Lăng Túc vỗ vỗ vào vai Âu Dương. Trong mắt hắn, mặc kệ kỹ thuật bắn cung của Âu Dương thần kỳ tới mức nào, dù sao hắn vẫn chỉ là một tân binh. Khi nhìn thấy tin tức như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút bi thương. Âu Dương có cảm giác sợ sệt cũng không phải là không thể tha thứ.
- Không phải!
Âu Dương rất dứt khoát lắc lắc đầu nói:
- Đội trưởng, ngươi thấy chiến báo này có vấn đề gì hay không?
- Vấn đề? Vấn đề gì?
Vừa nghe Âu Dương hỏi như thế, Lăng Túc liền có chút nghi vấn. Thật ra vừa nãy khi hắn xem chiến báo cũng cảm giác có chút là lạ, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
- Đội trưởng! Ngươi xem những chữ viết này. Ta muốn hỏi một chút, nếu như chúng ta bị bao vây, khi toàn quân sắp bị tiêu diệt, ngươi còn có thể ung dung viết ra những dòng chữ đẹp như vậy hay không?
Thật ra Âu Dương không có bất kỳ kinh nghiệm nào đối với loại chiến báo này. Sở dĩ hắn nhìn ra chiến báo này có vấn đề hoàn toàn vì lúc trước khi còn ở trong sơn thôn, hắn đã nhìn thấy tấm lụa của trung đội số 8. Hắn nhớ rõ ràng, lúc đó tấm lụa của trung đội số 8 là dùng máu viết ra. Phải biết rằng, trong lúc đang ở trên chiến trường toàn quân sắp bị diệt, ngươi còn có thời gian đi tìm giấy bút để viết sao? Chỉ sợ tìm được cái gì thì viết bằng cái đó.
Trên tấm lụa này, không chỉ có chữ viết có vấn đề, ngay cả những điều viết trên đó cũng có vấn đề! Nếu chim ưng đưa tin đã bay ra ngoài, như vậy tại sao còn phải viết địa điểm đến? Chim ưng đưa tin có thể dẫn viện quân tìm tới vị trí đó. Dưới tình huống này tại sao phải viết địa chỉ ra? Tại sao dưới tình huống vô cùng nguy cấp, lại có người làm chuyện như vậy?
- Đội trưởng, ngươi nhìn chỗ này!
Âu Dương chỉ vào thung lũng Già Lam nói:
- Ta muốn hỏi đội trưởng, nếu như vào thời điểm toàn quân của chúng ta sắp bị tiêu diệt, ngươi có thể không sợ hãi viết rõ địa điểm ra hay không?
Sau khi Âu Dương hỏi ra hai vấn đề này, nắm đấm của Lăng Túc liền nắm lại! Quả thật đúng như Âu Dương đã nói, chiến báo này thật sự quá cổ quái.
- Chẳng lẽ là cạm bẫy?
Hác Trì ở bên cạnh mở miệng nói. Mặc dù hắn là đội phó, nhưng dù sao cũng kỵ sĩ đã gặp nhiều sóng to gió lớn. Những việc như vậy, hắn vừa nghĩ tất nhiên đã có thể hiểu rõ.
- Chẳng lẽ là quân địch bố trí mai phục tại thung lũng Già Lam, muốn lợi dụng tâm lý vội vàng cứu viện của chúng ta để mai phục chúng ta?
Lăng Túc cũng đã nghĩ thông suốt về điểm mấu chốt trong đó.
- Không phải không có khả năng này!
Âu Dương gật đầu một cái. Đối với hành quân chiến đấu, hắn không hiểu nhiều. Cho dù trên phương diện này, trong quá khứ hắn đã có kiến thức, thời gian học tập cũng như xem ti vi, nhưng căn bản không thể so sánh với tướng lĩnh đã thực sự ngang dọc trên chiến trường. Âu Dương không cho rằng mình xuyên qua thì cái gì cũng có thể làm được!
- Đội trưởng! Nếu quả thật ở đó có mai phục, vậy chúng ta...
Lúc này Hác Trì cũng không biết nên làm như thế nào. Mặc kệ có phải có mai phục hay không, khẳng định có quân địch đang ở tại thung lũng Già Lam. Nhiệm vụ của bọn họ là tới tiêu diệt quân địch. Hiện tại phát hiện ra tung tích của quân địch, lẽ nào bọn họ lại muốn rút lui?
Nhưng không rút lui bọn họ có thể làm được gì? Đối phương mai phục, bọn họ chỉ có hơn ba mươi người. Đối mặt với mai phục của đối phương, không phải là tự đưa đồ ăn lên sao?
Lăng Túc không trả lời. Bởi vì lúc này hắn đang suy nghĩ. Biết rõ có mai phục còn muốn đến. Chuyện như vậy thực sự không đáng.
- Đội trưởng!
Lúc này Âu Dương lại mở miệng. Tuy hắn mới chỉ là một tân binh, nhưng thông qua trận chiến lần trước, hắn đã sớm hoà mình với trung đội số 7 của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Đừng thấy trong trung đội số 7 có phân chia đội trưởng đội viên. Trên thực tế một khi có chuyện gì, mọi người đều cùng nhau thảo luận.
- Đội trưởng, ta cảm thấy lúc này chúng ta không nên đi vào! Phải biết rằng, địa hình thung lũng không thích hợp cho kỵ binh tấn công. Chúng ta chỉ có ba mươi người. Số lượng này đi như vậy thật sự không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chúng ta nên báo cáo tình huống nơi này lên quân bộ. Ta tin tưởng quân bộ nhất định sẽ phái binh tới tấn công thung lũng Già Lam.
Âu Dương vẫn rất bình tĩnh. Hắn dám ba mươi người đánh một trăm người, bởi vì hai bên cùng xông lên tấn công, hắn có thể tạo sự hỗn loạn lớn bên đối phương giúp trung đội số 7 giành được thắng lợi.
Nhưng trong tình huống bị mai phục, hắn không nắm bắt được vị trí của kẻ địch, làm sao đánh?
- Ta cảm thấy Âu Dương nói không sai. Trong thung lũng, kỵ binh thực sự không có ưu thế. Trái lại chiến mã sẽ trở thành trói buộc. Lần này không ngờ kẻ địch biết sử dụng thủ đoạn như vậy. Chắc chắn là đại quân mai phục. Chúng ta đi như vậy chẳng khác nào là chịu chết.
Hác Trì cũng tán thành với cách nói của Âu Dương.
-Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thật ra Lăng Túc cũng rất tán thành. Nhưng nếu kẻ địch lựa chọn chiến đấu với bọn họ, bọn họ rời đi, vậy bước kế tiếp phải hành động thế nào?
- Bọn ta dây dưa với bọn họ ở đấy, không bằng trở về tiền tuyến hội hợp với đại đội Đao Nhọn!
Hác Trì suy nghĩ một chút sau đó phát biểu ý kiến của mình.
- Hiện tại đoàn kỵ binh Đao Nhọn đã thâm nhập vào sau lưng địch. Cho dù chúng ta trở về tiền tuyến cũng không có cách nào hội hợp với đoàn quân Đao Nhọn!
Lăng Túc biết, thời điểm bọn họ truy kích, những trung đội Đao Nhọn khác đã thâm nhập vào sau lưng địch. Nếu lúc này bọn họ trở về, cũng không thể nào hội hợp với đoàn quân Đao Nhọn.
- Vậy chúng ta trở về bổ sung quân binh. Sau đó chúng ta đi về phía đông nam, vòng qua chiến trường chính, tiến sâu vào phía sau kẻ địch!
Hác Trì nắm chặt nắm tay. So với truy kích sâu trong quốc gia của mình, hắn càng muốn thâm nhập vào sau lưng địch để chiến đấu. Bởi như vậy bọn họ có thể thực sự thể hiện được khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.
Ba mươi hai kỵ binh dường như một cơn lốc tiến thẳng về phía đông nam. Đây chính là trung đội số 7 đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Bọn họ không trở về quân bộ. Bởi vì muốn trở về quân bộ cần ít nhất ba ngày. Trong ba ngày đủ để bọn họ thâm nhập vào phía sau lưng địch. Tuy chỉ có ba mươi hai người, nhưng Lăng Túc biết, cho dù là quân đoàn Đao Nhọn cũng nhất định xuất hiện binh sĩ bại trận. Hắn dự định tiến vào phạm vi của quân địch sau đó sẽ hợp nhất với kỵ sĩ Đao Nhọn bại trận. .
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Ngày thứ hai sau khi ba mươi hai kỵ bọn họ rời khỏi, quân bộ trước sau đã nhận được chiến báo của Biện Thông và trung đội số 7.
Lăng Trung Thiên là thống soái ba quân của Đại Vận quốc trong lần giao chiến này. Lúc này Lăng Trung Thiên vừa xem chiến báo do Biện Thông phát tới. Lông mày của hắn nhăn lại.
Toàn trung đội số 8 bị tiêu diệt. Điều này quả thật khiến hắn rất đau lòng. Bởi vì mỗi một kỵ sĩ Đao Nhọn đều là một phần tài sản quý giá. Đối với Đại Vận quốc mà nói, bọn họ tình nguyện để một trăm binh lính bình thường chết trận, cũng không muốn một thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn phải chết trận.
Tuy rằng tin tức toàn trung đội số 8 bị tiêu diệt khiến hắn rất đau lòng, nhưng đây không phải nguyên nhân hắn khiến nhíu mày. Hắn nhíu mày bởi phần sau của quân báo.
- Khi trung đội số 7 chạy tới, toàn trung đội số 8 đã bị tiêu diệt. Lăng Túc làm sao có khả năng lợi dụng ba mươi người còn sót lại tiêu diệt hết quân địch? Còn không tổn thất một người?
Lăng Trung Thiên cảm thấy hẳn là chiến báo này đã bị người cố ý phóng đại lên. Hơn nữa mức độ phóng đại còn vô cùng đáng sợ!
- Chẳng lẽ tiểu tử Lăng Túc này phát điên muốn cướp công lao của trung đội số 8 sao?
Lăng Trung Thiên chính là phụ thân của Lăng Túc. Đối với tính cách của con trai mình hắn hiểu rõ hơn ai hết. Tiểu tử này giống hệt với hắn lúc còn trẻ. Dáng vẻ không chịu thua kém khiến Lăng Túc cả ngày tranh cãi với lão cha như hắn tới mức rối tinh rối mù. Nhưng bất kể tranh cãi thế nào, Lăng Trung Thiên không thể phủ nhận sự xuất sắc của Lăng Túc.
- Nói cho ta biết, ba mươi người trung đội số 7 làm sao chiến thắng 118 tên địch? Chẳng lẽ bọn họ biết bay sao?
Lăng Trung Thiên nhìn kỵ sĩ đưa chiến báo tới. Hắn rất muốn biết rốt cuộc chiến báo trước mặt hắn bị phóng đại tới mức nào.
- Hồi bẩm nguyên soái, khi chúng ta chạy tới nơi, cuộc chiến đấu đã kết thúc. Chúng ta đã kiểm tra thi thể của các kỵ sĩ trung đội số 8. Bọn họ đã chết cách đó nửa ngày. Trong khi quân địch chết trước khi chúng ta chạy tới đó một khắc. Cho nên khẳng định trung đội số 7 tới tiêu diệt kẻ địch sau khi toàn trung đội số 8 đã bị tiêu diệt. Còn về làm cách nào... Lăng Túc đội trưởng chưa nói, ba mươi hai người bọn họ đã đi...
Đừng thấy kỵ sĩ này trả lời rất nhanh nhẹn, thực ra đối mặt với Đại nguyên soái trấn quốc Đại Vận quốc Lăng Trung Thiên, hắn vẫn vô cùng khẩn trương.
- Hả?
Lăng Trung Thiên nghe kỵ sĩ này hồi báo, hắn biết, cho dù có cho Biện Thông thêm một lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám lừa gạt mình. Giả báo quân tình chính là tội lớn bị diệt toàn gia tộc!
- Khoan! Ngươi nói bọn họ có ba mươi hai người sao?
Lăng Trung Thiên không có được câu trả lời thuyết phục, nhưng hắn lại nghe được một tin tức khác thường!
Trung đội số 7 vốn đầy đủ là 120 người. Nhưng sau khi chiến đấu trên chiến trường, bọn họ chỉ còn bốn mươi người truy kích. Trên đoạn đường truy kích, bọn họ tổn thất mười người. Đáng lẽ bọn họ chỉ còn lại ba mươi người mới đúng. Vậy thêm ra hai người là tình huống thế nào?
- Vâng! Chúng ta kiểm kê người mấy lần. Đúng là ba mươi hai người!
Kỵ sĩ này thực sự không rõ tại sao Lăng Trung Thiên lại hỏi như thế.
- Báo...
Nhưng đúng vào lúc này, chim ưng đưa tin của trung đội số 7 đã tới. Một binh lính cầm quân báo đưa vào cho Lăng Túc.
- Lại là trung đội số 7 sao?
Lăng Trung Thiên nhìn dấu vết bịt bên ngoài chiến báo. Hắn biết đây là chiến báo của trung đội số 7. Hắn cầm chiến báo trong tay mở ra. Vừa nhìn, hắn thiếu chút nữa đã ngất đi.
- Quân bộ! Trung đội số 7 truy kích kẻ địch đến thung lũng Già Lam, phát hiện một lượng lớn quân địch mai phục tại thung lũng Già Lam. Trung đội số 7 không có cách nào đột phá, thỉnh cầu quân bộ điều binh sĩ đến đây tiêu diệt!
Đây là phần chiến báo phía trước liên quan với thung lũng Già Lam. Chỉ nhìn một cách đơn thuần những điều này đương nhiên không có vấn đề. Nhưng phần sau lại khiến Lăng Trung Thiên không nói được gì.
- Nhiệm vụ truy kích của trung đội số 7 đã hoàn thành. Toàn đội gồm ba mươi hai người xuất phát từ thung lũng Già Lam, tiến về phía đông nam với ý định tiến vào phía sau quân địch...
Đây chính là phần sau của chiến báo! Tuy rằng rất ngắn gọn, nhưng Lăng Trung Thiên hiểu được toàn bộ ý tứ.
- Chuyện này... Tiểu tử này muốn làm gì? Hắn muốn đi chịu chết sao?
Lăng Trung Thiên cầm chiến báo trong tay đập xuống bàn. Hắn phẫn nộ với tin tức trung đội số 7 xuất phát theo phía đông nam tiến vào phía sau lưng địch. Hiện tại hắn kích động chỉ muốn kéo Lăng Túc tới đánh gần chết.
Ba mươi hai người thâm nhập vào sau lưng địch? Rốt cuộc Lăng Túc bị ma ám hay bị điên? Hắn xem Tây Kỳ quốc là cái gì? Mấy ngày này bốn mươi trung đội của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thâm nhập vào sau lưng địch, đã có tới tám trung đội bị tiêu diệt. Đến bây giờ còn có hai trung đội không nhận được tin tức. Ba mươi trung đội khác hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện thương vong. Tuy rằng chiến tích của bọn họ rất tốt, nhưng tổn thất như vậy có thể xem như rất nặng nề.
Phải biết rằng, bốn mươi trung đội khác, mỗi trung đội đều đầy đủ thành viên. Đầy đủ thành viên còn có thể bị đánh thương, bị tiêu diệt. Vậy ba mươi hai người vọt vào có khác nào chịu chết?
- Điên! Nhất định là điên rồi! Người đâu! Thông báo với quân trấn thủ phía đông nam, ngăn cản trung đội số 7 cho ta! Nếu như phản kháng đánh, đánh gãy hai chân kéo trở về!
Dù sao cũng là con mình. Bình thường Lăng Trung Thiên thường xuyên tranh cãi với Lăng Túc, nhưng đến lúc này hắn làm sao có khả năng nhìn con mình đi chịu chết? Lăng gia chỉ có một người để nối dõi. Nếu như Lăng Túc thật sự chết trận, vậy hắn làm sao có thể ăn nói được với liệt tổ liệt tông của Lăng gia đây!
Nhưng sau khi Lăng Trung Thiên gầm lên, hắn cũng biết đã muộn! Thời gian bọn họ nhận được chiến báo đã là hai ngày sau. Dựa theo tốc độ của trung đội số 7, chỉ sợ lúc này bọn họ đã đến vị trí của quân trấn giữ phía đông nam. Mặc dù hiện tại hắn ra lệnh truyền tin tức tới đó với tốc độ nhanh nhất, cũng tuyệt đối không kịp.
Lăng Trung Thiên có chút bi phẫn nhìn chiến báo này! Hắn cảm thấy con mình quá lớn mật. Dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được Lăng Túc lại lớn mật đến mức này. Với ba mươi hai người đã tính thâm nhập tới phía sau lưng địch? Bọn họ cảm giác mình đều là tử sĩ sao?
- Ra lệnh cho trung đội Đao Nhọn số 10, số12, số14 đang ở phía đông nam, một khi phát hiện tung tích của trung đội số 7, lập tức tiến hành hợp nhất! Bất kỳ trung đội nào một khi hợp nhất với trung đội số 7, phải lập tức trở về! .
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Lăng Trung Thiên biết, thật ra sau khi tiến vào phía sau lưng địch, khả năng hai trung đội chạm mặt rất nhỏ. Bình thường nhiều nhất chỉ có thể gặp được kỵ binh bại trận. Nhưng đã đến lúc này hắn chỉ có thể làm được như vậy. Hắn chỉ có thể cầu mong đầu óc Lăng Túc hoàn toàn bình thường, vẫn có thể hiểu rõ sự khủng bố của Tây Kỳ quốc, không nên thâm nhập quá sâu vào sau lưng địch mới tốt.
Nhưng hắn đã xem thường lá gan của Lăng Túc. Bởi vì lúc này, trung đội số 7 đã tới vị trí của quân trấn thủ phía đông nam, nhận tất cả tiếp tế, chuẩn bị tiến vào bên trong Tây Kỳ Quốc...
Ba mươi hai thành viên của trung đội số 7 đã đổi chiến giáp mới. Chiến đao của bọn họ đã được quân trấn giữ phía đông nam sửa chữa. Tất bộ các vật tư khác cũng được bổ sung.
Âu Dương kiểm tra lại những Ba Lăng Tiễn của mình. Những mũi tên này là do hắn phát hiện được trong kho vật tư quân dụng của quân trấn giữ phía đông nam. Ba Lăng Tiễn này cũng có hình tròn như mũi tên thường, nhưng uy lực lớn hơn gấp đôi. Tuy nhiên Ba Lăng Tiễn có một khuyết điểm chính là khi bay không dễ khống chế được phương hướng. Cho nên trừ phi xuất hiện quân địch quá đông, cung thủ bình thường sẽ không lựa chọn sử dụng Ba Lăng Tiễn.
Nhưng Tam Lăng Tiễn đến trong tay Âu Dương lại không còn tồn tại khuyết điểm nữa. So với những mũi tên hình tròn này, trái lại Âu Dương càng am hiểu sử dụng Tam Lăng Tiễn hơn. Hắn cố ý bảo quan tiếp tế trấn giữ đông nam hỗ trợ cho một ít Tam Lăng Tiễn. Những mũi tên này đều được rạch thêm những rãnh máu.
Hắn vẫn nhớ thời điểm hắn đưa ra yêu cầu như thế, viên quan tiếp tế còn dùng ánh mắt mờ mịt nhìn mình. Tam Lăng Tiễn vốn khó có thể khống chế lại tạo ra những rãnh máu như vậy, có thể nói chúng còn chính xác là mũi tên sao?
Nhưng hiểu rõ về tài bắn cung đáng sợ của Âu Dương, các thành viên trung đội số 7 không cảm thấy Âu Dương làm như vậy có gì không đúng! Kỹ thuật bắn cung của Âu Dương đáng sợ tới mức nào? Ngươi tùy tiện tìm ra một thành viên của trung đội số 7, hắn đều có thể nói cho ngươi biết. Mũi tên trong tay ngươi không dùng được, nhưng đến tay hắn, các thành viên của trung đội số 7 sẽ không chút bất kỳ nghi ngờ về sự hữu dụng của nó.
- Những mũi tên này như thế nào?
Nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương vừa kiểm tra những mũi tên này vừa cười khúc khích, Lăng Túc rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
- Rất oh yeah, vô cùng oh yeah! Chí ít có thể khiến uy lực mũi tên ta bắn ra tăng lên gấp đôi!
Âu Dương vừa kích động ngay cả oh yeah cũng nói ra. Hắn cũng không nghĩ liệu Lăng Túc nghe có thể hiểu được hay không.
- Vậy thì tốt, hiện tại chúng ta đã thâm nhập vào sau lưng địch. Sắp tới nếu muốn tiếp tế sẽ có chút khó khăn. Cho nên lần này ta cố ý để mỗi người mang giúp ngươi một túi đựng tên, để tránh không có mũi tên sẽ phiền phức.
Mỗi người mang thêm một túi, tính cả Âu Dương nghĩa là đã mang được 32 túi. Nói cách khác, lần này Âu Dương có thể dùng được mấy ngàn mũi tên. Mấy ngàn mũi tên ở trên chiến trường có khả năng chớp mắt đã bắn hết, nhưng trong tay Âu Dương sẽ biến thành mấy ngàn lệnh phù đòi mạng. Bởi vì đến nay Lăng Túc vẫn chưa từng nhìn thấy bất kỳ mũi tên nào Âu Dương bắn ra mà không giết người.
- Được! Hẳn là đủ. Hơn nữa chúng ta có thể thu Tam Lăng Tiễn về!
Âu Dương cân nhắc, chỉ cần có thể đánh thắng trận, như vậy bọn họ có thể thu mũi tên về. Cho nên mấy ngàn mũi tên này đủ để dùng vô số lần.
- Ha ha, tiểu tử ngươi thật sự khác với tất cả mọi người. Nhưng chúng ta đã tiến vào Tây Kỳ quốc, tất cả đều phải cẩn thận thì tốt hơn...
Lăng Túc mới vừa nói đến đây, hai kị sĩ đi phía trước chịu trách nhiệm dò đường đã chạy vội về phía bọn họ.
Nhìn hai kị sĩ chạy vội đến, Lăng Túc thôi không nói chuyện với Âu Dương nữa. Hắn biết chắc chắn hai người này đã phát hiện ra tình hình của quân địch.
- Đội trưởng!
Hai người từ trên ngựa nhảy xuống, đi tới trước mặt Lăng Túc mở miệng nói:
- Đội trưởng, phía trước phát hiện một ít bại quân. Nhân số khoảng chừng ba trăm người. Đều là bộ binh. Chúng ta có nên ăn hay không?
- Ba trăm bại quân? Đều là bộ binh sao? Trang bị quân dụng thế nào? Tướng chỉ huy còn sống không?
Lăng Túc nghe thấy tin tức có bại quân, trong lòng hắn có chút kích động. Nhưng đối phương có tới ba trăm người. So về số lượng, bọn họ vẫn quá thiệt thòi. Cho nên hắn nhất định phải tìm hiểu tất cả tình huống.
- Đội trưởng, trang bị quân dụng của bọn họ không tồi, hẳn là bị trung đội số 10 của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tập kích. Bởi vì ta phát hiện có tù binh!
Người kỵ sĩ dò đường nói chuyện có chút kích động.
- Tù binh? Là người của trung đội số 10 sao? Có bao nhiêu người?
Lăng Túc nghe thấy có tù binh, hắn cũng kích động. Tuy bọn họ chỉ có ba mươi hai người, nhưng có đầy đủ năm mươi con chiến mã. Những chiến mã này chính là chuẩn bị khi gặp được những thành viên của trung đội bại trận khác. Bây giờ nghe nói có tù binh, đương nhiên hắn rất vui vẻ.
- Năm, có năm người. Tuy nhiên trang bị quân dụng của đối phương rất tốt. Hơn nữa chỉ huy của bọn họ còn sống. Không dễ gặm đâu!
Kỵ sĩ này báo cáo rất chi tiết. Tuy nói có bên trong có năm huynh đệ, nhưng muốn cứu viện, chỉ dựa vào hơn ba mươi người bọn họ sợ là có chút khó khăn. Mấu chốt nhất chính là chỉ huy của đối phương còn sống. Vậy đại biểu một khi bọn họ đấu võ, đối phương sẽ không lập tức đầu hàng. Đối phương có chỉ huy, cho dù bọn họ có thể khiến đối phương hỗn loạn, nhưng cũng có thể bị giết ngược lại.
Nghe báo cáo, ánh mắt Lăng Túc nhìn Âu Dương đang đứng bên cạnh. Sau đó trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười. Bởi vì vừa nãy hắn nhìn thấy nụ cười tự tin trên khuôn mặt Âu Dương.
- Chỉ huy của đối phương cứ giao cho ta!
Âu Dương lôi chiến cung của mình từ phía sau lưng ra. Hắn tin chắc, có Tam Lăng Tiễn trợ giúp, cho dù tên chỉ huy kia có ẩn mình trong đám đông, hắn cũng có thể một mũi tên giết chết.
- Được!
Nhận được câu nói khẳng định của Âu Dương, Lăng Túc nắm chặt nắm đấm nhìn hai kỵ sĩ trước mặt hỏi:
- Đối phương cách chúng ta bao xa?
- Khoảng chừng năm dặm, về hướng kia!
Hai người nói xong chỉ tay về phía đông nam.
- Chặn đường lui của bọn họ!
Lăng Túc gầm lên một tiếng, sau đó nhảy lên chiến mã. Khi hắn nhảy lên chiến mã, một đám kỵ sĩ cũng nhảy lên chiến mã của mình đồng thời rút trường đao của mình ra. .
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Ba mươi đánh ba trăm, nếu là trước đây khẳng định Lăng Túc không dám làm. Nhưng hiện tại hắn đã có Âu Dương. Hắn thậm chí đang suy nghĩ có phải sẽ có thể đánh ra một chiến dịch không tổn thất một người hay không?
- Chạy chầm chậm trong ba dặm. Hai dặm cuối cùng tấn công!
Lăng Túc ra lệnh một tiếng, ba mươi mốt người theo sát Lăng Túc di chuyển về hướng đông nam. Mà lúc này Âu Dương đã rời khỏi đội ngũ mau chóng chạy về phía bên cạnh.
Lần này Lăng Túc không hỏi Âu Dương muốn làm gì. Những người khác cũng chỉ nhìn theo Âu Dương. Bọn họ không cần hỏi, bởi vì bọn họ biết, một lát nữa chỉ cần khai chiến, mũi tên của Âu Dương nhất định sẽ trợ giúp lớn nhất cho bọn họ.
Cho dù chạy chậm ba dặm, đối với các kỵ sĩ trung đội số 7 mà nói cũng chỉ là trong thời gian nháy mắt. Sau khi chạy chầm chậm bọn họ đã có thể nhìn thấy đội ngũ của đối phương! Trong hai dặm cuối cùng, dựa theo sự phân phó của Lăng Túc, ba mươi mốt tên kỵ sĩ bắt đầu đợt tấn công đầu tiên!
Trong một khắc, khí thế tấn công dũng mãnh lại xuất hiện trên người bọn họ. Giờ phút này bọn họ chính là một thể hoàn chỉnh. Giờ phút này bọn họ giống như một mũi tên không gì không xuyên thủng được!
Tiếng vó ngựa nhất thời khiến ba trăm bộ binh chú ý! Cùng lúc đó, chỉ huy của đối phương hét lớn một tiếng:
- Địch tấn công.
Hắn bắt đầu chỉ huy binh lính thủ hạ lấy khiên tròn chuẩn bị chống lại sự tấn công của kỵ binh.
Nhưng khi bộ binh vừa thành lập được trận phòng ngự khiên tròn, tên chỉ huy kia lại cười!
- Ha ha ha ha! Ba mươi người, ba mươi người muốn đánh bại ba trăm bộ binh tinh nhuệ của ta. Đại Vận quốc càng ngày càng tùy tiện! Các huynh đệ, để bọn họ mở mang kiến thức một chút, biết cái gì mới thật sự là chiến trận phòng ngự khiên tròn!
Tên chỉ huy này điên cuồng cười. Cùng cười với hắn còn có những binh sĩ kia. Mới vừa nãy, bọn họ còn hết sức khẩn trương. Nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ có ba mươi người tấn công, bọn họ lập tức trấn tĩnh lại. Ba trăm người đánh ba mươi người, cho dù là kỵ sĩ nắm giữ năng lực tấn công tốt đến mấy cũng nhất định phải chết.
Lúc này nếu như nói có người cười không nổi chỉ sợ chính là năm tù binh của trung đội số 10! Lúc này bọn họ bị nhốt trong lồng đang điên cuồng tức giận hét lớn với các kỵ sĩ của trung đội số 7:
- Cút! Mau cút đi! Các ngươi điên rồi sao?
Khi mới vừa nghe thấy tiếng móng ngựa của kỵ binh, bọn họ còn kích động nhất thời cho là những trung đội khác tới cứu viện. Nhưng khi phát hiện ra trung đội số 7 chỉ có ba mươi người, bọn họ ngoài cười khổ ra chỉ có thể tức giận hét lên hi vọng trung đội số 7 sẽ nhanh chóng rời đi! Đáng tiếc bọn họ từ từ phát hiện, bọn họ la hét thế cũng không có tác dụng. Tốc độ của trung đội số 7 càng lúc càng nhanh. Rõ ràng bọn họ muốn dùng ba mươi người liều chết đối kháng với ba trăm bộ binh tinh nhuệ này!
Ba mươi kỵ binh đối chọi ba trăm bộ binh, nếu như gặp phải một đội ngũ bộ binh đã bại trận, đến chỉ huy cũng chết trận, như vậy không phải không có khả năng giành được thắng lợi. Nhưng đây là đội ngũ bộ binh tinh nhuệ mà nguyên một trung đội số 10 với đầy đủ nhân số cũng chỉ gặm đi một nửa!
Thời điểm trung đội số 10 bọn họ gặp phải đội ngũ bộ binh này, đối phương ước chừng sáu trăm người. Ban đầu bọn họ không xem trọng đội ngũ bộ binh này. Nhưng sau khi thực sự đụng độ bọn họ chỉ còn lại bốn mươi thi thể và năm tên tù binh, mới giết được ba trăm người của bọn họ. Thậm chí ý định trảm tướng cũng không thành công, chỉ có thể ảo não lui lại.
Mà bây giờ không biết trung đội số 7 từ đâu bỗng nhiên xông ra. Năm người của trung đội số 10 bị bắt làm tù binh vô cùng tuyệt vọng! Ba mươi mốt người vọt vào bên trong chiến trận được tạo thành bởi khiên tròn của đội ngũ bộ binh tinh nhuệ này, cho dù muốn chạy trốn cũng không có khả năng.
Khoảng cách giữa hai phe càng lúc càng gần. Năm trăm mét. Bốn trăm mét. Ba trăm mét. Hai trăm mét! Trung đội số 7 không hề có ý định dừng lại. Càng tiến tới gần, càng cảm giác được khí thế quyết chiến của bọn họ càng dâng cao.
Chỉ huy của đối phương nhìn trung đội số 7 tấn công hung mãnh như vậy, hắn đang hoài nghi chẳng lẽ những người này cảm thấy sống đủ muốn tìm cái chết hay sao? Ba mươi đánh ba trăm? Cho dù các ngươi có khí thế hơn nữa, các ngươi có thể làm được gì?
Ngay thời điểm hắn đang tự hỏi những điều này, một mũi tên mạnh mẽ xoay tròn phát ra âm thanh phá không đột nhiên từ phía bên trái hắn bắn thẳng đến. Nghe thấy âm thanh này, tên chỉ huy liền biết người bắn ra mũi tên này tuyệt đối là một Thần Xạ Thủ siêu cấp. Trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh này, hắn đã biết mình không có cách nào né tránh. Cho nên hắn vội tóm lấy một cái khiên bên cạnh mình để che hướng mũi tên bay tới.
Vị trí hắn chặn không sai, đúng là vị trí mũi tên bay tới. Mũi tên này trực tiếp bắn thẳng vào đầu hắn. Đây là một mũi tên tất sát!
Khi mũi tên va chạm vào khiên tròn, tên chỉ huy cho rằng đã có thể ngăn cản thành công. Nhưng hắn đã sai! Khi mũi tên va chạm vào khiên tròn không ngờ phát ra một tiếng phụt, sau đó nó trực tiếp xuyên qua khiên tròn bắn thủng đầu hắn!
Mũi tên này tới quá đột ngột. Cho dù là một tù binh của trung đội số 10 đang ở gần tên chỉ huy cũng không thấy rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì!
Nhưng không nghi ngờ chút nào, mũi tên kinh thiên này đã thành công bắn chết tên chỉ huy! Đây là một mũi tên trảm thủ!
Người kỵ sĩ của trung đội số 10 đang ở gần tên chỉ huy nhìn thấy hắn bị mất đầu liền che miệng mình lại! Hai con mắt của hắn muốn lồi ra! Trung đội số 10 bọn họ tấn công vô số lần nhưng không thể chém đầu hắn. Nhưng người ta chỉ cần một mũi tên đã có thể giết chết? Chuyện gì vừa phát sinh vậy?
Vèo... Vèo...
Lại có hai mũi tên khác mang theo tiếng xé gió mãnh liệt từ phía xa bay tới. Hai mũi tên này không hề kém hơn so với mũi tên đã bắn chết tên chỉ huy. Hai mũi tên này mạnh mẽ bắn thủng tấm khiên của hai tên binh sĩ đứng phía trước, sau đó hoàn mỹ giết chết hai người này, tạo thành lỗ hổng trong chiến trận phòng ngự, cho trung đội số 7 tấn công vào!
- Xông lên!
Lăng Túc chỉ chờ giây phút này! Thật ra vừa nãy hắn đang suy nghĩ làm sao mới có thể vọt vào! Hắn nhìn thấy mũi tên đầu tiên của Âu Dương bắn chết tên chỉ huy. Nhưng tên chỉ huy chết, chiến trận đã hình thành. Muốn khiến kẻ địch hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể mở ra chỗ hổng vọt vào. Nhưng cho dù kỵ sĩ trung đội số 7 tấn công mãnh liệt mấy đi nữa, nếu muốn phá tan chiến trận khiên tròn cũng sẽ không ít thương vong..
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa
Âu Dương đã khiến hắn được mở mang kiến thức. Mũi tên của Âu Dương không chỉ chuẩn, hơn nữa lực lượng cũng khiến người ta khó có thể tin nổi! Hắn vẫn dùng mũi tên của mình giết từng người trong chiến trận khiên tròn, mở lối đi cho trung đội số 7!
Ầm...
Trung đội số 7 tạo thành chiến trận hình nón xông vào bên trong lỗ hổng này. Chiến trận khiên tròn căn bản không ngờ được lại có biến động này xuất hiện. Lúc này trung đội số 7 lập tức vọt vào chỗ hổng quấy nhiễu bước tiến của toàn chiến trận. Không có chỉ huy, tất cả binh sĩ đều mê man. Bọn họ không biết tiếp theo nên làm thế nào.
- Giết!
Lăng Túc xông lên trước. Lúc này hắn lại hóa thân thành ác lang! Hung hăng xông tới tàn sát những tên địch đang mờ mịt không biết phải làm sao!
Vèo... Vèo... Vèo... Vèo...
Bốn mũi tên lại bay tới. Lỗ hổng bị trung đội số 7 mở ra, còn chưa kịp khôi phục điều chỉnh đã lại bị bắn chết thêm bốn người. Trong lúc nhất thời chiến trận khiên tròn hoàn toàn bị phá vỡ. Những binh sĩ này không còn mờ mịt nữa. Bọn họ biết bọn họ đã xong rồi! Không có chiến trận khiên tròn, khi đối mặt với kỵ binh bọn họ chỉ có thể bị tàn sát. Cho nên điều bọn họ nghĩ đến trước tiên chính là chạy trốn!
- Giết! Không để lại một người!
Lăng Túc chính là mũi nhọn của chiến trận hình nón. Hắn đi tới đâu, đám binh sĩ giống như gốc rạ liên tục ngã xuống! Ba mươi tên kỵ sĩ theo sát phía sau Lăng Túc. Bọn họ vừa hộ tống Lăng Túc, vừa hóa thân thành ác lang. Lúc này bọn họ không ngừng vung trường đao trong tay lên chém những binh sĩ ngoại trừ chạy trối chết ra không hề để ý tới người khác!
Không đỡ nổi một đòn! Hoàn toàn không đỡ nổi một đòn! Đây là đánh giá của trung đội số 10 đối với đoàn bộ tinh tinh nhuệ lúc này! Nhưng đánh giá này khiến bọn họ không thể nào tiếp thu được! Đoàn bộ binh tinh nhuệ khiến trung đội số 10 với đầy đủ nhân số của bọn họ đánh nửa ngày, tổn thất nhiều người như vậy, hiện tại lại không đỡ nổi một đòn của trung đội số 7 trước mặt!
Điều này thực sự vì nguyên nhân gì?
Chẳng lẽ bản thân đoàn bộ binh có vấn đề sao? Đương nhiên không phải! Đây chủ yếu vì mũi tên kinh thiên đã bắn chết tên chỉ huy trong nháy mắt, khiến toàn đoàn bộ binh biến thành năm bè bảy mảng. Sau đó hai mũi tên thành công trợ giúp trung đội số 7 mở ra chỗ hổng để bọn họ có thể hoàn mỹ tấn công vào!
Mà bốn mũi tên phía sau càng đáng sợ hơn! Không lưu lại cho kẻ địch một cơ hội. Khiến kẻ địch thậm chí không có khả năng liên hợp chiến trận phản kích.
Vèo... Vèo... Vèo...
Từng mũi tên từ phía xa bay tới. Mỗi một mũi tên bắn tới đều sẽ lấy đi sinh mạng của một binh sĩ có ý đồ phản kháng.
Lúc này Âu Dương ở phía xa lại không hề truy sát những đào binh. Đối với hắn mà nói, đào binh là do những kỵ sĩ khác phụ trách truy kích. Tác dụng của hắn chính là phá tan sự tự tin của kẻ địch! Bất kỳ kẻ nào có ý đồ phản kháng đều bị hắn bắn chết. Hắn muốn cho đối phương biết, chỉ có từ bỏ phản kháng mới có thể không bị mình bắn chết!
Âu Dương thành công! Hắn thành công khiến những lực lượng muốn phản kháng cuối cùng của đối phương đều tan rã! Trong lúc nhất thời không có bất kỳ người nào dám có ý định phản kháng nữa. Bọn họ ngoại trừ chạy trốn không còn ý nghĩ khác.
Nhưng muốn chạy trốn, dù thế nào hai chân cũng không thể nào chạy trốn được bốn chân! Ba mươi một kỵ sĩ bắt đầu tách ra truy sát những đào binh đang chạy trốn khắp nơi. Một khi có nơi nào phát sinh vài tên binh sĩ có ý đồ phản kích vây giết một kỵ sĩ, lập tức sẽ có mũi tên bay đến phá tan trận hình của bọn họ!
Quân lính tan rã! Tất cả quân lính tan rã! Ba trăm binh sĩ chỉ sau một lát đã bị tàn sát hơn nửa. Số còn lại đều không còn sức phản kháng! Tuy nhiên lúc này mặc kệ bọn họ có phản kháng hay không đều chỉ có thể bị giết chết. Bởi vì trung đội số 7 căn bản không có năng lực bắt tù binh! Bọn họ có tổng cộng ba mươi hai người. Dựa vào ba mươi hai người bắt hơn một trăm tù binh. Có khả năng này sao? Đừng quên đây đang là địa bàn của người ta.
- Đừng chạy! Có chạy nữa cũng chết! Liều mạng với bọn họ...
Một binh sĩ có chút lớn tuổi dừng lại với ý định kêu gọi một ít đào binh cùng chống lại. Nhưng đáng tiếc hắn còn chưa nói hết, một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen đầy quỷ dị đã cho hắn biết cái gì gọi là một mũi tên phong hầu.
Ba trăm người, bởi vì số lượng lần này quá nhiều, hơn nữa chạy làm nhiều ngả, toàn bộ đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn phải mất một giờ cuối cùng mới có thể xem như đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.
Cả cuộc chiến, đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn không có người nào chết trận. Bọn họ chỉ tổn thất bảy con chiến mã, mười hai người bị thương nhẹ. Cũng may lần này trung đội số 7 đã dẫn theo năm mươi con chiến mã. Tổn thất bảy con vẫn trong phạm vi bọn họ chịu được. Mười hai người bị thương nhẹ kia lại càng không quan trọng. Ở trong đoàn Đao Nhọn, rất ít người trên người không mang theo vết thương. Cho dù là thời kỳ hòa bình, dưới cường độ luyện tập lớn, người của đoàn quân Đao Nhọn cũng đầy vết thương nhẹ.
Khi toàn bộ trung đội số 7 trở về, năm thành viên của trung đội số 10 bị bắt làm tù binh đã được thả ra. Lúc này bọn họ đang nhìn những thành viên của trung đội số 7, những người đã từng được huấn luyện với bọn họ. Không ngờ bọn họ lại có cảm giác không nhận ra. Nhớ lại sự dũng mãnh của trung đội số 7 vừa nãy, bọn họ nghi ngờ đây có phải là một giấc mộng hay không?
- Vương Mông! Sao ngươi cũng bị bắt?
Cho tới lúc này, Lăng Túc mới nhận ra trong số những kỵ sĩ bị bắt còn có Vương Mông đội phó của trung đội số 10!
Vương Mông không để ý đến Lăng Túc. Hiện tại con mắt của hắn đang không ngừng lướt qua những kỵ sĩ quân đoàn Đao Nhọn đang thu thập chiến lợi phẩm. Nhưng hắn đếm tới đếm lui vẫn chỉ có ba mươi mốt người. Vương Mông biết, chung quanh đây nhất định còn có người thứ ba mươi hai đang ẩn nấp. Chính là Thần Xạ Thủ dùng kỹ thuật bắn cung có thể nói Thần Kỹ thống trị cả cuộc chiến.
- Người đâu?
Vương Mông không tìm thấy bóng dáng của Âu Dương, chỉ đành đưa mắt nhìn Lăng Túc. Hiện tại hắn rất muốn biết, người này rốt cuộc là ai.
- Người nào?
Đương nhiên Lăng Túc biết Vương Mông hỏi ai, nhưng hiện tại hắn muốn trêu Vương Mông một chút. Gia hoả này bình thường điên cuồng không biên giới. Hiện tại Lăng Túc nắm được cơ hội như vậy, sao có thể không trêu trọc hắn được?
- Lăng Túc, từ đâu ngươi có được Thần Xạ Thủ cường đại như thế? Chẳng lẽ là...
Tất nhiên Vương Mông có về biết thân phận của Lăng Túc. Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải Lăng Túc từ nhận được Thần Xạ Thủ từ chỗ đại nguyên soái Lăng Trung Thiên hay không. Đối với Vương Mông mà nói, đây mới là đáp án khiến hắn thỏa mãn nhất. Nếu quả thực là đáp án này, Vương Mông cũng có chút khinh bỉ Lăng Túc.
- Nghĩ gì thế! Đây là nhân tài ta tình cờ phát hiện được. Lăng Túc ta là người thế nào các ngươi còn không rõ hay sao? .
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của JeenZa