Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2096 : Trọng trách mới cho Tổ A.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Mà nhà họ Hứa lại khác một chút, con cháu nhà họ không ít người làm quan, tiền bạc lại dư giả khác gì cá gặp nước, làm đến quan to cũng có vài kẻ.
Đến lúc đó mà đọ sức với chủ nhiệm phòng đốc tra là anh thì đúng là khó nói mèo nào cắn mỉu nào. Thêm nữa, chức vụ Tổ phó Tổ A của anh đúng là lợi hại, chỗ này thì được nhưng bi một nỗi cái lợi hại ấy lại không phát huy tác dụng.
Cầm chắc nhất là cái vị trí phó chủ nhiệm văn phòng chủ tịch. Nhà họ Hứa ắt phải gắng sức mà chung vai đấu cật với anh, người ta chắc chắn không dám loại trừ anh đâu.
Nếu đến vị trí đó anh cũng ngồi không chắc, đối thủ lại được lên thì đồng chí Diệp Phàm ạ, anh sẽ phải đau đầu đấy.
Cung Khai Hà nói, lời lẽ ngày càng sắc bén.
-Tô gia thì thế nào, ở trong tay tôi vẫn không bị lật như thế. Còn về nhà họ Hứa, nếu Hứa Tam Cường thực có quan hệ với họ thì Diệp Phàm tôi đành phải chờ đợi để mà tuyệt giao thôi. Đời người mà, tranh đấu với ông trời vốn đã là vô cùng thú vị, người với người tranh đấu lại càng thú vị hơn. Cuộc sống không có đấu tranh khác nào cái ao tù. Sống an phận thủ thường như vậy thì thú vị gì? Tuyệt đối đó không phải là thứ Diệp Phàm tôi theo đuổi. Diệp Phàm đáp lại bằng giọng điệu đầy tính chiến đấu.
-Anh thật khéo ăn nói quá. Thôi không nói nữa, tôi thấy chuyện này cũng rắc rối. Tuy nhiên việc của Tư Mã Thanh, anh xử lí như vậy là ổn rồi, coi như là được người thứ tư rồi.
Anh thử nghĩ mà xem, nếu anh muốn đấu với nhà họ Hứa, Tư Mã Thanh chắc chắn là một trợ thủ đắc lực. Tất nhiên hiện nay Tư Mã Thanh vẫn chỉ là lọt vào tầm ngắm của chúng ta thôi chứ chúng ta tạm thời vẫn chưa tiếp xúc với anh ta.
Mà anh làm Tổ phó phó Tổ A thì cũng phải gánh vác trách nhiệm chấn hưng Tổ A, chiêu mộ thêm nhân tài về.
Đó là việc mà mỗi cán bộ tổ chức nên làm. Nhớ lại Lão Nghiêm....
Nhắc đến Tổ phócũ của Tổ A Nghiêm Thế Kiệt, giọng Cung Khai Hà như khàn đi.
-Tổ A không bao giờ thất bại, đó là những lời nói cuối cùng của Lão Nghiêm. Anh cứ yên tâm, nếu Tư Mã Thanh thực sự có năng lực, tôi sẽ lưu tâm đến cậu ta.Giọng nói Diệp Phàm cũng có chút trầm ngâm. Ngiêm Thế Kiệt đã hi sinh trong khi yểm trợ mình rút lui.
Diệp Phàm không phải là kẻ vô tình, ngược lại hắn rất xem trọng tình cảm. Nói như Kiều Viễn Sơn thì việc xem trọng tình cảm ấy chính là gông cùm cho chính hắn trên quan trường, có điều hắn không để tâm lại càng không trốn tránh sự thực ấy.
Cung Khai Hà tốn không ít nước bọt mà vẫn không thuyết phục được Diệp Phàm, vậy mà cái tên vẻn vẹn ba chữ Nghiêm Thế Kiệt lại khiến hắn vô cũng cảm động, dễ dàng đồng ý chuyện bồi dưỡng thêm cho Tư Mã Thanh.
-Có điều Tư Mã Thanh đã sớm lọt vào tầm ngắm của các ông, vậy các ông hãy kể chi tiết về cậu ta, thêm nữa các ông có dự định gì cũng phải nói rõ. Như thế tôi mới biết cách mà bồi dưỡng có đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
-Chúng tôi đã thử anh ta bằng nhiều cách, tất nhiên những cách đó đều rất bí mật. Về việc biết đến Tư Mã Thanh thì có lẽ phải kể cho anh nghe câu chuyện của cậu ta.
Cậu ta mang họ kép, ở nước mình đa số là họ đơn, họ kép ví như Tư Mã, Nam Cung tuy là có nhưng hiếm lắm. Những họ ấy thời xưa khá nổi tiếng nhưng bây giờ mất gần hết rồi.
Cung Khai Hà bắt đầu kể.
- Tôi cũng có hứng thú với vấn đề tên họ này. Nghe nói họ Tư Mã xuất phát từ tên một chức quan thời xưa. 《Biên niên sử, các gia tộc lấy họ theo quan》viết: Sau đời Lê, Đường Ngu Hạ Thương thay nhau trị vì thiên hạ. Khi nhà Chu xưng đế, hậu duệ là Trình Bá gọi là Tư Mã vì có công đánh bại Từ Phương, nên tên được coi như một họ quan tộc, gọi thành họ Tư Mã. Sau con cháu họ này ở nước Vệ hoặc nước Triệu, nước Tần.
Tương truyền hoàng đế Thiếu Ngô bắt đầu khai lập chức Tư Mã nhằm quản lí chính trị và quân sự.
Đến thời nhà Chu thì gọi là Hạ quan đại Tư Mã
Khi nhà Chu xưng đế, hậu duệ của hoàng đế Chuyên Húc là Trình Bá nhậm chức Tư Mã, vì có đại công đánh bại Từ Nhung ( hay còn gọi là Từ Phương, Từ Di) ở vùng hạ lưu sông nên được ban thưởng họ Tư Mã.
Họ Tư Mã tuy không được liệt vào danh sách các họ lớn nhưng ở nước mình cũng được coi là một họ kép nổi tiếng. Con cháu họ này có lắm bậc hiền tài.
Ví như cha con nhà sử học nổi tiếng thời Tây Hán: Tư Mã Đàm, Tư Mã Thiên. Đặc biệt là Tư Mã Thiên đã hoàn thành Sử Kí-bộ sách sử ghi lại các tương truyền đầu tiên của nước ta trong ngục.
Bộ sách này được mệnh danh là một khúc ca tuyệt vời của sử gia.
Bởi vậy những gia tộc họ kép bình thường nếu có con cháu có tài thì ắt sẽ có bề thế. Chúng ta quan tâm đến họ Tư Mã này bởi vì Tư Mã Thanh dù gì cũng có thực lực võ nghệ tam đẳng.
Một khi vượt qua tứ đẳng là đã có thể tiếp nhận vào Tổ A được rồi. Mặt khác cậu ta cũng còn rất trẻ, 27 tuổi đã đeo hàm thiếu tá, điều này chắc chắn có liên quan đến những biểu hiện vượt trội của cậu ta.
Có lẽ các vị lãnh đạo khu cảnh vệ cũng đã chú ý đến năng lực của cậu ta ở phương diện này nên nhanh chóng cất nhắc cậu ta, cũng coi như là đặc biệt đề bạt mà thôi.
Huống chi võ nghệ của cậu ta từ đâu mà có, chúng tôi cũng đã điều tra hết rồi, gia thế hết sức bình thường. Cậu ta là con một gia đình nông dân bình thường ở thôn Ngưu Pha huyện Long Tháp thuộc tỉnh Tấn Lĩnh.
Tám đời nhà cậu ta tôi cũng đã điều tra qua, đều xuất thân nông dân.
Thực sự Cung Khai Hà đã tốn không ít công sức trong việc này.
- Vậy võ nghệ từ đâu mà có, cậu ta nói thế nào? Diệp Phàm hỏi.
-Chúng tôi đã cho nhân viên thẩm tra quân đội hỏi qua cậu ta, cậu ta nói từ thủa bé nhặt được một quyển sách nên tự luyện theo. Tất nhiên là cậu ta cũng đã đưa quyển sách đó ra, tên nó là “Chiêu quyền Thông ngưu”. Chúng tôi cũng đã tìm hiểu qua, trong quyển sách có phương pháp luyện đến tam đẳng.
Cung Khai Hà trả lời.
-Quyển chiêu quyền đó có đặc điểm gì?
Diệp Phàm bắt đầu có chút hứng thú.
- Theo quyển sách nói, thì quyền lấy sức nặng làm chủ yếu, khi đạt đỉnh cao tuyệt đối thì một quyền cũng có thể dễ dàng hạ gục một con trâu có trọng lượng vài tạ
Về loại lực này tôi cũng đã từng ước lượng, nếu lực mạnh không trên năm sáu tạ thì không thể đánh chết một con trâu vật được. Hơn nữa một con trâu to như thế lại càng không dễ bị hạ gục.
Lực năm sáu tạ đã thuộc vào phạm vi của một cao thủ ngũ đẳng rồi. Điều đó cho thấy “Chiêu quyền Thông ngưu” nếu như luyện đến mức cao nhất có thể trở thành cao thủ ngũ đẳng.
Chỉ có điều, Tư Mã Thanh hiện nay chỉ mới luyện tới tam đẳng, nghe nói cuốn “chiêu quyền Thông ngưu” này trước giai đoạn trước tăng tốc khá nhanh, giai đoạn sau độ khó sẽ tăng dần.
Tư Mã Thanh từ khi sáu tuổi mới biết được vài chữ đã bắt đầu luyện môn quyền này, đến bây giờ cũng đã luyện được gần hai mươi năm rồi.
Hơn nữa, năm năm trước cậu ta đã luyện được tam đẳng, có điều khổ công luyện tập mãi mà vẫn chưa thể vượt qua ngưỡng tứ đẳng.
Bản thân cậu ta cũng rất phiền não về chuyện này. Chúng tôi đã thử qua lực của cậu ấy, một quyền của cậu ta có lực hơn 200 tạ. Cung Khai Hà nói.
-Điều này có lẽ là bởi vì bản thân cậu ta vốn là con nhà nông, vì chúng ta cầu chiêu hiền tài lại nhất định phải đặt sự vẻ vang của gia tộc Tư Mã trong lịch sử lên người cậu ta, mới có thể xuất hiện hiện tượng kì tích như vậy. Tuy nhiên cậu ta có thể dựa vào thực lực bản thân và một quyển sách mà luyện đến tam đẳng thì chứng tỏ cậu ta cũng rất thông minh, có ý chí kiên cường, dám chịu khổ.
Nỗi khổ của việc luyện công không phải người bình thường có thể chịu được, huống hồ cậu ta không có người chỉ dạy, tự mình luyện tập từ cấp độ ấy. Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy cậu ta thực sự là một nhân tài, các ông để mắt đến cậu ta cũng đúng.
Diệp Phàm nói.
-Chúng tôi cũng nghĩ như vậy nếu không thì đã không quan tâm đến sự tiến bộ của cậu ta như vậy. Chúng tôi còn cử một cao thủ khác cố tình tiếp cận cậu ta để giải thích thêm cho cậu ta những phương pháp, đường quyền hoặc cách vận nội công mà cậu ta không hiểu.
Có điều vượt qua được ngưỡng này thực sự rất khó, hầu như không có hi vọng, thế nên tôi mới nghĩ đến việc nhờ cậy anh. Bây giờ viên thuốc của anh là hi vọng duy nhất của chúng tôi.
Đồng chí Diệp Phàm ạ, một viên thuốc của anh có thể giải quyết được mối phiền não suốt năm năm của Tư Mã Thanh lại bồi dưỡng được cho Tổ A một đội viên đã đạt đến tứ đẳng.
Anh là đội phó anh rõ hơn ai hết tình cảnh khó khăn của Tổ A. Dù cố gắng bằng mọi cách và đã chiêu mộ thêm được năm đội viên mới nhưng đội ngũ vẫn ít ỏi lắm.
So với mười lăm đồng chí bị thương vong lần trước thì con số mới này còn thua xa nhiều lắm. Huống chi những đội viên mới còn phải trải qua từ một đến hai năm cọ sát.
Khoảng thời gian này họ sẽ được các đội viên cũ dày dặn kinh nghiệm chỉ bảo. Việc này sẽ khiến chúng ta mất một khoảng thời gian và sức lực nhất định.
Hơn nữa Chủ tịch Đường cũng đã có lời dặn dò Tổ A chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, tức là nhanh chóng chiêu mộ thêm đội viên.
Vừa đầu năm nay phía bên tài chính nhà nước đã bí mật trực tiếp cấp cho Tổ A chúng ta năm trăm triệu kinh phí nghiệp vụ.
Chủ tịch Đường cũng dặn dò phải cố gắng bổ sung kinh phí sau này còn có quỹ. Bởi vì các vị Đảng viên trong ủy ban thường vụ Hoa Hạ cũng đã dần dần nhận thấy vai trò không thể thay thể đối với quốc gia của một tổ chức bí mật như Tổ a.
Theo thông tin của các đồng chí tổ tình báo, các nước khác cũng tương tự như vậy, đặc biệt là ở Mỹ. Năm nay họ đã cấp một lần cho tổ chức Sea Wolf một khoản kinh phí đào tạo là một trăm nghìn USD .
Nghe nói sau đó còn cấp thêm một trăm triệu nữa. Riêng kinh phí hai trăm triệu USD ấy cũng thoải mái cho cho chúng ta dùng đủ cả hơn một năm rồi.
Người ta làm như thế vì họ có tiềm lực tài chính, có thực lực. Còn mấy trăm triệu của chúng ta là quốc gia đã phải cố gắng thu gom mới có được.
Tổ chức Shinto của Nhật Bản lần trước cũng đã được cải tổ. Lần này cũng được cấp một khoản tương đương với một tỉ hai nhân dân tệ trong cùng một lần.
Bên đó một lần được cấp nhiều như vậy còn chúng ta thì đúng là nghèo rớt mùng tơi. Tiền bạc tuy không phải là vạn năng nhưng thiếu tiền thì thực là vạn sự bất thành.
Đội ngũ chúng ta đông đảo, kinh phí cho các hoạt động cần thiết lại rất chặt. Một bộ quần áo, một đôi giày, khi các đồng chí làm nhiệm vụ mà bị hỏng thì cũng coi như mất đứt hai ba triệu.
Với mức phí cao như thế thì mấy trăm triệu cấp cho chúng ta khác nào đem muối bỏ vào biển.
Cung Khai Hà không nén được tiếng thở dài.
-Chín vị lãnh đạo cấp cao đều nhận thấy tầm quan trọng của Tổ A, vậy tại sao lại đầu tư hạn hẹp như thế. Một lần cấp cho chúng ta một tỉ chắc không có khó khăn gì chứ. Nước mình tuy không giàu nhưng cấp cho Tổ A chừng ấy thì hẳn phải làm được.
Diệp Phàm cũng không giấu được sự bất bình.
-Khó lắm cậu ạ!nước mình lớn, mặt nào cũng cần đầu tư tiền. Có nơi nghèo đói đến nỗi không có cả nước uống.
Nhà nước lại đang đẩy mạnh phát triển kinh tế, lấy việc xây dựng kinh tế làm trọng tâm, nỗ lực nâng cao đời sống nhân dân là chính.
Bây giờ đấu tranh thực chất là đọ tiềm lực kinh tế. Trước kia Liên Xô hùng cường như vậy, tại sao nước Nga hiện nay sau khi giải thể bên hàng không mẫu hạm muốn thực hiện một chuyến đi cũng gặp khó khăn?
Bởi vì hàng không mẫu hạm là phương pháp đốt nhiều tiền bạc nhất trong giao thông đường biển. Phát ra một quả tên lửa hay bảo vệ mẫu hạm có cần tiền không? Tất cả những thứ đó đều quy về một lí do: túi không tiền.
Cũng có người giải thích Liên Xô tan vỡ chính bởi vì cuộc chiến vũ lực với Mỹ. Đó cũng là một nhẽ.
Nguyên nhân của nó thì rất nhiều , tuy nhiên đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm. Tổ A thì vẫn cần nhân tài và cũng cần tiền.
Vì thế anh cũng đừng trách chúng tôi có lúc thu phí chứng minh tài sản của anh cao như thế. Chúng tôi hết cách rồi! Coi như các anh đóng góp cho quốc gia vậy.
Mà đứng trước lợi ích quốc gia thì các vị lãnh đạo đều rất thống nhất. Chỉ có điều là bị hạn chế bởi thực lực kinh tế.
Cung Khai Hà chau mày nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2097: Hiểu rõ.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
-Thì vậy, nước mình lớn lại nhiều viên chức. Nền cộng hòa còn non trẻ, nhưng tôi tin rằng những điều chỉnh trong chính sách của Đảng và việc đẩy mạnh thực thi cải cách mở cửa trước hết sẽ khích lệ được tinh thần của mọi người, đất nước sẽ ngày càng cường thịnh.
Chúng ta không muốn xưng bá nhưng cũng không được để bọn cường bá thích đụng đến chúng ta lúc nào cũng được. Ông thấy đấy, nước Mỹ suốt ngày đôi co chuyện hải đảo với chúng ta.
Đây rõ ràng là ngang nhiên can thiệp vào nội bộ nước ta. Đợi đến khi chúng ta có thực lực, ví như khi Mỹ đem quân đi tấn công Iraq,
Chúng ta có thể đem hàng không mẫu hạm của nước cộng hòa chúng ta ra uy hiếp bọn chúng. Tất nhiên trước khi anh muốn “khai chiến” anh phải hỏi nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa của chúng ta xem có đồng ý việc đó hay không đã. Ha ha...
Diệp Phàm đáp lại, ngữ điệu đã lên đến cao trào.
-Đúng vậy, tinh thần giác ngộ của đồng chí ngày càng cao, cách nhìn cũng tiến bộ hẳn vì thế hãy làm cho đất nước một vài việc, dù có chịu thiệt thòi thì cũng đáng. Tổ A sẽ luôn luôn ghi nhớ anh, đất nước sẽ không quên công lao của anh. Tôi nói vậy có đúng không? Do vậy anh đừng kêu oan nữa, phải tận dụng khoảng thời gian này hoàn thành việc sắp xếp cho bốn suất kia. Như thế mới xứng với Đảng và nhân dân. Có đúng không đồng chí Diệp Phàm?
Cung Khai Hà tận dụng thời cơ ấy thuyết phục ngay diệp Phàm.
-Không thành vấn đề
Diệp Phàm buột miệng thốt ra, muốn chữa lại nhưng Cung Khai Hà đã nhanh nhảu hơn:
-Vậy thì tốt rồi. Tôi hi vọng anh sẽ hoàn thành việc này trong nửa năm, anh cần gì chúng tôi sẽ cấp cái đó. Việc Cung Khai Hà tôi đến đây, tôi tuyệt đối không hé lộ nửa lời. Tất cả vì tổ quốc, vì lời nói cuối cùng của Lão Nghiêm: Tổ A không bao giờ thất bại.
-Ôi, ông Cung, ông đúng là sẽ không làm “bình thường” thôi đâu. Ông lợi hại thế nào tôi biết rồi, tôi đã “mắc vào bẫy” của ông. Có điều đúng như ông nói, vì sự vững mạnh của đất nước tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng sáu tháng. Giả sử có phải tranh giành thì tôi cũng quyết giành được bốn đội viên về. Cũng chỉ là bốn đội viên thôi mà.
Diệp Phàm thở dài nhưng trong tiếng thở dài ấy không còn chút phiền não nào nữa.
Hắn hỏi lại:
-Thủ trưởng Cung, Tư Mã Thanh không có bối cảnh gì, cậu ta đến biệt thự Lá Đỏ không thể là ông trực tiếp hạ lệnh được?
-Tôi ngu đến thế sao?”
Cung Khai Hà thốt lên rồi nói tiếp:
-Lịch trình của Tổ A anh hiểu rõ, ngoài sự an toàn của quốc gia ra thì những chuyện khác chúng tôi đâu dám can dự.
Diệp Phàm hỏi vặn lại:
- Biệt thự Lá Đỏ này của chúng tôi chẳng phải là trung tâm nghiên cứu khoa học của bộ quốc phòng sao? Ai hủy hoại biệt thự này cũng tức là đã đe dọa đến sự an toàn của quốc gia rồi. Tôi nói vậy có đúng không?
-Tất nhiên cái danh này còn được. Nhưng anh thấy đấy, chẳng phải chúng ta chưa cần ra tay thì bên cảnh vệ cũng đã làm rồi đấy sao?
Còn việc ai đánh tiếng thì không quan trọng. Trong chuyện này tôi không dám lộ diện. Anh muốn cân nhắc thì tự mình cân nhắc đi.
Tuy nhiên tôi phải nói rõ một chút, vai trò của người đánh tiếng không lớn, chỉ là nói lại chuyện biệt thự Lá Đỏ là trung tâm nghiên cứu khoa học của bộ quốc phòng với khu cảnh vệ, sau đó khu cảnh vệ xem xét có cần cho người xuống xử lí hay không thôi. Nếu xét về mặt quân sự thì biệt thự Lá Đỏ của các anh tất nhiên cũng thuộc phạm vi của Bộ tư lệnh khu cảnh vệ Bắc Kinh, đúng không nào? Bọn họ nên cử người ra mặt mới đúng.
Cung Khai Hà vừa cười vừa nói.
-Như vậy thì phiền phức rồi, chẳng phải anh đã nói rồi sao, nhà họ Hứa thế lực không nhỏ. Nếu đả thông cho từng vị lãnh đạo khu cảnh vệ thì Tư Mã Thanh làm sao mà đấu được, phải thả người thôi.
Diệp Phàm đáp lại.
-Đó là việc của anh. Chẳng phải Diệp Phàm anh luôn tự tin rằng có năng lực đó sao. Đến nhà họ Tô ở Bắc Kinh cũng không thoát khỏi tay anh. Nhà họ Tô ở cửa Nam đó có thể giải quyết được thì nhà họ Hứa ở cửa Đông chắc chắn không vấn đề gì. Đó chẳng phải là phong cách của anh có đấy sao? Thôi được rồi, tôi buồn ngủ rồi. Tôi gác máy trước đây.
Cung Khai Hà đạt được mục đích rồi thì vội vã truồn ngay.
-Cái ông già này, gặp khó khăn là chạy nhanh hơn cả thỏ. Sao tôi lại xui xẻo rơi vào tay thủ trưởng như thế này chứ?
Diệp Phàm thốt lên.
Đêm đã khuya ....
Cách cửa Đông thành Tứ Cửu không xa có một ngôi nhà Tứ Hợp viện cổ, tường bao đều làm bằng đá. Phía trong có tất cả sáu sân, ba sân đi vào và ba sân đi ra. Chỗ cao nhất cũng không quá ba tầng. Hầu hết đều là hai tầng.
Các phòng được kết hợp làm từ đá và gỗ, trông đã có vẻ cũ kĩ, ngói lưu li màu xanh bích phủ đầy những rêu xanh. Nơi này chính là nhà của gia tộc họ Hứa nổi tiếng ở cửa Đông.
Tổ tiên nhà họ Hứa đã từng làm đến chức quan cao nhất là Bố Chính Sử của Bắc Kinh. Nghe nói nó tương đương với chức chủ tịch tỉnh bây giờ. Vào lúc đó, chức quan này cũng thuộc hàng nhị phẩm. Hơn nữa về mặt giao thương, gia đình nhà họ cũng rất có thế lực.
Nói đến truyền thống kinh doanh thì nó đã có từ ba trăm năm về trước, dinh thự này của nhà họ Hứa nghe nói cũng đã được hai trăm năm tuổi rồi.
Người đứng đầu nhà họ Hứa hiện nay là Hứa Chính Phong, đã mời các chuyên gia trong, ngoài nước đến nghiên cứu và sử dụng các phương pháp phục cổ, nên tứ hợp viện nhà họ Hứa đã khôi phục được vẻ cổ xưa ban đầu.
Hơn nữa phía trong, nhiều sàn gác đã được đổi hoặc gia cố lại. Sống ở đây tuy không thoái mái như ở biệt thự hiện đại, nhưng cả gia tộc nhà họ Hứa đều muốn ở đây chứ không muốn chuyển tới bất cứ biệt thự mới nào.
Đó là bởi vì nhà này mới chính là nơi quy tụ những thành phần cốt cán thực sự của nhà họ Hứa. Được vào sống trong dinh thự cổ này đều là những người thuộc tầng lớp máu mặt của gia tộc nhà họ, cũng tức là những hạt nhân có quyền thế trong tập đoàn Quốc Đông Hoa Hạ.
Mà cổ đông lớn nhất của tập đoàn Quốc Đông Hoa Hạ là Hứa Thị, chủ tịch hội đồng quản trị là Hứa Chính Phong. Ông ta đã ngoài năm mươi nhưng vẫn rất minh mẫn nhanh lẹ.
Giờ phút này, tầng cao nhất của tứ hợp viện hình tháp nhà họ Hứa vẫn sáng trưng đèn. Một thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Hoa tên Trương Chấn Lưu đang vội vã bước vào phòng Hứa Chính Phong.
Tầng áp mái cao nhất của tứ hợp viện nhà họ Hứa chính là nơi ở của Hứa Chính Phong. Nó được làm theo kiểu dãy, phía ngoài là một phòng khách, bên cạnh là phòng đọc sách, đi vào phía trong phòng đọc sách chính là phòng riêng của Hứa Chính Phong.
Ở giữa thông nhau bằng cửa vòm sáu cạnh. Bây giờ đã làm thêm hai tấm cửa kính cách âm có thể đẩy ra đẩy vào.
Hứa Chính Phong thường làm việc muộn, nhiều khi hay phải dùng những thứ như máy tính ảnh hưởng đến vợ đang nghỉ ngơi nên mới làm thêm cửa kính ấy để cách âm.
-Chấn Lưu, có chuyện gì vậy, muộn thế này sao còn tìm tôi?
Hứa Chính Phong chỉ vào chiếc ghế làm bằng gỗ Tử Đàn, ý mời Trương Chấn Lưu ngồi, sau đó vừa pha trà vừa hỏi.
Những lúc nghiêm túc Hứa Chính Phong có thể khiến người khác sợ nhưng khi bình thường ở cùng những người thân tín, ông ta lại rất thoải mái.
Những lúc như thế này thường là thuộc hạ thân tín xum xoe tranh pha trà lấy lòng nhưng Hứa Chính Phong lại có thói quen pha trà cho thuộc hạ.
Bằng cách ấy, ông ta khiến các thuộc hạ thân tín có cảm giác được yêu quý. Vì thế mà những thuộc hạ thân tín như Hứa Thị trước nay luôn bên cạnh Hứa Chính Phong, giúp cho tập toàn Quốc Đông trụ vững dù chịu ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế.
Người ta nói không sai: cái tâm con người cũng làm chuyển dời được núi Thái Sơn. Kết quả của thói quen ấy chính là sự cường thịnh của tập đoàn. Điều này thật đúng là khó tưởng tưởng!
-Ông chủ, cậu Tam lại gây chuyện rồi.
Trương Chấn Lưu vừa hớp trà vừa nói, khuôn mặt đầy lo âu.
-Gây chuyện? Nó gây ra chuyện còn ít hay sao? Có đáng để cậu nửa đêm phải chạy đến đây không, gọi một cú điện thoại cho tôi là được rồi.
Hứa Chính Phong mặc nhiên hết sức bình tĩnh, thản nhiên.
Con người Hứa Tam Cường kiêu ngạo nên gây rắc rối cũng là chuyện bình thường. Mặt khác Trương Chấn Lưu cũng chính là người Hứa Chính Phong cắt cử chuyên dọn những rắc rối mà Hứa Tam Cường gây ra ở tập đoàn Hoành Hoa.
Dù vậy nói xong, Hứa Chính Phong vẫn bất giác quay lại nhìn về phía cánh cửa cách âm.
Trương Chấn Lưu nhanh tay đóng cánh cửa thông giữa phòng khách với phòng đọc sách lại. Vì được cách âm nên bên ngoài không thể nghe thấy gì.
-Chuyện lần này thực ra cũng không lớn, việc cậu Tam làm cũng là đúng. Chẳng phải chúng ta cũng định xây dựng toàn nhà Quốc Đông ở khu Ngũ Mã và chuẩn bị quy hoạch khu kinh doanh đó sao? Cậu ba tự động làm nên tập đoàn con của tập đoàn Hoành Hoa là tập đoàn Đông Pha đã đàm phán với lãnh đạo khu Ngũ Mã về các hoạt động trong thời gian tới như là việc thu hồi đất.
Công tác thu hồi đất cũng tiến hành rất thuận lợi. Lãnh đạo Đảng ủy khu Ngũ Mã đều hết sức coi trọng việc tập đoàn Hoành Hoa cho xây dựng tòa nhà Quốc Đông ở khu này bởi vì sau khi xây dựng xong tòa nhà sẽ trở thành biểu tượng kiến trúc của khu Ngũ Mã.
Thời buổi bây giờ có vị lãnh đạo nào là không thích sĩ diện? Vì thế họ rất ủng hộ công việc của chúng ta. Chỉ có điều chỗ chính giữa của khu đất chúng ta chọn xây tòa nhà Quốc Đông lại có chút vấn đề
Trương Chấn Lưu vừa nói đến đây thì Hứa Chính Phong hỏi cắt ngang bằng giọng rất bình thản:
-Người đó có chút lai lịch đúng không?
-Cũng không hẳn như vậy ạ. Khu vực đó có biệt thự kiểu Âu cổ do người phương tây xây dựng từ đời Thanh.
Khu vực đó rất rộng gọi là biệt thự Lá Đỏ, cũng đáng để tìm hiểu. Lúc đó bọn tôi cũng đã cho người thương lượng với quản gia nhà bọn họ, đưa cho bọn họ mười triệu để chuyển đi nơi khác.
Nhưng quản gia nhà họ không đồng ý. Sau đó bọn tôi đòi gặp chủ nhà thì tên quản gia họ Cổ lại nói rằng ông chủ không rảnh.
Cứ như vậy bọn tôi không hề gặp được ông chủ. Không lâu sau ông quản gia họ Cổ già rồi nên một quản gia trẻ tuổi khác tên là Lý Thành đến thay thế trông nom biệt thự Lá Đỏ.
Trương Chấn Lưu bắt đầu kể.
-Cậu không đi kiểm tra sao? Chỉ cần đến trụ sở công an tra các hộ là rõ rồi.
Hứa Chính Phong chau mày hỏi lại.
Trương Chấn Lưu đáp lại:
-Tôi đã tra ra rồi. Đó là một thương nhân bình thường tên là Diệp Phàm.
-Người này không có nền tảng, tại sao lại có được một khu rộng như biệt thự Lá Đỏ. Tôi nói cậu nghe nếu tính theo giá thị trường biệt thự ấy đáng giá khối tiền.
Hứa Chính Phong hỏi lại.
Trương Chấn Lưu bèn trả lời:
-Có lẽ là nhà giàu mới nổi. Trước kia khu dinh thự cổ ấy là do nhà họ Câu Trần ở phía Nam bán lại cho Diệp Phàm. Tuy nhiên, con người này rất thần bí, chúng tôi chưa bao giờ tận mắt gặp cả. Còn về biệt thự Lá Đỏ nói thực, tính theo thị trường thì giá nó không dưới ba mươi triệu thậm chí là lên đến bốn mươi triệu nhân dân tệ. Bởi vì biệt thự đó có giá trị cổ, về mặt này thì không thể ước lượng được.
-Các cậu cũng đưa cho họ ít quá đấy chứ. Ít nhất cũng đáng giá mười lăm triệu đúng không? Cậu Chấn Lưu ạ, làm kinh doanh có nhiều chỗ phải chi li tính toán thật nhưng trong một số trường hợp cũng không được ép giá người ta quá.
Con người ai cũng có tâm lí đấu tranh cả. Người có được cả một biệt thự cổ như thế dù là phất lên hay phát tài thì người ta ít nhất cũng là người có tiền, có đúng vậy không?
Tuy là tiền người ta so với chúng ta thì cũng chẳng thấm vào đâu nhưng mà gây khó dễ cho chúng ta thì họ lại có cách đấy.
Hứa Chính Phong chau mày nói.
-Bọn tôi cũng đã tìm hiểu thái độ của tên quản gia họ Lý, có thể thấy ông chủ của anh ta chắc chắn không đồng ý ban biệt thự đó. Thái độ của quản gia Lý rất kiên quyết hầu như không có cách nào để thương lượng lại. Hơn nữa tôi cũng nói rồi, dù anh có cho bên họ năm mươi triệu nhân dân tệ thì họ cũng chắc chắn từ chối bán lại thôi.
Trương Chấn Lưu đáp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2098: Phó tư lệnh Tưởng.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Hứa Chính Phong vẫn bình thản nói:
-Kết quả là các cậu hết cách, đành phải cưỡng chế có đúng không? Mà nếu cưỡng chế thì các cậu sẽ gặp phải không ít các hộ phản đối.
-Đúng thế ạ. Nhẽ ra thì chẳng có chuyện gì cả. Tường bao và giả sơn, thảm cỏ phía ngoài phần chính giữa biệt thự đều đã bị người bên ta phá.
Cậu Tam cũng đã dặn dò, bọn người đó kiêu ngạo nên phải dập tắt đi cái vẻ bệ vệ của chúng nó. Với lại coi như làm thế để cho những kẻ không muốn bán đất quanh đó nhìn vào.
Biến biệt thự của Diệp Phàm trở thành cái gương trấn áp bọn người đó. Nhưng không ngờ đội phó đội trị an của sở cảnh sát thành phố là Câu Kiến Phát lại đến. Hình như đó là người tay Diệp Phàm mời đến.
Cậu Tam nhà mình cũng không vừa, cậu mời bí thư đảng ủy khu Ngũ Mã là Cố Thuận đến ngăn chặn tay Câu Kiến Phát kia.
Bởi vì Cố Thuận cũng là một trong những thành viên bên Đảng ủy của cục công an thành phố. Còn Câu Kiến Phát chỉ là đội phó, nhiều nhất cũng chỉ là Cục trưởng.. Cổ Thuận người ta là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Trứng thì sao chọi với đá được, nhưng sau đó khi cậu Tam vừa cho người đập cái biển “biệt thự Lá Đỏ” thì quân đội không biết từ đâu ra.
Trương Chấn Lưu vừa thuật lại đến đó thì Hứa Chính Phong bật ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào tên thuộc hạ thân tín hỏi:
-Quân đội? Quân đội ở đâu ra?
Có vẻ như sự xuất hiện của hai chữ quân đội đã thu hút sự chú ý của Hứa Chính Phong.
Thời buổi hòa bình hiện nay quân đội rất ít khi xuất hiện để can thiệp vào những chuyện nhỏ của địa phương. Mà sự quản lí quân đội của Đảng là sự quản lí thống nhất từ dưới lên trên, hệ thống quân đội Hoa Hạ luôn chặt chẽ bao quanh Đảng, lấy Đảng làm nòng cốt, đồng lòng hướng ngoại.
Trương Chấn Lưu ấp úp trả lời:
-Quân đội từ khu cảnh vệ Bắc Kinh đến, một thiếu tá tên Tư Mã Thanh đã cho hai xe lớn đến. Mà đám người này rất hung hãn, cậu ba bị đánh cho ngã lăn mấy vòng. Nghe nói....nghe nói.....
-Nói đi, rút cuộc là làm sao?
Lông mày Hứa Chính Phong dựng thẳng lên. Ông ta đặt mạnh chén trà xuống bàn, hai mắt trừng lên. Giây phút đó đã trở lại, Trương Chấn Lưu biết rằng đó là dấu hiệu của một cơn thịnh nộ sắp tới.
Là người đứng đầu gia tộc họ Hứa ở cửa Đông thành Tứ Cửu, một khi Hứa Chính Phong nổi giận tuy không đến mức giết người cho hả nhưng ông ta muốn để ai xui xẻo thì bao nhiêu năm nay hình như chưa có ai thoát được.
-Bên dưới hông bị đạp mạnh , không biết chỗ đó có bị đau không. Nghe nói cậu Tam khi đó liên mồm kêu đau nhưng tên thiếu tá đó rất kiên quyết, đến đưa đi bệnh viện cũng không cho.
Trương Chấn Lưu kể một cách hết sức phẫn nộ.
-Một lũ ăn hại!
Giọng điệu Hứa Chính Phong ngày càng tức giận
-Nhận được tin tôi đã đến ngay khu cảnh vệ nhưng họ nói là đang xử lí nên không cho gặp người. Tôi đành tìm đứa bạn làm ở đó để nghe ngóng tình hình.
Người bạn đó tên là Đằng Phong, là phó tham mưu trưởng khu cảnh vệ, quân hàm trung tá.
Về lí mà nói thì cậu ta là cấp trên của tên tư Mã Thanh nhưng cuối cùng cậu ta cũng đã ra mặt giúp
Thế mà tên Tư Mã Thanh đó vẫn không chịu nói chuyện tình cảm. Các lãnh đạo khác ở khu cảnh vệ thì em không biết, mà em có tìm họ thì họ cũng sẽ không gặp em.
Chuyện này tôi cũng không dám làm ầm ĩ lên. Chuyện cũng nghiêm trọng nên tôi trực tiếp đến đây để nghe anh chỉ đạo.
Nói đến đó Trương Chấn Lưu bất giác ngoảnh lại nhìn vào tấm cửa kính cách âm.
-Không sao! Bà ấy không nghe thấy đâu.
Hứa Chính Phong điềm tĩnh nói.
-Ông chủ, chuyện này có thể nói với bà chủ không? Cứ giấu suốt thế này cũng không hay. Cậu Tam ở bên ngoài luôn không được an toàn. Nếu cậu ấy mà có một danh phận nhất định thì chắc chắn bọn người ngoài nếu muốn đụng vào cậu cũng phải nhìn kĩ xem cậu là ai.
Trương Chấn Lưu có chút do dự nhưng sau cũng anh ta vẫn nói ra.
-Haiz....
Hứa Chính Phong trầm tư một lúc cũng không nén được tiếng thở dài. Ông ta nhìn Trương Chấn lưu nói:
-Chúng ta là bạn bè. Cậu tuy không mang họ Tô nhưng cũng là bậc tiền bối của nhà họ Tô. Trước đây Tam Cường cũng may mắn được cậu chăm sóc, do cậu một tay nuôi lớn.
Chuyện ở cái nhà này không phải cậu không biết. Cứ theo tính cách của Liễu Phương thì nếu để bà ấy biết, mọi chuyện sẽ lại ầm ĩ lên.
Ngọc Trân là em họ bà ấy mà bà ấy còn đánh cho chảy máu đầu. Nếu không phải em họ thì chuyện giết người bà ấy cũng dám làm ấy chứ.
Hai người đã thỏa thuận rồi, sau này hòa thuận không đánh cãi nhưng có phải cậu không thấy đâu, lúc nào cũng mượn những chuyện nhỏ nhặt ra để gây sự. Đàn bà mà, thật đau đầu!
Vợ Hứa Chính Phong là Liễu Phương có người em họ tên là Trần Ngọc Trân. Về sau Ngọc Trân và Hứa Chính Phong nảy sinh tình ý với nhau. Hai người thậm thụt qua lại rồi cuối cùng bị Liễu Phương phát hiện. Kết quả là gia đình nhà họ được một phen đại loạn.
Hứa Chính Phong thực lòng yêu Trần Ngọc Trân, hết mực cưng chiều bà ta. Chỉ có điều thế lực gia tộc nhà Liễu Phương cũng không nhỏ. Suốt bao năm nay nhờ nhà họ Liễu giúp đỡ nên mọi sự nhà họ Hứa mới thuận buồm xuôi gió. Nếu như li hôn thì khác nào nhà họ Hứa mất đi một cánh tay.
Hơn nữa rất có khả năng hai bên gia đình vì thế mà thù hằn nhau. Đó cũng là chuyện mà Hứa Chính Phong không mong muốn. Cũng may là về sau chuyện này cũng được giải quyết êm đẹp, Ngọc Trân nhún nhường cầu xin chị họ nên hai bên đã kí giao ước.
Trần Ngọc Trân không được ở trong đại viện nhà họ Hứa nên Hứa Chính Phong đã mua cho bà một biệt thự ở bên ngoài để sống. Thực ra gọi là vợ bé cũng đúng mà gọi là nhân tình cũng được. Có điều đó là nhân tình đã được vợ đồng ý.
Đối với gia tộc nhà họ Hứa thì chuyện đó có xá gì. Những người làm to nhà họ đều có truyền thống như thế.
Lúc đó cả Liễu Phương và Trần Ngọc Trân đều cảnh cáo Hứa Chính Phong không được tìm người kia nữa nếu không thì sẽ rạch mặt ra.
Hứa Tam Cường lại là con riêng với người vợ cũ đã mất của Hứa Chính Phong. Cái chết của người vợ cũ này cũng không minh bạch khiến Hứa Chính Phong nhiều khi nghi ngờ chính Liễu Phương đã lệnh người làm việc này.
Tuy nhiên dò xét vài lần thấy chuyện này không liên quan gì dến Liễu Phương. Bà ta cõ lẽ cũng không biết chuyện gì nên Hứa Chính Phong giao lại cậu con riêng cho người bạn tốt, chính là Trương Chấn Lưu.
Trương Chấn Lưu vốn làm nghề dạy học, vì nhận lời chăm sóc Tam Cường nên đã vào tập đoàn Hoành Hoa. Hứa Chính Phong lại cho ông ta chút cổ phần của công ti đủ để sống an lạc cả đời.
Trương Chấn Lưu cũng học hỏi rất nhanh, mò mẫm lăn lộn trên thương trường suốt mười mấy năm nên con người cũng ngày càng tinh ranh. Giờ thì đã thành thuộc hạ thân tín lại là bằng hữu lâu năm không thể thiếu của Hứa Chính Phong.
Những chuyện Hứa Chính Phong không dám cho vợ biết thì Trương Chấn Lưu là người biết đầu tiên. Chỉ có điều không có cách nào để Hứa Tam Cường có thể đường đường chính chính quay về nhà họ Hứa.
Năm đó Hứa Tam Cường được mang họ Hứa là vì Hứa Chính Phong đã tìm cho người tình một hôn phu giả cũng họ Hứa.
Hứa Tam Cường cũng biết mình là con của Hứa Chính Phong nên mới ngạo mạn như vậy. Nghiễm nhiên dựa vào oai nhà họ Hứa để mà huyênh hoang.
Dù thế Hứa Tam Cường dù có ngu dốt đến mấy cũng không dám ló mặt đến gần nhà họ Hứa. Anh ta cũng tự hiểu dù có làm chuyện gì thì cũng sẽ có ông bố không danh phận là Hứa Chính Phong đến giải quyết. Mặt khác việc Hứa Chính Phong không dám cho anh ta về nhà cũng khiến anh ta tức tối. Điều ấy cũng dễ hiểu, lúc nào cũng khoác trên người danh phận là con riêng thì tránh sao khỏi bực bội ấm ức.
Chính vì thế nên nhiều lúc Hứa Tam Cường cũng kiếm chyện gây sự để khiến Hứa Chính Phong phải đau đầu. Hứa Tam Cường tin rằng hổ dữ cũng không ăn thịt con nên dù thế nào Hứa Chính Phong cũng không thể vứt bỏ con ruột của mình. Đó cũng là một nguyên nhân khác khiến Hứa Tam Cường trở nên kiêu ngạo như vậy.
“Haiz...”. Trương Chấn Lưu chau mày thốt lên một tiếng. Việc này thật đúng là...Chuyện riêng của nhà họ Hứa, muốn nhúng tay vào cũng đâu có được.
Ông ta nhìn Hứa Chính Phong rồi hỏi:
-Vậy chuyện Tam Cường phải làm thế nào đây? Dù sao cũng phải dựa vào quan hệ mà nói chuyện, dứt khoát là nên trực tiếp tìm lãnh đạo khu cảnh vệ rồi.
-Mã Tư Thanh làm gì ở khu cảnh vệ?
Hứa Chính Phong điềm tĩnh hỏi.
-Nghe nói là làm trưởng phòng một phòng nào đó của cục tình báo quân sự bộ tư lệnh khu cảnh vệ Băc Kinh. Tôi thấy chuyện này đau đầu đây, một trưởng phòng quèn thì giương oai cái gì?
Ây vậy mà đến lời của phó tham mưu trưởng cũng không nghe. Ai chống lưng để tên đó to gan như thế? Tôi nghĩ không biết có phải là cái ông chủ trẻ họ Diệp của biệt thự Lá Đỏ đã nhờ một vị cao hơn lệnh cho Tư Mã Thanh ra tay hay không.
Tư Mã Thanh thì hết cách thật rồi. Cõ lẽ cái người lệnh cho cậu ta làm việc đó cấp bậc cao hơn người bạn tên Đằng Phong của em nên Tư Mã Thanh mới không sợ sệt không nể Đằng Phong như thế.
Trương Lưu Chấn vừa phân tích vừa nói.
-Từ từ đã, anh vừa nói ông chủ họ Diệp của biệt thự Lá Đỏ là một người trẻ tuổi?
Hứa Chính Phong đột nhiên khoát tay, nhìn thẳng vào Trương Chấn Lưu.
-Tôi đã tra rồi, đó là một người trẻ tuổi. Theo như hộ tịch ghi thì cậu ta chưa đến ba mươi tuổi. Không chừng cũng là con riêng của một đại gia hoặc một lãnh đạo nào đó chứ nếu không một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu làm sao mà lại sở hữu được một cổ vật giá trị như biệt thự Lá Đỏ được? Chỗ đó cũng đến ba bốn mươi triệu tệ ý chứ.
Trương Chấn Hà đáp lại.
-Cậu nói cũng có lí, nếu người này làm ăn kinh doanh thì chỉ cần tra ra được kinh doanh cái gì, tên công ti là gì thì chúng ta sẽ có cách.
Tôi không tin tập đoàn Quốc Đông Trung Quốc của chúng ta không nuốt nổi một tập đoàn cỏn con, không dìm chết được tên khốn nạn đó.
Chuyện này cậu đi điều tra lại rõ ràng rồi nói lại với tôi. Còn về phía khu cảnh vệ thì tôi sẽ giải quyết.
Con trai của Hứa Chính Phong này không thể dễ dàng bị người khác ăn hiếp như vậy được. Tên thiếu tá đó tên Tư Mã Thanh có đúng không?
Con trai tôi không có chuyện gì thì may cho anh ta chứ chỉ cần có chút chuyện thì cái tên Tư Mã Thanh đó...
Hứa Chính Phong đột nhiên gằn giọng, khuôn mặt ông ta trầm hẳn xuống.
“Coi như là xong đời Tư Mã Thanh.” Trương Chấn Lưu nghĩ thầm. Anh ta nhìn Hứa Chính Phong, rụt rè nói:
-Cái này em cũng tra từ trước rồi. Như em vừa nói đó. Anh cũng biết, em quyền thế không lớn nên chỉ quen biết những người cấp bậc thấp.
-Vậy thì thôi cứ để tôi tìm người điều tra chuyện này.
Hứa Chính Phong khoát tay nói. Ông ta cũng biết những gì thuộc hạ vừa nói là sự thật.
Đã hai giờ sáng.
Chuông điện thoại đổ dồn dập khiến tư lệnh viên khu cảnh vệ Tưởng Huy tỉnh giấc. Ông ta có chút bực bội cầm điện thoại lên định tắt nguồn thì nhìn thấy số gọi đến bèn ấn nút nghe ngay:
-Lâu rồi không nghe giọng anh. Có phải anh sắp quên tôi rồi không đấy?
-Nói gì vậy. Tôi quên ai chứ đâu dám quên tướng quân anh. Mà tôi nhớ là cách đây mười mấy hôm đã gọi cho anh rồi.
Hứa Chính Phong vừa cười vừa nói.
-Chủ tịch Hứa, anh đừng nói vậy. Cái chức tướng quân kia vẫn là ảo thôi. Chưa có quyết định từ trên xuống đâu.
Tưởng Huy đáp lại.
Hứa Chính Phong cười, nói:
-Sao lại vẫn là ảo chứ, không phải đã đệ trình lên trên rồi sao. Những chuyện chắc chắn rõ như ban ngày thế này thì anh đừng giấu tôi. Chuyện quân cơ thì tôi không rõ đâu nhưng khu cảnh vệ của các anh thì không thể thiếu tướng quân được. Năng lực của anh, Hứa Chính Phong tôi còn không biết sao? Việc đã nói suốt mấy tháng nay, bây giờ coi như đã định rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2099: Năng lượng.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Chỉ mong vậy!
Trong giọng nói của Tương Huy kỳ thực chẳng có chút vui vẻ. Vì, việc này 80% là đã được định đoạt.
Đương nhiên, trước khi chưa tuyên bố thì Phó tư lệnh Tương cũng chẳng dám làm ồn, để tránh bị người khác nói y đắc ý vênh váo.
- Bạn học cũ à, đêm khuya rồi mà còn làm phiền anh, đúng là bất đắc dĩ.
Hứa Chính Phong giọng điệu có lỗi nói.
- Có chuyện gì không? Giữa chúng ta có quan hệ gì mà còn phải nói vậy, mau nói đi, đừng để làm lỡ việc.
Tương Huy sớm biết Hứa Chính Phong có việc, bằng không, người bận rộn như vậy đâu thể nửa đêm khuya khoắt gọi điện cho mình nói chuyện tào lao được.
- Chủ tịch tập đoàn Hằng Hóa, Hứa Tam Cường thuộc tập đoàn chúng tôi đã bị một thiếu tá khu Cảnh vệ các anh tên Tư Mã Thanh bắt đi mất rồi.
Nghe nói còn bị đánh rất nặng, hiện tại chắc cũng bị thương rồi. Lại còn bắt người nữa. Nhưng, mấy người không quan trọng đã thả ra rồi.
Còn mấy tên chủ yếu thì vẫn chưa chịu thả. Mà, bên này chúng tôi cũng có cho người qua đó, nhưng họ chẳng thèm gặp mặt.
Cái này, bị thương thì phải đưa đi viện đúng không? Không thể nào không có chút nhân đạo như thế được. Dân thường chúng tôi làm sao nói lý lẽ được với các anh chứ.
Hứa Chính Phong giọng điệu hơi tức giận.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, lão Hứa, anh kể lại tôi nghe trước đã thì tôi mới tiện đi xử lý chứ.
Tương Huy không nói tìm hiểu, mà nói là đi xử lý. Đây là đang bán cho Hứa Chính Phong một món nợ ân tình. Điều này cũng chứng tỏ, quan hệ của hai người này rất thân thiết.
Bằng không, nếu chỉ là bạn bè bình thường thì họ sẽ nói đi “tìm hiểu” chứ sẽ không nói “xử lý”. Vì từ “tìm hiểu” này cũng khá mông lung, cũng mang ý đùn đẩy. Đương nhiên, Tương Huy có thể ngồi được vị trí như ngày hôm nay, Hứa gia cũng đã bỏ ra không ít sức lực.
Hứa Chính Phong kể lại mọi việc, không hề giấu diếm gì.
- Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay.
Tương Huy nói, kỳ thực, Tương Huy cũng lờ mờ đoán ra vài điều gì đó.
Bởi, lúc trước qua lại với Hứa Chính Phong cũng thường được nghe nhắc đến đứa con Hứa Tam Cường này. Lúc đó Tương Huy cũng chú ý đến.
Hứa Chính Phong làm như vậy, là cũng có ý nhắc nhở người bạn học cũ Tương Huy khi nào có thể thì hãy chiếu cố đến nó một chút.
Có một số việc chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể nói thẳng, trong lòng cả hai đều hiểu rõ là được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mối quan hệ bền chặt giữa hai bên mới được.
Tương Huy vốn định gọ điện, tuy nhiên, ngẫm nghĩ một lúc thì quyết định đích thân đến. Thế là y bèn lái xe đến khu cảnh vệ.
Khu cảnh vệ là một nơi đặc biệt, là khu chuẩn bị quân sự đặc biệt. Mơi này, cũng là một trong những nơi thần bí nhất của khu cảnh vệ. Ngay cả những cán bộ cảnh vệ bình thường muốn ra vào đều phải có giấy thông hành.
Dù sao, khu quân sự kỳ thực cũng là tổ chức tình báo của quân đội. Chiến tranh hiện đại dù nói là chiến tranh thông tin hóa, điệp viên, tình báo đều vô cùng quan trọng. Một khi bị lộ tin tình báo, tổn thất quả thực khó có thể tính toán nổi.
Cho nên, khu quân sự của khu cảnh vệ được bảo vệ nghiêm ngặt. Không cùng tòa nhà với những phòng ban khác.
Tòa nhà bốn lầu luôn được giám sát, tuy nhiên, vì Tương Huy là Phó tư lệnh khu cảnh vệ. Tuy nói y cũng không quản lý tinh hình bên này, nhưng, cấp bậc của Tương Huy có thể vào được nơi đây. Cho nên, có thể vào thẳng không thông qua bảo vệ.
Thấy bên trong còn sáng đèn, Phó tư lệnh Tương hỏi:
- Trưởng phòng Tư Mã chưa về à?
- Vẫn chưa về, nói là đang còn vài việc phải xử lý ạ.
Một bảo vệ canh cửa nói. Ở đây có hai ca, mỗi ca sẽ phân cho một sĩ quan cấp úy chịu trách nhiệm lãnh đạo.
- Được rồi, không có gì, để tôi vào xem.
Tương Huy nói xong, bước vào bên trong. Y đi thẳng đến phòng thẩm vấn. Thấy hành lang vẫn sáng đèn bèn liếc mắt nhìn một cái, thấy Tư Mã Thanh đang ngồi hút thuốc trên ghế. Bên cạnh còn có bốn đồng chí khác, trên bàn mấy bát mì gói đang bốc hơi, chắc là họ đói bụng nên đang ăn khuya đây.
- Chào Tư lệnh Tương!
Vừa thấy Tương Huy bước vào, các quan quân lập tức đứng nghiêm chào, trong phòng vang lên tiếng va chạm của ghế.
- Không có gì, mọi người ngồi đi, tôi tạt qua một chút thôi.
Phó tư lệnh Tương khách khí khoát tay.
- Đói dụng rồi à, đã nửa đêm rồi đấy, mọi người cực quá!
- Không cực, đây là công việc của chúng tôi mà.
Tư Mã Thanh nói.
- Buổi tối có phải các anh bắt người bên khu Ngũ Mã đúng không?
Tương Huy liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh một cái, hỏi thẳng.
- Vâng!
Tư Mã Thanh hơi sững sờ gật đầu.
- Nghe nói là người của tập đoàn Hoằng Hóa?
Tương Huy hỏi.
- Ừ, là do họ phá hoại. Cho nên, sau khi nhận nhiệm vụ tôi bèn đem người qua đó. Đúng là chẳng ra thể thống gì, quá to gan.
Tư Mã Thanh hừ 1 tiếng.
- Phá hoại, phá hoại cái gì?
Tương Huy hỏi, vẻ mặt bình thản.
- Đập nhà, rối tinh rối mù cả lên. Hơn nữa, còn động thủ đánh người.
Tư Mã Thanh trả lời, Tư Mã Thanh cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Phó tư lệnh Tương nửa đêm đến đây để hỏi về việc này, chắc hẳn, 80% là có người nhờ vả. Những quan quân khác cũng thấy vậy. Bằng không, Phó tư lệnh Tương không quản lý bên quân sự, dựa vào cái gì mà hỏi đến việc này.
- Đó là chuyện của cảnh sát, phá nhà có liên quan gì đến các anh không? Hơn nữa, các anh có tìm hiểu rõ, vì sao người ta lại phá nhà không?
Tôi nghe nói là ngôi nhà kia vi phạm quy định, trái với quy hoạch của Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã. Bây giờ hộ bị cưỡng chế làm khó, hở một chút là đối kháng.
Vì sao lại phải dùng bạo lực để dở bỏ, vì chính phủ cũng không còn các nào khác nữa nên chỉ có thể làm như vậy. Nếu ai cũng không chịu nghe lời chính phủ, anh cứ chiếm đại một mảnh đất rồi xây bừa lên, vậy quy hoạch của thành phố chỉ là tờ giấy trắng thôi sao, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Tương Huy giọng điệu nghiêm túc.
=
- Cái này, tôi không thể nói gì được. Nhưng, chúng tôi vẫn nên xuất động.
Tư Mã Thanh nói, thái độ tương đối kiên quyết.
- Cái gì mà nên với không nên, các anh dựa vào cái gì mà nên chứ? Đã can thiệp lung tung không nói, còn dám nói là việc nên làm nữa.
Người ta đã báo cáo với tôi cả rồi, hơn nữa, ảnh hưởng cũng không tốt. Sức mạnh của tập đoàn Hoằng Hóa chẳng lẽ các anh không biết.
Chúng ta tuy nói là khu cảnh vệ, nhưng cũng là khu cảnh vệ của nhân dân. Các anh mau chóng chuyển giao xử lý cho xong đi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sáng mai thế nào người ta cũng tố cáo, tôi xem đến lúc đó các anh thu xếp thế nào, khu cảnh vệ của chúng ta sẽ rơi vào cục diện vô cùng bị động. Trách nhiệm này, các anh có thể gánh vác được không? Đừng nói nữa, bàn giao ngay đi.
Tương Huy mạnh miệng giáo huấn. Cứng rắn ra lệnh.
Y có chút căm tức, cảm giác Tư Mã Thanh này cũng ngang ngạnh quá. Không ngờ một thiếu tá nhỏ mà cũng dám chọi lại một Phó tư lệnh như mình, đây là một việc rất mất mặt.
- Xin lỗi, tôi phải xin chỉ thị của lãnh đạo.
Tư Mã Thanh đứng nghiêm, sắc mặt khó coi nói.
- Đã trễ thế này, anh còn xin chỉ thị thế nào được?
Tương Huy hừ giọng nói.
- Không xin chỉ thị, sau khi bàn giao xảy ra chuyện gì, trách nhiệm ai chịu. Nếu như Tư lệnh Tương có thể ký tên phê chuẩn giúp tôi, tôi lập tức làm thủ tục bàn giao, tuyệt đối không nói hai lời.
Tư Mã Thanh nói.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Tương Huy sắc mặt càng trầm xuống, vì, Phó tư lệnh phân công quản lý khu quân tình là Trịnh Nhất Thọ. Gã với Tương Huy không hợp nhau.
Lần này hai người đều có đủ tư cách thăng lên Thiếu tướng, chỉ có điều Tương Huy ra tay nhanh hơn một chút, quan hệ của y với Tư lệnh khu cảnh vệ tốt hơn so với Trịnh Nhất Thọ.
Cho nên, khu cảnh vệ đề cử Tương Huy. Hiện nay nếu thương lượng việc này với Trịnh Nhất Thọ, chắc hẳn là không ổn. Không chừng còn bẻ cong sự việc làm khó mình nữa.
- Tôi chỉ làm đúng theo trình tự thông thường.
Tư Mã Thanh này tính tình quả ương bướng.
- Hừ!
Tư lệnh Tưởng hừ lạnh một tiếng, xoay người đứng dậy bỏ đi.
- Tư Mã, cái này, anh đang gây thù với Tư lệnh Tương đó.
Hữu Dương Phi bạn của Tư Mã Thanh có chút lo lắng nói.
- Gây thù thì gây thù, có cách nào khác chứ. Dương Phi, cậu nói xem, nếu như không làm như vậy, cứ bàn giao theo lệnh ông ta. Ngày mai xảy ra chuyện gì thì sao? Cái này, tôi với cậu đều ở cùng phòng ban, hiểu rõ được những việc quân tình vô cùng nhỏ bé. Nhưng, một chuyện nhỏ đó cũng có thể khiến chúng ta phải ra tòa án quân sự đấy.
Tư Mã Thanh sắc mặt khó coi.
- Vừa rồi cậu nên xin chỉ thị của Tư lệnh Trịnh. Vứt chuyện khó khăn này cho ông ta. Ít nhất là chuyện này sẽ chẳng liên quan gì đến chúng ta. Cấp bậc cả chúng ta là gì chứ, tư lệnh Tương có muốn làm gì thì cứ giải quyết với Tư lệnh Trinh đúng không nào? Bờ vai nhỏ bé này của chúng ta, không gánh nổi lá cờ lớn đó đâu
Lúc này, vị chiến hữu kia nói.
- Tôi cũng muốn vậy, nhưng cậu không thấy à, tôi còn chưa cầm điện thoại lên Tư lệnh Tương đã tức giận rồi. Đây không phải là chúng ta không coi trọng ông ta. Cái này, tôi cũng tiến thoái lưỡng nan. Xem ra, Hứa Tam Cường tập đoàn Hoằng Hóa chúng ta bắt cũng có chút năng lượng, không ngờ có thể nhờ vả được cả Tư lệnh Tương.
Tư Mã Thanh hừ lạnh một tiếng.
- Hoằng Hóa đương nhiên có năng lượng, nghe nói là một tập đoàn vốn đăng ký đến mấy trăm triệu. Chúng ta là lính, sao mà đấu lại với họ. Người ta có tiền, ai mà chẳng nhờ vả được. Tôi đoán, ngày mai sẽ có chuyện, anh cứ chờ mà xem đi Tư Mã.
Dương Phi nói.
- Phiền phức rồi!
Tư Mã Thanh cũng tức giận.
- Haizz, Tư Mã, anh thiệt thòi rồi.
Dương Phi vỗ vỗ vai y.
- Thiệt thì thiệt, dù sao cũng chẳng thay đổi được.
Tư Mã Thanh hừ nói.
Chiều hôm sau, quản gia Lý Thành gọi điện tới, nói là bốn chiến sĩ thủ vệ của khu cảnh vệ ngày hôm qua trợ giúp đã đi rồi. Nhưng, thiếu tá Tư Mã Thanh kia nói là muốn gặp Diệp Phàm.
Diệp Phàm định ăn bê ngoài, nhưng Tư Mã Thanh muốn gặp mình, chắc hẳn có chuyện. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng muốn gặp người thanh niên này một chút.
Diệp Phàm dừng xe trên bãi cỏ.
- Diệp, Diệp tiên sinh, rất xin lỗi.
Tư Mã Thanh bước đến, thằng nhóc này mặt xấu hổ nói.
- Sao vậy?
Diệp Phàm nhìn y một cái, vẻ mặt bình thản hỏi.
- Những người bị bắt hôm qua hôm nay... đã bàn giao cho Phòng công an quận Ngũ Mã rồi.
Tư Mã Thanh nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2100: Tối nay chúng ta đi.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Haha, bàn giao rồi thì thôi, có gì đâu mà ngại ngùng?
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói mấy người này vừa đưa đến Phòng công an quận Ngũ Mã, người ta chỉ hỏi vài câu đã thả ra, còn chẳng đến 1 tiếng đồng hồ. đúng là kỳ cục, đó là điều tra đây, sao lại bao che nhau như thế. Vốn, tôi cũng không muốn thả người. Nhưng anh cũng hiểu, tay đương nhiên không xoay nỗi đùi rồi.
Tư Mã Thanh có chút tức giận nói
- Lãnh đạo của các anh ra lệnh?
Diệp Phàm tò mò, không hiểu Hứa gia đã thông đồng với vị nào trong Khu cảnh vệ, xem ra đã ra tay rất nhanh.
- Cái này, tôi không thể nói được.
Tư Mã Thanh thành thật lắc đầu.
- Haha, không sao, thả người thì cứ bắt về lại là được rồi.
Diệp Phàm thoải mái cười nói, nhìn thấy Lý Cường đứng sau, đột nhiên nói:
- Lý Cường, thiếu tá Tư Mã đây là cao thủ của Khu cảnh vệ. Cậu có muốn thử sức không? Thế nào, Thiếu tá Tư Mã, có thể tiếp người anh em Lý Cường của tôi vài chiêu không?
Vì không có tường rào, Diệp Phàm sợ một mình Lý Tùng không đối phó nỗi. Không chừng tập đoàn Hoằng Hằng sẽ âm thầm làm gì đó vào buổi tối.
Cho nên, Diệp Phàm gọi Lý Cường từ Thủy Châu đến để dùng Lý Tùng phụ trách công tác đảm bảo an toàn cho Hồng Diệp bảo.
- Anh ta, được sao?
Tư Mã Thanh nhướng mày, ánh mắt sắc bén. Y có chút khinh thường Lý Cường.
- Haha, nếu anh đánh thắng cậu ấy, tôi tặng anh chiếc Ferrari.
Diệp Phàm cười nói.
- Ferrari tôi không cần, tôi lái không nổi, nhưng mà...
Nói đến đây, Tư Mã Thanh liếc mắt nhìn Lý Cường nói:
- Bảo anh ta gọi tôi là anh Tư Mã.
- Anh Diệp nhìn kìa, người này muốn kết tình anh em đấy.
Lý Cường nhún vai, cảm thấy buồn cười.
- Xem nhiều phim HongKong quá đó mà.
Diệp Phàm như cười như không nói.
- Mời!
Lý Cường khẽ vươn tay, chỉ về phía khoảng đất trống phía sau. Vì tường rào của Hồng Diệp Bảo đã bị người của tập đoàn Đông Phát ở nhà đối diện đập cả rồi.
Cho nên, có thể nhìn thấy được triền núi núi phía sau, được gọi là Đằng gia viên tử, nghe nói sớm đã bị người của Tập đoàn Đông Phát mua mất rồi.
Diệp Phàm cũng rất thích triền núi này, cảnh sắc hoa cỏ trên đó tương đối đẹp, giống như khu rừng hoang, kỳ thực địa bàn cũng rất rộng lớn. Có thể dùng làm nơi luyện quyền
Vì người luyện công ngày nào cũng phải tập luyện. Diệp Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ, tối nào cũng phải luyện vài chiêu.
Lần này Diệp Phàm khiêm tốn như vậy, dĩ nhiên là vì đã để mắt đến mảnh đất này. Hắn muốn để Hứa Tam Cường chủ động dâng sườn núi nhỏ này lên cho mình.
- Anh là khách, mời anh trước!
Lý Cường khẽ vươn tay, rất mang phong phạm của một đại sư. Lý Cường hiện giờ đã là lục đẳng tầng đầu rồi, Tư Mã Thanh này chỉ mới tam đẳng đỉnh, chẳng thể nào thắng nổi. Chẳng qua là Diệp Phàm muốn xem xem tên này có bản lĩnh thật không, có thể hỗ trợ y đột phá không.
Diệp Phàm bị việc không tìm ra thuốc làm đau đầu đau óc. Nhưng, nghe Cung Khai Hà nói Tư Mã Thanh đã tiến vào tam đẳng đỉnh được mấy năm rồi, tức là dù không có thuốc, nhưng nếu Lý Cường có thể kích thích được cậu ta
Không chừng vẫn có cơ hội, thường trong lúc chiến đấu cũng có thể thăng cấp. Hiện tại đã không có thuốc rồi, ngựa chết cũng phải chữa thành ngựa sống. Đây cũng là do Diệp Phàm bất đắc dĩ thôi.
- Yaaaaaa...!
Tư Mã Thanh hét lên một tiếng, đấm móc vào cằm của Lý Cường. Ra quyền vừa nhanh, chuẩn, lại tàn nhẫn. Nếu Lý Cường mà bị đánh trúng, chắc hẳn là vỡ cằm mất thôi.
Lý Cường hừ lạnh một tiếng, giơ tay đỡ. Bộp một tiếng, đã đỡ được quyền của Tư Mã Thanh. Nhìn Lý Cường, người ta bình tĩnh thong dong, miệng còn nở nụ cười. Tư Mã Thanh thì suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đợi đứng vững xong, thằng nhãi này vẻ mặt ngạc nhiên, thậm chí khiếp sợ. Nói:
- Người anh em này thân thủ quá giỏi, lại đây!
Vì, Tư Mã Thanh nghĩ mình khinh địch nên mới thế. Lần này ra tay trầm ổn hơn nhiều, quét chân qua, đá thẳng vào eo của Lý Cường.
- Haha!
Lý Cường đưa tay qua chụp lại, thuận tay móc lên đùi Tư Mã Thanh một cái. Sau đó đẩy về trước, bịch một tiếng, là này mặt Tư Mã Thanh đã thực sự đập xuống cỏ.
Đây là thực lực.
- A...a...a...!
Tư Mã Thanh bạo nộ, hét to ba tiếng, một quyền đấm thẳng vào ngực Lý Cường.
- Quyền mạnh lắm, không tồi!
Mắt Diệp Phàm mở to, thấy cánh tay ra quyền của Tư Mã Thanh thanh một đường thẳng, nhìn từ xa giống như một cây gậy.
Quanh cánh tay dường như truyền đến một làn sóng âm tức giận. Quyền này lực rất mạnh, Tư Mã Thanh đã đem toàn bộ khí lực của mình dồn vào cánh tay này.
Thực sự gặp được người tài rồi, Lý Cường cũng đứng thẳng người. Cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cũng xuất quyền đống thẳng vào cánh tay của Tư Mã Thanh.
- Hừ!
Tư Mã Thanh hừ lạnh một tiếng, đấm mạnh về phía tay của Lý Cường.
Một tiếng động vang lên, Lý Cường lùi ra sau một bước, hai mắt tên nhãi này có chút hưng phấn, kêu lên:
- Lại đây! Lại đây!
Tư Mã Thanh thì lại buồn bực. Lúc nãy đã ra quyền mạnh đến như vậy, mà chưa thể nào thắng được, chẳng qua chỉ mới đẩy lùi Lý Cường được mỗi một bước.
Còn bản thân mình thì lui những ba bước, hơn nữa, cảm giác tay đau đến run lên, cả cánh tay dường như tách khỏi cơ thể.
Tuy nhiên, Tư Mã Thanh là một nam tử hán không chịu khuất phục. Bất chấp tất cả, lại vung nắm đấm về phía Lý Cường.
Diệp Phàm đã dặn dò Lý Cường, cho nên, Lý cường nén hưng phấn. Dùng năm phần khí lực đá vào nắm đấm của Tư Mã Thanh.
Diệp Phàm thuận tay cầm điện thoại gọi cho Kiều Thế Hào, hỏi:
- Thế Hào, lần trước anh cũng có ở Khu cảnh vệ Bắc Kinh một thời gian ngắn, anh có quen ai ở khu cảnh vệ không, cấp bậc cao một chút?
- Đương nhiên là có, Đại tá tham mưu trưởng Trần Thanh cũng tương đối thân thiết với tôi. Năm đó cũng từng cùng nhau đi nhậu vài lần. Cũng từng phá đường dây buôn lậu, cùng vượt biên phá đường dây buôn bán ma túy đấy.
Kiều Thế Hào cười nói, hỏi lại:
- Có cần tôi nói chuyện với anh tam để Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoằng Hóa chịu không nổi không?
- Người ta đã được thả ra từ sớm rồi.
Diệp Phàm nói.
- Thả, mẹ kiếp, ai thả. Gan không nhỏ đâu, tôi lập tức gọi cho Trần Thanh bảo bắt trở lại.
Kiều Thế Hào mắng một câu.
- Chậm đã, cũng không gấp, anh cứ gọi cho Trần Thanh hỏi thăm xem, là vị lãnh đạo nào của khu cảnh vệ đã thả Hứa Tam Cường, như vậy chúng ta cũng tiện bốc thuốc kê đơn đúng không nào.
Diệp Phàm nói.
- Không thành vấn đề.
Kiều Thế Hào gác máy. Chắc là đã bắt đầu hành động rồi.
Còn Lý Cường sau khi khống chế nắm đấm thì đã cùng Tư Mã Thanh đấu hai ba trăm chiêu. Lý Cường cũng đã mệt, nhảy ra sau, khoát tay nói:
- Thôi, không chơi nữa, hết sức rồi!
- Tôi biết là anh đang đùa với tôi, nhưng, đã lâu không được đánh sướng như vậy, cảm ơn anh, anh Cường!
Tư Mã Thanh ngay cả tiếng “anh Cường” cũng đã gọi rồi.
- Haha, không có gì, không có gì! Tôi cũng thích hoạt động chân tay mà.
Lý Cường khoát tay cười nói. Ở với Diệp Phàm vài năm, Lý Cường trông cũng sáng sủa hơn. Trước kia gã chẳng bao giờ cười, ngày nào mặt cũng như cương thi ấy.
- Anh Cường, có phải anh ở đây không? Nếu vậy lúc nào em cũng có thể tìm anh đánh vài quyền chứ.
Tư Mã Thanh có chút hưng phấn, liếc mắt nhìn Lý Cường nói:
- Em biết anh là cao thủ, có thể so chiêu với cao thủ là em thu hoạch lớn rồi.
- Việc này...
Lý Cường liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, Tư Mã Thanh vừa nhìn đã hiệu, chuyện này phải do Diệp tiên sinh kia làm chủ. Tư Mã Thanh do dự một chút, nói:
- Xin lỗi Diệp tiên sinh, chuyện của các anh tôi xử lý không tốt, tôi không có tư cách đến đây nữa.
Nói xong, Tư Mã Thanh xoay người chào hỏi một tiếng rồi bỏ đi.
- Cậu có thể đến.
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
- Cảm ơn, tôi đã bước vào tam đẳng đỉnh nhiều năm. Để tìm cơ hội đột phá, tôi còn nhảy vào trong đầm lạnh để do xét, đầm lạnh dưới 0 độ C, suýt chút nữa là bị đông cứng người, nhưng chẳng thể nào đột phá được. Nhưng, trong đầm lạnh tôi vô tình mò được một mảnh xương.
Cái đầm băng kia nhìn hơi giống âm phủ trong phim. Thực sự dọa người, lúc đó đã dọa cho tôi giật cả mình.
Vốn định tiện tay ném đi, nhưng cũng muốn xem là xương gì nên bước lên bờ. Thấy đây là xương người, hình như là đốt ngón cái.
Cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng qua là tôi phát hiện mẫu xương này dùng chùy sắt đập cũng không vỡ, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Sau này, tôi dùng chùy sắt lớn hơn đập 10 phát, vẫn không đập vỡ được. Tôi càng thấy hứng thú hơn, anh đã thấy xương của ai cứng được như vậy chưa?
Nên biết, lực đập chùy của tôi cũng phải mấy ngàn cân. Cho nên, tôi đã lén đến phòng thí nghiệm quân khu, phát hiện xương ngón cái kia dưới áp lực ngàn cân vẫn không vỡ.
Tư Mã Thanh nói.
- Sau này phải thêm bao nhiêu cân nữa mới đập vỡ được?
Diệp Phàm cũng hứng thú, hỏi.
- Tôi chưa thử, nếu quả đập vụn thì cũng hơi tiếc, nên tôi giữ lại. Nhưng, tôi nghĩ có thể đem về nhiều thêm một chút có lẽ càng tốt.
Cho nên, bèn trở lại đầm kia, nhưng lại chẳng tìm được mẫu xương nào nữa cả.
Chẳng qua, cái đầm kia sâu lắm, tôi bèn dùng thiết bị lặn, áp lực lớn quá, với lại cũng quá lạnh, hình như càng xuống sâu càng lạnh, đồ lặn giống như cũng gần bị đông cứng lại.
Tôi chỉ còn cách nổi lên. Tôi nghĩ, anh Lý Cường là cao nhân, nếu đi xuống đó, không chừng sẽ thu hoạch được gì đó.
Tư Mã Thanh nói.
- Đầm đó ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đằng sau Bắc Cực Tư, nhưng mà, chỉ lén xuống đó thôi.
Tư Mã Thanh nói.
Tư Mã Thanh vừa đi, Lý Cường hỏi:
- Xương người sao lại cứng được như thế, thật kỳ lạ.
- Không rõ lắm, trên đời này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, tôi muốn tới đó xem thử.
Diệp Phàm nói.
- Vậy tối nay chúng ta đi!
Lý Cường hưng phấn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ