Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1879: Kiều Hoành Sơn xuống tay mau lẹ.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Chủ tịch Chúc, chúng tôi vẫn luôn chờ chuyện của Tồn Quân có quyết định. Sau đó, nhà xưởng sẽ có người đứng đầu đàn, tiếp theo sẽ điều chỉnh các nhân viên cấp dưới, ra thông báo tuyển dụng và triển khai hàng loạt công tác mới.
Hơn nữa, tôi sớm đã có kế hoạch khác, đó chính là di dời nhà máy Đường Dương Xuân vào địa bàn thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm nói.
-Dời nhà máy?
Chủ tịch Chúc nhắc lại, hình như rất thích thú, bèn nói:
-Nói rõ một chút xem, vì sao phải dời nhà máy, dời nhà máy có chỗ nào tốt? Còn nữa, cậu có biết sẽ gặp phải bao nhiêu rào cản không, suy xét kỹ chưa?
-Tôi tính toán như thế này, Đông Cống không phải muốn trung tâm hóa thành phố sao.
Diệp Phàm thuật lại một lần mọi tính toán.
-Chỉ thiếu mỗi tiền thôi, không có tiền thì đất cũng không mua nổi nói chi là dời nhà máy?
Chủ tịch Chúc một câu nói thẳng vào trọng tâm.
-Ha hả, Chủ tịch Chúc, xin cho tôi trình bày, về tiền thì tôi sẽ báo lại tỉ mỉ cho anh trong thời gian tới. Vì bây giờ chuyện này phải giữ bí mật. Chưa nắm chắc nên tôi ngại nói ra.
Diệp Phàm tỏ vẻ thần bí.
-Xem ra, cậu quả thật rất có lòng tin. Vậy là tốt rồi, tôi đây đang mỏi mắt mong chờ. Báo cáo sớm một chút càng tốt. Nếu có thể triển khai kết hợp việc di dời nhà máy cùng kiến thiết mở rộng thành phố Đông Cống thì sẽ giúp cho tốc độ kiến thiết tăng đáng kể. Ý tưởng này rất táo bạo đó, nếu có thể thực hiện thì sẽ trở thành chiến công vang dội.
Chủ tịch Chúc thản nhiên cười rồi cúp điện thoại.
Diệp Phàm lập tức đem chuyện này nói lại với Lam Tồn Quân.
-Thưa chủ tịch thành phố, với tôi thì cũng không hề gì. Như vậy cũng tốt, hoàn toàn thoát ly khỏi Ủy ban nhân dân thành phố.
Có thể chuyên tâm xử lý chuyện của đường nhà máy. Tuy nhiên, như vậy thì anh sẽ mất đi một cánh tay. Khi Y Cao Vân dùng tay che mắt Thành ủy Đông Cống thì khó khăn của anh càng ngày càng nặng nề. Về sau, công tác của tôi lại càng phiền toái.
Lam Tồn Quân có chút lo lắng.
-Không có việc gì, lần trước tôi đến thăm Bí thư Vi. Ông ấy có nhắc đến hai người. Một là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy đồng chí Cam Thủy Hưng.
Hai là Trưởng ban Tuyên giáo đồng chí Y Thanh Liên. Chuyện của Y Thanh Liên tôi nghĩ hẳn là đã làm xong. Cho nên, anh cũng không nên lo lắng quá mức.
Nếu hai đồng chí này có thể ủng hộ tôi, thì về phía hội nghị thường vụ Thành ủy ít nhất ta có ba lá phiếu.
Đương nhiên, vẫn còn chưa đủ.
Mục tiêu đến thành phố Đông Cống lần này của tôi chính là vượt qua Y Cao Vân, thay Bí thư Vi nắm trong tay Hội nghị thường vụ Thành ủy Đông Cống, bắt họ chấp hành toàn bộ kế hoạch của Diệp Phàm tôi, tôi thật sự muốn đưa thành phố Đông Cống đi lên.
Diệp Phàm nói mà thế khí cao ngất.
Trong lòng Lam Tồn Quân thầm khâm phục, nói:
-Hay lắm, tôi chờ mong ngày này lâu rồi. Chúng ta sẽ làm ra thành tích ở Đông Cống. Là lừa hay là ngựa, đem ra kéo thử mới biết.
Quả nhiên, sáng thứ năm, khi Diệp Phàm ngồi trong phòng làm việc xem xét phương án quy hoạch kiến thiết trung tâm thành thị thì Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đồng chí Thiết Hậu Sơn gọi điện thoại tới.
Cười nói:
-Chủ tịch Diệp, chúc mừng anh. Anh đề cử Đồng chí Lam Tồn Quân đảm nhiệm chức vụ xưởng trưởng nhà máy Đường Dương Xuân đã được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thông qua. Anh lúc ấy có nói luôn hy vọng chúng tôi có thể mau chóng quyết định. Tôi đã đề cập với Trưởng ban Lôi, cho nên quyết định ngày mai sẽ do đích thân tôi tuyên bố chuyện này.
-Cảm ơn Thứ trưởng Thiết đã ủng hộ công tác của tôi, đợi ngày mai khi anh đến, chúng ta sẽ hàn huyên.
Diệp Phàm tất nhiên biết Thiết Hậu Sơn chỉ thuận nước giong thuyền, bởi khi cán bộ cấp Giám đốc sở ra quyết định thì căn bản không tới phiên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vung tay múa chân vào làm gì.
Kỳ thật, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy vẫn có chút ảnh hưởng đối với cán bộ cấp sở và vẫn có quyền điều động. Nhưng ngược lại, với cán bộ cấp Giám đốc sở thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyệt không có quyền gì.
Tuy nói bọn họ không có quyền quyết định, nhưng cán bộ bên dưới dù đầu óc có vấn đề thì cũng không dám đắc tội với bọn họ. Bọn họ mặc dù không lay động được quyết định của Tỉnh ủy, nhưng làm ra những chuyện quấy rối thì hoàn toàn có thể.
-Tuy nhiên, còn vị trí phó Bí thư và Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống.
Thiết Hậu Sơn nói tiếp.
-Phó Bí thư Thành phố Đông Cống không phải đã có người đang tại vị rồi sao? Chẳng lẽ trên Tỉnh ủy muốn thêm một phó Bí thư nữa?
Diệp Phàm có chút giật mình, chức vụ Phó Chủ tịch thường trực thành phố có người đến nhận thì Diệp Phàm sớm đã biết thông qua Chủ tịch Chúc.
Không thể ngờ được giờ lại lòi ra một phó Bí thư. Trước kia, trong thể chế khi chọn phó Bí thư không có hạn định, cho nên thường trong bộ máy chính quyền ngoại trừ người làm chính ra thì còn có thêm vài người làm chức phó.
Có thành phố thậm chí không có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đảng ủy, Công an, Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, những chức vị này đều do người nắm giữ chức phó Bí thư kiêm luôn. Vô hình trung đã giúp cho quyền lực của người này được phóng đại.
Bởi vì, Phó Bí thư Đảng uỷ là người mà các Bí thư phải đụng đầu tiên. Nhân vật số một của rất nhiều địa phương giỏi chơi trò hội ý ban Bí thư. Cho nên, số lượng phó Bí thư nhiều hay ít đối với nhân vật số một tại vị mà nói là rất quan trọng.
Hơn nữa, nếu quả thật cần thêm phó Bí thư thì chẳng cần phải nói, bên Tỉnh ủy có người bất mãn với Y Cao Vân hoặc gì đó.
-Không có thêm, nguyên phó Bí thư Lôi Chí Phong đảm nhiệm, phân công quản lý Ủy ban Kỷ luật thành phố Đông Cống được điều đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh công tác.
Tiếp nhận chức vị của anh ta là phó chủ nhiệm Thái Phi bên Văn phòng Tỉnh ủy, kiêm nhiệm luôn chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Thiết Hậu Sơn nói.
-Thái Phi, người này nếu từ Văn phòng Tỉnh ủy đến thì nhất định là người có năng lực, tôi hy vọng có thể cùng anh ta làm tốt công tác của thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm ra vẻ hoan nghênh Thái Phi, kì thực là đang thăm dò người này.
Thiết Hậu Sơn sao có thể nghe ra ý tứ của Diệp Phàm.
Cười nói
-Thái Phi là đồng chí tốt, là người có năng lực. Từng được phó Bí thư Tỉnh ủy ca ngợi nhiều lần.
Diệp Phàm vừa nghe liền âm thầm cảm kích Thiết Hậu Sơn, lão Thiết đang mịt mờ nói cho mình biết, Thái Phi là người của Bí thư Phó Quốc Vân. Tin tức này đối với Diệp Phàm rất quan trọng. Tuy vậy trong lòng hắn vẫn có chút phiền não.
Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân phái Thái Phi đến thành phố Đông Cống, vậy có phải muốn ám chỉ Thành ủy Đông Cống phải một lần nữa cần thay đổi hay không. Ô dù của Y Cao Vân trên tỉnh là ai?
Nếu nói kẻ chống lưng của Y Cao Vân là Phó Quốc Vân, giờ thêm một Thái Phi nữa, vậy chẳng phải nói từ nay về sau Thành ủy Đông Cống chính là thiên hạ của phó Bí thư sao.
Bên trong việc này, vì sao Chủ tịch Chúc không có động thái gì. Chẳng lẽ vì đưa Lam Tồn Quân lên, Chủ tịch Chúc lại nhượng bộ, thậm chí là hy sinh luôn...
-Bí thư Trúc cũng ca ngợi, Thái Phi thật sự là một đồng chí giỏi, có thể phối hợp tốt trong quá trình công tác, tôi rất mong chờ điều đó.
Diệp Phàm nói một câu ậm ừ cho qua.
-Ha hả.
Thiết Hậu Sơn biết trong lòng Diệp Phàm không phải nghĩ vậy, liền nói:
-Hôm qua gặp ông bạn cũ của tôi là Y Định Giang, ông ta nói nếu anh có rảnh lên trên tỉnh thì ông ta nhất định mời anh dùng cơm.
-Y Định Giang à, nói thật, trong đầu tôi không có ấn tượng về người này? Mời tôi ăn cơm, tôi cảm thấy có chút mù mờ.
Diệp Phàm giả ngu, không thể ngờ được Kiều Hoành Sơn lại hành động mau mắn như thế.
Chỉ vài ngày đã quyết định xong chuyện của Y Định Giang. Phỏng chừng, quân hàm của Y Định Giang cũng tăng lên một bậc. Kiều Hoành Sơn đích thân gọi cho Tư lệnh Quân khu tỉnh Tây Lâm Quy Hưng Thiên thì người này có thể không làm sao?
Hơn nữa, Kiều Hoành Sơn khẳng định có mịt mờ chỉ ra đồng chí Diệp Phàm ở thành phố Đông Cống. Quy Hưng Thiên vừa nghe đã hiểu.
Hóa ra là ân tình mà Chủ tịch Diệp thành phố Đông Cống nhờ lão Kiều. Tất nhiên, Chủ tịch Diệp có thể mời nổi Kiều Hoành Sơn, khiến cho trong lòng Quy Hưng Thiên không thể không liên tưởng này nọ.
Kiều Hoành Sơn làm như thế tất nhiên là muốn Diệp Phàm nhớ kỹ đại ân tình này. Diệp Phàm thì có chút chua xót vì nợ Kiều Hoành Sơn một ân tình, bởi đã nợ ân tình thì tất sẽ phải trả.
-Ha ha, Y Định Giang là cha của Y Thanh Liên,Trưởng ban Tuyên giáo thành phố Đông Cống. Ông ta ở quân khu tỉnh trước giờ đảm nhiệm vai trò trung tá tham mưu. Tuổi cũng đã 50 nhưng vẫn chưa được đề bạt lên cấp bậc nên rất buồn bực. Lần này thượng cấp công nhận thành tích của ông ta. Đặc biệt đề bạt lên làm thượng tá tham mưu trưởng quân khu tỉnh.
Lão Y rất hứng khởi! Trông mong mười năm qua rốt cục cũng thăng lên thêm được một sao hai gạch.
Thiết Hậu Sơn biết Diệp Phàm đang giả ngu, cho nên cũng giả ngu theo, lên tiếng giải thích.
Đương nhiên, lúc ấy khi Thiết Hậu Sơn biết được thông qua Y Định Giang thì thiếu chút nữa đã á khẩu ngây người. Tất nhiên, bên quân khu tỉnh Quy Hưng Thiên không tiện trực tiếp ra mặt.
Chỉ mịt mờ gợi ý cho Y Định Giang một câu —— bảo con gái ông ta nhất định phải ủng hộ công tác của Chủ tịch thành phố Đông Cống Diệp Phàm.
Lúc ấy Y Định Giang bị Quy Hưng Thiên tìm đến, nghe nói xong chuyện này tất nhiên là kích động. Về sau, Y Định Giang vẫn luôn miệng cảm ơn tư lệnh Quy. Cho nên, tư lệnh Quy trong lúc vô ý liền nói bóng gió một câu đó.
Y Định Giang vừa nghe liền hiểu rõ.
Té ra chuyện mình được đề bạt là nhờ nể mặt Diệp Phàm, Chủ tịch thành phố Đông Cống. Tất nhiên, Y Định Giang đem chuyện tốt này tiết lộ cho bằng hữu là Thiết Hậu Sơn.
Lập tức, Y Định Giang cũng gọi điện thoại cho con gái Y Thanh Liên, dặn dò con gái về sau phải nghe theo lời Diệp Phàm.
Y Thanh Liên có chút không rõ, sau khi nghe ba giải thích, Y Thanh Liên thầm giật mình, đồng thời vì muốn ba được đề bạt nên cũng có chút kích động. Cha mẹ ruột vẫn là trên hết, mọi thứ còn lại đều bị xếp ra sau.
-A lô, có phải ba của Trưởng ban Thanh Liên đấy không. Xin cảm ơn, có rảnh đến tỉnh thành, tôi nhất định sẽ mời cơm. Tiện thể chúc mừng tham mưu trưởng Y thăng chức, ha ha.
Hai bên đều giả ngu, Diệp Phàm cũng biểu lộ thái độ cho biết chuyện này chính là do hắn làm.
-Ôi, nói thật, Chủ tịch Diệp, tư lệnh Quy rất cao ngạo. Trước giờ chỉ làm việc của mình. Không thể ngờ được lần này lại đặc biệt tương trợ bạn cũ, quả thật có chút cảm động đó.
Thiết Hậu Sơn ra vẻ cảm tạ tư lệnh Quy, trên thực tế Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu được lão cáo già này muốn thám thính quan hệ giữa mình với Quy Hưng Thiên. Và cũng muốn thông qua miệng mình nói lời cảm ơn tư lệnh Quy mà thôi.
-Ha ha, tôi mới đến thành phố Đông Cống, Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm tôi không quen biết ai. Chỉ vì công tác, nên gần đây mới gặp gỡ Chủ tịch Chúc. Các ủy viên thường vụ khác, tôi một người cũng không biết.
Diệp Phàm đùa cợt ra vẻ thần bí!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Lam Tồn Quân vẫn rất kích động. Cái này, trời nóng như thiêu nhưng vẫn phải mặc “đóng thùng”, đeo dày bóng loáng đến.
Phó bí thư Thành ủy mới được điều đến Thái Phi vóc dáng trung bình, nhưng lại mặc một ‘cây’ đen, áo sơ mi đen, quần đen, giày da đen. Nếu như đeo thêm một chiếc kính đen nữa thì chẳng khác gì một vệ sĩ Nam Trung Hải.
Nhìn “đoàn trợ uy” đi cùng, thì biết đồng chí này giao thiệp rộng thế nào, thế lực sau lưng cũng không hề nhỏ.
Trong đoàn trợ uy có: Phó giám đốc thường trực sở công an tỉnh Tây Lâm- Lôi Trạch, Phó giám đốc thường trực sở Tài chính- Câu Hùng Phi, Phó chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật- Trương Hiểu Minh…
Như vậy, tính sơ sơ cũng có ba phó giám đốc thường trực, năm phó giám đốc các sở đi theo Thiết Hậu Sơn xuống để trợ uy cho đồng chí Thái Phi.
Thái Phi, đơn giản là đóng vai trò của một cây cầu mà thôi. Bạn cũng đừng xem thường “cây cầu” này, trong mạng lưới quan hệ không thể thiếu nó được.
Có những câu Bí thư Phó không tiện nói vơi cấp dưới, nhưng thông qua miệng của Thái Phi thì sẽ tiện lợi hơn nhiều. Hơn nữa, nếu thực sự gặp chuyện gì thì người ta thường đẩy sang một bên. Nói là những lời đó họ đâu được nói, thì người khác cũng chẳng làm gì được.
Còn Y Cao Vân thì vẻ mặt lãnh đạm, bắt tay với những đồng chí lãnh đạo từ tỉnh xuống thì cũng chỉ qua loa cho có mà thôi.
Phỏng chừng, ông ta đã cảm giác được điều gì đó cho nên trong lòng không được thoải mái. Đương nhiên, cũng chỉ có đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có thể cảm nhận được điều này. Trên mặt, Y Cao Mây vẫn tỏ ra khá điềm tĩnh.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ. Những đồng chí này khi bắt tay với mình thì đều nhìn mình bằng hai mắt. Chẳng lẽ trên mặt mình mọc ra một con mắt nữa hay sao, làm gì mà nhìn mình một cách kỳ lạ như vậy… Diệp Phàm trong lòng âm thầm cảm thấy buồn bực.
Diệp Phàm không biết rằng chính sự trẻ trung của hắn đã làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Đương nhiên, trong nhiều đồng chí như vậy, được “hưởng ứng” nhất không phải nhân vật số hai của ban Tổ chức- Thiết Hậu Sơn.
Mà là Câu Hùng Phi. Thần tài gia mà, ai chẳng muốn moi được chút tiền từ hầu bao của ông ta chứ. Cho nên, lúc ăn cơm, đồng chí Câu Hùng Phi trở thành đối tượng bao vây của cán bộ thành phố Đông Cống. Thủ đoạn công kích ở đây đương nhiên là rượu rồi.
Đồng chí Lam Tồn Quân đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội tiếp giao với vị thần tài gia này rồi. Mượn chén rượu để truyền tải ‘thông điệp’: Có thể cấp một chút kinh phí cho Đông Cống hay không? Đây, đương nhiên là ý của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Câu Hùng Phi sau khi uống cạn chén rượu, liền nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói:
-Chủ tịch Diệp của Đông Cống các cậu đã vơ vét sạch tiền của sở tài chính chúng tôi rồi, còn muốn ủng hộ nữa hay sao? Từ giờ đến cuối năm thì không có khả năng rồi. Sở Tài chính chúng tôi không thể chỉ phục vụ cho mỗi Đông Cống được, còn các địa phương khác nữa chứ.
Tuy nhiên, một lát sau, ông ta nhìn đồng chí Thái Phi một cái, cười nói:
-Đương nhiên, Bí thư Thái đề xuất với tôi xem có thể chi một chút để ủng hộ công tác, xây dựng nhà ở tập thể của các đồng chí trong ban Kỷ luật của Đông Cống hay không thì tôi còn đang suy nghĩ. Thế này đi, hôm nay tôi quyết định, nể mặt đồng chí Thái Phi, cấp 5 triệu có được không?
-Cảm ơn sự ủng hộ của sếp Câu đối với công tác của ủy ban Kỷ Luật Đông Cống chúng tôi.
Thái Phi lập tức đứng lên nói lời cảm ơn.
Hai người này một tung một hứng như vậy, rõ ràng là để gây khó khăn cho Diệp Phàm. Lam Tồn Quân thay mặt Chủ tịch Diệp đề xuất thì ông không chẳng thèm nể mặt mũi, còn Thái Phi thì lại được cấp những 5 triệu. Như vậy là có ý gì?
Ý của Câu Hùng Phi ở đây chính là muốn nói với Diệp Phàm và Y Cao Vân từ nay về sau thì phải thuận theo đồng chí Thái Phi. Bằng không Câu Hùng Phi này là người đầu tiên không đồng ý. Chỉ cần sở Tài chính kẹp cổ hai người đứng đầu Đông Cống thì xem các người còn có thể ngóc đầu dậy được không.
Hai người cứ đấu võ miệng như vậy đến mấy hiệp.
-Ha ha, dạ dày tốt, dạ dày tốt thì cũng có lúc bị mắc ói…
Đúng lúc này, Y Cao Vân liền đánh một đòn vào, đó là cười ha ha vào mặt Thái Phi, nói.
Thái Phi bị hai người “song kiếm hợp bích” tấn công, nhất thời sắc mặt thộn ra. Ông ta không tưởng tượng được, bản thân mình vôn muốn “dìm hàng” kẻ ngoại lai Diệp Phàm.
Hôm nay sẽ lấy hắn để lập uy, nhưng không ngờ lại mọc ra một ‘thủ lĩnh bản địa’- Y Cao Vân. Đương nhiên, ông ta có chút trở tay không kịp.
Không ngờ trong tiệc rượu lại có màn kịch như vậy. Rất nhiều đồng chí đều đang hứng thú coi ba vị “đầu sỏ” âm thầm phân cao thấp.
Buổi tối, trong nhà Y Cao Vân.
-Xem tình hình sáng nay, tên Thái Phi này chẳng phải kẻ tử tế gì.
Lan Lập Quyền thở dài, trong mắt còn hiện lên chút u buồn.
-Người này có bối cảnh như thế nào??
Đới Trung Cường nhìn Y Cao Vân một cái, đương nhiên hy vọng vị bí thư có quan hệ rộng trên tỉnh này có thể cung cấp được một số thông tin gì đó.
-Là mũi tiên phong của bí thư Tỉnh ủy Phó.
Y Cao Vân thản nhiên hừ một tiếng, nói.
-Tay Thái Phi này, nghe nói khi Bí thư Phó đến tỉnh Tây Lâm chúng ta thì ông ta cũng lên. Trong thời gian gần một năm, từ một cán bộ cấp cục trưởng leo lên được Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, bây giờ không ngờ còn tung hoành ở Đông Cống chúng ta. Bí thư Y, chúng ta có nên cho hắn một bài học không? Cho hắn biết rằng đây là Đông Cống, chứ không phải văn phòng Tỉnh ủy mà thích làm gì cũng được.
Lam Lập Quyền hừ nói.
-Từ tình hình sáng nay, hình như hắn đang cùng Diệp Phàm phân cao thấp. Chúng ta liệu có nên cho bọn họ đấu thêm mấy lần nữa hay không? Sau đó quan sát xem hắn nghĩ thế nào?
Đới Trung Cường nhìn Y Cao Vân một cái, như đang muốn xin ý kiến vậy.
-Dã tâm của cậu thật lớn. Từ hình hình sáng nay, có nhiều ông lớn đến trợ uy như vậy, rõ ràng là đang khoe khoang mà.
Ở tỉnh Tây Lâm chúng ta không có một chỗ dựa nào. Thái Phi đấu với cậu ta cái gì? Tôi nghi ngờ, hắn đang dương đông kích tây để thăm dò thái độ của chúng ta mà thôi.
Lan Lập Quân ánh mắt bỗng sáng lên, nói.
-Lấy Diệp Phàm để giương oai, về sau lập uy tín để áp chế tôi thôi.
Y Cao Vân lạnh lùng nói.
-Hắn dám!
Lan Lập Quyền đột nhiên nói lớn.
-Hắn có cái gì mà không dám chứ? Dựa vào cái ô là Bí thư tỉnh ủy Phó, tôi nghĩ, liệu có phải mấy vị lãnh đạo trên tỉnh muốn mở ra một cuộc thi đấu ở Đông Cống này hay không?
Có lẽ hắn là quân cờ bí mật mà bí thư Phó cài xuống. Chúng ta, đương nhiên cũng chỉ là những quân cờ của lãnh đạo Tỉnh ủy mà thôi.
Y Cao Vân nói, sau đó đột nhiên nghiêm mặt nói tiếp:
-Bí thư Phó, Y Cao Vân tôi muốn cho ông ta hiểu rằng, đất Đông Cống này cũng có thổ công, không phải nơi Thái Phi có thể tùy tiện nhúng tay vào được. Cho nên, hôm nay tôi ra tay giúp Diệp Phàm một chút để đả kích thế khí của Thái Phi.
-Diệp Phàm không đáng để bận tâm, hiện tại Lam Tồn Quân đến nhà máy đường Dương Xuân rồi, tự nhiên y biến thành kẻ cô đơn rồi. Một chủ tịch thị xã, lại không tìm được đồng minh. Hơn nữa Thị ủy lại làm ăn cá thể, rất bi thương. Tôi nghĩ, về sau thằng nhóc này sẽ cụp cái đuôi lại để làm người thôi.
Nếu như không thuận theo mà bám vào chúng ta, chúng ta sẽ khiến cho hắn bị mất hết quyền lực. Khiến cho mỗi lời nói của hắn đều chẳng có ai nghe.
Đới Trung Cường đối với việc Lam Diệp liên thủ, móc mất 50 triệu của mình mà thấy sót xa trong lòng, thiếu chút nữa thì cắn răng nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
- Nhà máy bia Hồng Dương bảy tám năm trước vẫn còn rất nhộn nhịp, người dân Đông Cống ai cũng thích uống bia Hồng Dương.
Tuy nhiên sau khi xảy ra một chuyện. Đó là phát hiện một tử thi trong bể chứa của nhà máy.
Thông tin này truyền ra ngoài, ai còn dám uống bia Hồng Dương nữa?
Về sau liền sụp đổ như vậy. Mà công nhân cũng đều tan rã hết. Chỉ có điều nhà máy nhất thời chưa bán đi được. Ở Đông Cống chúng ta chẳng có mấy doanh nghiệp phát triển thực sự.
Còn nhà máy giấy Thái Đạt thì trước kia cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên sau khi nội thành được mở rộng nơi đây nghiễm nhiên thuộc nội thành, ô nhiễm của nhà máy trở nên vô cùng nghiêm trọng, buổi tối còn thải ra loại khí độc vô cùng hôi thối.
Cho nên cuối cùng bị buộc chuyển đi chỗ khác. Tuy nhiên, nhà xưởng này đến bây giờ vẫn chưa có ai chịu xử lý triệt để.
Nguyên nhân nghe nói nhiều lắm, nhà đất gì gì đó. Tuy nhên, qua tìm hiểu tôi phát hiện nguyên nhân thật sự không phải thế, mà là nằm ở lãnh đạo Quận ủy của hai quận này.
Lam Tồn Quân nói.
- Cái này thì đúng là lạ thật, chẳng lẽ hai bí thư Quận ủy Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy không chịu xử lý cái u nhọt này đi hay sao? Tại sao chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Hai nhà máy đều rất kỳ lạ, vô cùng trùng hợp. Hai xưởng này đều nằm ở địa bàn giao giới giữa quận Giang Viễn và Đông Châu.
Phỏng chừng thế hệ trước chưa nhận thức được điều này. Về sau khi phân khu lại xảy ra vấn đề như vậy.
Diệp Phàm nói xong, lập tức gọi thư ký Đông Thanh vào, bảo anh ta đi thông báo một chút.
Đông Thanh đi thông báo, một giờ sau Bí thư Quận ủy Giang Viễn và Đông Châu là Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy đều dẫn những người có liên quan đến phòng họp nhỏ của Ủy ban nhân dân thành phố.
- Dù sao, tất cả cũng là vì việc mở rộng quy mô của nhà máy đường Dương Xuân sau này thôi. Tạm thời thì một nhà máy là được rồi, nhưng sau này khi nhà máy Dương Xuân phát triển rồi thì e một nhà máy sẽ không đủ.
Cho nên muốn làm một thể ngay từ bây giờ, để sau này đỡ phiền phức. Hơn nữa, đối với việc phát triển nhà máy đường Dương Xuân này thì Chủ tịch Diệp rất tâm huyết, muốn lớn mạnh nữa thì phải mở rộng ra bên ngoài.
Mà nhà máy đường Dương Xuân là doanh nghiệp trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, nói ra thì cũng là một thí điểm của toàn thành phố.
Các đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố cũng đều rất coi trọng. Chủ tịch tỉnh Chúc cũng rất quan tâm đến sự phát triển của nhà máy đường.
Nếu như nhà máy không phát triển được thì phải chịu đánh đòn thôi.
Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn hai người này, nói. Gã tự nhiên cũng rất giảo hoạt, chẳng những đem Diệp Phàm ra áp chế hai người bọn họ, mà đến cả Chủ tịch tỉnh Chúc cũng bị gã lôi vào.
Tuy nhiên, chỉ một mình lời nói của Lam Tồn Quân cũng chẳng có mấy sức uy hiếp.
Lúc trước Thái Đạt bị người ta tố cáo, gây hoang mang, mọi người đều nói nhà máy sắp đóng cửa rồi, làm chi mấy trăm cán bộ công nhân viên ùn ùn nghỉ việc.
Để trấn an những công nhân này, trong điều kiện nhà máy giấy không có tiền, quận Giang Viễn chúng tôi đành phải rút ra 40 triệu cho bọn họ.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1882: Chuyện lớn phát sinh.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Nếu buộc phải di dời khu nhà xưởng Hạ nguyên thái đạt thì phải xuất ra độ hơn năm mươi triệu. Cái này….tự nhiên là “công phu sư tử ngoạm” mới làm nổi.
Tính theo giá cả lúc này ở thành phố Đông cống thì chỗ đất đó cũng đáng giá không đáng năm mươi triệu.
Thái Tín Tắc đem toàn bộ chuyện giải quyết nhà máy gói gọn trong khu nhà xưởng cũ kỹ này.
- Tình hình bên chúng tôi cũng không khác lão Thái là mấy, lúc trước nhà máy bia Hồng Dương phá sản thì nhà xưởng không còn ai thèm ngó ngàng tới, tóm lại vẫn là Ủy ban nhân dân quận Đông Châu chúng ta phung phí coi tiền như rác.
Rốt cuộc thì cũng chịu vứt bốn mươi triệu xuống dưới. Còn nhà máy rượu lâu năm kia thì vẫn không bán nổi, vậy là số tiền hơn bốn mươi triệu này cũng thất thoát toàn bộ.
Tuy nhiên, lúc ấy cũng có ký kết hợp đồng, tiền bán nhà máy nhà máy rượu phải trả cho Ủy ban nhân dân quận chúng ta trước hết. Hơn nữa, còn phải cộng dồn khoản lợi tức mấy năm qua, tuyệt đối là không dưới năm chục triệu.
Bởi vì, chuyện bên đó đã được giải quyết. Mặt bằng của nhà máy rượu lâu năm này trên thực tế là thuộc về Ủy ban nhân dân quận Đông Châu.
Năm trước vừa mới làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, Giám đốc Lam, mời anh xem qua.
Tào Ngũ Huy càng chu đáo hết sức, lập tức mang sổ hồng ra ngay, quả thật là đã có chuẩn bị trước.
Lam Tồn Quân sắc mặt thiếu chút nữa là xám ngắt, nếu quả đúng như bọn họ vừa nói thì quả không được đập vào đó hơn trăm triệu. Vậy nhà máy đường Dương Xuân còn muốn phát triển, phát triển cái rắm à.
- Bí thư Thái, Bí thư Tào, hai xưởng mỗi cái hơn năm mươi triệu, nhà máy đường Dương Xuân chúng ta căn bản là chịu đựng không nổi đâu.
Tình hình cự thể của chúng ta hai người là rõ nhất. Hơn nữa, phân xưởng của nhà máy đường Dương Xuân chẳng phải được xây dựng ở hai quận do các anh quản lý hay sao, lợi nhuận kiếm được có khi các anh cũng được phần nào chứ.
Những chuyện khác không cần nói vội, chính là số lượng nhân khẩu nhân lực sẽ gia tăng. Ủy ban nhân dân thành phố không phải đang muốn mở rộng nội thành về phía Nam sao, tin rằng Chủ tịch Diệp cũng sẽ giao nhiệm vụ kiến thiết đô thị nhất định cho hai quận các anh.
Một khi phân xưởng của nhà máy đường Dương Xuân được thành lập, vô hình trung chẳng phải là đã giải quyết cho các anh một số vấn đề sao.
Lam Tồn Quân trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh, lúc này tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến để hai lão già này kìm kẹp được.
- Ha ha ha, không phải vẫn còn một khoản trăm triệu đó thôi! Thì là cả hai phân xưởng chỗ chúng tôi các anh đều chuyển hết thì cùng lắm cũng là trăm triệu gì đó chứ mấy, chúng tôi lại ưu đãi thêm một chút, Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân lại là Chủ tịch Diệp thì nói thật là con số lẻ chúng tôi cũng chẳng màng.
Thái Tín Tắc nói chuyện có vẻ tương đối rộng rãi, Tào Ngũ Huy bên cạnh đã sớm gật đầu phụ họa:
- Ừ, con số lẻ thì ít nhất cũng có ba bốn triệu, cứ coi như là hai quận chúng tôi ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố đi. Đều là vì nhân dân phục vụ, chúng ta cũng có thể góp phần khí lực có phải không nào?
Diệp Phàm trong nháy mắt liền hiểu rõ, cảm thấy vừa rồi bảo Đông Thanh thông báo cho bọn họ người phụ trách hai phân xưởng thì họ đã liên hợp lại bàn thảo kỹ lắm, chính là muốn thật nhiều tiền. Mà đối tượng để đòi tiền tự nhiên là Ủy ban nhân dân thành phố chứ ai.
Tuy nhiên, Diệp Phàm sớm đã tính đến sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Hắn thản nhiên quét ánh nhìn qua hai người rồi nói:
- Cho các anh một trăm triệu đã được chưa!
Vừa nghe Diệp Phàm nói như thế, Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy hai vị đồng chí có hơi sửng sốt sau đó trên mặt không ngờ cũng không có biểu hiện vui vẻ gì mà lại nghiêm nghị nhìn Diệp Phàm. Bọn họ hiểu được, tiền của Chủ tịch thành phố không phải dễ lấy như vậy. Hơn nữa là trong hoàn cảnh khó khăn hiện nay, Chủ tịch Diệp khẳng định sẽ còn có từ "nhưng” ở đây cho mà xem.
Quả nhiên không sai!
Diệp Phàm tiếp tục:
- Dựa vào hiện trạng của nhà máy đường Dương Xuân, mà trên Ủy ban nhân dân tỉnh Chủ tịch Chúc lại chăm chú nóng lòng muốn có được kết quả ngay. Ông yêu cầu chúng ta phải phát triển nhanh hơn, mau chóng giả quyết những khó khăn cho nhà máy đường Dương Xuân.
Cho nên, Ủy ban nhân dân thành phố quyết định dồn càng nhiều lực lượng nòng cốt vào công cuộc phát triển khai thác nhà máy đường Dương Xuân.
Bởi vậy, nhà máy đường Dương Xuân đã nhắm hai khu nhà xưởng của nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt Nguyên.
Mà cả hai nhà máy này đều vốn thuộc quyền quản lý của hai quận các anh.
Mà hiện tại quyền sử dụng đất đều ở trong tay hai Ủy ban nhân dân quận các anh thì càng dễ bề làm việc chứ sao.
Diệp Phàm nói đến đây, giống như miệng hơi khô mà cố ý tạm dừng một chút. Phát hiện Tào Ngũ Huy và Thái Tín Tắc đều bình tĩnh chờ mình nói tiếp.
Tuy nhiên, Diệp Phàm khi gặp việc hệ trọng vẫn không chút hoang mang mà lại vẫn tự nhiên thưởng thức một ngụm trà.
Ước chừng đã hơn mười phút trôi qua, hiện trường vẫn im ắng như cũ.
Tào Ngũ Huy rốt cục không kìm nổi, cất tiếng hỏi:
- Không biết Ủy ban nhân dân thành phố quyết định sao đây?
- Ha ha ha, Ủy ban nhân dân thành phố quyết định là cả hai Bí Thư Quận ủy cũng sẽ được sắp xếp vào đội ngũ quản lý nhà máy đường Dương Xuân. kiêm nhiệm chức tổ phó. Cho nên, sự nghiệp phát triển của nhà máy đường Dương Xuân cũng có quan hệ nhất định đến hai người đấy. Nếu nhà máy đường không phát triển đi lên thì tin rằng Chủ tịch Chúc sẽ là người đầu tiên nện cho Diệp Phàm này một trần. Sau đó thì cũng chẳng mấy chốc sẽ đến lượt Giám đốc Lam, sau nữa thì các tổ trưởng tổ phó chẳng lẽ lại không đếm xỉa đến?
Diệp Phàm quả thật thâm độc, chỉ mấy lời vừa rồi đã lập tức trói hai lão già này lên chung một chiếc thuyền.
Tự nhiên là sắc mặt Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy trong nháy mắt đã thay đổi như chong chóng. Tào Ngũ Huy khá kích động một chút, lỡ lời:
- Thế sao được?
- Tôi tôi chủ trì một quận Đông Châu thôi đã quá sức rồi. Để hoàn thành nhiệm vụ kiến thiết nội thành mà Chủ tịch Diệp lần trước giao phó, tôi đã dồn toàn bộ tâm sức. Giờ lại bảo tôi gia nhập đội ngũ quản lý nhà máy đường Dương Xuân thì còn bận bịu đến nước nào nữa đây. Dù sao, tôi cũng là người chứ đâu phải thần thánh gì, đúng không Chủ tịch Diệp?
Tào Ngũ Huy đã lớn tiếng hơn rất nhiều.
- Anh bận hơn hay Chủ tịch Diệp bận hơn?
Lúc này, Lam Tồn Quân lạnh lùng chốt hạ một câu.
- Cái này…đương nhiên là Chủ tịch Diệp trăm công nghìn việc rồi.
Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy không thể không gật gật đầu.
- Vậy không phải đã rõ mười mươi hay sao, người trăm công nghìn việc như Chủ tịch Diệp đây mà vẫn cầm trịch công tác nhà máy đường, vốn dĩ là người của Ủy ban nhân dân thành phố giờ lại kiêm nhiệm thêm Bí thư Đảng ủy lẫn Chủ tịch Hội đồng quản trị bên đội ngũ quản lý nhà máy đường. Chẳng lẽ các anh chủ trì một quận nay chỉ tái kiêm nhiệm một chức tổ phó liền kêu là làm không nôi. Nếu quả đúng như vậy, mặc dù là Lam Tồn Quân tôi đã hết vai trò ở Ủy ban nhân dân thành phố nhưng nên chăng vẫn có thể đề nghị Thành ủy suy xét một chút vấn đề công tác của hai anh?
Lam Tồn Quân nghiêm trang giáo huấn hai người kia.
- Ha ha ha, Giám đốc Lam, tôi tin tưởng hai vị đồng chí đây đều là đảng viên, tính giác ngộ của họ là rất đáng khâm phục. Tất cả đều là vì nhân dân phục vụ mà thôi! Mặc dù là có mệt mỏi đôi chút thì cũng là vì nhân dân mà cố gắng!
Diệp Phàm và Lam Tồn Quân lại cùng hợp xướng kẻ tung người hứng, “đấm xoa” rất nhịp nhàng.
Gặp lúc Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy hai vị đồng chí vẫn còn đang do dự, hai người liền trao đổi bằng ánh mắt rằng sẽ cho bọn họ ước chừng năm phút đồng hồ suy xét, thế nhưng phát hiện hai người này vẫn còn do dự, Diệp Phàm rất tức giận, đột nhiên đập bàn quát:
- Nếu quả thật làm không được tôi sẽ trực tiếp đề nghị Chủ tịch Chúc là một số đồng chí không thèm để tâm đến mấy ngàn người của nhà máy, nhà máy đường còn phát triển đi lên thế nào nữa…
Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy hai người sắc mặt đã tái nhợt tự lúc nào rồi liếc nhìn nhau mà bất đắc dĩ nói:
- Chúng tôi xin phục tùng quyết định của tổ chức. Tuy nhiên, về phần hai phân xưởng nhà máy này hy vọng nhà máy đường có thể xét suy xét đến tình hình thực tế hai quận chúng tôi, dù sao cũng nên cấp cho chút bồi thường có phải hay không?
- Chuyện đó là đương nhiên, cứ như vậy đi, giảm một nửa. Cấp cho mỗi quận hai mươi triệu.
Diệp Phàm thuận thế quyết luôn, trông qua thì thấy hai vị đồng chí tuy nói là gật đầu nhưng sắc mặt lại rất khó coi, hắn lại bồi thêm:
- Kỳ thực, nếu có được chút công tích thì nhất định sẽ được lãnh đạo để mắt đến đấy.
- Các anh xem xem, phó giám đốc nhà máy là cán bộ cấp Phó giám đốc sở cơ đấy, hiện tại hình như còn thiếu vài ghế phó. Hai vị đồng chí, cố lên nhé!
Diệp Phàm giơ tay vỗ vai hai người, cũng chẳng khác gì hắn vừa mời người ta một cái bánh treo trên trời xa tít tắp vậy.
- Nếu Chủ tịch Diệp đã chủ trì công tác nhà máy đường thì theo tôi thấy cũng chả cần đến hai mươi triệu.
Cứ cấp mười triệu đi vậy. Coi như là quận Giang Viễn chúng tôi cống hiến chia sẻ cùng Ủy ban nhân dân thành phố.
Thái Tín Tắc vừa thấy có hi vọng thăng quan tiên chức liền nhanh chóng quyết đoán nhả ra mười triệu.
Dưới sự “mai mối dạm hỏi” của Diệp Phàm, nhà máy đường Dương Xuân chính thức quyết định mở phân xưởng.
Lam Tồn Quân lại tăng ca làm thêm giờ ở công trường, lập tức mời người làm thiết kế quy hoạch cho khu nhà xưởng mới, tiến hành đồng thời với việc giải phóng mặt bằng ở nhà máy cũ.
Chớp mắt đã lại bảy tám ngày trôi qua.
Vương Triều đã gọi điện thoại tới, báo cáo là tập đoàn Vinh Quang đã xảy ra chuyện.
- Giám đốc tài chính của tập đoàn Vinh Quang của Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam tên là Cam Anh Anh đã mất tích lienf mấy ngày, sau lại nghe đồn là Cam Anh Anh đã cuỗm tiền chạy trốn. Nghe nói là đã cuỗm đi vài trăm triệu, tin tức này vừa truyền đi, lập tức khiến cho thị dân Đông Cống khủng hoảng. Bởi vì, có rất nhiều các ông chủ lớn nhỏ đều có cho tập đoàn Vinh Quang vay tiền.
Vương Triều báo cáo.
- Cho Vinh Quang vay tiền, khẳng định là có ưu đãi không ít thì người ta mới bằng lòng cho mượn chứ?
Diệp Phàm nghi hoặc.
- Ừm, hôm nay có vài khách hàng lớn của Vinh Quang đã đến cục Công an báo án. Bọn họ mỗi người cho Vinh Quang mượn cũng không dưới năm mươi triệu. Đương nhiên, lúc trước khi vay tiền Cam Vũ Thuần cũng có đáp ứng cho bọn họ bốn phần trăm lợi tức. Với món lãi kếch xù như thế thì chỉ cần trong tay có tiền thử hỏi ai mà ngó lơ nổi.
- Thấy lợi mờ mắt!
Diệp Phàm thở dài, nhíu mày mà rằng:
- Hiện tại tình hình những người cho vay tiền thế nào? Vương Triều, cậu khẩn trương phái người đi điều tra vụ án, bắt lại đối tượng. Bằng không, tôi lo là nếu đúng như đồn đại mà bị Cam Anh Anh cuỗm đi dù chỉ là vài trăm triệu nhưng lại là tiền mặt, phỏng chừng tập đoàn Vinh Quang sẽ không chịu nổi sự thúc giục từ các hộ cho vay tiền mà phá sản. Một tập đoàn cỡ bự như thế mà đổ thì vấn đề không nhỏ chút nào đâu.
- Hầu như ai cũng hiểu, cho nên, tôi cũng gấp rút đến độ không thể nhanh hơn rồi. Thật sự để tình hình phát triển đến như hôm nay cũng đã gây cho đại ca anh không ít phiền toái. Nghe nói các hộ cho Vinh Quang vay tiền khá là nhiều, có trường hợp là mấy chục ngàn người cùng hợp tác hùn vốn cho Vinh Quang. Chuyện này ảnh hưởng đến tài sản của mấy ngàn thị dân Đông Cống chứ chẳng chơi.
Đến lúc đó Vinh Quang mà đổ một cái, tôi sợ là thị dân Đông Cống sẽ khủng hoảng, Ủy ban nhân dân thành phố không thể không ra mặt mà “chùi đít” hộ, về điểm này thì tiềm lực tài chính của chúng ta có lẽ chưa thể chống chọi với sức ép kiểu đó?
Vương Triều tỏ ra lo lắng thật sự.
- Đúng rồi, khoản tiền mà nhà máy đường Dương Xuân cho Vinh Quang mượn nếu không thu về được thì sao? Vậy chuyện phát triền nhà máy đường Dương Xuân cũng sẽ vỡ tan như một giấc mộng đẹp mà thôi. Hệ lụy liên đới sẽ là nhà máy đường Dương Xuân có nguy cơ đóng cửa.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi khẩn trương giao phó cho thư ký Đông Thanh gọi Lam Tồn Quân đang chỉ đạo ở công trường nhà máy trở về.
Sau khi nghe xong chuyện này, Lam Tồn Quân lập tức mặt liền đen thùi như đưa đám, đoạn bảo:
- Chẳng lẽ trời muốn hại Lam Tồn Quân này, Chủ tịch Diệp, nếu thật sự phát sinh chuyện như thế, cả hai chúng ta sẽ đều bị chôn vùi sự nghiệp trong “vũng bùn” Dương Xuân này, vĩnh viễn không thoát ra được.
Cho dù là có đem toàn bộ trăm chín mươi triệu này đập vào nhà máy đường Dương Xuân cũng sẽ chẳng thấy tăm hơi. Ôi, kế hoạch nhà máy mới của chúng ta...
Hàng loạt quy hoạch triển vọng đều sẽ tan tành như bọt nước.
Nghiêm trọng hơn chính là nhà máy đường Dương Xuân không thể dời đến thành phố, kế đó cũng sẽ tác động thật lớn đến kế hoạch mở rộng về phía nam của Đông Cống ta.
Tất cả những việc này đều xâu chuỗi mật thiết với nhau. Chủ tịch thành phố, chúng ta có nên đợi lát nữa, lập tức đem hợp đồng đi tìm Cam Vũ Thuần, ít nhất cũng là được nhiêu hay đó.!.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1883: Liên hoàn kế
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Chỉ có thể như thế, Tồn Quân, cậu hãy thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố lập tức đi Vinh Quang một chuyến. Tuy nhiên, phải âm thầm mà đi đòi tiền, không cần làm rõ ràng quá. Chúng ta là chủ nợ lớn với vài trăm triệu, nếu truyền ra ngoài là Ủy ban nhân dân thành phố cũng đi đòi tiền thì những người cho vay tiền sẽ nổi điên lên mất.
Diệp Phàm thận trọng giải thích xong, Lam Tồn Quân liền vội vã chạy đi.
Tuy nhiên vội vàng là vậy rồi mà vẫn xôi hỏng bỏng không, Cam Vũ Thuần phỏng chừng đã nghe được phong thanh gì đó nên cũng trốn đi, căn bản là không tìm thấy người đâu cả.
Mà trụ sở tập đoàn Vinh Quang giờ phút này cũng đã chen chúc hơn cả ngàn người, đều là cầm giấy vay nợ sống chết đến đòi tiền. Có người thậm chí còn hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tiếng than thở khóc lóc ầm ĩ cả lên.
Mà cả những nhân vật chủ yếu như Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc Vinh Quang cũng tuyệt không thấy bóng, làm cho người ta có cảm giác hình như là tập thể bộ máy lãnh đạo Tập đoàn Vinh Quang đã cùng nhau cuỗm tiền chạy trốn.
- Làm sao bây giờ hả anh Diệp?
Sau khi trở lại Ủy ban nhân dân thành phố, Lam Tồn Quân vẻ mặt ngưng trọng chua xót nhìn Diệp Phàm.
- Vương Triều đang đi tìm người.
Diệp Phàm đáp rồi đỡ Lam Tồn Quân ngồi xuống. Ngày thường không hút thuốc lá nhưng Lam Tồn Quân giờ phút này phỏng chừng là có cái cớ để mà phát điên rồi, bỗng đâu cũng rút một điếu thuốc trên bàn ra châm lửa.
- Trước tiên hãy dừng tất cả hoạt động đang tiến hành của nhà máy lại.
Diệp Phàm vẫn cố bình tĩnh.
- Trước mắt chỉ có thể làm vậy, bằng không, bên này cứ đầu tư tiền của vào, bên kia Vinh Quang lại không đem tiền đến.
Chúng ta căn bản là không có khả năng tái kiến thiết một nhà máy mới.
Lam Tồn Quân nói rồi lấy điện thoại ra cho chỉ thị. Không lâu, công trường xây dựng vốn huyên náo bỗng lập tức trở nên vô cùng vắng vẻ.
Ba tiếng sau đó, Vương Triều gọi điện thoại đến, nói là đã tìm được Cam Vũ Thuần rồi. Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân vừa nghe vậy thì vội vàng chạy ngay qua đó. Tại ngôi nhà khá kín đáo một vị bằng hữu thì được diện kiến Cam Vũ Thuần, danh nhân ngày nào của thành phố Đông Cống.
Tuy nhiên, giờ phút này cô có vẻ có chút gì đó chật vật. Tóc tai toàn bộ xõa xuống che hết cả mặt mũi. Hơn nữa, sắc mặt lại tiều tụy. Nét nhẹ nhàng thanh tao, có khi hơi có vẻ dụ dỗ của nụ cười đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chính là vẻ mặt ưu sầu của kẻ thất thế.
- Chủ tịch Diệp, để anh chê cười rồi.
Cam Vũ Thuần vẫn khá bình tĩnh chào hỏi, trên mặt lộ vẻ chua xót trong nụ cười xã giao.
- Sao lại chê cười cô được chứ, rốt cuộc là sao lại thế này. Cô cứ mau đem tình hình thực tế nói ra, chúng tôi tới là để giải quyết vấn đề, cũng không phải tới ép trả nợ." Diệp Phàm nói vậy thật ra lại khiến Cam Vũ Thuần hơi sửng sốt.
Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái mà đôi mắt đã hơi ửng đỏ, nghẹn ngào:
- Tôi biết nhà máy đường các anh rất khó khăn, đến mức sắp phải đóng cửa. Tuy nhiên, lần trước Lý Khê Mãn có đáp ứng đem mấy trăm triệu vốn cho chúng tôi mượn chuyển giao lại cho công ty bảo hiểm Huệ Cảnh vay lại. Trong hợp đồng chuyển giao số nợ đám người Lý Khê Mãn đã ký tên hết. Lợi tức đương nhiên cũng tăng lên, với chúng tôi là bốn phần thì với họ là tám phần trăm.
- Không chỉ là bốn trăm ba mươi triệu đó, đó là khoản tiền các cô mượn đi năm năm trước. Tính cả gốc lẫn lãi thì bên cô phải trả cho nhà máy đường Dương Xuân chúng tôi đến gần tám chín trăm triệu. Mấy năm sau đó, các cô vẫn chưa thanh toán cho chúng tôi một xu lẻ nào. Nếu tính số tiền lúc cho công ty Huệ Cảnh mượn thì phải đến gần 1 tỷ chứ không phải chỉ bốn trăm ba mươi triệu đâu.
Mặc dù đang vào lúc này nhưng Lam Tồn Quân cũng không quên mang bàn tính ra.
- Bây giờ nói thế cũng phỏng có ích gì, chúng tôi cũng đang thúc giục công ty bảo hiểm Huệ cảnh hoàn tiền đây.
Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói một câu có thể sẽ khiến các anh thổ huyết đấy.
Cam Vũ Thuần nói đến đây tạm dừng một chút, nhìn Diệp Phàm và Lam Tồn Quân một cái.
- Không phải là bọn họ cũng trốn rồi đấy chứ?
Lam Tồn Quân trong lòng hơi hoảng loạn, vội vã hỏi.
- Đúng vậy, người phụ trách bộ phận đòi nợ của chúng tôi hôm qua đã mang người qua bên Bảo hiểm Huệ Cảnh, phát hiện đã người không- nhà trống tự lúc nào. Đầy mặt đất đều chỉ là giấy vụn, hiển nhiên bọn họ hỏi mượn Tập đoàn Vinh Quang chúng tôi hơn tỷ bạc căn bản cũng chỉ là lừa đảo. Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh Cam Vũ Thuần giận dữ cho hay.
- Sao các người lại ngu vậy hả trời, hơn tỷ bạc mà có thể cho vay dễ dãi vậy sao? Chẳng lẽ sẽ không có đồ thế chấp gì đó sao? Thật là ngu xuẩn!
Lam Tồn Quân rốt cuộc không kìm nổi mà chửi cha rủa mẹ loạn cả lên.
- Có thế chấp, là cao ốc Cảnh Lâm trên tỉnh thành. Lúc trước Chủ tịch Cam cũng là căn cứ vào tòa nhà đó mới cho bọn họ mượn tiền. Hơn nữa, Bảo hiểm Huệ Cảnh và Tập đoàn Vinh Quang chũng tôi đã có bao nhiêu năm hợp tác cùng nhau. Bọn họ biểu hiện xưa nay vẫn tốt lắm, đều trả lợi tức đầy đủ cho chúng tôi theo hợp đồng. Bao năm rồi mà chưa hề có một lần lỡ hẹn. Tuy vậy, mấy năm trước đó chúng tôi vẫn có chút lo lắng nghi ngại, cho nên số tiền cho mượn cũng không nhiều. Chỉ có lần này bọn họ dùng cao ốc Cảnh Lâm làm thế chấp cho nên chúng tôi mới dám cho vay tiền tỷ.
Người đàn ông trung niên tiếp tục giải thích.
- Cao ốc Cảnh Lâm mà trị giá đến cả tỷ sao?
Diệp Phàm nhìn người nọ hừ lạnh một tiếng.
- Không đáng tầm đó, tuy nhiên, cao ốc Cảnh Lâm không riêng gì một tòa lầu, nó còn bao gồm cả tiểu khu hoa viên Cảnh Lâm cạnh đó nữa. Hơn nữa, lúc trước chúng tôi có mời cơ quan thẩm định tài sản chính thức đánh giá thì giá trị tài sản của bên Huệ Cảnh thế chấp cho chúng tôi, bao gồm cả nhà và đất tuyệt đối không dưới một tỷ hai. Bằng không, chúng tôi sao có thể đem tiền giao cho bọn họ.
Người trung niên lại khẳng định.
- Vậy các người khẩn trương thanh lý cao ốc Cảnh Lâm, đề xuất lên tòa án, đem bán đấu giá thì chắc cũng thu hồi được vốn.
Lam Tồn Quân đề nghị.
- Ôi!
Người đàn ông trung niên thở dài, sắc mặt hết sức khó coi liếc sang Cam Vũ Thuần, định nói rồi lại thôi.
- Nói đi chú Cam, đến nước này thì có muốn giấu cũng không được.
Cam Vũ Thuần thoáng nhìn qua người trung niên kia khuyên nhủ.
- Được rồi, chúng tôi vừa mới đi nghiệm chứng lại. Bất động sản gồm cao ốc lẫn vườn hoa Cảnh Lâm mà bọn họ thế chấp là có thật, chứ không phải giả tạo.
Người của bảo hiểm Huệ Cảnh nhân không ngờ đã câu kết với bên quản lý bất động sản trên tỉnh lập nên một âm mưu lớn có sự cấu kết giữa các ban ngành.
Tất cả giấy chứng nhận bất động sản trên đều là thật, chỉ là bọn chúng câu kết tạo ra “Tài sản thật, giấy tờ giả”.
Các người nghe xong khẳng định là sẽ có chút mơ hồ, ngay cả tôi cũng vậy nữa là.
Nhưng chuyện đó đích thực là đã xảy ra, cao ốc Cảnh Lâm căn bản là có người chủ khác.
Người đàn ông tên chú Cam thuật lại.
- Việc này chúng tôi đã làm rõ và cũng đã báo án. Tuy nhiên, phỏng chừng cũng là vô dụng. Cho dù có phá được án, cao ốc Cảnh Lâm cũng là của người khác. Đơn giản là bắt mấy nhân viên công tác câu kết lừa đảo, các cán bộ quản lý nhà đất thì thôi không động đến. Hơn nữa, cả hai lãnh đạo bên quản lý bất động sản cục lẫn Xây dựng đã chứng nhận giấy tờ lúc ấy đều đã sớm chạy ra ngoại quốc rồi.
Cam Vũ Thuần tức giận đến ngứa cả răng.
- Các người hiện còn còn lại bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Cam Vũ Thuần mà hỏi.
- Công ty con thì cũng có kha khá, tổng cộng tài sản công ty cộng thêm nếu bán đấu giá tòa nhà trụ sở và toàn bộ tiền cũng sẽ không vượt quá con số một tỷ.
Thật ra, Tập đoàn Vinh Quang chỉ có vẻ hào nhoáng bề ngoài, trên thực tế bên trong sớm đã bị nợ nần sắp đốn ngã. Nợ thực tế của chúng tôi cũng không dưới tỷ sáu.
Tập đoàn Vinh Quang mấy năm trước cũng đã là một cục diện rối rắm vốn không đủ bù nợ rồi. Tôi cũng vì bị bức bách như thế mới vay tiền khắp nơi, lấy lãi suốt cao tới 4% để tiếp cận nguồn tiền.
Cuối cùng, bất đắc dĩ phải đánh bạo đem một tỷ cho Bảo hiểm Huệ Cảnh mượn lại. Cũng là muốn kiếm thêm chút tiền để bổ khuyết vào lỗ thủng này. Có ngờ đâu lại bị lừa.
Cam Vũ Thuần than thở.
- Hồ đồ!
Lam Tồn Quân thiếu chút nữa cắn răng ken két.
- Thật ra Chủ tịch Cam vẫn là có năng lực. Có điều công ty về sau càng thất thoát nghiêm trọng. Hơn nữa, có mấy thương vụ bị người ta chậm thanh toán. Một công ty chậm trả khoản tiền trăm triệu, mấy công ty là thành vài trăm triệu, ai cũng chịu không nổi. Mà tiền từ ngân hàng lại không đủ.
Đành phải dùng hình thức cho vay nặng lãi mà huy động tiền khắp nơi. Nay đã xảy ra sự tình này, Chủ tịch Cam đang chạy vạy khắp nơi. Tranh thủ thanh toán cho các chủ nợ một phần. Chủ tịch Cam là người có lương tâm, bằng không thì đã sớm trốn chạy rồi. Cổ nói là dù có ngồi tù cũng phải trụ lại Đông Cống.
Người đàn ông trung niên tiếp tục.
- Ôi, cô cố mà nghĩ biện pháp đòi tiền. Tôi bên này sẽ đốc thúc cục Công an mau chóng phá án.
Diệp Phàm khoát tay áo, biết là có bức ép thêm cũng vô dụng. Hơn nữa, Cam Vũ Thuần trên thực tế cũng là một người bị hại, chỉ là do vận khí không tốt mà ra cả.
Sau khi về đến nhà, Diệp Phàm luôn trong tâm trạng phiền muộn, Tập đoàn Vinh Quang với tình trạng đó sẽ không có khả năng rút tiền ra trả nợ. Nếu nhà máy đường Dương Xuân buộc bọn họ hoàn tiền, kia chỉ có thể là gia tốc thêm cho con đường phá sản của Tập đoàn Vinh Quang mà thôi.
Điểm này Diệp Phàm là tuyệt không muốn thấy, bởi vì, Vinh Quang vốn là vinh quang của thành phố Đông Cống, Vinh Quang mà phá sản thì sẽ tạo ra một cơn địa chấn.
Phỏng chừng, chuyện này sẽ gây áp lực lên Ủy ban nhân dân thành phố lớn hơn cả chuyện xảy ra với nhà máy đường Dương Xuân. Bởi vì, Tập đoàn Vinh Quang có can hệ đến rất nhiều phương diện, liên đới đến vô số cá nhân, quan hệ đến trăm nhà nghìn hộ.
Vinh Quang tuyệt đối không thể đổ, làm thế nào trong bước tiếp theo để cứu Vinh Quang từ trong hố lửa cũng là vấn đề cấp bách mà Diệp Phàm vẫn hằng tự hỏi mình.
Sau khi suy nghĩ một hồi thì hắn quyết định đành phải tiếp tục cầu lão Lý vậy, Diệp Phàm ngoác miệng cười khổ một tiếng rồi đánh điện cho Lý Khiếu Phong nói:
- Lão Lý à, tôi có một việc quan trọng cần cầu bộ An ninh Quốc gia giúp đỡ. Chỉ có điều đây là chuyện trong chốn giân gian, không can hệ gì đến cơ mật quốc gia cả.
Diệp Phàm đem chuyện Tập đoàn Vinh Quang thuật lại cho lão Lý một lượt.
- Được, nếu là bắt người, tôi sẽ bảo một số đồng chí bên an ninh quốc gia ngầm lưu ý cho một chút. Một khi có tin tức sẽ lập tức báo cho cậu. Ôi, tôi thấy cậu làm việc tốt đúng là thường gặp gian nan. Mới đến đông cống lại đã xảy ra sự tình kiểu này. Nếu xử lý không ổn thỏa, phỏng chừng cậu sẽ bị nó làm hại mất.
Lý Khiếu Phong thở dài.
- Cậu cũng chịu khó bảo trọng, công lực dù bị phế đi thì cũng phải chú ý tăng cường rèn luyện. Có lẽ nếu chăm chỉ luyện tập thì cũng có thể khôi phục lại.
Lý Khiếu Phong an ủi.
- Ha ha, tôi cũng muốn lắm chứ, tuy nhiên, tám phần là không có khả năng. Hơn nữa, tôi cũng quen với cuộc sống và công tác trong chính trường rồi.
Tổ đặc nhiệm A không còn quan hệ gì đến tôi nữa. Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng.
Thậm chí, chúng ta chỉ cần bảo một tiếng là có thể sai khiến Báo Săn làm chút chuyện có lời cho dân cho nước, giống như chuyện lần này vậy.
Bọn họ hoàn toàn có thể giúp cậu ra tay bắt kẻ trốn chạy, người bị tình nghi về ngay, giống như giám đốc Cam Anh Anh và mấy người khác nữa.
Báo Săn làm việc rất có hiệu quả, dù cho kẻ đó có trốn tránh ở nơi chân trời góc biển họ cũng có thể không theo quy tắc thông thường mà tìm về! Cho nên, cậu xem xem việc này có gì không tốt chứ?
Lý Khiếu Phong tỏ bộ hết sức đau lòng.
- Việc này, phiền anh rồi.
Diệp Phàm nói thẳng không né tránh.
- Phiền toái cũng không hề gì, chỉ có điều cậu có cảm thấy không thuận tay không?
Lý Khiếu Phong hỏi.
- Cũng có đôi chút, tuy nhiên, tôi cũng quen rồi...
Diệp
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ