Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1718
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Ngồi trong hầm bộ chỉ huy Đông Hải, Vương Trạch Vinh đầy nghiêm túc nghe các tin tức báo về.
- Bí thư Vương, tất cả chuẩn bị xong. Theo quan sát của chúng tôi thì Đài Loan và Mỹ không hề biết hành động lần này của chúng ta. Bọn họ chú ý chủ yếu là bên Hàn Quốc.
Thường Chính Lý cười nói với Vương Trạch Vinh.
Bành Bộ Thuân cũng nói:
- kế hoạch phương bắc làm thế giới hiểu lầm tưởng Trung Quốc chúng ta sẽ tấn công Hàn Quốc.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Nếu như lần này chúng ta đánh thắng thì đúng là làm đối phương sợ hãi.
Mọi người cùng nở nụ cười.
Đây là sự thả lỏng trước trận chiến, bằng cách này cũng khiến người ta bớt khẩn trương hơn.
- Hai bộ máy Trung ương đã rời khỏi Bắc Kinh rồi chứ?
Vương Trạch Vinh hỏi Hoàng Phủ Tùng.
- Bí thư Vương, tôi nhận được thông báo nói hai bộ máy một di chuyển tới phía tây, một tới phía nam.
Vương Trạch Vinh gật đầu. hành động đánh Đài Loan lần này thì Trung ương Đảng do Bí thư Trịnh cầm đầu cùng bên chính phủ do Chu Trạch Cương cầm đầu phân biệt tới phía tây, nam của Trung Quốc. Đây là hành động đảm bảo an toàn khi có chiến tranh đề phòng xuất hiện tình huống xấu nhất.
Mặc dù hệ thống phòng ngự đã chuẩn bị khá đầy đủ như Trung ương vẫn không dám coi thường.
Lúc này Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý cũng tập trung bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Nhìn đồng hồ đã tới 3h đêm, Vương Trạch Vinh nói:
- Bắt đầu thôi.
Bành Bộ Thuân gật đầu nói:
- Đúng thế.
Vương Trạch Vinh giơ tay lên chào hai người Thường Chính Lý.
Hai người bọn họ cũng giơ tay chào Vương Trạch Vinh.
Chào xong, Vương Trạch Vinh đi lên đài chỉ huy cầm mic nói:
- Thưa toàn thể các chiến sĩ, tôi là tổng chỉ huy Vương Trạch Vinh. Tôi tuyên bố kế hoạch phương bắc chính thức bắt đầu, thắng lợi thuộc về các đồng chí.
Theo mệnh lệnh của Vương Trạch Vinh ban ra, trụ sở chỉ huy trong nháy mắt trở nên bận rộn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng pháo.
Ra lệnh xong, Vương Trạch Vinh quay sang nói với Bành Bộ Thuân:
- Bây giờ giao cho anh.
Bành Bộ Thuân đưa tay chào Vương Trạch Vinh rồi đi lên đài chỉ huy.
Vương Trạch Vinh cũng tìm ghế ngồi xuống.
Thường Chính Lý ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương yên tâm, phương án lần này đã tính tới mọi khả năng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Hy vọng cố gắng không làm dân chúng bị thương.
- Chiến tranh luôn có thương vong.
Thường Chính Lý nói.
Vương Trạch Vinh sao không biết việc này. Hắn cũng bất đắc dĩ.
Thường Chính Lý nói:
- Bí thư Vương, vì ngày này chúng ta đã chuẩn bị rất lâu, tình hình Đài Loan đã có thể nói nắm rõ như trong lòng bàn tay. Lượt đầu sẽ bắn tên lửa để phá hệ thống phòng không và sân bay trên đảo. Cùng lúc đó không quân cũng đợi lệnh bay tới bầu trời Đài Loan, bộ đội đặc chủng sẽ nhanh chóng nhẩy dù xuống. Cùng lúc đó sáu đội quân cũng từ trên biển đổ bộ vào theo sáu hướng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi hy vọng những chuẩn bị của chúng ta sẽ có tác dụng.
Thường Chính Lý nói:
- Bí thư Vương nói đúng, một số binh lính Đài Loan được chúng ta cài vào, đến lúc ấy bọn họ sẽ phối hợp. Quan trọng nhất chính là đơn vị phòng ngự của Đài Loan sẽ phải phối hợp với sáu cánh quân của chúng ta..
Vương Trạch Vinh bắt đầu có chút khẩn trương. Hắn lấy thuốc ra và đưa cho Thường Chính Lý một điếu.
- Lượng công việc của anh không hề nhỏ. Sau khi quân đội tiến vào các công tác hậu cần cũng cần anh lo lắng. Anh đi làm việc của mình đi.
Thường Chính Lý cười nói:
- Anh là chủ chốt của hành động lần này, toàn quân đang nhìn anh.
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói.
Quân đội Trung Quốc không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên tấn công Đài Loan đó là điều không ai ngờ tới. Khi tình báo báo về cho tổng thống Mỹ Ao Feipu, Ao Feipu sợ đến độ nhảy dựng lên khỏi giường.
Ao Feipu lớn tiếng nói với đối phương:
- Anh lập lại lần nữa.
- Tổng thống, chúng tôi nhận được tin tức chính xác. Lục quân, không quân, pháo binh của Trung Quốc tiến hành tấn công Đài Loan. Sau đợt đầu bị tấn công bằng tên lửa, lãnh đạo Đài Loan đã cầu viện chúng ta.
- Lập tức ra lệnh hạm đội từ vùng biển Hàn Quốc đến hỗ trợ.
- tổng thống, xin bình tĩnh. Ngài phải biết lần này Trung Quốc tấn công Đài Loan là chuyện nội bộ của họ. Trung Quốc vẫn duy trì chính sách ngoại giao một Trung Quốc, nếu quân đội chúng ta tiến tới giúp đỡ Đài Loan thì không nói có hiệu quả hay không mà còn có thể chọc giận Trung Quốc.
Nghe đối phương nói như vậy, Ao Feipu lập tức bình tĩnh lại đôi chút.
Y biết đây phải việc nhỏ.
Ao Feipu rất nhanh triệu tập một số cố vấn cao cấp và tướng lĩnh quân đội thảo luận việc Trung Quốc tấn công Đài Loan.
Việc này mọi người tranh luận rất nhiều, Douglas có chút lo lắng nói:
- Hiện nay rất nhiều công ty nước ta đầu tư vào Trung Quốc, nếu khai chiến thì các tập đoàn lớn đầu tư vào Trung Quốc sẽ bị thiệt hại nặng nề, đến lúc áy mấy ngành máy tính, điện thoại di động, ô tô ở Trung Quốc đều bị đả kích với mức độ lớn chưa từng có trong lịch sử. Tôi sợ như vậy nền kinh tế trong nước sẽ bị khủng hoảng nghiêm trọng. Hơn nữa việc này có thể làm các nhà tài phiệt bất mãn hay không?
Mọi người đều biết đây là vấn đề lớn, nếu là vậy sẽ khiến kinh tế Mỹ bị thương nặng.
Xi Mengding nói:
- Mọi người cũng có thể suy nghĩ đến một việc đó là Trung Quốc rất quyết tâm thống nhất đất nước. Nếu như Mỹ xen vào thì hai bên sẽ ở phía đối lập. thử hỏi quân đội chúng ta có thể thắng hay không? Thử hỏi nếu đánh lớn có thể thành đánh nhau bằng vũ khí hạt nhân không?
Một chuyên gia khu vực Châu Á nói:
- Còn có một tình huống mà mọi người cần cân nhắc. Nga bây giờ đi lại rất gần Trung Quốc, hai nước đã hình thành đồng minh. Nếu chúng ta tấn công Trung Quốc thì ai dám đảm bảo Nga không xuất binh. Nếu như vậy sẽ thành chiến tranh thế giới. Phải biết rằng Trung Quốc không giống Iraq, lại càng không phải Libya. Nghĩ đến chiến trường Triều Tiên trước đây bọn họ có thể dùng dũng khí và xác người ngăn cản quân đội Mỹ, có thể nói kết quả là rất khó đoán.
Phòng hội nghị thoáng cái trở nên yên tĩnh.
Nếu thật sự có chiến tranh thế giới, Mỹ sẽ bị thụt lại vài chục năm nên không ai dám tùy tiện tỏ thái độ.
Ao Feipu nhíu mày nói:
- Tàu sân bay của chúng ta không có tác dụng với Trung Quốc sao?
Franklin nói:
- Tác dụng khẳng định là có chẳng qua hệ thống phòng thủ của Trung Quốc cũng mạnh. Nếu như hạm đội của chúng ta chạy tới Đài Loan thì tên lửa của bọn họ hoàn toàn có thể bắn trúng chúng ta.
- Nói như vậy chúng ta mặc dù có quân đội mạnh nhất thế giới nhưng vẫn không có cách gì với Trung Quốc sao?
Ao Feipu có chút tức giận nói.
- Nếu bọn họ đánh tới vùng biển nước ta thì chúng ta hoàn toàn đánh lui được bọn họ. Chẳng qua chúng ta nếu muốn tấn công và lên đất Trung Quốc thì khá khó khăn.
Mấy người đang nói tới đây, một nhân viên đi vào nhỏ giọng nói với Ao Feipu.
Nghe xong, Ao Feipu nói:
- Theo tình báo nhận được thì Trung ương Đảng và chính phủ Trung Quốc chia làm hai đường rời khỏi Bắc Kinh, hướng đi không rõ. Trung Quốc đang đề phòng chúng ta tham chiến. Ngoài ra bọn họ cũng bố trí lại tầm bắn của vũ khí hạt nhân, chủ yếu nhằm về phía chúng ta.
Một quan chức vội vàng nói:
- Chúng ta cũng phải nhanh chóng rời trụ sở.
Nhìn y, Franklin nói:
- Chỉ cần chúng ta không chủ động xuất kích thì chúng ta sẽ an toàn.
Nghe y nói thế, mọi người mới yên tâm. Ao Feipu suy nghĩ một chút và nói;
- Franklin, anh nói chúng ta nên làm gì?
Franklin nói:
- Ý của tôi là để hạm đội quan sát từ xa, xem vũ lực của Trung Quốc. Ngoài ra cũng cần lợi dụng dư luận quốc tế yêu cầu Trung Quốc nhanh chóng lui binh.
Ao Feipu thở dài nói:
- Xem ra chỉ có cách như vậy.
Xi Mengding nói:
- Chính phủ Đài Loan có nhiều tài sản gửi ở ngân hàng nước ta, tôi thấy cần đóng băng số tài sản này lại.
Mỹ đứng ngoài quan sát khiến các nước khác không dám vọng động.
Một vài quốc gia càng sợ và lập tức chuẩn bị cho trạng thái chiến tranh. Không ai biết việc này mở rộng tới đâu.
Mỹ mà tham gia như vậy Nga rất có thể sẽ tham gia qua đó sẽ dễ dẫn tới cuộc chiến tranh thế g
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1719
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt. Tình hình chiến trường thông qua vệ tinh được thể hiện trên màn hình lớn. Làm tổng chỉ huy, Vương Trạch Vinh nếu như không thấy áp lực là không thể. hành động này mặc dù hắn chỉ phụ trách chung, mọi hành động cụ thể có người khác làm nhưng hắn vẫn lo lắng với tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Hắn cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ. Cả quân đội hiện nay chỉ có hắn mới có thể tập trung lại một chỗ được.
Cục trưởng Thập Cục – Hồ Lôi đang ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Hồ Lôi và hỏi:
- Bên Mỹ có động tĩnh gì không?
- Bí thư Vương, hạm đội Thái Bình Dương chỉ đứng từ xa quan sát, không có bất cứ hành động gì. Ngoài ra theo tin tức từ Mỹ truyền về thì tổng thống Mỹ đã triệu tập hội nghị trọng điểm nghiên cứu việc này.
Hồ Lôi nói thêm:
- Bây giờ các nước đều nhận được tin này, nhiều quốc gia đã tăng cường cấp độ phòng vệ.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu và một lần nữa nhìn về phía trước.
Bành Bộ Thuân đầy kích động đi tới. Y nhấp ngụm nước xong nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, không ngờ lại tiến triển nhanh và thuận lợi như vậy. Vòng tên lửa đầu tiên đã phá hủy hệ thống phòng ngự của Đài Loan, bây giờ không quân và hải quân đang nhanh chóng tiến đến.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không được sơ suất, nhất định phải đảm bảo cả cuộc chiến không có bất ngờ xảy ra.
Bành Bộ Thuân gật đầu nói:
- Thực ra chúng ta đã tiến hành diễn tập rất nhiều lần, cả cuộc chiến cũng đã tiến hành. Trước kia chúng ta không dám tấn công Đài Loan là vì sợ Mỹ, hơn nữa là do quân đội không thể thống nhất. Lần này có thể triển khai hành động này là phải cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Thống nhất tổ quốc không chỉ là hy vọng của nhân dân Trung Quốc, cũng có đông đảo đồng bào Đài Loan. Chúng ta đã kéo dài quá lâu nên không thể không thống nhất.
Bành Bộ Thuân nói:
- Tôi tin lần này chúng ta sẽ thực hiện được nguyện vọng
Nói xong Bành Bộ Thuân về lại vị trí chỉ huy.
Ngay sau khi Bành Bộ Thuân rời đi, Vương Trạch Vinh nhận được điện của yy. yy vừa mở miệng đã hỏi:
- Trạch Vinh, tình hình thế nào rồi?
- yy, tất cả đều thuận lợi. Đợt tấn công tên lửa vòng thứ nhất đã phá hủy toàn bộ hệ thống phòng vệ của đối phương, không quân và hải quân đang chạy tới gần Đài Loan với tốc độ nhanh nhất.
- Trạch Vinh, xem ra Mỹ không dám tùy ý bị cuốn vào cuộc chiến này.
Yy sớm nhận được báo cáo về biểu hiện của Mỹ nên đương nhiên là vui vẻ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xin yy yên tâm, dù Mỹ xen vào thì chúng tôi cũng tự tin đánh lui bọn họ.
Cảm nhận được sự tự tin của Vương Trạch Vinh, yy nói:
- Tôi vừa gọi điện cho tổng thống Mỹ. Hai bên đã tiến hành nói chuyện, Nga tỏ vẻ sẽ tuân thủ hiệp ước với Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây chỉ là một chiêu chuẩn bị mà thôi. Ở chuyện này chúng ta có lý, đây là việc nội bộ của Trung Quốc nên dù là ai cũng không có lý do can thiệp vào. Nếu ai dám can thiệp thì Trung Quốc cũng tự tin đánh lui chúng.
- Rất tốt, Trạch Vinh, nếu như lần này thành công có nghĩa nguyện vọng của vài thế hệ đã thực hiện được.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- yy, ở chuyện này dù quốc gia nào cũng không thể ngăn cản được chúng ta.
Ngay khi cuộc chiến đang diễn ra, tình hình trong nước ở Trung Quốc cũng đang sôi sục.
Người hiểu rõ tin tức đầu tiên chính là mấy người lên mạng vào buổi đêm.
Một tên Lam Nhất Thiên đang lên mạng đọc truyện đột nhiên phát hiện một tin tức sổ ra. Y vô tình nhìn liền há hốc mồm và không tin vào tin này.
Chỉ thấy y rất nhanh mở ra thì thấy bên trên có một câu: “Theo tin tức nhận được thì quân đội nước ta vào 3h đêm nay đã chính thức triển khai hành động thu hồi Đài Loan.
Thật hay giả đây?
Lam Nhất Thiên lắc đầu thầm nghĩ có lẽ là tin giả.
Chẳng qua về sau y thấy rất nhiều người lên mạng và có bài viết về việc này.
Lam Nhất Thiên rất nhanh tìm đến các trang web của chính phủ. Y thấy ngay trên trang web chính phủ cũng nói về việc này.
Thấy được điều đó, Lam Nhất Thiên không nhịn được gào ầm lên.
Tiếng hét này là tiếng hét tận đáy lòng y. Y hét xong lại có chút sợ người khác nói thì phát hiện ra khắp nơi ở thành phố mình tràn ngập tiếng hét.
Sau đó không biết ai đang đốt pháo.
Cả thành phố trở nên náo nhiệt.
Tình hình ở thành phố của Lam Nhất Thiên không khác gì các nơi trên toàn lãnh thổ Trung Quốc.
Lần lượt từng người sau khi biết tin này trên mạng rồi truyền cho nhau khiến cả Trung Quốc sôi trào. Thu hồi Đài Loan là giấc mơ của từng người Trung Quốc. Mọi người vốn còn đang bàn tán Trung Quốc có thật sự tấn công Hàn Quốc hay không thì không ngờ Trung ương Đảng đã quyết định tấn công Đài Loan.
Việc thống nhất Trung Quốc là chuyện khiến người dân Trung Quốc hưng phấn, vui mừng hơn tất cả.
Một vài người bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức sau đó không thể nào ngủ lại được nữa. Bọn họ ngồi trước máy tính, trước Tv nhằm chú ý việc này.
Một số binh sĩ già cũng không thể ngủ, trong lòng bọn họ như có ngọn lửa đang thiêu đốt làm máu mình sôi trào.
- Rất tốt.
Ngay khi người Trung Quốc đang sục sôi vì hưng phấn, Bành Bộ Thuân nhận được báo cáo cũng không nhịn được đấm mạnh lên bàn và hét lớn.
Hét xong, y đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh rồi lớn tiếng nói:
- Trạch Vinh, không quân của chúng ta đã đưa được nhóm binh sĩ đầu tiên đổ bộ vào Đài Loan.
Vương Trạch Vinh nghe xong không khỏi có chút kích động.
Đây là bước đi rất quan trọng trong cả kế hoạch. Sau khi bộ đội đặc chủng tiến vào khống chế vài khu vực quan trọng nhằm cung cấp điều kiện cho quân đội chính quy theo sau.
- Báo cáo, bên hải quân truyền tin tới nói hải quân, lục quân của chúng ta đã phối hợp với người trên đảo để thành công lên đất liền.
Lần này Vương Trạch Vinh cũng kích động đập bàn. Hắn biết các công tác chuẩn bị đã có hiệu quả. Quân canh gác bờ biển của đối phương bị quân đội Trung Quốc tấn công mạnh nên đã có quyết định đầu hàng.
Bành Bộ Thuân cười ha hả nói:
- Tướng lĩnh chỉ huy quân bờ biển vốn còn do dự, đến bây giờ mới coi như có quyết định.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Không quân không ngừng cho quân đội đổ bộ xuống, hải quân lại có thể đưa quân lên đất liền. Chỉ cần có trận địa thì bước tiến của chúng ta sẽ rất nhanh.
Bành Bộ Thuân đi lên đài chỉ huy cầm mic lớn tiếng nói:
- Tôi là Bành Bộ Thuân, nghe lệnh của tôi tiến hành đợt bắn tên lửa thứ hai.
Nghe lệnh của Bành Bộ Thuân, Vương Trạch Vinh biết giai đoạn một của cuộc chiến đã hoàn thành. Chỉ cần giai đoạn một thành công thì hắn tin rất nhanh sẽ đánh phá được toàn bộ Đài Loan
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1720
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng Vương Trạch Vinh không hề mệt mỏi, hắn vẫn rất tỉnh táo và đầy hưng phấn.
Phòng chỉ huy dưới mặt đất rất náo nhiệt, các loại máy móc liên tục vận chuyển ra ngoài. Mỗi khi bên ngoài có tình hình gì mới đều đưa tin về đây.
- Trạch Vinh, quân đội chúng ta đã thành công chiếm lĩnh toàn bộ Đài Loan.
Bành Bộ Thuân đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh rồi giơ tay chào.
Lúc này Bành Bộ Thuân đang rất hưng phấn.
Vương Trạch Vinh cũng giơ tay chào lại đối phương.
Bành Bộ Thuân thở dài nói:
- Trạch Vinh, tôi thay mặt toàn bộ quân nhân Trung Quốc kính chào cậu.
Nói xong y một lần nữa giơ tay lên chào.
Giọng Bành Bộ Thuân khi nói câu này đã hơi khàn đi vì kích động.
Vương Trạch Vinh cũng chào lại.
- Chúng ta cần cảm ơn toàn bộ binh sĩ, không có bọn họ sẽ không có chiến thắng này.
Vương Trạch Vinh cũng rất kích động, mắt hắn hơi ươn ướt.
Vương Trạch Vinh đi tới trước đài chỉ huy để xem tình hình chiến sự các nơi.
Từng đội quân tiến vào Đài Loan, Vương Trạch Vinh qua màn hình có thể thấy được tình hình trên đảo Đài Loan.
Cầm mic, Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói:
- Tôi là Vương Trạch Vinh, tôi ra lệnh bắt đầu từ bây giờ không được phá hủy bất cứ thứ gì trên đảo Đài Loan. Người dân Đài Loan cũng là nhân dân Trung Quốc, cũng là đồng bào của chúng ta.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng về an toàn của dân chúng Đài Loan. Chiến tranh mặc dù tàn khốc nhưng nếu không làm tổn thương người dân bình thường đương nhiên là tốt nhất.
Hình ảnh trên màn chuyển sang nơi khác. Lúc này tư lệnh pháo binh Dương Úy Lâm đã xuất hiện trên màn hình.
Thấy Dương Úy Lâm cùng không ít tướng lĩnh trên màn hình, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra đám người Dương Úy Lâm đang rất kích động.
- Tư lệnh pháo binh - Dương Úy Lâm xin báo cáo vơi đồng chí Vương Trạch Vinh. Dưới sự đả kích liên tục của pháo binh quân đội Trung Quốc, hệ thống quân dụng và sân bay của Đài Loan đã bị phá hủy hoàn toàn. Bây giờ pháo của quân đội chúng ta đang tiến hành giám sát không trung và lãnh hải xung quanh Đài Loan.
- Duy trì giám sát nếu có kẻ nào tới xâm phạm nhất định phải bắn trả và tiêu diệt.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong câu này, Dương Úy Lâm lớn tiếng nói với tướng lĩnh xung quanh:
- Kính chào đồng chí Vương Trạch Vinh.
Theo lệnh của y, tất cả quân nhân có mặt đều nghiêm túc kính chào về phía màn hình.
Đám quân nhân cũng biết Vương Trạch Vinh làm tổng chỉ huy hành động lần này. Nhờ Vương Trạch Vinh tập hợp lực lượng của mọi người lại nên mới có thể thành công như vậy. Vì thế bọn họ rất kính trọng Vương Trạch Vinh.
Thấy các tướng lĩnh chào mình, Vương Trạch Vinh cũng giơ tay chào lại.
Hình ảnh lại chuyển sang nơi khác, Chiêm Lâm xuất hiện trên màn hình.
- Báo cáo đồng chí Vương Trạch Vinh, không quân chúng ta đã có thể giám sát toàn bộ tình hình Đài Loan, quân đội chúng tôi cũng đang giám sát không phận quanh Đài Loan.
Chiêm Lâm báo cáo xong cũng lớn tiếng nói với tướng lĩnh xung quanh:
- Kính chào đồng chí Vương Trạch Vinh.
Mặc dù biết đây là cách do Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm nghĩ ra để tăng uy tín trong quân đội của mình lên nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có thể nhận ra sự kính trọng từ vẻ mặt, ánh mắt của các tướng lĩnh.
Vương Trạch Vinh vốn nghĩ hành động kính chào này chỉ xuất hiện ở chỗ Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm mà thôi nhưng sau đó hắn đúng là rất cảm động. Màn hình chiếu tới đâu, binh lính ở đó đều đồng loạt giơ tay chào hắn.
Vừa chào lại, Vương Trạch Vinh không nhịn được chảy nước mắt.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Vương Trạch Vinh vội vàng lau nước mắt. Hắn tin sau hành động lần này địa vị của mình trong quân đội sẽ tăng lên rất cao.
Bành Bộ Thuân đi tới cạnh Vương Trạch Vinh rồi nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, làm một người trong quân đội nhiều năm, tâm trạng của tôi cũng như rất nhiều người dân Trung Quốc. Khẩu hiệu thống nhất đất nước được hô hào nhiều năm, các chiến sĩ đều có nhiệt huyết này. Chiến sĩ muốn thắng lợi này, muốn thống nhất đất nước. Bắt đầu từ bây giờ Trung Quốc chúng ta là một khối, quân nhân đã hoàn thành sứ mạng của mình. Điều này nói rõ quân nhân vẫn là trụ cột duy trì sự ổn định, hòa bình của quốc gia. Mà cậu chính là người để điều này thực hiện thành công.
Nói tới đây, Bành Bộ Thuân chỉ thêm vào màn hình rồi nói:
- Cậu nhìn quân đội của chúng ta xem, bọn họ rất muốn có cơ hội chứng minh mình, cậu đã cho bọn họ cơ hội đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi chỉ là một thường dân, công việc thực tế và cụ thể là do các chiến sĩ làm.
- Trạch Vinh, ai dám nói cậu bây giờ không phải quân nhân chân chính?
Thường Chính Lý nói xen vào.
Thường Chính Lý lúc này cũng đang rất kích động. Y giơ tay chào Vương Trạch Vinh sau đó lớn tiếng nói:
- Tổ quốc thống nhất không chỉ có chiến sĩ toàn quân cảm ơn cậu, mỗi một người Trung Quốc đều ghi nhớ điều này.
Vương Trạch Vinh nhìn từng đội quân xuất hiện trên màn ảnh, trong lòng hắn đang rất kích động.
Vương Trạch Vinh cầm máy gọi cho Bí thư Trịnh.
Bí thư Trịnh hỏi:
- Trạch Vinh, tình hình thế nào rồi?
- Báo cáo Bí thư Trịnh, quân đội của chúng ta đã chiếm lĩnh toàn bộ Đài Loan, quân đội đang tiếp thu các nơi.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
Bí thư Trịnh cũng rất kích động làm giọng nói trở nên run run:
- Rất tốt, rất tốt.
Vương Trạch Vinh biết mấy người Bí thư Trịnh đang lo lắng điều gì nên nói:
- Bí thư Trịnh, theo quan sát của chúng tôi thì chiến hạm của Mỹ không có bất cứ hành động gì cả. Bọn họ có lẽ đã buông tha việc phái quân đội tới chi viện cho Đài Loan.
Bí thư Trịnh nói:
- Chúng ta trước đây do băn khoăn quá nhiều nên không thực hiện được, thật sự không ngờ chỉ trong một đêm đã hoàn thành việc này. Trạch Vinh, Trung Quốc cần lãnh đạo quyết đoán như cậu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Trịnh, đã có thể báo tin mừng với nhân dân cả nước.
Bí thư Trịnh gật đầu nói:
- Cậu nói đúng.
Vương Trạch Vinh sau khi gọi điện với Bí thư Trịnh xong, hắn quay đầu lại nói với Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý:
- Thống nhất quốc gia là tâm nguyện của mọi người dân Trung Quốc. Có một số người do lợi ích cá nhân nên phản đối việc dùng vũ lực để tiến hành thống nhất, các anh cần phải xử lý một cách thỏa đáng.
Bành Bộ Thuân trầm giọng nói:
- Trạch Vinh nói đúng. Chiến tranh sẽ có thiệt hại, chúng ta là lãnh đạo nên cần suy nghĩ đến quốc gia mà không phải cá nhân mình. Bất cứ ai cũng phải đặt quốc gia lên trên hết.
Thường Chính Lý cũng nói:
- Rất nhiều triều đại trước đây đều dùng chiến tranh mà đoạt đất nước, sau đó sử sách chỉ ghi lại công tích của bọn họ mà thôi.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đúng sai do đời sau phán đoán, chúng ta ở thời đại này chỉ cần làm việc mình nên làm mà thôi
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1721
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Trong cả đêm đó mọi người tập trung chú ý mỗi việc quân đội Trung Quốc tấn công Đài Loan. Cảm giác khẩn trương tràn ngập cả Trung Quốc. Ngay cả Hoa kiều ở nước ngoài cũng nhìn về phía Trung Quốc.
Không ai biết sẽ có biến động gì xảy ra hay không? Đối với hành vi này của Trung Quốc hầu hết mọi người đứng ngoài nhìn, cũng nhiều người muốn xem trò hay.
Đợi chờ luôn làm người ta nóng lòng. Các nước trên thế giới đều chú ý đến hành động quân sự này của Trung Quốc.
Trong Nhà Trắng Mỹ, hai mắt tổng thống Ao Feipu đỏ rực lên vì mất ngủ. Y nhìn hình ảnh Trung Quốc tấn công Đài Loan qua vệ tinh mà nước Mỹ lại không dám tùy tiện can thiệp. Đây là chuyện không phải dễ gì nước Mỹ vốn tự hào đứng đầu thế giới có thể chịu đựng.
Cả đêm nghe báo cáo tình hình biển đông trở về. theo tin tức truyền đến, Ao Feipu nhìn thoáng qua các nhân viên cao cấp trong chính phủ của mình rồi thở dài nói:
- Không còn hy vọng gì rồi.
Nghe Ao Feipu nói như vậy, vẻ mặt mấy người kia liền trở nên khó coi. Bọn họ biết từ trước đến giờ việc Trung Quốc không tấn công Đài Loan chính là do có Mỹ. Bây giờ Mỹ đã không thể khống chế được Đài Loan. Trong tranh chấp quốc tế thì Mỹ lại mất đi một đồng minh thân cận.
- Chẳng lẽ cứ để như vậy sao?
Một quan chức hỏi.
Không ít người nhìn y và lắc đầu. Bây giờ hỏi câu này có nghĩa lý gì chứ?
Xi Mengding nói:
- Việc duy nhất chúng ta có thể làm đó là lôi kéo các nước khác lên tiếng phản đối Trung Quốc. Ngoài việc này còn có thể làm gì được chứ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn chiến tranh với Trung Quốc, một nước cũng có vũ khí hạt nhân sao?
Y nói làm tên vừa lên tiếng cũng phải lắc đầu.
Douglas thở dài nói:
- Đảng Cộng Hòa khẳng định sẽ mượn lý do này mà tiến hành phản đối tổng thống. Chúng ta bây giờ cần nghiên cứu là làm sao khiến Trung Quốc có bồi thường. Tôi tin Trung Quốc đạt được Đài Loan thì ít nhiều cũng bồi thường cho chúng ta.
Ao Feipu nói:
- Theo tình báo cho biết thì chỉ huy toàn bộ hành động quân sự lần này là Vương Trạch Vinh. Bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh đã nắm giữ quân đội Trung Quốc.
Douglas nói:
- Tổng thống và Vương Trạch Vinh kia có quan hệ khá tốt mà.
Ao Feipu nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng:
- Vương Trạch Vinh này không dễ chọc vào, hắn rất cứng rắn.
Ngay khi Mỹ đang nghiên cứu việc này thì ở nước Nga, tổng thống và Thủ tướng cũng đang bàn bạc việc Trung Quốc tấn công Đài Loan.
Thủ tướng thở dài nói:
- Trung Quốc lần này hành động vừa nhanh, mạnh và cứng rắn, trước khi hành động cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Thái độ này của bọn họ làm Mỹ sợ. Bây giờ Đài Loan đã bị Trung Quốc đánh chiếm mà Mỹ vẫn không dám tấn công.
Tổng thống cười khổ một tiếng nói:
- Đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của Trung Quốc, vậy mà làm chúng ta lo lắng mất cả buổi.
- Đúng thế, tôi cũng rất lo lắng. Ngài nói xem nếu Mỹ và Trung Quốc đánh nhau không chừng sẽ xảy ra chiến tranh thế giới.
- Xem ra Trung Quốc đã có một đời lãnh đạo cứng rắn.
- Đúng thế, Vương Trạch Vinh kia thông qua việc này nhất định sẽ đứng đầu quân đội Trung Quốc, không ai có thể ngăn cản bước tiến lên làm Tổng bí thư Trung Quốc của hắn nữa.
Hai người nói chuyện xong mới rời đi.
Hành động lần này của Trung Quốc khiến nhiều nước trên thế giới phải nghiên cứu, phân tích.
Ngoài việc thấy thái độ cứng rắn của Trung Quốc ra, bọn họ còn thấy Mỹ trước nay vẫn luôn ủng hộ Đài Loan vậy mà lần này Trung Quốc tấn công Đài Loan lại không dám có ý kiến gì. Các nước lần đầu tiên phát hiện ra Trung Quốc đã mạnh đến mức có thể trực tiếp đứng đối diện với cường quốc số một thế giới là Mỹ.
....
Sáng hôm sau người Trung Quốc không ai có tâm trạng làm việc cả, tất cả đều rất chú ý đến các bản tin trên truyền hình, trên mạng. Vừa đi làm, việc đầu tiên của người Trung Quốc chính là bật Tv.
- Mau xem Tv.
Đã có người mở Tv.
Trên màn hình không có một hình ảnh nào khác, trên tất cả các kênh sóng của Trung Quốc đều xuất hiện một hình ảnh là quảng trường Thiên An Môn. Một đoàn quân ăn mặc chỉnh tề đang đi đều từ phía xa xa tới.
Rất yên tĩnh, trong cả đoạn hình ảnh chỉ có tiếng giày va vào đất.
Tất cả đều nghiêm trang, khi những quân nhân đi tới dưới chân cột cờ liền mở lá cờ đỏ ra.
Đúng lúc này trên Tv vang lên tiếng Quốc ca.
Một sĩ quan dung sức vung lá cờ lên rồi đưa tay chào.
Ngọn cờ đón gió bay lên.
Tất cả người dân Trung Quốc đều nghiêm nghị nhìn theo lá cờ đỏ, một số người đã rơi lệ.
Khi lá cờ lên đến đỉnh cột, hình ảnh trên Tv chuyển sang nơi khác. Người dân Trung Quốc có thể nhận ngay ra đó là đảo Đài Loan. Giữa Đài Loan cũng có một lá Quốc kỳ Trung Quốc được kéo lên.
- Tin tức thời sự đặc biệt phát đi từ đài truyền hình trung ương Trung Quốc. Đúng 7h sáng nay quân đội nhân dân Trung Quốc đã tiến vòa Đài Loan, giải phóng hoàn toàn Đài Loan. Bắt đầu từ hôm nay Trung Quốc đã thống nhất.
Nội dung bên dưới mọi người đã không muốn nghe nữa. Chỉ trong nháy mắt cả Trung Quốc chìm trong niềm hạnh phúc vô tận.
Rất nhiều trường học đều phát chương trình thời sự qua sóng truyền thanh của trường. Tất cả học sinh trong lớp đều dừng việc học lại để lắng nghe.
Khi tin tức truyền ra toàn bộ người dân Trung Quốc từ các trường đại học, trung học, cơ quan, nhà xưởng, quặng mỏ, người từ đó đều đổ dồn ra ngoài.
Khắp các con đường lớn, hẻm nhỏ đều vang lên tiếng pháo.
Dù là đâu mọi người thấy nhau rồi cùng lớn tiếng nói:
- Biết không, Trung Quốc đã thống nhất?
- Mỹ không đánh sao?
- Chúng dám ư?
- Tôi còn tưởng chiến tranh thế giới lần thứ ba sẽ diễn ra.
- Trung Quốc bây giờ đã không còn là Trung Quốc trước đây nữa, không còn dễ bị lấn át nữa. Ai dám đến xâm phạm, chúng ta sẽ đánh lui chúng.
Cảm giác tự hào tràn ngập trong tim mọi người.
Những người trẻ tuổi là nhóm người nhiệt tình nhất. Đối với việc này rất nhiều người già cũng không khống chế được sự kích động trong lòng.
Ở các nơi nhiều quân nhân về hưu tụ tập, các lão đồng chí đều nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Ở Trung Nam Hải, không ít các lão đồng chí đều nở nụ cười.
Vương Đại Hải hôm nay gặp một việc mà ông rất khó hiểu. Ông đi đến đâu đều có người khác kéo ông lại và nói:
- Trạch Vinh rất được.
- Vương lão, ông sinh được một người con tốt.
- Lão Vương, Trung Quốc cần đồng chí như Trạch Vinh.
Vương Đại Hải về đến nhà liền hỏi:
- Hàm Yên, con có biết có chuyện gì không?
Lữ Hàm Yên kéo ông ngồi xuống trước Tv. Do Vương Đại Hải ra ngoài tập thể dục từ sớm nên không thấy được tin tức thời sự.
Sau khi biết rõ tình hình, Vương Đại Hải nhìn Lữ Hàm Yên và hỏi:
- Trạch Vinh có tham gia vào việc này à con?
Lữ Hàm Yên có chút kích động nói:
- Vâng, Trạch Vinh là người chỉ huy hành động tấn công Đài Loan.
Vương Đại Hải đầu tiên là trợn tròn mắt sau đó lớn tiếng nói:
- Tốt, tốt, không hổ là con Vương Đại Hải này. Làm người đàn ông phải như vậy
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1722
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Ngay khi nhân dân Trung Quốc chìm trong vui sướng, Vương Trạch Vinh cũng có giấc ngủ ngon.
Từ khi kế hoạch phương bắc được thông qua, Vương Trạch Vinh gặp áp lực rất lớn. Không ai có thể nói rõ sẽ xảy ra chuyện gì cả. Bây giờ tất cả đều phát triển theo hướng thuận lợi, hắn cũng yên tâm thư giãn.
Hắn cũng biết hành động lần này khá mạo hiểm. Nếu vì việc này Mỹ tấn công Trung Quốc thì đó sẽ là cuộc chiến tàn khốc.
Từ việc này Vương Trạch Vinh một lần nữa hiểu được quyết định của lãnh đạo sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của một quốc gia. Bất cứ quyết định nào được đưa ra cũng cần nghiên cứu thật kỹ lưỡng.
Cũng may lần này đã thắng, đây không chỉ là thắng lợi về mặt quân sự mà còn cả về mặt ngoại giao.
Vương Trạch Vinh tin sau hành động lần này địa vị của Trung Quốc trên trường quốc tế sẽ tăng lên.
Lần này Vương Trạch Vinh chỉ phụ trách việc tấn công còn các công việc sau đó sẽ do nhân viên chuyên môn đi làm. Công việc của hắn đã hoàn thành.
Nghĩ tới quân đội, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Bắt đầu từ bây giờ sức ảnh hưởng trong quân đội của hắn đã hơn mấy người Bí thư Trịnh, Bí thư Lâm. Hắn coi như đã nắm giữ được quân đội Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh tỉnh dậy đã quá trưa.
Bây giờ đã đến lúc mừng thắng lợi.
Vương Trạch Vinh khẽ thở dài một tiếng.
Rửa mặt xong, Vương Trạch Vinh ra ghế ngồi châm thuốc hút.
Chiến tranh là sẽ có người chết, điều này làm Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Hắn biết nếu có người chết sẽ làm quan khí bị ảnh hưởng.
Chiến tranh đương nhiên có người chết, mà người chết cũng là người Trung Quốc nên làm Vương Trạch Vinh đang vui cũng thấy nặng nề hơn.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền nhìn quan khí của mình.
Quả nhiên hắn phát hiện trong quan khí của mình ngoài tán màu đỏ ra bốn tán còn lại đều bị tổn thất một phần.
Hoạt động lần này do mình nghĩ ra nên khó tránh khỏi trách nhiệm.
Thở dài một tiếng, Vương Trạch Vinh nghĩ Trung Quốc đã thống nhất thì mình dù tổn thất lợi ích bản thân cũng không sao.
Mặc dù tự an ủi mình như vậy nhưng hắn biết với mấy tán ô như thế này thì hoàn toàn chưa đủ để hắn thành Phó chủ tịch.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì có điện, là ông bố Vương Đại Hải gọi cho hắn.
Vương Đại Hải lớn tiếng nói:
- Trạch Vinh, con làm chuyện khiến Vương gia chúng ta hãnh diện, lần này bố coi như có mặt mũi đi gặp tổ tiên rồi.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nói:
- Bố, đây không phải quyết định của mình con, mà là suy nghĩ của người dân toàn Trung Quốc. Con chỉ làm việc mình nên làm mà thôi.
Được ông bố khen cũng làm Vương Trạch Vinh vui lên. Bố hắn là một người rất thẳng tính, ông cho rằng mình làm việc tốt tức là hầu hết người dân Trung Quốc cũng ủng hộ hành vi của mình.
Vương Đại Hải nói:
- Trạch Vinh, mai bố sẽ về Khai Hà một chuyến. Lần này về là để làm lại mộ tổ, cũng kể công lao của con với tổ tiên.
Vương Trạch Vinh thấy ông bố mình mê tín như vậy nhưng biết có khuyên cũng vô ích. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Bố chú ý giữ gìn sức khỏe đó.
- Bố không sao đâu, còn khỏe lắm. Con có biết là dân chúng cả nước đang rất vui không? Biết việc này do con làm chỉ huy, bố tin con đã tích được ân đức. Có thể nói việc này con làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Việc này sao lại gọi là ân đức bố. Bao người chết như vậy không chừng con bị tổn hại đó ạ.
Không có ai khác nên hai người nói mấy chuyện mê tín được.
Vương Đại Hải nói:
- Mặc kệ, việc này có ân đức hay không cũng không sao. Dù sao bố thấy con làm đúng là được.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bố, lần này có không ít dân chúng bị chết nên con khá lo lắng.
- Con đừng nghĩ nhiều như vậy. Con là lãnh đạo quốc gia nên cần làm nhiều việc có lợi cho dân chúng, đó là điều quan trọng nhất.
Bỏ máy xuống Vương Trạch Vinh bật Tv lên.
Hắn thấy trên Tv quay cảnh khắp nơi là sự hân hoan của người dân.
Ngồi ở trong hầm chỉ huy này, Vương Trạch Vinh đúng là không thể ra tự mình cảm nhận sự náo nhiệt của người dân.
Đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh thấy ai nấy đều hưng phấn.
Mỗi sĩ quan đi ngang qua người Vương Trạch Vinh đều giơ tay lên chào hắn.
Vương Trạch Vinh vừa chào vừa đi tới. Khi ra đến ngoài, một làn không khí mát lạnh ập vào mặt hắn.
Hành động quân sự lần này đã thể hiện Trung Quốc không sợ đối đầu với bất cứ thế lực nào cả. Trung Quốc tự tin đối mặt với tất cả.
Đang khi Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Bành Bộ Thuân đi đến bên cạnh hắn.
Xung quanh cũng có khá nhiều sĩ quan cao cấp, trên mặt mỗi người đều là nụ cười.
- Trạch Vinh, bây giờ chắc đang rất vui phải không?
- Đúng thế, đây là nguyện vọng bao năm của người dân Trung Quốc, cuối cùng nguyện vọng này đã được thực hiện trong tay chúng ta.
- Tôi vừa nhận được tin hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ đã rời khỏi đây.
Bành Bộ Thuân nói đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Tất cả đã qua.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Bành Bộ Thuân gật đầu nói:
- Xem ra tôi vẫn không đủ quyết đoán. Đến khi hạm đội Mỹ rời đi tôi mới thật sự yên tâm.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bọn họ biết có ở lại cũng chỉ thành trò cười cho thiên hạ. Việc này bọn họ sẽ không nhúng tay vào, có lẽ dự định để liên hợp quốc đứng ra gây sức ép với chúng ta.
Bành Bộ Thuân nói:
- Bây giờ nhiều quốc gia gọi điện gửi công văn với nước ta, tỏ vẻ chúc mừng Trung Quốc đã thống nhất.
- Đôi khi quân lực cũng thể hiện sự tôn nghiêm của một quốc gia, có người cho rằng Trung Quốc có thu hồi Đài Loan hay không cũng không phải vấn đề gì to tát. Nhưng theo tôi Trung Quốc nếu không thu hồi được Đài Loan thì sao có thể chứng minh mình đã đủ mạnh.
Bành Bộ Thuân đồng ý với quan điểm của Vương Trạch Vinh:
- Cậu nói đúng, nếu ngay cả quốc gia mình không thể thống nhất mà muốn làm cường quốc đúng là trò hề.
Đang nói chuyện, Vương Trạch Vinh đột nhiên có chút giật mình.
Hắn nhìn lại quan khí của mình. Một tình huống chưa từng xuất hiện đã xảy ra. Hắn chỉ thấy quan khí có biến hoá rất lớn.
Mấy tán ô vốn bị tổn thất vì chiến tranh bây giờ lại có thay đổi.
Vương Trạch Vinh phát hiện nơi mình đứng không ngừng có quan khí tụ tập tới.
Cả người hắn như một hố đen hút hết quan khí vào trong đó.
Từng tán ô dần khôi phục lại như cũ.
Tình huống này còn chưa kết thúc, chỉ thấy hai nhánh quan khí nhỏ chưa sinh trưởng bây giờ cũng nhanh chóng phát triển.
Chẳng lẽ tán màu xanh, màu lam sẽ hình thành?
Việc này nằm ngoài suy đoán của hắn.
- Trạch Vinh, sao thế?
Bành Bộ Thuân thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền quan tâm hỏi.
Lúc này quan khí dồn vào trong cơ thể Vương Trạch Vinh cũng đã giảm đi nhiều.
Nhìn hai nhánh còn lại chỉ còn thiếu phần tán, Vương Trạch Vinh không hiểu sao lại như thế này.
- Báo cáo, Trung ương gọi tới.
Một sĩ quan vội vàng chạy tới chào hai người và đưa máy tới.
Vương Trạch Vinh nghe xong rồi nói với Bành Bộ Thuân:
- Trung ương Đảng gọi tới yêu cầu tôi lập tức về Bắc Kinh.
Bành Bộ Thuân cười nói:
- Lần này có nhiều người không biết. Xảy ra chuyện lớn như vậy mọi người đều muốn hiểu rõ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Một quốc gia cũng như một gia đình vậy, nếu ở trong nhà không có ai dám dũng cảm đứng lên thì sẽ bị người ngoài ăn hiếp. Bây giờ chúng ta làm chính là chứng minh khí phách của Trung Quốc với thế giới.
Bành Bộ Thuân cầm chặt tay Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, quân đội có cậu làm người lãnh đạo, chúng tôi cũng yên tâm.
Bành Bộ Thuân nói rất chân thành làm Vương Trạch Vinh có chút cảm động:
- Quân đội luôn cần phải có khí phách, ý chí chiến đấu, không thể vì một trận thắng nhỏ mà lơ là. Đường đi của chúng ta còn rất dài và nhiều chông gai
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào