Chương 10: Tuần san Thiếu Niên và Thiếu niên Nguyệt san
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen
Ở trong phòng khách, Miyamoto lo lắng đi tới đi lui. Cái phòng khách này ở Phụng Nguyên cũng xem không phải hạng xoàng, nhưng nếu như ở Nhật Bản thì cũng chỉ gọi là đơn sơ mà thôi. Nhưng Miyamoto bây giờ không còn tâm trạng nào để chú ý đến điều đó nữa.
Là một tạp chí mới được thành lập không lâu, tất nhiên địa vị của Thiếu niên nguyệt san ở Nhật Bản vẫn chưa được đánh giá cao. Nhưng ông chủ của công ty Enix ở Nhật lại là một tên tuổi lớn, đó chính là công ty đã sản xuất ra trò chơi Dấu ấn rồng thiêng. Được thành lập vào năm 1975, Enix vốn là một công ty chuyên về bất động sản và máy ảnh, đến năm 1982 mới bắt đầu tham gia sản xuất trò chơi điện tử. Đến cuối năm 1985, dưới sự tác động của kịch gia Yuji Horii công ty Enix đã ký hợp đồng với Nintendo lúc đó vốn là một công ty rất mạnh ở Nhật. Sản phẩm trò chơi Dấu ấn rồng thiêng của Enix đã đạt được thành công rất lớn, hình thức trò chơi mô phỏng theo trò chơi của Âu Mỹ về thể loại đấu súng. Từ đó về sau, khó ai có thể tưởng tượng được, thời gian lên kịch bản và sản xuất một triệu năm trăm bản trò chơi Dấu ấn rồng thiêng chỉ mất có năm tháng; và những người làm ra trò chơi này như Koichi Nakamura hay anh em nhà Takahashi sau này được xem là một trong hai mươi người giàu nhất trong ngành công nghiệp. Ngoài ra Yuji Horii còn mời họa sĩ truyện tranh nổi tiếng Akira Toiriyama thiết kế hình tượng nhân vật cho Dấu ấn rồng thiêng và đăng trên tạp chí Tuần san thiếu niên. Trên thực tế, Tuần san thiếu niên với bảy mươi nghìn bản in đã có đóng góp rất lớn cho thành công của Dấu ấn rồng thiêng.
Thành tích tiêu thụ một triệu bản đối với công ty vừa bước chân vào ngành trò chơi video game như Enix mà nói thì đúng như là câu chuyện nghìn lẻ một đêm, so với lượng tiêu thụ tám trăm nghìn bản của trò chơi Morita Shogi trước đây thì đây đúng là một thành tích đáng tự hào. Thấy việc kinh doanh làm ăn phát đạt như vậy, giám đốc công ty cùng nhân viên không ngừng cô gắng hoàn thành sản phẩm Dấu ấn rồng thiêng-chư thần chi ác linh để tung ra thị trường ngày 26 tháng một năm sau đó. Lúc đó việc người dân Nhật Bản xếp hàng suốt đêm để chờ mua sản phẩm đã nhanh chóng trở thành một hiện tượng trong xã hội. Với lượng tiêu thụ khả quan là hai triệu bốn trăm nghìn bản trò chơi, công ty Nintendo cũng phải thay đổi cách nhìn về Enix. Không đợi đến lúc hết hợp đồng, họ đã tự động nâng mức ưu đãi dành cho Enix trong hợp đồng lên ngang tầm với các công ty lâu đời trong nghành như MCO.
Qua hai thành công ấy, công ty Enix rất có niềm tin với loại hình kinh doanh trò chơi video game của Nitendo, họ liền quyết định đưa loại ngành ngề này vào danh mục những ngành ngề kinh doanh chủ yếu của công ty.
Và việc thành lập Thiếu niên nguyệt san là do lãnh đạo công ty đã thấy được tác dụng to lớn của nguyệt san này đối với việc quảng bá trò chơi Dấu ấn rồng thiêng, họ cũng thấy được nguồn lợi nhuận vô giá của việc chuyển thể những tác phẩm truyện tranh sang hình thức trò chơi video game. Vì vậy việc nắm trong tay một tạp chí của riêng mình sau này sẽ rất có lợi cho việc phát triển công ty. Chính vì thế, cuối năm 1987 Thiếu niên nguyệt san ra đời.
Mặc dù thành lập được tạp chí, nhưng để mua được các tác phẩm của những tác gia truyện tranh xuất sắc không phải là một điều dễ dàng. Những tác giả trẻ thì chỉ thích nhắm đến những tạp chí lâu đời nổi tiếng, cộng với sự chèn ép của các tạp chí nổi tiếng nên thành tích của Thiếu niên nguyệt san mấy tháng gần đây không được tốt cho lắm. Cũng may bọn họ là nguyệt san, nên đến nay cũng chỉ mới xuất bản bốn số, vấn đề mất cân đối giữa thu và chi còn chưa thể hiện rõ. Vấn đề tìm kiếm những tác phẩm ưu tú luôn là vấn đề cấp bách của cả tạp chí.
Ngay hồi cuối tháng hai, khi một nhân viên của tạp chí đến Hoa Hạ tham gia một buổi triển lãm sách, đã báo về một thông tin, ở kinh thành xuất hiện một cuốn truyện tranh rất khá và anh ta đã sao chép lại một số chương gửi về tạp chí. Dù chỉ là một số chương đầu, nhưng tình tiết rất sinh động, hình tượng bốn nhân vật chính rất phong phú, với nhân vật chính là người lai giữa Hoa Hạ và Nhật Bản được sự trợ giúp của Gia Cát và những người bạn tiêu diệt những con yêu quái tác oai tác quái dưới trần gian.
Những sự tích như thế này, ở Nhật Bản tương đối được ưa thích. Miyamoto trầm trồ khen ngợi, chỉ có điều gặp một số rắc rối với mấy người trong tạp chí, họ cho rằng vì tác giả là người Hoa Hạ nên việc xuất bản sẽ có một số ảnh hưởng, khó mà có thể có được sự đón nhận của người Nhật. Vì vậy chuyện này tạm thời bị trì hoãn. Nhưng gần đây, họ lại nghe tin bên Tuần san thiếu niên cũng đang để ý đến cuốn truyện này và cũng có ý phái người đến hoa Hạ để mua bản quyền. Tất cả những ý kiến phản đối trước đó đã không còn, giờ việc mọi người quan tâm nhất chính là làm sao để ký được hợp đồng với tác giả trước Tuần san thiếu niên. Và trọng trách này được giao cho Miyamoto.
Mặc dù đã đến Hoa Hạ và cũng đã liên lạc với tác giả cuốn truyện. Nhưng Myamamoto cũng mới nghe được một tin chẳng tốt lành gì, người của Tuần san thiếu niên cũng đã đến Thủ đô, và trong sáng mai hoặc muộn nhất là ngày kia người đó sẽ đến Phụng Nguyên.
Đối mặt với một tạp chí xuất bản truyện tranh lâu đời, phải dùng cách gì để thuyết phục tác giả lựa chọn tạp chí của mình đây?
Cùng lúc đó, Phương Minh Viễn và Phương Bân cũng đã đến nhà chú hai của hắn ở Phụng Nguyên. Có sự ủng hộ của nhà họ Phương, Phương Nhai đã có một chỗ đứng vững chắc ở Phụng Nguyên, còn mua được một ngôi nhà nhỏ nằm cách ủy ban nhân dân Phụng Nguyên chẳng mấy bước chân. Ngôi nhà mặc dù không to lắm chỉ có bảy phòng, có phòng vệ sinh kiểu cũ, đến mùa hè không được thoải mái cho lắm, nhưng Phương Nhai đã cảm thấy rất hài lòng rồi.
Lúc đó Tô Ái Quân đã ở đó đợi Phương Minh Viễn được hai tiếng đồng hồ. Tô Ái Quân bây giờ cũng đã là một chủ nhiệm khoa của đại học giao thông Phụng Nguyên, anh ta mới kết hôn năm ngoái, vợ anh ta cũng là một giáo viên của trường đại học giao thông. Đối với cuộc hôn nhân này ông Tô có vẻ không hài lòng lắm nhưng cuối cùng vẫn gật đầu chấp thuận.
- Tên tiểu tử này, im ỉm vậy mà cũng làm ra được một khoản lớn như vậy!
Tô Ái Quân vỗ vai Phương Minh Viễn vừa cười vừa nói. Tên nhóc này sau bốn năm đã khá lớn rồi, đã có chút ra dáng người lớn.
- Hả?
Phương Minh Viễn không thể tin vào mắt mình khi nhìn vào tài liệu mà Tô Ái Quân đưa cho. Khỏi cần nói, ở kiếp trước Phương Minh Viễn đối với Tuần san Thiếu niên, một tạp chí nổi tiếng và lâu đời về truyện tranh đã không còn xa lạ gì. Những tác phẩm họ xuất bản có không ít tác phẩm sau này trở thành kinh điển như Thợ săn thành phố, Lãng khách kiếm tâm, Cao thủ úp rổ… vốn dĩ cuốn U du bạch thư cũng là của nhà xuất bản này. Với địa vị của họ trong giới xuất bản tryện tranh ở Nhật, thì việc bán quyển U du bạch thư sẽ như suôn sẻ như nước sông đổ về biển.
Nhưng nhà xuất bản kia cũng không phải hạng xoàng, công ty với cái tên Enix đã làm ra trò chơi Final Fantasy và sau này xác nhập thành công ty sản xuất trò chơi Square Enix cũng không còn lạ lẫm với Phương Minh Viễn. Hơn nữa, địa vị của thiếu niên nguyệt san ở thời kỳ sau này trong giới truyện tranh Nhật Bản cũng không thể xem thường, chỉ có điều những tác phẩm của công ty này đều nghiêng về trò chơi điện tử. Nhưng theo Phương Minh Viễn còn nhớ thì thiếu niên nguyệt san chỉ mới được thành lập vào khoảng đầu những năm chín mươi. Xem ra lịch sử lại thay đổi chút ít rồi.
- Về hai nhà xuất bản này chú đã giúp cháu hỏi thăm rồi, tất cả tài liệu đều nằm ở đây. Cá nhân chú cảm thấy ảnh hưởng của Tuần san thiếu niên ở Nhật Bản có vẻ lớn hơn.
Tô Ái Quân chỉ vào đống tài liệu và nói:
- Nhưng biên kịch của họ giờ mới tới thủ đô, chắc phải ngày mai mới có thể đến đây được, còn người của Thiếu niên nguyệt san đã đến đây rồi, chú đã sắp xếp nơi ở cho ông ta. Ông ta tên là Miyamoto, có cần chú sắp xếp cho cháu gặp ông ta vào chiều nay không?
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Phụng Nguyên năm 88, muốn có một nơi thích hợp để đàm phán kinh doanh thật là khó. Những con phố lớn, ngõ nhỏ, quán trà, quán rượu, quán cà phê ngày nay đối với thời đó đều như những nơi hiếm lạ. Cho nên Phương Minh Viễn và Miyamoto cũng chỉ có thể gặp nhau ở một góc nhỏ ở đại sảnh của khách sạn. Tiếng Trung của Miyamoto không tồi, còn tiếng Nhật của Phương Minh Viễn cũng không xoàng, việc hai người nói chuyện với nhau chẳng có trở ngại gì cả.
Lần đầu gặp mặt, Miyamoto không thể tin được cái cậu bé 14 tuổi này lại là tác giả của “U Du Bạch Thư”, cho dù nhiều lần cam đoan, thậm chí Phương Minh Viễn còn vẽ lại tóm tắt nhân vật trong hai chương của “U Du Bạch Thư” ngay trước mặt ông ta, Miyamoto cũng vẫn khó lòng mà tin được.
- Cậu Phương đây quả thật đúng với câu nói cổ quý báu của quốc gia - Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Lúc bằng tuổi của cậu bây giờ, tôi cũng chỉ ở trong trường mơ mơ hồ hồ để qua ngày. Đừng nói là có thể vẽ ra những bức tranh hoạt hình xuất sắc như vậy mà ngay cả tiếng Trung còn không biết.
Miyamoto thốt lên lời thán phục tự đáy lòng. Những lời khen như vậy tuy hắn đã nghe nhiều rồi nhưng hôm nay nghe Miyamoto nói như vậy lại cảm thấy có chút nóng tai.
- Ông Miyamoto nói quả không sai, lúc tôi bằng tuổi hắn, cả ngày cũng chỉ chạy nhảy nghịch ngợm trong sân mà thôi. Sự nghiệp như thế này đối với tôi lúc đó mà nói thì quá xa vời.
Tô Ái Quân rất đồng ý với lời ca ngợi của Miyamoto.
Phương Bân và Phương Nhai chỉ đứng một bên yên lặng mà nghe, trong lòng tự hào khó kìm nén được.
- Cậu Phương, không thể không nói, cậu tuy là người Hoa Hạ ,nhưng trên phương diện hoạt hình này, cậu với hoạt hình Nhật Bản của chúng tôi có phong cách giống nhau, như vậy thật là tốt. Tôi tin là độc giả Nhật Bản khi xem hoạt hình của cậu sẽ không cảm thấy có gì không thoải mái.
Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Tô Ái Quân, Phương Nhai và Phương Bân, Miyamoto phải giải thích một chút cho ba người hiểu.
Về cơ bản, hoạt hình Nhật Bản do cách làm, nhân vật, bối cảnh, chữ, ẩn dụ, lời thoại và các kỹ xảo khác tạo nên. Trình tự đọc bình thường là từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, giống với cách đọc chữ Hán trong cùng một vòng cầu là đọc từ trên xuống dưới, từ phải sang trái. Điều này giống với trình tự sắp xếp của tiếng Nhật truyền thống. Mà nội dung lời nói và những suy nghĩ của nhân vật trong vòng cầu thì lấy hình thức chữ viết tay để mô phỏng từ tượng thanh. Ký hiệu dùng để thể hiện tâm lý và động tác của nhân vật. Ví dụ ở trán hay sau gáy của nhân vật, vẽ có giọt mồ hôi biểu thị sắc thái kinh ngạc, oán giận hoặc hoang mang; khi nhân vật nắm tay hiện lên gân xanh thể hiện sự phẫn nộ. Hắn đã quen với kiểu cách của hoạt hình Nhật Bản rồi cho nên ở điểm này rất là tự nhiên.
- Mặc dù tình hình chung, đa số các nhà xuất bản khi xuất bản bản nước ngoài của hoạt hình Nhật Bản vẫn giữ nguyên phong cách này. Nhưng cũng có một vài nhà xuất bản nước ngoài thay đổi hướng đọc từ trái sang phải, điều này có thể làm thay đổi ý đồ của tác giả, có lúc cũng sẽ tạo thành hình ảnh hoàn chỉnh, như bao trùm tình huống ở phần ngăn của hai trang. Nhưng tác phẩm của cậu Phương thì lại hoàn toàn phù hợp với thói quen thưởng thức của người dân nước tôi.
Sự giải thích của Miyamoto làm cho mấy người Tô Ái Quân nhìn Phương Minh Viễn như là quái vật. Không thể ngờ ngay cả những chi tiết này hắn cũng đều suy nghĩ đến rồi?
- Trong thời gian học tiếng Nhật, đã từng xem qua một số tác phẩm hoạt hình ở những thập niên 70 của nước ông, cho nên khi vẽ câu chuyện này cũng tự nhiên mà thuận theo thói quen của họ.
Phương Minh Viễn lấy lí do cho việc làm của mình, tuy nhiên mọi người cũng không có ai quan tâm đến điều này.
Hai bên lại thảo luận thêm một chút về chủ để thị trường hoạt hình Nhật Bản, Miyamoto vô cùng kinh ngạc, không ngờ hắn lại hiểu rõ về thị trường hoạt hình Nhật Bản như vậy và lại còn nói đạo lý rất rõ ràng.
- Theo tôi thấy, việc nước ông phát triển mạnh mẽ ngành nghề phim hoạt hình là một lựa chọn sáng suốt. Mặc dù hiện nay sản lượng ngành hoạt hình trong GDP của nước ông vẫn chiếm một vị trí có hạn nhưng tôi nghĩ trong tương lai, có thể là 20 năm sau, nó sẽ trở thành ngành nghề trụ cột vượt qua cả ngành ô tô của nước ông. Ngành hoạt hình có thể kéo sang các lĩnh vực kinh tế của Nhật Bản, trong đó bao gồm tranh động, trò chơi, quảng cáo, phim ảnh, du lịch, quần áo thậm chí là cả xây dựng, từ đó hình thành một dây chuyền công nghiệp hoàn chỉnh. Hơn nữa, ngành này yêu cầu ít tài nguyên, không gây ô nhiễm môi trường, đồng thời thu hút được một lượng lớn nhân lực, có thể nói là phục vụ được nhiều việc.
Hắn nói vậy khiến cho Miyamoto liên tục gật đầu, như là gặp được tri âm.
Hắn nói vậy không phải là thổi phồng ngành hoạt hình Nhật Bản mà hắn thực sự biết rõ, sau này, sau năm hai nghìn, sản ngạch hàng năm của hoạt hình Nhật Bản sẽ đạt đến ngành đại công nghiệp đứng thứ 3, chiếm mấy chục % trong GDP của Nhật Bản. Theo số liệu công bố của Hội Xúc tiến thương mại Hưng Nhật Bản, năm 2003 tổng thu lợi từ việc buôn bán với Mỹ đạt 4.3-5.9 tỉ USD, gấp 4 lần thu nhập từ việc xuất khẩu gang thép từ Nhật Bản sang Mỹ. Ngành hoạt hình trở thành một ngành nghề trụ cột của Nhật Bản, hơn cả ngành ô tô.
- Cậu Phương nói rất đúng. Thật không thể ngờ được, ở Hoa Hạ lại có được nhân tài hiểu rõ về ngành hoạt hình của Nhật Bản đến như vậy. A…Xin mấy vị đừng hiểu lầm. Tôi không có ý coi thường nước của các vị.
Nói được một nửa Miyamoto mới phát hiện ra lời nói của mình có chút bất kính đối với Hoa Hạ cho nên vội vàng xin lỗi. Năm 88 được coi là tuần trăng mật sau khi thiết lập mối quan hệ ngoại giao Hoa Trung, nhưng ở Nhật Bản Miyamoto cũng được coi là một nhân sĩ với tư tưởng cánh tả, lúc này đây sở dĩ cử ông ta đến Hoa Hạ là bởi vì trong số đông ông ta là người kiên quyết ủng hộ tác phẩm này, và cũng bởi vì ông ta rất có cảm tình với Hoa Hạ.
Mấy người Tô Ái Quân cười một cách xấu hổ, bọn họ cũng hiểu rõ ý của Miyamoto, chỉ là hiện tại ở Hoa Hạ, ngành hoạt hình không được coi trọng, nên người ta nói như vậy cũng không xem như là coi thường chính mình.
- Xin lỗi cắt ngang mấy vị. Xin hỏi vị nào là Tô Ái Quân?
Nhân viên phục vụ khách sạn đột nhiên đi tới và hỏi.
- A, là tôi đây, có chuyện gì sao?
Tô Ái Quân không hiểu gì hỏi lại.
- Ngài có điện thoại ở tổng đài, nói là có việc gấp tìm ngài.
Nhân viên phục vụ trả lời lại càng làm cho mọi người không hiểu gì.
Thì ra người gọi điện đến là vợ của Tô Ái Quân. Do không tìm thấy Tô Ái Quân ở trường, lại không biết Tô Ái Quân đang phải tiếp đón khách từ Nhật Bản đến nên mới vội vàng gọi điện đến đây.
Nội dung cuộc điện thoại Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn là về việc biên tập của “Tuần san thiếu niên” không như họ dự đoán có thể ngày thứ hai hoặc ngày thứ ba mới đến Phụng Nguyên, mà là đổi máy bay ở sân bay thủ đô, tối nay đã đến thành phố Phụng Nguyên rồi. Bạch Lâm gọi điện thông báo cho Tô Ái Quân phải đến sân bay đón họ
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trước mặt Miyamoto, Tô Ái Quân cũng không giấu giếm tin tức này, xem ra, có cạnh tranh mới càng có lợi cho Phương Minh Viễn.
Miyamoto không khỏi giật mình, cho dù đã sớm biết biên tập của “Tuần san thiếu niên” sẽ đến, nhưng không ngờ ông ta lại đến sớm như vậy, điều này cho thấy tầm quan trọng của “U Du Bạch Thư”. Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta càng thêm lo âu, sau khi nói chuyện với Phương Minh Viễn, Miyamoto đã thực sự bái phục sự “nhìn xa trông rộng” về ngành truyện tranh của hắn. Thật ra vào lúc này, ở Nhật Bản cũng đã có nhận thức về ngành truyện tranh nhưng có rất nhiều thứ phải có thời gian tích lũy mới có thể hình thành được lý luận. Hắn đã nói ra lý luận của thế hệ sau, điều này cho thấy trình độ hơn so với mức bình thường.
-Vậy tôi phải chúc mừng câu Phương rồi. Ở nước tôi ”Tuần san thiếu niên” là một tạp chí truyện tranh có tiếng lâu năm, có rất nhiều người nổi tiếng tham gia. Họ đã thích tác phẩm của cậu Phương đây càng cho thấy sự ưu tú trong tác phẩm của cậu.
Miyamoto cười nói.
- Với điểm này, “Nguyệt san thiếu niên” của chúng tôi mới chỉ thành lập có mấy tháng, so sánh với họ thật là không xứng.
Phương Bân và Phương Nhai nhìn ông ta một cách kỳ quái. Lão già này sao lại tự chê mình như vậy cơ chứ, không phải là mới nghe đến tạp chí đó đã bị dọa cho hồ đồ mất rồi. Mọi người thường nói mọi người thích tự khen bản thân chứ làm gì có ai lại tự nói bản thân mình không tốt đâu?
- Tuy nhiên, cậu Phương này, cậu đã nắm rất rõ tình hình của nước tôi như vậy, chắc cậu cũng biết, đối với những tạp chí nổi tiếng lâu năm như vậy thì sự phân biệt đối xử cũng rất rõ rệt, hơn nữa họ cũng có rất nhiều chuyên gia giỏi vì thế mà sự quan tâm của họ tới cậu cũng không thể bằng “Nguyệt san thiếu niên” của chúng tôi được. “Nguyệt san thiếu niên” của chúng tôi tuy mới thành lập nhưng tổng công ty TNHH Enics rất coi trọng chúng tôi, có sự hỗ trợ về tài lực của tổng công ty sự phát triển của “Nguyệt san thiếu niên” chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu cậu gia nhập với chúng tôi, tôi đảm bảo sự đối đãi của chúng tôi đối với cậu sẽ tốt gấp trăm lần “Tuần san thiếu niên”. Vì vậy mong cậu sẽ suy nghĩ một cách cẩn thận!
- Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết lạnh, thà làm gà chứ không làm con trâu đứng sau. Ý của ông Miyamoto là như vậy phải không?
Phương Minh Viễn thản nhiên cười nói.
- Đúng, đúng. Cậu nói thật là đúng, ngôn ngữ của nước cậu thật là sâu sắc và ý nghĩa.
Miyamoto liên tiếp gật đầu.
- Ý của ông, cháu đã hiểu rõ rồi. Trước hết cháu xin được cảm ơn vì sự coi trọng của tạp chí dành cho cháu, và ông đã không quản đường xá xa xôi mà đến Phụng Nguyên, tình cảm này cháu sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.
Phương Minh Viễn nhìn Tô Ái Quân, Tô Ái Quân chỉ đồng hồ ra điều nói thời gian không nhiều, từ Phụng Nguyên đến sân bay cũng phải mất chút thời gian.
- Nhưng biên tập của “Tuần san thiếu niên” dù sao cũng từ xa đến, cho dù là lễ nghi hay là về tình về lý cháu cũng nên nghe điều kiện của họ rồi mới quyết định. Ông Miyamoto, chúng cháu còn phải đi ra sân bay đón khách, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi nhỉ.
Phương Minh Viễn đứng dậy giơ tay ra.
- Hôm nay nói chuyện với ông thật thú vị. Hy vọng sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác.
Đã nói đến như thế, Miyamoto chỉ còn cách đứng dậy bắt tay chào tạm biệt.
Nhìn bóng dáng mấy người Phương Minh Viễn khuất dần, ông ta không khỏi lo âu đi đi lại lại quanh sảnh, dường như hạ quyết tâm đi tới tổng đài, nhấc máy điện thoại.
-Vâng, vâng, vâng, ngài Uda, biên tập của “Tuần san thiếu niên” căn bản vẫn chưa ra sân bay thủ đô Hoa Hạ, nhưng hôm nay lại chuyển máy bay đến Phụng Nguyện sớm, do đó có thể thấy sự coi trọng đối với việc này. Tôi đã gặp tác giả rồi, tôi cảm thấy cậu ta rất hiểu biết về thị trường truyện tranh của nước mình, hơn nữa ở cậu ta vẫn còn có những tiềm năng rất lớn có thể khai thác cho nên tôi hy vọng ông có thể cho tôi thêm chút quyền hạn cao hơn nữa. Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội lần này có thể sẽ khiến chúng ta cả đời phải hối tiếc mất! Vâng, vâng, thưa ngài. Tôi kiên quyết theo cách nghĩ của tôi. Mong ông sẽ sớm đưa ra quyết định.
Lúc này đoàn người Tô Ái Quân đã trên đường hướng đến sân bay Phụng Nguyên. Tô Ái Quân mượn một chiếc xe có rèm che ở trường cũng coi như là vì bộ mặt của Phương Minh Viễn.
- Minh Viễn, tuy hôm nay không nói đến các điều khoản cụ thể của hợp đồng, nhưng cháu thấy “Nguyệt san thiếu niên” thế nào?
Tô Ái Quân là người lái xe, việc lái xe này cũng như là việc đáng phải làm nên không để cho ai.
- Xem ra lần này “Nguyệt san thiếu niên” rất có thành ý. Ông Miyamoto nói cũng rất có lý, nếu bây giờ chúng ta gia nhập “Nguyệt san thiếu niên” thì sự coi trọng đối với chúng ta sẽ hơn hẳn “Tuần san thiếu niên”. Ở đó tập hợp rất nhiều những chuyên gia nổi tiếng về truyện tranh của Nhật Bản, cháu là người nước ngoài, lại còn nhỏ tuổi, mới vào chắc chắn sẽ không được trọng dụng như bên “Nguyệt san thiếu niên”. “Nguyệt san thiếu niên” mới thành lập chưa lâu, những chuyên gia về truyện tranh chưa nhiều, lúc này rất cần một hai bản truyện tranh để mở đường vì thế mà đãi ngộ với cháu sẽ rất hậu hĩnh.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lúc rồi đáp.
- Minh Viễn, chú thừa nhận cháu nói rất có lý nhưng chú vẫn phải nhắc nhở cháu một điều, có lúc chúng ta không được chỉ nhìn cái trước mắt mà cũng phải có những dự định lâu dài. Có thể sự đãi ngộ của “Nguyệt san thiếu niên” với cháu rất hậu hĩnh, nhưng tầm ảnh hưởng của “Tuần san thiếu niên” đối với Nhật Bản hiện nay không thể coi thường được. Hơn nữa, cá nhân chú thấy tiền đồ của “Nguyệt san thiếu niên” vẫn chưa thật sáng sủa, gia nhập “Tuần san thiếu niên” có thể giúp cho con đường sau này của cháu thuận lợi hơn.
Tô Ái Quân nhắc nhở
- Tuy nhiên cháu luôn có có chủ y trước, chú cũng không nói nhiều nữa.
- Ha ha, lời của chú Tô làm cháu nghĩ đến một câu chuyện cười. Trên đường cái có mấy người Tần Tây ở Vương phủ ở thủ đô nhìn thấy dòng người đi qua đi lại nhiều vô kể không kiềm chế được thốt lên “Ở đây trộm nhiều quá!” Vị cảnh sát già bên cạnh không khỏi nhíu mày, điều này không phải hủy hoại hình tượng của nhân dân sao? Hơn nữa mình đường đường là một cảnh sát, đứng ở đây cả nửa ngày trời cũng có thấy tên trộm nào to gan dám phạm tội trước mặt mình đâu. Vì sao mấy vị kia mới chỉ nhìn đã bảo trong đám người đấy có kẻ trộm? Cho nên đi lên trước để hỏi: “trộm ở đâu?”
Phương Minh Viễn xoa lông mày và nói:
- Mấy người này sửng sốt, trộm nhiều thì là trộm nhiều, trên đường người đông như vậy, vậy mà cảnh sát lại nhìn thấy sao? Cho nên họ thật thà trả lời: “Trộm ở đây”. Chú Tô lần này về thủ đô vẫn chưa kể chuyện cười như vậy phải không?
Tất cả mọi người trong xe đều cười ồ lên…
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Tô Ái Quân không hề biết rằng, thực ra trước khi nhận được thông tin Thiếu niên nguyệt san phái người đến đàm phán hợp đồng với mình, Phương Minh Viễn đã quyết định sẽ ký hợp đồng với tạp chí này. Đó không hoàn toàn là vì vị trí thống lĩnh của nó trong giới xuất bản truyện tranh của Nhật Bản sau này, mà còn là vì hắn xem trọng ông chủ lớn đứng đằng sau Thiếu niên nguyệt san, chính là công ty Enix. Đây là một nhân vật lớn về sản xuất trò chơi điện tử ở những năm sau này của Nhật Bản. Hợp tác với Thiếu niên nguyệt san sẽ rất có lợi cho việc phát triển quan hệ với công ty Enix sau này của hắn. Nên nhớ rằng, trong tay Phương Minh Viễn không chỉ có nguồn truyện tranh phong phú mà hắn còn có nguồn trò chơi điện tử vô cùng dồi dào. Tuy nói những trò chơi điện tử Phương Minh Viễn không thể làm ra được, nhưng kịch bản trò chơi và thiết kế cơ bản chẳng phải là vấn đề gì lớn, một số công việc thiết kế của các trò chơi kinh điển hắn hoàn toàn có thể làm thay.
Nói một cách khác, Enix chính là quân cờ mà Phương Minh Viễn dùng để tiến vào thị trường trò chơi Nhật Bản và ngày sau đó sẽ là cái máy in tiền cho hắn. Đứng từ góc độ này, việc hợp tác với Thiếu niên nguyệt san như là một bước đệm không thể lấy lợi ích kinh tế ra để đong đếm được. Tất nhiên, trong đó Phương Minh Viễn cũng đã đặt vài phần niềm tin vào chất lượng cuốn U du bạch thư, tục ngữ có câu vàng thật không sợ lửa, một tác phẩm truyện tranh thực sự có chất lượng cho dù là một tạp chí vừa mới thành lập thì chỉ cần toàn tâm toàn ý làm cũng có thể thu được về lợi ích rất lớn.
Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. Mặc dù hắn rất muốn đưa những cuốn truyện tranh và trò chơi này cho các công ty của Hoa Hạ, nhưng với những chính sách trước mắt của chính phủ thì điều đó là không thể. Ngành sản xuất truyện tranh và trò chơi trong nước dù có đến năm 2000 thì chính phủ vẫn còn bóp chẹt các công ty kinh doanh ngành ngề này. Hắn chỉ là một kẻ đầu thai tiểu tốt, không phải là thái tử, cũng không phải là một đại gia của thế hệ sau, muốn thay đổi tất cả đâu phải là chuyện nói thì có thể làm được? Mượn tổ ấp trứng vẫn là cách tốt nhất mà hắn có thể dùng bây giờ.
Tô Ái Quân lái xe rất nhanh, chỉ trong một tiếng đồng hồ y đã đến được sân bay Phụng Nguyên. Sân bay Phụng Nguyên vào những năm tám tám bất kể là về độ dài đường băng hay phòng đợi bay đều không đủ tiêu chuẩn để đón được máy bay Boeing 747. Thật không thể nhìn ra nổi đây chính là sân bay lớn thứ tám ở thời sau này.
Tô Ái Quân đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, lấy từ trên xe ra một tấm biển ghi bốn chữ to đùng “Tuần san thiếu niên” nhét vào tay Phương Bân.
- Anh Tô, tên quỷ đó có hiểu tiếng Trung không vậy?
Phương Bân than thở.
- Hình như là không biết, nhưng nghe chị dâu của cậu nói ông ta đã kiếm một phiên dịch ở Bắc Kinh.
Cậu ta khoát tay nói:
- Lát nữa nói chuyện cần chú ý một chút, chúng ta nói chuyện với nhau thì gọi tên quỷ cũng không sao, nhưng ở nơi công cộng cần chú ý đến phong thái nói chuyện. Nên nhớ, ông ta đến là để đưa tiền cho chúng ta. Truyện "Trùm Tài Nguyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Trùm Tài Nguyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phương Bân nghe vậy lập tức mặt mày trở nên hớn hở cầm lấy tấm bảng đứng ra cửa của sân bay.
Họ đợi không lâu thì có hai người bước ra. Tô Ái Quân vừa nhìn đã thấy hai người bọn họ, bởi vì cách ăn mặc của họ không giống với những người xung quanh. Họ mặc bộ đồ tây màu đen, xách va li trong tay, sải từng bước dài, mũi thì gần như là hướng lên trời, hơn nữa những người khách cùng ra với bọn họ đều nhìn họ rồi thầm thì với nhau, chỉ muốn đi cách xa họ ra. Truyện "Trùm Tài Nguyên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khi nhìn thấy trong tay Phương Bân cầm tấm bảng, một người tròn bọn họ chỉ tầm hai bốn hai nhăm tuổi vênh váo gọi to:
- Này, còn không nhanh lại đây giúp chúng tôi xách va li.
Tô Ái Quân bất giác nhíu mày, xem ra người này là phiên dịch, còn người khoảng trên dưới ba mươi tuổi kia chắc là biên tập của Tuần san thiếu niên. Phương Bân bỏ tấm biển trên tay xuống đón lấy chiếc va li của người phiên dịch, người đó lại kêu lên:
- Này, này, này. Con người anh sao không biết lịch sự gì cả thế, ông Koizumi đây là khách nước ngoài, đường xa đến Hoa Hạ, anh phải phục vụ ông ấy trước chứ! Thật là không có mắt gì cả, những người nhà quê đúng là một đám không biết gì.
Y nhìn Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn, Phương Nhai đã về trước chuẩn bị cơm tối cho mọi người. y chỉ tay về phía Tô Ái Quân nói:
- Này, anh lớn như thế rồi mà không biết nhìn hả, không biết đường lại giúp tôi xách hành lý hay sao! Đến đón người mà còn đem theo cả một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, đúng thật là.
Tô Ái Quân bốc hỏa lên tận đỉnh đầu, chưa bao giờ anh ta phải chịu uất ức như thế này. Nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ này có thể giúp cuốn truyện tranh của Phương Minh Viễn có thể được xuất bản ở Nhật, anh ta đành nén cơn giận xuống, đồng thời vỗ vai Phương Minh Viễn không cho hắn cơ hội mở miệng, nói:
- Để từ từ, sau này sẽ tính sổ với hắn.
Tiếp sau đó, suốt dọc đường người thanh niên đó chỉ dùng tiếng Nhật nói chuyện với người Nhật kia. Người Nhật đó thì vẻ mặt đầy ngạo mạn, nói chuyện với y như kiểu ra lệnh, tên thanh niên đó thì không ngừng cười phụ họa.
Lại còn trách móc bọn Phương Minh Viễn sao lại có thể dùng loại xe rách nát này để tới đón khách nước ngoài, rồi nào là đường sá ở Phụng Nguyên tồi không chịu nổi, không thể nào so sánh được với Nhật Bản. Ba người bọn Phương Minh Viễn nghe xong thì tức thầm trong bụng.
Phương Minh Viễn cũng hiểu được những gì họ nói với nhau, người biên tập của Tuần san thiếu niên tên là Keiji Koizumi, còn người phiên dịch kia tên là Tôn Lam, đã sang Nhật du học ba năm, đã từng làm mấy việc lặt vặt ở Tuần san thiếu niên. Lần này Koizumi sang Hoa Hạ vì vốn tiếng Trung không tốt nên tìm đến tên Tôn Lam này nhờ làm phiên dịch mấy ngày.
Bọn Tô Ái Quân đưa họ tới khách sạn đã đặt sẵn thì cũng đã bảy giờ tối.
- Hai vị tạm thời ở đây một đêm, sáng mai chúng tôi sẽ đến để bàn về việc bản quyền cuốn truyện.
Tô Ái Quân nói một cách lạnh nhạt. Đối với hai người này, anh ta đã có chút ác cảm, nếu không nghĩ đến chuyện của Phương Minh Viễn anh ta đã sớm quay ngoắt ra cửa bỏ đi rồi, vì vậy tất nhiên anh ta sẽ không bao giờ chủ động mời họ đi ăn tối.
- Việc gì phải đợi đến mai, chỉ có một việc đơn giản như vậy, việc gì mà phải đợi. Đây là hợp đồng ông Koizumi mang đến, tôi đã dịch xong xuôi rồi, các người cầm về xem đi, sáng mai ký một chữ rồi mang đến! Ông Koizumi đây công việc bận rộn, ngày mai phải quay về Bắc Kinh rồi.
Tôn Lam móc từ trong hành lý ra một túi tài liệu rồi vứt cho Tô Ái Quân.
- Những điều khoản trong này không cần thương lượng hay sao?
Tô Ái Quân cảm thấy kỳ lạ nên hỏi.
- Có gì cần phải thương lượng chứ, đây là một hợp đồng rất là quy cách rồi, tất cả các điều khoản đều đã được ghi rõ ràng. Các người đồng ý thì ký vào, không đồng ý thì vứt đi. Nhưng tôi nói cho các người biết, tạp chí Tuần san thiếu niên là một tạp chí lớn ở Nhật Bản, tất cả các tác giả có truyện tranh được đăng trên tạp chí đều lấy đó làm vinh dự, tạp chí để ý đến truyện của các người xem như đó là vinh hạnh rồi! Hãy cố gắng mà trân trọng cơ hội hiếm có này đi!
Tôn Lam vênh váo nói.
Tô Ái Quân lúc này đã ghét đến đỉnh điểm, cầm hợp đồng quay ngoắt đi ra khỏi cửa.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đây là cái hợp đồng chết tiệt gì vậy? Theo chú thấy, cái này thằng quỷ tên Keiji kia căn bản là chẳng có gì là thành ý cả!
Tô Ái Quân vừa lái xe, vừa lớn tiếng mắng mỏ. Quãng đường từ trên tầng đến xe, anh ta đã xem sơ qua cái hợp đồng. Trong hợp đồng, nghĩa vụ của Phương Viễn Minh nhiều hơn - phải nộp bản thảo đúng hạn đã giao, bản thảo phải theo tiêu chuẩn Nhật Bản, phải phục tùng yêu cầu về báo chí tuyên truyền của nhà xuất bản, hơn nữa quyền cải biên tác phẩm, bản quyền hình tượng của nhân vật và toàn bộ quyền lợi vật phẩm quanh tác phẩm đều thuộc về “Tuần san thiếu niên”, còn cái mà hắn được hưởng lại chỉ là thu nhập bốn trăm nhân dân tệ mỗi tuần, lại là thu nhập trước thuế.
Mà phía “Tuần san thiếu niên” lại có rất nhiều quyền lợi, không chỉ là những điều vừa mới nhắc tới, bên trong còn liệt kê ra rất nhiều điều khoản phạt khi Phương Minh Viễn không thỏa mãn được yêu cầu, ví như: nếu hai lần không giao bản thảo đúng hẹn hoặc là bản thảo không đạt đến tiêu chuẩn Nhật Bản thì sẽ bị trừ mười phần trăm tiền nhuận bút, mức cao nhất có thể sẽ bị trừ tới một nửa tổng số tiền nhuận bút. Hơn thế nữa, một khi vi phạm hợp đồng, Phương Minh Viễn sẽ phải đối mặt với ít nhất là số tiền bồi thường lên tới trên một triệu Yên Nhật.
Vẻ mặt Phương Minh Viễn điềm tĩnh thuận tay lật xem hợp đồng, nói:
- Trong này còn qui định, một khi phát sinh tranh chấp hợp đồng, trọng tài hoặc là tòa án xử kiện đều phải trong phạm vi lãnh thổ Nhật Bản. Chưa nói đến chuyện tòa án Nhật Bản phán quyết có công minh hay không, chỉ là nếu cháu muốn theo kiện, cháu phải đi Nhật Bản, thêm vào đó chi phí tố tụng và chi phí luật sư, cho dù có được chút tiền này thì cũng còn chưa đủ bù vào chỗ đó.
Bản hợp đồng này quả thật ngặt nghèo quá, ngặt nghèo tới mức Phương Minh Viễn có chút cảm thấy bất ngờ.
Tuy nói rằng, mình là một tác giả mới, lại là người ngoại quốc. Muốn có được sự đãi ngộ như với các tác giả trong nước quả thật cũng có chút thiếu thực tế, thế nhưng bản hợp đồng trước mặt khó tránh cũng có chút chèn ép mình. Trích số vốn còn dư là không sai, xét cho cùng nhà tư bản muốn kiếm tiền, thế nhưng kiểu này là bóc lột, lại có phần hiềm nghi đây là kiểu “mổ gà lấy trứng”, hơn nữa trong lòng Phương Minh Viễn biết rất rõ tương lai của “ U du bạch thư” hết sức sáng lạng, không chỉ là hoạt hình, truyện tranh, trò chơi, mà cả lợi nhuận được thụ hưởng từ các sản phẩm xoay quanh đó đem lại cũng hết sức khả quan. “Tuần san thiếu niên” lại muốn rằng chỉ dựa vào một bản hợp đồng mà muốn chiếm đoạt hết tất cả. Thật là lòng tham không đáy!
- Minh Viễn, không thể ký bản hợp đồng này được, có khác gì khế ước bán thân? Hiện nay cháu mỗi tuần mà vẫn còn thiếu bốn trăm đồng sao? Thời gian này cháu làm cái gì mà chẳng được!
Phương Bân nổi giận đùng đùng nói. Thằng quỷ này cũng có chút xem thường người khác quá rồi, nhà họ Phương được như ngày hôm nay tuy cũng chưa thể coi là nhà đại phú, thế nhưng thu nhập một tháng cũng lên tới vài nghìn tệ, đấy là còn chưa kể đến số tiền tem trong tay đứa cháu trai. Vì bốn trăm đồng này mà phải liều mạng hay sao? Đây mới là đồ đầu đất!
- Ừ, Phương Bân nói đúng, bản hợp đồng này không ký cũng được!
Tô Ái Quân căm giận nói. Anh ta cũng không phải là kẻ không biết tí gì về tình hình Nhật Bản. Mức thu nhập mỗi tháng này e rằng còn không bằng ngay cả với người làm công ở Nhật Bản!
- Tôn Lam, điều khoản hợp đồng hà khắc như vậy, liệu bọn họ có thể chấp nhận sao?
Keiji Koizumi có phần lo lắng hỏi. Lần này nhà xuất bản cử y đến bàn bạc trước với Phương Minh Viễn. Chủ yếu là do các vị lãnh đạo nhà xuất bản đã thấy được viễn cảnh khả quan của “U du bạch thư”, cảm nhận được có thể bộ hoạt hình này sẽ là cơ hội tái hiện lại huy hoàng của “Tuần san thiếu niên”.
Ở Nhật Bản hiện nay, cạnh tranh trong giới truyện tranh rất căng thẳng quyết liệt. Tuy nói rằng “Tuần san thiếu niên” là nhà xuất bản bậc nhất, dưới chướng có biết bao nhiêu là tác giả truyện tranh danh tiếng, thế nhưng tâm lý trong thời bình nghĩ đến thời loạn đã ăn sâu vào nếp nghĩ các nhà lãnh đạo cấp cao của nhà xuất bản. Các tác phẩm xuất sắc không ngừng xuất hiện và máu mới kịp thời bổ sung vào chỗ thiếu, không còn nghi ngờ gì chính là đạo lý đảm bảo nền tảng cho sự phát triển thịnh vượng của “Tuần san thiếu niên”.
Tuy Keiji Koizumi vừa vào làm ở nhà xuất bản này ba năm, nhưng cũng không phải biên tập bình thường, chú của y là ông Koizumi - Phó chủ tịch của ‘tuần san thiếu niên’. Hiện nay, sở dĩ Koizumi phái Keiji Koizumi đến chính là muốn cho y một cơ hội lập công. Nếu nói tương lai của “U Du Bạch Thư’ sau này sẽ tốt đẹp thì Keiji Koizumi làm biên tập ký kết thì tự nhiên công lao sẽ thật lớn, cứ như vậy, có thể đề bạt công lao để lên bậc cán bộ cấp trung ở nhà xuất bản, sau này cũng có thể chuẩn bị để tiếp nối ông Koizumi.
Lúc Tôn Lam còn đi làm công ở “Tuần san thiếu niên”, đã kết bạn được với Keiji Koizumi. Bởi vì Tôn Lam này không những có tài ăn nói, lại tương đối có con mắt nhìn, lại cố ý nịnh bợ Keiji Koizumi cho nên mối quan hệ giữa hai người khá tốt. Sau này khi Tôn Lam về nước, hai người thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau. Lần này trước khi đến Trung Quốc, vì cần thiết có một phiên dịch cho nên Keiji Koizumi liền nghĩ ngay đến Tôn Lam.
Lúc này, sau khi về nước Tôn Lam đã đi làm, thông qua người nhà sắp đặt, cũng tham gia vào Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ. Vì anh ta quen thuộc Nhật Bản, lại có thể nói tiếng Nhật lưu loát, cho nên nhà xuất bản sắp xếp anh ta ở bộ phận nghiệp vụ đối ngoại với Nhật. Lần này nghe nói Keiji Koizumi đến Hoa Hạ làm việc, tự nhiên là không chút do dự xin công ty nghỉ phép, toàn bộ hành trình đi cùng Keiji Koizumi.
Mà bản hợp đồng này hiển nhiên cũng không phải là điều khoản nguyên bản của “Tuần san thiếu niên”, mà đã qua chỉnh sửa theo đề nghị của Tôn Lam.
- Keiji, anh có thể yên tâm. Thu nhập từ nhuận bút này, tuy rằng trong con mắt anh quả thực cũng không là gì cả, ngay cả mức lương thời vụ của Quý nhà xuất bản cũng còn hơn, thế nhưng anh lại không biết rằng, hiện nay ở Hoa Hạ, mức thu nhập hàng tháng lên tới hơn nghìn, mặc dù là ở thủ đô, cũng chỉ là một bộ phận cực nhỏ. Huống hồ là kẻ nhà quê ở khu Tây Bắc như hắn ta? Được món tiền này, chắc chắn hắn ta mừng rỡ, van khóc cũng muốn ký hợp đồng với nhà xuất bản, như thế cũng là giúp cho nhà xuất bản hạ thấp giá thành hay sao? Lúc đó Keiji đem hợp đồng về nước, các vị lãnh đạo của Quý nhà xuất bản chắc chắn sẽ nhìn anh bằng con mắt khác. Chủ tịch Koizumi cũng sẽ thấy tự hào về anh.
Tôn Lam tự tin nói.
- Vậy đương nhiên không còn gì tốt hơn được nữa!
Keiji Koizumi gật đầu cười nói:
- Trung Quốc các anh tuy rằng đất nước rộng lớn, của cải dồi dào, người dân đông đúc, thế nhưng lại rất nghèo khó. Nếu so sánh với Nhật Bản chúng tôi, khoảng cách cũng phải hơn chục năm. Nếu như lần này anh giúp được mọi chuyện tốt đẹp, khi về nước tôi có thể được lên chức cán bộ cấp trung. Vậy thì sau này khi anh xin gia nhập quốc tịch nước tôi, tôi có thể bảo đảm cho anh được.
Tôn Lam ngay lập tức mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở. Y nịnh bợ Keiji Koizumi như thế, chính là vì muốn sau khi di cư sang Nhật, có thể lợi dụng thế lực gia tộc Koizumi, nếu như có được một lời đảm bảo của gia tộc Koizumi, việc thông qua đơn xin di cư của y xác suất chí ít cũng có đến bốn mươi phần trăm!
- Như vậy thì tốt quá! Công lao của Keiji, Tôn Lam tôi mãi mãi ghi tạc trong lòng!
Tôn Lam quả thực cảm kích rơi nước mắt nói.
- Được rồi, Tôn Lam, bây giờ chúng ta có phải nên đi tìm chỗ nào đó ăn cơm thôi? Để tôi được thưởng thức cao lương mĩ vị của Trung Quốc các anh!
Thấy Tôn Lam một mực khẳng định như thế, Keiji Koizumi liền yên tâm hơn một chút - người hiểu rõ người Trung Quốc nhất vẫn là người Trung Quốc phải không?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo