Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Chúc mừng năm mới.
Bom đầu năm đây
Quan Doãn hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Kim Nhất Giai, chỉ biết rằng cô là em họ của Hạ Lai, là đại tiểu thư nhà họ Kim ở Bắc Kinh, lại không biết uy danh ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh và biệt danh thiên kim tiểu thư số một Bắc Kinh của cô, cũng không biết cô đã từng trải qua những gì, càng không biết cô ngoại trừ tầm mắt chính trị nhạy bén, tư duy kinh tế hơn người, còn có sức phán đoán bình tĩnh và cái nhìn đại cục ra tay đúng lúc.
Sau khi hộ tống ô tô của Lãnh Phong đi, Kim Nhất Giai liền nhận định xe chạy chưa xa, cô thấy Ôn Lâm nước mắt ròng rã chạy đến Huyện ủy, cũng không có thời gian hỏi xem Ôn Lâm đi làm gì, liền lập tức điện thoại báo cho đội thi công đang thi công ở núi Bình Khâu.
Công trình núi Bình Khâu đã gần giai đoạn cuối, chỉ còn lại hai máy ủi đất, Kim Nhất Giai cho rằng hai máy quá ít, lúc này lại điện thoại cho công trình đập lớn sông Lưu Sa, yêu cầu điều động toàn bộ xe ủi đất đi mở đường, người phụ trách công trường đập lớn bảo rằng không nhận được chỉ thị của lãnh đạo tổ, không dám tự ý quyết định. Đang lúc Kim Nhất Giai lại gọi điện đến Huyện ủy xin Huyện ủy ra mặt phối hợp, Ôn Lâm lại điện tới.
Ôn Lâm chạy ngay đến Huyện ủy, chính là hy vọng lãnh đạo tổ dự án đập lớn sông Lưu Sa điều động xe ủi đất gia nhập vào ứng cứu hành động của Lãnh Phong, Quế Hiểu Kiệt lúc này đập bàn quyết định, điều động toàn bộ xe ủi đất phụ trách dọn tuyết.
Ôn Lâm tỉnh táo khỏi đau thương, khôi phục bình tĩnh và lý trí, suy nghĩ cô rõ ràng:
- Nhất Giai, cô cùng Quan Doãn đến thành phố, tôi ở lại huyện, phòng ngừa lại xảy ra tình huống bất ngờ. Không thể ở bên cạnh Quan Doãn, xin cô… chăm sóc tốt cho anh ấy, đừng để anh ấy lại chịu thêm chút tổn thương nào nữa.
- Tôi biết rồi, yên tâm nhé Ôn Lâm, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương một ngón tay của Quan Doãn!
Kim Nhất Giai cũng rất kính nể sự bình tĩnh và linh hoạt của Ôn Lâm, lại tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của cô, nghĩ đến chuyện điều động xe ủi đất, phải biết rằng cả huyện Khổng người nghĩ đến chuyện đường bị tuyết phong tỏa phải điều động xe ủi đất dọn đường, chỉ có cô và Ôn Lâm!
Kim Nhất Giai thậm chí còn nghĩ Lý Dật Phong đường đường là Bí thư Huyện ủy, gặp phải chuyện lớn thế này, không có phong độ bình tĩnh, đã không đích thân đến cùng Lãnh Phong đến bệnh viện thành phố, cũng không nghĩ đến chuyện điều động xe ủi đất mở đường phía trước, ông ta rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Đúng vậy, Lý Dật Phong rốt cuộc là đang nghĩ gì? Ôn Lâm cũng đang ôm thắc mắc giống vậy, bèn gõ thẳng cửa phòng làm việc Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cau mày, đang cau có ngồi trên chiếc ghế không nhúc nhích, bộ dạng đầy tâm sự, thấy Ôn Lâm vào, y khẽ ngẩng đầu nhìn Ôn Lâm một cái rồi hỏi:
- Ôn Lâm đến rồi… có việc gì sao?
- Bí thư Lý, chuyện hôm nay…
Lý Dật Phong xua xua tay:
- Thôi Ngọc Cường đã bắt tay vào điều tra rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Trước khi có kết luận điều tra chính thức, không được có phán đoán và bình luận, không hay ho gì.
- Nhưng, Bí thư Lý, chuyện rõ ràng là Vương Xa Quân đứng đằng sau gây rối…
Ôn Lâm bị thái độ gần như không chút động lòng của Lý Dật Phong làm cho tức giận.
- Chủ tịch huyện Lãnh và Quan Doãn đều suýt nữa bị hại chết, huyện Khổng đều rối cả lên, đều là họa cho đập lớn sông Lưu Sa gây ra, cái đập rách, tấm bia to của huyện Khổng gì chứ? Chính là công trình chiến tích, là địa lôi của huyện Khổng, là sự sỉ nhục của nhân dân huyện Khổng!
Lời của Ôn Lâm khiến Lý Dật Phong đập bàn đứng dậy, y chỉ tay vào cửa phòng:
- Ôn Lâm, mời cô ra ngoài!
- Ra ngoài thì ra ngoài.
Ôn Lâm vung tay bước đi.
- Ôn Lâm…
Đợi khi Ôn Lâm kéo cửa phòng, Lý Dật Phong lại than dài một tiếng.
- Cô yên tâm, tôi sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho Lãnh Phong, Quan Doãn, cũng như nhân dân huyện Khổng và Thành ủy!
Ôn Lâm đang lúc lửa giận ngút đầu, không nghe ra sự hiu quạnh trong lời của Lý Dật Phong, đầu cũng không quay lại, nói một câu:
- Đừng nói suông, phải làm thực sự.
Ôn Lâm vừa đi, Lý Dật Phong suy sụp ngồi lại vị trí, cười đau thương:
- Ôn Lâm cũng dám chỉ trích mình rồi, Bí thư Huyện ủy mình, thật sự là quá thất bại rồi sao?
Không ai biết sự đau lòng và hụt hẫng của Lý Dật Phong, nỗi buồn khổ trong lòng y chỉ là không có người để kể ra thôi, thật ra áp lực mà y nhận lấy rốt cuộc lớn như thế nào, Ôn Lâm không biết, Lãnh Phong không biết, Quan Doãn cũng không biết.
Quan Doãn lúc này dưới sự luân phiên mở đường của mấy chiếc xe ủi đất, thuận lợi tiến về trước, tâm trạng cũng dễ chịu đi nhiều, nhìn thấy bốn năm chiếc xe ủi đất đang thay nhau mở đường, trong lòng càng đánh giá cao Kim Nhất Giai thêm mấy phần. Cô nhóc Nhất Giai này quả thật không đơn giản, đã điều động bốn năm chiếc xe ủi đất, cách nửa km một chiếc mở đường, năm chiếc đồng thời dọn tuyết, một lần đã làm sạch mấy km mặt đường, sau đó trình tự tiến dần, tốc độ tuy không nhanh, nhưng cũng có thể duy trì vận tốc 20 km đều đặn về phía trước.
Lẽ ra với tốc độ hiện tại, ba bốn tiếng là đến bệnh viện thành phố rồi, nhưng lúc chưa ra khỏi huyện Khổng, Lãnh Phong ho sặc sụa một cơn, miệng tuôn ra máu tươi, khiến Quan Doãn sợ xanh mặt, sốt ruột suýt giậm chân.
Năm chiếc xe ủi đất mở đường, vẫn là quá chậm, làm thế nào mới được? Thời gian là sinh mệnh, chậm một bước, có thể sẽ chậm trễ điều trị. Mà với phán đoán tình hình hiện tại của Lãnh Phong, nếu ba bốn tiếng, e là lành ít dữ nhiều.
Tài xế lái xe là Giả Hợp Tu, suốt đường y vốn cứ im lặng không nói, chỉ yên lặng lái xe, đột nhiên liền kinh sợ kêu lên một tiếng:
- Quan Doãn, anh nhìn phía trước.
Vừa nãy Kim Nhất Giai mang một chiếc xe ủi đất đến, cô sau khi chỉ cùng Quan Doãn trượt tuyết một lần trên con đường tuyết, liền lập tức đi đầu dẫn đường, chỉ huy xe ủi đất tiến lên phía trước dọn tuyết mở đường, không ngồi cùng xe với Quan Doãn. Quan Doãn bèn cho rằng Kim Nhất Giai chỉ sắp xếp năm chiếc xe ủi đất, khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc liền biến thành niềm vui bất ngờ sâu sắc.
Phía trước, trong phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy, ở nơi giao nhau giữa huyện Khổng và huyện Trực Toàn, một hàng xe ủi đất xếp thành hàng dài, không phải năm chiếc, không phải mười chiếc, mà khoảng chừng hai mươi mấy chiếc.
Liếc mắt một cái, nhìn không thấy bờ!
Kim Nhất Giai này… Quan Doãn trong lòng vô cùng vui mừng, ngoại trừ Kim Nhất Giai, còn ai có thể điều động được đội ngũ xe ủi đất hùng mạnh thế này? Hắn hiện tại đối với Kim Nhất Giai không chỉ là khâm phục, mà còn là sự yêu thích không thể nói ra được. Có thể vào lúc cấp bách cần thiết nhất sắp xếp giải quyết khó khăn cho hắn, không những xuất hiện đúng lúc, mà còn cân nhắc chu toàn mọi việc, người con gái như thế, ai không thích chứ?
Ô tô lại tiến về trước mấy km, cảnh tượng càng kinh ngạc hơn xuất hiện, trên đường gần như cách không xa lại có một chiếc xe ủi đất đang dọn tuyết mở đường, Quan Doãn đếm đại khái một chút, chỉ mấy km ngắn ngủi vừa rồi đã vượt trên khoảng hai mươi mấy chiếc xe ủi đất, còn nhìn xa về phía trước, còn không ít hơn hai mươi chiếc xe ủi đất đang đồng thời làm việc, nghĩa là, Kim Nhất Giai đồng thời với việc điều động xe ủi đất huyện Khổng đã điều động xe ủi đất của huyện bên cạnh cùng xuất quân, dưới một tiếng mệnh lệnh, hai bên đường ven tỉnh, ít nhất trên trăm chiếc xe ủi đất trong âm thanh ầm ầm vang dội, mở ra một con đường sinh mệnh cho Lãnh Phong!
Quan Doãn gần như vỗ tay hoan hô Kim Nhất Giai, nói không ngoa, nếu không phải là Kim Nhất Giai kịp thời ra tay, nếu không phải là sự thông minh và sức ảnh hưởng cực lớn của cô, Lãnh Phong có lẽ thật sự bị trận tuyết lớn này hại chết trên đường.
Chỉ có điều Quan Doãn sau khi suy nghĩ sâu xa, lo lắng sợ hãi, Kim Nhất Giai chỉ là một nhân vật trung gian bán hàng, cho là cô được gọi là tiểu thư nhà họ Kim trong ba nhà họ Kim Bắc Kinh, sao lại có sức ảnh hưởng kinh người đối với các huyện trực thuộc của thành phố Hoàng Lương như vậy? Cho là Bí thư Thành ủy thành phố Hoàng Lương Tưởng Tuyết Tùng lệnh xuống, cũng chưa chắc trong thời gian ngắn như vậy đã tập trung được trên trăm chiếc xe ủi đất đồng thời xuất quân.
Kim Nhất Giai… rốt cuộc là lai lịch gì?
Đang vô cùng thắc mắc về thân thế của Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai từ chiếc xe ủi đất bên cạnh bước xuống, thở hồng hộc, chặn đứng ô tô, nói với Quan Doãn:
- Từ đây đến bệnh viện thành phố còn 40 km nữa, đường phía trước đã mở cả rồi, ngay cả tuyết trong thành phố cũng đã dọn sạch rồi, có thể lái với vận tốc 80 km, nửa tiếng có lẽ có thể tới. Các anh đi trước, tôi giải quyết hậu quả.
Nhìn vết bùn trên khuôn mặt như hoa của Kim Nhất Giai, cùng đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, Quan Doãn không khỏi thương xót, giơ tay giúp cô cột tóc:
- Khiến cô vất vả rồi, Nhất Giai, cảm ơn cô.
- Còn khách sáo với tôi nữa là tôi giận đó!
Kim Nhất Giai giơ nắm đấm về phía hắn.
- Tôi không thích cảm giác xa cách giữa tôi và anh, tôi muốn anh biết, giúp anh, là tôi cam tâm tình nguyện. Nếu là người khác, có xin tôi thế nào tôi cũng không ra tay, đây gọi là gì? Đây gọi là ngàn vàng khó mua sự tự nguyện của tôi!
Quan Doãn lại vui vẻ, giơ tay vỗ vai của Kim Nhất Giai:
- Cô nhóc Giai, làm tốt lắm.
Kim Nhất Giai liền le lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Tên mụ của tôi là Giai Giai, anh sau này nếu gọi tôi là Giai Giai, tôi sẽ rất vui.
- Được thôi… Giai Giai.
Quan Doãn ngoan ngoãn nghe lời Kim Nhất Giai.
Kim Nhất Giai vui vẻ ra mặt, cười cong cả mắt, xua xua tay với Quan Doãn:
- Đi đường cẩn thận.
Nhìn bóng Kim Nhất Giai vội vã rời đi, cái eo duyên dáng và vóc người vừa phải, tâm tư Quan Doãn lại lần nữa xao động.
Sau nửa tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc và bàn tán sôi nổi của dân chúng ven đường, chiếc ô tô chở Lãnh Phong chạy nhanh như gió đến cổng bệnh viện thành phố.
Chuyên gia sớm đã đợi nhiều giờ ở bệnh viện nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng cho Lãnh Phong, chụp hình, hội chẩn, bận cuống cả lên. Còn may, dưới sự trợ giúp điều động trên trăm chiếc xe ủi đất của Kim Nhất Giai, trả lời của chuyên gia khiến Quan Doãn thở phào một cái.
- Muộn thêm hai tiếng nữa, e là nguy hiểm tính mạng rồi!
Đến Viện trưởng cũng kinh động, đích thân ra mặt hội chẩn cho Lãnh Phong. Bệnh viện thành phố thường xuyên tiếp đón lãnh đạo Thành ủy, với cấp bậc của Lãnh Phong không đủ kinh động Viện trưởng ra mặt, hơn nữa còn đứng trong giá tuyết gió lạnh cổng bệnh viện chờ đón, trọng lượng của Lãnh Phong, có thể đoán được.
Quý nhân đã ra mặt đằng sau Lãnh Phong? Quan Doãn sau khi yên lòng, lại thoáng qua tia nghi vấn, tuy nhiên hắn không kịp suy nghĩ sâu xa về nội tình bên trong, mà đau đầu hoa mắt, sau đó trước mặt tối đen rồi bất tỉnh nhân sự.
Mất máu quá nhiều cộng thêm đi xe cả đoạn đường, là người sắt cũng không trụ được, Quan Doãn cuối cùng đã đổ.
Cũng không biết ngủ say bao lâu, đợi khi Quan Doãn tỉnh lại, đầu tiên là nghe thấy tiếng Kim Nhất Giai bên tai, rồi lại nghe thấy giọng nói vừa quen vừa lạ, nghe kỹ, cũng là giọng nữ, có lẽ là… Lãnh Thư.
Quan Doãn trong cơn mơ màng vẫn đang nghĩ, Lãnh Thư đến thì cũng là bình thường, Lãnh Phong và cô ấy chắc chắn là có quan hệ thân thích người khác không biết, tuy nhiên giọng một người con gái khác hơi non nớt lại rất vang khiến hắn tỉnh ngay lập tức - Ngõa Nhi sao lại đến rồi?
Ngõa Nhi không những đã đến, cô còn nói một câu khiến Quan Doãn không muốn tỉnh lại cũng phải tỉnh.
- Bố phải về Bắc Kinh rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Chúc mừng năm mới.
Bom đầu năm đây
Quan Doãn hôn mê suốt ba ngày!
Trong ba ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện dẫn đến một loạt các chấn động!
Đầu tiên là Huyện Khổng xảy ra chuyện lớn, xe của Lãnh Phong và Quan Doãn vừa đi chưa lâu, Thôi Ngọc Cường liền thẩm vấn Tiết Tam. Tiết Tam vẫn khăng khăng rằng mình không bị ai sai khiến cả, hắn không nhằm vào Lãnh Phong mà nhằm vào Quan Doãn. Y lớn lên cùng Vương Xa Quân, gắn bó như chân với tay, Vương Xa Quân ở Huyện Khổng bị Quan Doãn hại không có đất dung thân, y không thể bỏ qua chuyện đó, nên phải trừng trị Quan Doãn cho bỏ tức, cho dù mạng đổi mạng cũng đáng. Còn Vương Xa Quân ở đâu thì y không biết, cũng không có liên lạc gì.
Lời Tiết Tam đúng là không phải là sự thật, nhưng lại không có bằng chứng chính xác chứng minh Vương Xa Quân có liên quan đến vụ này, Thôi Ngọc Cường cũng vò đầu bứt tóc, thời gian kinh doanh của Lý Vĩnh Xương ở Huyện Khổng rất dài, cây lớn thì rễ sâu, thế lực để lại không thể quét sạch hết được, người muốn thế mạng cho Vương Xa Quân không phải ít, không có bằng chứng chỉ hướng Vương Xa Quân ông ta cũng đành chịu.
Nếu Tiết Tam chì vì nhằm vào Quan Doãn, thì việc gì phải đặt kíp nổ ở bên trong đập lớn? Hơn nữa lại vào lúc Lãnh Phong cũng có mặt ở đó? Chỉ nhằm vào một mình Quan Doãn, bình thường Quan Doãn đi làm thì hắn đều có cơ hội, việc gì phải phí sức nấp trong đập lớn để đặt thuốc nổ chứ. Hiển nhiên, người Tiết Tam nhằm vào không chỉ có một mà còn có Lãnh Phong, và cả đập lớn nữa!
Dựa vào Tiết Tam tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại đơn giản để phỏng đoán, thì y có thể nghĩ ra kế hại Quan Doãn và Lãnh Phong rồi phá hủy đập lớn sao? Dù có ba cái não như y cũng không thể nghĩ ra được, nhất định là có người đứng đằng sau chỉ điểm cho y! Là ai thì không cần nói cũng biết, nhưng Tiết Tam lại rất trung thành, có đánh chết cũng không nói, Thôi Ngọc Cường không biết làm thế nào đành phải báo cáo tình hình thực tế với Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong nghe xong trầm mặc một lúc lâu. Khuôn mặt tối sầm giống trời đang có tuyết lớn vậy, u ám, lạnh lẽo mà kiềm chế lại, là sự lạnh lùng mà Thôi Ngọc Cường từ trước đến giờ chưa hề nhìn thấy, bất chợt ông nghĩ đến sự đoạn tuyệt của Lãnh Phong
Một lúc lâu sau, Lý Dật Phong nói từng chữ một:
- Cậu hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, Ngọc Cường, sắp có một cuộc điều chỉnh cán bộ rất lớn rồi.
Bước ra khỏi văn phòng của Lý Dật Phong, hoa tuyết rơi từ trên cây xuống vai Thôi Ngọc Cường, tuyết tan, một dòng nước lạnh chảy từ vai xuống lưng làm lưng y lạnh buốt. Lý Dật Phong đúng là muốn làm lớn vấn đề nhân sự một cách hẳn hoi dứt khoát? Thực sự muốn đụng đến căn cứ của Lỹ Vĩnh Xương để diệt sạch những thế lực còn sót lại của y?
Lý Dật Phong không sợ dùng sức quá mạnh, trên đắc tội với lãnh đạo thành ủy, dưới đắc tội với các cán bộ? Chẳng lẽ sau này ông ta không muốn làm ở Huyện Khổng này nữa sao?
Bất luận Thôi Ngọc Cường đoán thế nào, tình thế vẫn nằm dưới sự điều khiển của Lý Dật Phong, trước tình hình Lãnh Phong vắng mặt, thì mở cuộc họp bí thư trước để nghiên cứu vấn đề cán bộ đã. Sau đó thì lên thường ủy đồng thời thông qua phương án điều chỉnh nhân sự, phạm vi rất lớn, mức độ rất cao, cán bộ được đề cập rất nhiều, và là vấn đề nổi bật nhất trong lịch sử của Huyện Khổng!
Danh sách điều chỉnh vừa ra lò thì không ít người kinh hô, Lý Dật Phong điên rồi! Lý Dật Phong không chỉ hoàn toàn nắm thế lực lưu lại của Lý Vĩnh Xương mà làm sạch Huyện Khổng từ trên xuống dưới, những người không có năng lực đều bị điều xuống làm những vị trí không quan trọng, để những người trẻ có tài cán lên giữ những vị trí mấu chốt.
Cho dù ủy ban thường vụ có phản đối, cho rằng mức điều chính quá lớn, không có lợi cho sự đoàn kết an định của Huyện Khổng thì Lý Dật Phong vẫn bỏ ngoài tai. Kiên quyết thúc đẩy phương án điều chỉnh để nó được thông qua, ông từng phát biểu về tính tổng kết của phương án điều chỉnh, bao nhiêu năm sau vẫn còn là lời răn đe đối với những người nắm giữ bộ máy Huyện Khổng:
- Để những người muốn làm có cơ hội, để những người tài giỏi có quyền lực, để những người có thể làm ra thành tích có địa vị!
Phương án điều chỉnh được thông qua đã dậy lên một làn sóng lớn trong Huyện Khổng, có những cán bộ tự cho mình là vất vả có công lớn nhưng lại chức thấp cảm thấy không phục, dựa vào ưu thế là người của Huyện Khổng, cậy già lên mặt, hùng hổ chạy tới đòi tìm Lý Dật Phong lý luận, Lý Dật Phong không cấm người đến, một hai ba điểm, chỉ ra từng cái ngồi không ăn bám lúc người này còn đương nhiệm, vạch trần vô số chuyện, chửi cho họ đỏ mặt tía tai không nói được lời nào nữa, đành phải lủi thủi quay về.
Đến đây, tên tuổi Lý Dật Phong gây chấn động rất lớn, cứ nghĩ đến những bí thư kém cỏi trước đây, trong sự uy vọng của Huyện Khổng như hôm nay, không ít người vừa khâm phục vừa cười chê việc xem xét thời thế của Lý Dật Phong, khâm phục vì Lý Dật Phong chỉ ra điểm yếu của Lý Vĩnh Xương trước, mượn tay Lãnh Phong để lật đổ Lý Vĩnh Xương, cười chê là vì bây giờ lại nhân việc Lãnh Phong bệnh tình nguy kịch, điều chỉnh nhân sự Huyện Khổng trên quy mô lớn, không chỉ dọn sạch thế lực còn sót lại của Lý Vĩnh Xương mà còn đem thân tín của mình đặt trong những phòng ban quan trọng, từ đó điều khiển Huyện Khổng.
Thừa lúc cậu bị bệnh mà lấy mạng cậu, sự gian xảo giả dối của Lý Vĩnh Xương và sự ác nghiệt vô tình của Lãnh Phong cuối cùng cũng đã thua mưu kế của Lý Dật Phong, như vậy xem ra hiểm ác nghiệt cũng không bằng với ẩn nhẫn và giấu dốt.
Có người còn so sánh Lý Dật Phong với Lưu Bị.
Tuy nhiên cũng có người không hiểu ý Lý Dật Phong, vấn đề về đập lớn vẫn chưa điều tra ra chân tướng, hơn nữa đập lớn vừa khánh thành xong thì gặp phải vấn đề về chất lượng, cuối cùng bị điều tra, có khi Lý Dật Phong còn phải bị phạt nữa, vậy thì ông ta bây giờ gióng trống khua chiêng điểu chỉnh nhân sự như vậy, lại có tính toán gì vừa ý nưa chứ?
Trong ba ngày Quan Doãn bị hôn mê, đại cục Huyện Khổng đã định, đã có những thay đổi long trời lở đất, lúc người trong Huyện Khổng hoang mang không biết Lý Dật Phong còn xuất chiêu gì nữa, thì lại có một tin đồn không biết từ đâu truyền đến, lúc này đã làm xôn xao cả Huyện Khổng!
Lý Dật Phong lấy lý do thiếu sót ở đập sông Lưu Sa chính thức viết đơn xin từ chức!
Cho dù đây chỉ là tin đồn, cho dù tin này không biết xuất phát từ đâu, cho dù không ai tin đây là thật, nhưng nó như một cơn gió luồn lách khắp ngõ ngách của Huyện ủy, những nơi nó đi qua đều là cho người ta ớn lạnh.
Nếu tin đồn này là thật, thì Lý Dật Phong rốt cuộc là một khách đầu cơ chính trị hay là một chính trị gia có trách nhiệm đây?
Huyện Khổng ba ngày, thay đổi bất ngờ, và ba ngày Lãnh Phong và Quan Doãn hôn mê, thành ủy cũng rung chuyển bất an.
Quan Doãn hôn mê ba ngày, Lãnh Phong hôn mê hai ngày, nói chính xác là hai ngày rưỡi, ông tỉnh sớm hơn Quan Doãn nửa ngày, so với Quan Doãn có một đám phụ nữ vây quanh thì Chủ tịch Huyện Lãnh bị bệnh, xung quanh đều là những quan lớn của thành ủy.
Người đầu tiên đến phòng bệnh thăm ông không nằm ngoại dự đoán của mọi người, đó chính là Lãnh Nhạc.
Lãnh Nhạc đến thăm Lãnh Phong vào thời khắc quan trọng nhất, hỏi thăm những chuyện đã xảy ra, nghe nói Quan Doãn vì cứu Lãnh Phong mà liều chết truyền máu, còn đi suốt cả quảng đường cùng ông, vừa đến bệnh viện thì ngất xỉu, mặt ông ta biến sắc liền đi đến phòng bệnh của Quan Doãn.
Lãnh Phong nằm ở phòng bệnh cao cấp, dựa vào cấp bậc của Quan Doãn đương nhiên là không đủ tư cách được ở phòng bệnh cao cấp, lúc bệnh viện sắp xếp cho hắn nằm ở phòng bệnh bình thường, thì có một cuộc điện thoại từ thành ủy gọi đến, sau khi trả lời ‘Vâng’ liên tục xong liền sắp xếp cho Quan Doãn ở phòng bệnh cao cấp, hơn nữa còn nằm bên cạnh phòng bệnh của Lãnh Phong.
Ngay cả Lãnh Nhạc lúc đến thăm Quan Doãn cũng thấy buồn bực trong lòng, là ai gọi đến mà để Quan Doãn được nằm trong phòng bệnh cao cấp này, là bí thư Tưởng? Không thể nào, Bí thư Tưởng cho dù có coi trọng Quan Doãn đi nữa cũng không thể hạ thấp bản thân để làm những chuyện này, nhưng Quan Doãn ở thành ủy ngoài được Tưởng Tuyết Tùng thưởng thức ra thì cũng chỉ có ông ta với hắn là có gặp mặt nhau một lần, còn ai có thể ra mặt để bảo vệ Quan Doãn đây?
Chưa từng nghe Quan Doãn có quan hệ với ai ở Thành ủy…
Dằn những nghi vấn trong đầu xuống, Lãnh Nhạc nhìn Quan Doãn nhắm chặt hai mắt, hôn mê sâu, rồi thấy những vết thương chưa lành trên mặt hắn, trên tay cũng quấn gạc, sắc mặt trắng nhợt, bị thương cũng không nhẹ hơn Lãnh Phong, ông cũng không nén nổi cảm động, tuy Lãnh Phong vì cứu Quan Doãn mới bị trọng thương, nhưng Quan Doãn có ơn tất báo, không tiếc tính mạng của mình để hộ tống Lãnh Phong, âu cũng là một thanh niên có tình có nghĩa.
Lãnh Nhạc đắp lại chăn cho Quan Doãn, rồi dặn dò với bác sỹ vài câu, lúc chuẩn bị đi ra thì Kim Nhất Giai cùng Lãnh Thư bước vào.
Lãnh Thư nhìn thấy Lãnh Nhạc chợt chớp chớp mắt, mặt không biết vì sao đỏ ửng lên:
- Chú, cháu về nhà thăm người thân, nghe nói Quan Doãn bị bệnh liền đến thăm cậu ấy
Lạy ông tôi ở bụi này, Lãnh Nhạc cũng không nói ra, chỉ nói một câu:
- Thăm đồng nghiệp thì được, nhưng không được trễ nãi công việc, cũng không được để ảnh hưởng đến tinh thần của mình.
Lãnh Thư nhẹ nhàng gật đầu:
- Cháu hiểu.
Cô hiểu cái gì chứ, Lãnh Nhạc thầm lắc đầu quay người đi ra, cô gái nhỏ mới biết yêu cho rằng cái gì cũng hiểu, thật ra là chẳng hiểu gì, cho rằng thích một người chính là tất cả, chuyện thế gian, ngoài yêu nhau, còn có quá nhiều quan niệm gia đình, hai người thân phận địa vị cách xa, muốn đến với nhau làm gì dễ dàng như vậy?
Thật ra cảm xúc của Lãnh Nhạc không phải vì Lãnh Thư mà có, mà là vì Kim Nhất Giai. Lãnh Thư có thiện cảm với Quan Doãn, nhưng ông chỉ cho rằng ở mức thiện cảm mà thôi, còn Kim Nhất Giai đối với Quan Doãn chính là tình yêu biểu lộ không cách nào che đậy được, ánh mắt và hành động của cô, không cái nào là không phải sự mãnh liệt và dai dẳng của người con gái yêu cuồng nhiệt. Ông đương nhiên biết tình yêu biết bao khó khăn của Quan Doãn và Hạ Lai, hiện tại thấy Kim Nhất Giai cũng vậy, không khỏi nghĩ, là người đều có khuyết điểm, Quan Doãn quả thật là một cây mầm tốt, các mặt đều gần như hoàn mỹ, chỉ có về mặt tình cảm quá nhiều trắc trở, xử lý không khéo, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.
Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng hơi an lòng một chút, Quan Doãn suy cho cùng vẫn còn trẻ, ai lúc trẻ không trải qua giai đoạn khó khăn vì tình cảm chứ? Sự trưởng thành của người trẻ cần có thời gian, phải cho hắn thêm không gian trưởng thành.
Lãnh Nhạc trở về Thành ủy, vừa tới văn phòng đã nghe thấy hai tin đáng sợ, một là Lý Dật Phong ở huyện Khổng ồ ạt điều động nhân sự, hai là người điện thoại cho bệnh viện thành phố sắp xếp cho Quan Doãn vào phòng bệnh cán bộ cao cấp lại là… Phó Bí thư Thành ủy Thôi Đồng!
Nhân vật đại diện họ Thôi – dòng họ số một của ba họ chủ đạo thành phố Hoàng Lương, một trong những nhân vật thực quyền của thành phố Hoàng Lương, nhân vật lãnh đạo của họ Thôi Thôi Đồng… sao lại là anh ta? Anh ta và Quan Doãn vốn không quen biết, đừng nói là có qua lại, đến mặt còn chưa từng gặp, sao lại hạ cố thể hiện với Quan Doãn?
Quan Doãn còn chưa điều đến Thành ủy, một lần nhập viện đã khiến thế cục thành phố Hoàng Lương bao phủ một lớp sương mù, không khỏi khiến Lãnh Nhạc không cau mày, nếu Quan Doãn thật sự điều vào Thành ủy, Quan Doãn sẽ làm loạn thế cục thành phố Hoàng Lương như thế nào?
Lãnh Nhạc không hiểu, Quan Doãn cũng không hiểu, hắn ngủ say đã ba ngày, vừa mở mắt đã thấy bên cạnh có ba người đẹp vây quanh vốn không phải là chuyện tốt cầu còn không được, lại bị lời của Ngõa Nhi làm cho giật mình.
- Ngõa Nhi, em nói gì? Bí thư Lý phải về Bắc Kinh là ý gì?
- Ây da, anh Quan anh tỉnh rồi, tốt quá rồi, anh làm em sợ chết…
Giọng Ngõa Nhi kèm theo tiếng khóc nức nở, mang theo hương thơm ngát nhào vào người Quan Doãn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Chúc mừng năm mới.
Bom đầu năm đây
Xa nhau mấy tháng, dường như Ngõa Nhi đã cao hơn, thân thể cũng trở nên đầy đặn, lại càng đẹp thêm. Nhất là mái tóc của cô bé kết thành vô số bím nhỏ, những sợi tóc đan kết khiến người ta nhìn rất vui mắt.
Hơi thở thanh xuân của Ngõa Nhi ập đến bức người, từng đường nét trên mặt căng bóng hồng hào, không cần biết gì cả cứ nhào vào người Quan Doãn, mừng đến phát khóc:
- Anh Quan, sao anh lại bị thương thế này? Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là sẽ không được gặp anh nữa…
Quan Doãn bị Ngõa Nhi chạm vào vết thương rất đau nhưng cũng để yên không lên tiếng, chỉ với tay tới khẽ vuốt tóc Ngõa Nhi, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô em gái Ngõa Nhi này, tuy còn nghịch ngợm hơn cả Tiểu Muội của hắn, nhưng thần thái và tuổi tác của cô bé cũng gần bằng Tiểu Muội của hắn, khiến Quan Doãn bất giác chẳng hiểu vì sao lại ra sức bảo vệ tình cảm của cô bé.
- Ngõa Nhi, sao em lại tới đây?
Chỉ qua tên gọi của Ngõa Nhi đã biết được học vấn của Lý Dật Phong. Người xưa sinh con trai gọi là niềm vui Lộng Chương, sinh con gái gọi là niềm vui Lộng Ngõa. Nếu như Ngõa Nhi có anh trai, chắc chắn sẽ được gọi là Chương Nhi.
- Em nghe nói anh bị thương, đương nhiên muốn tới thăm anh. Nếu em không đến, thì đâu còn được gọi là bạn chí cốt nữa.
Giọng nói của Ngõa Nhi trước sau vẫn rất dễ nghe, còn hay hơn cả tiếng nói thánh thót kỳ ảo của Hạ Lai. Tiếng nói của cô trong trẻo đơn thuần thánh thót. Nếu như giọng nói của Hạ Lai kỳ ảo như tiếng trời, thì giọng nói của Ngõa Nhi lại trong vắt như đến từ bầu trời xa xăm.
Giọng của trời có thể nghe nhưng không thể thấy, còn bầu trời tuy xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
- Ngõa Nhi thật ngoan.
Quan Doãn hài lòng mỉm cười. Hắn nhìn thấy Kim Nhất Giai đang ngồi nên cạnh gọt táo, tay chân lóng ngóng, mấy lần suýt gọt phải tay, khiến hắn sợ hãi, vội vàng nói:
- Nhất Giai, em đừng gọt táo nữa, khiến người ta sợ quá.
Kim Nhất Giai chỉ lườm Quan Doãn đến trắng cả mắt, không để ý đến lời Quan Doãn, tiếp tục gọt táo, hơn nữa lại còn làm ra vẻ như có thâm thù đại hận gì với quả táo, gọt sâu hơn, không chỉ vỏ không, mà ngay cả thịt quả táo cũng gọt mất hơn phân nữa.
Cô ấy giận sao? Quan Doãn hơi sửng sốt, nghĩ mãi không biết chuyện gì, bèn cười nói:
- Nhất Giai, đừng gọt nữa.
- Ừm.
Kim Nhất Giai liền nghe lời bỏ dao gọt hoa quả xuống.
- Vô dụng quá, không biết chăm sóc người, ngay cả táo cũng không biết gọt vỏ. Có phải là em quá ngu ngốc không?
Lãnh Thư và Ngõa Nhi giương mắt lên, không rõ Quan Doãn và Kim Nhất Giai đã xảy ra việc gì. Lãnh Thư cũng chỉ cười mà không nói. Ngõa Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói ngay:
- Anh Quan, chị Nhất Giai nhất định thích anh rồi, đúng không?
- Con nhóc này, không được nói lung tung.
Quan Doãn xấu hổ, vờ quát lớn Ngõa Nhi.
Ngõa Nhi hơi nghiêng đầu, cười hì hì:
- Cái gì mà con nhóc. Đã có con trai theo đuổi em rồi đó, em là con gái lớn rồi. Chị Nhất Giai thích anh cũng là chuyện rất bình thường, có gì mà ngại chứ. Chỉ bằng vẻ đẹp trai lại tài hoa của anh, có người con gái nào mà không thích chứ? Em thấy dường như chị Lãnh Thư cũng có ý với anh. Anh cũng được chào đón quá chứ!
Lãnh Thư nhất thời bối rối đến đỏ hết cả mặt:
- Ngõa Nhi, không được nói lung tung.
- Em nói lung tung gì chứ? Trong thời gian anh Quan hôn mê, chị lau mặt giúp anh ấy, vừa tỉ mỉ cẩn thận, lại vừa dịu dàng ôn nhu, có khi còn nhìn anh ấy đến nửa ngày trời, đừng tưởng là em không thấy đó.
Ngõa Nhi còn chém thêm một nhát, cười giảo hoạt.
- Em…
Lãnh Thư mặt đỏ đến như là chảy máu ra ngoài.
- Không phải em đi ra ngoài với Nhất Giai sao?
- Chị Nhất Giai thì đi ra, còn em đứng ở cửa nhìn lén.
Ngõa Nhi đắc ý nói.
- Ngõa Nhi, thật là tức em đến chết mất.
Lãnh Thư xấu hổ và tức giận, cúi đầu nhìn xuống chân mình, muốn bỏ ra ngoài nhưng không sao nhấc chân lên được.
- Chị Lãnh, em phát hiện ra chị còn nảy mầm hơn cả em, thật buồn cười quá đi mất.
Ngoãi Nhi bồi thêm một cú, cười nhạo Lãnh Thư đang ngượng ngùng.
- Nảy mầm là có ý gì?
Kim Nhất Giai thấy rất vui. Cô không như Hạ Lai thường thích uống giấm chua, trái lại nghĩ Lãnh Thư thích Quan Doãn là vinh dự của cô. Người đàn ông mình yêu được người con gái khác yêu thích, chứng tỏ ánh mắt của cô không sai lầm. Nếu Quan Doãn chỉ có mỗi mình cô thích, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều ghét, thì đó mới là nỗi đau khổ của nàng.
- Nảy mầm là nói đùa thôi, có nghĩa là dễ thương.
Ngõa Nhi cũng thích tính cách của Kim Nhất Giai, vừa mới gặp Kim Nhất Giai đã tưởng chừng thân lắm rồi.
- Sai.
Quan Doãn thấy Lãnh Thư e thẹn đến không ngóc đầu lên nổi, biết tính cách Lãnh Thư như hoa hồng, có ý muốn bỏ chạy, thì muốn giảng hòa giúp cô:
- Nảy mầm có nghĩa là hai người luyến ái trên bãi cỏ.
- Ha ha, anh Quan gạt người ta. Anh giải thích sai rồi, em phản đối.
- Chữ nảy mầm này phía trên là bộ thảo (cỏ), một bên là nhật, một bên là nguyệt. Nhật là dương nguyệt là âm, dương là nam, nữ là âm, có ý nói nam nữ trên cỏ cùng nhau… Nam nữ trên cỏ còn có thể làn gì cùng nhau chứ? Đương nhiên là nói chuyện yêu đương rồi.
Quan Doãn nghiêm trang giải thích.
- Lại sai nữa.
Ngõa Nhi đang muốn lý luận với Quan Doãn:
- Một nhật một nguyệt tượng trưng cho một nam một nữ là chính xác. Nhưng bộ thảo lại không nằm trên mặt đất. Nghĩ lại bộ thảo nằm trên đầu mà không phải bộ thiên, vậy đúng là quá kỳ lạ.
Quan Doãn cũng bị Ngõa Nhi chọc cười một trận:
- Con trai con gái nói chuyện yêu đương, đầu óc phải choáng váng, không phân biệt được trên dưới trái phải, cho nên bộ thảo nằm bên trên cũng đâu có quan hệ gì.
- Hả, là như vậy sao?
Ngõa Nhi vẻ mặt kinh hoàng ôm lấy cánh tay Quan Doãn:
- Sau này em sẽ không nói chuyện yêu đương gì hết. Nói chuyện yêu đương thì chỉ số thông minh trở nên thấp như thế, thật là đáng sợ.
Quan Doãn nhận thấy Ngõa Nhi cố ý nói theo hắn, bèn hài lòng mỉm cười. Kim Nhất Giai thấy Quan Doãn bình yên vô sự cũng nở nụ cười vui mừng. Lãnh Thư không biết đã lặng lẽ gọt xong quả táo từ lúc nào, nhân lúc không ai chú ý đặt vào tay Quan Doãn. Lúc Quan Doãn nhận trái táo không cẩn thận chạm phải tay cô, khiến cô bất giác lại đỏ mặt.
- Em đi thay bình nước nóng.
Có lẽ hệ thống sưởi trong gian phòng quá nóng, khiến khuôn mặt của Lãnh Thư đỏ hồng, ướt át yêu kiều. Cô cũng biết mình không chịu nổi, đành phải mượn cớ đi ra ngoài.
- Ngõa Nhi, em nói Bí thư Lý phải về tỉnh thành là có ý gì?
Quan Doãn rốt cuộc cũng đã có cơ hội hỏi đến chuyện của Lý Dật Phong. Hắn không muốn thảo luận lúc có mặt Lãnh Thư. Lúc đó sao Lãnh Thư có thể có thái độ như không hề có quan hệ gì cả được.
- Cha đã chính thức đưa đơn từ chức với Ủy ban nhân dân thành phố. Giờ Ủy ban nhân dân thành phố đang họp khẩn cấp. Cha em nói, nếu không có vấn đề gì xảy ra, chắc chắn Ủy ban nhân dân huyện sẽ duyệt đơn xin từ chức của ông.
Cái gì? Quan Doãn cả kinh. Đó đâu phải chuyện đùa! Hắn suýt chút nữa thì đã nhảy từ trên giường xuống:
- Xảy ra chuyện gì? Sao Bí thư Lý lại từ chức?
Dù công trình đập nước sông Lưu Sa xuất hiện sự cố nghiêm trọng, Lý Dật Phong là người đầu tiên phải đứng mũi chịu sào. Nhưng nếu như truy cứu thỏa đáng, thì toàn bộ trách nhiệm có thể nói là của Lý Vĩnh Xương. Dù gì Lý Vĩnh Xương đã đỗ, thêm một tội danh cũng chả sao. Lý Dật Phong chỉ cần làm kiểm tra chuyên sâu giao cho Ủy ban nhân dân thành phố thì có thể lách qua được, nói cho cùng, nhiều lắm cũng chỉ có thể cảnh cáo, xử phạt trong nội bộ Đảng thôi.
Dù sao đập lớn cũng chưa sụp đổ mà.
Đập lớn chưa sập, kết cục chưa định, sao Lý Dật Phong lại muốn ra đi?
Quan Doãn đưa mắt nhìn về phía Kim Nhất Giai. Ngõa Nhi còn nhỏ, không có được cái nhìn toàn diện về vấn đề chính trị, còn bản thân Kim Nhất Giai lại có ánh mắt sắc bén về thời cuộc.
- Trong ba ngày anh hôn mê, có rất nhiều việc đã xảy ra.
Kim Nhất Giai ngồi xuống bên giường Quan Doãn, nhẹ nhàng gấp lại cái chăn cho hắn, đột nhiên chú ý đến quả táo trong tay Quan Doãn, bèn nhẹ nhàng áp sát vào lưng Quan Doãn, mới nói tiếp:
- Huyện Khổng xảy ra chuyện thay đổi long trời lở đất. Bí thư Lý tiến hành điều chỉnh nhân sự với quy mô lớn chưa từng có, ai cũng cho rằng Bí thư Lý nhân cơ hội này mà nắm trọn vẹn thế cục huyện Khổng trong tay. Không ngờ lúc điều chỉnh, huyện Khổng lại có đơn tố cáo, ông ta mới đưa đơn từ chức lên Ủy ban nhân dân thành phố.
Kim Nhất Giai khẽ cúi đầu, nhìn Ngõa Nhi trước mặt, đột nhiên cố lấy hết dũng khí để nói:
- Trước đây em vẫn trách nhầm Bí thư Lý, cho rằng ông ta không dám chịu trách nhiệm. Nhưng giờ mới biết được, nhân cách Bí thư Lý cao đẹp, nhân phẩm cao thượng, khiến cho em bất giác thấy được phẩm cách của một chính trị gia chân chính.
Kim Nhất Giai đánh giá cao Lý Dật Phong đã làm Quan Doãn khiếp sợ, nhưng chuyện khiến Quan Doãn khiếp sợ hơn chính là việc Lý Dật Phong từ chức.
Cố nhiên, hành động của Lý Dật Phong có thể hiểu được là vì sự thiên vị của Ủy ban nhân dân thành phố. Nhưng Quan Doãn biết Lý Dật Phong không phải vì yếu thế mà thật lòng muốn từ chức. Hắn hiểu rõ, Lý Dật Phong không chỉ không thật lòng muốn từ chức, mà trước khi từ chức đã không ngại lấy tiền đồ bản thân ra đặt cược, vì Lãnh Phong dẹp yên mọi lực cản trong huyện Khổng, đồng thời an bài được việc điều chỉnh nhân sự trong huyện Khổng, mục đích chủ yếu là khi Lãnh Phong quay về huyện Khổng thì huyện Khổng đã trời xanh mây trắng, đất bằng im ắng, trong lòng đã sắp đặt xong xuôi.
Lý Dật Phong đã tặng cho Lãnh Phong một ân tình quá mức lớn lao.
Người trong quan trường có thể làm được như Lý Dật Phong, quan minh chính đại, cũng khoan dung độ lượng thật hiếm có. Chỉ một hành động này, hình tượng về Lý Dật Phong trong lòng Quan Doãn chợt trở nên cao cả không gì sánh được.
Ai cũng có thể nghĩ được, đối thủ chính trị ngày trước, đang giương cung bạt kiếm, nhưng chỉ trong một lần có sự cố ngoài ý muốn, một người bị thương nặng, một người được ủy quyền toàn bộ, tin rằng nếu Lý Vĩnh Xương nghe được tin tức này, chắc chắn cũng sẽ khiếp sợ, không thể ngờ được kết cục của huyện Khổng lại như thế.
Lý Dật Phong tranh đấu với Lãnh Phong, tuy có thua, nhưng cũng thua rất quang minh chính đại, dù thất bại cũng quang vinh.
Ánh mắt Quan Doãn lại dừng nơi Ngõa Nhi. Ngõa Nhi cũng không hề có vẻ gì đau buồn cả. Có lẽ cô bé thật sự cho rằng, Lý Dật Phong rời khỏi huyện Khổng sẽ quay về tỉnh thành, cùng đoàn tụ với người nhà, hoặc có lẽ cô cũng biết, ngày thường Lý Dật Phong làm việc ở huyện Khổng, cũng không có gì hay, vô công vô tội, cũng không tìm được chiến tích chói mắt. Nói chung cô bé bình tĩnh ngoài dự liệu của hắn. Hắn còn đang lo Ngõa Nhi sẽ giận hắn.
Ngõa Nhi đã từng nói với hắn, cô mong rằng hắn không nên hợp với Lãnh Phong đối phó cha cô. Lúc đó Quan Doãn cũng không trả lời gì được, nhưng trong lòng cũng hơi hổ thẹn. Đúng vậy, hắn với Lãnh Phong quan hệ thân thiết, nhưng vẫn không được lãnh khốc vô tình như Lãnh Phong. Cho dù Lãnh Phong đã trải qua những chuyện ghê gớm thế nào, hay là ông ta đi đến tận đâu cũng được, Lãnh Phong chỉ nói đến nguyên tắc chứ không nói đến tình cảm.
- Ngõa Nhi… Thật ra anh và Bí thư Lý, có nhiều vấn đề không cùng quan điểm. Nói trên phương diện lập trường chính trị, anh và Bí thư Lý không chung đường. Nhưng anh kính trọng thái độ làm người của ông, vĩnh viễn kính trọng ông như trưởng bối.
Kim Nhất Giai cũng chân thành nói với Ngõa Nhi
- Ngõa Nhi, chị cũng giống Quan Doãn, không hề có thành kiến với bản thân Bí thư Lý, chỉ là có những việc không cùng lập trường với ông thôi. Thật ra chị cũng vô cùng kính trọng tư cách của ông…
Ngõa Nhi còn chưa kịp tỏ thái độ gì, đã có người đẩy cửa bước vào. Đứng trước cửa là một người xa lạ có thân hình cao lớn. Anh ta hỏi:
- Xin hỏi, đây có phải là phòng bệnh của đồng chí Lãnh Phong không?
Quan Doãn không hề nhận ra người mới đến là ai. Kim Nhất Giai cũng nhất thời biến sắc:
- Bí thư Thôi, sao ngài lại đến đây?
Người đứng đầu họ Thôi trong ba họ lớn nhất thành phố Hoàng Lương, Phó Bí thư Thôi tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố Hoàng Lương, lại bất ngờ xuất hiện ở phòng bệnh của Quan Doãn!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Chúc mừng năm mới.
Bom đầu năm đây
Quan Doãn đương nhiên nghe nói qua tiếng tăm của Thôi Đồng, cũng nghe nói đến thái độ làm người của Thôi Đồng.
Thôi Đồng người này, năm nay 40 tuổi, thân là nhân vật đứng đầu họ Thôi của ba dòng họ lớn ở thành phố Hoàng Lương, cũng là người trong thế lực bản địa ba dòng họ lớn có chức quan cao nhất Thành ủy, căn cứ quy định cứng nhắc người bản địa không thể đảm nhiệm nhân vật đứng đầu trong Đảng, thân phận Phó bí thư Thành ủy của Thôi Đồng, chính là chức vụ cao nhất của ông ta ở thành phố Hoàng Lương, không thể ở địa phương thăng chức thêm một bước.
Nhưng chớ quên sự thật Thôi Đồng mới 40 tuổi, Phó bí thư Thành ủy 40 tuổi, tuyệt đối là thành tích nổi bật vô cùng có tiềm năng, tiền đồ ngày sau không thể lường được, hơn nữa Thôi Đồng đảm nhiệm Phó bí thư thành ủy đã 3 năm, không có gì bất ngờ xảy ra, hai năm sau điều khỏi Hoàng Lương, tuyệt đối là ứng cử viên số một chức Chủ tịch thành phố.
Tên của Thôi Đồng, tiếng tăm to lớn ở thành phố Hoàng Lương, vượt xa phía trên Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, trước khi Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác chưa điều tới Hoàng Lương, Thôi Đồng đã bị người coi như Khổng Dung.
Khổng Dung bảy tuổi thi trượt, Thôi Đồng mười tuổi làm thơ. Nghe nói năm đó lúc Thôi Đồng mười tuổi, đã viết một bài thơ nhỏ, bài thơ không dài, hơn nữa còn là thơ hiện đại, chỉ mười mấy dòng, viết sự tôn sùng tình yêu của cha mẹ, cũng không có đăng tải trên sách báo quan trọng nào, nhưng chính vì bài thơ nhỏ này, khiến ông ta thành danh.
Lúc ấy vừa lúc có một thủ trưởng trung ương đến Hoàng Lương thị sát, lúc đang tiếp thu kiểm duyệt đội thiếu niên tiền phong, thủ trưởng chú ý tới Thôi Đồng, thân thiết nói chuyện với Thôi Đồng, hỏi trường học, tuổi và sở thích của Thôi Đồng, âm thanh Thôi Đồng to và đọc rõ từng chữ từng cái mà trả lời câu hỏi của thủ trưởng, còn nói ông ta thích làm thơ. Thủ trưởng lập tức tăng thêm hứng thú, để ông ta ngâm một bài thơ.
Thôi Đồng liền ngâm bài thơ nhỏ ông ta viết ca ngợi tình yêu của cha mẹ.
Thủ trưởng nghe xong, thật lâu không nói gì, trong mắt lóe lên nước mắt lóng lánh. Thơ của Thôi Đồng giản dị tự nhiên. Nhưng đã viết ra tấm lòng biết ơn của một đứa bé đối với cha mẹ, chủ yếu nhất là, xúc động lòng hiếu thảo của thủ trưởng, thủ trưởng lập tức trải rộng giấy Tuyên Thành ra, nhấc bút viết tác phẩm thơ của Thôi Đồng, cũng tự tay viết thư pháp tặng Thôi Đồng, còn vỗ đầu Thôi Đồng nói một câu ảnh hưởng đến một đời Thôi Đồng:
- Anh bạn nhỏ Thôi Đồng, cậu là hạt mầm tốt, nhất định phải học tập thật giỏi, cố gắng trở thành trụ cột quốc gia.
Một câu nói nhân tài trụ cột của Thủ trưởng khắc sâu trong lòng của Thôi Đồng. Từ đó về sau, Thôi Đồng cố gắng học tập, mọi việc đều ưu tú, một đường thuận buồm xuôi gió, sau khi tốt nghiệp đại học trở về thành phố Hoàng Lương, từ nhân viên phòng thư ký khu Đơn Thủy làm lên, một đường lên thẳng mây xanh. Rốt cuộc ở tuổi 35 liền bước vào hàng ngũ quan lớn Phó giám đốc sở, trở thành cán bộ cấp phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất thành phố Hoàng Lương.
Từng bước thăng chức của Thôi Đồng quả thật cùng sự cố gắng của bản thân không thể tách rời, cũng liên quan đến ông ta thân làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của họ Thôi đứng đầu ba dòng họ lớn, đồng thời, chữ lưu niệm của thủ trưởng trên con đường trưởng thành của ông ta, cũng có tác dụng thúc đẩy không thể thiếu. Dù sao, thủ trưởng cho đến hôm nay vẫn còn tại vị, tuy rằng đã lui ra, nhưng lực ảnh hưởng của thủ trưởng ở trong nước, không người nào có thể bì!
Cách nói liên quan đến Thôi Đồng phía trên, rốt cuộc là lời đồn hay xác thực. Quan Doãn cũng không thể biết được, hắn chỉ biết Thôi Đồng với tư cách nhân vật truyền kỳ, luôn là thần tượng của hắn trong quan trường. có thể ở tuổi 35 đạt được độ cao Phó giám đốc sở, hơn nữa trước 42 tuổi có thể đảm nhiệm Chủ tịch của một thành phố, là bao nhiêu hiển hách và uy phong. Nếu hắn có thể đuổi kịp kỉ lục thăng chức của Thôi Đồng, là cái hắn truy đuổi cả đời.
Quả thật, Thôi Đồng 35 tuổi liền thăng tới Phó giám đốc sở, hơn nữa còn là thực quyền phó giám đốc sở. Ở trong nước tính không được bao nhiêu kỷ lục chói mắt, nhưng trong tầm mắt Quan Doãn, chính là độ cao của núi cao. Không ít người đều đang nghị luận phía sau sự thăng chức nhanh chóng của Thôi Đồng, là vì đặt tên hay, chữ Đồng trong Thôi Đồng, là với chữ Đồng trong tiêu cực không đấu tranh, chính là ông ta một đường thủ đoạn êm dịu ẩn dật, mới khiến ông ta trong quan trường như cá gặp nước, trở thành nhân vật truyền kỳ thành phố Hoàng Lương
Ba dòng họ lớn thành phố Hoàng Lương, với họ Thôi đứng đầu, không chỉ là số người họ Thôi nhiều nhất thành phố Hoàng Lương, nền móng khổng lồ nhất, mà còn vì họ Thôi có Thôi Đồng. Trước kia ba dòng họ lớn, họ Vương là thứ nhất, nhưng họ Thôi sau khi có Thôi Đồng, họ Thôi liền nhảy lên đứng đầu ba dòng họ lớn.
Đối với Thôi Đồng, Quan Doãn chỉ nghe tiếng tăm, chưa gặp mặt qua, càng không cần nói đến việc kết giao, chỉ thấy qua hình dáng ông ta trên ti vi, không nghĩ tới, mới tỉnh lại không lâu, lại có Thôi Đồng bất ngờ xuất hiện trong phòng bệnh, kinh ngạc này của Quan Doãn chính là kinh ngạc lớn.
Tuy rằng…Thôi Đồng là vào nhầm phòng bệnh, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật truyền kỳ mình ngưỡng mộ, Quan Doãn vẫn là vừa kinh ngạc vừa vui.
- Bí thư Thôi.
Quan Doãn vật lộn muốn đứng dậy, mặc dù hắn biết Thôi Đồng căn bản không biết hắn là ai, nhưng phong thái thiết yếu thì nhất định phải có.
- Cậu là bệnh nhân, không nên cử động.
Thôi Đồng tiến một bước, đến trước giường Quan Doãn, giơ tay ngăn chặn Quan Doãn,
- Cậu tuy rằng tuổi trẻ, nhưng bệnh đến như núi, vẫn là nên duy trì nằm yên tĩnh dưỡng.
Thôi Đồng 40 tuổi khuôn mặt lộ vẻ trẻ trung, thon gầy mà góc cạnh rõ ràng, tướng mạo đường đường, là tiêu chuẩn người đẹp trai, tóc một sợi cũng không loạn, hai mắt sáng ngời có thần, hơn nữa ông ta thân hình cao lớn, vừa đứng trước mặt, giống như minh tinh điện ảnh, không chút khoa trương mà nói, tuyệt đối phong độ nhẹ nhàng.
- Cám ơn bí thư Thôi.
Quan Doãn cám ơn Thôi Đồng, khoảng cách gần cảm nhận được khí chất không giống người thường của Thôi Đồng, hơi hơi khẩn trương:
- Phòng bệnh chủ tịch huyện Lãnh ở bên cạnh.
Cho rằng Thôi Đồng sẽ xoay người đi qua bên cạnh thăm hỏi Lãnh Phong, không ngờ Quan Doãn vừa nói xong, ông ta lại không bước đi, hứng thú liếc mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái, gật đầu với cô:
- Nhất Giai cũng ở đây, Kim lão gia gần đây vẫn tốt?
- Vẫn tốt, cảm ơn bí thư Thôi quan tâm.
Kim Nhất Giai tự nhiên cười nói, tựa hồ rất nhiệt tình với Thôi Đồng, chân lại lặng lẽ lui về phía sau nửa bước.
- Cậu là Quan Doãn?
Ánh mắt Thôi Đồng lai chuyển đến trên người Quan Doãn:
- Trêm đường tôi qua đây, đại khái biết được một chút tình hình, nghe nói cậu vì cứu Lãnh Phong, mạo hiểm tánh mạng vì ông ta truyền máu?
- Là chủ tịch huyện Lãnh cứu tôi trước, nếu như không có chủ tịch huyện Lãnh, tôi đã sớm mất mạng, vì ông ấy truyền máu, không thể chối từ.
- Lúc ấy tình hình như thế nào, cậu nói một chút.
Khi nói chuyện, Thôi Đồng lại không có ý rời đi, ngược lại tự mình kéo qua một cái ghế, ngồi xuống.
Kim Nhất Giai rất thông minh cũng nhìn ra điều gì đó, nháy mắt với Ngõa Nhi một cái, hai người yên lặng đi ra phòng bệnh.
Lúc này Quan Doãn còn chưa biết hắn sở dĩ ở phòng bệnh cán bộ cao cấp, nguyên nhân chính là một cuộc điện thoại của Thôi Đồng, hắn còn chưa kịp hỏi Kim Nhất Giai, còn tưởng là Kim Nhất Giai sắp xếp. Nếu hắn biết trước là Thôi Đồng tự mình ra mặt vì hắn sắp xếp phòng bệnh cán bộ cao cấp, hắn sẽ không ở lúc Thôi Đồng kéo ghế qua bày ra tư thế nói chuyện lâu mới bỗng nhiên bừng tỉnh —— Thôi Đồng không phải đi nhầm phòng bệnh, cũng không phải tìm Lãnh Phong, hắn căn bản chính là cố ý đến tìm hắn!
Quan Doãn nghĩ thông phần này, trong lòng một trận hỗn loạn, Thôi Đồng và hắn vốn không quen biết, chưa từng có bất cứ giao thiệp, vì sao đặc biệt đến đây thăm hắn? Với cấp bậc của hắn, căn bản không có khả năng kinh động nhân vật số 3 Thành ủy, huống chi Thôi Đồng là ai? Là nhân vật đứng đầu họ Thôi mà vô số người của cả thành phố Hoàng Lương nhìn lên, ông ta thân là nhân vật đứng đầu ba dòng họ lớn, gần như chính là đại biểu của thế lực bản địa thành phố Hoàng Lương.
Cho dù ba dòng họ lớn không phải bền chắc như thép, nhưng thân phận nhân vật đứng đầu của Thôi Đồng, cũng đã được công nhận.
Bình ổn tâm trạng căng thẳng một chút, Quan Doãn áp chế khó hiểu trong lòng, trước mặc kệ Thôi Đồng vì sao xuất hiện tại phòng bệnh của hắn đến thăm hắn, hắn trước là nói ra việc hắn và Lãnh Phong đến hiện trường đập lớn xem xét cái khe, tỉ mỉ miêu tả tình cảnh lúc đất phát nổ, nói đến chỗ mạo hiểm, âm thanh Quan Doãn có chút run rẩy, nói đến chỗ cảm động, ánh mắt hắn không khỏi lại ướt át.
Vừa rồi Quan Doãn từ miệng Kim Nhất Giai biết được Lãnh Phong đã tỉnh lại, cũng không đáng lo, trái tim hắn mới thả về trong bụng, nếu chẳng may Lãnh Phong xảy ra điều không hay, cả đời hắn đều bất an.
Nghe xong tự thuật của Quan Doãn, Thôi Đồng than thở vỗ vai Quan Doãn:
- Lãnh Phong lúc ấy cứu cậu, cũng là trân trọng tuổi trẻ của cậu, cậu nên nhớ kỹ sự yêu mến của ông ta với cậu, về sau cậu là Lãnh Phong chính là bạn sinh tử, tình nghĩa như vậy trong quan trường, cũng không nhiều, phải quý trọng.
Nói xong, Thôi Đồng đứng lên:
- Cậu cố gắng dưỡng thương, tôi sang bên cạnh thăm Lãnh Phong một chút. Trong cuộc sống và điều trị có yêu cầu gì, có thể tìm tôi.
Quan Doãn đứng dậy muỗn tiễn Thôi Đồng, Thôi Đồng giơ tay ấn xuống
- Không cần đứng lên, cố gắng dưỡng thương.
Với cấp bậc của Thôi Đồng, Quan Doãn chịu không nổi nằm trên giường nhìn ông ta rời đi, vẫn là muốn dứng dậy tiễn, Thôi Đồng rất không hài lòng nói
- Thế nào? Lời của tôi không phải là mệnh lệnh nữa?
Những lời này rất nặng, Quan Doãn đành phải ngoan ngoãn nằm xuống:
- Bí thư Thôi, tôi…
Thôi Đồng lại an tâm vui vẻ cười:
- Không cần câu nệ lễ tiết này nọ, buông lỏng một chút.
Bóng lưng dày rộng của Thôi Đồng biến mất ở sau cửa hồi lâu, trong lòng Quan Doãn vẫn nhớ lại chuyến thăm bất ngờ của Thôi Đồng, lời trấn an của Thôi Đồng càng nhiều, càng khiến nghi ngờ trong lòng hắn bộc phát, Thôi Đồng vì cái gì mà đến? Lại có mưu đồ ý vị sâu xa gì? Hắn và Thôi Đồng chưa bao giờ tiếp xúc, Thôi Đồng tại sao cố ý xem trọng hắn, hơn nữa còn rõ ràng thân thiết với hắn?
Chẳng lẽ là ân tình của Kim Nhất Giai? Không giống, vừa rồi Kim Nhất Giai đối với Thôi Đồng chỉ là quen biết, dường như chẳng nhiệt tình, còn có tâm lý mâu thuẫn nhất định. Nếu như nói Thôi Đồng chỉ vì hắn có khả năng đảm nhiệm thư ký của Tưởng Tuyết Tùng mà cố ý đến thăm hắn, tuy có khả năng, nhưng khả năng cực nhỏ, một người đường đường phó bí thư thành ủy, lại thân là nhân vật đứng đầu ba dòng họ lớn thành phố Hoàng Lương, căn bản không cần phải thể hiện thiện ý với thư ký nho nhỏ, cho dù hắn là thư ký số một của Thành ủy.
Thôi Đồng lấy cớ đi nhầm phòng bệnh để một lần không đầu không đuôi không rõ lai lịch thăm hắn, khiến Quan Doãn tâm tư bất ổn, thật sự không nghĩ ra người có địa vị cao như Thôi Đồng lại có cử chỉ đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Cửa vừa vang lên, một mình Kim Nhất Giai trở lại, vừa vào cửa cô liền đóng kín cửa, nhỏ giọng mà thần bí nói với Quan Doãn:
- Nói cho anh biết ba tin tốt khiến anh đứng ngồi không yên.
Quan Doãn bị tức mỉm cười
- Đã đứng ngồi không yên rồi, còn có thể là tin tốt?
- Không tâm lý.
Kim Nhất Giai liếc mắt Quan Doãn một cái, nói tiếp:
- Tin tốt thứ nhất là, Thành ủy trên nguyên tắc đã đồng ý Lý Dật Phong từ chức. Tin tốt thứ hai là, nghe nói, nhân vật thần bí của Thành ủy đặc biệt gọi điện thoại tới sắp xếp anh vào phòng bệnh cán bộ cao cấp, chính là Thôi Đồng. Tin tốt thứ ba là, Lãnh Phong vừa bị thương, Thành ủy rất rối ren, hơn nữa người Tỉnh ủy cũng đến rồi. Anh tuyệt đối đoán không được ai từ Tỉnh ủy tới?
- Ai?
- Hạ Đức Trường!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Chúc mừng năm mới.
Bom đầu năm đây
- Hạ Đức Trường?
Quan Doãn rất không hiểu
- Ông ta tới làm gì?
- Ai biết được, có lẽ là ông ta khá thích góp vui, lại có lẽ là ông ta muốn biểu hiện một chút. Sau khi ông ta điều đến tỉnh Yến, luôn bị động, có thể là muốn mượn sự kiện Lãnh Phong mở rộng cục diện.
Hạ Đức Trường thật biết điều, ông ta khẩn cấp đến Hoàng Lương, có lẽ không phải vì sự kiện mà đến, mà là đến vì Lãnh Phong. Lại liên tưởng đến lần trước Hạ Đức Trường ở tỉnh thành đặc biệt khẩn cấp mời Lãnh Phong gặp mặt, Quan Doãn càng cảm thấy Hạ Đức Trường đối với Lãnh Phong thân thiện khác thường.
Chẳng lẽ là Hạ Đức Trường để ý bối cảnh to lớn phía sau Lãnh Phong.
Chờ chút, Quan Doãn bị Hạ Đức Trường dắt suy nghĩ đi mất, lại nghĩ tới hai tin tức của Kim Nhất Giai, tin thứ nhất, Thành ủy đồng ý Lý Dật Phong từ chức là nằm trong dự liệu, Tưởng Tuyết Tùng có không thích Lãnh Phong đi nữa, hiện tại cũng không có cách nào chuyển Lãnh Phong đi, Lãnh Phong là bởi vì chuyện công bị thương. Mà tin thứ hai là… Thôi Đồng cố ý gọi điện thoại sắp xếp hắn vào ở phòng bệnh cán bộ cao cấp, việc này… bắt đầu nói từ đâu?
Thôi Đồng và hắn hoàn toàn là người của hai thế giới, không liên quan đến nhau.
Thôi Đồng xuất thân nhà làm quan họ Thôi, nói một cách phổ biến, con nhà quan, nói một cách tao nhã, là con cháu quý tộc. Cha mẹ Thôi Đồng là thân phận và chức vị gì, Quan Doãn không biết rõ, nhưng nếu Thôi Đồng là nhân vật đứng đầu mà họ Thôi cùng ba dòng họ lớn cùng công nhận, ông ta nhất định có cảnh đời tốt đẹp, họ Thôi ở thành phố Hoàng Lương đông đúc, có thể trở thành đẳng cấp số một lại không nhiều, cho dù là trở thành đẳng cấp số một, người có thể ở trong đẳng cấp quân đội trổ hết tài năng, cũng ít ỏi không có mấy, dù sao cán bộ cấp phòng như người mù quáng chạy theo mốt, cán bộ cấp Cục lại không đến 10% trong vô số cán bộ cấp phòng.
Tiến thêm một bước từ cấp Cục vượt qua đến Phó giám đốc sở, như một rào cản tự nhiên, người có thể vượt qua cửa ải là một, hai phần mười, cũng không ít người cả đời ở cấp cục. Lúc gần rút lui mới chiếu cố một giải an ủi, cấp cho cái đãi ngộ cấp Phó phòng ban, giống như Thôi Đồng ở tuổi 35 đã đột phá trạm gác từ cấp Cục đến Phó giám đốc, chẳng khác gì là con hào biến thành đại lộ, từ nay về sau đường quan thuận lợi, trong một ngàn không có một!
Với thân thế và con đường làm quan thuận buồm xuôi gió của Thôi Đồng, ánh mắt của ông ta chỉ nhìn chằm chằm ở tỉnh và Bắc Kinh là được rồi. Đối với việc khu huyện phía dưới, vốn dĩ cũng không cần liếc mắt nhìn, căn bản là không ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta, như vậy Quan Doãn trăm nghĩ cũng không lời giải đáp rồi, Thôi Đồng làm sao lại có thể đem ánh mắt dừng trên người một nhân vật nhỏ bé như hắn?
- Giai Giai. Cô làm sao lại điều động nhiều máy ủi đất như vậy?
Quan Doãn trước hết đem chủ đề Hạ Đức Trường vứt qua một bên, nói đến vấn đề Kim Nhất Giai khai thông con đường mạng sống,
- Tôi bội phục cô sát đất rồi.
- Khâm phục tôi à?
Được người đàn ông yêu mến khen, là cô gái đều sẽ dương dương đắc ý, Kim Nhất Giai cũng không ngoại lệ, mặt mày hớn hở,
- Sau này chỗ anh khâm phục tôi còn nhiều. Bản lĩnh của tôi có bao nhiêu, anh nghĩ cũng không nghĩ đến, quen biết tôi, là diễm phúc của anh. Điều động trên trăm chiếc xe ủi đất cũng không khó gì, ở trong phạm vi ảnh hưởng của quyền lực. Hơn nữa uy lực của tiền bạc, cơ bản không có gì là bất lợi.
Quan Doãn thực ra là muốn thuận thế đưa tới vấn đề Thôi Đồng, tuy rằng trực giác nói cho hắn biết Thôi Đồng cảm thấy hứng thú với hắn có thể không phải xuất phát từ nguyên nhân là Kim Nhất Giai, nhưng ngoại trừ Kim Nhất Giai, hắn thật sự không nghĩ ra hắn có chỗ nào sáng chói có thể khiến cho Thôi Đồng hứng thú và chiếu cố.
- Tốn hết bao nhiêu tiền?
- Cũng không nhiều, khoảng mấy trăm ngàn.
Kim Nhất Giai tâm tư trong sáng, sợ Quan Doãn nghĩ lung tung, lắc lắc cánh tay Quan Doãn nói:
- Anh đừng nghĩ nhiều như vậy. Cứu người quan trọng hơn, tiền xài rồi có thể kiếm lại, người không còn, cái gì cũng mất hết. Lại nói chủ tịch huyện Lãnh là người dẫn đường của anh trên quan trường, cứu ông ta giống như cứu anh.
- Được, tôi không nghĩ nữa.
Nói không nghĩ, nhưng trong lòng Quan Doãn vẫn là một hồi ấm áp, Kim Nhất Giai và Lãnh Phong không quen không biết, cô chắc chắn không gióng trống khua chiêng như vậy, còn đi cùng trên con đường gió tuyết, xét đến cùng, cô vẫn là vì hắn, xài hơn mấy trăm ngàn không nói, thế lực gia tộc Kim Nhất Giai có lớn hơn nữa, điều động trên trăm chiếc máy ủi đất, cũng phải chi ra ân tình lớn, hắn dùng lực cầm lấy tay nhỏ bé của Kim Nhất Giai,
- Tôi nợ cô một ân tình lớn.
- Tôi chính là muốn cho anh nợ tôi, cả đời cũng trả không hết.
Kim Nhất Giai ngẩng khuông mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt hạnh phúc,
- Khoảng nợ là dấu ấn khắc vào tâm hồn, anh không phải là người mắc nợ không trả, khoản nợ anh thiếu tôi sẽ phải nhớ cái tốt của tôi, sẽ dùng thời gian cả đời để trả lại.
Quan Doãn mỉm cười, nghe hiểu lời nói của Kim Nhất Giai, vốn định lại nói vài lời ngon ngọt, lại nghĩ tới Hạ Đức Trường và Hạ Lai, Hạ Đức Trường trước không cần phải nói, mà trong lúc hắn bị thương nặng nằm viện, Hạ Lai ở đâu?
- Hạ Lai…
Quan Doãn nhắc tới Hạ Lai, nhiệt tình luyến ái sáng rọi trên mặt Kim Nhất Giai liền ảm đạm vài phần:
- Không liên lạc được với cô ta, cô ta hẳn là còn ở thành phố Hoàng Lương điều tra ngầm, chỉ cần cô ta vừa nghe tin tức anh bị thương, nhất định sẽ đến thăm anh.
Không biết vì sao, đột nhiên Quan Doãn cảm thấy Hạ Lai bỗng chốc cách hắn rất xa, giống như khoảng cách trăm núi ngàn sông, khi hắn bị thương, bên cạnh hắn chính là Ôn Lâm và Kim Nhất Giai. Trên đường gió tuyết đến thành phố Hoàng Lương, theo hắn chính là Kim Nhất Giai, khi hắn bị bệnh liệt giường, bên cạnh hắn chính là Lãnh Thư, Ngõa Nhi và…Kim Nhất Giai, từ đầu đến cuối, Kim Nhất Giai ở xung quanh hắn, không rời nửa bước, Hạ Lai chẳng những không có bên cạnh, ngay cả một câu trấn an cũng chưa từng có?
Làm sao không khiến hắn tổn thương?
Mặc dù hắn cũng hiểu Hạ Lai một lòng bổ nhào vào công việc, nguyên nhân của tính chất công tác, không tiện liên lạc với bên ngoài, nhưng lòng người đều có mặt mềm yếu, lúc Quan Doãn cần yêu thương nhất, ai ở bên cạnh hắn, ai có thể sưởi ấm nỗi cô đơn của hắn.
- Giai Giai, bí thư Thôi - Thôi Đồng trước là thay tôi sắp xếp phòng bệnh, lại tới thăm tôi, không phải bởi vì cô?
Quan Doãn cố gắng vứt bỏ nghĩ ngợi lung tung trong đầu, tình cảm mấy năm của hắn và Hạ Lai không thể vì một việc liền oán giận cô ấy, hắn lại trở về vấn đề chính
- Cô nói thật với tôi.
- Không phải.
Kim Nhất Giai trả lời rất rõ ràng,
- Tôi quả thật quen biết Thôi Đồng, nhưng nguyên nhân cũng vì dì Thôi, gặp qua ông ta vài lần, không có thâm giao. Dì Thôi… chính là vợ của bác Dung - Dung Nhất Thủy, cô cũng là xuất thân từ Thôi gia Hoàng Lương.
Thì ra là thế, Quan Doãn khẽ gật đầu, đối với xuất thân của phu nhân Dung Nhất Thủy không có nghĩ nhiều, lại hỏi:
- Tôi lại không hiểu, Thôi Đồng vì sao đối với tôi đặc biệt chiếu cố?
- Tôi cũng không hiểu.
Kim Nhất Giai lắc đầu,
- Có lẽ là anh rất ưu tú, Thôi Đồng muốn lôi kéo anh trước. Anh suy nghĩ một chút xem, nhưng ông ta là nhân vật đại biểu của ba dòng họ lớn, anh nếu đảm nhiệm chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, sẽ trở thành cầu nối giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng.
- Sẽ không.
Quan Doãn phủ nhận phỏng đoán của Kim Nhất Giai,
- Cho dù tôi là thư ký số một của Thành ủy, cũng không đủ sức nặng kinh động Thôi Đồng tự mình ra mặt. Ngay cả bí thư Tưởng đều mở không ra cục diện, thư ký bên cạnh bí thư Tưởng, cũng sẽ không được ba dòng họ lớn để vào trong mắt!
- Cũng có đạo lý.
Kim Nhất Giai cũng lầm lẫn rồi,
- Nói như vậy, quả thật ý vị xâu xa… Trước mặc kệ ông ta, ông ta nếu cho anh một số tiền vốn, khẳng định phải thu về lãi suất, anh đợi ông ta là được rồi.
- Cô nói thêm về sự rối ren của Thành ủy đi.
Quan Doãn thu hồi tâm sự, Thôi Đồng bất ngờ xuất hiện, Hạ Đức Trường bất ngờ đến Hoàng Lương, xem như là một loạt sự kiện tiếp sau do Lãnh Phong bị thương dẫn đến, như vậy nếu như Lãnh Phong bị thương làm cho Lý Dật Phong rộng lượng buông tay huyện Khổng cũng hợp tình hợp lý, lại dẫn đến sự rối ren của Thành ủy, khiến trong lòng Quan Doãn lo lắng.
Lý Dật Phong từ chức đối với huyện Khổng mà nói là chuyện tốt, đối với tiền đồ bản thân ông ta mà nói, cũng không chắc là chuyện không tốt, Lý Dật Phong ngầm chịu đựng mà còn bày mưu lập kế, là nhân tài quan trường, nhưng thủ đoạn của ông ta quá mức kín đáo mà không phù hợp với cơ sở, cơ sở có lúc coi trọng chiêu đại khai đại hợp, ai mạnh ai hống hách ai cố tình gây sự, có lẽ người đó có thể chiếm thế thượng phong.
Có lẽ… đến cấp thành phố và cấp tỉnh, mới là sân khấu sáng rọi của Lý Dật Phong. Vấn đề là, Lý Dật Phong từ huyện Khổng từ chức, sẽ đến nơi nào nhận chức? Thủ pháp lấy lui làm tiến của ông ta không thể nói là không thông minh, chủ động từ chức, Thành ủy nhất định sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông ta, hơn nữa sẽ còn giải thưởng an ủi. Nhưng nếu Lý Dật Phong điều đến thành phố Hoàng Lương, chỉ sợ cũng không phải một bước cờ hay.
Thành ủy rối ren, nếu không ngoài dự liệu của hắn, chính là bắt nguồn về bước tiếp theo Lý Dật Phong sắp xếp thế nào.
- Nghe nói Thành ủy trên vấn đề bước tiếp theo của Lý Dật Phong sắp xếp thế nào và Lãnh Phong có tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy hay không, ầm ĩ thành một đoàn. Chủ tịch thành phố Hồ Diên lần đầu tiên đập bàn với bí thư Tưởng, cục diện đoàn kết nhiều năm của Thành ủy Hoàng Lương, vì một huyện Khổng nho nhỏ, đã đến bên bờ chia năm xẻ bảy, Tưởng Tuyết Tùng khổ tâm kinh doanh thành phố Hoàng Lương ba năm, hiện tại thế cục loạn rồi.
Quan Doãn liền kinh hãi:
- Sao có thể? Sự điều chỉnh của hai cán bộ cấp huyện cục, cũng không phải việc to tát, sao có thể khiến thế cục Thành ủy rối ren bất an?
- Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chỉ có điều từ nhiều con đường khác nhau nghe được một ít tin đồn, hiện tại bí thư Lý còn ở Thành ủy đợi lệnh, rốt cuộc là đi con đường nào, còn chưa có kết quả.
Kim Nhất Giai nếu như là thư ký của Quan Doãn, tuyệt đối là một thư ký hoàn toàn xứng đáng, tác dụng trợ lực của cô ở trong chính trị đối với Quan Doãn, đã vượt xa mong đợi của Quan Doãn.
- Chủ tịch huyện Lãnh tỉnh lại đã lâu, trên cơ bản không sao, lúc nãy còn đi lại trên đất, nghe nói đã nhận được thông báo của Thành ủy, có lẽ cũng chuẩn bị đi Thành ủy rồi.
Thật đúng là tình hình biến đổi rối ren, con cờ huyện Khổng này vốn dĩ là điểm tựa trên bàn cờ của Thành ủy, bây giờ hay rồi, điểm tựa không vững, thực sự đưa đến toàn bộ thế cục suýt nữa không khống chế được, không thể không nói, bất kể là Tưởng Tuyết Tùng hay là Hô Diên Ngạo Bác, chỉ sợ đều đã tính sai.
Một là tính toán sai lầm vụ án nổ đập lớn, hai là tính toán sai lầm về nhân phẩm của Lý Dật Phong. Đập lớn nổ xem như là lòng lang dạ thú của Vương Xa Quân, như vậy Lý Dật Phong đột nhiên đem thế cục huyện Khổng bình ổn, hơn nữa phóng khoáng mà buông tay rời đi, tuyệt đối là bất ngờ lớn nhất mà Hô Diên Ngao Bác và Tưởng Tuyết Tùng ai cũng không lường trước được!
Tuy nói tiền đặt cược của Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng vào Huyện Khổng quá lớn, bất ngờ xảy ra sẽ không đến mức khiến thế cục Thành ủy gặp nguy hiểm sụp đổ, nhưng có dấu hiệu không khống chế được, cũng là gián tiếp nói rõ thế lực phía sau Lãnh Phong và Lý Dật Phong cũng nghe tin lập tức hành động, đều ra tay, rốt cuộc khuấy động hồ nước thu của thành phố Hoàng Lương.
Có người gõ cửa:
- Quan Doãn?
Quan Doãn vui vẻ, thoáng cái nhảy xuống đất:
- Chủ tịch huyện, tôi đây.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc