Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1595: Lý lão đại lại đập bàn
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Làm như vậy không phải là vẫn thế à? Trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió. Chúng ta tìm các đồng chí trong chính phủ ra mặt cho Diệp Phàm một cái mũ “quan”.
Tôi nghĩ cho Diệp Phàm làm Chủ tịch thành phố chỉ cần Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thông qua là được rồi, cũng không phải là chuyện quá khó.
Nhưng như vậy người khác ở sau lưng sẽ nói Tổ đặc nhiệm A bây giờ có sức mạnh quá, dám chỉ thị quan chức chính phủ cấp cao làm việc.
Có phải là muốn hoàn toàn khống chế cơ quan quốc gia không? Chuyện này sẽ phiền phức lắm đấy.
Lúc này Chủ nhiệm phòng liên lạc Tổ đặc nhiệm A Thiều tướng Tưởng Đại Hải hừ nói, kiên quyết phản đối cách này. Vô hình chung lời nói của anh ta lại giống với suy nghĩ của Lỗ Tiến.
Nhưng những người ngồi đây đã hiểu rõ, Tưởng Đại Hải cũng chẳng có long tố gì. Tên già này không tốt đến mức muốn Tổ đặc nhiệm A phát triển ổn định.
Tổ đặc nhiệm A bị tan rã gã càng vui mừng bởi vì bên Quân ủy sớm đã phong thanh chuyện muốn dỡ bỏ Tổ đặc nhiệm Quốc gia và sát nhập vào Cục tình báo ở Quân ủy.
Hay nói cách khác là có thể đưa Tổ đặc nhiệm A trở thành một bộ phận của Quân ủy, cùng cấp với Tổng cục chính trị hậu cần thôi.
- Ha ha. Chuyện gì cũng có thể thay đổi, sao Tổ đặc nhiệm A lại không thể thay đổi chứ. Diệp Phàm đã có thành tích rõ ràng như vậy mà giờ một nhân tài của nước Cộng hòa lại trở thành một phế nhân.
Chuyện này đối với Diệp Phàm sẽ là một cú sốc lớn, còn mạnh hơn cả việc mất đi mấy trăm triệu tệ.
Tổ đặc nhiệm A nên bồi thường Diệp Phàm, cho một cái mũ quan cũng đâu có gì đáng trách. Hơn nữa cũng là điều chỉnh chức vụ cùng cấp thôi cũng không phải là lập tức nâng chức Phó chủ tịch tỉnh.
Theo quân hàm Thiếu tướng của Diệp Phàm dù là thăng lên chức Phó chủ tịch tỉnh cũng đủ điều kiện rồi. Chúng ta chỉ để anh ta làm Chủ tịch địa khu hay chủ tịch thành phố cấp ba thôi mà.
Hơn nữa cũng không phải là chúng ta cấp cho hắn, bởi vì Tổ đặc nhiệm A chúng ta không có quyền cấp chức vụ cho hắn. Chúng ta hoàn toàn có thể kiến nghị Ban tổ chức Trung ương làm như vậy, giới thiệu cho họ một nhân tài xuất sắc.
Chẳng nhẽ Tổ đặc nhiệm A đến quyền kiến nghị cũng không có sao? Nếu thực sự như vậy thì có phả bên ngoài cũng hơi nghiêm khắc với Tổ đặc nhiệm A quá rồi đúng không?
Lúc này đại biểu bộ Chính trị hội nghị thường vụ tại Tổ đặc nhiệm, Thứ trưởng Chu Minh Đạo thản nhiên hừ nói.
Bây giờ sau người chính trong hội nghị đã hình thành thế ba đối ba. Lỗ Tiến là đại diện còn có Vương Toàn Hữu, Tưởng Đại Hải phản đối việc cho Diệp Phàm chức vụ.
Còn nhóm Lý Khiếu Phong là đại biểu có Cố Toàn, Chu Minh Đạo nhiệt tình ủng hộ cho Diệp Phàm chức vụ.
Lỗ Tiến vừa nhìn đã thấy cục diện này có vẻ loạn lên rồi. Vốn định thông qua cuộc họp này để ra tay cảnh cáo bọn Lang Phá Thiên một chút.
Muốn tăng thêm uy lực của mình tại Tổ đặc nhiệm A. Không ngờ biến đi biến lại cuối cùng lại thành thành cuộc tranh luận việc thăng chức cho Diệp Phàm. Lỗ Tiến tức giận đến cực điểm.
Hừ nói:
- Chúng ta bây giờ đang thảo luận nên xử lý Lang Phá Thiên, Trương Cường, Tề Thiên. Đối với những đồng chí không nghe lời lãnh đạo, không phục tùng quân lệnh thì không thể nương tay được. Cứ như vậy quân lệnh của Tổ đặc nhiệm A không có giá trị, lời của lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A không ai nghe nữa. Vậy thì Tổ đặc nhiệm A có cần thiết phải tồn tại nữa không? Không thể như vậy được nữa nhất định phải xử lý. Bây giờ các đồng chí có thể thảo luận một chút nên xử lý như thế nào. Còn việc đề cử Diệp Phàm chúng ta sẽ bàn sau.
Lỗ Tiến dĩ nhiên muốn đổi chủ đề, không muốn nói đến Diệp Phàm nữa.
- Hôm nay bọn Lang Phá Thiên cũng có chút quá đáng, căn bản là có sự hiềm nghi. Cơn gió này nhất định phải chặn lại.
Nếu không sau này những lời mà các lãnh đạo đang ngồi ở đây nói chắc không còn ai nghe nữa. Là thành viên cũng có thể đứng lên chất vấn quyết định của tổng bộ, phản đối mệnh lệnh của Tổng bộ. Thế thì Tổ đặc nhiệm A còn tổ chức thế nào được nữa.
Tôi thấy ít nhất cũng phải xử phạt thật nặng.
Tưởng Đại Hải đánh tiên phong, tên này đúng là muốn làm rối. Tưởng Đại Hải đại diện lợi ích của quân đội, tâm lý của ông ta thực ra Lỗ Tiến cũng hiểu được. Nhưng bây giờ là thời kì quan trọng, mình cần mượn sức mạnh của Tưởng Đại Hải nên Lỗ Tiến tạm thời không so đo với hắn.
- Ghi lỗi nặng. Thế thì hơi nặng tay quá.
Cố Toàn nhìn mọi người một lượt, nhẹ nhàng nhập một ngụm trà nói:
- Họ cũng không sai gì nhiều lắm. Cái gì là lỗi nặng xử phạt. Tôi tin là các đồng chí ngồi tại đây không ai là không biết ảnh hưởng của việc xử phạt với một đồng chí trong thể chế như thế nào. Làm như vậy
Sẽ đả kích nghiêm trọng tính tích cực công tác của các đồng chí. Thực sự vì chuyện này mà làm công tác có vấn đề gì thì các đồng chí đang ngồi đây cũng khó mà an tâm được.
Hơn nữa, các đồng chí đều biết chuyện này phải ghi chép lại hồ sơ. Đối với một Đảng viên, đời đời đều không rửa sạch được.
Mà bọn Lang Phá Thiên là những người có công, bây giờ ghi lại. Điều này có cớ gì đâu mà xử phạt hắn.
- Ừ. Công việc của Tổ đặc nhiệm rất đặc biệt. Thường có nhiệm vụ gì quan trọng đều là cuộc chiến sinh tử, sơ xuất một chút thôi là mất mạng rồi.
Đó là mạng người, không thể coi như trò chơi trẻ con. Tôi cũng công nhận ghi lại tội nặng xử phạt là không hợp lý, đổi lại là phê bình miệng không ghi vào hồ sơ là được rồi.
Đối với một số đồng chí có chút xúc động nhỏ tôn chỉ từ trước đến nay của Đảng là trị bệnh cứu người trước khi trừng phạt, lấy việc cứu người làm gốc.
Làm gì có cán bộ nào không mắc chút sai lầm. Nếu gây chút chuyện mà coi là mắc tội lớn thì các đồng chí ngồi đây có ai chưa làm loạn đâu.
Nếu thực sự như vậy, ai cũng bị ghi lại tội nặng xử phạt sao? Không ổn không ổn.Lý Khiếu Phong là lão làng, tuy nói là bây giờ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn có thân phận là cố vấn đặc biệt. Trong Tổ đặc nhiệm A này không ai làm gì được ông ta cả.
- Tướng quân Lý, chuyện này cũng phải xem gây chuyện lớn hay không. Mọi chuyện mà phát sinh rồi thì có ảnh hưởng nguy hại đến Tổ đặc nhiệm hay không?
Cá nhân tôi nhận thấy lần này bọn Lang Phá Thiên quá đáng quá. Hoàn toàn không để ý đến kỷ luật của Tổ đặc nhiệm A, chỉ một chút chuyện nhỏ đã buông gánh rồi , cònlấy chuyện chuyển ngành ra để uy hiếp.
Thành viên Tổ đặc nhiệm A ai cũng như thế thì Tổ đặc nhiệm A có còn gọi là Tổ đặc nhiệm A nữa không? Chúng ta không thể dung túng cho các đồng chí làm loạn được. Song song với việc giáo dục phê bình thì cần phải có sự trừng phạt hợp lý mới có thể có tác dụng với các đồng chí cấp dưới.
Nếu cứ dung túng mọi người gây chuyện thì cái Tổ đặc nhiệm A này không phải là thành chỗ của thổ phỉ rồi sao? Chúng ta đều là những người có văn hóa, có năng lực, có sự khác biệt cơ bản về bản chất với bọn thổ phỉ trước miền núi trước khi giải phóng.
Tôi thấy ghi lại xử phạt tội nặng là khá hợp lý. Hơn nữa nếu tiếp tục dung túng bọn Lang Phá Thiên có lẽ tổ chức của chúng ta sẽ tan vỡ mất.
Vì lợi ích của cả Tổ, vì quốc gia chúng ta không thể nhẹ tay được. Đau cũng phải xuống tay trừng trị.
Tổ phó Tổ đặc nhiệm A Vương Toàn Hữu hừ nói. Tên này trước đây lúc Lý Khiếu Phong điều hành Tổ đặc nhiệm A đã từng bị Lý Khiếu Phong phạt nặng nên luôn giữ sự phẫn nộ trong lòng. Nên lúc anh Lý đề xuất chuyện gì, căn bản là gã đều phản đối.
Lỗ Tiến tính toán hình như chuyện xử phạt lại tạo thành cục diện ba đối ba nữa, khó mà có thể thông qua.
Lỗ Tiến trong lòng rất buộn bực, định tuyên bố chuyện này lần sau bàn tiếp thì cửa bỗng từ từ mở ra.
Chỉ thấy đồng chí Cổ Đinh Nhất Phó tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A vội vàng đi vào phòng họp. Lỗ Tiến vừa nhìn trong lòng tự nhiên thấy vui bởi vì quan hệ giữa anh Giả với mình cũng khá tốt. Anh ấy đến rồi nghĩa là mình vô hình chung lại có thêm trợ lực.
- Anh Cổ, anh đến rồi à. Anh ngồi đi.
Lỗ Tiến nhiệt tình chào hỏi đợi Cổ Đinh Nhất ngồi xuống, hắn liếc mắt tỏ vẻ nhìn Vương Toàn Hữu. Vương Toàn Hữu ngầm hiểu lập tức kể lại toàn bộ chuyện thảo luận trong cuộc họp cho Cổ Đinh Nhất nghe.
Cuối cùng, Vương Toàn Hữu hỏi:
- Anh Cổ, anh thấy ý kiến thủ trưởng Lỗ đưa ra thế nào?
- Ừ. Tôi thấy chuyện này hoàn toàn hợp lý. Tại sao từ trước đến nay lại có cách nói giết gà dọa khỉ? Bây giờ ghi lại lỗi nặng sử phạt bọn Lang Phá Thiên cũng có tác dụng rung cây dọa khỉ.
Tổ đặc nhiệm A của chúng ta liên tục bị đả kích, bây giờ lại càng là thời điểm mấu chốt. Tôi thấy chuyện như thế này tuyệt đối không thể chiếu cố tiếp được, không để để bọn họ làm loạn tiếp nữa.
Nếu Tổ đặc nhiệm A thực sự tan rã thì các đồng chí ngồi đây sẽ trở thành tội đồ của đất nước. Chúng ta có lỗi với các vị lãnh đạo trước đây, có lỗi với các đồng chí đã hy sinh.
Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật thép không thể cho phép bất cứ đồng chí nào không tập trung. Dù là những người có công cũng không thể vô cớ làm loạn. Một tổ chức không có kỷ luật thép thì không thể lâu dài được. Đối với những người kể công kiêu ngạo, không quan tâm đến lợi ích của Tổ đặc nhiệm A
Tôi nhận thấy cần trừng phạt nghiêm khắc. Không chỉ phải ghi lại tội nặng xử phạt mà còn phải phạt về kinh tế nữa mới đúng. Ví dụ như cắt bỏ phần thưởng phúc lợi của vài đồng chí cũng được.
Cổ Đinh Nhất thản nhiên nói.
- Vậy thì giơ tay biểu quyết đi.
Lỗ Tiến nói, giơ tay lên trước. Tiếp theo, Tưởng Đại Hải, Vương Toàn Hữu, Cổ Đinh Nhất cả bốn người đều giơ tay lên.
Cố Toàn nhìn một lượt thấy không có chỗ dựa, dứt khoát không hé răng.
- Tôi phục tùng quyết định của tổ chức nhưng tôi Lý Khiếu Phong vẫn giữ ý kiến của mình.
Lý Khiếu Phong hừ nói.
- Chuyện này tôi bỏ phiếu trắng.
Chủ nhiệm phòng liên lạc hội nghị thường vụ bộ chính trị tại Tổ đặc nhiệm A Chu Minh Đạo nghiêm túc nói.
- Anh Cố, anh thì sao?
Lỗ Tiến quay đầu nhìn Cố Toàn hỏi, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Thực ra gã cố tình hỏi vậy. Ngoài mặt là tôn trọng Phó trưởng ban công tác chính trị Cố Toàn nhưng lại có ý thúc ép.
- Tôi.
Cố Toàn ừ một tiếng nhìn mọi người một lượt cuối cùng không còn cách nào khác đánh nói:
- Bỏ phiếu trắng.
- Tổ đặc nhiệm có 7 ủy viên chủ chốt, đồng chí Lý Khiếu Phong giữ nguyên ý kiến, Cố Toàn và Chu Minh Đạo bỏ phiếu trắng, bốn người tán thành
Số đồng chí tán thành đã vượt quá một nửa. Vậy thì chuyện ghi lại tội nặng xử phạt, cắt bỏ một năm phúc lợi với ba đồng chí Lang Phá Thiên, Trương Cường, Tề Thiên đã chính thức được thông qua.
Lỗ Tiến vênh mặt lên, quyết định chuyện này.
Lão Lỗ lại nhìn mọi người một lần nữa, nói lại:
- Còn về chuyện đồng chí Diệp Phàm không quan tâm mệnh lệnh của Tổng bộ, cố ý xé bỏ văn bản tuyệt mật tôi nghĩ không cần đưa lên tòa án quân sự nữa. Dù sao trong trận chiến ở núi Xương Bối anh ta cũng có chút công lao. Về sự nông nổi của Diệp Phàm, thế này đi cảnh cáo nội bộ là được rồi.
- Đồng chí Lỗ Tiến anh nhất định phải làm thế đúng không?
“Rầm” một tiếng, Lý Khiếu Phong đập bàn một cái. Lý Khiếu Phong trước đây là cao thủ cấp tám. Ông ta phẫn nộ rồi, nắm đấm đó khá là có uy lực. Cái bàn bị ông ta đập kêu răng rắc, mấy cái cốc trên bàn đều nảy lên. Lỗ Tiến bị nước trong cốc trà đổ lên hết mặt mũi, suýt nữa thì thành chuột lột.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1596: Tìm đến chủ tịch rồi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Đồng chí Lỗ Tiến, tôi thấy đồng chí Diệp Phàm đủ anh dũng rồi. Mọi người suýt nữa mất mạng để bảo vệ bí mật núi Xương Bối, không có công lao cũng có khổ công?
Còn muốn xử lý cảnh cáo. Đạo lý này Cố Toàn tôi không chấp nhận được. Tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể không có tình người, máu lạnh quá.
Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật, điều này tôi biết nhưng kỷ luật cũng là do còn người đặt ra, chúng ta không thể chuyện gì cũng làm việc theo giấy tờ. Lấy dân làm gốc nói như thế nào?
Cố Toàn cũng tức lắm rồi. Lỗ Tiến vì bảo vệ uy quyền của mình cũng hơi quá đáng quá .
Tôi phản đối việc xử phạt cảnh cáo Diệp Phàm.
Chu Minh Đạo cũng nói.
- Tướng quân Lỗ, anh xem tướng quân Lý tức giận đến mức này rồi. Diệp Phàm cũng chuyển ngành về địa phương rồi về sau không có liên quan gì đến chúng ta nữa. Tôi thấy chuyện này thôi không nói nữa. Nếu không về sau bọn Lang Phá Thiên, Trương Cường lại tập hợp lại làm loạn thì càng không ổn.
Tưởng Đại Hải thản nhiên khuyên nhưng thực ra là thêm dầu vào lửa.
- Mẹ nó. Mày đang nói cái quái gì thế. Mày mà nói nữa ông mày đến đấm mày đấy, tin không?
Lý Khiếu Phong bực quá rồi, nhanh chóng lấy tách trà trên bàn hắt vào Tưởng Đại Hải. Tên này muốn tránh nhưng Lý Khiếu Phong bây giờ thực lực ít nhất cũng là cấp bốn. Tưởng Đại Hải căn bản không có chút võ thuật nào. Bình thường chỉ luyện vài chiêu quyền sao có thể tránh được, bị hắt ướt như chuột lột.
- Tên họ Lý kia. Anh đừng có mà cậy già, ông đây…
Tưởng Đại Hải tức giận rồi, đứng lên nhìn Lý Khiếu Phong nói.
- Bố mày hôm nay đánh chết tên thối tha nhà ngươi. Mẹ mày, mày từ trước đến nay vẫn không chịu yên phận. Có phải muốn cho Tổ đặc nhiệm tan rã mày mới vui phải không? Mày cứ nghĩ bố mày không biết suy nghĩ của mày à? Bố mày biết hết đấy.
Lý Khiếu Phong sớm đã biết rõ âm mưu của Tưởng Đại Hải, đơn giản là chịu sự giật dây của các đồng chí trong quân ủy.
Muốn làm cho tổ đặc nhiệm A tan rã về sau nhập vào cục tình báo của Quân ủy luôn đi. Về Tổ đặc nhiệm A trước mắt Quân ủy và Bộ chính trị một vài đồng chí có hai cách nhìn.
Một là để Tổ đặc nhiệm A tan rã, chia thành hai nhóm. Một nhóm hợp lại với cục tình báo của Quân ủy, một nhóm gia nhập vào Cơ quan an ninh quốc gia.
Về sau sẽ không có sự tồn tại của một tổ chức thần bí Tổ đặc nhiệm A nào nữa. Hơn nữa, một số đồng chí cho rằng Tổ đặc nhiệm A tồn tại lãng phí quá. Lý do hoạt động giống như Quân tình của Quân ủy và cục an ninh quốc gia.
Lão Lý tức lắm rồi, xắn tay áo tiến lên, giơ nắm đấm lên muốn dạy dỗ thằng nhãi không nghe lời Tưởng Đại Hải. Đồng chí Tưởng sớm đã bị dọa mặt biến sắc rồi.
Nói thật, Tưởng Đại Hải đúng là có chút sợ Lý Khiếu Phong. Nếu thực sự bị ông ấy đánh thì ít nhất cũng có chuyện phiền toái.
Đối với người lão làng trong Tổ đặc nhiệm A như Lý Khiếu Phong, lãnh đạo cũng phải nhắm mắt cho qua. Ông ta là người có công lớn với Tổ đặc nhiệm A, không ai làm gì được ông ta cả, mình chắc chắn sẽ bị đánh vô ích. Hơn nữa, đến chỗ để khiếu nại cũng không được. Dù là ở Quân ủy, những ủy viên ở đây có ai mà không biết nắm đấm sắt của Lý Khiếu Phong đâu.
Nhưng mấy đồng chí bên cạnh vội vàng tiến đến, giữ lấy tay chân, cố gắng giữ Lý Khiếu Phong lại.
- Người đâu, mau đưa đồng chí Lý Khiếu Phong về nhà, làm loạn hết lên rồi.
Lỗ Tiến đập bàn cũng tức lắm rồi. Lý Khiếu Phong anh muốn công khai thử thách uy quyền của Lỗ Tiến tôi.
Trước đây Trấn Đông Hải rất tôn trọng Lý Khiếu Phong nhưng đổi lại là Lỗ Tiến thì không thế nữa rồi. Mối quan hệ giữa Lỗ Tiến và Lý Khiếu Phong từ trước đã chẳng ra sao.
Mà bây giờ lại thấy Lý Khiếu Phong ra mặt bảo vệ bọn phản đối lại mình Diệp Phàm, Lang Phá Thiên như vậy không phải là muốn công khai phân hóa quyền lực của Tổ đặc nhiệm A, tái tạo lại một vương triều Tổ đặc nhiệm A mới. Lỗ Tiến tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Gã muốn chèn ép Lý Khiếu Phong mà Diệp Phàm chính là hòn đá mài dao của gã.
Nghe thấy tiếng hét lập tức bốn đồng chí mặt uy vũ tiến vào nhưng họ thấy phải “mời” Lý Khiếu Phong liền rụt đầu rụt cố lại, cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Thấy bọn họ đứng ngơ người ra không tiến đến, Lỗ Tiến lạnh lùng hừ nói:
- Không còn ai nghe theo mệnh lệnh của Tổ đặc nhiệm A nữa phải không?
Bốn đồng chí đó sửng sốt tiến đến chỗ Lý Khiếu Phong.
- Tự tôi sẽ đi không cần các anh tiễn.
Lý Khiếu Phong xua xua tay, nhìn Lỗ Tiến một cái nói:
- Đồng chí Lỗ Tiến, anh sẽ phải trả giá bằng máu cho những việc anh đã làm hôm nay. Anh cũng đừng nghĩ là Lý Khiếu Phong tôi sẽ có âm mưu quỷ kế gì. Từ hôm nay trở đi, chuyện của Tổ đặc nhiệm A tôi sẽ không quản nữa, anh muốn thế nào cũng được. Ông đây không thèm làm cố vấn Tổ đặc nhiệm A nữa. Ông đây vì Tổ đặc nhiệm A vất vả cả đời cũng nên về nhà an hưởng tuổi già rồi. Lỗ Tiến anh cho tôi nghỉ việc là được rồi.
- Tướng quân Lý đừng như vậy.
Cố Toàn vội vàng khuyên. Lý Khiếu Phong mà đi thật thì Tổ đặc nhiệm A coi như mất đi một nửa.
- Anh Lý anh nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện ở bên này tôi sẽ tự giải quyết được. Còn về chức Cố vấn là do Chủ tịch nước bổ nhiệm, Lỗ Tiến tôi không có quyền cho anh nghỉ.
Lỗ Tiến xua xua tay, khẩu khí hiền hơn rất nhiều.
- Hừ.
Lý Khiếu Phong vỗ vỗ quần áo, liếc nhìn Tưởng Đại Hải một cái, vênh mặt lên đi về.
- Cứ quyết định như vậy đi, tội nặng xử phạt, ghi vào hồ sơ đồng chí Diệp Phàm.
Lỗ Tiến nhìn bóng dáng của Lý Khiếu Phong, nghiến răng nói.
gã nhìn Cố Toàn một cái nói:
- Tướng quân Cố, anh làm công tác chính trị. Về chuyện xử phạt Diệp Phàm và Lang Phá Thiên anh đi tuyên bố đi.
- Tôi đi.
Cố Toàn gật gật đầu, nhìn Lỗ Tiến một cái, không nói gì nữa đi luôn. Cố Toàn lập tức hình như già đi rất nhiều, ông ta đang lo lắng cho Tổ đặc nhiệm A.
Chỉ có Cố Toàn biết vị trí của Diệp Phàm trong mắt bọn Lang Phá Thiên, nó giống như là một vị thần. Lỗ Tiến vì muốn lập uy quyền đã ra tay với Diệp Phàm e là đã động đến một tổ ong lớn. Đến lúc sự việc phát triển đến mức không cứu vãn được nữa cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Lúc Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhận được thông báo xử phạt, Diệp Phàm nhìn Cố Toàn hỏi:
- Đây là quyết định chính thức của ủy ban tổng bộ đúng không?
- Ừ.
Cố Toàn ừ một tiếng, nhìn mọi người một lượt lại thở dài nói:
- Vì chuyện này mà ở phòng họp tướng quân Lý suýt nữa đã đánh đồng chí Tưởng Đại Hải.
Lão Lý đập bàn cũng đưa ra ý xin từ chức. Đồng chí Diệp Phàm hy vọng các đồng chí có thể hiểu được nỗi khổ của Tổng bộ, cố gắng khắc chế một chút.
Đừng có gây chuyện nữa. Tổ đặc nhiệm A của chúng ta đã phải chịu cú sốc rất lớn rồi, không thể gây sức ép nữa. Lãnh đạo cũng có nỗi khổ của lãnh đạo. Haizz…
- Nói hay lắm, lãnh đạo có nỗi khổ của lãnh đạo nên lấy những người dưới như tôi để hả giận đúng không? Lỗ Tiến không có bản lĩnh, từ trước đến nay không tạo lập được uy quyền ở Tổ đặc nhiệm A
Chủ ý lần này không ngờ lại đánh lên mấy anh em chúng tôi. Chúng tôi không phải là cây lập uy của Lỗ Tiến.Mẹ kiếp, nếu Lỗ Tiến đã bất nghĩa như vậy chúng ta cũng không cần hiệp lực với hắn nữa.
Đầu óc chúng tôi vẫn bình thường. Không làm nữa, tôi lên báo cáo xin từ chức, không cần chuyển ngành nữa. Xã hội này mua mạnh bán mạnh, không thể cưỡng ép chúng tôi làm việc đúng không. Bây giờ là xã hội mới, cũng không phải là chế độ bắt đi lính vẫn thịnh hành trước khi giải phóng.
Lang Phá Thiên lạnh lùng hừ nói.
- Phá Thiên bình tĩnh một chút, đừng nói như vậy.
Cố Toàn nhăn mày, ông dự cảm chuyện sắp xảy ra rồi.
- Bình tình. Ha ha. Chúng tôi bình tĩnh đủ rồi. Nếu Lỗ Tiến đã làm như vậy chúng ta còn bình tĩnh thì không còn là người nữa.
Mẹ nó, Lỗ Tiến là cái shit gì chứ. Không có bản lĩnh gì chỉ biết đánh người nhà. Có bản lĩnh thì lên núi Xương Bối đánh một trận với nhóm Thần Đạo đi.
Có bản lĩnh thì đánh nhau với bọn sát thủ đỉnh cao của thế giới đi. Ông đây vì đất nước mà mấy lần suýt mất mạng, cuối cùng vẫn có một cái ghi lại tội nặng xử phạt trở về.
Thú vị rồi, thú vị rồi đấy. Chuyện như vậy tôi chưa thấy bao giờ. Tề Thiên tôi cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt của Lỗ Tiến.
Thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A cái gì, không bằng cái rắm. Cũng chỉ như một con đàn bà thôi, bụng dạ hẹp hòi. Mẹ nó, ông đây không làm nữa. Về nhà bán khoai lang còn sướng hơn ở nơi quỷ quái này. Tôi khinh.
Tề Thiên mắt đỏ lên rồi, nhìn Cố Toàn một cái hừ nói:
- Tôi cũng sẽ về viết đơn xin chuyển ngành ngay, ông đây không làm ở Tổ đặc nhiệm A nữa.
- Tôi cũng không làm nữa, tôi đi cùng với anh Diệp Phàm. Anh ấy đi đâu thì Trương Cường tôi đi đấy. Anh Diệp đi quét rác thì tôi đi nhặt rác. Không ra thể thống gì nữa. Qua cầu rút ván cũng không đến mức tuyệt tình như vậy. Lỗ Tiến đúng là động vật máu lạnh. Làm việc vì bọn người này, không đáng.
Trương Cường phẫn nộ mắng.
- Diệp Phàm anh khuyên bọn họ đi.
Cố Toàn vội vàng nói. Xem ra sự việc có vẻ còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng.
-
- Khuyên cái rắm gì nữa. Lỗ Tiến đánh vào má trái chúng tôi chẳng nhẽ chúng tôi đưa má phải ra để nó đánh một phát nữa. Diệp Phàm tôi hèn cũng không hèn đến mức ấy.
Không cần phải nói nữa, Phá Thiên liên hệ mấy người chúng ta đều không làm nữa, để cho một mình Lỗ Tiến làm tư lệnh tay không đi.
Mẹ nó. Bố đây bây giờ là một người bỏ đi, giống như một cái giẻ rách. Không ngờ ở bên chính phủ tôi không bị xử phạt, đến Tổ đặc nhiệm hy sinh bao nhiêu xương máu lại bị cảnh cáo nội bộ Đảng, Huân chương vàng còn để làm gì nữa.
Chẳng nhẽ lại không hơn cảnh cáo xử phạt. Mẹ nó, cứ nghĩ đến là lại tức ông đây muốn đấm vào bụng Lỗ Tiến một phát.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Tôi cũng tìm thêm vài người nữa. Muốn làm thì chúng ta cùng làm, làm cho chết tên cháu chắt Lỗ Tiến.
Trương Cường hừ nói. Diệp Phàm cầm điện thoại lên gọi cho Đỗ Phong. Anh ta vừa nghe xong đã tức điên lên rồi, nói sẽ lập tức quay về, công việc là cái rắm gì đâu.
Trương Cường, Lang Phá Thiên và Tề Thiên cũng gọi điện thoại. Đột nhiên, từ phòng bệnh có tiếng ồn ào.
Cố Toàn vừa nhìn mặt đã đen lại, biết là khuyên cũng không có tác dụng gì, biết là chuyện lớn chưa từng có kể từ khi thành lập Tổ đặc nhiệm A đến nay sắp xảy ra. Có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc tan rã hay tồn tại của Tổ đặc nhiệm A.
- Haizz….
Cố Toàn thở dài, nhìn mọi người một lượt nói:
- Tôi đi đây các anh tự biết điều đi.
Chuyện này tất nhiên là sẽ có người báo lên cho Lỗ Tiến.
- Tôi cũng muốn xem bọn họ làm được gì. Phản thiên rồi sao.
Lỗ Tiến lạnh lùng cười một tiếng, ngồi lên ghế ngơ người ra .
Buổi sáng hôm sau, Lỗ Tiến vừa mới vào phòng làm viêc đã nhận được thông báo nói Chủ tịch thị Trấn Sơn Hà lập tức đến.
Lỗ Tiến trong lòng lo lắng. Gã biết là người cần đến sẽ đến, không ngờ mấy tên này lại nhanh tay như vậy, mới có một ngày mà đã tìm đến chủ tịch rồi. Cũng không biết mấy tên này đã liên kết được bao nhiêu người. Trong lòng Lỗ Tiễn có chút không yên. Lúc này Lỗ Tiến bắt đầu thấy có chút hối hận rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1597: Câu hỏi tam đầu sỏ Bộ chính trị.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Lỗ Tiến vừa đến gian phòng khách bên ngoài văn phòng Chủ tịch Trấn, thất Phó chủ tịch Đường Hạo Đông một trong những Ủy viên thường vụ Cửu thường, cùng với Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương đồng chí Phí Nhất Hoàn cũng có mặt.
Còn có nguyên lão Lý Khiếu Phong của Tổ đặc nhiệm A. Bên cạnh Lý Khiếu Phong có một người mặt béo tròn, mắt híp, Lỗ Tiến không quen người này.
- Lỗ Tiến, anh nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh hãy nói rõ với mọi người đi.
Chủ tịch Trấn thản nhiên nói, nhân viên công tác bên cạnh cũng đưa tài liệu lên. Lô Vĩ sau khi nhận lật ra xem, liếc nhìn một lượt, sắc mặt càng lúc càng đen, cuối cùng, căn bản sắp đã thành Bao Thanh Thiên rồi.
- Đồng chí Lỗ Tiến, nhân viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A có được bao nhiêu người?
Lúc này, Phí Nhất Hoàn liếc nhìn đồng chí Lỗ Tiến, hừ lạnh nói.
- Đến hiện nay, ngoại trừ những đồng chí hy sinh và số bị thương phải rời đội sau trận núi Xương Bối thì còn lại 40 người.
Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc đáp.
- Cái này cộng với những đồng chí xin được chuyển nghề và từ chức thì còn lại mấy người?
Phí Nhất Hoàn lại lạnh lùng hỏi.
- Tổng cộng là 18 đồng chí.
Lỗ Tiến cảm thấy đầu sắp không ngước lên nổi nữa rồi.
- Cả nửa giang sơn đấy, đồng chí Lỗ Tiến, anh cũng sắp mất đi nửa giang sơn rồi. Anh có nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc này không? Tổ đặc nhiệm A đã xây dựng mấy chục năm rồi.
Lãnh đạo quốc gia cùng với lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A trong lịch sử phải cực khổ như thế nào mới hoàn thiện được Tổ chức bí mật nhất nước cộng hòa này.
Tất cả đều là tinh anh, bọn họ cũng là niềm kiêu ngạo của nước cộng hòa. Đây là một tổ chức có cống hiến quan trọng đối với an toàn quốc gia, không thể nào bị hủy diệt.
Tôi không thể nào hiểu được, nghe nói mồi lửa dẫn đén chuyện lần này liên quan đến việc nguyên đại soái Tổ nòng cốt tám đồng chí Diệp Phàm xé văn kiện tuyệt mật.
Tôi muốn hỏi một chút. Đồng chí Diệp Phàm tại sao lại công nhiên xé bỏ văn kiện tuyệt mật trên máy bay?
Vẻ mặt Phí Nhất Hoàn nghiêm túc đến mức dọa người, Lỗ Tiến biết, câu hỏi của Thiết Bao Công này có thể lấy đi mũ quan của nhiều vị quan lớn cấp Bộ Trưởng. Thật sự thì cũng có thể lấy được cả mũ quan của mình, cho nên, nếu nói hiện tại không sợ là giả.
- Cậu ta trách Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A chúng tôi không đề xuất lên quân đội điều động bộ đội, tùy ý hy sinh các đồng chí trong Tổ 8 trong trận huyết chiến. Cái này, các vị lãnh đạo cũng biết tôi không còn cách nào khác. Quân ủy điều động bộ đội là chuyện lớn, phải suy nghĩ vì bố cục chiến lược toàn dân, chúng tôi muốn bảo vệ bí mật núi Xương Bối. Cho nên, không điều động bộ đội quy mô lớn tránh phần tử đặc vụ của địch chú ý. Hơn nữa, Việt Đông nằm ở vùng hải tuyến, nếu như mạo muội điều động bộ đội sẽ khiến đối thủ nắm được nhược điểm, khó tránh khỏi một số phiền phức không cần thiết.
Lỗ Tiến giải thích.
- Nhìn từ chuyện này, thì xuất phát điểm của đồng chí Diệp Phàm rất tốt. Vì giữ gìn sinh mạng cấp dưới, nhìn về lâu về dài, cũng là không muốn Tổ đặc nhiệm A tổn thất nghiêm trọng. Văn kiện xé cũng xé rồi, tôi không tin Tổng bộ lại chẳng lưu lại bản nào. Huống chi đồng chí Diệp Phàm mới được Chủ tịch Trấn trao tặng huy chương Long Kim, đây là vinh dự cao nhất của nước cộng hòa.
Còn anh thì làm gì chứ, lập tức cảnh cáo cậu ấy trong Đảng nội, anh thử nghĩ xem, có phải anh công nhiên không nhìn nhận khen thưởng của Chủ tịch Trấn không?
Lời nói Phí Nhất Hoàn tất cả đều nhắm vào chỗ trọng yếu của Lỗ Tiến, người này trước đây thực sự không nghĩ đến những quan hệ lợi hại này.
Giờ bị Phí Nhất Hoàn lôi ra, lập tức, Lỗ Tiến cảm thấy lạnh gáy.
Thằng nhãi này lén liếc nhìn Chủ tịch Trấn, thấy Chủ tịch Trấn vẻ mặt nghiêm túc không nói gì. Tên này trong lòng mới thoáng yên ổn một chút.
- Tôi... suy xét chưa ổn thỏa.
Lỗ Tiến vội vàng nói, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói thêm:
- Tuy nhiên, Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật sắt, đồng chí Diệp Phàm công nhiên chống đối kỷ luật Tổ đặc nhiệm A, nên chịu xử phạt.
Không có quy củ chẳng thành hình tròn được. Tổ đặc nhiệm A sở dĩ có thể thịnh vượng được, là nhờ kỷ luật sắt của Tổ đặc nhiệm A.
Tổ đặc nhiệm A mà không đoàn kết thì sao có được lực chiến đấu. Vì tương lai lâu dài của Tổ đặc nhiệm A, tôi không thể không nén đau đớn xử phạt cảnh cáo đồng chí Diệp Phàm. Đứng trên góc độ Tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A của tôi mà nói, chẳng còn cách nào khác. Hơn nữa, tôi cũng tương đối đau lòng.
Dù sao, Diệp Phàm cũng từng là đại soái Tổ tám.
Nhưng tôi không còn cách nào khác. Vì tương lai Tổ đặc nhiệm A, tôi không thể không hạ đao xuống.
Lỗ Tiến cứng rắn cãi lại.
- Còn cãi cứng à! Anh sắp mất đi nửa giang sơn, Tổ đặc nhiệm A sắp vì xử lý không thỏa đáng của anh mà sụp rồi anh còn mặt mũi nào để đứng trước mặt các lãnh đạo nói về việc kiến thiết và tương lai của Tổ đặc nhiệm A chứ.
Đồng chí Diệp Phàm vừa mới lập công lớn, nhiều lần sinh mạng, không có công lao cũng có cực khổ cơ mà. Những công lao này đều đòi hỏi phải nếm mật nằm gai.
Chẳng lẽ anh không nghĩ đến điều này sao? Còn đám người Lang Phá Thiên chỉ đề nghị xin được chuyển ngành thôi, anh cũng lại ghi nhớ xử phạt lỗi nặng bọn họ.
Cái này mà cũng nói được sao? Đúng là chẳng ra làm sao cả. Lỗ Tiến, không phải lão già tôi nói anh, nhưng anh tự suy nghĩ kĩ đi, thân làm tổng phụ trách của Tổ đặc nhiệm A, phải có tấm lòng rộng lớn mới được.
Tôi biết, từ sau khi Trấn Đông Hải đi, anh vẫn muốn tạo uy tín cho riêng, muốn lập uy cũng được. Vô uy mà không lập, làm sao có thể nắm được cơ cấu thần bí lớn như Tổ đặc nhiệm A trong tay.
Nhưng, anh tìm sai mục tiêu rồi. Diệp Phàm hiện tại đã bị phế, kể ra, giờ phút này tâm trạng của cậu ấy khá bi thương. Là thời điểm quan trọng, anh nên đợi cậu ấy đỡ hơn đã.
Dù sao thì cũng phải để cho đám Lang Phá Thiên, Trương Cường thấy nể chứ. Chỉ có như vậy mới có thể khiến họ cam tâm tình nguyện hy sinh vì anh.
Anh thì hay rồi, qua cầu rút ván, hơn nữa, còn muốn xử phạt, xử lý kiểu gì vậy chứ?
Lúc này, lão già mặt béo ngồi cạnh Lý Khiếu Phong đột nhiên nói như vòi nước phun ấy.
- Được rồi lão Vương.
Chủ tịch Trấn Sơn Hà đột nhiên mở miệng, liếc nhìn Lỗ Tiến một cái, nói:
- Đồng chí Lỗ Tiến, chắc là anh muốn gặp vị nguyên lão thần bí nhất của Tổ đặc nhiệm A đúng không? Hôm nay tôi đã mời ông ấy đến đây, chính là ông ấy.
Trấn Sơn Hà chỉ vào ông lão mặt tròn.
- Vương... nguyên lão!
Lỗ Tiến toàn thân run lên, dường như thấp đi nhiều. Gã đến trước mặt lão già họ Vương, đột nhiên quỳ xuống, hành lễ như một hậu bối trong chốn võ lâm cổ đại đối với bậc trưởng bối, miệng nói:
- Lỗ Tiến xin được ra mắt lão Vương, chào ngài!
Lỗ Tiến biết, chỉ có nhân tài được lão Vương này tán thành thì mới có thể xem là Thủ trưởng đích thực của Tổ đặc nhiệm A. Lão Vương này nghe nói là nguyên lão thần bí nhất của Tổ đặc nhiệm A, giờ đã sắp trăm tuổi rồi.
Hơn nữa, nghe nói công lực sớm đã đột phá cửu đẳng, là vương bài cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A. Lỗ Tiến tiếp nhận Tổ đặc nhiệm A vẫn luôn muốn được gặp lão Vương, đến nằm mơ vẫn muốn.
Nhưng cho tới giờ lão Vương mãi vẫn chưa hiện thân, không ngờ lại hiện thân vào thời điểm vô cùng đáng xấu hổ này, mặt Lỗ Tiến lập tức đỏ bừng.
- Haizz...
Lão Vương khoát tay, nâng Lỗ Tiến dậy, nói:
- Vốn, tôi luôn chú ý đến Diệp Phàm. Cậu ấy là hạt giống tốt. Là người duy nhất có khả năng đột phá cửu đẳng kế nhiệm tôi ở Tổ đặc nhiệm A.
Đáng tiếc, tất cả đều bị hủy diệt ở trận chiến núi Xương Bối rồi, lũ Nhật chết tiệt. Tôi đã âm thầm kiểm tra kinh mạch cậu ấy, đời này, cậu ấy khó mà phục hồi được.
Trước mắt, cậu ấy chỉ còn thân thủ nhị đẳng. Một hạt giống tốt. Vương Kinh Thiên tôi đau lòng quá! Đã bị hủy rồi thì không thể thay đổi được nữa, vậy thì anh càng đối xử tốt với đám Lang Phá Thiên. Hiện tại Lang Phá Thiên đã là cao thủ thất đẳng, đột phá bát đẳng với cậu ấy có thể không thành vấn đề.
Người ta lập công, anh thì xử phạt. Tôi không biết là anh dùng cái logic gì nữa. Vương Kinh Thiên tôi học vấn không nhiều. Nhưng tối thiểu anh cũng phải chú ý, làm một tổng thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A thì phải có được tấm lòng rộng lượng, không thì tự động từ chức sớm đi.
- Lão Vương, lần này tôi sai rồi, xin tổ chức xử phạt.
Lỗ Tiến miệng giật giật, nói.
- Giờ không phải vấn đề xử phạt hay không xử phạt, mấu chốt là...
Nói đến đây, Phó chỉ tịch Đường liếc nhìn Lỗ Tiến một cái, nói:
- Lỗ Tiến, anh xử lý việc này sao cho tốt? Hôm nay gọi anh đến đây, không phải để xử phạt anh, mà muốn nghe cách nghĩ của anh.
Nếu việc này xử lý không tốt, tôi đoán, sẽ gây nguy hiểm đến sự sinh tồn của Tổ đặc nhiệm A. Tổ đặc nhiệm A là tâm huyết của nước cộng hòa, quốc gia tuyệt đối không thể không có Tổ đặc nhiệm A.
Gần đây vài đồng chí trong quân ủy muốn giải tán Tổ đặc nhiệm A. Đường Hạo Đông tôi tuyệt đối không đồng ý. An ninh quốc gia và Cục tình báo có thể thay thế Tổ đặc nhiệm A sao?
Anh xem họ có thể làm được những gì. Ai cũng có chức trách, ai cũng có thủ đoạn. An ninh quốc gia và cục Tình báo đều là bổ sung hữu lực cho Tổ đặc nhiệm A, phải lấy Tổ đặc nhiệm A làm chính, chứ không phải Tổ đặc nhiệm A là phụ phẩm của họ.
Nói đến đây, Đường Hạo Đông nhìn Chủ tịch Trấn một cái rồi nói thêm:
- Từ khi xây dựng nước đến đây, Tổ đặc nhiệm A vì quốc gia lập không biết bao chiến công, chắc hẳn con số không thể đém hết. Tổ đặc nhiệm A dù sao cũng có sức chấn nhiếp các phần tử ngoại quốc. Nếu không có Tổ đặc nhiệm A, tôi không dám tưởng tượng sẽ như thế nào nữa?
- Làm ăn bừa bãi! Giải tán Tổ đặc nhiệm A, ai đề xuất vậy. Phê bình đi, kỳ cục. Tôi biết một số đồng chí quân ủy có ý kiến với chính sách đặc biệt nhà nước dành cho Tổ đặc nhiệm A.
Nhưng, Tổ đặc nhiệm A là tổ chức đặc biệt, quốc gia nên đãi ngộ đặc biệt cho họ. Chẳng hạn như trận chiến trên đảo Rắn Ưng, đồng chí nào của An ninh quốc gia cùng cục Tình báo có thể đảm đương tốt trọng trách như vậy?
Không thể, chắc chắn không thể. Cho nên, Tổ đặc nhiệm A không thể giải tán, hơn nữa, còn phải tăng sức bảo vệ.
Tổ đặc nhiệm A mấy năm gần đây chịu biết bao tổn thất vì quốc gia đại sự, tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng. Sau trận núi Xương Bối, Tổ nòng cốt thứ tám trên cơ bản đã bị tiêu diệt. Thời gian không đợi người.
Đồng chí Lỗ Tiến, sau khi quay về lập tức xây dựng lại Tổ tám. Tổ tám là tổ chiến đấu, tổ nào có thể trì hoãn, riêng tổ này thì không thể trì hoãn được.
Trấn Sơn Hà không có ý phê bình gì, nhưng, Lỗ Tiến lờ mờ cảm nhận được Chủ tịch Trấn đang phê bình mình.
Người ta bảo anh về xây dựng tổ tám, giờ anh đã làm cho quân tâm tan rã, toàn bộ mọi người bất hòa, anh xây dựng tổ tám sao đây. Đây chính là cách phê bình của Chủ tịch, ý tứ bất lộ sơn bất lộ thủy nhưng vẫn khiến anh hiểu rõ.
- Chủ tịch, các vị lãnh đạo, sau khi trở về tôi lập tức xây dựng tổ tám. Trong một năm nếu không thể khôi phục lại tổ tám, Lỗ Tiến tôi tự động xin từ chức.
Lỗ Tiến chào theo nghi thức quân đội, trả lời vang dội, trả lời rất có lực.
- Ừ, anh có thể nhận ra điều này tôi rất vui.
Lão Vương gật đầu, nhìn Chủ tịch Trấn, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm là niềm kiêu hãnh của Tổ đặc nhiệm A, dù nói hạt giống tốt như vậy đã bị hủy, nhưng cậu ấy có sức ảnh hưởng lớn đối với Tổ đặc nhiệm A. Anh nhìn đi, chuyện lần này, có thể thấy được năng lực kêu gọi của đồng chí Diệp Phàm. Cho nên, chúng ta không thể làm lạnh lòng các đồng chí. Lỗ Tiến, anh nói đi cụ thể anh giải quyết chuyện này thế nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1598: Lễ vật của Phó chủ tịch Đường
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Xóa bỏ xử phạt, cho bọn họ một lời giải thích hợp lý. Nếu như bọn họ vẫn không thể hiểu nữa, thì Lỗ Tiến tôi sẽ đến xin lỗi trước mặt họ. Sau khi trở về tôi sẽ tổ chức các đồng chí học lại về đoàn kết tư tưởng.
Lỗ Tiến nói đến đây, liếc nhìn mọi người, còn nói thêm:
- Chủ tịch, lần trước ủy viên trong tổ có họp. Họ có đưa ra đề xuất, vừa nãy lão Vương cũng có nói, không thể làm lạnh lòng các đồng chí.
- Đề xuất gì?
Trấn Sơn Hà nói.
- Cái này là tôi đề xuất, nếu Diệp Phàm giờ đã bị phế, đương nhiên chỉ là đối với tổ cậu ấy bị phế thôi.
Không thể đảm nhiệm được chức vụ gì ở tổ nữa, hơn nữa, chính cậu ấy cũng đề xuất được chuyển nghề. Đồng chí Lỗ Tiến cũng đồng ý với thỉnh cầu của cậu ấy.
Kỳ thực, cậu ấy vốn công tác tại địa phương, chỉ cần đưa hồ sơ của cậu ấy từ tổ ra ngoài là được. Từ nay về sau, Diệp Phàm không còn quan hệ với tổ nữa.
Haizz, cậu ấy đúng là hạt giống tốt! Hai mắt Lý Khiếu Phong này chưa hoa, đối với công tác tại địa phương, tôi tin cậu ấy cũng sẽ làm người ta phải nể phục.
Lý Khiếu Phong vất vả kiếm cho Diệp Phàm cơ hội đề cử, dĩ nhiên là không tiếc sức lực làm thuyết khách cho đồng chí Diệp Phàm.
- Haha, cậu nhóc này không tệ. Làm quan cũng thăng nhanh lắm. Là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất nước cộng hòa. Tuy nhiên, nếu chỉ bàn về thành tích, cậu ấy thăng lên cán bộ cấp sở cũng không có gì đáng trách. Ý các anh là muốn bồi thường cho cậu ấy một vị trí ở địa phương đúng không?
Trấn Sơn Hà cười haha nói.
- Bồi thường, chuyện bồi thường này cũng không dễ đâu, cậu ấy hiện là cán bộ cấp Giám đốc sở. Cũng không thể chưa được ba mươi mà đã cho cậu ấy là Chủ tịch tỉnh, như vậy thì nghịch thiên quá. Theo nguyên tắc tổ chức Đảng cũng không thỏa đáng.
Phí Nhất Hoàn lắc đầu, bộ dạng khó xử.
- Lão Phí, tuy nói cậu ấy là cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng trên thực tế chỉ là một chức phó thôi. Hiện tại nghe nói phân công quản lý một khu ở Thủy Châu, so với cấp huyện chỉ cách một cấp.
Lý Khiếu Phong mặt dày mày dạn kiếm cho Diệp Phàm một cái mũ quan. Chỉ có Lý Khiếu Phong mới dám gọi lãnh đạo quốc gia Phí Nhất Hoàn như người ta là lão Phí.
- Lập tức gọi người đi tra xem, tỉnh Nam Phúc gần nhất có thiếu vị trí nào không, không đổi cấp bậc, một chức Chủ tịch Địa khu đi. Tôi tin là cậu nhóc này có thể đảm nhiệm, hai mắt Trấn Sơn Hà tôi cũng chưa hoa mà.
Trấn Sơn Hà thản nhiên cười ha hả nói.
- Vâng, Chủ tịch, tôi lập tức gọi điện thoại đến Ban Tổ chức Trung ương.
Một người trung niên bên cạnh lên tiếng, ra ngoài gọi điện thoại sắp xếp.
- Chủ tịch, như vậy không thể nói là tổ chúng tôi can thiệp vào chuyện chính phủ đúng không?
Lỗ Tiến vẻ mặt ngưng trọng hỏi. Gã thật sự sợ có người đâm vào lưng mình. Tổ đặc nhiệm A sợ nhất là có người chỉ trích can thiệp vào sự vụ bên chính phủ.
- Đây là ngoại lệ.
Trấn Sơn Hà nói.
Không lâu sau, người trung niên bước vào, nói:
- Mới điều tra rồi ạ, bên Ban Tổ chức Trung ương gọi điện lại. Nói trước mắt tỉnh Nam Phúc còn trống hai ghế. Một là Chủ tịch thành phố Thương Hải. Một là đồng chí Trần Khải Chủ tịch thành phố Hải Đông cuối năm nay về hưu. Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc đang suy xét vấn đề chọn người. Hơn nữa, đồng chí Trần Khải đang bênh nằm liệt giường, nghe nói hiện tại công tác của chính phủ đều cho Phó chủ tịch thành phố, đồng chí Trương Minh Sâm phụ trách.
- Thành phố Thương Hải không thích hợp.
Trấn Sơn Hà hơi lắc đầu.
- Đúng, thành phố Thương Hải là đặc khu, là thành phố cấp phó tỉnh. Chủ tịch thành phố là cán bộ cấp phó tỉnh, đích xác không thích hợp, Diệp Phàm tuổi hơi trẻ quá.
Phó chủ tịch Đường gật đầu.
- Vậy thì thành phố Hải Đông vậy, bảo Diệp Phàm xuống đó kiêm nhiệm chức Phó chủ trì công tác Ủy ban nhân dân thành phố trước. Diệp Phàm đang chức phó của tỉnh thành, đến Hải đông kiêm nhiệm chức phó kể ra cũng chẳng gây ra hiềm nghi gì. Còn chuyện bổ nhiệm chính thức chức Chủ tịch thành phố, tôi muốn xem trong hai năm cậu ta có làm được thành tích gì không. Một thành phố, có mấy triệu người, nhân vật số hai cũng quan trọng lắm, chúng ta không thể đem mấy triệu dân ra làm trò đùa được. Nếu như Diệp Phàm không làm nổi, lập tức cách chức.
Trấn Sơn Hà quyết định.
- Đồng chí Trần Khải bị bệnh rồi, cho về hưu sớm cũng được.
Đường Hạo Đông bổ sung một câu.
Chiều 4h, đồng chí Lỗ Tiến đích thân đến phòng bệnh thăm Diệp Phàm. Đến thăm hỏi đồng chí Diệp Phàm lần nữa. Hơn nữa, lần này đến, đồng chí Lỗ Tiến vẻ mặt thân thiết, hỏi han ân cần, còn nghiên túc dặn dò bệnh viện phải dùng mọi cách để đồng chí Diệp Phàm sớm bình phục...
Lãnh đạo bệnh viện sớm đã hợp thành tổ chuyên gia nghiên cứu bệnh tình của Diệp Phàm, nói là tình hình khôi phục trước mắt của Diệp Phàm rất tốt. Chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể xuất viện. Còn đồng chí Diệp Phàm thì lại yêu cầu được xuất viện ngay.
Đồng chí Cố Toàn vẻ mặt tươi cười nói với Diệp Phàm:
- Đồng chí Diệp Phàm, chúc mừng cậu.
- Chúc mừng tôi, chuyện vui từ đâu tới?
Diệp Phàm vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn Cố Toàn, không biết lão già này nói vậy là có ý gì.
- Haha, đến lúc đó sẽ biết.
Cố Toàn còn chơi trò thần bí. Lão già này, Diệp lão đại ở trong lòng thầm mắng một câu.
- Đồng chí Diệp Phàm, chủ tịch Đường có tặng cậu một món quà, cậu nhận lấy này.
Lúc này, Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc, nói. Phía sau nhân viên công tác đưa lên một chiếc hộp tinh xảo, Lỗ Tiến nhận bằng hai tay rồi đưa cho Diệp Phàm.
- Tôi có thể mở ra xem không?
Diệp Phàm nhận bằng hai tay, có chút kích động. Đường Hạo Đông là Thái tử chuẩn bị tiếp nhận nước cộng hòa, là Chủ tịch tiếp theo của nước cộng hòa.
- Được!
Lỗ Tiến gật đầu, Lang Phá Thiên và Trương Cường ngó đầu sang, cũng muốn xem Phó chủ tịch Đường tặng gì cho Diệp lão đại.
Đương nhiên, mấy anh em đều mừng cho Diệp Phàm. Đây chính là tốt dấu hiệu, Diệp Phàm đến địa phương công tác, rất cần những “món quà” như vậy. Tình trạng của các lãnh đạo bệnh viện cũng không khác gì mấy, kỳ thực, trong lòng ai nấy đều ghen tỵ. Hơn nữa, còn thầm khiếp sợ.
Mở hộp ra, tháo một sợ tơ lụa màu vàng, thấy bên trong có một cuộn tranh gì đó dạng tranh chữ. Lang Phá Thiên và Trương Cường một trái một phải nhẹ nhàng mở cuộn tranh bày ra trước mặt mọi người.
- Hải Nạp Bách Xuyên!
Phó chủ tịch Đường viết bốn chữ, lực bút vô cùng cứng cáp, Diệp Phàm nhẹ nhàng lẩm bẩm. Trong lòng lập tức ấm áp, đây là những lời Chủ tịch Đường dành cho mình, cần phải có tấm lòng rộng lớn, phải bao dung với mọi người, phải Hải Nạp Bách Xuyên.
Phía dưới còn có ấn triện – Đường.
Kỳ lạ là con dấu của Đường Hạo Đông chỉ có một chữ “Đường”, phía sau không có chữ “Hạo Đông”. Chắc hắn là giấu tai mắt mọi người, nếu như viết toàn bộ lên, sau này Diệp lão đại dựa vào tấm tranh chữ này chắc hẳn cũng làm kinh sợ nhiều cán bộ. Diệp Phàm trong lòng hơi có chút tiếc nuối.
- Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ lời của Chủ tịch Đường.
Diệp Phàm gật đầu, Lang Phá Thiên cuộn bức tranh lại.
- Haha, Chủ tịch Đường rất ít khi tặng chữ, ngay bản thân tôi cũng muốn xin được một tấm, Tuy nhiên, thật đáng tiếc, vẫn không thể thỏa ý nguyện.
Lỗ tiến thản nhiên cười cười.
Không lâu sau, người đến đều đi cả, cuối cùng Lý Khiếu Phong mới đến. Ông đến trước tiên nhưng cứ đi lại bên ngoài, rồi sau đó mới quay lại, thấy trừ Lang Phá Thiên, Trương Cường với Tề Thiên thì không còn ai khác, ông mới nhẹ nhàng gõ vai Diệp Phàm, nói:
- Đồng chí lão Đường không khắc đầy đủ tên, cậu có biết vì sao không?
- Sợ người khác biết đúng không ạ?
Diệp Phàm nói thẳng ra.
- Nếu sợ người khác biết thì đã không tặng chữ cho cậu, lão Đường nói, anh ta tặng chữ cho cậu, còn ấn triện gốc thì được anh ta chia làm ba tấm. Mỗi một tấm sẽ có một chữ, Đường, Hạo, Đông. Cậu thấy chỗ ấn triện gốc bên dưới vẫn còn chỗ trống không, vừa đủ để ấn thêm hai chữ khác.
Lý Khiếu Phong cười ha hả nói.
- Chủ tịch Đường đúng là không ngại phiền phức, chẳng lẽ sau này còn muốn ấn thêm hai chữ nữa?
Lang Phá Thiên nói.
- Haha, cậu nói đúng. Cậu ngẫm xem, Chủ tịch Đường làm vậy là có ý gì?
Lý Khiếu Phong hỏi Diệp Phàm.
- Tôi nghĩ xem...
Diệp Phàm suy nghĩ, lát sau nói:
- Không phải ý của Chủ tịch Đường là tôi chưa đủ cố gắng, hiện tại chỉ bước đầu nhận được sự tán thành của ông ta. Muốn được bản vẽ đầy đủ của Chủ tịch Đường, còn phải cố gắng thêm.
- Trẻ con dễ dạy!
Lý Khiếu Phong cười ha ha, vỗ vai Diệp Phàm, mở cửa bước ra.
- Cảm ơn lão Lý, ngài là người thân nhất của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nói nhẹ sau lưng ông. Hắn phát hiện bước chân của Lý Khiếu Phong khẽ khựng lại, chắc chắn nghe thấy những gì mình nói, tuy nhiên, không dừng lại, vẫn đi tiếp.
- Ông lão họ Đường này thích chơi trò thần bí quá, có một ấn triện thôi mà cứ lằng nhằng. Có ý nghĩa gì chứ?
Lang Phá Thiên miệng kinh bỉ đồng chí lão Đường.
- Haha, đối với những chuyện này tôi cũng chẳng nóng vội, đây chưa hẳn không phải chuyện tốt, lão Đường có tính cách lắm. Diệp Phàm tôi rất thích.
Diệp Phàm cười ha ha, cùng Trương Cường bàn về lão Đường trong phòng bệnh.
May là y tá không hiểu lão Đường họ nói là ai, bằng không, chắc té xỉu mất, mấy tên này là loại người gì thế? Không ăn tim gấu gan báo,thì chắc là cũng ăn mật chó rồi.
- Lão Lang. Chuyện Akiyama Lifu kết quả thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Trần Vô Ba bị đánh lén nên nhận thua, bề ngoài coi như Akiyama Lifu thắng. Tuy nhiên, dư luận đều nói kỳ thực Akiyama Lifu, Trần Vô Ba không thua. Còn Akiyama Lifu sau khi bị Thưởng Xuân đánh lén giờ đang bị thương. Nghe nói độc dược kia cũng khá phiền phức, chắc hẳn phải một năm Akiyama Lifu mới có thể hồi phục như ban đầu.
Lang Phá Thiên vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Tổ Thần Đạo đúng là chẳng chỗ nào không nhúng tay vào, không ngờ còn nghĩ đến chuyện đánh lén Akiyama Lifu để khơi mào công kích giữa cao thủ hai nước.
Đáng tiếc ý nguyện của chúng không thành, tuy nhiên, Thưởng Xuân kia đúng là cao thủ, không ngờ hai cao thủ ngũ đẳng tổ tám giám sát mà còn có thể trốn được.
Rồi còn đả thương Trần Vô Ba, kỳ lạ là sau lại xuất hiện lão già kia, nếu như bắt được Thưởng Xuân, sao lại không lục soát được ám khí.
Bản lĩnh của ông lão đó cũng không kém, nếu tôi đoán không lầm thì cũng là cao thủ cửu đẳng, chẳng thua kém Akiyama Lifu bao nhiêu!
Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Thưởng Xuân vốn tên Mỹ Sa Lâm Tử, là người nằm vùng bí mật được tổ Thần Đạo cắm ở Trung Quốc từ nhỏ.
Hơn nữa, thân thủ không thấp, cũng thực lực ngũ đẳng. Lợi hại nhất chính là thuật Ninjutsu. Cô nàng giấu ám khí trong bụng, đúng là lợi hại.
Hơn nữa, có thể dùng nội khí tung ra. Người như thế khó phòng bị lắm, anh không cách nà nghĩ được có những chiêu ám sát này.
Hơn nữa, em đoán người phụ nữ đó cũng chẳng sá gì nữa rồi. Có thể so sánh với những cảm tử quân thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Mẹ kiếp!
Lang Phá Thiên nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1599: Một lần nữa đến gắp Tổng tham mưu trưởng Tống
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Haha, thì cô ta là một trong những thành viên của đội cảm tử quân mà. Kỳ thực, nói người khác như vậy, còn Tổ đặc nhiệm A chúng ta thì sao? Sau khi có lệnh tử chiến, không phải lúc chúng ta dùng người lấp lỗ châu mai anh cũng lên sao, vậy có khác nào cảm tử quân chứ?
Trương Cường nói.
- Núi Xương Bối hẳn không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi
- Không sao, đã rút một sư đoàn sư cốt sắt bên Việt Đông sang rồi. Theo lệnh cấp trên, sư đoàn này sẽ đóng quân ở núi Xương Bối. Chắc hẳn chờ đến kho đá bí mật núi Xương Bối mở xong mới rút đi.
Trương Cường nói.
- Gỡ bí mật, cái đó chắc cũng hơi khó, hiện tại một chìa khóa nữa không biết tung tích, trong lúc hỗn loạn chẳng biết ai lấy đi rồi. Chúng ta chỉ có một chìa, không thể liều lĩnh được. Nói không chừng bí mật núi Xương Bối sẽ mãi mãi là bí mật mất.
Diệp Phàm thở dài.
- Có lẽ vậy.
Trương Cường gật gật đầu, nói:
- Tuy nhiên Tổng bộ nghi ngờ dưới núi Xương Bối có lẽ là kho vũ khí bí mật.
Năm đó quân Quan Đông Nhật Bản có không ít bí mật, còn hội Hồng Á Đao đã liên hệ dò hỏi tổ chức tình báo giang hồ. Họ có một số vũ khí bí mật, chẳng hạn như vũ khí sinh vật, và đã vận chuyển đến Việt Đông cất giấu. Chắc hẳn đây chính là bước chuẩn bị để tấn công Việt Đông.
Cho nên, bí mật núi Xương Bối nhất định phải giải cho được. Bằng không, đồng nghĩa với việc chôn một đầu đạn chẳng biết phát nổ khi nào ở Việt Đông. Đồng chí Lỗ Tiến và Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A chắc hẳn ngay đến ngủ cũng chẳng yên.
- Cũng có người nói bí mật núi Xương Bối là do triều Thanh để lại, bên trong có nhiều vàng bạc châu báu, đồ cổ quý giá. Sau khi quân Quan Đông Nhật Bản phát hiện thì đã chiếm lấy nó.
Thân phận hiện tại của hội Hồng Á Đao là Y Hạ Ma cung. Chiếc chìa khóa của đại ca lấy từ tay lão già Akiyama Mita. Akiyama Mita đó là ai, đó là một sát tinh nổi tiếng sánh với cường nhân Trương Vũ Trần phái Võ Đang. Từ đó có thể suy đoán, hội Hồng Á Đao đã sớm cắm rễ ở Trung Quốc. Có lẽ là từ thời Minh triều, cho nên, núi Xương Bối, quá thần bí. Lang Phá Thiên em rất trông chờ vạch trền được bí mật này. Nếu không giải được, thật sự buồn bực quá!
Lang Phá Thiên cười nói, còn lắc đầu.
- Khó lắm!
Trương Cường lắc đầu.
- Chủ yếu là sợ có trang bị kíp nổ. Những cái này, dù là cao thủ mở khóa của Tổ đặc nhiệm A cũng không lường được. Mật mã thiên thiên vạn vạn, mà còn phải giải quyết những hai khóa. Quá khó khăn!
- Trương Cường, thương tích của tôi cũng khá rồi. Cậu nhanh quay về đi, nghe nói phải tổ chức lại Tổ nòng cốt tám mà, bên cậu cũng nhiều việc, không nên làm lỡ.
Diệp Phàm hỏi.
- Tổ chức lại thì phải tổ chức lại rồi, nhưng mà...
Trương Cường thở dài.
- Có phải lão già Lỗ Tiến lại chỉnh cậu không?
Diệp Phàm lại hơi tức giận.
- Chỉnh em, không có số đâu. Dù sao Lỗ Tiến tạm thời cũng không sắp xếp công việc của em. Ngoại trừ vị trí lão Lang không thay đổi, em với Tề Thiên thì vẫn treo ở đó. Lỗ Tiến nói chúng em bị thương, tạm thời cần nghỉ ngơi một thừi gian. Bên Báo Săn Lỗ Tiến tạm thời sắp xếp người tiếp nhận. Còn quan chỉ huy xây dựng lại Tổ nòng cốt tám là Thiếu tướng Trịnh Phương do Tổng bộ phái xuống.
Trương Cường nói.
- Nếu em đoán không lầm, chắc sau khi Trịnh Phương xây dựng xong, Lỗ Tiến sẽ bổ nhiệm anh ta làm đại soái của Tổ tám mới, dẫn dắt Báo Săn Thủy Châu.
Tại sao hiện nay lại không cho Trương Cường và Tề Thiên nhúng tay vào, là vì muốn thay đổi người hoàn toàn. Xây dựng lại tổ tám do Trịnh Phương làm, vậy sau này chắc chắn Tổ tám sẽ là tâm phúc của Lỗ Tiến rồi. Các anh cũng biết, Tổ tám chúng ta thực lực mạnh nhất, quyền lợi lớn nhất. Vì sao lại không kêu lão Lang em làm đại soái, mà lại gọi Diệp Phàm anh làm đại soái, đó chính là nguyên nhân.
Nắm tổ tám trong tay chẳng khác nào nắm cả Tổ đặc nhiệm A trong tay, cho nên, tổ tám là quan trọng nhất. Lỗ Tiến không cho Trương Cường và Tề Thiên nhúng tay, chính là để sau này Diệp Phàm anh không nhúng tay vào Báo Săn được nữa. Nếu Trương Cường và Tề Thiên còn ở Báo Săn, thì dù Diệp Phàm anh có rời khỏi Tổ đặc nhiệm A, nhưng chỉ cần anh gọi một cú điện thoại cho Trương Cường và Tề Thiên thì họ vẫn sẽ làm việc giúp anh.
Báo Săn vẫn không thoát khỏi cái bóng của anh. Lần này chúng ta liên kết chơi Lỗ Tiến, nghe nói Lỗ Tiến đã bị mấy vị Ủy viên thường vụ bộ Chính trị gọi đến nói chuyện rồi. Lão già đó lần này quá mất mặt, nói thật, chắc hẳn lão già đó hận anh đến tận xương tận tủy. Anh xem, tên đó nhiệt tình đến thăm anh, chẳng qua chỉ là giả vờ.
Em hơi lo lắng những người mà Lỗ Tiến thay thế có ngáng chân công tác của anh không. Tuy nói Tổ đặc nhiệm A không nhúng tay vào sự vụ địa phương, nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, có nhúng tay thì cũng cần gì mình phải đích thân động thủ. Chỉ một cú điện thoại, nhờ vài người bạn tốt ra mặt làm vài động tác nhỏ chắc chắn không vấn đề gì. Lỗ Tiến này không thể nào so được với Tướng quân Đông Hải, vì sao mãi mà ông ta vẫn không khống chế được Tổ đặc nhiệm A, vì lòng dạ của ông ta quá hẹp hòi.
Chủ tịch Đường viết cho anh mấy chữ “'Hải Nạp Bách Xuyên” chính là nói anh cần có tấm lòng bao dung. Đặc biệt sau này đứng ở cương vị lãnh đạo cao, không có tấm lòng bao dung tức là tự giết mình rồi, làm sao còn làm lãnh đạo được nữa?
Lang Phá Thiên nói một tràng dài, Diệp Phàm nghe xong có chút xúc động.
Nói:
- Lão Lang không tệ nhỉ, nói cả một trời đạo lý.
Diệp Phàm liếc nhìn Trương Cường, nói:
- Chuyện này, đều là do tôi làm ảnh hưởng đến bước đi của các cậu sau này, ngại quá.
- Ảnh hưởng cái rắm gì. Dù sao em ở Báo Săn mãi cũng chán rồi. Đổi địa bàn cũng tốt. Lỗ Tiến có bản lĩnh thì khai trừ em đi, dù sao em cũng chẳng hề gì.
Trương Cường và Tề Thiên đều nói.
- Tạm thời ông ta chưa dám làm gì các cậu đâu, bằng không, sẽ lại có sự kiện liên danh lần hai, chắc chắn Lỗ Tiến sẽ phải xuống đài. Mẹ nó, lúc đó có còn dám độc ác nữa không, phải đuổi lão già này hạ đài mới vui vẻ được.
Trong ánh mắt Lang Phá Thiên lộ tia tàn nhẫn.
- Được rồi lão Lâng, Lỗ Tiến có thể ngồi lên được vị trí Tổng thủ trưởng thì chắc chắn không đơn giản như bề ngoài đâu. Cậu nghĩ đi, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí Tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A.
Nếu Chủ tịch Trấn đồng ý để gã lên, vậy chắc chắn người này có chút phân lượng trong lòng Chủ tịch Trấn. Không dễ cho hắn hạ đài đâu. Đây chỉ là chuyện ngàn lẻ một đêm thôi.
Chúng ta không cần phải làm những chuyện không có ý nghĩa, vả lại bị thương thực sự cũng sẽ là Tổ đặc nhiệm A và quốc gia.
Đương nhiên, nếu Lỗ Tiến cứ một mực không buông tha mấy anh em chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không thể nào cứ ăn chay mãi được. Dù Lỗ Tiến có quyền lực vượt trời, nhưng có câu diêm vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi. Chúng ta là những tiểu quỷ cùng quấn lấy lão già Lỗ Tiến này xem sao.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Haizz, lão đại, giờ anh chỉ còn thân thủ nhị đẳng, sau này làm sao đây? Nếu gặp những đối thủ trước kia, thật là chẳng biết nên đối đãi thế nào. Em thì bận lắm, em thấy, sau này cứ đưa theo Trần Quân hoặc lão Trần bên người. Bằng không, sợ lại phiền phức.
Lang Phá Thiên thở dài. Kỳ thật, lão lang cũng tương đối buồn bực. Diệp lão đại là thần tượng của anh ta, không thể ngờ trận chiến núi Xương Bối này đã làm thần tượng ngã mất.
- Haha, cậu cho là người trong thiên hạ đều là cao thủ sao? Hơn nữa, chuyện tôi bị phế đâu phải ai cũng biết. Cây có bóng, người có uy.
Oai vũ của Diệp lão đại tôi vẫn còn cơ mà!
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, không đồng ý.
- Không phải còn có chúng ta sao? Thực sự có ai muốn kiếm chuyện, chúng ta sẽ cho tên đó biết lợi hại.
Tề Thiên hừ nói.
- Không cần lo lắng, tôi bây giờ còn thân thủ tứ đẳng. Đối phó với người thường dễ như trở bàn tay.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Không thể nào, không phải nghe nói anh chỉ còn nhị đẳng. Hơn nữa, lúc anh hôn mê, tổng bộ có mời một lão già thần bí che mặt đến kiểm tra cho anh mấy lần.
Lão già kia thở dài nói là “Đáng tiếc, một hạt giống tốt mà lại bị hủy”, hơn nữa còn nói anh chỉ còn thân thủ nhị đẳng.
Bởi vì đai gân bị thương, cả đời này chẳng cách nào hồi phục được nữa. Lão già nói, anh giờ là phế vật rồi. Đương nhiên, là so với cao thủ của Tổ đặc nhiệm A. Chứ trong mắt người thường, anh vẫn là cao thủ.
Lang Phá Thiên bộ dạng không tin nói.
- Ai cũng có lúc nhìn nhầm mà, nhưng, lúc mới tỉnh dậy tôi thấy mình đúng là chỉ khoảng nhị đẳng. Nhưng, quan một thời gian điều trị, tôi thấy khá hơn nhiều, giờ đã lên tứ đẳng tầng một rồi. Mặc dù đời này không thể hồi phục nữa, nhưng vẫn có thể sống tương đối vững vàng. Với đẳng cấp này, cũng đủ vào Tổ đặc nhiệm A rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Hy vọng như thế đi, tuy nhiên, có lẽ anh thật sự vẫn có thể hồi phục lại đó.
Lang Phá Thiên trong mắt hiện lên một tia hy vọng, nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Hay là mời lão già che mặt đến chẩn đoán lần nữa, hơn nữa phối hợp với sự tương trợ của các chuyên gia Tổ đặc nhiệm A, có thể anh sẽ hồi phục nhanh hơn không?
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay, liếc nhìn Lang Phá Thiên, nói:
- Lão Lang, không phải tôi đã nói với cậu, tôi không muốn ở Tổ đặc nhiệm A nữa, tôi muốn chuyên tâm làm việc bên chính phủ, tạo dựng sự nghiệp. Tôi không tin rời khỏi Tổ đặc nhiệm A thì không sống được. Ngay cả hư danh bên Bộ tổng tham mưu tôi cũng từ chức. Cứ chiếm mãi chỗ tốt không chịu thả ra không phải tính cách của Diệp Phàm tôi. Trước kia, họ trọng dụng tôi, là do thân thủ của tôi. Giờ tôi là phế nhân rồi còn đứng đó cho người ta khinh thì có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, hơn 10 ngày trôi qua, đơn xin từ chức của Diệp Phàm bên Bộ tổng tham mưu vẫn chưa được phê duyệt. Do đó, Diệp Phàm đành đến gặp Tổng tham mưu trưởng Tống Định Nhất một lần nữa.
Lần này là đến nhà Tổng tham mưu trưởng Tống.
Tổng tham mưu trưởng Tống sống trong một tứ hợp viện cũ, hơn nữa, trên tường còn treo đồ đạc quân nhân. Chẳng hạn mũ bát giác Hồng quân, mũ rơm, còn có quân trang của Bát Lộ quân, đồ dùng của quân giải phóng...
Vừa thấy Diệp Phàm, Tổng tham mưu trưởng Tống cười tươi hớn hở:
- Thế nào, xem ra sức khỏe khôi phục nhiều rồi nhỉ!
- Haha, cũng có thể xuất viện được rồi. Vốn cũng muốn xuất viện, nhưng, các chuyên gia trong bệnh viện nhiệt tình quá, cứ yêu cầu thôi ở thêm một thời gian nữa để thương thế khỏi hẳn mới xuất viện. Cứ dông dài mãi, phiền chết đi được.
Diệp Phàm cầm hai bình rượu thuốc tự ngâm trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cười nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai