Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 974: Ý Tưởng Nảy Sinh
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi Tô Tĩnh Văn theo Diệp Mặc đi về phòng, mới nhớ tới toàn bộ quần áo trên người mình đều không giống như ban đầu rồi, cô nhìn nhìn Diệp Mặc, lập tức biết được chuyện gì xảy ra. Tuy rằng Diệp Mặc là người mà cô thích, nhưng nghĩ tới việc mình bị hắn nhìn thấy hết, trong lòng vẫn có chút mất tự nhiên.
Tuy nhiên cô lập tức nghĩ tới chuyện mình đã rất hy vọng được ở cùng một chỗ với Diệp Mặc, cần gì để ý tới việc đó? Giữ gìn không phải để cho hắn hay sao?
Diệp Mặc đương nhiên không biết trong khoảng thời gian này, trong đầu Tô Tĩnh Văn lại xuất hiện nhiều ý nghĩ như vậy, hắn và Lê Kinh Mân hai người sau khi chào hỏi, liền bắt đầu luyện đan.
Thái Linh Đan là đan dược Thiên Cấp nhất phẩm, đối với Diệp Mặc cũng không có bất kỳ áp lực gì.
- Hoa sen thật đẹp.
Khi Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc lấy ra Ngũ Thải Liên, lập tức quên đi sự xấu hổ vừa rồi, vô ý thức kêu lên.
Diệp Mặc cũng cười cười, nói:
- Đây là Ngũ Thải Liên, hiện tại còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nghe nói sau khi trưởng thành sẽ có chín loại màu sắc, được gọi là Cửu Thải Liên. Cửu Thải Liên chính là một trong những vật trân quý nhất Tu Chân Giới, bất cứ ai cũng mơ ước, cho dù là trả bất cứ giá nào cũng muốn có được Cửu Thải Liên, nhưng cho tới nay vẫn chưa có người nào phát hiện ra Cửu Thải Liên chân chính.
- Vậy hiện tại anh sử dụng Ngũ Thải Liên để luyện đan chẳng phải đáng tiếc sao?
Tô Tĩnh Văn có chút lo lắng hỏi, cô không có ý nghĩ đặc biệt gì, chỉ cảm thấy đóa hoa sen đẹp như vậy nếu dùng để luyện đan thì thật đáng tiếc. Hơn nữa Diệp Mặc còn nói Cửu Thải Liên vô cùng quý báu, cô cũng có chút tiếc nuối.
Tô Tĩnh Văn không biết rằng Ngũ Thải Liên tuy chỉ có năm màu như cũng là một vật quý trong Tu Chân Giới.
Diệp Mặc lại dịu dàng nói:
- Không cần nói Ngũ Thải Liên cho dù là Cửu Thải Liên, anh cũng sẽ không do dự đưa cho em dùng.
- Diệp Mặc…
Tô Tĩnh Văn nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, có chút động tâm. Cô bỗng nhiên có lại cảm giác khi cùng Diệp Mặc trở lại Ninh Hải, cô nhớ tới tình cảnh cùng Diệp Mặc tới Tây Hồ Nhân Gia ăn cơm. Nếu có thể cho cô trở về đó một lần, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn kiêu ngạo, cô nhất định sẽ giống Ninh Khinh Tuyết, dũng cảm biểu đạt ra ngoài.
Trải qua mấy năm phiêu bạt, trải qua mấy năm mưa gió, hiện tại cô mới hiểu được đôi khi những gì đã qua, muốn quay trở lại là rất khó. Cô đã chờ đợi mười mấy năm, đi qua vô số con đường, thậm chí đi tới thế giới xa lạ này, lúc này mới gặp lại hắn. Vẫn là ngẫu nhiên trong ngẫu nhiên.
Sẽ có nhiều sự ngẫu nhiên sao? Hiển nhiên là không. Khi Tô Tĩnh Văn hiểu được đạo lý này, cô rốt cuộc cũng tìm được Diệp Mặc. Nếu không phải Diệp Mặc hiện đang luyện đan, cô đã không thể khắc chế xúc động trong nội tâm kia, sẽ ôm lấy hắn để biểu đạt tâm ý của mình. Cho dù hắn đã biết, cô cũng muốn biểu đạt tâm ý của mình một lần.
…
Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong quá trình luyện chế Thái Linh Đan, đây là một lò đan dược đặc thù, Diệp Mặc không thêm bất kỳ dược liệu nào, chỉ sử dụng Ngũ Thải Liên cùng Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy.
Lúc này, Diệp Mặc vô cùng cảm kích Ly Thành của Thái Ất Môn, nếu không phải Ly Thành đưa cho hắn Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy hắn sẽ vô cùng tiếc nuối. Nếu ở Lạc Nguyệt gặp được Ly Thành, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ dùng năng lực lớn nhất để giúp y.
Ngũ Thải Liên chậm rãi hòa tan trong lò luyện đan, một chút tạp chất bị Diệp Mặc loại bỏ ra bên ngoài, mà Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy đang bao bọc lấy Ngũ Thải Liên sau đó dần dần dung hợp lại với nhau.
Sau một nén nhang, đan dịch dưới đan quyết của Diệp Mặc, quay cuồng theo một quy tắc ở trong lò. Vụ Liên Tâm Hỏa không ngừng lay động bên trong, vì luyện chế một viên Thái Linh Đan, Diệp Mặc đã sử dụng toàn bộ bản lãnh của mình.
Sau hai nén nhang, Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương ở bên ngoài đều ngửi được một hương thơm mát dịu. Tô Tĩnh Văn lại càng ngất ngây trong mùi thơm của đan dược.
Sau ba nén nhang, Diệp Mặc thu lại đan quyết, tay vung ra, một viên đan dược nhiều màu đang nằm trong tay hắn.
Viên đan dược này dường như có linh tính, nhảy nhót trong lòng bàn tay của Diệp Mặc tựa hồ đang nói tới những gì mình đã trải qua.
Diệp Mặc chưa bao giờ luyện chế loại đan dược nào xinh đẹp tuyệt vời như vậy, nhìn Thái Linh Đan vô cùng có linh tính trong tay mình, thình lình chợt hiểu ra. Một lát sau, hắn đứng lên, lúc này trong lòng hắn đã hiểu được, trình độ luyện đan của hắn lại tăng lên một cấp bậc.
Lúc trước hắn tối đa chỉ có thể luyện chế đan dược Thiên Cấp tam phẩm, nhưng hiện tại Diệp Mặc tin tưởng cho dù là đan dược Thiên Cấp tứ phẩm hắn cũng có thể luyện chế được.
Trong Đan Vương Thiên Cấp, Đan Vương cấp ba và Đan Vương cấp bốn chênh lệch vô cùng lớn, Diệp Mặc có thể trong lúc vô tình tăng lên Đan Vương cấp bốn, đối với hắn mà nói chính là một niềm vui bất ngờ.
Thu hồi lò luyện đan và Thiên Hỏa, Diệp Mặc cầm theo đan dược đi tới trước mặt Tô Tĩnh Văn, nói:
- Tĩnh Văn, em há miệng ra.
Ngũ Thải Đan tản mát ra sắc thái xinh đẹp động lòng người, khiến cho Tô Tĩnh Văn thậm chí không muốn ăn. Nhưng cô nghe thấy Diệp Mặc nói vậy liền yên lặng há miệng ra.
Ngũ Thải Đan sau khi tiến vào trong miệng Tô Tĩnh Văn liền trực tiếp hóa thành hư vô. Mà Tô Tĩnh Văn hiện tại lại cảm giác được lỗ chân lông khắp người đều tràn ngập cảm giác nhẹ nhàng và sảng khoái, cô thậm chí muốn bay lên.
Tuy Diệp Mặc vẫn không nói gì nhưng Tô Tĩnh Văn cũng hiểu được, cô thật sự có thể tu luyện được. Loại cảm giác này khiến cô không nói được nên lời, là một loại vui sướng xuất phát từ đáy lòng.
Chẳng lẽ mình đã có Linh Căn? Tô Tĩnh Văn vừa định hỏi, đã thấy Diệp Mặc lấy ra dụng cụ khảo nghiệm Linh Căn, nói:
- Em khảo nghiệm lại lần nữa xem sao.
Kích phát Ẩn Linh Căn cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ cần ăn đan dược vào, thậm chí vài lần hô hấp là có thể kích phát, cho nên Diệp Mặc lập tức kiểm tra Tô Tĩnh Văn.
Tay của Tô Tĩnh Văn đặt lên không lâu sau, Diệp Mặc liền sử dụng chân nguyên để kích phát dụng cụ khảo nghiệm, ngay lập tức dụng cụ phát ra một ánh sáng màu trắng ngà giống như minh châu. Hạt châu màu trắng ngà kia chẳng những tỏa sáng, hơn nữa còn sáng một cách dịu dàng, vô cùng xinh đẹp.
- Tĩnh Văn, Linh Căn của em kích phát rồi, thật sự là Thuần Băng Linh Căn.
Ngay cả Diệp Mặc cũng nhịn không được sự kinh hỉ trong lòng, hắn đã luyện chế thành công Thái Linh Đan để kích phát Ẩn Linh Căn của Tô Tĩnh Văn. Hắn thậm chí vội vã muốn biết tốc độ tu luyện của Tô Tĩnh Văn hiện giờ.
Đôi mắt của Tô Tĩnh Văn đỏ lên, cô chẳng những tìm được Diệp Mặc, hơn nữa còn có thể tu luyện. Lúc này cô không thể khắc chế được sự kích động và tình yêu trong lòng, cũng không có sự kiêu ngạo, liền ôm lấy Diệp Mặc, thấp giọng nói vào tai Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, lấy em đi
Diệp Mặc bị Tô Tĩnh Văn ôm lấy, còn nói những lời đó, lập tức toàn thân trở nên nồng nhiệt. Lúc trước, thời điểm hắn trợ giúp Tô Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn bị vây trong nỗi ám ảnh về tinh thần, hắn không có ý kiến gì, nhưng hiện tại nếu nói không muốn, thì chính là tự lừa gạt mình.
Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn làm theo những gì Tô Tĩnh Văn nói nhưng hắn vẫn khắc chế bản thân, lúc này Tô Tĩnh Văn không thích hợp làm chuyện đó. Tuy rằng Ẩn Linh Căn rất nghịch thiên, nhưng tuổi của cô cũng đã lớn. Nếu lúc này chung chăn gối thì Băng Linh Căn vừa được kích phát sẽ bị phá vỡ. Như vậy đối với tu luyện của cô sau này có ảnh hưởng rất lớn, Diệp Mặc không muốn như vậy, hắn không phải loại người lấy thân dưới làm chủ.
- Đợi sau khi em tu luyện ổn định, lúc Băng Linh Căn đã trưởng thành, thì chúng ta sẽ làm thế
Diệp Mặc hôn Tô Tĩnh Văn một cái, một lát sau tiếp tục nói:
- Hiện tại anh có thể dạy em tu luyện, em muốn công pháp tu luyện hay tự mình lĩnh ngộ. Em trước tiên thử một chút, nếu như có thể, anh sẽ đem phần sau của công pháp cho em.
Diệp Mặc không giao Hồng Mông Tạo Hóa Quyết cho Tô Tĩnh Văn, hắn lúc này đã không còn là người lúc trước vừa mới tu luyện Tam Sinh Quyết nữa, hắn đã là tu sĩ Kim Đan tầng hai. Chi tiết của Tam Sinh Quyết thâm hậu, hắn cũng có Băng Linh Căn, hắn quyết định đem công pháp tu luyện Băng Linh Căn của mình tách ra, sau đó cho Tô Tĩnh Văn tu luyện, xem xem hiệu quả thế nào.
Tô Tĩnh Văn hiện tại vừa bắt đầu tu luyện, Diệp Mặc dùng bút viết lại công pháp tu luyện Luyện Khí Kỳ, sau đó đem công pháp tu luyện sau Trúc Cơ Kỳ khắc vào Ngọc Giản rồi giao cho Tô Tĩnh Văn.
- Môn công pháp này là do anh sáng tạo ra, không ai biết, anh gọi là Tam Sinh Băng Tuyết Quyết, tên mặt dù có chút phổ thông, nhưng nếu em có thể tu luyện, tuyệt đối sẽ không kém.
Diệp Mặc vừa giao công pháp cho Tô Tĩnh Văn vừa nói.
Tô Tĩnh Văn vì động tình nên sắc mặt có chút ửng đỏ, vội vàng ừ một tiếng. Cô căn bản không cần Diệp Mặc nói những lời này, qua những gì cô thấy, những gì Diệp Mặc làm cho mình sẽ không phải là lừa dối.
Hai người ở trong phòng nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, Tô Tĩnh Văn mới chìm vào giấc ngủ. Diệp Mặc biết tâm tư của Tô Tĩnh Văn, cô sở dĩ cả đêm đều ở cạnh mình, đó là vì cô quyết tâm cố gắng tu luyện gấp đôi.
Một khi cô bắt đầu tu luyện, phỏng chừng sẽ rất khó cùng mình có thời gian bên nhau.
Chạng vạng ngày hôm sau, khi Tô Tĩnh Văn tỉnh lại, Diệp Mặc đã chuẩn bị đầy đủ những vật cần thiết để Tô Tĩnh Văn tu luyện, gồm cả nhẫn và đan dược.
Tuy rằng rất muốn làm một bữa ăn ngon cho Tô Tĩnh Văn nhưng Diệp Mặc chỉ để lại một ít Ích Cốc Đan. Tô Tĩnh Văn khi tu luyện ăn Ích Cốc Đan so với bất cứ thứ gì đều hiệu quả hơn nhiều, hắn muốn cho Linh Căn của Tô Tĩnh Văn phát triển tới cấp độ lớn nhất.
Lúc Tô Tĩnh Văn tu luyện, Diệp Mặc cũng chỉ sử dụng linh thạch cấp thấp để bố trí một Tụ Linh Trận. Dù sao Tô Tĩnh Văn vừa bắt đầu tu luyện, không cần phải bố trí Tụ Tinh Trận cấp cao, thậm chí hiện tại ngay cả Linh Tủy cô cũng không dùng được.
…
Không quấy rầy Tô Tĩnh Văn tu luyện, Diệp Mặc đi tới đầu thuyền, Lê Kinh Mân đang chỉ điểm Dư Kỳ Dương tu luyện, thấy Diệp Mặc tới, hai người đều đứng lên.
Dư Kỳ Dương đã là Trúc Cơ Kỳ, hiển nhiên không thích hợp tu luyện công pháp mới nữa, Diệp Mặc lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Dư Kỳ Dương, nói:
- Đây là tài nguyên để tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tu luyện, thời điểm anh kết Đan, tôia cho anh thêm Bồi Chân Đan. Bên trong còn có một chút lý giải cùng quan điểm của tôi về trận pháp, anh có thể xem qua.
Dư kỳ Dương vô cùng kích động tiếp lấy chiếc nhẫn, vốn dĩ là y phải chết, không nghĩ tới lại có kỳ ngộ lớn như vậy. Y bỗng nhiên quỳ xuống, nói:
- Diệp tiền bối, xin người cho phép tôi bái người làm thầy, người đã giúp sư phụ tôi báo thù, vậy người là sư phụ của tôi.
Lê Kinh Mân ngơ ngác nhìn hành động của Dư Kỳ Dương, bỗng nhiên nói:
- Anh Diệp, tôi cũng có thể bái anh làm thầy không?
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 975: Mặc Nguyệt Chi Thành
Nguồn: Sưu Tầm
- Đúng, anh Diệp, anh thành lập một môn phái, về sau chúng tôi chính là đệ tử đầu tiên của môn phái.
Lê Kinh Mân bất chấp mình lớn tuổi hơn Diệp Mặc, vội vàng nói.
Y đi theo Diệp Mặc cũng được một thời gian rồi, sự giàu có và bản lĩnh của Diệp Mặc so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng. Bất kể Diệp Mặc có thành lập môn phái hay không, thành tựu về sau là không lường được. Một khi Diệp Mặc thành lập môn phái, y cũng có địa vị, mà không phải mang tính chất là người hầu.
- Hay gọi là Mặc Môn đi.
Dư Kỳ Dương cũng hy vọng Diệp Mặc có thể thành lập một môn phái, ngay cả tên cũng nghĩ xong.
Diệp Mặc gật đầu, đại lục Lạc Nguyệt to lớn như vậy cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng không có cách nào đối kháng với Môn Phái chín sao, thậm chí hiện tại môn phái bốn sao, năm sao cũng không cách nào đối kháng.
Ngành dược Hoa Hạ ở thành Hà Châu bị phá hủy đó là ví dụ sống, muốn sống yên ở thế giới này, nhất định phải có thế lực của mình, nếu không muốn động một cái lại bị người khác tiêu diệt, thành lập môn phái hiển nhiên là chuyện vô cùng quan trọng
- Được, từ hôm nay trở đi chúng ta có một môn phái mới, tạm thời gọi là Mặc Môn…
Diệp Mặc chần chờ một chút, sau đó nói:
- Cái tên Mặc Môn này không đủ khí thế, cứ gọi là Mặc Môn, ừm, đem thành Lạc Nguyệt thêm vào đi…
Trầm ngâm một lát, Diệp Mặc bỗng nhiên nói:
- Môn phái này gọi là Mặc Nguyệt Chi Thành đi.
Trong tư tưởng của Diệp Mặc, hắn không chỉ muốn thành lập một môn phái, hắn càng muốn thành lập một tòa thành thị. Hắn không muốn giống như những môn phái bình thường, là đại vương của một ngọn núi. Hắn càng hy vọng Mặc Nguyệt Chi Thành giống với cách nghĩ của Ninh Khinh Tuyết, giống với thành Lạc Nguyệt. Yên tĩnh, hòa bình, dân chủ, tự do. Tuy Diệp Mặc biết ý nghĩ của mình hơi bị lý tưởng hóa, ở Lạc Nguyệt cái nơi này không có khả năng hoàn toàn là như vậy, nhưng hắn vẫn hy vọng địa bàn của mình có thể như vậy.
Hắn không muốn người của Mặc Nguyệt Chi Thành ngoại trừ tu luyện thì là tu luyện, hắn hy vọng người trong thành trì của mình có cuộc sống cùng lý tưởng để theo đuổi. Tên này có cả tên của Ức Mặc, biểu đạt sự vướng bận về Ức Mặc của Diệp Mặc, trong tên còn có thành Lạc Nguyệt, biểu đạt sự nhớ nhung thành Lạc Nguyệt của Diệp Mặc.
- Mặc Nguyệt Chi Thành. Tên rất hay.
Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương trầm trồ khen ngợi, tuy bọn họ không biết là hay ở chỗ nào, nhưng cũng có cảm giác rất thoải mái khi nghe tên này.
Mặc Nguyệt Chi Thành thế là được thành lập đơn giản như vậy. Thậm chí ngay cả một căn cứ cũng không có, Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương là thành viên đầu tiên của Mặc Nguyệt Chi Thành. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không thu hai người làm đệ tử, nhưng bọn họ vẫn nhận được sự truyền thụ của Diệp Mặc.
…
Những ngày còn lại, Diệp Mặc đi xem Tô Tĩnh Văn vài lần, mỗi lần Tô Tĩnh Văn đều đang tu luyện, Diệp Mặc cũng không có ý quấy rầy, chính mình tìm một căn phòng yên tâm nghiên cứu Thiên Hoa Đan. Hoặc là tu luyện Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát cùng Ngũ Hành Độn Pháp.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, nửa tháng sau, Dư Kỳ Dương dưới những tài liệu của diệp Mặc, từ Trúc Cơ tầng ba thăng lên Trúc Cơ tầng bốn, ngay cả Lê Kinh Mâ cũng tiến vào Kim Đan tầng tám. Diệp Mặc tuy sử dụng Linh Tinh và đan dược nhiều nhất, nhưng hắn vẫn chỉ dừng lại ở Kim Đan tầng hai.
Lại qua nửa tháng nữa, khi Lê Kinh Mân nói cho Diệp Mặc biết còn hai ngày nữa bọn họ sẽ tới gần thành Phỉ Hải, Diệp Mặc không tu luyện nữa, hắn muốn tới xem Tô Tĩnh Văn.
Khi Lê Kinh Mân vừa rời khỏi, Tô Tĩnh Văn đã tới.
Khi Diệp Mặc thấy được tu vi của Tô Tĩnh Văn, thiếu chút nữa không dám tin vào hai mắt của mình, chỉ có một tháng, Tô Tĩnh Văn không ngờ đã đạt tới Luyện Khí tầng năm rồi.
- Em đã là Luyện Khí tầng năm rồi?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi một câu, sau khi Ẩn Linh Căn bị kích phát, tốc độ tu luyện không ngờ lại khủng bố như vậy. Ngắn ngủi một tháng, không ngờ đã là Luyện Khí tầng năm
Tô Tĩnh Văn gật đầu, cười nói:
- Em cảm giác tốc độ hấp thu linh khí của mình so với trước kia nhanh hơn một chút, có thể là tiến độ của em so với trước kia nhanh hơn không ít. Em đi tắm trước, sau đó cùng anh tới đầu thuyền.
Mãi cho tới khi Tô Tĩnh Văn rời khỏi, Diệp Mặc mới phục hồi tinh thần, sau đó lắc đầu, sau này tốc độ tu luyện của Tô Tĩnh Văn sẽ vô cùng nhanh. Xem ra hắn phải nhanh chóng nghiên cứu Thiên Hoa Đan rồi, bằng không khi Tô Tĩnh Văn kết Anh, hắn vẫn chưa
Đó không phải là chuyện xấu hổ, mà là thực lực của hắn thấp, căn bản không có biện pháp để đối mặt với kẻ thù. Hắn ở Bắc Vọng Châu đắc tội những người đó, không một ai là nhân vật đơn giản. Cho dù hắn tới Phỉ Hải, cách Hà Châu rất xa, nhưng thời gian lâu dài đối phương vẫn có thể tìm tới nơi này.
Khiến cho Diệp Mặc thoải mái chính là Tô Tĩnh Văn có thể tu luyện công pháp mà hắn đưa, nói cách khác Tam sinh Quyết của hắn hoàn toàn có thể tách ra, sau đó để cho tu sĩ thuần Linh Căn tu luyện.
Tô Tĩnh Văn thân thể nhẹ nhàng khoan khoái đi bên cạnh Diệp Mặc, lúc này cô lại bắt đầu tu luyện, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, còn gặp được Diệp Mặc nữa nên tâm tình của cô sinh ra biến hóa cực lớn.
Đôi khi chính là như vậy, thời điểm bạn theo đuổi, bạn phát hiện khoảng cách với bạn rất xa, khi bạn buông tay, lại vô tình phát hiện mình đã đạt được.
- Anh có tâm sự gì sao?
Tô Tĩnh Văn tỉ mỉ vô cùng, tuy Diệp Mặc không nói gì, nhưng Tô Tĩnh Văn vẫn nhạy cảm phát hiện ra.
Diệp Mặc thở dài, nắm chặt lấy tay Tô Tĩnh Văn đi tới đầu thuyền, nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, lúc trước một người đối với anh không có ý tốt đã đưa anh một loại đan dược, đan dược tốt lắm, nhưng anh không dám dùng. Cho nên anh liền tự mình phân giải loại đan dược này, nhưng hiện tại bình đan dược kia bị anh lãng phí hơn phân nửa rồi, còn chưa tìm được thành phần chủ yếu của đan dược đó.
Thiên Hoa Đan ngoại trừ một ít dược liệu phụ trợ bên ngoài, còn có năm loại vật liệu chủ yếu. Dược liệu phụ trợ thì rất dễ phân giải, chỉ là vật liệu chủ yếu của đan dược, Diệp Mặc mới chỉ tìm ra bốn loại trong đó, đó là Yên Vụ Chi Lan, Lạc Hoàng Tam Diệp Thảo, Xích Quang Quả, ba loại này Diệp Mặc đều có, chỉ có Thủy Ma Hải Đài loại thứ tư là hắn không có. Nhưng đây không khiến Diệp Mặc lo lắng, hắn tin chỉ cần có loại linh thảo như Thủy Ma Hải Đài, hắn có thể tìm được.
Khiến cho Diệp Mặc thất vọng chính là, loại dược liệu thứ năm hắn không cách nào phân giải được. Không phân giải được loại dược liệu thứ năm thì cho dù hắn tìm được Thủy Ma Hải Đài cũng không thể luyện chế Thiên Hoa Đan.
Diệp Mặc chỉ tùy ý nói ra cho Tô Tĩnh Văn nghe mà thôi, không nghĩ tới Tô Tĩnh Văn nghe xong lời của Diệp Mặc lại cười nói:
- Thiên Hoa Đan mà anh vừa nói là một người không có ý tốt đưa cho, cho nên anh không dám ăn vì không xác định được trong đan dược có vấn đề gì hay không? Đúng chứ?
Diệp Mặc gật đầu, nói:
- Đúng vậy, hơn nữa anh khẳng định người kia không có lòng tốt như vậy.
Nghĩ tới thanh âm bị phong ấn trong đại sảnh lục giác kia, Diệp Mặc cho tới giờ vẫn có chút kiêng kỵ.
Tô Tĩnh Văn xiết chặt tay của Diệp Mặc, cười nói:
- Vậy dược liệu anh phân giải trong đó, có gì bất thường không?
- Không có.
Diệp Mặc không hề do dự nói
-Vậy chẳng phải được rồi sao, anh phân giải không được loại dược liệu kia, nói không chừng chính là cá nhân dùng, nói cách khác đối với dược liệu gây nguy hiểm cho anh, anh căn bản có thể không chú ý tới loại dược liệu này.
Tô Tĩnh Văn giải thích.
Cô tuy rằng những chuyện khác không bằng Diệp Mặc, nhưng trình độ kinh doanh lại không tệ, những thứ này thường xuyên sử dụng khi kinh doanh. Nếu như xí nghiệp y dược, muốn để đối thủ không biết phương thuốc của mình, đôi khi để một ít dược liệu không quan trọng cũng là cần thiết.
Diệp Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, vì sao mình lại không nghĩ ra chứ? Nói như vậy, phương thuốc của Thiên Hoa Đan nếu như các loại dược liệu khác không có vấn đề gì, thì hắn đã phân giải hoàn toàn rồi. Ít nhất hắn đã có 50% khả năng có thể luyện chế ra Thiên Hoa Đan, chỉ còn thiếu Thủy Ma Hải Đài mà thôi.
Luyện chế ra Thiên Hoa Đan, nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể tăng cấp lên Kim Đan đại viên mãn. Diệp Mặc có chút kích động ôm lấy Tô Tĩnh Văn nói:
- Cảm ơn em, Tĩnh Văn, em thật sự rất thông minh
Mặt Tô tĩnh Văn đỏ lên, nhìn thấy hai người Lê Kinh Mân ở bên cạnh, vội vàng tránh ra nói:
- Bên cạnh còn có người.
Diệp Mặc cười ha ha, tâm tình bỗng nhiên chuyển biến tốt đẹp, hắn chỉ vào Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương nói:
- Tĩnh Văn, về sau chúng ta đã có môn phái của riêng của mình, tên là Mặc Nguyệt Chi Thành, hai người bọn họ là những người đầu tiên của Mặc Nguyệt Chi Thành.
Tô Tĩnh Văn hoàn toàn quên đi sự xấu hổ vừa rồi, vui mừng nói:
- Mặc Nguyệt Chi Thành, cái tên thật đẹp, em nghĩ thành phố này tương lai khẳng định rất mỹ lệ.
…
Hai ngày sau, Diệp Mặc thu hồi Phi Vân Thuyền, bốn người tiến vào thành Phỉ Hải.
Thành Toái Diệp rất phồn hoa, nhưng sự phồn hoa của thành Phỉ Hải không hề kém thành Toái Diệp, trên đường phố người đến người đi, trên cơ bản đều là tu sĩ. Những tu sĩ này mang theo khí tức tự nhiên của biển cả giống như cả thành trì này, có một chút mùi vị của biển, hiển nhiên bọn họ đều từng ra biển.
Thành Phỉ Hải có cấm chế thần thức cùng cấm chế bay, không cần nói, thần thức của Diệp Mặc không thể quét hết toàn bộ tòa thành, cho dù có thể, hắn cũng không dám tùy ý quét. Trên đường ở đây tùy ý là có thể thấy tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh, về phần tu sĩ Luyện Khí Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ thì vô cùng nhiều. Ngẫu nhiên còn có một vài tu sĩ Hư Thần Kỳ đi ngang qua, hiển nhiên thành Phỉ Hải mới là thành trì chân chính của Tu Chân.
Hai người Lê Kinh Mân cùng Dư Kỳ Dương đi theo phía sau Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, bọn họ hiển nhiên là lấy hành động của Diệp Mặc làm chủ.
- Chúng ta hiện tại đi đâu? Ánh Trúc và Diệp Lăng bọn họ thật sự ở trong này sao?
Tô Tĩnh Văn có chút bận tâm, kéo Diệp Mặc lại, nhỏ giọng hỏi. Cô muốn tìm một chỗ để định cư, không muốn phải chạy loạn khắp nơi, mấy năm nay cô đã đi tới rất nhiều nơi rồi. Nếu như Ánh Trúc và Diệp Lăng đều ở đây, hiển nhiên là vô cùng tốt.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Anh cũng không dám khẳng định, người để lại ngọc bài khi đó là Ánh Trúc, theo lý mà nói chị Ngu nói tới nơi này, khẳng định có suy nghĩ của cô ấy. Nếu các cô ấy phải thông qua Truyền Tống Trận để tới đây, hẳn là đã sớm tới. Chúng ta hiện tại đi tới các Đan Dược Các của thành Phỉ Hải tìm xem, có lẽ mấy cô ấy có thể sẽ mở một Đan Dược Các.
Diệp Mặc cho rằng, mấy người Tống Ánh Trúc nếu ở lại thành Phỉ Hải, nhất định phải thông qua một vài phương pháp để kiếm tài nguyên tu luyện. Mà khi hắn rời đi đã để lại phần lớn đan dược, việc mà các cô ấy có khả năng làm nhất chính là mở một Đan Dược Các.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 976: Đan Dược Ninh Hải
Nguồn: Sưu Tầm
Bốn người Diệp Mặc đi khắp đan các tìm kiếm đám người Tống Ánh Trúc, vừa tìm kiếm Thủy Ma Hải Đài.
Làm cho Diệp Mặc kinh ngạc vui mừng là Thủy Ma Hải Đài, có rất nhiều người đều biết, nói cách khác Thủy Ma Hải Đài, cũng không phải là đồ vật gì quý hiếm, nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là Thủy Ma Hải Đài rất ít chỗ bán. Không phải Thủy Ma Hải Đài quá quý giá, mà loại dược liệu này không đáng giá. Không đáng giá còn là chuyện nhỏ, thu thập loại dược liệu này còn rất nguy hiểm.
Thủy Ma Hải Đài, bình thường sinh sôi ở một số vùng đảo nhỏ xa ngoài biển, đa số Thủy Ma Hải Đài, đều có yêu thú cấp năm thậm chí yêu thú cấp sáu bảo vệ, rất nhiều hải yêu đều thích ăn Thủy ma hải đài.
Cho nên muốn thu thập Thủy Ma Hải Đài, nhất định phải giết sạch yêu thú canh giữ, sau đó mới có thể thu thập Thủy Ma Hải Đài linh thảo cấp bốn
Thủy Ma Hải Đài, chỉ là linh thảo cấp bốn thì thôi, quan trọng là Thủy Ma Hải Đài ở Tu Chân giới chỉ có một tác dụng, chính là luyện chế Thủy Đài đan, tác dụng của Thủy đài đan, là để cho tu sĩ Trúc cơ thuộc tính thủy dùng để tu luyện, nhưng hiệu quả lâu dài không bằng Thanh Nguyên đan, thậm chí không bằng Ích Nguyên đan.
Chính là bởi vì như vậy, mạo hiểm đi ra biển khơi để thu thập Thủy Ma Hải Đài, vốn dĩ không ai chịu đi làm. Cho dù có người đi ra biển khơi, cũng không phải là vì thu thập Thủy Ma Hải Đài mà là vì đi tìm yêu đan của yêu thú, hoặc là đi tìm linh dược khác.
Sau khi Diệp Mặc nghe mấy tin tức này, hắn đã quyết tâm, trước tiên dạo một vòng ở thành Phỉ Hải, nếu tìm không thấy Ánh Trúc các cô, hắn trước tiên sẽ mở một cửa hàng đan dược ở Phỉ Hải.
- Diệp Mặc, đan dược Ninh Hải.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên chỉ vào một góc vắng vẻ cách đó không xa bất ngờ kêu lên một câu.
Diệp Mặc khi nói chuyện với Tô Tĩnh Văn, cũng đã nhìn thấy mấy chữ đan dược Ninh Hải, đồng thời nhìn thấy Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San ở phía trước.
Nghĩ cũng không nghĩ, hắn vội kéo Tô Tĩnh Văn đuổi theo. Dường như tảng đá trong lòng lúc này mới rơi xuống, rõ ràng Ánh Trúc bọn họ không có việc gì.
- Trả đan dược? Cô có biết đan dược này đã gây cho tôi bao nhiêu phiền toái không? Chỉ có một câu Trả đan dược là xong việc hả?
Hai gã tu sĩ Kim Đan lạnh lùng nhìn trên khuôn mặt đỏ bừng của Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San, trong mắt lộ vẻ chọc tức.
Diệp Mặc chỉ cần vừa thấy nét mặt của Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San, liền biết các cô không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, tuy không biết trước kia các cô giải quyết như thế nào, nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng hiểu được cuộc sống của các cô ở Phỉ Hải cũng không tốt. Chỉ có điều không biết Ngu Vũ Thiên vì sao không xuất hiện? Để cho Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San ra mặt xử lý việc này.
Tống Ánh Trúc đã là Trúc Cơ tầng hai, mà Chân Tiểu San rõ ràng đã dưới Kim Đan, chỉ có Trúc Cơ tầng tám.
- Ánh Trúc, anh đã trở về, chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Mặc bước vào cửa hàng đan dược nhỏ, mở miệng hỏi.
Tống Ánh Trúc ngẩn người, ngay khi nhìn thấy Diệp Mặc, trong mắt cô hiện lên sự vui mừng, mang theo tiếng khóc nức nở kêu một tiếng ông xã, liền nhào vào lòng Diệp Mặc. Dường như giờ khắc này mọi nỗi tủi nhục của cô được trút hết.
- Ha ha, chính chủ đã đến thì tốt, thành Phỉ Hải không phải là nơi cho phép tụi mày làm lũng đoạn thị trường.
Một người trong hai gã tu sĩ Kim Đan thấy Tống Ánh Trúc ôm lấy Diệp Mặc, khóe mắt lộ ra một tia khinh thường, lạnh lùng nói.
Diệp Mặc vỗ lưng Tống Ánh Trúc.
- Đừng lo lắng, chuyện gì có anh đến là ổn cả, Tĩnh Văn cũng tới.
- Tĩnh Văn.
Tống Ánh Trúc lúc này mới nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, vội vàng lại chào hỏi. Tô Tĩnh Văn thấy gương mặt của Tống Ánh Trúc hơi tiều tụy, trong lòng đột nhiên nghĩ chính cô hạnh phúc hơn cô ấy.
Thấy mấy người chỉ nói chuyện riêng, gã tu sĩ Kim Đan kia vỗ lên cạnh quầy, đã vỗ nát bấy cái quầy, sau đó lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ không muốn giao phó? Muốn giả chết phải không?
Lê Kinh Mân đã sớm phẫn nộ không dứt, chỉ có điều Diệp Mặc không nói gì, y chỉ có thể đứng phía sau Diệp Mặc.
Diệp Mặc lại vỗ tay của Tống Ánh Trúc lúc này mới hỏi:
- Ánh Trúc, là chuyện gì xảy ra, em nói cho anh nghe một chút.
Tống Ánh Trúc sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, trong lòng kích động hơn nữa lại tủi nhục, thế nhưng không có cách nào nói ra hết sự tình. Chân Tiểu San thấy thế vội vàng nói:
- Những người này sau khi mua đan dược trong tiệm của chúng ta, sau đó đem những đan dược kia đổi thành đan dược hư đến đây, nói đan dược mà tiệm chúng ta bán có vấn đề, đòi bắt đền. Đây không phải là một lần, trước kia tụi em đành ngậm bồ hòn làm ngọt bấm bụng bồi thường tiền cho bọn chúng, nhưng những người này càng ngày càng quá đáng.
- Bà cô kia, cô nói chuyện phải cẩn thận một chút, bọn tôi khi nào dùng đan dược giả gạt cô hả? Nếu trong cửa hàng các cô bán ra đan dược thật, các cô làm gì phải đền tiền như mấy lần trước?
Gã tu sĩ Kim Đan kia lập tức giận dữ, chỉ vào Chân Tiểu San chửi ầm lên.
Chân Tiểu San sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, Diệp Mặc đứng dậy, sau đó nói:
- Đem đan dược mà anh mua đưa lại cho tôi xem một chút.
Gã tu sĩ Kim Đan kia nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, cười khinh thường, chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng hai, ngoại trừ thỏa hiệp, còn có gì dám nói. Gã tu sĩ đứng đằng sau y mặc dù là Kim Đan tầng tám, tuy nhiên nơi này là địa bàn của bọn chúng, y là Kim Đan tầng năm, đồng bọn là Kim Đan tầng bảy, thách bọn chúng cũng không dám ra tay.
Gã tu sĩ Kim Đan kia lấy ra một viên Ích nguyên đan, ném vào tay Diệp Mặc, lạnh lùng nói:
- Viên Ích nguyên đan này, nó đó.
Diệp Mặc cầm viên Ích nguyên đan, lập tức biết đan dược này không phải do hắn luyện chế, hơn nữa viên này căn bản là phế đan. Tống Ánh Trúc có thể ở trong này bán ra Ích nguyên đan. Rõ ràng là trước kia do hắn chế ra còn xót lại, chứ cô ấy không có khả năng luyện chế đan dược.
Diệp Mặc đưa Ích nguyên đan trong tay, bóp vụn, vứt trên mặt đất
- Tôi cũng tò mò, anh là một tu sĩ Kim Đan muốn mua Ích nguyên đan mà Trúc Cơ tu sĩ dùng để làm gì?
- Cứ cho cậu bóp nát đan dược, cũng phải bồi thường. Tôi mua Ích nguyên đan để làm gì? Không cần cậu phải quản? Ông đây thích ăn Ích nguyên đan, không được sao?
Tu sĩ Kim Đan tầng năm này thấy Diệp Mặc bóp nát Ích nguyên đan, lập tức hiện ra vẻ mặt dữ tợn.
Diệp Mặc gật đầu, nói một cách nhạt nhẽo:
- Có thể.
Không đợi gã tu sĩ Kim Đan tầng năm kia kịp phản ứng, Diệp Mặc lại đột nhiên đánh ra một quyền, gã tu sĩ Kim Đan tầng năm kia trong nháy mắt không thể thoát khỏi cú ra quyền chính xác của Diệp Mặc, bị Diệp Mặc chế ngự hoàn toàn.
Hay là y căn bản không ngờ Diệp Mặc lại dám ra tay đột ngột, đừng bảo là y không nghĩ tới, cho dù là y nghĩ tới, một quyền này của Diệp Mặc khiến y không thễ giãy giụa thoát khỏi.
Một quyền này tung ra với Huyễn vân thúc nguyên đao đã buộc chặt chân nguyên của đối phương, không còn lực phản kháng.
Khi gã tu sĩ Kim Đan này còn muốn giãy dụa, Diệp Mặc lại đá một cú vào đan điền của y, y phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời Kim Đan lại bị một cú đá của Diệp Mặc đá vỡ.
Lúc này gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia mới phản ứng, y sững sờ nhìn Diệp Mặc, xoay người định đi.
- Đã đến đây, còn muốn đi?
Không cần Diệp Mặc chỉ bảo, Lê Kinh Mân đã lấy ra Càn Khôn thước đen sì chặn cửa lại.
- Con mẹ mày dám phế kim mệnh của tao.
Vẻ mặt gã tu sĩ Kim Đan tầng năm hoảng sợ, nhưng chưa nghĩ đến tình cảnh của mình, y hoảng sợ là vì Kim Đan của y bị Diệp Mặc phế đi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, đi đến giáng xuống mấy cái tát, trực tiếp làm cho miệng của y dập nát, sau đó vung tay lên, viên đan dược vừa nãy bị hắn bóp nát quăng dưới đất giờ lại được Diệp Mặc lấy lên, một số bột của phế đan nát hoàn toàn rớt vào trong miệng của gã tu sĩ Kim Đan tầng năm. Sau đó Diệp Mặc lúc này mới đá một cái khiến y văng ra tới cửa, lạnh lùng nói:
- Anh đã thích ăn Ích nguyên đan, vậy cũng đừng có lãng phí.
Diệp Mặc cũng không giết gã tu sĩ Kim Đan này.
Gã tu sĩ Kim Đan tầng năm cuối cùng hiểu rõ tình cảnh của y, nỗi hoảng sợ càng tăng lên. Đừng nói Diệp Mặc không giết hắn, cho dù hiện tại để cho y đi, ở thành Phỉ Hải, y cũng chỉ là một gã rác rưởi bị phế Kim Đan và đan điền, cũng chỉ còn đường chết.
- Vị tiền bối này, chuyện không liên quan đến tôi.
Gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy với vẻ mặt khinh thường ban đầu bị Lê Kinh Mân ngăn chặn đường đi, lập tức quay người lại rất sợ hãi nói với Diệp Mặc
Y không ngờ Diệp Mặc kiêu ngạo như thế, ở thành Phỉ Hải cũng dám đánh một gã Kim Đan đến nông nỗi này, hơn nữa y cũng biết Diệp Mặc mới tung ra có hai chiêu đã phá hủy Kim Đan của một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm, hiển nhiên đã là tu vi Kim Đan viên mãn, y cho dù thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa y còn có một đồng bọn là Kim Đan tầng tám, nghĩ đến đây, y thậm chí có chút hối hận.
Y cũng là nghe người khác nói đan dược Ninh Hải dễ bắt nạt, chỉ cần đi lừa bịp tống tiền, nhất định sẽ có lợi, không ngờ đến lượt bọn họ lại gặp phiền toái.
- Ồ, chuyện không liên quan đến anh, vậy anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn lấy ra Ích nguyên đan đem tới đây?
Giọng điệu của Diệp Mặc lạnh như băng, căn bản cũng không tính buông tha cho y.
- Tiền bối, tiền….
Gã tu sĩ Kim đan tầng bảy nghĩ đến đồng bọn gặp phải cảnh thê thảm, lập tức nói không liên quan đến y. Hắn tu luyện tới Kim Đan hậu kỳ nếm qua không ít khổ, mấy lần xém chết, hiện tại tự dưng bị người phá hủy, y thật sự là không cam lòng.
- Anh là muốn tôi tha cho anh?
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Tu sĩ Kim Đan tầng bảy lúc này làm sao dám giữ thể diện, vội gật đầu nói:
- Đúng, đúng, cầu xin tiền bối tha, tha...
Diệp Mặc cười nhạt:
- Muốn tha cho anh cũng không phải không được, nhưng nếu có trường hợp như này xảy ra, Đan Dược Các của tôi làm sao có thể tiếp tục kinh doanh?
Tuy rằng trong lòng y khinh bỉ Diệp Mặc chỉ có một cửa hàng, còn gọi Đan Dược Các, nhưng tu sĩ Kim Đan này lại không dám nói ra. Y chỉ có thể run run cầu xin tha thứ, lúc này ngoài cửa có rất nhiều tu sĩ tụ tập xem náo nhiệt, y thậm chí mong mỏi có người đến đòi lại công bằng, nhưng hiển nhiên ý nghĩ của y rơi vào khoảng không.
- Tha anh cũng không phải là không được...
Diệp Mặc vừa nói những lời này ra, gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy này quả thực nghe như tiên âm, y lập tức liền quỳ xuống.
Nhưng lời nói của Diệp Mặc lại thay đổi.
- Tuy nhiên có hai con đường cho anh lựa chọn, thứ nhất chính là tự hủy Kim Đan và đan điền, sau đó cút đi.
Gã tu sĩ Kim Đan này ngẩn ngơ, muốn y tự phế Kim Đan và đan điền, xem như giết y? Y lập tức luôn miệng cầu xin tha thứ và hỏi con đường thứ hai.
Diệp Mặc đã sớm biết y chọn con đường thứ hai, lập tức nói:
- Con đường thứ hai này cũng rất đơn giản, Đan Dược Các của tôi trước đây cũng có người đến lừa bịp tống tiền. Anh hiện tại để cho tôi ở trên thân anh hạ một cấm chế, sau đó anh đem những người mà đã từng đến Đan Dược Các của tôi lừa bịp đến đây, nếu xác nhận không bỏ xót người nào, tôi sẽ tha cho anh.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 977: Vết Thương của chị Ngu
Nguồn: Sưu Tầm
Gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia ngẩn ngơ, tự nhủ lòng việc này cũng khó có thể hoàn thành.
Diệp Mặc cười lạnh.
- Anh đã không muốn phiền toái, vậy tôi đây sẽ đích thân ra tay, phế đi Kim Đan và đan điền của anh.
- Không, không, tôi đồng ý chọn con đường thứ hai.
Gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy này luôn miệng nói, con đường thứ hai tuy rằng khó khăn, nhưng còn có một tia hy vọng, con đường thứ nhất hiện tại chính là con đường chết. Hơn nữa nếu có người giúp y giải trừ cấm chế, y có thể cao chạy xa bay, cho dù chết y cũng không dám bước vào thành Phỉ Hải.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lập tức nhanh chóng hạ một cấm chế trên thân gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy này. Sau đó điềm nhiên như không có việc gì nói:
- Cấm chế của tôi trừ tôi ra, không ai có thể giải, nếu miễn cưỡng giải trừ, thì sẽ như con đường thứ nhất mà tôi đã đưa ra.
Sau khi nghe xong lời này, trong lòng gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy kia bỗng phát lạnh, một tia hy vọng duy nhất cũng biến mất. Nhưng điều này còn chưa phải là điều thất vọng nhất của y, điều mà khiến cho y thất vọng nhất chính là sau đó Diệp Mặc còn nói thêm:
- Đương nhiên, tôi không quan tâm thời gian nhiều ít, nhưng cấm chế của tôi một tháng sẽ tái phát, anh lo mà xử lý, cút đi.
Nhìn gã tu sĩ Kim Kim Đan tầng bảy nghiêng ngả lảo đảo cút ra khỏi cửa hàng đan dược, những tu sĩ đang nhốn nháo bên ngoài đã run sợ. Vốn Đan dược Ninh Hải là một nhà thuốc thật thà, rất nhiều người muốn đến lừa bịp tống tiền, nhưng thật không ngờ cửa hàng đan dược này còn có sự tồn tại khủng bố như vậy. Một số tu sĩ có chủ ý lập tức toát mồ hôi lạnh, may mắn còn chưa lừa bịp tống tiền.
Diệp Mặc nhìn gã tu sĩ Kim Đan tầng năm nằm ở cửa rên rỉ, nói với Lê Kinh Mân:
- Anh dẫn gã này đến phòng giữ trật tự đô thị của Thành Phỉ Hải, và đem oan ức của đan dược Ninh Hải báo lên.
- Vâng.
Lê Kinh Mân sau khi nghe xong lời nói của Diệp Mặc, lập tức xốc gã tu sĩ Kim Đan tầng năm như một con chó chết biến mất.
Người chung quanh đứng xem tim lại đập nhanh, người này chẳng những đánh người khác tàn phế, còn muốn đi cáo trạng trước, quả thực chu đáo.
Diệp Mặc đương nhiên không phải vừa đến Thành Phỉ Hải đã ra tay giết người, cho dù đánh bọn người lừa bịp tống tiền thành tàn phế. Cũng muốn thông báo một chút cho quản sự của thành Phỉ Hải. Dù sao, hiện tại thành Phỉ Hải không phải của hắn, hắn cũng chỉ sống ở đây. Hắn làm như vậy biểu lộ thái độ tin tưởng của hắn đối với thành Phỉ Hải, người quản sự của thành Phỉ Hải sẽ không bởi vì chuyện này mà làm gì hắn cả
Hơn nữa vừa rồi khi Diệp Mặc phế đi Kim Đan của gã tu sĩ Kim Đan tầng năm kia, liền cảm nhận được một luồng thần thức mịt mờ lướt qua bên cạnh hắn. Tuy rằng hắn không biết người này là ai, nhưng sau khi thần thức kia lướt qua, cũng không có ai xuất hiện. Diệp Mặc liền đoán hẳn là nhân vật lớn của thành Phỉ Hải.
...
- Thật là thú vị, đây hẳn là một nhân vật.
Ở một nơi xa hoa rực rỡ của thành Phỉ Hải, một người đàn ông trung niên đang thu hồi thần thức lầm bầm lầu bầu nói một câu.
- Anh Tử Ngư nói ai là một nhân vật?
Một lão già đối diện người đàn ông trung niên cười mở miệng hỏi
Gã đàn ông trung niên kia cười ha hả:
- Một gã tu sĩ Kim Đan rất thú vị đến thành Phỉ Hải, còn là Kim Đan sơ kỳ. Không tồi
Lão già kia cũng cười ha hả.
- Có thể làm cho anh Tử Ngu nói tốt hiển nhiên là không tệ rồi.
Gã đàn ông trung niên kia gật đầu.
- Vâng, tu vi của hắn chỉ có Kim Đan tầng hai. Không ngờ có thể trong nháy mắt đã sát thương Kim Đan tầng năm, hơn nữa làm việc cũng rất bài bảng khéo đưa đẩy, rất thú vị.
Câu nói này là lần thứ hai y nói ra có chút thú vị.
...
Sau khi đợi toàn bộ người của cửa hàng đi hết, Diệp Mặc lúc này mới kịp hỏi Tống Ánh Trúc, Hà Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngu Vũ Thiên rốt cuộc như thế nào, sao không thấy bà ấy?
Qua lời kể của Tống Ánh Trúc và Chân Tiểu San, Diệp Mặc mới biết được. Hơn nửa năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ban đầu ở Hà Châu, ngành dược Hoa Hạ bị Lỗ Cửu Thành thăng cấp Nguyên Anh và một gã quản sự của Tiên Bảo Lâu kết hợp đánh phá.
Một mình Ngu Vũ Thiên không địch lại hai gã Nguyên Anh. Hơn nữa lúc trước không phải chỉ có hai gã Nguyên Anh đến ngành dược Hoa Hạ, còn có rất nhiều tu sĩ Kim Đan.
Bởi vì tình hình khẩn cấp, Chân Tiểu San đã ăn Anh Bạo đan, nếu như không có Duẩn Ích đan cô lúc ấy thiếu chút nữa nguy hiểm tính mạng rồi. Cho dù là như vậy, sau chuyện này tu vi của cô trực tiếp hạ xuống Trúc Cơ tầng bốn. Hiện tại Trúc Cơ tầng tám của cô, là do sau này cố gắng tu luyện, hơn nữa có chút đan dược mới đạt tới đấy.
Mà Ngu Vũ Thiên bị thương tại chỗ, tuy nhiên cho dù là như vậy, bà vẫn đem theo theo mấy người từ Truyền Tống Trận được Diệp Mặc lưu lại trốn thoát. Nhưng về sau Ngu Vũ Thiên thì Nguyên Anh suy nhược, hoàn toàn không có cách nào tụ kết chân nguyên.
- Diệp Lăng thế nào? Diệp Mặc cũng lo lắng cho Diệp Lăng.
- Diệp Lăng lúc ấy cũng bị thương, song tu vi của em ấy thấp không bị lây lan, hiện tại em ấy đã bình phục, bây giờ đang ở bên trong chăm sóc sư phụ.
Tống Ánh Trúc lo lắng nói.
Diệp Mặc đã hiểu được, thảo nào một số tu sĩ Kim Đan tới lừa bịp tống tiền, hoá ra Ngu Vũ Thiên bị trọng thương đến giờ còn chưa khỏi.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đứng lên nói:
- Anh đi xem chị Ngu, mọi người thu xếp nơi này một chút, cửa hàng đan dược Ninh Hải tạm thời ngừng kinh doanh, chúng ta cần phải mở lại một đan các lớn hơn.
...
Bên ngoài gian phòng của Ngu Vũ Thiên có trận pháp che giấu thần thức, sau khi Diệp Mặc vào phòng, Ngu Vũ Thiên đang ngồi trên một cái nệm, dường như đang chữa thương, Diệp Lăng đang ở bên cạnh cẩn thận sửa sang lại một số dược liệu.
Diệp Mặc vừa tiến đến liền cảm nhận được một loại băng hàn, dường như loại băng hàn này đến từ cơ thể của Ngu Vũ Thiên. Mà tu vi của Diệp Lăng quá thấp, nhất thời không cảm giác được.
- Anh.
Diệp Lăng thấy Diệp Mặc bước vào, lập tức vui mừng bất ngờ lao đến, cũng nghẹn ngào giống Tống Ánh Trúc. Chỉ cần Diệp Mặc đã trở về, cô đã cảm thấy mọi thứ bình yên, dường như mọi chuyện trước kia đều trở nên nhỏ bé không có ý nghĩa nữa rồi.
- Diệp Mặc, cậu đến rồi.
Ngu Vũ Thiên cũng tỉnh dậy, trong mắt dường như hơi buông lỏng, tuy nhiên bà lập tức kinh ngạc hỏi.
- Cậu đã là Kim Đan rồi hả?
Tống Ánh Trúc các cô nhìn không ra tu vi của Diệp Mặc, nhưng Ngu Vũ Thiên vừa nhìn đã biết Diệp Mặc là Kim Đan tầng hai.
- Hả, anh, anh đã kết Đan rồi hả?
Diệp Lăng phấn khởi kéo tay Diệp Mặc,
- Anh Kết Đan rồi, như vậy mấy bọn lừa bịp tống tiền đan dược Ninh Hải sẽ không dám đến đây nữa.
Bởi vì trong phòng của Ngu Vũ Thiên có trận pháp cách âm và ngăn cách thần thức, cho nên chuyện xảy ra bên ngoài Diệp Lăng căn bản cũng không biết.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng đấy, anh đã là Kim Đan rồi.
Trong lòng Diệp Mặc nghĩ, nếu hắn tìm được Thủy Ma Hải Đài, cho dù là kết thành Nguyên Anh, cũng là chuyện không xa vời.
Nói xong hắn nhìn Diệp Lăng:
- Em, chị Tĩnh Văn đã đến, em mau ra thăm cô ấy một chút.
- A, chị Tĩnh Văn cũng tới nơi này.
Diệp Lăng vui mừng lặp lại một câu, tuy nhiên lập tức cô liền liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái.
- Anh, anh lại muốn có thêm một vợ nữa, đúng không.
Mặt của Diệp Mặc đỏ bừng:
- Đây là một lần cuối cùng, nhất định là một lần cuối cùng.
- Thôi đi anh ơi..., anh nghĩ rằng em sẽ tin anh? Lúc trước đối với chị dâu Ánh Trúc anh cũng nói là một lần cuối cùng, nhưng thế nào, nghe nói còn có một chị dâu Tiểu Vận.
Diệp Lăng dường như cũng cảm thấy nói hơi quá lời, vội vàng thay đổi đề tài:
- Được, em đi thăm chị Tĩnh Văn, anh nhất định phải giúp sư phụ trị liệu thật tốt.
Thấy Diệp Lăng đi ra ngoài, Diệp Mặc mới nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sự không biết làm thế nào để kể sự tình về Tịnh Văn, Tiểu Vận cho Lạc Ảnh và Khinh Tuyết nghe, nhưng đối với Ánh Trúc, hắn ngược lại cảm thấy rất dễ giải bày.
- Chị Ngu, chị bị tổn thương làm sao, làm thế nào đến hiện tại còn chưa hoàn toàn bình phục?
Diệp Mặc lấy lại tinh thần, lúc này mới lo lắng hỏi Ngu Vũ Thiên.
Ngu Vũ Thiên mỉm cười, sau đó nói.
- Chỉ bị thương nho nhỏ, kỳ thật cũng không có gì ghê gớm lắm. Tôi chỉ cần tu dưỡng một hai tháng, sẽ bình phục.
Diệp Mặc lại cảm thụ một chút, đột nhiên hỏi:
- Chị Ngu, chị có phải bị một loại băng hàn làm đông cứng Nguyên Anh?
Ngu Vũ Thiên sửng sốt nhìn Diệp Mặc một cái.
- Cậu không ngờ có thể cảm nhận được băng hàn trong cơ thể của tôi? Cậu mới là Kim Đan tầng hai.
Diệp Mặc cười nói:
- Đó là bởi vì tôi có chút mẫn cảm đặc thù đối với băng hàn hoặc là mồi lửa, chị Ngu có cần tôi giúp chị xem qua không.
Ngu Vũ Thiên có chút ngại ngùng, tuy rằng bà lớn hơn nhiều so với Diệp Mặc, dù sao cũng là sư phụ của Diệp Lăng, nếu Diệp Mặc giúp bà xem, ắt phải vận chuyển chân nguyên xem qua kinh mạch của bà, điều này làm cho bà nhất thời khó có thể đồng ý.
Diệp Mặc đoán được sự do dự của Ngu Vũ Thiên, bỗng nhiên hắn nghĩ đến nếu dùng Vô ảnh đi thăm dò, dường như cũng có thể. Tuy nhiên dùng Vô ảnh xem, thì cũng có khác gì hắn xem?
Một người tu sĩ theo đuổi trời đất rộng lớn, loại chuyện nhỏ nhặt này hà tất để trong lòng. Diệp Mặc gật đầu, hắn cũng cho rằng việc này căn bản không là gì cả.
Chân nguyên của Diệp Mặc cẩn thận thăm dò vào đan điền của Ngu Vũ Thiên, quả nhiên phát hiện Nguyên Anh của bà bị giam cầm trong một tầng băng sương.
Thật là công pháp lợi hại, Diệp Mặc trong lòng thầm than. Đông chí của hắn cũng rất hiệu quả cho việc công kích tầng băng, nhưng lớp băng bao bọc Nguyên Anh bên trong cơ thể của Ngu Vũ Thiên rất lớn, quả thực cũng không phải là một tầng băng ở phía ngoài
- Chị Ngu, đợi lát nữa chị phối hợp với tôi một chút, tôi hấp thu tầng băng bên trên Nguyên Anh của chị.
Diệp Mặc nói xong không đợi Ngu Vũ Thiên phản đối, cũng đã bắt đầu vận chuyển Đông chí hấp thu.
Ngu Vũ Thiên kinh hãi, đây là lớp băng có thể giam cầm Nguyên Anh, xem bản lĩnh xuất chúng của Lỗ Cửu Thành, ngay cả là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám làm như thế. Diệp Mặc chỉ là một người với tu vi Kim Đan kỳ liền dám hấp thu tầng băng giam cầm Nguyên Anh, đây chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Khi bà muốn ngăn cản lại, Diệp Mặc đã bắt đầu vận chuyển chân nguyên hấp thu. Ngu Vũ Thiên trong lòng thở dài, chỉ có thể toàn lực trợ giúp Diệp Mặc.
Nhưng Ngu Vũ Thiên rất nhanh liền khiếp sợ, bà phát hiện băng giá bao vây Nguyên Anh của bà, quả nhiên bị Diệp Mặc hấp thu rồi, mà Diệp Mặc vẫn không có thay đổi gì.
Chẳng lẽ hắn cũng là Băng hệ linh căn? Điều đó không thể, Băng hệ linh căn chưa từng nghe nói qua có Luyện Đan Sư.
Diệp Mặc quả thật rất thoải mái, uy lực Đông chí của hắn chưa tăng lên nhanh như Vô ảnh vậy, hiện tại lại hấp thu nhiều khí băng hàn, lập tức liền lớn mạnh, thậm chí cái loại băng hàn thấu xương này đã vượt qua thời điểm mà lúc đầu hắn lấy được.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 978: Dừng chân ở Phỉ Hải
Nguồn: Sưu Tầm
Sau một nén nhang, sắc mặt nhợt nhạt của Ngu Vũ Thiên đã hồng hào lại. Cô đã cảm thấy Nguyên Anh trong cơ thể mình dần dần thoát khỏi trói buộc, tầng băng trắng lạnh giá vốn trói buộc Nguyên Anh kia dần bị hút mất, rồi cảm giác tự do lâu nay lại trào dâng lần nữa.
Ngu Vũ Thiên mừng rỡ nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc thật sự làm cho cô ta rất bất ngờ, thương tích vốn quấy nhiễu cô trong nửa năm đã biến mất từ đây. Tuy hàn băng giá buốt trói buộc Nguyên Anh của cô đã bị cô luyện hóa không còn ác liệt như lúc đầu, nhưng Diệp Mặc có thể dựa vào tu vi Kim Đan tầng hai để hút đi băng tuyết lạnh giá này, bất kể là hắn dùng cách gì, đều là tu vi vô cùng đáng sợ.
Chắc chân nguyên hùng hậu của hắn đã tiếp cận Kim Đan tầng bảy và Kim Đan tầng tám rồi nhỉ, Ngu Vũ Thiên thầm suy đoán trong lòng.
Khi tay của Diệp Mặc rời khỏi cổ tay của Ngu Vũ Thiên, thì thực lực của Ngu Vũ Thiên đã hồi phục tám phần rồi. Cô liền đứng dậy, vận chuyển chân nguyên trên người, sau đó kiểm tra Nguyên Anh trong cơ thể, mới cảm kích nói:
- Diệp Mặc, cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu thật khiến ta ngạc nhiên, dường như trên người cậu không thấy vấn đề nào mà không giải quyết được.
Trong lòng Diệp Mặc cũng rất thỏa mãn, hắn cúi người làm lễ với Ngu Vũ Thiên, nói:
- Chị Ngu, người phải cảm ơn là tôi, nếu không có chị Ngu, thì mấy người Ánh Trúc đã sớm mất mạng rồi. Cám ơn chị, chị Ngu.
Diệp Mặc hiểu rõ trong lòng, nếu Ngu Vũ Thiên muốn bỏ trốn một mình, dù là hai tu sĩ Nguyên Anh cũng không ngăn được. Sở dĩ cô bị thương, hoàn toàn là do Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng liên lụy.
Nói xong, Diệp Mặc không chờ Ngu Vũ Thiên trả lời, lại lấy ra hai bình đan dược đưa cho Ngu Vũ Thiên nói:
- Chị Ngu, thương tích của chị vừa lành, chị có thể dùng đan dược này.
- Là Sinh Nguyên Đan?
Ngu Vũ Thiên nhận lấy đan dược liền ngạc nhiên buộc miệng nói, “Sinh Nguyên Đan” cả tu sĩ Hư thần cũng có thể dùng, có thể tưởng tượng được sự quý quá của nó, mà Diệp Mặc lại không ngần ngại gì lấy loại đan dược này ra, hơn nữa còn là những hai bình một lúc.
…
Khi Diệp Mặc và Ngu Vũ Thiên bước ra, thì Lê Kinh Mân đã quay lại, Tô Việt và Thịnh Dực Trung cũng đã về, bọn họ ra ngoài dò la tin tức. Tô Việt nhìn thấy Tô Tĩnh Văn. Hai người lại bồi hồi một phen. Cả hai đều không ngờ rằng, có thể gặp nhau lần nữa ở Lạc Nguyệt mênh mông này.
Mọi người đã tề tụ đông đủ trong phòng, cảm nhận cảm giác vui mừng khi trùng phùng nơi đất khách quê người.
- Quản sự của Thành Phỉ Hải nói thế nào?
Chờ mọi người ôn chuyện xong, Diệp Mặc mới hỏi Lê Kinh Mân.
Lê Kinh Mân liền trả lời:
- Quản sự của Thành Phỉ Hải nói chúng ta trừng phạt đúng lắm, loại người như vậy bọn họ cũng tuyệt đối không buông tha.
Diệp Lăng nói một cách khinh thường:
- Đừng có mà gạt người, trước đây tiệm của chúng ta bị người ta lừa gạt tống tiền hết lần này đến lần khác, sao tôi không thấy bọn họ ra mặt quản lý?
Lời của Diệp Lăng khiến mọi người đều im lặng, hết lần này đến lần khác lừa gạt tống tiền thì sao chứ? Nếu không phải Diệp Mặc trở về, dù có bị lừa gạt tống tiền một trăm lần, cũng không có ai đến quản. Nơi này chính là nơi sinh tồn của kẻ mạnh, thành chủ Thành Phỉ Hải cũng giữ thái độ như vậy, chỉ có kẻ càng mạnh sống ở Thành Phỉ Hải, thì ông ta mới càng vui.
Thấy mọi người có chút trầm ngâm, Diệp Mặc bèn nở nụ cười phá tan bầu không khí nặng nề trước mặt này, nói:
- Sau này có chị Ngu trấn thủ, tôi nghĩ bọn tiểu nhân kia sẽ không dám không biết điều nữa. Thịnh Dực Trung và Tô Việt cố gắng chuẩn bị đạt Trúc Cơ, chị Chân phải Kết Đan lại, chỉ khi thực lực của chúng ta càng lúc càng mạnh, thì người khác mới không dám tìm đến ức hiếp. Tiếp theo đây chúng ta chọn một nơi để thu xếp ổn thỏa trước rồi hẵng hay, cái tiệm này hơi nhỏ quá rồi.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, mọi người đều cảm thấy đúng, cái thế giới tôn vinh thực lực này, không nói lý lẽ, nắm đấm chính là đạo lý.
Lê Kinh Mân lại đứng dậy nói:
- Môn chủ, khi nãy tôi mới đến quản sự phủ, Vương quản sự kia nói hiện nay “Bảo Đường Lâu” bỏ trống, hỏi chúng ta có muốn thuê không?
- Sao đột nhiên ông ta lại hỏi chuyện này?
Tô Tĩnh Văn cảm thấy nghi hoặc bèn nói xen vào một câu.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Rõ ràng là chúng đang dò xét thực lực của chúng ta, một là do người của chúng ta đã gia tăng, hiện nay cần phải đổi chỗ, thứ hai là thử xem chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu sức lực. Nếu chúng ta có thể thuê “Bảo Đường Lâu”, tức là nói chúng ta đáng để bọn chúng chú ý đến. Nếu chúng ta ngay cả chút thực lực này cũng không có, thì cũng không cần thiết được bọn chúng để tâm rồi. Nhưng tôi vẫn chưa biết “Bảo Đường Lâu” có bao lớn, ở chỗ nào.
Thịnh Dực Trung bỗng nói:
- “Bảo Đường lâu” thì tôi biết, khi chúng tôi đến, chỗ đó đã có chút hoang phế rồi, vị trí nằm kề cạnh bên Thành Phỉ Hải. Do Thành Phỉ Hải từng có nhiều lần bị triều cường xâm nhập, các kiến trúc lớn gần thành đều phải đứng mũi chịu sào, ngay cả đường tháo chạy cũng không có. Hơn nữa giá cả nơi này tuy rẻ hơn nơi nhất định, nhưng với người bình thường mà nói thì không thấp, tuy diện tích không nhỏ, nhưng lại không có bao nhiêu người muốn thuê.
- Đúng đó, nghe nói các chủ trước đó của “Bảo Đường Lâu” còn có tu vi Nguyên Anh hậu kì, do một lần ra biển không còn trở lại nữa, sau đó, "Bảo Đường Lâu " cứ bị bỏ trống. Nhưng diện tích lại không nhỏ, nghe đâu khoảng một trăm mấy ngàn mét vuông.
Tô Việt nói xen vào một câu.
Mười mấy vạn mét vuông, thì cũng không nhỏ, Diệp Mặc gật đầu. Sau đó hắn nói với Lê Kinh Mân:
- Vương quản sự kia nói bao nhiêu linh thạch thì cho thuê?
Lê Kinh Mân lắc đầu nói:
- Vương quản sự không nói trả bao nhiêu linh thạch thì cho thuê, ông ta chỉ nói đại khái giá một năm khoảng hai đến ba trăm ngàn linh thạch cao cấp.
- Mắc thế à?
Diệp Lăng ngạc nhiên há hốc mồm, bây giờ cô làm đương gia đã lâu đương nhiên biết hai đến ba trăm ngàn linh thạch cao cấp một năm là một con số kinh khủng thế nào.
Diệp Mặc lại trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Thuê thì không cần thiết, anh đi nói với Vương quản sự kia, nếu có thể trong ba triệu linh thạch đổ lại, chúng ta bằng lòng mua, sau khi mua xong, sẽ đổi thành “Mặc Nguyệt”, nơi đây chính là nơi khởi nguyên của “Mặc Nguyệt chi thành”.
Linh thạch hiện nay của Diệp Mặc tính ra có hơn sáu triệu linh thạch cao cấp, hắn định thành lập
“Mặc Nguyệt chi thành”, dù sau này phải rút khỏi Phỉ Hải, nhưng căn cứ địa ở đây lại không thể thiếu. “Mặc Nguyệt chi Thành” cũng cần nơi khác để làm ăn, nên đây là chuyện lâu dài, thay vì thuê thì chi bằng mua luôn cho rồi.
…
- Cái gì? Các người muốn mua “Bảo Đường Lâu”?
Tên quản sự Thành Phỉ Hải kia bị khẩu khí của Lê Kinh Mân làm giật mình. Dù là một tán tu Hư thần, một lúc lấy ra mấy triệu linh thạch cũng đã quá sức rồi, càng không cần nói người có tu vi cao nhất trong bọn họ dường như chính là Lê Kinh Mân trước mặt này.
Lê Kinh Mân lại trả lời một cách bình tĩnh:
- Đúng vậy, Vương quản sự, môn chủ chúng tôi cũng có chút hứng thú với “Bảo Đường Lâu” này, nhưng chúng tôi cư ngụ lâu dài, thay vì thuê lại, thì chi bằng mua luôn. Đương nhiên nếu Vương quản sự không muốn bán, cũng được thôi.
- Bán, đương nhiên bán chứ, nhưng giá bán ra ít nhất gấp ba mươi lần tiền thuê một năm, mấy người còn muốn mua không? Ta cho mấy người thuê rẻ một chút, một năm khoảng hai trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, nhưng nếu muốn mua, thì phải là sáu triệu.
Vương quản sự nhìn Lê Kinh Mân với vẻ nghi hoặc.
Lê Kinh Mân giật mình, giá dự tính mà Diệp Mặc cho y là ba triệu linh thạch, đối phương hét giá một lúc đòi những sáu triệu.
Thấy Lê Kinh Mân do dự, Vương quản sự cũng không hối thúc y, nhưng trong lòng lại có chút hứng thú với ông chủ thần bí phía sau Lê Kinh Mân. Người dễ dàng lấy ra mấy triệu linh thạch, tuyệt đối không phải là người thường.
Lê Kinh Mân nghĩ ngợi hồi lâu, đứng dạy chắp tay nói:
- Vương quản sự, thật ngại quá, giá cao nhất mà ông chủ chúng tôi ra mới có hai triệu năm trăm ngàn, giá này quá xa so với dự tính của chúng tôi.
Vương quản sự lắc đầu:
- Hai triệu năm trăm ngàn, còn chưa tới nửa giá, xem ra cuộc làm ăn này không thể bàn tiếp rồi.
- Thật là đáng tiếc.
Lê Kinh Mân đứng dậy, định cáo từ.
- Chờ một lát.
Vương quản sự bỗng ngăn Lê Kinh Mân lại, sau đó vội vàng bỏ đi.
Nhưng Lê Kinh Mân không gấp, y biết Diệp Mặc không nhất định phải mua nơi này, chỉ là hắn không có nhiều thời gian để tìm nơi mới mà thôi.
Không lâu sau, Vương quản sự kia lại vội vàng trở lại, ông ta có chút áy náy nói với Lê Kinh Mân:
- Ta đã hỏi phía trên, nếu các người thật sự muốn mua, giá thấp nhất là ba triệu năm trăm ngàn, thấp hơn giá này nữa…
- Ba triệu.
Lê Kinh Mân bỗng báo giá trước khi Vương quản sự nói ra:
- Nếu ba triệu có thể bán, thì tôi bằng lòng để lại linh thạch liền, ký kết hợp đồng mua bán.
- Được, dứt khoát. Ba triệu thì ba triệu, Vương Địch ta kết bạn với cậu.
Vương quản sự kia lại không hề thất vọng, đồng ý ngay với giá của Lê Kinh Mân.
Lê Kinh Mân há hốc mồm, bỗng phát hiện khóe miệng hơi đắng. Y biết hôm nay bản thân y có thể đã bị lỗ nặng rồi, đồng thời y cũng hiểu ra, nếu nói đến làm ăn, hai Lê Kinh Mân như y cộng lại có lẽ cũng không phải là đối thủ của Vương quản sự.
Thấy vẻ khổ tâm của Lê Kinh Mân, Vương quản sự càng vui trong lòng, thật ra miếng đất đó nếu có thể bán được hai triệu, thì ông ta nhất định sẽ đồng ý. Bây giờ lại bán được ba triệu, khiến ông ta hoàn toàn không ngờ tới.
Nếu là nơi ở trung tâm thành phố, một miếng đất lớn như vậy, dù là một trăm ngàn linh thạch cũng không mắc, nhưng miếng đất “Bảo Đường Lâu” này thật sự là không đáng đồng tiền mà.
Tuy biết chịu thiệt rồi, nhưng tu sĩ chú trọng chữ tín, huống chi bọn người Lê Kinh Mân mới đến Phỉ Hải chỉ có thế gồng mình lấy ra ba triệu linh thạch ký hợp đồng với Vương quản sự.
Y lại nghĩ trong lòng, nếu không phải Diệp Mặc nói là ba triệu, dù y có mang bốn triệu tới, thì hôm nay nói không chừng cũng bị Vương quản sự này quét sạch rồi.
…
Diệp Mặc nghe Lê Kinh Mân áy náy trình bày, bật cười ha hả, hắn vỗ vào vai của Lê Kinh Mân nói:
- Có chịu thiệt thì mới thông minh ra được, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa, hơn nữa, nhiều lúc chịu thiệt lại được lời. Bây giờ việc xây dựng “Mặc Nguyệt” sẽ giao cho anh, lát nữa anh dựa theo bản vẽ của tôi tìm người đến xây lại “Mặc Nguyệt”.
Thật ra Diệp Mặc đã sớm biết trước Lê Kinh Mân sẽ chịu thiệt, nhưng hắn vẫn để Lê Kinh Mân đi đàm phán, dù sao thì phần lớn công chuyện làm ăn của “Mặc Nguyệt” sau này đều sẽ giao cho Lê Kinh Mân và Dư Kỳ Dương phụ trách, trước lúc đó nhất định phải bồi dưỡng y trước…
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của himurakent