Ánh mắt Đường Thiên nhanh chóng nắm bắt được tàn ảnh màu xanh như tia chớp đó, vô cùng tập chungv à chuyên chú, trực giác của gã nhanh chóng lên tới mức cao nhất, mọi thứ xung quanh như ánh lên trong lòng.
Là lúc này!
Đường Thiên tròng mắt mở lớn, các tế bào toàn thân như đều được điều động, mọi thứ xung quanh đều như chậm lại.
Không khí xung quanh nổi gió cuồn cuộn, bụi bặm như vụn lá lan theo khí lưu, bóng người màu xanh ma sát với không khí tạo thành nhiệt lượng, tất cả mọi thứ đều trở nên chậm rãi, thong thả.
Đường Thiên tiến vào một tình trạng kỳ dị khó tả.
Mỗi cơ bắp trên thân thể gã đều lay động điều chỉnh theo bản năng, Huyết Trùng Thuẫn trong tay hạ thấp, từ từ nghiêng sang.
Một cái chân kim loại màu xanh lam đột nhiên cắm vào hình ảnh bất động này.
Một lực lượng kinh khủng đột nhiên đánh lên Huyết Trùng Thuẫn, một luồng khí nóng không gì sánh nổi mang theo vô số khí lưu nhỏ như sợi tóc từ Huyết Trùng Thuẫn truyền vào cơ thể Đường Thiên. Thân thể gã lập tức cứng đờ, vô số luồng kshi nóng trong chớp mắt tỏa vào thân thể xương thịt của gã.
Luồng khí nóng này vô cùng khổng lồ, toàn thân Đường Thiên như nóng rực lên, dư âm chưa dứt, truyền vào cơ thể, tiến vào lòng đất, Đường Thiên lạch cạch lui lại phía sau vài bước!
Bước chân khẽ xoay chuyển, Đường Thiên thoát khỏi tình trạng vô cùng huyền diệu đó, luồng khí nóng truyền vào cơ thể lập tức trở nên nóng rực, đau đớn, vô cùng khó chịu, gã hít một hơi lạnh, sắc mặt co lại, nhưng vẫn cố gắng nhịn.
Lui lại liền bảy tám bước Đường Thiên mới ổn định được thân hình, gã hoảng sợ phát hiện chỉ một thoáng như vậy thân thể gã đã mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt sũng.
Phù... phù... phù...
Đường Thiên trợn mắt nhìn Binh, không nhấc nổi cánh tay lên nữa.
Phía trong Thiên Không Hổ, Binh ngơ ngác nhìn Đường Thiên, ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ Đường Thiên lạit hật sự chặn lại được!
Không thể nào...
Binh ngây ngốc, đứng sững tại đó trong chốc lát.
Cước vừa rồi của hắn không phải cú đá bình thường, nó có tên – Phá Thành Cước. Cũng như cái tên của mình, loại cước pháp này ban đầu được sử dụng trong lúc chiến tranh công thành, nếu là cao thủ dùng cước nó có thể phá mở cửa thành. Đây là một trong những kỹ xảo trung cấp của giáp máy, nổi danh về lực lượng, nhanh như tia chớp.
Binh vốn định hạ bớt khí thế của Đường Thiên xuống, gần đây gã này hơi tinh tướng, hắn muốn giảm cái vẻ uy phong lẫm liệt đó đi, nào ngờ...
Trong cuộc đời giảng dạy của hắn, chưa một ai trong tình huống chưa được tu luyện đỡ đòn mà có thể ngăn cản Phá Thành Cước của gã. Về mặt thao tác, Phá Thành Cước của Binh vô cùng hoàn mỹ, nếu có nhược điểm gì đáng nói thì chỉ là cảnh giới và chân lực của gã giảm sút nhiều. Song cùng một đẳng cấp, Phá Thành Cước của Binh chắc chắn ở mức cực cao.
Thế nhưng...
Binh ngơ ngác nhìn Đường Thiên, một lúc lâu sau mới thôi kinh ngạc!
Đúng là chiến sĩ trời sinh!
Khôi phục bình tĩnh, Binh hừ lạnh một tiếng: “Ta còn tưởng ngươi có thể không lui bước nào chứ, thiếu niên vĩ đại như thần!”
Không lui bước nào...
Binh cũng thầm đỏ mặt vì sự vô sỉ của bản thân, vó giả cùng giai không ai có thể tiếp được một chiêu Phá Thành Cước của gã mà không lùi. Cho dù là cường giả đao thuẫn binh của binh đoàn Xà Phu khi xưa cũng không làm được.
May là có giáp máy che mặt mình...
“Lại!” Đường Thiên không phục rống lên, hiểnn hiên gã cảm thấy bất mãn vì bản thân lui lại nhiều như vậy.
Thiếu niên vĩ đại như thần, phải không lùi một bước nào!
Binh lập tức cảm thấy áp lực, hắn cũng hơi đau đầu, vạn nhất gã này làm được thật?
Không thể nào, chuyện hoang đường như vậy chắc chắn không thể xảy ra!
Binh vừa tự an ủi lại vừa thấy khó khăn, có điềug ã lập tức phản ứng lại, ai da, sao ta lại phiền não vì chuyện này cơ chứ, chỉ đám cổ hủ mới chịu bó buộc bởi khuôn mẫu.
Ta là người cổ hủ sao?
À, không đúng không đúng, ta là hồn tướng cổ hủ sao?
Hiển nhiên, không phải!
Binh lập tức chuyển mặt, lý lẽ hào hùng, nói như mây bay nước chảy: “Một cước kém cỏi như vậy bất cứ một binh sĩ hợp cách nào cũng dùng được, mà ngươi ngay đỡ cũng không nổi, thẩm nguyên, ngươi còn kém lắm, kém lắm!”
Ma Địch nghe vậy lập tức nghiêm nghị, hai chiêu Phá Thành Cước của Binh vừa rồin hanh như tia chớp, nặng như núi lở, ngay hắn cũng không nắm bắt được. Võ kỹ như vậy mà trong binh đoàn Nam Thập Tự binh sĩ hợp cách nào cũng dùng được!
Thật quá lợi hại!
Đường Thiên cũng bị Binh lừa, nghe vậy lập tức phản kháng: “Lại một lần nữa! Vừa rồ ichỉ là làm nóng người, hừ, giờ thiếu niên vĩ đại như thần sẽ dùng bản lĩnh thât! Ngăn cái cước thối của ngươi chẳng dễ như trở bàn tay!”
Binh bỗng thấyh ứng thú, có thể ngang nhiên ngược đãi Tiểu Đường Đường thế này, bình thường mấy khi có cơ hội?
“Thật không đấy?” Binh âm hiểm vô hạn, giả vờ giả vịt nói: “Ngươi thủ được chứ? Ta không tin đâu, ta nghi ngươi ăn thêm mấy đòn nữa sẽ sợ quá mức, tới lúc đó lại trốn trong góc phòng ngồi khóc một mình mất, sao ta nỡ đây!”
Đường Thiên lập tức bùng nổ, con mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tới đây, sợ ngươi ta không phải Đường Thiên!”
“Thì tới đây!” Binh thản nhiên đáp, trong lòng vô cùng đắc ý.
Thằng nhóc này thật dễ lừa, có thể quang minh chính đại chà đạp nó rồi, ha ha ha ha! Binh cười thầm trong lòng.
“Tới đây!” Đường Thiên trợn mắt nhìn.
Rầm!
Đường Thiên lại bay thẳng ra!
Lầnn ày Binh dùng càng nhiều lực lượng, so với cước trước phải cao gấp đôi.
Tận hai mươi giây sau Đường Thiên mới giãy dụa đứng dậy. Ánh mắt gã như phun lửa, hung hăng nhìn Binh, gằn hai chữ khỏi kẽ răng: “Tiếp đi!”
Rầm!
Lại bay ra!
Rầm rầm rầm...
Phì... phò... phì... phò...
Binh thở hổn hển, hắn đã mệt quá mức, uy lực của Phá Thành Cước tuy lớn nhưng lại tiêu hao rất nhiều chân lực. Đá liên tục ba mươi cước, chân lực của hắn cũng gần tới đấy.
Nhìn Đường Thiên run run như cái sàng nhưng vẫn kiên trì đứng dậy, gương mặt Binh đã chẳng cười nổi nữa.
Thằng nhóc khốn kiếp này...
Lại vẫn còn kiên trì...
Hai chân Binh run run, cảm giác bủn rủn không còn chút sức lực nào, hai chân như làm bằng bông vải.
“Nữa nào!” Một giọng nói run run vang lêngươi sau Huyết Trùng Thuẫn. Thân hình Đường Thiên run lẩy bẩy, còn nặng hơn Binh, vẻ mặt gã vặn vẹo, song con mắt không hề có ý lui bước, như một ngọn lửa hừng hực.
Binh cắn răng, gắng gượng phóng về phía Đường Thiên, lại một chiêu Phá Thành Cước!
Rầm!
Huyết Trùng Thuẫn ngăn cản cước này của Binh, thân hình Đường Thiên lay động, nhưng không hề lui bước.
Binh ngây người!
Đường Thiên cũng đỡ ra!
Song rất nhanh chóng, gã ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ta chặn được rồi! Ta chặn được rồi!”
Không những thế...
Huyết Trùng Thuẫn lần lượt tẩy rửa thân thể gã, một lượng lớn khí nóng tỏa ra truyền vào tứ chí gã, tất cả chúng như bừng tỉnh, mọi luồng khí lưu bừng bừng phấn chấn.
Vạn lưu quy tông, hợp sông thành biển!
Vô số luồng khí nóng nhanh chóng toát ra, đầu Đường Thiên nóng lên, toàn thân như tràn nhập tinh lực, không hề nghĩ ngợi, Huyết Trùng Thuẫn trong tay đập về phía Thiên Không Hổ.
Mặt thuẫn ầm ầm phóng lớn, Binh như chợt nhớ ra điều gì, tấm thuẫn bị mình chà đạp từ nãy tới giờ là Huyết Trùng Thuẫn!
Không hay rồi!
Hắn thầm kinh hãi, đáng tiếc lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, không cách nào né tránh chỉ trơ mắt nhìn Huyết Trùng Thuẫn phóng lớn trong mắt mình.
Keng!
Một tiếng va chạm sắt thép khiến người ta rởn cả gai ốc vang lên, Huyết Trùng Thuẫn như một con rồi nhỏ vỗ khé, Thiên Không Hổ lại như một con ruồi khổng lồ. Song chính con ruồi lớn này lại bị con ruồi nho nhỏ hất tung ra ngoài!
Như một quả đạn pháo hóa thành một luồng sáng xânh thẳng tắp.
Rầm!
Toàn bộ cơ thể của Thiên Không Hổ chìm vào vách tường, xung quanh vết rạn chằng chịt như mạng nhện.
Ma Địch trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, hắn hoàn toàn không biết mình nên nói gì. Đường Thiên cứng cỏi ngoan cường vượt ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên. Mỗi lần hắn cho rằng Đường Thiên không chịu nổi nữa, song gã vẫn đứng lên.
Toàn thân run rẩy, lung lay như sắp đổ, nhưng gã vẫn không chịu thua.
Thằng nhóc này thật cứng cỏi!
Thế nhưng...
Nhát đập vừa rồi lại đẩy sự tán thưởng trong lòng của Ma Địch lên cao tới tận chín tầng mây, chuyện này...
Thật... thật quá kinh khủng!
Vốn luôn cảm thấy mình là hồn tướng có kiến thức, song lúc này, Ma Địch lại cảm thấy kiến thức bản thân thạt quá nông cạn, ánh mắt thật quá hạn hẹp, đầu óc thật quá thấp kém...
Ma Địch cũng đứng sững ra như tảng đá.
Đường Thiên cũng bị chiến quả trước mặt làm cho ngây ngẩn, quên cả thở dốc, gã ngơ ngác nhìn tấm Huyết Trùng Thuẫn trong tay, như có cảm giác hiểu ra.
Vừa rồi, thật, thật quá sảng khoái!
“Thật... sảng khoái!” Đường Thiên lẩm bẩm: “Vậy gọi ngươi là nhát đập sảng khoái đi!”
Vốn đang ngây người, Ma Địch nghe xong cái tên nhát đập sảng khoái giật nảy mình. Đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng đồng cảm với binh, chắc chắn hắn không cảm thấy sảng với khoái rồi...
Đây có coi là tự rước lấy nhục không? Hẳn là có...
Thiếu niên vĩ đại như thần quả nhiên thâm sâu khó dò, sau này không thể giẫm lên vết xe đổ của gã mặt phẳng kia được!
Ma Địch nghĩ thầm.
“Ha ha ha ha! Ta thành công rồi!”
TIếng cười hưng phấn của Đường Thiên vang vọng trong trại tân binh, Ma Địch cũng bất giác mỉm cười.
๑๑۩۞۩๑๑
Hôm sau.
"Ha ha ha ha, Tiểu Đường huynh đệ!"
Ngũ Quang lớn giọng gọi, tiếng gọi lớn vang vọng từ xa lại, năm bóng người như tia chớp lao tới trước mặt mọi người.
“Quả nhiên, vẫn là Đường tiểu huynh đệ phóng khoáng, trông mong vào thằng nhóc thối Tỉnh Hào ông đây cũng chết đói mất thôi!” Ngũ Quang tay mang đao cùn, nhìn quanh bốn phía, khí thế hừng hực: “Huynh đệ nói đi, chúng ta chém ai!”
Bốn người khác cũng đằng đằng sát khí, chạy suốt một đêm, tinh khí năm người vẫn sung túc, khuôn mặt không chút mệt mỏi.
Tạ Thanh thấy vậy cũng phải kinh hãi, thực lực của hắn bây giờ cũng được coi là bất phàm, đã sớm chuẩn bị,s ong khi thật sự thấy năm võgiả cấp Thiên Lộ đồng loạt xuất hiện trước mặt, khí tràng cường đại đó vẫn khiến hắn rung động.
Ánh mắt hờ hững, sắc mặt bình tĩnh, sát khí lượn lờ, uy áp nguy hiểm cường đại trong chớp mắt đã bao phủ toàn trường.
“Trả trước nửa tiền, xong việc trả nốt khoản còn lại.” Đường Thiên không nói hai lời lấy ra năm tấm thẻ tinh tệ. Đường Thiên làm đai ca học đường một thời gian, giao lưu với nhiều tiểu lưu manh đường phố, gã biết rõ không gì khiến bọn họ hưng phấn hơn thấy tiền.
Quả nhiên bốn người tinh thần phấn chấn, ánh mắt nhìn Đường Thiên lập tức hòa hoãn thoải mái.
Ngũ Quang càng kích động, xoa tay liên hồi: “Vẫn là tiểu huynh đệ sảng khoái!”
Sĩ khí bừng bừng!
Đường Thiên vung tay, hệt như khi còn làm đại ca trường học, vô cũng dũng mãnh hô: “Xuất phát!”
Đám người con mắt đỏ rực, dấy lên bụi bặm khắp trời.
Lăng Húc ngồi trên Hỏa Liệt Điểu, đã quen thuộc với Hỏa Liệt Điểu, giờ tốc độ của nó còn nhanh chóng và linh hoạt hơn trước. Kỹ thuật máy móc của Sylar giờ đã như thoát thai hoán cốt, thú máy như Hỏa Liệt Điểu không còn chút khó khăn gì với nàng.
Làn gió thổi qua khuôn mặt vô cùng thoải mái, Lăng Húc vẻ mặt thích ý hưởng thụ ánh mắt ước ao của mọi người. Trong số mọi người, chỉ mình gã có vật cưỡi.
“Mục tiêu hiện tại của chúng ta là Manh Huyền lão nhân, Manh Huyền lão nhân và trợ thủ của hắn đều có thực lực rất cường đại, chúng ta chỉ cần ngăn cản bọn họ là được.” Binh yếu ớt giảng giải phương án chiến đấu, ý tưởng là của Đường Thiên, nhưng chiến thuật cụ thể vẫn cần nhân viên chuyên nghiệp. Binh vẫn chưa khôi phục lại từ cú đập ngày hôm qua của Đường Thiên.
“Theo ý ta, bốn người, Tạ Thanh, Hạc, Duẫn Thiên và Hồ Hưng, bốn người các ngươi am hiểu phòng thủ. Nhiệm vụ của các ngươi chỉ là ngăn cản hai người ít nhất mười phút.”
Nói tới vấn đề chuyên môn, Binh cũng phấn chấn trở lại. Duẫn Thiên và Hồ Hưng đều là người mà Ngũ Quang mang tới.
Tạ Thanh khẽ gật đầu, hắn vừa lĩnh ngộ Thủ Tâm Kiếm Minh, quả thật thiên về phòng thủ.
Hạc đột nhiên nói: “Ta và Tạ Thanh đối phó Manh Huyền lão nhân.”
Duẫn Thiên và Hồ Hưng cùng thở phào một tiếng, Manh Huyền lão nhân là cao thủ trên Thiên Lộ bảng, người có tên cây có bóng, trong lòng cả hai đều có phần e dè, Hạc đã chủ động chọn mục tiêu lợi hại hơn, hai người cũng vội vàng nói: “Vậy Nha Phó để ta.”
Tạ Thanh kinh ngạc nhìn Hạc, sắc mặt Hạc vẫn rất bìnht ĩnh.
Binh cũng hơi ngạc nhiên nhìn về phía Hạc, có điều hắn cũng không hiểu rõ lắm về thực lực của Hạc. Nếu Hạc đã nói thế vậy chắc hẳn cũng nắm chắc được vài phần, Binh bèn ngừng suy nghĩ, tiếp tục giảng giải.
“Những người khác, ta, Lăng Húc, Đường Thiên, Ngũ Quang, Xa Bảo, Cận Hạ, sáu người dùng tốc độ nahnh nhất giết chết thạch sa thú vương. Ta, Lăng Húc, Đường Thiên, Ngũ Quang bốn người hành động đơn độc, Xa Bảo và Cận Hạ đi chung với nhau. Điểm then chốt của chúng ta là nhanh! Giết chết thạch sa thú vương càng nhanh càng tốt!”
Ngũ Quang vô vỗ ngực, lên tiếng đảm bảo: “Yên tâm! Cái bọn thạch sa thú vương chó má ấy ta chỉ dùng một đao thôi cũng dọn sạch được!
Xa Bảo và Cận Hạ không nói gì, Binh an bài hai người bọn họ một tổ hiển nhiên nhận định thực lực hai người bọn họ không đủ. Có điều cả hai đều là người từng trải, không hề lên tiếng, có điều trong lòng lại âm thầm bực tức.
Dọc đường bọn họ nghe Ngũ Quang luôn miệng khoe khoang chủ thuê lần này hào phóng ra sao, giờ vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, còn chưa làm việc mỗi người đã được hai trăm năm mươi vạn tinh tệ.
Chủ thuê hào phóng như vậy, trong lòng mọi người đều có hảo cảm, muốn biểu hiện thật tốt.
Không bao lâ usau, tiến grầm rầm vang vọng từ xa lại.
Cát bụi mù mịt che phủ cả bầu trời, thanh thế cực kỳ kinh khủng. Sắc mặt đám võ giả cấp Thiên Lộ cũng càng ngày càng nghiêm nghị, tuy đã nghe Binh thuậ tlại, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khó tránh nổi trấn động. Ngược lại, Ngũ Quang vẫn mỉm cười như không, ánh mắt đỏ bừng như dã thú khát máu chờ đợi xuất kích.
Đám Đường Thiên đã sớm thấy, sắc mặt ai nấy đều rất bình tĩnh.
“Mọi người chuẩn bị cho tốt!” Binh tiếp nhận quyền chỉ huy.
Không thể không nói thái độ chuyên nghiệp của Binh khiến mọi người lập tức tín nhiệm.
Đám người Duẫn Thiên Hồ Hưng đá sớm để ý tới Binh vì Binh thật sự quá chuyên nghiệp. Những võ giả bình thường đa số là chiến đấu đơn độc, ngay cả những dong binh đoàn nổi danh nhiều nhất cũng chỉ am hiểu phối hợp phạm vi nhỏ. Song những lời Binh nói lại là phong phạm của chiến tranh binh đoàn, cực kỳ hiếm thấy. Điều này khiến bọn họ đều thầm ngạc nhiên.
Chuyên gia chiến thuật chỉ tồn tại trong binh đoàn, tổ chức rời rạc như dong binh đoàn nhiều nhất chỉ là nhân tài phối hợp chiến thuật phạm vi nhỏ.
Võ giả giáp máy thần bí này lộ ra tác phong chuyên nghiệp, đương nhiên khiến mọi người chú ý tới.
Tuy mọi người không đoán ra lai lịch của Binh, nhưng chắc chắn đối phương là dân chuyên nghiệp, đủ khiến mọi người tín nhiệm.
Binh đã thuật rất rõ ràng kế hoạch tác chiến, hắn im lặng nhìn Đường Thiên, đột nhiên có một ảo giác, năm đó mình cũng như vậy, đưa mắt nhìn đội trưởng đợi đội trưởng hạ lệnh tiến công.
Xem ra hôm qua mình mệt mỏi quá rồi...
Binh lắc đầu thầm cười nhạo bản thân, không ngờ lại có ảo giác như vậy, đội trưởng là anh hùng bậc nào.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Đường Thiên.
Đường Thiên đã mặc giáp, đeu Liêm Huyết Miêu Nhận lên tay, nay trái nắm Huyết Trùng Thuẫn. Dưới ánh nắng, bộ giáp màu bạc rực sáng, Liêm Huyết Miêu Nhận đỏ sậm khí thế bức người, Huyết Trùng Thuẫn trêyn ta trái cũng lặng lẽ tỏa ra ánh sáng như máu.
Đường Thiên không biết những suy nghĩ vừa xuất hiện trong lòng Binh, hắn chỉ nhìn đại quân thạch sa thú mênh mông như biển trước mặt!
Nhiều, nhiều quá... nhiều tiền quá!
Con mắt Đường Thiên đỏ bừng, gã giơ cao Huyết Trùng Thuẫn, gầm lêm một tiếng: “Xông pha!”
Chiến ý Lăng Húc đã bốc cháy từ lâu, con ngươi màu cam bừng bừng như ngọn lửa giận. Nghe Đường Thiên rống lên như vậy, một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên trán, hắn giương cao mũi thương bạc, cao giọng gầm theo: “Xông pha!”
Mọi người xung quanh cũng đồng thanh: “Xông pha!”
Tiến hô như sấm, âm thanh chấn động khắp nơi!
Thanh thế đó cho dù đại quân mười vạn thạch sa thú cũng bị tiếng rống của mọi người đè ép.
๑๑۩۞۩๑๑
“Xông pha!”
Tiếng rống nổ tung như sấm, âm thanh cuồn cuộn khắp nơi.
Manh Huyền lão nhân đột nhiên nghiêm mặt: “Không hay rồi! Một tên, hai tên lại ba tên...”
Sắc mặt hắn vốn vẫn bình tĩnh rốt cuộc cũng dao động, lộ vẻ kinh sợ: “Vì sao lại có nhiều cao thủ như vậy?”
Cô gái áo đen đã kinh ngạc tới ngây người, nàng như rơi xuống hầm băng, tay chân lạnh lẽo. Tuy nhìn chỉ nhìn từ phía xa nhưng cũng có thể nhận ra đám người xông tới đây thân thủ bất phàm.
Võ giả cấp Thiên Lộ!
Tất cả đều là võ giả cấp Thiên Lộ!
Không thể nào... Không thể nào...
Những bóng người nàyn hư một lưỡi đao sắc bén cắm thẳng vào đám thạch sa thú.
Cũng may thạch sa thú đủ nhiều.
Cô gái áo đen thoáng an tâm một chút, bầy thạch sa thú trùng trùng điệp điệp tạo cho nàng chút cảm giác an toàn. Mười vạn thạch sa thú, cho dù đối phương đều là võ giả cấp Thiên Lộ nhưng muốn giết tới cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nàng không nhìn thấy, bàn tay niết đây đàn của Manh Huyền lão nhân run khẽ một cái.
๑๑۩۞۩๑๑
Thần sắc Hạ Vũ biến ảo, chỉ trong chốc lát đã khôi phục bình thường, thở dài một hơi: “Quách huynh đối phương người đông thế mạnh, không thể địch nổi!”
Quách Đông sắc mặt tái mét, chỉ mới mấy ngày đối phương lại có thêm năm vị võ giả cấp Thiên Lộ. Tuy không phải cao thủ trên Thiên Lộ Bảng nhưng năm võ giả cấp Thiên Lộ cũng là một lực lượng vô cùng cường đại. Với thực lực của hắn muốn đối phó một võ giả cấp Thiên Lộ bình thường không phải vấn đề. Nhưng nếu là hai người, hắn muốn thắng cũng không dễ dàng, tới ba người chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong.
Đối phương lại có tới năm võ giả cấp Thiên Lộ!
Thêm cả Đường Thiên, Lăng Húc, võ giả giáp máy thần bí, Tạ Thanh và nam tử áo đen xuất hiện đột ngột trên chiến trường lần trước...
Quách Đông cắn chặt môi tới ướm máu, chết tiệt!
Hắn nhận ra Hạ Vũ đã có ý lui bước.
Hạ Vũ phản ứng như vậy Quách Đông cũng không lấy làm lạ. Năm võ giả cấp Thiên Lộ, không phải vấn đề nhiều thêm năm người, nó nói nên rằng năng lực của đối phương rất lớn, có thể điều động lực lượng cường đại.
Loáng cái đã tìm thêm năm võ giả cấp Thiên Lộ, hành động này đủ khiến người ta sợ hãi.
Đột nhiên, giữa bầy thạch sa thú vang lên một tiếng gầm đầy sát ý: “Giết!”
Một ánh đao như thác nước đột nhiên giáng từ trên trời xuống, đánh thẳng vào bầy thạch sa thú.
Cho dù cách rất xa, Quách Đông vẫn có thể cảm nhận được uy thế kinh khủng của đao vừa rồi, trong lòng hắn hoảng sợ, gã này là ai?”
“Thiên Bộc Đao! Là Thiên Bộc Đao Ngũ Quang!” Hạ Vũ lẩm bẩm, một đao quang mang vạn trượng đó chiếm hết tầm mắt hắn.
“Thiên Bộc Đao!” Quách Đông nghe vậy lập tức biến sắc.
Chỉ cần là người quen thuộc với danh sách dự khuyết của Thiên Lộ Bảng chắc chắn không lạ gì với cái tên Thiên Bộc Đao Ngũ Quang. Nếu nghĩ thân phận Ngũ Quang chỉ là một người bình thường trên bảng dự khuyết đó, vậy chắc chắn sẽ chết rất thảm. Thiên Bộc Đao Ngũ Quang còn có một biệ thiệu, hắn được gọi là “Dự khuyết đệ nhất nhân”!
Hắn từng trúng cử lên Thiên Lộ Bảng nhưng do bất mãn về thứ hạng của mình nên từ chối thừa nhận xếp hạng, mắng chửi Tiên Vũ.
Từ đó trở đi, hắn rời khỏi Thiên Lộ Bảng, Tiên Vũ cũng tự hạ bậc thang đặt hắn vào danh sách dự khuyết. Thực lực là Thiên Lộ Bảng nhưng lại đứng trong dang sách dự khuyết, cũng trở thành phần tử độc nhất vô nhị.
Thực lực của hắn vượt xa đám dự khuyết khác, cho nên được gọi là “dự khuyết đệ nhất nhân”!
Ngũ Quang tính tình kiệt ngạo bất tuân, nóng nảy khó chiều, lại hay tự tạo phiền phức cho mình, cho dù trong võ hội Quang Minh, hắn cũng đắc tội với rất nhiều võ giả.
Có điều thực lực của hắn lại vẫn cường đại như chính tính tình của hắn.
Cho nên nghe tới cái tên này, tâm trạng hai người bết bát vô cùng.
“Chúng ta không trêu nổi gã ôn thần này.” Hạ Vũ cười khổ.
Không phải hắn coi rẻ mình, nếu là đơn đả độc đấu,c ho dù đối phương là Ngũ Quang, Hạ Vũ cũng vẫn tin tưởng vào thực lực bản thân. Thế nhưng đối phương có ưu thế tuyệt đối về nhân số. Phiền phức hơn nữa, đám Ngũ Quang là người của võ hội Quang Minh.
Đó là nơi tụ tập của một đám những kẻ điên, đấu được với nó chỉ có một trại thương điên khác – Hắc Hồn.
Bối cảnh sau lưng Đường Thiên cũng trở nên rõ ràng – võ hội Quang Minh.
Sắc mặt Quách Đông càng tệ, thực lực của đối phương khiến hắn tuyệt vọng.
Thế nhưng mối thù bị thương của Tiểu Vũ phải làm sao đây? Nghĩ tới sau này Tiểu Vũ phải như Hạ Vũ, toàn thân mọc đầy lông chim, trái tim hắn như bị dao cắt.
Hắn bỗng ngẩng đầu: “Hạ huynh sợ sao?”
Hạ Vũ bị con mắt màu máu của Quách Đông làm cho giật nảy mình, song hắn vẫn lắc đầu: “Thực lực bọn họ quá cường đại, ngươi hoàn toàn không có phần thắng. Thực lực cường đại như vậy, trên chòm sao Ô Nha này không ai ngăn cản được bọn họ.”
Song quyền của Quách Đông xiết chặt, toàn thân run rẩy.
Hạ Vũ khẽ nhíu trán, hắn cảm thấy Quách Đông đã nhập ma, thực lực đối phương cường đại như vậy nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Ô Nha chỉ là mộ tchòm sao nhỏ, cho dù trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc cũng chỉ thuộc top dưới. Cường giả tại chòm sao Ô Nha ít tới mức đáng thương, nơi đây quá hoang vu cằn cỗi.
Bọn họ đã là những cường giả đứng đầu sao Ô Nha, song đặt trên Thiên Lộ lại chẳng là gì cả.
Nghĩ tới đây, Hạ Vũ lắc đầu, không đi cùng Quách Đông đã hồ đồ này nữa!
Người dám vung tay mạnh như vậy cũng đủ khiến kẻ khác kính nể rồi!
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 228: Hạc Lệ Cửu Thiên
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Rầm rầm rầm!
Đường Thiên luống cuống chân tay chống đỡ công kích từ thạch sa thú, đòn tấn công từ thạch sa thú bình thường không mấy uy hiếp với gã, nhưng mỗi khi Huyết Trùng Thuẫn đỡ một đòn tấn công sẽ lại có một luồng khí nóng truyền vào cơ thể gã.
Đây không phải cảm giác tốt lành gì, nóng rực, đau đơn, cảm giác này lần lượt tẩy rửa mỗi khối cơ thể xương cốt gã. Gã không biết đao thuẫn binh của binh đoàn Xà Phu ra sao nhưng khả năng chịu đau chắc chắn phải rất xuất sắc!
Đường Thiên chắn răng kiên trì.
Nhát đập sảng khoái “tặng cho” Binh tối qua thật khiến gã như chìm đắm trong đó, thậm chí nghi ngờ, đám đao thuẫn binh năm xưa của binh đoàn Xà Phu có phải cũng “nghiện” cái cảm giác kỳ quái này không!
Được rồi, không nghĩ tới binh đoàn Xà Phu nữa...
Trúng liền vài chục phát, song Đường Thiên lại phát hiện vẫn chưa tới cực hạn.
Thạch sa thú vương của bầy thú này đã sớm chú ý tới Đường Thiên, từ mới bắt đầu nó đã khá cẩn thận. Nhưng khi nó phát hiện Đường Thiên chỉ giơ tấm chắn lên bị đánh tới đánh lui trong bầy thạch sa thú như quả bóng cao su, không một lần phản kích.
Nó không hề do dự, quyết định xuất kích!
Lặng lẽ không chút tiếng động, nó di chuyển giữa bầy thạch sa thú , vô cùng giảo hoạt.
Nhay khi một con thạch sa thú vung nắm tay bằng đá đánh trúng Huyết Trùng Thuẫn, nó cũng đồng thời tấn công, tốc độ của nó vô cùng nhanhc hóng, nắm tay mang theo sắt thép lập tức xuất hiện phía sau Đường Thiên.
Một quyền này của nó không chút tiếng gió, cánh tay như sợi mỳ mềm mại không chút dấu hiệu xuất hiện phía sau lưng Đường Thiên. Ánh mắt nó toát lên vẻ đắc ý giảo hoạt, tuy thực lực của nó mạnh hơn những con thạch sa thú khác nhiều thế nhưng sao lại phải tấn công chính diện kẻ địch chứ?
Vô số kẻ địch gục ngã dưới chân nó, bầy của nó cũng lớn hơn những bầy khác, đều là nhờ sự thông minh của nó. Đám thú kia chỉ tin tưởng vào vũ lực, đâu ai hiểu sự ảo diệu của trí tuệ? Mà chắc chắn nó cũng không nói cho bọn chúng!
Ánh mắt đắc ý của thạch sa thú vương đột nhiên co lại, một tấm thuẫn màu máu đột nhiên xuất hiện trước nắm tay của nó.
Rầm!
Nó cảm giác một quyền này của mình như đánh phải một tảng đá, không, còn cứng hơn đá!
Đường Thiên vẫn luôn đề phòng, trực giác đề phòng cẩn thận, võ kỹ phòng ngự bằng thuẫn của gã kém cỏi, muốn phát huy uy lực của Huyết Trùng Thuẫn phải nhờ vào trực giác.
Trông từ ngoài gã chân tay luống cuống, chật vật vô cùng, chính là bởi không hiểu võ kỹ phòng ngự bằng thuẫn.
Có điều, hôm qua bị Binh dày vò một lúc lâu như vậy gã cũng suy nghĩ ra một vài thứ. Cơ sở của Đường Thiên rất vững chắc, có cơ sở tốt kèm theo kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại có một huấn luyện viên ưu tú, khiến Đường Thiên thu được chút thành quả.
Tuy động tác đón đỡ của gã vẫn không tiêu chuẩn, chẳng có chút mỹ cảm nào, nhưng vẫn có thể ngăn cản những đòn tấn công của thạch sa thú. Võ kỹ cơ bản của gã vốn vô cùng xuất sắc, đến giờ lại tiếp tục phát huy tác dụng, cho dù hoàn toàn không quen thuộc với loại võ kỹ phòng thủ bằng thuẫn này, gã cũng có thể miễn cưỡng ứng phó.
Khi thạch sa thú vương lén lút tới tập kích, Đường Thiên lập tức cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Hắn lập tức đề cao cảnh giác, khi đỡ quyền của thạch sa thú, Đường Thiên cố tình lưu chút sức đề phòng thạch sa thú vương đánh lén.
Không ngờ con thạch sa thú vương này lại đánh lén thật!
Một lực lượng khổng lồ truyền lại từ tấm thuẫn, thân hình Đường Thiên hơi lay động, quả không hổ danh thạch sa thú vương, lực lượng từ quyền này vượt xa đám thạch sa thú thông thường.
Luồng khí truyền vào cơ thể Đường Thiên đột nhiên lớn hơn tới vài lần, xoạt, Đường Thiên hít một hơi lạnh, đau tới mức nhe răng nhếch miệng.
Thạch sa thú bản thầm tức giận vì đánh lén thất bại, có điều tính cách nó giảo hoạt cẩn thận, cho dù tấn công Đường Thiên nó vẫn lưu lại chút lực.
Đường Thiên chỉ đành dùng thuẫn tiếp tục chống đỡ.
Song rất nhanh chóng, thạch sa thú vươphng át hiện kẻ địch này tuy khó đánh bại nhưng chỉ chịu đòn không hoàn thủ. Lá gan nó lớn dần, công kích cũng càng thêm mãnh liệt.
Rầm rầm rầm!
Đường Thiên càng thêm chật vật, song thạch sa thú vương không hề phát giác, phía sau tấm huyết trùng thuẫn, Đường Thiên khó khăn chống đỡ nhưng vẫn không hề hoang mang.
Ầm!
Thân hình Đường Thiên hơi lay động, cảm giác hệt như tối hôm qua, vô số luồng khí lưu nhỏ bé như hợp lại thành mộtdoòng, trong chớp mắt đã tỏa khắp thân thể Đường Thiên!
Con mắt gã sáng lên.
Thạch sa thú vương bỗng phát hiện kẻ địch trước mặt mình bỗng biến mất.
Rầm!
Một tấm chuẫn đánh thẳng lên trán nó!
Rầm rầm!
Cái đầu thạch sa thú vương như quả dưa hấu bị tấm thép đập vào, lập tức tan thành vô số bùn đất.
Nhát đạp sảng khoái!i
Nhát đập có thể đánh cả Binh đang điều khiển Thiên Không Hổ bay đi như quả đạn pháo, lực lượng vô cùng kinh khủng. Hôm nay Đường Thiên đã có kinh nghiệm, nhát đập này càng thêm lưu loát mạnh mẽ.
Hạ Vũ đứng xa xa đảo mắt qua, tận mắt thấy cảnh tượng kinh thế hãi tục đó, toàn thân ngây dại như bức tượng điêu khắc. Một lúc lâu sau bờ môi hắn mơi hơi giật giật, con mắt mất đi tiêu cự từ từ hồi thần.
Thằng nhóc này... rốt cuộc là ai?
Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Thiên, nhát đập vừa rồi hoàn toàn không chút kết cấu. Động tác vặn vẹo bất hợp lý, tư thế cầm thuẫn rất nghiệp dư...
Thế nhưng... thế nhưng...
Cảnh tượng đầy kinh ngạc đó như cơn ác mộng hiện ra trước mắt hắn. Cái đầu thạch sa thú vương bị đánh bay như hạt cát! Hắn không nhìn thấy chút kỹ xảo nào, không thấy biến hóa vũ kỹ, chỉ có lực lượng, lực lượng dã man không phân đạo lý!
Cho dù là bây giờ, cái đầu thạch sa thú vương vẫn cứng lại tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Đã lâu lắm rồi Hạ Vũ không sợ hãi như vậy.
Một kẻ thật dã man!
Thật quá dã man!
Trời đất ơi, mình đúng là điên mất rồi, sao lúc trước lại đáp ứng Quách Đông đối đầu với kẻ như vậy?
Trong đầu Hạ Vũ hiện lên cảnh cái đầu mình bị một tấm thuẫn bốc lên sắc máu đập thành một đống bầy nhầy...
Thật đáng sợ!
Hạ Vũ âm thầm run rẩy, lông chim màu đen trên thân rung rung bay tới giữa không trung.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đi!” Manh Huyền lão nhân lão nhân lúc này cũng bất chấp mọi thứ, giọng nói khàn khàn đầy căng thẳng.
“Đi?” Cô gái áo đen ngạc nhiên, vô thức lên tiếng: “Đại nhân...”
Manh Huyền lão nhân lúc này cũng chẳng quản tới nàng. Hắn đã cảm nhận được vài luồng khí tức nguy hiểm đang dùng tốc độ kinh người áp sát, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn.
Cảm giác nguy hiểm nhất từ trước tới nay!
Manh Huyền lão nhân biết rõ ý nghĩa của chuyện này, cho nên hắn không hề do dự lập tức bỏ chay.
Mãi tới lúc này, cô gái áo đen mới phát hiện vài bóng người đã lao tới trước mặt bọn họ, khí tức trên người đối phương vô cùngc ường đại và nguy hiểm, lập tức khiến nàng không thể cử động được.
Hạc lườm cô gái áo đen một cái, khóe mắt gã hơi run run, lại đụng hàng...
Động tác trê ntay gã càng nhanh, tay nắm chuôi, kiếm không rời vỏ, bỗng dưng vẽ lên giữa không trung một vòng sáng màu trắng. Vòng sáng mang theo một tiếng kêuva ng, bay về phía cô gái áo đen.
Sắc mặt cô gái áo đen trắng bệch, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ tầm mắt bị vòng sáng bao phủ, khiến nàng càng thêm sợ hãi là nàng không thể cử động nổi! Toàn thân nàng, mỗi đầu ngón tay đều không thể cử động.
Đây... đây là kiếm pháp gì vậy?
Vòng sáng bắn thẳng vào nàng.
Toàn thân nàng tê rần, lập tức hôn mê.
Manh Huyền lão nhân biết tới lúc quan trọng, tính mệnh nguy hiểm, tay phải nhanh chóng kéo dây đàn nhị trên tay, tranh!
Một luồng khí kình vô hình ầm ầm khuếch tán.
Y Thiên và Hồ Hưng trong đầu ong lên, động tác trên tay không khỏi cứng lại.
Tạ Thanh trong lòng chấn động, kiếm minh vang lên trong lòng hắn, khó khăn lắm mới xua tan âm thanh này.
Ngay lúc ba người bị đòn này của Manh Huyền lão nhân bức, lui một bóng người màu đen lại đột nhiên lao tới.
Hạc thần sắc nghiêm nghị, thanh kiếm cổ trong tay đâm thẳng tới, từng tiếng hạc kêu đột nhiên vang lên từ thân kiếm!
Không khí trong phạm vi năm trượng xung quanh như bị kiếm này của Hạc tác động, vô số khí lưu lao về phía thanh kiếm trong tay Hạc, khí lưu mơ hồ tạo thành hình hạc, như mộtco n hạc lớn gương cao cánh cất tiếng kê uvang!
Tuyệt học Hạc Phái, Hạc Vũ!
Thực lực bản thân Hạc vốn đã rất mạnh, Đường Thiên không hề bảo lưu truyền thụ toàn bộ Hạc Thân Kình, Hạc vốn cũng chỉ kém một tần giấy mỏng, giờ phá tan ranh giới tầm mắt mở rộng, rất nhiều điểm trước đây không rõ giờ lập tức lĩnh ngộ.
Những ngày nay hắn đem tâm lực chải chuốt lại võ kỹ Hạc phái, lĩnh ngộ rất sâu sắc.
Khác với Đường Thiên, hắn vô cùng quen thuộc với những võ kỹ khác của Hạc phái, chỉ thiếu mỗi Hạc Thân Kình, thiếu chiếc chìa khóa then chốt. Giờ đã có chìa khóa mở cửa, toàn bộ võ kỹ Hạc Phái lập tức rõ ràng trước mắt hắn.
Mãi tới lúc này hắn mới hiểu được, võ kỹ Hạc phái bác đại tinh thâm. Rất nhiều môn võ trước nhìn chỉ có vẻ bề ngoài, giờ lại như thoát thai hoán cốt, mỹ lệ mang theo trí mạng.
HẠc Vũ là một trong số đó.
Hạc Vũ tiêu sái mỹ lệ thường dùng làm môn học cơ sở. Có điều mọi người đều cho rằng những động tác mỹ lệ này của Hạc Vũ chỉ dùng để rèn luyện gân cốt, mãi tới lúc này, có Hạc Thân Kình, Hạc Vũ mới thật sự tỏa ra uy lực của mình.
Hạc Vũ có thể dung nhập vào bất cứ võ kỹ Hạc Phái này, những tư thế linh động ưu mỹ này có thể khiến võ kỹ Hạc Phái có uy lực cường đại hơn, khó nắm bắt hơn.
Chiêu kiếm này Hạc dùng tới Hạc Vũ.
Manh Huyền lão nhân đột nhiên biến sắc, tiếng chiêu kiếm này xé gió bức thẳng lòng người! Hắn thậm chí có thể chứng kiến trong tiếng tay áo Hạc phất lên như có một con hạc đen đang rương cánh, lực lượng hùng hồn linh hoạt!
Cao thủ!
Nha Phó cũng biến sắc, lúc này cũng không buồn bỏ trốn, bàn tay to như cây quạt khẽ đảo, lập tức dấy lên ngọn lửa, đánh về phía nhát kiếm của Hạc. Ngọn lửa dính sát vào lòng bàn tay Nha Phó, không khí xung quanh lập tức đỏ bừng.
Thần sắc Hạc vẫn thản nhiên, chỉ có đôi mắt sáng rực lên khiến người khác không cách nào nhìn thẳng vào.
Trong lòng hắn giờ cũng đang vô cùng kích động, giờ thứ mình đang sử dụng mới là võ kỹ thật sự của Hạc Phái, mới là võ kỹ hoàn chỉnh của Hạc phái!
Từ nay về sau, Hạc phái mang vinh quang trở lại!
Trận chiến hôm nay là trận chiến tìm lại vinh quang đầu tiên của Hạc phái!
Trong lòng Hạc vô cùng kích động, một luồng khí tứ cdâng lên tới cực hạn, thanh kiếm cổ trên tay rung lên, một tiếng hạc kêu thấu trời xanh!
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 229: Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Tiếng kiếm ngâm vang vọng trời xanh, cản cả tiếng chém giết rầm trời.
Một luồng kiếm mang kèm theo sương khói màu trắng xé tan không khí, kiếm mang sắc bén trong chớp mắt đã xuyên thủng chân lực đỏ rực trên tay Nha Phó, Nha Phó biến sắc, tay giật lại phía sau như dính điện.
Manh Huyền lão nhân tuy mắt mù nhưng lại như nhìn thấy Nha Phó gặp nguy hiểm, một âm thanh rất khó nghe bỗng vang lên.
Song lúc này chân lực quanh người Hạc đã được thôi động tới cực hạn, luồng âm ba kia đánh tới chỉ làm dấy lên một gợn sóng trong suốt.
Khả năng của âm võ giả cũng biểu lộ ra, âm võ kỹ tuy phạm vi lớn nhưng sức phá hoại đơn thể lại không thể sánh với những võ kỹ khác.
Song chút quấy rối đó lại khiến Nha Phó tranh thủ được một cơ hội.
Chưởng trái của Nha Phó dựng thẳng như đao, đâm về phía Hạc, một luồng chưởng mang đỏ rực như đao mang bằng lửa, đánh thẳng về phía Hạc.
Đối diện với kiếm mang màu trắng kinh thế hãi tục, Nha Phó lại coi như không thấy, dùng đấu pháp lấy mạng đổi mạng.
Trong mắt Hạc hiện vẻ nghiêm nghị, thân kiếm khẽ rung, bước chân đạp xuống nhìn như lộn xộn, nhưng chỉ thấy bóng Hạc bỗng từ một phân hai, hai phân bốn, bốn phân tám...
Chỉ trong chớp mắt, bóng người trước mắt Nha Phó lay động, trong trận hiện lên vài chục Hạc giống hệt nhau.
Đây là...
Con ngươi Nha Phó mở to, mười sáu Hạc giống hệt nhau khiến hắn khó lòng phân biệt thật giả.
Thiên Hạc Ảnh!
Đây cũng là tuyệt học thất truyền đã lâu của Hạc Phái, trước khí có Hạc Thân Kình, Thiên Hạc Ảnh nhiều nhất chỉ tạo thành hai bóng người, khả năng thực chiến thấp tới mức đáng thương. Tới giờ Hạc có thể huyễn hóa ra một loạt mười sáu bóng người, khiến uy lực của chiêu thức này tăng mạnh!
Đột nhiên, chân tay hắn luống cuống không biết nên làm gì mới phải.
Đột nhiên, thân thể hắn bỗng cứng đờ, vỏ kiếm chỉ ngay cột sống sau lưng hắn, chỉ cần chân lực đối phương đánh ra, cột sống hắn sẽ vỡ tan, thực lực có mạnh nữa cũng chẳng tác dụng gì.
“Chúng ta đầu hàng, đừng giết hắn.” Manh Huyền lão nhân giọng khàn khàn, đột nhiên mở miệng nói. Đông, cây đàn nhị trong tay cũng bị ném xuống đất.
Đầu hàng?
Tạ Thanh, Y Thiên, Hồ Hưng, ba người thậm chí nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm, Manh Huyền lão nhân đầu hàng?
Chờ đã...
Bọn họ đột nhiên phát hiện, Hạc dùng thực lực bản thân, không ngờ lại đánh bại cả Manh Huyền lão nhân và Nha Phó. Đám người như bị sét đánh trúng, ngây ra tại chỗ, trợn mắt nhìn Hạc.
Trong mắt Tạ Thanh chỉ có sùng bái, cùng là kẻ tu luyện kiếm pháp, Hạc cường đại tới cực hạn mà hắn có thể tưởng tượng được! Thật cường đại, thật quá cường đại...
Y Thiên và Hồ Hưng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người nhìn Hạc đầy kính nể. Trước lúc bọn họ kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chiến đấu đã kết thúc, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội xuất thủ.
Kiếm khách tuyệt thế này từ đâu tới?
Bọn họ như tận mắt chứng kiến một truyền kỳ đang hiện ra trước mắt họ.
Manh Huyền lão nhân, Bi Thương Manh Huyền, một cao thủ trên Thiên Lộ Bảng không ngờ lại chỉ vài chiêu đã bại.
“Có thể hỏi một câu chứ? Đây là võ kỹ phái nào?” Sắc mặt Manh Huyền lão nhân vẫn rất bình tĩnh, cho dù đầu hàng cũng khiến người khác không thể không bái phục khí độ của lão.
“Võ kỹ của Hạc Phái chòm Thiên Hạc.” Hạc từ từ đáp lời, thần sắc hắn bình tĩnh, sau lưng lại đã ướt đẫm mồ hôi. Thiên Hạc Ảnh tuy uy lực mạnh mẽ nhưng lại tiêu hao chân lực rất lớn, chân lực hắn vốn hùng hồn không ngờ giờ đã cạn tới đáy.
Tình trạng lần này thật sự nguy hiểm, nếu Thiên Hạc Ảnh không thể đánh bại kẻ địch, vậy bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Có điều sắc mặt Hạc không hề rung động, hắn chỉ từ từ thu thanh cổ kiếm lại.
“Hạc Phái?” Manh Huyền lão nhân vô cùng kinh ngạc rồi lập tức gật đầu: “Ta đã từng nghe danh, có điềun ghe nói đã xuống dốc mấy trăm năm, xem ra chòm sao Thiên Hạc sẽ lại quật khởi.”
Sắc mặt hai người Y Thiên, Hồ Hưng càng thêm kinh ngạc.
Chòm sao Thiên Hạc cũng là chòm sao nhỏ, địa vị thậm chí còn thấp hơn cả chòm sao Ô Nha. Trong mắt rất nhiều người, chòm sao Thiên Hạc phong bế lâu năm, không khác gì những tinh cầu sát biên giới.
Trên Thiên Lộ, đẳng cấp phân biệt rất rõ ràng.
Mười hai cung Hoàng Đạo là chòm sao cường đại nhất, cho dù những chòm sao đó đã xuống dốc nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngưa béo, thế lực khổng lồ như mặt trời ban chưa, như chòm sao Sư Tử thậm chí còn có thể dùng lực bản thân quấyn hiễu cả Thiên Lộ.
Đứng thứ nhì là Xích Đạo Thập Điện, chòm sao Kình Ngư, chòm sao Kỳ Lân, chòm sao Cự Xà, chòm sao Thiên Ưng, những chòm sao cường đại đó không cáin ào không là bá chủ một phương. Còn chòm sao Xà Phu, đã từng là bá chủ Hoàng Đạo tuy giờ xuống dốc nhưng vẫn nằm trong Xích Đạo Thập Điện.
Xuống chút nữa là Cực Địa Ngũ Vực, chòm Tiểu Hùng, chòm Đại Hùng, chòm Tiên Vương, chòn Thiên Hậu, chòm Thiên Long. Năm chòm sao này tuy kém Xích Đạo Thập Điện một bậc nhưng cũng là chòm sao cường đại. Chòm sao Tiên Vương và chòm sao Thiên Hậu liên hợp thành Tiên Vũ còn nhảy lên được vài bậc, sánh được với quái vật khổng lồ mười hai cung Hoàng Đạo.
Bắc Thiên Thập Cửu Châu là lực lượng trung kiên của toàn bộ Thiên Lộ, chòm sao Võ Tiên và Lộc Bảo là hai chòm đứng đầu trong mười chín chòm sao đó. Chòm Anh Tiên cũng nằm trong số đó tuy rằng chỉ sát đấy. Mấy năm nay việc chòm Anh Tiên nằm trong Bắc Thiên luôn có rất nhiềul ời bàn tán, vì chòm sao này đã xuống dốc quá nhiều.
Nam Thiên Thứ Thập Nhị Túc, có nhiều chòm sao nhất, trình độ cao thấp lẫn lộn, cường đại thì không kém gì Bắc Thiên, yếu ớt thì cô quạnh điêu linh không khác gì những tinh cầu ngoài biên giới.
Mười hai cung Hoàng Đạo, Xích Đạo Thập Điện, Cực Địa Ngũ Vực, Bắc Thiên Thập Cửu Châu, Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, tạo thành một bộ phân cấp tám mươi tám chòm sao.
Đó là những chòm sao hiện tại, rất nhiều chòm sao đã từng xuất hiện trong lịch sử giờ đều đã biến mất. Vĩ dụ như chòm sao Đại Vân và Tiểu Vân nổi danh, hay chòm sao nổi tiếng về tàn bạo hiếu sát Địa Ngục Khuyển...
Chòm sao Thiên Hạc xếp hạng gần chót trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, đã sớm ra ngoài tầm mắt mọi người. Y Thiên Hồ Hưng tuy có nghe nói nhưng ấn tượng về chòm sao này ít tới mức đáng thương.
Chòm sao Thiên Hạc cũng có cường giả như vậy?
Cường giả Thiên Lộ Bảng, với biểu lộ vừa rồi của Hạc chắc chắn là cường giả trên Thiên Lộ Bảng!
Xem ra chòm sao Thiên Hạc sắp lật mình trở lại, hai người không hẹn mà cùng nghĩ vậy. Huống hồ, Hạc còn trẻ tuổi như vậy, tương lai sẽ tới mức nào, ai biết được đây? Nếu sau này Hạc bước vào hạng tám ngàn trên Thiên Lộ Bảng, chỉ mình hắn thôi cũng có thể cải thiện cả chòm sao.
Cho dù là hiện tại, Hạc cũng có thể khiến xếp hạng của chòm sao Thiên Hạc tăng lên rất nhiề urồi.
Cường giả mạnh nhất chòm sao quyết định địa vị của chòm sao này trên Thiên Lộ, chuyện như vậy là rất bình thường. Trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, ngoại trừ vài chòm sao lớn thực lực luôn rất ổn định, những chòm sao khác lên lên xuống xuống là chuyện bình thường.
Có điều, vốn tưởng phải khổ chién một trận cuối cùng hóa thành chiến đấu thoải mái, hai người đều rất hài lòng.
Cường giả trên Thiên Lộ Bảng, cho dù bọn họ muốn cuốn lấy đối phương cũng không phải không có nguy hiểm gì.
Hạc thản nhiên nói: “Lệnh cho thạch sa thú vương đừng chống cự!”
Có Manh Huyền lão nhân trợ giúp, chiến đấu thoải mái tới kinh người, rất nhanh chóng, thạch sa thú vương bị quét sạch toàn bộ.
Một tiếng sáo vang lên, bầy thạch sa thú mất đi khống chế tự chém giết lẫn nhau, ngay cả đám Y Thiên cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Âm võ giả vừa cường đại lại vừa yếu đuối, như một cặp song sinh, song chắc chắn bọn họ là những võ giả rất đặc biệt.
“Có thể hỏi chút không? Vị âm võ giả này là người phương nào?” Manh Huyền lão nhân đột nhiên hỏi.
Hạc do dự một chút nhưng vẫn trả lời: “Là Ma Địch tiền bối, có điều tiền bối đã hóa thân hồn tướng.”
“Ra là thế, hèn gì, hèn gì!” Manh Huyền lão nhân đột nhiên lộ vẻ kích động: “Ta có thể gặp Ma Địch tiền bối được kô?”
Hạc đưa mắt nhìn bọn Đường Thiên đang đi về phía mình, nói: “Bọn họ đang tới!”
Đường Thiên xông thẳng tới, hưng phấn hô lớn: “Ha ha, Tiểu Hạc Tử, làm tốt lắm!”
Con mắt Hạc như muốn lồi cả ra, suýt nữa ngã xấp xuống đất, Tiểu Hạc Tử...
“Xin lỗi...” Hạc cảm thấy dù thế nào cũng không thể tiếp nhận được cách gọi này, không thể để gã gọi vậy được!
“Xin lỗi? Ha ha, ngươi xin lỗi cái gì?” Đường Thiên hưng phấn khoa chân múa tay, không để cho Hạc có cơ hội nói tiếp: “Chiêu kiếm vừa rồi của ngươi thật quá ngầu! Hạc Thân Kình, hóa ra phải dùng như vậy! A ha, hình như ta hiểu được một chút, nhưng lại có vẻ không hiểu lắm, để ta suy nghĩ kỹ đã, cảm giác có vẻ rất khác...”
Đường Thiên lẩm bẩm, suy nghĩ tớin hậpha ần.
“Về cách xưng hô Tiểu Hạc Tử, thật xin lỗi, ta thật sự...” Hạc cố gắng biểu lộ ý kiến của mình.
Bộp!
Đường Thiên vỗ tay cái bốp, hai mắt bừng sáng, vẻ mặt kích động hẳn lên: “Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Là vậy, là vậy...”
Một ảo ảnh là dùng chân lực huyễn hóa ra một hạc thân nhỏ.
Xoạt!
Đường Thiên trước mặt độ tnhiên từ mộth pân hai, hai Đường Thiên giống hệt nhau xuất hiện trước mắt mọi người.
Sắc mặt Hạc đột nhiên cứng lại.
“ Tiếp nào!”
Đường Thiên hưng phấn hô to, xoạt, hai hóa bốn!
“Trời ạ, hay quá!”
Bốn Đường Thiên cùng cất lời, cảnh tượng kỳ quái khó tả, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn đám Đường Thiên trước mặt, không phân nổi đâu mới là thật.
Không thể nào...
Hạc như bị sét đánh trúng, sắc mặt không thể tin tưởng nhìn bốn Đường Thiên giống nhau như đúc, đầu óc trống rỗng.
Thiên Hạc Ảnh... Sao gã này lại biết Thiên Hạc Ảnh?
Đường Thiên chỉ cảm thấy Hạc Thân trong cơ thể vô cùng linh hoạt, gã hưng phấn chạy nhảy khắp nơi.
"Ta chạy, ta chạy, ta chạy!"
Bốn gã Đường Thiên chạy loạn như bốn con ruồi. Nhìn bốn gã giống nhau như đúc chạy đi chạy lại trước mặt, mọi người chỉt thấy như muốn phát điên.
Đường Thiên lại bỗng nảy sinh ý tưởng, gã mơ hồ cảm nhận được ba Hạc Thân nhỏ kia có liên hệ mơ hồ với Hạc Thân trong cơ thể gã. Chẳng lẽ còn có biến hóa gì?
Chạy đi chạy lại một lúc, mỗi liên hệ giữa Hạc Thân trong cơ thể gã với ba Hạc Thân nhỏ của ảo ảnh kia lại càng rõ ràng.
"Ta hiểu rồi!"
Bốn gã Đường Thiên cùng hô lớn, một gã trong đó đột nhiên xông lên giơ vuốt đánh một trảo về phía trước!
Ba gã Đường Thiên khác làm ra cùng động tác, xoạt xoạt xoạt! Bốn ảo ảnh hợp làm một!
Đầu ngón tay Đường Thiên đột nhiên bộc phát ra tiếng hạc kêu trong trẻo hệt như tiếng kiếm ngâm vừa rồi!
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 230: Lai lịch Ma Phong Kiếm
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát!
Trong lòng Hạc như dấy lên gió bão đầy trời, tuy Đường Thiên chỉ tạo ra được bốn ảo ảnh nhưng Hạc chỉ vừa nhìn đã nhận ra Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát! Đây là Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát đã thất truyền nhiều năm, Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát danh chấn thiên hạ!
Rất nhiều người cho rằng Thiên Hạc Ảnh chỉ để mê hoặc kẻ địch, nhưng Hạc lại biết tất cả những phân thân ảo ảnh đó đều là để chuẩn bị cho sát chiêu cuối cùng này.
Thế nhưng sát chiêu này lại lặng lẽ biến mất, ngoại trừ cái tên còn để lại, không còn manh mối nào khác.
Phản Không Sát, rốt cuộc làm sao phản không, không ai biết.
Hạc Thân Kình còn không tìm được, Thiên Hạc Ảnh lại như hoa trong gương, trăng trong nước, nào ai nghĩ nó còn có một sát chiêu?
Dẫu thế nào Hạc cũng không ngờ nổi sát chiêu này lại xuất hiện trên người một kẻ không liên quan gì tới Hạc Phái, mà người đó còn mới chỉ thấy hắn dùng Thiên Hạc Ảnh có một lần thôi.
Gã này...
Hạc ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
“Ôi chao, chiêu này thật lợi hại!” Đường Thiên ngạc nhiên hô lớnn hìn năm ngón tay mình, miệng lẩm bẩm: “Có điều tốn nhiều chân lực quá! Ai da, chân lực ta chỉ dùng được một lần. Ai da ai da, lại là sát chiêu tiêu hao nhiều chân lực, đúng là phiền toái!”
Phiền toái...
Khóe mắt Hạc giật giật, lĩnh ngộ Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát mà còn kêu phiền toái.
Lần đầu tiên cõi lòng ôn hòa của Hạc nảy sinh cảm giác muốn giơ kiếm giết người!
Đường Thiên vẫn chẳng hề để ý, chỉ nhìn bàn tay mình, miệng thì thầm: “Nếu có sát chiêu tiêu hao ít chân lực, dễ học, uy lực lại lớn thì hay quá. Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh cũng tiêu hao chân lực quá lớn, ai da, chân lực chỉ đủ dùng một chiêu, buồn thay!”
Khóe mắt những người khác đều giật giật, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi khó coi.
Thế này gọi là gì? Thằng no không biết cảm giác của thằng đói? Nói khoác không biết ngượng mồm?
Sát chiêu khó học cỡ nào, có sát chiêu nào không phải đổ vô số mồ hôi, vô số thời gian để đổi lại? Có thể lĩnh ngộ được một chiêu đã là không tồi rồi, vậy mà có người lại còn kêu “phiền toái” vì lĩnh ngộ nhiều sát chiêu quá...
Còn kêu cái gì mà chân lực tiêu hao ít, dễ học, còn đòi uy lực lớn nữa...
Ai nấy hận tới nghiến răng, chỉ muốn đập cho tên chết tiệt này một trận.
Đột nhiên Đường Thiên như nhận ra điều gì đó, nhảy dựng lên: “Ai da, chúng ta phải mau lên cho kịp! Mau nào mau nào!”
Thời gian là tiền bạc!
Đường Thiên lập tức vất chuyện sát chiêu ra sau đầu, lao mình vào bầy thạch sa thú. Chiến đấu kế tiếp không có gì gay cấn, Manh Huyền lão nhân đầu hàng, bầy thạch sa thú đã toán loạn, tiếng sáo lại khiến chúng bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Chiến đấu diễn ra trong sáu giờ.
Khi mười vạn con thạch sa thú ngã xuống hét, cản thượng đồ sộ tới mức cả đời khó quên. Thôn dân Tạ Thị kiếm thôn đã đợi sẵn ở bên vội vàng thanh lý chiến trường, bắt đầu thu thập Ô Nha Kim.
“Đám người kia thì sao đây?” Binh nhìn sang Manh Huyền lão nhân, hỏi Đường Thiên.
Manh Huyền lão nhân vẻ mặt thành kính thỉnh giáo Ma Địch về âm võ kỹ.
Đường Thiên cũng thấy khó giải quyết, để họ lại cũng không xong, giết thì hắn không hạ thủ được.
Ma Địch để ý thấy hai người nói vậy, đột nhiên nói với Manh Huyền lão nhân một câu, Manh Huyền lão nhân gật đầu liên tục. Ma Địch bèn nói: “Để hắn sống đi, hắn cũng là người cực khổ. Chỗ Sylar thiếu một người bảo vệ, không bằng cử hắn tới trông co, làm vậy cũng không cần lo chuyện an toàn của Sylar nữa. Ta đã hỏi rồi, hắn tình nguyện ký khế ước võ hồn.”
Đường Thiên hai mắt sáng ngời, có một võ giả trên Thiên Lộ Bảng trấn giữ, vậy tiệm giáp máy của Sylar cũng không có gì cần lo nữa.
Tới lúc đó lại nghĩ cách dụ Ngũ Quang tới đó, như vậy người bình thường chắc chắn không dám gây sự trong tiệm.
Sylar giờ là con gà đẻ trứng vàng, vô cùng quý giá. Đường Thiên đã tận mắt chứng kiến giáp máy của Sylar bán đắt ra sao, sau này chuyện kiếm tiền phải nhờ vào nàng.
Nghĩ tới một vấn đề phiền não đã được giải quyết, Đường Thiên vô cùng cao hứng.
Ánh mắt gã bỗng hạ xuống người một cô gái áo đen, không khỏi ồ lên một tiếng: “A, đây không phải Hắc Hồn Mã chúng ta gặp lần trước sao?”
“Đúngv ậy, tin tức về bảo kiếm là nàng tra ra. Tuy thực lực nàng không cao nhưng điều tra tin tức không tồi. Nàng có một muội muội vừa sinh ra đã mắc bệnh, cần một số huyết mạch đặc thù để chữa trị.” Manh Huyền lão nhân không đề giấu diếm.
Cô gái áo đen thật ra đã tỉnh nhưng vẫn giả bộ hôn mê.
“À, cô nàng mà ngươi với Tỉnh Hào gặp lần trước?” Ngũ Quang thuận miệng đáp: “Vậy thì giết! Hắc Hồn không ai là người tốt! Không cần biết đẳng cấp nàng ta ra sao, cứ giết người của Hắc Hồn là nhận được điểm cống hiến trong hội.”
“Còn vụ này hả?” Đường Thiên tròn mắt, rốt cuộc cũng hiểu thù hận giữa võ hội Quang Minh và Hắc Hồn lớn đến đâu.
“Đúng vậy, đẳng cấp càng cao điểm lại càng nhiều.” Ngũ Quang giải thích: “Trong hội có rất nhiều người có mang tử thù với Hắc Hồn, bọn họ là người treo thưởng. Tập trung tìm võ giả Hắc Hồn quá khó khăn cũng rất nguy hiểm, có điều thuận tay giết chết kiếm chút cống hiến vẫn rất có lời. Nhưng người cũng phải cẩn thận, trong Hắc Hồn cũng có nhiều giải thưởng tương tự. Đương nhiên, đại đa số mọi người vẫn sống thoải mái, tuy họ rất căm thù.”
Cô gái áo đen nghe vậy không nhịn được, ngồi dậy: “Đừng!”
Xoạt, ánh mắt mọi người tập trung trên người nàng.
“Sao lại không giết ngươi?” Binh suy nghĩ rồi hỏi.
“Ta có thể cung cấp tình báo cho các ngươi, các ngươi cần bất cứ tin tức tình báo gì ta cũng tìm được.” Cô gái áo đen kiên trì nói.
“Được ồi, chúng ta bàn chuyện về bảo kiếm trước đã.” Binh vô cùng chu đáo, lão binh kinh nghiệm dày dạn bắt đầu phát huy tác dụng.
Lỗ tai Tạ Thanh dựng đứng, hắn chỉ biết kiếm thôn của mình là người giữ kiếm, nhưng giữ kiếm gì lại không hề hay biết.
Cô gái áo đen biết đây mới là cửa đầu tiên, không dám lưu lại chút nào: “Bảo kiếm là thánh bảo chòm sao Cự Tước, Ma Phong Kiếm! Cũng như chòm sao Cự Tước cô quạnh không mấy ai chú ý, Ma Phong Kiếm cũng ít người biết tới. Thanh kiếm này năm đó rơi vào tay một thiếu niên tên là Vu Ca.”
“Vu Ca!” Thân thể Tạ Thanh chấn động, hắn biết cái tên này.
“Rất ít người biết tới cái tên Vu Ca, nhưng mọi người hẳn rất quen thuộc với một danh hiệu khác của ông ấy.”Cô gái áo đen từ từ nói lên ba chữ: “Ẩn Kiếm Thánh!”
"Ẩn Kiếm Thánh!"
Ma Địch, Manh Huyền lão nhân, Tạ Thanh đều hô lên thất thanh, sắc mặt hoảng sợ.
Ẩn Kiếm Thánh, cái tên này bọn họ đương nhiên biết, chẳng khác nào tiếng sấm bên tai! Bất cứ võ giả tu luyện kiếm pháp nào cũng không xa lạ gì với cái tên này. Ẩn kiếm lưu còn tương truyền tới giờ luôn công bố khai sơn tông sư của ẩn kiếm lưu là Ẩn Kiếm Thánh.
Trong truyền thuyết, kiếm của Ẩn Kiếm Thánh luôn ở góc chết của ngươi, kiếm của hắn như biết ẩn mình.
Hắn là một trong những kiếm thánh kiệt xuất nhất của thời đại đó.
Không ai biết tên hắn, nhưng cường giả được phong thánh luôn là người đứng trên đỉnh cao của thời đại đó.
Mà kiếm trong tay Ẩn Kiếm Thánh chính là Ma Phong kiếm!
Tạ Thanh ngây dại, thanh kiếm bọn họ thủ hộ không ngờ lại là vật truyền thừa của Kiếm Thánh!
“Ẩn Kiếm Thánh luôn ẩn mình không muốn người khác biết tới. Sinh thời ông có thu một đệ tử, ẩn kiếm lưu lưu truyền ngày nay là do đệ tử đó truyền lại. Ông có một con trai tên là Vu Thanh. Ma Phong Kiếm được để lại cho người con trai, đệ tử của ông lại muốn thanh kiếm này, âm mưu hãm hại Vu Thanh. Cuối cùng bên cạnh Vu Thanh chỉ còn người hầu Tạ Tâm Vũ. Lúc này Vu Thanh thân đã trọng thương, sơn cùng thủy tận, Tạ Tâm Vũ đành mang theo Ma Phong Kiếm, dẫn dắt kẻ địch rời đi.”
Mọi người nghe tới nhập thần, Tạ Thanh bất giác xiết chặt nắm tay, Tạ Tâm Vũ chính là tổ tiên hắn.
“Cha của Tạ Tâm Vũ, Tạ Hùng là bạn thuở bé của Vu Ca, luôn đi theo Vu Ca. Tạ Tâm Vũ cũng lớn lên cùng Vu Thanh, Vu Ca cũng dốc hết lòng chỉ bảo. Thực lực Tạ Tâm Vũ vô cùng cường đại, không ngờ lại giết ngược ra. Tới khi hắn quay lại tìm kiếm thì Vu Thanh đã không biết tung tích. Tạ Tâm Vũ lưng mang Ma Phong Kiếm bôn ba khắp nơi tìm Vu Thanh nhưng bốn mươi năm vẫn không thu hoạch gì. Tới lúc tuổi già, ông dời bộ lạc tới đây, tự xưng là người thủ kiếm.”
Ánh mắt bọn Đường Thiên bất giác đưa sang Tạ Thanh, Tạ Thị luôn tự xưng là người thủ kiếm, hóa ra là vậy.
Tạ Thanh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy tơ máu: “Hậu nhân của Vu Thanh còn sống không?”
“Không biết, không hề xuất hiện.” Cô gái áo đen lắc đầu nói: “Ta tra xét đã lâu nhưng không có tin tức về hậu nhân của ông ấy.”
“Đúng vậy.” Cô gái áo đen gật đầu: “Điểm mạnh nhất của Ma Phong Kiếm là có thể che giấu bí bảo ngôi sao. Ẩn Kiếm Thánh tuy ẩn mình nhưng chiến tíc hkinh người, trong thanh kiếm này lưu giữ rất nhiều bí bảo. Quan trọng nhất là nó phong ấn truyền thừa của Ẩn Kiếm Thánh, ẩn kiếm lưu chân chính! Đây cũng là lý do vì sao đệ tử Ẩn Kiếm Thánh không tiếc thủ đoạn hạ thủ với Vu Thanh.”
“Thế nhưng từ nhỏ đến lớn ta đi khắp đỉnh Thạch Kiếm rồi, đâu có phát hiện Ma Phong Kiếm!” Tạ Thanh lại đưa mắt nhìn cô gái áo đen.
“Đó là vì trong Ma Phong Kiếm còn dấu ấn của Ẩn Kiếm Thánh.” Cô gái áo đen nói: “Sau khi Ẩn Kiếm Thánh mất, không ai dùng được Ma Phong Kiếm, kể cả con trai ông ấy Vu Thanh hay tổ tiên ngươi, Tạ Tâm Vũ. Có điều cho dù là Kiếm Thánh, nhiều năm như vậy rồi dấu ấn cũng suy yếu dần. Ta có cách loại bỏ dấu ấn!”
Mọi người tim đập thình thịch, kiếm Kiếm Thánh, thánh bảo của một chòm sao, đương nhiên là cấp vàng kim. Lại còn những bí bảo được phong ấn trong đó, sao không khiến người khác động lòng?
Đột nhiên một giọng nói tò mò vang lên.
“Sao phải loại trừ dấu ấn?” Đường Thiên sắc mặt kỳ quái.
Cô gái áo đen sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn có Ma Phong Kiếm? Không muốn những bí bảo trong Ma Phong Kiếm sao?”
Đường Thiên hỏi ngược lại: “Đó là thứ mà Tạ Thanh và người tộc hắn thủ hộ, là bằng hữu chẳng phải nên trợ giúp hắn sao? Hơn nữa, vì một chữ tín mà kiên trì mấy trăm năm, chẳng lẽ không đáng tôn kính?”
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 231: Mùa thu hoạch
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Cảm giác trong lòng Tạ Thanh giờ ngổn ngang khó lòng tả nổi, hắn chỉ ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gương mặt Đường Thiên vẫn xán lạn như ánh mặt trời, ánh mắt và khuôn mặt không chút giả dối.
Những người xung quanh đều nghẹn lời, ai nấy đều bị câu này của Đường Thiên làm cho không thể nói gì thêm nữa.
Thánh bảo của chòm sao Cự Tước, Thánh Kiếm của Kiếm Thánh, còn vô số bí bảo được niêm phong, khi cô gái áo đen đang nói, ai nấy không tự chủ được kìm hãm hơi thở, tim đập liên hồi. Mọi người đều là võ giả cấp Thiên Lộ, đều là kẻ sống giữa chốn chém giết, ai nấy đều hiểu bất cứ món bí bảo ngôi sao nào cũng có thể dẫn tới một trận chiến.
Không võ giả nào ngăn được sự hấp dẫn của bí bảo ngôi sao.
Mà bảo tàng như vậy nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo thành một trận sóng gió. Vô số võ giả sẽ chen nhau tới đây, cho dù đầu rơi máu chảy, vứt bỏ tính mạng cũng không từ.
Không ai ngờ Đường Thiên lại nói như vậy.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn mọi người sẽ cho rằng hắn có toan tính khác, nhưng gương mặt vuông vắn mang theo chút ngây thơ cùng giọng điệu đương nhiên của gã lại khiến mọi người ở đây không hề nghi ngờ sự chân thành trong những lời này.
Cũng chính vì vậy họ mới càng kinh ngạc.
Không khí yên tĩnh lạ thường khiến Đường Thiên gãi đầu hỏi: “Ừm, các ngươi nhìn ta làm gì vậy? Ta nói không đúng sao? Bằng hữu chẳng phải nên giúp đỡ nhau lúc nguy nan, tôn trọng lòng tin và lý tưởng của nhau sao?”
Bằng hữu...
Hốc mắt Tạ Thanh đỏ bừng.
“Không sai!” Lăng Húc đột nhiên bước thẳng tới, thần sắc bừng sáng, áo bào trắng phần phật nhu gió: “Chính nghĩa! Anh hùng là phải thế! Không nói những thứ khác, có thể kiên trì suốt mấy đời như vậy, Tạ gia quả là anh hùng!”
Đường Thiên vẻ mặt tán thưởng gật đầu rồi lại nghiêm túc nói: “Thật ra trọng điểm là ngươi muốn nói mình là anh hùng.”
Lăng Húc như con mèo bị giẫm phải đuôi, giận tím mặt, chỉ thẳng thương vào Đường Thiên: “Tên khốn kiếp! Muốn đánh nhau phải không? Tới đây nào! Làm một trận tử chiến!”
Đường Thiên cười he he đẩy mũi thương bạc của Lăng Húc ra, hắn quay sang nhìn Ngũ Quang: “Ông chú Ngũ, ông chú thấy sao?”
Ông chú Ngũ...
Sắc mặt Ngũ Quang cứng lại, một lúc sau mới cố rặn ra một nụ cười: “Ta với ngươi đều còn rất trẻ, cứ gọi ta là Ngũ đại ca đi, coi như kết giao!”
Rầm rầm rầm, hắn giơ thanh đao cùn trong tay lên vỗ vỗ lồng ngực, làm vang lên tiếng đập như tiếng kim loại, hắn ngạo nghễ nói: “Đường huynh đệ yên tâm, chúng ta là những đao khách chuyên nghiệp. Nếu Đường huynh đệ đã nghĩa khí, chúng ta sao có thể không theo. Ngũ đại ca ta ra vào Thiên Lộ đều là nhờ một chữ “nghĩa”. Lời Đường huynh đệ vừa nói cũng là ý ta, ai mưu đồ bất chính cũng tức là gây sự với chúng ta, tức là gây sự với tiền..., nhầm, gây sự đao của chúng ta!”
Nói xong những lời cuối cùng, Ngũ Quang như con mãnh thú rời lồng, sát ý như thực chất ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Ánh mắt Đường Thiên quay sang Hạc.
Hạc rất tỉnh táo: “Thân là người làm thuê, làm theo ý của chủ nhân là bổn phận thường ngày.”
Cô gái áo đen ngơ ngác nhìn đám người, rốt cuộc bọn họ nghĩ ra sao vậy?
Giả bộ!
Chắc chắn bọn họ đang giả bộ để người của Tạ gia buông lỏng cảnh giác sau đó thừa cơ ra tay!
Cô gái áo đen hít sâu một hơi, cảm thấy mình chỉ liếc mắt đã nhận ra ý đồ của đám người. Diễn hay lắm! Nàng thầm cười lạnh trong lòng, nàng đã gặp rất nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo nhưng không một ai giả bộ tốt như đám người này!
Nàng càng thêm cảnh giác, đám người này tâm cơ thâm sâu như vậy tức là tình cảnh của mình lại càng thêm nguy hiểm.
Giọng lười biếng của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ: “Được rồi, ngươi có thể bỏ mặt nạ ra!”
Thân thể cô gái áo đen run khẽ nhưng vẫn cắn răng tháo mặt nạ xuống.
Một gương mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt mọi người. Làn da sậm màu khỏe mạnh, ánh mắt linh hoạt mang theo vẻ cảnh giác, mái tóc ngắn kết hợp cùng trang phục võ giả càng tôn thêm vẻ lanh lợi.
“Trông cũng tạm được.” Binh nhận xét rồi hỏi: “Giờ làm sao đây? Giết nhé? Mấy cô bé nhiều mưu mô lắm, giữ lại rất phiền toái, cứ giết đi!”
Cô gái áo đen run run, mím chặt miệng.
Đường Thiên gãi đầu gãi tai: “Ta thấy chúng ta cần một người dẫn đường. Chúng ta đều không biết đường, cho dù có bản đồ sao cũng rất dễ xảy ra chuyện.”
Binh ngượng ngùng, Lăng Húc thức thời im lặng, Hạc cũng không nói một lời.
Ba người đồng thời bị đánh trúng chỗ hiểm.
Đường Thiên giang tay: “Cho nên ta cảm thấy chỉ bằng chúng ta khó lòng tới chòm sao Nam Thập Tự được. Chúng ta hiểu biết quá ít về Thiên Lộ. Chúng ta cần một người thông thạo tin tức.”
Cô gái áo đen thầm thở phào một hơi.
Nếu nàng còn giá trị lợi dụng vậy không cần lo về vấn đề an toàn nữa rồi.
Binh ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Được rồi, ngươi tên là gì?”
Cô gái áo đen do dự một chút rồi đáp: “Đinh Đang.”
Đinh Đang cũng không thoát được khỏi khế ước võ hồn, nàng cũng không để tâm nhiều, tự hiểu nếu mình không đáp ứng chắc chắn sẽ bị giết chết.
Ký kết khế ước võ hồn xong, mọi người đều yên tĩnh
Đinh Đang do dự một chút rồi nói: “Huyết thống kia...”
Manh Huyền lão nhân lấy ra một ống thủy tinht rong suốt, bên trong đó là một giọt máu dang lưo lửng. Giọt máu đỏ tươi xen chút ánh sáng vàng, trông vô cùng thần bí.
Sắc mặt Đinh Đang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai tay nhanh chóng nhận lấy ống thủy tinh.
Mọi người không hỏi đây là loại huyết thống gì, Đinh Đang có một muội muội mắc bệnh từ nhỏ, Manh Huyền lão nhân đã nói qua.
Đại chiến qua đi, mọi người ngồi xuống khôi phục chân lực, thôn dân Tạ thôn thanh lý chiến trường, từng khối Ô Nha Kim được lấy ra.
Hai canh giờ sau, tất cả Ô Nha Kim đều được lấy ra, kết quả không khác biệt lắm với ước tính của Đường Thiên, được chừng năm ngàn cân Ô Nha Kim, ngoài ra còn hai mươi khối Ô Nha Vương Kim.
Ô Nha Vương Kim lấy được trên người thạch sa thú vương, màu sắc nó đậm hơn, tính chất cũng cứng rắn hơn, bên ngoài che kín tinh kim, trong rất đẹp mắt. Thôn dân Tạ Thị cũng lần đầu thấy Ô Nha Vương Kim, ai nấy tấm tắc khen lạ.
Năm ngàn cân Ô Nha Kim nghe thì rất nhiều, thật ra thể tích không được bao nhiêu. Ngân Bảo Bình của Đường Thiên phát huy tác dụng, cất giữ toàn bộ Ô Nha Kim.
Nghĩ tới hai tỷ năm trăm triệu đã tới tay, Đường Thiên hăng hái hẳn lên.
“Giữ nguyên kế hoạch! Tiếp tục!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên như con châu chấu càn quét cả sao Ô Nha, có hai âm võ giả khiến bọn họ vô cùng thoải mái. Sức kháng cự âm võ kỹ của thạch sa thú vô cùng thấp, ngay cả thạch sa thú vương cũng không ngoại lệ.
Mặc dù không hiểu vì sao Đường Thiên lại muốn diệt sạch thạch sa thú, nhưng cố chủ đã yêu cầu, mọi người cũng dốc hết sức lực.
Thành quả chiến đấu vô cùng vẻ vang, toàn bộ sao Ô Nha đều bị bọn họ quét qua.
Hạc cùng Tạ Thanh lại dựa theo kế hoạch đi khắp các thương hội thu mua Ô Nha Kim.
Hành động của hai người cũng vô cùng thuận lợi. Mặc dù Ô Nha Kim là một trong số những đặc sản của sao Ô Nha nhưng giá cá đại khái đã cố định, cũng rất rẻ. Lịch sử mua bán Ô Nha Kim đã từ rất lâu, trong mắt mọi người nó chỉ là một thứ kim loại chất lượng khá một chút.
Cho nên khi có người muốn mua nhiều Ô Nha Kim, giá cả lại nhiều hơn bình thường 15%, các thương gia nhỏ vô cùng hưng phấn, ôm tất cả hàng tồn kho bán sạch ra ngoài.
Năm ngày sau, Hạc và Tạ Thanh trở lại Tạ Thị kiếm thôn, bọn họ mang về khoảng hai ngàn cân Ô Nha Kim.
Thêm vào thành quả chiến đấu những ngày qua của bọn Đường Thiên là ba ngàn cân Ô Nha Kim, tổng lượng Ô Nha Kim đã lên tới một vạn cân, tổng giá trị năm tỷ!
Nhìn Ô Nha Kim chất cao như núi, Đường Thiên như nhìn thấy mọt ngọn núi tinh tệ!
Gã mặt cười ngây ngô, bắt đầu xiét chặt ngón tay, mình có thể mua được bao nhiêu thẻ hồn tướng vàng kim đây, mua được bao nhiêu đá ngôi sao đây, mua được bao nhiêu bí bảo đây?
Như vậy mình có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, có thể tới chòm sao Nam Thập Tự nhanh hơn, có thể mau chóng gặp được Thiên Huệ!
Nhất định là vậy!
Đường Thiên hung hăng xiết chặt nắm tay.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhận thẻ tinh tệ, đám người Ngũ Quang vô cùng vui mừng. Năm ngày nhận năm triệu tinh tệ, chuyện tốt như vậy đâu có thường thấy. Hơn nữa hành trình năm ngày này trong mắt mọi người thật chẳng khác gì dạo chơi ngoại thành. Ngoại trừ ngày đầu hơi căng thẳng, những ngày khác đại đa số là Ma Địch và Manh Huyền lão nhân động thủ.
Những ngày này, uy lực của âm võ kỹ phát huy tác dụng vô cùng lớn.
Đối mặt với thạch sa thú thực lực không tốt, âm võ kỹ như cỗ máy thu gặt sinh mệnh.
Tự giết lẫn nhau cho tới khi không còn một vật sống, cảnh tượng thật khiến người ta sởn cả gai ốc.
Ngũ Quang nhếch miệng cười nói: “Tiểu Đường huynh đệ, sau này còn chuyện làm ăn nhất định phải chiếu cố tới ta nhé! Yên tâm, Ngũ đại ca ta rất uy tín, chắc chắn khiến ngươi thỏa mãn!”
“Vừa hay ta có một vụ làm ăn đây, không biết Ngũ đại ca có hứng thú không?” Đường Thiên nói: “Bằng hữu của ta mở một cửa hàng tại hồn khu, cần vài cao thủ trấn giữ, tiền lương một tháng năm trăm ngàn tinh tệ. Manh Huyền lão nhân cũng sẽ tới trông coi cửa hàng đó.”
Ngũ Quang lắc đầu: “Tính cách ta không thích hợp ở lâu một chỗ, có điều ta biết trong số huynh đệ chắc chắn có người hứng thú. Đường huynh đệ cần loại võ giả thế nào?”
“Cần loại võ giả thế nào?” Đường Thiên bỗng nảy sinh ý tưởng: “Võ giả giáp máy là tốt nhất.”
“Võ giả giáp máy?” Ngũ Quang kinh ngạc: “Đường huynh đệ yêu cầu khó quá, thời đại này võ giả giáp máy lợi hại ít tới mức đáng thương, cũng may ta quen một người, không phải trong hội. Có điều, Đường huynh đệ, chiến lực của võ giả giáp máy đều rất có hạn... Huynh đệ của ta mặc dù trình độ không tệ nhưng trình độ giáp máy hiện tại ngươi cũng biết rồi đấy, cho nên trước giờ vẫn rất nản trí. Nhưng ngươi yên tâm, trình độ của hắn rất cao, trong hội cũng nhiều người từng giao thủ với hắn.”
Đường Thiên nghe vậy không hề do dự gật đầu: “Vậy chọn hắn!”
“Được, vậy để ta gửi tin cho hắn!” Ngũ Quang cũng đáng lại sảng khoái: “Gần đây hắn có vẻ nhàn rỗi.”
“Vậy xin nhờ Ngũ đại ca!” Đường Thiên cám ơn.
“Đường huynh đệ là người đáng kết giao, huynh đệ ta đây hơi quá phận, mong Đường huynh đệ thông cảm.” Ngũ Quang thở dài nói.
Đường Thiên nghe vậy không khỏi hiếu kỳ.
Ngũ Quang đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận thẻ tinh tệ, bèn cáo từ ly khai.
Buổi tối hôm đó, Tạ Thanh tìm tới Đường Thiên, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã trải qua một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt.