Bên trong Tông Khố hang động có không gian cực kỳ lớn, áng chừng đến khoảng một ngàn thước vuông. Một cây đuốc cắm ở trên vách, chiếu rọi cho các loại dược thảo chất thành đống. Trọng địa quan trọng nhất này của Ngũ Lôi Phái, hiện tại hoàn toàn ,mở ra cho Lâm Hi.
- Tám lá Linh Chi có Hỏa hầu ít nhất ba mươi năm trước. Nhân Sâm xứ Oa có Hỏa hầu năm mươi năm trở lên, Hoàng Tinh có Hỏa hầu hai mươi năm...
Mặc dù trong lòng đã có dự liệu, nhưng khi Lâm Hi đích thực nhìn thấy dược liệu ở thế giới dư thừa linh khí này thì vẫn cực kì kinh hãi. Loại dược liệu có Hỏa hầu, tại một cái thế giới khác đã cơ hồ tuyệt chủng. Linh khí thưa thớt và ngày càng bị phá hoại hoàn cảnh tự nhiên đã làm cho việc tìm kiếm các loại linh thảo trong tự nhiên trở nên không có khả năng.
Lâm Hi vào lúc vẫn là người thừa kế của gia tộc võ thuật truyền thống đã từng tìm được một gốc cây Hoàng Tinh mười hai năm. Chỉ thế mà đã khiến cho trưởng bối trong nhà rất kinh ngạc. Nếu như để bọn họ nhìn thấy những thứ kia, còn không biết sẽ khiếp sợ thành bộ dáng gì nữa.
- Chậc chậc, thứ tốt, hết thảy đều là thứ tốt a! Đáng tiếc, loại linh dược này mà chỉ tinh thuần được dùng để tôi luyện thể, hấp thu năng lượng bên trong thì thật sự là quá lãng phí .
Lâm Hi mượn ánh sáng của cây đuốc, nhìn mà thấy hoa mắt đầu óc choáng váng. Thật giống như một kẻ nghèo rớt mồng tơi lại lọt được vào trong một kho báu vật vậy:
- Linh dược không phải để dùng như vậy. Luyện thành đan dược, mới là phương thức sử dụng hoàn hảo những dược liệu này. Đáng tiếc, thế giới này tựa hồ cũng không ai thèm để ý đến điều đó.
Lâm Hi trái lại biết gia tộc truyền xuống mấy phương thức đan dược bí truyền từ xưa thật là tốt, chỉ khổ nỗi không có dược liệu nên đành chịu bó tay.
Lâm Hi có tự tin, nếu là biết lợi dụng những dược liệu này để luyện chế đan dược. Chẳng những có khả năng loại trừ độc tính trong cơ thể. Hơn nữa có khả năng trong khoảng thời gian ngắn lại càng tiến một tầng, khôi phục lực lượng kiếp trước của chính mình.
- Linh Chi, Nhân Sâm, Hoàng Kỳ, Hà Thủ Ô, Nguyệt Đằng..., hết thảy đều mang đi. Ở đeây, quả thực là báu vật trời cho.
Dược liệu trong Tông Khố, mỗi lần mang đi ra ngoài đều cũng có hạn chế. Cho dù là trưởng lão Tông phái cũng không thể lạm dụng đặc quyền để cướp đoạt dược liệu. Có điều là quy củ này, đối với Lâm Hi mà nói lại không dùng để làm gì.
Hắn sắp sửa bị phế truất nên chẳng sợ mà còn phải để ý đến những qui củ này!
Trực tiếp tìm mấy cái bao tải, Lâm Hi chọn những dược liệu có thể dùng tới, chọn thứ tốt nhất rồi sắp xếp vào đó. Lại vơ vét thêm vài bình đan dược chữa thương, cuối cùng lại ở tít sâu trong hang núi hắn xách ra một tiểu đỉnh luyện đan màu tím, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Nếu như không phải trên người chỉ có thể mang được số đồ có hạn, hẳn là Lâm Hi nghĩ đến mang đi cả Tông Khố.
...
Từ Tông Khố trở về, Lâm Hi một mực đều ở lì trong phòng, yên lặng luyện chế đan dược. Cho đến tối ngày hôm sau, Lâm Hi rốt cục luyện chế ra lô đan dược đầu tiên ở thế giới này.
- Rốt cục đã thành công.
Lâm Hi nhấc lên một viên đan khử độc mà như trút được gánh nặng. Mặc dù có lẽ lần đầu tiên luyện chế, nhưng do đặc thù Lâm Hi đã sớm quen thuộc đối với việc luyện chế thành công đủ loại đan dược. Nên không hề nghi ngờ, đây sẽ là viên đan khử độc.
Ực ực!
Lâm Hi há miệng ực một cái, trực tiếp nuốt viên đan xuống. Sau đó thi triển một bộ "Tiểu Thiên Cương Quyền", mượn việc đánh quyền để cho huyết khí vận hành, làm cho dược lực lan tỏa nhanh hơn trong bụng .
Không đến nửa canh giờ sau, Lâm Hi toàn thân hơi nóng ngùn ngụt. Những điểm màu đen lấm tấm, dinh dính, mang theo chất lỏng mùi hôi thối chảy ra từ lỗ chân lông toàn thân của hắn.
- Dược lực chuyển hóa, độc tính bắt đầu tràn ra ngoài!
Trong lòng Lâm Hi hiểu rõ nên tiếp tục luyện quyền nhanh hơn. Trong cả phòng, đều chỉ nghe rõ tiếng khớp xương của hắn kêu lục cục. Dần dần, chất lỏng màu đen chảy ra từ trong cơ thể Lâm Hi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sền sệt. Cái mùi tanh hôi này, đến ngay cả Lâm Hi đều ngửi thấy buồn nôn.
Trong thời gian chỉ chưa đến một canh giờ, bộ cẩm y trên người Lâm Hi đã hoàn toàn biến thành màu đen. Nó tỏa ra mùi giống như hố phân. Độc tính sáu năm, đâu phải là chỉ có chút xíu. Thế nhưng Lâm Hi cũng không ngại chút nào, ngược lại trong lòng càng ngày càng hưng phấn.
- Hay, phải là như vậy!
Lâm Hi cảm giác được, cùng với việc bài trừ độc tính, toàn thân càng ngày càng nhẹ nhõm. Xương cốt càng ngày càng cứng cỏi, cơ thể cũng càng ngày càng linh hoạt. Những lúc ra quyền cũng càng thêm trôi chảy, không có loại cảm giác trì trệ như lúc trước kia.
Càng về sau, Lâm Hi thậm chí còn cảm giác, cùng với hô hấp của chính mình, thân thể có lọat kích thích như đang mọc cánh thành tiên bay vút lên.
- Phanh!
Cơ thể toàn thân Lâm Hi đột nhiên bùng nổ, nọc độc ở trên người, ngay cả quần áo trên người lập tức bị nổ tung toàn bộ, bắn ra mọi nơi. truyện copy từ tunghoanh.com
Đây là "Băng kình" của chiêu "Tiểu Thiên cương" được Lâm Hi dùng để loại trừ nọc độc trên người.
- Có khả năng. Lại nuốt thêm đan mấy lần, trong vòng hai ngày liền có khả năng trục hết được tất cả độc tính.
Lâm Hi xiết chặt nắm tay, tha hồ thi triển. Một hồi những tiếng lục khục lập tức truyền ra từ các khớp xương, thập phần linh hoạt. Bản năng trước bị giới hạn trong tố chất thân thể, rất nhiều chiêu thức võ thuật truyền thống còn chưa dùng ra ngoài. Nhưng mà hiện tại liền đã khác rồi, một chút kỹ xảo phát kình ở yêu cầu cao thì hắn cũng có thể vận dụng.
- Cộc cộc!
Đột nhiên, một tràng tiếng đập cửa vang lên. Ngoài cửa có một âm thanh vọng vào:
- Thiếu chưởng môn, nước nóng ngài muốn đã được đưa tới .
- Vào đi.
Lâm Hi đáp. Hắn ánh mắt lóe lên, lập tức cúi xuống nhặt một chiếc trường bào, rồi khoác ở trên người.
Cửa lớn mở ra, hai tên đệ tử của Luyện Thể Phòng đang khiêng một cái thùng gỗ cao cỡ nửa người đến. Trong thùng gỗ hơi nóng bốc ngùn ngụt, nó chứa đầy nước nóng.
Loại thùng lớn được làm từ cây lim gọi là "Tôi Thể Dũng", là loại thùng mà người trong tông phái dùng để tẩm chưng dược liệu, tôi luyện thân thể và luyện công.
Có vết xe đổ của Lý Kiệt, lần này đám đệ tử Luyện Thể Phòng đều đã có rất nhiều kinh nghiệm. Không dám lại châm chọc khiêu khích với Lâm Hi, ai nấy đều cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính.
- Vũ lực quyết định tất cả. Xem ra nếu không biến chính mình trở thành Thiếu chưởng môn thực sự là cũng không được.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Lâm Hi để ý kĩ tới vẻ mặt của mấy người kia, sau đó tùy ý chỉ một góc mà nói:
- Để lại ở nơi này đi.
Để Tôi Thể Dũng xuống đúng chỗ, hai tên đệ tử Luyện Thể Phòng lập tức vội vã rời đi, một khắc cũng không dám lưu. Hiển nhiên cũng là sợ thủ đoạn của Lâm Hi.
Lâm Hi chọn chút dược liệu có Hỏa hầu tuyệt đỉnh, thả vào trong thùng nước nóng Tôi Thể Dũng. Sau khi ngâm dược liệu trong thời gian một nén hương, hắn lập tức cởi quần áo rồi bước vào trong thùng, tiến hành tắm dược liệu để tôi luyện thân thể.
Bởi vì tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, chính là thông qua tác dụng của dược vật, rèn luyện gân, cốt, da toàn thân. Làm tăng lên rất nhiều các phương diện năng lực của Võ Giả, là để chuẩn bị đặt chân lên võ đạo có cảnh giới cao hơn.
Có rất nhiều dược liệu sinh trưởng trong các dãy núi sâu tại thế giới này. Những dược liệu này sinh trưởng ngày đêm, tích lũy tinh hoa trong thiên địa, dần dần có được năng lượng đậm đặc, tinh thuần. Mà điều Võ Giả muốn, chính là trong lúc tắm dược liệu để tôi luyện thân thể sẽ dùng phương pháp vận chuyển khí huyết, để hít vào trong cơ thể nguồn năng lượng mà những dược vật này đã ngấm vào trong nước.
Đây chính là mục đích của phương thức tắm dược liệu để tôi luyện thân thể !
Loại phương thức lợi dụng dược vật này theo Lâm Hi xem ra, không hề nghi ngờ là sự lãng phí dược tính đối với những linh dược này. Nhưng mà Lâm Hi sẽ phải nhanh chóng đối mặt với sự chỉ trích của các trưởng lão Ngũ Lôi Phái, căn bản không có thời gian cho hắn luyện chế ra đan dược có năng lực cường đại .
Bởi vậy, tạm thời lợi dụng cách tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, tăng cường thực lực của mình đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Lâm Hi ngồi xếp bằng trong thùng gỗ, chỉ giữ cho cái đầu nhô trên mặt nước. Hắn nhắm mắt lại, đồng thời điều tiết hô hấp, vận chuyển khí huyết, hấp thu dược lực trong nước.
Tại thế giới này, phương thức hô hấp hoà hợp để vận chuyển khí huyết là công phu cơ bản nhất. Là năng lực mà Võ Giả tất cả tông phái phải tu luyện. Cũng là nền tảng các môn phái võ đạo tại thế giới này.
Từ đệ tử bình thường cho đến bậc trưởng lão ngồi trên chỗ cao, cho dù là cường giả Đệ Thập Trọng đứng đầu võ đạo cũng đều phải tiến hành tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, một khắc cũng không thể thư giãn, đây là bài tập võ đạo thông thường!
Lâm Hi cũng chưa học về khí huyết vận chuyển, nhưng mà khối thân thể này của hắn lại đã sớm học xong. Hơn nữa cũng đã trở thành bản năng. Chỉ cần động ý niệm là khí huyết toàn thân lập tức vận hành quanh thân, huyết dịch sôi sùng sục, vang lên rào rào rất là kinh người.
Lâm Hi cứ như vậy vừa tắm dược liệu, vừa thông qua trí nhớ trong đầu để xem xét các môn phái võ đạo trong thế giới này.
Lâm Hi xuất thân là người của tông phái, thân là Thiếu chưởng môn. Mặc dù thực lực không tốt, nhưng đối với các cảnh giới võ đạo thì cũng nắm rõ như trong lòng bàn tay. Cả thế giới võ đạo này tổng cộng phân chia làm Thập Trọng.
Đệ Nhất Trọng: Hô Hấp Kỳ. Thông qua cách thức điều chỉnh hô hấp, cải thiện năng lực thân thể. Trong giới Tông phái, đây là công phu cơ bản nhất của đệ tử tân tiến.
Đệ Nhị Trọng: Bàn Vận Kỳ. Thông qua ý niệm lực lượng, dẫn dắt khí huyết toàn thân. Đạt tới một bước này, cơ năng cả thân thể sẽ có một bước tăng lên rõ ràng. Hiệu ứng có thể thu được năng lượng từ trong thức ăn cũng sẽ vượt xa người bình thường.
Đệ Tam Trọng: Tôi Thể Kỳ. Thời kỳ này chủ yếu thông qua dùng dược vật bồi dưỡng, tôi luyện gân, cốt, da toàn thân. Đến lúc này mới được xem như Võ Giả đích thực.
Đệ Tứ Trọng: Thiết Cốt Kỳ. Đến lúc này, võ đạo tu luyện sẽ xuất hiện sự biến về chất rõ ràng. Mà rõ ràng nhất chính là xương cốt cứng rắn, như thép như sắt, hơn nữa khí lực cũng sẽ vượt xa người bình thường. Vật hổ trói sư tử cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Đệ Ngũ Trọng: Nhận Bì Kỳ. Võ Giả ở trình tự này càng cường đại hơn. Không chỉ xương cốt cứng rắn, hơn nữa kinh mạch, da dẻ toàn thân cũng sẽ được tăng lên rõ rệt. Bình thường đao thương căn bản đều không chém đứt ngay cả lớp da.
Đệ Lục Trọng: Thần Hành Kỳ. Võ Giả Đệ Lục Trọng, mỗi một người đều là lực lượng chủ yếu trong môn phái. Có được tư cách kế thừa địa vị chưởng môn nhân. Võ Giả đạt đến cảnh giới này, tốc độ vô cùng nhanh. Khi bắt đầu chạy, ngay cả ngựa cũng đều không nhanh hơn được.
Đệ Thất Trọng: Cự Linh Kỳ. Võ Giả đạt tới cảnh giới này, gân, cốt, da toàn thân đều được tôi luyện đến một trình độ cực cao. Một điều đặc thù rõ ràng nhất chính là thân thể có thể bành trướng trong nháy mắt, hóa thân thành một Cự Nhân. Có được lực phá hoại cực mạnh. Có khả năng một mình giết hại cả một đội quân.
Đệ Bát Trọng: Kim Cương Kỳ. Đạt tới cảnh giới này, liền có khả năng có tư cách kế thừa chưởng môn, trấn áp một tông phái. Đây là cường giả đích thực trong võ đạo, là hạng đứng đầu. Thân thể của bọn họ kim cương không vỡ, không có binh khí gì có thể chọc thủng làm bọn họ bị thương . nguồn tunghoanh.com
Đệ Cửu Trọng: Long Lực Kỳ. Võ Giả cảnh giới này, mỗi người đều là tồn tại cực khủng bố. Họ được xưng như vậy, bởi vì chính là nhân vật có thể vật lộn đọ sức cùng "Long" lực trong truyền thuyết .
Trong cả Ngũ Lôi Phái, ngoại trừ phụ thân Lâm Hùng đã chết của Lâm Hi, cũng chỉ có Đại trưởng lão Triệu Hữu Đạo mới đạt tới loại cảnh giới này.
Đệ Thập Trọng: Lôi Minh Kỳ. Cảnh giới này là đỉnh cao của thân thể, là thần thoại võ đạo. Bậc này đã vượt qua mức là Võ Giả bình thường, chỉ có thể là đối tượng cúng bái. Trong truyền thuyết, Tông chủ của Liệt Dương Tông chính là đã đạt cảnh giới này.
Giới tông phái, chỉ cần có một người đạt tới loại cảnh giới này là có thể đã tự làm tăng môn phái của phái của mình lên thành "Tông". Liệt Dương Tông sở dĩ có thể vững vàng áp chế Ngũ Lôi Phái, chính là bởi vì tồn tại đáng sợ Lôi Minh Kỳ làm Tông chủ của Liệt Dương Tông .
Cả Thập Trọng cảnh giới này, mỗi một Trọng đều cần tích lũy tháng ngày. Cảnh giới càng cao, tu luyện tiến lên cũng càng khó. Đại bộ phận người ta, tư chất có hạn nên cả đời đều dừng lại tại cảnh giới Ngũ Trọng trở xuống. Chỉ có một số nhỏ người, mới có thể phá bỏ giới hạn, vượt qua cảnh giới Ngũ Trọng trở lên, trở thành những bậc ngồi ngôi trên.
Trong truyền thuyết, cao hơn Thập Trọng cảnh giới này vẫn còn có cảnh giới cường đại hơn. Nghe nói Võ Giả cường đại nhất có khả năng phi thiên độn địa, tạo ra vật từ hư không, dời núi lấp biển, không gì làm không được, nhưng đó không phải là bậc mà Lâm Hi này thân là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái có thể tiếp xúc.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Xem xong phần trí nhớ này trong đầu, Lâm Hi lâm vào trầm tư thật sâu.
Lâm Hi vốn vào lúc mười một tuổi cũng đã đạt tới Tôi Thể Kỳ. Nhưng là bởi vì xao nhãng võ đạo nhiều năm, cơ hồ không sánh bằng ngay cả một đệ tử mới nhập Tôi Thể Kỳ. Đối với hắn mà nói, nếu muốn khôi phục công lực, không hề nghi ngờ phải bắt đầu luyện lại từ Tôi Thể Kỳ. Đây là một bước đi mà hắn vô phương nhảy qua.
- Tôi Thể, Thiết Cốt, Nhận Bì. .., võ đạo thế giới này và võ thuật truyền thống kiếp trước mà ta biết giống nhau như đúc. Đều là cần tôi luyện gân, cốt, da, do đó tăng cường rất nhiều cho thể chất của mình. Có điều nếu nói đến phương pháp rèn luyện, thế giới này đem sánh với kiếp trước của ta thì kém không phải chỉ một điểm nửa điểm.
Lâm Hi vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Từ trong trí nhớ hắn biết được, phương thức tôi luyện gân, cốt, da của Võ Giả thế giới này phi thường đơn điệu. Đơn giản là nâng tạ đá để luyện lực, lấy dược vật để tôi luyện thể, dùng quyền pháp để luyện da. Mà nói đến quyền pháp của cường giả Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng trong việc tôi luyện gân da thì lại càng rất đơn điệu. Cả Ngũ Lôi Phái đều chỉ có một loại.
Tuy nhiên, trong đầu Lâm Hi thì phương pháp Luyện Cân, Luyện Cốt, Luyện Da cũng là không biết bao nhiêu. Đó là tích lũy của một thế giới suốt mấy ngàn năm.
Thời gian mấy ngàn năm, trong trí nhớ của Lâm Hi về một thế giới khác. Dưới tình huống nguyên khí thưa thớt đã làm cho những phương pháp chuyên tâm với tu luyện gân, cốt, da trong nền tảng các môn phái võ đạo được phát triển đến tột đỉnh. Nay xem xét lại thế giới này, các thủ đoạn về phương diện này quả thực ít ỏi đến đáng thương.
Trong trí nhớ của Lâm Hi thân là Thiếu chưởng môn, có một số đệ tử thậm chí vài thập niên đều dừng lại tại cảnh giới Luyện Cốt, Luyện Da, đến lúc chết già cũng không có cách nào đột phá. Cái này không thể không nói, đó là một khiếm khuyết rất lớn.
Nhưng mà, Lâm Hi không thừa nhận cũng không được, thế giới này mặc dù về phương diện thủ đoạn căn cơ của võ đạo thì cực kì thiếu sót. Có điều đến khi vượt qua Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ, thì các bậc võ lực cấp cao ở thế giới này lại phô ra được năng lượng, quả thực có thể nói là thần thoại.
Tại kiếp trước, mặc dù cao thủ võ thuật truyền thống có cường đại tới đâu thì cũng chỉ có thể làm ra được tình trạng vỡ bia nứt đá. Mà Võ Giả thế giới này, thậm chí được xưng là lực lượng có khả năng đấu với "Long", nâng lên mấy vạn cân nham thạch, nhảy lên độ cao mấy trăm thước, trực tiếp phóng qua cả một đỉnh núi.
Mặc dù là làm người thừa kế một gia tộc võ thuật truyền thống từ xưa, Lâm Hi không thừa nhận cũng không được. Các Võ Giả ở thế giới này có thể thi triển võ lực cao, mà quả thực nó có thể nói thần thoại. Là Võ Giả của thế giới võ thuật truyền thống, bất kể mất bao nhiêu lâu đều khó có thể nhìn thấy bóng lưng của họ.
- Phương pháp tu luyện gân cốt da cường đại của võ thuật truyền thống, nếu đem kết hợp với với giới võ lực cao trên thế giới này...
Lâm Hi thì thào tự nói, trong mắt không thể ức chế tỏa ra ánh sáng càng ngày càng mạnh. Không hề nghi ngờ, nếu hắn muốn trong vòng thời gian ngắn ngủi nhất mà vượt qua cường giả trong môn phái, thì duy nhất là chỉ dựa vào lực lượng của võ thuật truyền thống thần bí trên người.
Đến sau khi kết hợp võ thuật truyền thống và võ lực của thế giới này, thì điều bày ra ở trước mặt hắn chính là một con đường bằng phẳng khác hoàn toàn mới.
Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng đến giờ Tý thì Lâm Hi kết thúc lần đầu tiên tắm dược liệu để tôi luyện thân thể của mình tại thế giới này.
- Thế giới này, thật sự là thiên đường của Võ Giả!
Lâm Hi nhìn đôi nắm tay của mình mà than thở. Hắn cảm giác được, sau khi tắm dược liệu kết thúc, lực lượng trong thân thể của mình đã tăng thêm không ít.
- Bốp!
Lâm Hi đột nhiên bổ ra một quyền. Nắm tay xẹt qua hư không, phát ra tiếng nổ bôm bốp. Thật giống như một cái roi vụt qua, nóng bỏng. Thế này rõ ràng là hắn đã vững vàng trở lại cảnh giới Tôi Thể Kỳ.
- Không sai, thân thể phụ này đã sánh được với thân thể kiếp trước của ta.
Tâm thần Lâm Hi hơi hơi thư thái, hắn bắt đầu lập tức tu luyện bài quyền "Chuy Kích Tam Liên Thức" mà mình mỗi ngày phải luyện.
Xương sống bên trong thân thể người là một con Đại Long. Tất cả cơ thể, xương cốt, huyết quản đều thông qua Đại Long này mà nối liền toàn thân. Mà Chuy Kích Tam Liên Thức chính là thông qua tác dụng của xương sống này, tích cóp lực lượng cơ thể toàn thân, do đó thu được lực bạo phát vượt xa trình độ bình thường .
Mặc dù lực lượng hiện tại của Lâm Hi chỉ là ở trình độ Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng. Nhưng thông qua Chuy Kích Tam Liên Thức, lại có thể bộc phát ra lực lượng ngay cả cao thủ Thiết Cốt Kỳ cũng phải bị bẻ gẫy.
Bộ võ công này là các tiền bối căn cứ truyền thừa võ thuật truyền thống mấy ngàn năm mà tổng kết ra. Lĩnh vực rèn luyện bao gồm ba tổ chức liên kết quan trọng toàn thân. Khi phát kình thì bao gồm mấy yếu quyết như băng (nên vỡ), tạc ( nổ). Hết thảy đều là thủ pháp có tính dễ bộc phát. Một khi bị làm khó dễ, lập tức bất ngờ bộc phát như cơn lũ, khí thế không thể đỡ .
Ngoài việc là thủ pháp phát kình cường đại, bộ võ công này vẫn còn có được tác dụng tăng trưởng khí lực cực kỳ rõ ràng. Kiếp trước Lâm Hi mới mười bảy tuổi mà cũng đã có thể đánh bại một vài cao thủ võ thuật truyền thống nổi danh. Mà ở nơi vốn có dư thừa nguyên khí như thế này, không hề nghi ngờ hiệu quả của bộ võ công này sẽ càng thêm cường đại.
Chuy Kích Tam Liên Thức tổng cộng chia ra Tam Trọng Cảnh giới, là công phu rất khó luyện. Lâm Hi đến bây giờ vẫn còn chỉ luyện đến tầng thứ nhất, luyện thông từ hai cái cánh tay đến lưng. Mà đạt tới Đệ Tam Trọng tối cao, về lý luận là có khả năng phát ra lực lượng gấp tám lần bản thân, có thể nói là khủng bố!
Rắc rắc rắc!
Lâm Hi cước đạp vũ bộ, thân thể chậm rãi di động trong đại điện. Trên lưng của hắn, cái xương sống Đại Long kia từ đầu tới đuôi đang rung động răng rắc, nó liên tục phát ra những tiếng xương cốt giòn tan. Liền phảng phất là một con Đại Long sống đang chạy tới đây, rồi nó muốn phá ra từ trong cơ thể.
Lâm Hi vào lúc bắt đầu, thân thể còn không phải là nhanh chóng. Nhưng dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh. Ra quyền cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng. Gân mạch, xương cốt, làn da vặn thành một thể mà kêu lên rắc rắc. Nơi hắn đi qua, không khí nổ tung kêu đùng đùng, thật giống như một con Bạo Long hình người, tràn ngập lực lượng mang tính hủy diệt.
Đến cuối cùng, thân thể Lâm Hi cơ hồ hóa thành một ảo ảnh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Đột nhiên trong lúc đó, xương cốt toàn thân của Lâm Hi liên tục bùng phát, hắn nện một quyền mãnh liệt lên trên vách tường sắt thép. Sau đó đột nhiên thu công. Lúc lại ngẩng đầu thì chỉ thấy trên vách tường cứng rắn bằng sắt thép dày, có để lại một quyền ấn thật sâu!
Một quyền này nếu là nện vào trên thân người, chính là cái đầu đều phải bị đánh nát. Cho dù là một con voi lớn thì cũng chỉ một quyền đánh chết!
Sự khủng bố của Chuy Kích Tam Liên Thức, có thể thấy được ít nhiều!
Liên tiếp mấy ngày, Lâm Hi đều đắm chìm ở trong việc tắm dược liệu và luyện công này. Cơ hồ là hết ngày dài lại đêm thâu, hắn đều mất ăn mất ngủ. Ở trong sự hăng say điên cuồng này, thực lực của Lâm Hi mỗi ngày đều vững bước tăng lên với tốc độ vượt xa người bên ngoài, tiến triển cực nhanh.
Đến ngày thứ sáu, Lâm Hi rốt cục mở đại môn ra.
- Két!
Mở hai cánh cổng tò vò, Lâm Hi từ cửa đi ra ngoài. Vài ngày không thấy ánh mặt trời, mặt của hắn hơi có chút tái nhợt. Nhưng mà toàn thân tản ra một cỗ huyết khí cường đại. Cước bộ cũng càng vững chắc điềm tĩnh. Chỉ cần hắn tùy ý đứng lại liền thật giống như có một đỉnh núi lớn trấn áp ở nơi này. Làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cường đại.
- Đến lúc này, cũng nên đi giải quyết phiền toái cuối cùng!
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn trời, sau đó đi về hướng đại điện của chưởng môn trên đỉnh núi.
Hôm nay, là ngày Lục Đại trưởng lão Ngũ Lôi Phái triệu tập hội nghị, là thời gian thảo luận việc huỷ bỏ tư cách Thiếu chưởng môn nhân của Lâm Hi !
Mặt trời trên cao chiếu xuống nóng bỏng. Lâm Hi đi ra từ chỗ ở, hắn cảm giác rõ ràng khi mọi người nhìn thấy hắn thì đều có ánh mắt quái dị.
- Lục Đại trưởng lão gặp gỡ. Sau ngày hôm nay, Ngũ Lôi Phái chúng ta liền không có Thiếu chưởng môn .
- Hắc, ai nói không đúng? Thiếu chưởng môn dẫu có ai làm hay không làm thì cũng vậy. Dầu cho là ai làm cũng đều mạnh hơn so với tên phế vật này.
-. .. Tiểu tử này quả là cực kì yếu đuối. Nếu không phải hắn phế vật như vậy, sáu vị trưởng lão cũng không nhất thiết phải phế hắn đi!
- Bản lĩnh thì không có, lại còn muốn làm Thiếu chưởng môn, ai dung được hắn?
- Hắc, điều này đối với chúng ta mà nói, chính là tin tức tốt a. Không có Thiếu chưởng môn, đó chính là ai cũng đều có cơ hội làm Thiếu chưởng môn !
...
Các đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn Lâm Hi mà đua nhau sôi nổi bàn luận. Những đệ tử này đại bộ phận đều đang tiềm tu, bình thường ở trên núi không nhìn thấy được bốn, năm phần mười. Nhưng mà hôm nay, ít nhất là gấp hai bình thường. Ngay cả rất nhiều đệ tử đã xuống núi rèn luyện, khi nghe được tin tức này đều vội vội vàng vàng chạy trở về.
Thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi mà bị phế, tư cách người thừa kế chưởng môn Ngũ Lôi Phái lập tức liền thành chỗ khuyết. Đối với rất nhiều đệ tử trọng yếu trong Ngũ Lôi Phái mà nói, đây chính là cơ hội rất lớn.
- Tường đổ do mọi người đẩy, trống thủng vì vạn người đấm! Đây chính là lòng người!
Khi những lời nói xấu sau lưng này lọt vào trong tai Lâm Hi, trong lòng hắn chợt nhớ lại cảnh tượng mười một năm trước. Lúc này lại đối diện với tình cảnh trước mắt, không khỏi sinh ra cảm giác một loại nhân tình nóng lạnh, lòng người dễ đổi thay:
- Thế giới này chỉ có thực lực cường đại mới có thể được người ta tôn trọng đích thực!
- Ta tạm thời cũng không so đo cùng các ngươi. Sau này, các ngươi sớm muộn sẽ biết, các ngươi đã phạm vào sai lầm lớn đến đâu!
Lâm Hi không ngừng bước chân, một mạch đi tới đại sảnh chưởng giáo trên đỉnh núi.
Trên núi Ngũ Lôi phân biệt các khu rõ ràng, căn cứ vào Lục Đại trưởng lão, các đệ tử chia thành từng đám từng đám, rộn ràng nhốn nháo. Nhìn thấy Lâm Hi đi qua, trong mắt mọi người đều hoặc là lộ ra vẻ thương hại, hoặc là trào phúng, hoặc là cái nhìn có chút hả hê.
Có mấy vị trưởng lão Ngũ Lôi Phái tọa trấn, những người này cũng che giấu đi một chút, không có hiển nhiên đối phó Lâm Hi. Nhưng mà sau hội nghị trưởng lão, có thể là không chắc nữa.
Sáu vị trưởng lão của Ngũ Lôi Phái, cũng không phải tất cả đều ở trên núi Ngũ Lôi. Hai vị ở bên ngoài núi mở mang động phủ, một vị phụ trách kinh doanh buôn bán vãng lai của Ngũ Lôi Phái trong đời thường, hai vị trấn áp trên núi, còn có một vị tu hành. trong núi sâu rừng thẳm.
- Ngũ trưởng lão giá lâmmmmm!
Một tiếng hô vang dội vọng vào không trung. Trong đại điện trên đỉnh núi, tiếng chuông ngân nga kéo dài. Chỉ thấy đám đông tách ra, một ông lão mặc đạo bào xanh dáng dấp oai nghiêm, có một đám đệ tử vây chung quanh đang sải bước về hướng đỉnh núi.
Ông lão tóc đen nhánh, tinh thần quắc thước, từ đôi mắt khẽ hé mở, điện quang bắn ra bốn phía, vô cùng sắc bén. Ánh mắt như hai con dao nhỏ đâm xuyên vào phía đằng trước khiến cho người khác sinh ra sợ hãi trong lòng, không dám nhìn thẳng.
Bước chân của lão cực nặng, mỗi một bước đi tới thì xung quanh đó, mặt đất chấn động ong ong. Phảng phất như đang đi tới không phải một người, mà là một con cự thú to lớn.
- Tham kiến trưởng lão!
Thấy ông lão, các đệ tử trên núi Ngũ Lôi lập tức đều cúi đầu đi, trong mắt lộ ra vẻ kính trọng, khom mình hành lễ.
- Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình, cường giả Đệ Bát Trọng: cảnh giới Kim Cương! Chưởng quản tất cả các chuyện kinh doanh buôn bán ở bên ngoài của Ngũ Lôi Phái, địa vị cực cao.
Lâm Hi nhìn ông lão, lập tức liền phân biệt được.
Thân làm Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, hắn không cần hành lễ với bất cứ trưởng lão nào. Bởi vậy, vào lúc mọi người khom mình hành lễ, vị Thiếu chưởng môn Lâm Hi này liền có vẻ cực kỳ dễ thấy.
Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình chỉ hơi liếc mắt, liền lập tức chú ý tới Lâm Hi. Lão dậm chân một bước, lập tức vượt qua khoảng cách mấy trượng, rập rập vài cái, lập tức đi đến trước mặt Lâm Hi.
Lâm Hi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lập tức có thêm một bóng người cao lớn với áp lực cường đại nhập vào cơ thể, cơ hồ làm cho người ta không thở nổi.
- Đồ yếu đuối!
Vi Bất Bình nhìn chăm chú Lâm Hi, ánh mắt lạnh như băng, sắc bén, cái lạnh trong mắt khiến cho cốt tủy người khác đều lạnh buốt.
- Quả nhiên là cha nào con nấy! Năm đó, phụ thân ngươi vì một nữ nhân mà vứt bỏ đại cơ nghiệp tông phái. Cuối cùng chết ở trong dãy núi đầy mãnh thú. Hiện nay đồ nghiệt chướng nhà ngươi này, lại gây ra đại họa ngập trời. Các ngươi một cha một con đều không phải hay ho gì! Ngũ Lôi Phái dẫu có đông người lắm của đến đâu, cũng không chịu được các ngươi!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Cả người Lâm Hi run lên, trong lòng trào dâng mãnh liệt một tâm tình phẫn nộ và oán hận. Trí nhớ dung hợp không có nghĩa là tâm hồn đón nhận. Nhưng vị Ngũ trưởng lão này lại khơi dậy thành công sát ý của Lâm Hi.
Cho dù thế nào, vũ nhục và chà đạp một thiếu niên có cha mẹ đã chết đi đều khiến cho Lâm Hi thấy vô liêm sỉ và oán hận sâu sắc. Vi Bất Bình đã thành công gợi lên cừu hận trong Lâm Hi.
- Lão già đáng chết kia! !
Lâm Hi thầm oán hận trong lòng. Hắn xiết chặt nắm tay làm phát ra những tiếng răng rắc. Tuy nhiên, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải chậm rãi buông lỏng ra, mạnh mẽ đè nén sát ý trong lòng.
Bởi vì trên người Vi Bất Bình, Lâm Hi cảm giác được một ý định giết người che giấu rất sâu. Rất hiển nhiên, chính lúc này lão ta đang chờ đợi mình nổi giận xuất thủ. Nếu Lâm Hi lại cố tình giết lão già này thì chênh lệch lực lượng cũng thật lớn, đó là một khoảng cách hoàn toàn không thể vượt qua.
Trong lòng Lâm Hi biết rõ ràng, một khi chính mình hấp tấp ra tay, e rằng sẽ là tự rước tử lộ!
- Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Sớm muộn cũng phải trừng trị lão già này.
Lâm Hi cúi đầu đến, mượn điều này để che dấu cừu hận trong mắt.
Nhìn nắm tay xiết chặt của Lâm Hi chậm rãi buông lỏng, trên mặt Vi Bất Bình khó nén nổi một vẻ thất vọng, thật giống như thấy mồi săn chạy thoát từ dưới chân .
- Nghiệt chướng!
Vi Bất Bình hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, lập tức bỏ qua Lâm Hi, sải bước đi về hướng đại điện của chưởng môn.
- Boong!
Vi Bất Bình vừa mới biến mất tại đỉnh núi, đột nhiên lại có một tiếng chuông vang dội ngân nga:
- Nhị trưởng lão giá lâmmmm!
- Là hắn!
Vẻ mặt Lâm Hi biến đổi, thân hình chấn động mãnh liệt một phen.
Đối với Nhị trưởng lão Mạnh Quân, thù hận của Lâm Hi với lão vẫn còn lớn hơn cả Vi Bất Bình. Có thể nói phụ thân của Lâm Hi đã trực tiếp chết ở trong tay kẻ này. Lục Đại trưởng lão phải gặp nhau, muốn buộc tội Lâm Hi cũng là do Mạnh Quân bôn ba hô hào, trực tiếp một tay thúc đẩy.
Lâm Hi rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, có thể nói tất cả đều là "Công lao" của Mạnh Quân!
- Mau nhìn! Trưởng lão đến!
Trong đám người có kẻ tinh mắt, chỉ vào một ngọn núi cao lớn đối diện núi Ngũ Lôi mà hô hào.
- Ừm!
Một tiếng gầm lớn làm dãy núi rung động. Trên núi Ngũ Lôi cát bay đá chạy, cây cối lay động, khí thế kinh người. Dẫu vẫn còn chưa thấy được cái gì thì đã có một cỗ khí thế hung ác phô thiên cái địa, phảng phất như của mãnh thú thời kì hồng hoang phá không ập đến, từ xa xa mà nó đã bao phủ khắp cả núi Ngũ Lôi.
Nhiệt độ trên núi Ngũ Lôi lập tức giảm mạnh, một khí thế nghiêm túc đã hóa thành đại dương mênh mông mà bao bọc các đệ tử. Cái loại cảm giác này thật giống như đang bơi giữa đại dương mênh mông, sinh tử cập kề, tùy thời đều có thể bị diệt.
- Là con mãnh thú kia!
Trong đám người có kẻ phát ra tiếng kêu giật mình, ánh mắt kinh hoảng. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Lâm Hi nhìn chăm chú đối diện, vẫn không nhúc nhích. Chỉ thấy trên núi đối diện đang phát ra tiếng kêu răng rắc liên miên, cây cối rậm rạp liên tục bị bẻ gẫy rồi chia ra một con đường. Một con Bạch Hổ cực lớn chậm rãi đi ra từ trong núi rừng. Ở trên lưng nó, mơ hồ có khả năng nhìn thấy một bóng người.
Roạt roạt!
Con mãnh thú kia chỉ dừng lại ở trên núi trong chốc lát, lập tức vụt bay lên trên không. Nó hóa thành một tia chớp dọc theo dường núi phi về hướng núi Ngũ Lôi. Chỉ thấy bóng trắng trườn tới, trong nháy mắt đã vượt qua cự ly vài trăm trượng rồi xuất hiện ở chân núi.
- Là con Hổ Hống!
Trong trí nhớ của Lâm Hi lập tức nhảy ra một cái tên.
Ở cự ly gần, Lâm Hi rốt cục nhìn thấy rõ ràng chân diện mục của con mãnh thú này. Đây là một con quái vật cực kỳ hung ác, bộ lông cực dài, hắc bạch tương phản. Nó có chút tương tự như Bạch Hổ, nhưng lại có chỗ không giống. Gương mặt nó hung ác, vóc dáng to lớn, xương cốt cường tráng. Ngay cả lúc nó nằm thì so sánh với người lớn vẫn còn cao hơn bốn thước.
Ở trước mặtcon quái vật to lớn như vậy, loài người bất giác phải kêu lên về sự bé nhỏ của bản thân. Đây chính là Hổ Hống, là con cháu tạp giao trong truyền thuyết của loài mãnh thú hống (sói) Thượng Cổ và mãnh hổ. Nó có mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng!
Mạnh Quân đã từng xâm nhập vùng núi mãnh thú, trong lúc vô tình bắt được một con Hổ Hống còn non. Lão mang về, nuôi dưỡng đến lúc lớn lên, chính là con Hổ Hống này.
Một con Hổ Hống hoàn toàn trưởng thành, vào lúc cường tráng khỏe mạnh đỉnh phong được xưng là sức lực của nó có khả năng chống lại Võ Giả Lôi Minh Kỳ đã đạt tới võ đạo Đệ Thập Trọng. Con thú này của Mạnh Quân còn chưa lợi hại như thế, nhưng cũng có thể sánh bằng Võ Giả Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ.
Địa vị của Mạnh Quân ở bên trong môn phái, có đến hơn phân nửa là dựa vào con Hổ Hống mà được!
- Tham kiến Nhị trưởng lão!
Một đám đệ tử khom mình hành lễ, mức độ cúi gập của thân thể so với khi gặp Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình vừa rồi, đều phải cao hơn nhiều.
Chỉ thấy một cơn cuồng phong, trên núi Ngũ Lôi lập tức có thêm một người một thú.
- Đều đứng dậy cả đi!
Mạnh Quân ngồi ở trên lưng Hổ Hống, ánh mắt thách thức tất cả. Hắn thân hình cao lớn, tay chân vạm vỡ. Mặc dù đã qua năm mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt. Trên người còn có một cỗ uy áp của người ngồi trên địa vị cao.
Ánh mắt của lão từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi lướt qua tất cả. Đến khi nhìn thấy Lâm Hi thì ánh mắt dừng lại, nham hiểm cười một tiếng. Lão lập tức lại lượn vòng về hướng khác, sau đó tựa như không thể thu hồi nhịp chạy, thật giống như cũng không hề nhìn thấy được cái gì.
- A! Hội nghị trưởng lão, không nên chắn đường, mọi người tránh ra!
Mạnh Quân đột nhiên chợt quát một tiếng, lão kẹp chặt con Hổ Hống làm nó lập tức như tia chớp lao về hướng chạy lên trên núi. Được nửa đường, nó có hơi đổi hướng lập tức nhằm về phía Lâm Hi. Thật giống như là muốn mượn đường đi qua chỗ Lâm Hi để lên đỉnh núi.
- A!
Hổ Hống xẹt qua trên đỉnh đầu làm kinh hãi cả một đám đệ tử Ngũ Lôi Phái đến sắc mặt trắng bệch. Còn chưa kịp phản ứng lại thì con mãnh thú này đã lướt qua cự ly hơn mười trượng, hướng về phía Lâm Hi ở trong đám người.
- Không tốt! Gia hỏa này định ra tay với ta!
Trong lòng Lâm Hi nổi lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555