Ngược Ái
Phiên ngoại 1 : Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều
Phiên ngoại 1.2 : Phiên ngoại Phong Hồn: Ám sát đêm động phòng
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit: Quinn
Sáng sớm Hỏa Vân Kiều liền đến Quỷ môn, nàng mở cửa phòng ngủ cho đến thư phòng, tìm hết từ trên xuống dười, từ trong ra ngoài của Quỷ môn mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phong Hồn, đột nhiên trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không tốt.
‘Ta hỏi ngươi, môn chủ các ngươi đâu?’ Nàng nhấc tay nắm lấy một tên hạ nhân trong Quỷ môn hỏi.
‘Hỏa cô nương, thuộc hạ không biết.’ Hạ nhân rất cung kính trả lời, hắn thật sự không biết, môn chủ muốn đi đâu cần gì phải nói với một hạ nhân như hắn.
Nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói dối, Hỏa Vân Kiều bèn buông hắn ra, thở phì phì chạy đến phòng của Trầm Mộ Thần.
(Trầm Mộ Thần là Phó môn chủ của Quỷ môn, lúc Phong Hồn không có ở đây thì hắn toàn quyền xử lý mọi việc ở Quỷ môn)
‘Phong ca ca đi đâu rồi?’ Vẻ mặt nàng tức giận, giọng nói cũng không được nhã nhặn chờ hắn trả lời, đột nhiên nàng nói thêm một câu: ‘Đừng nói với ta là ngươi không biết.’
‘Môn chủ đi ra ngoài làm việc.’ Trầm Mộ Thần không nhanh không chậm đáp.
‘Làm việc?’ Hỏa Vân Kiều sửng sốt, lập tức hỏi tiếp: ‘Đi đâu? Phải mất thời gian bao lâu? Lần này là người nào?’
‘Đi Giang Nam, ít nhất cũng phải mất năm tháng.’ Trầm Mộ Thần không có một chút giấu diếm, hắn cũng không cần phải giấu diếm.
Giang Nam xa như vậy, chỉ tính đi về nhanh lắm cũng phải mất ba tháng, sắc mặt Hỏa Vân Kiều có chút khó coi, nàng dường như có thể khẳng định Phong Hồn là cố ý trốn tránh nàng nên mới đi ra ngoài, nếu không hắn hoàn toàn có thể phái thuộc hạ đi làm việc, tại sao lại tự mình đi?
‘Hắn đi khi nào?’ Nàng không nghĩ sẽ buông tha cho hắn, nàng muốn đi truy đuổi hắn.
‘Đêm hôm qua.’
‘Vậy hẳn là đã đi rất xa rồi.’ Hỏa Vân Kiều vội vàng xuất môn đuổi theo.
Nhìn dáng vẻ rời đi vội vàng của nàng khóe môi Trầm Mộ Thần lộ ra vẻ tươi cười, hắn không biết tại sao Môn chủ lại không thích Hỏa cô nương, thực sự hắn thấy Hỏa cô nương và Môn chủ rất xứng đôi, hắn tình nguyện thúc đẩy cho mối quan hệ của bọn họ, nhưng lần này hắn cảm thấy mọi việc dường như có chút cổ quái, chỉ là Môn chủ lại cố ý không cho hắn theo, hắn sở dĩ nói cho nàng biết cũng là hy vọng Hỏa Vân Kiều có thể đuổi theo, với năng lực của nàng ở vào thời điểm nguy hiểm có thể giúp Môn chủ một tay, bởi vì nàng chính là truyền nhân của thiên hạ đệ nhất dùng độc cho nên công phu hạ độc của nàng trong thiên hạ không ai có thể so sánh.
Đêm khuya rời đi Phong Hồn dường như biết được nàng nhất định đuổi theo nên trên đường đi không dám dừng lại nhiều lần, chỉ là đơn giản vào quán trọ nghỉ ngơi một chút sau đó liền lập tức chạy đi ngay.
Hỏa Vân Kiều một đường đuổi theo, mỗi lần nàng vừa mới biết tung tích của hắn thì hắn cũng vừa mới rời khỏi, mỗi một lần nàng đều đến chậm một bước, hung hăng dậm chân một cái: ‘Phong ca ca, ta nhất định đuổi kịp chàng.’
Bọn họ cứ kẻ đuổi người chạy giằng co suốt hơn một tháng, mãi cho đến Giang Nam bọn họ cũng chưa hề gặp mặt.
Phong Hồn vừa đến Giang Nam đã bắt đầu điều tra, lần này đối tượng mà hắn ám sát chính là Dương Tranh – Dương công tử, người này toàn thân đều là ám khí, xuất quỷ nhập thần làm cho người ta khó lòng phòng bị. Lần này có người bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim muốn hắn đi lấy đầu của Dương Tranh, hắn phải tra thật rõ hành tung của Dương Tranh thì mới xuống tay được.
Hỏa Vân Kiều đặt chân đến một khách ****, nàng muốn nghỉ ngơi một chút sau đó sáng mai mới bắt đầu hỏi thăm tin tức Dương Tranh, quen biết Phong Hồn nhiều năm như vậy nên nàng đã sớm biết được tính tình cùng tác phong làm việc của hắn, trước mỗi lần động thủ hắn đều điều tra rõ ràng để tránh vạn vô nhất thất (ngàn lần thắng cũng có một lần thất bại).
Trong tửu lâu người đông hỗn loạn, Phong Hồn một thân hắc y ngồi ở một góc, chậm rãi uống trà chờ rượu và thức ăn được mang lên, lúc này chợt truyền đến giọng nói từ bàn bên cạnh.
‘Các ngươi có nghe nói gì không? Dương đại công tử ngày mai xẽ cưới thiếp, nghe nói vị thiếp lần này rất xinh đẹp.’
‘Nghe nói hắn đã cưới đến mười tám tiểu thiếp rồi.’
‘Ngươi hâm mộ sao?’
‘Ngươi không hâm mộ sao? Nhưng hâm mộ cũng vô dụng, đừng nói là mười tám người cho dù chỉ là tám người, ta cũng nuôi không nổi.’
‘Nhưng người ta là Dương công tử có quyền có thế, nghe nói nha hoàn trong phủ hắn cũng có ít nhất một trăm người.’
‘Nói vậy ngày mai hắn cưới thiếp khẳng định sẽ phô trương đãi tiệc rất lớn, nghe đâu miễn phí một trăm bàn tiệc rượu, ngày mai ngươi có đi hay không?
‘Đi ăn đi uống không phải trả tiền tại sao lại không đi chứ? Lại nói mỗi một lần Dương phủ cưới thiếp rượu thịt rất nhiều rất ngon, nếu không đi ta sẽ luyến tiếc lắm.’
‘Vậy ngày mai chúng ta cùng đi.’
‘Được.’
Lúc này một tiểu nhị của khách **** bưng rượu và thức ăn đặt ở trên bàn Phong Hồn nói: ‘Khách quan, rượu và thức ăn của ngươi đã có rồi, cứ từ từ dùng.’
Phong Hồn chỉ gật đầu ngoài ra không nói thêm gì nữa, trong đầu đã có quyết định tối mai sẽ hành động.
Sáng sớm Hỏa Vân Kiều tỉnh dậy liền thấy bên ngoài tấp nập người qua kẻ lại, hình như đang có lễ mừng gì đó.
‘Tiểu thư, bữa sáng đã được đưa tới.’ Tiểu nhị bưng điểm tâm đi đến.
‘Cứ đặt ở đó đi.’ Hỏa Vân Kiều lại hỏi: ‘Tiểu nhị, hôm nay là ngày gì, sao ở bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?’
‘Cô nương chắc là từ xa mới đến đây nên không biết, hôm nay chính là ngày thủ phủ Dương đại quan nhân của chúng ta cưới thiếp, ngài chiêu đãi một trăm bàn tiệc rượu miễn phí cho nên sáng sớm mọi người đã tập hợp đông đủ để đi chúc mừng.’ Tiểu nhị vui vẻ giải thích.
‘Dương đại quan nhân mà ngươi nói cùng với người gọi là Dương Tranh, không phải là một chứ?’
‘Suỵt.’ Tiểu nhị khẩn trương, lập tức ngăn cản nàng, sau đó nhìn xung quanh rồi nói: ‘Tiểu thư, tên của Dương đại nhân không phải ngươi hay ta có thể kêu, nếu để cho người khác nghe được thì ngươi sẽ không toàn mạng.’
Hỏa Vân Kiều không cho là đúng nên nàng chỉ cười cười, tiểu nhị cũng quá xem thường nàng đi.
‘Tiểu thư, ngươi cứ từ từ dùng, ta đi ra ngoài trước.’ Tiểu nhị nói xong liền lui ra ngoài.
Nàng ăn nhanh mấy miếng điểm tâm, nàng tin chắc tối nay Phong Hồn nhất định sẽ động thủ, nàng chỉ cần ở bên ngoài tân phòng của Dương gia thì nhất định có thể gặp hắn, bây giờ nàng cần phải đi xem xét trước địa hình.
Không khí náo nhiệt của ban ngày rất nhanh đã trôi qua, khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, Phong Hồn một thân hắc y, trên tay mang theo bảo kiếm chém sắt như chém bùn, chờ ở ngoài cửa Dương phủ.
Ngược Ái
Phiên ngoại 1 : Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều
Phiên ngoại 1.3 : Phiên ngoại Phong Hồn: Sa vào mưu kế
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit: Quinn
Không lâu sau đại môn của Dương phủ liền mở ra, khách mời bên trong vẻ mặt ửng đỏ vì say rượu đều lục tục cáo từ để rời khỏi, Dương phủ bây giờ chỉ còn lại hạ nhân cùng nha hoàn đang sửa sang lại đình viện và dọn dẹp bàn ăn.
Đợi cho đến lúc thời cơ chín mùi, Phong Hồn nhún chân một cái bay lên nóc nhà của Dương gia, lập tức bay nhanh về hướng tân phòng.
Bên trong tân phòng.
‘Gia.’ Một thanh âm nũng nịu vang lên.
‘Mỹ nhân đến đây để cho gia yêu ngươi một chút.’ Một nam nhân tuổi vẫn còn trẻ, thanh âm ngả ngớn, không kiềm chế được.
Tiếp theo dường như chỉ nghe được tiếng quần áo nhanh chóng đuợc thoát ra. Đứng trên nóc nhà khóe môi Phong Hồn gợi lên một nụ cười lạnh, bảo kiếm trong tay tức khắc được tuốt ra khỏi vỏ, tử mâu lạnh lùng, cổ tay run lên một cái sau đó phi thân tiến thẳng vào tân phòng.
Dương phủ rộng lớn làm cho Hỏa Vân Kiều không nhịn được mắng: ‘Chết tiệt, ta lại bị mất phương hướng rồi, không có việc gì mà làm một cái sân lớn như vậy để làm chi? Giàu có quá mà.’
Mắng thì mắng nhưng nàng vẫn đi tìm vị trí của tân phòng, vốn dĩ ban ngày đã xem qua rồi ai biết tới buổi tối lại mơ hồ tìm không thấy vị trí, nàng thầm nghĩ đêm nay chắc là không gặp được Phong Hồn rồi.
Mũi kiếm thẳng tắp hướng về phía hai người đang ôm nhau.
Nữ tử bị dọa đến mặt hoa biến sắc, tứ chi run rẩy, thét chói tai.
Nam nhân không hề kinh hoảng, đẩy nữ nhân ra khỏi thân mình, nhanh chóng né qua một bên.
Phong Hồn đột nhiên cảm giác được phía sau có một trận gió lạnh thổi tới, thầm kêu một tiếng ‘không tốt’ nhưng đã quá muộn, trốn tránh không được liền bị một cái ám khí đâm vào sau lưng, hắn xoay lưng lại hướng mũi kiếm về phía sau đâm tới lại đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, hắn lập tức hiểu được thì ra ám khí đã có tẩm Thập hương nhuyễn cốt tán, lập tức đâm mũi kiếm trên mặt đất để chống đỡ thân thể.
‘Phong Hồn, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay.’ Ngoài cửa xuất hiện một công tử tuổi còn trẻ , y phục sáng sủa đẹp đẽ, tay cầm chiết phiến (quạt), tướng mạo khôi ngô nhưng vẻ mặt lại hèn mọn.
‘Là ngươi.’ Phong Hồn ngay tức khắc liền nhận ra, đây chính là người đã đi tìm hắn, muốn hắn ám sát Dương Tranh, hắn cũng lập tức hiểu được mình đã trúng kế, xem ra bọn họ là nhắm vào hắn nên mới cố ý bày ra cục diện này.
‘Thực ngoài ý muốn phải không?’ Nam nhân trong tay cầm chiết phiến, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phong Hồn , để tóm được Phong Hồn, hắn cũng không uổng phí năm vạn lượng hoàng kim ( năm vạn lượng là tiền đặt cọc trước sau khi hoàn thành sẽ đưa thêm năm vạn lượng nữa.)
‘Không ngoài.’ Đôi mắt Phong Hồn thật thản nhiên. Khi quyết định làm sát thủ hắn đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, giết người rồi cũng có ngày bị người giết.
‘Ngươi quả nhiên bình tĩnh, không hổ là đệ nhất sát thủ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta lại muốn giết ngươi?’ Ánh mắt nam nhân phát lạnh.
‘Không cần phải nhiều lời, người muốn giết ta thật sự nhiều lắm, vì cái gì ư? Tài cán? Báo thù? Nếu hôm nay ta rơi vào trong tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy ngươi.’ Phong Hồn nhìn hắn với ánh mắt không sợ chết, hắn sớm đã không để ý đến chuyện sinh tử.
‘Quả nhiên có khí phách, nhưng mà ta cũng sẽ nói cho ngươi biết vì sao ta lại muốn giết ngươi. À, ta quên mất, tự giới thiệu với ngươi, ta chính là Dương Tranh.’ Hắn dường như cũng không sốt ruột giết chết Phong Hồn.
Phong Hồn chỉ theo dõi hắn, nghe hắn giới thiệu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, lúc nãy bản thân cũng đã nghĩ tới chuyện này.
‘Ngươi còn nhớ rõ năm năm trước ngươi đã giết một người có ngoại hiệu Hoa Tâm Đại Thiểu không?’ Trong mắt Dương Tranh mang theo hận ý nhìn Phong Hồn.
‘Nhớ rõ.’ Phong Hồn suy nghĩ một chút, nhiều năm qua hắn giết rất nhiều người như vậy nhưng kẻ có ngoại hiệu Hoa Tâm Đại Thiểu này hắn nhớ rất rõ ràng bởi vì đó là lần duy nhất hắn không có lấy tiền cho nên đến nay khi nhớ lại ký này đối với hắn vẫn còn mới mẻ.
Phong Hồn ngồi ở đại sảnh của Quỷ môn thì thấy Trầm Mộ Thần vẻ mặt dở khóc dở cười đi đến.
‘Thế nào? Lần này khách hàng là ai? Muốn giết người nào?’ Hắn lạnh lùng hỏi.
‘Môn chủ đừng nói nữa.’ Trầm Mộ Thần ngồi xuống, sau đó nói: ‘Không biết đám người kia từ đâu mà biết được Quỷ môn, cư nhiên cầm trong tay mười hai lượng bạc, muốn chúng ta đi giết Hoa Tâm Đại Thiểu với mười hai lượng bạc ư? Bọn họ cũng không đi hỏi thăm xem thử, một lần chúng ta ra tay ít nhất cũng phải vạn lượng bạc trắng, còn nếu là môn chủ ra tay thì phải là vạn lượng hoàng kim.
‘Người nào?’ Phong Hồn nhíu mày, chẳng lẽ không ai nói cho bọn họ biết quy củ của Quỷ môn sao?
‘Là một đám cha mẹ có nữ tử bị Hoa Tâm Đại Thiểu vũ nhục.’ Trầm Mộ Thần nói.
‘Hoa Tâm Đại Thiểu, ngươi đã điều tra qua chưa?’ Hắn lại hỏi, tên này dường như hắn chưa từng nghe qua.
‘Đã điều tra rồi, gần đây mới xuất hiện trên giang hồ, cũng có một chút tiếng tăm nhưng thực tế chỉ là một tên hái hoa tặc, mỗi lần vũ nhục xong nữ tử hắn đều lưu lại bốn chữ Hoa Tâm Đại Thiểu.’ Trầm Mộ Thần giải thích, sau đó thở dài nói: ‘Những cha mẹ này cũng thật đáng thương, nhưng những loại chuyện này trên đời nhiều lắm.’
Đôi mắt Phong Hồn phát lạnh, Quỷ môn của hắn tuy không phải là môn phái trừ bạo giúp yếu gì, nhưng hắn cũng không phải là người lãnh huyết vô tình, nếu người mà Hoa Tâm Đại Thiểu làm hại là nữ tử của những gia đình phú quý thì có lẽ hắn sẽ mặc kệ, nhưng tên đó lại cố tình vũ nhục những nữ tử con nhà bình dân, hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, nếu đã như vậy thì cũng không nên trách hắn.
Sau đó hái hoa tặc Hoa Tâm Đại Thiểu đã bị giết.
‘Ngươi có biết hắn là gì của ta không?’ Dương Tranh nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy hận ý.
‘Hắn đáng chết.’ Phong Hồn chỉ lạnh lùng phun ra ba chữ, mặc kệ hắn là người nào, những kẻ làm nhiều việc ác đều đáng chết.
‘Những kẻ đáng chết trên đời này nhiều lắm, ngươi chính là một trong số đó, ta đây giết ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy oan khuất sao?’ chiết phiến trong tay Dương Tranh chỉ chỉ vào hắn.
‘Không thấy, tóm lại là chết ở trong tay ai cũng đều giống nhau.’ Đôi mắt Phong Hồn nhìn mà như không nhìn.
‘Phong Hồn, ngươi quả nhiên là có cá tính, nếu không phải ngươi giết sư huynh của ta, có lẽ ta và ngươi còn có thể làm bằng hữu, chẳng qua lúc này ta với ngươi là kẻ thù không đội trời chung, ta phải giết ngươi để thay sư huynh ta báo thù.’ Dương Tranh đối với tính cách của hắn trong lòng cũng có chút khen ngợi, tuy là vậy nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
‘Dương Tranh, ta nghĩ sư huynh ngươi là hạng người gì không cần ta nói thì ngươi cũng hiểu rõ, nếu hôm nay rơi vào tay ngươi, Phong Hồn ta cũng không hề oán hận, ra tay đi.’ Phong Hồn nói xong liền nhắm mắt lại, cái chết đối với hắn cũng là một sự giải thoát.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit: Quinn
‘Dương Tranh, ta nghĩ sư huynh ngươi là hạng người gì không cần ta nói thì ngươi cũng hiểu rõ, nếu hôm nay rơi vào tay ngươi, Phong Hồn ta cũng không hề oán hận, ra tay đi.’ Phong Hồn nói xong liền nhắm mắt lại, cái chết đối với hắn cũng là một sự giải thoát.
Hỏa Vân Kiều đi một vòng lớn rốt cuộc đã tìm được vị trí của tân phòng, nhưng sao lại im lặng như vậy, chẳng lẽ Phong ca ca còn chưa tới? Chuyện này không giống như tác phong của Phong ca ca, nàng đang hết sức nghi hoặc thì đột nhiên lúc này trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.
‘Được, vậy ngươi cũng đừng trách ta.’ Ánh mắt Dương Tranh sửng sốt, tay đang cầm ám khí, chậm rãi nâng lên…
Thâm kêu lên một tiếng ‘Không tốt’, Phong ca ca không phải thất thủ nên bị bắt rồi chứ? Nàng hô to một tiếng: ‘Dừng tay.’ Sau đó đầy cửa xông vào.
Vân Kiều? Tại sao nàng lại đến đây? Phong Hồn nhìn nàng sửng sốt.
Dương tranh tay cầm ám khí đột nhiên chuyển hướng về phía Hỏa Vân Kiều.’Vân Kiều, mau tránh ra.’ Sắc mặt Phong Hồn lo lắng, hô to một tiếng.
Thân hình Hỏa Vân Kiều nhanh chóng di chuyển, tránh sang một bên, ám khí bay đến gào thét bên tai của nàng, sau đó là một đoạn tóc theo gió bay xuống. Sắc mặt của nàng tuy chưa biến sắc nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, Dương Tranh sử dụng ám khí quả nhiên xuất quỷ nhập thần, thiếu chút nữa nàng đã mất mạng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân tản ra hàn khí bức người, hắn cảm thấy nàng sống đủ rồi sao?
Thấy nàng không có việc gì Phong Hồn mới yên lòng.
‘Ngươi là ai? Tới đây có việc gì?’ Dương Tranh thầm giật mình, có thể trốn được ám khí của hắn thì người này nhất định không phải bình thường, chẳng lẽ là đến giúp Phong Hồn?
‘Ngươi không cần biết ta là ai, hôm nay ta đến là để mang hắn đi.’ Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nói. Đi đến bên cạnh Phong Hồn, quan tâm hỏi:’ Phong ca ca, chàng thế nào? Bị thương có nặng lắm không?’
‘Vân Kiều, ta không sao, chỉ là trúng thập hương nhuyễn cốt tán.’ Phong Hồn an ủi nàng.
Hỏa Vân Kiều liếc mắt một cái liến thấy ám khí nằm ở phía sau lưng hắn, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng hắn, ánh mắt nàng lạnh lùng, sau đó rút ra ám khí trên lưng hắn phóng về phía Dương Tranh.
Dương Tranh nhanh tay bắt được ám khí, đột nhiên sắc mặt thay đổi một chút, trên ám khí có độc mà hắn lại không biết, nàng đã hạ độc gì? Sắc mặt kinh hãi nhìn nàng nói: ‘ ngươi là truyền nhân của thiên hạ đệ nhất dùng độc, Hỏa Vân Kiều?’ Trong lòng âm thầm hối hận, hắn nên sớm nghĩ đến chuyện này, nữ tử có thể tiếp cận được Phong Hồn không phải nàng thì còn ai? Đều do hắn nhất thời sơ ý.
‘Bây giờ mới biết được thì đã quá muộn rồi.’ Hỏa Vân Kiều cười lạnh nhìn hắn, hắn cư nhiên dám ám hại Phong ca ca của nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Giờ phút này dương Tranh chỉ cảm thấy cả người rùng mình, tay chân bắt đầu trở nên lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo giống như đang chậm rãi lan tràn khắp thân thể làm cho hắn nhịn không nổi mà toàn thân run lập cập.
‘Vân Kiều, hắn làm sao vậy?’ Lúc này Phong Hồn đã khôi phục lại khí lực, thập hương nhuyễn cốt tán trên người gần như đã được giải.
‘Hắn trúng Băng phách độc của ta, thân thể sẽ chậm rãi đóng băng mà chết, đây là hắn tự làm tự chịu, ai bảo hắn dám làm tổn thương chàng.’ Hỏa Vân Kiều trừng mắt nhìn Dương Tranh nói.
‘Dương Tranh tuy là ngươi giăng bẫy muốn giết ta, nhưng ngươi đã chuẩn bị mười vạn hoàng kim để mua mạng của chính ngươi, ngươi nói ta có nên giết ngươi hay không?’ Phong Hồn nhìn thấy lông mi của hắn đã nổi lên một tầng bạch sương, lạnh lùng nói.
‘Phong Hồn, Dương Tranh ta không phải hạng người sợ chết, nếu dám dẫn dụ ngươi tới đây thì ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu không phải ngươi chết thì chính là ta chết, ra tay đi.’ Trong mắt hắn cũng không có một tia sợ hãi.
‘Tính cách của hắn làm cho Phong Hồn có chút bội phục, hắn có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, hắn cũng không phải kẻ xấu xa, tội ác tày trời, đôi mắt theo dõi hắn nói: ‘ Dương Tranh, hôm nay ta tha cho ngươi, ngươi cũng biết được sư huynh của ngươi là hạng người gì? Cho dù ta không giết hắn, ngươi cho là hắn có thể sống được bao lâu? Nếu ngươi còn muốn báo thù thì cứ đến tìm ta, ta sẵn sàng tiếp đón.’
Dương Tranh không thể tin được nhìn chằm chằm hắn, một Phong Hồn nổi tiếng lãnh huyết vô tình mà lại cư nhiên tha cho hắn.
‘Vân kiều, cho hắn thuốc giải.’ Phong Hồn nhìn nàng phân phó.
‘Phong ca ca…’ Hỏa Vân Kiều có chút bất mãn, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn.
‘Vân Kiều, chúng ta đi.’ Phong Hồn kéo nàng đi, vừa bước ra khỏi cửa phòng liền thấy bên ngoài đã bị hộ vệ của Dương phủ vây kín.
‘Tránh ra.’ Đôi mắt Phong Hồn bắn ra hàn quang, hắn không muốn đại khai sát giới.
‘Phong ca ca, không cần làm phiền chàng, giải quyết bọn họ cần gì phải tự chàng ra tay.’ Hỏa Vân Kiều nhìn ra suy nghĩ của hắn liền ngăn cản, đối phó với những người này nàng chỉ cần động thủ một chút thì bọn họ lập tức trúng độc bỏ mạng.
‘Tất cả các ngươi tránh ra, để cho bọn họ đi.’ Lúc này Dương Tranh đã giải được Băng phách độc trên người, đi đến ra lệnh nói, đám phế vật này chẳng lẽ muốn chịu chết sao?
‘Dạ.’ Đám hô vệ liền thối lui qua một bên nhường đường.
Phong Hồn cùng Hỏa Vân Kiều lãnh đạm đảo mắt liếc bọn họ một cái sau đó rời đi.
‘Đại ca tại sao lại thả bọn họ?’ Nam tử lúc trước ở bên trong tân phòng đi tới hỏi.
‘Không muốn ở Dương phủ có thêm nhiều thi thể.’ Dương Tranh lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, vừa rồi hắn đã đi đâu? Lại nói chỉ với một đám hộ vệ này có thể bắt được hai người bọn họ sao? Chỉ sợ tất cả đều chịu chết thôi.
Trên đường trở về khách ****, cả hai đều không nói gì.
‘Vân Kiều, tại sao ngươi lại đến đây?’ Phong Hồn ngồi ở trong phòng khách của nàng, đôi mắt có chút quan tâm, nếu đêm nay không phải nàng đến kịp lúc chỉ sợ hiện tại hắn đã là một khối thi thể lạnh như băng.
‘Phong ca ca, ta quyêt định rồi, sau này chàng đi đến đâu ta liền theo đến đó. Chàng có thể không tiếp nhận ta, nhưng chàng không thể quản ta, không cho ta đi theo chàng.’ Vẻ mặt Hỏa Vân Kiều kiên quyết, nàng đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi ý định.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của nàng, Phong Hồn chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với nàng một lần, suy nghĩ thật lâu sau đó nói: ‘ Vân Kiều, ngươi có biết ta là người xấu không? Chẳng những thế mà ta lại còn là một sát thủ, mỗi ngày đao kiếm đều dính máu, kẻ thù của ta thì nhiều vô số kể, nói không chừng một ngày nào đó chính ta cũng không biết tại sao mình bỏ mạng, người như ta là không thích hợp thành thân, ta sẽ chỉ liên lụy người khác, ngươi có hiểu hay không? Tại sao….
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit: Quinn
‘Phong ca ca, chàng không cần nói nữa, những chuyện này ta đều biết, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng ta đã biết rồi, nhưng ta không sợ gì cả, ta là ai chứ? Ta chính là truyền nhân của thiên hạ dùng độc, ta không cần sự bảo vệ của chàng, nếu chàng chán ghết cuộc sống chém giết như thế này, chúng ta có thể đi đến một nơi thật xa để ẩn cư, nơi đó sẽ không ai biết đến chúng ta, nhưng ta thấy chuyện này cũng không phải là nguyên nhân, mà nguyên nhân chính là chàng không thích ta, đúng không?’ Hỏa Vân Kiều cắt ngang lời hắn, trong đôi mắt đẹp mang theo một chút ưu thương, tại sao cho dù nàng đã cố gắng như thế nào cũng đều không thể tác động được hắn chứ?
Nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên ưu thương sâu sắc, trong lòng Phong Hồn có chút không nhẫn tâm nhưng hắn vẫn kiên cường, hắn đã hạ quyết tâm cả đời này sẽ sống cô độc một mình.
Tuy trong mắt mang theo buồn bã nhưng Hỏa Vân Kiều nhanh chóng điều chỉnh tâm tình nói: ‘Phong ca ca, cho cả hai chúng ta một cơ hội có được không? Nếu một năm sau chàng vẫn không hề thay đổi tâm ý thì ta nhất định sẽ không dây dưa bám lấy chàng nữa, nhưng trong một năm này chàng không được trốn tránh ta, phải để cho ta đi theo chàng.’
‘Được.’ Phong Hồn trầm mặc một chút, một năm này hắn có thể tìm phương pháp làm cho nàng chủ động rút lui.
‘ Chàng đồng ý sao?’ Trên mặt Hỏa Vân Kiều mang theo vui sướng, chỉ cần hắn đống ý nàng nhất định sẽ lợi dụng thật tốt khoảng thời gian này.
‘Trời không còn sớm nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi đi.’ Phong Hồn nói xong liền đứng dậy.
‘ Chàng đi đâu vậy?’ Hỏa Vân Kiều vội vàng hỏi, không phải hắn muốn chuồn êm chứ?
‘Ta đi về khách **** lấy một ít đồ dùng sau đó sẽ chuyển đến ở sát vách phòng ngươi, ngươi yên tâm đi, nếu ta đã đồng ý với ngươi rồi thì ta nhất định tuân thủ lời hứa.’ Phong Hồn liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng nàng, không chờ nàng nói thêm nữa, hắn đã tự mở miệng.
‘Tốt lắm, chàng đi đi, ta ngủ trước.’ Nàng biết Phong ca ca nhất định tuân thủ lời hứa.
Sáng sớm Hỏa Vân Kiều vừa ăn điểm tâm vừa hỏi: ‘Phong ca ca, lần này Dương Tranh giăng bẫy muốn giết chàng, vậy tại sao ngày hôm qua chàng lại buông tha hắn?’
‘Bởi vì hắn không phải là kẻ gây tội ác tày trời, hắn chỉ là muốn báo thù cho nên ta mới cho hắn một cơ hội.’ Phong Hồn thản nhiên giải thích, hắn phát hiện bản thân bây giờ đã có nhiều thay đổi, nếu là trước kia hắn nhất định không chút do dự mà xuống tay, nhưng hiện tại hắn lại có thể tha cho Dương Tranh.
‘Chàng buông tha hắn nhưng không biết hắn có buông tha cho chàng không, nếu hắn vẫn còn tiếp tục thì ta nhất quyết không buông tha hắn.’ Ánh mắt Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nói.
‘Cộc cộc cộc…’ Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
‘Ai đó? Vào đi.’ Phong Hồn giương giọng hô.
Cửa bị đẩy ra thì thấy tiểu nhị, trên tay cầm một thiệp mới tiến đến nói: ‘Tiểu thư, công tử, đây là Dương đại quan nhân phái người đưa tới.’ Thái độ của tiểu nhị đối với bọn họ cung kính rất nhiều.
‘Đi ra ngoài đi.’ Phong Hồn tiếp nhận thiệp mời, nhanh chóng mở ra nhìn lướt qua.
‘Có chuyện gì?’ Hỏa Vân Kiều ngước mắt hỏi.
‘Hắn mời chúng ta giữa trưa đến dự tiệc.’
‘Phong ca ca, hắn làm vậy là có ý gì? Chúng ta có nên đi hay không?’
‘Mặc kệ hắn có dụng ý gì, chúng ta đi xem thử.’
‘Được, dù sao hắn cũng không làm gì được chúng ta.’
Dương Tranh đã sớm chờ đợi trong đại sảnh của Dương gia, nghe được hạ nhân thông báo liền vội vàng ra đón, chắp tay nói: ‘Phong Hồn, Hỏa cô nương, thật là thất lễ, tại hạ đã không tiếp đón từ xa.’
‘Ngươi có chuyện gì muốn nói với chúng ta thì nói mau, chúng ta không muốn lãng phí thời gian.’ Giọng nói Hỏa Vân Kiều lạnh lùng, đối với Dương Tranh, nàng chán ghét tới cực điểm.
‘Tại hạ là cố ý chuộc tội với hai vị cũng là cảm tạ hai vị đã không giết ta, bây giờ ta cũng đã hiểu được, sư huynh đã làm chuyện ác nên không thể sống, chuyện này chẳng trách được ngươi.’ Dương Tranh thở dài, giọng nói cũng thực thành khẩn.
Đôi mắt Phong Hồn không có lấy một chút tình cảm nào: ‘Ngươi hiểu được là tốt rồi.’
‘Cho nên tại hạ đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt tiếp đãi hai vị, hy vọng chúng ta có thể bỏ thù làm bạn.’ Tay Dương Tranh làm thành động tác xin mời.
‘Không cần, một khi đã như vậy thì ta xin cáo từ, sau này gặp lại.’ Phong Hồn không có thói quen ở chỗ nhiều người, nói lời từ chối lịch sự rồi liền cùng Hỏa Vân Kiều rời đi.
Dương Tranh nhìn theo bóng dáng Phong Hồn, trong lòng có chút buồn bực, tuy rằng việc buông tha, không báo thù nữa làm cho hắn có chút không cam lòng nhưng hắn thật sự hiểu hắn giết không được Phong Hồn, cho dù có giết được Phong Hồn đi chăng nữa thì hắn cũng không thể sống quá ngày mai, cho nên hiện tại chỉ có thể buông tha.
Ra đến đường lớn, Hỏa Vân Kiều đi theo bên người Phong Hồn hỏi: ‘Phong ca ca, bây giờ chúng ta quay về kinh sao?’
‘Ừ.’ Phong Hồn trả lời đơn giản, sự việc này đã muốn kết thúc, hắn cũng không có lý do gì để ở lại chỗ này.
‘À, vậy khi nào thì đi?’
‘Sáng mai.’
Trên quan đạo rộng lớn có hai con ngựa trắng đang chạy như bay.
‘Cứu mạng…’ Đột nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong rừng cây vọng ra.
Hai con ngựa đột nhiên tạm dừng, một nữ tử áo lam phi thân xuống ngựa nói: ‘Phong ca ca, ta đi xem thử.’
‘Cẩn thận, coi chừng là bẫy.’ Phong Hồn cũng vội vàng đuổi theo nàng, trong chốn giang hồ có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ?
Trong rừng cây có một nữ tử tóc tai hỗn độn, quần áo trên người bị xé rách tơi tả, gần như không thể che đậy thân thể đang ngồi dưới đất, trên mặt toàn là nước mắt, ánh mắt mang theo tia hoảng sợ nhìn hai nam nhân thân thể cường tráng đang đứng trước mặt, nàng lùi lại phía sau van xin: ‘Van xin các ngươi tha cho ta.’
‘Tha cho ngươi?’Nam nhân cứ như đang nghe một câu chuyện cười, hắn cười ha ha sau đó đứng lên đi về phía trước nắm lấy cằm của nàng, vẻ mặt tà ác nói: ‘Ngươi xin đẹp như vậy, da dẻ lại mịn màng, vậy gia làm sao mà thả ngươi ra? Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngõan hầu hạ gia cho thật tốt, nói không chừng ta có thể bán ngươi vào một kỹ viện danh tiếng.’
‘Van xin các ngươi không cần làm như vậy, ta dập đầu xin các ngươi.’ Nữ tử nói xong liền quỳ gối trên mặt đất, không ngừng dập đầu, đột nhiên lại bị bọn họ giữ chặt lại.
‘Đừng van xin vô ích, ngươi hiểu ý gia mà, không cần tiếp tục lãng phí thời gian. Đến đây đi mỹ nhân.’ Nói xong hai nam nhân liền thô bạo nắm giữ lấy tay chân nàng, hung hăng xé rách quần áo vốn đã tả tơi của nàng.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit: Quinn
Beta: huongntd
‘Đừng mà, dừng mà…’ Nữ tử cầu xin một tiếng, âm thanh càng ngày càng thấp, tuyệt vọng nhắm mắt lại, lệ theo khóe mắt chảy xuống, đột nhiên cảm giác được sức nặng trên người dường như đã không còn, sau đó rất nhanh đã nghe một tiếng khóc thất thanh.
‘Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng.’
Nhanh chóng mở mắt ra liền nhìn thấy hai nam nhân bị thương đang nằm trên mặt đất, sắc mặt nhăn nhó thống khổ, cầu xin hai người, một nam một nữ xinh đẹp vô cùng đang đứng trước mặt.
‘Cút, sau này còn để ta trông thấy các ngươi thì ta nhất định không nương tay.’ Đôi mắt Phong Hồn bắn ra tia nhìn lạnh lẽo về phía bọn họ.
‘Dạ, dạ. Đa tạ đại hiệp.’ Hai nam nhân cuống quít, sợ hãi bỏ chạy, bọn họ đổi ý, hiện tại bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
Nữ tử đang ngồi trên mặt đất vội vàng đứng dậy, quỳ gối nói: ‘ Cám ơn công tử đã cứu mạng.’
Phong Hồn thấy nàng y phục không thể che được thân thể thì mất tự nhiên, quay mặt qua chỗ khác, xoay người rời đi.
‘Đứng lên đi, bọn ta chỉ tiện đường đi ngang qua đây thôi.’ Hỏa Vân Kiều nhìn nàng, bọn họ không cần nàng cám ơn.
Nữ tử đứng lên nhìn thấy thân thể chính mình bị lộ hết ra ngoài thì sắc mặt đỏ lên không biết nên làm cái gì bây giờ? Nàng ngước mắt lên cầu cứu, thấy khóe mắt nàng rưng rưng nước mắt, bộ dáng thật động lòng người.
‘Ngươi chờ ta một lát, ta đi lấy quần áo cho ngươi.’ Hỏa Vân Kiều nói xong liền phi thân ra quan đạo lấy quần áo của chính mình đưa tới trong tay nàng.
‘Cám ơn tiểu thư cám ơn tiểu thư.’ Nữ tử cảm động đến rơi nước mắt, tiếp nhận lấy quần áo, vội vàng mặc vào.
Hỏa Vân Kiều đi đến bên cạnh Phong Hồn nói: ‘Phong ca ca, chúng ta đi thôi.’
‘Ừ.’ Phong Hồn gật đầu, xoay người lại cùng nàng rời đi.
Nữ tử ở phía sau vội vàng gọi bọn họ lại, lập tức chạy tới quỳ xuống nói: ‘Tiểu nữ tử vốn muốn đến kinh thành để nương nhờ họ hàng, hiện tại đã không còn tiền bạc, xin Công tử, tiểu thư rũ lòng từ bi mà mang tiểu nữ đi cùng một đoạn, tiểu nữ vô cùng cảm kích.’
‘Cái này cho ngươi, cũng đủ đến kinh thành đấy.’ Hỏa Vân Kiều tiện tay ném hai nén bạc cho nàng.
‘Cám ơn tiểu thư, nhưng tiểu thư có thể mang tiểu nữ tử đi một đoạn đường hay không, ta sợ hai tên cường đạo kia có thể trở lại, van xin hai vị đã giúp người thì giúp cho trót.’ Nhớ đến tình cảnh vừa rồi, thân thể nữ tử không nhịn được mà run rẩy, trong mắt ngập tràn sợ hãi làm cho ngươi ta nhìn thấy mà không đành lòng.
‘Đi thôi.’ Hỏa Vân Kiều nhìn nàng liếc mắt một cái, hoàn cảnh đáng thương của nàng đã đả động được chính mình.
Trên quan đạo, Phong Hồn cưỡi ngựa dẫn đầu, Hỏa Vân Kiều xoay người một cái cũng bay lên lưng ngựa, nhìn nàng nói: ‘Đi lên.’
Nữ tử nhìn thấy con ngựa trắng so ra con cao hơn nàng, nàng bị dọa đến nỗi lùi lại phía sau vài bước: ‘Tiểu thư, ta không biết cưỡi ngựa.’
‘Không biết?’ Hỏa Vân Kiều có chút hối hận vì đã cứu nàng, thật sự phiền phức mà, sắc mặt không có biểu hiện gì, cưỡi ngựa tiến về phía trước sau đó kéo nàng lên ngồi trên lưng ngựa.
Nữ tử ngồi ở phía sau nhắm mắt lại, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng không dám có một chút lơi lỏng.
Ngựa dừng trước cửa của một khách ****, Hỏa Vân Kiều buông nàng ra nói: ‘Bây giờ ngươi có thể thuê một cỗ xe ngựa rồi tự mình lên đường.’ Tóm lại mang theo nàng chỉ thấy phiền phức.
‘Cám ơn tiểu thư, cám ơn công tử, tiểu nữ tử Ngọc Oánh xin ghi khắc ơn cứu mạng này của hai vị.’ Nữ tử không tiếp tục dây dưa nữa, hơi hơi hạ thấp người nói, sau đó rời đi.
Từ đầu tới cuối Phong Hồn đều không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau bọn họ lại lên đường.
Cưỡi ngưa được khoảng một canh giờ liền thấy nữ tử tên gọi Ngọc Óanh đang một mình đứng trên đường lớn vẫy tay ngoắc bọn họ.
Ngựa dừng lại một chút, Ngọc Óanh không đợi bọn họ hỏi mà thê thê thảm thảm mở miệng nói: ‘Tiểu thư, công tử, ngày hôm qua Ngọc Oánh dùng tiền của tiểu thư cho ta thuê một cỗ xe ngựa , không ngờ người đánh xe đi được nửa đường bỗng nhiên bỏ ta lại rồi tự mình rời đi.’
Trong mắt Hỏa Vân Kiều có chút không kiên nhẫn, tại sao mọi chuyện không hay đều xảy đến với nàng ta vậy? Đôi mắt Phong Hồn nhìn chằm chằm Ngọc Oánh.
‘Xin tiều thư, công tử hãy mang Ngọc Oánh cùng đi.’ Nàng nói xong lại quỳ xuống.
Hỏa Vân Kiều nhìn Phong Hồn liếc mắt một cái hỏi: ‘Phong ca ca, có muốn mang nàng đi cùng hay không?’
Phong Hồn gật gật đầu, đi đến kinh thành chỉ còn mất khoảng thời gian mười ngày nữa thôi.
Thấy hắn gật đầu đột nhiên trong lòng Hỏa Vân Kiều có chút không thoải mái nhưng vẫn không nói gì, nghiêm mặt lãnh lùng, tay lôi nàng kéo lên ngựa.
Trên đường đi mọi người cùng nhau dừng ở một quán nước ven đường để dùng bữa và cũng để cho ngựa nghỉ ngơi, ăn cỏ.
‘Tiểu thư, mời uống nước.’ Ngọc Oánh mang bình hồ lô đựng nước đưa cho nàng, Hỏa Vân Kiều nhận lấy, không nói một lời, nàng ta cũng thật thức thời.
‘Công tử, mời uống nước.’ Ngọc Oánh lại chạy đến bên cạnh Phong Hồn, hắn cũng cầm lấy uống rồi nói: ‘Cám ơn.’
‘Là Ngọc Oánh phải cám ơn công tử và tiểu thư đã cứu mạng.’ Trên mặt Ngọc Oánh mang theo cảm kích, nói xong liền xoay người rời đi, ai ngờ bị trượt chân làm cho thân người bị mất thăng bằng.
Nhịn không được liền kêu lên một tiếng sợ hãi, tin chắc bản thân sẽ té lăn trên mặt đất.
Phong Hồn vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, nàng lập tức bị hắn ôm vào trong ngực, nhìn thấy hắn ôm lấy nàng, nàng sửng sờ đứng im không nhúc nhích.
Hỏa Vân Kiều nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì sắc mặt trở nên rất khó coi, đi đến lôi nàng ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, giọng nói lạnh như băng: ‘Còn không đứng lên.’ Nàng ta còn muốn ôm tới khi nào.
Ngọc Oánh lập tức phản ứng lại, sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu im lặng, ngồi ở một bên dùng bữa.
Ánh mắt Phong Hồn vẫn như trước, không hề có lấy một tia biểu tình, Hỏa Vân Kiều một phen giữ chặt cánh tay hắn, hạ thấp giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: ‘Phong ca ca, sau này chàng không được chạm vào nữ nhân khác.’
‘Vân Kiều, không cần làm ầm ĩ, ta chỉ là giúp đỡ nàng một chút.’ Hắn nhìn nàng một cái rồi nói.
‘Như vậy cũng không cho.’ Hỏa Vân Kiều có chút bá đạo lên tiếng tuyên bố, nàng không thích Phong ca ca chạm vào nữ nhân khác.
‘Được rồi, chúng ta phải lên đường.’ Phong Hồn không muốn cùng nàng tranh cãi nên đứng dậy đi dẫn ngựa.