[Huyền Ảo] Vũ Nghịch Càn Khôn - TG: Chúc Long Ngữ - FULL: C 2188
Vũ Nghịch Càn Khôn Tác giả: Chúc Long Ngữ
Chương 1: Nam phế vật
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Giới thiệu:
Ta muốn trời này không che hết mắt ta….
Ta muốn đất này không chôn được lòng ta….
Ta muốn vận mệnh này chỉ do mình ta nắm giữ….
Sở Nam, một thiếu niên bởi vì kinh mạch đứt đoạn mà không thể luyện võ, bị người khác cho rằng lúc 8 tuổi sẽ chết, thế nhưng hắn vẫn sống, mang trên mình cái danh phế vật bất tài suốt 16 năm.
Một thiếu niên kiên cường đầy nghị lực, không cam lòng bị người khác xem thường, không cam lòng bị lão Thiên định đoạt, vượt qua mọi đau đớn, gian khổ, bằng ý chí kinh người bước trên con đường nghịch thiên.
Thiên Vũ Đại Lục, 1 kỳ nhân xuất hiện, 1 tên phế vật trở thành tuyệt thế cường giả trong truyền thuyết, từng bước từng bước đột phá Võ Sĩ, Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Tướng, Võ Quân, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Đế, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Thần.
- Sở Nam ca ca, người đã đồng ý bắt cho ta một con tiểu mãng xà rồi mà?
Một tiểu nữ hài chừng bảy tám tuổi, tóc để hai chỏm như sừng dê, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, đối mặt với một thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày sáng sủa nói.
- Tiểu Nhược Tuyết! Chuyện này….
Sở Nam ngồi chồm hổm xuống, cười xấu hổ, vuốt đầu nàng nói:
- Nhưng ta cũng đã nói với ngươi, đợi đến khi ta luyện thành cao cấp Võ Sư mới có thể giúp ngươi bắt tiểu mãng xà mà!
- Nhưng mà…. Sở Nam ca ca, người đến lúc nào mới có thể luyện thành cao cấp Võ Sư chứ?
- Bạch Hạo ca ca cũng là trung cấp Võ Sĩ rồi, người tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ chứ?
Nghe vậy, Sở Nam quả thật có chút xấu hổ, hắn năm nay đã mười sáu tuổi, tại đại lục Thiên Vũ cũng đã gần đến tuổi trưởng thành, thế nhưng vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, quả thật là quá kém. Mà Bạch Hạo trong lời nói của Bạch Nhược Tuyết thì mới chỉ là một tiểu hài nhi mười hai tuổi, nhỏ hơn hắn buốn tuổi đã là trung cấp Võ Sĩ, so với hắn mà nói quả là một trời một vực.
Lúc hai người đang nói thì một âm thanh cuồng tiếu tràn đầy mùi vị châm chọc vang lên:
- Nam phế vật, ngươi tại sao vẫn còn là sơ cấp Võ Sĩ? Ta còn tưởng ba năm không gặp thì ngươi sẽ có chút tiến bộ chứ? Nhược Tuyết, gọi ca ca một tiếng rồi ta sẽ giúp ngươi bắt tiểu mãng xà, ta bây giờ đã là cao cấp Võ Sư rồi!
- Không cần, ta chỉ muốn Sở Nam ca ca bắt thôi.
Bạch Nhược Tuyết nắm tay Sở Nam, khẽ nói:
- Sở Nam ca ca, chúng ta về nhà thôi.
- Tiểu Nhược Tuyết, chúng ta đi.
Sở Nam nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Bạch Nhược Tuyết, đi về phía trước, nhưng người vừa lên tiếng lại đứng chắn trước mặt Sở Nam, Sở Nam đi qua trái thì hắn cũng đi qua trái, Sở Nam đi sang phải thì hắn cũng đi sang phải.
- Ngươi muốn gì?
Sở Nam lạnh lùng hỏi.
Kẻ chắn trước mặt Sở Nam tên là Bạch Trạch Vũ, năm nay mười bảy tuổi, cha của hắn là Bạch Thành Phong, cũng là trưởng thôn của Bạch gia thôn, tại một tiểu sơn thôn vắng vẻ như vậy, lại có một cha là một trưởng thôn giống như vua một cõi, Bạch Trạch Vũ cũng xem như có chút quyền thế, hơn nữa hắn lại rất có thiên phú, 13 tuổi đã là cao cấp Võ Sĩ, cũng ở đây được một năm thì ngẫu nhiên được một trung niên nhân đem đi khỏi Bạch gia thôn, nghe nói người đó là thành viên trọng yếu của Thánh Hỏa Môn, cũng là một trong ba môn phái lớn của Đại Khánh Quốc, mà Bạch Trạch Vũ cũng nhờ vậy mà trở thành nội thất đệ tử của Thánh Hỏa Môn.
Bạch Trạch Vũ quả thực không phụ thiên phú của hắn, lúc đi chỉ mới là cao cấp Võ Sĩ, mà bốn năm sau, không ngờ lại có thể bước qua cánh cửa Võ Sĩ đạt đến Võ Sư, lại còn là cảnh giới cao cấp Võ Sư nữa.
Trước kia, Sở Nam luôn trốn tránh Bạch Trạch Vũ, nhưng không ngờ Bạch Trạch Vũ rời nhà đã ba năm, vậy mà khi trở về liền tìm hắn gây phiền toái.
- Muốn làm gì?
Bạch Trạch Vũ khinh miệt hừ một tiếng, nhìn con đường dưới chân, khẽ chớp mắt một cái, ngạo nghễ nói:
- Con đường này dành cho cường giả, về phần một vài tên phế vật, ví dụ như 16 tuổi vẫn là sơ cấp Võ Sĩ, nói không chừng ngay cả phế vật sơ cấp Võ Sĩ cũng không bằng thì không xứng đi đường này!
Bạch Trạch Vũ thấy Sở Nam không dám nói gì, cho là hắn sợ, lại càng kiêu ngạo hơn, cuồng tiếu nói:
- Ngươi muốn đi cũng được, quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ba tiếng gia gia, ta tạm tha cho ngươi. Ngươi muốn đánh một trận sao? Tốt nhất vẫn nên quỳ xuống khấu đầu ba cái đi.
Sở Nam trầm mặc, nhưng bề ngoài trầm mặc lại thai nghén phẫn nộ vô tận, Bạch Nhược Tuyết ở bên cạnh có chút bối rối, mặc dù tuổi của nàng còn rất nhỏ, nhưng nàng cũng hiểu rõ giữa sơ cấp Võ Sĩ và cao cấp Võ Sư chênh lệch như thế nào, thật không khác gì một trời một vực, Sở Nam ca ca làm sao đánh được? Hơn nữa, thân thể của Sở Nam ca ca còn không tốt, luôn sinh bệnh….
- Tiểu Nhược Tuyết, ngươi về trước đi, buổi tối ca ca sẽ cùng ngươi đi bắt đom đóm!
Sở Nam thấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhược Tuyết run rẩy, cố gắng dùng thanh âm nhu hòa nói, nhưng Bạch Nhược Tuyết lại quay đầu lại, kiên quyết nói:
- Không, Sở Nam ca ca, ta và người đi cùng nhau!
Nói xong, Bạch Nhược Tuyết lại quay sang Bạch Trạch Vũ, dùng âm thanh non nớt nói:
- Có phải ta gọi ngươi một tiếng ca ca thì ngươi sẽ để chúng ta đi qua?
Bạch Trạch Vũ sững sờ, sau đó cười ha hả nói:
- Sở Nam, ta nhìn nhầm ngươi rồi, ngươi không dám đánh với ta, lại gọi tiểu nha đầu này tới xin tha cho ngươi, xem ra ngươi không phải chỉ là một tên phế vật mà còn là một tên nhu nhược chính cống… Tên nhu nhược!
Nghe thấy nời nói hết sức vũ nhục của Bạch Trạch Vũ, Sở Nam xiết chặt nắm tay vang lên tiếng răng rắc giòn tan, bởi vì từ nhỏ toàn bộ kinh mạch đã bị đứt cho nên thể chất của Sở Nam rất yếu, căn bản không thích hợp luyện võ, bất luận hắn khắc khổ luyện võ như thế nào, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và mồ hôi thì thực lực vẫn khó có thể tiến thêm, cho nên vẫn luôn bị người khác gọi là phế vật….
Thế nhưng, cho tới bây giờ còn chưa có ai gọi hắn là tên nhu nhược….
Lấy võ vi tôn, đại lục Thiên Vũ luôn dùng võ vi tôn rất khinh bỉ những người nhu nhược không dám đối mặt với khiêu chiến. Bị người khác gọi là nhu nhược chính là vũ nhục lớn nhất trong lòng Sở Nam. Lửa giận trong lòng Sở Nam bùng lên, trên mặt lại không chút thay đổi, chậm rãi nói:
- Tiểu Nhược Tuyết, đứng qua một bên xem ca ca giáo huấn tên hỗn đãn này thế nào!
Bạch Nhược Tuyết nghe lời lùi sang một bên, trong đầu suy nghĩ xem có nên chạy về thôn gọi người đến hay không, thế nhưng nàng lại sợ Sở Nam ca ca ở bên này….
- Giáo huấn ta? Quả là trò đùa, ngươi chỉ là một tên phế vật sơ cấp Võ Sĩ, muốn giáo huấn một cao cấp Võ Sư như ta?
Bạch Trạch Vũ ngửa đầu cuồng tiếu, phảng phất như nghe được câu chuyện nực cười nhất đại lục Thiên Vũ, ngay lúc hắn cười đến cong gập người thì nắm đấm của Sở Nam đã hóa phẫn nộ thành lực lượng mang theo Viêm Hỏa màu vàng nhạt nhằm về phía thân hình đang cong gập của Bạch Trạch Vũ nện tới.
Nắm đấm bị thiêu đốt thành một hỏa cầu, mang theo tiếng gió vù vù, Bạch Trạch Vũ vẫn còn cuồng tiếu, nhưng khi hắn nhìn thấy hành động của Sở Nam thì nắm đấm của Sở Nam chỉ còn cách hắn chừng một ngón tay.
Bạch Trạch Vũ gấp gáp lách qua một bên, không ngờ vẫn không thể né được, một quyền của Sở Nam tràn ngập tức giận cứ như vậy nện lên ngực Bạch Trạch Vũ, khiến Bạch Trạch Vũ lùi về sau một bước.
- Ta bị đánh trúng? Một cao cấp Võ Sư như ta lại bị một tên phế vật đánh trúng?
Mặc dù công kích của Sở Nam không thể tạo thành chút thương tổn gì đối với Bạch Trạch Vũ, thế nhưng hắn đường đường là một đệ tử của Thánh Hỏa Môn, một cao cấp Võ Sư, không ngờ lại bị một tên sơ cấp Võ Sĩ, bị một tên phế vật trong miệng hắn đánh trúng một quyền khiến cho phải lùi một bước, tin tức này nếu như truyền đi thì Bạch Trạch Vũ hắn làm sao có thể đứng tại Bạch gia thôn này được, làm sao còn mặt mũi lặn lộn tại đại lục Thiên Vũ nữa?
- Sở Nam ca ca thật lợi hại….
Bạch Nhược Tuyết thấy Sở Nam đánh trúng Bạch Trạch Vũ một quyền, cho rằng chiếm thượng phong, ở bên cạnh không ngừng vỗ tay hoan hô.
Trong lòng Sở Nam cảm thấy cay đắng, một quyền vừa rồi xuất ra hầu như đã khiến hắn tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, là một quyền đầy đủ uy lực nhất mà hắn bây giờ có thể đánh ra, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ khiến cho Bạch Trạch Vũ lùi về sau một bước, không tạo thành chút thương tổn mang tính thực chất đối với gã, chênh lệch giữa sơ cấp Võ Sĩ và cao cấp Võ Sư quả là rất lớn.
Bạch Trạch Vũ tức giận vô cùng, phát ra một tiếng rống giận dữ:
- Phế vật, dám đánh ta, lão tử phải đánh ngươi một trăm quyền, một nghìn quyền! Lão tử phải dùng quyền pháp đơn giản nhất khiến cho ngươi hiểu cao cấp Võ Sư và sơ cấp Võ Sĩ khác biệt như thế nào! Khiến ngươi biết được thiên tài và phế vật khác nhau như thế nào!
- Hỏa Liệt Quyền!
Hữu quyền của Bạch Trạch Vũ cũng bị thiêu đốt thành một hỏa cầu, thế nhưng hỏa cầu này so với hỏa cầu vừa rồi của Sở Nam thì lại lớn hơn gấp ba, hơn nữa màu sắc của hỏa diễm cũng hoàn toàn khác nhau, hỏa diễm của Sở Nam là màu vàng nhạt, còn hỏa cầu này của Bạch Trạch Vũ lại hiện màu hoàng kim, thậm chí còn một chút tia màu đỏ.
Hỏa diễm mà Sở Nam phong xuất ra chẳng qua chỉ là hỏa diễm bình thường.
Mà hỏa diễm của Bạch Trạch Vũ thì lại là Chân Dương chi hỏa!
Sở Nam giờ khắc này giống như vì một quyền vừa rồi mà tiêu hao hết toàn bộ năng lượng, nắm quyền bây giờ ngay cả một tiểu hỏa cầu màu vàng nhạt cũng không có, nếu có thì cũng chỉ là nhục quyền mà thôi.
Mặc dù chỉ có nhục quyền, thế nhưng trong mắt Sở Nam vẫn không có chút sợ hãi nào, một loại cố chấp, một loại điên cuồng dâng lên, cứ như vậy nện về phía hỏa cầu màu hoàng kim….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Một chiêu Hỏa Liệt Quyền xuất ra, quyền còn chưa đến người Sở Nam thì nhiệt độ đã khiến Sở Nam đổ ra từng giọt mồ hôi lớn, Sở Nam cảm thấy rất đau, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tiếp tục vung nhục quyền về phía trước.
- Phế vật, có phải đau lắm không, có phải ngươi rất sợ không?
Nụ cười trên mặt Bạch Trạch Vũ trở nên dữ tợn, có chút sướng khoái.
- Sợ? Sợ ngươi phải gọi ta ba tiếng gia gia!
Lời nói cứng rắn của Sở Nam nhanh chóng vang lên, lập tức nghe phịch một tiếng, nhục quyền và hỏa quyền va vào nhau, âm thanh răng rắc từ trên nắm quyền của Sở Nam lan đến cánh tay, thân thể của Sở Nam lập tức bay ra ngoài khoảng chừng mười mét, nặng nề ngã trên mặt đất, từng trận bụi mù bốc lên.
Lúc ngã trên mặt đất, Sở Nam cảm thấy cánh tay phải giống như đã không còn là của chính hắn nữa vậy.
- Sở Nam ca ca….
Nhược Tuyết chạy về phía Sở Nam, mà Bạch Trạch Vũ thì vẫn chắp tay đứng tại chỗ, bộ dạng giống như cao nhân, cười khinh miệt nói:
- Phế vật, cảm giác như thế nào? Rất thoái mái phải không? Ồ, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Có phải là muốn đánh ta không? Muốn thì tới đi….
- Tiểu Nhược Tuyết, đứng sang một bên đi!
Sở Nam ca ca cự tuyệt Nhược Tuyết dìu mình, dùng tay trái chống đỡ đứng dậy, sau khi chùi vết máu nơi khóe miệng thì liền xiết chặt nắm đấm, hét lớn một tiếng, lại tiếp tục phóng về phía Bạch Trạch Vũ.
Mắt thấy Sở Nam điên cuồng xông tới, Bạch Trạch Vũ cười lạnh đứng yên một chỗ, nắm tay tràn ngập hỏa diễm màu hoàng kim, lạnh giọng nói:
- Một quyền vừa rồi ta chỉ dùng ba thành lực lượng, chỉ bằng tên phế vật ngươi cũng dám đấu cùng ta, một quyền vừa rồi đã phế đi cánh tay phải của ngươi, một quyền này sẽ phế cánh tay trái của ngươi!
Bạch Trạch Vũ dùng đủ mọi cách vũ nhục Sở Nam, nhằm báo thù lúc vừa rồi bị một quyền của Sở Nam đẩy lui, hắn căn bản không hề để Sở Nam vào mắt, đối với cao cấp Võ Sư như Bạch Trạch Vũ mà nói thì sơ cấp Võ Sĩ giống như Sở Nam chẳng khác gì côn trùng.
- Phịch….
Nhục quyền cùng hỏa quyền màu hoàng kim lần nữa va vào nhau, thân thể của Sở Nam lại bay ra ngoài, lúc này bay càng xa hơn, khoảng chừng hơn hai mươi mét, Bạch Trạch Vũ lại càng cuồng tiếu:
- Phế vật, thế nào, ngươi còn có thể nâng cánh tay trái của ngươi lên không?
Sở Nam không chỉ không cử động được cánh tay trái mà ngay cả cánh tay phải cũng không cử động được, xương cốt của hai cánh tay đã sai vị trí, thậm chí còn vỡ vụn ra khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, dường như huyết dịch muốn thấm vào trong xương, truyền khắp thân thể, máu tươi nơi khóe miệng của hắn không ngừng chảy ra như suối.
Thế nhưng hắn vẫn không ngã gục, Sở Nam mượn lực lượng của hai chân liều mạng đứng dậy, mặc dù động tác cực kỳ chật vật, thế nhưng cuối cùng Sở Nam vẫn đứng lên được, sau khi đứng lên, xương sống vẫn thẳng tắp như cũ.
- Ồ?
Bạch Trạch Vũ đối với việc Sở Nam lại có thể lần nữa đứng lên thì có chút kinh ngạc, ngược lại cười nhạo nói:
- Không tệ, không ngờ lại đứng lên được, vậy ngươi hãy…. Ngã xuống lần nữa cho ta!
Sở Nam bùng lên nhiệt huyết bất khuất, hướng về phía Bạch Trạch Vũ phát động công kích, Bạch Trạch Vũ lần này không đợi Sở Nam tấn công tới, tốc độ bỗng nhanh hơn, phóng về phía Sở Nam, miệng vẫn kiêu ngạo nói:
- Phế vật, bây giờ ta phải đánh gãy hai chân của ngươi!
Lại một cái Hỏa Liệt Quyền, Bạch Trạch Vũ xuất ra toàn bộ nội lực trong cơ thể, bụi mù trên mặt đất này cũng bị quyền phong cuốn theo, Chân Dương chi hỏa sáng lên kim quang, cứ như vậy đánh về phía chân của Sở Nam, sau đó chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc vang lên, Sở Nam đã ngã xuống đất.
- Phế vật, hai chân của ngươi cũng đã gãy, ngươi còn có thể bò dậy được không? Ha ha ha….
Bạch Trạch Vũ ngửa mặt lên trời cười dài, nói tiếp:
- Ta chỉ mới dùng ba quyền đã đánh cho ngươi nửa sống nửa chết, thật đúng là phế vật mà, ta đã hạ thủ lưu tình rồi, bằng không, với thực lực cao cấp Võ Sư của ta, một quyền cũng đã đánh chết ngươi rồi! Phế vật, cam chịu số phận đi, gọi ta ba tiếng gia gia, sau đó dập đầu ba cái nữa ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?
- Con mẹ ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi! Lão tử thà chết cũng không cam chịu số phận, nhất là loại kiến hôi như ngươi!
Sở Nam rống lên, không chút để ý đến toàn thân đau nhức kịch liệt đang kháng nghị, cắn răng một cái, dùng cái chân đã gãy nát và cánh tay cũng đã gãy lìa chống dậy, sau đó mượn phản lực của mặt đất bật mạnh dậy, Sở Nam lại lần nữa đứng lên.
- Ồ? Không nghĩ rằng tên phế vật nhà ngươi vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh như thế.
Bạch Trạch Vũ kinh ngạc, lại càng trở nên thâm trầm hơn, nhìn khuôn mặt toát đầy mồ hôi của Sở Nam, lại nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, Bạch Trạch Vũ cảm giác hô hấp của mình có chút nặng nề, sắc mặt trở nên âm trầm, dữ tợn nói:
- Ngươi đã có thể đứng lên thì tưởng rằng mình giỏi lắm sao? Ta phải khiến ngươi hiểu rõ, ngươi ngay cả con kiến cũng không bằng!
Vẫn là Hỏa Liệt Quyền, hỏa cầu màu hoàng kim cực lớn bao phủ lấy nắm đấm của Bạch Trạch Vũ, hung hăng đập lên ngực Sở Nam, lập tức, thân thể Sở Nam giống như một tảng đá bị một lực lượng to lớn ném ra ngoài, cứ như vậy đập xuống đất, lực va đập mạnh khiến thân thể Sở Nam giống như muốn tan nát.
- Phế vật, còn có thể đứng lên không?
Ngữ khí của Bạch Trạch Vũ vẫn khinh miệt như cũ, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng, lo lắng tên phế vật kia lại đứng lên, ánh mắt của hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.
Nhược Tuyết lúc này đã chạy về phía Sở Nam, nhưng khi nàng chạy đến cách Sở Nam khoảng ba bước thì dừng lại, không đến đỡ Sở Nam, bởi vì Nhược Tuyết đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt đó, đó là loại ánh mắt cố chấp, ương ngạnh và cứng cỏi….
Đúng vậy, xương tay nát, chân đã gay, thân thể như muốn vỡ vụn, ngay cả tim đập dường như cũng không rõ, thế nhưng Sở Nam vẫn còn ý chí vĩnh viễn không khuất phục, còn có tinh thần bất khuất, nếu như không thể đứng thẳng vậy thì cứ điên cuồng hủy hoại một phen đi.
Ý chí như vậy cùng với tinh thần điên cuồng bất khuất dung hợp lại một chỗ sẽ trở thành một thứ, thứ này gọi là: lực lượng.
Gãy xương, thì đã sao?
Xương cốt sai chỗ, có thể nói lên điều gì?
Thân thể vỡ nát, có nghĩa là không đứng lên nổi sao?
Không! Không! Không!
Gãy xương? Càng tốt, mũi xương đứt gãy sắc nhọn sẽ có thể cắm vào mặt đất, khiến thân thể của hắn càng vững chắc hơn.
Xương cốt sai chỗ? Cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao thì cũng là dùng xương cốt để chống đỡ, bất luận là xương lớn hay xương nhỏ, dùng cái nào cũng giống nhau.
Thân thể vỡ vụn? Vậy lại càng đơn giản hơn, như vậy chỉ cần đứng lên thì sẽ không bởi vì đau nhức mà khom người nữa, sẽ càng đứng thẳng hơn….
Trong đau đớn thống khổ vô tận này, thân thể Sở Nam vẫn đứng thẳng giữa thiên địa, trên đầu đội trời, phía dưới chân đạp đất, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Trạch Vũ, mỗi một bước chân bước đi đều để lại một vết máu, cứ như vậy đi về phía Bạch Trạch Vũ, không, là đánh tới.
- Ta là một võ giả, cho dù chết cũng phải chết trên chiến trường!
Nhược Tuyết nhìn thấy hình ảnh bi tráng này, nhìn thấy thân ảnh bất khuất này thì nước mắt không kìm được chảy ra ngoài.
Bạch Trạch Vũ nhìn thấy một màn này thì trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bạch Trạch Vũ không rõ, hắn đường đường là một cao cấp Võ Sư, như thế nào lại sợ chứ?
Hơn nữa, đối tượng mà hắn sợ hãi lại là một tên phế vật.
Tên phế vật kia giống như Tiểu Cường đánh không chết vậy, lại một lần nữa đứng lên.
Ánh mắt của tên phế vật vẫn khát máu như cũ, tinh thần càng điên cuồng hơn.
- Không được, ta nhất định phải đánh cho hắn không đứng dậy được, nếu không, việc này sẽ lưu lại trong lòng ta một bóng ma, sẽ khiến cho con đường tu hành võ đạo của ta sau này trở nên khó khăn hơn.
Bạch Trạch Vũ nhìn Sở Nam bây giờ đã trở thành huyết nhân, nhanh chóng lao về phía hắn, Bạch Trạch Vũ bởi vì cố gắng che dấu nội tâm sợ hãi cho nên hắn mới đem toàn bộ hỏa diễm bao phủ cánh tay của mình, Chân Dương chi hỏa lại càng rực rỡ hơn.
Sở Nam vẫn cố chấp nắm chặt quyền, khó khăn nâng cánh tay lên, cánh tay còn chưa nâng lên trước ngực thì hỏa quyền của Bạch Trạch Vũ đã nện lên ngực Sở Nam, Sở Nam lại lần nữa bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Rất đau! Đau đớn vô cùng!
Không chỉ là đau đớn do gãy xương, trong máu còn truyền đến một cảm giác đau rát do bị thiêu đốt, còn có kinh mạch bị đứt gãy, cơn đau đớn như muốn xé rách cơ thể Sở Nam.
Trên trán, trên cánh tay, trên ngực,… Tại mỗi vị trí trên thân thể đều chảy đầy mồ hôi.
Mồ hôi này không phải là mồ hôi bình thường, mà là mồ hôi trộn máu.
Đều là bởi vì máu tươi bị thiêu đốt dưới nhiệt độ cao mà bốc hơi ra ngoài thân thể.
- Ta đã dùng Chân Dương chi hỏa đánh vào trong huyết dịch của ngươi, để xem ngươi làm sao chịu được, làm sao đứng lên?
Bạch Trạch Vũ oán hận nói, trong lòng daangl ên một tia lo lắng, thầm nghĩ: Nếu như hắn thật sự đứng lên….
Còn chưa nghĩ xong thì Bạch Trạch Vũ lập tức khẳng định, nói:
- Hắn là phế vật, hắn khẳng định không đứng dậy nổi!
Toàn thân Sở Nam đầy máu và mồ hôi, bụi đất dính đầy người, cùng với mồ hôi và máu ngưng kết cùng một chỗ, từng khối từng khối vô cùng khiếp người.
Thế nhưng, Sở Nam vẫn cố gắng bò dậy, đem toàn bộ khí lực trong thân thể xuất ra, từng khúc xương dùng để chống đỡ thân thể giống như kiến đang dọn nhà, như ong mật xây tổ, từng chút từng chút một khiến Sở Nam đau đớn vô cùng….
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là chỉ trong tích tắc, cũng có thể là kéo dài mãi mãi….
Mồ hôi và máu trên người Sở Nam không ngừng giọt xuống, bởi vì máu trong cơ thể hắn đã bị Chân Dương chi hỏa thiêu đốt gần như không còn, tốc độ cốt tủy tái tạo máu còn lâu mới theo kịp tốc độ bị thiêu đốt bốc hơi.
Chỉ có điều, Sở Nam chỉ cần động đậy một chút, chẳng hạn như khóe miệng nhếch lên, chẳng hạn như hít một hơi thật sâu thì vết thương liền vỡ toang, ngay cả máu tươi cũng khó mà chảy ra.
Động tác nhỏ như vậy cũng dẫn đến ngàn vạn thống khổ, huống chi Sở Nam lại còn muốn liều mạng đứng lên, có thể nghĩ được đau đớn đến tột cùng là đáng sợ như thế nào?
Thế nhưng, những chuyện này đều không đáng gì, đều không quan trọng, quan trọng là….
Sở Nam…. Đã đứng lên.
Không đứng thẳng thì hãy tàn phá, Sở Nam rốt cuộc đã đứng lên.
Ánh mắt của Sở Nam gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Trạch Vũ.
Trong nháy mắt Sở Nam đứng lên, Bạch Trạch Vũ liền cảm thấy khủng hoảng, hắn cảm giác như thế giới tinh thần của hắn có một thứ gì đó sụp đổ, sụp đổ không thể ngăn chặn….
Bạch Trạch Vũ không biết là thứ gì sụp đổ, nhưng hắn biết rõ, từ nay về sau, tên phế vật Sở Nam này sẽ trở thành cái bóng trong lòng hắn, trở thành ác mộng của hắn, ác mộng không bao giờ tiêu tán.
- Tại sao lại có thể xuất hiện tình huống như vậy? Tên phế vật này tại sao lại có thể đứng lên? Phế vật, ngươi không nên đứng lên, ngươi tốt nhất nên nằm gục trên đất, ngươi tốt nhất nên tiếp nhận sự sỉ nhục mà ta ban cho, ngươi tốt nhất nên giống như lũ phế vật, nằm rạp trên mặt đất, làm bạn với con sâu cái kiến, ngươi tại sao lại có thể đứng lên?
Bạch Trạch Vũ giống như phát điên, rống lớn.
- Ai bảo ngươi đứng lên? Phế vật! Tay của ngươi đã bị phế rồi, chân của ngươi cũng bị phế rồi, thân thể của ngươi đã tan nát rồi, máu tươi trong cơ thể ngươi đã chảy khô, ngươi làm sao có thể đứng lên? Tại sao có thể đứng lên được? Là thứ gì khiến ngươi có thể đứng lên? Là cái gì?
Nghe thấy Bạch Trạch Vũ gầm rú như điên loạn, khóe miệng Sở Nam khó khăn nhếch lên một nụ cười khinh miệt, trong ánh mắt dường như biết nói: Ngươi sợ rồi, cao cấp Võ Sư như ngươi đã biết sợ rồi….
Sở Nam không chỉ đứng lên, còn đốt cháy lên sinh mạng của mình, đốt cháy lên ý chí điên cuồng, nâng chân phải đã gần như gãy vụn bước về phía trước một bước. Mục tiêu chính là…. Bạch Trạch Vũ.
Sở Nam vẫn muốn tấn công.
Một bước này khiến Bạch Trạch Vũ ngửa mặt lên trời đấm ngực hét lớn:
- Phế vật như ngươi cũng dám khinh thường ta, ngươi chỉ là một phế vật, có tư cách gì khinh thường ta? Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!
Nói xong, Bạch Trạch Vũ lại xông về phía Sở Nam, cặp này này, thân thể này đều tràn ngập sát khí đằng đằng.
Vừa rồi, Bạch Trạch Vũ không hề động sát tâm, hắn chỉ muốn tùy ý lăng nhục tên phế vật kia mà thôi, giống như một con bèo bắt được con chuột trước khi ăn thì luôn vờn, Bạch Trạch Vũ muốn Sở Nam tìm thấy vinh quang của thiên tài trên người mình, sau đó cao cao tại thượng nhìn Sở Nam giống như đang nhìn một con sâu cái kiến.
Thế nhưng bây giờ, trong lòng Bạch Trạch Vũ lại có chút sợ hãi, lúc Sở Nam bước ra một bước, một chút sợ hãi đã biến thành khủng hoảng, khủng hoảng bởi vì ý chí chiến đấu liều mạng của Sở Nam càng lúc càng đậm….
Mà sự khủng hoảng này đã bị đẩy đến cực hạn, ngay lập tức Bạch Trạch Vũ cảm nhận được một cỗ lực lượng uy hiếp.
Mà uy hiếp này lại đến từ tên phế vật Sở Nam trong mắt hắn.
Bạch Trạch Vũ không thể để thứ có thể uy hiếp mình tồn tại, cho nên, hắn phải giết Sở Nam, giết chết tên phế vật trong mắt hắn.
Sau khi bước ra ba bước, ca thân thể của Bạch Trạch Vũ đã được một ngọn hỏa diễm bao phủ, thoạt nhìn giống như Hỏa Thần, mà màu sắc của hỏa diễm càng lúc lại càng nhiều tia màu đỏ, dường như có dấu hiệu muốn đột phá.
Bạch Trạch Vũ không hổ là thiên tài, không hổ là cao cấp Võ Sư, trong lòng của hắn bị phẫn nộ tràn ngập, bị sự cố chấp của Sở Nam mà động sát tâm, sau khi trở nên điên cuồng thì dường như muốn đột phá, tiến vào cảnh giới Đại Võ Sư.
Đại Võ Sư 17 tuổi, tại Đại Khánh Quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sở Nam không sợ hãi, không thối lui, lại bước tiếp một bước nữa, Bạch Trạch Vũ lúc này chỉ cách hắn ba bước mà thôi.
Bạch Trạch Vũ nâng cánh tay tràn ngập hỏa diễm của mình lên, nguyên lực trong cơ thể hắn điên cuồng tiêu hao, lạnh lùng nói:
- Phế vật, dù ngươi còn sống thì cũng sẽ sống trong đau đớn, hãy để ta kết liễu tính mạng của ngươi!
Sở Nam nắm tay thành quyền, trực tiếp lao về phía Bạch Trạch Vũ, thấy chết không lùi bước.
- Nộ Diễm Phần Thiên!
Bạch Trạch Vũ gầm lên một tiếng giận dữ, phát ra vũ kỹ cuối cùng, đánh về phía Sở Nam.
Một chiều Nộ Diễm Phần Thiên này hỏa diễm bùng lên càng lúc càng lớn, nhiệt độ càng lúc càng cao, quả thật có loại cảm giác như muốn thiêu đốt cả thiên địa, quyền còn chưa tới mà quần áo rách nát và tóc tai trên người Sở Nam đã hóa thành tro bụi.
Một giây sau, ngay cả thân thể Sở Nam cũng gần như hóa thành tro bụi, chỉ còn lại ý chí bất khuất và tinh thần điên cuồng….
- Đi chết đi!
Khóe miệng của Bạch Trạch Vũ nhếch lên một nụ cười dữ tợn.
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một nắm quyền bùng lên hỏa diễm tử sắc xuất hiện trước mặt Sở Nam, tiếp nhận lấy Nộ Diễm Phần Thiên của Bạch Trạch Vũ.
Trong nháy mắt, Bạch Trạch Vũ cuồng vọng đến cực điểm liền bắn ngược về sau với một tốc độ kinh người….
Tốc độ quá nhanh, Sở Nam căn bản không nhìn thấy rõ thân ảnh của Bạch Trạch Vũ, chỉ thấy từng đạo tàn ảnh để lại trên không trung không ngừng giọt xuống máu tươi.
- Muốn mạng con ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Một âm thanh lạnh lùng từ chủ nhân của nắm quyền bùng cháy hỏa diễm tử sắc phát ra….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Sở Nam khó khăn thốt lên một tiếng, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch lóe lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi cha hắn lại có công phu như thế, nắm quyền này, còn có hỏa diễm tử sắc trên nắm quyền đại diện cho…. Võ Tướng.
- Còn có thể đi không?
Sở Thiên Phong cắt đứt suy nghĩ kinh ngạc trong lòng nhi tử, trong giọng nói của ông ta không có chút nhu tình nào giữa phụ thân đối với nhi tử.
Sở Nam rất muốn lắc đầu nói không, rất muốn dựa vào lưng phụ thân, rất muốn hưởng thụ sự quan tâm của phụ thân, nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong như phát sáng của phụ thân, hắn khẽ cắn răng, bình tĩnh nói:
- Có thể!
Vì thế, Sở Thiên Phong không nói gì thêm, xoay người lại, đứng trước mặt Sở Nam.
Thế nhưng trong nháy mắt phụ thân xoay người, Sở Nam đã nhìn thấy một tia tiếu ý trên khóe miệng phụ thân.
Như vậy là đủ rồi, đủ lắm rồi, khuôn mặt đầy máu của Sở Nam hiện lên nụ cười rực rỡ, chỉ cần có thể khiến phụ thân lộ vẻ vui mừng thì bất luận phải trả giá gì, cho dù so với bây giờ đau đớn hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần thì hắn cũng chấp nhận, hắn không oán, cũng không hối.
Thế nhưng, Sở Nam chẳng qua chỉ nhìn thấy vẻ vui mừng trên khóe miệng phụ thân mình mà lại không thể nhìn thấy vẻ đau lòng, thương tiếc, và không đành lòng trong mắt phụ thân….
Sở Thiên Phong nhất định là rất đau đớn vì nhi tử yêu quý, bằng không thì ông ta đã không sống tại Bạch gia thôn nhỏ nhoi này suốt hơn mười năm, bằng không ông ta sẽ không từ trên trời xuất hiện lúc Bạch Trạch Vũ muốn giết hắn.
Chỉ có điều, Sở Thiên Phong đã đem toàn bộ cảm tình giấu vào trong long, sau đó phủ lên bên ngoài một lớp lãnh khốc vô tình, bởi vì con của ông không giống người thường, ông sớm muộn cũng sẽ chết, cho dù có đột phá Võ Tướng, tu luyện đến cảnh giới Võ Vương thì cũng chỉ tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ mà thôi.
Ông ta chết rồi thì nhi tử sẽ như thế nào?
Chỉ một cái Bạch gia thôn nho nhỏ đã ẩn chứa tranh đấu như vậy, có người muốn lấy mạng nhi tử, muốn đưa hắn vào chỗ chết, huống chi là ngoài Bạch gia thôn? Người có thể giết chết nhi tử càng hàng ngàn hàng vạn, nhiều vô số kể.
Nhi tử dựa vào cái gì mà sống?
Mặc dù toàn bộ kinh mạch của con ông bị hủy, nhưng ý chí sinh tồn, ý chí trở nên mạnh mẽ thì tuyệt đối không thể bị hủy.
Hủy rồi thì nhi tử sẽ trở thành phế vật chân chính.
Cho nên, Sở Thiên Phong phải nắm bắt mỗi cơ hội, rèn luyện ý chí kiên cường của nhi tử, cho dù nhi tử mình đầy thương tích, xương cốt vỡ vụn, thân thể chịu sự thiêu đốt của hỏa diễm thì hắn cũng nhất định phải tiếp tục tàn khốc.
Tiểu Nhược Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, gương mặt khả ái sớm đã thấm đẫm nước mắt, nàng muốn nhịn không khóc, nhưng nhìn thấy cảnh Sở Nam bị đánh đến thổ huyết ngã xuống đất, rồi lại vô cùng ương ngạnh đứng lên, lại bị đánh ngã, rồi lại đứng lên….
Nước mắt của Nhược Tuyết không kìm được mà tràn ra như suối….
- Sở Nam ca ca, ta dìu người.
Nhược Tuyết nức nở nói, Sở Nam cố gắng nở một nụ cười, khẽ nói:
- Tiểu Nhược Tuyết, ca ca có thể tự làm được.
Nước mắt trong suốt như ngọc cứ như vậy chảy xuống, đôi tay nhỏ bé của Tiểu Nhược Tuyết bịt chặt miệng, không để mình khóc thành tiếng, đi bên cạnh Sở Nam, theo sát mỗi bước chân của hắn, không, hẳn là lết đi, bởi vì hai chân của Sở Nam không hề rời khỏi mặt đất.
Mà nhân vật chính trong chuyện lần này là Bạch Trạch Vũ thì khóe miệng lúc này dính đầy máu tươi, trong thân thể cũng chịu đau đớn vô cùng tận, thế nhưng, những điều này đối với Bạch Trạch Vũ mà nói cũng không phải là kinh ngạc nhất, khiến hắn khiếp sợ đó là cha của tên phế vật không ngờ đã đạt đến cảnh giới Võ Tướng, hơn nữa còn là tiến vào cảnh giới Võ Tướng rất lâu rồi, hắn không phải chỉ là một thợ rèn của Bạch gia thôn thôi sao? Cho dù rèn ra được những nông cụ rất tốt thì cũng không thể có tu vi cao như vậy mới đúng, còn nữa, cấp bậc Võ Tướng như hắn tại sao lại luân lạc đến Bạch gia thôn này?
Nhìn Sở Thiên Phong đi về phía mình, sự sợ hãi trong lòng Bạch Trạch Vũ giống như cây leo điên cuồng sinh trưởng, với tu vi cao cấp Võ Sư của hắn, trước mặt Võ Tướng hoàn toàn không khác gì một con kiến.
Chênh lệch giữa Bạch Trạch Vũ và Sở Thiên Phong cũng giống như chênh lệch giữa Sở Nam và Bạch Trạch Vũ vậy, chỉ có điều Bạch Trạch Vũ có thể có được tinh thần bất khuất và ý chí điên cuồng giống như Sở Nam sao?
- Ngươi…. ngươi…. muốn làm…. Gì?
Bạch Trạch Vũ run rẩy nhìn Sở Thiên Phong chỉ còn cách hắn năm bước hỏi.
Vẻ mặt Sở Thiên Phong lạnh lẽo, toàn thân tản mát ra sát khí mãnh liệt, cứ như vậy tràn ra theo mỗi bước chân của ông ta.
- Không…. Đừng…. giết ta….
Bạch Trạch Vũ khủng hoảng rồi, vội vàng cầu xin:
- Van cầu người.... đừng…. giết ta…..
Stv dừng chân trước mặt Bạch Trạch Vũ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ không giết ngươi!
- Tạ ơn đại thúc, tạ ơn….
- Tính mạng của ngươi…. sẽ do con ta kết liễu!
Sở Thiên Phong vẫn lạnh lùng nói tiếp.
- Hả?
Bạch Trạch Vũ ngạc nhiên và hoảng sợ nhìn về phía Sở Nam ở phía xa đang chậm rãi di chuyển về phía trước, sự phẫn nộ và sợ hãi trong lòng dâng trào.
- Không có khả năng, không có khả năng….
Sở Thiên Phong không để ý đến những lời gào rú của Bạch Trạch Vũ, lạnh lùng phun ra một chữ:
- Cút!
Chỉ một chữ cút nhưng lại ẩn hàm sát khí dày đặc khiến thân thể Bạch Trạch Vũ run rẩy, không dám tiếp tục đứng lại, chủ yếu là bởi vì cảnh giới Võ Tướng của Sở Thiên Phong đem đến cho hắn áp lực quá lớn, hắn sợ Sở Thiên Phong dưới cơn phẫn nộ sẽ giết hắn, giống như giết một con kiến vậy.
Cho nên, Bạch Trạch Vũ quay người, thổ ra một ngụm huyết rồi lảo đảo bỏ chạy như điên, nhưng trong lòng lại nghẹn một ngụm oán khí, oán hận lẩm bẩm:
- Không có khả năng, Sở Nam là phế vật, hắn không thể kết liễu ta được, phế vật có thể giết chết ta sao? Quả là nằm mơ, si tâm vọng tưởng!
Đáng tiếc, lúc Bạch Trạch Vũ nói đến đây thì trong đầu không kìm được xẹt qua hình ảnh Sở Nam bị hắn đánh ngã rồi lại lảo đảo đứng lên, trong mắt hắn lập tức lóe lên sự tàn nhẫn, gằn giọng nói:
- Cho rằng Võ Tướng thì ghê gớm lắm sao? Sư phụ của ta đã là cảnh giới Võ Vương, chờ ta quay trở về Thánh Hỏa Môn thì nhất định sẽ mời sư phụ ra tay, phế đi tu vi Võ Tướng của ngươi, khiến ngươi giống như con của mình, biến thành phế vật, đến lúc đó ta sẽ từ từ sỉ nhục các ngươi!
- Cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ báo thù này! Hôm nay ngươi đánh ta một quyền, ngày sau ta sẽ đánh ngươi một trăm quyền, một ngàn quyền!
Bạch Trạch Vũ thù hận nói, ộc một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, hận ý trong lòng càng đậm.
Sở Nam giống như ốc sên, khó khăn tiến về phía trước, lúc nghe thấy câu nói của phụ thân: “Tánh mạng của ngươi sẽ do con ta kết liễu!”, thì trong người hắn bỗng nhiên xuất hiện một cổ lực lượng, không quan tâm đến máu chảy, không để ý đến đau đớn, Sở Nam cắn răng, xiết chặt nắm đấm, trong lòng thầm thề:
- Cha, nhi tử sẽ không để cho người phải thất vọng, ta nhất định sẽ kết liễu tính mạng của Bạch Trạch Vũ, nhất định sẽ như vậy!
Thề xong, Sở Nam kiên định bước ra một bước.
Lúc này, mặt trời đang lặn đỏ rực như máu….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ánh tà dương phủ xuống, mặt trăng nhô lên, đem bóng của Sở Nam kéo dài trên mặt đất, tròng mắt của vẫn sáng rực nhìn về phía trước, bởi vì phía trước hắn là một tấm lưng cao lớn đầy ngạo nghễ, tấm lưng đó chính là….. phụ thân!
Bên trái Sở Nam là Tiểu Nhược Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt thấm đẫm.
Mà bên phải Sở Nam còn có một thân ảnh xinh đẹp, người đó chính là mẫu thân của Sở Nam, Lâm Tuyết, nhưng so với Sở Thiên Phong lạnh lùng thì Lâm Tuyết lại tràn ngập tình thương của người mẹ, hận không thể thay con gánh chịu thống khổ vô tận, thậm chí là thừa nhận việc kinh mạch đứt đoạn đã đem đến sỉ nhục cho hắn….
Hiển nhiên Sở Nam cũng biết rõ sự lo lắng của Lâm Tuyết, hắn quay đầu lại, nhếch miệng lên, cố gắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói:
- Mẫu thân, ta không sao mà, phụ thân đã nói cho ta biết, nếm trải khổ đâu thì mới có thể thành người. Ta bây giờ mặc dù chịu khổ, thế nhưng vẫn đi trên con đường của mình đấy thôi.
Lâm Tuyết liên tục gật đầu, nhưng trong hai tròng mắt đã ầng ậng nước.
- Mẫu thân, ta có thể làm được.
- Ừ, Nam nhi, ngươi nhất định có thể làm được.
Lâm Tuyết không thể kìm được mà khóc không thành tiếng.
Nhìn bóng lưng của phụ thân, lại nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân, cảm nhận được tình thâm nặng như núi của cha và tình thương rộng như biển cả của mẹ, mỗi bước chân của Sở Nam đều vô cùng kiên định, vô cùng kiên quyết, nói:
- Phụ thân, mẫu thân yêu ta sâu đậm, nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn, đã vì ta mà trả giá nhiều như vậy, mẫu thân không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt, ta có lý do gì không kiên trì chứ? Ta có lý do gì cam chịu làm phế vật cả đời chứ? Kinh mạch đứt đoạn là lý do sao? Không phải! Tuyệt đối không phải! Vì để phụ thân và mẫu thân có thể luôn vui vẻ, cho dù đánh cược cả tính mạng Sở Nam ta ta cũng không chấp nhận mình làm một kẻ phế vật, ta thề với trời: Sở Nam ta muốn trở thành cường giả! Tuyệt thế cường giả!
Sở Nam hướng trời phát ra lời thề, bước dưới bầu trời tràn ngập ánh trăng, quyết chí không lùi….
Cho đến khi ánh trăng biến mất, mặt trời mọc lên từ phái Đông thì Sở Nam mới trở về nhà mình, vừa mới đi vào sân, trong lòng Sở Nam liền cảm thấy vui vẻ, tinh thần gần như sụp đổ rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng xuống, sau đó Sở Nam lập tức ngất trên mặt đất, Lâm Tuyết hoang mang gọi:
- Nam nhi, Nam nhi….
Sở Thiên Phong cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nhi tử, đôi tay bùng cháy hỏa diễm tử sắc không ngừng vỗ xuống bảy bảy bốn mươi chín chưởng lên mỗi vị trí khác nhau trên người Sở Nam, sau đó nói:
- Nó chẳng qua chỉ là mệt mỏi, để nó nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ không còn gì đáng ngại.
- Cái này còn nói là không có gì đáng ngại? Ông xem Nam nhi đi, trên người còn chỗ nào là hoàn hảo không? Ông tại sao lại không ra tay sớm một chút, ông tại sao lại không vác hắn trở về, ông tại sao lại muốn nó đánh bạch Bạch Trạch Vũ, tạo áp lực lớn như vậy cho nó? Ông tại sao lại nhẫn tâm như vậy, nói thế nào đi nữa thì Nam nhi cũng là con của ông mà!
Lâm Tuyết rốt cuộc cũng bộc phát, mặc kệ Tiểu Nhược Tuyết vẫn còn ở bên cạnh, liên tục chất vất.
- Chính bởi vì nó là con của ta cho nên ta mới không thể không nhẫn tâm!
Lời nói của Sở Thiên Phong vẫn lạnh lẽo như băng.
- Thế nhưng, ông có biết kinh mạch của Nam nhi đã đứt đoạn rồi không, không thể luyện võ, ông nói nó phải làm thế nào để đánh bại tện Bạch Trạch Vũ thiên tài chứ? Chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, đến nơi khác, để Nam nhi làm một người bình thường, sống bình an cả đời này không tốt hơn sao?
- Không sai, chúng ta có thể rời khỏi Bạch gia thôn, nhưng Bạch gia thôn có Bạch Trạch Vũ, đến nơi khác nói không chừng sẽ có Lý Trạch Vũ, hay Triệu Trạch Vũ hoặc là Vương Trạch Vũ thì sao? Tuyết nhi, nơi nào có người thì sẽ có giang hồ, sẽ có ân oán.
- Chúng ta có thể tìm một nơi không ai biết đến, chúng ta có thể ẩn cư mà?
Lâm Tuyết vẫn không buông tha, lại nói.
- Con của Sở Thiên Phong này không có cơ hội làm người bình thường, cũng không thể làm người bình thường, nam nhi của Sở gia không thể là phế vật, không sống khuất nhục, nếu sống như vậy thì còn không bằng chết đi!
Nghe thấy những lời vô tình này, Lâm Tuyết bật khóc, quát lên:
- Sở Thiên Phong, ông!
- Tuyết nhi, nàng cho rằng lão gia tử sẽ dễ dàng tha thứ cho sai lầm của nó, để nó sống sao? Nàng cho rằng, những huynh đệ của ta, những thúc bá của ta sẽ bởi vì ta rời khỏi Sở gia mà yên tâm sao? Chỉ cần ta không chết, bọn chúng sẽ một mực không yên tâm, bọn chúng sẽ….
- Thiên Phong, ông nói là Sở gia vẫn đang tìm chúng ta?
Sở Thiên Phong im lặng, nhưng vẻ mặt Lâm Tuyết lại lộ vẻ kinh hoảng, khẽ nói:
- Vậy nếu bọn họ tìm đến nơi này thì sao? Bọn chúng đến cùng là muốn gì?
- Đợi khi nhi tử khỏe lại thì chúng ta sẽ rời khỏi Bạch gia thôn.
Sở Thiên Phong nói, khom người bế Sở Nam đi, vừa bước đi lại nói thêm:
- Tuyết nhi, nàng cũng cho rằng con của chúng ta là một tên phế vật sao?
- Ta….
Lâm Tuyết rất muối nói là không, nhưng việc kinh mạch của nhi tử đã đứt đoạn đã là sự thật mà bất kỳ ai cũng không thể thay đổi.
Sở Thiên Phong cười cười, chậm rãi nói:
- Ta cho đến nay vẫn chưa từng nghĩ con của mình là một phế vật, nàng có từng thấy một tên phế vật nào bị ném vào nước suốt mười giờ mà vẫn không chết chưa? Nàng đã từng nhìn thấy phế vật bị Dự Ngôn Giả phán đoán sống không quá 8 tuổi lại sống đến 16 tuổi chưa?
Lâm Tuyết kinh ngạc, đúng vật, những điều này nàng tại sao lại chưa từng nghĩ đến?
- Kinh mạch đứt đoạn thì nhất định sẽ là phế vật sao? Không thể trở thành cường giả sao? Sở Thiên Phong ta không tin trời, không tin thần, chỉ tin chính mình, ông trời sẽ đền đáp người cần cù, nhân định thắng thiên! Mặc dù đại lục Thiên Vũ cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện trường hợp ngoại lệ là kinh mạch đứt đoạn có thể luyện võ, nhưng con của chúng ta có lẽ chính là một ví dụ!
Sở Thiên Phong nói xong lại khinh thường nói:
- Nàng cho rằng Bạch Trạch Vũ là thiên tài sao?
- Chẳng lẽ không phải sao? Cao cấp Võ Sư 17 tuổi, tại Đại Khánh Quốc, cho dù là tại đại lục Thiên Vũ thì cũng xem như là thiên tài rồi.
- Nàng nói sai rồi, nếu như hôm nay con của chúng ta bị hắn đánh đến ngã không thể gượng dậy được, tin rằng hôm nay Bạch Trạch Vũ chắc chắn sẽ đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư….
- Cái gì? Đại Võ Sư 17 tuổi? Vậy ông còn muốn Nam nhi….
- Đáng tiếc, từ nay về sau, Bạch Trạch Vũ hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành Đại Võ Sư được!
- Tại sao?
Trên mặt Sở Thiên Phong nở một nụ cười rực rỡ, chậm rãi nói:
- Bởi vì con của chúng ta!
- Nam nhi? Điều này sao có thể?
- Không có gì là không thể, con của chúng ta đã phá hủy võ đạo chi tâm của hắn. Nàng có biết tại sao Bạch Trạch Vũ nhất định phải giết Sở Nam chỉ mới miễn cưỡng là sơ cấp Võ Sĩ không? Chính là bởi vì hắn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bị uy hiếp, hắn muốn đem sự uy hiếp này bóp chết từ trong trứng nước, nàng có biết một người luyện võ, trong lòng xuất hiện sợ hãi, hơn nữa người mà hắn sợ lại còn là một tên phế vật trong mắt hắn, thì kể từ đó, võ đạo của Bạch Trạch Vũ hắn còn có thể đột phá sao? Trừ phi phát sinh chuyện ngoài ý muốn hoặc hắn gặp kỳ ngộ, nếu không thì hắn cả đời này sẽ mãi như vậy.
Lâm Tuyết há to miệng, phảng phất như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy, đồng dạng cũng kinh ngạc là Tiểu Nhược Tuyết, chỉ có điều phần lớn lực chú ý của nàng đều đặt trên người của Sở Nam rồi.
- Bây giờ, nàng còn cho rằng một tên phế vật có thể làm được những điều này hay không?
Nói xong, Sở Thiên Phong cười ha hả, trong tiếng cười ẩn chứa chờ mong vô tận, thầm nói:
- Nhi tử, con đã tạo ra hai kỳ tích, còn có thể tạo ra một lần kỳ tích nữa hay không? Bạch Trạch Vũ, chính là viên đá lót được để con leo lên một ngọn núi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina