Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1316: Tôi đồng ý
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Nhưng hắn không suy nghĩ ra mục đích Lý Dương làm như vậy, Myanmar hiện đang cần cân bằng, ít nhất cần 5 năm trở lên mới cân bằng, Lý Dương đương nhiên sẽ không nghĩ xa như vậy, Sang Dala căn bản không biết, Lý Dương muốn chính là nơi này vĩnh viễn cân bằng.
Sang Dala tự mình đến , lại để cho một số người đi khỏi hiện trường.
Bọn hắn đều hiểu được, đây là chuyện trong năm đại gia tộc Myanmar, không phải chuyện những dân chúng bọn hắn có thể quản được.
Tra Toa đã được nếm qua đau khổ, những người chứng kiến bộ dáng Tra Toa lúc này còn có chút vui sướng khi hắn gặp họa, tên tham lam này rốt cục bị trừng phạt, nhìn dáng vẻ của hắn cảm thầy như được trút giận.
Sang Dala nhỏ giọng nói chuyện với Lý Dương, Tra Toa liền nằm trên mặt đất, không ai đi quản.
Đánh Tra Toa đối với Sang Dala chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần không giết người là được, mấu chốt chính là lần này người đánh Tra Toa Lý Dương, chuyện này tin tưởng Sang Dun nghe được cũng rất vui vẻ.
Bọn họ muốn cân bằng, để cho Lý Dương tiếp xúc với phía Cuba, kỳ thật nội tâm hắn cũng có lo lắng, bằng không khi không có hắn ở bên, Sang Dala cũng sẽ cần lưu lại người chỗ Lý Dương.
Bọn hắn lo lắng chính là gia tộc khác cũng xây dựng cảm tình cùng Lý Dương, xây dựng quan hệ giống như bọn họ.
Hiện tại, lo lắng này có thể giảm bớt rất nhiều, Tra Toa bị đánh đích mạnh như vậy, muốn nói trong lòng Hồ Tô tướng quân một chút ác ý đều không có, người đó sẽ không tin tưởng.
Bình thường Hồ Tô tướng quân, là một người cực kỳ bao che cho người nhà.
Không đến nửa giờ, mấy cỗ xe việt dã rất nhanh mà đến, trực tiếp dừng ở trước cổng chợ.
Trên xe, người thứ nhất đi xuống là Cuba tướng quân, theo sau Hồ Tô tướng quân cũng từ một xe khác đi xuống, bọn hắn vốn đang ở cùng một chỗ, nghe nói Lý Dương tìm Hồ Tô, lập tức cùng nhau chạy đến.
Trên đường đi đến, bọn hắn đã biết chuyện sao lại thế.
Hai vị tướng quân đều là người cầm lái gia tộc, gọi điện thoại hỏi một chút xảy ra chuyện gì ở cổng chợ chính là chuyện thực sự rất đơn giản, biết được cháu ngoại của mình chọc phải Lý Dương, Hồ Tô nhanh chóng đuổi tới nơi này.
- Lý tiên sinh, thực ngượng ngùng...
Hồ Tô đi tới đầu tiên, mở miệng giải thích trước mặt Lý Dương, bọn hắn đã biết là chuyện gì xảy ra, còn chưa biết Tra Toa bị đánh rất thảm.
Lời của hắn chỉ nói được một nửa, liền dừng lại, hắn đã thấy Tra Toa trên mặt đất, trạng thái bán hôn mê, Tra Toa lúc này rất bi thảm.
Cuba cũng nhìn thấy bộ dạng của Tra Toa, chân mày nhẹ nhàng rung, bộ dạng Tra Toa có thể nói rất thảm, trông như đầu heo, cũng không biết khi nào mới có thể tiêu đi.
- Hồ Tô tướng quân, có người giả mạo cháu ngoại ngài, muốn bắt tôi và sư phụ của tôi đi, tôi đặc biệt mời ngài đến xác định, để tránh ảnh hưởng quan hệ chúng ta!
Lý Dương mỉm cười nhìn Hồ Tô, lời của hắn, khiến nụ cười khóe miệng Trần Vô Cực càng đậm.
Lời này nói rất không tồi, đầu tiên không thừa nhận thân phận người cháu ngoại này, lúc sau hết thảy đã xong rồi, dù sao nói là hiểu lầm, đến lúc đó Hồ Tô cũng không thể nói gì.
Còn một điều, Lý Dương trực tiếp nói cho Hồ Tô biết, có người muốn tóm mình và sư phụ của mình, đây là chuyện dù là ai đều không thể khoan dung.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Hồ Tô quay đầu nhìn về phía Lý Dương.
- Lý tiên sinh, gia giáo không nghiêm, đã đắc tội, sau khi trở về nhất định tôi bảo đảm sẽ dạy dỗ tiểu tử này thật tốt!
Hồ Tô trả lời, khiến Sang Dala cũng nổi nhạc nở hoa trong lòng.
Hồ Tô đầu tiên là phải cắn răng nuốt cơn tức này, cháu ngoại chính mình yêu thương nhất bị đánh, còn phải nói xin lỗi, đây cũng không phải là Hồ Tô thường ngày.
Đáng tiếc bây giờ là thời kì đặc biệt, bọn hắn có điều cầu cạnh ở Lý Dương, Cuba ở bên cạnh còn mang vẻ mặt lo lắng, sợ chuyện này ảnh hưởng đến chuyện giữa bọn hắn cùng Lý Dương.
Bọn hắn đều vẫn chờ Lý Dương trả lời đây, Lý Dương có đồng ý đổ quặng mỏ với bọn hắn hay không, trực tiếp quan hệ đến tương lai của bọn hắn.
- Thì ra cậu ta thật sự là cháu ngoại ngài, Hồ Tô tướng quân, thật sự ngượng ngùng, ngài xem tôi xuống tay cũng không còn biết nặng nhẹ!
Lý Dương làm bộ như thực kinh ngạc, diễn trò diễn như thật.
- Hồ Tô, nghe tôi nói, tiểu tướng quân của nhà ông này quả thật nên được chút giáo huấn , khu chợ bên này có không ít người trách cứ chúng ta!
Cuba bước lên phía trước nói một câu để làm dịu đi quan hệ.
Hồ Tô chậm rãi gật đầu, trong lòng lại đang sôi máu, trên mặt đất cái thứ màu trắng xen giữa đỏ là cái gì hắn đã nhìn ra, lần này cháu ngoại hắn được giáo huấn không phải nhẹ.
- Hồ Tô tướng quân, Cuba tướng quân, để tỏ lòng xin lỗi, trước tiên tôi xin nói cho hai vị, chuyện của các ngài tôi xin đồng ý, khi nào thì có thời gian, cùng nhau thương nghị cụ thể, hôm nay sư phụ tôi bị kinh động, liền cáo từ trước!
Lý Dương mỉm cười nói một câu, nói xong cũng không đợi phản ứng của hai người, trực tiếp mang theo người bên cạnh bỏ đi.
Lý Dương đi rồi, hai tướng quân Cuba và Hồ Tô đều ngây ngô đứng ở nơi đó.
Cổng chợ còn có rất nhiều binh lính đang chặn đường người đi qua, những người này là hộ vệ do hai vị tướng quân mang đến, lúc này người nhàn rỗi đều bị mời đi ra ngoài, cổng chợ cũng tạm thời bị đóng lại.
- Hồ Tô, cậu ta đã đồng ý!
Chờ Lý Dương đi xa , Cuba mới xoay đầu lại, trên mặt cũng nhịn không được nữa, lộ ra vẻ kinh hỉ.
Đồng ý rồi, Lý Dương thật sự đồng ý rồi, bọn hắn vốn đang nghĩ tặng cho Lý Dương chút đồ vật này nọ, vô luận là tiền tài hay là mỹ nữ, chỉ cần Lý Dương thích, bọn hắn đều sẽ tặng.
Mục đích chính là để Lý Dương đồng ý trợ giúp bọn hắn, giúp cho bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
- Đúng, hắn thật sự đồng ý rồi!
Hồ Tô tướng quân lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, hắn vốn cho là cháu ngoại mình đắc tội Lý Dương, lần này khẳng định phải đổ máu một lần.
Không nghĩ tới, điều kiện gì Lý Dương cũng chưa nói, ngược lại đã đồng ý thỉnh cầu của bọn hắn lúc trước. Hồ Tô tướng quân lúc này có cảm giác như nằm mơ.
Nguyện vọng, cứ như vậy được thực hiện, đơn giản như vậy, cũng khó trách người cầm lái hai gia tộc đều khống chế không nổi tâm tình của mình.
Hai người cùng đứng lại với nhau, đứng xa xa nhìn Lý Dương rời đi, trên mặt hai người đều lộ ra một ý cười, đồng thời còn có một cảm giác thích thú.
Lý Dương hiện giờ, nói là đúng thứ hai về đổ quặng mỏ, tuyệt đối không ai dám đi tranh thứ nhất, ngoài những chiến tích kiêu ngạo của bản thân, cũng là người Phỉ Thúy Vương mạnh mẽ tiến cử.
Phỉ Thúy Vương chính miệng nói qua, người có thể đổ quặng mỏ thay đổi trạng thái túng quẫn của ba đại gia tộc, chỉ có Lý Dương có thể làm được.
Lại nói tiếp, khi Lý Dương lần đầu tiên đến Myanmar, ba đại gia tộc cũng biết người này, nhưng không ai coi trọng, lúc ấy thậm chí đều muốn chế giễu hắn.
Sang Dala không biết mời từ đâu đến một người trẻ tuổi, coi như chúa cứu thế .
Trên thực tế cũng là như thế, khi đó, người tin tưởng đối với Lý Dương cũng chỉ có mình Sang Dala. Chính là Sang Dun tướng quân cũng có nghi hoặc, cũng không tin.
Chính là kết quả lúc sau đã khiến tất cả mọi người thật không ngờ, Lý Dương người này thật sự lợi hại như vậy, lập tức lôi gia tộc Sang Dun từ trong nước sôi lửa bỏng giải cứu ra, hơn nữa đã trở thành gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc.
Bọn hắn hôm nay, cũng phải dựa vào người đã từng nhìn không vào mắt, cho rằng là chuyện cười, đến cứu mạng, chỉ cần Lý Dương nguyện ý giơ tay ra, vậy nhất định có thể giải quyết khốn cảnh bọn hắn trước mắt.
- Sư phụ, thật ngượng ngùng. Làm người mất hứng!
Trở lại trên xe, Lý Dương thật xin lỗi nói một câu với Trần Vô Cực, xảy ra chuyện vừa rồi, bọn hắn cũng không có tâm tư đi dạo quanh chợ.
- Ha ha, không sao, kỳ thật mục đích của ta đã đạt được!
Trần Vô Cực cười lớn một tiếng, thỏa mãn nhìn sang Lý Dương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1317: Niềm vui cho Lý Dương
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Hắn vốn cũng không phải là thật sự muốn đi đến khu chợ này, nhiều năm vào Nam ra Bắc như vậy, địa phương nào hắn chưa thấy qua, nhưng hiện tại công thành danh toại . Đối với những chỗ này căn bản là không có hứng thú lắm.
Hắn sở dĩ đi đến đây, chính là muốn khuyên bảo Lý Dương ở Myanmar bảo trụ lợi ích của mình, hắn hoàn toàn coi Lý Dương trở thành vãn bối của mình, con của mình. Cho nên hết thảy đều là đứng ở góc độ của Lý Dương mà lo nghĩ.
Hiện giờ Lý Dương xử lý như vậy, có thể nói khiến cho hắn rất vừa lòng.
Trở lại trang viện, Lý Dương lại nhận được tin tức, Phỉ Thúy Vương đã đi ra sân bay, Sang Dun tướng quân đích thân đi tiễn hắn.
Sang Dun tướng quân đi lần này cũng chẳng khác gì đi tiễn Trác lão, Sang Dun tướng quân đối với người nửa đời sống trong gia tộc mình này, từ nội tâm thật là tôn kính, kiên trì đưa ông lão qua đoạn đường cuối cùng.
Khi Sang Dun tướng quân ở sân bay, biết được chuyện Lý Dương cùng cháu ngoại của Hồ Tô phát sinh mâu thuẫn.
Hắn cũng biết được đầu đuôi sự tình, đối với chuyện lần này chắn chỉ cười cười. Hắn suy nghĩ vấn đề so với Sang Dala nhiều hơn một chút, thực sự mục đích của Lý Dương, hắn nhiều ít có thể đoán được một chút.
Nhưng có thể đoán được cũng vô dụng, cục diện bây giờ tuyệt đối không phải hắn có thể khống chế. May mà Lý Dương không tính chuyện xây dựng quan hệ chân chính cùng bên kia, đây chính là ưu thế cho bọn họ.
Chỉ cần có thể duy trì ưu thế này, cho đối phương thêm không gian bắn tỉa cũng không có gì, tồn tại cạnh tranh, mới có áp lực, như vậy gia tộc mới có thể ổn định phát triển trường kỳ, qua nhiều năm như vậy, Sang Dun sớm hiểu được đạo lý này.
Lý Dương rời khỏi. Cuba, Hồ Tô lập tức tụ tập lại với nhau.
Lý Dương đồng ý giúp bọn hắn đổ quặng mỏ. Đây tuyệt đối là một tin tốt lành, nhưng hiện tại Lý Dương cũng chỉ là đồng ý. Rất nhiều việc cụ thể, còn cần ngồi cùng một chỗ thảo luận thương nghị mới được .
Lý Dương cho thời gian là ngày mai, vừa lúc có thể làm cho bọn họ 1 ngày hôm nay làm chuẩn bị trước.
Bất kể như thế nào, bọn hắn đều nên nắm chắc cơ hội lần này, bằng không sau này thực nói không biết chính xác phải làm như thế nào, gia tộc của bọn họ mới có thể tiếp tục sinh tồn tại Myanmar được .
Còn về người không hay ho là Tra Toa kia, lúc này, ngay cả Hồ Tô tướng quân đều chẳng quan tâm hắn.
Người nầy cuối cùng ở bệnh viện hơn một tháng, sưng phù trên mặt cũng chưa tiêu hết xuống, sau lại được làm một bộ răng, đáng tiếc dù như thế nào cũng không được thoải mái khi vừa làm xong, lúc nói chuyện luôn lúng búng.
Sau đó Tra Toa cũng luôn luôn bị giam trong gia tộc, không được đi ra.
Những điều này sau này hãy nói , buổi sáng ngày hôm sau, Cuba dùng máy bay trực thăng đón Lý Dương về trong nhà của mình, thương nghị chuyện hợp tác.
Lý Dương cũng là lần đầu tiên đi vào trang viện của Cuba tướng quân.
Trong một ngày thương nghị, Lý Dương mới hiểu được vì cái gì ba đại gia tộc gấp gáp như vậy, vội vả tìm hắn hỗ trợ như vậy.
Từ sau khi Sang Dun gia tộc phát hiện mạch khoáng siêu lớn, ba đại gia tộc luôn luôn sốt ruột về đổ quặng mỏ, trong lúc đó Phỉ Thúy Vương còn tự mình đến qua vài lần, đáng tiếc cũng chưa đổ ra mạch khoáng thích hợp.
Phỉ Thúy Vương đổ quặng mỏ tuy rằng không thua, nhưng cũng không có lợi nhuận, không đủ để duy trì chi tiêu hằng ngày cho ba đại gia tộc.
Thời gian dài như vậy tới nay, ngoài mời Phỉ Thúy Vương về, ba đại gia tộc còn mời một vài đại sư đổ quặng mỏ nổi danh khác, lớn nhỏ liên tục đổ vài chục lần.
Những đại sư đổ quặng mỏ này, còn kém quá xa Phỉ Thúy Vương.
Vài chục lần đó đừng nói kiếm tiền, còn khiến cho ba đại gia tộc bồi thường không ít, ngay cả đổ tăng, nhưng bọn họ cũng không đủ ăn không đủ tiêu, hiện tại tiền mặt của mỗi gia tộc đều gặp khó khăn, một số nguyên liệu bán đi ở giao dịch Phỉ Thúy, cũng bị tiêu gần hết .
Dưới tình huống này, bọn hắn không phải là bị ép, cũng chỉ có thể dùng vũ lực đi tranh đoạt mạch khoáng của Sang Dun tướng quân, nhưng vô luận đi con đường thế nào, cuối cùng bên thu lợi chính là quân chánh phủ.
Đây mới là nguyên nhân bọn hắn luôn luôn không dám có hành động thiếu suy nghĩ, cũng là nguyên nhân Sang Dun chịu cho bọn hắn tiếp xúc Lý Dương.
Để cho ba đại gia tộc tồn tại sống sót, Sang Dun có thể nhất thời đồng ý, đáng tiếc này cảnh đó không kéo dài, môi hở răng lạnh, đạo lý này hắn biết rõ.
Ba đại gia tộc cùng Lý Dương thương nghị rất đơn giản, cũng rất mau.
Năm phần lợi ích thuộc về Lý Dương, điểm ấy là cố định không thay đổi, Lý Dương có thể phái tới một số nhân viên giám sát và nhân viên tài vụ, giám sát tất cả chuyện này.
Mặt khác, bọn hắn cũng sẽ sớm làm hợp đồng, ký tên là chính thức có pháp luật bảo hộ.
Những văn kiện này ở trong tay người khác có lẽ không có tác dụng gì, nhưng ở trong tay Lý Dương thì khác. Lý Dương cùng Sang Dala quan hệ rất tốt, lại là số ít người có quyền thế ở Trung Quốc, đến lúc đó còn có thể mượn lực lượng chính phủ Myanmar.
Phần văn kiện này, chẳng khác gì là để cho Lý Dương hoàn toàn đứng vững về đạo nghĩa, không sợ Cuba bọn họ đùa giỡn hay có hành động sau lưng, một khi có chuyện, Lý Dương có thể lợi dụng văn kiện đó, cho bọn hắn đả kích trầm trọng, thậm chí ngược lại hợp tác cùng chính phủ, thu hồi mạch khoáng đó.
Đương nhiên, chỉ cần Cuba bọn hắn không ngốc, tình huống này sẽ không phát sinh.
Hợp đồng ký tên xong, chỉ còn ước định ngày lên núi.
Điểm ấy hoàn toàn do Lý Dương sắp xếp, kế hoạch của Lý Dương là về nước một chuyến trước, Hà lão và cha vợ bên kia đều chờ đợi mình, cần chúc mừng mình, Lý Dương cần làm những chuyện này cho xong, mới lại đến Myanmar đổ quặng mỏ.
Tất cả chuyện này, cũng trì hoãn không mất bao nhiêu thời gian, tối đa một tháng mà thôi.
Cuba bọn hắn cũng có thể chờ thời gian dài như vậy, cũng không chỉ một tháng này, chỉ cần là Lý Dương đưa ra điều kiện, cơ hồ toàn bộ đều sẽ đáp ứng.
Xác định xong tất cả chuyện này, Lý Dương mới trở về quốc nội, Trần Vô Cực cũng cùng Lý Dương trở về, nhưng Trần Vô Cực về Yết Dương, không đi Bắc Kinh.
Ở sân bay Bắc Kinh, Hà lão tự mình ngồi xe có rèm che tới đón Lý Dương, từ sau khi Lý Dương trở thành tông sư, mấy ngày này người gọi điện thoại chúc mừng hắn cũng không ít, có khi Hà lão nằm mơ cũng bật cười.
Tông sư ư, mặc kệ là tông sư phương diện gì, đều là thiên tài trong thiên tài, Lý Dương còn trẻ như vậy liền trở thành tông sư, hắn muốn không kiêu ngạo cũng không được.
- Tốt, tốt, vô cùng tốt!
Trong sân bay, chứng kiến Lý Dương từ trên máy bay đi xuống, Hà lão gia đích thân đi qua, lập tứckéo tay Lý Dương, không ngừng khen ngợi.
Lý Dương đi vắng thời gian này, rất nhiều báo chí truyền thông đưa tin hắn trở thành tông sư, hiện tại danh khí Lý Dương, so với lúc trước còn hot hơn, còn được người ta gọi là thiên tài giỏi nhất toàn thế giới trong thế kỷ mới.
Có những người, còn ví Lý Dương cùng Tesla, Da Vinci, nói là bậc kỳ tài trên thế giới có một không hai, lúc trước, vinh dự này chỉ có Tesla cùng Da Vinci mới có.
Đương nhiên, Lý Dương có thể chân chính đi đến một bước đó hay không, còn cần xem sau này, lịch sử sẽ cho đánh giá hắn công bằng.
- Lão gia tử, sao ngài tự mình đến !
Lý Dương kéo tay lão gia, vội vàng đi về xe, đã trải qua chuyện Trác lão, đối với những người thế hệ trước này cảm tình trở nên lo lắng hơn.
Chuyện lúc trước cũng làm cho Lý Dương hiểu được, hắn tuyến cũng không phải vạn năng, những ông lão tuổi đều đã lớn, thực xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
- Ha ha, ta tự mình đến thì làm sao vậy, nhiều người muốn tự mình đến, bọn hắn không có tư cách!
Lão gia thoải mái cười to, trực tiếp lôi tay Lý Dương lên xe, Vương Giai Giai vốn muốn cùng đến sân bay đón, bị lão gia trấn áp, nên mới ở nhà chờ đợi.
Đồng thời, bọn hắn cũng có một cái tin tốt lành cho Lý Dương, vẫn chưa nói cho hắn biết, vừa chuẩn bị trở về, cho hắn một niềm vui.
Xe trực tiếp chạy nhanh trở về biệt thự của lão gia, Vương Giai Giai và Hà San San đều đứng ở cửa, nhìn thấy Lý Dương xuống xe, Vương Giai Giai chạy đến, ôm lấy Lý Dương.
Hà San San ở bĩu môi, xì xầm một số âm thanh khác thường trong miệng, cô cũng không thèm nghĩ, người ta là hai vợ chồng, còn chưa từng cách xa lâu như vậy, gặp mặt đương nhiên sẽ bày tỏ tình cảm.
Vương Giai Giai ghé vào trên vai Lý Dương, cắn vài cái nhẹ nhàng ở bên tai của hắn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1318 – Song hỷ lâm môn
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Giai Giai, điều em nói là thật sao, đúng là đã có rồi sao?
Lý Dương nắm chặt lấy cánh tay Vương Giai Giai hỏi lớn, Vương Giai Giai bị Lý Dương chợt đỏ mặt, tuy nhiên vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
- Có rồi, Vương Giai Giai có tin mừng rồi.
Điều này họ vẫn giữ bí mật, đợi sau khi Lý Dương mới thông báo, nếu như mà bọn họ gọi điện thông báo trước, thì chắc Lý Dương đã bay từ Myanmar về từ lâu rồi, cũng không có sự hợp tác với ba gia tộc lớn sau khi họ hợp nhất.
Tất cả những điều này có thể nói đều là duyên phận.
- Ha ha, tốt quá, tốt quá!
Lý Dương ngẩng đầu lên trời cười lớn, hạnh phúc đến quá bất ngờ, điều này đối với hắn còn tốt hơn cả tin hắn trở thành Tông sư nữa.
- Có gì chúng ta về nhà rồi hẵng nói, đừng đứng bên ngoài như thế!
Ông cười ha ha kéo tay Lý Dương, Lý Dương vội gật đầu rồi nói:
- Đúng, về thôi, bên ngoài gió rất lớn, chúng ta cùng về nhà thôi!
Lý Dương nói, rồi trực tiếp khoác tay Vương Giai Giai quay về, ông chợt cười một tiếng, chầm chậm bước sau họ, Hà San San đến đón Lý Dương, chưa kịp nói với Lý Dương lời nào mà lại còn bị bỏ cho đi sau cùng.
- Thật quá đáng, trời nắng như thế, làm gì có gió nào chứ!
Hà San San giẫm chân một cái, sau đó bất đắc dĩ theo sau, cô đang hận Lý Dương, tiếc là nỗi hận này không biết làm thế nào. Bây giờ Lý Dương đã trở thành Tông sư, Ông lại càng sũng ái hắn hơn, Hà San San mà nói xấu Lý Dương một cái chắc chắc là bị mắng ngay.
Bước vào phòng khách, Lý Dương đẩy Vương Giai Giai ngồi xuống, hỏi thăm không ngớt.
Vương Giai Giai phát hiện gần đây không có kinh nguyệt nên mới đến bệnh viện để kiểm tra, quả nhiên là có rồi, tin này đúng là làm Vương gia vô cùng mừng rỡ.
Lý Dương trở thành Tông sư, Vương Giai Giai lại có tin vui, đúng là song hỷ lâm môn.
Sau đó, Vương Phong còn bị Vương Toàn Minh lôi về nhà, giúp Vương Giai Giai giải quyết chuyện của Viện Bảo Tàng.
Sau khi Vương Giai Giai có thai, chắc chắn là không để cô phải chịu vất vả rồi, Vương Phong làm anh đành phải chịu vất vả thay vậy, ai bảo Lý Dương không có ở đây chứ.
Ông ngồi đối diện với Lý Dương, mỉm cười nói chuyện với vợ chồng hắn, sự nghiệp thành công, hôn nhân hạnh phúc, hôm nay lại có được sự kết tinh của tình yêu, ông không cần phải lo lắng gì cho Lý Dương nữa rồi.
Tuy nhiên cũng có người đang không vui, Hà San San lúc này ngồi bên cạnh chửi thầm trong bụng, hôm nay cô đã thực sự trở thành người vô hình, ở đây chẳng có ai thèm để ý đến cô cả.
Ăn tối ở nhà Ông xong, Lý Dương liền dẫn Vương Giai Giai về nhà.
ở nhà đã có bảo mẫu, ngoài ra Lương Phượng Anh còn mời bác sỹ riêng cho Vương Giai Giai, dù sao thì Lý Dương bây giờ có tiền rồi, những chuyện này không thể tiết kiệm được.
Có bác sỹ riêng bọn họ cũng thấy an tâm hơn.
Mấy ngày sau đó, Lý Dương lại bận rộn trở lại, sự bận rộn này không phải vì Viện Bảo Tàng mà là vì người ta lũ lượt kéo đến chúc mừng.
Đầu tiên là ba mẹ vợ, Vương Toàn Minh khó lắm mới làm lớn một chút, ông bao cả khách sạn Bắc Kinh, để chúc mừng Lý Dương.
Lần này, bạn bè thâm giao của Vương Toàn Minh, và cả những người bạn trên chốn quan trường nữa đều đã đến, cũng đồng nghĩa với việc trịnh trọng giới thiệu Lý Dương với tất cả mọi người.
Có được người con rễ là Tông sư, Vương Toàn Minh đúng là rất hãnh diện.
Vương Toàn Minh xong lại đến Ông.
Ông tổ chức đơn giản hơn một chút, tuy nhiên những người đến đều là những lão tiền bối. Tông sư, dù Ông có muốn đơn giản hơn thì những vị kia cũng không chịu, huống chi là ông cũng không muốn đơn giản.
Sự chúc mừng này kéo dài trong suốt cả một tuần sau đó mới kết thúc.
Sau đó còn có Bạch Minh, Mao Lão, Mã Lão đều đến chúc mừng Lý Dương, ngoài ra còn có Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt nữa, trong đó Bạch Minh là khoa trương nhất, sau khi nhìn thấy Lý Dương liền đi quanh người hắn cả mấy vòng.
Bạch Minh còn nói Lý Dương là thần thánh này kia, thậm chí còn hoài nghi Lý Dương có phải là người ngoài hành tinh hay không, sao lại có thể trở thành Tông sư nhanh như vậy được.
Tác phẩm Tông sư của Lý Dương, Hắc Bạch Thế Giới, mấy ngày này đều được đưa ra, ai nhìn thấy tác phẩm này đều khen không ngớt lời, vị Tông sư Lý Dương đúng là thật xứng đáng.
Bận rộn xong những chuyện này, Lý Dương cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, hắn dẫn Vương Giai Giai về thăm quê.
Con dâu có thai rồi, chuyện này chắc chắn phải thông báo với ba mẹ để họ được mừng, nên về quê là một điều cần thiết, dù sao Viện Bảo Tàng bây giờ đã có Vương Phong phụ trách, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Mấy ngày nay, Vương Phong không ngừng oán trách Lý Dương, cuối cùng Lý Dương đồng ý là sẽ khắc cho hắn ba ngọc khí hắn mới chịu, ba ngọc khí, tác phẩm của Lý Dương đã trở nên vô giá rồi, Vương Phong tuy bên ngoài không nói gì nhưng trong lòng thì sướng như điên.
Tác phẩm của Lý Dương, là những tác phẩm vô giá trên thị trường, Vương Phong đã chuẩn bị mấy khối nguyên thạch tốt để cho Lý Dương làm chúng, chắc chắn giá của mấy ngọc khí này đạt trên chín con số.
Vương Phong chỉ là giúp lo mấy việc về xây dựng của Viện Bảo Tàng, cũng không tốn nhiều thời gian cho mấy, lần này đúng là Vương Phong lời lớn rồi.
Lật Thành vẫn không hề khác trước, nếu nói có cái khác thì đó là mấy năm gần đây bất động sản phát triển rất nhanh, đi đâu cũng nhìn thấy đang xây dựng những tiểu khu.
Lần này về nhà, Lý Dương không dừng lại ở Minh Dương mà về thẳng nhà luôn.
Lý gia bây giờ cũng là nhà có tiếng ở Huyện Lật Thành, đặc biệt là đối với tầng lớp trên, danh tiếng của Lý gia lại càng vang dội, đợt tết, Bí Thư Huyện và Chủ Tịch Huyện đều có đến thăm.
Còn ngôi trường mà Lý Thành đang đầu tư thì từ trước đến giờ không hề gặp bất cứ vấn đề gì cả.
Trong dân gian, danh tiếng của Lý gia lại càng lớn hơn, sau khi Lý Dương trở thành Tông sư, tư liệu của hắn không thể giấu diếm được nữa, sau khi được báo đài đưa tin, Huyện Lật Thành lại làm một đợt tuyên truyền rầm rộ nữa.
Rất nhiều người cũng vừa mới biết, Lật Thành đã xuất hiện một vị Tông sư, đây chính là người con thứ hai của Lý gia.
Sau khi trở thành Tông sư, hai vợ chồng Lý Quân Sơn cũng gặp không ít phiền phức, rất nhiều phóng viên nhà báo đều đến phỏng vấn hai ông bà, sau đó bọn họ phải gọi điện cho Hà Lão thì sự việc này mới không xảy ra nữa.
Có Hà Lão can thiệp, những phóng viên bình thường ai dám đến làm phiền họ chứ.
Tuy nhiên cái tên Lý Dương bây giờ đã được truyền đi khắp nơi, hắn còn được ghi tên trong danh sách những người nổi tiếng Lật Thành ở bên ngoài, trở thành một niềm tự hào của quê hương.
Lần này bọn họ quay về là tự lái xe về, đây là một chiếc xe Benz có nhà ở trên xe, Lý Dương vừa mới mua nó xong.
Đây không phải là vì thích chơi nổi, chẳng qua là muốn Vương Giai Giai được thấy thoải mái, bên Lương Phượng Anh bảo là phải dạy cho thai nhi, con phải được dạy dỗ ngay từ trong bụng mẹ.
Lưu Cương lần này cũng trở về rồi, việc triển lãm những bảo bối của Lý Dương đã đến hồi kết thúc, nên hắn cũng có được chút thời gian rãnh.
Lần này do Lưu Cương lái xe, xe vừa về đến khu nhà ba mẹ đã thu hút không ít cặp mắt của những người xung quanh, sau khi Lý Dương và Vương Giai Giai bước xuống xe, xung quanh mọi người bàn tán càng nhiều hơn.
ở đây đều là những hàng xóm mấy mươi năm rồi, họ biết Lý Dương từ nhỏ đến lớn, Lý Dương vừa về là họ nhận ran gay.
Bây giờ danh tiếng của Lý Dương đã rất lớn, mấy người này không dám lại gần, tuy nhiên đều đứng một bên nhìn ngưỡng mộ, có một số người còn nhớ lại những chuyện không hay của Lý Dương hồi hắn còn nhỏ.
Những người này cũng chỉ là vì đố kỵ mà thôi, ở đâu cũng có những người như vậy.
Lý Dương và Vương Giai Giai trở về làm hai vợ chồng Lý Quân Sơn rất vui, sau khi biết tin Vương Giai Giai có thai họ lại càng vui hơn nữa, mặt ai cũng hiện lên sự hạnh phúc.
Con trai có sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn, bây giờ lại có thêm cháu nội nữa, muốn không vui cũng khó.
Đợi đến tối, tin Lý Dương trở về đã truyền đi khắp huyện, không khoa trương mà nói, Lý Dương làn này có chút gọi là áo gấm về làng.
Tối hôm đó, có không ít bà con thân thích đến nhà thăm.
Đương nhiên, cũng có vài ngươi trực tiếp đưa ra ý muốn có tác phẩm của Lý Dương nhưng đều bị hắn từ chối, Vương Phong còn được, dù sao cũng là anh vợ của mình, là người thân nhất của mình.
Còn đây đều là những người thân và bạn bè bình thường, nên Lý Dương không thể không từ chối được, nếu không thì sau này còn có không ít người đến xin nữa.
Bây giờ không đồng ý chỉ là đắc tối với một ít người, còn đến lúc đó thì sẽ đắc tội không biêt bao nhiêu người, Lý Dương đã tính toán điều này rất kỹ rồi.
Hôm sau, người đến lại càng đông hơn.
Không chỉ những người thân bạn bè lạ hoắc, chỉ cần có một chút quan hệ đều tìm cách đến, mà còn có một vài lãnh đạo trong huyện cũng đã đến.
Thái độ của những vị lãnh đạo này rất đoan chính, không dám nói bất cứ lời nào quá đáng cả, bọn họ đều biết thân thế khủng bố đằng sau Lý Dương.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lý Dương nếu không có thân thế đó, thì chắc những người làm quan này là những người muốn có tác phẩm của Lý Dương đầu tiên, ví dụ của Trần Vô Cực đã thấy rồi đó, Trần Vô Cực cũng vì vậy mà đắc tội với không ít quan chức.
Tình hình này liên tiếp diễn ra trong ba ngày, cuối cùng Lý Dương chịu không nổi nữa rồi, liền dẫn hai vợ chồng Lý Quân Sơn cùng đến trốn ở biệt thự ở Minh Dương.
Đến Minh Dương rồi hắn mới được yên ổn một chút, tất vả mọi người cùng vui vẻ bên nhau tận hưởng một cuộc sống bình thường.
Thời gian qua nhanh, lần này Lý Dương ở Minh Dương đã được hai mươi ngày, nếu không phải ngày ký hợp đồng với ba gia tộc ở Myanmar sắp đến thì Lý Dương vẫn chưa về đâu.
Tính khí của Lý Dương là như vậy, chỉ cần đồng ý một việc gì đó thì chắc chắn sẽ làm, lúc trước hắn đồng ý với ba gia tộc Myanmar về khu mạch khoáng, bây giờ chắc chắn sẽ không hủy hợp đồng.
Về Bắc Kinh trước, Lý Dương mới chuẩn bị đồ đạc để đến Myanmar .
Lần này về hai vợ chồng Lý Quân Sơn đều đi cùng, họ không yên tâm về Vương Giai Giai lắm, đòi về cùng cho bằng được, dù sao thì ở nhà cũng không có việc gì, trường có mình Lý Thành lo là được rồi.
Đối với hai vợ chồng họ, sự nghiệp vẫn không thể quan trọng hơn cháu nội được.
Bố trí xong hết mọi chuyện, Lý Dương liền dẫn Lưu Cương lên đường, bọn họ đi chuyên cơ, lúc trước Sang Dala có thể dùng chuyên cơ để đón Lý Dương thì bây giờ Cuba vẫn có thể làm như vậy.
Lần này Vương Giai Giai vốn dĩ muốn đi cùng nhưng Lý Dương không đồng ý, dù sao thì điều kiện sống bên Myanmar vẫn không thể bằng trong nước được, Lý Dương không dám để vợ chạy lung tung nhằm tránh những rủi ro không đáng có, bây giờ không chỉ có mình vợ mà còn có thêm một người nữa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1319 – Người thừa kế của Lý Dương
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Bên phía Myanmar rất coi trọng sự có mặt lần này của Lý Dương.
Tộc trưởng của năm gia tộc lớn đều đích thân đến sân bay đón Lý Dương, gia tộc Cuba thì không cần phải nói nữa, có việc cầu người tất nhiên thái độ phải nghiêm chỉnh rồi.
Hai vị tướng quân Sang Dun và Ka Longsha cũng phải tiếp tục duy trì mối quan hệ với Lý Dương nên mới cùng nhau xuất hiện ở đây.
Vì trong lòng vẫn lo cho người nhà nên Lý Dương không nghỉ ngơi gì cả, trực tiếp để Cuba dẫn đến khu mạch khoáng, bên này kết thúc sớm thì hắn mới có thể sớm về với vợ, và còn đứa con trong bụng vợ nữa.
Lần đổ quặng này không được may mắn như lần trước, tuy nhiên cũng rất thuận lợi.
Ba ngày sau, Lý Dương liền phát hiện một khu mạch khoáng lớn, sản lượng của khu mạch khoáng này không bằng với khu đổ trước đây, tuy nhiên chất lượng vô cùng tốt, trong đó có rất nhiều nguyên thạch thượng hạng, cũng có vài nguyên thạch có thể đổ được Phỉ Thúy cao cấp.
Khu mạch khoáng này, có thể cứu vãn tình hình trước mắt của ba gia tộc.
Tuy nhiên cũng chỉ là duy trì mà thôi, nếu chỉ dựa vào nó thì không thể làm cho ba gia tộc có đủ tiền để cạnh tranh với Sang Dun, dù sao thì một nửa thu nhập của khu mạch khoáng này là thuộc về Lý Dương.
Sau khi xác định được khu mạch khoáng, Lý Dương lại ở lại đây thêm mấy ngày nữa.
Trong thời gian này xảy ra một chuyện rất thú vị, Lý Dương đã gặp Thiệu Ngọc Cường trong một khu mạch khoáng.
Thiệu Ngọc Cường ở đây đã được hai năm rồi, người đã thay đổi hoàn toàn, da đen nhiều hơn, người cũng trở nên giản dị chất phác hơn.
Điều quan trọng nhất là trong thời gian dài như vậy, những người cùng làm việc với hắn đều không biết hắn là Thiệu Ngọc Cường, là cháu đích tôn của Thiệu Thị, cũng không ai biết hắn là đồ đệ của Phỉ Thúy Vương, hắn chưa từng công khai thân phận của mình.
Thiệu Ngọc Cường có thể dùng thái độ bình thường để đối diện với tất cả đúng là không dễ dàng.
Tiếc là Thiệu Ngọc Cường lần này gặp Lý Dương, ngoài cười khổ ra là sự bất đắc dĩ.
Tuy hắn ở khu mạch khoáng, nhưng vẫn biết những chuyện bên ngoài, chuyện Lý Dương đã làm nên được đột phá, trở thành Tông sư trong ngành điêu khắc ngọc hắn biết rất sớm.
Tin này đã đả kích hắn rất lớn.
Hắn có thể đến khu mạch khoáng, chấp nhận khổ cực, để học hỏi thêm nhiều kiến thức mục đích là để đánh bại Lý Dương, vượt xa Lý Dương.
Nhưng Lý Dương đã trở thành Tông sư, cũng đồng nghĩa với việc hắn không còn hi vọng nào nữa, cho dù hắn có đuổi kịp thành tích của Lý Dương trên phương diện đổ thạch, nhưng người khác khi nhắc đến hai người hắn, đầu tiên đều sẽ nói Lý Dương là một vị Tông sư mà không nói đến những cái khác.
Đây chính là sức ảnh hưởng của Tông sư.
Cũng may mà Thiệu Ngọc Cường đã ở đây hai năm, hai năm này hắn đã học tập được rất nhiều thứ, cũng đã thay đổi tâm thái của hắn.
Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường nói chuyện với nhau suốt cả một buổi tối, còn uống không ít rượu, ngày hôm sau mới chia tay.
Trong tối đó cũng làm Lý Dương phát hiện Thiệu Ngọc Cường đúng là đã thay đổi rất nhiều, cũng đã tiến bộ rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy Thiệu Ngọc Cường sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến trình độ của Phỉ Thúy Vương mà thôi.
Phỉ Thúy Vương cũng coi như có người nối nghiệp rồi.
Tiếc là thế giới này đã có một Lý Dương rồi, trong ngành cũng đã công nhận rồi, Ngọc Thánh Lý Dương còn lợi hại hơn cả Phỉ Thúy Vương, cho dù Thiệu Ngọc Cường có thể trở thành một Phỉ Thúy Vương thực thụ đi nữa thì phải núp dưới bóng của Lý Dương mà thôi.
Cho dù thế nào, gặp được một người quen ở khu mạch khoáng buồn tẻ này là một chuyện đáng mừng.
Việc này cũng không ảnh hưởng gì đến Lý Dương, thời gian tiếp theo, Lý Dương vẫn tiếp tục tìm kiếm tại khu mạch khoáng, sự tiến hóa của năng lực đặc biệt thực sự đã giúp đỡ Lý Dương rất lớn.
Phạm vi hai nghìn met, làm cả ngọn núi hầu như đều nằm gọn trong hình lập thể của Lý Dương, điều mà hắn cần làm chỉ là đi lại từ từ tìm mạch khoáng mà thôi.
Một tuần sau, Lý Dương trở về Ngõa Thành, kết thúc hành trình đổ quặng lần này.
Lý Dương ở khu mạch khoáng coi như cũng được nửa tháng, thời gian này nếu là đại sư đổ thạch bình thường hoàn toàn không thể đổ được, họ còn phải phân tích rất nhiều thứ nữa.
Lý Dương hầu như không đụng vào đội đổ quặng của hắn, trong nửa tháng ngắn ngủi đó đã đổ ra được ba khu mạch khoáng lớn và hai khu mạch khoáng loại trung, tính ra thì ba ngày hắn đổ được một khu.
Năm khu mạch khoáng này hầu như có thể sánh được với một khu mạch khoáng khổng lồ.
Có số quặng này, những ngày khổ cực của gia tộc Cuba coi như cũng đến hạn, đặc biệt là khu đầu tiên đã đổ trúng, sau khi đào được những nguyên thạch bên trong, Cuba xúc động đến trào nước mắt.
Không trải qua khoảng thời gian khốn khó đó sẽ không thể biết được những ngày tốt đẹp đến khó khăn như thế nào.
Năm khu mạch khoáng, đến cả tướng quân Sang Dun sau khi biết tin này cũng thèm khát rất nhiều.
Ông coi như cũng đã hiểu được, Lý Dương phải duy trì tình hình, nếu không sẽ không bỏ ra nhiều sức lực như vậy, chỉ có như vậy, mới phù hợp lợi ích lớn nhất của Lý Dương, năm khu mạch khoáng này, cộng thêm một phần ba cổ phần của khu mạch khoáng khổng lồ nữa, năm gia tộc Myanmar không có gia tộc nào có thể sánh bằng Lý Dương.
Điều này giống như Myanmar trở thành hậu hoa viên của Lý Dương, trở thành nguồn cung cấp tài sản cho Lý Dương.
Điều này Sang Dun cũng không biết làm thế nào, nhưng ông cũng không giám nói gì, một khu mạch khoáng nhiều lắm cũng chỉ đảm bảo cuộc sống của họ trong khoảng mười năm, muốn gia tộc phát triển bền vững thì không thể tách rời với sự giúp đỡ của Lý Dương được.
Năm khu mạch khoáng, ba vị tướng quân Cuba đều cảm kích Lý Dương vô cùng.
Ba vị tướng quân hầu như ngày nào cũng đi cùng Lý Dương, chỉ cần Lý Dương có nhu cầu, bọn họ đều hết lòng giải quyết, Lý Dương bây giờ chính là vị cứu tinh của họ.
Bọn họ cũng giống như tướng quân Sang Dun, đó là phải dùng lợi ích để trói Lý Dương lại, sự phát triển bây giờ không đại diện cho sau này vẫn vậy, cả gia tộc không thể chỉ nhìn những cái trước mắt, bảo vệ mối quan hệ với Lý Dương cũng là một đảm bảo về sự phát triển của năm gia tộc sau này.
Năm khu mạch khoáng này cũng đã thuyết phục được tất cả mọi người, Lý Dương lần này chỉ đổ năm lần ở khu mạch khoáng, cả năm lần đều đổ trúng, tỉ lệ đổ trúng khủng bố này, đến cả Phỉ Thúy Vương cũng không theo kịp.
Ở Myanmar khoảng hai mươi ngày, Lý Dương cuối cùng đã trở về Bắc Kinh.
Cuộc hành trình đến Myanmar lần này không dài, nhưng thu hoạch lại rất lớn, Lý Dương ngoài tìm được ba khu mạch khoáng lớn trong năm khu ra còn phát hiện một khu mạch khoáng khổng lồ, sáu khu mạch khoáng lớn và mười lăm khu mạch khoáng cỡ trung.
Những thứ này chỉ là hắn không nói ra mà thôi.
Tài nguyên Phỉ Thúy Miến Điện bây giờ đúng là không còn nhiều nữa, những khu mạch khoáng này nằm rất sâu, Lý Dương tin rằng cho dù là Phỉ Thúy Vương cũng không thể tìm ra được chúng.
Những thứ này đều trở thành chỗ dự trữ của hắn. Lý Dương cũng phải chuẩn bị cho tương lai của mình.
Sau khi trở về Bắc Kinh, cuộc sống lại yên ả trở lại, sau khi Tống Lão dẫn một tốp đại sư điêu khắc ngọc đến nhà tìm Lý Dương, bất kể hắn có muốn hay không thì cũng đã trở thành người đứng đầu ngành điêu khắc ngọc Bắc Kinh rồi.
Về việc Lý Dương trở thành người đứng đầu phương Bắc, người phương Bắc không ai nói gì cả, ngược lại còn thấy vinh dự nữa.
Tông sư, đây chính là Tông sư, bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ, có vị thủ lĩnh này, ít nhất thì bọn họ đều có cơ hội nhìn thấy Tông sư, thậm chí có cơ hội thỉnh giáo Tông sư nữa.
Nếu có được sự chỉ dạy của Tông sư, thì bản thân người đó cũng thấy phát triển thêm rất nhiều, thậm chí có thể thay đổi được vận mệnh của mình.
Thấm thoắt đã tám tháng trôi qua.
Sau mười tháng mang thai, Vương Giai Giai cuối cùng cũng đã sinh được một cậu con trai, đây cũng là đứa con đầu lòng của Lý Dương, việc đặt tên cho đứa con này đúng là rất khó khắn.
Người đặt tên đầu tiên là Lý Dương, tuy nhiên tên đó hai ông bà Lý Quân Sơn không vừa ý, đến cả vợ chồng Vương Toàn Minh cũng không đồng ý, cuối cùng thì Ông phải ra tay, và đặt tên cho cậu bé này là Lý Diệu Tông.
Diệu Tông, vừa có nghĩa là nghiệp Lý Dương, làm rạng rỡ tổ tông, lại vừa có nghĩa là thấy vinh dự vị Tông sư là Lý Dương. Cái tên này nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người.
Đứa trẻ được ôm chìa khóa vàng sinh ra này , may mắn cũng có thể sẽ có được may mắn làm người ta phải khiếp sợ.
Hôm đầy tháng, Tiểu Diệu Tông nhận được rất nhiều lời chúc mừng, có những lời chúc mừng Lý Dương cũng không biết là do ai gửi đến, điều làm Lý Dương không ngờ đến là trong những lời chúc mừng này lại có cả một Thần khí Quốc bảo.
Đó chính là một kiệt tác Tông sư khác của Vương hi “Tang Loạn Thiếp”.
Cái này là Tiểu Diệu Tông lúc nghịch phá đã phát hiện ra nó, lúc trước Lý Dương chưa từng nghĩ là sẽ dùng năng lực đặc biệt của mình để kiểm tra những tặng phẩm này, dù sao thì quà tặng người ta gửi đến đều là chút thành ý của họ.
“Tang Loạn Thiếp” và “Lan Đình Tự” có chút khác nhau, tác phẩm này thể hiện một phong cách khách của Vương Hi, cũng thể hiện được trình độ Tông Sư thành thục của Vương Hi.
Bức tự này xuất hiện đã chứng minh được bức mà Lý Dương sưu tầm được lúc trước là đồ giả.
Thực thực ra bức tự đó Lý Dương đã phát hiện nó có vấn đề từ lâu, chỉ là không nói ra thôi.
Bức tự đó, thời đại của giấy mực đều thuộc thời của Vương Hi, chỉ là nét chữ có chút khác biệt, lúc đó thành tích của Lý Dương về thư họa cũng không cao nên không nói ra những điều này, nếu không thì không biết giải thích như thế nào.
Theo dự đoán của Lý Dương, bức “Tang Loạn Thiếp” lúc trước có thể là tác phẩm Vương Hiến phỏng theo tranh của cha mình, lúc mà Vương Hiến chưa có được phong cách riêng của mình.
Bản thân là cha con, lại là phỏng theo, bị người ta cho là tác phẩm của Vương Hi cũng là điều bình thường.
Tuy là trước đây sưu tầm đồ giả, nhưng đồ thật cũng đã đến tay Lý Dương, người gửi tác phẩm này đến là một cấp dưới của Vương Toàn Minh, bản thân ông ta không biết, món đồ mua được từ tiệm đồ cổ này lại là một bảo bối.
Đồ đã tặng đi thì sẽ không lấy lại nữa, để cảm ơn, Lý Dương đã tặng lại một món đồ trang sức nhỏ Thủy Tinh Chủng Tổ Mẫu Lục.
Đây là tác phẩm của Lý Dương, mà còn là một tác phẩm ra đời sau khi hắn thành Tông sư, giá của nó không thể tính được, người đó sau khi nhận được quà đã cảm động suốt cả mấy ngày.
Sự may mắn của Tiểu Diệu Tông không chỉ có từng đó.
Nó giường như đã kế thừa được may mắn của Lý Dương, hình như là có không ít chuyện tốt đang đợi nó, còn việc nhặt được tiền hay trang sức trên sức trên đường thì nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Có một lần, Tiểu Diệu Tông còn nhặt được một tờ ngân phiếu hơn năm trăm vạn, sau đó thì Vương Giai Giai gửi ngân phiếu lại cho đồn công an, và cuối cùng cũng đã tìm được người mất.
Người đó sau khi tìm lại được ngân phiếu suýt nữa thì quỳ xuống để cảm ơn, hắn chỉ là một kế toán, đây là tiền hàng quan trọng mà công ty hắn vừa thu về được, tờ ngân phiếu này ai cũng có thể mang đi đổi tiền mặt được, nếu bị người ta nhặt được chắc hắn nhảy lầu tự tử mất.
Người mất muốn tỏ lòng biết ơn nhưng đều bị Vương Giai Giai từ chối, sau khi Lý Dương lại đổ được khu mạch khoáng ở Myanmar đã trở thành một người không thiếu tiền nữa.
Chuyện này Bạch Minh sau khi biết còn chọc Lý Dương, Lý Dương sau này không cần phải lo kiểm lậu, con trai chính là người kế nghiệp tốt nhất của hắn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1320 – Truyền Quốc Ngọc Khí và Tần Lăng Bảo Tàng
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Con ngoan, giục mẹ nhanh lên, đừng để thái gia chờ thêm nữa!
Lý Dương bế con, Tiểu Diệu Tông từ nhỏ đã rất ngoan, bây giờ nó mới được 10 tháng, vẫn còn chưa biết đi, nên mọi người phải bế nó.
Trong nhà có bảo mẫu, tuy nhiên hai vợ chồng Lý Quân Sơn sợ bảo mẫu trông không tốt, nên họ phải ở đây để tự tay chăm sóc, có ba mẹ chăm con giùm, Lý Dương cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Ngoài ra Lương Phượng Anh thỉnh thoảng vẫn ghé qua, mẹ vợ rất thương đứa cháu ngoại này, còn khen Lý Dương lúc trước mua nhà ở đây là đúng, hai nhà gần nhau cũng tiện đi lại.
- Mẹ, mẹ!
Tiểu Diệu Tông đúng là đã mở miệng nói, âm thanh non nớt của nó làm Vương Giai Giai quay đầu lại, cười ngọt ngào với cha con Lý Dương.
- Con ngoan, mẹ sắp xong rồi đây, đợi một chút nữa nhé!
Vương Giai Giai đang trang điểm, Ông hôm nay gọi Lý Dương đến là có chút việc cần nói, luôn tiện bảo Lý Dương mang Tiểu Diệu Tông đến luôn.
Ông cũng rất cưng chiều đứa con trai này của Lý Dương, bình thường mỗi tháng đều đến thăm mấy lần.
Từ sau khi có con, Vương Giai Giai bắt đầu để ý đến nhan sắc của mình, không còn cách nào khác, phụ nữ có con thường thấy mình già đi, nên bình thường cô giành nhiều thời gian để trang điểm hơn.
Lại mười phút trôi qua, ba người họ cũng đã ra khỏi nhà.
Hơn một tiếng sau bọn họ đã đến biệt thự của Ông, hai năm trở lại đây, thái độ cũ của ông lại thể hiện rõ hơn, tuy nhiên nụ cười ông lại tăng thêm không ít.
Sự nghiệp của con cái không cần ông phải lo nữa, lại có một đệ tử Tông sư là Lý Dương, ông đã không còn gì nuối tiếc nữa rồi.
- San San, con nói chuyện với Giai Giai, Lý Dương, con qua đây!
Đùa với Tiểu Diệu Tông một lúc, ông mới cười nói một câu, hai năm nay Hà San San ngoan ngoãn ở nhà, hiện cô đang mở một cửa hàng bán xe hơi ở Bắc Kinh, cũng coi như là đã có sự nghiệp riêng của mình.
Cô nàng này chắc cả đời cũng không tách rời xe hơi ra được.
- Ôi, sao lại đái rồi, lúc nãy sao con không đái!
Lý Dương vừa lên lầu thì nghe tiếng San San hét lớn, cô mới bế Tiểu Diệu Tông chưa đầy một phút, Tiểu Diệu Tông liền không thương tiếc tiểu vào người cô, nước tiểu làm ướt hết cả người cô không sót một giọt nào.
Vương Giai Giai liền bế con, còn Hà San San thì lấy khăn lau người.
Ông và Lý Dương đứng lại một lúc rồi cùng nhìn nhau cười.
- Ngồi đi!
Phòng sách vẫn như cũ, Ông bảo Lý Dương ngồi xuống, rồi bảo cảnh vệ đi pha trà, tất cả những thứ ở đây đều rất quen thuộc với Lý Dương, Lý Dương liền ngồi vào chỗ hắn vẫn thường hay ngồi.
- Viện Bảo Tàng thế nào rồi?
Sau khi cảnh vệ mang trà đến, ông liền hỏi một câu, Viện Bảo Tàng từ khi bắt đầu khởi công cho đến bây giờ đã được hai năm rồi, công trình chủ thế cũng đã xây xong, cái ông đang hỏi là công tác trang trí.
Việc trang trí trong Viện Bảo Tàng và những trang trí bình thường khác, trong đó lớn nhất là bảo vệ.
- Tiến triển rất thuận lợi, nếu không có vấn đề gì, nhiều nhất là nửa năm nữa có thể đi vào hoạt động rồi!
Nhắc đến Viện Bảo Tàng, Lý Dương lại mỉm cười, mấy năm nay, Viện Bảo Tàng đã hao phí không biết bao nhiêu công sức của hắn, Lý Dương một lòng muốn xây dựng Viện Bảo Tàng này trở thành Viện Bảo Tàng tư nhân cao cấp nhất trong nước, nên đã dốc rất nhiều sức lực.
Thực tế, Viện Bảo Tàng của Lý Dương bất kể là đầu tư hay là lưu giữ thì sớm đã trở thành Viện Bảo Tàng đỉnh cấp nhất trong nước rồi, cho dù là quốc tế cũng chỉ có vài cái là có thể sánh được với cái của hắn.
- Vậy thì tốt, ông gọi cháu đến chủ yếu là có hai việc!
Ông gật đầu, ông cũng rất hi vọng vào Viện Bảo Tàng của Lý Dương, lúc khánh thành Ông nhất định sẽ đến để cắt băng.
- Dạ ông nói đi!
Lý Dương liền ngồi thẳng người lại, chuyện mà Ông gọi Lý Dương đến để nói chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
- Thứ nhất, có liên quan đến cạp Song Long Phỉ Thúy của cháu, nghiên cứu của họ không có gì tiến triển, bây giờ xem ra, trong thời gian ngắn mà gửi trả lại là không thể được!
Ông nhỏ giọng nói, Song Long Phỉ Thúy lúc đó Ông đã mang đến giao cho bộ phận khoa viện bảo mật, còn nói là trong ba năm sẽ trả lại Lý Dương, tiếc là thời gian ba năm không nghiên cứu ra được cái gì cả.
Bây giờ thời hạn ba năm đã đến rồi, Ông cũng đã hối thúc mấy lần, cuối cùng bên kia trả lời là tiếp tục mượn thêm mấy năm nữa.
Ông có thể dùng sức ảnh hưởng của mình để lấy lại đồ vật, nhưng ảnh hưởng như vậy cũng không nhỏ, hôm nay Ông gọi Lý Dương đến là muốn hỏi ý kiến Lý Dương xem thế nào.
- Không sao, cứ để nó lại ở chỗ họ đi, tác dụng của nó đối với họ lớn hơn đối với chúng ta nhiều!
Lý Dương sững người lại một lúc rồi lại cười, hắn đúng là không để tâm lắm đến cặp Song Long Phỉ Thúy này.
Đây dù sao cũng là thứ có liên quan đến một vài chuyện cơ mật, hơn nữa, bất kể là gía trị nghệ thuật hay là giá trị bản thân nguyên thạch thì cặp Phỉ Thúy này đều rất bình thường, giá cao nhất của chúng chính là khoa học kỹ thuật và phương diện thần bí.
Giao cho quốc gia mới thích hợp phát huy giá trị của nó nhất.
Ông cười gật đầu:
- Cháu có thể nghĩ được như vậy ông rất mừng, vậy thì thế này đi, ông thay cháu trả lời lại họ, đồ vẫn giữ lại ở chỗ họ, lúc nào bọn họ trả cũng được!
Câu trả lời cảu Lý Dương thực ra vẫn nằm trong dự đoán của Ông.
Đồ có thể giữ lại, tuy nhiên ông cũng không phải là người cổ hủ, ông biết lợi dụng cơ hội này để mưu lợi cho đồ đệ của mình, Song Long Phỉ Thúy rất quan trọng đối với một vài nghiên cứu khoa học, người của Viện Trung Khoa và cả Viện Quốc Vụ đều đến bàn bạc cụ thể với ông.
Ông đã giành lợi ích lớn nhất về cho Lý Dương rồi.
Nhìn thấy Lý Dương không có gì tiếc nuối cả, Ông cũng cười hài lòng rồi lại nói:
- Quốc gia sẽ không lấy không đồ của cháu đâu, để bù lại, Truyền Quốc Ngọc Tỉ có thể giao lại cho cháu giữ!
- Giao Truyền Quốc Ngọc Tỉ cho cháu!
Lý Dương sững người lại, chợt nói một câu, tin này rất quan trọng đối với hắn, cũng rất bất ngờ đối với hắn.
Sau khi Truyền Quốc Ngọc Tỉ triển lãm xong hai năm trước, đã được niêm phong ở Quốc Vụ Viện không đem ra lần nào nữa.
Tuy nhiên cũng không biết vì lý do gì, quốc gia không để Lý Dương công khai quyên tặng nó, trong dân gian, rất nhiều người đều cho rằng Truyền Quốc Ngọc Tỉ đang nằm trong tay Lý Dương.
Chỉ có mấy người Lý Dương là biết được Truyền Quốc Ngọc Tỉ bây giờ đang ở đâu.
Ông cười lắc đầu:
- Không phải là cho cháu, là cháu có quyền để bảo quản nó, nhưng không hoàn toàn có quyền sở hữu nó, nên không thể đem bán, không thể chuyển nhượng, cũng có nghĩa là, Ngọc Tỉ này chỉ có thể đặt trong Viện Bảo Tàng của cháu để triển lãm, cháu hiểu chưa?
- Hiểu, hiểu, cháu hiểu rồi!
Lý Dương liền cười hi hi, lần này trúng lớn rồi.
Lý Dương cũng không ngờ, lúc trước mua biệt thự liền có được Song Long Phỉ Thúy, chính nó đã mang Truyền Quốc Ngọc Tỉ lại cho hắn, đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Còn cái quyền sở hữu mà Ông nói Lý Dương hoàn toàn không để ý đến.
Thứ này chỉ có quyền bảo quản là đủ rồi, thực tế có rất nhiều món đồ Lý Dương đều không có ý chuyển nhượng, bán đi hay là quyên tặng gì cả, số bảo bối đó chắc chắn sẽ mãi mãi lưu lại trong Viện Bảo Tàng, trừ khi có xảy ra chiến tranh.
Nếu cứ như vậy, giao quyền bảo quản Truyền Quốc Ngọc Tỉ cho hắn cũng có gì khác nhau đó.
Có Truyền Quốc Ngọc Tỉ trấn giữ, thì ảnh hưởng của Viện Bảo Tàng lại càng cao hơn, bảo bối này có tầm ảnh hưởng rất lớn ở trong nước.
- Hiểu rồi thì tốt, chuyện thứ hai chính là chuyện Tần Lăng Bảo Tàng!
Ông cười, Lý Dương ngẩng đầu lên, hắn lại ngồi thẳng người lại, lần này Ông gọi hắn đến quả nhiên không phải là chuyện nhỏ.
Tạm thời không nói đến Song Long, Truyền Quốc Ngọc Tỉ, Tần Lăng Bảo Tàng chính là chuyện mà Lý Dương chú tâm đến hơn hai năm nay.
- Cái bản đồ đó là thật, tiếc là nó không còn nguyên vẹn nữa, hơn hai năm trở lại đây, người của bọn họ chỉ mở được cơ quan của hai tầng phía trước, sau đó thì không mở được nữa, theo dự tính của họ, phía sau còn ít nhất bảy tầng nữa, dựa vào sức của họ chắc hai mươi năm sau vẫn chưa mở được!
Ông từ từ nói, bản đồ Lý Dương lấy ra được từ ba thanh kiếm đúng là không toàn vẹn, hơn nữa cách đây đã rất lâu rồi, có một vài thứ đã thay đổi.
Điều này Lý Dương cũng không biết là vì sao, muốn biết, e rằng chỉ có thể đi hỏi Hạng Vũ, tiếc là đây là một chuyện hoàn toàn không thể.
Chuyện này cuối cùng đành phải trở thành chuyện thần bí thiên cổ mà thôi.
- Ý Ông là?
Lý Dương chau mày, sự khai phá của Tần Lăng do một đội khảo cổ bí mật tiến hành, Tần Lăng không thể giao toàn bộ cho Lý Dương được, bản thân Lý Dương cũng không có ỹ nghĩ xa vời đó.
Tuy nhiên lúc trước, khi mà lấy bản đồ ra, Ông cũng đã giúp Lý Dương giành được một vài lợi ích.
Đợi sau khi Tần Lăng được mở ra, có thể cho Lý Dương một số văn vật, để bổ sung vào Viện Bảo Tàng của hắn, thậm chí trong số những bảo bối quan trọng cũng cho phép Lý Dương được ưu tiên chọn một cái.
Đương nhiên, số bảo bối này cũng giống như Truyền Quốc Ngọc Tỉ vậy, Lý Dương chỉ có quyền bảo quản, không được bán, chuyển nhượng hay quyên tặng cho người thứ ba.
- Ông muốn để cháu đích thân đến xem, từ trước đến giờ cháu vẫn rất may mắn, cũng có tâm đắc với việc phá giải cơ quan, cháu đi có thể sẽ có được thu hoạch mới!
- Cháu đi không thành vấn đề, lúc nào đi vậy?
Lý Dương nghĩ một lúc, rồi gật đầu, tiến triển của Tần Lăng không tốt, hắn đi xem một chút cũng được, ít nhất thì hắn có ưu thế mà người khác không có.
Hắn có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, số cơ quan đó chắc chắn sẽ biết được hết, hắn mạnh hơn những chuyên gia khảo cổ bình thường nhiều.
- Lúc nào đi cũng được, bên đó đã dừng công việc lại rồi, chỉ còn đợi cháu đi thôi!
Ông cười, số chuyên gia khảo cổ này cũng rất cao ngạo, nếu không phải bọn họ thực sự không còn cách nào khác thì cũng sẽ không mở lời nhờ Lý Dương đến giúp đỡ họ đâu.
Giới thu tàng và giới khảo cổ vẫn còn có sự khác nhau, lần này Lý Dương đúng là lại làm cho giới thu tàng được mở mày mở mặt, Ông là tiền bối trong giới thu tàng, tất nhiên là sẽ rất vui rồi.
- Ba ngày sau đi, cháu thu xếp việc nhà xong sẽ đi!
Lý Dương suy nghĩ một lúc rồi nói một câu, Viện Bảo Tàng có một vài chuyện phải giải quyết, cũng phải thu xếp một ít việc nhà nữa, xong xuôi tất cả Lý Dương mới yên tâm lên đường được.
- Được, ba ngày sau cháu đi cùng Lưu Cương, bên đó sẽ có người đến đón!
Ông gật đầu, năm ngoái Lưu Cương đã quay lại ở bên cạnh Ông, bây giờ Lý Dương ở Bắc Kinh, lại có mấy người Triệu Khuê nên không cần Lưu Cương ở bên nữa, bản thân Lưu Cương cũng cần phải quay về, như vậy mới có sự phát triển và tiền đồ bình thường được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina