Trần Thanh Đế nhíu mày, trong óc xuất hiện bộ dáng một trung niên nam tử tuổi hơn bốn mươi, nhàn nhạt hỏi:
- Là Phó Dịch ở Đế Hào Tửu?
- Là. . . Đúng vậy.
Trần Thanh Đế vậy mà biết rõ cha của hắn, lập tức để cho Phó Tân Hãn chấn động toàn thân, từ trên mặt đất bò lên, hung hăng càn quấy nói:
- Hiện tại sợ rồi sao? Sợ, cút ngay cho ta, không nên quấy rầy chuyện tốt của lão tử.
Nghĩ đến phụ thân ngưu bức hò hét kia, Phó Tân Hãn lập tức quên sợ hãi, đối với sự tình Dương Uy cùng Ngụy Tỏa bị giết, cũng bị hắn không để ý đến.
Không sợ ngươi nhận thức, chỉ sợ ngươi chưa nghe nói qua cha của ta. Chỉ cần ngươi nghe nói qua, ta cũng không tin ngươi không sợ.
Ngươi lại ngưu bức như thế nào, còn có thể là đối thủ của cha ta sao?
Ở trong mắt Phó Tân Hãn, lão tử Phó Dịch của hắn, đây tuyệt đối là tồn tại Vô Địch. Địa vị ở Đoạn Thiên Môn, cũng là rất cao.
Về phần trả thù Trần Thanh Đế, đó là phải làm, bất quá, bây giờ không phải thời điểm, dù sao, Trần Thanh Đế rất biết đánh nhau. Trước chơi Võ Nghệ xong, lại trả thù Trần Thanh Đế.
- Phanh!
Một tiếng trầm đục, đối mặt Phó Tân Hãn kêu gào, phương thức trả lời của Trần Thanh Đế rất đơn giản, trực tiếp một cước đá vào ngực Phó Tân Hãn.
- A . . .
Oanh!
Phó Tân Hãn bị đạp bay, hung hăng ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu như là giết heo. Mồ hôi lạnh trên trán điên cuồng chảy xuống.
Phó Tân Hãn như thế nào cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế nghe nói qua cha của hắn, lại vẫn dám động thủ với hắn.
- Trần Thanh Đế, ngươi lại dám đánh ta, ngươi nhất định sẽ chết, chết rất thảm.
Phó Tân Hãn ngã trên mặt đất, diện mục dữ tợn quát:
- Ba của ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi, ta cam đoan, ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
- Ân? Là Đoạn Phàm gọi tới.
Trần Thanh Đế vừa muốn động thủ, hắn phát hiện điện thoại vang lên, lấy ra xem xét, là Đoạn Phàm gọi tới, cái này làm cho hắn nhíu lông.
Đoạn Phàm không gọi tới, Trần Thanh Đế cũng sẽ gọi cho Đoạn Phàm.
Phó Dịch!
Người phụ trách Đế Hào Tửu, là người Đoạn Thiên Môn, ngay cả Đoạn Phàm là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, tiểu lão bản Đế Hào Tửu, Phó Dịch cũng không để vào mắt.
Sau khi biết được Phó Tân Hãn là con của Phó Dịch, Trần Thanh Đế liền định giúp Đoạn Phàm một chút.
Sau khi thành công bái sư, Đoạn Phàm cũng bắt đầu nảy sinh ác độc, mặc dù không có học đua xe, nhưng, Trần Thanh Đế dạy hắn chiến đấu, cái này lại để cho Đoạn Phàm càng thêm hưng phấn.
Dù sao, hiện tại Đoạn Phàm quá khát vọng trở nên mạnh mẽ.
Chỉ là làm cho Đoạn Phàm thất vọng chính là, Trần Thanh Đế cho hắn nhiệm vụ huấn luyện thứ nhất, dĩ nhiên là phụ trọng 30 cân, trong vòng một canh giờ chạy mười kilômet.
Thất vọng a.
Cái này quá đơn giản, làm sao có thể khó được Hắc Ám tiểu Ma Vương ta? Muốn hoàn thành, cái kia còn không phải đùa sao?
Phải biết rằng, tố chất thân thể ta, đây chính là rất không tệ.
Không thể phủ nhận, ngay từ đầu, Đoạn Phàm căn bản là không có đem nhiệm vụ này để vào mắt, chỉ là nghĩ mau chóng hoàn thành, đi theo Trần Thanh Đế học tập kỹ thuật chiến đấu.
Trần Thanh Đế thật sự là quá cường hãn.
Cũng chính bởi vì như thế, đã để cho Đoạn Phàm thấy được, hi vọng biến thành cường giả.
Ai biết, Đoạn Phàm sáng sớm đứng lên bắt đầu chạy, trọn vẹn chạy một ngày, sửng sốt chưa hoàn thành nhiệm vụ. Không chỉ có như thế, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ, kém xa vạn dặm.
Trong một ngày huấn luyện này, Đoạn Phàm có thể rõ ràng cảm giác được, tốc độ của mình tăng lên. Ban đầu, tăng lên vô cùng nhanh, nhưng sau này, tốc độ tăng lên lại biến chậm.
Huấn luyện một ngày, Đoạn Phàm tắm rửa sạch sẽ, mới nhớ tới, tối nay là tiệc tối đón người mới đến của Trung Y Học Viện, hắn chỉ lo huấn luyện, lại quên mất việc này rồi.
Bất quá khá tốt, hắn nhớ tới kịp lúc, sau khi tắm xong ngay cả y phục cũng không mặc, lập tức gọi điện thoại cho Trần Thanh Đế.
Tiệc tối đón người mới đến chấm dứt, đây chính là phải chúc mừng đấy.
Loại chuyện này, như thế nào có thể thiếu Đoạn Phàm hắn?
- Sư phụ, ngài đang ở đâu?
Điện thoại chuyển được, Đoạn Phàm vô cùng hưng phấn nói:
- Tiệc tối đón người mới đến đã xong, chúc mừng ở nơi nào? Đệ tử đi qua tìm ngài?
- Ngươi tới khách sạn Phú Lệ một chuyến.
Trần Thanh Đế bình thản nói.
- Tốt, 20 phút, không, trong 10 phút tuyệt đối đuổi tới.
Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Phàm trực tiếp từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hưng phấn giống như đánh cho máu gà.
Bởi vì huấn luyện một ngày, toàn thân cơ bắp của Đoạn Phàm đều đau xót không dứt, vừa nghe đến Trần Thanh Đế đáp ứng, tất cả đau nhức, giống như là quét sạch, toàn thân tràn đầy lực lượng bành trướng.
Đoạn Phàm cũng nhịn không được suy nghĩ, dùng trạng thái hiện tại của hắn, có thể đơn giản hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện mà Trần Thanh Đế định ra cho hắn hay không.
Rất có lực rồi.
Đã nắm lên quần áo, Đoạn Phàm rất nhanh mặc vào, chạy ra khỏi phòng, mang theo hộ vệ của hắn Bạch Ngọc Đông, lái xe Bugatti chạy ra khỏi trang viên.
Mục tiêu, khách sạn Phú Lệ.
Sau khi cúp điện thoại, hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, đi đến Phó Dịch nằm trên mặt đất.
- Phó thiếu, ngươi như thế nào rồi?
Đúng lúc này, người Đoạn Thiên Môn mà Phó Dịch phái tới bảo hộ Phó Tân Hãn, vội vàng vọt lên trên.
Trong đó có một người, chứng kiến Phó Tân Hãn té trên mặt đất, rất nhanh tiến lên, vịn Phó Tân Hãn.
- Thả ta ra.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phó Tân Hãn bị vịn lên, một tay đẩy tên vọn hắn ra, nhìn Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Ngươi dám đánh ta, ta nói rồi, ngươi sẽ chết vô cùng thảm, rất thảm.
Người của mình đã đến, cái này lại để cho Phó Tân Hãn chấn động toàn thân, lập tức lại bắt đầu trở nên hung hăng càn quấy.
Báo thù!
Trần Thanh Đế xuất hiện, thủ đoạn giết Dương Uy cùng Ngụy Tỏa, hù Phó Tân Hãn hắn sợ rồi. Vừa rồi, lại dám đánh hắn, Phó Tân Hãn muốn trả thù Trần Thanh Đế.
- Bắt hắn, đánh tàn phế cho lão tử, trước đừng giết chết.
Tất cả sợ hãi của Phó Tân Hãn đã quét sạch, diện mục dữ tợn nói:
- Ta muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy, ta cưỡng hiếp Võ Nghệ. Chờ lão tử chơi đùa chán, các ngươi tiếp tục làm.
Phó Tân Hãn chỉ vào Võ Nghệ ở trong bao bố, bị phóng trên giường, hung hăng càn quấy, kêu gào, tàn nhẫn nói:
- Nếu ai có thể làm nàng cho chết khô, lão tử sẽ trọng thưởng.
- Vâng, Phó thiếu!
Người bảo hộ Phó Tân Hãn liếc qua Võ Nghệ như là Tiên Tử nằm ở trên giường, nguyên một đám hai con ngươi sáng lên.
Nói xong, một chuyến mười mấy người, rất nhanh xông vào gian phòng, bao vây Trần Thanh Đế lại.
- Cẩu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết.
Phó Tân Hãn ở một bên, cười lạnh không thôi, dữ tợn nói:
- Đánh cho ta, chỉ cần đánh không chết là được.
Chỉ đánh không chết là được?
Chẳng lẽ Phó Tân Hãn sợ làm ra tai nạn chết người? Không dám giết Trần Thanh Đế?
Rất hiển nhiên không phải như vậy.
Hắn giữ lại mạng của Trần Thanh Đế, mục đích rất đơn giản, chính là muốn ở trước mặt Trần Thanh Đế, cưỡng gian Võ Nghệ, để người khác luân gian Võ Nghệ, làm cho Võ Nghệ chết.
Tàn nhẫn!
Không thể phủ nhận, cách nghĩ cùng thủ đoạn của Phó Tân Hãn, phi thường tàn nhẫn.
- Con mẹ nó, ngươi cũng dám đắc tội Phó thiếu của chúng ta, thật sự là không biết sống chết.
Một Đại Hán hùng hổ, giơ nắm đấm lên, rất nhanh công kích đến Trần Thanh Đế.
Những người khác thấy vậy, cũng đều cười lạnh không thôi.
Một Trần Thanh Đế mà thôi, đáng giá bọn hắn cùng một chỗ động thủ ư?
Thanh Bang ngưu bức không? Còn không phải bị bọn hắn đánh lui sao? Đánh dễ bảo hay sao? Huống chi chỉ là một Trần Thanh Đế?
Phanh!
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ, thân thể khẽ động, một cước đá vào ngực tên Đại Hán này. Tên Đại Hán hùng hổ kia, giống như là con mèo bệnh, trực tiếp bị đạp bay.
Nhìn thấy một màn này, mười mấy người còn lại, chấn động toàn thân, vậy mà quên động thủ.
Bọn hắn bất động, Trần Thanh Đế lại không có dừng lại.
Răng rắc!
Xương cốt đã đoạn giòn vang, đột nhiên vang lên, lại là một gã đại hán, còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy xương sườn đã gãy vài căn, hung hăng nện trên mặt đất.
Phốc!
Tên Đại Hán xương sườn bị cắt đứt kia, phun ra một bún máu, hai mắt tối sầm, đầu nghiêng một cái, hoàn toàn đã mất đi tri giác, hôn mê.
Vèo!
Một đạo kình phong thổi qua, Trần Thanh Đế từ trên mặt đất bắn lên, xoay tròn 180°, đùi phải tấn mãnh đá ra.
Bang bang. . .
Người vây quanh Trần Thanh Đế, chỉ là chứng kiến trước mắt của mình, hiện lên một đạo tàn ảnh. Ngay sau đó, hắn cảm giác mặt mình đau nhức kịch liệt, đã mất đi trọng tâm.
Còn lại mười mấy người, như là tiên nữ tán hoa, rất nhanh bay ngược ra bốn phía.
- Rầm rầm rầm. . .
Thanh âm trầm đục liên tục vang lên, hơn mười người hung hăng ngã trên mặt đất.
Toàn bộ quá trình, rất nhanh, gần kề hơn mười giây thời gian, hơn mười người bảo hộ Phó Tân Hãn, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, tất cả đều bị đá bay.
Phó Tân Hãn ở bên cạnh, trừng lớn hai mắt.
Bịch!
Nhìn thấy thủ đoạn của Trần Thanh Đế, Phó Tân Hãn hung hăng càn quấy cảm giác hai chân mềm nhũn, cả thân thể đều lung la lung lay, lần nữa đặt mông đập trên mặt đất.
Con mẹ nó, cái này cũng quá khác người đi à nha?
Mười mấy người, thành viên Đoạn Thiên môn bình thường ngưu bức hò hét, lại bị Trần Thanh Đế dùng hơn mười giây, chưa đủ một phút đồng hồ, tất cả đều bị quật ngã rồi!
Người, sao có thể mạnh như vậy?
Phó Tân Hãn mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cái gì hung hăng càn quấy, kêu gào, trong nháy mắt này, tất cả đều biến mất không thấy.
Phó Tân Hãn bị sợ té trên mặt đất, toàn thân đều không ngừng run rẩy, ngoại trừ sợ hãi ra, vẫn là sợ hãi.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế đá bay một gã Đại Hán té trên mặt đất ngăn trở đường đi của hắn, đi tới bên giường, tới bên người Võ Nghệ.
Kéo Võ Nghệ từ trong bao bố ra, thò tay xé băng dán ngoài miệng, vẻ mặt Trần Thanh Đế quan tâm hỏi:
- Tiểu Nghệ, em không sao chớ?
Sắc mặt Võ Nghệ tái nhợt, từ trên giường đi xuống, lắc đầu, cưỡng ép sợ hãi trong lòng, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Thanh Đế ca ca, em không sao.
- Ân, không có việc gì là tốt rồi.
Trần Thanh Đế giúp Võ Nghệ sửa sang lại mái tóc thoáng một phát, thản nhiên nói:
- Ngươi mang theo Võ Nghệ đi tìm mấy người Võ Thuật, đừng cho bọn hắn lo lắng.
Trần Thanh Đế vừa dứt lời, Bùi Ngữ Yên cùng theo một lúc đến, lại không có xuất hiện, lúc này, xuất hiện ở ngoài cửa, đi vào phòng.
- Ngươi. . . cẩn thận một chút.
Bùi Ngữ Yên kéo bàn tay nhỏ bé của Võ Nghệ, nhịn không được nói ra. Bất quá, vừa nghĩ tới thực lực cùng thân phận của Trần Thanh Đế, trên mặt của nàng lộ ra dáng tươi cười trào phúng.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Nhìn thấy Bùi Ngữ Yên mang theo Võ Nghệ ly khai, trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang, từ từ đi đến bên người Phó Tân Hãn.
- Ngươi. . . ngươi không được qua đây, không được qua đây, ba của ta là Phó Dịch, ngươi không thể giết ta.
Phó Tân Hãn không ngừng hoạt động về sau:
- Ngươi giết ta, ba của ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
Đối với Phó Tân Hãn uy hiếp, Trần Thanh Đế không nhìn thẳng, một cước đá vào giữa hai chân của Phó Tân Hãn.
- A . . .
Phó Tân Hãn điên cuồng hét thảm lên, máu tươi từ dưới háng của hắn chảy ra.
Trứng, toái đầy đất.
Nếu không phải bởi vì Phó Tân Hãn là con trai của Phó Dịch, nếu không phải Trần Thanh Đế muốn giúp Đoạn Phàm, hắn sớm đã giết Phó Tân Hãn đi.
- Trần Thanh Đế, ta nhất định phải giết ngươi, giết ngươi.
Phó Tân Hãn tru lên, hai tay bụm lấy dưới háng của mình, cả thân thể đều không ngừng run rẩy.
Toàn bộ khách sạn Phú Lệ đều bị tiếng kêu thảm thiết của Phó Tân Hãn bao phủ, truyền khắp từng nơi hẻo lánh.
- Không tốt, những người lên kia, không phải đối thủ của đối phương.
Dưới lầu, một gã đại hán đầu trọc, nghe được Phó Tân Hãn kêu thảm thiết, trong lòng rung động.
Lên mười mấy người, nhưng mà, y nguyên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Phó Tân Hãn.
Không cần nghĩ cũng biết, những người đi lên kia, căn bản là không đủ xem.
Ban đầu, bọn hắn đều cho rằng đối phương chỉ là một người, cho dù có thể đánh nhau, lại có thể mạnh bao nhiêu? Phái đi lên mười người Đoạn Thiên môn, đã đầy đủ dùng.
Tất cả đều đi lên?
Dựa vào, vậy cũng quá để mắt đối phương rồi?
Uy phong của Đoạn Thiên Môn ở đâu?
Ai biết, mười mấy người lên rồi, y nguyên truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Phó Tân Hãn, cái này lại để cho gã đại hán đầu trọc nhịn không được giật mình.
Đối phương có mạnh hay không, đây không phải hắn quan tâm.
Ngươi coi như là ngưu bức như thế nào, cũng ngăn không nổi nhiều người bọn hắn.
Công phu lại cao, cũng sợ dao phay.
Đao không sợ, ngươi còn có thể không sợ súng sao?
Đại pháo thì sao?
Gã đại hán đầu trọc quan tâm chính là Phó Tân Hãn, phải biết rằng, Phó Tân Hãn là con của Phó Dịch, tuy không phải coi trọng cỡ nào, nhưng cuối cùng là con của Phó Dịch.
Con của Phó Dịch bị đánh, những người bọn hắn, có thể có ngày tốt lành qua sao?
Vừa nghĩ tới thủ đoạn trừng phạt của Phó Dịch đối với thủ hạ làm việc bất lợi, gã đại hán đầu trọc liền không nhịn được toàn thân phát lạnh, như rơi vào hầm băng, da đầu run lên.
- Hai người các ngươi lưu lại.
Gã đại hán đầu trọc không dám có chút dừng lại, chỉ vào hai người trong đó, lập tức vung tay lên, nói ra:
- Những người khác theo ta lên đi.
Chợt...
Gã đại hán đầu trọc đứng mũi chịu sào, mang theo mọi người rất nhanh xông tới.
Chỉ là nghe được Phó Tân Hãn kêu thảm thiết, liền biết bị đánh không nhẹ, bằng không thì làm sao có thể phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa như thế?
Sợ!
Sợ Phó Tân Hãn bị đánh trọng thương.
Gã đầu trọc đại hán mang theo mọi người vừa xông lên lầu, một chiếc Bugatti dùng tốc độ khủng khiếp vọt tới cửa ra vào khách sạn Phú Lệ.
Xe vừa ngừng, Đoạn Phàm ngay lập tức từ trên xe nhảy xuống, hộ vệ của hắn Bạch Ngọc Đông, cũng rất nhanh xuống xe theo ở phía sau.
Cùng lúc đó, ở phía sau của bọn hắn, trong hai chiếc xe Volvo màu đen, đi xuống tám gã nam nhân mặc âu phục màu đen, đeo lấy tai nghe.
Tám người này, khí tức vững vàng, thân thể khẽ động, rất nhanh kích bắn bốn phía, dùng đến ánh mắt sắc bén xem xét hoàn cảnh bốn phía.
Sau một lát, xác định không có gặp nguy hiểm, tám người này rất nhanh vây qua.
Phải biết rằng, hiện tại Thanh Bang cùng Đoạn Thiên Môn không hài hòa. Trước kia người Thanh Bang còn vây công trang viên của Đoạn Phàm, muốn giết Đoạn Phàm đấy.
Sự tình tuy giải quyết, nhưng mà, ai cũng không dám xác định, người Thanh Bang lúc nào lại tiến hành trả thù.
Đoạn Phàm an toàn, phải tuyệt đối cam đoan.
Mặc dù nói, Đoạn Thiên Môn cũng không sợ Thanh Bang, nhất là ở tòa thành thị này, nhưng mà, loại vật cẩn thận này, vô luận là lúc nào, cũng không phải chuyện xấu.
- Đoạn thiếu, Đông ca, không có nguy hiểm.
Tám gã nam tử liếc nhau, một người trong đó lạnh như băng báo cáo nói:
- Phát hiện thủ hạ của Phó Dịch cùng xe của Phó Tân Hãn, tổng cộng chín chiếc.
- Phó Dịch? Phó Tân Hãn?
Đoạn Phàm nhíu mày, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang. Đoạn Phàm, đối với Phó Dịch là rất cừu hận.
Hắn cũng đã từng nói qua, lần sau, nhất định phải giết Phó Dịch.
Đế Hào Tửu, là quán bar dưới của Đoạn Thiên, Đoạn Phàm hắn đi uống rượu, Phó Dịch còn muốn lấy tiền, một chút mặt mũi cũng không để cho.
Đoạn Phàm không phải người ngu, đương nhiên biết rõ, Phó Dịch này có vấn đề.
- Ân, các ngươi lui ra đi.
Trong con ngươi của Bạch Ngọc Đông, hiện lên một đạo hàn mang, nhíu mày, thay Đoạn Phàm đóng cửa xe.
Khi gã đại hán đầu trọc, mang theo mọi người xông lên trên lầu, đi vào bên ngoài gian phòng của Phó Tân Hãn, chứng kiến trong phòng, hơn mười người Đoạn Thiên Môn ngổn ngang lộn xộn, đều trọng thương mất đi chiến lực, khiến cho bọn hắn nhịn không được hít sâu một hơi.
Bất quá, rất nhanh, ánh mắt của bọn hắn đã rơi vào trên người Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, ôm dưới háng, không ngừng run rẩy, tru lên.
Xem xét vết máu.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Mọi người lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt nguyên một đám trở nên vô cùng khó nhìn.
Trứng, toái đầy đất!
Phó Tân Hãn bị phế đi, biến thành một thái giám.
Gã đại hán đầu trọc cầm đầu, lông mày lập tức vặn lại với nhau, sắc mặt cũng trở nên vô cùng âm trầm.
Với tư cách thủ hạ hạch tâm của Phó Dịch, hắn biết rõ, Phó Dịch tuy không coi trọng Phó Tân Hãn, nhưng mà, Phó Tân Hãn lại là con của Phó Dịch, là khúc ruột của Phó Dịch.
Là con của Phó Dịch hắn, điểm này là không cách nào cải biến.
Nếu như chuyện này xử lý không tốt, dùng tính tình của Phó Dịch, nói không chừng sẽ giết hắn.
- Trần Thanh Đế, việc này là ngươi làm.
Gã đại hán đầu trọc đương nhiên nhận ra Trần Thanh Đế, trong con ngươi lóe ra hàn mang, lạnh giọng nói:
- Mang Phó thiếu ra, đưa đến bệnh viện cứu giúp.
Gã đại hán đầu trọc, cũng không có tính toán động thủ với Trần Thanh Đế, không phải là không muốn, hắn so với ai khác thậm chí càng muốn, rất khát vọng.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế có thể trong thời gian ngắn như vậy, đánh bay mười mấy người, hơn nữa còn đạp nát trứng chim của Phó Tân Hãn.
Thực lực như thế nào?
Gã đại hán đầu trọc không phải người ngu, mặc dù không có chứng kiến, nhưng cũng có thể phán đoán ra.
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt nhất khẩn cầu Phó thiếu của chúng ta không có việc gì.
Nhìn hai gã thủ hạ đi vào gian phòng, gã đại hán đầu trọc lành lạnh nói ra:
- Nếu không, cả nhà các ngươi, đều sẽ sống không bằng chết.
Phanh. . .
Hai tiếng trầm đục, hai gã đi vào gian phòng, muốn mang Phó Tân Hãn ra kia, còn không biết chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp bị Trần Thanh Đế đạp đi ra.
Phốc! Phốc!
Hai người ngay ngắn phun ra một ngụm máu tươi, quyết đoán hôn mê.
- Ngươi là uy hiếp ta?
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ đầm đặc, sát khí xông mạnh, rất nhanh bao phủ gã đại hán đầu trọc lại.
Uy hiếp!
Trần Thanh Đế thống hận nhất đúng là uy hiếp.
Ai dám uy hiếp hắn, sẽ chết, phải có giác ngộ bị hắn chém giết.
Oanh!
Gã đại hán đầu trọc bị sát khí của Trần Thanh Đế phát ra bao phủ, nhịn không được lui về phía sau một bước, mồ hôi lạnh chảy xuống, đồng tử rất nhanh thu nhỏ lại, biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm.
Sát khí, gã đại hán đầu trọc, cho tới bây giờ còn không có chứng kiến sát khí dày đặc, rung động nhân tâm như thế.
- Quang... Quang ca, gọi điện thoại cho ta cha. Nhanh, để cho ta cha phái người đến.
Phó Tân Hãn không ngừng run rẩy, diện mục dữ tợn quát:
- Ta muốn giết hắn, giết cả nhà hắn.
Nghe được Phó Tân Hãn nói, gã đại hán đầu trọc vô ý thức lấy điện thoại ra.
Lúc này, gã đại hán đầu trọc tinh tường biết rõ, dưới loại tình huống này, cũng chỉ có Phó Dịch mới có thể cứu được Phó Tân Hãn.
Đồng dạng, hắn cũng tinh tường biết rõ, nếu như không thông tri, những người bọn hắn này, tất cả đều sẽ không sống được.
Đào tẩu?
Vứt bỏ con của Phó Dịch đào tẩu, ai dám?
Lưu lại, tối đa bị đánh tàn, đánh chết, nhưng mà chạy thoát, hậu quả kia, so với chết còn đáng sợ hơn.
Đối với gã đại hán đầu trọc cầu viện, Trần Thanh Đế cũng không có ngăn cản.
Phó Dịch không đến, Trần Thanh Đế như thế nào giúp Đoạn Phàm?
Không phải để cho Phó Dịch đến, Trần Thanh Đế há sẽ làm như thế, thời gian giữ lại Phó Tân Hãn dài như vậy?
Ngay thời điểm gã đại hán đầu trọc chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Dịch, trong lúc vô tình nhìn về phía thang máy, lúc này, thang máy mở ra, lại để cho trước mắt hắn bừng sáng.
Đoạn Phàm mặc quần áo thể thao, vẻ mặt hưng phấn, ở Bạch Ngọc Đông cùng đi theo, từ trong thang máy rất nhanh đi ra.
Bất quá, rất nhanh, hắn liền nhíu mày.
Trong hành lang, đông nghịt đầu người, trong không khí còn tràn ngập huyết tinh cùng mùi khai, sắc mặt Bạch Ngọc Đông ngưng tụ, rất nhanh chắn ở trước mặt Đoạn Phàm.
- Đoạn thiếu, Đông ca.
Mà đúng lúc này, gã đại hán đầu trọc cầm điện thoại, hướng Đoạn Phàm cùng Bạch Ngọc Đông lao đến, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Giống như là gặp được cỏ cứu mạng.
Đoạn Phàm là người nào?
Đây chính là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, là Thái tử gia của Đoạn Thiên Môn.
- Đầu trọc, xảy ra chuyện gì? Sao làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Đoạn Phàm nhận ra gã đại hán đầu trọc, nhìn về mọi người phía trước, nhíu mày nói:
- Là người Thanh Bang?
Trước kia, người Thanh Bang vây công trang viên Đoạn Phàm, muốn giết Đoạn Phàm, cuối cùng bị diệt sạch. Hiện tại, gã đại hán đầu trọc mang người ra ngoài, Đoạn Phàm vô ý thức nghĩ tới người Thanh Bang.
Gã đại hán đầu trọc tuy là thủ hạ hạch tâm của Phó Dịch, nhưng cũng là người Đoạn Thiên Môn.
- Không... Không phải...
Gã đại hán đầu trọc kích động, liên tục hít sâu vài hơi, nói ra:
- Là Phó thiếu, hắn bị người phế đi huynh đệ dưới háng, còn có hơn mười huynh đệ bị đánh ngã, sinh tử không biết.
Đang khi nói chuyện, ánh mắt gã đại hán đầu trọc đã rơi vào trên người Bạch Ngọc Đông ở một bên. Hắn là tinh tường biết rõ, thực lực bảo tiêu của Đoạn Phàm, Bạch Ngọc Đông là rất mạnh.
Ở hắn xem ra, nếu như Bạch Ngọc Đông ra tay, giết chết Trần Thanh Đế, vậy thì giống như là chuyện đùa.
Có thể trở thành bảo tiêu của Đoạn Phàm, có thể là người thường sao?
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trọng yếu hơn là, đối mặt Trần Thanh Đế, gã đại hán đầu trọc còn có tâm liều mạng. Đối mặt Bạch Ngọc Đông, cho dù hắn mang đến người nhiều gấp đôi, cũng không dám động.
- Con mẹ nó, phế vật Phó Tân Hãn kia, ngoại trừ làm cho Đoạn Thiên Môn chúng ta mất mặt, còn biết làm cái gì?
Ở bên trong Đoạn Thiên Môn thế lực cường hãn, Đoạn Phàm xem thường nhất, chính là Phó Tân Hãn rồi.
Ở trong mắt Đoạn Phàm, Phó Tân Hãn chính là một phế vật rõ đầu rõ đuôi.
Cha của Phó Tân Hãn, Phó Dịch, là thành viên thế hệ trước của Đoạn Thiên Môn. Trong đó, ở bên trong Đoạn Thiên Môn, có không ít người, đều đã Phó Dịch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Địa vị của Phó Dịch ở bên trong Đoạn Thiên Môn, là cực kỳ lớn, hiện tại thật có thể nói là không gì phá nổi. Nhưng mà, lại có con trai phế vật như Phó Tân Hãn.
Mọi người đều nói: Lão tử anh hùng, nhi hảo hán.
Những lời này, đặt ở trên người Phó Tân Hãn, quyết đoán không nhạy rồi.
Còn có nữa là, Phó Dịch ở nửa năm qua biểu hiện, thật sự là quá kiêu ngạo, căn bản là không đem Đoạn Phàm hắn để vào mắt, ngay cả Đoạn Thiên cũng dám khiêu khích.
Người như Phó Dịch, Đoạn Phàm hắn không thể lưu.
Bất quá, hiện tại còn không phải thời điểm diệt trừ Phó Dịch.
Động, hậu quả sẽ không chịu nổi.
Nhất là dưới tình huống hiện tại, Đoạn Thiên có phiền toái quấn thân, càng thêm không thể động.
Đương nhiên, nghe được Phó Tân Hãn bị phế đi huynh đệ dưới háng, Đoạn Phàm vẫn là rất cao hứng, cũng phi thường cam tâm tình nguyện nhìn thấy. Nếu như Phó Tân Hãn bị người giết, vậy thì tốt hơn.
- Con mẹ nó, sớm biết Phó Tân Hãn đá trúng thiết bản, lão tử sẽ tới muộn một hồi rồi.
Trong nội tâm Đoạn Phàm hối hận a:
- Đợi phế vật Phó Tân Hãn kia bị giết, lão tử lại đến xem trò vui thật tốt?
Hiện tại đã đến, với tư cách người nối nghiệp tương lai của Đoạn Thiên Môn, Đoạn Phàm không thể bỏ qua.
Dù Đoạn Phàm thật sự không muốn quản.
Nhưng mà, hiện tại Đoạn Thiên xảy ra sự tình, Đoạn Phàm không thể không ẩn nhẫn.
Gã đại hán đầu trọc trầm ngâm một tiếng, trên mặt chất đầy dáng tươi cười, nói ra:
- Phó thiếu lại phế vật như thế nào, cũng là người Đoạn Thiên Môn, nếu như không báo thù, truyền ra ngoài, Đoạn Thiên Môn chúng ta sẽ bị người ngoài chê cười.
Vì để cho Đoạn Phàm cùng Bạch Ngọc Đông ra tay, gã đại hán đầu trọc trực tiếp đem Đoạn Thiên Môn ra, đem hết thảy đều kéo đến trên đầu Đoạn Thiên Môn.
- Ta ngược lại muốn nhìn, là người nào ngưu bức như vậy, dám phế huynh đệ dưới háng của phế vật Phó Tân Hãn kia.
Đoạn Phàm hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Còn đánh các ngươi, cầu lão tử ra mặt.
Lời này của Đoạn Phàm, nói giống như là muốn giáo huấn đối phương, nhưng nghe ở trong lỗ tai người khác, lại là một mùi vị khác, hình như là đang khích lệ đối phương.
Bất quá, mặc kệ Đoạn Phàm nghĩ như thế nào, chỉ cần hắn nguyện ý ra tay, vậy là được rồi.
Giáo huấn Trần Thanh Đế, bọn người gã đại hán đầu trọc coi như là đã có bàn giao cho Phó Dịch.
Sự tình đã xảy ra, không cách nào vãn hồi, hiện tại bọn người gã đại hán đầu trọc, chỉ là muốn bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, đừng bởi vì Phó Tân Hãn mà bị liên quan đến.
Lửa giận của Phó Dịch, đây chính là rất dọa người.
- Đoạn thiếu!
Nhìn Đoạn Phàm tới, Bạch Ngọc Đông đi theo phía sau, những người khác vây ở ngoài cửa, tinh thần chấn động, vô cùng ngay ngắn cung kính nói.
Đoạn thiếu đã đến, bọn hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ hãi trong lòng cũng không tự giác quét sạch.
- Đoạn thiếu, Đoạn thiếu. . .
Trong phòng, Phó Tân Hãn nhìn thấy Đoạn Phàm đến, nước mắt chảy xuống, so với gặp được cha của mình còn muốn kích động hơn.
- Đoạn thiếu, cầu ngươi báo thù cho ta.
Phó Tân Hãn chấn động toàn thân, đau đớn dưới háng bề ngoài giống như không phải thống khổ như vậy nữa, diện mục dữ tợn nói:
- Đoạn thiếu, giết cẩu tạp chủng kia, thay ta báo thù, hắn căn bản là không có đem Đoạn Thiên Môn chúng ta để vào mắt a.
Phó Tân Hãn cũng không phải loại ngu xuẩn, hiểu được dùng Đoạn Thiên Môn đến khích tướng Đoạn Phàm.
Đi vào gian phòng, Bạch Ngọc Đông theo sát phía sau, mặt mũi tràn đầy vẻ cảnh giác.
Phải biết rằng, người ta một người, liền đánh bay mấy người của gã đại hán đầu trọc mang đến, không cho phép Bạch Ngọc Đông không cẩn thận.
- Ngươi chính là một phế vật, móa, cái đồ chơi kia…
Đoạn Phàm nhìn Phó Tân Hãn té trên mặt đất, dưới háng đều là máu, chửi ầm lên:
- Ngươi con mẹ nó, có thể thêm chút bổn sự hay không, đừng mỗi ngày không có việc gì, mất mặt thay Đoạn Thiên Môn chúng ta.
- Ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai ngưu bức như vậy, đạp nát trứng chim của phế vật ngươi.
Ánh mắt Đoạn Phàm quét qua, thình lình thấy được Trần Thanh Đế ngồi ở bên giường.
Lúc này Trần Thanh Đế nhìn hắn nở nụ cười.
Sư. . . , sư phụ!
Đoạn Phàm toàn thân rung mạnh, quyết đoán sững sờ ngay tại chỗ, trừng lớn hai mắt. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, người phế đi huynh đệ dưới háng của Phó Tân Hãn, dĩ nhiên là sư phụ của hắn, Trần Thanh Đế.
Đúng vậy a, sư phụ là nói cho ta biết, hắn ở chỗ này, bảo ta tới đây một chuyến, cũng không có nói là chuyện gì.
Bạch Ngọc Đông cũng ngây ngẩn cả người, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế trên mặt treo mỉm cười.
Bọn hắn ở thời khắc này, giống như là trúng tà, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường.
Trần Thanh đế giống như là siêu cấp đại mỹ nữ, làm cho người mê mẩn.
- Đoạn thiếu, ngươi. . . ngươi làm sao vậy?
[/QUOTE]
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden