Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 420: Tiểu long Thanh Hóa
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Chu Linh Tố hơi nhăn lông mày. Nàng vừa nhìn là biết người nọ ngồi chỗ đó trước. Dù ba người đã hẹn nhau nói chuyện ở cái bàn này, nhưng đâu cần phải ỷ thế hiếp người như vậy.
- Chị Hoàn, nếu đã có người khổi thì chúng ta đổi chỗ khác cũng được. Chỉ là nói chuyện thôi mà.
Chu Linh Tố nói xong, nhìn thoáng qua nam tử còn đang uống rượu kia.
- Như vậy sao được…
Du Quân vừa nói tới đây thì dừng lại bởi vì cô ta đã nhận ra Lâm Vân.
Hắn không phải là người đã cư xử vô lễ ở buổi tiệc sinh nhật sao? Là Giang Á dẫn hắn tới. Người này rất không lễ phép, lúc đó hắn không chịu nhường chỗ ngồi, không ngờ hiện tại cũng như vậy.
Tuy nhiên, năm đó hắn đánh Liên Phấn Thành, về sau rõ ràng không xảy ra chuyện gì. Mà ngược lại Liên gia càng ngày càng xuống dốc. Việc này có chút kỳ quái, có lẽ hắn không phải là người tầm thường.
Chu Linh Tố cũng nhận ra Lâm Vân, liền che miệng kêu lên:
- Anh chính là người lái xe kia phải không? Là đệ nhất thiên hạ từ xưa tới nay, có lão bà xinh đẹp nhất, ngao du vũ trụ, hùng bá thiên hạ, Mộc Vân?
Lâm Vân cười ha hả:
- Chào em, Linh Tố. Không ngờ trí nhớ của em lại tốt như vậy. Ngay cả đến anh cũng quên, mà em vẫn còn nhớ. Đến đây ngồi đi, anh mời em một chén rượu.
Nói xong, Lâm Vân nhẹ nhàng vỗ bàn, một ly Diễm Dương Băng trực tiếp bay tới trước mặt của Chu Linh Tố. Chu Linh Tố vô ý thức giơ tay, chén rượu rõ ràng tự động rơi vào tay của cô ta.
Thấy Chu Linh Tố còn đang sững sờ, Lâm Vân mỉm cười:
- Uống đi, chén rượu này anh trả tiền.
Lúc này Chu Linh Tố mới phản ứng. Cầm cái ly rồi uống một ngụm. Thậm chí cô ta không để ý cái ly trước khi tới tay cô ta đã lơ lửng ở trên không trung một thời gian ngắn.
- Chuyện gì vậy? Anh còn nghe nói có liên quan tới Xung Hi?
Lâm Vân vừa cười vừa hỏi.
Chu Linh Tố vội vàng nói:
- Sao anh không tới nhà em chơi? Năm đó em đã định mời anh tới nhà em, nhưng anh lại giống như thần long vậy, thấy đầu không thấy đuôi.
- Linh Tố, em quen người này à?
Cô gái tên Hoàn Hoàn thấy Chu Linh Tố và Du Quân đều quen hắn, rất kỳ quái chen ngang.
Nếu Chu Linh Tố và Du Quân đều quen biết hắn, vậy chứng tỏ hắn là người Thanh Hóa. Nhưng nếu vậy sao hắn không nể mặt của Hải thiếu gia? Thật sự là khó hiểu.
Tên Hải thiếu gia như nghĩ tới cái gì đó, cau mày nhìn Lâm Vân. Bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Ngày đó y cũng tham dự buổi lễ sinh nhật của Du Quân, mà người này không phải là người đã đánh gãy tay chân của Liên Phấn Thành sao? Cuối cùng còn nhổ tận gốc Liên gia ở Thanh Hóa nữa chứ.
Mà tên thật của người này là Lâm Vân. Cuối cùng hắn chỉ tùy tiện nói một câu, bí thư thành phố Thanh Hóa liền trở về quê chăn vịt. Còn thị trưởng Đường thì vẫn quanh quẩn ở cơ sở.
Trần Hải Cương đã nhớ ra hắn là ai. Người khác không biết chuyện năm đó, nhưng y lại rất rõ ràng. Tuy Trần gia của y rất có thế lực ở Thanh Hóa, nhưng y cũng biết chỉ cần người này vung một ngón tay thôi cũng đủ y chết mười lần.
Cả người Trần Hải Cương đã đổ đầy mồ hôi. Kết cục của Liên gia vẫn còn đó.Vậy mà hôm nay mình lại đắc tội hắn. Như vậy Trần gia của y sẽ có kết quả như thế nào? Nghĩ tới đây, Trần Hải Cương đã không có cách nào bình tĩnh lại, cả người bắt đầu phát run.
- Anh không sao chứ?
Cô gái tên Hoàn Hoàn phát hiện sự lạ thường của Hải thiếu gia.
Trần Hải Cương còn chưa trả lời, mấy tên nam tử to cao xuất hiện ở cửa ra vào, lập tức đi tới hướng của Trần Hải Cương.
- Khoan, mấy cậu đi ra ngoài đi.
Trần Hải Cương vội vàng kêu lên. Mấy tên tay sai khó hiểu nhìn Trần Hải Cương, nhưng vẫn nghe theo lệnh mà đi ra ngoài.
Tiếng kêu này của Trần Hải Cương hơi lớn, khiến cho mọi người giật nảy mình, đều quay đầu nhìn y. Tuy nhiên có lẽ mọi người đã biết mặt của Hải thiếu gia, cho nên không có ai có ý kiến gì.
Vương Hoàn Hoàn cũng kinh ngạc nhìn Trần Hải Cương. Không phải y gọi người tới xử lý người này sao? Gời lại bảo bọn họ đi ra ngoài?
Lâm Vân lạnh lùng cười. Hắn biết tên Hải thiếu gia đã nhận ra hắn là ai. Tuy nhiên hắn không hề có hảo cảm với những người như vậy. Trần Hải Cương đứng đó, lùi không được, tiến cũng không xong. Chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Vân, như muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Chu Linh Tố là người tinh tế, đương nhiên biết Trần Hải Cương kiêng kỵ điều gì. Nhưng không chủ động nói ra. Cô ta cũng không ưa gì tên Hải thiếu gia hoành hành bá đạo ở Thanh Hóa này. Nếu không phải Vương Hoàn Hoàn là bạn của cô ta, thì cô ta đã mặc kệ y rồi. Hơn nữa, bản thân cô ta cũng không thích Vương Hoàn Hoàn, quen nhau hoàn toàn là vì Du Quân.
Chu gia của cô tuy không phải là gia tộc lớn có danh vọng gì. Nhưng cha của Chu Linh Tố là một thầy phong thủy nổi tiếng. Thâm chí cả tỉnh Vân Bắc đều biết. Cho nên cô ta không phải lấy lòng Trần Hải Cương.
Du Quân cũng cảm thấy không đúng. Lại nhìn thần sắc khẩn trương của Hải thiếu gia, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
- Xung Hi gặp phiền toái. Một tuần trước chị ấy đã bị mất tích. Nhưng em có thể cảm giác được chị ấy vẫn ở Thanh Hóa. Dù mọi người đã báo cảnh sát, nhưng đến hiện tại vẫn không có bất kỳ tin tức nào. Thậm chí còn nghe nói phía bên cảnh sát cũng xảy ra chuyện.
- Bởi vì em cùng Hoàn Hoàn và Du Quân là bạn của chị ấy, cho nên mới hẹn nhau ở đây để cùng tìm biện pháp. Xem có thể mời người đi tìm chị Hi hay không. Lâm đại ca, chị Hi là bạn anh phải không? Dù em đã nghe chị Hi kể về chuyện của anh, nhưng em lại không khẳng định lắm. Em định mời cha em tới hỗ trợ. Nhưng chuyện này có chút quỷ dị. Không những chị Hi bị mất tích, mà có rất nhiều người ở Thanh Hóa cũng bị mất tích.
- Về sau em mới biết được chuyện ở trấn Đàm Cương. Không biết chị Hi mất tích có liên quan gì tới đó không?
Chu Linh Tố nói xong, nhìn về Lâm Vân đầy vẻ chờ mong.
Lâm Vân vừa nghe là biết Chu Linh Tố đã biết thân phận của hắn. Hơn nữa cô ta còn nhờ hắn giúp.
Lâm Vân mỉm cười, hắn không tỏ vẻ sốt ruột gì cả. Bởi vì thần thức của hắn đã nhìn thấy Xung Hi đang ngồi ở trong nhà. Dù không biết vì sao Chu Linh Tố lại nói Xung Hi mất tích. Nhưng vấn đề này tí nữa hỏi Xung Hi là biết.
- Lâm đại ca, nếu có rảnh thì tới nhà em ngồi một lát. Cha em nghe được chuyện của anh, rất mong muốn gặp mặt anh một lần.
Lâm Vân chỉ cười nhạt một tiếng. Hắn không có hứng thú đi gặp một thầy phong thủy làm gì.
Nhưng Chu Linh Tố không phát hiện ra, mà tiếp tục nói:
- Cả đời cha em đều truy cầu một loại ý cảnh không cách nào nói bằng lời, đó chính là “Lãng quên”. Cha em thường nói, làm theo bản tâm là tốt nhất. Cho nên em không học lên đại học, em chỉ muốn làm mà những gì mà mình muốn.
- “Vong túc lý chi thích dã. Vong yêu, đái chi thích dã. Tri vong thị phi, tâm chi thích dã.” Đây là câu mà cha em hay nói với em. Ông ấy muốn em học được quên đi, nhưng không phải là mất đi, là vĩnh tồn…
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 421: Vuơng Hoán Hoàn
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Chu Linh Tố nói tới đây, tinh thần của Lâm Vân liền chấn động, như muốn bắt được cái đó nhưng thủy chung lại thiếu một chút. Nhất định phải tới bái phỏng phụ thân của Linh Tố một chuyến. Ông ta không phải là người bình thường.
Nhưng điều đó là điều gì nhỉ, khiến hắn muốn bắt nhưng lại không có cách nào bắt lấy?
Lâm Vân đột nhiên cảm giác được đây chính là điều hắn muốn.
Lâm Vân thở phào một cái, rất trịnh trọng nói với Chu Linh Tố:
- Anh nhất định tới bái phỏng cha của em. Hiện tại anh muốn tới hỏi Xung Hi vài chuyện.
Chu Linh Tố nghe Lâm Vân nói vậy, trong lòng liền buông lỏng. Năm đó cô về nhà và kể lại cho cha việc Lâm Vân có ba tia sáng trong người, cha đã dặn dò cô rất nhiều lần là phải mời được hắn về nhà. Thậm chí khi biết thân phận của Lâm Vân, cha còn tới tận Yên Kinh một lần. Nhưng thân phận của Lâm Vân và Chu gia cách nhau quá xa. Hơn nữa Lâm Vân thường xuyên đi ra ngoài. Cho nên tới tận bây giờ cha của Chu Linh Tố đều chưa được gặp Lâm Vân. Trong lòng ông ấy rất tiếc nuối.
Hôm nay bất ngờ gặp được Lâm Vân, hắn còn đáp ứng tới nhà cô chơi, trong lòng Chu Linh Tố đương nhiên là cao hứng.
Nghe Lâm Vân nói sẽ tới nhà Chu Linh Tố, trong mắt tên Trần Hải Cương kia lộ vẻ hâm mộ. Cho dù y có ghen ghét Lâm Vân như thế nào đi chăng nữa, nhưng thực lực của đôi bên kém quá xa. Không chỉ nói báo thù, cho dù ghi hận cũng không dám.
Huống chi y còn chưa triệt để đắc tội Lâm Vân.
Thần thức của Lâm Vân lại phóng tới chỗ Xung Hi. Trong lòng tự nhủ, đi tới đó hỏi xem nàng xảy ra chuyện gì. Sau đó thì đi tới nhà của Chu Linh Tố để gặp cha của cô ta. Ông ta nhất định có câu trả lời mà mình muốn.
Tuy nhiên, khi thần thức của Lâm Vân lần nữa phóng tới Xung Hi, tinh thần liền chấn động. Rốt cuộc hắn đã biết vì sao Chu Linh Tố lại nói Xung Hi mất tích. Bởi vì Xung Hi ngồi bất động trong nhà kia chỉ là một con rối. Hơn nữa còn đang làm cái gì đó.
Lâm Vân đứng vọt lên, đây là lần đầu tiên hắn bị lừa như vậy. Có thể sử dụng phép thuật điều khiển rối cao cấp, người kia nhất định không phải là một tu sĩ có tu vị thấp.
Thần thức lại phô thiên cái địa phóng ra ngoài, nhưng không phát hiện dị thường hay tung tích của Xung Hi đâu cả.
Chu Linh Tố thấy Lâm Vân đứng lên, sắc mặt có chút khó coi. Dù rất kỳ quái, nhưng không hỏi gì cả.
Lâm Vân mở rộng phạm vi của thần thức lên 3000km, toàn bộ Thanh Hóa đều nhìn không sót chỗ nào. Quả nhiên, ở núi Cương, Lâm Vân nhìn thấy một trận pháp ngăn cản thần thức. Còn là một trận pháp cao cấp nữa chứ. Từ khi nào ở đây lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy rồi? Rõ ràng có thể bố trí một trận pháp khiến cho Lâm Vân suýt nữa bỏ qua?
Xem ra, trong trận pháp kia có vấn đề. Nói không chừng có liên quan tới những người dân trong trấn Đàm Cương bị mất tích. Thần thức của Lâm Vân đã nhìn thấy khung cảnh hoang tàn, khắp nơi là tiền giấy bị đốt. Giữa ban ngày mà không thấy một bóng người trong thị trấn. Chỉ có mấy cảnh sát tuần tra đi lại, thần sắc rất là khẩn trương.
- Linh Tố, em nói với cha em rằng, mấy ngày nữa anh nhất định sẽ tới bái phỏng.
Lâm Vân nói xong, liền quay người nói với Trần Hải Cương:
- Đừng luôn tự cho là đúng như vậy. Nếu không một ngày nào đó, gia đình ngươi sẽ vì ngươi mà cửa nát nhà ta. Cút đi.
- Vâng, vâng, tôi biết rồi.
Trần Hải Cương lau mồ hôi, không ngừng gật đầu.
Tuy nhiên, khi y vừa ngẩng đầu thì phát hiện Lâm Vân đã biến mất.
Chẳng những Trần Hải Cương sững sờ, ngay cả Vương Hoàn Hoàn, Du Quân và Chu Linh Tố đều ngây dại. Bốn người cứ đứng đó nửa ngày, không hề động đậy.
Quỷ dị, thực sự là quỷ dị. Một người sống nói biến mất là biến mất. Lúc này, ngay cả Vương Hoàn Hoàn cũng biết Lâm Vân tuyệt đối không phải người thường. Rõ ràng kiêu ngạo không ai bì nổi như Hải thiếu gia cũng phải cung kích với hắn. Thậm chí cũng không dám lớn tiếng.
Chu Linh Tố gọi hắn là Lâm đại ca, Lâm đại ca kia rốt cuộc là ai?
- A…
Chu Linh Tố như nhớ ra cái gì đó, há to miệng kêu lên.
Du Quân và Vương Hoàn Hoàn vội vàng hỏi:
- Linh Tố, em sao vậy?
Chu Linh Tố há hốc mồm như không dám tưởng tượng nói:
- Vừa nãy, vừa nãy anh ấy đưa ly rượu cho em, cái ly đó còn dừng ở trên không trung một lúc.
- Em nói gì? Ly rượu đó lơ lửng trên không trung?
Vương Hoàn Hoàn và Du Quân không dám tin hỏi.
- Còn có, vừa nãy hắn làm cách nào mà thoáng cái đã biến mất vậy? Người đó là ai? Chẳng lẽ là thần tiên? Thật quá mức kỳ dị. Linh Tố, em có vẻ rất thân với hắn, người đó rốt cuộc là ai vậy? Em nói cho bọn chị biết đi.
Vương Hoàn Hoàn đã sớm quên Trần Hải Cương ở bên cạnh, vội vào kéo tay của Chu Linh Tố hỏi.
Chu Linh Tố bật cười nói:
- Lần đầu tiên em gặp anh ấy, anh ấy đã nói anh ấy là đệ nhất thiên hạ từ xưa tới nay, có lão bà xinh đẹp nhất, ngao du vũ trụ, hùng bá thiên hạ. Ách, có lẽ đó là lời giới thiệu vắn tắt của anh ấy. Ha ha, thật đúng là một người kỳ quái. Chị hỏi Hải thiếu gia của chị kia kìa, chắc anh ấy biết rõ hơn em.
Nghe Chu Linh Tố nói vậy, Vương Hoàn Hoàn liền nhướn mày, lập tức nói:
- Linh Tố, em nói linh tinh gì vậy? Chị và Hải thiếu gia chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Cái gì mà của chị hay không?
Vương Hoàn Hoàn nói vậy chỉ khiến Chu Linh Tố cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm. Tuy Vương Hoàn Hoàn rất xinh đẹp, nhưng lòng hư vinh quá nặng. Cô ta làm bạn với Trần Hải Cương là vì cô ta nhìn trúng quyền thế và tầm ảnh hưởng của y ở Thanh Hóa mà thôi.
Tuy nhiên, hiện tại Vương Hoàn Hoàn lại chuyển sang Lâm Vân, người có quyền thế mạnh hơn Trần Hải Cương không biết bao nhiêu lần. Cho nên mới hỏi tin tức của Lâm Vân.
Chu Linh Tố âm thầm cười lạnh. Không chỉ nói là ngươi, cho dù mỹ nữ như chị Hi, Lâm Vân cũng không vì chị ấy mà bỏ vợ. Cô hiểu Lâm Vân hơn những người ở đây rất nhiều. Bởi vì Xung Hi đã từng kể chuyện cho cô biết.
Sở dĩ quen với Vương Hoàn Hoàn, là vì Du Quân. Nếu không phải Du Quân, với tính cách của Chu Linh Tố, chắc chắn sẽ không chủ động kết giao với loại người như Vương Hoàn Hoàn.
- Linh Tố, em nghĩ tối nay vị Lâm tiên sinh đó có tới nhà em hay không?
Trong mắt Vương Hoàn Hoàn đầy vẻ nhiệt liệt. Anh chàng Lâm Vân kia chẳng những có quyền thế khiến Hải thiếu gia không dám ngẩng đầu. Còn có một thận bản lĩnh khó lường. Quả thực là tình nhân trong mộng. Chỉ là lúc đầu mình lại khiến cho có ấn tượng không tốt.
Chu Linh Tố đương nhiên biết Vương Hoàn Hoàn muốn tới nhà mình để gặp Lâm Vân. Đối với loại người này, Chu Linh Tố rất xem thường. Thuận miệng nói:
- Lúc Lâm đại ca rời đi hình như có chút sốt ruột. Thậm chí còn không kịp hỏi địa chỉ của nhà em nữa. Cho nên tối nay anh ấy chắc chưa đến nhà em đi. Nói không chừng anh ấy đã đi tìm chị Hi rồi. Chị Hi và anh ấy rất thân nhau.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 422: Con rối
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Nghe Chu Linh Tố vậy, một tia ghen ghét lóe lên trong mắt của Vương Hoàn Hoàn. Cô ta và Xung Hi được coi là hai đại mỹ nữ của Thanh Hóa. Nhưng cô ta luôn không phục với việc mình bị đặt song song với Xung Hi. Dù vì Du Quân mà quan hệ của hai người cũng coi như hòa hợp. Thậm chí là bạn thân, nhưng tròng lòng cô ta nghĩ gỉ thì chỉ có cô ta biết. Cô ta không ngờ Xung Hi và Chu Linh Tố đều quen biết Lâm tiên sinh kia. Còn là quan hệ không tồi. Tuy không quen biết hắn, nhưng trong lòng cô ta không phục. Cô ta luôn coi mình là đệ nhất, cho nên cô ta mới là người xứng với vị Lâm tiên sinh đó.
Lâm Vân tới tòa biệt thự của Xung Hi. Xung Hi ở trong nhà quả nhiên là một con rối. Xung quanh vị trí của con rối kia còn bố trí một trận pháp, là một trận pháp mê hoặc tâm thần. Trận pháp này còn có tác dụng ghi lại tin tức xảy ra ở đây. Tuy nhiên, một tu sĩ cần thông tin của một người phàm làm gì? Chỉ có một lời giải thích, đó là do viên Tiên Nhan Đan mà Xung Hi đã uống. Sự trân quý của Tiên Nhan Đan, Lâm Vân đã sớm biết. Đây là đan dược của Tiên Giới, giá trị có thể nói là vô giá.
Có thể nói, mỗi một viên Tiên Nhan Đan kia đều là kỳ bảo của giới Tu Chân. Nhìn thấy trận pháp này, Lâm Vân liền nghĩ tới tu sĩ muốn điều tra xem Xung Hi đã từng uống qua loại thuốc nào, thậm chí là ai cho. Tuy nhiên, điều cho Lâm Vân kỳ quái, chính là người có thể bố trí trận pháp như vậy nhất định là tu sĩ có tu vị từ Kết Đan trở đi. Vì sao người đó còn cần bố trị một trận pháp mê hoặc với một người phàm? Ép hỏi trực tiếp không được sao?
Bỗng nhiên Lâm Vân rùng mình một cái. Hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao tên tu sĩ kia không ép hỏi hoặc là sưu hồn. Bởi vì y không muốn Xung Hi bị thương tổn gì, kể cả về thân thể lẫn tinh thần. Y muốn luyện hóa Xung Hi, sau đó lấy viên thuốc kia ra.
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Lâm Vân liền bốc lên. Thật là một tên Tà Tu ác độc. Luyện hóa một người đã uống đan dược, tỷ lệ thành công chỉ là một phần nghìn, một phần vạn mà thôi. Biến một người sống thành một viên thuốc, tên khốn kiếp kia điên rồi. Ánh mắt của Lâm Vân liền trở nên âm lãnh. Hắn vung tay lên, trận pháp và con rối trong phòng liền biến thành tro bụi. Cho dù hiện tại hắn có bị trọng thương, nhưng hắn không thể bỏ qua cho tên cặn bã kia được.
Cách đó vài trăm km, trong một động phủ của núi Cương, một tên thanh niên có sắc mặt trắng bệch ngồi trong động phủ. Ngón tay của y không ngừng vung vẩy, biến hóa thành đủ loại thủ ấn. Một cô gái thì ngồi bất động ở giữa hình Bát Quái.
Bỗng nhiên, sắc mặt trắng nhợt của y chuyển sang màu đỏ, rồi y phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, tên thanh liên lập tức đứng lên, quát lớn:
- Là ai? Là ai đã hủy Linh Khôi Lỗi của ta? Dư Lập ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Cô gái trong động phủ bị tiếng kêu làm cho đánh thức, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Cô ta chỉ nhìn chăm chú vào tên thanh niên, nhưng không dám nói một câu. Cô gái này đương nhiên là Xung Hi. Nàng bị tên Dư Lập bắt tới đây đã được một tuần. Y không ngừng hỏi nàng đã uống qua loại thuốc nào. Nhưng nàng một mực không khai ra. Cho dù muốn nói, nàng cũng không biết Lâm Vân cho nàng uống thuốc gì.
Tuy nhiên từ việc tên này coi trọng viên thuốc đó như vậy, chứng tỏ đan dược mà Lâm Vân cho nàng uống rất quý trọng. Bằng không thì y đã không để ý như vậy. Bản lĩnh của tên thanh niên có sắc mặt trắng bệch này, nàng đã tận mắt nhìn thấy. Y rõ ràng có thể bay lượn trên không trung. Khi nàng bị người này bắt đi, nàng còn tưởng rằng y là do Triệu gia mời tới. Tuy nhiên khi y mang theo nàng bay lên không trung, Xung Hi đờ ra vì kinh hãi. Nàng không phải đứa ngốc, nhưng nàng cũng không nghĩ tới y có thể bay lên trời. Điều này đã phá vỡ hoàn toàn quan niệm của nàng. Từ khi nào con người đã có thể bay được rồi? Đây không phải điều chỉ diễn ra trong truyện thần thoại sao? Nhưng nó rõ ràng diễn ra trước mặt nàng. Thậm chí lúc đầu Xung Hi còn có tâm lý sùng bái. Nhưng đảo mắt nàng đã biết y chính là một Ác Ma. Bởi vì những người dân trong thị trấn Đàm Cương đều bị tên Ác ma này bắt đi. Y bắt những người đó về rồi hút sạch máu của bọn họ, khiến bọn họ biến thành cái xác khô.
Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện này, Xung Hi đã không ngừng nôn mửa. Sự rung động mà tên thanh niên này mang tới đã trở thành sự sợ hãi và chán ghét.
Nàng tưởng mình không tránh thoát khỏi số phận như vậy. Tuy nhiên, y lại không hút máu nàng mà chỉ không ngừng hỏi nàng đã uống thuốc gì? Còn không ngừng cam đoan chỉ cần nàng nói đan dược từ đâu tới, hắn sẽ tha cho nàng một mạng.
Xung Hi lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, đương nhiên không phải là cô gái non nớt. Nàng biết một khi mình nói ra, y vẫn sẽ không buông tha cho mình. Huống hồ nàng đã quyết tâm không nói.
Người này hung tàn như vậy, cho dù bản lĩnh của Lâm Vân cũng rất lợi hại. Nhưng gặp phải một người có thể bay lượn, thì một trăm Lâm Vân cũng không phải đối thủ của y. Dù sao có thể bay đã không thuộc phạm trù của võ công rồi. Điểm ấy Xung Hi cũng biết tới.
May mà tên này không dùng hình bức cung nàng, chỉ là không ngừng thi triển phép thuật gì đó trên người nàng. Mấy ngày nay, Xung Hi luôn cảm thấy đầu óc của mình rất hỗn loạn. Như có thứ gì đó xúi dục nàng phải nói ra hết vậy.
Chỉ ở sâu trong lòng nàng biết là không thể làm như vậy. Dù không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng Xung Hi cũng biết mình duy trì không được lâu nữa.
Hôm nay nàng rõ ràng thanh tỉnh lại, còn nhìn thấy tên thanh niên kia nhổ ra máu nữa. Thì biết y gặp phải phền toái. Dù không biết là ai khiến y bị như vậy, nhưng nàng chỉ mong tên Ác Ma này bị người đó giết.
Tuy nhiên nghĩ tới bản lĩnh thông thiên độn địa của Ác Ma, trong lòng Xung Hi lại trầm xuống. Người kia có thể là đối thủ của y hay không?
- Là ông nội của ngươi.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Hắn đã uống vài viên đan dược để áp chế nội thương.
Dù di chứng rất lớn. Nhưng hắn lại không có biện pháp nào xử lý.
Rắc một tiếng. Phệ Hồn Thương của Lâm Vân đã phá vỡ trận pháp phòng ngự và trận pháp che đậy thần thức của tên tu sĩ thanh niên.
Dư Lập liền nhảy ra ngoài động phủ, nhìn thấy Lâm Vân còn trẻ hơn mình, liền cười lạnh:
- Ta tưởng là cao nhân nào, hóa ra chỉ là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch. Ngươi cho rằng ngươi tu luyện vài ngày là đi khắp thiên hạ sao? Hôm nay ta cho người biết thế nào tu sĩ chân chính.
Trong lòng Xung Hi đã chấn động. Thanh âm này quá quen thuộc với nàng. Là thanh âm mà nàng không biết đã nhớ tới bao nhiêu lần, thậm chí thiếu chút nữa còn tới Yên Kinh. Nhưng nhớ tới việc mình rời khỏi căn phòng kia, nàng lại không có dũng khí tới gặp hắn.
Không ngờ cuối cùng vẫn là hắn tới cứu mình. Nghĩ tới việc trước kia mình không muốn đi cùng Vũ Tích tìm hắn, trong lòng Xung Hi rất uể oải. Bỗng nhiên nàng nhớ tới, cho dù võ thuật của Lâm Vân không tồi, thậm chí là lợi hại, nhưng hắn làm sao có thể đối phó với Ác Ma phi thiên độn địa kia?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 423: Giải quyết đơn giản
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Nếu Lâm Vân vì cứu mình mà chết ở đây, Xung Hi sẽ không có cách nào tha thử cho bản thân. Lúc trước khi đi tìm Lâm Vân, nàng không đi. Hiện tại Lâm Vân lại vì cứu nàng mà chết, loại tra tấn này, nàng không thể chịu được.
- Đừng tới đây…
Xung Hi kêu to, nhưng không phát ra thành lời.
Xung Hi chỉ biết rơi lệ đầy mặt. Lâm Vân không biết sự lợi hại của Ác Ma. Nếu hắn xảy ra chuyện, thì vợ của hắn, Vũ Tích sẽ ra sao?
Xung Hi rất là hối hận. Nếu lúc trước mình nghĩ thoáng hơn, thì nói không chừng mình vẫn đang ở Yên Kinh, Lâm Vân đâu cần phải tới Thanh Hóa làm gì.
Nhưng Xung Hi lại bình tĩnh trở lại, giờ hối hận có tác dụng gì đâu? Cho dù nàng có thể nói chuyện, nhưng Lâm Vân có thể chạy thoát hay không? Nếu Lâm Vân chết, nàng cũng không sống được. Vậy thì chết theo hắn vậy. Chỉ khổ cho vợ hắn, Vũ Tích mà thôi. Dù nàng chỉ mới gặp Vũ Tích có mấy lần. Nhưng nàng có thể cảm giác, vợ hắn rất yêu hắn, yêu tới khắc cốt ghi tâm.
Dư Lập thấy Lâm Vân trẻ tuổi như vậy, trong lòng liền cười lạnh. Bản thân y trẻ tuổi như vậy là bởi vì y đã từng dùng qua một loại đan được trú nhan. Hơn nữa công pháp của y có tác dụng với việc bảo trì dung nhan. Mà Lâm Vân vừa xem là biết tuổi thật chỉ có hai, ba mươi tuổi. Cho dù hắn có tập luyện từ trong bụng mẹ đi chăng nữa, tu vị của hắn cũng chẳng cao bao nhiêu.
Lâm Vân nhìn sắc mặt trắng bệnh của tên Dư Lập, là biết y nhất định tu luyện một môn ma công nào đó.
Tu vị Nguyên Anh sơ kỳ. Tu vị như vậy còn chưa đủ để vào mắt Lâm Vân.
Chỉ là Lâm Vân hoài nghi nơi này sao có thể xuất hiện một tu sĩ cao cấp như vậy rồi?
Dư Lập cũng im lặng, y đang tính toán hút cạn máu của Lâm Vân. Máu của tu sĩ còn bổ hơn một người bình thường gấp trăm lần. Hiện tại y chỉ là bị nhốt ở Địa Cầu, không thể rời đi mà thôi.
Người này có thể phá hỏng trận pháp của mình, nhiều nhất chỉ là một tu sĩ Kết Đan. Thật không ngờ một nơi có linh khí kém cỏi như ở đây cũng sản sinh ra một tu sĩ Kết Đan.
Y liền giơ tay lên muốn chộp Lâm Vân. Bàn tay phát ra một mùi tanh tưởi, còn kèm theo sương khói màu tím đỏ. Lao thẳng về phía Lâm Vân.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, thật đúng là không biết không sợ. Cũng giơ tay lên, điều khiển Phệ Hồn Thương đánh về phía Dư Lập.
Một thanh âm xé rách không gian vang lên. Bàn tay mang theo sương khói của Dư Lập liền biến thành hư vô.
Đồng thời Phệ Hồn Thương đã đâm thẳng giữa trán của Dư Lập.
Dư Lập thẫn thờ nhìn Phệ Hồn Thương ở giữa trán, cùng với thủ ấn mà y vừa đánh ra còn chưa hoàn toàn biến mất. Chỉ kịp nói ba chữ:
- Thật cường đại.
Sau đó Phệ Hồn Thương còn phá hủy luôn cả Nguyên Anh của Dư Lập vừa mới chạy thoát ra ngoài. Rõ ràng Lâm Vân chỉ dùng có nửa chiêu, là giải quyết được người này.
Lâm Vân cũng không ngờ mình chỉ dùng có nửa chiêu, tên tu sĩ Nguyên Anh kia đã không chịu nổi rồi. Trong lòng hơi sửng sốt. Tuy nhiên, nghĩ tới việc một thương này của hắn lần trước đã có thể chống lại cả một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, cho nên không còn ngạc nhiên nữa. Xem ra mình đã đánh giá cao tên Tà Tu kia.
Bởi vì gần đây toàn chiến đấu với các tu sĩ cấp cao, cho nên lúc trở về còn chưa điều chỉnh được. Sớm biết như vậy, thì cần gì uống đan dược khống chế nội thương làm gì. Ai ngờ lại gặp phải một tên bao cỏ.
Lâm Vân dí một ngón tay vào giữa trán của Dư Lập. Dư Lập vừa mới chết, trí nhớ còn chưa tiêu tán. Lâm Vân muốn thừa dịp lúc này kiểm tra trí nhớ của y.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân sử dụng Sưu Hồn Thuật, không biết hiệu quả như thé nào. Nhưng Sưu Hồn Thuật rất dễ dàng moi được một sốt tin tức từ tên Dư Lập.
Dư Lập, tu sĩ của Ma Tông ở đại lục Úy Bắc. Mấy tháng trước y đánh nhau với một tu sĩ của Tử Phong Cốc rồi tình cờ phát hiện truyền tống trận ở dưới đáy biển. Về sau y đã và tên tu sĩ Tử Phong Cốc đã đạt thành nhất trí, hai người thông qua truyền tống trận ở đáy biển đi tới một cung điện. Rồi hai tên này thông qua truyền tống trận ở cung điện để tới được Địa Cầu.
Ở Địa Cầu tìm tòi một phen, thì thấy nơi đây chỉ là một hành tinh của người phàm. Đang định từ truyền tống trận ở núi Cửu Hoa rời đi, thì lại phát hiện truyền tống trận đã bị dỡ bỏ. Cho nên y đành phải cư trú ở Địa Cầu.
Lâm Vân sững sờ, không ngờ laị có chuyện như vậy. Khó trách lúc ở núi Cửu Hoa, hắn cảm thấy có người đã động vào truyền tống trận. Nguyên lai là có hai tên tu sĩ sử dụng.
Mà tên Dư Lập này thật đen đủi. Lúc muốn rời đi thì đúng lúc Lâm Vân đã gỡ bỏ truyền tống trận, nên đành phải ở lại đây.
Chỉ là còn một tên tu sĩ Tử Phong Cốc, không biết y đã đi nơi nào hoặc có thể rời khỏi Địa Cầu rồi. Tuy nhiên tu vị của tên đấy chắc cũng chỉ ngang bằng với Dư Lập. Huống hồ trong trí nhớ của Dư Lập, tên tu sĩ của Tử Phong Cốc kia thuộc danh môn chính phái.
Tuy nhiên, nếu như tên đó làm chuyện gì xấu, Lâm Vân có thể lập tức tìm được và giết y. Tốt nhất người đó đã rời khỏi Địa Cầu.
Lâm Vân cũng âm thầm kinh hãi. Dỡ bỏ truyền tống trận kia đúng là quyết định đứng đắn. Địa Cầu chỉ là một nơi bình thường, nếu gặp phải vài Tà Tu như vậy thì đúng là gặp nạn lớn.
Còn tài sản trên người Dư Lập, Lâm Vân không có chút hứng thú quan tâm. Liền phóng một ngọn Tinh Hỏa thiêu rụi y.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Ở bên trong không chỉ có một mình Xung Hi, còn có sáu bảy người cũng bị giam giữ. Xem ra tên Dư Lập định chuẩn bị sinh sống ở đây.
Mở động phủ giam giữ Xung Hi, nhìn thấy nàng không có vẻ sợ hãi gì, Lâm Vân hơi sửng sốt. Gặp chuyện như vậy, đáng nhẽ ra nàng ấy phải sợ hãi mới đúng. Tuy nhiên, nhìn Xung Hi vẫn nhắm hai mắt lại. Lâm Vân thầm nghĩ, cô nàng này đúng là kiên nhẫn.
Hắn liền vung tay phá bỏ cấm chế trên người nàng rồi tức giận nói:
- Còn không mau rời đi. Định ở trong này dưỡng lão à?
Toàn thân Xung Hi run lên, không phải giọng nói của tên Ác Ma mà là một giọng nói quen thuộc. Nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn, quả nhiên là Lâm Vân đang đứng ở cửa động.
Xung Hi không nhịn được sự sợ hãi trong lòng nữa, cũng không có biện pháp bảo trì một bộ thấy chết không sờn, liền thất tha thất thểu chạy tới trước mặt của Lâm Vân, không ngại rụt rè lao vào lòng của hắn. Rồi khóc to một trận.
Lâm Vân khó hiểu nhìn Xung Hi. Vừa nãy cô nàng còn không sợ hãi, thậm chí rất hiên ngang lẫm liệt, vì sao thoáng cái lại tương phản như vậy? Quả nhiên là nữ nhân, thay đổi như chong chóng.
- Làm sao anh vào được đây? Tên Ác Ma kia không giết anh à?
Xung Hi khóc một lúc, mới kịp phản ứng. Khuôn mặt đầy vẻ mê hoặc nhìn Lâm Vân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 424: Tâm trạng của Xung Hi
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Thấy bộ dáng yêu kiều đáng yêu của Xung Hi, trong lòng Lâm Vân hơi động, liền sờ sờ cái mũi nói:
- Y muốn giết anh, phải có bản lĩnh thì mới được.
- Vậy tên Ác Ma kia đâu?
Xung Hi vì quá khẩn trương nên không hiểu ý Lâm Vân.
- Đương nhiên là bị anh diệt rồi. Đi thôi, chẳng lẽ em muốn ở tiếp tục ở lại đây à?
Nghe Lâm Vân nói vậy, Xung Hi như muốn nói cái gì đó, nhưng lại im lặng.
- Đợi một chút, trong này còn có mấy người bị nhốt. Để anh đưa bọn họ ra ngoài.
Lâm Vân nói xong liền vung tay lên. Cấm chế ở căn phòng liền bị phá.
Xung Hi thấy Lâm Vân chỉ tiện tay vung lên một cái, nơi vốn và vách đá liền lộ ra một cái hang động, quả thực là thần kỳ.
Có bảy người cả nam lẫn nữ bị giam bên trong hang động. Hang động đang tối tăm đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, khiến trong lòng bọn họ đều run lên. Dù bọn họ chưa từng thấy Dư Lập hút máu người, nhưng cũng biết người mà y đã mang ra, đều không thấy quay trở về.
Nhưng không ngờ ở cửa động lại đứng một đôi nam nữ trẻ tuổi.
- Là anh, Lâm tiên sinh?
Bỗng nhiên có một người hỏi.
Lâm Vân nhìn sang, đó là một nam tử trung niên lạ mặt. Hắn liền nghĩ bụng, từ khi nào mình lại nổi tiếng như vậy, ngay cả ở một núi Cương nho nhỏ cũng có người nhận ra hắn?
Thấy Lâm Vân thắc mắc, người trung niên tiếp tục nói:
- Tôi là Vương Đào thuộc tổ chức dị năng. Tôi đã từng thấy mặt anh một lần.
Lúc này Lâm Vân mới hiểu ra. Hắn thường xuyên đi lại những nơi quan trọng của Yên Kinh, cho nên người thuộc tổ chức nhận ra hắn cũng là bình thường. Đoán chừng chuyện này đã kinh động tới lãnh đạo quốc gia, cho nên mới phái tổ chức dị năng tới điều tra. Tuy nhiên bọn họ có thể làm gì được một tu sĩ Nguyên Anh cơ chứ?
- Chuyện còn lại anh giải quyết nốt đi. Tên kia đã bị tôi giết. Giờ tôi phải đi rồi.
Lâm Vân nói xong, liền dẫn theo Xung Hi rời khỏi hang đông
Vương Đào nghe Lâm Vân nói vậy, trong lòng rất kinh hãi. Lâm Vân rất hời hợt nói đã giết tên ma đầu kia. Nhưng anh ta lại biết sự lợi hại của tên ma đầu. Sức chiến đấu của mình xếp hàng thứ ba trong tổ chức dị năng, nhưng đối diện với tên ma đầu, mình chỉ như một con kiến mà thôi.
Một người cường đại như vậy cũng bị Lâm tiên sinh giết. Vậy thì Lâm tiên sinh mạnh đến mức nào? May mà hắn không phải là kẻ thù của Hoa Quốc. Cũng khó trách lúc trước hắn có thể tiêu diệt căn cứ Kỷ Minh.
- Lâm tiên sinh, ngài không đi cùng chúng tôi trở về sao?
Vương Đào dẫn theo mấy người bị giam đi ra động phủ rồi dò hỏi Lâm Vân.
Lâm Vân thuận miệng nói:
- Không cần, cậu dẫn bọn họ về trước đi. Đoán chừng cậu còn rất nhiều phải làm. Tuy nhiên, đối ngoại thì nói người kia do tổ chức dị năng các cậu giải quyết. Tôi là người không thích phiền toái.
- Vâng, Lâm tiên sinh.
Mặc dù Vương Đào biết Lâm Vân có địa vị rất cao trong quân đội, nhưng lại không rõ ràng lắm.
Nhìn mấy người Vương Đào rời khỏi núi Cương, Xung Hi mới quay đầu nhìn chăm chú Lâm Vân.
Lâm Vân bị Xung Hi nhìn như vậy, trong lòng hơi run, ngượng cười hỏi:
- Em nhìn chằm chằm vào anh như vậy làm gì? Anh có phải là Ác Ma đâu?
- Xin lỗi anh…
Xung Hi nói nhỏ một câu rồi cúi đầu.
Lông mày Lâm Vân nhíu lại:
- Em có gì mà phải xin lỗi anh?
- Bởi vì ngày đó em không đi cùng Vũ Tích tìm anh. Em cảm thấy em rất ích kỷ…Nhưng hôm nay anh lại cứu em lần nữa. Em…
Xung Hi biết nàng rời khỏi căn phòng đó không phải vì ích kỷ, nhưng dù sao nàng không thể làm như Vũ Tích được.
- Em suy nghĩ quá nhiều rồi. Hôm nay anh cứu em là vì tiện đường mà thôi, cũng không cố ý tới cứu em. Anh nghe Chu Linh Tố kể lại, nên mới tới đây xem.
Lâm Vân cười nhẹ. Lâm Hinh đã kể lại chuyện này cho hắn, nhưng hắn không thấy Xung Hi thiếu nợ hắn cái gì.
Hơn nữa, hôm nay hắn tới đây đúng là tiện đường. Nếu không nghe thấy chuyện của thị trấn Đàm Cương trên xe lửa , thì nói không chừng hiện tại hắn đã ở Phần Giang rồi.
- Nhưng mà em…
Xung Hi muốn nói thêm, Lâm Vân đã ngắt lời.
- Nói lại những điều này làm gì. Chúng ta coi như là bằng hữu, giúp em khi gặp khó khăn cũng là việc nên làm. Chúng ta trở về thôi.
Lâm Vân nói xong liền đi trước. Hắn thực sự không muốn nhắc lại chuyện đó.
Xung Hi như nhớ tới điều gì đó, vẻ nhăn nhó trên mặt đã không còn, chợt đi một bước ngăn đường Lâm Vân rồi nói:
- Lẽ nào anh cứ thế mà dẫn em về? Hiện tại em vừa đói vừa mệt.
- Vậy em muốn làm gì? À, anh còn có ít đồ ăn vặt ở đây.
Nói xong, Lâm Vân không biết lấy từ đâu một túi bánh mỳ, thoạt nhìn rất mới vậy.
Xung Hi sững sờ, nàng thật không ngờ Lâm Vân còn mang theo thức ăn trên người, nhưng lại không thấy hắn cất ở đâu? Chẳng lẽ hắn bỏ bánh mỳ vào trong túi áo? Tuy nhiên Xung Hi vẫn nhận lấy cái bánh rồi cắn một cái.
- Có thức ăn rồi, chúng ta đi thôi.
Lâm Vân thấy Xung Hi ăn bánh mỳ ngấu nghiến, phỏng chừng nàng đã rất đói. Tuy nhiên lại không thấy Xung Hi có ý định rời đi, không khỏi kỳ quái nhìn nàng.
Xung Hi đang hoài nghi, cho nên nếu không nhận được đáp án nàng sẽ không cam lòng. Cái tên Ác Ma kia không phải là một tên bình thường. Mà cái vòng tay Lâm Vân tặng cho nàng, rõ ràng có thể tự động phản kích nếu có người tấn công.
Điều này cho thấy, Lâm Vân cũng không phải người bình thường. Hắn có thể tiêu diệt được tên Ác Ma, nói không chừng hắn cũng thể bay lượn trên bầu trời. Nghĩ tới đây, Xung Hi hỏi:
- Chỉ cách có vài trăm km, sao anh không dẫn em bay trở về mà còn đi bộ?
Hỏi xong, Xung Hi liền lo sợ bất an nhìn Lâm Vân. Nàng không biết Lâm Vân có thể bay hay không? Liệu hắn có cho rằng mình bị khùng điên. Đang yên đang lành ai lại nói bay trở về?
Lâm Vân kỳ quái nhìn Xung Hi, hắn đương nhiên hiểu ý của Xung Hi. Có lẽ Xung Hi chỉ phỏng đoán mà thôi. Tuy nhiên hắn không có ý dấu nàng chuyện này. Dù sao tên Ác Ma theo suy nghĩ của Xung Hi cũng bị hắn giết chết, thì bay có gì mà lạ.
Huống hồ đi mấy trăm km mà không bay thì hơi lâu. Hiện tại hắn rất muốn gặp gỡ cha của Chu Linh Tố. Hắn nghĩ đây là một lần kỳ ngộ, nói không chừng qua buổi nói chuyện với cha của Chu Linh Tố, hắn có thể có được thứ mình cần.
Cho nên hắn không nói gì, mà kéo tay Xung Hi rồi bay lên không trung.
Xung Hi mở to mắt, thật không ngờ Lâm Vân có thể bay. Còn là mang theo mây trắng bảy màu để bay lượn. Điều này không phải chỉ thần tiên trong truyền thuyết mới làm được sao? Trong một thời gian ngắn, Xung Hi chỉ biết sững sờ.
Lâm Vân âm thầm buồn cười. Đám mây bảy màu dưới chân hắn chỉ là chân nguyên mà hắn ngưng tụ. Chỉ có tác dụng làm đẹp, chứ chẳng làm gì được cả. Hắn làm vậy để thỏa mãn trí tưởng tượng của Xung Hi mà thôi.
- Anh có thể bay được, còn cưỡi mây nữa chứ? Lẽ nào anh chính là thần tiên?
Xung Hi đã triệt để ngây dại. Lúc nàng bị tên Âc Ma bắt đi, thì y sử dụng một thanh phi kiếm để bay.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R