Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 461: Dựa vào.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Nếu không phải lần này bản thân phải đi thi hành nhiệm vụ. Diệp Phàm cũng sẽ không tìm Tào Vạn Niên. Anh ấy là Trưởng Ban tổ chức Thị ủy, là nhất tôn đại thần, chỉ có một chút chuyện nhỏ mà đi làm phiền anh ấy thì thật đáng tiếc. Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao mới đúng, chẳng qua tình thế bức bách, Diệp Phàm cũng không chú ý quá nhiều.
Hắn quay đầu lại cười nói với Trương Xuân Lâm:
-Bác Trương, qua năm mới hãy kêu Đại Phong đi làm ở Cục tài chính huyện, nghe nói ở đó đang còn thiếu một Phó Chủ nhiệm Văn phòng.
-Thật… Thật sao!
Trương Xuân Lâm còn chưa lên tiếng, bà xã Dương Liên Cô đã sớm mở to mắt đứng lên, tựa hồ có vẻ không tin.
-Phàm… Phàm tử, cháu nói thật chứ.
Trương Xuân Lâm cũng mở to hai mắt đến khi tàn thuốc lá cháy đầu đầu ngón tay mới thấy đau hoàn hồn.
- Đúng vậy! Tuy nhiên mọi người phải cám ơn Bí thư Trịnh, cũng nên đi chúc tết ông ấy, vừa vặn ở đây cháu có rượu thuốc, chú cầm đi xử lý công việc.
Diệp Phàm khẽ cười, quay đầu trêu ghẹo Trương Mẫn Mẫn:
-Mẫn Mẫn, anh nể mặt em mới giúp đỡ, em cám ơn anh thế nào đây?
- Bí thư Trịnh, Bí thư Trịnh nào?
Trương Xuân Lâm không nhịn được hỏi.
- Ha hả, bác Trương, Cổ Xuyên chúng ta còn có mấy Bí thư Trịnh?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
-Cháu nói vị đứng đầu đó sao?
Trương Xuân Lâm kinh ngạc, trong lòng thầm giật mình, không ngờ Diệp Phàm mới gọi điện, lại có thể tìm được nhân vật số một của huyện Cổ Xuyên, Bí thư huyện ủy Trịnh Hòa Đào. Ở Cổ Xuyên bản thân mình làm gì có tư cách đi quen biết Trịnh Hòa Đào. Bản thân đương nhiên biết y, nhưng người ta nhất định không biết mình.
Thở dài nói:
-Ài! Người ta có lẽ sẽ không gặp chúng ta đâu.
-Ha ha ha, lần này y sẽ gặp mọi người, đi thử xem.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười lại nhìn Trương Mẫn Mẫn trêu ghẹo, có lẽ Tào Vạn Niên đã tiết lộ bản thân mình cho Trịnh Hòa Đào rồi, có lẽ Tào Vạn Niên muốn Trịnh Hòa Đào có thể chiếu cố đến người nhà mình.
-Anh Phàm, em còn đang đi học, lại không có tiền, vậy em…em sẽ giặt quần áo bẩn cho anh là được rồi.
Trương Mẫn Mẫn thốt ra một câu như vậy, khiến mọi người cười vang.
Diệp Phàm đương nhiên cũng thoáng đỏ mặt, chuyện này nếu nghĩ lệch đi cũng có vẻ mập mờ, tựa hồ còn có ý tứ. Vợ giặt áo cho chồng không phải là chuyện rất bình thường sao? Mọi người trong sảnh sau khi cười xong cũng đưa ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Diệp Phàm và Trương Mẫn Mẫn.
- Vậy thì tốt quá! Chị Mẫn Mẫn, phòng ở của anh hai em giống như ổ chó vậy, chúng ta cùng đi thu dọn.
Diệp Tử Y vỗ tay khen hay, còn nói rất thân thiết, giống như muốn gọi chị dâu vậy.
- Phàm tử, tối nay đến nhà dì Liên ăn cơm, nhất định phải tới đấy, kêu Đại Phong uống mấy chén với cháu, không say không về. Dương Liên Cô hưng phấn ngồi không yên, ra hiệu cho Trương Xuân Lâm, hai người đứng lên chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, mẫu thân của Diệp Phàm đưa cho ít rượu và thuốc lá, tuy nhiên Trương Xuân Lâm khăng khăng không cầm. Cuối cùng bị Lâm Tú Chi kiên quyết nhét vào mới chịu cầm đi mấy bình rượu ngon và mấy cây thuốc xịn .
Ngày mùng 2 theo phong tục địa phương là Quỷ lễ. Vào ngày quỷ lễ ngay cả pháo cũng không được đốt, vì ý nghĩa của Quỷ lễ chính là chào đón linh hồn của các bậc trưởng bối đã qua đời trong nhà về nhà ăn tết, cho nên ngày hôm nay Diệp Phàm được thảnh thơi một ngày, vì tất cả mọi người đều rất biết điều, không dám tới chúc tết.
Tuy nhiên qua ngày mùng 3 lại thu được rượu thuốc đầy đất, rất nhiều người đến chúc tết, thật ra là một số cán bộ muốn vào Cục Chiêu thương.
Phó Cục trưởng Cục Tôn giáo Trương Vệ Thanh đặc biệt cung kính, hôm đó Diệp Phàm đề cử gã tạm thời chủ trì công tác của Cục Tôn giáo, mặc dù chỉ là chủ trì tạm thời, nhưng chủ trì tạm thời này nhận được chấp nhận của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, cũng rất có khả năng được đề bạt.
Bình thường khi Huyện ủy suy nghĩ chọn ứng viên Cục trưởng Cục Tôn giáo đều sẽ hỏi qua thái độ của nguyên Cục trưởng Diệp Phàm, hơn nữa Diệp Phàm hiện tại đã thăng lên làm Phó Chủ tịch huyện, vậy đề cử của hắn, phân lượng đề nghị sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trương Vệ Thanh làm sao không có tâm tư muốn dựa vào Diệp Phàm, tuy nhiên hiện tại vẫn đang trong giai đoạn dò xét. Đây cũng là chuyện bình thường, người nào cũng đều có băn khoăn, còn phải xem Diệp Phàm có ý tứ đó hay không.
- Chủ tịch huyện Diệp, sau này chuyện của Cục Tôn giáo, tôi sẽ thường xuyên báo cáo với ngài, xin lãnh đạo cho chỉ thị, phương hướng phát triển khái quát của cục Tôn giáo sau năm mới…
Trương Vệ Thanh cẩn thận nói.
-Ha ha ha…Vệ Thanh, bây giờ anh đã chủ trì công tác của Cục Tôn giáo rồi, sang năm trong cục nên làm như thế nào đều do Cục trưởng anh lãnh đạo các đồng chí lập ra kế hoạch, tôi không quan tâm đến những chuyện này. Anh hãy làm cho tốt, tôi tin tưởng cục Tôn giáo với sự chủ trì của anh nhất định có thể phát triển ổn định, các phương diện dân tộc hài hòa, tín ngưỡng nhân dân…Cục Tôn giáo các anh hãy thể hiện vai trò giám sát và hướng dẫn phát triển.
Diệp Phàm thân thiết nói.
- Tôi hiểu phó Chủ tịch huyện Diệp, chẳng qua gần đây trong cục Ngũ Đóa Kim Hoa hơi có chút oán hận. Bọn họ cứ ầm ĩ làm loạn muốn trong cục phải cấp bù phong bao một ngàn đồng của hoạt động hôm đó. Mặc dù nói chồng của bọn họ vẫn chưa lên tiếng, nhưng có lẽ cũng không lâu nữa. Phó Chủ tịch huyện Diệp, ngài xem có nên phát bổ sung bao tiền lì xì cho bọn họ không. Ngày 28 tôi đã lấy quy định và tài liệu trong cục ra giải thích rõ ràng.
Trên mặt Trương Vệ Thanh đầy lo lắng.
Chuyện này cũng bình thường, vòng tròn thế lực đại diện phía sau Ngũ Đóa Kim Hoa quá lớn, chồng của bọn họ phân biệt là Phó Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Nhân sự, Viện trưởng Viện Kiểm sát, Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Nhân dân, Chủ nhiệm ban Thông tin, gã chắc chắn không chống đỡ được, bình thường quan hệ với Ngũ Đóa Kim Hoa rất tốt, nhưng vì chuyện này mà ầm ĩ. Hiện tại trái lại hình thành một tiểu đoàn thể, có khuynh hướng nổ pháo.
-Vậy ý của anh thế nào?
Diệp Phàm cố ý muốn thử Trương Vệ Thanh, bình thản hỏi.
-Tôi kiên quyết thi hành chỉ thị của ngài, không thể phát? Nếu cứ để mặc bọn họ tùy ý gây chuyện ồn ào như vậy, cục Tôn giáo làm sao khai triển công tác, nếu oán hận tôi sẽ giải thích, nếu thật sự làm ầm ĩ thì tôi sẽ phê bình giáo dục.
Trương Vệ Thanh nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm, đây cũng là gã muốn tỏ thái độ với Diệp Phàm, công khai theo sát bước chân Diệp Phàm.
-Đúng! Quốc có quốc pháp, đảng có đảng quy, nếu thật sự muốn làm ầm ĩ, chúng ta cứ theo việc chung mà giải quyết, ngay cả chuyện trước kia không đi làm đều tính sổ, như vậy cũng khấu trừ bao nhiêu tiền. Hừ!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, tỏ vẻ ủng hộ.
- Được! Tôi nghe lời phó Chủ tịch huyện Diệp. Anh nói thế nào, tôi thi hành như vậy. Mấy cô ả đó cũng quá vô lý.
Trương Vệ Thanh mạnh bạo nói.
Xế chiều Lô Vỹ và Tề Thiên cùng đến thăm, tuy nhiên Lô Vỹ còn mang cả Sở Vân Y theo, giả vờ nói là đưa đến nhà bạn học Diệp Tử Y chơi.
Ba người quy củ chúc tết Diệp Thần Tây và Lâm Tú Chi, khiến hai vợ chồng rất vui mừng. Diệp Phàm giữ hai người bọn họ ở lại một buổi chiều, ba anh em hàn huyên tâm sự.
Sở Vân Y và em gái Diệp Tử Y cười nói tíu tít.
-Vân Y, chồng cậu hiện tại đã đường đường là Cục trưởng cục Công An huyện rồi, mình có phải nên gọi cậu là Cục trưởng thái thái mới đúng, ha ha ha, thăng quan nhanh thật. Không được, sau này bạn học nghèo này đến thăm, có lẽ cậu cũng không thèm để ý đến mình nữa.
Diệp Tử Y đùa giỡn, nghe cô ấy nói như vậy, Lô Vỹ không nhịn được mơ hồ liếc mắt về phía Sở Vân Y.
-Mình đánh chết cậu, Tử Y, nói nhăng gì đó. Mình vẫn là học sinh, làm gì đã có chồng?
Sở Vân Y không chịu, đuổi đánh Diệp Tử Y.
-Cứu mạng em, anh Lô Vỹ, anh xem bà xã của anh đánh người này, Cục trưởng Cục công an phải quản lý cẩn thận mới được, không thể để người ta cậy quyền ép người, bắt nạt dân đen em.
Diệp Tử Y trêu ghẹo nói.
-Ài! Anh nào dám?
Lô Vỹ giả vờ khổ sở, chọc cho Sở Vân Y đỏ bừng mặt, cùng với Diệp Tử Y cười phá lên yêu kiều đến gập thắt lưng làm mấy anh Trư trố mắt.
-Ai! Nếu Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng ở đây thì tốt rồi, cô ấy là đại mỹ nữ, là hoa khôi xếp thứ hai trong học viện âm nhạc Thủy Châu chúng ta.
Diệp Tử Y thở dài, ánh mắt khẽ liếc nhìn Diệp Phàm.
Giữa hai người Ngọc Mộng Nạp Tuyết và nhị ca Diệp Phàm có loại quan hệ mông lung hay không, Diệp Tử Y có thể suy đoán được, cô đương nhiên hi vọng có loại quan hệ này. Ngọc Mộng Nạp Tuyết xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, nếu có thể trở thành chị dâu của mình thì cũng nở mày nở mặt.
Tuy nhiên Diệp Tử Y rất thất vọng, Diệp Phàm không có phản ứng gì, giống như khách qua đường, thật ra tâm tư của Diệp Phàm sớm đã bay đến thời khắc xinh đẹp vào đêm bôi ‘Hậu cung ngọc nhan hoàn’ cho Ngọc Mộng Nạp Tuyết, trước mắt như ẩn hiện dung mạo xinh đẹp như hoa, bộ ngực căng tràn của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
- Ngọc Mộng Nạp Tuyết xếp thứ hai, vậy người đứng đầu là ai? Có lẽ là cô gái xinh đẹp chết người, nghiêng nước nghiêng thành.
Tề Thiên không nhịn được có vẻ ngạc nhiên, Ngọc Mộng Nạp Tuyết y đã gặp qua, đúng là tiên nữ, vậy mà mới xếp hạng thứ hai, vị trí thứ nhất chắc phi thiên rồi.
- Nói ra đệ nhất hoa khôi xinh đẹp tuyệt trời của trường em, nhị ca của cô ấy có lẽ anh cũng nghe nói rồi.
Diệp Tử Y thích thú nói.
-Người nào?
Diệp Phàm bật thốt lên hỏi, đảo mắt lắc đầu, cười nói:
-Không thể nào, mỹ nữ của học viện các em không có hơn vạn cũng có mấy ngàn, đến từ thiên nam hải bắc, ngay cả phía bên Hồng Kông, Âu Châu cũng có người đến du học, làm sao anh biết được, anh cũng không phải là thầy bói có thể bấm ngón tay để tính toán.
-Cô ấy là người Ngư Dương! Được xưng tụng là ‘Hàn cung tiên tử’, khi lạnh lùng có thể thấu xương người, lúc nhiệt tình có thể đốt anh thành than, lớn hơn chúng em ba lớp, năm nay là năm thứ tư rồi.
Sở Vân Y giống như một con chim Khổng Tước kiêu ngạo, thấy ba vị nam sĩ đều mở to hai mắt nhìn, miệng cười nói không thôi.
- Chuyện đó đương nhiên, đây cũng là kiêu ngạo của Mặc Hương chúng ta, Ngư Dương cũng coi như là Mặc Hương! Nghe nói các cậu ấm Hồng Kông theo đuổi cô ấy trong trường học đã có thể xếp thành một hàng xe lửa, ngay cả Đại học Thủy Châu, đại học Hải Giang đều có cậu ấm theo đuổi, mọi người nói thái tử gia tặng hoa đưa cái gì. Tuy nhiên kỳ quái là hình như chưa từng nghe nói có người nào theo đuổi được. Năm ngoái có một học sinh Thủy Châu, giống như một tên lưu manh ác bá, muốn dùng sức mạnh ép buộc, nhưng sau đó anh trai của cô ấy đích thân đến Thủy Châu, nghe nói ngày thứ hai tên học sinh lưu manh đã bị người ta đá gãy chân rồi, sau này cũng không có ai dám dùng sức mạnh đối với hoa khôi. ha ha ha. Đáng đời.
Diệp Tử Y cũng tương đối đắc ý, giống như hoa khôi của trường là mình không bằng.
-Xem ra hoa khôi trường các em còn rất có lai lịch, rốt cuộc là người nào, tiên nữ của anh, nhanh cung khai xem nào
Lô Vỹ không nhịn được, hai mắt sáng bừng, nhất thời buột miệng, ngay cả hai chữ ‘Cung khai’ khi thẩm vấn phạm nhân cũng chạy ra.
, khiến cho Diệp Phàm và Tề Thiên đều kinh ngạc, liếc mắt nhìn Sở Vân Y, vội vàng cúi đầu, trong lòng thở dài nói: “Vĩ tử, cậu tự cầu phúc đi, có lẽ sư tử Hà Đông sắp hành hạ Hầu tử rồi. Chúng ta tuy nói là huynh đệ, nhưng đây là chuyện nhà củacậu, bọn tôi không tiện xen vào, ha hả, chúng ta coi như không nhìn thấy là được.”
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 462: Trưởng ban tổ chức thị ủy Tiêu đến hàn xá.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Từ trong nhà truyền ra tiếng kêu thảm thiết của vị Cục trưởng Cục công an.
- Đừng đánh vào mặt, đừng cắn, mẹ ơi…
Người không biết còn tưởng Ủy ban kiểm tra đang phá án.
Khi đang ồn ào thì đột nhiên ở ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Phó Chủ tịch huyện Diệp có ở nhà không?.
- Ha ha, là Bí thư Mâu tới chơi. Mời vào! Diệp Phàm vừa nói vừa đi về phía cửa, tuy nhiên trong lòng vẫn hết sức nghi ngờ, Mâu Dũng là thái tử gia kiêu ngạo như vậy, làm sao chịu đến nhà mình.
Lẽ nào lần trước Phó Trưởng ban Tiêu Bỉnh Quốc khuyên y tới thăm để thiết lập quan hệ với mình.
Không đến mức như vậy chứ? Gia thế của Mâu Dũng rất mạnh, mấy dượng đều là nhân vật cấp thực quyền, bản thân mình tuy nói đã thăng lên Phó Chủ tịch huyện, nhưng vẫn chưa tới loại trình độ khiến Mâu Dũng phải kiêng kỵ, muốn tới nịnh bợ mình.
Chắc là công nhân của Nhà máy giấy Lâm Tuyền gây chuyện, Mâu Dũng không trấn áp được cho nên mới tìm mình giải quyết phiền toái.
Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu đi về phía cửa lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, phát hiện còn có một người đang đứng ở đó, đang mỉm cười nhìn mình, người đó không phải là phó Trưởng ban ban Tổ chức thị ủy Tiêu Bỉnh Quốc thì còn là ai.
-Trưởng ban Tiêu, ngài cũng tới à, mời vào. Sau nháy mắt thất thần, Diệp Phàm lập tức trấn định lại, chào hỏi, mặc dù chưa đoán được ý đồ của Tiêu Bỉnh Quốc, nhưng người đến là khách, cũng phải nhiệt tình tiếp đãi.
- Tôi vẫn muốn đến nhà Phó Chủ tịch huyện Diệp chơi, nhưng công việc bộn bề, đúng là không có thời gian. Đợt này được nghỉ tết tranh thủ đến chúc tết bác trai, bác gái…ha ha ha.
Mâu Dũng cười quỷ dị, dáng vẻ rất thân thiết. Diệp Phàm biết tiểu tử này nhiệt tình như vậy nhất định là giả vờ, đương nhiên cũng vờ vịt tươi cười đáp lễ.
- Cục trưởng Lô cũng ở đây sao?
Sau khi Mâu Dũng phát hiện ra Lô Vỹ cũng bắt chuyện chào hỏi, y không nhận ra Tề Thiên, cho nên chỉ gật đầu. Thái độ của Mâu Dũng hôm nay thật khiến người ta cảm giác khiếp sợ, từ lúc nào y lại trở nên hòa ái dễ gần như thế.
-Cậu ấy là bằng hữu của tôi, tên là Tề Thiên, ở trong bộ đội.
Diệp Phàm giới thiệu, lại chỉ vào Tiêu Bỉnh Quốc nói:
- Tề Thiên, Lô Vỹ, vị này là Trưởng ban Tiêu của ban Tổ chức thị ủy thành phố Mặc Hương.
Hai bên chào hỏi nhau, tuy nhiên Tiêu Bỉnh Quốc và Mâu Dũng đều hiện vẻ kinh ngạc, cứ âm thầm quan sát Tề Thiên, thầm nghĩ: “Làm sao cũng tên là Tề Thiên, không trùng hợp như vậy chứ”.
Diệp Tử Y pha một ấm trà Thiết Quan Âm thơm ngát.
Tiêu Bỉnh Quốc nhấp một ngụm trà khen:
-Ngon thật! Vị trà ngọt ngào, thanh mà không chát, đúng là trà ngon.
Ánh mắt mịt mờ liếc nhìn Tề Thiên giả bộ rất tùy ý nói:
-Tề tiên sinh công tác ở binh chủng nào?
-Liệp Báo!
Tề Thiên trả lời gọn gàng, không muốn nhiều lời, trong lòng mơ hồ có cảm giác, họ Tiêu này có lẽ đang nhắm vào mình.
-Liệp Báo!
Mâu Dũng thất thanh kêu lên, đôi mắt như lồi ra bên ngoài, cũng khó lòng che giấu sự kinh ngạc.
- Mâu tiên sinh cũng biết Liệp Báo?
Tề Thiên cười nhạt khẽ hớp ngụm trà liếc nhìn y, rất là tự nhiên.
- Nghe tiếng đã lâu, nghe nói là đơn vị bộ đội thần bí, có quyền lực đặc biệt.
Mâu Dũng khống chế được bất mãn trong nội tâm nói.
-À! Đó đều là lời đồn đãi, chỉ tốt hơn bộ đội bình thường một chút mà thôi.
Tề Thiên vẫn bình thản.
- Mâu bí thư không trở về thành phố đón tết sao?
Diệp Phàm chuyển hướng đề tài.
-Trở về ăn xong bữa cơm tất niên, có lẽ ngày mai lại phải quay về Lâm Tuyền rồi, nhiều việc quá, thật phiền toái. Phó Chủ tịch huyện Diệp chắc là người rõ nhất.
Mâu Dũng mỉm cười khổ sở, có lẽ Nhà máy giấy Lâm Tuyền lại có rắc rối rồi.
-Ài! Một thị trấn lớn có mười mấy vạn nhân khẩu, không dễ quản lý, chuyện ở các phương diện nhiều lắm, chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi đều đổ lên đầu. Mâu bí thư cực khổ rồi.
Diệp Phàm nói.
-Người trẻ tuổi, làm nhiều việc cũng không có gì, không giống như chúng tôi, tuổi ngày một lớn tinh lực có hạn, làm việc nhiều cũng cảm giác mệt mỏi.
Thỉnh thoảng muốn làm cái gì lại cảm giác lực bất tòng tâm !
Tiêu Bỉnh Quốc thở dài.
- Trưởng ban Tiêu đâu có già, lại là trụ cột của Ban tổ chức Thị ủy, nơi đó không thể tách khỏi ngài. Từ tuổi tác mà nhìn chỉ có thể nói là trung niên, đang trong độ tuổi cường tráng.
Diệp Phàm cười nói cẩn thận nịnh bợ Tiêu Bỉnh Quốc, khiến y cảm giác tương đối hưởng thụ.
Hai bên nói chuyện vô thưởng vô phạt một hồi, Tiêu Bỉnh Quốc hình như có lời nào muốn nói, tuy nhiên thấy Lô Vỹ và Tề Thiên đang ở đây nên không tiện mở miệng, cứ mơ hồ liếc mắt nhìn Lô Vỹ lại nhìn Tề Thiên.
- Đại ca, em và Vĩ tử chưa đi dạo qua huyện Cổ Xuyên, bọn em đi dạo một lát.
Tề Thiên cũng cảm nhận thấy, đứng lên nói.
Sau khi hai người rời đi, Tiêu Bỉnh Quốc yên lặng một lát, nhấp một ngụm trà, thở dài nói:
- Ai! Chủ tịch huyện Diệp, có mấy lời tôi muốn nói thẳng ra, tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, tôi nghĩ, cậu và Ngọc gia Ngư Dương cũng không có vướng mắc gì lớn, Kiều Long không hiểu chuyện, mạo phạm đến cậu. Hiện tại Ngọc lão gia tử còn đang bị giam trong sư đoàn dã chiến, năm mới vẫn không có cách nào quay về.
- Ha ha ha…Chuyện của Ngọc gia, tôi sớm đã quên rồi, không có vướng mắc nhỏ gì, coi là gì chứ.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, cố ý giả bộ ngu ngốc.
Hắn cuối cùng đã hiểu rõ ý đồ Tiêu Bỉnh Quốc đến đây, lúc này mới nhớ ra Tiêu Bỉnh Quốc và Ngọc Hoài Nhân còn có quan hệ anh em cột chèo. Vợ của hai người là hai chị em gái, đều là cô của Mâu Dũng.
Có lẽ Ngọc Hoài Nhân không tiện ra mặt, mới nhờ Tiêu Bỉnh Quốc đến nhờ vả mình đả thông quan hệ với Tề Thiên, thả Ngọc Hoài Thăng ra.
Ngọc gia cũng bị ép đến không còn cách nào, bất kể Ngọc gia từ trong tỉnh chạy đến thành phố rồi lại chạy đến huyện cũng như vậy, loại đầu đá khó chơi giống như bộ đội thần bí Liệp Báo khó có thể gặm.
Mặc dù Ngọc Cao Nhất nhậm chức Thượng tá Đoàn trưởng sư đoàn dã chiến, tuy nhiên vẫn không được gặp mặt anh họ Ngọc Hoài Thăng. Ngọc gia đã đến bước đường cùng, chưa có cách nào chưa dùng đến.
Ngọc Sử Giới cố gắng lợi dụng thân phận Phó Trưởng Ban Sở Tài chính Tỉnh đả thông Cục trưởng Phạm Hoành Võng của Cục An ninh Quốc gia thành phố Mặc Hương, bởi vì không có ai chê tiền nhiều. Thông qua cục trưởng Cục Công An thành phố Vu Kiến Thần đả thông Phạm Hoành Võng của Cục An ninh Quốc gia.
Tuy nhiên vụ án lần này do Tề Thiên toàn quyền thẩm tra xử lí, cục An ninh quốc gia thành phố Mặc Hương chỉ ở bên cạnh phối hợp giúp đỡ. Phạm Hoành Võng đường đường là một đại cục trưởng căn bản chính là một tên chạy việc, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ là cười khổ lắc đầu.
May là y còn không biết chuyện Ngọc gia đắc tội với Diệp Phàm, nếu như biết rồi có lẽ còn phối hợp giúp Tề Thiên chơi đòn ngầm đem Ngọc Nhân Thăng nhốt trong nhà giam rồi. Phải biết rằng vị trí Cục trưởng của Phạm Hoành Võng hoàn toàn do một cú điện thoại của Diệp Phàm gọi cho Thiết Chiêm Hùng trao đổi nhiệm vụ đổi lấy.
Chuyện khiến Mâu Dũng và Tiêu Bỉnh Quốc không ngờ đến là đến đây lại có thể đụng phải hai người thiếu niên Lô Vỹ và Tề Thiên.
Lô Vỹ là kẻ đầu trò gây tội dẫn người tịch biên sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia, còn Tề Thiên là trưởng quan cao nhất thẩm tra xử lí vụ án lần này, lại có thể đều ở trong nhà Diệp Phàm.
Hai người hơi có cảm giác, lẽ nào sơn trang Kính Nguyệt bị tịch thu là Diệp Phàm làm. Nếu không chuyện này sẽ không trùng hợp như vậy, vào buổi tối Diệp Phàm bị bắt hôm đó sơn trang Kính Nguyệt bị kiểm tra, cuối cùng lại còn liên quan đến bí mật quân sự gì đó.
Tuy nhiên hai người nghĩ mãi cũng cảm thấy không có khả năng này, Diệp Phàm lúc ấy đã bị nhốt vào cục Công An huyện, kế hoạch kiểm tra sơn trang Kính Nguyệt đêm hôm đó vô cùng chặt chẽ, trải qua một thời gian ngắn không thể nào có mưu đồ bí mật chu toàn như thế, cho nên tạm thời loại bỏ Diệp Phàm ra ngoài.
- Ha ha, tôi biết phó Chủ tịch huyện Diệp là một người hiểu lí lẽ, có thể rộng lòng với người trong thiên hạ, nếu cậu có thể quên chuyện này thì tốt nhất, đây chỉ là một mâu thuẫn nhỏ mà thôi.
Phó Trưởng ban Ban tổ chức Thị ủy Tiêu Bỉnh Quốc lại có thể nịnh bợ vị Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm vừa mới được đề bạt, nếu những lời này để cho các quan chức của Mặc Hương nghe thấy cũng không biết sẽ ngạc nhiên cỡ nào.
Tiêu Bỉnh Quốc mặc dù nói chỉ là một cán bộ cấp Phó phòng, nhưng quyền lực của Ban Tổ chức so với Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm lớn hơn rất nhiều, quản lý mũ quan toàn thành phố, bằng hữu rộng rãi, nhân mạch rộng, trong thành phố quan chức nào cũng phải nể mặt y.
- Trưởng ban Tiêu quá khen, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, sao có thể dám nói có thể rộng lòng cho người trong thiên hạ, lời này dành cho Trưởng ban Tiêu thì đúng hơn.
Diệp Phàm lại chuyển sang nịnh bợ Tiêu Bỉnh Quốc.
- Mâu Dũng, thấy không, phó Chủ tịch huyện Diệp là người khiêm nhường, cháu phải học tập đi. Chủ tịch huyện Diệp còn nhỏ tuổi hơn cháu, cổ nhân chúng ta cũng đã dạy học hỏi không phân biệt trước sau, ha ha!
Tiêu Bỉnh Quốc so sánh đối chiếu, ldạy dỗ cháu trai Mâu Dũng của mình, thực tế là đang nịnh bợ Diệp Phàm. Y càng như vậy, Diệp Phàm càng cảm thấy kỳ quái, nếu mình là Ủy viên thường vụ Thị ủy thì Tiêu Bỉnh Quốc nói như vậy còn có chút đạo lý.
Diệp Phàm biết rõ, tiếp theo Tiêu Bỉnh Quốc có lẽ sẽ nói vào chủ đề chính, còn không phải là chuyện của Ngọc gia, có lẽ Tiêu Bỉnh Quốc muốn thân thiết một chút rồi mới nói, kêu phó Trưởng ban ban Tổ chức mở miệng cầu xin một phó Chủ tịch huyện mình giúp đỡ thật sự là có vẻ làm khó người ta.
-Đúng thế, cháu sao có thể so sánh với Chủ tịch huyện Diệp, có chút xấu hổ, ha ha ha…-
Mâu Dũng và dượng y diễn song hoàng, biến đổi ảo thuật nịnh bợ Diệp Phàm.
-Chủ tịch huyện Diệp, nghe nói cậu có quan hệ rất tốt với Tiểu đoàn trưởng Tề của Liệp Báo?
“Đến rồi!”Trong lòng Diệp Phàm hô lên một tiếng, cười nói:
-Ha hả, cũng thân thiết, vừa quen biết cách đây không lâu, trước kia trong thảm án của Đập Thiên Thủy, tiểu đoàn trưởng Tề có đến phối hợp giúp vây bắt phạm nhân nên mới quen biết. Lúc ấy cậu ấy chỉ là một Đại đội trưởng nho nhỏ, còn chưa được đề bạt.
Diệp Phàm đương nhiên là tận lực làm nhạt quan hệ bạn bè thân thiết với Tề Thiên, tuy nhiên mới vừa rồi Tề Thiên gọi hắn là Đại ca đã để lộ chân tướng rồi, nhưng bây giờ xưng huynh gọi đệ cũng đặc biệt nhiều, trên đài huynh đệ, dưới đài đối thủ cũng không ít, cho nên cũng không có gì ly kỳ .
- Chủ tịch huyện Diệp, chuyện sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia ở Ngư Dương, có thể cậu cũng nghe nói rồi. Hiện tại Ngọc lão gia tử vẫn còn bị giam trong một sư đoàn dã chiến, nghe nói lần này trưởng quan thẩm tra xử lí chính là Tiểu đoàn trưởng Tề.
Sơn trang Kính Nguyệt làm một số chuyện trái pháp luật, nhưng đó chỉ là mở sòng bạc mà thôi. Hiện tại loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, cũng không có gì ly kỳ, phạt ít tiền, giam giữ mấy ngày là được. Hơn nữa đám người Ngọc gia cũng bị nhốt trong sư đoàn dã chiến không ít ngày rồi, cho dù tạm giữ cũng phải có thời hạn đúng không? sang năm mới rồi, ài…
Tiêu Bỉnh Quốc lại chuyển đến sơn trang Kính Nguyệt, xem ra đã tiếp cận chủ đề rồi.
-Chuyện của sơn trang Kính Nguyệt, đương nhiên tôi có nghe nói qua, hình như đó là đêm tôi phát sinh tranh chấp với Ngọc cô nương bị nhốt vào phòng thẩm vấn.
Nghe nói còn bắt được mấy thái tử gia đang đánh bạc, xe cũng có mấy chiếc, nhưng tôi cũng đang ngạc nhiên, không phải chỉ là một sòng bạc thôi sao?
Liệp Báo tại sao cứ cắn chặt lấy Ngọc lão gia tử không chịu buông tha? Tôi cũng đã hỏi Tề doanh trưởng, tuy nhiên cậu ấy chỉ nghiêm túc nói:
- Chuyện này tốt nhất anh đừng hỏi, nếu không sẽ chọc vào chuyện phiền toái, ha ha ha, Ài! Ngọc lão gia tử ngay cả năm mới cũng không thể về nhà đoàn tụ, vốn định hỏi thăm một chút tình huống, ngược lại thiếu chút nữa bị Tề Thiên nhăn mặt.
Diệp Phàm thở dài.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 463: Kinh ngạc mà số 002 mang đến
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Đúng vậy! Chuyện này không phải chỉ liên quan đến sòng bạc sao! Phó Chủ tịch huyện Diệp, chuyện này anh có thể giúp đỡ hỏi Tiểu đoàn trưởng Tề không, nhanh chóng kết thúc vụ án, nên phạt bao nhiêu tiền Ngọc gia cũng hứa hẹn giao nộp đầy đủ. Tuy nhiên hy vọng có thể thả Ngọc lão gia tử ra sớm, để cho lão gia tử cũng có thể hưởng không khí năm mới.
Tiêu Bỉnh Quốc mỉm cười vẻ dễ dàng, ý tứ thật sự cuối cùng cũng lộ ra, vòng vo mười mấy vòng cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.
- Chuyện này khó nói, tôi đã hỏi một lần rồi, giờ hỏi nữa thật sự sợ chọc ra phiền toái gì đó. Tuy nhiên nếu Trưởng ban Tiêu đã nói như vậy, phiền toái thì phiền toái, tôi sẽ hỏi lại, thành hay không thành thì cũng…
Diệp Phàm vờ vịt, gọi điện thoại trước mặt Tiêu Bỉnh Quốc.
-Tiểu đoàn trưởng Tề! Thế nào hả? Cổ Xuyên là nơi địa linh nhân kiệt, lịch sử lâu đời, rất thú vị có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Rất đẹp! Đại ca có chuyện gì sao?
Tiểu Tề hỏi tới, cằn nhằn, gọi điện làm gì, có chuyện gì cũng không nhắc một câu.
-A! Là như vậy, tôi muốn hỏi vụ án Ngọc gia, Liệp Báo chuẩn bị kết thúc lúc nào? Ngọc lão gia tử cũng bị giam giữ quá lâu rồi, để ông ấy quay về đón năm mới nữa, dù sao ông ấy cũng không phạm tội gì lớn.
Diệp Phàm vừa nói đến đây Tề Thiên đã hiểu.
Gã cố ý lớn tiếng nói:
- Còn muốn trở về đón năm mới, không bị bắn chết là tốt lắm rồi! Đại ca, chuyện này tốt nhất anh đừng hỏi nữa, hỏi nữa thì tình cảm huynh đệ này cũng không còn gì. Đó là cơ mật, không thể truyền ra ngoài.
Tề Thiên căn bản rống lên, Tiêu Bỉnh Quốc và Mâu Dũng ngồi bên cạnh đương nhiên cũng lờ mờ nghe thấy. Khi vừa nghe thấy hai chữ ‘bắn chết’, Mâu Dũng sắc mặt đại biến, Tiêu Bỉnh Quốc mặc dù ngoài mặt vẫn trấn định, nhưng khí cơ đã có vẻ rối loạn rồi.
Thuật xem tướng bén nhạy của Diệp Phàm vẫn rất linh, mơ hồ cảm thấy, thiếu chút nữa cười phá lên.
, mắng thầm: “Tên chết tiệt Tề Thiên này cũng thật là, dám thốt ra lời tàn nhẫn như vậy, ngay cả hai chữ ‘bắn chết’ cũng thốt ra được. Hai chữ này chính là hàng tết tốt nhất mình đưa cho Ngọc gia, có lẽ đồng chí lão Tiêu đem lời này truyền về, Ngọc gia lại có một phen bận rộn rồi.”
Diệp Phàm cúp điện thoại, sắc mặt khó coi, lẩm bẩm nói:
-Trưởng ban Tiêu, chuyện này không dễ xử lý, ông vẫn nên nhanh chóng quay về nghĩ cách khác đi, tôi sợ chần chừ sẽ có chút…ài.
- Sao vậy, Tiểu đoàn trưởng Tề nói thế nào?
Tiêu Bỉnh Quốc cố ý hỏi, muốn chứng thực vừa rồi có phải lỗ tai mình nghe nhầm hay không.
-Y nói…Y nói còn muốn quay về đón năm mới, không, khó mà nói, không nói được.
Diệp Phàm lắc đầu.
Ba ngày đảo mắt trôi qua, sáng ngày mùng bốn.
Diệp Phàm lại một lần nữa lưu luyến luẩn quẩn ba vòng ở huyện Cổ Xuyên, nơi mình đã sinh ra, chiếc xe Mitsubishi lao thẳng về hướng Thủy Châu.
Bởi vì công việc bận rộn, sau khi đến Thủy Châu ngay cả nhà Lô Vỹ cũng không kịp đến, vội vã đến nhà Chủ tịch Hồ, sau khi giúp Hồ Trọng Chi đả thông kinh lạc một phen mới quay về Sở Thiên các Diệp phủ của mình.
Diệp Phàm thản nhiên nói cho Trần Khiếu Thiên chuyện mình phải đi thi hành nhiệm vụ bí mật, tòa nhà giao cho lão trông coi.
- Mai Tử, đàn một khúc ‘Thập diện mai phục’ đi!
Diệp Phàm nằm nghiêng trên ghế rồng, Lô Vỹ, Tề Thiên, Trần Khiếu Thiên ba người ngồi trên ghế cho khách ở dưới. Mấy người đều hơi có chút men say, tâm tình cũng không dễ chịu, cứ cầm rượu cạn sạch.
Không lâu sau, tiếng đàn tỳ bà sục sôi, hào hùng vang dội trong phòng khách Sở Thiên các Diệp phủ. Diệp Phàm đột nhiên hét lớn:
Diệp Phàm vừa hát được hai câu, Lô Vỹ, Tề Thiên cùng nhau há mồm hát cùng, ba người lớn tiếng rống lên trong men say ngà ngà ở trong sảnh, phóng túng như ba tên dã nhân thô kệch thoát xác ra ngoài.
Trần Khiếu Thiên nheo mắt, tuy nhiên khí cơ cũng có chút cấp tiến, xem ra cũng hơi ảnh hưởng.
- Ha ha ha
Diệp Phàm cười như điên, xoảng một tiếng, chén rượu cổ đã tan nát dưới mặt đất.
-Lô Vỹ, từ biệt ở đây. Tề Thiên, chúng ta đi.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, đứng ở cửa viện xoay người hô lên với lão tử Trần Khiếu Thiên:
- Lão Trần, phát cho Mai tử hai năm tiền lương, nhà cô ấy đang cần dùng tiền. Lô Vỹ, Mai Tử năm vừa rồi cũng không về nhà, em phái người dùng xe đưa cô ấy về quê đón năm mới.
- Đại ca yên tâm, em sẽ đích thân đưa cô ấy về nhà.
Lô Vỹ nói nghẹn ngào.
-Đừng thút thít giống như mấy mụ đàn bà thế, đi thôi.
Diệp Phàm hừ một tiếng xoay người lái xe đi.
Đi tới nửa đường, Diệp Phàm thay trang phục dã chiến của Trung tá, biển số xe cũng đổi thành biển quân Liệp Báo.
Số đuôi là 002.
Diệp Phàm vừa lái đến căn cứ Lam Nguyệt Vịnh, Thượng úy Đại đội trưởng canh gác vội vàng hành lễ chào, trong lòng thầm nghĩ: “Mình gặp đại nhân vật rồi, xếp thứ 16 trong Liệp Báo.”
Bởi vì biển số xe của Tề Thiên có số đuôi là 016.
Đồng chí Thượng úy lùi về, thiếu chút nữa rớt con mắt, lập tức chạy chậm về phía chiếc Wrangler của Diệp Phàm chào kiểu nhà binh, hô lớn:
- Chào Thủ trưởng !
Sau đó lại quay đầu quát mấy tên lính:
-Mẹ kiếp! Còn không chào, muốn bị quất có phải hay không?
Trong lòng âm thầm hoảng sợ, hét lớn:
“Ghê gớm, lại là thủ trưởng 002, hình như Đoàn trưởng Thiết đeo số 1, 003, 004, 005, 006, 007 đều thấy qua rồi, nhưng 002 thì lần đầu tiên nhìn thấy.
Đúng là mở rộng tầm mắt, nhân vật thần bí!”
Diệp Phàm tuyệt đối không nghĩ tới biển số xe của mình lại khiến cho Thượng úy Đại đội trưởng sợ hãi không dứt. Thật ra Thiết Chiêm Hùng cũng phóng tay, với thân phận của Diệp Phàm đừng nói là 002, 007 đã là rất tốt rồi.
Tuy nhiên ý tứ của Thiết Chiêm Hùng chính là xem Diệp Phàm là hạt nhân trung tâm để bồi dưỡng sau này, bản thân là 001, vậy người kế thừa mình nhất thời là 002, mới không bôi nhọ thân phận của người kế thừa.
Những ẩn ý bên trong đừng nói là Diệp Phàm không rõ, ngay cả Tề Thiên cũng thầm kinh ngạc, khi Diệp Phàm bóc mật mã trong xe, sau khi đổi biển số xe, lúc ấy khi Tề Thiên nghiêng người liếc nhìn biển số xe, nhất thời thiếu chút nữa rớt tròng mắt.
Trong lòng cũng không khác gì Thượng úy Đại đội trưởng, thầm giật mình nói: “Lợi hại! Lại là số 002, chuyện này thật khó hiểu! Hình như phó đoàn trưởng Mã, phó Đoàn trưởng Trương mới đến 005, 006, đại ca cùng lắm chỉ đeo chức suông cố vấn, nói là cùng cấp bậc với phó Mã, phó Trương.
Nhưng phân lượng hẳn là không lớn hơn bọn họ, chức phó binh đoàn của người ta là chức thật, chức vụ quan cố vấn của đại ca chỉ là hư danh, có là gì chứ.
Làm sao lại có biển số xe 002, đây cũng là tượng trưng cho thủ trưởng số 2 của Liệp Báo, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thật là quỷ dị, không phải là Đoàn trưởng Thiết lầm chứ! Lần này thật khó hiểu”
Đương nhiên, Tề Thiên có nghĩ nát óc cũng tuyệt đối không đoán ra ý đồ thật sự của Thiết Chiêm Hùng. Bên trong Liệp Báo thật ra còn có một tổ chức trọng yếu, tên là tổ thứ 8 của ‘Tổ a đặc cần quốc gia’. Bên trong có một người phụ trách thường vụ, tên là Mã Dương Xuân, cũng là cao thủ ngũ đoạn, chuyên môn chịu trách nhiệm công việc thường vụ của tổ thứ 8 trung tâm.
Bình thường mà nói đều là một số chuyện cơ mật hoặc trọng đại có liên quan đến an toàn quốc gia và phòng thủ của quân đội, Mã Dương Xuân là người khiêm tốn, rất ít lộ diện.
Nói ra danh tiếng còn không bằng Phó đoàn trưởng Mã, chẳng qua phương diện thực quyền lại hơn hẳn, ngoài Thiết Chiêm Hùng tiếp theo chính là ông ta.
Ngay cả Phó đoàn trưởng Mã cũng nghe lời y, trong danh sách Liệp Báo, Đại tá chính ủy Thái Chính Thu cũng chỉ có thể xếp vị trí thứ tư, đeo biển số xe 004.
Những chuyện cơ mật này chỉ có người xếp hạng trước 007 mới biết được, đương nhiên, bản thân đồng chí Diệp Phàm cũng mơ màng không hiểu con số 002 này, hơn nữa đối với phương diện biển số xe, hắn cũng không quen thuộc lắm, căn abnr không nghĩ tới, cho nên sau khi đổi biển số xem hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi không để ý đến.
Tuy nhiên ban đầu khi Thiết Chiêm Hùng đeo biển số xe 002 cho Diệp Phàm, trái lại đưa tới một phen tranh cãi. Mã Dương Xuân phụ trách thường vụ ngoài miệng mặc dù không nói, trong lòng thực tại không thoải mái, ngay cả đồng chí Chính ủy Thái Chính Thu cũng không khác gì.
, thầm nghĩ: “Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, chuyện cỏn con cũng chưa từng làm qua, lại có thể bò lên đầu những quan quân lâu năm chúng ta. Cõi đời này, thật không còn gì để nói.”
Tuy nhiên Thiết Chiêm Hùng là người rất thủ đoạn, là một thủ trưởng độc tài số một, không cho phép trong mắt có hạt cát cho nên Mã Dương Xuân mặc dù không phục, Thái Chính Thu mặc dù mất hứng, nhưng giống như hai hũ nút buồn bực trong đáy lòng không dám thể hiện ra ngoài.
Xe của Diệp Phàm đi theo phía sau xe Tề Thiên, Tề Thiên cả ngày ra vào trái lại rất nhiều quan quân của Quân đoàn 2 có cùng một cái trụ sở biết rõ, khi xe lái qua đi dọc theo đường gặp gỡ một số sĩ quan thấy Tề Thiên cũng mỉm cười chào hỏi. Lúc này tốc độ xe rất chậm, Tề Thiên cũng gật đầu chào hỏi.
Tuy nhiên khi xe của Diệp Phàm ló đầu ra thì những quan quân này đều há to mồm kinh ngạc, nhát mắt lấy lại tinh thần tất cả đều đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội, thăm hỏi một tiếng
-Chào Thủ trưởng.
“ Hắc hắc, hiến mọi ngươi khiếp sợ một phen rồi, nếu không cứ để lão tử há to miệng không khép lại được, có lẽ đại ca cũng không đoán ra được ẩn ý bên trong.”, Tề Thiên thầm đắc ý, liếc nhìn những quan quân đang cung kính.
Diệp Phàm cũng cảm giác khó hiểu, nếu nói một số Thiếu tá trong Quân đoàn 2, quan quân cấp úy chào hỏi mình còn có lý, vì mình là Trung tá.
Thế nhưng cuối cùng đụng phải ba quan quân Thượng tá, lại cũng cung kính chào theo tiêu chuẩn nghi lễ quân đội, Diệp Phàm bắt đầu cằn nhằn.
, thầm nghĩ, “ Đầu năm nay quái sự thật đúng là nhiều, một Trung tá như mình chẳng lẽ còn oai phong hơn cả một Thượng tá, con mẹ nó đây là chuyện gì? Có lẽ Liệp Báo địa vị đặc thù, trung tá trong đó bằng một thượng tá bên ngoài. Cũng không đúng, cho dù cùng cấp bậc thì người ta cũng đâu phải chào mình.
Vừa lúc đó thì xe ngừng lại.
Một vật hình tròn đột nhiên bay tới, Diệp Phàm theo quán tính thì ngẩng đầu lên.
- Bịch.
Kính xe bị va chạm một cái, nhìn lại thì là một quả bóng, thầm nghĩ thế mà dọa lão tử nhảy lên, còn tưởng là đạn pháo của Tập đoàn quân số 2.
Tuy nhiên kính chắn gió của chiếc xe Wrangler này phải nói là rất kiên cố, chắc đã trải qua xử lý đặc thù nên có thể chắn đạn, va chạm vừa rồi cũng không để lại dấu vết gì.
- Cao Minh, quả bóng chúng ta hình như là đụng vào xe rồi, không biết có vỡ kính không, gây chuyện rồi, bồi thường đi, khách khách khách.
Một giọng nữ dễ nghe truyền đến, tuy nhiên nghe giọng thì dường như không để ý lắm.
Chương 464: Khi có thể chỉnh người thì đừng bỏ qua
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Đâm thì đâm, có sao đâu, đâm thì đền tiền! Dù sao cũng chi trả, lại không cần chúng ta móc túi tiền.
Giọng một cô gái khác lại vang lên, mặc dù tương đối dễ nghe, nhưng bên trong vô cùng kiêu ngạo khiến Diệp Phàm cảm thấy tức giận, thầm nghĩ cô gái này cũng thật là ngạo mạn, có lẽ có chút lai lịch, lẽ nào là tình nhân của người nào đó trong Quân đoàn 2.
Tuy nhiên mấy quân quan chào hỏi trước đó trái lại thật sự bị hù dọa, trong lòng như có vẻ vui mừng trên nỗi đau người khác, thầm kêu:
- Cao Nguyệt à Cao Nguyệt, mặc dù nói cô có anh rể là phó Quân đoàn trưởng ở phía sau chống đỡ, nhưng hiện tại cô lại đâm vào xe của nhân vật số hai Liệp Báo rồi.
Đây chính là biển số xe mà anh rể của cô cũng không chọc vào được. Tuy nhiên Cao Nguyệt bình thời cũng quá kiêu ngạo, toàn xem bọn đàn ông chúng ta như những con cóc.
Hôm nay trái lại muốn nhìn xem con thiên nga được nuông chiều gặp xui xẻo. Tốt nhất là vị số 2 đó ra ngoài thu thập đám đàn bà này, phạt đứng, không, tốt nhất là cởi quần đánh đòn mới thú vị, mẹ kiếp! Bọn họ quá kiêu ngạo mà.
- Thì ra là Cao Nguyệt, cô gái này cũng quá kiêu ngạo rồi, hình như có quan hệ rất thân thiết với Mai Diệc Thu, cả ngày xưng tỷ gọi muội, có một lần lão tử bị Mai Diệc Thu dùng nắm đấm sỉ nhục, cô ta còn đứng một bên cười trộm. Hừ! Cô không phải có một anh rể làm phó Quân đoàn trưởng sao? Được rồi, để cho Cao Nguyệt đi va chạm một lần với đại ca cũng tốt, sao chổi đụng địa cầu, không biết có phóng ra tia lửa nào không, thú vị thật!
Tề Thiên suy nghĩ bất lương, thiếu chút nữa vui mừng đến lệch miệng, con ngươi đảo một vòng, lại vội vàng thêm vào một mồi lửa, cố ý lớn tiếng, ác thanh ác khí nói:
-Chuyện gì vậy, ai làm đấy, làm sao lại đá cầu, mắt nhìn đi đâu rồi? Không mở to mắt ra có phải không?
Tiểu tử thật thâm độc, ngoài miệng thì mắng Cao Nguyệt, nhưng người vẫn ở bên trong xe.
Cao Nguyệt đang đi tới, vừa nghe thấy, ngọn lửa sư tử Hà Đông bộc phát, hơn nữa giọng nói của Tề Thiên cô ta cũng nghe ra.
Cô ta nhếch miệng lên, hơi có vẻ chua ngoa, nói:
-Làm sao, Tiểu đoàn trưởng Tề của chúng ta , đụng một chút vào xe anh thì hư à? Chiếc xe này đâu phải là bùn nặn, hay là xe bỏ đi? Nếu như Tiểu đoàn trưởng Tề bỏ đi thì chúng tôi sẽ nhận hừ! Nếu không tôi nói với Mai tỷ, kêu chị ấy trợ cấp chiếc xe khác cho Tiểu đoàn trưởng Diệp.
Cô gái xinh đẹp này mỉm cười, quả núi đôi trước ngực lắc lư nghiêm trọng, làm người ta cảm giác hoa mắt.
Tuy nhiên cô ta nhắc đến Mai Diệc Thu là có chút đả thương người khác rồi, sắc mặt Tề Thiên thoáng cái biến thành gan heo, câu nói này đúng là chọc vào vết thương vĩnh viễn trong tim gã.
Bởi vì Tề Thiên trước kia thường xuyên bị đám con gái Mai Diệc Thu dụng nắm đấm đánh thành đầu heo, khi đó công lực của Tề Thiên kém xa Mai Diệc Thu. Tiểu tử này vừa nghe đã giận dữ, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói:
-Cô tên là gì, nói chuyện kiểu gì vậy. Xe của tôi từ lúc nào lại thành xe bỏ đi chứ. Vậy tôi cũng cũng thành đồ bỏ đi có phải không? Hừ! Cô qua đây giải nghĩa rõ ho tôi? Nếu không, hừ…
Trong lời nói của Diệp Phàm đầy uy phong, hơn nữa còn ẩn chứa một tia cảnh cáo.
-Xe bỏ đi mà còn giả làm gì? Đó là gì người ở đây đều hiểu, ha ha ha, anh muốn mình thành cái gì thì thành cái đó? Giống như Tề Thiên vậy, hừ hừ.
Luồng khí kiêu ngạo của Cao Nguyệt lại được nhen nhóm, lâu nau vẫn là con cua cái trong Quân đoàn 2, quen đi ngang, lần này có lẽ cũng ướt chân vì đụng phải Diệp Phàm.
Tề Thiên thiếu chút nữa huýt sáo trợ trận, lúc này thấy đại ca Diệp Phàm ra mặt trái lại không lên tiếng, cũng không giải thích gì cả, tâm tư của tiểu tử này đương nhiên là bụng dạ khó lường.
Tuy nhiên mấy tên sĩ quan đứng bên cạnh lại vô cùng hào hứng, tuyệt nhiên không có một chút tư tưởng giác ngộ của chiến hữu cùng quân chủng, đợi xem Cao Nguyệt mất mặt. Hơn nữa, cổ còn vươn dài ra, giống như mấy con vịt đột nhiên bị chủ nhân nhắc lên lúc cho ăn vậy, tuy nhiên ánh mắt của đám người này vẫn giả bộ bình thường, rất trong sáng, không mang theo một tia tạp niệm nào, giả vờ hồn nhiên giống như không biết thân phận của Diệp Phàm, muốn cười lại không dám cười ra tiếng.
-Ha ha ha, qua thì qua, lẽ nào có người dám ăn thịt bổn cô nương sao, hừ!
Theo giọng nói phiêu lãng bay tới, một cô gái cao gầy chậm rãi đi tới, có lẽ người cao 1m7.
Một khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng lay động lòng người, mắt to, cánh mũi hơi hếch, đôi môi đỏ hồng, nụ cười ngọt ngào, tuy nhiên hàm răng lại hung tợn giống như muốn cắn người.
Cô gái này không mặc quân trang, ở dưới là chiếc quần jean ôm chặt cái mông căng đầy, cái mông khêu gợi rất rõ ràng hiện lên dưới lớp vải, hơn nữa cùng với bước đi đong đưa lại vặn vẹo biến hình tương đối chói mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt đám đàn ông đang đứng xem náo nhiệt.
Đi phía sau là một cô gái thanh tú.
- Ăn thịt cô, tôi không có hứng thú, hơn nữa cô cũng không phải là thực phẩm gì tốt, đối với một số sản phẩm thấp kém tôi rất ngán.
Diệp Phàm cũng mạnh miệng, vừa nói chuyện đã không nể mặt cô gái đó, biến cô ta thành thực phẩm bỏ đi.
-Cao cường! Đại ca đúng là cao nhân. Không thẹn là con cưng tốt nghiệp Đại học Hải Giang. Anh ấy nói ra đã biến Cao Nguyệt thành sản phẩm kém chất lượng, nếu từ góc độ con gái mà gọi thô tục chính là ‘Cặn bã’, nghe nói ngoại hiệu của đại ca bị cô gái nào đó gọi là ‘Đồ tạp cẩu’. Xem ra người rất hợp với tên, ha ha ha, sảng khoái thật.
Tề Thiên thật sự muốn hát lên khúc hát’ Hoa dại ven đường không được hái’, nếu không khó có thể biểu đạt được sung sướng trong lòng.
-Miệng chó mà cũng muốn phun ra ngà voi, muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương, không nhổ sạch răng chó anh, tôi sẽ không mang họ Cao.
Cao Nguyệt thật sự tức giận, hung hăng xông lên, thò tay ra đang muốn thò vào cửa sổ xe bắt chiếc xe mở ra, Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Các sĩ quan đàn ông vây xem xung quanh đều toát mồ hôi hột, dứt khoát quay mặt đi, vì không dám nhìn, kết quả quá thê thảm, quá đáng sợ, quá kinh hãi.
-Chị Nguyệt!
Lúc này nữ binh tên là Trương Hân ở phía giống như hổ đói vồ mồi, đương nhiên, cô ta không bổ về đồ ăn, mà là xông lên kéo Cao Nguyệt lại.
-Làm gì vậy Trương Hân, bọn họ tuy nói là Liệp Báo, nhưng Quân đoàn 2 chúng ta cũng không phải kém cỏi. Không cần sợ, có chị Nguyệt đây rồi. Tôi không tin Liệp Báo có thể làm gì chúng ta?
Cao Nguyệt giãy dụa một lát mà không thoát.
-Nguyệt…chị Nguyệt.
Trương Hân bị hù dọa sợ đến mức khuôn mặt đang trắng sáng thoáng cái sắp trương thành màu xanh tím, thân hình run rẩy nhìn về hướng biển số xe của Diệp Phàm.
Cao Nguyệt cũng không ngốc, lui về phía sau mấy bước hơi khom người xuống, vừa nhìn thấy biển số xe 002. Trái tim như co rút, nhất thời cũng là ngu ngơ.
Biển số xe là đại diện cho thân phận, Cao Nguyệt có anh rể là phó Quân đoàn trưởng nên biết rất rõ, anh rể từng cảnh cáo cô ta, người có biển số xe trước số 10 của Liệp Báo tuyệt đối không được chọc vào. Huống hồ hôm nay mình lại còn chọc vào người treo số 002, Thiết Chiêm Hùng là 001, tất cả quân quan trong Quân đoàn 2 đều biết rõ, chuyện này lại không phải bí mật gì.
Số 002 đương nhiên chưa từng gặp qua, không ngờ hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt, số 002 cuối cùng đã thần bí hiện thân.
Cấp bậc của số 002 chí ít sẽ không thua kém cấp bậc phó Quân đoàn trưởng của anh rể, địa vị của Thiết Chiêm Hùng ở bên trong căn cứ Lam Nguyệt Vịnh mơ hồ còn cao hơn một bậc so với Cố Thiên Kì .
Cho dù là Trung tướng Triệu Quát căn cứ Tư Lệnh có khi cũng phải thỏa hiệp dưới bá uy của Thiết Chiêm Hùng, bình thường đều trưng cầu ý kiến của y.
Năm ngoái Quân đoàn 2 sửa đường chính là do anh rể của Cao Nguyệt Thiếu tướng phó Quân đoàn trưởng Khâu Hướng Trung chịu trách nhiệm .
Sau khi kế hoạch trải qua hội nghị Quân đoàn 2 được thông qua, báo cho Tư Lệnh căn cứ Triệu Quát, y lại mỉm cười tương đối quỷ dị:
-Đoàn trưởng Thiết xem qua chưa? Đây là kế hoạch sửa đường thuộc về cải tạo căn cứ đương nhiên phải qua tay Đoàn trưởng Thiết, chuyển đến chỗ Đoàn trưởng Thiết rồi hãy nói.
Phó quân đoàn trưởng Khâu liên lạc với Liệp Báo, sau khi kế hoạch đưa đến tay Thiết Chiêm Hùng liền bị ông ta phẩy bút bác bỏ, hơn nữa càng kỳ quái hơn là không thèm giải thích.
Điều này khiến cho các sĩ quan tham gia xây dựng kế hoạch của Quân đoàn 2 đều không hiểu gì cả, tuy nhiên chuyện sư trưởng Lưu ngồi trong nhà lao vẫn còn đó, cũng không có ai dám đi khiêu chiến với quyền uy của Thiết Chiêm Hùng.
Tuy nhiên phó Quân đoàn trưởng Khâu ngồi trước mặt Cố Thiên Kỳ thốt ra một câu bực tức
:-Liệp Báo là chủ nhân của chúng ta sao?
Ai ngờ Cố Thiên Kỳ lập tức sầm mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía khuôn mặt Khâu Hướng Trung, lạnh lùng nói:
-Nói gì vậy, chúng ta đều là quân đội của đảng, phục vụ cho nước Cộng hòa Nhân dân Hoa Hạ . Xã hội hiện đại còn nói chủ nhân người hầu gì đó, lão Khâu à, loại tư tưởng này cậu phải loại bỏ ngay đi. Sau này ngàn vạn lần đừng nói năng linh tinh nữa, nếu để Đoàn trưởng Thiết nghe thấy…. ha ha…
Cuối cùng câu nói của Cố Thiên Kỳ chỉ nói một nửa, đứng lên vỗ vỗ lên quân hàm Thiếu tướng sao Kim trên vai Khâu Hướng Trung nói.
-Lão Khâu, quân hàm của cậu đeo đã vững rồi, ha ha ha…
Trong lời nói như hàm chứa ẩn ý, nhất thời khiến Khâu Hướng Trung toát mồ hôi lạnh khắp người.
Sau khi về đến nhà cứ suy nghĩ lại động tác Cố Thiên Kỳ vỗ vỗ quân hàm của mình, càng nghĩ càng sợ, mồ hôi thi nhau túa ra,
thầm nghĩ: “Ý tứ của Cố Quân Tọa có phải là nếu mình chọc giận Thiết Chiêm Hùng, quân hàm trên vai mình khó mà giữ được, đây rốt cuộc là chuyện gì? Thiết Chiêm Hùng chẳng qua chỉ là một Đại tá, tuy nhiên hình như quan quân thượng tầng trong căn cứ, tuy nhiên ai cũng sợ y, Đại tá muốn vuốt cái mũ tướng quân, lão tử là thiếu tướng chẳng lẽ là hàng nhái hay sao?
Khâu Hướng Trung tuy nói bất mãn nhưng sau đó vẫn luôn tỏ vẻ khiêm nhường với Thiết Chiêm Hùng thậm chí là có chút cung kính.
Nghĩ tới những thứ này, mặt Cao Minh thoáng cái đỏ bừng, bộ ngực lại càng phập phồng , cúi đầu đứng trước cửa xe Diệp Phàm cố lên gân, trước hết chào theo nghi lễ quân đội, nói khẽ
:-Thủ trưởng, Cao Minh biết lỗi rồi!-
-Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn ,xem ra có phải cô không muốn làm ở đây?
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt thể hiện uy phong trưởng quan, khí thế của cao thủ thất đẳng toát ra rất dọa người .
-Thủ…Thủ trưởng, Cao Minh nhận phạt, xin anh tha thứ cho Cao Minh không biết, xin anh ngàn vạn lần đừng khai trừ Cao Minh
Cao Minh nhất thời run rẩy, cúi thấp đầu, khóe môi run run, cô ấy thật sự sợ vị thủ trưởng số 2 của Liệp Báo làm thật với mình. Nếu hắn đề nghị Cố Thiên Kỳ Quân Tọa khai trừ mình thì có lẽ anh rể cũng không cứu mình được, tình cảnh đáng sợ đó, Cao Minh không dám nghĩ đến.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 465: Dạy dỗ kiều nữ trong quân
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Tiểu tử này đương nhiên ở một bên không có chuyện gì lén lút vui vẻ, miệng sắp thốt ra tiếng nhưng lại thôi, vẫn sợ hãi Mai Diệc Thu .
Toàn bộ các sĩ quan vây xem xung quanh đều choáng váng, vốn chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt, không ngờ chuyện lại ồn ào đến mức nào, lại đến mức độ khai trừ.
Thoáng cái trong đáy lòng mấy vị sĩ quan đàn ông đều cảm thấy băn khoản. Cao Minh mặc dù bình thường có vẻ kiêu ngạo, nhưng cô ấy thật sự cũng rất tốt. Hơn nữa mọi người đều là chiến hữu, tuy nhiên lúc này cũng không có ai dám đứng ra đụng độ với thủ trưởng số 2 của Liệp Báo.
- Em gái, làm sao em lại đứng ngơ ngẩn ở đây, ai da! Ai khi dễ em, làm sao nước mắt rưng rưng như sắp rơi ra vậy. Em nói cho chị Mai nghe, rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này cách đó không xa truyền đến một giọng nói dễ nghe như chim oanh.
-Chị Mai …em
Cao Minh không dám nói lớn quá, xoay mặt phát hiện Mai Diệc Thu đang đi tới, kêu lên một tiếng, cảm thấy tủi thân, nước mắt thoáng cái không kìm được, ào ạt tuôn ra.
-Tề Thiên, là cậu khi dễ em Cao có phải không? Cậu đường đường là một đại nam nhân cũng không biết sĩ diện, khi dễ con gái, thật là mất mặt, hừ!
Mai Diệc Thu liếc mắt thấy Tề Thiên đang cầm chìa khóa đứng dựa vào trước xe, y đương nhiên làm người chịu tội thay, nghiêm mặt kêu.
- Tiểu đoàn trưởng Mai, xin cô nói chuyện khách khí cho. Chuyện lần này không quan hệ đến tôi, nếu không…., hừ!
Tề Thiên hiếm hoi thể hiện khí phách đàn ông trước mặt Mai Diệc Thu, khiến cho Mai Diệc Thu thoáng cái hơi ngây người, thầm nghĩ:
“Hảo tiểu tử, quên chuyện trước kia bị chúng ta đánh thành đầu heo rồi sao? Xem ra mấy ngày không dạy dỗ, y lại không biết điều rồi, có người ngứa ngáy tay chân rồi, muốn ăn đòn đây.
Bởi vì Mai Diệc Thu là một tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn, binh đoàn Liệp Báo thật ra có ba tiểu đoàn, ba tiểu đoàn trưởng thật ra thường xuyên học hỏi công phu lẫn nhau, theo cách nói của Thiết Chiêm Hùng là kỹ xảo võ công phải thường xuyên tu luyện, luyện nữa luyện nữa thì có thể tăng công.
Trước kia khi Tề Thiên chưa đột phá thân thủ đỉnh cao nhị đoạn, Mai Diệc Thu là thân thủ cấp Khai Nguyên tam đoạn, kết quả của Tề Thiên không cần nghĩ cũng biết.
Khi đó Tề Thiên tựa hồ trận nào cũng biến thành đầu heo, vết thương cũ vừa khỏi, vết thương mới lại xuất hiện, hơn nữa Mai Diệc Thu giống như rất không có thiện cảm với đồng chí Tề Thiên, thường xuyên châm chọc y, nói Tề Thiên là dựa vào quan hệ mới được thăng lên Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng.
Nếu không một người chỉ có thân thủ nhị đoạn làm sao có thể đảm đương chức vụ tiểu đoàn trưởng Liệp Báo, có lẽ là do cố tình làm vậy , cho nên Tề Thiên mới sợ hãi.
Tuy nhiên mấy hôm trước Diệp Phàm trợ lực Tề Thiên đột phá đến cảnh giới Tiệt Lưu tam đoạn, thực lực không thua kém Mai Diệc Thu nhiều lắm.
Cho nên tiểu tử này không muốn bị khinh bỉ nữa, hiện tại lưng cũng đứng thẳng, tác phong cũng mạnh bạo, tuy nhiên trong xương cốt Tề Thiên vẫn có chút sợ hãi Mai Diệc Thu, đây chính là thứ ở tầng diện tinh thần, có lẽ hai người có tương khắc.
- Khách khí, anh có khách khí với em gái Cao Minh của tôi không? Đừng tưởng mình là quan quân Liệp Báo là có thể tùy ý khi dễ các chị em của Quân đoàn 2, Mai Diệc Thu không bỏ qua đâu. Hừ!
Mai Diệc Thu cao giọng, nhất thời cũng không còn chú ý tới đồng chí Diệp Phàm.
-Hừ!
Lúc này Diệp Phàm ngồi trong xe hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía khuôn mặt Mai Diệc Thu.
-Anh hừ cái gì?
Mai Diệc Thu tức giận rồi. ở trước mặt mọi người lại có người dám hừ mình, trong nháy mắt lại phát ra tính khí tiểu thư.
Vừa hừ ra một câu, lời sau đó còn chưa kịp nói đã thất thanh ‘A’ một tiếng, hai chân đánh xuống, đúng nghiêm chào nói:
- Tiểu đoàn trưởng Mai Diệc Thu của binh đoàn Liệp Báo xin vấn an thủ trưởng.
-Được! Đứng sang một bên đi, tôi xử lý chuyện này xong rồi nói.
Diệp Phàm nói.
Sắc mặt Mai Diệc Thu rất khó coi, tuy nhiên vẫn biết điều, vội vàng thối lui đến phía sau không dám lên tiếng nữa. Đôi mắt vô cùng lạnh lẻo hướng về phía Tề Thiên, nếu như ánh mắt có thể giết người có lẽ Tề Thiên đã sang bên kia thế giới rồi.
-Xong rồi, mấy mụ đàn bà này bị đại ca dạy dỗ lại quăng hận thù vào mình rồi, đúng là xui xẻo!
Tề Thiên thầm than xui xẻo.
Mai Diệc Thu thông minh, biết mình bị Tề Thiên đùa bỡn, thủ trưởng đang ở đây cũng không biết. Hơn nữa sau khi Mai Diệc Thu thối lui về phía sau chợt nhìn thấy biển số xe Wrangler của Diệp Phàm, lại càng lo lắng không thôi, trái tim giống như nổ tung.
, thầm nghĩ: “Nguy rồi! Làm sao có thế! Sao lại là 002, quá kinh khủng, trời ạ, thủ trưởng số 002 đang ở đây, chưa từng gặp qua, không phải nói đồng chí Diệp Phàm chỉ là một Thiếu tá cố vấn, hôm nay hình như thăng lên Trung tá rồi.
Cố vấn làm sao lại biến thành thủ trưởng số 002 của Liệp Báo, thật quá kinh ngạc. Đây không phải nói trừ Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng ra, hắn chính là người lớn nhất. Nguy rồi, không biết hắn có tính nợ mới nợ cũ đòi luôn một lần không, lần trước trong phòng hát mình còn lấy súng chỉ vào hắn, nếu bị hắn hận thì thì tiêu đời rồi, đuổi mình ra khỏi Liệp Báo thì làm thế nào.
-Được rồi, cô ôm quả banh kia, phạt đứng cho tôi hai canh giờ, nếu như dám can đảm tự tiện rời đi, sẽ xử tội không nghe theo chỉ thị của thượng cấp, các anh, ai tới giám sát.
Diệp Phàm chỉ vào đám sĩ quan đứng xem trò vui.
Bảy tám quan quân thoáng cái cúi đầu xuống hết, không có ai dám lên tiếng, thầm nghĩ: “Giám sát Cao Minh phạt đứng, đây không phải là muốn chết sao, sau này cô ta tính sổ thì làm thế nào?”
Diệp Phàm trầm mặt xuống đang muốn phát hỏa thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói:
-Báo cáo
Cao Minh vừa nhìn trong lòng đang mắng thầm: “ Sao lại là y, Quách Chân Kỳ bị Liệp Báo khai trừ rồi đến Quân đoàn 2 cũng không được yên.”
-Tốt! Nhiệm vụ này giao cho cậu, nếu làm tốt tôi sẽ ghi nhớ.
Diệp Phàm khen ngợi một câu.
Quách Chân Kỳ kích động, giọng nói đang run rẩy chạy đến, lập tức chào nghi lễ quân đội, la lớn:
-Báo cáo thủ trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!
-Được!
Diệp Phàm gật đầu, xe đã khởi động, tuy nhiên lại từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra hỏi:
-Cậu tên gì?
-Quách Chân Kỳ!
Trong mắt Quách Chân Kỳ tràn đầy hi vọng.
Kể từ khi đắc tội với Thiết Chiêm Hùng bị đuổi ra Liệp Báo, Quách Chân Kỳ hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường. Nếu có thể lưu lại một ấn tượng tốt cho thủ trưởng số 2 có lẽ còn có hi vọng, Quách Chân Kỳ tựa hồ nhìn thấy được cảnh tượng mê người mình trở lại Liệp Báo.
-Quách Chân Kỳ!
Diệp Phàm lẩm bẩm đọc, đột nhiên nhớ tới Thiếu tá bị Đoàn trưởng Thiết đuổi đi, hình như tên là Quách Chân Kỳ, nghe nói rất si mê Liệp Báo, mỗi ngày đều vào trong sơn động Liệp Báo đi dạo một hồi.
Hơn nữa người này rất có lai lịch, con trai của Trung tướng Quách Đại Xuyên tư lệnh hải quân, tính ra cũng là một Đại ta trong quân.
Thiết Chiêm Hùng cũng tàn ác, nói không cần là không cần, nghe nói lúc ấy ngay cả phó Tư lệnh Mai Trường Phong của quân khu Lĩnh Nam đứng ra nói giúp cho Quách Đại Xuyến, đáng tiếc vẫn vô dụng.
Người này dám đứng ra làm người giám sát, đương nhiên là vì y uy phong của phụ thân y, Cao Minh cho dù cũng có chút lai lịch, có lẽ cũng không làm gì được y.
Xe ở Liệp Báo dừng lại bên trong cốc.
Đương nhiên, biển số xe 002 của Diệp Phàm lại khiến mấy tên lính Liệp Báo canh giữ sơn động mở to mắt, người phụ trách còn là một Thiếu tá, giọng nói của người này cũng hơi run rẩy, tiếng ‘Thủ trưởng’ hô lên đặc biệt vang dội, đương nhiên, thân hình đứng thẳng rất giống cây tre.
-Diệp cố vấn, Xin chào, tôi là Mã Dương Xuân, tạm thời chịu trách nhiệm Liệp Báo. Đoàn trưởng Thiết đi Yên kinh rồi, có lẽ ngày kia mới có thể quay về.
Một người đàn ông trung niên đeo quân hàm Đại tá, gầy gò, xương gò má cao mỉm cười đi tới, bốn bàn tay nắm chặt vào nhau.
Người này lại ghé sát bên tai Diệp Phàm, nhỏ giọng nói:
-Diệp cố vấn, hai ngày này anh có thể nhàn tản nghỉ ngơi, tập luyện đặc thù là được. Đương nhiên, chuyện tập luyện là do anh quyết định, không luyện cũng được.
- Được thôi, chưa đón năm mới xong mà cơ thể thật sự lười nhác, vừa vặn có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, thuận tiện hoạt động gân cốt cũng không tồi, ha ha ha.
Diệp Phàm không để ý, có thể cùng bằng hữu gặp gỡ nói chuyện mấy ngày là chuyện tốt, có lẽ chuyến đi này không quay về được, nếu nói mình không sợ chết là không thể nào, nhưng sợ chết là một chuyện, không dám đi thi hành nhiệm vụ lại là một chuyện khác.
Không thể vì sợ chết mà không đi làm chuyện nên làm, đó chính là bọn hèn nhát chính tông. Sợ chết cũng dám đi, đó mới là bản lĩnh đàn ông.
-Xin chào Thủ trưởng, mời đi theo tôi.
Trương Cường cung kính chào theo nghi thức quân đội. Mấy người đến một căn phòng hội nghị uống trà tán gẫu.
-Vương Ngũ, Triệu Đoan xảy ra chuyện gì vậy, vẻ mặt buồn bã như thế?
Diệp Phàm thuận mồm hỏi, liếc mắt nhìn Triệu Đoan, vì phát hiện khuôn mặt Triệu Đoan rất ủ rũ, giống như bị rút gân vậy.
Thiết Chiêm Hùng có bốn viên đại tướng, Trương Cường cầm đầu, phía sau có Vương Ngũ, Triệu Đoan, Lý Sơn. Thiết Chiêm Hùng ám dụ là tứ đại mãnh tướng của Bao công gồm Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ.
Trương Cường, Vương Ngũ và Triệu Đoan ba người này mấy hôm trước đến Ngư Dương, dưới sự tương trợ của Lôi âm cửu long hoàn tương trợ đã đột phá đến tầng thứ cao hơn , Lý Sơn trái lại rất ít nhìn thấy.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi tới.
- Triệu Đoan có một người bạn gái, tên là Tần Ngọc Ngọc, nghe nói học ở Học viện âm nhạc Thủy Châu, năm thứ tư rồi, tháng sáu năm nay sẽ tốt nghiệp. Quan hệ của hai người rất tốt, nói chuyện rất ăn ý, tuy nhiên gần đây có một đại gia nhà giàu tên là Phượng Bình Phi thường xuyên tới trường học trêu ghẹo cô ấy, còn tặng hoa đến mấy trăm bông, hôm trước còn tặng 999 đóa.
Trương Cường thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Hoa có là gì? Chúng ta kiếm một ngàn đóa đè chết tiểu tử kia, thứ gì chứ, dám so sánh giàu có với anh Triệu?
Tề Thiên cười nói.
- Chúng tôi cũng nghĩ tới, tuy nhiên một là tên Phượng Bình Phi này không đơn giản, nghe nói là người của Phượng gia Thủy Châu, hai là hoa đó cũng không phải là hoa hồng bình thường, nghe nói còn là nhập khẩu từ nước ngoài, một đóa trên trăm đồng, mẹ kiếp, tên Phượng Bình Phi này cũng thật không biết tiếc tiền.
Một lần một trăm đóa hoa cũng hơn vạn đồng rồi, 999 đóa hoa còn không gần 10 vạn. Tiền trợ cấp một tháng của chúng ta chỉ hơn một ngàn, lại cộng thêm tiền trợ cấp đặc biệt khi đi làm nhiệm vụ cũng không quá 2000 đồng, tháng nhiều nhất cũng chỉ cầm được 1 vạn.
Số tiền này so sánh với tiền lương của công nhân bình thường đương nhiên là tương đối cao, tuy nhiên tiền trợ cấp bình thường mang đi không mua được 10 đóa hoa.
Trương Cường thở dài, nói cũng phải.
Phải biết rằng tiền lương lúc ấy của nhân viên công tác bình thường ở Thủy Châu không quá 400 đồng, bọn người Trương Cường có một ngàn đồng tiền trợ cấp bình thường đã xem như là lương cao rồi, nhưng so với con nhà giàu cũng chẳng thấm vào đâu.