Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 434-2: Bớt xen vào
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Hỏi thăm ra Vương Dược Minh mới ngã ngửa, nhìn Nguyên Á Văn mà trong lòng cười khổ, ai ngờ người thanh niên này lại đến từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương, lại có họ Nguyên, khỏi cần nghĩ cũng đủ khẳng định có quan hệ với một vị trên Tỉnh ủy kia rồi.
- Chẳng trách Phó chủ tịch thành phố Hàn khách khí với y như thế.
Vương Dược Minh nghĩ thầm, đồng thời y bắt đầu cảm thấy buồn cho Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Phạm Huệ Đức, nghĩ thầm Hàn Đông nhét tên thanh niên này đến Cục Xúc tiến đầu tư, vậy thì ngày tháng sau này của Phạm Huệ Đức chắc chắn sẽ không thoải mái rồi. Theo tình hình của Nguyên Á Văn, ít nhất cũng phải xếp cho chức Trưởng phòng mới được, thực tế dù để y hưởng đãi ngộ cấp Cục phó cũng vẫn được, dù sao người ta là từ Yến Kinh một nơi tập trung quyền lực đến, cho dù mới đề bạt lên Chủ nhiệm nhân viên chưa bao lâu, nhưng đến tầng cơ sở rồi thì nâng cấp bậc cũng là chuyện đương nhiên thôi.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn rất coi trọng công việc ở Cục Xúc tiến đầu tư.
Trong lòng Vương Dược Minh nghĩ, phải tạo quan hệ tốt với người thanh niên ở trước mặt, nói không được thì ám thị một chút.
- Hôm qua Phó chủ tịch thành phố Hàn đã phê bình tại chỗ Cục trưởng Phạm về tình hình hoàn thành mục tiêu công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, tiểu Nguyên đến Cục Xúc tiến đầu tư thì trọng trách đặt trên vai rất nặng.
Dù sao Vương Dược Minh cũng nhìn ra, quan hệ giữa Nguyên Á Văn và Hàn Đông chắc chắn là khỏi phải bàn, mình phải tỏ chút thành ý, cũng không thể nói quá lờ mờ, nếu không tên thanh niên này mà nghe không ra thì có phải là mất công nói rồi không?
Nguyên Á Văn nghe hiểu, Phó trưởng ban thư ký là đang ám chỉ với mình tình hình bên Cục Xúc tiến đầu tư, lập tức y cũng hiểu ra một lô một lốc những lời mà Hàn Đông vừa mù mờ nói với mình, ý lời nói chính là muốn mình làm chăm chỉ ở Cục Xúc tiến đầu tư, đoàn kết với mọi người, cố gắng làm cho ra một chút trò trống.
- Cái tên này, nói cũng không nói rõ ra.
Nguyên Á Văn buồn bực, ngoài mặt lại vẫn nở nụ cười linh tinh lang tang, nói:
- Đây là sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực làm tốt chức trách của mình.
Vương Dược Minh nghe xong liền biết Nguyên Á Văn đã hiểu ý của mình, nghĩ thầm nên tạo chút duyên với người này, về sau tìm cơ hội tiếp xúc nhiều với cậu ta. Tiếp sau đó y gọi điện sang Cục Xúc tiến đầu tư, rồi đích thân ngồi xe đi cùng Nguyên Á Văn đến Cục Xúc tiến đầu tư.
Cục Xúc tiến đầu tư cách Ủy ban nhân dân thành phố không xa, xe vòng qua một con phố là tới. Trong số cơ quan ban ngành ở thành phố Tân Châu, tòa nhà Cục Xúc tiến đầu tư nằm ở vị trí tốt nhất, dù sao Cục Xúc tiến đầu tư là chuyên giao tiếp với những người giàu có, vì vậy địa điểm văn phòng quá kém cũng không được.
- Hoan nghênh Phó trưởng ban thư ký Vương đến Cục Xúc tiến đầu tư kiểm tra, chỉ đạo công tác.
Phó cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Tần Bạch Thần cười nói, y là Phó cục trưởng thường trực Cục Xúc tiến đầu tư, do Phạm Huệ Đức không có ở đây nên Vương Dược Minh liền đưa Nguyên Á Văn đến văn phòng của ông ta.
- Anh Tần, anh không cần phải lặp lại trò cũ này với tôi nữa.
Vương Dược Minh cười đáp.
- Tôi sang là dẫn người tới cho Cục Xúc tiến đầu tư các anh, tiểu Nguyên, đây là Phó cục trưởng Tần.
- Xin chào Phó cục trưởng Tần.
Nguyên Á Văn tươi cười chào.
Vương Dược Minh nói tiếp:
- Anh Tần, cậu thanh niên này là Nguyên Á Văn, là Phó chủ tịch thành phố Hàn bảo tôi giới thiệu tới, tôi giao cậu ấy lại cho anh, anh phải bố trí tốt nhé.
Y và Tần Bạch Thần có quan hệ khá tốt, vì vậy cũng coi như là tạo cho Tần Bạch Thần một cơ hội, dù sao thân phận của Nguyên Á Văn không đơn giản, lại là quân cờ mà Hàn Đông muốn gài vào Cục Xúc tiến đầu tư, nếu biết vận dụng tốt thì chắc chắn Tần Bạch Thần sẽ được lợi.
Trong một đơn vị, thông thường quan hệ giữa nhân vật số 1 và số 2 thường không hòa hợp cho lắm, Cục Xúc tiến đầu tư thì càng không phải ngoại lệ, vì dù sao Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đều coi trọng công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, Phó cục trưởng thường trực Tần Bạch Thần cũng khá là cao cấp, y giống Phạm Huệ Đức đều là cấp Cục trưởng, bởi vậy vì lợi ích riêng của mỗi người, quan hệ giữa 2 người đương nhiên là không thể hòa hợp được bao nhiêu. Chỉ không tệ khi lúc trước Khâu Thụy Hòa còn quản lý Cục Xúc tiến đầu tư, rất ủng hộ Phạm Huệ Đức nên Tần Bạch Thần mới bị Phạm Huệ Đức chèn ép, nhưng hiện giờ tình hình đã khác, tuy Khâu Thụy Hòa cũng coi như là được đề bạt lên cao, nhưng y không còn quản lý Cục Xúc tiến đầu tư nữa, mà Phó chủ tịch thành phố mới đến lại có ý định ra tay với Cục Xúc tiến đầu tư. Tuy Tần Bạch Thần không tham gia hội nghị nhưng cũng có nghe qua tình hình hôm mở họp, trong lòng y cũng thầm thấy vui mừng.
- Người được Phó chủ tịch thành phố Hàn cử tới thì chắc chắn không vấn đề gì, Phó trưởng ban thư ký cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Tần Bạch Thần vừa nói, vừa gọi điện mời Chánh văn phòng đến.
Vương Dược Minh nói:
- Anh Tần, chuyện của tiểu Nguyên tốt nhất là anh nên đích thân đi làm mới được.
- Ồ...
Tần Bạch Thần quay đầu nhìn lại Nguyên Á Văn đang ngồi bất cần ở trước mặt, rồi cười nói:
- Đó là đương nhiên.
Vương Dược Minh nói với Nguyên Á Văn:
- Tiểu Nguyên, việc của cậu giao cho Phó cục trưởng Tần đi làm, tôi về trước, có chuyện gì đều có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.
- Vâng, cám ơn Phó trưởng ban thư ký Vương.
Nguyên Á Văn nói khách khí.
Tiễn Vương Dược Minh ra về, Tần Bạch Thần nói với Nguyên Á Văn:
- Tiểu Nguyên phải không, đưa thủ tục của cậu cho tôi, tôi lập tức cho người làm thì cậu cũng được đi làm sớm.
Đợi Nguyên Á Văn đưa giấy giới thiệu ra, Tần Bạch Thần trợn tròn mắt, chẳng trách vừa rồi Vương Dược Minh mới bảo mình trường hợp của cậu này đặc biệt, mình phải đích thân đi làm, quả nhiên là đặc biệt quá. Cũng không biết Hàn Đông làm thế nào để kéo được cậu ta đến đây, xem ra hắn là quyết tâm muốn trừng trị Phạm Huệ Đức rồi. Cũng tốt, cơ hội của mình đến rồi. Lập tức Tần Bạch Thần cười tươi rói, nhiệt tình nói:
- Không ngờ tiểu Nguyên là đến từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương, Phó chủ tịch thành phố Hàn quả nhiên là giới thiệu cho Cục Xúc tiến đầu tư một nhân tài giỏi. Có điều trường hợp của tiểu Nguyên hơi đặc biệt, sắp xếp của cậu phải được Cục Đảng ủy nghiên cứu mới được. Hiện giờ Cục trưởng Phạm không ở đây, cậu làm thủ tục khác trước đã, tiếp theo mới xếp vị trí cho cậu được.
Nguyên Á Văn không quan tâm, y biết mình sẽ không bị thiệt nên mặc cho tình hình Cục Xúc tiến đầu tư phức tạp ra sao, nói thế nào thì cấp Trưởng phòng cũng không thoát khỏi tay y.
Theo sau đó Tần Bạch Thần đích thân dẫn Nguyên Á Văn đến văn phòng, cho người làm thủ tục nhậm chức cho Nguyên Á Văn. Tuy giấy giới thiệu của Nguyên Á Văn là để đưa cho Ban Tuyên giáo, nhưng chuyện này dễ cho qua, chuyện quan trọng nhất chính là chức vị cụ thể dành cho Nguyên Á Văn. Trước kia y là Chủ nhiệm nhân viên, vậy thì ít nhất cũng phải để y giữ vị trí cấp Trưởng phòng, nhưng hiện ở Cục Xúc tiến đầu tư các vị trí đều đủ người, nhất thời không có vị trí nào phù hợp dành cho y.
- Tiểu Nguyên là cấp Trưởng phòng, chỗ ở hay các vấn đề khác đều phải nhanh ổn thỏa.
Tần Bạch Thần dặn dò Chánh văn phòng, nghĩ thầm, còn về sắp xếp chức vị cho Nguyên Á Văn thế nào, vấn đề đau đầu này giao cho Phạm Huệ Đức làm hay hơn, dù sao ông ta nắm rõ việc phân công nhân sự ở Cục Xúc tiến đầu tư, xem ông ta xử lý chuyện này như thế nào?
Tuy rằng Nguyên Á Văn không nói rõ, nhưng Tần Bạch Thần cũng rất dễ để đoán ra lai lịch của cậu ta, trong lòng nghĩ Hàn Đông gài quân cờ này vào đây, đến lúc đó Phạm Huệ Đức đúng là phải bó tay. Cho dù Khâu Thụy Hòa biết đến sự tồn tại của Nguyên Á Văn nhưng y cũng không dám đắc tội cậu ta, sau này Hàn Đông sẽ thông qua Nguyên Á Văn bố trí lại Cục Xúc tiến đầu tư, căn bản là đánh đâu thắng đó.
Hơn 4h chiều, Phạm Huệ Đức mới khoan thai đến, Chánh văn phòng An Vĩ Hào nhanh theo chân vào phòng báo cáo:
- Cục trưởng Phạm, lúc trước Phó trưởng ban thư ký Vương dẫn một thanh niên tên là Nguyên Á Văn đến, nói là do Phó chủ tịch thành phố Hàn giao phó sắp xếp vị trí ở Cục Xúc tiến đầu tư.
- Xếp thì cứ xếp cho một chỗ, nói với tôi có tác dụng gì?
Phạm Huệ Đức bực mình đáp, trong lòng y nghĩ Hàn Đông thật sự muốn ra tay với mình rồi, hiện giờ đã bắt đầu nhét người vào Cục Xúc tiến đầu tư. Muốn nhét thì cứ nhét, dù sao nhét người càng nhiều thì đến lúc đó y cũng dễ bới vết tìm cớ.
An Vĩ Hào nói:
- Nhưng mà người này từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương xuống, là Chủ nhiệm nhân viên.
- Anh nói cái gì?
Phạm Huệ Đức sửng sốt, trừng to mắt hỏi lại.
- Từ Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương tới, lại họ Nguyên, cùng họ với người kia.
An Vĩ Hào giải thích cẩn thận, đưa tay chỉ lên trần nhà. Y nhìn sơ yếu lý lịch của Nguyên Á Văn mới biết, cậu thanh niên này chính là con trai Nguyên Hằng Kiện - nhân vật đứng đầu tỉnh Tây Xuyên. Vì vậy, y hiểu rằng người thanh niên này chắc chắn sẽ làm Phạm Huệ Đức căm tức, dù sao cậu ta là do Hàn Đông cử đến, quan hệ với Hàn Đông tuyệt đối là tốt. Nhân vật thế này làm Phạm Huệ Đức không thể sắp xếp tùy tiện, nếu không đối phương không vui. Lúc nào đó hé miệng, chỉ sợ đến Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Khê cũng phải đích thân sắp xếp cho cậu ta.
Làm Chánh văn phòng ở đây, An Vĩ Hào đương nhiên là thân tín của Phạm Huệ Đức, lúc này y lo lắng cho ông ta thì cũng là lo lắng cho hoàn cảnh của mình. Nếu Phạm Huệ Đức có chuyện không hay, thì bản thân y chắc chắn cũng sẽ không có kết cục tốt.
Cơ mặt Phạm Huệ Đức giật giật, y cắn chặt môi, sắc mặt khó coi, trong lòng lại càng khó chịu.
- Mẹ nó, Hàn Đông cũng quá là ác độc. Nhét ông thần như thế này vào Cục Xúc tiến đầu tư, hắn muốn theo gót đối nghịch mình, vậy thì sau này cái chức Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư làm kiểu gì?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 434-3: Bớt xen vào
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Phạm Huệ Đức thầm nghĩ mà buồn bực, đồng thời cũng vô cùng hối hận. Sớm biết như thế này thì ít nhất ngoài mặt tạo mối quan hệ tốt với hắn, giờ thì tốt rồi, Hàn Đông dốc toàn lực đối phó mình, ngày tháng sau này sống thế nào đây?
- Cục trưởng, việc của tên Nguyên Á Văn này anh định sắp xếp thế nào?
An Vĩ Hào hỏi cẩn thận.
- Còn thế nào nữa, mở họp thảo luận.
Trong lòng Phạm Huệ Đức quyết định, ông thần này nếu đã không dễ đối phó rồi thì mình hầu hạ cẩn thận, có chuyện gì cứ lấy danh nghĩa tập thể ra phán quyết, sau này cẩn thận tránh tên tiểu tử này là được, những cái khác thì còn muốn thế nào đây.
Nghe lệnh của Phạm Huệ Đức, An Vĩ Hào liền thông báo cho các Phó cục trưởng đến phòng hội nghị họp.
Cục Xúc tiến đầu tư có 4 Phó cục trưởng, trước thông báo khai họp đột ngột của Phạm Duệ Hằng, ai cũng không biết nguyên do và có chút thắc mắc. Có điều nhìn thấy sắc mặt của ông ta thì họ biết, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì. Trong mấy Phó cục trưởng, chỉ có Tần Bạch Thần là biết nội tình, y cười thầm, nghĩ rằng ngày tháng tươi đẹp của Phạm Huệ Đức đã kết thúc, sau này có thể đợi xem kịch hay, đợi đến cơ hội chơi lại ông ta, nói không chừng mình còn có cơ hội được thăng chức.
- Hôm nay mở cuộc họp này, chủ yếu là thảo luận việc sắp xếp một nhân sự mới.
Phạm Huệ Đức sầm nét mặt, nói:
- Tiếp theo, mời Chánh văn phòng An nói qua trường hợp Nguyên Á Văn.
An Vĩ Hào liền nói đại khái tình hình của Nguyên Á Văn, cũng không nhắc đến mối quan hệ cha con với Nguyên Hằng Kiện của cậu ta, có điều cho dù như vậy thì trong lòng mọi người cũng đều nảy sinh các loại liên tưởng.
Tần Bạch Thần thản nhiên cười, nói:
- Tôi xin xen vào một câu, đồng chí Nguyên Á Văn là do Phó trưởng ban thư ký Vương đích thân dẫn đến, cũng thể hiện rõ là Phó chủ tịch thành phố Hàn coi trọng, và ủng hộ công việc của Cục Xúc tiến đầu tư chúng ta.
- Mẹ nó, mày không nói thì chết được à?
Trong lòng Phạm Huệ Đức chửi thề một câu, vô cùng bực bội. Y hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Bạch Thần, ngay tại cuộc họp Tần Bạch Thần chỉ rõ Nguyên Á Văn là do Hàn Đông cử đến, chính là muốn nói cho mọi người biết tên ranh kia là cái đinh chốt mà Hàn Đông gài vào Cục Xúc tiến đầu tư, chính là để đối phó với Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư là mình. Như vậy, mấy Phó cục trưởng khác chắc chắn sẽ có suy nghĩ trong đầu, còn uy tín của mình đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, Phạm Huệ Đức cũng không có bất cứ lý do nào để chỉ trích Tần Bạch Thần, dù sao y cũng là nói rõ sự thật, và nói rất mịt mờ.
- Về chuyện sắp xếp cho đồng chí Nguyên Á Văn, mọi người có suy nghĩ gì đều có thể nói ra.
Phạm Huệ Đức nói.
Y quyết định giao quyền chủ động vào tay người khác, đến lúc đó y sẽ có cớ để trình bày.
Chỉ là đối với cái tên Nguyên Á Văn đột ngột chui ra này, mấy Phó cục trưởng khác đương nhiên cũng sẽ không xem thường. Rất hiển nhiên tên này là có lai lịch, cộng thêm là người được Hàn Đông cử tới, nét mặt hiện giờ của Phạm Huệ Đức lại khó coi như thế, mọi người tự nhiên sẽ không nhảy ra ném pháo lôi lên đầu y.
Cả phòng họp bị bao phủ một bầu không khí im lặng, ai cũng đều nhìn chằm chằm vào khoảng trống trước mắt, dường như không khí khoảng không đó rất đáng được nghiên cứu, lại giống như không ai nghe thấy lời Phạm Huệ Đức nói.
- Ha ha, mọi người không nói thì tôi xin nhắc một chút.
Tần Bạch Thần thấy tình hình như vậy, trong lòng nghĩ bất kể ý kiến của mình được thông qua hay không, ít nhất là có thể tỏ thành ý với Nguyên Á Văn.
- Đồng chí Nguyên Á Văn từng làm ở Văn phòng Ban Tuyên giáo Trung ương, năng lực làm việc và rèn luyện chính trị chắc chắn là không có vấn đề gì. Tôi kiến nghị bổ nhiệm đồng chí Nguyên Á Văn làm Trưởng phòng thu hút đầu tư. Lẽ ra đồng chí ấy từ Ban Trung ương xuống, cấp bậc cũng có thể xếp vào vị trí cao hơn, xếp cậu ấy làm Trưởng phòng thu hút đầu tư đã là có chút thiệt thòi cho người ta rồi.
Phạm Huệ Đức nghe xong ức lộn ruột, chỉ muốn nhảy ngay ra chửi. Cục Xúc tiến đầu tư là đơn vị cấp Cục, nếu nâng cấp bậc của Nguyên Á Văn cao lên một chút thì không phải là cấp Cục phó sao? Đưa một tên rõ ràng không cùng hội với mình và lai lịch ghê gớm thế kia lên làm Phó cục trưởng, vậy sau này ngày tháng ở đây mình sống thế nào? Với lại, hiện giờ Trưởng phòng của Phòng thu hút đầu tư là Khương Ngạn Linh là người của Phạm Huệ Đức, nếu để Nguyên Á Văn lên làm thì Khương Ngạn Linh sẽ sắp xếp đi đâu?
- Đề xuất của Phó cục trưởng Tần cũng được, có điều Phòng thu hút đầu tư đều đã sắp xếp đủ nhân sự rồi, tạm thời không có ghế trống.
Phạm Huệ Đức chau màu, nói.
Tần Bạch Thần lập tức nói:
- Ừm, đề xuất của tôi cũng là để mọi người tham khảo, hơn nữa chức vị của Khương Ngạn Linh cũng có thể điều chỉnh một chút mà. Đương nhiên, sắp xếp cho đồng chí Nguyên Á Văn thế nào vẫn phải do Cục trưởng Phạm quyết định.
Mấy Phó cục trưởng khác ngồi bên cạnh nghe ngóng, biết Tần Bạch Thần là đang ép Phạm Huệ Đức, dù sao y đã đề xuất ý kiến và còn nói là để Phạm Huệ Đức quyết định, nếu Phạm Huệ Đức không nghe theo ý của y, đến lúc đó Nguyên Á Văn mà biết được chuyện thì chắc chắn sẽ bất mãn Phạm Huệ Đức, vậy thì ông ta phải xê dịch thân tín Khương Ngạn Linh sang chỗ khác, lúc ấy tuyệt đối Khương Ngạn Linh sẽ không vui. Phải hiểu rằng trong các phòng ban ở Cục Xúc tiến đầu tư, Phòng thu hút đầu tư là phòng quan trọng nhất, không chỉ quan trọng mà còn dễ lập thành tích, nếu không phải bất đắc dĩ thì không ai muốn rời đi cả. Sắc mặt Phạm Huệ Đức tối sầm lại, đương nhiên y hiểu ý của Tần Bạch Thần, xem ra tên này đang tranh thủ cơ hội đứng lên chống đối mình.
Lúc này Chánh văn phòng An Vĩ Hào giơ tay, nói:
- Cục trưởng Phạm, tôi có một ý kiến, không biết...
- Có gì cứ nói.
Phạm Huệ Đức đang bực bội, thấy An Vĩ Hào có cách liền cho phép anh ta nói.
An Vĩ Hào nói:
- Trên thành phố rất coi trọng công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, điểm này không cần phải hoài nghi, hơn nữa dưới sự lãnh đạo của Khương Ngạn Linh, các mục công việc Phòng thu hút đầu tư đều làm rất xuất sắc, bởi vậy nếu bây giờ điều Khương Ngạn Linh đi chỗ khác thì chắc chắn sẽ bất lợi cho công việc thu hút đầu tư của toàn thành phố. Suy nghĩ của tôi là, vì để hoàn thành nhiệm vụ thu hút đầu tư của năm, chúng ta có thể tăng cường cạnh tranh công việc trong nội bộ, có hiệu quả trong việc chỉnh hợp nhân tài và công việc, thành lập Phòng thu hút đầu tư số hai, như vậy giữa hai phòng có thể hiệp lực làm việc, lại có thể cạnh tranh có hiệu quả, có tác dụng nâng cao hiệu suất công việc.
Tần Bạch Thần cười lạnh:
- Chánh văn phòng An, lập phòng ở Cục Xúc tiến đầu tư không phải nói thay đổi là thay đổi được.
Cho dù thiết lập cơ cấu phòng ban, thì cũng cần phải được Thành ủy thông qua mới được. Vì vậy ý kiến của An Vĩ Hào tuy có thể là cách hay để bố trí vị trí cho Nguyên Á Văn, và Cục Xúc tiến đầu tư cũng nhiều lên mấy vị trí, nhưng khi bắt tay vào thì khó khăn cũng không nhỏ.
- Đương nhiên, ý kiến này của tôi có vài chỗ không đủ chín, đưa ra để các lãnh đạo tham khảo.
An Vĩ Hào trả lời.
Phạm Huệ Đức suy nghĩ một lát, quan sát chung quanh rồi nói:
- Ý kiến của Chánh văn phòng An, mọi người có suy nghĩ gì không?
Phó cục trưởng Ngụy Thiên Gia chậm rãi nói:
- Chỉ cần trợ giúp được công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, tôi không có ý kiến, quan trọng là cách này không phải chúng ta có thể quyết định được.
Hai Phó cục trưởng khác cũng là người của Phạm Huệ Đức, bọn họ cũng tỏ ý đồng ý cách làm này, đồng thời cũng chỉ ra nếu chỉ có mọi người bàn về vấn đề này là không được, cần phải được Thành ủy thông qua mới được.
- Nếu mọi người cho rằng biện pháp này được, thì chúng ta có thể lấy danh nghĩa của Cục Xúc tiến đầu tư, trình bày lên với Thành ủy và Ủy ban nhân dân cho phép chúng ta thành lập Phòng thu hút đầu tư số hai, cũng là vì hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ thu hút đầu tư cho thành phố chúng ta mà.
Phạm Huệ Đức nói, y đã tự động lơ đi ý kiến của Tần Bạch Thần, dù sao người bên phe y chiếm đa số, cho dù Tần Bạch Thần có cách khác thì cũng chỉ là mất công đóng góp.
- Việc của đồng chí Nguyên Á Văn tạm thời có thể bổ nhiệm làm Phó trưởng phòng thu hút đầu tư, phụ trách một tổ nhỏ, triển khai công việc ban đầu trước. Tuy tôi cũng tin tưởng năng lực làm việc của đồng chí ấy, nhưng dù sao cậu ấy vẫn chưa đủ thông thuộc tình hình thành phố Tân Châu, vừa hay trong thời gian này có thể làm quen một chút.
Sau buổi họp, An Vĩ Hào nhanh chóng thảo một văn bản xin lập thêm một phòng theo yêu cầu của Phạm Huệ Đức.
Sau khi ký tên, Phạm Huệ Đức liền gọi đến văn phòng Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa, cung kính chào:
- Xin chào Phó chủ tịch thành phố Khâu, tôi là Phạm Huệ Đức, có chuyện nho nhỏ muốn báo cáo với anh.
- Vậy anh đến đây đi.
Khâu Thụy Hòa nói. Tuy y không được phân công quản lý Cục Xúc tiến đầu tư, nhưng Phạm Huệ Đức muốn báo cáo công việc với y, y nên gặp một lát.
Phạm Huệ Đức nhanh chân đến văn phòng của Khâu Thụy Hòa, kể lại trường hợp của Nguyên Á Văn, rồi lấy ra văn kiện xin lập thêm phòng cho Cục Xúc tiến đầu tư.
- Anh Phạm, nếu Nguyên Á Văn có lai lịch thì anh cứ để cho nó làm Trưởng phòng thu hút đầu tư mà, sao cứ phải cố sức xin lập thêm phòng số hai gì đó, đây không phải là tự tìm khó chịu sao?
Khâu Thụy Hòa chau mày nói, chuyện này nói là lớn thì không lớn, nói là nhỏ cũng không phải. Với suy nghĩ của ông ta, chỉ vì bố trí cho một người tên Nguyên Á Văn thì cũng không cần phải lập thêm phòng số hai.
- Phó chủ tịch thành phố Khâu, tôi cũng là nghĩ cho công việc của Cục Xúc tiến đầu tư thôi. Nói trắng ra Nguyên Á Văn là một tên công tử, nếu để cho y làm Trưởng phòng thu hút đầu tư, tôi lo sẽ không hoàn thành nhiệm vụ thu hút đầu tư, đến lúc đó Phó chủ tịch thành phố Hàn không phải là sẽ càng có lý do trách tội tôi sao?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cậu út
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 434-4: Bớt xen vào
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
- Ngoài ra, lập thêm một phòng cũng là có lợi gia tăng sự cạnh tranh trong nội bộ, tăng thêm tính tích cực của cán bộ nhân viên.
Phạm Huệ Đức giải thích rành mạch.
Thật ra trong lòng Phạm Huệ Đức, y cũng muốn cho Nguyên Á Văn làm Trưởng phòng thu hút đầu tư, tên này có lai lịch, đến lúc đó chắc chắn sẽ giúp được việc hoàn thành nhiệm vụ, cho dù không hoàn thành thì đến lúc đó bản thân y cũng dễ kết tội là do người mà Phó chủ tịch thành phố Hàn giới thiệu không làm được việc. Nhưng điều y lo lắng chính là người phụ nữ Khương Ngạn Linh, cô ta không chỉ giỏi khoản “giường chiếu”, các mặt khác cũng giỏi giang, đáo để. Lôi cô ta từ chức vị Trưởng phòng chuyển sang một vị trí khác, lại không có vị trí nào ngon để mà nhét vào, đến lúc đó cô ả chắc chắn sẽ không bỏ qua, nếu làm to chuyện ra thì tiền đồ của y sẽ bị hủy luôn. Chuyện kiểu thế này vốn cũng không có gì, một cán bộ cấp Cục trưởng có chút quan hệ với nhân viên nữ cũng không phải chuyện to tát, nhưng nếu bị lãnh đạo chú ý thì là chuyện lớn rồi. Cho nên, tuy rằng Phạm Huệ Đức biết việc lập thêm phòng thu hút đầu tư số hai phức tạp hơn cả việc điều chỉnh nhân sự, nhưng y cũng chỉ còn cách làm theo cách này mà thôi.
Khâu Thụy Hòa ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Anh nói cũng có phần đúng, có điều chuyện này tốt nhất là để Phó chủ tịch thành phố Hàn đề xuất...
Phạm Huệ Đức vừa nghe vậy liền vội nói:
- Phó chủ tịch thành phố Khâu, anh biết đó, Phó chủ tịch thành phố Hàn không thích tôi, chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý cách làm này, nói không chừng lại mượn cớ trừng trị tôi.
- Bình thường anh nên tạo mối quan hệ tốt với Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh ta là lãnh đạo quản lý của anh.
Khâu Thụy Hòa nói ra miệng như vậy, nhưng trong lòng lại hài lòng trước thái độ của Phạm Huệ Đức.
- Chuyện này giao lại cho tôi.
- Cám ơn Phó chủ tịch thành phố Khâu.
Phạm Huệ Đức vui mừng nói.
Khâu Thụy Hòa gật đầu nói:
- Anh đi về đi, làm tốt công việc chức trách của anh.
Đợi Phạm Huệ Đức đi về rồi, Khâu Thụy Hòa cầm đơn đệ trình của Cục Xúc tiến đầu tư đến văn phòng Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường. Hạ Kim Cường rất nhiệt tình đón tiếp y, mời y vào văn phòng ngồi, còn sai thư ký rót trà mời nước.
- Thưa Chủ tịch thành phố Hạ, chuyện là thế này. Vừa rồi Phạm Huệ Đức của Cục Xúc tiến đầu tư đến văn phòng của tôi bàn về một phương pháp. Tôi cho rằng có mấy phần đúng, nên đến đây xin ý kiến của anh.
Khâu Thụy Hòa nói qua tình hình, và đưa đơn trình của Cục Xúc tiến đầu tư cho Hạ Kim Cường xem.
Hạ Kim Cường lướt nhanh qua nội dung, nói:
- Anh Khâu, Cục Xúc tiến đầu tư là cơ quan do Phó chủ tịch thành phố Hàn quản lý.
- Vâng, lúc đó tôi đã phê bình Phạm Huệ Đức rồi.
Khâu Thụy Đức cười khổ.
- Tuy nhiên Phạm Huệ Đức vừa bị Phó chủ tịch thành phố Hàn phê bình gay gắt, trong lòng có chút sợ hãi nên đã đến chỗ tôi xin giúp đỡ.
Hạ Kim Cường cười nhạt, đương nhiên là y nghe nói qua chuyện xảy ra của hai hôm vừa rồi, biết ba ngọn lửa của quan mới Hàn Đông thì ngọn lửa đầu tiên là “đốt” lớp đứng đầu của Cục Xúc tiến đầu tư, và y cũng biết Phạm Huệ Đức là người của Khâu Thụy Hòa. Có điều Khâu Thụy Hòa là một trong những trợ thủ của y, y không tiện nói thêm gì.
- Cái ông Phạm Huệ Đức cũng thật là, lãnh đạo phê bình là yêu mến và coi trọng ông ta, nhưng ông ta lại không dám đến gặp báo cáo công việc.
- Lần này cho qua, anh Khâu về nhớ phê bình ông ấy thật nhiều vào, làm việc gì cũng đều phải theo quy củ, nếu không lãnh đạo khác sẽ nghĩ thế nào?
- Tôi về nhất định sẽ phê bình ông ấy.
Khâu Thụy Hòa gật đầu trả lời. Y hiểu ý Hạ Kim Cường đang nói với mình, không nên xen vào quá sâu phần phạm vi Hàn Đông quản lý, hiện giờ Hàn Đông còn chưa thể hiện nghiêng về hướng nào, Hạ Kim Cường muốn nắm chặt mọi cơ hội để lôi kéo hắn.
Hạ Kim Cường nói:
- Tuy nhiên tên Nguyên Á Văn đó rốt cuộc là thế nào? Dám từ Ban Tuyên giáo Trung ương đến thành phố Tân Châu làm.
Làm Chủ tịch thành phố, cần phải nắm rõ các nhân vật có gia cảnh trong phạm vi của mình.
Khâu Thụy Hòa nói:
- Nghe Phạm Huệ Đức kể, Nguyên Á Văn có lẽ là thân thích của người ấy.
Hạ Kim Cường hiểu ý cười, nói:
- Ừm, kệ nó có lai lịch thế nào, chúng ta đều phải bố trí tốt mà. Như vậy đi, chuyện xin tăng thêm phòng cho Cục Xúc tiến đầu tư để tôi nói chuyện với Hàn Đông.
- Vậy là tuyệt nhất rồi.
Khâu Thụy Hòa cười, chuyện trò thêm vài câu y xin phép ra về.
Hạ Kim Cường cầm đơn đệ trình của Cục Xúc tiến đầu tư lên xem một lúc, lắc đầu, chuẩn bị gọi cho Hàn Đông, đang chờ chuông reo thì y lại đặt điện thoại xuống, cho tờ đơn vào túi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Hàn Đông đang ở trong văn phòng xem văn kiện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Là quan mới nhậm chức, đầu tiên phải đọc qua tài liệu liên quan, như vậy mới có thể nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Bên ngoài vọng vào tiếng của Tả Nhất Sơn:
- Xin chào Chủ tịch thành phố Hạ.
Hàn Đông cười, đứng dậy ra ngoài ngênh đón, nói:
- Chào Chủ tịch thành phố Hạ, sao anh lại đích thân đến?
Hạ Kim Cường cười ha ha, nói:
- Có gì mà đích thân hay không, tôi đến thăm Phó chủ tịch thành phố Hàn, tiện thể bàn ít chuyện.
Hàn Đông mời Hạ Kim Cường ngồi xuống, rồi dặn Tả Nhất Sơn pha trà mời nước.
Sau một hồi trò chuyện khách sáo, Hạ Kim Cường nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, nghe nói cậu rất coi trọng công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, lại còn mời cán bộ trẻ có tài từ Ban Tuyên giáo Trung ương đến bổ sung đội ngũ nữa.
Trong lòng Hàn Đông hơi rung lên, Hạ Kim Cường có ý gì đây?
- Chủ tịch thành phố Hạ quá coi trọng tôi rồi, Nguyên Á Văn không phải do tôi mời tới, là tự cậu ta muốn đến tầng cơ bản để phát triển. Ban đầu cậu ta đến Ban Tuyên giáo, nhưng cậu ấy muốn làm công việc cụ thể hơn nên tìm đến tôi. Tôi nghĩ nếu cậu ấy từng làm ở các bộ và Ủy ban trung ương rồi, mối quan hệ chắc chắn rất rộng, cho cậu ấy đến Cục Xúc tiến đầu tư nói không chừng còn có thể phát huy tác dụng bất ngờ.
Hạ Kim Cường gật gật, nói:
- Hóa ra là như vậy, có điều tôi có suy nghĩ là, tuy tôi tin vào năng lực làm việc của Nguyên Á Văn chắc chắn không thành vấn đề, nhưng dù sao cậu ta mới đến, chưa hiểu rõ lắm về tình hình thành phố Tân Châu, nếu để cậu ấy phụ trách công việc thu hút đầu tư, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn khó mà tạo ra hiệu quả lớn, và công việc Cục Xúc tiến đầu tư thành phố của chúng ta thì không đợi thời gian, vì vậy vì để phát huy tác dụng càng tốt hơn...
Y vòng vo tam quốc mới nói ra kiến nghị của Cục Xúc tiến đầu tư, có điều có thay đổi một chút, đó chính là thành lập Phòng thu hút đầu tư số hai lâm thời, do Nguyên Á Văn phụ trách, các đãi ngộ khác, chức vị.v.v. đều không khác gì với Phòng thu hút đầu tư ban đầu.
Hàn Đông hiểu rồi, cách làm này chắc chắn không phải là Hạ Kim Cường nghĩ ra. Lúc trước Tả Nhất Sơn có vào báo một câu, nói là nhìn thấy xe của Cục Xúc tiến đầu tư đi vào Ủy ban nhân dân thành phố, như vậy ý kiến của Hạ Kim Cường có lẽ là do Phạm Huệ Đức nghĩ ra.
- Tôi không có ý kiến về phương pháp này, có điều tôi có một vài ý kiến, đó là nếu đã xây dựng Phòng thu hút đầu tư số hai này, vậy nhân viên, trang bị, các mục công việc đều phải rõ ràng. Tuy chỉ là tạm thời, nhưng các cái khác vẫn nên tiến hành làm bình thường, cũng có lợi cho khảo sát mà. Đương nhiên, xét về tính lâm thời của cơ cấu này, trong việc thiết lập mục tiêu có thể suy xét thích hợp một chút, ít nhất để cho Phòng thu hút đầu tư số hai một công trình thích hợp.
- Ừm, ý kiến này của Phó chủ tịch thành phố Hàn rất phù hợp với tình hình thực tế, xem ra là tôi chưa suy nghĩ chu đáo.
Hạ Kim Cường nói mà trong lòng lại cười khổ, xem ra Hàn Đông là tương kế tự kế, giúp Nguyên Á Văn tranh quyền chủ động.
- Cục Xúc tiến đầu tư là phạm vi Phó chủ tịch thành phố Hàn quản lý, chuyện này vẫn nên để Phó chủ tịch thành phố Hàn quyết, tóm lại Ủy ban nhân dân thành phố là dốc lòng ủng hộ công việc của Phó chủ tịch thành phố Hàn.
Hạ Kim Cường biết Hàn Đông không phải tên ngốc, chắc chắn có thể đoán được đại khái câu chuyện, cho nên vì không để Hàn Đông có chút khúc mắc trong lòng cho rằng mình xen vào quá sâu, y phải thể hiện rõ ràng, bản thân y sẽ không can thiệp vào phạm vi Hàn Đông quản lý.
- Xin Chủ tịch thành phố Hạ yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm bắt tốt công việc của các phạm vi mình quản lý.
Hàn Đông nói thản nhiên, ý trong lời nói cũng tỏ rõ, phạm vi tôi quản lý, người khác nên bớt xen vào thì tốt hơn.
Hạ Kim Cường thầm cười khổ, tên này nói như thế đoán chừng cũng là hơi bất mãn trong lòng.
- Ừ, tôi tin tưởng vào năng lực làm việc của Phó chủ tịch thành phố Hàn, vậy chuyện này tính như thế nhé, đến lúc đó chờ Cục Xúc tiến đầu tư đưa đơn đệ trình lên, tôi trình lên buổi họp hội ý bí thư để thảo luận.
Thật ra thành lập kết cấu phòng ban lâm thời không cần yêu cầu khắt khe như vậy, chỉ cần họp hội ý bí thư thông qua là được, và không cần trình lên Hội nghị thường vụ để thảo luận. Tuy trong tay Hạ Kim Cường có đơn đệ trình của Cục Xúc tiến đầu tư, nhưng y thấy thái độ của Hàn Đông có chút khó chịu nên không lấy ra nữa, trở về bảo Cục Xúc tiến đầu tư làm lại bản khác đưa cho Hàn Đông là được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cậu út
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 435-1: Đừng tưởng đã là Cục trưởng
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Nhất Sơn, gọi điện bảo Phạm Huệ Đức tới đây!
Tiễn Hạ Kim Cường đi xong, Hàn Đông nói.
- Vâng, Chủ tịch thành phố.
Tả Nhất Sơn thấy sắc mặt của Hàn Đông không được tốt, nghĩ thầm rằng tên Phạm Huệ Đức kia chỉ sợ sẽ gặp họa rồi. Anh ta tìm số điện thoại của văn phòng Phạm Huệ Đức xong, gọi điện đến, nói:
- Cục trưởng Phạm đấy à, tôi là thư ký của Chủ tịch Thành phố Hàn, Tả Nhất Sơn, mời anh lập tức qua đây một chuyến.
Giọng điệu của Tả Nhất Sơn rất bình thản, nghe không ra bất cứ một tia cảm xúc gì, sau khi nói xong liền lập tức tắt điện thoại.
Phạm Huệ Đức cầm lấy ống nghe, sắc mặt vô cùng khó coi, người gọi điện thoại đến chỉ là thư ký của Hàn Đông thôi mà đã có giọng điệu như vậy rồi, xem ra, Hàn Đông khẳng định là không ưa ông ta. Phỏng chừng là vì chuyện tăng thêm phòng ban, dù sao thì ông ta cũng không trực tiếp đến báo cáo với Hàn Đông mà lại đến nói với Hoa Khâu Thụy, là ông ta không tuân theo quy củ trước.
- Cũng không biết Khâu Thụy nói chuyện như thế nào nữa.
Phạm Huệ Đức buồn bực nghĩ trong lòng, bỏ điện thoại xuống, đang chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là do thư ký của Hạ Kim Cường, Chu Kiệt Trác gọi tới.
- Cục trưởng Phạm, tôi ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Chu Kiệt Trác, Chủ tịch Hạ bảo tôi báo cho ông, chuyện các ông muốn xin là không thích hợp, nếu như muốn xin lại một lần nữa, thì tốt nhất là nên xin cho hai khoa kia thành lập kết cấu lâm thời mà thôi.
- Vâng, tôi nhất định nghe theo chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hạ.
Phạm Huệ Đức nghe xong, liền hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng thoáng thở phào một hơi, lập tức đi đến văn phòng, chỉ cách cho An Vĩnh Hào xin lại lần nữa, đồng thời cũng thuật lại lời nói của Chu Kiệt Trác.
Sau đó, Phạm Huệ Đức liền lên xe đi tới Ủy ban nhân dân Thành phố, sau khi tới bên ngoài văn phong của Hàn Đông, ông ta cung kính nói với Tả Nhất Sơn:
- Thư ký Tả, xin chào, tôi là Phạm Huệ Đức ở Cục Xúc tiến đầu tư.
- Xin chào Cục trưởng Phạm, Chủ tịch thành phố Hàn đang bận, ông ngồi chờ ở đây trước một lát đã.
Tả Nhất Sơn mỉm cười nói. Vừa rồi, Hàn Đông đã có chỉ thị, nếu như Phạm Huệ Đức tới đây thì cứ để cho ông ta chờ ở bên ngoài nửa tiếng trước rồi nói.
Phạm Huệ Đức gật đầu, nghĩ thầm đây là Hàn Đông đang muốn sửa trị mình đó mà. Vậy thì cứ chờ đi, dù sao thì sống hay chết thì cũng vẫn phải đi qua cửa này.
Lúc này, Tả Nhất Sơn cũng cúi đầu xuống viết gì đó, không có đi pha trà cho Phạm Huệ Đức. Anh ta là thưu ký của Hàn Đông, tất nhiên là phải làm việc dựa trên thái độ của Hàn Đông. Rất hiển nhiên, Hàn Đông lúc này đang vô cùng bất mãn với Phạm Huệ Đức, nếu không thì cũng đã không để cho ông ta ở ngoài đợi nửa tiếng đồng hồ, đây cũng là lần đầu tiên Tả Nhất Sơn gặp phải tình huống như vậy.
Nửa tiếng nói dài cũng không dài, thế nhưng, đối với Phạm Huệ Đức mà nói, thì đúng thực cũng là một lại dày vò. Ông ta đã vài lần tươi cười đi đến mời Tả Nhất Sơn vào xin chỉ thị của Hàn Đông, thế nhưng Tả Nhất Sơn vẫn chỉ có nhìn thời gian biểu, chứ không có trả lời.
Gặp chuyện thế này, Phạm Huệ Đức cũng không có biện pháp nào. Tuy rằng hiện tại, ông ta đang vô cùng tức giận Tả Nhất Sơn, thế nhưng cũng không thể làm gì được anh ta.
- Người này muốn đối nghịch với Chủ tịch thành phố Hàn, quả thực chính là tự tìm đường chết.
Tả Nhất Sơn âm thầm quan sát nét mặt của Tôn Hải Đàn, ước chừng nửa giờ đã qua, mới đứng dậy, gõ cửa đi vào xin chỉ thị của Hàn Đông, rồi ra ngoài nói với Phạm Huệ Đức:
- Cục trưởng Phạm, Chủ tịch thành phố Hàn mời ông đi vào.
- Cảm ơn thư ký Tả.
Phạm Huệ Đức tuy rằng trong lòng vô cùng buồn buwch, thế nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện vô cùng cảm kích. Gõ cửa đi vào xong, Hàn Đông đang ngồi ở phía sau bàn làm việc đọc văn kiện. Phạm Huệ Đức đi lên phía trước, cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, chào ngài, ngài tìm tôi có việc gì chỉ bảo?
Hàn Đông ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, ngay cả đầu cũng không nâng lên, tiếp tục đọc văn kiện trong tay.
Trong lòng Hàn Đông hiện tại đã hoàn toàn liệt Phạm Huệ Đức vào danh sách những người không thể dùng rồi. Tuy rằng ở hội nghị tọa đàm lần trước, thái độ của Hàn Đông đối với Phạm Huệ Đức không được tốt lắm, thế nhưng hắn vẫn để lại cho ông ta một cơ hôi. Tuy nhiên, chuyện hôm nay đã khiến cho Hàn Đông hoàn toàn buông bỏ người này.
Phạm Huệ Đức thấy thế, chỉ có thể yên lặng đứng nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười cung kính, thắt lưng hơi cong, bộ dáng kính cẩn.
Lúc này, Hàn Đông lại tiếp tục đọc văn kiện thêm mười phút nữa rồi mới ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, hỏi:
- Ông có chuyện gì?
- Mẹ nó, là anh gọi tôi tới, lại còn hỏi tôi có chuyện gì nữa à!
Phạm Huệ Đức trong lòng phẫn nộ nghĩ, thế nhưng lời này có đánh chết ông ta cũng không dám nói ra trước mặt Hàn Đông.
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi đến để báo cáo công tác của Cục Xúc tiến đầu tư.
- Vậy à?
Hàn Đông thản nhiên nói, không hỏi thêm gì mà cũng không bảo Phạm Huệ Đức ngồi xuống.
Phạm Huệ Đức biết Hàn Đông làm như vậy là muốn trừng trị mình, cho nên chỉ có thể mặt dày mà đem chuyện thiết lập thêm có cấu lâm thời nói ra, xin Hàn Đông cho chỉ thị.
- Tôi biết rồi.
Nghe ông ta nói nửa ngày xong, Hàn Đông chỉ vẻn vẹn trả lời vài từ ngắn ngủn như vậy.
Phạm Huệ Đức cảm thấy vô cùng uất ức trong lòng, đứng ở đó không biết nói gì nữa.
Hàn Đông cũng không để ý đến ông ta nữa, lại tiếp tục cúi đầu đọc văn kiện.
Lần này, Phạm Huệ Đức cứ phải ngây ngốc đứng ở đó mà không có cách nào.
- Mẹ nó, cứ coi như là bị phạt đứng đi.
Phạm Huệ Đức đứng ở đó buồn bực nghĩ.
Hàn Đông đọc một vài phần tài liệu xong ngẩng đầu hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì nữa, Chủ tịch thành phố Hàn nếu như không còn gì chỉ bảo thì tôi xin phép được ra về.
Phạm Huệ Đức nói xong thấy Hàn Đông thoáng gật đầu một cái liền cẩn thận lui ra ngoài. Ra đến bên ngoài, ông ta cũng không thèm chào hỏi Tả Nhất Sơn nữa, mặt mũi âm trầm đi xuống lầu.
- Lãnh đạo, tình huống ở Cục xúc tiến đầu tư có chút phức tạp.
Nguyên Á Văn gọi điện cho Hàn Đông, thuật qua lại một lần những chuyện đã phát sinh, có một số việc là do Tần Bạch Thần nói lại cho anh ta, trong đó có cả việc liên quan đến chuyện thành lập thêm phòng ban.
Lúc trước, Hàn Đông đã đoán được tình hình đại khái, bây giờ lại được Nguyên Á Văn chứng thực, trong lòng lại càng quyết tâm hoán đổi Phạm Huệ Đức này.
- Tình huống ở Cục Xúc tiến đầu tư có phức tạp thế nào thì cũng đâu có làm khó được cậu, tôi rất kỳ vọng vào cậu.
Hàn Đông mỉm cười nói.
- Lãnh đạo yên tâm đi, tôi sẽ không để anh thất vọng đâu.
Nguyên Á Văn nói. Nếu Hàn Đông đã cho anh ta trở thành quân tiên phong, vậy thì anh ta sẽ phát huy tác dụng cần có. Anh ta cungc biết, hiện giờ, Hàn Đông vẫn còn đang quan sát anh ta, nếu như anh ta biểu hiện không được tốt, thì ít nhất, thái độ của Hàn Đông đối với anh ta khẳng định sẽ khác biệt hẳn.
Tắt điện thoại, Hàn Đông mỉm cười, hắn có chút chờ mong xem tiếp theo Nguyên Á Văn sẽ có biểu hiện như thế nào.
- Cục xúc tiến đầu tư là mục tiêu đầu tiên, trước thu phục Cục xúc tiến đầu tư thì sau đó các cục còn lại sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa.
Hàn Đông ngồi một chỗ, suy nghĩ.
Tới thành phố Tân Châu làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch Thành phố, trước mắt, hàn đông vẫn biểu hiện khá khiêm tốn. Dù sao, Hàn Đông cũng biết được, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là tuổi trẻ, bởi vậy, gần đây, nếu như hắn làm ra động tĩnh gì đó, thì lại càng làm tăng thêm ấn tượng về sự trẻ tuổi của hắn trong lòng người khác mà thôi. Ngoài ra, Hàn Đông vẫn còn muốn quan sát thêm tình hình ở thành phố Tân Châu, đợi sau khi đã làm rõ ràng tình huống, thì hắn mới có thể hạ thủ một cách tốt nhất.
Ngoài ra, công tác thu hút đầu tư đối với một thành phố mà nói, cũng là một chuyện rất quan trọng, cũng là công tác Hàn Đông mong muốn làm được tốt nhất.
Điện thoại đi động vang lên làm Hàn Đông tỉnh lại từ trong trầm tư, vừa lấy ra thì thấy là do Lữ Nam Phương gọi tới.
- Ha ha, Chủ tịch Tiểu Đông, có bận gì không?
Lữ Nam Phương tùy tiện nói trong điện thoại.
Hàn Đông nói:
- Sao có thể không bận cơ chứ, làm gì có được thanh nhàn như anh.
Lữ Nam Phương ha hả cười nói;
- Cũng nên kết hợp giữa lao động với nghỉ ngơi chứ. Ngày mai là Chủ nhật, tôi và Chí Không sẽ đến thành phố Tân Châu thăm cậu, cậu nhóe chuẩn bị tiếp đãi cho thật tốt đó.
Hàn Đông nói:
- Được, tôi nhất định sẽ tiếp đón hai người thật tốt.
Hiện tại, Hàn Đông và Lữ Nam Phương đã là thông gia, quan hệ tự nhiên so với trước kia sẽ thân cận hơn. Hiện tại, Lữ Nhạc đã đi làm tại Ban 2 Bộ tổng Tham mưu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào tới ở cùng một chỗ với Hàn Đông được. Đương nhiên, việc này chủ yếu vẫn là do hai người chưa có chính thức kết hôn, đợi đến khi kết hôn xong rồi, Lữ Nhạc tất nhiên sẽ phải đi theo Hàn Đông. Dù sao, lấy tính chất công tác của hắn, cũng sẽ là một sự sắp xếp tốt. Dù sao, Hàn Đông cũng có chút hiểu biết về ban ngành hiện tại của Lữ Nhạc, dù gì, ở kiếp trước, hắn vẫn có chút hứng thú về phương diện quân sự.
Ban số hai Bộ tổng tham mưu Trung Hoa được thiết lập là để giải quyết nhu cầu thu thập thông tin tình báo về chiến lược quân sự. Tùy theo vị trí địa lý và tầm quan trọng của từng địa khu mà được chia ra làm các tổ nhỏ. Ban 2 có nhiệm vụ gia công và phân tích thông tin tình báo, tiến hành phân tích toàn bộ phương vị cơ bản tình báo, toàn bộ phương vị chính là tất cả các con đường tin tức để thu thập thông tin tình báo. Mỗi ngày, vào bảy giờ sáng, tổ phân tích phải đệ trình báo cáo tổng kết ý nghĩa hoạt động tình báo quân sự trong hai mươi bốn giờ trước. báo cáo này sẽ được trình lên Ủy ban quân sự Trung ương, Bộ chính trị và Chủ nhiệm các tổng bộ. Ngoài ra, Ban 2 còn có ba tổ phân tích khác nữa, phụ trách từng vùng địa lý riêng biệt, thực hiện báo cáo phân tích sâu về từng vùng đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cậu út
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 435-2: Đừng tưởng đã là Cục trưởng
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Đương nhiên, hiểu biết của Hàn Đông tuy có nhiều người bình thường một chút thế nhưng cũng vẫn chỉ là một ít da lông bên ngoài mà thôi, còn tình huống công tác cụ thể của Ban 2 Bộ tổng tham mưu như thế nào, thì Hàn Đông cũng không được rõ cho lắm. Thế nhưng Hàn Đông biết, chính là vì tính phức tạp trong công tác của Ban 2 bộ tổng tham mưu, cộng thêm việc Lữ Nhạc cũng vừa mới vào đó, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể xin phép đến gặp hắn được. Có lẽ, sau này, nếu như Hàn Đông có thời gian, thì sẽ phải đặc biệt về thăm Lữ Nhạc.
Hiện tại, Hàn Đông đã tiếp nhận sự thật này rồi. nếu như hắn đã đính hôn với Lữ Nhạc, vậy thì cho dù có chưa chính thức kết hôn, thì Hàn Đông cũng vẫn phải chịu trách nhiệm với cô.
Chỉ có điều, mỗi khi nhớ đến Kiều San San, trong lòng Hàn Đông vẫn có chút tiếc nuối và áy náy. Nói một cách tương đối, thì đối với Bạch Vũ Giai, Hàn Đông cũng không áy náy nhiều như với Kiều San San, mặc dù trong lòng Hàn Đông, Bạch Vũ Giai và Kiều San San cũng quan trọng giống nhau.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại đi động lại vang lên, vừa lấy ra, Hàn Đông đã không khỏi cảm thán nói:
- Ha ha, vừa nghĩ đến thì đã tới rồi.
Người gọi tới là Kiều San San, cô cười nói:
- Lãnh đạo, có bận gì không vậy?
- Không bận gì cả, chỉ đang nhớ em thôi.
Hàn Đông cười nói, đây là hắn đang nói lời thật.
- Không phải chứ, giờ làm việc còn suy nghĩ lung tung hay sao.
Kiều San San nghe Hàn Đông nói vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
- Nếu muốn nhớ tới em, thì đợi đi làm về rồi hãy nhớ.
Nghe thanh âm nũng nịu của cô, Hàn Đông không kìm nổi, nói:
- San San, qua hai ngày nữa anh sẽ đến thăm em.
Ở bên kia điện thoại, Kiều San San im lặng một lúc rồi nói:
- Vẫn cứ để em đến thăm anh đi, qua mấy ngày nữa em sẽ về nhà một chuyến, tới lúc đó, em sẽ đến chỗ anh.
Hàn Đông hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Cũng không có chuyện gì đâu, một mình em có thể xử lý được.
Kiều San San nói.
- Hiện tại, anh đã là lãnh đạo cấp Thành phố, dù gì thì cảm giác cũng sẽ khác biệt so với trước kia.
Hàn Đông cười nói:
- Cảm giác cúng không khác là bao, dù sao thì cũng đều có nhiều chuyện làm không xong.
- Ha ha, thật ra, nếu như có nhiều chuyện làm không xong, vậy cũng vẫn cần phải kết hợp giữa lao động với nghỉ ngơi, không cần cố sức đến mệt làm gì.
Kiều San San thân thiết nói.
Trong khoảng thời gian này, cho dù có bận như thế nào đi nữa, thì Hàn Đông cũng vẫn thường xuyên dành thời gian trò chuyện với Kiều San San. Cảm tình giữa hai người cũng không vì xa cách nhau mà phai nhạt.
Nghe Kiều San San thân thiết nói như vậy, trong lòng Hàn Đông cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, anh sẽ chú ý mà, còn em, một mình ở bên ngoài, phải nhớ chiếu cố bản thân mình thật tốt.
- Ha ha, em cũng đâu có ở một mình, bác gái cũng rất quan tâm em mà.
Trong lời nói của Kiều San San còn toát ra một tia hạnh phúc.
Trên thực tê, mẹ của Hàn Đông, Dư Ngọc Trân trước đây cũng rất vừa lòng với Kiều San San, hiện tại, lại vì trong lòng cảm thấy có lỗi với Kiều San San cho nên lại càng quan tâm Kiều San San nhiều hơn, quả thực đã coi cô giống như con gái ruột của mình, bởi vậy ngày tháng hiện tại của Kiều San San trôi qua cũng không tệ lắm.
Cùng Kiều San San nói chuyện một lúc, tâm tình của Hàn Đông lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mặc kệ hắn đang ở nơi nào, thế nhưng, ít nhất vẫn có người luôn quan tâm tới hắn, ngoại trừ Bạch Vũ Giai và Kiều San San, thì còn có rất nhiều người thân khác nữa. Mọi người kỳ thật cũng đều rất quan tâm tới hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân mình tràn đầy sức lực.
- Ít nhất, cố gắng của mình cũng có ý nghĩa.
Hàn Đông lẩm bẩm nói.
Buổi tối, Hàn Đông lại gọi điện cho Lão thái gia, báo cáo lại công tác trong khoảng thời gian này.
Lão thái gia nghe Hàn Đông báo cáo xong, cũng khích lệ hắn, cuối cùng còn tặng cho Hàn Đông mấy chữ:
- Từ từ sẽ đến, không cần gấp.
Sáu chữ này, Hàn Đông đã hoàn toàn hiểu được hàm ý trong đó. Hiện tại, Hàn Đông mới gần hai mươi sáu tuổi mà đã là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở rồi, hơn nữa, còn là một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở có thực quyền rất lớn. Loại tình huống này ở nước Hoa Hạ quả thực là chưa từng có tiền lệ nào. Bởi vậy, Lão thái gia hy vọng Hàn Đông trong tình huống này, mỗi bước đi đều phải ổn định. Hiện tại, nhiệm vụ lớn nhất của Hàn Đông chính là củng cố, giống như một người tu thân vậy, đem tình trạng trước mắt củng cố lại một lần, trong lúc củng cố, cũng chậm rãi tích tụ lực lượng bước tiếp.
- Cho dù là cố gắng ổn định thế nhưng cũng không thể không làm gì được.
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
- Nước ở trong ao, lâu ngày cũng sẽ ung thối, chỉ có như nước sông không ngừng chảy, thì mới có thể duy trì được sức sống. Chẳng qua thì công tác sau này mình sẽ phải chú ý phương thức sử dụng hơn một chút, lúc làm việc cứ duy trì khiêm tốn là được.
Lúc gần tan tầm, Nguyên Á Văn lại gọi điện tới mời Hàn Đông ăn cơm, nói rằng hôm nay là ngày cậu ta mới tới đây cho nên nhất định phải chúc mừng. Mặc dù biết rằng cậu ta chỉ lấy có mà thôi, thế nhưng Hàn Đông vẫn đồng ý. Không bao lâu sau, Chu Chính cũng gọi điện đến mời Hàn Đông ăn cơn, Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi quyết định dẫn Chu Chính đi giới thiệu với Nguyên Á Văn.
Nguyên Á Văn mời ăn cơm tại Mộng Huyễn Thành. Anh ta cũng không quyen thuộc tình hình ở Tân Châu cho nên chọn một chỗ khá gần để mời khách.
- Lãnh đạo, hôm nay là ai mời khách vậy?
Chu Chính mở cửa xe Santana cho Hàn Đông, cười hỏi.
Hàn Đông nói:
- Nguyên Á Văn, con trai Bí thư Tỉnh ủy.
- Không phải chứ, Bí thư Nguyên đêm con của ông ta điều xuống dưới tay của lãnh đạo ư.
Chu Chính vẻ mặt khoa trương nói, tuy nhiên, trong lòng anh ta lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Chỉ lấy bối cảnh của Hàn Đôn thôi, thì Bí thư Tỉnh ủy cũng vẫn phải coi trọng rồi, huống chi hiện tại, trạng thái phát triển của Hàn Đông là vô cùng tốt nữa, đổi lại, nếu là Chu Chính thì tất nhiên cũng phải nghĩ biện pháp để thiết lập quan hệ với Hàn Đông.
Hàn Đông cười nói:
- Nào có nghiêm trọng như vậy, Nguyên Á Văn cũng phải công tác mà.
Chu Chính cười ha hả nói:
- Tôi hiểu.
Đến Mộng Huyễn Thành, Nguyên Á Văn đã sớm đặt phòng xong rồi. tuy nhiên, tiểu tử này cũng không định chỉ đơn thuần ăn cơm mà thôi, đợi sau khi Hàn Đông giới thiệu cậu ta với Chu Chính xong, cậu ta bèn nói:
- Lãnh đạo, nếu cần thì gọi vài người đến đây tiếp rượu nhé.
Hàn đông sửng sốt rồi lập tức nói:
- Muốn gọi thì mình cậu gọi đi!
Nguyên Á Văn liền bĩu môi nói:
- Thế thì thôi đi, anh là lãnh đạo, phải chú ý ảnh hưởng, lần sau em và Chu Chính cùng nhau chơi.
Chu Chính ngồi bên cạnh cười ha hả, hiển nhiên là anh ta cũng rất mong chờ được phóng khoáng tự nhiên cùng với nguyên á văn. Bạn gái của Chu Chính vẫn còn đang làm việc tại Thục Đô, tạm thời cũng chưa qua đây, trong khoảng thời gian này, Chu Chính giống như một con ngựa hoang đứt cương vậy.
Nguyên Á Văn nhìn thấy bộ dáng của Chu Chính liền biết là người này cũng có triển vọng, vì vậy vỗ vai của anh ta, nói:
- Cục trưởng Chu, sau này anh phải chiếu cố nhiều hơn nhé.
Chu Chính nói:
- Cục trưởng cái gì, sau này chính là anh em. Yên tâm đi, có tình huống gì, tôi nhất định sẽ báo cho cậu.
Nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, Hàn Đông cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi nói:
- Xem ra thật đúng là không nên giới thiệu cho hai người gặp nhau.
- Ha ha, lãnh đạo ghen tị.
Nguyên Á Văn cười quái dị nói.
Hàn Đông lắc lắc đầu, tưc giận nói:
- Cậu cái con người này, cũng không buồn nói với cậu nữa. Dù sao, nếu như công tác làm không được tốt, thì cũng đừng có trách tôi không khách khí.
- Xì, ở giữa chúng ta còn có một tầng nữa mà.
Nguyên Á Văn không cho là đúng, rồi lập tức nói tiếp:
- Lãnh đạo yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt, cam đoan ngày tháng sau này của Phạm Huệ Đức sẽ qua không được tốt.
- Tôi cũng mặc kệ, không quản cậu nhiều, tuy nhiên, cậu cũng phải chú ý chừng mực.
Hàn Đông nghiêm mặt nói.
Nguyên Á Văn gật đầu nói:
- Yên tâm đi, em biết nên làm như thế nào mà.
Cơm nước xong, dưới sự yêu cầu tha thiết của Nguyên Á Văn, ba người lại tới phòng hát, bởi vì còn có Hàn Đông ở đây cho nên Nguyên Á Văn cũng không nhắc lại chuyện gọi người tới nữa.
Mộng Huyễn Thành là một trong những chỗ ăn chơi nổi tiếng ở Thành phố Tân Châu, tất nhiên là sẽ có đầy đủ các loại hình dịch vụ. Hơn nữa, nghe nói, đây cũng là một trong những địa điểm an toàn nhất, nhân viên phục vụ cũng được tuyển chọn chất lượng tốt nhất, bởi vậy chuyện kinh doanh vô cùng tốt.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết việc này là không thể tránh được, bởi vậy cũng không thấy kỳ quái chút nào. Chỉ có điều, mặc dù ở kiếp trước Hàn Đông sống vô cùng phóng đãng, thế nhưng cũng không bao giờ đụng đến những phụ nữ chuyên nghiệp như thế này, huống chi bây giờ hắn lại là một cán bộ nhà nước, có thể đi đến những chỗ như thế nào đã là tốt lắm rồi, còn về phần làm việc lung tung lộn xộn gì đó, Hàn Đông kiên quyết sẽ không làm.
Ba người vừa uống rượu vừa ca hát. Tiểu tử Nguyên Á Văn sau khi uống rượu vào xong trỏe nên vô cùng sôi nổi, ôm cái micro hát liên tục, quả thực nghe rất giống như bệnh nhân đang thét gào.
- Cái tên này…
Chu Chính lắc lắc đầu, rót rượu cho Hàn Đông, nói:
- Lãnh đạo, tôi kính anh một ly.
- Lúc cùng cậu ta vui đùa, cậu nhất định phải chú ý một chút.
Hàn Đông thản nhiên nói. Hàn Đông vốn không nghĩ nói ra, thế nhưng nghĩ đến chuyện đã quen biết Chu Chính lâu ngày, Hàn Đông vẫn không kìm được phải nói ra. Bất kể Nguyên Á Văn có chơi đù như thế nào đi nữa, thì anh ta vẫn có vốn, còn Chu Chính thì không giống như vậy, hơn nữa, Hàn Đông cũng không hy vọng Chu Chính đi quá giới hạn, cho dù là không có chuyện gì xảy ta, thế nhưng chơi càng điên, thì xác suất gặp chuyện không may sẽ càng lớn, khả năng bị người khác nắm được sơ hở cũng nhiều hơn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cậu út