17-12-2010, 12:33 PM
Cẩm Y Vệ Vừa già vừa nhà nhảnh
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: HN
Bà i gởi: 1,283
Thá»i gian online: 1 ngà y 17 giá» 4 phút
Thanks: 818
Thanked 14,978 Times in 1,114 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 2: Phản Kháng
ChÆ°Æ¡ng 49: Nháºn (hạ)
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
“Còn không mau nháºn!†Thấy Vãn Thanh tá»±a hồ không có chút cảm Ä‘á»™ng, trên mặt tá»±a hồ má»™t khối băng lạnh, Phượng Cô lá»›n tiếng rống giáºn.
Vãn Thanh xem chừng cà ng lãnh đạm hÆ¡n, khóe miệng khẽ hÆ°á»›ng trà o phúng: “Nháºn? Tại sao ta lại phải nháºn?†Nà ng ẩn nhẫn xá» sá»± nhÆ° thế, cúi đầu chịu nhục nhÆ°ng tại sao lại còn đối xá» nhÆ° thế vá»›i nà ng.
Äầu ngẩng cao, ánh mắt sắc bén.
“Còn không mau nháºn!†Vãn Thanh ngang nhiên trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i không nghe lá»i của hắn, đối vá»›i Nguyệt Nhi bất kÃnh trá»ng (KÃnh cái đầu anh Ã. Äiên cả tiết.), khiến Phượng Cô nổi tráºn lôi đình, giÆ¡ tay lên bắt lấy cổ tay của nà ng, dùng lá»±c vặn chặt bắt nà ng phải nháºn.
“Ta không!†Vãn Thanh kiên quyết nói, tay bị hắn vặn chặt vô cùng đau đớn nhưng nà ng cố cắn chặt môi lại, nén cơn đau trà n đến. Nà ng – Thượng Quan Vãn Thanh, không có chuyện gì là nà ng không thể nhẫn được.
Trừ phi nà ng không muốn nhẫn, bị ngÆ°á»i ta cÆ°á»ng bạo nà ng Ä‘á»u cố nén xuống, cắn răng nuốt xuống bụng, nhÆ°ng việc lần nà y…
Nà ng háºn, háºn nam tá» có tên Phượng Cô nà y, quá tà n nhẫn vô tình!!
Kinh Pháºt dạy rằng, nhân quả Ä‘á»u có báo ứng, gặp nhau là do duyên pháºn.
Nà ng kiếp trước rốt cục là đã là m chuyện gì không phải với hắn, có nghiệp chướng vì sao mà kiếp nà y phải chịu sự lăng nhục như thế của hắn.
“Không sợ chết!†Hà m răng nghiến chặt của Phượng Cô nhả ra từng tiếng dữ dằn, trong tay dùng lá»±c, giây lát má»i ngÆ°á»i đã nghe được tiếng “rắc†– tiếng xÆ°Æ¡ng tay bị gãy.
Trong đêm lạnh lùng, tiếng gãy khô khốc vang dội lên.
“Phượng Cô… tên tiểu nhân nà y, nà ng là nữ tá», ngÆ°Æ¡i tại sao lại tà n bạo nhÆ° thế!†Tà Phong nguyên lai không muốn nhúng tay và o nhÆ°ng mắt thấy má»™t mà n nhÆ° thế, hắn báºt dây, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt phẫn ná»™ Ä‘á» ngầu.
Mắt trừng trừng đỠngầu nhìn Phượng Cô
Trong tay cầm má»™t con dao nhá» hÆ°á»›ng phÃa Phượng Cô.
“Dừng tay!†Vãn Thanh hét lên má»™t tiếng, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, Ä‘oạn xÆ°Æ¡ng tay bị gãy rá»i ra vô cùng Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ°ng trên mặt nà ng má»™t vẻ lạnh lùng trấn định, không có lá»™ ra ná»a phần thần sắc thống khổ.
Chu Nguyệt Nhi ngồi ở đằng bên, nhìn thấy Tà Phong động tay lo sợ đến mức cắn chặt môi đến trắng bệch.
Tà Phong giáºt mình khi nà ng quát, Ä‘au lòng nhìn vá» phÃa nà ng: “Hắn đối vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế, ngÆ°Æ¡i còn muốn nói chuyện vá»›i hắn sao?â€
“Ta không có hứa hẹn nói chuyện với hắn, chuyện nà y là của ta và hắn, ngươi không cần nhúng tay và o.†Nà ng nhà n nhạt nói, nà ng biết, Tà Phong không phải đối thủ của Phượng Cô, Phượng Cô võ công bà hiểm, tâm địa lại độc ác, nà ng không muốn Tà Phong gặp bất cứ chuyện gì thương tổn.
HÆ¡n nữa, chuyện nà y chỉ bốn ngÆ°á»i thôi đã rắc rối rồi, nếu thêm Tà Phong cÅ©ng bị lôi và o trong cuá»™c nữa há»™i má»i chuyện sẽ cà ng thêm loạn.
HÆ°á»›ng qua Tà Phong nói xong, nà ng nhìn vá» phÃa Phượng Cô, trên gÆ°Æ¡ng mặt thanh tú hiện lên má»™t nụ cÆ°á»i nở rá»™ nhÆ° hoa, tái nhợt, vô lá»±c, rồi lại mang má»™t giá»ng đùa cợt cùng khiêu khÃch: “Hắn bất quá cÅ©ng chỉ có thể nhÆ° váºy thôi, nhiá»u nhất, hắn cÅ©ng chỉ có thể bẻ gẫy thân ta mấy đầu khá»›p xÆ°Æ¡ng thôi, còn còn có thể thế nà o nữa? Bằng không, muốn mạng của ta có lẽ cÅ©ng có thể. Bất quá thứ hắn muốn không phải là những Ä‘iá»u nà y, Ä‘iá»u hắn muốn chỉ sợ là không chiếm được. Chẳng qua là má»™t tiểu hà i tá» bình thÆ°á»ng không được ăn kẹo thì cáu kỉnh thôi. ThÆ°Æ¡ng cân Ä‘á»™ng cốt (gãy xÆ°Æ¡ng đứt gân), bất quá má»™t trăm ngà y là khá»i, có ngÆ°á»i hầu phục vụ, ăn uống không lo, Ä‘iểm việc nhỠấy không sao cả.â€
Nà ng nói xong bình thản, phảng phất chỉ nhÆ° bị ngÆ°á»i ta vá»— nhẹ thoáng qua thôi.
ChÃnh là ai cÅ©ng biết, má»™t đòn nhÆ° thế đối vá»›i nữ tá» không biết võ công là vô cùng Ä‘au Ä‘á»›n.
Nghe xong những lá»i của nà ng, ban đầu trong lòng Phượng Cô có chút áy náy rồi bá»—ng nhiên bạo ná»™ lại. Chuyện Nguyệt Nhi vốn là điá»u khiến hắn cả ngà y lẫn đêm tâm hồn Ä‘au Ä‘á»›n, Thượng Quan Vãn Thanh lại dám nói những lá»i nà y, xem ra không thể nhịn được rồi!
Tay hắn đảo qua, định Ä‘á»™ng thủ má»™t lần nữa (anh dám à .) ngay láºp tức Tà Phong duá»—i tay ra, chặn tay hắn lại, mặt phẫn ná»™ nói: “NgÆ°Æ¡i không phải nam nhân!â€
Phượng Cô phượng nhãn hÃp lại, chăm chú nhìn thẳng vá» Tà Phong, định đấu võ, Má»™ Dung kiá»m rốt cục mở miệng: “2 ngÆ°á»i không nên là m tổn thÆ°Æ¡ng hòa khÃ! Phượng thiếu gia, Phượng thiếu phu nhân đã bị thÆ°Æ¡ng không nhẹ, tuy nói rằng việc nà y là chuyện của nhà các ngÆ°á»i, chúng ta là ngÆ°á»i ngoà i không nên can thiệp và o nhÆ°ng nếu còn đánh nữa nà ng sẽ không chịu nổiâ€
Má»™ Dung Kiá»m kỳ tháºt trong lòng cÅ©ng cá»±c kỳ phức tạp, không biết vì sao nhìn bá»™ dạng kiên định, tỉnh táo mà dÅ©ng cảm của Thượng Quan Vãn Thanh khiến hắn xúc Ä‘á»™ng sâu Ä‘áºm.
Nữ tá» hắn gặp qua không Ãt, chÃnh là hắn chÆ°a bao giá» gặp qua má»™t nữ tá» nhÆ° váºy, đến nÆ°á»›c nà y mà vẫn quáºt cÆ°á»ng, rõ rà ng Ä‘au Ä‘á»›n tá»™t cùng, nhÆ°ng cắn chặt răng nhất định không hô má»™t tiếng bi ai.
Hắn không khá»i nhìn nà ng thêm má»™t lần, khuôn mặt nhá» nhắn tái nhợt tuôn đầy mồ hôi lạnh, môi cắn đến mức đã trắng bệch, nhÆ°ng ánh mắt vô cùng kiên định tỉnh táo, kiên cÆ°á»ng nhìn Phượng Cô, không há» lá»™ ra ná»a phần thống khổ hay là cầu xin tha thứ.
TrÆ°á»›c hắn cùng đã từng ngá»™ nháºn rằng nà ng là má»™t nữ tá» cÆ° xá» cá»±c kỳ lạnh nhạt, không có thể nghÄ© tá»›i lại có má»™t sá»± quáºt cÆ°á»ng đến thế.
Lá»a giáºn trong lòng Phượng Cô Ä‘ang phừng phừng, nghe những lá»i đó của Má»™ Dung Kiá»m lại nhÆ° lá»a đổ thêm dầu, cà ng thêm phần tức giáºn.
Bạc môi lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Biết là việc nhà của ta, không cần phải nhiá»u lá»i.â€
Hắn vừa má»›i nói xong, liá»n nghe được má»™t thanh âm nhá» nhẹ, mảnh mai: “Phượng Cô, đừng nhÆ° váºy nữa, việc nà y có trách thì trách ta, là do ta nhiá»u chuyện, nói những việc không nên, không nên trách Vãn Thanh, nà ng chịu không có được…â€
Thanh âm nhu nhược đó vang lên khiến má»i ngÆ°á»i chấn Ä‘á»™ng.
Giá»ng nói xem chừng thiện lÆ°Æ¡ng ôn nhu nhượng khiến Vãn Thanh lại cà ng cảm thấy đáng cÆ°á»i hÆ¡n.
Thanks Ä‘i các TY, Ãt nhất má»—i bà i có 1 cái chứ :00 (24): :1 (1):
Tà i sản của Ms Mèo
Chữ ký của Ms Mèo [B][COLOR="Red"]Just gonna stand there and watch me burn! But that's alright because I like the way it hurts. Just gonna stand there and hear me cry. But that's alright because I love the way you lie. I love the way you lie...[/COLOR][/B]
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 14-07-2011 at 10:17 AM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Ms Mèo
23-01-2011, 05:01 PM
Cẩm Y Vệ Vừa già vừa nhà nhảnh
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: HN
Bà i gởi: 1,283
Thá»i gian online: 1 ngà y 17 giá» 4 phút
Thanks: 818
Thanked 14,978 Times in 1,114 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 2: Phản Kháng
ChÆ°Æ¡ng 50: Nà ng NhÆ°ng Lại Thà nh Ãc Phụ
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Nghe Nguyệt Nhi nói, Phượng Cô ngÆ°ng ngay Ä‘á»™ng tác, thâm tình nhìn phÃa nà ng: “Nguyệt Nhi, nà ng ta tÃnh tình ác phụ, không có lá»… tiết, ngÆ°á»i cần gì phải vì nà ng nói giúp, là nà ng vô lá»… vá»›i ngÆ°á»i trÆ°á»›c, ngÆ°á»i cần gì phải tá»± trách mình, ngÆ°Æ¡i tâm địa thiện lÆ°Æ¡ng, không thể để ngÆ°Æ¡i chịu ủy khuất được.â€
Nguyệt Nhi luôn dịu dà ng thiện lÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy khiến tình yêu trong tim hắn không ngừng dâng lên.
Vãn Thanh nhìn bá»n há», trong lòng muốn cÆ°á»i nhÆ°ng không cÆ°á»i nổi.
Äúng là “Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi†(dịch thÆ¡ : Mắt tình nhìn thấy Tây Thi, dịch nghÄ©a là trong mắt kẻ Ä‘ang yêu thì ngÆ°á»i yêu của mình lúc nà o cÅ©ng đẹp nhất), tâm tÃnh thiện lÆ°Æ¡ng, còn nà ng - Thượng Quan Vãn Thanh, ngược lại không có lá»… tiết, tÃnh cách của ác phụ….??
Tháºt đúng là chuyện cÆ°á»i cho thiên hạ.
Nà ng ha hả cÆ°á»i lá»›n tiếng, cÆ°á»i đến Ä‘au ruá»™t, cÆ°á»i đến mức nÆ°á»›c mắt chảy trà n. Nà ng – Thượng Quan Vãn Thanh, cÆ° nhiên bị ngÆ°á»i khác hạ nhục đến váºy.
“Vãn Thanh!†Tà Phong thấy Vãn Thanh như thế, lòng hắn giống như bị dao đâm từng nhát sâu hoắm, toà n thân đau đớn vô lực.
Nhưng hắn chỉ có thể nhìn mà không là m gì được, nhìn tên vương bát đản Phượng Cô bẻ gãy tay nà ng mà đà nh bó tay.
ÄÆ¡n giản vì nà ng là thê thiếp của hắn nên hắn không có cách gì giúp đỡ được cho nà ng.
NghÄ© đến đây, lòng hắn lại dâng lên sá»± yêu thÆ°Æ¡ng nà ng, hắn chỉ háºn, vì sao đã được gặp nà ng nhÆ°ng lại không phải là ngÆ°á»i bên cạnh nà ng mãi mãi.
Nếu được nhÆ° thế, hắn nguyện sẽ cả Ä‘á»i là m cho nà ng thà nh ngÆ°á»i hạnh phúc nhất thế gian. ( hảo a, hảo a, anh nà y được chị em nhỉ.)
Tại sao nà ng lại cố gắng kiên cÆ°á»ng đến váºy, nhìn nà ng cắn chặt môi không lá»™ ra ná»a phần thống khổ hắn vô lá»±c cúi đầu xuống.
“Ta không sao.†Nà ng Ä‘á»™t nhiên ngÆ°ng cÆ°á»i, quay sang Tà Phong cảm kÃch nói. Tâm, và o giá» khắc nà y, bắt đầu ngÆ°ng tụ thà nh băng.
“Mau mau truyá»n Lục thần y đến, Phượng Thiếu phun nhân bị gãy tay, e chừng sẽ bị phế.†Má»™ Dung Kiá»m vá»™i và ng nói, tháºt sá»± là khó hiểu quá Ä‘i, nếu là ngÆ°á»i khác, hắn có thể ngồi yên không để ý được. NhÆ°ng nữ tá» nà y, khiến hắn bá»™i phục, nhượng hắn không tá»± chủ được muốn cứu nà ng.
Từ khi hắn chà o Ä‘á»i tá»›i nay, duy có má»™t lần nà y thiện tâm, không có thá» Æ¡ lạnh nhạt.
“Phượng thiếu gia, tuy nói rằng đây là chuyện nhà các ngÆ°á»i, Má»™ Dung không có tÆ° các há»i đến, nhÆ°ng thân là ngÆ°á»i táºp võ, chuyện nhÆ° váºy, Má»™ Dung không có thể không để ý tá»›i được, quý phu nhân chỉ là má»™t thiếu nữ tá» mảnh mai, Phượng thiếu gia đối đãi nhÆ° thế, tháºt mất Ä‘i sá»± hiệp nghÄ©a chi phong!†Hắn chÃnh nghÄ©a đối đáp.
Hắn hà nh xá» nhÆ° thế khiến Tà Phong vô cùng cảm kÃch, cảm kÃch hắn giải vây Vãn Thanh.
“Hiệp nghÄ©a?†Phượng Cô nghe được lá»i Má»™ Dung Kiá»m nói, lạnh lùng cÆ°á»i má»™t tiếng: “Cái gì gá»i là hiệp nghÄ©a? Bảo vi nghÄ©a? Má»™ Dung Kiá»m, ngÆ°Æ¡i dám nói những chữ nà y sao? Ta tháºt sá»± bá»™i phục dÅ©ng khà của ngÆ°Æ¡i đấy.â€
Má»™ Dung Kiá»m vừa nghe, trên mặt má»m nhÅ©n Ä‘i, nói nhá»: “Năm đó chuyện ta vá»›i Nguyệt Nhi, thá»±c sá»± xin lá»—i ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng tình cảm, không thể do ngÆ°á»i khống chế được, Nguyệt Nhi xinh đẹp ngây thÆ¡, chỉ cần là nam nhỉ, chắc chắn sẽ bị Ä‘á»™ng tâm…â€
“Äừng nhắc đến chuyện tình cảm năm xÆ°a đó!†Phượng Cô hốt nhiên quát lên má»™t tiếng, trên mặt nổi đầy gân xanh.
“Phượng Cô… ai… ta không biết phải nói thế nà o cho đúng, chÃnh là chuyện tình năm xÆ°a, ta cùng Nguyệt Nhi không có nghÄ© ra được tình cảm của ngÆ°Æ¡i sâu Ä‘áºm đến váºy.†Hắn tha thiết nói.
“Má»™ Dung Kiá»m, ngÆ°Æ¡i cho rằng ta vẫn là Phượng Cô của 4 năm trÆ°á»›c sao? NgÆ°Æ¡i tưởng rằng ta tin những lá»i dối trá nà y của ngÆ°Æ¡i sao?†Phượng Cô lạnh lùng cÆ°á»i má»™t tiếng: “NgÆ°Æ¡i không cần trÆ°á»›c mặt ta lại đóng kịch. Chuyện năm đó, không cần ngÆ°Æ¡i phải nhắc lại.â€
“Phượng Cô…†Má»™ Dung Kiá»m tá» vẻ bất đắc dÄ© nói, thoạt nhìn, rõ rà ng sá»± việc có sá»± ủy khuất lá»›n. Phảng phất chuyện năm xÆ°a, hai ngÆ°á»i có quan hệ không bình thÆ°á»ng.
Bất quá, đến tột cùng 4 năm trước đã xảy ra chuyện gì không ai biết được.
Vãn Thanh cũng không muốn biết nữa.
Phượng Cô nói xong kÃch Ä‘á»™ng, quay đầu lại nhìn thấy bá»™ dạng rÆ°ng rÆ°ng nÆ°á»›c mắt nhu nhược của Nguyệt Nhi, trong lòng lá»a giáºn nhÆ° bị dáºp Ä‘i và i phần.
Bối rối nói: “Nguyệt Nhi…â€
“Phượng Cô… đừng nói nữa, việc nà y, coi nhÆ° là Nguyệt Nhi xin lá»—i ngÆ°á»i, cầu ngÆ°á»i không cần tái oán, không cần tức giáºn…†Chu Nguyệt Nhi ôn nhÆ° nói, nÆ°á»›c mắt rÆ°ng rÆ°ng mang theo và i phần mông lung gợi cảm, nhÆ°ng băng tuyết cÅ©ng phải tan ra.
Bạc môi Phượng Cô khẽ nhếch lên, phượng nhãn chăm chăm má»™t má»±c nhìn nà ng, trong mắt là thống khổ bất đắc dÄ© cùng thÆ°Æ¡ng tiếc nồng Ä‘áºm.
Trong đôi mắt đó dÆ°á»ng nhÆ° có ngà n vạn lá»i muốn nói nhÆ°ng không thốt lên nổi, chỉ có thể lÆ°u thà nh má»™t khối, ngÆ°ng lại trong mắt.
“Phượng Cô, mặc kệ trÆ°á»›c nhÆ° thế nà o, Nguyệt Nhi xin lá»—i ngÆ°á»i, nhÆ°ng Vãn Thanh tay đã bị gãy nhÆ° thế, cần láºp tức trị liệu, nếu không tÆ°Æ¡ng lai sẽ khó lòng chữa được., thà nh phế.†Thanh âm nà ng nhu nhược, tháºp phần thanh uyển. ( đúng là mèo khóc chuá»™t)
Kỳ tháºt nà ng không muốn cứu Thượng Quan Vãn Thanh, bất quá, trÆ°á»›c giá» trong mắt Phượng Cô nà ng luôn là má»™t nữ nhân ôn nhu thiện lÆ°Æ¡ng, Phượng Cô thÃch nhất Ä‘iểm nà y ở nà ng, cho nên, dù háºn Vãn Thanh nà ng vẫn phải khuyên hắn.
HÆ¡n nữa, chỉ có váºy má»›i có thể giữ hắn lÆ°u lại.
“Ta đã nói rồi, chỉ cần là ngươi nói, ta sẽ nghe.†Chỉ thấy thanh âm đau thương của Phượng Cô vang lên.
Vãn Thanh hÆ°á»›ng Chu Nguyệt Nhi nhìn, thấy mặt nà ng ta nhÆ° hoa nở, đầy đắc ý, cÆ°á»i khẩy.
Äúng váºy, vì Phượng Cô nên nà ng ta đắc ý!
Nhưng, đắc ý vì gì?
Nà ng không quan tâm.
p/s: lá»i dịch giả
Tà i sản của Ms Mèo
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 14-07-2011 at 10:18 AM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Ms Mèo
23-01-2011, 05:02 PM
Cẩm Y Vệ Vừa già vừa nhà nhảnh
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: HN
Bà i gởi: 1,283
Thá»i gian online: 1 ngà y 17 giá» 4 phút
Thanks: 818
Thanked 14,978 Times in 1,114 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 2: Phản Kháng
Chương 51: Vì Nà ng Lưu Lại
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Lúc nà y, tên nô tà i bị Má»™ Dung Kiá»m sai Ä‘i thỉnh thần y má»›i vá»™i vã chạy Ä‘i và o bẩm báo: “Trang chủ, Lục thần y Ä‘i hái thuốc trên núi, nghe nói nhanh nhất cÅ©ng phải mấy ngà y nữa má»›i vá».â€
“NhÆ° thế nà o lại trùng hợp nhÆ° váºy.†Má»™ Dung Kiá»m thở dà i nói, nhìn quanh tả hữu rồi sau đó lại nói: “Nhanh và o thà nh thỉnh Äại phu.â€
“Không cần!†Äang lúc nà y, Phượng Cô lạnh lùng lên tiếng.
Tất cả má»i ngÆ°á»i giáºn dữ nhìn hắn, hắn không muốn để Vãn Thanh được trị liệu.
Chu Nguyệt Nhi mở miệng: “Phượng Cô… có chuyện gì thì trÆ°á»›c hết tìm đại phu trị thÆ°Æ¡ng cho nà ng đã, bị gãy tay không phải là đơn giản đâu.â€
Vãn Thanh mắt lạnh nhìn, má»™t má»±c không mở miệng nói chuyện, không muốn nói chuyện cÅ©ng là bởi vì Ä‘au đến mức không nói nên lá»i.
Chỉ sợ mở miệng ra sẽ phát lên tiếng rên rỉ.
Tà Phong tháºt sá»± không nhịn nổi nữa, hắn má»™t má»±c để ý Vãn Thanh nãy giá». Hắn biết, nà ng sắp không chịu Ä‘á»±ng được nữa, hÆ¡n thế thÆ°Æ¡ng thể kia nếu không kịp chữa trị e rằng việc trị liệu sẽ cà ng thêm gian nan.â€
NhÆ°ng Vãn Thanh không có há»i đến hắn, nhượng hắn chỉ có thể ở má»™t bên mà nóng ruá»™t, không thể giúp nà ng.
Sau cùng không thể nhịn thêm được nữa liá»n nói: “NgÆ°Æ¡i tháºt tà n nhẫn.â€
Phượng Cô nghe được Tà Phong nói, phượng nhãn lạnh lùng, cao ngạo nói: “Ta tà n nhẫn hay không không đến phiên ngÆ°Æ¡i phải nói. Ta là chồng nà ng, ngÆ°Æ¡i là cái gì của nà ng? NgÆ°Æ¡i cái gì cÅ©ng không phải!†Phượng Cô vừa má»›i nhìn liá»n hiểu ra, tiểu tá» nà y đối vá»›i Thượng Quan Vãn Thanh ắt hẳn có ná»™i tình, nãy giá» không có rá»i mắt khá»i Vãn Thanh. Chỉ tiếc, hắn có thÃch đến bao nhiêu Ä‘i nữa thì Thượng Quan Vãn Thanh cÅ©ng chỉ có thể là ngÆ°á»i của Phượng Cô nà y.
“NgÆ°Æ¡i…!†Tà Phong rÃt lên, nếu không có Vãn Thanh má»™t bên nhất má»±c can ngăn hắn, hắn nhất định sẽ cùng Phượng Cô đánh tá»›i 300 hiệp.
Má»™ Dung Kiá»m cảm nháºn được tà khà vây quanh vì váºy kéo tay Tà Phong lại: “ Phong đệ, không nên hà nh Ä‘á»™ng theo cảm tÃnh, Ä‘iá»u cốt yếu giá» là để Phượng Thiếu phu nhân trị thÆ°Æ¡ng.â€
Thượng Quan Vãn Thanh nhìn cục diện há»—n loạn, hốt nhiên đứng lên, không muốn nhìn nữa, vẻ mặt cuae những ngÆ°á»i nà y, không dối trá thì tà n khốc, nà ng Ä‘á»™t nhiên có cảm giác không thở nổi.
Tay trái đỡ lấy tay phải bị thương một mình nà ng hướng đi ra bên ngoà i.
Tay bị thÆ°Æ¡ng kia của nà ng nếu không chữa trị kịp thá»i, để lâu sợ rằng nà ng sẽ phải phế Ä‘i má»™t cánh tay.
Mà nà ng, không thể trông cáºy và o ai có thể há»— trợ, mặc dù Tà Phong có hảo ý, nhÆ°ng hắn cà ng có hảo ý nà ng lại không thể kéo hắn và o sâu chuyện phức tạp nà y được.
Nà ng đã má»™t thân lầy lá»™i, không thể để cho ngÆ°á»i đối tốt vá»›i nà ng cùng lầy lá»™i vì nà ng.
Tay chỉ bị gãy thôi, cÅ©ng không phải bệnh gì nặng cho lắm,.chỉ cần tìm được y quán là có thể chữa trị được, mà nà ng biết, dÆ°á»›i chân Má»™ Dung sÆ¡n trang nhất định là chiến thà nh, chiến thà nh là giang hồ chi địa, nÆ¡i nà y chắc chắn là nhiá»u ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng, há không tìm được đại phu sao!
“NgÆ°Æ¡i Ä‘i đâu?†Tà Phong vá»™i và ng há»i han, hắn không muốn Vãn Thanh Ä‘i đâu.
Vãn Thanh quay đầu lại, ánh mắt nhìn và o cánh tay bị gãy, thanh âm suy yếu nói: “Tay bị thÆ°Æ¡ng không cá» Ä‘á»™ng được, ta muốn Ä‘i tìm đại phu.â€
“Ai chuẩn ngÆ°Æ¡i Ä‘i.†Tà Phong chÆ°a trả lá»i, Phượng Cô đã quát lá»›n. Nà ng dám bá» qua lá»i hắn, tháºt to gan.
“Bị thÆ°Æ¡ng thì phải trị liệu, ta thấy gia báºn công việc, không còn cách nà o khác là tá»± mình giải quyết.†Nà ng cháºm rãi nói, trong giá»ng nói hoà n toà n bình tÄ©nh không tìm ra má»™t tia há»—n loạn.
Nói xong ngẩng lên: “Nếu gia há»i váºy, vây thiếp thân há»i Gia, thiếp có thể Ä‘i không?â€
“NgÆ°Æ¡i dám dùng thái Ä‘á»™ nà y nói vá»›i ta sao!†Phượng Cô giáºn dữ quát lá»›n, ánh mắt hung hãn nhìn chăm chú Vãn Thanh.
Vãn Thanh giá» phút nà y không thèm nhìn hắn má»™t cái, nhà n nhạt nói: “Ta có lá»… có tiết, chẳng lẽ Gia vẫn cảm giác không vừa lòng sao?†Äúng váºy, lá»i nà ng dịu dà ng nhu thuáºn. ChÃnh là , Phượng Cô nghe thế nà o cÅ©ng không có thoải mái.
Nói nhÆ° váºy vẫn không há» lá»™ ra sá»± há»—n loạn, ngữ khà nà ng đầy oán ná»™.
Hắn lãnh phúng nói: “NgÆ°Æ¡i trái lại há»c được nhu thuáºn a.â€
“DÆ°á»›i sá»± uy nghiêm của Gia, là m sao thiếp thân không há»c được sá»± nhu thuáºn, mặc dù trong mắt Gia, mạng của thiếp thân chẳng qua chỉ là thứ vá»› vẩn (nguyên văn là tiện mệnh), nhÆ°ng trong mắt thiếp thân, mạng của thiếp thân là thứ quà giá nhất trên Ä‘á»i, thiếp thân phải nghÄ© nếu bởi váºy mà mất mạng, tháºt là không đáng .†Lá»i của nà ng, má»m nhẹ mà bình tÄ©nh.
Má»™t lá»i tá»±a nhÆ° viên đá liệng xuống mặt hồ Ä‘ang phẳng lặng. ( bắn đại bác thì có =)) )
“Tháºm chà cả thói cứng đầu há»c cÅ©ng nhanh!†Phượng Cô nghiến răng nghiến lợi nói..
“Tất cả Ä‘á»u là công lao của Gia!†Nà ng đáp. Trong mắt hiện lên vẻ nhà n nhạt.
“Phượng thiếu phu nhân, lúc nà y trá»i đã tối, chiến sá»± dÆ°á»›i chân thà nh há»—n tạp, nếu ngÆ°á»i Ä‘i xuống núi giá» chỉ sợ sẽ vô cùng nguy hiểm cho má»™t thân nữ nhi, hÆ¡n nữa ngÆ°Æ¡i bị thÆ°Æ¡ng cần phải nghỉ ngÆ¡i nhiá»u, đợi chút, hạ nhân đã Ä‘i thỉnh đại phu.†Chu Nguyệt Nhi ôn nhu nói.
Tà Phong nghe xong Chu Nguyệt Nhi nói cÅ©ng thể hiện ý định muốn giữ ngÆ°á»i lại của mình.
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng đầy kiên quyết của Vãn Thanh vang lên: “Không cần!†Nà ng giỠphút nà y, một khắc cũng không muốn sống ở cái chỗ nà y nữa.
“Phượng Cô…†Chu Nguyệt Nhi nhìn phÃa Phượng Cô, lấy ánh mắt giữ hắn
Phượng Cô trong lòng cÅ©ng Ä‘ang nhiá»u ngổn ngang, dung nhan biến sắc, lúc nà y trÆ°á»›c mắt hắn má»i sá»± há»—n loạn, hắn Ä‘Ã nh cắn răng nói: “Hảo, ở lại đây 2 ngà y! Äể cho vết thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i đỡ rồi má»›i Ä‘i!â€
Vãn Thanh nghi hoặc nhìn Phượng Cô, không nghÄ© tá»›i hắn chỉ vì má»™t câu nói của Chu Nguyệt Nhi quyết định lÆ°u lại tháºt. Nà ng không thể khong thán, tình cảm, nhÆ° là độc dược váºy.
Äịnh mở miệng nói và i lá»i nhÆ°ng cÅ©ng không nghÄ© được phải nói gì, nà ng biết, tranh cãi nữa cÅ©ng vô Ãch, chuyện nà ng bị Tà Phong dá»… dà ng bắt Ä‘i cÅ©ng Ä‘á»u bởi là do hắn muốn thấy Nguyệt Nhi mà là m.
Tà i sản của Ms Mèo
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 14-07-2011 at 10:19 AM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Ms Mèo
23-01-2011, 05:07 PM
Cẩm Y Vệ Vừa già vừa nhà nhảnh
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: HN
Bà i gởi: 1,283
Thá»i gian online: 1 ngà y 17 giá» 4 phút
Thanks: 818
Thanked 14,978 Times in 1,114 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 2: Phản Kháng
Chương 52: Tà Phong Dạ Phóng
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Ná»a đêm, tay Ä‘á»™t nhiên Ä‘au dữ dá»™i khiến nà ng không ngủ được, thầm thở dà i, xem ra lúc nà y chỉ có thể nhìn ngắm bên ngoà i mà thôi.
Tối hôm qua lúc giữ bá»n há» lại, Má»™ Dung kiá»m vì nà ng thỉnh đại phu, cánh tay bị thÆ°Æ¡ng đã được đắp dược rồi băng bó, nẹp lại để cố định.
Có lẽ bởi khà ná»™ quá sâu nên lúc đó không cảm giác Ä‘au cho lắm, chÃnh là ná»a đêm khi ngủ hốt nhiên cánh tay Ä‘au Ä‘á»›n nhÆ° bị lá»a đốt, len lá»i lên toà n thân.
Khiến cho nà ng không thể nà o an giấc.
Ngoà i cá»a sổ trá»i đầy sao, mà n đêm vô cùng tuyệt mÄ©. Mùi thÆ¡m của hoa đêm từng đợt trà n ngáºp mÅ©i ngÆ°á»i ta.
Äáng tiếc cảnh đẹp nhÆ° thế nhÆ°ng lại khiến nà ng cà ng cô Ä‘Æ¡n. (ngÆ°á»i buồn cà nh có vui đâu bao giỠ– Truyện Kiá»u – Nguyá»…n Du.)
Lại thầm thở dà i một hơi.
Hốt nhiên, cá»a sổ mở tung rồi Ä‘á»™t nhiên từ trên ló ra má»™t thân ngÆ°á»i, mang theo gÆ°Æ¡ng mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i: “NhÆ° thế nà o ná»a đêm không ngủ lại ngồi thở dà i thế? Chẳng phải nữ tá» thở dà i má»™t cái sẽ tăng thêm 1 nếp nhăn sao…â€
Khóe miệng Vãn Thanh khẽ cong lên, nà ng cÆ°á»i nhạt: “NgÆ°Æ¡i tại sao ná»a đêm không ngủ lại tá»›i đây?â€
Nói xong trên mặt giả vá» bừng tỉnh thêm lá»i: “A… Äúng rồi, quên mất là đại hiệp thần thông Tà Phong sao? Äêm hôm lén lút là sở trÆ°á»ng của ngÆ°Æ¡i! Gia đình nà o lại không may mắn gặp phải ngÆ°Æ¡i đây?â€
Nói xong nà ng nhoẻn miệng cÆ°á»i sảng khoái.
Tà Phong đảo ngÆ°á»i má»™t cái, chạy và o trong phòng Vãn Thanh, thả ngÆ°á»i xuống không má»™t tiếng Ä‘á»™ng nói: “Hôm nay chÃnh ngÆ°á»i không may, mục Ä‘Ãch trá»™m của ta là ngÆ°á»i.â€
“Sao?†Vãn Thanh cÆ°á»i má»™t tiếng, vui vẻ không ngừng: “Khiến đại hiệp Tà Phong thất vá»ng rồi, đồ trong phòng nà y Ä‘á»u không phải của ta, tất cả là của Má»™ Dung minh chủ, ta chỉ có má»™t thân, ngÆ°á»i cô Ä‘Æ¡n, thân không có đồ gì quý giá, không có gì cho đại hiệp trá»™m rồi.â€
“Ai nói không có gì trá»™m được?†Tà Phong trong mắt hiện lên giảo hoạt, sau đó cố tình thần bà nói: “Muốn trá»™m đồ, ta sá»›m trá»™m được rồi! Chỉ là ngÆ°Æ¡i không phát giác ra thôi!â€
“Trộm được?†Vãn Thanh một hồi kinh ngạc, tả hữu nhìn hắn, từ lúc hắn đi và o, nà ng một mực tỉnh táo, hắn không có đi lại, có thể trộm được gì đây?
NghÄ© tá»›i nghÄ© lui, khẳng định hắn tháºt ngốc, vì váºy cÆ°á»i má»™t tiếng: “Äịnh gạt ta sao?â€
Tà Phong cÅ©ng cÆ°á»i lá»›n má»™t tiếng: “Ai nói ta gạt ngÆ°á»i?â€
“Còn không phải tên lÆ°á»ng gạt a! NgÆ°Æ¡i vừa má»›i Ä‘i và o, ngÆ°Æ¡i là m gì ta cÅ©ng Ä‘á»u coi! NgÆ°Æ¡i cứ nói suông, ngÆ°Æ¡i trá»™m được cái gì?†Nà ng cÆ°á»i nhạt, chăm chú theo dõi hắn.
Hắn nhăn nhó rồi sau đó lại cÆ°á»i thần bÃ: “Ta muốn trá»™m đồ ở trên ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i.â€
“Ta chỉ bị thÆ°Æ¡ng ở tay thôi, không có bị thÆ°Æ¡ng ở mắt nha, ngÆ°Æ¡i vừa đến không bÆ°á»›c đến gần ta ná»a bÆ°á»›c, nhÆ° thế nà o trá»™m được đồ trên ngÆ°á»i ta, ngÆ°Æ¡i là thần tiên a!†Vãn Thanh cÆ°á»i trêu chá»c hắn.
“Ha ha, ta không phải thần thánh, nhÆ°ng sá»± tháºt là ta trá»™m được mà , đồ mà ta muốn trá»™m chÃnh là nụ cÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i.†Tà Phong ha ha hai tiếng, lúc nà y má»›i giải thÃch.
“Linh tinh!†Vừa nghe hắn giải thÃch Vãn Thanh không khá»i trợn mắt nhìn hắn.
“Ta nói là sá»± tháºt a!†Tà Phong vừa nói vừa ngồi xuống ghế. Trên mặt thần sắc vừa vui cÆ°á»i có chút biến đổi.
Bộ dạng nà y của hắn không quen cho lắm.
Thanh âm buồn bã của hắn truyá»n đến: “Ta biết vết thÆ°Æ¡ng chiá»u nay sẽ rất Ä‘au, biết ngÆ°Æ¡i nhất định không ngủ được nên cố ý đến đây, nếu ngÆ°Æ¡i không ngủ được sẽ cùng tâm sá»± vá»›i ngÆ°Æ¡i để giải sầu, nhÆ° váºy có lẽ giảm Ä‘i Ä‘au Ä‘á»›n phần nà o.â€
Nghe một phan như thế, trong tâm Vãn Thanh hết sức cảm động.
CÆ°á»i má»™t tiếng: “Cám Æ¡n.â€
“Cám Æ¡n cái gì!†Việc nà y kỳ tháºt ta cÅ©ng có trách nhiệm lá»›n, nếu nhÆ° không phải ta nắm tay ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sẽ không gây ra tình cảnh nà y, tay ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sẽ không bị Phượng Cô bẻ gãy. Hắn áy náy nói.
Vãn Thanh nhìn vẻ mặt áy náy của hắn, lẳng lặng nói: “Việc nà y không có ai can hệ hết, mặc dù nguyên do là ta bị bắt đến đây nên má»›i xảy ra chuyện nà y nhÆ°ng chÃnh là do Phượng Cô tà n bạo, má»i ngÆ°á»i ở đây Ä‘á»u biết, không có lần nà y, ắt hẳn sẽ có lần sau. Huống hồ tất cả Ä‘á»u do má»™t mình hắn gây nên, chẳng thể trách kẻ nà o được. NgÆ°Æ¡i không cần áy náy.â€
Xảy ra chuyện nà y nà ng lại cà ng lạnh lùng, má»™t Ä‘iểm khó chịu cÅ©ng không Có má»™t số kẻ, có thể nháºn ra bản chất của kẻ đó, sá»›m chừng nà o tốt chừng ấy.
CÅ©ng phải cảm tạ hắn tà n bạo, nếu hắn không tà n bạo thì sao trong thá»i gian ngắn ngủi thế nà ng có thể nháºn rõ được tình thế, nháºn rõ được bá»™ mặt từng ngÆ°á»i.
Hắn không phải phu quân nà ng, vĩnh viễn cũng sẽ không phải.
Trong lòng nà ng đã sá»›m ra tối háºu cho chÃnh bản thân, chút ẩn nhẫn cÅ©ng đã hoà n toà n biến mất.
“Hôm nay nếu không có ngÆ°Æ¡i ngăn ta, ta nhất định sẽ giáo huấn tá» tế cái tên VÆ°Æ¡ng bát đản kia má»™t phen!†Tà Phong vẻ mặt tức giáºn nói. Hôm nay nếu không có Vãn Thanh ngăn cản hắn tháºt sá»± sẽ giáo huấn cho cái tên Phượng Cô chết tiệt kia má»™t bà i há»c.
“Ta không muốn ngÆ°á»i phải nhúng tay và o, chuyện nà y vốn đã phức tạp, nếu ngÆ°Æ¡i vì ta ra mặt chỉ sợ cà ng loạn, hắn có khi lại cà ng lấy thêm lý do gây phức tạp cho ta.†Nà ng ôn nhu nói.
“Cái tên VÆ°Æ¡ng bát đản, ta Tà Phong, chÆ°a từng gặp qua má»™t tên nam nhân nà o nhÆ° thế, dám khi dá»… nữ tá». Hắn quả thá»±c không bằng cầm thú. Chết nhất định phải xuống mÆ°á»i tám tầng địa ngục.†Tà Phong hung hăng mắng, cà ng mắng cà ng tức giáºn.
Vãn Thanh nhìn bá»™ dạng hắn, tháºp phần cảm Ä‘á»™ng, rồi lại không muốn hắn phải chịu liên lụy khẽ cÆ°á»i nói: “Tốt lắm! Äừng mắng nữa, Phượng Cô không nghe được ngÆ°Æ¡i mắng mà toà n bá»™ gian phòng nà y Ä‘ang phải hứng chịu đó, đến lúc đó, chỉ khổ ta là ngÆ°á»i Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng thôi.â€
Tà i sản của Ms Mèo
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 14-07-2011 at 10:22 AM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Ms Mèo
23-01-2011, 05:08 PM
Cẩm Y Vệ Vừa già vừa nhà nhảnh
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: HN
Bà i gởi: 1,283
Thá»i gian online: 1 ngà y 17 giá» 4 phút
Thanks: 818
Thanked 14,978 Times in 1,114 Posts
Thất Thân Là m Thiếp - 失身为妾
Quyển 2: Phản Kháng
Chương 53: Tà Phong Dạ Phóng
Tác giả: Nguyệt Sinh
Dịch giả: Kún ♥ Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Tà Phong cÅ©ng hiểu được bản thân quá kÃch Ä‘á»™ng, nhÆ°ng vừa nghÄ© tá»›i cái tên Phượng Cô đối đãi vá»›i Vãn Thanh nhÆ° thế hắn không có nhịn được!
HÃt má»™t hÆ¡i sâu, hồi lâu lá»a giáºn trong hắn má»›i từ từ dịu xuống.
“Vãn Thanh, ngÆ°Æ¡i rá»i hắn Ä‘i! Hắn là má»™t kẻ tà n nhẫn vô tình, ngÆ°Æ¡i là má»™t nữ tá» nhu nhược Ä‘i bên hắn, ta không yên lòng!†Tà Phong vẻ mặt Ä‘au lòng nói.
“Vấn Ä‘á» nà y, ta sẽ nghÄ© lại!†Vãn Thanh gáºt đầu đáp. Nà ng sẽ suy nghÄ© chuyện rá»i Ä‘i nà y, chỉ là rá»i Ä‘i nhÆ° thế nà o má»›i có thể tránh sá»± truy Ä‘uổi của hắn, muốn cho vẹn toà n cho cả mẫu thân ở nhà .
Mấy vấn Ä‘á» nà y, nà ng Ä‘á»u phải chuẩn bị tháºt tốt-, bởi vì con ngÆ°á»i Phượng Cô -, ngay cả khi hắn không thÃch nà ng, cÅ©ng sẽ không cho nà ng chạy trốn-, bởi vì…chuyện nà y đối vá»›i hắn mà nói, khiến hắn mất mặt vô cùng.
“Còn nghÄ© ngợi gì nữa! Nhá»› nhung gì chứ, nam nhân nhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i còn lÆ°u luyến hắn sao?†Tà Phong cho là Vãn Thanh trong lòng còn do dá»± nên sinh nghi nói thế.
“Ta không phải lÆ°u luyến hắn, chỉ bất quá, rá»i khá»i hắn ta còn nhiá»u chuyện phải chuẩn bị, hắn địa vị cao, quyá»n lá»±c lá»›n, ta phải Ä‘á» phong hắn tróc nã vá».â€
Nà ng còn chÆ°a nói xong, Tà Phong liá»n cÆ°á»›p lá»i: “Nguyên lai ngÆ°Æ¡i vì Ä‘iá»u nà y mà lo lắng a! NgÆ°Æ¡i không cần phải lo lắng, chỉ cần ngÆ°Æ¡i rá»i khá»i hắn, ta sẽ vì ngÆ°á»i mà an bà i tốt Ä‘Æ°á»ng chạy. Hắn tuyệt đối không tìm được ngÆ°Æ¡i.â€
NgÆ°á»i nà y… tÃnh hết rồi sao. Vãn Thanh trợn mặt liếc hắn: “Ta còn chÆ°a nói hết a!â€
“Sao… ngÆ°Æ¡i cứ nói.†Tà Phong hiểu được bản thân có Ä‘iểm vá»™i và ng, vì váºy ý tứ nói.
“Ta không phải chỉ có má»™t thân má»™t mình, ta còn cha mẹ, nếu nhÆ° chá»c giáºn Phượng Cô, khó bảo toà n rằng hắn sẽ không hạ thủ, cho nên, ta muốn chÃnh là Phượng Cô không đến tìm ta nữa, nhÆ° váºy má»›i là phÆ°Æ¡ng pháp tốt nhất.†Vãn Thanh trầm tÆ° nói, trên tay khẽ giáºt nhẹ, cÆ¡n Ä‘au trà n đến.
Thân thể bị kéo theo cÆ¡n Ä‘au, cả ngÆ°á»i khẽ di Ä‘á»™ng.
Tà Phong mặc dù vui đùa ầm Ä© nhÆ°ng cÅ©ng quan sát nà ng kÄ© lượng, thấy mặt nà ng biến sắc biết là tay Ä‘au nên nhÃu mà y há»i: “Rất Ä‘au sao?â€
“Ưm†Vãn Thanh không giấu diếm.
“Có muốn ăn cái gì không? Thông thÆ°á»ng ăn đồ ngon và o sẽ đỡ Ä‘au má»™t chút.†Hắn Ä‘á» nghị, chủ yếu muốn phân tán tÆ° tưởng nà y, không nghÄ© tá»›i vết thÆ°Æ¡ng nữa.
“Ăn cái gì?†Vãn Thanh nghe xong lắc đầu, nà ng không phải ngÆ°á»i hay ăn, thÆ°á»ng ngà y ăn rất Ãt, cÅ©ng Ãt đồ ăn mà nà ng thÃch. HÆ¡n nữa ná»a đêm phải nhá»› món mình thÃch, cÅ©ng không rõ là thÃch gì.
“Không thÃch ăn gì sao?†Tà Phong kinh ngạc há»i, hắn rất hay ăn, luôn Ä‘ii tìm đồ ăn ngon.
Trong lòng hắn quan niệm rằng ăn uống là má»™t chuyện rất quan trá»ng.
Bá»—ng nhiên có má»™t ngÆ°á»i lại không nghÄ© ra cái mình thÃch ăn là gì sao.
“Không có.†Vãn Thanh thà nh tháºt nói.
Tà Phong thở dà i nói: “Khó trách ngÆ°Æ¡i nhìn gầy yếu nhÆ° thế, đồ ăn thÃch nhất mà cÅ©ng không có a!†Nói xong tá»±a hồ nghÄ© đến Ä‘iá»u gì liá»n vá»— gáy nói: “Ai nha, ta nghÄ© nên tìm đồ ngá»t, ngÆ°Æ¡i sẽ thÃch, chá» chút ta Ä‘i chuẩn bị.â€
Vừa nói xong không để Vãn Thanh đáp lại, nhanh như chớp biến mất.
Còn lại Vãn Thanh Ä‘ang vô cùng kinh ngạc, trong lòng thoáng cảm Ä‘á»™ng, nà ng khẽ mỉm cÆ°á»i.
Ná»a canh giá» sau, tuấn nhan vui cÆ°á»i của hắn lại xuất hiện trÆ°á»›c mặt nà ng. Trong tay hắn dè dặt cầm má»™t chén nhá», khóe miệng nở nụ cÆ°á»i thá»a mãn.
Vãn Thanh rất tò mò, rút cục là cái gì chứ? Hắn ca ngợi nhÆ° thế. giÆ°Æ¡ng mắt nhìn lến, chỉ thấy chiếc chén trắng nhÆ° tuyết, trong chén má»™t mảnh Ä‘á» tÆ°Æ¡i lóng lánh mê hoặc đầu lưỡi ngÆ°á»i.
Không thể đoán được ra món gì, trước đến giỠnà ng chưa có gặp qua món ăn như thế nà y.
Tà Phong cố tình thần bà đưa chén trÆ°á»›c mặt nà ng: “Äẹp mắt sao?â€
Vãn Thanh gáºt đầu: “Äẹp mắt.â€
Tà Phong đắc ý nói: “Cái nà y không chỉ đẹp mắt mà ăn còn rất ngon nữa kia!†Vừa nói vừa cầm thìa hÆ°á»›ng ra phÃa nà ng.
Vãn Thanh hÆ¡i Ä‘á» mặt, tay trái giÆ¡ ra: “Äể tá»± ta là m tốt hÆ¡n.†Nói nhÆ° thế nà o thì nà ng cÅ©ng là má»™t nữ tá», để má»™t nam nhân đút ăn, không hay cho lắm.
“Sao…†Tà Phong cũng không nói gì, đưa thìa cho nà ng.
Vãn Thanh trên mặt lá»™ vẻ vui cÆ°á»i: “Là quả sÆ¡n tra Æ°á»›p Ä‘Æ°á»ng phải không, ngá»t, ngon miệng lắm.â€
Nà ng không nghÄ© tá»›i, quả sÆ¡n tra có thể là m được nhÆ° váºy, chẳng những rất ngon mà mà u sắc lại còn diá»…m lệ, là m cho ngÆ°á»i ta thÃch thú.
“Äúng váºy, cái nà y là quả sÆ¡n tra, cách là m Ä‘Æ¡n giản, dùng sÆ¡n tra chế vá»›i máºt hoa mà thà nh, mùi vị ngon miệng, có thể nâng cao tinh thần, dung để khai vị, không tệ chứ?†Tà Phong tranh công nói.
Nà ng lại ăn thêm má»™t miếng, bá»™ dạng thÃch thú, vẻ mặt ngây thÆ¡ liên tục gáºt đầu: “Mặc dù cách là m Ä‘Æ¡n giản nhÆ°ng món ăn nà y tháºt sá»± ngon miệng, mùi vị hảo hạng, mà u sắc cÅ©ng rất đẹp, có thể gá»i là món ngon nhất a.!â€
“Ngon là tốt rồi, tự ta xuống bếp là m đó.†Tà Phong đắc ý nói.
“Äại hiệp Tà Phong của chúng ta không chỉ giá»i trá»™m đồ mà còn tà i nấu nÆ°á»›ng cÅ©ng tốt nữa.†Nà ng thÃch thú nói.
“Äó là …†nói được ná»a, mặt hắn bá»—ng trở nên nghiêm túc, thanh âm thấp xuống: “Có ngÆ°á»i đến, ta Ä‘i trÆ°á»›c.†Vừa nói vừa Ä‘Æ°a bát cho nà ng, sau đó vù má»™t cái cả ngÆ°á»i đã biến mất sau cá»a sổ.
Tà i sản của Ms Mèo
Last edited by â€â—• ‿ â—•â€Kún✿◕ ‿ ◕✿; 14-07-2011 at 10:26 AM .
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Ms Mèo
Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà , àâòîìàòû , àêêóìóëÿòîð , áóõãàëòåðñêèé , casido cam phuchim com , dinh cap luu manh , ebook that than lamthiep , ëþñòðû , ïåðâûé , ïîðíî , òåñòû , pham nhan tu tien , photo kiên trần , than than lam thiep 4vn , that than lam thiep 38 , that than lam thiep 4vn , that than lam thiep 99 , that than lam tiep , y nghia cua so 599368 , ðàáî÷åãî