Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2091. Lộ thân thủ
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Rất xin lỗi, nhất thời sốt ruột nên đã quên, tôi là giám đốc Lưu Nguyên phụ trách tập đoàn Đông Hoa này.
Tên mập mạp khẩn trương nói, hơn nữa, còn đưa danh thiếp
- Ồ, là giám đốc Lưu
Đội trưởng Mãgật gật đầu thuận tay cầm lấy danh thiếp, cái này, để khi mời bạn bè ăn uống thì liên hệ điện thoại. Đến lúc đó gọi một tiếng, giám đốc Lưu còn không đến thanh toán hay sao.
- Chủ nhiệm Đinh, việc này Chủ tịch Tống giải thích sao?
Đội trưởng Mã quay đầu hỏi một người trung niên thấp nhỏ phía sau.
- Công văn này là để chứng minh, đám người này đích xác là quá thể. Ủy ban nhân dân quận đã có văn kiện yêu cầu bọn họ giải phóng mặt bằng được một tháng, nhưng họ ngang nhiên chống cự. Bên giải phóng mặt bằng cũng là không có biện pháp xử lý, đành phải hạ lệnh cưỡng chế phá dỡ. Nếu ở thủ đô đều có thái độ này, vậy quy hoạch thành phố phải làm như thế nào. Xây dựng kiến thiết thành thị phải tiến hành như thế nào, quận chúng ta làm sao phát triển có phải hay không?
Chủ nhiệm Đinh liếc mắt nhìn Lý Thành một cái, hừ nói.
- Các anh nói bậy, tòa nhà Hồng Diệp bảo chúng tôi đã có hơn một trăm năm lịch sử, đã có thể xếp vào phạm trù văn vật
Lúc nào mà lại thành vi phạm quy định xây dựng? Đừng tưởng chúng tôi không hiểu được, đây là tập đoàn Đông Hoa muốn gây chuyện
Các anh đơn giản là muốn xây dựng tòa nhà Quốc Đông, nhìn trúng Hồng Diệp bảo địa bàn tốt, giao thông tiện lợi, hơn nữa quang cảnh xung quanh thích hợp với các ông
Hiện tại không ngờ cố chiếm lấy, đây không phải hành động cường bạo thì là cái gì? Hơn nữa còn động thủ, đồng chí cảnh sát, chúng tôi sẽ kiện lên tòa. Nhất định phải nghiêm trị những kẻ này
Lý Thành lời lẽ đanh thép nói
- Ồ ồ, sao lại nói như thế. Vừa rồi cậu không thấy sao? Chúng tôi có công văn của Ủy ban nhân dân quận, sao lại trở thành cường đạo. Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo bọn họ ngang nhiên vu khống chúng tôi xử lý khu giải phóng mặt bằng. Bọn họ đây là dùng bạo lực cãi lại công việc của chính phủ.
Chủ nhiệm Đinh lạnh lùng hừ nói
- Công văn, cùng một giuộc ai không biết.
Lý Thành cũng nói ra những lời này.
- Đồng chí này, nói những lời như vậy phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã chúng ta đều là chính quyền văn minh, hơn nữa, còn là đơn vị tiên tiến của thành phố, cậu sao lại nói vậy, đó chính là có ý vu khống cán bộ nhà nước.
Hơn nữa, cậu làm quản gia Hồng Diệp, chủ vắng mặt có quyền trong tay mà ngang nhiên kháng cự, coi nhẹ chính quyền, không coi những quy định liên quan của chính quyền ra gì.
Ngang nhiên chống cự công tác của cơ quan nhà nước, với hành vi này của cậu… cậu phải theo tôi đi một chuyến
Đội trưởng Mã vẻ mặt nghiêm túc nhằm Lý Thành mà nói. Đưa ra một đống tội danh lớn, thực đúng là dọa người.
- Công lý đúng sai, tòa án sẽ đứng ra phán quyết. Đen tuyệt đối sẽ không thành trắng, các ông nghĩ muốn che chân tướng, cùng nhau cố ý cướp đoạt, chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu thôi. Bây giờ các ông đập tòa nhà Hồng Diệp, ông chủ tôi đã bảo Lý Thành tôi, sáng sớm mai sẽ tố cáo lên tòa án quận Ngũ Mã.
Vẻ mặt Lý Thành rất điềm tĩnh. Đối với sự điềm tĩnh của Lý Thành, Diệp Phàm có chút khâm phục.
- Tố cáo, thật đúng lúc. Các cậu không tố cáo thì Ủy ban nhân dân quận chúng ta cũng muốn tố cáo. Nực cười, Đội trưởng Mã, ông xem, đối với những phần tử ngoan cố như thế này nên xử lý ra sao. Nếu bọn họ vẫn cứ ở trong này, ngang nhiên chống lại quy hoạch của Ủy ban nhân dân quận, đây chính là hành động gây nhiễu nghiêm trọng, thậm chí là phá hoại quy hoạch của Ủy ban nhân dân quận.
Chủ nhiệm Đinh vẻ mặt nghiêm túc bảo Đội trưởng Mã.
- Đem toàn bộ những người ngang nhiên miệt thị Ủy ban nhân dân quận về đồn.
Đội trưởng Mã vung tay hừ nói. Vài cảnh sát cầm còng tay đi vào
- Các ông dám, trước khi ông chủ chúng tôi trở về, các ông dựa vào cái gì làm xằng bậy? Lý Tùng tôi tuyệt sẽ không để các ông mang đi.
Lúc này, Lý Tùng ngay cả máu tươi trên mặt cũng không kịp rửa, tiến lên đứng trước mặt mấy người Lý Thành, lạnh lùng sát khí với bọn họ.
- Tiểu tử, lợi hại à, không ngờ muốn bị cưỡng chế có phải hay không?
Vài cảnh sát nghiêm mặt, tiếng còng tay lách cách vang lên lạnh lùng.
- Lý Tùng tôi tuyệt sẽ không để các ông làm vậy!
Lý Tùng lấy lại tư thế, bộ dáng như muốn động thủ.
- Bắt lấy!
Đội trưởng Mã nhăn mặt lại, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến. Theo giọng ông ta, hai cảnh sát nhanh chóng xông về phía Lý Tùng
- Ba ba
Hai tiếng giòn vang, trong đám đông truyền đến giọng trầm trồ khen ngợi “bạn hữu tốt”. Bởi vì, hai cảnh sát sớm bị Lý Tùng đã ngã cách ba thước. Còng tay cũng văng ra thành đống
Lý Tùng trước kia là đội viên chính thức, chỉ có điều do bị thương mới không thể không rời tổ.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây, được Diệp Phàm điều dưỡng, Lý Tùng đã khôi phục thân thủ tứ đẳng, cảnh sát trị an này đó phỏng chừng cho vét sạch rượu và đồ ăn cũng không chống lại được Lý Tùng
Hiện trường có vài người hiếu sự tụ tập lại đứng xem, mặt Mã Đồng lập tức biến thành màu gan lợn. Vung tay lên nói
- Bắt lại
Lần này, có mấy cảnh sát tới. Lý Tùng tuy nói lợi hại, nhưng, sau khi đá ngã vài tên thì vẫn bị ấn ngã xuống đất.
Hơn nữa,mấy tên này, xuống tay tuyệt không lưu tình. Thậm chí cố ý hành hạ Lý Tùng
Đúng lúc này, hai chiếc xe cảnh sát đi tới. Một người vóc dáng cao lớn đi xuống, khuôn mặt mượt mà, là thanh tra cảnh sát cấp một. Thấy anh ta đi tới, nhóm cảnh sát quận Ngũ Mã cũng dừng bước nhìn đội trưởng Mã.
- Các cậu ở đâu?
Thanh tra cảnh sát cấp một vẻ mặt nghiêm túc nhằm đội trưởng Mã hỏi, bởi vì, nơi này đội trưởng Mã có vẻ là lãnh đạo. Hơn nữa, quân hàm cảnh sát cũng là cao nhất.
- Tôi là đội trưởng Mã ở đại đội trị an quận Ngũ Mã, đang chấp hành nhiệm vụ. Đồng chí, các anh là ai?
Tuy nói quân hàm cảnh sát kia cao hơn chính mình hai cấp, nhưng đội trưởng Mã cũng không sợ anh ta lắm. Hơn nữa, tình huống còn chưa có rõ, cũng không cần cung kính.
Bởi vì, quân hàm cảnh sát của ngành công an và chức vị là tách biệt. Ví như thanh tra cảnh sát cấp một chức vị không chừng cũng chỉ ngang với một tiểu đội trưởng
Đương nhiên, đối với người có chút chức vị thì quy định chung nhất định phải là đồng chí tài năng có quân hàm cảnh sát bao nhiêu bậc đảm nhiệm
Ví như chức Phó giám đốc sở trên tỉnh, ít nhất phải là cảnh sát giám sát cấp 3. Không có khả năng anh ta một thanh tra cảnh sát cấp một có thể đảm nhiệm… chức Phó giám đốc sở trên tỉnh.
- Tôi là phó đội trưởng trung đoàn cục công an thành phố Câu Kiến Phát
Đội trưởng Câu vẻ mặt nghiêm túc nói rõ thân phận.
Tuy nói Đội trưởng Mã cũng làm ở khối trị an, nhưng cấp bậc anh ta rất thấp, người như đội trưởng Câu anh ta không kịp nhận thức. Đương nhiên cũng là bởi vì đội trưởng Câu cũng mới được đề bạt, tất nhiên là do Thiết Chiêm Hùng phê bút.
- Chào ngài Đội trưởng Câu
Đội trưởng Mã chào hỏi một câu.
- Chúng tôi nhận được khiếu nại của Diệp tiên sinh ở tòa nhà Hồng Diệp, nói đang có người đập nhà. Cho nên đến xem qua.
Đội trưởng Câu liếc mắt vào hiện trường bị đập phá rối tung rối mù một cái, nhíu mày.
- Nói bậy, đội trưởng Câu, anh cũng không thể nghe lời nói một bên.
tên mập mạp Lưu Nguyên của tập đoàn Đông Hoa nói trước tiên.
- Đứng sang một bên đi, cậu là cái gì mà vào đây, ở trong này nói bậy linh tinh, không nghe tôi đang hỏi sao? Thật sự là, một chút quy củ cũng không hiểu.
Đội trưởng Câu nghiêm mặt quở trách, không nể mặt mũi giám đốc Lưu của tập đoàn Đông Hoa một chút nào.
- Đội trưởng Câu, tôi là Lưu Nguyên của tập đoàn Đông Hoa
Lưu Nguyên không ngờ rất cố gắng để nói, dường như rất hứng thú.
- Tập đoàn Đông Hoa, chưa nghe nói qua.
Không thể tưởng tượng được đội trưởng Câu nói vậy. Mặt Lưu Nguyên lập tức đỏ bừng, nói
- Này… đội trưởng Câu, tập đoàn Đông Hoa mà anh cũng không biết. Tập đoàn Đông Hoa chúng tôi là cấp dưới của tập đoàn Hoằng Hóa. Tập đoàn Hoằng Hóa thì đội trưởng Câu đã nghe nói qua chưa?
Giám đốc Lưu khẩn trương giải thích một chút
- Chưa nghe nói qua
Đội trưởng Câu lắc lắc đầu, đó lại là một đòn đánh ngược trở lại.
- Sao lại có thể như vậy?
Lưu Nguyên đỏ mặt tía tai, cảm thấy mặt mũi rất mất thể diện.
- Có gì mà không có khả năng, ở thành phố chúng ta có bao nhiêu tập đoàn? Gần ba trăm năm mươi, mở một cửa hàng mà cũng gọi là tập đoàn cái gì chứ.
Cậu không nghe nói qua, ở Thâm Quyến một cái thùng phi rớt xuống không cẩn thận làm bị thương năm người, một Chủ tịch hội đồng quản trị hai giám đốc, còn lại là hai phó giám đốc.
Mà chỉ thủ đô chúng ta thôi, nói không chừng tất cả phải ngàn cái tập đoàn. Cho nên thôi, tôi chưa nhớ ra thì đã sao chứ?
Đội trưởng Câu thật đúng là làm giám đốc Lưu thiếu chút nữa phát cuồng.
Việc này, đương nhiên là Thiết Chiêm Hùng bày mưu tính kế. Anh ta đến đây chính là vì Hồng Diệp chống lại việc dỡ bỏ. Cùng Hồng Diệp đối nghịch bọn người kia, anh ta đương nhiên có thể làm tổn thương họ.
- Đội trưởng Câu, tập đoàn Đông Hoa cũng chính là chi nhánh tập đoàn Hoằng Hóa ở quận Ngũ Mã chúng ta
Tập đoàn Đông Hoa có thể đội trưởng Câu không nghe nói qua, tập đoàn Hoằng Hóa đội trưởng Câu cũng có thể không nghe nói qua. Tuy nhiên, tập đoàn Hoằng Hóa ở Bắc Kinh gần đây xây khu chung cư, Nhất đạo phong cảnh
Đội trưởng Câu có thể không nghe nói qua sao? Thật sự thịnh vượng, nhà quyền quý đều gọi nhau tậu bất động sản “nhất đạo phong cảnh”
Đó là tiểu khu giàu có, không phải nghe nói có vài ngôi sao ca nhạc đều mua nhà ở “nhất đạo phong cảnh” sao.
Lúc này, Đội trưởng Mã tham gia vào. Đương nhiên là cổ động giám đốc Lưu.
- Nhất đạo phong cảnh, Đội trưởng Mã, mảnh đất kia nghe nói phải mười ngàn mét vuông, tiền lương của tôi, anh là bao nhiêu?
Đội trưởng Câu liếc đội trưởng Mã, lạnh lùng hừ nói
- Toàn bộ mỗi mét vuông cũng không vượt quá hai trăm đồng. Không hiểu được đội trưởng Câu đột nhiên hỏi vậy là có ý gì?
- Vậy không phải, anh mua được thì rất tốt sao?
Đội trưởng Câu hỏi
- Không mua được
Đội trưởng Mã thành thật lắc lắc đầu.
- Không mua được, anh còn hiểu rõ mảnh đất kia, có ý tứ gì? Xem ra, phân cục Ngũ Mã các anh không có việc gì làm có phải hay không? Nếu không, Đội trưởng Mã phỏng chừng việc này có lợi nhuận có phải hay không?
Đội trưởng Câu nghiêm mặt nói
- Tôi chưa mua được
Đội trưởng Mã đương nhiên sẽ không thừa nhận, chính mình không bật lại sẽ là thừa nhận tham ô trước mặt quần chúng.
- Mua hay không mua được thì có quan hệ gì?
Lúc này, một âm thanh vang dội truyền đến. Từ phía âm thanh phát ra là một khuôn mặt khá ưa nhìn, mũi cao gầy, chải đầu óng mượt, áo choàng màu đen, nửa dưới màu lục, giầy da lông màu xanh
Giám đốc Lưu Nguyên của tập đoàn Đông Hoa vừa thấy, chạy chậm đến. Giờ phút này, Lưu Nguyên đột nhiên giống như thấp cổ bé họng, vẻ mặt cười nịnh ân cần thăm hỏi
- Tam Thiếu gia, ngài đã tới?
Người đến là Hứa Tam Cường, tổng giám đốc tập đoàn Hoành Hoa. Người này có tên có chữ “tam”, cho nên, mọi người đều gọi anh ta là Hứa Tam Thiếu gia, gọi tắt là Tam Thiếu gia
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2092. Để ông đây đập
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Sao lại thế này, biệt thự này như thế nào lại không dỡ xuống? Thực không hiểu các cậu làm việc ra sao, một chút cỏn con cũng không xử lý được sao?
Hứa Tam Thiếu gia liếc mắt nhìn Diệp Phàm bên trong biệt thự Hồng Diệp nói. Về phần Đội trưởng Mã cùng những cảnh sát này đó, Hứa Tam Thiếu không nhìn trực tiếp
- Này…
Giám đốc Lưu liếc mắt nhìn Lý Tùng, Mã Đồng, đám người đội trưởng Câu một cái, vẻ mặt khó chịu nổi nóng nói
- Tam Thiếu, không hủy được đi.
- Thời đại này có gì Hoằng Hóa chúng ta còn không hủy được đi, sao không hủy được biệt thự này?
Hứa Tam Thiếu này thật đúng là kiêu ngạo, không ngờ nói ra những lời này.
Diệp Phàm âm thầm đánh giá người này, phát hiện tuy bên ngoài trẻ tuổi, nhưng, người này chắc chắn không khinh suất như vẻ mặt của cậu ta. Hơn nữa, người này kiêu ngạo hình như là do sinh ra đã giàu có, phỏng chừng, xuất thân người này là nhà quyền quý
- Vừa rồi chúng tôi lựa lời khuyên bọn họ cũng không chịu rời đi, đành phải cưỡng chế dỡ bỏ. Mà không, chính là hủy đi biệt thự này, vài kẻ hung ác trong biệt thự chống cự lại. Hơn nữa còn báo cảnh sát, đội trưởng Mã dẫn theo năm người phòng công an quận đến hỏi.
Sau khi hiểu rõ ràng tình hình biết chúng ta giúp khu giải phóng mặt bằng xử lý phá hủy biệt thự, cho nên, Đội trưởng Mã quyết định đem các hộ bị cưỡng chế đi tra khảo.
Hơn nữa, bọn họ còn dùng bạo lực chống cự, không ngờ đánh cả người của đội trưởng Mã, còn đả thương vài cảnh sát.
Đội trưởng Mã đang mang người đi thì vị phó đội trưởng đội trị an thành phố đồng chí Câu Kiến Phát cũng tới.
Dám giữ không cho đem người đi tra hỏi, hơn nữa căn bản là không hỏi đen trắng xanh đỏ gì, vẫn chỉ trích tập đoàn Đông Hoa chúng ta cùng tập đoàn Hoằng Hóa, …
Không ngờ không biết tập đoàn Hoằng Hóa chúng ta, Tam Thiếu gia, cậu nói xem buồn cười mà không cười nổi.
Giám đốc Lưu giống như tìm được người nhà mẹ đẻ, giáp mặt câu đầu tiên là chỉ trích đội trưởng Câu cùng đám người nhà Hồng Diệp
- Chào ngài Tam Thiếu
Gia
Đội trưởng Mã tiến lên phía trước giơ tay ra bắt
- Ừ
Hứa Tam Thiếu vươn tay bắt tay một chút rồi rút ra. Không có chút dư thừa nào, hơn nữa, ngay cả khi bắt tay ánh mắt vẫn không rời Diệp Phàm ở trong nhà Hồng Diệp, căn bản là không muốn liếc mắt nhìn đội trưởng Mã một cái
Trong lòng đội trưởng Mã cứ việc căm tức, tuy nhiên, anh ta cũng hiểu được, ngay cả chủ tịch Tống của quận Ngũ Mã thấy người này cũng phải ra vẻ đáng thương, chứ đừng nói một cấp đội trưởng phòng trị an nhỏ nhoi như mình.
Bởi vì quận Ngũ Mã tuy nói là một khu hành chính của Bắc Kinh, nhưng, quận Ngũ Mã đứng vào hàng thứ hai, địa điểm phồn hoa, kinh tế phát đạt.
Quận Ngũ Mã ở Bắc Kinh tương đối có danh tiếng. Bởi vì là khu trực thuộc thành phố, mà Bắc Kinh là thành phố trực thuộc Trung Ương, cùng là đơn vị cấp tỉnh, mà Ủy ban nhân dân quận cũng là đơn vị cấp giám đốc sở, kỳ thật cấp bậc không khác với thành phố cấp 3 lắm.
Mà trưởng phòng Công an quận cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, bởi vì là đồng chí Cổ Thuận kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an, cho nên, phân cục công an thành phố, đồng chí Cổ Thuận trưởng phòng công an quận Ngũ Mã vẫn là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
- Ai là đội trưởng Câu?
Hứa Tam Thiếu lại thản nhiên hừ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Câu Kiến Phát, bởi vì, nơi này quân hàm cảnh sát của anh ta là cao nhất, Hứa Tam Thiếu thấy qua đều là nhân vật lớn, sớm biết đội trưởng Câu là người ra sao. Chỉ có điều Hứa Tam Thiếu muốn ra vẻ ta đây, cố ý không biết gì.
- Chính là anh ta
Giám đốc Lưu chỉ vào Câu Kiến Phát nói. Người này, lúc Hứa Tam Thiếu chưa tới lo lắng không đủ sức, hiện tại giống như chó dữ thấy chủ, có chỗ dựa dũng khí lập tức lên mười phần.
- Anh chính là Câu Kiến Phát?
Hứa Tam Thiếu hô thẳng tên, đây là cử chỉ rất không lễ phép
- Tôi là phó đội trưởng cục trị an thành phố Câu Kiến Phát, cậu là ai?
Câu Kiến Phát thản nhiên hừ nói, có Thiết Chiêm Hùng, đứng sau chống đỡ, anh ta cũng không sợ quý công tử từ Bắc Kinh gì đó. Nếu không có Thiết Chiêm Hùng thì khác
- Quan lớn quá nhỉ
Hứa Tam Thiếu lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Câu Kiến Phát một cái, đột nhiên, miệng hé ra, phun một miếng nước bọt trực tiếp vào mặt Câu Kiến Phát
- Cậu làm gì vậy?
Câu Kiến Phát trừng mắt, giận tím mặt, một vài cảnh sát đi theo xông tới bắt người.
- Mày chỉ là cái rắm! Một chức phó Trung đoàn trị an mượn bày rắm gì? Không cần nói mày là hạng côn trùng tép riu, ngay cả lãnh đạo cục.. thành phố chúng mày cũng không dám khoe khoang, chứ đừng nói là mày. Bố nhổ vào mặt mày, định thế nào đây?
Hứa Tam Thiếu thật sự rất kiêu ngạo.
Diệp Phàm nhíu mày, cảm thấy người này không phải không có tố chất, mà là quá kiêu ngạo. Bên kia, Lưu Nguyên cùng đội trưởng Mã tiến lên chặn Câu Kiến Phát cùng với vài cảnh sát
- Ngang nhiên vu khống lãnh đạo thành phố, bắt đi tra hỏi cho tôi
Câu Kiến Phát cũng phát hỏa, chỉ vào Hứa Tam Thiếu hừ giọng, vài cảnh sát chen chúc đi tới
Bị người của đội trưởng Mã ngăn cản, Câu Kiến Phát lạnh người hừ giọng nói
- Đội trưởng Mã, các cậu ngăn cản cục thành phố chấp pháp có phải hay không?
- Đội trưởng Câu, Tam Thiếu là Tổng giám đốc tập đoàn Hoằng Hóa. Anh cứ đi hỏi thăm xem tập đoàn Hoằng Hóa là tập đoàn gì
Không cần nói với anh là tôi quản không được, ngay cả phó thị trưởng thấy Chủ tịch Hoằng Hóa cũng phải khách khí. Không tin, anh đi hỏi thăm một chút.
Cho nên, tôi khuyên anh nên bớt giận, cân nhắc một chút, đừng làm ầm ĩ lên nếu không thì không có cách nào xong việc. Tôi chỉ là đang giúp anh thôi.
Đội trưởng Mã không ngờ thân thể cũng cường tráng lên, khiêu chiến Câu Kiến Phát, phó đội trưởng trung đoàn trị an thành phố quyền uy.
- Vương tử phạm pháp cũng như thứ dân, đừng nói tập đoàn Hoằng Hóa gì cả, đứng lên cho tôi hỏi, ai ngăn cản cứ cưỡng chế để xử lý.
Câu Kiến Phát phẫn nộ
Trong khoảng thời gian ngắn, các đồng chí phân cục Ngũ Mã cùng đồng chí phân cục thành phố vật lộn nhau. Tuy nhiên, người phân cục Ngũ Mã nhiều, hơn nữa, người của giám đốc Lưu, cục thành phố chỉ có vài người, căn bản là không đủ.
- Mày có giỏi cứ tới đây đem bố tới cục thành phố tra khảo đi, bằng không, bằng không, con mẹ Câu Kiến Phát không có gan đó
Hứa Tam Thiếu gây sự thêm, càng tỏ ra kiêu ngạo. Chỉ tay vào Câu Kiến Phát lớn tiếng kêu lên.
- Bắt
Câu Kiến Phát nổi cáu giọng có chút lạc đi, thật là khó kìm nổi. Kể cả không phải dựng cảnh ra, ngày hôm nay Câu Kiến Phát cũng không nhẫn được chữ “nhục”
- Đội trưởng Câu, thật là có uy phong à
Lúc này một âm thanh truyền đến. Một đám người đi vào từ phía giọng nói truyền đến, đi đầu là một thanh tra cảnh sát cấp 3. Cái mặt tròn lớn, cái bụng cũng lớn, rất có quan uy, rất có tư thế.
- Thư ký Cổ, ngài đã tới
Đội trưởng Mã cũng lập tức tiến lên, chào hỏi theo nghi lễ của cảnh sát. Người này chính là Cổ Thuận, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm cục trưởng Công an quận Ngũ Mã.
- Thư ký Cổ, vị Tổng giám đốc tập đoàn Hoằng Hóa thật quá đáng. Chẳng những vu tội cho tôi, còn nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Hơn nữa, dùng bạo lực chống cự. Mà Đội trưởng Mã mang theo cảnh sát chẳng những không phối hợp với cục thành phố chúng tôi thi hành pháp luật, còn cố ý ngăn cản
Tôi muốn hỏi đội trưởng Cổ một chút, phân cục Ngũ Mã có phải dưới sự lãnh đạo của phân cục thành phố không?
Vẻ mặt Câu Kiến Phát phẫn nộ, lấy khăn tay mỏng lau mặt một chút, hừ nói
- Thật không?
Cổ Thuận quét mắt nhìn mọi người một cái hừ nói
- Thư ký Cổ, chào ngài, tôi là Đinh Đại Thuận ở khu giải phóng mặt bằng tới xử lý. Vừa rồi đội trưởng Câu hoàn toàn nói sai.
Vốn việc này là do khu giải phóng mặt bằng xử lý chấp hành công vụ. Mà nhà Hồng Diệp này bị cưỡng chế không ngờ dùng bạo lực chống lại nhân viên khu giải phóng mặt bằng làm việc.
Sau đó không ngờ báo cảnh sát, Đội trưởng Mã đến đây hỏi rõ tình hình…
Lúc này chủ nhiệm Đinh khu di dời lại lên sân khấu, đương nhiên là đem lời giám đốc Lưu nói với Hứa Tam Thiếu kể lại lần nữa.
Hơn nữa còn thêm mắm thêm muối một chút. Vừa rồi đội trưởng Mã bị Câu Kiến Phát ép tới thảm, hiện tại Cổ Thuận tới đây, cấp bậc cao hơn Câu Kiến Phát , đương nhiên, chủ nhiệm Đinh cũng tống tiễn ân tình này.
- Là như thế sao?
Câu hỏi của Cổ Thuận từ xoang mũi truyền tới.
- Vâng
Đội trưởng Mã gật gật đầu, nhìn thư ký Cổ nói
- Việc này, kỳ thật, không thể trách Hứa Tam Thiếu, hoàn toàn là do đội trưởng Câu gây ra.
Người ta ở tập đoàn Đông Hoa đến giúp khu giải phóng mặt bằng xử lý đã là chiếu cố, bọn họ chẳng những không phối hợp còn làm mất mặt người ta, đội trưởng Câu không ngờ còn muốn bắt lãnh đạo công ty, đây là đạo lý gì đây?
Chúng tôi làm cảnh sát, phải công bằng chính trực. không nên nhìn đến đồng chí cá biệt có tiền, có thể vi phạm quy định lớn như vậy
Chúng ta là cảnh sát nhân dân, phải có tâm hồn chính trực, không phải vì cá nhân ông chủ biệt thự. Hơn nữa, nếu làm họ sợ bỏ đi, khu chúng ta còn có hy vọng gì nữa?
Người ta cũng không dám đến đầu tư. Đến lúc đó, trách nhiệm này không cần tôi nói, ngay cả Chủ tịch quận Tống cũng không đảm đương nổi.
- Một lũ nói láo, vừa rồi nhận được điện của Diệp tiên sinh là chủ nhân của biệt thự báo án, nói là một đám người lưu manh sống tạm bợ đến đập phá biệt thự Hồng Diệp.
Mà bọn họ báo án sớm, vì sao mấy giờ trôi qua, không thấy đồng chí nào của phòng Công an quận Ngũ Mã tới
Cậu dám nói các cậu không nhận được tin báo cảnh sát sao? Các cậu ở chỗ nào? Mà cục thành phố không có biện pháp, đành phải tự mình xuống dưới.
Nếu giải phóng mặt bằng là không hợp lý, các cậu không phải đang làm hành vi cường đạo sao, hãy để cục thành phố điều tra rồi đưa ra kết luận.
Diệp tiên sinh nói biệt thự này có hơn một trăm năm gần hai trăm năm lịch sử, khi nào lại thành vi phạm quy định xây dựng
Các cậu muốn làm vụ buôn bán, vậy đừng bắt người ta làm kẻ ngốc. Gần đây tin tố cáo tập đoàn Đông Hoa không ít, gây xôn xao không nhỏ, cục thành phố chúng tôi đang muốn làm cuộc điều tra
Câu Kiến Phát vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Hừ, công văn của Ủy ban nhân dân này chẳng lẽ là Đinh Đại Thuận tôi giả tạo. Đội trưởng Câu, mở mắt của anh ra mà xem, văn kiện này có phải giả hay không. Hộ bị cưỡng chế chính là hộ bị cưỡng chế, nếu ở quận mỗi người cũng không theo quy hoạch xây dựng loạn lên, vậy quận Ngũ Mã không phải là cái chợ sao?
Đinh Đại Thuận dũng cảm đương đầu, đưa ra công văn quơ quơ trước mặt Câu Kiến Phát
- Đội trưởng Câu, việc này sẽ có phòng công an quận đến xử lý. Cục thành phố nhúng tay vào, chẳng lẽ phòng Công an quận không có ai?
Thư ký Cổ mặt trầm xuống, giáo huấn Câu Kiến Phát một câu, sau nói
- Cổ Thuận tôi tốt xấu cũng là một thành viên đảng ủy cục công an thành phố.
Tính đứng lên thôi, coi như là lãnh đạo đồng chí Câu Kiến Phát cậu. Tôi hiện tại lấy danh nghĩa ủy viên Đảng ủy, yêu cầu cậu lập tức dẫn người rời khỏi đây.
Bên này, sẽ có đồng chí phòng công an quận đến xử lý. Hơn nữa, tôi hy vọng cậu không cần lại không có việc gì để làm, chẳng những làm sai quy hoạch quận, làm lỡ công việc của quận.
Đến lúc đó, có gì nhiễu loạn, đồng chí Câu Kiến Phát liệu có đảm đương nổi không. Đi thôi, đừng làm ầm ĩ nữa
Cổ Thuận phất phất tay giống như đuổi ruồi bọ.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2093. Quá coi thường
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Lúc này, Câu Kiến Phát nhận được một cuộc điện thoại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Cổ Thuận một cái, nói
- Thư ký Cổ, nếu ông cố ý muốn đem việc này giao cho phòng Công an quận xử lý, vậy hy vọng ông có thể xử lý việc này công bằng, không thiên vị. Tuy nhiên những người bị thương trong biệt thự, tôi gọi bác sĩ lại đây chăm sóc một chút.
Câu Kiến Phát đương nhiên là không chịu nổi rồi, nhưng cũng không cứng rắn kháng cự lại Cổ Thuận. Tuy nhiên là kháng cự lại ý đồ của bọn họ
- Cho bố đập, lập tức đập ngay
Hứa Tam Thiếu liếc mắt nhìn Câu Kiến Phát một cái, vung tay lên, la lớn
Tuy nhiên, ngay cả thư ký Cổ cũng nhíu mày xuống, phỏng chừng đúng là thấy Hứa Tam Thiếu quá kiêu ngạo cũng cảm thấy bất mãn.
Và bố ở trong này mày còn kiêu ngạo như thế, rất không coi Cổ Thuận ta ra gì. Tuy nhiên, Cổ Thuận biết rõ khả năng của tập đoàn Hoằng Hóa, cho nên, cuối cùng cũng im lặng.
- Các anh dám, nơi này là sở hữu tư nhân, các anh làm như vậy là hành vi cường đạo. Thư ký Cổ, tôi muốn các ông ngăn cản bọn họ, truy cứu hành vi cường đạo của đám người này, buổi sáng ngày mai ông chủ chúng tôi sẽ phản ánh tình huống này lên trên, các ông thật quá đáng
Lúc này, Lý Thành vọt lên trên, giơ tay muốn ngăn cản
- Mày là cái rắm!
Hứa Tam Thiếu lại nổi bão, một cước đánh vào Lý Thành, ngã ngồi trên đất.
Hơn nữa, còn chỉ vào anh ta quát
- Lôi hắn đứng lên, tao muốn nhóm hộ bị cưỡng chế này nhìn, sẽ để cho đôi mắt bọn họ nhìn thấy biệt thự bị đập vỡ.
Theo tiếng la của Hứa Tam Thiếu, vài tên tiến lên chỗ Lý Thành, Lý Tùng muốn động thủ, lại bị người của đội trưởng Mã giữ lại.
Hứa Tam Thiếu bước nhanh đến trước cửa lớn biệt thự, chỉ vào ba chữ Hồng Diệp bảo nói:
- Trước tiên đập vỡ tấm biển này, mấy thứ đồ chơi, cái gì Hồng Diệp bảo.
- Chúng mày sẽ gặp báo ứng! Ông chủ chúng tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng mày
Giọng Lý Thành khàn khàn vang lên.
- Đập
Hứa Tam Thiếu dường như điên rồi, theo tiếng la, vài công nhân tiến lên, dọn xong cái giá, chọn cái búa lớn đập một trận loạn lên.
Ba ba, vài âm thanh như tiếng ngọc vỡ truyền đến, tấm biển Diệp Phàm vừa mới đổi, mời Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn dùng ngón tay viết chữ “Hồng Diệp bảo” toàn bộ nát vụn. Tuy nhiên, khi bọn họ phá tấm biển Diệp Phàm còn thản nhiên mỉm cười.
- Bố chính là muốn đập biển hiệu của mày, đập bộ mặt cửa hiệu thì đã sao. Cùng bố đấu, con mẹ mày tính cái gì? Cút đi đi thôi
Hứa Tam Thiếu muốn duỗi chân đá Lý Thành.
Tuy nhiên, Câu Kiến Phát vẻ mặt nghiêm túc một bước đứng trước mặt Lý Tùng. Hừ nói
- Giám đốc Hứa, cậu như vậy là làm trái pháp luật, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền đánh người khác lung tung, bao gồm cả cậu.
- Mày tính cái ***! Cút ngay, bố hôm nay chính là người đá, đá bị thương bố có tiền bồi thường
Hứa Tam Thiếu thật đúng là không chỉ kiêu ngạo, mà là ngông cuồng.
- Bồi thường, cậu bồi thường được không?
Lúc này một âm thanh vang dội truyền đến, mọi người quay đầu lại, phát hiện một quan quân oai hùng, trên mặt có mấy mụn nhọt, nhìn quân hàm trên vai, là một thiếu tá. Phía sau là mấy người đầy khí thế, trong tay cầm vũ khí.
- Đem toàn bộ người liên quan muốn phá bắt lại
Thiếu tá kia nhíu mày, giơ tay, không hỏi một tiếng, trực tiếp hạ lệnh
- Một tiểu thiếu tá cậu hoành tráng cái gì? Không biết tao là ai sao, còn dám bắt người!
Hứa Tam Thiếu liếc mắt nhìn thiếu tá kia một cái, hừ nói
- Tôi mặc kệ cậu là ai, hình như cậu chính là kẻ cầm đầu những phần tử làm loạn, bắt cậu ta trước
Thiếu tá ra hiệu nói, một thượng úy mang theo vài binh lính đi lên bắt người.
- Các cậu dám, tôi là Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoằng Hóa
Hứa Tam Cường hô lớn lên, kỳ thật, tình huống này có chút luống cuống.
Lo lắng nên cũng yếu đi không ít, tuy nói nhà mình có của cải, cũng không sợ một tiểu thiếu tá. Chỉ sợ bị tên lỗ mãng này chộp tới đánh một chút, nỗi khổ da thịt này Hứa Tam Thiếu khó có thể chịu đựng nổi. Đến lúc đó dù có truy trách nhiệm cũng có ích rắm gì.
- Hứa Tam Cường là cái rắm, bắt!
Thiếu tá cơ bản trong lòng vốn không có khái niệm gì về Hứa Tam Cường, có vẻ kiêu ngạo hơn cả Hứa Tam Thiếu, hừ nói.
Nhóm binh lính tiếp tục tiến lên phía trước bắt người
- Thư ký Cổ, sao lại có thể như vậy?
Hứa Tam Cường lùi một bước, lui đến bên cạnh Cổ Thuận
- Đồng chí, xin tạm dừng chút, các cậu sao lại tới đây?
Cổ Thuận vừa thấy, không có cách gì, đành phải cố gắng tiến lên ngăn cản thượng úy. Việc này, Hứa Tam Thiếu thực bị người ta đánh Cổ Thuận cũng sẽ không thoát được phải gánh trách nhiệm.
Bởi vì, Cổ Thuận có thể ngồi đến vị trí ngày hôm nay, là nhờ có nhà họ Hứa giúp đỡ. Thực lực nhà họ Hứa, Cổ Thuận hiểu rất rõ. Một thiếu tá, không làm khó được nhà họ Hứa.
Đương nhiên, chuyện tự dưng phải chống cự phía quân đội là điều Cổ Thuận cực không muốn làm. Việc này nếu ầm ĩ đi ra ngoài thì “mũ” trên đầu mình có khả năng cũng bị ảnh hưởng.
- Ông là ai?
Thiếu tá liếc mắt nhìn Cổ Thuận một cái, phát hiện là cảnh sát giám sát cấp 3. Nhân vật như vậy phân lượng cũng không nhỏ, nên vẫn hỏi.
- Tôi là Cổ Thuận, bí thư Đảng ủy Công an khu Ngũ Mã, chúng tôi đang chấp pháp. Các cậu làm vậy là có ý gì, chưa hỏi tình hình đã bắt người. Việc này, nếu làm bừa bãi tôi sẽ báo lên lãnh đạo quân đội yêu cầu can thiệp
Vẻ mặt Cổ Thuận nghiêm túc nói, nhưng thật ra đã bình tĩnh trở lại.
- Tư Mã Thanh, chúng tôi là cảnh vệ khu Bắc Kinh
Vẻ mặt Tư Mã Thanh nghiêm túc bảo thư ký Cổ, đối với lãnh đạo địa phương, Tư Mã Thanh không thể vô lễ
- Là thiếu tá Tư Mã, xin chào
Cổ Thuận vươn tay ra, cũng là bắt tay Tư Mã Thanh
- Thiếu tá Tư Mã, Chúng tôi đầu tiên phải hiểu rõ ràng sự việc mới quyết định xử lý có phải hay không? Mà nơi này chính là do các đồng chí phòng Công an quận Ngũ Mã chúng tôi chấp pháp.
Tòa biệt thự này vi phạm quy định xây dựng, theo quy hoạch của quận cần phải dỡ bỏ ngay lập tức. Huống chi, ở quận đã cho bọn họ nhiều thời gian, bọn họ là hộ bị cưỡng chế..
Cho nên, không có cách nào, khu giải phóng mặt bằng không thể xử lý nên phải cưỡng chế dỡ bỏ. Việc này, không có quan hệ gì tới cảnh vệ khu.
Cổ Thuận nói trắng ra, ý tứ là cậu không nên bắt chó đi cày, đừng xen vào việc của người khác.
- Đồng chí Cổ Thuận, ông như thế nào mà nói việc này không do cảnh vệ khu đảm nhiệm?
Tư Mã Thanh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đồng chí Cổ Thuận. Ánh mắt sắc bén, ngay cả Cổ Thuận cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
- Việc này, ngành công an chúng tôi cũng không nhận được bất luận thông báo nào có liên quan đến quân sự
Cổ Thuận vẻ mặt bình tĩnh nói, kỳ thật, trong lòng lão già này đang âm thầm kêu khổ.
Xem tình hình này, hình như Hồng Diệp bảo có liên quan tới cảnh vệ khu thật. Việc này, đồng chí Cổ Thuận dù đầu óc có đầy nước cũng không dám trêu chọc lãnh đạo cảnh vệ khu.
Huống chi, lãnh đạo cảnh vệ khu Bắc Kinh còn là ủy viên thường vụ Thành ủy Bắc Kinh, coi như là lãnh đạo của chính mình, phải đấu như thế nào cùng lãnh đạo?
- Ông muốn biết có phải hay không?
Tư Mã Thanh đột nhiên cười thần bí
- Việc này, nếu không thể nói thì không cần nói, tôi hiểu những bí mật của quốc gia.
Cổ Thuận vừa thấy căng thẳng thì muốn đẩy ra.
Việc này, ông ta không muốn gặp phải phiền toái gì. Đặc biệt chuyện liên quan đến quân đội. Cuối cùng lấy lý do cơ mật quân sự để đẩy đi phiền toái.
- Vậy ông vẫn muốn mời chúng tôi rời đi, nếu thư ký Cổ cứng rắn ngăn trở cảnh vệ khu chấp pháp, vậy ra tay đi
Tư Mã Thanh cười cười, đột nhiên quay đầu đi, mặt kia trong nháy mặt lộ ra vẻ sát khí đằng đằng, hừ nói
- Động thủ, đem những người muốn phá hoại bắt hết đi, không để ai thoát.
- Thư ký Cổ, không được để bọn họ nhúng tay vào.
Giám đốc Lưu sợ tới mức mặt trắng bạch, bởi vì, Hứa Tam Thiếu bị bắt, vẫn luôn giãy dụa
- Chúng mày dám bắt tao, bố đá chết mày
Hứa Tam Thiếu phát giận, một cước đá nhưng không trúng thượng úy kia
Kết quả, Tư Mã Thanh tức giận, tiến lên một bước đã vào hạ bộ của người này, lập tức, Hứa Tam Thiếu đau đến mức ngồi xổm.
- Cùng bố đùa giỡn à, con mẹ nó còn non lắm
Tư Mã Thanh chỉ vào Hứa Tam Thiếu hừ nói, lại nâng chân đá một cước nữa, Hứa Tam Thiếu lập tức lăn tròn trên đất, miệng đầy bùn cùng cỏ cây của Hồng Diệp bảo.
Người này bị sặc bùn. Giám đốc Lưu khẩn trương muốn tiến lên đỡ cậu ta. Một tiếng thét lên, đồng chí lão Lưu tự nhiên bị thượng úy kia đá như chó gặm bùn, tình trạng không khác Hứa Tam Thiếu lắm.
- Chỉ trích lãnh đạo quân đội, bắt toàn bộ
Tư Mã Thanh lại thêm tội danh cho Hứa Tam Thiếu, lập tức, mười mấy binh lính bắt toàn bộ đem về.
Tuy nhiên, vài nhân viên khu giải phóng mặt bằng cùng công nhân tập đoàn Đông Hoa lúc trước kiêu ngạo giờ còn chưa dám động thủ. Một đám ngoan như cừu, hai tay nâng lên cao đầu hàng. Quyền cước nhóm binh lính cũng không phải trò đùa, ngay cả nhóm cảnh sát bạn hữu cũng có chút rụt rè.
Tư Mã Thanh để lại bốn người giữ Hồng Diệp bảo, ba xe mang theo đám người Hứa Tam Thiếu đi rồi.
Đội trưởng Mã mặt cũng tương đối khó chịu, hơn nữa, môi trắng bạch ra. Mà Câu Kiến Phát vẻ mặt đương nhiên vui vẻ vì người khác gặp họa.
Anh ta nhìn đội trưởng Mã, nói
- Đội trưởng Mã, nếu lãnh đạo quân đội thực sự hỏi xuống dưới, ha ha, không hiểu cậu nên giải thích như thế nào? Đội trưởng Mã, cậu tự giải quyết cho tốt đi. Đừng đợi đến lúc đó, ha ha…
Câu Kiến Phát cười khan vài tiếng, còn vỗ vỗ vai đội trưởng Mã . Xe cứu thương không lâu cũng tới rồi.
- Các anh vất vả
Diệp Phàm tự tay đỡ hai vị công thần Hồng Diệp bảo Lý Tùng và Lý Thành lên
- Không vất vả, ông chủ, chúng tôi không bảo vệ tốt Hồng Diệp bảo, chúng tôi không làm tròn bổn phận, anh cắt tiền lương của chúng tôi đi
Không ngờ trong mắt Lý Tùng có lệ. Anh ta cảm thấy chính mình không có lực, thật mất mặt.
- Yên tâm, các anh chẳng những không mất tiền lương, tôi còn muốn thưởng thêm cho các anh. Hơn nữa, các anh bị đãi ngộ không công bằng, tôi sẽ tìm đầu đuôi gốc ngọn trở về, các anh hãy chờ xem. Bởi vì, các anh là công nhân viên chức Hồng Diệp bảo. Các anh là những người tốt
Diệp Phàm nói xong, vẻ mặt nghiêm túc lên.
- Tiên sinh, có muốn mời những người này đến thu thập đống lộn xộn này một chút trước hay không?
Vẻ mặt Lý Thành cung kính hỏi. Kỳ thật, năng lực Diệp Phàm bọn họ cũng xem nhẹ một chút
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2094. Hai anh em nhà họ Kiều đến
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Đầu tiên là đội trưởng Câu cục thành phố ra trận, về sau không ngờ ngay cả quan quân cảnh vệ khu cũng dẫn người ra. Phải là người có năng lực lắm mới làm được như thế.
Hứa Tam Thiếu kiêu ngạo kia không phải bị đánh cho rất thảm, thanh danh tập đoàn Hoằng Hóa cũng sớm được biết, cho nên, nhóm làm việc ở Hồng Diệp bảo rất hưng phấn, cảm thấy ông chủ như vậy rất có giá trị.
- Tạm thời không cần thiết, đây là chứng cớ, làm sao có thể tự mình tiêu diệt. Tôi muốn để bọn họ tự mình tới thu thập, một lần nữa sắp xếp cho Hồng Diệp bảo của chúng ta.
Diệp Phàm lạnh như băng hừ nói, Lý Thành và Lý Tùng đều cảm giác được một luồng gió lạnh qua bàn chân. Trong lòng yên lặng vì Tập đoàn Hoằng Hóa mặc niệm một chút.
Lúc này, Lý Thành có chút giật mình ngộ ra một phần bản chất. Phỏng chừng lúc trước ông chủ Diệp không phải sợ phiền phức mà không dám ra mặt. Mà không lộ ra ý như thế.
Chính là muốn để người tập đoàn Hoằng Hóa xuống tay phá hư trước, sau sẽ xuất hiện trừng phạt bọn họ, cuối cùng, chắc chắn là bắt đền.
Hai mắt quản gia Lý Thành không khỏi có chút đổi màu, nhưng thật ra hy vọng ông chủ Diệp chỉnh tập đoàn Hoằng Hóa một chút. Tuy nhiên, Hoằng Hóa rất mạnh, cường thịnh cũng khiến quản gia Lý có chút lo lắng.
- Tiên sinh, nghe đồn tập đoàn Hoằng Hóa cùng nhà Hứa Tứ Cửu thành đông có quan hệ gì
Lý quản gia không kìm được nhắc nhở Diệp Phàm.
- Ồ
Diệp Phàm thực không hiểu cái gì là Hứa gia Tứ Cửu thành nhưng thật ra cũng vì cùng Tô gia va chạm mới hiểu được. Không khỏi ngạc nhiên một chút, nhìn Lý quản gia cười hỏi
- So với Tô gia thì như thế nào
- Tiên sinh, Bắc Kinh chúng ta lưu truyền tám đại gia mười tòa nhà lớn. Tô Gia Tứ Cửu thành cửa nam là một trong tám đại gia, Từ gia Tây Môn danh tiếng cũng không nhỏ
Hứa gia Cửa Đông có lẽ có quan hệ cùng Hứa Tam Thiếu, ở ven thành còn có nhà Hữu Lệ
Gần Hương Sơn có nhà họ Nhan, dưới chân Trường Thành có .. ngõ Cửu đại cách đó không xa có nhà Tây Môn… Còn Thập đại hoa trạch là để chỉ nhà Xuân trạch Hoa mãn.
Tòa nhà Hạ là nhà Hạ Tín, thu trạch… Đông trạch…
Lý quản gia đối với Bắc Kinh này thuộc như lòng bàn tay, thực bản lĩnh
- Lý gia như thế nào đối với các anh, nhà các anh thực ra cũng không đơn giản?
Diệp Phàm cười nói
- Tiên sinh nói đùa, khi còn triều Thanh nhà họ Lý chúng tôi còn được. Tuy nhiên, khi triều Thanh sụp đổ, toàn bộ đều chuyển dời đi nước ngoài. Nhà họ Lý ở kinh khó mà huy hoàng như ngày xưa
Lý Thành thở dài.
- Vậy không có gì, hưng thịnh kia cũng có thể chỉ là truyền thuyết. Thời cổ trải qua nhiều thế hệ, có triều đại nào vượt quá 500 năm?
Hoàng đế đều muốn nhà mình tọa vững chắc giang sơn, trên thực tế, giang sơn thay đổi là kết quả phát triển của lịch sử
Bởi vì, thời đại đó quốc gia là sở hữu tư nhân. Không giống như xã hội hiện đại là nhân dân làm chủ.
Với mọi người, nhân dân làm chủ sẽ là vĩnh viễn hưng thịnh
Diệp Phàm thuận miệng cười nói
- Đúng vậy!
Lý quản gia gật gật đầu.
Vừa định trở lại phòng, một chiếc xe quân sự dừng ở cửa chính. Tuy nhiên, bị bốn quân nhân mà Tư Mã Thanh để lại ngăn cản
- Diệp Phàm, sao lại thế này, nhà chúng ta như thế nào lại thành như vậy?
Kiều Viên Viên từ xe Gene chui ra, đang ở trên đám cỏ cách Diệp Phàm không xa, giọng nức nở hỏi. Cũng không biết cô làm sao biết được tin này, cho nên, cùng anh hai Kiều Thanh Dương chạy tới.
- Vào đi
Diệp Phàm ra hiệu cho thượng úy giữ cửa kia, thượng úy thấy Diệp Phàm đồng ý, cũng cho vào.
Chiếc xe đứng trên đám cỏ, Kiều Thanh Dương cùng Kiều Thế Hào đều từ trong xe đi ra. Hai người cau mày nhìn bốn phía lộn xộn
- Tôi nói Diệp Phàm này, nơi này sẽ không bị cướp đi chứ?
Kiều Thế Hào hỏi.
- Không khác biệt lắm
Diệp Phàm gật gật đầu, mấy người đi vào đại sảnh, phát hiện trong đại sảnh đều bình thường. Kiều Viên Viên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô chạy một mạch đến phòng mình, không lâu sau mới đi ra. Phỏng chừng là kiểm tra xem có gì bị đập không, Diệp Phàm lén cười thầm trong bụng.
- Ai làm?
Kiều Viên Viên ngoan dịu như vậy không ngờ giống như một con cọp cái nhằm quản gia Lý Thành hô to.
Biệt thự Hồng Diệp cho tới bây giờ Kiều Viên Viên coi như là nhà của chính mình, ở trong suy nghĩ của cô, phỏng chừng nơi này đã hơn hẳn đại viện nhà họ Kiều. Dù sao, nơi này mới là chỗ của Kiều Viên Viên cô, là nơi hạnh phúc của cô và Diệp Phàm.
Có người đập nhà mình chẳng khác nào khiêu chiến một nữ chủ nhân quyền uy như cô, Kiều đại tiểu thư không phát hỏa mới lạ, con cừu này cũng biến thành con hổ.
- Phu nhân, là như vậy, hai giờ trước…
Lý Thành đầu tiên là nhìn Diệp Phàm một chút, thấy hắn hơi gật gật đầu, cho nên, mới thực sự đem sự việc tường thuật lại lần nữa.
Về việc Lý Thành hiểu chuyện, Diệp Phàm trong lòng âm thầm gật đầu. Đây mới là tố chất của quản gia, tuy nói nhà bị đập, nhưng được ông chủ Diệp Phàm đồng ý mới có thể nói.
- Không muốn sống sao, dám đập nhà em rể tôi. Tên đó là Hứa Tam Thiếu có phải hay không, bố đây nhất định phải khiến nó mất mặt. Tam Thiếu cái rắm, bố muốn cho nó biến thành Tam Trùng. Chơi không được nó sẽ làm con rùa.
Kiều Thanh Dương kỳ thật không giống phong cách Kiều Viễn Sơn, thật ra theo phong cách quân nhân của Kiều Hoành Sơn. Mở mồm liền mắng mỏ.
Hơn nữa, Kiều Thanh Dương có thể xưng là Thái tử đảng chân chính ở Bắc Kinh. Bạn bè của anh ta đều là người có uy tin hoặc con nhà giàu ở Bắc Kinh
- Được rồi, việc này vẫn nên nghe ý kiến của Diệp Phàm trước. Tiểu tử cậu vạn lần đừng phiền não, lòng tốt làm xấu chuyện đi.
Kiều Thế Hào quay đầu nhìn nhìn em họ Kiều Thanh Dương, rồi quát lên. Kiều Thanh Dương thật sự như là người hầu Kiều Thế Hào, cho nên, cũng tương đối sợ người anh họ này.
Bởi vì, quyền đứng đầu là anh ta, ngay cả quân chức quân hàm cũng không so được. Kiều Thế Hào so với Kiều Thanh Dương chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng anh ta đường đường là sư đoàn trưởng Hồng Kiếm
Là sư đoàn mới hợp thành, tiền đồ vô lượng. Lăn lộn thêm vài năm rất có thể trên vai sẽ thêm hai gạch bốn sao, từ một đại tá thành một “Nguyệt Nga”, một thiếu tướng.
Đây đương nhiên là giấc mộng của Kiều Thanh Dương. Tuy nhiên, Kiều Thanh Dương tạm thời còn cách mục tiêu này tương đối xa. Dù sao, tướng quân không phải mỗi quân nhân muốn lên đều có thể lên. Mặc dù là có “hậu phương”, cũng phải xem bản thân mình có khả năng làm tướng quân hay không.
- Diệp ca, anh nói xem như thế nào?
Kiều Thanh Dương quay đầu hỏi Diệp Phàm. Vốn Kiều Thanh Dương so với Kiều Viên Viên thì lớn hơn, anh ta nên gọi Diệp Phàm là em rể mới đúng. Tuy nhiên, Diệp Phàm quyền đứng đầu, Kiều Thanh Dương không thể không chịu thua. Chỉ có thể can tâm làm tiểu đệ gọi “Diệp ca”
Vài lần ở nhà họ Kiều gọi “Diệp ca” liền bị anh trai Kiều Báo Quốc châm chọc và cha mẹ trách mắng.
Tuy nhiên, Kiều Thanh Dương vẫn kiên trì theo cách gọi của chính mình. Kiều Viễn Sơn nghe qua vài lần cũng thành quen. Đây là cách của thanh niên thời hiện đại.
- Anh phải chỉnh Hứa Tam Thiếu, chỉ e tạm thời chưa có cách
Diệp Phàm cười cười
- Như thế nào nữa, tiểu tử kia chạy nữa sao?
Vẻ mặt Kiều Thanh Dương phẫn nộ.
- Không phải, cậu ta đã bị cảnh vệ khu đưa đi. Phỏng chừng nhất thời chưa thể về được. Tuy nhiên, cậu cũng đừng lỗ mãng, chạy đến cảnh vệ khu làm ầm ĩ. Phải trừng trị cậu ta, tôi tự có cân nhắc. Vừa rồi Lý quản gia không nói với cậu, đó là tôi bày mưu kế. Chỉ sợ tiểu tử cậu đi gây sự.
Diệp Phàm trên mặt tuy mỉm cười, nhưng mọi người ở đại sảnh đều cảm giác được một luồng gió lạnh
- Hừ, không thể để cậu ta thoải mái như vậy.
Kiều Viên Viên ngồi một bên đột nhiên hừ một tiếng.
- Yên tâm Viên Viên đừng nóng vội, em không thấy à, nếu không bày mưu đặt kế, Hồng Diệp bảo sao lại bị đập như vậy? Không cần nói bọn họ có mấy chục người, ngay cả trăm người, có ý nghĩa gì?
Diệp Phàm nói đến đây, sắc mặt thay đổi, khí phách tăng lên nhiều.
Kiều Thế Hào cùng Kiều Thanh Dương, Kiều Viên Viên đều hiểu được quyền đứng đầu thuộc về Diệp Phàm, nhưng thật ra cũng đều biết. Chỉ có điều Lý quản gia rất nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng phỏng chừng là ông chủ Diệp Phàm kêu cảnh vệ khu lại đây xử lý việc.
- Vậy anh không biết xấu hổ còn nói, biệt thự Hồng Diệp bị đập thành dạng bi thảm như thế này, thể diện Diệp Phàm mất hết. Em chính là không hài lòng, anh nhanh chuẩn bị cho tốt, nhà chúng ta cũng vậy.
Kiều Viên Viên bất mãn liếc trắng Diệp Phàm một cái, nói một câu.
- Ha ha, mỗi người đều có diệu kế. Sẽ trả lại em một Hồng Diệp hấp dẫn hơn. Đến lúc đó, Diệp phu nhân ở đây sẽ nở mày nở mặt.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng
- Anh Phàm, có đẹp hay không thật ra với em không có nghĩa gì, mấu chốt ở thoải mái là được. Với chức vị của anh, vị trí của anh quyết định chúng ta phải khiêm tốn.
Một lãnh đạo địa vị cao có tòa nhà lớn như vậy, ai cũng sẽ hoài nghi. Tuy những cái này đều là dựa vào chính năng lực của mình.
Nhưng tiếng đồn mà nói, đầu tiên là anh đã để lại ấn tượng là một quan tham bất lương. Cho nên, ở nhà, em cần đầu tiên chính là thoải mái.
Để chính mình vừa lòng là được, cũng không cần chỗ xa hoa diễm lệ.
Lời nói Kiều Viên Viên rất chân thành, Diệp Phàm hiểu được, cô cũng không phải chỉ nói cho dễ nghe.
Bởi vì Kiều Viên Viên là đại tiểu thư nhà họ Kiều, cũng được rất nhiều đàn ông để ý. Tuy nhiên, cô cho tới giờ luôn khiêm tốn. Ở Bắc Kinh phỏng chừng một vài người biết đến ba chữ Kiều Viên Viên.
- Em xem anh lúc nào thì lên giọng quá
Diệp Phàm cười ha hả nói. Tuy nhiên, cũng đưa ánh mắt khinh miệt liếc Kiều Thanh Dương và Kiều Thế Hào. Trong lòng nghĩ còn không phải là lên giọng? Nhỏ tuổi nhất mà thấy mọi người gọi là “Diệp ca”, có thói quen làm lão đại.
- Diệp Phàm, tôi thấy biệt thự Hồng Diệp này còn kém một nơi hoạt động chân tay rất nhiều. Tuy nói biệt thự rất lớn, nhưng nơi luyện quyền rất chói mắt. Những người như chúng ta, mỗi ngày có phải đều phải luyện chút quyền cước phải không?
Kiều Thế Hào nói.
- Bánh mì là có, phụ nữ cũng có, luyện quyền cũng có
Diệp Phàm làm điệu nói, lại đưa Kiều Viên Viên một viên “long não”
Thấy không có gì trở ngại, mà Diệp Phàm lại không cho hai người nhúng tay, hai anh em nhà họ Kiều cũng liền lái xe đi rồi.
- Chúng ta đi ngủ đi Kiều đại công chúa
Diệp Phàm cười một tiếng giơ tay ôm lấy tiểu mỹ nhân.
- Ồ, Diệp Phàm, khi nào anh lại nghĩ tới cuộc sống đế vương. Còn đi ngủ, có cần kêu vài phi tử làm bạn không?
- Có chuyện tốt này đương nhiên cũng tốt…
Diệp Phàm nói thầm trong miệng một câu.
Sau khi tiến cung, động tác Kiều Viên Viên cũng quen thuộc, về mặt “cuộc sống hạnh phúc” khi phối hợp với người nào đó ngày càng hài hòa.
Hơn nữa, Kiều đại tiểu thư tốt xấu cũng có tam đẳng thân thủ. Sự mềm dẻo của thân thể phụ nữ bình thường không thể bằng được.
Giờ phút này, cô đang chơi cùng Diệp Phàm trò chơi hoạt động cao, cả người thành hai nửa, mà Diệp Phàm trên không trung điều một dây thừng, một bàn tay lôi kéo cao thấp phập phồng…
Súng bắn trúng mục tiêu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2095: Sự châm chọc của Cung Khai Hà
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tiếng kêu thỏa mãn của Kiều đại tiểu thư xem ra còn lợi hại hơn cả tiếng sấm giữa ban ngày. Có khi lại âm ỉkéo dài, ngân vang trong căn phòng ngủ cách âm rất lâu, hoàn toàn ăn khớp theo Diệp Phàm xướng vang một khúc ca hạnh phúc và hoan lạc.
Thật lâu sau, tiếng thở dốc dần dần biến mất, tiếp sau đó là tiếng nước ào àoxối xả như thác lũ, “hai cái túi da người” nằm vật ra giường.
- Công phu tăng tiến không ít đó, ha ha!
Diệp Phàm đắc ý vần vũ với cặp tuyết lê cỡ trung của Kiều đại tiểu thư, đôi mắt đáng khinh kia du đãng một hồi mới thôi, cảm giác hạnh phúc vẫn còn chưa dứt.
- Kiều Viên Viên em chưa từng thấy sướng thế này?
Không thể ngờ được Kiều đại tiểu thư mặt đỏ ửng lại dám nói ra những lời này. Diệp Phàm lập tức ngây người, nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên mà không nói nên lời.
- Nhìn cái gì vậy, là nói với anh chứ không phải nói với người khác.
Kiều đại tiểu thư liếc trắng một cái hừ nói.
A…Cả hai tương đối thỏa mãn, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này điện thoại bỗng vang lên rất đúng lúc. Từ trên chiếc tủ đầu giường theo phong cách đồ cổ có chạm hình Hỏa thần kiểu Châu Âu, Diệp Phàm cầm lấy điện thoại xoa xoa bấm bấm một chút, hắnkhông khỏi tự nhủ thầm:
- Lão Cung thích giải quyết gì bây giờ vậy ta, đêm khuya khoắt còn không để người ta yên tĩnh. May là bây giờ mới gọi đến, nếu sớm một chút không phải hại người khác mất hứng rồi sao.
- Người ta có việc gấp mới gọi điện cho anh, tướng quân Cung không phải kẻ thối tha. Mau trả lời đi, anh cứ dông dài mãi.
Đoạn Kiều Viên Viên bảo tiếp:
- Em lấy cho anh chén trà sâm nhé!
- Vẫn là loại 50 năm hả?
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.
- Đâu ra chứ?
Kiều Viên Viên đáp lời rồi kéo lê chiếc váy dài đi xuống dưới lầu.
- Anh Cung, đã trễ thế này có chỉ thị gì sao?
Diệp Phàm trả lời điện thoại, thuận miệng hỏi.
- Từ từ!
Cung Khai Hà hừ một tiếng, mỉm cười một tiếng rồi mới chịu nói:
- Thế nào, cậu Tư Mã Thanh kia không tồi chứ?
- Không tồi, là ý gì?
Diệp Phàm thực không hiểu rõ lắm tính toán của lão Cung nên hỏi lại.
- Cậu xem, tiểu Tư Mã người ta rất có tinh thần trượng nghĩa. Lúc ấy nghe nói nhà cậu bị đập, nghe nói là bị cưỡng chế phá dỡ. Lúc đó lập tức đã dẫn người tớixem có phải giải quyết hay không. Yên tâm, có cậu ta ra quân, tên Tam Thiếu kia chịu không nổi đâu.
- Vâng, có tinh thần trượng nghĩa. Tuy nhiên, ý của anh là gì?
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, trong lòng âm thầm cảnh giác. Trực giác cho Diệp Phàm biết trong lời nói của lão Cung có chút kỳ lạ.
- Ha ha, cậu lại nữa rồi, Cung Khai Hà tôi làm việc gì cũng đều phải có mục đích sao? Đồng chí Diệp Phàm, cậu nghĩ...
Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Không đúng vậy sao?
Diệp Phàm không tin lời lão già này. Cung Khai Hà không có việc thì sẽ không tìm tới hắn, câu “không việc không trèo lên tam bảo điện” áp dụng rất đúng với những người bận rộn như ông ta.
- Cậu xem, cậu bảo Bộ quốc phòng nghiên cứu bảng hiệu thì tôi đã lập tức cho đi làm. Mà đồng chí bên Bộ quốc phòng tôi cũng đã phái tới. Cậu Tư Mã kia không tồi, là người chính nghĩa, hơn nữa, cậu thấy không, ra tay quyết đoán. Nghe nói thực lực Hứa Tam Thiếu rất đáng gờm, vạy mà Tư Mã người ta cũng dám ra tay. Thanh niên như vậy là hạt giống tốt, có phải nên bồi dưỡng một chút hay không?
Cung Khai Hà rốt cuộc đã lòi ra cái đuôi.
- Vậy phải cảm ơn anh. Cung tướng quân, tuy Tư Mã đích xác là không tồi. Chỉ có điều, về bồi dưỡng, đó là chuyện bên quân đội các anh. Nghe nói người ta nhận chức ở cảnh vệ khu, muốn đề bạt thêm trọng trách, Diệp Phàm tôi không có năng lực này. Dù sao cũng không thể bảo tôi là chủ nhiệm phòng Đốc tra mà lại đi cho anh ta cái mũ quan bên quân đội có phải hay không?
Diệp Phàm cùng lão Cung đùa vui.
- Cậu còn chưa nhìn ra sao?
Cung Khai Hà đột nhiên trở lên vô cùng kinh ngạc.
Giả bộ, lão già ông chỉ giả bộ thôi…Diệp Phàm trong đầu khách sáo một câu, miệng cũng vô cùng nghi hoặc hỏi:
- Nhìn ra cái gì, quái nhỉ, Tư Mã Thanh chỉ là một thiếu tá quan quân bình thường, chẳng lẽ anh ta không phải là thiếu tá mà là thiếu tướng, điều này, hình như không có khả năng. Chẳng lẽ anh ta có gia thế không tầm thường, là người nào đó đứng phía sau?
- Tiểu tử, cậu định lòe tôi sao?
Cung Khai Hà có chút tức giận, khẩu khí nặng thêm không ít.
- Tôi nào dám, anh còn không lấy mất cái mũ quan của tôi hay sao?
Diệp Phàm đáp. Giọng điệu rất bình tĩnh.
- Tiểu tử cậu, thật sự là quá đáng.
Cung Khai Hà thiếu chút nữa bị nghẹn, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cậu xem, đồng chí Diệp Phàm. Tư Mã Thanh ra tay có phải rất có lực hay không, hơn nữa, chiêu thức thật sự trầm ổn không đắn đo. Là một đồng chí có bản lĩnh cao.
- Việc này, tôi không thấy. Lúc ấy mắt tôi chỉ thấy biển hiệu Hồng Diệp của tôi bị Hứa Tam Thiếu đập ra từng mảnh, tôi nào có rảnh để đi xem quyền cước công phu gì.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, cuối cùng cũng đã rõ, đồng chí Cung đơn giản là muốn kêu hắn bồi dưỡng miễn phí một cao thủ. Việc khổ sai này tuyệt đối không thể tiếp nhận.
- Sớm biết thế thì Tư Mã không nên tới, để người ta đập béng biệt thự của cậu đi cho thỏa đáng.
Cung Khai Hà tức giận hừ nói.
- Vậy không được tốt đâu, tôi có nhà mới nào mà ở đâu?
Diệp Phàm nói. Trong lòng nghĩ muốn tức chết lão già này. Cả ngày không có việc gì chỉ nhìn chằm chằm viên thuốc Cửu Long trong túi
hắn.
- Được rồi, trở lại chuyện chính. Đồng chí Diệp Phàm, mặc kệ nói như thế nào, Tư Mã Thanh có thể vì biệt thự Hồng Diệp các cậu dốc ra rất nhiều sức lực có phải hay không?
Cung Khai Hà hỏi.
- Vâng, là có chút công sức. Tuy nhiên, tôi không gọi anh ta tới. Hơn nữa, anh ta hình như còn làm rối kế hoạch gốc của tôi ra.
- Vậy người ta đến giúp cậu ngược lại là phí công bắt chó đi cày sao?
Cung Khai Hà hừ giọng nói.
- Cậu nói ra được câu đó cơ à?
Cung Khai Hà gắt hỏi.
- Rất đơn giản, tôi chính là hy vọng Hứa Tam Thiếu xuống tay độc hơn chút, tốt nhất là đập nát nhà tôi ra.
Tôi đang muốn một tòa nhà hoàn toàn mới kết hợp cổ điển và hiện đại tạo thành một khối biệt thự. Biệt thự này chính xác thì cũng đã lâu rồi, dùng cũng có chút không thoải mái.
Thật nực cười thay, tay Tư Mã kia vừa đến, hết thảy kế hoạch đều bị anh ta hủy mất. Hơn nữa, ngay cả tấm biển tôi mời sư bá họ Phí viết cũng bị đập vỡ. Trong phòng cũng không đập đến cái gì cả.
- Này, tôi rất thảm có phải hay không? Cửa hiệu bị đập, bên trong lại không đập, việc này, có thể lấy được bao nhiêu tiền bồi thường.
Diệp Phàm tỏ vẻ không nghĩ đến liêm sỉ.
Lão Cung thiếu chút nữa là phát điên lên, tuy nhiên, rốt cuộc lão ta cũng không nổi nóngmà ngầm cân nhắc lợi hại, rồi hỏi:
- Đó là do Phí Thanh Sơn đích thân viết?
- Đúng vậy, dạo trước tôi lấy thứ gỗ tốt nhất đến nhờ Phí sư bá, mất rất nhiều công sức mới làm xong.
Phải biết rằng, sư bá tôi cho tới bây giờ là người khiêm tốn, muốn cầu được ông vẽ một bản đẹp còn khó hơn lên trời.
Huống chi đây là viết chữ, này có thể gọi là báu vật. Cái này quý lắm, vậy mà đã bị Hứa Tam Thiếu làm hỏng rồi.
Đã hủy thì hủy hoàn toàn có phải hay không. Đằng này, bên trong còn chưa kịp hủy đã bị tay tiểu Tư Mã kia phá hỏng.
Nửa vời như vậy quả thực là khó chịu.
Diệp Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
- Đã hiểu…
Cung Khai Hà ha hả cười gượng một tiếng.
- Anh hiểu cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu rất quỷ quyệt, rõ ràng biết là khó mà vẫn mời được Phí Thanh Sơn viết chữ, vì sao thời khắc mấu chốt không ra tay bảo vệ. Không cần nói tôi cũng biết, cậu là cao thủ cửu đẳng, Hứa Tam Thiếu mang theo một đám người cỏn con mà sợ hãi sao?
Cung Khai Hà châm chọc.
- Đương nhiên là không, ở trước mặt tôi, giống như con kiến.
Diệp Phàm lại vênh mặt lên.
- Vậy là đúng rồi, điều đó cho thấy, bút tích Phí Thanh Sơn là cậu cố ý để Hứa Tam Thiếu đập.
Đến lúc đó, cậu đòi một bản như vậy, ha ha, Hứa Tam Thiếu có thể thật sự phiền não. Bút tích giống như cao thủ Phí Thanh Sơn, có mấy người có thể viết ra.
Nội kình hóa chỉ, viết nên bốn chữ “Biệt thự Hồng Diệp” , khí phách biết bao. Giờ thì tôi đã hiểu được đồng chí Tiểu Diệp xảo trá ra sao.
Thì ra là thế, thật không thể ngờ, đồng chí Tiểu Diệp học được chiêu này từ khi nào vậy? Khâm phục, Cung mỗ khâm phục không ngừng đó.
Cung Khai Hà nói.
- Ha ha, tôi lấy lại cái tôi nên lấy, như thế nào gọi là xảo trá. Có bản lĩnh cứ bảo Hứa Tam Thiếu đi cầu Phí Thanh Sơn là được.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Việc này tôi mặc kệ, tuy nhiên thôi! Việc này khẳng định cậu không tiện ra mặt. Chi bằng, có khi nào cần Tư Mã làm giúp không.
Người thì hiện tại đang ở trong tay cảnh vệ khu, tuy nhiên, Tư Mã Thanh chỉ là một thiếu tá tham mưu, có thể chống lại được tập đoàn Hoằng Hóa của Hứa Tam Thiếu, bóc trần các mối quan hệ hay không vẫn còn là điều khó nói
Thể diện tập đoàn Hoằng Hóa không nhỏ, họ nói lãnh đạo cảnh vệ khu ra mặt một chút, lãnh đạo lại đi gõ mặt Tư Mã Thanh một chút, chuyện đó là hoàn toàn có khả năng.
Đến lúc đó, Tư Mã liệu còn không chịu thả người. Ha ha, đồng chí Diệp Phàm thực sự chính mình xắn tay áo ra trận. Lúc đó sẽ có thể náo nhiệt lắm đây, chủ nhiệm phòng Đốc tra trung ương có được một tòa biệt thự cổ xa xỉ cao cấp, điều đó không để lại vết hằn trong suy nghĩ của mọi người sao?
Đến lúc đó, phỏng chừng, tổ chức kiểm tra kỷ luật quốc gia cũng đến góp vui. Đồng chí Diệp Phàm cậu cũng hiểu được mà.
Đúng rồi, còn có nhóm đối thủ của cậu, khẳng định lợi dụng thời cơ xuống tay, đen cũng nói thành trắng. Tuy cuối cùng cậu cũng không việc gì, nhưng quá trình này, cũng làm cậu tương đối khó chịu.
Hơn nữa, cậu mỗi ngày không thể tránh được có người đến làm phiền, cậu còn là tiêu điểm của giới truyền thông, chẳng phải là một bản nhạc vui sao.
Cung Khai Hà không ngờ lại vui trước viễn cảnh người khác gặp họa.
- Lão Cung, không nên vui vẻ như vậy khi người khác gặp họa?
Diệp Phàm có chút buồn bực, đổi giọng nói.
- Có lẽ khi điều tra ra, người ta sẽ biết được thân phận của tôi, vậy lãnh đạo cảnh vệ khu không chẳng lẽ không suy xét đến tôi là chủ nhiệm phòng Đốc tra một chút. Mà nhà họ Hứa cũng không sợ hãi sao? Cho nên, bọn họ vừa nghe, có lẽ sẽ đi bồi thường cho tôi trước, căn bản không cần tôi ra mặt. Hơn nữa, thể chế bên trong ai mà không hiểu được. Chức vị của tôi vẫn còn tỏa sáng được.
- Sáng cái rắm! Cậu còn thật sự nghĩ mình là cái “Sừng” khó lay chuyển có phải hay không? Chủ nhiệm phòng Đốc tra là cái gì? Về Tập đoàn Hoằng Hóa tôi vừa bảo người điều tra qua, nghe nói có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa là gia tộc dạng gì, đó là gia tộc cùng cấp với nhà họ Tô. Hơn nữa, người nhà họ Tô chú trọng phát triển kinh doanh, ở trong khối quan trường cũng không có bao nhiêu người trực tiếp quản lý. Đương nhiên, bọn họ có tiền, mạng lưới quan hệ cũng không nông.
Tuy nhiên, thông qua thủ đoạn khác mở rộng mạng lưới quan hệ không giống với quan hệ do chính mình bồi dưỡng từ con cháu gia tộc đi ra.
Cung Khai Hà không ngờ nói lời thô tục, rồi tạm dừng một chút.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ