Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 264: Các sư huynh hữu lễ
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Lâm Bảo xoa xoa đôi bàn tay, ngón tay giữa cẩn thận đẩy đầu súng qua một bên, nói ra:
- Chư vị sư huynh tốt, Lâm Bảo ta hữu lễ. Hắc hắc, cái kia… ta rất muốn trở thành một thành viên trong các ngươi. Nếu có ngày đó, còn hi vọng chư vị sư huynh chiếu cố, chiếu cố...
Thân cao 1m85, làn da ngăm đen, một thân cơ bắp dọa người, nhưng mà, lại lộ ra dáng tươi cười kiều mỵ. Choáng nha, những quân nhân kia nhìn thấy, cũng nhịn không được muốn cười, không, là muốn ói.
Quá khôi hài rồi.
Không chỉ có Lâm Bảo, Lâm Gia, Lâm Vệ, Lâm Quốc, cũng giải thích như thế, trên mặt đều là dáng tươi cười nịnh nọt. Về phần sát khí trước kia, sớm đã không biết bị bọn hắn ném đi đâu rồi.
Đám huynh đệ Lâm Bảo, đều rất khát vọng trở thành binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa, hơn nữa, dùng tố chất thân thể của bọn hắn, đó là tuyệt đối không có vấn đề.
Không nói nhất định có thể tiến vào Huyết Nhận, nhưng mà tuyệt đối là thành viên dự bị Huyết Nhận.
Bọn hắn khát vọng, nhưng mà Lâm lão gia tử lại cực kỳ khó chịu.
Con mẹ nó, tử tôn của mình, rõ ràng muốn trở thành binh lính Trần gia. Cái này nếu thật để cho bọn hắn như nguyện, mặt mũi Lâm lão gia tử hắn, sẽ ném đi nơi nào?
Phải biết rằng, sự tình Lâm lão gia tử kiêu ngạo nhất, chính là hắn có bốn con trai, sáu cháu trai, tất cả đều đi bộ đội. Hơn nữa, mỗi người đều rất tốt, thành tích nổi bật.
Kiêu ngạo của mình, một lòng muốn trở thành binh lính nhà người ta, Lâm lão gia tử có thể không tức giận sao?
Về sau, cũng không phải là Lâm lão gia tử hắn khinh bỉ, cười nhạo Viên lão gia tử cùng Trần lão gia tử nữa, mà là trái lại, bị bọn hắn cười nhạo.
Con của ngươi nhiều, tôn tử của ngươi nhiều, tất cả đều tòng quân, thành tích đó cũng là lợi hại hò hét. Nhưng mà, ngươi đừng cho tôn tử của ngươi, con của ngươi, chạy đến trong tay tiểu tử Trần Chấn Hoa kia chứ?
Ngươi mất mặt không?
Thực xuất hiện loại tình huống này, cái kia thật là xấu hổ chết người a.
Tuy Lâm lão gia tử đối với Trần Chấn Hoa, còn là phi thường tán thưởng. Nhưng mà, ta không thể bởi vì tán thưởng, mà đem mặt mũi của mình ném đi ra ngoài.
Nếu như không phải Lâm lão gia tử ngăn cản, bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia này, chỉ sợ sớm đã đầu nhập dưới cờ của Quân Thần Trần Chấn Hoa rồi.
- Cái kia... Ha ha, vừa rồi tiểu đệ quá lỗ mãng, xin hỏi, Trần Thanh Đế có ở nhà không?
Lâm Bảo cười hắc hắc, trên mặt đều là dáng tươi cười nịnh nọt.
- Không có.
Một gã quân nhân trong đó, nghiêm túc nói.
- Không có? Không thể nào, hắn mới vừa khi dễ tiểu muội...
Lâm Vệ nhịn không được nói ra. Bất quá, hắn nói còn chưa dứt lời đã bị Lâm Bảo cắt đứt.
- Lâm Vệ, sao em lại nói như vậy?
Lâm Bảo trừng mắt nhìn Lâm Vệ, quát:
- Sư huynh nói, Trần Thanh Đế không có ở nhà, sẽ không ở nhà. Chẳng lẽ sư huynh còn có thể gạt chúng ta sao?
- Ách...
Bọn người Lâm Vệ, ngay ngắn trợn tròn mắt.
Con mẹ nó, ta coi như là muốn nịnh nọt người, cũng không thể như vậy a, chí khí đi đâu rồi? Nếu để cho lão gia tử biết rõ, khẳng định không có ngày tốt lành.
Hơn nữa, cho dù nịnh nọt cũng có rắm dùng? Lão gia tử không để cho chúng ta đi qua.
- Các vị sư huynh, Trần Thanh Đế đã không có ở nhà, chúng ta sẽ không quấy rầy.
Vẻ mặt Lâm Bảo nịnh nọt, sắc mặt biến đổi, nhìn bọn người Lâm Vệ, tức giận quát:
- Còn ở đây làm gì? Còn không xéo đi nhanh lên?
- Cái kia... Lão gia tử bên kia, chúng ta bàn giao như thế nào?
Lâm Vệ nhịn không được hỏi.
Đúng vậy a, chúng ta là tới bắt người. Người chưa bắt được không nói, ngay cả cửa cũng không có đi vào, cứ như vậy trở về, cái kia cũng không tốt bàn giao a.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy, còn không đi nhanh lên?
Lâm Bảo đối với bờ mông của Lâm Vệ là đạp một cước.
Lâm gia, bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia, khí thế hung hăng càn quấy, đằng đằng sát khí tiến đến, lại vẻ mặt cười làm lành ly khai. Hơn nữa, bọn hắn cũng đều cam tâm tình nguyện, cảm giác vẫn là một sự tình kiêu ngạo.
Người ta là bộ đội tinh anh trong tay Quân Thần a. Có thể nịnh nọt binh trong tay Quân Thần, cái kia cũng là đáng giá kiêu ngạo.
...
Bệnh viện Thịnh Thái, bên cầu thang lầu một, Trần Thanh Đế đi tới bên người Lý Vưu, giảm thanh âm hỏi:
- Lý Vưu, tình huống bây giờ như thế nào?
- Tại lầu mười sáu, Tá Đằng Trung Càn cùng một đám người vừa mới đánh nhau.
Lý Vưu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Thực lực những người kia rất cường hãn, tôi cũng không dám tới quá thân cận.
- Thực lực rất mạnh?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thấp giọng hỏi:
- Ngoại trừ những người Tá Đằng Trung Càn, bị tập kích có bao nhiêu người?
- Ngay từ đầu có ba người bị tập kích.
Lý Vưu nói nhanh:
- Trong đó có một cái hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, bất quá đã bị giết. Một nữ nhân đầu bị băng bó như xác ướp trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn chưa có chết. Còn có một nam nhân hơn 40 tuổi, thực lực rất mạnh. Bất quá, lúc trước hắn giống như bị thương, bị chặt mất một cánh tay.
- Ngay khi nhóm người Tá Đằng Trung Càn sắp giết ba người kia, đột nhiên lại chạy đến sáu người.
- Ngươi tìm một chỗ ẩn mình, chỉ cần nhìn chằm chằm vào nhóm người Tá Đằng Trung Càn là được, sự tình khác không nên hỏi.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, chạy tới lầu mười sáu.
Người nào cũng có thể chết, nhưng hiện tại Tá Đằng Trung Càn không thể chết. Cho nên, Trần đại thiếu muốn đi lên xem một chút, ở thời khắc mấu chốt, còn có thể xuất thủ cứu Tá Đằng Trung Càn.
Hết cách rồi, giá trị lợi dụng của Tá Đằng Trung Càn quá nhiều.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 265: Bại lui
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Đồng dạng, người Thượng Quan gia cũng không thể chết hết. Bằng không thì ai biết rõ, những người kia đều là người Sơn Khẩu Tổ giết?
Không chỉ có như thế, đến lúc đó người Thượng Quan gia, đều sẽ cho là Trần gia làm.
Dù sao, Thượng Quan gia bọn hắn chỉ biết là có xung đột cùng Trần đại thiếu. Hơn nữa, Trần đại thiếu còn phế Thượng Quan Giang Vũ, còn đánh Hướng Diễm thành đầu heo.
Một khi tất cả đám người Thượng Quan Giang Vũ đều bị giết, Thượng Quan gia đương nhiên sẽ cho rằng là người Trần gia làm.
Trần đại thiếu sẽ không ăn cái oan ức này.
Chịu tiếng xấu thay cho người khác?
Cái kia đều là người khác, thay Trần đại thiếu bị oan ức mới đúng.
Rầm rầm rầm...
Trần đại thiếu vừa đến lầu mười sáu, chợt nghe đến từng đợt trầm đục. Khi hắn đi lên xem xét, lúc này, đồ vật ở lầu mười sáu, đã bị hủy không sai biệt lắm.
Người Sơn Khẩu Tổ, cũng đã giết không ít. Người Thượng Quan gia, ngoại trừ Thượng Quan Giang Vũ chết ra, những người khác ngược lại đều còn sống.
Bất quá, nguyên một đám đều bị thương không nhẹ.
- Tá Đằng Trung Càn, Sơn Khẩu Tổ các ngươi giết con của ta, ta quyết không bỏ qua ngươi. Nạp mạng đi...
Thượng Quan Niên thương thế rất nặng, hai mắt sung huyết, gầm lên giận dữ, đánh tới Tá Đằng Trung Càn đang đứng ở đàng xa.
- Cái gì?
- Cái gì?
Sáu người Thượng Quan gia chạy đến sau, nghe được Thượng Quan Giang Vũ bị giết, tất cả đều phát ra một tiếng thét kinh hãi, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin được.
Không phải nói, Thượng Quan Giang Vũ chỉ là bị Trần Thanh Đế đánh bị thương nặng sao?
Như thế nào... Như thế nào bị người Sơn Khẩu Tổ giết đi?
Sáu người Thượng Quan gia, nguyên một đám càng thêm phẫn nộ, sát khí càng mạnh.
Phải biết rằng, Thượng Quan Giang Vũ là người thừa kế duy nhất của Thượng Quan gia bọn hắn a. Vậy mà... lại bị người Sơn Khẩu Tổ giết đi.
Bát dát...
Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, một gã Ninja lưu lại bảo hộ Tá Đằng Trung Càn, nhìn thấy Thượng Quan Niên đánh tới, thân thể khẽ động, nhanh chóng nghênh đón tiếp lấy.
- Lão Ngũ coi chừng.
Một lão giả của Thượng Quan gia, khoảng hơn năm mươi tuổi, sắc mặt biến đổi. Lập tức, toàn lực đánh ra một chưởng, đánh lui đối thủ của mình, nhanh đánh tới tên Ninja kia.
Tốc độ lão giả cực nhanh, công kích cũng phi thường sắc bén, hung hăng liều mạng cùng tên Ninja kia. Song phương ngay ngắn lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân thể.
Phốc!
Tên Ninja kia nhịn không được nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
Lão giả cũng không có tiếp tục truy kích, mà là thân thể khẽ động, mau tới bên người Thượng Quan Niên, lo lắng hỏi:
- Lão Ngũ, em như thế nào?
- Em không sao, còn chưa chết.
Thượng Quan Niên đỏ mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tá Đằng Trung Càn, gầm nhẹ nói:
- Đại ca, là bọn hắn giết Vũ nhi, Vũ nhi chết rồi, chết rồi.
- Anh biết rõ.
Lão giả tên là Thượng Quan Thạch, lúc này sắc mặt hắn ngưng trọng, nói ra:
- Lão Ngũ, em yên tâm, anh nhất định sẽ không bỏ qua người Sơn Khẩu Tổ bọn hắn.
Nói xong, toàn thân Thượng Quan Thạch tràn ngập sát khí khổng lồ, khí tức cũng trong nháy mắt này, nhanh chóng tăng vọt.
Tên Ninja kia nhanh chóng thối lui, trong lòng run lên, ngăn ở trước mặt Tá Đằng Trung Càn, thấp giọng nói ra:
- Thiếu tổ trưởng, người này rất mạnh, chúng ta không phải là đối thủ, rút lui a.
Tuy Tá Đằng Trung Càn không cam lòng. Bất quá, Thượng Quan Giang Vũ đã bị giết, Thượng Quan Niên lại bị phế một cánh tay, coi như là phát tiết một lần.
Quan trọng nhất là, Tá Đằng Trung Càn quá mức khinh địch, không có điều toàn bộ lực lượng tới. Gia gia của hắn, phái tới mười tám tên Ninja, trong đó có bốn gã Ninja là tinh anh bên trong tinh anh.
Bất quá, Tá Đằng Trung Càn ngay cả một gã Ninja tinh anh cũng không có mang đến.
- Rút lui!
Tên Ninja kia, gầm nhẹ một tiếng. Lập tức, các nơi ở tầng mười sáu, chung quanh mỗi tên Ninja, đều bốc lên khói đen.
- Muốn đi? Không có dễ dàng như vậy.
Khí tức của Thượng Quan Thạch đã tăng lên tới cực hạn, quát lên một tiếng lớn, nhanh công kích đến Tá Đằng Trung Càn bên trong khói đen.
Khói đen, đối với Thượng Quan Thạch mà nói, cũng không có bất cứ hiệu quả nào.
- Ân?
Nhìn bọn người Tá Đằng Trung Càn lui lại, Trần đại thiếu đang chuẩn bị ly khai, lại đột nhiên nghe được, Thượng Quan Thạch gầm lên, nhịn không được nhíu mày.
Thời điểm Trần đại thiếu chứng kiến, Thượng Quan xông vào bên trong khói đen, muốn đánh gục Tá Đằng Trung Càn, trong lòng run lên.
Choáng nha, hiện tại để cho Tá Đằng Trung Càn ly khai, đó là không còn gì tốt hơn. Nếu như Tá Đằng Trung Càn bị Thượng Quan Thạch giết, vậy thì thật đáng tiếc.
Giá trị lợi dụng của Tá Đằng Trung Càn, là có không ít.
Phế vật, nhất là phế vật có bối cảnh, không chỉ có dễ lợi dụng, giá trị lợi dụng còn rất cao.
Trần đại thiếu tiềm phục tại chỗ tối, mau đem dung mạo của mình cải biến thành bộ dáng 'Lữ Đông'. Ngay sau đó, tăng tốc độ của mình lên nhanh nhất, nhào vào bên trong khói đen.
- Lữ Đông...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đột nhiên xông tới, Tá Đằng Trung Càn nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 266: Hiểu lầm
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Oanh!
Trần Thanh Đế không đợi Tá Đằng Trung Càn nói cho hết lời, một cước đạp Tá Đằng Trung Càn đi ra ngoài. Tên Ninja bảo hộ Tá Đằng Trung Càn kia, sắc mặt biến đổi, thân thể khẽ động, mau chóng tiếp được Tá Đằng Trung Càn.
Sau khi tiếp được Tá Đằng Trung Càn, tên Ninja kia không dám dừng lại chút nào, thân thể liên tục chớp động, nhanh chui vào bên trong thang lầu, biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy một màn này, Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm cười lạnh không thôi, thân thể xoay chuyến, đón nhận công kích của Thượng Quan Thạch.
Oanh!
Hai người Trần đại thiếu cùng Thượng Quan Thạch liều mạng đánh một chưởng, Thượng Quan Thạch trực tiếp bị Trần đại thiếu đánh lui mấy mét, phun ra một ngụm máu tươi.
Mục đích đạt tới, Trần Thanh Đế không muốn làm bất luận dừng lại gì, nhanh chóng ly khai.
- Đại ca...
Nhìn thấy Thượng Quan Thạch bị đánh lui, ở bên trong sáu người khác kể cả Thượng Quan Niên, ngay ngắn kinh hô, nhanh chóng xông tới.
Đồng thời, còn có ba người muốn truy, lại bị Thượng Quan Thạch ngăn lại.
- Không cần đuổi...
Thượng Quan Thạch duỗi tay gạt đi máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt âm trầm nói:
- Người kia... rất mạnh!
- Đại ca, ta vừa nghe được, tạp chủng Tá Đằng Trung Càn gọi người kia là Lữ Đông.
Sắc mặt Thượng Quan Niên trắng bệch vô huyết, trầm giọng nói:
- Lữ Đông này, có phải là người Lữ gia hay không?
- Bất kể có phải hay không, chúng ta trước ly khai nơi đây nói sau.
Thượng Quan Thạch che ngực, hít sâu một hơi nói:
- Mang Vũ nhi... thi thể Vũ nhi đi.
Đột nhiên làm ra động tĩnh lớn như vậy, bọn người Thượng Quan Thạch đương nhiên biết rõ, cảnh sát rất nhanh sẽ đến. Cho nên, hiện tại phải ly khai mới được.
Tuy dùng thực lực của bọn hắn cũng không sợ cảnh sát, nhưng cuối cùng cũng là phiền toái.
Sau khi đi ra bệnh viện Thịnh Thái, bọn người Thượng Quan Niên một đường cẩn thận chạy gấp, đi tới vùng ngoại thành cách bệnh viện Thịnh Thái rất xa.
Thượng Quan Thạch nhìn Thượng Quan Niên đã bị chém mất một cánh tay, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lão Ngũ, thương thế của em như thế nào, còn có thể chống đỡ hay không?
- Em không sao, máu đã ngừng chảy.
Thượng Quan Niên sắc mặt tái nhợt, hai con ngươi sung huyết, lắc đầu, cắn răng mở miệng nói:
- Sơn Khẩu Tổ, ta tuyệt đối sẽ không buông tha Sơn Khẩu Tổ.
- Còn có Lữ Đông kia, nếu như không phải hắn đột nhiên xuất hiện, tạp chủng Tá Đằng Trung Càn kia làm sao có thể chạy thoát?
Thượng Quan Niên gần như điên cuồng:
- Lữ gia, nếu để cho ta biết rõ Lữ Đông là người Lữ gia các ngươi, Thượng Quan Niên ta quyết không tha các ngươi.
Thượng Quan Thạch chuẩn bị đánh gục Tá Đằng Trung Càn, nhưng mà lại bị 'Lữ Đông' đánh lui. Ở Thượng Quan Niên xem ra, không có thể giết Tá Đằng Trung Càn, tất cả đều là bởi vì 'Lữ Đông' .
Không chỉ có Thượng Quan Niên, mà ngay cả Thượng Quan Thạch cũng cho rằng như vậy. Hắn đối với thực lực của mình là phi thường tự tin, nếu như không phải 'Lữ Đông' xuất hiện, Tá Đằng Trung Càn đã bị hắn chém giết.
- Dùng bản tính kiêu ngạo của Tá Đằng Trung Càn, nếu như Lữ Đông kia không phải người Lữ gia, hắn như thế nào sẽ nhận thức?
Thượng Quan Thạch trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chỉ sợ Lữ Đông là người Lữ gia, hừ!
...
- Con mẹ nó, không nghĩ tới Thượng Quan gia vậy mà lại đột nhiên phái đến sáu cao thủ.
Tá Đằng Trung Càn đào tẩu, còn bị thương, che che bụng, cắn răng mở miệng:
- Lữ Đông, lão tử tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
Lại một lần nữa bị nhục nhã, vẫn là bị 'Lữ Đông' nhục nhã, Tá Đằng Trung Càn vô cùng phẫn nộ.
Trong nội tâm Tá Đằng Trung Càn rất hối hận, hối hận không có đem bốn gã Ninja tinh anh kia theo. Bằng không thì bọn hắn như thế nào sẽ chật vật như vậy?
Mang theo bốn gã Ninja tinh anh này, còn không có tiêu diệt tất cả người của Thượng Quan gia sao? Hơn nữa, lúc 'Lữ Đông' kia xuất hiện, vừa vặn cũng giết đi, rất hoàn mỹ a.
Tá Đằng Trung Càn, có thể không hối hận sao?
Bất quá, ai lại có thể nghĩ đến, người Thượng Quan gia đột nhiên chạy đến? Đến một lần vẫn là sáu cao thủ. Cái này... cái này con mẹ nó ai có thể nghĩ đến a.
- Con mẹ nó, xem ra Lữ gia là bị Trần gia bức điên rồi, vậy mà hợp tác cùng người Thượng Quan gia.
Tá Đằng Trung Càn, quyết đoán cho rằng, Lữ gia là hợp tác cùng Thượng Quan gia.
Bằng không thì sao có thể trùng hợp như vậy, 'Lữ Đông' sẽ đột nhiên xuất hiện? Lại đả thương hắn? Tá Đằng Trung Càn, đối với Lữ gia càng thêm thống hận.
Mà người Thượng Quan gia cũng là như thế, cho rằng người Lữ gia hợp tác cùng Sơn Khẩu Tổ. Bằng không thì, như thế nào sẽ ở thời khắc mấu chốt, cứu Tá Đằng Trung Càn đi?
Tóm lại, Thượng Quan gia đã ghi hận Lữ gia, Tá Đằng Trung Càn thì là càng thống hận Lữ gia.
Lữ gia, cái oan ức này, là càng bị lớn hơn.
- Mẹ nó, đêm nay phái người đi giết cẩu tạp chúng Lữ Bất Phàm kia đi, trước thu chút tiền lãi.
Tá Đằng Trung Càn càng nghĩ càng tức giận, đồng thời trong nội tâm cũng rất đắc ý thầm nghĩ:
- Lữ gia hợp tác cùng Thượng Quan gia, Lữ Đông đột nhiên xuất hiện, tất nhiên sẽ biết rõ chúng ta đều bị thương. Lữ gia quyết sẽ không nghĩ tới, đêm nay chúng ta sẽ đi ám sát Lữ Bất Phàm.
- Bọn hắn càng không thể tưởng được, còn có bốn gã Ninja tinh anh không có xuất động.
Nghĩ đến cái này, Tá Đằng Trung Càn đột nhiên cao hứng cười ha hả:
- Ha ha, không để cho bốn gã Ninja tinh anh kia xuất động, nguyên lai còn là chuyện tốt. Con mẹ nó, lão tử thật sự là quá thông minh.
Tá Đằng Trung Càn đột nhiên dừng lại, đối với tên Ninja bên người kia lạnh giọng nói:
- Tốt, đêm nay đi giết Lữ Bất Phàm.
Lý Vưu tiềm phục ở chỗ tối, một đường theo dõi Tá Đằng Trung Càn, nghe được Tá Đằng Trung Càn kêu to, trong nội tâm vui vẻ, lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh tin nhắn cho Trần đại thiếu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 267: Đêm nay hành động?
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Thanh Đế ly khai bệnh viện, đã cải biến dung mạo thành bình thường, lái xe chuẩn bị về biệt thự, nhìn thấy tin nhắn của Lý Vưu, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang.
- Đêm nay hành động?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thu hồi điện thoại, thầm nghĩ trong lòng:
- Cái vũng nước đục này, trộn lẫn càng ngày càng đậm, càng ngày càng có ý tứ rồi.
Tâm tình của Trần đại thiếu rất tốt, lái xe về tới biệt thự, chuẩn bị đêm nay đi bệnh viện Dương Xuân xem cuộc chiến.
Bất quá, sau khi Trần đại thiếu trở lại biệt thự, biết được bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia hùng hổ đến tìm hắn, lập tức trợn tròn mắt.
Con mẹ nó, lão tử làm cái gì sao? Là Lâm đại tiểu thư nhà các ngươi cố ý tìm việc, tìm ta gây phiền toái, ca ca ta làm sao lại khi dễ nàng rồi hả?
Bất quá, Trần đại thiếu biết rõ cả nhà Lâm gia đều là lưu manh, cũng không thể làm gì.
Phải biết rằng, Trần đại thiếu trước kia có điểm e ngại bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia. Bằng không thì Trần đại thiếu kia cũng sẽ không coi Lâm Tĩnh Nhu thành người không thể trêu vào.
- Vẫn là trước tránh đi, ai biết rõ, người của Lâm gia còn tới tìm mình hay không.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thầm nghĩ:
- Đi công ty của mẹ nhìn xem, thuận tiện lại bảo mẹ mua sắm một ít thảo dược, ca ca ta muốn xuất lực.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế lái xe đi ra biệt thự, tiến đến Thanh Đế dược nghiệp.
Trần đại thiếu là luyện đan Đại Tông Sư, trên địa cầu, mặc dù không có linh thảo gì, nhưng lại có không ít thảo dược.
Dùng thân phận luyện đan Đại Tông Sư của Trần Thanh Đế, làm ra mấy thứ dưỡng nhan hoàn gì đó,… vẫn có thể đơn giản làm được.
Những vật này, ở địa cầu, đối với những nữ nhân kia mà nói, là rất được hoan nghênh.
Chỉ cần có thể để cho da thịt một nữ nhân biến tốt, làm cho nàng trở nên càng trẻ. Coi như là phí nhiều tiền hơn nữa, đối với một nữ nhân mà nói, cũng không coi vào đâu.
Dung nhan vĩnh trú, là mơ ước lớn nhất của từng nữ nhân a.
Điểm này, Trần đại thiếu vẫn là biết rõ.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế còn phát hiện, Trần Hương Hương có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da. Những vật kia ở địa cầu có lẽ là nhãn hiệu đỉnh cấp, bất quá ở trong mắt Trần đại thiếu, cái kia chính là rác rưởi.
Sao có thể đánh đồng cùng dưỡng nhan hoàn, tịnh da hoàn?
...
Tại Lâm gia, bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia không công mà lui, tất cả đều bị Lâm Sát Địch hung hăng đánh một trận. Nguyên một đám, tất cả đều trở nên mắt mũi sưng bầm.
Lâm Bảo bị đánh tàn nhẫn nhất, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Đại bá, là Trần Thanh Đế không có ở nhà, cái này cũng có thể trách chúng ta sao?
- Con mẹ nó, lão gia tử sẽ trách tội lão tử đấy.
Lâm Sát Địch một cước đá vào mông đít Lâm Bảo, chửi ầm lên nói:
- Con mẹ nó, một đám phế vật, lại hại lão tử bị đánh. Mịa, đều lăn, cút ngay cho tao.
Các ngươi bởi vì Trần Thanh Đế không ở nhà, không có bắt được, lão tử có thể hiểu các ngươi? Nhưng ai hiểu lão tử? Lão gia tử có thể buông tha ta sao?
Cũng chính bởi vì như thế, Lâm Sát Địch căn bản là cái gì cũng không hỏi, trực tiếp đánh bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia, trước đánh một chầu nói sau.
- Chậm đã!
Nhìn bốn anh em Bảo Vệ Quốc Gia ly khai, Lâm Sát Địch lạnh giọng nói:
- Suy nghĩ pháp chọc vui Tĩnh Nhu, nếu để cho ta biết rõ, tâm tình nó còn không tốt, xem lão tử lột da các ngươi như thế nào.
- A...
Bọn người Lâm Bảo, ngay ngắn phát ra một tiếng hét thảm, cái này... đây quả thực là nhiệm vụ vô cùng gian nan a. Ngươi... ngươi còn không bằng đánh chúng ta một chầu.
Chọc vui Lâm Tĩnh Nhu?
Chọc vui như thế nào?
Không có thấy chúng ta lớn như vậy rồi, ngay cả một người bạn gái cũng không có? Cũng là bởi vì không biết làm nữ hài vui vẻ a.
- A cái gì a? Còn không cút nhanh lên?
Lâm Sát Địch nộ quát một tiếng, vuốt vuốt mặt, hắn biết rõ, khuôn mặt này sắp bị Lâm lão gia tử hành hạ.
Đánh thì đánh, sao lại cứ thích đánh mặt chứ? Ngươi xem Trần Chấn Hoa người ta, tuy cũng thường xuyên bởi vì Trần Thanh Đế mà bị Trần lão gia tử hành hạ.
Nhưng mà, Trần lão gia tử không có đánh mặt Trần Chấn Hoa a.
Ngươi... Ngươi nói một chút, ngươi đánh mặt ta thành như vậy, như thế nào đi ra ngoài gặp người a?
Rầm rầm rầm...
Từng đợt trầm đục, từ trong sân Lâm lão gia tử liên tục vang lên. Không cần hỏi, Lâm Sát Địch lại bị Lâm lão gia tử chà đạp rồi.
- Lăn, lão tử cho ngươi một giờ thời gian, ở trong một giờ, lão tử còn không thấy được tiểu vương bát đản Trần Thanh Đế kia, ngươi cũng đừng trở về.
Lâm lão gia tử bưu hãn giận dữ hét.
Lâm Sát Địch từ trong sân Lâm lão gia tử đi ra, con mắt gấu mèo càng sâu.
Lâm Sát Địch nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm mắng to:
- Cin mẹ nó, tiểu tử Trần Thanh Đế kia không biết đã chạy đi đâu, ta đi tìm cha của mi.
Quân Khu Đại Viện, Trần gia, Lâm Sát Địch tìm tới Trần Chấn Hoa.
- Trần Chấn Hoa, lão tử muốn giáo huấn đứa con kia của ngươi một chút.
Lâm Sát Địch sát khí xông mạnh trực tiếp nói:
- Lão tử muốn cho thằng ranh con Trần Thanh Đế kia, nằm trên giường một hai tháng, ngươi có ý kiến gì không?
- Gì cơ? Ngươi nói cái gì? Con mẹ nó, muốn giáo huấn con trai lão tử?
Sắc mặt Trần Chấn Hoa, lập tức âm trầm xuống.
Bắt nhiều người phe phái Lữ gia như vậy, tâm tình của Trần Chấn Hoa rất không tồi. Ai biết rõ, Lâm Sát Địch lại muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, còn muốn cho Trần Thanh Đế nằm trên giường một hai tháng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 268: Ngươi phải nghĩ cho ta
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Chấn Hoa nổi giận rồi.
Thật sự nổi giận.
Cả thành thị này, dám can đảm ở trước mặt Trần Chấn Hoa nói muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, thực không có mấy người. Đương nhiên, một đám lưu manh Lâm gia là ngoại trừ.
Trong đó, Lâm Tĩnh Nhu, Lâm Sát Địch, cùng với Lâm gia lão gia tử. Nhất là Lâm Tĩnh Nhu, trước kia thật đúng là đánh qua Trần Thanh Đế không ít.
Bằng không thì Trần lão gia tử như thế nào sẽ nhẫn tâm ném Trần đại thiếu vào quân đội? Còn nói, luyện đến lúc nào có thể cưỡng gian được Lâm Tĩnh Nhu thì mới ra?
- Lâm Sát Địch, con mẹ nó ngươi muốn tạo phản sao, có gan nói lại lần nữa xem?
Trần Chấn Hoa sát khí xông mạnh, nhìn hằm hằm Lâm Sát Địch. Rất có một bộ, ngươi dám nói lại lần nữa, lão tử sẽ đánh ngươi ngay.
Giáo huấn Trần Thanh Đế?
Choáng nha, ngươi con mẹ nó không biết, Trần Thanh Đế là bảo bối trong lòng lão gia tử sao? Có biết hay không, lão tử bởi vì thằng ranh con Trần Thanh Đế kia, mà mười mấy năm qua ta chưa từng có ngủ ngon một ngày, ách, có một ngày, là ngày lão gia tử nói muốn ném con trai ta vào bộ đội?
Thì ta ngày nào không bị lão gia tử nhà ta hành hạ mấy lần?
Hai ngày này vừa mới tốt một chút, không có bị lão gia tử giáo huấn. Ngươi con mẹ nó ngược lại tốt, cũng dám công nhiên ở trước mặt lão tử, nói muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, còn muốn cho Trần Thanh Đế nằm trên giường một hai tháng?
Nếu thật để cho ngươi làm vậy, lão tử còn không bị lão gia tử nhà ta hành hạ, nằm ở nhà vài năm sao? Lão gia tử thậm chí cũng có thể một cước đạp chết lão tử.
Ta *** con mẹ các ngươi.
Nổi giận.
Quân Thần Trần Chấn Hoa thật sự nổi giận.
Ngươi muốn giáo huấn ai, lão tử không quản, chỉ là đừng liên lụy lão tử a. Muốn liên lụy lão tử, sự tình kia quyết không có cửa đâu cưng.
Lão tử sẽ cùng ngươi dốc sức liều mạng.
Lâm Sát Địch cũng đi theo bạo nộ rồi, chỉ vào mặt của mình, nói ra:
- Trần Chấn Hoa, ngươi con mẹ nó nhìn rõ ràng cho lão tử. Nhìn xem, cái này đều là con trai ngoan của ngươi làm hại.
- Ngươi ngày nào không phải mắt gấu mèo như vậy? Bị lão gia tử nhà của ngươi hành hạ, cùng con của ta có quan hệ gì?
Trần Chấn Hoa liếc qua trên mặt Lâm Sát Địch, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Nếu mỗi lần ngươi bị chà đạp, đều đến tìm con của ta, cái kia con của ta còn có mệnh sống sao?
Nếu không phải Lâm Sát Địch chính mình chỉ vào, Trần Chấn Hoa cũng sẽ không nhìn cái khuôn mặt xanh một miếng tím một khối kia. Ai không biết, mặt thằng này cho tới bây giờ sẽ không có thời điểm nguyên lành.
Đối với chuyện này, Trần Chấn Hoa vẫn là cảm thấy phi thường may mắn. Trần lão gia tử tuy cũng thường xuyên hành hạ hắn, nhưng mà không đánh mặt của hắn.
- Tĩnh Nhu nha đầu nhà của ta, bị Trần Thanh Đế kia dễ rồi, khóc chạy về nhà, nhìn thấy mà lòng của chúng ta đều nát.
Bị vạch trần, Lâm Sát Địch mặt già đỏ lên, càng thêm phẫn nộ quát:
- Ngươi còn dám nói, cái này cùng Trần Thanh Đế bị tinh trùng lên não kia không có quan hệ sao?
- Tên khốn Trần Thanh Đế kia, trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi trêu chọc Tĩnh Nhu.
Lâm Sát Địch càng nói càng tức, chửi ầm lên nói:
- Trần Chấn Hoa ngươi còn không biết, Tĩnh Nhu là bảo của Lâm gia chúng ta sao?
- Ngươi rắm thí, bình thường đều là nha đầu Tĩnh Nhu kia, khi dễ con của ta, con của ta như thế nào khi dễ Tĩnh Nhu?
Trần Chấn Hoa lần nữa nổi giận.
Con mẹ nó, ngươi đây không phải là châm chọc người sao?
Người nào không biết, Tĩnh Nhu nhà của ngươi là khắc tinh hoàn khố? Thân thủ không tệ? Con trai phế vật kia của lão tử, có thể là đối thủ của nha đầu Tĩnh Nhu sao?
Châm chọc người cũng không cần phải châm chọc như vậy.
- Sự tình trước kia, lão tử mặc kệ, lúc này là tên hỗn đản Trần Thanh Đế kia, khi dễ Tĩnh Nhu nhà chúng ta.
Đột nhiên Lâm Sát Địch cảm giác có chút chột dạ:
- Lão tử tới là nói cho ngươi chuẩn bị tâm lý, móa.
Nói xong, Lâm Sát Địch xoay người rời đi.
Giờ khắc này, Lâm Sát Địch nhịn không được hoài nghi tính chân thật của sự tình. Phải biết rằng, dùng thân thủ của Lâm Tĩnh Nhu, coi như là phế vật Trần Thanh Đế kia muốn khi dễ, vậy cũng phải có cái năng lực kia a?
Thế nhưng mà, Lâm Tĩnh Nhu hoàn toàn chính xác là khóc về nhà, lại rất thương tâm.
Vốn Lâm Sát Địch là tới chỗ Trần Chấn Hoa đòi người, hiện tại trực tiếp biến thành, tới lên tiếng kêu gào.
- Lâm Sát Địch, nếu lão tử vì sự tình ngươi dạy Thanh Đế, bị lão gia tử nhà ta hành hạ, lão tử quyết không tha cho ngươi.
Trần Chấn Hoa tức giận quát:
- Ngươi con mẹ nó, phải ngẫm lại cảm thụ của lão tử.
Giáo huấn Trần Thanh Đế?
Những năm gần đây, lão tử bởi vì Trần Thanh Đế kia, bị lão gia tử nhà ta hành hạ thành như vậy, ngươi cho rằng lão tử không muốn dạy dỗ hắn sao?
Ai bảo sau lưng tiểu vương bát đản Trần Thanh Đế kia, có lão gia tử làm chỗ dựa?
Lão tử dám sao?
Trừ khi muốn ăn củ lạc thiết.
- Ai con mẹ nó nghĩ tới cảm thụ của lão tử?
Lâm Sát Địch cũng không quay đầu lại, vô cùng oán niệm quát.
Rất hiển nhiên, vô luận là Lâm Sát Địch, hay là Trần Chấn Hoa, đều là cha không bằng con, đây tuyệt đối là đồng mệnh tương liên.
...
- Trần đại thiếu đã đến, nhanh chuẩn bị một chút...
Ở trong cao ốc Thanh Đế dược nghiệp, đột nhiên không biết là ai hô một câu. Ngay sau đó, nhân viên nữ trong Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều nhanh hành động.
Nhân viên nữ có vóc người đẹp, ngực lớn, bắt đầu thay quần áo, kê lót, để cho thân hình của mình trở nên mập mạp.
Không chỉ có như thế, vốn bộ dáng rất đẹp, toàn bộ cũng bắt đầu hóa trang, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Ngươi căn bản là tưởng tượng không đến, nàng sẽ là một mỹ nữ.
Toàn bộ quá trình ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa tới, nhân viên nữ trong Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều biến thành quái nữ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius