|
|
02-08-2008, 04:50 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 77
Bình Thuỷ Tương Phùng
Nháºn ra ngÆ°á»i đó không phải là Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam thở phà o. Tá»± nhiên, lệ thảm cÅ©ng ngÆ°ng tuôn.
NhÆ°ng bá»n ngÆ°á»i nà y hung dữ quá, mà Hoa Vô Khuyết thì vẫn mất dạng. Thấy địch nà ng lạnh mình, dù trong hai đã chết má»™t, và má»™t còn lại đã mất đôi mắt, chẳng đáng sợ gì cho lắm, rồi nghÄ© đến Hoa Vô Khuyết, nà ng lo nhÆ° cÅ©.
Hắn đi đâu?
Hắn không đi đâu xa, hiện tại đang đứng nơi cội cây đối diện với Nguỵ Huỳnh Y.
Tóc của hắn rối bồng lên, y phục của hắn thá»i thÆ°á»ng rất chỉnh tá», bây giá» thì rách tét nhiá»u nÆ¡i, mồ hôi đổ nhá»… nhại trên gÆ°Æ¡ng mặt trầm tÄ©nh.
Hoa Vô Khuyết trong tình trạng đó, nếu thuáºt lại cho những ngÆ°á»i quen hắn, nghe sá»± tình chắc chắn là chẳng má»™t ai tin được trên Ä‘á»i nà y lại có kẻ đẩy Hoa Vô Khuyết và o má»™t cảnh huống thê thảm nhÆ° váºy nổi.
Và , bây giỠđây, thần kinh của hắn căng thẳng cực độ. Từ sợi tóc, chân lông, từ
ngũ quan, tứ chi, nơi nà o cũng hiện lộ rõ rệt vẻ khẩn trương.
Cả hai đứng đó, chẳng ai là m gì, nói gì. Cả hai cùng bất Ä‘á»™ng, nhÆ°ng cả hai Ä‘á»u ghìm nhau. Kẻ có mắt, ghìm bằng mắt, kẻ có ý ghìm bằng ý.
HỠcùng khẩn trương như nhau. HỠkhẩn trương cực độ nên chẳng ai lưu ý đến sự xuất hiện của Thiết Tâm Nam.
Trông cảnh tượng đó, Thiết Tâm Nam sững sá». Nà ng tá»± há»i mình có thể là m được gì để tiếp trợ Hoa Vô Khuyết. Nà ng tá»± há»i hắn có cần nà ng tiếp trợ hay chăng?
Bất thình lình, Nguỵ Hình Y hét lên má»™t tiếng lá»›n. Rồi từ nÆ¡i chá»— đứng, y lao vút mình đến Hoa Vô Khuyết. Tuy y mất trá»n đôi mắt, song còn đôi tai, dùng tai thay mắt. Cái vá»t Ä‘á»™ rất chuẩn, bởi tai của y nghe tiếng thở của Hoa Vô Khuyết, biết chắc chắn là hắn đứng đúng tại chá»— nà o.
Äể vá»t Ä‘i nhÆ° váºy, y váºn dùng toà n chân lá»±c còn lại, thì cái thế lao mình của y phải mạnh nhÆ° hòn núi lốc.
Nếu y chạm và o Hoa Vô Khuyết, hắn sẽ bị nát nhừ, mà thân cây to ở phÃa sau lÆ°ng hắn cÅ©ng gãy luôn mà đổ xuống.
Bây giá» thì y không còn là má»™t con ngÆ°á»i nữa, y trở thà nh má»™t dã thú, má»™t con sÆ° tá», má»™t con cá»p, lao mình vá»›i tất cả căm phẫn, có má»™t sức mạnh phi thÆ°á»ng, không ai tưởng nổi.
Thiết Tâm Nam kinh khiếp quá, rú lên một tiếng lớn.
Má»—i bà n tay có cầm má»™t hòn đá nhá», Hoa Vô Khuyết vung tay, bắn hai hòn đá ra. Äồng thá»i, hắn lăn mình được nách Nguỵ Huỳnh Y vá»t ra ngoà i.
Hắn thoát hiểm ! Bình sanh gặp không biết bao nhiêu địch thủ, chỉ có lần nà y, hắn nháºn thấy nguy hiểm phi thÆ°á»ng.
Má»™t tiếng rắc vang lên, thân cây Hoa Vô Khuyết vừa rá»i khá»i, bị Nguỵ Huỳnh Y chạm và o gãy lìa. Tà ng cây ngã xuống, báºt kêu ầm má»™t tiếng.
Nếu là má»™t ngÆ°á»i nà o khác, hẳn phải ngã chúi theo, nhÆ°ng Nguỵ Huỳnh Y không ngã, trái lại y còn quay mình, nghiêng đầu sang tả, trở qua hữu, rồi báºt cÆ°á»i ghê rợn :
- Hoa Vô Khuyết? Ta biết ngÆ°Æ¡i Ä‘ang ở tại đâu ! NgÆ°Æ¡i không trốn thoát khá»i ta đâu. Äêm nay, hai chúng ta phải cùng chết. Ta chết thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng hy vá»ng gì sống sót !
Thực sự thì y chẳng biết Hoa Vô Khuyết đang đứng tại chỗ nà o.
Hoa Vô Khuyết đã trở lại trước mặt y, y vẫn còn nghiêng đầu qua tả, qua hữu, nghe ngóng.
Y đã bị Hoa Vô Khuyết lừa, với hai hòn đá do hắn quăng ra vừa rồi.
Thiết Tâm Nam nhìn Nguỵ Huỳnh Y đáng sợ mà cũng đáng thương hại.
Giả nhÆ° Hoa Vô Khuyết đã bị y sát hại rồi, thì chắc chắn là nà ng không dám nhìn y lâu hÆ¡n. Bởi nhìn y lòng nà ng cà ng xót xa, con ngÆ°á»i vì má»™t chủ trÆ°Æ¡ng gần nhÆ° phi lý, mà thà nh ra phải lâm và o tình trạng đó !
Hoa Vô Khuyết cÅ©ng xót xa nhÆ° nà ng, chừng nhÆ° niá»m thÆ°Æ¡ng tâm kÃch Ä‘á»™ng cá»±c Ä‘á»™, hắn thở dà i thốt :
- Ta kÃnh trá»ng ngÆ°Æ¡i là má»™t trang hảo hán, nên không muốn trốn tránh là m gì, để cho ngÆ°Æ¡i có dịp tá» rõ cái tráng khà của má»™t ngÆ°á»i hùng. Ta thà nh toà n cái ý nguyện của ngÆ°Æ¡i. Ta đứng tại đây nà y, ngÆ°Æ¡i cứ vụt tá»›i là chụp được ta !
DÆ°á»›i lượt máu hồng, gÆ°Æ¡ng mặt của Nguỵ Huỳnh Y rung rung, tất cả những thá»› thịt, Ä‘Æ°á»ng gân nÆ¡i gÆ°Æ¡ng mặt đó, giáºt giáºt nhÆ° ngÆ°á»i mắc phải chứng kinh phong.
Y báºt cÆ°á»i cuồng dại, há»i :
- Hoa Vô Khuyết Æ¡i ! NgÆ°Æ¡i nghÄ© rằng, ta không thể giết được ngÆ°Æ¡i, nên ngÆ°Æ¡i giở cái giá»ng từ bi đó phải không?
Hoa Vô Khuyết lại thở dà i :
- Ta không nở động thủ với ngươi ! Ta khuyên ngươi nên…
Nguỵ Huỳnh Y chợt tung mình lên cao, đồng thá»i hét lên nhÆ° hổ rống :
- Ta có cần ngươi thương hại ta đâu? Dù ta không chụp được ngươi, cũng chẳng cần ngươi…
Y không vá»t tá»›i nhÆ° Hoa Vô Khuyết đã bão, y đáp xuống tại chá»—, rồi nắm chặt bà n tay, tá»± đấm và o ngá»±c. Tay vừa đấm, miệng há»± lên. Tiếng há»± của y nghe thê thảm hÆ¡n tiếng khóc.
Thiết Tâm Nam thương tâm quá, oà lên khóc !
Dù Nguỵ Huỳnh Y có là con quá»· sống giữa trần gian, chuyên hãm hại ngÆ°á»i là nh, hiện tại tình cảnh của y phải được má»i ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng xót.
Nà ng biết rõ, xác thân của Nguỵ Huỳnh Y Ä‘au Ä‘á»›n phi thÆ°á»ng, nhÆ°ng niá»m Ä‘au đó còn kém vết thÆ°Æ¡ng lòng, và hiện tại thì y Ä‘au khổ vì tâm hÆ¡n vì xác.
Những kẻ đầy can trÆ°á»ng, khi nà o cÅ©ng xem thÆ°á»ng thể xác mà chỉ chú trá»ng đến tâm thần.
Nà ng thở dà i, thốt :
- NgÆ°Æ¡i Ä‘i Ä‘i, ta biết là Hoa công tá» chẳng bao giá» ngăn cháºn ngÆ°Æ¡i đâu !
Nguỵ Huỳnh Y cÆ°á»i mỉa :
- Äi? Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không biết là môn hạ của Nguỵ Vô Nha, có thể giết chứ không thể nhục sao?
Rồi y cÆ°á»i lá»›n, cÆ°á»i cuồng dại, Ä‘ang cÆ°á»i bổng y tung mình lên, nhảy vá»t vá» hÆ°á»›ng Thiết Tâm Nam, đồng thá»i hét :
- Äáng lẽ ngÆ°Æ¡i không nên nói nhiá»u. Ta không giết được Hoa Vô Khuyết chứ còn ngÆ°Æ¡i thì đừng hòng thoát chết vá»›i ta !
Thiết Tâm Nam sững sỠtrước cỠđộng điên cuồng của Nguỵ Huỳnh Yquên mất nét tránh. Do đó, Nguỵ Huỳnh Y chụp trúng Thiết Tâm Nam.
Y lại cÆ°á»i, trà ng cÆ°á»i ghê rợn vô tưởng :
- Chết, tá»± nhiên ta không tránh khá»i, nhÆ°ng Ãt nhất ta cÅ©ng phải tìm má»™t bạn đồng hà nh, bởi con Ä‘Æ°á»ng xuống âm cảnh vừa dà i vừa vắng.
Thiết Tâm Nam nghe toà n thân như vở vụn ra từng mảnh. Nà ng muốn rú lên, nhưng không rú nổi.
Bổng má»™t tiếng bá»™p vang lên, Nguỵ Huỳnh Y gượng cÆ°á»i ngay, rồi hai bà n tay lá»ng ngón, sau cùng lùi lại mấy bÆ°á»›c, rÆ¡i luôn xuống bên dÆ°á»›i gà nh đá.
Hoa Vô Khuyết đã đến trước mặt Thiết Tâm Nam.
Thiết Tâm Nam không dằn được cÆ¡n xúc cảm, nhảy và o lòng Hoa Vô Khuyết báºt khóc oà .
Hoa Vô Khuyết Ä‘Æ°a tay xoa nhẹ trên đầu nà ng, cất giá»ng u buồn thốt :
- Tại hạ không có giết y. ChÃnh tại hạ…
Thiết Tâm Nam thốt qua nức nở :
- Tại ta ! Lá»—i tại ta ! Äáng lẽ ta không nên mở miệng ! Ta mở miệng, má»›i nảy sanh cái ý hại ta. NgÆ°Æ¡i bắt buá»™c phải can thiệp cứu ta, miá»…n cưỡng giết má»™t ngÆ°á»i mất hẳn đôi mắt. Tại sao ta u mê thế? Ta cứ gây phiá»n phức cho ngÆ°Æ¡i mãi ! Ta phá hoại ngÆ°Æ¡i mãi !
Hoa Vô Khuyết dịu giá»ng :
- Cô nÆ°Æ¡ng tá»± nháºn là mình có lá»—i à ? Bất quá, cái tâm của cô nÆ°Æ¡ng dá»… má»m, chứ nà o phải cô nÆ°Æ¡ng cố ý đâu? Cô nÆ°Æ¡ng muốn bất cứ việc gì cÅ©ng phải được tốt đẹp, cho nên cô nÆ°Æ¡ng cố là m cho việc đẹp, táºn lá»±c mình thì thôi chứ còn được hay không thì là má»™t việc khác.
Thiết Tâm Nam còn sụt sùi :
- NgÆ°Æ¡i cứ nói tốt cho ta mãi ! NgÆ°Æ¡i luôn luôn tìm lá»i che chở cho ta, cÅ©ng nhÆ° luôn luôn bảo vệ ta ! Còn ta thì…ta thì…
Bỗng nà ng xô Hoa Vô Khuyết ra, rồi cúi đầu, tiếp :
- Ta có lá»—i tháºt ! Ta không xứng đáng…
Hoa Vô Khuyết không dám nhìn nà ng nữa, quay đầu hướng mắt xuống bên dưới gà nh đá.
Hắn nhìn xác của Nguỵ Huỳnh Y thở dà i, lẩm nhẩm :
- Môn hạ Vô Nha, há» là những ngÆ°á»i lợi hại tháºt ! NgÆ°Æ¡i đối phó nổi vá»›i chúng chăng, hở Tiểu Linh NgÆ°?
Hắn cố ý nhắc nhở Tiểu Linh NgÆ°, để xoay chiá»u câu chuyện, hắn không muốn tình cảnh hiện tại kéo dà i lâu hÆ¡n.
Quả nhiên, Thiết Tâm Nam giáºt mình, rung chuyển toà n thân, Ä‘ang lúc nà ng suýt ngả vá» phÃa Hoa Vô Khuyết, thì cái tên Tiểu Linh NgÆ° lá»t và o tai nà ng, nà ng quên Ä‘i thá»±c tại, quan tâm đến chà ng ngay.
Hoa Vô Khuyết lại thở dà i, tiếp :
- Äệ tá» Vô Nha Môn, còn lợi hại nhÆ° váºy, hà huống chÃnh Nguỵ Vô Nha. Tiểu Linh NgÆ° Æ¡i ! Tiểu Linh NgÆ° ! Ta không là m sao khá»i lo sợ cho ngÆ°Æ¡i !
Thiết Tâm Nam không còn dằn lòng được nữa, hấp tấp kêu lên :
- Tiểu Linh Ngư ! Chẳng lẽ ngươi đã bị…
Bây giá», Hoa Vô Khuyết má»›i quay đầu lại. Hắn trầm giá»ng thốt :
- Tại hạ chỉ sợ… Hiện tại, hắn đã đến Quy Sơn rồi ! Tại hạ chỉ sợ hắn đã gặp Nguỵ Vô Nha rồi !
*
* *
Hôm sau, Hoa Vô Khuyết trực chỉ Quy Sơn.
Hắn không đi một mình, hắn có bạn đồng hà nh, bởi Thiết Tâm Nam đi theo hắn.
Chẳng rõ vô tình hay hữu ý, Hoa Vô Khuyết luôn luôn giữ một khoảng cách giữa hắn và nà ng.
Äi Ä‘Æ°á»ng, hắn nhÆ°á»ng nà ng Ä‘i trÆ°á»›c, hắn lẽo đẽo theo sau.
Và o quán dùng bữa, hắn tìm cách nà y cách khác vắng mặt một chút chỠcho Thiết Tâm Nam ăn gần xong là hắn và o bà n.
Lúc thuê phòng tại khách sạn, hắn chẳng bao giá» chá»n phòng sát vách vá»›i phòng nà ng. Hắn tìm phòng cách xa Ãt nhất cÅ©ng năm ba gian.
Tâm tình cả hai thì trầm trầm trá»ng trá»ng, suốt ngà y, há» Ãt khi cÆ°á»i. Cần lắm thì há» chỉ trao đổi vá»›i nhau và i tiếng ngắn ngủi, rồi há» giữ im lặng mãi mãi.
Khách bá»™ hà nh trông thấy há», ai mà chẳng thầm khen là má»™t đôi gái sắc trai tà i. Tà i trai thì chÆ°a ai biết, chứ cái dáng khôi ngô tuấn tú đó cÅ©ng đủ là m cho thiên hạ ca ngợi.
NhÆ°ng có ai ngỠđược há» mang nặng những ý niá»m u ẩn vÄ©nh viá»…n không giải toả nổi ! Và vÄ©nh viá»…n há» cÅ©ng không thể thố lá»™ cùng ai !
Há» quan tâm vá» Tiểu Linh NgÆ°. Há» lo sợ cho sá»± an nguy của chà ng, bởi Yến Nam Thiên giả hay Nam Thiên Äại Hiệp đã chết rồi, thì trên Ä‘á»i nà y còn ai sẵn sà ng tiếp trợ Tiểu Linh NgÆ° đâu?
Mà chà ng thì có cừu nhân khắp bốn phÆ°Æ¡ng trá»i. Má»—i cừu nhân của chà ng là má»™t má»—i nhân váºt thượng đỉnh trong võ lâm.
Rồi, giỠđây, chà ng lại Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c lá»±c lên táºn Quy SÆ¡n. NhÆ° váºy là có khác nà o chà ng Ä‘i tìm cái chết? Ai bảo đảm là chà ng sẽ sống sót mà trở vá»?
Hiện tại, chừng nhÆ° tất cả những nhân váºt nguy hiểm nhất trên Ä‘á»i Ä‘á»u táºp trung vá» Quy SÆ¡n. Do đó, ở bất cứ nÆ¡i nà o ngoà i Quy SÆ¡n là an tịnh, là thanh bình. Cả hai Ä‘i Ä‘Æ°á»ng được hai hôm rồi, chẳng gặp má»™t trở ngại phiá»n phức nà o.
Chiá»u hôm đó, há» và o khách sạn, chá»n phòng rồi, Hoa Vô Khuyết vá» phòng rất sá»›m, nói là mệt cần ngủ ngay. NhÆ°ng là m sao hắn ngủ được khi ngà y vừa tà n, đêm vừa xuống?
Cá»a sổ đóng, khe cá»a vừa đủ cho gió len lá»i và o. Gió thổi chao chao ngá»n đèn sáp trên mặt bà n. Ngá»n đèn thoạt dà i, thoạt ngắn, thoạt đứng, thoạt chênh, đèn theo đó khi má» khi tá». Rồi sáp chảy rÆ¡i xuống hoặc từng hạt, hoặc trở thà nh dòngg mà rÆ¡i lệ sáp, rÆ¡i mãi mãi đầy bánh xe cây đèn.
Nhìn ngá»n đèn, Hoa Vô Khuyết nhá»› đến Tiểu Linh NgÆ°, nhá»› đến chà ng là hắn phải nhá»› đến Thiết Tâm Nam.
Chà ng thì ở táºn phÆ°Æ¡ng trá»i xa, còn nà ng thì ở ngay bên cạnh…
Hắn nhá»› luôn nhị vị Di Hoa Cung Chủ. Hắn cÅ©ng chẳng quên Äồng Tiên Sanh.
Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có má»™t bà máºt. Muốn tìm hiểu những bà máºt đó, hắn phải phà mất Ãt nhất cÅ©ng ná»a Ä‘á»i ngÆ°á»i. Và đối vá»›i má»—i ngÆ°á»i, hắn cÅ©ng có má»™t mối liên quan riêng biệt. Những mối liên quan đó cuối cùng sẽ Ä‘Æ°a hắn vỠđâu?
Dù sao thì những mối liên quan đó vẫn tÆ°Æ¡ng phản vá»›i nhau, mặc dù táºp trung lại trên ngÆ°á»i má»—i má»™t mình hắn !
Hắn tá»± há»i, phải là m thế nà o, để giải kết sá»± tÆ°Æ¡ng phản đó, cho tất cả các mối liên quan cùng hÆ°á»›ng Ä‘i má»™t chiá»u, theo cái chiá»u hÆ°á»›ng mà do hắn muốn.
Hắn sẽ xá» trà là m sao vá»›i má»—i ngÆ°á»i đó cho bao nhiêu ngÆ°á»i còn lại được hà i lòng, cho má»—i ngÆ°á»i hà i lòng?
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cá»a phòng nhẹ nhẹ.
Hoa Vô Khuyết đinh ninh là tiểu nhị và o châm thêm nóng, bỠthêm trà .
Hắn thản nhiên lên tiếng :
- Cá»a không gà i then, cứ đẩy mà và o !
Hắn nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng nổi ngÆ°á»i đẩy cá»a chẳng phải là tiểu nhị, mà lại là Thiết Tâm Nam.
DÆ°á»›i ánh đèn, nà ng hiện ra vá»›i chiếc áo trắng. Mà u trắng nhÆ° tuyết phản ánh mà u Ä‘en huyá»n của suối tóc buông lÆ¡i. Suối tóc viá»n quanh má»™t gÆ°Æ¡ng mặt tinh khiết, rồi giữa gÆ°Æ¡ng mặt đó, đôi mắt Ä‘en láy chá»›p, đôi mắt sáng ảo huyá»n.
Nà ng nhÆ° má»™t tiên nữ giáng trần, hiện trong má»™t là n mây má»ng. Là n mây không che khuất vẻ đẹp của nà ng, hÆ¡n thế, là n mây còn tạo nên vẻ ảo huyá»n, tăng cái đẹp lên gấp mÆ°á»i, gấp trăm lần.
Nà ng và o, lúc và o thì nhìn thẳng, và o rồi nà ng lại cúi đầu, và cứ giữ đầu nhÆ° váºy má»™t lúc lâu.
Hoa Vô Khuyết nghe con tim Ä‘áºp rá»™n hÆ¡n trÆ°á»›c phần nà o. Hắn đứng lên, gượng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i thản nhiên, rồi há»i :
- Äêm cÅ©ng đã khuya, sao cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a ngủ?
Thiết Tâm Nam mắt nhìn xuống, nhÆ°ng tâm nhìn ngang, cái tâm hÆ°á»›ng thẳng Hoa Vô Khuyết. Nà ng đáp vá»›i giá»ng rất thấp :
- Ta… không ngủ được. Có mấy câu nói còn loanh quanh trong tâm, ta cần phải nói với ngươi, có nói ra rồi, mới có thể ngủ yên.
Hoa Vô Khuyết giáºt mình. Mất mấy phút hắn má»›i lấy lại bình tÄ©nh, và đến lúc đó hắn má»›i nhá»› đến việc má»i nà ng ngồi :
- Cô nương ngồi xuống đi !
Thiết Tâm Nam ngồi !
Hắn không biết nói gì, nhá»› là chÆ°a má»i nà ng ngồi, mượn cái cá»› má»i ngồi mà mở miệng. Song má»i rồi, hắn cÅ©ng chẳng biết nói chi thêm, cho tình huống giữa song phÆ°Æ¡ng đỡ bẽ bà ng rá»i rạc…
Hiện tại nà ng cần thu dÅ©ng khÃ, nắm chắc trong tay, má»›i có thể nói ra những gì muốn nói. Nà ng ngồi, cái dÅ©ng khà tản mát mất rồi. Con ngÆ°á»i khi ngồi thì cái nghị lá»±c mất mạnh mẻ ngay, chẳng bằng lúc đứng…
Cho nên, nà ng đứng lên liá»n, trầm tÆ° má»™t chút chá» cho dÅ©ng khà tụ đầy đủ, Ä‘oạn cất giá»ng u buồn, nói :
- Ta biết, trong mấy hôm nay, ngươi cố ý lạnh nhạt với ta ! Ngươi cố ý tạo một khoảng cách, cho chúng ta xa dần, xa dần nhau…
Hoa Vô Khuyết giáºt mình, lại gượng cÆ°á»i, đáp :
- Cô nương hay nghĩ ngợi viển vông quá chừng !
Thiết Tâm Nam trầm giá»ng :
- Chẳng bao giỠngươi nói một tiếng ngoa, sao đêm nay ngươi lại dối ta?
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm má»™t lúc. Hắn ngồi xuống. Hắn ngồi trong khi Thiết Tâm Nam đứng, Ä‘iá»u đó chứng tá» cái gì hắn Ä‘ang mang trong lòng rất nặng, nặng hÆ¡n cả những ý niá»m của đối tượng.
Lâu lắm, hắn má»›i há»i :
- Thế ra, cô nÆ°Æ¡ng muốn nghe lá»i nói tháºt?
Thiết Tâm Nam gáºt đầu :
- Sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải Ä‘i đến cái chá»— nói lá»i tháºt, thì tại sao hôm nay ngÆ°Æ¡i không nói cho rồi ?
Hoa Vô Khuyết Ä‘Æ°a tay gỡ má»™t Ä‘Æ°á»ng sáp dà i theo thân đèn, cầm nÆ¡i tay vò vò. Hắn vò sáo mà mÆ°á»ng tượng là vò quả tim mình. Rồi vá»›i giá»ng trầm trầm, hắn từ từ thốt :
- Cô nÆ°Æ¡ng biết chứ, ngÆ°á»i và ngÆ°á»i tiếp cáºn nhau lâu ngà y, dù muốn dù không cÅ©ng sanh tình cảm đối vá»›i nhau. Và thứ tình cảm đó, cà ng Ä‘áºm Ä‘Ã hÆ¡n khi song phÆ°Æ¡ng cùng chung trải qua nhiá»u cảnh khổ.
Không phải hắn cố ý thốt từ từ, mà chỉ vì hắn khó nói quá chừng, thà nh ra hắn phải nói từng tiếng má»™t. Và có nói từng tiếng má»™t nhÆ° váºy, hắn má»›i giãi bà y tÆ°á»ng táºn tâm tÆ°.
Thiết Tâm Nam nhìn viên sáp trong tay hắn đến xuất thần. Nà ng có cảm tưởng là hắn đang vò quả tim của nà ng.
Hoa Vô Khuyết vá»›i giá»ng trầm trầm, tiếp nói :
- Còn Tiểu Linh Ngư, hắn đã cứu mạng tại hạ một lần. Hắn lại còn là bằng hữu duy nhất của tại hạ, một chân chánh bằng hữu. Dù rằng tại hạ có bị bức phải giết hắn, không giết không được, tại hạ cũng phải tỠra xứng đáng với hắn.
Thiết Tâm Nam Ä‘á»™t nhiên giÆ°Æ¡ng tròn mắt bắn tinh quang thẳng đến Hoa Vô Khuyết, rung rung giá»ng hằn há»c :
- Thế ngÆ°Æ¡i tưởng ta là hạng ngÆ°á»i gì? NgÆ°Æ¡i tưởng là ta không thể giữ mình xứng đáng vá»›i hắn?
Hoa Vô Khuyết cúi đầu, thở dà i :
- Tại hạ đâu dám có ý nghÄ© đó? Tại hạ chỉ sợ cho mình thôi ! Chá»› còn cô nÆ°Æ¡ng thì tại hạ đã thấy rõ cái tâm hÆ°á»›ng vỠđâu rồi ! Tại hạ…tại hạ chỉ sợ Ä‘Æ°a tình cảm của cô nÆ°Æ¡ng và o chá»— mâu thuẫn. Giả nhÆ° chúng ta cứ tiếp cáºn nhau, cà ng lúc cà ng gần nhau hÆ¡n, thì…chẳng những má»™t mình tại hạ khổ Ä‘au, mà chÃnh cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chẳng được yên vui chút nà o !
Thiết Tâm Nam cúi đầu.
Hoa Vô Khuyết tiếp :
- Sở dÄ©, tại hạ nghÄ©, chúng ta nên xa dần nhau, xa cái lúc còn có thể xa được, xa khi khổ Ä‘au chÆ°a má»c rể sâu trong con tim, mà khi niá»m Ä‘au vững cá»™i rá»… trong con tim rồi thì vÄ©nh viá»…n không nhổ lên được đó cô nÆ°Æ¡ng. Nhổ lên là tim vở máu tuông, là má»™t mạng ngÆ°á»i vÄ©nh quyết.
Thiết Tâm Nam rung ngÆ°á»i, rồi nà ng báºt khóc. Khóc má»™t lúc, nà ng ngẩng mặt lên, cứ để lệ nhoà đôi mắt, nhìn Hoa Vô Khuyết qua mà n lệ, cao giá»ng thốt :
- NhÆ°ng ta…má»™t thiếu nữ cô khổ, lênh đênh phiêu bạt bốn phÆ°Æ¡ng trá»i, ta cần có má»™t huynh trưởng…Ta xem ngÆ°Æ¡i nhÆ° huynh trưởng của ta…ta hy vá»ng ngÆ°Æ¡i tin ta…
Hoa Vô Khuyết không nói gì.
Thiết Tâm Nam lại tiếp :
- Nhân dịp nà y, ta muốn nói vá»›i ngÆ°Æ¡i luôn. NgÆ°Æ¡i không cần phải giữ cái khoảng cách nhÆ° đã là m mấy ngà y qua. NgÆ°Æ¡i bất tất phải lo sợ cho ta, mà ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng nên quá dè dặt. Miá»…n là chúng ta hiểu lòng nhau, chúng ta luôn luôn minh chánh, Ä‘Æ°á»ng hoà ng thì còn sợ gì không xứng đáng vá»›i nhau? Còn sợ gì ngÆ°á»i ta tưởng quấy?
Hoa Vô Khuyết Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Cho đến bây giá», tại hạ má»›i nháºn thấy cái dÅ©ng khà của cô nÆ°Æ¡ng ! Bình thÆ°á»ng cô nÆ°Æ¡ng dấu kÃn đáo, lúc tất yếu, cô nÆ°Æ¡ng tá» lá»™ dÅ©ng khà ra, mãnh liệt phi thÆ°á»ng, dù sánh vá»›i bất cứ ai trên Ä‘á»i nà y !
Thiết Tâm Nam thở ra mấy lượt. Thở nhẹ nhõm hay thở dà i bởi cái gì còn vÆ°á»›ng báºn nÆ¡i tâm? Tuy nhiên, nà ng cÅ©ng cÆ°á»i nhÆ° hắn, nà ng thốt :
- Nói được những gì cần nói mà khó nói, ta cảm thấy khoan khoái vô cùng. Hoa Vô Khuyết ơi ! Ta muốn uống một và i chén rượu, để mừng cho sự cởi mở của chúng ta.
Hoa Vô Khuyết vụt đứng lên, Ä‘iểm nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, tuy còn gượng, song vẫn là nụ cÆ°á»i thà nh tháºt.
Con Ä‘Æ°á»ng của hỠđã đến khúc quanh, qua khúc quanh nà y là hoà n cảnh đổi má»›i. Muốn hoà đồng vá»›i cái má»›i, Ãt ra cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian ngắn. Dù hiện tại hắn còn gượng cÆ°á»i, song vá» sau thì cái gượng đó sẽ biến thà nh hồn nhiên.
Cái nếp đả thà nh hình rồi, ngÆ°á»i quân tá» không bao giá» sai nếp. Do đó mà thà nh chân tháºt, khác vá»›i những kẻ tà , bởi kẻ tà chẳng bao giá» có má»™t cái nếp rõ rệt.
Hắn phụ hoạ :
- Tại hạ cũng khoan khoái vô cùng, cô nương ạ ! Chúng ta nên uống rượu mừng. Cô nương đỠnghị hợp lý quá !
HỠđã vét sạch bợn lòng, thì lòng hỠlâng lâng.
Há» muốn uống rượu, nhÆ°ng ngôi khách sạn nà y chỉ cho thuê phòng mà không mở luôn quán ăn, nên há» phải ra phố tìm tá»u quán.
*
* *
NhÆ° đã biết, đêm xuống sâu rồi, đèn hiệu đã tắt bá»›t. Và những ngá»n đèn còn cháy sáng, phần nhiá»u tại các cá»a hiệu ăn, hiệu uống, hay ở những ká»· viện.
Má»™t số tá»u quán đả đóng cá»a rồi.
Há» Ä‘i má»™t lúc, gặp má»™t quán mì ở góc Ä‘Æ°á»ng. NÆ¡i đó có gió mát vô cùng.
Thiết Tâm Nam mỉm cÆ°á»i, nói :
- Ngồi đây mà uống má»™t và i chén rượu, hứng gió khuya kể cÅ©ng thú vị nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i có hiá»m là quán hèn chăng?
Hoa Vô Khuyết cÅ©ng cÆ°á»i :
- Cô nương cứ tưởng là tại hạ phải và o những cao lâu mới uống được rượu sao?
Thiết Tâm Nam gáºt gù, và chÃnh nà ng gá»i trÆ°á»›c khi và o đến quán :
- Ná»a cân thịt trâu, má»™t cân rượu nhé ! Nhanh lên.
Trong đêm thanh, có bạn tốt bên mình, ai không tưởng đến cái việc uống và i chén rượu cho cái hứng nồng đượm hơn?
Quán rất nghèo, và i chiếc bà n cÅ© kỹ, sứt mẻ, mấy chiếc ghế vẹo chân, ai muốn ngồi phải tra lại ká»· nếu không…nốc rượu và o, cao hứng mà ngá»a nghiêng, dám rÆ¡i xuống đất lắm.
Bà n chẳng có nhiá»u, mà lại vắng khách, bà n trống trÆ¡n, thế mà quán vẫn mở cá»a đến giỠđó. Có lẽ sinh y không thịnh vượng, há» muốn vá»›t vát má»™t và i dạ khách mà cái túi không nặng lắm.
Chỉ có những kẻ nghèo má»›i đặt bÆ°á»›c đến những nÆ¡i nghèo. Vì chốn huy hoà ng là cấm địa của bá»n ngÆ°á»i cặn bã, sanh ra trên Ä‘á»i để tiếp nháºn những cái thiếu thốn, khát thèm, để cho hạng ngÆ°á»i được Æ°u đãi sáng giá hÆ¡n.
Sáng giá cho sự chênh lệch đòn cân xã hội, sáng giá vì giai tầng xã hội.
Hiện tại, chỉ có má»—i má»™t ngÆ°á»i khách, Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế á»p ẹp, chốc chốc nốc má»™t chén rượu.
Thá»±c khách, hay đúng hÆ¡n ẩm khách bởi chẳng thấy y gá»i gì lên ăn, mà chỉ uống, có vóc ngÆ°á»i ốm, váºn áo Ä‘en.
Duy nhất có má»™t ngá»n đèn ống thông phong, lâu ngà y không chùi rá»a, đống cáu, lá»c bá»›t ánh sáng của ngá»n đèn, rồi khói bốc từ nồi thịt trên lò toả rá»™ng trong không gian, cà ng che mỠánh đèn đã và ng nhạt ảm đạm.
Mông lung ! Äúng là má»™t cảnh mông lung. NgÆ°á»i và váºt hiện má» má», phải chá» má»™t phút cho ánh mắt quen má», má»›i trông thấy được những gì chung quanh rõ rệt.
NgÆ°á»i khách đó ốm quá, mặt nhÆ° chỉ có xÆ°Æ¡ng, da mà không má»™t thá»› thịt nà o. Nếu Ä‘em má»™t cái xác phÆ¡i dÆ°á»›i nắng hanh nhiá»u ngà y, thì xác đó và ngÆ°á»i khách không khác nhau lắm, có khác chăng là ngÆ°á»i thì mắt mở, mà xác thì mắt nhắm. Con ngÆ°á»i khô khan nhÆ° váºy, lại có má»™t đôi mắt sáng lạ lùng.
Sau khi Thiết Tâm Nam và o rồi, y má»›i gá»i tiểu nhị mang cho má»™t đầu vịt. Y cầm đầu vịt gặm, rồi uống, uống rồi gặm. Uống cÅ©ng nhÆ° gặm có vẽ cầm chừng, tâm thần dÆ°á»ng hÆ°á»›ng táºn đâu đâu…
Nếu có ai há»i, đầu vịt có thÆ¡m, có má»m không? Rượu có ngon không? Chắc chắn là y không đáp được.
Khách không nhìn hai ngÆ°á»i má»›i đến, mÆ°á»ng tượng chẳng thấy ai khác ngoà i cái gì mà y trông thấy trong mÆ¡ mà ng.
Con ngÆ°á»i má»™t mình ngồi đây trong giá» nà y, mà mÆ¡ mà ng suy tưởng, nếu không hÆ°á»›ng vá» thuở và ng son Ä‘á»™ nà o thì còn nghÄ© đến cái gì nữa?
Hy vá»ng chăng? Nếu có hy vá»ng Ä‘iá»u chi, thì cái Æ°á»›c vá»ng đó cÅ©ng phải thuá»™c vá» dÄ© vãng, bởi hoà n cảnh hiện tại không cho y có quyá»n mÆ¡ vá»ng Ä‘iá»u gì. Y bị số mệnh loại ra khá»i dòng Ä‘á»i, chá» ngà y vá» dÆ°á»›i sâu đất lạnh. Y xác xÆ¡ quá, nhÆ° má»™t kẻ thừa, thì có Æ°á»›c vá»ng nà o thể hiện vá»›i y?
Äối vá»›i má»™t con ngÆ°á»i sống, ngoà i thá»±c tại nhÆ° váºy, thì Thiết Tâm Nam và Hoa Vô Khuyết còn để ý đến là m gì?
Mà dù cho là ai đi nữa, hỠcũng chẳng cần quan tâm. Ngoại cảnh đối với hỠlúc nà y chẳng có nghĩa gì. HỠđang mừng sự cởi mở của hỠkia, bên ngoà i có cơn bão quét qua vị tất hỠquan tâm !
Tuy nhiên, sự lơ lãng của hỠcũng đáng trách, bởi hỠlơ lãng với ngoại cảnh, nên trong cuộc đối thoại với nhau, hỠkhông giữ ý tứ cho lắm.
Nếu há» nháºn ra đôi mắt sáng lạ kỳ của ngÆ°á»i đó có lẽ há» phải dè dặt trong câu chuyện trao đổi nhau hÆ¡n.
HỠăn, há» uống, há» không cố kỵ gì nữa. Rượu thì bình thÆ°á»ng, thức ăn cÅ©ng bình thÆ°á»ng, song cần chi cao lÆ°Æ¡ng mỹ vị, lòng vui là cái gì cÅ©ng ngon, lòng buồn thì châu ngá»c cÅ©ng thà nh sá»i đá.
Há» nói vá»›i nhau những chuyện trên trá»i dÆ°á»›i đất, chuyện từ Bắc chà Nam, cuối cùng há» trở lại việc của Tiểu Linh NgÆ°.
Äó là cái trung tâm Ä‘iểm của há». Chẳng phải há» quên mất, có Ä‘iá»u há» không muốn Ä‘i ngay và o việc liá»n, bởi Ä‘i ngay và o việc là nhắc nhở lại những khó khăn mà há» vừa quyết định san bằng.
Há» nói vòng vo vá»›i nhau má»™t lúc. Khi lấy được bình thản rồi, há» Ä‘á» cáºp đến cÅ©ng chẳng muá»™n.
Hoa Vô Khuyết gián tiếp nhắc đến Tiểu Linh Ngư trước :
- Gió mát, đêm thanh, rượu nồng, thịt thơm như thế nà y kể ra cũng đủ lắm rồi. Tuy nhiên, tại hạ cảm thấy như mình còn thiếu thốn một cái gì?
Thiết Tâm Nam khẽ cúi đầu :
- Thiếu…má»™t ngÆ°á»i?
Hoa Vô Khuyết thở dà i :
- Không có hắn, thì niá»m vui nà o cÅ©ng khó mà hưởng trá»n vẹn.
Thiết Tâm Nam trầm lặng một lúc đoạn ngẩng đầu lên :
- NgÆ°Æ¡i nghÄ©, chúng ta ba ngÆ°á»i sẽ có má»™t dịp nà o đó, tụ há»™i vá»›i nhau, cùng chuốc chén chăng?
Hoa Vô Khuyết quả quyết :
- Tại sao lại không, cô nương? Tại hạ tin tưởng phải có dịp đó !
Thiết Tâm Nam nhìn hắn, ánh mắt đượm vẽ u buồn :
- NgÆ°Æ¡i nghÄ©, những dịp đó, sẽ là nhiá»u hay Ãt?
Hoa Vô Khuyết lại thở dà i :
- Äá»i con ngÆ°á»i, giá»›i hạn trong vòng trăm năm, mà ngÆ°á»i tốt thì Ãt, kẻ xấu lại nhiá»u. Äược chung vui vá»›i ngÆ°á»i tốt má»™t lần, cÅ©ng đủ lắm rồi, cần chi phải nhiá»u dịp? Giả nhÆ° cao thiên dà nh cho chúng ta nhiá»u dịp hÆ¡n, thì cà ng hay, bằng không thì tại hạ thất rất mãn nguyện vá»›i má»™t lần duy nhất. Tại hạ không mong hÆ¡n cái số duy nhất đó !
Hắn cÆ°á»i, nâng chén rượu ngang, nói tiếp :
- Uống, cô nương ! Chén nà y, chúng ta uống cho Tiểu Linh Ngư đó !
Tiểu Linh Ngư !
Ba tiếng đó nhÆ° hòn sá»i từ đâu bay đến chạm và o đầu thá»±c khách áo Ä‘en bên cạnh. Y buông nhanh đầu vịt xuống, buông luôn chén rượu, rồi Ä‘Æ°a ánh mắt qua hai thiếu niên nam nữ. Trong khi đó, Thiết Tâm Nam nâng chén rượu uống má»™t hÆ¡i cạn.
Nà ng Ä‘á» mặt lên, chẳng rõ men rượu nhuá»™m hồng đôi mắt nà ng, hay cái ý niệm uống rượu cho Tiểu Linh NgÆ° là đôi má Ä‘á» hây hây? Miệng thì vẻ nên nụ cÆ°á»i, song mắt thì long lanh vá»›i mà n lệ má»ng, nà ng mÆ¡ mà ng thốt :
- Nếu ta là nam nhân…ta sung sÆ°á»›ng hÆ¡n nhiá»u !
Nà ng ngẩng đầu lên, vô tình trung ánh mắt của nà ng hÆ°á»›ng qua thá»±c khách áo Ä‘en gầy ốm có cái vẻ thác lạc tiêu Ä‘iá»u sÆ¡ xác…
Y đã đứng lên rồi, và tay y cầm chiếc mâm nhá», trong mâm Ä‘á»±ng những thức Ä‘Æ¡n sÆ¡ mà y gá»i để nhắm vá»›i rượu. Má»™t tay, y cầm luôn mâm trà .
Y khuân dá»n tất cả những gì của y trên mặt bà n, y chuyển cÆ° sang bà n của Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam.
Chân bước, tay nâng, y luôn luôn dán ánh mắt và o cả hai.
*
* *
Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam sá»ng sốt.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nhìn cả hai má»™t phút, rồi ngó thẳng và o mặt Hoa Vô Khuyết há»i : - Các hạ là Hoa Vô Khuyết? Hoa Vô Khuyết hết sức lấy là m lạ, mở to mắt nhìn sững y :
- Phải ! Các hạ…
NgÆ°á»i áo Ä‘en không đáp, day qua Thiết Tâm Nam há»i : - Cô nÆ°Æ¡ng là Thiết Tâm Nam?
Thiết Tâm Nam gáºt đầu.
ChÃnh nà ng còn kinh ngạc hÆ¡n Hoa Vô Khuyết gấp mấy lần. Nà ng tá»± há»i khách là ải Tên há» gì? Tại sao biết cả nà ng?
NgÆ°á»i áo Ä‘en giÆ°Æ¡ng to đôi mắt, há»i luôn :
- Có phải vừa rồi, hai vị uống chén rượu cho phần Tiểu Linh Ngư chăng?
Thiết Tâm Nam thở ra má»™t hÆ¡i dà i, bá»—ng nà ng cao giá»ng :
- Rồi là m sao?
Nà ng đã biết Tiểu Linh NgÆ° có kẻ thù khắp trong thiên hạ. Nà ng ngá» rằng, ngÆ°á»i áo Ä‘en là má»™t trong số thù nhân của chà ng. Có lẽ y tìm những ngÆ°á»i thân của chà ng mà gây phiá»n phức?
NgỠđâu ngÆ°á»i áo Ä‘en ung dung kéo chiếc ghế gần đó, đặt sát cạnh bà n rồi ngồi xuống. Lúc đó, y đã đặt mâm lên mặt bà n rồi.
Y cÆ°á»i nhẹ, đáp :
- Thì cà ng hay chứ sao ! Các vị uống cho Tiểu Linh Ngư một chén, tại hạ xin uống đáp lại các vị ba chén !
Không đợi xem thái độ của hai đối tượng, y cầm bình rượu rót và o chén của y, rồi rót luôn và o chén của Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam.
Thiết Tâm Nam và Hoa Vô Khuyết nhìn chén rượu, tá»± há»i nên hay không nên uống.
NgÆ°á»i áo Ä‘en uống trÆ°á»›c, cạn chén rồi, y trừng mắt há»i :
- Sao hai vị chưa uống? Sợ có độc phải không?
Hoa Vô Khuyết do dự. Thiết Tâm Nam thẳng thắn cất tiếng :
- Xin vô phép váºy ! Chúng ta không quen uống rượu của ngÆ°á»i lạ.
Nà ng tiếp :
- Các hạ nói rằng, kÃnh chúng tôi ba chén, thì Ãt nhất cÅ©ng phải cho biết mình lÃ
ai?
NgÆ°á»i áo Ä‘en nhìn sững nà ng má»™t phút, Ä‘oạn báºt cÆ°á»i lá»›n :
- Tại hạ cứ tưởng cô nÆ°Æ¡ng ôn nhu, nhút nhát, không ngá» cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng quáºt cÆ°á»ng không kém Tiểu Linh NgÆ° !
Thiết Tâm Nam cÆ°á»i lạnh :
- Ôn nhu chỉ dà nh đối vá»›i những ngÆ°á»i có thiện ý, có hảo tâm, chứ đối vá»›i những kẻ xa lạ, tìm cách gây phiá»n phức thì…hừ !
Nà ng khẽ vung tay.
Hai chiếc Ä‘Å©a nÆ¡i tay bay Ä‘i, cắm pháºp và o mái nhà .
NgÆ°á»i áo Ä‘en không biến đổi thần sắc, lại nhìn nà ng rồi báºt cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n :
- Tiểu Linh Ngư ! Tiểu Linh Ngư ! Ngươi tốt phúc quá chừng !
Thiết Tâm Nam nổi giáºn :
- Các hạ là ai? Các hạ muốn gì?
NgÆ°á»i áo Ä‘en thốt :
- Cô nương không cần biết tại hạ là ai. Chỉ nên biết tại hạ là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư ! Nếu không được xem là thứ tốt, thì cũng chẳng đến nỗi bị liệt và o hà ng xấu !
Thiết Tâm Nam quan sát y má»™t lúc, Ä‘oạn buông gá»n :
- Äược ! Nếu các hạ là bằng hữu của Tiểu Linh NgÆ°, thì bá»n tôi bằng lòng uống chén rượu nà y.
NgÆ°á»i áo Ä‘en há»i :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói hai tiếng “ bá»n tôi†thế là có gồm vị nhân huynh há» Hoa kia nữa
chứ?
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i nhẹ, đáp thay nà ng :
- Tại hạ xin uống luôn ba chén !
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÆ°á»i vang :
- Hay ! Hay ! NhÆ° váºy má»›i đáng mặt bằng hữu !
Hoa Vô Khuyết uống liá»n đủ ba chén, rồi hắn thốt :
- Äủ số rồi huynh Ä‘Ã i !
NgÆ°á»i áo Ä‘en mỉm cÆ°á»i :
- Äêm thanh, gió mát, dÆ°á»›i ánh sao má», cùng mỹ nhân đối ẩm, thế mà tâm lý không quên Tiểu Linh NgÆ° ! Tốt ! Tốt, thế má»›i đáng mặt bằng hữu. Tại hạ xin kÃnh thêm ba chén.
Y uống, tá»± rót, tá»± uống, chẳng đợi ai má»i, hết chén nà y đến chén khác.
Trong ánh mắt, niá»m say bắt đầu hiện lá»™, rồi y chốc chốc nhìn trá»i, chốc chốc nhìn ra xa xa, nhÆ° chỠđợi ai hay cái gì đó…
Y chỠai? ChỠcái gì?
Thiết Tâm Nam ngÆ°ng ánh mắt nhìn y má»™t lúc lâu, Ä‘oạn há»i :
- Tháºt sá»± các hạ là bằng hữu của Tiểu Linh NgÆ°?
NgÆ°á»i áo Ä‘en dá»±ng cao đôi mà y :
- Tiểu Linh NgÆ° cÅ©ng chẳng phải là má»™t đại nhân váºt, cách biệt xa vá»›i đại chúng, thì tại hạ mạo nháºn cái Ä‘iá»u đó để là m gì? Mình có sang, ngÆ°á»i ta má»›i bắt quà ng là m há». Hắn chÆ°a thà nh danh mảy may mà !
Thiết Tâm Nam chá»›p chá»›p mắt, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Gần đây, các hạ có gặp hắn chăng?
NgÆ°á»i áo Ä‘en trầm ngâm má»™t lúc, đặt chén rượu xuống thở dà i :
- Tháºt ra, trong mấy lúc sau nà y, tại hạ cÅ©ng chẳng biết tiểu tỠđó hạ lạc ở phÆ°Æ¡ng trá»i nà o !
Dừng lại một chút, bổng y tiếp :
- Nếu gặp hắn, các vị nói há»™ tại hạ là tại hạ có lá»i thăm há»i hắn.
Thiết Tâm Nam lại há»i :
- Thế các hạ tự mình không muốn gặp hắn sao?
NgÆ°á»i áo Ä‘en lại nÃn lặng má»™t lúc :
- Muốn lắm chứ, song chỉ sợ không có dịp thôi !
Thiết Tâm Nam lấy là m lạ :
- Tại sao?
NgÆ°á»i áo Ä‘en không nói gì nữa, nâng chén rượu uống cạn, cạn chén rồi lại rót, uống má»™t lúc mấy chén.
Thiết Tâm Nam ướm thỠ:
- Gặp Tiểu Linh NgÆ° rồi, bá»n tại hạ phải nói là m sao vá»›i hắn vá» cái việc các hạ nhắn gởi lá»i thăm há»i?
NgÆ°á»i áo Ä‘en lại suy tÆ°. Y buông gá»n :
- Các vị cứ nói là đại ca của hắn nhắn lá»i thăm.
Thiết Tâm Nam vụt đứng lên, cao giá»ng há»i luôn :
- Các hạ là ai?
NgÆ°á»i áo Ä‘en Ä‘iá»m nhiên :
- Tại hạ vừa nói với các vị đó…
Thiết Tâm Nam cÆ°á»i lạnh :
- Thôi Ä‘i ! Chẳng bao giá» Tiểu Linh NgÆ° nháºn ai là đại ca cả. Các hạ đừng lừa
tôi.
NgÆ°á»i áo Ä‘en báºt cÆ°á»i khanh khách :
- Hay ! Hay ! Các vị quả không hổ là tri ká»· của Tiểu Linh NgÆ° ! Äúng đó, tại hạ luôn luôn muốn cho hắn nháºn tại hạ là đại ca, song hắn cứ đòi gá»i tại hạ là tiểu đệ.
Thiết Tâm Nam báºt cÆ°á»i, rồi nà ng ngồi xuống. Äoạn nà ng thốt :
- NhÆ° váºy, nếu tôi gặp hắn, tôi sẽ nói vá»›i hắn là có ngÆ°á»i tiểu đệ của hắn nhắn lá»i thăm há»i.
NgÆ°á»i áo Ä‘en thoáng biến sắc, trừng mắt nhìn nà ng chừng nhÆ° y muốn phát tác. NhÆ°ng, y nâng chén rượu lên, uống cạn rồi ngẩng mặt lên không, buông tiếng thở dà i:
- Tiểu Linh NgÆ° có bằng hữu nhÆ° các vị, tháºt là má»™t an ủi lá»›n lao cho hắn. Còn tại hạ?
Má»™t niá»m Ä‘au thoáng hiện nÆ¡i ánh mắt mÆ¡ buồn của y.
Thiết Tâm Nam cảm thấy xót xa vô cùng. Nà ng thấp giá»ng há»i :
- Chừng như các hạ có tâm sự gì?
NgÆ°á»i áo Ä‘en mở to đôi mắt :
- Tâm sự? Tại hạ có tâm sự gì chứ?
Thiết Tâm Nam dịu giá»ng :
- Nếu các hạ nháºn rằng bá»n nà y là bằng hữu của Tiểu Linh NgÆ°, thì tại sao các hạ không nói lên niá»m tâm sá»± cho nhau biết? May ra, may ra bá»n tôi là m được má»™t cái gì hữu Ãch cho các hạ.
NgÆ°á»i áo Ä‘en báºt cÆ°á»i cuồng dại :
- Là m được má»™t cái gì? Chẳng lẽ tại hạ lại kêu gá»i sá»± trợ giúp của ngÆ°á»i Ä‘á»i?
Y cÆ°á»i vang. Trong tiếng cÆ°á»i ẩn Æ°á»›c niá»m thống khổ lẩn căm há»n.
Thiết Tâm Nam muốn há»i nữa, song Hoa Vô Khuyết đã Ä‘Æ°a mắt ra hiệu ngăn cháºn nà ng.
Xa xa, trống lầu thà nh đã Ä‘iểm vá»ng lại hai tiếng đầu, lÆ¡i má»™t chút ba tiếng sau. Äêm sắp sang canh ba. Hiện tại là canh hai, ba Ä‘iểm rồi ! Và o giỠđó, ở thị trấn nhá», kể nhÆ° khuya lắm rồi.
NgÆ°á»i áo Ä‘en bổng ngÆ°ng cÆ°á»i, nhìn Hoa Vô Khuyết và Thiết Tâm Nam má»™t chút há»i :
- Các vị tháºt sá»± muốn giúp tại hạ?
Thiết Tâm Nam gáºt đầu :
- Tá»± nhiên là tháºt !
NgÆ°á»i áo Ä‘en tiếp :
- Nếu váºy, má»—i vị má»i tại hạ ba chén Ä‘i, đó là điá»u tiếp trợ nhau váºy.
*
* *
Rượu và o miệng, qua khá»i cổ, rÆ¡i xuống dạ dà y rồi, ngÆ°á»i áo Ä‘en lại ngẩng mặt lên không, cÆ°á»i ròn rã :
- Tại hạ cứ tưởng đêm nay, mình thức trắng trong cô Ä‘Æ¡n. Không ngá» lại gặp các vị, rồi các vị sẵn sà ng chuốc chén, hợp ẩm, thì cái đêm nà y tại hạ đâu còn cô Ä‘Æ¡n nữa ! Tháºt là má»™t Ä‘iá»u thÃch thú ! Má»™t thÃch thú lá»›n trong Ä‘á»i ngÆ°á»i !
Thiết Tâm Nam lại ướm thỠ:
- Äêm nay hẳn là má»™t đêm đặc biệt của các hạ?
NgÆ°á»i áo Ä‘en bá»—ng đứng lên, nghiêng đầu sang nà ng nhÆ° muốn nói Ä‘iá»u gì đó, nhÆ°ng lại thôi, rồi rá»i bà n quay mình chạy Ä‘i…
Thiết Tâm Nam gá»i vá»›i :
- Nếu các hạ muốn uống rượu được ngon nhÆ° đêm nay, thì ngà y mai, bá»n tôi sẽ đến đây, chá» các hạ cùng uống !
NgÆ°á»i áo Ä‘en không quay đầu, cứ chạy Ä‘i, lẩm nhẩm :
- Ngà y mai ! Hừ ! Ngà y mai ! Các ngÆ°Æ¡i cứ tưởng là má»—i cá nhân Ä‘á»u có ngà y mai !
Lúc chạy ngang qua quầy, thay vì há»i xem tiá»n nông bao nhiêu, y Ä‘Æ°a tay và o mình có cái gì lấy ra quăng hết trên mặt quầy.
Những cái đó, là má»™t Ãt và ng, mÆ°á»i mấy hạt minh châu. Vá»›i số và ng và minh châu đó y có thể uống rượu tại quán nà y suốt tháng mà không sợ thiếu lại.
Y cao giá»ng :
- Cho tất cả đó, các ngÆ°Æ¡i trong quán cứ chia Ä‘á»u nhau !
Chủ nhân ngồi nÆ¡i quầy giáºt mình, toan thốt tiếng Ä‘a tạ, thì ngÆ°á»i áo Ä‘en đã biến dạng trong đêm má».
Y cô đơn quá ! Tịch mịch quá !
Thiết Tâm Nam thÆ°Æ¡ng cảm hết sức, cất giá»ng u buồn thốt :
- Con ngÆ°Æ¡i cô Ä‘á»™c đến thế là cùng ! Má»™t việc thông thÆ°á»ng là gặp hai kẻ cùng uống rượu vá»›i y, mà y xem má»™t cái thú lá»›n nhất trong Ä‘á»i y thì quả tháºt y quá lạc lõng giữa trần Ä‘á»i. Sống giữa nhân quần xã há»™i mà cầm nhÆ° sống nÆ¡i sa mạc !
Hoa Vô Khuyết bình tĩnh tiếp nối :
- Con ngÆ°á»i sắp chết chỉ còn má»™t đêm nữa là từ giã cuá»™c Ä‘á»i, muốn tìm má»™t và i bằng hữu chuốc chén qua đêm, song vẫn không có ai cùng uống vá»›i y. Nên gặp bá»n ta, y mừng là phải !
Thiết Tâm Nam biến sắc :
- Sắp chết? Cái đêm nay là đêm cuối cùng của y?
Hoa Vô Khuyết thở dà i :
- Cô nương không thấy sao?
Hắn ngÆ°ng liá»n câu nói, rồi đứng lên, nắm áo Thiết Tâm Nam kéo nà ng Ä‘i.
Ra đến bên ngoà i, ngÆ°á»i áo Ä‘en cháºm bÆ°á»›c, chân cất nặng ná». NhÆ°ng y có cần gì bÆ°á»›c chân, Ä‘ang Ä‘i chầm cháºm, bá»—ng má»™t váºt sáng loé lên, vẻ thà nh má»™t Ä‘Æ°á»ng dà i trÆ°á»›c mặt y, thân hình y vừa nhún, váºt sáng tắt, y đã vút đến táºn ngoà i xa.
Cảnh tượng đó tái diá»…n và i lần, ngÆ°á»i áo Ä‘en lần nà y thì khuất dạng hẳn.
*
* *
Hoa Vô Khuyết cùng Thiết Tâm Nam chạy trên các nóc nhà . Hắn nhìn quanh một thoảng, buông Thiết Tâm Nam ra bão :
- Cô nương ở đây chỠ! Tại hạ đuổi theo y, xem y là m gì?
Hắn lao mình đi. Thiết Tâm Nam đà nh ở đó, chỠhắn trở lại.
Thuáºt khinh công của nà ng cÅ©ng khá cao, song không sánh được vá»›i Hoa Vô Khuyết và ngÆ°á»i áo Ä‘en. Biết váºy, nên nà ng không chạy theo là m gì, bởi không là m sao bắt kịp há».
ánh sao má» chiếu xuống các nóc nhà . NÆ¡i nà o bao phủ mà u xám nhạt, nÆ¡i nà o thấp chìm trong bóng tối Ä‘en, trong những chá»— tối Ä‘en, chá»›p chá»›p hai ngá»n đèn lá»a đốm.
Dân cÆ° thị trấn đã ngủ cả rồi, trừ má»™t và i nÆ¡i, nhÆ° nÆ¡i đó, ngÆ°á»i ta còn báºn kết toán những gì Ä‘á»ng lại hoặc bà n bạc đến việc của ngà y mai.
Hai ánh đèn đó không là m cho nà ng lấy là m lạ. Vừa uống rượu và o, men bốc, ngÆ°á»i nóng, ngá»n gió nhẹ từ xa thổi vá», mÆ¡n man vuốt ve nà ng, nhÆ° má»™t từ mẫu Ä‘Æ°a bà n tay dịu xoa xoa đứa con cÆ°ng, vá»— vá» nó, an ủi nó.
Tuy nhiên, Thiết Tâm Nam không yên tấm chút nà o. Nà ng cứ nghÄ© đến ngÆ°á»i áo Ä‘en, có thể là vì y có liên quan sao đó đến Tiểu Linh NgÆ°, mà nà ng cứ nghÄ© đến y hÆ¡n là do chÃnh cá nhân y.
Bởi cứ gặp má»—i cá nhân trên dòng Ä‘á»i, là suy nghÄ©, thì suốt Ä‘á»i nà ng chỉ nghÄ© đến những kẻ xa lạ gặp gỡ ở má»—i Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, hÆ¡n là lÆ°u tâm đến bản thân nà ng.
Nà ng tá»± há»i, ngÆ°á»i áo Ä‘en là ai ? Vì lý do gì y muốn chết? Y vá»›i Tiểu Linh NgÆ° có mối liên quan nhÆ° thế nà o?
Không lâu lắm Hoa Vô Khuyết trở vá».
Nà ng há»i gấp :
- Theo kịp không?
Hoa Vô Khuyết gáºt đầu :
- Thuáºt khinh công của ngÆ°á»i đó tuyệt diệu tháºt !
Thiết Tâm Nam lại há»i :
- Rồi y đi vỠđâu?
Hoa Vô Khuyết không đáp, bão :
- Cô nương đi theo tại hạ !
Hắn thoát Ä‘i liá»n. Thiết Tâm Nam theo sau, vừa chạy trên nhÆ°ng mái nhà , vừa
há»i :
- Do đâu ngươi biết là y muốn chết gấp?
Hoa Vô Khuyết thở dà i :
- Y luôn luôn lÆ°u tâm đến thá»i khắc. Äiá»u đó chứng tỠđêm nay là má»™t đêm rất đặc biệt đối vá»›i y. Trong đêm nay, phải có má»™t biến cố gì. Trong đêm nay, y phải là m má»™t cái gì quan trá»ng lắm.
Thiết Tâm Nam gáºt đầu :
- Ta cÅ©ng có nháºn xét đó. Song không Ä‘i sâu và o chi tiết nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
Hoa Vô Khuyết tiếp :
- Y có vẻ trầm trá»ng quá, thần tình nhÆ° ngÆ°ng Ä‘á»ng. Y lại nói rằng từ nay sẽ không có dịp gặp lại Tiểu Linh NgÆ°. Rồi lúc y rá»i quán, y rốc hết những gì trong mình, quăng ra quầy, tặng bá»n ngÆ°á»i trong quán. NhÆ° thế là y có ý dứt khoát vá»›i má»i liên hệ trên Ä‘á»i…
Sợ chưa đủ ý, hắn nhắn thêm :
- Nói một cách khác là y quyết tâm chết trong đêm nay.
Thiết Tâm Nam kêu lên :
- Äúng rồi ! Äúng váºy rồi ! NhÆ°ng tại sao y cao ngạo quá chừng nhÆ° váºy chứ? Biết là là m má»™t việc khó, song không chịu nói vá»›i ai, dù ngÆ°á»i ta sẵn sà ng tiếp trợ. Không chịu nói, mà cÅ©ng từ khÆ°á»›c luôn sá»± tiếp trợ.
Hoa Vô Khuyết từ từ thốt :
- Dù y từ khước sự tiếp trợ của chúng ta, song y là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư, thì có lý nà o chúng ta không là m một cái gì cho y? Chúng ta đâu có thể lấy mắt mà nhìn y chết?
Thiết Tâm Nam cắn mạnh và o môi :
- Thuáºt khinh công của y cao diệu nhÆ° váºy, dù y có bị đối phÆ°Æ¡ng đánh bại, cÅ©ng không có thể thoát chạy được. Thế mà y không nghÄ© đến sá»± thoát chạy, y không dám á»· trượng và o thuáºt khinh công, Ä‘iá»u đó chứng tá» là đối tượng của y ghê gá»›m lắm.
Hoa Vô Khuyết trầm giá»ng :
- Cho nên, tại hạ mong cô nương hết sức dè dặt. Có tại hạ đối phó với bất cứ khó khăn nà o, cô nương không nên tuỳ tiện mà xuất thủ !
Bá»—ng Thiết Tâm Nam phát hiện ra, nÆ¡i chân núi ở phÃa trÆ°á»›c xa xa, khuất dÆ°á»›i gà nh đá có má»™t toà thần miếu.
Toà miếu đồ sá»™ vô cùng, thoạt trông qua giống nhÆ° má»™t toà trang viện của báºc đại phú gia.
Và o thá»i khắc đó, ở phÃa háºu toà thần miếu, lại có ánh đèn.
Thiết Tâm Nam cau mà y, há»i :
- Nơi đó là địa phương nà o thế?
Hoa Vô Khuyết đáp :
- Một ngôi đạo quán.
Thiết Tâm Nam chớp mắt :
- Chẳng lẽ y đến đó?
Hoa Vô Khuyết đáp gá»n :
- Y đến đó.
Thiết Tâm Nam chớp mắt lượt nữa :
- Ngươi thấy y và o đó? Tại sao…
Hoa Vô Khuyết tiếp :
- Lúc và o đó, y hết sức cẩn tháºn, hầu nhÆ° rón rén bÆ°á»›c Ä‘i, mắt luôn luôn dáo dác nhìn tả nhìn hữu, trông trÆ°á»›c trông sau. Tại hạ tin rằng chẳng ai phát giác ra y liá»n, do đó tại hạ trở vá» tìm cô nÆ°Æ¡ng. Chứ nà o phải tại hạ vô tâm bá» mặc y nÆ¡i đó?
Thiết Tâm Nam hÆ¡i hối háºn đã trách cứ lệch lạ, không dám nói chi thêm, giÆ°Æ¡ng tròn mắt nhìn tá»›i.
Äèn còn đó, bên trong im vắng vô cùng, chừng nhÆ° đó là má»™t nÆ¡i không có ngÆ°á»i ở.
NhÆ°ng ở nÆ¡i không ngÆ°á»i, sao ban đêm lại có đèn? Ai đốt?
Nà ng tặc lưỡi, thốt :
- Y và o đó đã lâu, tại sao chẳng có Ä‘á»™ng tịnh gì? Không lẽ trong đó chẳng có ai cả? Nếu có ngÆ°á»i, chẳng lẽ không ai phát hiện ra y? Lạ tháºt.
Nà ng dừng lại một chút, rồi tiếp :
- Y đã quyết chết, thì dù cho ngÆ°á»i ta chÆ°a phát hiện ra y, y cÅ©ng phải hoạt Ä‘á»™ng chứ, theo chủ trÆ°Æ¡ng của y hoạch định trÆ°á»›c khi đến đây chứ? Tại sao y cÅ©ng im lìm luôn?
Hoa Vô Khuyết cau mà y :
- Cô nương ở đây chỠtại hạ nhé? Tại hạ và o đó xem tình hình như thế nà o !
Thiết Tâm Nam nắm áo hắn, giữ lại :
- Ta nháºn ra có những gì ẩn bà trong sá»± tình, và điá»u ẩn bà nà y cá»±c kỳ nguy hiểm. Biết đâu y chẳng thông đồng vá»›i kẻ nà o đó, lừa chúng ta và o táºn sà o huyệt?
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i nhạt :
- Giả nhÆ° ngÆ°á»i đó cố ý lừa chúng ta, thì tại hạ thấy cần và o xem, tìm hiểu nguyên nhân nà o thúc đẩy y lừa gạt chúng ta? Äiá»u nà y, cần hÆ¡n là cái việc tiếp trợ y nữa váºy.
Hắn nhẹ lách mình, vuá»™t khá»i cái nắm của Thiết Tâm Nam, rồi thân hình chá»›p lên, hắn đã biến dạng trong đêm má».
Thiết Tâm Nam nhìn theo bóng hắn, nhếch nụ cÆ°á»i khổ :
- Ta không ngá» cái tÃnh của hắn giống cái tÃnh của Tiểu Linh NgÆ° nhÆ° má»™t !
PhÃa sau viện có đèn, nhÆ°ng phÃa trÆ°á»›c Ä‘iện lại tăm tối âm u.
Có những pho tượng cÅ© kỹ, Hoa Vô Khuyết không thể nà o nháºn định được là pho tượng vị thần thánh nà o.
Pho tượng cũng như những chữ nơi bức hoà nh phi lỠmỠquá không là m sao trông rõ.
Hoa Vô Khuyết nhìn thoáng qua bên trong tiá»n Ä‘iện không có gì, liá»n vòng ra phÃa háºu viện.
ChÆ°a và o đến nÆ¡i, Hoa Vô Khuyết cÅ©ng nhÆ° Thiết Tâm Nam cho rằng đó là má»™t phần kiến trúc liên thuá»™c toà đạo quan. Song đến nÆ¡i rồi, Hoa Vô Khuyết má»›i thấy là phÃa háºu Ä‘iện chẳng có mảy may cái vẻ đạo quán. Bởi những gian nhà , những dãy phòng ở phÃa nà y được kiến tạo và trần thiết y nhÆ° gia cÆ° của con ngÆ°á»i thÆ°á»ng. Bất quá, cái quy mô có phần nà o lá»›n hÆ¡n những nhà thÆ°á»ng mà thôi.
Theo nghi thức cổ truyá»n, bất cứ ở má»™t khuôn viên đại quán nà o, cÅ©ng có hai phần. Phần tiá»n Ä‘iện dà nh cho sá»± thá» phụng, phần háºu Ä‘iện là nÆ¡i cÆ° trú của các đạo nhân. NhÆ°ng lạ lùng thay, những gian phòng đó, không thể là những gian phòng dà nh cho các ngÆ°á»i tu đạo.
Không có má»™t bóng ngÆ°á»i, chỉ có má»™t con hổ to, trán trắng, nằm tại khách sảnh.
Khách sảnh lá»›n, rá»™ng, lại quá dà i, chÃnh giữa có má»™t bức mà n che, mà n phủ tá»›i đất, mà u và ng.
Mà n án khuất phÃa háºu, con hổ nằm phÃa trÆ°á»›c bức mà n.
Không má»™t bóng ngÆ°á»i trong khách sảnh.
Hoa Vô Khuyết hết sức lấy là m lạ, tá»± há»i :
- Tại sao lại có bức mà n ngăn đôi? Khách sảnh gì mà kỳ quái thế? Bên sau bức mà n có gì? Má»™t sá»± bà máºt kinh hồn? Má»™t cạm bẫy?
Bà máºt đó, dấu ai? Cạm bẫy đó, chá» ai? Có con hổ nằm đó, thì còn ai dám sanh lánh hiếu kỳ mà và o dá» thám? Có con hổ nằm đó, thì còn đặt cạm bẫy bên trong là m gì?
Nếu đúng váºy thì kẻ nà o an bà i nhÆ° thế nà y, rõ ngá»› ngẩn tháºt.
Hoa Vô Khuyết lần theo bóng tối, tiến tá»›i. Không phải hắn có can đảm hÆ¡n ngÆ°á»i, mà chÃnh là hắn tin tưởng và o thuáºt khinh công của hắn, chẳng phải bất cứ ai cÅ©ng có thể phát hiện ra hắn.
Tự nhiên, hắn không để gây ra một tiếng động nà o.
NgỠđâu, lúc đó con hổ nhÆ° Ä‘ang ngủ mê man bá»—ng tỉnh giấc, nhảy chồm lên, rống má»™t tiếng kinh khủng. Tiếng rống của nó là m rung chuyển cả háºu Ä‘iện lẫn tiá»n Ä‘iện.
Ngói lợp không đến ná»—i rÆ¡i, những lá cây trên nóc nhà , qua tiếng rống của con hổ, bay nhấp nhô. Lá cây chết chÆ°a rá»i tà ng cÅ©ng đổ xuống.
hết: Hồi 77, xem tiếp: Hồi 78
|
02-08-2008, 05:02 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 78
Oan Gia ÄÆ°á»ng Hẹp
Thuáºt khinh công của Hoa Vô Khuyết dù cao tuyệt thiên hạ, song chỉ dấu được mắt, che được tai của con ngÆ°á»i.
Mà hổ thì có cần gì váºn dụng mắt và tai nhÆ° con ngÆ°á»i ? Bởi nó là con váºt, trá»i đã ban cho nó má»™t đặc tÃnh khác biệt vá»›i những cái tuyệt diệu của loà i ngÆ°á»i.
Nó dùng mũi mà “nghe†động tịnh.
Chiếc mũi của hổ nhạy không kém mũi chó, nhỠthế mà vỠđêm, nó săn mồi dể dà ng.
Vô luáºn là ai, và o phÃa háºu nà y, dù có phép tà ng hình, cÅ©ng không lá»t khá»i khứu giác của nó, bởi là con ngÆ°á»i sống, tất phải có hÆ¡i hám, mà cái hÆ¡i hám sống lại khÃch Ä‘á»™ng khứu giác của nó mạnh hÆ¡n hÆ¡i hám chết.
Có con hổ dữ nÆ¡i đây, ngÆ°á»i áo Ä‘en và o là hung Ä‘a kiết thiểu rồi !
Hổ rống là m Hoa Vô Khuyết giáºt mình, song hắn không lo gì cho hắn, mà lại liên tưởng đến ngÆ°á»i áo Ä‘en.
Hắn thở dà i.
Mãnh hổ rống, rung rinh không gian, nó vùng đứng lên, nhảy chồm chồm, không gian cà ng bị khuấy động.
Những ngá»n đèn trong đại sảnh chao chao. Bây giá» Hoa Vô Khuyết má»›i nháºn ra con hổ nà y có khà thế hung hăng phi thÆ°á»ng.
Bất giác hắn gá»m gá»m, không còn dám khinh thÆ°á»ng nó nữa.
Hổ chÆ°a là m gì hắn, hắn chÆ°a nhÃch Ä‘á»™ng, từ phÃa sau bức mà n, má»™t âm thanh thinh hòa dịu vá»ng ra:
- Tiểu miêu nằm xuống Ä‘i ! Äừng há»c cái thói chó của nhà ngÆ°á»i, gặp khách là sủa, khách quen cÅ©ng sủa. Äáng ghét lắm nhé !
Âm thinh trong trẻo, trầm ấm là m sao, nghe ra, mÆ°á»ng tượng xÆ°Æ¡ng cốt nhủn lại ngay.
Mảnh hổ vừa bước tới một bước, nghe tiếng nói đả vùi lùi lại, rồi nằm xuống chỗ cũ khoanh mình, biểu hiện con tiểu miêu ngoan ngoãn.
Hoa Vô Khuyết sững sá».
Từ phÃa sau bức mà n, má»™t cánh tay vÆ°Æ¡n ra, cánh tay má»m quá, những chẳng có xÆ°Æ¡ng. Bà n tay cÅ©ng má»m, cÅ©ng trắng mịn nhÆ° ngá»c.
Bà n tay đó rà dà i dà i trên lưng con hổ.
Má»™t trà ng cÆ°á»i vang lên, cÅ©ng ấm dịu nhÆ° câu nói, rồi má»™t câu nói nữa tiếp nối, vẫn ấm dịu, Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Các hạ đã đến đây rồi, sao không bước và o mà ngồi xuống một chiếc ghế nà o đó ?
Hoa Vô Khuyết thầm nghĩ:
- NgÆ°á»i áo Ä‘en vừa rồi và o đây, có đồng má»™t tao ngá»™ nhÆ° ta chăng ? Y có và o, thảy theo lá»i má»i của nữ nhân đó chăng ? Giả nhÆ° y có và o, thì việc gì xảy đến cho y ?
Hắn ức Ä‘oán ngÆ°á»i áo Ä‘en nhất định chết trong đêm nay, chắc chắn là y không lùi, được má»i cÅ©ng và o, không được cÅ©ng và o, bởi có sá»± má»i má»c cÅ©ng thừa, ngÆ°á»i má»i hiển nhiên không thể có thiện ý váºy.
NgÆ°á»i Ä‘i tìm cái chết thì hổ huyệt không còn đáng sợ nữa !
Y đã và o, Hoa Vô Khuyết thì muốn chiếu cố đến y, bởi y là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư, tự nhiên Hoa Vô Khuyết phải và o.
Y mạnh dạn bước tới.
Thá»±c ra, chẳng phải Hoa Vô Khuyết thừa can đảm, thừa trấn định hÆ¡n ngÆ°á»i.
Chỉ vì trá»i sanh cho hắn má»™t cái tÃnh hòa hưởn, hắn chẳng khi nà o hấp tấp, vá»™i vả, cái tÃnh đó tạo cho hắn má»™t khà độ ung dung.
Hắn biết rõ, bên trong đại sảnh là khung chứa bất ngá», loại bất ngá» nguy hại, hắn thấy rõ không gian bừng sát khÃ, sát khà thÆ°á»ng thÆ°á»ng trầm Ä‘á»ng, nhÆ°ng ở đây lại bừng lên, bởi có ngÆ°á»i Ä‘ang khuấy Ä‘á»™ng nó. Nó bừng lên vì khung cảnh tá» tịch đả bị tiếng ngÆ°á»i, tiếng hổ rống biến thà nh náo nhiệt rồi.
Hắn biết mà hắn vẫn và o. Hắn và o nhưng chẳng hỠlộ vẻ khẩn trương, không nôn nóng, dù có sự việc gì trong đó chỠđón hắn, hắn cũng bất cần quan tâm.
Hắn Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, từ từ bÆ°á»›c, có Ä‘iá»u chân bÆ°á»›c hÆ¡i mạnh dạn má»™t chút, chứng minh hắn cÆ°Æ¡ng quyết và o, chứ chẳng phải vì sợ rồi là m gan mà và o.
Hắn là má»™t ngÆ°á»i khách đầy lá»… Ä‘á»™, hắn là má»™t bằng hữu, biết tháºn trá»ng thái Ä‘á»™, đến đây bái phá»ng bạn chi giao … MÆ°á»ng tượng là váºy.
Tiếng nói trong trẻo phÃa sau bức mà n lại vang lên:
- Má»™t mỹ công tá» ! Chẳng rõ hôm nay cÆ¡n gió may nà o thổi đến, Ä‘Æ°a công tá» lạc lá»ng và o chốn nà y ! Công tá» có thể cho biết quý tánh cao danh chăng ?
Hoa Vô Khuyết vòng tay:
- Tại hạ tên là Hoa Vô Khuyết !
NgÆ°á»i trong mà n cÆ°á»i tÆ°Æ¡i:
- Thì ra là Hoa công tỠ!
Hoa Vô Khuyết há»i:
- Phương danh cô nương là chi ?
NgÆ°á»i trong mà n vẫn cÆ°á»i:
- Tiện thiếp đã có chồng, không dám nháºn hai tiếng cô nÆ°Æ¡ng. Tiện thiếp há» Bạch.
Hoa Vô Khuyết nghiêng mình:
- KÃnh chà o Bạnh phu nhân !
Bạch phu nhân cÆ°á»i hì hì:
- Công tá» giữ lá»… quá, xin má»i ngồi xuống ghế đó !
Hoa Vô Khuyết ngồi liá»n.
Hắn vẫn giữ tròn lể độ, ngồi xong, hắn thốt:
- Äa tạ phu nhân cho ngồi !
Äến phút giây nà y, song phÆ°Æ¡ng đối đáp rất đúng phép tắc, rất tiếc là chủ nhân chÆ°a chịu ra mặt, mà khách lại ngồi bên cạnh con hổ, dù muốn dù không cÅ©ng ở trong tình trạnh bị hổ giám thị.
Giả nhÆ° có ai đến đây bất ngá», trong lúc nà y, cÅ©ng chẳng biết là Hoa Vô Khuyết Ä‘ang đối thoại vá»›i hổ hay vá»›i ma !
Nếu có ngÆ°á»i bắt gặp hắn đối thoại nhÆ° thế, hẳn phải tin tưởng là hắn Ä‘ang giao Ä‘Ã m vá»›i má»™t nữ nhân trong gia đình bạn hữu, nam Ä‘i vắng, nữ phải buông mà n tiếp khách.
Dè dặt hÆ¡n, nữ phải cho con hổ dá»± thÃnh, để là m má»™t chứng nhân !
Chẳng qua, cái tÃnh khà của Hoa Vô Khuyết cố định nhÆ° váºy rồi, nếu ngÆ°á»i ta khách sáo vá»›i hắn, thì luôn luôn hắn giữ lá»… Ä‘á»™ gần nhÆ° máy móc. Dù kẻ khách sáo đó trong chốc lát, sẽ chặt đầu, lá»™t da hắn, hắn vẫn giữ lá»… Ä‘á»™, cho đến khi nà o không cần giữ nữa, hay không thể giữ thì thôi.
Bạch phu nhân vừa cÆ°á»i vừa tiếp:
- Công tá» từ phÆ°Æ¡ng xa đến, tiện thiếp không thể ra nghinh tiếp cho trá»n tình địa chủ, tháºt là đáng trách quá, xin công tá» thứ cho.
Hoa Vô Khuyết Ä‘iá»m nhiên:
- Äược Ä‘Ã m đạo cách rèm vá»›i phu nhân nhÆ° thế nà y, kể ra cÅ©ng vinh hạnh lắm rồi, tại hạ đâu dám đòi há»i chi hÆ¡n !
Bạch phu nhân cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n những lần trÆ°á»›c má»™t chút:
- Tiện thiếp nháºn thấy mình khách sáo quá, không ngá» Hoa công tá» lại khách sáo hÆ¡n. Vì cả hai cùng khách sáo, thì ra tiện thiếp chẳng biết mở miệng là m sao để há»i mục Ä‘Ãch đến đây của công tá». Há»i, mà công tá» không muốn nói, thì tiện thiếp há»i là m gì ? Cái sáo cho phép công tá» lá» Ä‘i, cái sáo cÅ©ng ngăn chặn tiện thiếp Ä‘i sâu và o việc.
Thôi thì nên bá» qua váºy.
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i nhẹ:
- Tiên lá»…, háºu binh, tiên văn, háºu võ, đó là đạo tÆ°Æ¡ng tranh của ngÆ°á»i quân tá», phu nhân ạ. Cho nên tại hạ nghÄ© rằng, thà khách sáo mà mãi vui, có tÆ°Æ¡ng tranh cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tranh trong vòng khách sáo, cuá»™c tÆ°Æ¡ng tranh dù chà tá», cÅ©ng nhẹ nhà ng thÆ° thái hÆ¡n !
Bạch phu nhân cÆ°á»i lá»›n:
- Hay ! Mẫu ngÆ°á»i của công tá» dá»… mến quá chừng ! Äối thoại vá»›i công tá», tiện thiếp thấy thú lạ.
Hoa Vô Khuyết Ä‘iá»m nhiên:
- Phu nhân quá khen !
Bạch phu nhân há»i:
- Tiện thiếp vá»›i công tá», không oán thù, không cừu háºn, công tá» lại chÆ°a từng thấy mặt mÅ©i của tiện thiếp nhÆ° thế nà o, thì là m sao công tá» dám cho rằng tiện thiếp tiên lá»… háºu binh đối vá»›i công tá» ?
Bà tiếp luôn:
- Không đâu, công tỠ! Gì thì chứ, binh thì nhất định không !
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i nhẹ:
- Có cái gì đáng được mÆ¡ vá»ng hÆ¡n là can qua biến thà nh hòa khà ? Tại hạ muốn lắm chứ, song muốn là má»™t việc, còn sá»± tháºt là việc khác !
Bạch phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Công tỠbằng và o đâu mà đinh ninh tiện thiếp định dấy can qua với công tỠ?
Hoa Vô Khuyết Ä‘iá»m nhiên:
- Rất dá»… hiểu, phu nhân ! Äang lúc đêm khuya, má»™t kẻ lạ mặt và o nhà , đối vá»›i kẻ đó, dù phu nhân áp dụng thủ Ä‘oạn nà o, cÅ©ng chẳng có gì đáng trách, bởi cái lổi từ bên ngoà i đến, mà bên trong chỉ có việc phản ứng thôi.
Bạch phu nhân cÆ°á»i thà nh tiếng:
- Tuy tiện thiếp chÆ°a hiểu rõ dụng ý của công tá» khi xâm nháºn và o chốn nà y, song khi nhìn qua nghi biểu của công tá», rồi thấy thái Ä‘á»™ từ hòa, nghe ngôn từ hiểu diện, dù cho công tá» có là ngÆ°á»i lạ, tiện thiếp cÅ©ng chẳng dám cho là má»™t kẻ bại hoại đến đây vá»›i chủ trÆ°Æ¡ng Ä‘en tối. Nếu công tá» giống cái gã má»›i và o đây trÆ°á»›c mấy phút giây, thì đâu có vấn Ä‘á» nữa ? Tiện thiếp khá»i phải dà i dòng đối thoại vá»›i công tá» !
Hoa Vô Khuyết thở một hơi dà i.
Thì ra ngÆ°á»i áo Ä‘en đã và o đây tháºt sá»± và hiện tại có thể là y bị giết rồi, mà cÅ©ng có thể bị quản thúc ở nÆ¡i nà o đó, trong khu vá»±c đạo quán nà y.
Dù sao, hắn cũng biết được tin tức của y !
Hắn trầm giá»ng đáp:
- Äa tạ phu nhân dà nh má»™t sá»± Æ°u ái mà tại hạ không há» tưởng đến ! Tại hạ xin thú tháºt vá»›i phu nhân, tại hạ và o đây vì cái ngÆ°á»i đã đến trÆ°á»›c mà phu nhân vừa Ä‘á» cáºp đó.
Bạch phu nhân kêu lên:
- à ! Thế không lẻ công tá» là bằng hữu của con ngÆ°á»i giống quá»· hÆ¡n giống ngÆ°á»i đó ?
Hoa Vô Khuyết gáºt đầu:
- Bằng hữu đó, phu nhân !
Bạch phu nhân tiếp:
- Công tỠđến tìm hắn ?
Hoa Vô Khuyết buông giá»ng hÆ¡i trầm:
- Nếu phu nhân cho biết hiện giá» ngÆ°á»i đó ở đâu, ra sao, thì tại hạ cảm kÃch vô cùng.
Bạch phu nhân há»i:
- Tiện thiếp nói ra rồi, công tỠcó bản lỉnh cứu thoát hắn chăng ?
Hoa Vô Khuyết mỉm cÆ°á»i:
- Phu nhân nhìn kỹ xem, tại hạ có phải là má»™t tên lá»— mảng, nhắm mắt là m liá»u chăng ?
NghÄ©a là muốn là m Ä‘iá»u gì, hắn cÅ©ng phải tá»± lượng sức mình chứ ? Có đủ sức ngÆ°á»i, má»›i dám và o đây, chứ nếu không thì hắn dại gì Ä‘i và o chổ chết ?
Bạch phu nhân cÆ°á»i hì hì:
- Nghe công tỠnói, tiện thiếp nghĩ công tỠhẳn phải là một tay ghê gớm lắm, thừa tà i khuynh đảo cà n khôn chứ chẳng vừa !
Hoa Vô Khuyết trả miếng:
- TrÆ°á»›c con mắt của phu nhân, tại hạ dù bất tà i cÅ©ng cố gắng cho phu nhân không đến đổi thất vá»ng !
Bạch phu nhân cÆ°á»i lá»›n:
- Tốt ! Tốt quá ! Nếu váºy, công tá» thá» cho tiện thiếp thấy má»™t cái gì chứng tá» mình có tà i. Tiện thiếp sẻ bằng và o đó mà ức Ä‘á»™ xem công tá» có cứu nổi ngÆ°á»i bằng hữu hay chăng !
Hoa Vô Khuyết gáºt gù:
- Phu nhân đã dạy, tại hạ xin vâng.
Hắn ngồi má»™t chá»—, hắn không há» nhúch nhÃch, bá»—ng hắn từ từ lên cao, chiếc ghế bằng gổ nặng nhÆ° dÃnh liá»n vá»›i mông hắn, cÅ©ng lên theo.
Trong khi hắn lơ lững trên không, Bạch phu nhân reo hò tán thưởng:
- Tuyệt diệu ! Luyện khà công đến Ä‘á»™ đó, kể cÅ©ng phà lắm công phu ! Äiá»u lạ lùng nhất là công tá» má»›i có ngần tuổi đó lại đạt mức thà nh tá»±u quá cao, chÆ°a chắc gì má»™t ngÆ°á»i ở lứa lục tuần mà thu tháºp má»™t kết quả nhÆ° váºy nổi, có lẽ công tá» bắt đầu luyện võ từ lúc vừa tượng hình trong bụng mẹ ?
Hoa Vô Khuyết Ä‘iá»m nhiên:
- Äâu có quá sá»›m nhÆ° váºy, phu nhân ! Thá»±c sá»± thì tại hạ bắt đầu luyện võ sau khi sanh ra đúng má»™t trăm ngà y !
Bạch phu nhân lại cÆ°á»i vang:
- Có cái tà i nhÆ° váºy, thảo nà o mà công tá» chẳng tá»± tin ? Chỉ sợ … Hoa Vô Khuyết cau mà y:
- Sợ là m sao, phu nhân ?
Bạch phu nhân đáp:
- Chỉ sợ công tá» thất vá»ng thôi ! Cái gã tiểu hắc quá»· đó, dù và o nhà tiện thiếp nhÆ° váºy là bất hợp lý tháºt, song tiện thiếp không thù oán chi vá»›i hắn, nên chẳng có ý là m khó dá»… gì hắn cả.
Hoa Vô Khuyết không nói gì, bình tỉnh chỠnghe. Hắn biết, bà sẽ còn nói tiếp, chứ câu đó không có nghĩa gì cả.
Äúng nhÆ° hắn nghÄ©, Bạch phu nhân tiếp liá»n:
- NhÆ°ng hiện tại, tiện thiếp có hai ngÆ°á»i khách, mà hai ngÆ°á»i nà y thì không thuáºn nhãn chút nà o, cho nên tiện thiếp định bá» qua, hai ngÆ°á»i đó lại không bá» qua, rồi hỠđánh nhau. Khổ thay, vị bằng hữu của công tá» lại không phải là đối thủ của hai vị khách ấy.
Hoa Vô Khuyết kêu lên:
- Y đã bị ngÆ°á»i sát hại rồi chăng ?
Bạch phu nhân mỉm cÆ°á»i:
- Công tỠkhinh tiện thiếp quá chừng ! Trong nhà tiện thiếp, có ai dám gây ra án mạng chứ ?
Hoa Vô Khuyết trầm giá»ng:
- Thế thì bằng hữu của tại hạ … Bạch phu nhân tiếp:
- Chừng nhÆ° bị hai vị khách đó mang Ä‘i nÆ¡i khác rồi. Có Ä‘iá»u, há» mang hắn Ä‘i đâu, tiện thiếp không thể hiểu được.
Hoa Vô Khuyết sững sá».
Hắn còn nói gì nữa ? Hắn phải là m gì hơn ?
Ngoà i ra, hắn còn tìm hiểu vị phu nhân tá»± xÆ°ng là há» Bạch kia, là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o. Bà ta nói nhÆ° váºy là nói tháºt hay chỉ bịa ra để đùa vá»›i hắn ?
Giả như bà nói đùa, thì hắn cũng chẳng là m chi được bà .
Bởi chẳng phải hắn không là m nổi, mà chÃnh là hắn không thể là m. Bảo hắn phi thân qua bức mà n, uy hiếp Bạch phu nhân, bức bà ta cung khai sá»± tháºt, thì dù chém hắn, hắn cÅ©ng chẳng là m nhÆ° váºy được.
Nói nặng một tiếng với nữ nhân, hắn còn không là m được thì khi nà o hắn chịu uy hiếp một nữ nhân ?
Bây giá» hắn tá»± há»i, nên ly khai nÆ¡i nầy hay phải nán lại ? Mà nán lại đến bao lâu, để là m gì ?
NgỠđâu, Bạch phu nhân báºt cÆ°á»i khanh khách:
- Tuy nhiên, công tá» không nên phát rầu, nếu tháºt sá»± công tá» muốn tìm tên hắc quá»· đó, thì tiện thiếp sẳn sà ng Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng cho.
Hoa Vô Khuyết mầng to:
- Äa tạ phu nhân !
Bạch phu nhân vụt thở dà i:
- Bất quá, tiện thiếp bị ngÆ°á»i quản thúc tại đây, không thể cá» Ä‘á»™ng được. NhÆ° váºy, là m sao Ä‘Æ°a công tá» Ä‘i tìm bằng hữu ?
Hoa Vô Khuyết kinh hãi kêu lên:
- Phu nhân bị ngÆ°á»i quản thúc ? Tháºt nhÆ° váºy sao ?
Bạch phu nhân thở dà i:
- Không tháºt thì giả à ? Công tá» muốn tiện thiếp Ä‘Æ°a Ä‘i tìm ngÆ°á»i, thì trÆ°á»›c hết phải cứu tiện thiếp.
Hoa Vô Khuyết há»i:
- Váºy ra, phu nhân chẳng phải là chủ ngôi nhà nà y ?
Bạch phu nhân trầm giá»ng:
- Tại sao công tỠcho rằng tiện thiếp không phải là chủ nhân ?
Hoa Vô Khuyết bối rối vô cùng.
Hắn ấp úng:
- Phu nhân … đã là chủ nhân, thì con hổ nà y hẳn là váºt do phu nhân dưỡng nuôi, có con váºt nhÆ° thế bên mình, mà phu nhân lại bị ngÆ°á»i uy hiếp ! Tháºt là má»™t sá»± kiện tại hạ không tưởng nổi.
Bạch phu nhân lại thở dà i:
- Việc dà i dòng lắm, công tỠơi, khó nói ra một lúc mà hết được ! Công tỠcứ kéo bức mà n qua một bên đi, rồi tiện thiếp tóm lược cho công tỠhiểu.
Hoa Vô Khuyết do dự:
- Có mưu mô, cạm bâãy chi hay không đó ?
Bạch phu nhân hứ một tiếng:
- Công tỠcho rằng mình thừa tà i cứu bạn, thế mà chẳng dám đưa tay vén bức mà n sao ?
Hoa Vô Khuyết vụt đứng lên, vÆ°Æ¡n tay vén bức mà n liá»n.
Nhìn và o bên trong, hắn sững sỠlượt nữa.
Ná»a phần trÆ°á»›c đại sảnh, được trần thiết rất trang nhã, nghiá»…m nhiên là má»™t nÆ¡i dà nh tiếp khách của các báºc đại phú gia.
NhÆ°ng ná»a phần sau thì trống trÆ¡n, chẳng những trống trÆ¡n đồ váºt, mà trên ná»n rÆ¡i vãi đầy cá» và cá» nÆ¡i góc nhà có má»™t máng nÆ°á»›c, nÆ¡i đây không thể là chá»— ở của con ngÆ°á»i mà chỉ là má»™t chá»— nuôi heo, nuôi ngá»±a.
Hoa Vô Khuyết không tưởng nổi hai thái cá»±c lại ở sát bên nhau nhÆ° váºy.
Mà cái Ä‘iá»u là m chà ng kinh hãi suýt kêu lên là trong khung cảnh dÆ¡ dáy đó, lại có má»™t mỹ phụ, đầu đầy châu ngá»c, mặt trát phấn, môi tô son, tuổi tuy hÆ¡i luống, song nhan sắc còn mỹ miá»u.
Bà ta váºn y phục cá»±c kỳ hoa lệ.
Quanh chiếc cổ trắng ná»n nà của bà , có má»™t vòng xÃch sắt, đầu xÃch sắt móc và o tÆ°á»ng.
Hoa Vô Khuyết lặng ngÆ°á»i trÆ°á»›c cảnh tượng đó.
Bạch phu nhân nhếch nụ cÆ°á»i thảm:
- Bây giá», chắc công tá» thấy rá» tại sao tiện thiếp không thể Ä‘Æ°a công tá» Ä‘i !
Hoa Vô Khuyết thở ra:
- Việc nà y … ai … ai gây ra … cho phu nhân ? Ai … Bạch phu nhân cúi đầu, giá»ng thấp nhÆ°ng rõ rà ng:
- Chồng tiện thiếp !
Hoa Vô Khuyết suýt nhảy dựng lên:
- Trượng phu của phu nhân ?
Bạch phu nhân lộ vẻ thê thảm:
- Phải, chÃnh trượng phu của tiện thiếp. Ông ấy là chúa ghen trên Ä‘á»i nà y. Ông cÅ©ng là ngÆ°á»i bất chấp lý luáºn, cứ má»—i lần Ä‘i đâu là nÆ¡m ná»›p sợ tiện thiếp ở nhà đú giỡn vá»›i trai … Hoa Vô Khuyết thở ra:
- Sở dỉ thế, ông ấy mới ...
Bạch phu nhân gáºt đầu:
- TrÆ°á»›c khi ra khá»i nhà , là ông ta xiá»ng tiện thiếp lại nhÆ° thế nà y. Ông chẳng còn xem tiện thiếp là con ngÆ°á»i nữa. Ông Ä‘inh ninh là tiện thiếp chẳng có mảy may liêm sỉ, thứ liêm sỉ tối thiểu của gái có chồng. Ông cầm tiện thiếp nhÆ° trâu, nhÆ° ngá»±a !
Hoa Vô Khuyết nhìn sá»ng bà .
Hắn còn nói gì được ? Chuyện nhà của ngÆ°á»i ta mà !
Bạch phu nhân tiếp:
- Chắc công tỠlấy là m lạ vỠy phục tươm tất của tiện thiếp ?
Hoa Vô Khuyết ấp úng:
- Cái đó thì ... thì ...
Bạch phu nhân thở dà i:
- Chủ ý của ông ấy đấy ! Tuy ông ta ngược đãi tiện thiếp không tưởng nổi, song luôn luôn muốn cho tiện thiếp ăn mặc sang đẹp, và tiện thiếp chỉ có thể là m dáng cho mỗi một mình ông ta nhìn ngắm mà thôi.
Bà thở dà i lượt nữa, rồi tiếp:
- Má»™t mình ông ta nhìn ngắm mà thôi. Nếu có ai liếc xéo tiện thiếp, là ông đánh chết ngÆ°á»i đó ngay. Bây giá» công tá» không giải cứu tiện thiếp, cÅ©ng chÆ°a chắc gì ông ta lá» Ä‘i, ông ta sẽ tìm công tá» mà sanh sá»± nhÆ° thÆ°á»ng.
Hoa Vô Khuyết nhếch nụ cÆ°á»i khổ:
- Bình sanh, tại hạ rất háºn những nam nhân vÅ© phu, khinh phụ nữ nhân, đừng nói là tại hạ có việc cần nhá» phu nhân, dù cho không cần nhá» Ä‘i nữa, thấy cái cảnh nà y, vô luáºn là m sao, tại hạ cÅ©ng giải cứu.
Bạch phu nhân dịu giá»ng, ẩn Æ°á»›c có vẻ u buồn:
- Công tá» tốt quá ! Tiện thiếp xem ngÆ°á»i không lầm, vừa thoáng thấy công tá» là tiện thiếp biết gặp con ngÆ°á»i tốt rồi. NhÆ°ng công tá» muốn cứu tiện thiếp, xin cứu gấp gấp má»™t chút, chứ nếu không ông ấy vá» bất ngá» thì khổ cho cả hai. Có vÅ© công cao đến đâu, công tá» cÅ©ng chÆ°a phải là đối thủ của ông ấy.
Bên ngoà i, nấp trong bóng tối, Thiết Tâm Nam chỠđã lâu.
Bá»—ng nà ng nghe tiếng hổ rống vang Ä‘á»™ng cả má»™t vùng. Tiếng hổ rống trong đêm trÆ°á»ng nghe khủng khiếp cá»±c Ä‘á»™.
Thiết Tâm Nam giáºt mình.
Nhưng tiếng hổ gầm dứt âm vang, không gian trở lại trầm tịch như cũ, chẳng có một tiếng động nà o khác.
Có tiếng Ä‘á»™ng hay không tiếng Ä‘á»™ng cÅ©ng thế, Thiết Tâm Nam vẫn lo sợ nhÆ° thÆ°á»ng.
Nà ng cố dằn cÆ¡n khÃch Ä‘á»™ng, chá» má»™t lúc nữa, sau cùng thì nóng nảy quá, nà ng rá»i chá»— nấp bÆ°á»›c ra.
Vô luáºn là m sao, nà ng cÅ©ng phải tra cứu cho rõ sá»± tình quanh tiếng hổ rống.
Nà ng nhìn đăm đăm ngôi đạo quán, nằm im lìm trong bóng đêm, mÆ°á»ng tượng má»™t vùng đất là nh. Không má»™t hiện tượng nà o nÆ¡i đó chứng tá» sá»± hiểm nguy Ä‘ang cháºp chá»n chá» ngÆ°á»i.
Nà ng Ä‘i lần tá»›i, đến tÆ°á»ng ngoà i, không do dá»±, phi thân vút lên đầu tÆ°á»ng.
Bá»—ng, má»™t ánh đèn chá»›p lên, loại đèn rá»i chiếu xa, ngá»n sáng bắt dà i, chiếu thẳng nÆ¡i mặt nà ng.
Ngá»n sáng không dừng lại, quét ngang qua.
Ngá»n sáng tắt, từ trong bóng tối dÆ°á»›i đại Ä‘iện, má»™t trà ng cÆ°á»i hòa hưỡn vang lên, kế tiếp là má»™t giá»ng nói, cÅ©ng hòa hưởn, rõ rà ng:
- Tại hạ cứ tưởng là ai ! Không ngá» lại chÃnh là Thiết Tâm Nam cô nÆ°Æ¡ng !
Thiết Tâm Nam kinh hãi, suýt rÆ¡i từ đầu tÆ°á»ng xuống, ai ở đây mà nháºn ra nà ng ?
Nà ng nén kinh hãi, há»i:
- Ai ?
NgÆ°á»i đó lại cÆ°á»i, rồi tiếp:
- Tại hạ nháºn ra cô nÆ°Æ¡ng, thì hẳn là bằng hữu của cô nÆ°Æ¡ng chứ còn ai nữa ?
Thiết Tâm Nam há»i được tiếng đầu rồi, can đảm hÆ¡n, trầm giá»ng há»i luôn:
- Mà ngươi là ai chứ ?
NgÆ°á»i đó đáp:
- Muốn biết là ai, cô nương cứ xuống đây, nhìn là biết ngay !
Thiết Tâm Nam hết sức kinh nghi, chÆ°a biết nên xuống hay không nên, thì ngÆ°á»i đó lại thốt:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã đến nÆ¡i đây rồi, thì cÅ©ng nên và o tòa đạo quán nà y, xem qua cho biết cảnh trà má»™t chút. Chứ nếu không thì dù có chỠđợi đến bao lâu cÅ©ng vô Ãch, hai ngÆ°á»i bằng hữu của cô nÆ°Æ¡ng không thoát ra được đâu. Và còn cô nÆ°Æ¡ng nữa, dù cô nÆ°Æ¡ng có tà i nghệ nhÆ° thế nà o, cÅ©ng không thoát Ä‘i được !
Thiết Tâm Nam rung ngÆ°á»i. Nà ng sợ, hay nà ng tức giáºn vì Hoa Vô Khuyết và ngÆ°á»i áo Ä‘en đã sa và o cạm bẫy ?
Suy nghĩ một chút, nà ng cắn răng, thu can đảm, nhảy xuống.
NgÆ°á»i trong bóng tối thốt:
- Dá»±a chân cá»™t nÆ¡i báºc thá»m, có đèn, có mồi lá»a, cô nÆ°Æ¡ng cứ đốt đèn lên, đốt lên là trông thấy tại hạ. NgÆ°á»i ta khen dÆ°á»›i ánh đèn, tại hạ cÅ©ng rất anh tuấn khôi ngô !
NgÆ°á»i, khả nghi lắm rồi, giá»ng nói lại có cái vẻ sà m sỡ, Thiết Tâm Nam do dá»±, tá»± nghÄ©:
- Hẳn là có ngụy kế chi đây !
Nhưng, không đến thì thôi, đã đến rồi, là phải và o, hơn nữa, nà ng cần và o, vì Hoa Vô Khuyết còn ở bên trong.
Vô luáºn thế nà o, nà ng cÅ©ng phải tìm gặp hắn, dù hắn có sa cạm bẫy, nà ng sa luôn cÅ©ng chẳng sao mà !
Huống chi, bóng tối Ä‘em đến cho nà ng sá»± nghi hoặc, lo sợ, thì ánh đèn giúp nà ng lấy lại dõng khÃ.
Nà ng nghe theo lá»i, ngÆ°á»i nà o đó, lấy mồi lá»a, đốt đèn và Thiết Tâm Nam từ từ bÆ°á»›c tá»›i.
Tiếng ngÆ°á»i thì oang oang lên nhÆ° váºy, còn ngÆ°á»i đâu ? Thiết Tâm Nam nhìn khắp bốn phÃa, chẳng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i.
Giữa đại điện có chiếc mà n và ng, một lư hương to lớn, một thần tượng vỉ đại.
Thiết Tâm Nam cao giá»ng há»i:
- Ngươi là ai ? Ta và o đây rồi, sao chưa xuất hiện cho ta trông mặt, còn ẩn nấy là m gì ?
Không má»™t tiếng đáp, không má»™t bóng ngÆ°á»i, mÆ°á»ng tượng nà ng há»i giữa sa mạc.
Không lẽ thần tượng đó quá linh thiêng, ứng tiếng trêu nà ng ?
Nà ng hồi hộp không dám ngẩng đầu, rồi lại hiếu kỳ, muốn ngẩng lên nhìn.
Thần tượng lớn quá, đứng lên lưng con hổ cũng lớn quá, thần và hổ nhìn nà ng đăm đăm.
Dỉ nhiên, thần và hổ Ä‘á»u là tượng cả. Biết váºy, mà Thiết Tâm Nam vẫn sợ.
Má»™t cÆ¡n gió quét qua, là m chao chao ngá»n đèn, ánh sáng má» tá» là m tăng vẻ huyá»n bà của khung cảnh, sÆ¡n thần nhÆ° sống Ä‘á»™ng, oai khà cà ng bốc lên.
Lạ lùng thay, thần tượng nhúc nhÃch, rồi y phục rung Ä‘á»™ng nhÆ° sắp sá»a bÆ°á»›c xuống lÆ°ng hổ.
Thiết Tâm Nam rung bắn ngÆ°á»i lên, suýt quăng cây đèn, quay mình, toan chạy trở ra.
Äúng lúc đó, má»™t trà ng cÆ°á»i cuồng dại vang lên, từ sau bức mà n vá»ng ra.
Rồi má»™t giá»ng nói oang oang tiếp nối:
- Thiết Tâm Nam ! Thiết Tâm Nam ! Cái gan của ngươi to đấy !
Âm thinh mÆ°á»ng tượng do sÆ¡n thần phát xuất. Mà sÆ¡n thần là tượng gá»— ! Lạ chÆ°a !
Äáng sợ chÆ°a !
Không chạy được, đâm liá»u, liá»u là có can đảm liá»n. Thiết Tâm Nam cÆ°á»i lạnh đáp:
- NgÆ°Æ¡i má»i thì ta và o, gan gì việc đó ? Äã má»i ta và o sao ngÆ°Æ¡i cứ ẩn mặt mãi ?
Ra đây, đối diện với ta, đối thoại với ta.
NgÆ°á»i đó cÆ°á»i lá»›n:
- Cái gan của nữ nhân, lắm lúc lại to hÆ¡n gan nam nhân ! Ta định dá»a khiếp ngÆ°á»i, mà ngÆ°á»i không ngán ! Thiết Tâm Nam Æ¡i ! NgÆ°Æ¡i đã thấu âm mÆ°u của ta rồi !
Câu nói dứt, từ sau bức mà n má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra.
DÆ°á»›i ánh đèn thoạt sáng thoạt má», ngÆ°á»i đó hiện ra vá»›i gÆ°Æ¡ng mặt trắng xanh, đôi mắt sáng lồng trong gÆ°Æ¡ng mặt đó.
Một nam nhân !
Và , quả nhiên như nam nhân đã nói, y rất anh tuấn.
Vừa trông thấy nam nhân xuất hiện, Thiết Tâm Nam tưởng chừng mình gặp quỷ, mà lại là thứ quỷ dữ.
Nà ng kêu lên thất thanh:
- Giang Ngá»c Lang ! NgÆ°Æ¡i ! NgÆ°Æ¡i ở đây ?
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i hì hì:
- Phải, chÃnh ta, Thiết Tâm Nam ! Vừa rồi, ta đùa hÆ¡i ác, ngÆ°Æ¡i có sợ lắm không ?
Hắn khoác cái vẻ hòa dịu, thân thiện, nhÆ°ng là thứ vẻ nham hiểm, sâu sắc. Thiết Tâm Nam còn lạ gì con cáo đó, tuy non tuổi song già trÃ, hầu nhÆ° vượt báºc cha hắn.
Hắn bước tới, từ từ bước.
Thiết Tâm Nam lùi lại, từ từ lùi.
Vừa lùi, nà ng vừa thét:
- Giang Ngá»c Lang ! NgÆ°Æ¡i định là m gì chứ ?
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i nhẹ:
- NgÆ°Æ¡i sợ ta sao ? Chúng ta là bằng hữu mà ? Bằng hữu chà thân, Thiết Tâm Nam Æ¡i ! Äừng sợ, ta rất hiá»n, rất mến bằng hữu !
Thiết Tâm Nam nghe lạnh khắp ngÆ°á»i, chân nà ng quá lạnh hầu nhÆ° cóng lại, phải khó khăn lắm nà ng má»›i nhấc lên được để lùi từng bÆ°á»›c má»™t.
Trong trÆ°á»ng hợp nà y, có sợ cÅ©ng vô Ãch, nghÄ© thế nà ng gượng cÆ°á»i, thốt:
- Ta sợ gì ? Ai cho rằng ta sợ ? Trái lại, ta cao hứng là khác ! Gặp thứ bằng hữu chà thân, ai không cao hứng, hả Giang Ngá»c Lang ?
Nà ng dùng cái tiếng “thứâ€, bá» cái tiếng “hạng†hoặc tiếng “loại†đáng lẽ nà ng phải dùng.
Nà ng dùng tiếng “thứ†là nà ng muốn biểu hiệu sá»± biết quá nhiá»u vá» Giang Ngá»c Lang.
Nói, miệng cứ nói, lùi, chân cứ lùi. Nà ng thừa hiểu cái gã đẹp trai đó chỉ là một con rắn độc.
Nà ng lùi, Giang Ngá»c Lang tiến, khoảng cách không há» ná»›i rá»™ng.
Chợt, nà ng vung tay, đánh cây đèn và o mặt Giang Ngá»c Lang.
Äánh chiếc đèn, nà ng buông tay luôn, rồi quay mình thoát ra ngoà i đại Ä‘iện, giở hết tốc lá»±c mà chạy.
Bây giá», nà ng không còn nhá»› đến việc gì khác hÆ¡n là chạy, chạy tháºt nhanh, thoát khá»i địa phÆ°Æ¡ng nà y cà ng sá»›m cà ng có lợi.
NhÆ°ng, quay mình vá»t Ä‘i, nà ng lại rÆ¡i và o lòng má»™t ngÆ°á»i.
Không cần nhìn, nà ng cÅ©ng biết ngÆ°á»i đó là ai rồi.
NgÆ°á»i đó mặc y phục bằng thứ hà ng gì mà trÆ¡n quá, hà ng đã trÆ¡n, lại lạnh, lại tanh tanh, mÆ°á»ng tượng da rắn.
Hay tay của ngÆ°á»i đó rất má»m, ôm Thiết Tâm Nam, siết lại, nhÆ° sợ nà ng thoát chạy.
NgÆ°á»i đó dịu giá»ng há»i:
- Tại sao ngươi chạy ? Ngươi sợ ta chăng ?
Thiết Tâm Nam nhÅ©n ngÆ°á»i, không còn má»™t Ä‘iểm kháng lá»±c.
Không còn kháng lá»±c, thì nà ng Ä‘Ã nh bất Ä‘á»™ng trong vòng tay ngÆ°á»i đó, và ngÆ°á»i đó, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là Giang Ngá»c Lang chứ còn ai khác ?
Giang Ngá»c Lang Ä‘Æ°a má»™t tay lên, xoa xoa má»› tóc nà ng, từ từ há»i:
- Cho ta biết, tại sao ngươi sợ ? Ngươi sợ cái gì ?
Biết là mình không thoát khá»i tay đối phÆ°Æ¡ng, Thiết Tâm Nam nghÄ© mình có sợ cÅ©ng thế thôi, nên trấn định tâm thần, tá»± nhủ:
- Thiết Tâm Nam ! NgÆ°Æ¡i phải giữ bình tỉnh, Giang Ngá»c Lang dù có thái Ä‘á»™ hòa dịu nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i không nên nói trắng ra những ý tưởng Ä‘en tối của hắn, ngÆ°Æ¡i nói ra rồi, hắn sẽ sượng mặt, là m liá»u, chỉ tạo nguy hiểm cho ngÆ°Æ¡i thôi !
Nà ng dáºm chân thốt:
- Ta không nói chuyện vá»›i ngÆ°Æ¡i đâu ! NgÆ°Æ¡i dá»a khiếp ta, là m ta sợ đến suýt chết đây, ta không muốn nói chuyện vá»›i kẻ ác !
Nà ng tá»± lượng sức mình, biết là không địch nổi Giang Ngá»c Lang, bây giá», chỉ có cách là xá» dụng thứ vÅ© khà mà trá»i ban cho những hạng tay yếu chân má»m, vÅ© khà đó là nÅ©ng nịu, giáºn dá»—i, ná»a xô đẩy, ná»a má»i má»c.
Nếu cần, nà ng cũng dám dùng đến nước mắt.
Quả nhiên, Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i hì hì, cất tiếng:
- Äáng yêu quá ! NgÆ°Æ¡i là má»™t thiếu nữ dá»… mến nhất trên Ä‘á»i ! Thảo nà o mà Tiểu Linh NgÆ° và Hoa Vô Khuyết chẳng mê tÃt !
Thiết Tâm Nam vẫu mồm:
- Còn ngươi ?
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i khoái trá:
- Há»i nhÆ° thế là thừa ! Ta là nam nhân mà , có nam nhân nà o lại không Ä‘á»™ng tâm trÆ°á»›c má»™t thiếu nữ đáng yêu ? Bất quá ... bất quá, ta là kẻ đến sau, miếng đất hoang đã có đến hai kẻ cà y bừa, gieo giống trÆ°á»›c ta ...
Rồi hắn tiếp luôn:
- Có hai gã ấy bên cạnh ngÆ°Æ¡i, ta không còn hy vá»ng gì ...
Thiết Tâm Nam hừ một tiếng:
- Ngươi cho rằng ngươi không sánh bằng hai kẻ đó ?
Giang Ngá»c Lang nheo nheo mắt:
- Ngươi thấy ta như thế nà o, so với hai gã ấy ?
Thiết Tâm Nam đáp:
- Hai gã đó bất quá chỉ là hai trẻ con, chứ ngÆ°Æ¡i thì đã trưởng thà nh rồi. NgÆ°Æ¡i có đủ cá tÃnh má»™t nam nhân !
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i lá»›n:
- Quả tháºt ngÆ°Æ¡i có mắt đó ! Rất tiếc là ngÆ°Æ¡i không cho ta biết sá»›m !
Hắn siết vòng tay, ép Thiết Tâm Nam và o mình hắn, nà ng suýt nôn má»a mấy lượt.
NhÆ°ng, nà ng cÆ°á»i duyên, thốt:
- Chẳng lẽ ngươi ngu đến mức đó ? Chẳng lẽ ngươi đợi ta nói ra à ?
Giang Ngá»c Lang lại cÆ°á»i vang:
- Phải ! NgÆ°Æ¡i nói phải ! Còn gì đáng trách cho nam nhân chỠđợi thiếu nữ tá» tình trÆ°á»›c. Chỉ có những kẻ ngu má»›i chỠđợi nhÆ° váºy !
Gió mát vá»n quanh, đêm khuya thanh vắng, ngá»i hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của má»™t thiếu nữ nép mình trong vòng tay, thá» há»i má»™t nam nhân nà o chẳng cảm thấy nao nao lòng ?
Huống hồ nam nhân thuộc loại háo sắc ?
Dù cho ý đồ của Giang Ngá»c Lang là cái việc chiếm xác thịt của Thiết Tâm Nam, chỉ sợ trong má»™t phút hắn yếu lòng, toan tÃnh việc đó trÆ°á»›c, thá»a mãn rồi sẽ thá»±c hiện cái ý đồ chân chánh.
Trái cấm vỠtay, muốn cắn là cắn, chẳng sợ trở ngăn, thì còn ai chẳng muốn cắn ?
Thiết Tâm Nam dù không sà nh vá» những sá»± tiếp cáºn nhÆ° váºy, cÅ©ng biết là Giang Ngá»c Lang đã mê man cá»±c Ä‘á»™ rồi.
Nà ng cà ng tá» vẻ dịu hiá»n hÆ¡n, từ từ thốt:
- Bây giỠthì ta không còn giấu ngươi là m gì nữa, thực sự ta đã ...
Nà ng chuẩn bị lâu lắm rồi, đến lúc đó, nà ng má»›i dồn tụ chân lá»±c ra hai cánh tay, nà ng xuất thủ vá»›i toà n công lá»±c, Ä‘iểm và o huyệt đạo nÆ¡i hông Giang Ngá»c Lang.
NhÆ°ng, tay nà ng chÆ°a chạm và o hông Giang Ngá»c Lang, hai huyệt Kiên Tỉnh nÆ¡i đầu vai nà ng đã bị hắn Ä‘iểm trÆ°á»›c rồi.
Thà nh ra bao nhiêu công lực dồn tụ, vụt tản mác hết ...
Công lực mất, tay nhũn lại, nà ng xuôi hai tay xuống. Nà ng nghe luồng điện lạnh chạy khắp thân thể.
Giang Ngá»c Lang ! Má»™t ác ma, non tuổi song già trÃ, đã thấy những toan tÃnh của nà ng, ngay từ lúc nà ng còn dằn nÆ¡i đáy lòng.
Bây giỠthì hắn bắt đầu dạo tay, từ đầu nà ng, xuống lưng, để được vững tâm hơn, hắn điểm luôn mấy huyệt đạo nữa nơi lưng nà ng.
Nà ng bất động hoà n toà n.
Bà n tay của hắn đi dạo, dạn dỉ hơn, len lõi cả và o những vùng đất cấm.
Hắn cÆ°á»i khanh khách, tiếp:
- Ta biết, ngÆ°Æ¡i Æ°a thÃch ta, đêm nay, ta sẽ là m cho ngÆ°Æ¡i hà i lòng.
Thiết Tâm Nam rung giá»ng:
- Ngươi ... tên ác ma ... ngươi dám ...
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i hì hì:
- Bây giá», ngÆ°Æ¡i hối háºn phải không ? Rất tiếc cho ngÆ°Æ¡i là đã muá»™n rồi.
Bà n tay của hắn dạo bên ngoà i áo, đi khắp rồi, hắn lại cho nó và o trong, dưới lớp áo.
Bà n tay tháºt sá»± tiếp xúc vá»›i lượt da mát mịn của nà ng.
Thiết Tâm Nam tưởng chừng những ốc da gà trên mình nà ng to bằng nắm tay.
Chỉ còn má»™t chá»— nữa, bà n tay của Giang Ngá»c Lang chÆ°a đến, nhÆ°ng bà n tay hắn cÅ©ng sắp đến đó rồi !
Nguy ! Má»™t trinh nữ bị thám hiểm nhÆ° váºy thì còn gì ? Còn gì ?
Dù cho con ong chÆ°a mở lối, nhÆ°ng con ong đã vá»n quanh, thì cầm nhÆ° ngÆ°á»i con gái chẳng còn gì là của kÃn ...
Cái kÃn đó nếu hở rồi, thì suốt Ä‘á»i ngÆ°á»i con gái cứ má»—i lần nhá»› lại là sượng mặt lên, chịu sao nổi ?
Không còn là m gì được, nà ng xuất hồn. Hay đúng hÆ¡n, nà ng hôn mê từng cháºp, từng cháºp.
Mê thì thôi, tỉnh lại là nà ng muốn chết ngay.
Giang Ngá»c Lang ghé sát mặt và o mặt nà ng, hÆ¡i thở của hắn phà o phà o bên tai nà ng, hắn ru:
- Äừng sợ ! Ta sẽ không tà n bạo lắm đối vá»›i ngÆ°Æ¡i đâu ! Ai lại nỡ vồ váºp đến mức phủ phà ng, đối vá»›i má»™t đóa hoa trinh ? Yên trà đi, rồi ngÆ°Æ¡i sẽ biết cái tà i của ta, nhất định là vượt hẳn hai tên trẻ con Tiểu Linh NgÆ° và Hoa Vô Khuyết !
Thiết Tâm Nam cắn môi, không kêu la.
Kêu la mà là m gì ? Vùng vẫy cÅ©ng chẳng được vá»›i hắn, thì là m gì cho vô Ãch ? Ở đây có ai tiếp trợ nà ng đâu ?
Vả lại, cà ng kêu la, cà ng khÃch thÃch thú tánh của Giang Ngá»c Lang, chẳng khác nà o xúi giục hắn hãy ra tay gấp gấp.
Nà ng nhắm mắt lại, lệ thảm trà o ra. Trong thâm tâm, nà ng gá»i Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh NgÆ°, tá»± trách là không xứng đáng vá»›i hai ngÆ°á»i đó.
NgỠđâu, lúc đó Giang Ngá»c Lang bá»—ng dừng tay.
Thiết Tâm Nam sững sá», chẳng biết tại sao hắn bá» dang dở nhÆ° váºy. Tuy nhiên, nà ng thoáng mừng.
Hơn thế, hắn lại còn mở vòng tay, rồi xô nà ng ra, là m nà ng ngã xuống đất.
Chợt nà ng thấy một nữ nhân.
Nữ nhân đó, váºn y phục trắng, mặt trắng xanh, giÆ°Æ¡ng tròn đôi mắt nhìn Giang Ngá»c Lang trừng trừng, nhÆ°ng không có vẻ phẫn ná»™, mà cÅ©ng chẳng bi ai.
Giang Ngá»c Lang xua hai tay và o nhau, cÆ°á»i vang:
- Liá»…u đầu đó cứ tưởng ta là má»™t ngốc tá», định lừa ta, ta phải cho nà ng má»™t bà i há»c.
Nữ nhân vẫn nhìn hắn trừng trừng, không nói gì.
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i dạn hÆ¡n trÆ°á»›c môt chút:
- Ngươi ghen à ?
Hắn cÆ°á»i hì hì, bÆ°á»›c đến gần nữ nhân, Ä‘Æ°a tay vuốt má nà ng, rồi tiếp:
- Äừng giáºn chứ, giáºn là m chi ? Phải biết cái tâm của ta chân chánh hÆ°á»›ng vá» ngÆ°Æ¡i mà !
Nữ nhân vẫn bất động.
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i vuốt:
- Giáºn tháºt à ? NgÆ°Æ¡i không tin ta sao ?
Bây giá», nữ nhân má»›i chịu cất tiếng:
- Vô luáºn là ngÆ°Æ¡i lừa ta hay không lừa, từ nay trở Ä‘i, ta sẽ giết chết ngÆ°Æ¡i ngay nếu ngÆ°Æ¡i chạm và o má»™t sợi lông của bất cứ nữ nhân nà o. Ta giết ngÆ°Æ¡i rồi, tá»± tá» theo ngÆ°Æ¡i.
Nếu là nữ nhân Ä‘ang cÆ¡n giáºn dữ, thốt ra câu đó thì chỉ là cái đầu voi sanh Ä‘uôi chuá»™t, hay má»™t cÆ¡n bảo trong chén nÆ°á»›c.
NhÆ°ng nữ nhân bình tỉnh cá»±c Ä‘á»™, nói năng rõ rà ng, buông từng tiếng má»™t, nhÆ° cân nhắc từng lá»i.
Nà ng lại lạnh lùng, không biểu hiện một nét cảm tình nà o.
Thì, câu nói đó là má»™t án lệnh của Diêm VÆ°Æ¡ng mà quá»· vô thÆ°á»ng sắp sá»a tuyên Ä‘á»c trÆ°á»›c tá»™i nhân ...
hết: Hồi 78, xem tiếp: Hồi 79
|
02-08-2008, 05:17 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 79
Giang Hồ Tháºp Ãc
Nữ nhân đó, tự nhiên là Thiết Bình Cô.
Giang Ngá»c Lang thè lưỡi cÆ°á»i vuốt:
- NgÆ°Æ¡i khéo lo xa thì thôi ! Có má»™t ngÆ°á»i tÆ°Æ¡i đẹp nhÆ° ngÆ°Æ¡i bên cạnh, ta còn Æ°á»›c vá»ng gì hÆ¡n ? Khi nà o ta quay mặt không nhìn hạt ngá»c mà lại chú ý đến những hạt cát bên vệ Ä‘Æ°á»ng ?
Hắn quà ng tay qua cổ nà ng, kéo nà ng sát hắn rồi hắn hôn nà ng nồng nà n, ngay trước mặt Thiết Tâm Nam, không cần dè dặt.
Thiết Bình Cô dù giáºn đến đâu cÅ©ng phải dịu cÆ¡n giáºn.
Và gÆ°Æ¡ng mặt lạnh của nà ng bắt đầu tÆ°Æ¡i lại nhÆ° má»™t tảng băng được ánh thái dÆ°Æ¡ng rá»i đến, tan dần, tan dần … Nà ng thở dà i thốt :
- Chỉ cần ngÆ°Æ¡i đối tốt vÄ©nh viá»…n vá»›i ta, thì vô luáºn ngÆ°Æ¡i là m Ä‘iá»u chi tối bại hoại, tối đê tiện, ta không cần biết, ta vẫn yêu ngÆ°Æ¡i nhÆ° thÆ°á»ng. Chỉ cần trên phÆ°Æ¡ng diện tình yêu, ngÆ°Æ¡i đừng lừa dối ta, thì bất cứ trên phÆ°Æ¡ng diện nà o dù ngÆ°Æ¡i man trá đến đâu, ta cÅ©ng chẳng quan tâm !
Nà ng cúi đầu.
Thốt lên câu đó, nà ng khÃch Ä‘á»™ng phi thÆ°á»ng, mắt nà ng long lanh, những hạt lệ sắp trà o mi.
Nà ng tiếp :
- NgÆ°Æ¡i biết không, ngÆ°Æ¡i là nam nhân thứ nhất tiếp cáºn ta, ngÆ°Æ¡i là kẻ thân thiết nhất trong Ä‘á»i ta. Vô luáºn ngÆ°Æ¡i là giả, là tháºt, ngÆ°Æ¡i có háºu ý, chân ý, miá»…n là ngÆ°Æ¡i đối xá» vá»›i ta rất tốt, tốt trÆ°á»›c mắt ta thôi, ta cÅ©ng thá»a nguyện lắm rồi, miá»…n sao ta đừng bắt gặp sá»± giả dối của ngÆ°Æ¡i là được. NgÆ°Æ¡i cứ xỠác, ngÆ°Æ¡i cứ lừa, bất cứ đối vá»›i ai, ta nhất định không quan tâm, chỉ cần ngÆ°Æ¡i giữ mức Ä‘á»™ thân thiết đối vá»›i ta nhÆ° ngà y nà o, dù ngÆ°Æ¡i không thà nh tháºt vá»›i ta.
Nà ng cắn môi, ngăn chặn trà o lòng, nà ng muốn nói nhiá»u song nghÄ© ra, nói nhiá»u chung quy cÅ©ng thế thôi.
Nên nà ng nÃn lặng.
Thiết Tâm Nam nhìn nà ng, nghe nà ng nói, thầm than :
- Má»™t nữ nhân đáng thÆ°Æ¡ng hại ! Hẳn là nà ng tịch mịch lắm ! Biết Giang Ngá»c Lang lấy tình giả đáp lại tình tháºt mà nà ng cÅ©ng tiá»p nháºn nhÆ° thÆ°á»ng, nà ng cÅ©ng mãn nguyện nhÆ° thÆ°á»ng ! Äúng là nà ng sống vá»›i ảo tưởng, bởi sá»± tháºt chẳng hỠđến vá»›i nà ng, thì nà ng phải bám vÃu và o ảo tưởng mà cầm hÆ¡i. Nà ng sợ tịch mịch, sợ đến Ä‘á»—i phải tìm má»™t con sà i lang đặt ở bên cạnh, cho tịch mịch bá»›t u trầm … NhÆ°ng cảnh của Thiết Bình Cô có khác chi cảnh của nà ng ? Nà ng tha thiết cho ngÆ°á»i, là tha thiết cho chÃnh mình váºy, bất quá, nà ng chịu tịch mịch hÆ¡n là tá»±a và o ảo tưởng bên cạnh sà i lang.
Nà ng cũng đáng thương hại, song Thiết Bình Cô đáng thương hại hơn nà ng.
Rất dá»… hiểu, Ãt nhất nà ng cÅ©ng có Hoa Vô Khuyết bên cạnh, còn xa xa ngoà i tầm tay cÅ©ng có Tiểu Linh NgÆ° … Chứ Thiết Bình Cô thì hoà n toà n cô Ä‘á»™c, cái ngÆ°á»i duy nhất Thiết Bình Cô tiếp xúc trên Ä‘á»i nà y, ngÆ°á»i duy nhất Thiết Bình Cô nÆ°Æ¡ng tá»±a trong lúc nà y, lại là Giang Ngá»c Lang.
Thì thà cô độc luôn còn hơn !
Thế mà Thiết Bình Cô chấp nháºn, và tha thiết duy trì, nhÆ° váºy má»›i thấy Thiết Bình Cô Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c không tưởng ná»—i.
Nữ nhân, thấy má»™t nữ nhân khác khổ hÆ¡n mình vô hình chung lại quên mất cái khổ của chÃnh mình, chứ nam nhân thì không váºy, nam nhân còn vui thÃch khi thấy nam nhân khác kém mình.
Cho nên, nam nhân thÆ°á»ng vui trên Ä‘au khổ của đồng loại chứ nữ nhân thì vẫn sẵn sà ng đồng cảnh tÆ°Æ¡ng lân.
Äa số nam nhân chú trá»ng lợi và lá»™c, Ä‘a số nữ nhân quan thiết vá» tình cảm, còn nam nhân thì buồn háºn vì tiá»n, tà i, lợi lá»™c … Má»™t số Ãt thoát ra ngoà i công lệ đó, rất Ãt.
Bên dưới bụt thỠthần, có một địa đạo.
Äịa đạo xuyên qua mấy dãy nhà , nhà trong khu đạo quán. Nói là địa đạo chứ chẳng khác gì máºt thất, và o trong đó con ngÆ°á»i vẫn thÆ° thái nhÆ° thÆ°á»ng.
Nó không tối tăm, ẩm thấp nhÆ° bất cứ địa đạo nà o của những sà o huyệt bá»n bất lÆ°Æ¡ng, dù rằng nó bà máºt.
Bởi nó là địa đạo, tất phải bà máºt, nếu không bà máºt thì ai mất công kiến tạo là m gì ?
NgÆ°á»i ta cần giấu diếm má»™t cái gì, má»›i cần đến những lối giao thông ẩn máºt, chứ nếu Ä‘Æ°á»ng hoà ng hà nh sá»±, thì giữa trần Ä‘á»i nà o phải thiếu lối Ä‘i mà moi Ä‘Æ°Æ¡ng ngay trong lòng đất ? Thiết Tâm Nam bị Thiết Bình Cô Ä‘Æ°a và o địa đạo đó, bên dÆ°á»›i, có má»™t tòa nhà khá tiện nghi.
Nhà trong đất là m sao kiến trúc ? Bất quá, nÆ¡i đó có má»™t khoảng rá»™ng, gá»t đẽo, cắt xén, thu dá»n thà nh má»™t gian nhà , bà y trà đủ váºt dụng của má»™t gian nhà .
Có thế thôi, nhưng gian nhà nà y khá tươm tất.
Thiết Tâm Nam và o đó rồi, phát hiện ra ngươi áo đen cũng bị đưa và o đây. Y đang ngồi bất động trên một chiếc ghế.
Hiển nhiên, y bị điểm huyệt.
NhÆ°ng sá»± phát hiện ra ngÆ°á»i áo Ä‘en tại đây không là m nà ng kinh hãi.
Cái Ä‘iá»u là m nà ng kinh hãi là thiếu nữ trẻ đẹp Ä‘ang đối diện vá»›i ngÆ°á»i áo Ä‘en.
Äôi mắt thiếu nữ đó mở to, song chừng nhÆ° nà ng chẳng thấy gì, bởi ánh mắt mông lung, lÆ¡ là mê mê hoặc hoặc.
Thiếu nữ đối diện vá»›i ngÆ°á»i áo Ä‘en, chăm chú nhìn y nhÆ°ng nà ng nhìn tháºt sá»± hay man nhiên Ä‘Æ°a ánh mắt vá» hÆ°á»›ng đó ?
Nà ng nhìn mÆ¡ hồ, trái lại ngÆ°á»i áo Ä‘en nhìn nà ng rất tha thiết.
Má»™ Dung Cá»u !
Má»™ Dung Cá»u vẫn còn theo Giang Ngá»c Lang, hay đúng hÆ¡n, nà ng bị Giang Ngá»c Lang Ä‘Æ°a đến đây, sau khi dùng âm mÆ°u hãm hạu Nam Thiên đại hiệp tại tòa tiểu khách sạn trong má»™t thị trấn nhá».
NhÆ°ng Thiết Tâm Nam đâu có hiểu sá»± tình tại sao Má»™ Dung Cá»u ở cạnh Giang Ngá»c Lang ?
Thì là m sao nà ng hiểu được vì lẽ gì Má»™ Dung Cá»u lại có mặt tại đây ?
Bất giác, nà ng kêu lên một tiếng, biểu lộ sự kinh ngạc.
Giang Ngá»c Lang báºt cÆ°á»i khanh khách :
- NÆ¡i đây, có má»™t lão bằng hữu của ngÆ°Æ¡i phải váºy không ?
Thiết Tâm Nam cắn chặt hai hà m răng, dồn táºn đáy lòng những lá»i mắng nặng mà nà ng chá»±c trút và o mặt Giang Ngá»c Lang.
Giang Ngá»c Lang cÅ©ng thở dà i :
- Rất tiếc, bằng hữu của ngÆ°Æ¡i không nháºn ra ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i có kêu gá»i đến nà ng, nà ng cÅ©ng chẳng buồn đáp. NgÆ°Æ¡i có biết là tại sao nà ng ra thân thể nhÆ° váºy chÆ°a ? Ai đã là m cho nà ng Ä‘iên Ä‘iên dại dại ?
Hắn chạy đến bên cạnh ngÆ°á»i áo Ä‘en.
NgÆ°á»i đó, không ai khác hÆ¡n là Hắc Tri Thù.
Hắn cÆ°á»i lá»›n thốt :
- Tri Thù huynh ơi ! Lại có một bằng hữu nữa đến với huynh đà i đây ! Tại sao huynh đà i không chà o nà ng ?
Hắc Tri Thù như từ cõi mộng bừng tỉnh, trở vỠtrố mắt nhìn Thiết Tâm Nam, kêu lên :
- Cô nương ? … Là m sao cô nương đến đây ?
Thiết Tâm Nam cÆ°á»i khổ :
- Là m sao ? … Muốn đến là cứ đến, hai chúng tôi cùng đến cả, các hạ Æ i ! Äến nÆ¡i đây chủ ý tiếp trợ các hạ !
Giang Ngá»c Lang lại cÆ°á»i vang :
- Hay quá ! Rất hay ! Thì ra, ngÆ°Æ¡i đến đây là để cứu Hắc Tri Thù ! Còn Hắc Tri Thù thì đến đây để cứu Má»™ Dung Cá»u. Bây giá» thì kẻ toan cứu ngÆ°á»i lại đồng cảnh vá»›i kẻ chá» cứu, thế thì tất cả nên chá» kẻ khác đến cứu.
Hắn ngẩng mặt lên không, cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n, rồi tiếp :
- Rất tiếc, dÆ°á»›i gầm trá»i nà y, chẳng má»™t ai cứu nổi các ngÆ°Æ¡i !
Thiết Tâm Nam nghiến răng :
- Ngươi đừng quên, Hoa công tỠcòn ở lẩn quẩn đâu đây !
Giang Ngá»c Lang mỉm cÆ°á»i :
- Ngươi muốn nói đến Hoa Vô Khuyết ?
Äoạn hắn cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n, cÆ°á»i má»™t lúc, rồi tiếp luôn :
- Hiện tại, Hoa Vô Khuyết cÅ©ng Ä‘ang chá» ngÆ°á»i đến cứu nhÆ° các ngÆ°Æ¡i.
Thiết Tâm Nam cÆ°á»i lạnh :
- Ngươi lừa ta là m chi ?
Giang Ngá»c Lang bỉu môi :
- Lừa ngÆ°Æ¡i ? Thế ngÆ°Æ¡i cho rằng trong thiên hạ, không có ngÆ°á»i chế phục được Hoa Vô Khuyết ?
Thiết Tâm Nam lạnh lùng :
- Ãt nhất ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không là m nổi cái việc đó.
Giang Ngá»c Lang thở dà i, thứ thở dà i tá» vẻ thÆ°Æ¡ng hại đối tượng hÆ¡n là xót xa cho chÃnh mình :
- Ta là m không được, ngÆ°á»i khác là m được, vẫn có ngÆ°á»i là m được, tá»™i nghiệp cho ngÆ°Æ¡i quá, tin tưởng gã há» Hoa đến mù quáng !
Tin Thiết Tâm Nam vẫn tin, song Giang Ngá»c Lang có vẻ quả quyết quá chừng, nà ng đâm hoà nghi, láºp tức nà ng há»i :
- Ai ?
Giang Ngá»c Lang nheo nheo mắt :
- Äừng há»i danh hiệu của ngÆ°á»i đó là m gì. Ta cho ngÆ°Æ¡i biết, ngÆ°á»i đó là má»™t nữ nhân, Hoa Vô Khuyết gặp nữ nhân đó, thì chẳng khác nà o Tôn Ngá»™ Không gặp Pháºt Quan Âm, mÆ°á»i Hoa Vô Khuyết, trăm Hoa Vô Khuyết cÅ©ng không thoát khá»i năm ngón tay của bà ta.
Cuối cùng rồi Hoa Vô Khuyết cÅ©ng mở xiá»ng xÃch cho Bạch Phu Nhân.
Äáng lý hắn mở xÃch sá»›m hÆ¡n, nhÆ°ng từ ngÆ°á»i của Bạch phu nhân bốc ra má»™t thứ hÆ°Æ¡ng, nhÆ° huệ, cái thứ hÆ°Æ¡ng đó len và o mÅ©i, là m cho tim hắn Ä‘áºp rá»™n lên, tay hắn má»m lại.
Mở xÃch, bà n tay của hắn phải chạm và o chiếc cổ trắng mịn, no tròn của phu nhân, tay đã má»m, hắn lại nhút nhát, thì là m sao hắn dám mó và o chiếc cổ đầy quyến rÅ© đó ?
Äã mấy lượt, hắn vÆ°Æ¡n tay ra, rồi thụt lại, thụt rồi vÆ°Æ¡n, vÆ°Æ¡n rồi thụt.
Khi hắn quả quyết thì chÃnh phu nhân lại rụt cổ, vặn mình, tránh né rồi cÆ°á»i hì hì thốt :
- Nhột ! Nhột ! Tiện thiếp sợ nhột ghê công tỠơi !
Nhưng Hoa Vô Khuyết chưa chạm và o cổ bà , hắn cau mà y, phân trần :
- Chưa chạm mà nhột cái gì, phu nhân ?
Chỉ có bấy nhiêu đó thôi, hắn cũng đỠmặt được, rồi rụt rè.
Thà nh ra sá»± việc mở xÃch phải kéo dà i lâu.
Hắn bạo dạn lên mò tay và o sợi xÃch, song dè dặt hết sức chẳng dám là m mạnh.
Thế mà Bạch phu nhân cÅ©ng kêu nhá»™t Æ¡i á»›i, rồi báºt cÆ°á»i khúc khÃch, rồi vặn mình uốn éo … Hắn tá»± há»i :
- Tại sao nữ nhân sợ nhá»™t quá chừng váºy ?
Chẳng biết tại sao, bỗng hắn cũng nghe nhột, nhột cả trong tâm chứ chẳng nhột da.
Hắn có biết đâu, dù không nhá»™t, nữ nhân cÅ©ng là m ra vẻ nhá»™t, bởi cái nhá»™t có hiệu lá»±c câu dẫn, khÃch thÃch nam nhân, chứ nếu để nam nhân sá» mó mà nữ nhân trÆ¡ trÆ¡ ra đó, thì nam nhân đâu còn cái thú sá» mó nữa.
Phải mất mấy phút dà i Hoa Vô Khuyết má»›i là m xong má»™t việc đòi há»i mấy giây thôi.
Là m xong cái việc đó rồi, hắn cảm thấy trán ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy xuống mặt nhễ nhại.
Hắn nghÄ©, hắn đã là m được má»™t việc phi thÆ°á»ng, và hắn cÅ©ng rất nhiá»u công lá»±c.
Hắn thở phà o mấy hÆ¡i dà i dà i, Ä‘oạn há»i :
- Phu nhân đứng lên được chứ ?
Hắn không há»i thì còn khá, hắn há»i rồi, Bạch phu nhân vừa đứng lên, liá»n ngã nhà o xuống đống cá».
Bà gắt :
- Äứng gì ná»—i mà bảo đứng ?
Hoa Vô Khuyết giáºt mình :
- Tại sao không đứng được ?
Bạch phu nhân nhắm mắt, hi hà nhìn hắn, hừ một tiếng :
- Không hiểu nữa à ?
Hoa Vô Khuyết lắc đầu :
- Tôi là m sao hiểu được ?
Bạch phu nhân thở dà i :
- Ngốc ! Ngốc ! Có váºy mà cÅ©ng không hiểu ! Hiện tại, tiện thiếp không còn má»™t Ä‘iểm khà lá»±c nà o cả !
Bà đã bắt đầu tấn công theo chiá»u sâu, nên không gá»i là công tá» mà lại dùng hai tiếng ngốc tá».
Và bà sẽ bỠluôn hai tiếng tiện thiếp.
Hoa Vô Khuyết dặng hắng một tiếng :
- Vừa rồi, phu nhân nói rằng thá»i cÆ¡ cấp bách sao bây giá» phu nhân lại hưỡn đãi ?
Bạch phu nhân thở dà i :
- Ta có cố ý đâu ! Tại ta mất hết khà lực đấy, nếu ngươi gấp việc thì hãy dìu ta.
Hoa Vô Khuyết Ä‘Æ°a tay ra liá»n.
Hắn chụp tay bà kéo lên, thân hình bà nhÆ° dÃnh liá»n vá»›i mặt ná»n, trì nÃu lại, nếu hắn không đứng vững chân, thì đã ngã chúi xuống mình bà rồi.
Bạch phu nhân đang nằm, Hoa Vô Khuyết kéo tay, không hiệu quả, phải lòn tay xuống dưới lưng bà nâng lên.
Nâng nhÆ° váºy, dù lÆ°ng bà có dÃnh khằn vá»›i ná»n cÅ©ng phải tróc.
Bạch phu nhân lại uốn éo cÆ°á»i hịt hịt, kêu lên :
- Nhá»™t ! Nhá»™t chết ta Ä‘i ! NgÆ°Æ¡i xấu quá, biết ta sợ nhá»™t lại cứ chá»c nhá»™t ta !
Hoa Vô Khuyết đỠmặt :
- Tại hạ đâu có ý đó, phu nhân ?
Bạch phu nhân cắn môi :
- Ai biết được ngươi có ý hay không có ?
Hoa Vô Khuyết không dám nhìn bà ta nữa, quay đầu nơi khác thốt :
- Nếu phu nhân không chịu đứng lên, thì thôi váºy, tại hạ xin Ä‘i … Bạch phu nhân cÆ°á»i hì hì :
- NgÆ°Æ¡i là m váºy mà được à ? Cứu ngÆ°á»i lại cứu dở dang, ngÆ°Æ¡i nỡ bá» ta mà đi cho Ä‘Ã nh à ?
Hoa Vô Khuyết ấp úng :
- Tại hạ … tại hạ … Hắn còn nói gì được nữa ?
Bạch phu nhân gắt :
- Ngốc tá» ! Là nam nhân, lá»›n bá»™n nhÆ° váºy rồi mà cÅ©ng chẳng biết cái Ä‘iểm rất nhá» nhặt nhÆ° váºy à ?
Hoa Vô Khuyết thở dà i :
- Phu nhân muốn tại hạ phải là m sao ?
Bạch phu nhân hừ một tiếng :
- NgÆ°Æ¡i đỡ ta lên không ná»—i sao chứ ? Äỡ không được, thì bế, thì bồng, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không biết là m nhÆ° váºy nữa à ?
Mặt bà á»ng lên, ngá»±c bà pháºp phồng, lay Ä‘á»™ng, lá»›p áo bên ngoà i nhÆ° có gió vá»n qua.
Nếu đổi lại là Giang Ngá»c Lang, ở trong cảnh đó, thì hắn không ngần ngại, hắn ôm bà gấp mà lại ôm cứng.
Nếu là Tiểu Linh NgÆ°, thì Bạch phu nhân đã lãnh Ãt nhất má»™t cái tát tay và o mặt nảy lá»a, chà ng còn há»i thêm là bà muốn gì ?
NhÆ°ng, không phải là Giang Ngá»c Lang, không phải là Tiểu Linh NgÆ°.
Mà chÃnh là Hoa Vô Khuyết.
Äối vá»›i Hoa Vô Khuyết, tất cả nữ nhân trong thiên hạ Ä‘á»u là khắc tinh của hắn.
Hắn không dám vô lá»… vá»›i bất cứ nữ nhân nà o, thì là m sao hắn dám giáºn há»n gì ?
Hắn lại cà ng không dám phát tác.
Cho đến lúc đó, hắn còn chÆ°a biết được là nữ nhân kiá»u diá»…m nà y, còn nguy hiểm hÆ¡n con hổ trăng trắng nằm khoanh tròn bên ngoà i rèm kia.
Bất quá hắn chỉ cho rằng, trong má»™t phút bốc đồng, bà bị khÃch Ä‘á»™ng xuân tình.
Mà điá»u đó thì rất thÆ°á»ng, có chi đâu lạ mà hắn phải chú ý ?
Giả nhÆ° hắn không muốn để cho bà ta khiêu gợi, kÃch thÃch mãi bằng những cá» chỉ lững lá» nhÆ° thế đó, thì hắn cÅ©ng không nỡ lấy má»™t thái Ä‘á»™ tà n nhẫn mà đối xá» vá»›i bà , chẳng hạn tìm lá»i nghiêm mà chỉnh bà , hoặc từ khÆ°á»›c những cây cầu mà bà đưa ra, má»i hắn bÆ°á»›c qua, từ khÆ°á»›c má»™t cách thẳng thắn.
Dù sao, thì những Ä‘iá»u tâm sá»± của bà vừa bà y tá» vá»›i hắn, tháºt hay giả, chỉ có má»—i mình bà biết mà thôi, hắn cÅ©ng tin phần nà o, bởi tin nên hắn nghÄ© rằng bà đáng thÆ°Æ¡ng hÆ¡n đáng khinh.
Hắn đâu nỡ nghiêm lạnh vá»›i con ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng hÆ¡n đáng khinh đó ?
Huống chi, bà có hảo ý vá»›i hắn, bà sẽ giúp hắn tìm ngÆ°á»i áo Ä‘en ?
Hoa Vô Khuyết trầm lặng giây lâu, Ä‘oạn buông tiếng thở dà i, dịu giá»ng thốt :
- Nếu hiện tại tháºt tình phu nhân không đứng lên ná»—i, thì tại hạ xin ở đây chá» má»™t lúc. Nghỉ mệt rồi, có lẽ phu nhân cá» Ä‘á»™ng được.
Bạch phu nhân nhìn hắn, từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, thầm nghÄ© cái gã nam nhân nà y tháºt là kỳ quái.
Bà báºt cÆ°á»i, há»i :
- Ngươi không là m gì hết, mà chỉ chỠthôi à ?
Hoa Vô Khuyết gáºt đầu :
- Phải đó, phu nhân.
Bạch phu nhân đảo ánh mắt thu ba, cÆ°á»i duyên, lại há»i :
- Nếu trong một khắc nữa, ta vẫn chưa đứng lên nỗi ?
Hoa Vô Khuyết Ä‘iá»m nhiên :
- Thì tại hạ xin chỠmột khắc.
Bạch phu nhân trố mắt ; - Ngươi chỠđược à ?
Hoa Vô Khuyết gáºt đầu luôn :
- Bình sanh, tại hạ kiên nhẫn đã quen.
Bạch phu nhân cÆ°á»i hắc hắc :
- Nếu trong ba ngà y ba đêm ta không đứng lên ?
Hoa Vô Khuyết bình tịnh nhÆ° thÆ°á»ng :
- Tại hạ biết là phu nhân chẳng khi nà o để tại hạ chỠđủ ba ngà y ba đêm !
Bạch phu nhân lại nhìn hắn.
Sau cùng, bà khẽ lắc đầu :
- Ta không tưởng ngươi kỳ quái đến mức độ đó !
Bỗng bà kêu “á†lên một tiếng, rồi đứng lên. Hơn thế, đứng lên rồi, bà nhà o ngay và o lòng Hoa Vô Khuyết.
Hoa Vô Khuyết giáºt bắn mình, hấp tấp thốt :
- Phu nhân … phu nhân … Bạch phu nhân run run giá»ng :
- Nguy ! Nguy to rồi ! Ông ấy trở vỠ! … Hoa Vô Khuyết biến sắc, kêu lên thất thanh :
- Ở đâu ?
Bạch phu nhân run hơn :
- Ở … ở … Bên ngoà i có tiếng hét vang lên :
- Ở tại đây !
Tiếp theo đó, má»™t tiếng bình vang lên, gây chấn Ä‘á»™ng mạnh cả khu đạo quan, má»™t cánh cá»a bị bứt tung, vỡ ra thà nh năm sáu mảnh.
Má»™t bóng ngÆ°á»i theo những mảnh cá»a vỡ bay và o.
NgÆ°á»i đó, không cao lắm, nhÆ°ng lÆ°ng rá»™ng, vai to, khà khái rất hùng mạnh, nhìn thoáng qua, cÅ©ng có thể biết ngay là má»™t đại lá»±c sÄ© luôn hãnh diện vá»›i vai u thịt bắp.
Má»™t con ngÆ°á»i dá»… gây ngán sợ cho bất cứ ai, bởi dù y hèn tà i, thì còn cái sức mạnh của y, má»™t thứ sức mạnh bà i sÆ¡n cỠđỉnh.
Y váºn chiếc áo gấm ngÅ© sắc, bông loè loẹt, gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘en đúa, râu quai nón má»c loạn, bất chấp cằm, hà m, má, tai, râu chỉ chừa có hai con mắt thôi.
Äôi mắt của y sáng lạ lùng.
Hoa Vô Khuyết định đẩy Bạch phu nhân ra khá»i lòng nhÆ°ng Bạch phu nhân quà ng tay quanh cổ hắn, Ä‘eo cứng đó, chết cÅ©ng không buông.
MÆ°á»ng tượng là bà quá sợ, nêu buông hắn ra, là bà bị giết ngay.
Hoa Vô Khuyết còn lòng dạ nà o dụng lực hất bà ra ?
Äại hán vừa và o đó, mở banh đôi mắt suýt rách khoé, quát tháo ầm ầm :
- Thúi ! HÆ° ! Äịnh giở cái trò nhÆ¡ nhá»›p gì đó, hở con mụ hÆ° thúi kia ?
Y nhún chân nhảy tới, trông y còn hung dữ hơn con hổ bên ngoà i rèm.
Còn con hổ thì cũng đứng lên rồi, bước theo y vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn như con chó trung thà nh.
NhÆ°ng, thay vì phát tác trên mình Bạch phu nhân, y lại quay ngÆ°á»i vung quyá»n đấm mạnh và o con hổ, cái đấm quá mạnh tung con hổ lên cao khá»i mặt ná»n Ä‘á»™ thÆ°á»›c, nó bị văng ra ngoà i, xa hÆ¡n trượng.
Äại hán mắng :
- NgÆ°Æ¡i là má»™t con váºt vô dụng quá ! Ta đặt ngÆ°Æ¡i ở đây là để canh phòng con mụ thúi tha kia, ngÆ°Æ¡i cứ ngủ li bì hết ngủ ngà y rồi lại ngủ đêm !
Mãnh hổ mất hẳn cái oai phong của một chúa sơn lâm, lắc mình đứng lên, rồi ngồi ủ rũ xuống đó, trông như con mèo nhúng nước.
Hoa Vô Khuyết sững sỠnhìn cảnh đó, một phút sau, hắn cất tiếng :
- Các hạ hãy dằn cÆ¡n giáºn, nghe tại hạ nói má»™t lá»i.
Hắn không lên tiếng còn khá, hắn lên tiếng rồi nhÆ° đổ dầu và o lá»a. Äại hán đó hét lên nhÆ° sấm Ä‘á»™ng :
- Ta nghe ngÆ°Æ¡i nói cái gì chứ ! Nghe cái con khỉ ! Hừ ! Ta vừa bÆ°á»›c chân ra khá»i cá»a là trong nhà liá»n có những trò chó heo diá»…n ra rồi ! Ta biết lắm, cái mụ lăng loà n kia, trá»i sanh ra vá»›i tánh dâm đãng đó rồi, đánh chết cÅ©ng không chừa mà ! Hừ, mụ ta lại thÃch ngÆ°Æ¡i ! Mụ thÃch dược cái thứ nhÆ° ngÆ°Æ¡i, thì tháºt đê tiện hết chá»— nói !
Hoa Vô Khuyết không còn giữ trầm tịnh được nữa, biến sắc mặt sôi giáºn lên :
- Thiết tưởng các hạ nói năng cÅ©ng cần phải tháºn trá»ng lá»i nói má»™t chút … Äại hán quát :
- NgÆ°Æ¡i muốn ta tháºn trá»ng lá»i nói ? NgÆ°Æ¡i đã cÆ°á»›p vợ ta, lại còn định dạy dá»— ta nữa à ?
Hoa Vô Khuyết giáºt mình song Ä‘uối lý dù có giáºn dữ cÅ©ng không nói gì được nữa !
Hắn chỉ cÆ°á»i khổ ấp úng :
- Má»™t sá»± nhầm lẫn … các hạ Æ i … Äại hán lại hét :
- Nhầm lẫn cái con khỉ ! Ta trông thấy táºn mắt, ngÆ°Æ¡i định chối tá»™i phải không ?
Hoa Vô Khuyết thở dà i :
- ChÃnh mắt trông thấy, đã chắc gì đúng sá»± tháºt ? Tại hạ … tuyệt đối không phải là mẫu ngÆ°á»i nhÆ° các hạ tưởng đâu. Các hạ không tin ? Váºy tại sao không há»i qua phu nhân xem ?
Hắn phẫn nộ cực độ, song trước khi sự tình chưa phân rõ trắng đen, thì hắn cố dằn lòng, hắn không muốn tạo thêm những nhần lẫn khác.
Äại hán vẫn oang oang giá»ng :
- Äược ! Thế thì cái mụ lang chạ kia, mụ hãy mở miệng Ä‘i nà o ! Tiểu tỠđó là ai ?
Các ngươi đang là m gì với nhau ?
Bạch phu nhân thở ra một hơi dà i, đáp :
- Việc đã đến nỗi nà y, ta cũng chẳng cần giấu ngươi là m chi nữa ! Hắn … hắn là … là tình lang của ta đó !
Hoa Vô Khuyết suýt nhảy dá»±ng lên, dụng lá»±c đẩy bà ta ra xa, cao giá»ng há»i :
- Phu nhân ! Phu nhân nói cái gì ?
Bạch phu nhân cúi đầu :
- Việc của chúng ta sớm muộn gì cũng phải nói cho y biết ! Giấu diếm lâu hơn nữa mà là m gì ?
Hoa Vô Khuyết kinh hãi :
- Phu nhân … phu nhân … Äại hán hét :
- Ngươi còn chối nữa thôi, tên hôi thúi kia ? Ngươi còn nói gì với ta nữa chứ ?
Hoa Vô Khuyết biến sắc :
- Tại hạ cùng phu nhân bình sanh không há» quen biết nhau … Äại hán lại hét cháºn :
- Không quen biết nhau ? Câm cái mõm chó của ngÆ°Æ¡i lại Ä‘i ! Không quen biết mà ôm ấp nhau thế à ? … Cứ khai tháºt cho ta nghe Ä‘i, ngÆ°Æ¡i thầm lén vá»›i vợ ta từ lúc nà o ?
Hoa Vô Khuyết lắc đầu :
- Cho đến hôm nay trong giây phút nầy … Bạch phu nhân cao giá»ng :
- Cứ nói đi ! Chúng ta sợ gì chứ ?
Bà trừng mắt nhìn chồng cÆ°á»i lạnh :
- Cho ngÆ°Æ¡i biết, ba năm nay rồi đó ! Cứ má»—i lần ngÆ°Æ¡i ra Ä‘i là ta vá»›i hắn lại gặp nhau, âu yếm nhau. Ta là m váºy đó, bá»n ta là m váºy đó, ngÆ°Æ¡i muốn thế nà o ?
Äại hán gầm lên nhÆ° hổ rống, cong tay đấm và o vách bình bình kêu lên :
- Tức ! Tức chết ta đi thôi !
Hoa Vô Khuyết còn bối rối hÆ¡n y gấp mấy lần, rung rung giá»ng há»i :
- Bạch phu nhân ! Tại hạ với phu nhân, không cừu không oán, sao phu nhân lại nói thế ?
Bạch phu nhân dịu giá»ng :
- Bạn Æ¡i ! Sợ gì chứ bạn ? Sá»± tình dù sao cÅ©ng phải Ä‘i đến giai Ä‘oạn nầy chẳng thà nói rõ ra má»™t lần cho dứt khoát, nhÆ° váºy là tiêu đó, bạn ạ !
Hoa Vô Khuyết rung cây … - Phu nhân … bà … bà … Äại hán lại hét :
- Có nói rõ cÅ©ng thế ! Bá»n chó các ngÆ°Æ¡i tưởng đâu ta ngu ngốc, cứ ngoan ngoãn để cho các ngÆ°Æ¡i sung sÆ°á»›ng vá»›i nhau à ?
Y lÆ°á»›t tá»›i, đánh ra má»™t quyá»n.
Quyá»n phong cuốn Ä‘i, thổi bạt ngá»n đèn, quyá»n phong quét bay y phục Hoa Vô Khuyết, kêu rẹt rẹt.
Hoa Vô Khuyết không tưởng là con ngÆ°á»i đó lại hồ đồ đến thế. Ãt nhất, y cÅ©ng phải nghe giải thÃch má»™t và i lá»i chứ ? Ãt nhất y cÅ©ng phải suy nghÄ© má»™t chứ ? Có đâu lại gạt ngang những lá»i hắn phân trần ? Lại còn là m hùng, là m hổ nữa ?
Tuy nhiên, hắn cÅ©ng phải nhìn nháºn đại hán có công lá»±c rất thâm háºu. Hắn đâu có muốn má»™t cuá»™c đánh nhau vô lý nhÆ° váºy ?
Cho nên hắn lách mình qua một bên tránh thoát.
Äại hán lại hét :
- Hay cho tiểu tá» ! CÅ©ng là má»™t tay khá đó ! Thảo nà o mà ngÆ°Æ¡i chẳng có gan và o nhà ngÆ°á»i ta công khai cÆ°á»›p vợ ngÆ°á»i ta ?
Y đánh luôn ba quyá»n nữa.
Hoa Vô Khuyết vẫn né tránh, chứ không hoà n thủ, hắn không muốn đánh nhau trong trÆ°á»ng hợp nà y !
Hắn muốn thế, song đại hán cứ đánh tá»›i tấp, quyá»n nhanh lá»±c mạnh, chiêu lại Ä‘á»™c, thá»±c khó cho hắn vô cùng. Tránh mãi rất có thể bị nguy, mà phản công thì sá»± việc cà ng thêm nghiêm trá»ng.
Bạch phu nhân giục :
- Äánh Ä‘i ! NhÆ°á»ng hắn cái gì chứ ? NgÆ°Æ¡i không giết hắn, hắn cÅ©ng giết ngÆ°Æ¡i !
Cứ đánh ! Sợ cái chi kìa ?
Không phải vì bà giục mà chÃnh vì đại hán bức dồn quá, Hoa Vô Khuyết bắt buá»™c phải hoà n thủ.
Hắn đánh ra tay tả, còn tay hữu khoát má»™t vòng tròn. Hắn sá» dụng chiêu thức Ä‘á»™c môn “Di hoa tiếp ngá»c†vô luáºn là ai, gặp phải loại thần công đó rồi, cầm nhÆ° tá»± đánh lại mình, xuất chiêu cà ng mạnh, cà ng Ä‘á»™c là tá»± đánh mình cà ng mạnh cà ng Ä‘á»™c, dÄ© nhiên phải thá» thÆ°Æ¡ng nặng.
NgỠđâu, đại hán hét lên má»™t tiếng lá»›n, Ä‘ang chồm tá»›i y lùi ngay, chiêu thức Ä‘Æ°a ra ná»a vá»i cÅ©ng thu hồi liá»n.
Äánh mạnh nhÆ° vÅ© bão, lại thu vá» vừa nhanh vừa gá»n, đại hán đã là m được má»™t việc mà chẳng mấy tay trên giang hồ là m ná»—i. Bởi đánh nhÆ° thế là buông luôn phÃa háºu bá» trống, toà n thân dịch lùi, cái thế địch nhÆ° núi lốc, thì treo má»™t hòn núi lóc trở lại vị trà cÅ©, nà o phải là việc dá»… là m ?
VÅ© công của đại hán đã đạt đến mức siêu huyá»n thu và phóng tùy ý.
Hoa Vô Khuyết trong má»™ng cÅ©ng không tưởng là đại hán phá được môn công Di Hoa Tiếp Ngá»c của hắn !
Trừ Yến Nam Thiên, đại hán là ngÆ°á»i thứ hai không ngán môn công nà y !
Hắn không thể không kinh hãi !
Äại hán nhìn hắn, cÆ°á»i rợn rùng :
- Thì ra ngÆ°Æ¡i xuất thân từ Di Hoa cung ! Thảo nà o mà ngÆ°Æ¡i chẳng dám là m chuyện quái đản ! NhÆ°ng, cái Ä‘iểm công lá»±c của ngÆ°Æ¡i đó chẳng là m gì nổi Bạch SÆ¡n Quân đâu, gá»i sÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i đến đây đối phó vá»›i ta, cÅ©ng chẳng là m hÆ¡n được việc gì ! Huống hồ ngÆ°Æ¡i !
Y tiếp tục đánh tới.
Lá»±c đạo mạnh hÆ¡n, rõ rà ng là y chẳng xem bà há»c của Di Hoa cung ra gì.
Äánh ra má»™t chiêu, Hoa Vô Khuyết không thà nh công, hắn cÅ©ng không dám khinh thÆ°á»ng phát xuất lượt nữa, bởi xem thì nhẹ nhà ng, ung dung lắm, song chiêu thức đó má»—i lần được sá» dụng là là m tiêu hao công lá»±c quan trá»ng.
Dù váºy chẳng lẽ hắn bất Ä‘á»™ng chịu chết ?
Khà thế của Bạch SÆ¡n Quân là m khÃch Ä‘á»™ng cái ý sinh tà i của hắn, bá»—ng nhiên mà phải má»™t cÆ°á»ng địch thì cái hùng tâm của hắn bừng lên mãnh liệt, hắn quyết là m má»™t so hÆ¡n kém ngay !
Bạch phu nhân đứng bên ngoà i vá»— tay reo lên, khuyến khÃch :
- Phải đó, cứ đánh ! Sợ gì mà chẳng đánh chứ, vì ta ngươi nên đánh, đánh chết y cũng chẳng sao, đánh chết đi !
Hoa Vô Khuyết cảm thấy chối tai quá chừng, nhÆ°ng không còn là m sao dừng tay được nữa, hắn Ä‘ang ở cái thế cỡi cá»p, nhảy xuống là bị cá»p vồ ngay.
Hắn không hiểu nổi chủ ý của Bạch phu nhân nhÆ° thế nà o ? Bạch SÆ¡n Quân cà ng đánh cà ng hăng, quyá»n phong vù vù quyá»n ảnh chá»›p chá»›p tá»›i tấp mÆ°a xuống đầu và o mặt Hoa Vô Khuyết. Ná»™i lá»±c đã thâm háºu, chiêu thức lại Ä‘á»™c, thủ pháp nhanh, y biểu hiện môt khà thế hừng mãnh đáng sợ mÆ°á»ng tượng môt con hổ trong rừng.
Y đánh ra, nhÆ° dốc toà n lá»±c, đánh nhÆ° thế là không chừa để má»™t háºu thuẫn nà o, chiêu thức lại Ä‘á»u Ä‘á»u, có tăng oai lá»±c chứ không giảm, tưởng chừng khà lá»±c của y vô táºn, sá» dụng liên tục, dà i lâu bao nhiêu cÅ©ng không kiệt quệ !
Hoa Vô Khuyết có thân pháp rất nhẹ, rất nhanh, di Ä‘á»™ng phiêu phiêu phưởng phưởng, trà n qua, đảo lại, thoạt vá»t tá»›i, thoát thoái háºu, tà áo phất phÆ¡, tÆ°Æ¡ng trì qua má»™t lúc lâu, Bạch SÆ¡n Quân vẫn không là m gì được hắn !
Bạch phu nhân báºt cÆ°á»i trong trẻo :
- Bạn Æ¡i ! Ta không ngá» bạn tà i quá ! Tháºt là ta không ngá» ! Nếu biết được nhÆ° váºy sá»›m, ta đã bảo bạn giết quách y Ä‘i cho rồi ! Äể chúng ta tá»± do yêu nhau ! Có tình lang nhÆ° bạn thì ta còn sợ gì chứ ? Hãy giết y Ä‘i ! Chúng ta vÄ©nh viá»…n trở thà nh vợ chồng, yêu nhau công khai ! Giết Ä‘i, bạn !
Bá nói mãi, cà ng phút cà ng nói những lá»i khó nghe quá chừng !
Hoa Vô Khuyết không thể khép cái miệng của bà , hắn cũng không là m sao bịt lỗ tai tại, tức nhiên phải nghe hết. Nghe là tức, tức là phân tâm, thà nh thỠsự ứng phó phải mất đi phần nà o hiệu lực.
Mà thế đánh của Bạch Sơn Quân thì không cho phép hắn phân tâm !
Hắn khổ sở vô cùng !
Bỗng, Bạch phu nhân kêu lên thất thanh :
- Ãi da ! Cẩn tháºn đấy ! Vuốt cá»p sắp vồ ngá»±a đấy !
Quả nhiên, Bạch Sơn Quân gầm lên một tiếng lớn, vươn tay chụp nhanh và o ngực Hoa Vô Khuyết.
Chiêu thức đó không lấy gì là m lợi hại cho lắm, Hoa Vô Khuyết chỉ cần rút má»™t chân lùi lại là tránh được liá»n.
Hắn lấy là m lạ, tá»± há»i tại sao Bạch phu nhân lại kêu to nhÆ° váºy. Bởi, bà cần gì phải cảnh cáo hắn khi cái thế công của địch không Ä‘á»™c lắm ?
Hắn biết bên trong chắc có ẩn tình chi đây.
NhÆ°ng hắn đâu có thì giỠđể mà suy luáºn, tìm hiểu.
Hắn rút chân liá»n.
NÆ¡i sau gối, má»—i bên Ä‘á»u bị má»™t ám khà bắn và o.
Cảm giác không nặng lắm, bất quá nhÆ° con muá»—i chÃch mà thôi.
Tuy nhiên, hắn ngã xuống.
Ãm khà đó phóng ra, đúng chá»— và đúng lúc, chân hắn vừa rút lại, là ám khà bay ra, nhÆ° ngÆ°á»i bắn chim bay, Ä‘o phút giây chim bay tá»›i, đạn bắn lên, chim và đạn cùng gặp nhau tại má»™t Ä‘iểm chuẩn.
Ãm khà nhá», bay Ä‘i không có tiếng gió, dù có tiếng gió Ä‘i nữa, thì tiếng quát của Bạch SÆ¡n Quân cÅ©ng át mất rồi.
Gia dÄ©, Bạch phu nhân cÅ©ng gá»i to, hai thứ tiếng đó che mất tiếng ám khÃ. Hoa Vô Khuyết dù có thÃnh tai đến đâu, cÅ©ng không phát giác ná»—i !
Hắn ngã xuống rồi, mà cÅ©ng chÆ°a biết là Bạch phu nhân phóng ám khÃ.
Mãi đến khi, Bạch phu nhân tới ôm chầm bạch sơn Quân, hắn mới vỡ lẽ.
Bạch phu nhân rin rÃt :
- Ta cứ tưởng là ta có thể yêu má»™t ngÆ°á»i khác được đó ! NhÆ°ng, lúc hai ngÆ°á»i đánh nhau, ta má»›i biết là chỉ yêu được có má»—i má»™t mình ngÆ°Æ¡i thôi ! Chân chánh má»™t mình ngÆ°Æ¡i thôi ! Ta thà giết hết nam nhân trên Ä‘á»i nầy, ta không để má»™t nam nhân nà o chạm và o ngÆ°Æ¡i !
Hoa Vô Khuyết thở dà i, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm :
- Nữ nhân ! … Nữ nhân !
Vị đắng trà o lên, ngáºp lòng, đến cổ !
Bây giá», hắn má»›i biết tại sao Tiểu Linh NgÆ° từng nói nữ nhân là m cho chà ng nhức đầu.
Một tiếng bốp vang lên !
Bạch Sơn Quân tát mạnh tay và o mặt Bạch phu nhân, bà ta rú lên một tiếng thảm.
Tiếp theo đó, Bạch Sơn Quân mắng à o à o :
- Con hèn hạ ! Con nhÆ¡ nhuốc ! Xấu xa ! Con khốn nạn ! Bây giá» ngÆ°Æ¡i má»›i nháºn thấy lão gia là đáng yêu à ?
Mắng và i tiếng, y tát một lần, Bạch phu nhân lại rú một lần.
Hoa Vô Khuyết dở khóc dở cÆ°á»i !
Hắn cho rằng, Bạch Sơn Quân đánh phải lắm, mắng phải lắm. Cái mụ nà y quả có bần tiện thiệt !
Hắn bình sanh không tán thà nh nam nhân đánh Ä‘áºp mắng chá»i nữ nhân, song cái mụ nà y thì đáng giáo huấn nhÆ° thế lắm. Mà lối giáo huấn phải thô bạo nhÆ° váºy má»›i được.
Tuy nhiên, hắn không nỡ nhìn cái cảnh một nữ nhân bị hà nh hạ được, nên hắn nhắm mắt luôn.
Nếu hắn mở mắt ra, những Ä‘iá»u trông thấy sẽ là m cho hắn lấy là m lạ không tÆ°á»ng ná»—i !
Bạch phu nhân rú cà ng lúc cà ng nghe thảm, thân hình co rút lại, vừa co vừa oằn oại, xem thì đau đớn lắm, lạ là m sao mắt bà lại sáng rực lên, bà không tránh né, trái lại còn đưa mình, đưa mặt ra mà hứng, bà có vẻ chỠđợi những cái tát, cái đấm đó !
Äược tát, được đấm, bà lại đắc ý vô cùng, và thÃch thú vá»›i Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng !
Trên Ä‘á»i nà y, có ai thÃch thú nhÆ° bà ta chăng ?
Bạch Sơn Quân cà ng tát, cà ng đấm hung hăng, mạnh mẽ mắt bà cà ng sáng rực lên ! Thân hình bà cà ng co rùm lại, cà ng oằn oại, uốn vặn !
Bạch Sơn Quân lại mắng :
- Ngươi là một con đà n bà đê tiện. Không tưởng nỗi. Từ nay vỠsau ngươi còn dám phản bội ta nữa hay hết ?
Bạch phu nhân rung rung giá»ng :
- Không dám ! Không dám ! Tháºt tình ta không dám nữa đâu ! Trừ ngÆ°Æ¡i ra, ta không muốn má»™t nam nhân nà o khác cả !
Bạch Sơn Quân hét :
- Ai tin được ngÆ°Æ¡i ? Ngá»±a nà o lại chẳng quen Ä‘Æ°á»ng cÅ© ?
Y hất Bạch phu nhân ra xa.
Bà ta lết lại, ôm chân Bạch SÆ¡n Quân, rÃt lên :
- Thì ngươi cứ giết ta đi ! Giết đi ! Ngươi độc ác quá mà !
Bạch SÆ¡n Quân vung chân, hất mạnh, bà ta lại văng ra xa hÆ¡n trÆ°á»›c, bắn và o tÆ°á»ng, lêu má»™t tiếng bình.
Bạch phu nhân rơi xuống, lăn một vòng đứng lên, vừa thở vừa rên.
Hoa Vô Khuyết thở dà i !
Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i lá»›n, cÆ°á»i cuồng dại, tiếng cÆ°á»i cà ng lúc cà ng nghe gần.
Cuối cùng, y đến sát bên cạnh hắn.
Hắn nhắm đôi mắt khÃt hÆ¡n, hắn không muốn nói gì, nhìn gì nữa cả.
Bạch SÆ¡n Quân há»i qua trà ng cÆ°á»i :
- Bây giỠngươi đã hiểu là mụ vợ của ta lợi hại như thế nà o rồi chứ ? Ai mà chạm đến bà ta, là cầm như trúng phải độc đó ! Xem ngươi còn trẻ tuổi, lại không đến đổi quá ngốc, sao ngươi là m ra cớ sự đó ?
Hoa Vô Khuyết cắn chặt hai hà m răng, nhất địnhh không mở miệng.
Hắn biết trong tình huống nà y, hắn có biện bạch nhÆ° thế nà o cÅ©ng vô Ãch. Chứng nhân duy nhất là bạch phu nhân, chứng nhân đã xác nháºn tá»™i trạng, thì hắn lãnh đủ !
Giả nhÆ° con bạch hổ biết nói, chắc nó cÅ©ng xác nháºn luôn !
Bạch Sơn Quân chụp tay áo hắn, lôi đi.
Hắn không còn bất ngôn, bất động được nữa, buột miệng thốt :
- Bạch SÆ¡n Quân ! NgÆ°Æ¡i là nam tá» hán, thì nên có thái Ä‘á»™ má»™t nam tá» hán ! Nếu ngÆ°Æ¡i vung Ä‘ao hạ sát ta, thì ta cảm kÃch ngÆ°Æ¡i vô cùng ! Bằng ngÆ°Æ¡i định là m nhục ta, thì ta khinh ngÆ°Æ¡i chẳng có Ä‘iểm nhân cách của má»™t đại trượng phu váºy !
Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i lá»›n :
- Ngươi muốn chết sao chứ ?
Hoa Vô Khuyết trầm giá»ng :
- Việc đến nỗi nầy rồi, không muốn chết cũng phải chết !
Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i hì hì :
- Nếu ta không muốn cho ngươi chết ?
Hoa Vô Khuyết thở dà i, không nói gì nữa.
Bạch SÆ¡n Quân mang hắn đặt lên chiếc giÆ°á»ng, rồi láºt sấp mặt hắn xuống, Ä‘Æ°a lÆ°ng lên.
Y cởi luôn chiếc quần hắn.
Hoa Vô Khuyết kinh hãi kêu to :
- Ngươi … ngươi định là m gì ?
Hắn ngóc đầu, mở mắt ra nhìn.
Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i hì hì, đứng cạnh giÆ°á»ng, không má»™t Ä‘iểm ác ý nà o trên gÆ°Æ¡ng mặt y.
Y cầm một chiếc móng ngựa đen sì, từ từ thốt :
- Ãm khà mụ vợ ta rất Ä‘á»™c. Năm xÆ°a Yến Nam Thiên nghe nói đến còn nhức đầu thay, huống hồ kẻ khác ! Má»—i chân của ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u bị trúng má»™t mÅ©i, nếu ta không lấy ám khà ra ngay thì suốt Ä‘á»i ngÆ°Æ¡i phải chịu cái táºt què !
Hoa Vô Khuyết vừa sợ vừa nghi ngỠ:
- Ngươi … Tại sao ngươi muốn cứu ta ?
Bạch Sơn Quân trừng mắt :
- Tại sao ta không thể cứu ngươi ?
Hoa Vô Khuyết ấp úng :
- NhÆ°ng … nhÆ°ng … Bạch SÆ¡n Quân vụt cÆ°á»i lá»›n :
- NgÆ°Æ¡i tưởng ta tháºt sá»± tin lá»i nói của mụ vợ ta à ?
Lúc đó, y đã lấy ra hai mÅ©i tiểu châm, nhá» bằng lông Ä‘uôi trâu, nÆ¡i chá»— co ở phÃa sau đầu gối Hoa Vô Khuyết.
MÅ©i châm rất nhá», song đâm và o phÃa háºu đầu gối rồi, Hoa Vô Khuyết mất cả khà lá»±c.
Hắn không là m ná»—i má»™t cá» Ä‘á»™ng nhá», còn phải ngã.
Hai mÅ©i châm được rút ra rồi, Hoa Vô Khuyết cảm thấy khà lá»±c khôi phục trá»n vẹn.
Hắn giáºt mình vùng dáºy, nhìn trừng trừng Bạch SÆ¡n Quân, nói :
- Ngươi không tin bà ta, thế tại sao … vừa rồi … ngươi phát cáu đáng sợ ?
Bạch SÆ¡n Quân so vai, cÆ°á»i nhẹ :
- Bất quá, ta là m cho bà ấy xem, cho vui mắt váºy thôi !
Hoa Vô Khuyết trố mắt, kêu lên :
- Cho bà ta xem ?
Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i hì hì :
- Phải ! Ngươi lấy là m lạ ?
Thừ ngÆ°á»i má»™t lúc, Hoa Vô Khuyết thở dà i :
- Nói tháºt vá»›i ngÆ°Æ¡i, bình sanh ta chÆ°a há» thấy má»™t việc nà o kỳ quái nhÆ° hôm nay !
Bạch phu nhân bị ngÆ°á»i trói buá»™c, muốn cho hắn giải cứu. Äiá»u đó là má»™t sá»± lạ rồi.
Hắn cứu bà ta, bà trở lại hại hắn ! Một sự lạ thứ hai !
Rồi bây giá», Bạch SÆ¡n Quân cứu hắn ! Äã cứu rồi lại còn nói là diá»…n kịch cho vợ xem !
Hắn không hiểu ná»—i ! Trừ ra, đôi vợ chồng nà y loạn óc ! Mà hà nh Ä‘á»™ng của kẻ Ä‘iên, chỉ có trá»i má»›i biết được tại sao !
Bạch SÆ¡n Quân vá»— tay lên đầu vai hắn, cÆ°á»i thốt :
- Tiểu tá» Æ¡i Ta biết ngÆ°Æ¡i Ä‘ang bị dụ và o mê hồn tráºn, cái gì cÅ©ng hồ đồ đối vá»›i ngÆ°Æ¡i cả. Hãy ngồi xuống Ä‘i, rồi lặng tai nghe ta nói đây.
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i khổ :
- Tại hạ tháºt sá»± muốn nghe giải thÃch.
Hắn trở lại cái lá»… Ä‘á»™ thÆ°á»ng ngà y.
Bạch SÆ¡n Quân cÅ©ng thở dà i, cÅ©ng cÆ°á»i khổ, bắt đầu kể :
- NgÆ°Æ¡i nên biết, trên thế gian nà y, có má»™t hạng ngÆ°á»i kỳ quái, thiên hạ yêu mến há», tôn kÃnh há», há» lại khó chịu, há» cho rằng há» Ä‘au khổ, ngược lại, nếu há» bị hà nh hạ, rẻ rúng khinh khi, thì há» lại khoan khoái vô cùng.
Hoa Vô Khuyết ngồi nghe, nhÆ° nghe kể chuyện thần thoại, hắn không dằn được cÆ¡n tức cÆ°á»i, báºt cÆ°á»i ngay há»i :
- Quả tháºt có hạng ngÆ°á»i nhÆ° váºy sao ?
Bạch SÆ¡n Quân gáºt đầu :
- Tá»± nhiên ! Bằng cá»› là vợ ta đó ! Vợ ta thuá»™c hạng ngÆ°á»i đó !
Hoa Vô Khuyết kêu lên :
- Ạ!
Bạch Sơn Quân tiếp :
- Nói ra, chắc chắn là không có ai tin được ! Bình sanh, vợ ta không thÃch gì hÆ¡n là được ta đánh Ä‘áºp, chá»i mắng, đánh cà ng dai, chá»i cà ng hăng, bà ta cà ng thÃch !
Qua ngà y sau là tinh thần phấn khởi lên gấp mÆ°á»i, gấp trăm lần ! Nếu ta không đánh, không mắng liên tiếp trong mấy hôm, thì bà ta nhÆ° kẻ chết rồi ngồi đâu thì ủ rủ đó, cứ cà u nhà u, cau có cÆ¡m không ăn, nÆ°á»›c không uống luôn ! Con ruồi Ä‘áºu mép không buồn xua Ä‘uổi !
Hoa Vô Khuyết sững sỠ!
Rồi hắn lẩm nhẩm :
- Bà … bà ấy … lạ lùng nhÆ° váºy à ?
Bạch Sơn Quân thở dà i :
- Ta nghe nói, từ nhá» bà ta đã nhÆ° váºy rồi, chẳng những thÃch bị đánh Ä‘áºp, mắng chá»i, mà bà còn tá»± mình ngược đãi, là m khổ lấy mình ! Rồi lá»›n lên, cái tánh đó cÅ©ng lá»›n theo, chẳng khác tiá»n vốn sanh lá»i, vốn lá»i nháºp lại thà nh vốn to, sanh thêm lá»i lá»›n ! Äến Ä‘á»™ cứ trú trong nhà , trong cá»a thông thÆ°á»ng, bà cÅ©ng không chịu nổi, do đó, chổ ở của bà phải sá»a đổi lại thà nh ra chuồng ngá»±a, chuồng chó, có thế bà má»›i khoái mà ở ! Bà lại còn buá»™c ta xiá»ng tay, xiá»ng chân bà nhÆ° ngÆ°á»i ta xÃch chó !
Hoa Vô Khuyết lắc đầu :
- Tháºt ra không tưởng nổi ! Thì ra, chÃnh bà muốn nhÆ° váºy ! Tại hạ cứ tưởng … Bạch SÆ¡n Quân cháºn lại :
- NgÆ°Æ¡i cứ tưởng là ta vô nhân đạo ? Ta là má»™t ngÆ°á»i chồng dã man, không tưởng tình tưởng nghÄ©a của ngÆ°á»i bạn đầu ấp tay gối ?
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i khổ :
- Tại hạ là m sao tưởng tượng nổi trên Ä‘á»i có mẫu ngÆ°á»i nhu thế đó ! Có ai lại thÃch là m ngá»±a, là m chó bao giá» ?
Bạch Sơn Quân lại thở dà i :
- Váºy mà bà ta thÃch má»›i ác chứ ! Tuy ta biết cái tánh của bà nhÆ° váºy, song lắm lúc ta bất nhẫn quá, không nỡ đánh Ä‘áºp, mắng chá»i, khổ là m sao, ta không Ä‘á»™ng thủ, Ä‘á»™ng khẩu thì ba kêu gà o lên, nà o là vô phÆ°á»›c vô đức, nà o là chồng ruồng bá», không biết nâng niu, chìu chuá»™ng ! Bà lại giáºn há»n ta, cố ý chá»c cho ta giáºn mà đánh mà chá»i bà !
Hoa Vô Khuyết tặc lưỡi :
- Cái việc hôm nay, sở dĩ có, hẳn cũng do nguyên nhân đó mà có !
Bạch Sơn Quân tiếp :
- Còn một nguyên nhân khác nữa !
Hoa Vô Khuyết chớp mắt :
- Ạ?
Bạch SÆ¡n Quân gáºt đầu :
- Bà cà ng ngà y cà ng cái tuổi hoa niên, bà cứ lo sợ là ta chán chê, má»™t vì sống chung vá»›i nhau quá lâu, thà nh quen thuá»™c cÅ© kỹ, hai vì bà cho mình già , ta sẽ Ä‘em tình yêu sang xẻ cho má»™t thiếu nữ khác, cho nên thói thÆ°á»ng bà tạo những cảnh chá»c ghen ta ! … Hoa Vô Khuyết phì cÆ°á»i :
- Thá»±c ra, Bạch phu nhân quá lo xa ! Các hạ yêu vợ nhÆ° váºy, chung thủy nhÆ° váºy, khi nà o lại thay lòng đổi dạ được ?
Bạch SÆ¡n Quân há»i :
- Mụ ta không biết, sao ngươi biết ?
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i nhẹ :
- Nếu các hạ không yêu bà thấu xương thấu cốt, thì là m gì có việc ngà y nay ?
Bạch SÆ¡n Quân ngẩng mặt cÆ°á»i lá»›n :
- Äúng váºy ! Ta chỉ cố ý là m cho mụ hoan hỉ, thà nh ra ta có lá»—i vá»›i ngÆ°Æ¡i, dù sao thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nhÆ° bằng hữu của ta rồi, đối xá» vá»›i bằng hữu nhÆ° váºy là lá»—i quá ! Lá»—i vá» cả vợ chồng ta, ngÆ°Æ¡i muốn đánh, muốn phạt cách nà o, ta cÅ©ng chịu cả !
Hoa Vô Khuyết xốc tay áo, rồi cÆ°á»i nhẹ :
- Không giấu chi các hạ, việc nầy có là m cho tại hạ rất phẫn ná»™, song nghe các hạ nói rồi, thì chẳng những tại hạ không còn giáºn nữa, mà đồng tình vá»›i các hạ luôn !
Các hạ có sá»± chà thà nh chà thiết vá»›i vợ nhÆ° váºy, kể ra cÅ©ng đáng ngợi lắm. Hà huống, tại hạ là tù nhân của phu nhân, thì cái quyá»n xá» phải thuá»™c vá» hai vị !
Bạch SÆ¡n Quân mỉm cÆ°á»i :
- Bằng hữu dạy quá lá»i !
Hoa Vô Khuyết vòng tay :
- Vô luáºn là m sao, tại hạ sẽ vÄ©nh viá»…n không Ä‘á» cáºp đến việc hôm nay, và thà nh tháºt chúc các hạ và phu nhân trá»n Ä‘á»i … Bá»—ng, hắn nhìn lại.
Bởi, hắn vừa thốt vừa bÆ°á»›c Ä‘i, bÆ°á»›c được vai bÆ°á»›c, hắn nháºn ra tuy cá» Ä‘á»™ng dá»… dà ng, nhÆ°ng chân khà vừa váºn chuyển đến ngang hông, thì dừng lại đó, hắn cố gắng mãi mà không là m sao Ä‘Æ°a lên phần trên được để chuyển ra khắp thân thá».
Bãch SÆ¡n Quân nhìn hắn, cÆ°á»i hì hì, rồi vòng tay chà o đáp lại :
- Bằng hữu muốn đi à ?
Hoa Vô Khuyết thở ra một hơi dà i :
- Các hạ có Ä‘iá»u chi phân phó chăng ?
Bạch Sơn Quân đáp :
- Ta đã biết là mình có lá»—i vá»›i bằng hữu, thì khi nà o lại dám là m phiá»n đến bằng hữu nữa ?
Hoa Vô Khuyết từ từ tiếp :
- Nếu váºy, sao các hạ còn ngầm hạ thủ nÆ¡i hông tại hạ ?
Bạch Sơn Quân kinh hãi :
- Tháºt váºy sao ? Có lẽ tại hạ sÆ¡ ý đấy, lúc lấy hai mÅ©i châm Ä‘á»™c cho ngÆ°Æ¡i, ta lại đâm má»™t mÅ©i Du Tý châm và o má»™t huyệt đạo nÆ¡i hông ngÆ°Æ¡i !
Hoa Vô Khuyết trầm giá»ng :
- Bên dưới huyệt Tiếu Yêu !
Bạch Sơn Quân lộ vẻ khẩn trương, suýt xoa đôi tay :
- Nếu đúng tại phụ cáºn Tiếu Yêu huyệt, thì tháºt là phiá»n phức đó ! Ta không dá khinh suất lấy ra cho ngÆ°Æ¡i, nếu không khéo tay đẩy mÅ©i châm nhÃch qua huyệt Tiếu Yêu, thì dù cho thần tiên giáng thế cÅ©ng không cứu ná»—i ! NgÆ°Æ¡i sẽ phát lên cÆ°á»i, cÆ°á»i liên tục, đúng ba ngà y đêm, rồi chết ! Lúc chết, vẫn còn nhe răng nhÆ° còn cÆ°á»i ở bên kia thế giá»›i !
Hoa Vô Khuyết trầm ngâm một lúc đoạn thốt :
- Thế là còn có cách, tại hạ xin cáo từ, tìm biện pháp chữa trị … Bạch Sơn Quân thở dà i :
- Nếu bây giá» ngÆ°Æ¡i tùy ý Ä‘i đứng, thì mÅ©i Du Ty châm đó cÅ©ng bị nhÃch Ä‘á»™ng theo bÆ°á»›c chân, nó sẽ xâm nháºp dần dần và o huyệt Tiếu Yêu ! NgÆ°Æ¡i có cẩn tháºn cách nà o, cÅ©ng không Ä‘i được bảy bÆ°á»›c cùng má»™t lúc !
Hoa Vô Khuyết dừng chân !
Rồi hắn từ từ quay mình, bình tịnh nhìn Bạch SÆ¡n Quân lâu lắm, hắn buá»™t miệng thở dà i, lại cÆ°á»i khổ, cuối cùng lắc đầu, thốt :
- Hà nh Ä‘á»™ng của các hạ và phu nhân, thiết tưởng trên Ä‘á»i nà y không má»™t ai hiểu ná»—i ! Phu nhân không muốn là m ngÆ°á»i, chỉ thÃch là m chó, là m ngá»±a, Ä‘iá»u đó chẳng nói đến là m chi, còn các hạ … Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i nhẹ :
- Nếu bằng hữu không hiểu Ä‘iểm nà o, ta xin giải thÃch Ä‘iểm đó cho bằng hữu nghe !
Hoa Vô Khuyết tiếp :
- Tại hạ Ä‘inh ninh các hạ phải sát hại tại hạ, ngỠđâu các hạ lại cứu, cứu rồi lại còn Ä‘em cái táºt riêng tÆ° kÃn đáo của phu nhân tiết lá»™ vá»›i tại hạ ! Äến lúc song phÆ°Æ¡ng xem nhau nhÆ° bằng hữu, thì các hạ lại xuống tay Ä‘á»™c ! Sá»± việc nà y, nếu không chÃnh mắt trông thấy, thì chắc chắn là tại hạ không tin có sá»± tháºt nhÆ° váºy !
Bạch SÆ¡n Quân phá lên cÆ°á»i ha hả.
CÆ°á»i má»™t lúc, thá»a thÃch rồi, y thốt :
- Bằng hữu đã há»i, ta không thể không nói ! Nếu ta là m thế, tất nhiên phải có má»™t nguyên nhân !
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i khổ :
- Xin cho biết !
Bạch Sơn Quân tiếp :
- Nếu bằng hữu là ai khác, thì chẳng những ta không là m khổ, trái lại, ta còn cung kÃnh Ä‘Æ°a Ä‘i má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng. NhÆ°ng, bằng hữu là đệ tá» của Di Hoa Cung, thì sá»± tình phải đặc biệt !
Hoa Vô Khuyết há»i :
- Äặc biệt nhÆ° thế nà o ?
Bạch SÆ¡n Quân nhìn hắn. Má»™t lúc lâu, y từ từ há»i :
- Cho đến bây giá», ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a biết ta là ai à ?
Hoa Vô Khuyết lắc đầu :
- Kiến thức của tại hạ không sâu rộng lắm !
Bạch SÆ¡n Quân mỉm cÆ°á»i :
- Phải ! Phà m là môn hạ Di Hoa Cung, thì không thÆ°á»ng lÆ°u ý đến sá»± việc trên giang hồ. NhÆ°ng … Ãt nhất cái danh hiệu Tháºp Nhị quái kiệt, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng có nghe nói đến má»™t và i lần chứ ?
Hoa Vô Khuyết chợt tỉnh ngộ, kêu lên :
- Phải rồi ! Hổ là SÆ¡n Quân ! Thảo nà o, các hạ lấy con hổ tá»± và mình, lại còn nuôi hổ là m nô lệ ! Ngá»±a là hổ thê, nên phu nhân thÃch là m ngá»±a hÆ¡n là m ngÆ°á»i !
Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i vang :
- Kiến thức của ngươi không sâu rộng lắm, song óc tưởng tượng thì rất phong phú !
Bá»—ng, y ngÆ°ng cÆ°á»i, rồi trầm giá»ng tiếp :
- Hiện tại, ngÆ°Æ¡i đã biết ta là ai rồi, thì hẳn ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nên biết luôn, đối vá»›i Di Hoa Cung, bá»n Tháºp Nhị Quái Kiệt có mối tá» thù. NgÆ°Æ¡i đã sa và o tay ta rồi, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không sợ ?
Hoa Vô Khuyết Ä‘iá»m nhiên, chẳng há» nao núng. Hắn bình tịnh há»i :
- Các hạ muốn Ä‘á»™ng thủ, thì vừa rồi không nên cứu tại hạ. Äã cứu tại hạ rồi, tất nhiên các hạ có việc thỉnh cầu nÆ¡i tại hạ. Tại hạ là ngÆ°á»i được thỉnh cầu, thì khi nà o lại phải sợ ?
Bạch SÆ¡n Quân cÆ°á»i lá»›n trở lại :
- Thông minh đấy !
Y lại ngừng cÆ°á»i Ä‘á»™t ngá»™t, rồi trầm gÆ°Æ¡ng mặt, tiếp luôn :
- Äúng váºy ! Ta có việc cầu nÆ¡i ngÆ°Æ¡i, và cái việc đó, nhÆ° thế nầy, ngÆ°Æ¡i Ä‘em bà máºt của môn thần công Di Hoa Tiếp Ngá»c, tiết lá»™ vá»›i ta, chẳng những ta sẽ phóng thÃch ngÆ°Æ¡i mà ngược lại ngÆ°Æ¡i muốn yêu cầu ta việc gì, ta sẵn sà ng giúp ! Má»™t cuá»™c đổi chác không hÆ¡n không kém, trong đó có cái giá sanh mạng của ngÆ°Æ¡i !
Hoa Vô Khuyết báºt cÆ°á»i ròn !
Tuy nhiên, giá»ng cÆ°á»i rất lạnh. Hắn thốt :
- Quả nhÆ° các hạ nghÄ© rằng, bà máºt của Di Hoa Tiếp Ngá»c là má»™t Ä‘iá»u rẻ rúng, ai muốn biết cÅ©ng được, ai đòi há»i cÅ©ng xong, và ngÆ°á»i trong Di Hoa cung tình nguyện, khẳng khái tiết lá»™ vá»›i bất cứ ai có tánh hiếu kỳ, thì các hạ thất vá»ng lá»›n !
Bạch Sơn Quân biến sắc mặt :
- Chẳng lẽ ngươi dám không nói ?
Hoa Vô Khuyết ung dung đáp :
- Trên thế gian, có rất nhiá»u phÆ°Æ¡ng pháp là m cho ngÆ°á»i ta mở miệng, có những phÆ°Æ¡ng pháp tuyệt diệu đến Ä‘á»™ khai khẩu những kẻ câm. NgÆ°á»i ta có thể lấy cái chết mà uy hiếp, ngÆ°á»i ta có thể dùng cá»±c hình, ngÆ°á»i ta cÅ©ng có thể Ä‘em tiá»n tà i, lợi lá»™c câu nhữ, dụ hoặc. Các hạ cứ áp dụng tất cả má»i biện pháp đó, thá» xem có khai khẩu được tại hạ không !
Bạch SÆ¡n Quân thừ ngÆ°á»i má»™t lúc, rồi báºt cÆ°á»i khan :
- Ta biết tất cả những biện pháp do ngÆ°Æ¡i vừa kể, không có hiệu lá»±c mảy may đối vá»›i ngÆ°Æ¡i. Nếu là má»™t bà máºt nà o khác, thì có thể ta bức ngÆ°Æ¡i tiết lá»™ được. NhÆ°ng, Di Hoa Tiếp Ngá»c là thứ báu trấn môn của Di Hoa cung, ngÆ°Æ¡i nói ra rồi, dù ta có phóng thÃch ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng sống được vá»›i môn quy ! Phải váºy không ?
Y tá»± mâu thuẫn lấy y, đã biết ngÆ°á»i ta không thể nói mà con sắp xếp mÆ°u mô, bức hiếp ngÆ°á»i ta !
ChÃnh Ä‘iá»u đó là m cho Hoa Vô Khuyết lấy là m lạ.
Hắn há»i :
- Äã biết nhÆ° váºy, thì các hạ định là m gì đây ?
Bạch Sơn Quân đáp :
- Tuy ta chưa nghĩ ra biện pháp gì, song cái công của ta không thể phà bỠđược !
Chỉ còn cách là tạm thá»i bá» lại đó, khi nà o ta nghÄ© ra má»™t phÆ°Æ¡ng cách thì ta sẽ tìm lại ngÆ°Æ¡i. Bây giá», ta Ä‘i đây ! NgÆ°Æ¡i muốn ở, muốn Ä‘i tùy ý ! Ta không quản thúc ngÆ°Æ¡i là m gì. Bất quá nếu ngÆ°Æ¡i cần nói vá»›i ta Ä‘iá»u gì đó, thì cứ gá»i, ta láºp tức đến vá»›i ngÆ°Æ¡i !
Nói Ä‘i là y Ä‘i liá»n.
Hoa Vô Khuyết chết sững tại chỗ.
Bạch SÆ¡n quân ra bên ngoà i rồi, còn quay đầu lại cÆ°á»i thốt :
- NgÆ°Æ¡i đừng quên nhé, bÆ°á»›c quá bảy bÆ°á»›c là kể nhÆ° vong mạng đó nhé ! Chết liá»n, chẳng có chi, chứ cÆ°á»i mãi suốt ba ngà y đêm rồi chết, chắc không sÆ°á»›ng lắm đâu !
hết: Hồi 79, xem tiếp: Hồi 80
|
02-08-2008, 05:26 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 80
Nghĩa Bất Dung Từ
Ngôi nhà không lá»›n, không nhá», chỉ có vá»ng cá»a thôi.
Thấy Bạch SÆ¡n Quân bÆ°á»›c qua cá»a đó, Ä‘i ra, Hoa Vô Khuyết muốn bÆ°á»›c theo.
Nhưng, ý thì muốn, mà chân không cất lên, rồi hắn bất động tại chỗ.
Hắn hiểu, Bạch SÆ¡n Quân không buông lá»i hăm dá»a hắn. Hắn có thể bÆ°á»›c ra chứ, song hắn không dám Ä‘em sanh mạng thá» thách má»™t trÆ°á»ng hợp nguy nan.
Bất quá, hắn nghÄ© rằng, Ãt nhất hắn cÅ©ng bÆ°á»›c Ä‘i được bảy mÆ°Æ¡i, chứ không là bảy bÆ°á»›c, Bạch SÆ¡n Quân nói thế, chỉ là má»™t cách nói gá»n, không hÆ¡n không kém.
Dù bảy bÆ°á»›c, dù bảy mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c, Ä‘á»i ngÆ°á»i hạn chế trong vòng bảy mÆ°Æ¡i bÆ°á»›c đó, kể ra cÅ©ng đáng buồn thÆ°Æ¡ng.
Hắn không sợ chết, song hắn nghÄ© rằng dù sao thì cái sống vẫn có Ãch lợi hÆ¡n cái chết. Cho nên lúc chÆ°a cần phải chết, thì hắn cố mà sống.
Trong tình cảnh nà y, cần nỗ lực để mà sống, quả hắn cũng có dũng khà lắm chứ !
Nếu cứ mỗi lần gặp cái khổ là mỗi lần nghĩ đến cái chết, thì còn gì là chà khà nam nhi, còn gì là một trượng phu ?
Äúng lúc đó con hổ bá»—ng gầm lên má»™t tiếng.
Cá»a đã đóng kÃn, nhÆ°ng con hổ rống lên rồi, má»™t ngá»n gió lạnh quét tá»›i.
Äèn chao chao chá»±c tắt. Bà n ghế trong gian đại sảnh ngã lá»ng chá»ng.
Hổ chưa đến, oai hổ đã hiện ra rồi.
Hoa Vô Khuyết biến sắc.
Mãnh hổ đã và o đến khách sảnh ! Hiện tại nó không còn là con mèo Æ°á»›t nhÆ° hồi trÆ°á»›c, nó đã khôi phục cái oai phong của má»™t chúa sÆ¡n lâm. Nói bÆ°á»›c Ä‘i chầm cháºm, má»—i bÆ°á»›c chân của nó có sức nặng ngà n cân.
Luáºn vá» võ công dù là lúc thÆ°á»ng, hắn không thể đánh má»™t chưởng mà con má»™t con hổ chết ngay, song nếu có mÆ°á»i con hổ cùng vồ hắn má»™t lượt, vị tất có con nà o chạm đến mình hắn được ?
NhÆ°ng hiện tại hắn chỉ không dám váºn khÃ, thì có khác nà o là má»™t gã tầm thÆ°á»ng, nói theo bình dân là trói gà không chặt. Gà còn không thể trói chặt thì còn nói chi đến má»™t con hổ ?
Con hổ tiến và o, nó bước một bước, hắn lùi một bước.
Hắn chỉ còn có cách duy nhất đó thôi, khi nà o không còn lùi được nữa hẳn hay.
Gian phòng không lá»›n lắm, hắn lùi Ä‘á»™ mÆ°á»i bÆ°á»›c là đụng tÆ°á»ng.
Hắn lùi, hổ tiến, hổ đến trÆ°á»›c mặt hắn, hổ dá»±ng Ä‘uôi thẳng nhÆ° cán cá», Ä‘uôi quáºt qua, đảo lại, trong cái dáng sắp sá»a chụp phủ xuống đầu hắn.
Nếu nó chụp, thì Hoa Vô Khuyết phải là m sao ?
Mồ hôi phun ra thà nh hạt, chảy ra ròng ròng xuống má, xuống cằm, nếu hắn không kêu cứu với Bạch Sơn Quân, thì trong thoáng mắt con hổ sẽ nuốt hắn là cái chắc.
Tuy hắn chÆ°a muốn chết, nhÆ°ng con ngÆ°á»i nhÆ° hắn khi nà o lại kêu cứu vá»›i bất kỳ ai, kể cả nhị vị ân sÆ° của hắn ?
Lại một tiếng hổ rống lên.
Không gian rung chuyển, chiếc lá» hoa trên mặt bà n ngã ngang, lăn long lóc, rá»›t xuống ná»n, kêu má»™t tiếng xoảng, vỡ vụn.
Giang Ngá»c Lang báºt cÆ°á»i cuồng dại, thoát nhanh ra ngoà i.
Nghe chà ng cÆ°á»i biểu hiện, sá»± đắc ý rõ rệt của hắn, Thiết Tâm Nam rợn ngÆ°á»i, đổ mồ hôi lạnh.
Nà ng biết rõ Giang Ngá»c Lang tuy có tâm trÆ°á»ng ác Ä‘á»™c, song cái máºt rất nhá», nếu không nắm được má»™t phÆ°Æ¡ng tiện cụ thể và hữu hiệu chế ngá»± Hoa Vô Khuyết thì chẳng khi nà o hắn đắc ý nhÆ° váºy.
Thì, là m sao nà ng yên tâm được vỠHoa Vô Khuyết ?
Thế ra Hoa Vô Khuyết đã chết rồi sao ? Việc đó có thể xảy ra được chăng ?
Thiết Tâm Nam suýt buộc miệng thét lên một tiếng hãi hùng. nà ng nghe con tim vỡ ra từng mãnh, từng mảnh.
Nà ng an hay nguy, Ä‘iá»u đó không còn là vấn Ä‘á» cho nà ng nữa, nà ng chỉ lo cho Hoa Vô Khuyết thôi.
Trá»i ! Nếu Hoa Vô Khuyết có bá» gì !
Tiếng thét không thoát ra được, thì lệ thảm thoát ra, lệ thảm kết thà nh dòng, tuôn cuộn cuộn.
Bá»—ng Hắc Tri Thù báºt cÆ°á»i lạnh mấy tiếng, rồi thốt:
- Nữ nhân ! Thì ra nữ nhân nà o cũng tầm thưòng cả ! Chết là cái gì chứ ?
- Chết đâu phải là việc trá»ng đại trong Ä‘á»i, khóc là m chi cho thÆ°Æ¡ng tâm cá»±c Ä‘á»™ ?
Thiết Tâm Nam cắn môi, ngÆ°ng khóc, rồi há»i:
- Các hạ cho rằng tôi thÆ°Æ¡ng tâm cho chÃnh tôi ?
Hắc Tri Thù hừ một tiếng:
- Không cho cô nÆ°Æ¡ng thì còn cho ai nữa ? Chẳng lẽ ngÆ°á»i chết rồi mà cần thiên hạ thÆ°Æ¡ng tâm ? Cái Ä‘iá»u thÆ°Æ¡ng tâm ấy có Ãch chi cho ngÆ°á»i chết.
Thiết Tâm Nam lại khóc, vừa khóc vừa lắc đầu, thốt:
- Các hạ không hiểu đâu ! Vĩnh viễn các hạ không hiểu nổi !
Äá»™t nhiên, Hắc Tri Thù trừng mắt:
- Váºy ra, cô nÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng tâm cho gã há» Hoa đó ?
Thiết Tâm Nam cúi đầu, buông qua tiếng nức nở:
- Ừ !
Hắc Tri Thù cao giá»ng:
- Giả nhÆ° Tiểu Linh NgÆ° chết, cô nÆ°Æ¡ng có thÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° váºy chăng ?
Thiết Tâm Nam vụt ngẩng mặt, nhìn y trân trân, lâu lắm nà ng má»›i nhếch má»™t nụ cÆ°á»i thê thảm:
- Nếu Tiểu Linh Ngư chết, liệu ta có còn sống được chăng ? Ta không sống được, thì nói chi là việc thương tâm ?
Hắc Tri Thù nổi giáºn:
- Äã thế, sao cô nÆ°Æ¡ng lại thÆ°Æ¡ng tâm cho kẻ khác ?
Y gằn giá»ng, tiếp luôn:
- Má»™t nữ nhân chỉ có thể thÆ°Æ¡ng tâm cho má»™t nam nhân thôi ! Ngoà i nam nhân đó, dù cho bất cứ ai khác, chết hay sống cÅ©ng chẳng thà nh vấn Ä‘á». Cô nÆ°Æ¡ng không thể chiếu cố tất cả nam nhân trên Ä‘á»i nà y được !
Thiết Tâm Nam thở dà i, u buồn tiếp:
- Tâm sá»± của tôi chẳng khi nà o các hạ biết được,vÄ©nh viá»…n không biết được. Äừng nói là riêng má»™t các hạ, bất cứ ai trên cõi trần nà y cÅ©ng chẳng hiểu được.
Äến lượt Hắc Tri Thù nhìn nà ng chăm chú.
Sau cùng, y thở ra, gáºt gù:
- Có lý ! Rất có thể là tâm trÆ°á»ng của nữ nhân má»m hÆ¡n nam nhân, nếu tại hạ Ở và o trÆ°á»ng hợp nà y… Thiết Tâm Nam cháºn lá»i; - Không nói chi là Hoa Vô Khuyết, giả nhÆ° các hạ chết Ä‘i, thì tôi cÅ©ng có thể thÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° thÆ°á»ng.
Hắc Tri Thù cau mà y:
- Tại sao ?
Tnn đáp nhanh:
- Tại vì các hạ là bằng hữu của Tiểu Linh Ngư.
Hắc Tri Thù bừng mắt:
- Chẳng lẽ cô nÆ°Æ¡ng và o đây vá»›i mục Ä‘Ãch duy nhất là giải cứu tại hạ ?
Thiết Tâm Nam cÆ°á»i khổ:
- Không vì mục Ä‘Ãch đó thì còn lý do nà o nữa ?
Hắc Tri Thù giương tròn mắt nhìn nà ng một lúc lâu, rồi nghiến răng, rồi buông từng tiếng:
- Rất tiếc hiện tại, tại hạ không cỠđộng được đôi tay, chứ nếu được thì tại hạ xé ngay cô nương thà nh ngà n mảnh vụn.
Thiết Tâm Nam hết sức kinh ngạc:
- Tại sao lạ thế ? Tôi đến cứu các hạ, các hạ lại mắng tôi, thế là nghĩa lý gì ?
Hắc Tri Thù hằn hộc:
- Hắc Tri Thù nà y bình sinh chÆ°a há» chịu thá» nháºn bất cứ nÆ¡i ai má»™t Ä‘iểm ân tình.
Tại hạ sắp chết đến nÆ¡i, lại vô hình chung mà thá» Æ n của cô nÆ°Æ¡ng, thì là m sao tại hạ chết an tâm ? Cái Æ¡n đó, mang theo xuống tuyá»n Ä‘Ã i, nặng ná» là cái chắc, lại không có cách nà o báo đáp, nhÆ° váºy tại hạ dù thà nh ma rồi, mà cÅ©ng chẳng được an nhà n, vì là con ma mang nợ !
Thiết Tâm Nam sững sá».
Rồi nà ng thở ra, thốt:
- Tôi biết rõ tâm trÆ°á»ng của các hạ ! Các hạ đúng là má»™t trang nam tá» hán.
Hắc Tri Thù trầm gương mặt:
- Hừ !
Thiết Tâm Nam quay nhìn Má»™ Dung Cá»u. Nà ng vẫn si si dại dại nhÆ° lúc nà o.
Nà ng ngồi thừ ra đó, có thể bất Ä‘á»™ng suốt ngà y, nhiá»u ngà y.
Thiết Tâm Nam cÆ°á»i thảm:
- NhÆ°ng các hạ cÅ©ng nên nhá»› Ä‘iá»u nà y, là vì cứu ngÆ°á»i nên các hạ má»›i và o đây !
Hắc Tri Thù cất tiếng oang oang:
- Äúng váºy. Tại hạ vì muốn cứu nà ng ấy, nên và o đây ! Tại hạ cam tâm chết vì nà ng, trừ nà ng ra, dù cho nữ nhân nà o khác có chết trÆ°á»›c mặt tại hạ, tại hạ chẳng há» vÆ°Æ¡n bà n tay tiếp trợ.
Thiết Tâm Nam cà ng sững sỠhơn.
Nà ng không tÆ°á»ng là con ngÆ°á»i quái dị đó lại có tánh cố chấp đến mức Ä‘á»™ đó, cái cố chấp của má»™t kẻ thà nh tháºt yêu, chân thà nh yêu đến si mê.
Cái Ä‘iá»u là m cho nà ng thêm lạ lùng, là đối tượng lại yêu đắm Ä‘uối má»™t ngÆ°á»i ná»a ngây ná»a dại … Hắc Tri Thù gắt:
- Cô nÆ°Æ¡ng lấy là m lạ ? Cô nÆ°Æ¡ng tưởng rằng nà ng không xứng đáng cho nam nhân yêu say mê à ? Cho cô nÆ°Æ¡ng biết, dù nà ng Ä‘iên dại nhÆ° váºy song so vá»›i bất cứ nữ nhân nà o trên Ä‘á»i, nà ng còn cao giá hÆ¡n gấp mÆ°á»i, gấp trăm lần. Nà ng đáng yêu hÆ¡n tất cả những nữ nhân còn lại !
Thiết Tâm Nam thở ra:
- Dù các hạ dà nh trá»n chân tình cho nà ng, nà ng cÅ©ng chẳng biết được… Hắc Tri Thù trầm giá»ng:
- Cái đó đã hẳn rồi !
Thiết Tâm Nam lắc đầu:
- Yêu nhÆ° váºy, là chuốc vô vá»ng, biết nhÆ° váºy mà các hạ còn yêu, còn Ä‘eo Ä‘uổi, thế là nghÄ©a là m sao ?
Hắc Tri Thù quắc mắt:
- Tại hạ yêu nà ng, đâu cần nà ng biết ? Äâu cần nà ng đáp lại cân xứng ? Tại hạ yêu được, cứ yêu, yêu không Ä‘iá»u kiện, yêu cho chÃnh mình, thì nà ng biết hay không biết, cÅ©ng chẳng quan hệ gì.
Thiết Tâm Nam rung rung giá»ng:
- Giả như ngà y sau, nà ng biết được, và biết rồi mà nà ng không yêu các hạ, không mà ng đến các hạ, thì sao ? Các hạ vẫn yêu nà ng, yêu mãi mãi chăng ?
Hắc Tri Thù lớn tiếng:
- Tại hạ vẫn yêu, yêu mãi mãi ! Tại hạ yêu nà ng nhưng không mong muốn mà tại hạ chết, tại hạ sẵn sà ng chết để đổi cái sống cho nà ng.
Thiết Tâm Nam lặng ngÆ°á»i má»™t lúc.
Sau đó, nà ng lại khóc. Khóc một lúc, nà ng than:
- Äá»i ngÆ°á»i con gái, nếu có được má»™t nam nhân yêu chà thà nh, chà thiết nhÆ° váºy, thì có chết Ä‘i, cÅ©ng chẳng còn ân háºn gì nữa … Nà ng nhìn qua Má»™ Dung Cá»u, cÅ©ng đổ lệ nhÆ° nà ng.
Nà ng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, kêu lên:
- Cô nÆ°Æ¡ng có nghe bá»n tôi Ä‘Ã m thoại vá»›i nhau chứ ? Cô nÆ°Æ¡ng hiểu được Ãt nhiá»u ý tứ của bá»n tôi chứ ?
Má»™ Dung Cá»u khóc, nhÆ°ng đôi mắt của nà ng vẫn si si mê mê nhÆ° lúc nà o.
Hắc Tri Thù chá»›p mắt, niá»m phấn khởi bá»™c hiện, song chỉ má»™t thoáng thôi, ánh mắt của y trầm xuống trong vùng u buồn.
Thiết Tâm Nam an ủi y:
- Äừng buồn lắm, các hạ. Hiện tại thì nà ng ngây ngây dại dại nhÆ° váºy đó nhÆ°ng chân tình của các hạ sẽ cảm hóa nà ng, khÃch Ä‘á»™ng nà ng, rồi cÅ©ng có lúc nà ng khôi phục tâm trÃ, nà ng sẽ trở lại trạng thái bình thÆ°á»ng … Bá»—ng, có tiếng cÆ°á»i khanh khách vang lên rồi má»™t câu nói tiếp theo:
- Cũng có lúc ? Chỉ sợ cái lúc đó chẳng bao giỠđâu !
Câu nói dứt Giang Ngá»c Lang bÆ°á»›c và o.
Hắn và o một mình. Thiết Bình Cô không theo hắn.
Thiết Tâm Nam kinh hoảng, hấp tấp há»i:
- Ngươi còn và o đây là m gì nữa ?
Giang Ngá»c Lang Ä‘iá»m nhiên:
- Và o đây để gặp ngươi, chứ là m gì ?
Hắn lắc lÆ° mình, bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Thiết Tâm Nam Ä‘Æ°a tay xoa xoa má nà ng, cÆ°á»i hì hì, tiếp:
- Ngưòi ta nói, má»™t ngà y không thấy nhau, mÆ°á»ng tượng ba năm vắng mặt, nhÆ°ng ta thì khác, ná»a khắc không thấy ngÆ°Æ¡i, là cầm bằng cách biệt hẳn mÆ°á»i năm dà i ! DÄ© nhiên, cái khổ Æ°á»›c vá»ng tÆ°Æ¡ng phùng phải nặng hÆ¡n:
Thiết Tâm Nam khiếp quá, rú lên:
- Ngươi, ngươi đừng quên, nà ng ấy có thể tái xuất hiện bất cứ lúc nà o đấy !
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i hắc hắc:
- NgÆ°Æ¡i khéo lo xa cho ta, khi nà o ta quên Ä‘iá»u đó ? Cho ngÆ°Æ¡i biết, ta vừa cho nà ng uống má»™t hoà n an thần, bây giá» nà ng Ä‘ang say giấc Ä‘iệp, dù cho ngÆ°Æ¡i có hét la đến toạc yết hầu, vị tất nà ng tỉnh lại !
Thiết Tâm Nam run bắn ngÆ°á»i lên, hét vang:
- Nếu ngươi chạm đến chân lông ta, ta sẽ mách lại với nà ng.
Giang Ngá»c Lang báºt cÆ°á»i khanh khách:
- Là m gì có việc đó ? Ta bảo đảm là ngươi chẳng bao giỠtố cáo với nà ng được !
Khi nà ng tỉnh lại rồi, thì ngÆ°Æ¡i chẳng còn nói năng được nữa, nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i mong gì tốc cáo ta ?
Thiết Tâm Nam rợn mình.
Äấu dữ không xong, nà ng phải đấu hiá»n, xuống nÆ°á»›c van hắn:
- NgÆ°Æ¡i ... ngÆ°Æ¡i đừng là m váºy, Giang Ngá»c Lang Æ¡i ! Tốt hÆ¡n, ngÆ°Æ¡i nên giết ta Ä‘i ! NgÆ°Æ¡i giết ta, ta cảm kÃch vô cùng … Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i hì hì:
- Giết ngÆ°Æ¡i ? Tại sao ta giết ngÆ°Æ¡i ? Dù sao thì ta cÅ©ng biết thÆ°Æ¡ng hoa tiếc ngá»c chứ ? Tiểu Linh NgÆ° và Hoa Vô Khuyết có cái diá»…m phúc được má tá»±a vai ká» thì Ãt nhất ta cÅ©ng phải là m được nhÆ° chúng chứ, thà rằng ta là m kẻ đến sau cùng song có vẫn hÆ¡n không ! Nếu chẳng là m nhÆ° váºy, thì chẳng hóa ra ta thua kém chúng sao ? Không đâu. Thiết Tâm Nam, ta chẳng giết ngÆ°Æ¡i, ta cần hưởng thụ vá»›i ngÆ°Æ¡i !
Hắn cÆ°á»i lá»›n, đồng thá»i quà ng tay ôm choà ng quanh mình Thiết Tâm Nam, hắn nhấc bá»—ng nà ng lên, tiếp:
- Nói thá»±c vá»›i ngÆ°Æ¡i ta chẳng mà ng chi cả, ta chiếm được ngÆ°Æ¡i là đủ rồi, đủ lắm rồi. Mà ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng quên Ä‘iá»u nà y, chẳng phải ta si mê ngÆ°Æ¡i đâu nhé, ta chiếm ngÆ°Æ¡i là để có má»™t đòn đánh trả Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh NgÆ° đó ! Cho nên ngÆ°Æ¡i đừng hy vá»ng thoát khá»i tay ta !
Thiết Tâm Nam hôn mê liá»n.
Hắc Tri Thù giÆ°Æ¡ng to mắt nhìn Giang Ngá»c Lang mang Thiết Tâm Nam Ä‘i.
Ngoà i việc giương to mắt nhìn, y còn là m gì hơn được ?
Và , còn nghi ngá» gì nữa, chỉ trong khoảng khắc đó thôi Thiết Tâm Nam sẽ ôm háºn suốt Ä‘á»i, nếu nà ng có gan sống sót mà ôm háºn.
Chỉ sợ nà ng tự tỠmất !
Dù cho hoà ng thiên có muốn cứu nà ng, hoà ng thiên cÅ©ng không thể rá»i cung trá»i xuống nhanh chóng, xuống kịp thá»i mà giải cứu.
Mãnh hổ chồm chồm, chực chụp.
Hoa Vô Khuyết thấy thần chết quá gần.
NgỠđâu, trong lúc vạn tá» vô sanh đó, Hoa Vô Khuyết chợt phát hiện bên cạnh mình có má»™t bức há»a treo tÆ°á»ng, cạnh dÆ°á»›i bức há»a ấn sâu và o tÆ°á»ng.
Hoa Vô Khuyết Ä‘Æ°a tay giáºt rồi đẩy, hắn giáºt và đẩy và i lượt bức há»a Ä‘á»™t nhiên thụt và o trong, bà y ra khung cá»a, cá»a dÄ© nhiên có cánh.
Không cháºm trá»… hắn lách mình, vá»t qua khung cá»a đó.
Hắn vừa vá»t qua khá»i khung cá»a, thì con hổ lại rống lên không gian rung chuyển.
Con hổ không còn là m gì hắn được nữa, và o trong rồi, hắn hoà n tay xô bức há»a trả vá» chá»— cÅ©.
Khung cá»a đóng kÃn lại, ngăn cháºn con hổ bên ngoà i.
Hắn thở phà o mấy lượt. Mất mấy phút giây, hắn mới lấy lại bình tĩnh, rồi hắn đảo mắt quan sát khung cảnh mới.
NÆ¡i hắn vừa lá»t và o, là đầu thá»m, bên trên, thá»m có bảy báºc, bằng đá, ăn thông xuống sâu, bên dÆ°á»›i có con Ä‘Æ°á»ng, Ä‘Æ°á»ng dẫn đến má»™t gian phòng, có cá»a, ánh đèn từ bên trong của chiếu qua khe hở, rá»i ra ngoà i.
Từ đầu trên, hắn theo báºc xuống đến bên dÆ°á»›i, lần theo con Ä‘Æ°á»ng đó, Ä‘i thẳng đến trÆ°á»›c gian phòng.
Dĩ nhiên, hắn không dám cỠđộng mạnh, hắn di chuyển như một bóng ma.
Trong trÆ°á»ng hợp nà y, hắn thấy cần phải lục soát toà n khu nà y, để xem cho biết tất cả an bà y, bố trà nÆ¡i đây.
Nhưng, hắn chưa ghé mắt nhìn qua khe hở, xem bên trong gian phòng có những gì, đột nhiên hắn nghe âm thanh của Thiết Tâm Nam vang lên:
- Ta … ngươi … đừng là m thế ! Thà ngươi giết ta còn hơn.
Quên mất sá»± dè dặt, còn cách mấy bÆ°á»›c ná»a đến cá»a phòng, Hoa Vô Khuyết không bÆ°á»›c, trái lại hắn phóng chân nhảy tá»›i.
Giang Ngá»c Lang giÆ°Æ¡ng giÆ°Æ¡ng đắc chà bế Thiết Tâm Nam ra ngoà i. Bá»—ng, hắn thấy má»™t bóng ngÆ°á»i đứng chắn nÆ¡i khung cá»a.
Ãnh đèn chiếu rõ gÆ°Æ¡ng mặt của ngÆ°á»i đó, bất giác Giang Ngá»c Lang rụng rá»i … Thá»±c ra, chÃnh hắn đã chết cứng rồi, nếu hắn còn lùi trở và o phòng là do bản năng tá»± tồn Ä‘iá»u khiển cÆ¡ thể, đẩy hắn trở lại thôi.
Trên gÆ°Æ¡ng mặt anh tuấn của Hoa Vô Khuyết niá»m phẫn ná»™ hiện rõ. Bình sanh, hắn chẳng há» tá» vẻ phẫn ná»™, bây giá», hắn trầm trầm, thần sắc nhÆ° thế thì đủ biết hắn tức uất đến mức Ä‘á»™ nà o !
Hoa Vô Khuyết đến đây ! Hắn đến đây được, là hắn không việc gì, Bạch Sơn Quân và Bạch Phu Nhân không cầm chân hắn nổi !
Hoa Vô Khuyết trừng mắt nhìn hắn,, nếu lúc đó mà Hoa Vô Khuyết Ä‘á» khà được là Giang Ngá»c Lang cầm nhÆ° vá» chầu tiên tổ.
Từ lúc xuất cung đến nay, hắn chÆ°a há» có ý giết ngÆ°á»i, cái ý do chÃnh hắn, song Giang Ngá»c Lang đã là m quá đáng, hắn không thể dung thứ con trùng Ä‘á»™c đó mãi, con trùng Ä‘á»™c sống sót thêm má»™t ngà y, là ngà y đó còn có ngÆ°á»i bị hại.
Hại ai cÅ©ng còn được Ä‘i, hại ai khuất mắt hắn, cÅ©ng còn được Ä‘i, chứ hại ngÆ°á»i trÆ°á»›c mắt hắn, mà ngÆ°á»i bị hại lại là Thiết Tâm Nam, thì mÆ°á»i mạng Giang Ngá»c Lang hắn cÅ©ng giết nhÆ° thÆ°á»ng, giết ngon tay, giết sÆ°á»›ng ý.
Nhưng, muốn giết mà là m sao giết được ?
Tuy nhiên, là m gì Giang Ngá»c Lang biết chuyện đó ? Nằm má»™ng hắn cÅ©ng chẳng hiểu là hiện tại Hoa Vô Khuyết không còn má»™t Ä‘iểm lá»±c khà hay đúng hÆ¡n Hoa Vô Khuyết không thể Ä‘á» khà váºn công.
Thì, Giang Ngá»c Lang phải sợ.
Äáng tiếc cho Hoa Vô Khuyết, bất lá»±c trong cái lúc rất cần.
Hắn thầm than, từ từ há»i:
- Buông hay không buông ?
Giang Ngá»c Lang vÆ°á»i vuốt:
- Buông ! Buông chứ !
Hắn cung cung kÃnh kÃnh đặt Thiết Tâm Nam xuống đất.
Hoa Vô Khuyết lạnh lùng:
- Ta không muốn là m chi hại đến ngươi. Hãy đi đi !
Giang Ngá»c Lang nghe trái núi đè trên đầu bay mất, thở phà o mấy lượt vừa chạy nhanh ra ngoà i, vừa Ä‘Æ°a đẩy má»™t câu:
- Tiểu đệ toà n mạng !.... Tiểu đệ tuân gấp !
Hắc Tri Thù nổi giáºn, hét:
- Há» Hoa kia, ngÆ°Æ¡i có ý tứ gì chứ ? Cái thứ ngÆ°á»i nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i dung tha được à ?
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i khổ:
- Giết kẻ hèn, chỉ bẩn tay mình, tha cho hắn là phải !
Hắn chỉ sợ Giang Ngá»c Lang còn ẩn nấp đâu đó, theo dõi sá»± tình nên bắt buá»™c phải nêu má»™t lý do chân chÃnh.
Hắc Tri Thù hừ một tiếng:
- NgÆ°Æ¡i sợ dÆ¡ tay, chứ ta thì không sợ, NgÆ°Æ¡i hãy giải huyệt gấp cho ta, ta sẽ tìm hắn mà kết liá»…u tÃnh mạng của kẻ bẩn nhất Ä‘á»i !
Hoa Vô Khuyết giáºt mình.
Hắn đâu còn công lực mà giải huyệt cho Hắc Tri Thù ? Hắn phải là m sao đây ?
Chỉ còn có cách duy nhất, là hắn vỠchẳng nghe chi hết.
Hắc Tri Thù không thấy hắn nhút nhÃch, nổi giáºn, hét:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng thân thể ta cũng dơ luôn, nên ngươi sợ bẩn tay, không dám mó và o ?
Hoa Vô Khuyết khổ sở vô cùng:
- Tại sao huynh đà i nóng thế ?
Hắc Tri Thù quát tháo:
- NgÆ°Æ¡i bảo ta đừng nóng ? Sá»± tình nhÆ° váºy mà bảo đừng nóng được à ?
Hoa Vô Khuyết cúi đầu, nhìn nghiêng qua Thiết Tâm Nam rồi từ từ bước tới độ mươi bước, đến cạnh nà ng.
Khoảng cách mÆ°á»i bÆ°á»›c, lúc đó đối vá»›i hắn, gian nan, nguy hiểm hÆ¡n vượt núi cao, xuống hổ thẳm.
Hắc Tri Thù cÆ°á»i lạnh:
- Tốt ! Tốt lắm ! Thì ra, con ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i là thế đó, ai ai cÅ©ng lầm ngÆ°Æ¡i. Tất cả bá»n chúng ta Ä‘á»u lầm ngÆ°Æ¡i ! Bây giá» thì ta cầm ngÆ°Æ¡i chạm và o mình ta, bà n tay đó mà chạm và o mình ta thì suốt Ä‘á»i ta không gá»™t rá»a nổi mùi thối tha !
Hoa Vô Khuyết xót xa vô cùng, song hắn còn là m gì được nữa chứ ?
Mắng ! Bình sinh hắn chÆ°a há» bị ai mắng nhục nhã nhÆ° lần nà y ! Và bây giá» thì hắn phải tiếp nháºn sá»± nhục nhã đó.
Không tiếp nháºn thì hắn là m gì được ? Chẳng lẽ Ä‘em chân tình tiết lá»™ vá»›i Hắc Tri Thù ?
Nếu Giang Ngá»c Lang còn lẫn quẫn ở bên ngoà i, nghe lá»t thì sao ? Rất có thể cả ba Ä‘á»u phải chết !
Hiện tại, Giang Ngá»c Lang chỉ sợ má»—i má»™t mình hắn cÅ©ng thế, đối vá»›i Giang Ngá»c Lang, luôn luôn hắn Ä‘á» cao cảnh giác.
Trong khi đó, Thiết Tâm Nam đã tỉnh lại.
Thấy Hoa Vô Khuyết, nà ng đổ lệ ngay, thứ lệ mừng, từ cái chết được trở vỠcái sống.
Mặc cho lệ xúc động tuôn trà o, nà ng reo lên:
- Ngươi đến ! Quả nhiên ngươi đến như những lúc nà o ta gặp nguy cấp ! Ta biết lắm mà , chẳng một ai là m gì nổi ngươi, ta biết thế nà o rồi ngươi cũng đến giải cứu ta, giải cứu cả hai chúng ta !
Nà ng kèm luôn Hắc Tri Thù với nà ng.
NhÆ°ng, Hắc Tri Thù cÆ°á»i lạnh:
- Nếu ta bắt buá»™c phải nhỠđến cái thứ ngÆ°á»i nhÆ° hắn giải cứu, thì thà ta chịu chết còn hÆ¡n !
Thiết Tâm Nam trố mắt:
- Các hạ … Sao các hạ ăn nói vá»›i hắn nhÆ° váºy ?
Hắc Tri Thù bây giá» khinh bỉ cả hai rõ rệt, nên không cần giữ lá»… Ä‘á»™ dùng sáo ngữ các hạ, huynh Ä‘Ã i, cô nÆ°Æ¡ng … đối vá»›i há».
Y gá»i cá»™c lốc bằng tiếng ngÆ°Æ¡i, và xÆ°ng cá»™c lốc bằng tiếng ta.
Y hừ một tiếng:
- Sao ngÆ°Æ¡i không há»i thẳng nÆ¡i hắn ?
Thiết Tâm Nam trừng mắt:
- Việc gì đã phát sinh chứ ? Tại sao lại có biến đổi ?
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên, thở dà i mấy tiếng, Ä‘oạn nhếch nụ cÆ°á»i khổ đáp:
- Chẳng có việc chi !
Thiết Tâm Nam cÆ°á»i tÆ°Æ¡i:
- Vô luáºn là m sao, nÆ¡i nà o có mặt ngÆ°Æ¡i, là nÆ¡i đó được kể nhÆ° thanh bình. Bây giá», ngÆ°Æ¡i hãy Ä‘Æ°a gấp bá»n ta ra khá»i cái chốn quá»· quái nà y, không khà ở đây khó thở quá !
Chợt nhìn hắn, nà ng há»i:
- Mà ngÆ°Æ¡i là m sao thế ? Tại sao lại cứ đứng ỳ má»™t chá»—, không nhút nhÃch nhÆ° váºy ?
Hoa Vô Khuyết đổ mồ hôi lạnh ướt trán:
- Tại hạ … tại hạ … Bá»—ng, có tiếng cÆ°á»i khanh khách vang lên, rồi má»™t câu nói tiếp nối liá»n - Hoa công tá» hiện tá»± cố bản thân còn không xong là m gì chế quản đến các ngÆ°Æ¡i được ? Chẳng lẽ các ngÆ°Æ¡i không trông thấy ? Các ngÆ°Æ¡i bức hắn là m gì, cho khổ tâm cả hai đằng ?
Câu nói dứt, Giang Ngá»c Lang nghênh ngang bÆ°á»›c và o.
Hoa Vô Khuyết giÆ°Æ¡ng tròn mắt nhình Giang Ngá»c Lang không nói má»™t tiếng nà o.
Thiết Tâm Nam kinh hãi đến sững sá», mất mấy phút nà ng má»›i cất tiếng được:
- Có … có tháºt nhÆ° váºy chăng ?
Hoa Vô Khuyết. cứ thở dà i, sau cùng từ từ thốt:
- Giang Ngá»c Lang ! Ta không muốn giết ngÆ°Æ¡i, tại sao ngÆ°Æ¡i Ä‘i tìm cái chết ?
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i lá»›n:
- Phải ! Ta muốn chết, ta Ä‘ang Ä‘i tìm cái chết đây ! Hiện tại, ta mang vị cô nÆ°Æ¡ng há» Thiết kia, rá»i khá»i nÆ¡i nà y ta tiếp tục là m cái việc mà vừa rồi ta bá» dở. Ta thÃch chết trên xác thịt nà ng.
Giá»ng hắn cuồng ngạo cá»±c Ä‘á»™, hắn vòng quanh Hoa Vô Khuyết, tránh chạm và o mình Hoa Vô Khuyết, hắn đến cạnh Thiết Tâm Nam, Ä‘Æ°a hai tay ra quà ng lÆ°ng nà ng, siết mạnh, Ä‘oạn buông má»™t tay xuống, còn tay kia giữ chặt thân hình nà ng, nhấc bá»—ng lên kẹp và o mình.
Thiết Tâm Nam kêu hoảng:
- Ngươi … ngươi dám...
Thấy Hoa Vô Khuyết chÆ°a xuất thủ, Giang Ngá»c Lang can đảm hÆ¡n trÆ°á»›c, báºt cÆ°á»i hắc hắc:
- Tại sao ta không dám ? Chẳng lẽ Hoa công tỠcủa chúng ta lại dám là m gì ta ?
Kẹp Thiết Tâm Nam và o nách rồi, hắn từ từ lùi lại, luôn luôn hắn giữ tư thế đối điện với Hoa Vô Khuyết, mắt nhìn hắn trừng trừng, đỠphòng từng cỠđộng.
Giang Ngá»c Lang nhìn Hoa Vô Khuyết, Thiết Tâm Nam cÅ©ng nhìn Hoa Vô Khuyết, nà ng không nói gì song ánh mắt biểu hiện rõ rà ng niệm tuyệt vá»ng.
Ãnh mắt đó mÆ°á»ng tượng nói câu nà y:
- Ngươi nỡ nà o nhìn hắn mang ta đi ?
Hoa Vô Khuyết xuất hạn đẫm ướt mình.
Hắn đã nhÃch tá»›i sáu bÆ°á»›c rá»i, chỉ còn má»™t bÆ°á»›c nữa thôi, cái bÆ°á»›c định mệnh !
Bây giỠthì ai ai cũng có thể thấy rõ, Hoa Vô Khuyết hoà n toà n vô lực !
Giang Ngá»c Lang báºt cÆ°á»i cuồng dại:
- Hoa Vô Khuyết Æ¡i ! Tại sao ngÆ°Æ¡i không bÆ°á»›c thêm mấy bÆ°á»›c ? BÆ°á»›c Ä‘i Hoa Vô Khuyết, ngÆ°Æ¡i thÆ°á»ng tá»± hà o cho mình là vô địch trong thiên hạ mà , ngÆ°Æ¡i từng cho rằng võ công của ngÆ°Æ¡i là tối thượng mà , mà sao bây giá» ngÆ°Æ¡i đứng Ä‘á» ra đó, mở to mắt mà nhìn kẻ khác Ä‘oạt tình nhân ? NgÆ°Æ¡i không nghÄ© là trong chốc lát nữa đây, cục cÆ°ng của ngÆ°Æ¡i sẽ nằm chung giÆ°á»ng vối ta, nắm tay ta mà nhà n du táºn đỉnh Vu SÆ¡n ?
Hắn bế Thiết Tâm Nam, lùi ra đến vá»ng cá»a đứng lại đó.
Hoa Vô Khuyết rung ngÆ°á»i.
Chết, nếu là điá»u đáng sợ, thì còn má»™t sá»± khác đáng sợ hÆ¡n cái chết. Hắn chết, đã Ä‘Ã nh rồi, song hắn Ä‘i mà Thiết Tâm Nam có thoát khá»i nạn chăng ?
Thoát khá»i hay không, sá»± việc chừng nhÆ° không đáng cho hắn chú ý. Cái Ä‘iá»u là m cho hắn đắn Ä‘o trong phút giây nà y, là giả nhÆ° hắn chết, rất có thể Thiết Tâm Nam còn bị và y vò nhục nhã, dai dẳng hÆ¡n … Hắn chết, mà không cãi biến được mạng váºn của Thiết Tâm Nam, thì chết để là m gì ?
Hắn có thể liá»n chết, giải cứu nạn khá»i cái nạn hiện tại, song sau nà y thì sao ?
Nà ng sẽ còn nhiá»u tao ngá»™ bất hạnh nữa, mà hắn thì lần nà y lại vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i, còn ai chiếu cố đến nà ng trong những cÆ¡n nguy cấp ?
Hắn đắn Ä‘o nhÆ° váºy, nên chÆ°a nhất quyết, chứ nà o phải hắn không dám liá»u chết mà cứu nà ng ?
Còn lại má»™t tay, Giang Ngá»c Lang Ä‘Æ°a ta đó rà rà bên ngoà i ngá»±c của Thiết Tâm Nam, rồi cÆ°á»i hì hì, thốt:
- NgÆ°Æ¡i xem đây, bá»™ ngá»±c của nà ng má»m mại là m sao, tÆ°Æ¡i mát là m sao ! Äúng là xác thân của má»™t gái trinh mà ! Äáng lẽ thì chÃnh ngÆ°Æ¡i hưởng trá»n cái của quý nà y, song hoà ng thiên còn thÆ°Æ¡ng ta, nên ta xoay cục diện để Ä‘Æ°a nà ng vá» ta ! Thiên hạ nói, có phần không cần gì lo, tháºt đúng quá. Äúng quá vừa muốn ăn chÃn, ăn sống, ăn khô, ăn Æ°á»›t, tùy ta nấu nÆ°á»›ng cái cục béo bở nà y !
Hoa Vô Khuyết bước tới.
BÆ°á»›c tá»›i là chết, hắn cÅ©ng biết váºy và hắn biết luôn không cứu nổi Thiết Tâm Nam, nhÆ°ng hắn lại không thể mở mắt nhìn nà ng từ từ rÆ¡i và o cái bẫy của Giang Ngá»c Lang.
Hắn còn đủ lương tri hắn không thể khoanh tay, giả như còn một cỠđộng cuối cùng, dù là một cỠđộng vô hiệu, hắn cũng phải phát xuất.
Có nhÆ° váºy, hắn má»›i an tâm trong những phút sống thừa, và an hồn khi vÄ©nh ly cuá»™c thế.
Má»—i má»™t bÆ°á»›c của hắn là cả má»™t sá»± quyết tâm, là cả má»™t bầu dÅ©ng khÃ.
Giang Ngá»c Lang ngÆ°ng cÆ°á»i. Nhìn gÆ°Æ¡ng mặt xanh dá»n của Hoa Vô Khuyết, hắn kinh hãi kêu lên:
- Hoa Vô Khuyết ngươi dám bước tới à ?
Hoa Vô Khuyết há»›p má»™t hÆ¡i dà i không khÃ, bảo:
- Buông nà ng xuống !
Giang Ngá»c Lang chá»›p mắt.
Bá»—ng hắn phát hiện ra thần sắc của Hoa Vô Khuyết thì trầm trá»ng, song bÆ°á»›c chân lại nhẹ nhà ng tuồng kháºp khá»…nh, bÆ°á»›c chân của kẻ hoà n toà n không biết võ công.
Hắn lại báºt cÆ°á»i cuồng dại, vừa cÆ°á»i vừa thốt:
- Không dá»a khiếp được ta đâu, Hoa Vô Khuyết ! Ta đã hiểu lắm rồi, ngÆ°Æ¡i đã bị vợ chồng Bạch SÆ¡n Quân gây thÆ°Æ¡ng thế, võ công của ngÆ°Æ¡i thất tán trá»n vẹn, ngÆ°Æ¡i chẳng là m gì được ta đâu !
Hắn cao giá»ng há»i:
- Có đúng váºy chăng, Hoa Vô Khuyết ?
Hoa Vô Khuyết nghiến răng, không nói tiếng nà o, cứ nhÃch tá»›i má»™t bÆ°á»›c.
BÆ°á»›c luôn bảy bÆ°á»›c, thì cái nguy đến ngay vá»›i hắn, song nếu thỉnh thoảng bÆ°á»›c và i bÆ°á»›c, tình thế vẫn nguy, có Ä‘iá»u cháºm hÆ¡n.
BÆ°á»›c tá»›i, là đi và o con Ä‘Æ°á»ng chết, hiện tại hắn còn con Ä‘Æ°á»ng nà o khác hÆ¡n đâu mà chá»n lá»±a ?
Giang Ngá»c Lang cao giá»ng hét:
- Hay cho tiểu tá», cái gan của ngÆ°Æ¡i lỳ lắm đó. NhÆ°ng, ta cảnh cáo ngÆ°Æ¡i, nếu ngÆ°Æ¡i nhÃch tá»›i chút nữa, là ta hạ sát ngÆ°Æ¡i liá»n.
Hoa Vô Khuyết thở dà i, rồi nhÃch tá»›i má»™t bÆ°á»›c.
Tá» vong ! Nếu tá» vong đến, thì trên Ä‘á»i nà y có mãnh lá»±c nà o ngăn cháºn nổi chăng ? Nếu tá» vong đến, thì tốt hÆ¡n nên để cho nó đến sá»›m, Ãt nhất con ngÆ°á»i cÅ©ng tránh được sá»± hồi há»™p, sá»± ray rứt& Bây giá», sắp chạm trán vá»›i tá» vong rồi, Hoa Vô Khuyết có cảm tưởng là nó chẳng đáng sợ.
Nó không đáng sợ như hắn từng tưởng tượng.
Bỗng, Thiết Tâm Nam kêu lên:
- Hoa Vô Khuyết, ta van ngÆ°Æ¡i, đừng bÆ°á»›c tá»›i. Äừng ! … Ta … chẳng quan hệ gì, ta chÆ°a hỠđối xá» tốt vá»›i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đừng quan tâm đến ta !
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i nhạt:
- Chẳng bao giá» tại hạ mong muốn cô nÆ°Æ¡ng đối xá» tốt vá»›i tại hạ, ngay từ lúc chúng ta gặp nhau cho đến ngà y nay ! Chẳng bao giá», cô nÆ°Æ¡ng ạ ! Chỉ cần tại hạ đối xá» vá»›i cô nÆ°Æ¡ng … Thiết Tâm Nam rung giá»ng:
- NhÆ°ng, vô luáºn đối xá» vá»›i ta là m sao, ta cÅ©ng chẳng yêu ngÆ°Æ¡i, bởi ta không thể yêu ngÆ°Æ¡i ! Dù ngÆ°Æ¡i có chết vì ta, cho ta, ta cÅ©ng yêu Tiểu Linh NgÆ° thôi, duy nhất Tiểu Linh NgÆ° ! Tại sao ngÆ°Æ¡i tá»± chuốc khổ mà tìm cái chết ?
Giang Ngá»c Lang cÆ°á»i lá»›n:
- Hoa Vô Khuyết, ngươi có nghe nà ng nói đó chăng ?
Hoa Vô Khuyết nở nụ cÆ°á»i thảm:
- Nghe chứ, nghe rõ lắm, chẳng sót một tiếng nà o.
Giang Ngá»c Lang bỉu môi:
- Thế tại sao ngươi còn muốn chết ?
Hoa Vô Khuyết gằn giá»ng:
- NgÆ°Æ¡i cho rằng, chết là điá»u đáng sợ ?
Giang Ngá»c Lang cưòi mÄ©a:
- NgÆ°Æ¡i nên nhá»› là má»—i ngÆ°á»i chỉ có má»™t sinh mạng thôi.
Hoa Vô Khuyết Ä‘iá»m nhiên:
- Phải, má»—i ngÆ°á»i chỉ má»™t sanh mạng, nhÆ°ng quý gì sinh mạng con ngÆ°á»i ? Lấy sinh mạng mà là m má»™t cuá»™c đổi chác, nó chẳng xứng đáng má»™t váºt nà o đổi chác cả … Nó không quý, thì dù cói trăm ngà n, nó cÅ©ng chẳng trị giá mảy may, huống hồi chỉ có má»™t ?
Hắn cÆ°á»i nhẹ, tiếp:
- Cho nên, ta vì má»™t ngÆ°á»i mà chết, thì tuyệt đối ta không đòi há»i nÆ¡i ngÆ°Æ¡i má»™t Ä‘iá»u kiện gì. Nà ng đối xá»a vá»›i ta, tốt hay không tốt, nà ng yêu ta, hay không yêu, Ä‘iá»u đó chẳng quan hệ Giang Ngá»c Lang ạ.
Thiết Tâm Nam khóc rống lên, bởi khóc suýt ngất, nà ng không nói được tiếng nà o.
Hắc Tri Thù nhất định nÃn lặng từ lúc đầu, bây giá» không dằn lòng nữa được, vụt hét lá»›n:
- Hay ! Äúng là má»™t trang hán tá» ! Bình sinh Hắc Tri Thù nà y khinh ngưòi, khinh tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hèn hạ, nhÆ°ng … ta phải công nháºn ngÆ°Æ¡i đáng được ta khâm phục. Vừa rồi, ta mắng oan ngÆ°Æ¡i ! Bây giá», ta trịnh trá»ng chịu lá»—i vá»›i ngÆ°Æ¡i … Thôi, chuẩn bị ra Ä‘i Ä‘i, ta chúc là nh ngÆ°Æ¡i vá» cõi khác.
Hoa Vô Khuyết cưòi nhẹ:
- Äa tạ các hạ !
Hắn bÆ°á»›c tá»›i má»™t bÆ°á»›c nữa. Giang Ngá»c Lang bị cái dÅ©ng khà của hắn gây chấn Ä‘á»™ng tâm thần, hắn không ngá» Hoa Vô Khuyết lại đồng tÃnh khà vá»›i Tiểu Linh NgÆ°, lúc tất yếu, chẳng kể sinh mạng, thiên hạ quý sinh mạng, cả hai lại xem rẻ nhÆ° bèo !
Hoa Vô Khuyết nghe nhói ở hông. Hắn biết là tỠthần vừa sỠtrúng hắn.
hết: Hồi 80, xem tiếp: Hồi 81
|
02-08-2008, 06:03 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 81
Sống Chết Äá»u Khó
Giang Ngá»c Lang thấy Hoa Vô Khuyết còn bÆ°á»›c tá»›i, báºt cÆ°á»i ghê rợn:
- Äược lắm, thế là ngÆ°Æ¡i muốn chết ! NgÆ°Æ¡i nhất định chết thì ta cÅ©ng cố gắng thanh toà n cho ngÆ°Æ¡i. Dù sao thì giết má»™t ngÆ°á»i trừ diệt má»™t trở ngại trong khi ta cần được yên tỉnh hưởng cái thú lá»›n lao nhất trong Ä‘á»i ngÆ°á»i !
Hắn nắm sẵn má»™t món ám khÃ, bà n tay hắn sắp sá»a tung lên.
NgỠđâu, đúng lúc đó, toà n thân Hoa Vô Khuyết rung lên, rung nhÆ° má»™t cà nh cây bị gió xoáy lÆ°á»›t, rung đến Ä‘á»™ y phục của hắn kêu báºt xà o xà o.
CÆ¡n rung Ä‘á»™ng vừa bá»™c khởi, Hoa Vô Khuyết báºt cÆ°á»i cuồng dại.
Má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Hoa Vô Khuyết báºt cÆ°á»i cuồng dại là má»™t sá»± lạ lùng đối vá»›i Giang Ngá»c Lang, má»™t sá»± lạ mà nằm má»™ng hắn cÅ©ng chẳng tưởng tượng nổi.
Ôn nhu, văn nhã nhÆ° Hoa Vô Khuyết là m gì có cái sá»± mất thÆ°á»ng thái nhÆ° váºy chứ ?
Bất giác, Giang Ngá»c Lang kêu lên:
- Ngươi điên à ?
Hoa Vô Khuyết cứ cÆ°á»i, cà ng phút cà ng to, vừa cÆ°á»i, vừa há»i:
- Ngươi.... ngươi cho là lạ à ?
Bước cái bước cuối cùng xong, Hoa Vô Khuyết nghe nhói ở chỗ yếu nhược nhất trong thân thể của hắn.
CÆ¡n nhói qua, hắn nghe nhá»™t, nhá»™t lạ lùng. Cảm giác nhá»™t đó chuyển nhanh và o tim, rồi phân tán ra khắp các bá»™ pháºn.
Hắn nghe nơi nà o cũng nhột cả.
Bởi thế, hắn báºt cÆ°á»i, không cÆ°á»i thì khó mà nhịn nổi. Hắn không là m sao váºn khà ngăn cháºn cái nhá»™t đó, ngược lại được lợi là chân khà không còn bị bế tắc nữa.
Chân khà lÆ°u thông, thì vÅ© công đã được khôi phục rồi ! Giang Ngá»c Lang vừa ngạc nhiên, vừa sợ, láºp tức vung tay, phóng ra má»™t nắm ngân châm.
Hoa Vô Khuyết vẫn cÆ°á»i, đồng thá»i nạt:
- Ngươi dám hạ thủ ?
Hắn khoát tay thà nh một vòng tròn.
Vầng ngân châm tá»a rá»™ng rợp không gian phút chốc nhÆ° chìm sâu dÆ°á»›i đáy biển, tan biến mất.
Không ai rõ những mũi châm đó bay đi đâu.
Hắc Tri Thù buộc miệng tán:
- Tuyệt diệu thay thần công Di Hoa Tiếp Ngá»c !
Sắc mặt Giang Ngá»c Lang biến thà nh mà u đất, hắn thét lên thất thanh:
- Ngươi.... vừa rồi ngươi giả vỠ?
Hoa Vô Khuyết vẫn cÆ°á»i ha hả:
- Phải đó !.... Ngươi buông nà ng ra hay chưa, cứ bảo ?
Giang Ngá»c Lang rung rung giá»ng:
- Ta.... buông nà ng ra, ngươi có... tha cho ta chăng ?
Hoa Vô Khuyết cứ cÆ°á»i vang dá»™i:
- Tha !.... Tha !....
Giang Ngá»c Lang thừa hiểu, Hoa Vô Khuyết nói là chắc, lá»i nói của hắn có giá trị hÆ¡n tất cả má»i bảo đảm trên Ä‘á»i nà y.
Hắn không dám chần chá», buông ngay Thiết Tâm Nam, Ä‘oạn quay nhanh chạy Ä‘i.
Nếu có mÆ°á»i cái chân, cÅ©ng váºn dụng đủ mÆ°á»i chân để chạy.
Giang Ngá»c Lang chạy mất dạng rồi, Hoa Vô Khuyết vẫn còn cÆ°á»i, mà lại cÆ°á»i ghê gá»›m hÆ¡n trÆ°á»›c.
Hắn cÆ°á»i đến xuất mồ hôi lạnh !
Hắn thầm nghĩ:
- HỠđã bảo ta, chỉ cần ta nhÃch bảy bÆ°á»›c thôi là mÅ©i châm đâm sâu và o Tiếu huyệt, vÄ©nh viá»…n không rút ra được, và ta cứ cÆ°á»i, cÆ°á»i Ä‘iên cÆ°á»i dại, Ä‘á»™ ná»a ngà y nữa nếu không chữa trị là chết ! Chẳng cần cÆ°á»i đúng ba hôm !
Bạch SÆ¡n Quân không nói ngoa ! Bằng cá»› là hắn Ä‘ang cÆ°á»i.
Cứ dá»… nhÆ° váºy sao ? Hoa Vô Khuyết cắn răng, cố nÃn cÆ°á»i, cà ng cắn răng, cà ng cố nÃn, hắn cà ng nghe nhá»™t, nghe Ä‘au, bắt buá»™c phải cÆ°á»i, có cÆ°á»i má»›i bá»›t nhá»™t, bá»›t Ä‘au, cà ng cÆ°á»i lá»›n, cà ng bá»›t.
NhÆ°ng, cÆ°á»i mãi, đâu phải là cái sÆ°á»›ng, cái khá»e ? CÆ°á»i không mệt sao chứ ?
Mặc, hắn bất chấp, nhất thiết, cúi xuống giải huyệt cho Thiết Tâm Nam.
Thiết Tâm Nam trố mắt há»i:
- NgÆ°Æ¡i cÆ°á»i cái gì ?
Hoa Vô Khuyết cứ cÆ°á»i đáp:
- Tại ha..... tại ha.....
Thiết Tâm Nam cắn mạnh và o môi:
- NgÆ°Æ¡i lừa cả hai, lừa ta và lừa luôn vị bằng hữu đó ! NgÆ°Æ¡i là m cho bá»n ta lo sợ cuống cuồng lên, ngÆ°Æ¡i đùa ác nhÆ° váºy vẫn chÆ°a đủ sao ? Lại còn cÆ°á»i chá»c tức nữa.
Hoa Vô Khuyết không nÃn được cÆ°á»i, thốt:
- Tại ha..... bị … Hắn biết, Thiết Tâm Nam lầm. Mà hắn thì khó giải thÃch quá. Cho đến bây giá», hắn vẫn sợ Thiết Tâm Nam biết sá»± tháºt, nếu biết được, chắc là nà ng phải thÆ°Æ¡ng tâm lắm !
Hắn đâu muốn cho nà ng thương tâm ?
Hắn quay mình, bước đến cạnh Hắc Tri Thù, giải huyệt cho y.
Hắc Tri Thù quát lớn:
- NgÆ°Æ¡i cho rằng vui sÆ°á»›ng lắm sao mà cứ cÆ°á»i mãi ? Äáng cÆ°á»i lắm à ?
Hoa Vô Khuyết than thầm:
- Ai biết được nổi khá»— tâm của ta ? Ta cÆ°á»i, há» cho là ta vui, há» tưởng ta đắc ý mà cÆ°á»i, hoặc ta mai mỉa mà cÆ°á»i ! Má»™t niá»m háºn nghìn thu, má»™t ná»—i oan vô lượng !
Hắn chụp tay Thiết Tâm Nam , lôi nà ng, chạy đi như bay.
Hắc Tri Thù vốn là tay lão luyện giang hồ , trông tình hình đó là có sự lạ rồi.
Y cau mà y, suy nghÄ© má»™t chút, nhÆ°ng y không thể nghÄ© ngợi nhiá»u vá» Hoa Vô Khuyết , bởi ánh mắt y chợt quét ngang Má»™ Dung Cá»u , thấy nà ng là bao nhiêu tÆ° tưởng Ä‘á»u táºp trung vá» nà ng, không cháºm trá»…, y cÅ©ng nắm tay Má»™ Dung Cá»u , lôi chạy nhÆ° bay.
oo Hoa Vô Khuyết lôi Thiết Tâm Nam chạy Ä‘i, nhÆ°ng ngÆ°á»i hÆ°á»›ng đạo lại là Thiết Tâm Nam.
Bởi, Hoa Vô Khuyết nà o biết được lối ra và o, còn Thiết Tâm Nam thì do con Ä‘Æ°á»ng bà máºt từ đại Ä‘iện và o đây, tá»± nhiên nà ng hiểu rõ lối ra.
Äại Ä‘iện vẫn trầm trầm trong bóng tối và không gian tịnh mịch nhÆ° trÆ°á»›c.
Không má»™t bóng ngÆ°á»i.
Trong con địa đạo, hỠcũng chẳng gặp một trở ngại nà o. Chừng như vợ chồng Bạch Sơn Quân đinh ninh là Hoa Vô Khuyết phải chết nên chẳng cần gì phải âm thầm giám thị hắn nữa.
Ngà y chưa lên, bóng đêm còn dà y.
Trong bóng đêm, há» cứ chạy, rá»i ngôi đạo quán, ra đến cánh đồng hoang sao trá»i tuy đã thÆ°a dần, song ánh sáng má» má» cÅ©ng đủ soi rá»i lối cho há» noi theo mà tiến tá»›i.
Äêm vắng, đồng hoang, sao má», sÆ°Æ¡ng lạnh, gió dừng, giữa khung cảnh đó, Hoa Vô Khuyết cứ cÆ°á»i.
Tiếng cÆ°á»i lại lá»›n, vang lên nghe nhÆ° tiếng quá»· gá»i hồn, ghê rợn là m sao !
Thiết Tâm Nam tức tối, gắt:
- NgÆ°Æ¡i không thể ngÆ°ng cÆ°á»i được sao ?
Hoa Vô Khuyết bắt đầu cháºm lại, chân cháºm bÆ°á»›c nhÆ°ng nhịp Ä‘á»™ cÆ°á»i lại gia tăng.
Hắn vừa cÆ°á»i vang dá»™i, vừa thốt:
- Tại hạ … tại hạ không … Thiết Tâm Nam trừng mắt, hét:
- NgÆ°Æ¡i tưởng lừa được ngÆ°á»i ta nhÆ° váºy là thÃch thú lắm phải không ?
Hoa Vô Khuyết nghe nhói ở tim !
Trá»i ! hắn có lừa ai đâu, nhất là nà ng ? CÆ¡ hồ hắn buá»™t miệng tiết lá»™ sá»± tình vá»›i nà ng, thanh minh thái Ä‘á»™ của hắn.
Song, hắn nghÄ©, nói vá»›i nà ng, nà ng sẽ thÆ°Æ¡ng tâm và niá»m thÆ°Æ¡ng tâm đó và y vò nà ng mãi đến lúc hắn hắt hÆ¡i cuối cùng, nhÆ° váºy chẵng những vô Ãch mà còn gieo cái khổ cho nà ng nữa.
Thì, tốt hơn, hắn cứ để cho nà ng lầm, lầm mãi mãi, vĩnh viễn, lầm đến sau khi, hắn chết rồi vẫn còn lầm.
Nà ng lầm, bất quá nà ng háºn hắn thôi, chứ không thể Ä‘au lòng.
Huống chi, hắn còn sống được bao lâu nữa đâu, trong những giây phút thừa lại đó, tuyệt đối hắn không nên tạo niá»m Ä‘au cho nà ng.
Cho nên, hắn cố nén lòng, không nói chi cả, cứ cÆ°á»i.
Thiết Tâm Nam dáºm chân:
- NgÆ°Æ¡i … ngÆ°Æ¡i cứ cÆ°á»i mãi, cÆ°á»i khinh thÆ°á»ng ta, thì ta bá» Ä‘i ngay đấy nhé !
Hoa Vô Khuyết thở dà i, cái khổ của hắn là thở dà i ngay trong lúc cÆ°á»i. Tá»± nhiên, hắn tức uất không tưởng nổi, cà ng tức uất, hắn lại cà ng bị kÃch thÃch, báºt cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n trÆ°á»›c, vừa cÆ°á»i vừa thốt:
- Cô nÆ°Æ¡ng bá» Ä‘i ! … Ha ha ! … Cô nÆ°Æ¡ng bá» Ä‘i ! … Tại hạ biết mà , cô nÆ°Æ¡ng không khi nà o yêu tại hạ … hah ha … Ä‘i Ä‘i, cô nÆ°Æ¡ng cứ Ä‘i … ha ha… Thiết Tâm Nam giáºt mình:
- NgÆ°Æ¡i muốn ta Ä‘i ? … Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i phá lên:
- Phải ! Phải !
Thiết Tâm Nam sững sá», nhìn hắn trân trân.
Mắt nhìn sững, chân nà ng dịch bÆ°á»›c, lùi lại, lùi lại, dần dần từng bÆ°á»›c cháºm, nặng ná».
Hoa Vô Khuyết không nhìn nà ng, ngẩng mặt lên không cÆ°á»i mãi.
Thiết Tâm Nam nghiến răng, dáºm chân thình thịch:
- Äược ! Äược ! NgÆ°Æ¡i muốn ta Ä‘i ! NgÆ°Æ¡i Ä‘uổi ta Ä‘i ! Äến bây giá» ta má»›i biết cái chân tÆ°á»›ng của ngÆ°Æ¡i !
Nà ng quay mặt nhanh, phóng nhanh chân chạy mà mắt nhòa lệ, chạy không nhìn hướng.
Hoa Vô Khuyết cứ cÆ°á»i. không gá»i nà ng lại, không chạy theo, tiếng cÆ°á»Ã¸i đó nhÆ° biểu hiện niá»m thÃch thú được thoát nợ !
Còn gì nữa ?
Hắn hiểu là hắn sắp chết, trong lúc nà y hắn không thể tiết lá»™ sá»± tình thì Ãt ra Thiết Tâm Nam cÅ©ng phải tìm hiểu nguyên do, dù nà ng không tra ra đúng sá»± tháºt, thì nà ng cÅ©ng thông cảm cho hắn chứ, bởi cái thái Ä‘á»™ của hắn bá»—ng nhiên mà nghịch thÆ°á»ng nhÆ° váºy phải có má»™t lý do gì … Tại sao nà ng cố chấp, Ä‘inh ninh là hắn khinh miệt ? Rồi còn bá» Ä‘i ?
Nà ng, tượng trÆ°ng cái gì quý nhất của hắn , trên Ä‘á»i nà y, hắn Ä‘em sinh mạng giải nạn cho cái quý nhất đó để bây giá» cái quý nhất đó cÅ©ng không chịu thông cảm cho hắn.
Còn gì nữa ? Thay vì lo cái chết đến gấp thì Hoa Vô Khuyết lại sợ nó đến cháºm !
Hắn cứ cÆ°á»i, cÆ°á»i mãi, Thiết Tâm Nam Ä‘i xa rồi, hắn vẫn cÆ°á»i.
Quanh vùng, không má»™t tiếng Ä‘á»™ng, vắng cả tiếng côn trùng, tiếng gió, tiếng cÆ°á»i của Hoa Vô Khuyết vang lên lồng lá»™ng, dá»™i núi rừng, tiếng phát ra và tiếng dá»™i lại rá»n khắp không gian, lan Ä‘i ngoà i dặm Ä‘Æ°á»ng.
Trong khi trà ng cÆ°á»i của hắn tăng gia nhịp Ä‘á»™ thì trên ná»n trá»i, sao đã tắt dần, tắt dần… Cho đến lúc vì sao cuối cùng tắt Ä‘i thì Hoa Vô Khuyết cảm thấy mình cô Ä‘á»™c quá chừng.
Thiết Tâm Nam bá» Ä‘i, thì còn mấy vì sao, sao cÅ©ng tắt luôn nhÆ° phản đối tiếng cÆ°á»i của hắn.
Sao nà y tắt, còn sao khác, vì sao cuối cùng cÅ©ng tắt, có khác nà o ngÆ°á»i cuối cùng là Thiết Tâm Nam cÅ©ng bá» Ä‘i ?
Âm thanh cÆ°á»i của hắn vẫn vang rá»n, nhÆ°ng toa? niá»m háºn trên vÅ© trụ.
Bất giác, lệ thảm tuôn thà nh dòng !
Hoa Vô Khuyết khóc ! Má»™t biến cố giữa giòng Ä‘á»i ! Nếu Ä‘em cái việc Hoa Vô Khuyết khóc mà truyá»n Ä‘i khắp sông hồ, đến quá»· cÅ©ng chẳng tin là tháºt đừng nói chi nhân thế.
Khóc, vừa khóc vừa cÆ°á»i, Hoa Vô Khuyết hồi ức lại thuở sÆ¡ sanh … Từ thuở đó, hắn được ngÆ°á»i ta nhặt, mang vá» nuôi dưỡng trong má»™t khung cảnh thiếu vắng tình cảm của ngÆ°á»i Ä‘á»i. Hắn lá»›n lên giữa sá»± lạnh lùng và tà n khốc… Thì hắn đâu có nÆ°á»›c mắt để khóc cho mình, khóc cho đồng loại ?
Từ lâu lắm hắn không biết cái khóc là váºt thể, bảo là hắn Ä‘inh ninh nÆ°á»›c mắt không là váºt thÆ°á»ng hữu trong cÆ¡ thể con ngÆ°á»i.
Nhưng, bây giỠthì hắn khóc !
Thiên lÆ°Æ¡ng ! Chỉ những con ngÆ°á»i có đầy đủ thiên lÆ°Æ¡ng má»›i có nÆ°á»›c mắt !
Hắn cứ khóc, cứ cÆ°á»i, không buồn nhìn ngoại cảnh.
Äá»™t nhiên, Thiết Tâm Nam trở lại. Nà ng âm thầm trở lại, đứng cạnh hắn rất lâu.
Hắn có hay biết chi chăng ? Chỉ thấy hắn vẫn ngẩng mặt lên không , lệ thảm thì trà n nhÆ° xối, trà ng cÆ°á»i cứ tuôn ra nhÆ° thác đổ triá»n miên… Lâu lắm… lâu lắm … Hoa Vô Khuyết ngÆ°ng khóc, song vẫn cÆ°á»i, cúi mặt xuống lau ráo lệ, day qua Thiết Tâm Nam, thốt:
- Cô nương trở lại à ? Trở lại để là m gì, cô nương ?
Bây giá» nà ng không còn tức, còn háºn nữa, trên gÆ°Æ¡ng mặt nà ng, niá»m sợ hãi hiện lá»™ quá rõ.
Nà ng rung giá»ng há»i:
- Việc gì đã xảy đến cho ngÆ°Æ¡i ? Cứ nói cho ta biết … Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i ha hả:
- Việc gì ? Haha ! Việc gì ? … Tại hạ chỉ biết cÆ°á»i, nên cứ cÆ°á»i ! Hay là , tại hạ thấy cô nÆ°Æ¡ng đáng cÆ°á»i quá, tại hạ đã Ä‘uổi cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chẳng Ä‘i, thế ra chẳng là m sao Ä‘uổi được cô nÆ°Æ¡ng à ?
Thiết Tâm Nam dịu giá»ng:
- Ta biết ngÆ°Æ¡i không cố ý Ä‘uổi ta, ta biết ngÆ°Æ¡i không khi nà o đối xá» vá»›i ra nhÆ° váºy. Nên ta không bá» Ä‘i.
Hoa Vô Khuyết gáºt gù:
- Ha ha ! … cô nÆ°Æ¡ng không bá» Ä‘i … thì tại hạ phải Ä‘i … ha ha … Hắn chÆ°a kịp quay mình, Thiết Tâm Nam đã vá»t mình đến sát hắn , vòng tay ôm hắn, giữ chặt hắn lại.
Nà ng run giá»ng van cầu:
- Nói vá»›i ta Ä‘i, nói tháºt cho ta biết, việc gì đã xảy đến vá»›i ngÆ°Æ¡i ? Ai là m cho ngÆ°Æ¡i thá» thÆ°Æ¡ng má»™t cách kỳ quái phải không ?
Hoa Vô Khuyết vẫn cÆ°á»i:
- Ai là m cho tại hạ thỠthương nổi ?
Thiết Tâm Nam tha thiết:
- Nếu ngÆ°Æ¡i không thá» thÆ°Æ¡ng thì ta xin ngÆ°Æ¡i ngÆ°ng cÆ°á»i Ä‘i ! Äược không ?
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên không:
- Tại sao tại hạ lại ngÆ°ng cÆ°á»i ? Tại sao tại hạ không thể cÆ°á»i ? ha ha … tại sao cô nÆ°Æ¡ng lại ôm tại hạ , giữ chắc nhÆ° thế nà y ? Buông tay … haha buông tay Ä‘i, cô nÆ°Æ¡ng hãy Ä‘i tìm Tiểu Linh NgÆ° Ä‘i … haha… Thiết Tâm Nam nắm bà n tay hắn , nà ng nghe lạnh nhÆ° chụp và o giá băng.
Hết sức kinh hãi, nà ng hấp tấp giục:
- Nói Ä‘i ! Nói cho ta biết sá»± tháºt ! Tại sao ngÆ°Æ¡i không chịu nói ?
Hoa Vô Khuyết cà ng cÆ°á»i cuồng dại:
- Buông tay !… haha !… buông tay ngay … Thiết Tâm Nam cắn mạnh môi, bá»—ng gằn giá»ng:
- Äược ! Äược ! Ta buông tay ngay ! Có thể là ta không xứng đáng ôm ngÆ°Æ¡i , chỉ cần ngÆ°Æ¡i nói cho ta biết sá»± tháºt, chỉ cần ngÆ°Æ¡i nháºn ta là nữ nhân ác Ä‘á»™c, đê tiện, ti bỉ, là ta buông tay liá»n.
Hoa Vô Khuyết cao giá»ng:
- Cô nÆ°Æ¡ng là … ha ha … má»™t … haha Thiết Tâm Nam nhìn sững hắn, giá»ng trầm buồn trở lại:
- Ta hiểu rồi ! Ngươi không dấu ta được đâu ! Ta hiểu, bất cứ trong tình cảnh nà o, ngươi cũng không thể nói một tiếng gì gây thương tâm cho ta.
Hoa Vô Khuyết nghe nhÆ° má»™t ngà n nhát dao cắt, cứa con tim, nhÆ°ng hắn cứ cÆ°á»i, cÆ°á»i chứ không đáp.
Thiết Tâm Nam báºt khóc to:
- Ta biết, ngÆ°Æ¡i vì ta, ngÆ°Æ¡i là m má»i cách cho ta, ngÆ°Æ¡i chịu Ä‘á»±ng má»i thứ cho ta, cÅ©ng vì thế mà ngÆ°Æ¡i ra nông nổi nà y ! NgÆ°Æ¡i … Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i ghê gá»›m hÆ¡n:
- Tại vì cô nÆ°Æ¡ng … ha ha … sao cô nÆ°Æ¡ng không Ä‘i tìm Tiểu Linh NgÆ° Ä‘i ? … Äi gấp Ä‘i … haha !… Thiết Tâm Nam sừng sá»™:
- Ta không Ä‘i ! Ta không Ä‘i tìm ai cả, ta nhất định ở đây vá»›i ngÆ°Æ¡i , vô luáºn là ai cÅ©ng không bức bách ta Ä‘i đâu được !
Hoa Vô Khuyết há»i:
- Còn Tiểu Linh Ngư ?
Thiết Tâm Nam tuông lệ như suối:
- Tiểu Linh Ngư à ?... Ta quên hắn từ lâu rồi !
Hoa Vô Khuyết trố mắt:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã quên hắn ?... Ha hạ.! Cô nÆ°Æ¡ng quên tháºt à ?
Thiết Tâm Nam cố cất cao giá»ng giữ cho âm thanh không rung:
- Hắn … đối xá» vá»›i ta … có gì đáng gá»i là tốt đâu ? Ta lâm nguy hắn không cứu, cứ má»—i lần ta suýt chết, là ngÆ°Æ¡i xuất hiện già nh lại ta trong tay tá» thần. Hắn có khi nà o là m được nhÆ° ngÆ°Æ¡i chăng ? Äừng nói là hắn xuất lá»±c, đến nhìn ta ná»a mắt, hắn cÅ©ng không luôn, lại còn bá» Ä‘i, Ä‘i nhanh và đi gấp nữa là khác !
Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i lá»›n, cÆ°á»i vì nhá»™t, cÆ°á»i vì cái ý muốn cÆ°á»i:
- Dù váºy, cô nÆ°Æ¡ng vẫn không quên được hắn, cô nÆ°Æ¡ng Æ¡i ! Ha ha !... Yêu không phải là má»™t cuá»™c trao đổi, yêu không phải là má»™t cuá»™c tÃnh toán … Ha ha … Yêu là cho luôn, buông tay cho cô nÆ°Æ¡ng Æ¡i !… Khi cô nÆ°Æ¡ng yêu má»™t ngÆ°á»i, dù ngÆ°á»i đó đối xá» vá»›i cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nà o, cô nÆ°Æ¡ng vẫn yêu nhÆ° thÆ°á»ng, và nhiệt Ä‘á»™ yêu cà ng lúc cà ng cao ! Thì cô nÆ°Æ¡ng là m sao mà quên được !
Thiết Tâm Nam rÃt lên:
- Ta… ta … Nà ng nhà o xuống đất, báºt khóc to hÆ¡n.
Hoa Vô Khuyết !
Tiểu Linh Ngư !
Nà ng muốn có má»™t nhiệm mà u nà o đó, chợt hiện ra, chẻ nà ng là m hai , biến má»—i phần thà nh má»™t con ngÆ°á»i , má»—i con ngÆ°á»i trao vá» má»™t ngÆ°á»i !
Hoa Vô Khuyết lại ngẩng mặt lên không, dÄ© nhiên hắn không thể ngÆ°ng cÆ°á»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng nên Ä‘i tìm Tiểu Linh NgÆ° là hÆ¡n. Gặp hắn rồi, nên táºn tâm chiếu cố đến hắn, nghe tại hạ nói chứ, cô nÆ°Æ¡ng ? Ha ha....! Cứ nghÄ© rằng cả hai được vui sÆ°á»›ng bên nhau thì... ha ha.... tại ha..... haha Thiết Tâm Nam nằm đó không lÆ°u ý gì đến hắn.
Hắn cÆ°á»i, hắn nói, nà ng nghe, mà không nhìn. NhÆ°ng chợt nà ng nháºn ra tiếng cÆ°á»i của hắn nhá» lại....
Kinh ngạc, nà ng ngẩng đầu lên.
Hoa Vô Khuyết đã biến mất !
Nà ng biết rõ, chẳng là m sao nà ng theo kịp, vĩnh viễn nà ng không đuổi kịp trừ ra hắn bất thình lình quay trở lại.
Mà điá»u đó thì nà ng đừng hy vá»ng, vô Ãch !
Äau Ä‘á»›n quá, nà ng khóc mãi, vừa khóc vừa gà o:
- Hoa Vô Khuyết ! NgÆ°Æ¡i tệ bạc lắm ! NgÆ°Æ¡i mất cả lý trà rồi ! Sao ngÆ°Æ¡i không nghÄ© kỹ, ngÆ°Æ¡i chết nhÆ° váºy ta còn mặt mÅ©i nà o sum há»p vá»›i Tiểu Linh NgÆ° ? NgÆ°Æ¡i chết nhÆ° váºy, thì dù bà o nhiên hạnh phúc trên Ä‘á»i dà nh cho ta và Tiểu Linh NgÆ°, ta cÅ©ng khÆ°á»›c từ ! Là m sao ta hưởng hở Hoa Vô Khuyết ?...
Nà ng vụt đứng lên, váºn công lá»±c gá»i:
- Hoa Vô Khuyết ! Hoa Vô Khuyết !.... Hãy trở lại với ta !
Vô Ãch !
Hoa Vô Khuyết đã Ä‘i xa rồi, chắc gì hắn nghe tiếng nà ng gá»i giữa trà ng cÆ°á»i liên tục của hắn ?
Mà dù hắn có nghe đi nữa, chắc gì hắn quay trở lại ?
Không có tiếng hồi đáp.
Gió từ xa cuốn vá», chuyển cà nh, rung lá khua xà o xạc, những tiếng xà o xạc vang lên giữa đêm trÆ°á»ng nghe não ruá»™t là m sao !
NÆ¡i phÆ°Æ¡ng Äông, ná»n trá»i đã rá»±c mà u da cá … oo Ngà y lên, là sinh mạng của Hoa Vô Khuyết tà n xuống dần dần … Sinh mạng của hắn , và nhÆ° chiếc lá và ng, khô nhá»±a, còn bám vÃu nÆ¡i cuống bằng má»™t niá»m luyến tiếc, chỉ chá» má»™t cÆ¡n gió nhẹ thoát qua, cắt đứt niá»m luyến tiếc đó, chiếc lá rÆ¡i xuống … Trá»i !
Hoa Vô Khuyết phải chết nhÆ° váºy sao ? Kết cuá»™c của hắn Ä‘Æ¡n giản tầm thÆ°á»ng nhÆ° thế sao ?
Nếu thế, thì còn tranh nhau tiếng anh hùng giữa cõi Ä‘á»i nà y để là m gì ? Anh hùng mà chết nhÆ° con trùng, con dế, tại sao chẳng cam pháºn nhÆ° con trùng, con dế, để khá»i chịu gian lao, và o nguy ra hiểm.
Chết nhÆ° váºy là chết vá»›i mỉa mai, và tạo váºt đố kỵ anh hùng không tưởng nổi !
Hoa Vô Khuyết ngồi xuống.
Niá»m tuyệt vá»ng phủ đầu, hắn nghe nặng toà n thân, không còn cất bÆ°á»›c nổi.
Ngồi má»™t lúc, bá»—ng hắn nhảy dá»±ng lên, rồi hắn báºt cÆ°á»i cuồng dại, cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n trÆ°á»›c, cÆ°á»i ngoà i cái nhá»™t bắt cÆ°á»i:
- Hoa Vô Khuyết ! Hoa Vô Khuyết ! Ãt nhất, trong giây phút nà y, ngÆ°Æ¡i còn sống, còn sống nghÄ©a là chÆ°a chết, ngÆ°Æ¡i còn là m được má»™t cái gì đó trÆ°á»›c khi chết ! NgÆ°Æ¡i phải táºn dụng cái phần sống còn lại đó, dù cho ngÆ°Æ¡i có chết, thì cái chết đó cÅ©ng phải có má»™t giá trị nà o !
CÆ°á»i giữa đêm trÆ°á»ng, âm thinh bi thảm, cÆ°á»i lúc bình minh lên, âm thinh được khÃch lệ rõ rà ng.
Tiếng cÆ°á»i ban mai luôn luôn biểu hiện sá»± yêu Ä‘á»i, hiện tại âm thinh của hắn mất Ä‘i cái vẻ thê thảm.
Vá»›i niá»m khÃch lệ đó, hắn vụt chân phóng chạy Ä‘i, chạy mãi vá» phÃa trÆ°á»›c có dãy núi trên đỉnh giăng ngang … Và hắn chạy Ä‘i, chẳng phải Ä‘i vá» má»™t khung trá»i nà o khác, trái lại, hắn trở vá» ngôi miếu cÅ©, và o thẳng đại Ä‘iện, đá bay tượng sÆ¡n thần, rồi cao giá»ng:
- Bạch Sơn Quân ! Ra ngay ! Ra hội diện với ta !
Tiếng cÆ°á»i rất to, dù ai ở ngoà i mấy dặm xa cÅ©ng nghe rõ. Huống hồ Bạch SÆ¡n Quân ở ngay trong đại Ä‘iện ?
Nếu y nghe, tất nhiên phải xuất hiện.
Hoa Vô Khuyết nhấc chiếc bà n thá», quăng và o xó, gây âm vang, đồng thá»i vừa cÆ°á»i vừa hét:
- Bạch SÆ¡n Quân ! NgÆ°Æ¡i nghe rõ đây, tuy ta sắp chết, ta vẫn muốn là m má»™t cái gì cho vợ chồng ngÆ°Æ¡i để để Ä‘á»i, hãy ra đây mà tiếp nháºn !
Äoạn, hắn mắng:
- Những con ngÆ°á»i nhÆ° các ngÆ°Æ¡i có sống thêm ngà y nà o, chỉ là m cho cháºt đất thêm ngà y đó thôi, chẳng những thế, lại còn có thêm ngÆ°á»i bị các ngÆ°Æ¡i hại. Ra đây ngà y, ra cho ta vì dân là nh trừ hại ! Äừng có há»c cái thói hèn khiếp, chui rúc nhÆ° chuá»™t !
Bá»—ng, có tiếng hổ rống lên, át cả tiếng cÆ°á»i, tiếng hét của Hoa Vô Khuyết.
Tiếng hổ chưa dứt âm vang, hổ đã xuất hiện rồi, hổ lao vút mình đến Hoa Vô Khuyết như tên bắn.
Hổ lao mình ra, Hoa Vô Khuyết tiến vô, nhÆ°ng hắn lại lách mình qua má»™t bên, nhÆ°á»ng cái khà thế Ä‘ang lên cá»±c Ä‘á»™ của chúa sÆ¡n lâm.
Cái khà thế của má»™t con hổ vồ ngÆ°á»i lúc đầu, chẳng má»™t mãnh lá»±c nà o ngăn cháºn nổi, hổ chạm núi, đá cÅ©ng phải vỡ vụn, thì dại gì Hoa Vô Khuyết phà sức vô Ãch ?
Hắn lách mình, hổ lướt qua, hắn hoà nh thân, đánh tạt ngang một chưởng.
Chưởng đó, hắn nhắm đúng cổ của con hổ.
DÄ© nhiên, chưởng đó trúng Ä‘Ãch, và cô nÆ°Æ¡ng hổ ngã nhà o xuống, chừng nhÆ° Ä‘au lắm, nó rống lên, suýt chuyển Ä‘á»™ng cả tòa đạo quán, nó lăn mình, báºt đứng dáºy, nhà o tá»›i.
Hoa Vô Khuyết vẫn cÆ°á»i vừa hét, tiếng hổ tiếng ngÆ°á»i vang Ä‘á»™ng, dù cho kẻ Ä‘iếc cÅ©ng phải nghe, thế mà vợ chồng Bạch SÆ¡n Quân không xuất hiện.
Hổ là m gì được hắn ?
Xuất chưởng lần thứ hai , hắn đánh báºt nhà o con hổ, lăn Ä‘i mấy vòng.
Lần nà y thì nó nằm yên, không còn nhÃch Ä‘á»™ng nữa.
Hổ bất Ä‘á»™ng, chỉ còn tiếng cÆ°á»i, tiếng hét của Hoa Vô Khuyết thôi. Âm vang rá»n dá»™i, ẩn Æ°á»›c có chiá»u thê thảm, nhÆ° quá»· gà o, ma khóc, tăng gia sá»± rùng rợn cho khung cảnh tịch mịch… Tung chân đá bay má»™t vá»ng cá»a, Hoa Vô Khuyết phi thân lao vút và o háºu viện.
Vẫn nhÆ° tại đại Ä‘iện, nÆ¡i đây chẳng có má»™t bóng ngÆ°á»i.
Hoa Vô Khuyết phẫn nộ cực độ, song không đối tượng thì là m gì hắn phát tiết được khà uất ?
Không có ngÆ°á»i , thì đồ váºt kìa, hắn tung chân, vung tay, đá bà n, Ä‘áºp ghế, phá cá»a, tiếng Ä‘á»™ng vang ầm ầm… NhÆ°ng, dù cho hắn phá vỡ cả tòa đạo quán cÅ©ng vô Ãch.
Hắn lại hét:
- Bạch SÆ¡n Quân ! Bạch SÆ¡n Quân ! NgÆ°Æ¡i trốn ở đâu sao chẳng dám chÆ°á»ng mặt cùng ta là m má»™t cuá»™c ác chiến ?
Hiện tại, hắn chỉ mong có cuộc đánh nhau, mà phải là cuộc chiến với Bạch Sơn Quân.
Có nhÆ° váºy hắn má»›i vui dạ và nhắm mắt.
Vô Ãch, mặc hắn cÆ°á»i, hắn hét, mặc hắn Ä‘áºp phá đồ váºt, chẳng má»™t bóng ngÆ°á»i nà o xuất hiện.
Nơi vách, có bức tượng sơn quân, bức tượng giương mắt nhìn vỠhắn , đôi mắt đó chừng như bảo với hắn thế nà y:
- Hoa Vô Khuyết ! Tốt hÆ¡n, ngÆ°Æ¡i nên lặng lẽ tìm nÆ¡i nà o đó, bình tÄ©nh mà chá» cái chết đến vá»›i ngÆ°Æ¡i ! Tại sao ngÆ°Æ¡i tá»± là m khổ lấy mình, hét la, Ä‘áºp phá, là m nhÆ° váºy có Ãch chi đâu ? Bởi vì cuối cùng rồi ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải chết ? Không có ai mà ng đến ngÆ°Æ¡i đâu, ngÆ°á»i ta biết là ngÆ°Æ¡i phải chết, sắp chết thì còn ai chịu khó chÆ°á»ng mặt đánh nhau vá»›i ngÆ°Æ¡i ?
Hoa Vô Khuyết trông thấy bức tượng nhÆ° thách thức hắn , hắn nổi giáºn, chụp bức tượng, xé nát.
Những mảnh giấy được bắn tung lên, bay lất phất, mÆ°á»ng tượng những bà n tay nhá» khoát khoát vẫy vẫy hắn, chế nhạo hắn:
- Xé nát tay ra để là m gì, Hoa Vô Khuyết ? Ta vẫn theo dõi từng cá» Ä‘á»™ng của Ä‘iên loạn của ngÆ°Æ¡i nhÆ° thÆ°á»ng. NgÆ°Æ¡i chết, xác ngÆ°Æ¡i sẽ tan rã, tiêu ma theo thá»i gian, chứ ta thì vẫn tồn tại mãi nÆ¡i đây, ta vẫn là sÆ¡n quân của muôn Ä‘á»i.
Phải !
Sơn quân, là thần linh, là vô hình, Hoa Vô Khuyết hủy diệt bức tượng chứ đâu có thể tiểu trừ một thần linh ?
Hắn chết Ä‘i, thà nh ma, thà nh quá»·, xác tiêu, hồn tiêu, ma quá»· dáºt dá», chứ sÆ¡n quân thì luôn tồn tại ở nÆ¡i nà y, sÆ¡n quân còn ngá»± trị trong lòng dân cÆ°, thì mất tượng nà y, thiên hạ sẽ tạc tượng khác.
Tung hoà nh má»™t lúc, Hoa Vô Khuyết nghe máu nóng bốc hừng, đồng thá»i cảm thấy khà lá»±c kiệt quệ, hắn không còn ká»m vững thân hình, đôi chân chao đảo, suýt ngã mấy lượt.
Giáºn, là khà thế hăng, công lá»±c tăng, tăng cá»±c Ä‘á»™ thì phải giảm, cà ng hoạt Ä‘á»™ng, khà lá»±c cà ng giảm nhan, giảm mãi cuối cùng kiệt quệ.
Khà lá»±c kiệt quệ là cái chết gần ká».
Chết, không còn đáng sợ nữa, thì bi ai thống thiết để mà là m gì ?
NhÆ°ng, hắn sợ tịch mịch ! Lúc sắp chết mà tịch mịch quá, hắn sợ hãi phi thÆ°á»ng.
Hắn hy vá»ng có má»™t ngÆ°á»i nà o đó, dù là ai cÅ©ng được, ở cạnh hắn , cho hắn đỡ tịch mịch thôi !
Hắn phát hiện ra, Ä‘i đến đâu, hắn cÅ©ng được hoan nghênh, nhÆ°ng thá»±c sá»± thì hắn cô Ä‘á»™c quá chừng. Bây giá», hắn muốn mang theo xuống tuyá»n Ä‘Ã i má»™t cảm nghÄ© là mình không cô Ä‘á»™c, Ãt nhất cÅ©ng trong giây phút thôi !
Là m gì có ngÆ°á»i sẵn sà ng cho hắn được toại nguyện chứ ?
Hắn hy vá»ng có cuá»™c chiến để mà chết, cÅ©ng chẳng ai xuất hiện cho hắn được thoa? nguyện.
Hắn hy vá»ng chết trÆ°á»›c đông ngÆ°á»i, nhÆ°ng hắn không còn má»™t Ä‘iểm khà lá»±c để Ä‘i tìm chá»— đông ngÆ°á»i mà chết.
Hoa Vô Khuyết cháºp choạng lùi, lùi mấy bÆ°á»›c lại ngã ngồi trên má»™t chiếc ghế, mắt nhìn ra nÆ¡i bòng ngà y vừa lên, tan dần dần và o và o gian nhà .
Bây giá» hắn hy vá»ng chết vá»›i bóng ngà y, có ngà y là m bạn chung.
Lòng nguội lạnh, ý bải hoải rồi, hắn ngồi đó, chỠchết.
NhÆ°ng, bất cứ hắn là m gì, tưởng gì, luôn luôn hắn phải cÆ°á»i, hắn không thể ngÆ°ng cÆ°á»i trong má»™t giây phút nà o cả.
Kẻ Ä‘iên, dù Ä‘iên cÆ°á»i cÅ©ng có lúc ngÆ°ng, song hắn chẳng ngÆ°ng nổi, cÆ°á»i nhÆ° váºy là y vô cùng mệt nhá»c, má»—i tiếng cÆ°á»i phát ra là má»—i má»™t giá»t sống thoát ly khá»i thể xác hắn , cÆ°á»i nhÆ° váºy phải đến mệt đứt hÆ¡i mà chết.
Nếu trên Ä‘á»i có má»™t âm thinh nà o bi ai nhất, thì cái âm thinh đó, so vá»›i tiếng cÆ°á»i của Hoa Vô Khuyết hiện tại còn kém bi ai rất xa.
Tiếng cÆ°á»i của hắn , chẳng lá»t và o tai ai, mà đến cả không gian, nhà cá»a, núi rừng cÅ©ng không tiếp nháºn, còn tất cả Ä‘á»u trả lại cho hắn qua tiếng dá»™i vang rá»n.
Thà nh thá», hắn cÆ°á»i để cho má»™t mình hắn nghe, hắn cÆ°á»i hắn … Còn gì chua xót hÆ¡n khi con ngÆ°á»i cÆ°á»i ngược lại chÃnh mình ?
Hắn cÅ©ng biết, chỉ khi nà o chết má»›i ngÆ°ng cÆ°á»i, và ngÆ°ng cÆ°á»i là chết ngay, hắn vẫn muốn ngÆ°ng cÆ°á»i.
oo Trong lúc đó, má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện.
NgÆ°á»i xuất hiện, mặc má»™t chiếc áo quá dà i, tà áo quét đất, chân bÆ°á»›c nhẹ nhà ng, thoăn thoắt nhÆ° má»™t bóng ma, bởi bÆ°á»›c quá nhẹ, quá nhanh, áo lại dà i nên trông nhÆ° phiêu phiêu phưởng phưởng … SÆ°Æ¡ng còn giăng mắc khắp nÆ¡i, bóng đó xuất hiện nhÆ° má»™t đợt khói dà y trong vầng khói má»ng, gia dÄ© bóng đó di Ä‘á»™ng nên Hoa Vô Khuyết phát giác ra sá»± xuất hiệngÆ°Æ¡i đó dá»… dà ng khi bóng còn xa.
Phát giác ra rồi, hắn không cần suy nghĩ cũng hiểu ngay bóng đó là nữ nhân.
Mà nữ nhân nà o có thễ có mặt trong khu vực nà y, nếu chẳng phải là Bạch Phu Nhân ?
Bởi, không thể là Thiết Tâm Nam , nà ng đâu tưởng nổi hắn còn quay trởi lại ngôi đạo quán ?
Nếu nà ng muốn Ä‘i tìm hắn, thì nà ng Ä‘i khắp bốn phÆ°Æ¡ng trá»i, trừ má»™t địa Ä‘iểm nà y … Thì, ngÆ°á»i xuất hiện đúng là Bạch Phu Nhân rồi váºy.
Cuối cùng bà ta cũng xuất hiện !
TrÆ°á»›c khi bà xuất hiện, Hoa Vô Khuyết nghÄ© là nếu gặp bà , hắn sẽ vá»t mình tá»›i, chụp bà , mà quáºt chết tức khắc.
Bây giá», bà xuất hiện rồi đó, lạ lùng thay, hắn vẫn ngồi bất Ä‘á»™ng nÆ¡i ghế, miệng cứ cÆ°á»i.
Hắn bình tÄ©nh mà cÆ°á»i.
Hắn không giáºn nữa, bởi còn bao nhiêu khà lá»±c thì hắn táºn dụng để mà cÆ°á»i, đâu còn dà nh cho việc gì khác ?
Bởi Bạch Phu Nhân đến gần hắn, cà ng phút cà ng gần.
Hoa Vô Khuyết đinh ninh là bà sẽ đến hạ thủ, kết liễu mạng sống của hắn.
Nhưng bà dừng lại trong khoảng cách vừa phải rồi bình tịnh nhìn hắn.
Bá»—ng, Hoa Vô Khuyết cÆ°á»i lên, vừa cÆ°á»i vừa há»i:
- Äã đến rồi sao ngÆ°Æ¡i chÆ°a xuất thủ ? NgÆ°Æ¡i đến đúng lúc lắm, ta Ä‘ang chá» !
Bạch Phu Nhân nhìn hắn , không nói gì.
Hắn tiếp:
- Thế là ngươi trở lại đây để xem ta chết hay chưa, hoặc bà muốn chứng kiến cái chết của ta ?
Bạch Phu Nhân vẫn im lặng.
Hoa Vô Khuyết tiếp luôn:
- CÅ©ng được. Vô luáºn là ngÆ°Æ¡i trở lại đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì ta cÅ©ng hoan nghinh sá»± trở lại của nhà ngÆ°Æ¡i , ta cảm kÃch ngÆ°Æ¡i vô cùng. Ta Ä‘ang khổ vá»›i tịch mịch đây !
Bỗng, Bạch Phu Nhân buột miệng thở dà i.
Kế đó, bà cất giá»ng u buồn há»i:
- Hỡi thiếu niên đáng thÆ°Æ¡ng kia, ngÆ°Æ¡i đã mất dÅ©ng khà cầu sanh rồi Æ° ? Con ngÆ°á»i, còn má»™t hÆ¡i thở là tranh đấu để cầu sanh, sao ngÆ°Æ¡i bình thản chá» cái chết ?
Con tim nhói Ä‘au mạnh, Hoa Vô Khuyết vẫn cÆ°á»i:
- Ngươi nhất tâm mong cho ta chết gấp, bây giỠtrở lại muốn cho ta cầu sống, thế ngươi cho rằng ta thống khổ như thế nà y là chưa đủ sao ?
Bạch Phu Nhân tiếp nói vá»›i giá»ng trầm buồn:
- Ta là m cho ngÆ°Æ¡i mang thÆ°Æ¡ng thế, ta biết là ngÆ°Æ¡i háºn ta vô cùng. Tuy nhiên, ta xin ngÆ°Æ¡i nên lượng xét cho niá»m khổ tâm của ta....
Hoa Vô Khuyết vẫn cÆ°á»i vang:
- Khổ tâm ! NgÆ°Æ¡i cÅ©ng có niá»m khổ tâm nữa sao ?
Bạch Phu Nhân thở dà i:
- Là nữ nhân, lắm lúc bị bắt buộc phải là m cái gì đó cho chồng, dù biết rằng là m là tà n nhẫn, là ác độc, song phải là m. Bạch Sơn Quân là chồng của ta, thì là m sao ta để cho ngươi giết y ? Là m sao ?...
Bà khóc. Lệ thảm, tiếng nức nở cũng thảm luôn.
Rồi bà tiếp:
- Ta biết là ta có lỗi với ngươi , ta chỉ còn mong ngươi lượng thứ... Bởi, sự việc đã rồi, ta có cách gì chuộc lại lỗi lầm... ngươi nên hiểu cho ta !
Hoa Vô Khuyết há»i:
- Tại sai ngÆ°Æ¡i nói lên câu đó ? NgÆ°Æ¡i định lừa ta má»™t lần nữa phải không ? Váºy ra, ngÆ°Æ¡i trở lại là để Ä‘Æ°a ta và o tròng lần thứ hai ?
Bạch Phu Nhân khóc lớn:
- NgÆ°Æ¡i đã lâm và o cảnh huống đó, ta còn lòng nà o toan tÃnh lừa gạt ngÆ°Æ¡i thêm má»™t lần nữa ? Mà tại sao phải lừa ngÆ°Æ¡i thêm má»™t lần nữa ? Tại sao ? Lợi Ãch gì ?
Hoa Vô Khuyết thốt:
- Ta là m gì biết được rõ rệt là tại sao ngÆ°Æ¡i trở lại định lừa ta má»™t lần nữa. Kẻ sắp chết trong giây phút nà y, vô luáºn là m sao, ta vẫn tin là ngÆ°Æ¡i trở lại để lừa ta, và vô luáºn là m sao, ta không để lầm mÆ°u ngÆ°Æ¡i !
Bạch Phu Nhân cúi đầu:
- Ta biết, chẳng khi nà o ngÆ°Æ¡i tin ta ! Tin, hay không tin tùy ngÆ°Æ¡i váºy, bởi ta không thể ép buá»™c ngÆ°Æ¡i tin, mà ta cÅ©ng chẳng có cách gì bà y tá» sá»± chân thà nh. Tuy nhiên, ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘i theo ta, xem cái nà y má»™t chút được chăng ?
Hoa Vô Khuyết không nhúc nhÃch, không đáp, chỉ cÆ°á»i.
Âm thinh của hắn bắt đầu khà n khà n rồi.
Bạch Phu Nhân ngẩng mặt lên, nhìn hắn má»™t lúc, Ä‘oạn rung rung giá»ng van lÆ¡n:
- Ta chỉ khẩn cầu ngÆ°Æ¡i má»™t lần thôi, là ngÆ°Æ¡i nên lượng thứ cho ta, và vô luáºn là m sao, ta bảo đảo là chẳng có gì là m thÆ°Æ¡ng hại đến ngÆ°Æ¡i nữa ! NgÆ°Æ¡i nghe ta nói chứ ?
Lá»i, có cái ý cầu khẩn, ánh mắt cÅ©ng có ý cầu khẩn luôn.
Hoa Vô Khuyết há»i:
- Ta là kẻ sắp chết, thì còn ai là m gì thương hại đến ta được ?
Nhưng, cuối cùng, hắn cũng đứng lên, bước theo Bạch Phu Nhân.
Qua ngang mấy dãy nhà , bá»—ng Hoa Vô Khuyết phát hiện ra có ngÆ°Æ¡i bị treo nÆ¡i trần nhà , toà n thân đẫm máu, má»™t thanh trÆ°á»ng Ä‘ao xuyên thủng ngá»±c, thấu cả lÆ°ng.
Hoa Vô Khuyết chÆ°a nháºn rõ ngÆ°Æ¡i , Bạch Phu Nhân dừng lại, buông từng tiếng:
- Cái mà ta muốn chỉ cho ngươi thấy là y đó !
Hoa Vô Khuyết sắp chết, thì còn quan tâm gì đến cảnh chết của ngÆ°á»i khác là m gì ?
Cho nên hắn thản nhiên há»i:
- Ai đấy ?
Bạch Phu Nhân hừ một tiếng:
- NgÆ°Æ¡i không nháºn ra à ?
Thi thể đó treo dá»™ng đầu xuống đất, Bạch Phu Nhân kéo tà áo của ngÆ°á»i đó, lau sạch máu từ ngá»±c xuống mặt.
Thì ra, nạn nhân là chồng của bà !
Hoa Vô Khuyết kêu lên:
- Bạch Sơn Quân chết ?
Bởi hắn Ä‘ang cÆ°á»i lá»›n, tiếng nói của hắn bị tiếng cÆ°á»i át Ä‘i, thà nh ra Bạch Phu Nhân không nháºn ra được sá»± kinh ngạc bá»™c hiện nÆ¡i hắn.
Äồng thá»i, hắn cÅ©ng thất vá»ng vô cùng.
Hắn muốn gặp Bạch SÆ¡n Quân , cùng y tá» chiến, hắn muốn tá»± tay mình trừ diệt Bạch SÆ¡n Quân. Tuy thấy y chết rồi, hắn không cao hứng chút nà o. Y chết, là hắn phải hả dạ chứ ? NhÆ°ng hắn lại thất vá»ng, bởi mối thù sao cÅ©ng phải được hắn báo phục má»›i sÆ°á»›ng chá»› !
Bạch Phu Nhân thốt:
- NgÆ°Æ¡i muốn trông thấy táºn mắt y chết, vì ta biết mình có lá»—i vá»›i ngÆ°Æ¡i nên ta … Hoa Vô Khuyết lại kêu lên:
- Ngươi giết y ?
Bạch Phu Nhân thở dà i:
- Phải ! ChÃnh ta hạ thủ.
Hoa Vô Khuyết lùi lại ngay, không nói được tiếng nà o.
Bạch Phu Nhân tiếp:
- Ta giết y, chắc ngươi kinh ngạc lắm ?
Hoa Vô Khuyết nà o chỉ kinh ngạc thôi ? Thá»±c sá»± hắn khó tin có việc nhÆ° váºy.
Bạch Phu Nhân lại tiếp:
- Tuy nhiên, ngươi cũng nên tìm hiểu tại sao ta giết y. Ta có trăm ngà n lý do để giết y, đáng lẽ ta phải giết y sớm hơn, từ lâu rồi !
Hoa Vô Khuyết nổi giáºn:
- Bất cứ ai trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u có thể giết y , trừ ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i không thể giết y được.
Y có là m Ä‘iá»u chi lầm lá»—i vá»›i ngÆ°Æ¡i đâu ?
Bạch Phu Nhân thở dà i:
- Ta biết, y hẳn có nói vá»›i ngÆ°Æ¡i rất nhiá»u lá»i dối trá. Y phát há»a ta nhÆ° má»™t con yêu tinh, song … chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i tin tưởng nÆ¡i sá»± bịa đặt của y ?
Hoa Vô Khuyết hừ một tiếng:
- Tại sao ta không tin ?
Miệng nói thế chứ tâm thì hơi động rồi.
Bạch Phu Nhân ảm đạm tiếp:
- Nếu ta là mẫu ngÆ°á»i nhÆ° y phát hoa. thì là m sao y sống chung vá»›i ta suốt hai ba mÆ°Æ¡i năm dà i ? Vá»›i cái tÃnh khà của y, y đã giết ta từ lâu, chứ là m gì chịu Ä‘á»±ng ta cho đến ngà y nay nổi ?
Bà nhìn len lén sang Hoa Vô Khuyết , xem thần sắc của hắn như thế nà o.
Rồi bà lại tiếp:
- Sở dÄ© ta bà y cái trò nhÆ° váºy đối vá»›i ngÆ°Æ¡i là ta mong má»i cảm hóa y, cho y hồi tâm, ta vì y chẳng há» do dá»± hạ thủ hãm hại ngÆ°á»i khác, ta vì y, không từ bá» má»™t hà nh Ä‘á»™ng nà o, ta là m tất cả cho y… không há» tiếc háºn việc là m … Lệ thảm rÆ¡i từng hạt, liên tục.
Bà khóc, cÆ¡ hồ ngất Ä‘i, không báºt thà nh tiếng nổi.
Bà có vẻ thà nh tháºt quá, lá»i nói thà nh tháºt, thái Ä‘á»™ thà nh tháºt, vừa tạo niá»m tin mà cÅ©ng vừa gây sá»± thÆ°Æ¡ng hại nÆ¡i đối tượng.
Sá»± thống thiết của bà có má»™t nhiệm mà u biến những lá»i tố cáo của Bạch SÆ¡n Quân thà nh hoang Ä‘Æ°á»ng.
Nếu có má»™t ngÆ°á»i nà o đó, cứ tin tưởng nÆ¡i Bạch SÆ¡n Quân mà phủ nháºn những lá»i phân trần của bà thì tháºt là má»™t quái sá»±, và ngÆ°á»i ấy phải là má»™t quái nhân.
Hoa Vô Khuyết há»i:
- Ngươi một mực vì chồng, sao bỗng nhiên lại giết chồng ?
Bạch Phu Nhân ngưng khóc:
- Ta là má»™t nữ nhân, mạng váºn có tốt xấu thế nà o cÅ©ng phải cuối đầu tiếp thá», ta váºn dụng táºn sở năng, thi hà nh má»i biện pháp, cố lôi kéo chồng ta mãi mãi má»™t bên ta.
NgỠđâu… ngỠđâu … Bá»—ng, bà vụt tá»›i, nhà o và o lòng Hoa Vô Khuyết , khóc vang lên, đồng thá»i gà o thảm:
- Y không mảy may nghĩ đến ngợi vỠtình nghĩa vợ chồng, y … ỵ. lại còn muốn giết ta !
Hoa Vô Khuyết không xô bà ta ra khá»i lòng.
Trong tình cảnh đó, hắn nỡ nà o có cỠđộng phũ phà ng với Bạch Phu Nhân ?
NgÆ°á»i ta Ä‘ang Ä‘au khổ, nếu không an ủi thì thôi chứ Ä‘Ã nh lòng nà o chạm tá»± ái của ngÆ°á»i ta ?
Äúng là má»™t cảnh quái dị:
má»™t nữ nhân khóc thê thảm, cuốn mình trong lòng má»™t thiếu niên mà khóc, còn thiếu niên thì cÆ°á»i vang. Cả hai nam nữ cùng cÆ°á»i cùng khóc, bên cạnh má»™t cái xác chết treo dá»™ng đầu, máu me bê bết.
Hoa Vô Khuyết nhẹ giá»ng:
- Cho nên ngươi giết y !
Bạch Phu Nhân rên rỉ:
- Thá»±c ra, ta không tiếc gì nếu có chết nÆ¡i tay y. NhÆ°ng, chẳng biết tại sao, lúc y toan giết ta thì Ä‘á»™t nhiên ta cảm thấy không còn nhẫn nhục được nữa. Niá»m thống khổ, tủi há»n chất chứa từ hai mÆ°Æ¡i năm qua vụt bừng lên, ta nhÆ° mất cả lý trÃ, chụp Ä‘ao đâm tá»›i liá»n … Dừng lại, thở ra mấy hÆ¡i, khóc tỉ tê mấy tiếng, Ä‘oạn tiếp:
- Thoạt đầu, ta chỉ muốn gây thÆ°Æ¡ng tÃch nhẹ cho y thôi, không ngá», y cứ tưởng là ta nhÆ° ngà y nà o, chẳng bao giá» phản kháng dù y là m dữ, do đó y không Ä‘á» phòng.
Thà nh ra, nhát dao tuy nhẹ, song trúng Ä‘Ãch lại đâm sâu, gặp chá»— yếu nhược ! … Y chết !
Hoa Vô Khuyết chỉ cÆ°á»i, chứ không nói gì.
Hắn còn biết nói gì ?
Quà ng tay ra sau lưng hắn, Bạch Phu Nhân ghì mình sát ngực hắn , ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt của bà nhòa lệ.
Bà há»i:
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© sao ? Ta có nên giết y chăng ? Ta giết y nhÆ° váºy là phải hay quấy ?
Hoa Vô Khuyết không đáp, song hắn thầm nghĩ:
- Không quấy đâu, ai ở trong trÆ°á»ng hợp ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải giết y ! Má»™t ngÆ°á»i dù có sức chịu Ä‘á»±ng đến đâu Ä‘á»u cÅ©ng chẳng còn chịu Ä‘á»±ng nổi nữa, và dÄ© nhiên là phải hạ thủ.
Hắn không đáp, song vẫn cÆ°á»i, âm thinh của hắn yếu dần, và đôi chân bắt đầu rung, không còn ká»m vững xác thân nữa.
Bao nhiêu khà lá»±c trong ngÆ°á»i , Ä‘á»u theo những tiếng cÆ°á»i thoát Ä‘i. Kẻ nà o khác, công phu phù bạc hÆ¡n hắn tất không chi trì vá»›i tráºn cÆ°á»i vô táºn đó đến bây giỠ… Bạch Phu Nhân nhìn hắn má»™t lúc rồi cúi mặt xuống, tiếp:
- Ta biết, ngÆ°Æ¡i đồng tình vá»›i ta lắm, cho nên ta má»›i bá»™c lá»™ bao nhiêu ná»—i niá»m vá»›i ngÆ°Æ¡i. Trên Ä‘á»i, dù không ai đồng tình vá»›i ta, ta cÅ©ng chẳng mà ng, bởi có ngÆ°Æ¡i, nhất định là ngÆ°Æ¡i đồng tình hẳn. Chỉ vì … chỉ vì … Bà nhếch nụ cÆ°á»i thầm, tiếp luôn:
- Ta từng thấy qua nhiá»u nam nhân, song chỉ có ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i ôn nhu hiá»n hoà nhất, nếu tất cả nam nhân Ä‘á»u giống ngÆ°Æ¡i thì là m gì mỹ nhân phải khổ ?
Bởi cái tÃnh quái dị đó mà thà nh ra Hoa Vô Khuyết dá»… bị nữ nhân lừa.
Chứ hắn không phải là kẻ ngu độn, dại dột.
Cho nên, cái tâm má»m yếu thÆ°á»ng là m cho con ngÆ°á»i há»ng cả những việc lá»›n, và ngÆ°á»i ta thÃch cứng, bạo hÆ¡n, vì có cứng, có bạo má»›i thu nháºp thà nh công nhanh chóng.
Nếu trên Ä‘á»i, tất cả nam nhân Ä‘á»u giống nhÆ° hắn , thì chẳng hóa ra cái thể giá»›i nà y là thế giá»›i của nữ nhân vì cái tÃnh yếu má»m đó, thì cÅ©ng sẽ tá»± tá» mất vì luôn luôn bị lừa gạt, rồi tức uất, tức uất song chẳng dám Ä‘á»™ng đến nữ nhân, chỉ còn cách chết luôn.
Bỗng Hoa Vô Khuyết thốt:
- Cái gì đã qua, hãy cho qua luôn, đừng bao giá» nhắc lại, ngÆ°Æ¡i cứ tin là ta không còn háºn ngÆ°Æ¡i nữa.
Bạch Phu Nhân há»i gấp:
- Ngươi lượng thứ cho ta ?
Hoa Vô Khuyết gáºt đầu:
- Ngươi đã nói hết chưa ?
Bạch Phu Nhân gáºt đầu:
- Những gì cần nói, ta đã nói hết rồi. Còn ngươi, chẳng lẽ ngươi không có gì để nói với ta sao ?
Hoa Vô Khuyết thốt:
- Ta chỉ mong ngÆ°Æ¡i … Hắn muốn Bạch Phu Nhân hóa giải cái nhá»™t cÆ°á»i cho hắn , nhÆ°ng dù Ä‘ang lâm và o cảnh khốn khổ, hắn cÅ©ng không thể mở miệng mà van cầu nÆ¡i nữ nhân.
Dù bị lừa trăm ngà n lần, dù bị nữ nhân đưa và o tròng suýt mất mạng, hết tròng nà y đến tròng khác, hắn cũng không thể mở miệng van cầu trước một nữ nhân ! Hắn không thể cho nữ nhân thương hại hắn.
Cái mẫu ngÆ°á»i nhÆ° hắn , dù bị nữ nhân lừa, thà để mỹ nhân lừa, chứ nhất định không để nữ nhân háºn.
Hắn buông mấy tiếng lơ lững rồi bỠcâu luôn.
Bạch Phu Nhân nhìn sững hắn một lúc, u buồn thốt:
- Thá»±c ra thì không cần gì ngÆ°Æ¡i phải nói, ta cÅ©ng nghÄ© là đáng lẽ ta phải rút mÅ©i châm nÆ¡i Tiếu huyệt của ngÆ°Æ¡i sá»›m. Rất tiếc là tại ngÆ°Æ¡i vừa rồi dụng lá»±c quá mạnh, là m cho mÅ©i châm lún vô sâu quá, bây giá» thì ta Ä‘Ã nh chịu, không còn cách gì giúp ngÆ°Æ¡i được … Hoa Vô Khuyết Ä‘au nhói toà n thân. Thế là hết hy vá»ng rồi.
Bất giác, hắn đẩy mạnh Bạch Phu Nhân văng ra ngoà i xa đoạn quay mình bước đi.
Cái số !
Số của hắn là váºy, cái số phải chết vì cÆ°á»i, cÆ°á»i mãi để rồi chết khi kiệt sức.
Nếu phải chết, thì trốn đâu cho khá»i chết ? Hắn không muốn chết tại đó, bởi có mặt Bạch Phu Nhân.
Hắn không muốn chết trÆ°á»›c mặt nữ nhân, bởi chết mà còn lÆ°u lại má»™t ấn tượng khôi hà i nÆ¡i tâm tÆ° nữ nhân thì tháºt là khó chịu cho hắn lắm. Sau nà y, nữ nhân má»—i lần nhá»› lại việc hôm nay, sẽ cÆ°á»i dà i, thì hồn hắn nÆ¡i âm cảnh cÅ©ng phải nhói Ä‘au theo … Hắn cÅ©ng muốn lÆ°u lại má»™t ấn tượng nÆ¡i lòng má»i ngÆ°á»i chứ, có Ä‘iá»u cái ấn tượng đóphải là ôn nhu, hiá»n hoà , trang nhã, thanh lịch, chứ không thể là ấn tượng của má»™t kẻ cÆ°á»i Ä‘iên.
NgỠđâu, Bạch Phu Nhân cháºn trÆ°á»›c mặt hắn.
Bà thốt:
- Hiện tại ngươi không thể đi đâu.
Giáºn lắm, song Hoa Vô Khuyết cố dằn lòng, há»i:
- Ngươi còn cầm chân ta ở đây để là m gì ?
Bạch Phu Nhân đáp:
- Tuy ta không cứu được, nhÆ°ng trên Ä‘á»i nà y cÅ©ng phải có ngÆ°Æ¡i cứu được ngÆ°Æ¡i.
Ta biết ngÆ°á»i đó.
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên không , báºt cÆ°á»i, lần nà y thì chÃnh hắn muốn cÆ°á»i:
- Chẳng lẽ ta mang cái tình trạng nà y vượt Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng mà đi cầu cứu ?
Bạch Phu Nhân nhân gằn từng tiếng một:
- Ta cứ tưởng ngÆ°Æ¡i có đầy đủ dÅ©ng khÃ. Không ngá» ngÆ°Æ¡i yếu quá ! Cái dÅ©ng khà cầu sanh mà ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng có luôn thì nói gì đến dÅ©ng khà cầu thắng ?
Hoa Vô Khuyết cúi đầu.
Bạch Phu Nhân đánh luôn đòn thứ hai:
- Tuy ta vô lá»±c cức ngÆ°Æ¡i , song ta có thể giúp ngÆ°Æ¡i sống thêm ba ngà y nữa, trong ba ngà y đó, ta Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i đến gặp má»™t ngÆ°Æ¡i. ChÃnh ngÆ°á»i nà y có năng lá»±c cứu ngÆ°Æ¡i.
Nếu ngÆ°Æ¡i còn phần nà o dÅ©ng khà thì nên cố gắng sống thêm ba hôm nữa để tìm đến đó mà cầu cứu vá»›i ngÆ°Æ¡i ấy. Cầu cứu nÆ¡i ngÆ°á»i trong khi mình lâm và o cảnh khó đâu phải là má»™t cái nhục ? Hà huống, ngÆ°Æ¡i còn nhá» tuổi ! Nhá» tuổi mà cầu ngÆ°á»i chÆ°a phải là vô sÄ©, trái lại nhá» tuổi mà trốn sống má»›i là má»™t cái nhục, vì trốn sống lúc còn nhá» tuổi là trốn trách nhiệm.
Hoa Vô Khuyết mỉm cÆ°á»i:
- Dù là ta có dÅ©ng khà gượng sống thêm mấy ngà y để Ä‘i tìm ngÆ°á»i cầu cứu, vị tất ngÆ°á»i ấy sẵn sà ng cứu ta ? Không biết chắc mà cứ Ä‘i thì tá»™i gì phải Ä‘i cho thêm khổ trong ba ngà y đó ?
Bạch Phu Nhân trấn an:
- Ta hiểu rõ cái ngÆ°á»i đó. Nếu ngÆ°Æ¡i bằng lòng đến thì ta bảo đảm là ngÆ°á»i đó sẵn sà ng cứu ngÆ°Æ¡i.
Bà tiếp luôn:
- Huống chi, thực sự thì đâu phải là ngươi cầu cứu ? Ngươi đi chữa bịnh mà . Ai cấm một bệnh nhân đi tìm y sư ? Có y sư nà o từ khước chữa trị cho bệnh nhân đâu ?
Trừ má»™t lý do nà o đó. Mà ngÆ°Æ¡i vá»›i ngÆ°á»i ấy vốn không thù không oán, vốn chẳng tỵ hiá»mm ta nghÄ© ngÆ°Æ¡i sẽ được hà i lòng.
Hoa Vô Khuyết hơi động tâm.
Con ngÆ°á»i , Ä‘Ã nh là không sợ chết, song lúc sắp chết mà có cÆ¡ há»™i sống lại thì có ai bá» qua cÆ¡ há»™i đó được chăng ?
Bạch Phu Nhân lại khuyến, dụ, rồi khÃch, rồi van cầu hết sức ân cần.
Cuối cùng, Hoa Vô Khuyết bằng lòng đi với bà .
hết: Hồi 81, xem tiếp: Hồi 82
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àãåíòñòâî, àóäèî, ëåíêîì, ëþäåé, giang ho tha ac 4vn, giang ho thap ac-4vn, ïèööû, ïîðíîðàññêàçû, òàíöåâ, òåðüåðû, ôèòíåñ |
| |