Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 6: Lập chí làm quan
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Bảy năm nhập ngũ, Hứa Lập súng bài nhất chính là tiến công, tiêu diệt tất cả nguy hiểm của mình trong bọc khi nó chưa lộ ra, như vậy mới phù hợp tính cách của hắn. Nếu không hắn cũng không lẻ loi một mình xông vào rừng rậm đuổi giết 13 kẻ thù. Kết quả bị động phòng thủ chỉ là sơ hở khắp nơi, cho kẻ thù cơ hội. mà muốn giải quyết tất cả chỉ có một thứ quan trọng nhất là thực lực. Nếu như mười năm sau mình không chỉ có là một cục trưởng Cục công an mà là bí thư thị ủy, chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy thậm chí lãnh đạo trung ương, như vậy tình huống sẽ thành ra như thế nào? Hoặc mình là một tỷ phú, tùy tiện thuê mấy trăm vệ sĩ chẳng lẽ còn có người có dũng khí rõ ràng đối phó mình, chẳng lẽ sẽ có người ám sát mình và vợ con mình trên đường sao? Hơn nữa nếu muốn chính thức tiêu diệt hoàn toàn đám xã hội đen của thành phố Hoa Liên, hoàn toàn diệt trừ cặn bã sợ rằng con đường làm quan mới là cách hiệu quả nhất và ngắn nhất.
Nghĩ thông điểm này, trong lòng Hứa Lập đã hạ quyết tâm nhất định phải đi vào quan trường nhưng lại phải thông qua đủ thủ đoạn để không ngừng thăng quan, đến khi có năng lực điều tra rõ tất cả ở thành phố Hòa Liên, đem đám người Liên Lập Điền, Vương Hạo bắt hết mới được. Có quyết định ấy khiến cả người Hứa Lập như thanh đao ra khỏi vỏ, tản mát ra khí thế rất đáng sợ.
Hạng Long vẫn lén chú ý Hứa Lập, y thoáng cái bị khí thế này làm kinh ngạc. Hạng Long không thể hiểu hôm nay Hứa Lập sao lại vậy. Từ sáng sớm Hứa Lập đã có chút không bình thường, chào cờ vừa nãy cùng khí thế này càng làm Hạng Long không nhận ra vị huynh đệ cùng phòng ngủ hai năm qua.
Hứa Lập yên tâm ném bao quần áo trên lưng nên mọi suy nghĩ cũng thoáng hơn nhiều. Hắn nhạy cảm ý thức được có người đang chăm chú nhìn mình. Hứa Lập nhìn quanh bốn phía vừa lúc chứng kiến ánh mắt quân tâm của Hạng Long. Đối với huynh đệ của mình, Hứa Lập mặc dù không muốn lừa bọn họ nhưng mình đâu thể nào nói gì với bọn họ.
- Sao vậy Tiểu tượng, nhìn tôi chằm chằm thế làm gì? Mặt tôi đâu nở hoa?
Hứa Lập mặc dù trong lòng biết động tác nào đó của mình làm Hạng Long bị kinh động, nhưng hắn đâu thể nói cho bọn họ mình đã sống lại. Hắn chỉ có thể ra vẻ không biết nói sang việc khác. Đồng thời Hứa Lập cũng hy vọng động tác vừa nãy của mình sẽ không làm người khác chú ý tới, nếu không sẽ càng phiền phức. Chẳng qua trong lòng hắn cũng thấy ấm áp vì sự quan tâm của huynh đệ. Hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải dựa vào ưu thế của mình mà trải đường cho các huynh đệ.
Hạng Long mặc dù có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Hứa Lập nhưng trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu. Mọi người chỉ có một đêm nằm ngủ, còn ngủ cùng một phòng, Hứa Lập tại sao có nhiều biến hoá đến thế?
Không đợi Hạng Long mở miệng, Béo ở bên đã gào lên.
- Con mẹ nó chứ, hối hận quá. Sao không sớm một chút đi xem chào cờ, tôi bây giờ cảm thấy người mình như được gột rửa nhất là tâm hồn. Tôi bây giờ có thể cảm giác được bất luận là tâm hồn hay thể xác của mình đều rất thuần khiết, cả người thuần túy hơn rất nhiều.
Vu Lượng và Béo hay đấu khẩu lần này cũng không chịu bỏ qua.
- Được rồi, tên Béo này mà thuần khiết ư? Một tuổi đã đọc tiểu thuyết tình cảm, hai tuổi vén váy con gái, ba tuổi nhìn lén em nhà bên tắm, bốn tuổi ép em nhà bên nhìn mình tắm … trời ơi, ông mà thuần khiết, trong sáng ư? Ông lớn như vậy đã từng làm việc gì tốt chưa? Tim ông mà để xuống Thái Bình Dương, nước biển cũng bị nhiễm đen.
- Cút, ông đến bây giờ vẫn là xử nam…
- Đàn ông từng bị lý …. Ha ha ha…
Béo vừa định lao lên lại bị tiếng cười của người khác cắt ngang, ngay cả Hứa Lập cũng cười thành tiếng.
- Các người, các người đang ức hiếp người thành thật.
Béo không dám chọc giận đám đông nên đành lẩm bẩm nói.
- Béo, chào cờ xong rồi, ông nên thực hiện lời hứa đi. Chúng tướng nghe lệnh, chạy đến quán ăn sáng.
Vu Lượng căn bản không để ý tới lời nói này nói kia của tên Béo, giải quyết vấn đề bụng đói càng quan trọng hơn.
- Không phải là một bữa sáng sao? Có gì đặc biệt chứ. Tùy các ông chọn quán ăn ở cổng trường. Cháo, bánh bao, thích ăn gì thì ăn.
Nửa tiếng sau mọi người một lần nữa về đến cổng trường. Dù sao quán ăn ở gần trường cũng rẻ hơn, Béo mặc dù có tiền nhưng không thể lãng phí mà. Lại nói bây giờ tiết kiệm cho hắn, lần sau hắn còn mời. Một lần tốn quá hắn sợ thì sao?
Mấy tên thanh niên dậy từ sớm, bây giờ đã hơn tám giờ nên bụng sớm đã đói. Tìm một quán ăn ven đường mấy người ngồi xuống. Vu Lượng lớn tiếng nói:
- Ông chủ cho sáu bát cháo, 12 cái bánh bao.
- Được, có ngay.
Chủ quán thò đầu ra trả lời. Chỉ lát sau chủ quán bưng hai bát cháo ra nói.
- Ôi, mấy người các cậu sao hôm nay dậy sớm vậy. Béo, cậu bình thường nếu vào ngày nghỉ là ăn sáng ăn trưa cùng giải quyết, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây à?
Chủ quán vừa dứt câu khiến những người khác đang ăn sáng cùng cười vang.
Béo cười khổ một tiếng.
- Vương thúc, tuy chúng ta là đồng hương, quen là quen nhưng chú nếu nói cháu như vậy, cháu sẽ kiện chú tội phỉ báng. Nếu lời hôm nay truyền ra ngoài, cháu muốn giải quyết chung thân đại sự ở trường đại học Bắc Kinh sợ là càng lúc càng ít hy vọng. Đúng, nghe nói con gái của chú năm nay cũng thi vào trường? Có đẹp không? Hay là chú trực tiếp giới thiệu cô ấy cho thằng cháu này?
Vừa nói mặt vốn nhăn nhó của Béo đã biến thành sáng rực.
Mặt khổ lại chuyển sang chủ quán. Tên Béo mau mồm mau miệng, điều kiện gia đình cũng tốt nên thường xuyên chạy ra quán bên ngoài cải thiện đồ ăn. Mà chủ quán này là người Liêu Ninh, đồ ăn làm ra hợp khẩu vị của Béo, cho nên Béo gần như xác định nơi này làm điểm ăn vặt chính thức. Sau hai năm tên Béo mất không dưới mười ngàn ở đây, cũng rất quen thuộc với chủ quán.
Lúc này từ phía sau lại có một người đang bưng mâm đi ra. Vừa đi tới cửa nghe Béo nói như vậy, cô bé thoáng đứng lại liếc nhìn Béo, mặt đỏ bừng lên.
Ánh mắt đám người bị hấp dẫn, một cô gái khoảng 17, 18 tuổi trắng nõn, đôi mắt to không ngừng đảo đảo, trên mặt còn có mấy vết mụn nghịch ngợm. Trên người cô gái mặc một chiếc áo trắng cao cổ, dưới là quần jean, chân đi giày thể thao, sau đầu tết tóc đuôi ngựa làm cô càng thêm vẻ trẻ trung, đầy sức sống.
Béo như bị sét đánh, hắn vốn chỉ là nói đùa ai biết mình vừa nói đã có một cô gái xinh đẹp như vậy đi ra?
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 7: Mùa xuân của Béo
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Nhà tên Béo mặc dù có điều kiện nhưng Béo vẫn duy trì được sự trong sáng. Tuy nói đã nhập học năm hai nhưng chưa từng có bạn gái. Hôm nay Béo nói đùa một câu nhưng lại có cảm giác lộng giả thành chân. Cái này làm Béo nói không được, không nói cũng không được, cả người như trở nên đần độn.
Đám người Hứa Lập ở chung với Béo hơn hai năm còn không biết tên Béo sao. Các cuộc “tọa đàm đêm” của cả bọn, Béo rất nẻo mép. Cô gái trẻ trung kia đúng là hợp với điều kiện người tình trong mộng của Béo. Mấy người nhìn nhau cười, xem ra mùa xuân của Béo đã tới.
Lão Vương cũng hiểu đôi chút về Béo, biết Béo nẻo mép nhưng tính cách lại tốt, vừa nãy chỉ là nói đùa mà thôi. Vì thế y mở miệng giải vây.
- Con gái, mau mang bánh bao lại đây, mấy vị này đều là sư huynh của con, đều là người tốt, bình thường cũng không ít lần đến giúp đỡ quán nhà chúng ta. Sau này trong trường có gì khó khăn cứ tìm mấy vị đại ca này, lại đây làm quen.
Cô gái Đông bắc khá thoáng, nghe vậy cũng bưng bánh bao tới. Bỏ bánh xuống xuống cô gái ngọt ngào nói.
- Em chào các đại ca.
Đến lúc này mặt cô gái vẫn còn đỏ giống như một quả hồng đào đang chín.
Béo bình thường hay lên tiếng nhất bây giờ lại như bị dán băng dính, không nói được một câu nào. Vẫn là Hạng Long ở bên nói.
- Được, hôm nay bọn anh nhận cô em gái này. Sau này có việc cứ tìm bọn anh. Việc lớn bọn anh có lẽ không giải quyết được, nhưng chỉ cần việc bọn họ có thể giúp cam đoan không có ý kiến khác.
Hứa Lập ở bên chỉ cúi đầu mỉm cười không nói gì. Chẳng qua hắn lại biết hôm nay đối với Béo mà nói là một ngày rất có ý nghĩa. Sau đó người trong phòng ngủ coi hôm nay là ngày Béo bỏ tiền ra làm lễ gặp mặt. Béo và cô gái kia trong hai năm thậm chí mười năm sau làm ra rất nhiều chuyện cười, làm cho cuộc sống của mọi người thêm vui vẻ.
Lão Vương ở bên nghe Hạng Long nói cũng cười ha hả:
- Con gái, hôm nay con được lợi rồi, nhận sáu đại ca, sau này ở trường ai dám ức hiếp con.
Lão Vương mở quán ăn vặt gần trường đại học Bắc Kinh này đã được năm sáu năm, gặp qua không biết bao nhiêu sinh viên. Người có thể thi vào trường đại học Bắc Kinh này có người bình thường nhưng đều là nhân tài hàng đầu của đất nước. mà đám người Hứa Lập, Hạng Long nhìn qua đã biết không phải kẻ bình thường, có thể có chút quan hệ với bọn họ tương lai không chừng được lợi.
- Nào, tôi giới thiệu mọi người với nhau. Đây là con gái của tôi tên Vương Huệ, mấy người các cậu tôi không nhớ được tên, mọi người tự giới thiệu một chút.
Nếu là bình thường có cơ hội thế này Béo nhất định là người mở miệng đầu tiên, hơn nữa sẽ giới thiệu chung mọi người nhưng Hoàng Nhàn hắn lại không nói một câu. Cuối cùng do Vu Lượng mở miệng giới thiệu mọi người.
Tất cả mọi người giới thiệu xong, lão Vương mới nói:
- Mấy cậu thanh niên, các cậu hôm nay nhận con gái tôi làm em, tôi không thể không tỏ vẻ. Như vậy đi, mọi người nếu nể mặt tôi thì tối mọi người lại đây, tôi làm vài món ăn chúng ta không say không về, được không?
Lúc này mấy người Hạng Long đã nhìn ra tâm tư của tên Béo, không vì cái gì khác, chỉ vì chung thân đại sự của đệ đệ là mấy người không thể từ chối. Tất cả nhận lời, tối không gặp không về.
Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười vui vẻ, đương nhiên trong tiếng cười này không gồm Béo. Hôm nay Béo như một người vợ bị mắng, mặc mọi người trêu chọc thế nào cũng không đáp lời, chỉ yên ổn ngồi ăn bánh bao.
Ăn sáng xong mọi người cười vui đi ra khỏi quán, vừa ra cửa tên Béo mồm mép trước đây đã trở lại. Hắn ôm lấy Hứa Lập cười nói.
- Túc tử, vừa nãy cười vui thật đó, ăn cũng ngon phải không? Đừng cho là tôi không thấy vừa nãy ông ăn nhiều nhất. Ăn bảy cái bánh bao, lão đệ đáng thương này ăn có ba cái. Ông nói nên đền bù tâm linh tổn thương của tôi như thế nào?
- Được rồi được rồi, chỉ biết ông cái gì cũng ăn cả nhưng không ăn cái thiệt. nói đi, để đại ca bồi thường chú mày như thế nào?
Trong lòng Hứa Lập cũng hiểu được Béo đang định bắt mình mời gì đó.
- Mọi người đã ăn no nhưng hơi khát, vậy làm phiền ông mua đồ uống cho mọi người. Lão đệ đây chỉ cần một chai Khả Nhạc là được.
- Tuyết Bích, Khả Nhạc, nước chanh …
Hạng Long, Vu Lượng, Tôn Cực trước sau kêu lên. Bọn họ đều biết bố mẹ Hứa Lập chỉ là nhân viên công chức bình thường ở một huyện nhưng trong nhà chỉ có một mình Hứa Lập, không bao giờ làm Hứa Lập thiếu thốn, tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng được hơn ngàn. Bảo Hứa Lập mời mọi người uống nước đương nhiên không có vấn đề.
Chỉ có Vương Đào kêu lên.
- Nước suối.
- Vẫn là Nhị tử thấy thương cho đệ đệ, biết tiết kiệm cho đệ đệ. mấy tên kia đúng là uổng làm huynh đệ, đúng là không cẩn thận kết bạn.
Hứa Lập rất quý trọng tình cảm này, hơn nữa khúc mắc trong lòng hắn đã được bỏ ra, mình không thể luôn sống trong bóng ma mười năm trước. ông trời đã cho hắn cơ hội trở lại một lần nữa, mình còn gì phải suy nghĩ, đương nhiên cần mở rộng tâm hồn vui vẻ cùng anh em.
- Chờ chút, huynh đệ đi mua cho mọi người.
Nói xong Hứa Lập chạy sang bên kia đường.
Quán tạp hóa chỉ cách quán lão Vương vài mét, Hứa Lập chạy vài bước đã vào trong quán. Nơi này vẫn rất quen thuộc với hắn, vừa vào cửa là đã thấy một loạt giá đựng các loại đồ.
- Hai chai Khả nhạc, một chai Tuyết bích, một chai nước chanh, hai chai nước suối.
- 12 đồng.
Chủ quán nhanh nhẹn lấy sáu chai nước đưa tới.
Hứa Lập móc ra tờ 15 đồng đưa trả, ngay khi chủ quán trả lại tiền lẻ, Hứa Lập thoáng cái nhớ đến năm đó mình cũng tới đây mua đồ uống nhưng chủ quán đưa cho mình tiền xu trả lại. Do mình không dùng tiền xu nên mua vé số… nhìn máy bán vé số bên kia, Hứa Lập mỉm cười.
Bởi vì đây là lần đầu hắn mua xổ số nên sau đó khi mở thưởng hắn còn cố ý chạy đến xem, chẳng qua đáng tiếc hắn quá đen đủi, ngay cả giải khuyến khích cũng không trúng. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn mua xổ số nên đến bây giờ vẫn còn nhớ mã số.
- Chủ quán, không cần trả lại tiền.
Nói xong Hứa Lập lại móc ví lấy ra bảy đồng, tổng cộng có mười đồng đưa cho chủ quán.
- Cho tôi năm tờ xổ số.
Đối với khoản tiền cần thiết này, Hứa Lập đương nhiên không hề khách khí. Hắn mua một hơi năm vé, có lẽ đám người có thể trúng lại không trúng mà biết sẽ rất tức giận.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 8: Tiền mặt
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Chủ quán nghe thấy không phải trả lại tiền lẻ, khách còn mua xổ số đương nhiên là vui. Y nhanh nhẹn đi tới trước máy xổ số, ấn năm vé theo mã số Hứa Lập nói rồi đưa cho đối phương. Trước khi Hứa Lập ra khỏi cửa, chủ quán còn vui vẻ nói:
- Chúc chú em trúng thưởng, sau này hay đến đây.
Hứa Lập thầm nghĩ nếu không phải trúng lớn thì quỷ mới đi mua xổ số. Xác xuất trúng giải đặc biệt của xổ số căn bản còn nhỏ hơn bị sét đánh. Mình quay lại mua không phải cho người ta tiền ư?
Tìm đám người Hạng Long đưa đồ uống, mọi người vừa uống vừa quay về phòng ngủ. Mọi người dậy sớm đi xem chào cờ nhưng không ai thấy hối hận, hơn nữa cho đến bây giờ còn thấy phấn khích. Nghi thức chào cờ trang nghiêm quả thật làm tinh thần người ta rung lên, cho đến bây giờ mọi người còn bàn luận về nghi lễ đó. Chẳng qua Béo lại không nói gì, cứ cúi đầu bước đi.
Người khác có lẽ không đoán được tâm tư của Béo nhưng Hứa Lập lại biết rõ mùa xuân của Béo đã tới. Béo vừa thấy Vương Huệ đã yêu, lúc này y nhất định đang nghĩ tối nay tới quán nên tặng quà gì cho Vương Huệ. Hứa Lập cũng biết dù mình không đề cập lát nữa tên Béo cũng sẽ chủ động đưa ra vấn đề này.
- Ôi, Béo, nghĩ gì vậy, không phải là nghĩ đến cô em Vương Huệ vừa nãy chứ? Đừng nghĩ nữa, ca ca giới thiệu một em khác cho chú, hai chân dài tới nách.
Hứa Lập vỗ vỗ Béo cười nói.
- Đi đi, đừng làm phiền.
Béo đẩy tay Hứa Lập, y ngẩng đầu nói.
- Tôi nói này, người ta cho con gái nhận mấy chúng ta làm anh, tối còn bày bàn ăn mời mình, chúng ta không thể đến tay không mà, như vậy có vẻ chúng ta không có thành ý.
- Cái này cũng đúng, chẳng qua hình như thành tâm làm anh nhất chỉ có tên Béo này, chúng tôi là tùy ý. Ông đừng có mà vơ đũa cả lắm.
Mắt kính trêu lại.
- Ông, các ông …
Nhìn ánh mắt trêu chọc của mọi người, Béo nhận thấy chút tâm tư của mình không giấu được ai. Tên Béo như quả bóng xì hơi. Y ủ rũ nói.
- Các vị đại ca, coi như lão đệ cầu mọi người suy nghĩ giúp xem nên tặng gì mới tốt.
- Hoa ….
- Đúng, tặng hoa nhưng nhất định là hoa hồng đỏ tươi đó, như vậy mới tỏ được thành ý của Béo nhà chúng ta.
Mấy người hợp mưu giúp Béo, chỉ có Hứa Lập không nói. Hứa Lập hiểu rõ về cô bé Vương Huệ, người Đông Bắc rất thực tế, mà Vương Huệ càng thực tế hơn. Nhớ năm đó lúc còn học, sau khi quan hệ của Béo và Vương Huệ được xác lập, tiền sinh hoạt hàng tháng của Béo toàn bộ rơi vào tay Vương Huệ. Mà sau khi Vương Huệ tốt nghiệp, Béo và Vương Huệ trải qua chín chín tám mốt khổ nạn cuối cùng đã kết hôn, nhưng khi mọi người hỏi bọn họ muốn quà gì, Vương Huệ nói một câu làm mọi người muốn ngất.
- Tiền mặt, tiền mặt là tốt nhất. Em và anh Béo đang muốn mở công ty nhưng thiếu hụt tài chính. Mọi người nếu có lòng cứ tặng nhiều tiền vào.
Đến lúc đó mọi người mới thấy được bộ mặt thật của Béo. Mà Béo cũng nhân số tiền cưới do bạn bè, cha mẹ hai bên mừng đã cùng Béo mở một công ty bất động sản ở Ninh Dương. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hai người dựa vào ảnh hưởng của bố mẹ Béo ở địa phương cùng thị trường nhà đất đang tốt đẹp mà kiếm được vài chục triệu, thành một trong các công ty nổi tiếng trong ngành của thành phố.
Những câu này Hứa Lập không thể nói ra với mọi người. Chẳng qua hắn vẫn đưa ra một chủ ý.
- Béo, hay là ông tặng cho Vương Huệ một phong bao, vừa đỡ phải suy nghĩ lại còn thực tế. Nhưng tôi nói trước phong bao này ông tự bỏ, đừng kêu gọi mọi người quyên góp. Mấy anh đây nhận lời tối đi cùng ông đã là nể mặt ông rồi.
- Phong bao? Có tục quá không?
Béo có chút lo lắng.
- Yên tâm, ông nếu cầm phong bao thì anh đảm bảo tối nay nhất định sẽ gặp điều vui.
Hứa Lập vỗ ngực cam đoan.
Người khác không biết là thành tâm hay là muốn xem náo nhiệt hay có tâm trạng gì mà đều hùa theo.
- Đúng, là phong bao, chẳng qua bao tiền phải xem thành ý của ông anh này.
- Được, phong bao thì phong bao.
Béo bị mọi người kích động rốt cuộc đã hạ quyết tâm.
Hứa Lập ở bên gật đầu thầm nghĩ “Lần này không biết có phải là mình giúp Béo không nhỉ? Nếu không phải mình gợi ý, Béo nhất định sẽ bỏ ra hơn ngàn mua quà tặng Vương Huệ, Vương Huệ nhận quà không nói gì nhưng sau đó khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Vương Huệ đã oán giận tên Béo không ít. Nói hắn gì mà hoang phí, không biết dùng tiền. Nếu không phải thấy Béo hết lòng yêu mình, chỉ riêng việc tên Béo lãng phí đã đừng mong cô nhận lời.
Mấy người về phòng ngủ vùi bù cho buổi sáng dậy sớm, cả bọn ngủ đến hơn giờ chiều mới dậy. Cả đám tìm bánh mì, mì gói ăn sau đó ra sân thể dục của trường đá bóng phát huy tinh lực quá dư thừa của bọn họ.
Nhìn bầu trời dần tối, Béo có chút không nhịn được kêu lên.
- Được rồi, trời tối rồi, chúng ta về thôi. Nhận một cô em gái dù như thế nào cũng phải chỉnh sửa một chút đừng làm mất mặt phòng 308 chúng ta.
- Thôi, lúc nào đến lượt ông phải lo việc này việc kia? Còn không phải là nghĩ đến cô bé Vương Huệ sao? nói thẳng ra là được, mấy anh đây không cười chú đâu.
Mắt kinh lau lau mồ hôi mặt nói.
- Đúng, ngay cả Mắt kính thành thật nhất còn nhìn ra tâm tư của ông. Xin các anh đi. Mấy ngày nghỉ này chú bao các anh ăn sáng, các anh sẽ cho chú thể diện hơn nữa đảm bảo sáng tạo cơ hội cho chú và cô em. Sao?
Vu Lượng kêu lên.
- Ông …
Béo định phản bác nhưng nhìn vẻ mặt trêu chọc của người khác dành cho mình, y đành ngậm bồ hòn. Nếu không nhận lời tối không biết mấy tên này sẽ chơi đểu gì mình. Béo cắn răng dậm chân.
- Được, không phải là sáu bữa sáng sao, có gì chứ, lão đệ đây xin mời
Nói là như vậy nhưng trong lòng Béo lại đang thầm nói mấy tên kia đều ăn thùng uống vại, nhất là ăn của người khác càng cố ra sức phát huy 200% sức ăn, một tên vốn có thể ăn bốn bánh bao, đến lúc đó không có tám cái tuyệt đối không được, có khi còn ăn bù cho bữa trưa, đáng thương cái ví của mình. Xem ra lại phải tìm lý do xin viện trợ trong nhà rồi.
Chẳng qua mời khách cũng có chỗ tốt, đến quán đó ăn với đông người cũng tiện hơn mình đến đó một mình, có đông người mình cũng bạo gan hơn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 9: Vương Huệ
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Lúc đám người Hạng Long đang trêu chọc Béo, Hứa Lập lại đang đổ mồ hôi đứng dưới sân bóng không rên một tiếng. Hắn thật sự rất mệt, mình đã bao lâu rồi không mệt như vậy? Hình như sau lần mình vượt rừng sâu truy kích địch ra, mình đã không còn cảm giác mệt. Lần đó mình đi bộ trong sa mạc hơn 300km, dọc đường đi gần như không ăn không ngủ đến tận khi tiêu diệt hết kẻ thù, mọi người mới quay lại trụ sở. Sau khi về tới trụ sở, đội ngũ 16 người do mình dẫn đầu ngủ một mạch hai ngày mới tỉnh táo lại. Nhưng hôm nay mới chơi bóng có vài tiếng, mặc dù mình thường xuyên chủ động tìm tới so đấu với Béo, thể lực tiêu hao rất lớn. Nếu đặt ở mười năm sau đừng nói là tên Béo, dù là một vận động viên Sumo của Nhật Bản, mình làm đối phương ngã bảy tám lần cũng không cần thở dốc. Xem ra mình cần phải tăng cường rèn luyện, không có cơ thể khỏe mạnh thì làm được gì?
Vu Lượng thấy Béo đã đáp ứng điều kiện của mình mới nói.
- Đi, chúng ta dẹp đường hồi phủ trang điểm bản thân, tối cùng Béo đệ đệ đi hỏi vợ.
Đêm Bắc Kinh trời đầy trăng sao, ánh trăng sáng rực. Đang trong kỳ quốc khánh sinh viên bình thường đều về nhà hết, tuy nhiên số người ở lại trường cũng không ít. Tối nhà bếp trường không mở, mọi người không thể làm gì khác là ra các quán ăn ở gần trường giải quyết cái bụng.
Mấy người tới quán đồ ăn Đông Bắc, bên trong gần như là kín chỗ. Lão Vương thấy mấy tên Béo thật sự tới, y đi lên chào.
- Mấy cậu đến rồi à, mau, mời vào trong. Hôm nay khá đông khách, ở ngoài đã không còn bàn lớn. Chúng ta không phải người ngoài nên vào bên trong dùng bữa cũng được.
Chỉ cần Vương Huệ không có ở đây, Béo vẫn luôn giữ được cái mồm nẻo mép. Y lập tức đáp lời.
- Vương thúc, chúng tôi nhận con gái của chú làm em, chú coi như bề trên của bọn cháu, cứ gọi tên của bọn cháu là được, đừng khách khí.
- Được, người Đông bắc chúng ta đều rất thực tế, các cậu cũng đừng khách khí, mau vào trong cho ấm. Con gái, mấy anh của con tới này, mau ra đây.
Lão Vương gọi vọng vào trong.
Vài phút sau Vương Huệ từ trong phòng đi ra nói.
- Chào các vị ca ca, mau vào trong.
Dẫn mấy người vào xong, cô nói tiếp.
- Các anh đừng ngại, đây vốn là chỗ ở của nhà em, hôm nay đông khách quá nên chúng ta ngồi ăn ở trên giường vậy, vừa ấm vừa thoải mái.
Bên dưới giường có lò sưởi, đây là do vợ chồng lão Vương cố ý để bên dưới. Bọn họ không quen cái lạnh của Bắc Kinh nên mới bố trí như vậy. Nhà Béo ở Liêu Ninh nên đâu xa lạ gì giường có lò sưởi bên dưới. Tuy điều kiện gia đình khá tốt, ở nhà mới nhưng nhà Béo cũng có lò sưởi. Đến tận bây giờ ông bà tên Béo vẫn ở dưới quê, không chịu lên với con cái bởi hai ông bà không muốn xa hàng xóm. Béo hàng năm đợt tết về đều cùng bố mẹ về nhà ông bà ăn tết, ở đó. Nếu là bình thường có lẽ Béo đã sớm cởi giày lao lên giường nhưng hôm nay có Vương Huệ nên y hơi giữ ý.
Những người khác chưa từng thấy loại giường này nên nhìn nhau. Vẫn là Hứa Lập đi lên trước một bước nói.
- Vẫn là loại giường này tốt, nhà tôi ở Cát Lâm bây giờ vẫn đặt lò sưởi bên dưới nên rất ấm.
Nói xong hắn cởi giày lên giường.
Người khác học theo lần lượt ngồi xuống quanh chiếc bàn sớm đặt trên giường. Béo là tên cuối cùng đi lên.
- Tiểu Huệ, nói với bố em đừng để ý mọi người vội, cứ lo xong khách bên ngoài đã. Chúng ta từ hôm nay trở đi coi như người trong nhà, lát nữa chú ấy xong việc ngồi lại với nhau. Chúng ta uống nhiều một chút, không say không về.
Hạng Long không hổ là đại ca, nghĩ khá chu đáo.
Vương Huệ gật đầu nói:
- Vâng, em mang mấy món ăn nhanh và rượu lên, các anh dùng trước.
Tầm nửa tiếng sau mấy món ăn nóng sốt được mang lên, bố mẹ Vương Huệ cũng tranh thủ tới một lần bảo mọi người dùng trước, bảo Vương Huệ tiếp bọn họ, còn bọn họ hết bận sẽ vào.
Vừa nghe lão Vương nói thế ngoài Béo và Hứa Lập trông khá bình thường, mấy người khác đều lộ vẻ kinh ngạc nhìn Vương Huệ như không nhận ra. Nhất là tên Vu Lượng thậm chí còn phô trương chỉ vào Vương Huệ.
- Vương, Vương thúc vừa nói gì? Không ngờ bảo em uống rượu với mọi người?
- Sao? Không được ư?
Vương Huệ cười nói.
- Vu Lượng, cái này là ông không biết rồi. Chỗ chúng tôi không như ở quê ông, đừng nhìn Tiểu Huệ là con gái, với cái sức vóc của ông chưa chắc đã là đối thủ của Tiểu Huệ. Ông nếu không tin thì cứ đấu thử xem.
Hứa Lập nháy nháy mắt với Vương Huệ.
- Tôi không tin. Uống không qua được hai tên quê Đông bắc các ông, chẳng lẽ còn thua Tiểu Huệ? Rót rượu.
Vu Lượng xắn ống tay áo lên xem ra muốn phân tài cao thấp với Vương Huệ.
Vương Huệ cười cười quay đầu đi vào lấy bốn bình rượu gạo Bắc Kinh.
- Vu Lượng ca, quán em nhỏ nên không có rượu ngon, các rượu khác lại có vị không ngon, không đủ độ, chỉ có mỗi loại này còn được. Nào, hai chúng ta mỗi người một bình, mọi người tùy ý.
- Coi thường nhau quá. Em là con gái có thể uống một bình, bọn anh là đàn ông không thể để em cười chê chứ. Lấy mấy bình nữa tới, chúng ta mỗi người một bình, hôm nay không say không về.
Uống rượu là điểm mạnh của Hạng Long, loại rượu gạo này y cũng uống không biết. Y hiểu rượu này khá nặng nhưng không gây đau đầu, uống nhiều một chút cũng không vấn đề gì.
- Được, vậy để em đi lấy.
Vương Huệ nói xong đi ra ngoài phòng lấy rượu.
Cái này làm Vương Đào và Mắt kính choáng váng, nhất là Mắt kính. Rượu còn chưa mang lên Mắt kính đã thấy mình muốn ngất.
- Ông anh, anh ruột của tôi, đây là rượu gạo đó, mỗi người một bình ư? Anh giết tôi đi còn hơn.
- Không sao, hôm nay mọi người vui vẻ nên cần uống nhiều. Ông dù có uống nhiều vẫn còn tôi và Béo mà, dù là kéo cũng kéo ông về, đảm bảo không để ông ngủ ở đầu đường xó chợ.
- Được, coi như các ông ác. Tôi hôm nay cũng quyết không làm người Thượng Hải mất mặt.
Mắt kính nghiến răng nghiến lợi.
Thoáng cái Vương Huệ đã mang rượu lên, mỗi người một bình tự lo liệu. Đừng nhìn Vương Huệ nhỏ tuổi nhất nhưng vì bố mẹ anh chị rời quê lên Bắc Kinh buôn bán chỉ còn cô và ông bà nội ở nhà. Vương Huệ chẳng những phải chăm lo cho mình có khi còn phải chăm lo cho ông bà, hoàn cảnh ảnh hưởng tính cách con người.
Rót đầy chén, Vương Huệ giơ lên.
- Em cảm ơn các vị đại ca đã để mắt đến em, còn coi em làm em gái. Sau này trong trường nhất định sẽ làm phiền các anh, các anh lúc đó không được mắng em đó. Em xin mời mọi người một chén.
Nói xong cô uống cạn chén rượu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 10: Tửu lượng
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
- Được, anh thích tính cách thẳng thắn của em, không giống có tên cùng quê với em, suốt ngày nhăn nhó.
Hạng Long nhìn thoáng qua Béo rồi nói. Thực ra Hạng Long cũng có ý tốt, tên Béo bây giờ đúng là có chút không bình thường. Béo vốn có tính cách khoáng đạt nhưng bây giờ lại như một cô gái ra mắt chồng tương lai, đâu còn khí phách một người đàn ông Đông Bắc.
- Nào, anh uống cùng em.
Hạng Long cũng cạn chén.
Hứa Lập ở bên cũng xen vào.
- Nhà anh ở Cát Lâm, ba tỉnh Đông bắc không phân biệt, cũng coi như là đồng hương với Tiểu Huệ. Tiểu Tượng, ông nói cùng quê kia không phải nói tôi sao, người Đông bắc chúng tôi không có người như vậy. Tôi cũng uống.
Hứa Lập cũng hết chén. Rượu gạo Bắc Kinh khoảng mấy chục độ đúng là đủ nặng, Hứa Lập uống vào bụng là cảm thấy ngay một luồng nhiệt từ miệng rơi xuống dạ dày, cả người thoáng cái ấm áp hơn nhiều. Cái này làm hắn nhớ đến năm đó uống toàn bằng bát, tay cầm tảng thịt lớn mà gặm lúc ở trong quân. Mặc dù năm đó uống cả Mao đài nhưng rượu hôm nay không hề kém gì cả. Anh em uống rượu với nhau chỉ cần tình cảm là được. Đừng nói là uống rượu, dù uống nước cũng vui vẻ.
- Ông, các ông… không phải là uống rượu ư? Tôi đã sợ ai chứ?
Béo cầm chén cạn.
- Đây mới là khí phách đàn ông Đông bắc chúng ta.
Hứa Lập cười nói.
Hạng Long gật đầu tiếp lời.
- Nếu hai người các ông đã cạn, người chỗ chúng tôi cũng phải đáp lại chứ.
- Hay, không biết mấy người Vu Lượng ca thế nào? Em mời không làm khó bọn họ chứ?
Tiểu Huệ nói.
Vu Lượng đâu chấp nhận để một cô gái xem thường mình, y vỗ ngực nói.
- Xem thường người Tứ Xuyên mà được ư? Không phải là một chén rượu sao? Quá đơn giản.
Nói xong hắn ngửa cổ cạn chén.
Tình hình như vậy làm mặt Mắt kính và Vương Đào nhăn nhó lại. Vương Đào là người Thiểm Tây, y đâu thể để người khác cười mình. Y cũng bưng chén bịt mũi uống rượu vào miệng. Vương Đào còn đỡ một chút, tố chất thân thể tốt, tuy nói uống không quá tốt nhưng vẫn nuốt được vào bụng. Chỉ có Mắt kính đáng thương cầm chén nhìn một lúc lâu.
- Tôi hôm nay liều mình tiếp quân tử, say thì nằm.
Nói xong hắn nhắm mắt uống cạn chén. Rượu vào qua cổ họng y đã không ngừng ho khan, nước mắt dàn dụa làm mọi người cùng phì cười.
- Được rồi, không làm khó các ông nữa. Nhị tử, Mắt kính, hai ông tùy ý, đừng để tới lúc đó về phòng ngủ phải dọn chiến trường cho các ông.
Hạng Long tuy nói thế nhưng y lại sợ hai tên kia không uống được rồi chẳng may gặp vấn đề gì.
Có rượu mọi người nói chuyện cũng nhiều hơn. Vừa uống vừa nói chuyện làm thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến chín giờ. Mà lúc này trong phòng bảy người Mắt kính rõ ràng đã uống hơi nhiều, đầu tây tây nên bắt đầu đoạt đòi uống, không cho hắn uống hắn vẫn cứ đòi. Mặt Vương Đào đỏ bừng cúi đầu không rên một tiếng. Béo cũng uống vui vẻ làm bộ mặt thật của y lộ ra, miệng không thể ngậm vào được, luôn mồn công kích Vu Lượng. Vu Lượng lại không được, y đã phải chạy ra ngoài “giải quyết” vài lần, cả người sắp tê liệt đến mức muốn ngã xuống giường. Vương Huệ còn đỡ, mọi người cũng không ép cô uống, cô coi như bình thường chẳng qua nói cũng không hề ít. Bao lời trước đây không tâm sự với anh chị nhưng hôm nay không biết làm sao giống như cửa bị trộm mở ra làm cô cứ thế nói ra. Hứa Lập và Hạng Long coi như uống nhiều nhất trong đám người, mỗi người uống gần như hai bình nhưng mặt vẫn không hề thay đổi.
Hạng Long uống giỏi là điều mọi người sớm biết. Dưới sức ảnh hưởng của ông cậu, Hạng Long coi như một lão tướng đã trải qua thử thách của rượu. Nhưng hôm nay Hứa Lập đã phát huy vượt quá bình thường. Hứa Lập vốn chỉ uống được bình rượu là giỏi nhưng hôm nay uống hai bình vẫn không có gì khác là sao?
Người khác không biết nhưng bản thân Hứa Lập lại rõ ràng. Hắn ở trong quân đội bảy năm đừng nói là hai bình, dù là bốn năm bình hắn cũng từng uống. Hắn chỉ là không ngờ mình bây giờ lại mang theo bản lĩnh uống rượu quay về, coi như một kinh ngạc. Dù sao Hứa Lập đã có quyết định về con đường sau này của mình. Mà ở trong con đường kia nếu không biết uống rượu vậy anh sẽ mất 80% khả năng tiến bộ; nếu không biết hút thuốc thì cơ bản có thể nói tiền đồ xa vời, không bằng sớm thừa dịp đổi nghề.
Khách bên ngoài về cơ bản đã đi hết, lão Vương và vợ cũng vào ngồi với mọi người. Vu Lượng và Vương Đào thấy hai người cầm theo rượu không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Bây giờ trong phòng ngoài Hạng Long thì người khác đều đã thể hiện vượt mức. nếu uống nữa đừng nói là đi về, dù là bò chỉ sợ cũng không tìm được cửa phòng ngủ.
Lão Vương rất hài lòng với biểu hiện của mấy cậu thanh niên này. Người Đông bắc rất thực tế nhưng lại xem thường kẻ giả tạoờ. Theo y thấy có thể uống rượu đặc biệt là không dùng thủ đoạn uống rượu đều là người chân thật. Mấy cậu thanh niên hôm nay đã uống đến mười bình rượu gạo 50 độ, đây đều là người chân thật. Y đương nhiên là vui vẻ. Vì thế khách bên ngoài chưa về hết, y đã vội vàng vào trong muốn uống với mấy cậu thanh niên này vài chén, không uống thoải mái thì sao lộ ra được thành ý.
- Vương thúc, chú xem Vương Đào và Vu Lượng đi, không uống được rồi, không để bọn họ uống nữa. Ba người bọn cháu uống cùng chú, được không?
Hạng Long sợ lão Vương bảo mấy người Vu Lượng uống tiếp nên vội vàng nói.
Lão Vương nhìn ba tên kia quả thật đã uống hết khả năng, y cười ha hả nói.
- Được, chúng ta hôm nay vui vẻ uống với nhau, không ai ép ai. Người còn uống được thì uống tiếp với tôi, nếu không được thì cứ nói và ngồi ăn.
Vương Đào và Mắt kính nghe thấy không phải uống đều thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã nằm xuống giường.
Bây giờ còn có thể uống với lão Vương chỉ còn Hạng Long, Béo và Hứa Lập. Uống hết một chén, Béo vỗ ngực nói.
- Vương thúc, mấy thằng cháu … không đúng, thằng cháu cái khác không nói, ở Bắc Kinh này thì hơi khó chứ ở đất Ninh Dương có việc chú cứ nhắc đến thằng cháu Béo này, cháu ở Trầm Dương vài chục năm nên cũng có không ít người biết cháu.
- Được, có lời này của cậu là đủ rồi, uống rượu, tất cả đều nói bằng rượu.
Lão Vương lại giơ chén.
Bốn người uống hết bốn bình rượu lão Vương mang vào thêm. Lão Vương còn định bảo vợ lấy thêm nhưng bị Hứa Lập chặn lại.
- Vương thúc, mọi người uống nhiều quá rồi, rượu uống không bao giờ hết, hôm nay dừng ở đây, sau này có nhiều cơ hội uống mà. Hôm nay mà không dừng sợ là bọn cháu không về được.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx