Mạc Tu Lăng và Bạch Sơ Tuấn cùng một đám người bước vào “Non-sleep City”, vẫn là nơi tụ tập quen thuộc. Mạc Tu Lăng rất không muốn đi, nhưng bị Ngô Thúc Nguyên liên tục oanh tạc điện thoại cho nên cuối cùng cũng phải đầu hàng. Lần này tụ hội, chủ yếu là bởi vì kẻ luôn luôn không màng đến hôn nhân – Lý Khánh Anh tiên sinh sắp cáo biệt cuộc sống độc thân, chuẩn bị bước vào “nấm mồ hôn nhân”. Đối với bọn họ, giá trị thật của hôn nhân quá ít, chỉ là vì gia tộc mà kết hôn với một người môn đăng hậu đối, nếu may mắn thì cưới được một người hiểu lý lẽ, còn nếu không may thì cả đời này chịu ai oán.
Tân lang Lý Khánh Anh không bi quan như vậy, vẻ mặt như giáo viên chủ nhiêm mà nói: “Các cậu cũng nên thay đổi cái nhìn về hôn nhân đi. Dù sao cũng vẫn phải lấy vợ, không bằng tự tìm cho mình một người tính cách hợp mà sớm hạ thủ. Trước tiên phải biết rõ ràng gia thế đối phương, đến lúc đó hai nhà biết nhau cũng sẽ vui vẻ. Như vậy rất tốt, vừa được tránh được mâu thuẫn, mà trong lòng cũng dễ chịu không ít.”
Bạch Sơ Tuấn yếu ớt cười: “Hoá ra là cậu chủ động tấn công tiểu thư nhà họ Trương.”
Lý Khánh Anh vẻ mặt khinh bỉ: “Chúng mình là tự do yêu đương.”
“Khoác lác!” Ngô Thúc Nguyên cũng lắc đầu, thứ hôn nhân này, có thể không đi gặp mặt thì tốt nhất đừng đi.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía người duy nhất đã có gia đình: “Phát biểu cảm nhận một chút đi chứ! Cậu là người duy nhất có tư cách lên tiếng đấy.”
Mạc Tu Lăng sờ cằm: “Uống rượu đi!”
Lý Khánh Anh hèn mọn nhìn hắn: “Thật không nể tình. Không thể cho mình một chút ý kiến sao?”
Mạc Tu Lăng uống một ngụm rượu lớn: “Mình có ý kiến thất bại, cậu muốn nghe không?”
Lý Khánh Anh đã nhận ra điểm không tốt, nhìn Bạch Sơ Tuấn và Ngô Thúc Nguyên: “Cậu ta có ý gì thế?”
Bạch Sơ Tuấn tỏ ra không liên quan: “Sao mình biết được.”
Ngô Thúc Nguyên nhìn Mạc Tu Lăng, lúc này mới ngồi vào bên cạnh Mạc Tu Lăng: “Không phải phụ nữ duy nhất, đáng không?”
Bạch Sơ Tuấn cảm thấy hứng thú, nhưng không dám mở miệng. Lý Khánh Anh không giống, cảm thấy hứng thú đương nhiên sẽ mở miệng: “Đang nói ai vậy? Ai có thể khiến cho thiếu gia của chúng ta phải mượt rượu tiêu sầu?”
Mạc Tu Lăng cũng không để ý tới bọn họ: “Các cậu thế nào đều vây bắt mình? Uống đi!”
Ngô Thúc Nguyên nhìn không được: “Thật không biết cậu nghĩ gì nữa. Năm đó sao lại cưới Giang Nhân Ly chứ? Diện mạo xinh đẹp thì làm được cái quái quỷ gì. Trái tim vẫn đặt lên người khác. Hôm qua mình trông thấy cô ta và Tả Dật Phi đi dạo phố, không khác gì một đôi tình nhân. Mình còn đi theo bọn họ, thấy bọn họ vào một căn hộ, hình như là chung cư. Người ta ở đó vui vẻ còn cậu ở đây uống rượu. Mạc Tu Lăng, cậu còn tiếp tục như vậy mình thực không dám nhận là quen biết cậu. Thật không có tiền đồ.”
Lý Khánh Anh vừa nghe, nhất thời tá hỏa: “Là tên tiểu từ nào không muốn sống vậy? Bà xã của Mạc Tu Lăng cũng dám mơ tưởng. Chúng ta phải cho hắn biết tay mới được, cho hắn biết trời cao đất dày là gì. Chúng ta không làm thì thôi, đã làm thi fphari làm đến nơi đến chốn, khiến hắn phá sản là được rồi, khiến hắn khóc cũng không tìm ra được nguyên nhân.”
Ba người bọn họ suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên phát hiện mình đúng là đang hát kịch. Ngược lại, Mạc Tu Lăng vẫn ngồi thong dong uống rượu: “Các cậu tiếp tục đi.”
Ngô Thúc Nguyên bao nhiêu hào hứng đều bị một câu của Mạc Tu Lăng lau khô: “Cậu rốt cuộc muốn như thế nào, để mấy anh trai này còn nghĩ cách chứ?”
“Mình muốn gì?” Mạc Tu Lăng đột nhiên có chút cô đơn, anh cười: “Cô ấy hai năm trước không được như ý muốn, bây giờ sẽ thành toàn cho ấy! Để cô ấy đi, để cô ấy đi tìm cuộc sống cô ấy muốn.”
Ngô Thúc Nguyên và Lý Khánh Anh đều cảm thấy khó tin.
Bạch Sơ Tuấn nhìn phản ứng của Mạc Tu Lăng, thoáng ra vài phần lý trí: “Chắc chắn giữa hai người có chuyện nên mới như vậy?” Anh lại suy nghĩ một chút: “Thật đúng là kỳ lạ, bên này xuất hiện một Diệp Tư Đình chẳng biết từ đâu ra, bên kia cũng lại xuất hiện Tả Dật Phi. Ông trời dường như rất muốn hai người đối địch nhau.”
Ngô Thúc Nguyên cũng cảm thấy Bạch Sơ Tuấn nói có lý, anh ghé sát vào Mạc Tu Lăng: “Em Đình đó tôi cũng rất thích, không yếu ớt, không kiêu ngạo, vẻ đẹp rất đáng yêu. Thật đáng tiếc. Có điều hiện tại có một Diệp Tư Đình cũng không tồi.”
Mạc Tu Lăng trừng mắt: “Đừng nói lung tung, Đình là Đình, Diệp Tư Đình là Diệp Tư Đình, bọn họ không giống nhau.”
“Không giống, không giống.” Bạch Sơ Tuấn lập tức phụ họa.
Mạc Tu Lăng cảm thấy mất hứng: “Các cậu toàn vây bắt chuyện mình. Bỏ đi, tâm tình muốn uống rượu cũng bị các cậu làm biến mất sạch rồi.” Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngô Thúc Nguyên còn muốn ngăn, nhưng bị Bạch Sơ Tuấn kéo lại.
Mạc Tu Lăng đi hai bước liền xoay người nhìn bọn họ: “Chuyện của mình, các cậu không cần lo.”
Đây là anh tỏ thái độ để bọn họ không ra tay với Tả Dật Phi.
Mạc Tu Lăng đi rồi, Ngô Thúc Nguyên mới nhìn Bạch Sơ Tuấn: “Cậu vừa rồi sao lại ngăn mình chứ?”
Ngay cả Lý Khánh Anh đều đã nhìn ra, anh lắc đầu: “Cậu không thấy tâm tình không cậu ta không tốt sao? Cậu đề cập đến Diệp Tư Đình làm cái gì chứ, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?”
“Tu Lăng không phải luôn đối xử với Đình rất đặc biệt sao?”
Lý Khánh Anh vẻ mặt hiểu rõ, anh lắc đầu: “Đặc biệt cũng không phải là tình yêu.”
(yeah! Em thích anh Khánh Anh rồi à nha :X)
“Có ý gì?”
“Mình nghĩ Tu Lăng không hẳn thích Đình, cậu ấy đối tốt với cô ta là một chuyện, nhưng thích thì không phải. Cậu ấy không bao giờ giữ khoảng cách với Đình, giống như em gái vậy. Nhưng các cậu xem, vừa rồi cậu ta như vậy, Giang Nhân Ly và Tả Dật Phi ở cùng một chỗ, cậu ta còn có thể thong dong không sợ hãi, một là vì không bận tâm, hai là vì quá yêu. Mình nghĩ, cậu ấy là loại thứ hai.”Lý Khánh Anh phân tích một hồi. (Oa, anh Lý Khánh Anh, wo ai ni a~~~)
Bạch Sơ Tuấn rất tán thành: “Đúng vậy. Nếu như là người khác, trước mặt mọi người bị nói ra chuyện vợ hắn đi cùng một người đàn ông khác chắc chắn sẽ nổi giận. Đó là tôn nghiêm tối thiểu. Nhưng Tu Lăng thái độ như vậy là sao chứ? Ý của cậu ta là Giang Nhân Ly hai năm trước không thể cùng Tả Dật Phi, nếu bây giờ cô muốn đi, cậu ta sẽ thành toàn giúp bọn họ. Làm được việc này, chứng tỏ tình cảm cất giữ trong lòng cậu ta cũng đủ sâu lắm rồi.”
Ngô Thúc Nguyên vẫn còn không hiểu: “Vẫn không hiểu, chẳng lẽ là sau khi kết hôn tình cảm nảy sinh?”
Cái này, Bạch Sơ Tuấn nở nụ cười: “Không hẳn. Các cậu còn nhớ rõ bộ dạng Tu Lăng trước đây không? Chính là bộ dạng ngây ngô dễ xấu hổ. Rõ ràng không giống hiện tại. Cậu ta trước đây luôn không dám nói chuyện về Giang Nhân Ly, sợ bị người khác phát hiện tình cảm này. Nếu cậu không thích người kia thì tốt rồi, tùy tiện nói cái gì cũng sẽ không đỏ mặt, cảm thấy đương nhiên.”
“Tên này cậu đúng là hiểu chuyện.” Ngô Thúc Nguyên cười nhạt nhưng hoàn toàn đồng ý: “Cũng đúng, cậu nói làm mình nhớ tới Tu Lăng vì Giang Nhân Ly mà còn chơi mộ trận bóng rổ, lúc đó thật không hiểu nổi cậu ta. Giờ thì hiểu rồi.”
Lý Khánh Anh cũng gật đầu: “Ba người chúng ta hình như thành chuyên gia phân tích tình cảm Tu Lăng mất rồi, vậy mới nói, hôn nhân đều không đáng sợ như vậy. Tìm một người phụ nữ phù hợp rồi kết hôn thôi.”
Giang Nhân Ly lất toàn bộ quần áo ra, xếp từng bộ từng bộ vào trong va ly. Mấy ngày nay cô sống rất thoải mái, tuy rằng trong lòng luôn có những con sóng nhỏ, nhưng cô rất cảm kích Tả Dật Phi, cho dù anh có mục đích gì khi giúp cô đi chăng nữa.
Người khác đối tốt với cô, bọn họ sẽ nhớ kỹ. Ai đối với cô không tốt, cô sẽ nhớ ký. Đó chính là con người của cô.
Tả Dật Phi vẫn chưa đi làm, anh đứng trong phòng khách, trong tay cầm một điếu thuốc. Giang Nhân Ly nhìn anh, bừng tỉnh, cô chưa bao giờ biết, hoá ra anh cũng học hút thuốc. Hồi còn học đại học, bởi vì cô không thích khói thuốc cho nên anh trở thanh nam sinh duy nhất không hút thuốc.
Cũng đúng, bọn họ sớm không còn như trước, anh học hút thuốc cũng có thể hiểu.
“Em muốn đi?” Tả Dật Phi vẻ mặt không nhìn ra có gì xấu.
Cô gật đầu: “Đã quấy rầy anh lâu rồi.”
Bọn họ đã giống như là bạn tốt nhiều năm, trong mắt không có một chút xấu hổ, chỉ thản nhiên nhìn đối phương.
Anh liếc nhìn va ly trong tay cô, anh hỏi: “Em thực sự muốn rời bỏ Mạc Tu Lăng?”
Giang Nhân Ly dừng một chút: “Đúng vậy.”
Tả Dật Phi nở nụ cười: “Vậy ở lại đây đi.”
“Hứ”. Cô không lên tiếng.
“Bởi vì, anh sẽ là lý do hoàn hảo cho em.”
Cô giật mình, cô biết anh nói đúng. Nếu như cô muốn rời bỏ Mạc Tu Lăng, thì Tả Dật Ph chính là lý do. Tin tưởng lý do này không chỉ có Uông Túc Lỗi, mà ngay cả Giang Thánh Minh cũng tin. Cho dù trước đây bọn họ đã từng chia ly.
Giang Nhân Ly dừng lại nhìn anh: “Vậy sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho anh.”
“Không sao.” Anh nheo mi: “Cho dù chúng ta không thể ở cùng một chỗ, anh cũng muốn giúp em một lần.”
“Được, em giúp anh thành toàn.”
Giang Nhân Ly ở lại nhà Tả Dật Phi. Cô căn bản không cần cố ý ra hiệu. Cô tin nghĩ, không lâu sau Uông Túc Lỗi sẽ chủ động tìm cô nói chuyện, sau đó là cha cô, có lẽ còn có rất nhiều, rất nhiều người. Mới nghĩ tới đó là cô đã cảm thấy đau đầu. Có điều muốn làm được thì cần phải cố gắng.
Suy đoán một lát cô biết ngay Giang Nhân Mạn gọi điện thoại tới là vì cái gì. Cô trực tiếp tháo pin ra, cô không muốn cả vú lấp miệng em nói qua loa một câu.
Cuộc sống bình thản, coi như là buồn chán đi! Tả Dật Phi kỳ thực bề bộn nhiều việc, ban ngày căn bản không có thời gian rảnh. Giang Nhân Ly cũng không quấn quít lấy anh, cô tự mình tìm việc mà làm, một mình chơi cờ vây. Đến lúc cô cảm thấy thật sụ buồn chán, cô mới tìm Tả Dật Phi nói muốn đi ra ngoài chơi.
Tả Dật Phi thấy cô như vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Cô một mình đi đến vùng ngoại ô trước đây, hoá ra tâm tình thay đổi, ngay cả cảnh vật cũng khác lạ. Hai bên đường cây cối đủ loại, có loại trơ trụi, lại có loại sum xuê xanh biếc, không khí trong lành, nhưng lại lạnh lẽo.
Vẫn may, mọi người ở đây rất hiếu khách, cũng có người còn nhớ cô, mời cô vào nhà chơi. Cô cũng không có khách khí, cùng ngồi quanh bếp sưởi với mọi người. Ở đây không có lò sưởi mà chỉ dùng chậu than, chính là bỏ than vào trong chậu, rất nhiều người ngồi quanh sưởi ấm. Có cảm giác nguyên thủy nhng cô rất thích.
“Vì sao cô đi một mình? Lần trước cô có đi cùng chồng mà?”
Giang Nhân Ly cười cười: “Anh ấy bề bộn nhiều việc.”
Bác nông dân này lập tức vào trong nhà lấy ra một quả bưởi dùng dao bổ. Loại quả này thật phiền phức, vỏ thì dày, ruột thì ít. Nếu là cô, có lẽ cô đã lười bổ mà không ăn nữa.
Bọn họ đưa cho cô nếm thử.
Cô nhận lấy, tách từng múi ra, giống như là xe bì thịt lợn vậy, chính là ruột quả.
(hự. Bó tay chị Ly! Đúng là tiểu thư >_<)
Loại quả cũng không ngọt lắm, nhưng có mùi vị đặc biệt: “Cảm ơn, rất ngon.”
Tất cả mọi người vui vẻ cười nói, cùng nhau nói rất nhiều chuyện. Giang Nhân Ly phát hiện nói chuyện rất thẳng thắn, thích kể chuyện người khác, sau đó phát biểu nhận xét của mình, có chính xác, cũng có lêch lạc, dù sao cũng không ai truy cứu. Cô cũng rất nhẫn nại nghe bọn họ nói chuyện, người này ly hôn, người kia bỏ con, người nào đó bị tống giam… Bọn họ dường như rất thích nói chuyện phiếm như vậy.
Giang Nhân Ly nghe hết một tiếng đồng hồ, lúc này yếu ớt cầm một cái chậu đi ra ngoài.
Dựa vào trí nhớ, cô có thể nhận ra cái chậu năm đó cô và Mạc Tu Lăng đã dùng.
Nước rất lạnh, rất buốt. Thậm chí buốt đến xương. Tay vô vừa chạm xuống liền giật mình thu lại.
Nhưng cô nhìn một lúc lâu sau đó liền tự mình xắn quần lên cao, run run chạm vào nước. Thực sự là rất lạnh, cô không khỏi cảm thán. Một tay cô bám vào cây cỏ, một tay cô thả cái chậu xuống.
Chân cô rất trắng, trắng đến nỗi chạm vào nước lạnh liền đỏ ửng lên. Áo khoác cô đã cởi ra, tay áo cũng đã tùy tiện xắn lên. Cô khuấy tay trong nước, tảng đá quanh năm chìm trong nước, rêu xanh mởn, sờ tay vào rất thích.
Hình như ốc nước ngọt đã biến đi mất tiêu rồi, có điều vẫn còn một ít. Cô mò được vài con mà thấy vô cùng hài lòng. Sau đó cô tiến lên từng bước, vừa đi vừa vớt ốc, cô rất chú tâm, chí ít cũng đã quên mất nước rất lạnh. Trán cô thậm chí đổ mồ hôi.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một con cua. Cô dự một chút, mùa đông cua không ngủ đông sao? Cô suy nghĩ một chút, hẳn là vậy rồi! Sau đó cô liền bắt đầu tập kích: “Con cua ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích.”
(sặc sụa!!!!!)
Hiển nhiên con cua không chịu nghe lời của cô, tay cô vừa đụng vào liền bị kẹp lấy.
Thực sự là đau.
Con cua rớt xuống nước, nhưng ngón tay cô đã bị thương, máu hồng chảy ra.
Cô muốn khóc, không rõ vì sao. Bởi vì cũng không phải quá đau, nhưng cô lại rất muốn khóc. Không có ai nhắc cô cua có thể kẹp đến bị thương, cho nên cô mới bị như vậy. Cô không cam tâm, gắng sức bỏ qua vết thương, tiếp tục vớt ốc, không trêu vào con cua kia nữa!
Cô sờ soạng được hơn phân nửa chậu thì cuối cũng hồi phủ!
Muốn ăn ốc luộc lại phải đợi vài này. Cô lại phải ở lại đây. Thậm chí vài ngày này sẽ không được tắm, cô khó chịu.
Toàn bộ công việc cô làm hết. Trước tiên ngâm ốc vào nước để chúng nhả hết cát, sau đó dùng kìm đập vào vỏ ốc. Thực sự rất tanh, cô sợ mình sẽ nôn mửa nhưng cuối cùng vẫn tốt, cô khắc phục được hết. Lúc luộc có một dì hướng dẫn cô, hòa nước chấm với hạt tiêu, ớt, tỏi, hành tây… Cô đột nhiên có cảm giác đạt được thành tựu, dường như đến đây nghỉ ngơi mấy ngày là để ăn bọn ốc kia.
Có điều, đúng như dự liệu, đến đêm cô lại đau dạ dày, nhưng không ai lo cho cô cả.
Thật buồn bực chính là, cô lại đúng thời kì nguyệt sự. Ở đây ngay cả một quầy bán đồ vặt cũng không có, lại đang đêm, cô phải dùng khăn quấn thành nhiều lớp sau đó mới rời giường đi WC, cô không muốn làm bẩn giường của họ.
(ơ, thế là chị không có thai rồi! Huhu)
Buổi tối đó dường như là buổi tối chật vật nhất trong suốt hai mấy năm qua. Cô nhớ đến bàn tay ấy, cô vươn tay ra muốn chạm vào, nhưng lại trống trơn.
Cô mỉm cười, cười chính mình. Kỳ thực cô biết rõ bên cạnh không có ai, nhưng cô vẫn muốn giơ tay ra tìm kiếm.
Nếu như không đi tìm, cô sẽ không hiểu được, hoá ra thực sự đã mất đi.
Trống trơn, lạnh lẽo, đêm dường như trở nên rất lạnh.
Thời gian là vô cùng bận rộn. Chuyện này Chương Tâm Dật rất rõ ràng. Nhưng Mạc Tu Lăng dường như gầy không đi ít, không biết là bởi vì công việc hay là vì chuyện gì khác. Chương Tâm Dật tin tưởng nguyên khác hơn, mấy năm nay, cho dù có bận rộn thế nào Mạc Tu Lăng cũng cho mình thời gian.
Chương Tâm Dật làm việc càng nghiêm túc hơn, bởi vì do cô mới sinh con cho nên Mạc Tu Lăng giao cho cô rất ít việc để cô có nhiều thời gian về nhà chăm sóc con. Tuy rằng Mạc Tu Lăng không nói gì nhưng có ông chủ như vậy, cô một chút cũng không dám lười biếng.
Chương Tâm Dật vừa định vào phòng làm việc của Mạc Tu Lăng thì thấy phó tổng giám đốc Vu Phong vội vã đi qua trước mặt cô, ngay cả chào hỏi cô một câu cũng không có. Có điều, Chương Tâm Dật nghĩ rằng anh ta không nhìn thấy mình.
Từ khi Diệp Tư Đình vào Bắc Lâm, không ít đàn ông con trai trong công ty sôi trào hẳn lên. Đương nhiên, Vu Phong là tiêu biểu nhất, cũng là người duy nhất dũng cảm xuất kích.
“Tư Đình, tối nay cô có rảnh không?” Vu Phong dịu dàng hỏi, ánh mắt cũng dịu dàng.
Diệp Tư Đình thu dọn tư liệu trên bàn: “Vu tổng, hiện tại đang là giờ làm việc.”
Diệp Tư Đình là đang nhắc nhở anh ta không muốn công tư lẫn lộn.
Đây chẳng phải là lần đầu tiên Vu Phong gặp trắc trở, cho nên anh ta cũng rất ung dung, chỉnh lại trang phục trên người một chút rồi nói: “Gần đây tất cả mọi người đều bận rộn, hay là tan sở mọi người cũng đi chơi bóng rổ.”
Trong công ty, nhân viên nam chiếm hơn nửa, bọn họ nhàn rỗi lại tổ chức chơi hai đội bóng rổ, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau chơi. Đương nhiên sẽ có hình phạt, đội nào thua sẽ trả tiền ăn sau khi đấu.
“Được.” Không ít người tán thành, dù sao gần đây thật là bề bộn nhiều việc.
Vu Phong nhìn Diệp Tư Đình: “Cô có đi không?” Ánh mắt anh ta tràn đầy sự cầu khẩn.
Diệp Tư Đình suy nghĩ một chút, lựa chọn gật đầu, có điều đây là lần đầu tiên cô ta tham gia, không biết anh có đi hay không. Cô ta nhìn về phía phòng làm việc của Mạc Tu Lăng.
Bởi vì Chương Tâm Dật trở về cho nên công việc của Diệp Tư Đình giảm không ít, hiện tại cô ta chỉ có thể tự mình tạo cơ hội.
Gần hết giờ, tất cả mọi người đều hưng phấn, xem ra đều đã kìm nén khá lâu.
Diệp Tư Đình đi tới bên cạnh Chương Tâm Dật: “Chị Chương, chị có đi xem không?”
Kỳ thực, nữ nhân viên trong công ty không lưu tâm đến bóng rổ mà chỉ quan tâm đến một bữa ăn miễn phí.
Chương Tâm Dật cười mà không nói, cô nhìn phòng làm việc của Mạc Tu Lăng, sau đó đi vào: “Mạc tổng, anh em chuẩn bị đi đánh bóng rổ, anh muốn đi cùng không?”
Kỳ thực, làm thư ký, giác quan thứ sáu của cô luôn phải rất chuẩn, cô biết vợ chồng Mạc Tu Lăng có chuyện cho nên Mạc Tu Lăng mới tâm tình không tốt. Lúc này bảo anh tham gia hoạt động của nhân viên kỳ thực không tồi, tuy rằng trước đây anh cũng không tham gia.
“Không được.” Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Tôi mà đi sẽ phá hủy nhã hứng của bọn họ.”
“Sao có thể?” Chương Tâm Dật cười: “Vu tổng mới đến nói cho em biết, bọn họ vừa lúc cần người là trọng tài, chỉ có Mạc tổng mới đảm nhận được. Hơn nữa, anh làm trọng tài nhất định mọi người sẽ phục.”
Mạc Tu Lăng hiểu ý của Chương Tâm Dật, dù sao anh cũng không còn việc gì cho nên đồng ý.
Vì vậy một đám người đi tới câu lạc bộ.
Nhân viên nữ phụ trách đưa nước, còn Mạc Tu Lăng đúng làm đảm nhận trọng tài.
Vu Phong nhìn Mạc Tu Lăng: “Kỳ quái, anh ta không phải luôn không tham gia sao?”
Diệp Tư Đình có chút kỳ quái hỏi: “Vì sao?”
Vu Phong lắc đầu: “Năm đó thành lập hai đội bóng này chính Mạc tổng nói anh ta sẽ không đánh bóng rổ.”
Diệp Tư Đình cả kinh, nhưng cũng không có mở miệng, suốt trận đấu đều nhìn Mạc Tu Lăng.
Mạc Tu Lăng không hứng thú, tới đây cũng là vì muốn đốt thời gian. Diệp Tư Đình nhìn ra tâm tư của anh, lúc nghĩ giữa trận liền đi đến: “Mạc tổng, có thể đáp ứng em một chuyện được hay không?”
“Hử?”
Bọn họ rời khỏi đây, giống như hai đứa trẻ vụng trộm trốn đi.
Tâm tình anh khá hơn: “Nói đi! Muốn tôi đồng ý cái gì?”
“Chỉ cần em nói anh sẽ đáp ứng?”
“Để tôi suy nghĩ đã!” Mạc Tu Lăng cố ý tỏ ra suy nghĩ sâu xa.
Diệp Tư Đình không để cho anh cơ hội: “Ngày hôm nay em là thọ tinh, em lớn nhất.”
Mạc Tu Lăng cười: “Tốt lắm, tôi liều mình làm quân tử.”
Diệp Tư Đình rất thích cảm giác này: “Mạc tổng có thể đi xem phim cùng em không?”
“Thọ tinh lớn nhất.”
Bọn họ cùng nhau đi vào rạp chiếu phim, Diệp Tư Đình cầm trong tay bỏng ngô, sắc mặt của cô ta ửng hồng, Mạc Tu Lăng vẫn nhìn lên màn hình lớn.
Bọn họ chọn xem một bộ phim về thời thanh xuân. Không nổi tiếng lắm nhưng mà hai chữ “thanh xuân” đã đả động đến bọn họ, cho nên không hẹn mà cũng chọn.
Ca khúc dạo đầu rất êm tai, giai điệu nhẹ nhàng, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa về ca từ.
Chuyện xảy ra trong một thành phố giữa hai người bình thương. Đây là một mối tình thời thanh xuân. Khi nữ chính mười tuổi, nam chính cùng gia đình chuyển tới cạnh nhà nữ chính, từ đó hai người quen biết.
Mạc Tu Lăng chăm chú nhìn màn hình.
Bộ phim chợt xuất hiện một cảnh. Lúc đó nam chính không thích nữ chính mà lại có tình cảm bạn học cùng lớp. Lúc nam chính đứng ở cầu thang đợi cô bạn kia thì cả nữ chính và nữ phụ đều đi xuống.
Lúc nữ chính vừa thấy nam chính, cô không chút do dự mà quyết định. Cô cố ý từ trên cầu thang ngã xuống, vì nam chính có quen nữ chính cho nên anh ta đưa cô đến bệnh viện. Cô gái trên lưng chàng trai khẽ mỉm cười, đầu ngón tay viết lên lưng anh ta một chữ.
Mạc Tu Lăng đột nhiên toàn thân trở nên cứng ngắc, anh nhìn tên bộ phim: “Không kịp hứa hẹn”, nhưng còn có một tên khác là “Người trong lòng”. Mà lúc ấy, nữ chính viết lên lưng chàng trai chính là một chữ “Anh”.
Mọi chuyện tiếp tục phát sinh. Năm đó nam chính không hiểu được ý nghĩa của chữ này, chỉ là anh không thể hẹn hò với bạn nữ kia được nữa. Nữ chính vì bị thương đã xuất hiện một vết sẹo, cô thực không vui,
Chàng trai tốt bụng, ở bên cạnh cô gái.
Cô hỏi anh, nếu như chân cô vẫn khó coi như vậy thì biết làm sao.
Anh liền cho cô một lời hứa hẹn sẽ lấy cô.
Nhưng nhiều năm sau đó, bên người anh đã có một giai nhân. Anh sống một cuộc sống hoàn hảo còn cô vẫn sống trong quá khứ. Một đám cưới thương nghiệp đã khiến họ được ở bên nhau, nhưng anh không yêu cô, mà chỉ một mực lên kế hoạch đào khoét gia sản nhà cô, giúp người yêu mình lấy lại được gia nghiệp. Anh và cô gái kia vẫn ở cùng nhau bí mật, chờ khi gia đình nữ chính điêu đứng, anh liền ly hôn.
Rốt cục, nam chính đã từng bước một lừa nữ chính, khiến cha cô làm ăn thất bại, cuộc sống của cô như rơi từ tầng mây xuống.
Cuối cùng, anh ngả bài: “Chúng ta ly hôn đi!”
Cô không đau lòng, chỉ nhìn anh nói: “Đây là mục đích cuối cùng của anh, do anh từng bước một lên kế hoạch và thực hiện. Anh muốn mang lại hạnh phúc cho người con gái kia.”
Ánh mắt cô trống rỗng, cô nhìn đơn ly hôn, mỉm cười.
Nam chính bắt đầu bất an, trong suốt thời gian qua, anh đã từng dao động, chỉ là cuối cùng vẫn lựa chọn trả thù giúp người yêu.
Cô cầm tờ đơn lên, run run tay ký xuống. Cô hỏi anh: “Anh còn nhớ nhiều năm trước đã từng hứa hẹn với một người con gái, nếu như chân của cô ấy vẫn còn sẹo xấu xí, anh sẽ cưới cô ấy?”
Cô gái chậm rãi xắn ống quần, để lộ ra một vết sẹo.
Sắc mặt anh phức tạp, anh dường như nhớ dường như không.
Giọng nói của cô cũng dường như trống rỗng: “Tôi giúp anh trả lời, anh không hề nhớ.”
Giống như một lời nói có độc, “anh không hề nhớ”, “anh không hề nhớ”.
Bộ phim kết thúc ở đây, cuối cùng cả nữ chính và nữ phụ đều rời khỏi căn phòng, chỉ còn lại một mình nam chính ngây ngốc ngồi ở sô pha. Cuối cùng trên màn ảnh chỉ còn lại khuôn mặt anh, yêu thương xen lẫn đau khổ, một giọt nước mắt lăn xuống.
Bộ phim kết thúc, nhưng đại đa số người xem không hài lòng với kết cục này, một vài người còn si ngốc nhìn màn hình.
Diệp Tư Đình cũng phiền muộn, câu cuối cùng của nữ chính vẫn còn vương vấn trong ngực người xem: “Để tôi giúp anh trả lời, anh không hề nhớ.”
Cuộc sống bi thương nhất chính là điều này, bạn còn nhớ kỹ, nhưng người ta thì đã quên.
Diệp Tư Đình lúc này nhìn Mạc Tu Lăng, ánh mắt anh rất lạ, nhìn không ra anh suy nghĩ cái gì.
“Mạc tổng, anh làm sao vậy?”
Mạc Tu Lăng hồi phục tinh thần lại: “Không.”
Bọn họ và một đám người đi ra khỏi rạp chiếu phim, Diệp Tư Đình không nghĩ đến anh đột nhiên thay đổi.
Mạc Tu Lăng nhìn cô ta nói: “Tôi có chuyện quan trọng, tôi đi trước.”
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh không muốn để cô rời khỏi anh.
Diệp Tư Đình đứng ở đó, tựa hồ nhất thời không thể chấp nhận, lòng cô ta đau đớn.
Mạc Tu Lăng không làm gì, chỉ là về nhà, anh nằm trên sô pha.
Anh nhớ, nhớ kỹ.
Năm ấy, Giang Nhân Ly và Giang Nhân Đình cùng đi học múa ba lê.
Anh đến đó chờ Giang Nhân Đình, nhưng ngẫu nhiên thấy Giang Nhân Ly ngã từ cầu thang xuống. Anh không kịp nghĩ gì vội vàng đến đỡ cô.
Lúc cô ở trên lưng anh viết chữ kia, anh vẫn cho rằng cô viết hai chữ “Bạn”, “tim (lòng)”. Anh còn tưởng cô chưa viết xong, còn tưởng cô chỉ nghịch ngợm.
Không ngờ, không ngờ đó lại là chữ “Anh”.
Anh thật quá ngu xuẩn.
Tay anh nắm gắt gao, tuyệt đối cũng không làm tiêu tan đi một chút khó chịu trong lòng.
Hoá ra, chính là anh tự mình đẩy cô ra xa, khiến cô ngã vào lòng một người con trai khác.
Giang Nhân Ly sau khi từ nông trang trở về liền trở nên tĩnh tâm hơn, nhưng trong mắt lại có rất nhiều buồn bã.
Tả Dật Phi không rõ cô đi đâu nhưng cô thay đổi anh đều nhận ra.
Cô cho tới bây giờ đều không nguyện ý trốn tránh. Con người luôn luôn ích ký, giống như một người thầm yêu vậy. Ngay từ đầu, bạn muốn yên lặng mà thích người kia; sau đó bạn sẽ muốn cho người đó biết, sau đó còn muốn tìm cho mình một cơ hội để thổ lộ, kết quả không quan trọng; lúc ấy, bạn sẽ khát khao anh ta phát hiện ra điểm tốt của bạn, rồi có cảm tình với bạn, cuối cùng sẽ ở bên cạnh bạn.
Mọi việc đều có một quá trình, từ ngay từ đầu không quan tâm nhưng cuối cùng lại tính toán chi li kết quả.
Không quan tâm, chỉ là vì không thèm để ý.
Tính toán chi li là bởi đã để ý, sau đó quan tâm, cho nên mới càng tính toán chi li.
Giữa hai người có cảm tình, sẽ không đơn giản chỉ như vậy.
Giang Nhân Ly dường như mới phát hiện ra Tả Dật Phi đứng cách cô không xa, cô nói: “Em phải tìm Mạc Tu Lăng nói chuyện.”
Một đêm nay, cô ngủ rất ngon. Cho dù cô và Mạc Tu Lăng kết quả cuối cùng làm sao, đều sẽ kết thúc chuyện này, tốt hay xấu cũng vậy, có khác cũng chỉ là tâm tình của cô sẽ không còn lạnh lẽo.
Nhưng Tả Dật Phi lại mất ngủ, cũng không phải mất ngủ, chỉ là nguyên một đêm anh không ngủ. (hic. Thương anh…)
Anh muốn hút thuốc, chính anh cũng không biết rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc, chỉ cảm thấy miệng mình đã sưng lên.
Anh nghĩ rất nhiều, nhưng không thể không thừa nhận, hoá ra anh rất ích kỷ. Rõ ràng đã biết giữa anh và cô không còn khả năng nữa nhưng vì sao anh không thấy cô hạnh phúc? Cứ như vậy đi! Anh rõ ràng thấy được kết cục giữa anh và cô, sẽ phải rời xa nhau, phải tự sống cuộc sống riêng.
Giang Nhân Ly hôm sau thấy sắc mặt Tả Dật Phi thì lại càng hoảng sợ: “Anh hôm qua làm gì vậy?”
Tả Dật Phi cười khổ, cô làm như cái gì cũng không liên quan đến mình, tất cả đều chỉ là chuyện người khác.
“Thật sự chuẩn bị đi tìm anh ta?” Anh cúi đầu, có một chút cô đơn.
“Đúng.” Cô rất kiên định, sau đó nhìn anh: “Không cần luyến tiếc em, tuy rằng em sẽ không trở về nữa.”
Anh cười rộ lên: “Trước khi đi, ngồi nói chuyện với anh được không?”
“Thời gian của bản tiểu thư rất quý giá, anh xác định có thể gánh vác?”
“Không sao, dù sao em vẫn còn nợ anh tiền, trừ đi là tốt rồi.”
Giang Nhân Ly buông hành lý trong tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh: “Tốt, bắt đầu tính thời gian.”
“Em biết vì sao năm đó anh ra đi không?” Ánh mắt anh rất cô đơn, kỳ thực anh đã định trở về, lúc trên máy bay anh đã muốn đổi ý.
Giang Nhân Ly không cười nữa, im lặng nhìn anh
Cô nghe anh kể lại chuyện năm đó, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán số phận. Mà cô lúc này không muốn làm trái tâm ý của lòng mình, cô muốn Mạc Tu Lăng.
Dường như rất linh nghiêm, điện thoại của cô vang lên, là điện thoại của Mạc Tu Lăng.
Cô nhanh chóng chạy tới bệnh viện, bệnh tim của Giang Thánh Minh lại tái phát.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài Giang Nhân Ly trông thấy Mạc Tu Lăng, anh gầy rất nhiều, viền mắt thâm quầng. Cũng may, bệnh tình Giang Thánh Minh không quá nghiêm trọng, chỉ là dạ dày ông cảm thấy đau nên Bạch Thanh Hà đưa ông vào viện, sau đó làm một loạt kiểm tra, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Thánh Minh muốn ra viện, nhưng bệnh viện có quy định riêng, trước khi huyết áp ông trở lại bình thường thì không thể ra viện.
Giang Thánh Minh thấy hành lý trong tay Giang Nhân Ly thì nhíu mày.
Mạc Tu Lăng ôm lấy tay Giang Nhân Ly đi đến: “Ba, Nhân Ly vốn đang ở bên ngoài du ngoạn, vừa nghe ba bị bệnh liền vội vã trở về.”
Lời này của anh đúng lúc, khiến Giang Thánh Minh bớt lo lắng.
Giang Nhân Ly ngồi vào trên giường: “Ba, hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Vốn không có gì, là do mọi người làm quá thôi.” Giang Thánh Minh lơ đễnh.
Bạch Thanh Hà tức giận: “Bằng ngần này tuổi rồi còn làm như trẻ con. Ông khó chịu ở đâu thì phải nói chứ, cứ cố chịu.”
“Tôi tự biết bệnh mình.” Giang Thánh Minh cũng không nói nhiều.
Bạch Thanh Hà trong mắt hiện lên một chút ghen tuông, Diệp Tư Đình cũng chạy đến, cô ta cũng không nhìn mọi người, trực tiếp đi tới giường bệnh của Giang Thánh Minh: “Ba, ba đỡ hơn chưa?”
“Cả đám đều muốn thấy ta thành ma ốm sao?” Giang Thánh Minh nở nụ cười.
Diệp Tư Đình cũng cười, cầm lấy quả táo gọt.
Bạch Thanh Hà nhìn thấy thái độ của Giang Thánh Minh đối với Diệp Tư Đình rất tốt, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Ánh mắt Mạc Tu Lăng chỉ dừng trên người Giang Nhân Ly, cô rất bình tĩnh, cũng không biết nghĩ tới cái gì. Giang Thánh Minh thấy cảnh vợ chồng son của hai người thì vội vàng đuổi về. Mạc Tu Lăng mang hành lý của cô xuống lầu.
“Em đi đâu?” Anh nhìn cô hồi lâu mới mở miệng.
Cô nhìn anh, trong mắt lóe lên tia cười: “Em đi đâu anh cũng đưa đi chứ?”
Tâm tình kích động sau khi xem xong phin lúc này cũng đã bình thường trở lại. Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, như vậy căn bản cũng không được gì. Cùng lắm nhiều nhất thì nói rõ ràng, rằng năm xưa cô cũng đã rung động trước anh, sau đó, kỳ thực không có sau đó. Bởi vì, bọn họ đã bỏ lỡ. Mọi chuyện đã trôi qua trong đời cô, cũng đã trôi qua trọn đời anh. Đơn giản như vậy, cho dù giờ anh biết được thì cũng chẳng thể làm gì.
Trong mắt anh tràn đầy sầu não, Giang Nhân Ly nhìn anh kỳ quái. Cô cảm thấy mình cũng kì quái, ung dung như vậy, buổi tối không biết sẽ phải ứng phó thế nào.