Một canh giờ sau, trong Lâm Hải thành trừ một ít cường giả trên pháp thân bị linh hồn xiềng xích trói ở trong thành không thể nhúc nhích, toàn thành trên từ người già tám mươi tuổi, dưới đến trẻ mới sinh còn nằm ngửa khóc đều bị rút hết linh hồn.
Trăm vạn người chốc lát gần như bị điên cuồng nuốt hết, nguyên thành thị khắp nơi đều là cái xác mất đi linh hồn.
Những cái xác mắt trống rỗng, liếc mắt liền nhận ra họ là người chết.
- Những quái vật này rốt cuộc từ đâu tới...
Chủ Thiên Hồn may mắn sống sót, nhưng nhìn linh hồn xiềng xích trên người, gã biết có sống cũng vô nghĩa. Bởi vì gã không thể chạy thoát, không lâu sau khi Hồn Giả lại trở về đây, đến lúc đó họ sẽ giống như con heo nhân loại nuôi, bị nuôi dưỡng để từ từ nuốt linh hồn.
Nghĩ đến vận mệnh của mình, chủ Thiên Hồn ánh mắt tối tăm. Gã là chủ Thiên Hồn, phong cảnh một đời thế mà cuối cùng bị người ta nuôi giống heo chờ mập lên rồi giết?
Chủ Thiên Hồn nhìn xung quanh. Gió thu thổi qua mặt đường, vài miếng lá vố vàng bị gió cuốn đi, lướt qua xác vô số người mất đi linh hồn, thảm trạng khiến người da đầu mát lạnh.
Bỗng có mấy sát thủ Thiên Hồn còn sót lại chạy đến bên cạnh chủ Thiên Hồn, nói:
- Chúng ta bỏ trốn đi!
Có người nói:
- Đúng vậy, những Hồn Giả đi hướng bắc, chắc mục tiêu là băng nguyên bắc cương. Chúng ta đi Trung Châu! Chỉ cần đến Trung Châu vst, tìm đến Âu Dương thì chắc chắn không sao!
Lời gã nói khiến đám người ánh mắt ảm đạm lại dấy lên hy vọng.
Đúng vậy! Âu Dương có được lực phi tiên, cho dù những Hồn Giả này đánh đâu thánh đó thì sao, chỉ cần hắn ra tay thì bọn Hồn Giả sẽ lại bị tiêu diệt!
Mọi người lên tiếng đề nghị:
- Đi Vạn Tiên sơn! Tìm Âu Dương!
Lúc này họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi Vạn Tiên sơn tìm Âu Dương, để hắn ra tay mới có cơ hội giết hết Hồn Giả.
Mắt chủ Thiên Hồn cũng sáng lên, hùa theo nói:
- Đúng vậy! Vạn Tiên sơn! Thần Tiễn Âu Dương! Chỉ cần Thần Tiễn ra tay thì trong thiên hạ không có chuyện gì không thể giải quyết!
Mọi người ở Chân Linh Giới đều biết sự cường đại của Âu Dương, loại việc gần như tia nạn này chỉ có hắn ra tay mới giải quyết được.
- Chúng ta dùng trận đồ truyền tống đến Trung Châu thành!
Chủ Thiên Hồn vung tay lên, vô số người lao vào Tỏa Tâm các, mục tiêu của họ là Trung Châu Vạn Tiên sơn, tìm đến Âu Dương, khiến hắn đuổi đi bọn Hồn Giả.
Nhưng họ không biết bây giờ Âu Dương bị khốn ở Bách Tôn đảo, những người trên đảo thấy hắn đã mất đi ý thức lâu đến nửa tháng. Bắt đầu từ nửa tháng trước Hồn Giả huyết tẩy Bách Tôn đảo đến bây giờ, Âu Dương ngẩn ngơ nằm trên giường. Nếu không phải Phong Thần Tán tạo thành vết thương vẫn có luồng sáng đỏ tu phục thì có lẽ mọi người đều cảm thấy Âu Dương đã chết.
Bên ngoài là nửa tháng nhưng trong thế giới ý thức của Âu Dương chỉ mới chưa tới mười phút, giống như khi ngươi ngủ, nhắm mắt lại đến lúc mở tođã qua năm, sáu canh giờ. Đối với ngươi năm, sáu canh giờ chỉ là một chớp mắt nhưng với bên ngoài thì rất lâu.
Hiện tại thân thể của Âu Dương thuộc trạng thái ngủ say, ý thức của hắn không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu.
Vệ Thi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói:
- Ngươi nói những điều này ta cũng rất tin, nhưng ngươi biết điểm cuối đường viễn cổ là cái gì không? Ngươi có biết Hoắc Khải Phong chung kết viễn cổ cường đại đến cỡ nào không?
- Năm đó Hồn Giới không phải không có phi tiên, khi đó ba phi tiên áp chế lực lượng không tiến vào thiên môn. Đêm hôm đó Hoắc Khải Phong một mình đi tới Hồn Giới muốn mượn mạng của ba phi tiên Hồn Giới chúng ta, mục đích là để tục mệnh ba ngày cho người hắn yêu. Ba phi tiên Hồn Giới liều mạng chiến đấu nhưng đối diện chính là Hoắc Khải Phong, ba phi tiên không thể phản kháng bị giết chết hết. Lấy đi linh hồn của ba phi tiên chỉ vì tục mệnh cho người mình yêu ba ngày, Hoắc Khải Phong rất vĩ đại, nhưng cách của hắn đã là tẩu hỏa nhập ma.
Vệ Thi nói xong mắt ứa lệ.
Âu Dương nghe kể lòng giật mình, hắn biết người chung kết viễn cổ chắc là Hoắc Khải Phong, cái tên đó ở trong sinh tử cảnh, nhưng hắn không hiểu nổi tại sao Hoắc Khải Phong ở khắp viễn cổ giết người lấy linh hồn của người khác.
Bây giờ nghe Vệ Thi kể ra Âu Dương mới hiểu.
Vệ Thi tiếp tục kể câu chuyện khiến người kinh sợ:
- Không chỉ có Hồn Giới chúng ta, coi như là cường giả Chân Linh Giới, chỉ cần là trên ý chí tam phương đều bị Hoắc Khải Phong dùng lực lượng cường đại giết chết, tất cả chỉ vì để người yêu của hắn tục mệnh. Bảy trăm tám mươi mốt linh hồn tục mệnh cho người mình yêu bảy trăm tám mươi mốt ngày, Hoắc Khải Phong đúng là ác ma!
Bảy trăm tám mươi mốt, nó đại biểu không chỉ là mạng sống của bảy trăm tám mươi mốt, đây là sinh mệnh của bảy trăm tám mươi mốt cường giả từ ý chí tam phương trở lên.
Hoắc Khải Phong dùng sức bản thân đồ tận mạng sống của toàn Chân Linh Giới, Hồn Giới chỉ vì tục mệnh cho người mình yêu, tình ý này tuyệt đối là kinh thiên động địa.
- Cuối cùng hình như hắn cũng biết bản thân dã tẩu hỏa nhập ma, phong ấn người yêu vào tiểu thế giới băng cảnh,chính mình dùng lực nghịch thiênđem thiên môn thông hướng tiên giới phong kín, chung kết viễn cổ, đem người biết chuyện này giết sạch. Nhưng hắn quên còn có Hồn Giới, hắn cho rằng mình hoàn toàn phong kín Hồn Giới thì không ai đi ra. Nhưng hắn sai rồi!
Trong mắt Vệ Thi tràn đầy hận ý.
Âu Dương gần như hiểu hết ý của Vệ Thi, nói:
- Muốn chung kết đường viễn cổ chỉ có thể giết chết Hoắc Khải Phong sao?
- Giết chết Hoắc Khải Phong? Hừ hừ, đừng nói ngươi có ý chí tam phương, cho dù ngươi là phi tiên, thậm chí linh tiên đều không có khả năng là đối thủ của Hoắc Khải Phong! Hắn ở viễn cổ là cường giả cấp Tiên Giới Đế, muốn giết chết hắn là chuyện không thể. Nhưng chỉ cần ngươi có thể làm hắn từ bỏ lực lượng duy trì phong ấn, vậy thì mọi phong tỏa đều bị đánh mở, tuổi thọ năm mươi năm của ngươi cũng kéo dài vô hạn, ngươi có thể đạt đến vũ hóa phi tiên phi thăng.
Âu Dương bỗng nói một câu:
- Nếu đã có cơ hội thì chúng ta nên liều thử, ít nhất liều một lần chúng a còn có cơ hội, nếu không có cả can đám liều lĩnh thì dù chúng ta sống cũng tràn đầy tiếc nuối.
Hắn nói câu này khiến Vệ Thi ngây ngẩn.
Vệ Thi nhìn Âu Dương, biểu tình kinh ngạc, qua thật lâu sau mới lên tiếng nói:
- Ngươi biết không? Năm đó Hoắc Khải Phong cũng nói một câu giống như ngươi.
Âu Dương nhướng mày:
- A?
- Năm đó Hoắc Khải Phong đấu tranh vì người yêu của mình, hắn nói liều thì có lẽ còn có cơ hội, nếu không có can đảm liều lĩnh cho dù sống sẽ tràn ngập tiếc nuối, nhưng cuối cùng...
Vệ Thi không nói tiếp nhưng Âu Dương có thể tưởng tượng được, cuối cùng người yêu của Hoắc Khải Phong vẫn chết.
- Thôi, ta không ép nàng, nếu nàng muốn thì chúng ta liên hợp, nếu nàng không muốn vậy ta một mình đi đoạn đường cuối.
Âu Dương biểu tình buồn bã, lúc trước hắn cảm thấy mở bí mật viễn cổ thì có thể vũ hóa phi tiên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhưng sự thật không hề đơn giản như vậy. Từ viễn cổ đến bây giờ đã mấy vàn năm, thiên tài lớp lớp, không phải không có người thiên phú cao hơn, vận khí tốt hơn Âu Dương, nhưng không có một ai giải được bí mật viễn cổ. Không phải bởi vì bí mật viễn cổ khó tìm mà là khi họ đi đến một bước như Âu Dương, bày trước mặt họ không phải cánh cửa mà là ngọn núi cao có lẽ vĩnh viễn không thể trèo lên đỉnh.
Hoắc Khải Phong cường đại vốn không nên tồn tại trong thế giới này, y vốn không thuộc về thế giới này, muốn đẩy ngã y là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Băng nguyên bắc cương, tuyết bay đầy trời, dân chúng Bắc Thiên thành mặc áo lông dày vội vàng đi trên đường. Chỗ này một năm bốn mùa hiếm khi có thời tiết sáng sủa, gần như cả năm đều là tuyết bay.
Phía nam Bắc Thiên thành, một cánh cửa to đen bỗng mở ra, vô số Hồn Giả từ cánh cửa rít gào vọt ra. Có Hắc Mạn cường giả nhị phương ý chí, đám Hồn Giả muốn xuyên qua một vùng đất dễ như trở bàn tay.
Từ phía đông Lâm Hải thành một đường đồ thành, bây giờ chúng đã lao tới băng nguyên bắc cương, xme ra chúng diệt sát hết Chân Linh Giới mới cam lòng.
Đám ý chí hủy diệt như điên cuồng, bị Hoắc Khải Phong phong ấn ở - Hừ! Nhiều năm như vậy, chủng tộc vốn đã khát máu quên đi mặt khác, trong lòng chúng chỉ còn lại giết chóc, giết chóc vô tận, giết chóc hủy diệt toàn Chân Linh Giới.
- Ù ù ù ù....!!!
Tiếng rít gào xuất hiện trên bầu trời Bắc Thiên thành, Khổng Si Huyền Chân tông hiện đang ở Bắc Thiên thành. Khổng Si nghe thấy thanh âm, vụt ngẩng đầu nhìn ra xa, liếc mắt thấy tình cảnh khiến ghã dứt khoát xoay người biến thành vệt sáng chạy nhanh hướng bắc.
Người có tu vi thấp không cảm ứng được mây đen đó đáng sợ, Khổng Si đạt đến ý chí hiểu rõ mây đen đó không phải quái vật gì, bên trong bao gồm hơi thở ý chí đáng sợ. Khổng Si cảm ứng được có ít nhất mười cường giả ý chí tu vi còn mạnh hơn cả gã, còn có một sự tồn tại khiến gã không dámđụng độ.
Mây đen như vậy cho Khổng Si một tá lá gan thì gã cũng tuyệt đối không dám dừng lại.
*Xẹt đùng!*
Phong lôi từ trong mây đen vang lên, tiếng rít gào cùng sấm sét xen lẫn vào như ngày tận thế quét hướng Bắc Thiên thành.
- Đó là cái gì?
Trong Bắc Thiên thành, một xa phu kéo xe bỗng dừng lại, chỉ ra xa mây đen ập đến, hỏi một quý phụ nhân sau lưng.
- Ngươi nói nhiều quá, mau đi đi!
Quý phụ nhân mất kiên nhẫn, lúc này trượng phu của nàng đang ở bên ngoài chờ nàng đi tham gia một tụ hội, nếu không phải xe ngựa trong nhà bịhư thì nàng sẽ không chọn xe thấp kém như thế này.
Bây giờ tốt lắm, còn đụng phải xa phu nhiều chuyện như vậy, nếu không phải quý phụ nhân có việc gấp thì rất muốn tát miệng gã này, sau đso nói cho gã trượng phu của nàng là đội trưởng tuần thú Bắc Thiên thành!
Xa phu bỗng có cảm giác không may, nói:
- Phu nhân, người xuống xe đi, đám mây này hơi kỳ quái, ta nhìn thấy sợ, không thể đi hướng tới nữa, ta sẽ hét to.
- Ngươi muốn chết đúng không? Nói cho ngươi, trượng phu của ta đang chờ ta, muộn một khắc sẽ hỏi tội ngươi! Trượng phu của ta là đội trưởng tuần thú Bắc Thiên thành!
Quý phụ nhân nói đến trượng phu của mình thì vẻ mặt kiêu ngạo, rất đáng ghét.
- A...
Xa phu nghe lời quý phụ nhân nói bị hù giật nảy mình. Đội trưởng tuần thú Bắc Thiên thành rất nổi tiếng, hiện tại quý phụ nhân nói cho gã biết trượng phu của nàng chính là đội trưởng tuần thú, nếu bây giờ gã bỏ đi thì ngày mai chắc chắn sẽ có người tìm răc rối với gã.
- Hắc hắc... Hắc hắc... Phu nhân thứ lỗi cho, ta đi...ta đi đây...
Xa phu vội cười làm lành, kéo xa đi hướng quý phụ nhân đã nói.
- Hừ!
Quý phụ nhân kiêu ngạo hừ lạnh, bộ dạng thỏa mãn, người không biết còn tưởng tượng phu của nàng là cường giả thiên hạ đệ nhất.
- U u...
Quý phụ nhân mới hừ lạnh không lâu thì dấy lên tiếng quỷ khóc đầy trời, vô số Hồn Giả khống chế linh hồn quỷ quái đi đến bầu trời Bắc thiên thành.
Xa phu nghe thấy thanh âm lập tức thả tay kéo, xoay người chạy vắt giò lên cổ. Quý phụ nhân bởi vì xa phu thả tay kéo, nàng không phản ứng kịp ngả ngửa trên mặt đất, té choáng váng.
Quý phụ nhân nhe răng trợn mắt định há mồm chửi, nhưng nàng mới mở to mắt liền thấy trước mặt mình xuất hiện một quái vật cả người đen thui, mắtđỏ rực. Quý phụ nhân hét chói tai, bị hù vỡ tim chết.
Đầy trời Hồn Giả cuốn sạch Bắc Thiên thành, tuy trong thành có rát nhiều cường giả nhưng không ai có thể ngăn cản bước chân của đám Hồn Giả. Thật nhiều bình dân bách tính bị Hồn Giả quét qua mất đi linh hồn đã chết. Tu luyện giả thì bị đội ngũ Hồn Giả dùng linh hồn xiềng xích phong tỏa. Nguyên Bắc Thiên thành chốc lát trở thành địa ngục, tiếng khóc kêu, cầu xin vang khắp bốn phía. Nhưng Hồn Giả không có chút gì mềm lòng, bước chân giết chóc của chúng không giảm.
Trung Châu, đằng trước sơn môn Vạn Tiên sơn vây quanh rất nhiều người. Nửa tháng nay chuyện Hồn Giới Hồn Giả đồ sát nhân loại náo động đến cả Chân Linh Giới nổi điên.
Không nói đến Hắc Mạn mạnh mẽ, chỉ là trưởng lão cấp ý chí cũng đủ càn quét, bình thường cường giả cường giả ý chí Chân Linh Giới đụng phải Hồn Giả tổ thành đại đội thì cơ bản chỉ có nước bị nhốt.
- Âu Dương đã đi Bách Tôn đảo, bây giờ không có cách nào liên lạc với Âu Dương được!
Bạch Hủ Minh ở trước sơn môn đã giải thích vô số lần nhưng luôn có người hỏi vấn đề tương tự.
Thật ra trong lòng Bạch Hủ Minh sốt ruột hơn bất cứ ai, đến bây giờ Âu Dương không có tin tức, lão lo nhất là hắn đã một mình tiến vào sâu trong Mê Hồn Hải, đi con đường viễn cổ, nếu vậy thì lần này thật sự là tai kiếp Chân Linh Giới.
Âu Dương chỉ có tuổi thọ năm mươi năm, chuyện này Bạch Hủ Minh chết sống cũng không thể nói ra. Âu Dương đi con đường viễn cổ có thể thành công hay không chính Bạch Hủ Minh cũng không biết. Nếu Âu Dương đã tiến sâu vào Mê Hồn Hải, như vậy lần này Chân Linh Giới muốn đánh lui các Hồn Giả gần như là không thể.
Một trưởng lão Hồn Giả mở miệng hỏi Hắc Mạn:
- Đại trưởng lão, ta từ ký ức người vừa chết biết được Trung Châu mới là nơi phồn hoa nhất, sao chúng ta không trực tiếp đi Trung Châu?
- Trung Châu? Đương nhiên ta biết Trung Châu phồn hoa nhất, nhưng Trung Châu là địa ngục với chúng ta!
Hắc Mạn híp mắt, nói tiếp:
- Không lẽ các ngươi đã quên? Bốn mươi năm trước huyết sắc ác ma đó càn quét Hồn Giới, ác ma kai ở Trung Châu. Người Chân Linh Giới xưa nay không đoàn kết, chỉ cần chúng ta không đụng đất Trung Châu thì có lẽ ác ma đó sẽ mặc kệ.
Hắc Mạn ý nghĩ kỳ lạ nói.
Hắc Mạn dứt lời, trưởng lão xung quanh kiềm không được đánh rùng mình, chúng vẫn nhớ rõ bốn mươi năm trước Âu Dương một mình một người lật tung Hồn Giới. Sự khủng bố của Âu Dương đã cắm sâu vào lòng người, ngay cả nữ vương Vệ Thi cũng biến mất sau trận chiến đó, hiện tại thực lực của Hắc Mạn so với Vệ Thi đúng là trên trời dưới đất.
ý chí tam phương cùng nhị phương ý chí, nghe thì chỉ chênh lệch một ý chí nhưng sự thật là cách biệt chỉ có thể miêu tả bằng một trời một vực.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Trên Bách Tôn đảo, U Nguyệt Ảnh phát thề, từ khi nàng biết đến Âu Dương tới giờ lần đầu tiên hy vọng hắn mau chóng tỉnh lại. U Nguyệt Ảnh nhìn Âu Dương nằm trên giường như rối gỗ, nàng không biết nên nói sao.
Ai đều biết tên này mạnh mẽ, nhưng phút mấu chốt thế này hắn mê mang bây giờ Hồn Giới Hồn Giả tiến vào có liên quan rất lướn với hắn, tất cả đều tại hắn cùng Đạm Thai Minh tỷ thí bổ thiên mới tạo thành như vậy. Bây giờ hắn ra thế này, không biết sống chết, khiến U Nguyệt Ảnh sắp phát điên.
- Ưm...
Ngay khi U Nguyệt Ảnh kiềm không được muốn há mồm chửi thì Âu Dương nằm trên giường bỗng khẽ rên, rồi người hắn xuất hiện huyết sắc liệt diễm, linh hồn xiềng xích trói hắn bị huyết sắc liệt diễm đốt thành tro.
Có huyết sắc liệt diễm ở trong người, bây giờ Âu Dương gần như miễn dịch với lực lượng linh hồn, linh hồn xiềng xích nho nhỏ đối với hắn độ cứng cỏi không bằng cả sợi tóc.
- Có chuyện gì vậy?
Âu Dương mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường thì hơi giật mình, hắn nói chuyện rõ ràng với Vệ Thi xong chỉ mới mười mấy phút, sao chớp mắt đã nằm trên giường?
Âu Dương thấy U Nguyệt Ảnh đứng bên giường thì giật nảy mình, nhưng thế chưa hết, hắn cảm giác cánh tay hơi đau. Nâng tay lên để trước mặt nhìn, Âu Dương phát hiện nửa bên cánh tay thối rữa lộ xương trắng hếu, không biết có phải vì lực Thiên Mệnh Thánh Dược không ngừng giúp đỡ hắn ngăn cản, nếu không thì có lẽ toàn thân đã mục rữa rồi.
*Bùm!*
Một tiếng khẽ vang, khối thịt rữa trên tay Âu Dương và Phong Thần Tán bị hắn chấn rớt, tiếp theo cánh tay hắn nhanh chóng khép lại, chưa đến một phút máu thịt đã lại mọc đầy trên cánh tay hắn, thoạt trông không khác gì trước kia.
- Cái này là ai làm?
Âu Dương nhìn chằm chằm U Nguyệt Ảnh, trong lòng hắn đã có suy đoán. Trên Bách Tôn đảo ra độc thủ như vậy với hắn e rằng chỉ có một người, Đạm Thai Kha!
…
Ánh mắt của Âu Dương cực kỳ đáng sợ, nhân lúc hắn ngủ say dùng Phong Thần Tán tập kích, đây là thủ đoạn cực kỳ tồi tệ, may mắn hắn tỉnh lại, nếu không thì thân thể bị phá hư, còn sót lại linh hồn chắc chắn phải đoạt xá mới trùng sinh được. Nếu làm như vậy có lẽ trong năm mươi năm hắn không thể hồi phục tu vi, chỉ có thể sống năm mươi năm.
- Đạm Thai Kha! Lại là Đạm Thai Kha, lần này không diệt sạch Đạm Thai gia thì có lỗi với mình!
Mắt Âu Dương lóe tia sát khí. Vốn Đạm Thai Minh dùng sinh mệnh cuối cùng điểm lên cửa Hồn Giới đặt cược cơ hội một lần cuối khiến hắn rất khâm phục gã. Âu Dương đã định tha cho Đạm Thai gia, nhưng bây giờ Đạm Thai Kha dùng thủ đoạn này tương đương với muốn mạng của hắn, nếu hắn nhân từ nương tay thì hắn không phải là Âu Dương.
Một giọng nữ từ hư không truyền đến:
- Tộc nhân của ta đã bắt đầu đồ sát Chân Linh Giới.
Tiếp theo ở ngực Âu Dương xuất hiện một vòng xoáy đen nho nhỏ, Vệ Thi từng chút một chui ra khỏi ngực hắn, nàng tiến tới một bước, thân hình to lớn ra.
Mới rồi trong thế giới linh hồn của Âu Dương, hai người coi như đạt thành hiệp nghị cuối cùng. Hiệp nghị này thật ra là Âu Dương uy hiếp Vệ Thi, Hồn Giả lao ra Hồn Giới tiến vào Chân Linh Giới đồ sát, đừng nhìn Âu Dương ở trong thế giới linh hồn, hắn chỉ suy đoán cũng trúng. Các Hồn Giả bị nhốt trong Hồn Giới nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên đi tới Chân Linh Giới, kêu chúng không như sói đói vồ mồi là không thể nào.
Âu Dương vì khiến Vệ Thi đi theo mình cùng bước trên đường viễn cổ, bất đắc dĩ đành dùng tất sát kỹ cuối cùng! Dùng mệnh của toàn bộ Hồn Giả làm tiền cược.
Nếu Vệ Thi không đồng ý với hắn, Âu Dương sẽ đồ tận Hồn Giới, lấy nó uy hiếp nàng, coi như nàng không muốn làm cũng không được.
- Ngươi so với Hoắc Khải Phong càng ác. Mặc dù Hoắc Khải Phong là người độc ác nhưng so với ngươi thì hắn còn chưa đủ độc, rất khó tưởng tượng lấy tính cách của ngươi nếu đến tiên giới thì ngươi có rơi vào ma đạo hay không!
Đây là đánh giá của Vệ Thi về Âu Dương. Thật lâu trước kia Vệ Thi cảm thấy Âu Dương là ác ma giống như Hoắc Khải Phong, bây giờ xem ra so với hắn thì Hoắc Khải Phong coi như là người tốt.
- Người không vì mình trời tru đất diệt, con người còn sống phải không ngừng leo lên. Xa xưa kia ta ngây thơ cho rằng mình có thể bình tĩnh sinh hoạt, nhưng ta muốn lặng mà gió không ngừng. Ta là người sợ rắc rối, vì không bị rắc rối quấn thân, ta nhất định phải giẫm nát tất cả những người tạo rắc rối cho ta!
Đây là câu đáp của Âu Dương cho Vệ Thi.
Âu Dương đi tới Chân Linh Giới vài chục năm, hắn đã nhìn thấu tất cả. Dù là ở thế giới nào, muốn sống cho tốt thì ngươi nhất định phải có thực lực, nếu không thì ngươi chỉ có thể bị người khi dễ.
Con người không thể thay đổi thế giới, vậy nhất định phải tự mình biến đổi. Ngoan độc, độc ác, dù là độc cái gì đều vì sống càng tốt.
Âu Dương liếc U Nguyệt Ảnh, hỏi:
- Đạm Thai Kha đã quay về Thánh Tà đảo?
Sau khi Đạm Thai Kha làm chuyện này chắc không có gan ở đây chờ chết.
- Âu Dương, hơn nửa tháng ngươi hôn mê Hồn Giả đã đại khai sát giới Chân Linh Giới, bây giờ phía đông Lâm Hải thành tử thương thảm trọng, Hồn Giả đã đến băng nguyên bắc cương, Bắc Thiên thành bị đồ, Bà Sa thánh địa, Già Lam thánh địa và Huyễn Chân tông tử thương vô số. Bây giờ trừ Trung Châu ra chỗ khác hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện Hồn Giả, nguyên Chân Linh Giới sớm rối loạn. Mọi người đều đi Trung Châu, đi Vạn Tiên sơn tìm thiên hạ đệ nhất ngươi xuất thủ!
Trong giọng điệu của U Nguyệt Ảnh chất chứa van xin, không chỉ những tông phái nàng đã nhắc tới, lần này đệ tử Thái Nhất tông ở bên ngoài cũng tử thương vô số.
Hiện tại đại quân Hồn Giả ở phương bắc, đợi Hồn Giả đến phương nam thì Thái Nhất tông khó tránh khỏi vận rủi diệt tông, toàn thiên hạ đang chờ đợi Âu Dương xuất hiện.
Âu Dương nhếch môi, tông phái khác bị Hồn Giả giải quyết là bình thường, Hắc Mạn có nhị phương ý chí gần như vô địch, thực lực Hồn Giới rất mạnh, Chân Linh Giới trừ phi tập hợp lại toàn bộ nếu không thì tuyệt đối không thể ngang ngửa với Hồn Giới.
- Hồn Giới! Chuyện Hồn Giới ta sẽ giải quyết, những Hồn Giả này rất nhanh sẽ lăn trở về thế giới chúng nên ở!
Lời nói của Âu Dương rất bá đạo, hắn nói cũng không sai. Bây giờ Âu Dương nắm giữ ý chí tam phương, hắn không đi Hồn Giới bắt bớt thì Hồn Giả đã cảm ơn trời đất, lại còn chạy tới Chân Linh Giới gây rối, cho rằng Chân Linh Giới không có người sao?
Vệ Thi ở một bên không vui nói:
- Nói năng chú ý chút!
Mặc dù Vệ Thi đã không làm nữ vương Hồn Giới, nhưng nàng dù gì cũng là Hồn Giả, Âu Dương mới nói câu kia tương đương mắng luôn cả nàng.
U Nguyệt Ảnh tiếp tục khuyên nhủ Âu Dương:
- Âu Dương, bây giờ tất cả người trong Chân Linh Giới đều tụ tập ở Vạn Tiên sơn, đang chờ đợi ngươi xuất hiện, không lẽ ngươi định vì chuyện riêng của mình mà bỏ mặc sinh mệnh của ngàn vạn người Chân Linh Giới sao? Mê Hồn Hải đối với người khác là lạch trời, đối với ngươi chỉ chớp mắt liền tới. Thánh Tà đảo ở đó, khi nào ngươi muốn cũng có thể lấy mạng họ ngay!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Dù sao mỗi qua một khắc là Chân Linh Giới sẽ có vô số người chết trong tay Hồn Giả.
- Chuyện Thánh Tà đảo ta sẽ nhanh chóng giải quyết!
Âu Dương nói xong câu đó nháy mắt với Vệ Thi, rồi vươn tay chặt không khí trước mặt, cánh cửa đi thông thế giới trục xuất bị hắn mở ra. Âu Dương liếc U Nguyệt Ảnh, sau đó đạp bước đi vào thế giới trục xuất bị vô số người coi là địa ngục, vĩnh viễn khó thể trốn thoát.
Vô tận hắc động và hư không có lực xé rách điên cuồng, nhưng Âu Dương và Vệ Thi là cường giả ý chí tam phương không thèm để mắt lực lượng này.
Âu Dương đi trong thế giới này một lát, người rung lên, lại phất tay. Vách tường thế giới trục xuất được gọi là không thể lao ra ở trước mặt Âu Dương bị chém mở, thế giới bên ngoài chính là Thánh Tà đảo!
Âu Dương mỉm cười bước chân ra khỏi thế giới trục xuất, khi hắn xuất hiện trên Thánh Tà đảo thì ngẩn ra.
Vệ Thi đi theo sau lưng Âu Dương, nói:
- Chỗ này không có một chút hơi thở linh hồn!
Trên Thánh Tà đảo này không tồn tại bất cứ ai, bàn về năng lựccảm giác thì Vệ Thi tuyệt đối mạnh nhất toàn thế giới.
- Chết tiệt! Không lẽ Đạm Thai Kha bỏ chạy? Nàng tìm giúp ta toàn Mê Hồn Hải, xem xem chúng rốt cuộc chạy đi đâu!
Trong mắt Âu Dương tràn ngập sát ý, mới nửa tháng mà Đạm Thai Kha đã mang người bỏ chạy, chuyến này xem như hắn đi uổng công!
- Vô dụng, cả Mê Hồn Hải gần như nằm trong giám thị của ta, nguyên Mê Hồn Hải không hề có hơi thở Đạm Thai gia, trừ phi họ đi hướng kia!
Vệ Thi chỉ vào sâu trong Mê Hồn Hải sương mù đỏ dày đặc, chỗ đó được gọi là Vô Hồi hải vực. Nơi ấy từ viễn cổ đã tràn ngập bí ẩn, Đạm Thai Kha sẽ chạy tới đó sao?
Âu Dương nói:
- Không lẽ Đạm Thai gia chạy tới đó? Nàng chờ ở đây, ta đi vào xem!
Nói rồi Âu Dương đi hướng khu vực đỏ.
Vệ Thi thốt lên:
- Đừng...
Nhưng nàng nói quá chậm, chỉ thấy Âu Dương lắc người đã vào trong khu vực đỏ. Âu Dương mới vào khu vực đỏ liền rớt xuống Mê Hồn Hải ngập sắc đỏ máu, không biết sinh tử.
Lúc này Vạn Tiên sơn đông đúc người chật như nêm cối, đằng trước sơn môn vô số người tụ tập muốn tiến vào Vạn Tiên sơn.
Hiện tại nguyên Chân Linh Giới khắp nơi đều có Hồn Giả hoành hành, lúc này chỗ an toàn nhất chỉ có Vạn Tiên sơn! Có phi tiên Âu Dương thủ hộ, Vạn Tiên sơn không thể bị phá vỡ, có địa vị không ai lay động được.
Thật nhiều người thường ở trước sơn môn nhìn xa xa pho tượng Âu Dương ngàn thước xông tận mây, bọn họ hai gối quỳ chấm đất, yên lặng cầu khẩn với pho tượng.
Bây giờ cầu thần linh dã không còn tác dụng, muốn chung kết Hồn Giả chỉ có Âu Dương ra tay mới được. Nhưng mãi cho đến bây giờ Âu Dương không lộ mặt, các tu luyện giả còn đỡ, ít nhất họ biết ở Vạn Tiên sơn chắc chắn không thành vấn đề, nhưng người bình thường có thể làm chỉ là cầu nguyện.
Lỗ Tu sốt ruột nói:
- Âu Dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đến bây giờ không từ Bách Tôn đảo quay về? Âu Dương cường đại như vậy chắc chắn cảm ứng được Hồn Giả.
Vạn Tiên sơn đúng là đủ rộng, nhưng cứ tính theo mỗi ngày đến mấy trăm vạn người thì dù Vạn Tiên sơn lớn tới đâu cũng không chứa nổi.
Hiện tại tu luyện giả trong Vạn Tiên sơn đã có mấy trăm vạn thậm chí hơn trăm ngàn, người bình thường là mấy ức. Nguyên Trung Châu chỉ cần là người sống sẽ không hẹn mà cùng hướng tới Vạn Tiên sơn.
Khu vực khác cũng như vậy, ai đều biết lúc này an toàn nhất chỉ có Trung Châu, Vạn Tiên sơn! Nhưng cứ tiếp tục thế này không phải là cách, một ngày nào đó Hồn Giả sẽ đến Vạn Tiên sơn, nếu đến lúc ấy Âu Dương còn không xuất hiện thì chỗ này sẽ biến thành địa ngục.
Bạch Hủ Minh luôn lặng im không nói, không phải lão không muốn nói mà là không thể nói. Bạch Hủ Minh còn khổ hơn bất cứ ai, thời gian dài như vậy Âu Dương không xuất hiện, lão cảm thấy có lẽ hắn đã tiến sâu vào Mê Hồn Hải, bước trên con đường viễn cổ, đi hết năm mươi năm cuối cùng.
Một trưởng lão cấp Đại Đế Vạn Tiên sơn vội nói:
- Phương bắc đã hoàn toàn sụp đổ, phương bắt gần như là tử địa, hiện tại Hồn Giả bắt đầu tàn phá phương nam. Người Thái Nhất tông đã dùng trận đồ đi qua đây, Phi Vân Tiên Tử ở bên ngoài sơn môn Vạn Tiên sơn!
Bạch Hủ Minh trợn to mắt bật thốt:
- Thái Nhất tông cũng luân hãm?
Bạch Hủ Minh không thể tin, tốc độ của Hồn Giả quá nhanh, mới có bao lâu mà phương đông và phương bắc đều trở thành tử địa, bây giờ cả phương nam cũng bắt đầu xuất hiện Hồn Giả. Có lẽ không hơn ba ngày, ngay cả phương nam cũng biến thành tử địa.
Lỗ Tu mở miệng nói:
- Mau mời Phi Vân Tiên Tử!
Trưởng lão Đại Đế vẻ mặt khó xử nhìn Lỗ Tu lại liếc Bạch Hủ Minh:
- Cái này...
- Sao vậy?
Bạch Hủ Minh nhìn ra có gì không đúng, mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì?
Trưởng lão Đại Đế thở dài, nói:
- Phi Vân Tiên Tử mang còn lại năm vạn đệ tử Thái Nhất tông chạy trốn tới Vạn Tiên sơn, vốn chúng ta định thả bọn họ vào, nhưng...trong số người đó có người của Trịnh gia!
Trưởng lão Đại Đế nói nhanh, khi gã nói dứt lời thì mọi người trong đại điện đều im lặng.
- Trịnh gia...
Lần này thì Lỗ Tu cũng khó xử, ai đều biết Âu Dương và Trịnh Tú Nhi có thù oán. Nếu bây giờ Vạn Tiên sơn chứa chấp luôn Trịnh gia thì không biết khi lúc Âu Dương trở về có nổi trận lôi đình diệt sạch Trịnh gia không.
- Trịnh gia làm sao?
Một giọng nữ từ bên ngoài truyền vào, Phi Vân Tiên Tử đạp bước tiến vào đại điển, biểu tình cực kỳ khó coi.
Ba trưởng lão Hồn Giới ra tay, nếu không phải Phi Vân Tiên Tử chạy nhanh thì có lẽ đã bị tiêu diệt, bây giờ chạy đến Vạn Tiên sơn, người Vạn Tiên sơn lại bởi vì Trịnh gia mà không cho nàng vào cửa, đúng là buồn cười.
Lỗ Tu thấy Phi Vân Tiên Tử tiến vào, gã là tông chủ Vạn Tiên sơn không thể chậm trễ.
Lỗ Tu thở dài nói:
- Người khác trong Thái Nhất tông thì Vạn Tiên sơn hoan nghênh, nhưng Trịnh gia không thể tiến vào Vạn Tiên sơn!
- Tại sao? Không lẽ chỉ vì Âu Dương cùng Trịnh gia có thù oán? Âu Dương không hiểu cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng sao?
Phi Vân Tiên Tử là đàn bà, lúc còn trẻ miệng mồm nhenh nhẹn, bây giờ dù đạt tới cấp lão tổ thì vẫn như vậy.
- Hừ!
Bạch Hủ Minh hừ lạnh, từ khi còn trẻ lão và Phi Vân Tiên Tử đã không vừa mắt nhau, người đàn bà này có được như hôm nay tuy cũng một phần nhờ thiên phú nhưng càng trọng yếu là nàng có vô số người quỳ dưới váy, cũng chính vì điều đó nàng là đàn bà, thiên phú không tính đỉnh cấp vẫn có thành tựu.
Bạch Hủ Minh lên tiếng:
- Đại cục làm trọng? Vậy tại sao Thái Nhất tông các ngươi không lấy đại tục làm trọng bỏ Trịnh gia đi?
Lão nói câu này không sai, Âu Dương mới là người quyết định mọi thứ, kêu hắn lấy đại cục làm trọng còn không bằng khiến Thái Nhất tông chú trọng đại cục bỏ Trịnh gia đi.
- Ngươi...ngươi nói cái gì vậy! Trịnh gia mới hơn vạn người, không lẽ vì một người trừ bỏ hơn vạn người sao?
Phi Vân Tiên Tử nghe vậy thấy chói tai, lúc nói chuyện nàng liếc Khổng Si đứng bên cạnh, ẩn ý rất đơn giản, kêu gã hỗ trợ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Khổng Si bị cái liếc mắt của Phi Vân Tiên Tử khiến lòng rối loạn, đầu óc nóng lên nói giúp cho nàng:
- Phi Vân Tiên Tử nói đúng!
Khổng Si hát đệm:
- Âu Dương có một người, Trịnh gia hơn vạn người, có thù hận gì đi chăng nữa nay đại địch trước mắt nên buông xuống!
Khổng Si không phát hiện Lỗ Tu, Bạch Hủ Minh đã biến sắc mặt.
- Hừ!
Lỗ Tu lên tiếng:
- Đại địch trước mắt? Đối với các ngươi thì đúng, nếu như Âu Dương ra tay, chớp mắt liền khiến những Hồn Giả cút về Hồn Giới!
Lỗ Tu liếc xung quanh, lời gã nói đúng là bá đạo nhưng gã đánh giá cũng là sự thật.
Cường giả ý chí nhị phương ý chí tính cái gì, nếu Âu Dương thật sự ra tay thì bọn họ không là gì. Đám người này chỉ có thể hù dọa người Chân Linh Giới, nếu Âu Dương đốt lên huyết sắc liệt diễm thì coi như là Hắc Mạn cũng giống tang gia bại khuyển cụp đuôi trốn.
Phi Vân Tiên Tử gằn giọng chất vấn:
- Vậy ý của ngươi là người Trịnh gia đều đi ra ngoài chết?
Phi Vân Tiên Tử đập bàn đứng dậy trừng Lỗ Tu.
Lỗ Tu cũng đứng dậy đối diện Phi Vân Tiên Tử:
- Như thế nào? Muốn làm cái gì? Nói cho ngươi, Vạn Tiên sơn từ khi sáng lập chưa từng sợ ai, hôm nay đừng nói ngươi là Phi Vân Tiên Tử, dù đối địch với toàn thiên hạ thì Vạn Tiên sơn chúng ta cũng dám chiến!
- Hừ! Thái Nhất tông các ngươi quá vênh váo! Ta nói thẳng cho ngươi biết, nếu trước khi ngày mai mặt trời lặn Trịnh gia còn không ra khỏi Vạn Tiên sơn thì đệ tử Vạn Tiên sơn sẽ đuổi tận giết tuyệt Trịnh gia!
Bạch Hủ Minh cũng là người bá đạo, nếu đàm phán tan vỡ thì lão cũng không giữ mặt mũi nữa. Phi Vân Tiên Tử muốn chiến thì Vạn Tiên sơn chiến, Vạn Tiên sơn chưa từng sợ ai.
*Ầm!*
Trên người Phi Vân Tiên Tử bùng phát khí thế đáng sợ, nàng thúc đẩy ý chí vĩnh sinh đè ép hướng Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu. Nhưng nàng với phát ra ý chí thì Bạch Hủ Minh một chưởng đập Phi Vân Tiên Tử xuống.
Nói đến tu vi thì Phi Vân Tiên Tử yếu hơn Bạch Hủ Minh nhiều, giờ một chọi một nàng chẳng khác nào tìm đánh!
Còn về phát ý chí, ý chí vĩnh sinh của Phi Vân Tiên Tử rõ ràng yếu hơn một bậc, chưa đến một khắc nàng đã bị Bạch Hủ Minh đè ép hộc máu!
Hiện tại Bạch Hủ Minh đã sớm đại thành ý chí trung hậu, ý chí vĩnh sinh cũng đến bờ, cho lão thêm chút thời gian là có thể được đến ý chí nhị phương. Bây giờ Bạch Hủ Minh có thể nói là người mạnh nhất trong Chân Linh Giới trừ Âu Dương ra.
Phi Vân Tiên Tử chỉ dựa vào ý chí vĩnh sinh khiêu chiến Bạch Hủ Minh đúng là đi tìm chết.
- Đừng kích động, đừng kích động!
Thấy Bạch Hủ Minh ra tay, người xung quanh biến sắc mặt. Lão gần như đè bẹp Phi Vân Tiên Tử, ý chí trung hậu trên cơ ý chí vĩnh sinh nhiều, cảm nhận lực vĩnh sinh tồn tại, mọi người mới hiểu một điều chắc Bạch Hủ Minh đã đến gần với ý chí thứ hai.
Khổng Si vội tiến lên kéo Bạch Hủ Minh lại.
Bạch Hủ Minh hất tay Khổng Si ra, nói:
- Ở trên Vạn Tiên sơn gây chuyện, chưa từng có ai sống sót rời đi! Mọi người gặp khó khăn đương nhiên Vạn Tiên sơn phải giúp đỡ, nhưng ai muốn ở Vạn Tiên sơn bày ra bộ dạng lão tổ thì cút khỏi Vạn Tiên sơn của ta đi!
- Ngày mai mặt trời lặng nếu Trịnh gia còn không ra khỏi phạm vi Vạn Tiên sơn thì không cần Hồn Giả ra tay, Vạn Tiên sơn sẽ diệt Trịnh gia!
Lần này không ai lên tiếng, ý của Bạch Hủ Minh quá rõ ràng. Vạn Tiên sơn đồng khí liên chi, Âu Dương có thù với Trịnh gia thì chính là Vạn Tiên sơn có thù cùng Trịnh gia. Bây giờ Âu Dương không có mặt tại đây, nếu hắn ở thì chỉ cần phẩy ta, Vạn Tiên sơn lập tức dốc hết lực lượng tiêu diệt sạch người Trịnh gia.
Từ lúc Âu Dương diệt thiên cung đặt Vạn Tiên sơn lên thiên hạ đệ nhất tông thì hắn trở thành thần trong lòng mọi người Vạn Tiên sơn! Đó là chiến thần không ngã, chỉ cần Âu Dương còn sống thì Vạn Tiên sơn sẽ không ngã xuống.
- Nguy rồi!
Ngay lúc này, bên ngoài bỗng bay vào một trưởng lão Đại Đế, người này chạy vào đại điễn, thấy tình hình giương cung bạt kiếm thì ngẩn ra.
Gã nói:
- Trung Châu đã xuất hiện Hồn Giả, hiện tại số lượng không nhiều nhưng có nhiều bình dân và một ít tông phái loại nhỏ bị Hồn Giả tru sát!
- Cái gì!
Nghe câu này mọi người vẻ mặt giật mình. Âu Dương vẫn không xuất hiện, Hồn Giả chạy tới Trung Châu thăm dò, nếu hắn vẫn không lộ mặt thì Hồn Giả chắc chắn rầm rộ chạy đến Vạn Tiên sơn, đó sẽ là lúc đập nồi chìm thuyền quyết tử chiến đến cùng.
- Hiện tại số lượng không nhiều, hình như chỉ tấn công thử, chúng nghi ngờ gì đó nên mới không rầm rộ tấn công!
Trưởng lão Đại Đế nói ra hết toàn bộ tình huống mình biết.
Trung Châu thành, lúc này người thường bên trong thành không kinh hoảng. Danh tiếng Âu Dương Vạn Tiên sơn ở trong lòng người Trung Châu như là thần linh, ở trong lòng những bách tính này chỉ cần Âu Dương, Vạn Tiên sơn không ngã thì chắc chắn có thể chấn nhiếp Hồn Giả.
Toàn Chân Linh Giới khắp nơi đầu là Hồn Giả hoành hành, chỉ mình Trung Châu là rất ít Hồn Giả, Trung Châu thành đến bây giờ không có một Hồn Giả xuất hiện.
Ức Dương lâu, một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặt đầy râu đứng trước quầy rượu, mặc dù dân chúng Trung Châu không hoảng loạn nhưng luôn có chút sầu lo, cho dù là Ức Dương Lâu là tửu lâu làm ăn phát đạt nhất bây giờ rất ít có khách.
Một mỹ phụ nhân khoảng ba mươi lăm, sáu tuổi tiến lên kéo tay gã đàn ông, an ủi nói:
- Phu quân, không cần lo lắng, không phải cha đã nói rồi sao? Trung Châu sẽ không có gì, Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu bất diệt!
- Ừm, cha đúng là đã nói Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu bất diệt!
Mắt gã đàn ông lại sáng lên niềm tin, câu này người trong Trung Châu thành ai ai đều biết.
Thần Tiễn bất diệt, Trung Châu bất diệt. Chính vì câu này cho nên dân chúng Trung Châu mới không hoảng loạn, họ vững tin Thần Tiễn trong lòng họ sẽ không từ bỏ họ, Thần Tiễn không gì làm không được có thể lại kéo cung xua đuổi Hồn Giả.
- Trung Châu bất diệt! Tên của Thần Tiễn đại nhân đủ càn quét tứ phương, Linh Hồn Liệt Diễm của Thần Tiễn đại nhân có thể đốt Hồn Giả cháy cha mẹ chúng cũng nhìn không ra!
Một tu luyện giả mới bát giai uống say mềm, đang gào la.
- Đúng vậy! Trung Châu sẽ không bị diệt! Thần Tiễn của chúng ta đánh đâu thắng đó, không ai có thể cản được Thần Tiễn đại nhân!
Một Yêu Cung Thủ tay cầm trường cung rất là oai hùng, yêu cung trong tay gã phỏng chế theo Thứ Kiêu cung của Âu Dương, mặc dù thoạt trông không có ý vị linh động như Thứ Kiêu cung.
Lại một Yêu Cung Thủ lên tiếng:
- Cái gì Hồn Giả với hiện giả, Linh Hồn Liệt Diễm của Thần Tiễn đại nhân ngay cả hồn viễn cổ đều bị đốt chết. Hồn Giả bình thường sao chịu được thần tiễn của Thần Tiễn đại nhân!
Hiện tại danh tiếng của Âu Dương dâng lên, số lượng Yêu Cung Thủ toàn Chân Linh Giới cũng tăng lớn theo.
- Khụ khụ...
Một chuỗi tiếng ho khan vang lên, một ông lão chống gậy đi từ lầu hai lửu điếm xuống. Ông lão tuy đầu tóc bạc phơ nhưng uy nghiêm còn đó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc