“Độc nhân” này triển khai độc công thì mới là cao thủ dùng độc thực sự. Chẳng
qua nghe Tông Vô Thu nói, hơn trăm năm trở lại đây, chỉ có Cung Thu của Ngũ Độc giáo
là luyện thành công một độc nữ. Người con gái này tên là Đàm Tiếu Tiếu, hiện giờ đoán
chừng thân thủ cũng xấp xỉ lục đẳng.
Xa Thiên nói.
- Tự bản thân tôi trở thành độc nhân rồi thì sau này còn ai dám lại gần tôi, độc
nhân này căn bản là không thể luyện, phải khẩn trương loại bỏ mới đúng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Không hẳn, độc được khống chế trên tay anh. Anh muốn thi triển độc thì độc sẽ
ra, nếu không thi triển thì không khác gì người bình thường cả.
Đương nhiên, nếu đã được gọi là “độc nhân” thì nhất định sẽ để lại di chứng. Rốt
cuộc là làm thế nào để trở lại, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Phỏng chừng chỉ có Tông Vô Thu mới hiểu được nguyên nhân. Còn nữa, Cung
Thu cũng có lẽ cũng biết. Sau này bản lĩnh của Bức thiếu gia cao rồi, nếu như có thể
bắt được Tông Vô Thu, tất nhiên có thể ép ông ta khai ra pháp môn của “Độc nhân”.
Có lẽ, pháp môn này được giấu trong tổ miếu.
Xa Thiên nói.
- Tổ miếu Tam Độc giáo đã có pháp môn tốt như thế, bên trong phỏng chừng ngoài
Hồ Bát Đao ra còn có các cao thủ khác canh gác phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn là có, chỉ là tôi chưa từng phát hiện ra mà thôi.
Xa Thiên nói.
- Thôi vậy. Không nói nữa, tôi chữa thương cho anh trước đã. Tuy nhiên, chỉ có
thể làm giảm thương thế đi một chút. Bây giờ chúng ta phải cùng nhau đi ra ngoài.
Diệp Phàm nói, vươn tay dán lòng bàn tay lên. Toàn thân Xa Thiên buông lỏng, để
mặc cho khí nội tức của Diệp Phàm lưu động trong các kinh mạch trong người.
- Nội khí của Bức thiếu gia có chút kỳ quái. Dường như không chỉ dừng lại ở một
luồng. Vẫn còn một luồng nội khí nữa rất dịu dàng, rất thoải mái tuần hoàn một vòng
trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Luồng nội khí này dường như có tác
dụng chữa thương.
Xa Thiên nói.
- Ha ha, bài trừ tạp niệm, chuyên tâm trị thương.
Diệp Phàm cười hai tiếng, hắn biết, có lẽ là do nội tức phật công của thiền sư Bảo
Chí đang tác quái.
Hơn nữa, Diệp Phàm lần đầu thi triển thủy công của sư phụ trong cơ thể của Xa
Thiên. Thủy công này nghe nói chẳng những có thể ngưng tụ hơi nước công kích đối
thủ, hơn nữa, nước là thứ thuần khiết nhất mềm mại nhất thế gian, dùng vào mục đích
tốt có thể chữa thương bằng các phân tử nước.
Quả nhiên, sau khi thu tay lại biểu hiện của Xa Thiên cho thấy hiệu quả rất tốt. Ít
nhất, thương thế của ông ta đã đỡ hơn rất nhiều. Hiện tại đã có thể hành động rồi.
- Xa Thiên, con rắn toàn thân đỏ rực rỡ thế này đã từng gặp bao giờ chưa?
Diệp Phàm chỉ vào con rắn dài chừng hai mét, to bằng cổ tay, lưỡi đang phun ra
thụt vào trong ổ rắn.
- Chẳng lẽ nó chính là giống lai của Tha Hồng?
Xa Thiên nói khá cẩn thận.
- Chẳng biết được, giết thôi.
Diệp Phàm nói, phi đao không tiếng động phân làm ba góc phóng về con rắn đỏ
trong ổ rắn kia.
Bên này Vương Nhân Bảng cũng không chậm, tất cả đều xông lên giết.
Lập tức, trong ổ rắn vang lên tiếng xì xì ghê người, những con rắn độc đó ngẩng
đầu lên há miệng phun, nọc độc đặc thành miếng công kích qua như mưa đạn. Đám
người Diệp Phàm cầm lấy vật chắn, lao lên công kích.
Lựu đạn tuy còn tầm mười quả, nhưng, lúc này vẫn chưa tới thời khắc mấu chốt
nên mọi người vẫn không nỡ dùng. Hơn nữa, huyệt động này tùy tiện cho nổ bừa, nếu
như động sụp thì mọi người cũng chỉ còn con đường chết.
Trong âm thanh xẹt xẹt, hàng trăm con rắn trong chốc lát bị mọi người chém chết
giẫm chết la liệt.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm có chút buồn bực là con rắn đỏ kia lại biết né, ba
cái phi đao của mình nó đều né được hết, sượt qua thân rắn cắm lên vách động.
Tuy nhiên, những con rắn này rõ ràng đã được huấn luyện. Toàn bộ xếp thành một
bức tường rắn, mấy trăm con rắn tạo thành một thành lũy phun nọc độc.
Hơn nữa cứ làm như thi đấu tiếp sức, từng đợt từng đợt phun về phía này, đám
người Diệp Phàm cho dù người nào người nấy đều là cao thủ.
Nhưng độ ăn mòn của độc rắn này đặc biệt mạnh. Sau khi dính vào vách đá ngay
cả đá cũng bị lõm vào từng hố từng hố nhỏ. Thứ này nếu như phun lên người thì đi
tong, mọi người đều bị ép ngừng lại.
Bởi vì, trong miệng con rắn đỏ kia phun ra không phải nọc độc nữa mà là khói độc
màu đỏ, dưới sự tác động qua lại từ chưởng kình của mọi người đám khói độc này tản
ra rất xa, trong huyệt động này tràn đầy một mùi hương quái dị.
Mọi người đều phải đeo mặt nạ phòng độc vốn không muốn đeo lên, ngay cả Diệp
Phàm người nghe nói là “độc nhân” ngửi phải đám sương đỏ này cũng có chút choáng
váng. Bởi vì, Diệp Phàm xông lên đầu tiên, đầu chìm trong đám sương mù mới có cảm
giác đó.
- Xa Thiên, không phải ông nói là độc nhân thiên hạ vô địch sao, tại sao tôi cảm
thấy đám sương đỏ này có thể uy hiếp đến tôi?
Diệp Phàm hỏi Xa Thiên.
- Điều này là đương nhiên, kỳ thực, độc nhân cũng không thể nào vô địch thiên hạ.
Chỉ là đặc biệt thành thạo trong lĩnh vực sử dụng độc, chơi độc mà thôi.
Cũng không nói là độc nhân không sợ bất kỳ loại độc nào trong thiên hạ. Chỉ có
thể nói là loại độc bình thường không hề hấn gì với độc nhân thôi.
Nhưng gặp phải loại độc ghê gớm như màn sương đỏ này cho dù là độc nhân
cũng phải đề phòng một chút. Đương nhiên, sức đề kháng của độc nhân mạnh hơn
chúng tôi nhiều.
Vừa rồi anh vọt vào trong màn sương độc, nếu đổi lại thành chúng tôi thì đã trúng
độc té xỉu từ lâu.
Xa Thiên nói.
- Độc nhân này xem ra chỉ là thứ vô dụng mà thôi.
Diệp Phàm có chút thất vọng lắc đầu:
- Hơn nữa, còn phải chịu nguy hiểm để độc ngấm vào người. Phỏng chừng bất cứ
lúc nào cũng có thể mất mạng vì độc tố bùng nổ.
- Cũng không hắn, tỷ như khi quyết đấu với cao thủ, anh có khói độc sẽ lợi hơn
người ta rất nhiều. Còn nữa, gặp phải quá nhiều người đẳng cấp thấp, anh đánh ra một
chưởng, nội khí tuôn khói độc, uy lực một chưởng của anh đó ghê gớm gấp mấy lần
chưởng lực bình thường. Phỏng chừng dựa vào năng lực hiện giờ của anh, một
chưởng có thể đánh ngã bảy tám người tứ đẳng.
Xa Thiên nói.
- Xem ra còn có chút hữu dụng.
Trong lòng Diệp Phàm đã thăng bằng hơn một chút.
- Thiên Thông, thử công kích bằng sóng âm của anh xem.
Diệp Phàm kêu lên, nhớ tới lúc công kích Tiểu học Sùng Minh, công kích sóng âm
của Thiên Thông dường như có ảnh hưởng đối với rắn.
- Thiên linh linh địa linh linh mau hiển linh tiêu diệt đám tạp nham đáng ghê tởm
này!
Thiên Thông tên này đối diện với ranh giới sống và chết vẫn không quên đùa cợt,
giả thần giả quỷ huơ cái chuông của mình trên không trung, quay tròn thật nhanh.
Chiếc chuông kia phát ra từng đợt từng đợt sóng âm truyền đến bầy rắn, không
lâu sau, quả nhiên có động tĩnh. Đám rắn kia bắt đầu có chút không cam lòng, chuyển
động.
Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới cây sáo nhặt được ở Tiểu học Sùng Minh, tên này
bất kể hữu dụng hay không, lấy từ trong ba lô ra.
Phát hiện ra cây sáo này làm từ ngọc thạch. Tên này đặt lên môi thổi bằng Hóa
âm mê thuật, mục tiêu chính là con rắn đỏ trong đám rắn kia.
Không lâu sau, bầy rắn bắt đầu điên cuồng, không chịu được. Con nào con nấy
đều vặn vẹo người, thậm chí, có những con còn cắn xé nhau.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện ra miệng của con rắn đỏ kia hướng lên trên, há
miệng phun sương đỏ. Bầy rắn ở dưới bắt đầu không chịu đựng được sau khi chạm
phải màn sương đỏ này không ngờ lập tức bình tĩnh lại.
- Má nó, con rắn đỏ này thực sự là thủ lĩnh rồi, không ngờ có thể sử dụng sương
đỏ để chỉ huy bầy đàn.
Thiên Thông không kìm nổi thốt ra một câu chửi.
- Giết giết giết giết!
Diệp Phàm thêm vào trong sáo ngọc ý niệm sát phạt của mình, từng đợt từng đợt
công kích về phía con rắn đỏ to lớn kia.
Không lâu sau, quả nhiên có tác dụng. Con rắn đỏ đó có chút cảm giác không chịu
đựng được. Nó bắt đầu vặn vẹo thân hình to lớn, lắc qua lắc lại trong đám rắn.
Diệp Phàm tiếp tục tăng thêm lực nội tức đẩy vào trong cây sáo, sau mười giây,
con rắn đỏ rốt cuộc đã hoàn toàn mất khống chế.
Nó há rộng miệng, cắn chết một con rắn lục bên cạnh. Mà cái đuôi vung một cái
lập tức xúc bay bảy tám con rắn nhỏ.
Mà con rắn đỏ hoàn toàn phát điên, nhào vào trong bầy rắn cắn loạn. Đám rắn sợ
tới mức vội vàng lẩn trốn, lập tức, rắn trong động loạn cào cào.
- Cắn cắn cắn, cắn nhau đi!
Thiên Thông kêu to, càng ra sức huơ chuông, tên này lại còn vừa nhảy vừa ngoáy
mông.
Diệp Phàm thấy cơ hội tốt, nín thở. Phóng người một cái nhảy đến trước mặt con
rắn đỏ, sờ bên hông một cái, con dao găm sắc bén đã đâm trúng đầu con rắn.
Lưỡi dao tạo thành từ nội khí dài khoảng 5cm phía trước lưỡi dao găm xoáy vào
trên đầu rắn. Xoẹt… cái đầu rắn to bằng cái bát vang lên một tiếng lìa khỏi thân. Máu
tươi lập tức phun ra, đầu rắn xoay tròn bay ra ngoài.
- Giết!
Vương Nhân Bảng rống lên một tiếng. Bầy rắn bị sóng âm của Thiên Thông công
kích, vốn đã có chút choáng váng, giờ phút này trước mặt những cao thủ này chỉ còn
như những quả dưa chuột bị thu hoạch. Đầu rắn máu rắn la liệt khắp động. Hang động
rộng lớn này lập tức biến thành một lò giết mổ rắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2437: Hàng chục ngàn con rắn cùng nhảy múa.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Hừ, có gì ghê gớm đâu chứ, chán ngắt.
Tiểu Thiên hiển nhiên tức giận, bĩu môi quay mặt đi chỗ khác. Tuy nhiên, không
đến vài giây tên này lại xoay đầu lại nhìn Diệp Phàm chăm chăm, ý là anh hỏi một chút
về bí mật ấy đi.
- Đồng chí Tiểu Thiên, cái này là bí mật sư môn của người ta. Mỗi người chúng ta
đều có bí mật của mình. Ép người ta nói ra cũng không hay lắm phải không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói, Thiên Thông trừng mắt nhìn hắn một cái, không hỏi
nữa.
- Bên kia truyền tới tiếng động lớn quá, phỏng chừng bọn chúng đang xử lý chỗ
chúng ta đã cho nổ sụp rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Lần này không dễ xử lý, có một số đá lớn chặn ở đường động. Cho dù Tông Vô
Thu có thân thủ thập nhị đẳng cũng không dễ dùng lực.
Huống chi, Tông Vô Thu bị thương, phỏng chừng giờ phút này đang ngồi xếp bằng
chữa thương, hẳn là không thể nào tham gia khiêng đá.
Hơn nữa, bọn chúng cũng không vội, chúng ta đã là cá trong chậu, còn có gì đáng
gây sức ép nữa, tuy nhiên, bọn chúng bây giờ vẫn cứ đuổi theo ở phía sau, đoán chừng
là lo chúng ta phá hỏng bên trong.
Dù sao chúng ta đều sắp mất mạng cả rồi, trước khi chết vẫn thừa sức phá hỏng
chỗ này.
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, nhìn Xa Thiên một cái, hỏi:
- Rắn Thanh điện này cự ly phun tơ cao nhất có thể đạt tới bao nhiêu?
- Đúng rồi, nếu cự ly không cao lắm, chúng ta nhanh chóng vọt qua là được. Cũng
chính là thừa dịp tơ độc của chúng còn chưa kịp chạm tới người chúng ta thì chúng ta
đã đổi chân rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Cái này, độ cao bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói rắn này lai với nhện
độc mà thành. Phỏng chừng chúng nó cũng có chút ít năng lực giăng tơ của nhện.
Xa Thiên nói.
Diệp Phàm không hỏi nữa bật người nhảy lên, một chân rơi xuống chỗ xích sắt,
phía dưới quả nhiên chuyển động. Ở chỗ hạ chân xuống, hàng trăm cái miệng nhỏ há
ra, tơ độc phun tới.
Mà Diệp Phàm phát hiện ra trên xích sắt được cho là lan can xích sắt đột nhiên
xuất hiện rất nhiều rắn nhỏ treo trên không, con nào con nấy trong miệng đều treo tơ
độc nhỏ bằng cọng lông, cả thân rắn vời đến người Diệp Phàm như đang đu dây.
Mà còn có con rắn Thanh điện dứt khoát bò trên dây xích phun tơ độc về phía
người Diệp Phàm.
Có một cảm giác bị vây đánh, đan điền Diệp Phàm khẽ động, dường như có chút
không thoải mái lắm. Biết mình là độc nhân cũng không thể hoàn toàn khắc chế được
loại tơ độc này. Nếu như có thể khắc chế, chỗ đan điền sẽ truyền tới sự hưng phấn
chứ không phải không thoải mái.
Chưởng lực của Diệp Phàm chuyển động, quét xuống. Không ngờ những con rắn
nhỏ này bám quá chắc chắn, chỉ quét chết mấy chục con, mà đại đa số là vẫn cứ bám
thật chắc trên xích sắt, không ngờ cả khí nổi kình cũng quét không nổi.
Diệp Phàm không dám đặt chân lâu, bởi vì, loại tơ này nghe nói ngay cả xương,
cả đá cũng có thể ăn mòn, ngay cả giày phòng lôi đặc thù của Tổ đặc nhiệm A nếu bị tơ
độc này quấn lên phỏng chừng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi trở về chỗ cũ Diệp Phàm nói:
- Cự ly chúng phun ra phỏng chừng hơn một mét, tuy nhiên, sợi tơ rất dài. Giống
như nhện nhả tơ, còn có thể treo người đu tơ công kích. Thực tại còn đáng sợ hơn,
khả năng ăn mòn của những tơ độc này quá mạnh, thân thể chúng ta bao gồm cả quần
áo bên ngoài và các thứ vật phẩm không thể chạm vào những tơ độc này.
- Dùng lửa thiêu thử xem.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Trước thử một chút, mọi người chuẩn bị sẵn sàng vọt qua. Ở trong này không
thể lãng phí quá nhiều thời gian, chúng ta không thể lãng phí được.
Diệp Phàm gật gật đầu, Triệu Thanh Ngọc lấy từ trong ba lô mình ra một thứ có
hình dạng như bình xịt gôm. Sau khi nhập mật mã liền quay miệng phun hướng tới xích
sắt, phun.
Ầm…
Một luồng lửa cực nóng cỡ bằng ngón tay phun ra, cái này đương nhiên cũng là
sản phẩm độc quyền của các chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng A rồi.
Bởi vì chất lỏng bên trong được nén bằng áp suất cao, cho nên, cự ly phun ra có
thể đạt tới mấy chục mét.
Hơn nữa, nhiệt độ của ngọn lửa tương đối cao. Tuy nhiên, điều khiến mọi người
được mở rộng tầm mắt chính là: sau khi luồng lửa nóng rực như vậy phun lên xích sắt,
những con rắn nhỏ chỉ ngọ nguậy, đong đưa. Đương nhiên cũng có một bộ phận bị chết
cháy.
Hơn nữa, tơ độc màu xanh trong luồng lửa không ngờ dần biến thành màu vàng.
Mà rắn chết đi cũng không nhiều, ngược lại có một đống lớn những con rắn nhỏ dường
như đặc biệt hưng phấn, con nào con nấy cũng đều táp vào trong lửa, phun tơ độc. Mọi
người nhìn mà da đầu đều có chút tê dại.
- Tên Tông Vô Thu này con mẹ nó đúng là thiên tài, loại rắn này cũng có thể tạp
giao ra. Tôi thấy chính hắn có khi cũng là thứ tạp giao mà thành.
Thiên Thông không kìm nổi mà mắng.
- Ngay cả lửa cũng không sợ, chẳng lẽ lửa này không tốt?
Lâm Yếu Phong hỏi xen vào một câu.
- Lửa này không tốt hả, cậu thử xem đi.
Triệu Thanh Ngọc trừng Lâm Yếu Phong một cái, hừ nói.
- Nhiệt độ của luồng lửa này trong nháy mắt có thể đạt tới 300-400 độ, ngay cả
kim loại có độ nóng chảy thấp cũng có thể bị tan chảy trong nháy mắt.
Diệp Phàm giải thích.
- Loại rắn này đúng là có tấm thân kim cương bất hoại rồi, anh xem, có còn con
có thể “nhảy múa” trong lửa nữa kìa.
Chu Đồng thở dài.
- Không hẳn, đoán chừng tơ độc này có chức năng phòng cháy. Cậu nhìn đi, lúc
chúng lọt vào trong lửa đại đa số sẽ phun tơ độc lên người để bảo vệ mình. Không thể
tưởng tượng được loại tơ độc đối với chúng ta thì đáng sợ lại có tác dụng này.
Lam Tồn Quân thở dài nói.
- Không ổn, mau vọt qua!
Diệp Phàm hét lớn bởi vì đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn. Lúc này không ngờ
trên vách động rất nhiều tơ độc treo rủ xuống, rắn con nào con nấy đều đu trên tơ độc
đu về phía đám người Diệp Phàm.
Không gian trước mắt đều là rắn độc và tơ độc dày đặc.
Hai tay Diệp Phàm nhanh chóng xoay chuyển, trong không trung lập tức xuất hiện
một quả cầu nước.
Quả cầu nước còn mang theo hương độc nổ vào trong không trung, ầm vang một
tiếng trầm đục.
Mọi người theo sát phía sau Diệp Phàm lao về phía xích sắt. Lúc này cũng không
kịp để ý nhiều nữa, gắng hết sức chân chưa chạm đất liền đổi chân.
Chỉ trong vài giây mọi người đều đã vọt sang, vào một cái động khác.
- Mau cởi giày ra.
Lam Tồn Quân kêu lên với một đội viên dự bị, bởi vì bản lĩnh cậu ta quá kém, cho
nên, chậm một chút.
Dưới chân dính tơ độc. Đội viên kia lập tức cởi giày. May rằng mỗi đội viên đều
chuẩn bị hai đôi giày, bằng không, thật đúng là phải đi bộ bằng chân trần rồi.
- Phía dưới không có đường rồi.
Sau khi đi được mấy chục mét Diệp Phàm dừng bước, lẩm bẩm, nhìn xuống phía
dưới nơi đen kịt không biết là cái gì.
Dường như mọi người đã đi đến một vách núi trong động, phía dưới cũng không
biết sâu bao nhiêu, tối đen, không nhìn rõ.
- Lấy đèn tựu quang loại mạnh chiếu xem.
Diệp Phàm phất tay, Vương Nhân Bàng cầm đèn chiếu xuống.
- Trời đất ạ!
Cái tên Vương Nhân Bàng trước nay không sợ trời không sợ đất không ngờ cả
người run lên thiếu chút nữa làm rơi cả đèn tựu quang.
Tất cả mọi người đều tiến lại gần, mấy cái đèn tựu quang vừa chiếu xuống, ai ai
cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Chiều sâu phía dưới phỏng chừng 30-40m, phạm vi rộng bao nhiêu không rõ lắm,
dù sao cũng tương đối rộng, Diệp Phàm đoán là khoảng 500-600m. Bởi vì quá tối, ngay
cả đèn tựu quang cũng không chiếu rõ được hết.
Tuy nhiên, phía dưới dường như đang sôi trào. Bởi vì, toàn là rắn, các loại rắn lăn
qua lộn lại phía dưới, vặn vẹo những thân mình đáng ghê tởm.
Căn bản chính là rắn chồng lên rắn, sau khi được đèn tựu quang chiếu vào, lập
tức mấy ngàn cái miệng há to, thò thụt cái lưỡi, phát ra những âm thanh quái dị, có lẽ
chúng cho rằng ta đến cho ăn hay gì đó rồi.
Một thứ mùi khai quái dị có thể khiến người ta phát ngất bốc lên từ đám rắn. Mọi
người vội vàng đeo mặt nạ phòng độc vào mới có cảm giác khá hơn một chút.
- Không còn đường để đi rồi, muốn tìm được đường ra chỉ có thể đi xuống thôi.
Diệp Phàm thở dài.
- Đi xuống thế nào được, phỏng chừng toàn bộ rắn phía dưới đều là kịch độc. Nếu
như loại rắn Thanh điện vừa rồi, chúng ta không phải tự tìm đường chết hay sao.
Vương Nhân Bảng cũng chau mày lại.
- Đi xuống căn bản cũng không khả thi, nhiều rắn quá, phỏng chừng đến mấy ngàn
con. Chúng ta ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Hơn nữa, bao nhiêu rắn như vậy
cùng lúc tấn công, chúng ta cho dù có mấy chục cánh tay cũng không giải quyết xuể.
Nếu như muốn giết chết hết đám này, thì chúng ta cũng sẽ mệt gần chết rồi.
Lam Tồn Quân nói.
- Xà Quật, thật xứng với cái tên.
Thiên Thông lẩm bẩm một câu, nhấc một tảng đá nặng gần mấy ngàn cân đạp
xuống, sau một tiếng ầm vang, xì xì xì, tất cả đám rắn phía dưới đều bắt đầu lăn lộn,
con nào con nấy cũng đều hăng máu lên.
Có con còn đập đuôi vào thân con khác nhảy lên chừng 7-8m về vách đá phía đám
người Diệp Phàm đứng, phun ra rất nhiều nọc độc.
Tuy nhiên, hiển nhiên chúng không phun được đến chỗ Diệp Phàm, bởi vì khoảng
cách quá xa. Trừ phi dùng vòi rồng phòng cháy phun thì còn được.
Tuy nhiên, đám rắn trong hố động lập tức nhảy nhót, nọc độc trong hố hình thành
nên một màn mưa độc tanh tưởi tràn ngập khắp hố. Cho dù mọi người có mặt nạ phòng
độc công nghệ cao cũng vẫn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Thấy Thiên Thông còn muốn khiêng đá đập rắn, Diệp Phàm kêu lên:
- Đừng làm bừa, nếu như làm cho chúng sợ mà phun nọc độc, mưa độc bay lên là
chúng ta mất mạng luôn đấy!
- Ném thịt xuống thử xem.
Vương Nhân Bảng nói, thấy Diệp Phàm gật đầu, liền cầm lấy một miếng đùi dê
ném xuống. Cái này là đám người Diệp Phàm vừa lấy trong phòng bếp của Tam Độc
giáo, ướp gia vị khá thơm ngon.
Xì xì xì…
Mấy ngàn cái miệng phía dưới há ra muốn táp miếng thịt, lập tức, toàn bộ phía
dưới hỗn loạn cả lên. Đám rắn táp được cái đùi rồi liền thi nhau xâu xé.
Thấy một con trăn lớn nuốt cái đùi dê vào một chút, lúc này, mấy ngàn con rắn nhỏ
xông vào công kích con trăn lớn. Không lâu sau, phía dưới hỗn loạn cả lên, cắn xé lẫn
nhau. Máu rắn xen lẫn màn sương độc cuồn cuộn ở phía dưới, đám rắn kích động, phía
dưới xảy ra cuộc chiến lớn của bầy rắn.
- Cắn đi cắn đi, cắn chết hết đi mới tốt.
Thiên Thông hừ nói.
- Không thể nào đâu, chúng nó ở nơi này đã lâu như vậy. Con chết chỉ có thể là
con yếu, mà những con còn lại sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Nếu như người mà rơi xuống thì làm sao mà sống nổi nữa, phỏng chừng không
đến mấy phút ngay cả cái xương và cọng lông cũng chẳng còn.
Lúc Lam Tồn Quân nói những lời này cảm thấy da đầu tê dại. Dường như chân
tay cũng nhũn cả ra.
- Nếu như giết không hết, lại nhất định phải xuống dưới.
Diệp Phàm lẩm bẩm một câu, vẫn rất khó khăn.
- Thiếu gia Diệp, tôi đi xuống do thám. Tôi thấy những con rắn này nhảy lên cao
nhất cũng chỉ 7-8m, cộng thêm cự ly phun độc, độ cao cả hai cộng lại nhiều nhất chỉ đạt
tới khoảng 14m. Tôi chỉ cần khống chế độ cao trên 20m chắc không có vấn đề gì.
Xa Thiên lúc này nói.
- Vậy được, ông cẩn thận chút. Chớ khinh thường, độ cao tốt nhất khống chế trên
30m. Nơi này có lẽ là trung tâm của Xà Quật, động này tương đối rộng, độ cao cũng
tầm trăm mét.
Thực ra phù hợp cho đôi cánh của ông bay lượn. Tuy nhiên, nhất định phải chú ý
khống chế độ mạnh yếu, có tình huống nguy hiểm gì nhất định phải gọi chúng tôi.
Diệp Phàm gật gật đầu, vốn Diệp Phàm định thử xem, có điều, chiến đấu suốt từ
nãy đến giờ lâu như vậy thực sự cũng quá mệt rồi.
Mà Xa Thiên đi xuống là dồn nội khí vào cánh, cũng sẽ tiết kiệm sức hơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này