Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1625: Công an là kẻ trộm
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Triệu Thiết Hải vừa nghe lập tức mắng:
- Anh Diệp hãy yên tâm. Tôi lập tức dẫn người xuống dưới. Nếu địa khu Nam Lĩnh làm ngơ thì đội Cảnh sát Hình sự trên Sở tỉnh chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ này. Mẹ kiếp, cái loại không ra gì! Tôi thấy Tằng Hoa cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Uổng công anh Diệp đã ra tay giúp hắn, không ngờ đến chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Điền Chí Không thì đã làm sao?
- Nghe nói Trương Mạo Lâm và Cục trưởng Dương đều kêu là sẽ cho Diệp Phàm trắng mắt ra. Chủ tịch Địa khu, anh xem việc này chúng ta có nên đề phòng một chút không? Nếu như bọn họ thực sự làm em rể anh bị thương thì làm thế nào? Đến lúc đó chắc là cô Viên Viên sẽ tức giận lắm, như vậy sẽ không tốt chút nào.
Tằng Hoa ngồi đối diện Kiều Báo Quốc, có chút lo lắng nói.
- Làm hắn bị thương, không cần lo lắng, ai làm gì cũng không làm hắn bị thương được đâu.
Kiều Báo Quốc thản nhiên lắc lắc đầu, vô cùng tự tin.
- Cái gã thanh niên bên cạnh hắn tên là Trần Quân hình như là một cao thủ.
Lúc này, Tằng Thu Lâm nói.
- Ừ, ngày hôm đó Dương Lương Dân của Lang Đình bị hắn đá cho một cước, suýt nữa đã đứt hơi rồi. Dương Lương Dân xuất thân từ cảnh sát hình sự, tuy nói những năm gần đây rượu chè be bét cũng rệu rã đi nhiều nhưng nền tảng thì vẫn còn.
Tằng Hoa nhìn Tằng Thu Lâm một cái, nói.
- Trần Quân là cấp dưới thân cận của em rể tôi, thực ra chính là một tay sai đắc lực, trước kia từng làm hòa thượng ở Ngũ Đài Sơn, luyện được võ công giỏi. Một cước đá xuống có thể đánh vỡ năm phiến gạch lớn.
Kiều Báo Quốc thản nhiên nói.
- Lợi hại, thật đúng là cao thủ võ lâm.
Tằng Thu Lâm thở dài, nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói:
- Như vậy là tốt rồi, võ công của Trần Quân càng giỏi thì càng tốt, càng có trò náo nhiệt để xem.
- Ha ha, tôi cũng không có cách nào.
Kiều Báo Quốc thản nhiên cười cười.
Diệp Phàm dựa nghiêng vào đầu giường hút thuốc.
Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Thúy Nhi mặc váy ngắn bước vào.
- Còn chưa ngủ à?
Diệp Phàm cười cười.
- Bí thư Phàm, em…
Thúy Nhi mắt đã đỏ lên, lệ nhạt nhòa.
- Sao thế? Lại đây!
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, tay vẫy vẫy về phía Thúy Nhi. Thúy Nhi nhẹ nhàng đi đến, trèo lên giường ngồi.
- Có phải đã nghe được điều gì rồi không?
Diệp Phàm đưa tay nâng cằm Thúy Nhi lên hỏi.
- Chủ tịch xã Trương được thả rồi.
Thúy Nhi nói đến đây, nước mắt cuối cùng đã trào ra, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Nhất định là Bí thư Tống của Lang Đình đòi người ra rồi. Haizz, bọn họ quyền cao chức trọng, sau này nhà em phải làm sao đây?
- Đừng khóc nữa, anh cũng mới biết chuyện này. Không cần phải sợ, hãy để cho thằng chó Trương Mạo Lâm ấy đắc ý một buổi tối trước. Đã có người thả hắn ra thì anh sẽ cho người bắt hắn lại.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Bắt hắn lại, bắt thế nào?
Thúy nhi vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, việc này em không cần lo lắng, anh tự có biện pháp.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười liếc nhìn Thúy Nhi một cái, vuốt má cô nói:
- Chúng ta đi ngủ trước, ngày mai sẽ ổn ngay thôi.
Thúy Nhi nhìn Diệp lão đại một cái, ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ vài thao tác nhẹ nhàng, quần áo của cô nhẹ nhàng bị gạt xuống.
- Thúy Nhi, cơ thể của em thật là…
Diệp lão đại cười cười, hai tay trượt trên người Thúy Nhi. Thúy Nhi vẻ mặt ửng hồng, miệng mím chặt lại.
- Có phải sợ người trong nhà nghe thấy nên không dám hé răng?
Diệp lão đại thản nhiên cười cười.
- Em… mẹ em chắc là đã biết, vừa rồi có hỏi qua em.
Thúy Nhi khẽ nói.
- Chuyện mắc cỡ này, đã để cho em bối rối rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn Thúy Nhi một cái, cười nói:
- Em nói với mẹ như thế nào?
- Em nói là em tự nguyện, Bí thư Phàm là người tốt.
Thúy Nhi xấu hổ gục mặt dán chặt vào ngực Diệp Phàm không dám ngẩng đầu lên.
- Em chắc là xấu hổ lắm.
Diệp Phàm nói.
- Không đâu, mẹ chỉ thở dài không nói gì.
Thúy Nhi nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Chỉ có điều, mẹ nói là nếu có thể làm tốt chuyện anh trai em thì càng tốt.
- Yên tâm đi, đợi sau khi xong việc này, anh trai em và chúng ta sẽ cùng đi Thủy Châu, anh sẽ giới thiệu công ty cho anh ta.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn!
Thúy Nhi nói.
- Cảm ơn như thế nào?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, tay giật giật trong vùng kín của Thúy Nhi, pháy hiện có dịch ươn ướt chảy ra. Không lâu sau trong phòng vọng ra tiếng hít thở khá sâu.
- Làm thế nào bây giờ? Thằng nhãi kia chắc đã ngủ rồi nhỉ?
Dương Lương Dân nói.
- Ngủ rồi, trong phòng không thấy có ánh đèn rồi.
Đội trưởng Lâm nói
- Lẻn vào, bí mật đập cho một trận trước rồi tính sau.
Dương Lương Dân nói.
- Đợi chút nữa bật đèn rồi chụp ảnh thằng nhãi đó lại, đang khỏa thân thì càng hay.
Đội trưởng Lâm trên mặt hiện lên nét cười ngầm.
Ở trong phòng, hai cơ thể đang quấn vào nhau, Thúy Nhi cũng đạt tới đỉnh cao hưng phấn.
Diệp lão đại đang thoải mái nhưng một tiếng động nhỏ vẫn bị đôi tai thính của hắn phát hiện được.
“Quái, chẳng lẽ là tiếng chuột.” Diệp lão đại buồn bực trong lòng, dừng hoạt động lại một chút, thi triển đôi mắt chim ưng và đôi tai dơi.
“Mẹ kiếp, sao lại đến nhiều như vậy. Chẳng lẽ là người của Trương Mạo Lâm.” Diệp Phàm giật mình, trốn vào trong chăn gọi điện thoại cho Trần Quân.
- Để em, anh Diệp. Nếu bọn họ muốn rình mò chui vào làm kẻ trộm thì chúng ta sẽ làm người bắt trộm một cách vinh quang rồi.
Trần Quân cười thầm, buông điện thoại xuống.
- Thúy Nhi, đợi tý nữa nghe thấy tiếng động thì em lập tức kêu thất thanh là bắt trộm rồi đi nhé.
Diệp Phàm khẽ giải thích.
- Có trộm thật à?
Thúy Nhi kinh ngạc mặc quần áo vào.
- Em kêu to lên rồi đi ngay nhé.
Diệp Phàm cười nói.
Không lâu sau, trong phòng thấy có âm thanh lách cách rồi vang lên những âm thanh lộn xộn chói tai.
- Đừng đánh, chúng tôi là công an!
Lúc này, một đồng chí bị công an Trần Quân đánh gần gẫy lưng, thật sự chịu không nổi cú đấm của Trần Quân, kêu lớn lên.
Nhưng đồng chí Trần Quân còn mắng to hơn:
- Một lũ trộm cắp lại còn dám giả mạo là công an. Đánh cho lũ trộm cắp chúng mày một trận!
Thúy Nhi vừa nghe thấy đã nghe khẩn trương vọt ra bên ngoài kêu lớn lên nói:
- Bắt trộm đi, bắt trộm đi!
Người nhà Phạm gia nghe được tiếng la của Thúy Nhi cũng kêu lớn lên.
Diệp lão đại vừa đi xuống dưới lầu, tuy nói không đèn nhưng mắt vẫn tinh, đang muốn ra đòn thì phát hiện cơ bản phòng khách nhà Phạm gia đầy bùn.
Thầm nhủ gã Trần Quân này xuống tay cũng nhanh quá, lại không chừa lại cho ông đây một chút. Thật khó khăn mới phát hiện dưới gầm cầu thang còn hai tên bị dọa cho nằm sấp ngồi xổm. Diệp lão đại kêu lên:
- Còn muốn trộm cái gì, ra đây cho ông!
Cùng với tiếng nói là một cước xuống, bình bịch vài tiếng, hai vị công an đồng chí còn không đỡ được liền lăn như hồ lô. Còn người nhà Phạm gia sau khi hô hào dân làng trong thôn toàn bộ cầm gậy gộc chạy đến.
Lúc này, cách đó không xa, Dương Lương Dân và Đội trưởng Lâm đang muốn kêu to: “Chúng ta là công an đây!”. Tuy nhiên, Trần Quân sao có thể để cho gã kêu thành tiếng được. Thân mình lướt qua trước mặt hai người, quét một chân qua, hai đồng chí lập tức ngã xuống đất.
- Ở đây còn có mấy người, mau tới đây!
Trần Quân hét lớn.
- Đánh chết lũ trộm cắp này! Mẹ nó, bò của nhà ông chắc cũng bị bọn nó ăn trộm mất.
Lúc này, một người dân bị mất bò liền đập cái chổi xuống, quét lên người Cục trưởng Dương và Đội trưởng Lâm.
Những người dân đã từng mất đồ vật này nọ đều xuống tay không khách khí.
Dẫm rồi lại đá, Cục trưởng Dương và Đội trưởng Lâm chỉ có thể ôm đầu kêu đau, cho nên đến súng cũng quên rút ra.
Nhóm thôn dân tấn công vào trong phòng, đánh một trận nhừ tử mới bật đèn lên. Trần Quân lấy một chiếc ghế trúc cho Diệp Phàm ngồi xong lại đưa điếu thuốc lên.
Sau khi điểm mặt hơn mười đồng chí, Diệp lão đại liếc mắt nhìn một lượt, hừ nói:
- Nói đi, muốn trộm cái gì? Lần trước trong thôn mất trộm gì đó có phải do chúng mày trộm hay không?
Đám thôn dân vốn có thể nhận ra đại danh Cục trưởng phòng Công an huyện Lang Đình
Dương Lương Dân, nhưng bây giờ thì không giống nữa rồi.
Khuôn mặt kia dã bị Trần Quân đánh thành đầu heo, mà máu mũi lại bị Trần Quân bôi lên khắp mặt. Cho nên tạm thời thôn dân đều không nhận ra Cục trưởng Dương rồi.
- Ông đây là Cục trưởng Dương Lương Dân, chúng mày dám đánh ông đây, bắt tất cả lại!
Dương Lương Dân vừa nhìn thấy đèn liên oai phong lên, muốn từ dưới đất bò dậy, miệng hét lớn.
- Hắn là Cục trưởng Dương sao?
Trần Quân cố ý chỉ vào Dương Lương Dân hỏi những thôn dân trong phòng.
- Không giống, Cục trưởng Dương sao có thể là kẻ trộm được. Hơn nữa mặt mũi bầm dập thế này, tuyệt đối không phải!
Mấy người dân không nhận ra, lắc đầu.
- Mẹ nó, to gan lớn mật! Đã trộm đồ vật này nọ còn dám giả mạo Cục trưởng Công an, chán sống rồi phải không?
- Trần Quân liền đá xuống một cước, chỗ đá phải hình như là hạ bộ của Cục trưởng Dương khiến gã này lập tức bịt tay ôm xuống dưới ngồi xổm, kêu hét thảm thiết như lợn bị giết.
- Mày… mày dám đá tao!
- Đá mày đấy, phường trộm cắp!
Trần Quân vừa mắng lại vừa đá mấy cú nữa, đều hướng về phía người Cục trưởng Dương.
Đương nhiên, Trần Quân xuống chân cũng có chừng mực, tuy đau nhưng tuyệt đối sẽ không bị trọng thương, bằng không mấy cước kia chắc đã sớm hóa kiếp cho hắn rồi.
- Anh ấy thực sự là Cục trưởng Dương!
Lúc này, một cảnh sát cảm thấy lúc này là thời cơ giãi bày tốt nhất, cho nên, chịu đựng đau hét lớn.
- Mẹ nó, mày cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì, còn dám lừa ông?
Trần Quân biết gã này khẳng định có quan hệ không tồi với Trương Lương Dân, nên cũng chiếu thẳng chân đá qua, tên cảnh sát kia chỉ còn nước kêu đau.
- Thưa bà con, mọi người nhà nào mất đồ đạc này nọ tất cả đều báo lên, tôi sẽ ghi lại. Sáng mai sẽ đem đám người này áp giải lên Sở, đòi bọn chúng bồi thường tiền cho các vị mới đúng.
Diệp lão đại ngồi vểnh chân lên, thản nhiên nói.
- Tôi đã mất một con bò.
Một người đàn ông lớn tuổi nói.
- Gà nhà chúng tôi bị mất trộm đến mười mấy con, đều là gà đang đẻ trứng đấy.
Một ông lão kêu to lên.
Không lâu sau, Thúy Nhi lấy vở ra ghi chép tất cả lại.
- Cho vào nhà củi đóng cửa lại, sáng mai đưa lên Sở.
Diệp Phàm hắng giọng nói.
Lúc này, toàn bộ cảnh sát đều không dám hé răng nửa lời.
Bọn họ biết, lần này nhất định là trúng kế rồi. Ai lên tiếng nhất định sẽ bị ăn đòn nhừ tử, thảm cảnh của Cục trưởng Dương vừa rồi là một ví dụ điển hình. Mà đội trưởng Lâm cũng ngoan ngoãn, dứt khoát không dám hé răng. Dương Lương Dân cũng chu mồm thè lưỡi, không dám hé môi vì đồng chí Trần Quân đang nắm tay giơ lên khoe.
Trời vừa tang tảng sáng, Triệu Thiết Hải dẫn theo một đội cảnh sát hình sự vội vàng chạy tới thôn Hạo Sơn. Vừa đến, chưa nói hết hai câu đã trực tiếp áp giải đám người Cục trưởng Dương lên xe, hơn nữa còn tiếp nhận đơn tố cáo của nhóm thôn dân, tất nhiên là vụ án trộm cắp rồi.
- Anh em, các anh từ đâu tới vậy? Tôi thật sự là Cục trưởng phòng Công an huyện Lang Đình – Dương Lương Dân. Anh hãy đến đầu thôn thử xem, xe cảnh sát của chúngtôi vẫn còn ở đó.
Đồng chí Dương Lương Dân hét lớn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1626: Tôi tự có biện pháp
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Xe cảnh sát là cái thá gì! Bây giờ cái gì chẳng có hàng giả. Giả xe cảnh sát ở đâu mà chẳng có.
Triệu Thiết Hải hừ một tiếng, nhìn Dương Lương Dân một cái, mắng:
- Còn dám hé răng, không thành thật như vậy! Bọn trộm cắp thời đại này gan to bằng trời rồi. Để ông cho vài chiêu để gã im lặng một chút, thật là phiền quá đi!
Một cấp dưới của Triệu Thiết Hải vừa nghe thấy liền bước lên phía trước đánh cho đồng chí Dương Lương Dân vài quả không khách khí.
Mỗi người trong nhóm cảnh sát hình sự ở trên Sở tỉnh đều là người giỏi, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa tất cả đều là ở những chỗ không nên xuống tay. Sau một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhóm cảnh sát huyện Lang Đình rốt cuộc không ai dám hé răng nữa.
- Thiết Hải, anh đi hỏi Cục trưởng Tằng Hoa của Nam Lĩnh, điều tra ra chứng cứ xác thực rồi tiếp nhận vụ này.
Diệp Phàm nói.
- Em đã cử người đi lấy rồi, chuẩn bị cả hai tay mà! Điều này, muốn chỉnh người cũng cần phải có chứng cớ đầy đủ phải không nào? Cái này gọi là gì nhỉ, chúng ta đều làm việc theo pháp luật mà!
Triệu Thiết Hải cười trộm nói.
- Thật có năng lực, không uổng công ở trên Sở tỉnh.
Diệp Phàm liếc xéo cái gã đang tự đắc một cái, cười nói.
- Đó là đương nhiên, Trưởng phòng Triệu của chúng tôi bây giờ trên Sở tỉnh rất oai phong rồi, là trụ cột của đội Cảnh sát Hình sự mà.
Lúc này, một cấp dưới liếc Diệp Phàm một cái, nịnh bợ Triệu Thiết Hải.
- Rất tốt, rất tốt! Có tiến bộ!
Triệu Thiết Hải giơ tay vỗ vai gã cảnh sát hình sự kia, chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu cho đội cảnh sát hình sự:
- Tất cả mọi người hãy nhớ kỹ cho ông đây, vị này chính là đồng chí Phó bí thư Thành ủy Diệp Phàm, cũng là đại ca của Triệu Thiết Hải tôi. Các anh em sau này nhìn thấy Bí thư Diệp thì phải kính trọng biết chưa? Phải kính trọng hơn cả đối với tôi mới được!
- Vâng!
Đội cảnh sát vừa nghe là Bí thư Diệp của tỉnh thành liền lập tức đứng nghiêm, chào theo tiêu chuẩn của cảnh sát, miệng hô:
- Xin chào thủ trưởng!
- Ha ha, hạ xuống đi, hạ xuống đi! Ở đây cứ thoải mái một chút.
Diệp Phàm xua xua tay, tuy nhiên vẫn bắt tay với các đồng chí, miệng nói các anh vất vả rồi.
- Mấy thằng đần độn, một chút việc nhỏ cũng làm không xong! Những mười người còn không làm gì nổi hai thằng.
Ngu ơi là ngu!
Đồng chí Bí thư huyện ủy Lang Đình Tống Cương tức giận đến nỗi suýt chút nữa nói không rõ ràng.
- Cũng thật là, không biết Dương Lương Dân làm cái gì nữa? Đường đường là một Cục trưởng, cuối cùng còn bị người ta tra khảo, trở thành tên trộm bị người ta đánh, mặt mũi bầm dập còn không chỗ khiếu nại.
Phó chủ tịch huyện Mã Phó thản nhiên hừ nói.
Y nhìn Tống Cương một cái nói:
- Nhưng, việc này cũng lạ! đội Cảnh sát Hình sự Sở tỉnh làm sao lại tới đúng lúc như vậy. Phải chăng Dương Lương Dân trúng kế, người ta sớm giăng bẫy rồi.
Tuy nhiên, Phó chủ tịch huyện Mã khi nói những lời này vẫn có nét gì đó vui vẻ lộ ra bên ngoài. Tuy nói y, Dương Lương Dân và Tống Cương đều là thành viên cốt cán của tổ chức nhưng bên trong cũng tồn tại mâu thuẫn.
- Việc này cũng có chút kỳ quái, tuy nhiên, nếu nói bọn họ đã giăng bẫy từ trước thì không thể nào. Chẳng lẽ thằng nhóc kia lại có thể biết bấm đốt ngón tay tính trước hay sao, chắc là không có khả năng. Nhưng có người để lộ tin tức thì cũng là điều khó nói.
Tống Cương cau mày, hừ nói.
- Để lộ tin tức à, hẳn là không có khả năng. Diệp Phàm ở tỉnh thành, đất Nam Lĩnh này chắc mới đến lần đầu, làm sao có thể có tai mắt cài trong mạng lưới của chúng ta được.
Đồng chí Mã Phó lắc đầu.
Y nhìn Tống Cương một cái, nói:
- Tuy nhiên bây giờ nói những lời này đều vô dụng. Dương Lương Dân không đỡ được trận này rồi.
Triệu Thiết Hải của Sở tỉnh rõ ràng là đến để chống lưng cho Diệp Phàm. Có bọn họ nhúng tay vào thì việc này sẽ khó làm.
Việc cấp bách vẫn là khẩn trương cứu Trương Mạo Lâm ra mới được. Bằng không, tôi nghe nói mỗi người trong đám trên Sở tỉnh đều như sói như hổ.
Những cảnh sát hình sự này, đến chuyện giết người cũng dám làm thì còn có việc gì mà không dám làm. Nếu đánh Trương Mạo Lâm thành tàn phế thì phiền phức to.
- Cứu ra như thế nào? Mặt mũi Tống Cương tôi trên tỉnh tính cái rắm gì!
Tống Cương tức giận hừ một tiếng.
- Bí thư Tống, dù sao cũng phải nghĩ cách gì đó phải không nào? Thật sự không được thì tôi thấy để Bí thư Điền ra tay mới được. Suy cho cùng, dù Sở tỉnh có như thế nào thì cũng phải nể mặt Bí thư Điền phải không nào? Cường long cũng khó đấu địa hổ mà!
Phó chủ tịch huyện Mã nói.
- Không thể tiếp tục tìm Bí thư Điền nữa, người ta là lãnh đạo lớn, sao có thể chuyện gì cũng đi làm phiền ông ta được.
Tống Cương lắc đầu.
- Tôi thấy việc này chủ yếu là ở ông già họ Phạm ở thôn miền núi kia. Nếu bọn họ không gây chuyện nữa thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Phó chủ tịch huyện Mã nói.
- Anh nói là đi thuyết phục Phạm gia sao?
Tống Cương có vẻ suy nghĩ, gật đầu. Tuy nhiên, hắn ngẫm nghĩ một chút còn nói thêm:
- Chỉ e không dễ làm đâu! Diệp Phàm ở trong nhà hắn. Người nhà họ Phạm dám làm như thế, chẳng qua là có Diệp Phàm làm chỗ dựa. Bằng không, tôi còn không tin cái lão già kia lại dám thả rắm kìa.
- Mặc kệ là được hay không được, cứ phải đi thử trước đã. Thật sự không được thì cũng phải dọa bằng được lão già họ Phạm ấy mới được. Lẽ nào lại không được? Người nhà Phạm gia bọn họ dù sao cũng phải ở lại lâu dài tại huyện Lang Đình của chúng ta, đắc tội với thổ địa đất này, tôi xem bọn họ thật có gan chó đấy phải không?
Phó chủ tịch huyện Mã sẵng giọng nói.
- Việc này anh bảo Lương Dân đi làm là được rồi.
Tống Cương gật đầu.
- Chúng ta đến giảng hòa trước. Nếu ông già Phạm gia đó không nghe, chẳng phải trên huyện có mấy vị đại ca sao, điều một người đi đến nhà lão Phạm một lần không phải là ok rồi à. Dân chúng bây giờ sợ nhất là mấy tay anh chị loại này.
Phó chủ tịch huyện Mã nhếch một bên mép cười đểu.
- Ha ha ha, cũng vẫn là anh chàng họ Mã này giỏi tháo vát...
Tống Cương chợt cười lên, nhìn Phó chủ tịch huyện Mã một cái, nói:
- Lương Dân đến hỏi đồng chí trên Sở tỉnh đòi người là đúng rồi, bởi vì vụ án này phát sinh ở huyện Lang Đình, do phòng Công an huyện Lang Đình thụ lý vụ án cũng là hợp pháp hợp lý.
- Diệu kế, đúng đúng, bảo Dương Lương Dân dẫn người đi đòi người. Sở tỉnh chỉ đến có mười mấy người, còn chúng ta bên này người đông áp đảo.
Phó chủ tịch huyện Mã cười nói.
Đương nhiên, ông già Phạm gia có Diệp Phàm chống lưng cho nên vẫn một giọng điệu kiên quyết không chịu hòa giải.
Còn mấy tay anh chị mà Dương Lương Dân cử xuống huyện dẫn theo một đám người du thủ du thực vừa tới nhà Phạm Gia nạp mạng thì lại bị Trần Quân thi triển một phen quyền cước.
- Đại ca, chỉ mấy tên vớ vẩn này không có vị gì cả?
Trần Quân thản nhiên lắc lắc đầu.
- Những người này chỉ là mấy tên lâu la đánh tiên phong thôi.
Diệp lão đại thản nhiên hừ một tiếng.
- Anh nói là còn có người làm chủ à? –
Trần Quân cũng không ngu, đảo mắt là hiểu ra ngay.
- Bọn chúng muốn ép lão Phạm cho xong việc.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cả ngày quấy nhiễu thế này cũng không tốt.
Trần Quân nhíu mày lại.
- Hừ! Nham hiểm thật! Nếu bọn chúng đã dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, hãy ra tay không thương tiếc giết một con gà cho tất cả mọi người cùng xem. Tôi muốn các tay anh chị ở Lang Đình này biết rằng lão Phạm ở thôn Hạo Sơn này không dễ bắt nạt.
Trên mặt Diệp Phàm hiện lên nét độc ác.
- Dọa khỉ!
Trần Quân gật gật đầu.
- Giao cho Thiết Hải làm. Những người này đều lăn lộn ở thị trấn, nhất định có tiền án tiền sự. Còn nữa, điều tra thử xem, tất cả tội trạng tổng hợp lại tính trên đầu bọn chúng, cho mấy đứa vào tù để tôi xem bọn chúng còn dám đến gây rối nữa hay không!
Diệp Phàm nói sẵng, giọng đầy hách dịch.
Tốc độ làm việc của Triệu Thiết Hải đúng là không chậm chút nào, mới chưa đến nửa ngày đã đưa một vị đại ca vào nhà đá bóc lịch.
Theo chứng cứ thu thập được, hai kẻ cầm đầu đúng là hạng chuyên đi ức hiếp người khác, chỉ cần dựa vào những chứng cớ này thì cho đi ăn cơm tù vài năm đều không thành vấn đề.
Cứ như thế, những tên du thủ du thực ở huyện Lang Đình đều hiểu được điều này, vì thế lão Phạm trở nên nổi tiếng rồi.
Chắc hẳn sau này người nhà Phạm gia ra đường đều có thể đi ngang được rồi.
Tuy nhiên, buổi sáng ngày hôm sau Dương Lương Dân dẫn theo mấy chục cảnh sát hỏi Triệu Thiết Hải đòi người. Triệu Thiết Hải tất nhiên sẽ không thả người, không ngờ hai bên lại giằng co tại nhà khách cảnh sát Sở tỉnh.
- Ha ha, rất hay, rất náo nhiệt.
Ở chỗ Kiều Báo Quốc, Tằng Hoa thản nhiên cười nói.
- Nhìn thấy khả năng của em rể tôi chưa?
Kiều Báo Quốc liếc xéo Tằng Hoa một cái, thản nhiên mỉm cười.
- Có chút thủ đoạn, chắc là Tống Cương không xong rồi, không thể không đi tìm Điền Chí Không.
Tằng Thu Lâm sẵng giọng nói.
- Không xong thì càng tốt, chỉ sợ hắn không đi làm thôi.
Tằng Hoa thản nhiên nói.
- Nhất định sẽ đi!
Kiều Báo Quốc nói.
Không lâu sau, điện thoại của Tằng Hoa reo lên, vang lên giọng nói của Diệp Phàm:
- Bí thư Tằng, phòng Công an huyện Lang Đình các anh thật sự muốn can thiệp vào việc chấp pháp của Sở tỉnh phải không?
- Chuyện gì vậy, thưa Bí thư Diệp, tôi chưa được rõ ạ. Xin Bí thư Diệp cứ nói cụ thể ạ!
Tằng Hoa nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói.
Sau khi nghe xong lời Diệp Phàm nói, Tằng Hoa nói:
- Tôi lập tức gọi điện thoại cho Dương Lương Dân, bảo hắn thu người về.
- Bảo anh ra lệnh phải không nào?
Kiều Báo Quốc nói.
- Ừ, tôi lập tức đuổi lũ người của Dương Lương đi.
Tằng Hoa nói.
- Chỉ là một con nhặng, đuổi đi cũng tốt.
Kiều Báo Quốc thản nhiên hừ một tiếng.
Không lâu sau, Dương Lương Dân nhận được điện thoại của Tằng Hoa. Thằng nhãi này sau khi lầm bầm vài câu đành rút người về. Điền Chí Không quả nhiên ra tay, yêu cầu Triệu Thiết Hải đem hồ sơ vụ án giao cho phòng Công an huyện Lang Đình xử lý. Triệu Thiết Hải tất nhiên không chịu.
Tuy nhiên, Điền Chí Không cũng rất có năng lực, không ngờ đã khiến đồng chí Phó bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Bách Hiểu Lý gọi điện thoại cho Triệu Thiết Hải.
Nhìn thấy Triệu Thiết Hải nhăn nhíu mặt mày, Diệp Phàm đột nhiên nói:
- Đồng ý với Bách Hiểu Lý chuyển Trương Mạo Lâm cho phòng Công an huyện Lang Đình xử lý. Đương nhiên, tài liệu và chứng cớ các anh không cần chuyển cho bọn hắn.
- Như vậy sao được, bọn chó này, chúng ta lập tức trình lên Viện Kiểm Sát.
Triệu Thiết Hải lắc lắc đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Vả lại, làm như vậy thì chúng ta mất mặt quá. Không nên không nên! Đắc tội với Bách Hiểu Lý thì đắc tội, Triệu Thiết Hải này sao phải sợ hắn.
- Không sao đâu, cậu đồng ý với hắn ta là được, tôi tự có biện pháp.
Diệp Phàm hừ mấy tiếng.
- Có biện pháp?
Triệu Thiết Hải vẻ mặt khó hiểu nhìn Diệp Phàm.
- Đúng vậy, tôi muốn làm cho Điền Chí Không đích thân đưa Trương Mạo Lâm vào nhà giam.
Diệp Phàm sẵng giọng nói.
- Sao như thế được, Diệp lão đại? Điền Chí Không nhất định sẽ ra tay giúp Trương Mạo Lâm cho thấy là có người thông đồng với hắn. Điền Chí Không dù sao cũng là Bí thư Địa ủy, là một lãnh đạo cấp cao vùng biên giới, ở Tỉnh ủy nhất định cũng có lãnh đạo ủng hộ. Trừ phi Bí thư Diệp có thể khiến Bí thư Tề lên tiếng thì còn được. Điều này lại càng không thể, một việc nhỏ như vậy lại đi làm phiền Bí thư Tề, thật không đáng!
Triệu Thiết Hải một mực lắc đầu.
- Ha ha, Thiết Hải đừng nóng vội như thế, cậu đi chuyển người trước, chứng cớ của tôi đợi lát nữa sẽ đến ngay rồi, Trương Mạo Lâm sẽ không chạy thoát được đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
- Nói rõ hơn đi, Diệp lão đại. Cái này, bằng không sẽ sốt ruột lắm!
Triệu Thiết Hải nói.
- Đã nói với cậu sẽ đến ngay thôi mà, chắc là buổi tối là đến.
Diệp Phàm cười nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1627: Đây là anh đang huy hiếp?
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Triệu Thiết Hải đành phải gật đầu đem người chuyển giao cho Cục Công an huyện Lang Đình. Khi Trương Mạo Lâm đi thì nhìn thấy Diệp Phàm, thằng nhãi này kiêu ngạo kêu lên:
- Họ Diệp kia, chúng ta đã kết oan gia chắc rồi. Trương Mạo Lâm tao có thể trở về Lang Đình, tin hay không, Trương Mạo Lâm tao chỉ đến tối là có thể được thả ra. Mày hãy đợi mà xem con ạ!
- Cái loại mày lại còn muốn kết oan gia với đại ca tao, thật sự là quá đề cao chính mình rồi. Loại người như mày không biết trời cao đất rộng. Những kẻ không ra gì thì toàn nói những lời không ra gì. Cút đi!
Trần Quân mắng.
- Mày tên Trần Quân, Trương Mạo Lâm tao nhớ kỹ rồi.
Trương Mạo Lâm vẻ uy hiếp nói.
- Ha ha, hay là chúng ta tìm hiểu nhau một chút.
Trần Quân múa múa nắm tay, Trương Mạo Lâm sợ tới mức co rụt cổ lại, vội vàng trèo lên xe cảnh sát rồi đi.
Buổi tối, Phạm Cương vào phòng Diệp Phàm.
- Làm được chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Được rồi, có cái này Tống Cương nhất định ngồi không yên ở vị trí đó rồi. Gã này to gan lớn mật thật! Để tặng cho Điền Chí Không khu “long mộ”, hắn đã dám cưỡng ép người dân cả một thôn dời đi.
Sau đó để xây một khu mộ lớn, nghe nói còn tiêu tốn hơn một triệu, lại còn cả một triệu chuyên dùng để mở nhánh đường quốc lộ nhỏ đến khu mộ kia. Mẹ kiếp, quá xa xỉ rồi!
Phạm Cương căm giận nói.
- Tiền của nhà nước cả thôi! Bọn nó lại không phải bỏ tiền túi ra nên căn bản chỉ là giấy.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng rồi hỏi:
- Có long mộ thật không?
- Long mộ cái rắm! Chẳng qua là thầy địa lý nói vớ vẩn. Cái gọi là long mộ chẳng qua là vùng núi có hình dạng hơi giống con rồng, thực ra so với rắn thì cũng chẳng có gì khác biệt. Loại núi có hình dạng như thế khá phổ biến, thế mà lại trở thành long mộ bởi mồm ông thầy địa lý.
Phạm Cương sẵng giọng nói.
- Tống Cương đã bỏ ra một khoản kinh phí lớn như vậy, trong khi tình hình tài chính huyện Lang Đình căng thẳng như thế còn bỏ ra mấy triệu cho nông dân xây long mộ. Khoản tiền này ở đâu ra?
Diệp Phàm hỏi.
- Tống Cương quá to gan rồi, tiền xây dựng long mộ không ngờ là cắt xén từ khoản tiền chi cho nông nghiệp của tỉnh cấp xuống. Số tiền này vốn là tiền của Phòng xóa đói giảm nghèo ở tỉnh cấp xuống chi dùng cho nông nghiệp như trợ cấp phân bón cho nông dân.
Huyện Lang Đình quá nghèo, Phòng xóa đói giảm nghèo ở tỉnh hàng năm đều cấp cho hơn mười triệu để ủng hộ nông dân phát triển kinh tế nông thôn.
Chẳng hạn như nuôi lợn, trồng các loại cây đặc sản,... Khoản tiền này là phải chia nông dân, nhưng Tống Cương áp dụng biện pháp ăn bớt ăn xén đi.
Vốn dĩ mỗi hộ có thể được trợ cấp 400 thì Tống Cương chỉ chia cho họ hai trăm tệ, bớt xén đi một nửa.
Phạm Cương nói.
- Hút máu của dân để xây long mộ cho cá nhân Điền Chí Không, mẹ kiếp! Chẳng trách Điền Chí Không lại ưu ái Tống Cương như vậy.
Diệp Phàm hừ một tiếng, mày mặt nhăn nhó như ông già.
- Tống Cương mượn rất nhiều lý do, lấy danh nghĩa xây dựng nghĩa trang để xây long mộ cho Điền gia. Ha ha, thực ra nghĩa trang kia chỉ chôn người của nhà họ Điền thôi.
Phạm Cương thản nhiên nói.
- Nói như vậy, nếu muốn xuống tay thật thì chắc là cũng phải xử Điền Chí Không tội gì đó rồi. Nhưng Tống Cương và Điền Chí Không có giao dịch bằng tiền không? Cậu đã điều tra chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời còn chưa tra ra được, thời gian gấp gáp quá.
Phạm Cương lắc lắc đầu, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Đại ca, hay là giao chỗ tài liệu này cho Chủ tịch Địa khu Kiều, đây cũng là một tài liệu hay để đối phó với Điền Chí Không. Anh ta ra tay sẽ càng hiệu quả hơn.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện gì thế đại ca? Không phải là Kiều Báo Quốc có vấn đề gì đấy chứ?
Phạm Cương vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Mấy ngày nay tôi luôn suy nghĩ. Tằng Hoa vốn nợ tôi một ân tình lớn. Gã này lúc mới đầu biểu hiện rất tích cực, thế nào mà sau khi bắt người rồi lại bất ngờ thả người.
Hắn đã biết quan hệ căn bản của tôi và Kiều gia mà còn làm như thế, chẳng lẽ đại viện Kiều gia còn không bằng một gã Điền Chí Không hay sao?
Cho nên, từ chi tiết này, tôi nghĩ phải chăng Tằng Hoa đã sớm báo cáo chuyện này với Kiều Báo Quốc.
Còn Kiều Báo Quốc thì giả vờ ngây ngô, chẳng qua là muốn mượn tay tôi để đối phó với Điền Chí Không thôi.
Hơn nữa, Kiều Báo Quốc cũng biết tôi có chút quan hệ với Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc. Nếu thực sự tôi và Điền Chí Không đấu đá thật thì chính là có trò hay để xem.
Diệp Phàm nói.
- Kiều Báo Quốc thật quá đáng! Hai người là anh em cột chèo cơ mà. Không ngờ lại muốn lợi dụng anh, mà cái gã Tằng Hoa này cũng đúng là đồ lòng lang dạ sói, thật không ra gì. Uổng công đại ca giúp hắn bắc cầu quan hệ với Lý Xương Hải. Một kẻ tiểu nhân!
Phạm Cương mắng.
- Thế đấy! Việc này chúng ta trực tiếp tìm Điền Chí Không giải quyết cho gọn luôn, làm sập ý muốn của Kiều Báo Quốc.
Vốn dĩ lần này xuống dưới tôi đang tìm cơ hội xem có thể giúp đỡ Kiều Báo Quốc được chút gì không vì Viên Viên cứ luôn luôn lải nhải bên tai tôi.
Tuy nhiên, qua sự việc này, tôi thấy không cần thiết nữa. Kiều Báo Quốc vẫn có định kiến với tôi. Con cháu của đại gia tộc, tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ, chuyện hạ độc thủ cũng không hiếm thấy.
Tuy nhiên, Kiều Báo Quốc anh muốn xuống tay với ai hay lợi dụng ai thì tùy nhưng với tôi thì đừng mơ.
Diệp Phàm tôi ghét nhất chính là loại người này. Cho nên từ nay trở đi, chuyện của Kiều Báo Quốc ở Nam Lĩnh tôi sẽ mặc kệ. Hắn tự đi mà giải quyết, mẹ kiếp!
Diệp lão đại tức giận nói.
- Vậy tài liệu này làm sao để đến tay Điền Chí Không được?
Phạm Cương hỏi.
- Đi đường thẳng thôi, sáng mai tôi đi gặp Điền Chí Không.
Diệp Phàm nói.
8 giờ sáng ngày hôm sau, hai người Diệp Phàm và Trần Quân đi đến Địa ủy Nam Lĩnh. Trần Quân mang theo tập công văn, trông như thư ký của Diệp lão đại.
Hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Điền Chí Không, vừa mới tới cửa phát hiện một người đàn ông đeo kính đang ngồi trước bàn làm việc. Gã liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói:
- Bí thư Điền bây giờ không rảnh.
- Ông ấy không rảnh, tôi càng không rảnh. Anh nói với ông ta một tiếng. Diệp Phàm ở Thành ủy Thủy Châu đến thăm hỏi, gặp hay không gặp tùy ở ông ta.
Diệp Phàm kiên quyết mang vẻ mặt hách dịch. Đối với loại thư ký có thái độ thế này, Diệp lão đại cũng không cần khách khí, hơn nữa, đây thường là biện pháp hữu hiệu nhất tiếp cận mục tiêu.
Quả nhiên như vậy!
- Anh chính là Diệp Phàm?
Gã thư kí đeo kính cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, lại cẩn thận nhìn kỹ lại Diệp Phàm, quay người đi vào trong phòng. Xem ra, gã này cũng nghe nói qua đại danh của Diệp lão đại.
Không lâu sau, gã thư kí mắt kính đi ra, nói:
- Bí thư Điền ở bên trong, các anh có thể vào.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý đến gã này, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
- Bí thư Diệp, hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này!
Diệp Phàm vừa mới bước vào, không ngờ câu nói chạm trán đầu tiên lại là câu này. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy một ông già dáng người khá cao lớn đang ngồi ở trên ghế, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm mình.
- Là Bí thư Điền phải không?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Cậu đã tới địa bàn của tôi còn không biết tôi sao?
Điền Chí Không lạnh lùng liếc mắt Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Ha ha, mấy ngày nay bận chút việc nên chưa tới thăm Bí thư Điền được, thật thất lễ!
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không khách khí, cứ đặt mông an vị trên chiếc ghế đối diện Bí thư Điền.
- Tôi nói rồi, chỗ tôi đây là nhà tôm, không chứa được rồng như Bí thư Diệp đây.
Điền Chí Không hừ nói, đến trà cũng không có ý mời.
- Bí thư Điền, anh cũng biết mục đích tôi tới đây. Đồng chí Trương Mạo Lâm phạm pháp, Địa ủy Nam Lĩnh cũng không thể bao che một phần tử phạm tội như vậy. Đây là công khai chống đối pháp luật, Bí thư Điền là người hiểu biết. Việc này, tôi hy vọng Bí thư Điền có thể ủng hộ tính công bằng pháp luật.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Công bằng, Điền Chí Không tôi từ trước đến nay đều là người công bằng, không giống một số đồng chí, công nhiên xui khiến cấp dưới đánh người thi hành công vụ.
Làm xằng làm bậy, tôi không rõ là ai cho phép những đồng chí đó dám làm ẩu làm càng như thế.
Tuy nhiên, Điền Chí Không tôi muốn cho một số đồng chí hiểu được một điểm chính là anh ở nơi khác làm gì tôi không quản được.
Nhưng, ở đây là địa khu Nam Lĩnh, không phải Thủy Châu.
Điền Chí Không ngậm máu phun người, ám chỉ Diệp Phàm. Về chuyện đánh người tất nhiên chính là chuyện Trần Quân đánh Trưởng phòng Công an huyện Lang Đình Dương Lương Dân và Diệp Phàm ra tay đánh Trương Mạo Lâm.
- Ý của Bí thư Điền là nhất định phải can thiệp vào tính công bằng của pháp luật có phải không?
Diệp Phàm giọng điệu cũng trở nên nặng nề, hai mắt nhìn chằm chằm Điền Chí Không, lạnh lùng hừ nói.
- Tôi nói rồi, ở đây là Nam Lĩnh.
Điền Chí Không cũng là nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không chớp mắt, bật ra những lời cứng như đá.
- Được!
Diệp Phàm gật gật đầu, đem tài liệu trong tập văn kiện ra nhẹ nhàng đặt trên bàn, giơ tay khẽ đẩy sang.
- Có ý gì? Tôi chưa bao giờ nhận đồ vật này nọ.
Điền Chí Không liếc nhìn cái gói to kia một cái, nói.
Gã còn tưởng rằng Diệp lão đại muốn đưa tiền.
- Nhất định Bí thư Điền sẽ thấy hứng thú, nếu không xem thì tôi sẽ cầm đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Điền Chí Không linh tính được gì đó, mở gói tài liệu lật ra xem. Tài liệu bên trong rất tỉ mỉ chi tiết, chẳng những có ảnh mà còn có ...
- Cậu muốn làm gì? Uy hiếp tôi có phải không?
Không lâu sau, Điền Chí Không đã xem xong, đập mạnh tay xuống mặt bàn, hai mắt tức căm tức nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sẵng giọng nói.
- Tôi đây trước nay đều không uy hiếp ai cả, nhưng cũng không sợ bị ai uy hiếp.
Diệp Phàm thản nhiên nói, liếc nhìn Điền Chí Không miệng chun lại vẻ run sợ một cái, nói:
- Nhưng Diệp Phàm tôi cũng muốn cho một số đồng chí hiểu được, nếu như không biết điều thì sẽ thẳng tay trừng trị.
- Cậu ...
Điền Chí Không giơ tay chỉ vào Diệp Phàm, tắc nghẹn lại.
- Nếu năm phút trôi qua mà Bí thư Điền còn không quyết định nhanh thì tôi phải đi rồi. Gần đây khu Hồng Liên có nhiều việc cần làm, tôi phải đi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên hắng giọng nói, rút ra một điếu thuốc rồi châm để hút.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Điền Chí Không rốt cục không kìm nổi, nét mặt có chút bẽ bàng, đặt mông lên ghế ngồi, hỏi:
- Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, xin cứ trực tiếp đề xuất.
- Tôi không muốn uy hiếp ai cả. Diệp Phàm tôi cũng không thừa hơi rỗi việc để đi chỉnh một người nào. Chỉ có một điều kiện: Tôi muốn yêu cầu Bí thư Điền đánh tiếng đưa đồng chí Trương Mạo Lâm vào tù.
Nhớ kỹ là đưa vào nhà tù khiến hắn ăn vài năm cơm tù. Dựa vào tội trạng mà hắn ta phạm phải thì ăn cơm tù vài năm đã là quá nhẹ rồi.
Còn nữa, phải bồi thường tổn thất kinh tế của nhà thầy lang Phạm Mãn Mãn thôn Hạo Sơn xã Trì Lâm. Chân lão thầy lang đã bị đánh thành tật, nghe nói đến Thủy Châu điều trị cần mấy trăm nghìn tệ.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc xéo cái mặt ỉu xìu tối sầm lại như trời sắp mưa của Điền Chí Không một cái, nói:
- Hơn nữa còn có một đề xuất nhỏ nữa:
Đem khoản tiền chi cho nông nghiệp giải quyết cho êm đẹp, nên trả lại cho dân chúng bao nhiêu thì hoàn trả cho họ từng đấy.
Với lại tôi thấy gã Tống Cương này, ha ha, nếu Bí thư Điền muốn tiếp tục dùng hắn thì nên chú ý một chút kẻo...
Diệp Phàm nháy mắt hai cái với Điền Chí Không, cười khan hai tiếng, cầm lấy túi tài liệu rồi xoay người đi luôn.
- Khốn nạn!
Vừa đi đến đầu cầu thang thì tai Diệp Phàm nghe thấy từ trong phòng làm việc của Điền Chí Không vọng ra âm thanh đập chén, cũng bởi vì Diệp lão đại có cái lỗ tai quá thính thôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1628: Đi trước một bước
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Như vậy là xong rồi sao?
Ở hành lang, đồng chí Trần Quân vẻ mặt nghi hoặc nhìn Diệp lão đại.
- Không như vậy thì còn muốn thế nào?
Diệp Phàm nhún vai, hai tay buông xuống, cười nói:
- Thôi bỏ đi, chuyện này không cần suy nghĩ phức tạp làm gì, chỉ đơn giản như vậy thôi, hiểu không? Trong quan trường đều là những người thông minh, chỉ cần một chút vậy là hiểu ra ngay rồi.
- Ồ!
Trần Quân gật gật đầu, trong lòng mắng hiểu cái rắm.
Diệp Phàm vừa mới đi ra khỏi toà nhà Địa ủy thì bất ngờ gặp Tằng Hoa. Gã này từ xa đã niềm nở chào hỏi:
- Bí thư Diệp đến Địa ủy sao không sớm nói một tiếng, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút nhé, thế nào hả?
Diệp Phàm cố tình liếc mắt nhìn đồng chí Tằng Hoa một cái, thản nhiên cười nói:
- Vừa nãy đi thăm Bí thư Điền, mấy ngày nay không rảnh, tôi phải mau chóng quay về rồi.
- Đã xong việc chưa?
Tằng Hoa giả vờ vô tình hỏi.
- Tôi nghĩ chắc cũng tạm ổn rồi. Mấy ngày nay đã thiệt thòi cho Bí thư Tằng rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của anh!
Diệp Phàm gật đầu với Tằng Hoa, tỏ vẻ ôn hòa cảm ơn một tiếng rồi quay người đi.
“Quái lại, làm thế nào mà thu xếp ổn thỏa nhanh như vậy. Làm sao Điền Chí Không lại mất mặt chịu thua như vậy được?” – Đồng chí Tằng Hoa ở tại chỗ thì thào vài câu, nhanh chóng đem chuyện này báo lại với Kiều Báo Quốc.
- Không thể nào, loại người như Điền Chí Không đâu phải kẻ có thể chịu thua người khác được?
Kiều Báo Quốc nói.
- Tôi thấy Diệp Phàm nói có vẻ rất chắc chắn, nếu không làm được thì hắn không thể nào nói những lời này.
Tằng Hoa nói.
- Việc này thật là quái lạ! Chúng ta quan sát tình hình rồi tính tiếp.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt buồn bực cúp điện thoại.
Không lâu sau, đồng chí Tằng Hoa bị Điền Chí Không gọi vào phòng làm việc. Điền Chí Không vẻ mặt nghiêm túc đưa cho Tằng Hoa tài liệu liên quan của vụ án thầy lang Phạm Mãn Mãn ở thôn Hạo Sơn, xã Trì Lâm.
Sau đó, Bí thư Điền vẻ mặt chính nghĩa, nói:
- Tôi hy vọng Cục công an địa khu lập tức hành động ngay, nên làm thế nào thì hãy làm như thế, không thể để dân chúng có nỗi thống khổ mà không có chỗ khiếu nại, có oan mà không có chỗ tố cáo. Những người làm lãnh đạo như chúng ta, nhất định phải đem nỗi khó khăn của nhân dân khắc ghi ở trong lòng, thành tâm thành ý vì dân phục vụ làm đầu. Làm người chấp pháp, các cậu càng phải quan tâm đến dân chúng.
- Việc này tôi cũng vừa mới biết rồi. Đồng chí Trương Mạo Lâm đã thật quá đáng. Mấy hôm trước chúng tôi đã điều tra qua, tuy nhiên về việc xử lý phải chăng nên giao cho Viện Kiểm Sát?
Tằng Hoa cố ý thăm dò ý định thật sự của Điền Chí Không, bởi vì gã lo lắng Điền Chí Không có thể chỉ đang thử mình hoặc là đang giả vờ giả vịt.
- Tôi không phải đã nói rồi sao? Nên làm như thế nào thì hãy làm như thế, tất cả lấy pháp luật làm chuẩn. Đối với những phần tử hủ bại như thế này, ỷ vào danh nghĩa chính phủ, phá hoại nghiêm trọng hình tượng của Đảng ta, hủy hoại danh dự của Đảng, tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng trong quần chúng nhân dân. Cứ để như vậy, sau này ai còn dám tin tưởng vào Đảng và chính phủ của chúng ta nữa.
Cho nên, nhất định phải thẳng tay trừng trị, phải nghiêm trị! Vả lại, tôi nói rõ ràng với cậu: Việc này mặc kệ liên quan đến người nào, tất cả đều phải bị xử lý tất.
Điền Chí Không sẵng giọng nói.
Tằng Hoa vừa nghe đã hiểu ra ngay, biết là Trương Mạo Lâm trốn không thoát rồi.
Gã kia trở thành vật hi sinh đáng thương trong tay Điền Chí Không. Thực ra, gã còn chẳng được coi là quân cờ nữa. Đương nhiên, điều Tằng Hoa còn băn khoăn chính là Diệp Phàm dựa vào cái gì mà có thể thuyết phục được Điền Chí Không.
- Tôi lập tức trở về tiến hành.
Tằng Hoa cầm lấy túi văn kiện gật đầu.
- Tôi cho cậu thời gian hai ngày để xử lý xong chuyện này.
Điền Chí Không nói với theo sau lưng.
Đồng chí Tằng Hoa ghi nhớ chỉ thị của Bí thư Điền, hành động rất nhanh chóng, lập tức cho người đi bắt đám người của Chủ tịch xã Trương, bởi vì có trước chứng cớ trong tay nên cơ bản là không cần phải suy xét gì, lập tức làm xong tài liệu chuyển giao cho Viện Kiểm Sát Địa khu.
Mà đồng chí ở Viện Kiểm Sát chắc là cũng nghe được tin đồn gì đó nên lập tức tiếp nhận, nhanh chóng đưa Trương Mạo Lâm lên tòa án hình sự.
Sau khi mọi chuyện bên này đã ổn thỏa, Diệp Phàm cùng Trần Quân về tới Thủy Châu.
Hạ Hải Vĩ lập tức đã tới Sở Thiên Các Diệp phủ, nói là đã tìm được Vu Hồng Liên rồi, tuy nhiên người đàn bà này không ngờ đã bị điên rồi.
- Lão Hạ, là điên thật hay điên giả vậy?
Diệp Phàm nhìn Hạ Hải Vĩ hỏi.
- Em đã mời riêng một chuyên gia từng chuẩn đoán bệnh rồi, chắc chắn là điên thật vì đầu bị cái gì đó đập vào làm mất trí nhớ.
Chuyện này phiền phức thật rồi. Vu Hồng Liên bị thế hẳn là có ai đó cố ý gây ra. Cứ như vậy thì chúng ta muốn điều tra được điều gì đó từ Vu Hồng Liên thì không có khả năng rồi.
- Cẩu tạp chủng! Manh mối quan trọng nhất này bị cắt đứt rồi. Đối thủ của chúng ta xuống tay vừa nhanh vừa hiểm độc thật!
Hạ Hải Vĩ thở dài.
- Không phải là Cố Nhất Võ làm thì chính là người nhà Phượng gia làm. Khả năng Cố Nhất Võ ra tay càng lớn hơn.
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn Hạ Hải Vĩ một cái, nói:
- Tuy nhiên chúng ta còn có một manh mối khác, chính là con trai riêng của Vu Hồng Liên và Cố Nhất Võ. Việc này nghe nói Vu Hồng Liên không hề nói cho Cố Nhất Võ biết. Có lẽ Cố Nhất Võ bây giờ cũng không biết rõ chuyện này đâu.
- Ngay cả chúng em cũng không điều tra ra được đứa bé này?
Hạ Hải Vĩ lắc lắc đầu.
- Chẳng lẽ Cố Nhất Võ cũng đã biết nên đem Vu Kiệt dấu đi, giết người diệt khẩu rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có khả năng lần này Vu Hồng Liên đi tìm Cố Nhất Võ đã đem chuyện đứa nhỏ nói ra rồi nên mới mắc họa sát thân, chỉ là không bị đâm chết thôi. Còn đứa bé chính là một quả bom hẹn giờ. Nếu nói Cố Nhất Võ diệt khẩu chắc là không đâu, khả năng dấu đi là rất lớn. Chỉ có điều trái đất lớn như vậy mà muốn dấu một đứa bé thì làm sao chúng ta có thể điều tra ra được.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.
- Việc này đến em trai mình mà Vu Hồng Liên còn chưa tiết lộ, thật đúng là không còn manh mối nào. Dù sao đứa trẻ này, chúng ta phải điều tra từ chỗ bạn bè và người thân của Vu Hồng Liên xem có thể tìm ra chút manh mối gì. Mặc dù chỉ còn chút hi vọng, chúng ta cũng phải tìm cho ra.
Diệp Phàm nói.
- Em đã sớm cử người đi điều tra rồi, tuy nhiên, anh trai của Vu Hồng Liên cũng là một nhân chứng quan trọng. Chúng ta tiếp tục khai thác, có lẽ sẽ tìm ra được điều gì đó.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Trước mắt cứ như vậy đi!
Diệp Phàm gật đầu.
Trong thời gian vẻn vẹn có nửa tháng, Nam Lĩnh bên kia đã có tin tức. Điền Chí Không kiên quyết hạ quyết tâm di dời phần mộ tổ tiên đến một nghĩa trang nhỏ, phạm vi khoảng vài mét. Đó cũng chính là trung tâm khu long mộ, những cái khác đều bị dỡ thành những nghĩa trang nhỏ.
Nghĩa trang treo biển bán chính thức. Dưới sự lãnh đạo của Điền Chí Không, rất nhiều cán bộ của Địa ủy đều đem phần mộ của người nhà chuyển đến bên cạnh khu mộ, nhiều nhan nhản như vệ tinh quanh nghĩa trang của Điền gia. Khoản tiền thu được thật ra không ít, bồi thường cho nông dân cũng đến nơi đến chốn.
Hơn nữa, Tống Cương đang yên đang lành bất ngờ bị Điền Chí Không chuyển công tác, điều chuyển đến Mặt trận Tổ quốc của Địa khu làm một trưởng phòng hữu danh vô thực. Còn Kiều Báo Quốc rốt cục cảm giác được hành động bất thường của Điền Chí Không với Tằng Hoa nên ra sức điều tra, khi tra ra được thì đã quá muộn.
Chứng cứ cơ bản đã bị hủy trong tay Điền Chí Không, hơn nữa phần mộ tổ tiên người ta cũng đã chuyển đến khu nghĩa trang công cộng nên không còn gì để nói.
Theo phong tục Nam Lĩnh thì tất cả mọi người không thích nghĩa trang công cộng mà thích tự mình tìm và xây mộ trên núi. Nhưng Bí thư Địa ủy đi đầu làm gương nên cũng có tác dụng tích cực.
Về phần trợ cấp nông nghiệp, chỉ có thể nói là Tống Cương mới tham ô một ít tiền của các địa phương. Nếu muốn điều tra đến tận ngọn thì nặng nhất cũng chỉ có thể xử Tống Cương ghi một lỗi nặng mà thôi.
Cũng chẳng làm được việc gì, hơn nữa, Tống Cương bây giờ đã như một phế nhân, loại chó dấp nước này thì dù có đánh cũng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại còn gây sự thù ghét của quan chức trong thể chế, nói anh là loại người táng tận lương tâm, đến kẻ gì gì đó cũng không buông tha.
- Diệp Phàm thật quá đáng, rõ ràng đã điều tra ra được Điền Chí Không và Tống Cương có câu kết giao dịch gì đó, tại sao lại không giao cho anh. Tôi thấy thằng nhãi này căn bản là không để tâm đến đại viện Kiều gia.
Ở chỗ Kiều Báo Quốc, đồng chí Tằng Thu Lâm ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt phẫn nộ, nói.
- Chuyện này, có thể hắn đã phát giác được gì đó. Phải chăng chuyện của chúng ta đã bị hắn phát hiện rồi.
Tằng Hoa vẻ mặt hổ thẹn nói.
- Haizz... tính sai rồi!
Kiều Báo Quốc có vẻ hơi hối hận, lắc lắc đầu.
- Hắn trẻ tuổi như vậy đã phát giác được gì đó, người này về sau sẽ càng là nhân vật khó chơi.
Tằng Thu Lâm nói.
- Cho nên chuyện hắn được đề bạt không phải ngẫu nhiên. Thằng em rể này của tôi đã trưởng thành rồi.
Hắn đã không còn là người có khả năng lại chịu lấy quả hồng nhũn rồi.
Kiều Báo Quốc trên mặt không ngờ lộ ra nụ cười đau khổ.
- Haizz... việc này, tôi làm có chút không thỏa đáng.
Tằng Hoa nét mặt càng hổ thẹn.
Trong khoảng thời gian này ở khu Hồng Liên, các hạng mục kiến thiết của Vệ Sơ Tịnh tạm giữ quyền Chủ tịch quận dốc toàn lực tiến hành đã có nhiều khởi sắc.
Tuy nhiên, những đồng chí có khả năng đều triển khai một cuộc chạy đua mới nhằm vào vị trí Chủ tịch quận của Trương Lăng Nguyên sau khi bị bắt giam.
Về phần vụ án của Trương Lăng Nguyên, lão Hạ vẫn luôn theo sát lùng. Gã giăng lưới, Lô Vĩ và mấy đồng chí Triệu Thiết Hải ở sở Công an tỉnh cũng dốc toàn lực phối hợp lực soát tìm cho ra đứa con trai Vu Kiệt của Vu Hồng Liên.
Còn chuyện bàn luận liên quan đến việc phê bình Diệp Phàm và chuyện đồng chí Bí thư Quận ủy đã không quản lý tốt cấp dưới cũng bắt đầu rậm rịch trở lại.
Thậm chí có đồng chí dám công nhiên cho rằng chuyện của Trương Lăng Nguyên thì Diệp Phàm cũng phải chịu trách nhiệm của một người lãnh đạo. Tuy nhiên, dưới sự phối hợp chặt chẽ của ba người Tề Chấn Đào, Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên cùng với Trưởng ban Lô Minh Châu cứng rắn tác động nên chuyện này cũng tạm thời lắng xuống.
Thời gian cứ thế yên ắng đến quốc khánh năm 2002.
Diệp Phàm ngồi trong phòng làm việc đang xem tài liệu có liên quan đến hoạt động quốc khánh mà đồng chí Trưởng ban thư ký Quận ủy Phạm Đông Bằng đưa tới.
Lúc này, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
- Vào đi!
Diệp Phàm thuận miệng kêu lên.
Không lâu sau, Lý Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
- Là Lý Ngọc à, ngồi đi!
Diệp Phàm chỉ vào chiếc ghế xoay đối diện nói, liếc nhìn Lý Ngọc một cái, cười nói:
- Cô bây giờ đã quen với nhà khách dân tộc Cửu Vân rồi phải không?
- Rất tốt ạ, cảm ơn Bí thư Diệp!
Lý Ngọc hơi có vẻ ngượng ngùng, nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Cảm ơn gì, cô có năng lực nên người ta mới cần cô. Nếu cô không có tài nghệ pha trà này thì dù cho tôi có mở miệng thì người ta cũng chỉ coi cô là thứ rác rưởi thôi. Hơn nữa, chuyện của cô, tôi cũng đâu có nói giúp gì đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Bí thư Diệp, lần này tôi mang trà ngon đến, pha cho anh uống thử một chút.
Lý Ngọc vừa nói vừa lấy ra một hộp trà rất tinh xảo từ trong túi ra.
- Được đấy, đã lâu rồi không được thưởng thức trà đạo của Lý Ngọc.
Diệp Phàm cười cười, Lý Ngọc tự giác làm, bắt đầu rửa chén trà...
Không lâu sau, một tách trà thơm phưng phức đã được bày ra trước mặt Diệp lão đại. Diệp Phàm nhấp một ngụm, thuận miệng cười nói:
- Tay nghề pha trà của cô có tiến bộ nhiều đấy!
- Cảm ơn Bí thư Diệp đã động viên!
Lý Ngọc nói, đứng bên cạnh cẩn thận rót trà cho Diệp Phàm.
- Không phải là cô chỉ đến đây để biểu diễn trà đạo đấy chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái.
- Tôi... tôi ...
Lý Ngọc miệng thì thào như có chuyện gì mà nói không nên lời, mặt càng thêm ửng hồng lên một chút.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1629: Đàn bà thông minh ra tay có thể lấy mạng người ta
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Có gì cứ nói thẳng, không sao đâu.
Diệp Phàm cổ vũ nói.
- Tôi… anh trai tôi, anh trai tôi muốn mời Bí thư Diệp ăn một bữa cơm đạm bạc.
Lý Ngọc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để nói ra những lời này.
- Anh trai cô?
Diệp Phàm miệng nhắc tới hai từ này nhìn Lý Ngọc, thực sự không biết anh trai của Lý Ngọc là ai.
- Anh trai tôi tên là Lý Mộc, hiện đang làm thư ký tại Phòng thư ký của văn phòng Tỉnh ủy.
Lý Ngọc kiên trì nói ra gốc gác của anh trai mình.
- À!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, cuối cùng đã hiểu ra. Chuyện là vì mình vẫn chưa bổ nhiệm thư ký chính thức cho nên có rất nhiều đồng chí cùng muốn trở thành thư ký chính thức của mình. Nhưng Diệp Phàm biết rằng mình sẽ không ở lại lâu tại khu Hồng Liên này nên việc này vẫn bị gác lại.
- Cơm thì miễn cho, gần đây tôi rất bận.
Diệp Phàm nhìn nhìn Lý Ngọc đang hơi cúi gầm mặt xuống, thản nhiên nói.
- Tôi… tôi biết rồi.
Lý Ngọc khẽ nói xong, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể che đi được nét thất vọng trên gương mặt.
- Rất thất vọng phải không?
Diệp Phàm nhìn Lý Ngọc một cái, thản nhiên cười nói.
- Không… không phải đâu.
Lý Ngọc lắc lắc đầu.
- Để tôi tìm hiểu trước một chút xem thế nào? Nếu anh trai Lý Mộc của cô thật sự phù hợp thì chưa chắc nhất định phải làm thư ký phải không nào?
Diệp Phàm nhìn cô gái một cái, cười nói.
- Ý của Bí thư Diệp là anh trai tôi vẫn còn có hi vọng phải không?
Lý Ngọc hai mắt tròn xoe bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhất thời quên cả sợ hãi.
- Cô nói xem?
Diệp Phàm chợt nổi tính trẻ con, giơ tay lên vuốt yêu đôi mắt to tròn của Lý Ngọc một cái.
Lý Ngọc lập tức mặt ửng hồng tới rồi tận cổ, vô cùng xấu hổ nhìn Diệp Phàm.
Hơn nữa, chắc là Lý Ngọc đã nghĩ sai lệch đi, tưởng rằng Diệp lão đại vì lấy công việc của anh trai cô làm điều kiện muốn đề nghị cô phải làm gì gì đó.
- Bí thư Diệp, chẳng lẽ anh và những người làm lãnh đạo khác đều giống nhau sao?
Rất lâu sau Lý Ngọc mới thì thào thốt ra được những lời này với bộ dạng rất khổ sở, đáng thương.
- Chẳng lẽ tôi không giống với bọn họ?
Diệp Phàm giả vờ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lý Ngọc.
- Lúc ban đầu tôi cảm thấy không giống như vậy.
Lý Ngọc bất ngờ thành thật gật đầu.
- Bây giờ thì thất vọng rồi phải không?
Diệp thản nhiên cười liếc nhìn Lý Ngọc một cái.
- Tôi không biết nữa.
Lý Ngọc có chút ngỡ ngàng, lắc đầu.
- Ha ha ha!
Diệp lão đại đột nhiên phá lên cười nhìn Lý Ngọc một cái, nói:
- Chuyện của anh trai cô cứ để tôi lo, tuy nhiên nếu anh ta là loại vô dụng không đỡ nổi như A Đẩu thì tôi cũng sẽ không dùng hắn.
- Xin cảm ơn Bí thư Diệp!
Lý Ngọc cuối cùng đã mỉm cười, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, lại có chút lo lắng.
- Cô đi về trước đi.
Diệp Phàm nói.
Trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, Diệp Phàm liền trốn ở Sở Thiên Các Diệp phủ chuyên tâm điều chế thịt trăn xanh, kết hợp với phương thuốc “Lôi Âm cửu long hoàn”, mất rất nhiều công sức, công phu mấy ngày trời cũng đã bào chế thành công.
Nhưng điều rất đáng tiếc chính là chỉ chế được vẻn vẹn có hai viên thuốc, hơn nữa tinh chất thịt trăn xanh được qua tinh luyện cũng dùng hết rồi.
- Mẹ kiếp! Công lực này của mình hồi phục không nổi rồi. Chế mấy viên thuốc mệt như chó chết rồi mà còn không có tác dụng gì.
Diệp lão đại nhìn nhìn hai viên thuốc, tức tối chửi một câu.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng biết loại thuốc viên này có thể giúp cho cao thủ đỉnh cao bậc tam đẳng cao thủ đột phá đến tứ đẳng, từ bậc tứ đẳng trở lên thì không có tác dụng nhiều. Đối với bản thân mình thì loại thuốc này căn bản là một chút tác dụng cũng không có.
Khi hắn đang thở ra thì điện thoại reo, vừa nhận điện thoại thì vang lên tiếng cười to của Túc Nhất Tiêu:
- Ông em, xin chúc mừng!
- Chúc mừng tôi, mừng cái gì? Lão Túc không phải đang đùa đấy chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, thầm nhủ phải chăng chuyện đi Hải Đông đã truyền đến tai lão Túc rồi.
Bởi vì Túc Nhất Tiêu có ông cậu Kiều Chí Hòa là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Việc này, nếu đã truyền tới Tỉnh ủy thì Kiều Chí Hòa có thể nhận được tin tức là chuyện bình thường. Nếu đến anh ta cũng biết thì chắc là chẳng bao lâu sau chuyện này sẽ lan ra.
Mà đồng chí Túc Nhất Tiêu sắp đi nhậm chức Phó giám đốc sở của Ban Giám sát thường vụ Sở tỉnh, ở tỉnh Nam Phúc coi như là nhân vật có quyền lực nhất rồi.
- Còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi à? Chuyện ông em đi Hải Đông là thế nào thế?
Túc Nhất Tiêu cười khan càng cạc như vịt già, nói.
- Anh Túc nghe được từ đâu thế?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Cậu của tôi!
Túc Nhất Tiêu cũng là không dấu giếm, dù sao Diệp Phàm cũng biết mối quan hệ này.
- Có phải là bên Tỉnh ủy cũng có tin tức rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi, gần đây dù sao cũng ít nhiều quan tâm tới chuyện liên quan tới Hải Đông.
- Tối qua tôi đi sang nhà cậu tôi chơi, ông ấy nhắc đến chuyện của cậu. Lúc nghe rồi, tôi rất ngạc nhiên, sao có thể có chuyện này được. Tốc độ thăng quan tiến chức của cậu nhanh chóng mặt rồi phải không nào?
Túc Nhất Tiêu nói.
- Ha ha, hình như là hơi nhanh một chút, nghe nói chỉ là thay quyền Chủ tịch thành phố.
Diệp lão đại cười gượng một tiếng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cậu của anh sau đó còn nói gì nữa không? Tiết lộ một chút để cho tôi còn chuẩn bị cho tốt phải không nào?
Hơn nữa, việc này còn chưa có quyết định chính thức nên vẫn chưa cho là thật được. Ông anh cũng biết, chuyện ở trong quan trường nếu ban Tổ chức cán bộ còn chưa chính thức công bố thì đều chưa phải là thật.
Thay đổi trong nháy mắt cũng không thể ngờ được. Có thể anh tưởng rằng chuyện đã chắc chắn như ván đã đóng thuyền rồi, nhưng đột nhiên lại xảy ra biến cố bất ngờ khiến mọi chuyện thất bại cũng là chuyện thường.
- Ông em nói cũng có lý, tuy nhiên cậu tôi đã nói rồi: là chỉ thị của Bí thư Phí nên chuyện này của cậu thành công đến 80% rồi.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
Diệp Phàm vừa nghe, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay.
Hóa ra là Kiều Chí Hòa đã mượn cháu ngoại Túc Nhất Tiêu để chuyển lời cho mình, ý là việc này Bí thư Phí Mãn Thiên đã gật đầu.
Còn các phương diện khác thì mình phải tự cố gắng thu xếp, như thế việc này mới có thể ổn thỏa được. Chẳng hạn như Phí Mãn Thiên biết mình và Tề Chấn Đào, Đoàn Hải Thiên, Thiết Thác quan hệ cũng khá thân thiết nên ba người này sẽ do chính bản thân mình đi thuyết phục.
Đến lúc Tỉnh ủy thảo luận chọn Chủ tịch thành Phố Hải Đông thì có ba người này ủng hộ, bản thân Phí Mãn Thiên cũng sẽ không cần bỏ ra nhiều sức lực để thu xếp.
Đây chính là điểm lợi hại của những quan lớn trên Tỉnh ủy, mượn gió bẻ măng là được rồi. Bản thân mình không cần bỏ nhiều công sức mà ngược lại còn ban ơn không ít.
- Đến lúc thành công tôi sẽ mời anh Túc đi uống rượu.
Diệp Phàm cười nói và đồng thời cũng thừa nhận.
- Lần trước gặp được lão Hạ, hắn nói với tôi chuyện Trương Lăng Nguyên của khu Hồng Liên các cậu thì mới biết gã Cố Nhất Võ này thật chẳng ra gì, không ngờ lại giở trò với ông em.
Chúng ta là anh em, có người giở trò với cậu chính là trở mặt với tất cả anh em chúng ta.
Cho nên, việc này, sau này tôi sẽ lưu ý, thường xuyên liên lạc với lão Hạ. Lần trước lão Hạ nói vẫn chưa thể có tiến triển, vụ án vẫn đang bế tắc.
Hắn còn nói sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu, cũng chính là ảnh hưởng đến chuyện ở Hải Đông, tất nhiên là sợ có kẻ lấy chuyện này ra để dèm pha.
Có một số việc, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trong thời điểm nhạy cảm có liên quan đến tiền đồ thì chuyện rắm gì người ta cũng có thể xé ra to như trời như biển vậy. Tuy nhiên trong lúc vô tình tôi lại phát hiện ra một manh mối lớn.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Nói mau đi, manh mối lớn gì?
Diệp Phàm giục, đoán rằng việc này thể nào cũng có liên quan đến vụ án của Trương Lăng Nguyên.
- Đã tìm được đứa con Vu Kiệt của Vu Hồng Liên rồi.
Túc Nhất Tiêu vừa mới hé ra một câu, Diệp lão đại trong lòng lập tức rất đỗi vui mừng và bất ngờ.
- Cảm ơn anh Túc! Vu Kiệt hiện đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Cảm ơn thì không cần nói nữa, tôi phải cảm ơn cậu trước mới đúng, bằng không chức Phó giám đốc Sở Giám sát này cũng đâu đến lượt tôi. Ông em được thăng chức rồi, các anh em đi sau cậu cũng được thơm lây, sau này có cơ hội thì được theo chân cũng tốt.
Túc Nhất Tiêu cười rồi quay sang nói tiếp:
- Vu Kiệt đang ở trong tay tôi. Hơn nữa tôi đã lấy được máu của Cố Nhất Võ để tiến hành giám định. Không sai, kết quả giám định của Vu Kiệt chính là con trai riêng của Cố Nhất Võ.
- Tốt, tốt!
Diệp lão đại mở rộng lồng ngực hét to lên hai chữ “tốt” này, hỏi:
- Anh Túc này, lúc trước Vu Kiệt được giấu ở đâu?
- Cậu tuyệt đối không ngờ được đâu. Đơn vị cũ của Vu Hồng Liên có một người phụ nữ tên là Thái Quyên. Hai người đàn bà này trước nay đều không hợp nhau: hai người từng vì một chuyện nhỏ mà cãi chửi nhau ở căng tin, trước mặt mọi người suýt chút nữa còn xé quần nhau ra. Mọi người đều nói hai người này là oan gia của nhau. Trùng hợp thế nào mà Vu Kiệt lại được giấu trong nhà của Thái Quyên. Cậu nói xem chuyện này là ngẫu nhiên hay không ngẫu nhiên? Mắt của mọi người trong thiên hạ đều bị lừa rồi.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Xem ra, người đàn bà Vu Hồng Liên này cũng không hề đơn giản.
Diệp Phàm như thoáng có chút suy nghĩ nói.
- Tuyệt đối không đơn giản, vì đứa con Vu Kiệt mà hao tổn bao tâm tư. Ai có thể ngờ được Vu Hồng Liên sẽ đem con trai Vu Kiệt của mình giấu trong nhà đối thủ. Đến bố đẻ Cố Nhất Võ chắc chắn cũng không thể nghĩ ra được.
Đàn bà thông minh mà ra tay thì có thể lấy mạng người ta được. Loại đàn bà này, Cố Nhất Võ chia tay cô ta coi như là cực kỳ đen đủi rồi.
Túc Nhất Tiêu thở dài, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ông em, xử lý Vu Kiệt như thế nào, cậu sắp xếp đi?
- Cố Nhất Võ đã hạ độc thủ với tôi mà chúng ta tạm thời không lấy được chứng cớ gì về hắn bởi vì Vu Hồng Liên đã điên rồi. Vậy thì hãy dùng chuyện đứa con riêng bêu xấu hắn. Một khi giới truyền thông công bố ra thì kẻ gây ra bệnh điên của Vu Hồng Liên sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi cũng nghĩ chỉ có thể như vậy thôi, Cố Nhất Võ không chết thì cũng phải khiến hắn như bị lột da mới được. Tuy nói gia tộc thằng cha đó ở thủ đô cũng có chút quan hệ nhưng khi chuyện này vỡ lở ra, chắc là hắn sẽ không ở được tỉnh Nam Phúc nữa. Cút đi cũng tốt! Bằng không cả ngày cứ vo ve như muỗi cũng quá phiền.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Ừ, làm cho hắn cút càng xa càng tốt. Về chuyện của tôi, tôi nghĩ đợi có manh mối của Vu Hồng Liên rồi sẽ tính sổ với hắn sau. Tôi nghĩ chỉ cần hắn đã làm chuyện đó thì chắc chắn sẽ có sơ hở, muốn người ta không biết trừ phi mình không làm mà!
Diệp Phàm nói.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phàm lập tức bố trí Trần Quân đến chỗ Túc Nhất Tiêu đưa vật chứng và nhân chứng trở về, tiếp đó lại gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi.
Mai Phán Nhi nghe nói Cố Nhất Võ bày mưu hãm hại Diệp Phàm, người phụ nữ này cũng lập tức sốt sắng thái quá khiến ông xã ra mặt đòi lại công bằng cho Diệp Phàm.
Sáng ngày hôm sau, báo Đô thị Giang Nam đăng tin Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu Cố Nhất Võ có con riêng với Vu Hồng Liên, hơn nữa còn kèm theo mấy bức ảnh lẫn bác sĩ đều chứng minh vô cùng chân thực, đầy đủ chi tiết…
Buổi chiều, đồng chí Cố Nhất Võ đã bị Đoàn Hải Thiên gọi vào phòng làm việc.
- Chuyện này là thế nào? Hy vọng cậu có thể giải trình được.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Cố Nhất Võ, đem mấy tờ báo quẳng lên bên cạnh bàn của y. Lão Đoàn đương nhiên là tức điên lên rồi, đến tờ báo cũng ném.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai