Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 56 : Khiêu khích.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Xe chạy rất nhanh đã đến cuối đường Trung Sơn. Ông chủ Lý Minh không có ở nhà, Trương Nhất Phàm bao một căn phòng riêng, ba người họ gọi nguyên một bàn đồ ăn, còn gọi thêm hai chai rượu vang.
Hà Tiêu Tiêu rất xót, cứ liên tục nói là gọi thế đủ rồi, đủ rồi, gọi nhiều quá lãng phí quá…
Trương Nhất Phàm ở dưới bàn ăn nắm lấy tay của cô ta nói:
- Không có gì đâu mà, không dễ gì mới dẫn mọi người đi ăn một lần, cứ ăn nhiều một chút. Ở trong trường học không có gì ngon đâu. Đặc biệt là em đấy, bình thường sống quá tiết kiệm việc này chẳng tốt với sức khỏe tí nào đâu.
Nghe thấy lời lẽ quan tâm như vậy của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu cảm thấy sống mũi cay cay, xém chút nữa là khóc òa lên. Cô bé này rất dễ cảm động, chao ôi, thế này là sao đây? Trương Nhất Phàm ra sức kéo tay cô ta, lúc này cô ta mới ngừng khóc.
Chu Phán Phán rất nhanh nhẹn liền đứng dậy, giúp hai người họ rót rượu đầy ly, cũng rót đầy ly của mình sau đó bưng ly rượu lên, đôi mắt lanh lợi cứ chuyển động nói:
- Anh Trương à, hôm này có thể quen biết anh là vinh hạnh của em, nào để em kính anh một ly.
Cô bé này, từ hành vi cử chỉ của Trương Nhất Phàm cộng thêm phong thái lúc nãy cô cũng lờ mờ đoán được thân phận của hắn, hẳn là công tử con nhà giàu có. Ở trong trường các công tử con nhà giàu thì Chu Phán Phán thấy qua nhiều rồi, nhưng có phong thái như Trương Nhất Phàm thì rất hiếm thấy.
Buổi tối Trương Nhất Phàm cũng đã uống rất nhiều. Với cô bé thế này thì không cần phải khách khí mà cứ tùy ý thôi. Ai mà biết được cái cô Chu Phán Phán này đã nói không cạn mà nhất định phải cạn hết.
Vì để không mất hứng, Trương Nhất Phàm cùng cô ta uống một ly. Sau đó hắn liền khuyên Hà Tiêu Tiêu:
- Ăn nhiều vào, à mẹ em đâu? Bà ấy không có ở nhà sao?
- Mẹ em đi thăm bà ngoại rồi.
Đợi Trương Nhất Phàm uống xong, Hà Tiêu Tiêu đặt tay về lại lòng bàn tay của Trương Nhất Phàm để hắn nắm chặt. Trương Nhất Phàm nhìn cô ta cảm thấy cô bé này chắc hẳn là có chuyện gì muốn nói với mình, vì thế anh ta ghi chữ vào lòng bàn tay.
- Có phải em có tâm sự không?
Trương Nhất Phàm viết rất chậm rãi, Hà Tiêu Tiêu rất là thông minh nên liền nhìn ra được Trương Nhất Phàm viết cái gì.
Vì thế, cô ta cũng viết chữ vào lòng bàn tay của Trương Nhất Phàm nói:
- Uống ít thôi!
Trương Nhất Phàm uống hơi nhiều, tay có cảm giác hơi tê tê nên mãi không nhận ra đó là chữ gì. Hà Tiêu Tiêu quýnh lên liền viết chữ lên đùi của hắn một lần nữa.
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ được ý của cô ta, đang muốn trả lời thì Hà Tiêu Tiêu liền tỏ ra ánh mắt ý muốn nói anh thật ngốc.
Trương Nhất Phàm lại viết nói:
- Buổi tối khỏi phải về nhà? Ngủ chỗ anh được rồi.
Hà Tiêu Tiêu ngại đỏ cả mặt, có vẻ căng thẳng của yêu đương vụng trộm vậy, nếu không về nhất định lại phải làm chuyện đó rồi…
Ngay trước mặt của Chu Phán Phán, cô ta có vẻ ngại nói ra, chỉ viết lên đùi của Trương Nhất Phàm:
- Lại muốn nữa à? Mất mặt chết đi được!
Thấy Hà Tiêu Tiêu có vẻ mặt khôi hài như vậy, Trương Nhất Phàm thấy vui vui liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt thẳng vào đùi của hắn. Một vật cứng ngắc nằm gọn trong lòng bàn tay của Hà Tiêu Tiêu.
Hà Tiêu Tiêu nắm lấy giống như bị điện giật liền vội rút về, sau đó liền cúi đầu xuống, ăn rồi ăn.
Lúc này, Chu Phán Phán đứng lên nói:
- Mọi người cứ ăn trước đi, tôi đi nhà vệ sinh cái đã.
Chu Phán Phán đi ra, Trương Nhất Phàm liền kéo Hà Tiêu Tiêu qua:
- Làm sao mà xấu hổ đến thế chứ, chúng ta là vợ chồng mà.
Hà Tiêu Tiêu liền đáp lại bằng một ánh mắt hờn dỗi nói:
- Đừng có phá, coi chừng lát nữa bị người khác nhìn thấy thì khổ.
- Sợ gì chứ, lại không phải yêu đương bậy bạ gì.
Trương Nhất Phàm phản đối. Ai biểu cô bé này tỏ ra thẹn thùng lại đáng yêu đến vậy, hắn chịu không nổi liền nhéo vào mặt cô một cái.
- Em càng ngày càng làm cho người ta yêu đấy nha.
Có được sự khen ngợi của Trương Nhất Phàm, trong lòng của Hà Tiêu Tiêu dâng lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Lúc này cô ta muốn hỏi hắn một câu là “nếu như có sự xuất hiện của người con gái khác anh có còn yêu em như vậy không?”
Chỉ có điều Hà Tiêu Tiêu vẫn giấu lời này trong lòng chưa dám nói ra.
Cửa phòng lại mở ra, Chu Phán Phán lách người bước vào. Lúc chuẩn bị đóng cửa thì đằng sau có âm thanh vang lên:
- Phán Phán, sao con lại ở đây?
- Cậu!
Chu Phán Phán quay đầu nhìn thì trời ơi, không ngờ ở đây lại gặp được người cậu vĩ đại nhất trong lòng mình.
Một người trung niên khoảng bốn mươi hai hay bốn mươi ba tuổi bước vào, nhìn thấy hai người Trương Nhất Phàm trong phòng, có vẻ không hài lòng.
- Con bé điên khùng này, cả ngày trời ở đây cùng người không đứng đắn, còn không mau mau về nhà?
- Cậu à! Họ là bạn của con, đâu phải là người không đứng đắn.
Chu Phán Phán chỉ vào Hà Tiêu Tiêu nói:
- Đây chính là Tiêu Tiêu mà còn thường kể với cậu, còn đây là anh Trương.
- À ra vậy!
Cậu của Chu Phán Phán lại nhìn vào hai người lần nữa, hiện thấy hai người họ có vẻ khác với những người không đứng đắn. Chỉ là trong lòng ông ta cảm thấy kỳ quặc, tên đàn ông này là người ra sao mà lại mời hai cô gái này tới nơi xa hoa như vậy để dùng bữa.
Nếu đã là cậu của Chu Phán Phán thì Trương Nhất Phàm cũng không tính toán tới câu nói không kính trọng vừa nãy của ông ta. Đứng dậy mời đối phương một điếu thuốc nói:
- Nói vậy thì vị này chính là Phó chủ tịch Lưu nổi tiếng của thị trấn Hồng Kỳ rồi! Nào, tôi mời ngài một điếu!
Ôi, đối phương sớm đã biết được thân phận Phó chủ tịch thị trấn của mình rồi, không phải vì việc này mà tiếp cận Phán Phán đó chứ? Phó chủ tịch thị trấn Lưu nhìn vào ánh mắt của Trương Nhất Phàm có chút khác khác rồi, chỉ là mắt nhìn vào điếu thuốc đó, thì không ngờ lại loại thuốc Phù Dung Vương mà tỉnh Tương rất thịnh hành.
- Thật là thông minh, như vậy cũng bị anh đoán ra!
Chu Phán Phán giơ ngón tay cái hướng về phía Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm cười ngượng ngạo. Nếu như đây cũng được cho là thông minh thì chắc là chỉ số thông minh của con người cũng thấp quá rồi còn gì? Rõ ràng lúc nãy có nghe thấy Chu Phán Phán gọi cậu, nói vậy trên thế giới này e rằng không có ai là không đoán ra được.
- Chỗ Phó chủ tịch thị trấn Lưu có mấy người ạ? Hay là cùng nhau ngồi chung là được rồi.
Trương Nhất Phàm vẫn rất là nhiệt tình, trong đó đa số là nể mặt Hà Tiêu Tiêu, dù sao thì Chu Phán Phán cũng là bạn học của Hà Tiêu Tiêu.
- Ồ, anh không cần phải khách sáo đâu, tôi chỉ là đến tìm Chủ tịch huyện Uông để báo cáo công tác thôi, cũng muộn rồi, nên tính ở đây dùng bữa luôn.
Phó chủ tịch thị trấn Lưu nói, lấy chiếc máy nhắn tin ra xem thời gian.
Cấp bậc Phó chủ tịch thị trấn này, cũng chỉ có thể được phát chiếc máy như vậy. Trước đây Trương Nhất Phàm cũng chỉ dùng như vậy. Tuy là đầu năm 97 người có một chút tiền cũng đã bắt đầu dùng máy nhắn tin, nhưng đối với những người dân bình thường thì đây vẫn là thứ đồ dùng xa xỉ.
- Nếu đã như vậy, thì ở đây ăn được rồi, Phán Phán gọi cậu của em ngồi xuống đi!
- Vâng!
Chu Phán Phán lúc này mời kéo ghế ra cho cậu ngồi.
Phó chủ tịch Lưu có chút ngượng ngùng, bởi vì lúc nãy mới mạo phạm người ta, chỉ là có chút lo lắng Phán Phán sẽ bị lừa, lúc này mới gật đầu ngồi xuống đối diện.
Lúc dùng cơm, tự nhiên lại nói đến công việc. Người mà Phó chủ tịch thị trấn Lưu hâm mộ nhất đó chính là Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú của thị thị trấn Liễu Thủy, đều đã được điều đến huyện để đảm nhiệm chức Chủ nhiệm và chức Phó chủ tịch huyện. Lần này ông ta tới đây chính là muốn tích cực dựa vào tổ chức, xem có được may mắn như Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú không, để sớm được điều lên huyện.
- Tiểu Trương, cậu công tác ở đâu?
Một bàn tay của Trương Nhất Phàm đang ở dưới bàn ăn cùng với Hà Tiêu Tiêu chơi trò viết chữ, thấy Phó chủ tịch thị trấn Lưu hỏi, liền trả lời lại:
- Ở cơ quan huyện.
Ở trong cơ quan huyện, người trẻ tuổi như vậy cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên nhỏ. Phó chủ tịch thị trấn Lưu cũng không thấy lạ, ồ một tiếng đáp lại:
- Cơ quan huyện cũng tốt, ráng công tác vài năm nói không chừng sẽ có thể lên được đơn vị tốt hơn. Ở trong cơ quan tốt nhất là đảm nhiệm chức Thư ký cho Bí thư hay Chủ tịch huyện. Trương Nhất Phàm chính là từ một thư ký của Phó chủ tịch huyện mà đi lên, sau đó lại bỏ ra một năm để làm chức Phó chủ tịch thị trấn, bây giờ người ta quay về đây lại là một Phó chủ tịch huyện rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Việc đó chắc là do may mắn thôi chăng?
- Việc đó thì còn phải nói sao? Người ta là thân tín của Bí thư Lâm mà. Nhưng mà tôi nói thiệt cậu nhóc này cũng rất là liều mạng. Lúc mỏ than Nam Khê của thị trấn Liễu Thủy xảy ra tai nạn, không ngờ cậu ta dám đích thân xuống mỏ tổ chức cứu viện. Vì thế, những người làm Phó chủ tịch thị trấn như chúng tôi đã bị Bí thư Phong chửi một trận. Ôi, đây cũng là vấn đề năng lực, không thể không phục được.
Phó chủ tịch thị trấn Lưu dường như lòng tràn đầy cảm động.
- Phó chủ tịch thị trấn Lưu công tác ở thị trấn Hồng Kỳ cũng rất tốt mà, nói không chừng năm sau có thể lên chức, ông nhắm sẵn một vị trí ở huyện đi!
Trương Nhất Phàm hiểu ra rồi, việc mình làm ở mỏ than Nam Khê, Phong Quốc Phú lúc ấy đúng là có chửi người cấp dưới một trận. Xem ra ông ta vẫn khẳng định thành tích của mình. Chỉ là lòng ham muốn quyền lực của người này quá lớn, mới có kết cục của ngày hôm nay.
- Ai mà không muốn chứ, người nào trong thị trấn cũng đều muốn được điều lên trên. Nhưng mà tôi nói cậu Tiểu Trương này, sinh viên đại học mới vừa vào tham gia công tác như cậu có thể là có rất nhiều việc chưa nắm rõ. Tốt nhất là có thể được điều đến những thị trấn ở dưới công tác vài năm, xã và thị trấn là nơi bồi dưỡng tốt nhất. Nếu vào lúc nào đó cậu có suy nghĩ này thì có thể nói với tôi. Nếu cậu đã là bạn của Phán Phán thì tôi có thể giúp cậu chắp nối quan hệ, tôi có quen biết với một lãnh đạo rất có chức quyền trong huyện.
- Ai vậy ạ?
Trương Nhất Phàm rất muốn biết Phó chủ tịch thị trấn Lưu có quan hệ với ai trong huyện. Thật ra, Lưu Nhất Hùng chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn, ông ta ngay cả tư cách tham gia hội nghị mở rộng của huyện cũng không có thì có thể quen với nhân vật lớn gì ở trong huyện chứ? Trương Nhất Phàm làm vậy, chẳng qua là ra vẻ đây là việc tốt.
Không ngờ Lưu Nhất Hùng liền lại gần, nói với vẻ thần bí:
- Trương Nhất Phàm, Phó chủ tịch huyện Trương, chúng tôi đã từng…
- Phụt!
Chỉ có điều lời của Lưu Nhất Hùng chưa có nói hết thì Trương Nhất Phàm liền không kìm chế được phun ra một cái.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 57 : Hồ ly tinh.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Đã gặp qua nhiều chuyện tiếu lâm, nhưng chưa thấy qua chuyện thú vị đến vậy. Vị Phó chủ tịch thị trấn này quả là biết làm ra vẻ ta đây, tôi quen biết ông sao? Trương Nhất Phàm cười thầm, liền đứng dậy nói:
- Thật ngại quá, ngại quá, tôi vừa bị sặc.
Rượu văng lên đầy mặt của Lưu Nhất Hùng, không ngờ Lưu Nhất Hùng cũng chẳng tỏ ra thái độ gì cả, chỉ là hơi buồn bực lau lau mặt phê bình:
- Đồng chí này thật không nghiêm túc gì cả, bộ dạng như vậy không được ưa thích tại cơ quan đâu.
Hắn đoán Trương Nhất Phàm hẳn là loại công tử con nhà giàu có, nhờ có quan hệ vào mới vào được cơ quan chứ nếu không sao lại xài tiền hào phóng như vậy, hút loại thuốc cao cấp đến thế còn sang hơn cả Phó bí thư thị trấn như mình nữa.
Vì thế nên ông ta có ý muốn lôi kéo, dù sao thì người nhiều tiền đi đến đâu cũng được người khác yêu mến.
Lúc này, điện thoại di động trong túi của Trương Nhất Phàm vang lên, là Hồ Lôi gọi tới. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ra vẻ như không có chuyện gì lấy điện thoại di động ra mà Lưu Nhất Hùng nhìn hoa cả mắt. Trời ơi! Đây là điện thoại di động thật đó!
Tên ranh này là ai? Không ngờ lại xài cả điện thoại di động, phải chăng nhà cậu ta rất có tiền?
Trong điện thoại Hồ Lôi cười nói:
- Cậu đang làm gì đó, có muốn đi chơi không?
Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua mấy người trong phòng bao, liền đi ra ngoài nói:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi! Đừng có vòng vo nữa.
- Thật là! Sao việc gì cũng không giấu được cậu vậy, thật mất hứng.
Hồ Lôi ở bên đó vô cùng bất bình, tên này có chỉ số thông minh cao đến không thể chấp nhận được. Tiên sư hắn! sau đó cậu ta lại nói:
- Gần đây có phải huyện đang chuẩn bị mở rông không? Chuyển Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đến Giang Đông đúng không?
- Cậu nắm thông tin nhanh lẹ thật, sự việc chưa được quyết định đâu vào đâu, đừng có mà làm lộn xộn trước.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói vậy. Việc mở rộng khu vực vẫn chưa được chứng thực, hắn cũng không muốn tùy tiện mà chỉ điểm. Ngộ nhỡ đến lúc đó mà nghị quyết này không được thông qua, thì không phải Hồ Lôi thông báo hụt rồi sao?
- Khà khà…
Hồ Lôi ở bên đó cười ngây ra nói:
- Tôi biết việc này mà, mọi thứ đã có chuẩn bị, đừng để đến quyết định rồi thì bản thân mình trở tay không kịp. Một số tên đang nhắm nhằm vào việc này rồi, bọn họ đang chuẩn bị bán mảnh đất lớn ở Giang Đông.
Hừ, những tên gian thương này, chẳng lẽ muốn lên giá ngay tại chỗ? Bóc lột chính phủ sao? Chẳng lẽ tiền của nhà nước dễ lấy vậy sao? Trương Nhất Phàm cười thầm một cách lạnh lùng nói:
- Cậu muốn đụng vào cũng đừng đụng vào địa bàn mà huyện đã để ý. Để tránh lúc đó công dã tràng. Nếu như cậu thực sự muốn có phần làm ăn lần này tôi khuyên cậu nghĩ xa một chút, đợi sau khi chính quyền Huyện ủy quyết định được mục tiêu đã rồi mới lấy một mảnh đất bên cạnh.
- Tôi biết rồi! Cảm ơn anh Phàm.
Đợi khi Trương Nhất Phàm nói điện thoại xong quay lại thì mọi người cũng gần ăn xong bữa rồi.
Chu Phán Phán bị Lưu Nhất Hùng giữ lại, không cho phép về cùng hai người họ nữa. Trương Nhất Phàm cũng không ngại, như vậy thì càng hợp với ý nguyện của mình có Chu Phán Phán ở đây thì mình không biết làm sao để chở cô ta về.
Chính trong lúc Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu rời khỏi thì Bí thư Dịch Quốc Cường của thị trấn Hồng Kỳ đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của Trương Nhất Phàm nói:
- Ê, kia không phải là Phó chủ tịch huyện Trương sao? Phó chủ tịch thị trấn Lưu, sao ông lại ở cùng hắn ta?
- Hắn…Hắn...Ông vừa nói gì?
Lưu Nhất Hùng rất là kích động, vừa nãy người cùng với mình ăn cơm không ngờ là Trương Nhất Phàm, Phó chủ tịch huyện Trương sao?
- Sao vậy? Hai người không quen nhau sao?
Dịch Quốc Cường nhìn Nhất Hùng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là nhìn thấy bọn họ cùng bước ra từ một phòng cơ mà.
Lúc này Lưu Nhất Hùng rất là buồn bực đó! Tức đến nỗi muốn đập đầu vào tường. Nếu mà biết sớm thì sẽ để cho Phán Phán đi cùng hắn, tốt nhất là để Phán Phán ngủ cùng với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu về tới nhà. Vừa mới vào cửa thì hắn liền chịu không nổi mà ôm lấy Hà Tiêu Tiêu đi vào phòng ném cô ta lên giường. Cô bé này càng ngày càng biết khiêu khích người rồi, vẻ mặt thẹn thùng, tình ý thầm kín, còn ra vẻ như muốn cự tuyệt vậy.
Trương Nhất Phàm liền thò tay vào hẳn bộ phận mà hắn ta thích nhất, dùng sức nhéo vào bộ ngực đầy đặn của Hà Tiêu Tiêu, sau đó mới vồ lên trên.
Sau khi xong việc, hai người ôm nhau mà ngủ, ngón tay của Hà Tiêu Tiêu chậm rãi sờ qua bộ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm. Nói với vẻ yếu ớt:
- Anh Nhất Phàm à, em thấy dạo gần đây anh càng ngày càng mạnh mẽ nhỉ, cứ như vậy nữa em sợ sẽ không chịu nổi mất thôi.
Trương Nhất Phàm vuốt ve cái lưng bóng mượt của Hà Tiêu Tiêu với vẻ rất là yêu quý nói:
- Lại làm em đau rồi sao? Vậy thì lần sau anh sẽ chú ý hơn.
- Không sao, chỉ cần anh thấy thoải mái là được rồi, em có thể chịu được.
Hà Tiêu Tiêu biết điều gật gật đầu, vuốt ve an ủi.
Cô bé này, chỉ biết nghĩ cho người khác, trước giờ không biết nghĩ cho bản thân mình. Trương Nhất Phàm khẽ cười càng thêm yêu Hà Tiêu Tiêu.
Hai người đang nói chuyện tình yêu thì Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra một việc nói:
- À, đúng rồi, ngày mai em đi tới công ty chứng khoán mở một tài khoản nha.
- Mở tài khoản làm gì?
Hà Tiêu Tiêu không hiểu ngẩng đầu lên, với cái trán đang ở trên ngực của Trương Nhất Phàm, yên lặng nhìn hắn.
- Không phải em học tài chính sao? Nếu không lấy ra sử dụng thì uổng phí quá!
Trương Nhất Phàm cười một cách xấu xa, sờ nhè nhẹ vào khối thịt của Hà Tiêu Tiêu đang chen chúc ở trước ngực của mình, tay có cảm giác rất tốt, độ co giãn cũng rất chính xác.
- Anh muốn đầu cơ cho cổ phiếu sao?
Hà Tiêu Tiêu hiểu ra, chỉ là có chút ngạc nhiên.
- Không phải là anh, mà là em.
Trương Nhất Phàm nâng cầm của cô ta lên, hôn lên đôi môi mỏng nước mềm mại, sau đó xoay người đè cô ta xuống dưới.
- Trong tay anh có thẻ, trong đó có khoảng 500 ngàn, ngày mai em cứ làm thủ tục hoàn chỉnh, tranh thủ học kỳ cuối cùng này của đại học, học cho xong về cổ phiếu.
Bốn năm đại học, nửa năm sau đó là thời kỳ thực tập, cơ bản là không cần phải đi học.Trương Nhất Phàm chính là thấy được lỗ trống này nên muốn rèn luyện cho Hà Tiêu Tiêu về kỹ năng ứng biến với thị trường.
- Năm trăm ngàn!
Hà Tiêu Tiêu há hốc cả miệng, đây quả là một con số lớn đó. Chỉ là không cần đợi cô ta há mồm thì Trương Nhất Phàm liền ập vào môi cô ta, vừa hôn vừa nói:
- Em đừng lo, chỉ cần em làm…tốt, thì không có việc gì cả.
- Nhưng mà… nhưng mà…ngộ nhỡ lỗ thì sao đây?
Hà Tiêu Tiêu dùng sức đẩy Trương Nhất Phàm ra, lúc này mới nói hết lời.
- Nếu lỗ thì em phải gả cho anh, một đời này phải là người phụ nữ của anh.
Trương Nhất Phàm lại tiếp tục, hôn đến nỗi Hà Tiêu Tiêu không thể nào trả lời lại, rất nhanh, cô ta liền bị Trương Nhất Phàm khiêu khích liền quên cả mình, cứ mặc sức thỏa thuê, hai chân quấn lên lưng của Trương Nhất Phàm.
Chỉ là hôn tới lúc đang nồng thắm thì Hà Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy ở dưới có chút căng thẳng cô ta biết là thứ đó lại muốn gây họa rồi.
- A! Anh còn muốn tiếp nữa à!
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng làm gì đó cho rồi.
Hà Tiêu Tiêu gần như muốn cầu xin nói:
- Em sắp mệt chết rồi đây.
- Thôi đi! Đừng giả vờ nữa. Cô bé quái quỷ này, đừng tưởng là anh không biết tâm tư của em, yên tâm đi, làm lại nhiều lần anh vẫn có thể chịu được mà. Huống chi em không phải ngày nào cũng ở đây, nửa tháng mười ngày mới gặp nhau một lần, anh có vô dụng đến vậy không?
Thấy kế sách của mình bị Trương Nhất Phàm phá vỡ, nên Hà Tiêu Tiêu cũng không giả vờ nữa, chủ động vùng lên.
Chỉ là cô ta có chút lo lắng mơ hồ, nghe trong sách nói nếu như làm việc này nhiều thì đàn ông sẽ bị liệt thận, khó lên được nữa.Bởi vậy, cô ta cực lực che giấu chính mình, ra sức làm cho Trương Nhất Phàm đừng nên làm việc này quá nhiều nếu không xảy ra chuyện gì đó thì người ta sẽ cho rằng cô ta là hồ ly tinh thì sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 58 : Tên Chủ tịch huyện này không phải là người.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Ngày hôm sau, trong huyện liền cho ra một văn bản “Quy Định Về Việc Tự Do Mua Bán Đất Đai”, trong đó có quy định phạm vi sử dụng đất của khu quanh huyện là khoảng 5 km. Bất cứ người nào cũng không được tự do mua bán. Tất cả các đất đai đều phải thông qua sự chiêu mộ của chính quyền nhà nước, công khai đấu thầu. Với sự ra đời của văn bản này làm rất nhiều người đều đau khổ.
Trong văn phòng UBND của Phó chủ tịch thành phố, Trương Nhất Phàm đang nhìn vào một số tư liệu. Hắn ta được phân công quản lý về phần kinh tế mậu dịch, thu hút đầu tư của khu mở rộng đó.
Khu kinh tế vừa mới được thành lập, bây giờ Trần Trí Phú rất rối bời không biết phương hướng ra sao. Khu kinh tế này rốt cuộc phải giải quyết sao đây? Phải bắt tay vào làm từ đầu đây? Mấy ngày nay Trần Trí Phú nghĩ đến điên cả đầu.
Hắn cũng biết vị trí này của mình, không biết là có bao nhiêu người đang nhắm vào. Đặc biệt là tên Phó chủ tịch thường trực của huyện Tô Sĩ Dân. Hình như cố ý làm khó, không ngờ đã ra tay đến khu vực mà Trương Nhất Phàm quản lý.
Lúc Trương Nhất Phàm đang tra tư liệu thì Trần Trí Phú gõ cửa bước vào.
- Xin chào Phó chủ tịch huyện Trương.
Với tình huống chính thức như vậy ngay tại văn phòng, ông ta cảm thấy tốt nhất nên xưng là Phó Chủ tịch huyện. Gọi là Chủ tịch huyện tuy là có xuôi tai nhưng một số người có dã tâm nghe thấy phải chăng sẽ có ý đồ gì?
Người không hợp mắt với cái phòng Phó chủ tịch thường vụ huyện của Trương Nhất Phàm đang ở phía đối diện, chỗ của Trương Nhất Phàm có những ai đi ra đi vào, Tô Sĩ Dân đều quan sát rất kỹ.
Nhìn thấy bộ mặt đau khổ của Trần Trí Phú, Trương Nhất Phàm ném điếu thuốc qua một bên nói:
- Sao rồi, hết đầu mối rồi chứ gì?
Trần Trí Phú ngày càng khâm phục Trương Nhất Phàm, mới chừng hai mươi sáu tuổi đầu vậy mà con mắt nhìn sự việc thật là tinh tường đó! Nhìn một cái thôi là thấu được tâm tư của người ta, không thể không phục được. Từ khi Trương Nhất Phàm ngồi lên vị trí Phó chủ tịch huyện ông cảm thấy có sự không tương xứng trong tuổi tác của Trương Nhất Phàm.
Nếu không phải nhờ lúc trước ở thị trấn Liễu Thủy kiên quyết ủng hộ trương Nhất Phàm đi đúng bước này, mình làm sao có thể có ngày hôm nay chứ? Trần Trí Phú như pho tượng không ngừng gật đầu nói:
- Quả thật vẫn để cậu đoán đúng, bây giờ tôi không có gì cả, chẳng có mục tiêu.
Thực ra, Bí thư Lâm lúc trước quyết định dùng Trần Trí Phú, biết được ông có thể không phải là một chủ nhiệm khu kinh tế tốt nhưng ông ta tuyệt đối là người biết chấp hành công việc một cách trung thực. Dù sao nhiệm vụ trước mặt rất ổn định, ổn định sẽ áp đặt được tất cả.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Bản kế hoạch công tác, ông đã viết ra chưa? Đưa tôi xem thử nào.
- Viết thì viết ra rồi, chỉ là sợ không được vừa ý cho lắm.
Trần Trí Phú lấy bản kế hoạch công tác đã sớm chuẩn bị của mình từ trong túi đựng công văn. Trương Nhất Phàm đón lấy, liền chăm chú nhìn vào đó.
Sau mười mấy phút, Trương Nhất Phàm mới bỏ bản thảo xuống, đang cân nhắc trong lòng. Bí thư Lâm lúc trước nói không sai điểm nào cả, Trần Trí Phú đích thực là không phù hợp với chức chủ nhiệm khu kinh tế mới. Người đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm khu kinh tế mới này phải có tầm nhìn xa, hiểu biết sâu rộng hơn người, tư tưởng cũng phải cao hơn. Xem ra chỉ có mình phí công sức, dù sao Thông Thành có người chấp hành một cách trung thực, kiên quyết ủng hộ bên phái họ Lâm như Trần Trí Phú như vậy cũng không được nhiều cho lắm.
Hắn ta liền cầm bút lên nói:
- Để tôi giúp ông sửa một vài chỗ! Sau khi sửa xong, ông đem tới chỗ Bí thư Lâm để phê chỉ thị.
- À, nhớ là xin cả chỉ thị từ Chủ tịch huyện Uông luôn đó.
Trương Nhất Phàm có chỉnh sửa một chút từ báo cáo công tác của Trần Trí Phú, cụ thể là đã thêm nội dung vào một số hạng mục.
Thứ nhất là ý thức lạc hậu của các cán bộ khu kinh tế mới, tính chủ động công tác còn kém. Đối với khái niệm khu kinh tế mới này còn có sự mơ hồ không hiểu biết rõ. Bởi vậy đề nghị khu kinh tế mới tổ chức một cuộc khảo sát vùng duyên hải, đến vùng đặc khu Thâm Quyến là nơi tiền tuyến cải cách mở cửa để học tập kinh nghiệm của người ta.
Khu kinh tế mới vừa mới bắt đầu, cần quy hoạch cụ thể, lên kế hoạch công tác một cách chi tiết. Trong báo cáo hắn ta có đề nghị tới vùng thành thị duyên hải mời chuyên gia đến, dựa vào tình hình thực tế của huyện Thông Thành để lập ra một phương án quy hoạch thích hợp cho tương lai phát triển của Thông Thành. Sau đó khu kinh tế mới sẽ dựa vào phương án này mà từng bước một tiến hành theo.
Đây là điểm thứ nhất, cũng là điểm quan trọng nhất. Liên quan đến phương hướng phát triển và mục tiêu sau này của toàn bộ huyện Thông Thành.
Điểm thứ hai, khu kinh tế mới là cửa sổ để một thành phố thu hút vốn đầu tư nước ngoài. Liên quan đến cái nhìn và ấn tượng ban đầu của các nhà đầu tư nước ngoài đối với huyện Thông Thành. Bởi vậy, khu kinh tế mới phải có sự phối hợp với cách thức mới hoàn toàn.
Điểm thứ ba đó là bây giờ từ một mình ông ta với chức vụ chủ nhiệm khu kinh tế mới tới các chủ nhiệm của từng phòng đều chỉ trang bị có một chiếc máy nhắn tin, lúc muốn liên lạc thì rất là bất tiện. Hy vọng là các lãnh đạo cấp trên có thể suy xét cung cấp điện thoại di động cho cán bộ chủ nhiệm các cấp trở lên, để phối hợp công tác tiện lợi cho việc triển khai công tác hơn.
Những điểm mà Trương Nhất Phàm thêm vào đều là lấy từ tình hình thực tế của khu kinh tế mà ra cả. Đặc biệt là điểm thứ hai và điểm thứ ba đều là để giữ thể diện cho Trần Trí Phú. Trần Trí Phú nhìn một hồi, trong lòng đầy cảm kích.
Thầm hạ quyết tâm, bản thân nếu như mà không làm tốt công tác của khu kinh tế mới này, thì thật là quá có lỗi với Trương Nhất Phàm.
Làm người thì phải biết ơn đối với người đã giúp mình, Trần Trí Phú làm cán bộ đã nhiều năm, vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này.
- Ông về nhà tiếp tục chỉnh sửa thêm bảng báo cáo này, tranh thủ để được chứng thực hạng mục này sớm.
Trương Nhất Phàm dặn dò một câu, sau đó lại nói:
- Nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là làm sao để quản lý được những nugời xung quanh này. Những người này đều là đơn vị liên quan mà các ban điều tới. Trong phương diện làm sao dùng người thì ông phải nắm bắt cho kỹ vào.
- Tôi biết rồi.
Trần Trí Phú vừa đi ra từ văn phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, ưỡn cả lưng ra. Không khỏi cảm khái một phen, chênh lệch giữa người và người lớn như vậy, góc độ nhìn sự việc của Trương Nhất Phàm và của mình có thể nói là cách biệt một trời một vực.
Thật ra là một đạo lý đơn giản, không biết thì học thôi mà. Ví dụ nơi cải cách mở cửa thành công nhiều như vậy, việc dẫn dắt thu hút cũng là vấn đề mấu chốt. Trần Trí Phú vỗ vỗ vào đầu cảm thấy mình có suy nghĩ quá chậm.
Sau này phải cố gắng nhiều hơn, nếu không sẽ làm mất mặt của Trương Nhất Phàm và Bí thư Lâm. Đang suy nghĩ thì Tô Sĩ Dân từ hành lang bước qua, sau khi nhìn thấy Trần Trí Phú, liền hô lên:
- Chủ nhiệm Trần, không phải anh đang ở khu kinh tế mới sao, sao cứ chạy tới Ủy ban nhân dân huyện làm gì vậy?
Nhìn thấy bộ mặt có vẻ đẽo gọt của Tô Sĩ Dân, Trần Trí Phú nghĩ không nên cho ông ta biết là tốt nhất, cho nên liền ứng phó lại:
- Chủ tịch huyện Tô, tôi mới vừa đến chỗ Phó chủ tịch huyện để xin chỉ thị công tác đây mà, tôi lập tức quay về liền nè, tôi về liền đây.
- Công tác này không chỉ dựa vào việc xin chỉ thị, quan trong là mình phải động não. Ông đến văn phòng làm việc của tôi một chút nào.
Tô Sĩ Dân nhỏ hơn Trần Trí Phú khoảng 2 hoặc 3 tuổi. Nhưng trong có vẻ phong thái như một cán bộ cấp cao vậy.
Người ta là Phó chủ tịch thường vụ của huyện, tên Trần Trí Phú như hắn là gì chứ? Một tên chủ nhiệm khu kinh tế mới chỉ biết dựa vào sự nâng đỡ của người ta.
Đi theo Tô Sĩ Dân vào trong văn phòng, Trần Trí Phú cũng không dám ngồi xuống nên đứng ở đó. Suy xét về dụng ý của Tô Sĩ Dân. Tô Sĩ Dân giống như không nhìn thấy ông ta đang đứng đó vậy, chỉ thản nhiên nói:
- Ông không phải là đến để xin chỉ thị công tác sao? Đưa thứ đó cho tôi xem thử nào.
Trần Trí Phú nghiến nhẹ răng, lấy bảng kế hoạch công tác ra.
- Dạ thưa đây ạ Chủ tịch huyện Tô.
Tô Sĩ Dân cầm bảng kế hoạch công tác trên tay, rất nhanh đã xem xong. Chỉ là sắc mặt của ông ta càng trầm lặng hơn, bỏ bảng thảo xuống, giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ không hài lòng nói:
- Ông mới vừa bắt đầu, chỉ biết tới việc đòi tiền trước, nếu như mỗi ban đều như khu kinh tế mới vậy, vừa phối cái này lại phối với cái kia. Tài chính của huyện chắc là đều trở thành quỹ từ thiện quá.
Trần Trí Phú đứng ở đó, bỗng chốc không biết làm sao.
Tô Sĩ Dân có thành kiến rất xấu đối với mình đây!
Cứ tưởng là Tô Sĩ Dân nói xong là có thể đi ai ngờ Tô Sĩ Dân lấy ly trà đè lên bảng kế hoạch công tác nói:
- Bảng này bây giờ cứ tạm thời để chỗ tôi, ông về trước đi! Sau này có làm việc gì, cứ đến chỗ tôi báo cáo trước một tiếng.
Từ trong văn phòng làm việc của Phó chủ tịch thường trực của huyện ra, Trần Trí Phú lập tức như mất đi chủ kiến vậy.
Tô Sĩ Dân này như thể hiện rõ là đang muốn kiếm chuyện mà, lấy cớ gì mà bảo mình có việc gì thì báo cáo cho ông ta chứ? Việc đó không phải là muốn lấy mất quyền lợi của Trương Nhất Phàm sao? Tên Phó chủ tịch huyện này quả không phải là người mà, không ngờ đứng sau lưng làm ra hành động như thế này, xem ra mình phải nhanh chóng quay về, viết lại một bảng mới thôi.
Chính vì sự chậm trễ của Trần Trí Phú nên đến chiều đã xảy ra chuyện.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 59: Xung đột
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Ở hội nghị buổi trưa, lúc gần kết thúc, Tô Sĩ Dân cười lạnh lùng đưa ra một tập tài liệu:
- Mọi người chờ một chút, tôi vẫn còn mấy lời muốn nói.
Đây là ý gì? Bí thư Lâm đều nói là tan họp rồi mà. Tô Sĩ Dân đột nhiên xuất chiêu này hiển nhiên là ngoài dự liệu của mọi người. Trương Nhất Phàm cũng không hiểu Tô Sĩ Dân trong quả hồ lô còn muốn bán thứ thuốc gì? Chỉ có điều trong cả buổi hội nghị chiều chỉ thấy điệu cười lạnh lùng khó hiểu của Tô Sĩ Dân.
Quả nhiên, Tô Sĩ Dân cầm bản thảo kia ra, ánh mắt lướt qua Bí thư Lâm, Trương Nhất Phàm và mọi người, thái độ không rõ ràng nói:
- Hiện tại quy hoạch vẫn chưa bắt đầu, phương hướng phát triển và mục tiêu của thành thị đều chưa được đặt ra, nhưng đã có người lợi dụng chức quyền kéo bè kết phái, thừa cơ để chiếm miếng ngon, miếng lớn, chiếm đoạt tiền từ Sở tài chính.
- Nơi này có phần liên quan tới khu công tác kế hoạch, chuyện gì cũng không làm, còn đòi cấp xe, cấp điện thoại làm cái khảo sát bên ngoài gì đó. Tôi thấy việc này chính là muốn mượn của công quỹ để đi du lịch, đúng là một tác phong quan liêu điển hình.
Tô Sĩ Dân này nói gì thế? Trương Nhất Phàm càng nghe càng cảm thấy như nhằm vào nói chính mình. Buổi sáng không phải mới chủ trương cấp xe, cấp điện thoại sao? Buổi chiều đã đưa cái này ra nói, Trương Nhất Phàm càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Lúc này, thư kí của Tô Sĩ Dân đem bản thảo phát cho mỗi người một tập.
Đúng vậy! Chính là bản kế hoạch công tác mà chính mình đã đưa cho Trần Trí Phú sửa chữa. Trên đó còn có chữ viết của Trương Nhất Phàm. Trần Trí Phú sao có thể để cho thứ này rơi vào tay gã nhỉ?
Một bộ máy cơ cấu mới thành lập, mua thêm một vài thứ đồ thì cũng là chuyện rất bình thường. Duy chỉ có điều bị Tô Sĩ Dân nói như vậy, cảm giác liền thay đổi. Một số người còn chưa có quyết định thì cảm thấy Tô Sĩ Dân nói rất có lý.
Bí thư Lâm sắc mặt liền biến đổi, nhìn Trương Nhất Phàm bằng một ánh mắt trách cứ. Trương Nhất Phàm đã từng làm thư kí của ông ta trước đây nên đương nhiên là ông ta nhận ra liền đây là nét chữ mà hắn viết.
Khách quan mà nói, theo kế hoạch công tác nói đều không sai. Bây giờ đô thị mở cửa, cần tiến cử những người khác có kiểu mẫu tiên tiến. Học tập những cái tốt của mọi người, nếu không làm ra được cái gì, vẽ đầu hổ lại thành đầu chó, thế thì làm trò cười cho người trong nghề mất rồi.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm đưa ra quan điểm này hơi quá sơm, bởi vì khu kinh tế mới hiện tại chế độ bên trong còn chưa được làm rõ ràng. Nói cách khác các thể chế còn chưa hoàn thành, nhiệm vụ chính là phải xây dựng toàn bộ chế độ, hoàn thiện chính mình.
Bí thư Lâm lại liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, nhấc chén trà lên không nói gì cả.
Trương Nhất Phàm kéo micro nói:
- Tôi nói hai câu, kế hoạch công tác này là khu kinh tế mới do chủ nhiệm Trần đệ trình. Một bộ máy cơ cấu mới được thành lập, chính cái gọi là có nồi thì phải cần có gạo kia nên cần phải có tiền xuất ra. Chẳng lẽ cấp cho khu kinh tế mới chiếc xe cũng là sai? Đây là thời điểm đi thu hút đầu tư, khiến cho mọi người đầu tư vào an toàn. Hay là để cho Phó chủ tịch huyện Tô đích thân đi tiếp đón?
- Anh già mồm để át lẽ phải! Tôi cũng chỉ mượn lời này để cảnh báo một số người không an phận, không để cho đặc quyền hóa, tài sản được tự do hóa.
Tô Sĩ Dân thấy Trương Nhất Phàm công khai chống đối chính mình thì không khỏi tức giận trở thành xấu hổ.
Lại thấy Bí thư Lâm vẫn bưng chén trà, khoan thai đưa lên uống, dường như cố ý dung túng cho Trương Nhất Phàm tỏ ra bất kính với mình. Tô Sĩ Dân tức giận, dù sao cũng sớm xé nát cái bộ mặt kia thì thì cần phải chịu đựng cái tính khí cổ quái này.
- Nếu như làm chủ nhiệm khu tinh tế mới, đến quy hoạch như thế nào, định hướng như thế nào cũng không biết. Tôi thấy cái chức chủ nhiệm khu kinh tế mới cũng làm làng nhàng. Không bằng để cho người có năng lực làm. Lần trước ở Hội nghị thường vụ, Bí thư Lâm không phải đã có chủ trương rồi đó sao? Người có khả năng đưa lên trên, không được hạ xuống dưới. Nếu Trần Trí Phú không thích hợp làm Chủ nhiệm khu kinh tế mới, vậy thì để người có thể làm được làm đi.
- Ồ, xem như Phó chủ tịch Tô đã nói như vậy, tôi thấy cái chức chủ nhiệm khu kinh tế mới hay là để đồng chí làm thì tốt đấy. Đồng chí đi lấy phương án ra đây, huyện Thông Thành chúng ta rốt cuộc nên quy hoạch thế nào, định hướng như thế nào?
- Anh ____ làm càn quá rồi! Dựa vào cái gì mà khua chân múa tay với tôi?
Tô Sĩ Dân tức giận đến cả người run rẩy, nhanh chóng nhận ra những người ủng hộ mình không nhiều lắm, sắc mặt đều chuyển sang màu gan lợn.
Trương Nhất Phàm giờ phút này không còn sợ ông ta nữa, khu kinh tế mới và thương nghiệp vốn là chuyện của mình. Ông ta dựa vào đâu mà ngang ngược chen một chân vào? Tuy rằng ông ta cũng có quyền này nhưng cũng không thể vô pháp như thế được. Thật không biết gì cả!
Chuyện khu kinh tế mới còn chưa bắt đầu, ông ta đã nghĩ khuấy đục dòng nước, rắp tâm bất lương.
Lúc này Uông Viễn Dương thấy hai người cãi cọ qua lại, không ra cái thể thống gì nữa. Dù sao cũng là Hội nghị của Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện. Mọi người đều là những người có chức trách, chuyện này truyền đi sẽ gây ảnh hưởng không tốt chút nào.
Bí thư Lâm dường như không nghe thấy hai người cãi nhau, ông ta chỉ lặng im uống trà không để ý gì hết.
Trong phòng hội nghị ai cũng nhìn ra được, Bí thư Lâm không quan tâm tới Tô Sĩ Dân.
- Được rồi, tan họp!
Nhìn kha khá rồi, Bí thư Lâm rốt cuộc cũng lên lời, đặc chén trà xuống, sắc mặt nghiêm trọng bước ra khỏi phòng họp.
Tô Sĩ Dân lần này ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không thể chà lên thể diện của Trương Nhất Phàm mà còn khiến cho mặt mũi mình biến thành xám tro, ông ta rất không cam lòng. Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Thủy Bình nhìn ông ta âm thầm lắc đầu, Tô Sĩ Dân cũng quá nóng vội.
Với thế lực giúp đỡ hiện nay ở phía mình, tuyệt đối không được xung đột trực diện với Lâm Phái. Nhiều nhất là ở những động tác ngầm rất nhỏ cũng đủ khiến bọn chúng đầu óc choáng váng. Dịch Thủy Bình tiến đến Tô Sĩ Dân, vỗ vào vai gã ba cái rồi bước đi.
Trương Nhất Phàm trở lại phòng làm việc, lập tức gọi điện thoại cho Trần Trí Phú. Trong điện thoại giọng điệu của Trương Nhất Phàm không tốt chút nào:
- Chuyện này là như thế nào? Kế hoạch công tác sao lại rơi vào tay Tô Sĩ Dân thế?
Trước giờ không thấy Trương Nhất Phàm tức giận như thế, Trần Trí Phú hoảng sợ, cân nhắc không biết có phải có chuyện gì xảy ra? Vì thế hắn đem chuyện buổi sáng đụng phải Tô Sĩ Dân nói lại một lần. Trương Nhất Phàm tức giận mắng một câu, làm bừa bãi! Sau đó gác điện thoại.
Trần Trí Phú bị dọa cả thân lạnh toát, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ Tô Sĩ Dân ở đằng sau chọc gậy bánh xe? Trần Trí Phú càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Chuyện khu kinh tế mới hôm nay làm cho Trương Nhất Phàm rất buồn bực, cách làm của Tô Sĩ Dân thực sự rất ác tâm, không muốn mất quyền lực chính mình. Chỉ có điều anh ta lại không hiểu được rằng Tô Sĩ Dân đã biết rõ năng lực bản thân không đấu lại được Bí thư Lâm. Tại sao còn không bỏ đi vấn đề của chính mình, chẳng lẽ hắn còn có chỗ dựa sau lưng?
Không được, phải để cho gã thêm thắt màu mè xem sao, nếu không còn không biết là chữ của Trương Nhất Phàm là viết như thế nào. Tốt xấu thì ông cũng là người nhà họ Trương ở Lĩnh Nam. Chính mình có mất thể diện thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu như chuyện này khiến ông cụ biết còn không mắng mình là đồ cặn bã, rác rưởi sao. Nghĩ lại người nhà họ Trương ở Lĩnh Nam đã bao giờ chịu cúi đầu trước người khác đâu kia chứ?
Trương Nhất Phàm âm thầm hạ quyết tâm, quyết định này khiến cho Phó chủ tịch thường trực huyện ủy chịu chút thiệt thòi, đòn đau nhớ đời. Không có việc gì thì cũng không dám nhúng tay vào chuyện của người khác nữa.
Vào giờ sắp tan sở, Trương Nhất Phàm rời khỏi văn phòng, di động đổ chuông. Không ngờ là Đổng Tiểu Phàm gọi tới.
Gần đây mới ngồi trên cương vị Phó chủ tịch huyện, bình thường đều rất bận, lâu lắm không gọi điện thoại cho cô ấy. Hình như nha đầu này muốn đùa giỡn như tính tiểu thư vậy.
Không ngờ trong điện thoại Đổng Tiểu Phàm lại khá dịu dàng, hiền dịu khiến cho Trương Nhất Phàm cảm giác không căng thẳng:
- Em đến Thông Thành rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?
- Hả? Hôm nay sao tự nhiên lại đến Thông Thành? Cũng không nói trước một tiếng để anh đi đón em?
Vốn nhận lời Hà Tiêu Tiêu tối về ăn cơm, không ngờ Đổng Tiểu Phàm rảnh rỗi tới đây. Nhưng trước nay Đổng Tiểu Phàm đều làm theo ý của mình, đi đi về về như gió, Trương Nhất Phàm sớm đã quen rồi.
Đổng Tiểu Phàm rít lên một tiếng trong điện thoại.
- Còn mong anh tới tiếp đón em sao, thôi để kiếp sau vậy. Nhanh lên, hôm nay bổn tiểu thư trong lòng không thoải mái, anh đến khách sạn Thông Thành ngay đi!
Lại là khách sạn Thông Thành? Không biết vì sao Trương Nhất Phàm nghe thấy cái tên này trong lòng lại nhảy dựng lên.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 60: Tâm sự của Tiểu Phàm
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Trong khoảng thời gian này, mẹ của Hà Tiêu Tiêu đi tới một số những nhà thân thích ở phương xa, ít nhất cũng phải một tháng mới quay về. Hà Tiêu Tiêu nhàn quá không có việc gì, tạm thời sẽ ở lại chỗ Trương Nhất Phàm.
Mấy ngày hôm trước Trương Nhất Phàm đưa cho cô năm trăm ngàn, mở một tài khoản ở công ty chứng khoán. Năm trăm ngàn tuy rằng để trong tài khoản nhưng Hà Tiêu Tiêu lần đầu có trong tay số tiền lớn như vậy nên trông có vẻ cẩn thận hơn.
Thị trường chứng khoán là nơi không có đạo lý, tuy rằng Đổng Tiểu Phàm đã học một được một mớ định nghĩa nhưng vẫn bị mấy gã gian trá, giảo hoạt lừa. Hôm trước cô ta nhìn thấy một cổ phiếu bắt đầu phiên giao dịch mới đầu cũng không tồi. Hơn nữa tình trạng cũng rất tốt, có xu thế hướng tăng.
Toàn bộ các cổ phiếu ngắn hạn đều đột phá các cổ phiếu dài hạn, hơn nữa vừa mới có chấn động nhỏ, Hà Tiêu Tiêu liền cho rằng đã ổn rồi. Ở phiên giao dịch buổi sáng hôm nay, nhìn tình trạng cổ phiếu cũng đã tăng đáng kể, cô ta liền bán tám nghìn với mệnh giá bảy tệ ba đồng sáu.
Nhìn phần mềm giao dịch nhắc nhở giao dịch thành công. Hà Tiêu Tiêu trong lòng liền như một còn nai con tán loạn. Qủa nhiên giá cổ phiếu đang trên đà tăng mạnh, rất nhanh đã lên tới bảy tệ năm mươi hai đồng.
Tuy rằng chỉ bán tám nghìn, lần đầu tiên thử lên sàn, thấy giá cổ phiếu của mình tăng, Hà Tiêu Tiêu vô cùng hưng phấn. Đôi tay nhỏ bé ôm lấy ngực, điệu bộ khá kích thích.
Ai ngờ ngay tại thời điểm Hà Tiêu Tiêu vô cùng hưng phấn, công ty đó đột nhiên xuất bán, một bên kéo cao một bên ném. Cùng lúc cổ phiếu từ bảy tệ năm mươi hai đồng đột ngột giảm giá, sau đó giống như một con chim lao xuống.
Xuống, xuống, xuống? trong phút chốc đã lập tức xuống còn 3%, hơn nữa Hà Tiêu Tiêu mua vào giữa chừng, tính ra thì xuống mất 6%, chuyện đó khiến Hà Tiêu Tiêu vô cùng sợ hãi.
Mới đầu tư vào năm nghìn, một chút tổn thất hơn ba trăm tệ cũng đủ làm cô ta đau lòng. Suốt một ngày tâm trạng không ra gì cả, bộ dạng bất an.
Buổi chiều giá thị trường vẫn như thế, nhưng tại phiên giao dịch lớn lại đang có chiều hướng tăng lên, làm gì có chuyện gạt người như vậy được? Hà Tiêu Tiêu rầu rĩ không vui ôm cái gối, ngồi bất động trên sô pha hơn nửa tiếng.
Lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc. Khi lí luận ngược lại với hiện thực, Hà Tiêu Tiêu mới xâm nhập vào thị trường chứng khoán sẽ không biết tính toán thế nào.
Gần năm giờ rồi, Hà Tiêu Tiêu đã làm cơm xong sớm, đợi Trương Nhất Phàm về sau đó nói chuyện này với hắn xem nên xử lí như thế nào?
Chỉ có điều trời dần tối đen, chiếc đồng hồ báo thức trên tường đã điểm bảy giờ, cửa vẫn không có động tình gì.
Hà Tiêu Tiêu chờ đợi, ngồi ở sô pha ôm gối mơ màng ngủ.
Khách sạn Thông Thành, Trương Nhất Phàm theo lời mời của Đổng Tiểu Phàm, không cần xe lái, tự lái chiếc Santana của mình qua đấy.
Hai người ở nhà hàng của khách sạn ăn cơm, phòng riêng yên tĩnh, chỉ có hai người mặt đối mặt với nhau.
Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to rất đẹp:
- Nghe nói anh làm chức phó chủ tịch huyện à?
- Băng Băng nói cho cô à?
Trương Nhất Phàm cười cười, múc cho Đổng Tiểu Phàm một bát canh:
- Con gái uống nhiều canh vào, sẽ đẹp da lắm đấy.
Đổng Tiểu Phàm cầm cái thìa canh, quấy qua quấy lại, dường như không muốn ăn gì. Trương Nhất Phầm có chút cảm giác không đúng, tính khí của Đổng Tiểu Phàm hẳn là sẽ không có bộ dạng phó mặc này. Có phải đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhìn Đổng Tiểu Phàm:
- Em có tâm sự à? Rầu rầu rĩ rĩ.
- Em muốn uống rượu.
Trương Nhất Phàm biết bình thường cô ta không uống rượu, hôm nay đột nhiên đề xuất uống rượu, sợ rằng ở nhà có chuyện gì chăng? Chẳng lẽ chú Đổng và dì Ngô xảy ra chuyện gì?
Đôi vợ chồng nay, ở riêng bảy tám năm rồi. Ôi! Đừng nhìn lúc bình thường Đổng Tiểu Phàm tùy tiện, tính tình đại tiểu thư, thật ra cô ta không hề vui vẻ. Mặc dù có tiền tiêu không hết, có người hâm mộ địa vị thân phận. Đáng tiếc cô ta đến cả hạnh phúc như những người bình thường cũng không có.
Một gia đình tan vỡ sẽ tạo ra cho tâm hồn đứa trẻ những ám ảnh. Chỉ sợ những người lớn trước giờ chưa từng nghĩ tới điều đó.
Không đợi Trương Nhất Phàm phản đối, Đổng Tiểu Phàm liền gọi nhân viên phục vụ:
- Cho tôi hai chai Martell XO!
- Xin lỗi tiểu thư, chỗ chúng tôi không có loại rượu này!
Nữ nhân viên phục vụ lễ phép trả lời.
- Có nhầm không vậy, hai bình rượu Hennessy x.o, không thì Chivas Regal cũng được.
- Rất xin lỗi tiểu thư, chỗ chúng tôi không bán rượu tây.
Nữ nhân viên phục vụ vẻ mặt thật có lỗi, nhìn Đổng Tiểu Phàm, nói rất cẩn thận:
- Hay là dùng rượu nội địa có được không?
Đổng Tiểu Phàm buồn bực, đây là nơi nào không biết? Nhà quê quá đi mất, không ngờ còn có người cự tuyệt hàng ngoại nhập.
- Được rồi, được rồi, cho hai chai Mao Đài đi!
Đổng Tiểu Phàm phất phất tay, có chút không kiên nhẫn.
Thật mất hứng, người ta muốn được say một trận, không ngờ cái này không có, cái kia cũng không có.
Trương Nhất Phàm cảm nhận được hôm nay cô ta có gì đó không đúng, liền khuyên nhủ:
- Hai chai làm gì, nửa chai là đủ rồi.
- Anh đừng quan tâm, chỉ cần cùng em uống rượu là được rồi.
Đổng Tiểu Phàm nói xong, tinh thần uể oải đứng dậy.
- Rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng nhẽ cả anh cũng không thể nói được hay sao?
- Còn không phải là hai người thức thời kia sao, đều cùng một tuổi, còn làm những chuyện náo loạn này.
Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, rất tức giận.
Quả nhiên là chuyện giữa chú Đổng và dì Ngô, ở riêng bao nhiêu năm như vậy, tới cuối cùng, duyên phận đã hết, tình xưa nghĩa cũ giờ như người lạ qua đường.
Trương Nhất Phàm đã sớm nghe nói, thực ra hai người đã ly hôn từ sớm, chỉ có điều Đổng Tiểu Phàm còn đang học đại học, bọn họ vẫn chưa công khai. Nếu như Trương Nhất Phàm đoán không nhầm thì có lẽ chú Đổng hoặc dì Ngô đã đem chuyện này nói ra rồi, quyết định không giấu diếm nữa, bắt đầu một đoạn đường riêng của mỗi người.
Thấy Trương Nhất Phàm không nói lời nào, Đổng Tiểu Phàm lại thản nhiên nói:
- Bọn họ ly hôn rồi.
- Đồ ngốc, bọn họ dày vò nhau nhiều năm như thế rồi, ly hôn cũng không chắc là chuyện không tốt. Em sao lại bi quan như thế làm chi?
Trương Nhất Phàm an ủi.
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm:
- Anh đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, có người đi an ủi người ta như anh không?
Lúc này rượu, đồ ăn cũng được mang lên, nhân viên phục vụ lui ra ngoài.
Trương Nhất Phàm chủ động rót rượu cho Tiểu Phàm:
- Nếu em muốn uống rượu như vậy, anh sẽ uống cùng em! Từ nhỏ tới lớn chúng ta là bằng hữu hoạn nạn cùng nhau.
- Thế còn được.
Đổng Tiểu Phàm lộ ra vẻ tươi cười, vỗ vai Trương Nhất Phàm:
- Cảm ơn anh!
- Cảm ơn cái gì, là vợ chồng cũ mà, đâu cần khách khí thế?
Trương Nhất Phàm nói đùa, nhìn Đổng Tiểu Phàm khóe miệng nhỏ, bộ dạng đáng yêu xiêu lòng người, không kìm nổi khiêu khích một câu.
Đổng Tiểu Phàm nhíu mày, vẻ mặt khó lý giải:
- Từ lúc nào anh trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy?
Trương Nhất Phàm cười hì hì, cũng không giải thích nhiều, chỉ nâng chén rượu lên:
- Nào, làm một ly!
Đổng Tiểu Phàm không chút khách khí, uống cạn chén rượu như uống nước vậy. Nhìn Trương Nhất Phàm mắt trợn tròn, mồm há hốc, đây cũng không phải là bia, mà là rượu Mao Đài có nồng độ rất cao.
- Uống, sao anh không uống hết đi?
Đổng Tiểu Phàm lau miệng, nhìn Trương Nhất Phàm vẻ bất mãn.
- Anh nói em uống chậm một chút biết không? Như thế này dễ say lắm.
Trương Nhất Phàm giọng điệu buồn rầu nói. Đổng Tiểu Phàm ánh mắt trừng lên:
- Thật khó chịu, trong sách không phải nói gặp tri kỉ thì ngàn chén cũng ít sao? Uống!
Xem ra cô bé này có ý muốn được say đây mà, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ phải cùng Đổng Tiểu Phàm cạn một ly.
Rượu vừa trôi tới bụng, Đổng Tiểu Phàm lại rót đầy chén tiếp:
- Phàm Phàm, kỳ thực em rất nhớ những ngày còn nhỏ, lúc đó vô tư lự, còn có thể chạy bất kì nơi đâu. Anh còn nhớ không, chúng ta còn bắt cua ở Trường Giang nữa. Em thiếu chút nữa rơi xuống nước, là anh kéo em lên.
Uống vào vài chén rượu, khuôn mặt Đổng Tiểu Phàm trở nên đỏ ửng, trông rất đáng yêu.
- Haha… nói như thế, em còn nợ anh một mạng đó?
Trương Nhất Phàm cười cười, lại cùng Đổng Tiểu Phàm cạn một ly.
Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái, tức giận nhìn chằm chằm hắn ta:
- Từ nhỏ tới lớn em cho anh nhiều tiền tiêu vặt như thế? Anh còn nhớ chuyện này? Thật nhỏ mọn!
Còn nói! Tôi còn nói sao lại thế này? Hóa ra là cô bé kia dùng tiền tiêu vặt bán chính mạng mình. Chính mình còn cảm thấy cô ta cảm động cơ? Buồn bực.
Đổng Tiểu Phàm tiểu lượng thật nhỏ, chưa được mấy ly đã bắt đầu nói mơ hồ rồi.
- Phàm Phàm, chúng ta kết hôn đi! Không theo bọn họ nữa, đáng ghét. Ngày mai tôi chuyển qua ở với anh.
- Tốt!
Trương Nhất Phàm sảng khoái đáp lại, còn đùa cô một câu:
- Nhanh như vậy đã chuẩn bị tinh thần lấy thân báo đáp rồi cơ à?
Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái, chưa từng đôi co với Trương Nhất Phàm về vấn đề này, bèn chuyển đề tài:
- Anh biết không? Nghe nói ba lúc trước kia có người cũ, còn sinh cho ba một đứa con gái riêng, mẹ tôi lúc này sinh hận mới ly hôn với ông.
Cái gì? Chú Đổng không ngờ còn có con gái riêng ư? Trương Nhất Phàm bưng chén rượu, ngơ nhẩn như đang ở nơi nào, khó trách lần trước chú Đổng kêu mình đi tìm người phụ nữ tên là Liễu Mỹ Đình. Nếu Đổng Tiểu Phàm không nhắc tới, có khi cũng quên đi việc này.
Hóa ra giữa bọn họ còn sinh ra cô con gái? Chú Đổng thật là lạm tình Vương tử, đâu đâu cũng lưu tình, khó trách việc này ngày càng gay gắt,cuối cùng không thể cứu vãn được. Xem ra toàn bộ việc này không thể trách dì Ngô. Chú Đổng bây giờ còn nghĩ đến tình nghĩa kia đâu? Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, có cần nói cho Phó bí thư Đổng xử lý chuyện này.
Hai người trò chuyện, Đổng Tiểu Phàm người đột nhiên cong lại, chén rượu đánh rơi nghiêng trên mặt đất.
Ngã rồi, cô bé rốt cục đã say rồi, Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ lắc đầu lẩm bẩm:
- Biết rõ chính mình không được, tội gì phải thế chứ?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius