Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2146: Tình hình đột phá..
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
- Cô ta dám!
Diệp Phàm thốt ra mà không hề nghĩ ngợi.
- Cô ta có cái gì mà không dám, mặc dù là xã hội hiện đại, nhưng cô giết một người cũng không thể điều tra ra là cô.
Ví dụ như cậu, cậu muốn giết một người, cảnh sát có thể điều tra ra cậu sao? Đây là thủ đoạn của cao thủ.
Ví dụ như, từ xa cậu có thể ném phi đao giết người. Cảnh sát hình sự làm sao có thể điều tra ra, trừ phi là cao thủ Tổ đặc nhiệm A ra mặt.
Tuy nhiên, không liên quan đến an toàn của đất nước, Tổ đặc nhiệm A không thể ra tay.
Phí Thanh Sơn nói với Diệp Phàm thật ra quan tâm đến hắn.
- Sư bá… không phải cháu có ý này. Hồng Y đã cứu cháu vài lần. Cháu nghĩ, chuyện cháu và Viên Viên cô đã biết từ trước. Vài năm rồi cô cũng không ra tay.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì hơi lạ.
Phí Thanh Sơn gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm có chút kỳ lạ. Diệp Phàm có chút chột dạ, mặt hơi đỏ lên:
- Sư bá, cháu nghi ngờ rằng Võ Tiên Phong vì tiếng trống kia không có cách nào mới buông tha cháu. Bằng không, lão già kia tuyệt đối không phải chén đèn cạn dầu. Lúc ấy nói muốn cháu làm nô bộc cả đời cho Vũ Nhu Nhu.
- Cậu đừng lảng tránh, chúng ta đang nói chuyện về Hồng Y. Cậu chắc chắn có việc gạt tôi phải không?
Phí Thanh Sơn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Việc này… ha ha… có vẻ...
Diệp Phàm ngại ngùng. Bởi vì trong giấc mơ hắn đã thấy Hồng Y, nếu nói ra không phải Phí Thanh Sơn cười rụng răng sao.
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Vừa rồi cậu đoán có lý, tám phần là do tiếng trống làm cho ông ta vội.
Phí Thanh Sơn nói.
- Nhưng cũng hơi lạ, tiếng trống đó chỉ có cháu nghe thấy, Tề Thiên, Lý Cường đều không nghe thấy. Sư bá, chẳng lẽ có liên quan đến thông thuật tai dơi của nhà họ Phí?
Diệp Phàm hỏi.
- Có khả năng, tiếng trống của người này có lẽ dùng nội khí để tạo nên. Mà nội khí tạo ra thì tần suất không giống bình htường, không phải người thường có thể nghe được. Nhưng thân thủ cửu đẳng như chúng ta vì có nội kình siêu cường có lẽ có thể nghe được.
Phí Thanh Sơn nói.
- Lai lịch của tiếng trống kia sư bá có nghe nói qua không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm, hình như không có cao nhân dùng tiếng trống để công kích. Tuy nhiên, Vũ Tiên Phong nhíu mày thì thấy bản lĩnh của người này tuyệt đối không yếu hơn Vũ Tiên Phong. Không thể tưởng tượng được Trung Quốc cũng ta có nhiều cao nhân thâm hậu như vậy. Có khi có thời gian phải tìm hiểu một chút.
Phí Thanh Sơn lắc lắc đầu, Diệp Phàm có chút thất vọng.
- Trung Quốc lớn như vậy, có bao nhiêu cao thủ không ai có thể biết rõ được. Ngay cả Tổ đặc nhiệm A có lẽ cũng chỉ ghi chép được một góc thôi. Đên nay cháu cũng gặp một cao nhân rồi, bản lĩnh của người này có lẽ sư bá hiểu rõ.
Diệp Phàm nói.
- Hả, nói nghe một chút xem.
Phí Thanh Sơn hứng thú nói. Vào lúc mấu chốt này ông thật ra muốn cùng cao thủ cùng cấp như mình luận bàn. Có lẽ đối với việc đột phá bản lĩnh của mình mới có lợi. Áp lực càng lớn khả năng đột phá ngược lại càng ao.
- Ôi, Viên Viên còn bị thương…
Diệp Phàm nói qua về chuyện tranh chấp với nhà họ Hứa.
- Trúc lão?
Phí Thanh Sơn nhíu mày.
- Sư bá biết ông ta?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên biết, năm đó những người khác tôn tôi lên làm người đứng đầu lục tôn của Trung Quốc, biệt hiệu là Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn. Mà Trúc lão tên là Lý Trúc, ông ta không phục.
Cho nên, tìm đến tôi, chúng ta đấu suốt một ngày ở một thung lũng trong núi Thái Sơn. Tôi may mắn thắng ông ta một chiêu, từ đó về sau người này liên biến mất.
Tuy nhiên, trước khi chạy đi ông ta có để lại một câu, 10 năm sau sẽ lại đến tìm tôi. Chẳng qua, sau đó tôi ra nước ngoài gặp việc nên đã lỡ 20 năm.
Người này có lẽ không tìm thấy tôi. Mà tôi cũng không thể tìm được ông ta. Hiện giờ nếu ông ta đã xuất hiện ở Hồng Diệp Bảo, có lẽ vì tôi đã viết bảo bài.
Mà ông ta để lại dấu chân trên đầu sư tử đồng, còn làm bị thương Viên Viên, mục đích là ép tôi xuất hiện.
Tuy nhiên, nghe nói năm đó tôi đánh bại ông ta một chiêu là vì vết thương cũ của ông ta tái phát. Nếu không có điểm đó, chẳng biết hươu chết về tay ai cũng khó nói. Người này thật sự lợi hại.
Phí Thanh Sơn nói.
- Sư bá.
Diệp Phàm ngại cùng nhìn Phí Thanh Sơn.
- Chúng ta đến đó xem kỹ rồi nói sau.
Phí Thanh Sơn nói.
Hai người không lâu đã đến Hồng Diệp Bảo.
Kiểm tra dấu chân trên đầu sư tử xong, Phí Thanh Sơn nói:
- Ông ấy chưa đột phá đển thập đẳng, có lẽ bản lĩnh không khác gì tôi, cửu đẳng đỉnh bậc.
- Nếu là thập đẳng thì sẽ thế nào?
Diệp Phàm tò mò hỏi.
- Một cước của bọn họ có thể biến con sử tử này thành sắt vụn.
Phí Thanh Sơn nói.
Sau khi kiểm tra Kiều Viên Viên xong, Phí Thanh Sơn kéo Diệp Phàm sang một bên trầm mặc hồi lâu nói:
- Có thể chữa nhưng nhất định phải đợi cho việc của nhà họ Đoạn kết thúc xong.
- Vậy tới lúc nào, trong khoảng thời gian này không phải Viên Viên thành người tàn phế mà buồn chết sao?
Hơn nữa, cháu sợ thời gian dài sẽ xảy ra thay đổi, nếu làm cho Viên Viên không thể cử động, thì phải làm sao?
Sư bá, bác ra tay khôi phục cô lại rồi nói sau. Về phần nhà họ Đoạn, không phải nghe nói bản lĩnh cũng ngang con sao.
Hơn nữa, thời gian còn hai tháng, hẳn là kịp. Thật sự không được con đi cầu vị tiền bối kia cho mấy viên thuốc bổ để sư bá khôi phục công lực.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, tôi thử xem.
Phí Thanh Sơn cũng khó chối đành phải gật đầu.
Cứ như vậy ước chừng ba giờ sau mới khiến Kiều Viên Viên khôi phục lại như cũ. Mà Phí Thanh Sơn thiếu chút nữa thoát lực mà ngất đi. Ước chừng hai tiếng sau mới khôi phục lại hơn nửa thể lực.
- Đi thôi Nhất Độ, tôi không sao. Có lẽ còn có hai phần nội tức một tháng sau mới có thể khôi phục, vội cũng vô dụng.
Phí Thanh Sơn nói.
- Ha ha, không cần, Viên Viên khôi phục rồi, cậu cứ ở nhà với cô ấy. Hơn nữa, tôi có Nhất Độ ở đây, huống chi dù sao hiện giờ lại thời hiện đại, không phải thời cổ đại. Sư bá tôi vẫn có thể tự bảo vệ mình. Trong khoảng thời gian này cậu tranh thủ tăng cường huấn luyện, tỷ thí với nhà họ Đoạn tuyệt đối chúng ta không thể thua.
Phí Thanh Sơn vỗ vỗ vai Diệp Phàm xoay người bước đi.
Diệp Phàm đành phải đưa đến cửa chào rồi quay vào nhà.
Lang Phá Thiên về rồi vì Lý Tùng và Lý Cường đều bị thương nên cần phải bảo vệ Hồng Diệp Bảo.
Cho nên, Đường Thành liền giữ lại, dẫn theo vài người đến bảo vệ Hồng Diệp Bảo.
- Quả nhiên là Phí Thanh Sơn…
Trúc lão nhắc lại một câu, vẻ mặt có chút
- Trúc lão có chắc chắn không?
Hứa Chính Phong hỏi.
- 50%
Trúc lão hừ giọng nói, vẻ mặt biến hóa không ngừng, hình như đang suy xét để hạ quyết tâm làm gì đó.
0 giờ đêm qua đi.
Diệp Phàm thật sự có chút mệt mỏi, tắm giặt xong đang chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại reo vang. Vừa nhìn thấy dãy số lạ hình như là gọi từ điện thoại công cộng.
Vốn định không nhận, tuy nhiên dù sao vẫn chưa ngủ nên thưa máy. Giọng Phí Nhất Độ vang lên đầy lo lắng, vẻ như sắp khóc:
- Đại ca, bác cả đã xảy ra chuyện, anh nhanh chóng đến đây ngay.
- Đừng nóng vội, Nhất Độ, cậu đang ở đâu, xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm giật mình hơi choáng, vội hỏi.
- Núi Tứ Phương.
Phí Nhất Độ nói.
Diệp Phàm không nói gì, xông ra ngoài luôn. Lên xe trực tiếp lái đến hướng núi Tứ Phương. Tứ Phương là vùng ngoại thành, xe kéo còi cảnh báo, đi hết tốc lực.
Tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai trong đêm khuya.
Tuy nhiên, xe vừa đến đường cao tốc Tứ Phương phát hiện có xe cảnh sát đang lóe đèn, chỉ có điều không kéo còi cảnh báo. Phía trước còn dựng chướng ngại vất, bảy tám cảnh sát giơ giơ tay yêu cầu Diệp Phàm dừng xe.
Phanh két một tiếng dừng xe, Diệp Phàm khá thô lỗ:
- Xảy ra chuyện gì? Tôi có việc gấp, mau dọn những thứ này.
- Đồng chí, anh đi với tốc độ quá cao, xuống xe,
Một người cảnh sát vẫn khá lịch sự, chào theo nghi lễ rồi nói.
- Khách khí với hắn làm gì, tiêu xe đảng, xuống ngay, bằng không tôi cho biết.
Một người cảnh sát trẻ tuổi khá tức giận, trực tiếp nhìn Diệp Phàm hô mở cửa. Hai cảnh sát đang kéo cửa xe Diệp Phàm.
- Tôi là phó giám sát trưởng Phòng Giám sát bộ Công an, đang chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, dọn ngay chướng ngại vật, nhanh lên.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Đồng chí, mời đưa ra chứng nhận.
Một người cảnh sát hơi hơi sửng sốt sau đó lại nói.
- Thủ trưởng, đừng tin hắn, tiêu xe đảng đều là những người giả mạo, hỏi giấy chứng nhận của hắn, chắc chắn cũng là giả mạo. Cái gì mà Phó giám sát trưởng, kia là ai Cục trưởng của chúng ta thấy ông ấy cũng phải gật đầu chào, anh xem xem hắn bao nhiêu tuổi.
Người cảnh sát trẻ tuổi lại nói.
- Cút ngay cho bố, biển số xe này chính là minh chứng.
Diệp Phàm vội đến độ không được rồi, Phí Nhất Độ lại gọi điện thoại thúc dục.
Diệp Phàm trực tiếp xông ra, ba ba mấy tiếp dọn hết các chướng ngại vật, dọn mấy đồ đang chặn trên đường cao tốc ra ngoài.
Bên này thì loạn thành một đoàn, Tuy nhiên, Diệp Phàm là xe cải trang, tốc độ chắc chắn là hạng nhất, lúc này đã đạt đến 200km một giờ.
- Không cần đuổi theo, kiểm tra băng ghi hình là được.
Một người cảnh sát khoát tay áo nói.
Không lâu sau cuối cùng cũng gặp Phí Nhất Độ.
Phát hiện Phí Thanh Sơn đang nằm trên cỏ, cau mày hình như rất đau đớn.
- Sao lại thế này, Nhất Độ?
Diệp Phàm từ xa đã hỏi.
- Xe chúng tôi đang trên đường về nhà, vừa đến quốc lộ Tứ Phương thì có người ngăn lại. Một lão già thấp bé trực tiếp đến đập cửa xe.
Nói:
- Ông bạn, nhiều năm không gặp.
Bác cả vừa thấy, nói:
- Quả nhiên là ông. Được, ông lưu lại số điện thoại, vài ngày nữa chúng ta gặp nhau.
Tuy nhiên người này không chịu, hơn nữa hết sức châm chọc.
Cái gì là Phí Thanh Sơn càng sống càng nhát gan, rõ ràng là cái gì….
Dù sao nói rất khó nghe, sư bá cũng cực lực chịu đựng, tuy nhiên người này vẫn không cho đi.
Không có cách nào, sư bá tức giận, nhận lời khiêu chiến của ông ta. Đánh nhau trong một thung lũng ở Tứ Phương. Thể lực sư bá không thể chống đỡ được, vừa mới bắt đầu có thể ngang tay.
Tuy nhiên, một lúc sau không được nữa. Lão già này thật sự lợi hại, từng quyền giống như pháo đánh ra, hơn nữa chồng chất lên nhau.
Tôi vốn định gọi điện thoại cho anh, tuy nhiên người nọ rất thâm hiểm, tôi vừa rút điện thoại di động ra, ông ta đã đá một cước.
Vừa rồi phải dùng điện thoại công cộng gọi cho anh. Sư bá nói tạm thời không thể động, cũng không cho nói cho người trong nhà, cho nên, tôi chỉ biết gọi anh.
Phí Nhất Độ nói.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2147: Bữa tiệc của Vương Triều.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Tôi kiểm tra một chút trước.
Diệp Phàm nói, bắt đầu dùng nội tức kiểm tra. Phát hiện nội tức trong cơ thể Phí Thanh Sơn rất loạn, hơn nữa, nhiều chỗ kinh mạch không thông, có chút giống với Kiều Viên Viên.
Tuy nhiên, Diệp Phàm thử tăng thêm nội tức, thi triển càn nguyên kim châm thuật, suốt hai mấy giờ sau Phí Thanh Sơn mới mở mắt.
Ông ta thở dài nói:
- Cậu đến rồi
- Rất xin lỗi sư bá, nếu không phải bác chữa thương cho Kiều Viên Viên hao tổn thế khí lực cũng không bị thế này. Không biết sư bá muốn dùng cách gì để khôi phục, sư bá cứ nói ra.
Diệp Phàm nói.
- Người này chính là Trúc lão, vốn tên là Lý Trúc. Đều là vì lão tức giận. Tôi vừa nói với cậu, lần này có lẽ là âm mưu của ông ta.
Có lẽ dùng chuyện của Kiều Viên Viên để hao tổn hết thể lực của tôi, sau đó nửa đường ra tay. Tôi cảm giác bản lĩnh của ông ta không hơn tôi là mấy, tuy nhiên cứ như vậy có lẽ một năm nữa tôi khó có thể khôi phục.
Ông ta có nói một câu, ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6 sang năm khiêu chiến với tôi. Tôi không đáp ứng có thể được không? Tôi đồng ý rồi.
Tuy nhiên, với tình trạng này, không cần nói một năm, ngay cả tỷ thí với nhà họ Đoạn vào tháng sáu cũng khó khăn.
Chỉ còn lại hai tháng, tôi không thể khôi phục đến thời kỳ mạnh nhất, có thể khôi phục ba tầng khí lực coi như là không tồi rồi.
Phí Thanh Sơn nói, nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp:
- Cậu cũng không cần phải tự trách, mặc dù là không chữa trị cho Viên Viên thì ông ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác để lập mưu với tôi.
Bị thương không việc gì quan trong là viêc tỷ thí với nhà họ Đoạn. Hiện tại chỉ còn một mình cậu chống lại. Cậu một mình đấu với hai cao thủ cửu đẳng của nhà họ Đoạn, phần thẳng gần như rất ít, ôi…
- Lý Trúc tuyên bố muốn làm nhục bác, bác xem, hắn lập tức có thể đánh cho bác tàn phế nhưng không làm như vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đúng là như vậy, nói về Lý Trúc báo hận ngày xưa là việc ông ta coi trọng nhất. Đi thôi, hiện giờ tôi đã có thể đi đường. Tuy nhiên, không thể hoạt động mạnh. Việc này tạm thời đừng cho ông cụ biết.
Phí Thanh Sơn khoát tay áo, được Phí Nhất Độ đỡ đứng lên. Không ngờ đứng không vững, Diệp Phàm vội vàng giơ tay đỡ.
- Tôi thật sự già rồi…
Phí Thanh Sơn lúc này đột nhiên nản lòng.
- Mẹ kiếp, tôi mang súng bắn chết bọn chúng.
Phí Nhất Độ gầm lên.
- Hồ đồ, đây là việc mà Phí Thanh Sơn tôi làm sao? Luận bàn, thắng cũng tốt mà thua cũng vui. Tôi là đàn ông, quan tâm chính là quang minh chính đại. Vả lại hiện giờ con dùng súng chắc chắn cũng không tìm thấy người.
Phí Thanh Sơn nghiêm mặt quát Phí Nhất Độ.
- Ông ta không phải do nhà họ Hứa mời đến sao tin rằng Hứa Chính Phong hoặc Trương Chấn Lưu biết chi tiết về ông ta.
Phí Nhất Độ nói.
- Biết chi tiết, với phong cách làm việc của người này có lẽ biết chi tiết xong thì đã “hôn mê” hết rồi. Không tin cháu hỏi xem.
Phí Thanh Sơn hừ nói.
- Sư bá, nếu con có thể đột phá đến trình tự thứ ba, bác nói xem con có thể một mình giải quyết hai cửu đẳng của nhà họ Đoạn không ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Hay là chúng ta đề xuất hai năm nữa tiến hành tỷ thí?
Phí Nhất Độ nói.
- Hồ đồ!
Vẻ mặt Phí Thanh Sơn rất khó coi quát lên.
- Trong nhà người ta có người lớn tuổi qua đời, cũng thật sự có việc như vậy. Nhà chúng ta vô lý kéo dài ngày, thì sẽ bị người khác xem thường. Đây không phải là phong cách của nhà họ Phí chúng ta.
- Chiến!
Diệp Phàm lạnh lùng nói qua kẽ răng.
- Vốn là chúng ta dễ dàng thắng, xảy ra việc này có lẽ bại nhiều hơn. Tuy nhiên, mặc kệ là thế nào, tôi đã nói rồi, ngay cả bại cũng phải ứng chiến.
Chúng ta là một đất nước lớn, nước lớn có phong cách của nước lớn. Trong hai tháng này, nếu bản lĩnh có thể khôi phục đến hai phần chính thắng một cao thủ bát đẳng của nhà họ Đoạn thì không thành vấn đề gì.
Chỉ có điều, nghe nói bọn họ có hai cửu đẳng. Mà theo quy tắc của trận đầu lại không thể để người ngoài tham gia. Diệp Phàm vì là đệ tử của Phương Thành, tên của hắn chúng ta đã báo từ trước, họ cũng chấp nhận rồi.
Chỉ là cứ như vậy chúng ta rất bị động. Diệp Phàm, sau khi cậu trở về tăng cường luyện công, tranh thủ trong hai tháng có thể tăng lên một bậc.
Bại rồi, chúng ta cũng phải có khí khái của nước lớn đúng không ? Thua một cách kiên cường.
Phí Thanh Sơn nói đến đây, ý chí chiến đấu lại cao lên. Diệp Phàm âm thầm khâm phục, đây là phong độ của bậc thầy.
Đưa Phí Thanh Sơn về nhà sau Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lang Phá Thiên nói với anh ta chuyện của Phí Thanh Sơn. Lão Lang giật mình thiếu chút nữa rớt cả quai hàm. Nói ngay:
- Tôi lập tức cửa người đến nhà họ Hứa điều tra, nếu tên kia còn ở đó chúng tôi sẽ xử lý ông ta. Mẹ kiếp, một chút ân oán mà gây ra việc lớn như vậy.
- Phải chú ý ảnh hưởng, sư bá là người chính phái, coi khinh những mánh khóe. Tuy nhiên, chúng ta thật ra có thể dùng, hơn nữa Lý Trúc đã dùng thủ đoạn trước. Cho nên mặc dù chúng ta dùng súng cũng là phản kích ông ta một phen. Không cần đánh chết người làm cho tàn phế là được.
Nói đến câu cuối cùng giọng Diệp Phàm rít lên.
Lang Phá Thiên đáp lời rồi bắt tay vào việc ngay.
Tuy nhiên, một giờ sau, lão Lang gọi điện thoại đến. Anh ta buồn bã nói:
- Lão già kia thật sự là ra tay rất nhanh. Thật ra Phí đại sư đã nói đúng. Nhà họ Hứa hiện giờ đang loạn lên rồi.
- Loạn như thế nào? Chẳng lẽ lão già kia ra tay giống như sư bá nói? Chẳng lẽ đều bị ông ta giết hết? Nếu thật sự như vậy, chúng ta thật ra có thể nhân cơ hội này tiến hành truy nã đối với lão già này, đúng là lão già độc ác.
Diệp Phàm hỏi.
- Không đánh chết, cũng không hề bị thương. Chỉ có điều lạ chính là toàn bộ ba người của nhà họ Hứa giống như trúng gió, không khác gì người sống thực vật, nhưng lại đỡ hơn người sống thực vật một chút. Ba người đều không thể cử động, muốn nói chuyện thì miệng run rẩy nửa ngày không nói nên lời, muốn việc nhưng tay không thể động đậy. Người nhà họ Hứa đạng cuống hết cả lên. Hiện giờ có lẽ đang đưa vào bệnh viện.
Lang Phá Thiên nói.
- Lão già này đúng là độc ác, có lẽ là dùng phương pháp đặc thù. Ví dụ như cản trở một số kinh mạch của não bộ để khống chế thần kinh làm cho người ta không thể nói.
Muốn chữa cho những người này có lẽ chỉ có người có thân thủ cao như sư bá mới có thể làm được. Nếu có thể chữa, mới có thể hỏi chi tiết về lão già kia.
Tuy nhiên, mặc dù là tôi cũng không làm được.
Diệp Phàm không khỏi thở dài nói.
- Lão già này cũng rất chắc chắn, vô duyên vô cớ tìm người ta. Mặc dù là cậu lấy danh nghĩa nhà nước cũng không có lý do gì. Nhà họ Hứa cũng thật sự là xui xẻo, mời cao nhân nhưng thật ra không ngờ mời đến một con rắn độc hung ác. Cuối cùng, cả nhà xui xẻo.
Lang Phá Thiên lại vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Ngoài Hứa Chính Phong còn có ai xui xẻo?
Diệp Phàm hỏi.
- Lương Ngũ Gia và Trương Chấn Lưu. Tuy nhiên, tôi cảm thấy lạ, nghe nói gặp lão già này không chỉ có ba người này, sao những người khác không việc gì?
Lang Phá Thiên nghi ngờ nói.
- Có lẽ là người khác cũng gặp qua lão ta nhưng cũng không biết rõ về ông ta. Biết rõ đã thành người sống thực vật. Lão già này có lẽ vẫn còn sống ở chỗ cũ. Nếu ông ta muốn chuyển chỗ khác, cũng không cần phải làm thế, tìm một chỗ khác sống là được. Chúng ta chưa biết nơi ông ta sống.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, hẳn là lão già này tiếc chỗ đang sống. Người ở lâu sinh ra tình cảm, cho nên, lão làm ba người sống thực vật. Nhà họ Hứa xui xẻo thật sứng đáng, mẹ kiếp!
Lang Phá Thiên mắng.
Về đến nhà Diệp Phàm rất không thoải mái, Trúc lão gây cho hắn áp lực thật lớn. Hơn nữa, tỷ thí với nhà họ Đoạn liên quan đến danh dự đất nước.
Hiện tại Phí Thanh Sơn không được rồi, trọng trách toàn bộ đặt trên đầu hắn. Hắ chạy đến khu rừng của mình giải phóng một trận rồi mới về nhà.
Cả ngày hôm sau, Diệp Phàm và Lang Phá Thiên khảo sát địa hình chính xác để tiến hành phương án bảo vệ, sắp xếp nhân sự. Tổ kiểm tra Giang Đô dưới sự dẫn dắt của Phó Trưởng ban Thư ký Chính phủ Điền Lâm xuất phát đến Giang Đô.
Ba giờ chiều tin tức thông báo đến, Vương Triều cuối cùng cũng trở lại Bộ Công an, đảm nhiệm Phó cục trưởng Cục hình sự. Nhận được bổ nhiệm xong lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phàm cười nói:
- Anh Diệp Phàm, Hồ Hán Sơn tôi đã trở lại rồi.
- Ha ha, trở về đúng lúc. Chúc mừng người anh em.
Diệp Phàm cuối cùng cũng nghe được một tin vui.
- Vừa đúng lúc, anh Diệp nói vậy là sao ạ?
Vương Triều tỏ vẻ rất kinh nghiệm, đã nghe ra cái gì đó.
- Vừa lúc có chuyện tranh chấp một con chó giữa hai cửa hàng, cần cậu đi điều tra một chút…
Diệp Phàm nói qua mọi việc.
- Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ ra tay. Dù gì tôi cũng sẽ làm cho Công an Ngũ Mã vội lên, nếu không tôi tự mình chỉ huy.
Nếu Lý Cường đã điều tra qua, lần này anh Diệp đã tặng tôi một phần quà, vẫn là đi theo anh Diệp được sống khá giả.
Tuy nhiên, buổi rồi ngồi cùng nhau một chút thì thế nào? Anh Diệp, anh cũng biết, tôi đã làm ở bộ một thời gian.
Cho nên có một số ít cấp dưới cũ ở bộ và mấy bạn bè đều nói là buổi tối phải giành của tôi một chút thời gian. Anh đến được không?
Vương Triều nói.
- Đương nhiên đến rồi, địa điểm ở đâu? Buổi tối tôi làm chủ.
Diệp Phàm cười nói.
- Thế giới giải trí Kim Đô, tan ca xong dùng bữa tối luôn. Tôi từ Đông Cống trở về cũng phải thoải mái một chút có phải không? Làm chủ thì không thể để anh Diệp được, đều có người thanh toán rồi.
Vương Triều cười gượng một tiếng.
- Tốt lắm.
Diệp Phàm nói, hiểu rằng trong này có âm mưu gì đó.
Thế giới giải trí Kim Đô là nơi giải trí xa hoa ở Bắc Kinh, cũng khá có danh tiếng. Buổi tối, trong phòng riêng có một bàn lớn.
Ngồi đã đầy người, chỉ có một chiếc ghế ở giữa là chưa có ai ngồi.
Tuy nhiên, ngồi ở bàn này mỗi người đều có tướng làm quan. Tuổi phần lớn đều trên dưới 40 tuổi, đương nhiên trong đó cũng có hai vị thanh niên trẻ tuổi.
Vương Triều đang tán giẫu với một người trung niên đậm người, người này là nhân vật số 1 của Cục hình sự Bộ Công an Tạ Đức Mình.
- Cục trưởng Vương, đều đến đủ rồi.
Lúc này một người trẻ tuổi thuận miệng nhìn Vương Triều nói, người này là Trần Tuấn.
Nghe nói có liên quan đến nhà họ Trần ở Bắc Kinh. Hiện tại là một trưởng phòng ở cục hình sự. Chưa đến 30 tuổi có thể ngồi ở vị trí này coi như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2148: Người trẻ tuổi này chẳng lẽ là tôn thần?
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Quan hệ giữa cậu ta và Vương Triều không tồi, cho nên cũng khá tự nhiên. Bởi vì bọn họ cùng đến đây lúc năm giờ. Ban đầu định năm rưỡu ăn cơm, tuy nhiên đợi đến tận sáu rưỡu mà chủ nhân vẫn chưa mời bắt đầu.
Nghe Trần Tuấn nói, Tạ Đức Minh cũng lơ đãng liếc đồng hồ đeo tay. Động tác này đương nhiên Vương Triều nhìn thấy.
Y không khỏi nhìn Trần Tuấn cười nói:
- Đến cậu cũng không chịu được rồi hả, tuy nhiên, còn phải đợi chút. Cục trưởng Tạ, cục trưởng Lâm, trưởng phòng Lý rất xin lỗi, để các vị chờ lâu.
- Phó cục trưởng Vương còn có khách quý có phải không?
Lục này một tiếng nói lạnh lùng vang lên. Người này cao gầy, tên là Thái Vân. Phó cục trưởng cục hình sự, về đảng thì xếp phía sau phó cục trưởng thường trực. Thật ra chính là nhân vật số ba của cục hình sự.
Vương Triều biết, trong lòng người này có chút không phục. Nghe nói năm trước người này và phó cục trưởng thường trực Chung Thủy Sinh đề là phó cục trưởng, cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Hai người đều cạnh tranh chức Phó cục trưởng thường trực cục hình sự.
Kết quả, Chung Thủy Sinh lên, Thái Vân tất hiên không thoải mái, trong cuộc họp đảng thường ầm ĩ với Chung Thủy Sinh một việc gì đó.
Hiện giờ thấy mình và Chung Thủy Sinh quan hệ không tệ lắm, trong lòng anh ta coi y như cùng phe với Chung Thủy Sinh. Thật ra Vương Triều rất oan, quan hệ giữa gã và Phó cục trưởng Chung chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.
Vừa rồi Thái Vân nói những lời này chẳng phải là khách của Vương Triều mới là khách quý còn những người ngồi đây đều là rác rưởi sao?
Bao gồm cả cục trưởng Tạ Đức Minh. Mấy người Tạ Đức Minh tuy chưa nói gì nhưng trong lòng đã có chút không thoải mái.
Tất cả mọi người đều là người có chút tiếng tăm, bảo người ta chờ một người khác, tất nhiên là hơi tức giận.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều là người có thân phận, việc này cũng sẽ không lên tiếng. Nhưng sau này tạo cho Vương Triều chút phiền toái cũng vẫn phải có.
Vương Triều dương nhiên không muốn vừa mới đi làm đã đắc tội với hơn nữa đồng nghiệp, nhưng mấy người Diệp Phàm còn chưa đến.
Mà trong mắt Vương Triều thì Diệp Phàm là lớn nhất, những người khác chẳng là cái gì. Vì thế Vương Triều cũng chỉ cười nói:
- Khách quý, cũng không phải như vậy, tất cả mọi người đều là khách quý của Vương Triều tôi. Tuy nhiên, người khách chúng ta đang đợi có chút đặc biệt, đến lúc khách đến mọi người cho rằng không đặc biệt thì Vương Triều tôi tự phạt mình một chai thì thế nào.
Nghe Vương Triều nói như vậy mọi người cũng quên mất khó chịu, lúc này hơi cảm thấy hứng thú một người trẻ tuổi khác không kìm nổi hỏi:
- Phó cục trưởng Vương, rốt cuộc là đặc biệt thế nào? Không phải Phó cục trưởng Vương mời đến nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh chưa? Ha ha, chúng ta có phúc. Để cùng ngồi một chút cho vui.
- Cậu nghĩ linh tinh rồi.
Vương Triều tức giận trừng mắt nhìn người này một cái.
- Ha ha ha…
Lập tức mọi người cười ồ.
- Các vị, đã tới muộn vì có chút việc gấp làm lỡ.
Lúc này cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Diệp Phàm vẻ mặt đầy xin lỗi nói.
- Anh Diệp, anh đến rồi, mau vào đây.
Vương Triều còn nhanh hơn cả con thỏ chạy trốn, bước nhanh đến trước mặt Diệp Phàm, giơ hai tay bắt tay Diệp Phàm.
Mấy người Tạ Đức Minh Chung Thủy Sinh đều ngồi im, bởi vì họ thấy Diệp Phàm rất trẻ. Hơn nữa, Vương Triều gọi là anh Diệp, cũng không có tên chức vụ gì.
Chỉ có thể chứng tỏ quan hệ giữa Vương Triều và người này rất thân thiết, có lẽ là bạn bè từ nhỏ. Một người thanh niên, cấp bậc có thể cao đến đây, tất nhiên cũng chưa thể đến nông nỗi khiến mấy người Tạ Đức Minh đứng dậy chào đón.
Đương nhiên, mấy nhân viên của Vương Triều thật ra không dám cao giá, tất cả đều bước lên chào. Diệp Phàm cũng chỉ mỉm cười khách khí bắt tay mọi người.
- Phó cục trưởng Vương, anh Diệp đang công tác ở đâu vậy, giới thiệu cho mọi người một chút, sau này có chuyện gì mói người có thể nói với nhau một câu có phải không?
Lúc này người có quan hệ không tồi với Thái Vân, Phó cục trưởng Đàm Yếu Minh cười ha hả nói.
Ý ở đây ai cũng hiểu, mọi người muốn biết rõ anh Diệp này của Vương Triều.
Đương nhiên, ẩn ý sau đó chính là đánh vào mặt Vương Triều. Cậu để chúng tôi đợi lâu như vậy mà hóa ra khách quý là đây sao. Xem ra, năng lượng của Vương Triều cậu cũng không được tốt lắm.
- Ha ha, đồng chí này là? Nếu có Diệp Phàm có thể cho xin, có lẽ có lúc cần tôi còn cần nói với anh một câu.
Diệp Phàm lạnh mặt cười nhạt nhìn Đàm Yếu Minh nói.
- Anh ấy là Phó cục trưởng cục Chống ma túy Đàm Yếu Minh.
Lúc này không biết ai đã giành trả lời trước.
- Cục Chống ma túy độc, xem ra, có làm phiền cũng vô dụng. Tôi nghiện thuốc lá nặng, ngay cả thuốc phiện hại người cũng không sờ bao giờ.
Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn cười nhạt, mặt Đàm Yếu Minh lập tức có chút khó coi.
- Tốt lắm, tốt lắm, ăn cơm đi.
Lúc này Tạ Đức Minh ba phải nói.
- Anh Diệp, mời ngài ngồi.
Vương Triều giơ tay mời Diệp Phàm. Hành động này làm cho Tạ Đức Minh và Chung Thủy Dinh cảm thấy căm tức.
Vốn nghĩ Vương Triều giữ lại vị trí trung tâm có lẽ còn có khách có phân lượng cao hơn bọn mình, không ngờ lại tặng cho một người thanh niên như vậy, không hiểu được.
- Vương Triều, hôm nay cậu là ông chủ lớn nhất, cậu ngồi đó đi.
Diệp Phàm không ngồi.
- Anh Diệp, mặc kệ ở đây, Vương Triều mãi mãi là em của anh.
Không thể tưởng tượng được Vương Triều không ngờ nói trắng ra như vậy.
Lập tức các vị đồng chí ở đây cảm thấy kinh hãi trong lòng. Vị này rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ là Thái tử đảng.
- Phó cục trưởng Vương, anh Diệp không biết đến từ nhà nào ở Bắc Kinh. Trần Tuấn tôi rất muốn làm quen một chút.
Bạn tốt Trần Tuấn của Vương Triều không có ý châm chọc ai, chỉ là không kìm nổi tò mò hỏi một câu. Cậu ta còn tưởng là Diệp Phàm có người nhà làm lãnh đạo.
- Được rồi, cậu đừng nói nhiều nữa. Anh Diệp không phải là người Bắc Kinh, nhà ở Cổ Xuyên, cậu đừng nghĩ linh tinh. Tuy nhiên, Vương Triều tôi rất kính trọng anh Diệp.
Vương Triều nói, để Diệp Phàm ngồi vào vị trí trung tâm, mình ngồi bên cạnh.
- Ha ha, đây chính là cục trưởng Tạ đúng không?
Diệp Phàm nhìn Cục trưởng Tạ Đức Minh cười nói. Bởi vì vấn đề bảo an, vì lý do đặc biệt nên nhân việc vẫn không đủ, cục cảnh vệ chuẩn bị đến cục hình sự để tìm mấy cao thủ đến phối hợp, phương án này Diệp Phàm còn đang suy xét.
Đương nhiên, cao thủ của Cục hình sự chỉ có thể làm chút việc nhỏ. Cho nên, Diệp Phàm đã tìm hiểu tư liệu về một số đồng chí có năng lượng ở Bộ Công an, cũng nhớ người mập mạp này tên là Tạ Đức Minh.
Hơn nữa, Tạ Đức Minh sau này vẫn là lãnh đạo trực tiếp của Vương Triều, kết bạn với anh ta để rải đường một chút cho Vương Triều.
- Anh ấy là cục trưởng Cục hình sự chúng tôi Tạ Đức Minh.
Vương Triều tươi cười giới thiệu.
- Xin chào Cục trưởng Tạ.
Diệp Phàm giơ tay ra.
- Xin chào cậu Diệp.
Vì Vương Triều không giới thiệu Diệp Phàm cho nên vừa nghe Vương Triều gọi hắn là anh Diệp, Tạ Đức Minh xưng là cậu Diệp.
Hơn nữa, Tạ Đức Minh nghĩ Anh Diệp có lẽ không phải là người trong thể chế. Có lẽ là kinh doanh hoặc đang làm gì đó nên Vương Triều ngại giới thiệu. Bởi vì mặc dù là tỷ phú nhưng trong mắt những người này không là cái gì.
- Tuy nhiên, cậu Diệp hình như biết tôi, tôi hình như chưa gặp cậu bao giờ?
Tạ Đức Minh cười hỏi. Tất nhiên lão già này có chút không phục, muốn cho Diệp Phàm một bài học nhỏ.
- Anh đương nhiên không biết tôi, tuy nhiên, tôi đã xem qua tư liệu của anh. Đang xem xét mai có nên bảo Cục trưởng Tạ đưa người sang đây hỗ trợ một chút.
Diệp Phàm biết người này không phục, đương nhiên cũng bày ra chút giá.
Những lúc như thế này, anh càng yếu thế, người ta càng khinh thường. Anh lên giá có lẽ người ta còn có thể sợ anh.
- Chuyện ngày mai, chuyện gì cần Cục chúng tôi hỗ trợ?
Tạ Đức Minh hỏi giọng vẫn không thay đổi, nhấn mạnh chữ hỗ trợ.
- Quyết định như vậy đi, tối nay anh vệ chọn ra 50 cảnh sát hình sự, bất cứ lúc nào đợi lệnh. Hi vọng Cục trưởng Tạ có thể sắp xếp việc này trước 12 giờ đêm.
Diệp Phàm đột nhiên cố nén cười nghiêm mặt nói.
Nghe cậu ta nói như vậy, mọi người ở đây như lọt vào sương mù, nhưng tất cả cũng không dám khinh thường Diệp Phàm nữa.
Thấy giọng của người thanh niên này nghiêm túc như vậy. Tục ngữ có câu, không có ba phần chắc không dám lên núi Lương Sơn. Người ta giống như đang ra mệnh lệnh cho Cục trưởng Tạ.
- Việc này…
Tạ Đức Minh nói ra hai chữ nhưng không nói tiếp, tuy trong lòng vẫn chưa hiểu gì, nhưng có một số việc, Tạ Đức Minh không hiểu cũng không thể hỏi lại.
Tuy nhiên, sau đó Diệp Phàm thiếu chút nữa bị các chén rượu vây xung quanh. Xem ra uống một lúc thôi, ngày mai còn có chuyện phải giải quyết.
Diệp Phàm liền dừng chén, số rượu đó tối về vẫn có thể từ từ hóa giải, đến lúc đó chắc chắn sẽ không đem miệng toàn mùi rượu đi làm.
- Rượu hôm nay tôi chỉ uống đến thế thôi, ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, tôi đi trước một bước. Vương Triều, các cậu từ từ uống vui vẻ.
Diệp Phàm đứng lên, đề nghị uống ly cuối cùng.
Tạ Đức Minh cũng đứng lên sau Diệp Phàm. Anh ta vẫn cứ nghĩ suốt về chuyện sắp xếp nhân sự.
Diệp Phàm lấy từ trong cặp ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cục trưởng Tạ, cần phải tập hợp những thành viên tốt trước 12 giờ đêm, bảo họ bất cứ lúc nào chờ thông báo của cấp trên. Đến lúc đó sẽ có người đến sắp xếp cho các anh.
Tạ Đức Minh đưa mắt đảo qua danh thiếp của, thấy viết Phó chánh văn phòng Đường Hạo Đông Diệp Phàm, lậc tức tay Tạ Đức Minh hơi duỗi ra một chút.
Theo thói quen nhẹ tay lật lại tấm danh thiếp, như vậy một số đồng chí muốn nhìn lén cũng không thể. Tiếp theo, Tạ Đức Minh cẩn thận bỏ danh thiếp vào trong tập danh thiếp.
Cục trưởng tạ đột nhiên nghiêm một cái nói:
- Vâng thưa thủ trưởng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó Tạ Đức Minh nhiệt tình đưa Diệp Phàm ra tận xe. Mấy đồng nghiệp của Vương Triều có chút khó hiểu, nhưng cục trưởng Tạ cũng tiến khách nên các đồng chí khác đương nhiên cũng không dám chậm chễ. Cuối cùng tất cả đều tiễn chân Diệp Phàm.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2149: Nhân Bàng đến Cục.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tất nhiên sau đó mọi người trở về trở nên khách khí với Vương Triều. Bởi vì thái độ của Tạ Đức Minh rất lạ, không ngờ hành lễ cảnh sát và gọi người trẻ tuổi kia là thủ trưởng. Tất cả các mọi người ở đây có ngốc cũng có thể nghe ra mùi vị gì đó.
Đó là tình trạng như thế nào, chỉ có nhìn thấy cấp trên mới như thế. Tạ Đức Minh là cán bộ cấp Giám đốc sở, vị người kia chẳng phải là cấp Thứ trưởng. Phó bộ hẳn là không có khả năng, chỉ có thể chứng minh vị trí của người trẻ tuổi này làm người ta kinh hãi.
- Cục trưởng Tạ, chúng ta làm mấy chén tiếp chứ?
Lúc này Phó cục trưởng Chung Thủy Sinh muốn lôi kéo làm quen.
- Lão Chung, chúng tôi cũng không nên uống, nhanh chóng trở về chuẩn bị một chút, lựa chọn những lính tinh nhuệ, không thể làm lỡ việc lớn.
Tạ Đức Minh vừa nói xong, nhìn Vương Triều một cái, lại nói tiếp:
- Vương Triều, tuy nói hôm nay cậu mới trở về nhưng cậu là nòng cốt. Hành động lần này cậu hỗ trợ tôi dẫn đội, rượu này không nên uống, lập tức giải rượu về cục.
Tạ Đức Minh thật đúng là, bởi vì cơ hội lần này khó có được anh ta không ngờ tự mình mặc giáp ra trận.
Hơn nữa kéo theo cả Vương Triều. Một hoạt động lớn như thế này, Tạ Đức Minh hiểu những người của anh ta đi nhiều nhất cũng chỉ chạy việc vặt bên ngoài.
Tuy nhiên, dù là kẻ chạy cờ thì đồng chí Tạ Đức Minh cũng tình nguyện đi làm. Vừa không phải chịu trách nhiệm, hơn nữa, một khi hoạt động chấm dứt, công lao có lẽ cũng được chấm một chút.
Ngày tháng năm này đồng chí Tạ Đức Minh hỗ trợ Cục cảnh vệ trung ương… biểu hiện rất…
Tất nhiên Thái Vân cũng sẽ ghen tị. Tuy nhiên Tạ Đức Minh không gọi anh ta, anh ta cũng chỉ có thể buồn bực vùi đầu vào rượu thôi.
Hơn nữa, trong lòng luôn luôn buồn bực, rốt cuộc là hoạt động gì, tại sao lão Tạ lại thận trọng như vậy, sao không phân công cho mình?
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, phòng cảnh vệ bước vào tình trạng cảnh giới toàn diện.
Diệp Phàm mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, đầu tóc bóng lộn, trang bị đầy đủ thiết bị trên người, ra sân bay kiểm tra toàn bộ.
Thật ra, nguyên thủ quốc gia châu Phi buổi chiều mới đến. Tuy nhiên, sân bay đã ở trong tình trạng giới nghiêm. Cảnh vệ khu cũng cử người phối hợp hành động.
Mà Cục trưởng Tạ Đức Minh của Cục hình sự Bộ Công an đã mặc một bộ cảnh phục màu trắng, đeo quân hàm lóng lánh. Đên qua tuy nói là bận việc đến nửa đêm nhưng Cục trưởng Tạ vẫn tràn đầy sinh lực.
Đứng bên cạnh chính là Vương Triều. Đứng phía sau hai người là tổng công 50 chiếc sĩ của Cục hình sự.
Tất cả dừng xe tại một địa điểm bình thường bên ngoài sân bay Bắc Kinh. Tuy nhiên, đều là cho rất nhiều người hiếu kỳ.
Tuy nhiên, Tạ Đức Minh hai mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng tắp. Vương Triều thì đứng không phải tiêu chuẩn.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của Tạ Đức Minh, mang theo mấy chục người vẻ mặt nghiêm túc bước vào sân bay. Thật ra, những người này cũng không quan trọng.
Quan trọng là Diệp Phàm nhân cơ hội này để Tạ Đức Minh coi trọng Vương Triều. Tạo mối quan hệ tốt giữa hai người họ. Tạ Đức Minh năm nay hơn bốn mươi tuổi, còn có khả năng thăng tiến rất lớn.
Thấy Diệp Phàm bước đến Tạ Đức Minh hô một tiếng:
- Chào thủ trưởng.
Lập tức mấy chục đồng chí đồng thời chào theo nghi lễ cảnh sát rồi hô chào vang dội. Tuy nhiên, mấy viên cảnh sát hơi ngây người nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh. Thực ra Diệp Phàm rất trẻ tuỏi, tuổi trẻ làm người ta sợ.
- Được rồi, nghỉ…
Diệp Phàm khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lướt qua các đồng chí cảnh sát hình sự, sau đó mới nói:
- Các đồng chí có lẽ là lần đầu tham gia hoạt động như vậy, tuy nhiên trước khi hoạt động bắt đâu tôi phải nhắc lại một cậu, tất cả đều phải nghe lệnh chỉ huy. Sau khi ra lệnh phải lập tức chấp hành, không cho phép có bất kỳ thay đổi nào hiểu chưa?
- Hiểu rồi.
50 cảnh sát hình sự gồm cả Tạ Đức Minh và Vương Triều đồng thanh đáp.
- Tốt, các cậu đều là tinh anh của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Hiện giờ các cậu tiến hành kiểm tra sân bay. Dùng ánh mắt, kinh nghiệm của các cậu để tiến hành kiểm tra. Phải chú ý, cẩn thận là quan trọng….
Diệp Phàm giải thích đơn giản xong xoay người đến đội ngũ khu Cảnh vệ.
- Chào thủ trưởng.
Thấy Diệp Phàm bước đến, một đại tá Phó tư lệnh viên chào. Gần 60 người vẻ mặt uy vũ cũng cất tiếng chào.
Diệp Phàm bước đến bảo mọi người nghỉ sau đó trực tiếp bước đến trước mặt Tư Mã Thanh. Giơ tay sờ sờ quân hàm thiếu tá trên vai Tư Mã Thanh đột nhiên hỏi:
- Chuẩn bị tốt chưa đồng chí thiếu tá?
- Luôn luôn sẵn sàng.
Mã Thanh trong lòng thầm khiếp sợ thiếu chút nữa hiện ra ánh mắt. Tuy nhiên, lúc này không phải lúc sững sờ, vội vàng đứng nghiêm hô lớn.
Đương nhiên, có thể nhìn thấy thủ trưởng vỗ vai Tư Mã Thanh tất cả các sĩ quan đều hâm mộ muốn chết.
Diệp Phàm lại giao công việc một hồi rồi mới rời đi.
- Tư Mã, anh quen thủ trưởng?
Sau khi Diệp Phàm đi rồi Phó tư lênh viên đến gần Tư Mã Thanh hỏi nhỏ.
- Có gặp qua vài lần.
Tư Mã Thanh nói.
- Quái, cậu sao có thể gặp thủ trưởng nhỉ?
Trịnh Nhất Thọ kinh ngạc không khỏi nghi ngờ hỏi, bởi vì quan hệ của hai người khá tốt, cho nên, nói chuyện cũng khá tùy tiện.
- Tư lệnh Trịnh, việc này, anh là người quản lý trực tiếp, việc này không phải tôi đã báo cáo anh rồi sao?
Tư Mã Thanh nói.
- Báo cáo rồi? Cậu báo cáo nhiều chuyện lắm, tôi làm sao nhớ hết?
Trịnh Nhất Thọ tức giận hừ nói.
- Chính là việc kia, chuyện của tập đoàn Hoằng Hóa Hứa Tam Cường đó. Lần trước không phải tư lệnh Tôn tự mình hạ mệnh lệnh chuyển Hứa Tam Cường đến Phòng công an quận Ngũ Mã sao, sau đó tư lệnh Tôn lại hạ lệnh dẫn người về.
Tư Mã Thanh nói.
- Việc này có liên quan gì đến thủ trưởng?
Trịnh Nhất Thọ nói.
- Sở khoa học quân sự chính là do thủ trưởng phụ trách.
Tư Mã Thanh nói.
- Sao cậu không nói sớm?
Trịnh Nhất Thọ giật mình nói. Trong lòng lão Trịnh đã có chút suy nghĩ. Lần này tranh quân hàm thăng tiến với Tưởng Huy bị thua, Trịnh Nhất Thọ hiểu cấp trên mình không có ai.
Mà Tưởng Huy có quan hệ với tư lệnh viên Tôn Lực tốt hơn mình. Đây là một trong những nguyên nhân khác. Nếu Tư Mã Thanh có quen Diệp Phàm, có thể thông qua y để có quan hệ không phải là tốt sao.
Nếu người này có thể ngăn chặn được Tôn Lực chứng tỏ năng lượng rất lớn. Mà thực tế này không thể không làm cho Trịnh Nhất Thọ có ý tưởng.
Giao nhiệm vụ xong Diệp Phàm ngồi vào trung tâm chỉ huy sân bay, điện thoại vang lên, giọng Tiếu Thập Lục:
- Anh Diệp…
- Có chuyện gì nói nhanh, tôi không có thời gian.
Diệp Phàm nói.
- Nhân Bàng bị người của cục Công an bắt đi.
Tiếu Thập Lục nói, giọng đầy lo ấu.
- Nhân Bàng bị người của cục Công an thành phố bắt đi.
Tiếu Thập Lục lặp lại.
- Vì sao, sao lại bắt anh ta?
Diệp Phàm cảm thấy hơi lạ, thầm nói người này có thể bị bắt thì cũng hơi lạ.
- Chính là Tạ Thủy Đông của nhà họ Tạ. nhà họ Tạ có giao tình với nhà chúng ta, Tạ Thủy Đông từ nhỏ cũng chơi với tôi.
Tiếu Thập Lục mới nói đến đây Diệp Phàm hừ nói:
- Thật ra là thanh mai trúc mã vừa lúc ghép thành đôi.
- Không phải như thế, tôi chỉ coi Tạ Thủy Đông là anh trai. Cũng không có ý kia, lúc ấy tôi cũng không muốn đi, nhưng chỉ là mẹ giục cho nên, muốn đến chỗ Tạ Thủy Đông để giải thích, tránh sau này có chuyện.
Không ngờ vừa gặp xong thì Nhân Bàng đã ăn cơm ở Hoàng Thành. Anh Diệp, anh cũng biết tính tình anh ấy.
Lập tức tức giận, võ công của anh ấy cao như vậy, một chút quyền cước xuống đã làm bị thương mấy người. Mà Tạ Thủy Đông bị thương khá nặng, em trai anh ta cũng bị thương.
Sau đó ba tôi vẫn ép tôi, không có cách nào tôi chỉ nói tình hình của anh ấy một chút. Đương nhiên có vài chuyện tôi không nói. Tuy nhiên, lúc ấy ba tôi cam đoan không nhúng tay vào chuyện này. Chỉ có điều, có lẽ Tạ Thắng Cường đang hỏi ba tôi về tình hình của Nhân Bàng. Trước kia bọn họ hỏi ba tôi không trả lời, cho nên họ báo cảnh sát.
Tạ Thắng Cường cùng Phó cục trưởng Cục công an thành phố Cố Hoài Hưng quan hệ rất tốt. Lúc đó tôi sốt ruột lập tức gọi điện thoại cho Nhân Bàng, bảo anh ấy trong thời gian này phải chú ý thật ra muốn làm lành với anh ấy.
Không ngờ anh ấy vừa nghe thấy liền tức giận, chạy ngay đến Cục Công an thành phố, cuối cùng bị bắt ngay tại trận.
Hiện giờ tôi cũng không gặp được người cũng không biết thế nào. Tôi biết, Nhân Bàng đang giận lẫy, có lẽ việc này mọi người trong nhà anh ấy cũng không rõ ràng lắm.
Tôi thật sự không có cách nào, đành phải nhờ anh. Tôi chỉ sợ Cố Hoài Hưng sẽ hạ độc thủ đối với anh ấy. Bởi gì nhà của Nhân Bàng đối với người ngoài chỉ là dân thường.
Nếu biết về nhà của Nhân Bàng Cố Hoài Hưng còn có chút băn khoăn. Tuy nhiên, nhà họ Tạ cũng quá mạnh.
Tiếu Thập Lục vội vàng nói.
- Tạ Thắng Cường là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh cũng không biết anh ta?
Tiếu Thập Lục ngây người hỏi có chút kinh ngạc.
- Tôi không biết chuyện thiên hạ, ngay nhà mình còn chưa rõ ràng hết.
Diệp Phàm tức giận hừ nói, thầm nghĩ, quái, Nhân Bàng không nói đến chuyện Tiếu Thập Lục, hai người có tình cảm thân thiết cũng là lạ.
Vốn tưởng người này không liên quan đến Tiếu Thập Lục, bởi vì nói rất tự nhiên phóng khoáng.
Không thể tưởng tượng được còn xảy ra chuyện này. Chẳng lẽ người này thật sự yêu Tiếu Thập Lục?
Nếu không, sao lại còn đến tận Cục Công an thành phố. Đây không phải là tự bắt sao? Khó trách Vương lão cũng không biết anh ta đi đâu, hóa ra là vào Cục.
- Anh ta là Phó trưởng ban thư ký Chính phủ, cán bộ hưởng thụ đãi ngộ cấp Bộ trưởng.
Tiếu Thập Lục nói.
- Cấp bộ trưởng, cô bảo tôi sao biết được.
Diệp Phàm không khỏi hừ nói, trong lòng phát lạnh, Bắc Kinh không phải chỗ dễ sống, không có thực lực không thể lăn lộn.
Chuyện một con chó cũng là tranh giành giữa hai Thứ trưởng. Không thể tưởng tượng được Vương Nhân Bàng còn gặp phải cán bộ cấp Bộ trưởng. Ngay như hắn một Chủ nhiệm nhỏ ở Bắc Kinh cũng không đáng gì.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2150: Không tìm anh thì tìm ai.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
- Tôi thật sự không biết ngoài tìm anh thì tìm ai. Hai anh là anh em chí cốt, chẳng lẽ bảo tôi đến nhờ Vương lão. Cái này càng không thể. Anh hẳn là sẽ không thấy chết mà không cứu.
Tiếu Thập Lục nói.
- Cô cũng biết tình hình của tôi, cô nói xem, cấp bộ trưởng một chủ nhiệm nhỏ như tôi có thể động đến sao? Có khác gì bọ ngựa đấu xe? Việc này cô hãy nghĩ cách khác đi, nếu không, cứ đến nhà họ Vương cầu xin người nhà họ Vương. Quan hệ giữa cô và Nhân Bàng không tồi đó thôi, lúc này dũng cảm một chút có lẽ Nhân Bàng sẽ cảm động.
Diệp Phàm cố ý nói.
- Nhà họ Vương tạm thời tôi không thể đến, anh Diệp anh nói, bảo một cô nàng như tôi đến nhà họ Vương, còn gì là thể diện.
Tiếu Thập Lục vừa nói xong chuyển sang chuyện khác nảy sinh ý định độc ác:
- Việc này dù sao tôi cũng đã nói với anh, có cứu hay không là chuyện của anh.
Tôi không tin anh có thể nhìn Nhân Bàng bị người ta đánh cho tàn phế. Những người đó, đã ra tay thì cái gì cũng độc.
Đến lúc đó Nhân Bàng không chịu nổi, dẫn đến việc lớn như cướp ngục.
Ngoài ra, Nhân Bàng tuy nói võ công giỏi nhưng Cục Công an có súng, da thịt có thể ngăn được đạn sao?
- Cô Tiếu lợi hại nhỉ, cô thật sự là tấn công tôi đấy. việc này, cô mặc kệ thì tôi còn lo cái gì? Tôi có quan hệ gì với anh ta. Chỉ là anh em thôi. Quan hệ giữa cô và anh ta, cô nói với tôi một chút.
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn thở.
- Anh còn nói thế nữa?
Tiếu Thập Lục xấu hổ thiếu chút nữa quát lên.
- Không nói thế thì nói thế nào? Việc đã xảy ra rồi, hai người đều đang trốn tránh thực tế. Cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là chuyện hay có phải không?
Tôi thấy, hai người cứ trực tiếp đối mặt với sự thật xem sao. Cô xem, Nhân Bàng vì sao lại tức giận như thế, việc này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ thật lòng anh ấy thích cô. Cô xem xem, người ta bị bắt cô cũng lo lắng, tôi nghĩ, nhà họ Tạ muốn bàn hôn sự với cô.
Nhà cô cũng có nội tình sâu đi. Cô nói ba cô không có năng lực, thì sao ông ấy có thể kết thân với người tai to mặt lớn như Tạ Thắng Cường?
Tuy nói không phải ngày xưa. Nhưng cô và tôi đều hiểu rõ, ngay cả trong xã hội hiện đạ, những nhà lớn so với dân thường cũng được coi trọng hơn.
Diệp Phàm nói.
- Haiz…
Tiếu Thập Lục thở dài không nói gì.
- Xem xem, có phải bị tôi đoán đúng rồi không? Nói đi, ba cô là ai? Nếu không, tôi cũng sẽ tra ra, giấu cũng không có ý nghĩa gì, đây là vấn đề mấu chốt. Chẳng lẽ cô thật sự muốn nhìn Nhân Bàng bị người ta đánh cho tàn phế?
Diệp Phàm vừa đấm vừa xoa, không phải không có cách cứu Nhân Bàng mà muốn Tiếu Thập Lục tự mình đi cứu, bà xã cứu ông xã làm sâu sắc thêm tình cảm thôi.
- Tiếu Thiết Phong, anh có nghe nói qua không?
Tiếu Thập Lục nhỏ giọng nói.
- Tiếu Thiết Phong, chẳng lẽ là Bộ trưởng bộ quốc phòng. Tai to mặt lớn trong quân giới?
Diệp phàm thiếu chút nữa xấu hổ, thầm nói, Vương Nhân Bàng chó ngáp phải ruồi, đảo đi đảo lại, không ngờ dính vào tiểu thư nhà quan lớn.
Mẹ kiếp, mình tưởng là mình may mắn, không ngờ so sánh ra thì mình vẫn kém may mắn.
- Ừ, tuy nhiên, tôi đã nhờ ba, ba nói việc này tự anh ta gây ra ba không quản. Ngay cả em của em bị đánh ông ấy cũng không để đến cục Công an lập hồ sơ. Ông ấy nói ông ấy tính không tồi, với tính tình của ông ấy, sau này sẽ cho ngừi đánh cho Nhân Bàng một chút. Dám đánh con trai của Tiếu Thiết Phong, phản thiên.
Giọng Tiếu Thập Lục có chút nghẹn ngào nói.
- Nói vậy thôi, tôi thử trước xem, không được sẽ nghĩ cách khác.
Diệp Phàm nói, sau khi cúp điện thoại liền gọi điện thoại cho Cục trưởng cục công an thành phố Ngô Chính Phong, bảo ông ta hỏi thăm tình hình của Vương Nhân Bàng một chút. Đương nhiên Cục trưởng Ngô đồng ý rồi.
Cuối cùng, cục trưởng Ngô nóiL
- Chủ nhiệm Diệp, chuyện hộp đêm Thang Đế tôi đã nghiêm túc phê bình đồng chí Quách Canh Tân, cũng vì thế mà mở cuộc họp Đảng ủy, đồng chí Quách Can Tân tạm thời bị cách chức.
- Ừ, trong chuyện này đồng chí Canh Tân giải quyết có chút không ổn. Nên làm gì thì cứ làm.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhất định nghiêm túc giải quyết, việc này Chủ nhiệm Diệp có muốn báo lên Đảng ủy công an thành phố không?
Ngô Chính Phong hỏi.
- Việc này anh tự quyết định đi.
Diệp Phàm nói, trong lòng cũng nghĩ ra chút gì đó.
Ngô Chính Phong hỏi như vậy chắc chắn đã nghĩ là đem việc này báo lên Đảng ủy công an thành phố. Hi vọng mượn tay Thành ủy trừng trị Canh Tân. Quách Can Tân không hợp phách với Ngô Chính Phong.
- Cục trưởng Ngô, ngài tới rồi.
Thư ký Ngô của Cố Hoài Hưng bất ngờ đứng lên. Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao ấy, bình thường Cục trưởng Ngô sẽ không đến văn phòng của cấp phó.
- Tiểu Ngô, cục trưởng Cố đâu?
Ngô Chính Phong vẻ mặt tươi cười hỏi.
- Ông ấy đang ở bên trong, tôi thông báo một chút.
Ngô Ý nói mở cửa.
Không lâu sau Cố Hoài Hưng đi ra, mời Ngô Chính Phong vào văn phòng.
- Cục trưởng Cổ, gần đây bận việc gì vậy?
Ngô Chính Phong uống một ngụm trà cười nói
- Ha ha, việc cũng khá nhiều. Bắc Kinh lớn như vậy vụ án trị an cũng không ít.
Cố Hoài Hưng cười nói, trong lòng buồn bực, không hiểu Ngô Chính Phong đến đây làm gì.
- Nghe nói có người tên là Vương Nhân Bàng đánh nhau ở Hoàng Thành?
Ngô Chính Phong hỏi rất tự nhiên.
- Vương Nhân Bàng, đúng là có chuyện như vậy. Người này lợi hại, một mình đánh ngã hai mươi mấy người.
Cố Hoài Hưng nói xong, tuy nhiên, trong lòng thầm cảnh giác.
Ngô Chính Phong không thể vơ cớ quan tâm đến một vụ án như vậy. Chẳng lẽ là đến vì Vương Nhân Bàng? Tuy nhiên, hiện tại ông ấy chưa tỏ thái độ Cố Hoài Hưng cũng để mặc.
- Tình hình thế nào, không cấu thành tội phạm chứ?
Ngô Chính Phong hỏi.
- Có hai người bị thương nhẹ, theo pháp luật thì đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Chúng tôi đã điều tra rõ ràng, đang chuẩn bị đem vụ án này sang viện kiểm sát, có lẽ ít nhất phán nửa năm.
Cố Hoài Hưng nói.
- Lão Ngô, có một số việc, trong lòng anh với tôi đều hiểu được. Việc uống say đánh nhau sinh sự là việc bình thường, nếu đều đưa sang chỗ viện kiểm sát thì không phải là mệt muốn chết sao?
Ngô Chính Phong nói tất nhiên là Cố Hoài Hưng cũng hiểu ẩn ý. Có thể xác định Cục trưởng Ngô đến chính là để nói giúp Vương Nhân Bàng.
- Cục trưởng Ngô, mọi việc khác đều có thể, nhưng chuyện Vương Nhân Bàng đánh người là không thể.
Cố Hoài Hưng nhìn Ngô Chính Phong một cái nghiêm túc nói.
- Sao?
Ngô Chính Phong có chút bất ngờ nhìn Cố Hoài Hưng, cảm thấy ở đây có việc gì đó.
Không thể tưởng tượng được Cố Hoài Hưng không nể mặt nhân vật số một của cục như ông ta. Đó là tình trạng gì, có lẽ cũng là bị người khác ép.
- Thật sự là không có cách nào khác.
Cố Hoài Hưng gật gật đầu nói.
- Cục trưởng Ngô có lẽ không biết người bị đánh là ai.
- Ừ, nói nghe một chút xem.
Ngô Chính Phong thản nhiên uống một ngụm trà, thầm nói có thể to hơn Chủ nhiệm Diệp sao? Chủ nhiệm Diệp bảo mình hỏi thăm Vương Nhân Bàng, thì chắc chắn là có quan hệ.
- Người bị đánh là Tạ Thủy Đông, còn có mấy người nữa. Tuy nhiên, Tạ Thủy Đông bị đánh thảm nhất, tôi vừa nói bị thương nhẹ chính là người này.
- Tạ Thủy Đông? Đang làm gì?
Ngô Chính Phong hỏi.
- Cậu ta thì không có gì tuy nhiên bố cậu ta là Phó Trưởng ban thư ký Tạ Thắng Cường.
Nói đến đây Cố Hoài Hưng cố ý tạm dừng một chút, nhìn Ngô Chính Phong một cái, rồi nói tiếp:
- Ngài xe, việc này dù thế nào… Tuy nhiên, nếu Cục trưởng Ngô muốn gác lại việc này tôi sẽ gác lại.
Gác lại cái con khỉ. Tạ Thắng Cường là Phó trưởng ban thư ký Chính Phủ, bố không phải là đầu toàn nước mà chọc vào y.
Huống chi người bị thương còn là con của y. Ngô Chính Phong thầm mắng một câu, cũng cảm giác hơi lạnh trong lòng.
Biết việc này mình không quản được, vốn định giúp Chủ nhiệm Diệp giải quyết chút việc, không ngờ gặp việc khó giải quyết như vậy.
- Ha ha, đó là việc trị an của các cậu, các cậu giải quyết thế nào tôi không có ý kiến. Tốt lắm, tôi có việc đi trước.
Ngô Chính Phong cười hai tiếng, đặt chén trà xuống rồi đi. Tuy nhiên, tiếng đặt chén khá lớn.
Cố Hoài Hưng hiểu ông ta không hài lòng về việc y vừa làm. Tuy nhiên, trong lòng Cố Hoài Hưng sảng khoái.
Có lẽ hiện tại lão Ngô đang buồn bực. Tuy nhiên, Cố Hoài Hưng cũng nghi ngờ, thầm nói không hiểu được người này không ngờ có thể mời cục trưởng Ngô đến xin hộ. Xem ra, nhà Vương Nhân Bàng cũng có chút phân lượng.
Tuy nhiên, vừa mới nghĩ đến uy lực của Tạ Thắng Cường, Cố Hoài Hưng lập tức gạt nghi ngờ này sang một bên. Không được, Ngô Chính Phong cũng không ăn “con ba ba” sao.
- Rất xin lỗi Chủ nhiệm Diệp, việc này tôi không giúp được.
Ngô Chính Phong gọi điện thoại cho Diệp Phàm giọng ngại ngùng.
- Vết thương nhẹ, xem ra bọn họ thật sự sẽ trừng phạt sao?
Diệp Phàm nói.
- Việc này tôi đã tìm hiểu qua, thật sự là vết thương nhẹ. Chẳng qua tình hình của Vương Nhân Bàng không thể nào tốt.
Ngô Chính Phong có chút lo lắng nói.
- Có phải bị bọn họ đánh độc không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ừ, việc này tôi cũng vừa tìm hiểu rõ ràng. Rất xin lỗi, tôi đã đưa người ra, đưa đến bệnh viện trước.
Ngô Chính Phong nói.
- Anh nói với Cố Hoài Hưng một câu, nếu Vương Nhân Bàng có việc gì, tôi sẽ rút da người khác.
Diệp Phàm rất tức giận, nói độc.
Cố Hoài Hưng ơi Cố Hoài Hưng, tuy nói là Tạ Thắng Cường, nhưng anh gây với Chủ nhiệm Diệp anh cũng chịu đủ…
Ngô Chính Phong thầm nói trong lòng.
Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Tiếu Thập Lục.
- Làm sao bây giờ Chủ nhiệm Diệp, xin anh đến cứu anh ấy ra đi? Nếu thật sự tàn phế thì làm sao bây giờ?
Tiếu Thập Lục khóc nức nở nói.
- Việc này tôi đã tìm Cục trưởng cục Công an thành phố Ngô, ông ấy nói vì Tạ Thắng Cường nên Cố Hoài Hưng không dám hạ thủ lưu tình. Việc này tôi thấy, cô tự ra mặt đi.
Diệp Phàm nói.
- Anh không biết thôi, ba tôi mạnh mẽ, tôi không thể thay đổi ông ấy. Hơn nữa, ông ấy rất bất mãn đối với tôi.
Tiếu Thập Lục nói.