Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 759: Cách đi ra ngoài
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Không ngờ 'Thần thương hội' lại có con đường phát triển như vậy, Diệp Mặc thầm cảm thấy khâm phục Vân Đông Hiệp. Cách kinh doanh này, chỉ cần bảo vệ được thương hội không bị người ta chèn ép thôn tính, thì chắc chắn sẽ phát triển thành thương hội số một.
Vân Tử Y tiếp tục nói:
- Chỉ có điều không được mang quá nhiều đồ vào Truyền Tống Trận, hơn nữa mỗi lần ra vào chỉ được một người. Mặc dù tôi rất muốn ra ngoài, nhưng cha tôi không yên tâm về tôi, nên từ trước đến giờ không cho tôi ra. Mỗi lần vào Truyền Tống Trận đều là người nhà họ Vân chúng tôi, hơn nữa còn phải là người đáng tin cậy mới được. Cho dù là nơi đó thì cũng chỉ có cha tôi, tôi và mấy vị trưởng lão của nhà họ Vân mới biết được.
Nói tới đây, vẻ mặt của Vân Tử Y trở nên ảm đạm, im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp:
- Bốn năm trước ở Truyền Tống Trận, sau khi có một người của nhà họ Vân ra ngoài, nhưng đến kỳ hạn thì lại không thấy quay về, phải biết rằng người nhà họ Vân chúng tôi rất có kỷ cương, tuyệt đối không thể vì thế giới phồn hoa bên ngoài mà ở lại đó luôn, cha tôi lúc đó cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng cha tôi cũng tin rằng anh ta vì chuyện gì đó nên mới chậm trễ.
- Ba năm trước, nhà họ Vân của chúng tôi lại phái một người nữa đi, nhưng một tháng sau, cũng không thấy anh ta quay lại, cha tôi biết chắc chắn Truyền Tống Trận đã xảy ra vấn đề gì đó. Cho nên hai năm trước ông đã tự mình đi, nhưng cũng gặp phải chuyện giống như vậy, ông cũng không có bất cứ tin tức gì, một tháng sau cũng không thấy quay về.
Diệp Mặc đã hiểu được phần nào, xem ra người của “Hải Thương Phái” đã biết được trưởng lão của 'Thần thương hội' mất tích, nên mới có ý định thôn tính 'Thần thương hội'.
Cho dù người ngoài có biết đến Truyền Tống Trận, rồi bắt đầu chặn đường ra của người dùng nó, thì làm sao có thể chặn được Vân Đông Hiệp? Vân Đông Hiệp lợi hại như thế nào thì Diệp Mặc không biết, nhưng Diệp Mặc biết luyện đến đỉnh cao của Tiên Thiên thì lợi hại đến mức nào. Một người luyện đến đỉnh cao Tiên Thiên, ở thế giới bên ngoài tuyệt đối không thể bị giết được, làm sao có thể bị người ta tùy tiện bắt nhốt cơ chứ?
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới chuyện bốn năm trước mình ở Tiểu Thế Giới, nói đến đây hắn vẫn cảm thấy giận đến tím mặt, lẽ nào vì lần trước hắn dùng biện pháp dị thường đến đây, nên mới phá hủy được trận pháp đó.
Vân Tử Y không biết trong lòng Diệp Mặc nghĩ gì, buồn rầu nói:
- Sau khi cha tôi đi được 3 tháng, Truyền Tống Trận đó đột nhiên nổ tung, chỉ còn lại một cái hố sâu.
Vân Tử Y nói tới đây, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc:
- Diệp đại ca, tôi biết anh là người đến từ thế giới bên ngoài, cho nên tôi cầu xin anh, sau khi rời khỏi đây, nếu có thể hãy giúp tôi tìm cha mình, tôi cũng chẳng có gì, chỉ có vài phân tư sắc, nếu như Diệp đại ca muốn Tử Y, thì tôi cũng cam tâm tình nguyện làm nô tỳ.
Nói xong, Vân Tử Y đứng lên, bước tới trước mặt Diệp Mặc, quỳ gối xuống.
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn không biết tại sao Vân Tử Y lại biết hắn là người đến từ thế giới bên ngoài. Nếu như là mấy năm trước, hắn nhất định sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ hắn không cảm thấy gì hết, chỉ có điều hắn muốn hỏi Vân Tử Y xem phải đi ra ngoài bằng cách nào đây.
Không ngờ hắn còn chưa nói ra, Vân Tử Y đã liền nhắc đến chuyện này, hắn vội vàng đỡ Vân Tử Y dậy rồi nói:
- Tôi rất muốn biết, tại sao cô biết tôi là người đến từ thế giới bên ngoài?
Đối với chuyện Vân Tử Y muốn làm nô tỳ, Diệp Mặc không có ý niệm gì, Vân Tử Y không phải là loại phụ nữ mà hắn thích, đừng nói hắn không có bất cứ ý niệm gì với Vân Tử Y, cho dù có thì hắn cũng sẽ không làm thế này. Có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết, hắn đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, bây giờ lại thêm Tiểu Mục. Bất luận như thế nào, thì hắn cũng không muốn Vân Tử Y sống cùng bọn họ, hơn nữa Vân Tử Y là một cô gái rất biết tính toán, đúng kiểu Diệp Mặc không thích.
Vân Tử Y dường như biết Diệp Mặc muốn hỏi gì, lại ngồi xuống nói:
- Mấy năm trước, tại hội đấu giá ở Hàng Thủy Thành, có một người đàn ông râu ria rậm rạp đến mua “địa linh quả” và “khí cơ thạch”. Nếu như Tử Y không đoán sai, thì người đó chính là Diệp đại ca. Trước khi Diệp đại ca đến đây, đã đến ngân hàng thương hội của chúng tôi dùng vàng đổi lấy kim phiếu, những miếng vàng đó giống nhau như đúc, hơn nữa trọng lượng cũng tương đương nhau.
Vân Tử Y nói đến đây, Diệp Mặc cũng đã hiểu sơ sơ được rồi, sơ hở luôn bại lộ ở những điểm mình không chú ý tới. Xem ra sau này làm việc càng phải cẩn thận hơn mới được.
Qủa nhiên Vân Tử Y nói tiếp:
- Tôi biết khoa học kỹ thuật ở bên ngoài phát triển hơn ở đây nhiều, máy phát điện ở đây cũng là kỹ thuật đem từ bên ngoài vào. Nhưng miếng vàng đấy, mười miếng như một, chứng tỏ là do được đúc từ máy, trên vàng còn có một số chữ cái, tại tôi biết bên ngoài có một số nước dùng kiểu chữ tiếng Anh này, nên tôi đoán anh là người đến từ thế giới bên ngoài.
Lúc này Diệp Mặc mới biết, lúc hắn xóa chữ trên các miếng vàng, đã không xóa hết.
Thấy Vân Tử Y nhìn mình chằm chằm, Diệp Mặc cũng chỉ đành than thở nói:
- Vân tiểu thư, kỳ thực những gì cô nói đều không sai, đúng là tôi đến từ thế giới bên ngoài. Tuy nhiên có một điều cô có lẽ không ngờ tới, tôi đến tìm cô là để hỏi cô làm thế nào để rời khỏi đây. Xem ra với tình hình hiện tại, thì có lẽ cô cũng không biết.
Vân Tử Y mở to mắt nhìn Diệp Mặc, mới biết ý tưởng của mình đúng là điên rồ mất rồi. Sửng sốt một lúc lâu, cô mới chần chừ nói:
- Diệp đại ca, nhưng anh vào đây bằng cách nào?
Diệp Mặc đành đem chuyện của Giai Uấn nói cho Vân Tử Y nghe, nói trắng ra hắn nhờ Giai Uấn mà mới vào được nơi này.
Sau khi Vân Tử Y hiểu được cách Diệp Mặc bước vào thế giới này, lập tức cảm thấy thất vọng, sự thất vọng của cô đều toát lên đôi mắt.
Diệp Mặc thấy bộ dạng của Vân Tử Y thì đành phải nói:
- Vân tiểu thư, tôi nhất định sẽ đi ra ngoài, cô nói cho tôi biết nơi mà mấy người của ẩn môn đi ra, mặc dù nói mấy mươi năm trận pháp mới được phá giải một lần, nhưng cứ để tôi đi xem thử, biết đâu lại có cách. Chỉ cần tôi ra được ngoài, chắc chắn tôi sẽ đi tìm cha giúp cô.
Vân Tử Y nghe thấy lời Diệp Mặc nói, đôi mắt lại ánh lên tia hi vọng, nói:
- Kỳ thực chỗ đó chính là núi Thần Châu, núi Thần Châu có chín ngọn núi, tạo thành một cánh cung hình quạt 240 độ, ở giữa có một thung lũng cực lớn, tại thung lũng này có nơi có thể ra vào thế giới này được, nhưng nghe nói 50 năm mới mở một lần, mỗi lần mở ra chỉ có ba canh giờ thôi. Nghe nói bên ngoài còn có một Bắc Đẩu Thất Tinh trận và một con đường, ba năm sau, thông qua Bắc Đẩu Thất Tinh trận này lại có thể vào trong được.
Có thể nói những gì Vân Tử Y nói giống với những gì Diệp Mặc biết, điều khác biệt duy nhất chỉ là địa điểm mà thôi.
Diệp Mặc đương nhiên biết Bắc Đẩu Thất Tinh trận, “Khổ Thập Niên” mà Mông Cửu Sơn nói ở gần Bắc Đẩu Thất Tinh trận này, ở Hoành Đoạn Sơn cũng có một “Bắc Đẩu Thất Tinh”, hơn nữa Diệp Mặc cũng đi vào từ đó, nhưng Diệp Mặc đã tìm kiếm vùng phụ cận xung quanh, nhưng không tìm thấy “Khổ Thập Niên” cho nên hắn cho rằng “Bắc Đẩu Thất Tinh” mà Mông Cửu Sơn nói là ở Tiểu Thế Giới, trận pháp ở trong này chắc là trận pháp hô ứng với thế giới bên ngoài.
Nhưng từ những lời mà Vân Tử Y nói, thì hình như trận pháp trên đỉnh núi Thần Châu không phải là “Bắc Đẩu Thất Tinh” trận.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc lập tức hỏi:
- Vân tiểu thư, nơi mà đi ra được bên ngoài ở núi Thần Châu, có phải là một “Bắc Đẩu Thất Tinh” trận pháp không?
- Không phải, sau khi rời khỏi thì mới là “Bắc Đẩu Thất Tinh”, nhưng bên trong thì không phải.
Vân Tử Y lập tức trả lời.
- Vậy ở Thần Châu có nơi nào có “Bắc Đẩu Thất Tinh” trận giống như thế không? Hay tương tự như dãy Vân Hải không?
Diệp Mặc nghe thấy không phải cùng một nơi, trong lòng lập tức cảm thấy căng thẳng, hắn nhất định phải tìm thấy “Bắc Đẩu Thất Tinh” trận pháp, nếu như không tìm thấy, thì hắn không có cách nào để tìm thấy “Khổ Thập Niên”, cũng không có cách nào đạt được Trúc Cơ.
Vân Tử Y cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng rồi lắc đầu nói:
- Không có, tôi chưa từng nghe nói đến nơi nào có “Bắc Đẩu Thất Tinh” trận pháp.
Diệp Mặc biết mặc dù Vân Tử Y vẫn còn rất trẻ nhưng trải nghiệm của cô chắc chắn hơn người khác rất nhiều. Bởi cô là người phụ trách của 'Thần thương hội”. Đến cô cũng không biết đến nơi này, chứng tỏ mình càng khó có thể tìm được “Khổ Thập Niên”
Thấy Diệp Mặc im lặng không nói, Vân Tử Y lấy ra một tấm bản đồ đưa cho hắn nói:
- Đây là bản đồ của Thần Châu, tuy rằng không thể nói là đầy đủ, nhưng cũng phải có đến 90%, hi vọng có tác dụng đối với anh.
Diệp Mặc nhận tấm bản đồ, nhìn lướt qua, đến một thôn nhỏ như Hoàng Bình cũng có.
Cất tấm bản đồ đi, Diệp Mặc nói:
- Cảm ơn cô, tấm bản đồ này quả thật rất có tác dụng đối với tôi, tôi muốn đi tìm Tiểu Vận, và còn phải làm một số chuyện nữa, nếu như tôi có cách ra ngoài, nhất định tôi sẽ đến tìm cô.
Vân Tử Y thấy Diệp Mặc đứng lên, biết hắn muốn rời đi, vội vàng mở chiếc hộp gỗ, bên trong có một tấm ảnh và một chiếc túi vải, đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là ảnh của cha tôi, trong chiếc túi vải này còn có 20 viên “Khí Cơ Thạch”, bây giờ nó không còn có tác dụng gì đối với tôi nữa rồi, mong Diệp đại ca nhận lấy.
Diệp Mặc biết sở dĩ Vân Tử Y đưa cho mình tấm ảnh của cha cô ấy là vì muốn mình đi tìm ông ta. Tuy nhiên 20 viên “Khí Cơ Thạch” đối với Diệp Mặc mà nói thì đúng là thứ tài sản không nhỏ rồi.
Thứ đồ này, đương nhiên là Diệp Mặc không từ chối rồi, lập tức nhận ngay, đối với hắn mà nói, linh thạch không chỉ có tác dụng tu luyện, ở đây còn có Truyền Tống Trận, nếu như hôm nào tìm được Truyền Tống Trận, mà không có linh thạch, thì đó mới là chuyện đáng buồn cười.
Diệp Mặc đương nhiên là không lấy không của Vân Tử Y, hắn lấy ra bốn chiếc bình ngọc đưa cho Vân Tử Y, nói:
- Trong bốn chiếc bình này có bốn viên đan dược, tôi đã dán nhãn rồi. “Bồi nguyên đan” có thể giúp tu vi cô thăng địa cấp chí, “đại bồi nguyên đan” có thể giúp tu vi cô thăng thiên cấp , à, không phải là tiên thiên. Vẫn còn một viên “trú nhan đan” có thể hồi phục nhan sắc, 'Liên sinh đan' có thể dùng để trị thương. Tôi tặng cô những thứ này coi như cảm ơn cô đã cho tôi “khí cơ thạch”
Vân Tử Y nhận số đan dược mà Diệp Mặc tặng, gần như ngây dại, những đan dược này, chỉ cần có một viên thôi, cũng không biết sẽ khiến bao nhiêu người phát điên, nhưng Diệp Mặc lại đưa cho cô tận 4 viên, hắn quả thật là rất hào phóng.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của Vân Tử Y, Diệp Mặc lại nói:
- Đúng rồi, Vân tiểu thư, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng muốn nhờ cô giúp đỡ.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 760: Bang chủ Hải Thương
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Vân Tử Y bừng tỉnh sau cơn chấn động, tay của cô vẫn có chút run rẩy.
Tiên Thiên, một mục tiêu của biết bao võ giả Địa cấp đỉnh phong cả đời đều không đạt đến nhưng nay cô đã có trong tay. Còn viên Trú Nhan Đan kia gần như khiến cô khó mà tin được.
Nếu là người khác nói thì có lẽ Vân Tử Y còn có chút không dám tin, nhưng cô hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ với Diệp Mặc. Bởi vì cô biết, Diệp Mặc là một Luyện Dược Sư rất lợi hại, hơn nữa cô biết Diệp Mặc còn là một cao thủ vô cùng lợi haị, thậm chí đã vượt qua tất cả Tiên Thiên.
Thử nghĩ, nếu đan dược của Diệp Mặc không thần kỳ như vậy thì hắn làm sao có thể mới trẻ tuổi như thế đã có thể đánh bại được cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong?
Diệp Mặc biết rằng Vân Tử Y có chút kích động, hắn không đợi Vân Tử Y trả lời mà lấy tiếp ra một bình đan dược đưa cho cô, nói:
- Ở đây còn mấy viên đan dược, đến lúc đó, cô mang ra hội đấu giá của các cô bán giúp tôi.
Vân Tử Y vội vàng nhận đan dược, giọng run run nói:
- Đương nhiên có thể rồi, anh cần tôi giúp chính là việc này sao?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn đương nhiên không phải gọi cô ta đến vì việc này. Hắn trực tiếp lấy từ trong nhẫn ra một quyển sách nhỏ đưa cho Vân Tử Y nói:
- Cô giúp tôi thu gom những thứ bên trong quyển sách này. Trong đây có một vài dược liệu và các loại khoáng thạch, dù sao chỉ cần những thứ gì có thể thu gom được thì đều mua giúp tôi. Nếu như tiền không đủ thì cô tạm ứng trước, lần sau đến đây tôi sẽ trả lại cho cô.
Vân Tử Y nhận quyển sách nhỏ mà Diệp Mặc đưa cho, tùy ý lật ra vài tờ, bên trong quả nhiên có một vài dược liệu quý báu, còn có rất nhiều loại cô chưa từng nghe qua. Tuy nhiên Diệp Mặc cho cô thứ quý giá như vậy, tiền bạc có đủ hay không cô sẽ không để ý.
Mãi cho đến khi Diệp Mặc rời khỏi ‘Thần Thương Hội’ Vân Tử Y vẫn còn ngây người, thế giới bên ngoài thần kỳ vậy sao? Thậm chí còn có một người như Diệp Mặc. Vì sao phụ thân nói bên ngoài chỉ dựa vào sự khéo léo là chính, còn những người có tu vi cao thâm thật sự cũng không bao giờ bằng trong này?
Một người có thể luyện chế ra đan dược khiến người ta thăng cấp Tiên Thiên, vậy kỹ thuật luyện dược của hắn còn lợi hại đến mức nào?
Núi Thần Châu, đây là lần thứ hai Diệp Mặc đi tới nơi này. Lần đầu tiên hắn đến đây là lúc trong mắt hắn chỉ có Mục Tiểu Vận. Khi lần đầu tiên hắn rời khỏi đây, trong lòng nhớ thương cũng chỉ có Mục Tiểu Vận. Cho nên hắn chỉ biết là núi Thần Châu bị cấm bay, chỉ biết rằng núi Thần Châu có chín ngọn núi, còn chín ngọn núi này sắp xếp thế nào, có điển tích gì hắn cũng không hề biết.
Lần này bởi vì Vân Tử Y nói ngọn núi ở giữa chín ngọn núi núi Thần Châu mới là nơi thông với bên ngoài cho nên hắn mới đến chỗ này xem xét.
Cuộc đại chiến ở núi Thần Châu đã sớm qua đi mấy ngày, những thi thể mà Diệp Mặc giết lúc đó cũng đã bị người của Ẩn Môn dọn dẹp sạch sẽ. Chỉ có đến chỗ vẫn còn lưu lại những vết máu loang lổ mới có thể biết được ở đây đã từng trải qua một cuộc đại chiến.
Chín ngọn núi Thần Châu vây quanh núi Thần Châu, bởi vì chín ngọn núi không sắp xếp theo thứ bậc nên Diệp Mặc tìm được ngọn núi giữa kia một cách rất dễ dàng.
Giống hệt như Vân Tử Y đã nói, dưới ngọn núi giữa này quả thật có một đá tảng cực lớn. Đá tảng này người khác nhìn không ra nhưng Diệp Mặc vừa đi tới đã có thể nhìn thấy.
Đây rõ ràng là ‘Thất Tinh trận pháp’, chính là nói Thất Tinh trận pháp này có liên quan đến bảy ngọn núi bên trong 9 ngọn núi kia. Trận phá này đương nhiên cùng hô ứng với Thất Tinh trận pháp của nơi sâu nhất của núi Hoành Đoạn, nhưng khác nhau ở chỗ, trận pháp này không hề lộ ra chút khí tức nào. Chính là nói dựa vào bản lĩnh của Diệp Mặc bây giờ, căn bản không thể mở trận pháp này để ra ngoài.
Nếu như trận pháp ở bên ngoài thì Diệp Mặc có thể dùng phương pháp bảy viên Linh Thạch để thử, bởi vì trận pháp bên ngoài dường như buông lỏng hơn nhiều. Nhưng trận pháp bên trong thì hắn đến mắt trận cũng không tìm thấy.
Hơn nữa cho dù là tìm được mắt trận rồi, dùng được linh thạch thì Diệp Mặc cũng biết linh thạch bậc thấp cũng không thể nào làm lay động được trận pháp này, ít nhất phải cần linh thạch bậc cao. Mà bây giờ hắn đến linh thạch bậc thấp bậc trung đều không có chứ đừng nói là linh thạch bậc cao.
Những người ở bên trong cứ 50 năm mới có thể đi ra ngoài một lần, Diệp Mặc nghĩ rằng, lúc đó chẳng qua là thời điểm trận pháp được buông lỏng, sau đó các cao thủ liên kết lại dùng nội khí để mở một lối trong trận Bắc Đẩu Thất Tinh mà thôi.
Sau khi xem xét một hồi lâu, Diệp Mặc thất vọng rời đi. Thứ nhất hắn không thể lợi dụng tu vi của mình để mở trận pháp, thứ hai ở đây khẳng định không phải chỗ của “khổ thập niên”, tiếp tục ở lại đây đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Có lẽ một ngày nào đó hắn có thể tìm thấy một vài linh thạch bậc cao thì lúc đó hắn sẽ quay lại đây thử xem.
Nhưng bất kể là như thế nào thì Diệp Mặc cũng quyết định, bây giờ ngoài việc tu luyện và luyện đan ra, hắn cần phải nghiên cứu trận pháp, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ nghiên cứu thông suốt được trận pháp 'Bắc Đẩu Thất Tinh’ này, lúc đó hắn có thể tùy ý ra vào rồi. Cũng may ‘Tam Sinh Quyết’ rất có lợi cho việc học những cái mới, có lẽ hắn có thể thông qua nghiên cứu trận pháp, cuối cùng hợp thành một thể với luyện đan.
Tuy rằng lúc rời đi rất thất vọng, nhưng Diệp Mặc biết ngoài việc nghiên cứu trận pháp ra, hắn còn một vài chuyện khác cần phải làm.
Ngoài việc phải đi xem Truyền Tống Trận ở Vân gia đã bị trừ bỏ hay chưa thì hắn còn phải đi khắp nơi tìm Mục Tiểu Vận, ngoài những cái này ra, hắn còn muốn nhân tiện đi xem thôn Thạch Phượng ở ngoại thành Hàm Thông một chuyến, hoàn thành di nguyện của Lạc Nguyệt. Đương nhiên, nếu hắn có thể gặp được đạo cô Giai Uấn thì nhất định sẽ giết không tha.
Thần Châu có thể nói là nơi do Ẩn Môn thống trị, sau đó là nơi cát cứ của các thế lực. Ở đây là nơi kẻ mạnh có thể nói chuyện, những kẻ yếu phải dựa vào những kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Ở đây có rất nhiều thành trì nhưng sau lưng mỗi một thành trì đều có một Ẩn Môn nắm giữ, chủ của thành phố, người phụ trách cao nhất của những thành phố này sẽ gánh trách nhiệm với Ẩn Môn. Đối với những người dân bình thường mà nói, thành chủ mới là chức cao nhất.
Mà các thành phố lớn có thể kết nối với nhau bằng các thương hội hoặc là một vài thương nhân kinh doanh. Bọn họ mới là lực lượng chủ yếu kéo toàn bộ nền kinh tế Thần Châu phát triển.
Có thể nói ở Thần Châu chỗ tốt nhất chính là gia nhập Ẩn Môn, sau đó sẽ là kinh doanh. Cho nên các đại thương gia ở Thần Châu mọc lên như nấm, thân phận khác nhau. Mặc dù các đại Ẩn Môn trực tiếp khống chế các thành phố nhưng những Ẩn Môn này vì muốn có được càng nhiều trợ giúp nên đều có thương hội của chính mình .
Những thương hội này không những mang lại cho bọn họ một khoản tiền lớn mà còn mang lại nguồn tài nguyên tu luyện rất lớn, đồng thời mang lại nguồn thông tin khá lớn.
Thương gia nhiều, thương hội cũng nhiều, tranh chấp đồng thời cũng mãnh liệt hơn. Thương hội chẳng những cần phải có một vũ lực dũng mãnh bảo vệ, nếu không thương hội của anh sẽ bị những thế lực khác thâu tóm hoặc là bị thị trường đào thải.
Thần Thương hội chính là như vậy! Nó là một kỳ tích, nó không phải là thương hội do Ẩn Môn khống chế, lại càng làm càng lớn, cuối cùng lại trở thành thương hội lớn nhất Thần Châu.
Sở dĩ Thần Thương hội có thể trở thành thương hội lớn nhất ở Thần Châu, kỳ thật cũng rất đơn giản, bọn họ cũng không có phương pháp kinh doanh gì độc đáo, chỉ là có hai điểm, thứ nhất hội trưởng Vân Đông Hiệp của Thần Thương hội là một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong. Thứ hai, Thần Thương hội hay có những thứ mới lạ mà người khác không có. Là một lão đại của Thần Thương hội ở Thần Châu, nhất cử nhất động đều có người khác chú ý.
Những từ hai năm trước, hội trưởng Vân Đông Hiệp của Thần Thương hội đã bị mất tích thì Thần Thương hội càng ngày càng xuống dốc.
Thần Thương hội của Thần Châu hiện nay đã không còn là ông trùm cầm đầu nữa rồi, mà thay vào đó là Hải Thương hội.
Từ hơn một năm trước, sau khi hội Hải Thương xác định Vân Đông Hiệp đã xảy ra chuyện đã lập tức kéo quân sang. Bọn họ thật giống như đã chuẩn bị tốt từ trước rồi, rất nhanh đã chiếm được đại bộ phận địa bàn và phần lớn buôn bán của Thần Thương hội.
Lần này Phùng Chá Bình đi tới Đàn Thành là để chuẩn bị thâu tóm Thần Thương hội, hơn nữa đây đã là mưu đồ rất lâu của Hải Thương hội
Thân làm bang chủ của Hải Thương hội, Phùng Năng nhất định phải xử lý việc này. Sở dĩ ông ta phái con mình Phùng Chá Bình đi chính là muốn thâu tóm lấy Thần Thương hội, sau đó để Phùng Chá Bình trực tiếp quản lí việc buôn bán của Thần Thương hội.
Không cần nói Vân Đông Hiệp hiện nay đã mất tích, cho dù là sau khi ông ta thâu tóm được Thần Thương hội xong Vân Đông Hiệp lại quay về thì ông ta cũng không sợ.
Phùng Năng dám đột nhiên thâu tóm Thần Thương hội không phải là không có chỗ dựa. Bây giờ ông ta đã là hậu kỳ Tiên Thiên, ông tin rằng, đợi đến khi ông ta thâu tóm được Thần Thương hội, sau đó dựa vào những vật liệu quý báu của Thần Thương hội cùng với của Hải Thương hội, ông ta có thể thăng cấp lên Tiên Thiên đỉnh phong trong vòng hai năm.
Chỉ cần đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong thì Vân Đông Hiệp đối với ông mà nói chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ ông ta đã mất tích hai năm rồi.
Phùng Năng biết độ khó của việc thăng cấp Tiên Thiên nhưng Hải Thương hội của ông ta có những ba cao thủ Tiên Thiên, ngoại trừ anh em Vô Thường Vô Bại ra vẫn còn một quản gia tâm phúc. Trong khi đó cao thủ Tiên Thiên của Thần Thương hội như ông được biết, ngoài Vân Đông Hiệp ra chỉ có một người tên là Lệ Bái, hơn nữa bây giờ Lệ Bái đã âm thầm đầu hàng Hải Thương hội.
Tuy rằng Thần Thương hội còn có mấy người bán bộ Tiên Thiên nhưng Phùng Năng cũng biết, một trăm người bán bộ Tiên Thiên thì chỉ có 5 người thăng cấp Tiên Thiên. Mà một trăm Tiên Thiên nhiều nhất cũng chỉ có 5 người có thể thăng cấp lên Tiên Thiên hậu kỳ, 10 Tiên Thiên hậu kỳ mới có 1 người trở thành cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong.
Cho nên bây giờ ông ta không những cảm thấy yên tâm với chính mình, mà đối với con trai Phùng Chá Bình cũng cảm thấy rất yên tâm. Bên cạnh y còn có hai cao thủ Tiên Thiên Vô Thường Vô Bại, có thể tung hoành ngang dọc khắp Đàn thành. Còn những Tiên Thiên của Ẩn Môn hạng nhất thông thường rất ít khi đi quản việc này.
Nghĩ đến ‘Hải Thương phái’ sắp trở thành một thương hội lớn nhất Thần Châu, sắp nắm giữ một thế lực khổng lồ nên ông ta cũng cảm thấy thật hưng phấn. Lúc đó, những thứ tốt nhất của Thần Châu còn không phải đều bày trước mặt ông ta sao. Bất cứ đồ gì cũng đều phải để cho ông ta chọn trước sau đó mới nói.
Nghe nói đến Ẩn Môn hạng nhất cũng khó có thể lấy được ‘Khí Cơ Thạch’, đều phải tranh giành trong Thần Thương hội. Hơn nữa đến ‘Địa Linh Quả’ cũng là thứ rất đáng giá, cái này cũng vừa mới đưa ra bán.
Phùng Năng vừa thấy đắc ý, bắt đầu kích động, một tay vừa kéo một nữ tỳ vào trong lòng, vừa kéo váy lên.
Nhưng đôi khi, đang vui thì đứt dây đàn, ông ta vừa mới bị kích thích thì đã bị bẩm báo của thuộc hạ làm mất hứng!!!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 761: Thức thời một chút
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
- Chuyện gì?
Sắc mặt Phùng Năng trầm xuống nói. Gã vừa muốn hành sự, đã bị ngắt giữa chừng. Trong lòng gã rất không thoải mái.
Thủ hạ vừa tiến vào có chút nơm nớp lo sợ nói:
- Bang chủ đại nhân. Trưởng lão Vô Bại đã dẫn theo Thiếu chủ và trưởng lão Vô Thường trở lại.
Phùng Năng nghe nói con trai trở lại, nhất định là chuyện Đàn Thành đã xong xuôi. Nhanh như vậy con trai gã đã xử lý mọi chuyện xong xuôi, gã vẫn rất vui mừng. Gã còn chưa nghe người thủ hạ này nói hết, đã gật đầu, lại kéo tỳ nữ kia sang bên cạnh nói:
- Nếu Chá Bình đã trở lại, thì để ba người bọn họ vào đi...
Nói tới đây, Phùng Năng dường như nghĩ tới điều gì. Gã đập bàn một cái nhìn chằm chằm vào tên thủ hạ kia lạnh giọng nói:
- Lần sau lúc nói chuyện nếu như lại nói lung tung, lập tức loạn côn đánh chết.
Gã đã nghĩ tới một câu nói vừa rồi của anh ta, không phải là Thiếu chủ dẫn theo Vô Thường và Vô Bại trở lại, mà là Vô Bại dẫn theo Thiếu chủ và Vô Thường trở lại.
- A, không phải. Tôi không nói lung tung, là trưởng lão Vô Bại dẫn theo...
Người thủ hạ tiến vào bẩm báo này có chút ngu dốt. Đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu được điều khiến bang chủ tức giận.
Phùng Năng hừ lạnh một tiếng, tâm tình trở nên không vui. Gã căn bản lười nghe tiếp, giơ tay cầm lấy một cái chén lên rồi ném xuống. Cái chén này đúng lúc nện trúng vào trán người thủ hạ này. Không ngờ cái chén không vỡ vụn, mà cắm sâu vào trong đầu anh ta. Máu tươi lập tức chảy dọc theo trán anh ta xuống.
Người thủ hạ này trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Năng. Dường như sắp chết cũng không biết vì sao bang chủ lại muốn giết anh ta. Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta tiến đến quấy rầy chuyện tốt của bang chủ sao? Nhưng chuyện anh ta muốn báo cáo dường như rất quan trọng.
Phùng Năng còn chưa kịp nói thêm câu gì, lại có một gã đàn ông mặt ngựa vội vàng đi vào.
Phùng Năng nhíu nhíu mày. Gã biết đây là đệ nhất tướng tài, thủ hạ của gã, là quản gia của gã, tên là Phương Khoan. Địa vị của y còn trên anh em Vô Thường Vô Bại. Tuy rằng cũng là tu vi Tiên Thiên, đồng dạng là Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng y lại là một tay ám khí mà ngay cả cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đều khó lòng phòng bị. Hơn nữa y còn có một tuyệt kỹ. Chính là khí châm đả thương người.
Bình thường y có thể tụ khí thành châm đả thương người. Ngay cả Tiên Thiên đỉnh phong cũng không chắc có thể làm được, nhưng Phương Khoan lại có thể làm được.
Phương Khoan là tâm phúc đứng đầu của Phùng Năng, cũng là người đi theo Phùng Năng lâu nhất. Năm đó thời điểm Phương Khoan vẫn là tu vi Địa Cấp, đã to gan lớn mật đi cưỡng hiếp con gái một thành chủ. Kết quả y bị thành chủ này truy sát. Thời khắc mấu chốt Phùng Năng đã cứu y, đồng thời vẫn để y đi theo bên người. Sau đó, Phương Khoan tấn cấp Tiên Thiên, đã giết sạch cả nhà thành chủ kia, lúc này mới dừng lại.
Địa vị của Phương Khoan ở Hải Thương Phái rất cao. Hơn nữa Phùng Năng đối với y cũng không tồi, cho nên y cũng rất trung thành và tận tâm đối với lão đại Phùng Năng này.
Tuy rằng lúc này Phương Khoan xông vào, Phùng Năng có chút không vui, nhưng gã lại không nói gì. Đối xử với Phương Khoan đương nhiên không thể giống như với một tiểu lâu la bình thường.
Sau khi Phương Khoan tiến vào, căn bản cũng không nhìn tên thủ hạ đang nằm chết trên mặt đất. Y vội vàng nói:
- Đại ca, Thiếu chủ Chá Bình bị giết ở Đàn Thành. Vô Thường bị chặt đứt hai tay hai chân hiện tại đã mất quá nhiều máu mà chết. Chỉ có một mình Vô Bại quay trở về. Nhưng Vô Bại cũng bị người ta phế bỏ đan điền, hiện tại thành một phế nhân.
Toàn bộ Hải Thương Phái chỉ có một mình Phương Khoan có thể gọi Phùng Năng là đại ca. Điều này cũng có thể thấy được địa vị của Phương Khoan ở trong lòng Phùng Năng như thế nào.
- Cái gì?
Phùng Năng nghe Phương Khoan nói xong, sắc mặt đại biến, lập tức đứng lên. Gân xanh trên trán nổi lên. Nếu như tức giận có thể biến thành lửa, hiện tại trong phòng gã toàn bộ đã là lửa.
Gã chỉ có Phùng Chá Bình này là con trai độc nhất, thật sự là nâng trong tay sợ rơi xuống, ngậm trong miệng sợ tan đi. Cho dù Phùng Chá Bình len lén cướp tiểu thiếp của gã, gã cũng có thể xem như chưa hề có chuyện gì phát sinh. Nhưng hiện tại không ngờ con trai gã bị người ta giết chết. Gã có thể không tức giận sao? Hơn nữa thủ hạ đắc lực nhất của gã là anh em Vô Thường Vô Bại cũng bị người ta hủy. Mối thù này đã là mối thù không đội trời chung.
- Là ai? Rốt cuộc là ai, a...
Phùng Năng gần như đã phát điên. Bàn trà trước mặt gã đã bị gã vỗ một cái nát vụn. Hai người tỳ nữ bên cạnh gã sợ tới mức vội vàng trốn sang một bên, sợ một khi không cẩn thận, không chừng sẽ bị chủ nhân đáng sợ này giết chết.
- Bang chủ. Vô Bại bất lực, xin bang chủ trách phạt...
Vô Bại vừa tiến vào, liền thấy bang chủ tức giận ngút trời, lập tức quỳ xuống tạ tội.
Phía sau ông ta là bốn người của Hải Thương Phái đang nâng cái hai cáng. Nằm trên cáng là hai người Phùng Chá Bình con trai gã và Vô Thường.
Sắc mặt Phùng Năng trở nên trắng bệch. Gã đi đến bên cạnh Phùng Chá Bình, lật tấm vải trên mặt con ra. Vừa nhìn, gã đã thấy một khuôn mặt hoảng sợ trắng như tờ giấy. Đó rõ ràng là Phùng Chá Bình con gã. Một người khác nằm trên cáng, gã không cần nhìn, cũng biết chắc chắn là Vô Thường.
Phùng Năng xiết chặt nắm tay. Gân xanh trên nắm tay gã nổi lên. Lúc này gã không nghĩ mình đã giết oan người thủ hạ kia, mà chỉ nghĩ làm thế nào để lóc xương lột da kẻ thù.
Người trong phòng cũng không ai dám thở mạnh. Lúc này bọn họ cũng không dám nói lời nào. Phùng Năng đang tức giận, có thể giết bất kỳ người nào.
Thật lâu sau, Phùng Năng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Gã từ từ quay người trở lại chỗ ngồi. Sau khi thở ra một hơi, lúc này gã mới lạnh lùng nói:
- Vô Bại, đã xảy ra chuyện gì, anh nói lại tỉ mỉ đi.
- Vâng, bang chủ.
Vô Bại hít một hơi thật sâu. Ông ta biết Thiếu chủ chết dưới sự giám hộ của ông ta, bất kể vì lý do gì, ông ta cũng không có được kết cục tốt. Nhưng ông ta nhất định phải nói ra toàn bộ chuyện này.
- Sau khi chúng tôi tiến vào Đàn Thành, cũng đã liên lạc với mấy trưởng lão của Thần Thương Hội đã đáp ứng hợp tác với chúng ta...
Vô Bại vừa mới nói tới đây đã bị Phùng Năng ngắt lời. Gã lạnh lùng thoáng nhìn về phía Vô Bại, lạnh giọng nói:
- Nói thẳng vào trọng điểm. Những gì không quan trọng cũng đừng nhiều lời.
- Vâng.
Trong lòng Vô Bại dâng lên một nỗi chua xót. Cho dù là Tiên Thiên, ở trong mắt Phùng Năng ông ta cũng không bằng một con chó. Hiện nay tu vi của ông ta đã bị phế bỏ. Phỏng đoán ngay cả một con chó cũng không bằng. Trước đây, Phùng Năng đối với anh em bọn họ có lúc nào không khách khí. Làm sao có thái độ như bây giờ? Người đi trà lạnh. Lúc này, người còn chưa đi, đừng nói tới trà lạnh, mà căn bản cũng không có nữa rồi.
Trong lòng Vô Bại cảm thấy chán nản. Phùng Năng không bảo ông ta đứng lên, nhưng ông ta lại không muốn tiếp tục quỳ nữa. Ông ta đứng lên, giọng điệu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Người giết chết Thiếu chủ chính là một trưởng lão của Thần Thương Hội. Tu vi của y là nửa bước Tiên Thiên, tên là Trữ Dị Sanh.
Phùng Năng không suy nghĩ gì về chuyện Vô Bại tự mình đứng lên. Gã bỗng nhiên lạnh giọng hừ một tiếng.
- Trữ Dị Sanh chỉ là một kẻ nửa bước Tiên Thiên, đã dám giết Thiếu chủ của Hải Thương Phái ta. Thật đúng là gan chó lớn. Tôi không cắt bỏ từng miếng thịt chó của y, thề không bỏ qua.
Vô Bại ngầm cười lạnh một tiếng, miệng lại vẫn bình tĩnh nói:
- Lúc ấy Trữ Dị Sanh đá một cước vào người Thiếu chủ, rõ ràng không có sát ý, nhưng Thiếu chủ lại chết. Tôi nghi ngờ người thật sự hạ sát thủ không phải là Trữ Dị Sanh, mà là Diệp Mặc.
- Diệp Mặc, ai là Diệp Mặc?
Phùng Năng không kịp phản ứng.
Vẻ mặt Vô Bại vẫn rất bình tĩnh nói:
- Diệp Mặc chính là người trợ giúp cho Thần Thương Hội. Hắn tiến vào liền giết anh trai tôi Vô Thường. Sau đó Thiếu chủ dập đầu cầu xin hắn tha thứ. Trữ Dị Sanh vốn là nội ứng của Hải Thương Phái chúng ta, nhưng y thấy Diệp Mặc vừa đến, vì muốn lấy lòng Diệp Mặc, không ngờ đã chủ động tiến lên đá Thiếu chủ một cước.
- Diệp Mặc, bất kể hắn là ai, dám khiêu khích ta, ta phải cho hắn biết chết đối với hắn mà nói là chuyện hạnh phúc tới mức nào...
Phùng Năng đã tức giận đến mức không thể khống chế được mình. Gã hận không thể lập tức chộp lấy nuốt sống kẻ đã giết con của gã.
- Tên Diệp Mặc kia nói, hắn bảo bang chủ thức thời một chút. Bởi vì hắn không muốn phải tới Hải Thương Phái đi dạo.
Vô Bại dường như không thấy dộ dạng hổn hển của Phùng Năng. Ông ta vẫn bình tĩnh thêm một câu.
- Ha ha... Bảo tôi thức thời một chút...
Phùng Năng cả giận cười, nhưng không có nửa phần vui vẻ.
Phương Khoan cảm thấy kỳ lạ thoáng nhìn về phía Vô Bại. Y biết Vô Bại không phải là một người nói nhiều, nhưng hôm nay dường như ông ta nói thật sự có hơi nhiều một chút.
Diệp Mặc? Phương Khoan bỗng nhiên nhớ tới một người, mấy ngày trước đã giết vô số cao thủ ở núi Thần Châu. Tiên Thiên ở trong tay hắn chỉ như một con gà con không thể phản kháng. Sau đó hắn lại đơn thương độc mã tiêu diệt mấy Ẩn Môn. Trong đó còn bao gồm cả Thái Ất Môn là một Ẩn Môn hạng nhất.
Điều này vẫn chưa phải là điều khiến người ta sợ hãi nhất. Điều khiến cho người khác sợ nhất chính là, trong một ngày không ngờ hắn đã tiêu diệt hơn mười Ẩn Môn. Mà những Ẩn Môn này lại khá xa nhau. Cho dù ngồi xe cũng phải mất mấy ngày. Nhưng người tên là Diệp Mặc kia lại tiêu diệt chỉ trong vòng một ngày. Không có bất cứ kẻ nào biết được, làm sao Diệp Mặc có thể trong thời gian ngắn như vậy đi tới nhiều nơi như vậy.
Tất cả mọi người đều biết những bí ẩn này, nhưng không ai dám công khai bàn luận. Hiện tại, Diệp Mặc thậm chí đã trở thành một cấm kỵ, thành một cấm kỵ của Ẩn Môn.
Tuy rằng Hải Thương Phái có thực lực không nhỏ, nhưng ở trước mặt Diệp Mặc, dường như vẫn không đủ nhìn. Nếu như Diệp Mặc mà Vô Bại nói là Diệp Mặc này, vậy Hải Thương Phái không cần phải nói tới chuyện báo thù, tốt hơn là nên suy nghĩ một chút xem làm thế nào để tiếp tục sinh tồn được.
Nghĩ đến đây, Phương Khoan rùng mình một cái. Y gần như có thể khẳng định Diệp Mặc mà Vô Bại nói chính là người này. Ngoại trừ hắn còn có ai có thể giết Vô Thường dễ dàng như vậy? Còn có ai có thể dễ dàng hủy đi tu vi của Vô Bại? Còn có ai lại coi thường Hải Thương Phái như vậy?
Phương Khoan nghĩ tới, nhưng Phùng Năng đang tức giận đến run rẩy. Gã làm sao còn có thể nghĩ ra ai là Diệp Mặc.
- Phương Khoan, cậu lập tức chuẩn bị một chút, cùng tôi đi Đàn Thành một chuyến. Tôi thật sự rất muốn xem thử người quá sức trâu bò này là ai? Bảo tôi thức thời một chút? Tốt nhất hắn còn có gan, không rời khỏi Đàn Thành. Còn cả Tử Hoa Tiên Tử kia nữa... Tôi không bắt cô ta chết đi sống lại, tôi không xứng làm bang chủ Hải Thương Phái...
Vẻ mặt Phùng Năng dữ tợn. Những lời này gã gần như đã gằn ra từng tiếng một.
Đã hiểu được Diệp Mặc là ai, đương nhiên Phương Khoan sẽ không để Phùng Năng đi chịu chết. Y không đợi Phùng Năng nói dứt lời, liền đi ra nói:
- Đại ca, tên Diệp Mặc kia hẳn là chính là người mấy ngày trước đã giết vô số Tiên Thiên ở núi Thần Châu, lại thần tốc tiêu diệt Thái Ất Môn và người của phần lớn các môn phái khác...
Phùng Năng giống như con gà trống bị người ta bóp cổ. Âm thanh chợt im bặt. Bỗng nhiên gã cảm giác được một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu chui xuống.
Vô Bại nhìn Phùng Năng từ vẻ mặt vô cùng phẫn nộ trở thành vô cùng kinh hãi, trong lòng bỗng nhiên cảm giác sảng khoái, giải tỏa được tức giận trong lòng...
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 762: Mỹ nhân kế
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Không gian giận dữ ban nãy dường như chỉ trong thoáng chốc đã dịu hẳn lại, Phùng Năng không ngờ chỉ là một cái tên mà khiến ông ta không dám thể hiện sự phẫn nộ trên nét mặt nữa, ông ta cũng im lặng.
Lúc này Phùng Năng đã chuyển hẳn từ vô cùng giận dữ sang bình tĩnh cực độ, hoàn toàn không phải là Phùng Năng điên cuồng giận dữ ban nãy nữa. Đối với những kẻ thù khác, ông ta có thể đứng trên nóc nhà mà bảo sẽ giết, nhưng đối với Diệp Mặc, ông ta không những không dám nói như thế mà thậm chí phải đi nhận lỗi.
Diệp Mặc là người như thế nào? Hắn đã nhẹ nhàng giết chết Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy, mà đó là còn trong cảnh Diệp Mặc đang bị vây đánh tấn công bởi vô số cao thủ Tiên Thiên. Trong khi Phùng Năng khi đối mặt với Lãnh Thuyên và Lăng Vô Thủy thì chỉ giống như một con thỏ non mà thôi.
Diệp Mặc có thể dễ dàng tiêu diệt Thái Ất Môn, tiêu diệt Song Tử Kiếm Tông. Một Hải Thương Phái kém xa Thái Ất Môn mà phải đối mặt với một nhân vật như thế này thì chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Phùng Năng tức giận, nhưng ông ta không dám biểu lộ sự tức giận ra ngoài, cảm giác này khiến Phùng Năng thấy uất nghẹn, khiến ông ta tức muốn hộc máu. Có lẽ mệnh lệnh của ông ta phải truy sát Diệp Mặc vừa được ban bố ngày hôm nay thì ngay sau đó Hải Thương Phái của bọn họ sẽ trở thành dĩ vãng. Có lẽ không đợi ông ta ban bố mệnh lệnh thì Diệp Mặc thực sự đã tuyên bố với ông ta điều đó rồi, không cẩn thận thì đi đến Hải Thương Phái sẽ tiêu diệt cả thương hội của y.
Nhưng cho dù Diệp Mặc có lợi hại như thế nào thì hắn đã giết người con trai duy nhất của Phùng Năng, chẳng lẽ ông ta cam tâm bỏ qua như vậy ư?
Phương Khoan nhìn thấy vể mặt mờ mịt uất nghẹn của Phùng Năng, biết được tâm trạng lúc này của Phùng Năng. Y đã đuổi tất cả những người trong phòng ra cả, thậm chí cả hai tì nữ cũng đuổi hết, lúc này mới lên tiếng:
- Đại ca, anh định làm thế nào?
Phùng Năng ỉu xìu buông cánh tay ban nãy còn giơ cao kích động, giọng điệu ảm đạm nói:
- Ta phải làm thế nào đây? Tên sát thần đó, hắn không tiêu diệt Hải Thương Phái của ta đã là may mắn cho ta lắm rồi. Ta muốn đi tìm hắn, có khác nào tìm đến chỗ chết đâu. Nhưng nếu như vậy thì xong rồi, ta thực sự không cam tâm!
Lúc này Phương Khoan khẽ mỉm cười nói:
- Đại ca, anh nói thật cho tôi biết, anh có muốn báo thù nữa không?
Phùng Năng vẻ mặt u ám nói:
- Hắn đã giết đứa con trai duy nhất của ta, có thể không muốn báo thù được sao, nhưng cho dù là muốn báo thù thì cũng phải thành công. Nghe nói Kỳ Hữu Tân vì báo thì cho con trai mình mà khi đối mặt với Diệp Mặc còn không sống sót qua nổi một chiêu. Có lẽ cái ta nên suy xét bây giờ không phải là chuyện báo thù mà là chuyện phải báo thù như thế nào để vẫn bảo toàn được Hải Thương Phái. Phương Khoan, ta nghĩ chúng ta đem tặng Thần Thương Hội một món quà thật có giá trị, thế nào…
Phương Khoan gật đầu nói:
- Đại ca, chuyện tặng quà cho Thần Thương Hội là điều chắc chắn phải làm rồi, hơn nữa món quà đó càng có giá trị thì càng tốt. Nhưng nếu đại ca muốn báo thù thì cũng không phải là không có cách.
Phùng Năng nghe xong lập tức đứng dậy, vẻ mặt kích động nắm chặt lấy tay Phương Khoan nói:
- Hiền đệ, cậu có cách nào để báo thù cho Bình Nhi ư? Nói, cậu mau nói đi!
Phương Khoan vỗ vỗ tay Phùng Năng nói:
- Đại ca, anh thấy hai người Tử Hoa Tiên Tử và Cơ Mi ai đẹp hơn?
Phùng Năng lập tức nghĩ đến Cơ Mi, nghĩ đến khuôn mặt tựa như trăng sáng của cô, cả đôi lông mày cong vút như vành trăng non và làn da trắng nõn nà. Chỉ trong nháy mắt ông ta đã quên ngay chuyện báo thù cho con trai, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh của Cơ My.
Thật lâu sau ông ta mới tỉnh lại, thở ra một hơi nói:
- Tử Hoa Tiên Tử tuy là tuyệt sắc giai nhân nhưng ta thấy còn kém hơn Cơ Mi một chút. Hiền đệ, cậu nói là có cách báo thù, chuyện đó thì có liên quan gì đến Cơ Mi?
- Đại ca, nếu thực sự anh muốn báo thù thì hãy mang Cơ Mi giao cho Diệp Mặc.
Phương Khoan không đợi Phùng Năng nói hết câu đã ngắt lời.
- Cái gì?
Phùng Năng kinh ngạc, Cơ Mi là người ông ta mới chỉ có được một năm trước, lúc ấy cô ấy đang lưu lạc ở đầu phố, bị người ta bán vào câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc). Khi Phùng Năng nhìn thấy Cơ Mi, ông ta cảm thấy như gặp được tiên, đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì ông ta hết lòng hết sức yêu thương cô nên ông ta không nỡ làm trái mong muốn của nàng, không hề cưỡng hiếp cô ấy mà đồng ý nửa năm sau khi kết hôn thì mới động phòng.
Một cô gái mà ông ta đã có chuẩn bị trước như thế, một báu vật nhân gian như thế thì làm sao có thể giao vào tay kẻ thù được? Điều này tuyệt đối không được!
- Không được, chuyện này tuyệt đối không được!
Không đợi Phương Khoan nói thêm, Phùng Năng đã cự tuyệt.
Phương Khoan thở dài, tuy có chút tính toán nhưng đó phần lớn cũng là thật lòng vì Phùng Năng. Cơ Mi, y thường thấy cô ta có chút gì đó kì lạ, với kinh nghiệm hái hoa nhiều năm của y thì Cơ Mi tuyệt đối không phải là kiểu con gái yếu đuối như cách thể hiện của cô ta, nhưng y đã từng thử nhiều lần, nhưng vẫn không có cách nào vạch trần được, nếu như có thể giết chết Diệp Mặc, lại vừa có thể đuổi được Cơ Mi đi thì đúng là đã một công đôi việc.
Nhưng Phương Khoan cũng biêt rằng nếu nói ra rằng Cơ Mi kì lạ thì Phùng Năng nhất định sẽ không nghe. Phương Khoan ho một tiếng rồi chậm rãi nói:
- Đại ca cho rằng vì sao Diệp Mặc giúp đỡ Thần Thương Hội?
Phùng Năng lắc đầu, ông ta thực sự không biết, ông ta chỉ từng nghe nói Diệp Mặc rất lợi hại, những điều khác về Diệp Mặc ông ta hoàn toàn không biết.
Phương Khoan nói:
- Tôi hiểu về con người này, tất cả mọi người đểu nói rằng tu vi của hắn rất lợi hại, nhưng hắn ta có một đặc điểm, đó là hắn cực kỳ háo sắc. Đại ca có thể không biết về chuyện trước đây trên núi Thần Châu, chuyện đó sở dĩ xảy ra là vì một cô gái tên là Mục Tiểu Vận. Người con gái đó là người mà Diệp Mặc thích, vì người phụ nữ đó mà Diệp Mặc tiến hành cuộc đại sát giới trên núi Thần Châu.
Phùng Năng chưa từng nghe chuyện về Diệp Mặc, lúc này khi nghe Phùng Năng nói như vậy ông ta liền chú ý nghe.
Phương Khoan nói tiếp:
- Lúc đầu cô gái tên Mục Tiểu Vận đã từng ở cùng Diệp Mặc, nhưng Thái Ất Môn lại muốn có cô gái đó nên kết quả gặp đúng lúc Diệp Mặc quay về nên mới xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa. Còn về chuyện vì sao lúc đầu Diệp Mặc giúp Thần Thương Hội, tôi không cần điều tra cũng biết được nguyên nhân. Vân Tử Y của Thần Thương Hội cũng là một cô gái xinh đẹp, cô ta chắc chắn để Diệp Mặc giúp đỡ nên chủ động hiến thân cho Diệp Mặc, vì thế Diệp Mặc mới hướng vào Hải Thương Phái của chúng ta.
Nghe Phương Khoan nói xong, Phùng Năng thở dốc nói:
- Như thế cũng không nói lên được chắc chắn 100% hắn thích gái đẹp, hoặc hắn có thích gái đẹp thì chúng ta tìm một cô gái đẹp ở đây tặng cho hắn không phải được rồi sao?
Phương Khoan biết lúc nay Phùng Năng không nỡ dùng đến Cơ Mi nên chỉ thở dài nói:
- Tên Diệp Mặc đó là người có con mắt như thế nào chứ, phụ nữ bình thường hắn không thích đâu. Cho dù là Mục Tiểu Vận hay Vân Tử Y thì đều là những mỹ nữ tuyệt sắc cả, bởi vậy nếu như ta đã dùng mỹ nhân kế thì ngoại trừ Cơ Mi chúng ta không thể tìm được người thứ hai đâu.
Hơi dừng lại một chút rồi Phương Khoan lại nói tiếp:
- Đại ca, tôi lại kể một câu chuyện khác, lúc trước Diệp Mặc tiêu diệt vô số môn phái, tiêu diệt vô số cao thủ, ngay cả đến tam đại môn phái là Thái Ất Môn và Côn Càn cũng không thể may mắn qua khỏi kiếp nạn này, nhưng sao chỉ có duy nhất một Từ Hàng Tĩnh Trai không xảy ra chuyện? Nghe nói Giai Uấn và Diệp Mặc còn có thâm thù.
- Sau này tôi mới biết, thì ra là vì Từ Hàng Tĩnh Trai có một đạo cô đã có quan hệ với Diệp Mặc, vậy nên Diệp Mặc không gây phiền phức cho bọn họ. Diệp Mặc háo sắc, nhưng với người phụ nữ mình thích thì cực kỳ trân trọng, đại ca, một khi Cơ Mi lấy được lòng của Diệp Mặc thì chúng ta còn sợ không có cơ hội giết được hắn ư? Hơn nữa, giết Diệp Mặc rồi thì Cơ Mi vẫn còn là của đại ca, cô ấy có muốn chạy cũng không không thoát.
Thấy thái độ của Phùng Năng có giãn ra một chút, Phương Khoan lập tức nói thêm:
- Đại ca, phụ nữ thì lúc nào cũng có thể tìm được, tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh thôi. Nhưng chuyện báo thù thì phải làm sớm, một khi để mất tung tích của Diệp Mặc thì muốn báo thù cũng khó. Huống hồ nếu Diệp Mặc nhất quyết tiêu diệt Hải Thương Phái của chúng ta thì chúng ta chẳng còn thứ gì nữa chứ đừng nói tới là phụ nữ.
Câu cuối cùng chính là điều mà Phương Khoan lo lắng nhất, y không để ý lắm tới chuyện báo thù, nhưng nếu Diệp Mặc tiêu diệt Hải Thương Phái thì người chịu thiệt nhiều nhất không phải là Phùng Năng mà chính là y Phương Khoan. Phùng Năng đã lên tới hậu kỳ Tiên Thiên rồi, còn y mới chỉ là sơ kỳ Tiên Thiên. Y sở dĩ có thể thăng cấp lên Tiên Thiên là vì nắm được nguồn nguyên liệu của Hải Thương Phái, sao y có thể bằng lòng để Hải Thương Phái bị tiêu diệt được đây?
Phùng Năng suy xét thật lâu rồi mới thở dài nói:
- Được, vậy cứ làm theo cách của cậu. Có điều với một cao thủ như Diệp Mặc thì muốn đánh lén hắn thì có vẻ khó đấy!
Phương Khoan thấy Phùng Năng đã thuận theo ý kiến của mình thì thở phào, nói chắc như đinh đóng cột:
- Đại ca, chuyện này cứ giao cho tôi, chỉ cần Cơ Mi lọt vào mắt xanh của Diệp Mặc thì chuyện đó chắc chắn thành công 100%. Đại ca, anh cứ yên tâm đi, với nhan sắc của Cơ Mi thì một tên háo sắc như Diệp Mặc chắc chắn cũng phải lòng thôi. Hơn nữa tôi không phải hạ độc hắn mà là hạ độc tố.
Độc tố, Phùng Năng không hiểu nhưng cũng không hỏi, nhưng Phương Khoan thì lại rất thông minh, trước khi ông ta được Phùng Năng cứu thì ông ta chính là một tên hái hoa chuyên nghiệp. Về độc tố ông ta hiểu hơn ai hết, cho dù là người có bản lĩnh lớn mà trúng độc tố thì cũng biến thành một đám thịt mềm nhũn mà thôi. Rất khó kiếm độc tố, nhưng ông ta thì lại vừa vặn có một ít.
Phùng Năng gật gật đầu, ông ta vốn là người cầm được thì cũng buông, nếu đã đồng ý rồi thì không nói thêm những lời thừa thãi nữa, ông ta nói luôn:
- Bây giờ phải đi tìm xem rốt cuộc tên Diệp Mặc đó đang ở đâu, cậu sắp xếp cho Cơ Mi.
Phùng Năng biết với sức mạnh của Hải Thương Phái thì đi truy tìm tung tích của một người là chuyện quá đỗi đơn giản.
...
Hàng Thủy Thành, Diệp Mặc đứng ở giữa thành phố náo nhiệt, tâm trạng có chút thất thần.
Mấy năm trước, hắn cũng đưa Mục Tiểu Vận đến nơi nay, hai người cùng nhau đi dạo phố, cùng đứng im lặng hồi lâu ngắm nhìn sự náo nhiệt chốn đô thành, vậy mà chỉ mấy năm sau, chỉ một mình hắn đứng nơi đây.
Suốt một tháng nay, hắn tìm kiếm vô số thành phố, vô số dãy núi của Ẩn Môn, cũng hái được vô số dược liệu, vậy mà không tìm thấy nổi một Mục Tiểu Vận.
Diệp Mặc thất vọng bay qua biển rộng, lại đến Hàng Thủy Thành một lần nữa. Hắn quyết định vừa đi tìm Tiểu Vận, vừa nghiên cứu trận pháp. Nếu như có một ngày hắn có thể thông qua Thất Tinh trận pháp ra ngoài, thì hắn sẽ đưa cả Khinh Tuyết và Lạc Ảnh đến, sau đó lại đi tìm Tiểu Vận.
Diệp Mặc đi vòng quanh Hàng Thủy Thành một ngày, đi qua quảng trường Hàng Thủy, buổi tối lại quay về khách sạn Lam Hải, năm đó hắn và Tiểu Vận đã cùng nhau sống ở nơi này.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 763: Giữa đường gặp chuyện bất bình
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
- Cái gì, cậu nói Diệp Mặc đã ở Hàng Thủy rồi sao?
Bang chủ Hải Thương Phái có chút không dám tin nhìn Phương Khoan. Tàu đi đến giới thế tục mười ngày trước xuất phát, hiện giờ vẫn còn đang lênh đênh trên biển, Diệp Mặc làm sao có thể đến Hàng Thủy được? Lẽ nào hắn biết bay?
Phương Khoan gật đầu, biểu hiện vẻ rất kỳ quái, y nghĩ một lát rồi mới nói:
- Đại ca, lúc trước khi Diệp Mặc còn ở Ẩn Môn, một ngày tiêu diệt mấy môn phái, hắn vì sao có thể làm được như vậy? Ban đầu tôi cho rằng hắn có máy bay, những hiện giờ xem ra hắn chắc chắn không có. Không có máy bay mà đi một khoảng cách xa như vậy, cách giải thích duy nhất là hắn ta có thể tự bay.
- Hắn thực sự biết bay ư?
Trong lòng Phùng Năng còn cảm thấy ngạc nhiên hơn nhiều so với Phương Khoan. Ông ta đã tu luyện đến hậu kỳ Tiên Thiên nên đương nhiên biết bay được là chuyện khó khăn như thế nào, đừng nói là Tiên Thiên, cho dù có vượt qua được qua cả Tiên Thiên thì nghe nói có thể bay được thì cùng lắm cũng chỉ bay được đoạn ngắn trong không gian thôi, cự ly không quá mười dặm. Từ giới Ẩn Môn đến thế giới bên ngoài, không biết là bao nhiêu lần của mười dặm.
Phùng Năng nhanh chóng hiểu được ý của Phương Khoan, ông ta nhìn Phương Khoan bằng vẻ mặt kích động, dường như đang muốn hỏi điều gì.
Phương Khoan gật gật đầu nói:
- Đại ca, sau khi chúng ta khống chế được Diệp Mặc thì đầu tiên sẽ phế võ công của hắn, nhưng chưa cần giết hắn vội. Nếu như tôi không nhìn lầm thì trên người Diệp Mặc chắc chắn có một bí mật kinh thiên động địa. Một kẻ còn chưa đến 30 tuổi như hắn mà có thể dễ dàng tiêu diệt cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa lại còn có thể bay. Như vậy có thể thấy cái mà hắn tu luyện tuyệt đối không phải công pháp cổ võ.
Phùng Năng thở một hơi thật dài, ông ta thở dài não nề từ đầu đến giờ, khi nghe thấy câu trả lời ấy, bây giờ xem ra đúng là như vậy rồi. Nếu như trước đây rất sợ Diệp Mặc, vậy bây giờ ông ta còn sợ hãi thì làm được gì, phải liều mới giàu, một khi đạt được công pháp mà Diệp Mặc tu luyện thì ông ta sẽ như thế nào? Xưng bá toàn bộ giới Ẩn Môn hay xưng bá toàn bộ Thần Châu? Phùng Năng hầu như không dám nghĩ tiếp.
Phương Khoan lại nói tiếp:
- Tôi nói như vậy là bởi vì những kỳ tài của Thần Châu bao nhiêu năm nay nhiều như nấm, Diệp Mặc cho dù là thiên tài trong số thiên tài thì nhiều nhất cũng chỉ như Đỗ Đô Thiên mà thôi. Nhưng Đỗ Đô Thiên 45 tuổi mới thăng cấp Tiên Thiên. Tên Diệp Mặc, hắn dựa vào đâu mà trẻ như thế đã có thể vượt qua đỉnh cao Tiên Thiên?
- Hơn nữa…
Phương Khoan thoáng nhìn Phùng Năng rồi lại nói tiếp:
- Tôi dám khẳng định phát hiện ra điều này không chỉ có một mình chúng ta, Phượng Mỗ của Băng Hồ chắc hẳn cũng nhận ra điều này. Với sự nham hiểm chua ngoa ích kỷ của Phượng Mỗ thì cho dù là Mục Tiểu Vận có là đệ tử cỡ nào của Băng Hồ thì bà ta cũng không mạo hiểm đối kháng với số đông trong giới Ẩn Môn công khai đứng bên Diệp Mặc cứu Mục Tiểu Vận. Chuyện này không thể có khả năng xảy ra, tuyệt đối không thể nào có được, vậy mà nó vẫn xảy ra.
- Phương hiền đệ, ý của cậu là sao?
Phùng Năng kích động nhìn chằm chằm Phương Khoan, chờ đợi câu trả lời của y.
Phương Khoan hừ một tiếng nói:
- Đại ca, tôi dám khẳng định Phượng Mỗ biết cái mà Diệp Mặc tu luyện không phải là cổ võ bình thường, hơn nữa, Phượng Mỗ cũng đoán ra võ công mà Mục Tiểu Vận tu luyện là do Diệp Mặc truyền dạy. Bà ta mang theo Mục Tiểu Vận là vì muốn ép Mục Tiểu Vận nói ra thứ mà cô ta tu luyện. Vì vậy, Diệp Mặc không tìm thấy Mục Tiểu Vận là bởi vì Mục Tiểu Vận bị Phượng Mỗ giam giữ hoặc đã bị giết rồi.
- Đại ca, người xưa nói phải liều mới có giàu sang, huống hồ chúng ta lại có Cơ Mi, cơ hội này đã sắp nằm trong tay của chúng ta, chúng ta càng không thể nào từ bỏ được, bởi vậy tôi xin đại ca phái Thanh Điêu đưa Cơ Mi đến Hàng Thủy.
Phương Khoan nói xong nhìn sang Phùng Năng chờ đợi biểu hiện của ông ta.
Phùng Năng lần này có chút chần chừ, rồi ông ta gật gật đầu nói:
- Chúng ta có một tháp nghỉ dưỡng trên biển để Thanh Điêu nghỉ ngơi trên đường, trong vòng một ngày là có thể sang được bờ bên kia. Nhưng chúng ta phải lập tức đi Hàng Thủy, ta nghĩ cái mà tên Diệp Mặc đó tu luyện rất có thể là loại võ từ thượng cổ truyền lại, thật sự là hắn đã gặp được vận may, có thể đạt được loại công pháp tốt như vậy.
Phương Khoan cười hì hì:
- Đại ca, cho dù hắn có đạt được công pháp tốt hơn thế cuối cùng cũng về tay chúng ta mà thôi.
…
Diệp Mặc ở khách sạn Lam Hải ba ngày, đến ngày thứ tư Diệp Mặc quyết định rời khỏi Hàng Thủy. Còn tiếp tục ở lại đây thì càng thêm buồn bã mà thôi.
Diệp Mặc vừa xuống lầu, bước ra đến cửa khách sạn Lam Hải thì nhìn thấy một tên hung dữ đang đuổi theo một cô gái mặc đồ vải thô đang chạy đến, tên hung đồ cầm một cành trúc trong tay, vừa đuổi theo vừa quát tháo:
- Tiện nhân, bố thách mày chạy đấy!
Y vừa nói xong câu đó thì cành trúc đã quất lên người cô gái đang chạy đằng trước, cô gái hét lên một tiếng thảm thương rồi ngã nhào lên thềm cửa khách sạn.
Người xung quanh thấy cảnh tượng này, không ai dám lên tiếng nói gì. Tên đàn ông dáng vẻ hung ác vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, nếu như có ai đó xuất hiện, ngộ nhỡ chọc giận gã thì có khác nào tự tìm đến chỗ chết?
Diệp Mặc nhíu mày, ban nãy hắn đã nhìn thấy cô gái này tuy rằng tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem bùn đất nhưng là một cô gái rất xinh đẹp. Một cô gái xinh đẹp bị một tên hung đồ đuổi đánh trên phố thì tên hung đồ đó rõ ràng quá độc ác!
Tên hung đồ đến trước mặt cô gái, không đợi cô kịp đứng dậy đã vung cành trúc muốn đánh tiếp.
Diệp Mặc đang muốn hỏi xem có chuyện gì nhưng không đợi hắn lên tiếng một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam bên cạnh hắn đã giơ tay giữ cành trúc của gã hung đồ lại bình tĩnh nói:
- Anh bạn, với một cô gái yếu ớt, anh thân là một người đàn ông, tại sao lại ra tay độc ác như vậy?
Tên hung đồ rút cành trúc về, nheo mắt cẩn thận nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam cười lạnh lùng:
- Tao đánh người phụ nữ tao mua về thì liên quan gì đến mày, tránh ra, nếu không thì bị ăn đòn lây đấy!
Người đàn ông áo lam cười lạnh lùng, những người xung quanh đều không nhìn ra động tác của anh ta mà đã thấy cành trúc từ trong tay tên hung đồ chuyển sang tay anh ta từ lúc nào. Người đàn ông nhanh tay chà xát cành trúc khiến nó nhanh chóng biến thành một đám bụi bay trên mặt đất. Gió thổi tới, đám bột bụi bay tứ tán.
Người xung quanh đều thấy ngạc nhiên đến ngây người, thậm chí quên luôn cô gái đáng thương đang nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi xanh, có thể biến một cành trúc thành bụi thì ít nhất phải là người có tu vi Địa cấp mới làm được.
Ở thành phố Hàng Thủy, những người luyện võ có tu vi lên đến Địa cấp đã được xem là rất lợi hại rồi, thậm chí là có thể trực tiếp đối thoại với thành chủ.
Tên hung đồ dường như bị tu vi của người đàn ông mặc áo lam làm cho kinh ngạc, gã đơ người một lúc lâu rồi mới khó khăn lên tiếng:
- Lẽ nào bản lĩnh của anh lợi hại như vậy mà muốn cướp đồ của tôi hay sao?
Theo gã, người con gái này là do gã mua về thì đó chính là món đồ của gã.
Người đàn ông mặc áo màu lam cười lạnh lùng:
- Rõ ràng là một người mà anh lại coi người ta như một món đồ. Anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nói đi.
- Năm mươi… Không, không mất tiền.
Tên hung đồ có chút kinh hoàng nhìn người đàn ông áo lam, không dám đề cập đến chuyện tiền bạc.
Người đàn ông áo lam lấy ra năm tiền vàng ném lên người tên hung đồ, nói bằng giọng bình tĩnh:
- Cầm lấy tiền vàng và cút đi cho ta, nếu như nhà ngươi còn dám hò hét ở đây thêm phút nào nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Tên hung đồ bị sát khí của người đàn ông áo lam khiến rùng mình một cái, đến mấy đồng tiền vàng gã cũng không dám cầm, quay người bỏ chạy, không dám ho he thêm bất kỳ lời nào. Còn về 45 tiền vàng còn thiếu gã càng không dám nhắc đến.
Người xung quanh đều cười ha ha, nhìn thấy không còn gì náo nhiệt đáng xem, mọi người đều tản ra.
Lúc này cô gái bị ngã trên mặt đất đã bò dậy, cô đi dến trước mặt người đàn ông áo lam cúi đầu thi lễ, sau đó mới cúi đầu nói nhỏ bằng giọng hết sức kính cẩn:
- Cơ Mi cảm tạ vị đại ca đã ra tay cứu giúp…
Thanh âm trong trẻo vang lên như giọng oanh vàng, nhưng giọng điệu có phần buồn bã, người nào nghe thấy dường như đều muốn khóc theo đồng cảm.
Cơ Mi tuy rằng nói như thế nhưng điều cô không thể ngờ tới là người ra tay cứu giúp đầu tiên không phải là Diệp Mặc mà là người đàn ông mặc áo màu lam này, điều này nằm ngoài dự toán của cô. Chuyện này hình như hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Hay cho một cô gái bị người ta chọc ghẹo, Diệp Mặc nhìn thấy Cơ Mi trong lòng lại nhớ đến Mục Tiểu Vận, khi ngày ấy Tiểu Vận gặp hắn dường như cũng trong cảnh tượng này. Hắn lắc đầu, quay người bước ra khỏi khách sạn.
Cơ thể của Cơ Mi dường như rất yếu ớt, cô mới chỉ nói một câu dường như đã không còn sức để đứng vững nữa rồi, cô chới với rồi lại ngã quỵ xuống.
Diệp Mặc vừa đi đến cửa thì Cơ Mi cũng ngã ngay theo hướng đó. Một hương thơm thoang thoảng bay xung quanh Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức lùi một bước, đồng thời giơ chân đỡ lấy Cơ Mi.
Sở dĩ dùng chân để đỡ là vì hắn cảm thấy lúc Cơ Mi ngã xuống thật là quá trùng hợp. Hơn nữa ban nãy mặc dù thần thức của hắn không quan sát kỹ càng Cơ Mi nhưng dáng chạy của cô gái này lúc đó không phải yếu tới mức đến đứng cũng không đứng vững. Nhưng Diệp Mặc cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao sau khi chạy dài thì đứng không vững nữa cũng là điều rất bình thường.
Cơ Mi bị chân của Diệp Mặc ngáng lại, vội vàng đứng thẳng dậy, vẻ mặt sợ hãi khom người nói với Diệp Mặc:
- Vị đại ca, thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý, cảm ơn anh, tôi, tôi…
Trong sự hoang mang, đến cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không có cách nào nói ra được.
Lần này Diệp Mặc nhìn cẩn thận hơn, trong lòng không khỏi kinh ngạc với sắc đẹp của Cơ mi. Thậm chí cô ấy còn đẹp hơn Mục Tiểu Vận đến mấy phần, cảm giác yếu đuối thiên bẩm ấy khiến hắn cảm thấy thương hại. Lúc này Diệp Mặc bất giác nhớ tới Lâm Đại Ngọc, khi yên lặng như hoa soi bóng nước, khi cử động như gió lay cành liễu.
Khi mắt của cô gái này cụp xuống lại có đôi lông mi cong vút tự nhiên, bộ váy áo bằng vải thô cũng không che giấu được dung nhan quá đỗi xinh đẹp của nàng. Mái tóc bù xù càng làm tăng thêm cảm giác về vẻ đẹp yếu đuối, eo mềm thon nhỏ khiến phần dưới eo càng thêm cong vút gợi cảm, quả đúng làm một báu vật trời sinh.
Một cô gái xinh đẹp như thế mà chỉ đáng giá năm mươi tiền vàng, Diệp Mặc thấy kinh ngạc vô cùng.
Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:
- Không sao.
Nói xong, Diệp Mặc lại định bước đi.
Ánh mắt Cơ Mi thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ban nãy cô cố ý để Diệp Mặc thấy rõ dung nhan của mình. Nhưng cô chỉ nhìn thấy một chút kinh ngạc trong ánh mắt của Diệp Mặc, chứ không có vẻ sửng sốt rồi tiến đến gần như kiểu của một tên háo sắc, hoàn toàn không như trong tưởng tượng của cô....
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby