Trương Tú Toàn từ đầu những năm tám mươi được điều từ chức vụ Phó bí thư Đảng ủy đại học Xương Giang đến làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Xương Giang. Sau đó lại đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Phó bí thư tỉnh ủy, ở Tỉnh ủy Xương Giang làm liên tục mười năm. Đầu năm mới từ vị trí Phó bí thư tỉnh ủy lui xuống, và đến Hội đồng nhân dân tỉnh đảm nhiệm chức Phó bí thư, phó chủ nhiệm tổ chức Đảng.
Lục Vi Dân thật là có chút ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ những suy nghĩ mà hắn bình thường trao đổi với Thẩm Tử Liệt thì Thẩm Tử Liệt liền coi như chủ đề nói chuyện với bố vợ ông ta. Hơn nữa xem ra Thẩm Tử Liệt còn thảo luận sâu thêm về một số quan điểm đó với bố vợ nữa. Vì thế nên vị lãnh đạo lão làng có sức ảnh hưởng ở Xương Giang này làm sao lại dùng những lời nói đó để đánh giá ngay trước mặt mình như vậy. Dù cho là trong đó có chút trêu đùa nhưng vẫn là từ miệng của vị lãnh đạo già này nói ra, nên cũng không bình thường chút nào.
- Bác Trương, bác nói thế cháu thấy thật là xấu hổ. Chủ tịch Thẩm rất bình dị gần gũi, thích nói chuyện với cháu. Cháu cũng có lúc không biết trời cao đất rộng là gì nên nói xằng nói bậy. Làm sao xứng với lời khen của bác được chứ? Bác nói như thế cháu thật sự cảm thấy mồ hôi ướt hết lưng rồi.
Lục Vi Dân không dám ngồi xuống, đứng ở một bên rất cung kính trả lời.
- Ấy, người trẻ tuổi khiêm tốn một chút cũng là chuyện tốt nhưng cũng không cần phải coi nhẹ mình thế. Tầm nhìn của Tử Liệt bác hiểu rõ lắm. Nó căn bản sẽ không nhắc đến trước mặt bác đâu. Nó đã vài lần nhắc đến cháu trước mặt bác, hơn nữa lại nói ra một số quan điểm của cháu nữa. Bác thấy ý tưởng rất mới mẻ, chứ không đơn giản đâu.
Trương Tú Toàn ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Vi Dân, rồi ông mỉm cười:
- Nào, ngồi xuống đi. Đừng khách khí thế chứ. Về sau cháu làm việc với Tử Liệt, sao phải khách sáo chứ? Công việc Cách mạng thì không phân cao thấp sang hèn, chỉ là sự phân công không giống nhau mà thôi. Nó làm Chủ tịch Huyện, cháu là thư ký của nó. Đây cũng là sự phân công khác nhau. Ở cơ quan thì cháu có thể coi nó là lãnh đạo, nhưng sau đó thì mọi người là bạn bè đồng nghiệp, không cần phải câu nệ như vậy đâu.
- Ngồi đi, Vi Dân. Ba tôi nhìn bề ngoài có vẻ nghiêm túc. Nhưng thực ra thì ông cũng rất thoáng, nói chuyện cũng khôi hài lắm.
Thẩm Tử Liệt cũng gọi Lục Vi Dân ngồi xuống, và gọt trái kiwi trên bàn trà:
- Ba ơi, đây là trái kiwi của huyện Nam Đàm, rất xanh và không ô nhiễm, là đặc sản vùng núi thiên nhiên tinh khiết, hương vị rất thơm ngon. Để cách nhiều ngày như thế, là ăn được rồi.
- Ừ, kiwi của Nam Đàm bây giờ nổi tiếng khắp nơi. Tuần trước Bí thư tỉnh ủy Hải Hoa cũng nói với ta về chuyện trái kiwi Nam Đàm lợi dụng Á Vận hội Bắc Kinh để quảng bá, rất là vui mừng.
Trương Tú Toàn liếc mắt Vi Dân một cái, thấy Vi Dân chỉ cười chứ không nói gì thì trong lòng thầm gật đầu. Chàng trai này không kiêu ngạo, không nóng nảy, không thích nịnh nọt. Làm sao mà giống với một sinh viên được, cứ như là đã làm ở cơ quan đến mấy mươi năm rồi chứ.
- Ba, đều là công lao từ ý tưởng của Vi Dân, nếu không thì trái kiwi Lê Dương của chúng ta lần này thực sự là sẽ đại loạn mất.
Thẩm Tử Liệt cũng không phải là một người thích kể công về mình. Với ông ta mà nói người bên mình có được thành tích tốt, làm việc tốt thì cũng tương đương với việc khẳng định năng lực khéo dùng người của mình. Những người mà chỉ thích tranh công thì lại đúng là biểu hiện của một kiểu không tự tin.
- Chủ tịch Huyện Thẩm, anh đừng nói thế chứ. Tôi cũng chỉ là đưa ra ý kiến thôi. Còn việc sắp xếp cụ thể khác thì vẫn là anh và chủ nhiệm Chu mà?
Lục Vi Dân vội nói:
- Phó Chủ tịch Thẩm, anh đừng nói chuyện này nữa. Chuyện qua rồi mà.
Cách nhìn của Trương Tú Toàn đối với chàng trai trước mắt lại thay đổi, không kể công, không cao ngạo, ngay cả chuyện mà Bí thư Tỉnh ủy coi trọng thì chàng trai này vẫn có thể biểu hiện một cách bình tĩnh được như thế trước mặt mình. Tố chất tâm lý này là hơn người.
- Tiểu Lục, không thể nói như thế được. Thành tích là thành tích mà. Không ai có thể xóa đi được.
Trương Tú Toàn ngồi dựa lưng vào ghế sô pha. Lục Vi Dân rất hiểu chuyện, cầm lấy trà mà người giúp việc đã pha đưa cho ông ta.
- Ta nghe Tử Liệt nói lúc đó là cháu đã nhắc nhở nó về con đường tiêu thụ trái kiwi, thế nên Tử Liệt mới cảnh giác. Nếu không thì chuyện này chắc sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ.
- Á, bác Trương, đó chỉ là trùng hợp thôi. Trái kiwi này khi đi học ở Quảng Châu cháu cũng nhìn thấy rồi. Hai năm trước ở Quảng Châu thì vẫn là loại quả hiếm của nước ngoài. Trình độ khai thác bên Xương Giang này của chúng ta vẫn không thể so sánh với bên Lĩnh Nam bên kia được. Vì thế nên phó Chủ tịch Thẩm xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, vừa nghe năm nay lập tức sẽ có mấy trăm nghìn kg trái kiwi phải đưa ra thị trường cho nên mới sợ. Lúc này mới chợt hiểu ra thị trường trái kiwi bên Xương Giang này, phát hiện ra tình hình không hay. Điều này như Chủ tịch Thẩm đã báo cáo, cũng may là Chủ tịch Thẩm kịp thời đưa ra quyết định, nếu không thì thực sự sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Lục Vi Dân rất khéo léo đưa công lao về lãnh đạo. Lúc này quy công lao về hết cho mình cũng không có ý nghĩa gì lớn. Một sinh viên tốt nghiệp mới đi vào cơ quan Huyện ủy, dù cho là có bản lĩnh thiên tài thì cũng phải khúm núm khép mình, khiêm tốn một chút. Như thế có thể khiến lãnh đạo khen ngợi, mà cũng coi là tích cóp từng chút một khí chất làm người.
- Ha hả, Tử Liệt, xem ra tầm nhìn của con không tồi chút nào. Tiểu Lục rất ưu tú. Lâu lắm rồi ba không gặp được người trẻ tuổi nào xuất sắc như vậy.
Khuôn mặt ông Trương lộ rõ vẻ tươi cười:
- Tiểu Lục lần này coi như đã lập công lớn. Danh tiếng của trái kiwi Nam Đàm vang xa, con đường tiêu thụ tốt, cũng coi như là làm được một chuyện vô cùng tốt cho nhân dân Nam Đàm.
- Ba, Vi Dân và con cũng đã nói về vấn đề sự nghiệp trái kiwi. Chúng con thấy năm sau tình thế trái kiwi có khả năng sẽ càng ác liệt.
Thẩm Tử Liệt lắc đầu:
- Chuyện này con và Vi Dân đã nghiên cứu thảo luận mấy lần nhưng vẫn đang cân nhắc xem nên xử lý vấn đề này như thế nào.
- Ồ
Trương Tú Toàn không hiểu chút nào:
- Không đến mức đó chứ. Trái kiwi Nam Đàm ở Xương Châu bên này tiêu thụ cũng không tồi. Ở thành phố lớn như Bắc Kinh thì tiếng vang càng lớn. Làm sao lại có vấn đề gì?
- Tiểu Lục, cậu nói một chút đi.
Thẩm Tử Liệt cười, để cơ hội đó cho thư ký của mình.
- Bác Trương, có một số tình hình có thể bác không nắm rõ lắm. Thời kỳ kết trái lần đầu tiên của trái kiwi mỗi một mẫu có thể là khoảng từ 200 đến 400 kg. Nhưng từ năm thứ hai thì đi vào thời kỳ ra quả nhiều, mỗi mẫu sản lượng có thể đạt đến 500 kg, thậm chí lên đến 600 kg. Cũng có nghĩa là sản lượng mỗi năm sẽ tăng thêm từ 6 đến 8 %. Hay nói cách khác sản lượng trái kiwi năm sau của Nam Đàm có thể lên đến khoảng 700 tấn. Hơn nữa sản lượng toàn bộ địa khu Lê Dương có thể lên đến 2000 tấn. Một số lượng lớn như vậy, tuy nói là thông qua Á vận hội có thể quảng bá danh tiếng nhưng sự tăng trưởng của thị trường có tốc độ nhanh được như thế hay không thì chúng ta đều không chắc chắn được. Đặc biệt là căn cứ vào những điều đã biết, thì trái kiwi của Thiểm Tây và Hồ Bắc năm tới cũng sẽ xuất ra thị trường với quy mô lớn. Điều này với cả thị trường mà nói lại là một biến số.
Lục Vi Dân kiên nhẫn giải thích :
- Năm nay Hoài Sơn đều có 100tấn trái kiwi bị hỏng mất không, sản lượng năm sau tăng gấp đôi. Bên ngoài tỉnh còn có một lượng lớn trái kiwi nhập vào. Nếu xử lý không tốt thì bội thu có khả năng sẽ trở thành một tai họa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lời nói này của Lục Vi Dân khiến sắc mặt ông lão ủ dột hẳn, ông lão suy nghĩ một lúc mới nói:
- Cảnh giác như vậy cũng phải, đương nhiên cũng không phải là không có cách nào. Có thể tưởng tượng, cùng lúc có thể mượn cơ hội dùng thanh danh kiwi Nam Đàm khai hỏa mở rộng thị trường, tỷ như các thành phố lớn khác trong nước. Đây là một thị trường rất lớn. Về phương diện khác, có thể bước đầu khai triển công tác, nếu có thể trước hết hãy thành lập liên hệ với các chợ bán sỉ lớn và các thương nhân bán sỉ ở những nơi này. Thậm chí nếu ký kết hợp đồng với họ, có lẽ có thể giảm bớt sự phiêu lưu trong đó.
- Dạ, trên huyện cũng là nghĩ như vậy, nhưng chúng con còn có ý tưởng khác.
Thẩm Tử Liệt nói tiếp.
- Ồ? Tử Liệt, con còn ở trước mặt ta định “thừa nước đục thả câu à”.
Ông lão mỉm cười.
- Ý tưởng của chúng con là nếu có thể đưa vào Nam Đàn một xí nghiệp chế biến trái cây, lợi dụng kiwi Nam Đàm chúng ta để chế biến trở thành nước trái cây hoặc là mứt hoa quả, chẳng những có thể giảm bớt áp lực tiêu thụ bên ngoài, hơn nữa cũng có thể thu thuế bộ phận chế biến đặt tại Nam Đàm chúng ta, đồng thời giải quyết được vấn đề người lao động mới vào nghề.
Thẩm Tử Liệt cân nhắc từng câu từng chữ trước khi nói.
Trương Tú Toàn trong lòng đã rõ, không hề nghi ngờ gì, ý tưởng của con rể ông ta trong phương diện này có được là do thư ký gợi ý.
Con rể mình xuất thân từ cán bộ tuyên truyền, không nói tới lý luận chính trị được rèn luyện hàng ngày, cách viết cũng như lối hành văn có thể là nắm chắc như bỡn, nhưng chính xác mà nói lại không hiểu rõ về cách làm kinh tế. Về điểm này ông ta biết rõ, giống như việc đưa xí nghiệp chế biến trái cây đến tiêu hóa hoa quả đặc sản ở địa phương, gia tăng thu nhập từ thuế và người lao động mới vào nghề ở huyện, chỉ sợ chính con rể ông ta còn không thể có được ý tưởng này.
- Ừ, đây là một ý kiến hay.h
Trương Tú Toàn gật gật đầu,
- Nhưng mà Nam Đàm các con lại có chỗ không ổn, phương tiện lạc hậu, điều kiện thu hút đầu tư rất kém cỏi, có thể kêu gọi xí nghiệp tới sao? Theo như lời con nói, nước trái cây và mứt hoa quả, hình như thị trường trong nước chúng ta hiện cũng không mạnh, trừ phi là sản phẩm tiêu thụ của nước ngoài, mà còn cần tới quyền xuất nhập khẩu, giá thành cũng là khó khăn không nhỏ.
- Dạ, ba, con cũng hiểu chuyện này khó khăn, nhưng con nghĩ, khó khăn cũng không có nghĩa là một chút khả năng đều không có, dù sao cũng phải thử một lần mới biết là được hay không được.
Giọng điệu Thẩm Tử Liệt rất kiên quyết.
Đang nói đến đó, Trương Tĩnh Nghi đến gọi mọi người ra bàn ăn cơm, cho nên vấn đề này cũng dừng lại tại đó.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Vi Dân lại tiếp tục hàn huyên cùng Trương Tú Toàn, cũng sảng khoái nói tới việc phát triển kinh tế Địa khu ven biển mở cửa cải cách, và cuộc tranh luận cấp cao về bàn chất kinh tế. Lục Vi Dân tự nhiên tránh không được muốn đưa ra vài quan điểm của mình. Nhưng Trương Tú Toàn đối với tất cả các vấn đề này lại vô cùng thận trọng, cũng không nói gì nhiều. Điều này làm cho Lục Vi Dân có chút tiếc nuối.s
Đợi cho đến khi Lục Vi Dân rời khỏi nhà họ Thẩm, chỉ còn lại Trương Tú Toàn và Thẩm Tử Liệt, Trương Tú Toàn như thoáng suy nghĩ nói:
- Tử Liệt, thư ký của con rất không đơn giản, ta xem hắn về phương diện kinh tế có hiểu biết và lĩnh ngộ tương đối sâu, con không phải nói hắn tốt nghiệp hệ đại học lịch sử Lĩnh Nam sao? Nhưng ba lại cảm thấy hình như hắn là học kinh tế, rất lành nghề, một câu nối tiếp một câu đều là thuật ngữ kinh tế, hơn nữa không giống loại chuyên nói bốc nói phét hay nhân vật chỉ lý luận suông, hắn thật sự là sinh viên vừa mới tốt nghiệp sao?
- Ba, có phải ba cũng kinh ngạc không?
Thẩm Tử Liệt cao giọng mỉm cười,
- Con cũng vậy ạ, ban đầu làm sao cũng thấy Vi Dân không giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, trong văn phòng Huyện ủy huyện phủ có không ít sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, nhưng lại không có người nào giống như hắn vậy, thậm chí sinh viên đã công tác nhiều năm, ba muốn họ nói ra quan điểm chính trị giống vậy, họa may có mà mơ tưởng, Vi Dân học bốn năm ở Lĩnh Nam, ở trong trường học chính là cán bộ đoàn ủy trường, hơn nữa đã vào đảng, nghỉ hè hàng năm đều phải tới Quảng Châu Thâm Quyến làm điều tra xã hội và xã hội thực tiễn. Người này rất có ý chí tiến thủ, cũng rất tài hoa. Hơn nữa không hề có cảm giác ngây thơ của một sinh viên, nắm bắt công việc tương đối nhanh. Hiện giờ, con cảm thấy thật không thể rời xa người thư ký này.v
- Vậy con sẽ có khả năng bị thất bại! Làm lãnh đạo sao có thể hoàn toàn dựa vào thư ký? Hiện tại không ít lãnh đạo cũng có thói quen này. Nói chuyện, soạn văn bản đều là do thư ký viết thay con, lịch trình làm việc cũng là do thư ký thay con sắp xếp, điều tra nghiên cứu công tác cũng là thư ký thay con thu thập tư liệu phân tích nghiên cứu, đẩy mạnh công tác là thư ký thay con vất vả tìm phương án kế hoạch, vậy còn người lãnh đạo này làm gì? Có lẽ có người sẽ nói tôi làm lãnh đạo chính là đến gõ nhịp quyết định, vậy chút khả năng suy nghĩ lập kế hoạch cơ bản đều không có, con còn nói chuyện gõ nhịp cái gì? Chính là vỗ bàn, không thì cũng là kẻ mù gõ nhịp!
Sắc mặt Trương Tú Toàn lập tức liền âm u hơn.
- Ba, con cũng chỉ đùa một chút, con còn chưa ngu muội đến mức ấy. Vi Dân thật sự là một nhân tài. Nhưng hắn đối với tình hình chính sự còn không có hiểu biết nhiều, có chút ý tưởng nhưng lại có chút xa rời thực tế. Đương nhiên điều đó là do thâm niên công tác của hắn còn ít. Nhưng ba, ba có thừa nhận là hắn không tầm thường không?
Thẩm Tử Liệt nghiêm mặt nói...
Sau khi Trương Tú Toàn trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói:
- Tử Liệt, thằng nhóc này thật sự là một nhân tài, hơn nữa còn là một nhân tài khá ưu tú, nhất là tuổi trẻ như vậy. Nếu có thể công tác rèn luyện trong một hoàn cảnh tốt thêm hai năm nữa, ba nghĩ tiền đồ rất rộng mở. Hơn nữa, ba cảm giác tính cách thằng nhóc cũng không tệ, cấp dưới như vậy muốn cũng không tìm được. Tử Liệt, con và hắn phải giao lưu học hỏi lẫn nhau, có câu có lẽ con nghe có chút chói tai không thoải mái, nhưng ba vẫn muốn nói, con có vài phương diện còn không bằng hắn.
Thẩm Tử Liệt cảm thấy chấn động toàn thân. Dường như đang tự mình suy nghĩ cân nhắc lại ý nghĩa sâu xa trong lời cha vợ vừa nói.
- Không cần ba nói con không bằng hắn, con cũng hiểu được về một vài phương diện mình không bằng hắn. Hậu sinh khả uý mà. Con cũng không ngờ đại học Lĩnh Nam tiêu chuẩn cao như thế, không ngờ có thể dạy dỗ được một nhân tài như vậy. Xem ra, đại học Xương Giang hẳn là nên cố gắng học hỏi đại học Lĩnh Nam mới được.
Trương Tú Toàn sau khi nghe được câu nói có chút cảm thán này của Thẩm Tử Liệt, tâm tình bỗng chốc thư thái hẳn. Tuy rằng Thẩm Tử Liệt bình thường có trao đổi nhiều với Lục Vi Dân, nhưng vừa rồi nghe được cảm nhận của cha vợ so sánh bản thân mình - một Chủ tịch huyện không bằng thư ký của chính mình, tuy rằng chỉ nói là một vài phương diện, nhưng vẫn khiến ông ta cảm thấy rất không thoải mái. Tuy nhiên, Thẩm Tử Liệt là một người có tấm lòng rộng lớn, suy nghĩ về những việc đã qua, thấy mình cùng thư ký của mình tiếp xúc lâu như vậy, đối phương thực sự cho ông ta không ít niềm vui bất ngờ, ở rất nhiều phương diện chính mình đã trong vô tình bị đối phương ảnh hưởng, điểm này anh ta không muốn lừa gạt chính mình.
- Ba, con vừa rồi có nói tới việc thu hút đầu tư, ba thấy thế nào? Con thấy trước mắt môi trường chính trị trong nước cũng như chế độ phát triển kinh tế ngoài quốc doanh có cái nhìn còn hơi hỗn độn. Điều kiện Nam Đàm quá kém. Hơn nữa toàn bộ xí nghiệp quốc doanh bước đầu đi lên xem ra cũng đầy gian nan. Nam Đàm nếu muốn phát triển, chỉ sợ không thể không nghĩ cách kéo các doanh nghiệp tư nhân bên ngoài đầu tư vào. Vi Dân và con đã nghiên cứu thảo luận qua điểm này, cảm thấy Nam Đàm nếu muốn phát triển phải đi trước một bước, ra tay vào lúc mọi người còn đang xem chừng, nếu không đợi cho đến khi thế cục trong sáng, có lẽ sẽ không tới phiên Nam Đàm chúng ta.
Thẩm Tử Liệt trầm ngâm nói ra suy nghĩ của mình,
- Tuy như vậy là có chút phiêu lưu về mặt chính trị, nhưng con cảm thấy đáng giá, Vi Dân cho rằng nhiều lắm cũng chỉ khoảng một năm rưỡi nữa, thế cục sẽ trong sáng hóa. Hơn nữa, hắn cho rằng cải cách mở ra đại cục sẽ không thay đổi, mà còn tiến thêm một bước, con cũng có phán đoán giống như vậy. Ba, ba cảm thấy thế nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trương Tú Toàn hít một hơi thật sâu, ông ta biết con rể mình đang chuẩn bị đặt cược, đây là đang đánh cược tiền đồ chính trị của mình.
Lúc này ông ta thậm chí có chút hối hận, bản thân có phải nên gọi điện thoại cho Thượng Quyền Trí mời anh ta quan tâm nhiều đến Thẩm Tử Liệt.
Thẩm Tử Liệt không đảm nhiệm Chủ tịch huyện này, tiếp tục làm Phó chủ tịch thường trực huyện của anh ta, hoặc là Phó bí thư, chỉ cần mấy tháng sau thì Thẩm Tử Liệt đã có thể trở lại, nhưng hiện tại, Thẩm Tử Liệt tổ chức quan hệ đã chính thức chuyển đến Huyện ủy Nam Đàn, có nghĩa là Thẩm Tử Liệt là tiếp nhận vị trí Chủ tịch huyện này, mà phải làm tốt Chủ tịch huyện này, thì không thể không đối mặt với tình hình hỗn loạn.
Đứng ở góc độ của Trương Tú Toàn, ông ta đương nhiên rõ trước mắt trong nước liên quan đến những tranh luận tồn tại trong kinh tế tư nhân và kinh tế phát triển có vốn đầu tư nước ngoài, thậm chí còn có người nghi ngờ hệ thống trách nhiệm nhận thầu liên quan sản xuất và xí nghiệp xã, thị trấn, cho rằng thêm một xí nghiệp đầu tư nước ngoài, thì thêm một phần tư bản chủ nghĩa, sẽ uy hiếp chế độ chủ nghĩa xã hội của nước ta, cho rằng xí nghiệp ba nguồn vốn đầu tư là vùng đất tốt cho việc phát triển, cho rằng xí nghiệp xã, thị trấn là căn nguyên của sự bất chính, xí nghiệp tư nhân sẽ thay đổi tính chất của chủ nghĩa xã hội.
Một số quan điểm này chỉ có người có học mới nghĩ ra, ở trong nước đang có sự ảnh hưởng tương đương, thậm chí một số học giả và các nhà lí luận nổi tiếng đều ra mặt hô hào, sau lưng khẳng định có quan điểm cao tầng đang ủng hộ, nhất là sau khi đã trải qua cơn phong ba năm trước, từ chỉnh đốn các cấp độ chính trị đã bắt đầu lan dần đến các định mức kinh tế, cho nên Thẩm Tử Liệt đã nói quả thật nguy hiểm không nhỏ.
Nếu chỉ đơn thuần là một hai xí nghiệp dẫn vào đương nhiên vấn đề không lớn, nhưng Trương Tú Toàn cũng biết cá tính của con rể mình, một khi nhận định sự việc, thì tuyệt đối sẽ không đi một bước nhìn một bước chân tay co rút, khẳng định sẽ mở ra bước đi lớn .
Giống như giới thiệu vốn đầu tư cũng tốt, cổ vũ phát triển kinh tế tư nhân cũng tốt, nhưng vấn đề này đều là những vấn đề nóng hổi tương đối mẫn cảm, nếu thúc đẩy phô trương, một khi môi trường chính trị biến hóa, đối với Tẩm Tử Liệt độ tuổi này mà nói, có lẽ chính là vĩnh viễn không thể thay đổi tình hình.
Trương Tú Toàn nhiều lần châm chước, vẫn không thể đưa ra phán đoán
- Tử Liệt, ba hiểu con hiện tại mới đảm nhiệm Chủ tịch huyện muốn thử một lần thay đổi diện mạo, nhưng dưới môi trường chính trị ở tỉnh trong nước lúc này, tùy tiện thúc đẩy hành động cải cách về kinh tế, nguy hiểm quá lớn à. Xương Giang không phải Giang Triết Lĩnh Nam, ở trong đất liền, bầu không khí chính trị khác hẳn nhau, có chút không chú ý có lẽ phải lộn nhào à.
- Ba, con đã nghĩ thử vấn đề này, cảm thấy không phải lợi dụng cơ hội tốt này thử vật lộn, cùng lắm con trở về Ban tuyên giáo ngồi một chỗ buồn chán mấy năm, con vẫn còn trẻ, còn có cơ hội, nếu không con cảm thấy lăn lộn mấy năm ở dưới một cách ngu ngốc như vậy, con cảm thấy vừa lãng phí một cơ hội tốt, cũng không mấy ý nghĩa.
Thẩm Tử Liệt thái độ tương đối rõ ràng, kiên quyết về vấn đề này
Trương Tú Toàn thấy thái độ của con rể kiên quyết như vậy, cũng ý thức được chỉ sợ bản thân con rể đã hạ quyết tâm về vần đề này, cho nên sau khi xem xét một chút cũng gật đầu đồng ý:
- Ừ, nếu con đã quyết định rồi, ba cũng không nói thêm gì nữa, nhớ kĩ, làm nhiều, nói ít, ngoài ra, yêu cầu phải được lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy tán thành, ít nhất là ngầm thừa nhận, đúng rồi, vậy thái độ của An Đức Kiện sao?
- Về vấn đề này, con chỉ là tiết lộ ra một số ý tưởng với ông ta, ông ta không hứa hẹn, nhưng con cảm thấy anh ta có chút động lòng, xu thế Lê Dương một phân thành hai càng ngày càng rõ ràng, mấy huyện miền nam phải phân ra, thành lập một khu vực đã là xu thế chung, con đoán ông An cũng có ý tưởng, có lẽ ông ta cũng không muốn từ bỏ một cơ hội chứng minh bản thân như vậy, hoặc nói muốn mượn cơ hội này để thể hiện, khiến cho lãnh đạo chính Địa ủy của khu vực mới có một nhận thức sâu sắc hơn với ông ta.
Thẩm Tử Liệt cười lên.
Lục Vi Dân từ trong nhà Thẩm Tử Liệt đi ra vẫn đang cân nhắc việc Thẩm Tử Liệt đem ý đồ bản thân mang ra trước mặt Trương Tú Toàn, có lẽ là biểu hiện của bản thân quá mức xông xáo, khiến cho Thẩm Tử Liệt cũng có chút không vững vàng, cần bố vợ đến giúp mình đánh giá một chút biểu hiện của mình và tính thực thi của quan điểm.h
Nhìn ra được Trương Tú Toàn đối với mình vẫn khá tán thành, Thẩm Tử Liệt từ Ban Tuyên giáo điều xuống tạm giữ chức rèn luyện, bây giờ lại đem quan hệ tổ chức chính thức chuyển đến Huyện ủy Nam Đàn, xem ra cũng là muốn làm một sự nghiệp ở Nam Đàn, trong đó khẳng định cũng không thoát khỏi sức ảnh hưởng ở sau lưng Trương Tú Toàn.
Lục Vi Dân thật ra đối với điểm này có niềm tin sẽ thành công, ít nhất Thẩm Tử Liệt bản tính chính trực, mặc dù khiếm khuyết một chút kinh nghiệm thực tế về việc làm công tác kinh tế, nhưng đứng trên cương vị này, chỉ cần tư tưởng quan niệm đúng hướng, có gan phá một số trói buộc chiếm trước thời cơ, sự phát triển của Nam Đàn vẫn rất có triển vọng.
Về đến nhà, lại nhìn thấy một chiếc xe đạp quen thuộc dựng ở trước cửa, Lục Vi Dân vui mừng, anh cả đến rồi.
- Anh, anh trở về rồi?s
Lục Vi Dân bước nhanh vào cửa
- Hôm nay sao chịu về thế?
Lục Ủng Quân ngồi trên ghế sofa đang cười quan sát chú ba nhà mình
- Đại Dân, chú từ Nam Đàn về được, anh trai chú ở Xương Châu lại không thể về nhà sao? Khoảng thời gian này chú hình như cũng không tới chỗ chị hai chú nhỉ?
Lục Vi Dân gãi đầu, thở dài
- Chỗ chị hai, em vẫn chưa có thời gian để đi, đến Lê Dương đều là đi cùng với Chủ tịch huyện Thẩm, đâu có cơ hội? Làm thư kí, không tự chủ được à. Hôm nay trở lại Xương Châu cũng là nhờ vào Chủ tịch huyện Thẩm, ngày mai anh ta mở cuộc họp ở tỉnh.v
Lục Ủng Quân lớn hơn Lục Vi Dân 6 tuổi, lúc đó thi vào trường đại học hệ kỹ thuật cơ khí Thanh Hoa, cũng coi như trường trung học Nam Đàn thả ra một vệ tinh, sau này tốt nghiệp phân phối về nhà máy cơ giới Hồng Kỳ, hiện tại Lục Cầm Quân đã là Phó chủ nhiệm phân xưởng rồi...
- Thằng nhóc này, nên biết đủ, mới tốt nghiệp thì làm thư kí cho lãnh đạo, ai không biết thư kí chỉ cần theo cùng lãnh đạo, vậy thì tiền đồ rộng mở.
Lục Ủng Quân có dáng vẻ khác với Lục Vi Dân, Lục Ủng Quân giống mẹ, khuôn mặt to trắng, tai to mặt lớn, rất phúc hậu, mà Lục Vi Dân thì giống ba, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, hơn nữa đã quyết định sự việc thì phải lao vào làm.
- Ba đâu? Không ở nhà?
Lục Vi Dân có chút kinh ngạc, chỉ có mình anh cả ở nhà.
- Vừa cãi nhau với anh, ba nổi giận đi ra ngoài thư giãn rồi.
Lục Ủng Quân trên mặt lộ ra một nụ cười gượng.
- Sao lại thế?
Trong lòng Lục Vi Dân vừa động.
- Vẫn là vì chuyện công việc đấy, bây giờ tình hình trong xưởng không tốt lắm, mọi người đều trong những ngày lêu lỏng, anh cảm thấy cuộc sống như vậy không có ý nghĩa, liền tìm ít việc làm ở bên ngoài, hiện tại một bạn học đại học của anh nghỉ việc rồi, đang làm một nhà máy linh kiện ô tô ở Thượng Hải, chủ yếu là vì nhân dân Thượng Hải làm cung cấp linh kiện, nhà máy rất phát đạt, muốn bảo anh đi giúp anh ta, anh cũng muốn đi, trở về nói chuyện với ba, ba liền lo lắng.
Lục Ủng Quân vẫy vẫy tay
- Nói anh là đảng viên, cả ngày chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân, suy nghĩ kiểu này đều vì tiền.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lục Vi Dân mỉm cười. Chuyện của anh trai mình hắn đương nhiên là biết rõ ràng. Sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân đến nhà máy cơ giới Hồng Kỳ như một cán bộ trọng điểm bồi dưỡng. Công tác vài năm đã được đề bạt lên làm Phó chủ nhiệm phân xưởng, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Nhưng Lục Vi Dân biết rằng tâm tư của anh trai mình không chỉ dừng lại như thế.
- Ba vốn bất mãn với việc anh làm việc bên ngoài, cho rằng anh đây là phạm pháp vượt rào. Anh hiện tại đã ổn rồi, sao lại phải nhảy ra ngoài?
- Về công việc của nhà máy, anh là Phó chủ nhiệm phân xưởng, có thể nói là dùng một phần năm tinh lực là có thể hoàn thành được công việc. Chẳng lẽ anh cả ngày rảnh rỗi, bỏ phí thời gian sao? Anh ra bên ngoài làm việc cho một nhà máy thiết kế gia công tư nhân. Thứ nhất là kiếm thêm thu nhập. Chẳng lẽ kiếm tiền bằng thời gian rảnh rỗi của mình là phạm pháp sao? Thứ hai là xem như rèn luyện, gia tăng kinh nghiệm.
Lục Ủng Quân trên mặt hiện lên một nụ cười tự hào:
- Anh trai cậu tốt nghiệp đại học chính là muốn làm ra được điều này. Nếu không có lý tưởng thì không phải là anh trai cậu.
Kiếp trước, anh trai quả thật là từ chức đi Thượng Hải. Chẳng qua là sau một năm khắc khẩu với cha rồi mới đi. Anh ấy ở Thượng Hải hai năm, sau đó thì về lại Xương Châu, liên lạc với đồng nghiệp làm nhân viên cơ giới ở nhà máy Hồng Kỳ, thành lập một nhà máy sản xuất linh kiện ô tô. Sau này quy mô xí nghiệp không ngừng được mở rộng, thậm chí còn bỏ vốn đầu tư xây dựng cho hai tỉnh, trở thành một xí nghiệp có tiếng trong nội thành tỉnh Xương Châu.
- Anh, nếu anh thật sự cảm thấy mình đi ra ngoài tốt hơn hiện tại bây giờ thì em nghĩ rằng anh đừng chần chừ nữa. Cứ hiện tại bước đi. Tính nết của ba không phải là anh không biết. Anh có nói như thế nào thì tư tưởng của ba cũng không thông đâu. Chỉ có những chuyện anh làm chứng minh cho ba thấy thì lúc đó ba mới tán thành.
Lục Vi Dân nhìn người anh trai của mình, trịnh trọng nói:
- Anh đến Thượng Hải chẳng những có thể mở rộng tầm mắt, gia tăng kiến thức. Hơn nữa nói không chừng còn gia tăng mối quan hệ giữa người với người. Ngày sau nếu anh muốn làm nên sự nghiệp của mình thì khẳng định cũng sẽ có ích lợi. So với việc anh làm tại nhà máy cơ giới Hồng Kỳ thì lý tưởng còn mạnh hơn rất nhiều. Anh, em cũng hộ anh. Nếu anh cần tiền, em có thể tài trợ cho anh một ít.
- Đại Dân, em thật sự nghĩ như vậy sao?
Lục Ủng Quân ánh mắt chớp động, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Y như thế nào cũng không ngờ rằng em trai của y lại ủng hộ mình từ chức như vậy. Y còn tưởng rằng suy nghĩ của mình khẳng định sẽ bị cả nhà phản đối, không nghĩ đến là mình còn được sự tán thành của em trai.
- Anh, nhân sinh rất ngắn ngủi, mình nên làm những gì mình muốn làm. Bằng không khi già rồi khẳng định sẽ lưu lại tiếc nuối. Em tin tưởng vào bản lĩnh của anh, khẳng định là anh còn làm ra sự nghiệp lớn hơn so với nhà máy cơ giới Hồng Kỳ. Hiện tại mở ra con đường cải cách, xuống biển cũng không phải là một hành động gì kinh ngạc. Có người đã bỏ hết sự nghiệp của mình để đến một nơi khác. Ở Lĩnh Nam, tình huống này rất phổ biến, chẳng tính là cái gì. Bạn học của em được phân đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh Lĩnh Nam, công tác chưa được bao lâu thì đã có suy nghĩ muốn bay nhảy ra ngoài. Đương nhiên, gia đình của cậu ấy có nhà máy riêng. Nhưng em vẫn cảm thấy anh nên xông pha ra ngoài một lần.
Lục Vi Dân chân thành nói:
- Nếu anh không đủ tiền thì em còn một ít đây.
- Haha, đến lúc nào mà anh trai cậu còn tìm đến cậu vay tiền sao?
Lục Ủng Quân cười ha hả, trong lòng cao hứng đến không nói nên lời. Không phải vì chuyện em trai ủng hộ mình, mà là em trai y đã trưởng thành nên mới cao hứng.
- Anh trai cậu có nghèo chẳng lẽ lại không đủ tiền? Anh trai cậu hai năm bên ngoài làm cho một cơ sở sản xuất gia công, cũng kiếm được một ít tiền. Làm sự nghiệp lớn thì không đủ, nhưng vẫn đủ để anh trai cậu đến Thượng Hải một chuyến.
- Anh, không thể nói như vậy. Chúng ta là anh em, máu mủ tình thâm thì còn nói cái gì nữa? Anh phải làm việc, nếu em có thể ủng hộ thì đương nhiên phải toàn lực ủng hộ anh.
Lục Vi Dân giọng điệu bình thản.
- Ồ? Đại Dân, em mới đi làm được có hai tháng, có thể để dành được bao nhiêu tiền? Tiền lương một tháng của em được bao nhiêu? Hơn một trăm đồng không?
Lục Ủng Quân cười trêu em trai.
- Anh, tiền lương của em thì làm sao mà đủ. Tuy nhiên, do vừa rồi cây kiwi của huyện Nam Đàm đến mùa thu hoạch mà chưa tiêu thụ được. Cho nên em và Kính Phong đã mạo hiểm một lần, đem số lượng kiwi đến Quảng Châu để bán, và kiếm được một khoản tiền.
Lục Vi Dân không chút để ý nói.
- Ồ? Buôn bán lời nhiều không?
Lục Ủng Quân có chút kinh ngạc. Hắn thật không ngờ, em trai của mình lại có óc buôn bán như vậy.
- Năm chục ngàn.
- Sao? Năm chục ngàn?
Lục Ủng Quân chấn động. Nhìn vẻ mặt của em trai, y còn tưởng là lời được mấy ngàn đồng đã là một khoản thu không nhỏ rồi. Không ngờ Lục Vi Dân mở miệng lại là năm chục ngàn. Đây thật sự là nằm ngoài dự đoán của y. Sắc mặt y lập tức trở nên nghiêm túc:
- Đại Dân, em không phải là muốn hướng nhà máy đẩy mạnh tiêu thụ số lượng kiwi này sao?
- Anh, em biết là anh lo lắng. Anh yên tâm đi, em còn không đến mức ngu ngốc như vậy đâu. Việc ký kết với nhà máy là do công ty Khai thác và Phát triển nông nghiệp hiện đại của huyện ký. Em chỉ là một người trung gian. Em và Kính Phong kiếm tiền trong sạch. Từ Nam Đàm đến Quảng Châu, Kính Phong đã vất vả cả nửa tháng đấy.
Lục Vi Dân đối với phi vụ đầu tiên của mình trong kinh doanh tương đối đắc ý. Dù sao đây cũng là lần kinh doanh đầu tiên của hắn khi tái sinh.
- Đại Dân, quả thật không đơn giản đấy. Bạn học của em bên Quảng Châu cũng giúp đỡ à?
Lục Ủng Quân thuận miệng hỏi.
- Vâng, trước mắt là vạch ra đường đi. Rồi mới quyết định giao hàng. Chuyện làm ăn lần này sợ không tốt, nhưng cuối cùng cũng đã thành công.
Lục Vi Dân gãi đầu nói.
- Em không thử làm sao mà biết không được? Vạn sự khởi đầu nan. Ai cũng phải có lần đầu tiên. Tuy nhiên, Đại Dân, em làm trong cơ quan nhà nước, tốt nhất là không nên trộn lẫn với việc kinh doanh. Nếu không thì em hãy rời cơ quan nhà nước đi.
Lục Ủng Quân giọng điệu rất trịnh trọng.
- Anh, em biết chừng mực của mình mà. Cho nên, tất cả mọi chuyện đều do Kính Phong đi làm. Em chỉ làm tham mưu hiến kế mà thôi.
Lục Vi Dân gật đầu:
- Em vẫn muốn làm đúng chuyên môn công tác của mình.
- Em biết cân nhắc nặng nhẹ là được rồi.
Lục Ủng Quân cảm thấy đứa em trai của mình đã trưởng thành. Lời nói mơ hồ còn có sự bình thản, khác hẳn với một người trước đây chỉ biết lắng nghe. Đứa em trai này hiện giờ còn có thể bình đẳng đối thoại. Hơn nữa ngôn ngữ còn toát ra sự tự tin khiến cho Lục Ủng Quân cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Lục Vi Dân và anh trai Lục Ủng Quân quan hệ vẫn rất tốt. Khi còn đi học thì anh ấy là người hướng dẫn cho hắn cho đến khi thi vào đại học với số điểm cao. Đối với nông thôn lúc ấy mà nói thì gần tương đương với trạng nguyên.
Tuy rằng Lục Ủng Quân không nói gì thêm, nhưng Lục Vi Dân biết rằng lời của mình vừa mới ra đã khiến cho anh trai hạ quyết tâm phải rời khỏi nhà máy cơ giới Hồng Kỳ để ra ngoài. Lục Vi Dân xem ra, nếu đã quyết định ra ngoài thì chi bằng quyết định sớm một chút. Ở lại nhà máy thêm một năm thì ngoại trừ lãng phí thời gian thì chẳng còn điều gì có ý nghĩa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
An Đức Kiện vừa hút thuốc, vừa cẩn thận đọc bài văn, cũng không chú ý đến việc thư ký Tề bước vào.
Đây là bài văn mà Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm Chủ nhiệm phòng Xử lý Nông nghiệp huyện Chu Du Minh đã đưa cho ông.
An Đức Kiện đảm nhiệm Phó bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn khu Kiều Trang, khi đó Chu Du Minh vẫn chỉ là một nhân viên công tác bình thường của Ủy ban nhân dân thị trấn Kiều Trang. Trước khi An Đức Kiện được thăng chức làm Phó chủ tịch huyện thì Chu Du Minh đã được đề bạt lên làm Trưởng phòng Nông nghiệp thị trấn Kiều Trang. Khi An Đức Kiện từ Phó bí thư Huyện ủy được điều đến Nam Đàm làm Chủ tịch huyện, Chu Du Minh cũng được điều đến Huyện ủy đảm nhận chức Phó chánh văn phòng. Lúc đó thì hai người vẫn duy trì mối quan hệ tốt.
“Triển vọng phát triển sự nghiệp cây kiwi ở Nam Đàm”. Đây là tiêu đề bài văn hơn tám ngàn chữ thảo luận về tình hình cây kiwi ở Nam Đàm, triển vọng thị trường, xu thế phát triển, và những vấn đề còn tồn tại.
Vừa mới bắt đầu thì An Đức Kiện còn tưởng rằng là do phòng Xử lý Nông nghiệp viết ra bài báo này. Nhưng sau này An Đức Kiện biết rằng phòng Nông nghiệp huyện không thể có người viết ra được như vậy. Đây cũng không phải là bút tích của Chu Du Minh, thậm chí An Đức Kiện còn cho rằng Chu Du Minh cũng chưa chắc gì đã viết ra được một bài văn như thế.
Bài văn này ông ta đã đọc hai lần, rất có ý tứ. Tác giả của bài văn hẳn là phải một phen tâm tư tiến hành điều tra, nghiên cứu về hiện trạng gieo trồng cây kiwi ở Nam Đàm, triển vọng thị trường và những vấn đề còn tồn tại. Nhưng đây không phải là cái mà An Đức Kiện quan tâm. An Đức Kiện cảm thấy hứng thú nhất là tác giả đã đưa ra một số hướng giải quyết và tư tưởng mới lạ.
Chu Du Minh và Thẩm Tử Liệt quan hệ không tồi. Xem ra Thẩm Tử Liệt cũng có ý cuối năm sẽ đề cử Chu Du Minh đến Ủy ban nhân dân huyện đảm nhiệm chức Chánh văn phòng. Chu Du Minh vì chuyện này cũng đã tìm đến mình và An Đức Kiện đương nhiên là cũng đồng ý.
Chu Du Minh tuy rằng năng lực công tác không cao, nhưng tính cách ôn hòa, giỏi về phối hợp. Trong bộ máy văn phòng Huyện ủy, anh ta xếp vị trí gần cuối. Nhất là có một Ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Chánh văn phòng Huyện ủy như Từ Hiểu Xuân, các Phó chánh văn phòng khác đều cảm thấy rất có áp lực. Cho nên Chu Du Minh không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại văn phòng Huyện ủy. Hiện tại có cơ hội như vậy, đương nhiên là không muốn bỏ qua.
Sau khi Thẩm Tử Liệt đảm nhiệm chức quyền Chủ tịch huyện, và đã trao đổi một số ý tưởng công tác, An Đức Kiện cảm nhận được ý đồ của Thẩm Tử Liệt. Tuy nhiên, ông ta lúc ấy không tỏ thái độ. Mà lúc này Chu Du Minh lại mang bài văn này đến cho mình, hiển nhiên là một phép thử.
- Tề Phong, cậu đi mời Phó chánh văn phòng Chu đến đây một chuyến.
Sau khi Chu Du Minh đến phòng làm việc, An Đức Kiện đã suy nghĩ thông suốt một sự việc.
- Du Minh, bài văn này tôi đã xem qua, viết không tồi, rất có lý. Hơn nữa còn đưa ra một số ý tưởng mới mẻ. Như thế nào, phòng Xử lý Nông nghiệp các người viết ra bài văn này sao? Phòng Xử lý Nông nghiệp quả thật là có nhân tài.
An Đức Kiện chỉ vào ghế sofa đối diện với mình, ra hiệu đối phương ngồi xuống.
- Haha, Bí thư An, nhân lực phòng xử lý Nông nghiệp của chúng tôi chỉ có hai người, làm sao mà viết ra được bài văn như vậy. Là tôi lấy được từ Ủy ban nhân dân huyện, là do Lục Vi Dân viết.
Chu Du Minh mỉm cười ngại ngùng.
- Ồ, là Lục Vi Dân à?
An Đức Kiện nao nao, trên thực tế thì ông ta cũng có chút hoài nghi là Lục Vi Dân viết.
Sự kiện cây kiwi ở Nam Đàm đã được Ủy ban nhân dân địa khu đánh giá rất cao. Cho rằng, Huyện ủy Nam Đàm đã phòng ngừa rất chu đáo, suy nghĩ cho quần chúng nhân dân, xử lý rất tốt việc tiêu thụ cây kiwi, hoàn toàn đối lập với công tác tại huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân Vương Tự Vinh có thể thăng chức lên làm Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn.
Việc Lục Vi Dân trong công tác đã phát huy năng lực, An Đức Kiện cũng mơ hồ biết được. Chu Du Minh đối với Lục Vi Dân khen không dứt miệng, cho rằng Lục Vi Dân chính là một sinh viên ưu tú nhất trong những năm vừa qua. Điều này cũng đã khiến cho An Đức Kiện có một ít ấn tượng với Lục Vi Dân.
- Tiểu Lục đối với tình hình gieo trồng cây kiwi ở huyện chúng ta đã tiến hành điều tra tỉ mỉ, kết hợp với địa khu Lê Dương cùng với tình hình gieo trồng trên toàn bộ tỉnh và trên cả nước, đồng thời phân tích triển vọng của cây kiwi trên thị trường trong vài năm tới. Tôi cảm thấy quan điểm này rất có giá trị, rất có tính chỉ đạo trong công tác tiêu thụ cây kiwi của chúng ta sang năm.
Chu Du Minh hiện nay còn kiêm luôn chức vụ giám đốc công ty Khai thác và Phát triển Nông nghiệp hiện đại huyện. Đối với chức vụ này, Chu Du Minh thật ra là có chút luyến tiếc. Tuy rằng, hiện giờ mùa tiêu thụ cây kiwi đã qua đi, công việc của công ty vì vậy mà tạm thời dừng lại. Nhưng thương hiệu cây kiwi Nam Đàm vẫn thuộc về công ty, hơn nữa do hiệp trợ hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu tiêu thụ kiwi công ty đã thu về một phí quản lý không nhỏ. Số tiền này ước chừng hơn năm trăm ngàn, cũng khiến cho Chu Du Minh trong lòng hưng phấn nhưng cũng lại bất an.
Mà hết thảy đều là do Lục Vi Dân chỉ điểm. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, Chu Du Minh rất vui lòng vì Lục Vi Dân mà thổi kèn nâng kiệu.
- Lục Vi Dân bản lĩnh không nhỏ. Rất nhanh như vậy đã viết ra được bài văn này.
An Đức Kiện mỉm cười:
- Xem ra thì Hiểu Xuân đã tuyển được một thư ký giỏi cho Chủ tịch huyện rồi đấy.
Chu Du Minh cũng biết rằng mình không thể nào che giấu được bất cứ điều gì trước mặt tay già đời trong chốn quan trường như An Đức Kiện. Hơn nữa, y cũng không tính toán muốn đùa giỡn điều gì. Cho nên cũng phụ họa cười theo:
- Bí thư An, Tiểu Lục hành văn không tồi. Hơn nữa còn rất vững chắc. Trải qua một thời gian ngắn nghiên cứu, thu thập các loại tài liệu tỉ mỉ, xác thực mà viết ra được bài văn này. Thật sự là rất có giá trị. Tôi thấy Chủ tịch huyện Thẩm đối với bài văn này cũng cảm thấy rất có hứng thú, ra chỉ thị cho Phòng Nông nghiệp phải thăm dò chi tiết, bố cục thời gian, làm tốt công tác tham mưu cho việc tiêu thụ cây kiwi vào năm sau. Cho nên tôi tự chủ trương đưa bài văn này đến cho ngài xem.
Tự chủ trương? An Đức Kiện khóe miệng mỉm cười.
Hiển nhiên là Thẩm Tử Liệt đã phát ra một tín hiệu tương đối rõ ràng. Cuối bài văn còn đưa ra việc lợi dụng sườn núi hoang vu của Nam Đàm để phát triển mạnh cây kiwi. Đồng thời dựa vào tài nguyên cây kiwi hiện có, thu hút xí nghiệp chế biến trái cây để tiêu thụ bớt số lượng kiwi trên địa bàn huyện Nam Đàm và các huyện lân cận, giảm bớt áp lực cho việc tiêu thụ cây kiwi ở địa khu Lê Dương. Việc gieo trồng cây công nghiệp ở huyện Nam Đàm là sản nghiệp chính. Một loạt những quan điểm tuy rằng hơi giản lược một chút nhưng lại toát ra ý tứ rất rõ ràng.
Ai viết không quan trọng, mặc dù người viết ra bài văn rất đáng khen, nhưng quan trọng nhất là Thẩm Tử Liệt đã chuẩn bị hành động. An Đức Kiện trầm ngâm, là Bí thư Huyện ủy, mình phải làm cái gì bây giờ?
Môi trường khí hậu trong nước còn có chút mơ hồ. Khi thì trái khi thì phải. An Đức Kiện tự nhận mình về phương diện này xem như nhìn rất chuẩn xác. Trong nhất thời đã hiểu được, Thẩm Tử Liệt đây là hướng mình phát ra tín hiệu. Ông ta là Bí thư Huyện ủy, công tác kinh tế trên danh nghĩa là do Ủy ban nhân dân thúc đẩy, nhưng nhạc dạo cũng phải từ Huyện ủy xác định. Nói cách khác, chính mình cần tỏ cho đối phương thấy quan điểm thái độ của mình.
Thẩm Tử Liệt làm như vậy, khẳng định là đã được sự tán thành của cha vợ. Nhưng An Đức Kiện không nghĩ là khẳng định toàn bộ hướng gió sẽ thổi về phía bọn họ. Ít nhất thì An Đức Kiện trước mắt vẫn chưa nhìn thấy dấu hiệu này, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy được sự tương phản.
Có lẽ ông ta nên trao đổi một chút ý kiến với Thẩm Tử Liệt, để nghe quan điểm của y là gì.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào