Dịch giả: giangjc
Biên tập : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
Tự Bạch
“Có lẽ ta nghĩ mình là người rất may mắn......
Như quả hết thảy chẳng có chuyện gì phát sinh mà nói, e rằng ta hiện giờ vẫn còn đang bon chen trên con đường cái tại thành thị mỗi ngày, giống như hàng ngàn hàng vạn người, sống một cuộc sống xoàng xĩnh, tầm thường.
Ta không rõ là bản thân ta đã thay đổi vận mệnh, hay là chính vận mệnh đã tìm ra ta.
Hết thảy mọi chuyện… đều bắt đầu trong ngày sinh nhật thứ 18 của ta.
Kể từ ngày hôm đó, vận mệnh của ta đã thay đổi.
Ta ban đầu còn nghĩ rằng mình may mắn, có điều rất nhanh ta đã phát hiện ra rằng, tất cả mọi thứ đều không đơn giản như mình tưởng tượng.
Bởi vì… thế giới này không có sự công bằng, từ trước tới giờ chưa từng có một sự công bằng!
Ta tên là Trần Tiêu, bởi vì cha ta họ Trần, còn mẹ ta họ Tiêu. Lúc mới sinh, thầy tướng số nói rằng ta ngũ hành khuyết thủy, cho nên đem chữ ‘Tiêu’(1) trong tên ta đổi thành chữ Tiêu(2) trong tiêu sái.
Ta sinh ngày 5/5, cho nên từ nhỏ đã có một biệt danh.
Tất cả thân nhân bằng hữu đều thích gọi ta là ‘Tiểu Ngũ’.
Vận mệnh của ta bắt đầu từ ngày 5/5, cũng thay đổi kể từ ngày đó…
Dịch giả: giangjc
Biên tập : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
9 giờ sáng.
Đinh đông ~ Cánh cửa của cửa hàng bị đẩy ra, tiếng chuông reo lên.
“Hoan nghênh quý khách ~”
Trần Tiêu mặc một bộ đồng phục của cửa hàng fast-food nhanh chóng cúi người, ân cần chào hỏi, mỉm cười bộc lộ ra chức nghiệp của mình với vị khách vừa mới tới. Khuôn mặt hắn trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú, song sắc mặt lại có phần nhợt nhạt, có vẻ như là một người văn nhược.
Vị khách mới đến ngả mũ xuống, để lộ ra một khuôn mặt xinh xắn, đôi môi khẽ mỉm cười làm hiện lên hai núm đồng tiền nho nhỏ ở hai bên má. Khuôn mặt cô bé này tính ra cũng chỉ thuộc dạng thanh tú mà thôi, hoàn toàn không phải là đại mỹ nữ gì hết, nhưng chính hai cái lúm đồng tiền phối hợp với nụ cười đáng yêu này đã khiến cho nàng tăng thêm mấy phần động lòng người.
Trần Tiêu nhìn rõ người vừa đến, lúc này mới vươn thẳng người, thở dài: “Cô đến muộn rồi, không sợ giám đốc sẽ trừ lương của cô sao?”
Cô gái lè lưỡi ra, làm bộ mặt quỷ đáng yêu: “Không sợ! Em biết anh nhất định sẽ giúp em viện cớ…” Trong miệng mặc dù nói không sợ, có điều ý thức vẫn cẩn thận quan sát đánh giá, đưa hai mắt liếc ra phía sau quầy.
“ Giám đốc không có ở đây- uh, còn nữa, lúc nãy khi bà ấy hỏi cô, tôi nói với bà ấy rằng cô đã đi giao hàng bên ngoài rồi.” Trần Tiêu nhìn cái đồng hồ treo trên tường, sau đó rút từ trong ví ra một cái phiếu đặt hàng: “ Này, lát nữa lấy cái này đưa cho bà chủ xem, đừng có bán đứng tôi đó a.”
“Cảm ơn, hôm nào nhất định sẽ giới thiệu mỹ nữ cho anh làm quen.” Cô bé hì hì cười nhận lấy, đoạn chạy sang phòng dành cho nhân viên, thay đồng phục vào rồi cùng đứng ở sau quầy với Trần Tiêu. Nàng thắt một bím tóc đuôi ngựa gọn gàng, để lộ ra khuôn mặt không hề dùng qua son phấn hóa trang, khiến cho cái vẻ thanh xuân của một cô bé ở tuổi này càng hiện ra một cách rõ nét.
Trần Tiêu cũng không nói nhiều với nàng nữa, đeo găng tay công tác vào, cẩn thận cắt bánh, bắt đầu làm bánh sandwich.
Cô bé thấy Trần Tiêu không nói gì, trong ánh mắt thoáng có chút thất vọng, suy nghĩ một lát rồi chủ động nói: “A, hôm nay là cuối tuần rồi, sinh ý không tốt lắm, nói không chừng có thể được nghỉ sớm. Em nghe nói ở phố tây hôm nay có bán hàng giảm giá. Hay là sau khi nghỉ làm, chúng ta cùng đi xem có được không? Chẳng phải anh từng nói là muốn mua một chiếc MP4 hay sao?”
Trần Tiêu nghe thế, thoáng suy tư một lát rồi bình tĩnh lắc đầu: “Không được, tôi còn có việc khác.”
“Hả? Anh lại kiêm thêm công việc khác nữa à?” Cô bé đáng yêu tròn xoe đôi mắt.
“Ừ, gia sư.” Trần Tiêu tựa hồ không muốn nhiều lời, chỉ đơn giản trả lời một câu, rồi lại cúi đầu cặm cụi làm việc.
o0o
Hôm nay cuối tuần, các trường học, công ty đều nghỉ, cửa hàng fast-food đương nhiên là bị ảnh hưởng, có điều sau 9:30 thì sinh ý ngược lại tốt hẳn lên.
Khách hàng đến tám phần là các nữ sinh đi thành đôi thành ba, các cô bé này từ 12 đến 22 tuổi đều có, nhìn qua bộ dáng thì đại đa số đều là học sinh sinh viên, cuối tuần có thể ngủ nướng ở nhà, vậy mà lại cuống cuồng phi tới đây ăn bữa sáng.
Nhìn thấy cảnh này, cô bé phục vụ kia cũng chẳng lấy gì làm lạ, thở dài - đám nữ hài tử này, chẳng qua là đến để ngắm Trần Tiêu mà thôi.
Từ sau khi Trần Tiêu đến cửa hàng fast-food nhỏ này xin việc, rất nhanh, tựa hồ như toàn bộ đám nữ sinh quanh vùng đều biết ở đây mới có một nam nhân viên phục vụ trẻ tuổi vô cùng tuấn tú.
Trần Tiêu vóc người thon dài, thân thể cao lớn, để lộ ra ngũ quan tinh xảo thanh tú, không thích nói chuyện, song bộ dạng lúc mỉm cười hết lần này đến lần khác đều làm cho đám tiểu nữ sinh phải rú lên là “ Sát thương lực”, tướng mạo tuấn mỹ còn hơn cả các anh chàng đẹp trai giàu có trên TV, hơn nữa hắn còn là một sinh viên ở một trường danh tiếng, khí chất thoát tục, đúng là hình mẫu “Vương tử điện hạ” mà đám tiểu nữ sinh này thích nhất.
Từ sau khi hắn đến nơi này làm việc, trong số khách đến cửa hàng, tỷ lệ nữ giới trẻ tuổi tăng lên gấp bội, bất kể là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối, cửa hàng luôn có những cô bé tụm năm tụm ba đến ngắm Trần Tiêu. Đám nữ hài tử này tới mua đồ ăn song lại không đem đi, một tay cầm cốc một tay cầm sandwich khoái chí ngồi cùng nhau ở cửa hàng đến tận nửa tiếng đồng hồ, thậm chí còn có người chống khuỷu tay xuống bàn hai tay nâng cằm, ánh mắt như thanh tra chằm chằm quan sát Trần Tiêu ở phía sau quầy.
Hừ! Một đám hoa si!
Không biết tại sao nữ nhân viên đáng yêu kia hôm nay trông thấy đám nữ khách này lại càng khó chịu hơn, trông thấy hai con bé tuổi tác chẳng qua chỉ mới 14-15 tuổi cứ ngang nhiên nhìm chằm chằm vào Trần Tiêu mà chảy nước miếng, không khỏi trong lòng sinh ra tức giận.
Đáng ghét hơn nữa chính là… cái quầy dài như vậy, rõ ràng có hai nhân viên là mình và Trần Tiêu, vậy mà đám tiểu nữ sinh này lại cứ xếp thành hàng, nhất định phải đợi Trần Tiêu đến tính tiền!
Thật sự là càng nghĩ càng giận!
Nữ nhân viên vừa định phùng mang trợn mép với dãy hàng đội trước mặt mình, thì bỗng thấy có hai người khách đến trước mặt: một nam, một nữ. Từ bộ dạng thân mật thì rõ ràng là một đôi tình lữ. Nữ nhân viên mở to đôi mắt, ra vẻ cười ngọt ngào: “Xin hỏi hai anh chị muốn ăn gì ạ?”
o0o
Trần Tiêu thoăn thoắt hoàn thành chiếc bánh sandwich ngon lành trong tay, sau đó mang một cốc đồ uống có ga lên.
Động tác của hắn nhanh mà không loạn, ngón tay mềm mại linh hoạt, sắc mặt vẫn bình thản như nước, thậm chí có rất nhiều khách tập trung trước quầy thu tiền, vẻ mặt hắn vẫn luôn thản nhiên như vậy - đương nhiên, trong mắt đám tiểu nữ sinh này, thì đó chính là biểu hiện “Lạnh lùng” mà.
Trần Tiêu có thể mơ hồ cảm thấy được, đám nữ hài tử ngồi ở trong quán kia, một bên thì nhai một bên thì trộm đánh giá chính mình, thậm chí có những cô bé nhìn mình xong rồi lại rỉ tai thì thầm, tựa hồ đang đàm luận cái gì đó.
Những chuyện này hắn cũng đã quen rồi.
Hắn biết nội dung đàm luận của đám nữ hài tử này là gì. Thực tế từ nhỏ thính giác của Trần Tiêu cũng rất nhạy bén, giữa tiếng ồn ào, cũng có thể nghe được hai cô bé ngồi ở gần quầy nhất đàm luận cái gì “vương tử điện hạ gặp vận rủi ro…” thì thầm với nhau.
Vương tử điện hạ gặp rủi ro…
Trần Tiêu trong lòng cũng thầm cười khổ.
Đám nữ hài trên thế giới này, lớn rồi mà vẫn còn nói nhăng nói cuội a.
Có điều với Trần Tiêu cũng chẳng có vấn đề gì - hắn đã quen với việc bị người ta đàm luận, nhất là kể từ sau chuyện phát sinh từ hai năm trước.
Trần Tiêu năm nay 18 tuổi, bởi vì mẹ họ Tiêu, cho nên cha mẹ lúc đặt tên cho hắn mới đặt là Trần Tiêu. Có điều sau khi nghe thầy tướng số nói hắn ngũ hành khuyết thủy, mới đem “Tiêu” đổi thành “Tiêu” trong tiêu sái.
Mặc dù hắn mới chỉ là một nam hài tử 18 tuổi, song cái loại khí chất trầm ổn này thực sự là rất hiếm có.
Từ nhỏ cha và mẹ hắn cũng rất ít khi ở bên cạnh hắn. Cha mẹ tựa hồ như đều thuộc một nhóm nghiên cứu nào đó… Thật khó để tưởng tượng, cha mình, một người quanh năm suốt tháng đeo bộ mặt nghiêm túc lạnh như băng, tựa như quái nhân trong các bức tranh khoa học, tại sao lại có thể lấy được người vợ xinh đẹp tựa hoa như vậy chứ?
Cũng bởi vì các mối quan hệ công tác, cha mẹ Trần Tiêu suốt ngày bôn ba trong và ngoài nước, nhất là khi Trần Tiêu mới lên ba, cha mẹ đã bắt đầu làm nhân viên cho một hạng mục nghiên cứu phát triển không rõ ràng tại Bắc Mỹ.
Cuối cùng đại khái là nhờ vào năng lực siêu cường, công trình nghiên cứu nọ đã thu được lợi nhuận lớn. Từ nhân công biến thành thân phận ông chủ, thời gian của hai vợ chồng trở nên quý hơn vàng, cả hai suốt ngày đi công tác thì còn thời gian đâu mà chăm sóc cho con cái nữa?
Cho nên Trần Tiêu từ nhỏ đến lớn đều sống trong ký túc xá của trường, vì muốn cho con mình giữ lại “Truyền thống đất nước”, cha mẹ đã không đưa hắn sang Bắc Mỹ mà mời một bà dì tới chăm sóc hắn hàng ngày. Cho nên Trần Tiêu từ nhỏ đã quen với cuộc sống tự lập - khi hắn mới 9 tuổi thì đã biết tự mình nấu cơm và canh khoai tây trứng rồi.
Cha mẹ có vẻ rất giàu, tổ chức nghiên cứu tại Bắc Mỹ nọ tựa hồ đãi ngộ rất trọng hậu, cho nên Trần Tiêu từ nhỏ đã chẳng thiếu tiền. Có điều song thân mải mê công tác, cho nên cả năm cũng chẳng hề thấy mặt.
Cẩn thận nhớ lại một chút, bắt đầu từ năm 4 tuổi, hàng năm 365 ngày, đại khái là gặp cha mẹ không quá 4 lần. Tình hình này vẫn cứ kéo dài cho tới năm Trần Tiêu 16 tuổi.
Hôm đó hắn đang ở trường thì thấy người dì vốn vẫn thường xuyên chăm nom mình ở nhà hai mắt sưng đỏ đến trường học đón mình về.
Kế đó, hắn phải đón nhận một tin tức khủng khiếp: Cha mẹ tại nơi nghiên cứu phát triển nọ, trong quá trình nghiên cứu đã xảy ra một sự cố lớn, cha mẹ đã cùng bỏ mạng trong sự cố đó, chết trong phòng thí nghiệm.
Sau khi trải qua quá trình khám xét, vì để xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cho nên tổ chức nghiên cứu nọ đã phải giải thể, nghe nói là phá sản, cha mẹ lúc trước đã đem toàn bộ gia sản đầu tư vào công trình nghiên cứu nọ, kết quả là sau khi thiệt mạng trong sự cố, khoa nghiên cứu bị giải thể, toàn bộ gia sản cũng tiêu tan. Đáng thương cho Trần Tiêu, một đứa bé mới có 16 tuổi, cũng chỉ nhận được một chút tiền trợ cấp mà thôi.
Sau đó, có một số người đến, đem toàn bộ tư gia, nhà lầu xe hơi, biệt thự, đồ đạc trong nhà hắn tịch thu sạch. Mãi sau này Trần Tiêu mới biết, cha mẹ trong quá trình nghiên cứu với tổ chức nọ, trong đường lối đã xuất hiện những hướng khác nhau, lại vẫn tiếp tục kiên trì nghiên cứu của mình, không tiếc công sức, vì cần kinh phí cho nghiên cứu đó, đã đem toàn bộ gia sản thế chấp cho ngân hàng.
Vốn là con nhà giàu, vậy mà chỉ sau một đêm đã biến thành tay trắng. May là cha mẹ năm đó trong khi làm ăn phát đạt, đã để lại căn nhà cũ đứng tên Trần Tiêu, do đó mới không bị ngân hàng tịch thu.
Trần Tiêu sau khi dùng tiền trợ cấp làm ma chay cho cha mẹ xong, không than vãn lấy một lời, quay về căn nhà cũ.
Lúc đó thấy hắn mới là đứa trẻ chưa trưởng thành như vậy, đột nhiên gặp phải một đả kích nặng nề đến thế, chỉ sợ mười phần thì đến chín sẽ hỏng mất. Có điều Trần Tiêu từ nhỏ đã quen với cuộc sống tự lập, khả năng chịu đựng thần kỳ đến đáng ngạc nhiên, đã giúp cho hắn trụ lại được.
Chỉ có điều từ đó lại càng trở nên trầm mặc, không thích nói chuyện.
Hắn lúc còn nhỏ vẫn thường bị người ta ghẻ lạnh - lúc trước khi gia cảnh vẫn còn sung túc, người thân trong nhà đối xử với mình rất thân thiết, có điều sau khi gia đình mình gặp rủi ro, đám họ hàng này đối xử với mình kính nhi viễn chi cứ như là sợ đụng phải một thứ dịch bệnh vậy. Cái loại chú chú bác bác gì mà mới sau tang lễ đãng chẳng thấy mặt mũi một người nào rồi.
Trần Tiêu căn bản cũng chẳng muốn dựa dẫm vào những người này - năm đó hắn đã 16 tuổi rồi, theo luật mà nói đã có thể xem như là trưởng thành, hơn nữa những năm gần đây cũng chẳng thích gặp mặt những người thân thích này nữa.
Người duy nhất khiến cho Trần Tiêu vẫn còn có chút cảm khái chính là người dì từ hồi trước vẫn luôn chăm sóc cho mình, một người phụ nữ ngoài 40 tuổi hòa ái ôn hòa, đã làm công cho gia đình mình nhiều năm, khi nhà mình xảy ra chuyện, người dì này đã không bỏ Trần Tiêu, thậm chí trong đầu còn có ý nghĩ muốn nhận nuôi hắn: bà cùng Trần Tiêu chẳng hề có chút quan hệ máu mủ nào, một người phụ nữ đi làm thuê, thu nhập cũng không cao, hơn nữa còn phải nuôi dưỡng con gái ăn học, vậy mà lại có ý nghĩ lương thiện này, cũng đủ khiến cho Trần Tiêu cảm động rồi.
So với những kẻ được gọi là thân thích kia, bà dì này lại trở thành người thân cận nhất với mình. Có điều Trần Tiêu kiên quyết cự tuyệt theo bà về nhà, mà kiên trì một mình sống ở gian nhà cũ.
Vì cuộc sống, đã mất đi nguồn cung cấp kinh tế, Trần Tiêu bắt đầu đi làm kiếm tiền.
Hắn vốn được coi là con nhà giàu, khi cha mẹ còn sống gia cảnh cực tốt, sống trong biệt thự, còn có nhà lầu xe hơi, cũng đều thuộc tầm cỡ quốc tế. Hắn từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, đại khái là di truyền từ sự thông minh của cha mẹ vốn là những quái nhân trong ngành khoa học, từ nhỏ đã có thể chơi giỏi piano, 14 tuổi dám lái ô tô trên đường cao tốc với tốc độ lên đến 200 km/h, 15 tuổi đã có thể sử dụng computer **** các nhà ở bên ngoài, trước năm hắn 16 tuổi khi tin dữ về cha mẹ truyền đến, hắn đã bắt đầu học karate, chuẩn bị thi cao đoạn rồi.
Thật khó tưởng tượng, một thiếu niên nhà giàu từ nhỏ chẳng phải lo lắng đến chuyện cơm áo như vậy, dưới tình huống đó lại vẫn có thể vượt qua được. Chắc hẳn là nhờ vào cái tính kiên trì nhẫn lại do cha mẹ - các quái nhân khoa học di truyền lại.
Hắn ban ngày đi học, buổi tối đi kiếm việc làm. Hắn làm bảo trì cho một công ty máy tính, chơi piano trong quán rượu, thậm chí còn làm cả nghề đóng gói trong siêu thị. Mặc dù tuổi còn nhỏ, tìm việc rất khó, song tâm tư hắn rất nhạy cảm, nói chuyện thật thà - cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai sáng láng, dần dà cũng đã có thể tự nuôi sống chính mình.
Tỷ như cái cửa hàng fast-food này, từ sau khi hắn đến xin việc, đã hấp dẫn các nữ sinh ở các trường xung quanh tới ăn uống, làm cho bà giám đốc ở phía sau âm thầm cười trộm không biết bao nhiêu lần. Trần Tiêu thậm chí còn biết rằng, chuyện cũ về gia thế của mình, rất nhiều chuyện chính là do bà giám đốc bất lương này cố ý để lộ ra cho đám nữ sinh kia biết, dùng làm đề tài đàm luận.
Kết quả, cửa hàng fast-food sinh ý càng ngày càng tăng, bà chủ đương nhiên là tiền vào như nước rồi.
Thậm chí ngay cả trong lúc khó khăn nhất, Trần Tiêu cũng chưa từng làm việc xấu: Thực tế, đã có lần cùng một hacker mũ đen quen biết **** các website, muốn kéo hắn cùng “ Kinh doanh”: làm giả và phá mã thẻ tín dụng.
Hắn lúc ấy trong túi chỉ còn đủ trang trải chi phí trong một tuần, đối mặt với một đề nghị hấp dẫn như vậy mà lại dứt khoát cự tuyệt.
Bởi vì, lúc còn nhỏ, cha hắn từng nói: Làm người sống ở trên đời, luôn phải sống một cách chính trực! Nếu con làm điều xấu, mặc dù không bị người ta bắt được, song dù có chạy thoát thì cũng không thoát khỏi lương tâm của chính mình.
Mặc dù cảm tình giữa cha mẹ cùng Trần Tiêu cũng không quá sâu sắc, song hắn vẫn khắc ghi những lời ấy.
Không có xe hơi đắt tiền, Trần Tiêu đạp xe đạp đi học, đi làm. Không có biệt thự cao sang, sống trong một căn hộ cũng đủ để hài lòng. Không có cơ hội ra vào các quán bar xa hoa, đối với Trần Tiêu cũng chẳng khác gì ăn uống ở một quán nhỏ ven đường.
Trong cái rủi cũng có cái may, cha mẹ trước khi qua đời, đã dồn toàn bộ học phí siêu đắt tại trường đại học danh giá mà Trần Tiêu đang theo học, toàn bộ thanh toán hết một lượt.
Nếu không, với tiêu chuẩn học phí của trường đại học dành cho quý tộc có danh tiếng nhất tại thành phố này, dựa vào tiền công kiếm được của Trần Tiêu cũng không thể kham nổi.
“Oa, chính là anh ấy a… Con nhà giàu gặp rủi đấy à!”
“…. Đúng vậy, nom cũng đẹp trai đó chứ…”
“Oa, cậu nhìn chàng kìa, đang nhìn sang bên này đấy!!”
Đám nữ sinh trong mắt toàn là sao với sao.
Trần Tiêu nhíu mày, xoay người đi vào trong, để lại sau lưng một đám tiểu nữ sinh thất vọng thở dài.
Tới giữa trưa, Trần Tiêu dừng công việc, thay lại đồ của mình, nói chuyện sơ qua với giám đốc rồi định rời đi.
“Trần Tiêu.” Nữ nhân viên đáng yêu kia bỗng gọi hắn một tiếng, đứng ở sau quầy nhìn Trần Tiêu, híp mắt cười ngọt ngào - mắt nàng cũng không lớn, có điều khi cười rộ lên thì lại có phần cong lên, càng tô điểm cho vẻ đáng yêu: “Chà, hôm nay là sinh nhật anh đúng không?” Nói xong lại khe khẽ thì thầm: “Em nhìn trộm qua danh sách đăng ký nhân viên.”
Trần Tiêu chết lặng đi, cô bé kia liếc qua thấy bà chủ không để ý, bèn lặng lẽ lôi từ trong ví ra một gói quà được bọc rất cẩn thận, đưa cho hắn, híp mắt cười nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“… Cảm ơn.” Trần Tiêu vẻ mặt chút mất tự nhiên.
Món quà trong tay này cũng không lớn, có điều, trông bề ngoài thì hiển nhiên không phải là đồ do công ty đóng gói, mà là do vị đồng nghiệp này tự tay bọc.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lễ phép mở cái hộp này ngay trước mặt, bên trong là một cái MP4 mới cực kỳ tinh xảo.
Hắn có phần sửng sốt, nhìn cô bé đang đứng trước mặt.
Cô bé liền nháy mắt: “Lần trước anh đã nói là thích cái này mà. Trí nhớ của em cực kỳ tốt đấy!” Trông thấy vẻ mặt của Trần Tiêu, nàng mau mắn đế thêm một câu: “Không được nói là không thích đấy! Em buổi sáng lúc ra khỏi cửa mới nhớ ra là quên đem theo nó, nửa đường lại vòng về nhà lấy, kết quả mới đến muộn.”
Nói xong, lại dịu dàng nói: “Anh, nếu cảm thấy băn khoăn… vậy thì đến ngày sinh nhật em, anh cũng tặng em một món đồ là được.”
Đã nói như vậy, Trần Tiêu cũng không cự tuyệt nữa, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nhận lấy, nụ cười rất chân thành: “Cảm ơn cô.”
Thấy ánh mắt cô gái thoáng có chút ngượng ngùng, sau bao nhiêu tháng bị nhiều tiểu nữ sinh nhìn như vậy, hắn chẳng lẽ còn không biết tâm tư của đồng sự này hay sao?
Trong lòng thở dài, song rốt cuộc cũng không tiện nói cho cô bé này biết kết hoạch vốn có của hắn: Hắn định làm ở cửa hàng fast-food tới cuối tháng này rồi sẽ nghỉ việc. Bởi vì hắn mới tìm được một công việc mới là đi làm gia sư, chung quy thì cũng tốt hơn là cứ ở đây, ngày nào cũng bị một đám đông tiểu nữ sinh qua lại chiêm ngưỡng.
… Ừ, đợi đến sinh nhật của cô ta, lại tặng cô ta một món quà là được rồi.
o0o
Rời khỏi cửa hàng, dắt từ phía sau ra chiếc xe đạp của mình, Trần Tiêu bước đi, cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, rút ra nhìn, trên điện thoại hiện ra một dãy số lạ… mặc dù không biết, song hắn nhận ra dãy số ở đầu chính là mã số của nước ngoài.
Do dự một lát, hắn cũng nhấn phím trả lời.....
Last edited by Tiểu Dê; 29-07-2010 at 10:34 PM.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Dịch giả: giangjc
Biên tập : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
“Là Trần Tiêu tiên sinh ở đầu dây có phải không?” Tiếng một người đàn bà xa lạ vang lên, nghe giọng thì hẳn là không còn trẻ nữa.
Âm thanh trong điện thoại rất ồn ã, tựa hồ như bên cạnh người đối thoại còn có tiếng của những người xung quanh nữa.
Hơn nữa, ngôn ngữ của đối phương chính là Anh ngữ chuẩn.
May mà từ nhỏ cha mẹ đã đi công tác ở nước ngoài, cho nên Anh văn của Trần Tiêu từ nhỏ đã rất thành thục.
“… Vâng.” Trần Tiêu trả lời.
“Xin hỏi kiện đồ vật đó, ngài đã nhận được chưa?”
“Đồ vật? Đồ vật gì?” Trần Tiêu có chút mơ hồ, không phải là nhận lầm người đấy chứ?
“Ngài là Trần Tiêu, địa chỉ là số XX, đường XX, phố K, có đúng không?” Người ở đầu dây nọ ngữ khí có vẻ rất khẩn trương, có phần lo lắng.
“Địa chỉ không sai, nhưng xin cho hỏi bà là ai?”
“Địa chỉ đúng là được. Ngài đang ở bên ngoài phải không? Xin ngài hãy lập tức về nhà, bằng mọi giá thu hồi kiện đồ vật nọ - chuyện này rất quan trọng!”
“Bà là…”
“Tu tu…” Đối phương đã gác máy.
Trần Tiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra chuyện gì cả, dù sao thì hắn cũng phải về nhà thay quần áo, buổi chiều đi gia sư, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, phóng lên xe đạp thẳng một mạch về nhà.
Căn nhà cũ của Trần Tiêu, là nơi ở của cha mẹ khi mới kết hôn.
Nói là “nhà cũ”, song kỳ thật niên đại còn rất mới.
Một căn hộ gồm 3 phòng, diện tích 100 mét vuông. Đối với người bình thường mà nói thì diện tích cũng không phải là nhỏ. Trong lúc kinh tế khó khăn, Trần Tiêu đã từng tính đến việc mình chỉ ở trong một phòng, còn đem hai gian còn lại cho thuê thu lấy một ít tiền trang trải cho cuộc sống của mình.
Có điều sau đó hắn đã bỏ đi ý niệm trong đầu này. Hắn biết tính mình, bởi vì từ nhỏ cha mẹ không ở bên cạnh, cho nên tính tình có phần cô độc hơn so với những bạn cùng lứa tuổi, không thích bị người khác quấy rầy không gian của mình. Đặc biệt là sau khi cha mẹ qua đời, lại không thích nói chuyện. Sau khi tìm bạn cùng phòng, nếu không hợp nhau thì cũng sẽ dẫn đến phiền toái. Về sau đi làm cũng dần kiếm được tiền, cuộc sống cũng không có vấn đề gì, thành ra dứt khoát không để cho vấn đề này làm bận tâm nữa.
Đạp xe một hồi thì về đến nhà, vào nhà thay giầy rửa mặt uống nước- vào tháng 5, ở phía nam thành thị nhiệt độ đã tăng cao, hắn lại vừa cưỡi xe về, mất không ít mồ hôi, cho nên gần như đã quên khuấy đi cuộc điện thoại kỳ quái vừa rồi.
Vừa thở dốc một hồi thì bỗng thấy chuông cửa vang lên.
Mở cửa nhìn ra, bên ngoài cửa có mấy người đàn ông vận đồng phục trắng đang đứng.
“Trần Tiêu tiên sinh?” Trong đó một người ân cần lên tiếng. Sau khi thấy Trần Tiêu gật đầu, hắn đưa ra một tờ giao hàng: “Chúng tôi nhận sự ủy thác giao tận tay ngài gói đồ này, xin mời ngài hãy giao chứng minh thư ra, sau đó ký nhận.”
Nhìn quần áo của những người này dường như không khác gì so với những nhân viên của những công ty viễn thông quốc tế, có điều dấu hiệu trên chế phục của bọn họ lại không hải là “DHL” hay “TNT” như những công ty phổ biến mà Trần Tiêu quen thuộc.
Mà là một chữ “PS”.
PS? Đây là công ty của nước nào nhỉ?
Hơn nữa, đằng sau mấy người đàn ông này, trên bậc thang còn có một vật cao bằng người, thể tích tương đương với một cái tủ lạnh, bên ngoài được bao quanh bởi một lớp vỏ bằng nhựa - chẳng lẽ lại là một cái tủ lạnh?
Ai lại gửi cho ta một cái tủ lạnh nhỉ? Lại còn gửi từ nước ngoài về nữa? Vận chuyển bằng đường không một cái tủ lạnh lớn như vậy, chi phí vận chuyển thậm chí còn hơn cả giá của tủ lạnh ấy chứ…
Có chút mờ mịt về xuất xứ, đối phương lại xác minh một cách chính xác, Trần Tiêu có phần nghi hoặc đặt bút ký vào tờ giấy nhận hàng.
Mấy nhân viên vận chuyển đem cái “Tủ lạnh” nọ dỡ xuống rồi vận chuyển vào trong phòng, sau đó lịch sự chào hỏi rồi cáo từ.
Còn lại một mình Trần Tiêu, nhìn cái vật to lớn trước mắt mà trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ một lát sau, hắn vỗ đầu, tìm con dao rồi mở bao!!
Luống cuống tay chân một hồi, sau khi mở lớp vỏ được đóng gói cực kỳ nghiệm mật ra, Trần Tiêu liếc mắt thấy bên trong một thứ gì đó…
Leng keng!
Con dao rơi xuống đất, nảy lên hai cái. Mà Trần Tiêu thì ý thức đình trệ lui lại mấy bước, trợn mắt há hốc mồm nhìn cái “Tủ lạnh” trước mắt này.
… Ách, nói như thế nào nhỉ. Xét về mặt ý nghĩa thì đây hẳn là một cái “Tủ lạnh”, hoặc cũng có thể gọi là một cái “Ngăn làm lạnh” hay đại loại như vậy.
Bên trong thứ đồ này được làm bằng kim loại, còn vỏ ngoài là pha lê trong suốt… lớp pha lê đó rõ ràng là được gia cố thêm.
Xuyên thấu qua lớp pha lê, trong chiếc tủ lạnh này phảng phất còn có hơi lạnh nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
Nhưng… đó không phải là điều quan trọng nhất!
Quan trọng nhất chính là: Trong cái tủ lạnh này, có một người!!
Một nữ hài tử nếu nhìn thoáng qua thì tuổi tác không lớn hơn mình, mái tóc dài màu vàng nhạt xõa ra, đôi mắt khép lại, ngũ quan cân đối, rõ ràng là một trang tuyệt sắc mà từ trước tới nay mình chưa từng gặp qua bao giờ! Làn da trắng nõn tựa như không bút nào tả xiết, cho dù ở bên trong tủ lạnh song cũng không hề có vẻ gì là cứng ngắc cả.
Một hàng lông mi dài bao quanh mắt nàng, tựa như đang rơi vào trong một giấc mộng ngọt ngào, cái mũi thanh tú nhô cao, vô cùng tinh xảo trang nhã, ngay cả lúc ngủ say cũng toát lên một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Song chủ yếu là…
Cô bé trong tủ lạnh này, hai tay ôm trước ngực, đôi chân thon dài duỗi thẳn ra, thân thể yểu điệu duyên dáng nọ… không ngờ…
Không ngờ là hoàn toàn chẳng hề che đậy!!
Trần Tiêu nhìn đến ngây người…
Cạch!
Hắn hạ ý thức lùi lại phía sau một bước, nhưng dưới chân lại đụng phải lớp vỏ bọc bên ngoài, bỗng nhiên trông thấy một phong thư từ bên trong rơi ra.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại, Trần Tiêu nhanh chóng mở ra, thì thấy bên trong bức thư là những dòng chữ viết bằng tiếng Anh:
“Mr. Trần Tiêu,
Thật đáng tiếc, cuối cùng tôi lại phải quấy rầy ngài. Bưu kiện được gửi đến này, chính là di sản quý giá nhất mà cha mẹ ngài để lại. Tôi nhận được sự ủy thác chiếu cố cho ‘Child child’ của bọn họ 2 năm, song đến giờ, tôi không thể nào kế tục được sự ủy thác này nữa. Bất đắc dĩ, tôi đành tuân theo lời nhắn nhủ của cha mẹ ngài trước khi chết, khi tôi không thể tiếp tục công tác được giao này nữa, thì sẽ chuyển ‘Child child’ này cho ngài. Tôi tin rằng, ngài nhất định sẽ chiếu cố tốt cho di sản quý giá nhất mà cha mẹ ngài lưu lại này.
Cuối cùng, cha mẹ ngài, là những khoa học gia vĩ đại nhất mà tôi từng được gặp trong đời!
Chúc ngài may mắn!”
Ghi chú phía dưới là một từ tiếng Anh “Three”.
“Three… ba?”
Trên thế giới này lại có người lấy tên như vậy sao?
.....
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Dịch giả: giangjc
Biên tập : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
Trần Tiêu ngẩn người nhìn chằm chằm vào phong thư, phải đến 5 phút sau hắn mới phục hồi phục lại tinh thần. Rồi lại cứ như thể là mình chưa kịp nhìn cho cẩn thận, cứ đưa tay lật qua lật lại phong thư xem xét tới mấy lần, có điều ngoại trừ mấy dòng viết trong thư ra, ở ngoài cũng chẳng còn nội dung gì khác.
Trong lòng hắn bỗng dấy lên một nỗi hoài nghi không thể giải thích nổi.
Một người, dùng một cái tủ lạnh đưa một cô gái không mảnh vải che thân tới.
Di sản quý giá nhất mà cha mẹ để lại?
Không phải là cha mẹ khi còn sống tại M quốc đã có con riêng đấy chứ?
Ách… chắc là không phải, cha mẹ là vợ chồng hợp pháp, nếu thật sự sinh con đẻ cái, thì cũng là đường đường chính chính cấp cho ta một cô em gái, việc gì lại phải đi giấu giếm kỹ như vậy.
Hắn lôi tờ hóa đơn giao nhận hàng đã được kí tên vừa nãy ra xem lại, nhưng nơi gửi hàng ở phía trên tờ hóa đơn lại bị để trống, không tìm được chút manh mối gì.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, rồi lại vớ lấy điện thoại, gọi lại cái dãy số kỳ quái lúc trước đã điện cho mình, có điều đường dây điện thoại không thông, chờ một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy ai nhấc máy.
Lấy lại bình tĩnh, Trần Tiêu tiến thẳng tới bên chiếc tủ lạnh, trên bề mặt chiếc tủ kim loại này có một loạt các nút kỳ quái, chẳng biết có tác dụng gì, bên cạnh là mấy chiếc đồng hồ đo - Trần Tiêu ngó qua thì phát hiện một trong số đó chỉ nhiệt độ ở bên trong, còn những cái khác thì - chẳng hiểu gì.
Ách… chẳng lẽ đây là người máy do cha mẹ chế tạo ra? Mặc dù cha mẹ đều là dạng quái nhân khoa học nhất nhì hàng năm, có điều… cũng sẽ không rỗi hơi đến thế chứ.
Lấy lại tỉnh táo một chút, Trần Tiêu bắt đầu cố gắng suy tư, có điều cứ nhìn cô bé xích lõa trong tủ lạnh này là lại không khỏi có chút phân tâm, chẳng vì lý do nào khác, mà bởi vì nàng…
Quá đẹp!
Hàng lông mi tựa như búp bê ngoại quốc - chẳng biết là nàng đang bị đóng băng hay là đang chìm trong giấc ngủ nữa. Khuôn mặt điềm tĩnh nọ toát ra một vẻ thanh lệ khiến Trần Tiêu không sao miêu tả nổi, cái mũi tinh tế cùng cánh môi cứ như một thứ nghệ thuật tinh xảo, da dẻ trắng như tuyết, mặc dù bị vây quanh bởi hàn khí song vẫn giữ nguyên được sắc màu tươi tắn, mũm mĩm.
Trần Tiêu nhịn không nổi phải ngó qua vài lần, sau đó mới ngoảnh mặt đi, không vì một lý do nào khác, hắn cảm thấy mặt mình dường như đang đỏ dần lên.
Cô gái này chẳng những khuôn mặt tuyệt mỹ mà thân thể cũng thật mê người, đủ khiến cho một xử nam như Trần Tiêu cũng phải mặt đỏ tới tận mang tai. Mặc dù có chút xấu hổ trong lòng, nhưng Trần Tiêu cũng phải thú thật rằng, hai cái núm hồng hồng nhô lên ở trước ngực kia thực sự hấp dẫn đến mức ánh mắt mình phải dán chặt vào tới hơn 10 giây.
Ách… Làm sao mới có thể đưa cô ta ra nhỉ? Rốt cuộc đâu mới là công tắc để mở a.
Trần Tiêu luống cuống tay chân tìm một hồi, có điều cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ. Bởi vì mặc dù trên các nút công tắc này có văn tự chỉ dẫn, có điều những văn tự này không phải là tiếng Trung mà cũng chẳng phải là tiếng Anh. Trần Tiêu biết mẹ mình là một thiên tài ngôn ngữ, tinh thông tiếng Anh, Đức, Ý, thậm chí là cả một số ngôn ngữ cổ phương Tây nữa.
Hắn càng nhìn càng kinh hãi, nhịn không nổi lại đoán già đoán non về “người máy” kia.
Nhớ lại một bộ phim hoạt hình đã từng xem- nhất định cái tủ lạnh này là trang bị sinh tồn của nữ hài tử bên trong, mình mà cứ tùy tiện làm hỏng, liệu có gây ra thương tổn cho nàng ta không nhỉ?
Đáng chết là… cái tủ lạnh này ngay đến cả sách hướng dẫn bằng tiếng Trung, tiếng Anh cũng không có a.
Suy nghĩ một lát, Trần Tiêu dứt khoát đứng dậy, chạy vào phòng lôi tấm trải giường ra bọc lấy cái tủ lạnh trong suốt.
Gì chứ, một cô gái xinh đẹp lại trần trụi như vậy, nếu cứ nhìn mãi thật sự khiến cho hắn trong lòng khó có thể “bình tĩnh” nổi.
Cả buổi chiều, Trần Tiêu ngồi trầm tư bên cạnh chiếc tủ lạnh, trong lòng hắn nghĩ tới các phỏng đoán khác nhau, có điều tựa hồ chẳng có cái nào tỏ ra thuyết phục cả.
Cha mẹ qua đời đã 2 năm, còn để cho một nhân vật thần bí gửi tới chỗ mình một cái “Di sản”, thật chẳng khác nào giáng xuống một sự trừng phạt cả.
Chống cằm ngồi ngẫm nghĩ mãi suốt mấy tiếng đồng hồ, tới sắc trời đã dần dần trở nên ảm đạm, Trần Tiêu mới vô tình liếc qua chiếc đồng hồ. . .
“Nguy rồi! Thiếu chút nữa quên mất là còn phải đi làm việc!”
Đó chính là nguồn kiếm thêm trang trải sinh hoạt phí cho hắn trong mấy tháng qua, hắn mau chóng đứng bật dậy, chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi, thay một bộ quần áo sạch sẽ để đi ra ngoài. Rồi lại nhịn không nổi, ngó qua cái tủ lạnh bị bọc trong tấm trải giường một cái… làm sao bây giờ a?
Ài! Tạm thời cứ bỏ đó đã, chén cơm quan trọng hơn.
Sau khi đã dứt khoát xong, Trần Tiêu bèn khóa chặt cửa lại tới hai lần khóa, hắn mặc dù trong lòng có chút loạn, song phảng phất lại có một ý nghĩ nảy sinh trong đầu: Dù cho cô gái trong tủ lạnh kia có “Sống dậy”, khóa cửa rồi thì nàng cũng không thể nào chạy loạn ra ngoài được.
Ra khỏi cửa, cuộc sống tự lập từ nhỏ đã giúp Trần Tiêu có những tố chất bên trong vượt xa người thường, vì chén cơm của mình, mạnh mẽ thu liễm những tạp niệm trong lòng, phóng lên xe đạp đạp thẳng một lèo tới nhà cố chủ.
Công việc này của Trần Tiêu là tìm được thông qua báo chí, một nhà gia cảnh không tệ muốn tìm cho con một thầy giáo dạy tiếng Anh, hơn nữa mức lương khởi điểm cũng khá cao, đang trong quá trình muốn đổi việc nên Trần Tiêu nhanh chóng dự tuyển.
Hai ngày trước hắn đã có dịp tiếp xúc với nữ chủ nhân của nhà cố chủ, đó là một phu nhân tốt bụng hòa ái, ngoài 30 tuổi, tướng mạo đoan trang ưu nhã, được gìn giũ rất cẩn thận, cử chỉ cũng rất có giáo dục, nghe nói đang đảm nhận chân nhạc lý trong một nhạc đoàn, còn người chồng thì là một nhà kinh doanh.
Đại khái là vẻ ngoài tuấn mỹ, sáng sủa của Trần Tiêu đã giúp hắn tăng thêm được rất nhiều ấn tượng, hơn nữa hắn lại có xuất thân danh giá, tiếng Anh-Mỹ thì từ nhỏ đã được cha mẹ vốn theo đuổi việc nghiên cứu tại Mỹ quốc luyện cho thuần thục, rất nhanh đã được tuyển làm công việc này- mỗi tuần chỉ cần dạy hai buổi, song mức lương thì cao hơn nhiều so với công việc ở cửa hàng fast-food.
Vậy là sẽ nhanh chóng có thể thoát khỏi cái quán fast-food vốn luôn bị bà chủ đem ra làm “Mèo chiêu tài” để hấp dẫn các tiểu nữ sinh đến ăn uống.
Đêm nay là ngày đầu tiên đi làm, không thể đến muộn được. Hắn phóng tới nhà cố chủ, đó là một căn hộ cao tầng, sau khi bước vào, vị nữ chủ nhân thân thiện kia rất khách khí, bưng ra mời Trần Tiêu một chén trà.
Đáng tiếc, Trần Tiêu rất nhanh chóng đã phát hiện ra rằng công việc này không hề nhẹ nhàng chút nào.
“Đệ tử” của hắn là một tiểu nữ sinh năm nay mới 13 tuổi, đang học trung học năm thứ nhất, vốn khi nghe thấy cha mẹ muốn tìm cho mình một gia sư thì cũng không thích lắm, có điều khi vừa mới nhìn thấy Trần Tiêu thì ánh mắt đã lập tức phát sáng lên rồi!
“Oa! Anh là anh chàng đẹp trai ở quán fast-food a!!” Tiểu nữ sinh thiếu chút nữa đã phát thét lên chói tai, lập tức một tay kéo Trần Tiêu thẳng vào phòng mình, đôi mắt tràn ngập toàn sao là sao.
Cô bé này tướng mạo rất thanh tú, đôi mắt to, vận một bộ đồ ở nhà, trên chiếc áo T-shirt có hình chú chó Snoopi, hiển nhiên là bộ ngực còn lâu mới phát triển, có điều trên tay lại đeo rất nhiều thứ lỉnh kỉnh chẳng hiểu là những gì nữa, vừa đi vừa rung lên đinh đinh đang đang.
“Em… Biết tôi à?” Trần Tiêu cười khổ xoa xoa mặt mình.
“Đương nhiên! Em thường xuyên tới quán fast-food mà anh làm việc!” Cô bé tỏ ra vô cùng hứng thú.
Trần Tiêu thoáng sửng sốt, hắn trước khi tới xin việc đã từng nghe nói con của chủ nhà đang học ở một trường, cũng là một trường trung học cao cấp, có điều khoảng cách tới quán fast-food của mình cũng rất xa.
“Để được thấy anh a.” Nữ hài tử tựa như nhìn thấu nghi hoặc của Trần Tiêu, có vẻ rất hưng phấn: “Không ngờ rằng anh lại tới nhà dạy em đấy nhé! Chúng ta thật có duyên phận a!! Em tên là An Kỳ, anh có nhớ em không?”
Sao… trong mắt toàn sao với sao…
Kế tiếp là 2 giờ gia sư tại nhà, Trần Tiêu rốt cuộc cũng lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi, quyết định bỏ quán fast-food để đi làm gia sư của mình liệu có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Làm việc tại quán fast-food đương nhiên là mỗi ngày đều bị một hàng dài đám nữ hài tử chiêm ngưỡng, có điều làm công việc gia sư, thì lại phải một đối một với một con bé chuyên “quấy rối”.
An Kỳ này dường như hứng thú đối với Trần Tiêu còn lớn hơn hứng thú đối với sách vở gấp N lần, hơn nữa mới tí tuổi đầu mà đã biết tấn công Trần Tiêu, đôi mắt không ngừng phóng điện - thậm chí còn hận không thiếu chút nữa đã đưa tay ra vuốt ve thân thể đầy nam tính của Trần Tiêu rồi.
Mặc dù Trần Tiêu mới 18 tuổi, song từ nhỏ đã chú ý rèn luyện thân thể, vận động thần kinh có chút phát đạt, hơn nữa gần 2 năm lao động kiếm tiền nuôi thân cũng đã từng làm nhiều công việc nặng nhọc đã giúp thân thể hắn trở nên cường tráng, có điều vì thường xuyên phải đi làm đêm, thiếu ngủ khiến cho sắc mặt có phần nhợt nhạt, nên trông hắn cũng yếu đi một chút.
“Thầy giáo, anh giảng hay thật đấy.” Phóng điện ra…
“Thầy giáo, anh có biết không, đám nữ sinh chúng em đều rất thích đến quán fast-food ngắm anh nha.” Tiếp tục phóng điện…
“Thầy giáo, anh bao nhiêu tuổi rồi a? Có bạn gái chưa?” Lại phóng điện rồi…
“Thầy giáo, các bạn nói anh trước kia là con nhà giàu, có phải không?” Vẫn đang phóng điện…
“Thầy giáo, anh lớn như vậy rồi, sao không đi làm minh tinh? Chẳng lẽ anh đi đường không gặp những người chuyên săn lùng sao à?” Phóng điện…
“Thầy giáo, anh có phải là xử nam hay không a?” Điện…
Trần Tiêu: “……” Đưa tay lau mồ hôi hột trên trán.
May là, Trần Tiêu rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp đối phó với cô ả.
“Ừ…” Trần Tiêu khe khẽ cười: “Tôi có thể trả lời các câu hỏi của em… có điều, có một điều kiện, sau này em muốn hỏi tôi bất cứ chuyện gì thì đều phải dùng tiếng Anh. Em phải hỏi đúng thì tôi mới trả lời. OK?”
“Tiếng Anh của em tốt rồi, không cần anh phải dạy…” An Kỳ vẻ mặt uể oải.
Có điều sau đó quá trình dạy học diễn ra rất thuận lợi.
Xem ra… cô bé này không phải là không chịu học tiếng Anh, mấy chốt là có động lực hay không mà thôi.
o0o
9:00 tối.
Trần Tiêu rốt cuộc cũng kết thúc ngày đầu tiên đi làm gia sư, trước khi về An Kỳ còn dường như không nỡ rời, cứ cuống quít dặn dò: “Thầy giáo, tối ngày kia anh nhất định phải đến đúng giờ nhé! Nhất định, nhất định nha!”
May là Trần Tiêu từ hồi mới 16 tuổi đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm đối phó với loại tiểu nữ sinh như thế này rồi, ứng đối cũng khá thong dong, mặc dù trong lòng đã muốn về cho mau rồi, song trên mặt vẫn bảo trì nụ cười lễ phép như cũ cáo từ.
Có điều bước ra khỏi phòng, lại nghe thấy trong phòng khách, vị nữ chủ nhân thân thiện kia đang nói chuyện qua điện thoại, hơn nữa nội dung đối thoại khiến cho Trần Tiêu không khỏi có chút xấu hổ.
“…. Xã giao xã giao! Anh tối nào cũng đều đi xã giao hay sao! Đừng nghĩ rằng tôi không biết anh ở ngoài làm những gì! Anh… anh nói cái gì? Tôi nghi vớ nghi vẩn á? Tôi vô lý á? Trong mắt anh còn có cái nhà này hay không!”
Rầm!
Điện thoại rơi bịch xuống đất, nữ chủ nhân nọ hốc mắt ửng đỏ, khe khẽ rơi lệ, đột nhiên ngẩng đầu trông thấy Trần Tiêu đứng ở phòng khách, không khỏi đưa tay che lấy miệng, dường như đang muốn kéo lại tiếng nấc vào lòng.
“Ôi… xin lỗi, tôi, tôi phải về.” Trần Tiêu ho khan một tiếng, tận lực bảo trì sự bình tĩnh.
Nữ chủ nhân miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không nói gì, tự mình đưa Trần Tiêu ra cửa, có điều trước khi khép cửa vẫn còn với lại một câu: “Xin lỗi, vừa rồi…”
Trần Tiêu lắc lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh, tỏa ra một cái nhìn ôn hòa khiến lòng người như được an ủi: “Tôi vừa rồi chưa nghe thấy gì hết.”
Thấy nữ chủ nhân thần sắc giãn ra đôi chút, hắn mới quay đầu rời đi.
“Ài, rốt cuộc là có nên đổi việc hay không đây.”
Trên đường Trần Tiêu cứ nghĩ mãi về vấn đề này, có điều càng về đến gần nhà, hắn đã đình chỉ việc tự hỏi cái “Tiểu vấn đề” này rồi.
Trong nhà, còn có một “Đại phiền toái” đang chờ mình mà!
Tựa hồ có chút khẩn trương về nhà, mở cửa phòng, bên trong đèn tắt, bóng tối bao phủ, hắn mới hạ ý thức thở phào nhẹ nhõm - nữ hài tử trong tủ lạnh kia, hình như chưa có “Sống dậy” a.
Song chỉ trong nháy mắt, hắn bỗng như ngây dại!
Trong căn phòng tối, một bóng người đột nhiên từ trong phòng khách bước ra, trên dãy hành lang u ám, thân ảnh uyển chuyển kia cứ như ẩn như hiện, lẳng lặng tiến tới, tựa như một u linh đến từ trong bóng tối…
A! Không không không! U linh thì không thể xinh đẹp như vậy được!
Trần Tiêu nhanh chóng lắc mạnh đầu, có điều nữ hài tử xích lõa kia đã đứng ngay trước mặt mình rồi.
Đôi mắt đã mở ra, tròng mắt là một màu xanh lam băng giá thực sự hiếm thấy.
“Cô! Cô sống lại rồi? A không đúng, cô tỉnh lại rồi à??”
P/S: Trong truyện có nhắc tới một số quốc gia, nhưng để tránh đụng trạm đến vấn đề dân tộc nên từ giờ mình chỉ ghi chữ cái đầu của tên quốc gia đó.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Dịch giả: giangjc
Biên tập : Lão Hổ
Nguồn: Kiếm Giới
Trần Tiêu cùng nữ hài tử đứng đối diện nhau ngay ở cửa, phải đến 10 giây sau hắn mới đột nhiên có phản ứng, vội vàng khép cửa phòng lại! Nói không chừng, nếu các vị hàng xóm tốt bụng xung quanh bỗng nhiên vô tình đi ngang qua, thấy bên cửa nhà mình có một cô gái trên người không một mảnh vải che thân…
Nữ hài tử này từ trong bóng tối quan sát Trần Tiêu, đôi mắt thuần khiết không chứa một tia tạp chất, tò mò nhìn hắn.“Cô…” Trần Tiêu đã bật đèn lên, lập tức thấy ánh sáng của ngọn đèn rọi lên thân thể xích lõa của cô gái, dưới ánh đèn, sắc da nàng nhẵn nhụi tựa như một bức tượng bằng ngọc vậy.
Hắn thả lòng hít sâu vào một hơi, trống ngực đập rộn ràng, tức thì với tay tắt đèn rồi chạy như bay ra phòng khách, vớ lấy tấm trải giường bọc cái tủ lạnh, đi tới bên cạnh cô gái rồi quay mặt đi không nhìn nàng, vươn tay đưa tấm trải giường ra: “Cô phủ cái này lên người đi.”
Một giây… Không có phản ứng.
Năm giây… Vẫn không thấy có phản ứng.
Trần Tiêu có phần không giữ nổi bình tĩnh, thở dài: “Tiểu thư, mặc kệ cô là ai, cô chẳng lẽ không biết cứ phơi bày thân thể ra như thế rất dễ dẫn…” hắn vốn muốn nói “ Đám sắc lang tới”, song lời ra ngoài miệng không biết thế nào lại đổi thành “đến cảm lạnh”.
“Cảm lạnh… là cái gì?”
Rốt cuộc, cũng nghe thấy cô nàng đóng băng này mở miệng rồi.
Thanh âm ôn nhu dịu dàng, như một thứ kẹo ngọt. Hai con ngươi màu lam lạnh lùng của cô gái tò mò nhìn Trần Tiêu.
“Cảm lạnh là…” Trần Tiêu cười khổ, nhìn cô gái này một cách quái dị: “Không phải là cô cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị cảm lạnh đấy chứ?”
Thấy cô gái vẫn không nhận lấy tấm trải giường trong tay mình, Trần Tiêu không thể làm gì khác hơn là đưa tay lên, nhắm mắt lại, mang tấm trải giường phủ lên người cô gái.
Ngón tay tựa hồ chạm phải da thịt của đối phương, tươi mát, cũng rất trơn nhẵn, Trần Tiêu không khỏi trong lòng bay bổng, nhưng vẫn nhanh chóng thu tay về.
Không còn sự rung động từ ánh mắt nữa, Trần Tiêu lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm- ài, rõ ràng là mình hảo tâm hảo ý, không muốn chiếm tiện nghi của cô bé, vậy mà sao lại có cái loại cảm giác có tật giật mình như vậy nhỉ?
Hắn tiện tay bật đèn lên, suy nghĩ một chút, rồi lại chạy đến bên cửa sổ khép cửa lại.
Ừ, thời buổi này, đám người tốt chuyên môn “ Rình trộm” rất nhiều, trong nhà lại có một mỹ nữ trần trụi như vậy, chẳng may bị hàng xóm xung quanh trông thấy thì sẽ rất phiền toái.
Nữ hài tử tò mò nhìn tấm trải giường phủ xung quanh người mình, ánh mắt đó - Trần Tiêu chẳng biết phải nói gì, nàng rốt cuộc là ngây thơ hay là ngốc nghếch đây?
“Cái này…” Cô gái chỉ vào tấm trải giường trên người, thanh âm nhẹ nhàng, bộ dạng cũng rất thành thực: “ Hình như không hề được xử lý diệt khuẩn.”
Xử lý diệt khuẩn?
Nghe thấy những từ này, Trần Tiêu bỗng nhiên ngây ngốc đến ngẩn ngơ.
Đây là tấm trải giường dùng trong nhà mình a, có phải là quần áo chuyên dụng đâu!
“Cô… ài! Cô ngồi xuống đây nói chuyện đi.” Trần Tiêu đổi chủ đề, xem ra cũng không thể kiên nhẫn nổi nữa…
Hắn có phần ý thức được, “Đại phiền toái” mà mình gặp phải này dường như còn lớn hơn so với mình tưởng tượng.
Cô gái nhìn thoáng qua chiếc ghế sofa trong phòng khách nhà Trần Tiêu, tựa hồ có phần do dự đôi chút.
“Yên tâm, sofa mặc dù không qua ‘Xử lý diệt khuẩn’, có điều cũng rất sạch sẽ.” Trần Tiêu thấy nàng tựa hồ muốn nói điều gì đó, không nhịn được buồn bực trong lòng buông ra một câu nói.
“Bây giờ, cô có thể cho tôi biết cô là ai được không?” Hắn ngồi xuống trước mặt quan sát nữ hài tử, nhưng những lời vừa mới ra khỏi miệng, hắn lại một lần nữa cảm thấy mặt mình như đang đỏ lên.
Cũng chẳng phải vì nguyên nhân nào khác… chỉ vì tấm trải giường khoác trên người cô gái có phần trễ xuống, khiến cho cái núm đỏ bên ngực trái của nàng hé lộ ra trước mắt Trần Tiêu, Trần Tiêu mặc dù cố tình không nhìn, song dù sao tuổi vẫn còn trẻ, ánh mắt không kìm được mà bị hút vào…
Thượng đế a! Không phải là muốn khảo nghiệm ta như vậy chứ?
Trống ngực tiếp tục gia tốc! Mau chóng che giấu bằng hai tiếng ho khan, Trần Tiêu lập tức dời ánh mắt qua hướng khác!
“Mặt ngươi đỏ rồi.” Cô gái nọ giương cặp mắt có chút ngờ nghệch nhìn Trần Tiêu, dần dần, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc, hàng lông mi xinh đẹp khe khẽ lay động, giọng nói dịu dàng cất lên: “Tần suất đập của tim ngươi so với vừa rồi còn tăng thêm 19% nữa.”
19%?
Trần Tiêu bắt đầu nghi hoặc cô gái này chẳng biết có phải là đang chơi mình hay không nữa.
Mặt đỏ cô ta nhìn thấy thì không có gì kỳ quái, song cái gì mà tần suất tim đập tăng lên 19%, cô nghĩ là cô đang đi bắt mạch cho người ta chắc… đúng là có chút hài hước a!
Có điều… một cô gái trẻ tuổi lại vô cùng xinh đẹp như vậy, hình như cũng chẳng có lý do gì để mà phải chơi đùa với mình cả.
“Cô rốt cuộc là ai? Tên cô là gì?” Trần Tiêu gặng hỏi.
“Child Child.”
Trần Tiêu gật gật đầu, hắn đã từng thấy cái tên này trong lá thư.
“Tôi muốn hỏi tên đầy đủ của cô, cô họ gì?”
“Child Child.”
Trần Tiêu cười khổ: “Cô không tính cả ‘Child’ là họ đấy chứ?”
Cô gái nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, con ngươi màu băng lam có chút mờ mịt: “Ta không biết.”
Chẳng lẽ là cái loại vẫn thường bắt gặp trong các bộ phim trên TV – chứng mất trí nhớ?
Trần Tiêu cảm thấy có chút khó khăn, nhíu mày hỏi tiếp: “Vậy… cô từ đâu tới? Chuyện này thì cô vẫn còn nhớ rõ chứ? Ý tôi là, cô trước đây đã từng ở đâu? Cô còn nhớ không?”
Rốt cuộc, cô gái cũng gật đầu rồi.
Trần Tiêu có phần mừng rỡ, song ngay sau đó khi nghe được câu trả lời, hắn ngây dại!
Bởi vì cô cái dùng những ngôn từ dễ hiểu nhất để diễn đạt câu trả lời, đáp án rất rõ ràng là:
“Kho sinh vật số 16.”
Số mười, mười sáu… kho sinh, sinh vật??
Trần Tiêu bắt đầu hoài nghi rằng có phải là mình đang đối thoại cùng với loài người hay không nữa.
Nhưng nhìn bộ dạng của cô gái này hoàn toàn không có vẻ gì là đang ngụy tạo cả.
Tiếp tục nhẫn nại, Trần Tiêu lại hỏi: “Kho sinh vật số 16… là nơi nào? Ách… lắc đầu?
Cô không nhớ rõ ư? Ở đó có cái gì cô còn nhớ không?”
Child Child suy nghĩ một chút, song lại quay đầu đi, nhìn thoáng qua cái tủ lạnh trong phòng khách, giơ ngón tay ra chỉ: “Lớn hơn so với nó một chút.”
Lớn hơn một chút? Chẳng lẽ nàng bình thường ở trong tủ lạnh?
“Lớn như thế nào?” Trần Tiêu bỗng dưng hỏi tới một câu.
Cô gái lại nghĩ một lát: “Đây là kho sinh vật cỡ M, nơi ta ở trước kia, ước chừng không gian lớn hơn nó 668 lần.”
668 lần?
Con số này nói chính xác cứ như thể là trên mũi thì có mắt vậy… Khả năng tính toán nhanh của nàng đạt tới trình độ này sao?
Trần Tiêu ngây người ngẩn ngơ. Nhìn thoáng qua cái tủ lạnh kia, rồi lại nhìn vào trong phòng mình.
Trong gian phòng này của mình, nhiều nhất cũng chỉ đặt được không quá 600 cái tủ lạnh như vậy.
Ách… cô gái đáng thương này, chẳng lẽ trước kia sống trong một căn phòng đá lớn hay sao?
Hắn vẫn còn muốn tiếp tục hỏi, song cô gái đột nhiên lại nhíu nhíu mày, trong ánh mắt nhìn Trần Tiêu toát ra một tia áy náy, rụt rè lên tiếng: “Ta, có chút khó chịu.”
“Không thoải mái ư? Ở đâu?”
Lúc này Trần Tiêu lại không nhịn được có những suy đoán về “Người máy” này. Cha mẹ sẽ không đem tặng lại cho ta một cái “Di sản” như vậy chứ?
“Ở đây.” Child Child khe khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt nhu mỹ của nàng, hàng lông mi nhăn lại, mang theo một thần thái mỹ lệ khiến cho người ta không thể không yêu thương được.
Có điều, trông thấy vị trí mà nàng chỉ vào trên thân thể mình- dạ dày.
“Cô bị đau dạ dày à?” Trần Tiêu có chút khó xử.
May mà, hắn đã nhanh chóng hiểu ra, bởi vì hắn nghe thấy rõ ràng từ bụng Child Child truyền đến hai tiếng “Ọc ọc”.
“A, cô đói bụng rồi.” Trần Tiêu đứng dậy, thở dài: “Cô cả chiều ở trong này sao? Đã mấy giờ trôi qua rồi, cô lại không ăn uống gì. Ừ, cô chờ một lát, tôi đi nấu nướng đã.”
Nhưng khi Trần Tiêu vừa đứng dậy, cô gái bỗng hỏi một câu, khiến cho hắn cứng họng không biết phải trả lời như thế nào nữa…
“Xin hỏi, ‘Đói’ có nghĩa là gì?”
-Thôi được rồi! Cho dù tố chất tâm lý của Trần Tiêu có tốt đi chăng nữa, nghe thấy câu hỏi như thế này, lúc này thật sự là thiếu chút nữa là không chịu nổi!!
Hắn lấy một túi mì sợi, mở ra, cho nước vào, sau đó bỏ vào lò vi sóng.
Trần Tiêu làm xong mọi việc, ngoái đầu lại đã thấy Child Child đang đứng ở cửa bếp, ánh mắt ôn nhu nọ rõ ràng là đang tràn ngập sự tò mò, nhìn các loại vật dụng ở trong bếp.
Mặt Trần Tiêu lại bắt đầu đỏ lên - hắn thực ra rất muốn thiện ý nhắc nhở cô gái này một chút, tấm trải giường trên người nàng đã rớt xuống hơn phân nửa rồi, một cô bé bình thường thân thể 50% những “ Vị trí mẫn cảm” vốn không thể để cho nam nhân xa lạ nhìn, lúc này lại đều không hề che đậy, lộ ra hết dưới ánh mắt Trần Tiêu.
Đáng tiếc, Trần Tiêu lại trù trừ chẳng biết phải mở miệng thế nào, đang lúc trong lòng diễn ra sự đấu tranh tư tưởng, trong phòng đột nhiên tối sầm lại. Lò vi sóng đang vận hành ở bên cạnh bỗng tắt ngúm.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, Trần Thiêu còn đang than vãn trong lòng, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Child Child khe khẽ hỏi một câu:
“Xin hỏi, có phải là năng lượng truyền không đủ hay không?”
Nghe xong những lời này, Trần Tiêu ngay đến cả cười khổ cũng không cười nổi.
Năng lượng không đủ… những “ Thành ngữ” này sao nghe lại cổ quái đến vậy?
Hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua cửa sổ phòng bếp nhà mình, phát hiện ra các tòa nhà đối diện chung quanh ánh đèn vẫn sáng.
“Xem ra không phải là cắt điện, có thể là cầu chì trong nhà đứt rồi.” Trần Tiêu suy nghĩ một chút: “Trong nhà không có đồ thay, tôi phải ra ngoài mua, cô chờ một lát.”
“ Cầu chì là cái gì?”
Trần Tiêu thở dài, trong bóng tối, ngữ khí của hắn vốn rất nghiêm túc, cũng rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi: “Child Child tiểu thư, tôi không biết cô rốt cuộc là ai, từ đâu đến.
Tôi… nói thật, bây giờ tôi bị cô làm cho loạn lên rồi, cơ hồ sắp không chịu đựng nổi nữa.”
Child Child trầm mặc một hồi, rồi mới khẽ nói: “Ngươi cần thứ gọi là ‘Cầu Chì’ gì đó, là để cho năng lượng tiếp tục vận hành phải không?
Để cho năng lượng tiếp tục vận hành??
… Trần Tiêu không nói gì.
Được rồi!
Trần Tiêu từ năm 16 tuổi tới giờ, đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm đối phó với nữ sinh, song cho tới giờ vẫn chưa từng gặp phải dạng nào lại cổ quái như vậy!
Nàng dường như đương nhiên cho rằng bất cứ thứ gì cũng đều phải trải qua “Xử lý diệt khuẩn” - kể cả tấm trải giường lẫn sofa.
Nàng không biết cái gì là “Cảm lạnh.”
Nàng không biết “Đói” có nghĩa là gì.
Nàng gọi điện năng thông thường là “Năng lượng.”
Nàng… nàng không phải là người ngoài hành tinh chứ?
Trong khi Trần Tiêu vẫn còn chưa biết phải trả lời như thế nào, Child Child lại hỏi tiếp một câu: “Ta có thể giúp ngươi không?”
“Giúp? Cô muốn giúp tôi mua cầu chì ư?” Trần Tiêu quăng ánh mắt không tin tưởng nhìn Child Child, hắn thậm chí còn hoài nghi cô gái này liệu có biết trên thế giới này có “Cầu giao điện” tồn tại hay không nữa.
Lo lắng về những biểu hiện cổ quái vừa rồi của nàng, Trần Tiêu hiểu rằng nguy cơ nàng khiến hắn phải lo lắng là rất cao!
Đáng tiếc… xem ra hắn đã “Đánh giá cao” Child Child quá rồi!
Bởi vì Child Child với đôi mắt to đang quan sát Trần Tiêu, đã trực tiếp nhảy vọt qua chỗ “Cầu giao điện”, song lại dường như chẳng chút hảo ý hỏi một câu: “Xin hỏi, ‘Mua’ có nghĩa là gì?”
“Mua” là… Là gì?!
Trần Tiêu thực sự có phần nổi nóng rồi.
Trong khi hắn còn đang muốn phát hỏa, Child Child đã nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trần Tiêu, vươn cánh tay ra, đặt trên lò vi sóng.
Kế tiếp, trong nháy mắt, Trần Tiêu một câu mắng vốn đã ra tới mép, bỗng đột nhiên lại nuốt trở về.
Cùng với nuốt ngược về còn có sự kinh ngạc!!
Trong phòng tối, bóng đèn bỗng dưng chớp động vài cái, đột nhiên sáng vụt lên!
Bóng đèn phát ra ánh sáng, lò vi ba vốn đã ngừng lại, bỗng một tiếng động nhỏ vang lên, lại một lần nữa bắt đầu xoay tròn rồi!!
Ngay cả TV trong phòng khách, rõ ràng là đã tắt, cũng đột nhiên tự động bật! Trong một chương trình quảng cáo điện thoại di động Trung Quốc trên truyền hình, Châu Kiệt Luân ầm ầm khí thế chỉ vào màn hình cảm ứng, lớn tiếng tuyên bố: “Ta là người M-ZONE~”
“!!!!!!!!!!!!!!!”
Trần Tiêu sốc rồi!
Hắn ngây dại.
Hắn trợn tròn mắt!
Không thần kỳ như vậy chứ? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là cắt điện? Bây giờ lại nối lại…
Có điều ngay chính hắn cũng cảm thấy cái cớ này không thể nào thuyết phục được bản thân!
Hắn gắng gượng nhìn Child Child, cố sức bật ra một câu:
“Cô, cô rốt cuộc, cô rốt cuộc là người hay quỷ?”
Nhưng rất nhanh, đôi mắt hắn lại còn tròn xoe hơn nữa!
Bởi vì đột nhiên đúng lúc đó, hắn thấy trên lầu của tòa nhà đối diện, toàn bộ các bóng đèn vốn thắp sáng các nhà, đột nhiên chìm trong một màu đen tối!
Không chỉ tòa nhà đối diện, mà ngay cả các tòa nhà ở khu vực phụ cận trong nháy mắt cũng đều chìm trong bóng tối.
Cả tiểu khu chìm trong một màu đen, cũng chỉ có căn hộ của Trần Tiêu là còn ánh đèn.
Mà Child Child vốn đang đứng bên cạnh lò vi sóng, khắp toàn thân nàng, có một thứ ánh sáng màu xanh lam như điện lưu chớp động! Cứ như thể… là một chú đom đóm vậy!
Hơn nữa càng ngày càng sáng!! Dòng điện lưu này dường như ngưng trên thân thể nàng, tỏa ra ánh sáng màu lam lóe ra…
Cảnh tượng này có thể nói là quá đỗi quỷ dị, từ thuở sinh ra đến giờ Trần Tiêu chưa từng thấy qua bao giờ.
Tình cảnh như thế, rõ ràng là phải rất quỷ dị, đột nhiên, từ phía các cửa sổ nhà hàng xóm bên dưới, những tiếng càu nhàu, chửi bới phẫn nộ bắt đầu phát ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy!! Sao cắt điện mà không thấy thông báo trước!!! Sở điện làm ăn kiểu gì vậy!!! Đúng là chẳng có lương tâm!!!
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê