Nữ nhân, mỗi một cái đều là nữ nhân xinh đẹp, tất cả đều vây quanh Trần Thanh Đế, biết rõ hoặc là không biết, hoặc nhiều hoặc ít, vậy mà đều ưa thích Thanh Đế ca ca của Võ Nghệ nàng.
Thanh Đế ca ca, vậy mà được nữ hài tử ưa thích như vậy a.
Lâm Tĩnh Nhu phát hiện mình thích Trần Thanh Đế, đây là nàng tự mình biết lấy. Về phần các nàng Mã Tình Tình, lại không biết, cũng không có ý thức được.
Có lẽ, chỉ là sinh ra một tia hảo cảm.
Đối với loại vật tình yêu này, bản thân Võ Nghệ cũng không biết, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều.
Có hảo cảm, kỳ thật cũng không thể tính toán là ưa thích.
Chỉ có thể nói là không ghét.
Chỉ là, Võ Nghệ lại không hiểu.
Bất quá, lại để cho Võ Nghệ kỳ quái chính là, Bùi Ngữ Yên vậy mà cũng rất mơ hồ.
Không có lẽ a.
Không khoa học a.
Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của Thanh Đế ca ca a.
Một đóa hoa tươi cắm trên bãi *** trâu, lời này tuy để cho người đố kỵ, nhưng mà, khi tràng cảnh Trần Thanh Đế mang theo chúng nữ đi ra phòng học, đi đến căn tin, thì càng làm cho người ta ghen ghét.
*** trâu!
Trần Thanh Đế tuyệt đối là một đống *** trâu cực lớn, phía trên cắm đủ loại hoa tươi loại hình bất đồng. Nhưng có một điểm giống nhau, cái kia chính là, mỗi đóa hoa tươi đều phi thường xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho nữ nhân sinh ra lòng ganh tỵ.
*** trâu như Trần Thanh Đế vậy, không biết bao nhiêu nam sinh nguyện ý làm, đừng nói cắm vào nhiều hoa tươi như vậy, cho dù là một đóa hoa tươi ưu ái, cũng không uổng công cuộc đời này rồi.
Nhưng mà, khi mọi người thấy đống *** trâu này là vị hôn phu của quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế, nguyên một đám ngoại trừ ghen ghét ra, cũng chỉ còn lại có phục mà thôi.
Quốc tế toàn năng siêu sao, như là tiên nữ hạ phàm Bùi Ngữ Yên, người ta cũng có thể đem tới tay, huống chi là những người khác?
Đương nhiên, ở bên trong chúng nữ, Võ Nghệ, không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mỹ nữ như vậy, khí chất Tiên Tử, so với Bùi Ngữ Yên còn muốn hơn một chút. Trước đó, bọn hắn vậy mà chưa nghe nói qua, chưa thấy qua.
Thật sự là... không thể tưởng tượng nổi a.
Thời gian cơm tối còn không có chấm dứt, các học sinh của Trung Y Học Viện, đã sớm không thể chờ đợi được chui vào đại lễ đường chuẩn bị xem diễn xuất.
Mặc dù nói, tiệc tối đón người mới đến của Trung Y Học Viện, còn có nửa giờ nữa mới bắt đầu.
Đại lễ đường chiếm diện tích rất lớn, so với sân bóng rỗ tiêu chuẩn quốc tế còn muốn lớn hơn một vòng, lúc này cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn, bị Bùi Ngữ Yên bố trí thay đổi hoàn toàn, nhưng lại rất tinh xảo, hoàn mỹ.
Sân khấu, được bố trí ở vị trí trung ương đại lễ đường, bốn phía đều là thính phòng, bao vây sân khấu. Bất quá, lại không có phòng thay đồ.
Cũng không có đường lui.
Bởi vì, trải qua Bùi Ngữ Yên bố trí, tất cả người tham gia diễn xuất, đều không có chỗ xuống. Diễn xuất xong, sẽ nhảy dù trở về.
Địa phương to như vậy, lúc này đã chật ních rồi, có phóng viên truyền thông, có một ít nhân viên ngoài trường bỏ ra giá cao mua chỗ, đều tề tụ rồi.
Ăn cơm tối xong, bọn người Trần Thanh Đế ngay ngắn đi tới hàng ghế thứ ba, vị trí tốt nhất.
Đây đều là Bùi Ngữ Yên lưu cho bọn hắn.
Oanh!
Ánh đèn chiếu trọn cái đại lễ đường như là ban ngày, đột nhiên dập tắt. Không đợi mọi người kêu lên sợ hãi, ngọn đèn màu xanh da trời, rất nhanh sáng lên.
Ánh mắt tất cả mọi người, đều quăng về phía sân khấu.
Bất quá, ở trong một ngõ ngách, có ánh mắt một người, vẫn dừng lại ở trên người Võ Nghệ.
- Đợi sau khi buổi biểu diễn hôm nay chấm dứt, ngươi chính là của ta đấy.
Trong hai tròng mắt của Phó Tân Hãn nhìn về phía Võ Nghệ, tràn đầy tham muốn.
Ngọn đèn như là ban ngày dập tắt, sau đó trong quá trình ngọn đèn màu xanh da trời sáng lên, ở bên trên sân khấu, không biết lúc nào, đột nhiên nhiều ra một nữ hài mặc áo sơ mi trắng, váy màu đen.
Nữ hài mặt mỉm cười, tay cầm Micro, nói ra:
- Phía dưới mời thưởng thức, Khoa Văn Nghệ mang đến tiết mục thứ nhất, dùng Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng dẫn đầu chín vị đồng học tẩu tú.
Oanh!
Ngọn đèn màu xanh da trời lập tức dập tắt, ngay sau đó, đổi thành màu xanh da trời tản quang, lúc này cô bé kia đã biến mất không thấy gì nữa, sân khấu cũng rỗng tuếch.
Bất quá, ở trên không sân khấu, một thiếu nữ mặc một bộ váy liền áo trắng noãn như tuyết, chân mang giày cao gót màu tuyết trắng, chậm rãi hạ lạc.
Toàn bộ quá trình đáp xuống, giống như Thiên Tiên hạ phàm.
Người này, rõ ràng là Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng.
Ăn mặc như thế, phương thức xuất hiện thế kia, lại phối hợp khí tức lạnh như băng của nàng, da thịt như tuyết, danh xưng Băng Sơn Nữ Thần, không thể nghi ngờ đều là phát huy vô cùng tinh tế.
Trong lúc nhất thời, hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.
Ngao rống...
Toàn bộ khán giả trong đại lễ đường, đều phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, triệt phá chân trời, vô cùng khoa trương, hưng phấn, kích thích.
Thanh âm gào khóc thảm thiết này, thật có thể nói là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.
Nhưng mà, không thể phủ nhận một điểm là, Lý Nhược Băng xuất hiện, không thể nghi ngờ thắng được tất cả mọi người ủng hộ, đã nhận được tất cả mọi người nhận đồng.
Ở thời khắc này, tất cả các nam sinh cũng quên, Lý Nhược Băng đã bị Trần Thanh Đế khiến rơi vào tay giặc, đã quên sự tình vợ bé.
- Mỹ nữ, chúng ta yêu ngươi.
- Băng Sơn Nữ Thần, I love you!
Chỉ là Lý Nhược Băng một người xuất hiện, cái tiết mục thứ nhất đã nghênh đón cao trào thứ nhất trong đêm nay. Một đám người đều như đánh cho máu gà, vung tay hô to, điên cuồng thẳng gọi.
- Bùi Ngữ Yên này, có thể trở thành quốc tế toàn năng siêu sao, cũng không phải ngẫu nhiên, là tất nhiên.
Nhìn thấy một màn này, Trần Thanh Đế mỉm cười.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chỉ là ở một phương diện này, Trần Thanh Đế đối với Bùi Ngữ Yên là bội phục không thôi.
Không cần nghĩ cũng biết, đây hết thảy, tất cả đều là Bùi Ngữ Yên một người bày ra.
Lý Nhược Băng như Thiên Tiên, nện bước lên sân khấu đi một vòng, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, oanh động toàn trường, tru lên không ngừng.
Ngay sau đó, Lý Nhược Băng lần nữa 'bay lên', ly khai sân khấu.
Đổi thành tám người khác, từng cái từ trên trời giáng xuống. Bất quá, có lẽ là bởi vì nguyên nhân Lý Nhược Băng, nữ sinh xuất hiện đằng sau, tuy đều rất gợi cảm, lại khiến người xem buồn ngủ.
Lý Nhược Băng xuất hiện, thật sự là quá kinh diễm, quá rung động nhân tâm rồi.
Kế tiếp diễn xuất tuy không kinh diễm, rung động nhân tâm bằng Lý Nhược Băng, nhưng đều rất không tệ, nguyên một đám cao triều không ngừng.
Toàn bộ hào khí của tiệc tối đón người mới đến, đều đang bành trướng dâng cao.
Cao triều một tốp tiếp theo một tốp, muốn không tăng cũng khó khăn.
- Hiện tại là tiết mục của Trần Hương Hương đến từ Cao trung, cùng với các đồng học diễn xuất, mời mọi người thưởng thức.
Thanh âm của MC vang lên, ngay sau đó ánh sáng màu lam lập loè, người chủ trì lần nữa biến mất không thấy.
- Trần Hương Hương? Ngao rống... Là Trần Hương Hương, hoa hậu giảng đường Cao trung, Trần Hương Hương.
- Sang năm Trần Hương Hương sẽ tiến vào đại học, hoa hậu giảng đường thứ nhất của Trung Y Học Viện chúng ta, chỉ sợ sẽ rơi vào trên người Trần Hương Hương.
- Hương Hương, I love you!
- Hương Hương, ca ca ta ủng hộ ngươi, cố gắng lên!
- Hương Hương, ngươi là giỏi nhất!
...
Trần Hương Hương người chưa xuất hiện, cao giọng hoan hô đã không ngừng vang lên, do đó có thể thấy được, danh khí của Trần Hương Hương, là tràn đầy cỡ nào.
Phải biết rằng, đây vẫn chỉ là ở khu đại học, mà không phải ở khu Cao trung của Trần Hương Hương.
Đúng lúc này, một bộ Piano tuyết trắng, xuất hiện ở trên không sân khấu, Trần Hương Hương mặc quần áo thanh thuần, ngồi ở trên ghế dài, bàn tay như ngọc trắng đặt ở trên Piano.
Ở bốn phía Trần Hương Hương, hơi phía trên, 'Tiên nữ' như mây, đồng dạng chậm rãi hạ lạc.
Rất hiển nhiên, Trần Hương Hương là phụ trách nhạc đệm Piano, nhóm 'Tiên nữ' khác phụ trách khiêu vũ.
Đối mặt tiếng gọi ầm ĩ đầy trời, trên mặt Trần Hương Hương treo dáng tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt của nàng, một mực dừng lại trên người một người duy nhất.
Cái kia chính là, đại ca của Trần Hương Hương nàng, Thiên Vương *** trâu, Trần Thanh Đế!
Thiên Vương *** trâu!
Không sai, trong mắt tất cả nam sinh của Trung Y Học Viện, Trần Thanh Đế là một khối *** trâu, cắm đầy đủ loại hoa tươi kiểu dáng xinh đẹp làm cho người hâm mộ.
Đừng nói là hoa tươi khác, chỉ là Bùi Ngữ Yên, đã đầy đủ để cho Trần Thanh Đế xứng đôi với xưng hô Thiên Vương *** trâu này rồi.
Nhân vật Thiên Vương bên trong *** trâu!
Ngồi ở dưới đài, ánh mắt Trần Thanh Đế cũng một mực rơi vào trên người Trần Hương Hương, ở trên mặt của hắn, tràn đầy dáng tươi cười cổ vũ đối với Trần Hương Hương.
Răng rắc!
Ở thời điểm này, một tiếng giòn vang vang lên, Trần Hương Hương cách mặt đất sân khấu, còn cao tới bảy tám mét, người cùng Piano, rất nhanh rơi xuống.
Trần Hương Hương cùng Piano, rơi xuống!
- A...
Trần Hương Hương phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả người trực tiếp bị sợ cháng váng, sắc mặt cũng lập tức biến thành trắng bệch. Diễn tập rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ không có xuất hiện qua vấn đề như vậy a.
Dây thép, vậy mà đứt.
Đây chính là địa phương cách mặt đất bảy tám mét.
Hậu quả té xuống, không chết cũng tàn phế.
Nhìn thấy một màn này, mọi người dưới đài vốn là hô to, lập tức an tĩnh lại, mỗi người đều trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn Trần Hương Hương rất nhanh té xuống.
- Trần Thanh Đế, đây chỉ là một chút tiền lãi, cho ngươi nhận thức thoáng một phát, thống khổ khi thân nhân bị thương, thậm chí là chết đi.
Ở một hẻo lánh, Hướng Diễm thình lình ngồi ở chỗ đó, trên mặt lộ ra vẻ âm tàn:
- Cho dù lần này vận khí Trần Hương Hương tốt không chết, cũng phải tàn phế.
- Hương Hương!
Trần Thanh Đế thấy thế, tròn mắt muốn nứt, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, cả thân thể nhảy dựng lên, tốc độ tăng lên tới cực hạn, rất nhanh chạy gấp tới sân khấu.
- Hiện!
Thời gian đã không còn kịp rồi, Trần Thanh Đế vung tay lên, bùn đất lúc trước đào hầm được lưu giữ trong Càn Khôn Đỉnh, còn chưa có ném đi, rất nhanh xuất hiện ở trên sân khấu.
Vừa vặn, ở phía dưới Trần Hương Hương rơi xuống.
Oanh!
Linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế, lập tức bộc phát, rất nhanh bao khỏa tới Trần Hương Hương, đồng thời cũng bao phủ đống đất đột nhiên xuất hiện lại.
Oanh!
Ông...
Piano hung hăng đập vào trên sân khấu, phát ra thanh âm chấn động chói tai.
Phốc!
Ngay sau đó, một tiếng trầm đục, Trần Hương Hương rớt xuống, ngã lên trên đống đất. Trần Hương Hương bên trong hoảng sợ, không có cảm thấy một tia đau đớn, giống như là té lên chăn nệm.
Ân, so với chăn nệm còn muốn mềm mại hơn nhiều.
- Tiểu muội, em không sao chứ?
Lúc này, Trần Thanh Đế cũng xông lên sân khấu, rất nhanh nhảy lên đống đất, một tay vịn lấy Trần Hương Hương, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Mặc dù Trần Thanh Đế biết, hắn toàn lực bộc phát bảo vệ, Trần Hương Hương không có bất luận tổn thương gì, nhưng hắn vẫn là nhịn không được lo lắng.
- Em... em không sao.
Trần Hương Hương vô ý thức lắc đầu, trong nội tâm nghĩ mà sợ không thôi.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trần Thanh Đế thật sâu thở dài một hơi, ánh mắt quét qua toàn bộ quảng trường, lập tức rơi vào trên người Hướng Diễm ngồi ở nơi hẻo lánh.
- Là cô ta.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ nồng hậu dày đặc:
- Hướng Diễm, xem ra người Hướng gia các ngươi, là không thể sống rời đi rồi.
Trần Hương Hương là Nghịch Lân của Trần Thanh Đế.
Nghịch Lân, người đụng… chết!
Nếu như Trần Thanh Đế không phải Tu Chân giả, không có ở thời điểm đào hang, đem đại lượng bùn đất cất bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Từ độ cao như thế té xuống, cho dù có linh khí của Trần Thanh Đế bảo hộ, Trần Hương Hương cũng không có khả năng như hiện tại, một chút thương tích cũng không có.
Hướng Diễm hẳn phải chết, người Hướng gia, cũng quyết không thể lưu.
Còn có Thượng Quan gia!
Thượng Quan gia cùng Hướng gia, triệt để chọc giận Trần Thanh Đế hắn.
Phái người ám sát Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế chỉ là giết người ám sát hắn. Dưới sự trùng hợp, hãm hại Thượng Quan gia cùng Hướng gia, cùng với Lữ gia.
Trần Thanh Đế, cũng không có chủ động xuất kích.
Bởi vì, Thượng Quan gia cùng Hướng gia đối phó chính là Trần Thanh Đế hắn.
Người đến liền giết, một tên cũng không để lại mà thôi.
Nhưng mà, hiện tại Hướng Diễm lại động thủ với Trần Hương Hương, khiến cho Trần Thanh Đế nổi giận, vô cùng phẫn nộ.
Còn có Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế cũng muốn nàng cho ra một cái công đạo. Vì cái gì, Hướng Diễm có thể trà trộn vào, còn cắt được dây thép của Trần Hương Hương.
Cái thuyết pháp này, Trần Thanh Đế tất nhiên phải muốn.
Nếu như không thể cho Trần Thanh Đế hắn một câu trả lời thuyết phục, Trần Thanh Đế hắn không ngại hạ thủ giết Bùi Ngữ Yên.
Hướng Diễm ngồi ở nơi hẻo lánh, tiếp xúc đến ánh mắt của Trần Thanh Đế, nhịn không được toàn thân vô cùng lạnh lẽo, giống như là tiến vào trong hầm băng, hướng về sau rụt thoáng một phát.
Hướng Diễm có thể tinh tường phát giác được, sát cơ trong con ngươi của Trần Thanh Đế.
Sát cơ dày đặc đến mức tận cùng.
Cái này lại để cho Hướng Diễm đột nhiên sinh lòng sợ hãi, lập tức, ở trong lúc mọi người khiếp sợ, rất nhanh lặng yên rời khỏi đại lễ đường.
- Hừ, coi như các ngươi trở lại HongKong, ta cũng quyết không bỏ qua các ngươi.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng:
- Còn ngươi nữa, Bùi Ngữ Yên, nếu để cho ta biết rõ, ngươi hợp tác cùng bọn họ, ngươi cũng phải chết.
Nổi giận!
Lúc này, Trần Thanh Đế thật sự nổi giận, động sát cơ.
Trần Thanh Đế muốn tiêu diệt Thượng Quan gia cùng Hướng gia, ít nhất, cũng phải diệt sát tất cả những người tới thủ đô lần này.
Vốn, Trần Thanh Đế lợi dụng thân phận 'Lữ Đông', kéo cừu hận cho Lữ gia, lưu người Thượng Quan gia cùng Hướng gia lại, để cho bọn hắn trả thù Lữ gia.
Nhưng mà, hiện tại hết thảy đều không trọng yếu, cũng không có tất yếu để lại rồi.
Chết, phải chết.
Có chút lực lượng có thể mượn, có chút lực lượng, căn bản là không đáng mượn. Không đáng, còn uy hiếp đến thân nhân của mình, chỉ có giết.
Sát cơ, sát cơ mãnh liệt.
Ở thời khắc này, người của Thượng Quan gia cùng Hướng gia còn ở trong thủ đô, đã bị Trần Thanh Đế phán quyết tử hình.
- Bùn đất, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện nhiều bùn đất như vậy?
Nhìn thấy Trần Hương Hương không có việc gì, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Lập tức, đem ánh mắt tập trung vào bùn đất đột nhiên xuất hiện kia.
Cái này... quá thần kỳ.
Chẳng lẽ là ma thuật?
Trần Hương Hương rơi xuống, cũng là vì chuẩn bị cái ma thuật này hay sao?
Đúng, chỉ là một tuồng kịch!
Khán giả cho rằng như vậy rất nhiều, nhiều vô số.
Bằng không thì căn bản là không cách nào giải thích, đột nhiên xuất hiện bùn đất.
- Ma thuật? Là ma thuật?
Người xem dưới đài ngao ngao kêu lên:
- Thật sự là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng Hương Hương đáng yêu, muốn hương tiêu ngọc vẫn nữa chứ, nguyên lai chỉ là ảo thuật.
- Đúng vậy a, thật sự là đủ dọa người, về sau không cho phép dọa người như vậy nữa.
- Rất có trùng kích lực rồi, hành động của Hương Hương muội tử, thật sự là quá tốt, quả thực là tồn tại hy sinh vì nghệ thuật.
- Làm ảo thuật, tiếp tục làm ảo thuật.
- Đúng vậy a, làm bùn đất mất đi, chúng ta thích xem làm ảo thuật.
...
- Tốt, như các ngươi mong muốn.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, sát khí rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, trên mặt treo đầy mỉm cười, ánh mắt đã rơi vào trên bùn đất.
Trần Thanh Đế ban đầu bởi vì nóng vội, vì cứu Trần Hương Hương, căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, làm ra nhiều bùn đất như vậy, chỉ có tự mình thu trở về.
Ảo thuật!
Giải thích rất không tệ.
- Thu!
Trần Thanh Đế bên trong mỉm cười, đối với đống đất lung tung khoa tay múa chân một phen, nương theo chữ 'thu', bùn đất trên sân khấu, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Ngao rống, lại đến một cái, lại đến một cái...
Điên cuồng, tất cả đều điên cuồng.
Lại đến một cái?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trần Thanh Đế cũng không có hứng thú kia, hơn nữa, hắn cũng sẽ không biết làm ảo thuật. Ở bên trong Càn Khôn Đỉnh, ngoại trừ súng là đao, cũng không có gì có thể biến đổi.
Làm ảo thuật?
Thuần túy là ngoài ý muốn.
Ở bên trong mọi người thất vọng, Trần Thanh Đế mang theo Trần Hương Hương đi ra sân khấu, về tới trên ghế ngồi hàng thứ ba, yên tĩnh ngồi xuống.
Bọn người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, ngay ngắn dùng đến ánh mắt quan tâm nhìn Trần Hương Hương, nhìn thấy Trần Hương Hương không có việc gì, bọn hắn đều nhẹ nhàng thở ra.
Cũng đều cho rằng, Trần Hương Hương là phối hợp Trần Thanh Đế làm ảo thuật.
- Trần Thanh Đế, ngươi cũng quá ngưu bức đi à nha. Làm ảo thuật a, còn có cái gì ngươi không biết?
Choáng nha, thế nào chưa nghe nói qua, Trần Thanh Đế còn biết ảo thuật?
- Trần Thanh Đế, ngươi thật sự là quá không thành thực rồi, làm ảo thuật, ngươi còn theo chúng ta thần bí.
Ca khúc mới a.
Tất cả mọi người tràn đầy chờ mong.
Tất cả tạp chí lớn, càng là kích động vạn phần, quay phim, Cameras, hết thảy đều chuẩn bị xong, đợi đến quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Ngọn đèn đột nhiên bị tắt, đầy trời nổi lên bông tuyết, Bùi Ngữ Yên mặc một bộ cổ trang trắng noãn như tuyết, buộc lên dây cột tóc, như là tiên nữ, từ trên trời giáng xuống, thời gian dần qua đáp xuống.
Bùi Ngữ Yên ở trong hư không, chậm rãi nện bước chân, ánh mắt tập trung ở trên người Trần Thanh Đế, trong ánh mắt, còn tràn đầy áy náy.
Có lẽ là bởi vì sự tình của Trần Hương Hương, có lẽ là bởi vì nguyên nhân khác... .
Áy náy!
Ngoại trừ áy náy vẫn là áy náy.
- Hừ!
Tiếp xúc đến ánh mắt mà Bùi Ngữ Yên quăng tới, Lâm Tĩnh Nhu ngồi ở bên người Trần Thanh Đế, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, muốn quay đầu lại phát hiện đầu của nàng, không nhúc nhích được.
Nàng muốn xem Bùi Ngữ Yên, đến cùng làm ra cái xiếc thú gì.
Sáng tác bài hát cho Trần Thanh Đế?
Trần Thanh Đế là của ta, ngươi dựa vào cái gì sáng tác bài hát cho hắn, dựa vào cái gì... , ngươi lúc trước làm những chuyện kia, ngươi không xứng sáng tác bài hát cho Trần Thanh Đế, không xứng.
Đố kị nồng đậm, dùng Lâm Tĩnh Nhu làm tâm, rất nhanh tản ra bốn phía.
Trần Hương Hương cũng dùng đến ánh mắt tràn ngập căm thù nhìn Bùi Ngữ Yên trong hư không: Muốn lừa gạt đại ca ta, không có cửa đâu.
- Trần Thanh Đế, em vì anh sáng tác bài hát: Xóa bỏ trí nhớ...
Lúc này, thanh âm như âm thanh của tự nhiên, từ trong miệng của Bùi Ngữ Yên đi ra.
Trong thanh âm pha lấy có chút áy náy, hoảng sợ, day dứt như có như không.
- Xóa bỏ trí nhớ?
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Ngữ Yên trong hư không.
- Hừ.
Lâm Tĩnh Nhu ở một bên, nhịn không được ở bên hông Trần Thanh Đế, hung hăng nhéo một cái, rất là bất mãn thấp giọng nói ra:
- Nam nhân không có một đồ tốt.
- Xóa bỏ trí nhớ? Bùi Ngữ Yên đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ đại ca ta không nhớ rõ ngươi, là vì xóa bỏ trí nhớ? Làm sao có thể?
Trần Hương Hương nhịn không được oán thầm:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai a, vì cái gì đại ca ta phải nhớ kỹ ngươi?
- Xóa bỏ trí nhớ? Chẳng lẽ, Trần Thanh Đế không nhớ rõ vị hôn thê Bùi Ngữ Yên cnày, thật sự? Không phải Trần Thanh Đế cố ý nói ra sao?
- Làm sao có thể a, một vị hôn thê như vậy, làm sao có thể sẽ quên? Mở chuyện vui quốc tế sao?
- Ta tưởng là giả dối, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự, thật sự là bất khả tư nghị.
Vị hôn phu Trần Thanh Đế quên Bùi Ngữ Yên, cơ hồ tất cả mọi người biết rõ, nhưng mà không có mấy người tin tưởng.
Đều cho rằng, Trần Thanh Đế đang bốc phét.
Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, một vị hôn thê như vậy, làm sao có thể quên? Lời nói không dễ nghe, cho dù quên mình tên gọi là gì, cũng không có khả năng quên Bùi Ngữ Yên a.
Xóa bỏ trí nhớ!
Chẳng lẽ là xóa bỏ trí nhớ?
Điều này sao có thể, không khoa học a.
Trí nhớ, nói xóa bỏ là xóa bỏ sao.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chẳng lẽ là bởi vì Trần Thanh Đế làm ảo thuật, biến mất không có?
Các loại suy đoán, bay lên.
Ngày mai báo chí, truyền thông,… tất nhiên sẽ vây quanh chuyện tình xóa bỏ trí nhớ này à.
Âm nhạc nhu hòa, bi thương vang lên.
- Anh cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, không hề còn chuyện của em...
- Chuyện của em, vẫn bị anh giấu ở đáy lòng...
Âm thanh của tự nhiên vang lên, Bùi Ngữ Yên ở trong hư không, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, thương cảm, còn có một tia không cam lòng, ca xướng lên.
Thâm tình đầu nhập ở trong đó.
Nương theo âm nhạc, nương theo Bùi Ngữ Yên ca xướng, ở bên trong đại lễ đường, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, bắt đầu, có ít người yên lặng rơi lệ.
Nhưng mà, rơi lệ như là lây bệnh vậy, vừa mới bắt đầu chỉ là mười người, biến thành 100 người, hai trăm người... .
Lâm Tĩnh Nhu rơi lệ, Trần Hương Hương rơi lệ...
Bùi Ngữ Yên đã sớm lệ rơi đầy mặt... .
Toàn bộ đại lễ đường, ngoại trừ Trần Thanh Đế ra, hết thảy mọi người, tất cả đều rơi lệ. Mặc dù Trần Thanh Đế không có rơi lệ, nhưng thực sự cảm thấy trong lòng rung động, xâm nhập vào trong tiếng ca.
Không thể phủ nhận, Bùi Ngữ Yên có thể trở thành quốc tế toàn năng siêu sao, cái kia tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp.
Vô luận là điều kiện Tiên Thiên, hay là Hậu Thiên, Bùi Ngữ Yên đi cái vòng tròn luẩn quẩn này, thành công đó là tất nhiên, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ngẫu nhiên.
- Dị Năng giả loại Tinh thần, quả nhiên lợi hại.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, trong nội tâm tán thưởng không thôi:
- Lợi dụng dị năng tinh thần đến ca hát, diễn dịch, Bùi Ngữ Yên, ngươi thật không đơn giản a.
Mọi người trong toàn trường rơi lệ, ngoại trừ ca khúc ra, còn có một phần là bởi vì, thời điểm Bùi Ngữ Yên ca hát, phóng ra tinh thần dị năng của nàng.
Chỉ là, Trần Thanh Đế có chỗ không biết là, bởi vì quá mức thâm tình, Bùi Ngữ Yên toàn bộ tình vùi đầu vào bên trong ca khúc, cũng không có tận lực phóng thích tinh thần dị năng.
Không tự giác, phóng xuất ra đấy.
Bùi Ngữ Yên, cũng không biết.
Hơn nữa, Bùi Ngữ Yên thành công, căn bản cũng không có vận dụng tinh thần dị năng của nàng.
- Anh cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, không hề còn chuyện của em; ký ức về em, bị anh giấu sâu trong đáy lòng...
- Em muốn làm ký ức của anh tỉnh lại, nhớ lại kỷ niệm về em…
Ngọn đèn toàn trường, thời gian dần qua tối lại, rất chậm, rất chậm, Bùi Ngữ Yên cũng chậm rãi di động, cuối cùng, đã rơi vào trước mặt Trần Thanh Đế.
Tiếng ca chấm dứt, âm nhạc cũng chuẩn bị kết thúc, chấm dứt.
Toàn trường, tĩnh, vô cùng yên tĩnh!
- Bùi Ngữ Yên, chúng ta yêu cô, chúng ta yêu cô...
- Trần Thanh Đế không nên quên Bùi Ngữ Yên, nhanh lên nhớ tới Bùi Ngữ Yên. Nhớ kỹ Bùi Ngữ Yên, không cần quên, nàng là vị hôn thê của ngươi, không nên quên.
- Tỉnh lại trí nhớ của ngươi, không cần quên...
Toàn bộ đại lễ đường, tất cả đều sôi trào, khóc lóc như mưa, ánh mắt mọi người, tất cả đều rơi vào trên người Trần Thanh Đế.
Đều hò hét lấy, không cho Trần Thanh Đế quên Bùi Ngữ Yên.
Cảm động!
Triệt để cảm động.
Tất cả mọi người bị Bùi Ngữ Yên làm cảm động.
Tuy trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu không phục, nhìn Bùi Ngữ Yên tràn đầy mùi thuốc súng, bất quá, ở thời khắc này, nàng cũng bị cảm động, vậy mà yên lặng cầu nguyện, Trần Thanh Đế nhớ lại Bùi Ngữ Yên.
Trần Hương Hương đối với Bùi Ngữ Yên tràn ngập cừu hận, cũng là như thế.
Ở thời khắc này, tất cả mọi người cảm động, vô luận nam nữ, tất cả đều khóc.
Chỉ có một mình Trần Thanh Đế, tuy cảm động lại không có rơi lệ, càng nhiều hơn nữa, chính là đang nghĩ, Bùi Ngữ Yên đây rốt cuộc là muốn làm cái gì? Làm gì?
Phải biết rằng, Bùi Ngữ Yên đối với Trần Thanh Đế là tràn đầy cừu hận.
Mấy lần muốn ám sát Trần đại thiếu.
Bởi vì Trần Thanh Đế hắn đã không phải là Trần đại thiếu trước kia, Bùi Ngữ Yên cũng cải biến? Coi trọng hắn? Trần Thanh Đế không tin, cũng không thể tin được.
Bùi Ngữ Yên quá nguy hiểm.
Hiện tại Trần Thanh Đế mới ý thức tới, mức độ nguy hiểm chính thức của Bùi Ngữ Yên.
Chỉ một ca khúc, lại để cho tất cả mọi người đứng ở bên Bùi Ngữ Yên, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu là tình địch, Trần Hương Hương căm thù nàng, tất cả đều đứng ở một phương nàng.
Đây chính là phi thường đáng sợ.
Lâm Tĩnh Nhu không ăn giấm, Trần Hương Hương cũng không có căm thù nữa, có, chỉ là cảm động.
- Trần Thanh Đế, anh có thể nhớ lại em không?
Mặt mũi Bùi Ngữ Yên tràn đầy vệt nước mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Thanh Đế:
- Em muốn cho anh nhớ lại em, cho dù là anh hận em, em cũng muốn cho anh nhớ lại.
- Trần Thanh Đế nhanh nhớ lại, nhanh nhớ lại a . . .
- Trần Thanh Đế, nhanh lên một chút, hôn Bùi Ngữ Yên, nhanh. . .
Trịnh Lục chấn động toàn thân, trên mặt tràn đầy vội vàng, xóa đi nước mắt, không ngừng thúc giục.
- Hôn, hôn, hôn...
Toàn trường, kể cả truyền thông ở bên trong, tất cả đều cùng một thời gian kêu to lên, mặt mũi tràn đầy vội vàng, thúc giục, để cho Trần Thanh Đế hôn Bùi Ngữ Yên.
- Ngươi làm một chiêu này rất đẹp.
Trần Thanh Đế đứng lên, hạ giọng nói ra, hắn mà nói cũng chỉ có Bùi Ngữ Yên mới có thể nghe được.
Lúc này, Trần Thanh Đế cúi đầu, Bùi Ngữ Yên ngẩn đầu, hai người bốn mắt tương đối, tất cả mọi người vô cùng khẩn trương nhìn xem, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Trong nội tâm đều hò hét: hôn, hôn, hôn. . . .
- Ngươi thật sự không muốn nhớ lại ta sao?
Trong lòng Bùi Ngữ Yên run lên, trong con ngươi hiện lên một tia ảm đạm, thanh âm cũng rất thấp
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương