Thể loại võ hiệp lịch sử, văn phong hài hước hiện đại, nội dung chân thực không não tàn kiểu TQ. Vượt mốc 1 triệu lượt xem trên ***********/sstruyen. Sắc lang sắc nữ đều xin hoan nghênh.
Với sự tham gia của :
- Phòng gym số 108 đường Lương Sơn Bạc
- Đoàn làm phim Bao Thanh Thiên, Thiên Long Bát Bộ, Anh Hùng Xạ Điêu, ...
- Các team game Thần Cung, Ma Môn, Tiêu Dao Cốc, Thiên Địa Hội, ...
- Cố vấn kỹ thuật game Cửu Âm Chân Kinh, Võ Lâm Truyền Kỳ, ...
- Khách mời VIP Cristiano Ronaldo.
- Cùng nhiều cơ quan đoàn thể khác.
Một số FAQ về truyện
Trích:
1. Thể loại truyện là gì? Tổng hợp. Truyện lấy thể loại lịch sử làm chính. Song song là thế giới kiếm hiệp tân kỳ, một ít tình tiết linh dị ma quái. Về sau khi tu luyện đạt đỉnh cao, sẽ còn có những chi tiết huyền ảo tu chân.
2. Văn phong ra sao? Hài hước và hiện đại. Truyện lấy hài hước vui nhộn làm chủ, nhưng vẫn đảm bảo được chiều sâu và nhân văn cần có. Ngoài ra, vì là truyện sáng tác không lợi nhuận, thi thoảng vẫn có sai sót, hy vọng huynh đệ thông cảm.
3. Tuyến nhân vật ra sao? Vừa lạ vừa quen. Nhân vật trong truyện được tham khảo từ "Xạ Điêu Tam Bộ", "Thủy Hử", "Tần Thời Minh Nguyệt", và một vài tiểu thuyết mạng ăn khách hiện nay ... Tác giả còn biến hóa nhiều nhân vật có thật trong chính sử, lồng ghép thiên y vô phùng.
4. Hệ thống võ công thế nào? Chân thực. Hệ thống trang bị và võ công được tham khảo từ đời thật, truyện Kim Dung, Cổ Long, các game Kiếm Thế, Cửu Âm Chân Kinh, Võ Lâm Truyền Kỳ ... Tuy nhiên, truyện sẽ không đặt nặng vào việc tu luyện chém giết.
5. Mức độ tự sướng (yy) nhiều ít? Hợp lý. Nam chính bình thường. Không phải phế vật, cũng không quá thiên tài. Tình tiết được sắp xếp logic, chân thực nhất có thể. Con đường tìm kiếm tiền tài, tu luyện võ công, chinh phục mỹ nữ sẽ đầy chông gai, bi hài lẫn lộn.
6. Mức độ "sắc" bao nhiêu? Vừa phải (16+). Tuy số lượng mỹ nữ có vẻ nhiều, nhưng đều sẽ được đầu tư kỹ lưỡng, sẽ không chỉ là những "bình hoa" tẻ nhạt.
7. Có nước Đại Việt hay không? Không có. Truyện viết về nhà Tống, kể cả sau này nam chính chu du bốn phương, vẫn sẽ không nhắc đến Đại Việt. Điều này để tránh việc xuyên tạc lịch sử nước nhà, cũng như tinh thần dân tộc cực đoan gây ảnh hưởng cốt truyện.
Tác giả viết truyện hoàn toàn free, hãy ủng hộ tác giả
Trích:
- Ấn like fanpage: http://facebook.com/atkdfic.
- Ấn thank mỗi chương.
- Bình chọn và giới thiệu truyện đến đồng đạo
- Xả thân bảo vệ tác giả trước hater/anti/gato
- Ủng hộ bằng thẻ điện thoại hoặc paypal: http://bit.ly/atkdfic-UngHo
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Quyển 1 : Xuyên cũng như không
Chương 1 : Âm phủ cũng xài mobile
(Facebook của truyện : http://facebook.com/atkdfic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)
7 giờ tối, một tên thanh niên mặc một bộ vest nhăn nhúm, miệng huýt sáo ung dung đi bên đường.
Hàn Phong, 27 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học 2 năm. Còn vì sao mãi 25 mới tốt nghiệp, nguyên nhân tạm thời không thể nói rõ. Dù sao vấn đề không phải do hắn dốt nát, mà là trường đại học quá hắc ám, đám giáo sư quá thiển cận, không phát hiện được cái đa tài đa nghệ lạc quan bác ái vĩ đại của hắn.
Hiện hắn cũng đã có việc làm, lương tháng ... tạm cũng không thể nói rõ. Chẳng qua có bao nhiêu tiền Hàn Phong đều để dành đi club. Không có bạn gái, không có biện pháp. Dù sao năm 201x rồi, đàn ông FA nhiều như mây, cũng không phải chuyện gì to tát. Cứ mỗi cuối tuần đi club kiếm một em không phải sướng hơn sao?
Ngay khi Hàn Phong nghĩ đến thứ 7 này đến Z club làm sao tán được em DJ ngực cỡ F, bỗng có tiếng la hoảng đâu đó ...
“Aaa”
Bình thường Hàn Phong rất ít để tâm chuyện bao đồng. Dạo gần đây ra đường trò kêu cứu lừa đảo nhiều như mây, luôn luôn phải cảnh giác một chút. Chỉ là, lần này Hàn Phong có một cỗ cảm giác rất chân thật, giống như nếu không nhìn thử cả đời sẽ hối hận.
Hắn vội ngẩng đầu nhìn lên, bởi vì chuỗi âm thanh nọ ở ngay trên đầu hắn.
Vừa chớp mắt nhìn một cái, Hàn Phong liền giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy có một vật hình thù dữ tợn đang lao với gia tốc 9.8 thẳng xuống đất. Còn chưa hết, bay cùng còn có thêm hai bóng người, một nam một nữ, đang vùng vẫy tứ chi. Hình như nữ nhân kia còn ăn mặc rất phong phanh, số đo 3 vòng là ... Khụ!
“Con m* nó! Tình huống gì đây?”
Hàn Phong bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lông tóc dựng đứng.
Không lẽ tối qua thức khuya xem phim X-rated, bây giờ sinh ảo giác?
Mà bỏ đi, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này. Bởi vì cái đống vật thể lạ kia chỉ còn cách đầu hắn có một đoạn, còn không chạy nhanh chỉ e sẽ rơi ngay vào đầu.
Hàn Phong lập tức vận dụng khinh công thượng thừa ...
Chỉ tiếc, đã muộn ...
“Ầm”
Ai đó chỉ kịp kêu thảm một cái, thân người đã lập tức bẹp dí.
Hiện trường quá mức đẫm máu, vượt quá rating PG-13, xin tạm cắt bỏ.
Chỉ đáng thương cho Hàn Phong. Tốt xấu gì cũng làm nam chính, vừa xuất hiện vài giây đã chết queo.
Thực ra chết thì cũng được thôi, không chết làm sao mà xuyên không? Chỉ là, người ta xuyên không chết đều xinh đẹp. Chí ít cũng là nhảy dù chết, điện giật chết, đâm xe chết các loại. Ra đi toàn thây, tâm hồn thanh thản.
Còn Phong ca ...
Chết không rõ nguyên nhân.
Chết không lời trăn trối.
Chết ... không kịp ngáp.
...
Qua một đoạn thời gian.
Ở một gian phòng bí ẩn nào đó, đang có một bóng người đang quỳ.
Vâng, chính là anh ấy, Hàn Phong. Anh ấy đã trở lại!
Ban đầu Hàn Phong không hề biết đây là đâu, chẳng qua sau khi bị hai tên hình thù kỳ quái kẹp nách lòng và lòng vòng một lúc, hắn đại khái hiểu được.
Mình đã chết, không thể cứu vãn.
Bình thường một người chết đi, nghe nói xuống âm phủ sẽ phải lần lượt qua mười điện Diêm La xét xử. Tùy vào công tội trên trần thế mà sẽ nhận được thời hạn lưu trú khác nhau. Đại khái tội càng nhiều thì ở càng lâu. Ở đến khi nào hết tội thì được đưa đến điện cuối Chuyển Luân, luân hồi đầu thai.
Chỗ này, xem chừng chính là “âm phủ” trong truyền thuyết?
Không nghĩ đến, loại địa phương này hóa ra lại có thật.
Chỉ là, âm phủ ngoài việc nhân viên bộ dáng không giống người lắm, thì không khí lại không đến nỗi âm u đáng sợ, thậm chí còn sáng sủa vô cùng.
Đang lúc Hàn Phong còn mơ màng, có tiếng ai đó oang oang vang lên :
- Đứa nào trực ban hôm đấy?
Hàn Phong liếc mắt nhìn lên. Kẻ đang mắng chửi mặt đen như than, nước miếng phun tung tóe. Xem ra là Diêm Vương chăng?
Một tên tiểu đệ hình thù cổ quái chạy ra :
- Điện hạ, là tiểu thần.
- Ngươi làm ăn kiểu gì mà đánh nhầm dấu thế này được?
- Điện hạ tha mạng, tiểu thần hôm đó hơi quá chén, mắt mũi không được tốt.
- Trực ban mà còn dám uống. Uống với thằng nào? Xử luôn một thể.
Tên tiểu thần kia lắp ba lắp bắp :
- Dạ, thần uống với ...
- Nói!
- Dạ, điện hạ.
Quanh điện tĩnh lặng chốc lát.
Chuyển Luân Vương xem chừng đang bực bội, lỗ tai ù ù, nghe không được rõ lắm. Lão hắng giọng nhắc lại lần hai :
- Khỏi phải xưng điện hạ. Thằng nào? Lòng vòng cái gì?
Nhân tiện nói một chút, Chuyển Luân Vương có lý do để bực.
Năn nỉ gãy lưỡi từ sáng, phu nhân mới chịu thử "kiểu mới". Vừa chuẩn bị "đưa quân tiến vào ổ địch" thì lại bị thủ hạ eo éo dựng dậy. Hỏi sao không bực?
Lại nhân tiện nói thêm một chút nữa.
Số là gần đây “âm phủ” phổ cập công nghệ thông tin, ứng dụng quản lý điện tử, để đỡ phải thua kém trần gian. Điện Chuyển Luân là thí điểm đầu tiên, sổ tử không dùng giấy, chuyển hẳn qua dùng điện thoại.
Chuyển Luân Vương hôm nọ bị bà nhà chửi mắng, đành lôi một đám thủ hạ ra uống rượu giải sầu. Mấy anh em được cơ hội thân cận thủ trưởng, liền bỏ hết việc chạy ra phụng bồi. Tên xấu số kia cũng có trong số đó. Vấn đề là, nhậu xong mắt mũi kèm nhèm đầu óc hỗn loạn, nhập dữ liệu đánh nhầm dấu "đã chết" cho tên Hàn Phong nào đó, mới ra cơ sự hôm nay.
Tửu lượng kém, không phải là một tội. Nhưng biết tửu lượng kém còn ham hố, thì là đại tội.
Tên kia đang cố gắng ép nhỏ giọng, mồ hôi đã rịn ra, nói :
- Dạ, dạ. Ý thần là ... uống với điện hạ.
Chuyển Luân Vương giận quên trời đất hô to :
- Đem điện hạ ra vạc dầu.
“Quạ, quạ, quạ”
Quanh điện có tiếng quạ kêu. Còn như quạ ở đâu ra thì ... hiệu ứng âm thanh mà thôi, tác giả cũng không rõ.
Nhận thấy có gì đó không ổn, Chuyển Luân Vương mới tỉnh táo lại, mặt già đỏ lên đằng hắng :
- E hèm, coi như ta chưa nói. Tên đang quỳ dưới kia, tên gì bao tuổi, tại sao chết?
- Ặc. Ta đang thắc mắc tại sao lại chết nhảm đây? Ông là Diêm Vương còn đi hỏi ta?
Hàn Phong đang sẵn bực mình, ngẩng đầu nói to.
Diêm với chả Vương, làm ăn tắc trách. Đằng nào cũng chết rồi, chẳng lẽ còn sợ chết nữa không bằng?
- Ngươi ... giỏi.
Chuyển Luân Vương bật ngửa ra sau, không khỏi giơ một ngón tay giữa.
Bội phục, đụng phải thằng liều. Thể loại trâu chó thế này lâu lâu mới gặp. Lão nhớ phải mấy chục năm trước có một tên như thế xuống đây, tên đâu Chí Phèo.
Chuyển Luân Vương đang định chửi tiếp, nhưng đột nhiên "thần thương" dưới khố có vẻ đã lấy lại hùng phong. Thầm nghĩ đôi co thêm e mất giờ đẹp, lão liền qua loa :
- Hai thằng trâu ngựa đâu, lại đây.
Kỳ thực, vụ này nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, muốn to muốn nhỏ đều được. Sổ sách sai sót, tìm tên nào giỏi công nghệ một chút chắc là ổn.
- Đem thằng này xử đại đi, làm sạch chút ta còn ngủ tiếp.
Một tên, đầu như con trâu đứng ra hỏi :
- Điện hạ, xử đại ... cụ thể là xử thế nào?
Chuyển Luân Vương vội lắm rồi, liền phẩy tay :
- Cho lên nhà nào đó, coi như trả thọ cho hắn.
- Dạ, thế thủ tục các kiểu thì ...
Tên còn lại, mặt dài như ngựa.
- Gọn lẹ, nhớ không lưu sổ sách, bị tra ra phiền lắm.
- Dạ dạ!
Hai tên trâu ngựa nhìn nhau chốc lát, gật đầu lui ra.
Chỉ nghe lão Chuyển Luân lẩm bẩm :
- Dạo này làm m* gì năm tuổi hay sao mà chả có gì suôn sẻ.
Nói xong cắp mông đi mất.
Hai tên đầu trâu mặt ngựa cúi cúi đợi lão đại đi khuất, mới vội vàng chạy ra giữa điện, lại hai bên kẹp lấy Hàn Phong :
- Phiền nhân huynh quá, lại phải lên lại.
Tên đầu trâu tỏ vẻ nịnh nọt.
Hàn Phong nghiêng đầu tránh ra. Cũng không phải hắn kỳ thị loài trâu, chẳng qua thằng này đầu to như trâu tạm bỏ qua, chỉ là mùi cũng như trâu luôn, chịu không nổi.
- Khoan đã, anh ngửi thấy mùi lạ ở đây? Lên lại?
Tên mặt ngựa cười trừ :
- Ài, tụi anh dạo này lao lực, có tí nhầm lẫn, lỡ tay làm chú em xuống đây. Nhưng mà không hề gì, coi như đi tham quan một chuyến. Nói cho chú em biết, không phải thằng nào cũng được phúc thế đâu, cùng lắm đi một vòng Quỷ Môn thôi. Riêng chú còn được vào tận chính điện, được lão đại thăm hỏi.
Hàn Phong hiểu lờ mờ ra, không khỏi chửi tục.
- Ặc. Các ông giỡn chơi? Làm quỷ cũng phải có tí ... nhân đạo chứ? Đang lúc khẩn cấp thì bị kéo xuống đây, bây giờ bảo về là xong chuyện được sao? Luật sư của ta đâu, không có luật sư ta không nói gì hết.
- Chú em bình tĩnh nào. Có gì anh em tính toán lại.
Mặt ngựa giảo hoạt nhìn Hàn Phong. Làm ở đây cả trăm năm, ngựa ca biết tỏng đối phương đang đòi tiền bồi thường.
Đầu trâu tính tình trầm mặc hơn, nhỏ giọng chêm một câu :
- Thực ra có quay lại cũng không thể về chỗ cũ được.
- Ý gì? Thế anh sẽ về đâu?
- Thì bây giờ mới cần bàn bạc đây.
- Còn bàn bạc gì? Không lẽ anh sẽ thành người khác?
Hàn Phong buột miệng nói thế, có điều trong thâm tâm lại nghĩ làm ơn đừng thành thật. Sống 20 năm, khổ lắm mới an ổn chút ít. Cái thời buổi, này kiếm việc kiếm gái khó v* ra, giờ lại bắt làm lại từ đầu, nghĩ cũng không buồn nghĩ.
Lại nghe tên ngựa lải nhải :
- Cái mạng kia của chú coi như xong rồi, không thể thay đổi được nữa. Vừa rồi nhầm, bên tụi anh đã mệt mỏi che chắn lắm. Giờ mà thêm vụ lật sổ sống lại, chắc tụi anh bị cách chức mất.
- Cái đó không phải chuyện của ông.
Hàn Phong nghe mà muốn đạp một cái. Có điều lại thôi, bên người bên thú, không thèm chấp, rất mất tư cách.
Thực ra, cái kiếp vừa rồi của hắn cũng tệ lắm. Xuất thân tầm thường, gia cảnh tầm thường, cuộc sống tầm thường. Nói chung đều là tầm thường. Bây giờ được cho sống lại kiếp khác, có khi lại tốt. Khối người còn đang muốn như hắn mà không được.
- Thế này đi, tụi anh sẽ xem xét cho chú cái số tốt chút, được chưa?
- Nói luôn đi, dài dòng.
- Xem nào ...
Đầu trâu dở một cái điện thoại ra.
- Dưới này ... cũng xài thứ này?
Hàn Phong suýt chúp úp sấp.
Đầu trâu hớn hở khoe :
- Có chứ, anh phải trấn lột mấy thằng mới xuống. Nhà tụi nó đốt xuống toàn hàng mới.
Hàn Phong chum đầu nhìn, cái cục kia thế mà lại kiểun dáng iPhone 6 cơ đấy. Có điều hình như hàng nhái, chất liệu cũng không được tốt cho lắm.
Dù sao cũng vân du một chuyến âm phủ, tiện thể hỏi thăm một chút, trở lên có khi lại viết được một quyển “Âm phủ du ký”, vì thế liền tò mò :
- Điện đóm mạng miếc các kiểu thì thế nào?
Đầu trâu cười khẩy :
- Có gì khó đâu. Mấy tên thiên tài gì kia cũng xuống cả đây thôi. Muốn làm lại chả dễ.
Chỉ là, thằng này loay hoay một lúc lâu vẫn chưa mò ra cách "unlock", tay chọt chọt loạn xạ, mồ hôi tứa ra.
- Cái này ... làm thế nào ấy nhỉ?
- Ôi, sợ các bố quá. Không biết xài mà đua đòi. Lấy ngón tay chạm vào đó ... Đúng rồi ... rồi kéo sang.
Hàn Phong đến bực với thằng hai lúa này.
- À đấy, haha. Chú em thế mà giỏi. Có gì anh lại thêm cho chú tí ưu đãi.
Có điều Hàn Phong không hề biết, cái "tí ưu đãi" này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của hắn.
Được một lúc.
- Chú em hỏi điều kiện gì trước?
- Gái.
Hàn Phong không buồn nghĩ đáp luôn. Hắn sống bấy lâu có lẽ cái này là thiếu nhất.
- Được. Đây, tạm thời có hai chỗ, một là thê thiếp đầy đàn, một là chưa vợ.
- Thế cũng phải hỏi, dĩ nhiên thằng thê thiếp.
- Thằng này chuẩn bị làm đại thọ thì lăn ra ...
- Khoan, đại thọ gì? - Lăng Phong ngửi thấy mùi cạm bẫy đâu đây.
- Lão này cũng 60 rồi, nhưng ...
Phong ca lập tức phủ quyết :
- Khỏi nhưng nhị gì, dẹp đi. Chọn thằng kia.
- Ok luôn. Thằng kia số hơi khổ một chút nhưng ...
- Lại nhưng cái gì nữa? Không quan tâm, nói chung 60 chắc chắn không được.
- Ok, vậy lên nhé.
- Từ từ, đùa bố à, ưu đãi gì đâu?
- Hề hề, chú em thế mà nhớ dai, hai anh tí nữa quên.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 2 : Diêm vương còn chửi, ngán gì dị giới
Hàn Phong tỉnh.
Vừa rồi qua “cửa luân hồi” rất nhanh. Hắn còn tưởng sẽ bay vèo vèo như trong phim, hóa ra nháy mắt một cái đã xong, nửa điểm hứng thú cũng không có.
Còn đang mơ màng hồn xác lẫn lộn thì nghe tiếng ai đó khóc than :
- Con a, mau tỉnh lại, con mà chết mẹ biết sống thế nào ...
“Tình huống gì đây tình huống gì đây? Ông vừa bò lên ai lại đòi xuống rồi?”
Hắn vội mở mắt ra, chỉ thấy ... một mảnh trắng xóa. Hàn Phong không khỏi giật mình kinh hãi. Lạy Chúa amen đừng đầu thai trúng thằng mù đi.
- Ai đó, đang hỏi ta sao?
- A, còn thở ... Phong nhi, con còn sống sao?
Chỉ nghe thấy một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai. Hàn Phong lập tức mếu máo, coi như chính thức nhận vai mới :
- Còn sống tốt. Để con nghỉ ngơi một lát, con muốn học thuộc ... À không đúng, con muốn nhớ lại chuyện cũ một chút.
- Được được, mẹ để con nghỉ.
“Phù!”
Cùng lúc, một luồng ký ức kỳ quái không biết từ đâu ào ào hiện ra trong đầu hắn.
“Từ từ từ từ, ký ức thỉnh ngài vào từ từ thôi, tiểu gia nhớ không kịp đâu.”
Cái xác này tên Lăng Phong. Đều một chữ Phong cả, cũng đỡ nhầm lẫn.
Đến đây, xin dành nửa phút mặc niệm vị anh hùng Lăng Phong, người vừa hy sinh anh dũng thân xác để nam chính Hàn Phong bắt đầu vai diễn.
Tên Lăng Phong này tầm 18 tuổi, à không phải, là 20. Thực ra chủ nhân của nó cũng không biết là bao nhiêu.
Bỏ đi, dù sao cũng vừa đẹp. Hàn Phong rất không muốn rớt vào một lão già 60, càng không muốn rơi vào một thằng nhóc 6 tuổi. Hắn xem mấy kịch bản đầu thai, dị ứng nhất là thể loại rớt vào trẻ con, làm “thần đồng” cái gì đó, quá giả tạo!
Tên Phong này sống cùng mẹ trong một căn nhà cũ kỹ, bà họ Lâm. Hắn vừa sinh ra đã bị cha bỏ rơi, người cha tên Lăng Chiến.
Mẹ hắn Lâm thị sinh ra hắn lúc còn rất trẻ. Cũng vì chuyện này mà bà bị gia tộc đuổi ra ngoài. Bà từng tìm tới nhà Lăng Chiến muốn ông ta nhận con. Lăng Chiến hình như đã muốn đồng ý, nhưng gặp phải chuyện gì đó mà bất thành. Cho nên hai mẹ con Lăng Phong phải ra ngoài sống tạm bợ. Tạm bợ một lần mất những 20 năm.
Còn may lão Lăng Chiến kia còn chút tình người, lén lút đứng tên làm giấy khai sinh cho đứa con này thành Lăng Phong. Bằng không hắn đã theo họ mẹ, thành tài tử điện ảnh Lâm Phong. Với gia thế của Lâm gia, bây giờ Lăng Phong phải là vai con cháu tướng gia, kịch bản phải là “Trọng sinh phong lưu Lâm thiếu gia”. Ài, chỉ lệch một chút.
Trong ký ức xuất hiện thêm vài khuôn mặt khác, vài đại bá đại thẩm, vài đứa bé. Sau đó ... liền trống không. Những thông tin thời gian địa điểm mang tính chất thời sự trọng điểm không có nổi một cái, căn bản không thể xác định đây đang là chỗ nào năm bao nhiêu.
“Từ từ đã, vậy là ... hết rồi? Chỉ có như vậy?” Hàn Phong choáng váng.
Hàn Phong có xúc động muốn chết xuống tìm tên Lăng Phong kia hỏi cho ra nhẽ, sống 20 năm kiểu gì ký ức viết chưa được 5 dòng đã hết.
Liền hắng giọng :
- Mẹ, khụ, ngài đâu rồi?
- Phong nhi, cần mẹ giúp gì sao?
- À, là thế này. Làm sao trước mắt con trắng xóa như vậy, chẳng lẽ con bị mù sao?
Giọng nói kia thấp thỏm :
- A, đợi ta lấy nó ra.
“Lấy nó ra?”
Người nọ giống như kéo một cái. Hóa ra hắn bị che khăn trắng trước mắt. Ài, còn chưa chết đã bị che khăn trắng.
Hàn Phong thở ra, vậy cũng may, còn hơn xuyên trúng thằng mù.
Bỗng nhớ đến một vấn đề trọng yếu, Hàn Phong liền gắng cảm nhận “bên dưới”.
Lại thở ra cái nữa.
Rất tốt, tuy vẫn không động đậy được chân tay, nhưng cái chỗ kia vẫn có cảm giác. Xuyên sao thì xuyên, đui mù có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu như trúng thằng liệt dương Phong ca sẽ tự sát ngay lập tức.
- Đói không? Để mẹ chuẩn bị ít đồ ăn cho con.
- Con không đói, để chốc nữa đi.
Lăng Phong vẫn chưa quen xưng hô, người mẹ này đối với hắn vẫn khá xa lạ. Trọng yếu hơn là, hắn muốn tránh đụng độ với mẫu thân họ Lâm kia.
Con người ai cũng có thứ cảm giác thân thuộc đối với người thân, nhất là người mẹ đối với con cái. Lăng Phong sợ mình bị phát hiện "tráo hồn đổi xác" với con trai bà. Điểm qua ký ức thấy Lâm thị dù cuộc sống khó khăn vẫn chăm sóc hắn ân cần, hắn càng không nỡ để bà biết sự thật.
Suy nghĩ một lát, Lăng Phong lại ngủ thiếp đi, cái thân thể mới này xem ra khá yếu ớt. Nhân tiện nói luôn, thân thể suy yếu, thiếu thốn dương khí, dân gian hay gọi là "quỷ nhập thân", cũng là có lý của nó cả.
...
Một ngày trôi qua, Lăng Phong đang đứng ở cổng nhìn ra xung quanh.
Nhà cửa màu sắc cổ đại, không khí sặc mùi cổ đại, trong mồm toàn là vị cổ đại.
Với tư cách là fan truyện xuyên không, Hàn Phong chỉ mất nửa cái nháy mắt liền hiểu.
Đen, xuyên về cổ đại.
Cái thời đại này liền chim còn khó đẻ, cho dù làm Hoàng đế cũng buồn chết đi. Có thể lên mạng không? Có thể game không? Có thể đi club nghe Trance không? Có thể xem AV không? Tất cả đều không.
Nhưng lạc quan mà nói, trong hàng tỷ người Phong ca lại được chọn ném về cổ đại. Đây chính là một loại khẳng định cho nhân phẩm cao đẹp của hắn đi.
Ngay lập tức, một câu hỏi kinh điển bật ra trong đầu hắn.
"Nếu ta quay về quá khứ, chẳng may làm lịch sử đổi thay. Vậy về sau làm sao có ta ở kiếp trước? Không có kiếp trước kia làm sao lại sinh ra chuyện kiếp này? Hay bởi kiếp này của ta đã bị sắp sẵn tất cả, hoặc vô cùng tệ hại, không thể thay đổi cái gì trong lịch sử?"
Bỏ đi, đây không phải vấn đề.
Có điều lại phải nói một chút, người ta gọi thể loại là “xuyên qua”, thì phải là toàn thân đều qua, thuận tiện còn cầm theo ít trang sức vũ khí, tiện bề sau này còn yy. Còn như Phong ca đây phải gọi là ... mượn xác đầu thai mới đúng.
Mà lại bỏ đi, là gì cũng không phải vấn đề.
Tóm lại, xin hoan nghênh đồng chí Hàn Phong đã đến với ...
Từ từ, đây là thời nào?
Phong ca học lịch sử rõ nhất chỉ có hai giai đoạn, Tam Quốc Chí và Tây Du Ký, khụ, là Tam Quốc và nhà Đường. Cũng không phải lịch sử nhà Đường có cái gì thú vị, mà là nữ nhân thời này mặc áo cổ ngang lộ ra khe rãnh, rất tiến bộ. Nếu đen đủi xuyên về cỡ trước thời Tây Hán, Phong ca coi như xuyên cũng như không.
Lăng Phong quyểt định đi dạo một vòng. Hắn cần biết mình chuyển kiếp đến nơi nào. Bằng không không có cái mà báo cáo với độc giả.
Chỗ hắn ở vô cùng lụp xụp rách nát, lác đác có vài bóng người rách nát thất thểu qua lại, Lăng Phong có cảm tưởng đang trong một bộ phim zombie.
Nhìn cái khung cảnh này, Lăng Phong không hề chán nản, ngược lại còn hào hứng. Hắn cảm thấy không bao lâu nữa thôi, giữa cái xã hội thấp kém này Phong ca hắn sẽ nổi bật. Xuyên không cổ đại chẳng phải đều vậy cả sao? Phổ biến nhất là làm hoàng đế, tệ lắm thì cũng là vương hầu, đây gần như đã thành định luật xuyên không, Phong ca hắn lẽ nào là ngoại lệ được?
Mà chắc không?
Nói giống như, trong 10000 người bỏ đại học giữa chừng, có 1 người là Bill Gates thành tỷ phú, viết một quyển tự truyện. Ngươi đọc truyện của hắn, có nghĩ đến mình mà bỏ học cũng làm Bill Gates hay không? Không đi.
Bỏ đi, phải lạc quan.
Có điều, Lăng Phong lạc quan không được bao lâu. Hắn phát hiện chủ nhân của cái xác này nhân duyên rất kém, tốt xấu cũng vừa chết đi sống lại, thế mà lượn hai ba vòng xóm giếng đừng nói người tới chúc mừng, liền đánh mắt chào hỏi cũng không có ai. Tất cả mọi người thấy hắn đều vẻ mặt cổ quái đi đường vòng.
Đây là chuyện gì nha?
Người khác không tình nguyện bắt chuyện, vậy thì Phong ca sẽ bắt chuyện.
Mất nửa ngày mai phục, hắn rút cục tóm được một tên thiếu niên xấu số.
- A ...
Tên thiếu niên bị Lăng Phong chụp lấy tay kéo vào góc, đang vô cùng sợ hãi.
Tên Lăng Phong này nghe nói đã nằm giường 3 ngày, xung quanh xóm giềng đã chuẩn bị đem đi chôn hộ Lâm thị, thế quái nào lại nhăn răng ở đây? Hơn nữa, bình thường Lăng Phong bộ dạng luôn ủ rũ yếu ớt, nào có cười đê tiện như vậy?
- Ngươi ... là người hay quỷ?
Lăng Phong cười nhã nhặn :
- Ngươi nói xem?
- Quỷ? - Tên kia cẩn thận hỏi dò.
Lăng Phong không phủ nhận cũng không thừa nhận. Giả làm quỷ càng dễ tra khảo. Liền hất hàm :
- Quý danh?
Tên thiếu niên sắc mặt tím đen, run cầm cập nói :
- Không cần quý, tiểu đệ tên A Cẩu.
- Tên hay!
A Cẩu được “quỷ” khen tên hay, cười so với khóc còn khó coi hơn :
- Lăng đại ca, tiểu đệ ngày thường cũng không đắc tội huynh, huynh sống khôn thác thiêng, đừng hại tiểu đệ nha.
Lăng Phong liền mở lời :
- Không cần vội. Có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi một chút.
A Cẩu nhịn không được nuốt nước miếng :
- Ngoại trừ chuyện ta đã sờ Tiểu Thúy những chỗ nào, còn lại ...
- A? Ta chính là hỏi ngươi sờ Tiểu Thúy ra sao đấy? Cầm tay chưa?
A Cẩu nhu thuận đáp :
- Đại ca lại khinh thường tiểu đệ quá. Đã ... đến đùi rồi.
- Đùi rồi? Khá.
A Cẩu lập tức quên luôn đối phương là “quỷ”, hào hứng nói :
- Hôm nay ta hẹn nàng ấy rồi, hy vọng có thể lên cao một chút. Lăng đại ca, có gì cho ta qua hôm nay đi, được không? Bằng không ta sẽ chết rất oan ức.
- Sờ lên cao thôi thì làm gì? Phải làm tới luôn chứ?
- Làm tới luôn? - A Cẩu mờ mịt.
Lăng Phong lúc này mới tỉnh ra :
- Khụ, bỏ đi. Hiện tại là triều đại nào?
- Đại Tống.
Lăng Phong gật đầu, Tống triều? Ừm, cũng tạm được. Chỉ không biết đang là Bắc Tống hay Nam Tống, Bắc Tống thì sẽ có loạn Liêu Kim, Nam Tống thì loạn Mông Cổ. Cái quốc gia Tống này có thể nói là bạc nhược nhất trong lịch sử.
- Ai đang làm Hoàng đế?
A Cẩu gãi đầu :
- Quan gia?
- Biết là Quan gia, ta hỏi tên hắn là gì? Triệu Khuông Dận?
A Cẩu kinh hoàng biến sắc :
- Ngươi ... dám gọi thẳng tục danh của Thái Tổ?
Lăng Phong nghiêm túc :
- Ta là quỷ, quên?
A Cẩu lập tức bình tĩnh. Đúng vậy nha, quỷ còn cần kiêng kỵ sao?
Tiếp nửa ngày tra hỏi A Cẩu, Lăng Phong lại chẳng biết thêm được nhiều lắm. Thằng nhãi kia cũng chỉ là xóm nhà lá, biết được Thái Tổ tên Triệu Khuông Dận đã là cực hạn trí tuệ của hắn.
Chỉ biết chỗ này là một làng nghèo tập trung dân làm thuê, nằm ở góc tây kinh thành Trường An, quốc gia Đại Tống. Hoàng đế không phải Triệu Khuông Dận, vì đã có miếu hiệu Thái Tổ, tức là lão ta đã chết. A Cẩu còn nói Thái Tổ đã xuống mồ được cả trăm năm.
Chỉ là ...
Đại Tống kinh đô đâu phải Trường An? Phải là Khai Phong, không thì Lâm An.
Lại với tư cách fan truyện xuyên không, thấm nhuần nguyên lý thế giói song song, Phong ca liền ném ra một cái nhận định kinh điển.
Đây có lẽ nào là ... dị giới?
Tốt. Âm phủ cũng phổ cập điện thoại, nói không chừng dị giới cũng có mạng để xài đi?
Kể cả không có mạng, vẫn khá tốt.
Nghe nói dị giới đều không xài pháp luật, mà phổ cập cái gì “cường giả vi tôn”. Gian dâm cướp bóc chỉ cần thằng nào mạnh liền làm vua. Thần kỳ hơn là, cứ thằng nào khuyết tật thất bại ở thế giới cũ, xuyên qua dị giới đều là ưu tú. Phong ca đương nhiên không khuyết tật, nhưng chính là thành phần thất bại.
Lại nghe nói, nữ nhân dị giới đều rất dễ hái. Cưỡng gian môt lần, lập tức sẽ nằm vật ra đưa mông ra ... À không đúng, một mực yêu thương nhung nhớ nam chính, nguyện ý vì nam chính tìm chết.
Dị giới, rất hoàn hảo, rất đáng mong chờ.
"Ọc ọc"
Cái bụng đói bỗng cất tiếng phản đối. Lăng Phong cũng chả thèm suy nghĩ thêm, tạm chốt lại thể loại kịch bản là xuyên không dị giới. Dù sao âm phủ đều đã ghé qua, liền Diêm Vương còn chửi cả vào mặt, dị giới hay không cũng để ra sau.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 3 : Mặt thú dạ thú nốt
Một góc Trường An.
Kinh thành là chốn phồn hoa, nơi mỗi người đều tự hào là những người đầy văn hóa ...
- Đậu móa hai thằng lừa đảo ...
Một tên thanh niên rách rưới vươn vai chửi lớn, khiến bầu không khí nhân văn của kinh đô nhất thời bị ô nhiễm.
Hôm nay kỷ niệm một tuần Lăng Phong xuyên qua dị giới. Cái này có thể xem là tin tốt. Nhưng cũng có một tin xấu, đó là dị giới tuy khác biệt, nhưng còn không dị đến mức có hẳn internet smartphone, còn nát hơn cả âm phủ.
Mấy ngày qua, Lăng Phong cũng đã bắt tay hoạch định một chút tương lai.
Dùng ngón tay điểm qua vài kịch bản xuyên không, hắn đương nhiên rõ thành phần nào thường có kết cục tốt. Đó chính là những vai tinh thông “cầm kỳ thi họa”, giống như Lâm Tam gia.
Nói giỏi “cầm kỳ thi họa” thì có chút miễn cưỡng, chính xác phải là giỏi chôm thơ đạo văn.
Lăng Phong rất mến mộ thơ ca, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức mến mộ đó thôi.
Nói trắng ra là, Phong ca dốt văn.
Hắn kỳ thực rất kính phục các thiên tài xuyên không. Làm như biết mình sẽ xuyên, học thuộc trước chuẩn bị. Phong ca hiện tại đừng nói là thơ, ngay chữ phồn thể hắn còn quên hết nét. Hết cách, cả ngày đều ôm máy tính làm việc, có yêu mến văn chương bao nhiêu cũng thui chột.
Không giỏi văn thơ, vậy khoa học thì thế nào?
Là thanh niên thế kỷ 21, thơ có thể không nhớ, chữ có thể không đẹp, nhưng kiến thức hàm lượng kỹ thuật cao thì vẫn phải có một chút. Tỷ dụ phương trình tuyến tính ... thôi bỏ qua. Hoặc phương trình chế thuốc nổ TNT, hình như một vòng toluen ... thôi lại bỏ qua. Vậy thì trái đất này là hình tròn, gia tốc trọng trường 9.8, ...
Đáng tiếc, mấy chuyện này đem ra chém gió thì được, đem vào ứng dụng thì Lăng Phong chịu thua. Hắn là kiểu thanh niên mạng điển hình, có vẻ cái gì cũng biết, kỳ thực đều là nhờ google. Nếu không có google ...
Năm đó đọc truyện xuyên không, có vài bộ còn để nam chính chế ra cả xe tăng, thật con m* nó vớ vẩn. Nên biết ngay cả thời hiện đại, 200 quốc gia chỉ có vài nước chế được xe cộ, số còn lại ngay ốc vít còn phải nhập khẩu, quy trình chế tạo đều không nắm rõ.
Cho nên hiện tại cho dù tác giả có gắng tô vẽ thế nào, Phong ca căn bản không thể làm nhà sáng chế vượt thời gian.
Vậy, làm nhà tiên tri thì thế nào?
Cũng không cần chuyên sâu gì lắm, chỉ cần nhớ danh sách vài đại sự kiện là đủ. Cứ thế ỷ vào tri thức lịch sử mấy trăm năm, vung tay xu cát tị hung, tùy tiện lẫn lộn một chút quan to lộc hậu kiều thê mỹ thiếp. Chịu khó chơi lớn một chút tầm ngàn chương, không biết chừng còn đá bay luôn hoàng đế, đánh đến tận châu Mỹ đi.
Chờ chút, đây lại là dị giới.
Cái này tốt lắm, tri thức lịch sử toàn bộ thành rác rưởi. Lăng Phong hiện tại so với người cổ đại còn hồ đồ hơn.
Nói dài như vậy, chung quy lại Phong ca là một thanh niên bình thường, thậm chí vô cùng bình thường. Không văn không võ, không bảo vật không thần khí, không nhà không xe, không bạn gái không việc làm, cái gì cũng không, xuyên cũng như không.
Nói vậy vì sao lại chọn hắn làm nam chính?
Khụ, cái này ...
Dù sao thì, xưa nay phân chính phụ không quan trọng ở hoàn cảnh, mà quan trọng là đẹp trai ... Khụ, nhầm kịch bản. Quan trọng là ăn ở.
...
Đây là một góc chợ thuê việc.
Lăng Phong trước mắt đang phải tìm một việc làm, bằng không căn bản không có sức mà tỏa ra khí lực bá vương.
Là một thanh niên tiên tiến, xuyên về cổ đại công việc gì là phù hợp nhất?
Sau một tuần lăn lộn, Phong ca kết luận, đó là ... rửa bát.
Từ từ khoan hẵng khinh bỉ. Rửa bát, sẽ luyện cho nam chính tinh thần tập trung cao độ, làm việc theo dây chuyền, tiến lên công nghiệp hóa, rất có tương lai. Năm đó sinh viên công việc làm thêm đầu tiên của Phong ca cũng là rửa bát.
Có kinh nghiệm, phỏng vấn không sợ trượt.
Chỉ là, cổ đại xin rửa bát lại không dễ như Lăng Phong tưởng tượng.
Phỏng vấn xin rửa bát cổ đại, chưởng quầy sẽ không hỏi những câu như : kỹ năng rửa bát của ngươi ra sao, kinh nghiệm rửa bát của ngươi thế nào, trình bày lý do ngươi chọn bổn điếm, vân vân. Mà sẽ hỏi ngươi là ai giới thiệu qua đây. Không có? Vậy muốn chạy chân rửa bát này bao nhiêu tiền?
Xin việc, thời nào cũng như nhau. Ngay cả rửa bát cũng phải đi cửa sau. Đại khái "con cháu xa của chưởng quầy", “bà con của Cửu phu nhân”. Nếu không chí ít cũng phải bạc trắng vài lượng một suất.
Nói sao, thời này cái gì cũng thiếu, riêng thanh niên có chí hướng rửa bát thì đông như kiến cỏ, cạnh tranh khốc liệt, không dễ gì rơi vào tay một tên tứ cố vô thân như Lăng Phong.
Lăng Phong còn nhớ tên chưởng quầy thứ 10 từ biệt hắn, mắt còn khinh thường nhìn trời :
- Thứ bất học vô thuật như ngươi cũng muốn xin việc ở kinh thành?
Phong ca lúc đó ngửa mặt đầy xúc động. Bất học vô thuật? Đại ca, tốt xấu ta đây cũng tốt nghiệp đại học, đáng tiếc lúc xuyên không mang được bằng theo mà thôi.
Xuyên không bị đẩy vào nước này, Phong ca chính là văn sở vị văn.
Rút cục, Lăng Phong đành phải làm thuê linh tinh. Ai thuê gì làm đó, được bữa nào hay bữa đấy. Lăng Phong thậm chí nghĩ, có lẽ đâm thuê chém mướn nếu giá cao hắn cũng sẽ làm.
...
Trời đã sắp tối.
Nhóm làm thuê của Lăng Phong đang làm cùng có 4 người. Người lớn tuổi nhất tên Hùng. Người này dáng như tên, to cao như con gấu, nghe nói trước kia từng làm trong nha môn quan phủ, đại loại canh ngục cai lệ, sau vì phạm lỗi mà bị đuổi việc. Còn lại một người mặt vuông tên Diệp, một thanh niên thư sinh tên Vinh. Và một tên tuổi kém hơn Lăng Phong, tên Quyền. Quyền khá điển trai, rất có tiềm năng làm soái ca ngôn tình, cũng là kẻ thân thiết với Lăng Phong nhất.
Lại không biết hôm nay có kịp kiếm việc gì hay không, còn mua cái bánh bao lót dạ.
Tình hình rất không khả quan. Không cẩn thận lại thành nam chính đầu tiên trong lịch sử xuyên không chết đói ngay tập 3.
Nhớ lại năm đó, cũng một buổi chiều đẹp trời thế này, Phong ca mặc trang phục siđa, khụ, CK. Ra ngã tư, dựa lưng vào cột điện, nhãn thần u buồn, mái tóc cỏ dại, nụ cười bất cần đời, ngậm một điếu thuốc rẻ tiền. Đương nhiên, không phải không có tiền, vì mục đích diễn xuất mà thôi.
Kết quả?
Vô số tiếng hét chói tai hâm mộ, có vài thiếu nữ thậm chí còn kích động tới hôn mê.
Xuyên không tuy không đem được thân thể, nhưng khi chất thì vẫn mang theo. Hôm trước chẳng phải vừa hiện thân liền khiến A Cẩu quỳ lạy sao? Đành vậy, lại phải sống điệu thấp một chút.
- Đây rồi, con ăn mày dơ bẩn ...
Lăng Phong đang thơ thẩn thì con phố phía trước có tiếng ồn ào.
Chỉ thấy một đám thanh niên quây quanh một cô bé ăn mày. Đi giữa là một tên điển hình cho “đã xấu còn đóng vai ác”, “Nhị thế tổ”. Trước ngực thằng kia là một cái dây xích chó ... Khụ, tên khoa học gọi dây chuyền vàng.
Lăng Phong còn chưa kịp mô tả thêm, tên kia bỗng vung chân đá một cú như trời giáng lên người cô bé.
“Bốp”
- A, huhu ...
- Mau chui đến đây cho Đại Hắc nhà ta hỏi tội.
Lăng Phong nhận ra cô bé kia .
Ngày hôm qua lúc hắn không có gì ăn, đang chửi nhân tình thế thái tàn nhẫn, chính cô bé này chạy đến đưa cho hắn một cái màn thầu cắn dở, nhoẻn miệng cười rồi chạy đi mất. Lăng Phong đi theo mới biết cô bé này là ăn mày. Chỗ đám ăn mày tụ tập và chỗ chợ thuê việc cũng gần nhau.
Lúc này, cô bé nước mắt chảy dài, vừa bò trên đất vừa run rẩy :
- Huhu, Đại Hắc ... là ai?
Tên kia chỉ tay sang bên cạnh, cười ha ha :
- Là ai? Haha, chính nó. Ngươi không nhớ sao? Vừa rồi ngươi dám giành mất miếng bánh của nó, làm nó mất hứng. Bây giờ không làm cho nó vui lên, bổn gia đánh chết ngươi.
Cô bé nhìn “Đại Hắc” kia, trong mắt lộ vẻ khủng hoảng, chỉ biết ngồi sóng xoài ra đất nức nở.
"Đại Hắc" kia còn tưởng người nào, hóa ra là một con chó.
Xung quanh lại chẳng có ai đoái hoài. Ăn mày bị đánh chửi là chuyện cơm bữa, nhìn nhiều thành quen. Hơn nữa, tên kia ăn mặc giàu sang, ác nô ác khuyển đều dữ tợn, rõ ràng là nhà có quyền thế, chẳng mấy ai dám động vào.
Bốn người Hùng đại ca cũng có mặt từ đầu, chỉ là giờ này bọn họ ngồi xem như không liên quan, thậm chí tên Hùng liếc cũng không thèm liếc. Có lẽ lăn lộn nhiều có thói quen giữ mình. May ra mỗi tên Quyền để ý chút đỉnh.
Bình thường trong phim ảnh mà nói, lúc thế này nên có vài đồng chí trị an tới dẹp loạn, hoặc cao thủ nào đó hành hiệp trượng nghĩa. Coi bộ hôm nay ngày nghỉ, các vị đây đều ở nhà với vợ con.
Lăng Phong không thể ngồi yên, không có ai làm đại hiệp, vậy hắn sẽ làm. Mỗi người thanh niên đều có một lần muốn làm đại hiệp.
Lập tức đứng dậy dõng dạc hô :
- Này, dừng tay!
Đám ác nô trợn mắt nhìn sang.
Cô bé ăn mày vội lồm cồm bò dậy, chạy trốn ra sau lưng Lăng Phong.
- Ca ca, cứu muội với ...
- Đừng sợ. - Lăng Phong đẩy cô bé ra sau, thấp giọng an ủi.
- Muội sao lại giành đồ ăn với nó?
Lăng Phong ngồi xuống hỏi cô bé, tim hắn đồng thời nhói lên. Hắn bỗng tưởng tượng ra cảnh một cô bé lăn ra đất tranh miếng ăn với súc vật, quả thực không muốn nghĩ tiếp.
Cô bé hai mắt đỏ hoe thổn thức :
- Hức ... muội không giành mà. Đại gia kia rõ ràng ... cho muội tới lấy mà.
- Đừng khóc.
Lăng Phong xoa đầu, đưa tay chùi hai má đã lem luốc.
Lăng Phong cũng đoán ra 7 8 phần câu chuyện. Đám khốn này vứt bánh ra xem trò "người chó tranh nhau" cho vui, chẳng may cô bé nhanh nhẹn lấy được thật, làm chúng mất hứng.
Con chó kia to gấp đôi cô bé, nếu chẳng may cô bé chậm chạp, không bị nó vồ chết mới lạ.
Miếng ăn, trong mắt người này là mạng sống, trong mắt kẻ khác là trò chơi.
Lăng Phong đứng dậy trầm giọng :
- Nó chỉ là một tiểu hài, các ngươi một đám thanh niên đã không nói lý còn ỷ đông hiếp yếu, không thấy nhục nhã sao?
- Di, con chó này ở đâu ra, còn dám lớn giọng với bổn gia?
Lăng Phong không có võ công, hơn nữa ăn uống thiếu thốn, sức lực chẳng vào đâu. Nhưng hắn lại có nhiệt huyết của thanh niên đến từ xã hội không giai cấp.
Vì vậy chẳng kiêng nể gì nghiến răng :
- Ngươi gọi ai là chó?
- A, còn dám sủa cơ đấy? Làm sao? Cái loại ti tiện rác rưởi như ngươi, bổn gia vứt ra miếng xương liền chạy lại gặm, không là chó ...
Chữ “chó” còn chưa nói xong, đã nghe “ào” một tiếng.
Đám gia nô ngơ ngác, căn bản không thể tưởng chuyện này có thể xảy ra. Bọn hắn theo thiếu gia bao năm, đánh nhau với thiếu gia khác thì có, chứ bị đám làm thuê này đánh thi chưa bao giờ.
Chỉ thấy tên nhà giàu bị Lăng Phong ngồi lên, hai quyền đấm túi bụi vào mặt.
- Ngươi ... dám đánh lão tử?
“Binh bốp”
- Vi sao không dám? Ông đây hôm nay nhân danh giai cấp vô sản, đánh cho thổ hào phong kiến các ngươi cha mẹ không nhận ra, thức tỉnh nhân dân cả nước.
Lời kịch rất hào hùng, quần chúng dường như bắt đầu sôi sục.
Chỉ là, chưa đến nửa khắc, đám gia nô tỉnh táo lại, hiện thực tàn nhẫn dần lộ ra.
- Bảo vệ thiếu gia!
- Đánh chết nó cho ta, ái ui mặt của ta. Đánh vào mặt nó!
“Bốp binh”
- Ca ca ...
- Từ từ, không được đánh mặt không được đánh mặt. Để mặt ta còn lãnh đạo cách mạng nữa.
Lăng Phong ôm đầu. Trong miệng vẫn thều thào “cách mạng đã đến lúc cấp thiết, đồng bào hãy tiến lên”. Mãi khi sắp rơi vào hôn mê, hắn mới loáng thoáng thấy vài bóng người bu lại. Sau đó là một loạt tiếng kêu thảm, hình nhu của tên thiếu gia kia :
- Phản rồi, phản rồi.
Ai đó nở nụ cười mãn nguyện.
“Haha, phản rồi sao? Cách mạng rút cục nổ ra. Ta sẽ được ghi danh lịch sử, có chết cũng không nuối tiếc một lần xuyên không.”
Sau đó thì chiến sĩ Lăng Phong cũng nhắm mắt xuôi tay.
Lại quên không kể nốt chuyện năm đó Phong ca mặc đồ siđa đứng đường. Kết cục cuối cùng là bị vào đồn uống trà hai giờ đồng hồ, tội quấy rối trật tự công cộng.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 4 : Cách mạng vẫn chưa nổ ra
Đêm đến, trong một căn miếu hoang đổ nát.
Lăng Phong nằm dài trên cỏ, ngửa mặt nhìn trời đêm.
Trăng giữa tháng không sáng lắm. Tuy nhiên bầu trời rất trong, nhìn rõ cả dải sao.
Nhìn bầu trời này, Lăng Phong bỗng có cảm giác nhớ nhà. Hắn bỗng nghĩ lại, kiếp trước hắn hình như chưa bao giờ dành thời gian ngửa đầu ngắm trăng sao cả. Nói cho cùng, thành phố hắn ở, không khí ô nhiễm, căn bản có ngắm cũng mù mịt.
Chiều hôm nay cách mạng đã không nổ ra, giai cấp phong kiến vẫn còn đó, chẳng qua do mấy người Hùng Vinh Diệp nhảy vào can thiệp.
Lại nói, lúc đó ý tưởng muốn làm đại hiệp chỉ là một phần, muốn làm cách mạng cũng chỉ là một phần, chủ yếu nhất là ... Lăng Phong muốn chết quách cho xong.
Chết, rất tốt. Xuống dưới hắn sẽ tính sổ hai tên đầu trâu mặt ngựa, lại kiếm một lần xuyên không khác khá khẩm hơn. Hắn chán nản cái kiếp sống hiện tại. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vớ vẩn.
Lăng Phong cả người ê ẩm. Hắn mệt mỏi nhắm mắt, hy vọng khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy quạt trần bệnh viện, hoặc là cái phòng ngủ lúc xưa của mình.
Một lúc sau, hắn mở mắt lần thứ nhất ...
Là bầu trời.
Lần thứ hai ...
Vẫn là bầu trời.
Lần thứ ba ...
- Aaa ...
Chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch đang treo ngược nhìn chằm chằm. Đáng sợ hơn, khuôn mặt kia bắt đầu cử động, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vài cái răng ...
- Ca ca, huynh tỉnh rồi sao?
Ra là cô bé ăn mày.
Lăng Phong không hiểu sao thở dài.
...
Lát sau.
Đây là chỗ đám ăn mày vẫn hay tụ tập, Lăng Phong uể oải ngồi dậy.
- Ca ca hết đau chưa?
- Ừm, hết rồi.
Lăng Phong cười, kỳ thực hắn vẫn đau nhe răng nhếch miệng, thậm chí không dám nhấc tay.
Trước mắt hắn là cô bé ăn mày nọ. Cô bé ước chừng 11 12 tuổi, có lẽ tuổi thật lớn hơn, chỉ vì thiếu ăn nên thân thể gầy còm. Tóc tai cắt ngắn như con trai. Điểm sáng nhất của cô bé là đôi mắt, đặc biệt trong suốt, nhất là khi cười luôn tít cả lại thành một đường cong, cả khuôn mặt bừng sáng như bông hoa nở, khiến người khác dù không vui cũng phải vui theo.
Lăng Phong ngồi tựa vào cột nhà hỏi :
- Muội tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
Cô bé hơi cúi đầu đáp :
- Muội không có tên, cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.
Xem ra cô bé từ nhỏ đã bị bỏ rơi, thật đáng thương.
Cô bé bỗng ngước mắt tò mò, lộ ra ánh mắt tinh linh trong sáng hỏi :
- Vậy ... ca ca ngươi tên gì?
- Ta? Tên Phong.
- A, Phong ca, vậy là muội biết tên ca ca rồi. Hìhì.
Rồi cô bé rất nhanh lại buồn bã nhỏ giọng :
- Muội cũng thích có tên.
Lăng Phong liền cười :
- Có gì khó. Để ta đặt tên cho muội là được thôi.
- Thật không? - Cô bé ngước đôi mắt tròn to nhìn hắn..
Lăng Phong gật đầu.
- Hoan hô.
Cô bé còn chưa có tên đã nhẩy cẫng lên vỗ tay.
Lăng Phong nghĩ đến cảnh cô bé mỗi khi cười như một bông hoa nở, liền nói :
- Tiểu Hoa thì thế nào?
- Tiểu Hoa?
- Ừm, thích không?
Cô bé cả khuôn mặt bừng sáng mừng rỡ :
- Thích! Cám ơn ca ca. Từ giờ muội sẽ là Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa bỗng ngồi thụp xuống, lại tròn mắt nhìn Lăng Phong :
- Mà ca ca vì sao buồn vậy? Vui lên nào.
- Ừm! Ta hơi buồn ngủ. - Lăng Phong gượng cười.
- A, vậy muội ra ngoài với bạn đây, ca ca nghỉ đi nha.
Sau đó Tiểu Hoa cất giọng hát một bài đồng dao, vừa tung tăng chạy ra ngoài. Sau đó có tiếng tíu ta tíu tít, có lẽ cô bé đang khoe cái tên mới của mình.
Lăng Phong lại ngả lưng nhìn trời.
Người như Tiểu Hoa, trong vạn kẻ ăn mày cũng khó có một. Nói sao, từ nhỏ đã phải bươn chải kiếm sống, phải giành giật từng miếng ăn hàng ngày, tâm tính khó có thể đơn thuần mãi được. Thế nhưng Tiểu Hoa lại làm được.
Cái nghề ăn xin này, chịu khổ nhục nhất trong mọi tầng lớp. Đắc tội người quyền quý thì phải làm sao? Xin được miếng ăn thì phải dùng thế nào? Mấy điểm này, Lăng Phong tự thấy mình không thể bằng.
...
Đêm hôm đó trời khá lạnh, Tiểu Hoa ôm Lăng Phong ngủ ngon lành. Lăng Phong thì căn bản không thể chợp mắt, da thịt tê tái vừa đau vừa lạnh thấu xương. Thật không hiểu Tiểu Hoa làm sao sống qua mấy năm nay.
Lăng Phong một tay vuốt tóc Tiểu Hoa, hắn bỗng thấy mình thật kém cỏi.
Nhìn xem cô gái nhỏ, không người thân, không mục đích sống, vẫn vui vẻ với từng miếng bánh vụn sống sót qua ngày, lại luôn lạc quan cười đùa.
Trong khi hắn lại muốn chết.
Quá nửa đêm thì cũng thiếp đi.
...
Sáng hôm sau.
Lăng Phong cảm thấy đã đỡ hơn, liền nghĩ đến nên về nhà. Một đêm không về nhà chỉ phụ nhân họ Lâm kia sẽ lo lắng. Dù sao hắn cũng đã mang thân xác con nhà người ta.
Tiểu Hoa gối đầu lên chân hắn, thấy có dị động cũng choàng tỉnh.
Lăng Phong với tay lấy vài thứ gi đó, Tiểu Hoa vừa thấy hai mắt liền tỏa sáng :
- A, đẹp quá! Là huynh làm sao?
Là mấy thứ đồ chơi xếp bằng cỏ. Tối qua không ngủ được, rảnh rỗi chẳng biết làm gì Lăng Phong đành rút cỏ tranh ra xếp. Xếp một đêm cả mấy chục cái, gà có bò có dê có, suýt chút thi rút sạch cỏ trong miếu.
Tiểu Hoa yêu thích không buông tay, nó chưa bao giờ có đồ chơi.
Lăng Phong bỗng nói :
- Ta phải đi đây. Cám ơn muội đã chia sẻ chỗ ngủ.
- Huynh đi đâu?
- Về nhà, ta còn mẫu thân đang chờ ở nhà nữa.
Tiểu Hoa liền lộ nét buồn bã.
Lăng Phong nghĩ gì đó nói :
- Hay là ... muội về nhà với ta.
Trái ngược với dự đoán của Lăng Phong, Tiểu Hoa lại lắc đầu.
- Muội không đi đâu.
- Sao vậy?
Tiểu Hoa vẫn đùa nghịch với mấy con dế cỏ, nói :
- Muội quen ngủ ở đây rồi.
Lăng Phong sống mũi cay cay.
...
Lăng Phong về đến xóm nghèo.
Vừa về đến cổng thì gặp một người.
Lão nhân này xấp xỉ 60. Tuy già nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, thậm chí cơ thịt còn săn chắc hơn cả Lăng Phong. Trên mặt lão còn có vết sẹo, xem chừng thời trẻ xông pha không ít.
Đại bá kia nhìn Lăng Phong một lát buột miệng :
- Ngươi thực sự chưa chết?
- A ...
Lăng Phong không khỏi vuốt mũi. Xem đi xem đi, hàng xóm cổ đại quả nhiên vô cùng thân thiết, trong lời nói chứa đầy sự quan tâm.
- Lão bá là?
Đại bá nheo mắt :
- Công tử ngay cả lão bộc cũng quên sao?
- Là thế này, ta vừa khỏe dậy, đột nhiên quên mất vài chuyện ...
Lăng Phong lập tức biên lời kịch kinh điển.
Lăng Phong nhìn lại người nọ, lục lọi một lúc mới nhớ ra.
“Mặc lão?”
Mặc lão là nô bộc Lâm gia, nghe đâu từng phục vụ trong quân đội, dưới trướng ông ngoại hắn.
Ông ngoại Lăng Phong là một vị đại tướng, nhưng đã mất trong chiến trận. Sau khi Lâm tướng quân mất, Mặc lão cũng rời quân đội trở về. Tình cờ vừa đúng lúc Lâm đại tiểu thư bị gia tộc đuổi đi, Mặc lão liền đi theo bảo vệ hai mẹ con.
Âu cũng nhờ Mặc lão mà hai mẹ con Lâm thị yên ổn đến giờ.
- Công tử, bệnh khỏi giống như biến thành người khác?
- Haha, làm sao có thể.
Lăng Phong toát mồ hôi lạnh cười trừ. Lão già này thật nhanh nhạy, kiếm cớ tránh đi thì hơn.
Đang lục đục thì nghe tiếng Lâm thị hớt hải vọng ra :
- Phong, con về rồi sao?
Rất nhanh, Lâm thị đi ra.
Bà ăn mặc giản dị, trên mặt lộ vẻ lo âu. Lăng Phong không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lâm thị, hắn có một cảm giác tội lỗi, kiểu như mình là một kẻ sát nhân, giết chết con trai bà.
- Con làm mẹ lo muốn chết. Tối qua con ở đâu?
- Mẹ, ngài cứ ngủ tiếp đi. Tối qua có người thuê muộn, cho nên ...
- Vậy chắc vẫn chưa ăn gì đúng không? Để mẹ hâm nóng đồ ăn ...
Lăng Phong định nói “không cần” lần nữa, nhưng nghĩ lại liền thôi. Hắn cảm nhận được tình cảm của bà.
Lăng Phong trước kia là một tên giá áo túi cơm, vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp. Lâm thị rất thương con, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai của nó. Đùng một cái bệnh nặng trở dậy, liền thay đổi như một người khác, lại chạy ra ngoài muốn tim việc làm. Lâm thị căn bản không nghĩ đến chuyện “đoạt xá” gì kia, mà chỉ nghĩ con trai rút cục thông suốt. Vì vậy bề ngoài tất bật lo lắng, kỳ thục trong lòng rất vui vẻ.
...
Buổi trua, Lăng Phong lại ra chợ thuê ngồi chờ việc.
Quá trưa thì A Quyền đến vỗ vai :
- Khỏe hẳn chưa? Có người thuê, huynh gắng đi được chứ? Có vẻ nhiều tiền.
- Được. Bị thương ngoài da thôi.
Tên Quyền ra vẻ áy náy :
- Chuyện hôm qua ... Đệ phải xem ý kiến Hùng đại ca, cho nên ra hơi muộn.
- Không có gì.
Lăng Phong cười cười hào phóng.
Nói là huynh đệ, thực chất bèo nước gặp nhau, nhóm A Hùng coi như đã đủ trượng nghĩa. Lăng Phong cũng không đòi hỏi gì hơn.
Tiểu Hoa ăn xin gần đó, một tay cầm con dế cỏ Lăng Phong làm, chạy đến mắt chớp chớp nhìn Lăng Phong :
- Ca ca, huynh đi đâu vậy? Có người thuê à?
- Ừm.
- Nhưng ca ca vẫn đang bị thương mà.
- Ta hết đau rồi.
Tiểu Hoa ngước nhìn hắn hiếu kỳ :
- Thật sự? Hôm trước ca ca nói dối muội một lần rồi.
- Thật sự, không tin thì đánh ta thử.
- Hìhì.
Lăng Phong cười xoa đầu cô bé, hắn có thói quen xoa đầu mỗi khi muốn an ủi Tiểu Hoa.
...
Trấn an Tiểu Hoa xong xuôi, Lăng Phong đi cùng A Quyền tới gần cổng thành.
Ở đó tên Hùng đã đứng từ trước với hai tên Vinh và Diệp, đứng cùng còn có một người trung niên khác, có lẽ là chủ thuê.
Tên Diệp là một loại khô khan thích dùng hành động, trong lời nói rất tiết kiệm từ ngữ. Lăng Phong cũng quen dùng câu cụt lủn với hắn, ít khi xưng hô. Mà xem ra như thế tên Diệp còn thích hơn.
Ngược hẳn lại là tên Vinh bên kia, lúc nào cũng mồm mép dài dòng, Lăng Phong hầu như chưa bao giờ trò chuyện với kẻ này, hắn không đến mức ghét bỏ gì đối phương, chỉ cảm giác đề phòng.
Lăng Phong nhìn tên Diệp hỏi trống không :
- Việc gì vậy?
- Hộ tống người.
Tên Vinh lại là người đáp lời. Mắt gã đang nheo lại nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa. Lăng Phong không kìm được cũng nhìn theo, cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt.
Lát sau tên Hùng quay lại, mặt không giấu được nét cười, có lẽ chuyến này giá tiền cao.
Gã nói :
- Người này muốn thuê chúng ta bảo vệ vợ chồng họ tới Danh Châu, cách đây khoảng trăm dặm, có lẽ phải ra khỏi thành đi qua đêm. Ngựa bọn họ sẽ thuê cho chúng ta.
- Phải cưỡi ngựa?
- Ngươi không biết cưỡi ngựa?
- Ta ... có thể đánh xe.
Lăng Phong cười khổ. Hắn là người hiện đại tới đây, lái xe thì còn được.
A Hùng ra vẻ khó chịu :
- Hừ, ta phải hỏi người thuê, vì hắn sẽ đánh xe.
Lăng Phong bỗng cảm thấy kỳ quái.
Tên Hùng biết cưỡi ngựa thì còn lý giải được. Dù sao gã ta cũng từng làm trong nha môn. Nhưng ba tên còn lại, Vinh, Diệp và Quyền, chẳng lẽ đều cưỡi ngựa được?
Nên biết rằng, loại người mà phải chạy ra chợ làm thuê, về cơ bản đến tiền ăn còn không đủ, nói gì đụng đến ngựa để tập cưỡi. Nếu có thể cưỡi ngựa, hoặc là nhà có tiền, nếu không thì từ quân đội đi ra, hoặc từng là thổ phỉ. Tên Vinh nhìn như một kẻ thư sinh, nếu nói hắn biết làm thơ ra câu đối, Lăng Phong còn tin đôi chút.
Xem ra, đám người bên cạnh Lăng Phong cho dù đều chỉ dân làm thuê mướn, nhưng đều giấu không ít bí mật.
Đột nhiên A Quyền đứng sát vào Lăng Phong nói nhỏ :
- Ngươi không thấy lạ sao?
- Có gì lạ?
- Người này nếu đủ tiền thuê cả ngựa, tại sao không thuê người của tiêu cục, đắt hơn một chút nhưng an toàn hơn đám chúng ta nhiều. Hơn nữa lại đi qua đêm vội vàng như vậy. Có tiền thì thuê khách điếm ở lại không hơn sao, sáng mai rồi đi.
- Ờ.
Lăng Phong cũng chỉ gật gật. Có nghĩ phức tạp cũng không ra được gì. Lâu lâu mới có việc nhiều tiền.
- Haha, ta cũng chỉ thắc mắc thế thôi.
A Quyền cười cười vỗ vai Lăng Phong, gác tay ra sau gáy rồi đi ra xa.
Cạnh kinh thành, về cơ bản không có phỉ tặc sơn trại gì. Danh Châu nằm ở phía tây, giữa Danh Châu và kinh thành là địa bàn đóng quân của Hùng Nhuệ doanh, nghe đâu cả chục vạn quân, chả thằng thổ phỉ nào điên mà hoạt động ở đây, chẳng phải thành bia tập bắn cho quân đội sao. Đi lại thế này, cùng lắm thì bị quan quân hỏi han, chứ không lo bị cướp giữa đường.
Lúc này tên Hùng đã quay lại, đưa roi ngựa cho Lăng Phong :
- Hắn đồng ý để ngươi đánh xe cùng, lên đường thôi.