Quá trình này Hoắc Vũ Hạo cần thích ứng từng bước một, chỉ có thể tiến hành từ từ. Có điều sau một thời gian dài, Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo đã có tiến bộ nhảy vọt, nhất là trong khoảng thời gian bế quan này, hắn không ngừng rèn luyện làm cho cảnh giới tinh thần của hắn cũng có bước nhảy vọt về chất. Tinh Thần Hải của hắn bình thường thì đã lớn gấp nhiều lần Hồn Tôn bình thường, nếu là so đấu đơn thuần về Tinh Thần Lực thì kể cả Hồn Vương cũng chưa chắc đã bằng hắn, đây là còn chưa tính đến Thức Hải thứ hai vào.
Hồn kỹ mà Thiên Mộng Băng Tằm cho Hoắc Vũ Hạo lúc có Hồn Hoàn thứ tất nhiên cũng tăng uy lực theo. Hiện tại hai hồn hoàn của hắn cũng đã lên đến cấp bậc năm nghìn năm.
Vũ Hồn thuộc tính tinh thần cùng với Tinh Thần Lực đều tăng lên, hơn nữa có quái vật trăm vạn năm Thiên Mộng Băng Tằm không ngừng giúp hắn cải thiện, cấp bậc Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo đã đạt đến trình độ rất cao. Có điều so với Hồn Lực thì Tinh Thần Lực cũng khó tăng lên hơn nhiều, càng về sau càng khó thăng cấp. Nếu có một ngày Hoắc Vũ Hạo có thể hấp thụ toàn bộ Tinh Thần Lực được tích lũy suốt trăm vạn năm của Thiên Mộng Băng Tằm, đến lúc đó, tính về mặt Tinh Thần Lực thì hắn sẽ trở thành đệ nhất cường giả đương thời.
- Làm sao bây giờ?
Vương Đông có chút giật mình, nhìn Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Con Hổ Ma Miêu này bị thương không nặng, chỉ là tinh thần bị tấn công nên ngất đi một lúc. Ta bắt nó thả lên cây là được rồi xuất phát.
Nói xong, hắn liền bế thân thể mập mạp của Hổ Ma Miêu đặt lên cây đại thụ mà lúc trước nghỉ ngơi, bỏ lên trên cành cây tương đối cao.
Năng lực khôi phục của hồn thú ngàn năm quả là không tầm thường, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được hồn lực tán loạn trong thể nội nó đã bắt đầu có xu thế tụ tập lại.
Lặng yên nhảy xuống, hắn và Vương Đông, Tiêu Tiêu lập tức rời đi, tiếp tục xâm nhập vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
- Vũ Hạo, mười dặm hẳn là đủ rồi.
Một khắc đồng hồ sau, Vương Đông thấp giọng nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo đang đi ở phía trước.
- Được, từ giờ trở đi, chúng ta về một phía thôi, không vào sâu nữa.
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lớn vô cùng, phạm vi 10 dặm bên ngoài đa số là hồn thú mười năm và trăm năm. Ngoài Hổ Ma Miêu ngàn năm ban nãy thì suốt hai canh giờ tiếp theo bọn hắn không hề bị tấn công thêm lần nào. Cho dù có gặp được mấy con hồn thú ngàn năm nhưng đều là loài tính tình ôn hòa, không chủ động tấn công ai, đồng thời cũng không phải là loại mà bọn hắn cần có.
Nhìn xem sắc trời đã dần trở nên tối, Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đi thôi, hôm nay tới đây là được rồi, chúng ta ra khỏi rừng rậm nghỉ ngơi.
Tiêu Tiêu có chút không cam lòng nói:
- Vẫn còn sớm mà, trời đã tối đâu!
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Trong rừng rậm không dễ đi, hơn nữa vì bảo trì phạm vi dò xét cũng không thể đi quá nhanh. Tốt nhất là nên ra ngoài sớm một chút, sáng mai lại tiếp tục vào là được. Quên lời ta đã nói sao? Không thể liều lĩnh, tất cả lấy an toàn làm trọng.
- Được rồi.
Tiêu Tiêu lập tức gật đầu.
Bọn hắn tuổi còn nhỏ, tu vi lại đến bình cảnh, tất nhiên muốn sớm đạt được Hồn Hoàn để tăng thực lực. Thật ra Hoắc Vũ Hạo cũng không khác mấy, chỉ có là khả năng nhẫn nhịn của hắn cao hơn mà thôi.
Cả ba đều đã quen đường, bắt đầu ngược đi về phía ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Đi được khoảng mười lăm phút, đột nhiên Hoắc Vũ Hạo dừng bước.
- Sao thế Vũ Hạo?
Vương Đông biết Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng lại dĩ nhiên không thể không có lý do, nhưng vì trong phạm vi dò xét của Tinh Thần Tham Trắc, hoàn toàn không có chút gì bất thường.
Hoắc Vũ Hạo híp mắt nói:
- Không biết tại sao đột nhiên ta có cảm giác có gì đó không đúng. Hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Tiêu Tiêu cười hì hì nói:
- Chẳng lẽ người kia ở ngoài trăm mét quan sát chúng ta sao? Nơi đây cây cối rậm rạp như vậy, làm sao có thể nhìn thấy gì, có khi ngươi cảm nhận được hơi thở của sư phụ đó.
Tuy cả ba không nhắc đến nhưng bọn họ biết chắc Huyền lão đang ầm thầm đi theo sau, bảo vệ an toàn cho bọn họ.
- Không, không phải. Vì nó có sát khí.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng xoay người, hơn nữa còn chủ động kéo tay Vương Đông và đẩy Tiêu Tiêu về phía sao.
- Meo meo.
Một tiếng kêu vô cùng chói tai vang vọng khắp cánh rừng, cây cối xung quanh bỗng nhiêu phát ra từng tiếng xào xạc. Dường như có một cơn gió vô hình vừa thổi ngang qua vậy.
Hoắc Vũ Hạo lập tức tăng cấp độ dò xét của Tinh Thần Tham Trắc lên cực hạn, phạm vi vốn chỉ khoảng hai trăm thước nháy mắt liền tăng lên hơn ba trăm. Làm như thế tuy hồn lực của hắn tiêu hao nhanh và nhiều hơn nhưng nếu phạm vi tăng thêm một trăm thước thì cơ hội giữ mạng của bọn họ cũng cao hơn.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện trong phạm vi dò xét của hắn, hiện nay đường kính của phạm vi dò xét Tinh Thần Tham Trắc đã ở khoảng ba trăm thước. Mà cái bóng kia vừa xuất hiện rồi biến mất, nháy mắt sau đã đi được năm mươi thước, thế mà Hoắc Vũ Hạo còn không cảm nhận được vật thể đó một cách rõ ràng, càng không theo kịp hành tung của nó. Tốc độ này thật đáng sợ.
Dưới áp lực cực lớn, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo khẽ thay đổi, đôi mắt màu vàng cũng đậm hơn. Trong ánh hoàng hồn tăm tối, lực chú ý của hắn dần dần được nâng đến cực hạn.
Đó là một con Hổ Ma Miêu cao hơn một thước, bên ngoài bộ lông màu đen đậm của nó là một màn ánh sáng với hoa văn màu xanh biếc, đôi mắt đỏ như máu đầy sát khí. Trong khoảng cách chừng ba thước xung quanh nó, mơ hồ có thể trông thấy một vầng sáng màu xanh đen lặng lẽ dao động. Mà trên lưng nó là một con Hổ Ma Miêu be bé có bộ lông màu xanh đen, đôi mắt cũng màu đỏ rực. Đấy còn không phải là con Hổ Ma Miêu bị thương mà bọn họ vừa thả đi hay sao?
Tiêu Tiêu lẩm bẩm:
- Đánh con, cha đến. Xem ra đôi khi không nên quá mềm lòng rồi.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng vô cùng khó coi. Cả hai đều không ngờ ngày đầu tiên đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã gặp phải phiền phức lớn như vậy, mà phiền phức này còn đến từ chính sự nhân từ của bọn họ nữa.
Con Hổ Ma Miêu thân cao một thước kia rõ ràng là hồn thú vạn năm. Hơn nữa theo ánh sáng màu xanh biếc quanh cơ thể nó có thể thấy nó không phải là loại hồn thú bình thường vừa mới tiến giai vạn năm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ phải đấu với hồn thú vạn năm, làm sao lại không hồi hộp và lo lắng cho được? Mà theo tốc độ của con Hổ Ma Miêu kia, rõ ràng tương đương với cường giả Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công bình thường rồi.
Hồn Thú và Hồn Sư không giống nhau. Hồn Thú chỉ chiến đấu theo bản năng nên nhiều lúc thậm chí sức chiến đầu còn hơn cả Hồn Sư cùng cấp bậc, điểm mạnh của Hồn Sư so với Hồn Thú chính là trí tuệ và biết dùng chiến thuật.
Con Hổ Ma Miêu vạn năm này tuyệt đối là kẻ thù nguy hiểm nhất mà bọn họ phải đối mặt từ khi lọt lòng đến nay, đây không phải là một trận chiến bình thường nữa mà là một trận đấu sinh tử.
Mà lúc này nó cũng không nôn nóng tiến lên, đôi mắt đỏ như máu mang theo hơi thở vô cùng khủng bố, con ngươi màu đen như muốn dựng thẳng lên, thỉnh thoảng còn co rút lại vô cùng hung ác, Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo liên tục truyền về tin tức cho thấy hơi thở của nó dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, mà phần sức mạnh này của nó, ba người bọn họ chưa chắc có thể ngăn cản được.
- Xem ra suy nghĩ của chúng ta có chút không đúng với thực tế rồi.
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm.
Vương Đông không nói thêm gì, nhưng đôi môi đã mím chặt.
Kế tiếp, biểu hiện của bọn họ hoàn toàn xứng với tư cách là đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc, cả ba người hoàn toàn không vì sự có mặt của Huyền lão mà thả lỏng, bọn họ liên tục suy nghĩ phương pháp ứng phó với con Hổ Ma Miêu vạn năm này bằng chính thực lực của mình.
- Meo meo.
Tiếng kêu sắc bén của Hổ Ma Miêu vạn năm lại vang lên, nháy mắt sau, nó di chuyển.
Tinh Thần Tam Trắc của Hoắc Vũ Hạo tức thì liền truyền về thông tin, vô cùng chính xác, lúc này, mục tiêu của Hổ Ma Miêu đúng là hắn.
Tốc độ của con Hổ Ma Miêu vạn năm này quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không thể nhìn kịp, nháy mắt nó chuyển động thì cả người nó đã biến mất, cuối cùng chỉ để lại một vệt sáng, mãi đến khi nó di chuyển đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, ảo ảnh kia mới biến mất.
Hoắc Vũ Hạo cũng không lùi bước, vì sau hắn là Tiêu Tiêu, cạnh hắn là Vương Đông. Hắn thân là thủ lĩnh, làm sao có thể lui? Hơn nữa so tốc độ, hắn kém xa đối thủ.
Ngay khi Hổ Ma Miêu tấn công về phía Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông cũng đã lui bước đứng sau lưng hắn, cả hai nháy mắt trông như hóa thành một khối. Hoắc Vũ Hạo đưa hai tay về trước, lòng bàn tay trái hướng vào trong, lòng bàn tay phải hướng ra ngoài. Bên ngoài hai tay đều đã được phủ một lớp hạt bi trắng nhỏ sáng như kim cương, Băng Đế Chi Ngao.
Kế đến, tiếng tiêu thánh thót của Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu liền vang lên, ngay khi nó vang lên, tốc độ của Hổ Ma Miêu liền bị chậm lại, tranh thủ chút thời gian để Hoắc Vũ Hạo ứng biến tình huống bất ngờ.
Leng keng.
Các đốm lửa liên tiếp xẹt lên. Cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều bị đánh bay ra ngoài, đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp liền xuất hiện, đỡ lấy cả hai không khỏi đụng vào thân cây to ở phía sau.
Nháy mắt khi con Hổ Ma Miêu vạn năm kia va chạm với Hoắc Vũ Hạo, cả người nó đột nhiên như bị mất phương hướng, thế nên mới làm một trảo đầy sát khí kia trở thành vô ích.
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hai tay tê rần, bàn tay đau nhức vô cùng, các viên trân châu phủ bên ngoài để lại từng hết hằn trên làn da hắn. Tuy hắn đã chặn được công kích của con Hổ Ma Miêu vạn năm kia nhưng vạt áo trước ngực vẫn bị rách một chút. Bấy nhiêu đã đủ thấy móng vuốt của con hồn thú kia sắc bén như thế nào.
Nhưng lúc này, căn bản hắn chẳng quan tâm đến vết thương của mình, hắn lại một lần nữa sử dụng Băng Đế Chi Ngao và Huyền Ngọc Thủ tăng sức mạnh cho đôi tay, miệng hô to:
- Tiêu Tiêu, cẩn thận.
Đúng vậy, hiện nay hai người bọn họ đã bị đánh bay, vậy thì người đang đứng gần con hồn thú vạn năm kia nhất chính là Tiêu Tiêu.
Hổ Ma Miêu vạn năm nhẹ nhàng tiếp đất không vang lên chút tiếng động nào, giống như một khối bông gòn nhẹ rơi xuống đất vậy, nháy mắt sau, nó lại như muốn phát điên lên. Điên cuồng đánh về hướng Hoắc Vũ Hạo, tuy nhiên, nếu theo con đường tấn công ấy, nhất định nó sẽ lướt ngang cả Tiêu Tiêu. Chân phải nó vung lên, mấy cái móng vuốt sắc bén chém thẳng về phía Tiêu Tiêu.
Nếu đây chỉ là một Đại Hồn Sư có hai Hồn Hoàn bình thường, đối mặt với đòn tấn công này của nó nhất định sẽ bị chém đứt ngang eo, chắc chắn không có khả năng thoát được. Hồn sư hai Hồn Hoàn làm sao có thể cản được đòn tấn công của Hồn Thú vạn năm? Chuyện này căn bản là một chuyện vớ vẩn.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Tiêu Tiêu nào phải Đại Hồn Sư bình thường, tu vi cô bé đã đến cấp 30, và quan trọng hơn, cô bé còn có được kinh nghiệm sau lần tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nữa, đấy còn chưa kể sự trợ giúp từ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo.
Nháy mắt khi con Hổ Ma Miêu vạn năm nhào ra, cô bé đã lui tít về phía sau, thân là đệ tử Đường Môn, dĩ nhiên cô bé cũng biết Quỷ Ảnh Mê Tung. Trong quá trình lùi về sau, cô bé còn không ngừng thay đổi phương hướng, khi đòn tấn công của Hổ Ma Miêu tạo thành một lưỡi đao ánh sáng thì Tinh Thần Tham Trắc cũng truyền thông tin về. Cả người Tiêu Tiêu cong xuống như hình vòng cung, tránh được nó trong tích tắc, thoát khỏi bờ nguy hiểm.
Nơi lưỡi đao ánh sáng ấy lướt qua liên tục phát lên từng tiếng sụp đổ, không biết có biết bao cây cối phải gặp tai ương rồi.
Tuy Tiêu Tiêu may mắn tránh khỏi một kích này nhưng lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cũng may mục tiêu tấn công chính của con Hổ Ma Miêu vạn năm kia không phải là cô bé. Nếu không làm sao cô có thể dễ dàng né tránh như vậy.
Mà lúc này, con Hổ Ma Miêu vạn năm kia đã đến ngay trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Ánh sáng màu tím ánh kim lại xuất hiện, nó bắn ra từ hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo, nháy mắt khi tia sáng ấy xuất hiện, đôi mắt của Hổ Ma Miêu rõ ràng có chút lóng lánh ánh sáng, hiển nhiên nó đã biết Hoắc Vũ Hạo có một kỹ năng hệ Tinh Thần vô cùng đáng sợ.
Nhưng lúc này, Hổ Ma Miêu vạn năm đã nhận ra mình đoán sai rồi, mục tiêu tấn công của Hoắc Vũ Hạo không phải là nó.
Con Hổ Ma Miêu ngàn năm đang ngồi trên lưng nó “vèo” một cái, đầu giống như quả dưa hấu bị đập nát. Máu tươi từ thất khiếu ào ào chảy ra ngoài, nằm phụp xuống lưng Hổ Ma Miêu vạn năm.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn không còn nương tay nữa. Ban nãy con Hổ Ma Miêu ngàn năm ấy đã bị Linh Hồn Trùng Kích đánh trúng, vốn đã bị thương khá nặng, vậy mà lại còn bị Hoắc Vũ Hạo toàn lực tấn công thêm một lần nữa nên mới xảy ra tình huống như thế.
Cá lớn nuốt cá bé, địch muốn giết ta thế thì ta phải nhanh tay giết chết địch.
Từ lúc gặp con Hổ Ma Miêu ngàn năm đến Hổ Ma Miêu vạn năm, tuy thời gian không lâu nhưng cái nhìn của hắn đã thay đổi long trời lở đất. Bọn họ bị rơi vào tình huống nguy hiểm cũng vì lòng quá mềm yếu. Không cùng giống loài thì suy nghĩ dĩ nhiên sẽ khác. Hồn thú vẫn là hồn thú. Không thể nào thay đổi được sự thật này.
Khi con Hổ Ma Miêu ngàn năm chết đi, con Hổ Ma Miêu vạn năm vô cùng chấn động, nó rống lớn một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía con Hổ Ma Miêu ngàn năm ở trên lưng mình. Có điều với bản năng sinh tồn suốt vạn năm qua, cho dù không nhìn về trước nó cũng có thể tạm thời lách người tránh đi.
Nhưng cũng ngay lúc này, quanh người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông được bao phủ bằng ba màu sắc lam, tím, ánh kim rực rỡ.
Rực rỡ trong Điêu tàn – Hoàng Kim Lộ.
Được Tinh Thần Tam Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ, cộng với việc con Hổ Ma Miêu vạn năm không tập trung tinh thần, nên một kích này dễ dàng tấn công trúng mục tiêu.
Luồng sáng rực rỡ màu vàng kim soi rọi xuống một quãng đường dài chừng trăm thước. Con Hổ Ma Miêu vừa bị ánh sáng ấy chiếu lên liền hóa thành một pho tượng màu vàng, giữ nguyên tư thế chuẩn bị tiếp tục xông về trước mà ngã xuống.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Kim Lộ được sử dụng trên hồn thú, mà hiệu quả của nó hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Từ trên người con Hổ Ma Miêu vạn năm dường như có một ảo ảnh khẽ tách ra, mà lúc này nó vẫn nằm im lìm dưới mặt đất không chút nhúc nhích, kế đến, ảo ảnh kia nhào đến đánh vào cơ thể của nó.
- Cái này…
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà trong hai giây ngắn ngủi khi ảo ảnh kia đánh vào cơ thể Hổ Ma Miêu vạn năm, thì màu vàng phủ ngoài cơ thể nó cũng nhanh chóng biến mất, nó lại một lần nữa đứng dậy.
Lúc này trông nó có chút nhếch nhác, vì tác dụng mạnh mẽ của Quang Minh lực mà bộ lông bên ngoài có không ít chỗ bị cháy xém, hơi thở mạnh mẽ của nó cũng giảm xuống rất nhiều. Nó lắc lắc đầu mình như để bản thân tỉnh táo lại. Mà bên cạnh hắn, thi thể Hổ Ma Miêu ngàn năm đã rơi bịch xuống đất, một cái Hồn Hoàn ngàn năm màu tím dần dần thành hình.
Rõ ràng tác dụng của Hoàng Kim Lộ lên hồn thú hoàn toàn khác với hồn sư. Sở dĩ Hoắc Vũ Hạo chọn sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ này cũng vì lực khống chế của Hoàng Kim Lộ. Nhưng con Hổ Ma Miêu vạn năm đã làm những tính toán của hắn sai lệch hết, vì tốc độ của nó quá nhanh nên mặc dù bị Hoàng Kim Lộ đánh trúng nhưng cũng có thể mượn lực tránh xa khỏi phạm vi tiếp tục công kích của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, càng làm cho hai người họ kinh ngạc hơn chính là tính huống xuất hiện kế tiếp.
Hổ Ma Miêu vạn năm lắc đầu vài cái dường như đã bình phục lại, nó liếc mắt nhìn thấy thi thể Hổ Ma Miêu ngàn năm liền ngửa mặt lên trời rống to giận dữ, đôi mắt giống như được máu tươi nhuộm đỏ càng thêm khủng khiếp, sau đó chạy thẳng về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm hơn ban nãy một chút.
Âm thanh từ Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu liên tục vang lên đã khiến tốc độ của Hổ Ma Miêu bị suy giảm, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không quan tâm tìm hiểu xem tại sao nó lại đột nhiên thay đổi như vậy, vì lúc này cả hai đang bận toàn lực chuẩn bị ứng phó mọi tình huống có thể xảy ra.
Bộ lông của con Hổ Ma Miêu vạn năm bất ngờ biến thành màu xanh biếc, sau đó, quầng sáng màu xanh biếc đang lượn lờ quanh cơ thể nó nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, tuy nhiên nó không khuếch tán rộng quá mà chỉ dừng lại ở phạm vi trên dưới một thước. Thân hình cao chừng một thước của nó cũng vì thế mà biết thành một vật thể màu xanh lúc cao chừng hai thước. Hơn nữa cũng cường tráng hơn rất nhiều. Rất giống với những con mãnh hổ bình thường, ngay cả tiếng gầm gừ cũng chuyển thành tiếng hổ ngâm.
Hơi thở mạnh mẽ ấy đè xuống người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông khiến cả hai cảm thấy có chút nghẹt thở, sự chênh lệch tu vi rốt cuộc cũng hiện ra. Đầu Hổ Ma Miêu này dù sao cũng tương đương với một cường giả bậc Hồn Vương, mà thực lực thật sự của nó có khi còn hơn hẳn một Hồn Vương bình thường nữa.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông sau khi thấy nó vọt về phía mình cũng nhanh chóng lùi về sau, tay phải của Hoắc Vũ Hạo nắm lấy tay trái của Vương Đông, một quầng sáng màu ánh kim từ cánh tay trái của Vương Đông không ngừng lóe lên bao phủ lấy cả hai người.
Tốc độ vận chuyển của Hạo Đông lực, dưới sự trợ giúp từ Hoàng Kim Chi Mang của Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt nhanh chóng tăng lên, lượng Hồn Lực tiêu hao khi sử dụng Hoàng Kim Lộ ban nãy bắt đầu khôi phục với tốc độ kinh người.
Mắt thấy Hổ Ma Miêu đã đánh tới, Hoắc Vũ Hạo liền giơ tay trái lên, bắn ra một tia sáng. Có sự trợ giúp của Tinh Thần Tham Trắc, có thể xem hắn là một tay thiện xạ bách phát bách trúng, còn tia sáng đang bay đi kia chính là xuất phát từ Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến.
Tia sáng ấy vô cùng chuẩn xác bắn trúng cơ thể Hổ Ma Miêu, hoặc nói đúng hơn là Hổ Ma Miêu tự đâm đầu vào tia sáng ấy. Bức màn ánh sáng phòng hộ màu xanh biếc quanh cơ thể nó chợt sáng lên, tia sáng từ Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến vừa chạm vào liền trượt đi. Kế đó, bức màn ánh sáng ấy bỗng nhiên bùng nổ, tốc độ của Hổ Ma Miêu vạn năm tăng mạnh, cả người thoáng cái đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Một quả cầu ánh sáng đường kính chừng một thước cũng dâng lên ngay sau đó. Hoắc Vũ Hạo đã di chuyển đến sau lưng Vương Đông, hai tay hắn nắm lấy bả vai Vương Đông, cả hai nháy mắt dính chặt vào nhau, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung bộ, còn con Hổ Ma Miêu vạn năm kia thì vừa lúc đụng vào phía trên quả cầu ánh sáng.
Vô số ánh đao màu vàng kim nháy mắt bùng nổ bao phủ hoàn toàn con hồn thú vạn năm đang trong trạng thái điên cuồng đó. Nhưng kỹ năng bổn mạng của Hổ Ma Miêu vạn năm nào phải tầm thường. Hàng loạt lưỡi đao đánh mạnh vào nó nhưng nháy mắt sau liền tan rã. Cả người nó bị vây trên không trung khoảng chừng hai giây, sau đó, cái lưỡi đao từ từ biến mất, mà tầng phòng ngự của Hổ Ma Miêu sau đợt tấn công này chỉ bị thu hẹp đi một chút mà thôi.
Kỹ năng của nó có chút giống với Hồn Kỹ Bạch Hổ Hộ Thân Chướng của Đái Thược Hành nhưng nó chẳng qua không phải là hồn kỹ bình thường ấy, nó có thể tăng phúc cho tất cả các phương vị như công kích, phòng ngự và tốc độ. Điệp Thần Trảm của Vương Đông tuy có lực công kích không kém nhưng đối với nó vẫn chưa đủ là uy hiếp quá lớn.
Có điều, nhờ hai giây này mà Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã kịp thời ứng biến.
Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng sau Vương Đông, Hạo Đông lực điên cuồng chảy vào cơ thể Vương Đông, Vương Đông nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào Hổ Ma Miêu vạn năm, cả cánh tay phải của hắn đống thời sáng lên.
Quầng sáng này không giống với ánh sáng từ Hoàng Kim Chi Mang, quầng sáng này là nó từng tia sáng từ từ tụ hội tạo thành.
Vương Đông giơ tay phải đặt lên đầu vai trái, nhất thời ánh sáng vàng kim từ Hoàng Kim Chi Mang cũng lấp lánh xuất hiện. Hai kỹ năng từ hai khối Hồn Cốt cực mạnh cùng được phát động, hơn nữa còn phát động bổ trợ cho nhau.
Ban nãy khi sử dụng Điệp Thần Trảm, Vương Đông hoàn toàn không phụ trợ thêm Hoàng Kim Chi Mang, vì hắn biết lực công kích của Diệp Thần Trảm tuy rất mạnh nhưng lại không tập trung ở một chỗ, mà kỹ năng hắn chuẩn bị sử dụng lúc này đây mới thật sự là đòn tấn công mạnh nhất của hắn.
- Vũ Hạo.
Vương Đông hét lớn một tiếng, sau đó từ ngón trỏ tay phải của hắn xuất hiện một mũi nhọn sáng loáng như được làm bằng kim loại, dài chừng ba tấc, phần mũi trông khá sắc bén, phần cuối to chừng bằng ngón tay. Ánh sáng màu vàng kim của Hoàng Kim Chi Mang cũng lóe sáng rực rỡ từ giây phút này.
Ngay khi Điệp Thần Trảm biến mất, mũi nhọn màu vàng kia cũng bay đi như tên bắn, mục tiêu chính là giữa trán Hổ Ma Miêu vạn năm.
Đúng vậy, đây là kỹ năng mà Vương Đông vừa có được từ Quang Chi Phá Ma Hữu Tí Cốt. Hắn có thể nháy mắt tụ hội Quang Minh lực phát động công kích. Vì hiện giờ tu vi của hắn còn thấp nên mũi nhọn mới chỉ có thể ở hình dạng như thế, nếu tu vi hắn càng mạnh thêm thì mũi nhọn này sẽ càng lúc càng nhỏ lại, thậm chí có thể nhỏ như một cây châm bình thường hoặc chỉ như một tia sáng be bé.
Tu vi của Vương Đông dưới sự trợ giúp của Hạo Đông lực đã vượt qua khỏi cấp bậc Hồn Tông bình thường, huống chi hắn còn được sự trợ giúp từ Hoàng Kim Chi Mang. Đối mặt với Hổ Ma Miêu thuộc tính Hắc Ám thì đòn tấn công từ một hồn sư có thuộc tính Quang Minh như hắn sẽ có hiệu quả cao nhất.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Nháy mắt khi Vương Đông ra tay, con Hổ Ma Miêu vạn năm cũng di chuyển. Nó tu luyện đã vạn năm, nên khá nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm. Nó lập tức củng cố lại bức màn bảo vệ màu xanh biếc, cả người nhảy vọt lên cao định né tránh ngay trên không trung. Ngay lúc này, Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo cũng tới.
Ánh sáng màu tím vàng phụt ra từ vai trái Vương Đông. Tuy tu vi của Hổ Ma Miêu vạn năm cũng không kém, nhưng Tinh Thần Lực lại không thể so với Hoắc Vũ Hạo. Trong ánh sáng nhấp nháy, nó không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, ảo ảnh ban nãy xuất hiện khi nó bị Hoàng Kim Lộ tấn công lại xuất hiện nhưng lần này nháy mắt đã trở về lại cơ thể.
Tuy nhiên, chỉ như thế thôi cũng là đủ rồi, động tác né tránh mà nó định làm cũng không thể làm được nữa.
“Xoẹt”
Quang Phá Ma đã chớp lấy thời cơ chui vào bên trong màn sáng màu xanh biếc, đòn mạnh nhất của Vương Đông nhanh chóng nhận được một lực cản rất lớn, cả màn sáng màu xanh biếc như sôi trào lên, tất cả ánh sáng đều tập trung về phía bị công kích mà không duy trì mặt phòng ngự như ban đầu nữa. Lúc này, con Hổ Ma Miêu vạn năm cũng rơi xuống đất.
Quang Phá Ma xâm nhập một cách chậm rãi, mà ánh sáng màu xanh biếc của Hổ Ma Miêu phóng thích ra cũng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Có điều, ánh sáng màu xanh rõ ràng đã giảm bớt, mà Hoàng Kim Chi Mang ẩn chứa trong Quang Phá Ma cũng bị suy yếu dần.
Cho dù là đối thủ nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không khỏi tán thưởng hồn kỹ của Hổ Ma Miêu. Không chỉ có thể tăng thực lực bản thân, khi gặp được công kích có tính xuyên thấu lại có thể tụ tập lại ngăn cản trong nháy mắt. Tuy rằng Hổ Ma Miêu cũng không thoải mái, thế nhưng vẫn còn hành động được, không bị Quang Phá Ma làm cho choáng váng đầu óc!
Ba đại đỉnh màu đen trong khoảnh khắc mấu chốt liền lặng yên xuất hiện bên người Hổ Ma Miêu vạn năm. Tiếng gầm rú vang lên nương theo chấn động kịch liệt. Đối với những loại lấy oán trả ơn, Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không nương tay.
Về phần Hoắc Vũ Hạo, ngay khi Vương Đông tung ra đòn tấn công kia thì hắn cũng đã thay đổi vị trí, đôi mắt màu dần dần hóa thành xanh biếc. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt liền hạ xuống, một cỗ hơi thở xa xưa mạnh mẽ thoắt ẩn thoắt hiện trên người hắn.
Một vầng sáng màu xanh biếc lặng lẽ xuất hiện lấp lánh từ khung xương của hắn, có điều lần này khác với các lần trước là cả cánh tay trái của hắn cũng sáng rực màu sắc này, tất cả đều không ngừng tụ hội đến trước ngực hắn. Hơi thở cực hạn nháy mắt bốc lên ngùn ngụt, vô cùng khủng bố.
Hổ Ma Miêu vạn năm đang phải vất vả chống cự với Quang Phá Ma, chuyện này cũng tương đương với việc bản thân nó bị kiềm chế, hơn nữa dưới ảnh hưởng của Đỉnh Chi Chấn, màn ánh sáng phòng ngự màu xanh biếc cũng mờ đi một chút. Tốc độ tấn công của Quang Phá Ma cũng tăng thêm rất nhiều, đây là thời điểm tốt nhất để ra đòn dứt điểm.
Thiên Đế Chuy rõ ràng là lựa chọn hoàn hảo nhất, nhưng đừng quên Vũ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ 3 ngày mới sử dược được một lần, mà hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên bọn hắn tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, dưới tình huống không nhất thiết phải dùng đến Vũ Hồn dung hợp kỹ thì tốt nhất là nên tiết kiệm. Thế nên Hoắc Vũ Hạo liền lựa chọn hồn kỹ cường đại của mình, đây kể ra cũng nhờ lần bế quan trước đây đã giúp hồn lực hắn tăng đến cấp 30 mới có thể miễn cưỡng sử dụng.
Từ lồng ngực hắn bắn ra một cột sáng màu xanh biếc, những nơi luồng sáng này lướt qua đều như có dấu hiệu đông cứng lại, một cột băng lặng yên xuất hiện trên bầu trời rồi rơi xuống đất. Đây cũng vì bầu không khí ẩm ướt trong rừng cây bị hơi lạnh cực hạn lướt ngang mà đóng băng lại.
Cùng có màu xanh biếc nhưng thuộc tính lại hoàn toàn khác nhau, bức màn phòng hộ màu xanh biếc sau khi bị đòn tấn công từ Quang Phá Ma tàn sát rốt cuộc cũng có dấu hiệu tán loạn. Phần năng lượng còn thừa của nó chỉ còn khoảng 1/3 so với ban đầu mà thôi. Việc duy nhất mà Hổ Ma Miêu có thể làm lúc này là nghiêng đầu tránh đi, nhưng đòn tấn công của Hoắc Vũ Hạo cũng giống như Quang Phá Ma ban nãy, dễ dàng len lỏi vào, nháy mắt sau liền thấy cả người nó bị một ánh sáng màu xanh biếc phủ xuống, sau đó ánh sáng kia dần dần lan tràn khắp cơ thể nó.
Có điều lúc này con Hổ Ma Miêu vạn năm kia thậm chí muốn hét lên một tiếng đau đớn cũng không thể, bởi vì cả người nó đã bị đông cứng lại rồi.
Băng Hoàng Chi Nộ, đây là kỹ năng có lực công kích mạnh nhất của Hoắc Vũ Hạo lúc bấy giờ. Đấy cũng là một trong hai kỹ năng được mang đến từ hồn cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt.
Nó cũng đã từng xuất hiện một lần trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, và lần này cũng không ngoại lệ, sau khi Hoắc Vũ Hạo sử dụng xong thì hồn lực của hắn và Vương Đông gần như đều bị vét sạch.
Nếu đổi lại trong tình huống hắn đầy đủ hồn lực thì sau một chiêu này, hồn lực của hắn cũng bị vơi đi ít nhất 90%.
Uy lực của Băng Hoàng Chi Nộ có thể nói là cực kỳ khủng bố, lúc này con Hổ Ma Miêu vạn năm kia đã bị đông cứng thành một khối băng. Khí lạnh từ khối băng ấy lan tỏa ra bên ngoài, lấy nó làm trung tâm, trong phạm vi mười thước quanh nó, tất cả cây cối đều như rơi vào thế giới băng giá, đông cứng, trong suốt lóa mắt.
Tiêu Tiêu thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, rùng mình một cái nói:
- Lạnh quá! Vũ Hạo, Cực Hạn Chi Băng của cậu thật đáng sợ.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng thời vì thoát lực mà ngã xuống đất, đừng nhìn mọi chuyện mà nghĩ trận đấu này bọn họ chiến thắng mà không bị thương tổn gì, thực tế, phải nói là bọn họ đã trút ra gần hết mọi thứ mình có.
Vũ Hồn dung hợp kỹ Hoàng Kim Lộ, kỹ năng cực mạnh Hoàng Kim Chi Mang kết hợp cùng Quang Phá Ma của Vương Đông, Băng Hoàng Chi Nộ của Hoắc Vũ Hạo, Băng Đế Chi Ngao và cả Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng lẫn Linh Hồn Trùng Kích nữa.
Bọn họ tuy là tổ hợp ba người có thiên phú cao nhất của học viện Sử Lai Khắc, nhưng cả ba phải toàn lực chống đỡ mới có thể miễn cưỡng chiến thắng, hơn nữa con Hổ Ma Miêu vạn năm kia chỉ bị đóng băng chứ chưa hẳn là chết. Chẳng qua, khả năng nó tự phá băng thoát khỏi lớp băng cứng rắn như thế này là rất thấp.
Ít nhất 1 canh giờ nữa, nếu nó không có sự trợ giúp từ bên ngoài mà phá bỏ lớp băng ấy thì nó nhất định phải chết.
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn Vương Đông, cả hai hoàn toàn không hề cảm thấy vui sướng vì chiến thắng này, hắn nhíu mày nói.
- Xem ra lúc nãy chúng ta đã sai rồi, thế giới này cá lớn nuốt cá bé, nương tay cũng có nghĩa là tăng thêm nguy hiểm cho bản thân mình.
Vương Đông hẳn là còn bị sốc hơn cả Hoắc Vũ Hạo, hắn nghe xong chỉ khẽ gật đầu chứ không nói thêm gì.
Hoắc Vũ Hạo ôm lấy vai Vương Đông, nói:
- Đừng khó chịu. Nếu không thử làm sao chúng ta biết sẽ xảy ra tình huống này. Chúng ta muốn trưởng thành dĩ nhiên phải trải qua nhiều chuyện, dù có muốn hay không cũng không thể tránh khỏi.
Vương Đông quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Ban nãy Hoàng Kim Lộ của chúng ta có chút kỳ lạ, ngươi có nghĩ ra tại sao không?
Nói xong hắn liền thúc dục Hoàng Kim Chi Mang, hồn lực còn sót lại trong cơ thể cả hai bắt đầu dung hợp thành Hạo Đông Lực nhanh chóng khôi phục Hồn Lực.
Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu đáp:
- Có chút chút. Từ đầu đến cuối Tinh Thần Tham Trắc của ta luôn phủ xuống mọi nơi. Khi ảo ảnh ấy xuất hiện, ta cảm nhận được cơ thể nó đã hoàn toàn mất đi sự khống chế, hoặc nói chính xác hơn là mất đi thần chí. Tác dụng Hoàng Kim Lộ lên Hồn Sư là làm bọn họ tạm thời mất đi Vũ Hồn, còn lên Hồn Thú, ta nghĩ bọn chúng sẽ tạm thời mất đi sự khống chế bản thân, hay đúng hơn là linh hồn. Cho nên ảo ảnh đó khi trở về cơ thể nó, nó phải mất vài giây thích ứng mới khôi phục lại hoàn toàn, nhưng sau đó rõ ràng đã suy yếu hơn nhiều. Điểm này biểu hiện rõ ràng nhất ở mặt tốc độ của nó. Kế đến là uy lực kỹ năng và thái độ liều chết của nó với chúng ta.
Vương Đông nghe xong liền nhìn hắn với vẻ kinh ngạc:
- Nếu như suy đoán của ngươi là chính xác vậy thì sau khi chúng ta sử dụng Hoàng Kim Lộ liền dùng Linh Hồn Trùng Kích thì sẽ có hiệu quả thế nào đây?
Hoắc Vũ Hạo chấn động, hai mắt mở to kích động nói:
- Đúng đúng. Sao ta lại không nghĩ ra chuyện này. Nếu khi đó chúng ta thuận thế công kích linh hồn nó thì chắc chắn nó sẽ không chịu đựng nổi mà trở thành cái xác không hồn. Dù sao, bất kể là sinh vật gì, trừ phi bản thân có tu luyện về mặt linh hồn nếu không hồn rời khỏi xác sẽ là trạng thái yếu ớt nhất của nó. Vậy nên nếu linh hồn của nó bị tấn công thì dù có trở về được cơ thể cũng sẽ suy yếu rất nhiều, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến lực chiến đấu của nó. Vương Đông, cũng là ngươi thông minh sáng suốt nhất.
Vương Đông nghe Hoắc Vũ Hạo hưng phấn phân tích nhưng không hề có chút cảm xúc nào, hắn lạnh lùng nói:
- Vậy thì làm ơn rút cái tay thối của ngươi trên đùi của ta ra.
- Ặc.
Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện hóa ra ban nãy vì vui mừng quá mình không chú ý cứ tưởng đặt tay lên đùi mình, hóa ra lại là đùi của Vương Đông, hèn chi không có chút đau đớn nào. Hắn xấu hổ cười nói.
- Nhầm lẫn, đây là nhầm lẫn rồi. Đợi khi nào chúng ta có thể sử dụng Hoàng Kim Lộ nữa thì thử xem sao. Người khác không thể tấn công linh hồn nhưng chúng ta lại khác. Tiếc là Hoàng Kim Lộ chỉ có thể tấn công một hướng. Nếu không thì hai cái này kết hợp lại với nhau thì… kaka.
Vương Đông lườm hắn nói:
- Đừng có nằm mơ nữa. Chẳng lẽ chuyện gì tốt đều của chúng ta hết. Hồn kỹ chúng ta mặc dù mạnh nhưng hồn lực quá ít, nếu không đủ hồn lực thì hồn kỹ có mạnh như thế nào cũng bằng thừa. Nhanh nhanh lo khôi phục hồn lực. Tranh thủ trời chưa tối chúng ta còn rời khỏi đây nữa.
Tiêu Tiêu là người tiêu hao ít nhất nên dĩ nhiên đứng bên ngoài hộ pháp cho cả hai, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lập tức bắt đầu tu luyện khôi phục hồn lực.
Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không sợ con Hổ Ma Miêu phá băng chạy đến tấn công, nếu không có người ở bên ngoài giúp đỡ thì nó muốn phá băng là chuyện không tưởng. Trừ phi ngay từ khi Hoắc Vũ Hạo công kích nó dùng hồn lực chống cự giảm bớt lực công kích nếu không thì sau khi bị đông rồi sẽ chẳng thể làm gì nữa.
Hoàng Kim Chi Mang của Vương Đông sau lần dung hợp chính thức kia quả thật mạnh hơn rất nhiều, được sự phụ trợ của nó, tốc độ khôi phục hồn lực của cả hai tăng lên mạnh mẽ, lát sau, cả hai đã khôi phục được 3-4 phần.
Lúc này, cách bọn họ chừng năm trăm thước, Huyền lão đang ngồi trên nhánh cây đại thụ nhàn nhã uống rượu. Một quầng sáng màu vàng bên cạnh lão cũng lặng lẽ chui lại vào cơ thể lão.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Nơi này là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, vì phải bảo hộ ba đứa nhóc kia nên Huyền lão không dám có chút thả lỏng nào. Thảm kịch ngày xưa đã để lại nỗi ám ảnh quá to lớn cho lão, nên lúc này lão vô cùng cảnh giác. Lực lượng của lão vẫn luôn đi theo ba người Hoắc Vũ Hạo, chỉ là phần lực lượng ấy nằm yên dưới lòng đất, dù Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo có mạnh như thế nào cũng không thể phát hiện được.
Ngay khi Huyền lão trông thấy con Hổ Ma Miêu vạn năm xuất hiện đã vô cùng hoảng sợ, loại hồn thú cấp bậc này đối với lão đương nhiên chẳng đáng nhắc đến, nhưng với ba người Hoắc Vũ Hạo tu vi trung bình chỉ khoảng cấp 30 thì chính là trí mạng!
Có điều, Huyền Lão đã dạy học ở học viện Sử Lai Khắc nhiều năm, ngay lúc này dĩ nhiên sẽ không dễ dàng ra tay. Lão muốn nhìn xem, dưới tình huống nguy cơ sinh tử này thì sức chiến đấu của ba tên nhóc kia có thể phát ra được tới đâu. Lão cũng không hy vọng vì có sự bảo hộ của mình mà ba người Hoắc Vũ Hạo trở nên lười biếng.
Sự thật chứng minh, thực lực ba người Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra khiến lão được mở rộng tầm mắt, ban đầu lão dự đoán, ba đứa nó nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản công kích của Hổ Ma Miêu vạn năm được một lúc thôi. Nhưng ai ngờ kết quả cuối cùng lại là Hổ Ma Miêu vạn năm bị bắt mà còn là bị bắt sống nữa chứ.
Cái kết cục này thật sự là Huyền Lão đoán không được. Đây cũng là lần đầu tiên lão biết, thực lực của ba tên nhóc này hoàn toàn không thể dùng phương pháp đánh giá tu vi hiện nay để mà phán đoán được. Ngay khi Hoắc Vũ Hạo sử dụng Băng Hoàng Chi Nộ, hơi thở cổ xưa vô cùng mạnh mẽ phát ra từ nó đã khiến Huyền Lão giật mình khiếp sợ.
- Khảo nghiệm sinh tử quả nhiên lúc nào cũng có thể giúp con người tiến bộ. Ba tên nhóc này cũng không tệ, rất tốt. Xem ra lần này ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã giúp bọn nhóc hiểu thêm nhiều thứ, bọn chúng đã biết cái gì gọi là luật rừng rồi. Ấy chà, may mắn của ba đứa nhỏ này thật là tệ.
Huyền Lão lầm bẩm vài câu rồi từ người lão bay ra một quầng sáng màu vàng rực.
Hồn lực của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông càng lúc càng khôi phục nhanh, nháy mắt cả hai đã khôi phục gần được năm phần. Nhưng đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên mở mắt.
Trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này, nơi nơi đều có hồn thú, hắn làm sao dám thả lỏng cảnh giác? Cho dù là Hồn Lực tiêu hao thật lớn, Tinh Thần Tham Trắc vẫn liên tục được sử dụng. Chẳng qua vì để tiết kiệm Hồn Lực, trong quá trình hắn đang cùng Vương Đông tu luyện khôi phục đã đem Tinh Thần Cộng Hưởng bỏ bớt đi. Chỉ là chính bản thân hắn cảm thụ được chung quanh có biến hóa.
- Lại có hồn thú đến đây.
Tinh Thần Cộng Hưởng nháy mắt mở ra, Tinh Thần Tham Trắc nháy mắt phủ xuống người Vương Đông và Tiêu Tiêu.
Sắc mặt Vương Đông và Tiêu Tiêu đều biến đổi, lúc này bọn hắn đều không phải đang ở trạng thái tốt nhất, báo động lại xuất hiện, thật sự không thể nào không khẩn trương cho được.
Hoắc Vũ Hạo ra dấu, ba người vòng ra chỗ Hổ Ma Miêu bị đóng băng ban nãy, Hoắc Vũ Hạo nâng tay trái ấn lên tượng đá Hổ Ma Miêu vạn năm một cái, sau đó mơ hồ hiện lên một chút ánh sáng màu xanh biếc, sau đó hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, lặng yên mở ra hồn kỹ Mô Phỏng của mình. Chẳng qua, lúc này không phải hắn mô phỏng khí tức hồn thú, mà là mô phỏng khí tức thực vật. Một tầng màu xanh biếc lờ mờ bao trùm trên thân ba người, dưới sự dẫn dắt của hắn thong thả hướng trong rừng cây rút đi, cố gắng không phát ra một chút tiếng vang nào.
Đúng lúc này Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo phát hiện ra tốc độ của hồn thú kia không phải nhanh như con Hổ Ma Miêu vạn năm, ngược lại có vẻ có chút chậm chạp.
Một con gấu lớn đen đúa chậm rãi xuất hiện bên trong Tinh Thần Tham Trắc, cái mũi của nó không ngừng dĩnh lên, dường như vừa đánh hơi được gì đó. Dựa theo khí huyết và dao động Hồn Lực, Hoắc Vũ Hạo lập tức đoán được bất kể con gấu này là loại hồn thú gì thì ít nhất nó cũng có tu vi ngàn năm, đây cũng không phải ngàn năm bình thường mà phải trên ba ngàn năm rồi.
Con gấu dựa vào khứu giác mẫn tuệ của mình rất nhanh đã tìm được nơi lúc trước đám người Hoắc Vũ Hạo chiến đấu, đầu tiên ánh mắt của nó vốn là bị tượng băng kia hấp dẫn. Nhưng rất nhanh, nó liền nghiêng đầu sang chỗ khác, đi tới trước mặt Hổ Ma Miêu ngàn năm kia.
Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng nói suy nghĩ của mình cho đồng đội của mình biết.
- Xem ra nó bị mùi máu tanh dẫn đến.
Con gấu này cao hơn ba thước, cực kỳ hùng tráng, lông trên người màu đen mơ hồ lấp lánh ánh kim sáng bóng, cho dù là nhìn thấy Hổ Ma Miêu vạn năm bị đóng băng, nó cũng không có một tia lo sợ nào.
Ở thế giới hồn thú chính là như vậy, tu vi mặc dù quan trọng, nhưng chủng loại cũng quyết định độ mạnh yếu. Tu vi của con gấu này đại khái vào khoảng ba ngàn năm đến năm nghìn năm. Vậy mà khi đối mặt với Hổ Ma Miêu vạn năm nó lại không tỏ ra sợ hãi, chứng tỏ nếu ban nãy hồn thú mà ba người Hoắc Vũ Hạo gặp phải là con gấu này, thì cuộc chiến tuyệt đối sẽ không được thoải mái như đối phó với Hổ Ma Miêu vạn năm vậy đâu.
Cho dù đều là hồn thú vạn năm nhưng chủng loại bất đồng, thực lực cũng là một trời một vực. Đổi lại nếu là một hồn thú thuộc loại hổ khác có tu vi vạn năm ở trong này, chỉ sợ con gấu này sẽ phải đi đường vòng. Tuyệt đối sẽ không dám tới gần.
Con gấu kia chỉ cắn ba cái đã làm thịt gọn gàng sạch sẽ con Hổ Ma Miêu ngàn năm, mà nó rõ ràng còn chưa ăn no. Nó bước đến trước tượng băng, thử dùng trảo của mình phá vỡ lớp băng cứng.
Sức mạnh của nó cực kì khủng bố, tu vi Hoắc Vũ Hạo tuy không cao nhưng đây dù sao cũng là băng có thuộc tính cực hạn, Hồn Lực lưu lại trên băng không được lâu nhưng khối băng này cũng cực kỳ cứng rắn. Vậy mà dưới đòn tấn công của nó, khối băng rất nhanh liền xuất hiện vết nứt. Phải biết rằng, Hổ Ma Miêu vạn năm không chỉ là bề ngoài bị đông lại, mà dưới tác dụng của Băng Hoàng Chi Nộ toàn bộ máu huyết đều hoàn toàn đông lại, bị đánh ra như vậy, không được bao lâu, thân thể của nó liền nương theo sự tan rã của khối băng mà tứ phân ngũ liệt.
Mà lúc này, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lại nhìn về phía Tiêu Tiêu.
- Thế nào?
Tiêu Tiêu hơi sửng sờ, nói :
- Cái gì thế nào?
Hoắc Vũ Hạo nói :
- Con gấu này có thích hợp làm Hồn Hoàn của cậu không?
Tiêu Tiêu kinh ngạc nói:
- Sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này? Niên hạn của nó có vẻ khá phù hợp cho mình hấp thu. Nhưng chúng ta chính là thông qua Tinh Thần Tham Trắc cảm nhận được nó, không thật sự nhìn thấy, rốt cuộc nó là loại hồn thú gì còn chưa thể xác định, làm sao cậu lại chắc như thế?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Mình biết cậu định tăng lực phòng ngự hoặc khống chế cho Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, đúng không? Con gấu này đã nhìn thấy Hổ Ma Miêu vạn năm vậy mà máu huyết của nó cũng không có gì bất thường, chứng tỏ tâm tình của nó thập phần ổn định. Cái này có nghĩa nó cũng không sợ Hổ Ma Miêu vạn năm, rõ ràng tu vi có sự chênh lệch, nhưng nó vẫn công khai mà đến, hơn nữa bản thân Hổ Ma Miêu lấy công kích làm chủ, như vậy, ta có thể kết luận, con gầu này có 70% là am hiểu mặt phòng ngự. Hơn nữa công kích của Hổ Ma Miêu vạn năm đối với nó uy hiếp không lớn.
Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn hắn, nói:
- Giỏi quá! Khó trách cậu có thể làm lớp trưởng, không cần nhìn cũng có thể phân tích ra nhiều như vậy.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Chủ Vũ Hồn của mình là hệ tinh thần, tìm kiếm, phân tích vốn là nghề của mình mà. Quyết định nhanh lên, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
Tiêu Tiêu nói :
- Cái này còn phải hỏi sao? Đã thấy thì làm sao có thể bỏ qua được. Có điều chúng ta miễn cưỡng lắm mới đối phó được con Hổ Ma Miêu vạn năm kia, còn con này có thể sao?
Hoắc Vũ Hạo dùng hành động trả lời thắc mắc của Tiêu Tiêu.
Con gấu kia chỉ sau vài lần đánh đã có thể phá nát khối băng, nó nhặt khối băng có chứa thân thể Hổ Ma Miêu bị vỡ nát giơ lên cao định ném xuống đất.
Đúng lúc này, khối băng Hổ Ma Miêu vạn năm đột nhiên biến thành màu xanh biếc, tiếp theo liền nổ tung, tiếng nỗ vang vọng khắp cả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Con gấu rống lên một tiếng vô cùng thê lương, ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu rõ ràng đang ở cách nơi đó hơn trăm mét, nhưng vẫn cảm nhận được luồng dư chấn như sóng thần đánh thẳng vào mặt, cây cối xung quanh, bao gồm cả gốc cây đại thụ kế bên bọn họ cũng bị lực chấn kia đánh bay cả gốc. Ba người bị lực xung kích cuốn bay ra mấy chục thước mới dừng lại rơi xuống đất.
Cũng may có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo báo trước, nên ba người đều có chuẩn bị kỹ càng, thuận thế mà đi, mới không bị thương.
Đừng nói Vương Đông và Tiêu Tiêu giật mình, ngay cả người khởi xướng là Hoắc Vũ Hạo cũng khiếp sợ tái mặt.
Luồng sóng xung kích khủng bố ấy còn mang theo cả băng vụn, lớp băng vụn ấy rất mịn nhưng cực kỳ lạnh khiến người khác không khỏi ớn lạnh.
Vụ nổ mạnh kia làm Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo bị xáo trộn hỗn loạn, tan rã. Có điều bây giờ hắn cũng không cần phải dùng đến Tinh Thần Tham Trắc mà dò xét nữa, chỉ cần dùng mắt nhìn cũng đủ rồi.
Khung cảnh hiện ra trước mắt bọn họ cực kỳ dữ dội. Lấy chỗ con Hổ Ma Miêu bị đông lúc trước làm trung tâm, trong phạm vi đường kính tầm trăm mét xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ, trong phạm vi này tất cả thực vật toàn bộ không còn sót lại chút gì, trong vụ nổ kinh khủng kia tất cả đã biến thành phấn vụn.
Trung tâm hố sâu, sâu chừng ba thước, có hình dạng nửa hình tròn, cho dù là thực vật bên ngoài, cũng bị nghiêng ngã cả một mãng lớn, giống như cánh đồng lúa bị gió táp làm cho ngã rạp xuống vậy.
- Này, chuyện này là sao?
Tiêu Tiêu trợn mở to mắt bất ngờ nhìn hắn, hỏi.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Mình cũng không nghĩ tới lại mạnh như vậy. Vừa rồi, mình thử dùng Băng Bạo Thuật trên người Hổ Ma Miêu vạn năm
Vương Đông giật mình nói:
- Uy lực Băng Bạo Thuật của ngươi lại lớn như thế sao?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Các cậu quên rồi sao? Trong buổi đấu giá ở phòng đấu giá Tinh Quang, hồn cốt có hồn kỹ Băng Bạo của Băng Bích Hạt chính là vật phẩm gần cuối, còn vật phẩm cuối cùng là phôi thai của Hồn Thú mười vạn năm. Băng Bạo Thuật được sử dụng thích hợp có thể nói đó chính là một thần kỹ nhưng trong một số trường hợp bình thường thì không có chút hiệu quả nào. Không phải bất cứ lần kích nổ nào cũng có uy lực lớn.
- Băng Bạo Thuật đúng là thông qua các khối băng mà nổ tung nhưng lực nổ mạng yếu thế nào có liên quan mật thiết với lượng hồn lực của ta. Điểm khủng bố nhất Băng Bạo Thuật cũng giống như Thi Bạo của tên Tà Hồn Sư lần trước, thực lực của người sử dụng càng mạnh thì lực nổ càng khủng khiếp. Nhưng khi sử dụng phải thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất là sinh vật bị đóng băng phải bị đông cứng cả cơ thể. Thứ hai, ta phải dùng tay trái chạm vào khối băng đó, dẫn động Băng Bạo Thuật, sau đó kết hợp với khí băng trong cơ thể nó sinh ra một chút phản ứng đặc biệt, vậy thì ta có thể điều khiển nó nổ bất cứ lúc nào. Thực lực của mục tiêu cho nổ càng cao thì uy lực càng mạnh.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Vừa nhắc tới việc Thi Bạo lần trước, Vương Đông cùng Tiêu Tiêu đều biến sắc. Chỉ một gã Hồn Vương, vậy mà có thể làm cả chiến đội Sử Lai Khắc bọn hắn gần như bị diệt. Nếu nổ chết một người thì không sao, nhưng ngay cả người có thực lực mạnh như Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành mà cũng đều bị thương nặng. Trong các trận đấu sau, cả hai người bọn họ đều đã bộc lộ rõ ràng cường giả tu vi Hồn Đế là mạnh như thế nào. Khi đó bọn họ đã thấy Tà Hồn Sư quá mức khủng bố, không ngờ Hoắc Vũ Hạo nhờ vào một kỹ năng từ Hồn Cốt cũng có thể có được năng lực tương tự.
Băng Bạo Thuật và Thi Bạo có chút giống nhưng cũng có chút khác biệt. Thi Bạo là trực tiếp làm nổ thi thể, nhưng muốn làm nổ thì cần phải có độc tố làm mồi dẫn. Ban đầu, sứ giả Tử Thần đã sớm rải kịch độc ở trong sơn động nên những người chết kia đều là bị nhiễm độc mà nổ tung. Vì phụ thuộc chất dẫn nên Thi Bạo không thể khống chế được thời gian bạo phát. Nhưng Băng Bạo Thuật có tiên tiến hơn một chút, không những có thể khống chế được thời gian nổ mà còn có thể đóng băng đối thủ. Vì thế nên khi Băng Bạo Thuật xuất hiện trong phòng đấu giá Tinh Quang, nó mới được được coi trọng như vậy.
Đương nhiên, cũng bởi Băng Bạo Thuật rất bá đạo nên nếu không có Cực Hạn Chi Băng ngăn cản thì không thể chịu được sự phản phệ của Băng Bích Hạt. Thế nên khối Hồn Cốt này mới có cơ hội lọt vào tay Hoắc Vũ Hạo được. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng, uy lực lại vượt ra khỏi dự đoán của hắn, uy lực phát nổ của hồn thú vạn năm quả thật còn mạnh hơn một kích cực mạnh của Mã Tiểu Đào nữa.
- Ngươi định dọa chết lão già như ta sao?
Đúng lúc này từ xa truyền đến giọng nói của Huyền Lão.
Từ nãy giờ lão vẫn đứng ở gần đấy quan sát ba người Hoắc Vũ Hạo. Khi hắn thấy ba người Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng lui vào rừng cây để ẩn thân theo hồn kỹ Mô Phỏng, lão đã bớt lo đi một chút. Vậy mà không ngờ tích tắc sau lại xuất hiện một vụ nổ lớn như vậy.
Ngay khi vụ nổ ấy xuất hiện, trái tim Huyền lão bị dọa suýt nữa nhảy ra ngoài. Nhờ kinh nghiệm chết tiệt lần trước nên lão đặc biệt nhạy cảm với những tiếng nổ dạng như thế này, hơn nữa lão biết rõ Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu có ý nghĩa như thế nào đối với học viện Sử Lai Khắc. Ba đứa nó chính là ba Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh đấy!
Vì vậy, việc đầu tiên lão làm là tức tốc chạy đến, khi thấy ba người Hoắc Vũ Hạo mặt xám như tro nhưng cũng không bị thương tích gì, kế đến nghe thấy Hoắc Vũ Hạo nói rõ tình hình, lão mới đi ra trút hết bực tức trong lòng.
- Huyền lão.
Ba người Hoắc Vũ Hạo vội vàng hành lễ.
Huyền lão cầm hồ lô rượu của mình gõ nhẹ vào đầu Hoắc Vũ Hạo một cái, khiến Hoắc Vũ Hạo lè lưỡi.
- Tên nhóc chết tiệt này, đừng có đùa với lửa chứ. Người dùng băng tự bạo như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì khi trở về ta làm sao ăn nói với Mục lão đây? Ngươi lúc trước cũng không có thử qua, vậy mà dám sử dụng, nếu chẳng may không thể khống chế hồn kỹ mà đứng quá gần bị nổ chết thì làm sao? Đừng nói với ta là ngươi có thể không chế uy lực của nó đấy nhé!
Hoắc Vũ Hạo có chút oan ức nói:
- Vì con không tìm được hồn thú vạn năm nào để thử trong học viện thôi mà!
- Ặc.
Cái này cũng đúng, học viên Sử Lai Khắc không phải không có hồn thú vạn năm, nhưng chúng đều là nguyên liệu cực kỳ trân quý để nghiên cứu, làm sao có thể dễ dàng đưa cho hắn thử nghiệm được.
Đúng lúc này, ánh mắt Huyền lão đột nhiên trở nên lạnh lùng, lão quay đầu nhìn về phía vừa xảy ra vụ nổ.
Một thân thể cường tráng loạng choạng bò dậy. Bước đi tập tễnh của nó cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.
Thân thể cao lớn chằng chịt vết thương kia đúng là con gấu lớn ban nãy. Không ngờ con gấu này lại có bộ lông màu vàng nhạt rất hiếm thấy, chẳng qua hiện tại lại đang nhuốm màu đỏ sậm của máu. Một cái cẳng tay đã biến mất, thậm chí còn đứt gần tới bả vai, trên người cũng có không ít chỗ vẫn đang chảy máu. Vậy mà đôi mắt màu xanh lục vẫn lộ ra vẻ bình thản.
Có thể thấy cánh tay của con gấu lớn này cực kỳ dài, có thể dài hơn hai thước, cơ thể đang đung đưa di chuyển. Tuy rằng máu thịt dưới bụng đã muốn lòi ra hết nhưng khí huyết lại như không giảm chút nào.
- Đây là con gấu ban nãy?
Tiêu Tiêu giật mình nói.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo giải thích về Băng Bạo Thuật, cả ba cứ tưởng con gấu lớn kia đã bị đánh thành tro bụi rồi chứ. Dù sao thì Hoắc Vũ Hạo cũng không biết Băng Bạo Thuật lại có uy lực như vậy, nên mắc sai lầm là chuyện bình thường. Không ngờ, con gấu lớn kia vẫn không có nổ chết mà chỉ bị mất một cánh tay.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã trốn ở tít đằng xa thế nhưng cũng cảm nhận được khí tức hủy diệt mạnh mẽ vô cùng, lỗ tai hắn đến lúc này vẫn còn nghe thấy mấy tiếng ong ong. Vậy mà con gấu lớn kia lúc đó đang ở sát một bên mà lại chỉ bị đánh nát một cánh tay, cuối cùng vẫn không chết.
Cái này phải cần lực phòng ngự lớn thế nào mới có thể làm được đây? Khó trách nó chỉ có tu vi ngàn năm lại không hề sợ hãi con Hổ Ma Miêu có tu vi vạn năm. Đây chính là bằng chứng rõ nét nhất cho thấy sự chênh lệch giữa các loài. Ví như rồng con nhưng vẫn có thể so sánh được với thằn lằn trưởng thành.
Hiện giờ, ba người Hoắc Vũ Hạo có thể hoàn toàn khẳng định dù ba người bọn hắn có liên thủ cũng không đánh thắng con gấu này. Những đòn công kích của bọn họ e là chẳng có cái nào có thể phá vỡ được phòng ngự của nó. Trừ phi Hoắc Vũ Hạo sử dụng Băng Bạo Thuật đông cứng nó lại, nếu không bọn họ một chút cơ hội chiến thắng cũng không có.
- Ồ, Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Loại hồn thú này sao lại có thể xuất hiện bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được chứ?
Dáng vẻ con gấu kia lúc này vô cùng thê thảm, hơn nữa nó còn thuộc loại hồn thú hiếm thấy nên ba người Hoắc Vũ Hạo mới không nhận ra. Nhưng Huyền lão là người dày dặn kinh nghiệm, nên chỉ cần liếc mắt nhìn đã gọi ra được tên nó.
Ám Kim Khủng Trảo Hùng, đây là loại hồn thú có thể xưng là một trong những loài mạnh mẽ nhất khi chiến đấu trong rừng rậm.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo trở về học viện Sử Lai Khắc đã đặc biệt nghiên cứu về Thập Đại Hung Thú. Trong hắn nhớ, trong Thập Đại Hung Thú hình như cũng có tên của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Nói như vậy, thực lực của hồn thú đều có tính khuynh hướng, sở trường riêng. Ví dụ như khuynh hướng tốc độ, khuynh hướng công kích, hay khuynh hướng phòng ngự. Như Hồ Ma Miêu lúc nãy chính là có khuynh hướng tốc độ, lực công kích của nó đều dựa vào tốc độ để phát ra.
Mà Ám Kim Khủng Trảo Hùng lại là một hồn thú thiên tài am hiểu cả công kích lẫn phòng ngự, đúng là một dạng hỗn hợp. Màu vàng nhạt trên bộ lông của nó chứng tỏ nó có lực công kích rất mạnh, cộng thêm đôi tay khủng bố càng làm cho lực công kích của nó thêm khủng khiếp. Nghe nói thực lực của con Ám Kim Khủng Trảo Hùng mạnh nhất có thể so sánh được với thực lực của rồng trưởng thành. Một cường giả của rừng rậm mà lại có thể xuất hiện bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đây không phải là hiếm thấy thì là gì nữa?
Tuy rằng con Ám Kim Khủng Trảo Hùng trước mắt đã bị thương nặng nhưng vẫn cực kỳ nhạy bén, lời nói của Huyền Lão nó cũng không bỏ sót từ nào. Vì vậy, nhất thời nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ, nhưng nó cũng ngừng lại mà không tiến lên nữa. Mới vừa rồi đã bị đòn đau như vậy khiến lòng tự tin của nó bị đả kích, giống như chim sợ cành cong.
Huyền Lão mỉm cười nói:
- Lão phu cuối cùng cũng không phải sợ hãi vô ích, xem ra may mắn của chúng ta đã trở lại. Nó không những thích hợp mà còn vượt xa dự tính của ta, vậy để ta ra tay thôi.
Lão cũng không dám để ba người Hoắc Vũ Hạo đánh với Ám Kim Khủng Trảo Hùng nữa. Lực công kích của loại hồn thú này cực kỳ khủng bố, với thực lực của ba người Hoắc Vũ Hạo thì nó chỉ cần đập một cái là chắc chắn chết tươi.
Huyền lão vừa dứt lời đã lách mình đến trước mặt Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Độ nhạy cảm và sự phản ứng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cũng nhanh không kém, mặc dù dưới tình huống đang bị trọng thương nhưng mỗi bước tiến công hay phòng thủ vẫn rất tự nhiên.
Một tầng ánh sáng màu vàng nhạt toát ra từ bộ lông của nó, tầng ánh sáng này cũng không có phóng ra ngoài mà cô động lại trên từng sợi lông. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được những sợi lông màu vàng kia dựng lên chỉ trong nháy mắt, nó trông giống hệt như những cây chông bằng sắt thép vậy. Đồng thời, một cánh tay còn lại của con gấu vung lên, đập thẳng xuống người Huyền lão.
Lúc đầu, con gấu vốn là có hai cái chân trước nên rất khinh địch, nhưng sau khi bị ba người Hoắc Vũ Hạo đánh cho bị thương thì không còn dám khinh thường nữa. Nó vung trảo lên, cái trảo biến lớn gấp ba so với lúc trước. Lúc đầu nó chỉ khoảng hai thước mà giờ đã biến lớn thành sáu thước. Lợi trảo to lớn lóe lên màu vàng nhạt rồi đánh thẳng về Huyền lão. Từ xa nhìn lại rất có lực, chỉ sợ một khối đá cứng nếu bị đánh trúng cũng sẽ bị đập cho tan nát thành bốn năm mảnh!
Đáng tiếc, đó không phải là khối đá mà lại là Huyền lão. Cho dù là Ám Kim Khủng Trảo Hùng cấp cao thì cũng chưa hẳn là đối thủ của Huyền lão nữa, nói gì tới con gấu chỉ có tu vi mấy ngàn năm này.
Huyền lão chăm chú nhìn nó, ánh sáng màu vàng vừa lóe lên đã biến mất, thân thể của Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm vẫn không hề nhúc nhích. Có thể thấy rõ ràng, các chân của nó đã hoàn toàn lún sâu vào lòng đất.
Huyền lão mỉm cười, đánh một chưởng xuống đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Sau đó “bụp” một tiếng, toàn bộ khung xương của Ám Kim Khủng Trảo Hủng liền run động một trận, không ngờ tất cả đều đã bị chấn nát thành từng khúc.
- Tiêu Tiêu.
Huyền Lão hét lớn một tiếng.
Tiêu Tiêu sao lại không biết Huyền lão đang muốn làm gì. Cô bé vội vàng chạy đến cạnh Huyền lão, Huyền lão rút ra một thanh đao sắc bén đưa cho cô bé, đồng thời xé lớp lông sau gáy của con gấu kia. Tiêu Tiêu dùng hết sức lực đâm thẳng xuống, mất sức ba bò chín trâu mới có thể đâm xuyên qua lớp da dày kinh khủng của nó.
Tiêu Tiêu thật nghi ngờ nếu không có Huyền lão ở đây thì con Ám Kim Khủng Trảo Hùng kia có nằm rạp dưới đất chờ chết, không biết cô có thể đâm thủng lớp da nó được không nữa.
Một cái Hồn Hoàn màu tím nương theo sự tử vong của Ám Kim Khủng Trảo Hùng xuất hiện.
Huyền lão đứng bên ngoài quan sát, nói:
- Đại khái khoảng trên dưới hai ngàn năm, với tu vi của con cộng thêm hai khối Hồn Cốt phụ trợ có lẽ dư sức hấp thu. Bắt đầu đi.
- Tạ ơn sư phụ.
Tiêu Tiêu vui mừng khoanh chân ngồi xuống, lập tức bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Hồn Hoàn màu tím hóa thành một luồng sáng chui vào cơ thể cô bé, cả người Tiêu Tiêu nháy mắt được một tầng ánh sáng màu tím bao phủ.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lúc này cũng đã chạy đến nhìn Tiêu Tiêu với vẻ hâm mộ. Tìm Hồn Hoàn tuy về mặt niên hạn rất quan trọng nhưng chủng loại hồn thú cũng không kém. Một Hồn Hoàn đến từ Hồn Thú cực mạnh dĩ nhiên Hồn Kỹ chắc chắn sẽ không tầm thường.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.