Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 60: Không đủ tư cách!
Nguồn: MT
Văn phòng trên tầng hai, lúc này đèn đã sáng trưng, ba cảnh đốc tựa vào bệ cửa sổ báo công việc của ngày hôm nay. Mười sáu năm trước y là bộ đội xuất ngũ chuyển nghề dần dần đến nay tuy chức vụ không có nhiều thay đổi nhưng kinh nghiệm công tác là phong phú nhất.
Mặc dù đã qua thời gian làm việc rất lâu nhưng y không hề có ý định dời khỏi vị trí công việc. Lúc này đâu ngón tay của y còn đang trên bàn phím máy tính, thu tập tài liệu từ trong đó.
- Lão Hàn à? Còn chưa tan ca sao?
Lúc Hàn Niệm Khanh còn đang tập trung cho công việc đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, ông ta nhìn lại thì ra là Phó sở trưởng Trương Lôi Thiêm.
Hàn Niệm Khanh suy nghĩ, khách sáo mà về ông ta thản nhiên cười nói:
- Là Phó sở trưởng Trương đấy à? Sao ông cũng vẫn chưa tan ca?
- Ha, hôm nay việc trong sở nhiều, không còn cách nào khác.
Trườn Lôi Thiên làm bộ lơ đãng liếc nhìn máy tính của Hàn Niệm Khanh một cái rồi cau mày nói rằng:
- Lão Hàn, ông đang ghi chép gì vậy?
Hàn Niệm Khanh nhìn theo ánh mắt của Trương Lôi Thiêm nói một câu rồi lắc đầu:
- Vậy cũng không phải, chẳng qua là tôi sợ sau này già sẽ không nhớ nữa cho nên mỗi ngày trôi đi dù là việc gì cũng phải lưu vào để sau này về hưu còn nhớ lại được.
- Khụ… khụ, cái này là lựa chọn không tồi đâu.
Trương Thôi Liêm nhìn Hàn Niệm Khanh rồi liếc mắt một cái, làm như cười nói:
- Sao hôm nay những chuyện lòng gà, vỏ tỏi cũng phải ghi chép lại vậy?
Trương Lôi Thiêm phát hiện Hàn Niệm Khanh hoàn toàn không có ghi chép lại những việc hôm nay, trong lòng ông ta không khỏi hồi hộp một chút. Bây giờ, ông ta và Lưu Đống đang chuẩn bị đối phó với Trương Dương, để cho lão này ghi chép lại các sự kiện, cái này mà truyền ra ngoài thì không được.
Hàn Niệm Khanh quay đầu lại nhìn Trương Lôi Thiêm một cái rồi thản nhiên nói rằng:
- Sao lại là chuyện nhỏ, tiểu Lưu làm trái với quy định sử dụng súng ống, dẫn tới việc cướp súng. Đây là chuyện lớn, Trương Dương kia thân thủ hiếm thấy, tôi cảm thấy thân phân của hắn có chút kì lạ. Hơn nữa, còn một việc quan trọng nhất, căn cứ vào sự hiểu biết của quần chúng ở xung quanh Trương Dương kia làm việc trượng nghĩa, trợ giúp một ông cụ bị đánh, vấn đề là ông cụ đó bây giờ ở chỗ nào? Chuyện này thoạt nhìn thấy rất phức tạp.
Thấy vẻ mặt của Trương Thôi Liêm có vẻ giống như mì sợi, Hàn Niệm Khanh nhún vai nói:
- Đúng rồi, vậy không phải đã lấy khẩu cung của Tiểu Lưu rồi sao? Không biết là bây giờ thế nào rồi?
- Khụ… khụ, lão Hàn.
Trương Lôi Thiên có chút ngượng ngùng cầm thuốc trở về, nhìn Hàn Niệm Khanh một cái rồi thản nhiên mà nói rằng:
- Chuyện này hình như không phải là chuyện của ông quản?
- Phó sở trưởng Trương nói gì vậy, hôm nay tôi cũng là cảnh sát đương nhiên là có tư cách hỏi đến.
- Ha ha, như vậy, để tôi đi lấy khẩu cung của Tiểu Lưu sau đó mang lại cho ông được không?
Trương Lôi Thiêm hút một điếu thuốc, sau đó để hôp thuốc vào túi áo, phất tay nói rằng:
- Cứ vậy đi, không có việc gì, ông không ngại đi giúp sở trưởng một tay.
Nói xong, Trương Lôi Thiêm kéo bước về phía cửa, sở dĩ ông ta nguyện ý tán gẫu cùng với Hàn Niệm Khanh. Thứ nhất là trong này Hàn Niệm Khanh cũng được coi như là một nguyên lão, thậm chí còn cao hơn ông ta. Thứ hai là người này bảo thủ đang muốn làm gì đó, không ngờ lại ghi chép chuyện hôm nay lại.
Xem ra, ngày mai là để cho người gian lận trên máy tính, miễn là khiến tránh được sự cố là được.
- Chờ một chút.
Lúc ông ta nhấc chân muốn bước ra ngoài cửa, Hàn Niệm Khanh đột nhiên thốt ra một câu:
- Phó sở trưởng Trương, tôi vừa mới nhìn thấy Tiểu Lưu chạy tới nhà kho chứa dược phẩm ác mộng, không biết là đến làm gì?
Nghe thấy vậy, Trương Lôi Thiêm dừng bước chân lại, suýt nữa bị dọa cho tè cả ra quần, đồng thời hai mắt cũng lộ ra vẻ sắc nhọn.
- Hàn Niệm Khanh!
Trương Lôi Thiêm quay đầu lại nhìn Hàn Niệm Khanh, gọi sâu một hơi, ngữ khí cực kì lạnh lùng chậm rãi nói rằng:
- Biết vì sao nhiều năm như vậy rồi mà ông còn ngồi trên cái vị trí ngốc nghếch này không?
Hàn Niệm Khanh nhìn ông ta một cái thò tay vào bản báo cáo mà không nói một lời nào.
Không phải vì bằng cấp của ông thấp cũng không phải ông không cố gắng trong công việc, ông đủ bản mạng, chuyện gì cũng xông pha lên tuyến đầu. Công lớn, công nhỏ nhiều vô số, mọi người đều coi ông lão đại ca, mọi việc thông hiểu như trong lòng bàn tay, một hơi là đổ ra. Nhưng ông có biết vì sao nhiều người lại có thể ngồi trên đầu ông như vậy không?
- Cũng bởi vì người này há mồm.
Trương Lôi Thiêm ỷ lại thấy Hàn Niệm Khanh cười lạnh nói rằng:
- Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, căn bản không phải là chuyện của ông thì ông tự biết chứ! Cho dù ông có là người yêu nước nhất, có chính nghĩa nhất? Chó má, ta Trương Lôi Thiêm vì cảm thấy ngươi không đáng giá, nhiều tuổi rồi nên sớm về ôm con mà hưởng hạnh phúc đi, ở lại hầm cầu để làm gì?
- Nói xong chưa?
Trương Lôi Thiêm thở hổn hển. Hàn Niệm Khanh rốt cục cũng mở miệng hỏi một câu.
- Tôi nói xong rồi.
Trương Lôi Thiêm nhìn Hàn Niệm Khanh, nhếch mũi cười nhạo một tiếng, nói rằng:
- Sao nào? Không phục ư? Muốn đánh tôi à? Tôi biết ông là trinh sát, lý lịch sáng sủa nhưng lão Hoàng ông bây giờ cũng lao lực như cái máy tính thôi?
Dường như Hàn Niệm Khanh nghễng ngãng, ông ta vuốt bản thảo cho ngay ngắn sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Lưu Đống một mình cầm 3 lọ ác mộng rốt cục là muốn làm cái gì?
- Làm cái gì? Ông không có tư cách hỏi đến.
Trương Lôi Thiêm hoắc mắt một cái nắm chặt tay:
- Không có việc gì ông có thể về được rồi, đừng lãng phí điện trong này.
- Tôi không ngờ là mới hỏi mà ông đã xem đến cái này.
Hàn Niệm Khanh khinh khinh liếc mắt một cái, đứng dậy, thu dọn tài liệu đi vào :
- Thị cục vừa mới có thông báo khẩn cấp, Phó thị trưởng Hạ đích thân hỏi bọn họ đang tìm hai người.
- Có gì vậy?
Đột nhiên trong lòng Trương Lôi Thiêm toát ra cảm giác xấu.
- Đại sở trưởng đích thân xem vừa mới phát hiện, có lẽ một hồi điện thoại là đến.
Hàn Niệm Khanh giật két bảo hiểm lại, lấy ra không hoàn trả lại được thấy Trương Lôi Thiêm liếc mắt một cái đi thẳng đến phòng thẩn vấn.
Trương Lôi Thiêm thấy thế ba bước cũng vội chạy đến. Hàn Niệm Khanh chưa đóng thang máy cả người đần ra. Không đợi ông ta có phản ứng gì điện thoại trong phòng trực ban liền vang lên.
- Trương Dương, cái này không thể oán tôi được, tôi cũng bị người khác bức quá, nhưng nếu như thực cậu thực sự muốn thì hãy đi trách Bạch Lượng Phong đi, ba liều thuốc là có chút hơi nhiều đấy.
Lưu Đống nhìn vào cái kim tiêm, vẻ mặt như kẻ được thỏa mãn cơn nghiện vậy, bộ quần áo cảnh phục màu đen có vẻ như không hợp lắm.
Chân tay Trương Dương đều bị khóa vào cái bàn bên cạnh, khả năng vận động của tay chân cực kì hạn hẹp căn bản là không còn khả năng phản kháng nhưng sau khi nghe đến Lưu Đống nói. Hai mắt cũng chưa kịp mở dường như một mắt còn như đang nhắm vậy.
- Hai người các cậu đè hắn xuống.
Lưu Đống nhìn về phía hai cảnh sát đồng nghiệp. Bây giờ hoàn toàn có thể khống chế được Trương Dương nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không an toàn.
Hai người kia vừa nghe thấy cũng không nghĩ nhiều, tiến lên đè Trương Dương xuống. Lưu Đống thấy bây giờ mọi chuyện chỉ thiếu có gió đông, y vội vàng vọt đến trước Trương Dương chuẩn bị đem ác mộng rót vào khủy tay Trương Dương.
Nhưng tay hắn còn chưa kịp nâng lên liền chợt nghe thấy cửa phòng thẩm vấn có một tiếng hét to:
- Lưu Đống, mày là con chó con, dừng tay lại cho ta.
Lưu Đống hoảng sợ âm thanh này quá quen thuộc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 61-1: Mày làm tao thảm hại
Nguồn: MT
Lưu Đống nhìn lại, người nọ ánh mắt sát thần liếc nhìn một cái, trong tay cầm súng chỉ họng súng tối om chỉ vào đầu y.
- A!
Lưu Đống sợ tới mức giật mình một cái, hai chân theo bản năng mềm nhũn ra:
- Lão Hàn, ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Cứu cái mạng của ngươi đấy?
Hàn Niệm Khanh bước lên, đá vào cái súng trong tay Lưu Đống, sau đó xách cổ y rồi trừng mắt hỏi:
- Chìa khóa còng tay trái đâu?
- A… Ông muốn làm gì, đây là phạm nhân của Phó sở trưởng Trương, ông muốn làm gì?
Lưu Đống bị đám người kia hù dọa rốt cục cũng không kìm nổi lòng mình liền run lên.
- Trương Lôi Thiêm? Hai người các cậu ngu ngốc lắm, chờ mà chết đi.
Hàn Niệm Khanh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ném y xuống đất, quát:
- Chìa khóa!
Đang lúc làm ầm ĩ, Trương Lôi Thiêm cũng vội vàng chạy tới, người còn chưa thẩm vấn liền hét lớn:
- Tiểu Lưu, tiểu Lưu…
Sau khi vào phòng thẩm vấn, thấy cảnh tượng trước mắt lại nhìn thấy ống tiêm rơi trên mặt đất, ông ta trừng mắt lườm Lưu Đống:
- Cậu bị bệnh à? Sao dám dùng cái này trong phòng thẩm vấn?
Lưu Đống vưa nghe thấy ngữ khí vào thái độ này của Trương Lôi Thiêm thì trợn mắt, dáng vẻ vô tội nhìn Trương Lôi Thiêm:
- Trương sở trưởng, không phải ông đồng ý rồi sao?
Trương Lôi Thiêm vừa nghe thấy đã tức giận tiến lên:
- Tôi đồng ý cái gì, cậu ở trong bộ máy của công đường, cậu… Hồ Thanh, Lương Dịch, cậu bắt lại cho tôi.
- Trương Lôi Thiêm! Ông tường lừa được người hay sao?
Lưu Đống phát hỏa, guống như hạ một chảo châu chấu vậy, đứng lên mạnh mẽ hoang mang chạy vào phòng trực ban của cảnh sát nhân dân.
Chưa vào cửa đã hô to:
- Không hay rồi, chúng ta bị bao vây, bên ngoài rất đông toàn là cảnh sát, chúng ta có một phút để trốn đi… Còn có cả sở trưởng Cao ở bên ngoài.
Người ở bên trong liền trợn tròn mắt lên, mẹ kiếp trêu chọc vào con trời rồi hay sao?
Không đợi cho bọn họ có hành động gì, mới chỉ nghe thấy tiếng và giày chạy trên mặt đất họ đã mê muội. Cảnh sát được trang bị đầy đủ súng trường lao vào phòng thẩm vấn tia hồng ngoại đều chĩa vào từng người, mọi người đều gục xuống.
- Đội đột kích Lam Kiếm?
Trương Lôi Thiêm đầu chon trước mông, thấy những người đó ngoan ngoãn bó tay lại, súy nữa thì tè cả ra quần. Trương Dương là người như thế nòa mà ngay cả bộ đội đặc chủng cũng đến đây vậy?
Đợi cho đám người Trương Lôi Thiêm dời khỏi đây, y mới phát hiện không biết từ khi nào toàn bộ đồn công an đã bị bao vây đông như nêm, xung quanh đồn công an toàn là xe cảnh sát, xe phòng bạo lực, xe cứu hỏa, thậm chí là cả xe cứu thương thành viên thì có cản cảnh sát nhân dân phổ thông. Đội đặc công, cảnh sát, đội đột kích Lam Kiếm, hình như bọn họ có bao nhiêu đều kéo nhau đến hết đây vậy.
Cao sở trưởng của bọn họ vừa mới nhìn thấy Trương Lôi Thiêm, sắc mặt khó coi như vừa mới bị mất ví tiền vậy. Ông ta liền mắng hai người trong đội đột kích:
- Trương Lôi Thiêm, ông làm ra chuyện hay rồi. Tôi vừa không có ở đây mà đã cấu kết với xã hội đen bắt cóc người, ông có mấy cái mạng hả? Lần này là nhân vật chính của đại hội UICC, không có anh ta cũng đừng có mơ mà mở hội nghị được, ông có mắc bệnh thần kinh không đấy hả?
Trương Lôi Thiêm vừa nghe vậy, lần này thực sự đã bất tỉnh rồi, phút cuối cùng là lui lại nhìn Lưu Đống một cái, lần này bị ngươi hại chết rồi.
Sau đó, Trương Dương mới biết được để cứu mình và Kiều Hi Nhi ra khỏi đồn công an Tiên Thủy đã làm kinh động đến đội đột kích Mai Ninh, cảnh sát địa phương, đại đội phòng ngừa bạo lực.
Phó cục trưởng Hạ, thường vụ Mai Ninh bị Thượng Quan Hoành giáo huấn một phen. Sau khi nói rõ sự tình cho Kiều Hi Nhi, Hạ Quốc Thanh tức giận, gọi điện thoại cho Thị cục công an và công an khu Nguyệt Điền thế nào mà không quản người, không ngờ một thế giới toàn chuyên gia phải chờ đợi, bắt cóc người rõ như ban ngày mà còn dám ngồi được.
Hai cục trưởng vừa nghe thấy vậy lập tức cam đoan tuyên bố tin tức cũng hạ lệnh tìm kiếm Trương Dương và Kiều Hi Nhi.
Thượng Quan Hoành vừa mới nghe thấy vội vàng phủ quyết. Y nói Hạ Quốc Thanh không rõ mục đích của đối phương, còn về hai người mất tích, tầm quan trọng của Trương Dương thì không cần nói cũng biết, còn Kiều Hi Nhi kia thì càng không được để lộ thân phận. Cho nên ông ta kết luận, kẻ địch bắt cóc Trương Dương và Kiều Hi Nhi lúc này nhất định là cực kì hung ác, chỉ có thể áp dụng phương pháp hành động cứu viện bí mật.
Hạ Quốc Thanh vừa nghe thấy cũng lo lắng, lập tức gọi điện thoại về khu canh gác để cầu viện. Đối phương vừa nghe thấy người của Kiều gia bị trói không nói nhiều liền phái đội đột kích khu Lam Kiếm.
Thị cục công an vừa thấy chuyện nháo nhác lập tức triển khai công tác trinh thám, lợi dụng tín hiệu bảo vệ định vị, cuối cùng là phát hiện là ở Đồn công an Tiên Thủy.
Vốn là bọn họ chỉ định gọi điện thoại cho nhân vật quan trọng mà thôi, kết quả là sau khi gọi điện thoại đúng lúc phòng trực ban đang trực tiếp tra khảo Trương Dương. Vừa nghe thấy có người hỏi thăm đến Trương Dương, hơn nữa khẩu khí như còn có vẻ dữ dằn, sau đó bật lại với đối phương một câu:
- Chờ mà nhặt xác đi.
Sau đó y liền cúp điện thoại.
Gọi điện thoại chính là người của Lam Kiếm, vừa nghe thấy đối phương muốn bọn họ chờ nhặt xác, toàn đội lập tức xuất kích sau đó xuất hiện cảnh tượng trước Đồn công an.
Trương Lôi Thiêm mất chức, Lưu Đống và hai người cảnh sát bị giam. Lưu Đống vừa nhìn thấy tình huống này bị dọa cho đi tiểu cả ra quần, thì thầm rủa bị Bạch Lượng Phong xui khiến nên mới làm như vậy.
- Tôi muốn công lý, tôi phải tố giác...
Nhưng Trương Dương và Kiều Hi Nhi nóng lòng tham gia nghiên cứu vào cuộc thảo luận, cũng không nghe Lưu Đống nói.
Sau khi hai người chạy về Mai Đại, đúng lúc buổi thảo luận đang diễn ra kịch liệt. Vừa mới bắt đầu chính là giáo sư Thượng Quan giới thiệu công trình Long Duệ, không khí coi như cũng hòa bình hơn một chút.
Nhưng sau lại theo chỉ thị của lãnh đạo và những khách quý sau khi rút khỏi, chính thức nghiên cứu học thuật và cuộc thảo luận bắt đầu, lúc này không khí trở lên có chút nghiêm trang.
- Thật ngại quá, tiến sĩ Thượng Quan, có thể cắt ngang một chút được không?
Tiến sĩ đến từ hoàng gia Thụy Điển bắt đầu đánh vỡ sự yên tĩnh. Hai tay ông ta cầm chắc số tư liệu trong tay, cau mày, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gõ trên bàn phím, trên mặt tỏ tâm trạng khẩn cấp.
Giáo sư Thượng Quan Hoành nhìn ông ta một cái, do dự một chút rồi gật đầu nói:
- Ngài nói đi.
- Cám ơn, không hề nghi ngờ gì, mọi người đề suất sáng kiến về tế bào siêu cấp, tuy càng kỹ càng tỉ mỉ chúng ta cũng không có cách nào khác để hiểu nhưng tôi cảm thấy nó hoàn toàn xứng đáng được ghi nhận ...chúc mừng tiến sĩ Thượng Quan, ông và những đồng nghiệp của ông đã làm được một chuyện giỏi nhất.
- Nhưng, đương nhiên, tôi chú ý tới các anh.Theo như phương pháp phân tách tế bào tốc độ của nó có thể vượt qua tế bào ung thư gấp mấy chục lần, cũng tiêu diệt tế bào ung thư rất nhanh nhưng chúng ta không biết u lành hay u ác chế ra thuốc kháng sinh cũng không giống nhau. Vì vậy cho dù là chọn dùng sinh vật miễn dịch nhằm vào các u ác không giống nhau thì phương án nghiên cứu tế bào ung thư cũng không giống nhau....
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 61-2: Đừng có quên tôi là nhà khoa học.i
Nguồn: MT
- Còn các ông đề xuất ra cái tế bào siêu cấp này nhưng có thể tiêu diệt bất kì kháng sinh tế bào ung thư nào, không còn nghi ngờ gì nữa các ông cùng chung mật mã về phá dịch nguyên tế bào ung thư. Cái này thực là thần kì nhưng đồng thời tôi cũng muốn đề xuất một vấn đề mà các vị ngồi đây nhất định là muốn biết, tế bào như vậy là dựa vào tự thân phục chế. Như vậy, sau khi tế bào ung thư bị giết cái này có thể giống với tế bào gien ngoại lai hay sao? Nếu không thì các ông chuẩn bị ức chế nó thế nào đây?
Đương nhiên, tiến sĩ Hi Nhĩ đã nói trúng vấn đề còn dở dang trong thành quả nghiên cứu của Mai Đại đã tuyên bố được hơn nửa tháng. Tuy không giới thiệu tỉ mỉ tạo ra tế bào như thế nào nhưng là một chuyên gia bí mật, bọn họ phát hiện ra vấn đề cũng chẳng có gì lạ.
Đương nhiên, đối với cái này Thượng Quan Hoành đã có sự chuẩn bị từ sớm nhưng cái mà ông ta gọi là chuẩn bị tâm lý thực ra là Trương Dương, nhưng đây là nguyên nhân mấu chốt mà Trương Dương và Kiều Hi Nhi mất tích, cái này không khỏi ngửi thấy hương vị âm mưu.
Nhưng cũng may, cuộc họp mời dự không lâu, ông ta có chuyện vui mừng gấp ngàn vạn lần. Trương Dương và Kiều Hi Nhi đã được cứu thành công.
Cho dù là bọn họ không có phương án đối với gien ức chế, lúc này nghe thấy tin tức bình yên của bọn họ. Rốt cục thì trong lòng giáo sư Thượng Quan Hoành cũng được thả lòng, ông ta tin rằng chỉ cần hai người bọn họ được an toàn thì vấn đề về chế tạo ghe ức chế chỉ còn là thời gian, việc này thoạt nhìn thì có vẻ như không khó thành hiện thực.
- Không tồi, tiến sĩ đã đưa ra một vấn đề mà chúng ta thường lảng tránh, tin là trong lòng mọi người đều giống nhau nhưng trong vấn đề này tôi có thể thẳng thắn mà nói với các vị…
Thượng Quan Hành trầm ngâm một chút, rồi quyết định thừa nhận trung tâm của công trình Long Duệ thì phải ức chế trên tế bào gien. Nếu không tìm được thì cũng đồng nghĩa với việc tiếng nói sẽ bị ảnh hưởng, cho rằng bọn họ làm giả, nhưng ông ta tin rằng bản thân siêu tế bào cũng đủ để làm cho giới sinh vật học xôn xao.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, từ trong phòng họp phía xa đã đột nhiên truyền tới một âm thanh ngọt ngào, thánh thót của người con gái.
- Xin lỗi, đã quấy rầy, tôi đến muộn rồi.
Hơi thở có vẻ gấp gáp, nhưng tiếng Anh vẫn rất lưu loát tự nhiên có một lực hấp dẫn lạ thường.
Mọi người nhìn về phía có tiếng, phát hiện ra một người dáng rất cao gầy, một cô gái rất xinh trắng nõn, mặc bộ đồ màu xanh.
Tham dự cuộc họp đều là những chuyên gia bí mật, hơn nữa cơ bản là đều cùng độ tuổi. Lúc này, lại đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ xinh đẹp, không khỏi khiến cho tiến sĩ Hi Nhi chủ tịch UICC nhíu mày, ông ta nhìn Thượng Quan Hoành, tuy không lên tiếng nhưng lại đặt câu hỏi nghi ngờ, một cô gái xinh đẹp vô duyên vô cớ chạy vào đây làm gì? Chẳng lẽ vào để chia sẻ về buổi nghiên cứu học thuật hay sao?
- Khụ… khụ, xin lỗi tôi tên là Joyce, chúng tôi ở tổ công trình Long duệ, cũng chính là một trong những thành viên nghiên khoa học về tế bào siêu kháng.
Joyce buộc tóc kiểu đuôi ngựa có một hương vị mê người, lúc này cô đang ôm đống tài liệu trong tay cô mặc chiếc quần màu xám, trông giỏi giang mà hiền hòa, đủ để hấp dẫn nhiều ánh mắt của đàn ông.
Nhưng lời nói và tuổi tác của cô khiến cho những người ở đây suýt nữa té sỉu.
- Cái gì?
- Làm sao có thể? Nói đùa đấy à?
Trong phòng họp bắt đầu xôn xao, một cô gái xinh đẹp và còn trẻ như vậy sao có thể làm một trong những người nghiên cứu về tế bào siêu kháng được.
Nhưng không thể nghi ngờ được, rất nhanh thân phận của cô được đám Thượng Quan Hoành xác nhận. Kiều Hi Nhi thản nhiên ngồi xuống, là học giả nghiên cứu tế bào siêu cấp kháng u?
Nói cách khác thân phận của cô ta là chính xác không thể nghi ngờ được.
Cô nhìn về Thượng Quan Hoành ánh mắt tràn đầy vẻ tin tưởng, sau đó hắng giọng nhìn một cái, đứng lên, cô nhìn tiến sĩ Hi Nhĩ và đặt câu hỏi cho tiến sĩ Hi Nhĩ, cô nói tiếng Anh lưu loát:
- Là như này, bây giờ tôi phụ trách việc nhập nội dung về gien ức chế siêu kháng, cho nên tôi có thể trả lời được vấn đề mà tiến sĩ Y Bố vừa mới đề xuất.
Lời vừa nói ra, các chuyên gia UICC ở đây đều phải dựng đứng lỗ tai lên cong Thượng Quan Hoành và ba người Trịnh Duẫn Thái đều sững sờ, nha đầu kia nói cái gì? Chẳng lẽ cô ta và Trương Dương thực sự từ dự án tìm kiếm gien ức chế sao? Tiểu tử Trương Dương kia chạy đi đâu rồi?
Kiều Hi Nhi lại nhìn Thượng Quan Hoành và Trịnh Duẫn Thái, cho bọn họ một ánh mắt và một nụ cười tràn ngập tin tưởng, sau ba người hoàn toàn trong đờ đẫn.
- Tiến sĩ Y Bố, nguyên lý siêu tế bào, giáo sư Thượng Quan đã giới thiệu qua, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, như vậy tôi đến đơn giản là để thuyết minh một chút về siêu tế bào mà tôi ức chế…
- Từ từ đã!
Kiều Hi Nhi lên tiếng là các chuyên gia nổi tiếng thế giới cũng phải chấn động, nhưng lý trí cho bọn họ biết đây chính là impossinle, không thể. Cô gái trẻ này, trừ phi cô ta được phái đến làm sứ giả, là một thiên sứ phúc âm nếu không cùng độ tuổi làm sao hắn có thể nghĩ được ra cái đồ vật đó.
Ngắt lời Kiều Hi Nhi là một chuyên gia có uy quyền đến từ Đức, ông ta nhìn Kiều Hi Nhi chằm chằm rồi quay về phía Thượng Quan Hoành hỏi:
- Giáo Sư Thượng Quan, tôi cho phép như vậy sao, đây là ai sắp xếp, muốn thay đổi không khí của cuộc họp đúng không?
Thượng Quan Hoành nhìn Kiều Hi Nhi, nhìn người trắng nõn từ phía sau ngọn đèn thấp thoáng biến hợp chất phức tạp thành vầng sánh tinh tế, giống như hào quang của một nữ thần vậy.
Ông ta biết rõ sinh viên của mình người này 21 tuổi tốt nghiệp chính quy. Sinh viên còn trẻ như vậy hẳn là một nghiên cứu sinh thiên tài.
Đương nhiên, học thức của ông ta không thể sánh kịp được với Trương Dương sáng tạo ta siêu kháng ức chế tế bào nham.
Nhưng Thượng Quan Hoành tin rằng cô ta nói tìm được thì phải tìm được. Có lẽ là Trương Dương hoặc cũng có thể là cô ta và Trương Dương cùng tìm được. Ai mà biết được, người đứng ở chỗ này bây giờ lại là cô ta.
Ông ta mỉm cười nhìn bác sĩ Hi Nhũ rồi gật đầu với chuyên gia người Đức:
- Tiến sĩ Tiếu Ân, Niuton khi thấy quả táo rơi xuống không ăn nó mà phát hiện ra lực vạn vật hấp dẫn, có lẽ cô gái xinh đẹp này cũng giống như lực vạn vật hấp dẫn, cô ấy cũng không muốn ăn cứ để cô ấy nói đi.
- Tôi không có ý kiến!
Tiến sĩ Hi Nhĩ , chủ tịch UICC gật gật đầu với tiến sĩ Tiếu Ân, cặp mắt màu lam sau cặp kính dày cộp biểu lộ một tia chờ mong mà nhìn Kiều Hi Nhi. Nếu thứ này thật sự xuất phát từ một người con gái tuổi còn trẻ xinh đẹp, điều này thật sự rất có ý nghĩa.
Nhìn thấy tiến sĩ Hi Nhĩ cũng đồng ý, tiến sĩ Tiếu Ân lộ ra một nét mỉm cười thật có lỗi, hai tay giơ hàng:
- Thật xin lỗi, Joyce tiểu thư xinh đẹp , ta thực vô lễ mà cắt lời cô, nhưng hiện tại, tôi thực chân thành mà mời cô tiếp tục.
Kiều Hi Nhi nhún vai, ánh mắt của nàng hung tợn mà nhìn lướt qua một phòng nghỉ bí mật bên cạnh phòng họp. Trương Dương … ngươi đợi đấy, chờ tỷ nói xong sẽ thu thập ngươi!
Nhưng lập tức chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt khôi phục ôn nhu, nhìn Tiếu Ân mỉm cười nói:
- Tiến sĩ Tiếu Ân, tôi không sao, như vậy tôi liền trở lại chuyện chính…
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 62: Kiều Hi Nhi biểu diễn
Nguồn: MT
Bên trong phòng họp, nhất thời truyền đến một tràng vỗ tay mang theo thiện ý, đương nhiên, là để cho Kiều Hi Nhi.
- À, vừa rồi nhắc tới, tế bào siêu cấp kháng ung thư, bản thân nó là một chuỗi gien tổ hợp đặc biệt mà thành, thẳng thắn mà nói, đây là một đoạn tổ hợp gen dung hợp từ thân thể nhân loại, bản thân có công năng ức chế tế bào ung thư tạo thành. Mặt khác chúng ta còn dung nhập vào gien mới từ ngoại giới tham gia mà tạo thành tổ hợp siêu cấp có ý thức tự phân tách, công hiệu thì không cần phải nói, nhưng tính nguy hiểm của nó, mỗi người cũng đều rất rõ ràng. Thực hiển nhiên, nó không thuộc về liên thức DNA nhân loại cố hữu, khi nó nhập vào trong cơ thể người, tuy rằng có thể rất nhanh trở thành gien ức chế tế bào ung thư hiệu quả cao, nhưng đồng thời cũng đưa ra một vấn đề cực kỳ ác liệt, nếu chúng ta không thể khống chế nó.
Nàng ngừng lại một chút, cúi đầu nhìn nhìn bản nháp trong tay, lại ngẩng đầu, chậm rãi nói rằng:
- Như vậy cái này tiêu trừ tế bào ung thư của người, nhưng thực có khả năng sẽ lại sinh ra một cái tổ chức quái dị so với u ác tính càng thêm khủng bố.
- Đương nhiên, chúng tôi cũng ý thức được điểm này, cho nên sau khi chúng tôi chế tạo ra tế bào siêu cấp kháng u này, cũng đồng thời bắt đầu tìm kiếm gien ức chế đối ứng với nó!
- Trong kết cấu phần tử khử ô-xy a-xít ribonucleic bình thường, chúng ta tự nhiên tìm không thấy gien ức chế nó, vì vậy siêu cấp tế bào là tổ hợp gien chế tạo đột biến. Đương nhiên xin các vị tin tưởng, cái tổ hợp gien này nếu là chúng tôi chế tạo ra, đương nhiên chúng tôi đã phá dịch mật mã di truyền của chúng nó, chúng nó tuyệt đối là an toàn khống chế, nguyên lý không tiện nói tỉ mỉ. Nhưng nếu nói rất đơn giản, chúng tôi tham khảo kỹ thuật hạng nhất, kỹ thuật truyền nhiễm a-xít ribonucleic, mà còn tăng nó lên, khi nó đạt tới mục đích chữa khỏi bệnh, tổ hợp gien tự động ngừng phát triển.
- Quá trình tỉ mỉ hơn, bởi vì cần được giữ bí mật, chúng tôi không tiện tiết lộ ra, nhưng khi thuốc thử được chế ra, chúng tôi có thể mời các vị chuyên gia lần thứ hai đến Mai Đại cùng nghiên cứu và thảo luận.
Khi Kiều Hi Nhi dùng lưu loát tiếng Anh trình bày, hơn mười vị chuyên gia học giả ở đây, một đám đều tập trung tinh thần nghe. Bọn họ đều là chuyên gia phương diện này, tuy rằng Kiều Hi Nhi chỉ rất đơn giản trình bày một chút, nhưng đối với bọn họ mà nói thì vậy là đủ rồi, quá trình nuôi cấy tế bào thực kỹ càng tỉ mỉ, người ta đương nhiên sẽ không nói, hiện tại bọn họ chỉ muốn hiểu rõ một chút, vậy là được. Bởi vì người ta đã muốn nói đến, chân chính có thể đầu tư sản xuất thuốc thử bọn họ đã và đang chuẩn bị vào thực tế ứng dụng.
Thay lời khác mà nói, người ta không phải mạnh miệng mà nói, mà là thực tế đang làm.
Lập tức đã có người hỏi:
- Joyce, là như vậy, tôi không phải nghi ngờ lý luận của cô, nhưng cô nhắc tới thuốc thử, xin hỏi khi nào thì có thể có, cái này là chúng ta rất quan tâm .
Cái vấn đề này lập tức được rất nhiều người phụ họa, giờ phút này bọn họ đã hoàn toàn chấp nhận thân phận Kiều Hi Nhi, cũng tiếp nhận nàng là thiên tài thật sự, hiện tại duy nhất yêu cầu xác nhận chính là, thuốc thử nàng sở nhắc tới khi nào thì có thể chính thức xuất hiện, chỉ có lý luận thực tiễn mới là thật đáng chú ý.
Vô số ánh mắt chờ mong đồng thời tụ tập trên người Kiều Hi Nhi, mà nàng hiển nhiên đã thích ứng loại ánh mắt này, nàng cúi đầu thấp, nhìn nhìn bút kí trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên mà nói rằng:
- Một tháng!
- Một tháng?
Ánh mắt mọi người, bao gồm giáo sư Thượng Quan Hoành cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Kiều Hi Nhi, đây là nắm quả cầu sao, tùy tiện xoa bóp liền được sao, sinh đứa nhỏ còn cần mang hoài gần mười tháng cơ mà.
- Không tồi, một tháng, nếu các vị có thời gian, hoan nghênh tái tới với Mai Đại.
Kiều Hi Nhi dùng ngữ khí thực khẳng định, nói.
Tất cả mọi người trầm mặc, bởi vì những gì nàng nói đã thực dễ hiểu được, nếu không tin, vậy ngươi chờ một tháng sau lại đến.
Đây là cái gì, đây là trắng trợn tuyên bố, rất nhiều thời điểm, lý luận là lý luận, lý luận thật sự muốn ứng dụng đến trong hiện thực, thì hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Mà nàng lại là cực kỳ tự tin mà nói, chỉ cần một tháng, điều này làm cho đám chuyên gia nghiên cứu u ác tính nửa đời như bọn họ, mà nghiên cứu không có kết quả, làm sao chịu nổi.
Nhưng dưới tình huống như vậy, còn có người đưa ra nghi vấn, nhưng hắn không phải hỏi Kiều Hi Nhi, mà là mặt hướng Thượng Quan Hoành, giống như Kiều Hi Nhi không đủ tư cách cùng hắn đối thoại vậy.
Đến từ ban xử lý công việc UICC, Đằng Điền Thứ Lang, nước Hoa Cúc mở miệng chính là một chuỗi tiếng Anh:
- Thượng Quan giáo sư, Hoa Cúc chúng tôi có thể nói là dẫn đầu thế giới về phương diện trị liệu u ác tính, mà đối với trị liệu u ác tính, mọi người đều biết, phương pháp giống nhau là chọn phương pháp thủ thuật ( mổ), ngay sau đó là xạ trị, trị bệnh bằng hoá chất, trị liệu bằng sinh vật miễn dịch bá hướng, cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn là phóng xạ hạt thực nhập, nhưng tế bào siêu cấp kháng u lại là dùng một loại phương án trị liệu hoàn toàn mới. Hơn nữa tuyên bố sẽ chữa khỏi hoàn toàn, với trình độ quý quốc, hoặc là thay lời khác nói, các ông có thể đề xuất căn cứ càng thêm làm người ta tin phục không?
Thượng Quan Hoành nhìn hắn một cái, mỉm cười nói rằng:
- Thuốc thử còn chưa có, cho nên tôi không thể trả lời ông, nhưng đến lúc đó ông còn có thể làm được vi-sa, không ngại thì đến Mai Đại nhìn một cái.
Huých phải cái đinh. Đằng Điền cũng chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục mở miệng nói rằng:
- Được rồi, cho dù các ông đề xuất cái lý luận này là có khả năng , như vậy tôi muốn hỏi một chút Thượng Quan giáo sư, ngài có cảm thấy cái lý luận này cùng với lý luận tế bào trọng cầu tiến sĩ Shanli, tiến sĩ của Hoa Cúc chúng tôi đã đạt giải thưởng Nobe, đã đề xuất có chút tương đồng hay không, giữa hai lý luận có tồn tại liên hệ hay không? Hay hoặc là là tham khảo lý luận của tiến sĩ Shanli?
Thượng Quan Hoành nhìn hắn một cái, sau đó ý bảo để Kiều Hi Nhi ngồi xuống, sau đó mới thản nhiên mà mở miệng nói rằng:
- Đằng Điền tiên sinh, nói hơi thô tục, AV quý quốc đích xác cùng gấu mèo quốc gia của tôi có liên hệ gì không?
Đằng Điền lau mồ hôi, đáp:
- Hình như không có!
- Tốt lắm, cái này ông tự biết .
Thượng Quan Hoành nhìn nhìn các khoa học gia liên can đang cố nhịn cười, nhẹ nhàng gõ cái bàn nói tiếp:
- Đương nhiên, hai bên vẫn có chút tương đồng , tỷ như rất nhiều người đều thích.
Phòng họp bộc phát ra một trận cười vang, Đằng Điền cực kỳ xấu hổ, nhưng hắn nhìn nhìn một vị chuyên gia bên cạnh cùng Quốc tịch với hắn, có chút không cam lòng mà lại mở miệng nói rằng:
- Mọi người đều biết chính là, ở thống kê trị liệu cùng chữa khỏi u, nước Hoa Cúc chúng tôi luôn dẫn đầu thế giới, mặt khác còn có một điều trọng yếu hơn là, thu phí dụng cũng cực kỳ rẻ. Mà quý quốc, mặc dù là trị bệnh bằng hoá chất dược liệu sản xuất ở trong nước đều cực kỳ đắt đỏ, càng không nói là nhập khẩu, mà loại dược vật sinh vật bá hướng này đều là tinh luyện trong phòng thí nghiệm, Thượng Quan giáo sư, ngài cho rằng ngài nghiên cứu chế tạo cái tế bào siêu cấp kháng u này có cơ hội phổ cập đến dân chúng bình dân sao?
- Tiến sĩ Đằng Điền, vấn đề này tôi có thể đáp lại ông!
Sau khi nghe được lời nói của Đằng Điền, Kiều Hi Nhi lại lần nữa đứng lên, nàng thấy so với nàng, Đằng Điền Thứ Lang thấp hơn ước chừng một cái đầu, hơi cười nói:
- Thuốc thử cùng với lượng sản xuất ngày sau, đương nhiên phải đợi trong phòng thí nghiệm chuyên môn lấy ra và chế tác, cho nên phí dụng đương nhiên đắt, đây là đương nhiên. Nhưng tôi tính toán qua, cho dù như vậy, dân chúng bình dân quốc gia chúng tôi vẫn có thể sử dụng được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ
Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 62-2: Ta muốn điên lên
Nguồn: MT
- Vậy có phải ý nghĩa là loại thuốc thử này sẽ phổ cập toàn thế giới hay không?
Đằng Điền nghe vậy, hai mắt không khỏi hơi hơi sáng ngời, hắn là chuyên gia u, nhưng hắn đồng thời cũng một thương nhân, sau lưng của hắn cũng là một tập đoàn tài chính khổng lồ đầu tư cho hắn nghiên cứu, mà nếu như có thể đem quyền sản xuất tế bào siêu cấp kháng u của đại học Mai Ninh nghiên cứu bắt được tay, tiêu thụ tại nước Hoa Cúc Đại Lý, không thể nghi ngờ chính là một tòa Kim Sơn đặt tại trước mắt.
- Phổ cập toàn thế giới? À, tôi nghĩ hẳn là vậy, nhưng để xem các ông có nguyện ý tiếp thu nó hay không.
- Ha ha, giá cả sao? Thứ mà dân chúng quý quốc đều có thể thừa nhận, chúng ta giá gấp đôi cũng sẽ không có vấn đề.
Kiều Hi Nhi nhún nhún vai, nói rằng:
- Cũng không phải vấn đề này, nhưng chúng tôi vừa mới lấy cái tên cho tân dược này, không biết ông có phiền không?
- Kiều tiểu thư nói đùa, vấn đề giá cả, cho dù là gấp đôi chúng tôi cũng sẽ không để ý, đương nhiên lại càng không để ý tên gọi tân dược. . . A, là cô nói tân dược còn chưa có tên à? Vậy cô nên ngẫm lại cho kỹ, dược liệu tốt như vậy tự nhiên cần có một tên thỏa đáng mới có thể thể hiện tôn quý của nó.
Đằng Điền Thứ Lang lấy lòng mà nói rằng.
- Không tồi, đối với chúng tôi mà nói, tên này đích xác đủ trân quý.
Kiều Hi Nhi khẽ mĩm cười nói:
- Cho nên chúng tôi để dược phẩm này tên là Nam Tinh đảo.
- Nam Tinh đảo? Ồ!
Ở ban xử lý công việc UICC, tối thiểu có bốn người quốc tịch Hoa Cúc, thiếu chút nữa té xỉu, cái này sao nghe rất lừa đảo , thứ này là phải sản phẩm mà, nếu nó đúng như trước đây công bố có thể chữa khỏi chứng ung thư, bất cứ một người nào có bệnh ung thư, tin tưởng hắn vô luận là quốc tịch gì đều sẽ không chút do dự sử dụng nó.
Nhưng tên này, nếu thật sự nhập khẩu đến nước Hoa Cúc, hải quan đàm phán hoà bình sẽ sẽ bỏ qua bọn họ sao? Mãn đường căm giận sẽ bỏ qua bọn họ sao? Nam Tinh đảo này ở Hoa Cúc chính là đồ vật tuyệt đối nghiêm cấm xuất hiện.
- Chủ tịch, chúng tôi kháng nghị, đây là hội nghị UICC, không phải nơi dùng để tuyên thệ vấn đề chính trị quốc gia.
Bọn họ không nói gì mà đưa ánh mắt hướng về tiến sĩ Hi Nhĩ ngồi ở vị trí chủ tịch, hy vọng có thể được hắn trợ giúp.
Người nọ trên mặt biểu tình có vẻ cực kỳ xấu hổ, hắn trầm ngâm một lúc lâu, nhẹ nhàng gõ cái bàn, tận lực dùng ngữ khí uyển chuyển nói rằng:
- Joyce, thứ cho tôi mạo muội mà cắt lời cô một chút được không?
- Ha ha, tiến sĩ Hi Nhĩ xin cứ tự nhiên.
Kiều Hi Nhi nhún nhún vai, ngồi trở lại vị trí, khóe mắt dư quang nhìn đến chỗ Thượng Quan Hoành và vài người, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với nàng, Kiều Hi Nhi bĩu môi, tôi có thể nói cho các người biết, tất cả đều là ý của gia súc Trương Dương thì sao?
Bút lông Hi Nhĩ cầm trên tay được đặt xuống, hai tay giao nhau dán tại trên mặt bàn, như là đang đưa ra một cái quyết định trọng đại vậy. Nhìn Kiều Hi Nhi, chậm rãi nói rằng:
- UICC là một tổ chức có tính quần chúng, bởi vậy chúng tôi cũng không đề nghị nội dung thảo luận của hội nghị UICC đề cập đến đồ vật có tính chính trị, điểm ấy hy vọng cô có thể lý giải.
- Ok, thưa chủ tịch các hạ, đó cũng không phải tôi muốn nói ra , nhưng tôi có quyền lợi đặt tên gọi cho tân dược, nó chính là Nam Tinh đảo. Lô thứ nhất sản phẩm tên Nam Tinh đảo số 1, chúng tôi cảm thấy nó thuần túy là một cái tên, nhưng nếu có người không thích, hiểu lầm ý tứ trong đó, tôi cũng không có cách nào.
Kiều Hi Nhi dừng một chút, lại bổ sung thuyết minh nói:
- Mặt khác, chúng tôi còn muốn nói một câu, Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, là nói như vậy , nếu bạn không thích, bạn cứ việc đi đường vòng.
Nàng lời này nói rất thẳng thắn, đương nhiên cũng trực tiếp đánh ngã mọi người ở đây, ý tứ đủ trắng trợn, lão nương cứ gọi nó tên là nam tinh đảo, ngươi muốn dùng phải tiếp thu, không thì biến!
Hội trường lâm vào một hồi trầm mặc, được rồi, nếu ngươi phản đối nàng, ai biết ngày sau bọn họ có thể quan báo tư thù hay không, thật sự cố tình không bán cho ngươi, ngươi nếu không nói, trong lòng thật là vô cùng không thoải mái, nàng quả thực là đang uy hiếp đây.
Chỉ có mấy người Hoa Hạ cùng với chuyên gia thân cận Hoa Hạ ở dưới cười trộm không thôi, đặc biệt giáo sư Đinh Bằng Sơn, căn bản là đang áp chế suy nghĩ muốn cười ra mặt, tại dưới bàn lặng lẽ kéo vòng eo giáo sư Trịnh Duẫn Thái, nói thầm hỏi:
- Lão Trịnh, Hoa Hạ có câu ngạn ngữ như vậy sao?
- Tôi làm sao biết, nhưng về sau liền có .
Kiều Hi Nhi phát ngôn xong, Hi Nhĩ cũng không biết nên nói cái gì , lý trí nói cho hắn biết chính mình, tốt nhất không nên đắc tội tiểu mỹ nữ trước mắt này, nếu không mà nói, cực kỳ có khả năng mang đến hậu quả có tính tai nạn lcho quốc gia sau lưng của hắn, nếu thuốc thử này thật có thể sản xuất thành công.
Thử suy nghĩ một chút, khi toàn thế giới những quốc gia khác đều dùng loại này chữa khỏi chứng ung thư. Quốc gia của ngươi lại bởi vì đã bị khống chế mà chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn những người bệnh chết đi trong thống khổ, cái này thiệt nhiều hơn có.
Hội nghị chấm dứt trong không khí không ồn ào bàn tán, nhưng khi tiến sĩ Hi Nhĩ lên tiếng làm tổng kết, vẫn cố sức mà tán dương thành tựu của tổ nghiên cứu khoa học Long duệ của trường Mai Đại. Bởi vì vô luận cuối cùng hiệu quả thuốc thử như thế nào, ít nhất thành quả của bọn họ hiện nay liền đủ để giành được giải thưởng Nobel về y học sang năm hoặc là năm sau, không hề nghi ngờ , Kiều Hi Nhi thực có khả năng sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử được giải thưởng Nobel.
Là chủ tịch UICC, hắn cũng thấy vui mừng.
Hội nghị vừa kết thúc, kế tiếp chính là hội nghị tuyên bố tin tức, mà thời gian này, nguyên bản là nhân vật chính, Kiều Hi Nhi lại làm động tác để mọi người trợn mắt há hốc mồm, lòng bàn chân như bôi dầu trơn trượt .
Nhưng mặc dù như thế, ngày mai , tên của nàng nhất định sẽ bị các đại tin tức truyền thông khắc ở vị trí dễ thấy được nhất.
Nhưng nàng bây giờ không nghĩ nhiều, bởi vì nàng còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, giờ phút này nàng đang lục tung phòng nghỉ bên cạnh phòng họp đa công năng, một bên cau mày thì thầm nói:
- Trương Dương chết tiệt, núp ở chỗ nào, lăn ra đây cho ta, lần này ta bị ngươi hại thảm .
Nàng tìm trong chốc lát tìm không thấy người, rất nhanh ý thức được gia súc kia nhất định là về khách sạn Thanh Viễn.
- Tiểu tử thối, đem trọng trách đổ trên người tỉ xong đã nghĩ chạy, không có cửa đâu.
Nàng lấy điện thoại cầm tay ra, tay đặt ở trên màn hình, lại chần chờ một chút, di động ném về trong bao, cúi đầu lẩm bẩm,
- Được , lão nương tự mình đến khách sạn tìm ngươi.
Mới vừa định đi ra cửa phòng nghỉ, di động trong bao vang lên, một tiếng chuông xa lạ mà lại quen thuộc làm cho cước bộ của nàng đã gần ra khỏi cửa thoáng hoãn một chút. Nàng nhìn nhìn bốn phía, lại lặng lẽ đi trở lại, đóng cửa phòng, lúc này mới thật cẩn thận lấy điện thoại di động ra, tiếp nhận điện thoại, sau đó lộ ra một vẻ tươi cười nghịch ngợm bình thường tuyệt đối khó có thể nhìn thấy.
- Ba, không phải nói với ba rồi sao, ở trường học không được điện thoại lung tung, vạn nhất để cho người khác biết, con gái của ba liền thảm .
Điện thoại đầu kia, một người nam tử trung niên liên tiếp khụ khụ vài cái:
- Khụ. . . Khụ. . . Nói cái gì, làm cha còn không được gọi điện thoại cho con gái của mình à? Đây là cái quy định gì, còn nữa, nếu không phải Lý thúc thúc của con gọi điện thoại cho ta, ta còn không biết con bị người ta bắt cóc , nhanh lên nói xem, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cái tên Vương Bát Cao Tử nào không có mắt, thế nhưng ngay cả con gái của Kiều Vân Phong cũng dám động vào!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R