Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 21: Công ty Bạo Phong
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Tại một quán ăn, Hứa Lập và Tiếu Minh đã ăn cơm no, Tiếu Minh vì buôn bán có lãi lên rất vui và cũng muốn lấy lòng Hứa Lập, hi vọng Hứa Lập có thể chỉ cho hắn kiếm một ít nữa. Mặt khác do uống rượu vào Tiếu Minh cũng nói nhiều hơn.
- Hứa lão đệ, ông anh này bội phúc cậu, tuổi nhỏ mà trí lớn, mắt lại rất tinh tường, chỉ một ngày đi với cậu bằng mười năm tôi khổ cực, bỏ tiền ra thoáng cái đã tăng lên 60%, tổng cộng thu vào bằng sáu bảy năm phấn đấu của tôi.
- Tiếu đại ca, giờ mới là bắt đầu thôi, sau này còn rất nhiều cơ hôi kiếm tiền, chỉ sợ anh không nắm được thôi. Nào uống một chén.
- Ôi, không có Hứa lão đệ thì dù cơ hội có trước mắt tôi cũng không dám ra tay. Lần này nếu không có cậu thì tôi cũng bỏ qua cơ hội này. Không nói nữa, cụng ly.
Hai người uống thêm một chén, mặt Tiếu Minh càng đỏ, nói chuyện cũng không lưu loát.
Hứa Lập thấy đã đến lúc, nói:
- Tiếu đại ca, theo tôi thấy thị trường chứng khoán Hongkong còn tăng nữa, chỉ không biết Tiếu đại ca có tin tôi hay không?
- Tin, tôi tin chứ.
Tiếu Minh thấy Hứa Lập nói là có cơ hội, mắt hắn sáng lên hỏi:
- Cậu nói thị trường chứng khoán Hongkong còn tăng nữa? Tăng nhiều hay ít, tăng bao nhiêu, khi nào tăng?
- Cơn lốc kinh tế Châu Á nay đã chạm đáy, chính phủ Đài Loan Hongkong liên thủ lại có đại lục ủng hộ nên kiềm chế được ảnh hưởng. Như vậy chỉ số chứng khoán Hongkong rất nhanh sẽ tăng lên hơn mười ngàn điểm. Tiếu đại ca có dám tiếp tục đầu tư hay không?
Hứa Lập uống nửa chén rượu bông đùa nói.
- Có chứ, chỉ cần có Hứa lão đệ, tôi dám hết.
Tiếu Minh dù có vài phần men say nhưng mình có bản lĩnh hay không cũng rất rõ ràng. Nếu giao cho mình một xí nghiệp nhỏ thì có đủ khả năng quản lý, nhưng với thị trường chứng khoán một ngày có nhiều biến hóa như vậy hắn không thể nắm bắt được.
Hứa Lập lắc đầu nói:
- Tôi còn là sinh viên nên không thể lúc nào cũng ở Hongkong được. Tôi muốn hợp tác với Tiếu đại ca cùng nhau làm giàu.
- Hợp tác? Hợp tác thế nào? Nếu không có cậu sợ rằng mình tôi làm không được.
Tiếu Minh không tin tưởng chính mình.
Hứa Lập cũng xem trọng Tiếu Minh ở điểm này, nếu giao tiền cho Tiếu Minh thì hắn cũng không dám ra tay lung tung.
- Tiếu đại ca, tôi chuẩn bị dùng 40 triệu thành lập công đầu tư mạo hiểm, anh làm giám đốc, phụ trách công việc hàng ngày. Anh yên tâm là tôi không buông tay mặc kệ, khi tôi quay lại Bắc Kinh chúng ta liên lạc bằng điện thoại. Anh chỉ cần dựa theo những gì tôi nói thì cam đoan một năm thôi anh cũng trở thành người giàu có với mấy triệu trong tay. Không đầy ba năm anh sẽ trở thành phú ông mấy chục triệu, như thế nào?
- Cái này....
Tiếu Minh nhất thời không hạ quyết tâm, tại công ty Viễn Thắng mặc dù kiếm không được nhiều lắm nhưng cũng tốt hơn nhiều người, mỗi năm cũng thu vào năm mươi nghìn, ở năm 98 này coi như thuộc tầng lớp trung lưu. Còn nếu hợp tác cùng Hứa Lập, làm ăn có lời như hắn nói còn đỡ, nhưng nếu lỗ vậy sẽ phá sản. Tiếu Minh không khỏi do dự.
- Tiếu đại ca, anh yên tâm, nếu anh đồng ý gia nhập công ty tôi, tôi có thể cho anh 5% cổ phần, hơn nữa mỗi năm lương được vài trăm ngàn, không thiệt cho anh đâu.
- Uh?
Tiếu Minh vừa nghe điều kiện rất cao mà Hứa Lập nói vậy làm chút do dự của y cũng không còn nữa.
- Được, Hứa lão đệ đã để mắt Tiếu Minh tôi thì sao Tiếu Minh tôi không đáp ứng, không đáp ứng chính là không biết điều. Bắt đầu từ Hôm nay Tiếu Minh tôi theo cậu làm việc.
Hứa Lập mỉm cười gật đầu, nói:
- Tiếu đại ca, anh an tâm, chắc chắn anh sẽ là tỷ phú.
Tiếu Minh khi làm ở công ty Viễn Thắng chủ yếu phụ trách liên lạc với nước ngoài nên thường xuyên bay tới các nước, y hiểu rất rõ luật pháp thế giới. Bởi vậy Tiếu Minh đề nghị công ty tốt nhất là thành lập tại quần đảo Virgin nước Anh.
Quần đảo Virgin là thiên đường trốn thuế của thế giới. Quần đảo có diện tích 153km2 nhưng lại hấp dẫn 35 ngàn công ty thành lập ở đây. Nguyên nhân là do năm 1984 chính phủ quần đảo đã thông qua luật công ty thương mại quốc tế cho phép thành lập các công ty trên đảo, và cung cấp rất nhiều chính sách ưu đãi: Công ty thành lập hàng năm nộp 600USD phí giấy phép buôn bán, miễn tất cả các loại thuế của địa phương, không yêu cầu chứng minh tài chính, công ty đăng ký chỉ cần có một cổ đông và một người điều hành, cũng không cần có người dân địa phương trong công ty; không cần báo cáo tài liệu, sổ sách hàng năm không cần công khai.
Có người đã tính, nếu chia đều mỗi cư dân trên đảo thì mỗi nhà ở đây trung bình cũng có gần 20 công ty, với diện tích trung bình khoảng một sân bóng rổ là có một công ty. Vì ở đây không có quản chế kim ngạch, luôn giữ bí mật, di dời tài chính không có gì hạn chế cho nên cũng được các tổ chức quốc tế rửa tiền hay tới nhất. Theo ước đoán hàng năm có một cọn số rất khổng lồ tài chính được rửa tại đây
Hứa Lập đi Hongkong lần này chỉ xin phép có một tuần ở nơi đây, hắn căn bản không thể cùng Tiếu Minh đi tới Virgin cho nên hắn giao hết công việc cho Tiếu Minh còn mình thì ở lại Hongkong chờ.
Ba ngày sau Tiếu Minh về tới Hongkong, đem hết thủ tục giao cho Hứa Lập. Lần này Tiếu Minh được Hứa Lập giao thành lập một công ty tên là Bạo Phong, do Hứa Lập làm chủ tịch, Tiếu Minh làm tổng giám đốc. Trong đó Hứa Lập có 80%cổ phần, Tiếu Minh có 5%, Tôn Cực có 5%, Hạng Long và tên Béo mỗi người có 3%, Vu Lượng có 2%, Nhị tử mặc dù không có tiền góp vốn nhưng Hứa Lập cũng để cho hắn 2% cổ phần.
Khi Tôn Cực và mọi người không biết đến sự thành lập của công ty Bạo Phong, bọn họ đã thành cổ đông của công ty này. Sau này dù không làm gì thì bọn họ cũng phú quý cả đời.
Ngày nghỉ của Hứa Lập cũng hết, Tiếu Minh yêu cầu hắn đi gặp Tôn Đắc Viễn. Dù sao cha của Tôn Cực cũng đặc biệt phái Tiếu Minh đến giúp Hứa Lập, hắn chỉ trong hai ngày đã mời Tiếu Minh đến làm cho mình, nếu không tự mình đến nói với Tôn Đắc Viễn thì sợ rằng sau này rất khó ăn nói. Hơn nữa Tiếu Minh không phải là người có ơn mà không trả. Làm việc ở Viễn Thắng mấy năm, Tiếu Minh cũng được Tôn Đắc Thắng chiếu cố nhiều. Năm đó nếu không có Tôn Đắc Thắng thì sợ rằng một người ở nông thôn tốt nghiệp đại học sao có thể ở lại Thượng Hải? Có khi lại về quê làm thầy dạy học hoặc đi làm công việc trong xã....
Hai người từ Hongkong về đến đại lục rồi lại ngồi máy bay về Thượng hải. Tôn Đắc Viễn có chút ngạc nhiên khi Hứa Lập tới nhưng khi nghe ra ý đồ của đối phương, ông ta không khỏi giật mình. Không ngờ cậu thanh niên trước mặt này đến Hongkong có một tuần đã khiến số tiền hiện có tăng gấp đôi, đồng thời còn thành lập một công ty mạo hiểm. Chính điều này làm cho Tôn Đắc Viễn không thể không để mắt tới Hứa Lập.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 22: Huynh đệ cả đời
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Việc Tiếu Minh từ chức , Tôn Đắc Viễn rất rộng rãi, không có gì tỏ vẻ không hài lòng. Dù sao người đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Sau khi thấy Hứa Lập làm như thế ở Hongkong thì đổi lại Tôn Đắc Viễn tự nhận là mình cũng muốn theo.
Tôn Đắc Viễn nhìn Hứa Lập lấy giấy ghi số cổ phần ra, ông đối với Hứa Lập không chỉ có khiếp sợ mà còn có chút bội phục. Tôn Đắc Viễn cũng hiểu rõ con mình có 5% cổ phần đã tương đương hơn hai triệu, hơn nữa Tôn Cực cũng đã nói chuyện mấy người bạn học cùng phòng cho ông nghe, đặc biệt là chuyện của Nhị tử. Tôn Đắc Viễn biết gia đình Nhị tử khó khăn nên không có tiền đầu tư. Chuyện Hứa Lập cho hắn 2% cổ phần làm Tôn Đắc Viễn thật không nghĩ tới, chỉ có thể nói Hứa Lập rất coi trọng tình cảm anh em. Về phương diện khác Tôn Đắc Viễn cũng đánh giá cao tầm nhìn xa trông rộng của Hứa Lập. Một sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, ai cũng có tương lai tươi sáng; Hứa Lập làm như vậy coi như buộc mấy người kia lên chung thuyền với mình.
- Được, đừng nói cháu trả lại cho con chú 5% cổ phần, hôm nay cháu thành lập công ty Bạo Phong thì ít nhất cũng có Tôn gia chú trong đó, cháu để ý tới Tiếu Minh cũng là phúc của cậu ta. Việc thành lập công ty Bạo Phong cùng chú không quan hệ, Tiếu Minh muốn đi chú giữ được sao? Dưa hái xanh không ngọt, hôm nay Tiếu Minh tới công ty Bạo Phong của cháu nhưng chúng ta là người một nhà, mọi người không nên khách khí, có lẽ tương lại chú phải nhờ đến các cháu. Thôi, không nói nhiều nữa, bữa trưa nay mọi người cùng ăn đi, coi như chú chúc mừng các cháu khai trương công ty mới.
- Dạ, cháu cảm ơn chú.
Hứa Lập rất vui khi đã giải quyết xong vấn đề của Tiếu Minh.
Sau khi dùng cơm trưa xong, Hứa Lập giao cho Tiếu Minh quay trở lại Hongkong tiếp tục tham gia đầu tư cổ phiếu. Còn Hứa Lập thì trở lại Bắc Kinh, dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là sinh viên còn phải lấy việc học làm trọng.
Hứa Lập về tới trường đã là hơn sáu giờ. Mọi người trong phòng biết hôm nay Hứa Lập về lên đã đến quán đông bắc gọi đồ ăn chờ đón Hứa Lập.
Tại phòng trong nhà ăn quán đông bắc, Hứa Lập lấy tờ giấy ghi chi tiết cổ phần của công ty Bạo Phong làm tất cả sợ ngây người. Không ai nghĩ là mình lúc ấy bỏ ra có mấy chục, mấy trăm ngàn, nhiều nhất là Tôn Cực bỏ một triệu nhưng trong nháy mắt đã thành gấp đôi, hơn nữa lại thành cổ đông của một công ty đầu tư mạo hiểm.
Trên giấy đã ghi rõ chia cổ phần chỉ là chia cổ tức chứ không được mua bán, kể cả phần của Tiếu Minh cũng thế. Nói cách khác thì công ty vẫn là của Hứa Lập, những người khác chỉ cuối năm mới được chia cổ tức mà thôi nên không có bất cứ uy hiếp gì đến công ty, đến địa vị của Hứa Lập ở trong công ty.
Nhưng dù là như vậy cũng khiến mấy người ngồi đây đều thành phú ông có mấy triệu trong tay, tất cả mọi người đều kích động vô cùng, nhất là Nhị tử. Việc Hứa Lập đầu tư hắn cũng biết nhưng lại không giúp gì được, tiền sinh hoạt hàng tháng của hắn rất khó khăn cho nên hắn không có tiền. Nhưng việc mình không góp vốn mà có 2% cổ phần thật không nghĩ tới, nếu đổi thành tiền không phải là gần một triệu sao.
Khuôn mặt đen của Nhị tử giờ đã ửng hồng, hắn kéo Hứa Lập nói:
- Túc tử này, việc này không thích hợp, tôi không muốn cổ phần của ông, tôi không thể không công mà nhận được
- Ai nói là tôi cho ông? Cổ phần đó là tôi trả lương trước cho ông thôi, tôi chuẩn bị thuê ông cả đời, không phải ông xem thường anh em này mà từ chối tôi chứ.
- Không, không phải, tôi....
Đối mặt với Hứa Lập, Nhị tử không biết nói gì cho phải,liền bưng chén rượu uống rồi nói:
- Được, Túc tử, tôi biết ông là một huynh đệ tốt, nói gì cũng không được, cả đời tôi xem như giao cho ông đó.
- Ha ha, tất cả mọi người là huynh đệ phải không? Sau này phải giúp đỡ nhau mới được, tính gì tiền? Tiền sao có thể mua được tình huynh đệ của chúng ta? Không thể.
Hứa Lập nghiêm mặt nói.
Lại một đêm không ngủ, nhất là Nhị tử càng say đến chết. Chẳng qua ngày thứ hai tỉnh rượu không ai quên lời thề đêm qua, cả đời này là huynh đệ, không cách xa.
Hứa Lập trở lại trường học, cuộc sống cơ bản đã bình thường như trước, ngoài các huynh đệ trong phòng và nhà Vương Huệ thì không ai biết rằng phòng 308 có năm người trẻ tuổi giàu có. Hứa Lập mỗi tối đều nói chuyện điện thoại cùng Tiếu Minh, nghe Tiếu Minh báo cáo công việc hàng ngày, đồng thời nói Tiếu Minh bước tiếp theo làm như thế nào. Mặc dù Hứa Lập nhớ là cổ phiếu còn tăng trên 10000 điểm nhưng Hứa Lập không biết chính xác là ngày nào sẽ dừng lại. Chỉ cần ngày nào hạ mấy trăm điểm là toàn bộ mấy chục triệu Hứa Lập vất vả tích cóp sẽ hóa thành bọt nước. Vì thế hắn và Tiếu Minh phải trao đổi, tính toán từng ngày
Để an toàn, Hứa Lập bảo Tiếu Minh bỏ việc đầu tư vào chỉ số Hang seng Hongkong mà quay lại đầu tư vào cổ phiếu trong nước, dù sao với trong nước mình cũng quen thuộc hơn. Hứa Lập không khỏi cảm thấy may mắn, năm 1999 cả nước đều đổ dồn vào chơi cổ phiếu, mình mặc dù ở trường học cũng nghe thấy được. Đặc biệt trong phòng còn có tên Đăng pháo tham tiền.
Năm đó Đăng Pháo mua xổ số liên tục mấy tháng nhưng lại không trúng, cuối cùng đành dấn thân vào cổ phiếu và kéo theo tên Béo. Ở trong phòng lúc nào hai người cũng say mê tính toán về thị trường chứng khoán trên máy tính. Mặc dù Đăng Pháo và tên Béo phần lớn là thua nhưng thỉnh thoảng họ cũng được nhất là khi cổ phiếu họ mua tăng giá tất nhiên là hôm đó cả phòng được cải thiện bữa ăn. Nhưng khi cổ phiếu giảm giá mạnh cả phòng cũng lại ra ngoài ăn. Bởi vì mọi người đều muốn an ủi bọn họ một chút để tên Béo và Đăng pháo giải đen.
Trong hai năm từ năm 1999 chuyện cổ phiếu Hứa Lập nghe cũng nhiều lên cũng nhớ không ít chuyện. Ít nhất năm 1999 cả năm có mười đơn vị cổ phiếu tăng liên tục, báo chí nói nhiều nên hắn nhớ: cao nhất là cổ phiếu Bianco ( Nguyên Thâm cẩm hưng A), cổ phiếu Khoa lợi hoa( Nguyên a thành sắt thép….). Đồng thời năm 1999 thị trường chứng khoán Trung Quốc còn có kỉ niệm rất ý nghĩa. Lúc ấy hơn nửa tháng tên Béo và Đăng Pháo mỗi ngày đều đi từ sớm cho tới quá sáu giờ tối mới về. Tên Béo và Đăng Pháo cũng lời tổng cộng hơm một trăm nghìn nhưng sau đó đầu tư không được lên tiền cũng hết.
Với mấy điều này đương nhiên Hứa Lập yên tâm chỉ huy Tiếu Minh rong ruổi ở thị trường chứng khoán Trung Quốc mà không lo lắng mất tiền.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 23: Thời gian trôi mau
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Sống ở trường đại học thật là vui vẻ, hạnh phúc, mới đây mà thời gian đã qua mau. Ngoảnh lại đã tới tháng 6 năm 2000, Hứa Lập và mọi người sắp dự lễ tốt nghiệp.
Lúc này hầu hết sinh viên sắp tốt nghiệp đều vội vàng tìm việc nhưng Hứa Lập và phòng 308 lại không chút lo lắng vì sáu người đã có công ty Bạo Phong nên không lo lắng vấn đề việc làm sau tốt nghiệp. Hứa Lập đã tính toán một con đường rất tốt cho mọi người nên cho dù tốt nghiệp mà có công việc tốt bọn họ cũng không đi làm. Dù sao giờ họ đều có rất nhiều tiền, ít thì mấy triệu nhiều thì cũng hàng chục triệu, nếu như không làm ra một phen sự nghiệp thì sống thật uổng phí.
Mọi người đi bộ đến nhà hàng đông bắc, nhà ăn đông bắc không có gi thay đổi từ biển, địa điểm, chỉ khác là không phải địa điểm nhỏ có năm sáu mươi mét vuông. Hôm nay nhà hàng rất đông khách nên tên Béo cũng đến giúp.. Lão Vương bây giờ rất phù hợp với cái tên Vương lão bản. Dù hoàn cảnh có thay đổi, thức ăn ngon hơn nhưng giá thì không thay đổi. Nơi đây đã sớm trở thành địa điểm của các sinh viên đại học hội họp. Có khi vài chục năm sau những sinh viên tốt nghiệp công thành danh toại đều quay về đây tụ họp ôn lại những năm tháng sinh viên tươi đẹp.
Hôm nay là ngày học cuối cùng, mai là lễ tốt nghiệp, sáu người phòng 308 từ nay về sau sẽ hợp sức lại xây dựng tương lai.
Gian trong của tầng 4 Hứa Lập cùng sáu huynh đệ ngồi quanh một cái bàn lớn, ngoài ra còn có Vương Huệ ngồi bên. Bảy người giơ chén rượu trước mặt, dù có tiền nhưng rược bọn họ uống thì vẫn như trước, vẫn là rượu gạo.
Mọi người mải suy nghĩ nên không ai mở miệng, tất cả đều biết bữa cơm hôm nay là lần cuối bảy người uống rượu cùng nhau, lần sau không biết là khi nào mới tụ họp được đông đủ như thế này.
Tên Béo thấy không khí nặng nề chịu không nổi liền đưa chén rượu lên nói:
- Các anh em, bốn năm đại học khó khăn nay đã qua, cũng là bốn năm cả đời tôi khó quên nhất. Nhờ anh em chiếu cố mới có tên Béo hôm nay. Ngày mai chúng ta sẽ tốt nghiệp, là tiểu đệ tôi kính các ông một chén.
Mặt Vương Huệ ửng đỏ, cô cầm chén rượu lên nói:
- Các anh, em cảm ơn các anh đã chiếu cố em trong hai năm qua. Em và anh Béo đều là người Đông bắc không biết nói gì chỉ có thể thể hiện mọi tình cảm đều trongchén rượu này.
Nói xong Vương Huệ và tên Béo uống hết chén rượu
Do đám người Hứa Lập tác hợp, hơn nữa tên Béo rất quyết tâm nên một năm sau Vương Huệ nhận lời tên Béo. Lão Vương biết tên Béo nhiều năm, đối với tên Béo hiểu rất rõ cho nên chẳng những không phản đối con gái có bạn trai mà còn hai tay đồng ý. Hai người chỉ đợi Vương Huệ tốt nghiệp là cưới.
-Được rồi tiểu Huệ, em không phải nói gì nữa, bọn anh biết em rất biết nói chuyện , nếu tài hùng biện em không đạt giải nhất thì bọn anh như câm. Còn tên Béo, ông giả bộ buồn bã gì hả, Tiểu Huệ chưa tốt nghiệp, tiểu tử ông sẽ không rời Bắc Kinh, cái gì mà nói chạy Đông chạy Tây.
Thấy biểu hiện của đôi vợ chồng này như vậy, Hạng Long rất bất mãn nên nói mấy câu.
Hứa Lập cũng nói:
- Được rồi, chúng ta hôm nay ở đây là chia tay Nhị tử. Bảy người thì trừ tôi và Nhị tử ngoài ra mọi người còn ở Bắc Kinh, lúc nào gặp nhau không được. Tôi về quê nhưng cũng có thể quay lại, ngồi máy bay có vài giờ thôi , chỉ có Nhị tử tòng quân nhập ngũ, một khi tòng quân rồi thì không như chúng ta tùy tiện trở về lên không biết khi nào mới gặp nhau được. Nhị tử, con đường ông chọn rất gian nan e rằng bọn tôi không giúp được, ông không trách chứ.
Nhị tử nghe xong nóng nảy kéo Hứa Lập nói:
- Túc tử, mặc dù tôi hơn ông một tuổi nhưng trong lòng tôi luôn coi ông là anh. Nếu không có ông thì em trai, em gái tôi không thể học trường điểm, mà bố mẹ tôi cũng không có khả năng có cuộc sống tốt như bây giờ, về phần tôi.
Nhị tử dừng một chút rồi nói tiếp:
- Túc tử, tôi không giấu ông, tôi đã hỏi qua thầy, tôi được phân về làm thầy một trường tiểu học ở nông thôn. Nếu không có ông thì có lẽ cả đời này tôi chỉ là một thầy giáo dạy học ở quê cả đời.
Với việc của Nhị tử, Hứa Lập nhớ rất rõ, hơn nữa khi đó Hứa Lập mới xuất ngũ cũng đặc biệt đến trường kia thăm Nhị tử. Nhị tử tính tình quật cường, hắn đường đường tốt nghiệp đại học Bắc Kinh mà lại ở trường tiểu học kia tám năm, còn là một giáo viên bình thường không có chức vụ gì. Tất cả chỉ là vì nhà khó khăn lúci tốt nghiệp không có tiền để tặng quà nên không có được công việc tốt.
Khi đó vận mệnh Nhị tử là giống Hứa Lập nhất, chẳng qua Hứa Lập không muốn về quê làm thầy giáo dạy học cả đời lên mới xin tòng quân. Ở trong quân đội bảy năm trải qua không ítđến chuyện cũ, thậm chí Hứa Lập không muốn nghĩ đến đó nữa.
Hôm nay Hứa Lập đã quyết định đi một con đường khác, đi vào quan trường đạt nhiều quyền thế. Nhưng quan trường hiểm ác, Hứa Lập mặc dù không kinh nghiệm mấy nhưng cũng xemqua ti vi, báo chí cùng internet nhiều. Muốn tiến xa trên quan trường, đi được xa, đi được ổn nhất định phải bện một tấm lưới lớn, chỉ có đặt mình ở giữa lưới thì mới giảm bớt nguy hiểm và sẽ không bị những người coi mình như quân tốt rồi buông tha. Mạng lưới quan hệ càng lớn thì Hứa Lập mới có thể an toàn.
Ý nghĩ này Hứa Lập cũng đã nói với anh em trong phòng, sau khi mọi người thảo luận đã quyết định rõ: Nhị tử tòng quân, Hạng Long ở Bắc Kinh qua bố hắn cùng cậu tạo quan hệ với xã hội đen, Mắt kính thì sau hai năm đã trở thành lãnh đạo cấp cao nhất trong công ty Bạo Phong, Đăng Pháo sau khi tốt nghiệp cũng sắp đến công ty Bạo Phong nhận chức phó tổng giám đốc. Tên Béo và Vương Huệ thì nghiên cứu kinh tế học, sau khi tốt nghiệp sẽ lập một công ty riêng biệt. Như vậy quân sự hay chính trị thì mình đều có anh em, hơn nữa có tài chính hùng hậu làm chỗ dựa chắc chắn nhanh chóng lên cao như diều gặp gió. Về phần Đăng Pháo và tên Béo mặc dù cùng nhau làm kinh doanh nhưng bản chất khác nhau. Công ty Bạo Phong đều là đầu tư mưu lợi nên không tiện xuất hiện quá nhiều trước công chúng. Tên Béo lập một công ty mới chính là đại biểu bên ngoài.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 24: Ly biệt
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Mọi người đều là tự chọn hướng đi mà mình thích nhất nhưng khổ nhất vẫn là Nhị tử. Người khác không biết chứ Hứa Lập ở trong quân suốt bảy năm thì khổ cực như thế nào hắn hiểu rất rõ. Cũng may thân thể Nhị tử vốn tốt, sau hai năm Hứa Lập cố ý huấn luyện đối phương khiến sức khỏe của y cũng coi như đạt được trình độ Hứa Lập khi trước. Trừ kinh nghiệm thực chiến ra, Nhị tử cũng coi như nhân vật xuất chúng trong toàn bộ đội ngũ mà y tham gia.
Mọi người nghe Nhị tử nói càng bội phục Hứa Lập, bản lĩnh của Hứa Lập bọn họ đã chứng kiến nhiều nên lần này cũng không ngạc nhiên.
- Được tồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Hôm nay chúng ta vì Nhị tử mới tụ tập, ngày mai Nhị tử tham gia xong lễ tốt nghiệp sẽ đi bộ đội ngay, tất cả mọi người uống một chén, Nhị tử chúc ông thuận buồm xuôi gió.
Hứa Lập nói xong cũng uống luôn chén rượu.
Rượu vào sầu càng sầu, tối nay ly biệt, ngày mai mỗi người một nơi. Bốn năm ở chung chia bao ngọt bùi, dù không phải anh em nhưng còn thân hơn cả anh em. Uống chén rượu xong mọi người đều nhớ lại bốn năm đại học đã qua ngàn đêm.
Nhiều khi ở trong túc xá chơi tú- lơ- khơ không biết bao nhiêu lần bị tát tai đến đỏ mặt mà chuyện cũ như vẫn đây.
Nhiều lần đi ăn cùng nhau, nhớ nhất là lấy miếng thịt của bạn ăn xong lại bị bắt được, chạy mấy tầng mới thoát được, chuyện cũ như vẫn đây.
Bao nhiêu lần ngủ nướng rồi trốn học, nhất là lần đói hoa cả mắt mà vẫn cười người khác, chuyện cũ như vẫn đây.
Bao nhiêu lần đi trêu sinh viên nữ vậy là có lần thấy con gái không diám nói lời nào nhưng lại nhờ người khác giựt dây hộ, chuyện cũ như vẫn đây.
Bao nhiêu lần cùng đi thư viện tụ tập, tranh chỗ quyết liệt mà không học lại nói chuyện lớn tiếng làm cho người khác xem thường, chuyện cũ như vẫn đây.
Bao nhiêu lần thi mà làm phao, có lần bị thầy bắt được nhưng lại giữ ý chí như một chiến sĩ không khai ra bạn, tự mình đi ra khỏi phòng thi, chuyện cũ như vẫn đây.
Bao nhiêu lần thất tình rồi lại uống rượu cùng nhau, có lần uống rượu rồi giả vờ say, tỉnh dậy rồi thở dài:
- Hữu duyên thiên lý lăng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Chuyện cũ như vẫn đây.
Bao nhiêu lần đêm ngủ chung chăn, có lần trêu sinh viên nữ khiến các huynh đệ bất mãn không nhìn mặt, chuyện cũ như vẫn đây.
Không biết bao lần đi thổ lộ tình cảm, có lần còn khóc khi tình yêu đặt không đúng chỗ.
Nhiều lần đánh nhau xong lại thân như anh em, sau đó có chuyện gì lại giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Nhiều lần ốm không muốn ăn vậy mà các anh em cơm nước thuốc men để nhanh khỏi vậy mà ai cũng nói không phiền.
Bao nhiêu lần đều không thể nhớ hết nhưng tấm chân tình anh em thì khắc sâu vào mỗi người, cho dù thời gian có vô tình thì cũng không thể xóa nhòa.
Nước mắt mọi người từ lúc nào đã rơi, nhớ lần đầu gặp mặt, ngay cả khi nhận kết quả thi cuối cùng, tên Béo và Vương Huệ lần đầu gặp, nhiều lắm không đếm hết.
Đăng Pháo đứng lên, mở đầu lên rồi hát một bài….
- Mấy năm qua mọi người cùng nhau vượt qua sóng gió cùng nhau, có người sai cũng có người khóc nhưng vẫn rất kiên trì. Tình yêu qua rồi mới hiểu muốn quay đầu, bao nhiêu là mơ ước đự định nhưng cuối cùng an em lại đi chung trên một con đường. Cuộc sống này sẽ không có nữa, cuộc đời, tình đời chỉ là một chén rượu...
Đăng Pháo khàn khàn giả giọng ca sĩ nổi tiếng Chu Hoa Kiện, hắn thật ra là muốn làm mọi người bớt buồn nhưng mình lại khóc như mưa, không nói tiếp được nữa, khắp phòng chỉ còn nghe riếng nhạc.
- Anh em cùng đi cả đời, cuộc sống như này không còn nữa, một câu nói đời người, tình đời như một chén rượu, anh em cô đơn......
Hứa Lập mặt đầy nước mắt nói:
Cả phong vang lên tiếng hát không có âm điệu ca từ đã sửa nhưng lại rất thâm tình.
- Anh em cùng đi cả đời, cuộc sống như này không còn nữa, một câu nói đời người, tình đời như một chén rượu, anh em cô đơn......
Tiếng ca ngày càng vang từ phòng Hứa Lập rồi xuống các tầng dưới. Hôm nay ở đây ăn cơm hầu hết đều là sinh viên khóa 96 nghe trên lầu có tiếng hát liền không ai không rung động. Dù cho đang ăn, hát dù chưa tốt nghiệp chưa gặp cảnh chia tay thỉ nghe ca khúc đều nhớ tới những chuyện ngày trước thấy lòng ấm áp. Cuối cùng tất cả đồng thanh hát: “Anh em”
Âm thanh nhanh chóng truyền đi rất xa tới tận đường lớn, ai nghe được cũng hát theo. Có thể nói đây là hợp xướng đông nhất thế giới.
Cái gì tới cũng tới, nên đi cũng phải đi. Một đêm cuồng phong nhưng không ngăn được thời gian ngừng trôi. Sau khi lễ tốt ngiệp cử hành xong, mọi người cầm giấy chứng nhận tốt ngiệp, bằng tốt nghiệp nhưng lại rất trầm mặc. Bốn năm đại học chỉ đổi lại một tấm bằng mỏng. Nếu không có tình cảm huynh đệ thì ai cũng nghĩ bốn năm đáng giá.
Sau lễ tốt nghiệp Nhị tử theo đồng chí trong quân rời đi bước vào hành trình mơ ước của mình. Các anh em khác trong phòng 308 đứng đó nhìn đối phương biến mất, biến mất rất lâu nhưng vẫn không có ai muốn rời đi.
Tiễn Nhị tử, Hứa Lập cũng có chút bịn rịn. Hắn xách hành lý lặng lẽ lên đường về quê. Trong nháy mắt khi máy bay cất cánh Hứa Lập âm thầm chúc các anh em của mình, hy vọng có thể sớm ngày công thành danh toại, sớm ngày hoàn thành tâm nguyện của mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 25: Tình cảm gia đình
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Đêm hôm đó Hứa Lập về đến căn nhà rộng chưa đầy 50 mét vuông của gia đình mình.
- Mẹ, con đã về.
Hứa Kiếp gọi to rồi đẩy cửa đi vào. Hứa Lập vội vàng về nhà nên đi đường không kịp ăn tối, về nhà đúng bữa tối, hắn vừa vào nhà đã nói:
-Con sắp chết đói rồi, ba còn cơm không? Cho con ăn với.
- Cơm còn nhưng chờ một lát ba làm mấy quả trứng gà rồi con hãy ăn.
Ba Hứa Lập thấy con trở về cũng ngẩn người sau đó qua phòng bếp làm thức ăn cho con.
- Con à, lần này là con tốt nghiệp rồi sao? Về sao không gọi điện thoại báo cho nhà một tiếng, ba cũng nấu cho con một bữa ăn ngon.
- Mẹ, con tốt nghiệp rồi, hơn nữa con không có ý định đi đâu nữa.
Hứa Lập nói xong vứt hành lý xuống giường rồi ngồi ở bàn ăn thì mắt ửng đỏ vì trên bàn ăn chỉ có rau cỏ với một chén tương, đây là bữa tối của ba mẹ sao?
Từ năm 98 tới nay, lần nào được nghỉ Hứa Lập cũng về thăm ba mẹ nhưng vì lý tưởng của mình lên đều vội về rồi vội đi, có khi không ở nhà một đêm. Hắn cũng không nói với ba mẹ giờ mình là người giàu có, Hứa Lập không phải không tin ba mẹ mà chỉ sợ họ kinh hãi. Hơn nữa Hứa Lập muốn sau khi tốt nghiệp về nhà rồi thi vào nhà nước.
Tuy hàng năm quốc gia đều tuyển công chức, ngay tại bắc Kinh cũng chiêu mộ một trăm người nhưng Hứa Lập muốn về quê làm việc. Đây không phải là Hứa Lập cạnh tranh với người khác không được mà vì ở thành phố lớn thì cái mất lớn hơn cái được. Tại thành phố cơ hội lên chức mặc dù nhiều, tốc độ mặc dù nhanh (ví dụ như nếu ở lại Bắc Kinh thì e rằng chỉ trong vòng một năm sẽ làm đến cấp phó phòng) nhưng lại cạnh tranh lịch liệt, tranh đấu càng phức tạp.
Hứa Lập chỉ là một sinh viên mới ra trường không căn cơ, tuy có chút tiền nhưng ở cấp trung ương và tỉnh chỉ sợ không phải là vấn đề tiền Một khi không cẩn thận rơi vào vòng tranh đấu sợ rằng chưa kịp loại người nào thì đã bị giáng xuống, nhẹ thì mất chức mà nặng thì đi tù mấy năm như chơi. Về quê sẽ yên tâm hơn, dù sao đây cũng là huyện nhỏ, con người sống rất chân thành không phức tạp như thành phố lớn. Ba mẹ Hứa Lập tuy là công chức bình thường nhưng sinh sống ở đây cũng hơn nửa đời, người chơi thân rồi bạn hữu cũng có rất nhiều nên có cơ hội chiếu cố một chút. Mặ khác, tiền ở nơi đây có thể mang lại tác dụng lớn đối với việc lên chức.
Đó là nguyên nhân chính nên Hứa Lập mới không nói cho ba mẹ biết tình huống thật của mình. Hắn chỉ sợ ba mẹ biết là con mình có nhiều tiền sẽ không cho ra ngoài, bắt mình ở quê an nhàn như kẻ ngốc sao? Như thế thì lý tưởng của mình sao có thể thực hiện được.
Chẳng qua Hứa Lập có nói năm 98 khi nhập trường thì mình cùng các bạn học cùng nhau mở một của hàng nhỏ kinh doanh để kiếm một khoản đóng học phí rồi tiền sinh hoạt hàng tháng vì thế không cần ba mẹ phải chu cấp. Hứa Lập nghĩ rằng ba mẹ mình đều là công chức nếu không chu cấp cho mình thì trong nhà có điều kiện tốt hơn. Nhưng hắn lại đánh giá thấp tình yêu thương của ba mẹ đối với con cái. Họ thà ăn uống kham khổ nhưng nhất định phải để con cái có cuộc sống tốt nhất.
- Mẹ, mẹ và ba ngày nào cũng ăn như này sao? Con đã bảo là ba mẹ ở nhà đừng chịu khổ sao lại không nghe con. Nay con tốt nghiệp đại học, đường đường là sinh viên Bắc Kinh lại sợ không tìm được việc sao? Còn sợ gì không có tiền?
- Không có, hôm nay bố muốn ăn đơn giản chứ thức ăn ngon sáng mẹ làm cho ba ăn ở trong. Mẹ thích ăn rau xanh, rau đều là do bố con trồng sau vườn, rau không có hóa chất. người khác muốn ăn còn không ăn được đó.
Mẹ Hứa Lập giải thích.
- Mẹ, nghe con nói.
Hứa Lập thấy mình cần phải lộ ra một chút với bố mẹ, nếu không ba mẹ chứ như thế này sao có thể yên tâm.
- Không phải hơn hai năm trước con nói với mẹ rồi sao, con cùng bạn học mở một cửa hàng nhỏ đó.Kỳ thật con cùng bạn mở công ty máy tính, công ty làm ăn sinh lời mỗi năm cũng được một triệu, con chỉ được chia cổ tức mà cũng được hơn trăm nghìn đủ chi tiêu. Ba mẹ đừng tự làm khổ chính mình được không?
- Con, con nói gì? Một năm chia được hơn trăm nghìn? Thật sao?
Ba mẹ Hứa Lập công tác hơn nửa đời người mà mỗi tháng tiền lương được một nghìn, hai người mỗi năm cũng chỉ có ba mươi nghìn. bọn họ không nghĩ con mình còn chưa tốt nghiệp đại học mà hàng năm lại có hơn trăm nghìn. Điều này mẹ Hứa Lập nghĩ không ra và có khi không dám nghĩ.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân, Hứa Lập thầm nghĩ may mà mình không nói cho mẹ biết bây giờ mình còn có nhiều hơn tiền hơn nữa. Nếu mình nói cho mẹ không biết bà sẽ kinh ngạc đến mức nào.
- Thật, còn thật hơn cả vàng.
- Con mới nói là không đi nữa? Vậy công ty làm sao giờ?
Hứa mẫu do dự nói.
Hứa Lập hiểu ý của mẹ, một mặt là thấy con sau bốn năm đại học mới có thời gian ở lại nhà lâu, bà không muốn con lại đi. Mặt khác bà lại lo lắng công ty ở Bắc kinh một năm có hơn trăm nghìn, số tiền đó có thể hơn rất nhiều lương ba mẹ Hứa Lập, bà không thể vì muốn con ở lại bên mình mà làm hỏng sự nghiệp của con.
- Mẹ yên tâm đi, công ty ở Bắc Kinh con đã giao cho bạn học quản lý, con không cần đến công ty, mỗi năm con lấy phần công ty chia cho là được. Chỉ cần công ty còn tồn tại thì mỗi năm hơn trăm nghìn sẽ vào túi, họ sẽ gửi tới tài khoản cho con.
- Vậy..., con yên tâm sao?
Mẹ Hứa có chút lo lắng.
- Mẹ à, con chỉ chiếm 1/10 cổ phần, họ mới là người chiếm phần lớn nên họ không cố ý làm công ty suy sụp. Mới cả đều là bạn học của con, bọn con thân nhau như anh em có gì phải lo lắng. Lần này con trở về là tham gia cuộc thi tuyển công chức, nếu đỗ con sẽ ở bên ba mẹ.
- Được, được, mẹ yên tâm, mẹ yên tâm. Con mẹ đường đường là sinh viên đại học Bắc Kinhlại không trúng được làm công chức chứ? Lúc đó con có thể ở nhà với mẹ.
Hứa Lập có bao nhiêu tiền, Hứa mẫu dù có quan tâm cũng không để trong lòng, Hứa mẫu quan tâm chính là Hứa Lập. Chỉ cần Hứa Lập ở bên mình cho dù Hứa Lập không đậu thì Hứa mẫu cũng cam tâm nuôi con, đúng là trái tim của ba mẹ là thế.
- Ông à nghe không, con mình không những có tiền mà lần này về còn không đi nữa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx