Hắn làm cho tên tuổi một gia tộc trở thành chiêu bài của một quốc gia.
Bước qua giới hạn thời gian và không gian, vứt bỏ sự trói buộc thân phận, dẫn dắt một gia tộc đã từng một thời huy hoàng tiến lên thời kỳ đỉnh phong, có lí tưởng thực hiện mọi chuyện. Chỉ cần trợn mắt nhướng mày, dựa vào ba ngón tay vàng náo động bốn quốc gia, làm Cửu đại thế gia lục đục với nhau và hơn mười danh tướng cùng nhau tranh đoạt thiên hạ, mưu lược bày ra đủ để khẳng định địa vị...
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Mưa Đông Hải.
-----oo0oo-----
Chương 001: Chuyện dưới ánh trăng.
Ánh trăng sâu kín, mặt nước êm đềm, ánh trăng dịu dàng phủ xuống mặt hồ sáng bóng như gương làm bùng lên những con sóng lăn tăn. Những luồng gió xuân nhẹ nhàng vuốt ve mặt hồ làm những bụi cỏ lau bên mặt hồ khẽ đong đưa, tình cảnh yên lặng và đẹp đẽ nói không nên lời.
Một đôi nam nữ tay áo bồng bềnh đang sóng vai nhau đứng bên hồ nước, cả hai ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng. Cô gái mặc váy trắng, gương mặt không thể nói là rất đẹp nhưng bùng lên một cảm giác quyến rũ nói không nên lời, thân hình nàng trước sau đều lồi lõm. Nàng ôm hai tay trước bộ ngực cao ngất rồi dùng giọng êm dịu nói:
- Hạ công tử, chàng xem, ánh trăng hôm nay sáng quá, đẹp quá.
Bên cạnh cô gái là một công tử nhà giàu, người này cũng không cao, tướng mạo cũng không tính là anh tuấn, thậm chí còn có chút hèn mọn bỉ ổi. Khi cô gái đắm mình dưới ánh trăng dịu hiền thì cặp mắt hắn chuyển thẳng vào trong cổ áo cô gái, nơi đó có thể thấy được chiếc cổ trắng ngần, thậm chí còn có thể thấy được dấu ấn của cặp núi tuyết trắng, với biểu cảm của vị công tử, rất dễ sinh ra cho người ta cảm giác hắn đang trộm soi mói bộ ngực thiếu nữ.
Hạ công tử nghe thấy giọng nói dịu dạng của thiếu nữ thì lập tức ho khan một tiếng, hắn cố gắng làm cho vẻ mặt của chính mình trở nên chính khí và thanh nhã, tuy điều này cực kỳ khó khăn với vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi nhưng vẫn cố gắng vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, ánh trăng rất sáng, giống như...Giống như bàn tay nhỏ bé trắng mịn của cô nương.
Nói đến đây Hạ công tử khẽ cầm tay thiếu nữ, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ si mê:
- Tối nay có thể gặp mặt cô nương trong thành, hơn nữa còn có thể mời cô nương ra khỏi thành đến Sướng Xuân hồ yên tĩnh tâm sự, quả thật là tam sinh hữu hạnh*.
(*: May mắn ba đời.)
Thiếu nữ khẽ cúi đầu, nàng ngượng ngùng trộm liếc vị công tử rồi khẽ nói:
- Công tử, nô gia...Nô gia thấy công tử phong độ, tài năng xuất chúng, vì vậy mới...Mới đi theo công tử đến đây, công tử...Công tử sẽ không xem thường nô gia đấy chứ?
- Sao lại xem thường?
Hạ công tử lập tức nói:
- Lần đầu tiên ta gặp mặt đã coi cô nương là tiên tử trong lòng...Ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt, sẽ cho nàng hưởng phú quý nhân gian, ta muốn...Thật xin lỗi, ta quá kích động, nhưng nàng có thể thấy rõ, ta rất thích nàng.
Giọng nói của Hạ công tử có vẻ rất chân tình, vì vậy mà người nghe cảm thấy khá xúc động.
- Công tử!
Thiếu nữ dùng ánh mắt cực kỳ thâm tình nhìn Hạ công tử.
- Cô nương!
Hạ công tử không kìm lòng được mà ôm thiếu nữ vào lòng, bàn tay hắn lập tức đặt lên bờ mông to lớn ở phía sau, hắn dùng sức bóp, độ co dãn rất tốt, vì vậy mà gương mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Dưới ánh trăng bên hồ nước, ngươi tình ta tứ, hay cho một đôi gian phu dâm phụ..À, không phải, hay cho một đôi tình lữ như hoa.
Trong lúc vô tình bàn tay của Hạ công tử đã chuyển vào trong cổ áo của thiếu nữ, hắn chuẩn bị ve vuốt cặp ngực trắng mịn mềm mại bên trong.
Tối nay chắc chắc nơi đây sẽ có một trận dã chiến.
Nhưng đúng lúc này bụi cỏ lau bên cạnh bờ hồ lại vang lên những âm thanh sột soạt, bên trong lập tức chui ra hai người.
Người đi đầu là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, hắn mặc một bộ cẩm y, bộ dáng cao ngất và anh tuấn, phong thần như ngọc. Ánh mắt người này sáng như ánh sao giữa bầu trời đêm, làn da màu cổ đồng đặc biệt của người vùng biển, tuy chưa đến hai mươi nên gương mặt vẫn còn non nớt nhưng trong mắt lại bùng lên cái nhìn lợi hại và khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hòa, điều này sinh ra cho người ta cảm giác một người thanh niên trưởng thành.
Sau lưng thiếu niên là một người tùy tùng cùng độ tuổi, tướng mạo cũng không kém nhưng trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ cổ quái.
- Ủa!
Thiếu niên nhìn thấy bàn tay của Hạ công tử chuẩn bị xoa nắn bộ ngực sữa của thiếu nữ thì lập tức dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Cái này...Đây không phải là Hạ công tử sao?
Hạ công tử bị người khác quấy rầy chuyện tốt nên đặc biệt mất vui, nhưng khi hắn thấy được thiếu niên cũng là loại người anh tuấn, không phải đệ tử nhà bình thường, huống hồ đối phương còn nhận ra mình. Hắn vội vàng buông thiếu nữ ra rồi nói;
- Ngươi là người phương nào?
- Hạ công tử, quý nhân ngài đúng là mau quên.
Thiếu niên cười hì hì nói:
- Đúng rồi, Hạ công tử, ngươi đã có sáu tiểu thiếp, không biết vị giai nhân này là thứ mấy?
- Ngươi...Ngươi nói bậy!
Hạ công tử trợn trắng mắt nhìn thiếu niên:
- Ta chưa vợ sao lại có thiếp?
- Sao?
Thiếu niên xoay chuyển tròng mắt, hắn lắc đầu nói:
- Không phải đấy chứ, ta nghe nói vài ngày trước có một vị cô nương bị Hạ công tử ngươi đuổi đi, nghe nói ngươi chỉ đưa người ta về quý phủ ba ngày đã sai người đuổi ra. Cô nương kia vốn định ở lại nhà ngươi hưởng phúc nhưng không ngờ khi đuổi đi thì trên người chỉ có một bộ áo đơn, cũng không có một đồng tiền nào. Sau đó nghe nói cô nương đấy đã tức giận nhảy xuống Đông hải tự tận, chuyện này chẳng lẽ là giả sao? Người nhảy xuống Đông Hải không phải là tiểu thiếp của ngươi sao?
Thiếu nữ vừa nghe thấy như vậy thì vẻ mặt lập tức biến đổi, nàng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Hạ công tử.
Hạ công tử cười lạnh nói:
- Thì ra đến đây quấy rối bản công tử, quý phủ Hạ mỗ chưa từng có người nào nhảy xuống biển cả.
Hạ công tử đột nhiên húyt sáo một tiếng, bên bờ cỏ lau lập tức phóng ra bốn tráng hán vạm vỡ.
- Hai tên tiểu tử khốn kiếp, dám quấy rầy chuyện tốt của bản công tử, các ngươi đúng là muốn chết. Nơi đây ít người lui tới, dù ta ném các ngươi xuống hồ cho cá ăn thì cũng không người nào biết được.
Hạ công tử nhe răng cười nói:
- Nếu hiểu chuyện thì ngoan ngoãn quỳ xuống khấu đầu trăm lần, bản công tử có thể tha cho các ngươi.
Bốn gã đại hán cười hì hì, đám người khẽ xắn tay áo rồi chậm rãi đi đến.
Vẻ mặt tên thiếu niên cẩm y lập tức trở nên đau khổ, hắn thở dài:
- Hạ công tử, thật sự muốn đánh sao?
- Nếu không muốn bị đánh thì dập đầu cho bản công tử.
Hạ công tử dùng giọng oán hận nói.
Thiếu niên cẩm y lập tức quay đầu lại hỏi:
- Hàn Thanh, ngươi thấy thế nào?
Hàn Thanh cười híp mắt nói:
- Thiếu gia, Hạ công tử đã nói đánh thì chúng ta cứ đánh.
Lời còn chưa dứt thì Hạ công tử đã nhìn thấy hai thiếu niên trước mặt tách ra một trái một phải rồi phóng về phía bốn tên tráng hán như báo săn. Động tác của họ rất nhanh, chiêu thức cũng hiểm ác, tuy thiếu niên cẩm y thấp hơn đám tráng hán một đốt ngón tay nhưng khi vung tay thành đao thì đám tráng hán chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngay vào động mạnh cổ, tên tráng hán thậm chí còn không kịp kêu một tiếng, thân thể to lớn đã ngã ụp xuống như một đống bùn nhão.
Thiếu niên cẩm y đánh bại một người cũng không dừng động tác, hắn phóng người lên tung chân, một tiếng ầm vang lên, một cước đã đá trúng hông một tên tráng hán khác. Tên này chỉ cẩm thấy bên hông cực kỳ đau nhức, hai chân lập tức chết lặng giống như bị điện giật, cơ thể cũng té xuống nằm hừ hừ trên mặt đất.
Khi tên tráng hán thứ hai ngã xuống thì Hàn Thanh cũng đã giải quyết xong hai tên.
Hàn Thanh và thiếu niên cẩm y ra tay rất giống nhau, nhanh chóng, quyết đoán, ra tay độc ác, những đòn tấn công trực tiếp vào chỗ hiểm của kẻ địch, không có bất kỳ động tác thừa thãi.
Hạ công tử trợn mắt há mồm, vẻ mặt thiếu nữ cũng thay đổi.
Thiếu niên cẩm ý phủi phủi tay, hắn sửa sang lại y phục rồi cười tủm tỉm với Hạ công tử:
- Hạ công tử, đến lượt ngươi.
Vẻ mặt Hạ công tử đột nhiên tái nhợt, hắn lập tức quỳ xuống đất rồi khóc không thành tiếng:
- Không dám, anh hùng, ta sai rồi, xin tha mạng... ....
Hạ công tử móc trên người ra tất cả ngân phiếu và bạc vụn xuống đất, hắn run giọng nói:
- Các người...Các anh hùng cứ cầm số tiền này đi, đây...Đây là tất cả những gì trên người ta, các người xin tha mạng.
Thiếu niên cẩm y khẽ nâng cằm rồi cười ha hả nói:
- Hạ công tử, ngươi quá khách khí rồi. Nơi đây có vài trăm lượng bạc, nếu chúng ta cầm chẳng phải sẽ trở thành kẻ cướp sao? Hạ công tử, nếu ngươi đã không muốn đánh thì thôi. Thật ra hôm nay ta muốn đến đây xem có người nào bơi lội trong hồ xuân hay không, đáng tiếc là không có ai làm ta cảm thất mất hứng. Hạ công tử, nếu không thì ngươi xuống bơi một vòng cho chúng ta xem thử.
Lúc này chính là cuối xuân, tuy vạn vật cực kỳ tươi tốt nhưng giữa đêm khuya hồ nước vẫn lạnh thấu xương. Hạ công tử vừa nghe thấy đối phương bắt mình xuống nước thì vẻ mặt lại càng trở nên trắng bệch, hắn khoát tay nói:
- Không...Không dám, nước rất lạnh, xuống dưới sẽ mất mạng... ....
Lúc này Hạ công tử mới nhìn thấy trên bàn tay thiếu niên đang vuốt cằm bùng lên hào quang, vì vậy mà không khỏi quan sát thật kỹ. Đúng lúc này hắn phát hiện ra luồng sáng trên tay thiếu niên cẩm y không phải là bảo vật gì, mà chính là trên tay tên kia có ba ngón vàng óng, liên tục bùng lên kim quang dưới ánh trăng.
- Trời!
Hạ công tử ngạc nhiên nói:
- Ngươi...Ngươi chính là Hàn Mạc Ngũ công tử Hàn gia sao?
Thiếu niên cẩm y cười hì hì nói:
- Ngươi nhận ra ta sao?
Vẻ mặt Hạ công tử trở nên cực kỳ sợ hãi, hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn những ngón tay bùng lên kim quang rồi lẩm bẩm:
- Ta nghe nói khi Ngũ công tử của Hàn gia đệ nhất thế gia ở Đông Hải quận được sinh ra thì tay phải có ba ngón giống như vàng, người ta nói hắn là thần tài hạ phàm, không thể ngờ...Không ngờ ta lại gặp phải Ngũ thiếu gia. Ngũ...Ngũ thiếu gia, ngài...Xin ngài tha mạng.
Thiếu niên cẩm y thản nhiên nói:
- Ngươi đã nhận ra ta thì phải biết, Hàn Mạc ta đã nói sẽ không bao giờ thu về.
Vẻ mặt Hạ công tử trở nên cực kỳ phức tạp, con ngươi trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi. Hắn đột nhiên đứng thẳng người rồi cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, ta đã sai rồi, ta sẽ xuống hồ.
Hạ công tử không nói thêm lời nào, hắn đi đến bên hồ rồi nhắm mắt lại, hắn dùng một âm thanh lầm bầm mà người khác không nghe được nói:
- Gặp phải tên sát tinh này coi như chính mình không may.
Khoảnh sắc say Hạ công tử đã dùng một tư thế cực kỳ đẹp nhảy vào trong dòng nước lạnh.
Hàn Mạc vỗ tay nói:
- Đẹp, nhảy đẹp, Hạ công tử quả nhiên thức thời.
Hàn Mạc đi đến bên cạnh thiếu nữ đầy đặn, hắn dịu dàng nói:
- Cô nương, tên này là một kẻ xấu, đừng để bị hắn lừa. Hôm nay nếu không phải hai chúng ta đuổi theo thì nàng chắn chắn sẽ mất đi sự trong trắng.
Hàn Mạc vừa nói vừa đảo mắt qua bộ ngực sữa đầy đặn của nàng vài lượt.
Thiếu nữ khẽ thi lễ, nàng dùng giọng cảm kích nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của công tử.
Hàn Thanh tiến đến, hắn cười hì hì nói:
- Cô nương, công tử nhà chúng ta cứu nàng, vậy nàng báo đáp thế nào đây?
Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, nàng khẽ đá lông nheo với Hàn Mạc rồi nói lớn:
- Hàn công tử, Đào Hồng tình nguyên dùng thân báo đáp. Nếu Hàn công tử có thời gian rãnh thì đến Phiêu Hương Viện, Đào Hồng sẽ hầu hạ hết mình.
- Phiêu Hương Viện sao?
Hàn Mạc và Hàn Thanh đảo mắt nhìn nhau, cả hai vội vàng cúi đầu rồi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hồ nước. Lúc này Đào Hồng giẫm chân nói:
- Huynh đúng là oan gia, nếu không đến Phiêu Hương Viện thì muội đến quý phủ của huynh cũng được.
Phiêu Hương Viện chính là xuân lâu lớn nhất trong Đông Hải thành.
Hạ công tử đang bơi trong hồ nghe thấy như vậy cũng trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 002: Chuyện phiền lòng của huynh đệ
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Đông Hải thành là thủ phủ của Yến Quốc trong Đông Hải quận, gió biển Đông Hải thổi qua Đông Hải thành mang theo mùi biển nồng đậm, người ngoài thường không quen với mùi vị này. Nhưng đối với người sinh ra và lớn lên ở Đông Hải thì nghe được mùi vị gió biển giống như hòa thượng nghe được mùi hương khói, là một thứ không thể tách lìa khỏi cuộc sống.
Thanh Khê viên là một lâm viên duy nhất trong Đông Hải thành, trái phải lâm viên có hai tòa phủ đệ, tòa phủ đệ bên trái có một tấm biển năm chữ "Phủ Tổng Đốc Đông Hải", bên phải lại là "Đông Hải Thanh Lại Tư*". Hai tòa phủ đệ trái phải tương hỗ lẫn nhau, trước đại môn đỏ như son có hai sư tử đá giương nanh múa vuốt, cực kỳ uy phong.
(*: Một chức quan về kinh tế.)
Phần đất trong Đông Hải Thanh Lại Tư rất rộng, đình đài lầu các, cực kỳ khí phách. Trong phủ đệ được chia hai viện, trước sau có hai sảnh, núi non trùng trùng điệp điệp, hoa thơm chim hót giống như thiên đường.
Hiện nay là năm thứ tám Yến lịch, Hàn Mạc đến thế giới này đã đúng mười tám năm.
Tai nạn không thể giải thích được vào kiếp trước đã chính thức làm cho một nhân tài tinh anh chủ nhiệm khoa dược của quân y binh đoàn Pháo Binh 803 phải rời khỏi thế giới đã quen thuộc hơn hai mươi năm, phải đi đến một thế giới hoàn toàn mới.
Quá trình xuyên việt bắt đầu khi hắn còn trong bụng mẹ, một thế giới bắt đầu mở rộng trước mắt Hàn Mạc. Hắn cũng giống như rất nhiều đệ tử của gia tộc phú quý, mười tám năm qua hắn trải qua một cuộc sống quần là áo lụa, tuy trong đầu vẫn còn mơ hồ còn lại những ký ức của kiếp trước nhưng hắn đã hoàn toàn dung nhập vào thời đại lạ lẫm này.
Khi Hàn Mạc được vài tuổi đã bắt đầu lêu lổng, hơn mười tuổi đã bắt đầu tụ tập ẩu đả, sau khi một bộ phận nào đó trên người phát triển lại có hứng thú đùa giỡn nữ nhân, cuộc sống của hắn cực kỳ đặc sắc và kích thích.
Sau vài năm thì Hàn Mạc đã không còn hứng thú với chuyện đùa giỡn nữ nhân, hắn tự cho rằng mình là người có tầm mắt rất cao, mà những gì có ở Đông Hải thành lại rất thấp.
... ....
Hậu hoa viên Thanh Lại phủ tràn ngập trong đủ mọi loại kỳ hoa dị thảo, những đóa hoa rực rỡ, những mùi hương hoa thơm ngát đã đánh tan những mùi vị đặc biệt của gió biển.
Hàn Mạc cũng có một gian phòng ở Đông viện, sau mười hai tuổi thì hắn tự quyết định đến ở trong địa phương cực kỳ xinh đẹp và thanh tịnh này. Đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, Hàn Huyền Xương tất nhiên cũng không có ý kiến gì, vì vậy Hàn Mạc chuyển vào đây đã được sáu năm và cực kỳ quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ, được nghỉ ngơi trong một khu vườn hoa cỏ thơm mát chim hót vang lừng cực kỳ nhàn nhã và vui sướng, thoải mái như chốn thần tiên.
Tuy lúc này chính là ngày xuân nhưng trái tim Hàn Mạc lại đập lên phình phịch, đêm qua hắn vốn muốn đến Sướng Xuân hồ tìm một con rắn về ngâm rượu, không ngờ chẳng tìm được rắn mà còn dính phải rắc rối, phải trốn chạy ánh mắt u oán của Đào Hồng. Trái tim Hàn Mạc quả thật đã đập lên rất mạnh, đúng là không thể tưởng tượng nổi, tên Hạ công tử kia đúng là loại chẳng tốt đẹp gì, gặp nữ nhân trên đường là lừa gạt ra khỏi thành, hắn cũng không biết dùng não heo để suy nghĩ, với bộ dạng của hắn thì thiếu nữ nhà lành có thể đi theo ra khỏi thành sao?
Bầu không khí sáng sớm trong lành và thấm đẫm lòng người, tuy gió vẫn mang theo mùi vị biển Đông Hải nhưng Hàn Mạc cũng đã sớm quen thuộc.
Hàn Mạc đi xuyên qua hậu hoa viên thì lập tức nghe được những điệu hát cũ rích mà mười tám năm qua từ khi xuyên việt đến giờ luôn được nghe, tuy nghe nhưng cũng không hiểu và không thích. Dù Yến khang là một đặc sắc của Yến Quốc nhưng đối với một kẻ chuyên nghe nhạc rock ở thế giới trước như Hàn Mạc thì thứ này không chút hứng thú. Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Gia gia lại tiếp tục xướng hát sao?
Hàn Mạc cười tủm tỉm tiến đến bên dưới một giàn nho, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi đang nằm trên xích đu liên tục hát xướng.
Nếu nói Hàn Huyền Xương là hoàng đế trong Thanh Lại phủ thì lão nhân này chính là thái thượng hoàng, nếu tính trong Đông Hải quận thì lão nhân này chính là em trai của lão nhân âm trầm trong phủ Tổng Đốc, đây chính là Nhị tông chủ của Hàn gia Đông Hải quận.
Gương mặt lão nhân cực kỳ nhàn nhã, lão quay đầu lại nhìn Hàn Mạc rồi cười híp mắt nói:
- Cháu trai, ta thấy con lấm la lấm lét, bộ dạng rõ ràng là có tật giật mình, không phải đã làm ra chuyện gì đó rồi chứ?
- Ông nội, ngài thật thích nói giỡn.
Hàn Mạc đi đến bên cạnh Nhị tông chủ rồi ngồi xuống trên một chiếc ghế mộc, hắn cười ha hả nói:
- Con cũng giống như người, đều làm những việc quang minh chính đại, sao lại phải lén lút? Con thấy mình lớn lên cũng anh tuấn tiêu sái, cũng có chút khí phách của người ngày trẻ, người nói bộ dạng của con lấm la lấm lét, chẳng phải không phải đã nói đến bộ dạng của người ngày còn trẻ sao?
- Hì hì... ....
Hàn Chính Khôn dùng ánh mắt hòa ái nhìn Hàn Mạc, lão cười nói:
- Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút cổ quái, giữa lông mày ngươi bùng lên vẻ bất chính.
Hàn Mạc sờ lên vùng lông mày của mình rồi nói:
- Rất chính ấy chứ, nào có bất chính. Ông nội, người tuổi cao rồi, có lẽ nhìn không được rõ ràng.
Hàn Chính Khôn trợn trừng mắt, lão mắng:
- Ngươi đúng là xú tiểu tử không biết lớn nhỏ, thân thể ông nội ngươi vẫn còn cực kỳ khỏe mạnh, mỗi lần đều có thể uống ba cân rượu, ăn năm cân thịt cá, tinh thần cực kỳ phấn chấn. Cặp mắt tinh tường của ta mà đã nhìn kẻ nào thì tất cả đều cực kỳ rõ ràng.
Hàn Chính Khôn dùng giọng thấm thía nói:
- Cháu trai, Hàn gia Đông Hải chúng ta đi vững và ngồi cũng cực kỳ vững vàng, cũng không bao giờ làm ra những chuyện trộm cắp vặt vãnh này nọ. Khi ông nội của ngươi vẫn còn trẻ thì cũng nổi tiếng là chính nhân quân tử trong Đông Hải quận... ....
- Điều này thì con hoàn toàn biết rõ, ngày nay người người đều khen ngợi ngài... ....
Hàn Mạc dùng giọng điệu vuốt mông ngựa nói, lão nhân này chính là chỗ dựa phía sau cho hắn, đôi khi có chuyện gì đó xảy ra với phụ thân Hàn Huyền Xương thì lão nhân đều ra mặt chống đỡ.
Đúng lúc này thì trong sân viện truyền đến tiếng kêu:
- Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, người có ở đây không?
Hàn Mạc nhanh tay nhanh chân phóng đến mép giàn nho nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một tên thiếu niên thanh y đang đảo mắt tìm khắp xung quanh, đúng là Hàn Thanh. Hàn Mạc vội vàng kêu khẽ:
- Thiếu gia ta đang ở đây, đừng hô lớn như vậy.
Hàn Thanh vừa nghe thấy âm thanh của Hàn Mạc thì vội vàng chạy tới, hắn cười hì hì nói:
- Thiếu gia ngài nhàn nhã dạo chơi ở đây sao? Có người tìm ngài bên trong.
- Là mẹ ta sao?
Hàn Mạc dò hỏi cực kỳ cẩn thận.
Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Không phải phu nhân, là Tứ thiếu gia.
- Sao?
Hàn Mạc khẽ thở ra một hơi, hắn nói:
- Tứ ca à? Huynh ấy ở đâu?
- Đang ở trong phòng chờ thiếu gia ngài.
Hàn Thanh trả lời:
- Nhưng hình như vẻ mặt không được cao hứng cho lắm.
- Ngươi chắc chắn là mẹ ta không tới hậu hoa viên chứ?
Hàn Mạc hỏi có chút không yên lòng.
- Chắc chắn.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn quay đầu lại nói:
- Ông nội, người nghỉ ngơi trước, chút nữa con sẽ quay lại nói chuyện với người.
Hàn Mạc phóng ra khỏi giàn nho, hắn phủi phủi bụi trên người rồi đi thẳng về phía tây hoa viên, hắn vừa đi vừa hỏi: Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chỉ có Tứ ca thôi sao?
- Bên cạnh còn có cả Hàn Xuân.
- Được rồi, Hàn Thanh, ngươi giấu vò Đạo Hoa Hương đi thật kỹ, đừng để huynh ấy tìm được.
Hàn Mạc nói có chút không yên lòng, vò Đạo Hoa Hương mình vất vả lắm mới tìm ra được, là loại rượu uống vào những ngày quốc lễ, hương bay xa hơn mười dặm.
Địa phương Hàn Mạc ở cũng không tính là quá lớn, chẳng qua chỉ là ba bốn gian phòng thưa thớt, nhưng nơi đây cầu nhỏ nước chảy róc rách, hương hoa thấm đẫm lòng người, là một địa phương rất tao nhã. Ngay cả những căn phòng nơi đây cũng giống như nơi uống trà ngâm thơ, đánh cờ đánh đàn, cực kỳ yên lặng và đẹp đẽ.
- Tứ ca!
Hàn Mạc đi qua những cây cầu quanh co trong khu nhà của chính mình, bên dưới vang lên tiếng nước chảy róc rách, bên trên là bầu trời trong xanh, vì vậy mà tâm tình trở nên thoải mái và lớn tiếng nói:
- Hôm nay sao lại rảnh rổi đến nơi đây? Đừng nói là đến uống rượu đấy nhé, đệ thật sự không còn rượu. Huynh cũng biết rồi đấy, dạo này cha quản đệ rất nghiêm, rượu cũng không thể giấu được, ha ha, huynh không đưa đến sao?
Khi Hàn Mạc đi vào trong căn phòng thì lập tức sững sờ, chỉ thấy một người thanh niên đang ngồi trên ghế trúc chính mình hay nhắm mắt dưỡng thần, trong tay đang cầm vò Đạo Hoa Hương được chính Hàn Mạc giấu trong góc phòng, người thanh niên này uống cực kỳ sảng khoái.
Gương mặt người thanh niên cũng có vài phần giống Hàn Mạc nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn. Người này mặc cẩm y thanh sắc, vẻ mặt cũng không được tốt, hắn cau mày nhìn Hàn Mạc tiến vào phòng rồi thản nhiên nói:
- Bản lĩnh giấu đồ vật của ngươi cũng không tính là quá cao minh.
Người thanh niên này chính là Hàn Nguyên công tử của Thanh Khê viên của tòa phủ đệ Tổng Đốc Đông Hải bên trái, là con trai của Hàn Huyền tổng đốc trấn phủ Đông Hải, cũng chính là đường huynh* của Hàn Mạc. Người này xếp hàng thứ tư trong đám đệ tử đồng lứa, vì vậy Hàn Mạc gọi là "Tứ Ca".
(*: anh em họ.)
Từ khi Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai của Hàn gia hùng bá Đông Hải thì đã khống chế được Đông Hải quận, Từ đời Hàn Thiên Nhai truyền đến đời Hàn Lan thì Hàn gia đã khống chế Đông Hải quận vững như thái sơn. Nếu ý chỉ của Yến vương không được người Hàn gia ở Đông Hải quận truyền đạt thì căn bản không có người nào hiệu ứng.
Hàn Lan sinh được hai con trai, trưởng tử Hàn Chính Càn chính là đại tông chủ của Hàn gia ngày hôm nay, đồng thời cũng chính là đại tộc trưởng gia tộc họ Hàn, mà con trai thứ của Hàn Lan chính là Hàn Chính Khôn, là ông nội của Hàn Mạc và cũng là Nhị tông chủ Hàn gia.
Hàn Chính Càn sinh được hai con trai, trưởng tử Hàn Huyền Đạo ngày nay đang làm quan ở Yên kinh, con trai thứ là Hàn Huyền Linh đảm nhiệm chức vụ tổng đốc trấn phủ Đông Hải, thực tế chính là nắm trong tay quân quyền Đông Hải quận. Hàn Chính Khôn thì chỉ có một con trai là Hàn Huyền Xương, chính là quan Thanh Lại Tư của Đông Hải, là người khống chế tất cả mọi loại thuế má trong Đông Hải. Quân quyền và thuế đều được nắm trong tay Hàn gia, Đông Hải quận cũng chính là địa bàn của Hàn gia.
Nhưng tình cảnh thế này cũng không có bất kỳ điều gì khác thường trong tình hình chính trị ở Đông Hải thành, thế gia đại tộc nắm quyền không chế quân sự và chính trị một địa phương trong quốc gia cũng không có bất kỳ điều gì đặc biệt.
Yến Quốc có Cửu đại thế gia, tất cả đều có địa vị và địa phương của chính mình.
... ....
- Ngũ thiếu gia!
Một tiểu đồng có vẻ lanh lợi bên cạnh Hàn Nguyên vội vàng cung kính thi lễ với Hàn Mạc.
Hàn Mạc khoát tay rồi ngồi xuống đối diện với Hàn Nguyên, khi hắn thấy vẻ mặt u sầu của Hàn Nguyên thì cười ha hả nói:
- Tứ ca, sao vậy? Uống rượu của đệ rồi mà vẫn còn đăm chiêu ủ dột, có phải là nữ nhân yêu thích bị người khác đoạt đi rồi không?
Hàn Mạc chẳng qua chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Hàn Nguyên lại đột nhiên ngồi thẳng người, hắn giật mình nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi...Sao ngươi biết được? Ai nói cho ngươi? Ngươi đã nói với ai chưa?
Hàn Mạc trở nên sững sốt, hắn trợn trừng mắt một lúc lâu rồi nói:
- Tứ ca, ý của huynh là...Thật sự đã bị người ta cướp mất nữ nhân?
Vẻ mặt Hàn Nguyên cực kỳ ủ dột, hắn nói:
- Ngươi không biết sao?
- Đệ sao biết được?
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Đệ chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Cũng không có gì!
Hàn Nguyên lắc đầu, hắn uống vào một hớp rượu rồi thản nhiên nói:
- Chẳng qua chỉ muốn đến đây tìm một vò rượu, cũng không có gì.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Tứ ca, tiểu Ngũ này chơi với huynh từ thời tóc để chỏm, trong lòng huynh có tâm sự gì chẳng lẽ đệ còn không biết? Có gì không thoải mái thì huynh cứ nói ra, xem đệ có thể giúp đỡ được hay không.
Vẻ mặt Hàn Nguyên cực kỳ chán nản, hắn lắc đầu nhưng không nói lời nào.
- Nếu huynh vừa ý nữ nhân nào đó thì cứ trực tiếp nói với Nhị bá, cứ đưa vào trong phủ là được, dù không phải là chính thê thì làm tiểu thiếp.
Hàn Mạc khuyên nhủ:
- Việc gì phải mượn rượu giải sầu? Đệ đã nói rồi, mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, có chuyện gì thì chúng ta cùng giải quyết, không nên ngược đãi bản thân mình như vậy.
Tiểu đồng Hàn Xuân bên cạnh Hàn Nguyên lập tức không nhịn được nói:
- Ngũ thiếu gia, người phải giúp Tứ thiếu gia nhà chúng ta.
Hàn Mạc hỏi:
- Hàn Xuân, rốt cuộc có chuyện gì?
- Chúng ta...Thiếu gia nhà chúng ta thích một nữ tử, nàng...Nàng lại bị người ta cướp đi.
Hàn Nguyên tức giận nói.
- Cái gì?
Hàn Mạc đứng thẳng người lên, trong tròng mắt hắn bùng ra những luồng sáng rực rỡ và cực kỳ lợi hại:
- Trong Đông Hải này cũng có kẻ dám cướp người của Tứ ca, đây không phải chuyện động trời sao? Nói, con bà nó ai to gan như vậy, lão tử sẽ dẫn người đi cướp về.
Hàn Nguyên rót từng ngụm từng ngụm rượu vào bụng, lúc này hắn buông vò rồi nói với vẻ mặt đau khổ:
- Tiểu Ngũ, ngươi là người ta tin cậy nhất, chuyện này ta cũng không muốn gạt ngươi nhưng phải cực kỳ bảo mật, nếu truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ bị phụ thân đánh chết.
Chương 003: Sắp xếp của đại tông chủ
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Hàn gia là một danh môn vọng tộc trong Cửu đại thế gia Yến Quốc, đồng thời cũng là gia tộc danh vọng cao nhất trong Đông Hải quận, tất nhiên cũng vì vậy mà có tộc quy cực kỳ nghiêm khắc. Theo những gì Hàn Mạc biết thì tộc quy không ít hơn năm mươi điều, nếu vi phạm bất kỳ một điều nào thì đều chịu sự trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Tỷ nhi thuộc vào tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội trong thế giới này, cũng chính là kỳ nữ. Tuy Hàn gia không có bất kỳ lời nói nào muốn xúc phạm đến tầng lớp này nhưng một kỳ nữ không thể nào tiến vào trong Hàn gia, nếu có chuyện như vậy xảy ra thì chỉ sợ rằng Hàn gia sẽ bị tất cả các gia tộc khác trong Yến Quốc chế nhạo. Tuy đám đệ tử gia tộc lớn cũng không thiếu những kẻ duy trì những mối quan hệ như vậy nhưng không có bất kỳ kẻ nào gióng trống khua chiêng đón một kỳ nữ vào gia tộc.
Hàn Mạc vừa nghe đến hai chữ tỷ nhi thì ngoài kinh ngạc chính là cảm thấy vấn đề này khó giải quyết.
- Lần trước ta không nhịn được phải đi theo đám người kia đến Phiêu Hương Viện uống hoa tửu.
Hàn Nguyên thản nhiên nói:
- Ngày đó ta đến đúng vào cuộc thi Hoa Khôi Tái, người được tuyển làm hoa khôi chính là Hương Ngọc Nhi, vì vậy đám người kia chỉ đơn giản chọn Hương Ngọc Nhi rồi đẩy ta vào... ....
- Sau đó hai người vui sướng vài lượt, sau đó huynh đã yêu nữ nhân kia sao?
Hàn Mạc trợn trừng mắt, hắn giơ ngón cái lên nói: Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tứ ca, tình cảm của huynh thật phong phú, như vậy mà đã yêu rồi.
Hàn Nguyên cười khổ nói:
- Tiểu Ngũ, lúc này mà ngươi còn tâm tư để đùa giỡn sao? Ngươi cũng biết đấy, tuy ta muốn kết hôn với Hương Ngọc Nhi nhưng trong nhà tuyệt đối sẽ không cho phép, dù nàng có xuất thân trong sạch nhưng lại là người của xuân lâu, không thể nào nói rõ ràng được.
Hàn Nguyên dừng lại một lúc, trong mắt hắn bùng lên vẻ phẫn nộ, hắn cắn răng nói:
- Nhưng hôm qua ta đến Phiêu Hương Viện thì Hương Ngọc Nhi đã bị Tiểu Diêm Vương bắt đi rồi, cũng không biết bây giờ thế nào. Ta...Ta lại không thể vì vậy mà gây chiến, nếu để ông nội và cha biết được thì chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Vành mắt Hàn Nguyên đỏ ửng lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
- Tiểu Diêm Vương và chúng ta thường hay xích mích, hắn cũng biết Hương Ngọc Nhi là nữ nhân của ta, hắn làm như vậy là cố ý chọc giận ta, cũng không biết hắn sẽ tra tấn Hương Ngọc Nhi thế nào.
Hàn Mạc trừng mắt nhìn Hàn Nguyên, hắn trầm giọng nói:
- Tứ ca, lúc này đau thương cũng có được gì đâu, chuyện này huynh đừng quan tâm đến nữa, cứ giao hết cho đệ. Huynh trở về tắm rửa cho sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon, đến khi huynh tỉnh dậy, đệ chắc chắn sẽ cho huynh được nhìn thấy Hương Ngọc Nhi.
- Thật...Thật sao?
Hàn Nguyên mở to mắt, trong ánh mắt bùng lên cái nhìn vui sướng.
- Đệ đã đồng ý thì có bao giờ sai hẹn đâu?
Hàn Mạc đỡ Hàn Nguyên dậy, hắn mỉm cười nói:
- Được rồi, đã nói với huynh nhiều lần rồi, đàn ông Hàn gia máu có thể chảy nhưng không được rơi nước mắt.
Hàn Nguyên hình như rất tin tưởng năng lực Hàn Mạc, hắn gật đầu thật mạnh.
Đợi đến khi Hàn Nguyên đi xa thì Hàn Mạc mới nhìn bóng lưng của hắn rồi thở dài:
- Tứ ca ơi là Tứ ca, tính tình của người sao nhu nhược như vậy, gặp phải chuyện thì không biết nên làm sao, như thế này sao tốt lên được.
Nếu tính tổng cả hai đời của Hàn Mạc lại thì đã hơn bốn mươi năm, tuy hắn còn nhỏ tuổi hơn Hàn Nguyên nhưng nếu nói về tâm lý thì trưởng thành hơn rất nhiều.
- Hàn Thanh!
Hàn Mạc dùng giọng điệu sắc bén khẽ hô một tiếng.
Hàn Thanh lập tức xuất hiện trước mặt Hàn Mạc, hắn cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, có chuyện phải làm sao? Từ trận Điêu Quang Đấu lần trước đã mấy tháng rồi chưa được động thủ, lần này cũng nên học hỏi thêm chút kinh nghiệm, nếu không những gì thiếu gia đã dạy sẽ trở nên bỏ bê hết à?
- Thiếu gia ta từ năm tám tuổi đã mang theo các ngươi đi huấn luyện, nếu các ngươi mà bỏ bê thì còn thua cả đầu heo.
Hàn Mạc cười hì hì, vẻ mặt hắn chợt trở nên nghiêm túc:
- Những gì Tứ ca vừa nói ngươi đã nghe rõ chưa?
- Thiếu gia, tiểu Thanh đều nghe rõ, không thiếu một chữ nào. Đây là những gì thiếu gia đã dạy bảo, những gì nên nghe nem xem xét và nhưng gì không nên nghe không nên xem xét.
Hàn Thanh khôn khéo nói.
- Vậy là tốt rồi, ngươi gọi thêm vài người nữa, dẫn bọn họ đi làm chuyện này cho ta...Biết làm thế nào rồi chứ?
Hàn Mạc sờ cằm hỏi, lúc này vẻ mặt hắn cực kỳ lạnh lùng, rất khác biệt so với vẻ mặt khi đối diện với Hàn phu nhân và Nhị tông chủ, đồng thời còn cực kỳ tỉnh táo:
- Phải hết sức cẩn thận, đừng gây ra những rắc rối khác, nếu không đừng trách thiếu gia không khách khí.
- Vâng, Ngũ thiếu gia!
Hàn Thanh nói một tiếng tí tửng, vẻ mặt hắn trở nên hứng thú, hắn khẽ nói:
- Tiểu Diêm Vương kia, có phải nên... ....
Hàn Thanh nhấc bàn tay phải lên rồi đẩy mạnh xuống.
- Hừ!
Hàn Mạc trợn trừng mắt:
- Thiếu gia ta đã nói rồi, không được phép gây chuyện, thời cơ vẫn chưa tới.
Hàn Thanh gật đầu nói:
- Vâng, thiếu gia, ta phải đi, trước tiên phải tìm được vị trí của Hương Ngọc Nhi.
Hàn Thanh vừa chạy đến cầu thì lập tức gặp một người đàn ông trung niên mập mạp phúc hậu, hắn không khỏi lên lên:
- Cha, sao người lại đến đây?
Người đàn ông trung niên này chính là phụ thân của Hàn Thanh, là Hàn Nghiêm quản gia Thanh Lại phủ, tất cả mọi người cao thấp trong Thanh Lại phủ đều gọi lão là Hàn bá.
Hàn bá hỏi:
- Ngũ thiếu gia có bên trong không?
- Vâng, có bên trong!
Hàn bá khẽ gật đầu rồi bước nhanh vào nhã thất, khi nhìn thấy Hàn Mạc đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài thì vội hỏi:
- Ngũ thiếu gia, đại tông chủ muốn cậu đi qua một chuyến, ngài nói có chuyện tìm thiếu gia, cậu nhanh chân lên một chút.
Hàn Mạc nghe được ba chữ đại tông chủ thì thân thể khẽ chấn động, hắn nói:
- Đại gia gia muốn tìm cháu sao?
Nếu nói người làm Hàn Mạc cảm thấy sợ hãi nhất trong tất cả số người cao thấp trong Hàn gia thì chính là vị đại tông chủ Hàn Chính Càn cực kỳ âm trầm kia. Mỗi lần Hàn Mạc nhìn thấy lão thì cảm giác trên người có sâu lông bò qua, toàn thân không được tự nhiên.
- Đúng vậy, đã có người đến truyền lời, cậu mau đi qua.
Hàn Mạc không dám chậm trễ, hắn sửa soạn lại y phục rồi vừa đi vừa hỏi:
- Ngài biết người tìm ta có chuyện gì không?
- Cũng không biết!
Hàn bá cười ha hả nói:
- Những chuyện của đại tông chủ thì hai quý phủ ai dám mở miệng hỏi nhiều?
Hàn Mạc bước đi rất nhanh, hắn lại hỏi:
- Cha cháu thì sao?
- Đại nhân đang ở trong quận phủ thủ!
- Chỗ Hắc Diêm Vương sao?
Hàn Mạc dừng chân rồi quay đầu hỏi:
- Ngài đến chỗ Hắc Diêm Vương làm gì?
- Hình như có liên quan đến chuyện thu thuế!
Hàn bá trả lời:
- Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì ta cũng không biết rõ. Thiếu gia, trong nhà thì có thể được nhưng nếu đã ra ngoài thì không thể gọi là Diêm Vương này nọ, để tránh khỏi hiểu lầm. Cậu mau đến phủ đông, cũng đừng để cho đại tông chủ phải chờ, mỗi ngày ngài đều có rất nhiều chuyện phải làm, đừng để ngài nổi giận.
... ....
Hắc Diêm Vương là một biệt danh, người này có tên là Tiêu Mạc Toản, là quận trưởng Đông Hải quận.
Hàn gia là gia tộc có danh vọng và lực hiệu triệu nhất trong Đông Hải, đồng thời cũng là gia tộc khống chế cả mạch máu quân sự và kinh tế. Nhưng người lãnh đạo cao nhất trong Đông Hải quận có danh nghĩa với chính phủ chính là quận trưởng Đông Hải quận được triều đình phái đến.
Nếu nói theo tình hình chính trị thì Tiêu Mạc Toản chính là quan phụ mẫu của Đông Hải quận, rõ ràng là một cán đao, dù là Hàn gia cũng phải kiêng kị vài phần.
Tiêu Mạc Toản là đệ tử dòng nhánh của Tiêu gia, một gia tộc đứng hàng thứ nhất trong Cửu đại thế gia Yến Quốc, trước đây hắn được chỉ định đến làm quận trưởng Đông Hải quận cũng vì được chính Tiêu Thái Sư quan đại thần nội các đương triều đề cử, đây là nhân vật cực kỳ có bối cảnh. Yến Quốc là một quốc gia kỳ quái, tình hình chính trị của bọn họ có thể nói là khá dị dạng, vì nguyên nhân lịch sử nên những thế gia đại tộc khống chế tất cả quyền lợi quốc gia, vì vậy mà vương quyền quốc gia cũng không quá mức uy nghiêm.
Tất cả thuế trong Đông Hải quận phần lớn đều do Hàn gia thu nhận, sau đó Hàn gia mới chuyển đến Đông Hải quận phủ. Điều này tuy có vẻ rườm rà nhưng chứng tỏ quyền lực khống chế kinh tế trong Đông Hải quận của Hàn gia.
Nhưng cũng có một vài loại thuế mà Hàn gia không được phép nhúng tay vào, một là thuế muối, hai là thương thuế.
Hai loại thuế này đều do nha môn Đông Hải quận thu lại, nói cách khác hai quyền lực thu nhập thuế này được Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận nắm trong tay. Vì nguyên nhân này mà Hàn gia và Tiêu Mạc Toản có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng hai bên đều kiêng kỵ thực lực và bối cảnh của đối phương, cả hai đều biểu hiện rất khách khí. Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vì Tiêu Mạc Toản có nước da ngăm đen, hơn nữa lại là loại người âm hiểm nên dân chúng lén gọi lão là Hắc Diêm Vương.
Tiểu Diêm Vương cướp Hương Ngọc Nhi chính là con trai duy nhất của Hắc Diêm Vương, tên này ỷ vào quyền thế của cha mà làm xằng làm bậy trong Đông Hải quận, có thể nói là tội ác chồng chất. Cũng vì vậy mà Tiểu Diêm Vương từng nhiều lần phát sinh xung đột với đệ tử Hàn gia.
... ....
Phủ Tổng Đốc Đông Hải và Đông Hải Thanh Lại phủ chính là câu nói trong miệng của người ngoài, đây là gọi theo chính danh, nhưng trong miệng người Đông Hải thì gọi là Đông phủ và Tây phủ.
Hàn Mạc vào Đông phủ thì lập tức hỏi địa phương của Hàn Chính Càn, sau đó hắn nhanh chóng đi đến thư phòng trong chính viện.
Khi đến thư phòng, Hàn Mạc khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói âm trầm và khàn khàn của Hàn Chính Càn:
- Tiểu Ngũ à? Vào đi!
Hàn Mạc đẩy cửa tiến vào lập tức nghe được những mùi hương đặc biệt của thư phòng dày đặc thư hương và văn chương. Khi vào cửa thì hắn xoay người khẽ đóng cửa lại, sau đó mới tiến thẳng vào phòng trong. Trên đường đi toàn là những giá sách khổng lồ, đủ loại, nghe nói trong thư phòng này không những có thư tịch của Yến Quốc mà còn có rất nhiều loại của Khánh Quốc, Ngụy Quốc và Nam Phong Quốc, nếu hiểu rõ tình hình chung của các quốc gia thì cực kỳ có lợi.
Hàn Mạc cũng không biết thư phòng đầy sách này là Hàn Chính Càn muốn bày ra làm bộ hay thật sự đã từng đọc qua rồi.
Phòng trong là một gian nhỏ cực kỳ tao nhã, bầu không khí có chút u tối, cổ kính. Một lão nhân đầu bạc trắng hơn sáu mươi tuổi đang ngồi sau một chiếc bàn gỗ lim, trên mặt bàn đầy một bộ giấy và bút mực rất ngăn nắp, lão nhân đang thuận tay cầm lấy bút lông, cũng không biết đang viết thứ gì.
Khi thấy Hàn Mạc tiến vào thì lão nhân mới ngẩng đầu lên nói;
- Gần đây có chăm chỉ luyện công không?
Gương mặt lão nhân cực kỳ tang thương, da mặt đã sớm nhăn nheo nhưng cặp mắt vẫn cực kỳ lợi hại. Cặp mắt lão giống như một con dao nhỏ, dù kẻ nào bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy không được thoải mái.
Hàn Mạc dù không sợ trời sợ đất nhưng khi đứng trước mặt vị đại tông chủ cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
- Vâng, vẫn rèn luyện chăm chỉ.
Cái mà Hàn Chính Càn gọi là luyện công cũng không phải khí công thần võ gì cả, chẳng qua chỉ là Trường Sinh Kinh được truyền dạy qua các đời Hàn gia, chỉ có đệ tử trực hệ mới được phép tu luyện. Thật ra đây chẳng qua chỉ là một bộ võ công có thể thông qua điều tức thân thể để tăng cường khí lực. Nghe nói trước kia Đông Hải Vương luyện Trường Sinh Kinh đại thành nên có được thần lực tan vàng nát đá, vì vậy mới trở thành thế lực hùng bá một phương ở Đông Hải. Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, giọng nói uy nghiêm lại vang lên:
- Công phu không thể nghỉ ngơi, đây là võ công bắt buộc của Hàn gia chúng ta, nếu chậm trễ thì đừng trách đại gia ta không khách khí.
- Vâng!
Hàn Mạc đứng trước mặt Hàn Chính Càn thì trở nên ngoan ngoãn giống hệt như một con cừu non.
- Lần này gọi ngươi tới chính là chuẩn bị cho ngươi một chút.
Hàn Chính Càn chậm rãi nói:
- Khi ngươi mười sáu tuổi thì trong phủ đã thu xếp cho một thị tì nha đầu xứng đáng, nhưng ngươi lại nhiều lần từ chối, việc đó ta cũng không rảnh quan tâm. Lúc này ta đã tìm được một người, chỉ qua chỉ vì ngươi không thích nha đầu nên ta tìm cho một người lớn tuổi, ngươi về chuẩn bị đi, hai ngày nữa người này sẽ tiến vào.
- Sao cơ ạ?
Hàn Mạc chấn động, hắn há hốc miệng, nửa ngày sau cũng nói không nên lời.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 004: Nha đầu thị tì
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Nha đầu thị tì của Yến Quốc hoàn toàn khác biệt với ý nghĩa nha đầu thị tì bình thường, sau khi đám con cháu của các danh môn vọng tộc trong quốc gia này trưởng thành thì trong phòng đều phải có một nha đầu làm thị tì. Mục đích của chuyện này để chăm sóc chủ nhân vào ban đêm, chẳng hạn như chủ nhân đói bụng hoặc đại tiểu tiện đều cần nha đầu thị thì hầu hạ, tất nhiên nếu chủ nhân phát sinh quan hệ với nha đầu thị tì, tuy không phải chuyện quang minh chính đại gì nhưng cũng trở thành một thói quen có thể được các danh gia vọng tộc cho phép.
Khi Hàn Mạc mười sáu tuổi thì Hàn phu nhân đã muốn thu xếp cho hắn một nha đầu thị tì, nhưng Hàn Mạc cho rằng chuyện này cực kỳ vô nhân đạo. Tuy hắn không ngại chuyện ngủ cùng phòng với nữ nhân, nhưng hắn biết rõ vận mệnh của nha đầu thị tì, người đời cũng cho rằng nha đầu thị tì đã ăn nằm với chủ nhân, không thể gả ra ngoài được nữa. Nha đầu thị tì được chủ nhân thu làm tiểu thiếp hoặc vĩnh viễn ở lại bên cạnh chủ nhân làm nha đầu thị tì cho đến chết.
Hàn Mạc không muốn vì chuyện này mà hủy diệt cuộc đời của một thiếu nữ, hắn từ chối thẳng thừng, thậm chí còn đuổi cả nha đầu thị tì mà Hàn phu nhân đã sắp xếp ra ngoài. Sau đó Hàn phủ không còn biện pháp nào khác nên đành phải dừng lại, nhưng hôm nay Hàn Chính Càn lại gọi Hàn Mạc đến giống như một người cha chăm lo cho con, thậm chí cũng đã an bài xong mọi chuyện.
- Đại gia gia, điều này...Tôn nhi thật sự không muốn!
Hàn Mạc dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn Hàn Chính Càn, hắn nhìn mặt mà nói chuyện. Khi hắn thốt nên lời thì Hàn Chính Càn lập tức nhíu mày, lão có chút không vui nói:
- Nhưng đây là chuyện mà đại gia gia ta đã sắp xếp, tôn nhi cứ vâng lời là được.
Trong lòng Hàn Mạc đã biết rõ Hàn Chính Càn đã cố ý như vậy, thậm chí ngay cả người làm nha đầu thị tì cũng đã chọn xong, dù mình phản đối thế nào cũng bằng thừa. Hàn Chính Càn là người có quyền lực cao cấp nhất trong bộ tộc, không kẻ nào có thể vi phạm, ngay cả cha Hàn Mạc đứng trước mặt Hàn Chính Càn cũng cực kỳ cung kính, vì vậy hắn cũng không dám có ý mạo phạm.
Nếu đã như vậy thì Hàn Mạc hắn nên đồng ý, không thể mạo phạm vuốt lông hổ của Hàn Chính Càn. Về phần nha đầu thị tì kia, không phải đã nói là tuổi đã lớn sao? Vậy cũng không sao cả, chắc chắn người này đã được gả cho người, cũng không cần phải lo lắng chuyện không được gả ra ngoài.
Trên gương mặt Hàn Chính Càn lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy, lão nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi rất thông minh, nhưng đối với chuyện nha đầu thị tì này ta cũng có vài thứ muốn dặn dò. Ngươi đừng nên làm trái lời, nếu không ta sẽ dùng gia pháp.
- Xin đại gia gia chỉ bảo.
Hàn Chính Càn trầm ngâm, cuối cùng nói: Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Nàng tuy là nha đầu thị tì của ngươi nhưng ngươi không được dùng thân phận nha đầu thị tì để đối xử với nàng, không những không được dùng thân phận nha đầu thị tì mà ngươi cần phải tôn trọng và lễ nghĩa...Này, cứ coi như đó là tỷ tỷ của ngươi.
Hàn Mạc trở nên sửng sờ, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hàn Chính Càn, thật sự cũng không hiểu vì sao đại gia gia lại dặn dò như vậy.
Rốt cuộc đại tông chủ Hàn gia đang tìm cho mình một nha đầu thị tì hay là một vị tỷ tỷ? Nhưng nếu Hàn Chính Càn đã dặn dò như vậy thì Hàn Mạc tất nhiên sẽ không phản bác, hắn cung kính nói:
- Tôn nhi đã hiểu!
- Ngoài ra...Sau khi nàng tiến vào phòng của ngươi thì hậu hoa viên cũng không được cho hạ nhân tiến vào, cũng không thể cho người ngoài biết ngươi có nha đầu thị tì. Chuyện này không được truyền ra ngoài, nếu có bất kỳ kẻ nào biết được...Ngươi phải báo lại ngay cho ta, nhớ lấy!
- Vâng!
Vẻ mặt Hàn Chính Càn trở nên cực kỳ ngưng trọng, giọng nói của lão thậm chí trở nên lạnh lẽo:
- Cuối cùng ngươi phải nhớ kỹ, một khi nàng đã tiến vào thì dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, dù ngươi bị mất mạng cũng phải bảo vệ cho nàng được an toàn.
Trong bụng Hàn Mạc tràn đầy nghi ngờ, hắn đảo mắt nhìn Hàn Chính Càn rồi gật đầu nói;
- Tôn nhi đã nhớ rõ, sẽ xuất toàn lực bảo vệ cho nàng được an toàn.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, lão bình tĩnh nói:
- Tiểu Ngũ, những lời nói của đại gia gia hôm nay với ngươi, đặc biệt không được nói với bất kỳ kẻ nào, việc này cha mẹ ngươi cũng sẽ biết, cho nên ngày thường cũng không đề cập đến. Những gì ta đã dặn dò ngươi phải ghi khắc trong lòng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sợ rằng Hàn gia ta sẽ gặp phải tai họa, ngươi nên nhớ kỹ điều này.
Hàn Mạc biết rất rõ, chỉ cần những chuyện cần biết thì dù không hỏi Hàn Chính Càn cũng sẽ nói rõ ràng với mình, nhưng nếu những chuyện hắn không cần phải biết thì dù có cắt đứt cổ sẽ không tìm được bất kỳ đáp án nào.
Lúc này Hàn Mạc đã cực kỳ tò mò, hắn rất muốn biết nha đầu thị tì của mình là thần thánh phương nào mà liên quan đến sinh tử tồn vong của Hàn gia.
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
Hàn Chính Càn phất phất tay cho Hàn Mạc lui xuống. Lão lại tiếp tục cầm lấy bút lông chuẩn bị tiếp tục viết chữ, đến khi Hàn Mạc thỉnh an lui ra thì lão đột nhiên nói:
- Đúng rồi, nhóm Hắc Báo của ngươi có cần thêm người hay không?
- Sao cơ?
Hàn Mạc cảm thấy kinh sợ.
Cái gọi là Hắc Báo, tính cả Hàn Thanh thì tổng cộng có mười người, đây là một nhóm người mà khi còn nhỏ Hàn Mạc dựa vào những ký ức kiếp trước của chính mình mà thành lập một tiểu đội giống như bộ đội đặc chủng, mỗi người trong tiểu đội đều am hiểu chiến thuật đánh chiến của quân đội, am hiểu tình báo, là một kiệt tác mà Hàn Mạc cực kỳ đắc ý. Nhưng trước nay tiểu đội này vẫn cực kỳ bí ẩn, ngay cả Hàn Huyền Xương cũng không biết có một nhóm người như vậy tồn tại, trong mắt người ngoài thì Hàn Mạc chẳng qua chỉ có một nhóm bạn chơi đùa với nhau mà thôi.
Hàn Chính Càn đột nhiên nói lên hai chữ Hắc Báo, điều này quả thật làm cho Hàn Mạc cảm thấy kinh hoàng.
- Nếu thiếu vài người thì cứ nói, ta sẽ sắp xếp cho vài kẻ biết nghe lời.
Trên gương mặt Hàn Chính Càn lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Hàn Mạc kiên trì nói:
- Binh chỉ cần tinh không cần nhiều, chỉ cần vài người bọn họ đã là quá đủ.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, lão phất tay cho Hàn Mạc lui ra.
... ....
... ....
Đông viện Thanh Lại phủ có vài tòa đình rất thanh nhã, nơi đây có một cánh rừng xanh biêng biếc, màu xanh dào dạt, mà bên cạnh là một hồ nước nhỏ, vài con ngỗng trắng đang thản nhiên đùa giỡn ầm ĩ dưới ánh trăng.
Tối nay Hàn Mạc đến ăn cơm ở một ngôi đình hình bát giác, bốn góc đình đều óc nha hoàn cầm đèn lồng, vì vậy mà không gian trở nên sáng rực.
Ngồi ở vị trí chính tọa chính là Hàn Huyền Xương phụ thân Hàn Mạc. bên phải Hàn Huyền Xương chính là Hàn phu nhân mẹ ruột của Hàn Mạc ở thế giới này.
Hàn phu nhân năm nay gần bốn mươi nhưng lại bão dưỡng rất tốt, làn da trắng bóng, tướng mạo xinh đẹp, trên người bùng ra khí chất ung dung đẹp đẽ. Nhưng nàng lại có một cặp mắt y hệt như Hàn Mạc, cặp mắt giống như ngôi sao liên tục bùng lên cái nhìn nghịch ngợm. Trên mặt nàng là một nụ cười thản nhiên, khóe miệng cong lên như vầng trăng khuyết, rõ ràng có hương vị của một tiểu cô nương tinh nghịch.
Bên trái Hàn Huyền Xương còn có một phụ nhân tướng mạo xinh đẹp khoảng ba mươi ba ba mươi bốn tuổi, người này xinh đẹp động lòng người, dáng người đầy đặn, cặp mắt như thu thủy, ngập đầy nước. Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi cực kỳ thanh tú ngồi ngay bên cạnh phụ nhân xinh đẹp, cặp mắt nàng đẹp như phụ nhân, trong trắng như nước.
Phụ nhân xinh đẹp này chính là tiểu thiếp của Hàn Huyền Xương có khuê danh là Tô Ngọc Bích, đám người cao thấp trong phủ đều gọi là Bích Di Nương, mà thiếu nữ chính là con gái của Bích Di Nương, là Hàn Thấm tiểu muội của Hàn Mạc.
Hàn Mạc ngồi ngay bên cạnh Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân được gả cho Hàn Huyền Xương năm mười bảy tuổi, gả được hai năm nhưng không sinh đẻ, vì vậy mà Hàn Huyền Xương mới nạp Bích Di Nương làm tiểu thiếp. Nào ngờ Bích Di Nương vừa gả vào được vài tháng thì Hoa Phong Nhi đã có mang Hàn Mạc, Bích Di Nương vốn mang tâm tư sinh con nối dõi tông đường mà được gả qua cửa, nhưng cũng gần hai năm sau mới mang thai Hàn Thấm, có thể nói đây là một chuyện cực kỳ cổ quái.
Vốn thiếp thân không thể cùng ngồi ăn một bàn với chính thê, nhưng Hàn phu nhân trời sinh tính tình lương thiện, bình thường quan hệ với Bích Di Nương cũng rất tốt, giống như chị em ruột. Vì vậy dù là dùng cơm thì Bích Di Nương cũng không phải đứng bên cạnh hầu hạ như những thiếp thân khác mà cùng ngồi một bàn.
Hàn Huyền Xương cũng không quan tâm đến những chuyện thế này, Hàn phu nhân đã như vậy thì lão cũng không cần phải nói nhiều.
Hàn Huyền Xương vừa mới bốn mươi tuổi, cũng đúng trong độ tuổi khỏe mạnh. Lão thân là quan Thanh Lại Tư, tuy đã là trung niên nhưng tướng mạo vẫn cực kỳ tuấn nhã, phong độ nhẹ nhàng, rồng trong cõi người.
Hàn phu nhân cười hì hì liếc Hàn Mạc, nàng khẽ hỏi:
- Mạc Nhi, con nói đã làm xong kính mát cho mẹ rồi sao? Sao chưa thấy con đưa tới?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Kính mát là thứ gì?
- Lão gia à, đứa con của chúng ta thông minh, điều này ông cũng biết.
Hàn phu nhân nói đến chỗ hứng thú thì lập tức cười hì hì nói:
- Hai ngày trước nó đồng ý làm cho muội một cái kính mát che mắt gì đó, dùng thứ đó nhìn lên trời sẽ không bị chói. Mạc Nhi gọi nó là kính mát, khi nào làm xong thì muội sẽ cùng huynh dùng thử.
Bích Di Nương dịu dàng nói:
- Mạc Nhi từ nhỏ đã thông minh hơn người, kính mát này chắc chắn là thứ tốt.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hàn phu nhân liên tục gật đầu nhìn con trai, nàng cười nói:
- Bích muội muội, khi nào làm xong ta sẽ cùng nàng chơi đùa một chút.
Hàn Huyền Xương dở khóc dở cười nói:
- Phu nhân, những thứ quỷ dị kia nào có tác dụng gì.
Sau khi trừng mắt nhìn Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương hừ lạnh nói:
- Mê muội cả ý chí!
- Lão gia, phải gọi là thú vị, sao lại trách cứ Mạc Nhi?
Hàn phu nhân trợn trừng mắt nhìn hàn Hàn Huyền Xương, sau đó mỉm cười với Hàn Mạc:
- Mạc Nhi, đừng sợ, có mẹ ở phía sau hỗ trợ, cha sẽ không dám làm gì ngươi đâu.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn liên tục gật đầu.
Hàn phu nhân rất cưng chiều Hàn Mạc, vì vậy mà ở thời đại này Hàn Mạc cũng nhận được đầy đủ tình thương của mẹ. Vì vậy mà hắn cũng dựa vào những ký ức kiếp trước để thỉnh thoảng chế tạo vài thứ kỳ quái để trêu chọc người mẹ tinh nghịch của mình, để người được vui vẻ.
Hàn Huyền Xương biết được phu nhân của mình thuở nhỏ đã cực kỳ điêu ngoa và tinh nghịch, khi gả vào phủ thì tính tình vẫn không thay đổi. Lão cũng không trách được tính tình của phu nhân, cho nên đã gả được hai mươi năm mà tâm tính vẫn không thay đổi quá nhiều, vẫn giống như một tiểu cô nương khờ dại. Nếu nàng đã nói thứ đó thú vị thì cũng không nên nói nhiều lời, đến khi đồ ăn được đưa lên đầy đủ thì cả nhà bắt đầu dùng cơm.
- Ca ca, những chuyện xưa huynh viết ra muội đều đã đọc xong.
Hàn Thấm ghé sát tai Hàn Mạc nói nhỏ:
- Huynh viết thêm vài chuyện xưa cho muội đọc đi.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Chút nữa trở về huynh sẽ ghi ra cho muội vài câu chuyện nữa. Tiểu muội, lá gan muội cũng lớn thật, ngay cả những chuyện như Liêu Trai cũng không sợ, ca ca thật sự vô cùng kính nể muội.
Hàn Thấm cười khanh khách nói:
- Huynh cứ nói những chuyện vô lý, đám yêu hồ kia đều là người tốt, có gì đáng sợ đâu?
Hàn Huyền Xương ho khan một tiếng rồi nói:
- Ăn cơm, ăn cơm thôi. Lúc ăn cơm mà còn nói chuyện nhiều lời làm gì.
Vẻ mặt Hàn Huyền Xương trở nên có chút khó coi, hắn trợn mắt nhìn Hàn Mạc, sau đó quay sang Hàn Thấm nói:
- Thấm Nhi, đừng xem ba thứ bát nháo đó, mẫu thân đã dạy con Tố Nữ Kinh, con đã học xong hết chưa? À còn nghề thêu thùa, con đều phải học, làm gì có thời gian rãnh xem những thứ vô dụng kia.
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Hàn Thấm khẽ co rụt lại, nàng cực kỳ uất ức.
Hàn phu nhân lại trợn trừng mắt nhìn Hàn Huyền Xương, nàng nói:
- Có phải bên ngoài bị kẻ nào làm cho tức giận nên về nhà trút hết lên đầu hài tử không? Không phải chính ông cũng đọc đến say sưa sao? Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hàn Huyền Xương lại tiếp tục thở dài, lão cúi đầu ăn cơm, cũng không dám phản bác lại.
Bích Di Nương vội vàng nói:
- Thấm Nhi, mau ăn cơm đi, cơm nước xong mẹ sẽ dạy con thêu thùa.
Hàn Huyền Xương chỉ ăn được hơn nửa chén cơm thì buông đũa, hắn hướng về phía Hàn Mạc nói:
- Mạc Nhi, tháng sau quân Trấn Thủ sẽ rời bến, ngươi nên đi theo tăng thêm kinh nghiệm, nam nhân Hàn gia dù sao cũng phải đi lại trên biển.
- Vâng, thưa cha!
Hàn Mạc gật đầu đáp.
Nếu nói dễ nghe một chút thì quân Trấn Thủ rời bến chính là đi tuần tra để làm đám hải tặc kinh sợ. Nếu nói khó nghe thì vài chiến thuyền lớn đi đến vị trí nước sâu trong Đông Hải dạo chơi vài vòng sau đó quay về báo cáo với triều đình, trên bản tấu chương ghi rõ: "Hải tặc hung hăng ngang ngược, quân Trấn Thủ rời bến truy kích đánh tan hải tặc. Nhưng quân hải tặc vẫn tụ tập rất đông, vì vậy cần phải có thêm nhiều chế tài..." Thực tế thì đang yêu cầu thêm quân phí từ triều đình.
Ngày nay Hàn Huyền Đạo chính là một vị đại thần trong Yên kinh, thân là Hộ Bộ Thượng Thư, hoàn toàn có năng lực góp lời trong triều đình, sau đó rút xuống một phần bạc lớn trang bị cho quân đội.
Đám hải tặc này làm loạn đã vài trăm năm, với thực lực của quân Trấn Thủ thì chỉ cần dốc sức truy kích, sợ rằng đám hải tặc đã bị đánh tan từ rất lâu.
Nhưng nuôi hải tặc và tổ chức quân đội đều là chuyện mà tất cả các thế lực đều phải làm. Nếu thật sự dọn sạch hải tặc thì quân Trấn Thủ Đông Hải sợ rằng đã bị xóa bỏ, Hàn gia sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 005: Hàn tộc sẽ mất đi nhân tâm
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Đêm khuya, trong chính phòng đông viện, Hàn Huyền Xương đang ngồi bên cửa sổ, lão ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm âm u, vẻ mặt có chút tiều tụy. Hàn phu nhân thì pha một chung trà ngon đưa đến bên cạnh Hàn Huyền Xương, nàng khẽ nói:
- Lão gia, hôm nay huynh trở về mà vẻ mặt không được tốt, trên bàn cơm muội cũng không tiện hỏi nhiều, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hàn Huyền Xương cười khổ nói:
- Không phải chuyện từ thuế thì là thứ gì nữa?
- Thu nhập từ thuế sao?
Hàn phu nhân khẽ chớp cặp mắt xinh đẹp rồi nói:
- Không phải tất cả các huyện và các hộ đều nộp thuế theo quý sao?
Hàn Huyền Xương nhấc chung trà đặt đến bên cạnh bàn, trong mắt lão bùng lên cái nhìn tức giận:
- Chẳng phải không nộp thuế đầy đủ, mà tên Tiêu Mạc Toản ngày càng quá mức, ngay cả thương thuế cũng tăng thêm một phần, đặc biệt là ngư hành lại tăng thêm hai phần. Nếu thương thuế tăng lên sẽ làm ảnh hưởng đến kinh doanh của đám thương nhân. Bọn họ đến Đông Hải quận chúng ta cũng chỉ muốn kiếm bạc, nếu thương thuế tăng lên thì giá cá mà đám thương nhân mua sẽ phải giảm xuống, con dân mạo hiểm sóng gió ra khơi cả tháng trời cũng sẽ không kiếm được vài đồng bạc, giá cả như vậy sẽ không đủ nuôi sống gia đình... ....
Hàn Huyền Xương hít vào một hơi thật sâu, lão nâng chung trà lên uống một ngụm rồi tiếp tục nói: Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Dân chúng kiếm được ít bạc nhưng tiền thuế thu nhập của triều đình vẫn không giảm, chúng ta vẫn phải ứng phó với tiền thuế. Mỗi quý chúng ta đều phải giao đủ số bạc, tất nhiên sẽ không tự chủ trương hạ thấp thuế của dân chúng. Nếu tăng thuế thời gian dài thì sợ rằng dân chúng sẽ oán giận đối với Hàn gia chúng ta, Tiêu Mạc Toản làm như vậy không phải đang làm Hàn gia chúng ta mất đi nhân tâm sao?
- Hơn một nửa số người trong Đông Hải quận chúng ta đều dựa vào nghề cá mà sinh sống.
Hàn phu nhân chau mày nói:
- Nếu giá cá hạ thấp thì một nửa dân chúng Đông Hải thành sẽ bị thiệt hại.
- Vào ngày này năm trước một cân cá vẫn còn có giá hai mươi hai đồng tiền, cho đến lúc này chỉ bán được mười bốn đồng, như vậy chẳng phải giảm gần một nửa sao?
Vẻ tức giận trong ánh mắt Hàn Huyền Xương càng trở nên nồng đậm:
- Sợ rằng chuyện này còn chưa phải kết thúc, Tiêu Mạc Toản làm mưa làm gió chính là làm tổn hại đến dân chúng. Thời gian trôi qua, dù dân chúng biết rõ tất cả mọi thứ đều từ tên đầu sỏ Tiêu Mạc Toản nhưng Hàn gia chúng ta dù sao cũng là đệ nhất thế gia trong Đông Hải quận, nếu chúng ta không ra mặt mà làm không tốt thì tất cả oán giận sẽ đổ hết lên đầu Hàn gia chúng ta.
Hàn phu nhân đi đến sau lưng Hàn Huyền Xương, nàng khẽ xoa nắn bờ vai lão rồi hỏi:
- Ngày hôm nay huynh đến phủ tìm Tiêu Mạc Toản chính là vì những chuyện này sao?
- Đúng vậy!
Hàn Huyền Xương gật đầu nói:
- Ta tới tìm hắn và nói rõ tất cả tình huống, đồng thời cũng muốn hắn xem xét lại mà giảm thuế thương nghiệp. Nhưng hắn lại nói ngược lại, hắn nói quân đội đang đóng ở vùng đông bắc biên giới Yến Khánh đang xảy ra chiến trận, người Khánh Quốc nhìn chằm chằm, vì vậy mà tất cả châu hộ đều phải tăng thuế, chuẩn bị chiến tranh với Khánh Quốc. Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hàn Huyền Xương vỗ một chưởng lên bệ cửa, lão tức giận nói:
- Đây chẳng phải nói xằng nói bậy sao? Ta nghe nói đám người trong triều đình Khánh Quốc vì tranh giành quyền lực mà các phe phái đấu đá lẫn nhau, tranh đấu điên cuồng. Yến Quốc ta không lợi dụng cơ hội tấn công thì đã cực kỳ tốt đẹp rồi, bọn họ đâu nhàn nhã đến mức độ đến đánh Yến Quốc chúng ta.
- Lão gia, huynh cũng đừng nên tức giận.
Hàn phu nhân cười híp mắt nói:
- Có chuyện thì chúng ta chậm rãi tìm cách, có nôn nóng cũng không được. Nếu Tiêu Mạc Toản đã làm xằng làm bậy thì cũng không cần kiêng nể gì cả, không bằng viết một phong thư cho đại bá trên Yên Kinh, muội cũng sẽ viết một phong thư cho đệ đệ. Bọn họ đều là đại thần trong triều, hai người bọn họ hợp lực lại điều tra Tiêu Mạc Toản ở Đông Hải quận, chắc chắn sẽ không còn việc gì khó khăn nữa.
Nhà mẹ đẻ của Hàn phu nhân là họ Hồ, hơn nữa Hồ gia cũng chính là một gia tộc trong Cửu đại thế gia, tuy chỉ xếp thứ hai từ dưới lên nhưng vẫn có tiếng nói trong Yên kinh.
- Đối phó với một Tiêu Mạc Toản mà dùng cả lực lượng hai nhà Hàn Hồ thì chẳng phải chuyện nhỏ xé ra to sao?
Hàn Huyền Xương lắc đầu nói:
- Hơn nữa nàng cũng biết, Tiêu Mạc Toản này chính là cháu của Tiêu Thái Sư thủ phụ đại thần trong triều, trước đây hắn được phái đến Đông Hải quận để đảm nhiệm chức quận trưởng chính là con bài xếp đặt một cái đinh ở Đông Hải của Tiêu Thái Sư, cây đinh này có tác dụng đâm vào trái tim chúng ta, giám thị hành động và ngăn cản chúng ta. Nếu đại ca và Hồ Thượng Thư ra tay đối phó với Tiêu Mạc Toản thì cũng không khó, nhưng điều này sẽ đắc tội với Tiêu gia, mà chúng ta thà đắc tội với Yến Vương cũng không muốn đắc tội với Tiêu gia.
Hàn phu nhân mỉm cười nói:
- Lão gia, huynh là nam nhân thông minh nhất, dù sao cũng sẽ nghĩ ra biện pháp.
Hàn Huyền Xương cười ha hả, lão cầm tay Hàn phu nhân rồi cười nói:
- Phu nhân, ta tuổi tác đã lớn cũng đâu còn thông minh, trong đầu chỉ còn lại sự day dứt mà thôi.
- Nhưng trong mắt muội thì huynh vẫn là nam nhân thông minh nhất.
Hàn phu nhân cười hì hì giống như một tiểu cô nương:
- Trong lòng muội thì huynh vĩnh viễn là tên thiếu niên cực kỳ dịu dàng đã vạch khăn hồng trong đêm động phòng. Lão gia, cười cho muội xem nào, giống như nụ cười trong đêm tân hôn ấy.
- Lão gia, nụ cười của huynh thế này còn khó coi hơn cả khóc.
Hàn phu nhân tiếp tục cười hì hì, nàng dịu dàng nói:
- Nếu thật sự không thể nghĩ ra được thì cứ đi tìm đại tông chủ, ngài sẽ tìm được cách đối phó. Truyện "Quyền Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đúng vậy!
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Tên Tiêu Mạc Toản này đã làm quận chủ Đông Hải quận được năm năm, lúc này cũng nên thay đổi người.
Hàn Huyền Xương vuốt ve mái tóc mềm mại của Hàn phu nhân, mái tóc bóng loáng và trơn mướt như tơ.
... ....
Đêm khuya thanh vắng, bóng trúc lòa xòa.
Hàn Mạc đang nằm trên giường trong hậu hoa viên Hàn phủ, hắn thắp lên một ngọn đèn dầu xem bức Xuân Cung Đồ mà mình có được vài ngày trước đây. Nam nữ trong tranh giống như thật, động tác uyển chuyển, thiên biến vạn hóa, nhưng đối với một kẻ mà kiếp trước đã xem đủ mọi loại phim "con heo" như Hàn Mạc thì Xuân Cung Đồ trong thời đại này cũng thuộc loại hiếm có, ánh mắt hắn sáng như sao, chẳng qua có còn hơn không.
Không gian trong hoa viên cực kỳ yên lặng, Hàn Mạc đảo mắt nhìn ra ngoài, trong lòng cũng không có tâm tư gì mãnh liệt. Hắn giấu thật kỹ Xuân Cung Đồ, lúc này mới đứng dậy nhìn bóng đêm.
Tình cảnh gặp mặt đại tông chủ hôm nay đã làm trong lòng hắn có hàng trăm mối tơ vò không thể nào phá giải, nha đầu thị tì của hắn là nữ nhân thế nào? Hàn Mạc không phải là kẻ ngu, hắn biết biết rõ nữ nhân được đại gia gia sắp xếp không phải loại bình thường, nhưng cũng không biết vì sao đại tông chủ lại sắp xếp một nữ nhân như vậy đến bên cạnh mình.
- Thiếu gia!
Ngoài cửa lập tức truyền đến giọng nói của Hàn Thanh.
Hạ nhân có thể tự do ra vào hậu hoa viên, chỉ có cha con nhà quản gia, tất cả những hạ nhân còn lại thì nếu không được phép sẽ chẳng được tiến vào nửa bước.
- Vào đi, cửa không khóa!
Hàn Thanh cười tủm tỉm đi vào phòng, hắn cung kính nói:
- Thiếu gia, chuyện người cần làm đã hoàn thành tốt đẹp.
Dù Hàn Mạc biết chắc chuyện này sẽ có tám chín phần là thành công nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, hắn đứng thẳng người rồi nói:
- Hàn Thanh, lần này thiếu gia ta thật sự khen ngợi ngươi, làm việc rất tốt, ta sẽ có thưởng.
- Việc mà thiếu gia phân phó, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải hoàn thành.
Hàn Thanh cười hì hì nói:
- Ta không cầu được ban thưởng, chỉ muốn đi theo thiếu gia để được vui vẻ...Đúng rồi, thiếu gia, người chuẩn bị phần thưởng gì đấy?
Hàn Mạc chụp lấy một đôi giày dưới mặt đất ném về phía Hàn Thanh, Hàn Thanh lập tức cười tủm tỉm chụp lấy rồi cung kính quay trở về, lúc này hắn mới khẽ nói:
- Địa phương mà Tiểu Diêm Vương đã giấu Hương Ngọc Nhi, chúng ta điều tra rõ địa điểm và phóng đến thì đúng lúc tiểu tử kia đang định chiếm đoạt Hương Ngọc Nhi. Chúng ta dựa theo lời phân phó của thiếu gia, không ra tay nặng, chẳng qua chỉ đánh hắn bất tỉnh sau đó đưa Hương Ngọc Nhi ra ngoài. Lúc này Hương Ngọc Nhi đã được sắp xếp an toàn ngoài thành.
- Ngươi hãy lén nói chuyện này cho Tứ ca!
Hàn Mạc khẽ hạ giọng nói:
- Đưa huynh ấy ra khỏi thành gặp mặt Hương Ngọc Nhi. Nhớ kỹ, tất cả đều phải cực kỳ bí mật, không để cho bất kỳ người nào trong quý phủ biết chuyện này. Quan trọng là Tiểu Diêm Vương bị thiệt thòi nhất định sẽ phái người đi khắp nơi tìm Hương Ngọc Nhi, nói không chừng hắn đã biết chúng ta làm chuyện này, hắn sẽ âm thầm phái người theo dõi Tứ ca, vì vậy phải tránh tai mắt của Tiểu Diêm Vương.
- Thiếu gia yên tâm!
Hàn Thanh tự tin nói:
- Đông Hải thành này những kẻ có thể theo dõi chúng ta cũng không có vài người.
Hàn Mạc trợn trừng mắt, lúc này hắn đã không còn những suy nghĩ ngông cuồng, đại tông chủ đã hoàn toàn biết rõ sự tồn tại của Hắc Báo.
Hoàng hôn ngày hôm sau, Hàn Nguyên mang theo hai bình rượu lớn kích động phóng vào hoa viên, tiến vào khu nhà, hắn lớn tiếng hoan hô nói:
- Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, Tứ ca đa tạ ngươi, ôi, ngươi phải nói rõ cho ta biết vài thứ mới được.
Hàn Mạc đang ngồi thiền tu tập Trường Sinh Kinh, khi nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Nguyên thì lập tức hít khí đứng dậy, hắn cười nói:
- Tứ ca, chúc mừng huynh đạt như ước nguyện.
Hàn Mạc nhìn thấy trong tay Hàn Nguyên xách theo hai vò rượu, hắn bĩu môi nói:
- Tứ ca, huynh chỉ đáp tạ đệ nhiêu đó thôi sao?
Vẻ mặt Hàn Nguyên cực kỳ hớn hở, tâm tình cũng rất tốt, hắn cười nói:
- Tứ ca ta sao lại như vậy được? Đây là hai vò Trùng Thảo Tửu được Nam Phong Quốc sản xuất, Tứ ca vất vả lắm mới có được, coi như đáp lại vò Đạo Hoa Hương ngày hôm qua của ngươi.
Hàn Nguyên đặt hai vò rượu lên bàn rồi kéo tay Hàn Mạc dùng giọng cảm kích nói:
- Tiểu Ngũ, Tứ ca chuẩn bị cho ngươi một bàn rượu ở Bát Trân Các, đám người Hoắc Thu Nguyên đều đang đợi ngươi, đi mau, đi mau!
Hàn Nguyên không cần phân trần mà trực tiếp kéo Hàn Mạc phóng về phía Bát Trân Các.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123