Người thanh niên thấy vậy thì thật sự không còn biết nói gì nữa. Y tên là Quý Linh, vô tình có được một bộ công pháp tu đạo của Tán Tu. Hơn nữa, bộ công pháp đó cũng chỉ là thứ pháp quyết hạng ba, hạng bốn. Sau này, do may mắn mà vào được trong Nam Thiên môn. Hiện tại y làm người ăn hoa hồng ở đây, mong tích góp chút tiền đổi lấy một thứ gì đó cho việc tu đạo, so với một mình ở ngoài tu luyện thì tốc độ nhanh hơn nhiều.
Nhưng cho dù như vậy thì tu vi của y cũng chỉ mới vượt qua Kết Đan, đạt tới Kim đan sơ kỳ. Mà đối với toàn bộ giới tu đạo, người có tu vi như y rất nhiều. Đối với các môn phái bình thường và người tu đạo mà nói thì người có tu vi Kim đan trung kỳ đã là những nhân vật tu vi cực cao. Trong suy nghĩ của họ, Hoàng Nha đan cho dù thế nào thì cũng không thể ăn như kẹo.
- Bốn người này chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Có lẽ lần này kiếm được nhiều đây.
Mặc dù không biết thân phận của bốn người Lạc Bắc nhưng người thanh niên cũng nghĩ như vậy.
Những nhân vật càng cao tới đây giao dịch chắc chắn phải là những vật có giá trị kinh khủng. Tới lúc đó hoa hồng được hưởng lại càng nhiều.
- Đúng rồi! Ngươi được gọi là tiểu thông linh của Nam Thiên môn vậy cái cửa hàng hạt giống kia bán cái gì? - Thái Thúc nghe ấy biệt hiệu tiểu thông linh của Quý linh liền hỏi.
Quý Linh lập tức trả lời:
- Cái cửa hàng đó bán hạt giống thảo dược. Ngoài ra còn có một ít trứng của dị trùng và dị cầm.
- Thì ra là vậy. - Thái Thúc liếc mắt nhìn Lạc Bắc. Nàng biết phần lớn linh dược thượng giai cho dù có hạt giống cũng phải được gieo trồng ở nơi có linh khí mới có thể trưởng thành. Mà một ít dị cầm và dị trùng lại đào tạo đơn giản hơn. Hơn nữa, một số dị trùng, dị thú như Hỗn nguyên thần hoàng của Lạc Bắc có uy lực hết sức lợi hại. Vì vậy mà nàng nhìn Lạc Bắc hỏi:
- Không biết cửa hàng này có trứng của thứ dị trùng và dị thú lợi hại nào không?
- Trong cái cửa hàng này cao lắm chẳng qua là trứng của Hỏa tích và Thiết tuyết ngô công. Chúng chỉ là dị trùng cấp hai. - Quý Linh vì đưa ra hoa hồng năm trăm lượng, lại cảm giác bốn người này có lai lịch rất lớn cho nên cố hết sức:
- Bình thường ngoại trừ một hai cái cửa hàng sẽ có thứ thượng đẳng ra thì muốn tìm được những vật lợi hại cũng không thể mua ở các cửa hàng mà phải tới vỉa hè trong chợ để tìm.
- A?
Hiện tại Lạc Bắc đã hiểu được tài nguyên chính là gốc rễ nên muốn hiểu được nhiều hơn. Vì vậy hắn kiên nhẫn hỏi Quý Linh:
- Những cửa hàng này đều có kích thước nhất định tại sao lại chỉ một vài cửa hàng mới có thứ tốt?
- Nam Thiên môn là một bí thị. - Quý Linh nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
- Nơi này mặc dù kiến trúc từ thời cổ còn sót lại nhiều nhưng những cái nào có thì người ta đã mở cửa hàng hết. Bình thường người tu đạo tới đây đều muốn giao dịch một thứ gì đó, hay tìm kiếm thứ tốt rồi đi ra. Ai lại ở cố định trong này? Những cửa hàng cố định cho dù có được thứ tốt nhưng cũng không có thời gian tu luyện. Cho nên ta thấy được người trông coi những cửa hàng đó cũng không phải là Tán Tu mà sau lưng có mặt một số môn phái... Rất có khả năng bọn họ là người của các môn phái phái tới đây. Những môn phái đó có được thứ gì tốt chắc chắn sẽ giữ để mình dùng đầu tiên. Còn khi nào bọn họ thấy nó không đủ quý với bản thân thì mới đưa ra trao đổi. Cho nên trong những cửa hàng đó mặc dù nhiều thứ nhưng lại rất ít thứ có phẩm chất tốt. Chỉ có trong một, hai cửa hàng của tán tu, chủ yếu dựa vào mua bán để kiếm lợi.
- Tự mình tới giao dịch thì khác. Những thứ mà họ mang tới chỉ muốn nhanh chóng đổi lấy những vật khác. Có người mang tới những thứ công pháp khác biệt với bản thân, hoặc do tu vi kém nên không sử dụng được. Có người cũng không biết cách dùng cho nên lấy ra đổi. Cho nên đi dạo ở chỗ bán vỉa hè lại có khi kiếm được thứ gì đó làm cho vui mừng. Lần trước, ta gặp có người mang tới một quả trứng của Lam Nha yêu chu.
- Lam Nha yêu chu?
Đám người Lạc Bắc đều biết Lam Nha yêu chu là một thứ dị trùng sinh sống trong đầm nước ở phía Nam. Khi trưởng thành lớp da của chúng rất cứng, phi kiếm bình thường không thể chém đứt được. Một con Lam Nha yêu chu có thể gặm được một đống tinh kim còn có tể phun ra mạng nhện có tác dụng làm tê liệt và ăn mòn. Người tu đạo Kim đan kỳ bình thường khó mà chống đỡ được với chúng. Nếu biết cách điều khiển thú hay luyện chúng thành cổ trùng thì tương đương với một thứ pháp bảo thượng giai.
Dị trùng cấp bậc này không có nhiều tác dụng với Lạc Bắc nhưng nếu là Thái Thúc thì cũng có thể coi như một thanh vũ khí sắc bén.
- Lúc trước ta còn thấy có người mang Kim hống thần lôi tới giao dịch rồi bị người ta đổi lấy một viên đan dược. - Quý Linh còn nói thêm.
Kim hống thần lôi? Nghe nói đó là pháp bảo của Kim quang thượng nhân từ thời cổ lưu lại. Nó được luyện ra từ vô số lôi cương, kim thiết và thủy ngân. Một khi nó nổ tung có uy lực tương đương với pháp bảo cấp tiên. Tuy rằng chỉ dùng được một lần như phù nhưng đối với người tu đạo mà nói thì có được một thứ pháp bảo mạnh như vậy chẳng khác nào có thứ giữ mạng cất trong người.
- Đúng rồi! Các người tới Nam Thiên môn muốn giao dịch thứ gì? Muốn giao dịch công pháp, pháp bảo hay đan dược? - Nói xong, Quý Linh nhìn Lạc Bắc và Đông Nhan mà hỏi.
- Cái gì cũng xem. - Đông Nhan nhìn Quý Linh rồi trả lời:
- Có điều chủ yếu còn thiếu ba loại dược liệu luyện chế đan dược là Thiên niên Ngân tuyến thảo, Ôn Tuyền ngọc tủy, Duyên niên hoa.
- Thiên niên ngân tuyến thảo, Ôn tuyền ngọc tủy, Duyên niên hoa? - Quý Linh tự xưng là tiểu thông linh của Nam Thiên môn nhắc loại tên ba loại dược liệu đó rồi nhìn Đông Nhan hỏi:
- Ta không biết nhiều lắm về phẩm cấp của dược liệu. Ngươi nói xem ba loại dược liệu đó như thế nào? Nếu dùng vàng bạc để tính toán thì đại khái chừng bao nhiêu?
Đông Nhan nói:
- Giá trị của Duyên Niên hoa thấp một chút, chừng khoảng ngàn lượng bạc. Ôn tuyền ngọc tủy vả Thiên niên Ngân tuyến thảo rất ít cho nên nếu dùng vàng bạc để đổi thì phải từ ba ngàn vàng trở lên.
- Ba ngàn vàng?
Đồng nhan nói vậy đừng nói là Quý Linh, ngay cả Lạc Bắc cũng giật mình.
Ba ngàn vàng là một con số vô cùng khủng bố.
Nên nhớ rằng trong vòng trăm năm nay chiến loạn nổi lên khắp nơi. Đám lao công, khổ sai vất vả cả năm cũng không kiếm được mấy lượng bạc. Rất nhiều quốc khố chỉ có mấy chục vạn lượng bạc, nhiều thì tới mấy trăm vạn lượng.
Đối với người tu đạo mà nói thì chỉ cần một vị thuốc cũng có ba ngàn vàng. Đối với một vài môn phái cần nhiều tài nguyên để duy trì.
Nếu không đủ tài lực thì cho dù là có phương thuốc, môn phái luyện đan cũng không thể luyện ra được đan dược thượng giai.
Tu vi càng cao luyện chế ra những thứ càng phải tốt hơn, nhưng trả giá lại càng nhiều.
Chẳng trách mà mấy môn phái Bắc Mang đều liều mạng trộm mộ tìm kiếm nhiều vàng bạc đến vậy.
Còn những môn phái để lôi kéo nhiều thế lực có được tài lực khổng lồ so với tán tu có ưu thế hơn nhiều.
- Ba loại dược liệu các ngươi tìm có giá trị cao như vậy chắc chắn là vật hi hữu. - Quý Linh lấy lại bình tĩnh liền nói:
- Trước tiên ta tìm người giúp các ngươi bố cáo tin tức ra xung quanh, tiết kiệm chút thời gian.
- Bố cáo tin tức?
Lạc Bắc, Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc chỉ thấy Quý Linh vẫy tay liền có một người cầm tấm mộc bài đứng bên đường nhanh chân chạy tới. Người này có thân hình cao lớn nhìn tướng mạo hết sức khô ngôi, có lẽ cao hơn Quý Linh cả cái đầu. Chỉ thấy Quý Linh móc ra một tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng nói vài câu với đại hán. Sau đó, đại hán liên tục gật đầu rồi dùng một cái mũi nhọn khắc lên tấm một bài, sau đó móc ra một chai thuốc màu vàng bôi lên đó.
Chỉ thấy vị đại hán giơ cao tấm mộc bài chạy trong khu giao dịch và các cửa hàng. Mấy chữ vàng trên tấm mộc bài đó là :"cần Thiên niên ngân tuyến thảo, Ôn nguyên ngọc tủy, Duyên niên hoa. Ai có tới nói chuyện."
Hóa ra cách bố cáo tin tức này hết sức đơn giản. Ngoài việc công bố tin tức ở một chỗ bắt mắt nhất ra thì làm như vị đại hán này. Thật ra vì đại hán đó cũng là một kẻ ăn hoa hồng. Hiện tại, Quý Linh thấy bốn người Lạc Bắc giao dịch rất cao, nếu giao dịch thành công thì mình nhận được rất nhiều tiền cho nên y bỏ ngay ra một trăm lượng để cho vị đại hán đó chạy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Nhưng bộ công pháp Chân Linh bảo điển có thể nói là không có thứ gĩ hữu dụng, tại sao đối phương lại mua nó?
- Thật sự là Chân Linh bảo điển?
Bộ điển tịch có màu xanh biếc. Cả một cuộn dài tới một thước được cuốn lại. Khi vừa mới chạm tới có cảm giác mềm nhũn như chạm vào cỏ non.
Vừa mở ra xem nhìn những dòng chữ trên đó, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan đều hết sức hưng phấn.
Bộ chân linh bảo điển có lai lịch. Nhưng đối với phần lớn người tu đạo hoa cỏ là vật chết, không như chim bay cá bơi, có tâm hồn giống như con người. Nhưng bộ pháp quyết này lại có thể lay động linh phách của hoa cỏ để đối địch.
Nó không chỉ có uy lực rất mạnh mà còn có thể tu luyện ra Nguyên Anh. Đây có thể nói là một bộ công pháp đầy đủ nhất.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn chất liệu và một vài khẩu quyết pháp thuật trong cuốn Chân Linh bảo điển, bốn người có thể nhận ra nó là đồ thật.
Sở dĩ cuốn Chân Linh bảo điển đối với người đeo mặt nạ không có giá trị đó là vì người để lại bộ công pháp này là Trữ Song.
Trữ Song không phải là người tu đạo bình thường mà là một cây nhân sâm hấp thu tinh hoa của trời đất bao năm mà biến hình, cũng là một hoa linh giống như tiểu Trà.
Vì vậy mặc dù nó có uy lực hùng mạnh nhưng chỉ thích hợp với những hoa linh giống như nàng tu luyện. Thân thể của Hoa linh hết sức yếu ớt. Mặc dù người tu yêu có rất nhiều ở núi Chiêu Diêu nhưng lại không có Hoa linh. Người tu đạo bình thường có được bộ công pháp này cũng không thể tu luyện. Chỉ có thể sử dụng một vài thuật nuôi trồng linh dược ở trong đó mà thôi.
Một bộ công pháp cho dù tốt đến mấy nhưng không tu luyện được thì cũng chỉ là thứ vất đi.
Nhưng đối với đám người Lạc Bắc thì ý nghĩa của bộ công pháp này lại khác.
Chỉ cần có thể làm cho tiểu Trà hồi phục lại như trước thì đối với tiểu Trà mà nói, bộ công pháp này chẳng hề thua kém Thất Xáo di thiên đại pháp hay Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu.
Hơn nữa, chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc có thể thi triển được tất cả các pháp thuật cho nên pháp thuật trong Chân linh bảo điển cũng có thể sử dụng.
Một bộ công pháp như vậy mà chỉ mất có tám ngàn vàng thì đúng là quá rẻ.
- Lần này đúng là gặp được quý nhân. - Quý Linh cũng không giữ được sự bình tĩnh.
Một khi giao dịch đã được hoàn thành thì theo ước hẹn, Quý Linh có được năm phần trăm. Tám ngàn vàng tính ra hoa hồng thì tương đương với bốn ngàn lượng bạc.
Hiện tại, Quý Linh tu luyện một bộ công pháp huyền môn có thê là Tu Khí chính quyết. Cấp bậc của bộ công pháp này còn không bằng Ngưng Hỏa đại pháp của người đeo mặt nạ. Từ sau khi vô tình bước chân vào Nam Thiên môn, y vẫn nung nấu suy nghĩ tìm kiếm một bộ pháp quyết thượng giai.
Nhưng những bộ pháp quyết thượng giai có cấp bậc phải tới cả vạn vàng. Người chi tiêu xa xỉ như Đông Nhan cũng rất ít cho nên tới bây giờ, Quý Linh cũng chỉ có được hai vạn vàng và vài cái pháp bảo phòng thận. Hiện tại, chỉ trong chốc lát, Quý Linh kiếm được nhiều như vậy. Nếu ba thứ dược liệu kia cũng được giao dịch thuận lợi thì Quý Linh có thể đổi được một bộ công pháp không tồi lắm.
- Cái đó là tàn phiến của pháp bảo?
Vừa mới cất bản Chân Linh bảo điển, Lạc Bắc ngẩng đầu lên liền bị thu hút về phía một cái quầy hàng bên trái.
Trên quầy hàng đó có bày rất nhiều đồ vật, có lá phù tỏa ra ánh sáng, có hai thanh phi kiếm lấp lánh ngân quang... Tuy nhiên thứ thu hút Lạc Bắc đó là một bồ hài cốt đen nhánh.
- Không hay! Đó là quầy hàng của Mã mập.
Quý Linh chưa kịp phản ứng, mới hơi biến sắc thì Lạc Bắc đã đi thẳng tới cái quầy hàng kia.
Hóa ra chủ nhân cái quầy hàng kia, mặc dù nhìn béo mập, ăn mặc cẩm y. Khuôn mặt của y cũng hết sức hiền lành nhưng trong chợ Nam Thiên môn lại có hung danh. Không biết y luyện thứ pháp thuật gì mà sức lực rất mạnh. Hơn nữa trên người còn có một hai thứ hỏa khí lợi hại. Đối với thứ hỏa khí đó chỉ cần nhấn nút là có thể làm cho nó bùng nổ, bắn ra cả trăm lưỡi dao sắc bén. Ngay cả bên ngoài thì nó cũng được coi là một thứ bảo khí có uy lực không tầm thường. Tại trong chợ Nam Thiên môn không thể thi triển pháp thuật thì thứ hỏa khí đó không bị hạn chế. Nhưng tên mập đó lại hay bán đồ giả. Nếu người phát hiện ra không cãi lại được, mà cũng không phải đối thủ thì chắc chắn sẽ bị y đánh chết. Ít nhất, Quý Linh cũng thấy có ba người tu đạo bị Mã mập sử dụng hai cái hỏa khí kia giết chết rồi.
Mã mập cũng là một trong số những chủ cửa hàng mà ngay từ đầu Quý Linh đã nhắc nhở bốn người Lạc Bắc không nên tới giao dịch. Nhưng hiện tại, Quý Linh không biết tại sao Lạc Bắc lại đi thẳng tới cửa hàng của y. Vốn Quý Linh định lên tiếng nhắc nhở nhưng Mã mập đã nhìn gã mà nở nụ cười âm hiểm:
- Sao thế Tiểu thông linh? Có mối làm ăn à? Ta có nhiều hàng tốt, ngươi cũng nên chủ động giới thiệu khách cho chứ?
Mặc dù Mã mập nở nụ cười như ánh mắt lại đầy sát khí. Điều đó khiến cho Quý Linh cảm thấy rùng mình, chỉ biết nhìn theo Lạc Bắc đang đi tới trước cửa hàng của Mã mập mà không dám nói gì.
- Đây là cái gì? truyện copy từ tunghoanh.com
Nạp Lan Nhược Tuyết bước tới bên cạnh Lạc Bắc, thấy hắn nhìn thứ đó lập tức trong mắt nàng như l lên một tia sáng.
- Bốn vị! Cửa hàng của ta có rất nhiều thứ. Không biết các vị để ý tới thứ gì?
Sau khi nở nụ cười âm hiểm với Quý Linh, Mã mập liền quay sang cười cười với đám người Lạc Bắc.
Lạc Bắc nhìn cái tàn hài rồi gật đầu:
- Ta có thể xem kỹ cái thứ này không?
- Cái thứ này? - Mã mập sửng sốt rồi nheo mắt lại cười cười:
- Không sao. Ngài cứ xem thoải mái.
"Đây là tàn hài của Linh Tê song câu."
Lạc Bắc cầm cái vật đó trong tay mà xem xét cẩn thận. Nạp Lan Nhược Tuyết, Đông Nhan và Thái Thúc sau khi liếc mắt cũng đều có sự khẳng định của bản thân.
Trên thực tế, từ xa khi nhìn thấy thứ này, Lạc Bắc cũng đã hoài nghi thứ đó là tàn hài của Linh Tê song câu.
Linh Tên song câu là một thứ kỳ bảo của Thanh Văn Đạo quân phái Thanh Thành.
Cái pháp bảo này có một đôi. Nửa trên có hình giống như một cái đèn lồng hình chữ nhật, toàn thể màu đen. Bốn mặt chạm trổ. Nửa dưới thu nhỏ lại nhìn giống như lưỡi câu, mà cũng giống như mũi giầy của người Hồ. Ngoại hình của nó có thể dùng từ khó coi để hình dung.
Bản thân cái pháp bảo này không có lực phòng ngực và lực công kích nhưng sau khi sử dụng, hai cái móc bên dưới sẽ tản ra ánh sáng màu vàng. Nếu đối phương phóng ra một cái pháp bảo công kích và một cái pháp bảo phòng ngự sẽ bị hai cái móc kia móc lấy.
Gần như tất cả pháp bảo đều được người tu đạo sử dụng tâm thần điều khiển. Nhưng nếu một người tu đạo treo hai cái pháp bảo phòng ngự và tấn công lên Linh Tê song câu thì khi đối đầu với người tu đạo khác, cái pháp bảo phòng ngự được móc trên đó sẽ tự động phòng ngự không cần người tu đạo điều khiển. Còn pháp bảo tấn công cũng tự động công kích đối phương.
Nếu một người tu đạo có một cái pháp bảo phòng ngự và tấn công lợi hại, lại có thêm Linh Tê song câu thì khi đối địch thực lực tương đương sẽ có một thêm một người nữa ở bên cạnh thi triển pháp bảo. Còn bản thân mình chỉ cần chuyên tâm vào sử dụng pháp thuật và cái pháp bảo này.
Cùng vì sự kỳ lạ của cái pháp bảo nên danh tiếng của nó rất lớn. Hơn nữa, ngoại hình của nó như vậy nên nếu ai nhìn thấy cũng nhớ kỹ. Vì thế mà bốn người Lạc Bắc mới có ấn tượng với Linh Tê song câu.
Vào lúc này, cái hình hài tàn tạ của nó nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng khác nào hai ngọn nến bị đốt cho biến hình. Nhiều chỗ còn xuất hiện vết rạn.
Nhưng xét tổng thế vẫn còn nhận ra hình dạng của đôi giầy.
Hơn nữa, đôi vật này nhìn rất nặng như khi cầm vào tay lại nhẹ hơn kim loại bình thường nhiều, cho thấy tính chất của nó hết sức độc cáo. Hơn nữa, nửa bên trên rõ ràng còn chạm trổ rất nhiều ô vuông. Cả hai mặt ngoài và trong còn có vô số hoa văn. Nhìn kỹ thì thấy chúng được làm bằng một thứ gỗ gì đó nhưng nhìn giống như ngọc.
Thứ chất liệu gỗ này được điêu khắc vô số những ký hiệu còn nhỏ hơn cả chân muỗi.
Cho dù những cái ký hiệu đó như thế nào thì cũng không phải những môn phái luyện khí bình thường hay thợ thủ công khéo tay có thể làm ra.
- Cái thứ này giá bao nhiêu?
Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan liếc mắt nhìn nhau rồi sau đó Lạc Bắc quay sang hỏi Mã mập.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
- Cái thứ này cũng không phải là vật tầm thường. - Mã mập nhìn Lạc Bắc nói:
- Cái thứ này còn nhẹ hơn cả tinh kim. Ta đã tìm người xem. Với loại tinh kim này để luyện chế phi kiếm có tốc độ so với phi kiếm bình thường nhanh hơn nhiều. Giá cả ít nhất cũng phải bốn ngàn vàng.
- Bốn ngàn vàng?
Quý Linh đứng sau lưng Lạc Bắc suýt chút nữa nhảy lên. Ai cũng biết xác của pháp bảo không đáng giá. Hơn nữa, theo những gì mà Quý Linh biết về Mã mập thì tất cả những điều y nói chỉ là nói bừa mà thôi. Trong suy nghĩ của Quý Linh, cái xác này nhiều lắm cũng chỉ trị giá trăm vàng là cùng.
Nhưng điều khiến cho Quý Linh ngây người đó là Lạc Bắc lập tức gật đầu:
- Được! Bốn ngàn vàng.
....
Con ngươi của Mã mập lập tức phồng lên. Trên thực tế tất cả những điều vừa rồi là do y thuận miệng nói ra. Y cũng biết cái này là xác của Linh Tê song câu. Nhưng xác của pháp bảo và pháp bảo là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau. Như phi kiếm hay pháp bảo bình thường còn có thể sửa lại. Nhưng cái thứ lâu năm, hơn nữa lại hết sức độc đáo thế này thì chắc khác nào đống rác. Cái thứ này khi y định dùng để khi giao dịch với người khác thì thêm vào... Nhưng dù sao thì y cũng là một gian thương lâu năm, nên trong lòng vẫn thầm mắng Lạc Bắc là thằng ngu. Tuy nhiên nét mặt của y vẫn thể hiện một sự đau lòng:
- Được rồi!... Thấy ngươi là người hào phóng. Ta bán cho ngươi bốn ngàn vàng.
Mã mập không biết rằng đối với cái pháp bảo này cho dù y nói nó tám ngàn vàng thì Lạc Bắc cũng không hề do dự.
Bởi vì cái pháp bảo này rất kỳ lạ. Hơn nữa mặc dù nó chỉ còn lại cái xác nhưng vẫn hết sức đầy đủ, không thiếu một thứ gì. Lạc Bắc cảm thấy với trình độ của Bích Căn sơn nhân rất có thể sửa được.
Mặc dù Mã Mập giả vờ như vậy nhưng sự đắc ý trong lòng y, Lạc Bắc vẫn cảm nhận được.
Lạc Bắc thản nhiên cất cái xác pháp bảo rồi quay sang Mã mập nói:
- Ta rất thích những gì còn lại của pháp bảo kỳ dị. Ta thích cất chứa những thứ này. Nếu ngươi còn tìm thấy những cái xác như vậy thì mang tới cho ta xem.
- Hóa ra còn có dạng người tu đạo quái đản như vậy.
Vốn thầm mắng Lạc Bắc là đồ ngu nhưng bây giờ, Mã Mập như bừng tỉnh, đảo mắt một cái rồi vỗ ngực:
- Được! Ta nhất định sẽ xem xét kỹ cho ngươi.
Nhưng vào lúc này, vị đại hán giúp Lạc Bắc và Đông Nhan giương bảng đi bố cáo đã trở lại dẫn theo một người mặc đạo bào màu xám.
Sắc mặt của người đàn ông mặc đạo bào màu xám trắng, cứng đờ. Mới nhìn đã biết là đeo mặt nạ da người, không muốn để lộ khuôn mặt của mình.
- Các ngươi tìm Duyên niên hoa?
Người đàn ông mặc đạo bào màu xám đi tới trước mặt đám người Lạc Bắc rồi cất giọng khàn khàn.
Âm thanh của y giống như âm thanh của người Hồ nhưng đã được sử dụng một cách nào đó để cải biến âm thanh. Có thể thấy được người này hết sức cẩn thận.
Trên thực tế với những thị trường như kiểu chợ đen này càng cẩn thận lại càng an toàn.
Một khi mang trên người vật gì đó có giá trị cao sẽ bị nhiều người để ý âm mưu chiếm đoạt.
- Ngươi có Duyên Niên hoa? - Đông Nhan gật đầu rồi hỏi ngược lại.
- Đi theo ta. Ở đây nhiều người, không tiện giao dịch. - Người tu đạo áo xám gật đầu xoay người đi về một phía vắng người.
Đám người Lạc Bắc và Đông nhan lập tức đi theo. Vị đại hán kia lại giơ cao tấm mộc bài bắt đầu chạy xung quanh.
Theo quy định của Nam Thiên môn thì những người như vị đại hán này phải chạy mất chừng hai canh giờ, trừ khi tất cả giao dịch đã xong.
- Không cần phải bí ẩn vậy đâu. Giá trị của Duyên niên hoa cũng không cao. Cứ ở đây giao dịch có được không? Ngươi muốn bao nhiêu tiền?
Sau khi đi theo người đàn ông đó vào trong ngõ nhỏ, nhìn y còn định đi tiếp tới nơi hẻo lánh, Đông Nhan liền lên tiếng.
Mặc dù Duyên Niên hoa không có nhiều nhưng đối với giới tu đạo mà nói có thể bổ sung rất nhiều chân nguyên hoặc trực tiếp rèn luyện thân thể, có thể trấn định thần hồn, giúp người tu đạo vượt quan thì mới là lich dược có giá trị cao nhất. Duyên Niên hoa chỉ dùng để điều hòa khí huyết, ngăn chặn tác dụng suy nhược của cơ thể nên có giá chừng ngàn lượng bạc. Đối với Đông Nhan mà nói cũng chẳng là cái gì.
Nghe thấy Đông Nhan nói vậy, người đàn ông mặc đạo bào màu xám xoay người lại nói:
- Xem ra ngươi cũng là người biết. Vậy ta nói nhanh. Duyên niên hoa bình thường chỉ có giá chừng ngàn lượng bạc. Nhưng Duyên Niên hoa của ta dài hơn một phân, lại có hai thân, dược hiệu mạn hơn nhiều. Ta không biết ngươi chỉ cần Duyên niên hoa bình thường hay là cái gì khác. Nhưng đối với ta mà nói cho dù ngươi có lấy đóa Duyên Niên hoa của ta hay không, với giá trị của nó cũng đủ để ta cẩn thận.
- A? - Ánh mắt Đông Nhan có chút ngạc nhiên:
- Duyên Niên hoa của ngươi được bao nhiêu phân?
- Vào trong rồi bàn tiếp. - Người tu đạo mặc đạo bào màu xám xoay người tiếp tục đi vào bên trong.
Đông Nhan cũng không nói gì nữa đi theo người tu đạo đó. Khi tới một chỗ không có ai, xung quanh toàn là tường cao, người tu đạo kia mới dừng lại. Điểm này cho thấy người tu đạo kia cũng có chút phương pháp bảo vệ mình tại Nam Thiên Môn, không sợ người khác ra tay ở đây mà chỉ sợ người ta để ý tới đồ vật của mình rồi theo dõi, tới khi ra ngoài mới ra tay. Sự thật thì trong bí thị cũng có một vài người tu đạo cố ý sử dụng một vài thứ gì đó làm mồi câu cá, dụ cho người khác bỏ ra vật tương đương để đổi rồi sau đó âm thầm theo dõi giết chết đối phương, cướp lại đồ của mình.
- Nghe ngươi nói thì cũng là người hiểu biết. Dài bao nhiêu ngươi cứ tự mình xem thì biết. - Sau khi dừng lại, người tu đạo đó cẩn thận lấy một cái hộp ngọc mở ra trước mặt Đông Nhan.
Trong hộp ngọc có một cái cây giống cây hành, nở ra hai đóa hoa màu trắng trong suốt.
- Đóa Duyên Niên hoa này thật ra ít nhất phải tới một vạn năm. - Mới liếc mắt nhìn qua, Đông Nhan liền nói với người tu đạo:
- Ngươi cần bao nhiêu tiền?
Người tu đạo áo xám chần chừ một lúc rồi nói hết sức kiên quyết:
- Một vạn vàng.
- Nếu như hai đóa Duyên niên hoa này mà ngắt chậm thêm vài chục năm thì có khả năng sẽ có Duyên niên quả. Đến lúc đó có thể nuốt thẳng để luyện hóa, ít nhất thêm được sáu mươi năm tuổi thọ. Có điều hai đóa Tịnh Đế duyên niên hoa này sau khi luyện hóa cũng được thêm mười mấy năm tuổi thọ. Cái giá một vạn vàng của ngươi cũng coi như đúng giá. - Đông Nhan nhìn người tu đạo áo xám rồi nói.
Người tu đạo áo xám như cắn chặt răng, siết tay lại rồi lập tức ngẩng đầu nói với Đông Nhan:
- Nếu vậy chúng ta thỏa thuận là một vạn vàng.
- Được.
Đông Nhan gật đầu lấy ra một chồng ngân phiếu giao cho người đó. Sau khi cất kỹ hộp ngọc, nàng lại hỏi:
- Trên người ngươi có còn vật gì dùng để giao dịch không?
- Ta còn một viên nội đan. - Người tu đạo mặc trường bào màu xám trầm mặc một lúc rồi móc cái hộp gỗ, mở ra cho Đông Nhan xem.
Bên trong cái hộp bằng gỗ đàn mộc có một viên nội đan màu đen.
- Độc Long đan? - Đông Nhan nói một cách thản nhiên:
- Hóa ra là một con Độc Long canh giữ hai đóa Tịnh Đế Duyên niên hoa kia.
Tất cả mọi thứ trong trời đất, đặc biệt là một số linh dược sau khi trưởng thành dễ bị dị thú phát hiện. Cho nên bên cạnh một cây linh dược đã trưởng thành đều có dị thú cực mạnh bảo vệ, chờ đợi thời cơ để ăn thứ linh dược đó.
Vừa rồi, Đông Nhan nói, nhìn nét mặt của người tu đạo cũng rất tiếc về thời gian hái nó. Nhưng nàng cũng không cho y có thời gian để mà hối tiếc, bởi Đông Nhan biết bên cạnh linh dược bao giờ cũng có dị thú bảo vệ. Hơn nữa, người tu đạo kia vì đối phó với con dị thú đó cũng phải trả một cái giá đắt nếu không chắc chắn sẽ đợi cho Duyên Niên hoa kết quả mới hái.
- Viên Độc Long đan này ngươi muốn bao nhiêu tiền?
Người tu đạo áo xám bị câu nói của Đông Nhan làm cho cứng người nhưng nàng cũng hỏi ngay.
- Năm...ba nghìn vàng đi. - Người tu đạo áo xám thở dài rồi nói.
Đông Nhan đoán hết sức chính xác. Để giết chết con Độc Long đó, người tu đạo này bị chết mất hai vị sư huynh đệ. Nếu là một con dị thú bình thường có tu vi như con Độc Long kia thì ít nhất nội đan của chúng cũng phải tới cả vạn vàng. Nhưng bọn họ lại gặp phải một con độc long.
Độc Long là một loại dị chủng giao long, chuyên ăn ngũ độc. Không chỉ toàn thân mà cả nội đan của nó cũng đầy chất độc. Cho nên gần như đối với tất cả người tu đạo nội đan của Độc Long chỉ có thể để luyện chế độc dược chứ không thể luyện hóa, nâng cao tu vi. Giá cả so với nội đan của dị thú khác cũng kém hơn nhiều.
- Được!
Đông Nhan hào phóng đưa cho người đó tờ ngân phiếu ba nghìn lượng vàng. Sau đó, nàng hỏi y còn có thứ gì khác không nhưng người kia chỉ lắc đầu rồi im lặng rời đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Trong nháy mắt đã giao dịch một vạn ba nghìn vàng.
Vốn Quý Linh còn định nói với Lạc Bắc cái tàn tích của cái pháp bảo kia không có giá trị gì cả. Nhưng nhìn bốn người như vậy, Quý Linh cảm nhận cả bốn người họ dường như không cùng một tầng lớp với những kẻ tu đạo bình thường, không để ý tới tiền tài.
Nhưng đúng vào lúc này, Đông Nhan lại nở nụ cười ha hả.
- Đông Nhan! Ngươi làm sao vậy? - Thái Thúc nhìn thấy Đông Nhan như vậy thì ngơ ngác.
- Các ngươi đúng là có nhiều phúc duyên. Đi theo các ngươi, vận may của ta cũng tăng lên nhiều. Lần này thực sự là không uổng công, gấp trăm lần so với lần trước. - Đông Nhan cười cười nhìn Thái Thúc:
- Tu vi của ngươi là Kim Đan hậu kỳ... Ngươi có thể nhanh chóng ngưng tụ được Nguyên Anh, đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ.
- Ngươi nói cái gì? Không đùa ta cho vui đấy chứ? - Nếu Đông Nhan không phải là con gái của Dạ Ma Thiên có trình độ y thuật và đan dược không thể tưởng tượng được thì có lẽ vào lúc này, Thái Thúc đã sờ lên trán Đông Nhan xem nàng có phải đang mê sảng hay không.
Mặc dù nghe Kim Đan hậu kỳ và Nguyên Anh kỳ chỉ kém nhau một bậc nhưng tu vi càng cao tiến cấp càng khó, sự chênh lệch cũng càng lớn.
Tất cả người tu đạo đều hiểu rõ Kim Đan hậu kỳ và Nguyên Anh kỳ khác biệt như thế nào. Đối với Thái Thúc mà nói thì nàng càng hiểu rõ hơn so với những người tu đạo bình thường.
Bởi vì Thái Thúc có chút giống với Luyện Đan tông, dựa và đan dược để nâng cao tu vi. Ngay từ đầu khi luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, nàng không cần phải mất nhiều đan dược đã tới được Kim Đan sơ kỳ. Nhưng sau đó, Thái Thúc gần như luyện hóa hết cả đan dược của Thương Lãng cung và Hiên Hồ tông mới tăng lên được tới Kim Đan trung kỳ. Sau trận đánh núi Đại Đông, Thái Thúc gặp rất nhiều chuyện. Nhưng trải qua cả một khoảng thời gian dài như vậy nàng mới tới được Kim Đan hậu kỳ. Nàng có thể cảm giác được thời gian từ Kim Đan trung kỳ tới Kim Đan hậu kỳ vô cùng khó khăn, so với từ Kim Đan sơ kỳ tới Kim Đan trung kỳ lâu hơn mấy chục lần. truyện copy từ tunghoanh.com
Còn từ Kim Đan hậu kỳ tới Nguyên Anh kỳ là một quá trình dài ngưng tụ chân nguyên. Rất nhiều người tu đạo mất mấy chục năm mới tới được Kim Đan hậu kỳ nhưng cho tới chết lại không thể ngưng luyện chân nguyên trong cơ thể tới mức hình thành Nguyên Anh.
Từ Kim Đan tới Nguyên Anh có một khoảng cách rất rộng.
- Ngươi xem ta có như đang nói đùa không? - Đông Nhan trợn mắt nhìn Thái Thúc rồi giơ cái hộp gỗ đựng Độc Long đan lên:
- Cũng vì có vật chí bảo này đấy.
- Thế là thế nào? - Lạc Bắc thấy Đông Nhan cũng không hề nói đùa liền lên tiếng hỏi.
- Các ngươi chỉ biết Độc Long đan vô cùng độc, nó chỉ có thể luyện chế một ít cổ độc hoặc pháp bảo kịch độc. Nhưng không một ai biết rằng trời sinh Độc Long đan còn có một công hiệu cô đọng chân nguyên. Chỉ cần loại bỏ kịch độc trong nó là có thể giúp cho người tu đạo từ Kim Đan kỳ ngưng tụ được Nguyên Anh. Có thể nói trời sinh nó ra để giúp người tu đạo có tu vi Kim Đan hậu kỳ nâng cao một bậc. Về phương diện này không thứ nào có thể sánh được với nó. Hơn nữa Độc Long đan cực kỳ hiếm, nói ngàn năm khó gặp cũng khó chính xác. - Nói tới đây, Đông Nhan quay đầu nhìn Thái Thúc:
- Hiện tại ta đã tới Nguyên Anh kỳ nên viên Độc Long đan này có lợi cho ngươi.
- Không ngờ Độc Long đan còn có công hiệu thần diệu như vậy.
Nghe Đông Nhan nói thế, Lạc Bắc, Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết biết Đông Nhan có khả năng loại bỏ kịch độc của nó. Như thế thì giá trị của viên Độc Long đan này vô cùng lớn. Nên nhớ, những thứ đan dược như Thiên cơ kim đan giúp người tu đạo Kim Đan kỳ đạt tới Nguyên Anh kỳ là thứ cực kỳ hiếm.
Quý Linh đang ở phía sau ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Kim Đan hậu kỳ ... Nguyên Anh kỳ!
Trong bốn người này thì dường như tu vi của người thấp nhẫn cũng là Kim Đan hậu kỳ.
Đối với một kẻ tu đạo như Quý Linh mà nói thì cho dù là Kim Đan hậu kỳ sử dụng tinh thần tấn công y cũng không thể chịu nổi.
- Hiện tại ngươi đã biết tu vi của chúng ta?
Vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Quý Linh, Đông Nhan lập tức hiểu ngay liền nói:
- Đã biết rồi thì chỉ cần ngươi tận tâm tận lực giúp chúng ta. Ngươi sẽ được lợi rất nhiều. Hôm nay ngươi đi theo chúng ta có thấy cái gì cũng không được nói cho người khác biết.
Nhất thời Quý Linh không nói được câu nào, chỉ biết gật đầu.
- Không thể ngờ được chúng ta lại thu hoạch được nhiều như vậy. Xem ra phải đi mua sắm thêm nữa. - Liên tục có được mấy thứ bảo vật, Thái Thúc không kìm nén được sự hưng phấn. Nhưng nhìn nét mặt đắc ý của Đông Nhan, nàng không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Độc Long đan làm lợi cho ta nhưng sao ngươi lại cao hứng vậy?
- Ngươi không hiểu được. - Đông Nhan đắc ý nhìn Thái Thúc rồi nói:
- Cũng giống như luyện chế đan dược. Thú vui cảu ta đến từ quá trình luyện đan. Cuối cùng ai là người sử dụng cũng không quan trọng. Độc Long đan là thứ ta muốn có thì bây giờ đã có được. Cho ai sử dụng cũng không cần biết.
"Thế này chẳng phải là giống Bích Căn sơn nhân hay sao?"
Thái Thúc thầm nghĩ nhưng không nói gì chỉ nhìn Đông Nhan:
- Tỷ tỷ... Vậy ngươi cao hứng như vậy nhưng vừa rồi khi ngươi nhắc tới Độc Long đan trước mặt người kia tại sao lại hết sức thản nhiên, chẳng hề có lấy một chút hưng phấn?
- Ngươi không hiểu sao? - Đông Nhan trợn mắt nhìn Thái Thúc:
- Nếu ta đắc ý trước mặt y thì chẳng phải làm mất phong thái cao nhân trong mắt y hay sao?
..... Thái Thúc nghe thấy vậy chỉ biết trợn mắt há mồm.
,,,,,,,
Ra khỏi cái ngõ nhỏ, cả bốn người đi xung quanh mấy nén hương. Nhưng trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không tìm được thứ nào vừa ý.
Trong lúc Thái Thúc đang thử một cái huyễn thuật ngọc phù có thể đột nhiên hóa ra bên người đối phương một đàn lợn, dọa cho họ mất tinh thần thì vị đại hán cầm tấm bảng gỗ đã xuất hiện.
- Trong Trân Bảo các có hai loại dược liệu kia.
Lần này, vị Đại hán chỉ đi một mình tới trước mặt Quý Linh mà nói một câu như vậy.
- Trân Bảo các? - Quý Linh nghe thấy thì nhíu mày.
- Trân Bảo các không có ai tới. - Đông Nhan liếc nhìn Quý Linh:
- Thế là thế nào?
- Lúc trước ta có nói, Trân Bảo các chính là một trong những cửa hàng giao dịch những vật phẩm có cấp độ cao. Do mấy vị tán tu kinh doanh.
Sau khi biết được tu vi của đám người Lạc Bắc và Đông Nhan, Quý Linh hết sức sợ hãi. Chính vì vậy mà giọng điệu và thái độ của y lại càng thêm kính cẩn:
- Bọn họ kinh doanh ở Nam Thiên Môn bao nhiêu năm, có thể coi như là một thế lực lớn. Bọn họ phái người thu mua những thứ có phẩm chất cao ở trong chợ. Những người có vật phẩm tốt cũng có thể tới giao cho Trân Bảo các bán. Có điều Trân Bảo các sẽ lấy năm phần trăm hoa hồng. Tuy nhiên phương thức giao dịch của họ là đấu giá. Làm như vậy, mọi người không ai bị phiêu lưu. Bởi vì tất cả chỉ biết Trân Bảo các bán ra mà không biết là ai giao cho họ để bán. Nhưng người mua thì khác. Mua được thứ gì tốt đều lọt vào mắt những người tham gia đấu giá nên người mua có khả năng bị nhiều người âm thầm để ý. Nếu có thứ gì đó bị vài người để ý, cùng nhau tranh đoạt còn có thể kết thù. Cách làm của Trân Bảo các vẫn bị nhiều cửa hàng chỉ trích nhưng bọn họ không để ý. Cơ bản việc bán đấu giá sẽ được giá cao hơn bình thường nhiều. Lợi nhuận của Trân Bảo các rất lớn. Hơn nữa ai muốn vào trong đó tham gia dấu giá phải giao trước ba trăm lượng bạc trắng. Cho dù không mua gì thì cũng phải bỏ số tiền đó ra.
Lạc Bắc gật đầu:
- Nói vậy Trân Bảo các có hai thứ dược liệu còn lại nhưng không trực tiếp giao dịch mà chúng ta phải tham gia đấu giá?
Quý Linh nói:
- Đúng vậy! Cho dù các ngươi có giao dịch thành công hay không thì ít nhất Trân Bảo các cũng kiếm được ba trăm lượng bạc.
- Cái cửa hàng này đúng là biết buôn bán. - Thái Thúc cười lạnh:
- Giới tu đạo chúng ta không giống như thế gian mà có giá cả cố định. Trân Bảo các làm vậy nếu như cho thêm một vài người ào ào lên giá thì có thể kiếm thêm được mấy phần. Hơn nữa, nói không chừng bản thân bán ra cái gì còn có thể âm thầm ra tay cướp lại. Dù sao thì tham gia đấu giá có rất nhiều người, chẳng ai biết là người nào ra tay.
Quý Linh nói một cách ngập ngừng:
- Rất nhiều người ở Nam Thiên Môn cũng hoài nghi như vậy. Nhưng những thứ mà Trân Bảo các giao dịch đúng là rất tốt. Hơn nữa việc giao dịch ở Nam Thiên môn đều có sự phiêu lưu cho nên người tới tham gia đấu giá vẫn rất nhiều
- Nếu vậy, ta thật sự muốn tới xem Trân Bảo các thế nào. - Đông Nhan cười nói.
- Chừng nào thì hội đấu giá của Trân Bảo các mới bắt đầu?
- Mỗi ngày, Trân Bảo các sẽ tổ chức một lần. - Quý Linh nói:
- Đúng lúc, hội đấu giá hôm nay cũng sắp bắt đầu.
Đông Nhan gật đầu:
- Đi thôi! Chúng ta tới xem hội đấu giá của Trân Bảo các thế nào.
- Ta đi trước dẫn đường cho các ngươi.
Nghe Đông Nhan nói vậy, Quý Linh liền vội vàng đi trước dẫn đường.
- Đây là Trân Bảo các?
Quý Linh dẫn đám người Lạc Bắc đi thẳng vào bên trong. Xuyên qua vô số kiến trúc và những khu vực mua bán. Bốn người Lạc Bắc thấy được một cái suối phun bị tàn phá. Bên dưới suối phun có một cái ao lát đá trắng, trong đó vẫn còn mười cái lá sen đã tàn. Tuy nhiên trên là sen vẫn có nước chảy xuống. Mà cái kiến trúc gần đài phun đó có treo một tấm biển hiệu bằng vàng với ba chữ Trân Bảo các.
Đây là một cái kiến trúc hình tròn nhìn giống như một cái lá sen úp ngược. Tường ngoài có màu xanh nhạt. Một vài chỗ bị phá hủy đều dược tu bổ lại tỉ mỉ.
- Cái Trân Bảo các này đúng là dễ kiếm tiền.
Chỉ trong chốc lát, Đông Nhan liền thấy có bảy người tu đạo đi vào bên trong.
Cánh cổng của Trân Bảo các hình tròn có hai gã thanh niên mặc cẩm y, ngực thêu chữ Trân Bảo các đứng canh.
Khi bảy người tu đạo tiến vào trong Trân Bảo các đều giao cho hai người đó những tờ ngân phiếu. Trong số bảy người tu đạo, có bốn người một nhóm. Ba người còn lại cũng giống đám người Lạc Bắc là kết bạn tới đây.
- A? Tiểu thông linh?
Khi đoàn người Lạc Bắc vừa tới cửa, hai người thanh niên cũng nhận ra Quý Linh đi theo sau.
- Nếu vậy bốn vị khách này là do hắn dẫn tới. Nói vậy các người cũng đã biết quy định của chúng ta.
Người thanh niên bên trái nói với bốn người Lạc Bắc:
- Muốn tham gia hội đấu giá của Trân Bảo các thì mỗi người phải giao trước ba trăm lượng bạc.
Thái Thúc cười lạnh:
- Mỗi người ba trăm lượng bạc. Trân Bảo các của các ngươi thật sự là biết kiếm tiền.
- Điều đó hoàn toàn xứng đáng. - Người thanh niên mặc cẩm y lên tiếng:
- Trân Bảo các của chúng ta không có đồ giả. Hơn nữa đi vào Trân Bảo các của chúng ta, chẳng mấy ai để ý tới ba trăm lượng bạc đó.
- Vào thôi. - Đông Nhan cười cười.
Người thanh niên đó nói đúng. Mấy người bọn họ đúng là không cần mấy trăm lượng bạc. Cho nên nàng cầm một tờ ngân phiếu đưa cho một người.
- Bốn vị hay năm? - Người thanh niên mặc cẩm y nhìn tờ ngân phiếu hai ngàn lượng mà Đông Nhan đưa cho hỏi.
Đông Nhan nói:
- Chúng ta có năm người tới đây thì phải là năm người.
- Mời năm vị vào.
Hai người thanh niên duỗi tay mời năm người vào trong cổng. Chỉ thấy bên trong có một con đường được trải thảm đỏ, hai bên đều được dát ngọc trắng. Phía trong đó cũng có một nam tử mặc trang phục đen nghênh đón.
Nam tử kia có chiều cao tương đương với Lạc Bắc, gương mặt chữ điền, nhìn tướng mạo hết sức bình thường. Tuy nhiên khi nhìn thấy người đàn ông đó, Lạc Bắc, Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc cũng hơi sửng sốt một chút.
Mặc dù trong Nam Thiên Môn không ai cảm nhận được pháp lực dao động nhưng khí huyết của người đàn ông trước mặt tràn đầy, so với người tu đạo bình thường, ít nhất phải gấp mười lần
Khí huyết căng tràn chứng tỏ sức lực thân thể rất mạnh.
Mà nhìn nước da sáng bóng của người đàn ông đó, bốn người Lạc Bắc có thể nhận ra y cũng giống như hắn, tu luyện công pháp thân thể thành thánh.
Chỉ có điều công pháp mà người đàn ông đó tu luyện so với công pháp của Lạc Bắc và Cố Lưu Vân của Côn Luân kém hơn rất nhiều. Nếu là một thứ công pháp cực ao thì nhìn ngoài rất khó phát hiện. Còn da thịt của người đàn ông kia lại thấp thoáng có màu xanh.
Nhưng cho dù thế nào thì một người tu đạo tu luyện công pháp thân thể thành thánh ở trong Nam Thiên Môn có tác dụng đáng sợ. Ở bên ngoài, cho dù người tu đạo có tu vi cao tới đâu nhưng khi vào trong Nam Thiên Môn gặp một người tu luyện công pháp thân thể thành thánh thì cũng phải suy nghĩ.
- Tại hạ là Thiết Cừu. - Lạc Bắc liếc mắt một cái nhận ra người đó tu luyện công pháp thân thể thành thánh. Nhưng y lại không nhận ra Lạc Bắc cũng tu luyện thứ công pháp đó, hơn nữa lại còn hơn xa mình. Thiết Cừu quan sát bốn người Lạc Bắc xong liền xoay người:
- Năm vị theo ta đi. Hội đấu giá của Trân Bảo các chúng ta cũng bắt đầu rồi.
Tấm thảm lông đỏ dưới đất kéo dài tới trước một cái cửa sắt màu đen có khắc vô số những đám mây.
Thiết Cừu nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt màu đen. Bên trong đại sảnh cũng được trải kín thảm lông màu đỏ. Toàn bộ đại sảnh có hình tròn, đường kính chừng mười lăm trượng. Bốn phía được dát ngọc bích màu trắng, với vô số những hình thiên nữ đang bay lượn. Trên đỉnh là một cái khung tròn có khảm một viên ngọc xanh tản ra ánh sáng xuống dưới.
Ngoại trừ những thứ đó bên trong có gắn vô số những thủy tinh cầu màu trắng được đặt những cái hỏa phù tản ra ánh sáng, tăng thêm cảm giác huy hoàng cho đại sảnh.
Trong phòng được đặt ít nhất hơn bốn mươi cái bàn lớn, ở giữa đều có bình phong ngăn cách.
"Người đến đào bảo quả nhiên là nhiều."
"Loại bình phong thế này chỉ làm cảnh mà thôi."
Lạc Bắc liếc mắt nhìn thấy trong bốn mươi cái bàn thì khoảng ba mươi cái đã có người ngồi. Còn những cái bàn xung quanh đó mặc dù cũng có bình phong nhưng dù sao cũng có khe hở. Với thị lực của người tu đạo muốn nhìn thấy rõ người trong bàn và quần áo cũng không phải là chuyện khó.
- Hội đấu giá đã bắt đầu rồi, mời tìm chỗ ngồi đi.
Không để cho Lạc Bắc nhìn kỹ, Thiết Cừu đã xoay người nói với bọn họ như vậy.
Lạc Bắc cũng không nói nhiều, gật đầu rồi tìm một cái bàn ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống được một chút, hai tấm màn trắng che phía trước được kéo sang hai bên, để lộ một cái sân khấu được tạo từ đá.
Một người trung niên mặc trang phục giống như Thiết Cừu đứng trên đài.
Người đàn ông đó hơi gầy, xương gò má nhô cao. Mặc dù nét mặt không hung ác nhưng đôi mắt lại hết sức linh hoạt, sắc bén khiến cho người ta có cảm giác hết sức lạnh lùng nghiêm túc.
- Người này không tu luyện công pháp thân thể thành thánh, không nhận ra tu vi.
Lạc Bắc đang quan sát người đó chợt nghe y lên tiếng:
- Tại hạ là Vũ Mạc Thạch, là Nhị đương gia của Trân Bảo các. Các vị ngồi bên dưới chắc là đã rõ quy định của Trân Bảo các chúng ta. Ta cũng không nói nhiều nữa. Đã tới giờ, vật giao dịch đầu tiên là một quả trứng Hỏa Nha.
- Trứng Hỏa Nha? Xem ra đồ vật của Trân Bảo các so với những cửa hàng bình thường có phẩm chất cao hơn nhiều.
Vừa nghe Vũ Mạc Thạch nói ra vật giao dịch đầu tiên, Lạc Bắc liền nghĩ như vậy.
Hỏa Nha là một loại dị cầm sống ở miệng núi lửa, có thể phun ra liệt hỏa để tấn công.
Cường độ liệt hỏa mà Hỏa Nha phun ra cùng một cấp bậc với Hỏa tích nhưng vì thường ngày, Hỏa Nha thích nuốt khói khí lưu hoàng từ miệng núi lửa cho nên khi phun ra có ngưng tụ rất nhiều lưu hoàng, tương đương với Âm lân sa, có thể đốt cháy pháp bảo của đối phương. Hơn nữa, Hỏa tích không thể bay lượn, còn tốc độ phi hành của Hỏa Nha còn hơn cả phi kiếm. Cho nên trong Nam Thiên Môn chia dị thú, dị trùng ra làm mười hai cấp bậc. Như Hỏa tích và Thiết Tuyến ngô công chỉ được xếp vào bậc hai. Còn Hỏa Nha và Lam Nha yêu chu mà Quý Linh nhắc tới thì được xếp vào bậc bẩy, uy lực của chúng hơn phi kiếm nhiều.
Một con hỏa nha được ấp rất dễ phục tùng. Cho nên nghe thấy vật giao dịch đầu tiên là một con Hỏa Nha, sắc mặt Quý Linh không giấu được sự thèm khát và thất vọng.
Sau khi nói tên vật giao dịch đầu tiên là trứng Hỏa nha, vị Vũ Mạc Thạch đứng trên đài cũng không giải thích xem nó là như thế nào mà chỉ nói lạnh lùng:
- Trứng Hỏa Nha có giá quy định là hai vạn lượng vàng.
Trong lúc nói chuyện, một người trẻ tuổi cầm một cái khay vàng đi lên, ở giữa có đặt một quả trứng Hỏa Nha to bằng viên đá cuội tản ra hơi nóng. Ngay cả đám người Lạc Bắc ngồi cách sân khấu cả chục trượng vẫn cảm nhận được.
- Hai vạn lượng vàng? Không đắt. - Thái Thúc nói nhỏ.
Vòng quanh mấy cửa hàng ở ngoài, hiện tại Thái Thúc cũng hiểu biết một chút với mấy thứ đồ tầm thường. Một quả trứng Hỏa Nha đối với người tu đạo tương đương với một con Hỏa Nha đã thần phục, uy lực vượt qua phi kiếm bình thường nhiều. Mà bên ngoài, thứ công pháp hạng ba đều có giá hơn vạn lượng vàng. Một thanh phi kiếm bình thường ít nhất cũng tới mấy vạn lượng thì cái giá quả trứng Hỏa nha này chỉ có hai vạn lượng là rẻ.
- Rẻ? - Nghe thấy Thái Thúc nói vậy, Đông Nhan chỉ cười cười:
- Hai vạn lượng vàng là rẻ. Nhưng hai vạn lượng không thể mua được quả trứng đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Thái Thúc còn chưa kịp nói thì từ phía bên trái có một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Hai vạn năm ngàn lượng.
- Hai vạn tám ngàn lượng.
Âm thanh lanh lảnh đó vừa dứt, phía trước lại có người bình tĩnh lên tiếng.
.....
- Ba vạn lượng vàng.
- Ba vạn năm ngàn lượng.
Trong chốc lát, giá của quả trứng đã lên tới ba vạn năm ngàn lượng.
.....
- Cái kiểu bán đấu giá này đúng là một cách tốt để nâng giá.
Thái Thúc cũng đã hiểu nếu muốn mua được quả trứng thì giá của nó cũng vượt so với giá khởi điểm rất nhiều. Bởi vì giao dịch bên ngoài, hai bên đối mặt đàm phán nên giá cả chấp nhận là giao dịch. Mà trong cái hội đấu giá, nhiều người tranh đoạt như vậy có thêm mấy ngàn lượng vàng cũng chưa là gì.
- Bốn vạn lượng.
.....
Nghe có người ra giá bốn vạn lượng vàng, Quý Linh đau khổ thả lòng bàn tay đang nắm chặt.
Thật ra trong lòng Quý Linh đang tranh đấu rất kịch liệt. Y thật sự muốn quả trứng Hỏa Nha này. Bởi vì đối với một người tu đạo như y, nó rất có tác dụng.
Uy lực của Hỏa Nha vượt qua phi kiếm bình thường. Hơn nữa, nếu mua phi kiếm lại phải mua thêm kiếm quyết. Còn nếu sử dụng mua công pháp thì phải ra ngoài Nam Thiên Môn tu luyện. Bởi vì pháp trận của Nam Thiên môn không giống như ở Vân Mộng cung của Nga Mi. Ở đây không thể tu luyện. Mà đi ra ngoài bị người nào đó để ý ra tay. Còn trứng Hỏa Nha có thể ấp được ngay trong Nam Thiên môn. Có nó, khi đi ra ngoài cũng tương đương với một vật phòng thân.
Cho nên đấu tranh một lúc, Quý Linh tự thuyết phục mình nếu không quá bốn vạn, y sẽ mua quả trứng này.
Bởi vì tiền tài và những vật phòng thân có giá trị mà Quý Linh giữ trên người cũng khoảng bốn vạn lượng vàng.
Quyết tâm như vậy đủ khiến cho Quý Linh toát hết mồ hôi. Bỏi vì y đi vào đây là đi cùng với đám người Lạc Bắc chứ không phải để giao dịch. Nhưng vì quả trứng Hỏa Nha đối với y rất có tác dụng nhưng giá của nó bây giờ đã vượt qua bốn vạn.
- Có phải ngươi rất muốn có được quả trứng này không?
Nhưng khi y buôn nắm tay, đau khổ nhắm mắt lại, thì Lạc Bắc lại quay sang y để hỏi.
Quý Linh đang đau khổ liền ngẩn ngơ, gật đầu theo bản năng.
- Chỉ cần ngươi làm cho ta, ta sẽ mua quả trứng Hỏa Nha này tặng cho ngươi. - Lạc Bắc nhìn Quý Linh rồi nói thẳng.
Trên thực tế, khi nhìn thấy Quý Linh, hắn đã có y mời. Mà Đông Nhan cũng nhận ra ý của hắn cho nên cố tình cho Quý Linh rất nhiều điều lợi. Vào lúc này, việc Lạc Bắc làm cũng để cho chuyện đó thành công.
- Làm cho ngươi? - Trống ngực Quý Linh đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
- Đúng vậy! Chỉ cần ngươi tiếp tục ở lại trong Nam Thiên Môn, thu thập tin tức. Chúng ta muốn mua cái gì sẽ nói cho ngươi biết, ngươi để ý, mua dược, giao dịch là được. - Lạc Bắc nhìn Quý Linh nói:
- Người không cần phải làm gì khác. Nếu sau này ta mở cửa hàng ở đây, sẽ phái người tới giúp ngươi.
Hơi thở của Quý Lịch dồn dập. Mặc dù lúc này, gã vẫn chưa biết thân phận của Lạc Bắc nhưng nhìn phong thái và sự uy nghiêm của hắn, khiến cho gã cảm nhận được mình gặp được một cơ hội mà người tu đạo không thể tưởng tượng được. Vì vậy mà không hề chần chừ, Quý Linh vái Lạc Bắc một cái:
- Chủ nhân! Ta nguyện giúp sức cho người.
- Được! - Lạc Bắc liếc mắt nhìn Quý Linh rồi quay đầu sang cười nói với Thái Thúc:
- Thái Thúc sư muội, giúp ta lấy quả trứng đó đi.
Thực tế lúc này, Thái Thúc đã hết sức ngứa ngáy. Cũng không phải vì quả trứng đó có gì đặc biệt đối với nàng mà là vì nhìn người ta ra giá như vậy, mình đứng cạnh lại không có việc gì nên rất muốn thử. Bây giờ nghe Lạc Bắc nói vậy, Thái Thúc lập tức hưng phấn hô lên:
- Năm vạn vàng.
- Năm vạn ba nghìn lượng vàng.
Sau khi Thái Thúc báo giá năm vạn lượng, lập tức có người liền trả giá cao hơn.
- Năm vạn năm nghìn lượng. - Thái Thúc chẳng hề suy nghĩ, tiếp tục hô.
- Năm vạn tám ngàn. - Âm thanh kia lại tiếp tục vang lên.
- Sáu vạn lượng.
- Sáu vạn hai ngàn lượng.
- Muốn cạnh tranh với ta?-
Nhìn xuyên qua khe hở của tấm bình phong có thể thấy được người liên tục ra giá đó là một người đàn ông mặc áo xám, đội nón tre. Nếu Lạc Bắc đã nói cho Quý Linh quả trứng Hỏa Nha thì hiện tại đối với Thái Thúc tình thế đã là bắt buộc. Thấy người đàn ông kia vẫn không nhường, Thái Thúc cười cười, hô:
- Bảy vạn.
Cái giá bảy vạn lượng vàng vừa mới được thốt ra khỏi miệng Thái Thúc, người đàn ông đội nón tre kia liền trầm mặc thôi không lên tiếng nữa.
Một vài người tu đạo ngồi mấy cái bàn bên cạnh cũng đều lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Trên thực tế trong số mười bảy, mười tám người tu đạo tham gia đấu giá có rất nhiều người để ý tới quả trứng này.
Quả trứng Hỏa Nha dù sao thì cũng có những hạn chế. Chưa nói tiếp theo vẫn còn rất nhiều thứ tốt, nếu không mua được thì để chờ cơ hội tiếp.
Xem xét quả trứng Hỏa Nha đó thì bảy vạn lượng vàng đã là giá cao nhất. Nhưng nhìn Thái Thúc hô giá với khí thế như vậy, khiến cho họ cảm nhận rằng Thái Thúc quyết tâm có được nó. Nếu muốn tranh đoạt thêm làm cho giá tăng lên sẽ không có ý nghĩa.
- Còn ai ra giá nữa không?
Thấy toàn bộ đại sảnh im lặng, Vũ Mạc Thạch đứng trên đài lạnh lùng lên tiếng hỏi. Chỉ hỏi một lần thấy không có ai lên tiếng, y liền phất tay cho tên đệ tử mặc cẩm y bên dưới. Người đó lập tức bưng cái khay đi về phía Lạc Bắc và Thái Thúc.
Đông Nhan mỉm cười móc số ngân phiếu đếm đủ bảy vạn lượng đặt vào trong khay. Còn Thái Thúc thì cầm quả trứng lên mà xem đầy háo hứng.
Quả trứng hỏa nha đó nhìn giống như một viên đá cuội, tản ra từng làn ánh sáng màu hồng, giống như đang thở. Khi Thái Thúc cầm lấy có thể thấy nó chẳng khác nào một quả trứng gà mới được luộc, hết sức nóng.
Bề mặt của quả trứng trơn nhẵn, hết sức cứng giống như một viên ngọc thạch.
- Loại trứng này ấp như thế nào? - Thái Thúc lẩm bẩm hỏi.
- Chỉ cần dùng lửa to thiêu đốt ba ngày là có thể nở ra được. - Nạp Lan Nhược Tuyết trả lời.
- Hóa ra là dùng lửa thiêu.
Khi Thái Thúc đang lẩm bẩm thì Lạc Bắc cũng quay sang nói với Quý Linh:
- Quả trứng này chúng ta sẽ cầm trước. Tới lúc nào không có người sẽ giao cho ngươi, tránh để cho người ta để ý.
- Đa tạ chủ nhân. - Quý Linh biết Lạc Bắc suy nghĩ cho mình nên hết sức cảm kích:
- Quý Linh thề sống chết đền đáp.
Thái Thúc cũng hiểu được dụng ý của Lạc Bắc vì vậy mà nàng cười ha hả rồi thu quả trứng vào trong tay áo của mình.
- Vật giao dịch thứ hai của ngày hôm nay là một thứ pháp bảo phi độn có tên là Phi Hỏa Linh chu. Giá khởi điểm của nó là năm vạn lượng vàng.
Đúng lúc này, lại có một tên đệ tử mặc cẩm y bưng một cái khai khác, cầm vật phẩm thứ hai ra.
- Quý Linh! Trên người ngươi có lẽ không có cái pháp bảo phi hành nào tốt hơn Phi Hỏa linh chu đúng không?
Liếc mắt nhìn thấy cái Phi Hỏa linh chu toàn thân màu đen dài tới một thước được đặt bên trên đài, Lạc Bắc liền quay đầu hỏi Quý Linh.
Quý Linh gật đầu. Trên thực tế, trong người của y ngoại trừ tấm phù công kích ra thì chỉ có một cái pháp bảo Bạch Kim pháp thuẫn, chứ không hề có một thứ pháp bảo phi độn nào.
- Mua nốt cái Phi Hỏa linh chu này đi. - Thấy Quý Linh gật đầu, Lạc Bắc liền quay sang nói với Thái Thúc.
- Cái gì? - Lần này, Quý Linh thật sự giật mình, ngẩng lên nhìn Lạc Bắc.
Tuy rằng Quý Linh không biết cái Phi Hỏa linh chủ này như thế nào nhưng vừa rồi quả trứng Hỏa Nha có giá khởi điểm là hai vạn lượng vàng, mà nó thì có giá khởi điểm tới năm vạn. Quả trứng Hỏa Nha tương đương với một cái bảo khí thượng giai, vậy xem ra cái Phi hỏa linh chu ít nhất cũng phải là pháp bảo cấp linh khí. Một thứ pháp bảo như vậy có lẽ ít nhất cũng phải hơn mười vạn lượng vàng.
Lạc Bắc giúp Quý Linh mua quả trứng Hỏa Nha đã khiến cho y vô cùng cảm kích, chuẩn bị dốc hết sức vì hắn. Nhưng hiện tại nghe Lạc Bắc nói muốn mua cả cái pháp bảo này cho mình, khiến cho Quý Linh choáng váng không biết phải nói như thế nào.
- Tốc độ của Phi Hỏa linh chu rất tốt, hơn nữa lại không mất nhiều chân nguyên. Ngươi có cái pháp bảo này, nếu có phải ra ngoài Nam Thiên Môn thì cũng an toàn hơn một chút. - Lạc Bắc nói nhỏ, giải thích với Quý Linh. Trên thực tế, ý của hắn vô cùng đơn giản, nếu Quý Linh làm vi cho mình, trong suy nghĩ của hắn, y chính là người của mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba