Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 6: Vương đạo viên.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Ánh mắt Triệu Trường Phong va chạm một chút cùng ánh mắt Lưu Quang Huy, vội vàng né tránh, hắn biết tiểu xiếc của mình rất có khả năng bị thư ký Lưu Quang Huy xem thấu. Thế nhưng bất kể như thế nào, hắn đều phải đánh bạc một lần. Đây là một lần sinh ý chỉ có lợi không có hại,đánh cuộc thắng, trước mặt hắn sẽ là một con đường ngời sáng, thua cuộc, hắn cũng không mất đi bất luận cái gì.
Đi ra khỏi đại viện chính phủ tỉnh, trong lòng Triệu Trường Phong có một tia khẩn trương cùng hưng phấn. Vì chuyện thi lại, chính là một cái cớ của Triệu Trường Phong. Một kỳ triểm tra trắc nghiệm của bộ môn tính cái gì? Kỳ thực Triệu Trường Phong không cần thì lại, mà là một cuộc điện thoại của Triệu tỉnh trưởng hoặc Lưu thư ký. Đối với một trườngđại học bình thường mà nói, đột nhiên nhận được điện thoại của chính phủ tỉnh, nội dung chính là Triệu tỉnh trưởng gọi sang giúp một học sinh sắp xếp một cuộc thi lại, chuyện này sẽ có ý nghĩa như gì? Lãnh đạo trường học sẽ suy đoán mối quan hệ giữa Triệu tỉnh trưởng và vị học sinh đó như thếnào đây?
Triệu Trường Phong ngây ngốc nở nụ cười! Đây chính là hiệu quả mà hắn muốn! Điều kiện đầu tiên chính là, Lưu thư ký sẽ tuân thủ dựa theo yêu cầu của Triệu Cường đi gọi cuộcđiện thoại này.
Cá chép vượt long môn! Sau này Triệu Trường Phong sẽ trở thành rồng, hay cá, phải xem Lưu thư ký có đi gọi cuộc điện thoại này hay không?
…
Năm giờ sau, Triệu Trường Phong chạy về trường học, rất không trùng hợp chính là, hắn vừa mới vào được cửa lớn đã gặp được phụ đạo viên Vương Hướng Đông.
- Trường Phong, chiều này có phải anh không tham gia thi trắc nghiệm nguyên lý chủ nghĩa Mắc- Lê Nin?
Vương Hướng Đâng trực tiếp mở miệng hỏi.
Trong lòng Triệu Trường Phong rất vui vẻ, nhất định Lưu thư ký đã gọi điện thoại tới trường học. Tin tức này truyền thực sự nhanh, xem xem, ngay cả loại nhân vật nhỏ như phụ đạo viên Vương Hướng Đông đều biêt chính mình không tham gia trắc nghiệm buổi chiều. Nói không chừng hiện tại còn có bao nhiêu lãnh đạo cao cấp của trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc đang ngồi đánh giá bàn bạc về mối quan hệ giữa hắn với Triệu Cường phó tỉnh trưởng đây.
- Đúng vậy, Vương đạo viên, buổi chiều em có một chút việc nhỏ!
Triệu Trường Phong hời hợt khiêm tốn nói, cố ý làm vậy đểbộc lộ ra quan hệ không bình thường giữa hắn với Triệu Cường phó tỉnh trưởng.
- Việc nhỏ? Việc nhỏ cho nên không xin nghĩ đã dám trốn học sao?
Vương Hướng Đông châm chọc nói:
- Nếu như việc lớn thì sao? Có phải Trường Phong đồng học sẽ trốn học một năm hay không?
Lúc này Triệu Trường Phong với phát giác ra giọng điệu của Vương Hướng Đông không thích hợp, nếu như thật sự đã nhận được điện thoại của Lưu Quang Huy, làm sao Vương Hướng Đông dám nói với hắn như thế. Chẳng lẽ Lưu Quang Huy thực sự xem thấu thủ đoạn nhỏ của hắn, cho nên căn bản lười không cần thiết gọi điện sang trường học giống như Triệu Cường nói.
- Vương đạo viên, em đã nhờ Đường Lỗi xin nghỉ giúp em, thầy không thu được giấy phép xin nghỉ của em sao?
Triệu Trường Phong lại đổi sang một loại giọng điệu vô tội.
- Tôi không nhìn thấy Đường Lỗi đưa giấy phin phép cho cậu, nhưng thực sự gặp đã nhìn thấy cô Mã rất tức giận rồi!
Vương Hướng Đông cười lạnh nói:
- Cô Mã còn nói, nàng đi dạy nhiều năm như vậy, còn chưa ai dám trốn học trong cuộc thi trắc nghiệm của cô ấy, thực ra cậu đã sáng tạo ra lần đầu tiên rồi đó, cho nên Cô Mã có ấn tượng rất sâu về ngươi. Cô ấy còn cáo trạng ngươi với chúng ta, cô ấy nói lần sau đích thân sẽ mở mang kiến thức gặp qua một đồng học có dũng khí phi phàm giống như cậu.
Trong lòng Triệu Trường Phong hung hăng thóa mạ bà già họ Mã, không phải bỏ hai tiết sao? Cần thiết phải tố cáo với mọi người sao? Triệu Trường Phong thực sự hoài nghi bà già này có phải là giáo viên đại học hay bác gái dạy trẻ.
Dựa theo tích cách dạy dỗ không quản công của Vương Hướng Đông, thực sự hắn rất muốn dạy dỗ Triệu Trường Phong đến nơi đến chốn, thế nhưng hắn còn muốn đi cho kịp buổi tiệc tối nay, thời gian rất gấp. Thế nhưng bảo lúc này bỏ qua đối với Vương Hướng Đông là chuyện trăm triệu lần không thể, vì đây là cực độ qua loa, cách làm vô trách nghiệm cực đoan, không chỉ là không phụ trách nhiệm đối với sinh viên Triệu Trường Phong, cũng chính là một loại sỉnhục đối với thân phận phụ đạo viên như Vương HướngĐông. Bất quá, lập tức Vương Hướng Đông đã tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, không chỉ không làm lỡ bữa tiệc, hơn nữa sau khi kết thúc bữa tiệc trưởng về trường học còn có thể tiếp tục dạy dỗ Triệu Trường Phong.
- Trường Phong, suy nghĩ cẩn thận lại hành vi ngày hôm nay, sau đó trở về viết một bản tự kiểm điểm, trên năm nghìn chữ.
Vương Hướng Đông cẩn thận tính toán thời gian bữa tiệc kết thúc:
- Ừm, chín rưỡi tối nay tôi đi phòng ngủ tìm cậu tâm sự,đến lúc đó cậu giao bản kiểm điểm cho tôi.
Con bà nó, tâm sự? Lão tử không phải nữ sinh, có chuyện gì cần phải tâm sự sao? Triệu Trường Phong tức giận bất bình nghĩ, bản kiểm điểm hơn năm nghìn chữ? Trời ạ? Đây rốt cuộc là đại học bồi dưỡng nhân tài nghiên cứu tinh thần, hay là cái nôi để bồi dưỡng cán bộ đội sản xuất đây?
- Vương đạo viên, mai nộp bản kiểm điểm cho thầy được không?
Triệu Trường Phong cười nói:
- Hôm nay là ngày cuối tuần, buổi tối em còn có chút việc!
Vương Hướng Đông nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
- Không được! Không nên lấy cớ gì hết, tối nay phải giao bản kiểm điểm cho ta!
Nói xong hắn nhìn một chút đồng hồ đeo tay:
- Hiện tại tôi có việc, chín rưỡi tôi sẽ qua phòng ngủ tìm cậu!
Thấy Vương Hướng Đông đi xa, Triệu Trường Phong dưng lên ngón giữa đối với bóng lưng hắn, thế nhưng Triệu Trường Phong cũng chỉ có thể làm được việc đó mà thôi, Vương Hướng Đông nói hắn nộp bản kiểm điểm, hắn vẫn phải hoàn thành.
Năm nay Triệu Trường Phong đã học năm thứ ba, chỉ còn một năm nữa hắn có thể tốt nghiệp rồi. Hắn chỉ là một học sinh bình thường gia đình không có bất luận bối cảnh gì, lúc phân phối đều phải dựa vào trong khoa. Thế nhưng quyền phân phối hệ tài chính trên chín mươi phần trăm đều nắm trong tay chủ nhiện Trương Bảo Tài và tổng Lịch bí thư Trình Sinh của hệ, mười phần trăm còn lại do hai người phụ đạo viên Vương Hướng Đông và Tô Phi chia xẻ.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 7: Sự cố.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Triệu Trường Phong không có tư cách nói trước mặt Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh, cho nên chín mươi phần trăm kia căn bản hắn không cần suy nghĩ. Cơ hội duy nhất còn lại của hắn là 10% kia. Thế nhưng làm phụ đạo viên của năm ba năm bốn, Vương Hướng Đông không phải là người dễ tính, nếu như hôm nay Triệu Trường Phong không viết bản kiểm điểm này, Vương Hướng Đông sẽ không cho rằngđó là việc nhỏ, nếu là trong lòng đạo viên đại nhân có chút khúc mắc với Triệu Trường Phong, chẳng phải đến lúc đó Triệu Trường Phong cũng hết cả hi vọng về 10% cuối cùng còn lại sao?
Triệu Trường Phong thở dài một hơi, xem ra tối nay không tham gia được yến hội nhỏ của Điền Lỗi rồi, bản kiểm điểm hơn năm nghìn từ, chí ít cũng phải viết mấy giờ.
Xoay người trở lại, còn chưa tới phòng ngủ, từ xa Triệu Trường Phong đã nhìn thấy vẻ mặt Điền Lỗi lo lắng đứng trước cửa không ngừng nhìn đi nhìn lại về bên này. Triệu Trường Phong nhất thời nở nụ cười, người này, thật đúng là nóng ruột!
Điền Lỗi cũng thấy được Triệu Trường Phong, nhất thời lo lắng trên mặt biến mất không còn chút nào, thay vào đó là vẻ tươi cười sáng lạn.
- Trường Phong!
Điền Lỗi cao hứng bừng bừng quơ bàn tay béo, vội vã xông lên ôm Triệu Trường Phong, nếu Điền Lỗi là một người con gái, tình cảnh này nhất định sẽ được người khác hình dungđến vợ đi đón chồng đường xa trở về.
Trên lầu, phòng ngủ 622, lão ngũ đang phơi quần lót, không cẩn thận thấy một màn cảm động này.
- Điên rồi!
Lão ngũ há to miệng, không thể tin đưuọc nhìn Điền Lỗi và Triệu Trường Phong dưới lầu.
- Không phải đâu? Buổi trưa mình còn nghĩ là trùng hợp, thật không ngờ, Triệu lão tam lại có một chân cùng Điền Lỗi như vậy?
Vừa thấy thần, quần lót trong tay lão ngũ đã rơi xuống phía dưới, rơi vào bụi hoa dưới lầu.
- Chết tiệt!
Lão ngũ mắng một tiếng, nguyên bản dự định gọi Triệu Trường Phong, để hắn lấy quần lót lên hộ mình, thế nhưng lại nghĩ đến giới tính của Triệu Trường Phong, lão ngũ đã cảm thấy sợ run, đi xuống lầu nhặt an toàn hơn.
Triệu Trường Phong còn không biết có người ở trên lầu rình coi hắn và Điền Lỗi, hắn đẩy Điền Lỗi ra, cười mắng:
- Cút cút! Kích động cái gì? Kiếm được tiền cho cậu rồi!
Tiếp nhận tiền Triệu Trường Phong đưa cho, Điền Lỗi liên tiếp hắc hắc cười khúc khích, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời, do dự nửa ngày sau, mới nói:
- Trường Phong, thật không biết nên lấy gì để trả ơn cho cậu!
- Được rồi, quan hệ của hai thằng, có cần thiết phải giả vờkhách khí như thế sao?
Triệu Trường Phong vỗ vỗ vai Điền Lỗi:
- Nhanh đi tới hệ ngân hang tiếp cô bạn nhỏ của cậu quađây đi!
- Ừm, đi đây!
Điền Lốt nhét tiền vào túi, xoay người định đi, đột nhiên lại ngừng lại:
- Trường Phong, sáu giờ tối nay, gặp nhau ở chỗ cũ!
Chỗ cũ là một nhà hàng, là nhà hàng cao cấp nhất của đại học Hoa Bắc lúc bấy giờ, theo vài nguồn tin không xác thực, nhà hàng này được một vị lãnh đạo mở ra. Điền Lỗi chọnđịa điểm sinh nhật cho bạn gái mình ở chỗ cũ, có thể thấyđược hắn quyết tâm như thế nào.
Triệu Trường Phong xin lỗi lắc đầu:
- Điền Lỗi, sợ tối nay không đi được. Bà già họ Mã đã thông báo chuyện tôi chốn học trong buổi họp, Vương đạo viên gặp nói lập tức phải viết một bản kiểm điểm năm nghìn chữ, chín giờ tối nay thầy ấy qua chỗ mình nói chuyện.
- Mẹ! Bà già họ Mã này cũng quá mạnh mẽ đi!
Điền Lỗi mắng một câu thô tục:
- Cả hai tiết đều bị thông báo lên trên đúng không?
Triệu Trường Phong cười khổ.
- Trường Phong, bản kiểm điểm này để ngày mai viết được không? Mình đã kể về cậu rất nhiều trước mặt cô ấy, nói cậu là người bạn tốt nhất của mình, nếu không phải có cậu cổ động cho mình, sinh nhật hôm nay mình đã không có chút thể diện nào rồi.
Triệu Trường Phong thở dài một hơi:
- Điền Lỗi, không phải cậu không biết tính cách của Vương Hướng Đông, quả thực chính là người cầm châm đều có thểthêu hoa, nếu hôm nay mình không viết bản kiểm điểm, kết quả sẽ như thế nào?
Điền Lỗi tỏ vẻ thất vọng:
- Trường Phong, mình chỉ có một người bạn tốt là cậu, nếu cậu không đi...
- Được rồi, được rồi!
Triệu Trường Phong không đành lòng nhìn Điền Lỗi thất vọng như vậy:
- Cậu đón cô ấy đi chơi vui vẻ, không cần chờ mình đâu. Mình còn phải cố viết cho xong bản kiểm điểm, viết xong năm nghìn chữ, mình sẽ qua luôn đó, được chưa?
- Được, quyết định như vậy đi! Chúng mình chờ cậu ở chỗ cũ!
Lúc này Điền Lỗi mới hài lòng đứng lên:
- Cậu cũng phải nhanh lên một chút, nghìn vạn lần không nên để mình bị leo cây!
- Không thành vấn đề, chắc chỉ viết khoảng hai giờ là xong, hơn bảy giờ sẽ đến chỗ cũ tìm cậu.
Lúc này Điền Lỗi mới yên tâm, vẻ mặt vui mừng đi Đại Học Ngân Hàng Trung Châu đón bạn gái.
…
Triệu Trường Phong thở phào một hơi, buông bút xuống. Rốt cuộc cũng viết xong bản kiểm điểm sâu sắc, thái độ nghiêm chỉnh dài năm nghìn chữ này rồi! Nhìn thời gian một chút, phát hiện mới sáu giờ bốn sáu, nếu như hành động cấp tốc, hắn còn có thể chạy tới điểm hẹn trước bảy giờ.
Triệu Trường Phong cầm vội một chiếc áo khoác phi xuống dưới lầu.
Ra khỏi cửa đại học Hoa Bắc, đi thêm một trăm mét về phía nam chính là nhà hàng chỗ cũ, đèn nê ông thật lớn tỏa ra đủ mọi màu sắc huyền ảo trong bóng đêm, lộ rõ vẻ sa hoa của nó.
- Con bà nó, thực sự Điền Lỗi này quá mức chơi sang rồi!Đúng là tiền đi mượn thì không thấy xót!
Triệu Trường Phong nói thầm một câu, đẩy cửa vào nhà hàng.
Vừa mới đi vào, Triệu Trường Phong đã thấy trong đại sản có một đám người đang tụ tập, trong đám người không ngừng truyền ra tiếng rống giận giữ, tiếng cầu xin cùng với tiếc chửi rủa thống khổ.
Điền Lỗi! Là âm thanh của Điền Lỗi! Triệu Trường Phong nhất thời dâng trào máu nóng, hắn nghe rõ rồi, tiếng chửi thống khổ chính là của Điền Lỗi phát ra.
- Tránh ra một chút!
Triệu Trường Phong không để ý tứ ánh mắt xem thường của những người vây xem, từ xa vạch ra đoàn người tiến lại gần.
Ở giữa đoàn người, Điền Lỗi đang quỳ rạp trên mặt đất, một mặt giãy dụa, một mặt lớn tiếng chửi bới. Một học sinh nam cao to đang dùng chân phải dẵm lên lưng, đắc ý đào dạt nhìn Điền Lỗi. Một nữ sinh xinh đẹp chừng mười tám mười chín tuổi đang cố gắng đẩy ra nam sinh khỏi thân thểĐiền Lỗi, trên khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nàng rơiđầy nước mắt, nàng không ngừng cầu xin nói:
- Van xin anh, buông hắn ra đi...
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 8: Đánh nhau.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Phía sau nữ sinh này còn ba nữ sinh khác đang đứng tụ lại một đoàn, các nàng sợ hãi nhìn vào một màn trước mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Vũ Tinh, không nên xin xỏ tên chó chết này! Anh muốn xem hắn có thể làm gì anh!
Đường Lỗi căm giận hô.
- Hừ! Mày chính là thằng Điền Lỗi, nổi danh trong hệ tài chính sao? Thực sự không ngờ, ngươi đúng là súc vật, lúc này còn dám mắng tao?
Nam sinh thân hình cao lớn cười lạnh nói:
- Muốn ra vẻ anh hùng trước mặt con gái phải không? Được! Tao cho mày một cơ hội!
Hắn nói xong liền khom lưng nắm lấy cổ áo Điền Lỗi, một tay xách Điền Lỗi lên giữa không trung, tay kia nắm chặt, hung hăng đánh vào mặt Điền Lỗi.
- Đừng đánh nữa!
Nữ sinh xinh đẹp tên gọi Vũ Tinh kia nhào lên ôm lấy cánh tay của nam sinh này.
Nam sinh thân hình cao lớn ngừng lại, nhìn thoáng qua Vũ Tinh, cười ngả ngớn một chút, chỉ tay vào khuôn mặt xinhđẹp của Vũ Tinh:
- Đừng đánh? Có thể! Chỉ cần em cho anh hôn một cái, hôm nay anh sẽ bỏ qua người trong lòng của em!
Vũ Tinh vừa thẹn vừa giận, xì một tiếng khinh miệt, mau chóng né tránh. Đoàn người quan sát xung quanh liền phát sinh một trận cười vang chói tai.
- Làm sao? Không đồng ý?
Nam sinh kia cười nhạt một tiếng:
- Vậy anh cũng không đồng ý thả người trong lòng của em!
Hăn nói xong lại giơ lên nắm tay.
- Bố mày cũng không đồng ý buông tha mày!
Lúc này Triệu Trường Phong vừa thấy một màn như vậy, không khỏi bị lửa giận công tâm, nam sinh này cũng quá vô sỉ quá kiêu ngạo rồi, bắt nạt Điền Lỗi như vậy đành thôi, còn muốn đùa giỡn bạn gái của Điền Lỗi, thực sự không thểnhịn nổi nữa.
Triệu Trường Phong hung hăng đấm về phía hai mắt nam sinh này.
Nam sinh này đang dương dương tự đắc đùa giỡn Vũ Tinh, không có một chút phòng bị, vừa lúc bị Triệu Trường Phong đấm vào giữa hai mắt. Nam sinh này chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao kim nhảy múa, đồng thời hai mắt tràn ngập đau đớn, nhất thời nước mắt nước mũi thoáng cái đều chảy ra.
- Á....
Hắn quát to một tiếng, buông ra Điền Lỗi, hai tay ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất.
Triệu Trường Phong vẫn chưa bỏ qua, thuận thế đá một phát vào thắt lưng hắn, nam sinh lại hét thảm một tiếng, lăn ra rất xa. Triệu Trường Phong lại đuổi theo hung hăngđá mấy phát nữa vào xương sườn nam sinh này. Nam sinh liên tiếp phát ra tiếng kêu la như lợn bị chọc tiết, thân hình xõng xoài trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Điền Lỗi thấy Triệu Trường Phong chạy tới ra mặt thay hắn, không khỏi mừng rỡ, thế nhưng khi thấy Triệu Trường Phong ra tay tàn nhẫn như vậy, bất chợt lại trở nên lo lắng, vạn nhất Trường Phong đánh nam sinh này thành tật, chẳng phải là sẽ bị gánh chịu trách nhiệm phát luật.
Điền Lỗi chạy tới ngăn cản Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, thôi đi! Không nên đánh nữa, dạy bảo hắn một chút là được rồi!
Triệu Trường Phong cười cười với Điền Lỗi, nói:
- Điền Lỗi, cậu đừng quản!
Hắn xoay người ngồi xổm xuống, nắm cằm nam sinh kéo lên, khuôn mặt dữ tợn của nam sinh tràn đầy nước mắt và bụi, khoa trương giống như một người diễn viên đang biểu diễn bị đánh thê thảm.
Triệu Trường Phong cúi đầu nhìn thoáng qua huy hiệu trường Hoa Bắc đính trên ngực nam sinh này, hắn nhấn mạnh “Yêu” một tiếng, nói rằng:
- Cũng là Hoa Bắc? Làm sao vừa bồi dưỡng cán bộ sản xuất, lại còn bội dưỡng loại cặn bã như mày!
Nam sinh thống khổ rên rỉ một tiếng, mở ra hai mắt sưngđỏ, oán độc nhìn Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong đưa tay nhẹ nhàng tát hai phát trên mặt hắn, nói:
- Tiểu tử, thấy rõ chưa? Tao là Triệu Trường Phong, người phía sau là anh em Điền Lỗi của tao. Sau này mày nhớ kỹmột chút, bằng không lần sau chọc vào tao, sẽ không dễdàng như vậy!
Ánh mắt nam sinh kia lóe ra, đóng chặt miệng không nói lời nào.
Triệu Trường Phong cũng không để ý đến hắn, lấy tay lau qua lau lại trên bộ quần áo thể dục của mình, vỗ sạch bụi bặm trên bàn tay vừa chạm vào mặt nam sinh, lúc này mớiđứng lên. Mắt thấy phải đi, rồi lại xoay người hung hăng đá nam sinh thêm một phát.
Tiếng rên rỉ của nam sinh vừa mới dừng lại, bất ngờ bị đá một cước, lập tức phát sinh ra tiếng thét chói tai như lợn rống.
Triệu Trường Phong ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh,đám người đứng xem náo nhiệt không ai dám đối mặt với ánh mắt của hắn.
- Các ngươi nhìn cái gì vậy? Còn không tản ra?
Triệu Trường Phong rống lên một tiếng, đối với đám quần chúng không hề có chút tinh thần trọng nghĩa này, Triệu Trường Phong cũng không dự định sẽ khách sáo.
Đoàn người lập tức giải tán, rất sợ sát tinh Triệu Trường Phong tìm bọn họ phiền phức.
- Trường Phong, cảm ơn cậu, may mà cậu đến đúng lúc!
Điền Lỗi có chút sùng bái nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Không nghĩ tới cậu đánh nhau trâu bò như vậy, làm sao trước đây mình chưa từng nghe nói nhỉ?
Trong lòng Triệu Trường Phong nói: Cái gì là đánh trâu thật? Hắn chỉ có một chút kinh nghiệm thực chiến phong phú mà thôi. Nam sinh lực lưỡng trên mặt đất ít nhất cao hơn mắt một nửa cái đầu, nếu thực sự đánh nhau bằng thực lực, Triệu Trường Phong tuyệt đối sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào. Lại nói tiếp thật đúng là cảm tạ trường cấp ba Sơn Dương đã dạy mình được như vậy.
Triệu Trường Phong học trung học ở trường cấp ba Sơn Dương. Tại trong trường Sơn Dương lúc đó vẫn lưu truyền một câu ca dao vườn trường:
- Nhất trung thổ, nhị trung dương, tam trung tiểu lưu manh!
Tại Sơn Dương thị, nhất trung là trường trung học trọngđiểm, bên trong là những con mọt sách chỉ biết học tập, dáng vẻ ăn mặc rất quê mùa, nhị trung ở bên cạnh phủ thịủy, rất nhiều đệ tử quan to quý nhân học tập ở trong đó, từtrước đến nay trang phục toàn dẫn dắt trào lưu của thanh niên. Về phần tam trung, quy mô cực lớn, số lượng học sinh vượt qua sáu nghìn người, cho dù cả hai trường phía trước cộng lại cũng không nhiều bằng học sinh trường tam trung. Cho nên khó tránh khỏi rồng rắn hỗn tạp (Đường nhiên đạiđa số là rắn, long chỉ lác đác vài con), các loại “Nhân tài”đều có, hơn nữa tam trung có một trụ sở bồi dưỡng thểdục trọng điểm trong toàn tỉnh, bên trong có rất nhiều học sinh rèn luyện đi ra, trường học như vậy khó tránh khỏi chướng khí mù mịt, sự kiện đánh nhau ẩu đả ùn ùn, vì vậy tam trung “Tiểu lưu manh” mới được lưu truyền xa gần ở toàn huyện, học sinh trường học khác thấy học sinh tam trung đều phải đi đường vòng.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 9: Kết oán.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Triệu Trường Phong đã học tập trong trường học phong cách bưu hãn như vậy, sau ba năm, tuy rằng không dám nói trải qua hàng trăm trận đánh, thế nhưng bảy tám mươi trận xác thực là có, kinh nghiệm thực chiến tự nhiên không phải người bình thường có thể có được.
Thân thể Triệu Trường Phong cao một mét bảy, nam sinh lực lưỡng bắt nạt Điền Lỗi kia cao gần một mét chín, hình thể lớn hơn một phần so với Triệu Trường Phong, nếu chỉbằng vào thực lực, Triệu Trường Phong không nhất định làđối thủ của hắn. Vì vậy Triệu Trường Phong đi lên đấm một phát vào mắt hắn. Sau khi bị đấm trúng mắt, bởi vìđau đớn và chảy nước mắt, trong lúc nhất thời sẽ không nhìn thấy gì đó, lúc này đánh hắn, hắn không có năng lựcđánh lại.
Thế nhưng lúc này Triệu Trường Phong vẫn không dừng tay, bởi vì nếu như không tiếp tục công kích, chỉ cần hai ba hơi thở sau, nam sinh kia có thể khôi phục thị lực, đến lúc đó lại đánh nhau, Triệu Trường Phong sẽ không chiếm được chỗ tốt gì. Cho nên từ khi Triệu Trường Phong bắt đầu công kích eo hắn. Có kinh nghiệm thực chiến phong phú, Triệu Trường Phong biết, công kích eo hắn, không chỉ khiến hắn đau đớn cực kỳ, còn đánh mất năng lực phản kháng không một thời gian, hơn nữa bởi vì có xương sườn bảo hộ, cho nên sẽ không lưu lại thương tổn nghiêm trọng.
Đây chính là một biện pháp vừa an toàn lại vừa hữu hiệu khiến đối thủ mắt đi năng lực công kích. Bởi vậy, Triệu Trường Phong đá tiếp mấy đá, nam sinh ngã trên mặt đất kia chỉ biết kêu la thảm thiết, không có bất luận năng lực trả đòn.
Như vậy, vì sao trước khi đi vào Triệu Trường Phong phảiđá một cước thật mạnh vào đối thủ đã hoàn toàn không có sức phản kháng đây? Đạo lý rất đơn giản, bởi vì Triệu Trường Phong thấy được huy hiệu trường của nam sinh này, biết nam sinh này cũng học đại học Hoa Bắc.
Từ một góc nhìn nào đó, Triệu Trường Phong cũng không sợ nam sinh này của trường học khác, hoặc nhân viên nghềnghiệp khác. Bởi vì đối với người như vậy, cho dù Triệu Trường Phong kết thành thù hận cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Cùng lắm thì Triệu Trường Phong trốn ở trường học thì đã sao? Những người này chung quy sẽ không dám vọt tới trường học động thủ với hắn. Phải biết rằng, bảo vệtrường học cũng không phải chỉ biết ăn không ngồi rồi như vậy.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác nam sinh này lại là học sinh đại học Hoa Bắc. Chuyện này ý nghĩa là sau này Triệu Trường Phong thường thường sẽ chạm mặt nam sinh này. Một khi thù hận nảy sinh sẽ không dễ dàng hòa giải, huông hồ Triệu Trường Phong cũng không có dự định đi hòa giải cùng người rác rưởi như vậy.
Lần này đánh nhau, Triệu Trường Phong bất ngờ ra tay chiếm tiện nghi, như vậy lần sau gặp mặt, nam sinh kia còn có thể cho Triệu Trường Phong tiện nghi này hay sao? Cho nên Triệu Trường Phong vừa nhìn thấy huy hiệu trường trước ngực nam sinh này, lập tức làm ra quyết định thật lớn.
Đã không hóa giải được thù hận, vậy đánh cho hắn sợ! Nhấtđịnh phải lưu lại sợ hãi, lưu lại bóng ma trong lòng đối phương, như vậy lần sau chạm mặt hắn mới không dám có ý nghĩ trả thù. Cho dù có, lúc ra tay cũng sẽ lóng nga lóng ngóng, bởi vì trong tâm hồn vẫn lưu lại điểm sợ hãi, mà không phát huy được toàn bộ thực lực. Bí quyết này cũng là các vị tiền bối đã trải qua thân kinh bách chiến truyền lại cho Triệu Trường Phong.
Bất quá, chuyện này cũng không phải chuyện quang vinh gì, làm sao có thể nói cho ĐIền Lỗi đây? Triệu Trường Phong nhàn nhạt, chuyển trọng tâm câu chuyện, chỉ vào cô gái xinh đẹp kia hỏi:
- Điền Lỗi, đây là bạn gái của cậu sao? Làm sao không giới thiệu cho mình một chút?
Điền Lỗi không có ý tứ cười cười, mang theo Triệu Trường Phong đi tới trước mặt cô gái kia nói:
- Được, giới thiệu cho mọi người một chút!
Điền Lỗi chỉ vào cô gái xinh đẹp kia nói:
- Đây chính là bạn gái của mình, cô ấy tên là Trương Vũ Tinh.
Trường Vũ Tinh trắng mắt liếc Điền Lỗi nói:
- Ai là bạn gái của anh cơ? Nói bậy cái gì?
Sau đó vươn tay rất hào phóng bắt tay Triệu Trường Phong nói:
- Nhất định anh là Trường Phong đúng không? Bình thường mình vẫn hay nghe Điền Lỗi nhắc đến anh. Em là Trương Vũ Tinh, anh có thể gọi mình là Vũ Tinh!
- Đúng, cậu ấy là Triệu Trường Phong, bạn của anh!
Điền Lỗi ở một bên hắc hắc cười nói.
Triệu Trường Phong vội vã vươn tay chạm tay Trương Vũ Tinh một chút, nói:
- Xin chào, Vũ Tinh, thật vui mừng khi được biết em!
Dừng một chút, Triệu Trường Phong lại bổ sung nói:
- Sinh nhật vui vẻ!
Trương Vũ Tinh thở dài một hơi, nói:
- Sinh nhật như vậy có thể vui vẻ sao? Bất quá vẫn cảm ơn lời chúc của anh, cũng cảm ơn anh đã đến đúng lúc giúpĐiền Lỗi.
Thấy Trương Vũ Tinh không hài lòng, trên mặt Điền Lỗi cũng hiện ra vẻ buồn bã:
- Vũ Tinh, đều tại anh...
Triệu Trường Phong vội vàng nói:
- Trách gì mà trách? Muốn trách cũng chỉ có thể trách tên chó nằm trên mặt đất kia! Đi, không nói mấy chuyện không vui này, chúng ta đổi một chỗ khác chúng mừng cho Vũ Tinh.
Trương Vũ Tinh quay đầu nhìn về phía ba nữ sinh phía sau, trưng cầu ý kiến của các nàng. Thế nhưng ba nữ sinh vẫnđang rất sợ hãi, các nàng liều mạng lắc đầu, biểu thị phải đi về.
- Trường Phong, cảm ơn ý tốt của anh. Bất quá ngày hôm nay chúng ta phải đi về rồi!
Trương Vũ Tinh từ chối lời đề nghị của Triệu Trường Phong.
Điền Lỗi bất đắc dĩ nhìn Triệu Trường Phong một chút, lắcđầu.
Triệu Trường Phong nở nụ cười nói:
- Được rồi! Trở về sớm một chút cũng tốt. Hôm nào tìm một cơ hội, để Điền Lỗi tổ chức lại sinh nhật cho em.
Trương Vũ Tinh mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
Nàng gọi Điền Lỗi:
- Điền Lỗi, đưa chúng em trở về đi!
Điền Lỗi ấp a ấp úng nửa ngày mới nói:
- Vũ Tinh, vậy Lạc Dương thì sao? Sáng mai có đi không?
Trương Vũ Tinh thở dài nói:
- Hôm nào đi. Ngày hôm nay vừa gây ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều không còn tâm tình gì hết.
Triệu Trường Phong đứng ở ven đường giương mắt nhìn đám người Điền Lỗi và Trương Vũ Tinh đi xa mới yên lòng. Lúc này, trong bụng bỗng kêu lên tiếng càu nhàu, Triệu Trường Phong mới nhớ tới hắn còn chưa ăn cơm tối. Lập tứcđến quán ăn nhỏ ven đường lấy một đồng tiền mua hai cái bánh nướng, uống một cốc nước lọc, ăn qua loa một chút đểđộng viên cái bụng đói.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 10: Khuyên nhủ.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Lúc ăn cơm xong, thời gian đã sắp đến chín giờ. Nhớ tới cuộc hẹn chín giờ, Triệu Trường Phong trở lại phòng ngủ chờ Vương Hướng Đông. Thế nhưng tới lúc chín giờ, Vương Hướng Đông vẫn chưa tới, mãi cho đến mười hai giờ, Vương Hướng Đông cũng vẫn chưa xuất hiện.
- Mẹ, thời đại này, ngay cả phụ đạo viên đều học cho leo cây!
Triệu Trường Phong mắng một câu, mặc thêm một chiếc áo khoác để đi vệ sinh. Lúc đến cầu thang, liền gặp Điền Lỗiđang đi tới.
- Điền Lỗi, đến tột cùng tối qua xảy ra chuyện gì? Cậu biết thằng bị mình đánh là thằng nào không?
Triệu Trường Phong hỏi.
- Không biết!
Điền Lỗi lắc đầu, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Triệu Trường Phong.
Nguyên lai lúc đó khi Điền Lỗi dẫn đám người Vũ Tinh đếnđó, đã đặt phòng số sáu tại đó, một mặt chúc mừng sinh nhật cho Vũ Tinh, mặt khác chờ Triệu Phong tới. Đến hơn sáu giờ, Vũ Tinh cùng các bạn học đi vệ sinh, trên đường gặp phải nam sinh kia. Nam sinh kia thấy bộ dáng Vũ Tinh xinh đẹp, mở miệng đùa giỡn. Điền Lỗi ở phòng riêng ngheđược động tĩnh, vội vọt ra, lớn tiếng quát mắng nam sinh kia, không nghĩ tới nam sinh kia thẹn quá thành giận, ỷ vào thân hình cao to, một cước đá ngã Điền Lỗi, sau đó dẫm lên lưng nhục nhã hắn. Sau đó nữa thì Triệu Trường Phong đãđến rồi...
- Hóa ra là như vậy? Đánh chết thằng chó này cũng không mệt!
Triệu Trường Phong tức giật bất bình:
- Mình nhìn thấy trên ngực hắn có đeo huy hiệu của trường học chúng ta! Bất quá không biết hắn thuộc hệ nào. Con bà nó, mình đi học ba năm trời rồi, còn chưa từng gặp qua thằng nào vô sỉ như vậy.
- Trường Phong, đừng nóng giận nữa!
Điền Lỗi ngược lại an ủi Triệu Trường Phong:
- Hôm nay cậu cũng đánh hơi nặng tay, đủ cho thằng đó chịu đựng vài ngày rồi!
Đột nhiên Điền Lỗi lại nghĩ tới một việc:
- Được rồi, Trường Phong, hình như thằng đó biết mình. Hắn vẫn gọi Điền Xử.
- A?
Triệu Trường Phong sờ sờ cằm, như có chút suy nghĩ nói:
- Không chừng chính là thằng học ở khoa cạnh bên, chí ít hắn rất quen thuộc đối với hệ của chúng ta.
Lại suy nghĩ một lúc, cối cùng Triệu Trường Phong lắngđầu:
- Quên đi, mặc kệ hắn! Chỉ cần hắn học với chúng ta, sớm muộn cũng sẽ gặp thằng đó. Mình nghĩ có giáo huấn ngày hôm nay, sau này hắn sẽ thành thật nhiều hơn.
Điền Lỗi cười nói:
- Đúng vậy! Mấy cú đá kia của cậu thực sự rất ác, khiến mình nhìn mà cứ sợ, chỉ sợ cậu lại đá chết người ta.
Triệu Trường Phong cười nói:
- Sẽ không, mình ra tay có chừng mực!
Hắn vỗ vỗ vai Điền Lỗi nói:
- Điền Lỗi, cậu đi về ngủ trước đi! Cho dù trời sập, cũng phải để chúng ta ngủ dậy rồi nói!
...
- Trường Phong! Trường Phong!
Triệu Trường Phong đang ngủ say mơ màng, chợt nghe thấy có người gọi tên của hắn.
- Ai vậy? Gọi cái gì mà gọi? Không thấy được người tađang ngủ hay sao?
Triệu Trường Phong lầm bầm một câu, xoay người, kéo chăn, tiếp tục ngủ.
- Ngủ cái gì mà ngủ!
Người này cũng không bỏ qua, một tay nhấc chăn Triệu Trường Phong, toàn bộ thân thể kiện mỹ của hắn lộ ra trong không khí.
- Mẹ nó! Cứ thích đùa! Không để cho người ta ngủ sao?
Triệu Trường Phong giật mình ngồi dậy, hắn đang muốn phát hỏa, đột nhiên lại thấy Vương Hướng Đông lôi chăn hắn đứng ở trước giường.
- Vương, Vương đạo viên!
Bao nhiêu buồn ngủ của Triệu Trường Phong thoáng cái chạy hết:
- Buổi sáng tốt lành!
Vương Hướng Đông thả chăn xuống giường, nghiêm túc nói:
- Trường Phong, lập tức mặc đồ vào. Tôi với cậu lên mái nhà nói chuyện!
Phòng ngủ của Triệu Trường Phong tại tầng sáu, tầng cao nữa, chính là mái nhà. Phụ đạo viên thích nhất tìm học sinh lên mái nhà tầng sáu nói chuyện, bên trên vắng vẻ không người, phi thường yên tĩnh, là một nơi rất lý tưởng đểtâm sự.
Nhìn Vương Hướng Đông đi ra phòng ngủ, Triệu Trường Phong không dám chần chờ, vội vội vàng vàng mặc y phục, không kịp đánh răng, tùy tiện lấy khăn lông ướt lau qua mặt, vội vàng chạy lên nóc nhà. Vừa mới lao ra, Triệu Trường Phong lại chạy ngược trở lại, cầm bản kiểm điểm năm nghìn chữ vết tối qua nhét dưới gối, lúc này mới chạy ra bên ngoài.
Lên trên lầu, Vương Hướng Đông đã đứng ngay hướng đông bắc chờ hắn, Triệu Trường Phong cầm bản kiểm điểm vội vã chạy tới trước mặt Vương Hướng Đông, đưa bản kiểm điểm cho hắn:
- Vương đạo viên, đây là bản kiểm điểm tối qua em mới viết!
Vương Hướng Đông nhàn nhạt cười, đẩy ra bản kiểm điểm.
- Trường Phong đồng học, tình huống hiện tại, bản kiểmđiểm này có đọc hay không cũng không còn quan hệ gì rồi!
Trong lòng Triệu Trường Phong trầm xuống, thầm nghĩ hỏng rồi, bản kiểm điểm đều không còn quan trọng, xem ra không phải bà già họ Mã kia giở trò rồi. Như vậy sẽ là chuyện gì đây? Không lẽ thằng chó hôm qua bị đánh đã tố cáo lên ban giám hiệu? Hắn trêu bạn gái, đánh đấm Điền Lỗi, dĩ nhiên còn dám làm ác nhân cáo trạng?
Vương Hướng Đông bước đi thong thả hai bước, chắp tay sau lưng nói:
- Học sinh Trường Phong, thực sự tôi càng ngày càng thấy bản lĩnh lớn lao của cậu rồi. Dĩ nhiên học tập trò đánh người! Cậu nói xem, tối qua xảy ra chuyện gì?
Triệu Trường Phong cãi lại:
- Vương đạo viên, em không cố ý đánh hắn. Tiểu tử kia không chỉ đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi, thậm chí còn đánhĐiền Lỗi, em không nhịn được mới ra tay!
- Cậu tận mắt nhìn thấy hắn đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi sao? Tận mắt thấy hắn đánh Điền Lỗi sao?
Vương Hướng Đông hỏi ngược lại.
- Vương đạo viên, em thấy rõ, chính vì em tận mắt thấy, cho nên mới không nhịn được ra tay đánh thằng khốn nạnđó.
- Tốt, chưa cần nói đến chuyện đó là thật hay giả, cho dù cậu thấy tận mắt thì sao?
Vương Hướng Đông cười nhạt:
- Cho dù cậu thấy tận mắt thì sao? Cậu có quyền ra tayđánh người ta bị thương sao? Ai cho cậu quyền đó? Cho dù người khác thực sự đánh đập Điền Lỗi, đùa giỡn nữ sinh, cậu cũng nên bẩm báo lại cho các thầy cô, hoặc là cố gắng báo cáo lại cho bảo vệ tự nhiên trường học sẽ xử phạt hắn, tự có pháp luật nghiêm phạt hắn, vì sao e có thể tự tiệnđánh người đây? Lẽ nào cậu có thể đại biểu cho trường học,đại biểu cho pháp luật hay sao?
Triệu Trường Phong bị Vương Hướng Đông hỏi, tức điên người, hắn lớn tiếng nói:
- Bẩm báo cho các thầy cô? Cố gắng gọi bảo vệ can thiệp? Chờ lúc em báo lại xong sợ rằng Điền Lỗi cũng bị người tađánh chết rồi, bạn gái hắn cũng bị người ta đùa giỡn được rồi!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.