Cửu châu đại địa, từ xưa đã có truyền thuyết về các loại thần tiên yêu ma. Thời viễn cổ, con người đốt rẫy gieo hạt, bị yêu ma quấy nhiễu, mãnh thú làm hại, không có khả năng tự bảo vệ mình.
Sau này với đại nghị lực, đại trí tuệ con người dần dần tìm hiểu âm dương biến hóa, thập khí trình tự, thiên địa quy tắc, sáng chế ra phương pháp tu chân, cường đại khí lực, kéo dài thọ mệnh, thậm chí bay lên trên trời độn xuống dưới đất, các loại thần thông. Mấy vạn vạn năm như vậy trôi qua, các loại pháp tắc biến hóa được truyền hết đời này sang đời khác, tu chân môn phái cũng liên tục xuất hiện. Kinh qua thời gian thử thách tẩy lễ vô tình, có thể bảo tồn tới hôm nay không có chỗ nào mà không phải là Tiên Đạo cự đầu, Ma Môn cự phách, thực lực hùng hậu.
Thế giới tu chân cũng không phải là phàm nhân có thể tiến nhập, đa số con người vẫn đang phải chịu các loại thống khổ sinh lão bệnh tử. Mà trong hàng tỉ người, cũng có số ít người có tiên duyên, thu được một chút cơ hội tu chân.
Đại Hành hoàng triều Dương gia trấn chính là một ví dụ, một tiểu trấn nằm ở biên vực mỗi mười năm đều có một lần cơ hội tiến nhập tu chân thế giới.
Đại Hành hoàng triều có mấy vạn vạn nhân khẩu, là một nước lớn trong cửu châu, quốc thổ ngang dọc vạn dặm, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, có thiên sơn vạn thủy, vô lượng sinh linh con dân. Người trong nước từ trước thượng võ, dân phong bưu hãn, người người tu luyện huyết khí. Phổ thông bách tính cũng cởi được ngựa khỏe, kéo được cung cứng.
Một tiểu trấn nằm ở biên cương Tây Nam Đại Hành Quốc, trấn này tên là Dương gia trấn, có ba bốn nghìn nhân khẩu. Dương gia trấn ở vào nơi xa xôi hẻo lánh, trấn dân tổ chức thành thương đội, bao năm qua không ngừng vận chuyển hàng hóa của người bản xứ đến các nơi khác trao đổi thông thương, thu lợi thật nhiều.
Dương gia trấn mọi người đều là họ Dương, phân ra làm chín chi nhánh, các chi nhánh lâu đời thì số lượng tộc nhân hơn một nghìn, còn mới lập thì mấy trăm. Người Dương gia trấn nguyện ý định cư ở man hoang chi địa xa xôi này, chỉ vì Dương gia tổ tiên từng cùng tiên đạo cự đầu Thái Dịch Môn một gã chân truyền đại đệ tử từng có một đoạn hương hỏa chi tình.
Vị Thái Dịch Môn chân truyền đệ tử kia hứa ưng thuận, mỗi mười năm phái đệ tử đi tới Dương gia lấy vào ba gã Dương gia hậu nhân làm Thái Dịch môn ngoại môn đệ tử. Nếu khi tuyển chọn đệ tử không có duyên với tu tiên, Thái Dịch Môn cũng sẽ biếu tặng linh đan, châu bảo, cho về nhà. Nếu qua tuyển chọn người có tư chất tốt hơn, vậy liền có thể tiến thêm một bước, có cơ hội trở thành nội môn đệ tử.
Nguyên là mười năm một lần tiên duyến, Dương gia bám chặt ở man hoang chi địa này, dần dần sinh sôi nảy nở sinh lợi, nhân khẩu thịnh vượng. Hôm nay là truyền đến đời thứ mười chín, nhân khẩu tăng tới mấy nghìn.
Người của Dương gia vừa thương vừa nông, dần dần hình thành một tòa thôn trấn. Mà mấy danh ngạch ngoại môn đệ tử là rất trân quý, Dương gia thận trọng tuyển chọn, từ trước đến nay đều do các chi nhánh thay phiên thương nghị đề cử, cuối cùng do tộc trưởng quyết định chọn người.
## ## ##
Phía Tây Bắc Dương gia trấn có một gian thổ ốc rách nát, ngoài cửa ba phía đươc vây quanh một bờ rào dậu bằng tre, bên trong một bầy gà vịt đang bát nháo ầm ĩ. Lúc này, một gã thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi ôm một đống y phục từ trong thổ phòng chạy ra.
*(thổ ốc: nhà vách đất!)
Thiếu niên mi thanh mục tú, chỉ là thể trạng có vẻ thập phần gầy yếu.
Thiếu niên này muốn mang vài bộ áo quần bẩn ra bờ sông giặt tẩy, đi rất vội vã. Sau đó từ trong thổ phòng lại đi ra một phụ nhân, phụ nhân dáng dấp khoảng bốn mươi tuổi, tư thái có vẻ vài phần bệnh hoạn. Hướng về phía thiếu niên chạy đi, kêu lên: "Lăng nhi, áo quần đó để mẹ giặt là được rồi..."
"Mẹ, thân thể mẹ khó chịu, Lăng nhi giặt được mà..."
Thiếu niên này cũng không quay đầu lại chỉ lên tiếng, rồi vụt chạy đi.
Thiếu niên tên là Dương Lăng, Dương Lăng khi còn nhỏ phụ thân ngoài ý muốn đã chết, lưu lại một đôi cô nhi quả phụ.
Dương Lăng một đường chạy đến bờ sông nhỏ ngoài trấn, mệt đến thở hồng hộc.
Sông nhỏ tên là Thanh Lưu Hà, cư dân vùng Dương gia trấn dùng để uống, cũng là chỗ vui chơi của hài đồng Dương gia trấn. Thanh Lưu Hà rộng không đầy hai trượng, chỗ nước sông sâu nhất vừa cập đến lưng.
Trên bãi sông đều là cát mịn, cát đất tinh bạch mềm mại, thường xuyên có ít cua, hà bối xuất hiện, là nơi mà hài đồng vui đùa tốt nhất. Dương Lăng đi tới bãi sông, trên bãi sông lúc này đã có sáu gã thiếu niên trên trấn chơi đùa.
"Xem kìa, dã tiểu tử tới! Ha ha..." Một gã thiếu niên trong đám đang chơi đùa thấy được Dương Lăng, lập tức hú lên quái dị, dẫn tới tất cả mọi người nhìn qua.
Sáu gã thiếu niên đều chạy nhanh tới vây quanh Dương Lăng, chỉ trỏ, hỉ hả cười đùa.
Dương Lăng trên mặt lộ ra thần sắc cực độ chán ghét, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Trong đó một gã thiếu niên tên gọi Dương Đức giận tím mặt, ngón tay chỉ chóp mũi Dương Lăng: "Dã chủng, dám nói như thế cùng bản thiếu gia!" Mắt lộ ra hung quang.
Dương Đức này niên kỷ so với Dương Lăng còn muốn nhỏ hơn một tuổi, thân hình không cao. Chỉ vì phụ thân hắn phụ trách thương đội tộc nhân, trong nhà tiền tài dư dã, trên thị trấn ngoại trừ tộc trưởng còn là nhà hắn có tiền của nhiều nhất. Kẻ có tiền tự nhiên người ta tâm lý tài trí thường cao hơn người, Dương Đức nơi này hiển lộ ra ba phần ngạo khí, thiếu niên cùng tuổi cũng không dám đắc tội với hắn.
"Ngươi mới là dã chủng!" Dương Lăng nhảy dựng lên nắm lấy cổ áo Dương Đức, quyền đầu nắm chặt, đôi mắt như phun ra lửa.
Dương Đức ánh mắt lạnh lẽo, khinh miệt mà nói: "Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết!" Hai tay hắn nắm lấy tay phải Dương Lăng vừa nhấc lên, Dương Lăng cảm giác một cổ lực lượng từ trên cánh tay truyền đến, cổ tay đau nhức. Cảm giác như thiên toàn địa chuyển, bị Dương Đức ném văng trên mặt đất.
Dương Đức vẻ mặt khinh thường nhấc chân đạp trên ngực Dương Lăng, nhổ trên mặt hắn một ngụm nước bọt, sau đó tàn bạo nói: "Cẩu tạp chủng dám cùng ta động thủ, ngươi chán sống!"
Còn lại năm tên thiếu niên kia đều phụ hoạ: "Hay! Đức ca đã là cao thủ luyện huyết bốn tầng, cái kẻ ngu si này dám lấy trứng chọi đá, tự tìm khổ a."
"Đó là đương nhiên, chín năm trước có vị tiên sử nói Đức ca tiên căn thâm hậu, ba tháng sau chân chính tuyển chọn ngoại môn đệ tử nhất định có thể thành công, đến lúc đó Đức ca lại là tiên nhân rồi!"
Năm người cùng nhau thổi phồng tâng bốc, trên mặt Dương Đức tất cả đều là thái độ dào dạt đắc ý, ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: "Chờ sau này thành thần tiên, nhất định không thể thiếu chỗ tốt cho các ngươi."
Năm tên thiếu niên đại hỉ: "Đa tạ Đức ca!"
Có thể là vì lời hứa hão cả bọn hướng Dương Đức đi đến, năm tên thiếu niên đều tiến lên đá Dương Lăng mấy đá. Dương Lăng trước đó bị Dương Đức quất ngã, rơi xuống đến thất điên bát đảo, nửa ngày không đứng dậy nỗi. Đang đau đớn, lại có cảm giác có người đang đá trên người, đau đến nằm lăn ra đất.
Sáu người này quyền đấm cước đá một trận, đánh cho đến khi Dương Lăng đầu rơi máu chảy, lúc này mới cười lớn nghênh ngang bỏ đi.
Dương Lăng vốn có thân thể yếu nhược, bị người ta ấu đả như vậy hầu như chết ngất đi. Bọn đánh người bỏ đi hồi lâu, Dương Lăng mới miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, hắn xoa xoa vết máu khóe miệng, tập tễnh cước bộ, vẫn muốn đi ra giữa sông mà giặt quần áo.
Vừa giặt quần áo, trong mắt Dương Lăng tràn ra cường liệt ý oán hận.
"Dương Đức! Hôm nay ngươi đối với ta làm chuyện gì, tương lai ta sẽ hoàn lại gấp mười! Cho các ngươi cả đàn vô liêm sỉ cũng nếm thử tư vị bị người dẫm nát dưới chân!" Dương Lăng âm thầm phát thệ.
Dương Lăng sợ mẫu thân phát hiện thương tích trên người mà lo lắng, mải cho đến bầu trời tối đen mới về nhà. Buổi tối ánh sáng ám đạm, như vậy mẫu thân sẽ không phát hiện hắn bị người ta đánh.
Nửa đêm, bầu trời Dương gia trấn bỗng nhiên nổ vang một tiếng sét đánh, khắp bầu trời hồng quang thiểm điện chợt lóe, tựa hồ như trời sụp.
Tiếng nổ làm giật mình tỉnh giấc toàn bộ cư dân trong trấn, trấn dân trong lòng nghiêm nghị.
Lúc này, trên bầu trời đen kịt trong trời đêm có nhất bạch lưỡng đạo kỳ quang đỏ lên tưạ như lưu tinh xẹt qua, trong sát na liền tiêu thất không thấy. Bầu trời đêm sau đó cũng khôi phục lại sự yên lặng, trấn dân đều dần dần đi vào giấc mộng đẹp.
Sau khi tiếng nổ qua đi không lâu, trên bầu trời một đoàn quyền đầu lớn nhỏ, quang hoa như ẩn như hiện chậm rãi hạ xuống, cuối cùng hạ xuống trong nhà Dương Lăng, giống như vật còn sống từ khe cửa sổ chui vào.
Sau khi quang hoa tiến nhập ngọa thất, hóa thành một đạo bạch quang dũng mãnh tiến vào lổ mũi Dương Lăng. Dương Lăng bị tiếng sấm giật mình tỉnh giấc vừa nhắm mắt lại, nửa ngủ nửa tỉnh hắn khẽ nhíu mày, cũng không có phản ứng gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, mẫu thân Dương Lăng đã sớm ra vườn rau làm việc.
Dương Lăng sau khi tỉnh lại uốn người một cái, nhưng toàn thân đều đau nhức, không khỏi "Ôi" một tiếng, nằm ở trên giường cả buổi sáng không nhúc nhích. Hôm qua bị một đám người Dương Đức ấu đả, hôm nay trái lại so với hôm qua càng đau nhức hơn.
Đột nhiên, trong đầu Dương Lăng xuất hiện một thanh âm: "Tiểu tử chật vật như vậy a, là ai đánh ngươi? Ngươi có nghĩ tới báo thù không?"
Dương Lăng lấy làm kinh hãi, cấp tốc quay đầu nhìn hai bên một chút, trong gian phòng không gặp một bóng người, hắn sợ đến da đầu tê rần, "A" một tiếng quái khiếu. Từ trên giường nhảy dựng lên hết nhìn đông tới nhìn tây, thần tình kinh nghi bất định.
"Không phải sợ, bản chân nhân sẽ không thương tổn ngươi." Thanh âm này lại vang lên.
"Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi ở nơi nào?" Dương Lăng sắc mặt tái nhợt, càng không ngừng nhìn chung quanh, muốn tìm kiếm người nói chuyện với hắn.
"Ngươi nhìn không thấy bản chân nhân đâu, ta ở trong óc ngươi." Thanh âm này cười một tiếng.
"Ngươi thế nào lại ở trong óc ta?" Dương Lăng sắc mặt trắng bạch, vô số truyền thuyết về quỷ linh tinh quái trong đầu hắn hiện lên.
Thanh âm này "Hanh" một tiếng: "Ta vốn là một người tu chân, nguyên bị cừu gia hủy đi thân thể, chỉ có thể tạm thời đem nguyên thần sống nhờ tại trong cơ thể tiểu tử ngươi. Ngươi không cần phải sợ, bản chân nhân nguyên thần bị thương, chỉ có thể tránh né truy sát, tuyệt sẽ không đối với ngươi tạo thành bất luận cái gì thương tổn. Ngược lại, bản chân nhân sẽ cho ngươi thật nhiều chỗ tốt!”
Dương Lăng đối mặt với Dương Đức so với hắn cường đại gấp một trăm lần cũng không sợ chút nào, đột nhiên bây giờ xuất hiện một "Chân nhân" cũng chỉ là khiến Dương Lăng lúc đầu thì sợ hãi, bây giờ đã dần dần tỉnh táo lại, thầm nghĩ: "Nếu như người này thực sự là tu chân, ta đây là gặp được thiên đại cơ duyên a! Vì sao không cầu hắn truyền thụ cho ta tiên pháp chứ?"
Trái tim Dương Lăng vừa nhảy mãnh liệt, run giọng hỏi: "Ngươi tự xưng tu chân, có đúng hay không có thể dạy ta tu luyện thành tiên?"
Người trong đầu "Ha ha" cười to: "Tu luyện thành tiên? Tiên đạo cửu môn, Ma Môn ngũ tông, mấy nghìn năm cũng chỉ có rất ít mấy người có thể phi thăng thành tiên, tiểu tử ngươi cho rằng tiên nhân là cái gì? Há dễ thành như vậy sao!"
Dương Lăng ngẩn ra, tại trong ấn tượng của hắn, có thể đằng vân giá vật vậy là tiên nhân rồi. Về phần rốt cuộc tiên nhân là cái gì, Dương Lăng tịnh không rõ ràng lắm.
Người nọ cười một trận, đột nhiên hỏi: "Tiểu tử, ngươi có đúng hay không thật muốn tu chân? Bản chân nhân mặc dù không có thể bảo chứng cho ngươi trở thành tiên nhân, nhưng có thể dạy ngươi bay trên trời độn xuống đất, sát nhân thủ mệnh vô thượng pháp thuật!"
Dương Lăng vừa nghe, trái tim một trận kinh hoàng, vội vàng nói: "Ta nguyện ý!" Hắn trong đầu hiện lên một màn hình ảnh bị người ta ức hiếp, trên mặt tràn ngập hận ý. Chỉ cần học được pháp thuật, như vậy sẽ không bị bọn họ khi nhục!
"Ha ha..."
Thanh âm này lại bộc phát ra một trận cuồng tiếu: "Tốt! Ngươi và ta gặp nhau chính là duyên phận, Bản chân nhân đã quyết định truyền thụ cho ngươi ‘ Chiếu Ma Kinh ’, cho ngươi thời gian tới có thể khoái ý ân cừu, không bị người ta khi dễ!" Thanh âm thấy rõ nhân tâm của chủ nhân, dĩ nhiên nhìn thấu tâm tư Dương Lăng, một lời nói toạc ra ý nghĩ của Dương Lăng.
Dương Lăng đại hỉ: "Đa tạ sư phụ, sư phụ ở trên, nhận đồ nhi một lạy!"
Mừng như điên, Dương Lăng nhảy xuống giường quỳ lạy trên đất, mà thanh âm cười to vài tiếng: "Tốt, ngươi đồ đệ này Bản chân nhân thu nhận. Bất quá chuyện tình của Bản chân nhân ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào, chỉ có thể ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, ngươi phải nhớ kỹ?"
Một câu cuối cùng, thanh âm này để lộ ra nét căm hờn ý tứ hàm xúc uy hiếp.
"Tốt! Vi sư phải tiếp tục tu bổ nguyên thần, đêm nay mới truyền cho ngươi phương pháp tu tiên." Dứt lời, thanh âm này yên lặng, gian phòng trở nên một mảnh yên tĩnh.
Dương Lăng vô pháp ức chế nội tâm kích động cùng vui vẻ, nhanh chạy ra khỏi gian phòng, nhịn không được cả tiếng kêu lên vui mừng, phát tiết áp lực nội tâm nhiều năm qua chịu khuất nhục.
Đêm đó, Dương Lăng vẫn mở to hai mắt ra nhìn không thể đi vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, thanh âm thần bí nhân rốt cục vang lên: "Tiểu tử, vi sư bây giờ sẽ truyền thụ cho ngươi Chiếu Ma Kinh! Ngươi thả lỏng tâm thần, nghìn vạn lần không nên có tâm tư chống lại!"
Dương Lăng gật đầu, kiên quyết nói: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi tất cả nghe theo lời sư phụ, tuyệt không chống cự."
Một trận cười quái dị, thần bí nhân lại nói: "Tốt, Bản chân nhân trước truyền thụ cho ngươi Chiếu Ma Kinh pháp môn."
Trong nháy mắt, Dương Lăng cảm giác như trong đầu nổ tung, vô số kinh văn xuất hiện trong trí nhớ Dương Lăng. Linh hồn thâm nhập sản sinh kịch liệt đau đớn khiến Dương Lăng vô ý thức sản sinh ý chống lại, cự tuyệt cổ ký ức này tiến nhập.
"Hanh! Vi sư đã nói thế nào? Không nên sinh ra tâm tư chống lại, thực sự là đồ ngu!" Thanh âm này tức giận chửi ầm lên.
"Vâng, đồ nhi sai rồi, đồ nhi nhất định sửa..." Dương Lăng trong lòng đối với thần bí nhân này sản sinh cường liệt ý sợ hãi, không dám đắc tội.
"Vừa rồi vi sư truyền thụ cho ngươi là Chiếu Ma Kinh bí pháp, phía sau vi sư mới truyền cho ngươi mấy thứ pháp thuật, lúc này đây ngươi trăm triệu lần không được chống lại!" Thanh âm có vẻ càng nghiêm khắc.
Trong đầu lại là một trận cường liệt cảm giác đau đớn, linh hồn Dương Lăng phảng phất như bị đặt ở trong lửa thiêu, rồi tiến vào trong nước đá, như bị cắt cát thành từng mảnh, vạn châm đâm vào, trình độ đau đớn quả thực vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung. Mặc dù có loại thống khổ không thể chịu đựng được, nhưng Dương Lăng lại cắn răng kiên trì chịu đựng, tịnh không chống cự ký ức xa lạ tiến nhập.
"Tốt! Đại công cáo thành! Vi sư bây giờ trợ giúp ngươi tu luyện thành Chiếu Ma Kinh tầng thứ nhất, Âm ma xuất thể!" Dứt lời, Dương Lăng cảm giác đáy lòng bốc lên cường liệt hận ý, từ nhỏ đến lớn bị người ta khi nhục mà sản sinh ra vô cùng oán khí tại giờ khắc này đều bạo phát đi ra.
Dương Lăng cảm giác như trong đầu muốn bùng nổ, tựa hồ có một cổ oán khí sắp sửa phun trào đi ra ngoài.
Không tự chủ được, Dương Lăng bắt đầu dựa theo trong trí nhớ Chiếu Ma Kinh pháp môn tu luyện. Toàn bộ tâm thần đều tập trung chỗ ấn đường, mấy lần hô hấp, Dương Lăng dường như nghe được một tiếng nổ vang như sét đánh.
Đỉnh đầu Dương Lăng bỗng nhiên vọt lên một cổ hắc khí, cổ hắc khí này có ba phần hình dạng Dương Lăng, bảy phần hình dạng ma quỷ, răng nanh trong miệng khổng lồ, hai mắt huyết hồng, tóc tai bù xù.
Tâm linh Dương Lăng lúc này hoàn toàn bị oán hận che phủ, linh trí hoàn toàn biến mất.
Hắc khí vừa ly khai thân thể Dương Lăng, lập tức hướng nhà Dương Đức mà hắn cừu hận nhất bay đi.
Hắc khí nhanh như gió, vô hình vô chất, có thể xuyên tường vượt lũy.
Hắc khí vừa đi, "Dương Lăng" bỗng nhiên mở lmắt, "Hắc hắc" cười nhẹ, lẩm bẩm: "Nếu không phải tổn hao chân lực trợ giúp tiểu tử này tu thành ma công, khiến cho hắn âm ma ly thể, ta cũng vô pháp đoạt được thân thể hắn thành công. Chỉ tiếc thân thể này quá gầy yếu, cần rất lâu thời gian điều trị..."
Dương Lăng oán khí cùng hồn phách biến thành hắc khí tốc hành bay đến nhà Dương Đức, khoảng khắc đã đến.
Dương Đức ở trong nhà, toàn thân trần truồng nằm trường ở trên bàn. Phụ thân Dương Đức, Dương Hoài Thủy, một gã trung niên hán tử mặt dài, cầm trong tay một tiểu đăng màu xanh ngọc cổ xưa cố sức hướng Dương Đức vẫy vẫy.
Đăng cao một tấc, cả vật thể oánh nhuận như ngọc, hình dạng và cấu tạo tao nhã. Kỳ quái là bảo đăng vẫn chưa đốt, mà đã có nhất mạt hư diễm ảnh thế bay lượn, lớn như hạt đậu.
Ngọc đăng mỗi lần vẫy một chút, trong đăng diễm lại phiêu ra một đạo bạch quang rót vào trong cơ thể Dương Đức. Lúc này, Dương Đức như thoải mái khẽ kêu một tiếng, lông mi run run, thể xác và tinh thần đều đã bị tẩy rửa.
Trong gian phòng bỗng nhiên quát khởi một cổ hắc phong, Dương Đức thấy giữa không trung hé ra một cổ hắc khí tạo thành khuôn mặt tàn bạo hướng hắn đập xuống, cả kinh hú lên quái dị, xoay thân hướng một bên cuồn cuộn lăn qua. Dương Hoài Thủy không phản ứng kịp, bị hắc khí bao phủ, sợ đến bảo đăng trong tay cũng rơi xuống đất.
Nguy cấp trước mắt, đăng diễm trong bảo đăng bỗng nhiên bắn ra một đạo bạch sắc quang hoa nhu hòa. Bạch sắc quang hoa hình dạng như liên hoa, lớn như mặt người, trong sát na bắn tới hắc khí, hắc khí huyền phù giữa không trung không dám hạ xuống.
Trong hắc khí có dấu hồn phách Dương Lăng, lúc này hồn phách Dương Lăng bị quang hoa chiếu xạ cũng tỉnh táo lại, tại trong đầu như thiểm điện xẹt qua một màn này phát sinh.
Dương Lăng cảm giác được sự tình bất thường, nhưng hắn lúc này không rảnh để suy nghĩ nhiều, toàn bộ tâm thần đều bị bảo đăng hấp dẫn.
Dương Đức là kỳ tài tập võ được toàn bộ trong trấn công nhận, năm ấy mười ba tuổi đã đạt được cảnh giới luyện huyết tầng bốn. Trong mắt Dương Lăng, Dương Đức cuồng ngạo thô lỗ, cũng không phải hạng người thông minh chăm chỉ.
Loại người ghê tởm này thế nào có khả năng tập võ tiến bộ nhanh như vậy? Mà lúc này Dương Lăng hoàn toàn minh bạch, đều là bởi vì bảo đăng trước mặt đây!
"Ngọn đèn có thể khiến người ta thanh tỉnh, nhất định là một kiện bảo vật! Hơn nữa mới vừa rồi Dương Hoài Thủy vì sao muốn đem ngọn đèn chiếu đi chiếu lại trên người Dương Đức chứ?" Dương Lăng tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức có quyết định, "Phải cướp đi bảo đăng, mặc kệ nó có đúng là bảo vật hay không, ta cũng không có thể để lại cho Dương Đức!"
Dương Lăng vì bị Dương Đức khi nhục quá nhiều lần, đối với Dương Đức có thể nói là hận thấu xương, lần này được cơ hội trả thù đâu dễ buông tha? Trong đầu xuất hiện về ký ức ‘ Ngự Vật Thuật ’, Dương Lăng tâm niệm khẽ động, bảo đăng trên mặt đất nhảy lên, bắn ra đạo quang hoa cùng nhau bay vào trong hắc khí.
"Đi mau!" Dương Lăng trong lòng cuồng khiếu, lúc này hắn khôi phục thanh tỉnh, biết chỉ dựa vào linh hồn không thể giết chết Dương Đức, liền lập tức ly khai.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hắc khí quấn lấy bảo đăng một chút, "Hô" một tiếng xuyên cửa sổ mà đi, tiêu thất vô tung.
Dương Đức thấy thế kinh sợ như điên, cuồng kêu một tiếng từ trên mặt đất bắn lên, quát: "Người đâu! Người đâu!"
Mà Dương Hoài Thủy cũng phản ứng, như điên lên rồi hướng ra ngoài đuổi theo, trong miệng cuồng khiếu la lên: "Thần đăng, thần đăng..."
Dương Lăng cuốn lấy trản đăng, hóa thành một đạo hắc phong ra ngoài bay đi, trong sát na đi được rất xa rồi.
Trong gian phòng "Dương Lăng" dào dạt đắc ý, đột nhiên sắc mặt đại biến, hú lên quái dị: "Không có khả năng, không có khả năng..."
"Hô "
Trước cửa sổ tiến vào một cổ hắc phong, một đạo hắc khí hỗn loạn bị một cổ bạch quang bắn vào đính môn Dương Lăng. Dương Lăng mơ hồ nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, cùng trước mắt một mảnh bạch quang, trong nháy mắt, vô số ký ức như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong óc.
Những ... ký ức này khiến Dương Lăng trong nháy mắt minh bạch sự tình tiền căn hậu quả, khiến hắn nhất thời cảm giác rợn da gà (mao cốt tủng nhiên).
Nguyên lai tiến nhập vào trong đầu Dương Lăng, người nọ tên là Tự Ma chân nhân, Tự Ma chân nhân là một gã cao thủ tà tu, đêm qua bị hai cao thủ đại tiên môn chém nát thân thể. Trong lúc nguy cấp Tự Ma chân nhân dùng ‘ Độn Thần Thuật ’ chạy ra, nguyên thần thụ thương, sau đó tiến nhập trong cơ thể Dương Lăng.
Tự Ma chân nhân bởi vì nguyên thần bị hao tổn, nhu cầu cấp bách cần tìm một thân thể mới để khôi phục công lực, Vì vậy lừa gạt Dương Lăng tín nhiệm, lấy danh nghĩa truyền thụ tiên đạo khiến Dương Lăng tu luyện ma công, dẫn đến Dương Lăng bị oán niệm mê thất bản tính, biến thành một pho tượng ma linh xuất thể đi báo thù.
Mà một ngày nào đó Dương Lăng hồn phách ly thể, Tự Ma chân nhân sẽ đơn giản chiếm lấy thân thể Dương Lăng, chỉ cần công phu một nén nhang là có thể hoàn toàn linh nhục hợp nhất, trở thành chủ nhân thân thể Dương Lăng.
May mắn chính là, Dương Lăng tại nhà Dương Đức gặp được nhất trản bảo đăng thần kỳ. Nhất trản bảo đăng này khiến Dương Lăng khôi phục thanh tỉnh, Dương Lăng phúc chí tâm linh, thuận tay đoạt được bảo đăng rồi trở về nhập lại thân thể.
Dương Lăng trở về là lúc Tự Ma chân nhân còn chưa có cùng thân thể hoàn toàn dung hợp, bởi vậy có thể thuận lợi trở về bản thể, thần nhục hợp nhất.
Dương Lăng hồn phách trở về vị trí cũ vốn cũng không gây thương tổn được Tự Ma chân nhân, tối đa toàn bộ công phu uổng phí, khiến cho vô pháp cướp đoạt thân thể Dương Lăng. Nhưng mai bảo đăng thần kỳ này cũng đang tiến nhập vào trong thân thể Dương Lăng, bảo đăng vừa vào trong đầu Dương Lăng, lập tức bắn ra một đạo kỳ quang, đem nguyên thần Tự Ma đạo nhân đánh tan.
Tự Ma chân nhân nguyên thần tuy rằng tiêu tán, nhưng mảnh nhỏ ký ức trong nguyên thần đều bị Dương Lăng hấp thu, khiến Dương Lăng khi không được vô số kinh nghiệm nhân sinh.
Lúc này, Dương Lăng thấy ở vị trí mi tâm huyền phù nhất trản bạch ngọc dường như tiểu đăng. Đăng diễm phóng xuất ra một tia bạch sắc quang khí rót vào não bộ Dương Lăng. Mỗi khi quang khí nhập não, Dương Lăng cảm giác một trận thư thái, thể xác và tinh thần vui thích.
"Trong bảo đăng rốt cuộc là có lai lịch gì? Vì sao cũng có thể đem nguyên thần Tự Ma chân nhân đánh tan?" Dương Lăng tìm kiếm trong ký ức Tự Ma chân nhân lưu lại, cuối cũng không có tìm được đầu mối quan trong của bảo đăng.
Dương Lăng thầm nghĩ: "Tự Ma chân nhân tuy rằng một thân ma công, nhưng hắn pháp lực cao cường, cũng không có hại gì. Ta Dương Lăng bởi vì thuở nhỏ thể nhược mà không thể tập võ, lại không có phụ thân bên người trông nom, khiến đám ác nhân kia thường xuyên ức hiếp ta. Hôm nay ta đã biết cách tu luyện Chiếu Ma Kinh, có nên tiếp tục tu luyện hay không đây?"
Dương Lăng nhất thời khó có thể quyết đoán, đang tư lự phân vân, bất tri bất giác trời sáng.
Sáng sớm, Dương Lăng chợt nghe bên ngoài nói nhao nhao ồn ào, thỉnh thoảng có rất nhiều người đi ngang qua, ra khỏi phòng vừa hỏi mẫu thân, mới biết là nhà Dương Đức phái hơn mười gia nô toàn trấn đuổi bắt đạo tặc. Dương Lăng lập tức đoán được nhà Dương Đức là bởi vì bảo đăng mới có thể điên cuồng tìm kiếm như vậy, trong lòng không khỏi một trận vui sướng.
Lúc này, nhà Dương Đức người hầu, các gia nô mỗi người liễm khí nín thở, không dám thở mạnh ra một ngụm. Bởi vì Dương Hoài Thủy cùng Dương Đức đều đang phát giận, hai người sắc mặt như một rất tệ hại xấu xí.
Trong thư phòng Dương Hoài Thủy, Dương Đức cùng Dương Hoài Thủy phụ tử hai người vẻ mặt đều là đầy buồn nản. Dương Hoài Thủy hung hăng vỗ bàn: "Thật chết tiệt, rốt cuộc là ai cướp đi thần đăng!"
Dương Đức hung hăng thở phì phò, ác độc chửi bới nói: "Nếu ta biết là ai làm, ta sẽ cho hắn vạn tiễn xuyên tâm, sau đó đem hắn ăn sống nuốt tươi!"
Dương Hoài Thủy lắc đầu thở dài, sắc mặt càng thêm xám lại: "Ngày trước từ dưới nền đất đào móc được thần đăng, ta không tiếc giết chết Dương gia một chi mấy trăm nhân khẩu, kết quả là giữ không được, ta không hề cam lòng! Thần đăng là vật báu vô giá, nếu không có nó, Đức nhi ngươi cũng không có khả năng tuổi còn trẻ mà có thể đạt được luyện huyết tầng bốn cảnh giới. Nếu không có thần đăng, bệnh cũ trên người ta cũng sẽ không khôi phục như lúc ban đầu!"
"Phụ thân! Nghe nói Vu sư Xạ Nhật Tộc thuật bói toán thập phần linh nghiệm, chúng ta không bằng đi thử một lần." Dương Đức nắm chặt quyền đầu, "Nói cái gì cũng phải tìm cho được thần đăng, ngày sau con thành ngoại môn đệ tử, còn muốn nhờ lực lượng thần đăng cung cấp thực lực, mất đi nó quả thực so với mạng của hài nhi còn đáng sợ hơn!"
Dương Hoài Thủy suy nghĩ một chút: "Được rồi, chúng ta tạm thời thử một lần. Có thể hỏi ra là hay nhất, nếu hỏi không ra còn phải tìm biện pháp khác!"
Nhà Dương Đức nhốn nháo động tĩnh dần dần nhỏ lại, ăn xong điểm tâm, mẫu thân Lý Thải Liên đem Dương Lăng gọi vào trong phòng. Lý Thải Liên thần tình chẳng bao giờ nghiêm túc như vậy, Dương Lăng trong lòng nghiêm nghị, lẳng lặng nghe mẫu thân giáo huấn.
"Lăng nhi, còn ba tháng nữa là ngày tiên sử đến Dương Gia Trấn chúng ta. Dương thị cửu chi, mỗi chi ba mươi năm một vòng, năm nay đến phiên chúng ta một chi cùng hai chi khác đề cử ngoại môn đệ tử. Chi chúng ta đây chỉ có Lăng nhi, nương hi vọng con có thể tu luyện thành tiên, nương ngày sau cũng hưởng phúc tốt." Lý Thải Liên vẻ mặt đầy hi vọng mà nói ra.
Dương Lăng ánh mắt kiên quyết: "Nương yên tâm, Lăng nhi nhất định đem nương đến địa phương thần tiên mà hưởng phúc, không phải mỗi ngày đều làm việc nhà nông."
Lý Thải Liên lộ ra vẻ thỏa mãn dáng tươi cười, liên thanh nói: "Tốt tốt, ngày mai là ngày tộc trưởng tuyên bố người đề cử, nương ngày hôm nay cho ngươi mặt quần áo mới, Lăng nhi trước mặt người khác phải ăn mặc tốt một chút."
Theo như lời trong miệng Lý Thải Liên "Tiên sử" chính là Tiên Đạo Cửu Môn một trong Thái Dịch Môn đệ tử. Thái Dịch Môn phái người đến đây mục đích là lựa chọn ra ba gã Dương gia thiếu niên làm Thái Dịch Môn ngoại môn đệ tử, mỗi mười năm đến đây một lần. Loại cơ hội tu tiên này đối với bất luận một gã Dương thị thành viên nào mà nói, đều vô cùng trân quý.
Dương thị hôm nay có toàn bộ cửu chi, trăm năm nay đều là ba chi một nhóm, Vì vậy Dương thị cửu chi phân ra làm ba đợt. Ba đợt Dương thị tộc nhân mỗi mười năm thay phiên đề cử ba danh ngạch, mỗi nhóm người ba mươi năm thay phiên một lần.
Đối với người Dương gia mà nói, năm nay chính là mười năm một lần "Thăng tiên đại hội" .
"Thăng tiên đại hội" là hội nghị trong tộc Dương Gia Trấn quyết định ai là ngoại môn đệ tử, thập phần long trọng, lúc đại hội tổ chức là tộc nhân đều phải tham gia. Thăng tiên đại hội mười năm một lần, mỗi lần tổ chức thăng tiên đại hội, đến phiên Dương thị tam chi, mỗi một chi đều có thể tuyển ra một danh ngạch trở thành ngoại môn đệ tử.
Ngoại môn đệ tử danh ngạch rất thưa thớt thập phần trân quý, một chi Dương thị tộc nhân mỗi ba mươi năm mới có thể thu được một danh ngạch. Vì thế, người của Dương gia định ra chế độ đề cử rất nghiêm ngặt, bất luận cái gì danh ngạch trong một chi đề cử đều phải đi qua luận võ quyết định, thiếu niên có thực lực cực mạnh tương đối thu được cơ hội cuối cùng.
Một chi của Dương Lăng này vốn rất thịnh vượng, chỉ là khi Dương Lăng còn nhỏ Dương Gia Trấn bị sơn tặc cướp sạch. Dương Gia Trấn lần đó đã chết rất nhiều người, một chi của Dương Lăng bị sơn tặc tàn sát hầu như không còn. Ngày ấy nếu không phải Lý Thải Liên vận khí tốt không ở trong nhà, nàng cùng Dương Lăng trong bụng cũng sớm bị giết chết rồi.
Vì vậy một chi Dương gia này chỉ còn lại có Lý Thải Liên cùng Dương Lăng hai người, vừa vặn năm nay mười năm một lần thăng tiên đại hội. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Dương Lăng sẽ thu được cái danh ngạch kia trân quý không gì sánh được Thái Dịch Môn ngoại môn đệ tử. Vài chục năm nay, Lý Thải Liên vẫn hy vọng ngày này đã đến.
Cùng Lý Thải Liên lạc quan bất đồng, Dương Lăng đã nhiều ngày nay lo lắng chuyện tình thăng tiên đại hội.
Tự Ma chân nhân suốt đời kinh lịch qua vô cùng sóng to gió lớn, âm mưu quỷ kế, lục đục với nhau, hại người, cũng bị người hại. Ký ức Tự Ma chân nhân lúc này đều bị Dương Lăng kế thừa, Dương Lăng trí tuệ cùng nhân sinh kinh nghiệm cũng do đó mà đề cao.
Phải nói một chi Dương Lăng này chỉ còn lại Dương Lăng mẫu tử hai người, danh ngạch tất nhiên là của Dương Lăng. Như vậy quá là tiện nghi khó tránh khỏi các chi còn lại sở kỵ.
Thế nhưng thẳng đến bắt đầu thăng tiên đại hội, cũng không phát sinh cái chuyện tình gì, có người đến đây chỉ trích, Dương Lăng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày thăng tiên đại hội, Dương Gia Trấn mấy nghìn nhân khẩu tề tụ trên diễn võ trường ở trấn đông rộng rãi, mọi người kề vai nối gót, một cảnh tượng nhiệt náo người đông tấp nập.
Dương Lăng thay bộ đồ mới, cùng Lý Thải Liên sắc mặt đầy vui mừng cũng chạy tới hiện trường đại hội.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Diễn võ trường là địa phương huấn luyện tráng đinh của Dương Gia Trấn, đông tây dài ba trăm bộ, nam bắc khỏan hai trăm bộ. Lúc này, diễn võ trường to như vậy mà bốn phía tụ đầy người, vị trí trung ương dùng đá tạo thành một cái bình đài rất cao, hướng Đông còn làm một cái thang đá làm phương tiện lên đài.
Thổ thai hai bên dựng thẳng, mặt trên thạch trụ điêu khắc chạm trỗ hình rồng, khoản một người ôm hết, khí tượng trang nghiêm.
Lúc này, tộc trưởng Dương Hoài Kim cùng vài tên đầu lĩnh Dương gia đều tới trên bãi đá. Những người này tất cả đều là Dương Gia nhân sĩ quyền uy tối cao trong trấn, ngoại trừ trưởng trấn còn có Dương gia bát đại chi nhánh đầu lĩnh cùng Dương Hoài Thủy tên này là nhân vật trọng yếu trên trấn, tổng cộng mười người.
Thấy một màn như vậy, đứng ở dưới đài Dương Lăng mong chờ nhíu mày hỏi: "Nương, trong Dương gia cửu chi, một chi chúng ta chỉ còn lại có chúng ta hai người, vì sao tộc trưởng không cho chúng ta đi tới nghị sự? Tộc quy không phải nói ‘ cửu chi cùng bàn bạc ’ sao?"
Cái gọi là "Cửu chi cùng bàn bạc" là lão quy củ của Dương Gia Trấn trăm năm nay. Dương Gia Trấn nếu gặp sự tình trọng đại, tộc trưởng phải tề tựu Dương gia cửu chi đầu lĩnh để thương nghị, mà không thể chuyên quyền độc đoán. Dương Lăng một chi tuy rằng chỉ còn lại có Dương Lăng là một nam đinh, nhưng Dương Lăng vẫn như cũ có thể đại biểu cho chi mình, có quyền lợi lên đài nghị sự.
Lý Thải Liên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Ngốc tử, chi chúng ta chỉ còn có hai mẹ con chúng ta, ai mà đem chúng ta để trong mắt chứ? Không thể nói, tộc trưởng lập tức sẽ tuyên bố danh ngạch."
Dương Lăng cũng không phục, nghĩ thầm: "Những người này là khi dễ chúng ta cô nhi quả phụ!" Để Dương Lăng ta xem, nếu quy củ định ra rồi, thì sẽ dựa theo quy củ mà làm việc.
Trên bãi đá mười nhân vật trọng yếu Dương Gia Trấn thấp giọng thương nghị vài câu, tộc trưởng Dương Hoài Kim ngẩng đầu, hắn vươn tay hơi hướng mặt đất áp xuống, đoàn người nghị luận đều lập tức yên tĩnh lại, thể hiện địa vị cùng uy vọng của tộc trưởng Dương Hoài Kim tại trong mắt trấn dân kỷ luật nghiêm minh.
Dương Hoài Kim hắn giọng một cái, rồi cả tiếng nói: "Chư vị, mười năm một lần thăng tiên đại hội lập tức sẽ bắt đầu. Bản thân vừa cùng các thủ lĩnh khác thương nghị qua, dự định mời dự họp đại hội trước tiên xử lý nhất kiện sự tình khẩn yếu." Tộc trưởng ánh mắt đảo qua đoàn người, hỏi: "Nhà Dương Hoài Thành có ở đó hay không?"
Dương Hoài Thành là tên vong phụ của Dương Lăng, nghe được tộc trưởng gọi, Lý Thải Liên nét mặt vui vẻ, cao giọng đáp: "Chúng ta ở đây!" Lôi Dương Lăng từ đoàn người, vài bước leo lên bãi đá.
Dương Lăng mẫu tử hai người đứng ở trên đài, dưới đài người ta lập tức mở ra nghị luận.
"Một chi này mọi người chết sạch, còn lại có hai người, thật con mẹ nó có vận khí a! Trực tiếp là có thể đi vào Thái Dịch Môn tu tiên học đạo." Có người không cố kỵ mà nói thầm.
"Quá tiện nghi cho Dương Lăng gia, tiểu tử này người có vẻ bệnh hoạn vừa nhìn là biết không thể tu tiên. Hanh, lãng phí một cái danh ngạch!" Cũng có người không phục.
Tuy rằng mọi người trong lòng đố kị, nhưng có nhiều người thờ ơ lạnh nhạt.
Dương Lăng lần đầu tiên đứng trước công chúng, tâm tình vô pháp khống chế rất khẩn trương, vẫn cúi đầu im lặng đứng ở phía sau mẫu thân.
Tộc trưởng liếc mắt nhẹ nhàng quét qua Dương Lăng mẫu tử hai người, nhãn thần rất khinh miệt, gật đầu: "Tới là tốt rồi, Hoài Thủy có chuyện cùng các ngươi nói."
Vừa nghe nhắc tới Dương Hoài Thủy, Dương Lăng trong lòng giật mình.
Lẽ nào chuyện tình mình cướp giật bảo đăng bại lộ sao? Không có khả năng! Chuyện này chỉ có tự mình biết mà thôi!
Tuy rằng nội tâm thập phần xác định không có bại lộ, nhưng Dương Lăng trong tâm vẫn cứ run lên.
Dương Hoài Thủy từ trong đám người chậm rãi đi ra, hắn nắm trong tay một tờ giấy. Trước tiên lạnh lùng liếc mắt nhìn chăm chú Dương Lăng, sau đó ánh mắt chuyển đến Lý Thải Liên: "Đệ muội, ta ngày hôm nay đứng ra là muốn hướng ngươi đòi nợ."
Lý Thải Liên sắc mặt vui mừng nhất thời biến mất, không hiểu sao cả, nghi hoặc hỏi: "Hắn Nhị thúc, ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì đòi nợ?"
Dương Hoài Thủy sắc mặt bình tĩnh hươi hươi tờ giấy trong tay, sau đó đem nó giao cho tộc trưởng, thản nhiên nói: "Đại ca, ngươi đọc nó đi." Nguyên lai tộc trưởng Dương Hoài Kim là thân đại ca của Dương Hoài Thủy, hai người một mẹ sinh ra.
Dương Hoài Kim tiếp nhận trang giấy nhìn thoáng qua, khóe miệng đưa ra nhất mạt lãnh ý, cả tiếng thì thầm: "Hôm nay mượn tộc huynh Dương Hoài Thủy một trăm lượng bạc, nói miệng không bằng chứng, lập chứng từ này... Đại Hành Thiên Khải ngày ba mươi mốt tháng tư năm XXX37. Lạc khoản là Dương Hoài Thành!"
Nội dung biên lai mượn tiền được đọc ra, phảng phất như sấm sét giữa trời quang, Dương Lăng mẫu tử đỉnh đầu nổ vang, hai người như mộng mị, kinh ngạc đứng ở nơi đó chân tay luống cuống.
"Không có khả năng! Thiên Khải năm ba mươi bảy Lăng nhi còn chưa có sinh ra... Hoài Thành cũng có thể kiếm tiền, nhà của chúng ta gia cảnh rất tốt... Hắn thế nào lại mượn của ngươi nhiều tiền như vậy? Ngươi nói dối! Hoài Thành không có mượn bạc của ngươi!" Cuối cùng một câu, Lý Thải Liên xác định phán đoán của mình.
Dương Hoài Kim lạnh lùng cười, tộc trưởng cầm chứng từ trong tay qua lại trên không trung, phát sinh "Ào ào" âm hưởng. Hắn thái độ cười nhạo mà nhìn về phía Lý Thải Liên: "Ta nói dối? Ngươi xem cho rõ ràng, trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng như vậy, ở đây còn có Hoài Thành hạ thủ ấn làm chứng. Dù thế nào, người đàn bà chanh chua này còn muốn nói sạo sao? Thiếu nợ thì trả tiền! Thiên kinh địa nghĩa!" Lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị một phen trách cứ, Dương Hoài Thủy lại cả tiếng hỏi mọi người dưới đài: "Mọi người nhanh phân xử xem, phụ nhân này thiếu ta bạc có đúng là phải trả hay không?"
"Đương nhiên là phải trả! Hoài Thành để lại giấy nợ!"
"Tối độc phụ nhân tâm, ta xem ra bà ấy sẽ không trả! Thực sự là vô sỉ!"
"Hanh! Người như thế thì không nên cho mượn bạc a!"
Dưới đài lập tức có bảy tám người cả tiếng trách cứ Lý Thải Liên, thanh sắc câu lệ, ngôn ngữ cay nghiệt.
Đối mặt mọi người chỉ trích mẫu thân mình, Dương Lăng cảm giác nhiệt huyết dâng trào, trên mặt nỗi lên huyết hồng, cả tiếng nói: "Đều câm miệng!"
Ai cũng không ngờ tới người thiếu niên gầy yếu luôn luôn bị khi dễ lúc này lại phát sinh thanh âm lớn như vậy, hơn nữa còn thét lên bảo mọi người câm miệng, ngoài ý muốn khiến dưới đài nhất thời an tĩnh lại. Ngay cả Lý Thải Liên cũng kinh ngạc nhìn về phía nhi tử.
Dương Lăng tiếp nhận ký ức của Tự Ma chân nhân, đại biểu hắn có phong phú kinh nghiệm nhân sinh. Hầu như trong nháy mắt mọi sự tình phát sinh, Dương Lăng liền minh bạch đây là chuyện gì xảy ra. Đây là tộc trưởng Dương Hoài Kim cùng Dương Hoài Thủy vì cướp đoạt chính danh ngạch tu tiên mà tận lực thiết hạ cục diện này!
Dương Lăng đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt nhìn thẳng vài tên dưới đài vừa rồi quở trách Lý Thải Liên, linh quang chợt lóe, Dương Lăng cả tiếng nói: "Mọi người nhìn xem vừa rồi mấy người lên tiếng này là ai?"
"Cái người này!" Dương Lăng chỉ vào trong đó một người, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, "Hắn là mã phu của nhà Dương Hoài Thủy!"
"Còn có cái người này!" Dương Lăng mắt sáng như đuốc, "Hắn là nhân viên thu chi của nhà Dương Hoài Thủy!"
Dương Lăng liên tiếp chỉ ra và xác nhận ra bảy tám người, dưới đài trấn dân rất ngạc nhiên.
Trên đài Dương Hoài Thủy thì sắc mặt âm trầm như nước, những người đó xác thực đều là sớm an bài tốt, mục đích là vì mình tạo thế, không ngờ cư nhiên bị Dương Lăng nhìn thấu. Dương Hoài Thủy thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Được rồi! Tiểu tạp chủng không nên gây xích mích thị phi, hôm nay xuất ra biên lai mượn tiền chính là muốn mẫu tử các ngươi trả nợ!"
Lý Thải Liên dù sao cũng là một phụ nữ chuẫn mực, gặp phải chuyện trọng đại ngoài ý muốn này hoàn toàn không có chủ ý, nhưng thật ra Dương Lăng lại càng ngày càng lạnh tĩnh, rất nhanh suy nghĩ đối sách.
Dương Hoài Thủy rõ ràng là giả tạo chứng từ, nhưng điều Dương Lăng quan tâm không phải cái này. Hắn lúc này suy nghĩ là trả nợ cùng danh ngạch trong đó có cái quan hệ gì?
Đối mặt với bức bách của Dương Hoài Thủy, Dương Lăng hít vào một hơi, vừa suy nghĩ gạn lọc manh mối, một bên sắc mặt trấn định phản vấn: "Dương Hoài Thủy, ta có thể hay không hỏi ngươi mấy vấn đề?"
Dương Hoài Thủy "Xuy" cười: "Tiểu tạp chủng! Ngươi còn không có tư cách cùng ta nói chuyện."
Bị chưỡi thành "Tiểu tạp chủng ", Dương Lăng trong lồng ngực lửa giận đằng đằng như muốn phóng ra, nhưng lúc này chỉ có thể cưỡng chế tức giận, cả tiếng nói: "Dương Hoài Thủy, gia sự của ta do ta tác chủ! Ngươi đã nói cha ta từng thiếu tiền của ngươi, tốt lắm, mọi người bây giờ mặt đối mặt đem sự tình giải thích toàn bộ, có hương thân ở đây giúp chúng ta phân biệt thị phi!"
Dương Hoài Thủy nhăn mi lại, hắn nguyên bản trong dự đoán, chỉ cần xuất ra biên lai mượn nợ, mẫu tử hai người này nhất định không biết làm sao, sau đó sự tình tính toán sẽ đơn giản thành công. Nhưng không nghĩ tới Dương Lăng cư nhiên khó chơi như vậy, không đối phó được.
Ánh mắt phát lạnh, Dương Hoài Thủy âm âm cười: "Tốt! Ta sẽ cho ngươi cơ hội, ta cho ngươi hỏi."
Dương Lăng trong lòng, thầm nghĩ: "Hôm nay nếu như không nói rõ ràng, nương cùng ta tất nhiên bị oan khiên, ngay cả danh ngạch tu tiên của ta cũng không giữ được! Ta phải lãnh tĩnh, tìm ra kẽ hở, không để cho Dương Hoài Thủy thực hiện được!"
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đối mặt với mấy nghìn ánh mắt cùng Dương Hoài Thủy ác ý bức bách, dưới áp lực cực lớn như vậy, Dương Lăng cư nhiên vẫn duy trì lãnh tĩnh, nhìn chằm chằm vào con mắt Dương Hoài Thủy, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói cha ta là ở Đại Hành Thiên Khải năm ba mươi bảy mượn bạc của ngươi, đúng hay không?"
"Lời vô ích, trên chứng từ đã viết như thế, ngươi hà tất hỏi đi hỏi lại?" Dương Hoài Thủy lớn tiếng trả lời, khí thế không giảm.
Dương Lăng gật đầu, xoay người mặt hướng về toàn bộ trấn dân, cả tiếng nói: "Chư vị hương thân phụ lão, Thiên Khải năm ba mươi bảy, khi đó một chi chúng ta đây còn chưa có bị sơn tặc đánh cướp. Khi còn nhỏ, nương ta thường xuyên hướng ta nói về cố sự của phụ thân ta trước đây, Dương Lăng ký ức hãy còn mới mẻ! Tiên phụ Dương Hoài Thành am hiểu kinh thương, khi đó nhà của ta không dám nói là Dương Gia Trấn tối phú nhưng có mấy nhà như vậy, hơn nữa của cải có tới mấy nghìn lượng bạc Chư vị phụ lão so với ta lớn tuổi hơn, nói vậy hẳn là nhớ kỹ."
Dương Lăng vừa nói như vậy, mọi người bỗng nhiên đều nghĩ lại, Dương Hoài Thành gia cảnh xác thực không tệ. Nếu như trong nhà có mấy nghìn lượng, vì sao chạy đến mượn một trăm lưỡng chứ? Mọi người trong lòng đều nổi lên nghi hoặc, đều nghị luận bàn tán xôn xao.
Dương Hoài Thủy sắc mặt hơi trầm xuống, trào phúng nói: "Ngươi nói không sai, nhà ngươi ngày đó gia cảnh giàu có. Bất quá cái đó và Dương Hoài Thành mượn bạc của ta không quan hệ, trên đời thì có một loại người như thế, rõ ràng có bạc, nhưng hết lần này tới lần khác muốn mượn người khác. Mục đích chính là lừa bịp tống tiền, phụ thân của ngươi là loại người như thế này, tiểu nhân!"
Dương Lăng trong cơn giận dữ, lạnh lùng nói: "Dương Hoài Thủy, ngươi là lão thất phu vô sỉ! Dương Hoài Thủy ngươi là cái dạng nhân vật gì chính là trong trấn phụ lão người người đều biết, cho tới bây giờ đều là keo kiệt không tốt, vắt chày ra nước. Ngày trước ngươi nếu không phải là kẻ ngu si tuyệt sẽ không cho phụ thân ta mượn một trăm lượng bạc. Ta hỏi lại ngươi, nếu là hôm nay có người gia cảnh đồng dạng cha ta, người nọ hướng ngươi mượn bạc một trăm lượng, lão thất phu ngươi có cho mượn không?"
Dưới đài mọi người cười vang, có người kêu lên: "Đương nhiên là không cho mượn, hắn là vắt cổ chày ra nước a!" Nhiều người cùng nói, người nói chuyện cũng không sợ Dương Hoài Thủy phát hiện.
Dương Hoài Thủy bị chưỡi ngay mặt thật là đau, tức giận đến cả người run run, sắc mặt trắng xanh, hắn "Hắc hắc" cười: "Tiểu tạp chủng rất miệng lưỡi nhưng không thông minh, ta đây nói cho ngươi biết. Ngày trước phụ thân ngươi quỳ xuống cầu ta, ta mới nhất thời nhẹ dạ cho hắn mượn bạc."
Dương Lăng lúc này hận không thể lập tức một đao đem ác nhân trước mắt này giết chết, nhưng hắn phải nói rõ ràng, cưỡng chế tức giận, Dương Lăng lại hỏi: "Dương Hoài Thủy, tiên phụ qua đời hơn mười năm, trong mười năm hơn ngươi chẳng bao giờ nói quá chuyện tình thiếu nợ. Hết lần này tới lần khác phải tại ngày hôm nay nói ra, đây là vì sao? Một người đòi nợ, hẳn là càng sớm càng tốt, mà ngươi lại vẫn kéo dài tới hôm nay, không bình thường chút nào?"
Dương Hoài Thủy ngước mũi hướng lên trời, lạnh lùng nói: "Nợ là của ta, ta muốn đòi lúc nào thì đòi, chẳng lẽ còn phải hướng ngươi nói sao?" Lúc này, Dương Hoài Thủy đã đuối lý, dĩ nhiên nổi lên máu vô lại.
Dương Lăng cắn răng nói: "Ngươi không nói, ta thay ngươi nói! Cha ta đã chết, ngươi khi ta cô nhi quả phụ, bởi vậy giả tạo biên lai mượn nợ. Hôm nay chính là thăng tiên đại hội, đáng tiếc đại hội lần này không có danh ngạch tu tiên cho một chi Dương Hoài Thủy ngươi. Ngươi Dương Hoài Thủy gia tư bạc triệu, tài đại thế đại. Không muốn cho ta loại này cùng khổ tiểu nhân vật có cơ hội tu tiên, cho nên âm thầm sử độc kế mẫu tử chúng ta, sau đó mới nghĩ biện pháp đoạt danh ngạch tu tiên. Dương Hoài Thủy, ta giảng đúng hay không đúng?"
Lúc này trên đài nhảy lên một gã thiếu niên, mặt lạnh như băng, chính là Dương Hoài Thủy nhi tử Dương Đức. Dương Đức luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, mắt thấy Dương Lăng lớn mật như vậy, cũng dám mạ lỵ phụ thân hắn, lập tức muốn lên đài giáo huấn Dương Lăng. Trong mắt hắn, Dương Lăng là một người phế vật vô dụng, chó má mà thôi. Hôm nay tiểu nhân vật cư nhiên có can đảm chống đối người trong nhà như vậy, quả thực làm hắn tức giận như điên, nổi lên sát tâm.
Dương Lăng mặt không đổi sắc, lạnh lùng cười: "Dương Đức, đừng làm trò cười trước mặt toàn tộc nhân, ngươi muốn giết ta phải không? Ngươi biết phụ thân ngươi làm chuyện vô liêm sỉ bực này, vì thế muốn giết người diệt khẩu, có đúng hay không?"
Dương Lăng vừa hỏi như vậy, dưới đài mọi người xao động đứng lên.
Tộc trưởng vừa thấy sự tình như thế, nếu như Dương Đức chân chính động thủ, sợ là sẽ đem Dương Lăng đánh chết. Như vậy thứ nhất sự tình sẽ không thu thập tốt được, tất nhiên sẽ tổn hại danh dự tộc trưởng. Nghĩ đến điểm này, tộc trưởng Dương Hoài Kim liền trách mắng: "Dương Đức, xuống phía dưới!"
Dương Đức đầy mặt sát ý hướng Dương Lăng nhe nanh cười một tiếng, nhẹ nhàng nhảy xuống đài.
Dương Hoài Thủy bỗng nhiên vỗ bàn, chỉ vào Dương Lăng mắng: "Tiểu tạp chủng, dù ngươi nói như thế nào, phụ thân ngươi dù chết vẫn thiếu ta một trăm lượng bạc. Giấy trắng mực đen, có nghĩ gì cũng không xong. Ta nói cho ngươi biết, một là ngươi sẽ trả tiền, hoặc sẽ đem nương ngươi Lý Thải Liên gả cho nô bộc nhà của ta gán nợ!"
Dương Hoài Thủy lúc này hoàn toàn lộ ra bộ mặt dối trá, lấy quyền thế ức hiếp mẫu tử Dương Lăng. Đối mặt ác nhân như vậy, Dương Lăng dù là có nhiều tính toán cũng không có thể dùng, bởi vì tộc trưởng cùng Dương Hoài Thủy là đứng chung một chiến tuyến, hai người này liên thủ hoàn toàn có thể làm bất luận sự tình gì ở Dương Gia Trấn này.
Lúc này, trong lòng Dương Lăng một mảnh bi thương. Hắn rốt cục cũng minh bạch dụng ý của Dương Hoài Thủy. Mẫu thân Lý Thải Liên nếu như gả cho người hầu nhà Dương Hoài Thủy, như vậy mình tất nhiên cũng sẽ cho làm con thừa tự cấp người hầu. Kể từ đó, mẫu tử hai người đều thành người của một chi Dương Hoài Thủy.
Đương nhiên, Dương Hoài Thủy chỉ hi vọng vào danh ngạch tu tiên vốn thuộc về một chi nhà Dương Lăng. Để đạt được mục đích này, Dương Hoài Thủy có thể nói là vắt hết óc, không tiếc nói xấu phụ thân Dương Lăng mượn tiền.
Dương Lăng bỗng nhiên "Ha ha" cười to, trong tiếng cười tràn ngập oán hận cùng phẫn nộ, hắn chỉ vào tộc trưởng cùng Dương Hoài Thủy: "Các ngươi một người là tộc trưởng, một người là có tiền có thế nhất Dương Hoài Thủy. Muốn lấy chính là cái tu tiên danh ngạch này của ta! Hà tất làm trò hề như vậy, để cho người khác nghĩ đến các ngươi đều là người lương thiện? Không ai là kẻ ngu si, các ngươi không thể lừa gạt bất luận kẻ nào!" Sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Dương Hoài Thủy, "Dương Hoài Thủy, nhà của ta không nợ ngươi một văn tiền nào! Ngươi muốn tu tiên danh ngạch, đừng mơ tưởng! Trừ phi ta Dương Lăng đã chết!"
Dương Hoài Thủy bị vạch trần như vậy, sát tâm nổi lên, dữ tợn cười: "Ngươi muốn chết, ta bây giờ sẽ giết ngươi!" Nói xong hướng Dương Lăng tới gần.
Dương Hoài Thủy tu vi là luyện huyết tầng hai, giết người không hiểu luyện huyết như Dương Lăng quả thực đơn giản như giết gà.
Lúc này, Lý Thải Liên bỗng nhiên ngữ khí bình thản mà nói: "Dương Hoài Thủy, ngươi đừng động đến con ta."
Dương Hoài Thủy dừng bước chân lại, nhíu mày hỏi: "Lý Thải Liên, ngươi đáp ứng yêu cầu của ta?"
Lý Thải Liên lộ vẻ sầu thảm cười: "Ngươi nói nhà của ta thiếu ngươi một trăm lượng bạc, tốt, ta lấy mạng trả ngươi." Nàng bỗng nhiên từ đầu lấy xuống một cây trâm, sau đó hung hăng đâm vào ngực mình. Tiên huyết phun ra, Lý Thải Liên lung lay sắp ngã.
Dương Lăng mắt muốn nứt ra, trong đôi mắt chảy ra huyết lệ, cuồng kêu một tiếng, chạy nhanh qua đỡ Lý Thải Liên: "Nương... Nương... Ngươi vì sao phải như vậy..."
Lý Thải Liên thở dài một tiếng, cật lực vươn tay, nhẹ nhàng chạm được nước mắt tràn đầy trên mặt Dương Lăng, thấp giọng nói: "Lăng nhi, ta không muốn thấy bọn họ ô nhục phụ thân đã chết của con, cũng không muốn để bọn họ bắt nạt. Hảo hài tử, nương xin lỗi con... Nương phải đi. Con nhất định phải hảo hảo sống sót, nương tin tưởng... Lăng nhi của ta nhất định lớn lên, nhất định là một người rất giỏi, Lăng nhi, hảo hảo sống sót, sống sót..."
Lý Thải Liên rốt cục vô lực xụi người xuống, đình chỉ hô hấp.
Dương Lăng phát ra một tiếng cuồng khiếu thê lương, hai tay đấm mạnh xuống đất. Bãi đá mặt đất cứng rắn không gì sánh được, song quyền hắn đều nứt ra lòi xương, lộ ra đầu khớp xương cùng huyết nhục, nhưng không cảm thấy đau đớn.
Trên đài trấn chúng đều buồn bã, nhưng Dương Hoài Thủy thế lực rất lớn, không người nào dám đứng ra vì Dương Lăng mà nói.
Dương Hoài Thuỷ biến sắc không ngừng, hắn không nghĩ tới Lý Thải Liên cư nhiên cương liệt như vậy. Tộc trưởng sắc mặt càng khó nhìn, phát sinh chuyện như vậy, kẻ ngu si đều có thể nhìn ra hắn là thiên vị, tổn thương uy vọng của hắn.
Tiếng khóc Dương Lăng bỗng nhiên đình chỉ, hắn khom lưng ôm lấy thi thể Lý Thải Liên, đĩnh trực thắt lưng, từng bước một đi xuống bậc thang. Dương Lăng ánh mắt đảo qua Dương Hoài Thủy, đảo qua Dương Hoài Kim, đảo qua Dương Đức dưới đài. Dương Lăng ánh mắt dường như hàn băng, trong ánh mắt tràn ngập oán hận cùng phẫn nộ, mấy người bị ánh mắt hắn đảo qua, nội tâm đều là phát lạnh.
Dương Hoài Thủy muốn ngăn lại, bị Dương Hoài Kim kéo lại, Dương Hoài Kim lắc đầu, thấp giọng nói: "Việc này hơi quá đáng, chúng ta không biết hướng tộc nhân nói sao."
Dương Hoài Thủy cười lạnh một tiếng, nhưng cũng ngừng cước bộ, nghĩ thầm: "Chỉ còn lại có phế vật này, các sự tình khác đều dễ làm!"
Dương Lăng thân thể luôn luôn gầy yếu, bình thường ngay cả thùng nước cũng đề không được. Lúc này hắn lại vững vàng ôm thi thể mẫu thân, từng bước một đi trở về nhà. Dương Lăng đi, thăng tiên đại hội tiếp tục cử hành. Tộc trưởng cuối cùng quyết định tu tiên danh ngạch giao cho một chi Dương Hoài Thủy. Ngược lại, không người nào dám phản đối.
Sau đó, thăng tiên đại hội hai chi khác cử hành luận võ đại hội, hai gã thiếu niên thực lực cực mạnh thu được tu tiên danh ngạch. Tới buổi chiều, thăng tiên đại hội kết thúc, Dương Gia Trấn tựa hồ khôi phục lại sự yên lặng.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius