Mấy tiếng giòn vỡ vang lên, Ngư Thái Vân vô cùng kinh hãi phát hiện. Bảy tám cao thủ của của Phái bang đã bị vị chủ nhiệm Diệp này một tay đánh ngã xuống đất. Hơn nữa, nhìn mọi người đều đang kêu la, dường như rất đau đớn.
Ngư Thái Vân biết rõ khả năng của thủ hạ, nếu chỉ đau một chút thì không thể nào làm cho những người mình đồng da sắt này kêu đau.
Bọn họ đều đang kêu đau, chứng tỏ đang phải chịu sự đau đớn vô cùng, không thể chịu đựng được nữa mới kêu la.
- Công tử, thuốc đang ở chỗ tôi.
Trần Khiếu Thiên đạp một cái làm cho Ngư Thái Vân ngã sõng soài xuống đất. Sau đó anh ta bước vài bước đến lấy từ trong ba lô ra hộp xì gà cao cấp ném cho Diệp Phàm. Diệp Phàm bắt lấy hộp thuốc, lấy ra một điếu châm lửa hút rồi thong thả nhìn xung quanh.
- Hừ!
Ngư Thiên Phong đặt cháu mình xuống sau đó nhảy một bước đá một cước về phía Trần Khiếu Thiên.
Tuy nhiên lão chưa đạp trúng Trần Khiếu Thiên thì bỗng nhiên cảm thấy gót chân tê buốt dường như bị một vật gì đó mềm mềm cuốn lấy. Lão còn cho rằng đó là rắn, liền đá một cái để cho con rắn thả ra. Nhưng vẫn không thoát ra được.
“Con rắn” đó chính là chiếc roi da của Ngư Thái Vân bị Trần Khiếu Thiên đá rơi xuống đất được Diệp Phàm nhặt lên.
Tay của Diệp Phàm nhẹ nhàng lôi, kéo, xoay, làm cho Ngư Thiên Phong như đang biểu diễn bay trong không trung, đến khi chiếc roi đứt khiến ông ta bay ra rơi xuống bãi cỏ cách đó hơn 5m.
Mặt cỏ lúc này bị lộ ra một vết lõm to. Thật không may bởi vì miệng của ông ta lại chúi xuống trước. Lúc này miệng sưng to lên giống như cái mõm lợn.
- Chú!
Ngư Thái Vân hét lên, muốn lao lên cứu. Tuy nhiên Trần Khiếu Thiên làm sao có thể để cô ta đạt được. Chỉ vài cú đá, Ngư Thái Vân bị đá lăn mấy vòng dưới thảm cỏ, tạm thời cũng không đứng dậy được.
- Chẳng ra gì, chỉ có một chút bản lĩnh như thế mà cũng đến gây sự. Nhìn trang phục của các người đi, chắc là Bài bang Tây Tương có phải không?
Trần Khiếu Thiên nói.
- Đi thôi, đừng để lỡ việc.
Diệp Phàm ném mẩu thuốc xuống và dùng chân day day, nói:
- Lần sau các vị không may mắn thế này nữa đâu. Tự thu xếp ổn thỏa đi, muốn thay võ quán Đồng gia ra mặt thì cũng phải biết tự lượng sức mình. Diệp Phàm tôi không trêu choọc ai, nhưng nếu vị nào thấy nhàn rỗi đến gây chuyện thì vị đó nhất định không may rồi.
Diệp Phàm nói xong quay người bỏ đi, Trần Khiếu Thiên cũng đi sát phía sau.
Thấy hai người Diệp Phàm lái xe đi, người của võ quán Đồng gia đều xuất hiện. Từng người đảm trách nhiệm vụ cứu sống, trị thương cho những người kia. Tuy nhiên, Đồng Nhất Thiết trong lòng hoảng sợ và phẫn nộ đến cực độ.
Ông ta luôn miệng lẩm bẩm:
- Không ngờ, thật không ngờ. Một vị quan chức nhà nước, có lẽ cũng được bố trí cao thủ bảo vệ, nhưng bản thân hắn thân thủ cũng không hề kém. Đồng Đinh, rút cuộc thì con đã gây sự với ai?
- Đồng quán chủ, tôi lập tức gọi điện cho bố tôi. Việc hôm nay, Ngư Thái Vân tôi đã đá phải tấm sắt rồi.
Ngư Thái Vân mặt đỏ bừng lên, tức giận nói.
- Ngư cô nương, cô nói đi, vị chủ nhiệm Diệp kia võ công có cao không?
Đồng Nhất Thiết trong lòng vẫn còn đang tưởng tượng.
- Chắc chắn cao, nói một câu không giấu diếm gì. Anh nhìn chú của tôi, hắn đã đá một cái làm ông ấy bay đi.
Nếu không phải thân thủ rất cao thì việc này không thể xảy ra. Không ngờ trong chốn quan trường của chính phủ lại che giấu cao thủ như vậy.
Xem như Ngư Thái Vân tôi không có mắt. Tuy nhiên, tôi tin rằng thân thủ của hắn không thể cao hơn cha tôi. Hắn ta mới mấy tuổi, chẳng phải nghe noi là chưa đến 30 hay sao?
Thái Vân nhíu mày nói.
- Tiên sinh, nếu như đã biết rõ đó là Bài bang, sao lại không mạnh tay. Cứ lằng nhằng mãi như thế cũng phiền lắm.
Trần Khiếu Thiên có chút không vừa ý bởi Diệp Phàm quá nương tay.
- Ha ha, không sao, bọn chúng nhất định sẽ quay lại. Đến khi đó sẽ là lúc ra tay thực sự.
Chẳng phải ta vẫn còn bốn người chưa tìm được hay sao, ha ha, tuy tên Đồng Đinh kia là con ông cháu cha nhưng cũng rất có cốt cách.
Còn người thanh niên tên là Đồng Ngư, hoàn toàn có thể được gia nhập vào Tổ A. Lần sau tôi phải làm cho người của Ngư gia đau lòng tự nguyện gia nhập vào đội mới được.
Diệp Phàm cười lên mấy tiếng.
Trần Khiếu Thiên bỗng nhiên hiểu ra, xoa xoa cằm, cười nói:
- Bây giờ hình như anh làm việc gì cũng đều phải có lợi mới làm. Mọi việc đều có mục đích.
- Nói nhảm, không có mục đích thì chẳng phải là làm vô ích hay sao.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ừm, như vậy là nhất cử lưỡng tiện, bớt đi phiền toái.
Trần Khiếu Thiên cũng cười.
Chiều hôm sau, có một cô gái vội vàng đến sườn núi Tây Tương, đó chính là quán chủ Bài bang, Ngư Thái Vân.
Ở giữa sườn núi có một ngôi nhà trúc rất lớn, những cây trúc rất to làm trụ, ngay cả những viên ngói cũng được làm từ cây trúc, những cây trúc sau khi được bổ ra trải qua một công đoạn xử lý đặc biệt rồi ép thành những viên ngói.
Phía trước tòa nhà trúc có một khoảng vườn trồng rau rất rộng. Lúc này có một ông già ăn mặc mộc mạc đang cầm chiếc roa nhẹ nhàng tưới nước cho rau. Hàng rào quanh khu đất trồng rau cũng được đan từ trúc, để ngăn không cho gà, vịt ở gần đó vào ăn rau.
- Bố, chẳng phải con đã nói với bố rồi sao. Bố muốn ăn rau thì sẽ có người mang từ dưới núi lên cho, tự trồng làm gì cho vất vả.
Ngư Thái Vân tỏ vẻ nũng nịu nói với ông già kia.
- Có gì mà mệt, thời gian rỗi trồng rau, nuôi con gà con vịt, kiếm mấy quả trứng, bên cạnh còn có cái ao cá để câu, những thứ này đều xanh, sạch. Thái Vân, đây chính là nhân sinh. Có nói con cũng không hiểu được.
Ông cụ lắc lắc đầu tiếp tục tưới rau, sau đó lại nói
- Dưới đó làm ăn vẫn tốt chứ hả?
- Mọi việc bình thường, hôm nay vận chuyển trên sông tốt hơn so với năm ngoái. Hơn chục chiếc thuyền luôn bận rộn, con cũng đã nói với bọn họ rồi, từ sau trở đi chúng ta sẽ không thu tiền phần trăm nữa. Tuy nhiên bọn họ vẫn cố tình nộp, con cũng không còn cách nào khác.
Ngư Thái Vân vừa giúp bố làm vườn vừa nói.
Thu phần trăm đã là quy định cũ của Bài bang rồi, mọi hoạt động làm ăn trên con sông này đều phải tự động nộp phần trăm. Trên thực tế, nói khó nghe một chút đó chính là tiền bảo kê.
Tuy nhiên, với việc làm ăn phát đạt của mình, Ngư Thái Vân cũng không muốn nhận, nhưng những chủ thuyền làm ăn trên sông cứ cố ý nộp.
Việc này phải chăng là để cho yên tâm. Hơn nữa có gì rắc rối thì công ty bảo vệ do Ngư Thái Vân mở ra sẽ có mặt để giải quyết.
- Con không phải là đến để nói với ta việc này có phải không nào?
Ngư Vân Đông vừa ngồi xuống nhổ cỏ vừa hỏi.
- Việc này...
Ngư Thái Vân do dự một chút rồi nói:
- Nhà bố vợ của nhị thúc gặp rắc rối.
- Thiên Phong cưới vợ bao giờ, sao ta không được biết?
Ngư Vân Đông dừng tay rồi quay đầu nhìn con gái.
Lúc này, một người phụ nữ mang đến một chậu nước, Ngư Vân Đông rửa tay xong ngồi chiếc ghế trúc trước khu vườn. Người phụ nữ lại mang đến một khay trà, trên đó có hai đĩa thức ăn và một bình rượu.
- Thái Vân, khó khăn lắm cháu mới lên núi, hãy ở lại nói chuyện với bố cháu một chút.
Người phụ nữ cười nói.
- Cháu hiểu.
Ngư Thái Vân gật đầu rồi rót cho Ngư Vân Đông 1 chén rượu.
- Vẫn chưa kết hôn, việc này cơ bản đang chuẩn bị, mấy ngày này làm đính hôn trước. Tuy nhiên bây giờ xem ra việc này có lẽ bị người khác phá hỏng rồi, ôi...
Ngư Thái Vân thở dài, nhăn mày. Đương nhiên cô gái này đang chơi ván bài tỉnh cảm.
- Nhạc phụ là ai, quái, chẳng phải nó thích tứ cô nương của Đồng gia hay sao? Nhưng ta nghe nói đó là doanh nhân, sinh viên đại học, cô ta cũng coi thường Thiên Phong.
Ngư Vân Đông lắc đầu, bùi ngùi nói:
- Thiên Phong cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nay không gặp được người ưng ý. Thoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua, không lập gia đình sau này sẽ không có con để mà bế. Phải cưới vợ thôi!
- Chính là Đồng Vinh của Đồng gia, chỉ là gần đây Đồng gia gặp chuyện phiền phức...
Ngư Thái Vân đem chuyện võ quán Đồng gia bị đập phá kể một lượt.
- Người đó dựa vào một mình mà có thể đấu với võ quán Đồng gia, nghe con nói tuổi của người đó cũng không cao. Đồng Nhất Thiết là cao thủ lục đẳng, Đồng Ngưu Thanh thân thủ cũng ngũ đẳng.
Đồng Binh thì chẳng phải nghe nói cũng sắp đạt đến ngũ đẳng rồi đó sao. Tính sơ qua thì có lẽ người đó ít nhất cũng phải là cao thủ thất đẳng cấp cao nhất rồi.
Ngư Vân Đông ném một hạt lạc vào miệng, suy nghĩ rồi nói:
- Không phải chứ, nhị thúc của con dù chưa đạt được thất đẳng cấp cao nhất nhưng cũng đạt đến cấp thất đẳng cấp ba rồi.
Lại thêm cả con nữa, hai người hợp sức làm sao mà vẫn không thể giải quyết được hai kẻ thất đẳng cấp cao nhất? Ít nhất cũng không thể thua thảm như thế chứ.
- Không phải, là do lại xuất hiện thêm một người nữa. Chính là chủ nhiệm Diệp Phàm của Phòng Đốc tra văn phòng trung ương mà lúc đầu chúng ta nói đến. Không ngờ bên cạnh hắn còn có một tên khác, công phu cũng rất thâm hậu. Con đấu với anh ta mấy quyền, cơ bản là không có tính chiến đấu bởi vì người ta giống như đang dạo chơi.
Ngư Thái Vân mân mê miệng.
- Con không thể, vậy thì nhị thúc của con thì sao?
Ngư Vân Đông hỏi.
- Bị tên chủ nhiệm Diệp kia dùng roi da của con cuốn lấy quăng về sau, cơ thể nhị thúc đập xuống thảm cỏ mặt mũi sưng to lên như mũi heo.
Gãy cả hai cái răng, cũng không biết đến khi nào mới có thể hồi phục trở lại. Đồng Vinh vừa nhìn còn cho rằng nhị thúc đang thổi phồng sự việc.
Việc này, nói thực sự Bài bang chúng ta không thể giúp Đồng gia giải quyết được, Đồng Vinh trong lòng có chút không vui. Vì thế việc kết hôn liền bị dừng lại.
Ngư Thái Vân nói.
- Con nói là võ công của vị chủ nhiệm họ Diệp kia còn cao hơn cả nhị thúc của con?
Ngư Vân Đông “hừ” một tiếng, ông ta rất yêu quý người em trai Thiên Phong của mình. Nghe nói bị đánh thảm như thế, trong lòng đương nhiên tức giận.
- Vâng, hẳn là thế, anh ta cũng xem như là đánh lén rất giỏi. Tuy nhiên, người nọ rất trẻ, phỏng chừng chưa đến 27,28, lớn hơn con một chút.
Nói võ công của hắn cao hơn nhị thúc, làm sao có thể như thế được. Vì nhị thúc đang đấu với tên bên cạnh hắn nên đã bị gã họ Diệp ra tay đánh lén sau lưng.
Ngư Thái Vân đương nhiên là đang tự dát vàng lên trên mặt mình. Bởi vì căn bản trong lòng cô ta không phục đối với Diệp Phàm.
- Ừm, 27, 28 tuổi mà đã đạt được thất đẳng cấp cao nhất, chắc chắn là không thể. Ta đã sống hơn nửa cuộc đời rồi cũng chưa từng thấy cao thủ nào trẻ như thế.
Vốn cho rằng con đã là thiên tài rồi, không ngờ có người còn giỏi hơn cả con. Ta muốn đi xem thế nào.
Ngư Vân Đông luôn muốn tìm một truyền nhân, chỉ là sới tung Bài bang lên cũng không tìm được một người có cốt cách tốt như vậy. Đáng tiếc Ngư Thái Vân lại là con gái, đây chính là điều Ngư Vân Đông luôn lấy làm tiếc.
- Thế thì vừa khéo, vì chuyện của nhị thúc bố phải đi xem. Tiểu tử họ Diệp kia đáng ghét lắm.
Chúng ta bị hắn đánh bại rồi hắn còn đứng đó châm biếm. Hơn nữa còn nghênh ngang kiêu ngạo cứ như thiên hạ này chính là của hắn.
Cũng kỳ lạ, tên kia võ công cũng cao như thế mà dường như lại rất cung kính đối với tên họ Diệp đó.
Việc này đúng là rất kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn làm quan gì đó?
Ngư Thái Vân nói ra sự nghi ngờ của mình.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
- Thái Vân, con sai rồi. Là cao thủ bát đẳng, mấy tên quan bụng phệ làm sao lọt vào mắt họ.
Ngư Vân Đông hừ một tiếng lạnh lùng.
4 giờ chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm lại lái xe đi Hàn hồ. Ngày quyết đấu với Hoành Đoạn gia sắp đến, Diệp Phàm đã xin nghỉ vài ngày đến Hàn hồ luyện công để chuẩn bị.
Bởi vì hắn phát hiện rằng, luyện công trong Hàn hồ thi triển truyền công và “thiết thủ công” rất nhanh. Gần đây tỷ lệ sai khiến được Phi đao Can tương cũng tăng rất nhiều.
Tuy nhiên, xe mới chạy đến khu vực hôm qua thì phát hiện có một cô gái đứng trên đường. Diệp Phàm nhìn qua phát hiện đó chính là cô gái đã bị mình dễ dàng thu phục hôm qua. Hiểu rằng người ta đã gọi cứu binh đến rồi, Diệp Phàm phanh “két” xe một tiếng dừng xe và nhìn cô ta.
- Có bản lĩnh thì xuống xe đi theo tôi.
Ngư Thái Vân nói.
- Ồ! Cô em “hàng mã” đã mời cao thủ nào đến thế?
Diệp Phàm thản nhiên cười hỏi, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào là Ngư Vân Đông.
Nếu thực sự là ông ta đến thì sẽ xảy ra đại chiến rồi. Thực tế, phương pháp tốt nhất để luyện chiêu thuật chính là đấu với người có trình độ cao như mình hoặc cao hơn mình một chút.
Đứng trước áp lực, mới có thể làm cho mình tiến bộ nhanh hơn. Ngư Vân Đông nghe nói là cũng ngang hàng với Âm vô đao Nhất Tiều Tử Bắc Sơn trong Hoa Hạ lục tôn.
Phí Thanh Sơn mới đạt đến cửu đẳng cấp cao nhất, còn Âm vô đao thì nhiều nhất cũng mới đạt đến cấp cửu đẳng cấp hai, ba. Vì thế Diệp Phàm trong lòng nắm chắc, chẳng lo lắng gì.
- Đi theo tôi!
Ngư Thái Vân “hừ” một tiếng, quay người hướng phía rừng cây hôm kia đi vào. Diệp Phàm nhìn Trần Khiếu Thiên cười, hai người xuống xe và cùng đi vào phía rừng cây.
Phát hiện cảnh tượng ở đây so với lần trước khác nhau một trời một vực, chỉ có một chiếc ghế. Ngồi đó là một ông già râu bạc, chạc tuổi như Trần Khiếu Thiên.
Ông già cũng mặc trang phục của tộc Miêu, mộc mạc, người đứng hai bên Diệp Phàm cũng đã biết, có lẽ đó là người của võ quán Đồng gia hôm trước bị mình đánh cho biến dạng như cái đầu heo.
- Dương oai đã đủ rồi phải không!
Diệp Phàm cười nhạt nói.
- Dương oai hay không đều chỉ là việc bài trí, quan trọng là xem chủ nhiệm Diệp có thể thu phục được sự phô trương này không.
Quán trưởng Đồng Nhất Thiết mời ra Ngư Vân Đông, rất oai phong, khẩu khí của ông ta cũng to hơn nhiều so với vẻ mặt đáng thương hôm gặp xui xẻo.
- Ha ha, Ngư Vân Đông, cao thủ ngang hàng với Âm vô đao Nhất Tiều Tử. Tiền bối, tôi nói đúng chứ?
Diệp Phàm đột nhiên cười nhạt, đám người Đồng Nhất Thiết tỏ vẻ kinh ngạc.
Ngư Vân Đông đang ngồi ở ghế mắt lim dim thư giãn đột nhiên cũng hé một nửa mắt. Diệp Phàm phát hiện quả nhiên hiệu quả.
- Làm sao cậu biết rõ như thế?
Ngư Thái Vân khó giấu nổi vẻ kinh hãi hỏi.
- Danh tiếng của Bài bang Tây Tương trong giới quốc thuật có ai mà không biết, uy danh của Ngư tiền bối tuy không phải là vô cùng vang dội, nhưng Hoa Hạ rộng lớn như vậy, có mấy người không biết đến chứ?
Diệp Phàm cười nhạt và xoa xoa cằm.
Tuy nhiên, đáng tiếc là dưới cằm không có râu, hắn còn có chút tiếc nuối. Trong lòng nghĩ sau này nhất định phải để vài sợi râu, lúc nhàn rỗi có thể vuốt ve một chút cho dễ chịu.
- Tên tiểu tử, xem ra cậu cũng không vừa.
Ngư Vân Đông “hừ” một tiêng lạnh lùng.
- Không dám, hậu bối rất ngưỡng mộ uy danh của tiền bối.
Diệp Phàm lắc đầu, liếc nhìn nét mặt đang tỏ ra tức giận của Ngư Đồng và đám người Đồng gia. Bỗng nhiên cười nói:
- Tôi hiểu rồi, các người đều không phục có phải không.
Lần này Bài bang phải xuất hiện, nhất định là vì võ quán Đồng gia có phải thế không? Không sai, lần trước người thanh niên đập phá quán cũng chính là anh em với Diệp Phàm tôi.
Hôm nay anh ta không có ở đây, có việc gì thì tìm tôi đây giải quyết. Tuy nhiên, tìm thì tìm, xưa nay tôi không thích đi về tay không đâu. Bất luận làm việc gì, cũng thích có thêm việc tốt.
- Cậu có thể khẳng định tiếp tục thắng, chàng thanh niên, đừng có khoác lác.
Ngư Vân Đồng cũng hơi thể hiện thái độ tức giận. Việc này chính là do Diệp Phàm cố ý làm như vậy.
- Thắng, thua chỉ có thể phân định bằng quyền, cước, Ngư tiền bối đồng ý với vãn bối không?
Diệp Phàm đã sớm chuẩn bị trước ý đồ, hỏi.
Những cao thủ hiện có bây giờ mà đem về giúp mình hoàn thanh nhiệm vụ chẳng phải là quá tốt sao. Bởi vì Ngư Đồng và Đồng Binh đều là cao thủ tứ đẳng.
Nếu có thể trở thành chiến lợi phẩm, như vậy thì có thể hoàn thành hai người trong số lượng của tổ A giao cho mình. Thủ trưởng Cung đã thúc giục, nói rằng số lượng bốn người nhưng đến giờ vẫn chưa được ngời nào. Lão lải nhải rất nhiều.
- Được!
Ngư Vân Đông cũng khí thế, phần lớn những người mê luyện công đều thích thi đấu. Nếu không luyện võ công để làm gì? Vì thế Ngư Vân Đông đập bàn đứng lên, hai mắt chằm chằm nhìn Diệp Phàm nói:
- Nói, cậu muốn thêm điều kiện gì?
- Tôi vẫn đang thiếu hai người phục vụ, chính hai vị này đã sai. Nếu như vẫn bối may mắn thắng, bọn họ sẽ thuộc về Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm chỉ Ngư Đồng và Đồng Binh cười nhạt.
- Nói láo! Anh muốn bảo Ngư Đồng tôi làm người phục vụ cho anh, không đời nào.
Sắc mặt Ngư Đồng thiếu chút nữa thì tức xanh đi.
Đồng Binh cũng gần như vậy, tuy nhiên anh ta lạnh lùng nói:
- Muốn bảo Đồng Binh ta làm phục vụ cho anh cũng được, chỉ cần ngươi có thể thắng. Nếu thua, Đồng Binh tôi sẽ không khách khí đâu. Chủ nhiệm Diệp anh phải khấu lạy bái tôi làm sư phụ.
- Tôi cũng đồng ý.
Ngư Đồng hùa theo nói.
- Chàng thanh niên, nếu cậu thua đừng nói nhiều, phải bái Ngư Vân Đồng tôi làm sư phụ.
Ngư Vân Đồng lạnh lùng nói, ông ta lườm Ngư Đồng và Đồng Binh nói:
- Hai người các người làm chiến lợi phẩm, trong lòng có phục không?
- Chúng tôi nghe theo ông.
Hai người cùng trả lời.
- Nếu nghĩ kỹ rồi, việc này tuy không có giấy tờ nhưng coi như khế ước bán thân bằng miệng.
Diệp Phàm còn thản nhiên nhấn mạnh một câu.
- Ngư Đồng tôi nói lời như bát nước đổ đi, tuy nhiên tôi thật sự lo lắng cho cậu. Khi thua rồi phải theo cha tôi lên núi trồng rau, nuôi gà. Cái mũ quan chủ nhiệm kia cũng phải vứt bỏ. Đến lúc đó có luyến tiếc cũng đừng khóc lóc. Hơn nữa, Ngư Đồng tôi chính là đại sư huynh của cậu rồi, ha ha ha…
Ngư Đồng nói, giống như thực sự đã trở thành đại sư huynh của Diệp Phàm, tiểu tử này cười rất rạng rỡ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại cười còn rạng rỡ hơn thế nữa.
- Chàng thanh niên, tôi nhường cậu trước ba mươi chiêu.
Vân Đông dạng chân đứng trên thảm cỏ, hiên ngang như một bức tượng thần. Ngư Vân Đông tìn rằng, chàng thanh niên chưa đến 30 tuổi kia chắc chắn thua.
- Nếu tiền bối đã nói như vậy mà vãn bối lại trì hoãn thì đã phụ lòng tốt của tiền bối, vậy thì vãn bối không khách khí nữa. Đánh!
Diệp Phàm mỉm cười tinh quái. Đột nhiên xuất quyền, cú đấm thẳng hướng Ngư Vân Đông đánh tới
- Cũng có chút kỹ năng đấy.
Ngư Vân Đông vừa nhìn trong lòng liền bình tĩnh. Tuy nhiên cũng thầm khiếp sợ. Nhìn thế quyền phong của chàng thanh niên này có lẽ thân thủ cũng đã đạt đến thất đẳng cấp cao nhất. Đây đương nhiên là Diệp Phàm đang cố ý đóng giả mà thôi.
Bốp…
Một âm thanh giòn vang phát ra, khí huyết của Diệp Phàm dường như bốc lên lùi lại hơn chục bước. Còn Ngư Vân Đông thì lại nở nụ cười và cơ thể không nhúc nhích.
- Hay lắm!
Người của Đồng gia và mấy đệ tử của Bài bang cùng nhau hô vang.
- Âm câu quyền!
Diệp Phàm hét lên một tiếng, lần này xuất quyền càng mạnh hơn. Một quyền hướng từ dưới lên trên móc vào cằm của Ngư Vân Đông.
- Ha ha.
Ngư Vân Đông cười, gạt mạnh tay xuống dưới một cái. Nắm đấm của Diệp Phàm bị người ta gạt xuống dưới. Hơn nữa Ngư Vân Đông dùng một chút lực làm Diệp Phàm không cẩn thận liền ngã xuống thảm cỏ.
- Wow, đánh hay lắm!
Người nhà Đồng gia phấn khích cùng kêu lên.
- Cũng được đấy, chàng thanh niên, lên tiếp đi.
Thực tế Ngư Vân Đông đã rất thích Diệp Phàm rồi. Đây đúng là một cây mầm tốt.
Hai người tiếp tục đấu thêm khoảng mười quyền nữa, đếm ra cũng được gần ba mươi quyền rồi. Ngư Vân Đông nói nhường là nhường, không chủ động tấn công mà chỉ phòng thủ, vừa thủ vừa đếm.
Diệp Phàm bất ngờ cười tinh quái, đánh ra một quyền, bề ngoài nhìn không có uy lực gì. Quyền này thực ra là Khai bi chi thủ của Lô gia.
Xuất ra không có vẻ gì nhiều sức lực, nhưng khi gần đến trước mặt đối thủ thì lúc đó nội khí đột ngột cuồng nộ, trong nháy mắt bộc phát ra ngoài. Thường làm cho đối thủ không kịp phòng ngự.
Ngư Vân Đông thực sự có chút lơ là, chủ yếu là do sự trẻ trung của Diệp Phàm.
Khi còn cách mình nửa mét ông ta mới cảm nhận được sức lực của Diệp Phàm đột nhiên bùng phát. Ngư Vân Đông trong nháy mắt lùi về phía sau và đưa hai tay ra đỡ.
Thịch…
Âm thanh lần này cực kỳ khó nghe, Ngư Vân Đông nhanh chóng bị kình khí rất mạnh của Khai bi chi thủ đánh lui hơn chục bước, thiếu chút nữa thì không kịp đỡ, còn phải xoay tròn hai vòng mới có thể làm tiêu tan đi khối kình lực kia. Còn Diệp Phàm chỉ lùi lại ba bước nhỏ đã có thể đứng vững lại được rồi.
Sắc mặt Ngư Vân Đông bỗng đỏ bừng lên, còn người của Đồng gia và Bài bang cũng ngây ra. Không gian lúc này đột nhiên rất yên tĩnh.
- Đa tạ đã nhường!
Diệp Phàm vừa nắm nắm đấm vừa khiêm tốn nói, hắn liếc nhìn Ngư Vân Đông nói:
- Vãn bối đánh lén mới đạt được, vậy hai chiêu này có tính không?
Sắc mặt Ngư Đồng và Đồng Binh rất khó nhìn, tuy nhiên hai người không dám lên tiếng, nhìn Ngư Vân Đông.
- Tính!
Ngư Vân Đồng đáp.
- Tiền bối, việc này tôi muốn khúc mắc với võ quán Đồng gia nên dừng ở đây. Tuy nhiên vãn bối đã lâu không gặp được một cao thủ xứng đáng là đối thủ, hôm nay có thể gặp được tiền bối cũng không phải dễ, vì thế tiền bối có thể cùng với vãn bối đánh một trận cho thoải mái không? Lần này chúng ta đơn giản chỉ là luận bàn, không nói đến chuyện khác.
Diệp Phàm nói.
- Được, tiếp tục đi!
Ngư Vân Đông đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội lấy một chút thể diện nên đã gật đầu đồng ý.
Lần này hai người đứng rất lâu mà chưa xuất quyền. Cao thủ trước khi giao đấu là tỉ thí khí thế.
Ngư Vân Đông đột nhiên di chuyển, dường như chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Phàm.
- Nhanh quá!
Diệp Phàm trong lòng thầm kêu lên, Hổ ưng công của Phí gia mạnh mẽ xuất ra. Cơ thể như một con chim ưng bay vút lên cao khoảng hơn ba mét. Cú đấm của Ngư Vân Đông quét qua dưới bàn chân.
Mặc dù còn cách nhau chừng một mét, nhưng nội lực phát ra từ cú đấm của Ngư Vân Đông lại như “phong đao” chém qua bàn chân của Diệp Phàm.
Hắn cảm thấy bàn chân tê đi, trong lòng nghĩ lão già quả nhiên lợi hại. Nội công của mình không thể bằng được.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
- Như thế thì tốt, vậy thì gọi Thập Lục Muội xuống đây.
Cung Khai Hà mặt mày cười hớn hở.
Hai người đều hiểu rằng, Tiếu Thiết Phong nói như thế là muốn diễn kịch. Hơn nữa Tiếu Thiết Phong nói như thế cũng là muốn tìm cho mình cái bậc thang để đi xuống mà thôi.
Một lúc sau, Thập Lục Muội thẹn thùng đi từ trên lầu xuống. Đương nhiên không có gì là hồi hộp cả bởi vì việc này đã được định rồi. Thậm chí ngày đính hôn, kết hôn cũng đã ấn định, chỉ chờ hai bên bố mẹ gặp mặt xong là tiến hành mà thôi.
Tiếp theo, Diệp Phàm cả ngày làm việc bận rộn giờ tranh thủ ngủ, còn buổi tối hầu như là không ngủ đều luyện công ở Hàn hồ.
Còn da bụng, cùng với sự gia tăng độ mạnh của việc luyện công, tốc độ tiêu tan cũng nhanh hơn một chút. Tuy nhiên, theo tính toán của Diệp Phàm, cứ tốc độ như thế này, không có thời gian một năm thì không thể khôi phục hoàn toàn về nguyên trạng được.
- Có lẽ vẫn chậm quá, tháng bảy là phải quyết đấu với Hoành Đoạn gia rồi. Nam nhi Hoa Hạ chúng ta quyết không thể thua. Ôi, ở bên kia tình hình hồi phục của sư bá cũng không được tốt. Bây giờ sức chiến đấu nhiều lắm cũng chỉ có thể đấu với cao thủ bát đẳng.
Một cao thủ cửu đẳng là có thể hạ gục ông ta. Rắc rối rồi, một mình mình phải đấu với hai cao thủ cửu đẳng cấp hai, cuộc quyết chiến này sẽ chiến đấu thế nào đây. Thua chắc rồi.
Diệp Phàm xoa xoa da bụng, đã hơn 1 tháng rồi vẫn chưa tiêu tan được nhiều.
Dù sao, nội lực của Bảo Chí Thiền Sư rất thâm hậu, mặc dù là khi dung hòa với cơ thể của Diệp Phàm đã bị nước hấp thụ mất một nửa nhưng vẫn còn một nửa công lực cũng không phải Diệp Phàm trong tức thời có thể thừa hưởng được.
Trần Khiếu Thiên vẫn trung thành gác ở ngoài cổng miếu, hai mắt anh ta mở rất to. Bởi vì lão Trần cũng toàn ngủ ban ngày, tối lại đến đây thực hiện nhiệm vụ cảnh giới gác cổng. Đến một con ruồi hay con bọ muốn trốn vào cũng khó.
Bởi vì Trần lão đầu còn đeo chiếc kính quét hồng ngoại đặc chủng của Tổ đặc nhiệm. Hiệu quả nhìn ban đêm cũng không khác gì ban ngày.
Tuy nhiên, ở trên ngọn cây cổ thụ cao tới mấy chục mét nằm trên ngọn núi phía sau Hàn hồ hơn 100m.
Lúc này có một bóng người giống như ma quỷ dường như đang bay lượn cùng gió. Lá cây lắc lư, mà bóng người cũng nhẹ nhàng như lông hồng lắc lư theo.
- Quái, da bụng của tên này sao trướng to lên như thế?
Bóng người kia lẩm bẩm một câu, hai mắt chằm chằm quan sát da bụng của Diệp Phàm.
Không lâu sau, bóng người kia hơi run lên một chút, thầm nói:
- Tên này cũng thật may mắn, da bụng này dường như là bị nội lực rất mạnh của một cao thủ truyền vào nhất thời không có cách nào hóa giải được nên mới biến thành như vậy.
Người nào mà lại có nội lực thâm hậu như vậy, lẽ nào đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Năng Giả? Tuy nhiên Tiên Thiên Đại Năng Giả dường như cũng chưa đạt được nội lực thâm hậu như vậy.
Ta ở cách xa như thế này mà vẫn cảm nhận được rõ ràng luồng nội lực này mang đến cho người ta cảm giác run sợ.
Tuy nhiên dường như luồng nội lực này cũng có một chút tình cảm, phật chi xá lợi, lẽ nào là tu luyện phật khí cùng với cao tăng.
Cũng có thể là cao thủ còn cao hơn so với trong truyền thuyết. Ôi, đáng tiếc lão phu vẫn chưa khám phá ra được thiên lý trong đó.
- Chỉ còn lại mấy ngày, lẽ nào ông trời muốn giết Diệp Phàm ta. Ông trời muốn làm cho Hoa Hạ ta phải chịu nhục nhã và bị bọn tiểu Nhật Bản ức hiếp?
Không thể, tuyệt đối không thể. Mấy ngày cuối cùng mình phải tranh thủ thêm một cấp độ nữa, mình đã cảm nhận được được những biểu hiện của cấp ba.
Nếu như da bụng này có thể nhỏ thêm ít nữa, không chừng sẽ có đột phá tới được cấp độ ba. Mình phải cố gắng, cố gắng! Đàn ông Hoa Hạ mãi mãi không thể thua.
Diệp Phàm ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, tay chân đấm đá như người điên nhảy vào trong Hàn hồ. Một lúc lại chồm lên hạ xuống giống như một người cá.
Hơi thở gấp gáp, Diệp Phàm đã rơi vào tình trạng điên cuồng. Thực tế là rất nguy hiểm, lúc này phật khí trong bụng Diệp Phàm đang dung hòa với Bảo Chí Thiền Sư cuộn trào lên muốn tung ra ngoài giống như nước sông cuộn trào muốn đập vỡ đê.
Nếu như sơ ý, Diệp Phàm hoàn toàn có khả năng sẽ rơi vào trạng thái điên loạn. Đây chính là trạng thái tẩu hỏa nhập ma, kẻ điên võ trong truyền thuyết.
- Ôi, dục tốc bất đạt là rất không tốt đối với việc luyện công lâu dài. Kết quả của việc làm như vậy sẽ là nền móng không vững chắc, trình độ tăng lên cũng chỉ là phù phiếm.
Tuy nhiên, nhìn tình hình, sự vội vàng này đã vượt quá giới hạn. Hình như còn nói gì đến đánh Hoành đoạn gia, đó chẳng phải là đất nước Nhật Bản nát đó sao?
Thôi vậy, hôm nay lão phu sẽ sử dụng một thủ đoạn đặc biệt, không để cho tên tiểu tử này “dục tốc”. Để xem sự số mạng của hắn sau này ra sao.
Bóng người thở dài.
Tay nhẹ nhàng cử động, một đám lá cây bị ông ta thu vào trong tay rồi đánh ra, đám lá cây bay đi, từ trên trời đám lá rơi xuống tự nhiên bay thẳng về phía Trần Khiếu Thiên đang chăm chú quan sát động tĩnh xung quanh cách đó hơn 100m.
Trần Khiếu Thiên phát hiện đám lá vàng rụng bay tới, đương nhiên cũng không để ý. Tuy nhiên khi gần đến nơi, tốc độ của đám lá đột nhiên nhanh hơn cả tên bắn. Trần lão còn chưa phản ứng gì thì đã bị đám lá đập trúng. Mắt tối sầm lại, không còn biết gì nữa.
Sau đó, bóng người kia nhẹ nhàng bay xuống giống như con chim hạ cánh. Khoảng cách từ trên xuống cũng phải đến hơn 100m nhưng rất nhẹ nhàng giống như chiếc lá bay đến bên Hàn hồ.
Đưa tay hướng vào trong nước hút lấy Diệp Phàm đang điên cuồng đánh nước, Diệp Phàm giống như một con cá đang vùng vẫy bị người ta bắt.
Cứ như thế, hai tay người kia đánh trong không khí, cùng với sự xoay chuyển của hai tay người kia, cơ thể Diệp Phàm cũng xoay chuyển theo. Diệp Phàm lúc này giống như một món đồ chơi.
Còn bản thân Diệp Phàm sau khi rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn không còn biết gì nữa. Tuy nhiên, cùng với hai chưởng của người kia đang đánh vào mình, Diệp Phàm lại cảm nhận được rõ ràng chiếc bụng đang trướng lên giống như chiếc chảo sắt của mình đang dần dần tiêu tan đi.
Cùng lúc này bụng của Diệp Phàm cũng đang tiêu tan. Thực ra là người này đang dùng khiến cho phật khí mà Bảo Chí Thiền sư mượn xương cốttruyền vào trong bụng Diệp Phàm tỏa ra khắp cơ thể. Đương nhiên dưới sự giúp đỡ của người này, Diệp Phàm cũng là lại “dẫm vào phân chó”.
Không lâu sau, hai bàn tay của người này đặt sát vào lưng của Diệp Phàm. Hai người tĩnh tọa bên trong Hàn hồ, cùng với sóng gợn lăn tăn. Một lúc sau sương trắng từng đợt bay lên, và bao trùm lấy hai người.
Cơ thể người này vừa cử động, hai người đã vào đến bờ. Nhìn Diệp Phàm đang mê man, người này thở dài nói:
- Tiểu tử ngươi thật là may mắn, đã làm tổn hao mười năm nội lực của ta. Dù sao cũng giúp ngươi đột phá đến cửu đẳng cấp ba rồi.
Dựa vào phương pháp của ta, lại thêm kình phật quỷ dị này thì giúp ngươi đột phá lên thập đẳng cũng được. Tuy nhiên, làm như vậy thì hậu quả là sau này ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ dừng lại ở Thập đẳng.
Lão phu không thể làm cái việc dục tốc bất này đạt được. Cứ như vậy thôi, tuy nhiên không biết “phật khí” của tiểu tử này từ đâu mà lại dũng mãnh như vậy, mạnh hơn rất nhiều so với nội lực của lão phu ta đây.
Mười năm nội lực cũng chỉ làm cái bụng này tiêu được một nửa, còn một nửa nữa phải xem vào khả năng của ngươi.
Ôi…tiểu tử, khi đã đột phá đến Thập đẳng cũng là lúc được liệt vào hàng cao thủ của môn phái ta rồi, ngươi phải luyện cho tốt…
Người kia xoay người nhún chân một cái xuống đất, phóng người bay vào không trung nhoáng một cái đã cách xa cả trăm mét. Sau đó người này vung tay ra phía sau, một đám lá liền bay đến người Trần Khiếu Thiên.
- Kỳ lạ, mình làm sao lại thiếp đi thế nhỉ, đáng chết!
Trần Khiếu Thiên sau khi tỉnh lại tức giận vỗ vào đầu mình, vội vàng chạy đến bên Hàn hồ, phát hiện Diệp Phàm đang ngồi ngẩn người bên hồ.
- Chủ công, không sao chứ?
Trần Khiếu Thiên vội vàng hỏi.
- Tôi không sao, chỉ là có chút kỳ lạ, vừa rồi dường như tôi đã mơ. Sau khi tỉnh lại phát hiện bụng mình đã nhỏ đi một nửa. Hơn nữa, tôi cảm nhận được rõ ràng đã đột phá đến cửu đẳng cấp ba rồi.
Diệp Phàm nghi ngờ nói.
- Việc này, có lẽ là do đã nhiều ngày nay chủ công thức đêm khổ luyện, cộng thêm nước trong Hàn hồ tạo nên sự bạo phát tối hôm nay. Cho nên cuối cùng đã đột phá đến cấp ba rồi. Cũng vì cấp ba này đã làm cho bụng của chủ công tiêu tan đi moojt nửa.
- Có lẽ là như vậy, vừa rồi lúc luyện quyền cước cảm nhận được nội lực bộc phát trong cơ thể, nó muốn nổ tung ra.
May là không nổ tan xác ra, hơn nữa may là lại đột phá thêm một cấp độ. Cũng tốt, tỉ thí cùng với Hoành Đoạn gia Nhật Bản chúng ta càng nắm thêm phần thắng.
Diệp Phàm nói, đột nhiên tay đánh xuống nước, Can Tương bảo kiếm cũng theo nội lực xuất ra, moojt âm thanh kêu rất to phát ra, nước trong hồ bị chém tách ra một đường dài chừng 10m, sâu 5m.
- Ha ha ha, công lực đã được nâng cao, cây tiểu đao này cũng nghe lời một chút rồi. Tuy sai khiến nó rất tốn sức nhưng cũng xem như có thể gọi nó ra. Những ngày tháng này, thực sự là ngày nào cũng “dẫm phải phân chó”!
Diệp Phàm trong lòng rất vui mừng, nói:
- Trần lão, chúng ta về nhà thôi, bảo Viên Viên châm một bầu rượu uống rồi hãy nói.
- Ngày mai anh còn phải đi làm, trời cũng sắp sáng rồi, hay là về ngủ một chút trước đã.
Trần Khiếu Thiên lo lắng nói.
- Mặc kệ nó, hôm nay ta đang vui, uống đã!
Diệp Phàm cười nói, xoay người đi.
- Uống!
Trần Khiếu Thiên cũng nói theo, vội vàng đuổi theo Diệp Phàm.
- Ngày nào cũng dẫm phân chó, trên đời này lấy đâu ra mà lắm *** chó như thế. Lão phu hao tốn mười năm công lực, lại để cho tên khốn ngươi nói là dẫm phân chó, nói năng linh tinh gì chứ.
Bóng người kia lẩm bẩm một câu, nhấp nhô vài cái rồi cũng dần dần đi xa.
Đã 4 giờ sáng, một tòa nhà bên cạnh Võ quán Đồng gia ở khu vực Lương Kiều đèn vẫn sáng. Trong đại sảnh lúc này có mấy người đang ngồi, nam nữ đều có cả.
Người ngồi chủ tọa chính là trưởng đà chủ của Võ quán Đồng Gia Đồng Nhất Thiết, chiếc ghế dành cho khách ở bên cạnh đang có một ông già xem ra có lẽ cũng khoảng 60 tuổi.
Người này ăn mặc rất mộc mạc, mặc 1 chiếc áo dài màu xanh kiểu như thời nhà Thanh, trên đầu còn quấn khăn.
Người này chính là Ngư Thiên Phong, chú của đà chủ bang phái Tây Tương Ngư Thái Vân. Đứng bên cạnh Ngư Thiên Phong chính là tứ muội Đồng Vinh của Đồng gia.
Ngư Thiên Phong cầm chén trà lên uống, Đồng Vinh nhẹ nhàng xoa trên bả vai của Ngư Thiên Phong, giống như một người vợ. Đây chắc là một đôi chồng già vợ trẻ rồi.
Còn bên cạnh phía dưới Ngư Thiên Phong có một cô gái độ khoảng 28 tuổi, da cũng không trắng lắm, thể hiện sự khỏe mạnh.
Người con gái này mặc chiếc áo toàn thân thêu viền hoa, trên đầu một cây kim trâm màu bạch kim khắc hoa văn, bên cạnh cây trâm còn có sợi dây màu đỏ kết hoa thả buông xuống.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thiết thủ đột nhiên đánh ra. Chiêu này vừa đánh ra, dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện có một lớp nội khí mỏng bao quanh nắm đấm.
Tạo nên 1 cái lồng khí kỳ lạ. Chẳng lẽ đây chính là điểm lợi hại của “thiết thủ”. Căn bản không cần phải chạm vào người nhau, nội công của ngươi thâm hậu thế nào thì uy lực của thiết thủ mạnh thế ấy.
- Đánh hay lắm!
Ngư Vân Đông cũng hưng phấn. Đấm trực tiếp vào thiết quyền của Diệp Phàm.
Thịch thịch thịch…
Liên tiếp hai bên đấu với nhau ba quyền, sức mạnh ngang nhau. Diệp Phàm càng trở nên hứng thú, bởi vì hắn phát hiện dưới sức ép từ nội công thâm hậu của Ngư Vân Đông, nội khí Bảo chí Thiền sư tích tụ dưới bụng dường như có chút dễ chịu hơn.
Dùng mắt chim ưng có thể thấy được tốc độ của sự tiêu tan. Nội khí này không phải là đã được Diệp Phàm tiêu hóa rồi mà nó được phân tán ra khắp cơ thể.
Còn nếu muốn tiêu hóa được, thì cũng không biết đến bao giờ. Diệp Phàm cũng không vội, tạm thời giải quyết cái bụng trướng, đó mới là việc gấp.
- Chàng thanh niên, cú đấm rất mạnh, ta rất vui.
Hai mắt Ngư Vân Đông sáng lên, người cuồng võ đã này bị kích thích.
Ông ta đạp chân xuống đất nhún người bay lên không trung cao khoảng hơn ba mét, một chân hướng vào đầu Diệp Phàm đạp tới.
Diệp Phàm bất chấp tất cả vẫn dùng “thiết quyền” phản công. Cảm thấy sức nặng trong khí lực ở cú đá của Ngư Vân Đông giống như sức nặng của núi Thái Sơn đang bao quanh toàn thân.
Lần này hai người ghì giữ nhau.
Hai chân của Ngư Vân Đông đè giữ phía trên nắm đấm tay phải của Diệp Phàm, giống như một thanh niên đang nâng một người già lên vậy.
- Lên!
Diệp Phàm dùng hết sức vận công, điều chuyển nội công từ dưới bụng lên vai và nắm đấm.
Tuy nhiên, áp lực của Ngư Vân Đông quá lớn, cơ bản không thể đẩy lên được.
- Phá trước lập sau!
Diệp Phàm hét lên một tiếng, nắm đấm tay trái quét lên chân của Ngư Vân Đông. Tuy nhiên Ngư Vân Đông cũng không vừa.
Đưa một chân nhón giữ trên nắm đấm tay phải, còn chân kia giao đấu với nắm đấm tay trái của Diệp Phàm, không khí xung quanh phát ra những tiếng nổ lớn.
Những người ở cách đó mấy chục mét cũng đều cảm thấy sức mạnh nội lực làm cho người ta phải run sợ đó. Cây cối nhỏ cách đó 100 mét trở ra giốn như bị một cơn gió lớn thổi qua lung lay dữ dội.
Người của Đồng gia và Bài bang đều rất phục, thầm khen ngợi vị chủ nhiệm Diệp này không ngờ lại có thể đấu cân sức cân tài với cao thủ như Ngư Vân Đồng. Những suy nghĩ không phục trước kia lúc này đã tàn theo mấy khói.
- Phá thiên!
Diệp Phàm hét lớn, hai tay đột nhiên hợp sức đánh lên trên.
- Đạp địa!
Ngư Vân Đồng cũng hét lên.
Hai chân đạp mạnh xuống dưới.
Mọi người đứng xung quanh sợ ngây người, Diệp Phàm bị sức ép lớn từ hai chân của Ngư Vân Đông lún xuống thảm cỏ mềm xốp.
Lún gần đến phần đùi. Hai quyền của Diệp Phàm vẫn tiếp tục tấn công, còn Ngư Vân Đông cơ thể linh hoạt lúc bay trên không trung, lúc đạp xuống trên hai nắm đấm của Diệp Phàm, cho đến lúc này Ngư Vân Đông vẫn chưa rơi xuống đất lần nào.
Sự linh hoạt trong thân thủ của lão già cũng khiến cho Trần Khiếu Thiên không ngừng trầm trồ. Kiểu mượn lực đánh trả, tuyệt chiêu mượn quyền xuất cước làm cho Trần Khiếu Thiên nhìn mà suýt chút nữa thì mê mẩn.
Bùm, bùm, bùm...
Hai chân Diệp Phàm đột nhiên mạnh mẽ mở rộng ra, tạo ra 1 cái hố ở dưới chân. Hắn một quyền đánh vào chân trái của Ngư Vân Đông, Ngư Vân Đồng né sang một bên.
“Soạt” một tiếng, Diệp Phàm cuối cùng đã nhảy ra khỏi cái hố. Tuy nhiên cũng tương đối thảm hại, quần áo đều đã bị Ngư Vân Đông làm cho rách hết.
- Tiền bối, công lực giỏi lắm!
Diệp Phàm chắp tay nói.
- Chàng thanh niên, cậu cũng không vừa. Có thể xem là núi Thái sơn của lớp hậu bối.
Ngư Vân Đông đánh giá cao Diệp Phàm.
Ha ha ha...
Ngư Vân Đông và Diệp Phàm đều cười càn rỡ.
Đánh thật sảng khoái!
Hai người cùng lúc nói.
- Hai người các anh, tối mai đến biệt thự Hồng Diệp nhé.
Diệp Phàm chỉ Ngư Đồng và Đồng Binh nói.
- Vâng!
Hai người chắp tay cùng nói. Lúc này hai người đã thực sự phục.
- Ngư Đồng, ngoan ngoãn theo Diệp Phàm. Tin rằng con sẽ học được nhiều điều hay.
Ngư Vân Đông cười lớn mấy tiếng, quay người đi rất dứt khoát.
- Đồng Binh, có thể theo chủ nhiệm Diệp có thể xem là tạo hóa của con!
Đồng Nhất Thiết trong lòng cũng rất vui. Hôm nay cũng coi như đã lấy lại thể diện, còn tiêu tan đi ẩn họa trong lòng.
Diệp Phàm vội vàng nhảy vào Hàn hồ, bởi vì hắn ta muốn thư giãn sau khi đấu với Ngư Vân Đông. Trong Hàn hồ, Diệp Phàm đi đi lại lại, cố gắng nhớ lại những chiêu thức lúc hai người giao đấu. Hết một đêm, sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm phát hiện quả nhiên bụng đã gầy đi một vòng nữa.
Hơn nữa, đối với công phu của mình Diệp Phàm cảm thấy rất rõ, có thể nói là trải qua trận đấu hôm qua đã đạt được cấp cửu đẳng cấp ba.
Ban ngày Diệp Phàm ngủ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Phàm đến Đông môn Hứa gia. Hứa Thiệu Trung con trai thứ hai của Hứa Chính Phong đã đứng ở trước cổng đợi. Hứa thiệu Trung làm việc ở Ủy ban kế hoạch đầu tư quốc gia, tuổi còn trẻ nhưng cũng đã là Trưởng phòng rồi.
- Chủ nhiệm Diệp, mẹ tôi đang ở phòng khách.
- Chúng ta vào đi, tôi đang muốn bái kiến Chủ tịch Liễu.
Diệp Phàm nói, sau khi Hứa Chính Phong trở thành người thực vật, vợ của ông ta Liễu Phương tạm thời thay ông ta nhậm chức Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Quốc đông. Cũng như Hứa Chính Phong, Trương Chấn Lưu và Lương Ngũ Gia cũng đột nhiên trở nên ngớ ngẩn, Hứa gia đã trở nên loạn rồi.
Hứa Chính Phong có mấy anh em, Hứa Chính Phong ngã xuống. Mấy anh em của ông ta đương nhiên cũng chằm chặp nhìn vào vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Quốc đông. Còn Hứa Chính Phong cũng cảm nhận được hàng loạt những áp lực chưa từng có này.
Vào đến phòng khách.
Xem ra Liễu Phương không hề già, mặc dù đã 50 tuổi nhưng nhìn cũng mới chỉ khoảng 40 tuổi mà thôi.
Xem ra, bình thường chăm sóc rất tốt cho sắc đẹp. Đứng cạnh bà ta có một người đàn ông, Diệp Phàm biết rõ người này chính là con trai lớn của Hứa Chính Phong Hứa Thiên Đông. Hiện tại là chủ tịch tập đoàn Quốc đông.
Việc này đương nhiên là miễn cưỡng. Trước kia khi Hứa Chính Phong còn đương chức thì Hứa Thiên Đông chỉ là Phó chủ tịch. Hơn nữa cơ bản mọi việc đều là bố của anh ta làm chủ.
Anh ta không hề có ảnh hưởng gì, tuy nhiên bây giờ bố anh ta đã ngã xuống, Hứa Thiên Đông đành phải gánh vác, không gánh vác cũng không được, mấy anh em đều chăm chú theo dõi, nếu anh ta không đảm nhiệm thì bọn họ sẽ cướp đi vị trí này.
- Chủ nhiệm Diệp, mời ngồi.
Liễu Phương khá điềm tĩnh, chỉ vào chiếc ghế gỗ lim bên cạnh mình nói.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm từ từ ngồi xuống, không lâu sau trà ngon được mang đến.
- Chủ nhiệm Diệp đến có việc gì phải không? Khúc mắc giữa tập đoàn Quốc đông chúng tôi với biệt thực Hồng Diệp chẳng phải đã được giải quyết rồi sao? Khu vực sườn núi Đằng gia không hề nhỏ, chủ nhiệm Diệp chỉ cần đưa cho chúng tôi ba triệu, nếu không đồng ý...
Liễu Phương, người phụ nữ này cũng rất lợi hại, nói nửa câu rồi nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha, ha, hôm nay Diệp Phàm tôi đến không phải là vì việc này, việc đó đã sớm kết thúc rồi. Nếu nói việc ba triệu, cả tôi và bà đều hiểu rõ. Trước kia các bà đã trả giá cho biệt thự Hồng Diệp của tôi là một triệu. Còn sườn nuí Đằng Gia chỉ là một sườn núi hoang, tôi dựa vào giá cả các bà trả cho biệt thự Hồng Diệp mà đưa ra cái giá đó. Việc này không có gì đáng trách phải không nào?
Diệp Phàm đã được mua rẻ còn khoe mã, da mặt rất dày.
- Chân lý của xã hội này thực sự là để cho một mình Diệp Phàm xoay chuyển, Hứa Thiên Đông tôi hôm nay xem như được mở mang biết được cái gì gọi là vô địch thiên hạ ngụy biện.
Hứa Thiên Đông hơi chút tức giận nói.
- Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa.
Liễu Phương khoát tay, nhìn Diệp Phàm nói:
- Nếu không có việc gì vậy thì xin mời chủ nhiệm Diệp về đi, anh cũng biết Hứa gia chúng tôi đã xảy ra những việc gì, tôi rất bận.
- Tôi biết bà rất bận, nhưng càng bận càng rối trí.
Diệp Phàm nói.
- Là ý gì thế họ Diệp?
Hứa Thiên Đông rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, bước lên chỉ vào Diệp Phàm nói to.
- Thanh niên, không nên quá tức giận như thế.
Lý Cường đột nhiên bước lên, nhìn chằm chằm Hứa Thiên Đông.
- Lùi xuống.
Liễu Phương nói, Hứa Thiên Đông nhìn tức tối lùi lại phía sau.
- Tôi đến là có ý tốt.
Diệp Phàm nói.
- Lũ lang sói đến chúc tết.
Hứa Thiên Đông “hừ” một tiếng.
- Hừ!
Diệp Phàm bất ngờ vung tay lên, “chát chát” vài tiếng, Hứa Thiên Đông và Liễu Phương đều thốt lên kinh hãi.
Bởi vì mấy chiếc kim bạc đã xuyên thấu qua chiếc bàn trà bằng gỗ lim cứng rắn kia, những chiếc kim nhỏ như sợi tóc, mỗi chiếc đều dài khoảng hơn 30cm.
- Chúng tôi không phải là dương oai vũ lực đối với các người, nhưng Diệp Phàm tôi muốn nói với các người. Thuật kim châm của tôi đã hóa giải được rất nhiều bệnh tình phức tạp khó chữa.
Dựa vào thủ thuật này, tôi muốn thể hiện kỹ nghệ dùng kim của mình. Nghe nói Chủ tịch Hứa đột ngột xảy ra chuyện, tôi cảm thấy sự việc rất lạ, muốn đến kiểm tra một chút, xem xem có thể giúp được hay không.
Hơn nữa, Diệp Phàm tôi nói rõ, không lấy một xu.
Diệp Phàm nói, khí thế dâng cao.
- Việc này không cần các hạ phải phí công lo lắng.
Hứa Thiên Đông nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
- Các người muốn Hứa Chính Phong mãi mãi như vậy sao, vậy thì Diệp mỗ cáo từ.
Diệp Phàm đưa tay phất một cái, mấy chiếc kim đã thu trở về. Hắn đứng dậy xoay người định đi ra về.
- Mẹ, anh, đừng như vậy, chủ nhiệm Diệp có lòng tốt.
Hứa Thiệu Trung vội nói.
- Chủ nhiệm Diệp xin hãy dừng bước.
Khi Diệp Phàm đi đến cửa phòng khách, Liễu Phương cuối cùng cũng mở miệng.
- Dẫn tôi vào xem xem rồi hãy nói.
Diệp Phàm hất tay không muốn lôi thôi nữa.
Liễu Phương đứng lên, trực tiếp dẫn Diệp Phàm đi lên trên lầu.
Hứa Chính Phong đang nằm yên trên giường ở gian ngoài, bên trong đã trở thành một phòng bệnh tạm thời. Tất cả dụng cụ y tế đều có cả.
Bởi vì bác sỹ đề nghị môi trường quen thuộc thì có lẽ khả năng tỉnh dậy của Hứa Đổng có thể sẽ sớm hơn. Vì thế mới đưa về nhà, tuy nhiên, Hứa Chính Phong tất cả đều bình thường, chỉ là bất tỉnh mà thôi.
Diệp Phàm cầm chiếc kim xoay xoay, đây là Diệp Phàm đang dùng nội công truyền qua chiếc kim để tiêu độc. Nội công thực sự là loại khí thuần khiết nhất trong thiên hạ, tốt hơn nhiều so với dược phẩm.
Tuy nhiên, động tác này lại gây nên ánh mắt nghi ngờ của Hứa Thiên Đông. Tuy nhiên nhìn mẹ Liễu Phương không dám mở mồm nói.
Kim châm đâm vào phần đầu, ngực và bàn chân.
Diệp Phàm triển khai nội lực làm cho kim châm từ từ đâm vào cơ thể Hứa Chính Phong, bắt đầu kiểm tra căn nguyên của bệnh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Thế nhưng điều khiến Diệp Phàm hết sức ngạc nhiên và đau lòng là hắn phát hiện ra nội khí sau khi được đưa vào liền gặp ngay trở ngại.
Bất kể Diệp Phàm có dùng sức thế nào hay ép nội khí vào một tuyến thì nội khí cũng đều bị một vật đàn hồi mềm nhũn đẩy quay trở lại.
Diệp Phàm thu khí và thu châm lại, cười nhăn nhó nói:
- Chủ tịch Liễu, rất xin lỗi, Diệp mỗ y thuật kém cỏi, không chữa được cho Chủ tịch Hứa.
- Tôi sớm đã biết là cậu cũng không chữa được.
Hứa Thiên Đông đáp lại, giọng lạnh tanh, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Diệp Phàm giả bộ không nhìn thấy, bước ra khỏi nhà họ Hứa.
- Anh thực sự không có cách gì sao?
Ngồi trên xe, Lý Cường không nén được tò mò hỏi.
- Hứa Chính Phong đã bị một cao thủ hạ độc thủ nên mới vậy. Có lẽ chính là cái người gọi là lão Trúc, đã đến nhà chúng ta làm loạn. Chắc chắn là anh ta không muốn chúng ta tra ra hành tung của mình nên mới dùng cách dùng nội công phong tỏa mạch và huyết, ép vùng thần kinh nhạy cảm. Chính vì thế nên Hứa Chính Phong mới chỉ bị hôn mê bất tỉnh, các bộ phận còn lại thì đều hoàn toàn bình thường.
Diệp Phàm đáp lại.
- Vậy thì phải làm sao mới giải được? Không lẽ không có cách nào sao? Mà phải làm sao để tra ra được tung tích của tên lão Trúc?
Lý Cường hỏi, giọng điệu có chút thất vọng.
- Tiếc là sư thúc Thanh Sơn tạm thời còn chưa bình phục, nếu không sư thúc có thể thử. Tuy nhiên vẫn còn một người nữa, vài ngày nữa tôi dẫn đến thử xem sao.
Lần sau chúng ta không đi tìm Hứa Chính Phong nữa, dứt khoát đi tìm Trương Chấn Lưu hoặc Lương Ngũ gia thôi. Cả ba người họ có lẽ đều do lão Trúc ra tay nên mới thành ra như vậy.
Hơn nữa Lương Ngũ gia lại là người luyện võ, sức khỏe tốt, chịu được việc gây sức ép đồng thời.
Diệp Phàm nói, lời hắn nói chính là ý của đồng chí Vương Thành Trạch.
Đúng vào lúc đó, chuông điện thoại reo lên, giọng nói từ đầu bên kia vọng lại:
- Anh Diệp, đại thúc Thanh Sơn gọi anh đến gấp, vừa có tin mới về nhà Hoành Đoạn.
Diệp Phàm giật mình, lập tức lái xe đến thẳng Phí gia trang.
Phí Nhất Độ đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa sân lớn nhà họ. Thấy xe Diệp Phàm đến, ông ta chạy lại mở cửa xe cho Diệp Phàm.
Chương mới nhất ở thánh đường.
Hai người vội vã bước vào đại sảnh thì thấy tất cả các nhân vật quan trọng nhất của Phí gia đều đã ở đó, đến lão nhị là Phí Nhất Hoàn không biết võ nghệ cũng đã có mặt.
Lão thái gia nhà họ ngồi ở ghế Thái sư, khuôn mặt nghiêm nghị, hàng dưới phía trái là Phí Thanh Sơn, phía phải là Phí Nhất Hoàn.
Phí Mãn Thiên vẫn chưa về. Diệp Phàm được xếp cho ngồi bên cạnh Phí Thanh Sơn. Bên dưới có mấy anh em Phí Nhất Độ, Phí Bát Độ...
Phí Nhất Hoàn mang trà đến. Tất nhiên đó cũng là sản phẩm đặc biệt.
- Diệp Phàm, vừa rồi mới nhận được tin rất bất lợi cho chúng ta.
Phí Thanh Sơn bắt đầu cuộc nói chuyện.
- Có biến cố gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy
Phí Thanh Sơn gật đầu rồi nói tiếp:
- Nghe nói Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang trước đây chúng ta vốn đoán là đã đạt đến cấp một của cửu đẳng. Tuy nhiên gần đây tôi nhờ một người bạn đi thăm dò. Người bạn đó nói anh ta đã đạt đến cấp hai của cửu đẳng rồi.
- Ồ.
Diệp Phàm gật đầu nhưng cũng không để ý lắm. Hắn nghĩ thầm hắn đã luyện đến cấp ba của cửu đẳng rồi thì sợ gì cấp hai.
- Trước đây cứ nghĩ rằng Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang đã là hạt giống số một của Hoành Đoạn gia nhưng gần đây có tin mới báo về chú của anh ta là Hoành Đoạn Cửu Hạ thực chất đã che dấu võ công của mình.
Cứ nghĩ ông ta luyện đến cấp hai của bát đẳng, giờ mới biết ông ta đã là cao thủ cấp ba của cửu đẳng.
Con rể nhà Hoành Đoạn là Tùng Tỉnh Điền Chính cũng đã đạt đến cửu đẳng, còn ở cấp mấy thì chúng ta còn chưa rõ. Nếu tôi không bị thương thì những chuyện này không đáng lo ngại.
Giờ bỗng dưng nhà họ xuất hiện đến ba cao thủ cửu đẳng lại đều ở những cấp không thấp. Lần tỉ thí này, chúng ta không có đường thắng rồi, haiz...
Phí Thanh Sơn nói, sắc mặt ông ta rất khó coi.
Diệp Phàm cũng thấy thất vọng, rõ ràng là không có cơ hội thắng. Vốn cứ nghĩ rằng mình đã vượt qua bậc ba cửu đẳng không ngờ bên nhà họ cũng có cao thủ như thế. Giờ một chọi một thì lấy ai so tài với hai cao thủ cửu đẳng còn lại?
- Không lẽ nhà họ sẽ có ba người tham gia tỉ thí?
Diệp Phàm hỏi.
- Không. Mỗi bên sẽ có sáu người.
Phí Thanh Sơn lắc đầu đáp lại.
- Các cao thủ dưới cưủ đẳng thì thế nào?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Cũng không khả quan cho lắm. Bên chúng ta có Nhất Độ, Bát Độ và Điệp Vũ võ công tốt hơn cả. Tính thêm cả tôi và cậu thì cũng chỉ được năm người.
Phí Thanh Sơn đáp lại. Giọng ông đầy thất vọng.
- Nếu như thực sự không ổn thì phải mời ngay Tô sư mẫu về. Sư mẫu chắc chắn đã đạt đến ngũ đẳng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Bà ấy thì được nhưng có điều võ công của Bát Độ còn kém. Tứ đẳng hầu như chẳng có tác dụng gì trong lần tỉ thí này.
Phí Thanh Sơn nói, ý ông ta là vẫn chỉ được năm người.
- Luật tỉ thí thì như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải tính theo hiệp mà các cao thủ của hai bên cùng ra tỉ thí cho đến khi kết thúc. Người nào đứng trụ đến cuối cùng thì bên đó thắng.
Phí Thanh Sơn giải thích.
- Luật tỉ thí này tức là toàn bộ cao thủ của một bên đều gục xuống hoặc tự động đầu hàng bỏ cuộc thì mới kết thúc. Đại ca, luật như thế thật tàn bạo.
Phí Nhất Hoàn vừa thở dài vừa nói.
- Khốc liệt thì chắc chắn là khốc liệt rồi nhưng cả hai bên đã thống nhất không được làm tổn hại đến tính mạng của các cao thủ tham gia tỉ thí. Còn về thương tích thì không cần phải bàn nữa rồi.
Vì thế hai bên tham gia đều phải chuẩn bị sẵn tâm lí. Tuy thế bất kể thắng thua thế nào nếu nhà họ Phí chúng ta thua thì cũng phải thua một cách oanh liệt.
Thua mà vẫn phải thể hiện được khí khái của người Phí gia, tinh thần thượng võ của người Trung Quốc chúng ta.
Khí thế hùng hổ của Phí Thanh Sơn đã trở lại nhưng sự hùng hổ ấy có chứa đựng chút bi thương.
Sau đó, Diệp Phàm cùng Phí Thanh Sơn và những người khác bàn về công phu “ đoạn bối sơn” của nhà Hoành Đoạn.
Diệp Phàm vừa từ nhà họ Phí trở về thì nhận được điện của Cung Khai Hà mời đi ăn bữa khuya.
“Quái lạ, sao hôm nay đội trưởng Cung lại tốt bụng mời mình đi ăn đêm?”. Diệp Phàm lẩm bẩm nhưng rút cuộc hắn vẫn lái xe đi đến Hoàng thành.
Hắn phát hiện ra có hai đồng chí đang đợi.
Một người là Cung Khai Hà. Còn người kia là Lý Khiếu Phong.
“ Chết tiệt! chắc chắn là lại có trò gì đây!”. Diệp Phàm chửi thầm trong bụng. Nhưng bên ngoài hắn vẫn nhiệt tình chào hỏi, cười nói:
- Hai vị tướng quân, bữa ăn khuya này không phải là tiệc “hồng môn” đó chứ?
- Cậu này nói gì vậy? Chúng tôi xấu xa đến vậy sao? Hai chúng tôi có lòng tốt mời cậu đi ăn khuya, sao cậu lại nghĩ chúng tôi thành ra như vậy?
Lý Khiếu Phong lắc đầu nói. Trước mặt Lý Khiếu Phong, Diệp Phàm không dám cãi lại. Hắn ngượng ngùng cười rồi đáp lại:
- Tôi quen rồi vì hai vị thường làm như vậy.
- Cậu vẫn định tiếp tục nói linh tinh như vậy, có đúng không?
Lý Khiếu Phong trợn mắt nhìn Diệp Phàm. Hắn nhăn nhó cười không thành tiếng.
Mỗi người đã uống một bình rượu nhỏ..
Uống được đến nửa bình thì Diệp Phàm thấy Cung Khai Hà nháy mắt với Lý Khiếu Phong. Hắn hiểu Lý Khiếu Phong sắp bắt đầu đi vào câu chuyện chính.
Quả nhiên Lý Khiếu Phong đã lên tiếng:
- Nghe nói thời gian này cậu xin nghỉ phép rồi. Có phải gia đình có việc gì không?
- Ha ha, có lẽ các ông sớm đã biết biệt thự Lá Đỏ( Hồng Diệp) có chuyện, đúng vậy không? Lý tướng quân, chúng ta việc gì phải nói lòng vòng, ông cứ nói thẳng luôn đi.
Diệp Phàm vừa cười vừa nói.
- Ha ha
Cung Khai Hà cũng bật cười. Ông ta vừa nhìn Lý Khiếu Phong vừa nói:
- Lý tướng quân, Diệp Phàm đã hiểu cho cái khó của chúng ta rồi thì đồng chí cứ nói thẳng luôn đi.
- Vậy thì tôi không vòng vo nữa. Diệp Phàm với chúng ta cũng không phải là người ngoài. Hơn nữa tư tưởng giác ngộ của đồng chí cũng rất cao. Mặc dù đồng chí không thích gò bó mình ở tổ A nhưng về tinh thần yêu nước của đồng chí thì rất đáng để tôi và tổ trưởng Cung phải nể phục. Có đúng vậy không?
Lý Khiếu Phong nói. Ông ta đang tâng bốc Diệp Phàm lên.
Nhưng nâng càng cao thì ngã càng đau. Diệp Phàm thừa hiểu cái đạo lí ấy nên hắn vẫn đề phòng, vừa dùng canh vừa liếc nhìn khuôn mặt hai vị lãnh đạo ngồi trước mặt.
- Nghe nói gần đây Phí gia và Hoành Đoạn gia chuẩn bị tỉ thí võ nghệ?
Cung Khai Hà bắt đầu hỏi.
- Đúng vậy. thời gian đã định rồi, vào ngày sáu tháng tám.
Diệp Phàm gật đầu đáp lại. Hắn biết chuyện này không thể giấu được nên dứt khoát nói thẳng. Giây phút đó hắn cũng hiểu ra một nhiệm vụ đặc biệt nào đó lại sắp được giao cho hắn.
Chẳng hạn như việc Phí gia tỉ thí với Hoành Đoạn gia người Nhật, hai bên nhất định sẽ mời một số cao nhân của các môn phái khác nhau trong giới võ thuật đến tham dự.
Đối với tổ A thì đây chính là một cơ hội tốt để hiểu thêm về quốc thuật của Nhật Bản cũng như giới võ thuật trong nước.
Có lẽ tổ Thần Đạo của Nhật Bản cũng sẽ phái người âm thầm phối hợp với Hoành Đoạn gia, mục đích cũng tương tự như của tổ A.
Cuộc tỉ thí giữa Phí gia và Hoành Đoạn gia thực tế đã là một cuộc thi đấu quốc thuật giữa hai nước.
- Vậy thì chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Cung Khai Hà trầm ngâm, rồi lại chau mày nói tiếp:
- Đã định địa điểm tỉ thí ở đâu? Cách thức tiến hành thế nào? Hai bên có những ai đến?
- Địa điểm là một nơi gọi là đảo Rùa ở hồ Đông Đình. Bên Hoành Đoạn gia có...
Diệp Phàm kể lại hết mọi chuyện một lượt. Dù sao thì kể lại cho tổ A cũng không có gì là xấu. Không chừng họ còn có thể giúp được gì đó.
- Chúng tôi có thể cấp miễn phí cho Phí gia áo chống đạn. Còn vài ngày nữa vẫn còn kịp. Cậu hỏi lại người nhà họ muốn mặc kiểu như thế nào, chúng tôi sẽ nhanh chóng làm. Hiệu quả cũng không phải rất tuyệt nhưng dù sao cũng tốt hơn, có đúng vậy không?
Cung Khai Hà trầm ngâm nói.
- Việc này tôi xin thay mặt Phí gia cảm ơn các ông. Như vậy là rất tuyệt rồi. Tôi sẽ nói lại với nhà họ.
Diệp Phàm đáp lại.
- Cậu còn một nhiệm vụ nữa. Cậu phải ghi nhớ tình hình của tất cả những người có mặt ở đó.
Tôi nghĩ lúc đó quy định vào đấu trường sẽ rất nghiêm ngặt. Các thiết bị ghi hình sẽ không được mang vào. Các bậc cao thủ đó đều không muốn lộ diện trước các cơ quan truyền thông và các tổ chức quốc gia bí mật vì thế cậu phải dùng cái đầu để ghi nhớ.
Cung Khai Hà dặn dò.
- Vậy là tôi trở thành gián điệp.
Diệp Phàm cảm thấy rất buồn cười.
- Tất cả đều vì quốc gia. Tổ A cũng là một cơ quan tình báo. Đối với tổ A, công việc tình báo là vô cùng quan trọng. Chỉ có nắm bắt được thông tin trước thì mới giành được cơ hội. Tôi nói vậy có đúng không?
Lý Khiếu Phong giải thích.
- Thôi được, tôi sẽ cố gắng ghi nhớ. Thế nhưng bản thân tôi cũng phải tham gia tỉ thí vì thế không thể ghi nhớ toàn bộ được.
Diệp Phàm nói.
- Nhớ được bao nhiêu thì nhớ nhưng phải cẩn thận tỉ mỉ một chút. Tất nhiên nếu đồng chí Lý Khiếu Phong trà trộn được vào thì sẽ tốt hơn. Đồng chí Khiếu Phong cũng không dễ bị phát hiện.
Cung Khai Hà nghiêm nghị nói, đoạn lại tiếp:
- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí luôn nói về nhiệm vụ sẽ giành thêm bốn thành viên nữa về cho tổ A, cho đến bây giờ tôi vẫn không hề giục, đồng chí thấy đấy...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ