Tác giả: Ám Ma Sư
-----oo0oo-----
Chương 519: Tộc trưởng, chính tiểu tử này giết chết Lạp Tắc Đức trưởng lão
Nguồn:Sưu Tầm
- Được rồi, nếu như danh ngạch vào Linh Trì bí cảnh của Thiên Hồng Thành không còn, như vậy gia tộc cũng chỉ còn một danh ngạch của Thiên La Thành, hôm nay Linh Trì bí cảnh sắp mở ra, gia tộc muốn tìm thêm danh ngạch cũng không còn kịp nữa, đã như vậy lần này để cho ta đến Linh Trì bí cảnh đi!
Khoa Ân Hi Nhĩ lớn tiếng nói.
- Việc này…
Mọi người đứng bên dưới liếc mắt nhìn nhau, trong nội tâm có chút phẫn uất, nhưng không ai nói gì.
Tiến vào Linh Trì bí cảnh cơ hồ là ước mơ của hết thảy mọi người, Huyết Uyên Linh Trì có thể thay đổi thể chất, rèn luyện thân thể, đương nhiên cũng có một ít người là vì muốn vào tu luyện trong hoàn cảnh đặc thù bên trong, hi vọng có thể cảm ngộ được tiến cảnh nào đó.
Nhưng hiệu quả của Huyết Uyên Linh Trì đối với người trẻ tuổi thật tốt vô cùng, càng trẻ tuổi hiệu quả rèn luyện thân thể càng tốt nhất, đối với việc tu luyện trong tương lai cũng có chỗ tốt thật nhiều, mà người đã già như Khoa Ân Hi Nhĩ mà nói tuy cũng có hiệu quả nhưng không quá cường đại.
Hơn nữa Linh Trì bí cảnh mười năm mới mở ra một lần, bởi vậy những gia tộc khác đều sẽ phái một đời tuổi trẻ nổi bật trong gia tộc vào trong bí cảnh vì chế tạo hi vọng tương lai cho gia tộc của chính mình.
Người trẻ tuổi nếu được ngâm mình bên trong Huyết Uyên Linh Trì, sau này tốc độ tu luyện cùng thành tựu tương lai tuyệt đối còn mạnh hơn người bình thường một ít.
Nhưng tộc trưởng Khoa Ân Hi Nhĩ lại là một người cực kỳ ích kỷ, trong ba mươi năm hắn trở thành tộc trưởng, hôm nay cũng là lần thứ ba hắn tiến vào Linh Trì bí cảnh.
Hai mươi năm trước, khi hắn vừa bước lên làm tộc trưởng cũng đã được tiến vào Linh Trì bí cảnh lần đầu, mười năm kế tiếp lại lần thứ hai, hôm nay hắn lại tiếp tục giành danh ngạch cho bản thân mình mà không chịu nhường lại cho một đời tuổi trẻ trong gia tộc, điều này làm đáy lòng của những vị trưởng lão rất bất mãn.
Chỉ có điều bản thân Khoa Ân Hi Nhĩ lại là hoàng linh sư thất giai đê cấp, hắn đã có được quyền uy tuyệt đối bên trong Nạp Đốn gia tộc, cho dù mọi người có bất mãn nhưng không ai dám biểu đạt chút nào.
- Về phần Mạc Lý gia tộc sao…
Khoa Ân Hi Nhĩ cười lạnh lên tiếng:
- Lần này Mạc Lý gia tộc muốn lấy danh ngạch của Linh Trì bí cảnh, nghe nói là vì để lại cho tiểu tử Lạc Khố Ân của gia tộc bọn họ, chỉ cần Mạc Lý gia tộc dám phái người tiến vào Linh Trì bí cảnh, hừ, bất kể là ai Khoa Ân Hi Nhĩ ta nhất định sẽ đem người này giết đi, tốt nhất là do Khải Tư Đặc tự mình tiến vào Linh Trì bí cảnh, ở Thiên Hồng Thành có lẽ ta không thể làm gì Mạc Lý gia tộc, nếu dám tiến vào Linh Trì bí cảnh, sinh tử của bọn hắn đã không còn nằm trong tay chính mình, ha ha ha ha ha…
Khoa Ân Hi Nhĩ cười to, thần sắc lộ vẻ vô cùng dữ tợn.
Linh Trì sơn mạch nằm ở phương bắc Xích Nhĩ hành tỉnh, nơi này là một mảnh sơn mạch liên miên kéo dài, đồng dạng của là một dãy sơn mạch khổng lồ nhất của Xích Nhĩ hành tỉnh, cửa vào Linh Trì bí cảnh nằm dưới chân một ngọn núi bên trong Linh Trì sơn mạch.
Linh Trì sơn mạch tuy khổng lồ, số lượng linh thú cũng không ít, nhưng tuyệt đại bộ phận khu vực đều là một ít linh thú đê cấp, dù là tận chỗ sâu nhất linh thú cao giai cũng chỉ ít thấy, bởi vậy cũng đã hấp dẫn không ít người mạo hiểm của Xích Nhĩ hành tỉnh đến săn bắt.
Kiệt Sâm một đường ruổi ngựa chạy nhanh, rốt cục vào ngày thứ ba đi tới một trấn nhỏ bên cạnh Linh Trì sơn mạch, con đường kế tiếp là phải đi vào bên trong sơn mạch, không thể cưỡi ngựa đi vào, Kiệt Sâm chỉ đành đem ngựa gởi vào một lữ điếm trong thị trấn.
Linh Trì bí cảnh mở ra mỗi mười năm một lần, tuy xem là một sự kiện cực kỳ long trọng của Xích Nhĩ hành tỉnh, nhưng bởi vì những người có thể tiến vào bên trong đều là những người của các gia tộc có trình độ cao nhất trong các thành trì, hơn nữa từng gia tộc trên cơ bản chỉ có thể phái ra một người, khả năng biết mặt lẫn nhau cũng rất ít, dân chúng bình thường căn bản không biết, bởi vậy một ít thành trấn gần bên Linh Trì sơn mạch cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Nghỉ ngơi một đêm trong trấn nhỏ bên cạnh sơn mạch, sáng sớm hôm sau Kiệt Sâm đã tiến vào bên trong sơn mạch thật sớm, hôm nay chỉ còn chưa đầy hai ngày Linh Trì bí cảnh sẽ mở ra, Kiệt Sâm cũng không muốn bởi vì đến trễ mà không thể tiến vào.
Trải qua một ngày bôn ba, sau khi đi qua hai ngọn núi, vào lúc chạng vạng tối Kiệt Sâm rốt cục đã chạy tới dưới chân Linh Trì Phong nơi cửa vào Linh Trì bí cảnh.
Đây là một ngọn núi màu đen cao ngất hiểm trở, từ xa nhìn lại giống như một đầu mãnh thú đang ngủ say, làm cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, không rét mà run.
Cửa vào Linh Trì bí cảnh nằm ngay dưới chân ngọn núi này.
Khác với những thành trấn bình thường ở biên giới Linh Trì sơn mạch, bên dưới Linh Trì Phong vô cùng náo nhiệt, nhưng lại náo nhiệt ngoài dự đoán của Kiệt Sâm.
Nguyên một đoàn lều vải cực lớn hạ trại ngay bên dưới chân núi, thỉnh thoảng truyền ra từng trận tiếng cười vui vẻ, đồng thời một đội hộ vệ mặc áo giáp, ánh mắt lòe lòe tinh mang đang lạnh lùng đứng ngay khe núi.
- Người nào? Hãy xưng tên ra!
Ngay khi Kiệt Sâm vừa từ trong rừng đi ra, liền nhìn thấy có một đội hộ vệ đi tới, nhìn qua Kiệt Sâm lạnh lùng lên tiếng nói.
Chân mày Kiệt Sâm không khỏi cau lại.
- Nơi này đã được Phỉ Nhĩ gia tộc phân thành cấm địa, nếu là mạo hiểm giả, kính xin nhanh chóng rời đi!
Đội trưởng đội hộ vệ nhanh miệng nói tiếp.
- Ta là Mạc Lý gia tộc Kiệt Tư, tới tham gia lần mở ra của Linh Trì bí cảnh hôm nay!
Kiệt Sâm lạnh nhạt lên tiếng.
- Mời các hạ lấy ra tín vật của Mạc Lý gia tộc!
Đội trưởng hộ vệ nghe được Kiệt Sâm nói chuyện, có chút kinh dị liếc mắt nhìn hắn, gương mặt đang âm trầm lập tức biến thành hòa hoãn hơn nhiều.
Sau khi kiểm tra xong tín vật của Kiệt Sâm, đội trưởng hộ vệ gật nhẹ đầu:
- Ngày mai Linh Trì bí cảnh mới được mở ra, buổi tối hôm nay ngươi ở lại trong lều trại một đêm đi!
Theo sự dẫn dắt của một gã hộ vệ, Kiệt Sâm được dẫn tới một lều vải bỏ trống.
- Hắc, huynh đệ, ngươi cũng đến Linh Trì bí cảnh một mình sao? Đảm lượng thật không nhỏ!
Cách đó không xa một thanh niên chạy tới chỗ Kiệt Sâm nhiệt tình hô to.
- Không nghĩ tới lại là một cao thủ!
Thanh niên kia đi tới trước mặt Kiệt Sâm, trên mặt hiện lên vẻ cười dào dạt:
- Ta gọi là Thản Tang, đến từ Mạch Khắc gia tộc, huynh đệ ngươi thì sao?
Thản Tang này thật sự rất nhiệt tình.
- Kiệt Tư…
Kiệt Sâm hiếu kỳ nhìn Thản Tang, lại đáp:
- Mạc Lý gia tộc!
- Mạc Lý gia tộc? Là của Thiên Hồng Thành? Có thể có được một cao thủ như huynh đệ, Mạc Lý gia tộc đúng là một gia tộc tuyệt đối khó lường!
Thản Tang cười hì hì:
- Nơi này người trẻ tuổi phần lớn thực lực chỉ bình thường, khi đi vào cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Thản Tang chỉ vào một ít người trẻ tuổi đứng cách đó không xa.
Chương 519: Tộc trưởng, chính là tiểu tử này giết chết Lạp Tặc Đức trưởng lão(2)
- Không có thực lực, còn dám tiến vào Linh Trì bí cảnh, nếu như ngoan ngoãn dừng lại bên ngoài tu luyện thì còn đỡ, nếu dám đi vào Huyết Uyên Linh Trì, xâm nhập sâu trong bí cảnh thì rõ ràng muốn chết!
Thản Tang quyệt miệng nói:
- Bất quá nhìn Kiệt Tư huynh cũng đã biết là một cao thủ!
- Ah?
Kiệt Sâm hứng thú cười nói:
- Cao thủ có thể nhìn ra được từ bên ngoài sao?
- Điều này là đương nhiên!
Thản Tang cười đùa nói:
- Ngươi nhìn xem những tên kia, đại đa số là thuộc gia tộc ở Xích Nhĩ hành tỉnh, cự ly Linh Trì sơn mạch không xa, khi đi tới sơn mạch còn cần có nhiều cường giả của gia tộc hộ tống như vậy, chậc chậc, người như vậy đã được nuông chiều từ nhỏ, dù có cấp bậc cao nhưng chưa chắc có đúng thực lực chân chính!
Thản Tang lắc đầu nói:
- Nhưng Kiệt Tư huynh không giống như bọn hắn, một mình đi vào sơn mạch tới nơi này, ít nhất đã nói rõ Kiệt Tư huynh có đủ lòng can đảm một mình lưu lãng, có can đảm đối mặt nguy hiểm, chỉ ở phương diện này những thiếu gia chỉ biết ăn chơi kia đã không cách nào so sánh nổi!
Kiệt Sâm không khỏi nở nụ cười, Thản Tang nói chuyện chưa hẳn là hoàn toàn chính xác, nhưng không phải là không có đạo lý.
Ngay khi Thản Tang còn đang định nói tiếp, cách đó không xa trong núi lại có một đám người đi tới, ngoài ra còn có hai cỗ kiệu.
- Ha ha, tiểu tử kia còn tưởng là đến dạo chơi ngoại thành hay sao? Không ngờ còn ngồi kiệu tới!
Thản Tang vui vẻ nói, sau đó lại nhìn qua đối diện, nhưng thoáng chốc bỗng thấy ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng rằng là một thiếu gia của gia tộc nào đó ngồi kiệu tới, không nghĩ tới người ngồi kiệu lại là hai lão giả.
- Nạp Đốn gia tộc Khoa Ân Hi Nhĩ, nguyên lai là lão gia hỏa này, không phải lại muốn tiến vào Linh Trì bí cảnh nữa đi?
Trên mặt Thản Tang mang theo vẻ kinh dị.
- Nạp Đốn gia tộc, Khoa Ân Hi Nhĩ?
Trong nội tâm Kiệt Sâm không khỏi khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên kiệu có hai lão giả bước xuống, người đi trước sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt sắc bén mà người thứ hai chính là Cát Nhĩ Tư mà Kiệt Sâm đã gặp mặt tại Thiên Hồng Thành.
Giờ phút này Kiệt Sâm đang đứng nơi trống trải bên ngoài lều, khi Cát Nhĩ Tư vừa bước xuống kiệu ngẩng đầu lên, ngay trong nháy mắt hai người liền đối mặt!
- Không tốt!
Sắc mặt Kiệt Sâm lập tức biến đổi.
- Tộc trưởng, chính là do tiểu tử này giết chết Lạp Tắc Đức trưởng lão!
Cát Nhĩ Tư ngay lập tức kêu lên.
Khoa Ân Hi Nhĩ liền quay đầu, ánh mắt sắc bén đã trực tiếp rơi lên trên người Kiệt Sâm, sau đó từ trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười. Từ trong ánh mắt của đối phương Kiệt Sâm cảm nhận được cỗ sát ý nồng đậm.
- Tạm thời không cần quản tới, nếu như hắn muốn tới tìm mình phiền toái, cũng chỉ có thể liều mạng!
Giờ phút này Kiệt Sâm cũng không có biện pháp, tuy trong lòng của hắn không sợ hãi, thế nhưng hắn không muốn vì chuyện này mà bản thân không thể tiến vào Linh Trì bí cảnh tìm kiếm Huyết Uyên Tinh, nếu như có thể không xung đột thì tạm thời tránh né vẫn tốt hơn.
- Chính là tiểu tử này?
Khoa Ân Hi Nhĩ hỏi Cát Nhĩ Tư.
- Tộc trưởng, chính là hắn, cho dù hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra được!
Cát Nhĩ Tư vô cùng khẳng định, Kiệt Sâm biểu hiện tại Thiên Hồng thành đã ghi khắc thật sâu trong đáy lòng của hắn, Cát Nhĩ Tư căn bản không thể quên.
Khoa Ân Hi Nhĩ âm lãnh cười cười:
- Vốn ta còn lo lắng tiểu tử kia đã đi ra khỏi hành tỉnh, ai biết danh ngạch của Mạc Lý gia tộc lại đưa cho hắn, thật sự ông trời cũng giúp ta!
Khoa Ân Hi Nhĩ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
- Kiệt Tư huynh?
Thản Tang gọi Kiệt Sâm, nhưng Kiệt Sâm chỉ tùy tiện ứng một tiếng, không hề để ý tới, Thản Tang nhướng mày không khỏi có chút nghi hoặc.
- Chẳng lẽ Mạc Lý gia tộc cùng Nạp Đốn gia tộc có mâu thuẫn gì?
Lúc trước hắn cũng thấy biểu lộ cổ quái của Kiệt Sâm, trong nội tâm không nhịn được suy đoán. Thản Tang còn đang nghi hoặc, đã thấy Khoa Ân Hi Nhĩ cười lạnh đi tới.
- Hô…
Kiệt Sâm lập tức rút mạnh hắc sắc cự kiếm sau lưng, Linh Thần Quyết rất nhanh vận chuyển trong cơ thể, đồng thời Thiểm Lôi Dực cũng tùy thời chuẩn bị thi triển, linh thức của hắn cũng truyền vào bên trong không gian giới chỉ chuẩn bị phục dụng linh dược tề cất giữ bên trong. Tuy Kiệt Sâm biết rõ hiện tại mình còn chưa phải là đối thủ của hoàng linh sư thất giai đê cấp, nhưng hắn có được Thiểm Lôi Dực cùng đại lương linh dược tề, đối với việc muốn đào thoát khỏi tay đối phương vẫn tràn đầy tin tưởng.
- Chính là tiểu tử ngươi đã giết chết trưởng lão Lạp Tắc Đức của gia tộc chúng ta?
Trong mắt Khoa Ân Hi Nhĩ bắn ra sát ý lạnh như băng, gắt gao nhìn chăm chú lên người Kiệt Sâm, làm Thản Tang càng thêm hoảng sợ.
- Ngươi nói tên phế vật Lạp Tắc Đức nào? Ta giết rất nhiều phế vật, không nhớ rõ!
Kiệt Sâm đạm mạc đáp.
- Ngươi…hừ…
Khoa Ân Hi Nhĩ âm lãnh hừ một tiếng, thân hình lập tức vọt tới:
- Dám giết người của Nạp Đốn gia tộc ta, tiểu tử ngươi thật là muốn chết!
Sắc mặt Khoa Ân Hi Nhĩ vô cùng dữ tợn.
Linh Thần Quyết trong cơ thể Kiệt Sâm lập tức điên cuồng vận chuyển.
- Ngươi làm gì đó?
Một thanh âm hừ lạnh vang vọng trên bầu trời.
Đồng thời một đạo thân ảnh cực nhanh xen vào giữa Khoa Ân Hi Nhĩ cùng Kiệt Sâm, chính là đội trưởng hộ vệ đứng cách đó không xa.
- Ngươi tránh ra, việc này không quan hệ tới ngươi, tiểu tử này giết chết người của Nạp Đốn gia tộc chúng ta, hôm nay ta nhất định phải giết hắn!
Khoa Ân Hi Nhĩ giận dữ nói.
- Lớn mật!
Đội trưởng hộ vệ cũng quát lớn.
Đôi mắt hắn trừng trừng Khoa Ân Hi Nhĩ, trường kiếm bên hông rút ra, tuy linh lực chấn động trên người hắn chỉ có cảnh giới tôn linh sư lục giai nhưng không hề có chút sợ hãi hoàng linh sư thất giai, đội hộ vệ đứng cách đó không xa cũng vừa lao tới.
Khoa Ân Hi Nhĩ nhướng mày, ngay lập tức thân hình nhoáng lên, muốn tránh qua đội trưởng hộ vệ đánh chết Kiệt Sâm.
Với thực lực hoàng linh sư thất giai đê cấp của hắn, thật có lòng muốn tránh qua đội trưởng hộ vệ, người kia căn bản không thể ngăn được hắn.
Cảm thụ được linh nguyên tố cuồng bạo nhanh chóng ngưng tụ trong không khí, ngay khi Kiệt Sâm đang chuẩn bị thi triển Thiểm Lôi Dực bay ngược ra sau…
- Làm càn!
Một thanh âm gầm to đột nhiên giống như sấm sét giữa trời quang vọng lại giữa rừng núi, đồng thời Kiệt Sâm chỉ nhìn thấy một đạo quang mang màu vàng hiện lên.
- Oanh long long!
Cả người Khoa Ân Hi Nhĩ lập tức bay ngược ra sau, nặng nề đập xuống trên mặt đất nham thạch, lập tức lõm xuống thành hố to, đồng thời khóe môi Khoa Ân Hi Nhĩ liền chảy xuống máu tươi.
Một tráng hán mặc hoàng kim chiến giáp dáng người khôi ngô xuất hiện ngay trước mặt Khoa Ân Hi Nhĩ, lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.
Tuy Khoa Ân Hi Nhĩ bị phẫn nộ làm mất lý trí, nhưng giờ phút này nhìn thấy người trước mắt, bỗng chống bị kinh sợ chấn tỉnh, bất chấp lau đi máu tươi trên miệng, vội vàng cung kính nói:
- A Lỗ Địch Ba đại nhân, ta…ta…
- A Lỗ Địch Ba đại nhân, là A Lỗ Địch Ba đại nhân!
Hết thảy phát sinh nơi này kinh động tới mọi người, nhìn thấy kim giáp tráng hán, không ít người kinh hô.
Ngay cả Thản Tang cũng không nhịn được run rẩy kích động lên.
- Ân? Người này chính là đệ nhất cường giả Xích Nhĩ hành tỉnh, có danh xưng Bạo Đế, đế linh sư bát giai đê cấp A Lỗ Địch Ba?
Kiệt Sâm nghi hoặc nhìn tráng hán khôi ngô trước mặt.
Đó là một tráng hán thân cao hơn hai thước, mặc hoàng kim áo giáp giống như hoàng kim chiến thần, hình thể khôi ngô cho người ta cảm giác tràn đầy lực lượng cuồng bạo.
Nhưng bản thân là linh dược thánh sư cửu giai kiếp trước, Kiệt Sâm liền nhạy cảm nhận ra linh lực trên người A Lỗ Địch Ba tựa hồ có chút không ổn.
- Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi muốn giết thiếu niên này?
A Lỗ Địch Ba lạnh lùng nhìn Khoa Ân Hi Nhĩ.
- Ta…
Khoa Ân Hi Nhĩ muốn nói nhưng không biết làm sao giải thích.
A Lỗ Địch Ba, đế linh sư bát giai đê cấp, tộc trưởng Phỉ Nhĩ gia tộc Xích Nhĩ hành tỉnh, đồng thời cũng là người cầm quyền của Xích Nhĩ hành tỉnh, quyền quản lý Linh Trì bí cảnh nằm trong tay Phỉ Nhĩ gia tộc, mà danh ngạch tiến vào Linh Trì bí cảnh cũng do A Lỗ Địch Ba nắm giữ.
- Nơi này là cửa vào Linh Trì bí cảnh, cũng là nơi quản lý của A Lỗ Địch Ba này, bất luận người nào có được danh ngạch vào bí cảnh, ở nơi này đều được ta bảo hộ, nếu ngươi còn dám ra tay với thiếu niên kia, cũng đừng trách ta vô tình, ta cam đoan sẽ để ngươi chết vô cùng thảm, không nên khiêu chiến quyền uy của ta!
- Dạ..dạ…ta hiểu được!
Đáy lòng Khoa Ân Hi Nhĩ tràn đầy kinh hãi, lại thêm hối hận.
- Sao ta lại quên mất điều này!
Danh ngạch tiến vào bí cảnh do Phỉ Nhĩ gia tộc nắm giữ, bất luận là ai muốn đi vào phạm vi khống chế của Phỉ Nhĩ gia tộc quyết không được đem ân oán bên ngoài vào đây, càng không thể tùy ý ra tay.
- Hừ!
A Lỗ Địch Ba trừng mắt liếc hắn, liền bỏ đi.
Khoa Ân Hi Nhĩ oán hận trừng mắt lại Kiệt Sâm, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem như tiểu tử ngươi may mắn, trừ phi ngươi không tiến vào Linh Trì bí cảnh, nếu không nhất định phải giết ngươi tiết hận, hiện tại cho ngươi yên thân thêm chốc lát!
- Tộc trưởng đại nhân, ngươi không sao chứ?
Lúc này đám người Cát Nhĩ Tư mới chạy tới.
- Hừ, chúng ta đi!
Khoa Ân Hi Nhĩ lau máu tươi trên môi, âm lãnh liếc nhìn Kiệt Sâm quay lưng rời đi.
- Kiệt Tư huynh, ngươi làm sao đắc tội tên này đây?
Thản Tang kinh nghi nhìn Kiệt Sâm:
- Tên này nổi danh có thù tất báo, ta dám cam đoan hắn tuyệt không bỏ qua đâu, nếu như có thể ta nghĩ ngươi không nên vào bí cảnh, ở bên trong kể cả A Lỗ Địch Ba đại nhân cũng không bảo vệ được ngươi!
Kiệt Sâm cau mày không nói gì, lần này chuyến vào bí cảnh hắn tuyệt đối không thể buông tha, hơn nữa hắn cũng không e ngại Khoa Ân Hi Nhĩ.
Đối phương mạnh mẽ là sự thật, nhưng nếu hắn muốn chạy đối phương căn bản không đuổi kịp.
Thản Tang khuyên không được Kiệt Sâm cũng không nói thêm gì nữa, thế lực của Nạp Đốn gia tộc ở tại Xích Nhĩ hành tỉnh cũng không nhỏ, Mạch Khắc gia tộc không dám đắc tội với đối phương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Tác giả: Ám Ma Sư
-----oo0oo-----
Chương 520: Kiệt Tư ta chắc chắc sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi!
Nguồn:Sưu Tầm
Một đêm này, Kiệt Sâm tu luyện không ngủ. Trong cơ thể hắn, Tứ giai hậu kỳ Linh lực đã sớm tụ đầy đạt tới trạng thái đỉnh phong, sở hữu tất cả các kinh mạch đều tràn ngập Tứ giai hậu kỳ Linh lực, dựa theo tình huống bình thường thì sớm đã có thể đột phá tới Ngũ giai Tông Linh Sư nhưng Kiệt Sâm vẫn thuỷ chung không thể đột phá.
Đối với Khoa Tư Hi Nhĩ, Kiệt Sâm lại không có chút nào lo lắng, có một Bát giai Đế Linh Sư sơ kỳ như A Lỗ Địch Ba ở bên cạnh canh chừng thì đố hắn dám động tay động chân.
Sáng hôm sau mọi người đều dậy rất sớm, trên bãi đất trống truyền tới từng tràng âm thanh xôn xao rất lớn, những người ở đây đều là người đến từ các gia tộc đỉnh tiêm của tất các thành trì tự nhiên sẽ có rất nhiều vấn đề để thảo luận cùng nhau. Thậm chí còn có người đem lần này coi thành một lần các thế lực hội tụ lại với nhau, từ đó nâng cao tình cảm giao hảo bàn bạc sinh ý các loại ... nhưng Kiệt Sâm thì vẫn một mực lẳng lặng ở trong lều vải của mình tu sinh dưỡng tính.
Ngay khi sắc trời sắp tiến vào giữa trưa thì trong khe núi phía trước bỗng nhiên bộc phát ra một đoàn thanh sắc quang mang chói mắt đến cực điểm. Chỉ thoáng chốc đoàn thanh quang kia như đã bao phủ cả vòm trời đâm thẳng vào hai mắt của tất cả mọi người nơi đây, tiếp theo đó là một trận rung động mãnh liệt như động đất xảy ra truyền đến.
Kiệt Sâm đi ra khỏi lều vải của mình tập trung tinh thần quan sát thì hoảng sợ phát hiện toà cự sơn cực đại phía trước đang kịch liệt lây động, hay nói cách khác toà cự sơn này giống như một đầu hoang thú khổng lồ đang thức tỉnh, cái khe núi kia giống như cái mồm rộng lớn đỏ lòm của nó đang mở mạnh tuôn ra từng đợt rung động cực kỳ quỷ dị.
Trong khe hở kia, thanh quang phóng thẳng lên không trung truyền ra từng đạo Linh lực chấn động cực kỳ khủng bố.
"Ầm! Ầm! ..."
Theo một hồi động tĩnh kinh diễm như vậy, cả đại địa lập tức trở nên sôi trào.
- Mở ra rồi! Lối vào Linh Trì bí cảnh đã mở ra rồi!
- Mười năm, rốt cuộc đã tới lúc rồi. Lần này đâu ta nhất định phải tìm cho bằng được Huyết Uyên linh trì kia!
- Đây là lần thứ hai ta chứng kiến cảnh tượng bí cảnh mở ra mà vẫn lâm vào chấn động không kém gì lần đầu!
Trên khoảng đất trống vang lên trận trận thanh âm ầm ĩ, ánh mắt tất cả mọi người đều không hề chớp một cái nhìn chằm chằm lối vào Linh Trì bí cảnh đang mở ra mà nội tâm vô cùng phấn khích.
- Sở hữu tất cả người muốn tiến vào Linh Trì bí cảnh lập tức tiến tới trước tiến hành đăng ký, những người còn lại lập tức lui lại phía sau cho ta!
Một thanh âm cực lớn đột nhiên vang vọng trên khoảng đất trống truyền vào tai mọi người.
Hộ vệ của Phỉ Nhỉ gia tộc vẫn một mực canh giữ tại lối vào Linh Trì bí cảnh, lúc này một đạo kim quang phóng lên cao, A Lỗ Địch Ba đứng ở lối vào lạnh lùng nhìn đám người trên khoảng đất trống.
A Lỗ Địch Ba vừa xuất hiện, lập tức mọi người trên khoảng đất trống đều im lặng, không người nào dám làm càn trước mặt đệ nhất nhân của Xích Nhĩ hành tỉnh này.
Những người trên khoảng đất trống lập tức nhao nhao đi tới trước lối vào chỗ khe núi tập trung lại. Mọi người ở đây tuyệt đại đa số đều là thanh niên tầm trên dưới hai mươi tuổi nhưng tất cả lúc này đều vô cùng ngoan ngoãn lẳng lặng đi tới đăng ký, Kiệt Sâm cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc này Thản Tang cũng từ phía sau đi tới, hắn nhìn Kiệt Sâm cười cười rồi thấp giọng nhắc nhở:
- Ngươi nên cẩn thận đó, vừa tiến vào trong Linh Trì bí cảnh thì lập tức kiếm chỗ trốn kỹ tu luyện, tên Khoa Tư Hi Nhĩ kia vì Huyết Uyên linh trì nên nhất định sẽ không muốn tiêu tốn thời gian trên người ngươi đâu!
Phía trước, ánh mắt lạnh lùng của Khoa Tư Hi Nhĩ cũng đồng thời nhìn về phía này, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: "Tiểu tử này vậy mà vẫn dám tiến vào Linh Trì bí cảnh, đúng là muốn chết mà. Hừ, vào trong rồi trước hết ta giết tiểu tử ngươi rồi tính tiếp!"
Cả quá trình đăng ký diễn ra rất nhanh, danh ngạch của mỗi gia tộc đều có ghi chép lại trong danh sách đăng ký, tất cả mọi người chỉ việc xuất ra tín vật là có thể thông qua.
Hơn nữa, tiến vào Linh Trì bí cảnh tổng cộng cũng chỉ gần trăm người, những người này trừ người của Xích Nhĩ hành tỉnh đại đa số mỗi gia tộc chỉ có một người, chỉ có đại gia tộc như Phỉ Nhỉ gia tộc thì có nhiều hơn một chút mà thôi.
Cái này cũng không phải Phỉ Nhỉ gia tộc không muốn cho thêm người tiến vào mà vì số lượng người có thể tiến vào Linh Trì bí cảnh cũng bị hạn chế, nếu số người vượt quá một trăm thì lối vào sẽ tự động biến mất.
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã đăng ký xong, dưới sự quản lý của Phỉ Nhỉ gia tộc từng người từ từ tiến vào bên trong cánh cửa toả ra dầy đặc thanh quang kia.
Rất nhanh đã đến lượt Kiệt Sâm đi vào. Sau khi được hai hộ vệ kiểm tra và được thông qua, Kiệt Sâm liền hướng về quầng thanh quang trước mặt đi tới.
Kiệt Sâm vừa bước vào trong quầng thanh quang thì đột nhiên có một luồng hấp lực cực kỳ mạnh mẽ tác động lên người hắn kéo hắn bay nhanh về chỗ sâu bên trong. Ước chừng một phút đồng hồ sau, trước mắt Kiệt Sâm mới lần nữa thấy rõ mọi vật, hai chân cũng lần nữa vững vàng đứng trên mặt đất, đồng thời Kiệt Sâm cũng cảm giác được một cổ Linh lực chấn động cực kỳ khổng lồ ở xung quanh, nồng độ linh nguyên tố ở nơi này ít nhất phải nồng đậm hơn ngoại giới bốn năm lần!
- Đây là Linh Trì bí cảnh? Linh nguyên tố nồng đậm quá, trách không được nó lại hấp dẫn nhiều người như vậy!
Kiệt Sâm không kiềm được cảm thán.
Trong hoàn cảnh linh nguyên tố nồng đậm như thế này, chưa nói đến tốc độ tu luyện một này tương đương với bốn năm ngày ở ngoại giới, mà quan trọng hơn là với nồng độ linh nguyên tố nồng đậm như vậy thì trong bất tri bất giác sẽ có sự cải tạo đối với cơ thể, đối với việc tu luyện của Linh Sư sau này có lợi ích rất tốt.
Nhưng giờ phút này, Kiệt Sâm cũng không đem tâm tư đặt trong việc quan sát cảnh vật xung quanh mà từ trong không gian giới chỉ nhanh chóng lấy ra một lọ dược tề, không chút do dự đưa lên miệng uống.
- Ừng ực ....
Sau khi uống chai dược tề này vào, Kiệt Sâm lập tức cảm nhận được trong cơ thể có thêm một cổ lực lượng nào đó khiến cho cả người Kiệt Sâm cảm giác muốn bay bổng phiêu phiêu.
Sau khi cảm giảm bay bổng giảm bớt, Kiệt Sâm mới bắt đầu tiến hành thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại, Kiệt Sâm đang đứng trên một khu đất trống trong mổ khu rừng thuần một màu xanh biếc bao trùm trong một mảnh sương mù dày đặc hơi nước màu xanh như đang đứng giữa những đám mây vậy. Bởi vì mảnh sương mù này cũng không quá dầy đặc cho nên cũng không ảnh hưởng mấy tới tầm nhìn, đứng tại chỗ cũng có thể nhìn thấy được cự lý tương đối xa.
Phạm vi gần ngàn mét xung quanh Kiệt Sâm cũng có lác đác vài người vừa mới tiến vào Linh Trì bí cảnh như Kiệt Sâm.
Chương 521: Kiệt Tư ta chắc chắc sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi! (2)
Nguồn: Vipvanda
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvanda :
Chương 521: Kiệt Tư ta chắc chắc sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi! (2)
"Phốc phốc phốc ..."
Đột nhiên, ngay bên người Kiệt Sâm vang lên một thanh âm có vật gì đó rơi xuống rất nhỏ, thì ra là những Linh Sư khác cùng tiến vào bí cảnh theo Kiệt Sâm.
Những Linh Sư vừa xuất hiện này trên mặt đều mang theo vẻ kích động nhưng phần lớn là khiếp sợ.
- Linh nguyên tố! Linh nguyên tố nồng đậm quá, nồng đậm tới mức có thể hoá thành sương mù!
- Đúng vậy, thật khó tin!
Không ít người không kiềm được kinh hô lên, nhưng mà ánh mắt của Kiệt Sâm lúc này lại rơi lên người một vị lão giả cách đó không xa.
Chỗ đó, Khoa Tư Hi Nhĩ cũng đang dùng ánh mắt vô cùng âm lãnh nhìn về phía hắn.
- Ha ha ... xú tiểu tử, giờ chết của ngươi tới rồi, lần này xem còn có ai có thể đứng ra giúp ngươi? Ngày nay sang năm sẽ là ngày chỗ của ngươi!
Trong miệng Khoa Tư Hi Nhĩ phát ra thanh âm cuồng tiếu càn rỡ.
- Vụt!
Cả người Khoa Tư Hi Nhĩ lập tức phóng lên không trung, cũng không vội vàng động thủ bởi vì hắn cho rằng ở trong Linh Trì bí cảnh này căn bản không có ai có thể ngăn cản được hắn nên hắn không lo lắng chút nào. Lần này khi tiến vào Linh Trì bí cảnh lại có thể xuất hiện ngay bên cạnh Kiệt Sâm nên hắn phán định tiểu tử này chết chắc rồi!
- Đúng là ngu ngốc, vù Huyết Uyên linh trì mà sau khi đã đắc tội với cường giả như Khoa Tư Hi Nhĩ mà vẫn dám xông vào, đúng là không biết sống chết!
Tất cả ánh mắt của đám Linh Sư ở đây lúc này đều tập trung lên người Khoa Tư Hi Nhĩ và Kiệt Sâm, hai người hôm qua xung đột tất cả mọi người ở đây đều biết. Nếu đổi lại là bọn hắn thì chỉ sợ sớm đã buông tha cho việc tiến vào Linh Trì bí cảnh lần này rồi. Cho nên đối với việc Kiệt Sâm vẫn cường ngạnh xông vào đây bọn họ thực sự khinh thường.
Cách đó không xa, Thản Tang lo lắng nhìn về phía Kiệt Sâm, tuy trong lòng hắn rất muốn tiến tới trợ giúp Kiệt Sâm nhưng hắn không thể cũng không dám động. Với tính tình của Khoa Tư Hi Nhĩ thì chỉ cần hắn tiến lên tuyệt đối sẽ cùng bị giết chết với Kiệt Sâm mà không có bất kỳ sự nương tay nào!
Trong mắt Kiệt Sâm toát ra vẻ "hoảng sợ" rồi cấp tốc chạy như điên về phía cánh rừng phía sau.
- Muốn chạy trốn?
Trên mặt Khoa Tư Hi Nhĩ hiện lên một nụ cười lạnh, một đạo kim sắc quang mang từ thanh trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng ngưng tụ thành hướng Kiệt Sâm chém tới.
Một kích này Khoa Tư Hi Nhĩ cũng không có dùng toàn lực, hắn muốn chính là đùa bỡn Kiệt Sâm một lúc rồi chờ tới lúc đối phương hoàn toàn sợ hãi tuyệt vọng hắn mới kết thúc tính mạng của đối phương.
Đôi con ngươi Kiệt Sâm đột nhiên loé lên hàn quang, đột nhiên từng đạo lôi quang ở sau lưng Kiệt Sâm loé lên hình thành một cánh chim bằng đôi điện, cả người Kiệt Sâm lập tức phóng thẳng lên không trung như thiểm điện hướng về phía khu rừng với tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng cái đã vượt qua khoảng cách gần ngàn mét.
- Oanh!
Công kích của Khoa Tư Hi Nhĩ đánh vào khoảng không, trên mặt đất lập tức bị chém ra một cái khe dài mười mấy mét.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là ... là phi hành linh kỹ?
Khoa Tư Hi Nhĩ vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm. Chờ lúc hắn hồi phục tinh thần thì bóng dáng của Kiệt Sâm đã biến mất trong màn sương mù phía trước.
- Xú tiểu tử, chạy đi đâu?
Khoa Tư Hi Nhĩ gầm lên một tiếng, cả người hoá thành một đạo kim quang phóng thẳng về phía Kiệt Sâm bỏ chạy với tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng khiến cho Khoa Tư Hi Nhĩ không thể tưởng tượng nổi là khoảng cách giữa hắn và Kiệt Sâm không những không thu hẹp lại mà ngược lại càng ngày càng xa hơn.
- Không thể nào!
Khoa Tư Hi Nhĩ kinh hãi thốt lên.
Hắn là một Thất giai Hoàng Linh Sư hàng thật giá thật có thể câu thông thiên đại Linh lực để phi hành nhưng tại sao lại không đuổi kịp tốc độ một người sử dụng phi hành linh kỹ cơ chứ?
Sự thật trước mắt khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
- Chết đi!
Khoa Tư Hi Nhĩ bỗng nhiên dừng thân hình lại giữa không trung, đạo đạo kim mang nhanh chóng hội tự về thanh trường kiếm trong tay hắn hình thành một đạo kim sắc kiếm quang cực lớn, sau đó hắn nhắm thẳng về phía Kiệt Sâm bổ mạnh xuống.
- Oanh!
Đạo kim sắc kiếm mang kia như thiểm điện lập tức đuổi tới sau lưng Kiệt Sâm, một tiếng nổ cực lớn vang lên ở phía xa nhưng thân hình của Kiệt Sâm chỉ lắc lư một chút rồi lại nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Khoa Tư Hi Nhĩ, trong không trung còn văng vẳng câu nói của hắn trước khi rời đi:
- Khoa Tư Hi Nhĩ, ngươi cứ chờ đó, Kiệt Tư ta chắc chắn sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi!
- A a a a ... tức chết lão phu mà!
Khoa Tư Hi Nhĩ ngửa mặt trên trời gầm lên vô cùng phẫn nộ.
- Xú tiểu tử ngươi cứ chờ đó, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn mới hả giận!
- Tên Kiệt Tư này ....
Đám Linh Sư vừa rồi cho rằng Kiệt Sâm chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ thì lúc này không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin được! Khoa Tư Hi Nhĩ là ai chứ? Chính là Thất giai Hoàng Linh Sư tiếng tăm lừng lẫy ở Xích Nhĩ hành tỉnh, có thể nói tất cả cường giả thế hệ này ở Xích Nhĩ hành tỉnh đều biết đến hắn, ngay cả các trưởng bối cùng thời với phụ thân của bọn họ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Khoa Tư Hi Nhĩ a!
Trong lòng bọn họ, một thiếu niên xem chừng còn chưa tới hai mươi tuổi như Kiệt Sâm cho dù có thiên phú biến thái như thế nào thì ở trước mặt Khoa Tư Hi Nhĩ cũng sẽ không có lực phản kháng nào mới đúng. Nhưng sự tình phát sinh vừa rồi lại hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ, ngay cả Thản Tang là người có nhận thức với Kiệt Sâm lúc này cũng hoàn toàn ngây người.
- Tên Kiệt Tư kia không ngờ lại là một cao thủ lợi hại như vậy? Hôm qua ta vẫn còn chân thành đàm luận với hắn về đám cao thủ trẻ tuổi ở đây, quả thật ....
Thản Tang lắc lắc đầu lộ ra vẻ vô cùng cảm khái, hắn vốn nghĩ bản thân mới bao nhiêu tuổi mà đã đạt tới Ngũ giai Tông Linh Sư trung kỳ tính ra thực lực ở trong đám thanh niên thế hệ này cũng được xem là cao thủ rồi, nhưng hiện tại đem ra so với Kiệt Sâm quả thực là không đáng nhắc tới a!
- Đây mới gọi là cao thủ a, đây mới gọi là thâm tàng bất lộ a!
Trên mặt Thản Tang không khỏi lộ ra nụ cười khổ lẩm bẩm một mình.
Trên khu đất trống lúc này, đám Linh Sư còn lại cũng đang nhao nhao nghị luận, trong ánh mắt không khỏi mang theo vẻ chấn kinh và khó tin.
- Hừ hừ, tiểu tử này, lần sau nếu ta còn nhìn thấy hắn thì ta nhất định khiến hắn chết không được sống không xong!
Khoa Tư Hi Nhĩ trên không trung phẫn nộ gầm lớn một tiếng, sau đó đưa mắt đảo qua mọi người bên dưới một cái rồi trực tiếp hoá thành một đạo kim quang nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Tiểu tử kia quả thật không tồi a, vậy mà có thể chạy trốn dưới tay của Khoa Tư Hi Nhĩ, lợi hại, quả thật là lợi hại!
Trong đám người bên dưới, một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi với bộ dáng vô cùng quý phái nhìn theo phương hướng Kiệt Sâm chạy đi trên mặt đầy vẻ thưởng thức, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia không phục.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Ám Ma Sư
-----oo0oo-----
Chương 521: Kiệt Tư ta chắc chắc sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi! (2)
Nguồn:Sưu Tầm
"Phốc phốc phốc ..."
Đột nhiên, ngay bên người Kiệt Sâm vang lên một thanh âm có vật gì đó rơi xuống rất nhỏ, thì ra là những Linh Sư khác cùng tiến vào bí cảnh theo Kiệt Sâm.
Những Linh Sư vừa xuất hiện này trên mặt đều mang theo vẻ kích động nhưng phần lớn là khiếp sợ.
- Linh nguyên tố! Linh nguyên tố nồng đậm quá, nồng đậm tới mức có thể hoá thành sương mù!
- Đúng vậy, thật khó tin!
Không ít người không kiềm được kinh hô lên, nhưng mà ánh mắt của Kiệt Sâm lúc này lại rơi lên người một vị lão giả cách đó không xa.
Chỗ đó, Khoa Tư Hi Nhĩ cũng đang dùng ánh mắt vô cùng âm lãnh nhìn về phía hắn.
- Ha ha ... xú tiểu tử, giờ chết của ngươi tới rồi, lần này xem còn có ai có thể đứng ra giúp ngươi? Ngày nay sang năm sẽ là ngày chỗ của ngươi!
Trong miệng Khoa Tư Hi Nhĩ phát ra thanh âm cuồng tiếu càn rỡ.
- Vụt!
Cả người Khoa Tư Hi Nhĩ lập tức phóng lên không trung, cũng không vội vàng động thủ bởi vì hắn cho rằng ở trong Linh Trì bí cảnh này căn bản không có ai có thể ngăn cản được hắn nên hắn không lo lắng chút nào. Lần này khi tiến vào Linh Trì bí cảnh lại có thể xuất hiện ngay bên cạnh Kiệt Sâm nên hắn phán định tiểu tử này chết chắc rồi!
- Đúng là ngu ngốc, vù Huyết Uyên linh trì mà sau khi đã đắc tội với cường giả như Khoa Tư Hi Nhĩ mà vẫn dám xông vào, đúng là không biết sống chết!
Tất cả ánh mắt của đám Linh Sư ở đây lúc này đều tập trung lên người Khoa Tư Hi Nhĩ và Kiệt Sâm, hai người hôm qua xung đột tất cả mọi người ở đây đều biết. Nếu đổi lại là bọn hắn thì chỉ sợ sớm đã buông tha cho việc tiến vào Linh Trì bí cảnh lần này rồi. Cho nên đối với việc Kiệt Sâm vẫn cường ngạnh xông vào đây bọn họ thực sự khinh thường.
Cách đó không xa, Thản Tang lo lắng nhìn về phía Kiệt Sâm, tuy trong lòng hắn rất muốn tiến tới trợ giúp Kiệt Sâm nhưng hắn không thể cũng không dám động. Với tính tình của Khoa Tư Hi Nhĩ thì chỉ cần hắn tiến lên tuyệt đối sẽ cùng bị giết chết với Kiệt Sâm mà không có bất kỳ sự nương tay nào!
Trong mắt Kiệt Sâm toát ra vẻ "hoảng sợ" rồi cấp tốc chạy như điên về phía cánh rừng phía sau.
- Muốn chạy trốn?
Trên mặt Khoa Tư Hi Nhĩ hiện lên một nụ cười lạnh, một đạo kim sắc quang mang từ thanh trường kiếm trong tay hắn nhanh chóng ngưng tụ thành hướng Kiệt Sâm chém tới.
Một kích này Khoa Tư Hi Nhĩ cũng không có dùng toàn lực, hắn muốn chính là đùa bỡn Kiệt Sâm một lúc rồi chờ tới lúc đối phương hoàn toàn sợ hãi tuyệt vọng hắn mới kết thúc tính mạng của đối phương.
Đôi con ngươi Kiệt Sâm đột nhiên loé lên hàn quang, đột nhiên từng đạo lôi quang ở sau lưng Kiệt Sâm loé lên hình thành một cánh chim bằng đôi điện, cả người Kiệt Sâm lập tức phóng thẳng lên không trung như thiểm điện hướng về phía khu rừng với tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng cái đã vượt qua khoảng cách gần ngàn mét.
- Oanh!
Công kích của Khoa Tư Hi Nhĩ đánh vào khoảng không, trên mặt đất lập tức bị chém ra một cái khe dài mười mấy mét.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là ... là phi hành linh kỹ?
Khoa Tư Hi Nhĩ vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm. Chờ lúc hắn hồi phục tinh thần thì bóng dáng của Kiệt Sâm đã biến mất trong màn sương mù phía trước.
- Xú tiểu tử, chạy đi đâu?
Khoa Tư Hi Nhĩ gầm lên một tiếng, cả người hoá thành một đạo kim quang phóng thẳng về phía Kiệt Sâm bỏ chạy với tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng khiến cho Khoa Tư Hi Nhĩ không thể tưởng tượng nổi là khoảng cách giữa hắn và Kiệt Sâm không những không thu hẹp lại mà ngược lại càng ngày càng xa hơn.
- Không thể nào!
Khoa Tư Hi Nhĩ kinh hãi thốt lên.
Hắn là một Thất giai Hoàng Linh Sư hàng thật giá thật có thể câu thông thiên đại Linh lực để phi hành nhưng tại sao lại không đuổi kịp tốc độ một người sử dụng phi hành linh kỹ cơ chứ?
Sự thật trước mắt khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
- Chết đi!
Khoa Tư Hi Nhĩ bỗng nhiên dừng thân hình lại giữa không trung, đạo đạo kim mang nhanh chóng hội tự về thanh trường kiếm trong tay hắn hình thành một đạo kim sắc kiếm quang cực lớn, sau đó hắn nhắm thẳng về phía Kiệt Sâm bổ mạnh xuống.
- Oanh!
Đạo kim sắc kiếm mang kia như thiểm điện lập tức đuổi tới sau lưng Kiệt Sâm, một tiếng nổ cực lớn vang lên ở phía xa nhưng thân hình của Kiệt Sâm chỉ lắc lư một chút rồi lại nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Khoa Tư Hi Nhĩ, trong không trung còn văng vẳng câu nói của hắn trước khi rời đi:
- Khoa Tư Hi Nhĩ, ngươi cứ chờ đó, Kiệt Tư ta chắc chắn sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi!
- A a a a ... tức chết lão phu mà!
Khoa Tư Hi Nhĩ ngửa mặt trên trời gầm lên vô cùng phẫn nộ.
- Xú tiểu tử ngươi cứ chờ đó, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn mới hả giận!
- Tên Kiệt Tư này ....
Đám Linh Sư vừa rồi cho rằng Kiệt Sâm chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ thì lúc này không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin được! Khoa Tư Hi Nhĩ là ai chứ? Chính là Thất giai Hoàng Linh Sư tiếng tăm lừng lẫy ở Xích Nhĩ hành tỉnh, có thể nói tất cả cường giả thế hệ này ở Xích Nhĩ hành tỉnh đều biết đến hắn, ngay cả các trưởng bối cùng thời với phụ thân của bọn họ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Khoa Tư Hi Nhĩ a!
Trong lòng bọn họ, một thiếu niên xem chừng còn chưa tới hai mươi tuổi như Kiệt Sâm cho dù có thiên phú biến thái như thế nào thì ở trước mặt Khoa Tư Hi Nhĩ cũng sẽ không có lực phản kháng nào mới đúng. Nhưng sự tình phát sinh vừa rồi lại hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ, ngay cả Thản Tang là người có nhận thức với Kiệt Sâm lúc này cũng hoàn toàn ngây người.
- Tên Kiệt Tư kia không ngờ lại là một cao thủ lợi hại như vậy? Hôm qua ta vẫn còn chân thành đàm luận với hắn về đám cao thủ trẻ tuổi ở đây, quả thật ....
Thản Tang lắc lắc đầu lộ ra vẻ vô cùng cảm khái, hắn vốn nghĩ bản thân mới bao nhiêu tuổi mà đã đạt tới Ngũ giai Tông Linh Sư trung kỳ tính ra thực lực ở trong đám thanh niên thế hệ này cũng được xem là cao thủ rồi, nhưng hiện tại đem ra so với Kiệt Sâm quả thực là không đáng nhắc tới a!
- Đây mới gọi là cao thủ a, đây mới gọi là thâm tàng bất lộ a!
Trên mặt Thản Tang không khỏi lộ ra nụ cười khổ lẩm bẩm một mình.
Trên khu đất trống lúc này, đám Linh Sư còn lại cũng đang nhao nhao nghị luận, trong ánh mắt không khỏi mang theo vẻ chấn kinh và khó tin.
- Hừ hừ, tiểu tử này, lần sau nếu ta còn nhìn thấy hắn thì ta nhất định khiến hắn chết không được sống không xong!
Khoa Tư Hi Nhĩ trên không trung phẫn nộ gầm lớn một tiếng, sau đó đưa mắt đảo qua mọi người bên dưới một cái rồi trực tiếp hoá thành một đạo kim quang nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Tiểu tử kia quả thật không tồi a, vậy mà có thể chạy trốn dưới tay của Khoa Tư Hi Nhĩ, lợi hại, quả thật là lợi hại!
Trong đám người bên dưới, một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi với bộ dáng vô cùng quý phái nhìn theo phương hướng Kiệt Sâm chạy đi trên mặt đầy vẻ thưởng thức, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia không phục.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Tác giả: Ám Ma Sư
-----oo0oo-----
Chương 522: Xích Nhĩ hành tĩnh đệ nhất thiên tài.
Nguồn:Sưu Tầm
- Đại ca, tiểu tử kia tuy lợi hại nhưng bất quá ta thấy hắn cũng chỉ là dựa vào ưu thế có cái phi hành linh kỹ kia mà thôi! Căn bản không thể so sánh với đại ca được, đại ca dù sao cũng là đệ nhất thiên tài của Xích Nhĩ hành tỉnh chính ta mà!
Một thiếu nữ đứng bên cạnh thiếu niên kia nhịn không được dẫu môi lên nói.
Thiếu niên trông quý phái này tên là Cơ Lạc Tư, là nhi tử của A Lỗ Địch Ba năm nay chỉ mới có hai mươi ba tuổi nhưng đã đạt tới Lục giai Tôn Linh Sư sơ kỳ được mệnh danh là Xích Nhĩ hành tỉnh đệ nhất thiên tìa!
- Ngươi không hiểu đâu!
Thiếu niên lắc lắc đầu, phi hành linh kỹ tuy cường đại nhưng tốc độ phi hành không thể nào so sánh được với tốc độ của một Thất giai Hoàng Linh Sư, hơn nữa lúc trước khi Khoa Tư Hi Nhĩ phát ra công kích rõ ràng đã đánh trúng thiếu niên kia nhưng thiếu niên kia vẫn không hệ gục xuống, có thể ở dưới công kích của một Thất giai Hoàng Linh Sư mà như không có việc gì thì tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Phải biết rằng, cho dù là Lục giai Tôn Linh Sư hậu kỳ khi đối mặt với một Thất giai Hoàng Linh Sư sơ kỳ cũng căn bản không có khả năng đào thoát! Vậy mà thiếu niên kia vẫn có thể thoát được dưới tay của Khoa Tư Hi Nhĩ!
Điều này nói rõ thiếu niên kia tuyệt đối không phải chỉ dựa vào phi hành linh kỹ không thôi!
- Chúng ta cũng đi thôi!
Thiếu niên quý phái lạnh nhạt lên tiếng, một nam một nữ bên cạnh hắn cùng với một người trung niên nữa lập tức đi theo phía sau hướng về phía sâu trong sơn lâm đi tới.
Những Linh Sư còn lại cũng không vội vàng rời đi mà đang cố gắng tìm kiếm đội nhóm cùng đồng hành.
Bên trong Linh Trì bí cảnh này nguy cơ trùng trùng, những người này qua những con đường khác nhau cũng có biết được chút tin tức nên khi còn ở bên ngoài sớm đã liên hệ với nhau. Dù sao một đám người cùng nhau hành động thì xác suất sinh tồn vẫn cao hơn rất nhiều.
Xì xào bàn bạc một hồi, mọi người đều riêng phần mình tự động tán đi, hoặc là một mình, hoặc là một đội tiến vào trong khu rừng phía trước.
Căn cứ theo tin tức của những người đi trước thì Huyết Uyên linh trì nằm trên một ngọn núi trong khu rừng rộng lớn này, tại nơi này cho dù có địa đồ cũng vô dụng nên mọi người chỉ có thể dựa vào vận khí bản thân tiến về phía trước chậm rãi tìm tòi mà thôi.
Theo mọi người dần tản ra, khu rừng phía trước sau bao nhiêu năm yên tĩnh cũng bắt đầu náo động lên giống như một hồ nước yên ả đột nhiên bị khuấy động khiến cho không khí nơi này trở nên có chút khẩn trương gấp gáp.
Đương nhiên, dưới bầu không khí này còn ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm, nhưng người ta thường nói cầu phú quý trong hiểm nguy nên cũng không ngăn cản được hứng thú đám Linh Sư đã tiến vào đây. Trong Linh Trì bí cảnh này linh thú rất nhiều lại được sinh hoạt trong môi trường linh nguyên tố nồng đậm như vậy thì bên cạnh đó cũng có không ít thiên tài địa bảo quý hiếm. Nếu may mắn có thể gặp được thì mặc dù không thể tiến vào chỗ sâu bên trong tìm kiếm Huyết Uyên linh trì cũng coi như đã kiếm được một vố lớn!
Mà ngay cả những người nhát gan không dám tiến sâu vào bên trong tìm kiếm cơ hội phát tài thì cứ việc ngồi ngay tại khu đất trống này tu luyện một đoạn thời gian đối với sự phát triển sau này cũng rất có lợi.
Nhưng tổng lại mà nói thì Linh Trì bí cảnh này mặc dù nguy hiểm rất nhiều nhưng cũng là một toà bảo sơn, chỉ cần có đủ vận khí và thực lực thì việc thắng lợi trở ra cũng không phải là khó khăn ...
Một nơi hẻo lánh trong Linh Trì bí cảnh ...
- Xuỳ ...
Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên trong đám cây cối rậm rạp xung quanh.
- Khục khục ...
Bóng người màu đen kia vừa chạm đất thì không nhịn được ho khan vài tiếng, một tia máu tươi từ trong khoé miệng của hắn chảy ra nhưng hắn dường như vẫn không hề phát giác mà dùng đôi mắt băng lãnh cảnh giác dò xét bốn phía xung quanh. Sau khi cảm giác không có nguy hiểm hắn mới tiến tới dưới gốc một cây đại thụ khoanh chân ngồi xuống.
- Tên Khoa Tư Hi Nhĩ này quả nhiên không hổ danh là một Thất giai Hoàng Linh Sư!
Bóng người màu đen kia lầm bầm cười khổ vài tiếng rồi từ trong người lấy ra một lọ trị liệu dược tề nhanh chóng uống vào.
Bóng người này không ai khác chính là Kiệt Sâm vừa chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Khoa Tư Hi Nhĩ.
Lúc nãy khi vừa tiến vào Linh Trì bí cảnh này, Kiệt Sâm đã lập tức phục dụng mọt lọ Phong Trì dược tệ Lục giai Hạ phẩm. Lúc Khoa Tư Hi Nhĩ dùng kiếm quang công kích sau lưng Kiệt Sâm thì nhờ tác dụng của Phong Trì dược tề thi triển Lôi dực Kiệt Sâm mới có thể đẩy nhanh tốc độ cao hơn Thất giai Hoàng Linh Sư một chút mà thoát được công kích của Khoa Tư Hi Nhĩ.
Thực lực hiện tại của Kiệt Sâm so với lúc trước đã mạnh hơn không ít cho nên có thể phát huy tác dụng của Phong Trì dược tề mạnh hơn trước rất nhiều, tuy Kim hệ Linh Sư ở phương diện tốc độ là rất mạnh nhưng Kiệt Sâm dưới sự tri trì của Phong Trì dược tề thì tốc độ cũng thoáng chốc có thể vượt mặt được Khoa Tư Hi Nhĩ một chút.
Chỉ có điều, đạo công kích Khoa Tư Hi Nhĩ xuất ra lúc cuối kia vẫn khiến Kiệt Sâm bị thương không nhẹ.
Trước ngực Kiệt Sâm lúc này có một vết thương dài gần một thước, sâu gần một tấc lộ ra cả xương trắng bên trong, bất quá lúc này máu cũng đã ngừng chảy.
Khoa Tư Hi Nhĩ là một Kim hệ Thất giai Hoàng Linh Sư nên công kích của hắn xuất ra sắc bén cường hoành vô cùng, thời điểm kiếm quang sắp chém trúng người Kiệt Sâm thì Kiệt Sâm đã dùng kết giới kim hệ nguyên tố tán đi đại bộ phận uy lực nhưng kiếm quang kia vẫn có thể phá vỡ được phòng ngự của Kiệt Sâm thì có thể thấy được uy lực thực sự mạnh mẽ tới cỡ nào.
Đem trọng kiếm màu đen đặt ngang trên đầu gối, Kiệt Sâm lâm vào suy tư, dược lực nồng đậm của Lục giai trị liệu dược tề không ngừng phát huy tác dụng chữa trị vết thương trước ngực của Kiệt Sâm, đồng thời cổ quái lực màu đen trong cơ thể hắn cũng vận chuyển, rất nhanh vết thương của hắn đã khép lại.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi mắt luôn nhắm chặt của Kiệt Sâm rốt cuộc cũng mở ra.
- Phù ...
Há miệng thở phào một hơi, trải qua một lúc trị liệu, thương thế trên người Kiệt Sâm mặc dù chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cũng đã lành lại tới bảy tám phần, ngay cã miệng vết thương khủng bố trước ngực hắn cũng đã khép chặt lại.
Nếu bàn về năng lực trị liệu thì cái thân thể này của Kiệt Sâm phải nói là cực kỳ khủng bố. Sau khi kiểm tra thoáng thương thế trên người, Kiệt Sâm lập tức đứng lên đưa mắt dò xét hoàn cảnh xung quanh một lần nữa. Vừa rồi hắn phải liên tục phi hành hơn trăm dặm khoảng cách mới dám tìm địa phương dừng lại mà hắn cũng chưa từng tiến vào Linh Trì bí cảnh này bao giờ nên cũng không biết được bản thân hiện tại đang ở nơi nào.
Bất quá, Kiệt Sâm có thể cảm nhận được ở phía đông bắc không ngừng truyền tới từng luồng Linh lực chấn động cực kỳ nhỏ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tác giả: Ám Ma Sư
-----oo0oo-----
Chương 523: Huyết Uyên tinh phách. (1)
Nguồn:Sưu Tầm
Thời gian Linh Trì bí cảnh mở ra là ba tháng, tất cả những người tiến vào trong này nội trong ba tháng phải trở lại bãi đất trống khi mới tiến vào. Ở bãi đất trống đó ước chừng sau một tháng sẽ xuất hiện một lối ra do linh nguyên tố tạo thành, chỉ cần đi qua cánh cửa linh nguyên tố đó là có thể trở lại chân núi Linh Trì Phong.
Lúc này phương hướng Linh lực chấn động kia truyền lại kia chính là chỗ bãi đất trống đó. Luồng Linh lực dao động đặc thù này bất kỳ Linh Sư nào tiến vào đây cũng có thể cảm nhận được để tìm đường trở về.
Nếu như trong vòng ba tháng mà không hồi trở lại khu đất trống đó thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong Linh Trì bí cảnh này hoặc là đợi thêm mười năm nữa khi Linh Trì bí cảnh một lần nữa mở ra mới có thể trở ra.
Nhưng ngàn vạn lần đừng cho rằng đây là một chuyện tốt, trong Linh Trì bí cảnh này đầy rẫy các loại linh thú cường đại khủng bố, cho dù là một Bát giai Đế Linh Sư cũng khó có khả năng sinh tồn được ở đây hết mười năm ...
Mạc Lý gia tộc tuy đã từng hai lần đoạt được danh ngạch tiến vào Linh Trì bí cảnh, Khải Tư Đặc lúc tuổi còn trẻ cũng đã từng tiến vào Linh Trì bí cảnh này nhưng lại chưa từng tới được Huyết Uyên linh trì cho nên phương hướng của cái Huyết Uyên linh trì này Kiệt Sâm cũng không biết cụ thể nằm ở chỗ nào, hắn chỉ biết là nó nằm trong khu rừng rộng lớn này mà thôi ...
Bất quá điều này cũng không thể làm khó được Kiệt Sâm.
Nếu như trong khu rừng rộng lớn này thật sự có thể ngưng kết ra loại năng lượng thần kỳ như Huyết Uyên linh trì thì tất nhiên phải cần có một số lượng năng lượng tinh thuần cần kỳ khổng lồ mới có thể hình thành được. Hay nói cách khác cái Huyết Uyên linh trì này chắc chắn phải nằm ở địa phương có năng lượng dị thường nồng đậm trong khu rừng này!
Trong khu rừng này sương mu dày đặc lan tràn khắp nơi, linh thức của Kiệt Sâm như ra đa khuếch tán ra cẩn thận cảm thụ sự chấn động của Linh lực ở xung quanh.
Là một Linh Dược Sư nên độ nhạy cảm về linh thức đối với năng lượng của Kiệt Sâm có thể nói là vượt xa những Linh Sư bình thường. Khi tản linh thức ra xung quanh, Kiệt Sâm có thể tinh tế cảm nhận một cái tỉ mỉ tất cả động tĩnh của linh nguyên tố xung quanh hắn.
- Ở phía bắc sao?
Một lúc sau, đôi mắt đang nhắm nghiền của Kiệt Sâm đột nhiên mở ra, ánh mắt nhìn thẳng về chân trời phía bắc, ở trong cảm giác của hắn thì ở phương hướng đó ẩn ẩn có một luồng Linh lực chấn động cực kỳ cường đại.
Sau khi tìm đúng phương hướng, Lôi dực sau lưng Kiệt Sâm lập tức mở rộng ra, bất quá Kiệt Sâm cũng không có bay lên không trung mà như một con báo với tốc độ cực nhanh như một tia chớp xuyên qua xuyên lại giữa đám cây cối rậm rạp phóng thẳng về phía bắc.
Trên đường đi, Kiệt Sâm cũng phát hiện ra vài đầu linh thú hành tẩu trong rừng khi thấy Kiệt Sâm thì chúng đều gầm lên xông tới tấn công, bất quá Kiệt Sâm có phi hành linh kỹ nên chỉ trong thoáng chốc đã bỏ rơi chúng lại phía sau.
Cứ tiếp tục phi hành ở tầng thấp như vậy ước chừng nửa ngày thời gian, Kiệt Sâm mới thu hồi Lôi dực lại không tiếp tục cấp tốc phi hành như trước nữa, ngay cả chấn động Linh lực quanh thân hắn cũng hoàn toàn thu liễm lại.
Theo dần dần tiếp cận chỗ sâu bên trong khu rừng, những đầu linh thú thực lực ngày càng cường đại cũng liên tục xuất hiện. Nếu Kiệt Sâm vẫn cứ tiếp tục không hề kiêng nể gì phi hành như trước thì chắc chắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của chúng, mặc dù Kiệt Sâm cũng không quá uý kỵ nhưng hắn cũng không muốn lãng phí thời gian với chúng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, năng lượng phía trước thoáng chốc chở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
Kiệt Sâm nhảy vút lên trên một ngọn cây hướng về phía trước nhìn lại, sau khi quan sát, hai mắt Kiệt Sâm không khỏi mở lớn ra.
Cách chỗ Kiệt Sâm đứng không xa là một ngọn núi toàn thân màu đỏ sậm thẳng đứng, xung quanh sơn thể mây mù lập lờ, đưa mắt nhìn lại không khỏi khiến cho người ta có cảm giác áp bách và vô cùng nhỏ bé đến khó chịu.
- Ngọn núi này chẳng lẽ là hồng sắc tinh sơn - Huyết Uyên sơn mà Lạc Khố Ân nói sao? Có lẽ Huyết Uyên linh trì trong truyền thuyết kia là ở trên toà thánh sơn này!
Trong mắt Kiệt Sâm không giấu được sự kích động, trong miệng thì thào nói.
- Vụt!
Cả người Kiệt Sâm lập tức hoá thành một đạo hắc ảnh cấp tốc hướng ngọn hồng sắc tinh sơn kia lao tới.
Tuy giờ phút này trong nội tâm Kiệt Sâm vô cùng kích động nhưng hắn lại càng thêm cẩn thận, tất cả khí tức trên người đều tận lực thu liễm lại hoàn toàn, Linh lực trong cơ thể cũng đình chỉ vận chuyển, hắn di chuyển chỉ dựa vào lực lượng và cường độ dẻo dai của thân thể là chính ...
Cái gọi là nhìn núi chạy mà ngựa chết là đây. Mặc dù Huyết Uyên sơn kia đang ở gần ngay trước mắt nhưng Kiệt Sâm vẫn phải tốn hơn hai canh giờ mới tới được chỗ chân núi.
Trên đường đi tới, Kiệt Sâm thiếu chút nữa đã bị hai đầu linh thú cường đại phát giác, cũng may là hắn dựa vào ưu thế lực lượng bộc phát của cơ thể không phóng xuất ra một chút chấn động Linh lực nào mới có thể không bị bị phát hiện.
Trước mặt Kiệt Sâm là ngọn núi hoàn toàn một màu đỏ sậm tạo thành, mặc dù đang đứng ở chân núi nhưng Kiệt Sâm vẫn có thể cảm nhận được cả ngọn núi ẩn ẩn tản mát ra luồng chấn động Linh lực vô cùng cường đại.
- Đây là ...
Hai bàn tay Kiệt Sâm đặt lên mặt đá của ngọn núi khẽ vuốt vé, đưa linh thức đi sâu vào cảm giác, sau đó ánh mắt hắn không khỏi trợn trừng ...
- Choeng ...
Kiệt Sâm đột nhiên vung trọng kiếm màu đen trong tay lên cắt xuống một góc nham thạch của ngọn núi.
Bề mặt vô cùng bóng loáng nhưng cái Kiệt Sâm nhìn trúng là trong khối đá màu đỏ sậm này ngẫu nhiên hiện lên mấy đạo hồng sắc khí quang.
Đây chỉ là một khối đá bị cắt ra tuy không lớn nhưng vẫn sáng óng ánh mỹ lệ, tản mát ra hông quang rất mê người.
- Choeng ... choeng ... choeng ...
Trọng kiếm màu đen trong tay Kiệt Sâm huy động liên tục đem mấy khối nham thạch xung quanh cắt xẻ ra thành từng khối, mỗi một khối bên trong đều tràn ngập những tinh thạch màu đỏ sậm kia, ít thì cũng có vài viên, nhiều thì rậm rạp chằng chịt, cơ hồ như nhồi đây bên trong khối nham thạch.
- Huyết Uyên tinh ...
Kiệt Sâm thì thào lẩm bẩm, trong ánh mắt toát ra vẻ khó có thể tưởng tượng được khi nhìn lên ngọn núi toàn thân đỏ sậm thẳng đứng nhập vào thiên không bị mây mù lườn lờ vây quanh trước mắt này.
Cả ngọn núi đồ sộ này cơ hồ có thể xác định là do một cái đại hình Huyết Uyên tinh mạch khoáng cấu thành, cơ hồi mỗi một khối nham thạch bên trong đều có đại lượng Huyết Uyên Tinh.
Thử nghĩ xem cả ngọn núi này là bực nào tài phú?
Dù Kiệt Sâm có kiến thức rất rộng rãi nhưng hiện tại trong lòng cũng không nén được khiếp sợ.
Cả cái khoáng mạch Huyết Uyên Tinh trước mắt này hiện tại còn chưa có khai quật ra, mà Huyết Uyên Tinh cũng không phải là khoáng thạch bình thường như quặng sắt là chính là Thượng phẩm tài liệu điều chế linh dược tề a!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden