Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 26: Chó Chặn Cửa. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Mọi người ăn điểm tâm xong, Lăng Thao mang theo Lăng Tiếu đi tới nội viện Lăng gia.
Nội viện Lăng gia nằm tại thành nam, diện tích vạn mẫu, kiến trúc quỳnh lâu ngọc vũ, mái cong kiều ngõa, phong cách cổ xưa thương mang, phảng phất như đã trải qua vô số năm tháng, hiện tại vẫn sừng sững bao la.
Lăng gia đã trải qua mười tám thời đại, truyền thừa gần ngàn năm, ở tại Vẫn Thạch thành duy trì địa vị đệ nhất gia tộc, nội tình đương nhiên là người ngoài không thể tưởng tượng.
Lăng Tiếu cùng Lăng Thao đi tới trước cổng lớn, hai tượng mãnh thú giống hổ giống sư mở to miệng máu, uy vũ dữ tợn, đại môn dùng vàng đúc thành, bên trên còn điêu khắc hình long phương, có vẻ dị thường tôn quý.
Đây là khí thế của đệ nhất gia tộc Vẫn Thạch thành!
Hai huyền giả cao giai cầm trường thương trong tay ưỡn ngực uy vũ bất phàm đứng gác trước cửa.
Lăng Thao mang theo Lăng Tiếu muốn đi vào cổng lớn, không ngờ hai huyền giả lại ra tay ngăn trở, hai trường thương bắt chéo cản đường.
- Đương!
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Lăng Thao trầm giọng nói.
- Ngũ trưởng lão có lệnh, Lăng Tiếu thiếu gia nếu muốn vào nội viện Lăng gia nhất định phải qua cửa ải của chúng ta!
Một huyền giả cao giai nói.
- Hỗn đản, Lăng Tiếu nhận lệnh tộc trưởng triệu kiến, hai người còn không nhanh tránh ra, bằng không lão tử tiễn các ngươi đi gặp Diêm Vương!
Lăng Thao nổi nóng, bị ngăn cản ngay cửa nhà mình làm hắn giận dữ.
- Thật xin lỗi Lăng nghi trượng, chúng tôi nhận lệnh của ngũ trưởng lão!
Hai người cùng kêu lên đáp.
- Ngươi…
Lăng Thao chán nản, muốn rút trường thương trên lưng, hắn biết rõ mình không thể ra tay đối với thị vệ trong nhà, nhưng loại tình huống này rõ ràng là khinh người quá đáng.
- Tam thúc không nên nổi giận, vì hai con chó săn thì không đáng, hãy xem cháu làm sao chỉnh trị hai con chó giữ cửa không nghe lời này!
Lăng Tiếu vội vàng cười an ủi.
Lăng Tiếu vừa dứt lời, hai huyền giả cao giai gác cửa trợn mắt trừng trừng nhìn hắn.
Lăng Thao nhìn Lăng Tiếu, chợt nói:
- Được, nếu ngươi đánh không lại, lão tử cho dù liều mạng bị đá ra khỏi nhà cũng phải xử lý hai con chó này!
- Coi chừng không giáo huấn được chó, ngược lại bị chó cắn tổn thương đi!
Lúc này cháu trai Lăng Duệ của ngũ trưởng lão vừa lúc xuất hiện trước cửa lớn, phía sau còn đi theo Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử, vẻ mặt diễn ngược nhìn Lăng Tiếu.
Hôm qua hắn nhận được tin tức đã chứng minh Lăng Tiếu có thể trùng tu huyền lực, dọa hắn nhảy dựng, nhưng không bao lâu nghe được tin Lăng Tiếu bị ám sát, bản thân bị trọng thương, vì vậy lại cao hứng, không ngờ hôm nay Lăng Tiếu lại được tộc trưởng triệu kiến, trong lòng bất mãn. Nhưng khi hắn biết được gia gia của hắn muốn giáo huấn Lăng Tiếu, từ sáng sớm hắn đã tới nơi này chờ xem cuộc vui.
Lăng Tiếu liếc mắt nhìn Lăng Duệ, chỉ thấy người kia mặc trường bào màu xanh hoa lệ, tướng mạo bộ dạng rất tuấn tú, chỉ tiếc đôi mắt híp lại thành khe hở làm hắn vô cùng chán ghét. Người trước mắt này chính là người làm cho hắn thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương.
- Chỉ là một gã huyền giả đê giai cũng dám ở chỗ này gọi bậy, thật sự là liều lĩnh!
Lăng Tiếu khinh thường nói.
- Ngươi…miệng lưỡi thật bén nhọn, hừ, ta xem ngươi làm sao mà vào nội viện, loại phế tài như ngươi vĩnh viễn thích hợp làm bình dân tạp chủng!
Lăng Duệ tức giận đến tím mặt quát.
Hôm kia Lăng Tiếu đánh bại La gia La Khinh Sương, chuyện này đã truyền khắp Vẫn Thạch thành, hiện tại Lăng Tiếu mắng hắn làm hắn vô cùng uất ức.
- Thật to gan!
Lăng Tiếu cùng Lăng Thao giận quát một tiếng.
Hai người đều động, nhưng Vân Tung Mị Ảnh của Lăng Tiếu tựa hồ còn nhanh hơn.
- Ba!
- A!
Lăng Duệ bị một tát đánh bay ra ngoài.
Lăng Duệ ôm gò má đỏ bừng, khóe miệng bật máu tươi, chật vật bò lên chỉ vào Lăng Tiếu nói:
- Ngươi…ngươi dám đánh ta? Ta phải đi gặp tộc trưởng tố cáo ngươi!
- Hắc hắc, đi đi, lại dám mắng ta là tạp chủng, mà tộc trưởng là gia gia của ta, vậy chẳng phải ngươi đang nhục mạ tộc trưởng, ngươi bất kính với tộc trưởng, là tội khinh nhờn, chờ ta đi vào nội viện nhất định hướng các trưởng lão xin trị tội ngươi!
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Lăng Duệ nghe xong lời này, thần sắc biến đổi, “oa” một tiếng phun ra búng máu, hôn mê bất tỉnh đương trường.
Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử không dám nhìn Lăng Tiếu, ôm Lăng Duệ vội vàng rời đi.
- Thật là phế vật!
Lăng Tiếu khinh thường nói.
- Ha ha, tốt, tiểu tử thật tốt quá!
Lăng Thao vỗ mạnh lên vai Lăng Tiếu vô cùng hài lòng, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu phảng phất như mới lần đầu tiên quen biết cháu của mình.
- Được rồi, tam thúc chờ một chút xem cháu làm sao giáo huấn hai con chó này, làm cho bọn hắn phải mở to mắt nhìn xem sự chênh lệch giữa người cùng chó!
Lăng Tiếu giắt lại cự kiếm, hắn không có ý định sử dụng kiếm.
- Tiếu nhi không thể khinh thường, hai người bọn hắn có tu vi huyền giả đỉnh, chỉ cần ngưng kết nguyên lực đạt tới cảnh giới huyền lực ngoại phóng là đột phá huyền sĩ, ta xem ngươi nên cẩn thận một chút đi!
Lăng Thao khuyên nhủ.
- Yên tâm đi tam thúc, chỉ là hai con chó không đáng cháu dùng toàn lực!
Vẻ mặt Lăng Tiếu khẳng định nói.
Nếu đổi lại lúc trước, hắn không dám tùy tiện, nhưng hiện tại hắn đã đột phá kinh mạch mười một, đạt tới cảnh giới võ đồ cửu cấp, tuy rằng còn kém hơn hai người trước mắt, nhưng dựa vào bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh tuyệt đối có thể chiến thắng.
- Được, ngươi cẩn thận!
Lăng Thao thấy Lăng Tiếu khăng khăng, cũng không nhiều lời, tránh ra.
- Đến đây đi, hai con chó chán sống!
Lăng Tiếu chỉ tay, vô cùng ô nhục chỉ chỉ hai gã huyền giả cao giai nói.
Hai huyền giả cao giai đều căm tức, nhưng mặt ngoài vẫn khách khí nói:
- Đắc tội!
Hai huyền giả cao giai đều tu luyện hôi giai huyền kỹ Vũ Thương Quyết của Lăng gia.
Vũ Thương Quyết, thương thuật như danh, tổng cộng chia làm năm thức, mỗi thức đều như mưa rơi rừng rậm, làm người khó lòng phòng bị.
Hai người cùng xuất thủ, trước mặt Lăng Tiếu liền tản ra khí tức huyền khí đáng sợ, chỉ cần bị dính vào một chút liền bị xuyên thủng thân thể.
Lăng Tiếu nhếch môi cười nhạt, bước ra Vân Tung Mị Ảnh, nháy mắt vòng qua công kích hai thị vệ.
- Lưu Thủy Hành Vân!
Song chưởng xuất ra, huyền lực tích tụ, hùng hậu liên miên, nhanh như nước chảy, nặng nề vỗ lên lưng hai người.
Phản ứng của hai thị vệ cực nhanh, đồng thời thi triển Hồi Mã Thương.
Lăng Tiếu trầm xuống, hai người này tuyệt đối không phải thị vệ bình thường, hai thương lại đâm thẳng tới cổ họng của hắn, rõ ràng muốn giết hắn.
- Một khi đã như vậy cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Lăng Tiếu nhảy lên, giống như chim ưng vồ thỏ, hai chân hóa thành mười cước ảnh hướng hai người đá tới, thân ảnh vô cùng phiêu dật linh động cực kỳ.
Đây chính là thức thứ hai Phong Trung Kính Thảo trong Phong Thần Thối mà kiếp trước Lăng Tiếu thích sử dụng nhất, tốc độ cực nhanh, uy lực bá đạo tới cực điểm.
- Phốc!
- Phốc!
Ở kiếp trước, Phong Thần Niếp Phong lấy Phong Thần Thối vô thượng, uy chấn giang hồ, thành thần thoại một thời.
Hiện giờ Lăng Tiếu đã sớm thẩm thấu tinh túy của Phong Thần Thối, chỉ cần huyền lực tăng lên, sẽ tái hiện thần uy của Phong Thần năm xưa.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 27: Nội viện Lăng gia. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Hai cước tích súc huyền lực toàn thân, đem hai gã thị vệ giẫm nát dưới chân.
Hai gã thị vệ không kịp phòng ngự, đương trường gãy mũi, phun máu, rơi thật xa.
Lăng Tiếu tiêu sái rơi xuống đất, sắc mặt thoáng trắng bệch, hít sâu một hơi, thản nhiên nói với Lăng Thao:
- Tam thúc đi thôi, hai con chó kia không dám tiếp tục loạn cắn người!
Lăng Thao nhìn hai thị vệ té lăn lóc, thoáng ngây người, phức tạp liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, sau đó cùng hắn sóng vai đi vào nội viện.
Vừa mới đi vào bên trong, Lăng Tiếu không khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời. Đây xem như là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nội viện Lăng gia.
Một con đường rộng rãi thẳng tắp nối liền phía trước, chung quanh trăm hoa đua nở, tản ra hương thơm say lòng người, những tòa núi giả kỳ dị, giống như linh thú chạy chồm, nước chảy vờn quanh phát ra thanh âm nhỏ giọt róc rách, thỉnh thoảng lại có vài tiểu đình xen lẫn, nhìn qua chẳng khác gì hoàng cung nội viện, có vẻ vô cùng mỹ lệ, an tường tĩnh mịch.
Đi tới cuối đường là một luyện võ trường gần ngàn thước vuông, ở giữa có đài cao, đây là lôi đài luận võ của Lăng gia, đồng thời cũng là địa phương trắc thí hàng năm trong gia tộc.
Trước mặt là một tòa lầu các hùng vĩ bất phàm, tổng cộng bảy tầng, dùng Hồng Sam ngàn năm dựng thành, vách tường điêu khắc linh văn, thoạt nhìn cực kỳ huyền ảo, mơ hồ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ đại khí huy hoàng.
Nếu có trận pháp đại sư tại đây, nhất định có thể nhận ra chung quanh lầu các được bố trí trận pháp.
Trong lòng Lăng Tiếu không khỏi than nhẹ:
- Lăng gia không hổ là đứng đầu tam đại thế gia, nội viện lại được kiến tạo hùng vĩ độc đáo như thế!
Trên luyện võ trường có không ít thiếu niên từ mười tới mười sáu tuổi đang được nghi trượng chỉ dạy luyện võ.
Có không ít thiếu niên khá lớn đều nhận ra Lăng Tiếu, bởi vì hai năm trước Lăng Tiếu là thần tượng được bọn hắn truy đuổi, hiện giờ thần tượng bị phá nát, biến thành phế tài bị người châm biếm.
- Kia không phải là sỉ nhục của gia tộc Lăng Tiếu sao?
- Phải đó, sao hắn có thể tiến vào nội viện? Loại phế tài này không có tư cách đặt chân vào nội viện nửa bước!
- Còn không phải sao? Đây quả thật làm dấy bẩn danh dự của gia tộc, gia tộc không cần phế tài như thế!
- Các ngươi không được nói Lăng Tiếu ca như vậy, huynh ấy là thần tượng của ta, tuy rằng không thể tu luyện huyền lực nhưng ta tin tưởng huynh ấy sẽ đứng lên lần nữa!
- Buồn cười, thái thượng trưởng lão đã nhận định hắn không thể tiếp tục tu luyện huyền lực, cả đời này hắn nhất định chỉ là một tên phế vật!
Đại bộ phận thiếu niên luyện võ chỉ trỏ vào Lăng Tiếu, không ít người ác miệng mắng nhiếc, chỉ có một tiểu cô nương mặc y phục hồng nhạt ủng hộ Lăng Tiếu.
Tiểu cô nương này là đường muội của Lăng Tiếu tên Lăng Linh, là tiểu nữ nhi của đại bá Lăng Tuyệt, chỉ mới tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ khả ái.
Đứng bên cạnh Lăng Linh là cháu trai của nhị trưởng lão Lăng Mạc tên Lăng Chí, mười lăm tuổi đã đạt tới huyền giả đê giai đỉnh, thêm nửa năm có thể đột phá huyền giả trung giai, thiên phú như vậy trong Vẫn Thạch thành xem như là thượng đẳng, so với Lăng Duệ đã mười tám vẫn là huyền giả đê giai mạnh hơn không ít.
- Ta không cho phép các ngươi nói Lăng Tiếu ca như vậy, huynh ấy mạnh hơn các ngươi rất nhiều!
Lăng Linh nắm chặt bàn tay nhỏ bé bi phẫn quát. Hiện tại a đầu đã là võ đồ tam cấp, nắm chặt cũng mang theo vài phần uy thế.
- Hừ, tiểu nha đầu xem kỹ, xem ta làm sao giáo huấn Lăng Tiếu ca của ngươi!
Lăng Chí xăn tay áo, vẻ mặt khinh thường nhìn thoáng qua Lăng Linh, sau đó đi nhanh về hướng Lăng Tiếu.
Mặc dù hắn là cháu trai của Lăng Mạc, nhưng hắn còn nhỏ tuổi, chuyện của Lăng gia không phải chuyện gì cũng nói cho hắn biết, hắn chỉ biết hôm qua Lăng Tiếu bị đánh trọng thương, không biết Lăng Tiếu đã có thể trùng tu huyền lực, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn hôm qua, nếu hắn biết cũng sẽ không tự mình chạy đi tìm đánh.
- Uy, phế vật, ngươi không có tư cách đi vào nội viện của gia tộc chúng ta, thức thời mau nhanh cút đi ra, bằng không ta cho ngươi bài học!
Tính cách Lăng Chí ngang ngược, căn bản không xem Lăng Thao vào trong mắt, trực tiếp nhìn Lăng Tiếu quát.
Bởi vì trong gia tộc có một quy định bất thành văn, cùng một thế hệ có thể luận bàn, chỉ cần không hạ sát thủ trưởng bối không được nhúng tay. Cho nên Lăng Chí mới dám ở trước mặt Lăng Thao bất kính với Lăng Tiếu, cũng giống như Lăng Duệ không xem Lăng Thao vào trong mắt.
Lăng Thao đã kiến thức qua thực lực của Lăng Tiếu, đối với sự khiêu khích của Lăng Chí hắn cũng không nói thêm lời nào, chỉ ở một bên xem kịch vui.
Vẻ mặt Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn Lăng Chí nói:
- Ngươi đang nói ta sao?
Lăng Chí chống nạnh nói:
- Lăng gia trừ ngươi ra còn ai là phế vật, phụ thân ngươi cùng ngươi đều là phế vật, thật sự mất mặt Lăng gia, nếu ta là ngươi đã đi chết cho xong!
Lời nói của Lăng Chí nghe thật chói tai, Lăng Thao nghe được nhíu mày, mà các thiếu niên đứng xa xa đều giống như muốn xem cuộc vui, tựa hồ bọn hắn đã chứng kiến được cảnh tượng bi thảm của Lăng Tiếu khi Lăng Chí giáo huấn Lăng Tiếu.
Chỉ riêng Lăng Linh nắm chặt tay kêu lên:
- Lăng Tiếu ca không phải phế vật, Lăng Tiếu ca, huynh tấu Lăng Chí, hắn thật đáng ghét!
Lăng Tiếu nhìn Lăng Linh cười cười:
- Tiểu Linh nhi nói rất đúng, xem hắn ngu xuẩn chẳng khác gì đầu ngưu, quả thật thực chán ghét!
- Ha ha, Lăng Chí chính là một đầu ngưu!
Lăng Linh thiên chân khả ái, liền ứng theo lời của Lăng Tiếu cười nói.
- Thật to gan, phế vật ngươi dám nhục ta, ta cho ngươi biết tay!
Lăng Chí hét lớn một tiếng, thân hình bổ nhào tới Lăng Tiếu, hai đấm ngưng kết tám phần lực đạo đánh tới.
- Nói ngươi ngưu thì ngươi chính là ngưu, ta không nói họ tên, tự mình nhảy ra nhận, thật là ngu ngốc vô cùng!
Lăng Tiếu khinh thường nhìn Lăng Chí đánh tới, với lực lượng tuy Lăng Tiếu không so được với huyền giả, nhưng tốc độ của hắn huyền giả cao giai cũng không thể so sánh, chỉ có huyền sĩ mới uy hiếp được hắn.
Lăng Tiếu vừa cười nói, bước chân thay đổi, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Hai tay Lăng Chí đánh tới, nhất thời đánh xuyên qua tàn ảnh, hắn quát to một tiếng:
- Không xong!
Đáng tiếc đã muộn, Lăng Tiếu đã vòng ra sau lưng hắn.
- Lưu Thủy Hành Vân!
- Ba!
Lăng Tiếu một chưởng vỗ lên gáy Lăng Chí, đem hắn đánh bay ra vài thước, trực tiếp chấn động hôn mê bất tỉnh.
Nhất thời toàn bộ thiếu niên trong luyện võ trường ngây người nhìn Lăng Tiếu, bọn hắn còn không biết đã phát sinh chuyện gì, đã chứng kiến Lăng Chí bị đánh bay, hơn nữa cũng không đứng lên được nữa.
Đó là phế vật không thể tu luyện sao?
Trong lòng bọn hắn đều nghi vấn. Đáp án cuối cùng chính là phủ định, Lăng Tiếu chẳng những không phải phế vật, còn mạnh hơn bọn hắn, Lăng Chí một chưởng bị đánh bại, cho dù là huyền giả trung giai cũng chưa chắc có được thực lực này đi!
Ở nơi đó chỉ có nghi trượng dạy võ cho các thiếu niên cùng Lăng Thao nhìn ra được một ít dấu vết, hai người đều thầm nghĩ trong lòng:
- Bộ pháp của tiểu tử này thập phần quỷ dị!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 28: Nội viện Lăng gia. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
- Oa, Lăng Tiếu ca thật giỏi!
Lăng Linh vui sướng nhảy nhót kêu to.
Lăng Tiếu tiến lên hai bước, đem tiểu a đầu khả ái ôm vào lòng, hôn lên trán nàng nói:
- Không giỏi bằng tiểu Linh nhi nhà ta, còn nhỏ tuổi đã là võ đồ tam cấp, thêm chút sức rất nhanh sẽ thành huyền giả!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Linh đỏ hồng nói:
- Lăng Tiếu ca, huynh thật là hư hỏng! Lại chiếm nụ hôn đầu tiên của người ta, sau này người ta không gả ra được thì làm sao bây giờ?
Lời này của tiểu nha đầu làm Lăng Tiếu cùng Lăng Thao phá lên cười, trong lòng không khỏi thầm than tiểu nha đầu trưởng thành sớm.
- Tốt lắm, đi nhanh đi, đừng làm cho tộc trưởng đợi lâu!
Lăng Thao vỗ vỗ đầu Lăng Linh cười nói.
Buông Lăng Linh, Lăng Tiếu cùng Lăng Thao đi vào trong lầu các nội viện.
Trong lầu các, chín lão giả đã sớm ngồi đợi.
Ngồi trên cao nhất là gia gia của Lăng Tiếu, là tộc trưởng Lăng gia Lăng Thương, trên người mặc trường bào vàng nhạt, tóc dài thắt gọn, xen lẫn chút hoa râm, gương mặt gầy gò thoạt nhìn thật hòa ái, nhưng trong mắt mang theo cỗ sắc bén làm người không dám nhìn thẳng.
Dưới tay phải của hắn là nhị trưởng lão Lăng Mạc, thần sắc vô cùng khó chịu, một bàn tay đặt trên tay ghế, ngón tay không ngừng gõ nhẹ phát ra thanh âm đát đát khe khẽ.
Bên tay trái là tam trưởng lão Lăng Viên, thân hình như một quả bóng da đầy thịt béo, khuôn mặt béo mập khó thể nhìn thấy được ngũ quan, chỉ có khóe mắt lộ ra hai đạo lệ mang đánh giá Lăng Tiếu.
Dưới Lăng Viên cùng Lăng Mạc là tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão…
Lăng Thao hành lễ với Lăng Thương nói:
- Tộc trưởng, đã đưa Lăng Tiếu đến!
Dứt lời hắn thối lui sang một bên gương mặt không chút biểu tình đứng thẳng.
Tuy Lăng Thao là nhi tử của Lăng Thương, nhưng Lăng gia cấp bậc sâm nghiêm, còn chưa trở thành trưởng lão trong lầu các vĩnh viễn không có chỗ ngồi của hắn.
Lăng Tiếu hành lễ nói:
- Gặp qua tộc trưởng cùng chư vị trưởng lão!
- Hừ!
Lúc này ngũ trưởng lão Lăng Ngôn chợt hừ lạnh, một cỗ uy áp thật lớn hướng Lăng Tiếu tràn qua.
Lăng Thương nhướng mày, nhưng lại giãn ra, không ngăn cản hành động của Lăng Ngôn.
Nhất thời Lăng Tiếu cảm thấy có một cỗ lực lượng to lớn từ bốn phương tám hướng trấn áp người hắn, làm hơi thở của hắn càng dồn dập gian nan, thân thể như bị tảng đá lớn áp bách, chỉ cần hắn thoáng buông lỏng sẽ phải quỳ xuống đất.
Trong lòng Lăng Tiếu dâng lên cỗ lửa giận, mẹ nó, từ bên ngoài một đường tới bây giờ liên tiếp lọt vào bài xích khiêu khích, thật sự là không thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Lăng Tiếu cắn răng, giận đỏ hai mắt, môi cắn vỡ, chảy ra vết máu nhè nhẹ, thân hình bị ép tới khom xuống nhưng hắn vẫn kiên trì, một tay khoát lên Cự Long kiếm sau lưng, tựa hồ chuẩn bị xuất chiêu liều mạng.
- Đủ rồi!
Nhị trưởng lão Lăng Mạc vung tay đánh uy áp của Lăng Ngôn xơ xác.
Uy áp tan biến, Lăng Tiếu cảm thấy thể xác cùng tinh thần buông lỏng, trong bụng muốn trào ra ngụm máu tươi nhưng bị tâm tính quật cường trực tiếp ngăn chặn.
Lăng Tiếu nhìn ngũ trưởng lão cười lạnh nói:
- Đánh nhỏ đến lão, ngũ trưởng lão muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Lăng Ngôn không biết chuyện Lăng Duệ bị Lăng Tiếu đánh bại, lập tức không vui nói:
- Lời này của ngươi có ý gì, ta chỉ vâng theo ý tứ của các trưởng lão, thử xem ngươi có phải thật sự trùng tu được huyền lực hay không mà thôi!
- Nga, thì ra là thế, vậy thì ta đã hiểu lầm ngũ trưởng lão!
Lăng Tiếu mỉm cười nói, tiếp theo lại hỏi:
- Ta còn tưởng rằng ngũ trưởng lão muốn ra mặt cho tôn tử của ngươi đâu, nhưng ta nghĩ ngũ trưởng lão công tư luôn rõ ràng, tin tưởng sẽ không bao che bất cứ con cháu nào bất kích đối với tộc trưởng đi?
Lăng Ngôn vẫn không biết chuyện gì, chỉ gật đầu nói:
- Đó là tự nhiên!
Lăng Tiếu cười nói:
- Như vậy thì tốt!
Tiếp theo hắn ngẩng đầu nhìn các trưởng lão cao giọng nói:
- Vừa rồi ở ngoài cửa có người nhục mạ ta, vốn cũng không có chuyện gì lớn, hai năm qua ta đã chết lặng, cũng không muốn theo người khác tính toán cái gì, nhưng ta muốn cả gan hỏi các vị trưởng lão một câu, nếu đệ tử Lăng gia dám bất kính với tộc trưởng phải bị tội gì?
Lời của Lăng Tiếu làm các trưởng lão đều đưa mắt nhìn hắn với vẻ nghiền ngẫm.
Cuối cùng tứ trưởng lão Lăng Uy chưởng quản hình phạt nói:
- Đệ tử Lăng gia bất kính với tộc trưởng hủy bỏ huyền lực, trục xuất Lăng gia!
- Tội nên hủy bỏ huyền lực, trục xuất Lăng gia!
Những lời này giống như tiếng chuông cổ mộ buổi sáng, làm ánh mắt ngũ trưởng lão Lăng Ngôn nhảy mạnh, tâm thần trở nên có chút bất an.
Lăng Tiếu đứng thẳng người, nhìn các trưởng lão, cuối cùng rơi xuống trên người Lăng Ngôn thản nhiên hỏi:
- Xin hỏi ngũ trưởng lão ta có phải là cháu ruột của tộc trưởng hay không?
Mí mắt ngũ trưởng lão nhảy lên, không thể phủ nhận gật đầu nói:
- Đây là tự nhiên, nhưng có quan hệ gì tới chuyện ngươi nói?
- Chuyện này đương nhiên có liên hệ, liên hệ thật lớn!
Lăng Tiếu bí ẩn nói.
Nhị trưởng lão Lăng Mạc mất kiên nhẫn:
- Có chuyện gì nói nhanh!
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua nhị trưởng lão, lại nhìn ngũ trưởng lão nói:
- Xin hỏi ngũ trưởng lão đường ca Lăng Duệ có phải là cháu của ngài không?
Ngũ trưởng lão Lăng Ngôn không vui nói:
- Việc này là đương nhiên, các trưởng lão đang ngồi đều tận mắt thấy hắn sinh ra!
- Nếu như có người nhục mạ Lăng Duệ là tạp chủng? Vậy…
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Hắn còn chưa nói xong, Lăng Ngôn đã vỗ bàn bật lên, phẫn nộ quát:
- Ai dám lớn mật như thế, ta giết cả nhà hắn!
- Ngũ trưởng lão đừng tức giận, ta nói chỉ là nếu như, trên thực tế trong gia tộc cũng không ai dám đắc tội ngũ trưởng lão!
Lăng Tiếu cười khan nói.
Lăng Ngôn tức giận trừng mắt nhìn Lăng Tiếu:
- Ngươi có hết hay không, đem chuyện kéo xa như thế!
Lúc này tứ trưởng lão Lăng Uy cũng trầm giọng nói:
- Lăng Tiếu, có chuyện nói thẳng, không cần quanh co nữa!
Lăng Tiếu nhìn tứ trưởng lão lên tiếng:
- Dạ!
Tiếp theo hắn nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi khi ta cùng Lăng Thao nghi trượng đi vào trong nội viện, đường ca Lăng Duệ nói năng lỗ mãng với ta, nhục mạ ta là tạp chủng, hơn nữa ngũ trưởng lão cũng thừa nhận ta là cháu ruột của tộc trưởng, tin tưởng các vị trưởng lão có mặt cũng thay ta làm chứng, xin hỏi tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, đây có phải là bất kính với tộc trưởng hay không?
Lăng Tiếu vừa nói ra lời này, thần sắc các trưởng lão biến đổi, nhất là Lăng Ngôn, bộ dáng như muốn xé xác Lăng Tiếu.
- Nói lung tung, ta không tin đứa cháu không nên thân của ta sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế!
Lăng Ngôn đứng lên quát.
- Việc này Lăng Thao nghi trượng có thể làm chứng!
Lời này của hắn rất có lực, chỉ nói Lăng Duệ mắng Lăng Tiếu là tạp chủng, cũng không nói người ta nhục mạ tộc trưởng, lời này của hắn có ý tứ công chứng với các vị trưởng lão, nhưng mọi người đều biết ý của hắn là như thế nào.
- Thật kỳ cục, lại còn nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Tam trưởng lão Lăng Viên nhướng mắt thản nhiên nói.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 29: Nghiêm từ chấn nhiếp.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Ngôn nhìn thoáng qua Lăng Viên, không dám nhiều lời, ngồi xuống ghế nhưng hai tay siết chặt lại.
Lúc này Lăng Mạc mở miệng nói:
- Lời nói đùa của tiểu nhi, không thể xem là thật!
Lăng Mạc vừa nói ra lời này, các trưởng lão đang ngồi cũng không ai lên tiếng nữa, tam trưởng lão liếc mắt nhìn Lăng Thương, lại híp mắt yên lặng.
Lăng Tiếu đột nhiên ha ha phá lên cười:
- Ha ha…
Thanh âm của hắn vang vọng toàn bộ lầu các.
Lăng Uy hừ lạnh nói:
- Không được ồn ào trong nghị sự điện!
Lăng Tiếu thu liễm dáng cười nhìn Lăng Uy quát:
- Nghe nói tứ trưởng lão vốn là vị trưởng lão công chính nghiêm minh nhất trong gia tộc, hiện giờ cũng không gì hơn cái này, vừa rồi ta hỏi ngũ trưởng lão, nếu như có người nhục mạ Lăng Duệ là tạp chủng, chính là đối với ngũ trưởng lão bất kính, hắn liền muốn giết cả nhà của người ta, mà bây giờ Lăng Duệ nhục mạ ta là tạp chủng, chẳng lẽ không tính là bất kính đối với tộc trưởng sao? Tứ trưởng lão vừa rồi nói, tội này nên phế bỏ huyền lực trục xuất gia tộc, nhưng chỉ bằng vào một câu của nhị trưởng lão “lời nói đùa của nhi đồng, không thể xem là thật” thì không dám định tội hắn sao? Nếu Lăng Duệ chỉ là một đứa con nít ba tuổi, Lăng Tiếu này đương nhiên không thèm chấp nhặt với hắn, nhưng hắn đã cử hành lễ thành nhân, đã là người trưởng thành, nhất định phải phụ trách lời nói của mình, chẳng lẽ nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão không thèm để ý tới uy nghiêm của tộc trưởng hay sao?
Những câu nói của Lăng Tiếu vang vang mạnh mẽ, từng câu xuyên sâu lòng người, mỗi câu đánh tỉnh tâm trạng, uyển như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim các vị trưởng lão!
- Nói đúng, theo đạo lý phế bỏ huyền lực, trục xuất gia tộc!
Tam trưởng lão Lăng Viên mở to mắt, nhìn Lăng Tiếu, trong mắt mang theo ý cười tán thành nói. Nhưng dáng cười của hắn có vẻ còn khó coi hơn khóc, thịt béo thật quá nhiều.
- Đúng vậy, theo lý nên nghiêm trị Lăng Duệ!
Người thứ hai mở miệng chính là lục trưởng lão.
Tiếp theo thất trưởng lão cùng cửu trưởng lão cũng bắt đầu phụ họa.
Chỉ riêng bát trưởng lão đưa mắt nhìn qua nhị trưởng lão, không mở miệng.
Tứ trưởng lão Lăng Uy, ngũ trưởng lão Lăng Ngôn đều nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, Lăng Uy mang bộ dạng suy nghĩ sâu xa, tựa hồ muốn nhìn thấu Lăng Tiếu, Lăng Ngôn thì nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng thù sâu như biển.
Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, ngón tay tiếp tục gõ lên ghế dựa, không tiếp tục mở lời.
Lăng Thương ngồi phía trên, cho tới bây giờ chưa từng mở miệng, gương mặt trầm tĩnh, giống như đang ngủ, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Thật lâu sau, tứ trưởng lão thở nhẹ một hơi nói:
- Căn cứ hình phạt thứ mười chín của gia quy, Lăng Duệ bất kính đối với tộc trưởng, phế đi huyền lực, trục xuất gia tộc!
Tứ trưởng lão vừa nói ra lời này, ngũ trưởng lão nuốt xuống một bụng cơn tức, tiếp theo đứng lên hướng Lăng Thương khom người nói:
- Tộc trưởng, Lăng Ngôn dạy cháu không đúng, thỉnh tộc trưởng phá lệ khai ân, xử lý nhẹ tội!
- Niệm tình Lăng Duệ thơ dại, đặc chuẩn miễn phế bỏ huyền lực cùng trục xuất gia tộc, nhưng phải phạt hắn đến sau núi diện bích nửa năm!
Ngũ trưởng lão vui vẻ cảm tạ.
- Tốt lắm, hôm nay triệu tập chư vị trưởng lão mục đích là thương nghị việc Lăng Tiếu quay về nội viện, thỉnh các vị trưởng lão phát biểu ý kiến!
Lăng Thương thừa cơ nói.
Lăng Thương vừa nói, tam trưởng lão Lăng Viên lập tức phụ họa:
- Ta tán thành!
Tiếp theo nhị trưởng lão Lăng Mạc cũng mở miệng:
- Ta không ý kiến!
Ngay sau đó các trưởng lão đều đồng ý, không có người nào phản đối, cả ngũ trưởng lão cũng không dám làm trái lại trong lúc này.
Vốn hôm nay hắn định làm khó dễ Lăng Tiếu, không ngờ bị Lăng Tiếu đánh đòn phủ đầu đem hắn đánh ngược, thiếu chút nữa làm cho hắn không thể xuống đài, khoản nợ này hắn sẽ nhớ kỹ.
- Tốt lắm, việc này cứ quyết định như vậy, sau này Lăng Tiếu có thể tùy ý ra vào nội viện, cho phép lật xem huyền kỹ trên lầu hai trong Duyệt Tàng Kỹ, có thể lĩnh một món binh khí nhất giai, cho phép tham gia cuộc trắc thí của gia tộc một tháng sau. Nghị sự hôm nay tới đây, tất cả giải tán đi!
Lăng Thương tuyên bố xong, lại xua tay tan họp, tiếp theo lại nói:
- Lăng Tiếu lưu lại!
Lăng Tiếu đang định xoay người nghe vậy liền dừng lại, đợi sau khi các trưởng lão đã rời đi, Lăng Thương nhẹ nhàng vung tay, cửa phòng liền đóng lại.
Lăng Tiếu cực kỳ hâm mộ với chiêu thức ấy của Lăng Thương, làm vậy ít nhất phải đạt tới cảnh giới huyền lực ngoại phóng mới có thể làm được, hơn nữa nếu như có thể khống chế tùy tâm sở dục, chỉ sợ phải linh sư giai mới làm được đi!
Lăng Thương ngồi xuống, nhìn Lăng Tiếu hỏi:
- Nhi đồng, cháu thật giận gia gia sao?
Giờ phút này Lăng Thương không còn chút vẻ uy nghiêm của thượng vị giả, chỉ có bình tĩnh tường hòa của một vị gia gia.
Lăng Tiếu chẳng hiểu tại sao trong lòng cảm thấy chua xót, khẽ đáp:
- Lúc ban đầu có hận, cháu hận gia gia vì sao lại nhẫn tâm như vậy, đem gia đình cháu không để ý tới, cháu hận gia gia vì sao suốt hai năm qua không tới thăm Tiếu nhi một lần, cháu hận cháu vì sao không sinh ra trong một gia đình bình thường, như vậy cháu có thể cùng gia gia chơi đùa cho tới khi mình đã lớn!
Nói tới đây, Lăng Thương khẽ thở dài một hơi, quay mặt sang nơi khác không cho lão lệ chảy ra khỏi vành mắt.
Sau đó Lăng Tiếu lại nói:
- Nhưng hôm nay sau khi cháu gặp gia gia, cháu không còn hận, gia gia thân là tộc trưởng, đương nhiên phải lấy lợi ích của gia tộc đi trước, Lăng gia là đại gia tộc của Vẫn Thạch thành, những thế gia khác như hổ rình mồi, muốn chiếm đoạt Lăng gia, gia gia phải nhìn toàn bộ thế cục, nhất định phải quên gia đình riêng, huống chi bây giờ nội ưu trong tộc chưa giải quyết, gia gia làm sao có thời gian đi chiếu cố gia đình cháu đây? Cho nên Tiếu nhi cũng không còn hận gia gia!
Lăng Thương nhìn Lăng Tiếu đang chậm rãi nói, nước mắt chợt dâng lên, cũng may hắn nhẫn nhịn xuống không cho chảy ra.
Lăng Thương đi tới bên cạnh Lăng Tiếu, nặng nề vỗ vỗ lên vai hắn:
- Lăng Thương này có được đứa cháu hiểu biết như cháu thật sự trong lòng cảm thấy trấn an!
- Gia gia nói quá lời, nhưng cháu cũng hi vọng gia gia cố gắng rút một ít thời gian đi thăm cha cùng mẫu thân của cháu, mấy năm nay họ thật sự không vui chút nào!
Lăng Tiếu nhẹ giọng nói.
Lăng Thương gật đầu nói:
- Mấy năm nay khổ cho gia đình của cháu, hi vọng Chiến nhi cùng Tích Vân đừng trách lão nhân như ta mới tốt, kỳ thật gia gia làm sao không muốn dỡ xuống gánh nặng tộc trưởng này, hưởng thụ tuổi già cùng con cháu đâu!
Lăng Tiếu chợt nói:
- Đừng, cháu còn muốn có một vị gia gia làm tộc trưởng đâu, thật phong quang ah!
- Tiểu tử, nói đi, muốn bồi thường cái gì?
Lăng Thương ra vẻ tức giận nói.
- Cái gì…bồi thường cái gì?
Lăng Tiếu có chút khó hiểu hỏi.
- Bồi thường hai năm qua đã vắng vẻ cháu, chỉ cần gia gia làm được sẽ tận lực thỏa mãn!
Lăng Thương chắp tay sau lưng thản nhiên nói.
- Vậy sao, vậy để cháu suy nghĩ!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Thần Khống Thiên Hạ
Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
-----oo0oo-----
Chương 30: Trở thành huyền giả. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Sưu Tầm
Lăng Tiếu vui vẻ, sau đó vuốt vuốt mũi suy tư một chút nói:
- Tùy tiện cấp vài vạn kim tệ dùng dùng, lại cho thêm mười mấy Ô Sâm Vương nhị giai, càng lâu năm càng tốt!
- Mấy vạn kim tệ? Cháu cho là gia gia mở tiền trang sao?
Lăng Thương chán nản nói, sau đó hắn lại hỏi:
- Cháu cần Ô Sâm Vương nhị giai làm chi? Bằng lực lượng võ đồ cửu cấp của cháu căn bản không thể hoàn toàn hấp thu dược tính của Ô Sâm Vương, chỉ làm lãng phí tài nguyên!
Lăng Tiếu nói:
- Cháu muốn dùng nó đột phá võ đồ, thành tựu huyền giả!
- Tiếu nhi, ý tưởng này của cháu không sự thật, tuy rằng Ô Sâm Vương có thể tăng cường huyền lực nhưng chỉ là ngoại lực, căn bản không khả năng giúp cháu đột phá giai vị, nếu cháu muốn đột phá chẳng thà lấy một viên Tăng Huyền đan nhị giai, nhưng dùng đan dược đột phá giai vị huyền giả căn cơ không vững, đối với ngày sau phát triển cực kỳ bất lợi, cho nên cháu tuyển vật khác đi!
Lăng Thương phân tích rõ ràng.
Lăng Tiếu đương nhiên hiểu được ý tứ của Lăng Thương, nhưng hắn vẫn muốn chọn Ô Sâm Vương, bởi vì tác dụng chủ yếu của nó là khơi thông kinh mạch, đồng thời tăng cường huyền lực, làm hắn có thể phá tan đạo kinh mạch cuối cùng thành tựu thân thể võ giả, chỉ có như vậy hắn mới có thể tiếp tục tu luyện, bằng không cả đời phải dừng tại cảnh giới võ đồ cửu cấp.
Vì vậy Lăng Tiếu lại đem chuyện “tiên mộng “ bịa đặt với Lăng Chiến nhắc lại một lần cho Lăng Thương nghe qua, cuối cùng cũng đem tình huống bản thân nói với Lăng Thương thêm một lần.
- Tuyệt đối là sự thật, bằng không cháu làm sao có thể trùng tu huyền lực, năm đó thái thượng trưởng lão đã nhận định trừ phi có đan dược nghịch thiên ngũ giai, bằng không cháu không có biện pháp trùng tu huyền lực!
Lăng Thương suy tư một chút, tiếp theo nghiêm túc nói:
- Chuyện này ngoại trừ cháu còn có ai biết?
- Còn có phụ thân!
Lăng Tiếu đáp.
- Ân, nhi đồng, sau này bất kể là ai cũng không nên đem việc này nói ra, dù là người thân nhất, biết không?
Lăng Thương nghiêm túc dặn dò.
Lăng Tiếu gật mạnh đầu.
Tiếp theo Lăng Thương nở nụ cười nói:
- Thật sự là trời cũng giúp Lăng gia chúng ta, lại làm cho Tiếu nhi có được cơ duyên này, đúng rồi, phụ thân cháu cũng có thể đả thông kinh mạch như cháu sao?
- Đương nhiên, qua không bao lâu nữa phụ thân tuyệt đối có thể trở thành huyền giả lần nữa!
Lăng Tiếu tự tin nói.
- Tốt, tốt, ta có hai gốc Ô Sâm Vương ngàn năm, đi lấy cho cháu!
Lăng Thương liên tục nói, gương mặt hiện lên dáng tươi cười, giống như trẻ hơn mười mấy tuổi.
Chuyện Lăng Tiếu quay về nội viện nhất lên một mảnh sóng lớn trong Lăng gia!
Một đời thiên tài Vẫn Thạch thành từ hai năm trước bị nhận định không thể tiếp tục tu luyện, đã bị mọi người châm chọc mỉa mai, hiện giờ lần thứ hai niết bàn sống lại, chỉ trong một tháng ngắn ngủi quật khởi, trước tiên giáo huấn Lý gia Lý Quang Ngâm, tiếp đó dùng một chiêu kiếm uy lực đánh bại La gia La Khinh Sương tại Vị Hương Cư.
Lăng Tiếu lại thêm một lần chứng minh thiên phú của hắn tuyệt đối không chỉ là hư danh.
Ngay trong lúc Lăng gia nghị luận sôi nổi về chuyện Lăng Tiếu trở về nội viện, Lăng Tiếu lấy được hai gốc Ô Sâm Vương ngàn năm từ tay Lăng Thương, chuẩn bị đột phá kinh mạch thứ mười hai, thành tựu huyền giả.
Ô Sâm Vương bình thường chỉ thuộc về linh thảo đê cấp nhị giai, ngoại trừ có công hiệu mở rộng kinh mạch còn có thể gia tăng huyền lực kéo dài tuổi thọ, Ô Sâm Vương này đã hơn ngàn năm, tốt hơn Ô Sâm Vương bình thường rất nhiều, dược lực càng mạnh, cho nên được thế nhân xưng tụng là linh thảo trung cấp nhị giai, giá trị hơn vạn kim tệ, trong Vẫn Thạch thành dù có tiền cũng không mua được.
Lăng Thương cũng chỉ ngẫu nhiên có được trong một lần đi vào Hoang Tùng sơn mạch mà thôi.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.
Tối nay là lúc Lăng Tiếu trùng kích kinh mạch.
Dùng qua bữa tối, Lăng Tiếp sớm quay về phòng, bắt đầu đả tọa, đem tinh, thần, khí điều tới trạng thái tốt nhất, đó chính là lúc có thể trùng quan!
Hai canh giờ sau Lăng Tiếu lấy ra năm mảnh Ô Sâm Vương ngàn năm đã chuẩn bị sẵn.
Đúng như lời của Lăng Thương, hiện tại Lăng Tiếu còn chưa phải là huyền giả, còn chưa thể hấp thu trọn vẹn dược tính của cả gốc Ô Sâm Vương ngàn năm, nếu hắn vội vã dùng hết sẽ làm lãng phí dược tính. Cho nên hắn không lỗ mãng dùng hết một lần mà đem một gốc cắt phân nửa, sau đó chia thành năm phần từ từ dùng, chuẩn bị khi cần đến.
Đập vào kinh mạch cuối cùng, đồng thời vừa muốn đột phá võ đồ trở thành huyền giả, điều này cần năng lượng không ít, hơn nữa không nhất định một lần duy nhất thành công, Lăng Tiếu đã sớm chuẩn bị sẵn, hắn nắm chắc tối nay nhất định hoàn thành.
Lăng Tiếu đem một mảnh Ô Sâm Vương bỏ vào trong miệng, trong cơ thể thật nhanh vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí, mười một đạo nhiệt khí từ huyệt Dũng Tuyền mãnh liệt tràn lên, cuối cùng hội tụ chung một chỗ, hướng kinh mạch thứ mười hai trùng kích vào. Đồng thời Ô Sâm Vương lúc này cũng phát huy dược liệu, một cỗ năng lượng kéo dài không dứt tràn tới, cùng mười một đạo nhiệt khí tan ra cùng một chỗ, biến thành đoàn năng lượng thật lớn, một đường làm kinh mạch trướng căng lên gấp hai lần.
Cuối cùng đập vào kinh mạch bị tắt nghẽn đã lâu.
- Oanh long…
- Ah!
Lăng Tiếu kêu thảm một tiếng, mồ hôi rơi như mưa, gân xanh bạo lộ, huyết quang rỉ ra, bộ dáng thập phần dữ tợn.
Lần đầu tiên thất bại!
Lăng Tiếu không hề bỏ qua, hắn cắn chặt răng tiếp tục vận chuyển huyền lực trong cơ thể, dược tính Ô Sâm Vương càng phát ra thêm nồng đậm.
Một đoàn năng lượng lớn hơn lúc nãy lại ngưng kết, một lần nữa xông thẳng tới kinh mạch bị tắt nghẽn.
- Oanh long…
- Ah!
- Oanh long…
- Ah!
…
Lăng Tiếu cũng không biết mình đã trùng kích bao nhiêu lần, nhưng kinh mạch vẫn không bị phá tan. Toàn thân hắn đẫm mồ hôi, lỗ chân lông phiếm ra không ít tơ máu, nhìn qua thật giống huyết nhân, có vẻ cực kỳ đáng sợ.
- Mẹ nó, năng lượng vẫn không đủ!
Lăng Tiếu mắng khẽ một câu, lại đả tọa, vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí hòa dịu nỗi thống khổ vừa rồi.
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, thân thể Lăng Tiếu khôi phục lại bình thường, hắn mở mắt, trong con ngươi lộ ra thần thái vô cùng tự tin.
- Lại đến, tối nay không thành công thì chết thôi!
Lăng Tiếu khẽ quát một tiếng, cầm hai mảnh Ô Sâm Vương ném vào trong miệng, tiếp tục trùng kích kinh mạch.
Không biết đập vào bao nhiêu lần, khi phiến Ô Sâm Vương thứ hai sắp hết dược tính thì kinh mạch bị phế bỏ rốt cục xuất hiện khe hở.
Trong lòng Lăng Tiếu vui vẻ, không quản toàn thân đau đớn đem ba phiến Ô Sâm Vương cuối cùng ném vào miệng, đoàn năng lượng thật lớn giống như quả cầu lửa lăn nhanh hướng mục tiêu phóng đi.
- Ca sát!
Rốt cục quả cầu lửa năng lượng như phá tan tắt nghẽn, hướng toàn thân ngũ tạng lục phủ tràn tới.
Thân thể Lăng Tiếu tràn ngập sảng khoái, giống như mùa hè chói chang ngâm trong nước mát, lại giống như mùa đông ngâm trong ôn tuyền, khiến tâm tình chấn động, thanh lương tươi mát.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba