Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1038: Viện trưởng đến đòi người
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Vật có ký hiệu đặc biệt mà bố cô để lại ở chỗ nào, là vật gì vậy? Việc này phải bảo mật, không được nói cho bất cứ người nào khác. Những cảnh sát hình sự kia cô cũng không được nói.
Diệp Phàm lôi Đổng Oanh Oang ra một góc nói nhỏ.
- Chính là con chim khắc đá ở trên giá.
Đổng Oanh Oang khàn khàn nói.
Diệp Phàm đi lại gần, nhân lúc không ai để ý liền cầm lấy con chim khắc đá đó cho vào trong túi.
- Cô Đổng, cô không thể ở đây được nữa, tôi tìm cho cô một chỗ an toàn có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không đi, nếu có chết cũng phải chết ở nhà của mình.
Đổng Oanh Oang đột nhiên kêu lên, ôm lấy chăn khóc lớn.
- Vậy cũng được, tôi bảo hai người cảnh sát bảo vệ cô.
Diệp Phàm gọi Cao Bình lại, bố trí hai người cảnh sát một nam một nữ bảo vệ Đổng Oanh Oang cả ngày. Ngoài ra, Diệp Phàm cũng đành gọi Trần Quân đến Ngư Đồng bí mật bảo vệ cho Đổng Oanh Oang.
Quay về Cục, Diệp Phàm ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm ngâm. Vụ thảm án còn chưa có manh mối gì, tết nhất không ngờ lại còn có người chết, đúng là chó cắn áo rách.
Chín giờ sáng, Diệp Phàm cố gắng ra vẻ tươi tỉnh, tiếp nhận 10 chiếc xe mới từ tay đoàn người đại diện của Tập đoàn Thái Mậu Hồng Công. Lúc đi những người đại diện này chỉ nói một câu:
- Hi vọng Diệp tiên sinh sau này sẽ không bán tượng đồng nữa, chủ tịch hội đồng quản trị Lâm có vẻ...
Người đại diện này không nói nửa sau của câu đó nữa, đương nhiên là để Diệp Phàm tự ngẫm nghĩ.
Diệp Phàm sau khi có chút ngạc nhiên liền cười chua chát.
10 giờ, Cao Bình đến báo cáo tình hình thẩm vấn Vương Đông.
Nói là Vương Đông có cung cấp chứng cứ chứng minh, bọn họ thực sự tới nhà Mai Mân chuẩn bị khám xét tìm vật chứng. Tình hình tài chính của tập đoàn Đế Đô Vương Triều có chút vấn đề, gần đây ngân hàng và một vài doanh nhân cũng phản ánh, tập đoàn này mấy năm gần đây phát triển nhanh như vậy, có người tố cáo là do Đổng Phương lợi dụng công ty để ngấm ngầm rửa tiền, mở công ty chỉ là cái cớ che mắt thiên hạ, mục đích thực sự là rửa tiền bẩn, tiền phần trăm Đổng Phương thu cũng rất cao.
- Bọn người Vương Đông có điều tra ra gì không?
- Anh ta nói đang điều tra thu thập chứng cứ, có nghi vấn rất lớn.
Cao Bình nói.
- Nghi vấn rất lớn, tôi còn nghi ngờ bọn chúng âm mưu giết người, sao lại có thể trùng hợp như vậy. Nửa đêm đi khám xét tìm chứng cứ, Mai Mân vừa chết không lâu, sau khi tôi nói rõ thân phận không hỏi đầu đuôi lập tức đòi bắt người, đánh toàn chỗ hiểm, trong việc này chắc chắn có gì đó mờ ám.
- Hơn nữa còn khăng khăng Đổng Oanh Oang là bạn gái tôi, thật là vớ vẩn. Động cơ của Vương Đông là gì, anh điều tra rõ cho tôi, tra rõ rồi tính tiếp.
Diệp Phàm hừ lạnh. Trên thực tế, Diệp Phàm cũng có chút không hài lòng với tên đội trưởng đội hình sự Cao Bình này, tốc độ đến quá chậm, có dấu hiệu cố ý đến chậm. Vụ thảm án này tình tiết ly kì, Diệp Phàm hiện tại không có người có thể tin tưởng ở Cục. Có lẽ, kẻ giấu mặt đằng sau vụ án này cũng có tai mắt ở trong Cục, người có năng lượng lớn như vậy, cài tai mắt chẳng khó khăn gì, hoặc dùng tiền mua chuộc một vài cán bộ cảnh sát ý chí không vững vàng cũng không phải là việc gì khó. Trước mê lực của đồng tiền, tất cả nhân nghĩa đạo đức đều có thể bị vứt bỏ.
- Vừa rồi Viện trưởng viện kiểm sát thành phố gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta thả vô điều kiện bọn người Vương Đông, việc này chỉ là sự hiểu nhầm.
Cao Bình có chút khó xử nói.
- Nghi vấn chưa được điều tra rõ sao có thể thả người được, đó là nghi vấn giết người.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm thấy dùng Cao Bình cũng rất không thoải mái, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, một Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật như mình mà lời nói cũng không có trọng lượng gì cả, lẽ ra phải chấp hành vô điều kiện mới phải.
- Vậy thì được, tôi sẽ tạm giam lại vậy.
Cao Bình gật đầu, đang định bước ra thì có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phàm gọi mời vào.
Hai người bước vào, một người là Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban chính trị pháp luật Mã Bách Sinh, người kia Diệp Phàm không quen, dáng người gầy gầy.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi là Cố Khúc ở Viện kiểm sát.
Người đàn ông trung niên giơ tay tự giới thiệu.
- Ồ là Viện trưởng Cố, xin chào.
Diệp Phàm gật đầu chào.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi tới đòi người. Ở Viện không thể thiếu Vương Đông được, tuy hiện tại đang là nghỉ tết, nhưng Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng chúng tôi quá bận, việc tối hôm qua hoàn toàn là hiểu nhầm, Vương Đông có chút lỗ mãng, có chỗ chưa thỏa đáng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.
Cố Khúc tuy nói rất khách khí, nhưng thực ra trong lòng lại không phục.
- Xin lỗi thì không cần, đều là vì công việc cả. Nhưng Vương Đông có nghi vấn rất lớn, khi Cục công an chưa điều tra ra thì chưa thể thả được, mong Viện trưởng Cố thông cảm cho.
Diệp Phàm cũng rất khách khí trả lời Cố Khúc.
Cố Khúc tuy danh nghĩa là cấp dưới của mình, nhưng cũng có chức vụ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa hệ thống kiểm sát làm việc rất độc lập.
Ngay cả kinh phí như tiền lương chẳng hạn cũng đều do cấp trên trực tiếp rót xuống, không có quan hệ gì tới chính quyền địa phương. Cho nên Viện kiểm sát với tư cách là cơ quan đốc thúc giám sát, hoạt động còn độc lập hơn so với Cục công an và tòa án.
Do vậy, Diệp Phàm danh nghĩa là lãnh đạo của Cố Khúc, nhưng Cố Khúc lại chẳng coi hắn ra gì cả.
- Chủ nhiệm Diệp, Viện kiểm sát làm việc bình thường, chẳng qua ngẫu nhiên gặp phải vụ án giết người, hơn nữa sau khi đến hiện trường thì Mai Mân đã bị hại, hơn nữa, lúc đó anh cũng có mặt ở đó, Mai Mân sao có thể là do Vương Đông đem người giết được. Ngoài ra lúc vụ án xảy ra anh cũng có mặt ở đó, anh cứ đòi bắt người như vậy, có vẻ đang cố ý làm khó.
- Tôi cũng có mặt ở hiện trường, nhưng nếu viện kiểm sát mà đến khám xét phòng của Mai Mân thì sao phải lén lút như sát thủ như vậy, mặc áo đen sì, căn bản là không đúng trình tự, bắt người lung tung. Nếu các anh đã đến khám xét, sao không mặc trang phục công tác.
Diệp Phàm hừ lạnh, Mã Bách Sinh thản nhiên ngồi hút thuốc xem trò vui.
- Đây là yêu cầu công việc, có lúc sợ đánh rắn động cỏ nên phải làm như vậy, việc này cũng bình thường, công an các anh phá án chẳng phải cũng thường xuyên mặc thường phục sao?
Cố Khúc miệng lưỡi cũng không tầm thường.
- Chuyện quần áo tôi cũng không nói nữa, nhưng đến có chút đột ngột, khi tôi nói rõ thân phận, Đổng Oanh Oang chứng thực rồi Vương Đông vẫn muốn ra tay bắt người, hơn nữa ra tay cũng rất thâm độc, nếu không phải tôi có chút võ nghệ thì có lẽ đã bị trọng thương rồi. Hơn nữa bọn họ bịa đặt lý do, lẽ nào đó cũng là tác phong làm việc của Viện kiểm sát hay sao? Nếu thực sự như vậy thì tôi không khỏi nghi ngờ một vài đồng chí ở Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng có vấn đề về tư tưởng, hoặc tư tưởng chỉ đạo của lãnh đạo đã chệch hướng.
Diệp Phàm nói năng rất sắc bén, lợi dụng ưu thế lãnh đạo khiến Cố Khúc không thể nói được câu gì nữa, vẻ mặt rất không tự nhiên, đương nhiên trong lòng rất phẫn nộ. Nhưng Diệp Phàm là lãnh đạo của ông ta, ít nhất về danh nghĩa thì là như vậy.
- Hừ, Bí thư Diệp, tôi nghe nói khi đám người Vương Đông vào thì anh đang trói Đổng Oanh Oang lại, hơn nữa, Mai Mân chết sau khi anh vào.
Cố Khúc lên giọng, ý tứ rất rõ ràng.
- Ha ha, các anh mà nghi ngờ thì có thể điều tra, có cần phải xích tôi lại lôi về Viện kiểm sát thẩm vấn không?
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Anh Cố, tôi có nghe qua câu thế này, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, ha ha. Huống hồ, Viện kiểm sát các anh có quyền giám sát đôn đốc mà, đừng quên rằng quốc gia đã cho các anh quyền lợi chính đáng này
Lúc này, Mã Bách Sinh đang ngồi hút thuốc trên sô pha đột nhiên nói một câu, đương nhiên là có ý châm dầu vào lửa.
- Ý của Chủ nhiệm Diệp là không thả người?
Cố Khúc không thèm để ý đến Mã Bách Sinh, biết là tên này cũng chẳng có ý tốt gì, để ý đến lời hắn nói thì chỉ có thiệt thân.
- Điều tra rõ ràng xong rồi sẽ thả, việc này không thương lượng gì nữa, các anh đi đi, tôi còn bận việc. Ngoài ra, phô tô một bản các tài liệu liên quan tới tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều mà Vương Đông đang điều ra gửi cho tôi, tôi muốn đích thân xem xem rốt cuộc là tài liệu gì mà khiến Vương Đông nửa đêm phải đi khám xét Đổng gia, tài liệu có đầy đủ hay không, chứng cứ có xác đáng hay không.
Người của Đổng gia chết rồi, Cục công an thành phố đang điều tra, cũng rất cần tài liệu của Vương Đông. Hơn nữa, Vương Đông trước đó đã ẩn nấp quanh biệt thự của Đổng gia, bọn họ nhìn thấy tôi và Đổng Oanh Oang đi vào.
Nếu đã nhìn thấy tôi, đương nhiên có thể nhìn thấy kẻ giết người. Tôi không tin mười sáu con mắt của tám đồng chí ở Viện kiểm sát các anh mà không nhìn thấy dấu tích gì của kẻ giết người. Lẽ nào người đó biết độn thổ.
Hơn nữa, lãnh đạo Bộ công an và lãnh đạo tỉnh ủy cũng rất quan tâm, vụ thảm án 88 vô cùng quan trọng. Mọi vụ án khác đều phải nhường đường cho vụ thảm án này. Việc của Mai gia cũng rất có thể liên quan đến việc này, có thể là mắt xích đột phá trong vụ thảm án này.
Diệp Phàm xua tay, nói rất kiên quyết.
- Hừ, đồng chí Diệp Phàm, anh đang can thiệp vào công việc của Viện kiểm sát. Tôi sẽ phản ánh tình hình với lãnh đạo cấp trên.
Cố Khúc hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh của Diệp Phàm:
- Tùy.
Biểu hiện đó của Cố Khúc khiến Diệp Phàm càng cảm thấy tấm lưới đó đang khép lại, vì sao đường đường là Viện trưởng viện kiểm sát như Cố Khúc lại phải vội vàng đến đòi người, lẽ nào trên người Vương Đông có bí mật không thể nói ra được, bọn họ không dám để Vương Đông ở lâu tại Cục công an.
Hơn nữa việc tối qua Cố Khúc biết rõ như vậy, ông ta lại không hề có mặt tại hiện trường, các phương tiện liên lạc của đám người Vương Đông đều bị Cục công an tịch thu hết, Cố Khúc sao lại biết cụ thể như vậy, ngay cả những gì mình nói ông ta cũng biết rõ.
Kết hợp những việc này lại, Diệp Phàm đã có một phán đoán rõ nét, đó chính là trong Cục công an thành phố có tai mắt của Cố Khúc.
Phải mượn người từ trên Sở rồi, nhân viên ở Cục công an thành phố Ngư Đồng quá phức tạp, căn bản không thể tin được. Cứ thế này có lẽ không thể phá được thảm án 88.
Diệp Phàm còn nghĩ sâu xa hơn, có lẽ trong Cục đã có tai mắt của kẻ đứng đằng sau vụ án 88, một chút tin tức đều bị lọt ra ngoài thì còn phá án kiểu gì nữa. Cục diện như vậy khiến mình rất bị động, hơn nữa đối phương lại ẩn mình trong bóng tối, mình căn bản không làm gì được.
Phải chuyển sang chủ động mới được.
Nhưng cho dù là cán bộ trên Sở công an tỉnh xuống thì cũng chưa chắc đã đáng tin.
Buổi chiều, Diệp Phàm đến Căn cứ Đại Hùng Sơn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1139: Thăm quan căn cứ
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Tư lệnh căn cứ Đường Sâm cung kính dẫn Diệp Phàm vào trong văn phòng.
- Tư lệnh Đường, vụ thảm án 88 có lẽ ông đã nghe qua rồi phải không?
Diệp Phàm không vòng vo hỏi thẳng.
- Đương nhiên có nghe nói, hơn nữa tôi cũng thấy rất lạ, rất nhiều chuyện trùng hợp cũng xảy ra thì không còn là sự trùng hợp nữa. Nghe nói tướng quân đang điều tra vụ án này, thời gian nửa năm thực sự cũng không nhiều, cần tôi phối hợp thế nào, xin ông cứ nói.
Đường Sâm rất thông minh, Diệp Phàm vừa đến ông ta đã đoán ra ngay.
- Ừ, hiện nay Cục công an Ngư Đồng khá lộn xộn, tôi vừa tới cũng không có tâm phúc gì, rất khó xoay xở, cho nên muốn mượn một vài quân nhân có khả năng trinh sát phá án phối hợp với tôi điều tra lấy chứng cứ, đương nhiên phải chú ý bảo mật, các ông không cần ra mặt, âm thầm điều tra là được. Việc này đương nhiên là việc cá nhân, không cần báo cáo lên trên, coi như tôi nợ ông một cái ơn vậy.
Diệp Phàm cũng không khách sáo, nói thẳng.
- Sao lại nói vậy, có thể làm việc cho tướng quân là vinh hạnh của tôi. Hơn nữa, việc này cũng không thể coi là việc cá nhân, tướng quân cũng là một lòng vì quốc gia, có lẽ việc này còn liên quan đến an ninh quốc gia cũng nên. Căn cứ Đại Hùng Sơn bề ngoài thì là một cảng quân sự nhỏ, nhưng thực tế thì không phải, tầng hầm mới là khu vực trọng tâm cần bảo vệ, thủ trưởng xin đi theo tôi.
Đường Sâm nói xong liền mở cửa tủ quần áo trong phòng nghỉ ở bên trong. Vén quần áo sang một bên, ấn vào một tấm gỗ ở phía sau, không lâu sau thì xuất hiện một lối đi bí mật, sau khi Diệp Phàm đi vào thì lối đi đó lại tự động đóng lại, nhìn có vẻ như không có gì khác lạ cả. Thực ra cũng không khác mấy so với Căn cứ đảo Phi Ngư mà Diệp Phàm đã từng nhìn thấy. Lại đi qua mấy cánh cửa bí mật nữa, đều do Đường Sâm đi trước dẫn đường mở cửa, cuối cùng cả hai đi đến một chiếc thang máy, bước vào rồi thang máy chạy thẳng xuống.
Không lâu sau lại đến một đường thang cuốn đưa Diệp Phàm và Đường Sâm đi thẳng vào trong, có chút giống với thang cuốn vận chuyển hành lý ở trong sân bay.
Cuối cùng thì đến một cánh cửa lớn, lần này Đường Sâm dùng nhận dạng âm thông và vân tay, không lâu sau thì cánh cửa mở ra.
Lại xuất hiện một con đường vách đá.
- Tướng quân, đi vào trong là vào lòng núi rồi. Lúc trước Tổ đặc nhiệm chọn căn cứ Đại Hùng Sơn, chuyển nhân viên nòng cốt của đảo Phi Ngư sang đây là có mục đích cả. Bởi vì thứ nhất là vịnh ở căn cứ Đại Hùng Sơn rất tốt, bến cảng chỉ cần cải tạo một chút là tàu chiến hàng vạn tấn có thể ra vào dễ dàng. Hơn nữa cửa ra biển rất thích hợp, vào trong vịnh tránh bão, tránh vệ tinh giám sát đều rất có lợi. Quan trọng nhất là người của Tổ đặc nhiệm phát hiện ra một hang động tự nhiên trong núi Đại Hùng Sơn này, ở bên dưới có một con sông có thể dẫn trực tiếp ra biển sâu, đường đi kín đáo hơn nhiều so với đảo Phi Ngư. Cho nên sau khi cải tạo thì đã trở thành nơi trú đậu của tàu Thần Long M2, tàu ngầm hiện đại nhất của ta hiện nay.
- Thần Long M2 đúng là niềm tự hào của chúng ta, nhưng rốt cuộc nó có tính năng ưu việt gì, cho đến nay tôi vẫn không biết gì cả. Lần trước chỉ thấy nó lặn được rất sâu, khó bị phát hiện. Tàu ngầm lớn như vậy mà lặn lên lặn xuống đều rất nhông, tiếng ồn cũng rất nhỏ, tàu ngầm cũng rất dài, bên trong có gần trăm quân nhân thường xuyên đóng quân có phải không. Ha ha.
Diệp Phàm mỉm cười.
- Đó chỉ là những biểu hiện cơ bản nhất của nó. Tướng quân nếu muốn xem tài liệu thì phải tới phòng bảo mật để xem. Còn nhân viên thì lần đi Nhật Bản thực hiện nhiệm vụ vẫn chưa đủ quân số, nếu đủ quân số thì lên tới gần 200 người.
Đường Sâm có chút đắc ý nói.
- Không cần, tôi không có hứng thú với những thứ này.
Diệp Phàm xua tay, hai người đã đi vào đến lòng núi.
Cảnh tượng rất hoành tráng.
Bên trong rất rộng, phải rộng tới trăm mét, không biết dài bao nhiêu mét, không biết là dẫn tới đâu nữa, Diệp Phàm thậm chí còn nghĩ rằng quốc gia phải chăng đã đào thông cả lòng núi, dẫn đến một nơi nào đó.
- Chào thủ trưởng.
Vừa thấy Đường Sâm xuất hiện, quan binh đang làm việc trên cảng lập tức đứng nghiêm chào.
- Tất cả tập hợp, thủ trưởng nói chuyện.
Đường Sâm hô lớn, tiếng chuông vang rền, mấy trăm con người từ trong hang, từ trên các tầng, thậm chí từ dưới nước chui ra, xếp hàng nghiêm chỉnh, rất hiếu kỳ nhìn Đường Sâm, không biết thủ trưởng mà Đường Sâm nói là ai. Nếu là Diệp Phàm thì có đánh chết họ cũng không tin, sao có thể có chuyện đó được.
- Báo cáo thủ trưởng, thuyền trưởng Thần Long M2 Kim Chấn Đông đã tập hợp toàn thể thuyền viên.
Một thượng tá cao lớn hướng về phía Đường Sâm hô lớn.
- Tướng quân, xin chỉ thị của ông.
Đường Sâm xoay người, hướng về phía Diệp Phàm giơ tay chào, hai tiếng “tướng quân” vừa hô lên, tất cả quan binh đều không kìm được sự bình tĩnh, có lẽ đã có mấy chục người hô “ồ” một cái.
- Im lặng!
Đường Sâm vội vàng hô lớn, trong động đột nhiên im phăng phắc nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, nghỉ!
Diệp Phàm hô, nhìn mọi người một cái, nói:
- Hôm nay tôi chỉ đến xem loanh quanh, không có nhiệm vụ đặc biệt gì cả. Mọi người ở dưới sâu hàng trăm mét thế này có vất vả không?
- Vì nhân dân phục vụ, bảo vệ tổ quốc, không vất vả.
Mấy trăm quan quân cùng hô lớn, thông âm chỉnh tề vang vọng.
- Hôm nay tôi đại diện quân ủy, đại diện tướng quân Trấn, hỏi thăm sức khỏe tất cả mọi người.
Diệp Phàm hô lớn.
- Tướng quân vất vả rồi.
Bọn họ cùng hô lớn, vẻ mặt rất hưng phấn.
- Mọi người vì quốc gia cam tâm ở nơi quông năm không ánh nắng thế này, mọi người vất vả rồi. là một quân nhân, bảo vệ tổ quốc là sứ mệnh thần thánh của nhân dân. Tư lệnh Tiền, hôm nay vui, tối nay thêm mấy món cho mọi người có được không? Ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- Dạ, tướng quân!
Đường Sâm cười nói.
Sau đó, Đường Sâm và thuyền trưởng Kim đưa Diệp Phàm đi thị sát căn cứ, đi đến đâu các quan binh đều vẻ mặt cung kính, hưng phấn hô lớn “xin chào tướng quân”.
Diệp Phàm lúc này cũng thấy trong lòng chấn động, tuy không muốn phát triển trong quân đội nhưng không khí này vẫn rất tự hào.
Còn về việc bảo mật thân phận của mình, Diệp Phàm không có chút lo lắng, có thể ở đây thì đều là lực lượng tinh nhuệ, là bộ đội bí mật của quốc gia, bọn họ có lẽ đều biết cái gì là bảo mật. Nơi đây chính là bí mật cao nhất của đất nước.
Đến nửa đêm Diệp Phàm quay trở lại bên trên căn cứ.
Đường Sâm cười, đưa cho Diệp Phàm một bản dông sách, cười nói:
- Tướng quân, mấy người này đều công tác ở những cơ quan trọng yếu ở thành phố Ngư Đồng và tỉnh Việt Đông, chỉ cần ông nói ám hiệu thì bọn họ sẽ hết sức phối hợp với ông.
Diệp Phàm cầm lấy nhìn lướt qua, đột nhiên sửng sốt.
Trong đó có Cục phó Cục công an thành phố Ngư Đồng Vỹ Minh Phi, Phó viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng An Hồng Thăng, Cục trưởng Cục an ninh quốc gia Văn Nhất Tiếu.
Khi nhìn thấy chức vụ của một người, Diệp Phàm đột nhiên cười nói:
- Chị Sở Nhâm Nhâm này hình như là Phó chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ thành phố Ngư Đồng, các ông đúng là ở đâu cũng có tai mắt nhỉ. Ngay cả Hội liên hiệp phụ nữ cũng không bỏ qua.
- Tướng quân, thực ra các đồng chí phụ nữ là các đồng chí chuyển tin tức có lợi nhất, thường thì những lời bên gối của bọn họ đều có thể truyền được đến tai chúng ta. Các đồng chí này đều là thành viên tổ chức ngoại vi của Tổ đặc nhiệm, bọn họ chỉ bí mật lấy cái dông bộ đội, nếu không có hành động lớn gì thì có lẽ cả đời bọn họ đều công tác, học tập, sinh hoạt như người bình thường. Đương nhiên, huấn luyện kỹ năng cần thiết thì vẫn phải có, hai năm huấn luyện một lần, đối với bọn họ cũng đều có rất nhiều ích lợi. Không ảnh hưởng gì đến công tác gia đình mà vẫn lấy hai phần lương, hơn nữa, lương Tổ đặc cần của chúng ta đưa cho họ cao hơn nhiều lương ngành nghề kia mà bọn họ nhận được. Đi làm nhiệm vụ còn có trợ cấp, đương nhiên, nhưng người này đều là ông tài chúng ta đã tuyển lựa kỹ lưỡng, về mặt kỷ luật hoàn toàn có thể tin cậy.
Đường Sâm cười nói.
- Có phải ở thành phố nào các ông đều bố trí những người này.
Diệp Phàm hỏi, có chút tò mò, lập tức xua tay nói:
- Thôi bỏ qua đi, đây là bí mật, tôi không nên hỏi.
- Đối với tướng quân thì Tổ đặc cần không có bí mật, còn về việc bố trí tai mắt, mỗi thành phố không thể đều có được, có nhiều tiền cũng không thể đủ chi trả nổi. Thành phố Ngư Đồng có căn cứ Đại Hùng Sơn, cho nên mười mấy năm trước đã bắt đầu bố trí. Ở những thành phố ven biển phát triển đều bố trí những người như vậy, nhưng số lượng không nhiều như vậy, việc bình thường chúng tôi đều giao cho cơ quan an ninh quốc gia xử ý. Cục tình báo quân sự cũng có bố trí người, người của Tổ đặc cần thực ra lại không nhiều lắm. Thực ra, trong tình hình đặc biệt, cơ quan an ninh quốc gia và Cục tình báo quân sự đều phải cung cấp tin tình báo chuẩn xác cho chúng ta. Cho nên, Tổ đặc cần chỉ chú trọng những việc trọng tâm nhất, những việc thông thường thì đều không quan tâm. Dù sao Tổ đặc nhiệm cũng là anh tài của quốc gia, không thể nào mọi mặt đều quan tâm tới được.
Đường Sâm giải thích, nhìn Diệp Phàm một cái rồi lại nói:
- Tôi đã trao đổi với bọn họ phối hợp hành động với ông, danh nghĩa là vụ thảm án được quốc gia chú ý, cho nên không để lộ thân phận thực sự của ông.
- Ừ, ông vất vả rồi, cảm ơn.
Diệp Phàm vỗ vai Đường Sâm, nói:
- Giơ tay ra.
Đường Sâm chợt sững người, rồi nhông chóng hiểu ra, đột nhiên trong lòng vui mừng, bởi trình độ Quốc thuật là một trong những chỉ tiêu quan trọng khi kiểm tra của Tổ đặc nhiệm, trình độ quốc thuật chưa đạt thì khó mà có thể nâng hàm nâng cấp trong Tổ đặc nhiệm. Cho nên Đường Sâm không chút do dự, lập tức giơ tay phải ra, Diệp Phàm vận khí kiểm tra rồi nói:
- Ông đã đạt đến ngũ đẳng giai đoạn thứ hai rồi, có muốn đột phá lên tầng thứ ba không?
- Có!
Đường Sâm đáp không chút do dự, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Thuộc hạ dừng ở ngũ đẳng tầng thứ hai đã hai năm rồi, muốn đột phá lên tầng thứ ba nhưng không biết tại sao không thể được.
Đường Sâm có chút buồn phiền.
- Vận khí, đột phá.
Diệp Phàm đột nhiên hô lớn, dùng Hóa Âm Mê Thuật, Đường Sâm chợt chấn kinh, đột nhiên bị hô một cái, khí kình đột nhiên tỏa ra. Diệp Phàm cũng vận khí vỗ lên người ông ta một cái. Khí tức vừa vặn toát ra thâm nhập vào kinh mạch của Đường Sâm, bốp một tiếng, Đường Sâm cảm thấy đầu óc ong ong, lập tức bật người lên, lao ra cánh rừng bên ngoài ra sức đấm đá. Nửa tiếng sau Đường Sâm quay lại, cung kính hướng về phía Diệp Phàm, cung kính cúi chào như kiểu thuộc hạ bái kiến cao thủ thời cổ đại, nói:
- Cám ơn tướng quân, vấn đề phiền nhiễu tôi hai năm qua đã được giải quyết, cảm ơn.
- Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn. Đáng tiếc, nếu có thể phối hợp với thuốc thì có thể đột phá lên tầng thứ năm, nhưng bây giờ đã hết thuốc rồi. Nếu không mấy năm nữa ông sẽ có thể đột phá lên lục đẳng. Không vội, cứ bình tĩnh, công phu càng chắc chắn.
Diệp Phàm an ủi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1140: Không được thì đành bỏ đi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Tôi nghe Tướng quân!
Tiền Sâm cung kính nghe theo, trong lòng vẫn kinh ngạc. Vẫn luôn nghĩ rằng Diệp Phàm là con riêng của Ủy viên thường vụ Trung Ương, bằng không sao lại thăng quan nhanh như thế chứ. Năm ấy mới 23 tuổi đã là Tướng quân, hơn nữa, không ngờ còn trên cả mình, đến căn cứ Hùng Sơn cũng nghe thấy rõ.
Nhưng đến bây giờ thì đã hoàn toàn khâm phục rồi, theo biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm ít ra hắn ta cũng là cao thủ thất đẳng, bởi vì nếu là lục đẳng thì cơ thể không phát ra nội khí lớn như thế, không có nội khí lớn tỏa ra thì làm sao có thể tự mình phá khỏi cảnh giới được.
Cao thủ thất đẳng đối với thân thế ngũ đẳng như Tiền Sâm mà nói, đó chính là sự tồn tại của thần tiên, cả tổ đặc nhiệm A cũng không tìm ra được nhiều người vậy. Tiền Sâm vừa cúi đầu, như đã thể hiện sau này sẽ theo bước Diệp Phàm. Tất cả thành viên đội đặc nhiệm A là những vị tinh anh, khó có thể bị khuất phục.
Diêp Phàm đương nhiên hiểu rõ, vỗ nhẹ vai Tiền Sâm, cười nói:
- Sau này hang hay xem có cơ hội không, tôi đi đây.
Tiền Sâm lái xe tiễn Diệp Phàm, xe đi qua cổng thì thấy hai vệ binh mắt tròn xoe nhìn, phải mất một lúc lâu mới trở lại trạng thái ban đầu.
- Trương Lâm, người ngồi bên trong là vị nào vậy mà Tư lệnh phải đích thân lái xe thế, thật là lạ!
Một sĩ binh lẩm bẩm nói.
- Điều đó không cần phải nói, chắc chắn là chức to hơn Tư lệnh rồi. Tư lệnh là Đại tá, thì lãnh đạo của ông ấy chắc chắn là tướng quân, trời đất, cuối cùng thì hôm nay cũng đã mở mày mở mặt rồi, đã được nhìn thấy tướng quân.
Trương Lâm véo vào tay mình một cái cứ tưởng như đang mơ.
- Nói vớ vẩn, nhưng thật là tiếc không nhìn rõ được vị Tướng quân như thế nào, tiếc thật, nhưng cũng có chuyện để khoác lác rồi…
Một binh sĩ khác cũng tiếc nuối như tên trước.
- Hai anh không lo canh gác cho cẩn thận mà lại tào lao chuyện gì thế, cẩn thận không bắt giam lại.
Khi đó, thủ trưởng đội gác cổng là một thiếu tá lên tiếng
- Thủ trưởng, chúng tôi đã nhìn thấy tướng quân rồi.
Đồng chí Trương Lâm cười gượng, ra bộ đắc ý.
- Tướng quân, Tướng quân nào, các anh đừng có bịa chuyện, Tướng quân có đến thì đơn vị phải tổ chức đón tiếp long trọng rồi.
Thiếu tá nói, không tin lời hai người kia.
- Là sự thật thưa Thủ trưởng, Tư lệnh đích thân lái xe, người ngồi bên cạnh là một thanh niên, nhưng dung mạo ra sao thì chúng tôi không nhìn rõ.
Trương Lâm nói lại.
- Nói anh ngốc chưa đủ, mà còn có chút nực cười nữa, làm gì co Tướng quân trẻ tuổi? Hừm.
Thiếu tá hừm một cái rồi đi, miệng nói thầm:
- Quái lạ, sao Tư lệnh lại phải đích thân lái xe nhỉ? Thật tiếc khi nãy mình đi vệ sinh, đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi…..
Diệp Phàm vừa về tới trụ sở, sáng sớm ngày thứ hai đã lập tức cho gọi Vi Minh Phi – Phó cục trưởng tới gặp, khi thấy ám hiệu phía sau, Vi Minh Phi lập tức tỏ vẻ cung kính.
- Không cần câu nệ, tôi đến Ngư Đồng cũng là vì điều tra xét xử 88 thảm án. Vụ án đã được sự chú ý của cơ quan bí mật quốc gia, có lẽ, còn liên lụy chút ít đến an ninh quốc gia, họ yêu cầu tôi nhanh chóng phá vụ án này.
Diệp Phàm cười nói, làm dịu đi chút cảm xúc.
- Vâng, tôi nghe theo Chủ tịch Diệp.
Vi Minh Phi vẻ mặt trang trọng đáp lời.
- Anh Cao bằng trong đội cảnh sát hình sự là thế nào. Tối hôm qua, tôi cho gọi anh ta nhưng thái độ anh ta rất chậm rãi, nếu nói đi bắt phạm nhân thì phạm nhân cũng chạy lâu rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh ta có quan hệ tốt với Mã Bách Sinh, ngày trước cũng là do ông ta đề bạt.
Vi Minh Phi không có ý giấu diếm nữa, để Diệp Phàm nghĩ anh ta còn là phần tử tốt trong đội đặc nhiệm. Bằng không Vi Minh Phi sẽ không bao giờ nói ra bí ẩn này.
- Người này phải thay, nhưng thảm án 88 sẽ không thể loại bỏ, anh ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhưng không có thực lực, vị trí làm việc lại rất quan trọng.
Diệp Phàm hắng giọng.
- Nếu muốn thay cũng có chút khó khăn, thứ nhất là liên quan đến Mã Bách Sinh, thứ hai, quan hệ của anh ta trong thành phố không tồi.
Vi Minh Phi nói.
- Trước hết là đổi rồi di dời, gần đây có nhiều hạng mục cho những kẻ không được đào tạo, bảo anh ta tiếp tục học để đẩy cao năng lực cũng không tệ mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý kiến này hay.
Vi Minh Phi gật đầu.
- Anh ta đi rồi, việc của cảnh sát hình sự sẽ do một tay anh đảm nhiệm, nhưng, cũng phải cho anh một trợ thủ mới được.
Diệp Phàm như thoáng chút suy nghĩ, nói. Nhìn Vi Minh Phi cười nói:
- Anh xem xem trong cục người nào phù hợp với vị trí đó?
- Việc này, anh nhớ chú ý.
Vi Minh Phi có chút chần chừ, hắn đang lo Diệp Phàm đang thử mình. Bằng không kêu mình tự đề cử nhân sự, là cơ hội tốt để cho thân tín tham gia vào công quyền.
- Bảo anh nói thì anh cứ nói, sao phải lề mề thế.
Diệp Phàm gắt lên, vứt điếu thuốc đi.
- Vậy tôi xin nói, nhưng, không biết Chủ tịch Diệp có yêu cầu thế nào?
Vi Minh Phi hỏi có ý nghĩa sâu xa, lãnh đạo trao quyền cho mình, thì mình cũng phải lĩnh hội ý kiến của lãnh đạo mới được.
- Có năng lực, và quan trọng hơn là phải có được lòng tin.
Diệp Phàm điểm qua mấy điểm cơ bản.
- Đồng chí Điền Tiểu Thất Phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Triệu Hồ là người rất cừ, anh ta tốt nghiệp Đại học cảnh sát, linh hoạt, thông minh, tuy có chút bốc đồng nhưng xử lý công việc rất vững vàng. Trong thành phố, anh ta cũng đã từng phá nhiều vụ án giết người, vốn được đề bạt lên làm phó cục trưởng cục thành phố, nhưng vì khi đó có Mã Bách Sinh áp chế quá. Và cũng vì anh ta và Mã Bách Sinh có chút bất hòa.
Vi Minh Phi nói.
- Được, anh nói với chủ nhiệm Hoàng một tiếng đi, bây giờ việc hình sự do anh quản lý, anh hoàn toàn có thể cho Cao Bằng đi học ở trường Đảng. Phải làm nhanh chóng việc này, sau khi thông báo xong lập tức yêu cầu Cao Bằng đi học, và đồng thời mời Điền Tiểu Thất về làm đội trưởng đội hình sự. Về phần chính thức bổ nhiệm. cũng còn phải xem biểu hiện của anh ta thế nào.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Vi Minh Phi rồi nói tiếp:
- Hơn nửa năm rồi, anh có phát hiện vụ thảm án 88 có gì nghi ngờ không?
- Có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như mỏ Dương Điền, khai thác khu du lịch Cửu Tử Câu, còn cả việc khai thác bất động sản khu Hoàng đế triều đế đô….
Vi Minh Phi vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Mọi người đều nói đến mỏ Dương Điền, vậy rốt cuộc sự việc thế nào? Thành phố đã cho điều tra kỹ càng chưa?
Diệp Phàm nhíu mày nói, cảm thấy thành phố có chút không nỗ lực trong việc này.
- Điều tra, điều tra làm sao, căn bản là không vào tìm hiểu được.
Vi Minh Phi vẻ mặt khó coi.
- Không vào được, ở Ngư Đồng này, ngoài căn cứ quân sự, cục cảnh sát, và các cơ quan bí mật là không vào được, chứ mỏ Dương Điền tại sao lại không thể vào, chẳng lẽ nơi đây là đầm rồng hang hổ?
Diệp Phàm có chút tức giận nói.
- Không phải như thế, chỉ là việc kinh doanh khai thác mỏ Dương Điền có chút đặc biệt.
Vi Minh Phi nói.
- Nói cụ thể xem.
Diệp Phàm chợt lóe mắt.
- Công ty khoáng sản Dương Điền sản xuất ngọc thạch Dương Điền, cổ phần chính là tập đoàn Dương Điền, thực ra, mỏ Dương Điền chỉ là một công ty con của tập đoàn Dương Điền.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền là Quản Phi, năm nay chưa đến 30 tuổi, là người từ nước ngoài trở về. Nghe nói anh ta đã tốt nghiệp Đại học Yale của Mỹ, về tiếp nhận công ty của cha để lại, sau một thời gian ngắn đã phát triển thành Tập đoàn, tài sản tăng lên gấp nhiều lần.
- Trụ sở Tập đoàn này nằm tại Việt Châu, Ngư Đồng chỉ là một công ty con của họ mà thôi. Nhưng, nghe nói lợi nhuận mà công ty con Ngư Đồng mang lại lại là cao nhất. Quản Phi rất coi trọng nó, và thường xuyên thăm nơi này.
Chúng tôi không có gì sợ hãi Quản Phi, chỉ là bác anh ta là Bí thư đảng quần chúng Tỉnh Ủy, chức danh quá lớn.
Quản gia sinh được người con như anh ta, QUản Nhất Minh cũng rất chiều chuộng anh ta. Trước kia, khi Ngư Đồng xảy ra chuyện gì, Bí thư Hà luôn luôn phải mắt nhắm mắt mở với Quản Nhất Minh.
Hơn nữa, Phó chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Dương Điền là Đới Chí Quân, người này cũng đã thăm hỏi cục chúng ta. Anh ta còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị Ngư Đồng 1. Ngày trước bao cả phòng của chúng ta nhưng cuối cùng không thành, và khoản tiền hơn 8 triệu cũng như nước chảy đi mất.
Đứng sau người này là Đới Duy Cường, người này có hai vị làm ở tỉnh ủy luôn luôn chống đỡ cho, cộng thêm sự bảo hộ nghiêm mật của thuộc hạ Quản Phi nên không có ai dám trêu chọc.
Cục thành phố ngày trước điều tra vụ án 88 cũng đã đi, nhưng khi đó không phải Quản Phi tiếp đón mà là Đới Chí Quân tiếp, hai bên đều đã xuất chiêu nhưng cuối cùng cũng chỉ ăn bữa cơm, có chút lễ vật rồi lại ra về thôi.
Hơn nữa, Cục trưởng ngày trước lại không dám đắc tội với hai vị này, và Mã Bách Sinh cũng không thể đi gây chuyện. Cộng thêm thái độ Hà Trấn Nam có chút mờ ám, đương nhiên chẳng có ai tự tìm phiền toái cho mình.
Vi Minh Phi có chút tức giận.
- Nghe nói Đổng Phương của Hoàng triều đế đô là người có không ít cổ phần trong mỏ Dương Diền.
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là thế, nhưng, sau khi khai thác không lâu, lợi nhuện cũng rất tốt, có người khuyên Đổng Phương nên rút cổ phần ra nhưng Đổng Phương nhất định không.
Từng vì chuyện này mà Đổng Phương cùng Quản Phi, cả Đới Chí Quân đều đỏ mặt trong cuộc họp Hội đồng quản trị. Hiện nay Quản Phi tuyên bố, cho Đổng Phương chỗ tốt, nhưng Đổng Phương cũng chỉ cười lạnh nhạt, chờ đợi gì đó.
Sau này công ty của Đổng Phương dường như có chuyện gì đó, bị vào nhà giam, có người đoán là âm mưu của Quản Phi và Đới Chí Quân.
Nhưng, cũng không hẳn như thế, sau khi vụ án 88 xảy ra không lâu, Đổng Phương ốm bệnh chết trong nhà giam, và việc kinh doanh nhà họ Đổng cũng xuống dốc không phanh.
Tuy nhiên, đến tận sau này, Quản Phi cũng không ép Hoàng triều đế đô rút cổ phần. Nhưng phòng Hoàng triều cũng không bán đi được, khoảng không bố trí mấy trăm phòng.
Hiện nay đã vô cùng khó khăn đến mức phải đóng cửa, Mai Hồng vừa chết, liên tiếp gặp chuyện không may, Hoàng Triều Đế Đô có lẽ cũng đã chấm hết rồi.
Vi Minh Phi không ngừng than thở.
- Không phải Vương Đông nói đang điều tra vụ này sao, viecj này bên trong có mâu thuẫn gì không?
Diệp Phàm dập điếu thuốc, nói.
- Cũng không rõ, Vương Đông nói Hoàng Triều Đế Đô có tình nghi tẩy tiền. Nhưng, điểm này rất đáng hoài nghi, người nhà họ Đổng mấy năm nay có thể dựa vào bất động sản mà phát triển, thành tích của cải đã được người Ngư Đồng công nhận.
Nếu như nói anh ta có hiềm nghi tẩy tiền, điều này có chút không điều tra, đương nhiên không điều tra qua ai thì không thể chắc chắn được.
Mấy năm trước, tình trạng buôn lậu cũng rất nghiêm trọng, hầu hết đều là nhờ vào buôn lậu mà lên, đều muốn đem tiền tẩy trắng, cơ bản đều có thể mở công ty để làm việc này.
Tuy nhiên, loại công ty này không giống như Hoàng Triều của Đổng Phương.
Đương nhiên, Chủ tịch Diệp, chủ tịch cũng nên chú ý, Cố Khúc làm Viện trưởng ciện kiểm sát thành phố, luôn lạnh lùng kiêu ngạo. Hơn nữa, người ta nắm quyền, người ở Ngư Đồng có ai không nể mặt anh ta.
Anh hôm nay hung hăng đọ sức với anh ta, người này có thể giở thủ đoạn ở đằng sau, không thể phòng được,
Vi Minh Phi khuôn mặt đầy ưu tư, sầu lo.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1141 : Trên tỉnh đã hành động.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
- Haha, tôi đợi anh ta, chỉ sợ anh ta không ra tay, vừa mới rat ay chúng ta đã làm rối lên rồi…. nước trong sao lại khó bắt được cá, chính là bởi vì nước quá trong nên cá và người đều thấy nhau rõ ràng. Đục nước béo cò thì đã thuận tiện hơn. Có vài việc, rút dây động rừng, nếu Cố Khúc Kiểm không ra tay thì sao chúng ta có thể ra tay trước được.
Diệp Phàm dập điếu thuốc.
- Cách thức hành động thế nào?
Vi Minh Phi hỏi.
- Rất đơn giản, nếu anh Đới đã nợ của chúng ta mấy triệu thì phải trả, thiếu nợ phải trả tiền, đó là điều hoàn toàn chính đáng.
- Nghe nói người này còn đang sở hữu BMV sành điệu, như thế chứng tỏ anh ta là người có tiền, hơn nữa anh ta lại là Phó chủ tịch Hội đồng quản trị của mỏ Dương Điền, chứng tỏ cổ phần của anh ta trong đó cũng sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
- Có tiền mà lại không trả cho Cục chúng ta, chứng tỏ anh ta coi Cục của chúng ta như quả hồng hỏng mà thôi. Trước khác, nay khác, cứ đem chiếc BMV ra mà đấu giá.
- Sau đó sẽ điều tra về tìa sản liên quan đến Đới Chí Quân, ví dụ như ở mỏ Dương Điền thu nhập của anh ta là bao nhiêu, buộc anh ta phải trả tiền, chúng ta đều có thể quang minh chính đại mà tham gia.
Diệp Phàm phân tích kỹ lưỡng, Vi Minh Phi trong lòng khâm phục, cũng có chút lo lắng, nói:
- Chỉ sợ hai người đó, đến lúc đó mà hai vị đó chiếu cố xuống Cục thì việc lớn rồi.
- Hừm, có lớn hơn thế nữa thì cũng là thuộc Đảng, lẽ nào Việt Đông không to bằng họ hay sao? Việt Đông không bằng Trung ương. Tôi không tin hai người 4 tay lại có thể che mắt thiên hạ.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Vi Minh Phi giật mình, thầm nghĩ, vụ thảm án 88 này đã được có quan mật vụ quốc gia để ý, chứng tỏ Diệp Phàm đến đậy điều tra chắc chắn cũng có lực lượng hỗ trợ, có bọn họ ra tay, người trong tỉnh có phải can thiệp thì bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Buổi sáng ngày thứ hai, cuối cùng Vi Minh Phi cũng đã trao đổi với đồng chí Hoàng. Lúc đầu Hoàng Chí Minh còn chút do dự, chứng tỏ vẫn lưỡng lự bên Cao Bình, vì dù gì Cao Bình cũng có quan hệ tốt với Mã Bách Sinh, vì thế mà Hoàng Chí Minh có chút băn khoăn.
Tuy nhiên, sau khi Vi Minh Phi ngầm nói đây là chủ định của Diệp Phàm thì ông ta không còn do dự nữa, lập tức đồng ý ngay.
Bởi vì giờ đã là Tết rồi, trường Đảng cũng sắp nghỉ rồi. Vì thế, thông báo đến tay Cao Bằng, mặt hắn ta liền sầm xuống. Biết rằng Diệp Phàm không hài lòng về mình…..
Trong lòng hắn ta vừa hối hận, lại vừa phẫn nộ, nhưng, hắn cũng chỉ biết chấp nhận quyết định của lãnh đạo cấp trên mà thôi. Đến đội làm xong thủ tục bàn giao rồi về nhà yên tâm đón Tết.
Mà bên này Vi Minh Phi cũng rất nhanh chóng, từ đề nghị của anh ta, có Diệp Phàm bắt nhịp, anh ta nhanh chóng điều động được đồng chí Điền Thất Hòa của Công an thành phố Triều Hồ về làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục công an thành phố.
Quan hệ giữa Vi Minh Phi và Điền Thất Hòa tương đối chặt, trước đó Vi Minh Phi đã giải thích thận trọng cho người mới đến. Điền Thất Hòa vào phòng làm việc của Diệp Phàm tỏ ra hết sức cung kính.
- Yêu cầu duy nhất của tôi là anh dùng hết khả năng của mình, điều tra vụ thảm án 88 nửa năm về trước của cảnh sát hình sự. Trong quá trình phá án, bất luận gặp khó khăn gì, hay liên quan đến ai, đến vần đề gì, anh cũng sẽ kiên quyết điều tra chứ?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Điền Thất Hòa nói.
- Tôi đã rõ thưa Chủ tịch Diệp.
Điền Thất Hòa dõng dạc đồng ý.
- Giả dụ tôi và Cục trưởng Vi ra lệnh không giống nhau thì anh sẽ nghe theo ai?
Diệp Phàm cố ý thản nhiên nói.
- Tôi sẽ nghe theo tổ chức.
Điền Thất Hòa rất thông minh trả lời, nếu trả lời là nghe Diệp Phàm cũng có vẻ sẽ hiệu quả và có ích, còn nếu trả lời là nghe theo Vi Minh Phi thì lại hoàn toàn không như thế. Hai chữ “ tổ chức” kia cũng đã ngầm chỉ là Diệp Phàm.
- Được, phá được vụ án này tôi sẽ thưởng cho anh. Anh đừng có chỉ nhìn vào chức Đội trưởng đấy, hiện Cục đang trống hai vị trí Phó cục trưởng, anh đi đi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Vâng!
Điền Thất Hòa làm động tác rất cảnh sát, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Anh ta có hy vọng, tự nhiên cảm thấy trong lòng vui hơn.
- Thế nào Thất Hòa, Bí thư Diệp là người rất rõ ràng phải không?
Vi Minh Phi cười nói.
- Rất quyết đoán.
Điền Thất Hòa trả lời.
- Theo anh ấy anh không hối hận chứ?
Vi Minh Phi thản nhiên nói
- Những chuyện gần đây của Bí thư Diệp chắc anh cũng đã nghe qua, người đầu thành phố cũng đã có một số ý kiến về anh ta…..anh phải chuẩn bị tư tưởng tốt mới được. Có một số việc phải suy xét rõ ràng nếu không sau này có hối hận cũng muộn.
- Con người sinh ra khó tránh khỏi vài lần khó khăn.
Điền Thất Hòa châm điếu thuốc cho Vi Minh Phi.
- Hay, nói hay lắm.
Vi Minh Phi vỗ nhẹ vào vai Điền Thất Hòa, suy nghĩ sâu xa.
Buổi sáng ngày mùng 6.
Diệp Phàm đang ngồi trong phòng làm việc, Mã Bách Sinh tiến đến. Cùng với anh ta còn có Phó bí thư thành ủy Thái Chí Dương, và mấy người không quen biết, nam có, nữ có. Nhưng người nào người nấy mặt mũi rất nghiêm trọng, giống như đoàn “Bao công”.
- Anh là Diệp Phàm?
Một người đàn ông ưỡn cái bụng bia trước mặt Diệp Phàm hỏi, cặp mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc.
- Vâng, anh là…?
Diệp Phàm gật đầu, bình tĩnh hỏi lại.
- Tôi là Khúc Bạch Thu của Viện kiểm sát Tỉnh.
Anh ta dùng lời nói cao ngạo trả lời.
- Ông ấy là Phó kiểm sát Khúc của Viện kiểm sát, đồng chí Diệp Phàm, Thành Ủy bảo tôi cùng phối hợ với Phó kiểm sát muốn hỏi một số việc.
Thái Chí Dương mặt lạnh tanh nói.
- Phó kiểm sát Khúc, có chuyện gì xin cứ nói, sắp đến Tết rồi, chúng tôi ở đây đều làm tăng ca.
Diệp Phàm thản nhiên nói, kêu chủ nhiệm phòng ra mời thuốc nước.
Nhưng chỉ có Thái Chí Dương châm thuốc, còn lại Mã Bách Sinh và các kiểm sát viên khác đều không hút, chứng tỏ một tư thế làm việc chung của Viện.
- Anh nói đi.
Phó viện Khúc ra hiệu cho một người trung niên.
Người trung niên kia gật đàu, nhắc người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ đó lấy ra một quyển sổ ghi chép lại.
Người trung niên vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói:
- Tôi là Vệ Trọng, trưởng phòng giám sát, trinh sát của Viện Kiểm sát tỉnh. Đồng chí Diệp Phàm, tôi đại diện Viện kiểm sát Tỉnh muốn hỏi đồng chí, mỗi lời nói của đồng chí đều được chúng tôi ghi chép lại, đồng chí đã hiểu chưa?
- Có cần đến phòng thẩm vấn không, như thế sẽ càng nghiêm chỉnh hơn, ha ha
Diệp Phàm thản nhiên cười rồi gật đầu, lấy điếu xì gà trong ngăn kéo, tự châm cho mình một điếu.
- Không cần thiết phải thế.
Vệ Trọng lắc đầu, bắt đầu hỏi:
- Đồng chí Diệp Phàm, có người phản ánh lại với Viện, ngày 15 tháng 2 Chủ tịch Mai Hồng tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô bị giết tại nhà, đồng chí là người bị tình nghi nhất.
- Lời này do ai nói?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Đồng chí Diệp Phàm, mong đồng chí có thái độ nghiêm túc, giờ là tôi hỏi đồng chí, không phải đồng chí hỏi lại tôi.
Vệ Trọng tỏ ra không hài lòng, nét mặt hó coi, quát lại.
- Cơ quan kiểm sát cấp trên có quyền hỏi, nhưng tôi là Bí thư Đảng ủy chính trị thành phố Ngư Đồng này, khi không hiểu câu hỏi của các vị, tôi cũng có quyền được hỏi lại. Lẽ nào chỉ cho phép các anh hỏi mà tôi không được hỏi? Đồng chí Vệ Trọng, bây giờ là Tết, nếu các anh có bằng chứng thì hãy trực tiếp tra khảo tôi.
Diệp Phàm nhếch mép cười, nói ra những lời không lọt tai.
Khúc Bạch Thu ngồi bên cạnh nhíu mày nói:
- Anh cho rằng chúng tôi không tra khảo được anh sao, hay là không dám tra khảo anh đúng không? Đừng có lấy cái chức Bí thư Đảng ủy chính trị thành phố Ngư Đồng này mà đòi che mắt thiên hạ, ở đây, dưới quyền của Đảng, lãnh đạo Tỉnh ủy của Ngư Đồng mà anh còn thái độ này thì chúng tôi hoàn toàn có thể khảo anh, nể mặt anh thì anh đừng có kiêu ngạo, tự đại.
- Kiêu ngạo! Tôi trước giờ không kiêu ngạo. Chỉ muốn hỏi sắp sang năm mới, anh là lãnh đạo của Viện, không sai, anh đến tra hỏi tôi, tôi chỉ hỏi câu “tại sao” cũng không được sao? Đạo lý ở đâu?
Diệp Phàm nghiêm mặt, vẫn ngồi trên ghế quý của mình, thổi ra làn khói thuốc nhìn khuôn mặt tối sầm của Khúc Bạch Thu.
- Bịch.
Một tiếng đập lớn giáng xuống chiếc bàn của Diệp Phàm, Khúc Bạch Thu nói:
- Anh có thái độ gì? Bí thư Thái, đây là tố chất cán bộ thành phố Ngư Đồng của các anh sao? Tư tưởng, tác phong đều tầm thường thế này sao?
- Ở đây là Ngư Đồng, đồng chí Khúc Bách Thu nên chú ý lời nói và hành động của mình, dù gì thì anh cũng là đại diện cho Viện kiểm sát tỉnh, làm sao lại có thể hành động giống như tên côn đồ, đập vào bàn của tôi như thế, đạo lý ở đâu?
Diệp Phàm quay chiếc ghế của mình, nhìn An Vệ Dân nói:
- Chủ nhiệm An, phiền anh ghi lại tất cả lời nói và hành động của Phó viện Kiểm sát Khúc.
- Vâng … thưa Bí thư.
An Vệ Dân lấy bút vở ghi chép lại. Lúc này Diệp Phàm làm gì cũng khiến anh ta sợ, nên đâu dám chần chừ, phản kháng.
- Anh… muốn khảo thì trực tiếp đến Phòng thẩm vấn Viện kiểm sát.
Khúc Bách Thu không chịu nổi, bèn quát Vệ Trọng.
- Kiểm sát trưởng Khúc…. Xin hãy bình tĩnh, giờ là Tết, hay là cứ tiếp tục tra hỏi đi. Đừng làm lỡ việc.
Thái Chí Dương bên cạnh lên tiếng than.
Sao mình lại xui xẻo vậy, đến Tết rồi mà lại cứ phải ở Ngư Đồng làm gì, thế cũng tốt, bị Bí thư Hà Trấn Nam bắt làm tráng đinh, khiến cho không thành gì.
Sự mạnh mẽ cảu Diệp Phàm đã được Thái Chí Dương lưu ý, vơi người này Thái Chí Dương không nghĩ tới việc vô cớ mà đắc tội. Mà đối phương lại là Phó việ kiểm sát , đây quả thực là hai lựa chọn khó khăn.
- Bắt người, được, mời anh xuất trình giấy bắt người.
Diệp Phàm thản nhiên nói, lại quay về nhìn An Vệ Dân:
- Chú ý ghi chép lại cẩn thận, không được để lọt từ nào, hành động nào của Khúc kiểm sát trưởng.
- Vâng thưa Bí thư.
An Vệ Dân chỉ còn cách gật đầu, nhanh chóng thành đầu heo mất rồi, thật là xui xẻo.
- Anh…
Khúc Bách Thu bị chặn họng, anh ta không có giấy tờ để bắt người. Vơi người quan chức cấp Phó sở như Diệp Phàm thì không thể nói bắt là bắt được, nếu cuối cùng làm loạn Ô long, người ta cũng sẽ bỏ qua thôi, cuối cùng mà không hạ được Viện thì cũng rất phiền phức.
- Không có giấy bắt giam chứng tỏ các anh đang hành động cá nhân, việc này hình như không chịu bảo hộ của luật pháp.
Nói theo phương diện khác thì hành động này cungc có khi là phạm pháp. Là Phó viện kiểm sát mà đến điểm cơ bản trong luật pháp cũng không hiểu, tôi lấy làm nghi ngờ, sao anh có thể ngồi vào vị trí này được.
Đương nhiên, không trừ phi lãnh đạo cấp trên đã điều tra lầm. Chủ nhiệm An, hãy ghi chép lại cẩn thận, có thời gian tôi sẽ tới Viện kiểm sát hỏi xem, việc này có chút vi phạm quy định không?
Diệp Phàm từ từ ép Khúc Bạch Thu khiến anh ta suýt tức điên và chạy, hai mắt mở trừng trừng nhìn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1142 : Tôi sai rồi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu tầm : 4vn
Mãi một lúc sau anh ta mới phẫn nộ lên tiếng:
- Hôm nay Khúc Bạch Thu tôi sẽ trực tiếp tra khảo anh, cái gì dám chỉ trích viện chúng ta phá án là phạm pháp? Cái gì lại gọi là phạm pháp, anh có hiểu không?
Sau khi quát xong, Vệ Trọng vẫn không có động tĩnh gì, anh ta bèn nói luôn:
- Sao hả Trưởng phòng Vệ, có phải lời nói của tôi không có người nghe sao?
- Việc này, Trưởng viện Khúc…
Vệ Trọng nhìn Khúc Bạch Thu cũng với khuôn mặt khó xử, việc này không có giấy bắt người thì làm sao có thể tùy tiện bắt người, hôm nay dù gì cũng không chuẩn bị cho việc bắt người.
Nhưng, Khúc Bạch Thu vẫn rất kiên cường, Vệ Trọng không dám kháng lại, chỉ có hai người con gái dưới quyền nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, xin anh phối hợp cùng với chúng tôi, đừng gây khó dễ cho chúng tôi.
Hai viên kiểm sát tiến lên phía trước, lấy còng ra định đưa Diệp Phàm đi.
- Đội trưởng Điền, tiễn khách.
Diệp Phàm đột nhiên từ bên ngoài nói.
Cửa rầm một cái mở ra, Điền Thất Hòa cùng mấy viên cảnh sát tiến đến, chỉ mấy bước đã tiến đến trước mặt Diệp Phàm, trợn mắt nhìn Vệ Trọng.
Hai viên kiểm sát đành phải dừng bước, chứng tỏ muốn đối đầu với người ta, đây là địa phận của người ta mà lại đòi dẫn người ta đi, định không coi cảnh sát nơi đây ra gì.
- Tạo phản rồi, dám chống lại công pháp.
Khúc Bạch Thu hét lên một tiếng, rồi nói với cô nhân viên bên cạnh:
- Lập tức gọi điện cho Bí thư Hà Trấn Nam, tôi xem xem, gan của cán bộ Ngư Đồng này to cỡ nào.
Nữ kiểm sát lập tức lấy điện thoại và gọi, nhưng rồi khuôn mặt ngắn tũn nói:
- Trưởng viện Khúc, không gọi được cho Bí thư Hà.
- Bí thư Thái, phiền anh gọi xem sao. Bí thư Hà có số khác hay không.
Khúc Bạch Thu nói, liếc nhìn Diệp Phàm.
Thái Chí Dương cũng kiên trì gọi điện rồi cũng nói không gọi điện được, gọi đến nhà thì người nhà nói Bí thư không có nhà. Trong lòng hắn ta đang chửi thầm Bí thư Hà cố ý tắt máy.
- Đừng tưởng không có Bí thư Hà thì không còn ai trị được anh, hôm nay Khúc Bạch Thu đến đay nếu không tra khảo anh thì không phải là họ Khúc nữa.
Khúc Bạch Thu hừm một tiếng rồi trực tiếp gọi điện cho Viện trưởng Khương Nhất Lâm.
Âm thanh rất lớn, mọi người trong phòng đều có thể nghe rõ.
- Bí thư Khương, đồng chí Diệp Phàm của thành phố Ngư Đồng không phối hợ cùng với chúng tôi, hơn nữa, còn kiêu ngạo, tự cao tự đại…. Tôi muốn lập tực bắt Diệp Phàm, chủ tịch Mai Hồng bị giết, lú đó anh ta có mặt có cả Vương Đông làm chứng, vì thế anh ta là người nhiều nghi ngờ nhất, đối với loại người này viện chúng ta không thể nương tay được, nếu để cho anh ta thoát thì sao được?
Khúc Bạch Thu khiến sự việc phức tạp lên.
- Sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng, anh cho người gọi điện cho Bí thư Hà trước đã.
Khương Nhất Lâm không có quyết định gì ngay.
Việc này, bắt một Bí thư Thành ủy không phải là việc đơn giản, huống chi, sự việc còn đang trong quá trình điều tra, chưa có chứng cứ gì. Nếu cuối cùng điều tra không ra gì thì sẽ mất mặt.
Huống chi, ngồi ở vị trí của Diệp Phàm thì chẳng có ai không có lãnh đạo đằng sau hỗ trợ, tự nhiên lại lôi cả Khương Nhất Lâm ra, cũng không thể nghĩ ra sự việc sẽ rắc rối thế nào.
- Không liên lạc được với Bí thư Hà.
Khương Nhất Lâm nói.
- Không liên lạc được thì tìm xem.
Khương Nhất Lâm nói, cũng thầm nghĩ, nghĩ tới trò
“tắt máy” không thấy bóng dáng đâu. Ở Ngư Đồng đến những người của Hà Trấn Nam cũng không lộ diện thì bản thân ông ấy cũng sẽ không lộ diện.
- Bí thư Khương, đối với việc chọn người thành phố Triệu Hồ tôi cũng đã suy xét rồi.
Khúc Bạch Thu bỗng nhien nói ra câu không liên quan, mọi người khác đều không hiểu gì, chỉ có Khương Nhất Lâm hiểu.
Bởi vì gần đây Viện kiểm sát đang suy xét chọn người làm Viện kiểm sát trưởng thành phố Triều Hồ, mà Khương Nhất Lâm là ứng cử viên không có chút cản trở nào.
Mặc dù nói làm theo quy định của luật pháp, chọn người làm Viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Triều Hồ sau khi được Hội đồng nhân dân thành phố chọn ra, sẽ phải đệ trình lên Hội viên thường vụ Hội đồng đại biểu nhân dân tỉnh phê chuẩn, nhưng đây chỉ là thủ tục mà thôi. Viện kiểm sát tỉnh có quyền quyết định rất lớn trong việc bổ nhiệm Viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Triều Hồ. Còn những gì thể hiện bên ngoài cũng chỉ là quy định mà thôi.
- Vậy được, hãy đưa người đến phòng thẩm vấn của Viện trước, nhưng thái độ của các anh cũng nên mềm mỏng chút, dù gì thì sự việc còn chưa có quyết định gì rõ ràng, đừng có gây náo loạn như thế……. Khương Nhất Lâm biết Khúc Bạch Thu sẽ ủng hộ mình trong cuộc tuyển chọn viện trưởng lần này, có được sự ủng hộ của hắn ta là ông ta có thể được 80% số phiếu đồng ý rồi.
Để thực hiện được ý đồ của mình, Diệp Phàm đành phải mềm mỏng, hy sinh. Hơn nữa, sau này không điều tra ra được gì, có thể dựa vào việc nói mình là người có hiềm nghi nhiều nhất để có thể nói lại việc làm tắc trách của nhân viên Viện kiểm sát. Đương nhiên cũng có ảnh hưởng nhất định, Khương Nhất Lâm tin mình có thể làm ổn thỏa việc này.
Dù gì thì Khương Nhất Lâm cũng là quan cao cấp Phó tỉnh, cao hơn Diệp Phàm nhiều lần. Ông ta không tin một Bí thư cấp Thành phố lại có thể làm kinh thiên động địa được.
- Các anh tránh ra, Viện trưởng Viện kiểm sát đã có chỉ thị, lập tức bắt đồng chí Diệp Phàm. Nếu các anh chống cự, cũng chính là chống người thi hành công vụ, cùng giải về giải quyết.
Khúc Bạch Thu tắt điện thoại, khí phách ngang tàng, hừm nói với Vệ Trọng.
Điền Thất Hòa nhìn Diệp Phàm rồi lại nhìn Khúc Bạch Thu. Nhưng, anh ta chịu đựng, đứng sãn sang phía sau Diệp Phàm, nhìn đám người Vệ Trọng như hổ rình mồi, nếu muốn bắt người thì sãn sang xông ra tấn công.
Mấy cảnh sát viên trong lòng lo lắng, than thở, lần này các lãnh đạo chiến đấu với nhau, thân tép riu đứng giữa thật là đen đủi.
Nhưng, đội trưởng Điền Thất Hòa vẫn chưa lên tiếng, Diệp Phàm vẫn thản nhiên ngồi đó, mấy cảnh sát đó cũng không gan nào dám chạy trước, nếu Bí thư Diệp có quay lại thì chắc chắn sẽ bị khai trừ ra khỏi hàng ngũ công an. Ngày trước hai vị Phó cục vì không nghe lời nên bị khai trừ. Ví dụ như thế lúc nào cũng là lời cảnh báo cho các cảnh sát viên. Vì thế bằng bất cứa giá nào, cảnh sát hình sự cũng phải đối đầu với đám người Vệ Trọng.
- Các anh thật sự biết luật mà vẫn phạm luật, dám chống lại luật pháp phái không. Diệp Phàm đã bị Viện kiểm sát tỉnh phê chuẩn bắt đi vì là hiềm nghi lớn trong một vụ giết người, các anh nếu bao che cũng sẽ là đồng lõa, bắt hết vào nhà giam.
Khúc Bạch Thu lớn tiếng giáo huấn.
Mấy viên cảnh sát vẫn không động tĩnh gì, lại là một tiếng “rầm” giáng lên bàn, nhìn Mã Bách Sinh nói:
- Lập tức gọi điện cho Viện kiểm sát trưởng thành phố Cố, dẫn người đến đây. Tôi xem xem, cục công an này còn dám chống đối pháp luật hay không?
Đúng lúc đó, điện thoại Diệp Phàm đổ chuông, là giọng nói của Trấn Đông Hải:
- Ngày mai anh hãy dừng lại việc của Ngư Đồng, tới thành phố Phổ Hải, việc của Đỗ Phong không thể kéo dài thêm nữa. Gần đây bên ngoài đã có động tĩnh, anh lại không rảnh rỗi, Đỗ Phong là một nhân tài, rất có ích, bằng không anh tự mình giải quyết cũng được.
- Nhưng tôi không có cách nào mà đi được.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Anh nói thế có ý gì, định cãi lại lời quân lệnh sao.
Trấn Đông Hải giả giọng dọa người. Xem ra, nước ngoài đã có động tĩnh, ông ấy ngồi không yên rồi.
- Không phải ý đó, vấn đề là tôi sắp phải ngồi tù rồi, làm sao có thể đi Phổ Hải xử lý việc này việc kia được.
Diệp Phàm cố ý bất đắc dĩ than nói.
- Ngồi tù, tên tiểu tử này có thủ đoạn gì đây? Cái gì mà ngồi tù, rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ ràng xem nào.
Trấn Đông Hải ngạc nhiên, hỏi dồn dập Diệp Phàm.
- Thì là thế này, hôm ngày 15, tôi và….
Diệp Phàm đem hết chuyện nói lại một lượt.
- Khốn kiếp, chẳng phải thêm phiền phức sao? Anh đợi chút, tôi gọi điện thoại.
Trấn Đông Hải suýt chút nữa tức chết, tắt điện thoại đi rồi lại gọi điện thoại. Diệp Phàm tắt điện thoại rồi lại ngồi quay quay trên chiếc ghế quay của mình, rất thảnh thơi, Thái Chí Dương ngồi cạnh toát cả mồ hôi trán, vốn muốn trốn ra nhưng thấy Khúc Bạch Thu trừng mắt, không thể làm gì được.
Không lâu sau, Cố viện trưởng dẫn đến mười mấy kiểm sát viên, trên tay cầm một biên bản bắt giam. Khúc Bạch Thu cầm biên bản đó để lên bàn của Diệp Phàm nói:
- Nhìn rõ chưa, không phải là giả đúng không?
Diệp Phàm làm ra bộ cầm lấy tờ giấy xem, rồi lại sờ sờ, nói:
- Nhìn có vẻ là thật, anh xem, chữ ký của Viện trưởng Cố vẫn còn chưa khô mực này, ha ha.
Rồi hắn ta quay sang nhìn Khúc Bạch Thu nói:
- Đồng chí Khúc, đồng chí đừng hối hận nhé.
- Hối hận, Khúc Bạch Thu tôi không bao giờ làm chuyện gì hối hận.
Khúc Bạch Thu đắc ý lớn tiếng trả lời, nhìn Vệ Trọng nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, lập tức bắt về thẩm vấn.
- Khúc Bạch Thu, mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó đó.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Anh tự coi anh là thần, chó má thật.
Khúc Bạch Thu tức giận, nói ra câu thô tục, “ đi”.
Thái Chí Dương nhíu mày, Diệp Phàm tự động đưa hai tay ra, kiểm sát viên lấy còng ra còng tay Diệp Phàm.
- ấy, đừng chặt thế chứ, gẫy tay người ta thì anh cũng không đền nổi đâu.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đã bị đeo còng lại còn giở thủ đoạn.
- Bạch Thu, đã bắt người chưa?
Giọng nói hấp tấp vội vàng trong điện thoại,
- Bắt rồi, đang chuẩn bị giải đi.
Khúc Bạch Thu hơi ngạc nhiên, cảm giác có biến cố gì đó. Nghi ngờ người vừa gọi điện thoại cho Diệp Phàm. Nhưng anh ta tự tin làm chắc chắn rồi, tin tưởng Khương Nhất Lâm đã quyết định việc này.
- Lập tức thả người, các anh quay về ngay, việc này không nhắc lại nữa.
Khương Nhất Lâm vội vã nói.
- Tại sao?
Khúc Bạch Thu hừm nói, mặt tối sầm.
- Không vần hỏi tại sao, lập tức thả người, rời khỏi Cục công an thành phố Ngư Đồng ngay lập tức, đây là mệnh lệnh.
Khương Nhất Lâm càng quả quyết.
- Không được, tôi sẽ thẩm tra trước rồi mới nói. Bí thư Khương, việc của thành phố Triều Hồ sẽ có chút khó làm.
Khúc Bạch Thu lại giở chiêu đó.
- Anh Khúc, đây là lệnh của cấp trên, anh nhanh chóng thả người, người đó đằng sau còn có người hỗ trợ, tôi không quyết định được.
Khương Nhất Lâm nhẹ giọng nói, mờ mịt ám chỉ có người khác đứng sau chuyện này.
- Là ai?
Khúc Bạch Thu không yên tâm, hỏi đến tận cùng.
- Cái gì không nên hỏi thì không hỏi, anh Khúc, lập tức quay về ngay, đừng nhiều lời.
Khương Nhất Lâm hừ nói.
- Tôi đã bắt rồi, giờ lại bảo tôi thả người như thế còn ra thể thống gì, hơn nữa tôi đã nói rồi, không bắt người thì tôi không phải họ Khúc.
Khúc Bạch Thu trình bày.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương