Có tiền ở địa cầu, hoàn toàn chính xác là có thể mua được rất nhiều đồ vật, nhưng mà, tài nguyên chính thức, ngươi vĩnh viễn không thể dùng tiền tài mua được.
Tiền thông dụng ở Tu Chân giới, cái kia chính là Linh Thạch.
Vàng, cũng không đáng tiền, các tu chân giả, nhìn cũng không thèm nhìn.
Căn cứ gia phả ghi lại, Trần Thanh Đế biết rõ, hắn có một lão tổ tông, vô cùng ngưu bức sắc bén, trực tiếp đoạt Tiên cung của Tiên Đế lúc ấy.
Mà một viên gạch, một viên ngói ở Tiên cung kia, tất cả đều là Hoàng Kim làm ra.
Có thể thấy được, loại vật Hoàng Kim này, đối với Tu Chân giả mà nói, là không hữu dụng cỡ nào.
Huống chi là tiền giấy?
Nhiều tiền ít tiền, đối với Trần Thanh Đế mà nói là một con số.
- Ba... ba thành?
Toàn thân Viên Cầu rung mạnh, một thân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, mãnh liệt phi thường, trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế?
- Ngại nhiều?
Trần Thanh Đế nhún vai, nói ra:
- Vậy cứ dựa theo ngươi nói, một thành... không, nửa thành a.
- Đừng... Đừng a, Trần đại thiếu...
Viên Cầu tinh thần chấn động, liền nói:
- Ba thành thì ba thành, ca ca ta cho tới bây giờ cũng sẽ không ngại lợi nhuận nhiều.
- Oa ha ha, thực là phát tài.
Viên Cầu hưng phấn, thịt mỡ toàn thân loạn chiến, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Trần đại thiếu, lúc nào chúng ta khởi công?
- Tùy thời cũng có thể.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Cái kia còn chờ cái gì, hiện tại bắt đầu a?
Viên Cầu không ngừng xoa xoa tay của mình, nói ra:
- Trần đại thiếu, ngươi định khởi công ở nơi nào?
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ nói:
- Trực tiếp đi nhà kho a.
- Trực tiếp đi nhà kho?
Trong hai tròng mắt của Viên Cầu, tràn đầy ánh sáng của tiền, nói ra:
- Tốt, vậy chúng ta liền trực tiếp đi nhà kho, ở lầu mười chín.
Công ty quần áo và trang sức Phú Hào, cũng có nhà kho của mình, tại nhà máy trang phục sản xuất ra quần áo, tất cả đều vận chuyển đến nhà kho ở lầu mười chín.
- Ngươi nên làm gì, thì đi làm cái đó. Ở đây đều giao cho ta.
Ở nhà kho lầu mười chín, Trần Thanh Đế xem xét quần áo chất rậm rạp chằng chịt, nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Con mẹ nó, thật muốn mệt chết người a.
- A, đúng rồi.
Trần Thanh Đế như là nghĩ tới điều gì, nhắc nhở:
- Nhà kho lầu mười chín này, từ giờ trở đi là cấm địa, trừ ngươi cùng người ngươi tuyệt đối tin được ra, những người khác không thể tiến đến.
- Cái này ta đương nhiên biết rõ.
Viên Cầu vỗ vỗ bộ ngực, nói ra:
- Trần đại thiếu, ngươi bề bộn, ta đến lầu mười bảy chờ ngươi ăn cơm giữa trưa.
Công ty quần áo và trang sức Phú Hào, trên danh nghĩa là mười chín lầu, bất quá, lại không có lầu 18. Lầu 18 cùng 19, là nhà kho cất chưa hàng hóa.
Tầng mười tám!
Không dễ nghe a.
Đây cũng chính là nói, dưới tầng mười chín, là lầu 18.
- Cái Viên Cầu này, thật đúng là...
Trần Thanh Đế nhìn nội y cùng áo ngực đặt ở địa phương bắt mắt nhất, lắc đầu không thôi.
Cứ như vậy, qua hai ngày thời gian, Trần Thanh Đế rốt cục giải quyết tất cả một ngàn kiện áo ngực, nội y, quần áo và trang sức nam nữ, tất cả một ngàn bộ.
Đương nhiên, kỳ thật Trần Thanh Đế cũng không có dùng thời gian lâu như vậy, thời điểm ở ngày đầu tiên, hao tốn chưa đủ một giờ là giải quyết rồi.
Thời gian khác, là tu luyện a.
Hết cách rồi, không làm như vậy, tốc độ quá nhanh, tên Viên Cầu kia chắc sẽ bắt Trần Thanh Đế làm trọn cái nhà kho.
Ngươi có thể chế tác nhanh như vậy, cái kia còn làm biếng, còn không chế tác hết à?
Còn có nữa là, loại vật như điều hòa y này, một lần chế tác quá nhiều, cũng không phải chuyện gì tốt. Bởi vì cái gọi là, vật hiếm mới quý a.
Trần Thanh Đế ở Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào bế quan hai ngày, làm cho không ít người lo lắng a.
Trang Tất Thành muốn muốn trả thù Trần Thanh Đế, cả hai buổi tối cũng không có nhìn thấy bóng dáng Trần Thanh Đế. Đoạn Phàm sau khi tỉnh rượu, lập tức muốn quấn Trần Thanh Đế, kết quả, cũng là không có nhìn thấy.
Trang Tất Thành gấp, là muốn báo thù. Đoạn Phàm gấp, là muốn bái sư.
Vốn Trần Thanh Đế vẫn còn muốn tiếp tục nữa, quần áo và trang sức nam nữ 2000 bộ, áo ngực, nội y 2000 kiện, đây chính là công trình không nhỏ a.
Dùng thời gian rất ngắn, gia hỏa tham tiền Viên Cầu kia, về sau không ép khô Trần Thanh Đế mới là lạ.
Bất quá, hôm nay Trần Thanh Đế không thể không dừng lại, nguyên nhân rất đơn giản, Võ Thuật trở lại rồi.
Huynh đệ trở lại, nói cái gì cũng phải đi ra ngoài chúc mừng một phen.
- Oa ha ha... Võ Thuật, nghe nói ngươi bị đánh thảm rồi, ở bệnh viện bị bao như xác ướp?
Trịnh Lục nhìn Võ Thuật từ trên xuống dưới:
- Móa, trên người ngươi một chút vết sẹo cũng không có, da cũng không có đen trước như. Ngươi không phải là đi phẩu thuật thẩm mỹ, tắm trắng chứ?
Võ Thuật trở về, Trịnh Lục, Chu Trướng cùng với Trần Thanh Đế, đều phi thường cao hứng, hưng phấn.
- Xác ướp?
Võ Thuật nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trịnh Lục cùng Chu Trướng, nói ra:
- Các ngươi quấn băng nằm viện mấy ngày, cho rằng ca ca ta không biết sao?
- Ngươi xem qua?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trịnh Lục cùng Chu Trướng ngay ngắn nhíu mày, cuối cùng, ánh mắt đều quăng đến trên người Trần Thanh Đế ở một bên xem cuộc vui.
Thình lình bị nhìn, Trần Thanh Đế cảm thấy mình như là bị hai mãnh thú nhìn thẳng, liên tiếp lui về phía sau, không ngừng đong đưa đầu của mình.
- Ngươi... các ngươi không được qua đây, cái này... cái này không quan hệ với ta, thật sự, một chút quan hệ cũng không có.
Trần Thanh Đế không ngừng khoát tay, ý đồ muốn giải thích.
- Không có sao?
Chu Trướng âm hiểm cười liên tục, diện mục dữ tợn nói:
- Ngươi đi thăm Võ Thuật, nếu như với ngươi không có, vậy với ai mới có quan hệ?
- Phải.
Trịnh Lục nhảy dựng lên, đánh tới Trần Thanh Đế, gào thét hét lớn:
- Hiện tại đem ảnh chụp Võ Thuật bị bao khỏa như xác ướp cho chúng ta xem, chúng ta có thể tha ngươi.
Võ Thuật đã xem chúng ta, chúng ta cũng phải nhìn bộ dáng Võ Thuật bị bao khỏa thành xác ướp, bằng không thì, trong nội tâm chúng ta cực độ không công bằng.
- Tốt, các ngươi đừng tới, ta cho các ngươi.
Trần Thanh Đế rất nhanh lấy điện thoại cầm tay ra, mở mục ảnh chụp, đưa tới trước mặt hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Ảnh chụp!
Trong điện thoại di động của Trần Thanh Đế chỉ có ba tấm, theo thứ tự là bộ dáng của Trịnh Lục, Chu Trướng cùng với Võ Thuật bị bao thành xác ướp.
- Oa kháo dựa vào, Võ Thuật, ngươi cũng không tốt hơn chúng ta là mấy, thậm chí so với chúng ta còn thảm hơn
Trịnh Lục cười hắc hắc không ngừng, lắc đầu thở dài một tiếng, nói ra:
- Ai, vóc người quá soái, thật sự là không có cách nào, bao thành như vậy, vẫn là một cái đẹp trai nhất a.
- Con mẹ nó, ngươi không trang bức, không tự kỷ, sẽ chết sao? Hay vẫn nhìn lại bản thân mình đi?
Chu Trướng trực tiếp liếc mắt, vẻ mặt khinh bỉ.
Lại một lần nữa chứng kiến ba tấm hình này, ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia sát cơ đầm đặc, bất quá, bị hắn che dấu vô cùng tốt.
Ba tấm hình này, giống như là cảnh báo, thời khắc nhắc nhở lấy Trần Thanh Đế.
Náo loạn một hồi, Trần Thanh Đế cất điện thoại di động vào. Điện thoại, không sao cả, trọng yếu là trong điện thoại di động có tấm ảnh chụp xác ướp.
- Trần Thanh Đế, Võ Thuật bình an trở về, đêm nay chúng ta đi chúc mừng một chút?
Nhìn xem thời gian, đã hơn chín giờ, Trịnh Lục mở miệng nói:
- Một bữa cơm kia, ta đến bây giờ còn chưa có mời đây này.
- Ta không có ý kiến.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thản nhiên nói, nhìn xem Võ Thuật cùng Chu Trướng.
Chu Trướng một tay ôm lấy Thẩm Kỳ vào trong ngực, nhướng nhướng mày, rất là tinh giản, vô cùng trực tiếp, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Ta đi!
Trong lúc nói chuyện, Chu Trướng vẫn không quên khiêu khích nhìn Trịnh Lục và Võ Thuật, hình như là đang nói: Các tiểu tử, thấy không? Hiện tại ca ca ta đã có bạn gái, các ngươi đã bị ca ca ta đè đầu.
- Chu Trướng, ta phát hiện a, từ khi ngươi lừa gạt Thẩm Kỳ đến tay, bộ dáng ngươi rất cần ăn đòn.
Trịnh Lục nguyên vẹn tiếp nhận được Chu Trướng khiêu khích.
- Các ngươi cái này...
Võ Thuật không biết nội tình, lập tức trợn tròn mắt, bất quá, chứng kiến bộ dáng kiêu ngạo của Chu Trướng, tùy theo, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.
Vừa nói, Võ Thuật còn một bên lắc đầu không thôi:
- Một đóa hoa tươi, cắm ở trên bãi phân trâu a. Thẩm Kỳ, ta... Aii, thật không biết là ngươi nghĩ như thế nào, làm sao lại coi trọng Chu Trướng chứ?
- Ta... móa...
Gương mặt kiêu ngạo của Chu Trướng kia, lập tức trở nên nhức cả trứng, một câu cũng nói không nên lời, Võ Thuật thằng này, thật sự là quá tổn hại người a.
Không nên ác như vậy a.
- Võ Thuật, ngươi thật sự là quá cho lực rồi.
Trịnh Lục ôm bả vai Võ Thuật, một bộ cấu kết với nhau làm việc xấu, nói ra:
- Có nên đi chúc mừng thoáng một phát không?
- Phải đi, ta đã sớm muốn uống một bữa cùng Trần Thanh Đế rồi.
Võ Thuật không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng.
- Lần này không đi quán bar nữa.
Trịnh Lục vuốt vuốt dạ dày của mình, nói ra:
- Lần trước uống một bụng, cái gì cũng không ăn, thật sự là tổn thương dạ dày a.
- Vậy thì đi...
Trần Thanh Đế âm thầm liếc qua Mạch Hoa Bích ngồi ở hàng phía trước, nói ra:
- Nếu không đi Hồng Hương Thuận, nơi đó có thể ăn, lại có thể uống.
- Móa, cái kia còn chờ cái gì, tranh thủ thời gian đi a? Đi trễ, sẽ không có chỗ ngồi.
Trịnh Lục hét lớn một tiếng, không đợi tan học, một đoàn người chạy ra khỏi phòng, dốc lòng cầu học ra ngoài trường, chạy như điên.
Đoạt vị trí a, đoạt vị trí...
Hồng Hương Thuận, đừng nhìn danh tự không lớn, nhưng sinh ý lại dị thường náo nhiệt. Không chỉ có như thế, cái hương vị kia, tuyệt đối là rất không tệ.
Đi trễ, sẽ không có vị trí đấy.
Không biết bao nhiêu người có tiền, có quyền, có thế, đều chọn ăn cơm ở nơi đó.
Ít nhất, Trần đại thiếu trước kia là thường xuyên phái người, đến Hồng Hương Thuận mua đồ ăn về ăn.
Do đó có thể thấy được lốm đốm.
Đương nhiên, để cho Trần đại thiếu tự mình đi, còn là không thể nào.
Dù sao, đại thiếu gia hoàn khố kia, vẫn là cảm giác Hồng Hương Thuận cấp bậc không đủ, căn bản là không xứng với thân phận của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đi Hồng Hương Thuận, không phải ném đi mặt mũi Trần đại thiếu hắn sao?
Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự cách Trung Y Học Viện cũng không tính quá xa, Trang Tất Thành thình lình ở trong đó, sau khi cúp điện thoại, trên mặt tràn đầy ác độc chi sắc.
- Hổ ca, tên Trần Thanh Đế kia xuất hiện, hiện tại đi Hồng Hương Thuận.
Vẻ mặt Trang Tất Thành hưng phấn, kích động nhìn Lỗ Hổ, nói ra:
- Hổ ca, lúc này là cơ hội tốt giết Trần Thanh Đế, chúng ta nên động thủ?
Khát vọng, vô cùng khát vọng.
Trang Tất Thành khát vọng động thủ, bất quá, Lỗ Hổ không gật đầu, cho dù hắn muốn, cũng vô dụng.
- Ân!
Lỗ Hổ nhẹ gật đầu, đứng lên.
- Cảm ơn Hổ ca.
Trang Tất Thành kích động vạn phần, trong con ngươi tất cả đều là vẻ âm tàn.
Lẩu Hồng Hương Thuận, vị trí cũng không phồn hoa, trái lại, còn có chút xa xôi, Trần Thanh Đế lái xe cũng không nhanh, dù sao hiện tại hơn chín giờ, là giờ cao điểm a.
Đi quá muộn, ngược lại không được vị trí.
Vốn cũng đã chậm, chỉ có thể chờ càng muộn.
Đoạn đường dùng bốn mươi năm mươi phút đồng hồ, Trần Thanh Đế hao tốn trọn vẹn nửa giờ, có thể thấy được, tốc độ lái xe chậm đến cỡ nào.
Mười giờ, đã tới lẩu Hồng Hương Thuận.
Quả nhiên, ít người đi một tí, ít nhất không có đạt tới tình trạng chật ních, vẫn có mấy phòng nhàn rỗi, chỗ đậu xe cũng có.
- Trần Thanh Đế, muốn gọi điện thoại cho người anh em Đoạn Phàm hay không?
Ngừng xe xong, mọi người ngay ngắn xuống xe, Trịnh Lục nhịn không được nói ra:
- Tên Đoạn Phàm kia, hai ngày này một ngày ba lượt chạy tới trường học, một mực đều đang tìm ngươi, ngươi không có tới, Đoạn Phàm bề ngoài giống như rất thất vọng, rất sốt ruột a.
Đoạn Phàm đến trường học, không tìm được Trần Thanh Đế, lại lăn lộn với Chu Trướng, Trịnh Lục cùng Thẩm Kỳ càng ngày càng thuần thục, hơn nữa, Đoạn Phàm lại là 'biểu đệ' của Trần Thanh Đế.
Kết quả là, Đoạn Phàm liền trở thành anh em của Chu Trướng cùng Trịnh Lục rồi.
- Ân.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra, hắn cũng biết Đoạn Phàm khẳng định nóng nảy, tìm được điện thoại của Đoạn Phàm, bấm gọi ra ngoài.
- Oa ha ha, sư phụ, ngài gọi điện thoại cho đệ tử rồi, thật sự là quá tốt.
Điện thoại vừa chuyển được, chợt nghe Đoạn Phàm hưng phấn rống lên một tiếng:
- Sư phụ, hai ngày này ngài chạy đi đâu, đệ tử đến trường học cũng tìm không thấy ngài.
Mặc dù nói, Đoạn Phàm có số điện thoại của Trần Thanh Đế, nhưng mà, hắn không dám gọi. Cho dù là để cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục gọi, hắn cũng không dám.
Đoạn Phàm sợ làm Trần Thanh Đế tức giận, không thu hắn làm đồ đệ, vậy thì rất thảm.
- Ta ở quán lẩu Hồng Hương Thuận, nếu có thời gian, cứ tới đây a.
Nói đến đây, Trần Thanh Đế liếc nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục, mỉm cười nói:
- Hai người anh em kia của ngươi đã tới rồi.
- A, thật sự là quá tốt... Ách...
Đoạn Phàm như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt bất đắc dĩ, thất vọng nói:
- Sư phụ, đêm nay chỉ sợ không đi được rồi, ta phải đi thăm ba của ta.
- Đoạn Thiên?
Trần Thanh Đế nhíu mày, ngược lại là rất muốn gặp Đoạn Thiên mà ngay cả đệ nhất hoàn khố kia cũng sùng bái. Bất quá, hiện tại hiển nhiên không phải lúc, cũng không có lý do gì.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Cái kia tốt, ngươi đi gặp ba của ngươi a.
- Sư phụ, tối mai, tối mai ta mời ngài cùng hai người anh em kia uống một bữa.
Trong thanh âm của Đoạn Phàm, tràn đầy vẻ chờ mong.
Rất hiển nhiên, Đoạn Phàm vì lần này không thể tới, mà vô cùng thất vọng, lại rất kỳ vọng trời tối ngày mai cùng Trần Thanh Đế uống rượu ăn cơm.
Hiện tại đã giải quyết Chu Trướng cùng Trịnh Lục, đã lăn lộn thành anh em rồi, trên bàn rượu uống chút rượu, lại cầu Chu Trướng cùng Trịnh Lục nói hai ba câu, nói không chừng sẽ bái sư thành công.
Nhiều cơ hội tốt, lại không đi được.
- Cũng tốt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra.
Lúc này đã gần nửa đêm, Đoạn Phàm còn muốn đi gặp Đoạn Thiên. Cái này làm cho Trần Thanh Đế như là đã nhận ra cái gì, bất quá, hắn cũng không có đa tưởng.
- Đoạn Phàm muốn đi gặp ba của hắn, tới không được.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Chúng ta đi vào thôi, Lý Vưu, ngươi cũng vào luôn.
- Vâng.
Lý Vưu gật đầu, cung kính nói.
Nhìn thấy ánh mắt Võ Thuật tò mò, Trịnh Lục liên tục giải thích nói:
- Võ Thuật, ngươi còn không biết a, Trần Thanh Đế này thật không đơn giản.
- Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên biết không? Đây chính là vị hôn thê của Trần Thanh Đế.
Vẻ mặt Trịnh Lục kiêu ngạo, giống như hắn là Trần Thanh Đế vậy:
- Hơn nữa, Thái Sơn Bắc ĐẩuTrung y giới, Mã lão hiệu của trưởng Trung Y Học Viện chúng ta, còn muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử.
- Bất quá, Trần Thanh Đế không thèm nghía đến Mã lão hiệu trưởng.
Trịnh Lục hạ giọng, nhìn Võ Thuật nói ra:
- Cái gọi Lý Vưu kia, là bảo tiêu Mã hiệu trưởng phái tới bảo hộ Trần Thanh Đế. Thằng này, rất lạnh, suốt ngày cũng không nói câu nào. Ta có khi cũng hoài nghi, hắn có phải bị câm hay không.
- Ngươi biết cái gì, bảo tiêu là làm gì? Phải làm tốt tùy thời chuẩn bị đỡ đạn, nói nhiều lời như vậy làm cái gì?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chu Trướng tụ cùng một chỗ, liếc mắt, khinh bỉ nói:
- Xem xét, đã biết ngươi là một gia hỏa không kiến thức.
- Rất tốt, ngươi lợi hại, ngươi thuộc loại trâu bò, sao ca ca ta không thấy ngươi có bảo tiêu?
Mặt mũi Trịnh Lục tràn đầy vẻ trào phúng:
- Ngươi không có bảo tiêu, như thế nào biết nhiều như vậy? Ít khoác lác đi.
- Móa, cái này còn khoác lác sao? Bảo tiêu trên điện ảnh, TV không phải đều là cái đức hạnh này sao?
Chu Trướng hừ nhẹ một tiếng, nguyên lai thằng này nhận thức đối với bảo tiêu, đều là tới từ điện ảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, bị Trịnh Lục cùng Võ Thuật hung hăng khinh bỉ một bả.
Đối với Chu Trướng cùng Trịnh Lục nói, đương nhiên giấu diếm không được lỗ tai của Trần Thanh Đế cùng Lý Vưu. Bất quá, bọn hắn đều làm ra vẻ cái gì cũng không có nghe được.
- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian, nếu không không có vị trí.
Chứng kiến ánh mắt khinh bỉ của Trịnh Lục cùng Võ Thuật, Chu Trướng ngượng ngùng cười cười, liền nói.
Không có vị trí?
Khoảng thời gian này, càng về sau, vị trí càng nhiều, há có thể không có vị trí?
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của phục vụ viên, một đoàn người Trần Thanh Đế đi tới lầu hai, ngồi xuống ở bên trong một gian phòng cuối cùng nhất.
Lẩu gà, lẩu cá, lẩu bò, lẩu dê, lẩu...
Lẩu Hồng Hương Thuận, tất cả món chính đều là lẩu đủ loại động vật. Đương nhiên, tới đây ăn đúng là hương vị đặc biệt của lẩu.
Rất nhanh đã điểm thức ăn ngon, gọi một ít bia, rượu đỏ, rượu đế...
Sau đó, bắt đầu ăn uống a.
Trần Thanh Đế cố ý ngồi ở vị trí cạnh cửa, Lý Vưu thì ngồi ở một bên hắn.
...
Sau khi bọn người Trần Thanh Đế ngồi xuống ăn uống, hơn 10 phút sau, chín chiếc xe con cỡ lớn, ngay ngắn lao đến, đứng ở cửa ra vào lẩu Hồng Hương Thuận.
Ở cùng một thời gian, tất cả cửa xe đều mở ra, lập tức bao vây cửa lớn của lẩu Hồng Hương Thuận.
Quản lý Lẩu Hồng Hương Thuận thấy một màn này liền nhướng mày, vừa định tiến lên nói cái gì đó, lại biến sắc, đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, thối lui đến một bên, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, như cái gì cũng không có thấy.
Chỉ thấy, sau khi cửa xe mở ra, rất nhanh từ trên xe bước xuống hơn ba mươi người, mỗi người đều đằng đằng sát khí, xem xét đã biết rõ, mỗi người đều là nhân vật hắc đạo.
Trong đó dẫn đầu là một thanh niên nam tử hơn 30 tuổi, vóc dáng không cao, nhưng cho người khác cảm giác càng thêm đáng sợ, lạnh đáng sợ.
Hắn đúng là Súng Thần Lỗ Hổ.
Ở bên người Lỗ Hổ có một tên thiếu niên, là Trang Tất Thành rồi.
Trận thế như vậy, tên quản lý kia đừng nói là tiến lên, hắn ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái, nhìn thấy cũng cho rằng không có trông thấy.
Không cần hỏi, nhất định là tới tìm thù.
- Hổ ca, Trần Thanh Đế kia đang ở bên trong.
Trang Tất Thành chỉ vào lẩu Hồng Hương Thuận, vẻ mặt hưng phấn, kích động, đương nhiên, càng nhiều hơn là tàn nhẫn.
- Ân.
Lỗ Hổ nhẹ gật đầu, vung tay lên, nói ra:
- Cùng ta đi vào.
Đã nhận được mệnh lệnh, những người khác không nói hai lời, ngay ngắn theo Lỗ Hổ, đi vào lẩu Hồng Hương Thuận, nguyên một đám hung thần ác sát, uy vũ khí phách.
Hiển nhiên là phần tử hắc đạo.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, một loạt mà vào, nhóm phục vụ viên lập tức biết rõ là chuyện gì, hơn nữa khí thế những người này, nguyên một đám bị dọa không nhẹ.
Vốn, hào khí ăn lẫu trong đại sảnh còn rất náo nhiệt, bởi vì một đoàn người Lỗ Hổ đến, lập tức trở nên an tĩnh lại, không ai dám nói chuyện.
Không chỉ có như thế, những người này, phần lớn đều không dám nhìn tới bọn người Lỗ Hổ.
Hắc đạo, ở trong mắt rất nhiều người, cái kia chính là tồn tại ngang ngược không nói đạo lý, ngươi chỉ là liếc nhìn bọn hắn, cũng có khả năng sẽ chọc giận người ta.
Đương nhiên, tình huống như vậy, không gọi hắc đạo, chỉ là côn đồ không nhập lưu.
Rất hiển nhiên, bọn người Lỗ Hổ không phải côn đồ bình thường, mà là người Thanh Bang, Lỗ Hổ càng là trợ tá đắc lực của lão Đại Thanh Bang, biệt danh Súng Thần.
- Ngươi, tới cho lão tử.
Trang Tất Thành tiến vào đại sảnh, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Trần Thanh Đế khắp nơi, bất quá, lại không có phát hiện, liền chỉ vào một phục vụ viên, hung hăng càn quấy nói.
- A...
Tên phục vụ viên kia bị chỉ đến, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi, hai chân mềm nhũn, trực tiếp bị dọa quỳ xuống.
Phanh!
Trang Tất Thành tiến lên một bước, một cước đá vào ngực tên phục vụ viên kia, vẻ mặt đắc ý, ngạo nhiên, tràn đầy khinh thường lạnh giọng nói ra:
- Thực là phế vật.
Hung hăng càn quấy, kéo da hổ, thói quen ỷ thế hiếp người.
Cái này là Trang Tất Thành.
Bất quá, cũng hết cách rồi, ai bảo Trang Tất Thành có một lão tử lợi hại hò hét chứ?
Cử động của Trang Tất Thành, nhìn như rất uy vũ, hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác này, thậm chí còn say mê. Nhưng mà, ngoại trừ Lỗ Hổ ra, trong mắt những người khác, đều tràn đầy khinh thường.
Mặc dù nói, Lỗ Hổ cũng nhịn không được nhíu mày.
- Được rồi.
Lỗ Hổ lắc đầu, nhấc chân đi đến lầu hai, Trang Tất Thành thấy vậy, đối với tên phục vụ viên kia nhổ một bải nước miếng, theo sát lấy Lỗ Hổ lên lầu.
Lúc này, không phải tất cả mọi người lên lầu, mà là có hai người tự động ở lại.
- Thanh Bang chúng ta làm việc, các ngươi tiếp tục ăn cơm, không quản chuyện của các ngươi.
Lưu lại hai gã thành viên Thanh Bang, một người trong đó quét ngang toàn bộ đại sảnh, lạnh giọng nói ra:
- Nếu ai dám báo động, ta không ngại chặt tay của hắn xuống.
Quả nhiên, tên thành viên Thanh Bang vừa dứt lời, có ít người tay đã sờ đến điện thoại, lại rút trở lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Mà ngay cả một ít người có chút năng lực, vừa nghe đến là Thanh Bang, lập tức không có chút khí thế.
Thanh Bang, bọn hắn không thể trêu vào.
Rầm rầm rầm...
Cửa phòng lầu hai, một cái đón lấy một cái, bị bạo lực đá văng, khách nhân đang dùng cơm bên trong, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Trong đó, có người trong một gian phòng đứng lên mắng một câu, lại bị một gã thành viên Thanh Bang trực tiếp đạp bay. Không chỉ có như thế, Trang Tất Thành cầm lên một chai bia trên mặt bàn, hung hăng đập vào đầu của hắn.
Cơ hội hung hăng càn quấy, trang bức như thế, Trang Tất Thành như thế nào sẽ bỏ qua?
Cái tên Trang Tất Thành này, đó cũng không phải là nói không.
Trước khi gặp được Trần Thanh Đế, mỗi một lần Trang Tất Thành trang bức, giẫm người, chưa từng có thất bại qua, mỗi một lần đều phi thường lợi hại uy vũ.
Cũng chính bởi vì như thế, Trang Tất Thành mới có thể vô cùng thống hận Trần Thanh Đế.
Không chỉ muốn Trần Thanh Đế chết, còn muốn Trần Thanh Đế ở trước khi chết, hung hăng tra tấn Trần Thanh Đế.
- Chuyện gì xảy ra? Bên ngoài như thế nào nhao nhao như vậy? Là có người đánh nhau sao?
Ngay cả Trịnh Lục cũng có thể nghe được, chớ nói chi là Trần Thanh Đế cùng Lý Vưu.
Trần Thanh Đế không chỉ có biết rõ, còn biết là Trang Tất Thành dẫn người đến, hơn nữa, thời điểm quyết định đến lẩu Hồng Hương Thuận, là hắn biết, Trang Tất Thành nhất định sẽ xuất hiện.
Bởi vì, có một cái Mạch Hoa Bích.
Lẩu Hồng Hương Thuận, Trần Thanh Đế cũng là cố ý nói ra cho Mạch Hoa Bích nghe.
Trong đó mục đích rất đơn giản, chính là muốn để cho Trang Tất Thành đến.
Về phần Trang Tất Thành, ở Trần Thanh Đế xem ra, căn bản không có tất yếu tiếp tục sống sót. Mà Mạch Hoa Bích, cũng phải trả một cái giá lớn.
- Coi chừng bọn hắn.
Trần Thanh Đế nhìn Lý Vưu khai báo thoáng một phát, đứng dậy đi ra phòng, sau đó đóng cửa lại, nhìn Lỗ Hổ, thản nhiên nói:
- Các ngươi tới, so với ta tưởng tượng chậm chút ít.
- Ngươi con mẹ nó phóng cái rắm gì.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, hai mắt Trang Tất Thành tỏa sáng, trong hai tròng mắt, tràn đầy tàn nhẫn chi sắc, chửi ầm lên:
- Cẩu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết...
- Ngươi biết chúng ta sẽ đến?
Lỗ Hổ dùng ánh mắt ngăn trở Trang Tất Thành, ánh mắt đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế, mày nhíu lại với nhau.
Trang Tất Thành cũng ngây ngẩn cả người, Trần Thanh Đế như thế nào sẽ biết bọn hắn đến?
Cái này không có thể, không khoa học a?
Chẳng lẽ Mạch Hoa Bích, căn bản chính là người của Trần Thanh Đế?
Trang Tất Thành lập tức nghĩ tới Mạch Hoa Bích, phải biết rằng, hắn biết rõ Trần Thanh Đế ở lẩu Hồng Hương Thuận, là Mạch Hoa Bích chủ động gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết.
Bất quá, coi như là Trần Thanh Đế biết rõ thì thế nào?
Ở trong mắt Trang Tất Thành, Trần Thanh Đế đã là một người chết rồi, còn là một cái sẽ bị hắn hung hăng tra tấn một phen mới chết.
- Hổ ca, quản nhiều như vậy làm gì, trước đánh gãy tứ chi của cẩu tạp chủng này.
Trang Tất Thành diện mục dữ tợn, hung hăng càn quấy vô cùng kêu gào:
- Ta muốn tra tấn hắn, ta muốn cho hắn sống không bằng chết...
- Động thủ!
Lỗ Hổ nhìn thấy Trần Thanh Đế, cũng không có ý tứ trả lời, sắc mặt lập tức biến đổi, vung tay lên, lạnh giọng nói ra:
- Đừng giết chết.
Lỗ Hổ, trợ thủ đắc lực của lão Đại Thanh Bang, tên tuổi Súng Thần Lỗ Hổ, đây chính là phi thường vang dội, người nào không biết? Ai thấy về sau, không kêu lên một tiếng Hổ ca?
Nhưng mà, Trần Thanh Đế không có đem Lỗ Hổ hắn để vào mắt, trong con ngươi còn tràn đầy trêu tức cùng khinh thường.
Súng Thần Lỗ Hổ, cũng nổi giận!
Ở Lỗ Hổ ra lệnh một tiếng, mấy tên thành viên Thanh Bang ở phía sau hắn muốn tranh công, rất nhanh lao ra, vây quanh Trần Thanh Đế.
Thành viên Thanh Bang có thể được Lỗ Hổ mang ra, thực lực tất cả đều là không tệ. Ít nhất, so với bảo tiêu của Trang Tất Thành, còn mạnh hơn rất nhiều.
Bằng không thì Lỗ Hổ há có thể để cho bọn hắn động thủ?
Phải biết rằng, những hộ vệ kia của Trang Tất Thành, toàn bộ cũng không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế, bị đánh bay không nói, ngay cả một cọng lông của Trần Thanh Đế, cũng không có đụng tới.
Thực lực quá yếu, muốn bắt Trần Thanh Đế?
Đây không phải là tự rước nhục sao?
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, mấy tên cao thủ Thanh Bang kia, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, rất nhanh bị oanh bay.
Rầm rầm rầm...
Bọn hắn vốn là hùng hổ, giống như chó chết đồng dạng, hung hăng té ngã trên đất, trong khoảnh khắc đã mất đi sức chiến đấu. Cho dù là muốn từ trên mặt đất đứng lên, cũng khó có thể làm được.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.
Hai mắt Lỗ Hổ lập tức híp lại thành một tuyến, đồng tử cũng biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm nhất, tay của hắn, đã đặt ở trên súng.
Trần Thanh Đế rất mạnh, điểm này, Lỗ Hổ biết rõ. Bằng không thì Trần Thanh Đế cũng không có khả năng đánh bọn bảo tiêu của Trang Tất Thành ra như vậy.
Chỉ là, Lỗ Hổ như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế vậy mà sẽ cường đại như thế, đã cường đại đến tình trạng bực này, tốc độ công kích sắc bén như thế, có thể nói là cực tốc.
Những người khác nhìn thấy một màn này, nguyên một đám toàn thân rung mạnh. Mồ hôi lạnh vậy mà nhịn không được chảy xuống, Trang Tất Thành thì là hai chân mềm nhũn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương