Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: ryno_nguyen
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Hơi hơi nhún vai, Long Vũ cười khổ một tiếng:
- Chị Tuyết Cơ , qua đây em có chuyện muốn nói với chị.
Nói xong, hắn nắm tay Tuyết Cơ đi tới ban công.
- Chị Tuyết Cơ, chị thấy rồi đó, em muốn Mã Hiểu Mai rời khỏi chỗ này... Chị muốn giúp em tìm một người bạn gái, rõ ràng là một bà cô.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Nấu cơm không biết, giặt quần áo, làm việc nhà cũng không biết. Hơn nữa cô ta đến đã lâu như vậy, một phân tiền cũng không chịu bỏ ra. Hoàn toàn chính là ăn không phải trả tiền, ở không uống không... Em cùng cô nói đạo lý, cô ta thì nói là bạn gái của em, hoàn toàn lấy lý do như vậy ăn không phải trả tiền.
Tuyết Cơ cười nói:
- Trong tình nhân ở đại học thuê phòng ở chung, không phải đều như vậy sao? Nhất là người con gái lại là một mỹ nữ.
- Nhưng mà.
Long Vũ nhăn mặt muốn khóc, tình huống hoàn toàn bất đồng. Người ta thì khác nam sinh bình thường chịu mệt nhọc, nhưng mà đến tối người ta được thoải mái hưởng thụ.
Đâu có như mình, chỉ nhìn mấy lần, hơn nữa vẫn mặc quần áo, thiếu chút nữa là đánh nhau. Tình huống cũng không giống nhau, mình đối đãi còn hơn các nam sinh khác rất nhiều.
- Ha ha.
Long Vũ mặc dù không có nói cái gì, nhưng Tuyết Cơ đã hiểu ý tứ của hắn. Dù sao đều là người trưởng thành rồi, có nhiều thứ, chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể hiểu.
- Tiểu Vũ, có phải hay muốn làm chuyện mà các đôi tình lữ buổi tối hay thực hiên?
Tuyết Cơ cười cười:
- Hay là ngươi thật sự muốn đẩy ngã nữ nhân của Mã gia? Ha ha, nữ nhân của Mã gia nữ nhân không dễ đụng vào đâu.
Dừng một chút, trong ánh mắt Tuyết Cơ nổi lên một tia bỡn cợt:
- Nếu thực sự không được, em nên ra ngoài tìm một tình nhân. Có một số việc phải nhịn quá lâu,thì sẽ không tốt cho cơ thể.
Long Vũ sờ sờ cái mũi. Từ chối cho ý kiến cười cười. Trên mặt còn nổi lên một tia ngượng ngùng. Hắn vạn lần không ngờ. Tuyết Cơ lại nói với hắn lời này.
- Được rồi. Hai đứa đừng náo loạn nữa. Chị phải đi ... Ngày mai gặp lại.
Nói xong. Tuyết Cơ bước đến bên cạnh Mã Hiểu Mai dặn dò:
- Hiểu Mai. Mặc dù Tiểu Vũ là con trai. Nhưng tính tình của nó có chút nóng nảy. Có một số việc em phải nhường cho hắn một chút. Nhớ kỹ, Huyền môn tụ họp ngày mai. Có thế nào cũng không được náo loạn.
- Vâng
Mã Hiểu Mai nghiêm túc gật gật đầu.
Tuyết Cơ sau khi rời đi. Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai không nói nữa. Hai người đều ai về phóng nấy nghỉ ngơi.
Rạng sáng thức dậy, Long Vũ trải qua một giấc mộng đẹp. Trong mộng cảnh, hắn thấy mình đè lên trên một cô gái xinh đẹp. Thân thể hai người quấn lấy nhau cùng giải quyết chuyện yêu đương.
Đột nhiên, trên bụng hắn có một chút nước ấm. Bổng tử của hắn khẽ động vài cái, một cỗ khoái cảm nhất thời dâng lên tận đầu. Khi dòng chất lỏng âm ấm phun ra, hắn liền tỉnh giấc.
Hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng, hắn đỏ mặt, bởi vì hắn nhớ mang máng trong mộng nữ nhân bị chính mình áp dưới thân thể hình như là chị Tuyết Cơ, lại hình như là Mã Hiểu Mai ...
- Chủ nhân, không cần khó xử, đây là hiện tượng sinh lý bình thường.
Đúng lúc này,thnh âm của La Lâm ngoài ý muốn xuất hiện trong đầu Long Vũ.
Long Vũ mừng rỡ trong lòng, vội vàng trao đổi:
- La Lâm, cô rốt cục phục hồi lại. Thật tốt quá, trước mắt đây là thời khắc mấu chốt, cô xuất hiện rất đúng lúc. Đúng rồi, sau khi phục hồi lại, công năng của cô có cải thiện hơn chút nào không?
- Chủ nhân, cậu không nên ôm hy vong với tôi quá lớn. Cũng câu nói đó, hệ thống nguồn năng lượng thiếu thốn nghiêm trọng, trong thời gian quá ngắn, tôi căn bản không thể bình phục. Công năng của cần chữa trị rất nhiều. Nhưng mà cậu yên tâm, lần này tôi chú trọng chữa trị phụ trợ tu luyện cho thiên sư. Sau này đối việc tu luyện của cậu sẽ trợ giúp rất lớn.
Nói tới đây, La Lâm đề nghị nói :
- Chủ nhân, tôi vừa mới đọc suy nghĩ của cậu, tôi biết cậu sắp đi tham gia Huyền Môn tụ họp, cho nên tôi có một đề nghị. Đó là ẩn dấu khí tức của cậu.
- Ẩn dấu khí tức?
Long Vũ kinh ngạc nói:
- Nó có nghĩa là thế nào?
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Người tu đạo trong lúc giao đấu, không quản tu vi cao thấp, đều có thể thông qua hơi thở để phán đoán tu vi cảnh giới của kẻ địch... Nhưng mà tôi ẩn dấu đạo lực của cậu, không quản đối phương tu vi cao thế nào, hắn đều đừng nghĩ đoán được cảnh giới của cậu. Đối thủ không thể phán đoán chuẩn xác thực lực của cậu, đối với cậu mà nói, không phải là chuyện tốt sao?
Nghe La Lâm giải thích như vậy xong , Long Vũ lúc này lập tức đồng ý.
Sau đó, hắn vội vàng đem quần lót dính đầy chất nóng ẩm kia cởi ra, tiện tay ném ở trên chăn, rồi thay một cái khác, mới xuống giường. Sau khi rửa mặt xong, hắn liền vội vàng chạy đi, hướng tới địa điểm đang tiến hành Huyền Môn tụ họp, nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, trang viên Bác Cách.
Mã Hiểu Mai thức dậy hơi muộn hơn một chút, khi nàng rửa mặt xong đi qua phòng Long Vũ , không cẩn thận thì thấy được chiết quần lót ẩm ước ném ở trên chăn. Nhất thời gương mặt của nàng đỏ lên, khẽ gắt một tiếng:
- Lưu manh.
………………………………………… …………………………..
………………………………………… …………………………..
Nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, trang viện Bác Cách nằm bên bờ sông, là một tòa nhà chiếm diện tích hai trăm mẫu, cho tới nay, nơi này cùng với chủ nhân của nó đều rất thần bí, không một ai biết. Đến nay đã có chút sáng tỏ, cứ xem theo tình hình hiện nay, trang viện Bác Cách hẳn là tài sản của Huyền Môn.
Sau một giờ, Long Vũ chạy tới trang viện Bác Cách,bãi đỗ xe đã sớm để đầy các loại xe con đắc tiền. Hắn âm thầm bật cười, Huyền Môn hiện tại,cùng người tu đạo bây giờ, giống như có lẽ đã biến chất hết rồi . Nhìn xem toàn là xe con sa hoa, người không biết còn tưởng rằng nơi này các phú hào đang long trọng hội họp.
Đưa ra thiệp mời,sau khi trải qua một phen nghiêm khắc thẩm tra, Long Vũ mới được phép tiến vào.
Tại tiếp đãi đại sảnh, Long Vũ theo hướng dẩn của người ở Huyền Môn tiếp nhận bút kí tên,trên danh sách của đại hội tiêu sái viết tên của mình.
Khi hắn ngẩng đầu xem giờ, hắn rõ ràng thấy được trong mắt các MM(các cô nương) tiếp đãi trong mắt hiện lên vẽ đùa cợt cùng khinh miệt. Long Vũ âm thầm nắm tay, khóe miệng nổi lên một tia hận ý, nhưng mà cuối cùng hắn cũng bình tĩnh rời đi.
Vở kịch hay không nên nói trước.
- Vì sao không đợi em, chúng ta phải đi cùng với nhau chứ.
Ngay khi Long Vũ vừa mới ở trong đại sảnh tìm một nơi ngồi xuống,thanh âm của Mã Hiểu Mai đã ở trước mặt hắn vang lên, theo đến chính là một mùi thơm ngát. Một trăm nữ nhân trên người có một trăm loại hương vị bất đồng. Chị Tuyết Cơ trên người mang theo một mùi thơm thành thục, dễ thương. Mà hương thơm trên người Mã Hiểu Mai thì phẳng phất nhẹ nhàng.
Ngẩng đầu lên, hai mắt Long Vũ lập tức tỏa sáng. Ngày hôm nay Mã Hiểu Mai tựa hồ cố ý trang điểm một chút, áo da màu đen bó sát người, đem đem cơ thể thành thục của nàng bó sát, có vẻ duyên dáng yêu kiều. Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, cho dù tại nơi mỹ nữ nhiều như mây như ở hội trường Huyền Môn, nàng vẫn phong thái hơn người.
- Thực xin lỗi, tôi không có thói quen ngủ dậy muộn.
Long Vũ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
- Hừ.
Mã Hiểu Mai hừ nhẹ một tiếng, tao nhã ngồi bên cạnh Long Vũ,đưa mắt nhìn hội trường, khẽ mở miệng :
- Tối hôm có chuyện gì xảy ra với anh, em đã biết toàn bộ, anh là người vô sỉ.
Long Vũ sờ sờ cái mũi, trong đầu mờ mịt, lão tử tối hôm qua lúc ngủ, làm sao lại vô sỉ .
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: ryno_nguyen
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Vốn định cẩn thận hỏi một chút, đã thấy Mã Hiểu Mai quay đầu lại. Long Vũ cũng lười để ý đến nữ nhân điêu ngoa không nói lý lẽ này, lời ra đến khóe miệng cũng một lần nữa lại nuốt xuống.
Thời gian trôi qua , trong đại sảnh ngày càng nhiều người tu đạo. Mã Hiểu Mai phát hiện, người tu đạo trong đó có hơn phân nửa chính là người trong gia tộc tu đạo.
Xem ra, huyền môn tụ hội lần này cánh cửa hạ thấp rất nhiều(DG: có lẻ ý nói tuyển chọn đầu vào tham gia đã dễ dãi hơn trước), quy mô mở rộng hơn rất nhiều. Lúc trước, khi Mã Hiểu Mai còn nhỏ cũng biết người của gia tộc tu đạo không nhiều.
Nhưng hiện tại, so với trước kia đã khác rất xa.
Sắc mặt nàng nặng nề, trong lòng âm thầm suy nghĩ, càng như vậy, thì trọng trách trên người nàng càng lớn. Lần này tụ họp đối với Mã gia mà nói, là cơ hội, cũng là thử thách.
Nàng, Mã Hiểu Mai nhất định sẽ thành công.
Phía Nam đại sảnh, đoàn người vây nam tử anh tuấn Tư Mã Phong, dường như đang bàn luận cái gì. Năm nay Huyền Môn tụ họp, ngoại trừ thông linh Mã gia, phần lớn là người của Tư Mã gia tộc. Là người thừa kế duy nhất của Tư Mã gia tộc, Tư Mã Phong so với những người cùng trang lứa quả thực rất kiêu ngạo.
Nhưng mà sự chú ý của Tư Mã Phong cũng không để ở đám bạn bên người,con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Long Vũ , tỏ vẻ vô cùng tức giận.
- Tư Mã đại thiếu gia…. Anh dường như có tâm sự à?
Một người trong đó hỏi.
Trong đó có một người cơ trí theo ánh mắt Tư Mã Phong nhìn qua, nhất thời liền phát hiện manh mối trong đó. Người nọ vội vàng cười quyến rũ nói:
- Tư Mã đại thiếu gia, đừng lo lắng, tiểu tử đó tuy rằng vượt qua Huyền Môn, nhưng không được Huyền Môn công nhận. Nghe nói một lần Huyền Môn tụ họp hắn chịu đủ đồng môn lăng nhục, sỉ nhục. Bây giờ sợ là cũng không khá hơn đâu. Chúng ta đợi đến xem cuộc vui đi thôi?
Lời này vừa nói ra. Tư Mã Phong trên mặt cũng xuất hiện vui sướng khi người gặp họa. Hắn cười lạnh:
- Không sai... Chúng ta đợi đến xem kịch vui thôi. . . . . Lúc trở về, tôi xem Hiểu Mai còn thế nào xem trọng hắn nữa không?
- Tư Mã Phong tựa hồ đang chờ nhìn anh làm trò cười.
Mã Hiểu Mai híp mắt. Ánh mắt hướng tới Tư Mã Phong bên kia nhìn qua.
- Hừ.
Long Vũ không nhìn Tư Mã Phong ghen tị cùng lửa giận. Ánh mắt nhìn về phía Mã Hiểu Mai. Thở phì phì nói:
- Còn không biết xấu hổ lại còn nói. Còn không phải đều là bởi vì cô sao?
- Em?
Khóe miệng Mã Hiểu Mai khẽ cười:
- Tiểu Vũ. Anh cũng thấy đấy. Em có rất nhiều người theo đuổi đó. Cho nên, anh đừng cứ mãi đối với em hờ hững như vậy. Bất kể thế nào mà nói. Lần này Huyền Môn tụ họp là cơ hội cho anh rửa sạch sỉ nhục. Anh cần phải nắm chắc lấy từng cơ hội.
- Không cần cô phải tới nhắc nhở tôi.
Long Vũ hừ lạnh một tiếng đứng dậy hướng tới đám người đi đến.
………………………………………… ………………………….
………………………………………… ………………………….
Phòng hội lầu hai,mấy trung niên nhân đứng chung một chỗ trên cao nhìn xuống, thỉnh thoảng đánh giá người tu đạo trong đại sảnh lầu một. Trong đó có một người khóe miệng hơi nhếch lên. Trung niên nam tử nhìn thấy sắc mặt Long Vũ tỏ vẽ lo lắng, dùng ngữ khí châm chọc nói:
- Cái tên nghiệt chủng kia lại tới nữa. Xem ra một lần cho hắn giáo huấn còn chưa đủ.
- Thiên Thần, không được nói bậy.
Mở miệng trách mắng chính là người già nhất Thiên Cơ đạo nhân, cũng chính là sư tôn cùa Tuyết Cơ, Thủy Tiên.
Dựa theo vai vế tính xuống dưới, Thiên Cơ đạo nhân coi như là sư tổ cũa Long Vũ. Nhưng mà từ ánh mắt của hắn cũng có thể thấy được, hắn đối Long Vũ cũng không có bất kỳ tình cảm nào.
- Thiên Cơ sư huynh... Lời của ta mặc dù có chút qua đáng, nhưng trên thực tế mọi người đều không thích cái nghiệt chủng kia, bao gồm cả ngươi, đúng không?
Thiên Thần Tử tức giận phản bác.
Đúng lúc này, Tuyết Cơ cùng đi tới, ánh mắt lạnh lùng nàng nhìn thoáng qua Thiên Thần Tử, ngữ khí có chút không vui:
- Sư thúc, xin người tự trọng... Tiểu Vũ là con ruột tỷ tỷ ta, nàng có danh tiếng, ta hy vọng ngươi lúc nói chuyện có thể chú ý một chút.
- Hỗn xược.
Thiên thần Tử bị Tuyết Cơ giáo huấn, sắc mặt nhất thời xanh mét, hắn giận quát một tiếng:
- Tuyết Cơ, ngươi càng ngày càng làm càn... Ngươi quả thực không coi tôn trưởng ra gì.
- Hừ.
Tuyết Cơ không cam lòng yếu thế, nói :
- Sư thúc, giữa người và người cần tôn trọng lẫn nhau. Ngươi không tôn trọng người khác, làm sao có thể được sự tôn trọng của người khác.
Lời này vừa nói ra, Thiên Thần Tử nhất thời tức giận đến hỉ mũi trừng mắt, đang muốn nói chuyện, lại không nghĩ bị Thiên Cơ Tử nói trước:
- Tuyết Cơ, Thiên Thần, các ngươi đừng đấu khẩu nữa. Hôm nay là ngày trọng đại của Huyền Môn, các ngươi cãi nhau như thế cũng làm cho những gia tộc tu đạo kia chê cười. Thiên Thần, từ hôm nay trở đi, ngươi không được kêu Long Vũ là nghiệt chủng... Bất kể thế nào mà nói, hắn cũng là con cháu của Huyền Môn.
- Thiên thần thụ giáo.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Huyền Môn cấp bật sâm nghiêm, Thiên Thần Tử cũng không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Khóe miệng Tuyết Cơ hiện nên vẻ tươi cười, ném cho sư tôn một cái ánh mắt thỏa mãn.
- Tuyết Cơ, ngươi lần này lại mang Long Vũ tới tham gia Huyền Môn tụ họp, chẳng lẽ tu vi của hắn tiến bộ rồi?
Thiên Cơ Tử đột nhiên hỏi.
- Hừ, hắn thể chất phế vật căn bản là không thích hợp tu đạo, trong vòng ba năm có thể có cái gì tiến bộ.
Thiên Thần Tử mở miệng là châm chọc:
- Ta xem hắn là dọa người không biết xấu hổ... Sư huynh, lần này có gia tộc tu đạo, theo ý kiến của ta, phế vật như Long Vũ không cần tham gia lựa chọn nhân tài mới phải, miễn cho bị mất mặt.
Thiên Cơ Tử nghe vậy, âm thầm gật đầu, đang muốn mở miệng lại không nghĩ Tuyết Cơ nói trước:
- Không được... Dựa theo quy củ của Huyền Môn chúng ta, chỉ cần là đệ tử Huyền Môn, không đầy ba mươi tuổi đều có tư cách tham gia tuyển chọn nhân tài. Tình huốn Long Vũ phù hợp với quy củ này, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn trở hắn tham gia ứng tuyển nhân tài mới.
Nói tới đây, Tuyết Cơ nghiêng đầu đối Thiên Cơ đạo nhân nói:
- Sư tôn, ngươi là người đứng đầu Huyền Môn, quy củ là do ngươi định ra, hay là ngươi muốn lật lọng?
Thiên Cơ Tử vốn là muốn đáp ứng ý kiến của Thiên Thần Tử, nhưng là bị đệ tử sủng ái đổi mặt nói vậy cũng khó mà nói. Hắn suy nghĩ một chút, cười nói:
- Nhìn ngươi gấp như, ta khi nào thì nói qua không cho Long Vũ tham gia ứng tuyển nhân tài mới? không có chuyện này nha.
- Vậy tiếp tục để mất mặt như thế sao?
Thiên Thần Tử không bỏ lỡ thời cơ giễu cợt nói.
- Sư thúc, mọi việc hãy đợi đến cuối cùng mới có kết luận. Nếu không... sợ rằng mất mặt cũng không phải là Tiểu Vũ.
Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Long Vũ trong sân, thản nhiên nói.
Khóe miệng nhếch lên, Thiên Thần Tử hừ nói:
- Chỉ mong hắn có thể làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa... Tuyết Cơ, không phải là sư thúc cay nghiệt, chính là ác nghiệt... Bộ dáng kia của Long Vũ thật là chuyện cười của Huyền Môn chúng ta.
- Được rồi, đừng hơn thua nữa.
Thiên Cơ Tử quát một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác, hắn lo lắng nói thêm gì nữa, sư đệ cùng đồ đệ bảo bối lại xảy ra cãi cọ .
………………………………………… …………………………………..
………………………………………… …………………………………..
- Mọi người yên lặng một chút.
Vài phút trôi qua, đoàn người đi vào trước đài chủ tịch, Tuyết Cơ lần này là một trong những chấp sự, đồng thời cũng kiêm nhiệm chủ trì.
Thanh âm của nàng thanh thúy động lòng người, tựa như chim hoàng oanh phun ca:
- Huyền Môn tụ họp chính thức bắt đầu, phía dưới chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay xin mời người đứng đầu Huyền Môn, Thiên Cơ đạo nhân phát biểu.
Ngày mai ta post đến khi nào kết thúc oánh nhau mới thôi . Ngày mai sẽ có thêm một mỹ nhân xuất hiện
Last edited by Cường Thuần Khiết; 20-08-2011 at 11:57 AM.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: ryno_nguyen
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Mừng đại ca TuLaĐạiĐế và Mr.Filo quay trở lại quan trường. Tiểu đệ chưa có quà giề ra mắt nên thả vài phát làm quà mừng cho hai vị đại quan
Trong hội trường nhất thời vang lên một trận vỗ tay như tiếng sấm. Nhất là những đại biểu được mời từ các gia tộc, lại càng liều mạng vỗ tay, sợ mình vỗ tay không vang.
Lập tức, Thiên Cơ Tử tiến lên nói chuyện. Nói một thôi một hồi toàn những lời nói suông. Chỉ nhưng mà cái gì không ngừng cố gắng, đồng tâm hiệp lực... Thay trời hành đạo cái gì chẳng hạn.
Không quản thích hay không thích nghe, tất cả mọi người đều cực kỳ nhiệt liệt vỗ tay. Mấy tiểu cô nương thậm chí còn thét lên chói tai tỏ vẻ mình cuồng nhiệt, đồng thời còn có người bởi vì cảm động lệ rơi đầy mặt.
Tóm lại, hiện trường không khí thật sự là sôi động.
Long Vũ âm thầm cười lạnh, mỗi lần đều làm bộ như vậy. Nhưng mà lần có chút hoành tráng hơn cao hơn,chất lượng có chút nâng cao. Biểu diễn cũng rất giống. Phỏng chừng hẳn là kiệt tác của chị Tuyết Cơ .
Sau khi Thiên Cơ Tử phát biểu xong, kế tiếp nhưng mà đại biểu Huyền Môn, cuối cùng là là đại biểu của các gia tộc . Làm cho Long Vũ kinh ngạc nhưng mà đại biểu gia tộc người tu đạo lên sân khấu phát biểu không phải ai khác, mà là Mã Hiểu Mai. Long Vũ nghe xong một hồi, Mã Hiểu Mai phát biểu đại khái gồm hai ý. Đầu tiên là lời cảm ơn của gia tộc người tu đạo đối Huyền Môn, tiếp theo nhưng mà cái gì tay nắm tay cùng tiến, cùng nhau phát dương quan đại, cùng nhau bảo vệ quê hương... . Trừ ma vệ đạo...
Long Vũ âm thầm buồn cười, cả bộ nghi thức cùng diễn thuyết bình thường của trường Trung học cũng không khác mấy, chỉ là nội dung có chút có chút khó hiểu hơn.
Sau khi kết thúc nghi thức rối ren phức tạp, Tuyết Cơ tuyên bố những người tới đây nghỉ ngơi thư thả. Bắt đầu từ ngày mai, cuộc tuyển chọn đệ tử xuất sắc sẽ bắt đầu trong vòng sáu ngày.
Để tỏ lòng bác ái, thân mật, lúc này những nhân tài mới, thuộc các gia tộc người tu đạo , được đãi ngộ giống như các đệ tử Huyền Môn khác. Như vậy, các gia tộc kia đều ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn thử. Bọn hắn không cầu có thể đánh bại đệ tử Huyền Môn, bọn hắn chỉ muốn hướng các gia tộc người tu đạo khác biểu diễn lực lượng của gia tộc mình, để nắm giữ quyền phát ngôn của gia tộc người tu đạo.
Đợi cho Tuyết Cơ vừa tuyên bố kết thúc, trong hội trường dường như nổ tung, nhất thời trở nên ồn ào. Mọi người liền tụm thành từng cụm, tốp năm tốp ba cùng một chổ bắt đầu nói chuyện. Cũng có người nhân cơ hội xã giao liền đặt mối quan hệ. Tóm lại giờ phút này hội trường giống như một cái chợ.
Cái gọi là người tu đạo, cùng người thường khác nhau ngay ở chỗ bọn hắn nắm giữ một chút lực lượng không muốn người khác biết. Ngoài ra ở phương diện khác cũng không có gì khác biệc lắm.
Đương nhiên. Những cao nhân đắc đạo lại khác, không thể nói như vậy.
Nhưng mà trong hội trường. Đích xác không có mấy cao nhân như vậy.
Long Vũ tại Huyền Môn không có bằng hữu. Cũng không có tri kỷ. Cho nên hắn một mình tìm một ngóc ngồi xuống xuống. Bưng đồ uống trên bàn nhàm chán nuốt vào.
- Tâm tình của anh tựa hồ không tốt.
Mã Hiểu Mai trực tiếp đi tới, ngồi ở đối diện với Long Vũ. Khóe miệng hiện lên một tia cười khẽ:
- Hương hương công chúa tới, anh không qua xem đi. Nghe nói nàng là đệ tử duy nhất của chị Tuyết Cơ.
- Tôi không biết.
Long Vũ nói lời nói thật. Về sự tình của Tuyết Cơ tại Huyền Môn. Hắn biết rất ít.
Trên thực tế cái gọi là Hương Hương công chúa. Cũng không phải thực sự công chúa. Nhưng mà phẩm chất, tướng mạo, tu vi của nàng mọi thứ đều xuất chúng. Lúc này mới khiến cho người trong Huyền Môn tôn xưng như vậy.
- Nhìn, nàng đến đây.
Mã Hiểu Mai khẽ cười một tiếng:
- Cô ấy đẹp quá , ngay cả em đây là nữ nhân cũng hơi hơi động tâm.
Do lòng hiếu kỳ, Long Vũ nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi đang đi tới, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, không chút tì vết, khóe miệng nhếch nhẹ, hơi có vẻ vài phần cười khẽ, chóp mũi khéo léo đáng yêu, đôi mắt trong veo như nước hồ thu.
Nàng thân mặc một bộ váy dài màu tím bó sát người, có vẻ cao quý xinh đẹp phong tư. Nử hài thân thể mềm mại đẫy đà, chiếc váy bó sát bên dưới phập phồng . Eo nhỏ không dư thừa. Nét mặt thanh tú, thon dài, nhìn kĩ càng thấy một người quyến rủ. Vẻ bề ngoài là một đường cong gợi cảm (DG: chết mất thôi dịch đoạn này tưởng tượng mà thấy nóng mặt chỉ muốn chảy máu mũi. Biên: Ca thấy chưa có cái gì cả )
- Quả thực rất đẹp.
Long Vũ thu hồi ánh mắt, đối với Mã Hiểu Mai nói:
- Ít nhất, so với cô xinh đẹp hơn nhiều.
Mã Hiểu Mai nhìn Long Vũ khóe miệng mơ hồ trào phúng, thản nhiên nói:
- Tình nhân trong mắt là Tây Thi, có lẽ anh đã yêu tiểu sư muội của mình.
Long Vũ hơi hơi nhún vai, nhẹ giọng nói:
- Ít nói chân chọc đi, tôi đối với nàng cho tới bây giờ chua từng cứ chuyện gì. Nàng mặc dù là đệ tử của chị Tuyết Cơ, nhưng mà tôi lần đầu tiên thấy nàng. Tôi không hy vọng cùng nàng có bất kỳ quan hệ dây dưa nào.
- Nghe nói tất cả nam đệ tử của Huyền Môn đều muốn cùng Đường Hương Hương phát sinh quan hệ.
- Nàng gọi là Đường Hương Hương?
Long Vũ hỏi.
- Đúng vậy.
Mã Hiểu Mai nói:
- Nàng vốn là người Thục Trung Đường gia, mười năm trước cũng không biết nguyên nhân gì liền từ Thục Trung Đường gia trốn đi, sau lại gặp chị Tuyết Cơ, chị Tuyết Cơ thấy nàng thân có đạo cốt, liền thu nàng làm đồ đệ. Chỉ trong thời gian mười năm, nàng đã trở thành Huyền Môn tu đạo kỳ tài khó gặp.
Long Vũ nghe vậy, tựa hồ hiểu ra một cái gì đó.
Không hề nghi ngờ, Tuyết Cơ là có ý giấu diếm. Cố ý đem Đường Hương Hương giấu đi, không cho hắn biết. Nhưng mà do không muốn kích thích thần kinh của hắn.
Mà hiện giờ, tu vi Long Vũ tăng nhiều, dường như nhờ vào vận rủi của phế vật. Cho đến bây giờ, Tuyết Cơ mới cho phép Đường Hương Hương xuất hiện công khai.
Trong lòng nghĩ đến đây, Long Vũ âm thầm cảm kích, Tuyết Cơ thật sự là dụng tâm lương khổ a.
- Long Vũ, nàng tựa hồ muốn dến chổ anh.
Đúng lúc này, Mã Hiểu Mai đột nhiên phát hiện Đường Hương Hương vạn người để ý, nhưng mà Hương Hương công chúa đang hướng tới chỗ mình cùng Long Vũ đi tới.
Long Vũ nghe vậy cũng không có để ý, mà là tiếp tục nhấm nháp rượu trong chén. Đến khi Đường Hương Hương đi tới trước mặt hắn, chóp mũi hít vào một tia hương khí, hắn mới ngẩng đầu lên.
- Long Vũ sư huynh, anh tốt chứ, em là đệ tử của tuyết Cơ tiên tử Đường Hương Hương, cũng là tiểu sư muội của anh. ( Xưng hô thế cho nó ngọt ngào ) Trước kia luôn nghe sư tôn nhắc tới anh, hôm nay em rốt cục được gặp anh.
Đường Hương Hương chủ động đưa tay, nhìn bộ dáng tựa hồ muốn bắt tay cùng Long Vũ. Khóe miệng nàng khẻ mĩm cười, vẻ mặt thành khẩn, hai cái má lúm đồng tiền lại càng giúp nàng tăng thêm vài phần đáng yêu.
Đông đảo nam nhân Huyền Môn hiện tại đều đem ánh mắt nhìn về Long Vũ, bọn họ đa số cũng là lần đầu nhìn thấy Đường Hương Hương.
Kinh vi thiên nhân.(tạm hiểu: hành động làm người khác kinh sợ)
Tư Mã Phong thậm chí đương trường cảm khái:
- Nàng này chỉ có trên trời , nhân gian khó gặp.
- Rất thất vọng sao?
Long Vũ ảm đạm cười,đưa tay bắt, lễ phép cùng Đường Hương Hương nắm một chút, lập tức nói:
- Tôi không thích bị nhiều người nhìn chăm chú.
Ánh mắt xinh đẹp mỹ lệ tựa trăng non, ánh mắt Đường Hương Hương nao nao, tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đáng yêu động lòng người. Thoáng quay đầu, nàng khẽ cười một tiếng:
- Nếu Long Vũ sư huynh không thích náo nhiệt, không bằng chúng ta một mình đi tìm một chỗ tâm sự. Chúng ta ra vườn hoa nhỏ, được không?
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: ryno_nguyen
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Quả này là của anh TuLa nè
Hội trường đều là người tu đạo, cho dù còn cách khoảng cách thật xa, bọn hắn vẫn nghe được Đường Hương Hương nói. Một số người thậm chí hâm mộ nước miếng đều chảy ra .
Đương nhiên, trong bọn họ cũng không thiếu kẻ ghen tị.
Long Vũ tựa hồ cảm giác được ánh mắt giết người từ bốn phương tám hướng hướng về phía mình, hắn một trận nhức đầu. Cũng không biết Tuyết Cơ rốt cuộc là có ý gì?
- Cự tuyệt lời mời của nữ nhân, là không lễ phép ?
Trong con mắt Đường Hương Hương hiện lên một tia giảo hoạt, thấp giọng hỏi:
- Anh là lo lắng Hiểu Mai tỷ tỷ tức giận sao?
Xa xa, nhìn Đường Hương Hương đối với Long Vũ có hành động thân mật, Tư Mã Phong da mặt dãn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị, làm cho hắn hận không thể ngay lập tức hướng mặt đối phương mà đập cho một phát.
Lời nói của Đường Hương Hương cũng nhắc nhở Long Vũ, quay đầu nhìn Mã Hiểu Mai liếc mắt một cái, lập tức nói:
- Thực xin lỗi, tôi đã có bạn gái.
Lời này vừa nói ra, hội trường mọi người nhất thời hít một hơi, Tư Mã Phong nhất thời nở nụ cười, thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là cực phẩm ngu dốt, lại có thể lập tức cự tuyệt lời mời của Hương Hương công chúa. Hơn nữa dùng cách này rất dễ tổn thương người.
- Xem ra có trò hay để xem.
Khóe miệng Tư Mã Phong nổi lên một tia âm hiểm, cười cười chờ xem kịch vui.
Đường Hương Hương tựa hồ cũng không dự đoán được Long Vũ sẽ nói ra lời nói như vậy. Trên thực tế, nàng chỉ là từ trong miệng sư tôn thường xuyên nhắc đến người này nên cảm thấy tò mò. Vậy thôi.
Ngoài ra, nàng đối Long Vũ không có nửa điểm ý nghĩ.
Nhưng mà Long Vũ lại làm cho nàng rất là khó xử. Bỏ đi, có lẽ sẽ trở thành trò cười. Kiên trì tiếp tục, có lẽ còn có thể càng thêm xấu hổ.
Trong tình thế hết sức khó xử. Tuyết Cơ nhầm chậm đi đến. Nàng vừa đến liền cười nói:
- Tiểu Vũ có phải đang khi dể tiểu sư muội của em không. Hừ.. tiểu tử này. Từ nhỏ đến lớn tính tình nóng nảy cũng không bỏ. Chị nói cho em biết Hương Hương là đệ tử duy nhất của chị, nàng ta còn là một thân khuê nữ. Em nếu mà dám khi phụ nàng coi chừng chị thu thập em.
Long Vũ cười khan một tiếng. nghiêm mặt nói:
- Chị Tuyết Cơ, sao chị nói như vậy. Tiểu sư muội đáng yêu như thế này, em yêu thương còn không kịp sao lại khi dễ nàng.
- Coi như em thức thời.
Tuyết Cơ cười một tiếng. Lập tức hướng Đường Hương Hương nói:
- Hương Hương. Ngươi cứ cùng Hiểu Mai tâm sự. Ta cùng Tiểu Vũ có một số việc muốn nói.
- Vâng.
Đường Hương Hương nhu thuận lên tiếng. Lập tức quay đầu hướng Long Vũ nói:
- Long Vũ sư huynh... Chúng ta sẽ trò chuyện sau nhé.
Nhìn bộ dáng. Nàng còn không có ý buông tha cơ hội một mình cùng Long Vũ trò chuyện.
- Tiểu Vũ, thế nào? Người đệ tử này của chị coi như không tệ đấy chứ?
Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ dừng lại nhìn trên người Long Vũ, vừa cười vừa nói:
- Vốn chị muốn cho Hương Hương cùng em kết bạn... Nhưng mà hài tử Hương Hương này tương lai sẽ có chút phiền phức, chị không hy vọng em sẽ bị cuốn vào phiền toái bên trong. Cho nên, ta mới loại bỏ suy nghĩ này trong đầu.
Long Vũ cảm thấy nhức đầu, âm thầm suy nghĩ, chuyện hôn nhân tình cảm của mình sớm đã bị Tuyết Cơ an bài .
- Ha ha.
Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng, nói :
- Như thế nào? Có phải cảm giác mình bị can thiệp không. Tiểu Vũ, không cần nhíu mày, chị được sự ủy thác của sư tỷ, nên nhất định phải phụ trách. Nếu không tương lai chị làm sao dám gặp mặt sư tỷ.
Nói tới đây, Tuyết Cơ nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ, còn bao lâu nũa có thể đi Huyền Cảnh... Chị nghĩ nên mau chóng đi Huyền Cảnh tìm hiểu tin tức sư tỷ.
- Tụ họp chấm dứt liền có thể đi.
Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu.
………………………………………… …………………………………
………………………………………… …………………………………
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, Long Vũ đi theo đại đội nhân mã đi tới hội sở đặc biệt nơi xây dựng lôi đài. Từ hôm nay trở đi, kỳ hạn sáu ngày tuyển chọn nhân tài mới chính thức bắt đầu.
Nhíu mày, Long Vũ trông thấy một cái bóng lưng xinh đẹp mê người, vừa lúc đó, thanh âm của La Lâm trong đầu của hắn vang lên:
- Chủ nhân... Tu vi của Hương Hương công chúa là cảnh giới màu tím. Nàng đeo pháp khí che dấu đạo lực, người bình thường không thể nhìn ra.
Long Vũ lảo đảo hít một hơi, mới mười sáu tuổi, tu đạo mới mấy năm, lại có thể đạt đến được cảnh giới mà người khác mấy chục năm cũng không thể đạt tới, thật sự là không thể tưởng tượng.
Không hề nghi ngờ, Đường Hương Hương chính là thiên tài trong truyền thuyết.
Không... Phải nói là thiên tài trong thiên tài.
Ngay khi hắn còn đang ngây người, người chấp sự kiêm chủ trì, Tuyết Cơ tuyên bố cuộc tuyển chọn nhân tài mới chính thức bắt đầu. Căn cứ quy tắc đại hội, phương thức thi đấu là tiến hành bóc thăm. Đệ tử Huyền môn tử hay các đệ tử thuộc các gia tộc đều như nhau.
Bất ngờ chính là, Long Vũ cùng Tư Mã Phong bóc thăm ngẫu nhiên lại đụng nhau. Hơn nữa còn là trận đầu.
Thật sự ứng câu nói kia, không phải oan gia không tụ hợp. ( Oan gia ngõ hẹp )
Sau khi trải qua quá trình kiểm tra qua loa, hai ngươi song song tiến vào lôi đài. Tư Mã Phong xuân phong đắc ý, trong lòng mừng thầm không thôi, bóc thăm ngẩu nhiên lại gặp ngay tên phế vật Long Vũ, ông trời thật là chiếu cố cho mình mà.
Hắn đã sớm nghe ngóng, Long Vũ mặc dù là Huyền Môn đệ tử, mặc dù có Tuyết Cơ tiên tử chỉ điểm, nhưng hắn vẫn chỉ là một phế vật.
Một phế vật không hơn không kém.
Tư Mã Phong quyết định trong vòng ba chiêu sẽ đánh bại hắn. Hắn muốn cho Mã Hiểu Mai biết tên phế vật này căn bản không thể cùng hắn tranh nữ nhân.
Cơ hồ tất cả mọi người đang chờ chế giễu. Bọn hắn đều đang chờ xem kịch vui.
- Hiểu Mai tỷ tỷ, sư huynh sẽ không thua chứ?
Đường Hương Hương mấy ngày gần đây nghe được rất nhiều người đồn đãi về Long Vũ , đối với cảnh ngộ của hắn nàng rất đồng cảm. Đồng thời giờ phút này khi hắn lên lôi đài thi đấu cũng thật sự lo lắng.
- Yên tâm đi, vở kịch hay rất nhanh sẽ diễn ra.
Khóe miệng Mã Hiểu Mai hiện lên một nụ cười:
- Hương Hương, cứ xem đi rồi em sẽ biết.
Đường Hương Hương có chút mê man, nàng không biết lời nói của Mã Hiểu Mai rốt cuộc là có ý gì, vở kịch hay? Rốt cuộc là ai?
- Phanh.
Ngay khi Đường Hương Hương thất thần nhắm mắt, trên lôi đài truyền ra một tiếng va chạm, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tư Mã Phong đã bị Long Vũ đánh xuống lôi đài.
Hắn vẻn vẹn dùng chỉ một chiêu.
Mọi người trong sân khiếp sợ nhìn Long Vũ
bình tĩnh tự nhiên trên đài. Từ một kích kia xem ra đạo lực của hắn ít nhất cũng là cảnh giới màu lục.
Hai mắt nhìn phản ứng chung quanh đài của mọi người, ánh mắt Long Vũ hơi hơi có chút ướt át, hắn biết rõ, để có ngày hôm nay, hắn đã phải nổ lực biết bao nhiêu.
Thiên Thần Tử ngồi trên đài chủ tịch mang vẻ mặt không thể tin. Một năm trước, tu vi của Long Vũ chỉ là cảnh giới màu đỏ, vậy mà hôm nay hắn lại có thể đạt tới cảnh giới màu lục. Tốc độ này… làm cho người ta có cãm giác sợ hãi.
Trên thực tế Long Vũ vẫn che giấu thực lực, lần trước tại Huyền Cảnh sau khi có được máu của Kim Phượn tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới màu lam. Tư Mã Phong tu vi chỉ là cảnh giới màu vàng hơn nữa trước đó còn khinh địch. Cho nên, chỉ một kích với đạo lực cao hơn tất sẽ trúng, đánh cho hắn bay ra ngoài.
Thiên Thần Tử nuốt một ngụm nước bọt, lúc trước còn chưa hoàn toàn đi đến châm chọc cũng ngây ra ngồi một chỗ, sắc mặt thật là khó coi.
Trong mắt Tuyết Cơ xuất hiện vẻ đắc ý, cũng không có...chút nào che dấu, liếc Thiên Thần Tử một cái, thản nhiên cười nói:
- Sư thúc... Tiểu Vũ sau một năm tiến bộ không tệ chứ?
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: lodcoca
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Thêm quả nữa cho a TuLa nè
Thiên Thần Tử bị kìm hãm, lập tức cười khan, đáp lại một tiếng lấy lệ :
- Không tồi.
- Không có khả năng... Không có khả năng, ta làm sao có thể bại trong tay tên phế vật này.
Ngã trên mặt đất, Tư Mã Phong lộ ra sự điên cuồng, vẻ mặt khó có thể quên. Hắn chẳng thể nghĩ tới, chính mình lại thất bại như vậy. Nếu như lúc đầu hắn thậm chí nghĩ rằng mình nắm chắc phần thắng, nhưng giờ đây hắn lại thất bại. Hơn nữa là thua ở trong tay một tên phế vật của Huyền Môn. Trong nháy mắt, tâm trạng hắn đang ở trên thiên đường rơi tọt xuống địa ngục.
- Ngươi... Ngươi nhất định là giở trò gian trá.
Tư Mã Phong tựa hồ nhớ ra cái gì đó, từ trên mặt đất đứng dậy, ngón tay chỉ vào Long Vũ, điên cuồng kêu gào:
- Ngươi thật đê tiện, vô sỉ, ngươi nhất định là gian lận. Ta không phục, không phục.
- Đủ rồi, ngươi có thể đi rồi.
Thân là chấp sự của cuộc thi, một người ăn mặc loè loẹt cùng với 2 đệ tử Huyền Môn đi lên, đem Tư Mã Phong rời đi để tránh ảnh hưởng đến trật tự thi đấu. Hiện trường nhiều Huyền Môn cao nhân, gia tộc tộc trưởng như vậy, bất kỳ ai đều có thể nhìn ra được, một kích kia của Long Vũ hoàn toàn là bản lãnh thật sự.
- Sư huynh, không sao chứ?
Đường Hương Hương kiễng chân ở trong đám người, quơ tay nhỏ bé, lớn tiếng ủng hộ Long Vũ. Hoàn toàn không để ý mọi người chung quanh đang ghen tị với Long Vũ.
- Hiểu Mai tỷ tỷ. . . . . cùng hét to với muội đi.
Đường Hương Hương khóe miệng nổi lên một tia tươi cười đáng yêu hỏi:
- Hiểu Mai tỷ, sư huynh là bạn trai của chị, chị là đạo lữ của hắn, anh ấy thắng lợi mà sao chị chẳng có chút kích động nào. Chẳng lẽ quan hệ giữa mấy người không tốt à?
- Xì .
Một tiếng cười, Mã Hiểu Mai nhịn không được khẽ cười một tiếng, túc giận nói:
- Đồ tiểu quỷ nhà ngươi, cái gì gọi là quan hệ không tốt. Chị không lên tiếng đó là hy vọng anh ấy có thể lấy được thành tích tốt.
Hiện trường vẫn đang tiếp tục náo động, có kinh ngạc, có ghen tị, thậm chí có hoài nghi. Chỉ thiếu một cái chính là ủng hộ.
Trong quá khứ thì đại đa số đệ tử Huyền Môn đều lấy Long Vũ ra làm trò cười để làm tâm tình mình vui vẻ. Nhưng hôm nay, chính tại chỗ này, một kẻ phế vật như hắn lại có thể bộc phát ra cảnh giới tu vi màu lục.
Vẻn vẹn thời gian một năm, tu vi của hắn từ màu cam đến màu lục, ước chừng thăng chức ba cảnh giới. Một năm thời gian, tăng liền ba cảnh giới, tốc độ tu luyện như thế. . . quả thực nghe rợn cả người.
Tốc độ như vậy, cho dù người được tôn là Huyền Môn thiên tài Hương Hương công chúa cũng không thể sánh bằng.
Nhưng mà sự thật lại là như thế.
Ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp, trong lòng Thiên Cơ Tử bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm trong đầu: hài tử này sợ là đang gặp vận may...
Nhưng mà nghĩ tới Thủy Tiên phản bội mình, còn có cả Long Thiên Diệu kia nữa, nỗi giận trong lòng hắn nhất thời không thể nguôi ngoai.
Huyền Môn đệ tử tại đương trường vốn đang chuẩn bị nhìn chuyện cười của Long Vũ, thì bây giờ mỗi người đều cúi đầu, trong lòng đang rất khó tiếp nhận sự thật này.
Sau một thời gian, mọi người bắt đầu sinh ra nhưng cảm xúc quái dị. Những ánh mắt ghen tị, nghi ngờ, hâm mộ từ bốn phương tám hướng hội tụ tại trên người Long Vũ.
- Hình như mọi người lại bắt đầu săm soi.
Long Vũ trong lòng có chút buồn cười:
- Lúc trước bị coi là phế vật, là quả thị mềm... cũng bị mọi người soi mói. Hôm nay, quật khởi, cũng bị mọi người soi mói tiếp.
- Sư huynh thực sự quá lãnh khốc.
Đường Hương Hương nhẹ giọng cười nói:
- Hiểu Mai tỷ tỷ, chúng ta không ủng hộ sư huynh sao?
- Chờ anh ấy lấy được thắng lợi cuối cùng rồi nói sau.
Mã Hiểu Mai âm thầm suy nghĩ, Long Vũ hình như chưa xuất ra toàn bộ thực lực. Xem ra, lúc này hắn quả thật chỉ muốn lộ ra một phần thực lực .
………………………………………… ………………………………..
………………………………………… ………………………………..
Trong nháy mắt, cuộc tuyển chọn đã đến ngày thứ sáu, hôm nay là cuộc chiến cuối cùng, cũng chính là tứ cường chi tranh. Mã Hiểu Mai tâm tình có chút uể oải, bởi vì nàng bị loại ngay ở vòng 16 cường, không đạt được mục đích lọt vào vòng 8 cường của nàng. Vì thế, trong lòng nàng có chút khó chịu.
Đương nhiên, trên lý thuyết thì đệ tử của gia tộc tu đạo mà tiến vào vòng 32 đã là một thành tích tốt rồi. Ít nhất, nàng cũng thuộc loại cực mạnh trong hàng ngũ các đệ tử gia tộc tu đạo.
Cái này cũng chứng minh trong các gia tộc tu đạo thì Mã gia thật là cực mạnh.
Trên thực tế những thiên tài của các gia tộc tu đạo như Mã Hiểu Mai so với đệ tử Huyền Môn thì có sự chênh lệch rất lớn.
Chỉ tiếc Mã Hiểu Mai cũng không phải là dạng người dễ thoả mãn.
Cùng tiến vào tứ cường thì so với những người khác, Đường Hương Hương lại vẻ vui vẻ hơn.
Đương nhiên, của nàng vui vẻ không chỉ là vì mình.
Cái làm cho nàng vui vẻ như vậy là vì trình độ của Long Vũ. Bởi vì ngay tại ngày hôm qua trong một trận chiến cuối cùng, Long Vũ đã đánh bại một trong những ứng cử viên đoạt giải quán quân lần này, thành công tiến vào tứ cường.
Mặc dù có thêm một đối thủ cạnh tranh, nhưng Đường Hương Hương tựa hồ không để ý.
Có lẽ là do nghe nhiều chuyện từ sư tôn mà Đường Hương Hương đối với Long Vũ có một phân hảo cảm. Nhưng mà phần này hảo cảm chủ yếu là đồng tình cùng tò mò đối với Long Vũ.
- Tiểu Vũ, chúc mừng anh.
Mã Hiểu Mai lắc đầu, cố gắng bình tâm, đem phiền não trong lòng vứt đi hết, duỗi tay chúc mừngLong Vũ:
- Hy vọng anh có thể đoạt giải quán quân. Em chờ tin vui của anh.
- Cám ơn.
Long Vũ thản nhiên đáp lại một câu.
Trong sáu ngày vừa qua, Long Vũ đã trải qua hơn mười tràng thi đấu, mỗi một lần hắn đều nghĩ đây là lần cuối của mình, toàn tâm toàn ý đi ứng phó.
Trả giá rốt cục cũng có được hồi báo, Long Vũ thắng lợi .
Dựa theo lệ thường, phàm là đệ tử tiến vào tứ cường, đều sẽ nhận được ngợi khen cùng vinh hạnh đặc biệt. Còn mục tiêu của Long Vũ không phải chỉ là tứ cường mà là quán quân.
Hắn muốn làm cho sỉ nhục từng ấy năm tới nay trả lại cho từng người đã cười nhạo, châm chọc hắn.
Đem cái danh “Phế vật” trên đầu vứt đi.
- Tiểu Vũ, em ngồi xuống đây.
Tuyết Cơ tranh thủ lúc rảnh rỗi tìm được Long Vũ, dẫn hắn đến chỗ không người, dặn dò:
- Em phải cẩn thận Lữ Minh cùng Uông Kiếm , bọn hắn đều là những đệ tử ưu tú thuộc hạng nhất nhì của Huyền Môn. Theo chị được biết, bọn hắn đều đạt đến cảnh giới màu tím, đấu pháp kinh nghiệm cũng phong phú, vạn nhất không được em nên bỏ qua... Trên thực tế, thành tích mà em hiện tại lấy được đã vượt ra khỏi dự liệu của mọi người... Ngay cả chị cũng vậy, em làm cho chị có cảm giác kiêu ngạo.
Long Vũ tự tin cười cười:
- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm. Em làm việc biết chừng mực, em sẽ cố gắng cướp lấy quán quân. Đúng rồi, nếu em đánh bại tiểu sư muội, chị sẽ không tức giận chứ.
- Đương nhiên sẽ không.
Tuyết Cơ cười nói:
- Dù sao hai đứa đều là đệ tử của chị, ai thắng ai thua cũng như nhau cả... Nhưng mà Tiểu Vũ, chị phải nhắc nhở em, Hương Hương cũng có cảnh giới tu vi màu tím, muốn đả bại nàng, rất khó.
- Chị Tuyết Cơ, cám ơn chị.
Long Vũ nghiêm túc nói.
- Ha ha.
Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng, nói:
- Sao lại đột nhiên khách khí với chị như thế. Chả lẽ em không biết chuyện tình của Hương Hương hay sao?... Kỳ thật chị cũng như em, không biết rõ ràng làm. Hương Hương mấy năm nay một mực tu luyện, vì nếu nàng không đạt được mục tiêu phía trước thì sẽ không xuất hiện trước mọi người. Bởi vì người của Thục Trung Đường gia một mực tìm nàng. Hiện tại, Hương Hương chính thức mang Huyền Môn ấn ký, đã trở thành một thành viên của Huyền Môn như ta, Thục Trung Đường gia dĩ nhiên là đã buông tha cho nàng... Được rồi, việc này không nói trước trước được, em đi chuẩn bị một lần đi... Nhớ kỹ, không quản kết quả rút thăm vào ai, em đều phải cố gắng... Vạn nhất, chị là nói vạn nhất thất bại, em cũng không nên nản lòng.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết