Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 414(p2): Khai quật nhà cổ(thượng).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Tứ hợp viện của Trang Duệ cả ba nghìn mét vuông, bỏ ra hơn sáu chục triệu, Âu Dương Quân mua căn tứ hợp viện này chỉ mất hơn chục triệu, tính ra đã là quá rẻ. Tất nhiên điều này cũng liên quan đến đám cán bộ như chủ nhiệm Trịnh, không nịnh bợ thì nào có thể được?
- Ôi, Tứ ca, nếu anh không hài lòng thì anh sẽ mua với giá hai chục triệu, coi như anh qua tay có lợi năm triệu, anh không thiệt thòi gì cả, thế nào?
Trang Duệ nhếch miệng nói, Âu Dương Quân rõ ràng có tiện nghi mà còn khoe mẽ, vì nửa năm qua giá của tứ hợp viện ở thủ đô đã tăng lên biết bao nhiêu lần, lúc đầu một căn tứ hợp viện giá chỉ vài triệu đã lên vài chục triệu.
Âu Dương Quân nếu muốn bán ra thì tứ hợp viện này định giá bốn chục triệu sẽ không cần quảng cáo, tất nhiên sẽ có người mua ngay.
Tòa nhà của Trang Duệ mua gần một trăm triệu, nhưng nếu hắn nói ra tin đồn muốn bán, dù là ba trăm triệu thì cũng có người muốn mua. Có câu vật hiếm mới quý, càng là những thứ khó có được thì mới là thứ tốt, bây giờ ai ở trong thủ đô cũng vì tứ hợp viện mà cảm thấy vẻ vang, nếu có biệt thự thì chỉ có thể bị coi thường mà thôi.
- Âu Dương tiên sinh, ngài đến sao không nói một tiếng? Ôi, Trang tiên sinh cũng đến sao? Tôi sẽ tìm người thu dọn tứ hợp viện này, cổng có hơi cũ nát, nếu không tôi tìm người đổi lại cho anh nhé?
Người Trang Duệ đợi còn chưa đến thì đã xuất hiện hình bóng của chủ nhiệm Trịnh, hắn có chút kỳ quái, người này dù sao cũng là lãnh đạo của khu bảo tồn, cần gì phải vào đây chờ sẵn?
Trang Duệ nào biết mình vào khu bảo tồn và bị người hữu tâm thấy được, bọn họ nhanh chóng báo cho chủ nhiệm Trịnh, thế là chủ nhiệm Trịnh nhanh chóng chạy đến.
- Không cần, việc này sẽ có người trùng kiến, anh Trịnh, đến lúc đó anh làm thủ tục cho nhanh, nhưng thứ khác thì không có vấn đề, anh cứ làm cho tốt, tôi sẽ cho người tìm anh...
Âu Dương Quân khoát tay áo nói, lần này thái độ của hắn với đối phương đã hòa ái hơn rất nhiều. Đúng vậy, Trang Duệ thấy lần này thái độ của Âu Dương Quân là khát tốt.
- Được, đến lúc đó gọi điện thoại thì tôi sẽ đến, thủ tục gì cũng xong ngay...
Chủ nhiệm Trịnh nghe Âu Dương Quân gọi là anh Trịnh thì xương cốt mềm hẳn ra, trên đời này người có tiền thì có quyền, chủ nhiệm Trịnh vẫn chưa đến bốn mươi, nếu hắn trèo lên cây đại thụ Âu Dương gia, sau này sẽ không lo cơ hội phát triển.
Vài ngày trước vị bí thư quận còn tìm hắn nói chuyện, nói là nhiệm kỳ lần này sẽ có một vị trí phó bí thư bỏ trống, muốn hắn biểu hiện tốt. Tuy phó bí thư Trịnh có hơi khó đọc nhưng là một cấp bậc phó phòng, rất nhiều người cả đời cũng không bước đến được. Tất nhiên chủ nhiệm Trịnh biết rõ vị bí thư kia là người của Âu Dương gia, thầm hiểu những gì mình làm gần đây là không sai.
Chủ nhiệm Trịnh thấy mình đã biểu hiện tâm ý xong thì nhanh chóng cáo từ, trong quan trường coi trọng hiểu ngầm, đây mới là thứ đáng nói.
- Anh Cổ, bên này...
Chủ nhiệm Trịnh vừa đi thì Cổ Vân đã từ đầu hẻm bên kia đi đến, buổi sáng trang duệ đã nói địa điểm, hắn đã đến khá lâu rồi, thật sự cảm thấy lạnh cóng.
- Cậu Cổ, cậu cũng không thể nào nặng bên này nhẹ bên kia, nhà tôi cũng không nên kém Trang Duệ...
Âu Dương Quân trước đó đã thông qua Trang Duệ mà làm quen với Cổ Vân, vì vậy thái độ của hắn là khác biệt, hắn rút thuốc mời Cổ Vân.
- Tứ ca, tôi phải xem tứ hợp viện của anh rồi mới nói được, anh yên tâm, nhất định sẽ không kém...
Cổ Vân nhận lấy thuốc và xem xét, thì ra là Gấu Trúc, vì vậy lấy bật lửa ra mồi cho Âu Dương Quân. Hắn thầm nghĩ hai anh em nhà này có lẽ được nhận thuốc của trưởng bối trong nhà, nhưng Cổ Vân không biết Âu Dương Quân lấy thuốc của bố mình rồi đưa cho Trang Duệ.
Cổ Vân đi vào trong sân dạo hai vòng, sau đó trở ra nói:
- Tứ ca, tứ hợp viện này khá tốt nhưng năm xưa dành cho quan viên ngoại lang, không có bảo tồn bản vẽ, nếu anh muốn đập đi xây lại thì cần phải có chút khác biệt, nhưng sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng đến kiến trúc chỉnh thể.
Vào thời Thanh thì quan gì sẽ có nhà diện tích bấy nhiêu, đây là quy củ, vượt ra là trái lệ, cũng sẽ bị trị tội. Tất nhiên những người có tiền mua thì triều đình sẽ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không đắc tội với người thì ai rảnh đi xem xét.
Mà Viên Ngoại Lang theo lời của Cổ Vân chính là một chức quan dưới lục bộ, tương đương với cấp phó phòng hiện tại, thật sự giống như chức vị mà chủ nhiệm Trịnh đang theo đuổi vào lúc này.
- Việc này tôi không hiểu, anh cứ cho ra bản vẽ, sau đó nói sau.
Âu Dương Quân thật sự có chút không cam lòng, Trang Duệ mua nhà của quan chủ quản lục bộ, cấp bậc cao hơn mình gấp bội.
- Tứ ca, chúng ta nên đi tìm chỗ nào đó ấm áp, mà người bạn của anh đâu, sao còn chưa đến?
Lúc này trời lạnh lẽo, Trang Duệ chờ người bạn của Âu Dương Quân đến để đừa mình đi xem hàng.
- Anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ta một lần nữa...
Âu Dương Quân cũng cảm thấy lạnh run, trời lạnh đứng bên ngoài gió phả vào mặt như dao nhỏ cắt qua, chỉ có Từ Tinh đã có dự kiến trước, trước khi ra khỏi cửa đã bao bọc mình rất nghiêm mật, chỉ lộ ra hai con mắt mà thôi.
- Này, Bạch lão nhị, sao còn chưa đến? Nhanh lên...
Âu Dương Quân móc điện thoại ra thì đã thấy một người từ đầu hẻm đi đến, vì vậy hắn rụt đầu lại vội vàng vung tay nói.
- Hì, anh Quân, rất tốt, đặt mua nhà ở đây, trong nhóm chúng ta cũng không được vài người...
Người này xem như rất thân thuộc Âu Dương Quân, tuy cũng gọi là anh Quân nhưng không quá cung kính như chủ nhiệm Trịnh, chỉ cần nhìn vào cách nói chuyện thì giống như cũng phát triển rất tốt ở thủ đô.
- Thôi đi, Bạch lão nhị, đừng cho là tôi không biết, trên tay cậu có hai căn tứ hợp viện, mua đã lâu rồi phải không? Tiểu tử cậu đúng là, anh đây tìm nhà vài tháng mà cậu không lên tiếng, muốn chê cười tôi phải không?
Âu Dương Quân dùng ánh mắt bất mãn nhìn người mới đến, sau đó chỉ vào Trang Duệ nói:
- Đây là cậu em họ của tôi, Trang Duệ, cậu ấy cũng mua tứ hợp viện, cũng muốn mua vài món gia cụ, cậu không phải có một nơi đang khai quật nhà cổ sao? Có không ít vật tốt chứ? Cậu đưa cậu ấy đi xem đi...
- Cậu ấy là Bạch Phong, là bạn từ nhỏ của anh, cậu chỉ cần đi theo cậu ta là được. Này, cậu Cổ, chúng ta tìm một chỗ bàn bạc, bây giờ khi trời quá tà dị, chưa đến tháng mười hai mà đã lạnh thế này rồi...
Âu Dương Quân quay đầu giới thiệu cho Trang Duệ, sau đó dậm chân trên mặt đất, lại cùng Từ Tinh và Cổ Vân đi ra ngoài.
Nhớ thank nhé!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 415: Khai quật nhà cổ(hạ).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
- Cậu Trang phải không? Trước kia sao chưa từng nghe anh Quân nhắc về cậu nhỉ?
Bạch Phong xoa xoa bàn tay rồi lên tiếng với Trang Duệ, hắn và Âu Dương Quân có quan hệ rất tốt, từ nhỏ đến khi học hết cấp hai không ngừng tụ tập đánh nhau. Nhưng nhà hắn suy tàn khá sớm, lão gia tử năm xưa tham gia cách mạng lại qua đời sớm, hắn thật sự khó phát triển, nếu không phải quân ngũ quan tâm, sợ ràng hắn cũng không thể nào ở lại trong khu quân đội.
Chỉ là thời gian dài thì tình cảm cũng phai nhạt, sau khi Bạch Phong học xong cấp hai thì phải rời khỏi khu nhà dành cho cán bộ quân quân, vì người trước kia tham gia quân ngũ đều là nông dân công nhân, vì thế lúc này bố Bạch Phong tuy không phải về nhà làm nông nhưng cũng chỉ là một công nhân nhà xưởng bình thường.
Bạch Phong lại là một người có tính cách mạnh mẽ, sau khi tốt nghiệp trung học thì tiến vào xã hội, một lão thành cách mạng nhớ tình cũ của ông nội mà cho hắn một công tác đi đến trạm thu mua phế phẩm, năm mười lăm mười sáu tuổi thì hắn đã cầm được tiền lương.
Vào thời đó thì tất cả các trạm thu mua phế phẩm đều là của nhà nước, bên tỏng có nhiều sách báo cũ và đồng nát sắt vụn, Bạch Phong tuổi nhỏ nên cũng được người ta quan tâm, cũng không phải làm quá nhiều, mỗi ngày chỉ cần cân mà thôi. Khi nào hắn rảnh rỗi thì đi tìm những quyển sách cổ, sau thời gian dài thì có được nhiều tri thức.
Đồng thời Bạch Phong cũng là một người khá giỏi, từ nhỏ sống trong khu cán bộ quân ngũ nên không thiếu kiến thức, đến khi hắn mười bảy tuổi thì đã là trưởng trạm thu mua phế liệu.
Lẽ ra cả đời của Bạch Phong cứ như vậy, lớn tuổi thì lấy vợ, vinh quang của ông nội cũng không liên quan đến hắn. Nhưng vô tình hắn tham gia một buổi họp lớp bạn học cấp hai, và coi như nhân sinh của hắn hoàn toàn biến đổi.
Trường của Bạch Phong trước kia đều tụ tập con em quân nhân cấp cao, lần này tụ hội cũng là như vậy, bọn họ đã khá lớn, ăn mặc cũng phong cách Tây hơn.
Bạch Phong là người lòng dạ cao, hắn biết mình không thuộc về vòng quan hệ này, vì vậy đến đây chỉ nghe mà không nói, nhưng có một vị bạn học lên tiếng khoe khoang và hấp dẫn hắn.
Vị kia có thân thích ở Hongkong, năm nay đến đại lục thăm người thân, có mang đến không ít những món đồ điện mà ở Bắc Kinh chưa có. Đồng thời còn nói ở Hongkong mua một quyển sách nát ở đại lục cũng phải bỏ ra vài chục ngàn, nói trắng ra thì trong miệng vị kia thì Hongkong giống như toàn là vàng.
Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý, mọi người chỉ cười cười cho vui, nghe qua rồi thôi, nhưng bạch phong lại thầm nghĩ, sách nát sao? Mình là trưởng trạm thu mua phế liệu, có rất nhiều sách cổ, những năm nay hắn đã xem qua rất nhiều thứ, thậm chí còn nhật được cả thánh chỉ của hoàng đế Càn Long, những thứ này có đáng giá không?
Bạch Phong lúc này tất nhiên sẽ có nghi vấn, vì vậy mà bắt đầu lên tiếng tán gẫu với người bạn kia. Hắn là người lăn lộn xã hội được vài năm, bây giờ chỉ cần nói vài câu đã có thể thu hút tên thiếu niên kia, thế là đối phương xem hắn như tri kỷ, mà hắn cũng biết được một từ trong miệng đối phương: "Đồ cổ".
Chỉ là vị kia không nói cái gì gọi là đồ cổ, đù sao thì những thứ gì lâu năm sẽ gọi là đồ cổ, nhưng điều này cũng không làm khó được Bạch Phong. Sau khi kết thúc buổi họp lớp thì hắn đi tìm nghe ngóng tin tức, cuối cùng tìm được chợ Lưu Ly Hán, sau khi xem xét mới biết trước giờ những món qua tay mình đều là bảo bối.
Sau khi biết được giá trị của những món đồ kể trên thì Bạch Phong nhanh chóng có tâm tư, hắn cho ra giá cao để thu mua sách báo thi họa cổ. Thật ra một quyển sách giá vài xu, nhưng thời đó lại chủ yếu bán cân, sau đó có nhiều người đến bán cho hắn.
Tất nhiên Bạch Phong cũng không mua lung tung, lại chịu khó, thường xuyên đến chợ Lưu Ly Hán hỏi thăm các vị chủ quầy lớn tuổi, ai cũng yêu mến hắn, vì vậy mà chỉ điểm vài câu. Đó chính là nguyên nhân làm cho tri thức của hắn trên phương diện đồ cổ từ từ tăng lên.
Chỉ sau hai tháng ngắn ngủi thì tiền lương hai năm của Bạch Phong đã biến thành một đống sách tranh nát, còn có những bình sứ cũ, hơn nữa hắn cũng sử dụng sạch sẽ phần tiền bố mình súc tích sau vài chục năm. Chỉ là hắn chỉ thu mà không bán, thật sự không có biện pháp, hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể cầm một món sứ Khang Hi bán cho tiệm đồ cổ Lưu Ly Hán, cầm về vài ngàn đồng.
Phải biết rằng thời đó mỗi người làm công mỗi tháng chỉ nhận được vài chục đồng tiền lương, vài ngàn đồng là một số tiền rất lớn, nhưng Bạch Phong vẫn luôn nhớ lời của vị bạn học kia, những thứ này nếu đưa sang Hongkong sẽ bán được vài chục ngàn đồng.
Bạch Phong nghĩ và cắn răng tìm vị bạn học kia, nói ràng mình có vài món bảo bối trên tay, muốn tên kia liên lạc với thân thích của mình, giúp mình bán đi, sau đó sẽ chia phần.
Thân thích của vị kia là một thương nhân, sau khi nghe được như vậy thì thật sự có đến xem xét, Bạch Phong giao cho đối phương một bức tranh của Hoàng Công Vọng, đưa sang Hongkong bán được giá ba trăm ngàn, Bạch Phong được chia một trăm hai chục ngàn.
Sau khi nếm được quả ngọt thì Bạch Phong bỏ ra vài chục ngàn mua tứ hợp viện, sau đó dồn tiền vào khoản đồ cổ, vài năm qua hai căn tứ hợp viện mà hắn mua được đã chất đầy đồ cổ. Sau này trạm thu mua phế liệu chuyển sang cho tư nhân, Bạch Phong bỏ công chức, nhận thầu trạm thu mua.
Nói thật ra thì trong những món hàng mà Bạch Phong lưu trữ cũng không thiếu hàng giả, nhưng dù là giả thì cũng là cổ vật, đều là những món hàng giả cổ thời thanh hay Dân Quốc, giá trị là rất cao. Những năm xưa người chơi đồ cổ không nhiều, thị trường cũng không nóng, hàng giả rất ít, mà số vật phẩm của Bạch Phong chính là kho tàng lớn quý giá.
Đến những năm 90 khi đi lại Hongkong trở nên dễ dàng hơn, khi đó cũng không có luật cấm mang theo đồ cổ xuất ngoại như lúc này, Bạch Phong đưa vài món cổ vật sang Hongkong và túi tiền căng lên. Đến cuối những năm 90 thì thị trường đồ cổ nóng lên, Bạch Phong biến thành cá sấu lớn, vật phẩm trong tay còn nhiều hơn những viện bảo tàng thông thường.
Sau khi trên tay có tiền thì Bạch Phong bắt đầu liên hệ với bạn học cũ, hơn nữa còn lập công ty truyền bá, năm trước có việc cần tìm Âu Dương Quân, đã tặng cho Âu Dương Quân một cái bình phong, chính là cái bình phong mà Trang Duệ thấy trong phòng làm việc của Âu Dương Quân.
Những vật như vậy thì Bạch Phong có không ít, phải biết rằng năm xưa những chiếc bàn gỗ Hoàng Hoa Lý và gỗ lim năm đồng một món tha hồ chọn.
- Anh Bạch, tôi không phải ở Bắc Kinh, mới đến đây không bao lâu, Tứ ca có lẽ là không nhắc đến. Đúng rồi, chúng ta hôm nay đi đâu?
Lúc này Trang Duệ cũng không biết chuyện về Bạch Phong, nhưng hắn thấy đối phương có chút nho nhã, ăn mặc trang phục Trung Sơn, đeo kính, có hơi mập ra.
- Cách đây không xa, có một căn nhà cổ được dỡ xuống, vài ngày trước có người nói với tôi có vài món tốt, tôi không có thời gian đến xem, lúc này anh Quân nhắc mới muốn đến xem, hôm nay tôi đưa cậu đi...
Những năm qua Bạch Phong chủ yếu đặt tih lực lên vấn đề điện ảnh truyền hình, ít chơi đồ cổ, nhưng thanh danh lớn cũng làm cho nhiều người đến tìm. Những người có liên hệ đều tỏ ra nhận định hắn là kẻ thật thà trung hậu.
- Vậy làm phiền anh Bạch...
Trang Duệ khẽ gật đầu, trừ khi là người Bắc Kinh, nếu không sẽ chẳng có được tin tức trên.
Nhớ thank nhé!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 416: Câu chuyện của anh Đường (thượng).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
- Cậu khôn phải muốn đến nơi đó xem xét sao? Hôm nay tôi còn có việc, sẽ đưa cậu đến, một lút sau sẽ đi...
Bạch Phong cũng không quá nể mặt Âu Dương Quân, hắn thật sự rất bận rộn, mà hắn cũng không thích những tình huống như thế này. Hắn và Trang Duệ có sự khác biệt, hắn chơi đồ cổ chỉ vì kiếm tiền, tuy bây giờ vẫn còn nhiều món không bán nhưng đó cũng là vì muốn gia tăng giá trị, cũng không phải để lại cho hậu nhân.
- Ha ha, anh Bạch, tôi cũng có hơi hiểu về những thứ kia, trước tiên cứ đi xem cái đã...
Trang Duệ nở nụ cười từ chối cho ý kiến, mà Bạch Phong thấy vậy thì lắc đầu, những năm nay có nhiều kẻ chỉ xem qua vài quyển sách mà tự xưng mình là dân trong nghề không là số ít. Lúc này Trang Duệ đã được hắn ép vào trong một hạng người như thế.
- Điều này...Có lẽ tôi sẽ gọi một người đi với cậu...
Bạch Phong khẽ nhíu mày rồi lấy điện thoại ra gọi đi, hắn sợ Trang Duệ mua phải vật giả, sau đó mình cũng khó ăn nói với Âu Dương Quân, vì công ty của hắn bây giờ thật sự có nhiều vấn đề cần Âu Dương Quân.
Hơn nữa Bạch Phong cũng không đặt nặng quan hệ giữa Trang Duệ và Âu Dương Quân, hắn nghĩ rằng hai bên chỉ là bà con xa, vì thế với thân phận của hắn bây giờ cũng nên tạo ra một cái giá. Nếu hắn biết rõ Âu Dương Chấn Vũ là bác của Trang Duệ, như vậy hôm nay dù có việc lớn bằng trời thì cũng không thoái thác.
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ, khá trùng hợp, hai người bọn họ dừng xe song song với nhau, Bạch Phong chạy một chiếc xe việt dã nhãn hiệu Mercedes-Benz rất ít gặp trong nước, thấp hơn một chút so với chiếc Grand Cherokee của Trang Duệ. Khi nhìn biển số xe thì Bạch Phong càng chắc chắn thân phận bà con xa của Trang Duệ.
Lúc này trời lạnh đến mức tà dị, hai người dứt khoát lên xe của mình, mở máy sưởi, mở một nửa cửa sổ vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
- Cậu Trang, những món hàng chúng ta đến xem cũng không phải hầu hết là thứ tốt, đi thì nên nhìn nhiều một chút, đừng nghe những câu chuyện tự biên của đám người kia, tôi sẽ cho Tiểu Phương giới thiệu cho cậu, có gì không rõ cứ hỏi ý kiến của cậu ấy...
Bạch Phong nói mà thở ra một hơi khói làm cho cửa sổ xe có chút hơi nước, bây giờ đồ cổ là bấp chấp thủ đoạn, những năm qua hắn không muốn thu mua đồ cổ cũng vì nguyên nhân này. Những năm trước hắn cũng thường đóng học phí, sau này lần mua ít hẳn đi.
- Cảm ơn anh Bạch chỉ điểm, tôi biết rồi...
Trang Duệ khẽ gật đầ, lời nói của Bạch Phong đã thật sự khắc sâu trong người hắn từ khá lâu, ngay cả đấu giá chợ đen cũng lấy hàng giả ra gạt người, như vậy đừng nói đến bất kỳ địa điểm nào mà không có hàng giả.
- À, người tôi tìm cho cậu cũng không lớn tuổi nhưng rất lanh lợi thông minh, đã lăn lộn nhiều năm ở Phan Gia Viên, những vật giả bình thường cũng không qua mắt hắn. Đúng rồi, nếu Tiểu Phương cũng xem không chuẩn mà ra giá lại cao thì cậu đừng nên nóng vội mua vào, nhớ hỏi tôi nhé?
- Được, anh Bạch cứ yên tâm.
Người ta nhận định mình là lính mới, Trang Duệ cũng không giải thích thêm, hắn gật đầu đồng ý.
- Tiểu Phương, bên này, đến đây...
Trang Duệ còn chưa dứt lời thì Bạch Phong đã đẩy cửa xe bước xuống, sau đó hô lên với một người đi đằng sau đến, hắn đã phát hiện ra đối phương từ kính chiếu hậu trên xe.
- Ông chủ Bạch, anh đi xem vật phẩm sao lại cần tôi đi theo, chẳng phải không có tích sự gì sao?
Tiểu Phương này không lớn tuổi, nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn cả Trang Duệ, sau khi nhận được điện thoại của Bạch Phong thì chạy đến, vẻ mặt đầy nụ cười nịnh nọt.
Nói một cách chính xác thì Tiểu Phương là một trung gian đồ cổ, những năm nay dù là máy bay, súng đạn hay cây kim cái bật lửa...Chỉ cần có mua bán thì sẽ có xuất hiện kẻ trung gian. Tiểu Phương cả ngày trà trộn trong chợ đồ cổ, tuy nói chưa từng mua được món hàng nào giá hời nhưng những tin tức nho nhỏ rất linh thông, những thứ đó đều được hắn đánh tiếng cho Bạch Phong.
- Được rồi, hôm nay tôi có việc, thật sự không thể phân thân được, đó là anh Trang của cậu, cậu đưa cậu ấy đi, nhìn cho kỹ vào, nếu mua được thì mua, không làm tốt thì tôi sẽ tính sổ với cậu...
Bạch Phong thấy người đến thì dứt khoát muốn đi ngay, bây giờ trời khá lạnh, hắn cũng không muốn làm khổ chính mình.
- Ông chủ Bạch, anh không đi thì thật sự không được, điều này...
Tiểu Phương nghe được lời của Bạch Phong thì vẻ mặt chợt có chút khó xử, hắn là một con mối, đưa người đi nếu có vật gì đó được mua bán thì hai bên sẽ cho hắn chút lợi ích. Lúc này Bạch Phong không đi, như vậy tên kia có biết quy củ hay không? Nếu đối phương không biết quy củ, như vậy chẳng phải mình phải đi làm không công giữa trời gió lạnh sao?
- Tiểu tử, tôi đây đã bao giờ để cậu chịu thiệt chưa? Đừng nói nhảm, lên xe của anh Trang rồi đi thôi...
Bạch Phong nghe được lời của Tiểu Phương thì gương mặt chợt kéo căng, hắn duỗi bàn tay phải rồi xiết lại thành nắm đấm, sau đó đấm ba cái lên đầu vai của Tiểu Phương. Trang Duệ thấy vậy mà thật sự khó hiểu, Bạch Phong kia quá bá đạo, người ta còn chưa nói gì đã đánh rồi.
Mà điều làm cho Trang Duệ cảm thấy muốn rớt cả mắt chính là Tiểu Phương bị đấm ba cái nhưng không có vấn đề nào, hắn lại vui vẻ kéo cửa xe của mình leo lên ngồi, sau đó còn vung tay với Bạch Phong, tỏ ý là có thể quay về.
- Cậu Trang, tôi đi trước, có gì cứ liên lạc qua điện thoại với tôi...
Bạch Phong lấy một tờ danh thiếp đưa cho Trang Duệ, sau đó quay về xe của mình.
- Anh Trang, anh chạy xe tôi chỉ đường, hay để tôi chạy cho?
Tiểu Phương thấy chiếc xe này có biển số ngoại tỉnh, vì vậy mà hỏi một câu.
- Cậu chạy đi, tôi còn chưa quen đường ở Bắc Kinh.
Trang Duệ mở cửa xe đi xuống, sau đó thay đổi vị trí với Tiểu Phương.
- Hì, anh Trang, vậy anh tìm đúng người rồi, nơi đây đường lớn ngõ nhỏ nào tôi cũng biết, sau này anh muốn mua vật gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho Tiểu Phương tôi đây...
Tiểu Phương chạy ra khỏi ngõ nhỏ, chạy đến bên đường cái, thuận tiện còn giới thiệu nghiệp vụ của mình cho Trang Duệ. Người lái những chiếc xe vài trăm ngàn thì chắc chắn cũng phải có tiền.
- Tiểu Phương, vừa rồi anh Bạch đánh cậu ba đấm là có ý gì?
Trang Duệ thật sự cảm thấy khó hiểu vì vấn đề này, hắn cũng đã thấy rõ ràng không phải có ý muốn đánh người, vì vậy mà trong lòng có chút hiếu kỳ, bây giờ coi như có cơ hội để hỏi.
Tiểu Phương vừa nghe được lời của Trang Duệ thì biết đối phương không nhiều lần liên hệ với những người như mình, hắn cười nói:
- Ha ha, anh Trang, đó là quy củ, anh cũng biết đấy, tôi muốn có cơm ăn thì phải xem xét vào chuyện mua bán của các ông chủ, vui vẻ thì cho chút tiền thưởng. Vừa rồi ý của ông chủ Bạch là như vậy, trước tiên cho tôi ba đấm, có nghĩa là dù lần này anh có mua được hàng hay không, bên phía ông chủ Bạch sẽ có tiền thưởng...
- Chậc chậc, còn như vậy nữa sao? Được, Tiểu Phương, nếu có vật gì đó phù hợp, tôi cũng sẽ có tiền cho cậu.
Trang Duệ nghe vậy mà nở nụ cười, Tiểu Phương tất nhiên sẽ càng vui vẻ.
Nhớ thank nhé!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 417(p1): Câu chuyện của anh Đường (hạ).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Địa điểm cần đến nằm ở phía Tây thành phố, cũng không gần chỗ này, lái xe cả giờ mới đến, Trang Duệ đưa mắt nhìn, đây cũng là một nơi tập trung tứ hợp viện.
- Tiểu Phương, chỗ này đang giải tỏa sao? Không phải nói tứ hợp viện đều phải bảo tồn à?
Trang Duệ thật sự có chút kỳ quái, hắn đưa mắt nhìn những dòng chữ "giải tỏa" được viết lên tường mà không nhịn được phải hỏi Tiểu Phương, nhưng nơi này khá bẩn, có mùi hương kỳ lạ, hắn mở cửa xe mà cũng không dám đặt chân xuống.
Tiểu Phương thật sự có vẻ quen thuộc chỗ này, hắn bước xuống xe và chú ý tránh nước bẩn trên mặt đất rồi nói:
- Những tứ hợp viện cần giữ lại chính là của đám quan lại, tứ hợp viện ở chỗ này thường là của dân, thời cổ cũng không có gì tốt, chưa nói dơ dáy bẩn thỉu, bây giờ càng làm cho trật tự trị an trong vùng không được tốt, thỉnh thoảng còn có tai nạn sập nhà chết người, vì thế chính quyền đã quyết định giải tỏa và xây dựng lại...
Trang Duệ nghe Tiểu Phương giải thích như vậy thì biết được, thì ra chỗ này thời cổ giống như hoàng thành, thu hút dân cư cả nước, đến đây tìm việc và tiêu sạch tiền, sau đó không muốn đi về tay không, vì thế mà tùy tiện tìm một chỗ đặt chân, hình thành một khu dân cư bất hợp pháp.
Những người này nghề gì cũng có, cũng không thiếu nhà thơ, họa sĩ, nghệ thuật gia...Kết quả là không tìm được việc phù hợp, ì vậy mà tìm chút kích thích như ma túy, thuốc phiện, thường xuyên có những thứ như vậy ở đây, vì thế địa phương thế này dần biến thành ổ tệ nạn.
Khu vực này liên tiếp xảy ra vài vụ án mạng, chính quyền quyết định thanh lý, nhưng quyền tài sản ở chỗ này quá phức tạp, cũng không thiếu hộ bị cưỡng chế.
Cống thoát nước giống như bị tắc, trên mặt đất đầy nước bẩn, Trang Duệ và Tiểu Phương nhảy nhót tìm chỗ đặt chân như khỉ, mà những người từ bên trong đi ra cũng nhảy nhót như vậy.
- Thầy Đường, mở cửa, tôi là Tiểu Phương...
Hai người khổ sở đi đến cổng một căn tứ hợp viện, lúc này cổng trống không, cũng không biết bị ai lấy đi, cả hai trực tiếp đi vào, Tiểu Phương dùng tay gõ lên một cánh cửa sổ đen sì rồi nói.
Trang Duệ nhìn hoàn cảnh mà không khỏi lắc đầu, nơi này bên trong thấp còn hơn bên ngoài, sợ rằng có mưa thì nước sẽ chảy ngược vào nhà.
Đối với một căn nhà thế này thì Trang Duệ thạt sự không biết gia chủ còn có bảo bối gì, néu có thì sao đến bây giờ mới bán đi?
Khi Tiểu Phương lên tiếng thì bên trong cửa cũng không có động tĩnh gì, nhưng bên cạnh lại có một cánh cửa được mở ra, một cô gái với mái tóc rối như ổ gà duỗi đầu ra nhìn rồi đóng ầm cửa lại.
- Tiểu Phương, nhà này không có người sao?
Trang Duệ đứng ở bên ngoài rồi hỏi Tiểu Phương, nơi này giống như có gì đó bất chính, hắn đứng trước cổng có thể cảm thấy vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Không thể nào, trong nhà còn có ấm sắc thuốc, có lẽ vẫn còn ở lại đây.
Tiểu Phương thật sự rât quen thuộc với người ở trong căn nhà này, biết rõ bọn họ là những hộ gia đình ở đây vài chục năm, không có công ăn việc làm gì cụ thể, nếu không đã sớm rời khỏi chỗ này. Bây giờ người ở trong tứ hợp viện nếu có chút năng lực thì đều chuyển ra ngoài thuê phòng hết rồi.
- Anh Đường, thầy Đường, có ở nhà không?
Tiểu Phương vừa nói vừa tiếp tục gõ cửa.
- Ôi, đến đây, để cho hai vị chờ lâu rồi...
Khi âm thanh vang lên thì cửa lớn cũng bị kéo ra, hai người Trang Duệ cũng chẳng thấy được tình huống bên trong, vì có một tấm rèm vải chắn trước mắt.
Phương bắc trời lạnh, bình thường nơi cửa nhà đều có một tấm vải dày, nhưng nhà của anh Đường này thì lại là một cái chăn bông, bên trên còn dính đầy dầu mỡ, bùng ra hương vị khó nghe.
Người đi ra lại rất khách khí, trực tiếp nhấc tấm rèm lên, Trang Duệ và Tiểu Phương cúi đầu đi vào, sau đó xem xét xung quanh thì Trang Duệ mới biết vì sao trong phòng tối như vậy.
Thì ra cửa sổ cũng có một tấm rèm dày, ánh sáng yếu ớt từ nơi đó chiếu vào phòng, trong phòng có buộc một sợi dây thừng từ cửa đến đầu giường, như vậy khá thuận tiện, người không cần xuống giường những chỉ cần vươn tay là có thể mở cửa.
Chính giữa nhà còn có một cái bếp lò, khói tỏa lên trên mái, trên lò có một nồi nước, đây chính là không muốn lãng phí, căn phòng được che kín, tuy không lạnh nhưng lại có một mùi vị khó ngửi.
- Hai vị, mời ngồi, còn bà này, đi vào trong nằm...
Thầy Đường liên tục mời Trang Duệ và Tiểu Phương đi vào, sau đó thuận tay bật đèn, nhưng bóng đền bật lên thật sự có mà như không, vì nó phát ra ánh sáng vàng mù mờ, hoàn toàn không có nhiều tác dụng.
Sau khi bật đèn thì Trang Duệ mới phát hiện trên giường ở chánh đường còn có một người đang nằm, sau khi anh Đường hét lớn một tiếng thì mới vén chăn đi vào trong buồng.
- Khụ, khụ, khụ, khụ...
Khi chăn được nhấc lên thì một mùi hương khó ngửi bùng ra khắp phòng, Trang Duệ thật sự là không nhịn được, nàng dùng sức ho khan vài tiếng, lại đứng lên đi đến cửa, hít vài hơi thật sâu, lúc này mới áp chế được cảm giác muốn ói xuống bụng.
Không phải chỉ là mùi ẩm mốc, còn có cả mùi thuốc đông y, tất cả hỗn tạp cùng một chỗ, đừng nói là Trang Duệ, dù là Tiểu Phương cũng cảm thấy khó chịu, cũng đi theo Trang Duệ đến bên cửa.
Trang Duệ từ nhỏ dù gia cảnh không giàu có nhưng Âu Dương Uyển là người thích sạch sẽ, trong nhà không nhiễm một hạt bụi, tối thiểu thì ngày ngày đều được quét dọn, mùa đông sẽ giặt giũ chăn mền, phơi nhiều nắng, nào có mùi nấm mốc như thế này?
- Khụ khụ, này Tiểu Phương, điều này...Hay là để hôm khác rồi hãy đến...
Trang Duệ thật sự không muốn tiếp tục đi vào bên trong, hắn cũng không phải người khó khăn, vì năm xưa hắn thuê phòng ở Trung Hải cũng hôi thối nhếch nhác, cũng đã từng sống vài năm như vậy.
- Anh Trang, đến đây rồi thì cứ xem, tổ tiên của anh Đường là người Mãn Thanh, có lẽ sẽ có thứ gì đó.
Tiểu Phương tuy cũng thật sự ăn không tiêu những mùi vị trong phòng nhưng đây là công tác của hắn, Trang Duệ không mua thứ gì thì xem như hắn đã chạy xe đường không.
- Thầy Đường, anh nên mở cửa sổ ra, vì mùi hương trong phòng hơi đậm, tôi thật sự không chịu được.
Tiểu Phương quay đầu nói vào bên trong.
- Ôi, được rồi, hai vị chờ chút, vào đây ngồi thôi.
Thầy Đường hình như cũng có chút không vui, gian phòng này cũng không biết đã bao lâu rồi chưa thông gió, nhưng sau khi mở cửa sổ thì thật sự là gian phòng sáng hẳn lên. Thầy Đường thuận tay tắt đèn, ngược lại cũng không phải vì tiết kiệm điện theo yêu cầu của quốc gia, chẳng qua chỉ là không muốn tăng thêm tiền phí mà thôi.
Nhớ thank nhé!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 417(p2): Câu chuyện của anh Đường (hạ).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Trang Duệ vẫn sợ hãi hương vị trong phòng, hắn tiện tay rút ra một gói thuốc rồi đưa cho Tiểu Phương và thầy Đường.
- Ôi, là Trung Hoa, là loại thuốc có gói màu đỏ.
Thầy Đường nhận thuốc nhìn thoáng qua, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, cũng không ngậm vào miệng mà giắt lên tai, giống như muốn giữ lại thưởng thức sau.
- Là người khác cho, tôi cũng không hiểu vì sao gói lại có màu này.
Trang Duệ cười cười, gói thuốc này hắn cầm của Âu Dương Lỗi, tuy danh tiếng của nó không bằng loại Gấu Trúc của Âu Dương Quân, nhưng đó là loại thuốc cung cấp cho quân đội, chưa đến cấp tướng thì căn bản không được sử dụng.
Sau khi để cho Tiểu Phương mồi thuốc, Trang Duệ hít vào một hơi và mới cảm thấy mùi hương trong phòng phai nhạt xuống, hắn đi vào trong ngồi xuống ghế rồi nói:
- Phòng này của anh cũng nên thường xuyên thay đổi không khí, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.
- À, tôi đã đến cái tuổi này rồi, sống một ngày thì tính thêm một ngày, nào có gì mà không tốt...
Thầy Đường thở dài, sau đó ngồi xuống bên giường.
Sau khi mở cửa sổ thì trong phòng sáng hơn, Trang Duệ cẩn thận quan sát thầy Đường, lúc này hắn mới giật mình phát hiện đối phương thật sự là lớn tuổi, vì đã khoảng sáu lăm sáu sáu tuổi, không quá cao, người có hơi mập, tóc đã hơi bạc, trán rộng, nhìn từ phía sau sẽ thấy vài nếp thịt sau gáy.
Tướng mạo này của thầy Đường nếu được thay quần áo tốt đẹp, sợ rằng sẽ có khí phái của một ông chủ, không giống người ở đây.
- Nhớ năm xưa tổ tiên của tôi chính là công thần Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đến đời ông nội của tôi thì cũng có chút bối cnarh, trong nhà còn có một hoa viên lớn, nhưng sau giải phóng thì tất cả đều bị chính quyền nắm giữu, chính quyền chỉ cho một gian nhà thế này, sau này lại có vài gia đình tiến vào, đuổi cũng không chịu đi...
Thầy Đường giống như bình thường cũng ít nói với người khác, sau khi Trang Duệ và Tiểu Phương ngồi xuống thì lão mới lên tiếng. Thân phận của ông nội lão cũng được ở nhà cao cửa rộng, cố gắng đựa vào của cải của tổ tiên mà làm ra một gia sản nhỏ, trước giải phóng thì thầy Đường rất được nuông chiều, bảy tuổi còn chưa biết tự mặc quần áo.
Năm xưa khi ông nội còn chưa chết thì cả ngày hút thuốc phiện, sau đó còn thường nói với lão, cả đời cháu sẽ chẳng phải làm gì, chỉ cần phần gia sản ông để lại cũng đủ cho cháu sống vài đời sung sướng.
Bố của thầy Đường cũng không phải thứ tốt, cả ngày chỉ biết đi chơi bời với những con hát. Dựa vào lời kể của anh Đường thì phần lớn các cô ca sĩ thời đó đều qua tay bố mình.
Chỉ là năm xưa Bắc Kinh được giải phóng, ông nội qua đời, người cha chỉ biết ăn uống chơi gái đã bán sạch công ty và vài căn nhà đổi thành vàng, hơn nữa khi chính quyền đến điều tra thì còn đổi cả họ, vì vậy lúc này mới có cái tên là anh Đường.
Nhưng việc luôn tìm đến người, khó thể tránh thoát, sự việc cuối cùng cũng bị vạch trần, bố chết, ông mất, chỉ còn lại mọt mình anh Đường ở lại gánh tội. Sau đó vàng trong nhà bị tịch thu, tiền hết, túng thiếu, cuộc sống khó khăn.
Sau này có chính sách, anh Đường được chính quyền cấp cho căn tứ hợp viện này, vàng tất nhiên sẽ không thu lại được nhưng những chiếc bình sứ cổ hay gia cụ đã được trả lại khá nhiều, mà anh Đường cũng không đành lòng bán đi, vẫn giữ đến bây giờ.
Khốn nổi nơi đây sắp giải tỏa, tiền đền bù không đủ cho anh Đường mua nhà, vì thế lúc này muốn bán những món hàng của tổ tiên đi. Theo lời của lão thì tổ tông dưới mặt đất cũng không muốn con cháu sống khổ sở thế này.
Anh Đường vừa nói vừa quệt nước mắt, sau đó không biết lấy đâu ra một cây đàn nhị hai dây, hát một bài:
- Một ngày rời nhà một ngày sâu, đến lúc tuổi già đời đơn lẻ, hai đứa con nhỏ đi dẫn đường...
Đây là bài "Ngọc Đường Xuân", âm điệu khúc chiết thanh thúy, nhã nhặn lịch sự, khá ngưng trọng, giọng hát lại rất có phong thaí, đàn nhị được đánh rất hay, không có vài chục năm rèn luyện sẽ chẳng thể giỏi như vậy. Trang Duệ ở bên cạnh nghe mà choáng váng, hôm nay mình đến đây làm gì?
- Được, được rồi, thầy Đường, hôm nay chúng tôi cũng không đến để nghe chuyện này, tôi đã nghe được ba lần rồi.
Trang Duệ còn thấy bài hát kia mới lạ, nhưng Tiểu Phương thì thật sự không nhịn được mà lên tiếng cắt ngang.
- Hát không hay sao? Tiểu Phương, những năm này những người hát được như tôi cũng không còn nhiều đâu...
Anh Đường đang hát hay thì bị Tiểu Phương cắt ngang lời, vẻ mặt có chút khó chịu.
- Được rồi, ông nói đi đâu thế, này thầy Đường, hai chúng tôi hôm nay đến đây cũng không phải nghe lại câu chuyện sướng khổ năm xưa của anh, nếu anh còn tiếp tục thì chúng tôi sẽ quay về...
Tiểu Phương thật sự không nhịn được, trong mắt thanh niên như hắn thì kinh kịch chẳng khác nào ca kịch, mắt thấy náo nhiệt nhưng tai lại nghe không hiểu.
- Vậy hôm nay hai vị đến đây làm gì?
Thầy Đường đặt câu hỏi làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười, thì ra Tiểu Phương làm kẻ dắt mối thật sự không quá tốt, vì ông lão kia tưởng rằng mình và Tiểu Phương đến đây để nghe kể chuyện.
Tiểu Phương cũng thật sự dở khóc dở cười, hắn cố gắng nhẫn nại nói:
- Này thầy Đường, ông Đường, lần trước ông nói muốn bán vài vật phẩm, tôi không phải đưa anh Trương đến xem sa? Những vật kia của ông đâu?
- Ôi, hai vị đến xem đồ cổ à, sao tôi lại quên đi mất chứ?
Thầy Đường dùng hai bàn tay lớn vỗ lên cái trán bóng lưỡng, bộ dạng rõ ràng là chợt bừng tỉnh.
- Thầy Đường, lúc này thơi tiết rất lạnh, ông nên tranh thủ thời gian lấy ra cho chúng tôi xem...
Trang Duệ thật sự không hiểu rõ thầy Đường này thật sự là hồ đồ hay đang giả vờ? Nếu nói tất cả đều đã được sắp xếp thì quả là quá tuyệt, căn nhà, cảnh tượng, đạo cụ, ánh đèn, thậm chí còn là diễn viên, tất cả đều xứng cho một giải Oscar.
Thầy Đường nghe được lời của Trang Duệ thì nở nụ cười hì hì:
- Hì, này hại vị, thứ mà hai vị đang ngồi lên không phải là đồ cổ sao?
Trang Duệ nghe vậy thì có chút sững sốt, hắn vội vàng đứng lên nhìn chiếc ghế mình vừa rồi, quả nhiên là ghế làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lý chính tông, hơn nữa còn là một bộ bốn chiếc ghế dựa "Tứ Xuất Đầu" trong nhà quan thời xưa.
Tứ Xuất Đầu là loại ghế có hai đầu hai bên phần dựa lưng, hai đầu nơi hai tay cầm, đây là cách gọi truyền thống của nghề mộc dân gian, hôm nay đều được gọi chung là ghế dựa. Cũng có nơi gọi đó là "Phù Thủ Xuất Đầu" hay "Lưỡng Xuất Đầu".
Trên chiếc ghế còn có một cái nệm, lúc nãy Trang Duệ không chuys, bây giờ hắn lấy cái nệm ra và quan sát cẩn thận. Chiếc ghế này có trang sức rất nhỏ, có điêu khắc hoa bên dưới, hoa và mây quấn lấy nhau, thậm chí dóa hoa còn có thể thấy rõ những chi tiết răng cưa bên cánh.
Nhớ thank nhé!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương