Trong Luận ngữ, Khổng Tử có nói: nhân chi sinh dã trực, võng chi sinh dã, hạnh nhi miễn (Lẽ sống là phải ngay thẳng, chẳng ngay thẳng mà sống thì ấy là nhờ may mắn tránh khỏi tai họa mà thôi.)
Nhân vật chính Tào Bằng trong truyện là một cảnh sát, sau khi phá án được vinh danh anh hùng, không ngờ kẻ phản bội trong vụ án đó lại chính là bạn thân mình, rồi bị bắn chết. Hắn trọng sinh vào nhà họ Tào thời Tam Quốc. Thử hỏi, như Khổng Tử nói thì có nên tiếp tục sống làm kẻ chính trực như kiếp trước rồi bị phản bội bởi kẻ thân, hay được trọng sinh vào thời loạn lạc là một may mắn cần phải biết nắm giữ ?
Giữa thời tam quốc với bao anh hùng hào kiệt, nhân sĩ mưu cao, tác giả khắc họa nhân vật Tào Bằng chỉ là một kẻ tầm thường : văn không đặc biệt mà võ cũng không xuất chúng. Hắn không phải là một kẻ dũng mãnh vô địch vì đã có Lữ Bố, Triệu Vân, ai có thể hơn ; hắn không phải là một kẻ thông minh xuất chúng mưu lược tài giỏi vì đã có Khổng Minh, Bàng Thống, ai có thể bằng ; cũng không phải kẻ tham vọng lập bá nghiệp vì đã có Lưu Bị, Tào Tháo. Hắn chỉ có một điểm hơn bất kỳ ai thời ấy, một kẻ biết trước tất cả. Chính nhờ cái hơn người đó mà hắn đã từng bước đưa bản thân mình ngoi lên vị trí cao trong thời đại loạn lạc đó.
« Chẳng ngay thẳng mà sống thì chỉ là vì may mắn tránh khỏi họa mà thôi ». Nhưng may mắn có thực sự chỉ là do trời, hay tất cả đều trong sự tính toán tiên liệu của Tào Bằng ?
Các bạn hãy cùng với nhóm dịch dõi theo từng bước chân của Tào Bằng trong thời đại loạn lạc này nhé. Truyện được chấm với 9.3 điểm với 2824 người bình chọn trên quidian, luôn đứng trong top lịch sử quân sự.
- Dương tử! Muộn thế này rồi còn tới đây làm gì?
Tào Hữu Học cười nói, hỏi người thanh niên bên cạnh, thuận tay mở cửa xe rồi bước xuống. Hắn vươn vai một cái cho đỡ mỏi.
Tào Hữu Học hai mươi sáu tuổi là trinh sát hình sự của Cục cảnh sát.
Trong máy ngày trước, hắn vừa mới phá một vụ án liên quan tới ma túy, đồng thời thành công bắt cả đường dây của một trùm buôn thuốc phiện. Sau đó hắn nhận được khen thưởng.
Nói về vụ án đó cũng có chút ly kỳ.
Vốn nó chỉ là một vụ án tự sát rất bình thường, sau đó các trinh sát điều tra lần theo dấu vết để lại mà phát hiện ra rất nhiều các vụ án mưu sát. Trong thời gian truy lùng, trinh sát hình sự bị ám sát khiến cho Tào Hữu Học tức giận. Sau khi nhận vụ án vào tay, cho dù gặp phải lực cản rất mạnh nhưng hắn vẫn không chịu bỏ, thậm chí tới lúc cuối cùng còn bị cách chức tạm thời nhưng vẫn tiếp tục lần theo...
Chỉ có điều hắn không ngờ được chân tướng của sự việc lại là....
Một cái xí nghiệp nổi tiếng vốn được khen thưởng không ngờ lại thuộc về một trùm buôn ma túy lớn. Mà sau lưng của kẻ đó lại là một vụ án tham ô nhận hối lộ động trời.
Gần như một nửa hệ thống thị chính của thành phố X đều liên quan.
Có vô số cán bộ sa ngã thậm chí cả những quan chức tai to mặt lớn.
Từ trước tới nay, đây là vụ phá án về đường dây buôn bán ma túy và tham ô, hối lộ lớn nhất trong cả nước...
Toàn bộ quá trình phá án diễn ra trong suốt hai năm. Trong thời gian đó, Tào Hữu Học trải qua vô số những lần sống chết, chịu đựng không biết cơ man nào là đau khổ. Cho tới nay, vụ án được phá xong, Tào Hữu Học cảm thấy hết sức thoải mái. Đứng bên cạnh bờ sông, nhìn ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, trong lòng hắn tràn ngập một lòng tự hào, đồng thời cũng có một sự ưu thương khó có thể nói hết.
Đột nhiên, trong lòng Tào Hữu Học có một thứ gì đó báo động.
Trong hai năm qua, trải qua vô số chuyện sống chết khiến cho hắn có một trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm.
Hắn theo bản năng nhào sang bên cạnh, nhưng trong tích tắc đó phía sau đã vang lên một tiếng súng. Một viên đạn xuyên qua lưng, đẩy hắn ngã văng ra đất.
Mặc dù hắn đã có phản ứng nhưng chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Tào Hữu Học ngã ra đất, tay ôm lấy ngực, máu tươi chảy qua kẽ tay hắn. Hắn ngẩng đầu, khó tin nhìn người thanh niên đang bước xuống từ chiếc xe cảnh sát. Trong tay của y cầm một khẩu súng đen ngòm, nơi đầu súng vẫn còn đang bốc khói.
- Dương tử! Ngươi...
Tào Hữu Học không thể tin được sự thật đang xảy ra. Chính chiến hữu thân thiết nhất của mình không ngờ lại bắn mình.
Dưới ánh trăng, nét mặt người thanh niên thản nhiên, lẳng lặng nhìn Tào Hữu Học.
- Lão Tào! Lúc trước, ta đã khuyên ngươi đừng có điều tra... Vụ án này không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Nhưng ngươi không nghe, sống chết cũng phải điều tra bằng được. Nhưng kết quả đâu? Ta nói cho ngươi biết, vụ án này vẫn còn chưa chấm dứt. Mấy tên bị lộ chẳng qua chỉ là một đám chết thay mà thôi... Ngươi phá hỏng chuyện của người ta thì làm sao người ta có thể để yên?
Trong nháy mắt, Tào Hữu Học dường như hiểu ra tất cả.
Trong hai năm qua, vô số lần hắn đứng bên bờ sinh tử... Có mấy lần, hắn ngạc nhiên không hiểu tại sao đối phương lại tìm được mình?
Hắn nghĩ bên trong có nội gián, hơn nữa sau đó đúng là tìm ra kẻ đó.
Nhưng không ngờ được tên nội gián lớn nhất lại là...
Trong hai năm qua có rất nhiều điểm đáng ngờ lập tức trở nên rõ ràng.
- Dương tử! Ngươi cũng...
- Đừng trách tôi! Tôi có vợ và con nhỏ. Mà tôi cũng rất thương họ. Lão Tào! Nói thật tôi thực sự phục cậu, phục tính cố chấp của cậu, phục cái cậu gọi là tinh thần trượng nghĩa...nhưng thế thì sao? Cái vụ án đó nhìn thì dường như bị phá nhưng cậu lại trở thành người cô độc. Chuyện của hai bác tôi thật sự xinh lỗi. Nhưng nếu có trách thì trách cậu không biết điều. Lão Tào! Người tốt không thọ. Muốn làm anh hùng thì không có được kết quả tốt.
Dương tử nói xong liền chĩa khẩu súng về phía Tào Hữu Học.
- Kiếp sau đừng có sính làm anh hùng nữa.
Đoàng!
Dương Tử mới dứt lời, một tiếng súng vang lên vọng trên mặt sông một lúc lâu...
Mấy ngày sau, thi thể của Tào Hữu Học bị người ta phát hiện ở đập chứa nước....
Sau khi được cơ quan công an xác nhận, Tào Hữu Học chết vì bị xã hội đen trả thù. Đối với chuyện này, lãnh đạo tỉnh đã chỉ thị truy quét xã hội đen đồng thời truy điệu Tào Hữu Học với danh hiệu liệt sĩ.
Trong lễ truy điệu, do cha mẹ của Tào Hữu Học đã mất, trong nhà cũng không còn người thân cho nên phó cục trưởng cục Công An, những chiến hữu thân thiết nhất của hắn trở thành người thân, cảm ơn những người đến viếng.
"Lão Tào! Đừng trách tôi!"
"Người tốt sống không thọ, tai họa mãi ngàn năm..."
"Ngươi thường nói: Chuyện ngươi làm cho trời chứng giám! Nhưng hiện giờ ta đứng ở đây còn ngươi thì hồn bay phách lạc... Hy vọng kiếp sau ngươi đừng có làm người tốt!"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nếu theo cách nói của quan phủ thì có khoảng hai trăm mười bảy gia đình, cộng lại chừng chín trăm ba mươi sáu miệng ăn. Nếu vào thời đại của Tào Hữu Học thì là con số quá nhỏ. Nhưng với cuộc sống ở thời đại Tào Bằng thì đây coi như một trấn lớn.
Nó dựa lưng vào núi Trung Sơn thuộc về huyện Vũ Âm.
Nhưng do cách huyện thành rất xa cho nên cũng được coi trọng.
Dòng suối từ núi Trung Dương chảy ra, đi qua huyện Ngô Phòng sau đó chảy vào con sông rộng.
- Cha! Lưu Kinh Châu có phải là Lưu Biểu hay không?
Tào Hữu Học sau khi đổi tên thành Tào Bằng làm như tò mỏ hỏi Tào Cấp.
Nằm trên giường hơn mười ngày thân thể mềm nhũn nên hắn không có ý định nằm tiếp. Vì vậy bất chấp Trương thị phản đối hắn bắt đầu đi lại.
Thân thể của Tào Bằng rất yếu. Nghe nói khi Trương thị mang thai hắn thì gặp chiến loạn, trộm cướp mọc lên khắp nơi.
Có một lần kẻ cướp thậm chí còn tấn công tới bên ngoài trấn Trung Dương suýt nữa thì đánh vào trong trấn khiến cho Trương thị sợ hãi mà sinh non Tào Bằng.
Còn Trương thị cũng vì sợ hãi mà không có sữa.
Đấy chính là lý do khiến cho Tào Bằng từ nhỏ lớn lên bằng nước cháo vì vậy mà thể chất kém hơn trẻ con cùng lứa tuổi rất nhiều.
Tào Hữu Học có được trí nhớ của Tào Bằng những không có điểm hữu dụng.
Một đứa bé mới mười ba tuổi chưa bao giờ ra khỏi trấn Trung Dương nên không để lại nhiều tin tức có ích cho hắn. Hắn chỉ biết rằng Tào Cấp là một thợ rèn, tài nghệ cũng không cao lắm. Giúp đỡ nông dân sửa chữa công cụ, rèn một số vật dụng còn tạm được. Nhưng nói tới những vật lớn thì chịu thua. Trong thời loạn này thì cái gì đáng giá nhất? Đáp án rất đơn giản đó là binh khí.
Một người thợ có tay nghề tốt gần như bị chư hầu ở địa phương trưng dụng hết.
Còn như cái loại thợ thủ công nửa vời như Tào cấp thì không được người ta để ý.
Nhưng như thế cũng tốt, không bị cuốn vào vòng gió tanh mưa máu. Vì vậy mà cả nhà Tào Cấp cho tới nay vẫn bình yên vô sự. Trấn Trung Dương nho nhỏ rất yên bình nhưng cũng bế tắc. Mặc dù Tào Hữu Học loáng thoáng đoán được thời đại của mình nhưng không thể xác định. Vì vậy mà đêm qua nghe thấy Tào Cấp nhắc tới Lưu Kinh Châu nên sáng hôm sau hắn mới ngồi trên bậc cửa làm như thuận miệng hỏi.
- Hư!
Tào Cấp hoảng sợ vội vàng bỏ cây chùy sắt rồi chạy tới trước mặt Tào Bằng, ý bảo hắn không được nói lung tung.
- Tên của Lưu Kinh Châu, những người như chúng ta không thể nói ra miệng.
- Chỉ là một cái tên, cha sao phải lo lắng như vậy?
Tào Bằng có chút bất đắc dĩ nhưng đúng như hắn đoán, chính là Tam quốc.
Đời sau, một bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa được rất nhiều người yêu thích, phụ nữ và trẻ em đều biết. Người ta thường nói trẻ đọc Thủy Hử, già đọc Tam quốc... Đương nhiên Tào Bằng phải biết tới tác phẩm nổi tiếng này. Hơn nữa, hắn không chỉ đọc một lần. Bất cứ đàn ông nào cũng hướng về thời đại sục sôi đó. Căn cứ vào những gì mà Tào Bằng biết thì trong lịch sử, người được gọi là Lưu Kinh Châu cũng chỉ có Lưu Biểu.
"Nhưng còn tiểu Trương tướng quân là ai?"
Tào Cấp thở hổn hển, nói:
- Cái thằng nhóc này, tại sao lại không hiểu chuyện như vậy? Lưu Kinh Châu chính là danh sĩ trong thiên hạ, lại là người dòng dõi nhà Hán, đám tiểu dân chúng ta sao có thể gọi thẳng tên? Nếu bị người ta nghe thấy có thể trị tội ngươi về tội bất kính. Bằng nhi! Sau này con nói chuyện phải cẩn thận một chút. Những năm nay, lòng người khó dò cho nên phải cẩn thận.
Tào Bằng vẫn hơi khó chịu, nhưng nhìn thấy cha sợ hãi, suy nghĩ rồi gật đầu, tỏ vẻ sau này mình sẽ chú ý.
"Đây chính là sự khác nhau giữa thứ dân và thế phiệt hay sao?"
Tào Bằng nghĩ vậy rồi theo bản năng nhìn thoáng qua cái cuốc mà Tào Bằng đang sửa.
"Mặc dù nói Vương hầu, chư tướng chỉ là sự nhất thời, nhưng sự chênh lệch dòng dõi có bao giờ biến mất? Một cái đặc quyền giai cấp mất đi thì lại có một cái đặc quyền giai cấp sinh ra. Giữa con người với con người vĩnh viễn không có sự ngang hàng, cho dù là hiện tại hay sau này vẫn thế.
Nghĩ tới đây, Tào Bằng không còn chút hứng thú, chỉ có cảm giác rã rời.
Hắn ngơ ngác ngồi ở cửa nhìn Tào Cấp vung chùy mà vã cả mồ hôi.
- Lão Tào.
Một âm thanh rất to vang lên khiến cho Tào Bằng đang suy nghĩ mà bừng tỉnh.
Chỉ thấy từ ngoài cổng có một tráng hán khôi ngô đi vào, nhìn qua chừng ba mươi tuổi. Da mặt y đen, đôi mày rậm to nhưng nhìn qua rất uy vũ. Bên cạnh Đại hán còn có một gã thiếu niên rất rắn chắc, giống như một con hổ nhỏ.
Trong trí nhớ của Tào Bằng thật ra có ấn tượng về hai người này.
Tráng hán tên là Vương Mãnh là một người săn bắn trong trấn Trung Dương, còn thiếu niên tên là Vương Mãi rất quen thuộc với Tào Bằng.
Vương Mãnh là thợ săn cho nên quen biết với một thợ rèn như Tào Cấp. Mặc dù tay nghề của Tào Cấp không cao lắm nhưng việc sửa chữa cũng thuần thục. Quan trọng nhất là công việc đó không cần nhiều kỹ thuật, không phải bỏ nhiều chi phí nên có chút lãi.
Nhìn Vương Mãnh, Tào Cấp vội buông cây búa nhỏ bước ra đón.
- Lão Vương gần đây đi đâu mà mấy ngày không tới đây?
- Ta còn có thể đi đâu?
Vương Mãnh nói xong liền lấy hai cái bẫy kẹp từ trong túi ra.
- Mấy ngày trước ta tới Vũ Âm một chuyến. Đúng rồi, hôm nay ta tới đây muốn ngươi sửa cho ta hai cái kẹp này.
- Được! Để ta sửa cho.
Tào Cấp bước lên nhận hai cái bẫy rồi cùng với Vương Mãnh ngồi xổm nói chuyện với nhau.
Thiếu niên Vương Mãi thì nhanh chóng chạy tới trước mặt Tào Bằng:
- A Phúc! Nghe nói ngươi bị bệnh?
Vương Mãi là một trong số ít những bạn bè của Tào Bằng ở trấn Trung Dương. Thứ nhất hai người tuổi xấp xỉ nhau. Thứ hai Tào Bằng yếu ớt còn Vương Mãi rất khỏe mạnh. Mỗi lần trong trấn có đứa trẻ nào ức hiếp Tào Bằng, Vương Mãi lại ra tay, giống như huynh trưởng quan tâm tới hắn.
Đối với người bạn duy nhất của Tào Bằng đã chết, Tào Bằng có một tình cảm rất tốt.
Có lẽ cảm giác có được chủ yếu là tới từ trong trí nhớ của Tào Bằng. Nhưng có gì khác nhau đâu? Ít nhất trong mắt của người ngoài thì Tào Bằng vẫn là Tào Bằng.
- Ừ! Mấy ngày trước không biết tại sao lại bị ngất, rồi phải nằm thẳng cẳng trên giường. Hôm nay mới dậy nhưng không còn gì đáng lo, chỉ hơi choáng váng một chút mà thôi. Đi đứng cũng không mạnh lắm.
Vương Mãi nhếch miệng cười ha hả:
- Thân thể ngươi yếu quá nên ăn nhiều thứ tốt một chút. Hai ngày nữa, ta với cha vào núi sẽ săn cho ngươi một số đồ ăn ngon. Đến lúc đó thân thể ngươi sẽ mạnh lên như ta.
Câu nói đó hết sức giản dị, nhưng Tào Bằng nghe được lại cảm thấy ấm áp.
- Vương Mãi! Ngươi và cha ngươi đi vào huyện thành?
- Đúng vậy! Có điều cũng không có gì để xem, chỉ náo nhiệt hơn Trung Dương một chút, còn không có gì khác.
- Vậy có nghe được chuyện gì thú vị không?
- Chuyện thú vị?
Vương Mãi nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Không có chuyện gì thú vị.
Hai cha con y giống nhau nhất chính là đôi lông mày rậm. Vương Mãnh có một đôi mắt to mà Vương Mãi cũng vậy. Đặc biệt khi hắn nhíu mày muốn nghĩ chuyện gì đó, hai cái lông mày dính lại nhìn rất thú vị.
Tào Bằng nói:
- Ta nghe nói tiểu Trương tướng quân và Lưu Kinh châu đã kết minh đúng không?
- A! Chuyện này...đã sớm kết minh. Nghe nói khoảng hai mươi ngày. Nghe người ta nói thì tiểu Trương tướng quân cùng với sứ giả của Lưu Kinh Châu ở Nhưỡng thành. A Phúc! Ngươi có biết Nhưỡng thành ở đâu không?
- Ha ha! Từ Trung Dương đi ngựa mất phải vài ngày. Ta nghe nói tiểu Trương tướng quân rất lợi hại, tài đánh thương đã đến trạng thái xuất thần nhập hóa. Đáng tiếc là ta chưa được thấy nên không biết thế nào.
- Tiểu Trương tướng quân có phải là Trương Tú hay không?
Vương Mãi kinh ngạc liếc mắt nhìn Tào Bằng rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy! Tiểu Trương tướng quân tên là Trương Tú.
- A Phúc! Hôm nay ngươi làm sao vậy? Trước kia khi ta nói chuyện với ngươi, ngươi chưa hề có hứng thú. Tại sao hôm nay lại hỏi vậy?
Tào Bằng giật mình vội vàng cười nói:
- Tối hôm qua ta nghe cha mẹ nhắc đến bọn họ nên bây giờ mới hỏi.
- Ta đang tự hỏi người như ngươi tại sao lại hỏi chuyện này.
Vương Mãi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nên không hỏi gì Tào Bằng.
- Có điều ta nghe người ta nói bên chúng ta có khả năng có chiến sự.
- A?
- Lần này đi Vũ Âm, nghe người ta nói, binh mã của Tào công đã đánh chiếm Dự Châu. Lão nhân gia phụng Thiên Tử ở Hứa Xương, lại là trụ cột của nhà Hán ta. Nghe chừng không lâu nữa, Tào công có thể sẽ phát binh đanh Nam Dương.
- Tào công?
- Chính là Tào công đầu năm đã nghênh đón Thiên Tử tới định đô ở Hứa Xương. Dường như ta đã nói với ngươi về chuyện này.
- Ôi! Ta quên.
Từ trước đến nay do thân thể nên Tào Bằng đối với chuyện bên ngoài cũng không hiểu biết. Có thể nói chỉ là được chăng hay chớ chứ không phải là người có chí hướng. Ít nhất thì trong trí nhớ của Tào Bằng phần lớn là việc lông gà lông tỏi, chẳng đáng nhắc tới.
Trong mắt Vương Mãi toát lên một sự mong đợi.
Y thở dài nói:
- Nếu ngày nào đó, binh của Tào công tới Vũ Âm, chắc chắn ta sẽ tòng quân.
- Tòng quân?
- Đúng vậy! Với bản lĩnh của ta nhất định sẽ được phong hầu, làm tướng quân. A Phúc! Chờ tới khi đó, ta sẽ mời ngươi làm quân sư cho ta.
Tào Bằng nở nụ cười:
- Được! Ta sẽ chờ ngươi mời ta rời núi.
Vương Mãi hơi có ý chí một chút.
Còn Tào Bằng dường như cũng đọc một ít thư tịch nên cũng biết một vài chữ. Theo trí nhớ của hắn thì trước đây ở trấn Trung Dương từng có một vị thuật sĩ. Tào Bằng đi theo vị thuật sĩ đó học vài ngày, nhưng sau đó vì thân thể nên đành phải bỏ. Cũng không lâu sau, vị thuật sĩ bỏ đi, sau đó không còn tin tức. Trong thời đại loạn lạc này, cũng có thể y đã sớm trở thành cái xác không hồn.
Có điều như vậy Tào Bằng cũng được coi là người biết chữ.
Trong suy nghĩ của Vương Mãi thì những người biết chữ đều có bản lĩnh.
- Vương Mãi! Về nhà thôi.
Vương Mãnh cũng nói chuyện xong với Tào Cấp nên đứng dậy gọi Vương Mãi.
- A Phúc! Ta đi về đây... Ngày mai ta sẽ lại tới tìm ngươi.
Tào Bằng ngồi trên cửa gật đầu nhìn hai cha con Vương Mãnh đi ra ngoài.
- Bằng nhi! Con cũng vào trong nhà nghỉ một lát đi. Khí trời không đẹp, chớ để bị lạnh. Đến lúc đó mẹ con lại trách cha...
- Con biết rồi.
Tào Cấp gật đầu rồi đứng dậy.
Theo lời Vương Mãi nói thì đầu năm nay Tào Tháo nghênh đón Thiên tử sau đó định đô ở Hứa Xương.
Hắn nhớ rõ năm này chính là năm Kiến An thứ nhất của nhà Hán. Năm Kiến An thứ nhất... Không ngờ ta sống lại vào thời đại cách tới một ngàn tám trăm năm.
Tào Bằng về phòng nhưng không nằm xuống.
Căn nhà đơn sơ được chia làm hai gian phòng. Do lúc trước hắn hôn mê, nên ở gian phòng trong còn vợ chồng Tào Cấp thì ở gian phòng ngoài, tiện lúc nào cũng có thể chăm sóc Tào Bằng. Tổng thể mà nói thì nhà Tào Cấp cũng không giầu có, nhưng cũng không thể nói là chỉ có bốn bức tường.
Nhưng Tào Bằng cũng biết, trong những năm tháng loạn lạc này, không ai được yên ổn.
Sớm hay muộn, quận Nam Dương sẽ xuất hiện chiến hỏa, đến lúc đó trấn Trung Dương cũng không thể tránh khỏi, thậm chí là sinh linh đồ thán.
Trong cái thời loạn thế này, năng lực của ta thì làm gì được đây?
Tào Bằng đứng bên cánh cửa căn phòng nhỏ, nắm chặt tay mà trầm tư. ....
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thật ra, mười ngày nằm trên giường, Tào Bằng đã nghĩ rất nhiều.
Sâu trong thâm tâm, đối với việc mình sống lại ở thời cổ đại, hắn có chút nuối tiếc. Bị bạn bè bán đứng chẳng khác nào đâm một nhát dao vào lòng khiến cho hắn không được thoải mái. Nhưng không thoải mái thì làm gì được đây? Hắn có muốn quay về cũng không được. Đây là một sự thật không thể thay đổi.
Với đủ chuyện xảy ra ở kiếp trước khiến cho Tào Bằng cảm thấy mệt mỏi.
Đặc biệt là câu nói trước khi Dương Tử nổ súng vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn :" Kiếp sau đừng có sính làm anh hùng!"
Anh hùng?
Nghe thì rất hay nhưng lệ máu sau lưng nào ai biết?
Người ta thường nói, người tốt không có kết quả tốt. Tào Bằng vốn không tin nhưng tới bây giờ hắn đành phải chấp nhận. Trong thời đại kinh tế, ảnh hưởng của phương Tây xâm nhập cùng với cải cách mở ra khiến cho Hoa Hạ phát triển, nhưng làm sao mà không có sa đọa? Tào Bằng không có sức thay đổi, thầm nhỉ chỉ cần bản thân làm tốt. Nhưng cho dù vậy thì vẫn rơi vào cái kết quả thê thảm. Nghĩ lại, Tào Bằng có một chút mất mát và mệt mỏi.
Sống lại vào năm Kiến An thứ nhất, Tào Bằng phải có sự lựa chọn của mình.
Nói một cách chuẩn xác thì năm Kiến An thứ nhất không phải là Tam quốc mà là những năm cuối của Đông Hán, quần hùng tranh giành nhau.
Tào Tháo vừa mới bắt đầu nghênh đón Thiên tử, lệnh chư hầu. Tôn Quyền dường như còn chưa lên ngôi, còn vị hoàng thúc nhà Hán thì dường như không được chính danh.
Đây vẫn là một thời loạn thế.
Có lẽ mình có thể dung nhập vào trong thời loạn thế này. Nhưng trong lòng Tào Bằng biết rằng Tam Quốc chưa xuất hiện, nhưng thế chân vạc đã thấp thoáng hình thành. Năm nay Tào Bằng mới mười ba tuổi, nghĩ gia nhập trò chơi đã hơi chậm. Hắn bỏ mất cơ hội quật khởi tốt nhất.
Nếu như vậy thì chỉ có thể dựa vào.
Nhưng hắn nên dựa vào ai?
Trên tình cảm, Tào Bằng thiên về Lưu Bị.
Nhưng về mặt lý trí, Tào Bằng biết lựa chọn tốt nhất là Tào Tháo.
Hiện tại Lưu Bị ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, bản thân còn chưa lo được. Còn Tôn Ngô ở Giang Đông thì mới vừa nghĩ đến đã bị Tào Bằng ném sang một bên. Về mặt kết cấu của Giang Đông thì do sĩ tộc nắm giữ triều đình. Có điều người có thực lực nhất Giang Đông không phải Tôn thị mà là Tôn thị dựa vào sĩ tộc. Đám nhân sĩ đó bao nhiêu năm giao chiến cho nên mọi nhà đều có tư binh. Còn nhớ rõ vào thời kỳ cuối của Tam quốc, toàn bộ binh lực của Giang Đông gần như bị Lục gia nắm trong tay. Mà Lục gia đúng là sĩ tộc từ xưa của Giang Đông.
Trong trận chiến Xích Bích tại sao đám văn thần sĩ tộc lại chọn đầu hàng?
Không phải vì họ không trung thành mà vì họ suy xét tới đầu tiên không phải chính quyền của Tôn thị mà là gia tộc của họ.
Cho dù đầu hàng Tào Tháo thì bọn họ vẫn có thể dựa vào binh mã trong tay mà đứng vững ở Giang Đông. Vì vậy mà Lỗ Túc mới có thể khuyên bảo Tôn Quyền rằng ở Giang Đông bất cứ ai cũng có thể đầu hàng nhưng chủ công thì không.
Vì vậy mà Tào Bằng cũng không chọn Đông Ngô.
Còn về phần Viên Thiệu và Lưu Biểu thì lại càng không có trong suy nghĩ của hắn.
Cứ như vậy, sự lựa chọn của Tào Bằng dừng như chỉ còn lại một mình Tào Tháo. Có điều Tào Bằng rất rõ đó là Tào Tháo mặc dù không kể xuất thân, đề bạn tuyển dụng hàn môn thứ tộc thì cũng phải có một điều kiện đó là tài hoa. Chẳng hạn như lời Tào Tháo chiêu hiền đãi sĩ thì đều là người có tài cũng được trọng dụng. Như vậy thì mình hiện giờ có tài gì để được Tào Tháo để ý?
Tào Bằng cúi đầu, xòe hai bàn tay ra.
Đột nhiên, hắn nắm chặt hai tay, dậm chân xoay người, đánh một quyền vào khoảng không.
Trong thời loạn, muốn nổi bật chỉ có vũ lực và mưu trí.
Mưu trí...
Tào Bằng không dám nói bản thân mình xuất sắc. Tuy nhiên, nếu hắn thực sự am hiểu mưu kế thì cũng không bị bạn tốt phản bội.
Vũ lực?
Tào Bằng có một chút tự tin.
Ở kiếp trước, hắn từng bái đại sư Bạch Viên Thông Bối quyền, học quyền pháp trong ba năm. Nhưng ở thời đại mạt võ, địa vị của võ thuật vô cùng thấp kém. Mười năm khổ luyện cũng không chống được một viên đạn của người ta. Vì vậy mà từ đó về sau, Tào Bằng bỏ qua việc tu luyện, tập trung vào công việc.
Hắn còn nhớ sau năm công tác thứ hai, bản thân có về chúc tết ân sư.
Sau khi biết được hắn bỏ bê võ thuật, vị võ sư tóc trắng xóa có chút buồn bã...
Thời đã võ thuật đi xuống, nó chỉ có tác dụng làm cho thân thể mạnh khỏe, thậm chí là chút mánh lới để mua chuộc danh tiếng.
Nhưng ở thời đại này...
Tào Bằng nhắm mắt lại, cố gắng nhớ đủ mọi thứ năm đó từng tập. Cũng may, mặc dù hắn bỏ bẵng việc luyện tập nhưng cái gì đã học qua thì đều khắc sâu vào trong đầu. Chỉ có điều, hiện tại thể lực của hắn quá yếu. Muốn tập luyện chút công phu đó phải bỏ công sức gấp mười, gấp hai mươi lần, thậm chí là cả trăm lần. Văn dốt võ nhát, con đường của hắn phải đi còn rất dài.
Ngoại trừ điều đó, hiện giờ Tào Bằng có rất nhiều kiến thức.
Công tác điều tra là một công việc có áp lực rất lớn, cả ngày lăn lộn giữa chuyện sinh tử.
Nếu như không muốn bị áp lực đó làm cho chết thì phải học được cách giải tỏa...có người uống rượu say, có người thì tận hưởng hương sắc. Còn Tào Bằng thì giải phóng áp lực công việc bằng cách không giống với người thường đó là đọc sách. Chỉ cần là thứ hắn thích là hắn mua. Vì thế càng về sau, trong nhà Tào Bằng có một cái thư viện nho nhỏ với đủ mọi loại sách.
- Vạn Lý trường thành đâu thể chỉ xây trong một ngày.
Tào Bằng nở nụ cười thản nhiên.
Tào Cấp sinh ra là người to lớn, nhìn qua thì có sức lực. Nhưng nếu nhìn khuôn mặt của Tào Bằng thì không ai nghĩ tới Tào Cấp. Người ta thường nói con lớn giống mẹ. Tào Bằng càng lớn càng giống với Trương thị tuy nhiên do không có đủ dinh dưỡng nên nhìn hắn rất yếu. Tay chân lèo khèo.
Với cái thể trạng này... Có lẽ trong thời loạn sống cũng không được lâu.
Tào Bằng đứng trước cái gương duy nhất trong nhà nhìn khuôn mặt mờ mờ trên mặt gương mà cười khổ.
Muốn thân thể mạnh khỏe hơn cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tào Bằng ở trong căn nhà nhỏ hẹp mà làm vài động tác giãn gân cốt đã thở hồng hộc. Bạch Viên Thống Bối quyền rất chú trọng đến cơ bản nhưng cơ bản của Tào Bằng thực sự quá kém. Kém đến mức nào? Ngay cả Tào Bằng cũng ngượng ngùng không dám mở miệng giải thích.
Ngồi trên giường nghỉ chốc lát, Tào Bằng từ từ hồi phục.
Cất bước ra khỏi phòng, hắn thấy Tào Cấp đang chuẩn bị tắt lò, thu dọn dụng cụ.
- Cha! Cha đóng cửa?
- Ừ! Hơn nửa ngày rồi, ngoại trừ Vương đại bá của con ra không còn người khách nào đến. Có lẽ hôm nay không có việc. Cha thu dọn đồ đạc một chút. Ngày mai cha và mẹ sẽ lên núi Trung Dương cầu phù thủy. Bằng nhi! Con định ra ngoài?
- Vâng! Ở trong nhà lâu ngày, con định ra ngoài dạo một chút.
- Đi ra ngoài cũng được. Cứ ở nhà mãi cũng sinh bệnh. Có điều con chú ý về sớm, nếu không mẹ con lại lo.
Tào Bằng nở nụ cười rồi gật đầu, sau đó đi ra khỏi cửa.
- Thằng nhóc này bệnh nặng xong nhưng thật ra so với trước sáng sủa hơn nhiều.
Nhìn Tào Bằng đi ra ngoài, Tào Cấp vui vẻ cười cười.
Từ trước, tính cách của Tào Bằng có chút quái gở, không thích nói chuyện, lại thêm thân thể yếu ớt cho nên rất ít khi thích ra ngoài. Thi thoảng đi ra chơi cũng được vợ chồng Tào Cấp đưa đi. Cho dù là ra ngoài nhưng nhiều lắm chỉ tới nhà Vương Mãnh, nói chuyện một hai câu với Vương Mãi mà thôi.
Hiện giờ hắn chủ động đi ra ngoài đúng là một sự tiến bộ.
Tào Cấp là một người chân chất nên không suy nghĩ nhiều vì vậy mà không thể ngờ được trong thân thể của Tào Bằng lại biến thành một linh hồn của thanh niên ba mươi tuổi.
Tuy nhiên, trong lòng Tào Bằng cũng rất tức giận...
Lúc soát ký ức của y cũng không tìm được một chút tin tức nào có tác dụng.
Chỉ biết khi còn sống, Tào Bằng có học một quyển Thương Hiệt. Ngoại trừ điều đó ra phần lớn toàn là những thứ vô dụng. Có điều, khi Tào Bằng còn sống cũng là đứa con có hiếu, đối với tỷ tỷ Tào Nam và mẫu thân Trương thị luôn quấn quýt, rất nhiều ký ức trước đây là cảnh tượng chơi đùa với chị.
Không biết bây giờ, tỷ tỷ nhìn như thế nào.
Tào Bằng từ từ đi trên đường, vừa đi vừa ngắm nhìn cái trấn nhỏ.
Trấn Trung Dương không rộng lắm, chỉ có hai con đường cái và một con đường nhỏ tạo thành hình chữ Điền. Toàn bộ trấn chia làm bốn khu vực Đông Tây Nam và Bắc, ở chính giữa có một cái chợ, cũng là chỗ náo nhiệt nhất. Do muốn đi lên núi Trung Dương phải đi qua trấn cho nên thôn trấn tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có.
Ở đây có rượu, có cửa hàng....
Trời đã chuyển lạnh nhưng chợ trong trán vẫn rất náo nhiệt.
Tào Bằng đi một lúc thấy mệt liền ngồi ở bên đường ngắm mọi ngời đi qua.
- A Phúc!
Đúng lúc đó, Tào Bằng chợt nghe có người gọi tên mình. Hắn quay đầu nhìn sang thì thấy Vương Mãi đang đeo một cái giỏ trúc, chạy từ chợ đến.
- Sao ngươi lại ra đây?
Vương Mãi tới bên cạnh Tào Bằng thì đặt mông ngồi xuống rồi tháo cái giỏ đặt trước mặt.
Trong cái giỏ là một số vật dụng đi săn cùng với mấy miếng vải thô, không biết có tác dụng gì. Vương Mãi mặc một chiếc áo bằng vải thô, được buộc bởi một chiếc thắt lưng to. Chiếc khăn vải đen trùm đầu, che khuất những giọt mồ hôi trên trán...
- Ngươi không về nhà sao?
Vương Mãi nói:
- Ngày mai chẳng phải thúc phụ phải vào núi hay sao? Ta và phụ thân đi cùng với thúc phụ nên cha sai ta tới đây mua vài thứ.
- Thì ra vậy. - Tào Bằng giật mình trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn biết, Tào Cấp vào núi là để cầu phù thủy cho mình. Cha con Vương Mãnh cũng thực ra là vì hắn mà vào núi. Cái cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.
Tào Bằng thấp giọng nói:
- Vương Mãi! Cảm ơn bá phụ cho ta.
Phù thủy có tác dụng hay không?
Trong lòng Tào Bằng biết rất rõ.
Nhưng người ta đã có lòng thì hắn không thể phụ.
Vương Mãi cười ha hả, nói:
- Chuyện này có gì phải tạ ơn? Chúng ta là huynh đệ cơ mà.
Huynh đệ!
Trong lòng Tào Bằng chợt có chút co giật.
Bị người bạn tốt nhất bán đứng, trong khi y cũng luôn miệng nói chúng ta là bạn bè... Nhưng đến cuối cùng...
Sau khi Tào Bằng sống lại, trong lòng cũng có chút mẫn cảm.
Đặc biệt hai chữ "huynh đệ" giống như một cây châm đâm vào tim hắn. Trong lúc nhất thời, hắn im lặng, không biết nói thế nào.
Vương Mãi thấy mãi một lúc hắn không nói gì, sắc mặt lại hơi khác nên cảm thấy lo lắng.
- A Phúc! Ngươi có chuyện gì vậy? Có phải cảm thấy mệt hay không?
- A! Không sao.
Tào Bằng giật mình, cười nói:
- Đột nhiên cảm thấy hơi một một chút. Ta về nhà, ngươi cũng về nhà sớm. Nhớ cảm ơn bá phụ cho ta.
- Hay là ta đưa ngươi về?
- Không cần! Ta có thể tự về.
Nói xong, Tào Bằng đứng dậy.
Nhưng đúng lúc hắn xoay người định đi thì từ chợ chợt vang lên những tiếng ồn ào.
- Thành chưởng quỹ! Thứ này rõ ràng là của ta.
- Cái con tiện nhân này mà cũng xứng có thứ ngọc tốt thế này hay sao? Đây là bảo bối gia truyền của nhà ta. Vừa rồi ta còn cầm trên tay, làm sao lại biến thành của ngươi?
- Thành chưởng quỹ. Đây đúng là bảo bối tổ truyền của ta. Sao ngươi có thể...
Chát!
Một tiếng bạt tai vang lên, cắt đứng câu nói của người kia.
- Thành Kỷ ta là ai mà người cũng dám vặn? Ta lấy đồ của ngươi? Ta nói cho ngươi biết. Nếu hôm nay người không đưa ra thì đừng có trách ta.
Tào Bằng giật mình, xoay người nhìn về phía chợ.
Âm thanh cầu xin kia vô cùng quen thuộc đối với hắn. Mặc dù mới chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày nhưng chỉ cần vừa mới nghe, hắn có thể nhận ra đó là âm thanh của mẫu thân mình....
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ngày mai lên núi Trung Dương cầu phù thủy, đây là việc liên quan tới cả đời của Tào Bằng cho nên Trương thị rất coi trọng tới nó.
Nếu đi cầu phủ thủy thì không thể đi tay không. Trên đời chẳng có ai cho miễn phí bữa cơm. Phù thủy trên núi Trung Dương có chút tiếng tăm, nếu như không cung phụng thì không thể cầu được. Mà lễ vật thế nào? Tất nhiên không thể chỉ là mấy con gà lợn. Trung Dương không thiếu mấy thứ này. Bọn họ tới cầu phù thủy mà không có tiền bạc thì làm sao cầu được sự linh nghiệm. Đây là điều mà tất cả đều biết rõ.
Từ thời giặc Khăn Vàng, triều đình đối với thuật sĩ cũng giám sát chặt chẽ hơn nhiều.
Năm Trung Bình thứ nhất, anh em Trương Giác dựa vào mấy trò phù thủy lung lạc một số lượng lớn tín đồ gây ra mối nguy hiểm cho giang sơn của nhà Hán.
Vì vậy mà một khi phát hiện có thuật sĩ hay phủ thủy sẽ bị bắt và tra khảo.
Kết quả là nhóm thuật sĩ bắt đầu lộ liễu chuyện vội vàng vơ vét của cải. Muốn thế nào thì cũng phải bỏ tiền bạc ra để làm lê. Quan phủ không sợ đám thuật sĩ này vơ vét của cải mà chỉ sợ chúng muốn nhân cơ hội thu nạp tín đồ gây náo loạn.
Cứ như vậy, việc mua bán tâm linh trở nên quang minh chính đại.
Ngươi dùng bao nhiêu tiền để lễ thì có được cấp bậc phù thủy, thuật sĩ bấy nhiêu.
Nhà họ Tào không phải là nhà đại phú. Tào Cấp chỉ là một thợ rèn dựa vào việc sửa chữa đồ đạc mà sống tạm. Trương thị càng nghĩ càng thấy nếu bản thân không có đủ lễ vật chỉ sợ không cầu được phù thủy tốt nhất vì vậy mà vụng trộm lấy ngọc bội tổ truyền ra muốn bán lấy ít tiền để cầu được phù thủy tốt cho Tào Bằng, giữ cho hắn cả đời được bình an.
Cụ tổ của Trương thị cũng từng có một thời gian sống sung túc.
Nhưng sau đó gia cảnh bần hán, đến Trương thị thì trở thành một thứ dân. Lúc gả cưới Trương thị cũng không có đồ cưới gì đáng giá, chỉ còn lại một miếng ngọc bội tổ truyền này mà thôi.
Sáng sớm ra, Trương thị mang ngọc bội đi vào chợ.
Thực ra nàng cũng biết rằng ở một địa phương nhỏ như trấn Trung Dương, miếng ngọc bội tổ truyền đó không có giá lắm.
Mặc dù biết như vậy, nhưng Trương thị vẫn ôm chút hy vọng, tận lực bán được giá một chút. Cửa hàng bình thường thì không thể trả được giá cao. Hơn nữa đưa miếng ngọc cho họ chưa chắc đã hiểu được giá trị của nó. Mà không biết giá trị thì không thể cho Trương thị một cái giá vừa lòng. Nghĩ rất lâu, cuối cùng Trương thị đành chọn cửa hàng Thành Ký.
Giống như ở các ngôi thành lớn trong các thành nhỏ cũng có sự chênh lệch giàu nghèo.
Cửa hàng Thành Ký là cửa hàng lớn nhất ở trấn Trung Duong, chuyên thu mua thổ sản cùng vùng núi. Toàn bộ thổ sản của vùng núi trấn Trung Dương là do bọn họ mua...đồng thời, cửa hàng Thành Ký còn kiêm cầm đồ. Vị chưởng quỹ của cửa hàng Thành Ký tên là Thành Kỷ, nghe nói có chút tiếng tăm trong quan phủ.
Trương thị nghĩ cửa hàng Thành Ký làm ăn lớn như vậy chắc là biết giá trị.
- Ngọc tốt.
Thành Kỷ là một người cầm đồ lâu năm cho nên chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu giá trị của miếng ngọc bội:
- Đệ muội! Miếng ngọc bội này của ngươi là ở đâu?
Tất cả đều sống trong trấn cho nên y có thể nhận ra Trương thị.
Trương thị nói:
- Đây là ngọc bội gia truyền của nhà ta, nếu không phải do con ta yếu ớt, ta cần phải tới núi Trung Dương cầu phù thủy cho nó thì ta cũng không bán lấy tiền.
Chuyện của Tào Bằng thật ra y cũng có nghe nói qua.
Vì vậy mà y gật đầu rồi nói:
- Miếng ngọc bội này lâu năm, lại được chạm trổ tinh tế, không phải do người tầm thường làm ra...đệ muội! Nếu ngươi quyết định cầm thì ta trả hai mươi quan. Ngươi xem thế có được không?
Phù thùy thượng đẳng chỉ cần phải lễ mười quan.
Mười quan còn lại có thể mua được một chút dược liệu, để cho Tào Bằng bồi bổ thân thể.
Trương thị mừng rỡ đang định mở miệng đồng ý.
Nhưng đúng lúc này, sau quầy có người lên tiếng:
- Cái gì mà có giá hai mươi quan?
Người lên tiếng là một nam tử béo đen, mặc cẩm bào đi tới. Y cầm lấy miếng ngọc bội cầm trong tay nghịch nghịch.
- Chưởng quỹ! Đây là người vợ của nhà họ Tào ở trên trấn, tới cầm miếng ngọc tốt này.
Nam tử ục ịch đó chính là chưởng quỹ Thành Kỷ. Y liếc mắt nhìn Trương thị rồi đột nhiên cười lạnh:
- Ngọc tốt cái gì? Chỉ là một viên ngọc nát mà thôi. Một quan.
Nói xong, y chỉ người phụ trách cầm đồ mắng:
- Ngươi cầm mấy thứ đồ này có phải nghĩ ta là người làm việc thiện đúng không?
Nói dứt lời, y cầm miếng ngọc bội bước ra.
Mắt thấy hai mươi quan biến thành một quan, làm sao Trương thị có thể đồng ý.
- Miếng ngọc này ta không bán. Ngươi trả lại cho ta.
Chẳng lẽ Thành Kỷ không biết nhìn đồ?
Tất nhiên là không...
Y liếc mắt một cái là biết được giá trị của miếng ngọc bội nhưng bắt y bỏ hai mươi quan để mua là chuyện không thể. Thành Kỷ là một thương nhân có bối cảnh. Y là huynh đệ với huyện lệnh của huyện Vũ Âm, đồng thời con gái của y cũng là tiểu thiếp của Trương Thư, cháu của Trương Tú.
Quận Nam Dương thuộc Kinh Châu.
Do Quang Vũ đế Lưu Tú của Đông Hán phát tích ở Nam Dương cho nên sau khi chính quyền Đông Hán được thành lập, Uyển Thành được coi như là thủ đô thứ hai và được gọi là Nam Đô.
Quận Nam Dương có tất cả 37 huyện đều thuộc về Lưu Biểu.
Nhưng trên thực tế từ khi hai chú cháu Trương Tế và Trương Tú đánh vào quận Nam Dương thì nó bị phân làm hai.
Hai bên lấy Cức Dương làm chỗ tiếp giáp. Phía Bắc Cức Dương là địa bàn của Trương Tú còn phía Nam bao gồm cả Cức Dương là mười bảy huyện thuộc quyền của Lưu Biểu.
Nếu ở Uyển Thành, Thành Kỷ không là cái gì cả.
Nhưng ở huyện Vũ Âm thì với thân phận của Thành Kỷ, với chỗ dựa vững chắc nên được gọi là tài chủ của trấn Trung Dương.
- Bà nương này làm sao mà nhiều chuyện như vậy? Lúc thì bán lúc thì không bán. Ngươi cho chỗ của ta là nơi nào?
Trương thị có thể nhận ra Thành Kỷ cố tình muốn chiếm miếng ngọc bội của mình vì vậy mà hơi hốt hoảng, vội vàng xua tay:
- Tôi không bán. Không bán.
Thành Kỷ thấy vậy thì bất ngờ.
Y đường đường là Thành lão gia, đi lại trong huyện Vũ Âm chẳng khác nào ông chủ.
Thứ gì mà y đã để mắt tới làm sao có thể buông tha một cách dễ dàng. Hơn nữa thái độ của Trương thị kiên quyết, lại thêm sự hoảng hốt cho nên có chút bất kính.
Điều đó càng khiến cho Thành Kỷ khó chịu.
Đảo mắt một cái, trong đầu y liền xuất hiện một suy nghĩ.
Khuôn mặt béo ú của y nở nụ cười nói:
- Đệ muội họ Tào! Nếu ngươi không có ý định bán thì thôi.
Nói xong, hắn trả lại miếng ngọc bội cho Trương thị rồi xoay người làm như không để ý đến.
Trương thị cũng chẳng nghĩ nhiều, sau khi nhận lấy miếng ngọc bội liền quay đầu định đi. Nhưng Thành Kỷ thực sự là rất bá đạo khiến cho nàng cảm thấy bất an.
Chỉ có điều, nàng vừa mới đi tới cửa thì chợt nghe Thành Kỷ ở phía sau quát to:
- Miếng ngọc bội kỳ lân của ta đâu?
Trương thị ngẩn người, theo bản năng bước nhanh hơn.
Nhưng khoảnh khắc mà nàng ngẩn người ra, Thành Kỷ hét lên:
- Bắt lấy thôn phụ kia. Thị trộm ngọc bội của ta.
Hai gã tráng đinh đứng ở cửa, không nói hai lời, xông tới ấn Trương thị nằm trên mặt đất. miếng ngọc bội Trương thị đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất. Nàng vô cùng hoảng sợ, quát to:
- Ta không ăn trộm ngọc bội của các ngươi. Các ngươi không được vu oan cho người tốt.
- Con tặc phụ này, tang chứng vật chứng còn nguyên ngươi còn chối cãi nữa hay sao?
Thành Kỷ cười lạnh bước tới, nhặt miếng ngọc bội trên mặt đất, thổi sạch bụi rồi cho tay vào túi.
- Con tặc phụ này ăn trộm miếng ngọc bội của ta, các ngươi có thấy rõ hay không?
Hắn quay đầu nhìn đám người giúp việc với ánh mắt sáng quắc.
Đám giúp nhìn thấy Thành Kỷ như vậy đều hiểu rõ. Cả đám đều câm như hến, chỉ dám nói:
- Có thấy.
Trương thị lập tức khóc to.
- Mời Tam lão tới đây...
Thành Kỷ quát lớn:
- Hôm nay phải dậy cho con tặc phụ này một bài học cho nó biết trời cao đất dày là cái gì.
Tam lão chính là hương quan.
Trấn Trung Dương mặc dù không rộng lắm nhưng cũng có gần ngàn người. Còn huyện Vũ Âm lại cách trấn Trung Dương một khoảng cho nên cũng phải có người quản lý.
Phàm là Tam lão thì cần phải từ năm mươi tuổi trở lên và phải là người có đức.
Có điều trong những năm tháng loạn lạc này lấy đâu ra nhiều người có đức tới như vậy? Vì vậy mà Tam lão của trấn Trung Dương thực ra coi như là một thứ chức vụ phụ trách điều đình việc tranh chấp của dân chúng.
Mặc dù Tào Bằng không biết trước đó có chuyện gì xảy ra nhưng hắn tin rằng Trương thị chắc chắn không thể làm người ăn trộm.
Mắt thấy Trương thị bị tên béo ục ịch dẫm lên người, Tào Bằng nổi giận.
Từ sau khi sống lại hơn mười ngày, sự quan tâm của Trương thị khiến cho hắn hết sức cảm động. Mặc dù có chút ngượng ngịu nhưng trên thực tế coi Trương thị như mẹ ruột. Hai mắt Tào Bằng đỏ ửng, không nói tiếng nào định lao tới liều mạng.
Một bàn tay to đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn. Tào Bằng ngẩng đầu lên thì thấy đó là Vương Mãnh.
- A Phúc! Không được xúc động.
- Bá phụ! Người buông ta ra, ta phải giết thẳng mập kia.
- Không được nói bậy.
Vương Mãnh giữ chặt lấy Tào Bằng, thấp giọng nói:
- Người tiến lên như vậy khiến cho mọi việc càng thêm rắc rối. Xưa nay Thành Kỷ hoàng hành ngang ngược, lại có huyện lệnh Vũ Âm làm chỗ dựa vững chắc của y, ngươi làm sao có thể đấu lại được? Ngươi đứng yên đấy, việc này để cho ta giải quyết.
Tới lúc này, Tam lão cũng vội vàng đi tới.
- Thành lão gia! Có chuyện gì vậy?
- Con tặc phụ này ăn trộm ngọc bội của ta. Tất cả những người làm đều có thể làm chứng cho ta. Các ngươi bắt con tặc phụ này lại rồi báo cho huyện Vũ Âm. Ta phải cho thứ dân đen này biết ai mới là ông trời của huyện Vũ Âm.
- Trương đại bá! Ta không có ăn trộm đồ của y. Đó là miếng ngọc bội tổ truyền của ta.
- Một con tiện phụ cũng dám nói tới vật tổ truyền? Lão Trương! Con tặc phụ này điêu ngoa. Theo ta thấy phải dậy cho nó một bài học.
Bách tính của trấn Trung Dương xì xào bàn tán.
Tam lão cười nói:
- Thành lão gia nói đúng. đúng là phải dậy dỗ mới được.
Vừa nói, y vừa xua tay bảo tùy tùng bước lên:
- Vả mạnh vào mồm cho nó thành thật một chút.
- Dừng tay.
Tên tùy tùng còn chưa kịp ra tay, trong đám đông đột nhiên vang lên tiếng quát.
Tiếng quát khiến cho tai mọi người ong ong. Vương Mãnh lách khỏi đám đông đi ra. Y mặc một cái áo đen, thắt một sợi dây lưng to, trong dó dắt một con dao đi săn, trên vai vác một cây Thiết xoa.
Đôi mày rậm của y trợn lên khiến cho người ta sợ hãi
- Thành lão gia! Tại sao lại làm khó đệ muội của ta?
Sau đó, y liếc mắt nhìn Tam lão rồi quát lớn:
- Lão Trương kia! Dù gì ngươi cũng là Tam lão của Trung Dương, đệ muội ta là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? Tất cả đều là người dân quê tha hương, ngày sau còn ngửa mặt nhìn nhau. Ngươi nói đúng hay không đúng?
Khí thế của y khiến cho mọi người sợ hãi.
Thành Kỷ hoảng sợ, biến sắc.
Còn về phần Tam lão thì xấu hổ tươi cười:
- Lão Hổ! Ngươi không rõ chuyện xảy ra...
- *** chó! Ông đây không rõ lắm nhưng đệ muội ta là người như thế nào thì ai cũng biết.
Nói xong, Vương Mãnh bước đến túm cổ áo tên tùy tùng:
- Con mẹ ngươi! Nếu còn muốn sống thì cút đi cho ta.
Gã tùy tùng bị Vương Mãnh đẩy lùi lại phía sau.
Vương Mãnh thuận thế, dìu Trương thị đứng dậy:
- Đệ muội! Ngươi không sao chứ?
- Đại bá! Ta thực sự không ăn trộm...
Trương thị bật khóc thì bị Vương Mãnh ngăn lại.
Y một tay nâng Trương thị, một tay chĩa Thiết Xoa xuống đất:
- Thành lão gia! Chuyện này ngươi nói thế nào?
Thành Kỷ bị khí thế của Vương Mãnh làm cho giật mình, lui lại mấy bước suýt ngồi bệt xuống đất.
Mặc dù Thành Kỷ chưa từng giết người nhưng có thể cảm nhận được sát khí của Vương mãnh.
- Ha ha! Nếu lão Hổ đã mở miệng cho ta nể mặt. Chuyện này không truy cứu tới nữa. Ngươi đưa cô ta đi thôi.
Vương Mãnh lạnh lùng quay đầu nhìn Tam lão.
- Nếu Thành lão gia đã không truy cứu thì ta không có gì hết.
Vương Mãnh cười lạnh, thấp giọng nói:
- Đệ muội! Có chuyện gì, chúng ta về nhà rồi nói.
- Nhưng...
Trương thị có phần không cam lòng vì miếng ngọc vẫn còn trong ngực của Thành Kỷ.
Vương Mãnh thấp giọng nói:
- Đệ muội! Tai qua nạn khỏi. Chúng ta về nhà thương lượng với lão Tào một chút.
Y ngẩng đầu la lớn:
- A Phúc! Không qua đây đỡ mẹ ngươi dậy?
Tào Bằng vội vàng lên tiếng rồi cùng với Vương Mãi chạy tới, dìu hai bên của Trương thị.
- Bằng nhi! Mẹ không ăn trộm.
Tào Bằng quay đầu liếc mắt nhìn Thành Kỷ một cái rồi cắn răng nói:
- Mẹ! Con tin mẹ. Chỉ là tên mập này dám vu khống.
Là mẫu thân ai cũng mong giữ được hình tượng trong mắt con mình.
Nghe Tào Bằng nói vậy, Trương thị cảm thấy an ủi ít nhiều. Được Tào Bằng và Vương Mãi nâng, nàng cố nín khóc, đi về nhà.
Vương Mãnh quay sang Thành Kỷ và Tam lão chắp tay rồi đi theo.
- Tất cả giải tán đi.
Tam lão lớn tiếng quát, đuổi đám đông tập trung quanh đó.
- Thành lão gia! Ngài thấy chuyện này.
- Vương lão hổ này ỷ mình mạnh nên dám phá hỏng chuyện của ta.
Thành Kỷ nhìn theo bóng lưng đám người Vương Mãnh mà nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu để mặt tên lão Hổ này thì Thành Kỷ ta còn đâu mặt mũi mà sống yên ở trấn Trung Dương?
Tam lão do dự một chút rồi nói:
- Thành lão gia! Ta cũng nhịn người này lâu rồi. Nhưng quả thực là y có chút bản lĩnh, người bình thường cơ bản không phải là đối thủ. Theo ta thấy thì chuyện này cần mời đại lão gia ra mặt.
Đại lão gia chính là ca ca của Thành Kỷ, huyện lệnh Vũ Âm.
Thành Kỷ nói:
- Nếu muốn thuyết phục huynh trưởng của ta thì cũng được nhưng phải có cái cớ.
Tam lão cười ha hả, nói:
- Muốn có cớ thì không phải là không óc. Tên Vương lão hổ này không phải là người của trấn Trung Dương, nghe nói trước đây còn làm giặc Khăn Vàng. Hay là lấy cớ này, mời đại lão gia ra tay. Ha ha! Cứ nói tên này và bọn cướp trên núi có liên quan.
Trên núi ngoài trừ đạo quán còn có sơn tặc.
Có điều thỏ có chết cũng không ăn cỏ bên miệng hang. Sơn tặc núi Trung Dương không gây tai họa cho trấn.
Nhưng sơn tặc vẫn là sơn tặc, là kẻ địch của quan phủ.
Thành Kỷ nghe vậy liền nở nụ cười tươi rói.
- Nếu vậy thì ta sẽ lập tức phái người về Vũ Âm. Cứ để cho tên Vương lão hổ này kiêu ngạo thêm một hai ngày. Để xem lúc nó không còn đầu có kiêu ngạo được nữa không.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Có điều cặp mắt sáng ngời của gã vẫn nhìn Tào Bằng chằm chằm. Vương Mãnh cũng là người biết nhìn. Năm nay gã ba mươi sáu tuổi chỉ là một người thợ săn bình thường trong trấn Trung Dương. Nhưng mười sáu năm trước, cả tám châu chấn động với loạn Thái Bình, y cũng là nhân vật số một.
Trong loạn Thái Bình, Trương Giác tự phong mình là tướng quân thu nạp tới ba mươi sáu phương.
Cứ vạn người y chia ra thành một phương, lúc ít một phương cũng phải tới sáu, bảy ngàn người do một đại soái đứng đầu. Mà năm đó, Vương Mãnh chính là tiểu đại soái của một phương, trong tay có tới mấy ngàn binh mã.
Sau khi Trương Giác chết, tất cả tản mạn khắp nơi.
Vương Mãnh thấy đại thế đã mất nên nản lòng, thoái chí về ở ẩn núi Trung Dương là một tên thợ săn.
Rất nhiều người đều biết rằng Vương Mãnh là giặc Khăn Vàng nhưng không ai ngờ được gã lại là một đại soái của một phương.
Một người như Vương Mãnh thì tầm mắt chắc chắn phải hơn hẳn hai vợ chồng Tào Cấp.
Biểu hiện hôm nay của Tào Bằng đã vượt ra ngoài sự dự đoán của Vương Mãnh. Đứa bé này dường như so với trước khi bị bệnh có chút gì đó. Trước đây, Tào Bằng rất yếu, tình tình lại hơi quái gở, lá gan rất nhỏ.
Vương Mãnh không ưng lắm nhưng vì hắn không phải con y. Còn Tào Cấp và y lại có quan hệ rất tốt cho nên cũng không nói gì.
Mỗi lần Vương Mãi ra mặt vì Tào Bằng, nói thẳng cũng là ý của Vương mãnh.
Nếu không, một tiểu tử háo thắng như hổ làm sao lại chơi với một tiểu tử ốm yếu và nhát gan? Có điều sau đó Tào Bằng và Vương Mãi lại biến thành bạn tốt. Đừng có thấy Tào Bằng thân thể yếu ớt mà nhầm, đầu óc của hắn không hề kém.
Rốt cuộc thì đứa bé này cũng trưởng thành.
Vương Mãnh cũng không nghĩ nhiều, chỉ có điều trong mắt có chút vui vẻ.
Cả bốn người trở về nhà họ Tào. Tào Cấp vừa mới thấy Trương thị như vậy liền nóng nảy..
- Mẹ chúng nó làm sao vậy?
Không để Trương thị lên tiếng, Vương Mãnh đã nói trước:
- Hiền đệ! Chúng ta vào bên trong nói đi. Đầu Hổ! A Phúc! Các ngươi ở ngoài chơi, đợi lát nữa rồi ăn cơm.
Nói xong, y và Tào Cấp đỡ Trương thị đi vào trong phòng.
Tào Bằng và Vương Mãi đứng ở bên ngoài, chẳng biết làm gì.
Còn Tào Bằng lại hết sức bình tĩnh. Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Vương Mãi! Trên người ngươi có tiền không?
Vương Mãi sửng sốt lấy năm đồng tiền đưa cho Tào Bằng:
- Có một ít. Ngươi cần tiền làm gì?
- Ta muốn ra chợ, mua cho mẹ một ít thuốc.
- Vậy ta đi với ngươi.
Vương Mãi là người hiếu động cho nên đứng lên.
Tào Bằng cũng không từ chối, liếc mắt nhìn vào trong nhà, sau đó cùng với Vương Mãi đi ra ngoài.
Hắn và Vương Mãi nói chuyện với nhau rất to nên người trong nhà có thể nghe được loáng thoáng.
Vương Mãnh cười nói với Tào Cấp và Trương thị:
- Hiền đệ! Đệ muội! Chúc mừng các ngươi. A Phúc bây giờ còn nhỏ nhưng tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu.
Trương thị nằm trên giường, mặt vẫn còn đầy vết bầm. Có điều nghe Vương Mãnh nói vậy, nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Uất ức lúc trước hoàn toàn biến mất.
Tào Cấp hỏi:
- Ca ca ! Có chuyện gì xảy ra vậy?
Y còn chưa rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn Trương thị như vậy, y cũng biết vợ mình phải chịu sự uất ức.
- Chuyện này để cho đệ muội nói đi. Ta không rõ lắm.
Trương thị nghe thấy vậy cảm thấy tủi thân, chưa nói được tiếng nào mà nước mắt đã chảy ròng ròng.
Nàng kể lại tất cả mọi chuyện rồi khóc ròng:
- Cha chúng nó! Nếu không có bá phụ thì ta suýt bị Thành Kỷ hại chết.
- Thành Kỷ quá ngang ngược.
Tào Cấp nghe vậy nổi trận lôi đình.
- Y cho mình là ai mà khinh người như vậy? Ta ...ta...
Tính tình Tào Cấp cũng rất nóng nảy.
Thử nghĩ một người thợ rèn nếu không có chút nóng tính thì làm sao làm được việc? Y lập tức đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
- Hiền đệ! Ngươi định làm cái gì?
Vương Mãnh túm lấy tay Tào Cấp rồi hỏi.
- Ta đi tìm Thành Kỷ nói cho rõ ràng rồi lấy đồ về.
- Ngươi điên rồi.
Vương Mãnh giữ chặt lấy Tào Cấp.
Mặc dù chỉ là một thợ rèn nhưng Tào cấp rất khỏe, có điều trước mặt Vương Mãnh lại không có một chút tác dụng.
Trương thị cũng gượng dậy, níu lấy Tào Cấp.
- Cha chúng nó! Ngươi không được làm loạn. Ngươi không thấy đối với cái tên Thành Kỷ đó ngay cả Trình đại bá đối với gã cũng nói gì nghe nấy. Ca ca của y còn là huyện lệnh Vũ Âm, hơn nữa lại còn có quan hệ với tiểu Trương tướng quân. Chúng ta không tiền không thế làm sao động vào y được? Coi như không có chuyện này. Bây giờ ngươi mà đi tìm hắn thì chỉ có chịu thiệt.
- Nhưng...chẳng lẽ lại phải quên nó đi?
- Cha chúng nó! Ngươi nghĩ cho ta và Bằng nhi. Nếu không có ngươi, hai mẹ con ta làm sao sống được?
Tiếng khóc thảm thiết của Trương thị khiến cho Tào cấp tỉnh lại.
Từ xưa tới nay dân không đấu với quan. Mặc dù Thành Kỷ không phải là quan nhưng lại có ca ca làm quan. Người như vậy so với quan còn hung tàn hơn.
Chính mình chỉ là một dân đen thì đòi công bằng ở đâu?
Nhắm mắt lại, Tào Cấp cắn răng rồi dậm chân ngồi xổm xuống không nói tiếng nào.
Vương Mãnh thấy Tào Cấp tỉnh táo lại thì bước đến vỗ vỗ Trương thị sau đó đỡ nàng ngồi bên giường, còn mình ngồi xuống, sắc mặt trở nên âm trầm.
- Hiền đệ! Ta biết ngươi muốn lấy lại công đạo nhưng ngươi có thể hiểu được trong thời điểm này thì công bằng đâu có được nhắc đến.
Hiện giờ, ngươi không nên lo chuyện lấy lại công bằng mà lo Thành Kỷ có tìm ngươi gây rắc rối hay không. Hôm nay y bị ta dọa cho nên tạm thời lui một bước. Nhưng càng như vậy, ta càng lo y sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta nạo mặt hắn thì hắn sẽ nghĩ cách trả lại. Ta không sao, Đầu Hổ lớn rồi có thể đi xa. Nhưng nhà các ngươi...
Tào Cấp ngẩn người:
- Đại ca! Huynh nói Thành Kỷ sẽ tìm chúng ta gây rắc rối?
Trương thị cũng chống mình ngồi dậy:
- Đại bá! Hắn đã cướp ngọc bội của ta chẳng lẽ còn định đuổi tận giết tuyệt hay sao?
Vương Mãnh cười lạnh:
- Chuyện này cũng khó nói. Nhìn mặt y thì không phải là hạng người tốt. Người như vậy bụng dạ hẹp hòi, có thù sẽ báo. Nếu hắn không động tới ta thì sẽ tìm các ngươi.
Tào Cấp và Trương thị nhìn nhau, không biết nói thế nào.
Hai người bọn họ dù sao cũng chỉ là bình dân nên cũng không biết tới sự hiểm ác của lòng người cho lắm.
Tào Cấp lắp bắp:
- Đại ca! Ngươi phải đi sao?
- Ừm!
Vương Mãnh gật đầu:
- Ta dự định sáng mai sẽ rời khỏi trấn Trung Dương. Ta nghe nói, Tào công đã phát binh tới Dự Châu, sớm hay muộn cũng tấn công Nam Dương. Một khi Nam Dương hưng binh, trấn Trung Dương chúng ta cũng bị ảnh hưởng. Theo ta thấy, tốt nhất các ngươi cũng nên đi.
- Chuyện này...
Tào cấp có chút do dự.
Có câu cố thổ khó rời. Mặc dù cuộc sống ở trấn Trung Dương nghèo khổ nhưng bảo họ rời đi thì đúng là có sự luyến tiếc.
- Các ngươi hãy suy tính cho kỹ. Có điều phải quyết định nhanh.
Vương Mãnh cũng lo lắng.
Vất vả mới có được gia đình yên ổn, đột nhiên phải bỏ đi, y cũng khổ sở. Nhưng Vương Mãnh là người biết nặng nhẹ, cũng hiểu được lúc nào cần phải buông. Khi hắn rời khỏi cửa hàng Thành Ký còn thấy rõ ánh mắt lạnh lẽo của Thành Kỷ. Hắn biết, Thành Kỷ sẽ không buông tha. Nếu chỉ có một mình thì hắn không sao, chỉ chém giết một trận rồi đi.
Nhưng hiện giờ, hắn còn có con nhỏ.
Vì Vương Mãi, Vương Mãnh cũng phải tính toán.
- A Phúc! Ngươi đang làm gì vậy?
Sau khi, Tào Bằng và Vương Mãi lên đến chợ cũng không vội vàng mua thuốc. Người đi trên đường đã thưa thớt hơn. Việc chuyện xảy ra ở cửa hàng Thành Ký làm sao có thể dấu diếm được người khác? Trấn Trung Dương cũng đâu có rộng vì vậy mà nhanh chóng trở thành câu chuyện cho mọi người bàn luận.
Tất cả mọi người đều biết sự ngang ngược của Thành Kỷ nhưng không ngờ lại tới mức đó.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngừng kinh doanh, ai về nhà thì về, ai thu dọn quán xá thì thu...
Ta không làm gì thì cho dù Thảnh Kỷ ngươi có lợi hại tới mấy thì ngươi làm gì được chúng ta?
Cho nên, khi đi lại trong chợ, Tào Bằng liền cảm giác được sự vắng lặng.
Hắn đi một cách chậm rãi trên đường vòng quanh cửa hàng Thành Ký ba lần, cho tới khi Vương Mãi giục, hắn mới dừng bước.
- Không có chuyện gì. Chỉ đi dạo thôi.
Nói xong, hắn đi tới một cửa hàng bán thuốc bắc, mua hai liều cao dán.
- Chúng ta về thôi.
Vương Mãi gật đầu, nhưng trong lòng có một câu hỏi. Hắn không thể đoán ra được.
Trên đường trở về, Tào Bằng đột nhiên nói:
- Vương Mãi! Lúc trước ta thấy ngươi có một con đao đi săn rất đẹp a.
- Ngươi nói nó?
Vương Mãi rút cây dao bên người đưa cho Tào Bằng.
Cây đao dài chừng bốn mươi centimet, lấy da chó làm vỏ. Chuôi đao dài chừng mười centimet nhưng với một đứa nhỏ mà nói thì cũng đủ cầm.
Tào Bằng rút đao, cầm xem.
Cây đao này nói chuẩn xác thì không tính là đao săn.
Nhìn bề ngoài của nó thì đối với người trưởng thành chẳng khác gì đồ trang sức.
Hơn nữa, nó được chế tạo rất thô, so với dao cắt gọt ở kiếp trước đúng là kém một trời một vực.
Nét mặt Vương Mãi có chút luyến tiếc, nhỏ giọng nói:
- Nó là đồ mà vừa rồi cha ta dẫn vào trong huyện thành để mua.
- Đầu Hổ! Chúng ta có phải là huynh đệ tốt hay không?
Làm sao mà Tào Bằng không đoán ra suy nghĩ của Vương Mãi liền cười cười ôm cổ hắn.
Hắn thấp hơn so với Vương Mãi nhiều cho nên làm vậy phải hơi cố:
- Đầu Hổ! Cho ta mượn một ngày thôi. Ngày mai, ngày mai ta sẽ trả cho ngươi.
Vương Mãi gãi gãi đầu mất một lúc mới quyết định được.
- Được rồi! Vậy ngày mai ngươi phải trả cho ta.
- Nhất định.
Tào Bằng thở phào một cái, cất con dao vào trong ống tay áo.
Trong ánh mắt của hắn có chút gì đó lạnh lẽo.
Hắn cười cười kéo tay Vương Mãi đi về nhà.
...................
Hai vợ chồng Tào Cấp giữ cha con Vương Mãnh ở lại ăn cơm trưa, sau đó mới cho về.
Còn Tào Bằng thì lấy trộm trong hộp đồ của cha viên đá mài rồi lén trở vào trong phòng.
Còn Tào Cấp thì hiển nhiên đã quên việc ngày mai lên núi Trung Dương.
Y và Trương thị ngồi trên giường, im lặng mà trong lòng nặng trĩu.
- Cha chúng nó. Ngươi nói xem, Vương đại bá nói vậy có thật hay không?
Trương thị lo lắng hỏi.
Tào Cấp nhỏ giọng nói:
- Đại ca có kiến thức rộng rãi không như người thường. Hơn nữa, ngươi cũng biết y không phải là người nói hươu nói vượn. Y đã nói cái gì là có lý của mình. Đại ca nói đúng, trong năm tháng loạn lạc này lấy đâu ra sự công bằng? Ngay cả ở trong huyện thành mà Thành Kỷ còn có thể hoành hành ngang ngược chứ nói gì tới cái loại dân đen ở trấn Trung Dương chúng ta? Cái loại người như y không biết nói chuyện.
- Vậy chúng ta làm gì bây giờ?
- Chuyện này...ta chưa nghĩ ra.
Trương thị do dự một chút rồi ấp úng nói:
- Hay là chúng ta tới chỗ nha đầu kia? Lúc trước nó chẳng viết thư nói chúng ta tới đó. Nghe nói Lưu Kinh Châu là người nhân đức nên cuộc sống của họ ở đó cũng được. Hơn nữa người thân của chúng ta ở đó cũng nhiều, nếu có chuyện gì thì nhờ người cũng không khó. Ngươi nghĩ xem?
Tào Cấp suy nghĩ rồi nhếch miệng:
- Chuyện này rất tốt. Nhưng tới bên đó ăn nhờ ở đâu còn phải xem người ta thế nào...
- Tại sao lại ăn nhờ ở đậu? Chúng ta ở trấn Trung Dương không phải nhờ vả ai. Nhưng xảy ra chuyện, ngoại trừ Vương đại ca ra thì còn ai đứng ra nói cho chúng ta một câu? Cô gia (con rể) cho dù có là người keo kiệt thì cũng vẫn mời chúng ta đến. Hơn nữa chẳng phải ngươi còn có nghề hay sao? Chúng ta tới đó làm sao phải ăn nhờ ở đậu?
Tào Cấp nghe nói vậy mà trống ngực đập thình thịch.
- Mẹ chúng nó nói đúng. Tay nghề của ta mặc dù không phải là hạng nhất nhưng sửa chữa cũng không cần phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà cô gia. Tự mình nuôi sống mình. Chỉ là thay đổi chỗ ở thôi chứ có gì khác nhau?
- Vậy Vương đại ca...
- Nếu ngươi luyến tiếc Vương đại ca thì chúng ta tới nói... Đại ca dẫn theo Đầu Hổ cho dù rời khỏi trấn Trung Dương thì cũng chẳng có nơi mà đi. Nếu đi cùng chúng ta có thể giúp đỡ lần nhau. Vương đại ca có bản lĩnh lớn như vậy, nếu đổi chỗ ở, chẳng may còn trở nên nổi bật nữa.
Tào Cấp gật đầu liên tục, hiển nhiên đã bị Truwogn thị thuyết phục.
- Vậy chúng ta tới nhà Vương đại ca bàn bạc. Nếu thực sự phải chuyển nhà cho đỡ rắc rối cũng tốt.
Tào Cấp và Trương thị bàn bạc với nhau một lúc, thấy trời tối đen mới chuẩn bị làm cơm chiều rồi đi tìm Vương Mãnh bàn bạc.
Có điều khi hai vợ chồng vào nhà trong thì phát hiện Tào Bằng đã nằm trên giường ngủ. Vì vậy mà hai vợ chồng để đồ ăn ở đó không đánh thức Tào Bằng rồi đóng cửa, lặng lẽ đi.
Hai vợ chồng đi chưa được lâu thì cửa phòng khẽ hé rồi một bóng người nhỏ bé biến mất vào màn đêm.
...........
Tất nhiên là Vương Mãnh đồng ý với Tào Cấp.
Trên thực tế, hai cha con y nếu rời khỏi trấn trung Dương cũng chẳng còn nơi nào để đi.
Đồng bọn ngày xưa mặc dù có vài người còn sống nhưng phần lớn là làm vua một núi khiến cho Vương Mãnh không muốn tới đó. Y đã vất vả thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó nên không muốn nhảy vào. Cho dù không nói tới Vương Mãi, Vương Mãnh cũng không muốn đi theo con đường đó.
Còn về chuyện con gái của Tào Cấp thì Vương Mãnh cũng biết một chút.
Con rể của Tào Cấp tên là Đặng Tắc là người của Đặng thôn ở Cức Dương...
Mặc dù Đặng thôn không phải là một danh gia vọng tộc nhưng ở Cức Dương cũng có số có má, là một thôn của một dòng họ có quy mô không nhỏ.
Trong cả thôn ước chừng một trăm gia đình với gần sáu trăm người.
Trong đó tới bảy phần đều là người họ Đặng nên tạo thành một lực lượng không nhỏ ở Cức Dương.
Tộc trưởng của Đặng thôn tên là Đặng Tế là thuộc hạ của Kinh Châu mục Lưu Biểu, đóng quân ở Tân Dã... Con rể của Tào Cấp là Đặng Tắc thuộc về chi thứ nên không có nhiều quan hệ với Đặng tế. Có điều do cùng họ Đặng cho nên xuất thân cũng không quá kém, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ thư lại ở huyện Cức Dương. Mặc dù chức vụ không to lắm nhưng cũng có chút quyền. Nếu có y giúp đỡ, cha con Vương Mãnh và nhà Tào Cấp sẽ có chỗ dựa.
Trước đây, Tào Cấp còn có chút băn khoăn về chuyện rời khỏi cố thổ.
Nhưng hiện tại việc đã đến nước này thì y cũng không còn nghĩ nhiều nữa. Sau khi thương lượng, cả hai liền đồng ý.
- Hiền đệ! Theo ta thấy thì việc này phải nhanh chóng.
Tào Cấp cảm thấy đau đầu, nhỏ giọng nói:
- Huynh trưởng! Không tới mức gấp như vậy chứ?
- Đêm dài lắm mộng huynh đệ à.
Vương Mãnh khuyên nhủ:
- Ngươi cũng đừng băn khoăn, cái gì vứt bỏ thì vất bỏ. Sau khi chúng ta yên ổn thì có thể mua lại.
- Nếu vậy thì cứ theo ý của huynh trưởng...
Cả hai nhà bàn luận rất lâu, thoáng cái trời đã khuya.
Hai vợ chồng Tào Cấp cáo từ ra về. Vương Mãnh đánh thức Vương Mãi dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
- Cha! Lúc nào chúng ta đi?
- Tất nhiên càng nhanh càng tốt. - Vương Mãnh lấy từ trong cái rương ra một cái túi da to rồi bỏ tất cả những thứ gì cần vào đó. Trong thời đại loạn lạc này trong tay cần phải có binh khí. Mấy thứ cung tiễn của hắn đều có được từ những năm lăn lộn trên chiến trường.
- Đúng rồi! Cây đao hôm qua ta mua cho ngươi đâu?
Vương Mãnh đột nhiên mở miệng hỏi.
Vương Mãi sửng sốt rồi trả lời:
- A Phúc mượn rồi... Hắn thấy cây đao của con đẹp cho nên muốn mượn chơi một chút. Sáng mai con sẽ tìm hắn lấy lại.
- A phúc mượn?
Vương Mãnh gật đầu, đang định thu dọn đồ đạc tiếp thì chợ run người, quay lại hỏi:
- A Phúc cần đao làm gì?
Vương Mãi ngạc nhiên nói:
- Con không biết.
- Thằng nhóc này.
Vương Mãnh nhíu mày, trong lòng có chút bộp chộp.
Nhưng y tự lắc đầu, cười nói với mình:
- Bình thường thằng nhóc đó vốn nhát gan, không có cái can đảm đó chứ? Không thể có chuyện đó.
Nghĩ tới đây, y lại ngồi xuống, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Vương Mãnh đứng dậy mở cửa thì thấy Tào Cấp đang thở hồng hộc, nét mặt có sự sợ hãi.
- Hiền đệ! Có chuyện gì...
Tào Cấp nuốt nước bọt rồi cắt lời Vương Mãnh:
- Đại ca! Bằng nhi của nhà ta có tới đây không?
- A Phúc?
Vương Mãnh ngẩn người:
- Không có. Ta và Đầu Hổ vẫn ở nhà không thấy nó đến đây.
- Vậy nó đi đâu?
Tào Cấp lo lắng dậm chân:
- Sau khi ta và mẹ nó về nhà thì phát hiện không thấy nó đâu...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina