 |
|

17-07-2008, 11:22 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 6
Yên Vũ Mê Mông
Tiêm Tiêm cúi đầu, nhìn già y trên chân mình. Thân già y là m bằng vải lụa hồng thá»§y từ biên ngoại, đầu mÅ©i già y có Ä‘Ãnh má»™t hạt minh châu lá»›n bằng ngón tay cái. Quần lụa tÃm, mà u sắc mỹ lệ nhu hòa dưới ánh kim quang, châu quang huy ánh.
Äây chÃnh thị là thứ ánh sáng trên thế gian là m cho những thiếu nữ ngá»±c pháºp phồng, tâm lay chuyển.
Nhiá»u ả a hoà n mặc áo cẩm ngắn, cÅ©ng ở và o tuổi thiếu nữ, cúi đầu, vòng tay, đứng hầu gần ngưá»i nà ng, khóe mắt len lén liếc nà ng, mục trung ná»a hâm má»™, ná»a đố kỵ.
Nà ng rất thấu hiểu tâm tình cá»§a há», bởi vì há» cÅ©ng trẻ như nà ng, bởi vì lúc trước nà ng cÅ©ng có cái thân pháºn như há», cÅ©ng hoà n toà n giống há».
Nhưng đột nhiên, má»i chuyện hoà n toà n cải biến, con yến tước mắc trong bụi gai bay cao lên mây biến thà nh con phượng hoà ng.
Biến hóa nà y đơn giản chẳng khác gì trong mÆ¡, nà ng tháºm chà còn chưa tỉnh, đã biến thà nh cao cao tại thượng.
Phảng phất để chứng minh đây không phải là giấc má»™ng, nà ng chầm cháºm giang tay ra, rướn tá»›i cuối bà n.
Tay cá»§a nà ng vừa giang ra, đã có ngưá»i bưng trà đến cho nà ng. Không chỉ là chén trà , nà ng biết mình vô luáºn muốn gì, chỉ cần mở miệng, láºp tức có ngưá»i Ä‘em tá»›i, đây không phải là má»™ng, tuyệt không phải.
Nhưng không biết tại sao, nà ng lại mong nguyện có một giấc mộng dà i, mong nguyện mộng trở lại, bắt đầu và o giấc mộng.
Tháng ba cuối xuân, mưa xuân Giang Nam luôn luôn chá»n ngưá»i, xuân vÅ© lất phất ôn nhu, không khác gì sương má».
Thảm cá» xanh rì, trong mưa xuân, cÆ¡ hồ má»m mại như mái tóc tình nhân.
Nà ng một tay vuốt vuốt tóc, một tay tháo già y, chân không, chạy trên thảm cỠxanh.
Bụi mưa thấm ướt tóc nà ng, cá» xuân đâm chÃch bà n chân nà ng, Ä‘au đớn, mệt má»i, nà ng vẫn không để ý.
Bởi vì nà ng phải đi gặp tình nhân của nà ng, chỉ cần gặp được hắn, nà ng sẽ xà và o lòng hắn không để ý gì khác.
Äó là má»™t giấc má»™ng, má»™t giấc má»™ng mỹ lệ. Má»™t khi còn những suy nghÄ© hạnh phúc ấm áp như váºy, ngưá»i nà ng chừng như Ä‘ang say.
Má»™t khi còn nhá»› đến ngưá»i, nhá»› đến đôi mắt sáng ngá»i đó, tim nà ng giống như bị má»™t mÅ©i kim đâm thấu.
“Má»™t ngà y, ta sẽ là m cho ngươi hối háºnâ€.
Trung niên phụ nhân đoan trang từ tốn ngồi đối diện, nhìn nà ng, đợi nà ng hồi đáp :
- Cô nương đã định liệu ý tứ chưa?
Không hồi đáp.
Tay Tiêm Tiêm mân mê chùm hoa là i, mân mê đến rụng rã, chợt ngẩng đầu cưá»i má»™t tiếng, thốt :
- Sao bà không thỉnh chà ng tá»›i nói chuyện vá»›i tôi? Vô luáºn muốn nói gì, tôi hy vá»ng chà ng tá»± mình nói vá»›i tôi.
* * * * *
Âu Dương Cấp váºn thanh y, quất ngá»±a phi nhanh đến phÃa trước, chung quy cÅ©ng Ä‘uổi kịp Ä‘oà n xa mã sÆ¡n Ä‘en.
Con truy mã Ä‘en tuyá»n cá»§a Long Tứ, nay đã bị ngưá»i cá»™t đằng sau xe dắt Ä‘i.
Nó từng là má»™t danh câu tung hoà nh ngang dá»c giang hồ, cÆ¡ hồ rất thấu hiểu ná»—i khổ tâm cá»§a chá»§ nhân, không quản khó nhá»c, Ä‘i theo đằng sau xe như má»™t con nô mã, chịu đựng bụi đưá»ng bắn lên từ bánh xe, Âu Dương Cấp không nhịn được phải thở dà i.
Gã hiểu, chỉ vì Tiểu Lôi, vô luáºn là m chuyện gì cÅ©ng xứng đáng.
“Äi theo cá»— xa mã, tra ra bá»n há» Ä‘i đến đâuâ€.
“Ông không an tâm?â€.
“Ta cÅ©ng biết Äinh cô nương nếu có ý muốn thương hại tá»›i Tiểu Lôi, lúc nà o cÅ©ng có thể hạ thá»§, nhưng ta...â€
“Váºy sao ông lại để ả Ä‘em Tiểu Lôi Ä‘i?â€
“Ta chỉ còn có cách đó, miá»…n sao chữa trị được cho Tiểu Lôi, nà ng có quyết định lấy đầu cá»§a ta, ta cÅ©ng cam tâmâ€.
Âu Dương Cấp nghiến răng, miễn cưỡng khống chế lấy mình, trong mắt nhiệt lệ trà o dâng.
Tên xa phu dừng cương, uống nước, trong cỗ xe không ai bước ra. Âu Dương Cấp cũng dừng ở xa xa.
Hiện tại tuy chưa có ai phát hiện ra gã, nhưng gã không thể không tuyệt đối cẩn tháºn.
“Ngươi nhất định phải tuyệt đối cẩn tháºn, Äinh Tà n Diá»…m không phải là má»™t ngưá»i tầm thưá»ng, ta hà nh tẩu giang hồ mấy chục năm nay, váºy mà cÅ©ng không nháºn ra lai lịch cá»§a nà ng ta, kể cả võ công cá»§a nà ng ta cÅ©ng không nháºn raâ€.
“Tôi hiểuâ€.
“Nà ng ta cứu Tiểu Lôi, nhất định không phải chỉ vì cao hứng, nà ng ta nhất định có má»™t mục Ä‘Ãch đặc biệt nà o đó, chúng ta nếu chưa tra ra thân pháºn và mục Ä‘Ãch cá»§a nà ng ta, ta là m sao có thể an tâm?â€
“Tôi đã minh bạchâ€.
à cá»§a Long Tứ, gã đương nhiên minh bạch, nhưng gã nghÄ© không ra cô nương nà y cứu Tiểu Lôi vì mục Ä‘Ãch đặc biệt gì.
Tên xa phu đã uống ba chén trà , còn và o trong trà đình mua sáu bảy dĩa đồ ăn, ngồi dưới tà ng cây, chân nỠgát lên chân kia, hưởng thụ.
Âu Dương Cấp cà ng ngà y cà ng nôn nóng, Äinh Tà n Diá»…m kiên nhẫn đến váºy sao?
Có thể ngồi trong xe chỠđợi cho tên đánh xe ăn uống no nê bên ngoà i? Hà huống trong cá»— xe còn có má»™t ngưá»i trá»ng thương nguy ngáºp?
Nhưng cá»— xe rõ rà ng là cá»— xe đó. Äằng sau còn cá»™t con ô truy mã, gã không thể lầm lẫn được.
Âu Dương Cấp trầm trầm nhẫn nhịn, đợi cả ná»a ngà y, má»›i thấy tên xa phu ăn xong, lại uống thêm hai chén trà , dá»±a gốc cây, lấy nón che mặt, tá»± nhiên ngá»§ ngon là nh.
Äây quả tháºt đã là m trà o há»a khà vốn Ä‘ang sôi sục trong ngưá»i Âu Dương Cấp, lá»a giáºn bừng lên là m gã quất ngá»±a phóng tá»›i cá»— xe, đưa mắt nhìn và o, bên trong hoà n toà n trống rá»—ng, còn ngưá»i?
Âu Dương Cấp nóng nảy, nhảy xuống ngá»±a, phi thân nhanh như tên bắn, láºp tức nắm lấy ngá»±c áo tên xa phu, nhấc bổng ngưá»i hắn lên.
Tên tráng hán vốn muốn hoà n thá»§, nhưng thân mình bị nhấc bổng lên trá»i, muốn xoay xở cÅ©ng không được.
Hắn tÃnh toán, gã thô lá»— nà y chắc cÅ©ng biết hắn chỉ là má»™t tiểu tá», đánh cÅ©ng không có lợi.
Âu Dương Cấp trầm giá»ng há»i :
- Ngưá»i đâu?
Tên tráng hán há»i lại :
- Ai? Ngưá»i nà o?
Âu Dương Cấp thốt :
- Ngưá»i trên xe.
Tên tráng hán nói :
- Ông nói hai vị cô nương?
Âu Dương Cấp thốt :
- Còn có má»™t ngưá»i bệnh.
Tên tráng hán nói :
- HỠđổi xe với tôi, lấy xe tôi đi rồi.
Âu Dương Cấp biến sắc :
- Ngươi nói cái gì?
Tên tráng hán nói :
- Tuy nó là một cái xe tồi tà n, ai biết được vị cô nương đó lại muốn đổi, mà còn cho thêm con ngựa tốt.
Âu Dương Cấp nắm chặt tay, giáºn dữ thốt :
- Tên ngốc, thiên hạ là m gì có chuyện tốt như váºy?
Tên tráng hán cá»±a quáºy trên không, cưá»i mỉa :
- Tôi không biết chuyện ra sao, nhưng tôi đã nói sá»± tháºt, tôi nếu có nói sai ná»a lá»i, xin cho tôi bị thiên tru địa diệt, chết không yên là nh.
Con ngưá»i nà y mặt mà y thà nh tháºt, nhất định không phải là kẻ nói dối.
Âu Dương Cấp cÅ©ng là má»™t ngưá»i lão luyện giang hồ, Ãt khi nhìn lầm ngưá»i, dáºm chân há»i nữa :
- Ngươi đổi xe chỗ nà o?
Tên tráng hán đáp :
- Ở khúc quanh hồi nãy.
Âu Dương Cấp há»i :
- Có phải là cái ngã ba?
Tên tráng hán đáp :
- Là ngã tư.
Âu Dương Cấp há»i :
- Ngươi có thấy hỠđi theo hướng nà o không?
Tên tráng hán đáp :
- Tôi thấy quá tiện nghi, sợ hỠđổi ý, láºp tức Ä‘i liá»n, đâu có dám ở lại quan sát há».
Äiá»u nà y rất tháºt, vô luáºn là ai chiếm được tiện nghi như váºy, nhất định mau mắn bá» Ä‘i.
Âu Dương Cấp há»i :
- Cỗ xe hình dáng ra sao?
Tên tráng hán đáp :
- Là má»™t cá»— xe tồi tà n, mà n cá»a mà u xanh, trên mà n cá»a có vẽ ký hiệu cá»§a tôi.
Âu Dương Cấp há»i :
- Vẽ cái gì?
Tên tráng hán đáp :
- Bằng hữu cá»§a tôi gá»i tôi là đại công nha, cho nên tôi vẽ con đại công kê.
Âu Dương Cấp thốt :
- ÄÆ°á»£c, ta để cho ngươi chiếm tiện nghi lần nữa, lại đổi ngá»±a vá»›i ngươi.
Gã không nói thêm nữa, tháo cương ô truy mã, hô một tiếng phi nhanh.
Tên tráng hán bần thần cả ná»a ngà y, chung quy cÅ©ng cầm cương ngá»±a, lẩm bẩm :
- Hiện tại tôi chắc bị lỗ, lỗ nặng.
Äây cÅ©ng là câu nói tháºt, con ngá»±a cá»§a Âu Dương Cấp tuy cÅ©ng tốt, nhưng so sánh vá»›i ô truy mã còn thua xa.
Nhưng không biết tại sao, ngưá»i bị lá»—, khóe miệng lại hé má»™t nụ cưá»i thá»a mãn.
Âu Dương Cấp thá»§y chung không tìm ra cá»— xe tồi tà n, khi hắn đến ngã ba đưá»ng, con ô truy mã đột nhiên vấp ngã, quăng toà n thân gã ra đằng trước, nếu không nhá» kỵ thuáºt cá»§a gã cao cưá»ng, có lẽ hiện tại đã gãy cẳng.
Gã cảm thấy kỳ quái, con danh câu đầy kinh nghiệm chiến tráºn, là m sao có thể vấp ngã?
Äợi cho gã đứng lên quay lại nhìn, con ô truy mã đã ngã xóng xoà i trên đất, miệng phì bá»t không ngá»›t.
Âu Dương Cấp tay chân lạnh ngắc, nhưng không biết là m gì, chỉ có thể nhìn con ô truy mã hà thảm, bốn chân co giáºt, trong miệng bá»t bả phì phà o, tÃm ngắt, rồi dần dần cứng lạnh.
Con bảo mã bao năm tung hoà nh giang hồ, giỠđây như má»™t con chó hoang bị hạ độc chết bên vệ đưá»ng.
Tiếng hà thê thảm như muốn nói vá»›i Âu Dương Cấp má»™t bà máºt, chỉ đáng tiếng nó cÅ©ng vẫn là má»™t con ngá»±a, muốn nói lên sá»± quá»· quyệt gian trá cá»§a con ngưá»i, trong mắt cÆ¡ hồ ngấn lệ.
Âu Dương Cấp kinh hãi, chỉ muốn bắt cho được nữ nhân mặt như xuân hoa mà lại độc như rắn đó.
Nhưng gã không thể tìm ra. Tên tráng hán trung tháºt lúc nãy, gần như đột nhiên tan biến trên thế gian.
* * * * *
Long Tứ chưa ngá»§, áo dÃnh đầy vết Ä‘o đỠli ti, vừa nghe tiếng chân Âu Dương Cấp, láºp tức nhổm dáºy :
- Ngươi tìm ra chá»— ở cá»§a bá»n há» chứ?
Âu Dương Cấp cúi đầu, đáp :
- Không.
Long Tứ dáºm chân, há»i :
- Không theo kịp?
Âu Dương Cấp đáp :
- Nà ng muốn tôi trở vỠnói cho ông biết, nà ng nhất định sẽ trị thương cho Tiểu Lôi, nhưng chúng ta không nên tìm nà ng nữa, nếu không... nếu không nà ng sẽ không lo liệu chuyện nà y nữa.
Gã nói má»—i chữ, trong tim như có kim đâm, bình sinh đây là lần đầu tiên gã nói láo trước mặt Long Tứ, gã không còn cách nà o khác để nói. Long Tứ đã già rồi, hÆ¡n nữa lại rất mệt má»i, không thể chịu đựng được đả kÃch lá»›n như váºy.
Gã biết nếu nói rõ chân tướng chuyện nà y, chỉ sợ Long Tứ thổ huyết tức khắc, ngã bệnh.
Nói láo, có khi đã trù tÃnh trước, chỉ bất quá trong những tình huống như vầy, tâm lý cá»§a ngưá»i nói láo còn Ä‘au khổ hÆ¡n là tâm lý cá»§a ngưá»i bị gạt nhiá»u.
Long Tứ chung quy thở dà i má»™t tiếng, há»i :
- Nà ng ta nói nà ng ta nhất định có thể chữ trị vết thương của Tiểu Lôi?
Âu Dương Cấp gáºt đầu, không dám nhìn và o mắt Long Tứ.
Long Tứ ảm đạm thốt :
- Không biết nà ng có chiếu cố con ngựa của ta không.
Âu Dương Cấp thốt :
- Nà ng nhất định chiếu cố.
Nếu hắn không miễn cưỡng khống chế lấy mình, chắc đã khóc rống lên rồi.
Chỉ vì hắn biết, con ngá»±a đã chết, ngưá»i cÅ©ng sợ không còn hy vá»ng.
Nữ nhân ác độc đó đối với con ngựa mà còn có thể hạ độc thủ, chuyện gì là m không được?
Tại sao nà ng ta phải là m như váºy? Nà ng nếu muốn giết Tiểu Lôi, hồi nãy trong phòng đã có cÆ¡ há»™i, hà huống Tiểu Lôi bị thương trầm trá»ng, vốn không cần nà ng động thá»§.
Âu Dương Cấp nắm chặt song quyá»n, gã tháºt sá»± không thể hiểu tâm sá»± cá»§a nữ nhân đó, có ai có thể hiểu được?
* * * * *
Sơn cốc. Thác nước chảy từ trên núi đổ xuống đầm nước bên dưới, sơn thanh thủy tú.
Dưới chân núi phồn hoa đầy mà u sắc, quây quần ba năm gian nhà tưá»ng hồng mái xanh. Má»™t tiểu cô nương thắt tóc bÃm cúi đầu, cầm bình nước nhà n nhã Ä‘i giữa trăm hoa.
Trong nhà có ngưá»i gá»i :
- Äinh Äinh, Äinh Äinh nước đâu?
“Nước đến đâyâ€. Äinh Äinh nhanh nhẹn chạy nhảy, tay cầm con bướm kết bằng lá phi dương.
Tiểu Lôi đã rá»a mặt.
Äinh Äinh nhúng khăn và o nước, nhẹ nhà ng lau chùi mặt mÅ©i hắn đầy bụi và máu, nhìn hắn má»™t hồi lâu, thở dà i, thốt :
- Ngưá»i nà y quả nhiên rất dá»… nhìn.
Äinh Tà n Diá»…m trên mặt đã tháo tấm khinh sa xuống, có vẻ tiá»u tụy, lạnh lùng thốt :
- Äợi đến khi hắn chết, sẽ không còn dá»… nhìn.
Äinh Äinh tròn mắt, nói :
- Chị thấy... hắn có thể chết sao?
Äinh Tà n Diá»…m không nói, nhưng trong mắt không ká»m được để lá»™ má»™t tia ưu lá»±, đây có lẽ là vì lo lắng cho sinh mạng ngưá»i ta mà ưu lá»±.
Äinh Äinh thở dà i nhè nhẹ, thốt :
- Tôi tháºt sá»± hy vá»ng hắn không muốn chết. Hắn và tiểu thư quả tháºt là trá»i sinh má»™t đôi.
Äinh Tà n Diá»…m cắn môi, nhìn Tiểu Lôi, chừng như ngây dại, không biết là buồn bã? Hay vui mừng?
Tiểu Lôi cứ lăn lá»™n trên giưá»ng, cÆ¡ hồ có má»™t bà n tay ma quái Ä‘ang bóp chặt yết hầu hắn.
HÆ¡i thở yếu á»›t cá»§a hắn chợt biến thà nh dồn dáºp, trong miệng hô hoán :
- Tiêm Tiêm... Tiêm Tiêm... Nà ng đang ở đâu?
Thần sắc Äinh Tà n Diá»…m đột nhiên tái ngắt.
Äinh Äinh nhướng mà y, há»i :
- Tiêm Tiêm nà y là ai? Tại sao hắn lại gá»i tên nà ng ta không ngừng?
Äinh Tà n Diá»…m ngáºm câm.
“Tiêm Tiêm... Tiêm Tiêm...â€
Hô hấp cá»§a Tiểu Lôi cà ng ngà y cà ng yếu. Khóe miệng lại hé nở má»™t nụ cưá»i, chừng như hắn thấy Tiêm Tiêm cá»§a hắn trong má»™ng.
Äinh Tà n Diá»…m đột nhiên phóng tá»›i, bà n tay tát lên khuôn mặt nhợt nhạt cá»§a hắn, thét lá»›n :
- Tiêm Tiêm đã quên ngươi, ngươi nếu còn dám gá»i tên ả lần nữa... ta... ta... ta giết ngươi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Lôi in hằn nắm dấu ngón tay, nhưng hoà n toà n không có cảm giác gì.
Äinh Äinh sợ hãi hô lá»›n :
- Tiểu thư, hắn gần chết đến nơi... Sao tiểu thư còn muốn đánh hắn?
Äinh Tà n Diá»…m nghiến răng :
- Ta cao hứng thÃch đánh ai thì đánh, hắn nếu dám gá»i tên con chó cái đó lần nữa, ta xẻo thịt hắn.
Vô luáºn là ai thấy biểu tình trên mặt cá»§a nà ng lúc nà y, cÅ©ng có thể thấy nà ng nói cái gì, sẽ là m cái đó.
Chỉ đáng tiếc Tiểu Lôi không thấy :
- Tiêm Tiêm... Tiêm Tiêm...
Hắn lại gá»i...
Äinh Äinh sợ hãi đến mức mặt xanh dá»n, Äinh Tà n Diá»…m run rẩy, chợt giÆ¡ tay rút thanh tân nguyệt loan Ä‘ao dắt bên hông.
Äinh Äinh hét thất thanh :
- Tiểu thư... chị nhất định không thể là m tháºt... không thể xẻo thịt hắn... tôi lạy chị...
Äinh Tà n Diá»…m nắm chặt cán Ä‘ao, không thèm để ý tá»›i đứa nhá», chợt đâm xuống má»™t Ä‘ao, đâm trên vai Tiểu Lôi.
Ngưá»i Tiểu Lôi liá»n nhảy dá»±ng lên từ trên giưá»ng, nhìn nà ng, ánh mắt thất thần.
Äinh Tà n Diá»…m chầm cháºm rút Ä‘ao, nhìn lên máu trên lưỡi Ä‘ao, lệ chảy dà i :
- Ngươi tại sao má»™t má»±c muốn gá»i tên ả, ngươi tại sao không há»i tên ta?
Trong tâm nà ng chừng như cũng bị một mũi đao xuyên thủng, chợt xoay đao, đâm thẳng và o vai mình.
Toà n thân Äinh Äinh run lẩy bẩy không ngừng, nước mắt chảy ròng ròng, òa khóc, nói :
- Tôi đã minh bạch, Long Tứ cho hắn con ngựa là muốn hắn cỡi đi tìm Tiêm Tiêm, cho nên chị phải giết con ngựa đó... Chị không muốn hắn sống.
Äinh Tà n Diá»…m nhảy lên, hét lá»›n :
- Äây không phải chuyện cá»§a ngươi, ngươi Ä‘i ra.
Äinh Äinh thốt thảm thương :
- ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i, nhưng tiểu thư chị... Tại sao chị lại muốn ngưá»i ta Ä‘au khổ? Lại muốn mình Ä‘au khổ?
Äinh Tà n Diá»…m rÃt lên :
- Chỉ vì ta cao hứng, ta cao hứng... ta cao hứng...
Äinh Äinh cúi đầu, khóc ròng, nhưng cÅ©ng bước ra ngoà i, vẫn còn nghe tiếng khóc cá»§a nó.
Äinh Tà n Diá»…m không nghe, mắt trừng trừng thất thần, trên Ä‘ao có máu cá»§a hắn, cÅ©ng có máu cá»§a nà ng.
Máu của hắn hòa và o vết thương của nà ng. Nà ng giơ tay, xoa và o vết thương mình, cà ng lúc cà ng xoa mạnh.
Toà n thân nà ng vặn vẹo Ä‘au đớn, mồ hôi lạnh xuất dầm dá», nhưng mắt nà ng lại phát sáng, sáng như ngá»n lá»a Ä‘ang bừng cháy bên trong...
Äây là căn? Hay là ái? Chỉ sợ nà ng không thể phân biệt rõ rà ng. Có ai có thể phân biệt rõ rà ng?
* * * * *
Mà n đêm từ từ bao phá»§ mặt đất, Äinh Tà n Diá»…m ngồi ở đầu giưá»ng, nhìn ánh mắt Tiểu Lôi dần dần mông lung, dần dần nhắm lại.
Những ngà y qua, nà ng chưa ngã lưng.
Nà ng không ngừng truy lùng, tìm kiếm, Ä‘iá»u tra, chịu đựng sá»± Ä‘au đớn phát ra từ cổ tay gãy, chịu đựng sá»± tịch mịch, mệt má»i.
Tất cả vì ai? Nà ng tháºt sá»± nghÄ© không ra, tại sao mình lại để cho má»™t nam nhân lạ mặt bẻ gãy tay mình, yêu nhi tá» cá»§a cừu nhân thâm sâu như váºy, háºn cÅ©ng thâm sâu.
Vô luáºn ra sao, hắn hiện tại chung quy Ä‘ang ở gần ngưá»i nà ng. Hắn cho dù có chết, cÅ©ng không thể chết trong lòng kẻ khác.
Äinh Tà n Diá»…m gục đầu, buồn ngá»§ má»™t cách hạnh phúc, nhè nhẹ nhắm mắt...
“Tiêm Tiêm... Tiêm Tiêm...†Tiểu Lôi chợt vùng vẫy, lại gá»i tên.
Äinh Tà n Diá»…m bừng tỉnh, nhảy dá»±ng, toà n thân không ngá»›t run rẩy.
Khuôn mặt nhợt nhạt cá»§a Tiểu Lôi đỠbừng, toà n thân nóng sốt, thần trà hoà n toà n cuồng loạn, mắt đỠngầu nhìn ngưá»i ngồi trên đầu giưá»ng, đột nhiên la lá»›n :
- Tiêm Tiêm, nà ng đã vá», ta biết thế nà o nà ng cÅ©ng vá».
Äinh Tà n Diá»…m nghiến răng, giÆ¡ tay tát hắn, ai biết được Tiểu Lôi lại nắm chặt tay nà ng.
Không biết sức lá»±c cá»§a hắn từ đâu ra, kéo mạnh, nà ng vùng vẫy, nhưng ngưá»i nà ng lại bị đẩy và o lòng hắn.
Hắn siết chặt nà ng :
- Tiêm Tiêm, nà ng đừng mong chạy thoát, ta không thể để cho nà ng đi mất lần nữa.
Äinh Tà n Diá»…m cắn tay hắn :
- Buông ta ra, Tiêm Tiêm đã chết, ngươi đừng hy vá»ng gặp lại ả.
- Nà ng chưa chết, ta chưa chết, một khi nà ng trở lại, ta nhất định không chết.
Vết thương của hắn chảy máu, nhưng hắn cơ hồ không cảm thấy gì, cứ tiếp tục ôm nà ng.
Nà ng muốn xô hắn ra, nhưng hắn chưa bao giỠôm nà ng như vầy, chưa có ai ôm nà ng như vầy, khà lá»±c cá»§a nà ng chừng như đột nhiên tan biến hết, cắn môi, nhắm mắt, nhịn không được báºt khóc.
Lệ chảy dà i trên vai hắn, hòa quyện và o máu hắn, hòa quyện và o vết thương của hắn.
Nà ng khóc cay đắng, thì thầm thốt :
- Äúng, ta là Tiêm Tiêm, ta đã trở vá», ngươi... Tại sao ngươi không ôm ta chặt hÆ¡n?...
Má»™t ngưá»i nếu không còn muốn sống nữa, không ai có thể cứu được hắn.
Trên thế gian nà y, tuyệt không có má»™t lá»±c lượng y dược nà o có thể hữu hiệu bằng ý chà tranh đấu cầu sinh cá»§a con ngưá»i.
Nếu minh bạch được đạo lý đó, nhất định biết Tiểu Lôi tuyệt không thể chết.
* * * * *
Tiểu Lôi không chết, chuyện nà y đơn giản gần như là má»™t kỳ tÃch, nhưng trên thế gian nà y thưá»ng có kỳ tÃch xuất hiện.
Má»™t khi loà i ngưá»i còn lòng tin, còn ý chà tranh đấu, còn dÅ©ng khÃ, nhất định có kỳ tÃch xuất hiện, cho nên hy vá»ng vÄ©nh tại nhân gian.
Khi cÆ¡n sốt thối lui, ngưá»i từ từ tỉnh táo. CÅ©ng chỉ khi nà o tỉnh táo má»›i cảm thấy Ä‘au đớn, chỉ có nhân tà i chịu đựng qua Ä‘au đớn thống khổ má»›i minh bạch đạo lý đó.
Tiểu Lôi mở mắt, thất thần nhìn nóc nhà , nhìn từng miếng ngói.
Trong mắt hắn không còn những tia máu, nhưng lại đầy thống khổ. Tiêm Tiêm ở đâu? Ai nói Tiêm Tiêm trở lại?
Có tiếng chân từ bên ngoà i truyá»n và o, Äinh Tà n Diá»…m má»™t tay cầm bình nước, từ từ bước và o.
Ãnh mắt nà ng sáng ngá»i, trên khuôn mặt tiá»u tụy, phảng phất có vẻ thư thái quang đãng.
Tiểu Lôi nhìn thấy nà ng, la thất thanh :
- Là ngươi, ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?
Thanh âm cá»§a hắn yếu á»›t, nhưng sá»± không thân thiện là m cho trái tim cá»§a Äinh Tà n Diá»…m chùn xuống, tháºm chà bước chân cÅ©ng nặng ná» hÆ¡n.
Nà ng quay mình để bình nước lên bà n, rồi lạnh lùng thốt :
- Tại sao lại không được? Äây là nhà cá»§a ta, ta không thể và o à ?
Tiểu Lôi cà ng kinh ngạc, há»i :
- Äây là nhà cá»§a ngươi? Váºy tại sao ta lại đến đây?
Äinh Tà n Diá»…m há»i lại :
- Ngươi không nhớ?
Bà n tay nà ng nắm chặt chéo áo, ngón tay trắng nhợt. Tiểu Lôi cúi đầu, suy nghĩ, nhìn thấy vết máu trên vai, mưa máu.
Con đưá»ng nhá» trên núi, lão nhân già độc hà nh, cây dù giấy dầu xoay tròn, trưá»ng sách như con rắn độc, cá»± phá»§ chặt trên da thịt, trưá»ng kiếm đâm đến táºn xương tá»§y...
Trong chá»›p mắt, tất cả hiện trước mặt hắn. Äinh Tà n Diá»…m chợt quay lại, nhìn đăm đăm và o mắt hắn, há»i :
- Ngươi có nhớ chưa?
Tiểu Lôi thở dà i, cưá»i khổ :
- Tốt hơn là ta thà không bao giỠnhớ ra.
Äinh Tà n Diá»…m trong mắt chợt ẩn tà ng nét cay đắng :
- Ngươi không nhớ chuyện gì?
Tiểu Lôi đột nhiên há»i lại :
- Long Tứ?
Äinh Tà n Diá»…m há»i :
- Long Tứ nà o?
Tiểu Lôi thốt :
- Long Cương Long Tứ gia.
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Ta không thấy ông ta.
Tiểu Lôi há»i :
- Ngươi không gặp ông ta?
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Ta không thấy ông ta.
Tiểu Lôi nhướng mà y, nói :
- Ta nhớ mang máng lúc đó, ông ta đứng trước mặt ta.
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Nhưng ta thấy chỉ có mình ngươi.
Tiểu Lôi há»i :
- Ngươi thấy ta ở đâu?
Äinh Tà n Diá»…m đáp :
- Trong má»™t đống tá» thi, có ngưá»i Ä‘ang chuẩn bị khiêng tá» thi ngươi.
Tiểu Lôi há»i :
- Ai? Không phải là Long Tứ sao?
Äinh Tà n Diá»…m đáp :
- Không phải.
Tiểu Lôi nhướng mà y :
- Lạ tháºt, ông ta bá» Ä‘i?
Äinh Tà n Diá»…m cưá»i lạnh, thốt :
- Tại sao ông ta không thể bá» Ä‘i? Ngưá»i chết không thể giúp ông ta đánh, ngưá»i chết cÅ©ng không thể táºn sức vì ông ta, ông ta còn dùng là m gì nữa?
Tiểu Lôi không nói. Äinh Tà n Diá»…m nhìn hắn, chừng như muốn thấy hắn thất vá»ng, giáºn dữ.
Nhưng trên mặt Tiểu Lôi không có má»™t biểu tình gì, Ä‘iá»m đạm nói :
- Ông ta không nợ tôi, tôi không còn nợ ông ta, ông ta vốn nên đi.
Äinh Tà n Diá»…m lạnh lùng thốt :
- Chừng như bằng hữu cá»§a ngươi tịnh không có nhiá»u.
Tiểu Lôi đáp :
- Quả tháºt không có nhiá»u.
Äinh Tà n Diá»…m im lặng.
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm nói :
- Có lẽ muốn chết cũng không phải dễ.
Ãnh mắt cá»§a Äinh Tà n Diá»…m đột nhiên phát sáng, há»i :
- Ta có nợ ngươi không?
Tiểu Lôi đáp :
- Không.
Äinh Tà n Diá»…m lại há»i :
- Ngươi có nợ ta không?
Tiểu Lôi đáp :
- Nợ, nợ hai lần.
Äinh Tà n Diá»…m há»i :
- Ngươi chuẩn bị hoà n trả chưa?
Tiểu Lôi thốt :
- Ngươi cứ nói.
Äinh Tà n Diá»…m thản nhiên nói :
- Ta đã nói rồi, mạng sống cá»§a ngưá»i như ngươi, ngay cả ngươi cÅ©ng không coi trá»ng, ta có lấy cÅ©ng vô dụng.
Tiểu Lôi thốt :
- Ngươi quả tháºt có nói, cho nên hiện tại ngươi không cần phải lặp lại.
Nà ng chầm cháºm quay mình, dưới bình nước có cái thau gá»— nhá».
Tiểu Lôi chưa nhìn thấy, từ lúc nà ng bước và o, hắn chừng như chỉ nhìn và o mắt nà ng, hiện tại mắt hắn lại dán ra cá»a.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, có má»™t tiểu cô nương tóc thắt bÃm, giống như má»™t con bồ câu sợ sệt, len lén đứng ngoà i cá»a, len lén nhìn hắn, trên mặt có má»™t biểu tình kỳ lạ.
Cô bé phát giác Tiểu Lôi đang nhìn, chợt nháy mắt với Tiểu Lôi, Tiểu Lôi cũng nháy lại.
Hắn có cảm giác tiểu cô nương nà y không những rất khả ái, mà còn thân thiện với hắn vô cùng.
Ngưá»i thân thiện vá»›i hắn vốn không nhiá»u. Cô bé nà y che miệng, kêu hắn giữ bà máºt.
Tiểu Lôi vẫy tay, muốn cô bé Ä‘i và o. Tiểu cô nương bà máºt chỉ chỉ Äinh Tà n Diá»…m, là m mặt xấu.
Äinh Tà n Diá»…m đột nhiên thốt :
- Äinh Äinh, ngươi núp bên ngoà i cá»a quá»· quá»· ma ma là m gì đó?
Äinh Äinh thất kinh, mặt sợ hãi tái nhợt, ấp úng nói :
- Tôi... tôi không có...
Trong cái thau gỗ, thuốc tuy mà u đen, nhìn giống bùn sình, nhưng mùi lại rất thơm.
Äinh Äinh nắm chặt tay, nhưng vẫn không ngá»›t run rẩy.
Tiểu Lôi há»i :
- Ngươi sợ cái gì?
* * * * *
Tiểu Lôi chợt nói :
- Ngồi xuống đi.
Äinh Äinh ngồi bệch xuống, hai chân cÅ©ng má»m nhÅ©n sợ hãi.
Tiểu Lôi không nhịn được cưá»i, há»i :
- Ngươi sợ cái gì?
Äinh Äinh chợt đỠmặt, che miệng hắn, cúi đầu úp và o gối hắn nói :
- Nói nhá» thôi, nếu không cả hai chúng ta Ä‘á»u chết.
Tiểu Lôi há»i :
- Nghiêm trá»ng váºy sao?
Äinh Äinh đáp :
- Äúng.
Tiểu Lôi há»i :
- Chuyện gì mà nghiêm trá»ng váºy?
Äinh Äinh há»i lại :
- Ông có thể đứng, có thể đi được không?
Tiểu Lôi đáp :
- Không biết nữa.
Äinh Äinh thốt :
- Nếu ông đứng được, mau đi đi.
Tiểu Lôi há»i :
- Tối nay đi?
Äinh Äinh thốt :
- Phải Ä‘i ngay bây giá».
Tiểu Lôi há»i :
- Sao phải gấp rút váºy?
Äinh Äinh nói :
- Bởi vì tối nay nếu ông không đi, sau nà y sợ vĩnh viễn không thể đi.
Tiểu Lôi há»i :
- Tại sao?
Äinh Äinh nói :
- Ông có biết nà ng đem thuốc gì cho ông hôm nay không?
Tiểu Lôi nói :
- Không biết, nhưng mùi chừng như rất thơm.
Äinh Äinh thốt :
- Äá»™c dược nếu không ngá»t ngà o, thÆ¡m tho, là m sao ngưá»i ta chịu uống.
Cô bé nà y chừng như hiểu biết rất nhiá»u.
Tiểu Lôi há»i :
- Äó là độc dược?
Äinh Äinh thì thầm :
- Loại độc dược đó gá»i là sừ đầu thảo, trên ngưá»i ông chỉ cần tét má»™t chá»—, năm ngà y sau sẽ lan ra thà nh má»™t lá»— lá»›n, giống như bị cây cuốc đà o má»™t lá»—.
Tiểu Lôi chợt có cảm giác ngá»±c mình hÆ¡i lạnh, cưá»i khổ :
- Không ngỠđược, ta hiện tại đã biết rồi.
Äinh Äinh nói :
- Ông hồi sáng há»i tôi sợ cái gì, tôi sợ loại cá» nà y, nhưng không dám nói.
Tiểu Lôi thốt :
- Nhưng nà ng đã cứu ta, đã chữa vết thương cho ta, tại sao lại muốn hãm hại ta?
Äinh Äinh đáp :
- Bởi vì chị ta biết vết thương cá»§a ông má»™t khi là nh lặn, có thể Ä‘i ngay láºp tức.
Tiểu cô nương cắn môi, thanh âm cà ng nhỠhơn :
- Vết thương của ông nếu lan trà n nặng hơn, chị ta sẽ chiếu cố lo lắng cho ông, ông nếu còn bệnh, chị ta có thể giữ ông ở lại, chị ta tuy không muốn ông chết, nhưng cũng không muốn ông bình phục.
Tiểu Lôi thất thần nhìn bức tưá»ng đối diện, trong mắt hiển lá»™ biểu tình kỳ quái.
Äinh Äinh đột nhiên nói :
- Chị ta là m như váºy, nhất định là vì chị ta thương ông, nhưng ông phải Ä‘i, nếu không, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng chết sình trên cái giưá»ng nà y.
Tiểu Lôi trầm ngâm, chợt nói :
- Ngươi không nên nói cho ta biết.
Äinh Äinh há»i :
- Tại sao?
Tiểu Lôi thốt :
- Bởi vì ta không thể đi.
Äinh Äinh giáºt mình :
- Tại sao?
Tiểu Lôi nói :
- Nếu ta đi, nà ng đâu có tha ngươi?
Äinh Äinh há»i :
- Ông... Ông gần chết tới nơi, còn nghĩ tới tôi?
Tiểu Lôi thốt :
- Ngươi còn nhá», ta không thể để ngươi chịu khổ vì ta.
Äinh Äinh há»i :
- Sao ông không dẫn tôi đi?
Tiểu Lôi há»i lại :
- Dẫn ngươi đi?
Äinh Äinh nói :
- Tôi không thể ở lại đây nữa - chị ta gần điên rồi, tôi nếu ở lại với chị ta, chắc cũng điên theo.
Tiểu Lôi ngáºm câm.
Äinh Äinh nói tiếp :
- Tôi không sợ... Có lẽ tôi có thể là m ra tiá»n nuôi ông.
Tiểu Lôi nói :
- Ta không thể dẫn ngươi đi.
Äinh Äinh há»i :
- Tại sao?
Thanh âm của nó gần như muốn khóc.
Tiểu Lôi thở dà i, nói :
- Bởi vì ta không biết đi đâu.
Äinh Äinh chá»›p mắt :
- Ông có thể đi tìm Long Tứ.
Trong mắt Tiểu Lôi lướt qua một bóng hình ảm đạm, từ từ lắc đầu, nói :
- Ta không thể tìm ông ta.
Äinh Äinh nói :
- Ông ta sống ở kinh thà nh, hẽm Hồ Äồng có con thiết sư tá».
Tiểu Lôi há»i :
- Ngươi biết?
Äinh Äinh thốt :
- Ông ta nói.
Tiểu Lôi há»i :
- Ngươi có gặp ông ta?
Äinh Äinh nói :
- Tôi thấy ông ta, tiểu thư cũng thấy ông ta, sáng nay chị ta nói cái gì với ông, toà n là nói dối.
Nó thở dà i, nói tiếp :
- Tôi thấy Long Tứ gia đối với ông, giống như là huynh đệ ruột thịt, nếu tiểu thư không hứa với ông ta sẽ chữa là nh vết thương cho ông, ông ta không cho ai dắt ông đi đâu.
Tiểu Lôi tái mặt, đã có biến hóa.
Äinh Äinh nói :
- Chỉ trước khi đi, ông ta không những nhìn ông hoà i, còn bắt tiểu thư hứa phải săn sóc cho ông, hơn nữa còn giao con ngựa quý báu của ông ta, dặn tiểu thư giao lại cho ông.
Tiểu Lôi cảm thấy máu nóng dồn lên ngá»±c, nắm lấy tay Äinh Äinh, há»i :
- Có phải là con ô truy mã?
Äinh Äinh gáºt đầu, nói :
- Tôi cÅ©ng thấy ông ta quyến luyến, nhưng cÅ©ng cho ông, ông ta nói so vá»›i ông ta, ông cần con ngá»±a hÆ¡n, bởi vì ông còn phải Ä‘i tìm ngưá»i.
Tiểu Lôi đứng dáºy, trong mắt đã ngấn lệ, má»™t hồi lâu sau, há»i :
- Ngựa đâu?
Äinh Äinh thở dà i, thốt :
- Äã bị tiểu thư hạ độc chết rồi.
Tiểu Lôi chợt ngồi xuống giưá»ng, trong mắt phát ra nét kinh hãi, toà n thân run rẩy...
Äinh Äinh thốt :
- Có lúc tôi không hiểu tại sao tiểu thư phải là m váºy? Chừng như chị ta không muốn ông có bằng hữu nà o khác, chừng như muốn ông chỉ có chị ta.
Tiểu Lôi nắm chặt tay tiểu cô nương, đột nhiên nói :
- Äi, chúng ta Ä‘i...
Mắt Äinh Äinh phát sáng, nhìn Tiểu Lôi, nói :
- Tôi biết đằng sau có má»™t con hẽm xuyên qua cá»a sông nhá», đến đó, có má»™t cá»— xe lá»›n.
Nó chá»›p mắt, nhìn Tiểu Lôi, há»i :
- Ông đi được?
Tiểu Lôi đáp :
- Ta không đi được cũng bò được.
Trong mắt hắn ánh lên vẻ sợ hãi, chầm cháºm nói tiếp :
- Cho dù ta phải bò, nhất định bò tá»›i cá»a sông nhỠđó, ngươi có tin không?
Äinh Äinh nhìn hắn, trong mắt ánh lên vẻ hâm má»™, dịu dà ng nói :
- Tôi tin, vô luáºn ông nói gì, tôi Ä‘á»u tin.
Nó nói câu đó xong, chợt nghe thanh âm cá»§a Äinh Tà n Diá»…m, lạnh lùng thốt :
- Ta không tin.
Hết hồi 6.
|

17-07-2008, 11:23 PM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 7
Huyết Vũ môn
Tiêm Tiêm cúi đầu, ngồi thẳng. Từ vai cho đến hông nà ng ngay đơ, hai tay để trên đầu gối, hai chân dà sát và o nhau, chỉ còn đầu ngón chân chạm trên đất nhẹ nhà ng. Äây không còn nghi ngá» gì nữa là má»™t tư thế ưu mỹ Ä‘oan thục phi thưá»ng, má»™t tư thế khốn khổ phi thưá»ng.
Ngồi lâu như váºy, cổ thế nà o cÅ©ng bị trặc, hông thế nà o cÅ©ng bị Ä‘au, tháºm chà còn Ä‘au không khác gì bị chém.
Nhưng nà ng ngồi như váºy cả canh giá», kể cả đầu ngón chân cÅ©ng không động Ä‘áºy.
Bởi vì nà ng biết bên ngoà i cá»a sổ lúc nà o cÅ©ng có ngưá»i nhìn nà ng. Nà ng cÅ©ng biết tiểu hầu gia đã đến rồi.
Thần tình gã phảng phất có chút bất an, có chút lo âu. Gã đương nhiên hy vá»ng nà ng đứng dáºy nghênh tiếp gã, Ãt ra cÅ©ng nhìn gã má»™t cái, cưá»i vá»›i gã. Nà ng không. Gã chầm cháºm Ä‘i vòng quanh cái bà n tròn, Ä‘i vu vÆ¡ hai vòng, đột nhiên khoát tay.
Äám a hoà n buông tay cúi đầu thi lá»…, láºp tức tháo lui ra ngoà i.
Tiểu hầu gia lại chầm cháºm Ä‘i vu vÆ¡ thêm hai vòng, tá»›i lúc đó má»›i dừng chân trước mặt nà ng, há»i :
- Nà ng muốn ta tới?
Tiêm Tiêm nhè nhẹ gáºt đầu.
Tiểu hầu gia nói :
- Ta đã tới rồi.
Tiêm Tiêm cúi đầu, thốt :
- Xin má»i ngồi.
Tiểu hầu gia ngồi đối diện, thần tình lại hiển lá»™ bất an, tâm gã rất trấn định, là má»™t ngưá»i rất trấn định, không biết hôm nay tại sao tâm thần lại có chút bất an.
Tuy gã cÅ©ng biết nói chuyện có thể là m cho ngưá»i an định trở lại, gã lại không biết nói gì.
Gã hy vá»ng Tiêm Tiêm mở miệng nói, Tiêm Tiêm lại không nói má»™t tiếng.
Gã bưng chén trà , lại bá» xuống, chung quy không nhịn được, há»i :
- Nà ng muốn ta và o có việc gì?
Tiêm Tiêm trầm mặc rất lâu, lúc đó mới dịu dà ng thốt :
- Tôn phu nhân hồi nãy nói chuyện với tôi, nói chà ng muốn tôi ở lại.
Tiểu hầu gia gáºt đầu.
Tiêm Tiêm lại nói :
- Chà ng muốn tôi ở lại để là m gì?
Tiểu hầu gia há»i :
- Tôn đại nương chưa cho nà ng biết?
Tiêm Tiêm đáp :
- Tôi phải nghe chÃnh chà ng nói vá»›i tôi.
Mặt tiểu hầu gia chợt á»ng hồng, che miệng ho khe khẽ, Tiêm Tiêm cÅ©ng không há»i lại lần nữa, nà ng biết đà n ông cÅ©ng giống như con chó, không thể bức bách quá căng, nà ng cÅ©ng biết rà nh lúc nà o phải siết chặt dây, lúc nà o phải ná»›i lá»ng.
Äầu nà ng cúi thấp :
- Chà ng... chà ng muốn tôi là m thiếp của chà ng? Chà ng đã có phu nhân?
- Chưa.
- Nhưng chà ng lại muốn tôi là m thiếp của chà ng? Tại sao?
Gã vốn là má»™t ngưá»i đà n ông trầm mặc, hà huống những câu há»i đó vốn rất khó cho ngưá»i ta hồi đáp.
Tiêm Tiêm thở dà i nhè nhẹ, thốt :
- Kỳ tháºt chà ng không cần nói, tôi cÅ©ng minh bạch, ngưá»i như tôi không có thân pháºn, má»™t nữ nhân không có lai lịch, đương nhiên không thể là m vợ Hầu Môn.
Tiểu hầu gia tay vặn vẹo, chầm cháºm nói :
- Nhưng ta...
Tiêm Tiêm ngắt lá»i gã, thốt :
- Hảo ý cá»§a chà ng, tôi rất cảm kÃch, chà ng cứu tôi, tôi không bao giá» quên Æ¡n, tÃnh ra cả cuá»™c Ä‘á»i nà y cÅ©ng không thể báo đáp hết, Ä‘á»i sau...
Nà ng tịnh chưa nói dứt câu, chợt đứng dáºy, tháo đồ trang sức trên đầu, trên tay, tháºm chà cả đôi già y Ä‘Ãnh minh châu cÅ©ng tháo, má»i thứ để trên bà n trước mặt gã.
Gã kinh hãi nhìn nà ng, thất thanh :
- Nà ng... nà ng là m gì váºy?
Tiêm Tiêm Ä‘iá»m đạm đáp :
- Những váºt nà y tôi không dám nháºn, cÅ©ng không thể nháºn... Bá»™ y phục nà y tôi tạm thá»i dùng, sẽ giặt sạch trả lại sau.
Nà ng không nói nữa, bước chân không đi ra.
Tiểu hầu gia đột nhiên nhảy tá»›i, cháºn cá»a, há»i :
- Nà ng phải đi à ?
Tiêm Tiêm gáºt đầu.
Tiểu hầu gia lại há»i :
- Tại sao nà ng đột nhiên lại muốn đi?
Tiêm Tiêm há»i lại :
- Tại sao tôi không thể đi?
Mặt nà ng trầm trầm, lạnh lùng thốt :
- Tôi tuy không có thân pháºn lẫn lai lịch, nhưng tôi tịnh không coi mình rẻ rúng.
Tôi thà là m vợ má»™t tên mã phu, nhất định nguyện không là m thiếp ngưá»i ta.
Câu nói cá»§a nà ng chém Ä‘inh chặt sắt, cÆ¡ hồ đột nhiên biến thà nh má»™t ngưá»i khác.
Tiểu hầu gia nhìn nà ng, bẽn lẽn.
Gã không ngá» má»™t ngưá»i đà n bà ôn nhu như váºy, lại có thể đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ cứng cá»i.
Tiêm Tiêm nghiêm mặt, há»i :
- à tứ của tôi chà ng chắc cũng đã minh bạch, hiện tại chà ng có thể để tôi đi được chưa?
Tiểu hầu gia đáp :
- Chưa.
Tiêm Tiêm há»i :
- Chà ng muốn là m sao?
Mục quang tiểu hầu gia lóe sáng, nói :
- Nếu nà ng chịu đáp ứng, ta láºp tức cho nà ng mưá»i vạn ngân lượng...
Gã vừa nói xong, Tiêm Tiêm đã tát lên mặt gã. Có lẽ bình sinh gã chưa bao giỠđể ai đánh, nhưng hắn tịnh không chống đỡ.
Tiêm Tiêm nghiến răng, mục trung ngấn lệ, hét lớn :
- Chà ng nghÄ© chà ng dùng và ng có thể mua hết đà n bà ?... Chà ng có mua, dù có mua được nghìn ngưá»i, vạn ngưá»i, nhưng cho dù chà ng có lấy hết và ng bạc trong thiên hạ, cÅ©ng đừng hòng mua được tôi.
Nà ng thở gấp lấy hơi, lau khô nước mắt, hét :
- Äể tôi Ä‘i... Chà ng có để tôi Ä‘i không?
Tiểu hầu gia thốt :
- Không.
Tiêm Tiêm giơ tay lên, định tát, chỉ đáng tiếc bà n tay của nà ng đã bị tiểu hầu gia nắm nhẹ. Gã nhìn nà ng đăm đăm, trong mắt không những không có chút phẫn nộ, lại còn chứa đầy tình ý ôn nhu.
Gã đăm đăm nhìn nà ng, dịu dà ng thốt :
- Ta vốn có thể để nà ng Ä‘i, nhưng hiện tại thì không thể để nà ng Ä‘i. Vì hiện tại ta má»›i biết, khó có ngưá»i như nà ng, ta mà để nà ng Ä‘i, nhất định hối háºn suốt Ä‘á»i.
Tiêm Tiêm chớp mắt, thốt :
- Chà ng...
Tiểu hầu gia nói :
- Ta muốn nà ng là m vợ ta, thê tỠduy nhất của ta.
Tiêm Tiêm cÆ¡ hồ vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, giá»ng run rẩy :
- Nhưng tôi... tôi không xứng...
Tiểu hầu gia thốt :
- Nếu nà ng không xứ, trên thế gian nà y còn có nữ nhân nà o xứng.
- ...
Tiểu hầu gia nói tiếp :
- Cho dù ai có gia thế ra sao, ta cưới vợ, không phải cưới gia thế.
Tiêm Tiêm nhìn gã, đôi mắt mỹ lệ có hai hà ng lệ chảy dà i, hiện tại lệ cá»§a nà ng, là lệ hoan hỉ, nà ng chung quy đã cải biến được mệnh váºn cá»§a mình.
Phương pháp đà n bà dùng để đối phó đà n ông, nghe nói có hÆ¡n ba trăm cách, nà ng dùng phương pháp chÃnh xác hữu hiệu nhất, không còn nghi ngá» gì nữa.
Bởi vì nà ng thấu hiểu lúc nà o phải siết chặt dây, cÅ©ng thấu hiểu lúc nà o phải ná»›i lá»ng.
* * * * *
Äèn cháy sáng, Äinh Tà n Diá»…m chầm cháºm bước và o, thắp đèn trên bà n, tá»›i lúc đó má»›i quay lại nhìn bá»n há».
Tiểu Lôi không nhìn nà ng, cÆ¡ hồ không bao giá» muốn nhìn nà ng nữa. Äinh Äinh thu mình ở góc giưá»ng, sợ sệt không ngừng run rẩy.
Äinh Tà n Diá»…m chầm cháºm bước qua, nhìn nó chằm chằm, há»i :
- Ngươi nói thuốc dán của ta là sừ đầu thảo?
Äinh Äinh gáºt gáºt đầu, sợ gần muốn khóc.
Äinh Tà n Diá»…m quay lại nhìn Tiểu Lôi, há»i :
- Ngươi tin không?
Tiểu Lôi cá»± tuyệt không chịu trả lá»i, cá»± tuyệt không chịu nói.
Äinh Tà n Diá»…m chầm cháºm thốt :
- Nó nói không sai, ta vốn không muốn để ngươi Ä‘i, quả tháºt đã gặp Long Tứ, quả tháºt đã giết con ngá»±a đó, những chuyện đó nó Ä‘á»u không nói láo.
Tiểu Lôi cưá»i lạnh.
Äinh Tà n Diá»…m nói tiếp :
- Nhưng sừ đầu thảo...
Nà ng đột nhiên xé toạt vai áo, để lá»™ đôi bá» vai trắng trong như ngá»c, chá»— bị nà ng đâm trên vai có quấn vải.
Nà ng dụng lá»±c xé miếng vải quấn, thảy trước mặt Tiểu Lôi, há»i :
- Ngươi coi coi đây là cái gì?
Tiểu Lôi chưa nhìn, đã ngá»i thấy dược hương nồng nặc kỳ lạ. Miệng vết thương rõ rà ng đã dán sừ đầu thảo, Tiểu Lôi im lìm.
Äinh Tà n Diá»…m chợt thở dà i, nói tiếp :
- Äinh Äinh, Äinh Äinh... ta ở đây không đối đãi tốt vá»›i ngươi sao?
- Chị... chị...
- Sao ngươi lại nói láo?
Äinh Äinh òa khóc, chợt nhảy dá»±ng, rÃt lên :
- Không sai, tôi nói láo, tôi phải phá hoại chị, không để chị thà nh công, bởi vì tôi háºn chị.
Äinh Tà n Diá»…m há»i lại :
- Ngươi háºn ta?
Äinh Äinh thốt :
- Háºn, háºn khá»§ng khiếp, háºn chị không chết sá»›m, chết cà ng sá»›m cà ng tốt...
Nó đột nhiên che mặt, khóc tức tưởi, hét lớn :
- Tôi không còn muốn ở chá»— khốn nạn nà y nữa, chịu đựng tÃnh khà cá»§a chị hà ng ngà y... tôi dù có nói láo, cÅ©ng là do chị dạy dá»— tôi...
Äinh Tà n Diá»…m không ngăn nó, chỉ si dại đứng đó, trong mắt ngấn lệ, thần sắc Tiểu Lôi tái nhợt.
Hắn tháºt sá»± nghÄ© không ra chuyện đột nhiên biến thà nh như vầy, tháºt sá»± nghÄ© không ra má»™t bé gái thiện lương như váºy lại tá»± nhiên nói láo.
Äinh Tà n Diá»…m chợt thở dà i, thì thầm :
- Ta không trách nó, nó là m váºy nhất định chỉ vì muốn rá»i xa ta, rá»i khá»i chá»— nà y...
Thế gian bên ngoà i rộng lớn, có đứa bé nà o không muốn đi ra nhìn?
Tiểu Lôi không nhịn được, há»i :
- Ngươi tháºt sá»± không háºn nó?
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Nó vẫn còn là má»™t hà i tá».
Tiểu Lôi thốt :
- Nó lại háºn nà ng.
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Trên thế gian có rất nhiá»u chuyện vốn cÅ©ng như váºy, ngưá»i háºn mình, mình vị tất đã háºn ngưá»i, ngưá»i yêu mình, mình cÅ©ng vị tất đã yêu ngưá»i...
Thanh âm nà ng cà ng ngà y cà ng nhá», chung quy không thể nghe được.
Tiểu Lôi nói :
- Không sai, trên thế gian quả tháºt có rất nhiá»u chuyện giống như vầy.
Tâm lý hắn thình lình trở nên rất trầm trá»ng, giống như bị má»™t khối đá ngà n cân đè nặng.
CÅ©ng không biết bao lâu sau, hắn má»›i chầm cháºm nói tiếp :
- Vô luáºn là sao, ngươi đã cứu ta...
Äinh Tà n Diá»…m thốt :
- Ta không có cứu ngươi.
Tiểu Lôi há»i lại :
- Không?
Äinh Tà n Diá»…m nói :
- Ngưá»i cứu ngươi, chÃnh là ngưá»i.
Tiểu Lôi thốt :
- Nhưng ta...
Äinh Tà n Diá»…m ngắt lá»i hắn, lạnh lùng nói :
- Ngươi hiện tại có thể đi đi, nếu không đi nổi, nên bò đi.
Nà ng bước ra trước, không quay đầu lại.
Ãnh đèn cà ng ngà y cà ng má», gió cà ng ngà y cà ng lạnh. Xa xa có tiếng nước chảy, giống như tiếng thiếu nữ khóc thầm.
Tiểu Lôi nằm xuống, không muốn nghÄ© ngợi gì nữa, chỉ nằm yên mong trá»i sáng.
* * * * *
Bình minh.
Dương quang sáng lạn, thương thoán trạm lam.
Trong con gió buổi sá»›m truyá»n và o hương hoa, hương tuyá»n thá»§y, lại có mùi đồ ăn.
Tiểu Lôi chầm cháºm bước xuống giưá»ng.
Vết thương cả mới lẫn cũ của hắn đau đớn, đau đớn gần như không ai có thể chịu đựng được, nhưng hắn không thèm để ý.
Hắn đã há»c đương đầu vá»›i thống khổ như là má»™t dạng hưởng thụ, chỉ bởi vì vết thương trên ngưá»i có thể là m giảm vết thương trong tâm hắn.
Ai Ä‘ang nấu ăn? Là nà ng? Hay là Äinh Äinh? Hắn không biết đêm qua đã trải qua như thế nà o. Cách nói chuyện cá»§a bá»n há», đêm qua tưởng cÅ©ng phải là rất dà i.
Nhà bếp đằng sau, tịnh không xa lắm, nhưng đối vá»›i Tiểu Lôi, con đưá»ng nà y cÅ©ng gian khổ dà i đăng đẳng, may mắn là chân cá»§a hắn không bị thương.
Hắn chung quy cÅ©ng Ä‘i tá»›i cá»a nhà bếp, mồ hôi lạnh dầm dá» y phục, má»™t ngưá»i quay lưng lại Ä‘ang đứng trước bếp, quần dà i chấm đất, toà n thân váºn y phục trắng như tuyết, không ngá» nà ng cÅ©ng biết nấu nướng.
Vô luáºn là ai thấy nà ng đứng trầm tÄ©nh lãnh khốc giữa vÅ©ng máu, không thể tưởng tượng được nà ng có thể đứng trong nhà bếp.
Tiểu Lôi chống tay lên tưá»ng, từ từ bước và o. Nà ng đương nhiên nghe tiếng chân hắn, nhưng chưa quay đầu lại, nà ng cÅ©ng cá»± tuyệt không chịu nói má»™t câu vá»›i hắn.
Tiểu Lôi im lặng, má»™t hồi lâu sau, không nhịn được há»i :
- Äinh Äinh đâu?
Nà ng không hồi đáp.
Tiểu Lôi thốt :
- Nó còn bé, tuy có là m lỗi, nhưng ai lại không có lúc là m lỗi? Ngươi nếu chịu tha thứ cho nó, ta...
Nà ng chợt ngắt lá»i hắn, lạnh lùng thốt :
- Ngươi nói chuyện vá»›i ai váºy?
Tiểu Lôi đáp :
- Ngươi.
Nà ng chợt quay đầu, nhìn Tiểu Lôi, há»i :
- Ngươi nháºn ra ta? Sao ta lại không nháºn ra ngươi?
Tiểu Lôi ngẩn ngÆ¡, tuy thiếu phụ nà y cÅ©ng váºn y phục trắng, thân hình thon thả, nhưng lại là má»™t ngưá»i đà n bà rất bình phà m xú láºu.
Tay ả giữ cái nồi, một tay cầm muỗng, múc cơm và o chén, múc hai chén.
Tiểu Lôi thở dà i, miá»…n cưỡng cưá»i :
- Chừng như ta không nháºn ra ngươi.
Bạch y thiếu phụ nói :
- Ngươi không biết ta, và o đây là m gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Tìm... ngưá»i.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Tìm ai?
Tiểu Lôi đáp :
- Tìm má»™t nữ nhân, má»™t cô nương tám chÃn tuổi.
Bạch y thiếu phụ lạnh lùng cưá»i, nói :
- Nam nhân phải tìm, chừng như toà n là tiểu cô nương tám chÃn tuổi, Ä‘iá»u nà y ngươi không nói ta cÅ©ng biết, nhưng, há» cá»§a nó là gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Hình như há» Äinh.
Bạch y thiếu phụ thốt :
- Ta không phải há» Äinh.
Tiểu Lôi há»i :
- Bà ... bà là m gì ở đây?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Äây là nhà cá»§a ta, ta không ở đây thì ở đâu?
Tiểu Lôi ngạc nhiên, há»i :
- Äây là nhà cá»§a bà ?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Phải.
Tiểu Lôi há»i :
- Bà luôn luôn sống ở đây?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Ta hiện tại trú ở đây, hiện tại đây là nhà ta.
Tiểu Lôi há»i :
- Còn lúc trước?
Bạch y thiếu phụ buồn buồn đáp :
- Chuyện lúc trước hà tất ngươi phải há»i tá»›i.
Tiểu Lôi không nói nữa. Bởi vì hắn nghÄ© thiếu phụ nà y nói rất có lý, chuyện trước đây đã là quá khứ, hà tất phải há»i nữa? Hà tất phải khÆ¡i lại?
Bạch y thiếu phụ quay đầu, múc đầy chén, chợt há»i :
- Ngươi đói không?
Tiểu Lôi đáp :
- Äói.
Bạch y thiếu phụ nói :
- Äói thì ăn Ä‘i.
Tiểu Lôi thốt :
- Cảm ơn.
Trên bà n có trứng chiên, thịt luộc, cũng có bắp cải tươi xà o dầu vừng. Tiểu Lôi ngồi xuống, mau mắn ăn hết một chén lớn mà vẫn chưa no.
Bạch y thiếu phụ nhìn hắn, mục trung có vẻ vui mừng, thốt :
- Hình như ngươi rất đói.
Tiểu Lôi đáp :
- Cho nên tôi muốn ăn thêm một chén nữa.
Bạch y thiếu phụ múc thêm một chén đưa cho hắn, thốt :
- Ä‚n Ä‘i, ăn nhiá»u uống nhiá»u má»›i có đủ sức lá»±c.
Bà ta đột nhiên cưá»i, cưá»i rất kỳ quái, nhẹ nhà ng nói tiếp :
- Ngươi chắc không nghÄ© ăn mà không trả tiá»n đồ ăn chứ?
Tiểu Lôi chừng như bị nghẹn cơm ở cổ.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Chuyện nà y ngươi minh bạch chứ?
Tiểu Lôi gáºt gáºt đầu.
Bạch y thiếu phụ nói :
- Ta nghÄ© ngươi là má»™t nam nhân có cốt khÃ, vừa ăn uống vừa bà n chuyện, chắc ngươi không thể là m.
Tiểu Lôi ăn sạch chén, má»›i bỠđũa xuống, há»i :
- Bà muốn tôi là m gì?
Bạch y thiếu phụ há»i lại :
- Ngươi có thể là m gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Tôi có thể là m rất nhiá»u chuyện.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Chuyện gì ngươi tinh thông nhất?
Tiểu Lôi nhìn bà n đôi tay của mình thõng trên bà n, tròng mắt chừng như dần dần co thắt.
Bạch y thiếu phụ nhìn hắn chằm chằm, chầm cháºm nói :
- Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có sở trưá»ng riêng, có ngưá»i sở trưá»ng cầm kỳ thi há»a, có ngưá»i sở trưá»ng y bốc tinh tướng, cÅ©ng có ngưá»i chuyên sát nhân - còn ngươi?
Tiểu Lôi trầm mặc rất lâu, rồi nói từng tiếng :
- Sở trưá»ng cá»§a tôi là bị đâm.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Bị đâm? Bị đâm cÅ©ng là má»™t sở trưá»ng?
Tiểu Lôi thốt :
- Chưa quá mưá»i ngà y, tôi đã chịu bảy tám nhát Ä‘ao, Ãt ra kinh nghiệm cÅ©ng đã rất phong phú.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Bị đâm cũng hữu dụng à ?
Tiểu Lôi đáp :
- Hữu dụng.
Bạch y thiếu phụ lại há»i :
- Ngươi nói coi có hữu dụng gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Tôi ăn cơm của bà , bà không chừng nên đâm tôi một đao, coi như thanh toán món nợ.
Bạch y thiếu phụ mỉm cưá»i, há»i :
- Tại sao ta lại phải đâm ngươi một đao? Chuyện đó có lợi gì cho ta?
Äôi mắt bạch y thiếu phụ chá»›p chá»›p, thốt :
- Ngươi đã chịu đựng nhiá»u vết Ä‘ao, cÅ©ng còn chưa chết, đó má»›i tháºt sá»± là chuyện đáng nói.
Tiểu Lôi thốt :
- Quả là chuyện đáng nói.
Bạch y thiếu phụ nói tiếp :
- Ngưá»i có thể chịu bị đâm, nghÄ© tất có thể sát nhân.
Tiểu Lôi thốt :
- á»’?
Bạch y thiếu phụ chợt phẩy tay, nói :
- Không sai, ngươi chịu giết hai ngưá»i cho ta, nợ nần giữa bá»n ta coi như thanh toán.
Bà ta nói câu nà y rất thư thái, chừng như ngưá»i ta thiếu bà ta má»™t cái trứng gà , bà ta đòi hai cái trứng vịt.
Tiểu Lôi mỉm cưá»i :
- Hai chén cơm nà y coi bộ giá quá đắt.
Bạch y thiếu phụ thốt :
- Không đắt.
Tiểu Lôi há»i :
- Không đắt?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Hai chén cÆ¡m cá»§a ta rất đặc biệt, ngưá»i thưá»ng không thể ăn được.
Tiểu Lôi há»i :
- Äặc biệt chá»— nà o?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Bởi vì trong đồ ăn có thứ đặc biệt.
Tiểu Lôi há»i :
- Có gì váºy?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Äá»™c dược.
Bà ta nhìn Tiểu Lôi, chừng như hy vá»ng thấy Tiểu Lôi sợ hãi nhảy dá»±ng khá»i ghế.
Tiểu Lôi lại vẫn ngồi yên, cả khóe mắt cÅ©ng không động Ä‘áºy.
Bạch y thiếu phụ nhướng mà y, há»i :
- Ngươi không tin?
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm đáp :
- Hai chén cÆ¡m nà y tôi lỡ ăn rồi, hiện tại có tin hay không cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á».
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Không thà nh vấn Ä‘á»? Ngươi biết ngưá»i ăn độc dược, là có thể chết không?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Ngươi muốn chết?
Tiểu Lôi đáp :
- Không muốn.
Bạch y thiếu phụ thốt :
- Ngươi chỉ cần giết hai ngưá»i đó cho ta, hai ngưá»i nà y ngươi đó giá» không biết tá»›i, hÆ¡n nữa chỉ có hai ngưá»i, đâu có nhiá»u.
Tiểu Lôi đáp :
- Quả tháºt không nhiá»u.
Bạch y thiếu phụ nói :
- Äợi bá»n há» tá»›i, ngươi hạ thá»§ giết bá»n há»...
Tiểu Lôi thốt :
- Không giết.
- Bạch y thiếu phụ biến sắc :
- Không giết? Tại sao không giết?
Tiểu Lôi đáp :
- Không giết là không giết, không có tại sao.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Ngươi biết ngưá»i ta muốn ngươi giết là ai không?
Tiểu Lôi đáp :
- Bởi vì không biết ngưá»i, cho nên không thể giết.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Ngươi không muốn biết?
Tiểu Lôi đáp :
- Không muốn, cũng không cần.
Bạch y thiếu phụ nói :
- Ngươi nếu không giết bá»n há», ngươi phải chết.
Tiểu Lôi đột nhiên không nói gì, chầm cháºm đứng lên, bước ra ngoà i.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Ngươi đi đâu?
Tiểu Lôi đáp :
- Äi chá» chết.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Ngươi thà chết chứ không đáp ứng?
Tiểu Lôi không thèm nghe, không thèm quay đầu cứ đi tiếp.
Bạch y thiếu phụ nghiến răng, chợt nhảy lên, hét lớn :
- Ngươi có phải là ngưá»i không? Hay là con la?
Bên ngoà i Tiểu Lôi chỉ nghe thanh âm truyá»n ra văng vẳng, chỉ nghe hai tiếng :
“con laâ€.
* * * * *
Tiểu Lôi nằm xuống giưá»ng, thầm nghÄ© quá tức cưá»i.
Lúc Cá»u u nhất oa phong tầm cừu, má»™t tráºn ngưá»i chết vô số, khắp nÆ¡i, hắn không chết.
Môn hạ Huyết Vũ Môn dùng đao kỠvà o yết hầu hắn, mũi đao đâm và o da thịt, hắn cũng không chết.
NgÅ© Ä‘iện Diêm La, cao thá»§ võ lâm tuyệt kỹ đầy mình, mặt mà y hung ác vô tình, lưỡi kiếm đó vốn đã xuyên qua ngưá»i hắn, hắn không chết.
Hiện tại hắn hồ đồ ăn hai chén cÆ¡m cá»§a ngưá»i ta, tá»± nhiên lại chết má»™t cách hồ đồ.
Äây không phải là chuyện rất tức cưá»i sao?
Hắn vốn đương nhiên có thể xuất thủ chế ngự bạch y thiếu phụ đó, bắt buộc bà ta đưa ra thuốc giải.
Hắn không là m váºy, hoà n toà n không phải vì hắn sợ mình chung quy không có đủ khà lá»±c chế phục má»™t địch thá»§ như bà ta - ngưá»i đằng nà o cÅ©ng chết, còn sợ gì nữa chứ?
Hắn không là m váºy, chỉ đơn giản vì hắn không thÃch là m.
Bạch y thiếu phụ đó đến đây hồi nà o? Muốn hắn giết ai? Bà ta tháºt sá»± là ai?
Tiểu Lôi không muốn há»i, hiện tại vô luáºn là chuyện gì, hắn hoà n toà n không có hứng thú tá»›i, hoà n toà n không thèm để ý tá»›i.
Hiện tượng nà y quả tháºt rất đáng sợ. Hắn không biết tại sao lại biến thà nh như váºy.
Hắn cÅ©ng không thÃch nghÄ© tá»›i, cái cảm giác chá» chết xem chừng cÅ©ng hay. Ãt ra cả trăm chuyện Ä‘á»u không cần lo lắng.
Bên ngoà i có tiếng lụp cụp, cÅ©ng không biết bao lâu sau, thanh âm đột nhiá»n đình chỉ.
Äằng sau có ngưá»i Ä‘i và o, hai gã tráng hán váºn thanh y, khiêng cái quan tà i gá»— Ä‘i và o để gần giưá»ng hắn.
Tiếng động bên ngoà i hồi nãy vốn là tiếng Ä‘inh đóng và o quan tà i. Những ngưá»i nà y lo lắng rất chu đáo, còn chuẩn bị cả háºu sá»± cho hắn.
Gã tráng hán thanh y nhìn hắn như nhìn má»™t ngưá»i đã chết, cÆ¡ hồ chợt cúi đầu vòng tay thi lá»….
Ngưá»i sống đối vá»›i ngưá»i chết chừng như luôn luôn đặc biệt tôn kÃnh, Tiểu Lôi cÅ©ng không thèm để ý tá»›i há», nằm bất động, chẳng khác gì má»™t ngưá»i chết.
Gã tráng hán áo xanh Ä‘i ra, cả ná»a canh giá» sau, lại khiêng má»™t cái quan tà i còn giở nắp và o, để bên cạnh.
Tại sao má»™t ngưá»i cần tá»›i hai cái quan tà i? Tiểu Lôi đương nhiên không thèm há»i há», má»™t quan tà i cÅ©ng tốt, hai quan tà i cÅ©ng tốt, có quan tà i cÅ©ng tốt, không có quan tà i cÅ©ng tốt, hắn không để ý tá»›i.
Lại ná»a canh giá» sau, Bạch y thiếu phụ đó tá»± nhiên bước và o, đứng ở đầu giưá»ng nhìn hắn, Tiểu Lôi nhắm mắt.
Bạch y thiếu phụ nói :
- Quan tà i đã chuẩn bị xong, tuy đóng tạm bợ không kiêu sa cho lắm, nhưng cũng tốt hơn là không có.
Tiểu Lôi không nói gì.
Bạch y thiếu phụ lại nói :
- Không biết ngươi có thể tá»± nằm và o quan tà i, để sau nà y khi ngươi chết, tránh không cần phải có ngưá»i khiêng ngươi.
Bà ta nhìn Tiểu Lôi chằm chằm, chừng như hy vá»ng Tiểu Lôi nổi giáºn vùng lên liá»u mạng vá»›i bà ta.
Ai biết được Tiểu Lôi tự nhiên lại đứng lên, tự nằm và o quan tà i, trên mặt không có chút biểu tình gì, bạch y thiếu phụ cơ hồ thất thần.
Một hồi lâu sau, bà ta mới thở dà i nhè nhẹ :
- Chúng ta trước đây chưa gặp lần nà o, không nghÄ© được hiện tại lại chết chung má»™t chá»—, đây chắc cÅ©ng có thể gá»i là duyên phần.
Bà ta tá»± nhiên cÅ©ng ngã ngưá»i trong cái quan tà i thứ hai, Tiểu Lôi cÅ©ng tá»± nhiên không thèm há»i, chỉ trong tâm hắn thấy kỳ quái, không biết bà ta Ä‘ang là m trò gì.
Bạch y thiếu phụ nằm thẳng trong quan tà i, cũng nhắm mắt giống như đang chỠchết.
Lại một hồi lâu sau, bà ta chợt thở dại, thốt :
- Ngươi biết ta nghĩ gì không?
Bà ta cơ hồ biết rất rõ Tiểu Lôi không muốn mở miệng, cho nên cũng tự đáp :
- Ta Ä‘ang nghÄ©, ngưá»i ta nếu thấy hai chúng ta chết như vầy, có lẽ cÅ©ng nghÄ© chúng ta tá»± tá» vì tình.
Tiểu Lôi chung quy cÅ©ng mở miệng, hắn chung quy chịu đựng không nổi, phải há»i :
- Tại sao bà lại muốn chết chung chỗ với tôi?
Bạch y thiếu phụ kể.
Bà ta đã hại ngưá»i ta, lại nói ngưá»i ta hại bà ta. Tiểu Lôi không biết nói gì.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- Ngươi biết tại sao ta lại nói ngươi hại ta không?
Tiểu Lôi đáp :
- Không biết.
Bạch y thiếu phụ thốt :
- Bởi vì nếu ngươi chịu giết hai ngưá»i kia cho ta, ta vốn không thể chết.
Tiểu Lôi nhướng mà y, há»i :
- Hai ngưá»i kia muốn giết bà ?
Bạch y thiếu phụ thở dà i, thốt :
- Không chỉ muốn giết ta, có lẽ còn có thể cắt ta thà nh trăm mảnh, cho nên ta thà chết trước.
Tiểu Lôi nói :
- Cho nên bà mới nằm trong quan tà i.
Bạch y thiếu phụ thốt :
- Bởi vì ta cũng đang chỠchết, đợi cho chúng đến, ta chết trước.
Bà ta mỉm cưá»i, nụ cưá»i rất thê lương, lại nói tiếp :
- Ta cho dù có chết rồi, bá»n há» thế nà o cÅ©ng lôi ta khá»i quan tà i, nhưng ta chung quy cÅ©ng được chết trong quan tà i.
Những câu nói cá»§a bà ta, cÆ¡ hồ hai ngưá»i đó hình dung rất hung ác, tà n khốc, vô luáºn là ai nghe bà ta nói, cÅ©ng không thể có hảo cảm vá»›i hai ngưá»i đó.
Tiểu Lôi lạnh lùng thốt :
- Bà có nhiá»u chá»— để chết, tại sao lại nhất định phải đến đây chết?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Bởi vì ta vốn nghÄ© ở đây có ngưá»i có thể cứu ta.
Tiểu Lôi há»i :
- Ai?
Bạch y thiếu phụ đáp :
- Äinh TÃ n Diá»…m.
Tiểu Lôi “ồ†má»™t tiếng như rất quen thuá»™c vá»›i cái tên nà y, có vẻ kỳ quái phi thưá»ng.
Bạch y thiếu phụ lại nói :
- Khi ta đến, nà ng đã đi rồi, cho nên ta nghĩ nà ng đã giao thác chỗ nà y cho ngươi.
Tiểu Lôi buồn bã thốt :
- Bà lầm rồi, ta không biết nà ng ta tháºt đã Ä‘i rồi.
Hắn nói “tháºt†đặc biệt phảng phất như nữ nhân đó âm hồn bất tán, chừng như vÄ©nh viá»…n không tha cho hắn Ä‘i.
Hắn cho dù có tin rằng Äinh Tà n Diá»…m tuyệt vá»ng bá» Ä‘i, nà ng đã Ä‘i đâu?
Äiá»u nà y vÄ©nh viá»…n là má»™t câu há»i bà ẩn.
Nhưng hắn tin rằng, má»™t nữ nhân như Äinh Tà n Diá»…m, vô luáºn có Ä‘i tá»›i thiên nhai hải giác cÅ©ng có thể tá»± chiếu cố lấy mình. Bởi vì trong tâm tư cá»§a nà ng ta, trừ nà ng ra, căn bản không còn ai tồn tại.
Bạch y thiếu phụ đột nhiên ngồi dáºy trong quan tà i, há»i :
- Ngươi là ngưá»i gì cá»§a Äinh Tà n Diá»…m?
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm đáp :
- Tôi không phải là ngưá»i cá»§a nà ng ta.
Bạch y thiếu phụ há»i :
- á»’? Váºy sao ngươi lại ở đây?
Tiểu Lôi vẫn nằm bất động, mắt nhắm chặt như má»™t thi thể. Nhưng hắn thở dà i, bất quá cÅ©ng như ngưá»i chết, hắn không thÃch hồi đáp gì hết, cÅ©ng không muốn hồi đáp.
Trầm mặc, trải qua má»™t thá»i gian trầm mặc khá lâu, không có má»™t hÆ¡i thở mạnh, không có má»™t tiếng động.
Tiểu Lôi không cần phải tá»± cắn mình, tá»± biết mình còn sống, bởi vì hắn còn nghe hÆ¡i thở cá»§a chÃnh mình, ngưá»i chết không thể thở.
Nhưng tiếng hô hấp trong quan tà i kế bên hoà n toà n không còn, bà ta đã chết rồi sao?
Tiểu Lôi ngồi dáºy thò đầu nhìn sang, phát hiện quan tà i trống không.
* * * * *
Tiểu hầu gia Ä‘i ra từ hẽm sư tá» Hồ Äồng, còn chưa xa con hẽm mấy, ngừng tại cá»— xa mã hoa lệ. Gã bước nặng ná» tá»›i, mở mà n xe bước và o, bên trong có má»™t ngưá»i đà n bà .
Là Bạch y thiếu phụ.
Bạch y thiếu phụ há»i gấp :
- Ngươi đã gặp Long Tứ?
Tiểu hầu gia thần sắc ngưng trá»ng, gáºt gáºt đầu. Cá»— xe chạy trên con đưá»ng xấu, lắc lư dữ dá»™i.
Trầm mặc.
Bạch y thiếu phụ len lén nhìn thần sắc của tiểu hầu gia, chợt thốt :
- Ta xuống xe đây.
Tiểu hầu gia không ngăn chặn, Bạch y thiếu phụ vừa giở mà n định nhảy xuống, đột nhiên bị gã nắm tay lại, nắm tháºt chặt.
Bạch y thiếu phụ la một tiếng thất thanh :
- A...
Tiểu hầu gia giáºn dữ thốt :
- Nói cho ta biết tại sao ngươi gặp tên hỠLôi mà không hạ thủ?
Bạch y thiếu phụ mỉm cưá»i, đáp :
- Nếu ngươi quả tháºt thÃch Tiêm Tiêm cô nương, phải để há» Lôi sống, nếu không ngươi có thể mất nà ng.
Tiểu hầu gia thốt :
- Ta không tin.
Bạch y thiếu phụ nói :
- Ngươi bất tất phải tin ta, nhưng ngươi tất phải tin lá»i nói cá»§a Kim Xuyên.
Gã có lý do không tin tưởng Kim Xuyên, vì má»™t ngưá»i không được ăn bồ đà o, toà n nói bồ đà o chua. Kim Xuyên nói cả cuá»™c Ä‘á»i Tiêm Tiêm chỉ yêu có má»™t ngưá»i, chÃnh là Tiểu Lôi, nhưng nà ng lại bị Tiểu Lôi ruồng bá».
Cho nên Tiêm Tiêm muốn báo phục, nà ng không do dự xà đầu và o lòng của tiểu hầu gia, cũng chỉ vì muốn báo phục sự tuyệt tình và phụ tâm của Tiểu Lôi. Nhưng nà ng vẫn chỉ yêu một mình Tiểu Lôi.
Tiểu hầu gia luôn luôn rất tự phụ, gã bằng và o gia thế, tướng mạo, và võ công, là m sao trong mắt Tiêm Tiêm lại không ở trên Tiểu Lôi được.
Trừ má»™t Ä‘iểm, bạch y thiếu phụ sau khi gặp đượcTiểu Lôi, nói hắn là má»™t ngưá»i không trá»ng cả tÃnh mạng mình.
Tiểu Lôi khiến cho Tiêm Tiêm khuynh tâm chỉ bằng một điểm nà y sao? Tiểu hầu gia tuyệt không tin, cho nên gã thân hà nh đi gặp Long Tứ.
Có lẽ gã không nên Ä‘i, nhưng vì để chứng tháºt lá»i nói cá»§a Kim Xuyên, gã không nhịn được phải gặp Long Tứ.
Hiện tại gã chung quy cÅ©ng biết, má»™t ngưá»i có thể là m cho Long Tứ kÃnh phục trong tâm, tuyệt đối xứng đáng là má»™t ngưá»i nữ nhân toà n tâm toà n ý yêu thương.
Bạch y thiếu phụ chưa bao giá» có nam nhân nà o yêu thương, cÅ©ng chưa bao giá» yêu thương nam nhân nà o, bà ta chỉ biết giết ngưá»i, bất quản là nam nhân hay nữ nhân, sở dÄ© váºy bà ta có cái ngoại hiệu Lãnh Huyết Quan Âm.
Bà ta nháºn lá»i tiểu hầu gia giao phó Ä‘i Ä‘iá»u tra trong khi gã Ä‘i gặp Long Tứ, phán Ä‘oán ngưá»i cầm giữ Tiểu Lôi là Äinh Tà n Diá»…m. Quả nhiên không ngoà i sở liệu, khi bà ta tìm đến nÆ¡i, phát hiện Äinh Tà n Diá»…m và Äinh Äinh không còn ở đó nữa, chỉ còn có Tiểu Lôi nằm trên giưá»ng.
Tiểu Lôi lúc đó nằm hôn mê, bà ta vốn có thể nắm lấy cơ hội để ra tay, nhưng bà ta không hạ thủ. Lãnh Huyết Quan Âm bình sinh sát nhân không bao giỠdo dự, không vu tâm bất nhẫn, nhưng bà ta lại bỠqua cơ hội xuất thủ dễ dà ng đó.
Äây chÃnh là vì sao tiểu hầu gia ưu lá»±, Lãnh Huyết Quan Âm đối vá»›i Tiểu Lôi còn hạ thá»§ lưu tình, chứng tá» hắn trong lòng cá»§a Tiêm Tiêm chiếm má»™t địa vị ra sao.
Tiểu hầu gia thưá»ng không bị phiá»n não kÃch động, hiện tại gã đã có phiá»n não.
* * * * *
Tiêm Tiêm không còn cúi đầu.
Dung nhan cá»§a nà ng sáng ngá»i, trên mặt nở má»™t nụ cưá»i tươi tắn, hiện tại nà ng không những cải biến váºn mệnh cá»§a chÃnh mình, còn Ä‘iá»u khiển váºn mệnh cá»§a kẻ khác, đây là má»™t sá»± tháºt không thể phá»§ nháºn được.
ChÃnh tiểu hầu gia cÅ©ng nằm trong lòng bà n tay cá»§a nà ng.
* * * * *
Äêm khuya tÄ©nh mịch.
Hẽm Hồ Äồng thiết sư tá» tÄ©nh mịch.
Trong chÃnh đưá»ng tiêu cục, Long Tứ và Âu Dương Cấp ngồi đối diện, hai ngưá»i thần tình ngưng trá»ng, không biết há» uống vì tráng đảm hay mượn rượu để ưu sầu?
Nhiá»u cao thá»§ khôi ngô hùng dÅ©ng đứng ká» lão già bệnh hoạn, má»—i ngưá»i tay cầm binh khÃ, sẵn sà ng ra tráºn, tăng gia không khà khẩn trương trầm uất.
Tổng quản phiêu cục Chữ Bưu đi nhanh và o, chấp tay hà nh lễ, thốt :
- Tổng phiên đầu, má»i việc ông giao phó đã được sắp xếp.
Long Tứ hÆ¡i cúi đầu, há»i :
- Còn bao nhiêu ngưá»i ở lại?
Chữ Bưu đáp :
- Ngoại trừ đám gia quyến, còn lại tất cả Ä‘á»u tá»± nguyện ở lại.
Long Tứ lại há»i :
- Ngươi không nói cho hỠrõ sao?
Chữ Bưu nói lớn :
- Há» nguyện cùng tổng tiêu đầu cá»™ng sinh tá».
Long Tứ thốt :
- Tốt.
Lão chợt đứng dáºy, nhãn quang quét và o mặt từng ngưá»i, thở dà i thốt :
- Ôi, các huynh đệ tuy có hảo ý, nhưng ta không thể để liên lụy má»i ngưá»i...
Âu Dương Cấp Ä‘áºp bà n hét lá»›n :
- Huyết VÅ© Môn đến đây, là má»™t chuyện rất hay, tối nay má»i ân oán phải được thanh toán.
Long Tứ nhướng mà y, thốt :
- Huyết Vũ Môn thình lình đại cỠlai phạm, Hùng Phi, Trình Thanh, Ngô Cương ba vị trấn đầu có lẽ không vỠkịp, chỉ bằng và o lực lượng hai chúng ta, ứng phó với cục diện tối nay, chỉ sợ rằng...
Lão ta quả tháºt đã già , không còn hà o khà đương niên ngà y nà o.
Âu Dương Cấp minh bạch ý tứ của lão, tịnh không muốn che giấu, nhưng bất nhẫn đứng nhìn cảnh hạ thủ đồ sát xảy ra.
Tác phong cá»§a Huyết VÅ© Môn cản táºn sát tuyệt, trên giang hồ còn ai không biết.
Âu Dương Cấp không nói nữa, nâng chén uống.
Cả đại sảnh chìm trong trầm tịch, đột nhiên bên ngoà i liên tiếp có nhiá»u tiếng la thảm.
Long Tứ biến sắc, trầm trầm thốt :
- Äến rồi.
Má»™t ngưá»i nhanh nhẹn dâng cho lão cây văn tứ trưá»ng thương, tay lão tiếp thương, tay Âu Dương Cấp cÅ©ng cầm ô sao tiên, phóng ra ngoà i.
Long Tứ gá»i gấp :
- Âu Dương...
Nhưng lão gá»i không kịp, Âu Dương Cấp đã phi thân ra tá»›i bên ngoà i. HÆ¡n hai mươi thân thá»§ Ä‘ang động thá»§, nhiá»u ngưá»i đã ngã gục, không thể ngăn cháºn hai ngưá»i tiến tá»›i.
Hai ngưá»i nà y, là Diêm La Tản, và Diêm La Äao.
Bá»n chúng vừa nhà o tá»›i sảnh đưá»ng, Âu Dương Cấp trụ chân hươi ô sà o tiên nhắm Diêm La Äao quáºt tá»›i. Uy lá»±c cá»§a ngá»n trưá»ng tiên giống như con độc xà quấn quanh thân Ä‘ao, song phương trừng mắt nhìn nhau.
Diêm La Tản chá»›p thá»i cÆ¡ tấn công, xoay dù nhắm ngay đầu Âu Dương Cấp đâm tá»›i, nhưng gặp phải mÅ©i thương cá»§a Long Tứ vừa ra tá»›i chặn đứng, giải trừ thế giáp công uy hiếp Âu Dương Cấp.
Diêm La Tản cưá»i cuồng dại :
- Long Tứ, tối nay cái chết cá»§a bá»n ngươi đã được định liệu.
Long Tứ biết đối phương tuyệt không chỉ có hai ngưá»i, bá»n chúng chỉ bất quá thị tráºn đầu, ngưá»i cá»§a Huyết VÅ© Môn tất ẩn trong bóng tối phát động.
Äịch ở trong tối, rõ rà ng không có cách nà o canh phòng. Long Tứ không sợ hai tên nà y, nhưng lại không có cách nà o biết bên trên còn có nhân váºt nà o tiếp viện.
Trưá»ng thương cá»§a lão nhanh nhẹn trá»±c bức Diêm La Tản, hét lá»›n :
- Bằng và o hai ngươi còn Ãt quá, bao nhiêu kẻ đến đây thỉnh xuất lai phô bà y lá»±c lượng.
Diêm La Tản cưá»i cuồng dại :
- Giết gà không cần dùng Ä‘ao, bá»n ngươi chắc cÅ©ng biết Ä‘iá»u nà y.
Thiết tản trầm trá»ng, nhưng trong bóng tối nằm trong tay cá»§a lão tương tợ như má»™t cây dù giấy dầu nhẹ hổng, không cần dùng táºn lá»±c huy động.
Song phương triển khai chiêu thức hiểm độc, không biết từ đâu chợt phát ra má»™t trà ng cưá»i âm trầm quá»· mị, khá»§ng khiếp vô cùng.
Trà ng cưá»i lanh lảnh, tiếp theo là má»™t thanh âm khà n khà n :
- NgÅ© Ä‘iện Diêm La danh trấn võ lâm đã lâu, không ngá» cà ng ngà y lại cà ng thất vá»ng.
Má»™t thanh âm hùng hồn khác tiếp lá»i :
- Nhưng thiếu mất ba ngưá»i, còn lại hai tên không ra gì.
May mắn bóng đêm tăm tối che Ä‘áºy khuôn mặt đỠá»ng cá»§a Diêm La Tản và Diêm La Äao. Bá»n chúng nghe những lá»i chê bai nà y, quả nhiên tấn công mạnh bạo hÆ¡n, toà n lá»±c tấn công Long Tứ và Âu Dương Cấp.
Các tiêu sư Ä‘i xung quanh không thể xuất thá»§, chỉ đứng bên ngoà i trợ tráºn, trợ uy.
Thanh âm khà n khà n lại cất lên :
- Nhiệt náo quá, bá»n ta nên nhanh chóng kết thúc tấn tuồng.
Thanh âm hùng hồn thốt :
- ÄÆ°á»£c, đệ trước? Hay huynh trước?
Thanh âm khà n khà n cưá»i nói :
- Trưởng ấu hữu tá»±, đương nhiên má»i huynh trước.
â€œÄÆ°á»£câ€, trên nóc chợt có má»™t bóng Ä‘en bay xuống như đại bà n xòe cánh, như từ trên mây giáng xuống. Hắc ảnh chưa xuống tá»›i đất, hai tay áo nhất tá» phần pháºt phất ra, má»™t đám hà n quang bắn thẳng tá»›i.
Long Tứ kinh hãi la lớn :
- Äoạt mệnh kim tiá»n...
Nhưng lá»i cảnh cáo cá»§a lão không tá»›i kịp, những tiếng la thảm đồng loạt vang lên, lại có nhiá»u ngưá»i ngã gục.
Trong Huyết VÅ© Môn có hai đại cao thá»§ ám khÃ, Nam Tiá»n Bắc Sa. Äoạt Mệnh Kim Tiá»n Nam Cung Lương quả nhiên danh bất hư truyá»n, thá»§ pháp mãn thiên hoa vÅ© đó, tiá»n vô hư phát, má»™t khi xuất thá»§ đã lấy mạng cả chục tiêu sư.
Long Tứ vừa kinh hãi vừa phẫn ná»™, toà n thân huyết dịch bùng cháy, má»™t thương bức lui Diêm La Tản, nhắm Nam Cung Lương bá»™c phát, hét lá»›n mở đưá»ng :
- Ãm tiá»…n giết ngưá»i không phải là chân chÃnh.
Mũi thương lôi đình đâm tới như vạn quân của lão lại đâm và o chỗ không vì Nam Cung Lương đã phi thân như chớp lên mái nhà .
Nam Cung Lương cưá»i thốt :
- Long Tứ, ngươi quả là cô láºu quả văn, ta không bao giá» dùng ám tiá»…n, chỉ dùng...
Long Tứ ná»™ há»a công tâm, đỠthân phóng lên. Nhưng chân vừa chạm mái ngói, chợt có má»™t cÆ¡n gió lạnh lướt qua mặt, trong gió cuốn theo má»™t nắm thiết sa.
Quả nhiên Nam Tiá»n Bắc Sa cùng xuất thá»§, chÃnh là Äá»™c Sa Thá»§ Ngụy Kỳ.
Long Tứ bị đột kÃch, kinh hãi, cảm giác cả khuôn mặt bị đâm thá»§ng Ä‘au đớn, toà n thân ngã ngá»a rÆ¡i xuống.
Âu Dương Cấp thất kinh, la to :
- Tứ gia...
Gã ráng phóng gấp qua để cứu Long Tứ gia, sÆ¡ hở trong chốc lát, thanh Ä‘ao cá»§a Diêm La Äao cướp thá»i cÆ¡ chém xuống, bà n tay cầm trưá»ng tiên bị chém đứt đến táºn cùi chõ.
Nhưng gã chừng như không cảm thấy Ä‘au đớn, cho tá»›i khi giÆ¡ bà n tay bị chặt đứt ra định đỡ ngưá»i cá»§a Long Tứ, lúc đó má»›i phát giác, má»™t tay còn lại không thể đón thân ngưá»i Long Tứ, cả hai ngã xuống chung má»™t chá»—, ngã xuống thà nh má»™t đống.
Nam Tiá»n Bắc Sa song song hạ mình xuống đất, xuất thá»§ bất lưu tình, Ä‘oạt mệnh kim tiá»n và độc sa hướng các tiêu sư bay tá»›i, triển khai đồ sát.
Diêm La Äao xông và o đại sảnh, Diêm La Tản phóng tá»›i chá»— Long Tứ và Âu Dương Cấp té xuống, giÆ¡ dù chuẩn bị hạ thá»§, chợt có má»™t bóng ngưá»i từ ngoà i tưá»ng bay và o.
Ngưá»i nà y chiêu đầu tiên đã nặng tay, đánh mạnh xuống đầu Diêm La Tản, Diêm La Tản bất ngá» không để ý, bị trúng má»™t quyá»n mạnh bạo.
Quyá»n thế quá mãnh liệt, cả hai ngưá»i Ä‘á»u lảo đảo thối lui, Diêm La Tản chưa đứng vững đã Ä‘oán đúng đối phương là ai, má»™t kẻ không sợ chết, Diêm La Tản đã từng gặp qua, là Tiểu Lôi.
Không sai, ngưá»i nà y là Tiểu Lôi, hắn đánh Diêm La Tản, lao toà n thân phóng hai quyá»n xuất thá»§ như Ä‘iện chá»›p khai trừ công phu cá»§a đối phương.
Diêm La Tản nhảy dựng lên, hét lớn :
- Hắn là Long Ngũ.
Nam Cung Lương và Ngụy Kỳ láºp tức quay mình, cùng Diêm La Tản đứng thà nh hình chữ “phẩm†bao vây Tiểu Lôi ở giữa.
Diêm La Tản vừa khi thấy bá»n há», tinh thần hăng hái trở lại, phấn chấn cưá»i cuồng dại :
- Long NgÅ©, ngươi có thể đến đây quả tháºt rất tốt, bá»n ta khá»i cần Ä‘i tìm ngươi.
Tiểu Lôi thấp thoáng thấy Long Tứ và Âu Dương Cấp cả hai Ä‘á»u bị thương trầm trá»ng, có cảm giác như mÅ©i Ä‘ao Ä‘ang phanh xé trái tim, nhưng không có thá»i gian để cứu bá»n há», cưá»ng địch Ä‘ang ở trước mắt, hắn trừ việc liá»u mạng trước, không còn cách nà o khác.
Chuyện nà y cÅ©ng tốt vá»›i hắn quá rồi, có thể vì Long NgÅ© mà liá»u mạng so vá»›i chết vì ăn hai chén cÆ¡m có độc cá»§a bạch y thiếu phụ kia, quả là tốt hÆ¡n nhiá»u.
Sinh mệnh là quý báu nhất, má»™t ngưá»i không còn sợ chết, trên thế gian nà y không có chuyện gì sợ sệt.
Tiểu Lôi Ä‘iá»m nhiên cưá»i má»™t tiếng :
- Không sai, có lẽ ta đến trễ một bước, nhưng ta cũng đã đến.
Diêm La Tản tịnh không động thá»§, liếc vá» phÃa Nam Cung Lương và Ngụy Kỳ má»™t cái, đột nhiên lui lại :
- Nhị vị, tiểu tỠnà y xin giao cho nhị vị.
Ngụy Kỳ giá»ng khà n khà n, há»i :
- Nam Cung huynh, lần nà y huynh xem đệ ra tay trước?
Nam Cung Lương cưá»i thốt :
- ÄÆ°á»£c.
Vai Ngụy Kỳ vừa nhÃch động, chưa kịp xuất thá»§, chợt la lên má»™t tiếng thảm thiết, song thá»§ ôm mặt ngã xuống đất, lăn lá»™n gà o thét, kêu la bi ai :
- Mắt của ta...
Chuyện nà y xảy ra quá đột ngá»™t khiến bá»n chúng kinh hãi, ngạc nhiên nhìn nhau.
Vừa lúc bá»n chúng kinh hồn bạt vÃa, trên đầu tưá»ng xuất hiện má»™t ngưá»i.
Bóng đêm mông lung, ngưá»i đó quần áo lại trắng toát, chÃnh là bạch y thiếu phụ Lãnh Huyết Quan Âm.
Nam Cung Lương cả kinh, thất thanh la :
- Ngưá»i đến có phải là Lãnh Huyết Quan Âm?
Lãnh Huyết Quan Âm lạnh lùng thốt :
- Nhãn lá»±c cá»§a ngươi tÃnh ra cÅ©ng còn sáng, không nháºn lầm ta thà nh Äinh Tà n Diá»…m.
Hai nữ nhân phiá»n hà nhất chÃnh là Lãnh Huyết Quan Âm và Äinh Tà n Diá»…m, cả hai lại váºn toà n y phục trắng.
Tiểu Lôi lần đầu tiên thấy đằng sau lưng Lãnh Huyết Quan Âm, hắn ngá»™ nháºn bà ta là Äinh Tà n Diá»…m.
Nam Cung Lương đối với nữ nhân nà y có vẻ cố kỵ, nhưng vẫn không nhịn được, phẫn nộ thốt :
- Chúng ta đó giỠnước sông không phạm nước giếng, tại sao bà lại hạ độc thủ với Ngụy Kỳ?
Lãnh Huyết Quan Âm phi thân xuống, chỉ Tiểu Lôi thốt :
- Nhưng bá»n ngươi phạm tá»›i hắn.
Nam Cung Lương há»i :
- Ngươi? nà y có liên quan gì tới bà ?
Lãnh Huyết Quan Âm lạnh lùng hét :
- Quan hệ có lẽ rất lớn.
Tiểu Lôi tịnh không lãnh tình cảm cá»§a bà ta, tháºm chà không dám lãnh tình cảm cá»§a loại nữ nhân như váºy, hắn gặp được Äinh Tà n Diá»…m, đã nhức đầu vạn phần, tuyệt không muốn tái ngá»™ má»™t Äinh Tà n Diá»…m thứ hai.
Tiểu Lôi nhịn không được, than :
- Ôi, tại sao bà cũng như âm hồn bất tán...
Diêm La Tản không đứng yên, vừa lúc Lãnh Huyết Quan Âm hồi đáp, phân tâm một phần, lão chớp ngay cơ hội xuất kỳ bất ý bung dù công tới.
Lãnh Huyết Quan Âm động cÅ©ng không động, những ngón tay thon thả Ä‘iá»u khiển hai vuông vải lạnh buốt bắn ra.
Cây dù sắt cá»§a Diêm La Tản, chuyên phá các môn các phái ám khÃ, những tưởng đêm nay gặp được Lãnh Huyết Quan Âm tất là m cho lão trở thà nh má»™t anh hùng, nhưng không có chút cÆ¡ há»™i.
Chỉ trách lão quá vói cao, ráng tấn công thình lình, đợi đến khi lão kinh hãi phát giác, hai đạo hà n quang đã ghim và o nhãn tiá»n cá»§a lão, căn bản không có cách nà o chống đỡ nổi.
Chỉ nghe lão gà o rống thê thảm giống hệt Ngụy Kỳ, lăn lộn vòng vòng dưới đất, kêu gà o bi thống.
Diêm La Äao vừa ra khá»i chánh đưá»ng, táºn mắt chứng kiến cảnh đó, thất kinh, giáºn dữ thét :
- Nam Cung huynh, ngươi chỉ đứng coi nhiệt náo thôi à ?
Nói chưa dứt lá»i y đã hoà nh Ä‘ao nhắm hướng Lãnh Huyết Quan Âm bá»™c phát.
Nhưng chưa đợi tá»›i Lãnh Huyết Quan Âm xuất thá»§, Tiểu Lôi đã phát động đón đỡ trước, nghênh diện phóng mình vá» phÃa Diêm La Äao, Ä‘ao quang sáng nhoáng, thanh thế kinh ngưá»i, không ngá» Tiểu Lôi lại lao mình tá»›i như váºy.
Tiểu Lôi tuy không trá»ng sinh mạng, nhưng cÅ©ng không muốn dùng máu thịt để đỡ Ä‘ao. Hắn nhanh như chá»›p xông và o lưới Ä‘ao, lại chuyển mình má»™t cái, vòng tay ôm chặt thân hình Diêm La Äao, hoà n toà n không giống hai cao thá»§ trao chiêu, lại giống hai tên đại hán cục mịch đánh lá»™n.
Nhưng song thá»§ cá»§a Tiểu Lôi như đồng thiết nắm chặt, là m cho Diêm La Äao vùng vẫy Ä‘iên cuồng cÅ©ng không thoát.
Nam Cung Lương động xuẩn dục, len lén nhìn Lãnh Huyết Quan Âm, chung quy vẫn còn chưa dám xuất thủ.
Vòng tay cá»§a Tiểu Lôi vẫn tiếp tục ôm chặt, Diêm La Äao gồng mình, gân xanh gân đỠlồ lá»™, cÅ©ng không thể tránh thoát...
Lúc đó trên tưá»ng chợt xuất hiện vô số bóng ngưá»i, Lãnh Huyết Quan Âm quay đầu nhìn má»™t cái là m cho ai cÅ©ng kinh hồn.
Tá»±a như bà là má»™t nữ sát tinh, má»™t cái nhìn có thể là m ngưá»i ta giáºt mình quên mất chuyện cần là m.
Bóng đêm mông lung không là m má» nhãn lá»±c cá»§a bà , đám ngưá»i nà y váºn y phục in hình khô lâu vốn toà n là thị vệ tùy thân cá»§a Huyết VÅ© Môn.
Bá» ngoà i cá»§a bá»n chúng tháºt quái dị, y phục Ä‘en tuyá»n, vẽ bá»™ xương ngưá»i trắng toát, trên mặt Ä‘eo mặt nạ khô lâu, nhìn tưởng như những bá»™ xương má»›i bò lên từ má»™ phần lên là m cho ai ai cÅ©ng rùng mình dá»±ng tóc gáy.
Không tưởng được Huyết VÅ© Môn Lệnh Chá»§ Tư Äồ Lệnh, tối nay lại thân chinh xuất mã.
Nam Cung Lương đợi tá»›i lúc bà ta thất thần phân tâm, chợt phất hai tay áo nhất tá», mưá»i hai Ä‘oạt mạng kim tiá»n cùng má»™t lúc bay ra.
Lãnh Huyết Quan Âm phát giác ra thì không còn cách tránh khá»i, chùn chân hạ mình, Tiểu Lôi đột nhiên quăng cả ngưá»i Diêm La Äao sang, dùng thân thể gã là m cái má»™c che bà ta, mưá»i hai Ä‘oạt mạng kim tiá»n toà n bá»™ găm trên ngưá»i Diêm La Äao, gã đã bị bóp nghẹt gần tắt thở, cho nên không thấy Ä‘au đớn, cÅ©ng không gà o la thảm thiết, chỉ ngã gục xuống đất, chết má»™t cách thống khoái.
Lãnh Huyết Quan Âm vẫn còn kinh hồn run rẩy, quét hai mắt nhìn Nam Cung Lương, trầm trầm thốt lạnh :
- Ngươi chắc cÅ©ng hiểu thấu háºu quả cá»§a chuyện ngươi là m chứ?
Nam Cung Lương lạnh run trong tâm, lạnh từ đầu cho tới chân.
Hắn miá»…n cưỡng phát má»™t tiếng cưá»i khổ, chỉ vừa chuẩn bị hô thảm, chợt nghe trên đầu tưá»ng có tiếng ngưá»i há»i :
- HỠLôi chết chưa?
Tiểu Lôi đáp :
- Ta vẫn còn sống.
Ngưá»i trên đầu tưá»ng thốt :
- Nam Cung Lương, Môn chá»§ có lệnh, tha cho hắn má»™t con đưá»ng sống.
Nam Cung Lương thở phà o nắm lấy cÆ¡ há»™i rá»i khá»i đấu trưá»ng, gấp rút vòng hai tay hướng tá»›i Lãnh Huyết Quan Âm :
- Tại hạ không thể phụng bồi.
Nói xong gã phóng mình vá» phÃa đầu tưá»ng.
Lãnh Huyết Quan Âm trầm giá»ng :
- Äâu chỉ đơn giản như váºy.
Nói chưa dứt lá»i, bà giÆ¡ tay tung ra vô số độc châm, Nam Cung Lương tuy có đỠphòng, chỉ đáng tiếc vặn mình phi thân cÅ©ng không thể tránh khá»i vô số mÅ©i độc châm bắn và o ngưá»i hắn, hô thảm má»™t tiếng, thân hình rá»›t thẳng xuống bên ngoà i tưá»ng.
Lãnh Huyết Quan Âm tưởng rằng bá»n ngưá»i trên đầu tưá»ng tất nhiên sẽ ùa xuống tấn công, bà nhanh nhẹn chuẩn bị nghênh đón. Nhưng ngoà i ý liệu cá»§a bà , đám ngưá»i đó không nhúc nhÃch.
Bên ngoà i hẽm Hồ Äồng thiết sư tá», trong bóng tối có hai ngưá»i đứng, bá»n há» vẫn duy trì sá»± im lặng từ trước tá»›i giá».
Nhiá»u khô lâu y nhân phóng vá» phÃa há», má»™t ngưá»i bước lên vòng tay thi lá»…, thốt :
- Hồi bẩm Môn chủ, hỠLôi vẫn còn sống.
Hai ngưá»i trong bóng tối, có má»™t ngưá»i là Tư Äồ Lệnh. Tư Äồ Lệnh cưá»i thốt :
- Tốt, chuyện giao dịch nà y đã hoà n thà nh.
Trong bóng tối lại có ngưá»i khác nói :
- Ná»™i trong ba ngà y, ta sẽ phái ngưá»i Ä‘em ngá»c như ý phụng thượng.
Tư Äồ Lệnh nói :
- Nhất ngôn vị định.
Y không há»i ai sống ai chết, dẫn đám thá»§ hạ nghênh ngang Ä‘i ra.
Trong bóng tối còn má»™t ngưá»i ở lại chá».
Lãnh Diện Quan Âm đột nhiên từ trong hẽm phóng ra, gã láºp tức nghênh xuất, há»i gấp :
- HỠLôi còn chưa chết?
Lãnh Huyết Quan Âm đáp :
- Hắn không chịu chết, nhưng ta còn không hiểu, Tư Äồ Lệnh sao lại để ngươi thuyết phục?
Ngưá»i đó Ä‘iá»m đạm đáp :
- Bá»n ta đã là m má»™t chuyến giao dịch.
Lãnh Huyết Quan Âm ngạc nhiên há»i :
- Giao dịch gì?
Ngưá»i đó đáp :
- Dùng viên bảo ngá»c như ý gia truyá»n cá»§a ta đánh đổi tÃnh mạng cá»§a há» Lôi.
Lãnh Huyết Quan Âm thốt :
- á»’? Cái giá đó không phải là nhá», có lẽ hắn cÅ©ng không tin mạng sống cá»§a hắn đáng giá như váºy.
Ngưá»i đó thốt :
- Äối vá»›i ta rất xứng.
Trong bóng đêm xuất hiện má»™t cá»— xa mã hoa lệ, hai ngưá»i leo lên xe, Ä‘i nhanh.
Äêm, cà ng thâm trầm, cà ng tÄ©nh mịch.
* * * * *
Äêm đã khuya. Trong tiêu cục ngổn ngang xác chết, hai ba chục thi thể dưới đất, ngưá»i sống không còn bao nhiêu.
Long Tứ ná»a chết không thể gá»i là sống, chỉ còn má»™t hÆ¡i thở yếu á»›t.
Âu Dương Cấp cụt mất má»™t tay, nhưng hắn vẫn bảo toà n sinh mạng, miá»…n cưỡng gồng mình ngồi dáºy.
Tiểu Lôi ôm ngưá»i Long Tứ, lệ nóng ngấn trên mắt, thốt :
- Äệ đã đến trá»…, đệ đã đến trá»….
HÆ¡i thở Long Tứ má»ng manh như sợi tÆ¡, nhưng trên mặt hiển lá»™ ý tứ vui mừng mãn nguyện, nói :
- Äệ chung quy cÅ©ng đã đến, huynh rất mãn nguyện.
Tiểu Lôi hối háºn :
- Äệ đáng lẽ phải nên Ä‘i trước má»™t ngà y, đến sá»›m hÆ¡n...
Long Tứ cưá»i khổ :
- Hảo huynh đệ, chỉ cần đệ tới, huynh đã rất mãn ý, cho dù ta có chết, rồi đệ mới đến, cũng vẫn là đã đến... Chúng ta là hảo huynh đệ phải không?
Tiểu Lôi gáºt gáºt đầu :
- Äúng, huynh là Long Tứ, đệ là Long NgÅ©...
Long Tứ cưá»i lá»›n :
- Chúng ta là hảo huynh đệ, ha ha...
Tiếng cưá»i dần dần suy nhược, cuối cùng chấm dứt hoà n toà n.
Long Tứ đã chết, lão chết một cách an tâm đắc ý, trên mặt còn lộ vẻ hân hoan vui mừng.
Tiểu Lôi không thể dằn lòng, phủ phục trên thi thể khóc rống :
- Äại ca nói đúng...
Âu Dương Cấp không há»— là má»™t hán tá» dÅ©ng cảm, gã không để rÆ¡i má»™t giá»t lệ, Ä‘iá»m đạm thốt :
- Lôi lão đệ, Tứ gia cùng đệ kết giao bằng hữu, chung quy không nhìn lầm ngưá»i, chết cÅ©ng có thể ngáºm cưá»i.
Tiếng khóc cá»§a Tiểu Lôi chợt ngừng hẳn, đột nhiên há»i :
- Bá»n chúng là ngưá»i cá»§a Huyết VÅ© Môn?
Âu Dương Cấp gáºt gáºt đầu, không nói tiếng nà o.
Tiểu Lôi kÃch động :
- ÄÆ°á»£c, váºy là tôi có thể Ä‘i lùng bá»n chúng.
Âu Dương Cấp hoang mang thốt :
- Ngươi bất tất phải Ä‘i kiếm chúng, Tứ gia đợi ngươi bao lâu nay hy vá»ng ngươi vá» sá»›m, chỉ muốn cho ngươi biết má»™t ngưá»i...
Tiểu Lôi há»i gấp :
- Là ai? Là Tiêm Tiêm?
Âu Dương Cấp lắc đầu :
- Ngưá»i đó há»i vá» ngươi, hÆ¡n nữa cÅ©ng có má»™t ngưá»i đà n bà điá»u tra, chÃnh là ngưá»i đà n bà váºn y phục trắng hồi nãy.
Tiểu Lôi há»i :
- Là bà ta?
Âu Dương Cấp thốt :
- Ngưá»i Tứ gia hy vá»ng ngươi Ä‘i gặp không phải là bà ta.
Tiểu Lôi há»i tiếp :
- LÃ ai?
Âu Dương Cấp thốt :
- Là tiểu hầu gia.
Tiểu Lôi ngạc nhiên, há»i :
- á»’? Tại sao ông ta muốn tôi Ä‘i gặp ngưá»i đó?
Âu Dương Cấp lắc đầu. Gã chỉ nhá»› tiểu hầu gia ghé thăm Long Tứ, trước khi Ä‘i có nhắn: “Há» Lôi nếu có đến, hắn nhất định phải đến gặp taâ€.
Tiểu hầu gia sao lại muốn gặp Tiểu Lôi, Long Tứ cũng không biết, Âu Dương Cấp lại cà ng không rõ.
Nhưng há» biết, tiểu hầu gia là ngưá»i nên kết giao bằng hữu, lại không dá»… gì kết giao bằng hữu.
Trên thế gian, đáng quý nhất, không phải là ái tình, mà là hữu tình - hữu tình chân thà nh.
Bằng hữu chân chÃnh không có nhiá»u, chỉ cần có thể kết giao vá»›i má»™t ngưá»i, có chết cÅ©ng không hối tiếc, cho nên Long Tứ kết giao vá»›i Tiểu Lôi, tâm ý cá»§a lão đã mãn nguyện. Lão muốn Tiểu Lôi gặp tiểu hầu gia, có lẽ nghÄ© rằng bá»n há» có thể kết giao thà nh bằng hữu.
* * * * *
Trong lòng Tiểu Lôi đầy những tâm tình trầm thống không gì so sánh nổi, phụ giúp Âu Dương Cấp liệu lý việc tái dá»±ng lại tiêu cục, bá»n há» hai ngưá»i đã thà nh bằng hữu.
Âu Dương Cấp chợt nhá»› má»™t vấn Ä‘á», tại sao đêm đó Tư Äồ Lệnh đột nhiên ra lệnh rút binh tha cho Tiểu Lôi - chừa sinh lá»™?
Tiểu Lôi cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Hai ngà y nay tâm tình hắn quá sầu não, tịnh không gấp rút muốn đi gặp tiểu hầu gia.
Nhưng tiểu hầu gia lại phái ngưá»i gởi thiếp thỉnh Tiểu Lôi đến vương phá»§ sá»›m.
Tiểu Lôi bất định chá»§ ý, đến gặp Âu Dương Cấp há»i ý kiến.
Âu Dương Cấp xung phong dẫn đưá»ng :
- Äể ta dẫn ngươi Ä‘i.
Tiểu Lôi không còn cách cá»± tuyệt. Hắn tuy không tá»± nguyện gặp tiểu hầu gia, nhưng Long Tứ gia hy vá»ng hắn đến gặp ngưá»i nà y, hắn không thể không Ä‘i.
Hai ngưá»i cùng đến vương phá»§, tiểu hầu gia nghe báo láºp tức ra nghênh đón.
Tiểu Lôi đối vá»›i tiểu hầu gia, ấn tượng đầu tiên cá»§a hắn là ngưá»i nà y tịnh không thân máºt, hắn tưởng tượng nhất định tiểu hầu gia là má»™t công tá» không coi ai ra gì, kết quả phán Ä‘oán cá»§a hắn sai hoà n toà n.
Tiểu hầu gia đối vá»›i hắn kÃnh lá»… thượng khách, đặc biệt chuẩn bị rượu thịt, láºp yến tiệc chiêu đãi bá»n há».
Tá»u quá tam tuần, tiểu hầu gia chợt há»i :
- Tiểu đệ thà nh hôn ngà y mai, nhị vị có thể ở lại dự lễ không?
Tiểu Lôi nhìn Âu Dương Cấp một cái, đáp :
- Tôi phải đi tối nay.
Tiểu hầu gia há»i :
- Không thể lưu lại một hai ngà y?
Tiểu Lôi lắc đầu, Âu Dương Cấp bổ sung :
- Hắn muốn Ä‘i tìm má»™t ngưá»i gấp.
Tiểu hầu gia cưá»i há»i :
- Một hai ngà y cũng không thể đợi?
Tiểu Lôi lắc đầu. Âu Dương Cấp thốt :
- Nếu biết ở đâu, hắn hai canh giỠcũng không ở lại được.
Tiểu hầu gia thốt :
- Hiện tại chưa biết nÆ¡i hạ lạc, cầm chân má»™t hai ngà y cÅ©ng đâu có sao, Lôi huynh xin đừng hiá»m khÃ, Lôi huynh lưu lại, ngà y mai uống cùng tiểu đệ má»™t chén rượu mừng rồi Ä‘i cÅ©ng chưa muá»™n.
Tiểu Lôi khó có thể từ chối thịnh tình đó, miá»…n cưỡng đáp ứng. Tiểu hầu gia không động sắc mặt, nhưng trong tâm vui mừng, đây là má»™t quyết định trá»ng đại.
Gã biết rất rõ đây không phải là má»™t hà nh động thông minh, muốn tháºm chà lá»™ng xảo chÃnh mình, nhất định phải trải qua cuá»™c khảo nghiệm trá»ng đại nà y.
Vì gã rất tá»± phụ, muốn chứng minh má»™t chuyện, chứng minh Tiêm Tiêm vÄ©nh viá»…n chân chÃnh thuá»™c vá» gã.
* * * * *
Mới sáng sớm, vương phủ giăng đầy hoa đăng và giấy hồng, trong ngoà i nhộn nhịp.
Tiêm Tiêm cúi đầu.
Nà ng không biết tâm tình quá hưng phấn, hay là tâm sá»± nặng ná», nà ng chung quy cải biến mệnh váºn cá»§a chÃnh mình, hoà n thà nh nguyện vá»ng, biến giấc mÆ¡ thà nh sá»± tháºt.
Hôm nay, sắp trở thà nh thê tỠcủa tiểu hầu gia, nhưng tâm tình nà ng lại đầy mâu thuẫn.
Kim Xuyên nói không sai, Ä‘á»i nà ng chỉ yêu má»™t ngưá»i, Tiểu Lôi.
Tiểu hầu gia im lặng chăm chú nhìn nà ng, gá»i dịu dà ng :
- Tiêm Tiêm.
Tiêm Tiêm giáºt mình ngẩng đầu, cưá»i há»i :
- Chà ng đến từ lúc nà o váºy?
Tiểu hầu gia đặt tay lên vai nà ng, cưá»i thốt :
- Tiêm Tiêm, nà ng Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Nhá»› vá» há» Lôi?
Tiêm Tiêm biến sắc, dịu dà ng thốt :
- Tôi đã nói vá»›i chà ng rồi, tôi đã quên ngưá»i đó rồi.
Tiểu hầu gia há»i lại :
- Tháºt sao?
Tiêm Tiêm đáp :
- Nếu tôi không quyết tâm như váºy, không thể nói vá»›i chà ng như váºy.
Tiểu hầu gia mỉm cưá»i, thốt :
- Ta tin nà ng. Bất quá, nếu có một ngà y nà ng tái kiến hắn?
Giá»ng Tiêm Tiêm háºn thù :
- Tôi hy vá»ng cả cuá»™c Ä‘á»i nà y không phải tái kiến hắn.
Tiểu hầu gia truy vấn :
- Còn nếu gặp hắn?
Tiêm Tiêm đáp không do dự :
- Tôi từ lâu đã không nháºn ra hắn.
Tiểu hầu gia mãn nguyện tươi cưá»i, nụ cưá»i phát xuất từ tâm tư gã.
Tiêm Tiêm chợt há»i lại :
- Tại sao chà ng lại đột nhiên há»i tôi những câu đó?
Tiểu hầu gia cưá»i má»™t tiếng :
- Có lẽ tâm huyết cá»§a ta nhất thá»i lai láng.
Tiêm Tiêm mỉm cưá»i cúi đầu.
* * * * *
Hoa đăng giăng đầy.
Hầu gia ná»a năm trước xuất kinh cùng gia quyến, hiện tại tiểu hầu gia là chá»§ má»™t nhà .
Gã không đợi cha mẹ trở vá», cấp tốc thà nh hôn, ná»—i khổ bẩm sinh bất đắc dÄ© cá»§a gã có lẽ sẽ được cha mẹ lượng thứ, vì nghÄ© cho cùng, vô luáºn ra sao, gã cÅ©ng là đứa con má»™t.
Hôm nay gã không má»i thân quyến hay bằng hữu nà o, chỉ toà n má»i các nhân váºt giang hồ võ lâm cao thá»§.
Những nhân váºt giang hồ nà y lúc nháºn được thiệp hồng, liá»n không quản đưá»ng xa khó nhá»c đến chúc mừng.
Tiểu hầu gia kết giao vá»›i các nhân váºt giang hồ, không khác gì ngưá»i ta thÃch cá» bạc, rượu chè, đà ng Ä‘iếm, chỉ là má»™t thị hiếu.
Tiểu Lôi không thất tÃn, đáp ứng lá»i má»i cá»§a tiểu hầu gia, cho nên hắn đã đến.
Âu Dương Cấp không đến, cÅ©ng vì gã là má»™t tiêu đầu, không muốn mất mặt trước các nhân váºt giang hồ, thấy gã đột nhiên biến thà nh độc đồn tướng quân.
Khách đến rất đông, không khà rất nhiệt náo.
Tiểu Lôi không biết há», cÅ©ng không hy vá»ng cùng há» kết giao, hắn chỉ ngồi đó uống rượu, uống rượu tá»±u định. Tiểu hầu gia báºn tiếp khách, chưa phát hiện ra Tiểu Lôi đã đến.
Chợt có một ả a hoà n đi tới trước mặt Tiểu Lôi, nói :
- Tiểu hầu gia thỉnh ông và o háºu viện, ngà i muốn má»™t mình gặp ông.
Tiểu Lôi gáºt đầu, Ä‘i theo ả a hoà n và o háºu viện.
Ả a hoà n đến trước sương phòng, quay lại nói :
- Lôi công tỠxin cứ và o trong đợi một chút, tiểu hầu gia sẽ đến ngay.
Tiểu Lôi bước và o phòng, phát hiện đây chÃnh là động phòng, có má»™t nữ nhân váºn áo tân nương ngồi trên giưá»ng, cúi đầu.
Hắn lén nhìn má»™t cái, vừa định bước lui khá»i phòng thì nữ nhân đột nhiên vén khăn che mặt, nà ng chưa hạ khăn xuống. Khuôn mặt nà y, Tiểu Lôi quá quen thuá»™c, ngay cả trong má»™ng cÅ©ng không thể quên - đó chÃnh là mặt Tiêm Tiêm.
Tiêm Tiêm nháºn ra hắn, đứng bất động nhìn Tiểu Lôi, bá»n hỠđồng nhìn nhau trân trối.
Tiểu Lôi đột nhiên phóng tới, xúc động thốt :
- Tiêm Tiêm...
Tiêm Tiêm tránh qua một bước, thốt :
- Ngươi...
Nà ng cúi đầu, lệ chảy dà i trên má.
Má»™t tiếng ho khan kinh động bá»n há», hai ngưá»i không hẹn mà nhìn ra cá»a phòng cùng má»™t lúc, ngưá»i Ä‘ang bước và o là tiểu hầu gia.
Trên mặt tiểu hầu gia không có một chút biểu tình gì :
- Ngưá»i ngươi muốn tìm là nà ng?
Tiểu Lôi không nói gì, hắn không biết nói gì, Tiêm Tiêm cúi đầu cà ng thấp.
Tiểu hầu gia lại nói :
- Hiện tại ngươi đã gặp nà ng, ngươi đã nói gì với nà ng chưa?
Tiểu Lôi lắc đầu. Vẫn còn ngáºm câm.
Hắn quay mình định bước Ä‘i, Tiêm Tiêm chợt gá»i :
- Tiểu hầu gia, sao chà ng lại dẫn hắn đến gặp tôi?
Tiểu hầu gia đáp :
- Ta phải chứng tháºt má»™t chuyện: nà ng gặp lại hắn vẫn không cải biến chá»§ ý.
Tiêm Tiêm quả quyết thốt :
- Hắn trong tâm tôi đã chết từ lâu.
Nhãn quang tiểu hầu gia nhìn nà ng đăm đăm :
- Còn hắn?
Tiêm Tiêm háºn thù thốt :
- Trong tâm hắn căn bản vốn không có tôi.
Tiểu Lôi dụng lực cắn môi dưới, nỗi đau khổ không phải trên môi, mà ở trong tâm.
Hắn vẫn không nói một chữ, im lặng đứng đó.
Nhãn quang của tiểu hầu gia nhìn sang hắn, thốt :
- Ngươi có thể đi rồi.
Tiểu Lôi gáºt đầu, không nói gì, bước ra ngoà i.
Tiêm Tiêm chợt đứng dáºy, không nhịn được, gá»i lá»›n :
- Tiểu Lôi... ta muốn há»i ngươi má»™t câu.
Tiểu Lôi dừng chân, còn chưa quay lại.
Tiêm Tiêm Ä‘i lại đằng sau hắn, há»i :
- Tại sao ngươi còn đi tìm ta?
Tiểu Lôi chung quy cũng nói :
- Ta chỉ muốn nói lại cho nà ng, nếu nà ng không giáºn bá» Ä‘i, chắc cÅ©ng như toà n gia ta bị Ä‘uổi táºn giết tuyệt.
Tiêm Tiêm giáºt mình há»i :
- Ngươi nói cái gì?
Tiểu Lôi thốt :
- Nà ng chỉ há»i ta má»™t câu, ta đã hồi đáp, nà ng đừng nên há»i nữa...
Hắn vừa dấn bước, tiểu hầu gia chợt há»i :
- Ngươi gấp rút muốn đi tìm nà ng, cũng chỉ vì phải nói với nà ng hai câu đó?
Tiểu Lôi gáºt đầu.
Tiểu hầu gia há»i :
- Nếu nà ng tối nay không phải thà nh thân với ta, ngươi gặp được nà ng sẽ nói gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Tôi cũng nói với nà ng hai câu đó.
Tiểu hầu gia thốt :
- á»’? Ngươi nói toà n gia bị Ä‘uổi táºn giết tuyệt, sao ngươi còn sống?
Tiểu Lôi thốt :
- Cũng hay là tôi còn sống, tìm ra nà ng, nói cho nà ng biết hai câu đó.
Tiểu hầu gia chợt cưá»i lá»›n :
- Chuyện nà y chỉ trách ngươi giao phó cho bằng hữu như Kim Xuyên. Nếu gặp nhau từ trước, có lẽ chúng ta đã kết thà nh bằng hữu.
Tiểu Lôi đáp :
- Tôi chỉ có má»™t bằng hữu, nhưng lão đã qua Ä‘á»i. Tôi không muốn kết giao bằng hữu nà o khác, cho nên cÅ©ng bất tất phải lo lắng lại phải giao thác gì cho bằng hữu.
Tiểu hầu gia há»i :
- Bằng hữu của ngươi là Long Tứ?
Tiểu Lôi gáºt đầu, trong mắt ngấn lệ.
Tiểu hầu gia cưá»i nói :
- Ngoà i lão ra, ngưá»i cứu ngươi cÅ©ng không thể gá»i là bằng hữu?
Tiểu Lôi thốt :
- Mạng tôi không có giá trị, hơn nữa cũng không còn lệ thuộc và o tôi.
Tiểu hầu gia há»i :
- Không có giá trị? Nếu ta sá»›m biết đã bất tất phải hy sinh bảo váºt gia truyá»n, đánh đổi vá»›i Tư Äồ Lệnh.
Tiểu Lôi quay lại, ngạc nhiên há»i :
- Ngươi vừa nói gì?
tiểu hầu gia thốt :
- Cho ngươi biết, đêm Huyết VÅ© Môn đến tiêu cục tìm Long Tứ tầm cừu, ta dùng viên ngá»c như ý, giao cho Tư Äồ Lệnh đánh đổi lấy tÃnh mạng ngươi.
Tiểu Lôi cưá»i khổ :
- Kỳ quái, ta vốn không còn muốn sống, tại sao luôn có ngưá»i không để cho ta chết?
Tiêm Tiêm giáºn dữ hét :
- Ngươi đáng chết.
Tiểu Lôi không nói gì, quay lưng. Hắn vốn muốn tìm Tiêm Tiêm, nói cho nà ng rõ má»—i khổ tâm hắn cố ý là m nà ng giáºn bá» Ä‘i, nhưng hiện tại cÆ¡ hồ không còn cần thiết nữa.
Äi ra hà nh lang, tiểu hầu gia chợt chạy theo hắn, há»i :
- Ngươi nhất định đi?
Tiểu Lôi thốt :
- Ừm.
Tiểu hầu gia nói :
- Nhưng cái mạng vô giá cá»§a ngươi, ta bất tất phải Ä‘em ngá»c như ý đổi lấy.
Tiểu Lôi cưá»i lá»›n má»™t tiếng :
- Ngươi vốn bất tất phải...
Tiểu hầu gia lạnh lùng cưá»i thốt :
- CÅ©ng may là ngá»c như ý chưa trao cho ngưá»i ta, nhưng ta không thể thất tÃn vá»›i Tư Äồ Lệnh, cho nên phải lấy mạng ngươi giao hoà n cho y.
Tiểu Lôi thốt :
- Chuyện nà y ông không cần phải lo, tôi tự giao cho y.
Tiểu hầu gia cưá»i lạnh lùng, chợt phất ống tay áo, từ trong tay áo tung ra má»™t thanh chá»§y thá»§ bén nhá»n tinh trÃ, lanh lẹ đâm và o sống lưng Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi sà ng ngang nhanh như chá»›p, Ä‘ao phong sượt qua hông hắn, rạch má»™t đưá»ng dà i rỉ máu.
Hắn rùn mình nắm chặt cổ tay của tiểu hầu gia, kinh ngạc thốt :
- Ngươi...
Tay của tiểu hầu gia bị nắm chặt, không thể đâm ra một đao thứ hai, vội phóng chỉ điểm ba đại yếu huyệt trên ngực Tiểu Lôi, xuất thủ lanh lẹ, hà o bất lưu tình.
Tiểu Lôi thung dung hóa giải, bước má»™t bước vá» phÃa trước, nhảy qua lan can ra ngoà i vưá»n.
Tiểu hầu gia không ngưng tay, phi thân ra vưá»n hét lá»›n :
- Tiểu Lôi, nghe nói ngươi không sợ chết, sao lại phải chạy?
Tiểu Lôi đáp :
- Bởi vì ta không muốn chết trong tay ngươi, cũng không muốn giết ngươi.
Tiểu hầu gia bước dà i hai bước, vừa cưá»i vừa nói :
- Ồ? Ngươi không muốn giết ta?
Tiểu Lôi thốt :
- Ta đã lầm lỗi một lần, không thể lầm lỗi lần nữa.
Tiểu hầu gia há»i :
- Ồ? Ngươi muốn nói đến Tiêm Tiêm?
Tiểu Lôi không trả lá»i.
Tiểu hầu gia trên mặt lộ sát cơ, thốt :
- Ta nói cho ngươi biết, ta không thể để ngươi sống, cũng là vì nà ng.
Tiểu Lôi nghiêm trá»ng thần sắc :
- Tháºt là váºy?
Tiểu hầu gia đáp :
- Hôm nay ta an bà y cho ngươi gặp nà ng, ta chỉ muốn chứng tháºt má»™t Ä‘iểm, hiện tại ta đã biết, ngươi nếu còn sống, ngươi trong tâm nà ng nhất định không chết.
Tiểu Lôi trầm tư, há»i :
- Còn nếu ta chết?
Tiểu hầu gia đáp :
- Nà ng lúc đó má»›i có thể tháºt sá»± thuá»™c vá» ta.
Tiểu Lôi há»i :
- Còn ngươi?
Tiểu hầu gia đáp :
- Ta có thể toà n tâm toà n ý yêu nà ng.
Tiểu Lôi nói không do dự :
- ÄÆ°á»£c, ngươi động thá»§ Ä‘i.
Tiểu hầu gia đột nhiên lao ngưá»i tá»›i, xuất thá»§ nhanh như Ä‘iện đâm mÅ©i Ä‘ao tá»›i. Y nghÄ© đối phương tất nhiên sẽ chống đỡ, không ngá», lưỡi Ä‘ao đâm ngá»t và o ngá»±c Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi động cÅ©ng không động, mÅ©i Ä‘ao đâm trước ngá»±c trái cá»§a hắn, cả lưỡi Ä‘ao ngáºp sâu, chỉ còn lá»™ ra cán Ä‘ao.
Nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhÃch. Tiểu hầu gia dụng lá»±c rút Ä‘ao ra, máu theo lưỡi Ä‘ao phún ra thà nh vòi, Tiểu Lôi vẫn bất động.
Tiểu hầu gia muốn đâm Ä‘ao thứ hai, nhưng bị thần tình cá»§a đối phương là m kinh ngạc, há»i :
- Ngươi tháºt sá»± không sợ chết?
Tiểu Lôi Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ta còn sống đến ngà y hôm nay, đã là má»™t kỳ tÃch rồi.
Äao cá»§a tiểu hầu gia lại vung ra, lần nà y nhắm thẳng giữa ngá»±c Tiểu Lôi đâm tá»›i, chợt nghe có tiếng hét thất thanh :
- Không được giết hắn...
Tiểu hầu gia đột nhiên dừng tay, mũi đao chạm và o ngực Tiểu Lôi.
Tiêm Tiêm chạy vội ra, lệ ngân trên mặt, cầu xin tiểu hầu gia :
- Xin ngà i thả cho hắn đi.
Trên mặt tiểu hầu gia không có một biểu tình gì :
- Nà ng không muốn hắn chết?
Tiêm Tiêm thốt :
- Tôi đã nói hết cho ngà i biết, nhưng... Nhưng tôi còn giấu một chuyện...
Tiểu hầu gia há»i :
- Chuyện gì?
Tiêm Tiêm cúi đầu, do dá»± má»™t phút, ngẩng đầu lên, cÆ¡ hồ đột nhiên hạ quyết tâm, cố dồn dÅ©ng khÃ, nói :
- Tôi... Tôi đã có mang...
Tiểu hầu gia nhìn sang Tiểu Lôi :
- Là của hắn?
Tiêm Tiêm gáºt đầu, lại cúi đầu.
Tiểu hầu gia toà n thân chấn động, nhưng trên mặt vẫn không lá»™ biểu tình gì, Ä‘iá»m đạm cưá»i má»™t tiếng, thốt :
- Nà ng giấu ta không nói cho ta biết, tại sao tới bây giỠmới nói ra?
Tiêm Tiêm đáp :
- Tôi... tôi sợ ngà i hiá»m giáºn tôi...
Tiểu hầu gia lại há»i :
- Tại sao hiện tại nà ng lại nói?
Tiêm Tiêm cúi đầu, không nói tiếng nà o.
Tiểu hầu gia kÃch động, hét lá»›n :
- Hiện tại nà ng không còn lo ngại nữa sao?
Tiêm Tiêm chợt ôm mặt khóc nức nở.
Tiểu hầu gia giáºn dữ, quay đầu, thốt :
- Ta đã minh bạch, ta đáng lẽ nên tin lá»i nói cá»§a Kim Xuyên...
Kim Xuyên nói cả cuá»™c Ä‘á»i Tiêm Tiêm chỉ yêu có má»™t ngưá»i, là Tiểu Lôi, nhưng nà ng bị Tiểu Lôi ruồng bá».
Cho nên Tiêm Tiêm phải báo phục, không ngần ngại xà và o vòng tay của tiểu hầu gia, để báo phục sự tuyệt tình của Tiểu Lôi, nhưng nà ng vẫn còn yêu Tiểu Lôi, tiểu hầu gia thủy chung vẫn không tin, hiện tại hắn chung quy phải tin.
Hắn thở dà i, chợt nói :
- Ngươi đem Tiêm Tiêm đi đi.
Tiểu Lôi nhìn Tiêm Tiêm thốt :
- Ta vốn không có quyá»n...
Tiêm Tiêm ngẩng đầu, nói :
- Nhưng tôi có quyá»n muốn há»i chà ng cho minh bạch, tại sao chà ng Ä‘iá»u tra tranh đấu như váºy vì tôi?
Tiểu hầu gia nói nhanh :
- Ta tin tưởng hắn nhất định có má»™t lý do rất chÃnh đáng, nhưng ta không tất yếu phải biết, để hắn sau nà y giải thÃch cho nà ng.
Tiêm Tiêm và Tiểu Lôi nhìn nhau không nói gì.
Tiểu hầu gia thốt :
- Bá»n ngươi Ä‘i Ä‘i, tốt hÆ¡n hết là đi bằng cá»a sau.
Tiểu Lôi không từ chối cÅ©ng không chấp nháºn, nhìn Tiêm Tiêm, chợt quay mình Ä‘i vá» hướng cá»a sau, Tiêm Tiêm chần chừ đưa mắt nhìn tiểu hầu gia, tiểu hầu gia mỉm cưá»i.
Tiêm Tiêm cuối cùng cÅ©ng chạy theo Tiểu Lôi, Ä‘i ra cá»a sau. Tiểu hầu gia nhìn theo bóng há» ra khá»i cá»a, đứng đó thất thần.
Äằng sau chợt có thanh âm má»™t nữ nhân :
- Ngươi cuối cùng cũng tin?
Tiểu hầu gia không quay đầu lại, Ä‘iá»m đạm thốt :
- Ta đã tin.
Nữ nhân nói :
- Ngươi chịu để hắn Ä‘i, tối nay cục trưá»ng nà y...
Tiểu hầu gia thốt :
- Hỷ sự vẫn tiếp diễn.
Nữ nhân thốt :
- Nhưng còn tân nương...
Tiểu hầu gia quay lại thốt :
- Là nà ng.
Äứng đằng sau là Lãnh Huyết Quan Âm.
Nà ng thất thanh há»i lại :
- Ta?
Tiểu hầu gia thốt :
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u chưa biết tân nương là ai, nà ng nói có phải không?
Lãnh Huyết Quan Âm cảm thấy như đang được tâng bốc, thốt :
- Nhưng tôi, tôi...
Tiểu hầu gia cưá»i lá»›n :
- Nà ng sợ mình xấu? Ha ha, ta muốn cưới vợ, nếu không phải là hoà n mỹ nhất, thì cũng phải là xấu nhất.
Lãnh Huyết Quan Âm đỠmặt, bình sinh nà ng chưa bao giỠđỠmặt, kể cả lúc sát nhân.
Hiện tại nà ng đỠmặt. Mặt nà ng nở má»™t nụ cưá»i tươi tắn.
Vô luáºn là mặt nà ng xấu tá»›i cỡ nà o, nhưng trong phút đó, trong mắt tiểu hầu gia nà ng rất đẹp.
HẾT
|
 |
|
| |