Nghe được lời nói nức nở của Tô Vũ Hinh, cảm nhận được vẻ bi thương trong lòng Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm không hỏi gì thêm, vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng Tô Vũ Hinh, dùng cách này để an ủi nàng.
Trong sự an ủi của Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh từ từ ngừng khóc, cố gắng dùng tay lau đi giọt lệ trên mặt, kết quả không đợi nàng tự mình lau đi, Diệp Phàm đã lấy khăn giấy trên bàn, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau những giọt lệ còn vươn trên mặt nàng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi lau hết những giọt lệ trên mặt Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm cầm lấy bàn tay của nàng, ôn nhu hỏi.
- Vừa rồi em mới gặp phải Lâm Ngạo Phong…
Tô Vũ Hinh điều chỉnh tâm tình, nhẹ giọng nói.
- Hắn đã làm gì em?
Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm phản xạ có điều kiện cắt ngang lời nói của Tô Vũ Hinh, một cổ sát ý kinh khủng từ trên người hắn hiện ra, cảm giác kia giống như Lâm Ngạo Phong làm cái gì Tô Vũ Hinh, cho dù Lâm Ngạo Phong trốn tới chân trời góc biển thì hắn cũng sẽ giết chết Lâm Ngạo Phong.
- Hắn nói chuyện cầu hôn với ông nội em, muốn em gả cho hắn.
Nói đến đây, Tô Vũ Hinh lại tỏ ra tức giận, ở nàng xem ra, Lâm Ngạo Phong quả thật là khi dễ người mà.
- Cái…cái gì?
Diệp Phàm không khỏi ngẩn ngơ, hắn không nghĩ Tô Vũ Hinh lại gặp phải phiền toái như thế nào, nằm mơ cũng không nghĩ Lâm Ngạo Phong lại chủ động cầu hôn Tô Vũ Hinh.
Điều này thật sự quá hoang đường.
- Hắn muốn chết.
Dường như Diệp Phàm đã đoán được dụng ý của Lâm Ngạo Phong, vô cùng phẫn nộ.
Không trả lời, vẻ tức giận trên mặt Tô Vũ Hinh biến mất, thay vào đó là vẻ bi thương.
Phát hiện này để cho Diệp Phàm ý thức được cái gì. Không nhịn được hỏi:
- Ông…Ông nội của em đáp ứng hắn sao?
- Còn không có.
Tô Vũ Hinh cắn chặc môi, lòng như đao cắt:
- Bất quá, xem ra sẽ đáp ứng.
Diệp Phàm lại ngẩn ra, đồng thời cũng hiểu tại sao Tô Vũ Hinh lại trở nên khác thường như thế.
Hắn biết rõ, mặc dù Tô Hồng Viễn lúc nào cũng nghiêng về một nhà Tô Minh nhưng mà trong lòng Tô Vũ Hinh vẫn vô cùng kính trọng Tô Hồng Viễn.
Mà Tô Hồng Viễn vì cái gọi là ích lợi, muốn đem Tô Vũ Hinh gả cho Lâm Ngạo Phong, đây là điều làm Tô Vũ Hinh tổn thương.
- Ông nội em là một thương nhân, hơn nữa còn là một gian thương, thương nhân thường coi trọng lợi ích nhưng sẽ có đúng mực, nhưng mà ông nội em lại là một người vô cùng hám lợi.
Dường như cảm nhận được phần đau lòng của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm nắm chặt 2 tay:
- Sở dĩ ông ta do dự là bởi vì cảm thấy được sau lưng Lâm Ngạo Phong có ngọn núi lớn Nam Thanh Hồng, còn anh chỉ là một tên thầy thuốc bình thường.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh thống khổ gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu, nước mắt mơ hồ nhìn Diệp Phàm, như đinh chém sắt nói:
- Diệp Phàm, em đã đáp ứng anh, cả đời , trong lòng như vẽ giang sơn, cho nên cho dù ông nội em có đáp ứng hôn sự này, em cũng không đồng ý.
- Ông ta biết chuyện chúng ta ở cùng một chỗ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ông còn chưa biết quan hệ của chúng ta, chỉ biết em thích anh.
- Anh tìm ông ta nói rõ.
Diệp Phàm lập tức làm ra quyết định.
“Reng..Reng”
Diệp Phàm vừa dứt lời, điện thoại phòng làm việc vang lên.
Tô Vũ Hinh nhìn số gọi đến, vẻ mặt hơi đổi, cuối cùng vẫn là nghe máy.
- Vũ Hinh, xin lỗi cháu, lúc nãy ông nội không có nói rõ, đã làm cháu hiểu lầm.
Điện thoại được nối, giọng nói ôn hòa của Tô Vũ Hinh vang lên:
- Ông đã gọi cho chú hai và cô của cháu, tối nay bọn họ sẽ về nhà, 8h tối nay chúng ta sẽ họp gia đình, đến lúc đó ông sẽ nói tình huống cụ thể để cháu làm quyết định, ông sẽ tôn trọng ý kiến của cháu.
- Được.
Mặc dù Tô Hồng Viễn nói rất êm tai nhưng Tô Vũ Hinh cũng không còn tin tưởng ông ta nữa, chỉ nói một chữ rồi cúp điện thoại.
- Ông nói tối nay 8h sẽ tổ chức họp gia đình để thảo luận chuyện này. Đến lúc đó, em sẽ nói ra quan hệ của chúng ta, hơn nữa để cho mọi người biết thái độ cùa em.
Cúp điện thoại, Tô Vũ Hinh hơi trầm ngâm rồi nói:
- Trước hết anh đừng có đi gặp ông, em muốn xem thử lựa chọn cuối cùng của ông là gì?
- Được rồi
Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi đáp.
…
Cùng lúc đó, Lâm Ngạo Phong ngồi chiếc Rolls-Royce Phantom trở lại hội sở Tây Hồ.
- Lâm thiếu gia. Dương đại sư tự sát rồi.
Chân trước Lâm Ngạo Phong mới vừa vào hội sở, liền có một gã đại hán tiến lên cúi chào rồi hội báo.
- Oh?
Lâm Ngạo Phong nghe vậy. Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhịn không được bật cười:
- Đối với ta mà nói hắn chỉ là một công cụ để giết người, hiện giờ hắn đã mất tác dụng rồi, vốn ta còn rầu rỉ nên xử lý hắn làm áo, không nghĩ hắn lại tự sát, thật là làm ta bớt lo mà.
“Lộp bộp”
Nghe được lời nói vô tình của Lâm Ngạo Phong, trong lòng đại hán chấn động, không dám nói tiếp, sợ bản thân mình sẽ dậm bước theo Dương Thanh.
- Phái người đem thi thể Dương Thanh trở về Thái đảo, nêu như người Hồng Vũ môn đến thì cứ đưa, còn không thì quăng xuống biển cho cá ăn.
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong không chút thay đổi mà nói, cảm giác kia giống như là xử lý một con chó chết.
- Vâng…Vâng Lâm thiếu gia.
Đại hán kinh hồn táng đảm đáp ứng.
Lâm Ngạo Phong không hề nữa nói nhảm, trực tiếp đi một gian phòng lớn nhất, sau đó lấy ra điện thoại di động bấm số của Lâm Thiên Ý.
- Cha, mới vừa rồi con đi tìm Tô Hồng Viễn nói chuyện cầu hôn.
Điện thoại được chuyển, vẻ mặt Lâm Ngạo Phong đắc ý nói.
- Tô Hồng Viễn nói sao?
Lâm Thiên Ý hỏi.
- Lão hồ kia mặt ngoài thì đánh thái cực nói tôn trọng ý kiến của Tô Vũ Hinh, lúc ấy Tô Vũ Hinh vừa vào phòng làm việc, kết quả là hắn làm trò không nói gì trước mặt Tô Vũ Hinh cả.
Nghĩ đến tình hình lúc đó, Lâm Ngạo Phong không khỏi cảm thấy có chút buồn cười:
- Nếu như không có gì bất ngờ, hắn sẽ đồng ý hôn sự này.
- Tốt.
Lâm Thiên Ý nghe vậy, nhất thời mừng rỡ:
- Ngạo Phong, cha nói cho con biết, nếu như chúng ta làm được chuyện này, như vậy chẳng những có thể bảo đảm chúng ta vẫn sẽ tiếp tục nắm quyền Nam Thanh Hồng, hơn nữa Bạch gia lại còn ủng hộ chúng ta. Quan trọng hơn, địa vị chúng ta tại Thanh Hồng sẽ được tăng lên, thậm chí con có cơ hội học được môn tuyệt thế võ học “ Huyền Âm quyền”
"Huyền Âm quyền?"
Trong lòng Lâm Ngạo Phong kích động, hắn biết "Huyền Âm quyền” là của vị tuyệt thế cường giả trong Thanh Hồng kia, chỉ có thành viên làm ra được công lao to lớn mới có cơ hội học được môn võ này, giống như cha hắn là Lâm Thiên Ý.
Ngoài ra, hắn còn biết, vị tuyệt thế cường giả kia nghiêm cấm người khác truyền thụ môn "Huyền Âm quyền” này, một khi phát hiện sẽ liền giết ngay.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Thiên Ý chưa dạy cho hắn.
- Đúng, nếu như còn hoàn thành nhiệm vụ này, còn sẽ được học "Huyền Âm quyền” đến lúc đó thực lực của con sẽ được tăng lên.
Lâm Thiên Ý vui vẻ, cười nói.
- Chuyện này cơ bản ván đã đóng thuyền rồi.
Vẻ mặt Lâm Ngạo Phong tự tin, sau đó nghĩ đến việc trả thù Diệp Phàm, lại hỏi:
- Đúng rồi cha, khi nào chú Hạ đến Hàng Hồ?
- Khoảng xế chiều mai hắn sẽ đến Hàng Hồ, đến lúc đó con hãy ra sân bay đón hắn.
Lâm Thiên Ý nói.
- Vâng.
Lâm Ngạo Phong rất dứt khoát mà đáp ứng, mặc dù hắn là thái tử gia của Nam Thanh Hồng, nhưng mà chú Hạ trong miệng Lâm Thiên Ý chính là người đứng đầu trong Bát Đại Kim Cương, mấy năm trước đã bước vào Tiên Thiên nhập môn, rất có thể hôm nay đã đột phá đến Tiên Thiên đại thành.
Thân phận cùng thực lực như vậy đủ để cho hắn phải tôn trọng, huống chi hắn còn muốn nhờ chú Hạ kia giết chết Diệp Phàm.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sắc trời tối dần, trong biệt thự số 2 Tô gia, sau khi dùng cơm xong, Tô Vũ Hinh dứng dậy, muốn đi tới biệt thự số 1 Tô gia.
- Anh đi cùng em?
Diệp Phàm thấy thế, đề nghị.
Tô Vũ Hinh nhẹ lắc đầu:
- Không sao, em đi là được rồi.
- Được rồi.
Diệp Phàm gật đầu, đợi sau khi Tô Vũ Hinh rời khỏi biệt thự, hắn có chút không yên lòng, lặng lẽ đi theo.
Lúc Tô Vũ Hinh đến biệt thự số 2 Tô gia, 3 người Tô Hồng Viễn, Tô Minh, Tô Cầm đang thương nghị cái gì, thấy Tô Vũ Hinh đi vào, không hẹn mà dừng cuộc nói chuyện, đưa mắt nhìn Tô Vũ Hinh.
- Ông nội, chú hai, cô.
Tô Vũ Hinh chào hỏi, vẻ mặt lạnh như băng.
- Vũ Hinh, ngồi đi.
Tô Hồng Viễn nói.
Tô Vũ Hinh im lặng không lên tiếng ngồi ở trên ghế sa lon, đang đợi Tô Hồng Viễn mở miệng
- Vũ Hinh, chú nghe ông nội nói không biết tình huống cụ thể mà đã cự tuyệt chuyện hôn sự này sao?
Không đợi Tô Hồng Viễn mở miệng, Tô Minh đã lên tiếng trước, bộ dạng trách cứ:
- Làm sao mà cháu lại làm việc theo cảm tình như vậy?
Không để ý đến Tô Minh, Tô Vũ Hinh nhìn thẳng vào Tô Hồng Viễn.
Tô Minh thấy vậy thì tức giận, đang muốn nói cái gì thì lại bị Tô Hồng Viễn dùng ánh mắt ngăn lại.
- Vũ Hinh, mới vừa rồi ông đã đem tình huống cụ thể nói cho chú và cô cháu biết, hiện tại ông sẽ nói cho cháu nghe.
Tô Hồng Viễn trầm ngâm một chút, nói:
- Đầu tiên, nói chi tiết về Lâm Ngạo Phong một chút. Lâm Ngạo Phong là con trai độc nhất của Lâm Thiên Ý người phụ trách tập đoàn Thanh Hồng, hắn và cha của hắn đều là người trong tập đoàn Liên Minh Tịch Hoa, mà tập đoàn THanh Hồng là một trong những tập đoàn lớn nhất quốc nội, sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu.
- Ông nội, ông muốn nói nếu như cháu gả cho hắn thì Tô gia sẽ được lợi, đúng không?
Tô Vũ Hinh mở miệng, lời nói tuy khó nghe nhưng giọng nói không nóng không lạnh, cảm giác kia giống nnhuw chuyện này cùng nàng không có một chút quan hệ.
Tô Hồng Viễn hơi trầm ngâm, gật đầu:
- Đây là thứ nhất.
- Còn gì nữa?
- Thứ hai, tập đoàn Thanh Hồng có thể có sản nghiệp không bằng ngũ đại liên minh, nhưng mà lại được mặt trên ủng hộ, nhất là chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của Bạch gia.
Thấy Tô Vũ Hinh nở nụ cười tự giễu, Tô Hồng Viễn càng tin chắc thái độ của Tô Vũ Hinh, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
- Đây cũng chính là nói nếu như cháu gả cho Lâm Ngạo Phong, Tô gia chúng ta không chỉ được tập đoàn Thanh Hồng ủng hộ, hơn nữa còn có được sự ủng hộ của Bạch gia, mà năng lực của Bạch gia ở quốc nội, cháu cũng biết rồi.
- Nói nãy giờ, vậy là ông nội muốn cháu phải gả cho tên kia, để đổi lấy lợi ích cho gia tộc, đúng không?
Tô Vũ Hinh nói, tâm tình không có chút dao động nào.
Thấy bộ dáng của Tô Vũ Hinh, trong lòng Tô Hồng Viễn có chút không đành lòng, càng nhiều là lo lắng, lo lắng Tô Vũ Hinh sẽ từ chối.
- Vũ Hinh, sao cháu lại nói chuyện như thé với ông nội? Cái gì gọi là đổi lấy lợi ích cho gia tộc?
Mắt thấy Tô Hồng Viễn không lên tiếng, Tô Minh có chút tức giận nói:
- Không phải chúng ta muốn tốt cho cháu sao, nói về diện mạo, gia tộc cùng năng lực, Lâm Ngạo Phong có điểm nào không xứng với cháu đâu?
- Ha ha, muốn tốt cho tôi ?
Tô Vũ Hinh lại cười, ánh mắt nàng nhìn vào Tô Minh, thản nhiên nói:
- Chú hai, chú biết rõ Lâm Ngạo Phong sao? Chú biết rõ cách làm người của hắn sao?
"Ách..."
Tô Minh không phản bác được.
- Chú không biết, mà tôi lại biết. Theo tôi biết được, Lâm Ngạo Phong là một tên cặn bả, hắn tu luyện một môn ma công, đặc biệt Thải Âm Bổ Dương, gây tai họa cho không biết bao nhiêu thiếu nữ, trong đó đại đa số là thiếu nữ chưa đến vị thành niên.
Giọng nói Tô Vũ Hinh tỏ ra tức giận:
- Hơn nữa, trước khi nói chuyện cầu hôn với ông nội, hắn đã thiếu chút nữa để người của mình đánh Cẩm Đế tàn phế, đến lúc này Cẩm Đế phải còn băng vải trên người kia kìa.
Tô Minh lại trầm mặc, trong khoảng thời gian này hắn vẫn sống ở Đông Hải, đâu biết những chuyện này.
- Để cho tôi gả cho một kẻ làm bị thương em trai mình, một tên cặn bã, bại hoại, các người nói muốn tốt cho tôi sao?
Lời nói của Tô Vũ Hinh trở nên bén nhọn.
- Làm sao cháu lại nói chuyện với ta bằng giọng nói đó?
Nghe được những lời chỉ trích của Tô Vũ Hinh, Tô Minh liền tức giận.
- Được rồi.
Tô Hồng Viễn thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản, thấy hai người không hề tranh chấp nữa, mới tiếp tục nói:
- 2 nguyên nhân phía trên cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu mà ta đáp ứng lời cầu hôn này. Nguyên nhân chủ yếu đó là, khi chúng ta vặn ngã Hà gia, Diệp gia ở phía sau đã thôi ba trợ lan, đã làm rớt con cờ của Bạch gia tại Giang Nam này là Hàn Quốc Đống, điều này tương đương làm cho Tô gia chúng ta đắc tội với Bạch gia. Bạch gia đấu không lại Diệp gia cho nên nén giận, nhưng cái này cũng không thể nói Bạch gia không tìm chúng ta tính sổ. Một khi Bạch gia làm như vậy, Tô gia chúng ta sẽ gặp tai nạn. Mà chỉ cần cháu đồng ý gả cho Lâm Ngạo Phong, hết thảy mọi chuyện đều sẽ dễ giải quyết rồi.
- Chúng ta có thể đầu nhập vào Diệp gia. Đạt được Diệp gia che chở. Theo cháu được biết, Diệp Văn Hạo tới Giang Nam là để làm tăng chiến tích, vì thế lấy góc độ cá nhân hay lợi ích, diệp gia sẽ không từ chối chúng ta.
Tô Vũ Hinh nhất châm kiến huyết.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, cười khổ một tiếng:
- Vũ Hinh, cháu tưởng ông nội không muốn làm như vậy sao? Nói cho cháu biết, nếu như chúng ta có thể đầu nhập vào Diệp gia thì ta cũng cự tuyệt lời cầu hôn của Lâm Ngạo Phong rồi. Vấn đề là chúng ta đã đắc tội với Diệp gia, nói đúng hơn là đắc tội Diệp Văn Hạo.
- Như thế nào mà đắc tội?
Tô Vũ Hinh không giải thích được.
- Mấy ngày trước Giang Nam tổ chức buổi lễ kia, ta vì muốn khảo nghiệm quan hệ giữa Diệp Phàm và Diệp gia cho nên đã để cháu và hắn tham gia buổi hội nghị kia, kết quả là Diệp Văn Hạo cho rằng chúng ta không tôn trọng hắn, sau đó thư ký của hắn gọi điện đến chỉ trích, cảnh cáo ta.
Tô Vũ Hinh kể lại:
- Mấy ngày qua, bởi vì chuyện này mà ta ăn không ngon, ngủ không yên. Trong lúc mấu chốt này, nếu chúng ta cự tuyệt lời cầu hôn của Lâm Ngạo Phong, sẽ đắc tội tập đoàn Thanh Hồng sau lưng hắn, hơn nữa rất có thể sẽ bị Bạch gia trả thù, nếu như vậy chuyện Tô gia rơi xuống chỉ là vấn đề thời gian.
Chân mày Tô Vũ Hinh nhíu lại, nàng cũng không biết chuyện thư ký của Diệp Văn Hạo gọi điện cho Tô Vũ Hinh.
- Vũ Hinh, ông nội nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, cháu vì Tô gia chúng ta mà phát dương quang đại, bỏ ra rất nhiều cố gắng, ông nghĩ, cháu cũng không muốn thấy mọi cố gắng của mình tại Tô gia sẽ biến thành hư ảo sao?
Tô Hồng Viễn nói nhỏ nhẹ.
- Ông nội, cháu thừa nhân là ông nói có chút đạo lý nhưng mà ông không lo lắng Lâm Ngạo Phong sẽ nuốt luôn Tô gia chúng ta sao?
Tô Vũ Hinh cau mày hỏi.
- Hắn nuốt không được.
Lần này, Tô Cầm lên tiếng, hanh âm không lớn nhưng giọng nói lại không thể nghi ngờ.
Hả?
Tô Vũ Hinh hơi ngẩn ra, nàng không hiểu tại sao Tô Cầm lại tự tin đến thế.
- Vũ Hinh, cô có thể đảm bảo Lâm Ngạo Phong sẽ không cách nào nuốt trọn Tô gia chúng ta, hơn nữa đảm bảo hắn sẽ không làm chuyện gì quá phận đối với cháu.
Tô Cầm lại nói, vẻ mặt tỏ ra tự tin.
- Cô, mặc dù cháu không biết tại sao cô lại tự tin như thế nhưng mà tạm thời cháu tin tưởng cô.
Tô Vũ Hinh đưa mắt nhìn sang Tô Hồng Viễn, chân mày nhíu chặc hơn:
- Nhưng chuyện này lại quan hệ đến tình cảm và cuộc sống của cháu.
- So sánh với cả gia tộc mà nói thì cuộc sống và hôn nhân của cháu tính là gì?
Vẻ mặt Tô Minh tỏ ra không vui nhìn chằm chằm vào Tô Vũ Hinh, trong con ngươi hiện ra một tia oán giận:
- Nếu như ta đoán không sai, sở dĩ cháu cự tuyệt là bởi vì cháu thích tên tiểu tử tên là Diệp Phàm kia sao?
- Đúng, tôi thích anh ta, chúng tôi đã ở chung một chỗ.
Tô Vũ Hinh trầm giọng nói:
- Hơn nữa, tôi đã từng hứa với anh ấy, cả đời này tôi sẽ mãi ở bên anh ấy.
- Cả đời ở bên hắn? Tô Vũ Hinh, cháu ngây thơ như thế sao?
Tô Minh khinh thường cười:
- Ta mới vừa nghe ông nội của cháu nói, tiểu tử kia từng có mâu thuẫn với Lâm Ngạo Phong, như vậy Lâm Ngạo Phong nhất định sẽ trả thù hắn. Hắn còn thể sống sót hay không đã là một vấn đề, lại nói cái gì mà cả đời này ở bên hắn, quả thật là vô căn cứ mà.
- Diệp Phàm là người Sở tiểu thư đề cử tới, anh ấy có quan hệ không tệ với Sở tiểu thư, mà Sở tiểu thư lại có quan hệ tốt với Diệp Văn Hạo.
Tô Vũ Hinh gằn từng chữ:
- Chúng ta có thể để cho Diệp Phàm đi tìm Sở tiểu thư, để cho Sở tiểu thư làm người trung gian, hóa giải mâu thuẫn giữa chúng ta và Diệp Văn Hạo, chúng ta có thể đầu nhập vào Diệp gia, đến lúc đó, tập đoàn Thành Hồng cũng được, Bạch gia cũng được, nói vậy bọn hắn cũng không dám đụng vào Tô gia chúng ta.
Hả?
Sư tỷ có quan hệ tốt với Diệp Văn Hạo?
Nghe được câu này, Diệp Phàm âm thầm núp bên ngoài cửa sổ không khỏi ngẩn ra.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tô Minh tức giận:
- Tiểu tử kia chỉ là một tên dã y mà thôi, cho dù có quan hệ tốt với Sở Cơ thì như thế nào? Bên ngoài nói rằng Sở Cơ có quan hệ mật thiết với Diệp Văn Hạo, trong mắt của nàng, nhiều nhất nàng cũng chỉ là tình nhân của Diệp Văn Hạo, một người không thể nào lộ ra bên ngoài ánh sáng, Diệp Văn Hạo có thể vì Sở Cơ mà cuốn vào cuộc tranh giành hào môn này không?
Chẳng biết tại sao, nghe được Tô Minh nó lời này, chân mày Tô Cầm khẽ nhíu lại, mà Tô Vũ Hinh lại trầm giọng:
- Chú chớ quên, hiểu lầm giữa chúng ta và Diệp Văn Hạo được giải bỏ, đối với hắn cũng có lợi, hắn cũng không muốn chúng ta gia nhập vào Tô gia.
- Vũ Hinh, cháu quá khinh thường Diệp Văn Hạo rồi, thân là người có khả năng nối nghiệp của Diệp gia, Diệp Văn Hạo có niềm kiêu ngạo mà cháu không thể tưởng tượng nổi, đối với hắn mà nói, có Tô gia hay không cũng không quan trọng. Dù sao, lấy năng lực của hắn, không có Tô gia chúng ta, hắn vẫn có thể nâng đỡ Trương gia, Vương gia, Lý gia…
Tô Hồng Viễn tận tình khuyên bảo nói:
- Cho nên, chúng ta cũng không trông chờ vào việc gia nhập vào Diệp gia.
- Cô cũng không muốn chúng ta gia nhập vào Diệp gia.
Từ Cầm mở miệng lần nữa, cho thấy thái độ.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng, mặc dù không nói chuyện nhưng những lời nói lúc nãy đã nói lên thái độ của hắn.
- Vũ Hinh, ông biết cháu thích Diệp Phàm.
Tô Hồng Viễn cân nhắc một chút, nói:
- Vì tôn trọng tình cảm và quyền tự do yêu thương của cháu, gia gia có thể cho phép cháu trước khi Lâm Ngạo Phong chính thức, cháu có thể cùng Diệp Phàm động phòng, đem cái quý giá của cháu giao cho hắn, sau đó tình cảm giữa 2 đứa sẽ chấm dứt.
- Chẳng lẽ tình cảm chính là vì muốn ngủ với nhau sao?
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, cả người Tô Vũ Hinh run lên, giận quá hóa cười nói:
- Mặt khác nếu cháu đoán không sai, ông làm như vậy, mục đích chân chính chính là muốn cháu trị khỏi bệnh, đúng không?
"—— "
Tô Hồng Viễn không phản bác được.
- Tô Vũ Hinh, ông nội là vì muốn tốt cho cô, cô không nên được đằng chân lấn đằng đầu.
Tô Minh tức giận:
- Nếu không, nếu như Lâm Ngạo Phong chính thức cầu hôn, cho dù cô muốn, Lâm Ngạo Phong cũng không cho phép cô ngủ với Diệp Phàm, thậm chí lấy tính cách tự phụ của tên tiểu tử họ Diệp kia, cũng chưa chắc muốn ngủ với cô.
- Xem ra, các người đã quyết tâm muốn gả tôi cho Lâm Ngạo Phong?
Chuyện cho tới bây giờ. Tô Vũ Hinh có thể khẳng định tâm tư 3 người Tô Hồng Viễn, tia may mắn cùng hy vọng trong lòng đã biến mất cho nên giọng nói trở nên lạnh như băng.
- Không sai.
Tô Minh mở miệng:
- Vì sự tồn vong của gia tộc, cảm nhận của cá nhân không đáng kể.
- Ông nội, ông cho rằng như vậy, đúng không?
Vẻ mặt Tô Vũ Hinh cười thảm nhìn vào Tô Hồng Viễn.
- Vũ Hinh, ông nội có thể hy vọng cháu đủ lý trí một chút, hy sinh một chút vì gia tộc.
Tô Hồng Viễn đáp một nẻo, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
- Tôi nói rồi, tôi đã ở cùng một chỗ với Diệp Phàm, tôi đã nói, tôi đã đáp ứng Diệp Phàm, cả đời này sẽ ở bên anh ấy.
Tô Vũ Hinh từ từ đứng lên, vẻ mặt tỏ ra kiên quyết, 2 tay nắm chặt:
- Cho nên, nếu muốn tôi làm trái lời hứa, phản bội anh ta, gả tôi cho người kia, tôi không làm được.
- Tô Vũ Hinh, làm sao cô lại không biết điều?
Tô Minh giận tím mặt:
- Tên tiểu tử họ Diệp kia có gì tốt? Hắn không phải chỉ là một tên dã y, biết chút y thuật, hiểu một chút võ thuật sao? Lấy tình tình không biết trời cao đất rộng của hắn, sớm hay muốn cũng sẽ xong đời. Chẳng lẽ cô muốn cả đời thủ tiết sao? Hơn nữa cho dù cô muốn thủ tiết, cũng đừng nên kéo cả Tô gia này vào vực sâu.
- Anh ta có được hay không, không liên quan đến ông, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh ấy.
Tô Vũ Hinh đối chọi gay gắt, sau đó thấy Tô Hồng Viễn một bên muốn nói lại thôi, lập tức cắn cắn đôi môi, vẻ mặt kiên quyết nói:
- Ông nội, nếu như ông muốn gả cháu cho tên kia, như vậy cháu cũng không ngần ngại mà rời khỏi cái nhà này. Chỉ cần cháu rời khỏi Tô gia, tên cặn bã kia cũng không thể nói lời nào.
- Vũ Hinh, cháu không nên làm bậy.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, lập tức đứng lên, hiển nhiên hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tô Vũ Hinh vì Diệp Phàm mà lựa chọn rời khỏi Tô gia.
- Ông..Ông nội, từ nhỏ đến lớn, vô luận ông nói cái gì, cháu cũng nghe theo, hơn nữa đều cố gắng để làm tốt nhất.
Mắt Tô Vũ Hinh đỏ lên, tràn đầy thống khổ nhìn Tô Hồng Viễn, gằn từng chữ:
- Khi còn bé, ông thiên vị chú hai, cháu không trách ông, bởi vì cháu biết năng lực của cha cháu không bằng chú hai. Sau khi lớn lên, cả nhà chú hai khi dễ nhà chúng cháu, cháu cũng không trách ông bởi vì cháu biết ông là một người xử lý mọi chuyện một cách công bằng. Sau khi cha cháu chết, ông toàn lực bồi dưỡng Tô Phi Vũ, chẳng thèm quan tâm Cẩm Đế, cháu cũng không trách ông, bởi vì cháu biết Cẩm Đế…
- Cha, còn xem chúng ta không cần nói gì với nó nữa, chúng ta trực tiếp tìm tên tiểu tử họ Diệp kia, để cho hắn đoạn tuyệt tới lui với Tô Vũ Hinh, lập tức cút khỏi TÔ gia.
Tô Minh đứng lên, nói.
- Không cần tìm, tôi ở đây.
Đúng lúc này, một giọng nói ở bên ngoài đại sảnh vang lên.
Diệp Phàm cau mày đi vào đại sảnh, Phúc bá đi phía sau hắn, vẻ mặt tỏ ra lo lắng, hắn muốn ngăn cản Diệp Phàm nhưng lại không thể.
Hả?
Thấy Diệp Phàm hiện thân, Tô Hồng Viễn, Tô Minh, Tô Cầm hay là Tô Vũ Hinh cũng ngẩn ra.
Trong đó, Tô Cầm mang theo vài phần tò mò đánh giá Diệp Phàm, Tô Hồng Viễn cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ lí do thoái thác, mà Tô Minh tỏ ra lạnh lùng:
- Tiểu tử, mày đã nghe mọi chuyện rồi sao?
- Lão gia, tôi…
Phúc bá mở miệng, muốn giải thích cái gì đó.
- A Phúc, ông đi xuống đi.
Tô Hồng Viễn phất phất tay.
- Vâng.
Phúc bá âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng éo thèm chú ý đến Tô Minh, đi tới trước người Tô Vũ Hinh, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của nàng, hỏi:
- Em không muốn rời khỏi Tô gia, đúng không?
- Em sẽ không làm trái lời hứa hẹn với anh.
Tô Vũ Hinh dùng sức lắc đầu, tùy ý để nước mắt chảy xuống:
- Vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì!
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng đầy dẫy cảm động, hắn biết từ sâu trong lòng Tô Vũ Hinh, nàng cũng không muốn rời khỏi Tô gia, nhưng vì mình, nàng có thể nhịn đau mà rời đi.
- Không khóc, chuyện này giao cho anh.
Diệp Phàm đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tô Vũ Hinh.
- Nói thật, ban đầu nếu không phải Sở Cơ nói cho tôi biết, nếu chữa bệnh cho Vũ Hinh, tôi có thể sống cuộc sống trong thế tục một thời gian ngắn, cho dù Tô gia có dùng 10 cái kiệu đến rước thì tôi cũng không đi.
Mặt Diệp Phàm không chút thay đổi nhìn vào 3 người Tô Hồng Viễn, gằn từng chữ:
- Tới hiện tại, nếu như không phải trong lòng Vũ HInh còn nhớ Tô gia, cho dù các người quỳ van xin tôi, tôi cũng sẽ không lưu lại!
- Mày nói cái gì?
Tô Minh phẫn nộ.
- Có lẽ các người cảm thấy Tô gia là một gia tộc thương nghiệp số một Giang Nam, rất phong, uy phong đến nổi tôi không thể với tới, nhưng trên thực tế, trong mắt tôi Tô gia chỉ là một cái rắm thúi.
Diệp Phàm cười lạnh.
- Mày là cái thứ gì, mày có tư cách gì mà kêu gào ở đây?
Tô Minh hoàn toàn bị chọc giận, đưa tay chỉ vào Diệp Phàm:
- Cút, lập tức cút ngay.
- Người trẻ tuổi, cuồng vọng quá cũng không phải là chuyện tốt.
Có lẽ thái độ của Diệp Phàm quá ngông cuồng, ngay cả Tô Cầm cũng nhíu mày, có chút nhìn không được.
- Diệp Phàm, tôi thừa nhận cậu đã làm nhiều chuyện cho Vũ Hinh và Tô gia, nhưng mà cậu nói Tô gia chúng tôi như thế, không phải là có chút quá đáng sao?
Tô Hồng Viễn mở miệng, ánh mắt không vui nhìn vào Diệp Phàm.
- Ông cũng nói, tôi giúp Tô gia làm nhiều chuyện, tôi không ngại nói cho các người biết, nếu tôi có thể để cho Tô gia ngồi vững ở Giang Nam này, tôi cũng có thể để Tô gia rơi xuống.
Diệp Phàm khinh miệt nhìn 3 người Tô Hồng Viễn, nói:
- Vốn là bởi vì các người toàn là một lũ vong ân phụ nghĩa, tôi vốn muốn làm như vậy. Nhưng bởi vì Vũ Hinh có tình cảm với Tô gia, muốn ở lại trong cái nhà này, tôi có thể cho các người một cơ hội.
- Hắc, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, mày không sợ nói thế sẽ gãy lưỡi sao?
Lần này Tô Minh giận quá thành cười, ở hắn xem ra, Diệp Phàm quả thật là đang nói khoác mà.
- Mặc dù tôi sẽ không làm gì Tô gia nhưng tôi hy vọng các người có thể hiểu dược, chỉ cần không phải Vũ Hinh nguyện ý, không ai có thể để Vũ Hinh rời khỏi tôi.
Diệp Phàm nhìn vào 3 người Tô Hồng Viễn:
- Các người không được, Nam Thanh Hồng không được, Bạch gia không được, cho dù Thiên Vương lão tử tới, cũng không được.
"Ách..."
Có lẽ là Diệp Phàm quá ngông cuồng, cũng có lẽ là Diệp Phàm quá tự tin, trong lúc nhất thời 3 người Tô Hồng Viễn, Tô Minh cùng Tô Cầm đều có chút ít ngạc nhiên
Tô Vũ Hinh cười, cười đến lệ rơi đầy mặt.
Nàng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Người trẻ tuổi, tôi rất hiếu kỳ, cậu dựa vào cái gì mà khoe khoang khoác lác như vậy?
Mắt thấy Diệp Phàm lộ ra mũi nhọn, Tô Cầm nhíu mày, ngưng mắt đánh giá Diệp Phàm:
- Chẳng lẽ dựa vào một thân y thuật và võ thuật của mình sao?
- Cô là mẹ của Tô Lưu Ly?
Diệp Phàm nghe vậy, nhìn về phía Tô Cầm, phát hiện Tô Cầm có vài phần giống với Tô Lưu Ly.
- Đúng.
Tô Cầm rất dứt khoát gật đầu, về sau nói:
- Người trẻ tuổi, tôi cũng nghe thấy những chuyện mà cậu làm cho Vũ Hinh và Tô gia, nhân cơ hội này tôi đại biểu Tô gia cảm ơn cậu, đồng thời mong cậu hiểu được đạo lý'Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên'.
- Thoạt nhìn, dường như cô cho rằng tôi nói đùa?
Diệp Phàm cười cười.
- Cậu đối xử thật tình với Vũ Hinh, tự nhiên không phải là đùa giỡn, nhiều nhất là không biết trời cao đất rộng.
Giọng nói Tô Cầm có chút biến hóa, không khách khí nữa, mà là mang theo vài phần hà khắc:
- Theo ta được biết, cậu thông qua nội kình tiêu trừ Âm khí trong cơ thể Vũ Hinh, mặc dù ta không hiểu y thuật nhưng mà cái này cũng không nói lên cậu có y thuật cao, nói cách khác, y thuật của cậu không thể sánh bằng Chử thần y.
- Còn nữa, mặc dù cậu là võ giả nhưng mà trên cõi đời này lại có nhiều người mạnh hơn cậu, ít nhất là người trong Nam Thanh Hồng hay Bạch gia cũng có thể giết cậu. Quan trọng hơn là cậu không thể tưởng tượng được năng lực của Nam Thanh Hồng và Bạch gia, lại càng không thể dùng y thuật hay võ thuật để chống lại.
- Theo ý kiến của cô, tôi cần gì mới có tư cách chống lại Nam Thanh Hồng và Bạch gia?
Diệp Phàm vẫn cười, trong nụ cười không che dấu vẻ châm chọc, làm cho 3 người Tô Hồng Viễn cảm thấy không thoải mái.
- Trừ phi cậu là người của Diệp gia.
Tô Cầm rất dứt khoát nói:
- Rất đáng tiếc, cậu lại không phải, tôi khuyên cậu không cần lấy trứng chọi với đá rồi, không có kết quả tốt đâu.
- Tôi không phải người của Diệp gia, nhưng mà tôi là đồ đệ của Chử Huyền Cơ, các người cảm thấy tôi có đủ tư cách không?
Diệp Phàm cười lạnh.
Đồ đệ của Chử Huyền Cơ?
Nghe được những lời này của Diệp Phàm, Tô Cầm cũng cả kinh.
Không riêng gì nàng, ngay cả 2 người Tô Hồng Viễn, Tô Minh cũng cả kinh, thậm chí vẻ mặt Tô Vũ Hinh cũng tỏ ra khiếp sợ nhìn vào Diệp Phàm.
- Hắc, tiểu tử, mày nói láo mà không biết ngượng à?
Tô Minh cười lạnh, nhìn Diệp Phàm như kẻ dở hơi:
- Chử Huyền Cơ là hạng người gì, làm sao có người đồ đệ như mày được?
Tô Minh vừa nói ra, Tô Hồng Viễn cùng Tô Cầm rối rít từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, đều đồng ý lời nói của Tô Minh.
Ở bọn hắn xem ra, nếu như Diệp Phàm là đồ đệ của Chử Huyền Cơ, làm sao chạy tới tòa miếu nhỏ Tô gia này?
Đều này hoàn toàn không hợp lý.
- Đi thôi, nói với bọn họ cũng mỏi miệng rồi.
Mắt thấy bộ dạng không tin của 3 người Tô Hồng Viễn, Diệp Phàm lười nói nhảm, trực tiếp cầm lấy tay Tô Vũ Hinh, đề nghị rời đi.
Tô Vũ Hinh gật đầu, trên mặt không có nửa điểm chần chờ!
- Tiểu tử, một mình mày chết được rồi cũng không cần lôi kéo Tô gia chúng ta.
Thấy Diệp Phàm muốn dẫn Tô Vũ Hinh rời đi, Tô Minh trực tiếp nóng ngảy.
- Xin chú yên tâm, nếu như tên cặn bã kia đến cầu hôn, tôi sẽ nói cho hắn biết, từ nay về sau tôi không còn là thành viên của Tô gia nữa.
Tô Vũ Hinh dừng bước lại, nắm thật chặc tay của Diệp Phàm, nhìn Tô Minh, nghĩa vô phản cố ( làm việc nghĩa không được chùn bước ) nói.
- Vũ Hinh, cháu…
Lại nghe Tô Vũ Hinh nói thế, Tô Hồng Viễn liền tỏ ra phẫn nộ.
Chẳng qua là.
Không đợi Tô Hồng Viễn nói hết, Diệp Phàm nhìn thẳng vào mặt Tô Vũ Hinh,lên tiếng cắt ngang.
- Quên lời anh nói rồi à? Chuyện này không cần em phải xử lý, cứ để cho anh đi.
- Cha, làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta nhìn tên tiểu tử kia mang Vũ Hinh rời đi sao?
Nhìn bóng lưng Diệp Phàm mang theo Tô Vũ Hinh rời đi, Tô Minh vừa tức vừa vội:
- Nếu như vậy, chúng ta làm sao ăn nói với Lâm Ngạo Phong? Vạn nhất chọc giận Lâm Ngạo Phong, hủy bỏ đính hôn, liên hiệp Bạch gia đối phó chúng ta thì chỉ sợ chúng ta sẽ chịu không nổi.
Một mặt bởi vì Diệp Phàm có vũ lực kinh khủng, nên hắn không thể vạch mặt với Diệp Phàm, mặt khác hắn cũng biết nếu để Tô Vũ Hinh ở chung một chỗ với Diệp Phàm, Tô gia sẽ chịu lửa giận của Nam Thanh Hồng và Bạch gia.
Mà phần lửa giận này, Tô gia không cách nào chịu được.
- Sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Đang khi Tô Hồng Viễn hết đường xoay xở lúc, Tô Cầm mở miệng, giọng nói không lớn, lại tràn đầy tự tin.
Hả?
2 người Tô Minh, Tô Hồng Viễn tỏ ra nghi hoặc nhìn về phía Tô Cầm.
- Tiểu Cầm, lúc trước ta nhớ được con đã nói với Vũ Hinh, con nắm chắc việc không để Lâm Ngạo Phong nuốt trọn Tô gia, hơn nữa còn bảo đảm Lâm Ngạo Phong sẽ không làm gì quá phận với Vũ Hinh.
Nghĩ đến lời nói lúc nãy của Tô Cầm, trong lòng Tô Hồng Viễn càng thêm nghi hoặc:
- Con dựa vào cái gì? Hoặc là nói con có cẩm nang diệu kế gì?
- Cha, anh ba, các người chờ con, con đến thư phòng gọi điện một chút, sau đó xuống nói tiếp.
Tô Cầm đáp một nẻo, nói xong nàng không đợi Tô Hồng Viễn, Tô mở miệng, liền đứng dậy đi lên thư phòng.
- Cha, còn cảm thấy tiểu Cầm có bí mật gì đó.
Đưa mắt nhìn Tô Cầm lên lầu, Tô Minh như có điều suy nghĩ nói.
- Haizz, tính cách tiểu Cầm con còn rõ hơn ra, nếu nó muốn nói thì đã nói rồi.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, không nhịn được mà thở dài:
- Cứ để nó chủ động nói cho chúng ta biết vậy.
Tô Minh im lặng không lên tiếng gật đầu.
Đi vào thư phòng, Tô Cầm liền lấy điện thoại di động, gọi một dãy số.
- Có chuyện gì sao?
Qua khoảng 10s, điện thoại được chuyển, một giọng nói có chút bất mãn truyền ra.
- Xin lỗi, trễ như thế này rồi mà còn quấy rầy anh.
Nhận thấy được phần bất mãn của đối phương, Tô Cầm liền chủ động nói xin lỗi, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy mất mác.
- Nếu em đã gọi cho anh, khẳng định là có chuyện quan trọng, nói đi.
Dường như cảm nhận được sự mất mác của Tô Cầm, đầu bên kia điện thoại hơi trầm ngâm một chút, cũng không trách cứ, giọng nói nhu hòa không ít.
Biến hóa rất nhỏ này làm cho tim Tô Cầm đập nhanh, đôi mắt tỏ ra vui mừng.
- Bây giờ em đang ở Hàng Hồ, trong nhà xảy ra ít chuyện.
Mừng rỡ, Tô Cầm nói chi tiết:
- Dựa theo cha em nói, con trai của Lâm Thiên Ý là Lâm Ngạo Phong muốn cầu hôn, cưới cháu gái của em là Tô Vũ Hinh.
Nói tới đây, Tô Cầm dừng một chút, thấy đối phương không mở miệng thì nói tiếp:
- Anh biết chuyện này sao?
- Mới vừa nghe nói?
Nam nhân cũng không giấu diếm.
- Anh…Anh không phải nói không để cho nhà của em biết được quan hệ giữa anh và em, cũng sẽ không trợ giúp Tô gia làm cái gì sao?
Tô Cầm có chút bất an lo lắng.
- Có phải em cảm thấy anh lợi dụng nhà em đối phó với Diệp Văn Hạo không?
Nam nhân chưa trả lời, mà là hỏi ngược lại Tô Cầm, giọng nói lạnh lùng, cường thế hơn lúc trước.
- Không…Không phải, chẳng qua em cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Tô Cầm giải thích, nàng rõ ràng, lấy tính cách kiêu ngạo của nam nhân này, hắn sẽ không làm chuyện thế này.
- Một cừu nhân của Diệp Văn Hạo nhắm vào hắn, muốn đưa cho Bạch gia một phần lễ vật, để 2 bên hợp tác.
Nam nhân trầm mặc một lát, liền mở miệng vạch trần đáp án:
- Mặc dù anh rất khinh thường nhưng cũng lười ngăn cản.
- Thì ra là thế…
Tô Cầm nghe vậy, biết nam nhân kia tín nhiêm mình, nhất thời cảm thấy hưng phấn:
- Nếu như bên em cự tuyết, nhà của anh có giận chó đánh mèo nhà em không? Em nghe nói, lần trước Diệp gia mượn cơ hội này để vặn ngã Hàn Quốc Đống, làm cho Diệp Văn Hạo tăng thêm chiến tích.
- Anh nói rồi, chẳng qua là có người cảm thấy Diệp Văn Hạo quá an nhàn rồi, cho nên mới tìm việc cho hắn làm, cũng không liên quan đến bên anh.
Nam nhân thản nhiên nói:
- Bất quá người nọ có thân phận không đơn giản, nếu không hắn cũng không để cho con của Lâm Thiên Ý làm như vậy, anh khuyên em nên hảo hảo khuyên nhủ cha mình, đừng nên chơi với lửa.
- Không phải là cha em muốn chơi với lửa, mà là Vũ Hinh muốn đi theo tên bác sĩ trị bệnh cho nó, thậm chí vì nó mà không tiếc thoát khỏi gia tộc.
Tô Cầm thở dài nói:
- Đáng giận hơn là tên bác sĩ kia biết trời cao đất rộng, dường như muốn ăn thua đủ với Lâm Ngạo Phong, hơn nữa còn nói mình là đồ đệ của Chử Huyền Cơ….
- Đồ đệ của Chử Huyền Cơ…
Nam nhân vốn là đã mất đi hứng thú cùng kiên nhẫn, nhưng 3 chữ Chử Huyền Cơ làm cho 2 mắt hắn tỏa sáng, sau đó không khỏi cảm thấy có chút buồn cười:
- Cái này không thể nào.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Được rồi, không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.
Lần này, không đợi Tô Cầm nói xong, nam nhân liền cúp điện thoại, thái độ hết sức quyết đoán.
"Đô... Đô..."
Nghe được tiếng "Đô... Đô...", nụ cười hạnh phúc trên mặt Tô Cầm cứng ngắc.
"Hô ~ "
Sau đó, Tô Cầm hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, cất điện thoại rồi đi xuống dưới lầu.
- Tiểu Cầm, con dò hỏi thế nào rồi?
Tô Hồng Viễn hỏi.
- Vô luận như thế nào, chúng ta đều là không thể cự tuyệt lời cầu hôn của Lâm Ngạo Phong.
Tô Cầm nghiêm mặt nói.
- Cái này ta cũng biết.
Tô Hồng Viễn thở dài:
- Nhưng con cũng biết tính của Vũ Hinh rồi đó, nó là một đứa cố chấp, hơn nữa Diệp Phàm kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
- Cha, theo con thấy, chúng ta hãy đem chuyện này nói cho Lâm Ngạo Phong.
Trong lòng Tô Minh vừa động:
- Dĩ nhiên là chúng ta không thể nói chuyện của Vũ Hinh, chỉ là nói Diệp Phàm không biết trời cao đất rộng cứ muốn tranh giành Vũ Hinh với Lâm Ngạo Phong. Như vậy, mặc dù Lâm Ngạo Phong tức giận nhưng mà hắn cũng không đem lửa giận đổ lên đầu Tô gia chúng ta, chỉ tìm tên tiểu tử Diệp Phàm kia thôi. Chỉ cần tiểu tử kia biết khó mà lui, hoặc là bị Lâm Ngạo Phong đùa chơi chết, đến lúc đó Vũ Hinh sẽ không còn ràng buộc, nói vậy nó cũng không cự tuyệt nữa.
- Chỉ có thể làm như vậy.
Tô Hồng Viễn suy nghĩ một chút, nghĩ đây là biện pháp duy nhất, bất quá vẫn hỏi ý kiến của Tô Cầm:
- Tô Cầm, con cảm thấy thế nào?
- Con đồng ý ý kiến của anh ba.
Tô Cầm gật đầu.
- Tốt lắm, hiện tại ta sẽ gọi điện cho Lâm Ngạo Phong.
Tô Hồng Viễn thấy thế, không hề nữa nói nhảm, trực tiếp cầm điện thoại, bấm số của Lâm Ngạo Phong.
- Tô lão tiên sinh, ông đã nghĩ kỹ rồi sao?
Điện thoại được chuyển, giọng nói tự tin của Lâm Ngạo Phong vang lên.
- Đúng vậy. Lâm tiên sinh.
Tô Hồng Viễn nghiêm mặt:
- Tôi đã đồng ý lời cầu hôn, bất quá có một vấn đề.
- Đừng nói với tôi rằng cháu gái của ông không muốn.
Lâm Ngạo Phong nghe vậy, cười lạnh:
- Nếu vậy thì ông hãy nghĩ biện pháp đi, mặt khác sự kiên nhẫn của tôi có hạn.
- Lâm tiên sinh hiểu lầm rồi.
Tô Hồng Viễn liền giải thích:
- Cũng không phải vấn đề ở Vũ Hinh, mà là tên Diệp Phàm kia cố sống cố chết theo đuổi Diệp Phàm, không biết đã nói những lời ngon ngọt gì với Vũ Hinh…
- Diệp Phàm?
Đầu tiên là Lâm Ngạo Phong ngẩn ra, sau đó sắc mặt vui mừng.
- Đúng vậy, hắn là bác sĩ riêng của Vũ Hinh cũng là người trị bệnh cho Vũ Hinh…
Tô Hồng Viễn cố gắng giải thích cái gì.
- Tôi biết tên tiểu tử kia.
Mắt thấy Diệp Phàm đã nhảy vào bẫy của mình, Lâm Ngạo Phong nở nụ cười đắc ý :
- Tô lão tiên sinh, tôi sẽ đối phó với tên tiểu tử kia, đích thân tôi sẽ mời hắn đến tham gia lễ đinh hôn. Về phần cháu gái của ông thì phải dựa vào ông làm công tác tư tưởng rồi. Ừh, ông có thể nói cho nàng biết, tôi có thể trị được quái bệnh của nàng.
- Vậy thì làm phiền Lâm tiên sinh rồi
Vẻ mặt Tô Hồng Viễn hưng phấn, hắn không nghĩ tới Lâm Ngạo Phong lại đáp ứng dứt khoát như thế, còn nữa hắn nằm mơ cũng không ngờ Lâm Ngạo Phong cũng có thể trị được căn bệnh của Tô Vũ Hinh.
- 8h tối ngày kia, tôi sẽ tổ chực lễ đính hội tại hội sở Giang Hồ.
Lâm Ngạo Phong dùng một loại giọng nói không thể nghi ngờ.
- Tốt, tốt, tốt!
Tô Hồng Viễn liền đáp ứng.
Đối với mọi chuyện, Diệp Phàm cũng không biết chút nào.
Lúc này, Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh đã trở lại biệt thự số 2 Tô gia, trên đường trở về, vẻ mặt của tỏ ra vô cùng lo lắng.
- Yên tâm đi, anh sẽ không sao.
Dường như đã nhận ra được vẻ lo lắng của Tô Vũ Hinh, tới trước cửa biệt thự, Diệp Phàm dừng bước lại, mỉm cười:
- Anh đi gọi điện thoại.
Nói xong, Diệp Phàm buông tay Tô Vũ Hinh ra, rồi gọi điện cho Sở Cơ.
- Ây za, cháu ngoại trai nhà tôi lại gọi điện tới, hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây rồi a.
Điện thoại được chuyển, giọng nói như chuông bạc của Sở Cơ vang lên.
- Sư tỷ, tỷ biết Nam Thanh Hồng cùng Bạch gia không?
Đối mặt với tiếng cười đùa của Sở Cơ, Diệp Phàm cũng không có đùa giỡn lại, mà hỏi, giọng nói tỏ ra trầm thấp.
- Sao thế? Đang yên đang lành tại sao lại hỏi chuyện của Nam Thanh Hồng và Bạch gia?
Nghe Diệp Phàm hỏi vậy, nhận ra sự tức giận trong giọng nói của Diệp Phàm, Sở Cơ không khỏi ngẩn ra.
- Là như vậy…
Diệp Phàm liền đem mọi chuyện kể lại cho Sở Cơ, thậm chí cũng kể chuyện bản thân hắn và Tô Vũ Hinh mến nhau cho Sở Cơ nghe.
- Cậu nói con thỏ nhỏ họ Lâm kia không phải là đối thủ của cậu, cho nên ỷ vào thế lực Nam Thanh Hồng ở sau lưng, thậm chí lấy ra Bạch gia đe dọa Tô gia, yêu cầu Tô gia gả cô bạn gái nhỏ của cậu cho hắn đúng không?
Sở Cơ nghe vậy liền phát hỏa:
- Tên vương bát đản này muốn chết rồi sao?
- Ừh, em vốn muốn giết hắn, nhưng lại cảm thấy thân phận hiện tại không hợp.
Sát cơ trong mắt Diệp Phàm hiện ra.
- Tiểu Phàm, cậu không được vọng động. Mỗi trò chơi đều có quy tắc đặc thù, trước kia khi cậu thi hành nhiệm vụ đã được những người kia chấp thuận, không bị pháp luật ước thúc, mà hôm nay cậu đang ở quốc nội, cho nên cậu phải tuân thủ luật pháp ở đây.
Nhận thấy được sát ý trong lời nói của Diệp Phàm, Sở Cơ sợ hết cả hồn.
Diệp Phàm thu liễm sát ý, vẻ mặt bình tĩnh:
- Em biết, cho nên mới hỏi tỷ, có phải thế lực của tỷ không thể chống lại Nam Thanh Hồng cùng Bạch gia không?
- Nam Thanh Hồng là một chi của tổ chức Thanh Hồng ở quốc nội, chiếm lấy bờ Nam của Trường Giang, là một trong những đại bang phái lớn nhất quốc nội.
Sở Cơ hơi trầm ngâm:
- Lấy năng lực của ta, muốn chống lại Nam Thanh Hồng thì không có gì nhưng muốn chống lại Bạch gia thì rất khó.
- Đã như vậy thì mời sư phụ rời núi đi.
Diệp Phàm nói.
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, tiểu tử cậu chữa bệnh cho người được rồi, hơn nữa còn yêu mến người ta, đã thế còn vì nàng ta muốn kinh động đến lão nhân gia a.
Sở Cơ nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười:
- Người mà lão nhân gia thương nhất là cậu, nếu bởi vì chuyện này mà rời núi, sợ rằng quốc nội sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu a.
- Em để sư phụ rời núi cũng không phải muốn sư phụ ra mặt cho em.
Diệp Phàm gằn từng chữ:
- Em chỉ muốn sư phụ đem những gì em đã làm được đổi thành năng lực ở thế tục cho em mà thôi.
- Cậu muốn làm như vậy sao?
Sở Cơ kinh hãi, nàng rất rõ ràng, nếu Diệp Phàm làm như vậy, đừng nói là Lâm Ngạo Phong, cho dù Diệp Phàm có tát chết những tên đại thiếu gia ở Tử Cấm Thành kia thì cũng không ai dám nói cái gì.
Không trả lời.
Diệp Phàm nhìn Tô Vũ Hinh, dường như muốn dùng cách này để chứng minh.
- Như vậy đi tiểu Phàm, cậu cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, chuyện này cứ giao cho ta xử lý.
Sở Cơ suy nghĩ một chút rồi nói.
- Không phải tỷ nói là không thể nắm chắc sao?
Diệp Phàm hỏi.
Sở Cơ nửa thật nửa giả nói:
- Dù sao Nam Thanh Hồng cũng là thế lực ngầm, không cùng một cấp bậc với Bạch gia, thậm chí cũng không coi là hợp tác, chẳng qua chỉ là dạy dỗ tên tiểu tử Lâm Ngạo Phong kia mà thôi, Bạch gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
- Được rồi, em nghe lời tỷ.
Nghe Sở Cơ nói vậy, Diệp Phàm liền đáp ứng, Sở Cơ cũng không nói gì nữa, cúp điện thoại, đi vào phòng của Chử Huyền Cơ.
Nàng muốn đem chuyện này nói cho Chử Huyền Cơ biết.
Cùng lúc đó, Tô Vũ Hinh thấy Diệp Phàm để điện thoại di động xuống, do dự một chút, hỏi:
- Diệp…Diệp Phàm, anh gọi điện thoại cho Sở tiểu thư sao?
- Ừh, nàng là sư tỷ của anh.
Diệp Phàm gật đầu.
Vẻ mặt Tô Vũ Hinh ngạc nhiên, theo bản năng hỏi:
- Vậy Chử thần y là sư phụ của anh sao?
- Ừh.
Diệp Phàm khẽ gật đầu, sau đó nâng khuôn mặt kinh ngạc của Tô Vũ Hinh lên, nhẹ giọng nói:
- Anh không muốn ỷ thế hiếp người nhưng vì em anh sẽ phá lệ.
Trong lòng Tô Vũ Hinh rung mạnh, hoàn toàn cảm động.
Đây là lời ngon ngọt nhất mà nàng từng nghe qua.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius